-
Chương 326-330
Chương 326 Giao dịch ngoài ý muốn
Vũ trưởng lão bất chấp tất cả vung trường kiếm tấn công:
- Tiểu tử xem chiêu, không được nương tay!
Mấy luồng kiếm ảnh ập vào mặt Lục Lâm Thiên.
Kiếm ảnh cắt vỡ hư không, bắn ra kiếm quang sắc bén, không hề nương tay. Kiếm ảnh bao phủ quanh thân Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên nét mặt sa sầm thầm nghĩ:
- Vũ trưởng lão này muốn làm gì?
Lục Lâm Thiên nhanh chóng thụt lùi, kiếm ảnh bao phủ như bóng với hình, che kín không gian. Kiếm khí sắc bén bắn tới.
Vương Minh Nguyệt lộ vẻ mặt khó hiểu, nhưng thấy Vũ trưởng lão không có sát ý thì không ngăn cản. Vương Minh Nguyệt cho rằng Vũ trưởng lão muốn kiểm tra Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên không còn đường lùi, nhát kiếm của Vũ trưởng lão tuy không dốc hết sức nhưng thực lực không yếu.
Lục Lâm Thiên nhướng mày đánh ra thủ ấn:
- Thiên Thủ Liệt Cương Ấn!
Năng lượng thuộc tính thổ hùng dũng trong không khí phô thiên cái địa tuôn ra, tụ tập vào chưởng ấn.
Khí thế của Lục Lâm Thiên trong khoảnh khắc tăng vọt, một chưởng ấn màu vàng đất phóng lên cao, chưởng ấn hóa thành mấy chưởng ấn mơ hô đánh vào kiếm quang.
Vương Minh Nguyệt nhìn Lục Lâm Thiên thi triển Thiên Thủ Liệt Cương Ấn.
- Vũ kỹ hoàng cấp cao giai!
Vương Minh Nguyệt là người biết hàng, sắc mặt ngạc nhiên.
Vù vù vù!
Kiếm quang rậm rạp cắt vỡ không gian kèm theo nhân loại thuộc tính thủy cường đại. Trong ánh mắt ngạc nhiên của Vũ trưởng lão nhìn thuộc tính thủy giao nhau với chưởng ấn của Lục Lâm Thiên.
Kiếm ảnh và chưởng ân va nhau, hai luòng lực lượng đυ.ng chạm. Vang tiếng nổ điếc tai nhức óc trong không gian, kình khí cuồng bạo khuếch tán trên bầu trời.
Bùm bùm bùm!
Lực lượng cuồng bạo tứ tán. Các đệ tử Vân Dương tông vội vàng né tránh, lực lượng hùng dũng ập đến xới mặt đất nứt mấy cái khe. Vương Minh Nguyệt không chịu nổi lùi mấy bước.
Kình khí tán đi, Lục Lâm Thiên không nhúc nhích một ly. Vũ trưởng lão thụt lùi một bước, không phải lão yếu hơn Lục Lâm Thiên mà vì hiện lão chỉ dùng thực lực Vũ Sư ngũ trọng. Đến phút cuối Vũ trưởng lão tăng thêm lực lượng Vũ Sư cửu trọng vào nhưng vẫn yếu thế hơn.
Lục Lâm Thiên hiện là Vũ Sư cửu trọng, thiên phú biếи ŧɦái mạnh hơn Vũ Sư cửu trọng bình thường rất nhiều. Bình thường đẳng cấp Vũ Sư cửu trọng thì cường giả Vũ Phách nhất trọng cũng không đánh lại Lục Lâm Thiên.
Cộng với Lục Lâm Thiên sử dụng Thiên Thủ Liệt Cương Ấn vũ kỹ hoàng cấp cao giai, nếu hắn có sát ý thì Vũ Phách nhị trọng, tam trọng có thể sẽ bị gϊếŧ.
Cho nên Vũ trưởng lão thua là thường.
Vũ trưởng lão tràn đầy kinh khủng nhìn Lục Lâm Thiên, khó tin hỏi:
- Tiểu tử, ngươi là Vũ Sư cửu trọng?
Vương Minh Nguyệt vô cùng ngạc nhiên, xem khí thế Lục Lâm Thiên mới phát ra thì đã đến Vũ Sư cửu trọng. Tuổi cỡ Lục Lâm Thiên mạnh không thua gì các đệ tử thân truyền trong Vân Dương tông.
Lục Lâm Thiên nói:
- Ừm! Vừa mới đột phá không lâu.
Lục Lâm Thiên có suy tính riêng khi lộ ra chút thực lực. Vũ trưởng lão mới ra tay tuy mạnh mẽ nhưng không chứa sát ý, Lục Lâm Thiên cảm giác được điều đó.
Vũ trưởng lão cười phá lên:
- Tốt, tốt, xem ra ta đến thành Vụ Đô không uổng công đi!
Trong nụ cười có chút đắc ý, gian manh.
Vương Minh Nguyệt lại thay đổi sắc mặt:
- Thật sự là Vũ Sư cửu trọng?
Thiên phú như thế đúng là kinh người.
Vũ trưởng lão cười với Lục Lâm Thiên:
- Tiểu tử, ngươi đi với ta, có chuyện muốn bàn với ngươi.
Lục Lâm Thiên thấy rõ ý cười gian trá trong mắt Vũ trưởng lão, có âm mưu.
Cách mấy trăm thước, Vũ trưởng lão cười gian dẫn Lục Lâm Thiên đến chỗ vắng người.
Xác định nhóm người Vương Minh Nguyệt không nghe thấy,
Vũ trưởng lão
hỏi Lục Lâm Thiên:
- Tiểu tử, ta thương lượng chuyện này với ngươi được không?
Lục Lâm Thiên ân cần nói:
- Xin Vũ trưởng lão cứ dặn bảo.
Vũ trưởng lão nhìn thẳng mắt Lục Lâm Thiên:
- Là vầy, khi ngươi đến Vân Dương tông, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng phải bái ta làm sư phụ.
- Bái người làm sư phụ? Vũ trưởng lão, chẳng phải phụ thân của ta là đồ độ của Vũ trưởng lão sao? Nếu ta bái người làm sư thì...
Lục Lâm Thiên rất muốn nói hắn bái Vũ trưởng lão làm sư phụ thì rối bối phận.
Vũ trưởng lão bực bội nói:
- Đừng nhắc đến phụ thân Lục Trung của ngươi, cái thứ bùn nhão. Vân Dương tông chúng ta chưa bao giờ để ý loại chuyện này, ngươi đồng ý là được. Đến Vân Dương tông rồi dù xảy ra chuyện gì cũng phải khăng khăng chỉ bái ta làm sư phụ.
- Cái này...
Vẻ mặt Lục Lâm Thiên đăm chiêu. Vũ trưởng lão là sư huynh của tông chủ Vân Dương tông, nếu Lục Lâm Thiên thành đệ tử của Vũ trưởng lão tức là đệ tử thân truyền. Nếu Lục Lâm Thiên muốn có Phù quang Lược Ảnh, Xích Đồng Vạn Năm sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Vũ trưởng lão thấy Lục Lâm Thiên do dự thì mắt xoe tròn, dụ dỗ:
- Tiểu tử, ngươi còn do dự cái gì? Chỉ cần ngươi đồng ý thì ta sẽ cho ngươi bộ vũ kỹ huyền cấp của Vân Dương tông, Phù quang Lược Ảnh. Nếu ngươi không đồng ý thì ta không tha cho ngươi, ta sẽ tìm cách trục xuất ngươi ra khỏi sơn môn!
Đáy lòng Lục Lâm Thiên run lên khinh thường nói:
- Phù quang Lược Ảnh?
Đây là vật Nam thúc kêu hắn phải lấy được.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
- Vũ trưởng lão, người đang uy hϊếp và dụ dỗ.
Vũ trưởng lão cười gian:
- Bất mãn thì cắn ta đi, tóm lại hôm nay ngươi phải đồng ý.
Lục Lâm Thiên hỏi:
- Vũ trưởng lão nói cho ta Phù quang Lược Ảnh có thật không?
Vũ trưởng lão cam đoan:
- Đương nhiên, chỉ cần ngươi bái ta làm sư phụ thì ta sẽ giao Phù quang Lược Ảnh cho ngươi ngay. Tuy bộ vũ kỹ này chỉ là huyền cấp sơ giai nhưng trong tông dù là đệ tử thân truyền cũng không phải mỗi người đều được tu luyện.
Lục Lâm Thiên hành lễ:
- Đệ tử kính chào sư phụ.
Vũ trưởng lão cười gian:
- Hì hì, tiểu tử ngoan, coi như ngươi biết điều. Đi theo sư phụ đây bảo đảm tốt hơn mấy lão già kia nhiều.
Vũ trưởng lão nhỏ giọng nói:
- Tiểu tử, ngươi tạm thời không thể gọi ta là sư phụ, tuyệt đối không được nói cho ai nghe giao dịch giữa hai chúng ta. Đến Vân Dương tông rồi ngươi tạm thời giả bộ không quen ta, biết chưa?
Lục Lâm Thiên nghi hoặc hỏi:
- Tại sao?
Vũ trưởng lão cười âm hiểm:
- Cái này... Chờ đến Vân Dương tông ngươi sẽ biết, nói đến thì dài dòng, cứ từ từ. Nhớ kỹ, đến Vân Dương tông rồi ngươi làm bộ không quen ta, có ai muốn ngươi bái làm sư phụ tuyệt đối đừng đồng ý, nhớ kỹ giao dịch của chúng ta.
Lục Lâm Thiên khó hiểu đáp:
- Đệ tử biết rồi.
Lục Lâm Thiên hoang mang không hiểu gì.
Phía xa, Vương Minh Nguyệt lớn tiếng nói với đám đông vây kín đường:
- Các vị, không có chuyện gì rồi, giải tán đi. Cửu Đầu Yêu Giao đã bị trưởng lão trong Vân Dương tông ta đuổi đi.
Sóng gió Cửu Đầu Yêu Giao gây chấn động toàn thành Vụ Đô.
Trong thành Vụ Đô, Vương Minh Nguyệt dẫn Lục Lâm Thiên đi qua mấy con đường lắt léo đến trước một đình viện. Trong đại sảnh, Vương Minh Nguyệt, Vũ trưởng lão, mấy chấp sự thành Vụ Đô đang ngồi. Các đệ tử Vân Dương tông đặt thức ăn vặt trái cây trước mặt mọi người.
Vương Minh Nguyệt hỏi Lục Lâm Thiên:
- Thiếu Du hiền điệt định khi nào trở về Vân Dương tông? Thiếu Du hiền điệt đại nạn không chết, vẫn còn là đệ tử Vân Dương tông.
Chương 327 Trong Vân Dương tông (1)
Lục Lâm Thiên đáp:
- Vương trưởng lão, ta định về trấn Thanh Vân trước. Mẫu thân của ta biết ta chết sẽ rất buồn, nên ta định đi về xem mẫu thân thế nào.
Lục Lâm Thiên quyết định phải cho mẫu thân biết hắn còn sống.
Vương Minh Nguyệt nói:
- Thế thì không cần, ta phái người đi Lục gia thông báo một tiếng ngươi bình yên trở lại Vân Dương tông là được. Ngươi hãy về Vân Dương tông ngay đi, đã chậm trễ một năm rưỡi, bỏ lỡ tuyển chọn đệ tử thân truyền đợt trước, một năm rưỡi sau còn một lần cơ hội, ngươi đừng bỏ qua.
Vũ trưởng lão xen vào:
- Không phải một năm rưỡi, lần này sớm hơn nửa năm, tức là một năm sau. Bởi vì sau một năm rưỡi là lúc tam tông tứ môn tỷ thí, nên sàn chọn đệ tử thân truyền tổ chức sớm hơn nửa năm.
Lục Lâm Thiên ngạc nhiên:
- Cái này...
Lục Lâm Thiên nghe Vũ trưởng lão truyền âm:
- Tiểu tử, ngươi làm đệ tử thân truyền là chắc chắn, đồ đệ của ta tất nhiên là đệ tử thân truyền. Nhưng phải làm bộ dáng với bên ngoài, ngươi về trước đi. Về chọn đệ tử thân truyền thì ngươi đi cho có là được, ngươi có mục tiêu còn cao hơn.
Lục Lâm Thiên nói với Vương Minh Nguyệt:
- Vậy xin làm phiền Vương trưởng lão, đệ tử trực tiếp đi Vân Dương tông ngay.
Vương Minh Nguyệt cung kính hỏi Vũ trưởng lão:
- Vũ trưởng lão cũng sắp về Vân Dương tông đúng không? Hay ta đi chung?
Vũ trưởng lão nói:
- Ta còn bận công chuyện, để một mình hắn về trước đi. Dọc đường toàn là địa bàn Vân Dương tông ta, sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Lục Lâm Thiên nói:
- Một mình đệ tử đi Vân Dương tông là được, chắc không có nguy hiểm gì.
Lục Lâm Thiên hiểu ý nháy mắt với Vũ trưởng lão, bây giờ hai người cố gắng giả bộ như người xa lạ, không biết lão có ý đồ gì.
Mọi người hỏi han, Lục Lâm Thiên kể lại chuyện sau khi rơi xuống vách núi. Tất nhiên toàn là xạo, Lục Lâm Thiên chỉ bảo vô tình chộp trúng một sợi dây leo rồi bò lên vách núi, vô tình theo một dong binh đoàn đến Cổ vực, khó khăn lắm mới trở về.
Mọi người nghe Lục Lâm Thiên kể, rất là ngạc nhiên. Đúng là không dễ dàng, không ai nghi ngờ lời Lục Lâm Thiên nói dối cả.
Vương Minh Nguyệt, Vũ trưởng lão cho Lục Lâm Thiên biết đại khái tình huống đám người Lục Vô Song. Một năm rưỡi trước Lục Vô Song đệ tử thân truyền Vân Dương tông, Tần Thiên Hạo, Lục Thiếu Hổ, Độc Cô Băng Lan, Dương Diệu đều thành đệ tử thân truyền. Trấn Thanh Vân nở mặt nở mày.
Ngày hôm sau, Lục Lâm Thiên không ở lại thành Vụ Đô lâu hơn, sáng sớm đã lên đường đi Vân Dương tông. Vũ trưởng lão tiếp tục ở lại thành Vụ Đô. Lúc Lục Lâm Thiên sắp đi Vũ trưởng lão lần nữa dặn dò hắn đừng quên giao dịch giữa hai người, còn rộng rãi lấy một viên đan dược tứ phẩm sơ giai tặng cho Lục Lâm Thiên, bảo là quà gặp mặt.
Một viên đan dược tứ phẩm không lọt vào mắt Lục Lâm Thiên, vì trong tay hắn không thiếu thốn gì. Lục Lâm Thiên chỉ ngóng trông vũ kỹ thân pháp Phù quang Lược Ảnh.
Khi Lục Lâm Thiên rời khỏi Phi Linh Môn đã giao gần hết đồ trong mật thất cho Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh, nhưng hắn mang theo một mớ đủ làm phú ông.
Lục Lâm Thiên cưỡi trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư. Tiểu Long luôn giấu trong ống tay áo thò đầu ra bò lên vai hắn.
Tiểu Long hỏi:
- Lão đại, tại sao lão già kia muốn nhận lão đại làm đồ đệ?
Lục Lâm Thiên đáp:
- Không biết, tóm lại không phải chuyện xấu với ta.
Tiểu Long nghểnh đầu nhỏ nói:
- Lão đại, con Cửu Đầu Yêu Giao đã chọc giận đệ. Đệ sẽ cố gắng tu luyện, lần sau ta sẽ nhổ đầu Cửu Đầu Yêu Giao xuống.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
- Vậy ngươi hãy cố gắng tu luyện đi, sớm đột phá đến đẳng cấp tứ giai.
Tiểu Long cười gian, mắt xoe tròn:
- Ừm! Đệ sẽ chăm chỉ tu luyện, sẽ rất nhanh thôi.
Lục Lâm Thiên ở trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư lẩm bẩm:
- Tu luyện Hư Linh Huyễn Ấn đi.
Từ thành Vụ Đô đến Vân Dương tông dù là Thiên Sí Tuyết Sư cũng phải bay đi năm ngày. Vũ Giả tu vi đến Vũ Sư cửu trọng, Linh Giả mới là Linh Sư thất trọng. Tạm thời Lục Lâm Thiên không thể đột phá đẳng cấp Vũ Giả, đang trong địa bàn Vân Dương tông, hắn muốn nuốt ai cần làm thật ẩn khuất.
Lục Lâm Thiên lấy ra ngọc giản tràn đầy linh lực, là linh kỹ hoàng cấp cao giai lần trước Lữ Tiểu Linh đưa cho hắn trong Quỷ Vũ tông. Lục Lâm Thiên nhớ đến Lữ Tiểu Linh đôi khi nóng bỏng, có khi dịu dàng. Lúc trước Lục Lâm Thiên chạy trốn chắc chọc tức Lữ Tiểu Linh rồi.
Trong Quỷ Vũ tông Lục Lâm Thiên còn được một bộ vũ kỹ hoàng cấp sơ giai thổ hệ, tuy đẳng cấp và giá trị không thấp nhưng hắn không định tu luyện. Phi Linh Môn để lại nhiều vũ kỹ hoàng cấp sơ giai, Lục Lâm Thiên không thiếu vũ kỹ đẳng cấp cỡ này.
Lục Lâm Thiên nhỏ giọt máu vào ngọc giản, tinh thần nhìn vào. Ngọc giản bắn ra ánh sáng chói lòa chui vào trán Lục Lâm Thiên, linh lực bàng bạc bao phủ quanh thân.
Lát sau ngọc giản vụt tắt ánh sáng, Lục Lâm Thiên mở mắt ra, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên. Hư Linh Huyễn Ấn này thật khủng bố, hèn gì lúc trước trưởng lão họ Vương, trưởng lão họ Lưu ngăn cản Lữ Tiểu Linh đưa cho Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên xem tin tức tu luyện trong ngọc giản, biết Hư Linh Huyễn Ấn là linh kỹ hiếm có. Trong linh kỹ nói chính xác thì chia làm mấy loại, trong đó có công kích lực lượng và công kích linh hồn.
Linh kỹ như Đao Hồn Trảm thuộc về loại công kích lực lượng, cực kỳ bá đạo trong số công kích lực lượng. Đương nhiên Đao Hồn Trảm công kích linh hồn cũng rất mạnh. Nói là công kích lực lượng chỉ là tương đối.
Hư Linh Huyễn Ấn
hoàn toàn là công kích linh hồn, dùng linh lực phối hợp linh hồn lực vô hình tạo thành vết thương linh hồn cho đối phương. Thực lực đối thủ yếu có thể trực tiếp bị phá hủy linh hồn, dù thực lực mạnh vẫn có thể tạo thành ảnh hưởng nhất định. Có một loại là tạo thành ảo giác, khiến đối thủ thẫn thờ, rơi vào ảo cảnh, khi đó ra tay gϊếŧ người dễ hơ nhiều.
Lục Lâm Thiên kinh ngạc nói:
- Hư Linh Huyễn Ấn thật lợi hại.
Hư Linh Huyễn Ấn này quá mạnh, tuy đẳng cấp không bằng Đao Hồn kỹ, sử dụng đơn nhất có lẽ thua Đao Hồn kỹ nhưng so sánh Đao Hồn Trảm đệ nhất trọng của Đao Hồn kỹ thì Hư Linh Huyễn Ấn mạnh hơn một chút. Còn đệ nhị trọng, đệ tam trọng Đao Hồn kỹ thì chắc Hư Linh Huyễn Ấn không sánh bằng được.
Hư Linh Huyễn Ấn có tác dụng đặc biệt là thuần túy công kích linh hồn, hoàn toàn có thể phối hợp dùng với vũ kỹ của mình. Vừa công kích linh hồn vừa sử dụng vũ kỹ công kích, hai bên phối hợp lại hiệu quả rất đáng sợ.
Đao Hồn kỹ không hoàn toàn thiên hướng công kích linh hồn nên không thể phối hợp sử dụng, bị hạn chế, dù phối hợp cũng sẽ bị lệch thời gian. Hư Linh Huyễn Ấn thì phối hợp vừa khít với vũ kỹ, từ mặt lý luận hai bên có thể dung hợp hoàn mỹ.
Nghĩ đến đây Lục Lâm Thiên mừng thầm, có chút mong chờ. Tu luyện Hư Linh Huyễn Ấn thành công Lục Lâm Thiên càng dễ vượt cấp gϊếŧ đối thủ.
- Tu luyện!
Lục Lâm Thiên tập trung tinh thần tu luyện theo tin tức từ ngọc giản. Môt ạlst sa, vầng sáng trong suốt bao phủ Lục Lâm Thiên.
Chương 328 Trong Vân Dương tông (2)
Lục Lâm Thiên đánh ra các thủ ấn thần dị, nếu nhìn kỹ thì trước mặt hắn có càng vòng gợn sóng vô hình đang khuếch tán, không gian mông lung.
Lục Lâm Thiên chìm đắm trong tu luyện. Đối với Lục Lâm Thiên thì tu luyện linh kỹ hoàng cấp cao giai hơi khó khăn, nhưng không sao, không ăn khổ thì sao mạnh hơn người được?
Vân Dương tông, một trong tam tông tứ môn trên đại lục Linh Vũ, thế lực đỉnh cao sừng sững trong Vân Dương tông. Tam tông tứ môn là đại môn đại phái truyền thừa bao nhiêu năm, nói trong môn cường giả như mây cũng không khoa trương.
Tam tông tứ môn được công nhận là bảy sơn môn có thực lực mạnh nhất, không ai dám trêu vào.
Trên địa bàn Vân Dương tông có nhiều tòa thành lớn, tính chính xác nhân khẩu thì không rõ, nhưng cũng hơn trăm ức.
Địa bàn Vân Dương tông mênh mông nhưng sơn môn thì sừng sững trong sơn mạch Vân Dương, không nằm trong thành. Vân Dương tông có rất đông đệ tử, chỉ tính tổng số đệ tử Vân Dương tông cũng cỡ mấy vạn, nên trong Sơn mạch Vân Dương hình thành một tiểu thành.
Dưới chân Vân Dương tông có nhiều kiến trúc, đường cái. Dưới chân núi là nơi một số đệ tử bình thường mới đến Vân Dương tông sinh sống.
Sườn núi là nơi dành cho đệ tử cũ sống. Đệ tử cũ tức là ở lại Vân Dương tông trên ba năm nhưng tu vi không đến Vũ Phách.
Đương nhiên có một số đệ tử cũ tu vi đến đẳng cấp Vũ Phách nhưng vì tuổi tác, thiên phú không quá tốt, không thể trở thành đệ tử thân truyền cũng không chịu đi ra ngoài thì có thể tiếp tục ở lại Vân Dương tông, mỗi tháng nhận được tài nguyên tu luyện giống đệ tử cũ.
Bởi vì điều này nên khá nhiều đệ tử có thực lực rời khỏi Vân Dương tông nhưng vẫn ở lại đây. Dù sao không dễ tìm chỗ vừa có ăn có uống, có tài nguyên tu luyện.
Đây chỉ là số ít đệ tử. Bình thường đệ tử không thể trở thành đệ tử thân truyền, đến thực lực nhất định sẽ chọn đi ra ngoài rèn luyện, lựa chọn con đường thứ hai đảm nhiệm chủ một trấn hoặc chủ một thành trong địa bàn Vân Dương tông.
Như Vương Minh Nguyệt, gã vốn là đệ tử bình thường của Vân Dương tông, tuy không phải đệ tử thân truyền nhưng cơ duyên tình cờ làm thành chủ thành Vụ Đô, vị trí trưởng lão ngoại môn Vân Dương tông, địa vị không dưới đệ tử thân truyền bao nhiêu.
Trên đỉnh núi hoặc một số ngọn núi nhỏ gần khu vực chủ yếu của Vân Dương tông là nơi các đệ tử thân truyền, trưởng lão trong môn cư ngụ. Có thể nói Vân Dương tông cũng chia ba bảy loại, địa vị cao nhất là đệ tử thân truyền. Đệ tử bình thường thấy đệ tử thân truyền dù tuổi lớn hay nhỏ đều phải tôn xưng làm sư huynh, sư tỷ.
Dưới chân núi, trên một con đường náo nhiệt, dòn người tấp nập. Bên dưới Vân Dương tông như một thị trấn nhỏ, ven đường có các cửa hàng, sạp quán. Các loại tài liệu tu luyện, y phục trang sức, son phấn cho nữ nhân đều bán đầy đủ.
Trên đường có mấy bóng người xinh đẹp đi qua, khiến nhiều thanh niên nhìn chăm chú. Một thiếu nữ khuôn mặt xinh đẹp, khí chất rất phàm cầm y phục cung trang trong tiệm loay hoay trước người.
Thiếu nữ xinh đẹp hỏi:
- Vô Song tỷ nhìn cái này xem, đẹp không?
Là Độc Cô Băng Lan.
Trong cửa tiệm còn ba người xinh đẹp khác. Một người tóc đen tuyền, váy dài màu đỏ vẽ ra vóc dáng xinh đẹp, cổ tay trắng đeo vòng tay xinh đẹp, ăn mặc không xa hoa nhưng vô hình toát ra ưu nhã và cao quý làm người nhìn rất thoải mái. Đó là Lục Vô Song khá nổi tiếng trong đệ tử Vân Dương tông.
Một thiếu nữ mười tám, chín tuổi cách ăn mặc như nha hoàn, chân mày dài khảm đôi mắt to màu lam trong veo. Váy dài màu lợt không bắt mắt ôm đường cong linh lung, là nha hoàn của Độc Cô Băng Lan, Thúy Ngọc.
Còn một người đường cong nơn nớt, mười bảy, tám tuổi, tóc đen dài như thác nước rũ xuống vai, mỹ nhân bại hoại, bộ dạng ba phần ngây thơ, ba phần đáng yêu, ba phần phong tình, chứa chút quyến rũ. Nàng này là người nổi tiếng trong Vân Dương tông, Dương Diệu, Vũ Giả song hệ cộng thêm là đệ tử thân truyền, rất được nhiều người theo đuổi.
Bốn nữ nhân xuất hiện trong cửa hàng, bên ngoài tụ tập nhiều đệ tử Vân Dương tông nhìn ngó nhưng không dám đến gần. Các nàng là đệ tử thân truyền, đệ tử bình thường không dám trêu vào. Trong Vân Dương tông có một quy định ngầm là đệ tử thân truyền có gϊếŧ đệ tử bình thường cùng lắm bị trách phạt, sẽ không có vấn đề gì lớn.
Đệ tử bình thường nếu gϊếŧ đệ tử thân truyền thì cả gia tộc sẽ chịu liên lụy, nếu nghiêm trọng sẽ tru sát cả nhà. Vân Dương tông luôn chú trọng đệ tử thân truyền, nhưng nói đi phải nói lại, đệ tử bình thường không có thực lực gϊếŧ đệ tử thân truyền. Vì đệ tử thân truyền mạnh hơn đệ tử bình thường rất nhiều, làm đệ tử thân truyền ai không có vũ khí bí mật? Đệ tử bình thường gϊếŧ đệ tử thân truyền là chuyện không thể nào, nên đến bây giờ chưa xảy ra trường hợp này.
Lục Vô Song mỉm cười nói:
- Băng Lan, chúng ta nên đi về. Thứ cần mua đã mua xong, trở về tu luyện đi.
Dương Diệu nói:
- Vô Song tỷ thật là kẻ cuồng tu luyện, trong tất cả đệ tử chỉ có Vô Song tỷ là tu luyện khắc khổ nhất.
Dương Mi, tỷ tỷ của Dương Diệu có xích mích với Lục Vô Song nhưng giữa Dương Diệu và Lục Vô Song lại thân nhau.
Lục Vô Song mỉm cười nói:
- Nếu ta không chịu khắc khổ chút làm sao sánh bằng ngươi? Ngươi là Vũ Giả song hệ, chờ khi ngươi đến Vũ Phách kết thành nội đan thì tốc độ tu luyện sẽ tăng nhanh, thực lực càng lúc càng mạnh.
Nụ cười khuynh thành làm đám đệ tử bên ngoài nhìn ngơ ngẩn.
Trong đám người ngoài cửa hàng vang tiếng quat:
- Tránh ra!
Mấy thanh niên mặc hoa phục đi tới, vẻ mặt kiêu căng.
Các đệ tử hành lễ:
- Kính chào các vị sư huynh.
Trong mắt các đệ tử chứa vẻ e ngại, dường như không dám trêu vào đám thanh niên mặc hoa phục, vội vàng thụt lùi.
Mấy thanh niên mặc hoa phục đi vào cửa hàng, mắt dán chặt vào ba nữ nhân, suýt chảy nước miếng.
- Vô Song sư muội, Dương Diệu sư muội, Băng Lan sư muội, thật tình cờ gặp các sư muội tại đây.
Độc Cô Băng Lan liếc mấy thanh niên mặc hoa phục, ánh mắt chán ghét nói:
- Vô Song tỷ, ta hết hứng rồi, mình về đi.
Sắc mặt Lục Vô Song nghiêm túc nói:
- Đi thôi.
Các thiếu nữ định ra khỏi tiệm.
Thanh niên mặc hoa phục áo trắng dẫn đầu bước ra chặn đường:
- Ba vị sư muội, hay chúng ta cùng về chung?
Dương Diệu nét mặt sa sầm nói:
- Triệu sư huynh tránh ra đi, hay muốn chúng ta đánh nhau với sư huynh? Nếu kinh động các trưởng lão e rằng các người sẽ không dễ chịu đâu.
Thanh niên mặc hoa phục áo trắng cơ mặt co giật, tránh đường:
- Cái đó... Nếu ba vị sư muội vội vàng trở về thì chúng ta không tiện giữ lại.
Bốn thiếu nữ ung dung rời đi, bỏ lại mấy thanh niên mặc hoa phục sắc mặt khó xem.
Một thanh niên áo lam đứng cạnh thanh niên mặc hoa phục trắng nói:
- Triệu sư huynh, mấy cô nương này không nể mặt sư huynh.
Thanh niên mặc hoa phục trắng cười da^ʍ:
- Hừ! Mấy nữ nhân này không tầm thường, có mấy vị sư thúc ngăn cản, chúng ta không trêu vào được. Nhưng sẽ có ngày ta chiếm được.
Chương 329 Gặp lại Bạch Mi
Năm ngày sau, Lục Lâm Thiên ngừng tu luyện, một dãy sơn mạch liên miên xuất hiện trước mắt hắn.
Sơn mạch trập trùng, dãy núi hùng vũ, ngọn núi nguy nga, vách đá vĩ đại, cây cối xanh biếc rậm rạp, thấp thoáng dãy kiến túng cung điện lung linh.
Các ngọn núi nhấp nhô liền thành một thể như con rồng uốn lượn vòng quanh sơn mạch bao la. Tổng thể thì núi sừng sững, dãy núi trập trùng xanh ngắt cao và dốc, từ trên nhìn xuống dướia đầy mây mù.
Lục Lâm Thiên thầm thở ra:
- Rốt cuộc cũng đến nơi.
Khuôn mặt kiên cường lộ nụ cười. Không lâu sau hắn sẽ thấy Lục Vô Song, chắc khi nàng biết hắn không chết sẽ rất vui vẻ. Một năm rưỡi không gặp, chẳng biết Lục Vô Song thế nào rồi.
Lục Lâm Thiên nói với Thiên Sí Tuyết Sư:
- Tuyết Sư, chúng ta đi xuống.
Vù vù vù!
Thiên Sí Tuyết Sư vỗ cánh sà xuống, đáp xuống một khoảng cách xa bên ngoài sơn mạch.
Đến Vân Dương tông không thể để Thiên Sí Tuyết Sư xông thẳng vào, đi bộ là hơn, diện tích Vân Dương tông lớn mà Lục Lâm Thiên không quen chỗ này, không tìm thấy vị trí.
Thiên Sí Tuyết Sư đáp xuống đỉnh núi, Lục Lâm Thiên thu nó vào không gian thú nang. Lục Lâm Thiên không thể mang theo con yêu thú khổng lồ đi vào Vân Dương tông. Tiểu Long thì Lục Lâm Thiên dặn nó núp trong ống tay áo, cố gắng không gây chú ý.
Làm xong tất cả Lục Lâm Thiên hơi hồi hộp đi hướng sơn mạch trước mặt, đi một vòng một năm rưỡi rốt cuộc hắn quay lại Vân Dương tông.
Vù vù vù!
Lối vào một sơn cốc phía trước, Lục Lâm Thiên vừa ló mặt thì mười mấy bóng người đáp xuống trước mặt hắn. Mỗi người cầm vũ khí đao thương kiếm kích, khoảng hai mươi tuổi, xem khí thế thì đều là đẳng cấp Vũ Sư. Thủ lĩnh là thanh niên mặc trường sam màu đỏ, tóc ngắn mắt to, thân hình hơi mập, tu vi mạnh nhất, đã đến Vũ Sư tam trọng. Những người khác là Vũ Sư nhất trọng, trong đó có hai người là Vũ Sư nhị trọng.
Thanh niên thủ lĩnh mặc trường sam màu đen hỏi:
- Ngươi là ai? Nơi này là Vân Dương tông, người ngoài hãy mau rời đi, nếu không gϊếŧ không tha!
Lục Lâm Thiên sớm chú ý đến những người này, trong sơn cốc có nhiều đệ tử Vân Dương tông, xem bộ dáng đang tuần tra xung quanh.
- Các vị đều là đệ tử của Vân Dương tông?
Thanh niên mặc trường sam đen nhìn kỹ Lục Lâm Thiên, đáp:
- Đúng vậy!
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
- Vậy đúng rồi, ta cũng là đệ tử Vân Dương tông.
Lục Lâm Thiên móc ra ngọc bài lúc ở trấn Thanh Vân được Bạch Mi đưa cho.
Thanh niên thủ lĩnh cầm ngọc bài, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi là đệ tử của Vân Dương tông? Sao ta chưa từng thấy mặt?
Nhưng đây đúng là vật của Vân Dương tông.
Thanh niên thủ lĩnh nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm:
- Lục Lâm Thiên, Vân Dương tông không có tên này. Ngươi thật sự là đệ tử của Vân Dương tông?
Trong ngọc bài có tên Lục Lâm Thiên, nhưng thanh niên thủ lĩnh chưa thấy mặt hắn trong Vân Dương tông bao giờ, nên đâm ra nghi ngờ.
Lục Lâm Thiên nói:
- Vì tình huống đặc biệt nên bây giờ ta mới đến Vân Dương tông, ta vốn nên đến từ một năm rưỡi trước.
Thanh niên thủ lĩnh nói:
- Ngọc bài của ngươi là thật, chờ ở đây một chút, chúng ta cần hỏi ý trưởng lão.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
- Không sao, ta sẽ chờ.
Đã đến Vân Dương tông rồi Lục Lâm Thiên không ngại chờ thêm một lúc.
Thanh niên thủ lĩnh cầm ngọc bài của Lục Lâm Thiên đi vào sơn cốc, dặn dò mấy thanh niên khác trông chừng hắn.
Trong dãy đình viện, có một nam nhân cỡ tuổi trung niên, vóc dáng thô kệch mặc trường bào chậm rãi ra khỏi đình viện. Người này khá bắt mắt, vì lông mày trắng tinh. Người này là Bạch Mi trưởng lão lúc trước phụ trách dẫn đám người Lục Lâm Thiên trong trấn Thanh Vân.
Bạch Mi mang người đến Vân Dương tông đều trở thành đệ tử thân truyền, cộng với mang về một báu vật thiên tàm bảo giáp từ sơn mạch Vụ Đô nên địa vị của Bạch Mi trưởng lão cao lên nhiều.
Một thanh niên áo đen bước nhanh đến trước mặt Bạch Mi, hành lễ chào:
- Bạch trưởng lão.
Bạch Mi nhìn thanh niên áo đen:
- Bành Truyền Hùng, ngươi vội vàng như vậy có chuyện gì? Hôm nay tiểu đội các ngươi ra ngoài tuần tra đúng không? Sao lại quay về?
- Bạch trưởng lão, lúc chúng đệ tử tuần tra gặp một việc lạ nên đến xin ý kiến của trưởng lão.
Thanh niên áo đen trả lời:
- Chúng đệ tử gặp một người nói là đệ tử của Vân Dương tông, vì tình huống đặc biệt nên một năm rưỡi chưa đến, bây giờ mới tới.
Thanh niên áo đen nói xong giao ngọc bài cho Bạch Mi.
Bạch Mi nhận lấy ngọc bài, xem ba chữ trên ngọc bài thì hóa đá.
- Lục Lâm Thiên!
Thanh niên áo đen hết hồn.
Bạch Mi sững sờ nửa ngày sau người run rẩy hét to:
- Nhanh cho ta biết người đó ở đâu? Mau đưa ta đi!
Mấy đệ tử đi ngang qua giật mình.
- Bạch trưởng lão, người đó chờ bên ngoài sơn môn.
Thanh niên áo đen chưa nói xong Bạch Mi đã biến mất tại chỗ.
Thanh niên áo đen khó hiểu gãi đầu:
- Tiểu tử này có lai lịch gì mà làm Bạch trưởng lão căng thẳng như vậy?
Thanh niên áo đen vội chạy ra ngoài.
Bên ngoài sơn cốc, Lục Lâm Thiên bình tĩnh chờ đợi. Khoảng hai mươi phú sau một bóng người lao ra khỏi sơn cốc.
Người đó đáp xuống trước mặt Lục Lâm Thiên, kích động thở hổn hển, người đó nhìn kỹ Lục Lâm Thiên một lúc sau trong mắt tràn ngập giật mình.
Mười mấy đệ tử xung quanh hành lễ:
- Kính chào Bạch trưởng lão!
Lục Lâm Thiên vội hành lễ, mỉm cười nói:
- Kính chào Bạch trưởng lão!
Lục Lâm Thiên biết mặt Bạch Mi trưởng lão.
Bạch Mi ngây người một lúc sau mới lấy lại tinh thần, rất kích động nói:
- Lâm Thiên, thật sự là ngươi sao! Ta cứ tưởng mình nằm mơ, ngươi không chết thì hay!
Lục Lâm Thiên cười nói:
- Đệ tử cũng không ngờ còn sống trở về.
Bạch Mi kéo Lục Lâm Thiên vào sơn cốc:
- Mau theo ta vào, kể ta nghe xem ngươi làm sao đại nạn không chết?
Các đệ tử khó hiểu suy đoán:
- Thật sự là đệ tử trong tông? Sao Bạch Mi trưởng lão kích động như vậy, hắn có lai lịch gì?
Lục Lâm Thiên theo Bạch Mi trưởng lão vào sơn cốc, mọi thứ xuất hiện trước mắt làm hắn vô cùng rung động. Trong sơn cốc phong cảnh mênh mông.
Đi vào sơn cốc dãy núi trập trùng có một khoảnh đất trống lớn, dường như bị san bằng. Kiến trúc đứng thẳng kéo dài, nhiều người qua lại, có các cửa hàng, rất náo nhiệt. Phương xa thấp thoáng các ngọn núi.
Bốn phía là dãy sơn cốc quay quanh hình thành bình chướng thiên nhiên.
Dọc đường đi nhiều đệ tử hành lễ với Bạch Mi trưởng lão:
- Kính chào Bạch trưởng lão.
Các đệ tử tò mò nhìn Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên rất ngạc nhiên.
- Đây là Vân Dương tông sao?
Vân Dương tông như trấn nhỏ náo nhiệt, hơi khác với tưởng tượng của Lục Lâm Thiên.
Dọc đường đi Bạch Mi trưởng lão hưng phấn giới thiệu cho Lục Lâm Thiên. Vân Dương tông có nhiều đệ tử, khoảng hơn hai vạn đệ tử trong Sơn mạch Vân Dương. Vì cách xa thành nên dưới chân núi cho phép đệ tử bình thường tự do buôn bán.
Những cửa tiệm đủ loại hình, cái gì cũng có. Từ mặt nào đó điều này giải quyết vấn đề cung cấp đồ dùng sinh hoạt cho Vân Dương tông.
Chương 330 Số tám lẻ sáu
Nhưng muốn mở cửa tiệm cũng không dễ, cần có điều kiện nhất định. Lục Lâm Thiên đi qua mấy con đường, theo Bạch Mi trưởng lão vào một đình viện. Đình viện trang trí cực kỳ xa hoa nhưng không rêu rao. Lục Lâm Thiên mới ngồi xuống tiểu sảnh thì Bạch Mi trưởng lão nôn nóng hỏi ngay một năm rưỡi qua hắn gặp những gì.
Lục Lâm Thiên bình tĩnh kể lại nội dung đã nói với đám người Vương Minh Nguyệt, hắn kể hợp tình hợp lý nên Bạch Mi trưởng lão không nghi ngờ.
Lục Lâm Thiên biết không thể cho ai nghe về sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn, cũng giấu nhẹm Phi Linh Môn.
Bạch Mi trưởng lão cho Lục Lâm Thiên biết chút tình huống trong Vân Dương tông, kể về Lục Vô Song sau khi hắn rớt xuống vách núi.
Bạch Mi trưởng lão nói:
- Tiểu tử này ngươi lớn số thật. Không chết thì tốt, ta không cần lo nên đối mặt sao với phụ thân của ngươi. Phải rồi, ta sẽ phái người thông báo với Lục gia ngay.
Lục Lâm Thiên nói:
- Bạch trưởng lão, không cần! Vương trưởng lão đã phái người đi rồi.
Lục Lâm Thiên hỏi:
- Bạch trưởng lão, ta có thể gặp Vô Song tỷ được không?
Bạch Mi trưởng lão nói:
- Cái này... tạm thời không được, năm ngày trước Vô Song vừa xuống núi một lần, khó thể xuống núi nữa. Hiện tại nàng là đệ tử thân truyền, cộng với gần đây tất cả đệ tử thân truyền liều mạng tu luyện chuẩn bị cho đại hội tam tông tứ môn mười lăm năm một lần nên không được xuống núi, đây là quy định của tông chủ.
Lục Lâm Thiên do dự một chút, lại hỏi:
- Bạch Mi trưởng lão nghĩ cách giúp đệ tử được không?
Lục Lâm Thiên biết hơn một năm qua Lục Vô Song luôn lo lắng về hắn, nên hắn muốn nhanh chóng báo tin để nàng yên tâm.
Bạch Mi trưởng lão nói:
- Tuy nàng không thể gặp ngươi nhưng ta sẽ đi nói cho nàng biết. Vô Song biết ngươi không chết sẽ rất vui.
Bạch Mi trưởng lão chợt nhớ điều gì, nói:
- Lâm Thiên, ngươi là Vũ Giả tam hệ, lần trước không khó để trở thành đệ tử thân truyền. Tiếc rằng xuất hiện ngoài ý muốn khiến ngươi bỏ lỡ cơ hội, ta đi thông báo cho Vô Song cũng thuận tiện vào trong tông nhìn xem có cách nào cho ngươi trở thành đệ tử thân truyền không.
Lục Lâm Thiên nói:
- Đa tạ Bạch trưởng lão.
Lục Lâm Thiên không nóng nảy, dù sao có Vũ trưởng lão, hắn chắc chắn thành đệ tử thân truyền. Điều kiện duy nhất để làm đệ tử thân truyền đó là trở thành đệ tử của một trưởng lão, Vũ trưởng lão đã đặt chỗ trước.
- Đến lúc đó sẽ phải tham gia thi, ngươi hãy cố gắng lên. Trong thời gian này ngươi tạm ở...
Bạch Mi trưởng lão ngẫm nghĩ một lúc, nói:
- Ngươi ở trong đình viện số tám lẻ sáu đi, vừa lúc có phòng trống, cũng có chỗ cho ngươi nghỉ ngơi.
Lục Lâm Thiên hành lễ:
- Đa tạ Bạch trưởng lão.
Bạch Mi trưởng lão vỗ vai Lục Lâm Thiên:
- Ta và phụ thân của ngươi quen biết lâu, đừng khách sáo với ta.
Bạch Mi trưởng lão gọi bên ngoài:
- Người đâu!
Một đệ tử Vân Dương tông cung kính bước vào:
- Bạch trưởng lão có chuyện gì sai bảo?
Bạch Mi trưởng lão nói:
- Ngươi đi kêu Bành Truyền Hùng tới, bảo là ta có chuyện tìm hắn.
Đệ tử kia vội ra ngoài cửa ngay.
Lục Lâm Thiên nghe Bạch Mi trưởng lão kể, hiểu sơ về Vân Dương tông. Mọi thứ trong Vân Dương tông phức tạp hơn Lục Lâm Thiên tưởng tượng nhiều.
Một lát sau, thanh niên áo đen Lục Lâm Thiên gặp ngoài sơn môn đã bước vào đình viện.
- Bạch trưởng lão kêu đệ tử?
Bạch Mi trưởng lão nói với thanh niên áo đen:
- Bành Truyền Hùng, ngươi ở trong đình viện số tám lẻ sáu đúng không? Đây là Lục Lâm Thiên, tạm ở chỗ các ngươi, hãy mang hắn đi dàn xếp.
- Tuân lệnh Bạch trưởng lão!
Bành Truyền Hùng liếc qua Lục Lâm Thiên, thầm thắc mắc lai lịch của hắn. Dường như Lục Lâm Thiên và Bạch Mi trưởng lão có quan hệ không tầm thường.
Bành Truyền Hùng mang Lục Lâm Thiên ra khỏi đình viện của Bạch Mi trưởng lão.
- Lâm Thiên huynh đệ, không ngờ ngươi thật sự là đệ tử trong tông, lúc trước có điều đắc tội, mong ngươi đừng trách. Sau này chúng ta cùng một tiểu đội, có gì cần ta giúp cứ nói thẳng. Phải rồi, sau này cứ gọi ta là Truyền Hùng.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
- Truyền Hùng huynh đệ khách sáo.
Lục Lâm Thiên thầm nghĩ Bành Truyền Hùng thật nhiệt tình.
Bành Truyền Hùng nói:
- Lâm Thiên huynh đệ, đình viện số tám lẻ sáu chúng ta hiện có bốn người ở cộng thêm ngươi là năm. Đình viện trong chỗ này đều là năm người ở, nhưng ngươi hãy chuẩn bị tâm lý, danh dự của đình viện số tám lẻ sáu chúng ta không tốt lắm.
Lục Lâm Thiên khó hiểu hỏi:
- Danh dự không tốt?
Bành Truyền Hùng cười bất đắc dĩ nói:
- Sau này ngươi sẽ hiểu, hy vọng ngươi thói quen.
Bành Truyền Hùng chỉ vào dãy kiến trúc to lớn đằng trước, nói:
- Lâm Thiên huynh đệ, đây chính là nơi đệ tử bình thường chúng ta ở, mỗi đình viện có số, chia khu nam sinh và nữ sinh. Bên trái là nhà ăn, bên phải là diễn vũ trường. Mỗi bảy ngày sẽ có trưởng lão ngoại môn đến chỉ điểm tu vi cho chúng ta.
Lục Lâm Thiên nhìn hướng Bành Truyền Hùng chỉ, thấy dãy kiến trúc rậm rạp toàn là các đình viện nhỏ, diện tích không lớn nhưng nối liền với nhau, số lượng rất nhiều.
Bành Truyền Hùng dẫn Lục Lâm Thiên đến một đình viện nhỏ, diện tích không lớn nhưng rất sạch sẽ.
- Được rồi, là nơi này.
Trong đình viện có một chính sảnh, năm căn phòng, trang trí đơn giản nhưng tạm được.
Trong tiểu sảnh, Bành Truyền Hùng hét to:
- Các huynh đệ, hôm nay chúng ta có huynh đệ mới đến!
Giờ phút này, trong tiểu sảnh có ba thanh niên ngồi, khoảng hai mươi tuổi.
Bành Truyền Hùng giới thiệu ba thanh niên:
- Lâm Thiên huynh đệ, để ta giới thiệu cho. Đây là Nhạc Bất Quần, Lại Dược Tĩnh, Dương Vĩ.
Lục Lâm Thiên quét mắt qua ba thanh niên, chiều cao sàn sàn như nhau. Người bên trái thứ nhất cao hơn, vạm vỡ nhất, mặc trường sàm màu trắng cỡ hơi nhỏ, cảm giác cơ bắp sắp làm rách vải. Mày thô mắt tròn, đây là Nhạc Bất Quần.
Người thứ hai lùn hơn chút, da ngăm đen, toàn thân co giãn sức bật, mắt hí lanh lẹ, tên Lại Dược Tĩnh.
Người thứ ba chiều cao trung bình, thể hình tròn trịa, khoảng từ một thước bảy mươi ba đến một thước bảy mươi lăm, nặng ít nhất hai trăm rưỡi, béo mắt ti hí. Người này là Dương Vĩ mà Bành Truyền Hùng giới thiệu.
Lục Lâm Thiên nghe tên ba người, trợn mắt há hốc mồm. Nhạc Bất Quần, Lại Dược Tĩnh 'kinh nguyệt đến', Dương Vĩ 'bệnh liệt dương'. Lục Lâm Thiên rất muốn cười nhưng lại ngại, tên của ba người thật đặc sắc, bình thường nhất là Bành Truyền Hùng.
Bành Truyền Hùng nói với ba thanh niên:
- Vị này là Lục Lâm Thiên, Lâm Thiên huynh đệ, về sau hãy ở chung với chúng ta.
Ba người nhiệt tình chào:
- Hoan nghênh vào số tám lẻ sáu.
Lục Lâm Thiên cười cười, thầm nghĩ mấy người này rất nhiệt tình, nhưng thực lực thì tầm thường. Trừ Bành Truyền Hùng tu vi Vũ Sư tam trọng ra ba người khác tu vi Vũ Sư nhất trọng.
Lục Lâm Thiên không biết rằng hai mươi tuổi đến đẳng cấp Vũ Sư đã là thiên phú tốt. Tuy nhiên tu vi của Lục Lâm Thiên đã đến Vũ Sư cửu trọng, trong mắt của hắn người nào thực lực thấp hơn mình tức là bình thường.
Hai mươi tuổi đẳng cấp Vũ Sư nếu đặt ở bên ngoài là hàng hiếm. Đệ tử trong tiểu môn tiểu phái tuổi chừng hai mươi hiếm ai đến Vũ Sư.
Vũ trưởng lão bất chấp tất cả vung trường kiếm tấn công:
- Tiểu tử xem chiêu, không được nương tay!
Mấy luồng kiếm ảnh ập vào mặt Lục Lâm Thiên.
Kiếm ảnh cắt vỡ hư không, bắn ra kiếm quang sắc bén, không hề nương tay. Kiếm ảnh bao phủ quanh thân Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên nét mặt sa sầm thầm nghĩ:
- Vũ trưởng lão này muốn làm gì?
Lục Lâm Thiên nhanh chóng thụt lùi, kiếm ảnh bao phủ như bóng với hình, che kín không gian. Kiếm khí sắc bén bắn tới.
Vương Minh Nguyệt lộ vẻ mặt khó hiểu, nhưng thấy Vũ trưởng lão không có sát ý thì không ngăn cản. Vương Minh Nguyệt cho rằng Vũ trưởng lão muốn kiểm tra Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên không còn đường lùi, nhát kiếm của Vũ trưởng lão tuy không dốc hết sức nhưng thực lực không yếu.
Lục Lâm Thiên nhướng mày đánh ra thủ ấn:
- Thiên Thủ Liệt Cương Ấn!
Năng lượng thuộc tính thổ hùng dũng trong không khí phô thiên cái địa tuôn ra, tụ tập vào chưởng ấn.
Khí thế của Lục Lâm Thiên trong khoảnh khắc tăng vọt, một chưởng ấn màu vàng đất phóng lên cao, chưởng ấn hóa thành mấy chưởng ấn mơ hô đánh vào kiếm quang.
Vương Minh Nguyệt nhìn Lục Lâm Thiên thi triển Thiên Thủ Liệt Cương Ấn.
- Vũ kỹ hoàng cấp cao giai!
Vương Minh Nguyệt là người biết hàng, sắc mặt ngạc nhiên.
Vù vù vù!
Kiếm quang rậm rạp cắt vỡ không gian kèm theo nhân loại thuộc tính thủy cường đại. Trong ánh mắt ngạc nhiên của Vũ trưởng lão nhìn thuộc tính thủy giao nhau với chưởng ấn của Lục Lâm Thiên.
Kiếm ảnh và chưởng ân va nhau, hai luòng lực lượng đυ.ng chạm. Vang tiếng nổ điếc tai nhức óc trong không gian, kình khí cuồng bạo khuếch tán trên bầu trời.
Bùm bùm bùm!
Lực lượng cuồng bạo tứ tán. Các đệ tử Vân Dương tông vội vàng né tránh, lực lượng hùng dũng ập đến xới mặt đất nứt mấy cái khe. Vương Minh Nguyệt không chịu nổi lùi mấy bước.
Kình khí tán đi, Lục Lâm Thiên không nhúc nhích một ly. Vũ trưởng lão thụt lùi một bước, không phải lão yếu hơn Lục Lâm Thiên mà vì hiện lão chỉ dùng thực lực Vũ Sư ngũ trọng. Đến phút cuối Vũ trưởng lão tăng thêm lực lượng Vũ Sư cửu trọng vào nhưng vẫn yếu thế hơn.
Lục Lâm Thiên hiện là Vũ Sư cửu trọng, thiên phú biếи ŧɦái mạnh hơn Vũ Sư cửu trọng bình thường rất nhiều. Bình thường đẳng cấp Vũ Sư cửu trọng thì cường giả Vũ Phách nhất trọng cũng không đánh lại Lục Lâm Thiên.
Cộng với Lục Lâm Thiên sử dụng Thiên Thủ Liệt Cương Ấn vũ kỹ hoàng cấp cao giai, nếu hắn có sát ý thì Vũ Phách nhị trọng, tam trọng có thể sẽ bị gϊếŧ.
Cho nên Vũ trưởng lão thua là thường.
Vũ trưởng lão tràn đầy kinh khủng nhìn Lục Lâm Thiên, khó tin hỏi:
- Tiểu tử, ngươi là Vũ Sư cửu trọng?
Vương Minh Nguyệt vô cùng ngạc nhiên, xem khí thế Lục Lâm Thiên mới phát ra thì đã đến Vũ Sư cửu trọng. Tuổi cỡ Lục Lâm Thiên mạnh không thua gì các đệ tử thân truyền trong Vân Dương tông.
Lục Lâm Thiên nói:
- Ừm! Vừa mới đột phá không lâu.
Lục Lâm Thiên có suy tính riêng khi lộ ra chút thực lực. Vũ trưởng lão mới ra tay tuy mạnh mẽ nhưng không chứa sát ý, Lục Lâm Thiên cảm giác được điều đó.
Vũ trưởng lão cười phá lên:
- Tốt, tốt, xem ra ta đến thành Vụ Đô không uổng công đi!
Trong nụ cười có chút đắc ý, gian manh.
Vương Minh Nguyệt lại thay đổi sắc mặt:
- Thật sự là Vũ Sư cửu trọng?
Thiên phú như thế đúng là kinh người.
Vũ trưởng lão cười với Lục Lâm Thiên:
- Tiểu tử, ngươi đi với ta, có chuyện muốn bàn với ngươi.
Lục Lâm Thiên thấy rõ ý cười gian trá trong mắt Vũ trưởng lão, có âm mưu.
Cách mấy trăm thước, Vũ trưởng lão cười gian dẫn Lục Lâm Thiên đến chỗ vắng người.
Xác định nhóm người Vương Minh Nguyệt không nghe thấy,
Vũ trưởng lão
hỏi Lục Lâm Thiên:
- Tiểu tử, ta thương lượng chuyện này với ngươi được không?
Lục Lâm Thiên ân cần nói:
- Xin Vũ trưởng lão cứ dặn bảo.
Vũ trưởng lão nhìn thẳng mắt Lục Lâm Thiên:
- Là vầy, khi ngươi đến Vân Dương tông, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng phải bái ta làm sư phụ.
- Bái người làm sư phụ? Vũ trưởng lão, chẳng phải phụ thân của ta là đồ độ của Vũ trưởng lão sao? Nếu ta bái người làm sư thì...
Lục Lâm Thiên rất muốn nói hắn bái Vũ trưởng lão làm sư phụ thì rối bối phận.
Vũ trưởng lão bực bội nói:
- Đừng nhắc đến phụ thân Lục Trung của ngươi, cái thứ bùn nhão. Vân Dương tông chúng ta chưa bao giờ để ý loại chuyện này, ngươi đồng ý là được. Đến Vân Dương tông rồi dù xảy ra chuyện gì cũng phải khăng khăng chỉ bái ta làm sư phụ.
- Cái này...
Vẻ mặt Lục Lâm Thiên đăm chiêu. Vũ trưởng lão là sư huynh của tông chủ Vân Dương tông, nếu Lục Lâm Thiên thành đệ tử của Vũ trưởng lão tức là đệ tử thân truyền. Nếu Lục Lâm Thiên muốn có Phù quang Lược Ảnh, Xích Đồng Vạn Năm sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Vũ trưởng lão thấy Lục Lâm Thiên do dự thì mắt xoe tròn, dụ dỗ:
- Tiểu tử, ngươi còn do dự cái gì? Chỉ cần ngươi đồng ý thì ta sẽ cho ngươi bộ vũ kỹ huyền cấp của Vân Dương tông, Phù quang Lược Ảnh. Nếu ngươi không đồng ý thì ta không tha cho ngươi, ta sẽ tìm cách trục xuất ngươi ra khỏi sơn môn!
Đáy lòng Lục Lâm Thiên run lên khinh thường nói:
- Phù quang Lược Ảnh?
Đây là vật Nam thúc kêu hắn phải lấy được.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
- Vũ trưởng lão, người đang uy hϊếp và dụ dỗ.
Vũ trưởng lão cười gian:
- Bất mãn thì cắn ta đi, tóm lại hôm nay ngươi phải đồng ý.
Lục Lâm Thiên hỏi:
- Vũ trưởng lão nói cho ta Phù quang Lược Ảnh có thật không?
Vũ trưởng lão cam đoan:
- Đương nhiên, chỉ cần ngươi bái ta làm sư phụ thì ta sẽ giao Phù quang Lược Ảnh cho ngươi ngay. Tuy bộ vũ kỹ này chỉ là huyền cấp sơ giai nhưng trong tông dù là đệ tử thân truyền cũng không phải mỗi người đều được tu luyện.
Lục Lâm Thiên hành lễ:
- Đệ tử kính chào sư phụ.
Vũ trưởng lão cười gian:
- Hì hì, tiểu tử ngoan, coi như ngươi biết điều. Đi theo sư phụ đây bảo đảm tốt hơn mấy lão già kia nhiều.
Vũ trưởng lão nhỏ giọng nói:
- Tiểu tử, ngươi tạm thời không thể gọi ta là sư phụ, tuyệt đối không được nói cho ai nghe giao dịch giữa hai chúng ta. Đến Vân Dương tông rồi ngươi tạm thời giả bộ không quen ta, biết chưa?
Lục Lâm Thiên nghi hoặc hỏi:
- Tại sao?
Vũ trưởng lão cười âm hiểm:
- Cái này... Chờ đến Vân Dương tông ngươi sẽ biết, nói đến thì dài dòng, cứ từ từ. Nhớ kỹ, đến Vân Dương tông rồi ngươi làm bộ không quen ta, có ai muốn ngươi bái làm sư phụ tuyệt đối đừng đồng ý, nhớ kỹ giao dịch của chúng ta.
Lục Lâm Thiên khó hiểu đáp:
- Đệ tử biết rồi.
Lục Lâm Thiên hoang mang không hiểu gì.
Phía xa, Vương Minh Nguyệt lớn tiếng nói với đám đông vây kín đường:
- Các vị, không có chuyện gì rồi, giải tán đi. Cửu Đầu Yêu Giao đã bị trưởng lão trong Vân Dương tông ta đuổi đi.
Sóng gió Cửu Đầu Yêu Giao gây chấn động toàn thành Vụ Đô.
Trong thành Vụ Đô, Vương Minh Nguyệt dẫn Lục Lâm Thiên đi qua mấy con đường lắt léo đến trước một đình viện. Trong đại sảnh, Vương Minh Nguyệt, Vũ trưởng lão, mấy chấp sự thành Vụ Đô đang ngồi. Các đệ tử Vân Dương tông đặt thức ăn vặt trái cây trước mặt mọi người.
Vương Minh Nguyệt hỏi Lục Lâm Thiên:
- Thiếu Du hiền điệt định khi nào trở về Vân Dương tông? Thiếu Du hiền điệt đại nạn không chết, vẫn còn là đệ tử Vân Dương tông.
Chương 327 Trong Vân Dương tông (1)
Lục Lâm Thiên đáp:
- Vương trưởng lão, ta định về trấn Thanh Vân trước. Mẫu thân của ta biết ta chết sẽ rất buồn, nên ta định đi về xem mẫu thân thế nào.
Lục Lâm Thiên quyết định phải cho mẫu thân biết hắn còn sống.
Vương Minh Nguyệt nói:
- Thế thì không cần, ta phái người đi Lục gia thông báo một tiếng ngươi bình yên trở lại Vân Dương tông là được. Ngươi hãy về Vân Dương tông ngay đi, đã chậm trễ một năm rưỡi, bỏ lỡ tuyển chọn đệ tử thân truyền đợt trước, một năm rưỡi sau còn một lần cơ hội, ngươi đừng bỏ qua.
Vũ trưởng lão xen vào:
- Không phải một năm rưỡi, lần này sớm hơn nửa năm, tức là một năm sau. Bởi vì sau một năm rưỡi là lúc tam tông tứ môn tỷ thí, nên sàn chọn đệ tử thân truyền tổ chức sớm hơn nửa năm.
Lục Lâm Thiên ngạc nhiên:
- Cái này...
Lục Lâm Thiên nghe Vũ trưởng lão truyền âm:
- Tiểu tử, ngươi làm đệ tử thân truyền là chắc chắn, đồ đệ của ta tất nhiên là đệ tử thân truyền. Nhưng phải làm bộ dáng với bên ngoài, ngươi về trước đi. Về chọn đệ tử thân truyền thì ngươi đi cho có là được, ngươi có mục tiêu còn cao hơn.
Lục Lâm Thiên nói với Vương Minh Nguyệt:
- Vậy xin làm phiền Vương trưởng lão, đệ tử trực tiếp đi Vân Dương tông ngay.
Vương Minh Nguyệt cung kính hỏi Vũ trưởng lão:
- Vũ trưởng lão cũng sắp về Vân Dương tông đúng không? Hay ta đi chung?
Vũ trưởng lão nói:
- Ta còn bận công chuyện, để một mình hắn về trước đi. Dọc đường toàn là địa bàn Vân Dương tông ta, sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Lục Lâm Thiên nói:
- Một mình đệ tử đi Vân Dương tông là được, chắc không có nguy hiểm gì.
Lục Lâm Thiên hiểu ý nháy mắt với Vũ trưởng lão, bây giờ hai người cố gắng giả bộ như người xa lạ, không biết lão có ý đồ gì.
Mọi người hỏi han, Lục Lâm Thiên kể lại chuyện sau khi rơi xuống vách núi. Tất nhiên toàn là xạo, Lục Lâm Thiên chỉ bảo vô tình chộp trúng một sợi dây leo rồi bò lên vách núi, vô tình theo một dong binh đoàn đến Cổ vực, khó khăn lắm mới trở về.
Mọi người nghe Lục Lâm Thiên kể, rất là ngạc nhiên. Đúng là không dễ dàng, không ai nghi ngờ lời Lục Lâm Thiên nói dối cả.
Vương Minh Nguyệt, Vũ trưởng lão cho Lục Lâm Thiên biết đại khái tình huống đám người Lục Vô Song. Một năm rưỡi trước Lục Vô Song đệ tử thân truyền Vân Dương tông, Tần Thiên Hạo, Lục Thiếu Hổ, Độc Cô Băng Lan, Dương Diệu đều thành đệ tử thân truyền. Trấn Thanh Vân nở mặt nở mày.
Ngày hôm sau, Lục Lâm Thiên không ở lại thành Vụ Đô lâu hơn, sáng sớm đã lên đường đi Vân Dương tông. Vũ trưởng lão tiếp tục ở lại thành Vụ Đô. Lúc Lục Lâm Thiên sắp đi Vũ trưởng lão lần nữa dặn dò hắn đừng quên giao dịch giữa hai người, còn rộng rãi lấy một viên đan dược tứ phẩm sơ giai tặng cho Lục Lâm Thiên, bảo là quà gặp mặt.
Một viên đan dược tứ phẩm không lọt vào mắt Lục Lâm Thiên, vì trong tay hắn không thiếu thốn gì. Lục Lâm Thiên chỉ ngóng trông vũ kỹ thân pháp Phù quang Lược Ảnh.
Khi Lục Lâm Thiên rời khỏi Phi Linh Môn đã giao gần hết đồ trong mật thất cho Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh, nhưng hắn mang theo một mớ đủ làm phú ông.
Lục Lâm Thiên cưỡi trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư. Tiểu Long luôn giấu trong ống tay áo thò đầu ra bò lên vai hắn.
Tiểu Long hỏi:
- Lão đại, tại sao lão già kia muốn nhận lão đại làm đồ đệ?
Lục Lâm Thiên đáp:
- Không biết, tóm lại không phải chuyện xấu với ta.
Tiểu Long nghểnh đầu nhỏ nói:
- Lão đại, con Cửu Đầu Yêu Giao đã chọc giận đệ. Đệ sẽ cố gắng tu luyện, lần sau ta sẽ nhổ đầu Cửu Đầu Yêu Giao xuống.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
- Vậy ngươi hãy cố gắng tu luyện đi, sớm đột phá đến đẳng cấp tứ giai.
Tiểu Long cười gian, mắt xoe tròn:
- Ừm! Đệ sẽ chăm chỉ tu luyện, sẽ rất nhanh thôi.
Lục Lâm Thiên ở trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư lẩm bẩm:
- Tu luyện Hư Linh Huyễn Ấn đi.
Từ thành Vụ Đô đến Vân Dương tông dù là Thiên Sí Tuyết Sư cũng phải bay đi năm ngày. Vũ Giả tu vi đến Vũ Sư cửu trọng, Linh Giả mới là Linh Sư thất trọng. Tạm thời Lục Lâm Thiên không thể đột phá đẳng cấp Vũ Giả, đang trong địa bàn Vân Dương tông, hắn muốn nuốt ai cần làm thật ẩn khuất.
Lục Lâm Thiên lấy ra ngọc giản tràn đầy linh lực, là linh kỹ hoàng cấp cao giai lần trước Lữ Tiểu Linh đưa cho hắn trong Quỷ Vũ tông. Lục Lâm Thiên nhớ đến Lữ Tiểu Linh đôi khi nóng bỏng, có khi dịu dàng. Lúc trước Lục Lâm Thiên chạy trốn chắc chọc tức Lữ Tiểu Linh rồi.
Trong Quỷ Vũ tông Lục Lâm Thiên còn được một bộ vũ kỹ hoàng cấp sơ giai thổ hệ, tuy đẳng cấp và giá trị không thấp nhưng hắn không định tu luyện. Phi Linh Môn để lại nhiều vũ kỹ hoàng cấp sơ giai, Lục Lâm Thiên không thiếu vũ kỹ đẳng cấp cỡ này.
Lục Lâm Thiên nhỏ giọt máu vào ngọc giản, tinh thần nhìn vào. Ngọc giản bắn ra ánh sáng chói lòa chui vào trán Lục Lâm Thiên, linh lực bàng bạc bao phủ quanh thân.
Lát sau ngọc giản vụt tắt ánh sáng, Lục Lâm Thiên mở mắt ra, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên. Hư Linh Huyễn Ấn này thật khủng bố, hèn gì lúc trước trưởng lão họ Vương, trưởng lão họ Lưu ngăn cản Lữ Tiểu Linh đưa cho Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên xem tin tức tu luyện trong ngọc giản, biết Hư Linh Huyễn Ấn là linh kỹ hiếm có. Trong linh kỹ nói chính xác thì chia làm mấy loại, trong đó có công kích lực lượng và công kích linh hồn.
Linh kỹ như Đao Hồn Trảm thuộc về loại công kích lực lượng, cực kỳ bá đạo trong số công kích lực lượng. Đương nhiên Đao Hồn Trảm công kích linh hồn cũng rất mạnh. Nói là công kích lực lượng chỉ là tương đối.
Hư Linh Huyễn Ấn
hoàn toàn là công kích linh hồn, dùng linh lực phối hợp linh hồn lực vô hình tạo thành vết thương linh hồn cho đối phương. Thực lực đối thủ yếu có thể trực tiếp bị phá hủy linh hồn, dù thực lực mạnh vẫn có thể tạo thành ảnh hưởng nhất định. Có một loại là tạo thành ảo giác, khiến đối thủ thẫn thờ, rơi vào ảo cảnh, khi đó ra tay gϊếŧ người dễ hơ nhiều.
Lục Lâm Thiên kinh ngạc nói:
- Hư Linh Huyễn Ấn thật lợi hại.
Hư Linh Huyễn Ấn này quá mạnh, tuy đẳng cấp không bằng Đao Hồn kỹ, sử dụng đơn nhất có lẽ thua Đao Hồn kỹ nhưng so sánh Đao Hồn Trảm đệ nhất trọng của Đao Hồn kỹ thì Hư Linh Huyễn Ấn mạnh hơn một chút. Còn đệ nhị trọng, đệ tam trọng Đao Hồn kỹ thì chắc Hư Linh Huyễn Ấn không sánh bằng được.
Hư Linh Huyễn Ấn có tác dụng đặc biệt là thuần túy công kích linh hồn, hoàn toàn có thể phối hợp dùng với vũ kỹ của mình. Vừa công kích linh hồn vừa sử dụng vũ kỹ công kích, hai bên phối hợp lại hiệu quả rất đáng sợ.
Đao Hồn kỹ không hoàn toàn thiên hướng công kích linh hồn nên không thể phối hợp sử dụng, bị hạn chế, dù phối hợp cũng sẽ bị lệch thời gian. Hư Linh Huyễn Ấn thì phối hợp vừa khít với vũ kỹ, từ mặt lý luận hai bên có thể dung hợp hoàn mỹ.
Nghĩ đến đây Lục Lâm Thiên mừng thầm, có chút mong chờ. Tu luyện Hư Linh Huyễn Ấn thành công Lục Lâm Thiên càng dễ vượt cấp gϊếŧ đối thủ.
- Tu luyện!
Lục Lâm Thiên tập trung tinh thần tu luyện theo tin tức từ ngọc giản. Môt ạlst sa, vầng sáng trong suốt bao phủ Lục Lâm Thiên.
Chương 328 Trong Vân Dương tông (2)
Lục Lâm Thiên đánh ra các thủ ấn thần dị, nếu nhìn kỹ thì trước mặt hắn có càng vòng gợn sóng vô hình đang khuếch tán, không gian mông lung.
Lục Lâm Thiên chìm đắm trong tu luyện. Đối với Lục Lâm Thiên thì tu luyện linh kỹ hoàng cấp cao giai hơi khó khăn, nhưng không sao, không ăn khổ thì sao mạnh hơn người được?
Vân Dương tông, một trong tam tông tứ môn trên đại lục Linh Vũ, thế lực đỉnh cao sừng sững trong Vân Dương tông. Tam tông tứ môn là đại môn đại phái truyền thừa bao nhiêu năm, nói trong môn cường giả như mây cũng không khoa trương.
Tam tông tứ môn được công nhận là bảy sơn môn có thực lực mạnh nhất, không ai dám trêu vào.
Trên địa bàn Vân Dương tông có nhiều tòa thành lớn, tính chính xác nhân khẩu thì không rõ, nhưng cũng hơn trăm ức.
Địa bàn Vân Dương tông mênh mông nhưng sơn môn thì sừng sững trong sơn mạch Vân Dương, không nằm trong thành. Vân Dương tông có rất đông đệ tử, chỉ tính tổng số đệ tử Vân Dương tông cũng cỡ mấy vạn, nên trong Sơn mạch Vân Dương hình thành một tiểu thành.
Dưới chân Vân Dương tông có nhiều kiến trúc, đường cái. Dưới chân núi là nơi một số đệ tử bình thường mới đến Vân Dương tông sinh sống.
Sườn núi là nơi dành cho đệ tử cũ sống. Đệ tử cũ tức là ở lại Vân Dương tông trên ba năm nhưng tu vi không đến Vũ Phách.
Đương nhiên có một số đệ tử cũ tu vi đến đẳng cấp Vũ Phách nhưng vì tuổi tác, thiên phú không quá tốt, không thể trở thành đệ tử thân truyền cũng không chịu đi ra ngoài thì có thể tiếp tục ở lại Vân Dương tông, mỗi tháng nhận được tài nguyên tu luyện giống đệ tử cũ.
Bởi vì điều này nên khá nhiều đệ tử có thực lực rời khỏi Vân Dương tông nhưng vẫn ở lại đây. Dù sao không dễ tìm chỗ vừa có ăn có uống, có tài nguyên tu luyện.
Đây chỉ là số ít đệ tử. Bình thường đệ tử không thể trở thành đệ tử thân truyền, đến thực lực nhất định sẽ chọn đi ra ngoài rèn luyện, lựa chọn con đường thứ hai đảm nhiệm chủ một trấn hoặc chủ một thành trong địa bàn Vân Dương tông.
Như Vương Minh Nguyệt, gã vốn là đệ tử bình thường của Vân Dương tông, tuy không phải đệ tử thân truyền nhưng cơ duyên tình cờ làm thành chủ thành Vụ Đô, vị trí trưởng lão ngoại môn Vân Dương tông, địa vị không dưới đệ tử thân truyền bao nhiêu.
Trên đỉnh núi hoặc một số ngọn núi nhỏ gần khu vực chủ yếu của Vân Dương tông là nơi các đệ tử thân truyền, trưởng lão trong môn cư ngụ. Có thể nói Vân Dương tông cũng chia ba bảy loại, địa vị cao nhất là đệ tử thân truyền. Đệ tử bình thường thấy đệ tử thân truyền dù tuổi lớn hay nhỏ đều phải tôn xưng làm sư huynh, sư tỷ.
Dưới chân núi, trên một con đường náo nhiệt, dòn người tấp nập. Bên dưới Vân Dương tông như một thị trấn nhỏ, ven đường có các cửa hàng, sạp quán. Các loại tài liệu tu luyện, y phục trang sức, son phấn cho nữ nhân đều bán đầy đủ.
Trên đường có mấy bóng người xinh đẹp đi qua, khiến nhiều thanh niên nhìn chăm chú. Một thiếu nữ khuôn mặt xinh đẹp, khí chất rất phàm cầm y phục cung trang trong tiệm loay hoay trước người.
Thiếu nữ xinh đẹp hỏi:
- Vô Song tỷ nhìn cái này xem, đẹp không?
Là Độc Cô Băng Lan.
Trong cửa tiệm còn ba người xinh đẹp khác. Một người tóc đen tuyền, váy dài màu đỏ vẽ ra vóc dáng xinh đẹp, cổ tay trắng đeo vòng tay xinh đẹp, ăn mặc không xa hoa nhưng vô hình toát ra ưu nhã và cao quý làm người nhìn rất thoải mái. Đó là Lục Vô Song khá nổi tiếng trong đệ tử Vân Dương tông.
Một thiếu nữ mười tám, chín tuổi cách ăn mặc như nha hoàn, chân mày dài khảm đôi mắt to màu lam trong veo. Váy dài màu lợt không bắt mắt ôm đường cong linh lung, là nha hoàn của Độc Cô Băng Lan, Thúy Ngọc.
Còn một người đường cong nơn nớt, mười bảy, tám tuổi, tóc đen dài như thác nước rũ xuống vai, mỹ nhân bại hoại, bộ dạng ba phần ngây thơ, ba phần đáng yêu, ba phần phong tình, chứa chút quyến rũ. Nàng này là người nổi tiếng trong Vân Dương tông, Dương Diệu, Vũ Giả song hệ cộng thêm là đệ tử thân truyền, rất được nhiều người theo đuổi.
Bốn nữ nhân xuất hiện trong cửa hàng, bên ngoài tụ tập nhiều đệ tử Vân Dương tông nhìn ngó nhưng không dám đến gần. Các nàng là đệ tử thân truyền, đệ tử bình thường không dám trêu vào. Trong Vân Dương tông có một quy định ngầm là đệ tử thân truyền có gϊếŧ đệ tử bình thường cùng lắm bị trách phạt, sẽ không có vấn đề gì lớn.
Đệ tử bình thường nếu gϊếŧ đệ tử thân truyền thì cả gia tộc sẽ chịu liên lụy, nếu nghiêm trọng sẽ tru sát cả nhà. Vân Dương tông luôn chú trọng đệ tử thân truyền, nhưng nói đi phải nói lại, đệ tử bình thường không có thực lực gϊếŧ đệ tử thân truyền. Vì đệ tử thân truyền mạnh hơn đệ tử bình thường rất nhiều, làm đệ tử thân truyền ai không có vũ khí bí mật? Đệ tử bình thường gϊếŧ đệ tử thân truyền là chuyện không thể nào, nên đến bây giờ chưa xảy ra trường hợp này.
Lục Vô Song mỉm cười nói:
- Băng Lan, chúng ta nên đi về. Thứ cần mua đã mua xong, trở về tu luyện đi.
Dương Diệu nói:
- Vô Song tỷ thật là kẻ cuồng tu luyện, trong tất cả đệ tử chỉ có Vô Song tỷ là tu luyện khắc khổ nhất.
Dương Mi, tỷ tỷ của Dương Diệu có xích mích với Lục Vô Song nhưng giữa Dương Diệu và Lục Vô Song lại thân nhau.
Lục Vô Song mỉm cười nói:
- Nếu ta không chịu khắc khổ chút làm sao sánh bằng ngươi? Ngươi là Vũ Giả song hệ, chờ khi ngươi đến Vũ Phách kết thành nội đan thì tốc độ tu luyện sẽ tăng nhanh, thực lực càng lúc càng mạnh.
Nụ cười khuynh thành làm đám đệ tử bên ngoài nhìn ngơ ngẩn.
Trong đám người ngoài cửa hàng vang tiếng quat:
- Tránh ra!
Mấy thanh niên mặc hoa phục đi tới, vẻ mặt kiêu căng.
Các đệ tử hành lễ:
- Kính chào các vị sư huynh.
Trong mắt các đệ tử chứa vẻ e ngại, dường như không dám trêu vào đám thanh niên mặc hoa phục, vội vàng thụt lùi.
Mấy thanh niên mặc hoa phục đi vào cửa hàng, mắt dán chặt vào ba nữ nhân, suýt chảy nước miếng.
- Vô Song sư muội, Dương Diệu sư muội, Băng Lan sư muội, thật tình cờ gặp các sư muội tại đây.
Độc Cô Băng Lan liếc mấy thanh niên mặc hoa phục, ánh mắt chán ghét nói:
- Vô Song tỷ, ta hết hứng rồi, mình về đi.
Sắc mặt Lục Vô Song nghiêm túc nói:
- Đi thôi.
Các thiếu nữ định ra khỏi tiệm.
Thanh niên mặc hoa phục áo trắng dẫn đầu bước ra chặn đường:
- Ba vị sư muội, hay chúng ta cùng về chung?
Dương Diệu nét mặt sa sầm nói:
- Triệu sư huynh tránh ra đi, hay muốn chúng ta đánh nhau với sư huynh? Nếu kinh động các trưởng lão e rằng các người sẽ không dễ chịu đâu.
Thanh niên mặc hoa phục áo trắng cơ mặt co giật, tránh đường:
- Cái đó... Nếu ba vị sư muội vội vàng trở về thì chúng ta không tiện giữ lại.
Bốn thiếu nữ ung dung rời đi, bỏ lại mấy thanh niên mặc hoa phục sắc mặt khó xem.
Một thanh niên áo lam đứng cạnh thanh niên mặc hoa phục trắng nói:
- Triệu sư huynh, mấy cô nương này không nể mặt sư huynh.
Thanh niên mặc hoa phục trắng cười da^ʍ:
- Hừ! Mấy nữ nhân này không tầm thường, có mấy vị sư thúc ngăn cản, chúng ta không trêu vào được. Nhưng sẽ có ngày ta chiếm được.
Chương 329 Gặp lại Bạch Mi
Năm ngày sau, Lục Lâm Thiên ngừng tu luyện, một dãy sơn mạch liên miên xuất hiện trước mắt hắn.
Sơn mạch trập trùng, dãy núi hùng vũ, ngọn núi nguy nga, vách đá vĩ đại, cây cối xanh biếc rậm rạp, thấp thoáng dãy kiến túng cung điện lung linh.
Các ngọn núi nhấp nhô liền thành một thể như con rồng uốn lượn vòng quanh sơn mạch bao la. Tổng thể thì núi sừng sững, dãy núi trập trùng xanh ngắt cao và dốc, từ trên nhìn xuống dướia đầy mây mù.
Lục Lâm Thiên thầm thở ra:
- Rốt cuộc cũng đến nơi.
Khuôn mặt kiên cường lộ nụ cười. Không lâu sau hắn sẽ thấy Lục Vô Song, chắc khi nàng biết hắn không chết sẽ rất vui vẻ. Một năm rưỡi không gặp, chẳng biết Lục Vô Song thế nào rồi.
Lục Lâm Thiên nói với Thiên Sí Tuyết Sư:
- Tuyết Sư, chúng ta đi xuống.
Vù vù vù!
Thiên Sí Tuyết Sư vỗ cánh sà xuống, đáp xuống một khoảng cách xa bên ngoài sơn mạch.
Đến Vân Dương tông không thể để Thiên Sí Tuyết Sư xông thẳng vào, đi bộ là hơn, diện tích Vân Dương tông lớn mà Lục Lâm Thiên không quen chỗ này, không tìm thấy vị trí.
Thiên Sí Tuyết Sư đáp xuống đỉnh núi, Lục Lâm Thiên thu nó vào không gian thú nang. Lục Lâm Thiên không thể mang theo con yêu thú khổng lồ đi vào Vân Dương tông. Tiểu Long thì Lục Lâm Thiên dặn nó núp trong ống tay áo, cố gắng không gây chú ý.
Làm xong tất cả Lục Lâm Thiên hơi hồi hộp đi hướng sơn mạch trước mặt, đi một vòng một năm rưỡi rốt cuộc hắn quay lại Vân Dương tông.
Vù vù vù!
Lối vào một sơn cốc phía trước, Lục Lâm Thiên vừa ló mặt thì mười mấy bóng người đáp xuống trước mặt hắn. Mỗi người cầm vũ khí đao thương kiếm kích, khoảng hai mươi tuổi, xem khí thế thì đều là đẳng cấp Vũ Sư. Thủ lĩnh là thanh niên mặc trường sam màu đỏ, tóc ngắn mắt to, thân hình hơi mập, tu vi mạnh nhất, đã đến Vũ Sư tam trọng. Những người khác là Vũ Sư nhất trọng, trong đó có hai người là Vũ Sư nhị trọng.
Thanh niên thủ lĩnh mặc trường sam màu đen hỏi:
- Ngươi là ai? Nơi này là Vân Dương tông, người ngoài hãy mau rời đi, nếu không gϊếŧ không tha!
Lục Lâm Thiên sớm chú ý đến những người này, trong sơn cốc có nhiều đệ tử Vân Dương tông, xem bộ dáng đang tuần tra xung quanh.
- Các vị đều là đệ tử của Vân Dương tông?
Thanh niên mặc trường sam đen nhìn kỹ Lục Lâm Thiên, đáp:
- Đúng vậy!
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
- Vậy đúng rồi, ta cũng là đệ tử Vân Dương tông.
Lục Lâm Thiên móc ra ngọc bài lúc ở trấn Thanh Vân được Bạch Mi đưa cho.
Thanh niên thủ lĩnh cầm ngọc bài, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi là đệ tử của Vân Dương tông? Sao ta chưa từng thấy mặt?
Nhưng đây đúng là vật của Vân Dương tông.
Thanh niên thủ lĩnh nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm:
- Lục Lâm Thiên, Vân Dương tông không có tên này. Ngươi thật sự là đệ tử của Vân Dương tông?
Trong ngọc bài có tên Lục Lâm Thiên, nhưng thanh niên thủ lĩnh chưa thấy mặt hắn trong Vân Dương tông bao giờ, nên đâm ra nghi ngờ.
Lục Lâm Thiên nói:
- Vì tình huống đặc biệt nên bây giờ ta mới đến Vân Dương tông, ta vốn nên đến từ một năm rưỡi trước.
Thanh niên thủ lĩnh nói:
- Ngọc bài của ngươi là thật, chờ ở đây một chút, chúng ta cần hỏi ý trưởng lão.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
- Không sao, ta sẽ chờ.
Đã đến Vân Dương tông rồi Lục Lâm Thiên không ngại chờ thêm một lúc.
Thanh niên thủ lĩnh cầm ngọc bài của Lục Lâm Thiên đi vào sơn cốc, dặn dò mấy thanh niên khác trông chừng hắn.
Trong dãy đình viện, có một nam nhân cỡ tuổi trung niên, vóc dáng thô kệch mặc trường bào chậm rãi ra khỏi đình viện. Người này khá bắt mắt, vì lông mày trắng tinh. Người này là Bạch Mi trưởng lão lúc trước phụ trách dẫn đám người Lục Lâm Thiên trong trấn Thanh Vân.
Bạch Mi mang người đến Vân Dương tông đều trở thành đệ tử thân truyền, cộng với mang về một báu vật thiên tàm bảo giáp từ sơn mạch Vụ Đô nên địa vị của Bạch Mi trưởng lão cao lên nhiều.
Một thanh niên áo đen bước nhanh đến trước mặt Bạch Mi, hành lễ chào:
- Bạch trưởng lão.
Bạch Mi nhìn thanh niên áo đen:
- Bành Truyền Hùng, ngươi vội vàng như vậy có chuyện gì? Hôm nay tiểu đội các ngươi ra ngoài tuần tra đúng không? Sao lại quay về?
- Bạch trưởng lão, lúc chúng đệ tử tuần tra gặp một việc lạ nên đến xin ý kiến của trưởng lão.
Thanh niên áo đen trả lời:
- Chúng đệ tử gặp một người nói là đệ tử của Vân Dương tông, vì tình huống đặc biệt nên một năm rưỡi chưa đến, bây giờ mới tới.
Thanh niên áo đen nói xong giao ngọc bài cho Bạch Mi.
Bạch Mi nhận lấy ngọc bài, xem ba chữ trên ngọc bài thì hóa đá.
- Lục Lâm Thiên!
Thanh niên áo đen hết hồn.
Bạch Mi sững sờ nửa ngày sau người run rẩy hét to:
- Nhanh cho ta biết người đó ở đâu? Mau đưa ta đi!
Mấy đệ tử đi ngang qua giật mình.
- Bạch trưởng lão, người đó chờ bên ngoài sơn môn.
Thanh niên áo đen chưa nói xong Bạch Mi đã biến mất tại chỗ.
Thanh niên áo đen khó hiểu gãi đầu:
- Tiểu tử này có lai lịch gì mà làm Bạch trưởng lão căng thẳng như vậy?
Thanh niên áo đen vội chạy ra ngoài.
Bên ngoài sơn cốc, Lục Lâm Thiên bình tĩnh chờ đợi. Khoảng hai mươi phú sau một bóng người lao ra khỏi sơn cốc.
Người đó đáp xuống trước mặt Lục Lâm Thiên, kích động thở hổn hển, người đó nhìn kỹ Lục Lâm Thiên một lúc sau trong mắt tràn ngập giật mình.
Mười mấy đệ tử xung quanh hành lễ:
- Kính chào Bạch trưởng lão!
Lục Lâm Thiên vội hành lễ, mỉm cười nói:
- Kính chào Bạch trưởng lão!
Lục Lâm Thiên biết mặt Bạch Mi trưởng lão.
Bạch Mi ngây người một lúc sau mới lấy lại tinh thần, rất kích động nói:
- Lâm Thiên, thật sự là ngươi sao! Ta cứ tưởng mình nằm mơ, ngươi không chết thì hay!
Lục Lâm Thiên cười nói:
- Đệ tử cũng không ngờ còn sống trở về.
Bạch Mi kéo Lục Lâm Thiên vào sơn cốc:
- Mau theo ta vào, kể ta nghe xem ngươi làm sao đại nạn không chết?
Các đệ tử khó hiểu suy đoán:
- Thật sự là đệ tử trong tông? Sao Bạch Mi trưởng lão kích động như vậy, hắn có lai lịch gì?
Lục Lâm Thiên theo Bạch Mi trưởng lão vào sơn cốc, mọi thứ xuất hiện trước mắt làm hắn vô cùng rung động. Trong sơn cốc phong cảnh mênh mông.
Đi vào sơn cốc dãy núi trập trùng có một khoảnh đất trống lớn, dường như bị san bằng. Kiến trúc đứng thẳng kéo dài, nhiều người qua lại, có các cửa hàng, rất náo nhiệt. Phương xa thấp thoáng các ngọn núi.
Bốn phía là dãy sơn cốc quay quanh hình thành bình chướng thiên nhiên.
Dọc đường đi nhiều đệ tử hành lễ với Bạch Mi trưởng lão:
- Kính chào Bạch trưởng lão.
Các đệ tử tò mò nhìn Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên rất ngạc nhiên.
- Đây là Vân Dương tông sao?
Vân Dương tông như trấn nhỏ náo nhiệt, hơi khác với tưởng tượng của Lục Lâm Thiên.
Dọc đường đi Bạch Mi trưởng lão hưng phấn giới thiệu cho Lục Lâm Thiên. Vân Dương tông có nhiều đệ tử, khoảng hơn hai vạn đệ tử trong Sơn mạch Vân Dương. Vì cách xa thành nên dưới chân núi cho phép đệ tử bình thường tự do buôn bán.
Những cửa tiệm đủ loại hình, cái gì cũng có. Từ mặt nào đó điều này giải quyết vấn đề cung cấp đồ dùng sinh hoạt cho Vân Dương tông.
Chương 330 Số tám lẻ sáu
Nhưng muốn mở cửa tiệm cũng không dễ, cần có điều kiện nhất định. Lục Lâm Thiên đi qua mấy con đường, theo Bạch Mi trưởng lão vào một đình viện. Đình viện trang trí cực kỳ xa hoa nhưng không rêu rao. Lục Lâm Thiên mới ngồi xuống tiểu sảnh thì Bạch Mi trưởng lão nôn nóng hỏi ngay một năm rưỡi qua hắn gặp những gì.
Lục Lâm Thiên bình tĩnh kể lại nội dung đã nói với đám người Vương Minh Nguyệt, hắn kể hợp tình hợp lý nên Bạch Mi trưởng lão không nghi ngờ.
Lục Lâm Thiên biết không thể cho ai nghe về sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn, cũng giấu nhẹm Phi Linh Môn.
Bạch Mi trưởng lão cho Lục Lâm Thiên biết chút tình huống trong Vân Dương tông, kể về Lục Vô Song sau khi hắn rớt xuống vách núi.
Bạch Mi trưởng lão nói:
- Tiểu tử này ngươi lớn số thật. Không chết thì tốt, ta không cần lo nên đối mặt sao với phụ thân của ngươi. Phải rồi, ta sẽ phái người thông báo với Lục gia ngay.
Lục Lâm Thiên nói:
- Bạch trưởng lão, không cần! Vương trưởng lão đã phái người đi rồi.
Lục Lâm Thiên hỏi:
- Bạch trưởng lão, ta có thể gặp Vô Song tỷ được không?
Bạch Mi trưởng lão nói:
- Cái này... tạm thời không được, năm ngày trước Vô Song vừa xuống núi một lần, khó thể xuống núi nữa. Hiện tại nàng là đệ tử thân truyền, cộng với gần đây tất cả đệ tử thân truyền liều mạng tu luyện chuẩn bị cho đại hội tam tông tứ môn mười lăm năm một lần nên không được xuống núi, đây là quy định của tông chủ.
Lục Lâm Thiên do dự một chút, lại hỏi:
- Bạch Mi trưởng lão nghĩ cách giúp đệ tử được không?
Lục Lâm Thiên biết hơn một năm qua Lục Vô Song luôn lo lắng về hắn, nên hắn muốn nhanh chóng báo tin để nàng yên tâm.
Bạch Mi trưởng lão nói:
- Tuy nàng không thể gặp ngươi nhưng ta sẽ đi nói cho nàng biết. Vô Song biết ngươi không chết sẽ rất vui.
Bạch Mi trưởng lão chợt nhớ điều gì, nói:
- Lâm Thiên, ngươi là Vũ Giả tam hệ, lần trước không khó để trở thành đệ tử thân truyền. Tiếc rằng xuất hiện ngoài ý muốn khiến ngươi bỏ lỡ cơ hội, ta đi thông báo cho Vô Song cũng thuận tiện vào trong tông nhìn xem có cách nào cho ngươi trở thành đệ tử thân truyền không.
Lục Lâm Thiên nói:
- Đa tạ Bạch trưởng lão.
Lục Lâm Thiên không nóng nảy, dù sao có Vũ trưởng lão, hắn chắc chắn thành đệ tử thân truyền. Điều kiện duy nhất để làm đệ tử thân truyền đó là trở thành đệ tử của một trưởng lão, Vũ trưởng lão đã đặt chỗ trước.
- Đến lúc đó sẽ phải tham gia thi, ngươi hãy cố gắng lên. Trong thời gian này ngươi tạm ở...
Bạch Mi trưởng lão ngẫm nghĩ một lúc, nói:
- Ngươi ở trong đình viện số tám lẻ sáu đi, vừa lúc có phòng trống, cũng có chỗ cho ngươi nghỉ ngơi.
Lục Lâm Thiên hành lễ:
- Đa tạ Bạch trưởng lão.
Bạch Mi trưởng lão vỗ vai Lục Lâm Thiên:
- Ta và phụ thân của ngươi quen biết lâu, đừng khách sáo với ta.
Bạch Mi trưởng lão gọi bên ngoài:
- Người đâu!
Một đệ tử Vân Dương tông cung kính bước vào:
- Bạch trưởng lão có chuyện gì sai bảo?
Bạch Mi trưởng lão nói:
- Ngươi đi kêu Bành Truyền Hùng tới, bảo là ta có chuyện tìm hắn.
Đệ tử kia vội ra ngoài cửa ngay.
Lục Lâm Thiên nghe Bạch Mi trưởng lão kể, hiểu sơ về Vân Dương tông. Mọi thứ trong Vân Dương tông phức tạp hơn Lục Lâm Thiên tưởng tượng nhiều.
Một lát sau, thanh niên áo đen Lục Lâm Thiên gặp ngoài sơn môn đã bước vào đình viện.
- Bạch trưởng lão kêu đệ tử?
Bạch Mi trưởng lão nói với thanh niên áo đen:
- Bành Truyền Hùng, ngươi ở trong đình viện số tám lẻ sáu đúng không? Đây là Lục Lâm Thiên, tạm ở chỗ các ngươi, hãy mang hắn đi dàn xếp.
- Tuân lệnh Bạch trưởng lão!
Bành Truyền Hùng liếc qua Lục Lâm Thiên, thầm thắc mắc lai lịch của hắn. Dường như Lục Lâm Thiên và Bạch Mi trưởng lão có quan hệ không tầm thường.
Bành Truyền Hùng mang Lục Lâm Thiên ra khỏi đình viện của Bạch Mi trưởng lão.
- Lâm Thiên huynh đệ, không ngờ ngươi thật sự là đệ tử trong tông, lúc trước có điều đắc tội, mong ngươi đừng trách. Sau này chúng ta cùng một tiểu đội, có gì cần ta giúp cứ nói thẳng. Phải rồi, sau này cứ gọi ta là Truyền Hùng.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
- Truyền Hùng huynh đệ khách sáo.
Lục Lâm Thiên thầm nghĩ Bành Truyền Hùng thật nhiệt tình.
Bành Truyền Hùng nói:
- Lâm Thiên huynh đệ, đình viện số tám lẻ sáu chúng ta hiện có bốn người ở cộng thêm ngươi là năm. Đình viện trong chỗ này đều là năm người ở, nhưng ngươi hãy chuẩn bị tâm lý, danh dự của đình viện số tám lẻ sáu chúng ta không tốt lắm.
Lục Lâm Thiên khó hiểu hỏi:
- Danh dự không tốt?
Bành Truyền Hùng cười bất đắc dĩ nói:
- Sau này ngươi sẽ hiểu, hy vọng ngươi thói quen.
Bành Truyền Hùng chỉ vào dãy kiến trúc to lớn đằng trước, nói:
- Lâm Thiên huynh đệ, đây chính là nơi đệ tử bình thường chúng ta ở, mỗi đình viện có số, chia khu nam sinh và nữ sinh. Bên trái là nhà ăn, bên phải là diễn vũ trường. Mỗi bảy ngày sẽ có trưởng lão ngoại môn đến chỉ điểm tu vi cho chúng ta.
Lục Lâm Thiên nhìn hướng Bành Truyền Hùng chỉ, thấy dãy kiến trúc rậm rạp toàn là các đình viện nhỏ, diện tích không lớn nhưng nối liền với nhau, số lượng rất nhiều.
Bành Truyền Hùng dẫn Lục Lâm Thiên đến một đình viện nhỏ, diện tích không lớn nhưng rất sạch sẽ.
- Được rồi, là nơi này.
Trong đình viện có một chính sảnh, năm căn phòng, trang trí đơn giản nhưng tạm được.
Trong tiểu sảnh, Bành Truyền Hùng hét to:
- Các huynh đệ, hôm nay chúng ta có huynh đệ mới đến!
Giờ phút này, trong tiểu sảnh có ba thanh niên ngồi, khoảng hai mươi tuổi.
Bành Truyền Hùng giới thiệu ba thanh niên:
- Lâm Thiên huynh đệ, để ta giới thiệu cho. Đây là Nhạc Bất Quần, Lại Dược Tĩnh, Dương Vĩ.
Lục Lâm Thiên quét mắt qua ba thanh niên, chiều cao sàn sàn như nhau. Người bên trái thứ nhất cao hơn, vạm vỡ nhất, mặc trường sàm màu trắng cỡ hơi nhỏ, cảm giác cơ bắp sắp làm rách vải. Mày thô mắt tròn, đây là Nhạc Bất Quần.
Người thứ hai lùn hơn chút, da ngăm đen, toàn thân co giãn sức bật, mắt hí lanh lẹ, tên Lại Dược Tĩnh.
Người thứ ba chiều cao trung bình, thể hình tròn trịa, khoảng từ một thước bảy mươi ba đến một thước bảy mươi lăm, nặng ít nhất hai trăm rưỡi, béo mắt ti hí. Người này là Dương Vĩ mà Bành Truyền Hùng giới thiệu.
Lục Lâm Thiên nghe tên ba người, trợn mắt há hốc mồm. Nhạc Bất Quần, Lại Dược Tĩnh 'kinh nguyệt đến', Dương Vĩ 'bệnh liệt dương'. Lục Lâm Thiên rất muốn cười nhưng lại ngại, tên của ba người thật đặc sắc, bình thường nhất là Bành Truyền Hùng.
Bành Truyền Hùng nói với ba thanh niên:
- Vị này là Lục Lâm Thiên, Lâm Thiên huynh đệ, về sau hãy ở chung với chúng ta.
Ba người nhiệt tình chào:
- Hoan nghênh vào số tám lẻ sáu.
Lục Lâm Thiên cười cười, thầm nghĩ mấy người này rất nhiệt tình, nhưng thực lực thì tầm thường. Trừ Bành Truyền Hùng tu vi Vũ Sư tam trọng ra ba người khác tu vi Vũ Sư nhất trọng.
Lục Lâm Thiên không biết rằng hai mươi tuổi đến đẳng cấp Vũ Sư đã là thiên phú tốt. Tuy nhiên tu vi của Lục Lâm Thiên đã đến Vũ Sư cửu trọng, trong mắt của hắn người nào thực lực thấp hơn mình tức là bình thường.
Hai mươi tuổi đẳng cấp Vũ Sư nếu đặt ở bên ngoài là hàng hiếm. Đệ tử trong tiểu môn tiểu phái tuổi chừng hai mươi hiếm ai đến Vũ Sư.
Bình luận facebook