• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Ma Đế Nghịch Thần (3 Viewers)

  • Chương 86-90

Chương 86: Trở ra

Bỏ qua mọi lời dụ dỗ ngoài tai, A Diệt vẫn không hề đồng ý. Hắn trước giờ luôn cẩn trọng trong mọi tình huống, làm sao có thể tin lời nói của một bà già quỷ dị, nhìn qua đã biết là không có ý tốt chứ. Cho dù có thực như bà ta nói thì hắn cũng không dám tu ma, vì tại Phần Quốc này nguyên sĩ tu ma quỷ đạo rất bị căm ghét, một khi bị phát hiện thì chết không có chỗ chôn!

Hắn ôm quyền cúi người, khéo léo từ chối lời đề nghị của mụ ta, rồi im lặng chờ xem phản ứng của lão bà này như thế nào. Mụ ta như đã biết trước rằng A Diệt sẽ không dễ dàng đồng ý, nên vẫn bình thản chứ không lộ ra thần sắc tức giận.

“Vậy nếu ta nói tiểu tử ngươi nhất định phải tu ma, ta mới cho rời khỏi đây thì ngươi sẽ quyết định như thế nào?” Câu hỏi này của đối phương khiến trán hắn đổ đầy mồ hôi.

“Nếu tiền bối nhất định như vậy thì vãn bối chỉ còn cách nghe theo sai khiến mà thôi, nhưng sau khi ra ngoài thì vãn bối chưa chắc sẽ tiếp tục tu luyện ma công. Hơn nữa... có thể không cẩn thận mà nói lộ ra cho các vị cường giả bên ngoài biết về nơi này!”

“Ngươi đang uy hϊếp ta sao? Nên nhớ hiện tại bản thân ngươi đang nằm trong địa bàn của ta đấy!” Thanh âm mụ ta bỗng nhiên lạnh xuống khiến A Diệt dựng đứng, hắn vội vã đáp:

“Vãn bối nào dám, chỉ mong tiền bối tha thứ cho việc hôm nay đã vô ý mạo phạm đến người, và chỉ cho vãn bối một con đường thoát khỏi nơi này.”

Bà già này hừ lạnh: “Ngươi không muốn làm gì cho ta mà còn muốn ta chỉ cách giúp ngươi ra khỏi đây cơ à? Đúng là nghé con không sợ cọp mà!”

A Diệt cảm thấy e sợ, khi chuẩn bị mở miệng rãi bày thêm thì dị biến phát sinh. Toàn thân hắn đau nhức, sau đó nguyên lực trong người không khống chế nổi mà bạo phát ra ngoại giới, giao động hỗn loạn vô cùng. Hắn nhận thấy đây không phải thương tật gì, mà là biểu hiện của việc tu vi đang bị cấp tốc kéo lên!

Trông thấy một màn này, mụ già chép miệng lên tiếng: “Vốn ta chuẩn bị chút ma khí cho ngươi làm quen dần, vậy mà không ngờ trong đan điền ngươi có thất thải dịch, nên đã tinh lọc toàn bộ số ma khí này thành nguyên khí tinh thuần!”

Lúc này chính A Diệt cũng đã hiểu ra vấn đề, trước đó bản thân hắn đã diệt sát không dưới 20 tên thi quỷ. Mỗi lần gϊếŧ một tên thì đều có một luồng năng lượng hắc ám chui vào thân thể hắn, nhưng tất cả đều bị thất thải dịch kéo về chấn áp tại vùng đan điền, sau đó tinh lọc. Cảm thấy không có vấn đề gì nữa nên hắn đã không để tâm, không ngờ hiện tại lại xảy ra tình huống này.

Lượng nguyên khí tinh thuần sau khi được tinh lọc ra nhiều vô số kể, lúc này đang đồng loạt dung nhập vào trong nguyên cầu của hắn, khiến tu vi hắn cấp tốc tăng vọt. Vì lượng nguyên khí cần chuyển hóa thành nguyên lực quá nhiều, dẫn đến quá tải nên đã khiến thân thể hắn đau nhức, khó chịu.

Hiện tại hắn không thèm quan tâm mụ già kia nữa mà ngồi xếp bằng tại chỗ, phục dụng vài viên đan dược bồi bổ thân thể, sau đó cố gắng xử lí đống nguyên khí tinh thuần từ trên trời rơi xuống này. Thời gian nửa bữa cơm sau hắn mới chật vật đứng dậy, lượng bổn nguyên lực tại tầng 5 của hắn từ hơn hai thành, hiện giờ đã tăng lên tới gần viên mãn!

Phải biết rằng hắn đã đạt tới Luyện Nguyên cảnh tầng 5 hơn một năm trước, cũng đã sử dụng thêm một viên Bách Linh đan, mà lượng bổn nguyên tại tầng này mới tăng lên hơn hai thành. Ước chừng với tiến độ tu luyện này, năm nào cũng có một viên Bách Linh đan để phục dụng, thì ít nhất cũng phải 3 năm nữa hắn mới có cơ hội thăng tiến tầng 6.

Vậy mà giờ đây hắn đã sắp đạt tới tầng 5 viên mãn, chỉ cần tu luyện chừng vài tháng nữa thôi là có thể thử trùng kích lên tầng 6 rồi! Đúng là bất ngờ từ trên trời rơi xuống, nguy hiểm cùng kì ngộ luôn đi chung với nhau.

Trông thấy thần sắc A Diệt không giấu nổi sự kích động vì tu vi bạo tăng, vẻ mệt mỏi như muốn biến mất. Mụ già chậm rãi lên tiếng:

“Thôi, dù sao rẽ hướng tu ma cũng là một việc trọng đại, sẽ làm cuộc đời ngươi rẽ sang bước ngoặt mới, nên ta sẽ cho tiểu gia hỏa ngươi thời gian suy nghĩ!”

Dứt lời, ngón tay mụ ta khẽ động, một tấm lệnh bài đen thui bay tới lơ lửng trước mặt họ Diệt, hắn ta chần chừ chốc lát rồi cũng cầm lấy về tay. Chỉ thấy đây là một tấm lệnh bài bình thường, được làm từ chất liệu đặc thù, bên trong không có chút giao động nguyên khí nào. A Diệt cẩn thận cất nó vào trong một cái giới chỉ trống không, rồi chờ đợi xem mụ ta nói gì tiếp theo.

Mụ ta nói tiếp vài câu khiến cho hắn vui mừng không thôi, kích động thập phần.

“Bây giờ ta sẽ để ngươi ra bên ngoài, trở về hãy suy nghĩ cho kĩ lời đề nghị của ta ngày hôm nay. Đến khi nào mà ngươi có quyết định chính thức, hãy bóp nát tấm lệnh bài vừa rồi ta đưa, dù ở bất kì đâu thì lúc đó ngươi sẽ được chuyển tống tức thời đến nơi này!”

“Cuối cùng cũng được thoát ra khỏi nơi quỷ quái này rồi.” A Diệt vui mừng, vừa nghĩ như vậy liền mơ hồ đầu óc. Chỉ thấy mụ già khẽ phất tay, lập tức cảnh tượng trước mặt không ngừng xoay chuyển, vài hơi thở sau hắn phát hiện bản thân mình đã đứng trước cái cửa hang nhỏ.

Nơi này còn có bộ trận pháp vây nhốt mà trước đó hắn đã bố trí, mà kì lạ thay trong bàn tay phải của hắn đang nắm lấy tiểu Điện Hồ! Rõ ràng khi bị kéo vào nơi ở của mụ già sắp chết kia, thì đầu hồ ly nhỏ này đã bị bỏ lại bên ngoài.

Sau đó hắn vừa bước đi lêи đỉиɦ núi vừa suy nghĩ, nhớ lại toàn bộ những gì vừa phát sinh, cứ như một giấc mơ vậy.

“Tấm lệnh bài đen bẩn thỉu thực sự nằm trong nạp giới, mà tu vi của ta cũng thực sự tăng lên nhiều, chuyện này không phải là mơ!”

Nhất thời hắn cũng không biết nên vui hay nên buồn, trước mắt tu vi hắn bạo tăng thì nên vui, nhưng bị dây vào một kẻ tu ma đáng sợ lại không thấy vui nữa. Hắn đang nghĩ hiện giờ nếu vứt tấm lệnh bài đen đi thì có làm sao không, nhưng tốt nhất chưa nên manh động, đợi một thời gian nữa xem thế nào đã.

Đi được một lát thì hắn đã bắt gặp hai nữ tử kia, lúc này họ đã khôi phục thương thế và đang trở xuống núi tìm kiếm hắn. Mới rời đi tách khỏi song nữ này chừng nửa canh giờ, vậy mà hắn đã trải qua vô số chuyện, còn hai người kia thì vui mừng ra mặt vì trong tay hắn đã cầm theo đầu tiểu Điện Hồ.

“Diệt sư huynh quả là phi phàm, có thể bằng sức một mình bắt được tiểu gia hỏa này.” Mộ Phái Linh bế lấy tiểu Điện Hồ từ tay A Diệt, sau đó vui thích vuốt ve nó. Hồng Uyển cũng bất ngờ xen lẫn vui mừng không thôi, trước đó cô ta cho rằng họ Diệt có thể bám theo đầu hồ ly này, không để mất tung tích của nó là đã tốt lắm rồi, không ngờ hắn có thể tự mình bắt được.

“Xem ra Diệt sư đệ còn có nhiều thần thông mà hai tỷ muội ta chưa được chiêm ngưỡng, quả là người thâm tàng bất lộ, sư tỷ ta thực sự bội phục.” Nữ tử họ Hồng cam bái hạ phong cúi người ôm quyền với A Diệt.

Hắn vội giơ tay ngăn lại, sau đó khách sao: “Chỉ là vận dụng vài tiểu sảo sau đó may mắn mới bắt được tiểu gia hỏa này mà thôi, không có gì gọi là thâm tàng bất lộ cả, Hồng sư tỷ quá khen rồi.”

Mặc dù có được công lao lớn nhưng A Diệt vẫn như trước, không kiêu cùng khiêm tốn khiến hai nữ tử kia rất vừa ý, hảo cảm trong lòng đối với nam nhân này tăng thêm vài phần. Bọn họ trò chuyện, hỏi thăm thêm vài câu sau đó cùng nhau trở về.

Hồng Uyển lấy ra một viên ngọc châu, thứ này gọi là ‘linh thú châu’ có không gian chứa thú bên trong, đã được trưởng bối của cô ta chuẩn bị cho trước đó. Thu lấy tiểu Điện Hồ vào bên trong viên ngọc sau đó cất vào giới chỉ, ba người thản nhiên ngự khí bay trở về như thể vừa hoàn thành nhiệm vụ hái thảo dược, không bị một ai phát hiện ẩn tình cả.

Khi gần bay tới phạm vi nơi ở của đệ tử thì bọn họ nói lời tạm biệt rồi tách ra, ai về nhà nấy. Hồng Uyển nói rằng sau khi có được phần thưởng trong nhiệm vụ lần này, sẽ tới trực tiếp giao tận tay cho từng người, còn hứa với A Diệt rằng sẽ đưa hắn phần cao nhất. Dù cho hắn ta đã ngỏ ý từ chối nhưng vẫn bị cự tuyệt, nên bất đắc dĩ chỉ có thể đồng ý mà thôi.

Chốc lát sau hắn đã về tới ngọn núi mà hắn ở, đáp xuống thạch đài sau đó nhanh chóng đi về trang viện của mình. Vừa đi qua dãy hành lang dài thì bỗng nhiên có một giọng nói tinh ranh vang lên bên tai hắn!

“Tiểu tử kia mau đứng lại!”

A Diệt giật mình liền khựng lại bước chân, không phải hắn đứng lại làm theo lời giọng nói kia, mà vì hắn không hề cảm ứng được bất kì một tồn tại nào xung quanh đây!

Từ lần bị bốn tên nhóm Bạch Trình bất ngờ công kích, hắn đã luôn đề phòng dù cho ở bất kì đâu. Thần niệm luôn tỏa ra dò xét phạm vi xung quanh mình, vậy mà vừa rồi lại có một kẻ ở ngay gần mà bản thân hắn không hề hay biết!

Hắn chậm rãi xoay đầu lại, ánh mắt hướng tới phía thanh âm vừa phát ra, thì bất ngờ trông thấy kẻ vừa lên tiếng ra lệnh cho hắn: Chính là một bé gái chỉ chừng 9,10 tuổi!
Chương 87: Trưởng lão

“Dì Tịnh, sao dì lại thả cho tiểu tử đó rời đi dễ dàng như vậy? Nhìn vẻ mặt của hắn là đã biết hắn không tin những lời dì nói rồi, khả năng lớn khi ra ngoài hắn sẽ vứt hắc lệnh bài đi đó.”

Bên trong cái hang nhỏ có những ánh sáng kì ảo này, thân ảnh mụ già bẩn thỉu vẫn ngồi đó, nhắm mắt đàm tọa không hề nhúc nhích. Bên tai mụ ta có một tiếng nói vang lên, thanh âm đó nói chuyện với mụ già với giọng điệu như thể rất thân thiết với mụ vậy.

Bà ta nghe vậy cười nhạt, sau đó đáp lời: “Ta chắc chắn hắn sẽ còn quay trở lại đây, hơn nữa sẽ chính miệng đồng ý lời đề nghị của ta trước đó!”

“Ồ! Có vẻ như dì đã nhìn thấy điều gì đó rồi nhỉ? Sao có thể chắc chắn được như vậy? Ta thấy tiểu tử đó chẳng đáng tin chút nào, ánh mắt còn mang đầy vẻ giảo hoạt, cho dù hắn đã ẩn giấu rất sâu nhưng ta vẫn có thể nhìn ra.”

“Hắc hắc, tiểu tử này cũng không phải loại tốt lành gì đâu, ta có thể nhận ra trên người hắn có rất nhiều sát khí quấn thân. Nhìn thôi đã biết hắn từng gϊếŧ không ít người rồi, hơn nữa đều là những kẻ có tu vi không sai biệt lắm.” Mụ già nói về họ Diệt, ánh mắt lộ ra vẻ đánh giá cao.

“Sở hữu Dị ma mạch, lại còn sát phạt quyết đoán, tâm cơ giảo hoạt, không nổi nóng như đám tiểu gia hỏa mới nhú khác. Hắc hắc, tên đó đã lọt vào pháp nhãn của bà già sắp chết này rồi, ta đã quyết định chọn hắn làm người hộ tống ‘ngài’ tới đỉnh cao!”

“Nếu dì Tịnh đã quyết như vậy thì cứ theo đó mà làm thôi, ta sẽ nghe theo mọi sắp xếp của dì. Chỉ mong tên tiểu tử đó sẽ không khiến chúng ta phải thất vọng.” Nói rồi thanh âm đó im bặt, mụ già vẫn ngồi im không tiếp tục nói thêm một lời nào, nơi đó lại trở về trạng thái tĩnh mịch.

............

Cùng lúc đó, tại một dãy kiến trúc tráng lệ to lớn, ở cuối hành lang A Diệt đang đứng im tại nơi này. Có một nữ hài chừng 10 tuổi đang đi lại vòng quanh hắn, vẻ mặt lộ ra nét nghi hoặc, đôi mắt không ngừng lướt lên lui xuống trên thân thể hắn, như đang đánh giá gì đó.

Đây là một nữ hài xinh xắn, có gương mặt tinh xảo, đôi mắt to tròn chứa con ngươi màu xanh lục tỏ nét tinh ranh. Mái tóc ngân lục lấp lánh được tết thành hai cái bờm dài, da thịt trắng hồng, thân thể thon dài, nhỏ nhắn. Theo đánh giá của họ Diệt thì đứa bé này cực kì dễ thương, chỉ là mỏ có chút hỗn, lời nói không biết phân biệt lớn nhỏ gì.

“Tại sao lại có một tiểu thí hài ở nơi này? Nhìn tuổi tác có lẽ mới vừa đủ độ để bắt đầu tu hành, vậy nên trên người không có nguyên lực là phải rồi, thế nên vừa rồi ta mới không cảm ứng ra.” Họ Diệt suy tư trong đầu.

Nếu toàn tâm dùng thần niệm cảm ứng thì bất kì sinh vật sống gì, kể cả thực vật đều sẽ bị hắn phát giác được. Nhưng làm như thế rất tiêu hao tinh thần, nên hắn chỉ dùng thần niệm cảm ứng nguyên lực mà thôi, làm vậy sẽ bớt tiêu hao hơn. Dù sao hắn cũng cho rằng trong tông sẽ toàn nguyên sĩ, nên chỉ cần chú ý tới thứ mang theo nguyên lực là đủ.

Lúc này cái miệng nhỏ xinh mới lên tiếng một lần nữa: “Này, tiểu tử ngươi vừa đi làm chuyện gì mờ ám về đúng không?”

Nghe vậy hắn đau đầu không thôi, trưởng bối của nha đầu này không dạy cho nàng cách giao tiếp với người lớn tuổi hơn sao?

A Diệt bắt đầu cẩn thận đánh giá nữ hài này, y phục trên thân nàng được làm từ chất liệu vải rất tốt, có những đường thêu tinh sảo, trông rất đẹp. Nhìn qua đã biết là một tiểu thư con nhà quyền quý nào đó rồi, có thể trưởng bối của nàng là vị quản sự đức cao vọng trọng, thậm chí là trưởng lão, nên nàng mới được phép tự do đi lại trong nội môn.

Thấy tên nam tử trước mắt không thèm trả lời câu hỏi của mình, còn trầm ngâm ngắm nhìn thân thể mình như đang đánh giá, khiến nữ hài cảm thấy tức giận. Nàng chống nạnh, chỉ thẳng ngón tay lên mặt hắn, rồi nói ra một câu khiến hắn giật mình cả kinh.

“Sao trên người ngươi lại có khí tức của tiểu Điện Hồ?”

A Diệt lắp bắp: “Này... tiểu muội, muội nói cái gì ta nghe không hiểu?”

Đầu óc hắn nhảy loạn, trước đó hắn đã xách tiểu Điện Hồ trong một thời gian dài, nên trên người dính khí tức của tiểu gia hỏa đó là điều đương nhiên. Nhưng hắn không thể hiểu được tại sao nữ hài này lại có thể phát hiện ra, điều này thật khó tin.

“Bốp!” A Diệt bị nữ hài nhảy lên gõ đầu một cái, nhưng vì nàng ta không dùng lực nên hắn không cảm thấy đau lắm. “Tiểu tử to gan, dám gọi ta là tiểu muội cơ à? Đúng là chán sống mà.”

Nói đoạn, nữ hài lại lộ ra vẻ suy tư, lẩm bẩm: “Ta nhớ là nửa tháng trước ta đã giao tiểu Hồ cho Hồng Tử nha đầu chăm sóc rồi cơ mà, tại sao hiện giờ trên thân tên tiểu tử này lại dính chút khí tức của tiểu Hồ nhỉ?”

Đúng lúc này, có một nữ tử từ xa vừa đi tới gần nơi đây, trang viện của cô ta ở gần trang viện A Diệt nên cũng phải đi qua nơi này. Khi liếc mắt trông thấy hai người liền cả kinh, sau đó vội vàng chỉnh chu lại y phục, rồi bước tới ôm quyền cung kính thi lễ.

“Đệ tử Thẩm Nhi xin ra mắt Tọa sư tổ!”

Nghe thấy lời nói này, hai người kia tỏ ra hai thái cực khác hoàn toàn nhau. Nữ hài đang mải mê suy tư nên cũng không để ý lắm, chỉ quay sang gật đầu với nữ tử họ Thẩm một cái, rồi lại không nhìn cô ta nữa. Còn A Diệt thì giật bắn mình, kinh ngạc tột độ, ánh mắt hướng tới thân ảnh nữ hài với vẻ khó tin, sắc mặt như thể muốn nghe lại lời mà Thẩm Nhi vừa nói.

“Thẩm sư muội, ý muội vừa nói là... nàng ấy chính là một vị trưởng lão trong tông sao?” Họ Diệt khó tin thấp giọng hỏi nữ tử đang đứng bên cạnh.

Nữ tử đó gật đầu nói nhỏ với hắn: “Sư muội làm việc trường kì tại nhà bếp lớn nhất trong tông, có một lần đã từ xa trông thấy Tọa sư tổ đi tới nơi đó lấy thức ăn. Tại đó bếp trưởng có tu vi Hiển Hóa cảnh rất cung kính với ngài ấy, muội tò mò nên hỏi thăm những người khác, về sau mới biết đó chính là một vị trưởng lão!”

Sắc mặt A Diệt khó coi, nhìn tới thân ảnh nhỏ nhắn đáng yêu của nữ hài đồng, trông nàng không giống một lão bà đã sống mấy trăm năm một chút nào cả. Dù biết rằng nguyên sĩ cảnh giới cao có nhiều cách để thay đổi hình dạng, nhưng ít nhất cũng có nét để nhận ra chứ không giống như vị sư tổ họ Tọa này.

Mấy vị quản sự có bộ dáng trung niên, hay vị Lôi trưởng lão mà hắn đã từng trông thấy một lần, trong mắt họ đều mang một vẻ già dặn, tang thương, dựa vào đó có thể biết rằng tuổi thật của họ cao hơn vẻ bề ngoài nhiều. Nhưng ánh mắt trong sáng, hồn nhiên ngây thơ của nữ hài trước mặt này, hoàn toàn giống như một tiểu nha đầu bình thường vậy!

Vị trưởng lão họ Tọa thu hồi lại vẻ suy tư, ngẩng đầu lên nhìn hai đệ tử rồi phân phó: “Thẩm sư điệt ngươi đang làm chuyện gì thì cứ tiếp tục đi, còn vị nam sư điệt này hãy đi theo ta, có chút chuyện muốn hỏi ngươi!”

Nói rồi nữ hài nhàn nhã xoay người bước đi, hai tay chắp ra phía sau, trông bộ dáng như một vị trưởng bối đang dạo bước vậy. Họ Diệt lủi hủi đi theo sau nàng ta, nhìn dáng vẻ trẻ con đang cố tỏ ra chính chắn của nữ hài, khiến hắn cảm thấy tức cười. Nhưng lúc này đúng thật hắn nên khóc, vì sợ nàng đã phát hiện chuyện tiểu Điện Hồ bị xổng mất!

Nữ tử Thẩm Nhi nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, ánh mắt toát lên vẻ hâm mộ đối với A Diệt. Được một vị trưởng lão cao cao tại thượng chú ý tới, hơn nữa còn dẫn đi riêng như vậy, chắc chắn sẽ được rất nhiều chỗ tốt. Nhưng cô ta cũng không dám làm trái lệnh của vị sư tổ kia mà mò đi theo, nên chỉ biết trở về trang viện của mình.

Hai thân ảnh một lớn một nhỏ đi tới khu vườn xanh tươi, phía sau dãy đình viện. Nữ hài lên giọng già dặn, hỏi: “Nói, tại sao trên người ngươi lại có khí tức của sủng thú ta nuôi?”

Trên đường đi tới nơi đây, trong đầu A Diệt đã suy nghĩ kế sách ứng biến rất nhiều, lúc này hắn liền mở miệng lên tiếng:

“Thưa sư tổ, đúng thật đệ tử đã từng tiếp xúc gần gũi với một đầu Điện Hồ, nhưng đó không phải là sủng thú của người đâu ạ!”

“Ồ, ý ngươi là trong tông ngoài sủng thú của ta ra, thì vẫn còn một đầu Điện Hồ khác?” Nữ hài ngạc nhiên quay đầu lại nhìn vào ánh mắt họ Diệt, mở miệng hỏi tiếp.

A Diệt cung kính đáp: “Vâng, theo như đệ tử suy đoán, thì đó chính là đầu sủng thú của Lôi trưởng lão hơn mấy chục năm trước. Khi đệ tử phát hiện thì nó đã là một bộ thây khô rồi, nên đệ tử đã chôn nó, rất có thể vì thế mà trên người mới dính chút khí tức Điện Hồ!”

“Ngươi đã phát hiện ra xác của đầu Điện Hồ mà năm xưa Lôi sư huynh nuôi? Tại sao không đem về nộp lên cho huynh ấy mà lại chôn đi hả?” Nữ hài ngạc nhiên sau khi nghe câu trả lời của họ Diệt, sau đó sắc mặt lộ ra vẻ không tin hỏi lại.

Họ Diệt tiếp tục nói ra văn mẫu hắn đã chuẩn bị trước đó: “Người nghĩ xem, Lôi sư tổ năm xưa khi mất đi sủng thú đã đau khổ biết nhường nào, phải qua bao nhiêu lâu mới ổn định lại được tâm trạng. Giờ nếu ta đưa cái thây khô đó về, khơi dậy lại đau thương của ngài ấy không phải rất quá đáng sao?”

“Theo quan điểm của đệ tử thì tốt nhất nên chôn giấu chuyện này mãi mãi, Lôi sư tổ đã quên đi rồi thì nên để ngài ấy quên hẳn đi.”

Nữ hài lộ vẻ suy tư: “Hừm... ngươi nói nghe cũng có lý, năm xưa khi mất đi đầu sủng thú đó, Lôi sư huynh đã trốn rúc trong phòng khóc mấy năm liền! Có lẽ hiện giờ không nên khơi gợi lại chuyện này nữa.”

A Diệt vui mừng vì nữ hài đã cả tin hơn, hắn cũng không ngờ lời bịa chuyện của mình lại đánh trúng điểm đen của vị Lôi sư tổ kia. Thế là nhân cơ hội được đà, hắn tiếp tục khuyên giải đối phương, nói cho nàng biết về mặt lợi và hại trong chuyện đó, để nàng triệt để không tra hỏi về chuyện Điện Hồ nữa.

Trông bộ dáng hai người một nói một nghe lúc này, như thể ông chú gian xảo đang dụ dỗ cô bé ngây thơ vậy.
Chương 88: Tiến bộ

Ngồi xếp bằng giữa trang viện, Diệt Chúng Sinh kiểm tra những vật phẩm đang lơ lửng trước mặt mình, để chuẩn bị cho một việc quan trọng.

Đã vài tháng trôi qua, kể từ khi hắn lạc vào bên trong nơi ở của mụ già quỷ dị, đáng sợ kia. Hiện tại tu vi của hắn đã đạt tới tầng 5 viên mãn, có thể tùy thời trùng kích lên tầng 6 bất cứ lúc nào. Những vật phẩm trước mắt hắn, là những loại đan dược, cùng dược liệu hắn đã chuẩn bị, giúp tăng xác suất thăng cấp thành công.

Bên cạnh hắn còn bày hai thứ cực kì chân quý, nếu có mặt tại hội đấu giá chắc chắn sẽ gây nên sóng gió lớn. Đó chính là linh thảo Dưỡng Nguyên Thối Thể dược, và ma hạch lục giai lôi thuộc tính!

Cây linh dược này hắn tính sau khi bản thân tiến cấp lên tầng 6 Luyện Nguyên cảnh, thì sẽ phục dụng. Vừa để củng cố vững chắc căn cơ tại tầng đó, vừa để tôi luyện thêm thân thể giúp nhục thân mạnh mẽ hơn nữa.

Còn khối ma hạch lục giai thì lúc này hắn chưa tìm ra cách để xử lí được, đơn giản vì nó quá chân quý. Chỉ cần để lộ chút phong thanh ra thôi, tiểu mệnh của hắn sẽ khó giữ. A Diệt tính cứ cất giấu khối ma hạch này, làm tiền vốn tối hậu của bản thân, đợi sau này khi bản thân đủ mạnh sẽ đem bán.

Há miệng bắt đầu phục dụng các loại đan dược, sau đó điều tức chuẩn bị quá trình trùng kích rào cản. A Diệt bất ngờ cười khổ, vì trông thấy hai viên kẹo đang nằm dưới đống dược liệu phụ trợ, bất giác hắn nhớ lại thời điểm vài tháng trước, khi chia tay vị tiểu sư tổ kia.

...........

“Ngươi... không lừa ta đấy chứ?” Ánh mắt hoài nghi của nữ hài, chằm chằm nhìn hắn.

A Diệt chém đinh chặt sắt: “Tất nhiên là không rồi, đệ tử nào dám lừa dối sư tổ, tất cả những lời mà từ nãy đến giờ đệ tử nói, đều là sự thật!”

Nữ hài gật đầu, làm ra bộ dáng trưởng bối, dùng ánh mắt thưởng thức nhìn hắn rồi nói: “Tốt, ta đánh giá cao tính trung thực, cùng lòng dạ biết suy nghĩ cho tâm trạng trưởng bối của tiểu tử ngươi.”

“Bổn sư tổ sẽ không truy cứu chuyện này nữa, và làm theo lời ngươi, sẽ không nhắc tới chuyện này cho Lôi sư huynh biết!”

Nghe vậy họ Diệt thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn miệng lưỡi cả buổi không phải chỉ để nghe những lời này thôi sao. Liền vội vàng ôm quyền, cung kính đưa tiễn đối phương.

Vị trưởng lão xinh xắn dễ thương này mỉm cười nói tiếp: “Tọa Thanh Loan ta trước giờ thưởng phạt phân minh, nay ngươi đã có lòng suy nghĩ cho trưởng bối như vậy, ta sẽ thưởng ngươi bảo vật!”

“Chỉ là việc nên làm của đệ tử mà thôi, nào dám mong được ban thưởng chứ.” Họ Diệt ngỏ ý từ chối, nhưng trong lòng mừng thầm, hắn không ngờ vị sư tổ này lại hào phóng tới vậy, tính tặng bảo vật cho mình luôn.

Chỉ thấy nàng ta lấy từ nạp giới ra một cái bình sứ nhỏ, sau đó dốc ngược lại, đổ ra bàn tay hai viên kẹo, rồi giơ ra trước mặt hắn. “Cho ngươi đấy mau nhận lấy đi, không cần cảm ơn đâu.”

Hắn đứng hình, sau chốc lát mới hồi phục lại rồi chậm rãi đưa tay nhận lấy hai viên kẹo đó, nụ cười méo xệch trên môi. “Đây mà là bảo vật sao? Rõ ràng là mấy viên kẹo tầm thường, có bán tràn lan tại vùng lân cận nhà bếp của tông!” Họ Diệt không ngừng chửi rủa trong lòng, hi vọng bao nhiêu thất vọng bấy nhiêu, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười nói lời cảm tạ.

Trông thấy ánh mắt kì dị của đối phương, rồi nhìn về phía mình với vẻ miễn cưỡng.Thanh Loan liền đề phòng, giấu bình đựng kẹo ra phía sau, mở miệng răn dạy: “Hai viên là nhiều rồi, đừng hòng có thêm viên nào nữa, ta còn để ăn không cho ngươi nhiều hơn được đâu!”

Họ Diệt cười khổ muốn nói gì lại thôi, mặt méo xệch đứng im tại chỗ. Nữ hài thấy vậy lại sợ hắn đòi thêm kẹo, liền nói lời tạm biệt rồi xoay người rời đi rất nhanh. Giờ đây nghĩ lại cảnh tượng lúc đó, bản thân hắn không biết nên khóc hay nên cười nữa.

..............

Vào một ngày đẹp trời, trên đỉnh ngọn núi cao, là nơi rèn luyện của những đệ tử có thân phận cao quý nhất, có hai thân ảnh đang đứng tại nơi đây. Một nam nhân anh tuấn, gương mặt góc cạnh tinh xảo, phong phạm cao quý. Cùng một nữ tử xinh đẹp như hoa, dung nhan diễm lệ, thân thể mềm mại lộ ra những đường cong mê người, hấp dẫn ánh mắt đến khó tin.

Vị nam tử mỉm cười ôm quyền, rồi lên tiếng: “Chúc mừng Liễu sư muội đã thành công thăng tiến tới tầng 7 Luyện Nguyên cảnh.”

“Tại kì khảo hạch, ta nhớ sư muội còn chưa đạt tới tu vi tầng 6 viên mãn, vậy mà chưa đầy ba năm đã có thể vượt qua được rào cản lớn nhất tại cảnh giới này, để đặt chân lên tầng 7!”

Nữ tử tuyệt diễm này chính là Liễu Băng Nghi, trông bộ dáng cô không khác gì so với hồi ở kì khảo hạch, vẫn xinh đẹp tuyệt trần như vậy. Cô ta chắp tay với nam nhân trước mặt rồi đáp lời:

“Đa tạ lời chúc của Bạch sư huynh, nhưng sư huynh đã quá khen rồi. Không phải hiện tại huynh cũng đã tăng tiến tới tầng 8 rồi sao.”

“Haha, làm gì có tầng cấp nào vượt qua khó như từ tầng 6 lên 7 cơ chứ, năm xưa ta đã phải tốn hơn 3 năm mới có thể vượt qua được cái rào cản lớn này đó.” Bạch Trình từ tốn đáp lời, sâu trong ánh mắt khó giấu nổi sự ham muốn trước dung nhan tú lệ của đối phương.

Thiên tư của Liễu Băng Nghi quả thực hết sức kinh người, hầu như mọi phương diện trên con đường tu luyện đều tăng tiến rất nhanh. Cô ta rất được lòng các vị trưởng lão trong tông, hiện giờ được xem là mầm tiên đứng đầu trong hàng ngũ đệ tử hạch tâm!

Gần 18 tuổi đã có tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 7, với tư chất tuyệt hảo cùng vô số tài nguyên chân quý của tông môn bồi dưỡng, khả năng cao chừng 20, 21 tuổi là cô ta có thể đạt tới Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong. Khi đó bỏ ra vài năm để củng cố vững chắc tu vi cùng bồi dưỡng tốt thân thể, sau đó có thể nắm chắc đột phá tới Hiển Hóa cảnh!

Dưới 30 tuổi mà có thể đạt tới Hiển Hóa cảnh, số lượng cực kì thưa thớt. Còn từ 25 tuổi đổ xuống mà đã có thành tựu bậc đó, thì như phượng mao lân giáp. Cho dù ở trong tông phái đỉnh tiêm, những người đó cũng được coi là tuyệt thế thiên kiêu, số lượng cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Dạo gần đây sau khi tăng tiến tu vi thành công, Liễu Băng Nghi luôn lui tới nơi này để rèn luyện, củng cố tu vi. Nhưng cô ta không ngờ bị Bạch Trình phát hiện, từ đó hôm nào hắn cũng tới trò chuyện, lấy lòng cô, điều này khiến thiếu nữ lạnh nhạt kia đau đầu không thôi.

Cùng thời điểm đó tại ngoại biên sơn mạch, dưới một cánh rừng rộng lớn vô danh, có thân ảnh một người thanh niên đang tản bộ. Người này không ai khác chính là A Diệt, gần đây hắn tiếp nhận một nhiệm vụ săn thú tại khu vực này, vừa để kiếm thêm điểm cống hiến vừa để ra ngoài tôi luyện bản thân.

Đã qua nửa năm kể từ khi hắn đạt tới Luyện Nguyên cảnh tầng 6, tức hắn đã nhập tông được gần 3 năm. Hiện tại cơ hồ tất cả ma thú nhị giai, đủ mọi giống loài, đều không còn là đối thủ của hắn. Kể cả gặp phải ma thú nhị giai đỉnh phong, hắn vẫn đủ sức diệt sát mà không tốn quá nhiều tâm cơ.

Trình độ đao pháp của hắn có thể coi là thượng thừa trong đám đồng lứa hiện nay, có thể xuất tùy bất ý, xem đao như chính cánh tay của mình. Pháp trận cũng đã tăng tiến thêm, cho hắn đủ thời gian bày trận, thì diệt sát cả đám ma thú tam giai cũng không thành vấn đề.

Công pháp chủ tu U Mộc Đằng quyết đã đạt tới tầng 3, nguyên lực có đủ cả ba nội tại, và sở hữu hai nguyên thuật. Nguyên kỹ duy nhất là Phi Kiếm quyết gần luyện đến đại thành, hiện tại đã tạo ra được 9 thanh phi kiếm với uy lực được nâng lên rất lớn.

Trên cổ hắn hiện giờ có đeo thêm một chiếc dây truyền, được chế tác từ vật liệu rất đặc thù, có khả năng che đậy đi tu vi thực sự của người đeo. Nửa năm trước hắn đã phải tiêu tốn một lượng nguyên thạch không nhỏ, để mua lại thứ này từ tay một gã đồng môn. Hiện giờ nếu dò xét qua, sẽ chỉ nhận thấy hắn vẫn còn mang tu vi tầng 5 mà thôi.

Điều này để tránh xảy ra những sự nghi ngờ không đáng có, nếu để người khác phát hiện ra một kẻ có tư chất kém như hắn, mà tăng tiến tu vi nhanh như vậy thì rất nguy hiểm. Hơn phân nửa người ta sẽ nghĩ ngay tới chuyện hắn từng chiếm được đại cơ duyên, trên người sẽ có bảo vật giúp tăng tiến tu vi cực nhanh.

Bản thân A Diệt đang vui vẻ, vì hiện tại hắn không còn thuộc nhóm đệ tử có tu vi kém nhất trong nội môn nữa.

Sau khi nhập tông qua hơn một năm thì tất cả các đệ tử có tu vi tầng 4, đều đã tăng tiến lên được tầng 5, nhờ vào Bách Linh đan cùng nhiều tài nguyên khác. Đến thời điểm hiện giờ, mới chừng phân nửa số đệ tử có tu vi tầng 5 đạt tới tầng 6, vẫn còn số lượng không nhỏ đệ tử có tu vi tầng 5 tại nội môn.

“Trước hết nên kiếm một vùng đất đẹp để bố trí đại trận đã, đám chuột nhắt ngày càng xuất hiện nhiều hơn rồi!”

Diệt Chúng Sinh lẩm bẩm, vì dạo gần đây hắn đã phát hiện ra khá nhiều đệ tử ngoại môn bám theo hắn, chú ý tới hành tung của hắn, với vẻ mặt bất thiện. Đã gần hai năm đám người tham lam đó không xuất thủ thêm lần nào nữa rồi, lần này cử đông người theo dõi hắn như vậy, chắc chắn chuẩn bị tung một đòn thật mạnh đây.
Chương 89: Nguy nan

“Vun vυ"t!”

Vô số bảo cụ cùng phù lục bay toán loạn, không hẹn mà cùng công kích tới một thân ảnh mặc hắc y, đang di chuyển rất nhanh dưới cánh rừng. Theo sau vệt đen đó, là mấy chục thân ảnh khác, bám sát theo khó bỏ. Trên bầu trời đêm đầy sao sáng, có thêm vài nhân ảnh đang ngự khí truy sát theo!

Diệt Chúng Sinh kết hợp vân di bộ cùng với thân pháp mới lĩnh ngộ được khi luyện đao pháp, dán thêm tấm tốc hành phù trên người, thân ảnh hắn như một vệt đen phóng đi rất nhanh. Lần này phải nói hắn đã lâm vào hoàn cảnh cực kì nguy hiểm, cửu tử nhất sinh.

Hai tay bắt pháp quyết, tức thì những cây trận kỳ đang ẩn tàng hiển lộ ra, bạo phát quang mang rồi tạo ra những vách ngăn vô hình, vây nhốt một vài thân ảnh lại.

Nhưng vẫn còn rất nhiều người đuổi theo hắn. Lần này không những có hơn 30 gã đệ tử ngoại môn, với tu vi từ tầng 4 đến tầng 6. Mà còn có mấy lão già với tu vi cao cường, đích thân tới đây!

Trên đường chạy trốn, họ Diệt đã kích phát rất nhiều trận pháp hắn đã bố trí trước đó, nhưng cũng chỉ ngăn được phần lớn đám đệ tử tu vi kém nhất mà thôi. Mấy gã già khốn kiếp, có tu vi cao cường hoàn toàn không bị vây lại, vẫn ngự khí bám sát ngay phía sau hắn.

“Bùm!” Vài đường phù bạo phóng tới, bạo nổ liên tục, cây cối gãy đổ, bật lên cả rễ. Bụi đất bắn lên tung tóe, từ nơi đó vẫn có một vệt đen lao ra, tiếp tục chạy trốn rất nhanh.

Ngay phía sau có một gã trung niên với thân pháp phong thuộc tính, như một cơn gió bám sát hắn, ngay khi tiếp cận được liền hung hăng ra đòn công kích.

“Keeng!” Tia lửa tóe lên, chiến đao của A Diệt cùng với trường kiếm của ông ta va chạm trực diện. Sau đó cả hai đều điên cuồng công kích đối phương, thanh âm binh khí đối chiến vang lên không ngừng, cùng với phù bạo phát nổ, mảnh rừng này như muốn bị lật tung!

“Diệt sư đệ đừng cố giãy giụa nữa, lần này đệ có cánh cũng khó thoát nổi cái chết!” Gã trung niên cười lạnh, dọa nạt đối thủ.

Gã này cũng có mặt tại căn thạch điện, hồi A Diệt đến báo danh tham gia khảo hạch. Gã có tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 7 viên mãn, lần này cùng với mấy lão già khác tới đây vây gϊếŧ hắn!

Đệ tử ngoại môn thường thì điều kiện chiêu nạp dễ hơn nội môn nhiều, nên mỗi năm sẽ có thêm rất nhiều người. Mà tại ngoại môn muốn được sống yên ổn, thì phải biết nghe theo lời của đám chấp sự già cội này. Đó là lí do tại sao mấy lão già đó có thể sai khiến nhiều đệ tử ngoại môn như vậy.

Hai thân ảnh đi đầu giao chiến một hồi, thần thông cùng bảo cụ va chạm liên tục, gã trung niên bấy giờ cả kinh không thôi. A Diệt với tu vi tầng 6 cộng thêm tấm cường nguyên phù dán trên người, hiện tại độ hùng hậu nguyên lực không thua gì một gã Luyện Nguyên cảnh tầng 7.

Cứ nghĩ sẽ có thể dễ dàng trấn áp đối phương, nhưng thực chất lại đánh ngang tay nãy giờ, thậm chí gã còn có dấu hiệu yếu thế hơn, vì bản thân chủ tu tốc độ chứ không phải uy lực công kích.

“Sao ngươi có thể nâng tu vi lên tới Luyện Nguyên cảnh tầng 7? Rõ ràng cường nguyên phù cũng chỉ giúp tăng thêm một tầng thực lực thôi mà, sao có thể khiến tiểu tử ngươi từ tầng 5 trực tiếp nhảy lên tầng 7 cho được?” Gã trung niên lộ ra sắc mặt khó coi, không tin tưởng nói.

A Diệt nở ra nụ cười mỉa mai: “Đơn giản vì bản thân ta trong thời gian ngắn đã tăng tiến thêm một tầng tu vi! Đâu như tên phế vật ngươi, ngoài 40 tuổi rồi vẫn kẹt tại tầng 7 Luyện Nguyên cảnh.”

Dứt lời, bỗng nhiên họ Diệt vung đao tung ra một đòn bất ngờ, khiến gã ta phải toàn lực đón đỡ. Gã không biết một điều rằng, ngay sau gáy mình có một thanh phi kiếm toát ra hàn khí, đang lăm le đợi gã không để ý sẽ đâm một kích!

Toàn bộ nguyên lực của gã đều đã dồn lên vũ khí trong tay, để đón đỡ đòn công kích của kẻ trước mặt, nên nguyên lực hộ thể trên thân rất mỏng manh. Trường Băng Kiếm từ phía sau dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, lóe qua một cái chém bay thủ cấp của gã ta!

Chỉ sau thời gian một bữa cơm khi truy sát A Diệt, đám người này đã bị trận pháp vây nhốt mười mấy kẻ, và bỏ mang một kẻ có tu vi cao cường.

Từ phía xa bay tới, khi trông thấy gã đại hán đã đầu một nơi, thân một nẻo, khiến mấy lão già kia giận dữ không thôi. Chúng tăng tốc độ truy đuổi, đám tu vi kém hơn cũng bắt đầu dùng mọi biện pháp để tăng tốc độ lên.

Từ một tháng trước, khi ngửi thấy mùi nguy cơ thì A Diệt đã chuẩn bị rất kĩ càng rồi. Hắn đem ra tất cả vật phẩm để bày bố pháp trận mà mình có, rồi không ngừng bố trí chúng, trên toàn bộ vùng rừng núi rộng chừng 30 dặm này!

Nhưng hắn không thể ngờ rằng, toàn bộ mấy lão già có ý xấu với hắn vào cái ngày báo danh đó đều đã tới đây. Có thể lần này bọn chúng đã kiếm được một cái cớ thích hợp, để cả đám được phép đi tới vùng ngoại biên sơn mạch này.

Đám đầu sỏ có chừng 5 tên, bốn lão già với tu vi từ tầng 8 trở lên, và một gã trung niên có tu vi tầng 7 đã bị hắn diệt sát.

Những pháp trận phổ thông vẫn không ngừng được kích hoạt, l*иg giam, bẫy dập, đều khiến cho đám tu vi yếu kém phải tốn một hồi công phu mới thoát ra được. Còn bốn lão già ngự khí trên cao kia, không chút ảnh hưởng gì mà vẫn bay với tốc độ rất nhanh, truy theo cái đại cơ duyên biết chạy này.

“Thủy Dung Trảm!”

Một đường đao phong dài chừng mười trượng, phát ra lam sắc quang mang phóng tới thân ảnh họ Diệt. Rầm một tiếng cắt ra một cái rãnh dài trên mặt đất, dư trấn tản ra khắp bốn phương tám hướng, A Diệt vẫn không hề hấn vì đã né tránh kịp thời, hắn không chậm lại mà tiếp tục chạy.

“Haizz... không nên tiếc của nữa, ta sẽ đuổi tới giữ chân hắn lại.”

Dứt lời, lão già này dán một tấm phù lục lên món bảo cụ phi hành dưới chân, lập tức tốc độ bay của lão ta tăng thêm vài phần, bỏ xa ba lão đầu còn lại! Luồng hào quang phóng nhanh tới, chả mấy chốc đã tiếp cận tên thanh niên hắc y kia, lộ ra một lão già tóc đã bạc trắng.

Cánh tay vung lên, hai thanh tiểu kiếm kim sắc bắn nhanh như thiểm điện, thẳng hướng mi tâm hắn! Họ Diệt nguyên lực thôi động, phi kiếm hóa thành đạo lam quang lao lên đón đỡ hai cú công kích kia, nhưng rồi phi kiếm của hắn vẫn bị đánh bay. Độ mạnh mẽ của nguyên lực tại tầng 9 Luyện Nguyên cảnh, không phải tầng 7 có thể chống lại được!

Dựa vào chút thời gian trì hoãn mà phi kiếm đã tạo ra cho hắn, sau lưng vừa kịp hiện ra Thiết Mộc thuẫn, nâng mức phòng ngự lên cực cao. Hai đạo kim sắc bắn tới, va chạm trực diện lên tấm thuẫn khiến thân thể hắn bị lực phản chấn đẩy bay, mà hai thanh tiểu kiếm cũng đã dừng lại.

A Diệt cố nuốt lại ngụm máu trong miệng đang muốn trực chờ trào ra ngoài, xuống dưới cổ họng. Hắn không khỏi sinh ra một tia hoảng sợ, Luyện Nguyên cảnh tại những tầng cao nhất này, chênh lệch một tầng đã là cách biệt rất lớn rồi chứ đừng nói là hai. Lão già đó chỉ tùy ý tung ra một đòn, vậy mà hắn đã phải chịu thiệt không nhỏ.

Giờ đây hắn đã biết cách thức tấn công căn bản của lão già có tốc độ cực nhanh này, nên có thể đoán trước mà né tránh, chứ không cần phải chống chọi trực tiếp nữa.

Cứ thế hắn vẫn chạy đi, đôi lúc né khỏi hai luồng kim quang bắn tới. Phía sau, lão già đó không khỏi tức giận vì đều tấn công không trúng mục tiêu, ba lão già khác cũng cảm thấy bực tức trong lòng rồi.

Luyện Nguyên cảnh tầng 7 trở lên, chỉ là sẽ ngự khí được trong một khoảng thời gian khá là dài, và tốc độ bay cũng nhanh tương đối mà thôi. So với một kẻ có tu vi không sai biệt lắm, mà toàn lực phóng đi trên mặt đất, thì ngự khí bay hoàn toàn không thể nhanh bằng được.

Nhưng hiện giờ nếu di chuyển dưới mặt đất sẽ bị đống pháp trận cản trở lại, nên bốn lão già kia bất đắc dĩ mới phải phi hành. Qua một khoảng thời gian sau, đám đệ tử ngoại môn chỉ còn lại vài tên có tu vi tầng 6 mà thôi, số khác đều đã bị đống trận pháp giữ lại, không mất sức chín trâu hai hổ thì còn lâu mới có thể thoát ra được.

Thân ảnh A Diệt bấy giờ đã dừng lại, hắn ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn, trong tay cầm khối nguyên thạch trung phẩm, đang cấp tốc khôi phục nguyên lực đã tiêu hao.

Cùng lúc đó bốn lão già cũng đã bay tới phụ cận, tuy phát hiện ra thân ảnh hắn nhưng chúng chưa vội ra tay, mà cả bốn tản ra bao vây hắn, đồng thời cảnh giác với mọi thứ xung quanh đây.

“Tiểu tử này có thể an tâm mà ngồi tại đó như vậy, chắc chắn khu vực này hắn đã bố trí một pháp trận lợi hại.” Một lão già lẩm bẩm, ba kẻ còn lại cũng đều nghĩ như vậy.

Điều này thì đến tên ngu cũng nhận ra, nếu không sao A Diệt dám ngồi im giữa bốn lão cáo già như vậy được cơ chứ. Một lão già có chút am hiểu về pháp trận, còn vung tay phóng vài cây trận kỳ cắm xuống đất, loại cờ mà lão đem ra đó có tác dụng gây nhiễu loạn pháp trận xung quanh.

Bốn lão già từ bốn hướng khác nhau bao vậy A Diệt vào giữa, bọn họ ngự khí cách mặt đất một khoảng không ngắn để tránh nguy hiểm, rồi từ từ tiếp cận nơi hắn đang ngồi. Lúc này Diệt Chúng Sinh mở bừng cặp mắt ra, khóe miệng nhếch lên cười, sau đó lên tiếng:

“Đại trận sau đây chính là thành quả cao nhất, sau hơn hai năm nghiên cứu pháp trận của sư đệ, mời các vị sư huynh trải nghiệm rồi đánh giá!”
Chương 90: Đại trận

Đại Thổ Mộc Sát trận. Một trận pháp vây khốn kiêm công kích, có uy lực cực cao, chỉ cần còn ở trong cảnh giới Luyện Nguyên thì đều sẽ bị trấn áp!

Vô số trận kỳ lóe sáng, sau đó kết nối với nhau tạo thành một pháp trận cực lớn có đường kính gần trăm trượng! Mặt đất rung chấn, tại vùng rìa của đại trận này bắt đầu nổi lên đầy bụi đất, tạo thành một bức tường năng lượng màu nâu, vây khốn tất cả bên trong.

“Mau phá vây!” Lão già am hiểu trận pháp nhất trong đám người cảm thấy không ổn, liền quát lên, sau đó cấp tốc bay nhanh đến rìa pháp trận, muốn thoát ra bên ngoài. Nhưng tốc độ hình thành kết giới quá nhanh, cả bốn lão già đều đã bị vây nhốt bên trong đại trận này. Thực ra từ khi tiến tới gần nơi họ Diệt ngồi, thì bọn chúng đã đặt mình tại trung tâm pháp trận rồi.

Cả bốn người nguy nhưng không hoảng, chúng tung ra những đòn công kích lên vách ngăn giữa pháp trận và ngoại giới, nhưng tất cả đều chỉ như muối bỏ biển, không chút tác dụng. Lúc này mấy lão già mới bắt đầu cảm thấy ý kị, không ai ngờ rằng A Diệt lại có thể bố trí ra được một trận pháp lợi hại bậc này.

Bụi đất bốc lên mù mịt, bên trong pháp trận lúc bấy giờ tầm nhìn đã giảm mạnh, thần niệm không phóng ra được quá 5 trượng. Thân ảnh họ Diệt ngồi xếp bằng trên tảng đá đã biến mất vô ảnh vô tung, cả tòa pháp trận lớn bắt đầu xoay chuyển, vây khốn thành công, giờ tới màn công kích.

Vô số lá cây bị cuốn vào theo những làn bụi đất, bay múa tán loạn bên trong phạm vi đại trận, đột nhiên những mảnh lá cây đó đều có dị biến!

“Trước hết hãy tập trung phòng ngự qua mấy đòn công kích sắp tới đã, đợi nó suy yếu sẽ tìm cách thoát vây ra khỏi đây, ta không tin đại trận to thế này có thể duy trì được lâu.” Lão già mặt trắng am hiểu pháp trận nhất trong đám người, nói lên phán đoán của mình, rồi không chậm trễ kẹp một tấm phù trên tay sau đó tạo ra một vòng quang tráo.

Nghe vậy ba người còn lại đều tế ra bảo cụ hoặc phù lục, rồi thôi động mức phòng ngự của bản thân lên cực cao. Cùng lúc đó, vô số lá cây đều trở nên sắc bén như lưỡi dao, chúng bay toán loạn cứa qua bốn vòng quang tráo, tia lửa tóe ra không ngừng.

Chưa dừng lại ở đó, từ dưới mặt đất bắt đầu trồi lên vô số cọc gỗ nhọn hoắt, chúng cứ trồi lên rồi lại thụt xuống liên tục. Mà phương hướng những cọc gỗ này hướng tới, chính là phía bốn lão già đang trốn trong bốn cái quang tráo kia!

Đồng thời, từ trên cao, bụi đất tụ lại vào nhau tạo thành những khối đất lớn, có mũi nhọn hướng xuống phía dưới, sau đó đồng loạt bắn xuống. Ba loại không kích khác biệt tấn công từ ba vị trí khác nhau. Cọc gỗ nhọn từ dưới đâm lên, lá sắc như dao từ bốn phía, và vô số gai đất từ trên cao dáng xuống!

Bốn lão già bắt đầu có dấu hiệu ăn không tiêu, thủ đoạn phòng ngự thông thường đều đã bị công kích của pháp trận gạt bỏ. Hiện tại bọn họ đều phải dùng tới những vật phẩm tiêu hao, có giá trị không nhỏ, như nguyên phù hoặc bảo vật đặc thù các loại.

Bên ngoài pháp trận, Diệt Chúng Sinh với trận bàn trong tay, đang toàn lực thôi động công kích tới mức mạnh nhất có thể. Đại trận này hắn kết hợp 36 cây trận kỳ cao giai cấp Luyện Nguyên, cộng thêm 4 khối nguyên thạch trung phẩm làm nguồn năng lượng, dùng kĩ nghệ pháp trận sư của bản thân, mới có thể tạo thành.

Trận pháp không người điều khiển và có người điều khiển, uy năng khác hoàn toàn nhau. Có A Diệt không ngừng thôi động, uy lực của đại trận này đạt tới mức độ cực cao, hơn nữa độ chuẩn xác trong mỗi đòn công kích rất lớn.

Với uy lực của đại trận này, muốn diệt sát bốn kẻ thượng giai Luyện Nguyên cảnh, có nhiều thủ đoạn bảo mệnh cao cường, là tương đối khó khăn. Nhưng lột một lớp da của bọn chúng, thì không thành vấn đề gì.

Trong pháp trận, bốn thân ảnh già nua đang rất chật vật, dưới chân họ có không ít mảnh vỡ của các loại bảo cụ phòng ngự. Lão già tóc hoa râm, có tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 8, mang nguyên lực lôi thuộc tính thiên về công kích, không chuyên phòng thủ, hiện giờ tính mạng đang gặp nguy nhất trong bốn người.

Lão già mặt trắng có tu vi giống lão tóc hoa râm cũng không khá hơn là bao, nguyên phù đã sử dụng hết, trận kỳ phá pháp không có hiệu lực, chút am hiểu về pháp trận của ông ta không có xíu tác dụng gì trong hoàn cảnh này. Khi hai kẻ đó đang cố gắng dùng những biện pháp phòng ngự cuối cùng trên người, thì biến cố đã xảy ra với họ!

Chín thanh phi kiếm kéo theo lục sắc quang mang, bắn tới với tốc độ cực nhanh, chỉ lóe qua một cái đã đâm thủng ra mấy cái lỗ máu trên thân hai lão già kia! Đồng thời mấy chục tấm phù bạo cao giai được dán trên một thanh phi kiếm tức thì phát nổ, khiến cho hai lão già khác cũng bị ảnh hưởng không ít.

“Sư huynh, cứu ta...” Hai thanh âm còn chưa thốt lên hết câu liền đã im bặt lại.

Lão già tóc bạc cố trụ qua được vụ nổ, rồi mới hiểu ra: “Hèn gì vài hơi thở gần đây, uy lực công kích của đại trận này yếu đi chút, thì ra do tiểu tử đó phân ra một phần khí lực, thi triển một loại nguyên kỹ mạnh mẽ công kích hai tên kia.”

Vụ nổ qua đi, để lại hai cỗ thi thể không toàn thây. Thủ đoạn phòng ngự của hai lão già này đều đã không còn, nguyên lực trong người thì cạn kiệt, hứng thêm hai đòn công kích cực mạnh của A Diệt không đi bán muối mới lạ.

Hiện giờ chỉ còn lại hai kẻ, lão già tóc bạc có nguyên lực kim thuộc tính, đã đuổi sát họ Diệt trước đó. Và một lão già nhìn đã ngoài 80, da thịt nhăn nheo, bộ dáng sắp chết đến nơi, nhưng thực chất là kẻ đáng sợ nhất trong đám người.

Bỏ vài viên đan dược vào miệng, A Diệt tiếp tục duy trì thôi động trận bàn trong tay. Vừa rồi hắn đã toàn lực thi triển ra Phi Kiếm quyết, nên có chút tiêu hao nguyên lực trong người. Lúc này đang chuẩn bị tung ra thêm vài sát chiêu, để diệt sát nốt hai lão già đáng sợ hơn này.

Không tới 30 hơi thở nữa, đại trận này sẽ mất đi khả năng công kích. Dù sao với uy lực cường đại như vậy, thì đúng thực như lão già mặt trắng đã nói, sẽ không thể duy trì được trong thời gian quá lâu. Chưa kể A Diệt không phải một tên đại tài phú, nên không có nhiều tiền mua được những vật liệu bố trí tốt nhất, duy trì được thời gian như vậy đã là phi thường tốt rồi.

Kim chí dương chí cường, một loại nguyên tố chuyên về công kích, không phân chút lực sang một lĩnh vực nào khác. Như hỏa và lôi tuy nói có mức độ công kích rất cao, nhưng vẫn còn uy năng tại những phương diện khác, như thiêu rụi gây sát thương duy trì, hay kèm thêm tốc độ với lôi thuộc tính.

Vì vậy tuy có tu vi tầng 9 Luyện Nguyên cảnh, cùng nhiều thủ đoạn bảo mệnh trong tay, nhưng lão già tóc bạc đã nhiều lần công kích A Diệt trước đó, hiện tại chật vật không chịu nổi. Đơn giản vì kim thuộc tính nguyên lực trong người lão ta, chẳng hỗ trợ được chút gì trong việc phòng ngự cả.

Lão già lớn tuổi nhất đứng cách đó không xa, muốn cứu lão ta nhưng cũng chẳng có biện pháp nào, vô kế khả thi.

Ngay khi công kích của đại trận vừa dừng lại hoàn toàn, thì hơi thở của lão ta đã tới bờ hấp hối. Nạp giới chợt lóe, liền có vài viên đan dược đủ mọi màu sắc hiện ra trong lòng bàn tay.

Nhưng lão còn chưa kịp phục dụng đã trợn trắng mặt mà lăn đùng ra chết! Lão bị thanh Trường Băng kiếm từ dưới lòng đất đột ngột bắn lên, xuyên thủng mi tâm, phọt ra cả óc!

Trong trạng thái bình thường, khi thanh phi kiếm đυ.c đất rồi tiếp cận gần dưới chân lão, thì thần thức của lão ta chắc chẵn sẽ phát hiện. Nhưng vừa rồi lão đang đứng sát bờ vực giữa sự sống và cái chết, làm gì còn sức mà để thần niệm tỏa ra phòng vệ xung quanh được cơ chứ, kết quả thì khỏi phải nói.

Giờ chỉ còn duy nhất lão già nua, lúc này quang tráo lam sắc quanh thân lão ta mới biến mất, vừa rồi nếu A Diệt chọn ám kích lão già này thì chưa chắc đã một kích tất sát được. Vậy nên bất đắc dĩ phải để lại sau cùng, cho dù ngày thường lão ta có mạnh thế nào đi chăng nữa, thì hiện tại cũng đã là đèn cạn dầu.

Đại trận đã mất đi khả năng công kích, nhưng kết giới vây khốn thì vẫn còn, bên trong phạm vi trận pháp vẫn có vô số bụi đất, cản trở tầm nhìn và thần niệm dò xét.

Lão già ngoài 80 này, tuy bộ dáng chật vật, y phục bẩn thỉu rách rưới, nhưng vẫn có nét khí thế của một nguyên sĩ từng trải. Ánh mắt già nua của lão nhìn xuyên qua đám bụi đất, mơ hồ thấy một thân ảnh trẻ trung khí thịnh, cầm trong tay thanh chiến đao đang đi tới nơi này. Lão không khỏi thở dài, lên tiếng:

“Quả là anh hùng xuất thiếu niên, ta sống từng ấy năm, nhưng thanh niên tuổi trẻ mà có tài nghệ trận pháp cùng tâm trí như ngươi, thì đây là lần đầu tiên gặp được.”

A Diệt đi tới đứng cách lão già không xa, nhìn thẳng tới ánh mắt lão ta, âm trầm lên tiếng:

“Thằng già không chịu chết nhà ngươi, bạc trắng cả đầu rồi mà còn dẫn theo mấy lão đầu sắp xuống hố khác, truy sát một tên tiểu gia hỏa như ta, chỉ để tìm chút bảo vật còn không biết có tồn tại hay không.

Ta vẫn không hiểu nổi động cơ thực sự của các ngươi là gì, không tiếc bỏ ra đại giới chỉ để đuổi bắt ta?”

Lão già kia không nói gì, mí mắt cụp xuống, giới chỉ phát sáng, trong tay xuất hiện một thanh đinh ba đã rỉ sét. Họ Diệt bắt đầu đề cao cảnh giác, tuy bộ dáng lão ta như nỏ mạnh hết đà, nhưng thực lực vẫn đang bày ra đó.

Tu vi Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong, sở hữu nguyên lực thủy thuộc tính được lão thôi động rất nhuần nhuyễn. Khi truy sát hắn, lão đã tung ra không ít đòn công kích mạnh mẽ, vừa rồi lại bày ra rất nhiều thủ đoạn phòng ngự lợi hại, công thủ toàn diện như vậy đúng là một khúc xương già khó gặm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom