-
Chương 101-105
Chương 101: Chấp sự
Trên bầu trời trong xanh, mây trắng trôi nổi an lành, ngày hôm nay có hàng trăm nhóm người ngự khí bay ngang qua rất nhiều ngọn núi cao. Ai nấy đều có gương mặt khá non nớt, lộ ra vẻ tuổi trẻ khí thịnh, đang hào hứng nhìn ngắm khắp mọi nơi tại nội môn Tọa Sơn tông này.
Một nhóm người không dưới ba mươi nhân ảnh, phi hành phía trên phạm vi rìa ngoài, đang hướng tới phía một ngọn núi trống. Người dẫn đầu là một thanh niên có khuôn mặt bình thường, da hơi ngăm đen, nhưng lại lộ ra phong phạm mạnh mẽ, không ai khác ngoài Diệt Chúng Sinh.
Lúc này, hắn chỉ tay tới một ngọn núi lớn phía dưới, rồi quay lại giới thiệu với nhóm thiếu niên thiếu nữ phía sau mình: “Tại đỉnh ngọn núi đó chính là nơi tọa lạc của Luyện đan các khu vực phía bắc này, mai này có chuyện gì liên quan đến đan dược, hãy cứ tới tìm gặp quả sự tại đó.”
Nghe vậy, đám tiểu gia hỏa này đều tò mò, hào hứng quan sát ngọn núi lớn phía dưới. Thấy bộ dáng này của bọn họ, A Diệt bất giác nhớ lại thời điểm này vào 5 năm trước, khi hắn mới chỉ là một tân đệ tử chân ướt chân ráo vào nội môn.
“Mới đó đã 5 năm trôi qua rồi, lứa của ta hiện giờ cũng không còn là tân đệ tử nữa, cây đã trưởng thành thì đơm hoa kết quả, phía dưới lại có vô số mầm non mới mọc lên.”
Cảm thán trong lòng vài câu, họ Diệt tiếp tục với công sự của mình đang thi hành, đó là dẫn đám tân đệ tử mới nhập môn này đi tham quan, rồi giới thiệu sơ qua từng nơi cho bọn họ, sau đó nhận chỗ ở.
.........
Năm ngoái tại kì sát hạch, sau cùng A Diệt đã thắng hiểm Phong Chiến trong chiêu cuối cùng, từ đó cũng xem như tạo dựng lên chút danh tiếng trong hàng ngũ đệ tử thông thường. Mà tên Phong Chiến đó vốn là một kẻ hào sảng, thích chiến đấu, sau khi thua trận hắn cũng không dở ra thêm thủ đoạn gì, vui vẻ nhận thua.
Từ đó cũng không thấy bất cứ người của Phong gia nào trong tông gây khó dễ cho hắn nữa. Nhưng đám Bạch Trình thì khác, thi thoảng vẫn rình tại nơi nào đó chờ hắn đi ngang qua, rồi ra tay đánh lén với ý muốn ức hϊếp hắn.
Sau đó, ma tu quỷ đạo ngày càng hoành hành tại những vùng địa thành hẻo lánh trên lãnh thổ Phần Quốc này. Tam đại phái cùng những thế lực nhất lưu trong nước, bắt đầu có hành động đối chọi với đám tà tu, vậy nên những nhiệm vụ liên quan sinh ra rất nhiều, từ đó mới dẫn tới cảnh tượng tông môn vắng vẻ như hiện nay.
Mấy tháng gần đây, cơ hồ tất cả những đệ tử có tu vi Luyện Nguyên cảnh cao giai trong nội môn, nếu không phải bế quan trùng kích bình cảnh, thì sẽ là nhận nhiệm vụ thi hành ở những nơi xa. Vậy nên hiện nay, chấp sự trong tông mới thiếu tới mức ngay cả A Diệt cũng phải tạm thời đảm nhiệm vai trò này trong một khoảng thời gian.
Trước đây, nếu phi hành một đoạn dài như vừa rồi, thì A Diệt phải bắt gặp không dưới trăm vị đồng môn. Nhưng hiện giờ, họ Diệt mới bắt gặp có vài ba người chấp sự tạm thời như hắn, khi trông thấy ánh mắt nhau đều lộ ra thần sắc cười khổ, cùng bất đắc dĩ.
Việc hắn đang làm vốn dĩ là của đám đệ tử già đời trong tông, chứ lứa của hắn cũng mới chỉ nhập môn có 5 năm thôi, thậm chí có kẻ chỉ mải mê tu luyện, đến nay còn chưa nhớ hết đường trong nội môn này. Chỉ mong đừng có tên nào không biết đường mà dẫn bậy, đưa đám tiểu gia hỏa mới nhập tông đi lạc đến cấm địa nào đó là đáng mừng rồi.
A Diệt vừa dẫn đám tân đệ tử đi tham quan lướt qua một vài nơi trọng yếu, vừa ôn tồn giải đáp mọi thắc mắc của các sư đệ sư muội này. Đám tiểu gia hỏa cũng rất lễ phép với hắn, dù sao trong nhóm này đều là lứa khảo hạch dưới 20 tuổi, tu vi chủ yếu tầng 4, tầng 5 Luyện Nguyên cảnh mà thôi.
Đối với một đệ tử cũ trong tông, trông còn trẻ mà tu vi đã đạt tới tầng 7, hơn nữa phong thái có vẻ thâm tàng bất lộ, tất nhiên những thiếu niên thiếu nữ này không dám đắc tội với hắn. Hơn nữa A Diệt luôn tươi cười, ôn hòa giảng giải từng thắc mắc, nhắc nhở nhiều việc rất chi tiết, dù bề ngoài không thu hút lắm nhưng cũng chiếm được hảo cảm của không ít sư muội.
Vì gần đây tà tu hoành hành bá đạo, khiến nhiều gia tộc cùng thế lực nhỏ và vừa lo sợ, liền đem hết hậu nhân tới báo danh, mong muốn sẽ có được trụ chống trời che chở, dẫn tới đợt khảo hạch này có nhiều thí sinh tham gia hơn, mà cũng không xảy ra biến cố nào giống đợt trước, nên lượng tân đệ tử nội môn nhiều hơn những đợt khác không ít.
Chỉ là luận về tư chất cùng tiềm lực, thì lứa năm nay rất kém, thiên tài sở hữu Linh nguyên mạch không có nổi một người. Chỉ có hai huynh muội song sinh, sở hữu nguyên mạch thượng phẩm đỉnh cao, khi hợp lực có thể gọi ra thần thông đặc thù, được coi là ngụy Linh nguyên mạch. Ngoài hai người đó ra thì Nhân nguyên mạch thượng phẩm cũng không còn mấy ai!
Như đám tiểu gia hỏa A Diệt đang dẫn đường đây, thân phận của họ trước kia là tán tu, hoặc hậu nhân trong những gia tộc tu hành nhỏ và vừa, tư chất cũng không quá cao. Nghe nói đợt tân đệ tử này đa số đều như vậy, đủ hiểu sức uy hϊếp của đám ma tu quỷ đạo lớn đến mức nào.
“Diệt sư huynh, nếu sau này trong quá trình tu hành, chúng sư đệ sư muội gặp phải một số vấn đề thắc mắc, mà chuyện nhỏ như vậy nên không dám tới làm phiền các vị sư thúc, thì bọn muội có thể tìm tới xin sư huynh chỉ điểm đôi điều được không?” Đột nhiên một thanh âm thánh thót dễ nghe của một thiếu nữ vang lên, A Diệt đang dẫn đường cũng bất ngờ, quay đầu lại nhìn.
Người vừa lên tiếng là một thiếu nữ với vẻ ngoài đáng yêu, trông như một con búp bê gốm sứ, môi hồng răng trắng, đôi mắt to tròn chớp chớp, trông rất lanh lợi. Nàng tên Văn Tú Lệ, thiên tài trong một gia tộc tu hành nhị lưu, 16 tuổi có tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 5, sở hữu nhiều thần thông lợi hại, có biểu hiện rất kiệt xuất tại kì khảo hạch lần này.
Tư chất cùng thiên phú của Tú Lệ cũng không tệ, trừ đám hậu nhân của những thế gia nổi danh ra, thì Văn Tú Lệ là người có uy vọng cao nhất trong toàn lứa tân đệ tử đợt này. Tất cả ba mươi mấy tân đệ tử trong nhóm này, đều lấy Tú Lệ làm đầu, hiển nhiên bọn họ rất tín nhiệm nàng ta.
A Diệt chỉ nhìn thoáng qua gương mặt dễ thương đó, rồi khiêm tốn đáp: “Sư huynh cũng chỉ là một đệ tử tầm thường mà thôi, không có hơn các vị sư đệ sư muội bao nhiêu đâu sao dám chỉ điểm. Hơn nữa ngày thường ta rất hay bế quan tu luyện, nên xin lỗi các vị là ta không dám đảm nhiệm vai trò như Văn sư muội vừa hỏi.”
“Ai... chán nhỉ...” Búp bê Tú Lệ nghe vậy thì lộ ra vẻ mặt không vui, tru cái môi nhỏ nhắn lẩm bẩm, đám đệ tử khác cũng không dám nói gì thêm. Nhóm bọn họ tiếp tục chuyến tham quan, sau đó là tới nhận trang viện của bản thân trên một đỉnh núi trống.
Nửa ngày sau, họ Diệt mệt mỏi lết cái xác về trang viện của mình, nằm dài ra giữa phòng, giờ hắn mới hiểu cảm giác khó nhọc khi giữ vai trò chấp sự. Hắn thà chiến đấu ba ngàn hiệp với ma thú tam giai, còn hơn làm mấy cái công việc chán nản mà chẳng có chút trợ giúp cho tu vi như thế này.
Bỗng nhiên, hắn như cảm ứng được gì đó, liền vung tay mở cấm chế của trang viện, lập tức có một truyền tin phù bay từ bên ngoài vào, lơ lửng trước mặt hắn. Sau khi xem qua nội dung trong tấm phù này, A Diệt suy tư lẩm bẩm: “Vậy là chuẩn bị phải đi xa, tiến hành nhiệm vụ cao cấp hơn rồi à. Không sao, cũng lâu rồi ta chưa đi ra khỏi phạm vi thế lực Tọa Sơn tông.”
Trong tấm truyền tin phù này chính là lệnh triệu tập hắn, một tháng sau tới Sự vụ các nhận một nhiệm vụ cao cấp. Hắn cũng không lấy gì làm lạ cả, vì đệ tử trong tông khi tu vi đạt tới tầng 7 trở lên, tức là bước vào giai đoạn hậu kì trong cảnh giới Luyện Nguyên, thì bắt đầu được thi hành những nhiệm vụ tại phương xa.
Chương 102: Nhiệm vụ
Sự vụ các, nơi bàn giao nhiệm vụ cho tất cả đệ tử trong nội môn, hôm nay số người lui tới nơi đây nhiều hơn bình thường. Ngày hôm nay là buổi phân phó nhiệm vụ cao cấp cho lứa đệ tử đã nhập tông được 5 năm, có tu vi từ Luyện Nguyên cảnh tầng 7 trở lên.
Diệt Chúng Sinh đã tới từ sáng sớm, hắn vừa nhận được lệnh bài đánh số một căn thạch điện, và đang đi trên hành lang tới nơi đó. Được biết nhiệm vụ lần này hắn tham gia, thuộc nhóm gồm bốn đệ tử cùng nhau thi hành, bản thân hắn lúc này không khỏi tò mò ba đồng đội còn lại trong chuyến đi này sẽ có những ai, chỉ mong không gặp phải những kẻ có xích mích với hắn.
Đi được một đoạn, hắn bắt gặp một gã đệ tử cường tráng, thân hình lực lưỡng, mà người này hắn cũng có quen biết qua, chính là Thạch Phong, một trong bốn người xuất sắc nhất tại lần khảo hạch năm xưa.
Gã này hồi nhập tông đã có tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 6 viên mãn rồi, nhưng bị kẹt tại bức tường lớn nhất quá lâu, mãi đến năm ngoái mới thành công đạt tới tầng 7, thời gian cùng A Diệt không sai biệt lắm. Chỉ là với tư chất cực cao của gã, thì thời gian làm đầy lực bổn nguyên tại tầng này sẽ nhanh hơn họ Diệt rất nhiều.
Tới thời điểm hiện tại thì A Diệt đã tấn cấp tầng 7 được hơn một năm, đã dùng thêm một viên Bách Linh đan cùng nhiều loại đan dược phụ trợ khác, bất quá mới làm đầy được hơn một thành lực bổn nguyên tại tầng 7 này, hắn phải làm đầy gần chín thành nữa mới mong tới chuyện thăng tiến lên tầng 8, nếu cứ tiến độ này thì chí ít cũng cần không dưới chín năm nữa!
Hai người khi nhìn thấy đối phương thì đều chào nhau một tiếng, dù sao họ cũng biết mặt nhau, gã Thạch Phong bất ngờ không nhẹ khi phát hiện ra tu vi của A Diệt, phải biết hồi gặp mặt tại kì khảo hạch thì hắn chỉ có tu vi tầng 4 mà thôi, vậy mà giờ đã đuổi kịp gã rồi.
Đi bên cạnh gã to con này, A Diệt nhận thấy một cảm giác áp lực nhàn nhạt, nhưng cũng không quá lạ vì gã họ Thạch này đâu phải nguyên sĩ tầm thường. Hồi chỉ có tu vi tầng 6, hắn đã gϊếŧ đám tầng 7 như gϊếŧ gà rồi, giờ trong tầng 7, chắc chắn gã phải đứng trong hàng ngũ vô địch.
........
Cánh cửa một căn thạch điện mở ra, A Diệt từ tốn bước vào trong phòng, trong trang viện này bày biện rất đơn giản, giữa phòng có một bộ bàn ghế đá, lúc này đang có hai người ngồi đó. Khi có thêm người bước vào phòng, hai người kia đều đồng thời xoay đầu nhìn lại, sau khi trông thấy là họ Diệt, hai người đều đứng dậy, cả ba bắt đầu ôm quyền chào hỏi đối phương.
Hai người kia gồm một nam một nữ, đều là đệ tử cùng đợt với A Diệt. Nữ tử tên Lâm Liên, dung mạo coi như hạng khá, thân hình đầy đặn nở nang, tuổi tác cùng hắn không sai biệt lắm, tu vi cũng ngang nhau. Họ Diệt nhớ mang máng hồi kết thúc khảo hạch, nữ tử này chính là một trong số ít thí sinh có tu vi tầng 6 còn sống sót.
Còn nam tử là một người có vẻ ngoài anh tuấn, thần sắc khá thân thiện, nở nụ cười nhàn nhạt mà chào hắn. Y tên Cao Minh, tu vi tầng 8 Luyện Nguyên cảnh, năm xưa khảo hạch tại lứa dưới 30 tuổi, khi nhập tông A Diệt cũng đã bắt gặp vài lần.
Sau đợt tỉ thí tại kì sát hạch năm ngoái, trong đám đệ tử thông thường cùng đợt với A Diệt, đã không ít kẻ biết mặt hắn, dù sao lần đó trận chiến giữa hắn và tên Phong Chiến cũng tương đối hấp dẫn.
Ba người chào hỏi nhau xong, liền ngồi xuống mà vừa uống trà, vừa trò chuyện, đợi người còn lại tới đây. Sau khi hỏi thăm qua chút, A Diệt đã biết được lĩnh vực kiêm tu của hai người này, phải nói là ban quản sự phân chia đội rất có diệu kiến.
Nam tử Cao Minh là một phù bảo sư, hắn có tay nghề chế tạo phù lục tương đối khá, trong chiến đấu cũng kết hợp cùng phù lục rất điêu luyện. Nữ tử Lâm Liên là địa văn sư, chuyên về do thám, cảm ứng địa mạch, nói chung có cô ta thì không sợ cả nhóm sẽ bị đi lạc tới một vùng hiểm địa nào đó.
Còn bản thân hắn là pháp trận sư, thường thì trong một tổ đội, người giữ vai trò này rất quan trọng. Tại các thế lực, pháp trận sư cũng rất được hoan nghênh, dù sao trận pháp chi đạo có rất nhiều tác dụng trong giới tu hành.
Đúng lúc này thì cánh cửa được đẩy ra, một thân ảnh thanh lãnh kinh diễm chậm rãi bước vào phòng. Ngay khi trông thấy người kia, cả ba người nhóm A Diệt đang đàm tiếu, tức thì đứng dậy, ôm quyền cung kính lên tiếng: “Ra mắt Liễu sư tỷ!”
Người vừa đến không ai khác ngoài Liễu Băng Nghi, vẫn bộ dáng lạnh nhạt hờ hững đó, đôi song trọng lam mang lóe lên, quan sát A Diệt khá lâu mới nhìn đi chỗ khác.
Nữ tử này tuy đã đôi mươi nhưng bề ngoài vẫn không khác hồi tham gia kì khảo hạch là bao, bộ dáng chỉ như thiếu nữ 15,16 tuổi. Trông nàng không sai biệt lắm với búp bê gốm sứ Văn Tú Lệ, chỉ là một người vui vẻ hoạt bát, bộ dáng đáng yêu, còn một người thanh lãnh lạnh nhạt, như đóa băng liên không dính bụi trần.
Cảm nhận được ánh mắt khác thường của đệ tử nội môn đệ nhất mỹ nhân, khi nhìn về phía mình, bất quá A Diệt cúi đầu không dám nhìn lại cô ta, sợ bản thân sẽ thất thố. Cứ xem bộ dáng ngây ngốc, kích động của tên Cao Minh bên cạnh là biết, nước rãi sắp không bám được ở bờ môi mà rơi xuống rồi.
Không ai ngờ rằng đội trưởng trong lần hành động này của bọn họ chính là Liễu Băng Nghi, nói như vậy thì bọn họ sẽ được tiếp xúc gần với nàng ta trong một quãng thời gian dài. Ngay cả nữ tử Lâm Liên cũng không giấu nổi sự kích động, hai má đã đỏ ửng.
Mảnh khảnh cánh tay ngọc khẽ vung, lập tức từ phía họ Liễu phóng ra ba khối ngọc giản, phân biệt tiến tới trước mặt ba người kia. Bờ môi mọng nhẹ mở, nàng hờ hững nói: “Trong đó có thông tin về nhiệm vụ lần này của chúng ta, còn có lời nhắc nhở thêm được quản sự lưu lại cho mỗi người nữa.”
Thấy băng lãnh thiếu nữ trầm mặc đứng tại chỗ, ba người không hẹn mà cùng áp ngọc giản lên trán, đọc thông tin bên trong đó.
Thông tin nhiệm vụ: Tại biên giới phía nam vùng địa thành Bình Thiên, có tình báo nói rằng một tòa bảo tàng sắp xuất thế, nay đã hấp dẫn rất nhiều nguyên sĩ trên toàn Phần Quốc tới đó. Nhóm bọn họ cần đi tới khu vực đó một chuyến, do thám thông tin chính xác, sau đó báo về tông môn những gì chi tiết nhất có thể.
Thêm nữa, nếu bảo tàng kia thực sự tồn tại và thuộc cấp bậc của nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh, hãy tham gia tranh đoạt cơ duyên tại nơi đó. Một điều bắt buộc, cho dù không chiếm được những thứ tốt nhất trong bảo tàng, có thể để những thế lực khác có nó, tuyệt đối không thể để cho lũ ma tu quỷ đạo chiếm được!
.......
Hiện nay, tà tu, hay ma tu quỷ đạo, du nhập từ ngoại quốc, đang làm mưa làm gió tại nhiều nơi trên khắp lãnh thổ Phần Quốc này. Tất cả các thế lực có tên tuổi đã kí liên ước với nhau, kể cả những thế lực trong nước từng có xích mích, mâu thuẫn, đều ngừng việc minh tranh ám đấu lại, cùng nhau bắt tay đẩy lùi đám người ngoại lai tà đạo.
Phần cuối trong ngọc giản của A Diệt, còn có thêm những dòng chữ nhắc nhở từ vị quản sự đã đưa ra nhiệm vụ này. Nói rằng hắn có thực lực thuộc dạng thấp nhất trong nhóm, khi xuất ngoại không nên ham chiến, nghe theo lời chỉ huy của đội trưởng, việc chủ yếu hắn cầm làm là bày ra trận pháp mỗi khi nhóm cần đến.
Đọc xong đoạn nhắc nhở trên, A Diệt cười khổ, bản thân hắn có bao giờ ham chiến đâu chứ, nếu sợ thì nên sợ mấy người còn lại kìa. Lần này cho Liễu Băng Nghi dẫn đội hắn cũng cảm thấy không an tâm, tuy thực lực nàng ta cao cường, nhưng tuổi nhỏ nhất, hơn nữa cũng chưa chắc biết suy tính chu toàn, nhìn năm xưa dám một mình tấn công ma thú tứ giai là hiểu.
Gã Cao Minh đứng bên cạnh cũng có chút suy ngẫm, lời nhắc trong ngọc giản của hắn, nói rằng hắn là người cao tuổi nhất trong nhóm, hơn nữa trước nay thường có rất nhiều cao kiến, nên phải chú ý ba người còn lại, đặc biệt là đội trưởng Liễu Băng Nghi.
Nàng ta còn thơ, tư duy đơn giản, không hiểu được sự hung hiểm trên giang hồ. Nếu nàng có đưa ra quyết định nào đó không ổn, Cao Minh hắn phải là người đứng ra khuyên ngăn, đưa ra giải pháp tốt hơn cho cả nhóm.
Thanh âm thiếu nữ nhẹ nhàng, tại thạch điện hờ hững vang lên: “Ba vị có thời gian ba ngày để chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, ba ngày sau hãy tập chung tại cửa kết giới nội môn, sau đó sẽ cùng nhau xuất phát.”
Dứt lời, nàng im lặng xoay người, dưới ánh mắt nóng bỏng của Cao Minh mà chậm rãi rời đi, ra khỏi căn thạch điện này. Sau đó, ba người còn lại bàn bạc thêm đôi điều, rồi chào tạm biệt đối phương, phân biệt trở về trang viện của mình, chuẩn bị đồ đạc để ba ngày sau lên đường.
Đúng hẹn vào sáng sớm ba ngày sau, cả bốn thân ảnh, hai nam hai nữ đã có mặt trước cổng nội môn. Liễu Băng Nghi gọi ra một đầu Phong Bằng Sí, phi cầm ma thú nhị giai đỉnh cao, có tốc độ phi hành cực kì nhanh. Cả bốn người đều đứng trên lưng đầu phi cầm này, sau đó thiếu nữ đội trưởng phất tay, ra lệnh cho Phong Bằng cất cánh.
Cự điểu dang rộng đôi cánh, mỗi bên dài hơn hai trượng, sau đó vỗ mạnh, chả mấy chốc đã nâng thân thể lên giữa không trung, rồi cấp tốc bay vọt đi.
Diệt Chúng Sinh nhìn nội môn Tọa Sơn tông đang xa dần, trong lòng có chút cảm giác khác lạ, đã 5 năm rồi hắn chưa ra khỏi phạm vi thế lực này. Mà chuyến đi này, chắc chắn sẽ gặp không ít hung hiểm, có khi còn có nguy hiểm tới tính mạng, hiện tại hắn cũng chỉ biết tùy cơ ứng biến mà thôi, miễn sao còn sống mà trở về.
Chương 103: Hành trình
“Vυ"t!” Đạo lam quang lóe lên liền diệt sát hai đầu phi cầm kì dị, hai thân thể vừa mất sinh cơ tức thì rơi rụng, cùng với vài cỗ thi thể cự điểu khác lao nhanh xuống phía dưới. Lam quang đảo một vòng liền trở về trong tay một người thanh niên, lúc này hắn cùng với ba thân ảnh khác đang ở trên lưng một đầu phi cầm to lớn.
Phong Bằng Sí hai cánh tiếp tục vỗ mạnh, như một luồng gió lớn phóng nhanh trên bầu trời cao. A Diệt thu lại Trường Băng kiếm vào trong giới chỉ, rồi ngồi xuống xếp bằng, khôi phục nguyên lực, ba người khác vẫn đang ngồi im bất động tại mỗi góc cách xa nhau, không ai nói một lời.
Nhóm bọn họ đã bay được hơn một ngày, trên đường phi hành bị rất nhiều ma thú phi cầm tấn công, nên bốn người quyết định thay phiên nhau dẹp đường. Cứ mỗi người duy trì trạng thái sẵn sàng chiến đấu trong vòng hai canh giờ, hết thời gian sẽ tới lượt người khác, thay phiên liên tục, hiện nay đang trong thời gian họ Diệt hộ pháp.
Mới ngồi còn chưa kịp ấm mông, thần niệm dò xét lại phát hiện ra một đàn phi cầm đang bay về hướng này. A Diệt thở hắt ra một hơi, sau đó chậm rãi đứng dậy, Trường Băng kiếm và Lục Đằng kiếm tức thì xuất hiện, theo chỉ huy của hắn, bắn đi đâm chém mấy đầu súc sinh kia.
Phong Bằng Sí bay cách mặt đất không quá cao cũng không quá thấp, hơn nữa mỗi khi tới một vùng tụ tập nhiều ma thú, đều bay đường vòng. Vậy nên những phi cầm phát hiện hành tung của bọn họ mà lao tới tấn công, phần lớn là ma thú nhất giai, số ít là nhị giai, còn tam giai rất hiếm khi bắt gặp.
Đột nhiên hai thanh phi kiếm của A Diệt, sau khi diệt sát được vài đầu phi cầm thì bị đánh bật trở lại, khiến hắn kinh ngạc mà tăng cường thần niệm dò xét. Chỉ thấy phía sau cùng đám phi cầm kia, có một cự điểu thể hình to lớn hơn hẳn, khí tức tỏa ra cũng mãnh liệt hơn.
“Ma thú tam giai thông thường, ngang với Luyện Nguyên cảnh tầng 8! Chuyến này khó rồi đây.” Sắc mặt họ Diệt trầm xuống, bổ sung thêm nguyên lực lên hai thanh phi kiếm, đồng thời trong tay xuất hiện chiến đao, chuẩn bị toàn lực xuất thủ.
Đột nhiên từ phía sau hắn có một luồng thanh quang xẹt qua, là một thanh phi kiếm kéo theo hàn khí đáng sợ. Chỉ sau vài nhịp thở, toàn bộ số phi cầm còn lại đều hóa thành băng điêu rồi rơi rụng, ngay cả đầu cự điểu tam giai cũng không ngoại lệ.
A Diệt biết người vừa ra tay là ai, sau khi cơn khϊếp sợ qua đi, liền xoay người lại, cúi đầu xuống, tay ôm quyền nói: “Đa tạ Liễu sư tỷ đã tương trợ.”
“Cũng chỉ là vì lợi ích chung của cả đoàn mà thôi, giờ tới phiên ta hộ pháp rồi, sư đệ mau nghỉ ngơi khôi phục nguyên lực đi.” Hờ hững thanh âm nhẹ nhàng vang lên, sau đó thiếu nữ đi lên phía trước nhất, khoanh tay đứng im bất động, mắt phượng nhắm lại, một luồng thần niệm cường đại tỏa ra khắp bốn phương tám hướng.
Đặt mông ngồi xuống, A Diệt nhắm mắt đàm tọa, không để ý hết thảy những chuyện khác nữa, bất động ngồi một góc. Cứ thế, bọn họ cưỡi chim bay một mạch liền mấy canh giờ, đến khi đầu Phong Bằng cần phục hồi sức lực, bổ sung nguyên lực tiêu hao, thì mới tạm thời dừng lại.
Trải qua ba ngày phi hành, bọn họ cũng tới phạm vi những vùng hoang vắng, không còn phồn hoa như những địa thành vùng trong nữa. Khi tới địa thành Hồng Mông, bọn họ quyết định đáp xuống trong Hồng thành, thành trì trung tâm của cả vùng đất rộng lớn này.
Liễu Băng Nghi để đầu Phong Bằng nghỉ ngơi trong khu rừng, cách Hồng thành không xa, sau đó nhóm bọn họ ngự khí bay nhanh vào trong thành, tìm tới nguyên sĩ đang tọa chấn tại tòa thành này.
Hồng Mông và Bình Thiên là hai địa thành nằm sát nhau, đi thẳng qua phía bắc vùng Hồng Mông này, sẽ tới được biên giới phía nam của địa thành Bình Thiên, cũng chính là nơi nghi ngờ có bảo tàng cổ xuất thế. Trước hết bọn họ muốn nghỉ ngơi dưỡng sức tại nơi đây, sau nhiều ngày đi đường mệt mỏi, tiện thể thăm dò tin tức từ miệng nguyên sĩ tại vùng này.
“Mẫu thân ơi, thượng nhân kìa!”
“Ách! Nhiều nguyên sĩ quá, họ xuất hiện từ đâu vậy?”
“Người mà có thể bay lượn trên bầu trời! Bọn họ là thần linh sao?”
Dân chúng trong thành khi trông thấy bốn thân ảnh ngự khí bay ngang qua bầu trời, từ ngoài cổng thành thẳng hướng tới phủ thành chủ tại trung tâm, đều kinh ngạc không thôi, trợn mắt lên muốn nhìn cho kĩ bốn thượng vị nhân kia. Người lớn tỏ ra kính sợ, nhiều người còn trực tiếp quỳ xuống vái lạy, đám hài đồng thì hưng phấn dõi theo, mong muốn một ngày nào đó có thể trở thành tồn tại giống như bọn họ.
Tại những vùng địa thành hoang vắng, nằm ở rìa ngoài Phần Quốc, như Hồng Mông này hay Khởi Hoang quê hương A Diệt, nguyên sĩ cực kì hiếm, vì vậy dân chúng mỗi khi trông thấy nguyên sĩ đều như con kiến nhìn thấy thần linh vậy.
Trông thấy biểu cảm của dân chúng dưới thành, A Diệt chỉ biết cảm thán trong lòng, hắn không làm ra bộ dáng cao thượng như đồng bạn bên cạnh. Nhìn những đứa trẻ với đôi mắt ngập tràn ước mơ kia, hắn chỉ mong sau này bọn chúng có một cuộc sống bình yên tại trốn hồng trần, đừng có bước lên con đường đầy rẫy hung hiểm cùng máu tanh này.
Sau một tuần trà thì nhóm bọn họ đã bay tới trước phủ thành chủ, mà như thể đã nhận ra được sự hiện diện của bọn họ trong thành, nên hiện giờ trước cửa gia phủ đã có rất nhiều người đón tiếp, dùng nghi lễ trang trọng nhất đón chào bốn người họ.
Một lão già đã ngoài 60, tuy đầu đã bạc nhưng trông vẫn rất có khí thế, mặc trường bào tử kim sa hoa, khi thấy bốn thân ảnh trẻ tuổi đáp xuống tại phía trước, liền tươi cười đi lên tiếp đón: “Cơn gió xuân nào đưa rồng ghé tới nhà tôm thế này, chào mừng bốn vị tiên sinh đã đại xá quang lâm tới tệ phủ của tại hạ. Tại hạ là Cơ Vận, nguyên sĩ tọa chấn nơi đây.”
Nhìn bốn nguyên sĩ trẻ tuổi trước mắt, chưa cần nói đến thân phận dọa người của bọn họ, chỉ cần tu vi của mỗi người đã khiến lão phải dùng đại lễ để đối đãi rồi.
Trông lão già đang mỉm cười trước mắt, lộ rõ ra bộ dáng muốn lấy lòng, cả bốn người đều khẽ cười gật đầu cho có lệ. Lão ta có tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 6, nghe nói là nguyên sĩ mạnh nhất trên toàn bộ vùng địa thành Hồng Mông này rồi.
Ngữ khí đạm bạc, thiếu nữ họ Liễu sắc mặt lạnh nhạt phân phó: “Chúng ta ghé tới đây cũng không có nhiều việc, chỉ có chút chuyện muộn hỏi mà thôi, tốt nhất nên đến nơi nào đó như đại sảnh nghị sự để nói.”
“Vâng, vậy để hạ nhân phái người đi chuẩn bị chỗ nghị sự cho các vị thượng nhân.” Một trung niên nhân liền vội vàng lên tiếng, ông ta chính là thành chủ của Hồng thành này, một phàm nhân. Nhìn thân hình lực lưỡng chắc hẳn trong phàm trần cũng là một cao thủ võ lâm, nhưng trong mắt nguyên sĩ thì vẫn chỉ là sâu kiến mà thôi.
Trung niên thành chủ vội vã sai các hạ nhân đi lau chùi đại điện, và chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn. Còn lão già họ Cơ thì mỉm cười mời nhóm bọn họ đi vào bên trong gia phủ, sau đó dẫn đường đi một mạch tới nghị sự điện trong phủ.
Trên đường đi, rất nhiều tộc nhân của thành chủ trông thấy bốn vị khách quý này, đám con cháu của thành chủ, đặc biệt là nam nhân, đều bị dung mạo khuynh quốc khuynh thành của thiếu nữ họ Liễu gây mê mang, cũng may bọn chúng không có hành động gì ngu dại, nếu không lại rụng đầu lúc nào không hay.
Nửa nén nhang sau bên trong nghị sự điện, lão già Cơ Vận, cùng với nhóm A Diệt đã ngồi tại đây, mỗi người đều có một bàn bày biện đầy cao lương mỹ vị trước mặt. Trong đại sảnh khá rộng chỉ có năm người họ ngồi, và vài thị nữ đứng chờ rót trà tại phía sau, thành chủ cũng không có tư cách ngồi trong nơi này, vì đây là cuộc nói chuyện giữa các nguyên sĩ.
Cha của lão họ Cơ này năm xưa là đệ tử ngoại môn Tọa Sơn tông, nên gọi là còn chút liên quan sâu xa, vì vậy nhóm bọn họ mới quyết định tới nơi này để hỏi thăm tin tức. Dù sao tại vùng địa thành Bình Thiên thì thế lực Tọa Sơn tông đã không với tay đến, có rất ít quan hệ ở nơi đó, chưa kể hiện giờ chắc hẳn nơi đó ngư long hỗn tạp, khó có thể ngồi thoải mái như tại nơi này.
Trông trường bào sa hoa khoác trên người lão già, tay và cổ còn đeo không ít trang sức vàng bạc đá quý, A Diệt cảm thấy sướиɠ thay cho cuộc sống hưởng thụ suốt ngày, của mấy nguyên sĩ như thế này.
Ở đâu cũng có những người như thế, tư chất không cao, cố gắng chín trâu mười hai hổ, năm phần nỗ lực năm phần may mắn, cuối cùng thành công trở thành nguyên sĩ. Từ đó liền bỏ bê tu hành, tới những vùng địa thành hẻo lánh, tọa chấn tại một thành trấn bất kì, sống nhờ vào sự cung phụng của phàm nhân, hưởng thụ cuộc sống sung sướиɠ.
Rất nhiều tán tu tuy từ đầu cố gắng tu hành không ngừng, nhưng thành quả đạt được không như mong muốn, tài nguyên kiếm được có hạn, liền nản lòng thoái chí. Sau khi được trải nghiệm cảm giác hưởng thụ trong trần thế, nội tâm lung lay, liền sa đọa, nhưng cũng chẳng thể trách họ được, vì con đường này thực sự rất khó có thể đi đến cuối cùng.
Thiếu nữ phong hoa tuyệt đại không hề để ý tới vô số món ăn trước mặt, ánh mặt đạm bạc lành lạnh hướng tới lão già tại chủ vị, chậm rãi thanh âm: “Nói vào chuyện chính luôn, ta chỉ muốn hỏi nguyên hữu tin tức về bảo tàng mới xuất hiện tại biên giới Bình Thiên địa thành, nằm tiếp giáp nơi này.”
“..Nếu biết bất cứ thông tin hữu ích nào, nguyên hữu đừng ngần ngại mà hãy nói hết ra, nếu thực sự hữu dụng, các hạ cũng không phải mất không công đâu!”
Chương 104: Bảo tàng Lệ Lập
“Lệ Lập, một tên cướp nổi danh trong giới tu hành tại các vùng địa thành tây nam, vào khoảng vài trăm năm trước. Hắn cướp bóc khắp nơi, từ nguyên sĩ cho tới phàm nhân giàu có, kể cả những kẻ có thân phận cao hắn cũng không hề kiêng kị, chỉ cần trong phạm vi hoạt động của hắn thì hắn sẽ ra tay cướp đoạt của cải.
Tên đó tu luyện công pháp chuyên về ẩn thuật cùng chạy trốn, nên khi có các vị tiền bối thực lực cao cường tới tìm hắn, hắn đều năm lần bảy lượt đào thoát thành công. Cứ thế sau mấy trăm năm, hắn đã kiếm được số lượng tài sản kinh thế, được hắn chia nhỏ ra rồi giấu tại rất nhiều nơi khác nhau.
Từ khi Lệ Lập hết thọ nguyên mà từ trần, người ta mới chỉ tìm thấy hai nơi chứa của cải bất chính của hắn mà thôi, vẫn còn rất nhiều nơi khác chưa tìm kiếm ra. Những nơi gã ta cất giấu bảo vật, đặc biệt là nơi cất chứa những thứ chân quý nhất, được hắn bố trí rất nhiều thủ đoạn che giấu, người ngoài khó mà tìm thấy được.
Bảo tàng lần này xuất thế tại biên giới phía nam Bình Thiên địa thành, trên một khu vực hoang vu hẻo lánh, có hơn tám phần nắm chắc là nơi cất chứa bảo vật của Lệ Lập năm xưa, hơn nữa là một trong những nơi cất chứa những bảo vật chân quý nhất của gã ta!
Cấm chế mà năm xưa trước khi chết, gã Lệ Lập bố trí tại nơi kia, đến nay có vẻ đã hư hại năng nề, xuống cấp trầm trọng, vậy nên mới khiến nơi đó bị bại lộ ra ánh sáng, theo như người ta nói là bảo tàng xuất thế. Đó là toàn bộ những gì tại hạ biết về bảo tàng Lệ Lập sắp xuất thế trong mấy ngày gần đây.”
Kể xong cố sự này, kim bào lão già không nhịn được phải uống sạch tách trà trong tay, đặt chén trà xuống, mới cảm thấy cổ họng khô khốc đã tươi tắn hơn. Còn bốn người trẻ tuổi vẫn đang ngồi trầm ngâm, trong đầu tiêu hóa thông tin vừa nghe từ miệng lão già họ Cơ này.
“Không ngờ bảo tàng nghe đồn sắp xuất thế, chính là quỹ đen của Lệ Lập, tên trộm cực kì nổi danh năm xưa. Lần này đích thị là một chuyến đi không tệ rồi...” Lâm Liên cảm thán, có vẻ như dựa vào lời kể của lão già, cô đã nhớ lại nhiều câu chuyện từng được nghe trưởng bối kể lại.
Thiếu nữ họ Liễu lạnh nhạt lên tiếng: “Các hạ có thứ gì chứng minh những lời bản thân vừa kể ra là sự thật không?”
Kim bào lão già liền thành thật đáp: “Bảo tàng đầu tiên của Lệ Lập được phát hiện tại vùng địa thành này, tuy hiện nay đã bị vét sạch bảo vật bên trong nhưng trận pháp tàn khuyết bên ngoài vẫn còn, dường như nó còn có chút cảm ứng với các trận pháp đồng dạng khác, nên mỗi khi có bảo tàng khác của Lệ Lập xuất thế, trận pháp nơi đó đều nổi lên dị động.
Nửa tháng trước, khi trận pháp tàn khuyết tại bảo tàng đầu tiên có dị động, thì cũng là lúc người ta phát hiện ra một bảo tàng sắp xuất thế. Hơn nữa có một bằng hữu của ta đã đến nơi đó nhìn qua, kể lại rằng tầng kết giới bên ngoài bảo tàng sắp xuất thế kia, giống tới chín phần với pháp trận ở bảo tàng đầu tiên!”
Chân mày khẽ chau, Cao Minh nghi hoặc hỏi: “Điều các hạ vừa nói rất hợp lý, nhưng có một chuyện khó hiểu là: Nếu pháp trận tại mỗi bảo tàng đều có chút liên hệ với những nơi khác, thì sao không có vị cao nhân tiền bối nào dựa vào pháp trận tàn khuyết ở bảo tàng đầu tiên, để tìm tung tích những nơi còn lại?”
“Không phải tại hạ đã nói rồi sao? Chỉ khi cấm chế hư hại một lượng nhất định, khiến chỗ bảo tàng đó hiển lộ ra với ngoại giới, thì pháp trận tàn khuyết tại bảo tàng đầu tiên mới bắt được cảm ứng mà nổi lên dị động.” Lão già cố giải thích, sợ đám tiểu tử khó chiều này không hiểu.
“Ồ, là vừa rồi tại hạ suy nghĩ chưa thông, đa tạ nguyên hữu đã giải thích.” Cao Minh có chút xấu hổ, chắp tay cảm ơn lão già, sau đó cầm đũa gắp chút đồ ăn, muốn che đi bộ dáng quẫn bách.
“Xin hỏi Cơ nguyên hữu là vị trí bảo tàng đầu tiên của Lệ Lập xuất thế, có ở gần nơi này không? Nếu đường gần thì chúng ta có thể tới đó xem xét qua một chuyến.” A Diệt chắp tay, sau đó ôn tồn hỏi.
Thấy thanh niên này không có chút bộ dáng cao ngạo nào, dùng ngữ khí bình đẳng để hỏi chuyện mình, kim bào lão già có chút hảo cảm liền mỉm cười đáp, không chút giấu diếm: “Nơi đó cách đây chừng 50 dặm đi về hướng tây, nếu các vị tiên sinh muốn đi tới đó xem thử, thì tại hạ có thể cung cấp cho bản đồ chỉ đường.”
Đúng lúc này, người đội trưởng lên tiếng: “Năm mươi dặm cũng không quá xa, vậy làm phiền Cơ nguyên hữu rồi.”
“Haha không có gì đâu, được hỗ trợ cho các vị tiên sinh Tọa Sơn tông, Cơ mỗ rất vui mừng là đằng khác.” Nói rồi lão phất tay, một tấm bản đồ mới toanh bay đến phía Băng Nghi, nàng ta cũng không khách sáo mà một tay bắt lấy, sau đó liền mở ra xem thử.
Chỉ thấy bản đồ rất chi tiết, xem ra lão già Cơ Vận đã lường trước được tình huống này, họ Liễu gấp lại bản đồ rồi cất đi, sau đó nói: “Chính sự coi như đã nói xong, giờ mọi người cứ tự nhiên dùng bữa đi, sau đó làm phiền Cơ nguyên hữu chuẩn bị phòng cho bốn người bọn ta nghỉ ngơi, chiều nay sẽ lập tức xuất phát tới nơi bảo tàng Lệ Lập đầu tiên xuất thế đó!”
“Haha, ta đã căn dặn đám hạ nhân chuẩn bị bốn gian phòng thượng hạng nhất cho các vị tiên sinh đây rồi, giờ nếu đã xong chính sự thì mọi người hãy nhấm nháp thử chút đặc sản tại nơi đây đi nào, nhân tiện chỉ điểm cho tại hạ chút ít trên phương diện tu hành.” Kim bào lão già vui vẻ cười nói, sau đó cầm ly rượu lên.
Bốn người tuổi trẻ cũng nâng ly rượu lên, Cao Minh nói: “Chúng ta đều thuộc Luyện Nguyên cảnh, đâu dám nói là chỉ điểm chứ, phải là cùng nhau trao đổi tâm đắc tu luyện mới đúng.”
“Haha, vậy Cơ mỗ xin rửa tai lắng nghe.”
............
Đầu giờ chiều, thân ảnh Phong Bằng đã bắn đi như rạch ngang bầu trời, phá tan nhiều đám mây. Trên lưng nó, bốn người đang đứng quan sát phía dưới. Lúc này nữ tử Lâm Liên tò mò, lên tiếng hỏi đội trưởng: “Liễu sư tỷ, ban nãy khi chúng ta chuẩn bị rời đi, tỷ đã đưa cho lão già họ Cơ đó thứ gì mà khiến lão vui mừng như trẻ ra mấy tuổi vậy?”
Hai nam nhân khác cũng tò mò mà vểnh tai nghe ngóng, vì lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, Liễu Băng Nghi đã tiện tay đưa cho kim bào lão già một hộp ngọc, nói là để bồi lễ vì đã đến phủ đệ làm phiền hắn.
“Chỉ là chút đan dược phụ trợ tu luyện thôi, trong nội môn có bán tràn lan với giá rẻ, nhưng những thứ đó bên ngoài có nhiều tiền cũng khó mua nổi.” Hờ hững thanh âm trả lời, sau đó nàng ta tiếp tục trầm lặng mà thả thần niệm dò xét khắp mọi nơi.
Nghe vậy, Cao Minh định mở miệng khen gì đó, thì đột nhiên Băng Nghi ra lệnh cho cự điểu hạ cánh, tiện thể mở miệng nhắc nhở: “Có một nhóm người ở phía trước, tu vi cũng không kém đâu, mọi người thu lại thần niệm cùng khí tức lại, đừng để bị phát hiện!”
Vừa nhảy xuống khỏi lưng cự điểu, ba người phía trước đang nhanh chóng thu lại khí tức, như cảm thấy gì đó khác lạ, liền không hẹn mà cùng nhìn lại tới người thanh niên đứng sau cùng. Chỉ thấy trên thân A Diệt lúc này không có chút nguyên lực hay khí tức nào phát tán ra, như thể là một người phàm vậy.
“Đây là liễm khí phù.” Thấy ánh mắt khác lạ của đồng bạn, hắn liền chỉ tay lên tấm phù đang dán trước ngực, sau đó nạp giới lóe sáng lấy ra thêm ba tấm nữa, đưa cho mỗi người một tấm.
Bốn thân ảnh di chuyển linh hoạt, tiếp cận dần vùng bảo tàng Lệ Lập đầu tiên xuất thế năm xưa, hiện nay chỉ còn là một khu phế tích. Họ Diệt đi sau cùng nhóm người, tiện thể chú ý phía sau, vừa đi hắn vừa nghĩ thầm:
“Mấy người này chưa làm việc gì lén lút bao giờ hay sao, mà đến cả phù lục thông dụng như liễm khí phù cũng không biết vậy? Sao ta cứ có cảm giác chung đội với ba người này rất không ổn nhỉ?”
Đặt tay xuống mặt đất, nhắm mắt lại, cảm nhận trong chốc lát, nữ tử họ Lâm nói: “Phía trước gần một dặm đúng thật có một nhóm chừng bảy người, vì xa quá nên sư muội chưa nắm rõ được tu vi, hiện tại bọn chúng như đang tìm kiếm thứ gì đó tại vùng ngoài của phế tích.”
Sau đó cô ta dựa vào trình độ địa văn của mình mà tìm ra một lối đi dưới lòng đất, tiến tới gần vùng phế tích hơn, tránh để bảy tên kia phát hiện ra. Nhưng mọi chuyện không dễ dàng như thế, ngay khi còn cách đám người trên mặt đất chừng ba mươi trượng, liền có một tiếng quát vang vọng xuống!
“Kẻ nào dám lén la lén lút rình trộm, mau ra đây cho ta!”
Theo tiếng nói đó là một luồng công kích uy mãnh dáng xuống, khiến đất đá trong đường hầm lung lay đổ sập. Lâm Liên tức thì kết ấn, thôi động một đường thổ mạch đưa bọn họ an toàn ngoi lên mặt đất, thoát khỏi một đòn oanh kích khó đối phó.
Vừa thấy ánh nắng mặt trời, cả bốn người đều phóng vọt lên, đáp xuống trên một cột đá lớn, hướng ánh mắt tới đám người phía trước. Chỉ thấy nhóm người kia đúng thật có bảy tên, một gã trung niên có vẻ như là kẻ cầm đầu, sáu người còn lại bộ dáng chừng từ hai mấy đến ba mấy tuổi, tất cả đều là nam nhân.
Nhìn thấy y phục trên thân nhóm bốn người trẻ tuổi vừa xuất hiện, gã trung niên liền kinh ngạc thốt lên: “Các ngươi là đệ tử Tọa Sơn tông!”
Nghe lời trung niên nhân vừa nói, nhóm A Diệt cũng không có vẻ ngoài ý muốn gì, cả nhóm đều đang mặc đồng phục, mà Tọa Sơn tông rất nổi danh nên hầu như nguyên sĩ nào nhìn qua y phục cũng sẽ nhận ra. Dù sao chuyến này bọn họ thi hành nhiệm vụ cho tông môn, mà cũng không có yêu cầu phải thực hiện trong âm thầm, nên bọn họ không hề che giấu thân phận.
Nhìn trước ngực áo bào cả bảy tên phía đối diện đều đeo một tấm huy hiệu kì dị, ba người phía này không nhận ra huy hiệu đó đại biểu cho thế lực nào, nhưng Liễu Băng Nghi lại cả kinh lên tiếng: “Các ngươi là tay chân của Ảo Ma tông, tại sao lại có mặt ở đây?”
Chương 105: Chiến với tà sĩ
Phần Quốc và Tà Quốc là hai Quốc gia hàng xóm, có phần lớn lãnh thổ nằm kề xát nhau. Nhưng hai Quốc gia này khác biệt văn hóa cùng đường lối tu hành, không chung tiếng nói, luôn mâu thuẫn với đối phương, hai bên vẫn luôn minh tranh ám đấu suốt mấy ngàn năm nay, nhưng vẫn chưa phân thắng bại.
Phần Quốc giống như phần lớn các quốc gia thông thường khác, ghét bỏ ma quỷ đạo, không cho tà phái gây dựng thế lực trong nước mình, kì thị thậm chí căm thù tà sĩ. Tà Quốc thì trái ngược, ủng hộ tà đạo, hơn nữa từ mấy trăm năm đổ lại đây, thế lực ma quỷ chi đạo trong nước họ ngày càng lớn mạnh hơn, ngay cả ba thế lực đỉnh tiêm đều theo tà phái.
Ảo Ma tông, một trong tam đại phái tại Tà Quốc, uy danh cùng lực lượng của bọn chúng không thua kém gì Tọa Sơn tông tại Phần Quốc này, có thể coi là một trong ba nhà đỉnh tiêm trên một quốc gia.
“Có thể nhận biết ra thân phận của bọn ta, xem ra tiểu thí hài ngươi là đệ tử tầng hạch tâm trong Tọa Sơn tông nhỉ? Lần này xem ra kiếm được con cá lớn rồi đây.” Hắc bào trung niên cười hắc hắc nói, bộ dáng không hề để bốn người trước mặt vào trong mắt.
Sáu kẻ cấp dưới đều cười hùa theo, tên nào cũng dùng ánh mắt chứa đầy ham muốn, du͙© vọиɠ, không chút kiêng kị mà quét qua quét lại trên thân thể mềm mại của thiếu nữ họ Liễu kia. Cảm nhận được những ánh nhìn kinh tởm đó, lạnh nhạt thiếu nữ vẫn không chút biến sắc, thấp giọng phân phó cho ba đồng bạn bên cạnh.
“Lần này không tránh khỏi một trận chiến rồi, tên cầm đầu bên đó khá quỷ dị, ta phải mất không ít thời gian để đối phó, sáu tên còn lại ba vị cố xử lí nhé.”
Ba người nghe vậy đều gật đầu đồng ý, trung niên nhân cầm đầu bên kia, có tu vi Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong, hơn nữa dường như gã không phải loại thông thường, tạo cho bọn họ cảm giác áp lực nhàn nhạt, có lẽ gã ta còn mạnh gấp hai đến ba lần đồng giai. Mà sáu kẻ dưới trướng gã chỉ có tu vi tầng 6 và 7 mà thôi, ba người liên thủ hoàn toàn có thể đối phó.
Đám người ngoại môn Ảo Ma tông bắt đầu chậm rãi đi đến gần bọn họ, mục tiêu đã khóa chặt, cho dù bốn thanh thiếu niên kia có bỏ chạy thì chúng vẫn có thể truy theo. Bọn chúng không thể để hành tung của bản thân bại lộ dễ dàng được, mà nhóm A Diệt chỉ có bốn người nên chúng cũng không kiêng kị lắm.
Lúc này hắc bào trung niên nhắm thẳng tới thiếu nữ họ Liễu: “Thời điểm này, đáng lẽ tất cả nguyên sĩ tại lân cận đều tới khu vực bảo tàng sắp xuất thế hết rồi, nên bọn ta mới không che giấu kĩ càng hành tung, mới để đám tiểu hài các ngươi phát hiện. Giờ các ngươi muốn trách thì hãy trách bản thân nhiều chuyện, tới rình mò tại vùng phế tích này.”
“Ngươi nói như thể bản thân đã nắm chắc xơi được bọn ta vậy.” Họ Liễu như cười như không đáp, không chút kiêng kị đối phương.
Hắc bào trung niên cười lạnh, ánh mắt bất thiện tràn ra đầy sát khí: “Tuổi trẻ mà đã đạt tới tu vi tầng 9 quả là thiên tài, nhưng như vậy đối với ta vẫn chẳng là gì đâu. Biết điều thì hãy bảo đám đồng bạn đầu hàng đi, sau đó ngươi hãy theo hầu hạ các gia gia đây, như vậy mới hi vọng giữ được đường sinh cơ. Nếu còn cứng đầu, ta cũng không ngại phải vùi hoa dập liễu đâu!”
“Ghê tởm, tốt nhất tất cả các ngươi nên chết đi, đừng thở nữa làm bẩn thế gian.” Lạnh lẽo thanh âm vừa dứt lời, thân ảnh quyến rũ của thiếu nữ đã không còn ở chỗ cũ. Nhìn tới phía trước mới thấy nàng ta đã đang giao thủ với hắc bào trung niên rồi, hàn khí tuôn trào ra khắp ngoại giới.
“Xông lên, gϊếŧ hai tên tiểu tử, chỉ để lại ả đàn bà kia thôi.”
“Hắc hắc, nha đầu thơm ngon nhất chắc chắn lão đại sẽ hưởng thụ trước, chúng ta hãy bắt ả đàn bà còn lại để dùng tạm vậy.”
Sáu tên đàn ông hung hăng, ngôn ngữ thô tục, ánh mắt lang sói nhắm thẳng tới nữ tử Lâm Liên. Thấy vậy họ Cao lên tiếng: “Ta sẽ lên tuyến đầu đối chọi với bọn chúng, hai vị hãy tránh tại phía sau hỗ trợ nhé.”
“Hiểu rồi, Cao sư huynh.” Cả A Diệt và Lâm Liên đều gật đầu đồng ý, nhất là họ Lâm, lúc này ánh mắt cô ta vừa sợ vừa giận trước lời nói thô tục của đám nam nhân kia, khi hướng tới mình.
Cao Minh bộc phát nguyên lực Luyện Nguyên cảnh tầng 8, lao nhanh lên phía trước, tính đối đầu trực tiếp với ba kẻ tầng 6, và ba kẻ tầng 7 trước mặt. Trong hai lòng bàn tay đều xuất hiện vài tấm phù lục, sau đó vung ra bắt đầu thôi động: “Cho các ngươi thấy sức mạnh thực sự của phù bảo sư.”
Những tấm phù được tung ra, hóa thành vô số sợi xích rắn chắc đan chéo qua với nhau, vây công kẻ địch lại, đồng thời vô số phù bạo bắn tới, phát nổ liên tục. Cùng lúc đó, những món bảo cụ tầm xa bên phe đối diện cũng lao về hướng này, họ Cao không hề hoảng mà bình tĩnh phất tay, thôi động rất nhiều phù lục bay quanh người, bảo hộ đến một giọt nước không lọt.
A Diệt cùng Lâm Liên đã nhảy qua hai bên trái phải đám kẻ địch đang bị vây lại kia, toàn lực thúc dục phi kiếm tấn công bọn chúng. Những tiếng quát lớn vang lên, mấy tên đó người thì thi triển ra nguyên thuật, người thì tung ra nguyên phù, nhanh chóng phá vây. Sau màn công kích bất ngờ này, kẻ địch chỉ có vài tên bị thương, chưa một ai bỏ mạng cả.
“Vυ"t!” Một thân ảnh lao nhanh về phía họ Diệt, lộ ra một gã cao gầy trong tay cầm thanh đoản mâu, ngay khi tới gần hắn đã hung hăng đâm tới liên tục. Chiến đao trong tay A Diệt múa may như vân động, ảo ảnh hoa lá phát tán ra gây nhiễu loạn tầm mắt đối phương, đồng thời hai đạo quang mang lục lam bắn tới.
Phía bên kia, thân ảnh nữ tử linh hoạt tránh né, rồi đảo hướng đạp đất chạy rất nhanh, dụ mấy tên phía sau lại một điểm đã định sẵn, tức thì thi pháp rồi đặt hai tay xuống mặt đất. Thần thông bắn tới, liền có vài tấm phù lục phòng ngự của họ Cao lóe lên, che chắn cho cô ta, Lâm Liên mỉm cười, lẩm bẩm: “Thổ long đất lở.”
Nguyên một khu vực rộng chừng mười trượng đổ sụp, mặt đất hiện lên đạo đạo trận văn, thổ mạch lung lay, đất đá nứt toác, khiến mấy tên đó giật mình cả kinh, vài kẻ nhanh tay kịp lấy ra bảo cụ phi hành. Nhưng dưới lòng thổ nhưỡng, nơi mặt đất lún xuống đó, có hơi nóng bốc lên, tinh mắt có thể trông thấy luồng quang mang đỏ rực phía dưới.
Cách đó không xa, Cao Minh đang thôi động tấm phù cấp Hiển Hóa trong tay, kết ấn một hồi, miệng nhếch lên cười: “Hỏa Nham Luyện Ngục!”
Một cột dung nham nóng bỏng từ phía dưới bạo phát, bắn lên tận trời xanh, bốn gã bên phe đối thủ còn chưa kịp bay ra khỏi phạm vi đất sụp, tức thì bị luồng dung nham bắn lên công kích. Hai tay họ Cao múa may, vô số dung nham như những đầu mãng xà uốn éo, liên tục đâm tới bốn thân ảnh mơ hồ bên trong cột dung nham kia.
Luồng lục quang bắn qua, phá tan lớp nguyên lực hộ thể mà xuyên thủng mi tâm một gã, khiến thân thể vô hồn này lập tức đổ xuống. Thấy đồng bạn đã bị diệt sát, tên còn lại sắc mặt lộ ra sự lo sợ, đề phòng cực độ nhìn tới A Diệt. Tên này chỉ có tu vi tầng 6, vừa rồi khi họ Diệt đang tập trung chiến đấu với đối thủ, thì hắn mới bất ngờ xuất hiện ra tay đánh lén, tiếc là không thành công.
“Ầm ầm!” Cột dung nham bắn lên, giao tranh bên kia có vẻ như còn kịch liệt hơn bên này, thấy thấp thoáng bốn gã đồng bạn bên đó cũng gặp bất trắc, tên này càng sợ hãi hơn, xoay người định bỏ chạy.
“Chạy đi đâu?” A Diệt không buông tha mà chỉ huy hai thanh phi kiếm không ngừng tấn công hắn ta từ xa, khiến hắn phải phân tâm đối phó, không thể bỏ chạy nhanh được. Còn họ Diệt thì vung tay ném ra ba cây trận kỳ, hai tay bắt pháp quyết, khiến ba lá cờ phát ra quang mang, sau đó tụ ba điểm sáng vào nhau.
Hắn chỉ thẳng ngón tay tới phía kẻ địch vừa mới thoát được dây dưa từ hai thanh phi kiếm, đang toàn lực chạy trốn. Điểm sáng tức thì bắn ra một đạo quang mang lục sắc, tốc độ nhanh đến đáng sợ, tức thì đυ.c một lỗ giữa phần trái tim của gã ta, chết không thể chết thêm được nữa.
“Bùm!” Phù bạo đồng loạt phát nổ, phá tan vòng quang tráo phòng ngự của hai kẻ còn sống sót sau khi bị cột dung nham công kích. Nữ tử họ Lâm không hề chậm trễ mà tung ra sát chiêu, hai mũi giáo đá lóe cái đã bắn xuyên qua thân thể hai tên kia, theo đó bị phù bạo đánh nổ tan xác.
Sáu gã đàn ông hung hãn, thô tục, không coi ai ra gì, lúc này thậm chí còn không toàn thây. Nữ tử Lâm Liên như xả được cơn tức, cô cười khẩy khinh thường: “Chỉ là mấy tên ngoại môn của cái tông phái ma không ra ma mà thôi, nghĩ mình là ai chứ, hừ...!”
Ba người họ tập chung lại, nhìn nhau cười gật đầu một cái, không cần buông lời khen ngợi, dù sao đệ tử nội môn trong thế lực đỉnh tiêm, phần lớn đều mạnh hơn các nguyên sĩ đồng giai thông thường. Ba người nhanh chóng phóng tới hướng chiến trường của hai kẻ cầm đầu, lạ thay lúc này phía đó im ắng, không có chút thanh âm của một trận chiến nào.
Khi đến trước lối vào khu phế tích, chỉ thấy gần đó có một thân ảnh thiếu nữ tuyệt diễm đang đứng lẳng lặng, chăm chú thả thần thức dò xét chiếc nạp giới cầm trong tay. Bên cạnh nàng có một tòa băng điêu, mơ hồ nhìn thấy một cỗ thi thể trung niên không lành lặn bên trong.
Trên bầu trời trong xanh, mây trắng trôi nổi an lành, ngày hôm nay có hàng trăm nhóm người ngự khí bay ngang qua rất nhiều ngọn núi cao. Ai nấy đều có gương mặt khá non nớt, lộ ra vẻ tuổi trẻ khí thịnh, đang hào hứng nhìn ngắm khắp mọi nơi tại nội môn Tọa Sơn tông này.
Một nhóm người không dưới ba mươi nhân ảnh, phi hành phía trên phạm vi rìa ngoài, đang hướng tới phía một ngọn núi trống. Người dẫn đầu là một thanh niên có khuôn mặt bình thường, da hơi ngăm đen, nhưng lại lộ ra phong phạm mạnh mẽ, không ai khác ngoài Diệt Chúng Sinh.
Lúc này, hắn chỉ tay tới một ngọn núi lớn phía dưới, rồi quay lại giới thiệu với nhóm thiếu niên thiếu nữ phía sau mình: “Tại đỉnh ngọn núi đó chính là nơi tọa lạc của Luyện đan các khu vực phía bắc này, mai này có chuyện gì liên quan đến đan dược, hãy cứ tới tìm gặp quả sự tại đó.”
Nghe vậy, đám tiểu gia hỏa này đều tò mò, hào hứng quan sát ngọn núi lớn phía dưới. Thấy bộ dáng này của bọn họ, A Diệt bất giác nhớ lại thời điểm này vào 5 năm trước, khi hắn mới chỉ là một tân đệ tử chân ướt chân ráo vào nội môn.
“Mới đó đã 5 năm trôi qua rồi, lứa của ta hiện giờ cũng không còn là tân đệ tử nữa, cây đã trưởng thành thì đơm hoa kết quả, phía dưới lại có vô số mầm non mới mọc lên.”
Cảm thán trong lòng vài câu, họ Diệt tiếp tục với công sự của mình đang thi hành, đó là dẫn đám tân đệ tử mới nhập môn này đi tham quan, rồi giới thiệu sơ qua từng nơi cho bọn họ, sau đó nhận chỗ ở.
.........
Năm ngoái tại kì sát hạch, sau cùng A Diệt đã thắng hiểm Phong Chiến trong chiêu cuối cùng, từ đó cũng xem như tạo dựng lên chút danh tiếng trong hàng ngũ đệ tử thông thường. Mà tên Phong Chiến đó vốn là một kẻ hào sảng, thích chiến đấu, sau khi thua trận hắn cũng không dở ra thêm thủ đoạn gì, vui vẻ nhận thua.
Từ đó cũng không thấy bất cứ người của Phong gia nào trong tông gây khó dễ cho hắn nữa. Nhưng đám Bạch Trình thì khác, thi thoảng vẫn rình tại nơi nào đó chờ hắn đi ngang qua, rồi ra tay đánh lén với ý muốn ức hϊếp hắn.
Sau đó, ma tu quỷ đạo ngày càng hoành hành tại những vùng địa thành hẻo lánh trên lãnh thổ Phần Quốc này. Tam đại phái cùng những thế lực nhất lưu trong nước, bắt đầu có hành động đối chọi với đám tà tu, vậy nên những nhiệm vụ liên quan sinh ra rất nhiều, từ đó mới dẫn tới cảnh tượng tông môn vắng vẻ như hiện nay.
Mấy tháng gần đây, cơ hồ tất cả những đệ tử có tu vi Luyện Nguyên cảnh cao giai trong nội môn, nếu không phải bế quan trùng kích bình cảnh, thì sẽ là nhận nhiệm vụ thi hành ở những nơi xa. Vậy nên hiện nay, chấp sự trong tông mới thiếu tới mức ngay cả A Diệt cũng phải tạm thời đảm nhiệm vai trò này trong một khoảng thời gian.
Trước đây, nếu phi hành một đoạn dài như vừa rồi, thì A Diệt phải bắt gặp không dưới trăm vị đồng môn. Nhưng hiện giờ, họ Diệt mới bắt gặp có vài ba người chấp sự tạm thời như hắn, khi trông thấy ánh mắt nhau đều lộ ra thần sắc cười khổ, cùng bất đắc dĩ.
Việc hắn đang làm vốn dĩ là của đám đệ tử già đời trong tông, chứ lứa của hắn cũng mới chỉ nhập môn có 5 năm thôi, thậm chí có kẻ chỉ mải mê tu luyện, đến nay còn chưa nhớ hết đường trong nội môn này. Chỉ mong đừng có tên nào không biết đường mà dẫn bậy, đưa đám tiểu gia hỏa mới nhập tông đi lạc đến cấm địa nào đó là đáng mừng rồi.
A Diệt vừa dẫn đám tân đệ tử đi tham quan lướt qua một vài nơi trọng yếu, vừa ôn tồn giải đáp mọi thắc mắc của các sư đệ sư muội này. Đám tiểu gia hỏa cũng rất lễ phép với hắn, dù sao trong nhóm này đều là lứa khảo hạch dưới 20 tuổi, tu vi chủ yếu tầng 4, tầng 5 Luyện Nguyên cảnh mà thôi.
Đối với một đệ tử cũ trong tông, trông còn trẻ mà tu vi đã đạt tới tầng 7, hơn nữa phong thái có vẻ thâm tàng bất lộ, tất nhiên những thiếu niên thiếu nữ này không dám đắc tội với hắn. Hơn nữa A Diệt luôn tươi cười, ôn hòa giảng giải từng thắc mắc, nhắc nhở nhiều việc rất chi tiết, dù bề ngoài không thu hút lắm nhưng cũng chiếm được hảo cảm của không ít sư muội.
Vì gần đây tà tu hoành hành bá đạo, khiến nhiều gia tộc cùng thế lực nhỏ và vừa lo sợ, liền đem hết hậu nhân tới báo danh, mong muốn sẽ có được trụ chống trời che chở, dẫn tới đợt khảo hạch này có nhiều thí sinh tham gia hơn, mà cũng không xảy ra biến cố nào giống đợt trước, nên lượng tân đệ tử nội môn nhiều hơn những đợt khác không ít.
Chỉ là luận về tư chất cùng tiềm lực, thì lứa năm nay rất kém, thiên tài sở hữu Linh nguyên mạch không có nổi một người. Chỉ có hai huynh muội song sinh, sở hữu nguyên mạch thượng phẩm đỉnh cao, khi hợp lực có thể gọi ra thần thông đặc thù, được coi là ngụy Linh nguyên mạch. Ngoài hai người đó ra thì Nhân nguyên mạch thượng phẩm cũng không còn mấy ai!
Như đám tiểu gia hỏa A Diệt đang dẫn đường đây, thân phận của họ trước kia là tán tu, hoặc hậu nhân trong những gia tộc tu hành nhỏ và vừa, tư chất cũng không quá cao. Nghe nói đợt tân đệ tử này đa số đều như vậy, đủ hiểu sức uy hϊếp của đám ma tu quỷ đạo lớn đến mức nào.
“Diệt sư huynh, nếu sau này trong quá trình tu hành, chúng sư đệ sư muội gặp phải một số vấn đề thắc mắc, mà chuyện nhỏ như vậy nên không dám tới làm phiền các vị sư thúc, thì bọn muội có thể tìm tới xin sư huynh chỉ điểm đôi điều được không?” Đột nhiên một thanh âm thánh thót dễ nghe của một thiếu nữ vang lên, A Diệt đang dẫn đường cũng bất ngờ, quay đầu lại nhìn.
Người vừa lên tiếng là một thiếu nữ với vẻ ngoài đáng yêu, trông như một con búp bê gốm sứ, môi hồng răng trắng, đôi mắt to tròn chớp chớp, trông rất lanh lợi. Nàng tên Văn Tú Lệ, thiên tài trong một gia tộc tu hành nhị lưu, 16 tuổi có tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 5, sở hữu nhiều thần thông lợi hại, có biểu hiện rất kiệt xuất tại kì khảo hạch lần này.
Tư chất cùng thiên phú của Tú Lệ cũng không tệ, trừ đám hậu nhân của những thế gia nổi danh ra, thì Văn Tú Lệ là người có uy vọng cao nhất trong toàn lứa tân đệ tử đợt này. Tất cả ba mươi mấy tân đệ tử trong nhóm này, đều lấy Tú Lệ làm đầu, hiển nhiên bọn họ rất tín nhiệm nàng ta.
A Diệt chỉ nhìn thoáng qua gương mặt dễ thương đó, rồi khiêm tốn đáp: “Sư huynh cũng chỉ là một đệ tử tầm thường mà thôi, không có hơn các vị sư đệ sư muội bao nhiêu đâu sao dám chỉ điểm. Hơn nữa ngày thường ta rất hay bế quan tu luyện, nên xin lỗi các vị là ta không dám đảm nhiệm vai trò như Văn sư muội vừa hỏi.”
“Ai... chán nhỉ...” Búp bê Tú Lệ nghe vậy thì lộ ra vẻ mặt không vui, tru cái môi nhỏ nhắn lẩm bẩm, đám đệ tử khác cũng không dám nói gì thêm. Nhóm bọn họ tiếp tục chuyến tham quan, sau đó là tới nhận trang viện của bản thân trên một đỉnh núi trống.
Nửa ngày sau, họ Diệt mệt mỏi lết cái xác về trang viện của mình, nằm dài ra giữa phòng, giờ hắn mới hiểu cảm giác khó nhọc khi giữ vai trò chấp sự. Hắn thà chiến đấu ba ngàn hiệp với ma thú tam giai, còn hơn làm mấy cái công việc chán nản mà chẳng có chút trợ giúp cho tu vi như thế này.
Bỗng nhiên, hắn như cảm ứng được gì đó, liền vung tay mở cấm chế của trang viện, lập tức có một truyền tin phù bay từ bên ngoài vào, lơ lửng trước mặt hắn. Sau khi xem qua nội dung trong tấm phù này, A Diệt suy tư lẩm bẩm: “Vậy là chuẩn bị phải đi xa, tiến hành nhiệm vụ cao cấp hơn rồi à. Không sao, cũng lâu rồi ta chưa đi ra khỏi phạm vi thế lực Tọa Sơn tông.”
Trong tấm truyền tin phù này chính là lệnh triệu tập hắn, một tháng sau tới Sự vụ các nhận một nhiệm vụ cao cấp. Hắn cũng không lấy gì làm lạ cả, vì đệ tử trong tông khi tu vi đạt tới tầng 7 trở lên, tức là bước vào giai đoạn hậu kì trong cảnh giới Luyện Nguyên, thì bắt đầu được thi hành những nhiệm vụ tại phương xa.
Chương 102: Nhiệm vụ
Sự vụ các, nơi bàn giao nhiệm vụ cho tất cả đệ tử trong nội môn, hôm nay số người lui tới nơi đây nhiều hơn bình thường. Ngày hôm nay là buổi phân phó nhiệm vụ cao cấp cho lứa đệ tử đã nhập tông được 5 năm, có tu vi từ Luyện Nguyên cảnh tầng 7 trở lên.
Diệt Chúng Sinh đã tới từ sáng sớm, hắn vừa nhận được lệnh bài đánh số một căn thạch điện, và đang đi trên hành lang tới nơi đó. Được biết nhiệm vụ lần này hắn tham gia, thuộc nhóm gồm bốn đệ tử cùng nhau thi hành, bản thân hắn lúc này không khỏi tò mò ba đồng đội còn lại trong chuyến đi này sẽ có những ai, chỉ mong không gặp phải những kẻ có xích mích với hắn.
Đi được một đoạn, hắn bắt gặp một gã đệ tử cường tráng, thân hình lực lưỡng, mà người này hắn cũng có quen biết qua, chính là Thạch Phong, một trong bốn người xuất sắc nhất tại lần khảo hạch năm xưa.
Gã này hồi nhập tông đã có tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 6 viên mãn rồi, nhưng bị kẹt tại bức tường lớn nhất quá lâu, mãi đến năm ngoái mới thành công đạt tới tầng 7, thời gian cùng A Diệt không sai biệt lắm. Chỉ là với tư chất cực cao của gã, thì thời gian làm đầy lực bổn nguyên tại tầng này sẽ nhanh hơn họ Diệt rất nhiều.
Tới thời điểm hiện tại thì A Diệt đã tấn cấp tầng 7 được hơn một năm, đã dùng thêm một viên Bách Linh đan cùng nhiều loại đan dược phụ trợ khác, bất quá mới làm đầy được hơn một thành lực bổn nguyên tại tầng 7 này, hắn phải làm đầy gần chín thành nữa mới mong tới chuyện thăng tiến lên tầng 8, nếu cứ tiến độ này thì chí ít cũng cần không dưới chín năm nữa!
Hai người khi nhìn thấy đối phương thì đều chào nhau một tiếng, dù sao họ cũng biết mặt nhau, gã Thạch Phong bất ngờ không nhẹ khi phát hiện ra tu vi của A Diệt, phải biết hồi gặp mặt tại kì khảo hạch thì hắn chỉ có tu vi tầng 4 mà thôi, vậy mà giờ đã đuổi kịp gã rồi.
Đi bên cạnh gã to con này, A Diệt nhận thấy một cảm giác áp lực nhàn nhạt, nhưng cũng không quá lạ vì gã họ Thạch này đâu phải nguyên sĩ tầm thường. Hồi chỉ có tu vi tầng 6, hắn đã gϊếŧ đám tầng 7 như gϊếŧ gà rồi, giờ trong tầng 7, chắc chắn gã phải đứng trong hàng ngũ vô địch.
........
Cánh cửa một căn thạch điện mở ra, A Diệt từ tốn bước vào trong phòng, trong trang viện này bày biện rất đơn giản, giữa phòng có một bộ bàn ghế đá, lúc này đang có hai người ngồi đó. Khi có thêm người bước vào phòng, hai người kia đều đồng thời xoay đầu nhìn lại, sau khi trông thấy là họ Diệt, hai người đều đứng dậy, cả ba bắt đầu ôm quyền chào hỏi đối phương.
Hai người kia gồm một nam một nữ, đều là đệ tử cùng đợt với A Diệt. Nữ tử tên Lâm Liên, dung mạo coi như hạng khá, thân hình đầy đặn nở nang, tuổi tác cùng hắn không sai biệt lắm, tu vi cũng ngang nhau. Họ Diệt nhớ mang máng hồi kết thúc khảo hạch, nữ tử này chính là một trong số ít thí sinh có tu vi tầng 6 còn sống sót.
Còn nam tử là một người có vẻ ngoài anh tuấn, thần sắc khá thân thiện, nở nụ cười nhàn nhạt mà chào hắn. Y tên Cao Minh, tu vi tầng 8 Luyện Nguyên cảnh, năm xưa khảo hạch tại lứa dưới 30 tuổi, khi nhập tông A Diệt cũng đã bắt gặp vài lần.
Sau đợt tỉ thí tại kì sát hạch năm ngoái, trong đám đệ tử thông thường cùng đợt với A Diệt, đã không ít kẻ biết mặt hắn, dù sao lần đó trận chiến giữa hắn và tên Phong Chiến cũng tương đối hấp dẫn.
Ba người chào hỏi nhau xong, liền ngồi xuống mà vừa uống trà, vừa trò chuyện, đợi người còn lại tới đây. Sau khi hỏi thăm qua chút, A Diệt đã biết được lĩnh vực kiêm tu của hai người này, phải nói là ban quản sự phân chia đội rất có diệu kiến.
Nam tử Cao Minh là một phù bảo sư, hắn có tay nghề chế tạo phù lục tương đối khá, trong chiến đấu cũng kết hợp cùng phù lục rất điêu luyện. Nữ tử Lâm Liên là địa văn sư, chuyên về do thám, cảm ứng địa mạch, nói chung có cô ta thì không sợ cả nhóm sẽ bị đi lạc tới một vùng hiểm địa nào đó.
Còn bản thân hắn là pháp trận sư, thường thì trong một tổ đội, người giữ vai trò này rất quan trọng. Tại các thế lực, pháp trận sư cũng rất được hoan nghênh, dù sao trận pháp chi đạo có rất nhiều tác dụng trong giới tu hành.
Đúng lúc này thì cánh cửa được đẩy ra, một thân ảnh thanh lãnh kinh diễm chậm rãi bước vào phòng. Ngay khi trông thấy người kia, cả ba người nhóm A Diệt đang đàm tiếu, tức thì đứng dậy, ôm quyền cung kính lên tiếng: “Ra mắt Liễu sư tỷ!”
Người vừa đến không ai khác ngoài Liễu Băng Nghi, vẫn bộ dáng lạnh nhạt hờ hững đó, đôi song trọng lam mang lóe lên, quan sát A Diệt khá lâu mới nhìn đi chỗ khác.
Nữ tử này tuy đã đôi mươi nhưng bề ngoài vẫn không khác hồi tham gia kì khảo hạch là bao, bộ dáng chỉ như thiếu nữ 15,16 tuổi. Trông nàng không sai biệt lắm với búp bê gốm sứ Văn Tú Lệ, chỉ là một người vui vẻ hoạt bát, bộ dáng đáng yêu, còn một người thanh lãnh lạnh nhạt, như đóa băng liên không dính bụi trần.
Cảm nhận được ánh mắt khác thường của đệ tử nội môn đệ nhất mỹ nhân, khi nhìn về phía mình, bất quá A Diệt cúi đầu không dám nhìn lại cô ta, sợ bản thân sẽ thất thố. Cứ xem bộ dáng ngây ngốc, kích động của tên Cao Minh bên cạnh là biết, nước rãi sắp không bám được ở bờ môi mà rơi xuống rồi.
Không ai ngờ rằng đội trưởng trong lần hành động này của bọn họ chính là Liễu Băng Nghi, nói như vậy thì bọn họ sẽ được tiếp xúc gần với nàng ta trong một quãng thời gian dài. Ngay cả nữ tử Lâm Liên cũng không giấu nổi sự kích động, hai má đã đỏ ửng.
Mảnh khảnh cánh tay ngọc khẽ vung, lập tức từ phía họ Liễu phóng ra ba khối ngọc giản, phân biệt tiến tới trước mặt ba người kia. Bờ môi mọng nhẹ mở, nàng hờ hững nói: “Trong đó có thông tin về nhiệm vụ lần này của chúng ta, còn có lời nhắc nhở thêm được quản sự lưu lại cho mỗi người nữa.”
Thấy băng lãnh thiếu nữ trầm mặc đứng tại chỗ, ba người không hẹn mà cùng áp ngọc giản lên trán, đọc thông tin bên trong đó.
Thông tin nhiệm vụ: Tại biên giới phía nam vùng địa thành Bình Thiên, có tình báo nói rằng một tòa bảo tàng sắp xuất thế, nay đã hấp dẫn rất nhiều nguyên sĩ trên toàn Phần Quốc tới đó. Nhóm bọn họ cần đi tới khu vực đó một chuyến, do thám thông tin chính xác, sau đó báo về tông môn những gì chi tiết nhất có thể.
Thêm nữa, nếu bảo tàng kia thực sự tồn tại và thuộc cấp bậc của nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh, hãy tham gia tranh đoạt cơ duyên tại nơi đó. Một điều bắt buộc, cho dù không chiếm được những thứ tốt nhất trong bảo tàng, có thể để những thế lực khác có nó, tuyệt đối không thể để cho lũ ma tu quỷ đạo chiếm được!
.......
Hiện nay, tà tu, hay ma tu quỷ đạo, du nhập từ ngoại quốc, đang làm mưa làm gió tại nhiều nơi trên khắp lãnh thổ Phần Quốc này. Tất cả các thế lực có tên tuổi đã kí liên ước với nhau, kể cả những thế lực trong nước từng có xích mích, mâu thuẫn, đều ngừng việc minh tranh ám đấu lại, cùng nhau bắt tay đẩy lùi đám người ngoại lai tà đạo.
Phần cuối trong ngọc giản của A Diệt, còn có thêm những dòng chữ nhắc nhở từ vị quản sự đã đưa ra nhiệm vụ này. Nói rằng hắn có thực lực thuộc dạng thấp nhất trong nhóm, khi xuất ngoại không nên ham chiến, nghe theo lời chỉ huy của đội trưởng, việc chủ yếu hắn cầm làm là bày ra trận pháp mỗi khi nhóm cần đến.
Đọc xong đoạn nhắc nhở trên, A Diệt cười khổ, bản thân hắn có bao giờ ham chiến đâu chứ, nếu sợ thì nên sợ mấy người còn lại kìa. Lần này cho Liễu Băng Nghi dẫn đội hắn cũng cảm thấy không an tâm, tuy thực lực nàng ta cao cường, nhưng tuổi nhỏ nhất, hơn nữa cũng chưa chắc biết suy tính chu toàn, nhìn năm xưa dám một mình tấn công ma thú tứ giai là hiểu.
Gã Cao Minh đứng bên cạnh cũng có chút suy ngẫm, lời nhắc trong ngọc giản của hắn, nói rằng hắn là người cao tuổi nhất trong nhóm, hơn nữa trước nay thường có rất nhiều cao kiến, nên phải chú ý ba người còn lại, đặc biệt là đội trưởng Liễu Băng Nghi.
Nàng ta còn thơ, tư duy đơn giản, không hiểu được sự hung hiểm trên giang hồ. Nếu nàng có đưa ra quyết định nào đó không ổn, Cao Minh hắn phải là người đứng ra khuyên ngăn, đưa ra giải pháp tốt hơn cho cả nhóm.
Thanh âm thiếu nữ nhẹ nhàng, tại thạch điện hờ hững vang lên: “Ba vị có thời gian ba ngày để chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, ba ngày sau hãy tập chung tại cửa kết giới nội môn, sau đó sẽ cùng nhau xuất phát.”
Dứt lời, nàng im lặng xoay người, dưới ánh mắt nóng bỏng của Cao Minh mà chậm rãi rời đi, ra khỏi căn thạch điện này. Sau đó, ba người còn lại bàn bạc thêm đôi điều, rồi chào tạm biệt đối phương, phân biệt trở về trang viện của mình, chuẩn bị đồ đạc để ba ngày sau lên đường.
Đúng hẹn vào sáng sớm ba ngày sau, cả bốn thân ảnh, hai nam hai nữ đã có mặt trước cổng nội môn. Liễu Băng Nghi gọi ra một đầu Phong Bằng Sí, phi cầm ma thú nhị giai đỉnh cao, có tốc độ phi hành cực kì nhanh. Cả bốn người đều đứng trên lưng đầu phi cầm này, sau đó thiếu nữ đội trưởng phất tay, ra lệnh cho Phong Bằng cất cánh.
Cự điểu dang rộng đôi cánh, mỗi bên dài hơn hai trượng, sau đó vỗ mạnh, chả mấy chốc đã nâng thân thể lên giữa không trung, rồi cấp tốc bay vọt đi.
Diệt Chúng Sinh nhìn nội môn Tọa Sơn tông đang xa dần, trong lòng có chút cảm giác khác lạ, đã 5 năm rồi hắn chưa ra khỏi phạm vi thế lực này. Mà chuyến đi này, chắc chắn sẽ gặp không ít hung hiểm, có khi còn có nguy hiểm tới tính mạng, hiện tại hắn cũng chỉ biết tùy cơ ứng biến mà thôi, miễn sao còn sống mà trở về.
Chương 103: Hành trình
“Vυ"t!” Đạo lam quang lóe lên liền diệt sát hai đầu phi cầm kì dị, hai thân thể vừa mất sinh cơ tức thì rơi rụng, cùng với vài cỗ thi thể cự điểu khác lao nhanh xuống phía dưới. Lam quang đảo một vòng liền trở về trong tay một người thanh niên, lúc này hắn cùng với ba thân ảnh khác đang ở trên lưng một đầu phi cầm to lớn.
Phong Bằng Sí hai cánh tiếp tục vỗ mạnh, như một luồng gió lớn phóng nhanh trên bầu trời cao. A Diệt thu lại Trường Băng kiếm vào trong giới chỉ, rồi ngồi xuống xếp bằng, khôi phục nguyên lực, ba người khác vẫn đang ngồi im bất động tại mỗi góc cách xa nhau, không ai nói một lời.
Nhóm bọn họ đã bay được hơn một ngày, trên đường phi hành bị rất nhiều ma thú phi cầm tấn công, nên bốn người quyết định thay phiên nhau dẹp đường. Cứ mỗi người duy trì trạng thái sẵn sàng chiến đấu trong vòng hai canh giờ, hết thời gian sẽ tới lượt người khác, thay phiên liên tục, hiện nay đang trong thời gian họ Diệt hộ pháp.
Mới ngồi còn chưa kịp ấm mông, thần niệm dò xét lại phát hiện ra một đàn phi cầm đang bay về hướng này. A Diệt thở hắt ra một hơi, sau đó chậm rãi đứng dậy, Trường Băng kiếm và Lục Đằng kiếm tức thì xuất hiện, theo chỉ huy của hắn, bắn đi đâm chém mấy đầu súc sinh kia.
Phong Bằng Sí bay cách mặt đất không quá cao cũng không quá thấp, hơn nữa mỗi khi tới một vùng tụ tập nhiều ma thú, đều bay đường vòng. Vậy nên những phi cầm phát hiện hành tung của bọn họ mà lao tới tấn công, phần lớn là ma thú nhất giai, số ít là nhị giai, còn tam giai rất hiếm khi bắt gặp.
Đột nhiên hai thanh phi kiếm của A Diệt, sau khi diệt sát được vài đầu phi cầm thì bị đánh bật trở lại, khiến hắn kinh ngạc mà tăng cường thần niệm dò xét. Chỉ thấy phía sau cùng đám phi cầm kia, có một cự điểu thể hình to lớn hơn hẳn, khí tức tỏa ra cũng mãnh liệt hơn.
“Ma thú tam giai thông thường, ngang với Luyện Nguyên cảnh tầng 8! Chuyến này khó rồi đây.” Sắc mặt họ Diệt trầm xuống, bổ sung thêm nguyên lực lên hai thanh phi kiếm, đồng thời trong tay xuất hiện chiến đao, chuẩn bị toàn lực xuất thủ.
Đột nhiên từ phía sau hắn có một luồng thanh quang xẹt qua, là một thanh phi kiếm kéo theo hàn khí đáng sợ. Chỉ sau vài nhịp thở, toàn bộ số phi cầm còn lại đều hóa thành băng điêu rồi rơi rụng, ngay cả đầu cự điểu tam giai cũng không ngoại lệ.
A Diệt biết người vừa ra tay là ai, sau khi cơn khϊếp sợ qua đi, liền xoay người lại, cúi đầu xuống, tay ôm quyền nói: “Đa tạ Liễu sư tỷ đã tương trợ.”
“Cũng chỉ là vì lợi ích chung của cả đoàn mà thôi, giờ tới phiên ta hộ pháp rồi, sư đệ mau nghỉ ngơi khôi phục nguyên lực đi.” Hờ hững thanh âm nhẹ nhàng vang lên, sau đó thiếu nữ đi lên phía trước nhất, khoanh tay đứng im bất động, mắt phượng nhắm lại, một luồng thần niệm cường đại tỏa ra khắp bốn phương tám hướng.
Đặt mông ngồi xuống, A Diệt nhắm mắt đàm tọa, không để ý hết thảy những chuyện khác nữa, bất động ngồi một góc. Cứ thế, bọn họ cưỡi chim bay một mạch liền mấy canh giờ, đến khi đầu Phong Bằng cần phục hồi sức lực, bổ sung nguyên lực tiêu hao, thì mới tạm thời dừng lại.
Trải qua ba ngày phi hành, bọn họ cũng tới phạm vi những vùng hoang vắng, không còn phồn hoa như những địa thành vùng trong nữa. Khi tới địa thành Hồng Mông, bọn họ quyết định đáp xuống trong Hồng thành, thành trì trung tâm của cả vùng đất rộng lớn này.
Liễu Băng Nghi để đầu Phong Bằng nghỉ ngơi trong khu rừng, cách Hồng thành không xa, sau đó nhóm bọn họ ngự khí bay nhanh vào trong thành, tìm tới nguyên sĩ đang tọa chấn tại tòa thành này.
Hồng Mông và Bình Thiên là hai địa thành nằm sát nhau, đi thẳng qua phía bắc vùng Hồng Mông này, sẽ tới được biên giới phía nam của địa thành Bình Thiên, cũng chính là nơi nghi ngờ có bảo tàng cổ xuất thế. Trước hết bọn họ muốn nghỉ ngơi dưỡng sức tại nơi đây, sau nhiều ngày đi đường mệt mỏi, tiện thể thăm dò tin tức từ miệng nguyên sĩ tại vùng này.
“Mẫu thân ơi, thượng nhân kìa!”
“Ách! Nhiều nguyên sĩ quá, họ xuất hiện từ đâu vậy?”
“Người mà có thể bay lượn trên bầu trời! Bọn họ là thần linh sao?”
Dân chúng trong thành khi trông thấy bốn thân ảnh ngự khí bay ngang qua bầu trời, từ ngoài cổng thành thẳng hướng tới phủ thành chủ tại trung tâm, đều kinh ngạc không thôi, trợn mắt lên muốn nhìn cho kĩ bốn thượng vị nhân kia. Người lớn tỏ ra kính sợ, nhiều người còn trực tiếp quỳ xuống vái lạy, đám hài đồng thì hưng phấn dõi theo, mong muốn một ngày nào đó có thể trở thành tồn tại giống như bọn họ.
Tại những vùng địa thành hoang vắng, nằm ở rìa ngoài Phần Quốc, như Hồng Mông này hay Khởi Hoang quê hương A Diệt, nguyên sĩ cực kì hiếm, vì vậy dân chúng mỗi khi trông thấy nguyên sĩ đều như con kiến nhìn thấy thần linh vậy.
Trông thấy biểu cảm của dân chúng dưới thành, A Diệt chỉ biết cảm thán trong lòng, hắn không làm ra bộ dáng cao thượng như đồng bạn bên cạnh. Nhìn những đứa trẻ với đôi mắt ngập tràn ước mơ kia, hắn chỉ mong sau này bọn chúng có một cuộc sống bình yên tại trốn hồng trần, đừng có bước lên con đường đầy rẫy hung hiểm cùng máu tanh này.
Sau một tuần trà thì nhóm bọn họ đã bay tới trước phủ thành chủ, mà như thể đã nhận ra được sự hiện diện của bọn họ trong thành, nên hiện giờ trước cửa gia phủ đã có rất nhiều người đón tiếp, dùng nghi lễ trang trọng nhất đón chào bốn người họ.
Một lão già đã ngoài 60, tuy đầu đã bạc nhưng trông vẫn rất có khí thế, mặc trường bào tử kim sa hoa, khi thấy bốn thân ảnh trẻ tuổi đáp xuống tại phía trước, liền tươi cười đi lên tiếp đón: “Cơn gió xuân nào đưa rồng ghé tới nhà tôm thế này, chào mừng bốn vị tiên sinh đã đại xá quang lâm tới tệ phủ của tại hạ. Tại hạ là Cơ Vận, nguyên sĩ tọa chấn nơi đây.”
Nhìn bốn nguyên sĩ trẻ tuổi trước mắt, chưa cần nói đến thân phận dọa người của bọn họ, chỉ cần tu vi của mỗi người đã khiến lão phải dùng đại lễ để đối đãi rồi.
Trông lão già đang mỉm cười trước mắt, lộ rõ ra bộ dáng muốn lấy lòng, cả bốn người đều khẽ cười gật đầu cho có lệ. Lão ta có tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 6, nghe nói là nguyên sĩ mạnh nhất trên toàn bộ vùng địa thành Hồng Mông này rồi.
Ngữ khí đạm bạc, thiếu nữ họ Liễu sắc mặt lạnh nhạt phân phó: “Chúng ta ghé tới đây cũng không có nhiều việc, chỉ có chút chuyện muộn hỏi mà thôi, tốt nhất nên đến nơi nào đó như đại sảnh nghị sự để nói.”
“Vâng, vậy để hạ nhân phái người đi chuẩn bị chỗ nghị sự cho các vị thượng nhân.” Một trung niên nhân liền vội vàng lên tiếng, ông ta chính là thành chủ của Hồng thành này, một phàm nhân. Nhìn thân hình lực lưỡng chắc hẳn trong phàm trần cũng là một cao thủ võ lâm, nhưng trong mắt nguyên sĩ thì vẫn chỉ là sâu kiến mà thôi.
Trung niên thành chủ vội vã sai các hạ nhân đi lau chùi đại điện, và chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn. Còn lão già họ Cơ thì mỉm cười mời nhóm bọn họ đi vào bên trong gia phủ, sau đó dẫn đường đi một mạch tới nghị sự điện trong phủ.
Trên đường đi, rất nhiều tộc nhân của thành chủ trông thấy bốn vị khách quý này, đám con cháu của thành chủ, đặc biệt là nam nhân, đều bị dung mạo khuynh quốc khuynh thành của thiếu nữ họ Liễu gây mê mang, cũng may bọn chúng không có hành động gì ngu dại, nếu không lại rụng đầu lúc nào không hay.
Nửa nén nhang sau bên trong nghị sự điện, lão già Cơ Vận, cùng với nhóm A Diệt đã ngồi tại đây, mỗi người đều có một bàn bày biện đầy cao lương mỹ vị trước mặt. Trong đại sảnh khá rộng chỉ có năm người họ ngồi, và vài thị nữ đứng chờ rót trà tại phía sau, thành chủ cũng không có tư cách ngồi trong nơi này, vì đây là cuộc nói chuyện giữa các nguyên sĩ.
Cha của lão họ Cơ này năm xưa là đệ tử ngoại môn Tọa Sơn tông, nên gọi là còn chút liên quan sâu xa, vì vậy nhóm bọn họ mới quyết định tới nơi này để hỏi thăm tin tức. Dù sao tại vùng địa thành Bình Thiên thì thế lực Tọa Sơn tông đã không với tay đến, có rất ít quan hệ ở nơi đó, chưa kể hiện giờ chắc hẳn nơi đó ngư long hỗn tạp, khó có thể ngồi thoải mái như tại nơi này.
Trông trường bào sa hoa khoác trên người lão già, tay và cổ còn đeo không ít trang sức vàng bạc đá quý, A Diệt cảm thấy sướиɠ thay cho cuộc sống hưởng thụ suốt ngày, của mấy nguyên sĩ như thế này.
Ở đâu cũng có những người như thế, tư chất không cao, cố gắng chín trâu mười hai hổ, năm phần nỗ lực năm phần may mắn, cuối cùng thành công trở thành nguyên sĩ. Từ đó liền bỏ bê tu hành, tới những vùng địa thành hẻo lánh, tọa chấn tại một thành trấn bất kì, sống nhờ vào sự cung phụng của phàm nhân, hưởng thụ cuộc sống sung sướиɠ.
Rất nhiều tán tu tuy từ đầu cố gắng tu hành không ngừng, nhưng thành quả đạt được không như mong muốn, tài nguyên kiếm được có hạn, liền nản lòng thoái chí. Sau khi được trải nghiệm cảm giác hưởng thụ trong trần thế, nội tâm lung lay, liền sa đọa, nhưng cũng chẳng thể trách họ được, vì con đường này thực sự rất khó có thể đi đến cuối cùng.
Thiếu nữ phong hoa tuyệt đại không hề để ý tới vô số món ăn trước mặt, ánh mặt đạm bạc lành lạnh hướng tới lão già tại chủ vị, chậm rãi thanh âm: “Nói vào chuyện chính luôn, ta chỉ muốn hỏi nguyên hữu tin tức về bảo tàng mới xuất hiện tại biên giới Bình Thiên địa thành, nằm tiếp giáp nơi này.”
“..Nếu biết bất cứ thông tin hữu ích nào, nguyên hữu đừng ngần ngại mà hãy nói hết ra, nếu thực sự hữu dụng, các hạ cũng không phải mất không công đâu!”
Chương 104: Bảo tàng Lệ Lập
“Lệ Lập, một tên cướp nổi danh trong giới tu hành tại các vùng địa thành tây nam, vào khoảng vài trăm năm trước. Hắn cướp bóc khắp nơi, từ nguyên sĩ cho tới phàm nhân giàu có, kể cả những kẻ có thân phận cao hắn cũng không hề kiêng kị, chỉ cần trong phạm vi hoạt động của hắn thì hắn sẽ ra tay cướp đoạt của cải.
Tên đó tu luyện công pháp chuyên về ẩn thuật cùng chạy trốn, nên khi có các vị tiền bối thực lực cao cường tới tìm hắn, hắn đều năm lần bảy lượt đào thoát thành công. Cứ thế sau mấy trăm năm, hắn đã kiếm được số lượng tài sản kinh thế, được hắn chia nhỏ ra rồi giấu tại rất nhiều nơi khác nhau.
Từ khi Lệ Lập hết thọ nguyên mà từ trần, người ta mới chỉ tìm thấy hai nơi chứa của cải bất chính của hắn mà thôi, vẫn còn rất nhiều nơi khác chưa tìm kiếm ra. Những nơi gã ta cất giấu bảo vật, đặc biệt là nơi cất chứa những thứ chân quý nhất, được hắn bố trí rất nhiều thủ đoạn che giấu, người ngoài khó mà tìm thấy được.
Bảo tàng lần này xuất thế tại biên giới phía nam Bình Thiên địa thành, trên một khu vực hoang vu hẻo lánh, có hơn tám phần nắm chắc là nơi cất chứa bảo vật của Lệ Lập năm xưa, hơn nữa là một trong những nơi cất chứa những bảo vật chân quý nhất của gã ta!
Cấm chế mà năm xưa trước khi chết, gã Lệ Lập bố trí tại nơi kia, đến nay có vẻ đã hư hại năng nề, xuống cấp trầm trọng, vậy nên mới khiến nơi đó bị bại lộ ra ánh sáng, theo như người ta nói là bảo tàng xuất thế. Đó là toàn bộ những gì tại hạ biết về bảo tàng Lệ Lập sắp xuất thế trong mấy ngày gần đây.”
Kể xong cố sự này, kim bào lão già không nhịn được phải uống sạch tách trà trong tay, đặt chén trà xuống, mới cảm thấy cổ họng khô khốc đã tươi tắn hơn. Còn bốn người trẻ tuổi vẫn đang ngồi trầm ngâm, trong đầu tiêu hóa thông tin vừa nghe từ miệng lão già họ Cơ này.
“Không ngờ bảo tàng nghe đồn sắp xuất thế, chính là quỹ đen của Lệ Lập, tên trộm cực kì nổi danh năm xưa. Lần này đích thị là một chuyến đi không tệ rồi...” Lâm Liên cảm thán, có vẻ như dựa vào lời kể của lão già, cô đã nhớ lại nhiều câu chuyện từng được nghe trưởng bối kể lại.
Thiếu nữ họ Liễu lạnh nhạt lên tiếng: “Các hạ có thứ gì chứng minh những lời bản thân vừa kể ra là sự thật không?”
Kim bào lão già liền thành thật đáp: “Bảo tàng đầu tiên của Lệ Lập được phát hiện tại vùng địa thành này, tuy hiện nay đã bị vét sạch bảo vật bên trong nhưng trận pháp tàn khuyết bên ngoài vẫn còn, dường như nó còn có chút cảm ứng với các trận pháp đồng dạng khác, nên mỗi khi có bảo tàng khác của Lệ Lập xuất thế, trận pháp nơi đó đều nổi lên dị động.
Nửa tháng trước, khi trận pháp tàn khuyết tại bảo tàng đầu tiên có dị động, thì cũng là lúc người ta phát hiện ra một bảo tàng sắp xuất thế. Hơn nữa có một bằng hữu của ta đã đến nơi đó nhìn qua, kể lại rằng tầng kết giới bên ngoài bảo tàng sắp xuất thế kia, giống tới chín phần với pháp trận ở bảo tàng đầu tiên!”
Chân mày khẽ chau, Cao Minh nghi hoặc hỏi: “Điều các hạ vừa nói rất hợp lý, nhưng có một chuyện khó hiểu là: Nếu pháp trận tại mỗi bảo tàng đều có chút liên hệ với những nơi khác, thì sao không có vị cao nhân tiền bối nào dựa vào pháp trận tàn khuyết ở bảo tàng đầu tiên, để tìm tung tích những nơi còn lại?”
“Không phải tại hạ đã nói rồi sao? Chỉ khi cấm chế hư hại một lượng nhất định, khiến chỗ bảo tàng đó hiển lộ ra với ngoại giới, thì pháp trận tàn khuyết tại bảo tàng đầu tiên mới bắt được cảm ứng mà nổi lên dị động.” Lão già cố giải thích, sợ đám tiểu tử khó chiều này không hiểu.
“Ồ, là vừa rồi tại hạ suy nghĩ chưa thông, đa tạ nguyên hữu đã giải thích.” Cao Minh có chút xấu hổ, chắp tay cảm ơn lão già, sau đó cầm đũa gắp chút đồ ăn, muốn che đi bộ dáng quẫn bách.
“Xin hỏi Cơ nguyên hữu là vị trí bảo tàng đầu tiên của Lệ Lập xuất thế, có ở gần nơi này không? Nếu đường gần thì chúng ta có thể tới đó xem xét qua một chuyến.” A Diệt chắp tay, sau đó ôn tồn hỏi.
Thấy thanh niên này không có chút bộ dáng cao ngạo nào, dùng ngữ khí bình đẳng để hỏi chuyện mình, kim bào lão già có chút hảo cảm liền mỉm cười đáp, không chút giấu diếm: “Nơi đó cách đây chừng 50 dặm đi về hướng tây, nếu các vị tiên sinh muốn đi tới đó xem thử, thì tại hạ có thể cung cấp cho bản đồ chỉ đường.”
Đúng lúc này, người đội trưởng lên tiếng: “Năm mươi dặm cũng không quá xa, vậy làm phiền Cơ nguyên hữu rồi.”
“Haha không có gì đâu, được hỗ trợ cho các vị tiên sinh Tọa Sơn tông, Cơ mỗ rất vui mừng là đằng khác.” Nói rồi lão phất tay, một tấm bản đồ mới toanh bay đến phía Băng Nghi, nàng ta cũng không khách sáo mà một tay bắt lấy, sau đó liền mở ra xem thử.
Chỉ thấy bản đồ rất chi tiết, xem ra lão già Cơ Vận đã lường trước được tình huống này, họ Liễu gấp lại bản đồ rồi cất đi, sau đó nói: “Chính sự coi như đã nói xong, giờ mọi người cứ tự nhiên dùng bữa đi, sau đó làm phiền Cơ nguyên hữu chuẩn bị phòng cho bốn người bọn ta nghỉ ngơi, chiều nay sẽ lập tức xuất phát tới nơi bảo tàng Lệ Lập đầu tiên xuất thế đó!”
“Haha, ta đã căn dặn đám hạ nhân chuẩn bị bốn gian phòng thượng hạng nhất cho các vị tiên sinh đây rồi, giờ nếu đã xong chính sự thì mọi người hãy nhấm nháp thử chút đặc sản tại nơi đây đi nào, nhân tiện chỉ điểm cho tại hạ chút ít trên phương diện tu hành.” Kim bào lão già vui vẻ cười nói, sau đó cầm ly rượu lên.
Bốn người tuổi trẻ cũng nâng ly rượu lên, Cao Minh nói: “Chúng ta đều thuộc Luyện Nguyên cảnh, đâu dám nói là chỉ điểm chứ, phải là cùng nhau trao đổi tâm đắc tu luyện mới đúng.”
“Haha, vậy Cơ mỗ xin rửa tai lắng nghe.”
............
Đầu giờ chiều, thân ảnh Phong Bằng đã bắn đi như rạch ngang bầu trời, phá tan nhiều đám mây. Trên lưng nó, bốn người đang đứng quan sát phía dưới. Lúc này nữ tử Lâm Liên tò mò, lên tiếng hỏi đội trưởng: “Liễu sư tỷ, ban nãy khi chúng ta chuẩn bị rời đi, tỷ đã đưa cho lão già họ Cơ đó thứ gì mà khiến lão vui mừng như trẻ ra mấy tuổi vậy?”
Hai nam nhân khác cũng tò mò mà vểnh tai nghe ngóng, vì lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, Liễu Băng Nghi đã tiện tay đưa cho kim bào lão già một hộp ngọc, nói là để bồi lễ vì đã đến phủ đệ làm phiền hắn.
“Chỉ là chút đan dược phụ trợ tu luyện thôi, trong nội môn có bán tràn lan với giá rẻ, nhưng những thứ đó bên ngoài có nhiều tiền cũng khó mua nổi.” Hờ hững thanh âm trả lời, sau đó nàng ta tiếp tục trầm lặng mà thả thần niệm dò xét khắp mọi nơi.
Nghe vậy, Cao Minh định mở miệng khen gì đó, thì đột nhiên Băng Nghi ra lệnh cho cự điểu hạ cánh, tiện thể mở miệng nhắc nhở: “Có một nhóm người ở phía trước, tu vi cũng không kém đâu, mọi người thu lại thần niệm cùng khí tức lại, đừng để bị phát hiện!”
Vừa nhảy xuống khỏi lưng cự điểu, ba người phía trước đang nhanh chóng thu lại khí tức, như cảm thấy gì đó khác lạ, liền không hẹn mà cùng nhìn lại tới người thanh niên đứng sau cùng. Chỉ thấy trên thân A Diệt lúc này không có chút nguyên lực hay khí tức nào phát tán ra, như thể là một người phàm vậy.
“Đây là liễm khí phù.” Thấy ánh mắt khác lạ của đồng bạn, hắn liền chỉ tay lên tấm phù đang dán trước ngực, sau đó nạp giới lóe sáng lấy ra thêm ba tấm nữa, đưa cho mỗi người một tấm.
Bốn thân ảnh di chuyển linh hoạt, tiếp cận dần vùng bảo tàng Lệ Lập đầu tiên xuất thế năm xưa, hiện nay chỉ còn là một khu phế tích. Họ Diệt đi sau cùng nhóm người, tiện thể chú ý phía sau, vừa đi hắn vừa nghĩ thầm:
“Mấy người này chưa làm việc gì lén lút bao giờ hay sao, mà đến cả phù lục thông dụng như liễm khí phù cũng không biết vậy? Sao ta cứ có cảm giác chung đội với ba người này rất không ổn nhỉ?”
Đặt tay xuống mặt đất, nhắm mắt lại, cảm nhận trong chốc lát, nữ tử họ Lâm nói: “Phía trước gần một dặm đúng thật có một nhóm chừng bảy người, vì xa quá nên sư muội chưa nắm rõ được tu vi, hiện tại bọn chúng như đang tìm kiếm thứ gì đó tại vùng ngoài của phế tích.”
Sau đó cô ta dựa vào trình độ địa văn của mình mà tìm ra một lối đi dưới lòng đất, tiến tới gần vùng phế tích hơn, tránh để bảy tên kia phát hiện ra. Nhưng mọi chuyện không dễ dàng như thế, ngay khi còn cách đám người trên mặt đất chừng ba mươi trượng, liền có một tiếng quát vang vọng xuống!
“Kẻ nào dám lén la lén lút rình trộm, mau ra đây cho ta!”
Theo tiếng nói đó là một luồng công kích uy mãnh dáng xuống, khiến đất đá trong đường hầm lung lay đổ sập. Lâm Liên tức thì kết ấn, thôi động một đường thổ mạch đưa bọn họ an toàn ngoi lên mặt đất, thoát khỏi một đòn oanh kích khó đối phó.
Vừa thấy ánh nắng mặt trời, cả bốn người đều phóng vọt lên, đáp xuống trên một cột đá lớn, hướng ánh mắt tới đám người phía trước. Chỉ thấy nhóm người kia đúng thật có bảy tên, một gã trung niên có vẻ như là kẻ cầm đầu, sáu người còn lại bộ dáng chừng từ hai mấy đến ba mấy tuổi, tất cả đều là nam nhân.
Nhìn thấy y phục trên thân nhóm bốn người trẻ tuổi vừa xuất hiện, gã trung niên liền kinh ngạc thốt lên: “Các ngươi là đệ tử Tọa Sơn tông!”
Nghe lời trung niên nhân vừa nói, nhóm A Diệt cũng không có vẻ ngoài ý muốn gì, cả nhóm đều đang mặc đồng phục, mà Tọa Sơn tông rất nổi danh nên hầu như nguyên sĩ nào nhìn qua y phục cũng sẽ nhận ra. Dù sao chuyến này bọn họ thi hành nhiệm vụ cho tông môn, mà cũng không có yêu cầu phải thực hiện trong âm thầm, nên bọn họ không hề che giấu thân phận.
Nhìn trước ngực áo bào cả bảy tên phía đối diện đều đeo một tấm huy hiệu kì dị, ba người phía này không nhận ra huy hiệu đó đại biểu cho thế lực nào, nhưng Liễu Băng Nghi lại cả kinh lên tiếng: “Các ngươi là tay chân của Ảo Ma tông, tại sao lại có mặt ở đây?”
Chương 105: Chiến với tà sĩ
Phần Quốc và Tà Quốc là hai Quốc gia hàng xóm, có phần lớn lãnh thổ nằm kề xát nhau. Nhưng hai Quốc gia này khác biệt văn hóa cùng đường lối tu hành, không chung tiếng nói, luôn mâu thuẫn với đối phương, hai bên vẫn luôn minh tranh ám đấu suốt mấy ngàn năm nay, nhưng vẫn chưa phân thắng bại.
Phần Quốc giống như phần lớn các quốc gia thông thường khác, ghét bỏ ma quỷ đạo, không cho tà phái gây dựng thế lực trong nước mình, kì thị thậm chí căm thù tà sĩ. Tà Quốc thì trái ngược, ủng hộ tà đạo, hơn nữa từ mấy trăm năm đổ lại đây, thế lực ma quỷ chi đạo trong nước họ ngày càng lớn mạnh hơn, ngay cả ba thế lực đỉnh tiêm đều theo tà phái.
Ảo Ma tông, một trong tam đại phái tại Tà Quốc, uy danh cùng lực lượng của bọn chúng không thua kém gì Tọa Sơn tông tại Phần Quốc này, có thể coi là một trong ba nhà đỉnh tiêm trên một quốc gia.
“Có thể nhận biết ra thân phận của bọn ta, xem ra tiểu thí hài ngươi là đệ tử tầng hạch tâm trong Tọa Sơn tông nhỉ? Lần này xem ra kiếm được con cá lớn rồi đây.” Hắc bào trung niên cười hắc hắc nói, bộ dáng không hề để bốn người trước mặt vào trong mắt.
Sáu kẻ cấp dưới đều cười hùa theo, tên nào cũng dùng ánh mắt chứa đầy ham muốn, du͙© vọиɠ, không chút kiêng kị mà quét qua quét lại trên thân thể mềm mại của thiếu nữ họ Liễu kia. Cảm nhận được những ánh nhìn kinh tởm đó, lạnh nhạt thiếu nữ vẫn không chút biến sắc, thấp giọng phân phó cho ba đồng bạn bên cạnh.
“Lần này không tránh khỏi một trận chiến rồi, tên cầm đầu bên đó khá quỷ dị, ta phải mất không ít thời gian để đối phó, sáu tên còn lại ba vị cố xử lí nhé.”
Ba người nghe vậy đều gật đầu đồng ý, trung niên nhân cầm đầu bên kia, có tu vi Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong, hơn nữa dường như gã không phải loại thông thường, tạo cho bọn họ cảm giác áp lực nhàn nhạt, có lẽ gã ta còn mạnh gấp hai đến ba lần đồng giai. Mà sáu kẻ dưới trướng gã chỉ có tu vi tầng 6 và 7 mà thôi, ba người liên thủ hoàn toàn có thể đối phó.
Đám người ngoại môn Ảo Ma tông bắt đầu chậm rãi đi đến gần bọn họ, mục tiêu đã khóa chặt, cho dù bốn thanh thiếu niên kia có bỏ chạy thì chúng vẫn có thể truy theo. Bọn chúng không thể để hành tung của bản thân bại lộ dễ dàng được, mà nhóm A Diệt chỉ có bốn người nên chúng cũng không kiêng kị lắm.
Lúc này hắc bào trung niên nhắm thẳng tới thiếu nữ họ Liễu: “Thời điểm này, đáng lẽ tất cả nguyên sĩ tại lân cận đều tới khu vực bảo tàng sắp xuất thế hết rồi, nên bọn ta mới không che giấu kĩ càng hành tung, mới để đám tiểu hài các ngươi phát hiện. Giờ các ngươi muốn trách thì hãy trách bản thân nhiều chuyện, tới rình mò tại vùng phế tích này.”
“Ngươi nói như thể bản thân đã nắm chắc xơi được bọn ta vậy.” Họ Liễu như cười như không đáp, không chút kiêng kị đối phương.
Hắc bào trung niên cười lạnh, ánh mắt bất thiện tràn ra đầy sát khí: “Tuổi trẻ mà đã đạt tới tu vi tầng 9 quả là thiên tài, nhưng như vậy đối với ta vẫn chẳng là gì đâu. Biết điều thì hãy bảo đám đồng bạn đầu hàng đi, sau đó ngươi hãy theo hầu hạ các gia gia đây, như vậy mới hi vọng giữ được đường sinh cơ. Nếu còn cứng đầu, ta cũng không ngại phải vùi hoa dập liễu đâu!”
“Ghê tởm, tốt nhất tất cả các ngươi nên chết đi, đừng thở nữa làm bẩn thế gian.” Lạnh lẽo thanh âm vừa dứt lời, thân ảnh quyến rũ của thiếu nữ đã không còn ở chỗ cũ. Nhìn tới phía trước mới thấy nàng ta đã đang giao thủ với hắc bào trung niên rồi, hàn khí tuôn trào ra khắp ngoại giới.
“Xông lên, gϊếŧ hai tên tiểu tử, chỉ để lại ả đàn bà kia thôi.”
“Hắc hắc, nha đầu thơm ngon nhất chắc chắn lão đại sẽ hưởng thụ trước, chúng ta hãy bắt ả đàn bà còn lại để dùng tạm vậy.”
Sáu tên đàn ông hung hăng, ngôn ngữ thô tục, ánh mắt lang sói nhắm thẳng tới nữ tử Lâm Liên. Thấy vậy họ Cao lên tiếng: “Ta sẽ lên tuyến đầu đối chọi với bọn chúng, hai vị hãy tránh tại phía sau hỗ trợ nhé.”
“Hiểu rồi, Cao sư huynh.” Cả A Diệt và Lâm Liên đều gật đầu đồng ý, nhất là họ Lâm, lúc này ánh mắt cô ta vừa sợ vừa giận trước lời nói thô tục của đám nam nhân kia, khi hướng tới mình.
Cao Minh bộc phát nguyên lực Luyện Nguyên cảnh tầng 8, lao nhanh lên phía trước, tính đối đầu trực tiếp với ba kẻ tầng 6, và ba kẻ tầng 7 trước mặt. Trong hai lòng bàn tay đều xuất hiện vài tấm phù lục, sau đó vung ra bắt đầu thôi động: “Cho các ngươi thấy sức mạnh thực sự của phù bảo sư.”
Những tấm phù được tung ra, hóa thành vô số sợi xích rắn chắc đan chéo qua với nhau, vây công kẻ địch lại, đồng thời vô số phù bạo bắn tới, phát nổ liên tục. Cùng lúc đó, những món bảo cụ tầm xa bên phe đối diện cũng lao về hướng này, họ Cao không hề hoảng mà bình tĩnh phất tay, thôi động rất nhiều phù lục bay quanh người, bảo hộ đến một giọt nước không lọt.
A Diệt cùng Lâm Liên đã nhảy qua hai bên trái phải đám kẻ địch đang bị vây lại kia, toàn lực thúc dục phi kiếm tấn công bọn chúng. Những tiếng quát lớn vang lên, mấy tên đó người thì thi triển ra nguyên thuật, người thì tung ra nguyên phù, nhanh chóng phá vây. Sau màn công kích bất ngờ này, kẻ địch chỉ có vài tên bị thương, chưa một ai bỏ mạng cả.
“Vυ"t!” Một thân ảnh lao nhanh về phía họ Diệt, lộ ra một gã cao gầy trong tay cầm thanh đoản mâu, ngay khi tới gần hắn đã hung hăng đâm tới liên tục. Chiến đao trong tay A Diệt múa may như vân động, ảo ảnh hoa lá phát tán ra gây nhiễu loạn tầm mắt đối phương, đồng thời hai đạo quang mang lục lam bắn tới.
Phía bên kia, thân ảnh nữ tử linh hoạt tránh né, rồi đảo hướng đạp đất chạy rất nhanh, dụ mấy tên phía sau lại một điểm đã định sẵn, tức thì thi pháp rồi đặt hai tay xuống mặt đất. Thần thông bắn tới, liền có vài tấm phù lục phòng ngự của họ Cao lóe lên, che chắn cho cô ta, Lâm Liên mỉm cười, lẩm bẩm: “Thổ long đất lở.”
Nguyên một khu vực rộng chừng mười trượng đổ sụp, mặt đất hiện lên đạo đạo trận văn, thổ mạch lung lay, đất đá nứt toác, khiến mấy tên đó giật mình cả kinh, vài kẻ nhanh tay kịp lấy ra bảo cụ phi hành. Nhưng dưới lòng thổ nhưỡng, nơi mặt đất lún xuống đó, có hơi nóng bốc lên, tinh mắt có thể trông thấy luồng quang mang đỏ rực phía dưới.
Cách đó không xa, Cao Minh đang thôi động tấm phù cấp Hiển Hóa trong tay, kết ấn một hồi, miệng nhếch lên cười: “Hỏa Nham Luyện Ngục!”
Một cột dung nham nóng bỏng từ phía dưới bạo phát, bắn lên tận trời xanh, bốn gã bên phe đối thủ còn chưa kịp bay ra khỏi phạm vi đất sụp, tức thì bị luồng dung nham bắn lên công kích. Hai tay họ Cao múa may, vô số dung nham như những đầu mãng xà uốn éo, liên tục đâm tới bốn thân ảnh mơ hồ bên trong cột dung nham kia.
Luồng lục quang bắn qua, phá tan lớp nguyên lực hộ thể mà xuyên thủng mi tâm một gã, khiến thân thể vô hồn này lập tức đổ xuống. Thấy đồng bạn đã bị diệt sát, tên còn lại sắc mặt lộ ra sự lo sợ, đề phòng cực độ nhìn tới A Diệt. Tên này chỉ có tu vi tầng 6, vừa rồi khi họ Diệt đang tập trung chiến đấu với đối thủ, thì hắn mới bất ngờ xuất hiện ra tay đánh lén, tiếc là không thành công.
“Ầm ầm!” Cột dung nham bắn lên, giao tranh bên kia có vẻ như còn kịch liệt hơn bên này, thấy thấp thoáng bốn gã đồng bạn bên đó cũng gặp bất trắc, tên này càng sợ hãi hơn, xoay người định bỏ chạy.
“Chạy đi đâu?” A Diệt không buông tha mà chỉ huy hai thanh phi kiếm không ngừng tấn công hắn ta từ xa, khiến hắn phải phân tâm đối phó, không thể bỏ chạy nhanh được. Còn họ Diệt thì vung tay ném ra ba cây trận kỳ, hai tay bắt pháp quyết, khiến ba lá cờ phát ra quang mang, sau đó tụ ba điểm sáng vào nhau.
Hắn chỉ thẳng ngón tay tới phía kẻ địch vừa mới thoát được dây dưa từ hai thanh phi kiếm, đang toàn lực chạy trốn. Điểm sáng tức thì bắn ra một đạo quang mang lục sắc, tốc độ nhanh đến đáng sợ, tức thì đυ.c một lỗ giữa phần trái tim của gã ta, chết không thể chết thêm được nữa.
“Bùm!” Phù bạo đồng loạt phát nổ, phá tan vòng quang tráo phòng ngự của hai kẻ còn sống sót sau khi bị cột dung nham công kích. Nữ tử họ Lâm không hề chậm trễ mà tung ra sát chiêu, hai mũi giáo đá lóe cái đã bắn xuyên qua thân thể hai tên kia, theo đó bị phù bạo đánh nổ tan xác.
Sáu gã đàn ông hung hãn, thô tục, không coi ai ra gì, lúc này thậm chí còn không toàn thây. Nữ tử Lâm Liên như xả được cơn tức, cô cười khẩy khinh thường: “Chỉ là mấy tên ngoại môn của cái tông phái ma không ra ma mà thôi, nghĩ mình là ai chứ, hừ...!”
Ba người họ tập chung lại, nhìn nhau cười gật đầu một cái, không cần buông lời khen ngợi, dù sao đệ tử nội môn trong thế lực đỉnh tiêm, phần lớn đều mạnh hơn các nguyên sĩ đồng giai thông thường. Ba người nhanh chóng phóng tới hướng chiến trường của hai kẻ cầm đầu, lạ thay lúc này phía đó im ắng, không có chút thanh âm của một trận chiến nào.
Khi đến trước lối vào khu phế tích, chỉ thấy gần đó có một thân ảnh thiếu nữ tuyệt diễm đang đứng lẳng lặng, chăm chú thả thần thức dò xét chiếc nạp giới cầm trong tay. Bên cạnh nàng có một tòa băng điêu, mơ hồ nhìn thấy một cỗ thi thể trung niên không lành lặn bên trong.
Bình luận facebook