-
Chương 286-290
Chương 286 Gặp đánh lén
– Nguy rồi, túi không gian!
Lữ Tiểu Linh chợt nhớ túi không gian nàng dùng để uy hϊếp Lục Lâm Thiên đã trở về với hắn.
Lữ Tiểu Linh hét to:
– Hai vị trưởng lão mau tìm về kẻ lừa đảo kia cho ta, nếu không ta sẽ không về!
Lữ Tiểu Linh cuống cuồng chạy ra khỏi phòng.
Hai trưởng lão khó hiểu:
– Chuyện gì thế này?
Trưởng lão họ Vương, trưởng lão họ Lưu nhanh chóng chạy theo tiểu thư nhà mình.
Đới Trường An căm hận nói:
– Lục Lâm Thiên, ta sẽ không tha cho ngươi!
Trong lúc Lục Lâm Thiên núp trong khách điếm, Lữ Tiểu Linh tìm kiếm bóng dáng hắn khắp nơi nhưng không thấy. Cuối cùng Lữ Tiểu Linh quyết định đi Phi Linh Môn tìm người.
Trưởng lão họ Vương, trưởng lão họ Lưu bất đắc dĩ điểm huyết đạo huyết mạch của Lữ Tiểu Linh, đưa nàng rời khỏi Quỷ Vũ tông.
Hoàng hôn, Lục Lâm Thiên thở hắt ra:
– Phù.
Lục Lâm Thiên rời khỏi khách điếm, đã tới lúc trở về, chắc Lữ Tiểu Linh không tìm thấy người cũng bỏ cuộc rồi.
Thành Quỷ Vũ ban đêm vô cùng náo nhiệt, dòng người không giảm bớt ngược lại càng nhiều hơn. Tiếng kêu la, rao hàng không dứt.
Nhiều nữ nhân mặc hở hang, trang điểm diêm dúa ở trên đường kiếm khách, làm nghề bán thịt xưa nay không thể thiếu. Lục Lâm Thiên suýt bị kéo vào ngõ nhỏ, hắn sợ quá co giò chạy ra khỏi thành Quỷ Vũ.
Bên ngoài thành Quỷ Vũ, Lục Lâm Thiên cùng đám người đi ra khỏi cửa thành. Gần thành Quỷ Vũ có dãy sơn mạch, Lục Lâm Thiên đi vào trong đó.
Sắc trời càng lúc càng tối, gió lạnh thổi qua, không khí sắp đông lại. Rừng cây trong sơn mạch có vài nhánh còn treo lá xanh, đa số trụi lủi, tiêu điều.
Đi trong sơn mạch, chân đạp cành khô lá úa kêu răng rắc.
Trong cảm ứng tinh thần của Lục Lâm Thiên xuất hiện một hơi thở kỳ dị.
Vù vù vù!
Giữa không trung lóe qua tia chớp màu xanh bắn về hướng lưng Lục Lâm Thiên, kình phong sắc bén giây lát đã đến nơi.
Lục Lâm Thiên cảm thấy lạnh lẽo, cố gắng xoay người, tốc độ cực nhanh chỉ trong tích tắc né thoát kình khí màu lục.
Lục Lâm Thiên vừa lùi nhanh ra sau vừa biến sắc mặt hét lên:
– Vũ Phách mộc hệ!
Từ kình khí vừa rồi Lục Lâm Thiên cảm giác được người đánh lén hắn là Vũ Giả mộc hệ, đẳng cấp thực lực cỡ Vũ Phách, còn không phải Vũ Phách bình thường mà là Vũ Phách bát trọng, hoặc cửu trọng.
Một bóng người áo xanh đứng trên cao:
– Tiểu tử, giao hết những thứ trên người ra đây, ta cho ngươi chết thoải mái một chút.
Người này mặc áo xanh, vải màu xanh che đậy nửa bên mặt chỉ lộ ra đôi mắt tràn ngập sát ý, chân khí cuồng bạo bộc phát.
Lòng Lục Lâm Thiên chìm xuống:
– Là người quen, từng gặp trong Quỷ Vũ tông.
Lục Lâm Thiên thụt lùi ra sau, đánh giá người này. Lục Lâm Thiên có cảm giác rất quen, chắc người áo xanh đã theo đuôi hắn khá lâu.
Lục Lâm Thiên lạnh lùng hỏi:
– Ngươi là ai? Đường đường là Vũ Phách nhưng giấu đầu lòi đuôi, ngươi không sợ mất mặt sao?
Tuy đối diện cường giả Vũ Phách nhưng Lục Lâm Thiên không hề hốt hoảng. Nếu hắn muốn chạy trốn thì không thành vấn đề, nhưng Lục Lâm Thiên phải tìm hiểu rõ thân phận của người này. Trong lòng Lục Lâm Thiên có chút suy đoán hoặc là người của Quỷ Vũ tông hoặc là người Cửu Hoa Môn.
Người áo xanh nói:
– Gϊếŧ được ngươi là đủ rồi. Tiểu tử, không tự đưa ra thì ta đành ra tay tự lấy vậy.
Người áo xanh đánh ra thủ ấn, xông hướng Lục Lâm Thiên kéo chuỗi tàn ảnh.
Chỉ vài giây lão nhân áo xanh nhảy vọt lêи đỉиɦ đầu Lục Lâm Thiên, trảo ấn màu lục vỗ xuống. Không gian chấn động dữ dội, rõ ràng lão nhân áo xanh không hề nương tay.
Lão nhân áo xanh lạnh lùng nói:
– Tiểu tử đi chết đi! Thực lực của ngươi tuy rằng không tệ nhưng còn kém xa lắm!
Lão nhân áo xanh có tu vi Vũ Phách bát trọng, gϊếŧ Vũ Sư ngũ trọng chứ không phải bắt sống, chuyện này dễ như chơi.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Trảo ấn giáng xuống, năm cái gai nhọn bắn ra từ bàn tay lão nhân áo xanh, kình khí cuồng bạo xuyên thấu không gian.
Vù vù vù!
Sắc mặt Lục Lâm Thiên âm trầm, nhanh chóng thụt lùi, phối hợp thuộc tính phong biến mất tại chỗ.
Bùm!
Trảo ấn gai nhọn giáng xuống không gian Lục Lâm Thiên vừa đứng, dòng không khí trong phạm vi mấy thước hoàn toàn vặn vẹo như trái bóng bị đè bẹp. Không gian vỡ tung, kình khí tứ tán, Lục Lâm Thiên đã biến mất.
Lục Lâm Thiên dựa vào thuộc tính phong hệ một lần nữa né thoát lão nhân áo xanh công kích.
Hai lần công kích bị Vũ Sư nho nhỏ tránh thoát, lão nhân áo xanh sắc mặt khó xem nói:
– Tốc độ rất nhanh!
Lục Lâm Thiên xuất hiện cách trăm thước, hắn nhìn lão nhân áo xanh chằm chằm, kɧıêυ ҡɧí©ɧ:
– Là tốc độ của các hạ quá chậm.
Lão nhân áo xanh lạnh lùng cười:
– Tiểu tử có chút bản lĩnh, nhưng ngươi nghĩ dựa vào những điều này là có thể đối kháng lại ta sao?
Vừa rồi lão nhân áo xanh chưa dốc hết sức.
Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói:
– Vậy sao? Ta vốn không định đối kháng mà là muốn gϊếŧ ngươi!
Chân khí bùng nổ như dòng lũ chảy xuyên qua kinh mạch dày rộng, Lục Lâm Thiên vững tin hơn.
Lão nhân áo xanh cười to bảo:
– Ha ha ha! Ta có nghe lầm không?bằng vào ngươi muốn gϊếŧ ta?
Lục Lâm Thiên lạnh lùng nói:
– Ngươi không nghe lầm, sự thật đúng là vậy.
Khí lạnh phát tán từ người Lục Lâm Thiên.
Cảm nhận khí thế sắc bén từ Lục Lâm Thiên, lão nhân áo xanh hơi có chút giật mình.
Lão nhân áo xanh bình tĩnh nói:
– Tiểu tử, coi chừng gió lớn thụt lưỡi.
Đôi mắt đen tràn ngập lạnh lẽo, Lục Lâm Thiên chậm rãi nói:
– Ngươi thử liền biết.
Lục Lâm Thiên vọt lên, hắn như một tàn ảnh.
– Thanh Linh Khải Giáp!
– Thiên Thủ Liệt Cương Ấn!
Lục Lâm Thiên quát lớn, ánh sáng vàng bao phủ toàn thân. Năng lượng thuộc tính thổ trong không khí phô thiên cái địa tuôn ra, lực lượng cuồng bạo tựa thủy triều tụ tập vào thủ ấn. Chỉ khoảnh khắc Lục Lâm Thiên sử dụng Thiên Thủ Liệt Cương Ấn.
Chưởng ấn phóng lên cao nháy mắt hóa thành mấy chưởng ấn mơ hồ, các tàn ảnh ghép lại thành đóa sen. Vang mấy tiếng kinh thiên động địa, kình khí cuồng bạo khuếch tán trên bầu trời ầm ầm ập hướng lão nhân áo xanh.
Lão nhân áo xanh lạnh lùng quát:
– Tiểu tử, ngươi chưa đủ tư cách!
Thủ ấn chuyển động nhanh, chân khí màu xanh nhạt dâng trào trong người lão nhân áo xanh. Chân khí tựa rễ cây tràn ra hình thành cái lưới dây leo rậm rạp quanh thân lão nhân áo xanh.
Khí thế cuồng bạo cực kỳ khủng bố, lão nhân áo xanh cười lạnh đánh ra thủ ấn. Cái lưới to đổ ập xuống, tiếng xé gió vang không dứt, rạch phá không gian bao trùm Thiên Thủ Liệt Cương Ấn của Lục Lâm Thiên.
Cái lưới to màu lục phô thiên cái địa ập đến, che kín tất cả đường tránh né của Lục Lâm Thiên, cũng trùm lên chưởng ấn. Hai năng lượng khổng lồ đυ.ng mạnh, trong lưới màu lục có ngàn vạn gai nhọn xuyên thấu không gian đâm vào chưởng ấn.
Bùm bùm bùm!
Lực lượng khổng lồ va chạm, trong không gian vang tiếng nổ điếc tai, lực lượng cuồng bạo càn quét.
Máu tươi sôi trào trong ngực Lục Lâm Thiên, hắn vận dụng Thiên Thủ Liệt Cương Ấn đối kháng lão nhân áo xanh, chưởng ấn nổ tan nát. Cái lưới màu lục to lớn của đối thủ chỉ thủng một cái lỗ giây lát đã khép lại, năng lượng thuộc tính mộc hung bạo tràn ngập nhốt Lục Lâm Thiên vào. Thực lực của lão nhân áo xanh mạnh hơn Lục Lâm Thiên rất nhiều, hắn thi triển Thiên Thủ Liệt Cương Ấn có thể đánh lại Vũ Phách nhất trọng nhưng không đủ sức đánh lại người này.
Chương 287 Liều mạng đối kháng
Cái lưới màu lục to lớn chụp xuống, diện tích thu nhỏ, không gian vặn vẹo bao lấy Lục Lâm Thiên. Biểu tình Lục Lâm Thiên trầm trọng.
Vù vù vù!
Lục Lâm Thiên thò tay vào ngực, một luồng sáng vàng nhanh như tia chớp xẹt qua không gian xuất hiện trước mắt lão nhân áo xanh. Luồng sáng vàng bùng phát nhiệt độ cao, cái lưới màu lục bị hòa tan một lỗ thủng.
Một con rắn nhỏ màu vàng gầm gừ:
– Gri gri!
Thân hình con rắn biến to, phun ra ngọn lửa. Lửa vàng bao lấy không gian quanh lão nhân áo xanh.
Lão nhân áo xanh giật mình kêu lên:
– Yêu thú!
Trong ngọn lửa vàng nóng cháy, tim lão nhân áo xanh dập nhanh.
Lão nhân áo xanh vội thụt lùi, chật vật né tránh lửa vàng.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Luồng sáng vàng là Tiểu Long, thân hình của nó đã biến to hơn tám mươi thước gần chín mươi thước. Trong thời gian này thân thể Tiểu Long tăng trưởng dần, nó há to mồm lao nhanh tới táp lão nhân áo xanh.
Mắt lão nhân áo xanh tràn ngập kinh ngạc:
– Chết tiệt, đây là yêu thú gì?
Lão nhân áo xanh đánh ra thủ ấn, năng lượng thuộc tính mộc trong không trung ngưng tụ lại, đông thành một cái cọc gỗ đường kính mấy thước, lực lượng cuồng bạo. Cọc gỗ nhanh như tia chớp rạch phá không gian, kình phong sắc bén bắn vào miệng Tiểu Long.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Trong hư không Tiểu Long lại há mồm, lửa vàng đốt cọc gỗ to lớn bắn nhanh tới hòa tan thành tro ngay giữa không trung.
Lão nhân áo xanh thừa dịp đó đã trốn ra mấy trăm thước, mắt nhìn Tiểu Long đăm đăm, trong lòng cực kỳ rung động.
Lục Lâm Thiên đứng sang một bên, nhìn lão nhân áo xanh chằm chằm. Tiểu Long không đủ sức chặn gϊếŧ đối phương, Vũ Phách bát trọng mạnh hơn Lục Lâm Thiên nhiều.
Lão nhân áo xanh cơ mặt co giật nói:
– Tiểu tử, thì ra ngươi có yêu thú, hèn gì kiêu ngạo như vậy. Nhưng hôm nay ngươi vẫn phải chết!
Lão nhân áo xanh vòng qua Tiểu Long lại lao hướng Lục Lâm Thiên, tay kết thủ ấn ngưng tụ quyền ấn màu lục đập vào mặt hắn.
Lòng Lục Lâm Thiên chìm xuống, kết thủ ấn:
– Nộ Hải Cuồng Khiếu!
Quanh người Lục Lâm Thiên ngưng tụ màn nước màu lam, màn nước xoay tròn, chân khí rót vào trong. Vòng xoáy to lớn run rẩy xoay ttí, trong tiếng gió rít đinh tai nhức óc nó trướng to ra, khí thế đáng sợ, uy nhϊếp sắc bén, dòng không khí vặn vẹo như vòi rồng quét qua.
Chớp mắt hai lực lượng va chạm mạnh
Bùm bùm bùm!
Tiếng nổ đinh tai nhứ óc vang vọng khắp không gian, kình khí khủng bố như cơn bão thổi quét. Nhưng khi những kình khí khuếch tán đến phạm vi nhất định thì ngừng lại, lặng yên tan biến.
Bùm bùm bùm!
Lực lượng khủng bố đổ ập xuống người Lục Lâm Thiên, hắn bị đánh bay ra mấy chục thước. Thanh Linh Khải Giáp không thể chịu nổi lực lượng cường đại này.
Lực lượng khổng lồ trút xuống người Lục Lâm Thiên, xâm nhập nội tạng, máu sôi trào, khoang miệng đầy máu. Lục Lâm Thiên nuốt ngược ngụm máu sắp phun ra xuống bụng.
Sắc mặt Lục Lâm Thiên sa sầm. Nộ Hải Cuồng Khiếu chỉ là vũ kỹ hoàng cấp sơ giai, không thể đối kháng lại lão nhân áo xanh. Chỉ một chiêu y đã bị thương.
Lão nhân áo xanh đứng tại chỗ, ngạc nhiên nhìn Lục Lâm Thiên:
– Vũ kỹ thủy hệ, ngươi là Vũ Giả tam hệ!
Vù vù vù!
Tiểu Long lại vọt lên, cái đuôi to quét qua, không khí dạt ra, vang một chuỗi tiếng nổ. Khí lưu gợn sóng, không gian bị chấn xao động, cái đuôi mang theo lực lượng thiên quân quất mạnh vào lão nhân áo xanh.
Lão nhân áo xanh hừ lạnh một tiếng:
– Nghiệt súc, tưởng ta sợ ngươi sao?
Lão nhân áo xanh vung tay áo, bàn tay xòe ra, năng lượng màu lục tuôn ra từ ống tay áo đông lại thành vật giống dây leo to mấy thước, dài trăm thước nhanh như tia chớp quấn Tiểu Long.
Ầm!
Cái đuôi to quất mạnh vào dây leo xanh, dao động vô hình khuếch tán, kình khí cuồng bạo lan tràn.
Cùng lúc đó, một tiếng rống trầm thấp vang vọng nơi chân trời.
– Grao grao!
Một yêu thú phi hành khổng lồ vọt lên cao, còn có một vật xanh sậm, thân hình to lớn, khí thế lạnh lẽo lan tràn vọt tới hướng lão nhân áo xanh. Là Lục Lâm Thiên triệu hoán Thiên Sí Tuyết Sư, còn có Thiết Thứu khôi lỗi phi hành tam cấp sơ giai lần trước hắn luyện chế ra.
Lục Lâm Thiên nói với Tiểu Long và Thiên Sí Tuyết Sư:
– Tiểu Long, Tuyết Sư, các ngươi bám giữ người này giây lát.
Lục Lâm Thiên điều khiển Thiếu Thứu công kích. Thực lực của Thiếu Thứu và Thiên Sí Tuyết Sư không đủ đấu lại lão nhân áo xanh. Lục Lâm Thiên hết cách, hắn muốn sử dụng Chu Tước quyết nhưng cần có thời gian xúc tích năng lượng.
Thiên Sí Tuyết Sư, khôi lỗi phi hành Thiếu Thứu đập cánh bay lên, Lục Lâm Thiên nhanh chóng đánh ra thủ ấn.
Vù vù vù!
Thiên Sí Tuyết Sư vỗ cánh nhanh như tia chớp lướt tới trước mặt lão nhân áo xanh. Hai cánh vỗ mạnh, khí lưu hiện ra trên bầu trời. Khí lưu trướng lớn to hai trăm thước như vòi rồng.
Vòi rồng thổi quét xen lẫn phong nhẫn cuồng bạo xé gió bay tới trước mặt lão nhân áo xanh.
Lão nhân áo xanh nhìn chằm chằm Thiên Sí Tuyết Sư khổng lồ, biểu tình kinh ngạc kêu lên:
– Thiên Sí Tuyết Sư! Thiên Sí Tuyết Sư đẳng cấp tam giai!?
Lão nhân áo xanh nhanh chóng thay đổi thủ ấn, chân khí màu lục tuôn ra từ thân thể lão. Lực lượng cuồng bạo ngưng tụ thành quyền ấn gào thét xẹt qua chém mạnh vào Thiên Sí Tuyết Sư.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Hai năng lượng va chạm, kình phong đυ.ng vào nhau. Tiếng nổ vang lên điếc tai trên bầu trời, kình phong năng lượng khủng bố khuếch tán dè ép không gian vặn vẹo. Thiên Sí Tuyết Sư tuy không yếu nhưng tu vi tam giai sơ kỳ không thể đối kháng lại Vũ Phách bát trọng, Thiên Sí Tuyết Sư bị xung lực đánh rơi xuống đất.
Vù vù vù!
Thiên Sí Tuyết Sư cách mặt đất còn mấy thước thì đập mạnh cánh, khí lưu lao ra quét bay mấy mảnh đá vụn, mấy thân cây khô. Thiên Sí Tuyết Sư nương khí lưu lại vọt lên cao.
Vù vù vù!
Thiếu Thứu khổng lồ đôi cánh như vật sống xé rách dòng không khí, trực tiếp cắt vỡ không gian. Vuốt sắc bén, mỏ nhọn cong cong công kích lão nhân áo xanh.
– Đây là... Là khôi lỗi phi hành!
Ban đầu lão nhân áo xanh tưởng Thiếu Thứu là yêu thú phi hành, giờ đòn công kích ập đến mới biết chỉ là khôi lỗi phi hành.
Lão nhân áo xanh nét mặt sa sầm quát:
– Lui xuống!
Lão nhân áo xanh vung mạnh quyền ấn đánh bật Thiếu Thứu. Thân hình to lớn bị chấn động mạnh, cơ thể cứng rắn tóe lửa, Thiếu Thứu nặng nề đập xuống đất. May mắn thân thể Thiếu Thứu cứng rắn nên không bị tổn thương gì.
– Gri gri!
Tiểu Long búng người, thân hình vàng nhạt như rồng bay lên trời, tia lửa vàng rạch phá dòng không khí vọt hướng lão nhân áo xanh.
Lão nhân áo xanh rất ngạc nhiên, lão không ngờ thiếu niên có tới hai con yêu thú. Yêu thú rắn vàng công kích, lão nhân áo xanh biết lửa vàng lợi hại, không dám khinh thường. Lão nhân áo xanh búng ngón tay, hai luồng kình phong màu lục bắn hướng Tiểu Long.
Lão nhân áo xanh nhìn Lục Lâm Thiên đứng một bên, hắn đang kết thủ ấn cực nhanh, khí thế cuồng bạo chậm rãi tăng cao. Lão nhân áo xanh nhướng mày, đoán đối phương đang ngưng tụ lực công kích gì đó rất mạnh.
Lục Lâm Thiên đánh ra các thủ ấn huyền ảo, ánh sáng bảy sắc bao phủ toàn thân, khí thế cuồng bạo tràn ngập. Ánh sáng bảy sắc luân phiên nhấp nháy rấtthần dị, năng lượng khủng bố vặn vẹo dòng không khí.
Chương 288 Tài liệu thượng hảo (1)
Trong khoảnh khắc Lục Lâm Thiên đánh ra một thủ ấn cuối cùng, năng lượng cuồng bạo tĩnh lặng lại ngưng tụ thành thể năng lượng phượng hoàng đỏ rực to hai mươi thước. Tu vi đến Vũ Sư ngũ trọng, Lục Lâm Thiên ngưng tụ thể năng lượng phượng hoàng lớn hơn lần trước nhiều, khí tức uy hϊếp mạnh hơn gấp mấy lần, không gian dao động.
Lão nhân áo xanh cảm giác khí thế xung quanh, sắc mặt âm trầm, chân khí bùng nổ đánh bật Tiểu Long, Thiên Sí Tuyết Sư ra. Lão nhân áo xanh nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm, lão cảm nhận được lạnh lẽo. Lực công kích này rất mạnh.
Lục Lâm Thiên ngưng tụ Chu Tước quyết xong hét to:
– Tiểu Long, tấn công hết sức đi!
Tiểu Long phát ra tiếng rít trầm thấp:
– Gri gri!
Ánh sáng vàng chói lòa, vảy dựng đứng, tia lửa vàng đốt cháy dòng không khí. Tiểu Long cong người như mũi tên rời dây cung xuyên qua dòng không khí bắn tới hướng lão nhân áo xanh.
Lão nhân áo xanh ngoái đầu trợn mắt nhìn Tiểu Long, hét to một tiếng:
– Súc sinh, cút đi!
Trên cái đầu to, giữa hai mắt có một con mắt to như chuông đồng dựng đứng nhìn lão nhân áo xanh chằm chằm, ánh sáng vàng chói lòa bắn ra.
Lão nhân áo xanh đứng im như tượng, năng lượng khổng lồ từ ánh sáng vàng chói mắt công kích sâu trong linh hồn lão. Công kích linh hồn là điểm yếu đối với Vũ Giả.
Lục Lâm Thiên quát to:
– Chu Tước quyết!
Lục Lâm Thiên đánh ra Chu Tước quyết, chân khí bị cắn nuốt.
Thể năng lượng phượng hoàng khủng bố vọt ra, chớp mắt biến to hai trăm thước, lửa bao bọc quanh người nó, khí thế cuồng bạo phóng lên cao. Lửa ngập trời bao phủ phạm vi ngàn thước, không khí bị đốt xèo xèo, cực kỳ kinh khủng.
Lực lượng cuồng bạo này bắn nhanh hướng lão nhân áo xanh.
Lão nhân áo xanh chỉ bị ánh sáng vàng từ Tiểu Long giam cầm một giây, nhưng chỉ một giây làm lão không kịp né tránh. Lục Lâm Thiên chỉ cần một giây này.
– Bảo Lũy Khải Giáp!
Không cách nào né tránh, lão nhân áo xanh không kịp ngạc nhiên yêu thú vừa rồi công kích linh hồn kỳ dị, lão vội đánh ra thủ ấn. Khí lưu chân khí màu lục xoay tròn như vòi rồng rít gào l*иg lộn, dòng không khí nứt rạn vặn vẹo.
Ánh sáng màu lục chói mắt bao phủ lão nhân áo xanh, các sợi dây leo thô bằng cánh tay rậm rạp cỡ ngàn sợi, trong không gian phạm vi ba trăm thước bị bao kín hình thành một thành lũy màu lục kín kẽ, không gì phá nổi. Khí thế cuồng bạo khuếch tán.
Thể năng lượng phượng hoàng khổng lồ cùng với lửa nóng cháy đập mạnh vào không gian dây leo kín lẽ, vô số ánh sáng tung tóe. Không gian dây leo to lớn rung lắc nhưng không vỡ ra.
Lục Lâm Thiên từ xa co năm ngón tay, trầm giọng quát:
– Bạo!
Trên bầu trời thể năng lượng phượng hoàng biến mất, ngưng tụ thành quả cầu lửa khổng lồ nóng cháy. Quả cầu lửa mấp máy trướng to, vang tiếng nổ điếc tai trên bầu trời.
Bùm bùm bùm!
Lửa bay tứ tán, không gian đầy tiếng nổ đinh tai nhức óc, dòng khí cuồng bạo khủng bố bắn lên cao. Ngọn lửa cực kỳ hùng dũng kinh khủng đυ.ng mạnh vào không gian thành lũy dây leo.
Dây leo không gì phá nổi giờ vỡ vụn trong ngọn lửa cháy hừng hực, bị lửa từng tầng đốt thành làn khói mù mịt. Lửa phá hủy một tầng lại một tầng, đốt tới tầng cuối cùng thì lộ ra thân hình lão nhân áo xanh. Biểu tình lão nhân áo xanh kinh hoàng, nhưng lúc này năng lượng lửa cuồng bạo cũng biến mất.
Lão nhân áo xanh kinh kêu:
– Chẳng lẽ đây là vũ kỹ huyền giai?
Tu vi Vũ Sư nhưng đối phương thúc giục đòn công kích khủng khϊếp thế này, nếu uy lực mạnh hơn chút nữa thì lão nhân áo xanh gặp rắc rối to. Đối kháng đòn công kích kinh khủng vừa rồi làm lão nhân áo xanh kiệt sức.
Lão nhân áo xanh lạnh lùng cười:
– Tiểu tử, đây là vũ kỹ huyền giai sao? Ngươi khiến ta rất bất ngờ đấy, nhưng chắc ngươi đã kiệt sức rồi? Giờ thì chết đi, Vũ Sư và Vũ Phách là đẳng cấp không thể vượt qua!
Lão nhân áo xanh nhìn mặt Lục Lâm Thiên không còn chút máu, ước chừng hắn đã hết sức.
Lục Lâm Thiên nhếch môi cười khẩy nói:
– Vậy sao? Thế thì nếm uy lực huyền giai thật sự đi!
Nếu Lục Lâm Thiên tấn công bất ngờ thì lão nhân áo xanh sẽ không chịu nổi. Lục Lâm Thiên ngừng cười, đánh ra thủ ấn.
Lục Lâm Thiên trầm giọng quát:
– Đao Hồn Trảm!
Trong không gian vô hình, lão nhân áo xanh cảm nhận linh lực cuồng bạo dao động. Lão nhân áo xanh chưa kịp phản ứng thì một luồng đao quang đỏ rực rạch phá dòng không khí như Thái sơn đè đầu. Đao quang hùng hổ chém xuống đầu lão nhân áo xanh, tốc độ nhanh không gì sánh bằng.
Lão nhân áo xanh kinh sợ cơ mặt cứng ngắc, trợn mắt há hốc mồm hét lên:
– Linh lực, sao có thể? Ngươi là Linh Giả?
Lão nhân áo xanh nhanh chóng thụt lùi, chân khí thuộc tính mộc vô biên hóa thành màn sáng chói lòa che trước mặt lão.
Vù vù vù!
Lục Lâm Thiên ngưng tụ linh đao cắt phá hư không, nhát đao chém ra dẫn đến không gian chấn động, khí kình gào thét sinh ra tiếng nổ đì đùng. Đao quang kéo chuỗi tàn ảnh, uy nhϊếp kinh khủng, ánh sáng chói mắt bắn tới.
Bùm bùm bùm!
Linh đao khủng bố đυ.ng vào màn sáng năng lượng thuộc tính mộc của lão nhân áo xanh, lực công kích đυ.ng mạnh. Công kích linh hồn xuyên qua, không gian thoáng chốc vặn vẹo, sóng năng lượng kinh khủng bạo động. Đa phần linh lực công kích tập trung vào linh hồn, lão nhân áo xanh không thể chống đỡ nổi.
Trong đầu lão nhân áo xanh có lực lượng cường đại đè ép, hùng hổ xộc vào não. Đầu óc lão nhân áo xanh trống rỗng, mất hết tri giác.
Rầm!
Lão nhân áo xanh té xuống đất, khóe môi tràn máu, mặt trắng bệch.
Lục Lâm Thiên mặt không còn chút máu đến gần lão nhân áo xanh:
– Đã chết chưa?
Lục Lâm Thiên không thả lỏng cảnh giác, hắn búng tay, một lũ kình phong vén vải che mặt lão nhân áo xanh lên.
Lục Lâm Thiên nét mặt sa sầm nói:
– Là trưởng lão Cửu Hoa Môn.
Lục Lâm Thiên từng gặp lão nhân áo xanh trong Quỷ Vũ tông, một trưởng lão của Cửu Hoa Môn.
Mắt Lục Lâm Thiên lóe tia lạnh lẽo:
– Cửu Hoa Môn, ngươi chờ đó!
Vù vù vù!
Tiểu Long thu nhỏ thân hình cùng Thiên Sí Tuyết Sư thân thiết lại gần Lục Lâm Thiên. Tiểu Long bị nhốt trong Không gian thú nang mấy ngày, ánh mắt ai oán trách móc nhìn Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên vội giải thích:
– Tiểu Long, rất xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa. Ta biết ngươi ở bên trong đó rất khó chịu.
Tiểu Long co duỗi lưỡi liếʍ gò má Lục Lâm Thiên đáp lại:
– Xèo xèo!
Lục Lâm Thiên ngần ngừ một lúc sau đến gần kiểm tra trưởng lão Cửu Hoa Môn:
– Vẫn chưa chết?
Hơi thở trưởng lão Cửu Hoa Môn yếu ớt, hai mắt trống rỗng, linh hồn bị thương nặng, đã hấp hối. Nhưng nói chính xác trưởng lão Cửu Hoa Môn không chết, chỉ biến thành người thực vật.
Lục Lâm Thiên nhếch môi cười tà:
– Cũng tốt, vừa lúc luyện chế ngươi thành khôi lỗi hình người. Cửu Hoa Môn, lần này phải cảm ơn ngươi rồi.
Người thực vật là tài liệu tốt để Lục Lâm Thiên luyện chế khôi lỗi hình người. Trưởng lão Cửu Hoa Môn có tu vi Vũ Phách bát trọng, nếu luyện chế thành khôi lỗi hình người thì thực lực sẽ tăng mạnh một chút, là tài liệu khôi lỗi hình người hiếm có.
Chương 289 Tài liệu thượng hảo (2)
Có một số xác chết cũng có thể luyện chế thành khôi lỗi, nhưng sẽ kém hơn luyện chế người sống. Nhưng luyện người sống thành khôi lỗi thì quá tàn nhẫn, bình thường không ai làm vậy.
Lục Lâm Thiên túm trưởng lão Cửu Hoa Môn lên, thu Thiết Thứu vào trữ vật giới chỉ:
– Tuyết Sư, chúng ta về đi.
Thiết Thứu tuy là khôi lỗi phi hành tam giai sơ giai nhưng không đánh lại Vũ Phách bát trọng, may mắn nó không bị tổn thương gì.
Thiên Sí Tuyết Sư đập cánh, Lục Lâm Thiên bay lên lưng nó, mang theo trưởng lão Cửu Hoa Môn nhanh chóng rời khỏi sơn mạch.
Lúc này sắc trời đã hoàn toàn đen thui, nhưng không ảnh hưởng được Thiên Sí Tuyết Sư, nhìn trong bóng đêm không làm khó nó.
Lục Lâm Thiên ngồi trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, điểm vào huyệt đạo trên người trưởng lão Cửu Hoa Môn mới yên lòng, tránh cho xảy ra biến cố gì. Lục Lâm Thiên nuốt một viên đan dược trị thương tam phẩm, bắt đầu luyện hóa.
Lục Lâm Thiên tự biết hắn may mắn mới làm trọng thương trưởng lão Cửu Hoa Môn được, cũng nhờ có Tiểu Long hỗ trợ. Một mình Lục Lâm Thiên không thể đánh bại cường giả Vũ Phách bát trọng.
Lục Lâm Thiên rất ngạc nhiên đòn công kích ánh sáng vàng của Tiểu Long, không ngờ có thể trực tiếp ảnh hưởng đến Vũ Phách bát trọng. Thực lực của Tiểu Long thật đáng sợ.
Tiểu Long sử dụng ánh sáng vàng công kích sinh ra tổn thương nhất định cho trưởng lão Cửu Hoa Môn, cộng thêm Lục Lâm Thiên bất ngờ tung ra Chu Tước quyết, lại thi triển Đao Hồn Trảm, gộp lại tất cả mới có hiệu quả như vậy. Lục Lâm Thiên đã liều mạng, đây là thực lực mạnh nhất của hắn rồi.
Lần này bị đánh lén, Lục Lâm Thiên càng nôn nóng muốn tăng mạnh thực lực hơn nữa. May mắn hôm nay có một Vũ Phách bát trọng Cửu Hoa Môn tập kích, đối phương xem thường mới cho hắn cơ hội liều mạng. Nếu là Mạc Thiên Vấn đích thân đến thì rắc rối to, vì gã là Vũ Tướng ngũ trọng.
Lục Lâm Thiên thầm nghĩ:
– Thực lực, cố gắng tăng mạnh thực lực mới được!
Chờ đối phó với Cửu Hoa Môn xong Lục Lâm Thiên sẽ quay về Vân Dương tông. Vân Dương tông là một trong tam tông tứ môn, chắc có thể giúp Lục Lâm Thiên tăng thực lực mạnh hơn.
Một lát sau, trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư bay vững vàng, Lục Lâm Thiên tiến vào trạng thái điều tức. Vết thương trong người khá nặng nhưng tốc độ phục hồi cũng rất nhanh.
Một đêm qua đi, bình minh đến, Lục Lâm Thiên thở hắt ra, ngừng điều tức. Cả đêm điều tức vết thương lành mười phần trăm, mặt Lục Lâm Thiên vẫn tái xanh.
Dãy sơn mạch quen thuộc đập vào mắt Lục Lâm Thiên, Thiên Sí Tuyết Sư bay cả đêm đã đến Phi Linh sơn mạch.
Vù vù vù!
Khí lưu xẹt qua, đệ tử Phi Linh Môn chạy ra xem.
– Là chưởng môn trở về!
– Bái kiến chưởng môn!
Các đệ tử Phi Linh Môn thấy Thiên Sí Tuyết Sư bay trên cao biết ngay chưởng môn dã về, lập tức hành lễ dưới đất.
Lục Lâm Thiên khiến Thiên Sí Tuyết Sư bay tới đại điện chỗ hắn ở. Lục Lâm Thiên nhảy xuống Thiên Sí Tuyết Sư, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh, Lục Tâm Đồng, Phương Tân Kỳ đã đi ra.
Lục Tâm Đồng chạy tới, ánh mắt lộ tia vui mừng nói:
– Ca ca, Tâm Đồng nhớ ca ca!
Lục Lâm Thiên ném trưởng lão Cửu Hoa Môn trong tay đi, bế Lục Tâm Đồng lên quay một vòng:
– Ca ca cũng rất nhớ Tâm Đồng.
Lục Lâm Thiên thật lòng yêu thương muội muội nuôi này.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh sắc mặt âm trầm hỏi Lục Lâm Thiên:
– Tiểu tử, ngươi bị thương?
Lục Lâm Thiên gật đầu, nói:
– Ừm! Gặp chút rắc rối.
Mắt Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh lóe tia sáng lạnh, sát ý lan tràn:
– Ai làm?
Lục Lâm Thiên chỉ trưởng lão Cửu Hoa Môn nằm dưới đất:
– Chính là người này, trưởng lão Cửu Hoa Môn.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh lạnh lùng nói:
– Vũ Phách bát trọng, Cửu Hoa Môn ngày càng to gan.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Đông lão, chúng ta vào trong nói chuyện, chuyến đi Quỷ Vũ tông có nhiều chuyện khá thú vị.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh cười:
– A? Xem bộ dạng của tiểu tử nhà ngươi chắc được đến nhiều ích lợi?
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh biết tính tình của Lục Lâm Thiên, chỉ khi nào được lợi nhiều hắn mới cười rạng rỡ thế này.
Lục Lâm Thiên cười tủm tỉm:
– Chuyện này nói ra thì dài dòng.
Lục Lâm Thiên khiến Tiểu Long, Thiên Sí Tuyết Sư hoạt động tự do sau núi, hắn và Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh đi vào phòng.
Lục Lâm Thiên kể đại khái các sự kiện trong Quỷ Vũ tông, chỉ giữ lại một số việc chưa nói. Dù sao Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh không biết Lục Lâm Thiên là Linh Giả, hắn định chờ một thời gian mới thổ lộ. Lần trước Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh biết Lục Lâm Thiên là Vũ Giả toàn hệ đã rất ngạc nhiên, nếu biết hắn là Linh Giả e rằng lão khó thể chấp nhận.
Chuyện về Lữ Tiểu Linh thì Lục Lâm Thiên chọn vài điều nói ra, hắn giấu nhẹm linh kỹ hoàng cấp cao giai. Không phải Lục Lâm Thiên không tin Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh, hắn chỉ sợ lão độc vật quá kinh ngạc.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh đăm chiêu:
– Ngươi nói trưởng lão theo bên nữ hài tử một người họ Lưu, một người họ Vương thì ta không đoán được thân phận, nhưng nàng tên Lữ Tiểu Linh, họ Lữ thì... Nếu ta không đoán sai, nàng này có lai lịch lớn.
Lục Lâm Thiên hỏi:
– Đông lão, Lữ Tiểu Linh có lai lịch gì mà Quỷ Vũ tông cũng hết sức lôi kéo?
Lục Lâm Thiên luôn rất tò mò về thân phận của Lữ Tiểu Linh.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nói:
– Quỷ Vũ tông so với đối phương đương nhiên kém hơn nhiều. Nếu ta không đoán sai, sau lưng Lữ Tiểu Linh là Linh Thiên Môn trong Cổ vực.
Nói đến Linh Thiên Môn thì ánh mắt Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh đổi khác.
Lục Lâm Thiên ngu ngơ hỏi:
– Linh Thiên Môn? Là môn phái gì?
Lục Lâm Thiên không quen thuộc Cổ vực, hắn ở khu vực biên giới đã một thời gian nhưng chưa đi đâu xa.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh giải thích:
– Thực lực hạng nhất trong Cổ vực so với tam tông tứ môn trong đại lục Linh Vũ sàn sàn như nhau. Môn chủ Lữ Chính Cường đến đẳng cấp Linh Vương, là Linh Giả đỉnh cao trong Cổ vực. Cường giả trong Linh Thiên Môn nhiều như mây, không thiếu cường giả Vũ Vương, so với Linh Thiên Môn thì Quỷ Vũ tông chỉ là thế lực hạng hai.
Lục Lâm Thiên kinh thán:
– Lai lịch lớn vậy sao?
Bối cảnh lớn khủng khϊếp.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh mỉm cười nói:
– Tiểu tử nhà ngươi lại đột phá trong Quỷ Vũ tông, tốc độ tu luyện quá nhanh. Một mình phá Tam Hệ Ngũ Hợp trận của Quỷ Vũ tông, chắc người Quỷ Vũ tông trợn mắt há hốc mồm nhìn ngươi?
Lục Lâm Thiên cười cười:
– Tình cờ tiểu tử từng tìm hiểu về Tam Hệ Ngũ Hợp trận, người Quỷ Vũ tông phối hợp có mấy lỗ hổng nên may mắn phá được.
– Tiểu tử nhà ngươi luôn làm ta bất ngờ. Vậy cũng tốt, để Quỷ Vũ tông không đoán ra được Phi Linh Môn, không dám dễ dàng đυ.ng vào Phi Linh Môn, như vậy Phi Linh Môn mới có đủ thời gian trưởng thành.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nói:
– Nhưng ngươi định xử lý Cửu Hoa Môn thế nào đây?
Lục Lâm Thiên nói:
– Chuyện Cửu Hoa Môn chờ ta xuất quan rồi tính, ta phải bế quan một đoạn thời gian.
Chương 290 Mở đường đi khác
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh trừng Lục Lâm Thiên:
– Ngươi lại bế quan? Ngày mốt là năm mới rồi.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh rất ngạc nhiên tiểu tử này ba ngày hai lần toàn là bế quan.
Lục Lâm Thiên nói:
– Ta vốn định chờ sang năm mới rồi bế quan, lần này bế quan ngắn thì hai mươi ngày, lâu thì một tháng. Mọi sự trong Phi Linh Môn xin giao cho Đông lão.
Lục Lâm Thiên ra khỏi phòng, lại đến sau núi. Lục Yêu Mãng, Thiểm Điện Hắc Báo, Thị Huyết Yêu Lang trong Không gian thú nang được thả ra sau núi hoạt động.
Buổi chiều, Hồ Nam Sinh, Thường Lỗi biết tin chưởng môn trở về liền đến chỗ Lục Lâm Thiên ở chào hỏi. Hai trưởng lão cho Lục Lâm Thiên biết Chu Ngọc Hậu, Trịnh Anh, Trần Tân Kiệt đã bế quan, giờ chỉ còn hai người ở Phi Linh Môn.
Trong thời gian này trấn Hoa Môn và mấy địa bàn của La Sát Môn cũ sau khi Phi Linh Môn tiếp nhận đã đi vào quỹ đạo. Bây giờ chỉ còn rắc rối ở trấn Đoàn Sơn.
Cùng lúc đó, mười mấy năm qua Phi Linh Môn không có đệ tử mới tham gia nay lục tục có nhiều đệ tử vào.
Lục Lâm Thiên dặn dò hai trưởng lão là phải kiểm tra nghiêm khắc đệ tử mới nhập môn, tránh cho gian tế của thế lực khác lẫn vào. Nếu trẻ tuổi, thiên phú tốt thì đưa cho Lục Lâm Thiên, nếu hắn vắng mặt vậy chú trọng bồi dưỡng vào. Phi Linh Môn muốn lớn mạnh không chỉ dựa vào một, hai cường giả chống đỡ, mấy đệ tử rất quan trọng.
Hồ Nam Sinh, Thường Lỗi luôn miệng vâng dạ. Ở trước mặt tiểu chưởng môn này hai trưởng lão đã tâm phục khẩu phục.
Lục Lâm Thiên ra lệnh hai trưởng lão lo sắp xếp tiệc cuối năm. Ngày hội lớn mỗi năm một lần nên cho đệ tử trong môn phái náo nhiệt chút, cần thưởng cho các đệ tử gần đây biểu hiện khá tốt.
Lục Lâm Thiên dặn dò xong Hồ Nam Sinh, Thường Lỗi cung kính rời đi lo công chuyện.
Lục Lâm Thiên chơi với Lục Tâm Đồng suốt buổi chiều. Lục Tâm Đồng nhõng nhẽo đòi bay lượn một vòng, Lục Lâm Thiên mang tiểu cô nương lên lưng Thiên Sí Tuyết Sư bay quanh Phi Linh sơn. Làm Lục Tâm Đồng rất vui vẻ.
Ban đêm, ăn cơm chiều xong Lục Lâm Thiên về phòng điều tức. Hai ngày này Lục Lâm Thiên định ban ngày thả lỏng để chờ sang năm mới lại bế quan.
Lại điều tức một đêm, nhờ đan dược phụ trợ nên vết thương trong người Lục Lâm Thiên đã lành ba phần.
Sáng sớm hôm sau, Trương Minh Đào đến chỗ Lục Lâm Thiên chào hỏi, Lưu Nhất Thủ trở về từ trấn Hoa Môn cũng có mặt. Điều dưỡng mấy ngày, trạng thái của Lưu Nhất Thủ tốt hơn nhiều.
Lục Lâm Thiên bí hiểm nhìn Lưu Nhất Thủ, hỏi:
– Lưu Nhất Thủ, ngươi ở trấn Hoa Môn tình hình thế nào?
Lưu Nhất Thủ hỏi lại:
– Không biết chưởng môn muốn hỏi về mặt nào?
Lục Lâm Thiên nói:
– Ngươi ở trấn Hoa Môn đã mấy ngày, nói hết những gì đã thấy cho ta nghe.
Mắt Lưu Nhất Thủ hấp háy nhìn Lục Lâm Thiên:
– Chưởng môn...
Lục Lâm Thiên nói:
– Ngươi cứ nói thẳng, ta muốn nghe lời thật lòng.
Lưu Nhất Thủ gật đầu, nói:
– Tuân lệnh chưởng môn!
– Thưa chưởng môn, hiện tại trấn Hoa Môn là địa bàn của Phi Linh Môn chúng ta, nhưng hai ngày nay ta không thấy có cửa hàng Phi Linh Môn nào trong thị trấn.
– Nhiều dong binh đoàn, tiểu đội trong sơn mạch Vụ Đô rất hỗn loạn, tiến cống không hoàn chỉnh, e rằng chỉ thu được một nửa số lượng. Điều này là tổn thất lớn cho Phi Linh Môn chúng ta.
Lục Lâm Thiên cười tủm tỉm nhìn Lưu Nhất Thủ, chỉ lắng nghe. Lục Lâm Thiên thầm gật gù, Lưu Nhất Thủ đúng là có tài làm ăn, chú ý những chuyện ở biên giới sơn mạch Vụ Đô, hắn đã không nhìn lầm người.
Lục Lâm Thiên không nói chuyện làm Lưu Nhất Thủ bối rối, còn tưởng mình nói lỡ. Mấy ngày nay chưởng môn không đặc biệt dặn Lưu Nhất Thủ xem xét cái gì, trong trấn Hoa Môn thứ duy nhất làm gã có hứng thú là kiếm tiền. Lưu Nhất Thủ phát hiện trong trấn Hoa Môn có đủ loại cửa hàng nhưng Phi Linh Môn không có một tiệm nào, buôn bán là con đường kiếm tiền nhanh nhất và tốt nhất, chỉ dựa vào tiến cống thì Phi Linh Môn không lời được bao nhiêu.
Từ nhỏ Lưu Nhất Thủ đã lăn lộn trong Thiên Tinh trấn rồng rắn hỗn tạp, biết rành mấy chuyện khu vực biên giới sơn mạch Vụ Đô, quen nhiều dong binh đoàn. Lưu Nhất Thủ hay nghe nói dong binh đoàn có cách trốn tiền tiến cống, kiếm lời nhiều hơn. Tham gia vào Phi Linh Môn Lưu Nhất Thủ mới chú ý điều này.
Lục Lâm Thiên hỏi:
– Lưu Nhất Thủ, theo ý ngươi thì Phi Linh Môn phải làm sao? Cứ thoải mái nói thật đi.
Lưu Nhất Thủ do dự một lúc sau cắn răng nói:
– Chưởng môn, trấn Hoa Môn là của chúng ta, chúng ta có thể tự mình mở cửa hàng. Dựa vào Phi Linh Môn chống đỡ, khống chế tất cả cửa tiệm là vấn đề thời gian, buôn bán đan dược, dược liệu trong trấn Hoa Môn không phải số lượng nhỏ.
– Tiến cống thu phí trong sơn mạch Vụ Đô thì hơi rắc rối. Những dong binh đoàn không dễ chọc, rất khó thu phí. Chúng ta có thể làm thế này, hễ là dong binh đoàn, tiểu đội hay cá nhân vào sơn mạch Vụ Đô phải có lượng tiến cống nhất định, ai làm trái thì gϊếŧ một người răn trăm người.
– Chúng ta sẽ mở một cửa hàng trong trấn Hoa Môn thu mua dược liệu, yêu thú linh tinh từ sơn mạch Vụ Đô. Những thứ dong binh đoàn bán cho chúng ta có thể trả lại mỗi lần bọn họ tiến cống. Nếu không bán thì chúng ta không trả, giá thu mua sẽ cao hơn với người khác một chút. Ta tin đến lúc đó tất cả dong binh đoàn, đoàn đội sẽ chỉ bán đồ cho chúng ta.
Lục Lâm Thiên bình tĩnh hỏi:
– Mục đích làm vậy thì cái gì? Rốt cuộc chúng ta vẫn bị lỗ.
Trong lòng Lục Lâm Thiên thầm ngạc nhiên trước ý tưởng của Lưu Nhất Thủ, hắn đã đoán được chút ít kế hoạch. Đây sẽ là con đường phát tài lớn cho Phi Linh Môn.
Lưu Nhất Thủ nói một hơi:
– Chưởng môn, chúng ta không lỗ.
– Ban đầu sẽ lỗ chút ít, nhưng khi đa số dược liệu trong sơn mạch Vụ Đô chảy vào tay chúng ta, khi đó trấn Thiên Tinh hết hàng thì chúng ta có thể bán lại với giá cao, hoặc bán trực tiếp trong trấn Hoa Môn. Khi ấy trấn Hoa Môn sẽ càng náo nhiệt hơn.
– Chúng ta có thể mở rộng trấn Hoa Môn, trấn Đoàn Sơn thành một trấn Thiên Tinh khác, muốn kiếm bao nhiêu tiền toàn do Phi Linh Môn chúng ta quy định. Nguồn hàng nằm trong tay chúng ta, hết thảy do chúng ta quyết định.
Mặt ngoài Lục Lâm Thiên bình tĩnh, khóe môi treo nụ cười. Lưu Nhất Thủ đúng là nhân tài, những gì Lục Lâm Thiên nghĩ đến thì gã đều nói ra. Những điều Lục Lâm Thiên không tính đến Lưu Nhất Thủ cũng nghĩ ra hết, gã đúng là thiên tài buôn bán.
Lưu Nhất Thủ không thấy Lục Lâm Thiên nói gì, biểu tình hưng phấn vụt tắt, nghiêm túc nói:
– Chưởng môn, thật ra ta chỉ nói chơi, làm chuyện này không dễ dàng, cũng không thực tế. Đầu tiên cần có số kim tệ khổng lồ ém hàng, cần có cường giả tọa trấn trong Phi Linh Môn nếu không sẽ dẫn đến thế lực khác thèm muốn, nhằm vào Phi Linh Môn.
Kế hoạch của Lưu Nhất Thủ đúng là có nhiều mạo hiểm.
Lục Lâm Thiên nhìn thẳng mắt Lưu Nhất Thủ:
– Ai nói là không thực tế?
– Lưu Nhất Thủ, chuyện này ta giao cho ngươi làm, ta sẽ dặn năm vị trưởng lão giúp đỡ ngươi một tay. Ta cho ngươi hai năm, sau hai năm nếu có thành tích thì ta cho ngươi chức trưởng lão Phi Linh Môn. Nếu không làm được, hai năm sau ta gϊếŧ ngươi.
– Nguy rồi, túi không gian!
Lữ Tiểu Linh chợt nhớ túi không gian nàng dùng để uy hϊếp Lục Lâm Thiên đã trở về với hắn.
Lữ Tiểu Linh hét to:
– Hai vị trưởng lão mau tìm về kẻ lừa đảo kia cho ta, nếu không ta sẽ không về!
Lữ Tiểu Linh cuống cuồng chạy ra khỏi phòng.
Hai trưởng lão khó hiểu:
– Chuyện gì thế này?
Trưởng lão họ Vương, trưởng lão họ Lưu nhanh chóng chạy theo tiểu thư nhà mình.
Đới Trường An căm hận nói:
– Lục Lâm Thiên, ta sẽ không tha cho ngươi!
Trong lúc Lục Lâm Thiên núp trong khách điếm, Lữ Tiểu Linh tìm kiếm bóng dáng hắn khắp nơi nhưng không thấy. Cuối cùng Lữ Tiểu Linh quyết định đi Phi Linh Môn tìm người.
Trưởng lão họ Vương, trưởng lão họ Lưu bất đắc dĩ điểm huyết đạo huyết mạch của Lữ Tiểu Linh, đưa nàng rời khỏi Quỷ Vũ tông.
Hoàng hôn, Lục Lâm Thiên thở hắt ra:
– Phù.
Lục Lâm Thiên rời khỏi khách điếm, đã tới lúc trở về, chắc Lữ Tiểu Linh không tìm thấy người cũng bỏ cuộc rồi.
Thành Quỷ Vũ ban đêm vô cùng náo nhiệt, dòng người không giảm bớt ngược lại càng nhiều hơn. Tiếng kêu la, rao hàng không dứt.
Nhiều nữ nhân mặc hở hang, trang điểm diêm dúa ở trên đường kiếm khách, làm nghề bán thịt xưa nay không thể thiếu. Lục Lâm Thiên suýt bị kéo vào ngõ nhỏ, hắn sợ quá co giò chạy ra khỏi thành Quỷ Vũ.
Bên ngoài thành Quỷ Vũ, Lục Lâm Thiên cùng đám người đi ra khỏi cửa thành. Gần thành Quỷ Vũ có dãy sơn mạch, Lục Lâm Thiên đi vào trong đó.
Sắc trời càng lúc càng tối, gió lạnh thổi qua, không khí sắp đông lại. Rừng cây trong sơn mạch có vài nhánh còn treo lá xanh, đa số trụi lủi, tiêu điều.
Đi trong sơn mạch, chân đạp cành khô lá úa kêu răng rắc.
Trong cảm ứng tinh thần của Lục Lâm Thiên xuất hiện một hơi thở kỳ dị.
Vù vù vù!
Giữa không trung lóe qua tia chớp màu xanh bắn về hướng lưng Lục Lâm Thiên, kình phong sắc bén giây lát đã đến nơi.
Lục Lâm Thiên cảm thấy lạnh lẽo, cố gắng xoay người, tốc độ cực nhanh chỉ trong tích tắc né thoát kình khí màu lục.
Lục Lâm Thiên vừa lùi nhanh ra sau vừa biến sắc mặt hét lên:
– Vũ Phách mộc hệ!
Từ kình khí vừa rồi Lục Lâm Thiên cảm giác được người đánh lén hắn là Vũ Giả mộc hệ, đẳng cấp thực lực cỡ Vũ Phách, còn không phải Vũ Phách bình thường mà là Vũ Phách bát trọng, hoặc cửu trọng.
Một bóng người áo xanh đứng trên cao:
– Tiểu tử, giao hết những thứ trên người ra đây, ta cho ngươi chết thoải mái một chút.
Người này mặc áo xanh, vải màu xanh che đậy nửa bên mặt chỉ lộ ra đôi mắt tràn ngập sát ý, chân khí cuồng bạo bộc phát.
Lòng Lục Lâm Thiên chìm xuống:
– Là người quen, từng gặp trong Quỷ Vũ tông.
Lục Lâm Thiên thụt lùi ra sau, đánh giá người này. Lục Lâm Thiên có cảm giác rất quen, chắc người áo xanh đã theo đuôi hắn khá lâu.
Lục Lâm Thiên lạnh lùng hỏi:
– Ngươi là ai? Đường đường là Vũ Phách nhưng giấu đầu lòi đuôi, ngươi không sợ mất mặt sao?
Tuy đối diện cường giả Vũ Phách nhưng Lục Lâm Thiên không hề hốt hoảng. Nếu hắn muốn chạy trốn thì không thành vấn đề, nhưng Lục Lâm Thiên phải tìm hiểu rõ thân phận của người này. Trong lòng Lục Lâm Thiên có chút suy đoán hoặc là người của Quỷ Vũ tông hoặc là người Cửu Hoa Môn.
Người áo xanh nói:
– Gϊếŧ được ngươi là đủ rồi. Tiểu tử, không tự đưa ra thì ta đành ra tay tự lấy vậy.
Người áo xanh đánh ra thủ ấn, xông hướng Lục Lâm Thiên kéo chuỗi tàn ảnh.
Chỉ vài giây lão nhân áo xanh nhảy vọt lêи đỉиɦ đầu Lục Lâm Thiên, trảo ấn màu lục vỗ xuống. Không gian chấn động dữ dội, rõ ràng lão nhân áo xanh không hề nương tay.
Lão nhân áo xanh lạnh lùng nói:
– Tiểu tử đi chết đi! Thực lực của ngươi tuy rằng không tệ nhưng còn kém xa lắm!
Lão nhân áo xanh có tu vi Vũ Phách bát trọng, gϊếŧ Vũ Sư ngũ trọng chứ không phải bắt sống, chuyện này dễ như chơi.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Trảo ấn giáng xuống, năm cái gai nhọn bắn ra từ bàn tay lão nhân áo xanh, kình khí cuồng bạo xuyên thấu không gian.
Vù vù vù!
Sắc mặt Lục Lâm Thiên âm trầm, nhanh chóng thụt lùi, phối hợp thuộc tính phong biến mất tại chỗ.
Bùm!
Trảo ấn gai nhọn giáng xuống không gian Lục Lâm Thiên vừa đứng, dòng không khí trong phạm vi mấy thước hoàn toàn vặn vẹo như trái bóng bị đè bẹp. Không gian vỡ tung, kình khí tứ tán, Lục Lâm Thiên đã biến mất.
Lục Lâm Thiên dựa vào thuộc tính phong hệ một lần nữa né thoát lão nhân áo xanh công kích.
Hai lần công kích bị Vũ Sư nho nhỏ tránh thoát, lão nhân áo xanh sắc mặt khó xem nói:
– Tốc độ rất nhanh!
Lục Lâm Thiên xuất hiện cách trăm thước, hắn nhìn lão nhân áo xanh chằm chằm, kɧıêυ ҡɧí©ɧ:
– Là tốc độ của các hạ quá chậm.
Lão nhân áo xanh lạnh lùng cười:
– Tiểu tử có chút bản lĩnh, nhưng ngươi nghĩ dựa vào những điều này là có thể đối kháng lại ta sao?
Vừa rồi lão nhân áo xanh chưa dốc hết sức.
Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói:
– Vậy sao? Ta vốn không định đối kháng mà là muốn gϊếŧ ngươi!
Chân khí bùng nổ như dòng lũ chảy xuyên qua kinh mạch dày rộng, Lục Lâm Thiên vững tin hơn.
Lão nhân áo xanh cười to bảo:
– Ha ha ha! Ta có nghe lầm không?bằng vào ngươi muốn gϊếŧ ta?
Lục Lâm Thiên lạnh lùng nói:
– Ngươi không nghe lầm, sự thật đúng là vậy.
Khí lạnh phát tán từ người Lục Lâm Thiên.
Cảm nhận khí thế sắc bén từ Lục Lâm Thiên, lão nhân áo xanh hơi có chút giật mình.
Lão nhân áo xanh bình tĩnh nói:
– Tiểu tử, coi chừng gió lớn thụt lưỡi.
Đôi mắt đen tràn ngập lạnh lẽo, Lục Lâm Thiên chậm rãi nói:
– Ngươi thử liền biết.
Lục Lâm Thiên vọt lên, hắn như một tàn ảnh.
– Thanh Linh Khải Giáp!
– Thiên Thủ Liệt Cương Ấn!
Lục Lâm Thiên quát lớn, ánh sáng vàng bao phủ toàn thân. Năng lượng thuộc tính thổ trong không khí phô thiên cái địa tuôn ra, lực lượng cuồng bạo tựa thủy triều tụ tập vào thủ ấn. Chỉ khoảnh khắc Lục Lâm Thiên sử dụng Thiên Thủ Liệt Cương Ấn.
Chưởng ấn phóng lên cao nháy mắt hóa thành mấy chưởng ấn mơ hồ, các tàn ảnh ghép lại thành đóa sen. Vang mấy tiếng kinh thiên động địa, kình khí cuồng bạo khuếch tán trên bầu trời ầm ầm ập hướng lão nhân áo xanh.
Lão nhân áo xanh lạnh lùng quát:
– Tiểu tử, ngươi chưa đủ tư cách!
Thủ ấn chuyển động nhanh, chân khí màu xanh nhạt dâng trào trong người lão nhân áo xanh. Chân khí tựa rễ cây tràn ra hình thành cái lưới dây leo rậm rạp quanh thân lão nhân áo xanh.
Khí thế cuồng bạo cực kỳ khủng bố, lão nhân áo xanh cười lạnh đánh ra thủ ấn. Cái lưới to đổ ập xuống, tiếng xé gió vang không dứt, rạch phá không gian bao trùm Thiên Thủ Liệt Cương Ấn của Lục Lâm Thiên.
Cái lưới to màu lục phô thiên cái địa ập đến, che kín tất cả đường tránh né của Lục Lâm Thiên, cũng trùm lên chưởng ấn. Hai năng lượng khổng lồ đυ.ng mạnh, trong lưới màu lục có ngàn vạn gai nhọn xuyên thấu không gian đâm vào chưởng ấn.
Bùm bùm bùm!
Lực lượng khổng lồ va chạm, trong không gian vang tiếng nổ điếc tai, lực lượng cuồng bạo càn quét.
Máu tươi sôi trào trong ngực Lục Lâm Thiên, hắn vận dụng Thiên Thủ Liệt Cương Ấn đối kháng lão nhân áo xanh, chưởng ấn nổ tan nát. Cái lưới màu lục to lớn của đối thủ chỉ thủng một cái lỗ giây lát đã khép lại, năng lượng thuộc tính mộc hung bạo tràn ngập nhốt Lục Lâm Thiên vào. Thực lực của lão nhân áo xanh mạnh hơn Lục Lâm Thiên rất nhiều, hắn thi triển Thiên Thủ Liệt Cương Ấn có thể đánh lại Vũ Phách nhất trọng nhưng không đủ sức đánh lại người này.
Chương 287 Liều mạng đối kháng
Cái lưới màu lục to lớn chụp xuống, diện tích thu nhỏ, không gian vặn vẹo bao lấy Lục Lâm Thiên. Biểu tình Lục Lâm Thiên trầm trọng.
Vù vù vù!
Lục Lâm Thiên thò tay vào ngực, một luồng sáng vàng nhanh như tia chớp xẹt qua không gian xuất hiện trước mắt lão nhân áo xanh. Luồng sáng vàng bùng phát nhiệt độ cao, cái lưới màu lục bị hòa tan một lỗ thủng.
Một con rắn nhỏ màu vàng gầm gừ:
– Gri gri!
Thân hình con rắn biến to, phun ra ngọn lửa. Lửa vàng bao lấy không gian quanh lão nhân áo xanh.
Lão nhân áo xanh giật mình kêu lên:
– Yêu thú!
Trong ngọn lửa vàng nóng cháy, tim lão nhân áo xanh dập nhanh.
Lão nhân áo xanh vội thụt lùi, chật vật né tránh lửa vàng.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Luồng sáng vàng là Tiểu Long, thân hình của nó đã biến to hơn tám mươi thước gần chín mươi thước. Trong thời gian này thân thể Tiểu Long tăng trưởng dần, nó há to mồm lao nhanh tới táp lão nhân áo xanh.
Mắt lão nhân áo xanh tràn ngập kinh ngạc:
– Chết tiệt, đây là yêu thú gì?
Lão nhân áo xanh đánh ra thủ ấn, năng lượng thuộc tính mộc trong không trung ngưng tụ lại, đông thành một cái cọc gỗ đường kính mấy thước, lực lượng cuồng bạo. Cọc gỗ nhanh như tia chớp rạch phá không gian, kình phong sắc bén bắn vào miệng Tiểu Long.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Trong hư không Tiểu Long lại há mồm, lửa vàng đốt cọc gỗ to lớn bắn nhanh tới hòa tan thành tro ngay giữa không trung.
Lão nhân áo xanh thừa dịp đó đã trốn ra mấy trăm thước, mắt nhìn Tiểu Long đăm đăm, trong lòng cực kỳ rung động.
Lục Lâm Thiên đứng sang một bên, nhìn lão nhân áo xanh chằm chằm. Tiểu Long không đủ sức chặn gϊếŧ đối phương, Vũ Phách bát trọng mạnh hơn Lục Lâm Thiên nhiều.
Lão nhân áo xanh cơ mặt co giật nói:
– Tiểu tử, thì ra ngươi có yêu thú, hèn gì kiêu ngạo như vậy. Nhưng hôm nay ngươi vẫn phải chết!
Lão nhân áo xanh vòng qua Tiểu Long lại lao hướng Lục Lâm Thiên, tay kết thủ ấn ngưng tụ quyền ấn màu lục đập vào mặt hắn.
Lòng Lục Lâm Thiên chìm xuống, kết thủ ấn:
– Nộ Hải Cuồng Khiếu!
Quanh người Lục Lâm Thiên ngưng tụ màn nước màu lam, màn nước xoay tròn, chân khí rót vào trong. Vòng xoáy to lớn run rẩy xoay ttí, trong tiếng gió rít đinh tai nhức óc nó trướng to ra, khí thế đáng sợ, uy nhϊếp sắc bén, dòng không khí vặn vẹo như vòi rồng quét qua.
Chớp mắt hai lực lượng va chạm mạnh
Bùm bùm bùm!
Tiếng nổ đinh tai nhứ óc vang vọng khắp không gian, kình khí khủng bố như cơn bão thổi quét. Nhưng khi những kình khí khuếch tán đến phạm vi nhất định thì ngừng lại, lặng yên tan biến.
Bùm bùm bùm!
Lực lượng khủng bố đổ ập xuống người Lục Lâm Thiên, hắn bị đánh bay ra mấy chục thước. Thanh Linh Khải Giáp không thể chịu nổi lực lượng cường đại này.
Lực lượng khổng lồ trút xuống người Lục Lâm Thiên, xâm nhập nội tạng, máu sôi trào, khoang miệng đầy máu. Lục Lâm Thiên nuốt ngược ngụm máu sắp phun ra xuống bụng.
Sắc mặt Lục Lâm Thiên sa sầm. Nộ Hải Cuồng Khiếu chỉ là vũ kỹ hoàng cấp sơ giai, không thể đối kháng lại lão nhân áo xanh. Chỉ một chiêu y đã bị thương.
Lão nhân áo xanh đứng tại chỗ, ngạc nhiên nhìn Lục Lâm Thiên:
– Vũ kỹ thủy hệ, ngươi là Vũ Giả tam hệ!
Vù vù vù!
Tiểu Long lại vọt lên, cái đuôi to quét qua, không khí dạt ra, vang một chuỗi tiếng nổ. Khí lưu gợn sóng, không gian bị chấn xao động, cái đuôi mang theo lực lượng thiên quân quất mạnh vào lão nhân áo xanh.
Lão nhân áo xanh hừ lạnh một tiếng:
– Nghiệt súc, tưởng ta sợ ngươi sao?
Lão nhân áo xanh vung tay áo, bàn tay xòe ra, năng lượng màu lục tuôn ra từ ống tay áo đông lại thành vật giống dây leo to mấy thước, dài trăm thước nhanh như tia chớp quấn Tiểu Long.
Ầm!
Cái đuôi to quất mạnh vào dây leo xanh, dao động vô hình khuếch tán, kình khí cuồng bạo lan tràn.
Cùng lúc đó, một tiếng rống trầm thấp vang vọng nơi chân trời.
– Grao grao!
Một yêu thú phi hành khổng lồ vọt lên cao, còn có một vật xanh sậm, thân hình to lớn, khí thế lạnh lẽo lan tràn vọt tới hướng lão nhân áo xanh. Là Lục Lâm Thiên triệu hoán Thiên Sí Tuyết Sư, còn có Thiết Thứu khôi lỗi phi hành tam cấp sơ giai lần trước hắn luyện chế ra.
Lục Lâm Thiên nói với Tiểu Long và Thiên Sí Tuyết Sư:
– Tiểu Long, Tuyết Sư, các ngươi bám giữ người này giây lát.
Lục Lâm Thiên điều khiển Thiếu Thứu công kích. Thực lực của Thiếu Thứu và Thiên Sí Tuyết Sư không đủ đấu lại lão nhân áo xanh. Lục Lâm Thiên hết cách, hắn muốn sử dụng Chu Tước quyết nhưng cần có thời gian xúc tích năng lượng.
Thiên Sí Tuyết Sư, khôi lỗi phi hành Thiếu Thứu đập cánh bay lên, Lục Lâm Thiên nhanh chóng đánh ra thủ ấn.
Vù vù vù!
Thiên Sí Tuyết Sư vỗ cánh nhanh như tia chớp lướt tới trước mặt lão nhân áo xanh. Hai cánh vỗ mạnh, khí lưu hiện ra trên bầu trời. Khí lưu trướng lớn to hai trăm thước như vòi rồng.
Vòi rồng thổi quét xen lẫn phong nhẫn cuồng bạo xé gió bay tới trước mặt lão nhân áo xanh.
Lão nhân áo xanh nhìn chằm chằm Thiên Sí Tuyết Sư khổng lồ, biểu tình kinh ngạc kêu lên:
– Thiên Sí Tuyết Sư! Thiên Sí Tuyết Sư đẳng cấp tam giai!?
Lão nhân áo xanh nhanh chóng thay đổi thủ ấn, chân khí màu lục tuôn ra từ thân thể lão. Lực lượng cuồng bạo ngưng tụ thành quyền ấn gào thét xẹt qua chém mạnh vào Thiên Sí Tuyết Sư.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Hai năng lượng va chạm, kình phong đυ.ng vào nhau. Tiếng nổ vang lên điếc tai trên bầu trời, kình phong năng lượng khủng bố khuếch tán dè ép không gian vặn vẹo. Thiên Sí Tuyết Sư tuy không yếu nhưng tu vi tam giai sơ kỳ không thể đối kháng lại Vũ Phách bát trọng, Thiên Sí Tuyết Sư bị xung lực đánh rơi xuống đất.
Vù vù vù!
Thiên Sí Tuyết Sư cách mặt đất còn mấy thước thì đập mạnh cánh, khí lưu lao ra quét bay mấy mảnh đá vụn, mấy thân cây khô. Thiên Sí Tuyết Sư nương khí lưu lại vọt lên cao.
Vù vù vù!
Thiếu Thứu khổng lồ đôi cánh như vật sống xé rách dòng không khí, trực tiếp cắt vỡ không gian. Vuốt sắc bén, mỏ nhọn cong cong công kích lão nhân áo xanh.
– Đây là... Là khôi lỗi phi hành!
Ban đầu lão nhân áo xanh tưởng Thiếu Thứu là yêu thú phi hành, giờ đòn công kích ập đến mới biết chỉ là khôi lỗi phi hành.
Lão nhân áo xanh nét mặt sa sầm quát:
– Lui xuống!
Lão nhân áo xanh vung mạnh quyền ấn đánh bật Thiếu Thứu. Thân hình to lớn bị chấn động mạnh, cơ thể cứng rắn tóe lửa, Thiếu Thứu nặng nề đập xuống đất. May mắn thân thể Thiếu Thứu cứng rắn nên không bị tổn thương gì.
– Gri gri!
Tiểu Long búng người, thân hình vàng nhạt như rồng bay lên trời, tia lửa vàng rạch phá dòng không khí vọt hướng lão nhân áo xanh.
Lão nhân áo xanh rất ngạc nhiên, lão không ngờ thiếu niên có tới hai con yêu thú. Yêu thú rắn vàng công kích, lão nhân áo xanh biết lửa vàng lợi hại, không dám khinh thường. Lão nhân áo xanh búng ngón tay, hai luồng kình phong màu lục bắn hướng Tiểu Long.
Lão nhân áo xanh nhìn Lục Lâm Thiên đứng một bên, hắn đang kết thủ ấn cực nhanh, khí thế cuồng bạo chậm rãi tăng cao. Lão nhân áo xanh nhướng mày, đoán đối phương đang ngưng tụ lực công kích gì đó rất mạnh.
Lục Lâm Thiên đánh ra các thủ ấn huyền ảo, ánh sáng bảy sắc bao phủ toàn thân, khí thế cuồng bạo tràn ngập. Ánh sáng bảy sắc luân phiên nhấp nháy rấtthần dị, năng lượng khủng bố vặn vẹo dòng không khí.
Chương 288 Tài liệu thượng hảo (1)
Trong khoảnh khắc Lục Lâm Thiên đánh ra một thủ ấn cuối cùng, năng lượng cuồng bạo tĩnh lặng lại ngưng tụ thành thể năng lượng phượng hoàng đỏ rực to hai mươi thước. Tu vi đến Vũ Sư ngũ trọng, Lục Lâm Thiên ngưng tụ thể năng lượng phượng hoàng lớn hơn lần trước nhiều, khí tức uy hϊếp mạnh hơn gấp mấy lần, không gian dao động.
Lão nhân áo xanh cảm giác khí thế xung quanh, sắc mặt âm trầm, chân khí bùng nổ đánh bật Tiểu Long, Thiên Sí Tuyết Sư ra. Lão nhân áo xanh nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm, lão cảm nhận được lạnh lẽo. Lực công kích này rất mạnh.
Lục Lâm Thiên ngưng tụ Chu Tước quyết xong hét to:
– Tiểu Long, tấn công hết sức đi!
Tiểu Long phát ra tiếng rít trầm thấp:
– Gri gri!
Ánh sáng vàng chói lòa, vảy dựng đứng, tia lửa vàng đốt cháy dòng không khí. Tiểu Long cong người như mũi tên rời dây cung xuyên qua dòng không khí bắn tới hướng lão nhân áo xanh.
Lão nhân áo xanh ngoái đầu trợn mắt nhìn Tiểu Long, hét to một tiếng:
– Súc sinh, cút đi!
Trên cái đầu to, giữa hai mắt có một con mắt to như chuông đồng dựng đứng nhìn lão nhân áo xanh chằm chằm, ánh sáng vàng chói lòa bắn ra.
Lão nhân áo xanh đứng im như tượng, năng lượng khổng lồ từ ánh sáng vàng chói mắt công kích sâu trong linh hồn lão. Công kích linh hồn là điểm yếu đối với Vũ Giả.
Lục Lâm Thiên quát to:
– Chu Tước quyết!
Lục Lâm Thiên đánh ra Chu Tước quyết, chân khí bị cắn nuốt.
Thể năng lượng phượng hoàng khủng bố vọt ra, chớp mắt biến to hai trăm thước, lửa bao bọc quanh người nó, khí thế cuồng bạo phóng lên cao. Lửa ngập trời bao phủ phạm vi ngàn thước, không khí bị đốt xèo xèo, cực kỳ kinh khủng.
Lực lượng cuồng bạo này bắn nhanh hướng lão nhân áo xanh.
Lão nhân áo xanh chỉ bị ánh sáng vàng từ Tiểu Long giam cầm một giây, nhưng chỉ một giây làm lão không kịp né tránh. Lục Lâm Thiên chỉ cần một giây này.
– Bảo Lũy Khải Giáp!
Không cách nào né tránh, lão nhân áo xanh không kịp ngạc nhiên yêu thú vừa rồi công kích linh hồn kỳ dị, lão vội đánh ra thủ ấn. Khí lưu chân khí màu lục xoay tròn như vòi rồng rít gào l*иg lộn, dòng không khí nứt rạn vặn vẹo.
Ánh sáng màu lục chói mắt bao phủ lão nhân áo xanh, các sợi dây leo thô bằng cánh tay rậm rạp cỡ ngàn sợi, trong không gian phạm vi ba trăm thước bị bao kín hình thành một thành lũy màu lục kín kẽ, không gì phá nổi. Khí thế cuồng bạo khuếch tán.
Thể năng lượng phượng hoàng khổng lồ cùng với lửa nóng cháy đập mạnh vào không gian dây leo kín lẽ, vô số ánh sáng tung tóe. Không gian dây leo to lớn rung lắc nhưng không vỡ ra.
Lục Lâm Thiên từ xa co năm ngón tay, trầm giọng quát:
– Bạo!
Trên bầu trời thể năng lượng phượng hoàng biến mất, ngưng tụ thành quả cầu lửa khổng lồ nóng cháy. Quả cầu lửa mấp máy trướng to, vang tiếng nổ điếc tai trên bầu trời.
Bùm bùm bùm!
Lửa bay tứ tán, không gian đầy tiếng nổ đinh tai nhức óc, dòng khí cuồng bạo khủng bố bắn lên cao. Ngọn lửa cực kỳ hùng dũng kinh khủng đυ.ng mạnh vào không gian thành lũy dây leo.
Dây leo không gì phá nổi giờ vỡ vụn trong ngọn lửa cháy hừng hực, bị lửa từng tầng đốt thành làn khói mù mịt. Lửa phá hủy một tầng lại một tầng, đốt tới tầng cuối cùng thì lộ ra thân hình lão nhân áo xanh. Biểu tình lão nhân áo xanh kinh hoàng, nhưng lúc này năng lượng lửa cuồng bạo cũng biến mất.
Lão nhân áo xanh kinh kêu:
– Chẳng lẽ đây là vũ kỹ huyền giai?
Tu vi Vũ Sư nhưng đối phương thúc giục đòn công kích khủng khϊếp thế này, nếu uy lực mạnh hơn chút nữa thì lão nhân áo xanh gặp rắc rối to. Đối kháng đòn công kích kinh khủng vừa rồi làm lão nhân áo xanh kiệt sức.
Lão nhân áo xanh lạnh lùng cười:
– Tiểu tử, đây là vũ kỹ huyền giai sao? Ngươi khiến ta rất bất ngờ đấy, nhưng chắc ngươi đã kiệt sức rồi? Giờ thì chết đi, Vũ Sư và Vũ Phách là đẳng cấp không thể vượt qua!
Lão nhân áo xanh nhìn mặt Lục Lâm Thiên không còn chút máu, ước chừng hắn đã hết sức.
Lục Lâm Thiên nhếch môi cười khẩy nói:
– Vậy sao? Thế thì nếm uy lực huyền giai thật sự đi!
Nếu Lục Lâm Thiên tấn công bất ngờ thì lão nhân áo xanh sẽ không chịu nổi. Lục Lâm Thiên ngừng cười, đánh ra thủ ấn.
Lục Lâm Thiên trầm giọng quát:
– Đao Hồn Trảm!
Trong không gian vô hình, lão nhân áo xanh cảm nhận linh lực cuồng bạo dao động. Lão nhân áo xanh chưa kịp phản ứng thì một luồng đao quang đỏ rực rạch phá dòng không khí như Thái sơn đè đầu. Đao quang hùng hổ chém xuống đầu lão nhân áo xanh, tốc độ nhanh không gì sánh bằng.
Lão nhân áo xanh kinh sợ cơ mặt cứng ngắc, trợn mắt há hốc mồm hét lên:
– Linh lực, sao có thể? Ngươi là Linh Giả?
Lão nhân áo xanh nhanh chóng thụt lùi, chân khí thuộc tính mộc vô biên hóa thành màn sáng chói lòa che trước mặt lão.
Vù vù vù!
Lục Lâm Thiên ngưng tụ linh đao cắt phá hư không, nhát đao chém ra dẫn đến không gian chấn động, khí kình gào thét sinh ra tiếng nổ đì đùng. Đao quang kéo chuỗi tàn ảnh, uy nhϊếp kinh khủng, ánh sáng chói mắt bắn tới.
Bùm bùm bùm!
Linh đao khủng bố đυ.ng vào màn sáng năng lượng thuộc tính mộc của lão nhân áo xanh, lực công kích đυ.ng mạnh. Công kích linh hồn xuyên qua, không gian thoáng chốc vặn vẹo, sóng năng lượng kinh khủng bạo động. Đa phần linh lực công kích tập trung vào linh hồn, lão nhân áo xanh không thể chống đỡ nổi.
Trong đầu lão nhân áo xanh có lực lượng cường đại đè ép, hùng hổ xộc vào não. Đầu óc lão nhân áo xanh trống rỗng, mất hết tri giác.
Rầm!
Lão nhân áo xanh té xuống đất, khóe môi tràn máu, mặt trắng bệch.
Lục Lâm Thiên mặt không còn chút máu đến gần lão nhân áo xanh:
– Đã chết chưa?
Lục Lâm Thiên không thả lỏng cảnh giác, hắn búng tay, một lũ kình phong vén vải che mặt lão nhân áo xanh lên.
Lục Lâm Thiên nét mặt sa sầm nói:
– Là trưởng lão Cửu Hoa Môn.
Lục Lâm Thiên từng gặp lão nhân áo xanh trong Quỷ Vũ tông, một trưởng lão của Cửu Hoa Môn.
Mắt Lục Lâm Thiên lóe tia lạnh lẽo:
– Cửu Hoa Môn, ngươi chờ đó!
Vù vù vù!
Tiểu Long thu nhỏ thân hình cùng Thiên Sí Tuyết Sư thân thiết lại gần Lục Lâm Thiên. Tiểu Long bị nhốt trong Không gian thú nang mấy ngày, ánh mắt ai oán trách móc nhìn Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên vội giải thích:
– Tiểu Long, rất xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa. Ta biết ngươi ở bên trong đó rất khó chịu.
Tiểu Long co duỗi lưỡi liếʍ gò má Lục Lâm Thiên đáp lại:
– Xèo xèo!
Lục Lâm Thiên ngần ngừ một lúc sau đến gần kiểm tra trưởng lão Cửu Hoa Môn:
– Vẫn chưa chết?
Hơi thở trưởng lão Cửu Hoa Môn yếu ớt, hai mắt trống rỗng, linh hồn bị thương nặng, đã hấp hối. Nhưng nói chính xác trưởng lão Cửu Hoa Môn không chết, chỉ biến thành người thực vật.
Lục Lâm Thiên nhếch môi cười tà:
– Cũng tốt, vừa lúc luyện chế ngươi thành khôi lỗi hình người. Cửu Hoa Môn, lần này phải cảm ơn ngươi rồi.
Người thực vật là tài liệu tốt để Lục Lâm Thiên luyện chế khôi lỗi hình người. Trưởng lão Cửu Hoa Môn có tu vi Vũ Phách bát trọng, nếu luyện chế thành khôi lỗi hình người thì thực lực sẽ tăng mạnh một chút, là tài liệu khôi lỗi hình người hiếm có.
Chương 289 Tài liệu thượng hảo (2)
Có một số xác chết cũng có thể luyện chế thành khôi lỗi, nhưng sẽ kém hơn luyện chế người sống. Nhưng luyện người sống thành khôi lỗi thì quá tàn nhẫn, bình thường không ai làm vậy.
Lục Lâm Thiên túm trưởng lão Cửu Hoa Môn lên, thu Thiết Thứu vào trữ vật giới chỉ:
– Tuyết Sư, chúng ta về đi.
Thiết Thứu tuy là khôi lỗi phi hành tam giai sơ giai nhưng không đánh lại Vũ Phách bát trọng, may mắn nó không bị tổn thương gì.
Thiên Sí Tuyết Sư đập cánh, Lục Lâm Thiên bay lên lưng nó, mang theo trưởng lão Cửu Hoa Môn nhanh chóng rời khỏi sơn mạch.
Lúc này sắc trời đã hoàn toàn đen thui, nhưng không ảnh hưởng được Thiên Sí Tuyết Sư, nhìn trong bóng đêm không làm khó nó.
Lục Lâm Thiên ngồi trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, điểm vào huyệt đạo trên người trưởng lão Cửu Hoa Môn mới yên lòng, tránh cho xảy ra biến cố gì. Lục Lâm Thiên nuốt một viên đan dược trị thương tam phẩm, bắt đầu luyện hóa.
Lục Lâm Thiên tự biết hắn may mắn mới làm trọng thương trưởng lão Cửu Hoa Môn được, cũng nhờ có Tiểu Long hỗ trợ. Một mình Lục Lâm Thiên không thể đánh bại cường giả Vũ Phách bát trọng.
Lục Lâm Thiên rất ngạc nhiên đòn công kích ánh sáng vàng của Tiểu Long, không ngờ có thể trực tiếp ảnh hưởng đến Vũ Phách bát trọng. Thực lực của Tiểu Long thật đáng sợ.
Tiểu Long sử dụng ánh sáng vàng công kích sinh ra tổn thương nhất định cho trưởng lão Cửu Hoa Môn, cộng thêm Lục Lâm Thiên bất ngờ tung ra Chu Tước quyết, lại thi triển Đao Hồn Trảm, gộp lại tất cả mới có hiệu quả như vậy. Lục Lâm Thiên đã liều mạng, đây là thực lực mạnh nhất của hắn rồi.
Lần này bị đánh lén, Lục Lâm Thiên càng nôn nóng muốn tăng mạnh thực lực hơn nữa. May mắn hôm nay có một Vũ Phách bát trọng Cửu Hoa Môn tập kích, đối phương xem thường mới cho hắn cơ hội liều mạng. Nếu là Mạc Thiên Vấn đích thân đến thì rắc rối to, vì gã là Vũ Tướng ngũ trọng.
Lục Lâm Thiên thầm nghĩ:
– Thực lực, cố gắng tăng mạnh thực lực mới được!
Chờ đối phó với Cửu Hoa Môn xong Lục Lâm Thiên sẽ quay về Vân Dương tông. Vân Dương tông là một trong tam tông tứ môn, chắc có thể giúp Lục Lâm Thiên tăng thực lực mạnh hơn.
Một lát sau, trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư bay vững vàng, Lục Lâm Thiên tiến vào trạng thái điều tức. Vết thương trong người khá nặng nhưng tốc độ phục hồi cũng rất nhanh.
Một đêm qua đi, bình minh đến, Lục Lâm Thiên thở hắt ra, ngừng điều tức. Cả đêm điều tức vết thương lành mười phần trăm, mặt Lục Lâm Thiên vẫn tái xanh.
Dãy sơn mạch quen thuộc đập vào mắt Lục Lâm Thiên, Thiên Sí Tuyết Sư bay cả đêm đã đến Phi Linh sơn mạch.
Vù vù vù!
Khí lưu xẹt qua, đệ tử Phi Linh Môn chạy ra xem.
– Là chưởng môn trở về!
– Bái kiến chưởng môn!
Các đệ tử Phi Linh Môn thấy Thiên Sí Tuyết Sư bay trên cao biết ngay chưởng môn dã về, lập tức hành lễ dưới đất.
Lục Lâm Thiên khiến Thiên Sí Tuyết Sư bay tới đại điện chỗ hắn ở. Lục Lâm Thiên nhảy xuống Thiên Sí Tuyết Sư, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh, Lục Tâm Đồng, Phương Tân Kỳ đã đi ra.
Lục Tâm Đồng chạy tới, ánh mắt lộ tia vui mừng nói:
– Ca ca, Tâm Đồng nhớ ca ca!
Lục Lâm Thiên ném trưởng lão Cửu Hoa Môn trong tay đi, bế Lục Tâm Đồng lên quay một vòng:
– Ca ca cũng rất nhớ Tâm Đồng.
Lục Lâm Thiên thật lòng yêu thương muội muội nuôi này.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh sắc mặt âm trầm hỏi Lục Lâm Thiên:
– Tiểu tử, ngươi bị thương?
Lục Lâm Thiên gật đầu, nói:
– Ừm! Gặp chút rắc rối.
Mắt Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh lóe tia sáng lạnh, sát ý lan tràn:
– Ai làm?
Lục Lâm Thiên chỉ trưởng lão Cửu Hoa Môn nằm dưới đất:
– Chính là người này, trưởng lão Cửu Hoa Môn.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh lạnh lùng nói:
– Vũ Phách bát trọng, Cửu Hoa Môn ngày càng to gan.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Đông lão, chúng ta vào trong nói chuyện, chuyến đi Quỷ Vũ tông có nhiều chuyện khá thú vị.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh cười:
– A? Xem bộ dạng của tiểu tử nhà ngươi chắc được đến nhiều ích lợi?
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh biết tính tình của Lục Lâm Thiên, chỉ khi nào được lợi nhiều hắn mới cười rạng rỡ thế này.
Lục Lâm Thiên cười tủm tỉm:
– Chuyện này nói ra thì dài dòng.
Lục Lâm Thiên khiến Tiểu Long, Thiên Sí Tuyết Sư hoạt động tự do sau núi, hắn và Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh đi vào phòng.
Lục Lâm Thiên kể đại khái các sự kiện trong Quỷ Vũ tông, chỉ giữ lại một số việc chưa nói. Dù sao Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh không biết Lục Lâm Thiên là Linh Giả, hắn định chờ một thời gian mới thổ lộ. Lần trước Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh biết Lục Lâm Thiên là Vũ Giả toàn hệ đã rất ngạc nhiên, nếu biết hắn là Linh Giả e rằng lão khó thể chấp nhận.
Chuyện về Lữ Tiểu Linh thì Lục Lâm Thiên chọn vài điều nói ra, hắn giấu nhẹm linh kỹ hoàng cấp cao giai. Không phải Lục Lâm Thiên không tin Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh, hắn chỉ sợ lão độc vật quá kinh ngạc.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh đăm chiêu:
– Ngươi nói trưởng lão theo bên nữ hài tử một người họ Lưu, một người họ Vương thì ta không đoán được thân phận, nhưng nàng tên Lữ Tiểu Linh, họ Lữ thì... Nếu ta không đoán sai, nàng này có lai lịch lớn.
Lục Lâm Thiên hỏi:
– Đông lão, Lữ Tiểu Linh có lai lịch gì mà Quỷ Vũ tông cũng hết sức lôi kéo?
Lục Lâm Thiên luôn rất tò mò về thân phận của Lữ Tiểu Linh.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nói:
– Quỷ Vũ tông so với đối phương đương nhiên kém hơn nhiều. Nếu ta không đoán sai, sau lưng Lữ Tiểu Linh là Linh Thiên Môn trong Cổ vực.
Nói đến Linh Thiên Môn thì ánh mắt Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh đổi khác.
Lục Lâm Thiên ngu ngơ hỏi:
– Linh Thiên Môn? Là môn phái gì?
Lục Lâm Thiên không quen thuộc Cổ vực, hắn ở khu vực biên giới đã một thời gian nhưng chưa đi đâu xa.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh giải thích:
– Thực lực hạng nhất trong Cổ vực so với tam tông tứ môn trong đại lục Linh Vũ sàn sàn như nhau. Môn chủ Lữ Chính Cường đến đẳng cấp Linh Vương, là Linh Giả đỉnh cao trong Cổ vực. Cường giả trong Linh Thiên Môn nhiều như mây, không thiếu cường giả Vũ Vương, so với Linh Thiên Môn thì Quỷ Vũ tông chỉ là thế lực hạng hai.
Lục Lâm Thiên kinh thán:
– Lai lịch lớn vậy sao?
Bối cảnh lớn khủng khϊếp.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh mỉm cười nói:
– Tiểu tử nhà ngươi lại đột phá trong Quỷ Vũ tông, tốc độ tu luyện quá nhanh. Một mình phá Tam Hệ Ngũ Hợp trận của Quỷ Vũ tông, chắc người Quỷ Vũ tông trợn mắt há hốc mồm nhìn ngươi?
Lục Lâm Thiên cười cười:
– Tình cờ tiểu tử từng tìm hiểu về Tam Hệ Ngũ Hợp trận, người Quỷ Vũ tông phối hợp có mấy lỗ hổng nên may mắn phá được.
– Tiểu tử nhà ngươi luôn làm ta bất ngờ. Vậy cũng tốt, để Quỷ Vũ tông không đoán ra được Phi Linh Môn, không dám dễ dàng đυ.ng vào Phi Linh Môn, như vậy Phi Linh Môn mới có đủ thời gian trưởng thành.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nói:
– Nhưng ngươi định xử lý Cửu Hoa Môn thế nào đây?
Lục Lâm Thiên nói:
– Chuyện Cửu Hoa Môn chờ ta xuất quan rồi tính, ta phải bế quan một đoạn thời gian.
Chương 290 Mở đường đi khác
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh trừng Lục Lâm Thiên:
– Ngươi lại bế quan? Ngày mốt là năm mới rồi.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh rất ngạc nhiên tiểu tử này ba ngày hai lần toàn là bế quan.
Lục Lâm Thiên nói:
– Ta vốn định chờ sang năm mới rồi bế quan, lần này bế quan ngắn thì hai mươi ngày, lâu thì một tháng. Mọi sự trong Phi Linh Môn xin giao cho Đông lão.
Lục Lâm Thiên ra khỏi phòng, lại đến sau núi. Lục Yêu Mãng, Thiểm Điện Hắc Báo, Thị Huyết Yêu Lang trong Không gian thú nang được thả ra sau núi hoạt động.
Buổi chiều, Hồ Nam Sinh, Thường Lỗi biết tin chưởng môn trở về liền đến chỗ Lục Lâm Thiên ở chào hỏi. Hai trưởng lão cho Lục Lâm Thiên biết Chu Ngọc Hậu, Trịnh Anh, Trần Tân Kiệt đã bế quan, giờ chỉ còn hai người ở Phi Linh Môn.
Trong thời gian này trấn Hoa Môn và mấy địa bàn của La Sát Môn cũ sau khi Phi Linh Môn tiếp nhận đã đi vào quỹ đạo. Bây giờ chỉ còn rắc rối ở trấn Đoàn Sơn.
Cùng lúc đó, mười mấy năm qua Phi Linh Môn không có đệ tử mới tham gia nay lục tục có nhiều đệ tử vào.
Lục Lâm Thiên dặn dò hai trưởng lão là phải kiểm tra nghiêm khắc đệ tử mới nhập môn, tránh cho gian tế của thế lực khác lẫn vào. Nếu trẻ tuổi, thiên phú tốt thì đưa cho Lục Lâm Thiên, nếu hắn vắng mặt vậy chú trọng bồi dưỡng vào. Phi Linh Môn muốn lớn mạnh không chỉ dựa vào một, hai cường giả chống đỡ, mấy đệ tử rất quan trọng.
Hồ Nam Sinh, Thường Lỗi luôn miệng vâng dạ. Ở trước mặt tiểu chưởng môn này hai trưởng lão đã tâm phục khẩu phục.
Lục Lâm Thiên ra lệnh hai trưởng lão lo sắp xếp tiệc cuối năm. Ngày hội lớn mỗi năm một lần nên cho đệ tử trong môn phái náo nhiệt chút, cần thưởng cho các đệ tử gần đây biểu hiện khá tốt.
Lục Lâm Thiên dặn dò xong Hồ Nam Sinh, Thường Lỗi cung kính rời đi lo công chuyện.
Lục Lâm Thiên chơi với Lục Tâm Đồng suốt buổi chiều. Lục Tâm Đồng nhõng nhẽo đòi bay lượn một vòng, Lục Lâm Thiên mang tiểu cô nương lên lưng Thiên Sí Tuyết Sư bay quanh Phi Linh sơn. Làm Lục Tâm Đồng rất vui vẻ.
Ban đêm, ăn cơm chiều xong Lục Lâm Thiên về phòng điều tức. Hai ngày này Lục Lâm Thiên định ban ngày thả lỏng để chờ sang năm mới lại bế quan.
Lại điều tức một đêm, nhờ đan dược phụ trợ nên vết thương trong người Lục Lâm Thiên đã lành ba phần.
Sáng sớm hôm sau, Trương Minh Đào đến chỗ Lục Lâm Thiên chào hỏi, Lưu Nhất Thủ trở về từ trấn Hoa Môn cũng có mặt. Điều dưỡng mấy ngày, trạng thái của Lưu Nhất Thủ tốt hơn nhiều.
Lục Lâm Thiên bí hiểm nhìn Lưu Nhất Thủ, hỏi:
– Lưu Nhất Thủ, ngươi ở trấn Hoa Môn tình hình thế nào?
Lưu Nhất Thủ hỏi lại:
– Không biết chưởng môn muốn hỏi về mặt nào?
Lục Lâm Thiên nói:
– Ngươi ở trấn Hoa Môn đã mấy ngày, nói hết những gì đã thấy cho ta nghe.
Mắt Lưu Nhất Thủ hấp háy nhìn Lục Lâm Thiên:
– Chưởng môn...
Lục Lâm Thiên nói:
– Ngươi cứ nói thẳng, ta muốn nghe lời thật lòng.
Lưu Nhất Thủ gật đầu, nói:
– Tuân lệnh chưởng môn!
– Thưa chưởng môn, hiện tại trấn Hoa Môn là địa bàn của Phi Linh Môn chúng ta, nhưng hai ngày nay ta không thấy có cửa hàng Phi Linh Môn nào trong thị trấn.
– Nhiều dong binh đoàn, tiểu đội trong sơn mạch Vụ Đô rất hỗn loạn, tiến cống không hoàn chỉnh, e rằng chỉ thu được một nửa số lượng. Điều này là tổn thất lớn cho Phi Linh Môn chúng ta.
Lục Lâm Thiên cười tủm tỉm nhìn Lưu Nhất Thủ, chỉ lắng nghe. Lục Lâm Thiên thầm gật gù, Lưu Nhất Thủ đúng là có tài làm ăn, chú ý những chuyện ở biên giới sơn mạch Vụ Đô, hắn đã không nhìn lầm người.
Lục Lâm Thiên không nói chuyện làm Lưu Nhất Thủ bối rối, còn tưởng mình nói lỡ. Mấy ngày nay chưởng môn không đặc biệt dặn Lưu Nhất Thủ xem xét cái gì, trong trấn Hoa Môn thứ duy nhất làm gã có hứng thú là kiếm tiền. Lưu Nhất Thủ phát hiện trong trấn Hoa Môn có đủ loại cửa hàng nhưng Phi Linh Môn không có một tiệm nào, buôn bán là con đường kiếm tiền nhanh nhất và tốt nhất, chỉ dựa vào tiến cống thì Phi Linh Môn không lời được bao nhiêu.
Từ nhỏ Lưu Nhất Thủ đã lăn lộn trong Thiên Tinh trấn rồng rắn hỗn tạp, biết rành mấy chuyện khu vực biên giới sơn mạch Vụ Đô, quen nhiều dong binh đoàn. Lưu Nhất Thủ hay nghe nói dong binh đoàn có cách trốn tiền tiến cống, kiếm lời nhiều hơn. Tham gia vào Phi Linh Môn Lưu Nhất Thủ mới chú ý điều này.
Lục Lâm Thiên hỏi:
– Lưu Nhất Thủ, theo ý ngươi thì Phi Linh Môn phải làm sao? Cứ thoải mái nói thật đi.
Lưu Nhất Thủ do dự một lúc sau cắn răng nói:
– Chưởng môn, trấn Hoa Môn là của chúng ta, chúng ta có thể tự mình mở cửa hàng. Dựa vào Phi Linh Môn chống đỡ, khống chế tất cả cửa tiệm là vấn đề thời gian, buôn bán đan dược, dược liệu trong trấn Hoa Môn không phải số lượng nhỏ.
– Tiến cống thu phí trong sơn mạch Vụ Đô thì hơi rắc rối. Những dong binh đoàn không dễ chọc, rất khó thu phí. Chúng ta có thể làm thế này, hễ là dong binh đoàn, tiểu đội hay cá nhân vào sơn mạch Vụ Đô phải có lượng tiến cống nhất định, ai làm trái thì gϊếŧ một người răn trăm người.
– Chúng ta sẽ mở một cửa hàng trong trấn Hoa Môn thu mua dược liệu, yêu thú linh tinh từ sơn mạch Vụ Đô. Những thứ dong binh đoàn bán cho chúng ta có thể trả lại mỗi lần bọn họ tiến cống. Nếu không bán thì chúng ta không trả, giá thu mua sẽ cao hơn với người khác một chút. Ta tin đến lúc đó tất cả dong binh đoàn, đoàn đội sẽ chỉ bán đồ cho chúng ta.
Lục Lâm Thiên bình tĩnh hỏi:
– Mục đích làm vậy thì cái gì? Rốt cuộc chúng ta vẫn bị lỗ.
Trong lòng Lục Lâm Thiên thầm ngạc nhiên trước ý tưởng của Lưu Nhất Thủ, hắn đã đoán được chút ít kế hoạch. Đây sẽ là con đường phát tài lớn cho Phi Linh Môn.
Lưu Nhất Thủ nói một hơi:
– Chưởng môn, chúng ta không lỗ.
– Ban đầu sẽ lỗ chút ít, nhưng khi đa số dược liệu trong sơn mạch Vụ Đô chảy vào tay chúng ta, khi đó trấn Thiên Tinh hết hàng thì chúng ta có thể bán lại với giá cao, hoặc bán trực tiếp trong trấn Hoa Môn. Khi ấy trấn Hoa Môn sẽ càng náo nhiệt hơn.
– Chúng ta có thể mở rộng trấn Hoa Môn, trấn Đoàn Sơn thành một trấn Thiên Tinh khác, muốn kiếm bao nhiêu tiền toàn do Phi Linh Môn chúng ta quy định. Nguồn hàng nằm trong tay chúng ta, hết thảy do chúng ta quyết định.
Mặt ngoài Lục Lâm Thiên bình tĩnh, khóe môi treo nụ cười. Lưu Nhất Thủ đúng là nhân tài, những gì Lục Lâm Thiên nghĩ đến thì gã đều nói ra. Những điều Lục Lâm Thiên không tính đến Lưu Nhất Thủ cũng nghĩ ra hết, gã đúng là thiên tài buôn bán.
Lưu Nhất Thủ không thấy Lục Lâm Thiên nói gì, biểu tình hưng phấn vụt tắt, nghiêm túc nói:
– Chưởng môn, thật ra ta chỉ nói chơi, làm chuyện này không dễ dàng, cũng không thực tế. Đầu tiên cần có số kim tệ khổng lồ ém hàng, cần có cường giả tọa trấn trong Phi Linh Môn nếu không sẽ dẫn đến thế lực khác thèm muốn, nhằm vào Phi Linh Môn.
Kế hoạch của Lưu Nhất Thủ đúng là có nhiều mạo hiểm.
Lục Lâm Thiên nhìn thẳng mắt Lưu Nhất Thủ:
– Ai nói là không thực tế?
– Lưu Nhất Thủ, chuyện này ta giao cho ngươi làm, ta sẽ dặn năm vị trưởng lão giúp đỡ ngươi một tay. Ta cho ngươi hai năm, sau hai năm nếu có thành tích thì ta cho ngươi chức trưởng lão Phi Linh Môn. Nếu không làm được, hai năm sau ta gϊếŧ ngươi.
Bình luận facebook