-
Chương 81-85
Chương 81: Âm mưu
“Sao đám các ngươi dám cả gan ức hϊếp đồng môn trong tông? Thật không coi quy củ ra gì à?!”
Ngay khi Diệt Chúng Sinh định liều mình phản kích bất ngờ, sau đó lập tức bỏ chạy, thì đột nhiên có một tiếng quát lớn từ trên trời vọng xuống! Bốn kẻ kia ai nấy đều giật mình, không hẹn mà cùng nhìn lên phía trên bầu trời.
Chỉ thấy có một thân ảnh nam tử trẻ trung đang ngự khí từ từ hạ xuống nơi này. Mái tóc trắng ánh bạch kim, gương mặt anh tuấn, khí độ thong dong bất phàm, chỉ là lúc này sắc mặt đang có chút tức giận. Người vừa đến không ai khác chính là Lý Ái Tông, một đệ tử tinh anh của tông phái có tu vi Hiển Hóa cảnh.
A Diệt cùng bốn kẻ kia đều ôm quyền thi lễ: “Đệ tử chào Lý sư thúc.”
“Chúng đệ tử chỉ hỏi thăm vị sư đệ này một chút mà thôi, tiện thể chỉ điểm cho đệ ấy chút thủ đoạn, chứ không có ý muốn khi dễ đâu ạ.” Tên gầy ẻo lả mỉm cười rãi bày với người trước mặt.
Nữ tử tóc ngắn cùng đại hán cao lớn đều đứng im không nói gì, một bộ dáng lễ phép. Tên Bạch Trình cũng đứng im như những kẻ bên cạnh, nhưng sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh, không chút e sợ vị sư thúc trước mặt.
Hắn là thiên kiêu sở hữu Linh nguyên mạch, chắc chắn sẽ bước đi được rất xa trên con đường tu hành này. Hơn nữa hiện tại hắn đã trở thành đệ tử kí danh của một vị trưởng lão trong tông, nên hắn không cần thiết phải sợ một gã đệ tử tinh anh làm gì.
Còn ba kẻ bên cạnh thì khác, tuy họ đều là đệ tử hạch tâm có tỉ lệ đột phá tới Hiển Hóa cảnh rất cao, nhưng chung quy hiện giờ họ vẫn chỉ là đệ tử Luyện Nguyên cảnh. Mà Lý Ái Tông đồng dạng cũng là một thiên tài, qua tuổi 30 chưa lâu đã đột phá thành công, ba người họ sau này cũng chưa chắc đuổi kịp được. Tốt nhất hiện tại không nên đắc tội với đối phương.
Ánh mắt họ Lý nhìn sang thân ảnh khép nép của A Diệt, rồi hiền từ hỏi: “Lời sư điệt này vừa nói là sự thật chứ?”
Họ Diệt liếc nhìn sang bên cạnh, trông thấy những ánh mắt cảnh cáo của mấy kẻ kia liền đảo đi chỗ khác, rồi tỏ ra bộ dáng thành khẩn đáp:
“Gần...gần như là thế ạ, mấy vị sư huynh sư tỷ này chỉ là đang hỏi chuyện với đệ tử một chút mà thôi.”
Nghe hắn nói vậy ba tên bên cạnh mới thở phào, còn họ Bạch thì thầm cười lạnh. A Diệt làm vậy cũng đúng thôi, nếu hắn nói ra sự thật thì mấy tên này cũng chỉ bị răn dạy một hồi, nặng lắm thì cắt bớt chút tài nguyên lĩnh được trong tháng tới. Mà bản thân hắn sẽ triệt để đắc tội với mấy thiên tài này, sau này sống trong tông sẽ khó khăn hơn nhiều.
Nét mặt vị sư thúc họ Lý này tỏ ra vẻ không tin lắm, nhưng hắn cũng biết ẩn tình trong câu trả lời vừa rồi của A Diệt, nên không truy cứu thêm. Hắn phất tay nói: “Được rồi, chuyện này đến đây kết thúc, trời đã tối rồi các sư điệt ai về nhà nấy đi, tuyệt đối không được gây hấn ức hϊếp lẫn nhau đâu đó.”
Ba kẻ kia liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó cùng họ Bạch và A Diệt đồng loạt ôm quyền cúi chào: “Chúng đệ tử xin cáo lui.”
Tên nào cũng liếc nhìn A Diệt với vẻ đầy thâm ý một cái rồi mới ngự khí rời đi, họ Diệt không để ý mà cúi người thật sâu với Lý sư thúc, sau đó ngự khí bay về hướng ngược lại với đám người kia.
Vào trong trang viện, đóng chặt cửa rồi kích hoạt trận đồ phòng hộ. A Diệt thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, hôm nay hắn quá mệt mỏi rồi, lết thân đến chiếc giường lớn rồi đổ xuống đó. “Không nghiên cứu trận pháp gì nữa, trước hết nên làm một giấc đã.”
Khi ngủ, hắn vẫn trông thấy giấc mơ ấy, vẫn người con gái ấy, vẫn những cảnh tượng hạnh phúc khó quên ấy.
Sáng hôm sau, A Diệt đã có mặt tại kho cất chứa dược liệu luyện đan, vẫn ngồi tại vị trí quen thuộc và đang nghiên cứu trận đồ trong tay. Vừa nghiên cứu hắn vừa suy ngẫm tới chuyện xảy ra hôm qua, rồi sâu thành chuỗi lại với những tình huống đã phát sinh trước đó.
Một năm đổ lại đây, sau cái lần hắn một mình diệt sát mười tên đệ tử ngoại môn ấy, thì đám lão hồ li kia chưa có thêm hành động gì. Mỗi khi hắn đi tới vùng ngoại biên sơn mạch làm nhiệm vụ, đều phi thường thuận lợi chứ không bị kẻ nào ám toán như trước kia nữa, nhưng thi thoảng vẫn có kẻ bám theo quan sát hắn, rồi lại âm thầm rời đi.
Họ Diệt biết đó chỉ là khoảng thời gian bình yên trước rông bão mà thôi, vậy nên hắn luôn rất cẩn thận, kể cả trong nội môn vẫn luôn chú ý những kẻ xung quanh. Mấy tháng gần đây, hắn phát hiện có vài tên đệ tử nội môn thường hay xuất tông đi ra Cổ Sơn thành, có lẽ chúng chính là tai mắt của mấy lão già tham lam kia.
Giờ sâu chuỗi lại thì A Diệt phát hiện ra thêm một điều chấn động, một vài tên đệ tử nội môn thông thường này, trong tông cũng thường lui tới địa bàn của mấy đệ tử hạch tâm, nhất là đám người họ Bạch!
“Có khi nào... mấy lão già đó đã nói cho tên Bạch Trình cùng vài tên đệ tử hạch tâm khác, rằng ta từng chiếm được đại cơ duyên không?”
Điều này cũng không khỏi liên quan, có lẽ mấy lão già đó cảm thấy đối phó với A Diệt quá khó, nên buông bỏ không cần độc chiếm đại cơ duyên trên thân hắn nữa. Mà chia sẻ với mấy đệ tử hạch tâm có quyền thế cao trong nội môn, để rồi cùng nhau hưởng thụ chiến lợi phẩm khi xử lí được hắn!
Nghĩ lại thì A Diệt mới nhận thấy lí do để hôm qua nữ tử ngực lép kia có thể kiểm tra nạp giới của mình, không khỏi quá dở hơi. “Cái gì mà không tin ta đã phục dụng Bách Linh đan nên muốn kiểm tra, làm gì có tên điên nào có được Bách Linh đan qua vài tháng mà vẫn chưa sử dụng cơ chứ.”
Chắc hẳn mục đích thực sự khiến chúng muốn đoạt lấy nạp giới của A Diệt, là để tìm kiếm đại cơ duyên mà hắn từng đạt được.
“Đúng là mấy tên tâm cơ thâm sâu, làm việc không từ thủ đoạn. Nhưng hiện giờ ta nào còn có đại cơ duyên gì chứ cái lũ khốn nạn này!” A Diệt tức giận, thầm nguyền rủa và hỏi thăm tới phụ mẫu của mấy tên kia.
Hai kì ngộ lớn mà hắn từng đoạt được chủ yếu đều đã trực tiếp dùng trên thân thể, hiện tại thứ quý giá nhất còn tồn tại là vết bớp hình giọt nước trên bả vai mà thôi. Ngoại vật như vô số bảo bối cùng nguyên thạch đều đã bị hắn tiêu sạch, hiện giờ gia tài của hắn với một tên ăn mày cũng không sai biệt lắm.
Thế mà vẫn có đám đui mù nghĩ trên người hắn giấu nhiều bảo bối, mà luôn tìm cách ám toán hoặc gây khó dễ. Bản thân A Diệt cũng không biết nên khóc hay nên cười, với hoàn cảnh hiện tại của bản thân.
“Đám khốn nạn các ngươi có biết Nhân nguyên mạch hạ phẩm tu luyện khó như thế nào không? Chiếm được đại cơ duyên thì tất nhiên ta đã đắp hết lên thân rồi, mới khiến tu vi tăng tiến tới tầng 5 như hiện giờ, còn chút gì đâu mà bám riết lấy ta chứ cái lũ tham lam này!” Họ Diệt cay cú nghiến răng oán thầm.
Buổi chiều, vị Dược sư thúc lại đến lấy vài gốc dược liệu quý giá về luyện đan, ông ta nói chuyện với họ Diệt một hồi mới tiêu sái rời đi. Hiện giờ A Diệt rất được lòng vị luyện đan sư này, mỗi năm hắn luôn được ông ta giữ lại cho một suất đổi lấy Bách Linh đan. Cũng may chuyện này không ai biết, đám người hôm qua cũng chỉ nghĩ A Diệt được giúp một lần mà thôi.
Luyện Nguyên cảnh tầng 5 đã là nửa trên của cảnh giới này, vì vậy lượng bổn nguyên lực cần làm đầy mỗi tầng cần nhiều hơn mấy tầng thấp rất lớn. A Diệt tính qua, dùng hết tài nguyên tự kiếm được cùng đan dược được phát mỗi tháng, thì ít nhất cũng cần tới 7 nằm để hắn có thể đạt tới tầng 5 viên mãn!
Tầng 5 đã như vậy thì từ tầng 6 trở lên chắc chắn phải tính bằng chục năm, đó là lí do rất ít những nguyên sĩ tư chất kém mà đạt được tu vi cao, vì đơn giản là quá khó khăn. Nhờ vào giao hảo mà mỗi năm A Diệt sẽ đổi được một viên Bách Linh đan, sau khi phục dụng thì tu luyện một tháng sẽ bằng một năm.
Nếu như vậy, năm nào cũng tu hành thuận lời thì chừng 3 năm nữa hắn có thể đạt tới tầng 6 Luyện Nguyên cảnh, con số không nhỏ. Hiện nay A Diệt chỉ biết đi tới đâu thì hay tới đó, chứ chưa dám tính trước quá xa. Tốt nhất nên kiêm tu trên phương diện pháp trận này thật tốt, để sau này có nhiều hơn những thủ đoạn bảo trụ cái mạng nhỏ.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, sau đó một thanh âm dịu nhẹ truyền tới tai hắn: “Không biết Diệt sư huynh có ở trong đó không?”
Nghe giọng nói này họ Diệt đã biết là ai, liền đứng dây nói lớn: “Ta ở trong này, mời Mộ sư muội vào.”
Cánh cửa lớn từ từ mở ra, sau đó một thân ảnh mĩ miều chậm rãi bước vào trong phòng, đó là một nữ tử chừng đôi mươi, có dung nhan xinh đẹp hiền thục. Thân thể mềm mại cao gầy, da thịt trắng hồng, bộ dáng lễ phép ôm quyền chào người trước mặt.
“Chào buổi chiều, Diệt sư huynh.”
“Chào Mộ sư muội, muội mau ngồi đi.” A Diệt mỉm cười đáp lời, tay chỉ đến bộ bàn ghế dùng để tiếp khách tại giữa phòng. Cô ta cũng không chần chừ mà đi tới đó rồi ngồi xuống, sau đó đặt lên bàn một chiếc nạp giới được chế tác tinh sảo.
A Diệt đi tới rót cho vị sư muội này một tách trà, rồi mới chậm rãi cầm chiếc nạp giới tinh sảo trên mặt bàn lên.
Chương 82: Tìm sủng thú
Thần niệm quét qua bên trong nạp giới một lượt, kiểm kê tất cả những vật phẩm có mặt tại đây. Có một gốc linh thảo trên 300 năm, mười gốc trên 100 năm và 50 gốc có tuổi thọ vài chục năm. Thảo dược chân quý đếm sơ qua phải có chừng 500 gốc, các dược liệu phụ trợ có hơn một ngàn loại.
Chiếc nạp giới tinh sảo này bên trong không gian của nó có nhiệt độ rất lạnh, còn chứa một lượng nguyên khí nồng đậm nữa, loại này chuyện dụng cho việc vận chuyển và bảo quản các linh dược quý giá.
“Dược liệu cung cấp tháng này của dược viên gửi đến không nhỏ đâu, xem ra dạo gần đây linh dược tại dược viên sinh trưởng rất tốt nhỉ.” A Diệt khen ngợi, sau đó chuyển hết tất cả dược liệu trong giới chỉ này vào kho chứa tổng hợp, rồi trả lại chiếc nạp giới tinh sảo cho cô gái kia.
“Sư huynh đoán đúng rồi đấy, mấy vị sư thúc quản lí dược viên dạo gần đây sáng chế ra được một vài phương pháp, giúp linh dược phát triển nhanh chóng hơn, nên thu hoạch từ đó cũng tăng lên theo!” Cô ta mỉm cười đáp lời, hai tay nhận lấy nạp giới rồi cất đi.
Nữ tử này tên Mộ Phái Linh, là đệ tử nhập tông cùng đợt với A Diệt vào hơn 2 năm trước. Cô ta thuộc Mộ gia, là một gia tộc tu hành trung lưu, hồi đó cũng chỉ có tu vi tầng 4, thuộc hàng dưới chót nhất nên không ai chú ý tới. Hiện tại đã đạt tới tầng 5 Luyện Nguyên cảnh, và đang đảm nhiệm công việc chăm sóc linh thảo dược tại dược viên phía bắc nội môn.
Cứ mỗi tháng nữ tử này sẽ tới đây một lần, đem theo những dược liệu mà dược viên cung cấp cho Luyện đan các hàng tháng. Suốt hai năm nay tháng nào cũng như vậy, nên A Diệt và nữ tử này xem như khá là quen biết nhau.
Hai người trò chuyện vài câu, như thường lệ thì sau đó nữ tử này sẽ chào tạm biệt rồi rời đi, nhưng hôm nay lại không như vậy. Cô ta vẫn ngồi đó nhâm nhi tách trà trên tay, bộ dáng như chưa muốn cáo từ vội.
A Diệt nhận ra nữ tử này ngày hôm nay có điều gì muốn nói, nên mở miệng trước: “Mộ sư muội có chuyện gì cứ nói tự nhiên đi.”
Thấy họ Diệt ra dấu mời, nữ tử này cũng không chần chừ nữa mà hỏi dò: “Diệt sư huynh có muốn kiếm thêm chút điểm cống hiến và nguyên thạch không?”
“Ồ, không biết sư muội hỏi vậy là có ý gì?”
Họ Mộ cũng không giấu nữa liền kể ra sự tình: “ Sáng nay Hồng Tử sư thúc không cẩn thận để xổng mất một đầu tiểu Điện Hồ, đó là sủng thú của một vị trưởng lão đã giao phó cho Hồng sư thúc tạm thời chăm sóc. Mà sư thúc ấy lại có việc bận mấy ngày liền nên không thể tự mình đi tìm được, nên muốn nhờ vài vị đệ tử biết giữ mồm giữ miệng, lo liệu việc này giúp.”
“Ý của Mộ sư muội là... muốn chúng ta tìm lại tiểu Điện Hồ rồi bí mật đem nó về trả lại chỗ cũ, không để kẻ khác phát hiện ra rằng Hồng Tử sư thúc từng làm xổng mất nó sao?” A Diệt như đã nhận ra.
“Sư huynh nói không sai, ý của vị Hồng sư thúc đó là như vậy, thúc ấy hứa xong việc sẽ thưởng cho nhóm chúng ta 10 điểm cống hiến cùng 3 khối nguyên thạch trung phẩm! Không biết Diệt sư huynh có đồng ý gia nhập nhóm tìm kiếm không?”
“Vị sư thúc họ Hồng này cũng thật chịu chơi đấy.” A Diệt nghĩ thầm, sau đó lại nghi hoặc hỏi: “Nhưng một nhiệm vụ có thù lao hấp dẫn như vậy, sao lại có thể rơi vào tay những đệ tử ở tầng dưới chót như chúng ta?”
Mộ Phái Linh liền trả lời không chút che giấu: “Đầu tiểu Điện Hồ đó chỉ có thực lực ngang với bán ma thú, nên tu vi của những đệ tử truy tìm không quan trọng. Mà nhiệm vụ này Hồng sư thúc giao cho cháu gái ruột là Hồng Uyển sư tỷ đảm nhiệm, tỷ ấy có tu vi tầng 5 nên cũng muốn tìm đồng đội ngang thực lực, để tránh xảy ra tình huống kẻ mạnh áp bức kẻ yếu trong nhóm.”
Cô ta mỉm cười, nói thêm: “Hồng Uyển sư tỷ quyết định sẽ lập nhóm ba người đi truy bắt tiểu Điện Hồ, mà muội là bằng hữu thâm giao với tỷ ấy nên chắc chắn có một suất. Hiện tại còn thiếu một người có am hiểu về pháp trận nữa thôi, muội đã đề xuất huynh và được tỷ ấy đồng ý. Không biết ý của Diệt sư huynh như thế nào?”
A Diệt chăm chú quan sát sắc mặt của Mộ Phái Linh khi nói ra những chuyện này, xem thử cô ta có nói thật hay không. Khi thấy không có gì khả nghi, hắn liền trầm mặc suy tư chốc lát, cuối cùng thì gật đầu đồng ý.
Mỡ đã dâng đến miệng mà không có uẩn khúc gì, thì hắn đâu có xuẩn mà không tranh thủ nhận lấy chứ, xong nhiệm vụ này ít nhất hắn cũng phải được chia 3 điểm cống hiến, cùng một khối nguyên thạch trung phẩm.
Phải biết rằng điểm cống hiến kiếm rất khó khăn, những nhiệm vụ săn gϊếŧ ma thú nguy hiểm tại ngoại biên sơn mạch, khi hoàn thành cũng chỉ được từ 1 tới 2 điểm cống hiến mà thôi. Nhiệm vụ lần này không có nguy hiểm gì, chỉ là truy bắt một con thú cảnh trong âm thầm, đã có thể nhận được 3 điểm cống hiến rồi.
Khi A Diệt đồng ý, nữ tử họ Mộ vui vẻ cười tươi tắn, khiến hắn không dám nhìn lâu sợ bản thân sẽ thất thố. Rồi hai người ôm quyền chào nhau, cô ta hẹn hắn sáng sớm ngày mai có mặt tại một ngọn núi đã được đánh dấu sẵn trên bản đồ, đó chính là nơi tiểu Điện Hồ mất tích.
Sáng sớm hôm sau, A Diệt nhìn theo tấm bản đồ trên tay mà cấp tốc phóng tới vị trí được đánh dấu. Đây là một ngọn núi lớn nằm tại rìa phía nam trong nội môn, cách không xa những ngọn núi là động phủ của đệ tử tinh anh.
Hắn vừa tới chân núi đã trông thấy thân ảnh hai nữ tử, ai nấy đều trắng trẻo mịn màng, dung mạo xinh đẹp, thân hình đầy đặn vóc người nở nang. Hắn cảm thán về những nữ đệ tử trong tông, hầu như bọn họ đều có dung nhan không tệ, rất ít người có nhan sắc tầm thường hoặc xấu, không hổ danh là đệ tử Tọa Sơn tông.
A Diệt vừa tới thì Mộ Phái Linh đã đi lên tiếp đón, rồi giới thiệu cho hắn vị sư tỷ đang đứng bên cạnh. Cô ta tên Hồng Uyển, cao hơn Phái Linh một cái đầu, đã gần cao ngang họ Diệt, dung mạo không kém gì nữ tử họ Mộ kia, chỉ là khí chất tương đối trái ngược. Mộ Phái Linh thì luôn toát lên vẻ dịu hiền, mềm yếu, còn Hồng Uyển lại thuộc dạng kiên cường, mạnh mẽ.
Họ Hồng nặn ra nụ cười với nam tử trước mặt, A Diệt cũng ôm quyền rồi nở nụ cười, chỉ là có chút miễn cưỡng. Nhất thời hai người họ không biết nên xưng hô như thế nào...
Theo quy củ trong tông, các đệ tử xưng hô với đối phương đầu tiên dựa vào thân phận, nếu thân phận ngang nhau thì xưng hô dựa vào tu vi, còn tu vi ngang nhau sẽ xét theo tuổi tác. Tất cả ba phương diện trên đều như nhau thì tùy ý hai bên mà xưng hô.
Diệt Chúng Sinh cùng Hồng Uyển đều là đệ tử nội môn thông thường, đều có tu vi tầng 5, đều đã 22 tuổi.
Họ Diệt chấp nhận khiêm nhường, liền mở miệng lên tiếng: “Ra mắt Hồng sư tỷ, nghe Mộ sư muội nhắc về sư tỷ đã lâu, hôm nay mới có dịp gặp mặt.”
Nghe vậy hai nữ tử đó có chút bất ngờ, họ Hồng liền đáp lại: “Ra mắt Diệt sư đệ, nghe nói trình độ pháp trận của đệ có thể xem là pháp trận sư chân chính, khiến ta tin cậy, hôm nay hợp tác mong sư đệ sẽ chiếu cố nhiều hơn.”
Thấy A Diệt không kiêu, còn tự nhận vai dưới nên nữ tử họ Hồng này sinh ra chút hảo cảm, nhất thời giọng điệu nói chuyện cũng hạ xuống, không còn vẻ mạnh mẽ quá đà nữa. Sau đó ba người bàn bạc kế hoạch rồi bắt đầu chia ra hành động, ba thân ảnh phóng đi rất nhanh, lục soát ngọn núi này.
“Nữ tử họ Hồng này biết cách bày binh bố trận đấy.” Vừa di chuyển A Diệt vừa nghĩ thầm, vừa rồi khi nghe cô ta giao nhiệm vụ cho từng người đã thấy tài năng rồi, hơn nữa cách điều chỉnh tổ hợp cũng rất khá.
Hồng Uyển mang nguyên lực thuộc tính phong, còn chuyên tu luyện phương diện tốc độ nên cô ta rất nhanh, sẽ đảm nhiệm vai trò truy bắt chính. Mộ Phái Linh nguyên lực mộc thuộc tính như A Diệt, sở hữu nhiều nguyên thuật khống chế, trói buộc, sẽ đảm nhiệm vai trò vây bắt hỗ trợ.
Còn pháp trận sư Diệt Chúng Sinh, sẽ bày ra trận pháp giam cầm và khóa thần thông, khiến cho đầu tiểu Điện Hồ không thể dùng lôi độn bỏ chạy. Chỉ cần vô hiệu hóa được những thần thông của đầu sủng thú này, thì nó chỉ còn có một ưu điểm duy nhất là tốc độ mà thôi, sẽ không thể dùng lôi độn thuật hay hóa thiểm điện được nữa.
Vị Hồng Tử sư thúc đã tạo ra một nhiệm vụ giả, để ba người họ có thể tự do hoạt động tại ngọn núi này, cũng là che mắt những đệ tử khác, đó là nhiệm vụ hái thảo dược mọc dại trên đây.
Việc tiểu Điện Hồ mất tích rồi đám đệ tử bọn họ đi tìm là bí mật, không được để lộ ra, nếu không vị Hồng sư thúc đó sẽ bị trưởng lão trách tội. Mà một khi vị sư thúc đó bị trách tội thì ba đệ tử này cũng không tránh nổi liên quan, vừa không được phần thưởng vừa bị phạt.
Ba thân ảnh chia ra ba hướng di chuyển rất nhanh trên ngọn núi này, tìm kiếm sủng thú thuộc tính lôi kia. Theo la bàn cảm ứng thì đầu tiểu Điện Hồ chắc chắn đang ở đâu đó trên quả núi này, chỉ cần kĩ càng tìm kiếm từng tán cây, bụi cỏ là được.
Cho tới tận giữa trưa thì A Diệt mới phát hiện ra một cái bóng xanh lam lóe lên, lao vụt qua trước mặt mình với tốc độ phi thường nhanh. Trong không khí còn để lại chút giao động nguyên lực lôi thuộc tính, chứng tỏ cái bóng vừa rồi chính là tiểu Điện Hồ.
Chương 83: Vây bắt
“Vυ"t!” Bốn thân ảnh nhanh chóng phóng dưới cánh rừng, một chạy ba đuổi lên tới gần đỉnh núi. Nửa nén hương trước, khi phát hiện ra tung tích tiểu Điện Hồ thì A Diệt đã truyền tin cho hai nữ tử kia, hiện tại họ đã tập chung và đang vây bắt đầu sủng thú này.
Tiểu Điện Hồ có hình dạng như một chú hồ ly con, kích thước chỉ như một con mèo trưởng thành. Nó có bộ lông trắng vằn xanh lam trông rất mềm mại, quanh thân đôi lúc lóe lên những tia điện quang xanh sẫm. Hiện tại nó đang hóa thành một luồng lôi quang phóng đi rất nhanh, đây chính là thần thông hóa thiểm điện của tộc Điện Hồ.
Tiếng xé gió vang ù ù bên tai, một thân ảnh cao gầy xinh đẹp xuất hiện, bàn tay trắng nõn phóng nhanh ra tính chộp lấy tiểu Điện Hồ. Kết quả bàn tay này chộp vào không khí, đầu hồ ly đó cấp tốc cắm đầu xuống mặt đất sau đó có vô số tia sét nổi lên! Tại phương vị khác cũng có những tia sét phát bạo, rồi một thân ảnh nhỏ bé xuất hiện sau đó tiếp tục bỏ chạy.
“Khốn kiếp, là lôi độn thuật!” Nữ tử họ Hồng nghiến răng lẩm bẩm, suýt nữa là cô ta bắt được tiểu gia hỏa này mà không cần tốn nhiều thời gian rồi.
Thân ảnh A Diệt vụt qua rồi để lại một câu cho hai người kia: “Ta đi lêи đỉиɦ núi bố trí trận pháp trước, hai vị sư tỷ sư muội hãy lùa dần đầu hồ ly này lên đó nhé.”
Vệt xanh phóng nhanh lêи đỉиɦ núi, còn hai nữ tử vẫn truy đuổi theo luồng điện quang phía trước, chỉ là không quá gắt gao mà thôi. Mỗi khi đầu hồ ly này muốn chạy đi hướng khác đều bị họ Mộ ngăn cản lại, còn họ Hồng vẫn bám theo ngay phía sau, vậy nên tiểu Điện Hồ chỉ còn cách chạy một mạch lêи đỉиɦ núi.
“Mong vị sư đệ này đã bày ra được một trận pháp thực sự có tác dụng.” Hồng Uyển lẩm bẩm, cô ta vẫn chưa thực sự tin tưởng tài nghệ tại phương diện pháp trận của A Diệt lắm, dù sao cũng chỉ là được nghe qua chứ chưa từng tận mắt chứng kiến.
Trên đỉnh núi, họ Diệt đã mai phục sẵn, ngay khi trông thấy một luồng điện quang phóng tới, vào trong phạm vi pháp trận, hắn liền thôi động. Những cây trận kỳ cắm ở khắp các ngõ ngách tức thì phát quang, hai vòng kết giới cực rộng xuất hiên bao quanh toàn bộ phạm vi đỉnh núi này!
Hai tòa kết giới có đường kính nửa dặm, ngay khi phát giác ra nguy cơ đầu hồ ly liền cấp tốc vọt đi muốn thoát khỏi phạm vi trận pháp, nhưng đã quá muộn. Luồng điện quang vừa lao đến gần cây trận kỳ thì kết giới đã dựng lên hoàn tất, khiến tiểu gia hỏa này đâm thẳng mặt vào vách ngăn vô hình rồi toàn thân bị bắn lại.
Lúc này uy năng của tòa kết giới thứ hai đã được thôi động, lập tức quanh thân tiểu Điện Hồ mất đi toàn bộ tia điện, khiến nó không thể dùng được thần thông nữa!
“Pháp trận thứ nhất, nhà giam rộng lớn và pháp trận thứ hai, áp chế lôi điện, tất cả đã phát huy được tác dụng.” A Diệt mỉm cười lên tiếng.
Nhìn thấy đầu hồ ly nhỏ nhắn đang hoảng hốt chạy loạn tại đỉnh núi, cố gắng thi triển lôi độn và hóa thiểm điện nhưng không thành công. Sau đó lại nghe họ Diệt nói, khiến hai nữ tử này đều kinh ngạc trước trình độ trận pháp của nam nhân kia.
“Cái này làm gì còn là pháp trận sư thông thường chứ, nhất định đã là pháp trận sư ưu tú rồi.”
Nghĩ vậy, Hồng Uyển mỉm cười khen ngợi: “Không ngờ Diệt sư đệ đã đạt tới thành tựu bậc này trên phương diện pháp trận rồi, bái phục.”
“May mắn không làm nhục mệnh, chúng ta mau đi bắt lấy tiểu gia hỏa đó thôi.” Dứt lời, A Diệt liền dẫn đầu đi trước, cả ba thân ảnh vọt vào bên trong kết giới này, chia ra chuẩn bị bao vây mục tiêu.
Hồng Uyển bấy giờ thi triển ra toàn bộ thân pháp của mình, thân ảnh cô như một cơn gió, di chuyển nhẹ nhàng phiêu linh, vèo vài cái đã vô thanh vô tức đến ngay sát đầu hồ ly. Mộ Phái Linh cũng không giấu nữa, hai tay kết ấn không ngừng, dây leo, cành cây, rễ cây xung quanh đây đều bị cô ta điều động, phóng tới muốn vây bắt, trói buộc tiểu Điện Hồ.
Trông thấy thủ đoạn của hai nữ tử kia, nhất là Mộ Phái Linh khiến A Diệt trầm trồ. Giờ hắn mới biết nguyên sĩ thuộc tính mộc, chủ tu về trưởng khống thực vật, sức vây bắt và khống chế mạnh mẽ tới mức nào. So với những thần thông đó của cô ta, thì nguyên thuật mộc thổ khống của hắn chẳng là gì.
Mà giờ nghĩ lại, hắn mới nhận ra bản thân mình tu luyện những phương thức chiến đấu hết sức tạp nham, không hề nhất quán chút nào. Nguyên lực thuộc tính mộc nhưng luôn chiến đấu theo phương thức mạnh mẽ, không chuyên khống chế hay hồi phục. Dùng đao nhưng không có thần thông đao pháp nào mạnh mẽ, nguyên kỹ lại là loại bắn ra phi kiếm.
Nhục thân mạnh mẽ, cứng rắn vì đã trải qua hai lần tẩy luyện, nhưng trong chiến đấu lại thường dùng phi kiếm cùng phù lục để giao chiến tầm xa. Giờ kiêm luôn phương diện pháp trận trong khi bản thân lại không phải tay hậu cần, luôn muốn lao lên hàng đầu.
“Hồi xưa nhặt được thứ gì tốt thì học thứ đấy, không ngờ hiện tại khiến bản thân ta trở thành một kẻ tạp nham như thế này.” Trong đầu thầm than, nhưng bên ngoài hắn vẫn đang hỗ trợ vây bắt tiểu hồ ly, chỉ là chủ công thuộc về Hồng Uyển mà thôi, tốc độ của nữ tử này phải nói là vô cùng nhanh, như gió lướt qua người vậy.
Vô số dây leo cùng rễ cây tụ lại thành một rào chắn, khiến đầu hồ ly không thể chạy qua được. Phía sau, nữ tử họ Hồng đã bám sát tới, bàn tay mềm mại lại vung ra, sắp chạm được vào bộ lông mềm như nhung kia. Dị biến xảy ra!
Tiểu Điện Hồ gầm rống lên, khiến toàn thân nó pháp sáng, tức thì một cột thiên lôi từ trên trời dáng xuống đánh thẳng vào thân thể nó! Rầm một tiếng, cả ba người bị lực phản chấn từ cú va chạm phóng thích ra thổi bay đi, nữ tử họ Hồng ở gần nhất nên bị thương tương đối, khóe miệng có máu tươi rỉ ra.
Nhưng lúc này tinh thần của cả ba đều đang cả kinh trước cảnh tượng vừa rồi. “Tại sao tiểu Điện Hồ lại có thể kêu gọi được thiên lôi cơ chứ?”
Tiếng đổ vỡ vang lên, hai tòa kết giới bị dư âm từ đợt công kích của thiên lôi phát tán ra khiến tan biến. A Diệt kinh ngạc, sắc mặt lộ rõ vẻ khó tin, kết giới nhà giam mà hắn bố trí này có thể chịu vài kích toàn lực của Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong, vậy mà hiện tại chỉ một luồng dư âm đã đánh tan hoàn toàn.
Không còn kết giới, đầu tiểu Điện Hồ đã sử dụng lại được hai loại thần thông bẩm sinh của nó, thân thể hóa thành luồng điện quang phóng nhanh muốn bỏ chạy!
Nữ tử họ Hồng bị thương, không thể di chuyển với tốc độ cao để truy theo được nữa. Họ Mộ thì bị phản vệ khi đám thực vật cô ta đang điều động bị thiên lôi oanh kích, hơn nữa cô ta cũng không chuyên về tốc độ. A Diệt bảo hai người trị thương cho tốt, rồi bất đắc dĩ một mình đuổi theo luồng điện quang kia.
Tốc hành phù cao giai kết hợp cùng vân di bộ, khiến tốc độ của họ Diệt nhanh bằng tám thành thân pháp Hồng Uyển, có thể bám theo đầu hồ ly đang chạy toàn lực mà không bị nó cắt đuôi. Từ xa hắn trông thấy đầu hồ ly kia chạy vào trong một cái hang động nhỏ, nằm sâu dưới khe núi bị đầy rẫy bụi rậm che phủ.
Đứng trước cửa hang, A Diệt dùng thần niệm dò xét qua rất nhiều lần, không cảm ứng được thứ gì khác lạ, hay một tia nguy hiểm nào, hắn mới chậm rãi đi vào bên trong cái hang u tối. Ngoài cửa hang hắn đã bố trí một trận pháp vây khốn, nếu tiểu Điện Hồ thành công chạy ra được, vẫn sẽ bị chặn lại tại cửa hang.
Tại mỗi bàn tay hắn đều kẹp một tấm nguyên phù, một bên công một bên thủ. Nếu có nguy hiểm xảy ra, hắn sẽ dán một tấm lên người, tấm còn lại sẽ quẳng thẳng mặt đối phương.
“Kì quái, tại sao giao động lôi thuộc tính của tiểu gia hỏa này tới đây lại biến mất hoàn toàn?” Thần niệm A Diệt không còn phát hiện ra chút nguyên lực nào trong không khí ở đoạn đường phía trước nữa, khiến hắn có cảm giác chẳng lành, sống lưng lạnh buốt. Hai chân hắn bất giác từ từ lùi lại, thân thể nhích từng chút một, chậm rãi lui lại phía sau.
Biến cố xảy ra quá đột ngột, mặt đất dưới chận hắn như biến mất, khiến cả người hắn hụt hẫng trong thoáng chốc rồi rơi nhanh xuống!
“Chuyện quái gì thế này?” Hắn cố gắng không hoảng, muốn lấy bảo cụ phi hành ra, nhưng không khí nơi đây hỗn loạn, không gian như bị bẻ cong uốn khúc, khiến hắn không thể lấy đồ trong nạp giới ra được!
“Hả?” Thân thể đang rơi tự do, bỗng nhiên lúc này chợt dừng lại, dưới chân hắn lại có mặt đất, dậm mạnh xuống còn nghe thấy tiếng kêu. Thiên địa nguyên khí xung quanh trở lại như bình thường, hắn lấy phát quang phù ra rồi thôi động, ánh sáng lóe lên chiếu rọi cả cái hang u tối.
Hắn lần theo hướng một điểm ánh sáng, cuối cùng cũng đi ra khỏi cái hang nhỏ u tối quỷ dị kia, nhưng bên ngoài không phải quang cảnh rừng núi, không khí trong lành. Thực ra nơi đây còn là một cái hang động rộng lớn hơn nhiều, trên vách tường có khảm đầy các loại quang thạch phát ra ánh sáng đủ mọi màu sắc, khiến nơi đây phi thường sáng sủa.
“Gặp quỷ rồi, nơi đây là đâu vậy?” A Diệt đề cao cảnh giác, quan sát hết thảy xung quanh, thần niệm tại nơi này không thể phóng thích ra quá 5 trượng được, bị áp chế kinh khủng. Hắn chậm rãi tiến về phía trước, sẵn sàng ứng đối trước mọi tình huống.
Đột nhiên có tiếng bước chân truyền tới từ phía trước, sau đó dường như còn có tiếng gầm khẽ, nghe không ra tiếng của con gì. Diệt Chúng Sinh tiến thêm vài bước để quan sát, khi vừa trông thấy thân ảnh đó khiến hắn kinh hãi tột độ, bàng hoàng hoang mang.
Chương 84: Quỷ quái
Con ngươi co rút, không dám tin vào những gì đang hiện ra trước mặt, sắc mặt hoang mang, miệng bất giác lẩm bẩm: “Thứ đó là quỷ thật sự sao?”
Đôi tay nắm chặt lấy thanh chiến đao, nguyên phù vẫn kẹp giữa hai ngón tay, hắn cố lấy lại bình tĩnh, nhìn chằm chằm con quỷ trước mặt.
Tuy ở Phần Quốc gần như không có ma sĩ, nhưng đọc các loại điển tịch thì A Diệt biết tại nhiều cường Quốc khác không phải không có. Nguyên sĩ tu ma công hay quỷ công không ít, nguyên lực hắc ám, có thần thông tạo ra ma đầu hay quỷ quái. Nhưng thực chất họ vẫn là nguyên sĩ theo ma quỷ đạo mà thôi, còn kẻ trước mắt hắn là quỷ thực sự, không phải con người!
Thân hình hắn như một người trưởng thành, nhưng da thịt có màu nâu đen, nhiều nơi thối rữa, y phục rách rưới không thôi. Khuôn mặt trông hết sức đáng sợ, hàm răng sắc nhọn, cả móng tay móng chân cũng vậy. Tóc tai bù xù, đôi con ngươi đỏ ké, chứa đầy tia máu, miệng luôn có thanh âm gầm gừ phát ra.
Cảm nhận cái khí tức ghê rợn mà quỷ dị từ thân ảnh trước mặt phát tán ra, khiến A Diệt càng cảm thấy lo sợ hơn. Thứ khí tức đó không phải là nguyên lực, nhưng lại cùng một dạng tương đương như nguyên lực, có thể là sức mạnh của riêng loại thi quỷ này.
Bỗng nhiên đầu thi quỷ đang đứng im tại chỗ chợt động, vị trí của nó cánh A Diệt chừng 15 trượng vậy mà chỉ trong nháy mắt đã phóng tới gần! Họ Diệt giật bắn mình, tay vung mạnh một cái, ném ra một tấm nguyên phù đã được tích tụ nguyên lực từ trước.
Loạn Trảm phù, cấp Luyện Nguyên cực hạn. Ngay khi vừa chạm tới da thịt thi quỷ liền bạo phát uy năng, tạo ra vô số nhát chém oanh kích loạn xạ trên thân thể đó. Một đống huyết nhục thối rữa rơi xuống, đầu, chân tay, thân thể đều bị chém thành từng khúc nhỏ. A Diệt cảm thấy nơi đây không thể ở lâu, nhưng nhất thời không biết nên đi đâu tìm lối ra.
Đột nhiên khí tức quỷ dị lại bạo phát, đống huyết nhục đen đúa, thối rữa dung hợp lại thành hình dạng thi quỷ ban đầu, rồi chậm rãi đứng dậy.
“&#@*!” A Diệt biến sắc, kinh hãi vô cùng, hồ ngôn loạn ngữ không biết đang nói cái gì, sau đó xoay người bỏ chạy, muốn trở lại cái hang nhỏ u tối quỷ dị kia.
“Véo!” Thân ảnh thi quỷ bám theo ngay phía sau, họ Diệt quay đầu lại, trông thấy giật bắn cả người, lông tóc dựng đứng. Không dữ lại gì nữa, hắn dán cường nguyên phù cùng tốc hành phù cao giai lên người, sau đó xoay lại lao thẳng tới tấn công đối phương.
Một đao bổ xuống khiến thi quỷ phải bật lùi lại, trước ngực hắn bị chém một vết khá sâu lộ ra cả xương sườn. Vô số phù bạo bắn tới rồi đồng loạt phát nổ, vụ nổ vừa qua đi, thân ảnh bầy nhầy của thi quỷ dần hiển lộ ra sau màn khói bụi thì một vệt sáng lóe qua, chém bay đầu nó!
Ngón tay A Diệt liên tục vung vẩy, chưởng khống thanh phi kiếm phanh thây thân thể thi quỷ ghê tởm trước mắt. Trường Băng Kiếm lướt qua tới đâu là chỗ đó bị hàn khí đông kết lại, rất khó có thể tái tạo hoặc kết nối mạch máu lại với nhau.
“Thứ ghê tởm này cũng không có mạnh lắm, thực lực chỉ tầm tương đương với nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh tầng 4 phổ thông mà thôi. Chỉ là tốc độ quá nhanh, hơn nữa có khả năng hồi phục bá đạo đến kinh dị!” A Diệt nghĩ thầm, trước mặt hắn hiện giờ chỉ còn một bãi bầy nhầy.
Đột nhiên đống huyết nhục động đậy, rồi như có dấu hiệu muốn kết hợp lại, A Diệt đau đầu không thôi, tính chỉ huy phi kiếm tiếp tục hành sự. Đột nhiên hắn chú ý tới một thứ gì đó trong đống huyết nhục, trông như một viên ngọc màu đen vậy.
“Chẳng lẽ thứ đó giống như ma hạch của ma thú sao?” Nghĩ vậy A Diệt cách không hút lấy viên ngọc đen về, giữ nó lơ lửng trước mặt. Hắn phát hiện đống huyết nhục như cũng bị hút về theo, muốn bao bọc lại viên ngọc này, khiến hắn ngộ ra. “Thì ra là thế.”
Thanh phi kiếm bay qua chém nát viên ngọc, tức thì đống bầy nhầy ghê tởm đó rơi vãi ra đất, hoàn toàn mất đi sinh cơ. Cuối cùng thứ thi quỷ này cũng đã hoàn toàn bị diệt sát, nhưng họ Diệt còn chưa kịp thở phào ra một hơi thì biến cố lại xảy ra!
Mảnh vụn của viên ngọc đen hóa thành một luồng sáng hắc ám, phóng nhanh tới dung nhập vào trong thân thể hắn. A Diệt kinh hãi tột độ vội vã kiểm tra bên trong cơ thể mình, thần thức dò xét kĩ càng qua một lượt, hắn mới có chút bình tĩnh lại.
Toàn bộ luồng năng lượng hắc ám đó, đã bị thất thải dịch luôn bao quanh nguyên cầu trong đan điền hắn kéo tới rồi hấp thu. Luồng khí đen cố gắng giãy giụa nhưng không ăn thua, kết quả vẫn bị luồng khí bảy màu áp chế vào bên trong, trông như đang tinh lọc. Trong thân thể hắn vẫn vô sự, không có bất kì chỗ nào bị tổn hại cả.
Hắn tiếp tục tiến bước, cái hang nhỏ phía sau hoàn toàn không có đường ra, giờ chỉ còn cách tìm lối ra tại phía trước mà thôi. Mới đi chưa được bao lâu hắn đã trông thấy tiểu Điện Hồ, lúc này gia hỏa đó đang nằm cạnh một cái thây khô, A Diệt từ từ tiến lại gần để quan sát kĩ càng hơn.
“Đây chẳng phải là một cỗ thi thể Điện Hồ trưởng thành sao? Không biết nó đã chết cách đây bao lâu rồi, thi thể đã khô như gỗ mục.” A Diệt quan sát đánh giá cái xác khô trước mắt này.
Tuy chỉ còn là một cái thây khô nhưng xung quanh phạm vi một trượng đổ lại, có những luồng năng lượng lôi thuộc tính mạnh bạo, vẫn còn chưa tiêu tan đi. Đầu tiểu Điện Hồ ngồi ngay cạnh cái thây khô đó, toàn thân không ngừng hấp thu những tia năng lượng đại bổ này.
Giờ A Diệt mới hiểu ra, tại sao một đầu Điện Hồ còn nhỏ mà đã có thể triệu hồi được thiên lôi, thì ra nó dựa vào việc thiêu đốt những năng lượng lôi thuộc tính mạnh bạo trong thân thể mà hình thành. Tiểu gia hỏa này khi thấy A Diệt tới gần cũng không hề tỏ ra sợ hãi, nó vẫn ở im tại chỗ hấp thu năng lượng, khuôn mặt tỏ ra vẻ thỏa mãn.
Nghĩ lại những câu chuyện phiếm khi các đệ tử trò chuyện với nhau, mà hắn vô tình nghe được, thì hắn đã đoán ra thân phận của cái thây khô này.
Nghe nói vài chục năm trước vị Lôi trưởng lão có một đầu sủng vật là Điện Hồ trưởng thành, tu vi lục giai ma thú. Nhưng không hiểu sao bị mất tích một cách kì lạ, vị trưởng lão đó đã điều động rất nhiều đệ tử để tìm kiếm tung tích nhưng đều lực bất tòng tâm. Thì ra là nó bị lạc tới nơi này, có thể là không thoát ra được rồi chết già tại đây.
“Phải, mong là chết do hết thọ nguyên chứ không phải bị tồn tại gì đó đáng sợ sát hại.” A Diệt thầm cầu mong rằng như thế, chứ nếu đến cả lục giai ma thú còn bị gϊếŧ chết thì hắn chắc không đủ nhét kẽ răng.
Lúc này hắn không sợ không tìm thấy lối ra nữa, vì đầu tiểu Điện Hồ có thể đi lại giữa hai nơi thì chứng tỏ có lối ra, hắn chỉ cần bám theo đầu hồ ly này là được. Hiện tại hắn tò mò tiến tới ngay gần cái thây khô, trưởng khống một thanh phi đao cắt chém cái thân thể này ra. Hành động này của hắn khiến đầu Điện Hồ nhỏ như giận giữ, nhìn hắn nhe răng nhếch miệng.
“Đúng là có thật, lần này phát tài rồi!” A Diệt vui mừng không thôi, đúng như hắn đoán, trong đầu cái thây khô này có ma hạch. Hắn cấp tốc thu lấy khối ma hạch về tay vì sợ chậm sẽ sinh biến. Viên ma hạch này to bằng nắm đấm, có màu xanh sẫm, xung quanh có một vài tia điện bao bọc, tản mát ra nguyên khí lôi thuộc tính.
“Ma hạch lục giai lôi thuộc tính, giá trị của nó còn cao hơn gia tài của những nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh thấp giai nữa!”
Khi hắn thu khối ma hạch vào trong nạp giới, bỗng nhiên lượng nguyên khí lôi thuộc tính tại nơi đây giảm mạnh. Đầu tiểu Điện Hồ giận giữ nhảy lên tính lao tới tấn công hắn, thì bị một bàn tay chộp lấy phần lưng rồi xách đi như xách gà con. Với cái tu vi không đến nhất giai ma thú của nó, thì A Diệt phi thường dễ dàng khống chế được mà không để nó làm loạn.
Sau đó hắn mang theo tiểu Điện Hồ tiến về phía trước, phải nói trong cái hang này vô cùng rộng lớn, mà lại không hề bị thiếu ánh sáng chút nào. Tiểu hồ ly không hề hợp tác, nó giãy giũa rồi vung móng vuốt muốn cào cấu A Diệt, nhất thời hắn không biết làm sao để gia hỏa này dẫn mình ra bên ngoài.
Thần niệm còn không phóng ra xa hơn được những gì mắt thường nhìn thấy, mà nơi này ánh sáng kì ảo, hắn chỉ có thể nhìn rõ từ mười trượng đổ lại. Hắn chậm rãi tiến từng bước, đôi mắt liên tục đảo, một bên tay vẫn kẹp tấm nguyên phù phòng ngự. Tay còn lại thì xách theo tiểu hồ ly, gia hỏa này giãy giụa đã mệt nên hiện giờ đã ở im.
Đột nhiên bên tai A Diệt nghe thấy âm thanh như có những khúc xương chà xát vào nhau, tiếng lạch cạch vang lên không ngớt, phi thường quỷ dị. Hắn cảm thấy có gì đó không ổn, nhanh chóng cắm ba cây trận kỳ xuống đất rồi tạo ra một cái l*иg giam pháp trận nhỏ, nhốt tiểu Điện Hồ bên trong.
Còn bản thân hắn vung tay tế ra bảo cụ, chiến đao trong tay, phi kiếm bay quanh thân, thuẫn bài che trước người, bộ dáng sẵn sàng chiến đấu. Từ xa có thể trông thấy vài cái bóng trắng mơ hồ đang tiến về phía này, chỉ còn cách chừng hai mươi mấy trượng. Càng tiến lại gần thì hắn càng nhìn rõ hơn, khi đã vào trong khoảng cách mười mấy trượng thì con ngươi hắn co rút.
Trước mắt hắn là vài bộ xương cốt di chuyển như con người, phát ra thanh âm lạch cạch, tất cả chỉ là những bộ xương khô không có chút huyết nhục nào. Trên tay mỗi tên đều cầm một chiếc cung tên, sau lưng đeo một ống chứa đầy mũi tiễn, trông như xạ thủ xương cốt. A Diệt sắc mặt trắng bệch, chẳng hiểu sao hôm nay toàn gặp mấy thứ quỷ quái không.
Chương 85: Sáng tỏ
“Sáng nay ta bước chân trái ra khỏi cửa trước hay sao, mà cả ngày gặp toàn thứ âm binh quỷ quái không vậy?”
Đám người xương bắt đầu kéo dây cung, rồi đồng loạt bắn ra những mũi tên như được chế tác từ xương, phóng thẳng hướng họ Diệt. Hắn tức thì điều động tấm Thiết Mộc thuẫn hóa lớn rồi che chắn trước người, đỡ được toàn bộ phi tiễn công kích tới. Sau đó hắn phản công, ngón tay khẽ vẩy, chỉ huy Trường Băng kiếm chém tới những bộ hài cốt kia.
“Lạch cạch.” Luồng lam quang lướt tới đâu là nơi đó có vô số khúc xương rơi xuống, thoáng chốc chỉ có hai tên người xương ở sau cùng có thể chạy đi, đám còn lại đều đã trở thành những khúc xương.
A Diệt tới gần quan sát thì phát hiện những đống xương này đều đã mất đi năng lượng, trở lại thành đống hài cốt thực sự. Hắn thu lấy tiểu hồ ly về tay, rồi bước đi khá nhanh đuổi theo hai tên người xương còn lại. Qua những đòn công kích lúc nãy thì hắn nhìn ra được thực lực đám này, chỉ ngang với Luyện Nguyên cảnh tầng 2, 3 mà thôi.
Hai gã người xương vừa lùi lại vừa bắn tên, mười tiễn trúng một, nhưng đều bị tấm thuẫn trước người A Diệt chặn lại. Sau cùng khi đã bắn sạch mũi tên trên người, một kẻ quay sang giật lấy cánh tay của tên bên cạnh, rồi quăng tới phía nhân loại trước mắt. Cánh tay xương khô như cái bumerang xoay vòng giữa không trung, sau đó rơi xuống trước mặt họ Diệt.
Lúc này tên bị mất một cánh tay đã tức giận liền quay sang đại chiến với tên còn lại, hai kẻ kia đang đánh lộn thì một vệt lam quang lóe qua, biến bọn chúng thành hai đống hài cốt. A Diệt khó hiểu nhìn mấy bãi xương này, rồi tiếp tục chậm rãi tiến về phía trước. “Tại sao đám vô tri như vậy lại tồn tại ở đây nhỉ? Rốt cuộc nơi này là đâu?”
Sau thời gian nửa nén nhang, A Diệt đã đi được một chặng đường tương đối dài, hắn đã chạm trán không ít thi quỷ cùng người xương, và đã diệt sát tất cả. Những tên thi quỷ còn có chút nguy hiểm, chứ đám hài cốt bắn tên thì không có chút tính khiêu chiến nào, hiện tại hắn dường như đã đi tới cuối của cái hang rộng lớn này.
Đi tới gần vách hang, nơi này là điểm cuối cùng, hắn trông thấy một cái thông đạo nhỏ, bên trong tối thui không biết dẫn tới nơi đâu. Một tay xách tiểu Điện Hồ, tay còn lại kẹp tấm nguyên phù, hắn đang đứng trước cửa thông đạo mà dò xét, phân vân có nên đi vào hay không. Đột nhiên có thanh âm già lão khàn khàn vang vọng lên!
“Tiểu gia hỏa, mau vào đây đi nào!”
A Diệt cả kinh vội lùi lại về phía sau, nhưng toàn thân hắn bị một cỗ lực hút cường đại kéo vào bên trong thông đạo!
Hắn chỉ thấy đầu óc mơ hồ, toàn thân vô lực không thể cử động mảy may, mặc cho thân thể bị hút vào sâu bên trong thông đạo tối đen. Chén trà nhỏ sau, hắn đã xuất hiện tại một hang động khá nhỏ, vẫn có những khối quang thạch khảm trên vách tường chiếu sáng nơi đây, chỉ là ánh sáng ít và mờ ảo hơn mà thôi.
Đôi mắt đảo qua một lượt, hắn giật mình phát hiện tại trung tâm hang động, trên một tảng đá to có một bà lão già nua đang ngồi đó, mỉm cười nhìn hắn. Vừa đối diện ánh mắt của lão bà này khiến toàn thân A Diệt không rét mà run, sau đó sống lưng có cảm giác lạnh buốt. Một cảm giác sợ hãi khó tả nổi lên trong lòng, bản năng mách bảo bà ta cực kì nguy hiểm!
Hắn vội đưa mắt đi không nhìn vào mắt của đối phương nữa, lúc này hắn mới để ý tới thân thể cùng chỗ ngồi của mụ ta. Bà lão da thịt nhăn nheo tới cực điểm, bộ dáng gần đất xa trời, y phục cũ kĩ và rách rưới bẩn thỉu, không biết bao năm chưa thay rồi. Hai cánh tay và chân đều gầy guộc, chỉ còn da bọc xương, móng tay bẩn thỉu dài mấy thước rồi cong queo lại.
Có một điều đáng sợ là tại cổ tay và cổ chân của bà ta đều bị còng sắt bao bọc, trên mỗi còng sắt đều có một sợi xích lớn nối xuống tảng đá bên dưới, trông như có ai đó đã trói buộc bà ta ở nơi đây vậy. Trông thấy cảnh này, Diệt Chúng Sinh càng cảm thấy bà ta đáng sợ hơn, thần niệm không ngừng dò xét phía sau xem có lối thoát nào không.
Cái đầu bà lão với mái tóc bạc xõa xuống bù xù bẩn thỉu, đang dần ngẩng cao hơn, ánh mắt hình thoi đáng sợ quét qua quét lại trên thân ảnh A Diệt khiến hắn run rẩy. Khi bà ta quan sát kĩ càng hắn, họ Diệt cảm thấy mọi thứ trong người mình như phơi bày ra hết trước mắt đối phương, tất cả bí mật của bản thân đối phương đều đã trông thấy hết, không sót một thứ gì!
Khóe miệng bà lão nhếch lên cười, khiến phần má lại càng nhăn nheo hơn, A Diệt có cảm giác bà ta nhìn mình như đang nhìn một món đồ quý vậy!
“Quả là một thân thể không tệ, không ngờ nhân loại tại nhân giới này có thể sinh ra một kẻ sở hữu Dị ma mạch!”
Nghe lời nói này của bà ta khiến hắn chẳng hiểu gì, nhưng cũng mơ hồ đoán ra được đại khái rằng cơ thể hắn hữu ích cho đám ma tu. Đầu óc hắn xoay chuyển một hồi, suy tính đủ thứ, sau đó ôm quyền cung kính lên tiếng:
“Vãn bối vô tình mạo phạm, mong tiền bối lượng thứ bỏ qua cho, không biết vãn bối có thể rời đi được chưa?”
Lão bà cười hắc hắc thâm ý hỏi: “Ngươi tìm được đường để ra khỏi nơi đây sao?”
A Diệt sắc mặt khó coi, đúng thật hắn không thể tìm thấy bất kì lối ra nào, cái thông đạo đã đưa hắn vào đây giờ cũng chẳng còn, nơi đây đã bị vây kín bởi bốn bức tường đá. Hắn liếc mắt nhìn tới lão bà, rồi nói: “Thiết nghĩ tiền bối biết cách để vãn bối có thể ra được khỏi nơi này đi.”
“Hắc hắc, ta có cách, nhưng tại sao phải nói cho tiểu tử ngươi?” Lão bà cười quỷ dị đáp lời hắn.
Nghe vậy A Diệt có chút phấn chấn, hắn còn đang sợ nơi này có vào nhưng không có ra đây. Đôi mắt hướng lên nhưng khi vừa bắt gặp ánh mắt của lão bà lại khiến hắn rùng mình, sau đó nhanh chóng đảo mắt đi hướng khác, thân thể không tự chủ lùi sát đến vách tường sau lưng.
Vẫn cái ánh mắt nhìn ngắm hắn như nhìn một món bảo bối ấy, hắn có thể nhận ra, trong mắt bà ta hắn không phải là một người sống, mà là một thứ đồ vật quý hiếm! Nghĩ thôi đã cảm thấy rùng mình, nhưng hiện giờ hắn không có đường nào để chạy, nếu ở bên ngoài thì hắn đã dùng hết sức bình sinh mà chuồn rồi.
Lão bà thu liễm nụ cười lại, sau đó nghiêm túc lên tiếng: “Thôi không dọa tiểu tử ngươi nữa, hiện tại ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu là:
Ngươi có nguyện trở thành người tu ma không?!”
Nghe vậy hắn ta cả kinh, trái tim như co thắt lại vì không tin nổi vào lời đề nghị này, nhất thời trong đầu óc hắn nghĩ loạn, quay cuồng một hồi mới bình tĩnh trở lại được. Hít sâu một hơi, sau đó ôm quyền đáp:
“Đa tạ tiền bối đã quan tâm nhưng hiện giờ vãn bối đã là một nguyên sĩ, tư chất vãn bối thấp kém không muốn phân tâm trên nhiều phương diện khác. Hơn nữa... tại Phần Quốc này rất căm ghét ma tu, nếu phát hiện kẻ nào tu luyện ma công sẽ bị nguyên sĩ toàn Quốc truy sát!”
“Vậy là tiểu tử ngươi không đồng ý?” Bà ta cười như không phải cười hỏi lại.
“Vãn bối ngu dốt... tư chất thấp kém, sợ sẽ khiến tiền bối thất vọng, mong tiền bối lượng thứ...”
Bà ta lắc đầu: “Ngu dốt thì ta không rõ, nhưng tư chất ngươi thấp kém, chỉ thể hiện ra khi tu luyện theo con đường của nguyên sĩ thông thường thôi. Thân thể ngươi phi thường phù hợp cho tu ma, nếu theo con đường này nhất định sẽ gặt hái được thành tựu lớn!”
A Diệt còn đang không biết đáp lời như nào cho phải, thì lão bà tiếp tục nói: “Có thể ngươi chưa nghe nói về ‘ma mạch’, đó giống như nguyên mạch nhưng chuyên dành cho ma đạo, chủ tu ma lực chứ không phải nguyên lực. Trong người ngươi có Dị ma mạch, một loại ma mạch tương đối cao, chỉ là ẩn quá sâu trong từng tế bào nên rất khó phát hiện ra mà thôi!”
“Gia cảnh vãn bối không liên quan chút nào tới ma đạo, phụ mẫu chỉ là phàm nhân, làm sao có thể sở hữu ma mạch cao giai trong người được chứ?” A Diệt đặt câu hỏi, hắn cảm thấy bà lão này đang dụ dỗ hắn trở thành con rối của bà ta.
“Nó cũng giống như nguyên mạch cao giai vậy, thường là bẩm sinh chứ không phải di truyền. Nhưng trường hợp của ngươi nói thật đúng là cực kì hiếm, ở nhân giới mà phàm nhân lại có thể sinh ra kẻ có tư chất tu ma cao tới vậy.” Bà ta cảm thán, rồi tiếp tục giảng giải.
“Ngươi có biết tại sao nguyên mạch của ngươi lại thấp kém đến đáng thương như vậy không? Bởi vì đã bị Dị ma mạch phá hủy từ thời mới lọt lòng đó, trong cùng một cơ thể không được phép tồn tại hai loại mạch nguyên và ma! Vì vậy mạch bên nào mạnh hơn sẽ áp đảo rồi phá hủy mạch còn lại.”
Theo lời giải thích của bà ta, thì ma mạch trong người hắn cao cấp hơn nguyên mạch nhiều, nên khi hắn mới sinh đã phá bỏ nguyên mạch đi, khiến nó trở thành Nhân nguyên mạch hạ phẩm phi thường kém. Sau đó không hiểu lí do gì mà ma mạch của hắn lại ẩn giấu thật sâu, từ đó người khác chỉ thấy hắn là một kẻ sở hữu nguyên mạch cực kì tồi tệ mà thôi.
Bà lão nói rằng có thể giúp thức tỉnh ma mạch trong người hắn, để ma mạch và nguyên mạch cùng tồn tại song song. Sau đó truyền cách thức cùng tâm đắc tu ma cho hắn, giúp hắn tiến bước được xa hơn trên con đường tu hành!
A Diệt tuy biết bà già này sẽ không thực sự có lòng tốt như vậy, nhưng nghe những lời nói đó cũng có chút động tâm. Dù sao theo lời bà ta nói thì nếu hắn tu ma, tu vi sẽ thăng tiến nhanh hơn bình thường nhiều, vì bên ma đạo hắn sở hữu một loại ma mạch tương đối cao giai.
“Sao đám các ngươi dám cả gan ức hϊếp đồng môn trong tông? Thật không coi quy củ ra gì à?!”
Ngay khi Diệt Chúng Sinh định liều mình phản kích bất ngờ, sau đó lập tức bỏ chạy, thì đột nhiên có một tiếng quát lớn từ trên trời vọng xuống! Bốn kẻ kia ai nấy đều giật mình, không hẹn mà cùng nhìn lên phía trên bầu trời.
Chỉ thấy có một thân ảnh nam tử trẻ trung đang ngự khí từ từ hạ xuống nơi này. Mái tóc trắng ánh bạch kim, gương mặt anh tuấn, khí độ thong dong bất phàm, chỉ là lúc này sắc mặt đang có chút tức giận. Người vừa đến không ai khác chính là Lý Ái Tông, một đệ tử tinh anh của tông phái có tu vi Hiển Hóa cảnh.
A Diệt cùng bốn kẻ kia đều ôm quyền thi lễ: “Đệ tử chào Lý sư thúc.”
“Chúng đệ tử chỉ hỏi thăm vị sư đệ này một chút mà thôi, tiện thể chỉ điểm cho đệ ấy chút thủ đoạn, chứ không có ý muốn khi dễ đâu ạ.” Tên gầy ẻo lả mỉm cười rãi bày với người trước mặt.
Nữ tử tóc ngắn cùng đại hán cao lớn đều đứng im không nói gì, một bộ dáng lễ phép. Tên Bạch Trình cũng đứng im như những kẻ bên cạnh, nhưng sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh, không chút e sợ vị sư thúc trước mặt.
Hắn là thiên kiêu sở hữu Linh nguyên mạch, chắc chắn sẽ bước đi được rất xa trên con đường tu hành này. Hơn nữa hiện tại hắn đã trở thành đệ tử kí danh của một vị trưởng lão trong tông, nên hắn không cần thiết phải sợ một gã đệ tử tinh anh làm gì.
Còn ba kẻ bên cạnh thì khác, tuy họ đều là đệ tử hạch tâm có tỉ lệ đột phá tới Hiển Hóa cảnh rất cao, nhưng chung quy hiện giờ họ vẫn chỉ là đệ tử Luyện Nguyên cảnh. Mà Lý Ái Tông đồng dạng cũng là một thiên tài, qua tuổi 30 chưa lâu đã đột phá thành công, ba người họ sau này cũng chưa chắc đuổi kịp được. Tốt nhất hiện tại không nên đắc tội với đối phương.
Ánh mắt họ Lý nhìn sang thân ảnh khép nép của A Diệt, rồi hiền từ hỏi: “Lời sư điệt này vừa nói là sự thật chứ?”
Họ Diệt liếc nhìn sang bên cạnh, trông thấy những ánh mắt cảnh cáo của mấy kẻ kia liền đảo đi chỗ khác, rồi tỏ ra bộ dáng thành khẩn đáp:
“Gần...gần như là thế ạ, mấy vị sư huynh sư tỷ này chỉ là đang hỏi chuyện với đệ tử một chút mà thôi.”
Nghe hắn nói vậy ba tên bên cạnh mới thở phào, còn họ Bạch thì thầm cười lạnh. A Diệt làm vậy cũng đúng thôi, nếu hắn nói ra sự thật thì mấy tên này cũng chỉ bị răn dạy một hồi, nặng lắm thì cắt bớt chút tài nguyên lĩnh được trong tháng tới. Mà bản thân hắn sẽ triệt để đắc tội với mấy thiên tài này, sau này sống trong tông sẽ khó khăn hơn nhiều.
Nét mặt vị sư thúc họ Lý này tỏ ra vẻ không tin lắm, nhưng hắn cũng biết ẩn tình trong câu trả lời vừa rồi của A Diệt, nên không truy cứu thêm. Hắn phất tay nói: “Được rồi, chuyện này đến đây kết thúc, trời đã tối rồi các sư điệt ai về nhà nấy đi, tuyệt đối không được gây hấn ức hϊếp lẫn nhau đâu đó.”
Ba kẻ kia liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó cùng họ Bạch và A Diệt đồng loạt ôm quyền cúi chào: “Chúng đệ tử xin cáo lui.”
Tên nào cũng liếc nhìn A Diệt với vẻ đầy thâm ý một cái rồi mới ngự khí rời đi, họ Diệt không để ý mà cúi người thật sâu với Lý sư thúc, sau đó ngự khí bay về hướng ngược lại với đám người kia.
Vào trong trang viện, đóng chặt cửa rồi kích hoạt trận đồ phòng hộ. A Diệt thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, hôm nay hắn quá mệt mỏi rồi, lết thân đến chiếc giường lớn rồi đổ xuống đó. “Không nghiên cứu trận pháp gì nữa, trước hết nên làm một giấc đã.”
Khi ngủ, hắn vẫn trông thấy giấc mơ ấy, vẫn người con gái ấy, vẫn những cảnh tượng hạnh phúc khó quên ấy.
Sáng hôm sau, A Diệt đã có mặt tại kho cất chứa dược liệu luyện đan, vẫn ngồi tại vị trí quen thuộc và đang nghiên cứu trận đồ trong tay. Vừa nghiên cứu hắn vừa suy ngẫm tới chuyện xảy ra hôm qua, rồi sâu thành chuỗi lại với những tình huống đã phát sinh trước đó.
Một năm đổ lại đây, sau cái lần hắn một mình diệt sát mười tên đệ tử ngoại môn ấy, thì đám lão hồ li kia chưa có thêm hành động gì. Mỗi khi hắn đi tới vùng ngoại biên sơn mạch làm nhiệm vụ, đều phi thường thuận lợi chứ không bị kẻ nào ám toán như trước kia nữa, nhưng thi thoảng vẫn có kẻ bám theo quan sát hắn, rồi lại âm thầm rời đi.
Họ Diệt biết đó chỉ là khoảng thời gian bình yên trước rông bão mà thôi, vậy nên hắn luôn rất cẩn thận, kể cả trong nội môn vẫn luôn chú ý những kẻ xung quanh. Mấy tháng gần đây, hắn phát hiện có vài tên đệ tử nội môn thường hay xuất tông đi ra Cổ Sơn thành, có lẽ chúng chính là tai mắt của mấy lão già tham lam kia.
Giờ sâu chuỗi lại thì A Diệt phát hiện ra thêm một điều chấn động, một vài tên đệ tử nội môn thông thường này, trong tông cũng thường lui tới địa bàn của mấy đệ tử hạch tâm, nhất là đám người họ Bạch!
“Có khi nào... mấy lão già đó đã nói cho tên Bạch Trình cùng vài tên đệ tử hạch tâm khác, rằng ta từng chiếm được đại cơ duyên không?”
Điều này cũng không khỏi liên quan, có lẽ mấy lão già đó cảm thấy đối phó với A Diệt quá khó, nên buông bỏ không cần độc chiếm đại cơ duyên trên thân hắn nữa. Mà chia sẻ với mấy đệ tử hạch tâm có quyền thế cao trong nội môn, để rồi cùng nhau hưởng thụ chiến lợi phẩm khi xử lí được hắn!
Nghĩ lại thì A Diệt mới nhận thấy lí do để hôm qua nữ tử ngực lép kia có thể kiểm tra nạp giới của mình, không khỏi quá dở hơi. “Cái gì mà không tin ta đã phục dụng Bách Linh đan nên muốn kiểm tra, làm gì có tên điên nào có được Bách Linh đan qua vài tháng mà vẫn chưa sử dụng cơ chứ.”
Chắc hẳn mục đích thực sự khiến chúng muốn đoạt lấy nạp giới của A Diệt, là để tìm kiếm đại cơ duyên mà hắn từng đạt được.
“Đúng là mấy tên tâm cơ thâm sâu, làm việc không từ thủ đoạn. Nhưng hiện giờ ta nào còn có đại cơ duyên gì chứ cái lũ khốn nạn này!” A Diệt tức giận, thầm nguyền rủa và hỏi thăm tới phụ mẫu của mấy tên kia.
Hai kì ngộ lớn mà hắn từng đoạt được chủ yếu đều đã trực tiếp dùng trên thân thể, hiện tại thứ quý giá nhất còn tồn tại là vết bớp hình giọt nước trên bả vai mà thôi. Ngoại vật như vô số bảo bối cùng nguyên thạch đều đã bị hắn tiêu sạch, hiện giờ gia tài của hắn với một tên ăn mày cũng không sai biệt lắm.
Thế mà vẫn có đám đui mù nghĩ trên người hắn giấu nhiều bảo bối, mà luôn tìm cách ám toán hoặc gây khó dễ. Bản thân A Diệt cũng không biết nên khóc hay nên cười, với hoàn cảnh hiện tại của bản thân.
“Đám khốn nạn các ngươi có biết Nhân nguyên mạch hạ phẩm tu luyện khó như thế nào không? Chiếm được đại cơ duyên thì tất nhiên ta đã đắp hết lên thân rồi, mới khiến tu vi tăng tiến tới tầng 5 như hiện giờ, còn chút gì đâu mà bám riết lấy ta chứ cái lũ tham lam này!” Họ Diệt cay cú nghiến răng oán thầm.
Buổi chiều, vị Dược sư thúc lại đến lấy vài gốc dược liệu quý giá về luyện đan, ông ta nói chuyện với họ Diệt một hồi mới tiêu sái rời đi. Hiện giờ A Diệt rất được lòng vị luyện đan sư này, mỗi năm hắn luôn được ông ta giữ lại cho một suất đổi lấy Bách Linh đan. Cũng may chuyện này không ai biết, đám người hôm qua cũng chỉ nghĩ A Diệt được giúp một lần mà thôi.
Luyện Nguyên cảnh tầng 5 đã là nửa trên của cảnh giới này, vì vậy lượng bổn nguyên lực cần làm đầy mỗi tầng cần nhiều hơn mấy tầng thấp rất lớn. A Diệt tính qua, dùng hết tài nguyên tự kiếm được cùng đan dược được phát mỗi tháng, thì ít nhất cũng cần tới 7 nằm để hắn có thể đạt tới tầng 5 viên mãn!
Tầng 5 đã như vậy thì từ tầng 6 trở lên chắc chắn phải tính bằng chục năm, đó là lí do rất ít những nguyên sĩ tư chất kém mà đạt được tu vi cao, vì đơn giản là quá khó khăn. Nhờ vào giao hảo mà mỗi năm A Diệt sẽ đổi được một viên Bách Linh đan, sau khi phục dụng thì tu luyện một tháng sẽ bằng một năm.
Nếu như vậy, năm nào cũng tu hành thuận lời thì chừng 3 năm nữa hắn có thể đạt tới tầng 6 Luyện Nguyên cảnh, con số không nhỏ. Hiện nay A Diệt chỉ biết đi tới đâu thì hay tới đó, chứ chưa dám tính trước quá xa. Tốt nhất nên kiêm tu trên phương diện pháp trận này thật tốt, để sau này có nhiều hơn những thủ đoạn bảo trụ cái mạng nhỏ.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, sau đó một thanh âm dịu nhẹ truyền tới tai hắn: “Không biết Diệt sư huynh có ở trong đó không?”
Nghe giọng nói này họ Diệt đã biết là ai, liền đứng dây nói lớn: “Ta ở trong này, mời Mộ sư muội vào.”
Cánh cửa lớn từ từ mở ra, sau đó một thân ảnh mĩ miều chậm rãi bước vào trong phòng, đó là một nữ tử chừng đôi mươi, có dung nhan xinh đẹp hiền thục. Thân thể mềm mại cao gầy, da thịt trắng hồng, bộ dáng lễ phép ôm quyền chào người trước mặt.
“Chào buổi chiều, Diệt sư huynh.”
“Chào Mộ sư muội, muội mau ngồi đi.” A Diệt mỉm cười đáp lời, tay chỉ đến bộ bàn ghế dùng để tiếp khách tại giữa phòng. Cô ta cũng không chần chừ mà đi tới đó rồi ngồi xuống, sau đó đặt lên bàn một chiếc nạp giới được chế tác tinh sảo.
A Diệt đi tới rót cho vị sư muội này một tách trà, rồi mới chậm rãi cầm chiếc nạp giới tinh sảo trên mặt bàn lên.
Chương 82: Tìm sủng thú
Thần niệm quét qua bên trong nạp giới một lượt, kiểm kê tất cả những vật phẩm có mặt tại đây. Có một gốc linh thảo trên 300 năm, mười gốc trên 100 năm và 50 gốc có tuổi thọ vài chục năm. Thảo dược chân quý đếm sơ qua phải có chừng 500 gốc, các dược liệu phụ trợ có hơn một ngàn loại.
Chiếc nạp giới tinh sảo này bên trong không gian của nó có nhiệt độ rất lạnh, còn chứa một lượng nguyên khí nồng đậm nữa, loại này chuyện dụng cho việc vận chuyển và bảo quản các linh dược quý giá.
“Dược liệu cung cấp tháng này của dược viên gửi đến không nhỏ đâu, xem ra dạo gần đây linh dược tại dược viên sinh trưởng rất tốt nhỉ.” A Diệt khen ngợi, sau đó chuyển hết tất cả dược liệu trong giới chỉ này vào kho chứa tổng hợp, rồi trả lại chiếc nạp giới tinh sảo cho cô gái kia.
“Sư huynh đoán đúng rồi đấy, mấy vị sư thúc quản lí dược viên dạo gần đây sáng chế ra được một vài phương pháp, giúp linh dược phát triển nhanh chóng hơn, nên thu hoạch từ đó cũng tăng lên theo!” Cô ta mỉm cười đáp lời, hai tay nhận lấy nạp giới rồi cất đi.
Nữ tử này tên Mộ Phái Linh, là đệ tử nhập tông cùng đợt với A Diệt vào hơn 2 năm trước. Cô ta thuộc Mộ gia, là một gia tộc tu hành trung lưu, hồi đó cũng chỉ có tu vi tầng 4, thuộc hàng dưới chót nhất nên không ai chú ý tới. Hiện tại đã đạt tới tầng 5 Luyện Nguyên cảnh, và đang đảm nhiệm công việc chăm sóc linh thảo dược tại dược viên phía bắc nội môn.
Cứ mỗi tháng nữ tử này sẽ tới đây một lần, đem theo những dược liệu mà dược viên cung cấp cho Luyện đan các hàng tháng. Suốt hai năm nay tháng nào cũng như vậy, nên A Diệt và nữ tử này xem như khá là quen biết nhau.
Hai người trò chuyện vài câu, như thường lệ thì sau đó nữ tử này sẽ chào tạm biệt rồi rời đi, nhưng hôm nay lại không như vậy. Cô ta vẫn ngồi đó nhâm nhi tách trà trên tay, bộ dáng như chưa muốn cáo từ vội.
A Diệt nhận ra nữ tử này ngày hôm nay có điều gì muốn nói, nên mở miệng trước: “Mộ sư muội có chuyện gì cứ nói tự nhiên đi.”
Thấy họ Diệt ra dấu mời, nữ tử này cũng không chần chừ nữa mà hỏi dò: “Diệt sư huynh có muốn kiếm thêm chút điểm cống hiến và nguyên thạch không?”
“Ồ, không biết sư muội hỏi vậy là có ý gì?”
Họ Mộ cũng không giấu nữa liền kể ra sự tình: “ Sáng nay Hồng Tử sư thúc không cẩn thận để xổng mất một đầu tiểu Điện Hồ, đó là sủng thú của một vị trưởng lão đã giao phó cho Hồng sư thúc tạm thời chăm sóc. Mà sư thúc ấy lại có việc bận mấy ngày liền nên không thể tự mình đi tìm được, nên muốn nhờ vài vị đệ tử biết giữ mồm giữ miệng, lo liệu việc này giúp.”
“Ý của Mộ sư muội là... muốn chúng ta tìm lại tiểu Điện Hồ rồi bí mật đem nó về trả lại chỗ cũ, không để kẻ khác phát hiện ra rằng Hồng Tử sư thúc từng làm xổng mất nó sao?” A Diệt như đã nhận ra.
“Sư huynh nói không sai, ý của vị Hồng sư thúc đó là như vậy, thúc ấy hứa xong việc sẽ thưởng cho nhóm chúng ta 10 điểm cống hiến cùng 3 khối nguyên thạch trung phẩm! Không biết Diệt sư huynh có đồng ý gia nhập nhóm tìm kiếm không?”
“Vị sư thúc họ Hồng này cũng thật chịu chơi đấy.” A Diệt nghĩ thầm, sau đó lại nghi hoặc hỏi: “Nhưng một nhiệm vụ có thù lao hấp dẫn như vậy, sao lại có thể rơi vào tay những đệ tử ở tầng dưới chót như chúng ta?”
Mộ Phái Linh liền trả lời không chút che giấu: “Đầu tiểu Điện Hồ đó chỉ có thực lực ngang với bán ma thú, nên tu vi của những đệ tử truy tìm không quan trọng. Mà nhiệm vụ này Hồng sư thúc giao cho cháu gái ruột là Hồng Uyển sư tỷ đảm nhiệm, tỷ ấy có tu vi tầng 5 nên cũng muốn tìm đồng đội ngang thực lực, để tránh xảy ra tình huống kẻ mạnh áp bức kẻ yếu trong nhóm.”
Cô ta mỉm cười, nói thêm: “Hồng Uyển sư tỷ quyết định sẽ lập nhóm ba người đi truy bắt tiểu Điện Hồ, mà muội là bằng hữu thâm giao với tỷ ấy nên chắc chắn có một suất. Hiện tại còn thiếu một người có am hiểu về pháp trận nữa thôi, muội đã đề xuất huynh và được tỷ ấy đồng ý. Không biết ý của Diệt sư huynh như thế nào?”
A Diệt chăm chú quan sát sắc mặt của Mộ Phái Linh khi nói ra những chuyện này, xem thử cô ta có nói thật hay không. Khi thấy không có gì khả nghi, hắn liền trầm mặc suy tư chốc lát, cuối cùng thì gật đầu đồng ý.
Mỡ đã dâng đến miệng mà không có uẩn khúc gì, thì hắn đâu có xuẩn mà không tranh thủ nhận lấy chứ, xong nhiệm vụ này ít nhất hắn cũng phải được chia 3 điểm cống hiến, cùng một khối nguyên thạch trung phẩm.
Phải biết rằng điểm cống hiến kiếm rất khó khăn, những nhiệm vụ săn gϊếŧ ma thú nguy hiểm tại ngoại biên sơn mạch, khi hoàn thành cũng chỉ được từ 1 tới 2 điểm cống hiến mà thôi. Nhiệm vụ lần này không có nguy hiểm gì, chỉ là truy bắt một con thú cảnh trong âm thầm, đã có thể nhận được 3 điểm cống hiến rồi.
Khi A Diệt đồng ý, nữ tử họ Mộ vui vẻ cười tươi tắn, khiến hắn không dám nhìn lâu sợ bản thân sẽ thất thố. Rồi hai người ôm quyền chào nhau, cô ta hẹn hắn sáng sớm ngày mai có mặt tại một ngọn núi đã được đánh dấu sẵn trên bản đồ, đó chính là nơi tiểu Điện Hồ mất tích.
Sáng sớm hôm sau, A Diệt nhìn theo tấm bản đồ trên tay mà cấp tốc phóng tới vị trí được đánh dấu. Đây là một ngọn núi lớn nằm tại rìa phía nam trong nội môn, cách không xa những ngọn núi là động phủ của đệ tử tinh anh.
Hắn vừa tới chân núi đã trông thấy thân ảnh hai nữ tử, ai nấy đều trắng trẻo mịn màng, dung mạo xinh đẹp, thân hình đầy đặn vóc người nở nang. Hắn cảm thán về những nữ đệ tử trong tông, hầu như bọn họ đều có dung nhan không tệ, rất ít người có nhan sắc tầm thường hoặc xấu, không hổ danh là đệ tử Tọa Sơn tông.
A Diệt vừa tới thì Mộ Phái Linh đã đi lên tiếp đón, rồi giới thiệu cho hắn vị sư tỷ đang đứng bên cạnh. Cô ta tên Hồng Uyển, cao hơn Phái Linh một cái đầu, đã gần cao ngang họ Diệt, dung mạo không kém gì nữ tử họ Mộ kia, chỉ là khí chất tương đối trái ngược. Mộ Phái Linh thì luôn toát lên vẻ dịu hiền, mềm yếu, còn Hồng Uyển lại thuộc dạng kiên cường, mạnh mẽ.
Họ Hồng nặn ra nụ cười với nam tử trước mặt, A Diệt cũng ôm quyền rồi nở nụ cười, chỉ là có chút miễn cưỡng. Nhất thời hai người họ không biết nên xưng hô như thế nào...
Theo quy củ trong tông, các đệ tử xưng hô với đối phương đầu tiên dựa vào thân phận, nếu thân phận ngang nhau thì xưng hô dựa vào tu vi, còn tu vi ngang nhau sẽ xét theo tuổi tác. Tất cả ba phương diện trên đều như nhau thì tùy ý hai bên mà xưng hô.
Diệt Chúng Sinh cùng Hồng Uyển đều là đệ tử nội môn thông thường, đều có tu vi tầng 5, đều đã 22 tuổi.
Họ Diệt chấp nhận khiêm nhường, liền mở miệng lên tiếng: “Ra mắt Hồng sư tỷ, nghe Mộ sư muội nhắc về sư tỷ đã lâu, hôm nay mới có dịp gặp mặt.”
Nghe vậy hai nữ tử đó có chút bất ngờ, họ Hồng liền đáp lại: “Ra mắt Diệt sư đệ, nghe nói trình độ pháp trận của đệ có thể xem là pháp trận sư chân chính, khiến ta tin cậy, hôm nay hợp tác mong sư đệ sẽ chiếu cố nhiều hơn.”
Thấy A Diệt không kiêu, còn tự nhận vai dưới nên nữ tử họ Hồng này sinh ra chút hảo cảm, nhất thời giọng điệu nói chuyện cũng hạ xuống, không còn vẻ mạnh mẽ quá đà nữa. Sau đó ba người bàn bạc kế hoạch rồi bắt đầu chia ra hành động, ba thân ảnh phóng đi rất nhanh, lục soát ngọn núi này.
“Nữ tử họ Hồng này biết cách bày binh bố trận đấy.” Vừa di chuyển A Diệt vừa nghĩ thầm, vừa rồi khi nghe cô ta giao nhiệm vụ cho từng người đã thấy tài năng rồi, hơn nữa cách điều chỉnh tổ hợp cũng rất khá.
Hồng Uyển mang nguyên lực thuộc tính phong, còn chuyên tu luyện phương diện tốc độ nên cô ta rất nhanh, sẽ đảm nhiệm vai trò truy bắt chính. Mộ Phái Linh nguyên lực mộc thuộc tính như A Diệt, sở hữu nhiều nguyên thuật khống chế, trói buộc, sẽ đảm nhiệm vai trò vây bắt hỗ trợ.
Còn pháp trận sư Diệt Chúng Sinh, sẽ bày ra trận pháp giam cầm và khóa thần thông, khiến cho đầu tiểu Điện Hồ không thể dùng lôi độn bỏ chạy. Chỉ cần vô hiệu hóa được những thần thông của đầu sủng thú này, thì nó chỉ còn có một ưu điểm duy nhất là tốc độ mà thôi, sẽ không thể dùng lôi độn thuật hay hóa thiểm điện được nữa.
Vị Hồng Tử sư thúc đã tạo ra một nhiệm vụ giả, để ba người họ có thể tự do hoạt động tại ngọn núi này, cũng là che mắt những đệ tử khác, đó là nhiệm vụ hái thảo dược mọc dại trên đây.
Việc tiểu Điện Hồ mất tích rồi đám đệ tử bọn họ đi tìm là bí mật, không được để lộ ra, nếu không vị Hồng sư thúc đó sẽ bị trưởng lão trách tội. Mà một khi vị sư thúc đó bị trách tội thì ba đệ tử này cũng không tránh nổi liên quan, vừa không được phần thưởng vừa bị phạt.
Ba thân ảnh chia ra ba hướng di chuyển rất nhanh trên ngọn núi này, tìm kiếm sủng thú thuộc tính lôi kia. Theo la bàn cảm ứng thì đầu tiểu Điện Hồ chắc chắn đang ở đâu đó trên quả núi này, chỉ cần kĩ càng tìm kiếm từng tán cây, bụi cỏ là được.
Cho tới tận giữa trưa thì A Diệt mới phát hiện ra một cái bóng xanh lam lóe lên, lao vụt qua trước mặt mình với tốc độ phi thường nhanh. Trong không khí còn để lại chút giao động nguyên lực lôi thuộc tính, chứng tỏ cái bóng vừa rồi chính là tiểu Điện Hồ.
Chương 83: Vây bắt
“Vυ"t!” Bốn thân ảnh nhanh chóng phóng dưới cánh rừng, một chạy ba đuổi lên tới gần đỉnh núi. Nửa nén hương trước, khi phát hiện ra tung tích tiểu Điện Hồ thì A Diệt đã truyền tin cho hai nữ tử kia, hiện tại họ đã tập chung và đang vây bắt đầu sủng thú này.
Tiểu Điện Hồ có hình dạng như một chú hồ ly con, kích thước chỉ như một con mèo trưởng thành. Nó có bộ lông trắng vằn xanh lam trông rất mềm mại, quanh thân đôi lúc lóe lên những tia điện quang xanh sẫm. Hiện tại nó đang hóa thành một luồng lôi quang phóng đi rất nhanh, đây chính là thần thông hóa thiểm điện của tộc Điện Hồ.
Tiếng xé gió vang ù ù bên tai, một thân ảnh cao gầy xinh đẹp xuất hiện, bàn tay trắng nõn phóng nhanh ra tính chộp lấy tiểu Điện Hồ. Kết quả bàn tay này chộp vào không khí, đầu hồ ly đó cấp tốc cắm đầu xuống mặt đất sau đó có vô số tia sét nổi lên! Tại phương vị khác cũng có những tia sét phát bạo, rồi một thân ảnh nhỏ bé xuất hiện sau đó tiếp tục bỏ chạy.
“Khốn kiếp, là lôi độn thuật!” Nữ tử họ Hồng nghiến răng lẩm bẩm, suýt nữa là cô ta bắt được tiểu gia hỏa này mà không cần tốn nhiều thời gian rồi.
Thân ảnh A Diệt vụt qua rồi để lại một câu cho hai người kia: “Ta đi lêи đỉиɦ núi bố trí trận pháp trước, hai vị sư tỷ sư muội hãy lùa dần đầu hồ ly này lên đó nhé.”
Vệt xanh phóng nhanh lêи đỉиɦ núi, còn hai nữ tử vẫn truy đuổi theo luồng điện quang phía trước, chỉ là không quá gắt gao mà thôi. Mỗi khi đầu hồ ly này muốn chạy đi hướng khác đều bị họ Mộ ngăn cản lại, còn họ Hồng vẫn bám theo ngay phía sau, vậy nên tiểu Điện Hồ chỉ còn cách chạy một mạch lêи đỉиɦ núi.
“Mong vị sư đệ này đã bày ra được một trận pháp thực sự có tác dụng.” Hồng Uyển lẩm bẩm, cô ta vẫn chưa thực sự tin tưởng tài nghệ tại phương diện pháp trận của A Diệt lắm, dù sao cũng chỉ là được nghe qua chứ chưa từng tận mắt chứng kiến.
Trên đỉnh núi, họ Diệt đã mai phục sẵn, ngay khi trông thấy một luồng điện quang phóng tới, vào trong phạm vi pháp trận, hắn liền thôi động. Những cây trận kỳ cắm ở khắp các ngõ ngách tức thì phát quang, hai vòng kết giới cực rộng xuất hiên bao quanh toàn bộ phạm vi đỉnh núi này!
Hai tòa kết giới có đường kính nửa dặm, ngay khi phát giác ra nguy cơ đầu hồ ly liền cấp tốc vọt đi muốn thoát khỏi phạm vi trận pháp, nhưng đã quá muộn. Luồng điện quang vừa lao đến gần cây trận kỳ thì kết giới đã dựng lên hoàn tất, khiến tiểu gia hỏa này đâm thẳng mặt vào vách ngăn vô hình rồi toàn thân bị bắn lại.
Lúc này uy năng của tòa kết giới thứ hai đã được thôi động, lập tức quanh thân tiểu Điện Hồ mất đi toàn bộ tia điện, khiến nó không thể dùng được thần thông nữa!
“Pháp trận thứ nhất, nhà giam rộng lớn và pháp trận thứ hai, áp chế lôi điện, tất cả đã phát huy được tác dụng.” A Diệt mỉm cười lên tiếng.
Nhìn thấy đầu hồ ly nhỏ nhắn đang hoảng hốt chạy loạn tại đỉnh núi, cố gắng thi triển lôi độn và hóa thiểm điện nhưng không thành công. Sau đó lại nghe họ Diệt nói, khiến hai nữ tử này đều kinh ngạc trước trình độ trận pháp của nam nhân kia.
“Cái này làm gì còn là pháp trận sư thông thường chứ, nhất định đã là pháp trận sư ưu tú rồi.”
Nghĩ vậy, Hồng Uyển mỉm cười khen ngợi: “Không ngờ Diệt sư đệ đã đạt tới thành tựu bậc này trên phương diện pháp trận rồi, bái phục.”
“May mắn không làm nhục mệnh, chúng ta mau đi bắt lấy tiểu gia hỏa đó thôi.” Dứt lời, A Diệt liền dẫn đầu đi trước, cả ba thân ảnh vọt vào bên trong kết giới này, chia ra chuẩn bị bao vây mục tiêu.
Hồng Uyển bấy giờ thi triển ra toàn bộ thân pháp của mình, thân ảnh cô như một cơn gió, di chuyển nhẹ nhàng phiêu linh, vèo vài cái đã vô thanh vô tức đến ngay sát đầu hồ ly. Mộ Phái Linh cũng không giấu nữa, hai tay kết ấn không ngừng, dây leo, cành cây, rễ cây xung quanh đây đều bị cô ta điều động, phóng tới muốn vây bắt, trói buộc tiểu Điện Hồ.
Trông thấy thủ đoạn của hai nữ tử kia, nhất là Mộ Phái Linh khiến A Diệt trầm trồ. Giờ hắn mới biết nguyên sĩ thuộc tính mộc, chủ tu về trưởng khống thực vật, sức vây bắt và khống chế mạnh mẽ tới mức nào. So với những thần thông đó của cô ta, thì nguyên thuật mộc thổ khống của hắn chẳng là gì.
Mà giờ nghĩ lại, hắn mới nhận ra bản thân mình tu luyện những phương thức chiến đấu hết sức tạp nham, không hề nhất quán chút nào. Nguyên lực thuộc tính mộc nhưng luôn chiến đấu theo phương thức mạnh mẽ, không chuyên khống chế hay hồi phục. Dùng đao nhưng không có thần thông đao pháp nào mạnh mẽ, nguyên kỹ lại là loại bắn ra phi kiếm.
Nhục thân mạnh mẽ, cứng rắn vì đã trải qua hai lần tẩy luyện, nhưng trong chiến đấu lại thường dùng phi kiếm cùng phù lục để giao chiến tầm xa. Giờ kiêm luôn phương diện pháp trận trong khi bản thân lại không phải tay hậu cần, luôn muốn lao lên hàng đầu.
“Hồi xưa nhặt được thứ gì tốt thì học thứ đấy, không ngờ hiện tại khiến bản thân ta trở thành một kẻ tạp nham như thế này.” Trong đầu thầm than, nhưng bên ngoài hắn vẫn đang hỗ trợ vây bắt tiểu hồ ly, chỉ là chủ công thuộc về Hồng Uyển mà thôi, tốc độ của nữ tử này phải nói là vô cùng nhanh, như gió lướt qua người vậy.
Vô số dây leo cùng rễ cây tụ lại thành một rào chắn, khiến đầu hồ ly không thể chạy qua được. Phía sau, nữ tử họ Hồng đã bám sát tới, bàn tay mềm mại lại vung ra, sắp chạm được vào bộ lông mềm như nhung kia. Dị biến xảy ra!
Tiểu Điện Hồ gầm rống lên, khiến toàn thân nó pháp sáng, tức thì một cột thiên lôi từ trên trời dáng xuống đánh thẳng vào thân thể nó! Rầm một tiếng, cả ba người bị lực phản chấn từ cú va chạm phóng thích ra thổi bay đi, nữ tử họ Hồng ở gần nhất nên bị thương tương đối, khóe miệng có máu tươi rỉ ra.
Nhưng lúc này tinh thần của cả ba đều đang cả kinh trước cảnh tượng vừa rồi. “Tại sao tiểu Điện Hồ lại có thể kêu gọi được thiên lôi cơ chứ?”
Tiếng đổ vỡ vang lên, hai tòa kết giới bị dư âm từ đợt công kích của thiên lôi phát tán ra khiến tan biến. A Diệt kinh ngạc, sắc mặt lộ rõ vẻ khó tin, kết giới nhà giam mà hắn bố trí này có thể chịu vài kích toàn lực của Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong, vậy mà hiện tại chỉ một luồng dư âm đã đánh tan hoàn toàn.
Không còn kết giới, đầu tiểu Điện Hồ đã sử dụng lại được hai loại thần thông bẩm sinh của nó, thân thể hóa thành luồng điện quang phóng nhanh muốn bỏ chạy!
Nữ tử họ Hồng bị thương, không thể di chuyển với tốc độ cao để truy theo được nữa. Họ Mộ thì bị phản vệ khi đám thực vật cô ta đang điều động bị thiên lôi oanh kích, hơn nữa cô ta cũng không chuyên về tốc độ. A Diệt bảo hai người trị thương cho tốt, rồi bất đắc dĩ một mình đuổi theo luồng điện quang kia.
Tốc hành phù cao giai kết hợp cùng vân di bộ, khiến tốc độ của họ Diệt nhanh bằng tám thành thân pháp Hồng Uyển, có thể bám theo đầu hồ ly đang chạy toàn lực mà không bị nó cắt đuôi. Từ xa hắn trông thấy đầu hồ ly kia chạy vào trong một cái hang động nhỏ, nằm sâu dưới khe núi bị đầy rẫy bụi rậm che phủ.
Đứng trước cửa hang, A Diệt dùng thần niệm dò xét qua rất nhiều lần, không cảm ứng được thứ gì khác lạ, hay một tia nguy hiểm nào, hắn mới chậm rãi đi vào bên trong cái hang u tối. Ngoài cửa hang hắn đã bố trí một trận pháp vây khốn, nếu tiểu Điện Hồ thành công chạy ra được, vẫn sẽ bị chặn lại tại cửa hang.
Tại mỗi bàn tay hắn đều kẹp một tấm nguyên phù, một bên công một bên thủ. Nếu có nguy hiểm xảy ra, hắn sẽ dán một tấm lên người, tấm còn lại sẽ quẳng thẳng mặt đối phương.
“Kì quái, tại sao giao động lôi thuộc tính của tiểu gia hỏa này tới đây lại biến mất hoàn toàn?” Thần niệm A Diệt không còn phát hiện ra chút nguyên lực nào trong không khí ở đoạn đường phía trước nữa, khiến hắn có cảm giác chẳng lành, sống lưng lạnh buốt. Hai chân hắn bất giác từ từ lùi lại, thân thể nhích từng chút một, chậm rãi lui lại phía sau.
Biến cố xảy ra quá đột ngột, mặt đất dưới chận hắn như biến mất, khiến cả người hắn hụt hẫng trong thoáng chốc rồi rơi nhanh xuống!
“Chuyện quái gì thế này?” Hắn cố gắng không hoảng, muốn lấy bảo cụ phi hành ra, nhưng không khí nơi đây hỗn loạn, không gian như bị bẻ cong uốn khúc, khiến hắn không thể lấy đồ trong nạp giới ra được!
“Hả?” Thân thể đang rơi tự do, bỗng nhiên lúc này chợt dừng lại, dưới chân hắn lại có mặt đất, dậm mạnh xuống còn nghe thấy tiếng kêu. Thiên địa nguyên khí xung quanh trở lại như bình thường, hắn lấy phát quang phù ra rồi thôi động, ánh sáng lóe lên chiếu rọi cả cái hang u tối.
Hắn lần theo hướng một điểm ánh sáng, cuối cùng cũng đi ra khỏi cái hang nhỏ u tối quỷ dị kia, nhưng bên ngoài không phải quang cảnh rừng núi, không khí trong lành. Thực ra nơi đây còn là một cái hang động rộng lớn hơn nhiều, trên vách tường có khảm đầy các loại quang thạch phát ra ánh sáng đủ mọi màu sắc, khiến nơi đây phi thường sáng sủa.
“Gặp quỷ rồi, nơi đây là đâu vậy?” A Diệt đề cao cảnh giác, quan sát hết thảy xung quanh, thần niệm tại nơi này không thể phóng thích ra quá 5 trượng được, bị áp chế kinh khủng. Hắn chậm rãi tiến về phía trước, sẵn sàng ứng đối trước mọi tình huống.
Đột nhiên có tiếng bước chân truyền tới từ phía trước, sau đó dường như còn có tiếng gầm khẽ, nghe không ra tiếng của con gì. Diệt Chúng Sinh tiến thêm vài bước để quan sát, khi vừa trông thấy thân ảnh đó khiến hắn kinh hãi tột độ, bàng hoàng hoang mang.
Chương 84: Quỷ quái
Con ngươi co rút, không dám tin vào những gì đang hiện ra trước mặt, sắc mặt hoang mang, miệng bất giác lẩm bẩm: “Thứ đó là quỷ thật sự sao?”
Đôi tay nắm chặt lấy thanh chiến đao, nguyên phù vẫn kẹp giữa hai ngón tay, hắn cố lấy lại bình tĩnh, nhìn chằm chằm con quỷ trước mặt.
Tuy ở Phần Quốc gần như không có ma sĩ, nhưng đọc các loại điển tịch thì A Diệt biết tại nhiều cường Quốc khác không phải không có. Nguyên sĩ tu ma công hay quỷ công không ít, nguyên lực hắc ám, có thần thông tạo ra ma đầu hay quỷ quái. Nhưng thực chất họ vẫn là nguyên sĩ theo ma quỷ đạo mà thôi, còn kẻ trước mắt hắn là quỷ thực sự, không phải con người!
Thân hình hắn như một người trưởng thành, nhưng da thịt có màu nâu đen, nhiều nơi thối rữa, y phục rách rưới không thôi. Khuôn mặt trông hết sức đáng sợ, hàm răng sắc nhọn, cả móng tay móng chân cũng vậy. Tóc tai bù xù, đôi con ngươi đỏ ké, chứa đầy tia máu, miệng luôn có thanh âm gầm gừ phát ra.
Cảm nhận cái khí tức ghê rợn mà quỷ dị từ thân ảnh trước mặt phát tán ra, khiến A Diệt càng cảm thấy lo sợ hơn. Thứ khí tức đó không phải là nguyên lực, nhưng lại cùng một dạng tương đương như nguyên lực, có thể là sức mạnh của riêng loại thi quỷ này.
Bỗng nhiên đầu thi quỷ đang đứng im tại chỗ chợt động, vị trí của nó cánh A Diệt chừng 15 trượng vậy mà chỉ trong nháy mắt đã phóng tới gần! Họ Diệt giật bắn mình, tay vung mạnh một cái, ném ra một tấm nguyên phù đã được tích tụ nguyên lực từ trước.
Loạn Trảm phù, cấp Luyện Nguyên cực hạn. Ngay khi vừa chạm tới da thịt thi quỷ liền bạo phát uy năng, tạo ra vô số nhát chém oanh kích loạn xạ trên thân thể đó. Một đống huyết nhục thối rữa rơi xuống, đầu, chân tay, thân thể đều bị chém thành từng khúc nhỏ. A Diệt cảm thấy nơi đây không thể ở lâu, nhưng nhất thời không biết nên đi đâu tìm lối ra.
Đột nhiên khí tức quỷ dị lại bạo phát, đống huyết nhục đen đúa, thối rữa dung hợp lại thành hình dạng thi quỷ ban đầu, rồi chậm rãi đứng dậy.
“&#@*!” A Diệt biến sắc, kinh hãi vô cùng, hồ ngôn loạn ngữ không biết đang nói cái gì, sau đó xoay người bỏ chạy, muốn trở lại cái hang nhỏ u tối quỷ dị kia.
“Véo!” Thân ảnh thi quỷ bám theo ngay phía sau, họ Diệt quay đầu lại, trông thấy giật bắn cả người, lông tóc dựng đứng. Không dữ lại gì nữa, hắn dán cường nguyên phù cùng tốc hành phù cao giai lên người, sau đó xoay lại lao thẳng tới tấn công đối phương.
Một đao bổ xuống khiến thi quỷ phải bật lùi lại, trước ngực hắn bị chém một vết khá sâu lộ ra cả xương sườn. Vô số phù bạo bắn tới rồi đồng loạt phát nổ, vụ nổ vừa qua đi, thân ảnh bầy nhầy của thi quỷ dần hiển lộ ra sau màn khói bụi thì một vệt sáng lóe qua, chém bay đầu nó!
Ngón tay A Diệt liên tục vung vẩy, chưởng khống thanh phi kiếm phanh thây thân thể thi quỷ ghê tởm trước mắt. Trường Băng Kiếm lướt qua tới đâu là chỗ đó bị hàn khí đông kết lại, rất khó có thể tái tạo hoặc kết nối mạch máu lại với nhau.
“Thứ ghê tởm này cũng không có mạnh lắm, thực lực chỉ tầm tương đương với nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh tầng 4 phổ thông mà thôi. Chỉ là tốc độ quá nhanh, hơn nữa có khả năng hồi phục bá đạo đến kinh dị!” A Diệt nghĩ thầm, trước mặt hắn hiện giờ chỉ còn một bãi bầy nhầy.
Đột nhiên đống huyết nhục động đậy, rồi như có dấu hiệu muốn kết hợp lại, A Diệt đau đầu không thôi, tính chỉ huy phi kiếm tiếp tục hành sự. Đột nhiên hắn chú ý tới một thứ gì đó trong đống huyết nhục, trông như một viên ngọc màu đen vậy.
“Chẳng lẽ thứ đó giống như ma hạch của ma thú sao?” Nghĩ vậy A Diệt cách không hút lấy viên ngọc đen về, giữ nó lơ lửng trước mặt. Hắn phát hiện đống huyết nhục như cũng bị hút về theo, muốn bao bọc lại viên ngọc này, khiến hắn ngộ ra. “Thì ra là thế.”
Thanh phi kiếm bay qua chém nát viên ngọc, tức thì đống bầy nhầy ghê tởm đó rơi vãi ra đất, hoàn toàn mất đi sinh cơ. Cuối cùng thứ thi quỷ này cũng đã hoàn toàn bị diệt sát, nhưng họ Diệt còn chưa kịp thở phào ra một hơi thì biến cố lại xảy ra!
Mảnh vụn của viên ngọc đen hóa thành một luồng sáng hắc ám, phóng nhanh tới dung nhập vào trong thân thể hắn. A Diệt kinh hãi tột độ vội vã kiểm tra bên trong cơ thể mình, thần thức dò xét kĩ càng qua một lượt, hắn mới có chút bình tĩnh lại.
Toàn bộ luồng năng lượng hắc ám đó, đã bị thất thải dịch luôn bao quanh nguyên cầu trong đan điền hắn kéo tới rồi hấp thu. Luồng khí đen cố gắng giãy giụa nhưng không ăn thua, kết quả vẫn bị luồng khí bảy màu áp chế vào bên trong, trông như đang tinh lọc. Trong thân thể hắn vẫn vô sự, không có bất kì chỗ nào bị tổn hại cả.
Hắn tiếp tục tiến bước, cái hang nhỏ phía sau hoàn toàn không có đường ra, giờ chỉ còn cách tìm lối ra tại phía trước mà thôi. Mới đi chưa được bao lâu hắn đã trông thấy tiểu Điện Hồ, lúc này gia hỏa đó đang nằm cạnh một cái thây khô, A Diệt từ từ tiến lại gần để quan sát kĩ càng hơn.
“Đây chẳng phải là một cỗ thi thể Điện Hồ trưởng thành sao? Không biết nó đã chết cách đây bao lâu rồi, thi thể đã khô như gỗ mục.” A Diệt quan sát đánh giá cái xác khô trước mắt này.
Tuy chỉ còn là một cái thây khô nhưng xung quanh phạm vi một trượng đổ lại, có những luồng năng lượng lôi thuộc tính mạnh bạo, vẫn còn chưa tiêu tan đi. Đầu tiểu Điện Hồ ngồi ngay cạnh cái thây khô đó, toàn thân không ngừng hấp thu những tia năng lượng đại bổ này.
Giờ A Diệt mới hiểu ra, tại sao một đầu Điện Hồ còn nhỏ mà đã có thể triệu hồi được thiên lôi, thì ra nó dựa vào việc thiêu đốt những năng lượng lôi thuộc tính mạnh bạo trong thân thể mà hình thành. Tiểu gia hỏa này khi thấy A Diệt tới gần cũng không hề tỏ ra sợ hãi, nó vẫn ở im tại chỗ hấp thu năng lượng, khuôn mặt tỏ ra vẻ thỏa mãn.
Nghĩ lại những câu chuyện phiếm khi các đệ tử trò chuyện với nhau, mà hắn vô tình nghe được, thì hắn đã đoán ra thân phận của cái thây khô này.
Nghe nói vài chục năm trước vị Lôi trưởng lão có một đầu sủng vật là Điện Hồ trưởng thành, tu vi lục giai ma thú. Nhưng không hiểu sao bị mất tích một cách kì lạ, vị trưởng lão đó đã điều động rất nhiều đệ tử để tìm kiếm tung tích nhưng đều lực bất tòng tâm. Thì ra là nó bị lạc tới nơi này, có thể là không thoát ra được rồi chết già tại đây.
“Phải, mong là chết do hết thọ nguyên chứ không phải bị tồn tại gì đó đáng sợ sát hại.” A Diệt thầm cầu mong rằng như thế, chứ nếu đến cả lục giai ma thú còn bị gϊếŧ chết thì hắn chắc không đủ nhét kẽ răng.
Lúc này hắn không sợ không tìm thấy lối ra nữa, vì đầu tiểu Điện Hồ có thể đi lại giữa hai nơi thì chứng tỏ có lối ra, hắn chỉ cần bám theo đầu hồ ly này là được. Hiện tại hắn tò mò tiến tới ngay gần cái thây khô, trưởng khống một thanh phi đao cắt chém cái thân thể này ra. Hành động này của hắn khiến đầu Điện Hồ nhỏ như giận giữ, nhìn hắn nhe răng nhếch miệng.
“Đúng là có thật, lần này phát tài rồi!” A Diệt vui mừng không thôi, đúng như hắn đoán, trong đầu cái thây khô này có ma hạch. Hắn cấp tốc thu lấy khối ma hạch về tay vì sợ chậm sẽ sinh biến. Viên ma hạch này to bằng nắm đấm, có màu xanh sẫm, xung quanh có một vài tia điện bao bọc, tản mát ra nguyên khí lôi thuộc tính.
“Ma hạch lục giai lôi thuộc tính, giá trị của nó còn cao hơn gia tài của những nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh thấp giai nữa!”
Khi hắn thu khối ma hạch vào trong nạp giới, bỗng nhiên lượng nguyên khí lôi thuộc tính tại nơi đây giảm mạnh. Đầu tiểu Điện Hồ giận giữ nhảy lên tính lao tới tấn công hắn, thì bị một bàn tay chộp lấy phần lưng rồi xách đi như xách gà con. Với cái tu vi không đến nhất giai ma thú của nó, thì A Diệt phi thường dễ dàng khống chế được mà không để nó làm loạn.
Sau đó hắn mang theo tiểu Điện Hồ tiến về phía trước, phải nói trong cái hang này vô cùng rộng lớn, mà lại không hề bị thiếu ánh sáng chút nào. Tiểu hồ ly không hề hợp tác, nó giãy giũa rồi vung móng vuốt muốn cào cấu A Diệt, nhất thời hắn không biết làm sao để gia hỏa này dẫn mình ra bên ngoài.
Thần niệm còn không phóng ra xa hơn được những gì mắt thường nhìn thấy, mà nơi này ánh sáng kì ảo, hắn chỉ có thể nhìn rõ từ mười trượng đổ lại. Hắn chậm rãi tiến từng bước, đôi mắt liên tục đảo, một bên tay vẫn kẹp tấm nguyên phù phòng ngự. Tay còn lại thì xách theo tiểu hồ ly, gia hỏa này giãy giụa đã mệt nên hiện giờ đã ở im.
Đột nhiên bên tai A Diệt nghe thấy âm thanh như có những khúc xương chà xát vào nhau, tiếng lạch cạch vang lên không ngớt, phi thường quỷ dị. Hắn cảm thấy có gì đó không ổn, nhanh chóng cắm ba cây trận kỳ xuống đất rồi tạo ra một cái l*иg giam pháp trận nhỏ, nhốt tiểu Điện Hồ bên trong.
Còn bản thân hắn vung tay tế ra bảo cụ, chiến đao trong tay, phi kiếm bay quanh thân, thuẫn bài che trước người, bộ dáng sẵn sàng chiến đấu. Từ xa có thể trông thấy vài cái bóng trắng mơ hồ đang tiến về phía này, chỉ còn cách chừng hai mươi mấy trượng. Càng tiến lại gần thì hắn càng nhìn rõ hơn, khi đã vào trong khoảng cách mười mấy trượng thì con ngươi hắn co rút.
Trước mắt hắn là vài bộ xương cốt di chuyển như con người, phát ra thanh âm lạch cạch, tất cả chỉ là những bộ xương khô không có chút huyết nhục nào. Trên tay mỗi tên đều cầm một chiếc cung tên, sau lưng đeo một ống chứa đầy mũi tiễn, trông như xạ thủ xương cốt. A Diệt sắc mặt trắng bệch, chẳng hiểu sao hôm nay toàn gặp mấy thứ quỷ quái không.
Chương 85: Sáng tỏ
“Sáng nay ta bước chân trái ra khỏi cửa trước hay sao, mà cả ngày gặp toàn thứ âm binh quỷ quái không vậy?”
Đám người xương bắt đầu kéo dây cung, rồi đồng loạt bắn ra những mũi tên như được chế tác từ xương, phóng thẳng hướng họ Diệt. Hắn tức thì điều động tấm Thiết Mộc thuẫn hóa lớn rồi che chắn trước người, đỡ được toàn bộ phi tiễn công kích tới. Sau đó hắn phản công, ngón tay khẽ vẩy, chỉ huy Trường Băng kiếm chém tới những bộ hài cốt kia.
“Lạch cạch.” Luồng lam quang lướt tới đâu là nơi đó có vô số khúc xương rơi xuống, thoáng chốc chỉ có hai tên người xương ở sau cùng có thể chạy đi, đám còn lại đều đã trở thành những khúc xương.
A Diệt tới gần quan sát thì phát hiện những đống xương này đều đã mất đi năng lượng, trở lại thành đống hài cốt thực sự. Hắn thu lấy tiểu hồ ly về tay, rồi bước đi khá nhanh đuổi theo hai tên người xương còn lại. Qua những đòn công kích lúc nãy thì hắn nhìn ra được thực lực đám này, chỉ ngang với Luyện Nguyên cảnh tầng 2, 3 mà thôi.
Hai gã người xương vừa lùi lại vừa bắn tên, mười tiễn trúng một, nhưng đều bị tấm thuẫn trước người A Diệt chặn lại. Sau cùng khi đã bắn sạch mũi tên trên người, một kẻ quay sang giật lấy cánh tay của tên bên cạnh, rồi quăng tới phía nhân loại trước mắt. Cánh tay xương khô như cái bumerang xoay vòng giữa không trung, sau đó rơi xuống trước mặt họ Diệt.
Lúc này tên bị mất một cánh tay đã tức giận liền quay sang đại chiến với tên còn lại, hai kẻ kia đang đánh lộn thì một vệt lam quang lóe qua, biến bọn chúng thành hai đống hài cốt. A Diệt khó hiểu nhìn mấy bãi xương này, rồi tiếp tục chậm rãi tiến về phía trước. “Tại sao đám vô tri như vậy lại tồn tại ở đây nhỉ? Rốt cuộc nơi này là đâu?”
Sau thời gian nửa nén nhang, A Diệt đã đi được một chặng đường tương đối dài, hắn đã chạm trán không ít thi quỷ cùng người xương, và đã diệt sát tất cả. Những tên thi quỷ còn có chút nguy hiểm, chứ đám hài cốt bắn tên thì không có chút tính khiêu chiến nào, hiện tại hắn dường như đã đi tới cuối của cái hang rộng lớn này.
Đi tới gần vách hang, nơi này là điểm cuối cùng, hắn trông thấy một cái thông đạo nhỏ, bên trong tối thui không biết dẫn tới nơi đâu. Một tay xách tiểu Điện Hồ, tay còn lại kẹp tấm nguyên phù, hắn đang đứng trước cửa thông đạo mà dò xét, phân vân có nên đi vào hay không. Đột nhiên có thanh âm già lão khàn khàn vang vọng lên!
“Tiểu gia hỏa, mau vào đây đi nào!”
A Diệt cả kinh vội lùi lại về phía sau, nhưng toàn thân hắn bị một cỗ lực hút cường đại kéo vào bên trong thông đạo!
Hắn chỉ thấy đầu óc mơ hồ, toàn thân vô lực không thể cử động mảy may, mặc cho thân thể bị hút vào sâu bên trong thông đạo tối đen. Chén trà nhỏ sau, hắn đã xuất hiện tại một hang động khá nhỏ, vẫn có những khối quang thạch khảm trên vách tường chiếu sáng nơi đây, chỉ là ánh sáng ít và mờ ảo hơn mà thôi.
Đôi mắt đảo qua một lượt, hắn giật mình phát hiện tại trung tâm hang động, trên một tảng đá to có một bà lão già nua đang ngồi đó, mỉm cười nhìn hắn. Vừa đối diện ánh mắt của lão bà này khiến toàn thân A Diệt không rét mà run, sau đó sống lưng có cảm giác lạnh buốt. Một cảm giác sợ hãi khó tả nổi lên trong lòng, bản năng mách bảo bà ta cực kì nguy hiểm!
Hắn vội đưa mắt đi không nhìn vào mắt của đối phương nữa, lúc này hắn mới để ý tới thân thể cùng chỗ ngồi của mụ ta. Bà lão da thịt nhăn nheo tới cực điểm, bộ dáng gần đất xa trời, y phục cũ kĩ và rách rưới bẩn thỉu, không biết bao năm chưa thay rồi. Hai cánh tay và chân đều gầy guộc, chỉ còn da bọc xương, móng tay bẩn thỉu dài mấy thước rồi cong queo lại.
Có một điều đáng sợ là tại cổ tay và cổ chân của bà ta đều bị còng sắt bao bọc, trên mỗi còng sắt đều có một sợi xích lớn nối xuống tảng đá bên dưới, trông như có ai đó đã trói buộc bà ta ở nơi đây vậy. Trông thấy cảnh này, Diệt Chúng Sinh càng cảm thấy bà ta đáng sợ hơn, thần niệm không ngừng dò xét phía sau xem có lối thoát nào không.
Cái đầu bà lão với mái tóc bạc xõa xuống bù xù bẩn thỉu, đang dần ngẩng cao hơn, ánh mắt hình thoi đáng sợ quét qua quét lại trên thân ảnh A Diệt khiến hắn run rẩy. Khi bà ta quan sát kĩ càng hắn, họ Diệt cảm thấy mọi thứ trong người mình như phơi bày ra hết trước mắt đối phương, tất cả bí mật của bản thân đối phương đều đã trông thấy hết, không sót một thứ gì!
Khóe miệng bà lão nhếch lên cười, khiến phần má lại càng nhăn nheo hơn, A Diệt có cảm giác bà ta nhìn mình như đang nhìn một món đồ quý vậy!
“Quả là một thân thể không tệ, không ngờ nhân loại tại nhân giới này có thể sinh ra một kẻ sở hữu Dị ma mạch!”
Nghe lời nói này của bà ta khiến hắn chẳng hiểu gì, nhưng cũng mơ hồ đoán ra được đại khái rằng cơ thể hắn hữu ích cho đám ma tu. Đầu óc hắn xoay chuyển một hồi, suy tính đủ thứ, sau đó ôm quyền cung kính lên tiếng:
“Vãn bối vô tình mạo phạm, mong tiền bối lượng thứ bỏ qua cho, không biết vãn bối có thể rời đi được chưa?”
Lão bà cười hắc hắc thâm ý hỏi: “Ngươi tìm được đường để ra khỏi nơi đây sao?”
A Diệt sắc mặt khó coi, đúng thật hắn không thể tìm thấy bất kì lối ra nào, cái thông đạo đã đưa hắn vào đây giờ cũng chẳng còn, nơi đây đã bị vây kín bởi bốn bức tường đá. Hắn liếc mắt nhìn tới lão bà, rồi nói: “Thiết nghĩ tiền bối biết cách để vãn bối có thể ra được khỏi nơi này đi.”
“Hắc hắc, ta có cách, nhưng tại sao phải nói cho tiểu tử ngươi?” Lão bà cười quỷ dị đáp lời hắn.
Nghe vậy A Diệt có chút phấn chấn, hắn còn đang sợ nơi này có vào nhưng không có ra đây. Đôi mắt hướng lên nhưng khi vừa bắt gặp ánh mắt của lão bà lại khiến hắn rùng mình, sau đó nhanh chóng đảo mắt đi hướng khác, thân thể không tự chủ lùi sát đến vách tường sau lưng.
Vẫn cái ánh mắt nhìn ngắm hắn như nhìn một món bảo bối ấy, hắn có thể nhận ra, trong mắt bà ta hắn không phải là một người sống, mà là một thứ đồ vật quý hiếm! Nghĩ thôi đã cảm thấy rùng mình, nhưng hiện giờ hắn không có đường nào để chạy, nếu ở bên ngoài thì hắn đã dùng hết sức bình sinh mà chuồn rồi.
Lão bà thu liễm nụ cười lại, sau đó nghiêm túc lên tiếng: “Thôi không dọa tiểu tử ngươi nữa, hiện tại ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu là:
Ngươi có nguyện trở thành người tu ma không?!”
Nghe vậy hắn ta cả kinh, trái tim như co thắt lại vì không tin nổi vào lời đề nghị này, nhất thời trong đầu óc hắn nghĩ loạn, quay cuồng một hồi mới bình tĩnh trở lại được. Hít sâu một hơi, sau đó ôm quyền đáp:
“Đa tạ tiền bối đã quan tâm nhưng hiện giờ vãn bối đã là một nguyên sĩ, tư chất vãn bối thấp kém không muốn phân tâm trên nhiều phương diện khác. Hơn nữa... tại Phần Quốc này rất căm ghét ma tu, nếu phát hiện kẻ nào tu luyện ma công sẽ bị nguyên sĩ toàn Quốc truy sát!”
“Vậy là tiểu tử ngươi không đồng ý?” Bà ta cười như không phải cười hỏi lại.
“Vãn bối ngu dốt... tư chất thấp kém, sợ sẽ khiến tiền bối thất vọng, mong tiền bối lượng thứ...”
Bà ta lắc đầu: “Ngu dốt thì ta không rõ, nhưng tư chất ngươi thấp kém, chỉ thể hiện ra khi tu luyện theo con đường của nguyên sĩ thông thường thôi. Thân thể ngươi phi thường phù hợp cho tu ma, nếu theo con đường này nhất định sẽ gặt hái được thành tựu lớn!”
A Diệt còn đang không biết đáp lời như nào cho phải, thì lão bà tiếp tục nói: “Có thể ngươi chưa nghe nói về ‘ma mạch’, đó giống như nguyên mạch nhưng chuyên dành cho ma đạo, chủ tu ma lực chứ không phải nguyên lực. Trong người ngươi có Dị ma mạch, một loại ma mạch tương đối cao, chỉ là ẩn quá sâu trong từng tế bào nên rất khó phát hiện ra mà thôi!”
“Gia cảnh vãn bối không liên quan chút nào tới ma đạo, phụ mẫu chỉ là phàm nhân, làm sao có thể sở hữu ma mạch cao giai trong người được chứ?” A Diệt đặt câu hỏi, hắn cảm thấy bà lão này đang dụ dỗ hắn trở thành con rối của bà ta.
“Nó cũng giống như nguyên mạch cao giai vậy, thường là bẩm sinh chứ không phải di truyền. Nhưng trường hợp của ngươi nói thật đúng là cực kì hiếm, ở nhân giới mà phàm nhân lại có thể sinh ra kẻ có tư chất tu ma cao tới vậy.” Bà ta cảm thán, rồi tiếp tục giảng giải.
“Ngươi có biết tại sao nguyên mạch của ngươi lại thấp kém đến đáng thương như vậy không? Bởi vì đã bị Dị ma mạch phá hủy từ thời mới lọt lòng đó, trong cùng một cơ thể không được phép tồn tại hai loại mạch nguyên và ma! Vì vậy mạch bên nào mạnh hơn sẽ áp đảo rồi phá hủy mạch còn lại.”
Theo lời giải thích của bà ta, thì ma mạch trong người hắn cao cấp hơn nguyên mạch nhiều, nên khi hắn mới sinh đã phá bỏ nguyên mạch đi, khiến nó trở thành Nhân nguyên mạch hạ phẩm phi thường kém. Sau đó không hiểu lí do gì mà ma mạch của hắn lại ẩn giấu thật sâu, từ đó người khác chỉ thấy hắn là một kẻ sở hữu nguyên mạch cực kì tồi tệ mà thôi.
Bà lão nói rằng có thể giúp thức tỉnh ma mạch trong người hắn, để ma mạch và nguyên mạch cùng tồn tại song song. Sau đó truyền cách thức cùng tâm đắc tu ma cho hắn, giúp hắn tiến bước được xa hơn trên con đường tu hành!
A Diệt tuy biết bà già này sẽ không thực sự có lòng tốt như vậy, nhưng nghe những lời nói đó cũng có chút động tâm. Dù sao theo lời bà ta nói thì nếu hắn tu ma, tu vi sẽ thăng tiến nhanh hơn bình thường nhiều, vì bên ma đạo hắn sở hữu một loại ma mạch tương đối cao giai.
Bình luận facebook