-
Chương 191-195
Chương 191 Đề cử chưởng môn (2)
– Không cho đan dược thì chúng ta đi!
Không biết là ai nói trước, quần chúng kích động la ó nếu không cho đan dược thì bọn họ sẽ rời khỏi Phi Linh Môn. Vì bị dồn nén tức giận, đến mức xưng hô cũng thay đổi.
Lục Lâm Thiên cười tà, giờ các trưởng lão sẽ phải nhức đầu. Nếu mọi người rời khỏi Phi Linh Môn thì môn phái này không còn lại gì.
Ba trưởng lão Phi Linh Môn đang nhức đầu như búa bổ. Năm năm trước không phát đan dược, hơn ba trăm đệ tử có một nửa dứt áo ra đi, giờ chỉ còn lại một trăm người. Nếu các đệ tử đi hết thì Phi Linh Môn khỏi cần ai tiêu diệt, bản thân tự chết, còn mặt mũi nào trước liệt tổ liệt tông Phi Linh Môn?
Chu Ngọc Hậu cao giọng quát:
– Mọi người bình tĩnh đừng nóng!
Thanh âm xen lẫn chân khí truyền vào tai mỗi người, trong đại điện văng vẳng thanh âm này.
Mọi người chậm rãi im lặng nhưng cảm xúc vẫn cực kỳ kích động, có khí thế hôm nay không đưa đan dược thì sẽ rời khỏi Phi Linh Môn.
Chu Ngọc Hậu nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm, nói:
– Thôi vậy đi, chuyện đan dược từ từ tính sau, chuyện này cần có chưởng môn quyết định, chúng ta là trưởng lão không thể quyết định chuyện này. Hay trước tiên đề cử ra chưởng môn, mọi người thấy sao?
Mọi người sửng sốt:
– Đề cử chưởng môn?
Đề nghị này hấp dẫn đám người.
Trịnh Anh nói với Chu Ngọc Hậu:
– Sư huynh, theo quy định của Phi Linh Môn thì ai được chưởng môn ấn phù mới làm chưởng môn.
Trịnh Anh không hay biết việc đề cử chưởng môn.
Hoàng Hải Ba lạnh nhạt nói:
– Sư muội, quy định là do người đặt ra, chẳng lẽ người gϊếŧ chưởng môn cầm chưởng môn ấn phù đến thì chúng ta cũng phải thừa nhận kẻ đó làm chưởng môn sao?
Chu Ngọc Hậu góp lời:
– Trước tiên chúng ta phải chọn ra chưởng môn, Phi Linh Môn không thể luôn vắng chưởng môn được, điều này không tốt cho Phi Linh Môn phát triển.
Lục Lâm Thiên thầm nghĩ:
– Hai người này kẻ xướng người hòa, dường như nhằm vào ghế chưởng môn. Có vẻ bọn họ đã sắp đặt từ trước, lợi dụng cơ hội này chọn ra chưởng môn mới.
Lục Lâm Thiên nghe Hoàng Hải Ba, Chu Ngọc Hậu, Trịnh Anh đối thoại, đoán đại khái Hoàng Hải Ba và Chu Ngọc Hậu đã có âm mưu từ trước, hai người muốn chiếm chức chưởng môn.
Trịnh Anh chần chừ:
– Nhưng mà...
Trịnh Anh chưa nói xong đã bị Hoàng Hải Ba ngắt lời.
Hoàng Hải Ba cao giọng quát:
– Các vị đệ tử, hôm nay đề cử ra chưởng môn mới xong sẽ mời chưởng môn phát đan dược cho chúng ta!
– Được, đề cử chưởng môn mới!
Đệ tử trong đại điện nghe nói có đan dược thì đồng ý, đây mới là điều quan trọng nhất, ai làm chưởng môn không đến lượt bọn họ lo.
Chu Ngọc Hậu nhìn mọi người chằm chằm:
– Quyết định vậy đi, chưởng môn mới theo ta thấy nên có uy vọng trong môn mới được, thực lực phải là đứng đầu Phi Linh Môn, chắc mọi người không có ý kiến gì?
Lục Lâm Thiên thầm nhủ:
– Cáo già, nói thẳng ra là chọn từ ba trưởng lão các người đi.
Đề cử chưởng môn chỉ là cái cớ cho đẹp, ai có thể trở thành chưởng môn sợ là Hoàng Hải Ba, Chu Ngọc Hậu đã ngầm quyết định, bây giờ chỉ mượn cơ hội leo lên. Tựa như tự do chính trị ở quốc gia nọ trong kiếp trước của Lục Lâm Thiên, bầu cử gì đó vốn sớm được định sẵn, làm gì tới lượt dân chúng quyết định?
Lục Lâm Thiên giơ tay kêu lên:
– Chu trưởng lão nói đúng, nhưng đệ tử cho rằng muốn trở thành chưởng môn thì phải có cống hiến với Phi Linh Môn mới được, và khiến mọi người tâm phục khẩu phục. Dù có thực lực mạnh đến mấy nếu không làm việc vì Phi Linh Môn, không ra mặt cho Phi Linh Môn, chưởng môn như vậy chúng ta cần làm chi?
Lục Lâm Thiên thầm nghĩ nếu để Hoàng Hải Ba, Chu Ngọc Hậu được chức chưởng môn thì sau này càng khó đối phó hơn. Lục Lâm Thiên còn ở lại Phi Linh Môn một đoạn thời gian, nếu để hai người kia làm chưởng môn thì hắn khó sống.
Trong đại điện, đám đệ tử bình thường la lên:
– Tiểu sư huynh nói không sai, chúng ta đồng ý!
Lục Lâm Thiên có địa vị rất cao trong lòng các đệ tử bình thường.
Trịnh Anh đứng hàng trên liếc qua Lục Lâm Thiên, biểu tình lo âu.
Chu Ngọc Hậu nhìn mọi người, mở miệng nói:
– Đó là tất nhiên, ta thấy để Hoàng trưởng lão làm chưởng môn mới là hay nhất, mọi người không có ý kiến gì đi?
Hoàng Hải Ba mỉm cười thân thiện nhìn mọi người, trong Phi Linh Môn hiện tại trừ gã ra không có ai khác thích hợp hơn, Hoàng Hải Ba và Chu Ngọc Hậu đã bàn bạc rất kỹ và lâu về điều này.
Các đệ tử trong đại điện nhìn Hoàng Hải Ba đăm đăm, không người nói chuyện, không ai phụ họa hay phản đối.
Mấy đệ tử của Hoàng Hải Ba lớn tiếng nói:
– Chúng ta đều ủng hộ, sư phụ là nhân tuyển thích hợp nhất!
Thanh âm đơn điệu quanh quẩn trong đại điện, có vẻ Hoàng trưởng lão không được lòng người.
Trương Minh Đào đến bên cạnh Lục Lâm Thiên, nhỏ giọng nói:
– Sư đệ, không thể để Hoàng trưởng lão làm chưởng môn.
Lục Lâm Thiên cười khổ tỏ vẻ bất đắc dĩ. Chức chưởng môn chỉ có thể chọn từ ba trưởng lão, không đến phần người khác. Lục Lâm Thiên không muốn Hoàng Hải Ba trở thành chưởng môn nhưng hắn không cách nào ngăn cản.
Bên trên, Chu Ngọc Hậu nghiêng người hỏi Trịnh Anh:
– Sư muội chắc không phản đối nhị sư huynh trở thành chưởng môn?
Lục Lâm Thiên hét to:
– Theo ta thấy Trịnh trưởng lão cũng rất tốt, hay là để Trịnh trưởng lão làm chưởng môn đi!
Phương Tân Kỳ nói:
– Tiểu sư đệ, sư phụ là nữ, Phi Linh Môn có môn quy, nữ nhân không thể trở thành chưởng môn.
Lục Lâm Thiên lẩm bẩm:
– Môn quy kỳ cục, kỳ thị nữ giới.
Chu Ngọc Hậu lạnh lùng liếc Lục Lâm Thiên:
– Lục Lâm Thiên, ngươi mới tham gia Phi Linh Môn nên không biết tổ tiên Phi Linh Môn đã có môn quy nữ nhân không được làm chưởng môn.
Lục Lâm Thiên luôn châm lửa góp gió phá hoại chuyện tốt của gã, Chu Ngọc Hậu bất mãn hắn từ lâu.
Một thanh âm khác lớn tiếng nói:
– Tiểu sư đệ là đệ tử quan môn mà sư phụ nhận, thực lực của tiểu sư đệ thì mọi người cũng đã thấy. Tuy tiểu sư đệ chỉ mới vào Phi Linh Môn chúng ta không lâu nhưng đuổi người La Sát Môn đi cho chúng ta. Hay mọi người đề cử tiểu sư đệ làm chưởng môn đi?
Là Trương Minh Đào nói chuyện.
Đệ tử đầu trọc lớn giọng nhất:
– Tiểu sư huynh làm chưởng môn, ta không biết có ai phản đối không chứ ta thì đồng ý hai tay!
Một đệ tử bình thường hét to:
– Nếu tiểu sư đệ làm chưởng môn thì ta cũng không có ý kiến, là tiểu sư đệ đã cứu mạng của ta!
Đệ tử này là Tôn Nguyên lúc trước được đệ tử cứu, gã nhớ kỹ ơn cứu mạng đó. Mấy lần Tôn Nguyên đến chỗ tiểu sư đệ để cảm ơn nhưng không gặp, tất nhiên gã ủng hộ hết mình Lục Lâm Thiên lên làm chưởng môn.
Hơn trăm người thi nhau hò reo:
– Ủng hộ tiểu sư huynh!
– Ta cũng ủng hộ tiểu sư huynh!
Lúc trước tiểu sư huynh này đánh người La Sát Môn bị thương nặng, rộng rãi khoáng đạt, chữa thương cho mấy đệ tử bình thường. Cho nên Lục Lâm Thiên rất được tập thể đệ tử bình thường ưa thích, mọi người lớn tiếng ủng hộ.
Chương 192 Vinh đăng chưởng môn
Hoàng Hải Ba, Chu Ngọc Hậu đứng trên cao biểu tình cực kỳ khó xem. Hai người vốn định thừa dịp này ngồi ghế chưởng môn, không ngờ Lục Lâm Thiên chen chân ngang phá hỏng hết.
Hoàng Hải Ba hắng giọng:
– Khụ!
Vừa rồi Chu Ngọc Hậu không được ai ủng hộ đã rất mất mặt, gã nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm:
– Mọi người hãy yên lặng để ta hỏi chuyện Lục Lâm Thiên. Mọi người đề cử Lục Lâm Thiên làm chưởng môn, ngươi thấy sao? Ngươi nên biết làm chưởng môn tức là phụ trách phát đan dược cho mọi người.
Lục Lâm Thiên thầm nghĩ:
– Cáo già, muốn để ta biết khó mà lui sao?
Mắt Lục Lâm Thiên xoay tròn, hắn không hứng thú gì với chức chưởng môn. Nhưng để Hoàng Hải Ba trở thành chưởng môn, hôm nay Lục Lâm Thiên đã đắc tội gã ra mặt, e rằng sau này khó sống trong Phi Linh Môn.
– Làm chưởng môn thì sao? Ta làm chưởng môn vài ngày chơi cho biết!
Lục Lâm Thiên cắn răng làm liều.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Hoàng trưởng lão nói vậy nghĩa là nếu đệ tử có thể lấy ra đủ đan dược thì có thể trở thành chưởng môn của Phi Linh Môn sao?
Nhìn Lục Lâm Thiên cười tủm tỉm làm Hoàng Hải Ba thấp thỏm lo âu. Tổng cộng hơn một trăm đệ tử, mỗi người một viên đan dược nhất phẩm, một viên đan dược nhị phẩm cộng lại có giá ba trăm kim tệ. Hơn một trăm đệ tử là bốn vạn kim tệ, số lượng này rất nhiều, một nhãi ranh chưa dứt sữa không thể nào có bốn vạn kim tệ. Đổi lại là Hoàng Hải Ba cũng phải dốc hết tài sản ra mới đủ số lượng.
– Đúng vậy! Mọi người đề cử ngươi, nếu ngươi có thể lấy đan dược ra thì không thành vấn đề.
Người nói chuyện là Trịnh Anh trưởng lão, nàng nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm như khích lệ hắn trở thành chưởng môn.
Lục Lâm Thiên bình tĩnh hỏi Hoàng Hải Ba:
– Ý của Hoàng trưởng lão thế nào?
Hoàng Hải Ba nói:
– Cái này... Trịnh trưởng lão đã nói thì chúng ta sẽ không phản đối.
Hoàng Hải Ba cho rằng Lục Lâm Thiên không thể lấy ra nhiều đan dược như thế được.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Vậy được, ta không chối từ chức chưởng môn này.
Lục Lâm Thiên ngẩn đầu bước chậm lên đài cao, nghiêm nghị nhìn mọi người:
– Đa tạ mọi người đã tin tưởng đề cử ta làm chưởng môn. Sau này chuyện của mọi người là chuyện của Phi Linh Môn, chuyện của Phi Linh Môn tức là chuyện của Lục Lâm Thiên ta. Nếu ai dám khi dễ Phi Linh Môn, một người đến thì chúng ta dạy một người, hai người đến thì chúng ta dạy một cặp. Ta nhất định sẽ tìm về nhiều phúc lợi cho tất cả, để mọi người ăn sung mặc sướиɠ.
Trong đại điện rộ lên sóng hoan hô:
– Ủng hộ tiểu sư huynh!
Thấy cảnh này Chu Ngọc Hậu sắc mặt âm trầm nhìn Lục Lâm Thiên:
– Lục Lâm Thiên, ngươi mau lấy đan dược ra cho mọi người đi.
Lục Lâm Thiên cười nói:
– Chỉ là đan dược, gấp gì.
Lục Lâm Thiên lấy ra một túi không gian. Trong Sơn mạch Vụ Đô ít có đan dược tam phẩm nhưng nhiều đan dược nhất phẩm, nhị phẩm, hơn một trăm viên không khó để Lục Lâm Thiên đưa ra.
Lục Lâm Thiên nói:
– Mọi người xếp hàng, mỗi người đều có phần.
Lục Lâm Thiên mở túi không gian đổ ra đống đan dược, trong lòng nhỏ máu, mớ này cũng cỡ mấy vạn kim tệ. Vì chức chưởng môn của môn phái nghèo nàn này mà Lục Lâm Thiên bỏ ra mấy vạn kim tệ, cái giá quá lớn.
Hàng trăm đệ tử tự động xếp hàng lĩnh đan dược nhất phẩm, nhị phẩm. Thấy cảnh này cơ mặt Hoàng Hải Ba, Chu Ngọc Hậu co giật. Bọn họ không ngờ Lục Lâm Thiên thật sự có mấy trăm viên đan dược.
Nhìn đệ tử bình thường lĩnh đan dược, mười đệ tử thân truyền biến sắc mặt. Tuy bọn họ là đệ tử thân truyền nhưng không sống tốt hơn đệ tử bình thường được bao nhiêu.
Phát cho đệ tử bình thường xong Lục Lâm Thiên đến chỗ Trương Minh Đào:
– Đại sư huynh, cái này cho sư huynh.
Lục Lâm Thiên lấy một viên đan dược nhị phẩm cao giai ra. Vừa rồi hắn chỉ cho đệ tử bình thường đan dược nhị phẩm đê giai. Cao giai và đê giai cách biệt giá tiền rất lớn.
Trương Minh Đào không ngờ gã cũng có phần, cảm kích nhận lấy đan dược. Trương Minh Đào ở trong Phi Linh Môn mười mấy năm, gã làm đại sư huynh chỉ dùng qua hai viên đan dược.
Lục Lâm Thiên đến bên Phương Tân Kỳ, đưa ra một viên đan dược nhị phẩm cao giai:
– Của Phương sư tỷ đây.
Phương Tân Kỳ không từ chối, vui vẻ nhận lấy đan dược:
– Đa tạ sư đệ.
Lục Lâm Thiên lại lấy hai viên đan dược nhị phẩm hậu giai nhị phẩm:
– Đây là của các sư tỷ.
Hai nữ nhân mặc váy dài là đồ đệ của Trịnh Anh. Trịnh Anh có tổng cộng ba đệ tử, Phương Tân Kỳ là lớn tuổi nhất.
Hai nữ đệ tử vui vẻ vội nhận lấy ngay:
– Đa tạ sư đệ!
Phát cho hai nữ đệ tử xong Lục Lâm Thiên đi tới bên một đệ tử thanh niên, mò tìm trong túi không gian một lúc sau hắn lộ vẻ mặt xin lỗi nói:
– Ngại quá, vừa vặn đã hết, chờ qua mấy ngày ta sẽ đưa cho các vị sau.
Bảy thanh niên cuối cùng biến sắc mặt nói:
– Cái gì?!
Mới rồi còn rộng rãi vì sao đến lượt bọn họ thì hết đan dược?
Lục Lâm Thiên lười quan tâm bảy đệ tử này. Bốn người là đồ đệ của Chu Ngọc Hậu, ba người là đồ đệ của Hoàng Hải Ba. Không phải Lục Lâm Thiên không có đan dược mà là hắn cố ý không cho bọn họ.
Lục Lâm Thiên mặc kệ sắc mặt của bảy thanh niên đệ tử, hắn hỏi ba trưởng lão:
– Ba vị trưởng lão, hiện tại ta là chưởng môn của Phi Linh Môn đúng không?
Hoàng Hải Ba, Chu Ngọc Hậu thấy trùng hợp đến lượt đệ tử của bọn họ thì không còn đan dược, hai người sắc mặt âm trầm. Bọn họ bị mất mặt. Đệ tử của Trịnh Anh có nhưng đệ tử của Hoàng Hải Ba, Chu Ngọc Hậu không có, rõ ràng làm bọn họ bẽ mặt.
Trịnh Anh nói:
– Đây là đương nhiên, nhưng không rõ tung tích chưởng môn ấn phù, không thể đưa cho ngươi. Tuy nhiên sau này ngươi chính là chưởng môn của Phi Linh Môn ta.
Hoàng Hải Ba biến sắc mặt:
– Cái này...
Hoàng Hải Ba mắt lóe tia sáng nói:
– Bởi vì môn quy là chưởng môn phải có chưởng môn ấn phù nên hiện tại ngươi là quyền chưởng môn của Phi Linh Môn, chờ sau này ngươi tìm ra chưởng môn ấn phù mới làm chưởng môn chính thức.
Chu Ngọc Hậu hùa theo:
– Đúng vậy! Làm như thế cũng cho ngươi chút áp lực, ngươi là quyền chưởng môn phải sớm tìm được chưởng môn ấn phù. Chuyện này về sau phải nhờ vào ngươi rồi.
Lục Lâm Thiên chửi thầm:
– Đồ cáo già!
Rõ ràng đã đồng ý việc làm chưởng môn giờ biến thành quyền chưởng môn, khác biệt rất lớn, như vợ cả và vợ bé.
Nhưng quyền chưởng môn cũng được, Lục Lâm Thiên không phàn nàn gì thêm. Dù sao đó vẫn là chưởng môn, hơn nữa Lục Lâm Thiên không định làm lâu.
Trương Minh Đào hành lễ trước tiên:
– Bái kiến chưởng môn!
– Bái kiến chưởng môn!
Trong đại điện, đám đệ tử bình thường tôn kính hành lễ, thanh âm quanh quẩn. Ba đồ đệ của Trịnh Anh, nhóm Phương Tân Kỳ cũng cung kính hành lễ. Chỉ có đệ tử của Hoàng Hải Ba, Chu Ngọc Hậu là vẻ mặt bực tức.
Lục Lâm Thiên nhẹ nhàng nói:
– Không cần đa lễ.
Thấy nhiều người hành lễ làm Lục Lâm Thiên bỗng dững rất thích thú, làm người khó thoát khỏi sự hấp dẫn của chức quyền.
Chương 193 Bí mật trong môn
Hoàng Hải Ba nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm, nói:
– Lục Lâm Thiên, hiện tại ngươi là chưởng môn của Phi Linh Môn, nên sớm tìm về chưởng môn ấn phù.
Lục Lâm Thiên nói:
– Hoàng trưởng lão đã bảo ta là chưởng môn Phi Linh Môn vậy Hoàng trưởng lão có phải nên gọi tiếng chưởng môn không?
Hoàng Hải Ba sửng sốt.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Lần này thì không cần, nhưng hy vọng lần sau trưởng lão sẽ gọi một tiếng chưởng môn. Tuy Hoàng trưởng lão là sư thúc nhưng môn có môn quy.
Lục Lâm Thiên quay đầu nhìn đám người, nói:
– Mọi người quay về chăm chỉ tu luyện đi.
Các đệ tử vui vẻ trở về:
– Tuân lệnh chưởng môn!
Nhìn Hoàng trưởng lão chịu thiệt trước mặt chưởng môn mới làm đám người thầm sướиɠ trong bụng.
Đám người tán đi, Lục Lâm Thiên cũng rời khỏi đại điện, dắt Lục Tâm Đồng về lại chỗ ở.
Lục Tâm Đồng ngước đầu, chớp mắt trong suốt hỏi:
– Ca ca thật sự làm chưởng môn sao?
Lục Lâm Thiên cười nói:
– Ừm! Hiện tại ca ca là chưởng môn.
Lục Tâm Đồng vui vẻ reo lên:
– Tốt quá, ca ca làm chưởng môn, trước kia phụ thân cũng là chưởng môn.
Nhớ đến phụ thân làm nước mắt Lục Tâm Đồng lại ứa ra.
Phương Tân Kỳ nói với Lục Lâm Thiên:
– Chưởng môn có nhiều đan dược thật.
Một hơi lấy ra mấy trăm viên đan dược, trong đại điện không chỉ mình Phương Tân Kỳ bị rung động.
Lục Lâm Thiên tự giễu:
– Xem như phá sản, chức chưởng môn này đắt giá thật.
Phương Tân Kỳ rụt rè nói:
– Ta tin chưởng môn sẽ khiến Phi Linh Môn càng lúc càng tốt hơn, chúng ta đều ủng hộ chưởng môn.
Gò má Phương Tân Kỳ hây hây hồng.
Lục Lâm Thiên nhìn bộ dạng của Phương Tân Kỳ, kinh ngạc tự kỷ thầm nghĩ:
– Chẳng lẽ nữ nhân này đã thích ta? Ta đúng là đẹp trai được người thích.
Ban đêm Lục Lâm Thiên ăn cơm chiều xong liền về phòng mình, định tiếp tục tu luyện. Chợt Tiểu Long biến hình nhắc nhở Lục Lâm Thiên.
Lòng Lục Lâm Thiên chìm xuống:
– Có người đến!
Tiểu Long cảm giác có người đến phòng.
Ngoài cửa vang lên giọng nữ:
– Chưởng môn, có quấy rầy người không? Ta đi vào được không?
– Mời sư thúc vào.
Lục Lâm Thiên thầm ngạc nhiên khách đến là Trịnh Anh, đêm hôm khuya khắt nàng tìm hắn có chuyện gì?
Lục Lâm Thiên tà ác tưởng tượng Trịnh Anh còn độc thân, nửa đêm tìm hắn có khi nào là dụ dỗ?
Lục Lâm Thiên mơ mộng xong đi ra mở cửa phòng. Trịnh Anh mặc cung trang màu xám lả lướt tiến đến, nàng giữ gìn vóc dáng rất tốt, toát ra vẻ phong tình khó cưỡng.
Lục Lâm Thiên khép cửa phòng lại, hỏi:
– Đêm hôm sư thúc tìm ta có chuyện gì không?
Trịnh Anh xoay người lại, nghiêm túc nhìn Lục Lâm Thiên, hỏi:
– Ngươi thật sự là đệ tử quan môn được sư huynh của ta nhận?
Trịnh Anh rất khó tin thiếu niên này là đệ tử của sư huynh.
Lục Lâm Thiên trả lời:
– Thật trăm phần trăm.
Biểu tình của Lục Lâm Thiên nghiêm nghị đáng tin.
Trịnh Anh khẽ thở dài:
– Sư huynh đã nhận một đệ tử tốt.
Vẻ mặt Trịnh Anh buồn bã hỏi Lục Lâm Thiên:
– Ngươi có biết sư phụ của mình bị ai gϊếŧ không?
Lục Lâm Thiên lắc đầu, nói:
– Không biết.
Lục Lâm Thiên nhìn biểu tình của Trịnh Anh, hắn đoán Trịnh Anh không gả cho ai, giờ lại quan tâm đến Lục Thanh nhất, hay Trịnh Anh trưởng lão luôn thầm mến Lục Thanh? Lục Lâm Thiên càng nghĩ càng thấy mình đoán đúng.
Trịnh Anh mời Lục Lâm Thiên:
– Ngồi đi, ta đến vì có chuyện muốn cho ngươi biết.
Hai người ngồi xuống.
Lục Lâm Thiên nghi hoặc hỏi:
– Sư thúc nói đi.
Trịnh Anh hỏi lại:
– Ngươi thật sự muốn làm chưởng môn của Phi Linh Môn hay có mục đích gì khác? Hoặc sư phụ của ngươi đã dặn dò cái gì, ta hy vọng ngươi thành thật nói với ta.
– Cái này...
Lục Lâm Thiên không hiểu ý Trịnh Anh:
– Ban ngày ta thấy Hoàng trưởng lão, Chu trưởng lão dường như sớm có kế hoạch muốn làm chưởng môn, ta gai mắt góp lời mấy câu không ngờ tự nhiên trở thành chưởng môn.
– Vậy sư phụ của ngươi có nói gì với ngươi không?
Trịnh Anh hỏi:
– Ví dụ chuyện về chưởng môn ấn phù.
Lòng Lục Lâm Thiên chìm xuống, nổi lên cảnh giác. Tất cả đều tìm chưởng môn ấn phù, chẳng lẽ bên trong chưởng môn ấn phù chứa bí mật gì sao?
Lục Lâm Thiên lắc đầu, nói:
– Không.
Lục Lâm Thiên vẫn không buông cảnh giác.
Trịnh Anh khẽ thở dài:
– Xem ra sư phụ của ngươi chưa kịp nói, không biết chưởng môn ấn phù lưu lạc nơi đâu. Nếu không có chưởng môn ấn phù thì Phi Linh Môn chúng ta không còn hy vọng cuối cùng.
Lục Lâm Thiên hỏi:
– Sư thúc, chưởng môn ấn phù có bí mật gì sao?
Trịnh Anh nhìn Lục Lâm Thiên:
– Hiện tại ngươi là chưởng môn của Phi Linh Môn, nói cho ngươi cũng không sao. Thật lâu trước kia Phi Linh Môn chúng ta không tụt dốc như bây giờ. Phi Linh Môn là đại môn đại phái trong Cổ vực, có mấy vạn đệ tử. Sau này Phi Linh Môn xuống dốc từng đời đến bây giờ thành ra như vậy.
Lục Lâm Thiên giật mình, hắn không ngờ Phi Linh Môn có quá khứ huy hoàng. Mấy vạn đệ tử trong môn phái, tuy không sánh bằng siêu đại môn phái như Vân Dương tông nhưng cũng xem như đại môn đại phái. Lục Lâm Thiên chỉ hơi ngạc nhiên, kiếp trước có câu không giàu quá ba đời, tại đây không có môn phái nào dám vỗ ngực tuyên bố mãi mãi hưng thịnh.
Trịnh Anh kể tiếp:
– Lúc Phi Linh Môn còn ở thời kỳ đỉnh cao, có vị tiên tổ đã chuẩn bị sẵn cho tương lai Phi Linh Môn suy tàn, dựng một mật thất tinh diệu. Nghe nói trong mật thất có vật giúp Phi Linh Môn lại vùng lêи đỉиɦ cao.
– Mật thất gồm ba chìa khóa, tập hợp đủ ba chìa khóa và chưởng môn ấn phù là có thể mở mật thất ra, lấy được báu vật tổ tiên Phi Linh Môn để lại. Nếu có ai cưỡng ép mở ra mật thất sẽ tự nổ, mọi thứ bị phá hủy hết.
– Ba chiếc chìa khóa truyền đến đời chúng ta nằm trong tay ba trưởng lão. Giờ ngươi đã hiểu tác dụng của chưởng môn ấn phù rồi đi?
Lục Lâm Thiên kinh ngạc thầm nghĩ:
– Tổ tiên Phi Linh Môn để lại báu vật? Quả nhiên có bí mật.
Hèn gì Hoàng Hải Ba sốt ruột muốn tìm chưởng môn ấn phù, thì ra nguyên nhân là đây.
Lục Lâm Thiên hỏi:
– Phi Linh Môn đã đến tình trạng này, tại sao lúc trước không mở mật thất ra?
– Tổ tiên dặn trừ phi Phi Linh Môn đến phút nguy hiểm sinh tử, không thì không thể mở mật thất ra.
Trịnh Anh trả lời:
– Nhị sư huynh và tam sư huynh luôn muốn mở mật thất nhưng bị đại sư huynh phản đối, cho nên mật thất mãi đóng kín. Hôm nay ban ngày nhóm nhị sư huynh muốn làm chưởng môn cũng vì để mở mật thất, khi nhị sư huynh lên làm chưởng môn thì ta không thể ngăn cản. Không ngờ bị ngươi phá rối.
Lục Lâm Thiên khẽ nói:
– Thì ra là vậy.
Lục Lâm Thiên luôn thắc mắc vì sao Phi Linh Môn xuống dốc như thế mà Hoàng Hải Ba vẫn ham chức chưởng môn, ra là vì mật thất trong môn phái.
Lục Lâm Thiên nói:
– Hiện tại không có chưởng môn ấn phù vậy là không cách nào mở mật thất?
Chưởng môn ấn phù đang nằm trong tay Lục Lâm Thiên, hắn muốn biết phải chăng mật thất vô cùng an toàn, trừ chưởng môn ấn phù ra không có cách nào khác mở mật thất?
Trịnh Anh chắc chắn nói:
– Đúng rồi, chỉ khi có đủ ba chiếc chìa khóa và chưởng môn ấn phù mới mở mật thất được.
Chương 194 Chợ ngầm
Lục Lâm Thiên thầm nghĩ:
– Không biết trong mật thất có cái gì, Phi Linh Môn từng hưng thịnh để lại báu vật chắc không đơn giản.
Trịnh Anh suy đoán:
– Hiện tại ngươi đã là chưởng môn, vì Phi Linh Môn, ngươi phải tìm ra chưởng môn ấn phù. Ta đoán trước khi sư phụ của ngươi chết không giao chưởng môn ấn phù quan trọng cho ngươi và Lưu Nhất Thủ có lẽ vì đã giấu ở nơi nào đó. Nhất định phải tìm ra chưởng môn ấn phù!
Lục Lâm Thiên nói:
– Nhất định.
Trong đầu Lục Lâm Thiên suy nghĩ chuyện khác. Hiện Lục Lâm Thiên có chưởng môn ấn phù, hắn càng không thể nói điều này với ai. Nếu biết Lục Lâm Thiên giữ chưởng môn ấn phù thì đám người Hoàng Hải Ba sẽ bất chấp tất cả xử đẹp hắn.
Lục Lâm Thiên cười thầm:
– Xem ra ta phải làm chức quyền chưởng môn này lâu chút rồi.
Ba ngày sau, vòng ngoài Phi Linh sơn, rừng cây rậm rạp che kín bầu trời, chỉ có tia sáng xuyên qua kẽ hở tán lá rậm rạp chiếu vào.
Hiện là sáng sớm, nhìn rừng cây âm u rậm rạp từ xa. Sâu trong rừng che giấu hắc ám vô biên.
Qua một đêm, trên lá cây còn đọng giọt sương sớm. Từng giọt sương mai lăn xuống vang tiếng tí tách, tí tách.
Một bóng áo xanh xuất hiện trong đó, bộ dạng mười bảy, tám tuổi, khuôn mặt kiên cường, khí chất trưởng thành bạn cùng lứa không có. Nếu cẩn thận cảm giác sẽ phát hiện trên người thiếu niên toát ra sát khí nhàn nhạt, đôi mắt sáng như sao kia sâu thẳm.
Lạ hơn là có một con rắn vàng nhỏ vắt trên vai thiếu niên. Con rắn nhỏ nghểnh đầu nhìn đông ngó tây.
Người này chính là Lục Lâm Thiên.
Sáng sớm Lục Lâm Thiên rời khỏi Phi Linh Môn, hắn định đi đại trấn gần đây xem có bán yêu thú không, thử uy lực Huyết Hồn Ấn có thật sự tu luyện thành công, điều này vô cùng quan trọng với Lục Lâm Thiên.
Trấn Thiên Tinh là thành trấn lớn nhất quanh đây mà Lục Lâm Thiên biết, cách Phi Linh Môn ba ngày đường, nếu cưỡi ngựa đi gấp thì một ngày là tới.
Trấn Thiên Tinh có bán yêu thú, các dong binh đoàn bắt yêu thú trong Sơn mạch Vụ Đô sẽ bán tại đây, đương nhiên giá tiền sẽ không hề rẻ chút nào.
Phi Linh Môn rất nghèo, nghèo tới nổi không có một con ngựa. Ra bên ngoài Phi Linh sơn Lục Lâm Thiên bỏ ra mười mấy kim tệ mua con ngựa không phải thượng hạng cưỡi đi Trấn Thiên Tinh.
Xuất phát từ sáng sớm giục ngựa chạy nhanh, lần đầu tiên cưỡi ngựa nên Lục Lâm Thiên rất hăng hái, mấy lần suýt té ngựa, may hắn tay chân lanh lẹ nên không đến lỗi bị quăng xuống đường.
Dọc đường đi không gặp nguy hiểm gì, Lục Lâm Thiên toàn đi đường cái, ít có chuyện lộn xộn. Đến buổi chiều thì Lục Lâm Thiên tới Trấn Thiên Tinh.
Diện tích Trấn Thiên Tinh lớn hơn trấn Thanh Vân một chút, náo nhiệt hơn trấn Thanh Vân, nhưng song song đó là hoàn cảnh hỗn loạn hơn, không như trấn Thanh Vân có năm đại gia tộc giữ an ninh trật tự. Cộng với Trấn Thiên Tinh tụ tập đủ mọi hạng người, rất khó quản lý.
Buổi chiều là lúc đường cái tấp nập nhất, người đến người đi, thanh âm ồn ào điếc tai. Lục Lâm Thiên dắt con ngựa mệt chảy mồ hôi ròng ròng đi vào Trấn Thiên Tinh.
Lục Lâm Thiên thẳng hướng một lữ quán nghỉ chân. Lầu một là tửu quán, lầu hai là phòng trọ. Hôm nay không kịp trở về Phi Linh Môn, Lục Lâm Thiên đặt một phòng thượng hạng, để ngựa lại lữ quán, kêu ít thức ăn. Lục Lâm Thiên ngồi bàn gần cửa sổ lầu một.
Lục Lâm Thiên nhìn cảnh tượng náo nhiệt người qua kẻ lại bên ngoài khung cửa sổ, mới buổi chiều mà đã có nhiều nữ nhân mặc đồ hở hang ra kiếm ăn. Chỗ nào cũng có nghề bán thịt này, hết cách, trong Cổ vực hỗn loạn nữ nhân không phải Vũ Giả hoặc Linh Giả khó tìm được nghề đàng hoàng khác.
Lúc Lục Lâm Thiên bước vào tửu quán thì bị nhiều người chú ý, dù sao bề ngoài hắn là thiếu niên nhưng vô hình toát ra khí thế bắt mắt.
Lục Lâm Thiên sớm âm thầm quan sát đám người chú ý, toàn là Vũ Giả, tu vi cỡ Vũ Sĩ, một số là Vũ Đồ, Vũ Sư. Trong tửu quán có mấy chục người.
Một lát sau tiểu nhị bưng thức ăn lên, Lục Lâm Thiên ăn ngấu nghiến, ngồi trên lưng ngựa xóc nảy cả ngày làm hắn rất đói bụng.
Chỉ mất mấy phút ăn xong mâm cơm, Lục Lâm Thiên rời khỏi tửu quán đi dạo. Trong đám người nhốn nháo có mấy nữ nhân trẻ tuổi tô son trát phấn, mặc áo thiếu vải lộ vai và ngực sữa xúm lại gần Lục Lâm Thiên.
– Tiểu đệ đệ, lại đây tỷ tỷ chơi với ngươi, chỉ cần nửa kim tệ.
– Nếu ngươi thích thì chọn hai người cùng lúc, một kim tệ là được, chúng ta sẽ cho ngươi lên tiên.
Mấy nữ nhân lôi kéo, bộ ngực cọ sát Lục Lâm Thiên làm hắn nổi da gà da vịt.
Lục Lâm Thiên sợ hãi co giò bỏ chạy:
– Các vị, ngại quá, buổi tối ta đến, tối đi.
Lần đầu tiên của hắn không có lý nào tặng cho đám nữ nhân này.
Mấy nữ nhân liếc xéo Lục Lâm Thiên:
– Tiểu quỷ vô dụng.
Trong đám người xung quanh có vài nam nhân tìm đến các nàng, mỗi người ôm một nữ nhân quần áo hở hang, bàn tay thô ráp bạo lực xoa nắn bóp dẹp bộ ngực.
– Kỹ nữ, nhãi ranh không hiểu chuyện, để các đại gia thương ngươi. Hầu hạ đại gia thoải mái sẽ có thưởng.
– Ca ca tốt nhất!
Mấy nữ nhân lắc mông, nhoẻn miệng cười, vẻ mặt quyến rũ ma mị dẫn mấy nam nhân vào ngõ hẻm tối.
Lục Lâm Thiên chạy đi thật xa mới dừng lại. Suýt thất thần, phải giữ kỹ thân đồng tử mới được.
Một thanh niên vóc dáng không cao, gầy gò, mắt lóe tia sáng lanh lợi đến gần Lục Lâm Thiên:
– Vị đại nhân này lần đầu tiên đến Trấn Thiên Tinh phải không? Có gì cần cứ tìm ta, cho ít phí là đủ.
Lục Lâm Thiên xem xét thanh niên, trường sam nửa cũ, tuổi chừng mười bảy, mười tám. Nhưng mắt lấm la lấm lét nhìn sao cũng giống Lục Tiểu Bạch.
Thanh niên vỗ bộ ngực gầy nói:
– Đại nhân, ta tên Lưu Nhất Thủ, không phải người xấu, cũng không là ăn cướp. Ta là địa đầu xà ở đây, vạn sự thông. Lần đầu đại nhân đến Trấn Thiên Tinh, có chuyện gì cứ tìm ta. Ta chỉ kiếm miếng cơm ăn, đại nhân cứ tin tưởng ta.
Lục Lâm Thiên nói:
– Lưu Nhất Thủ, cái tên rất đặc biệt.
Lục Lâm Thiên nhìn thanh niên gầy gò, thực lực chỉ cỡ Vũ Đồ.
Lưu Nhất Thủ gãi đầu, cười nói:
– Là phụ mẫu đặt tên, ta đành chịu.
Lưu Nhất Thủ tiếp tục bảo:
– Chắc lần đầu tiên đại nhân đến Trấn Thiên Tinh? Ta thấy vừa rồi đại nhân bị mấy kỹ nữ hù chạy là biết ngay. Đại nhân có gì cần ta hỗ trợ cứ nói.
– Gì mà bị kỹ nữ hù chạy?
Lục Lâm Thiên lườm Lưu Nhất Thủ, chống chế:
– Đó là giữ mình trong sạch hiểu không?
Lục Lâm Thiên hỏi:
– Có chỗ bán yêu thú không? Dẫn ta đi, nếu vừa lòng sẽ thưởng cho ngươi.
Trong chỗ này có địa đầu xà trợ giúp thì đữo tốn thời gian hơn.
Mắt Lưu Nhất Thủ sáng rực dẫn Lục Lâm Thiên đi tới trước:
– Chỗ bán yêu thú? Đại nhân tìm đúng người. Cái khác ta không dám nói chứ một tiểu tổng quản chợ ngầm Trấn Thiên Tinh là biểu đệ của nhi tử của bằng hữu của mẫu thân ta. Chúng ta chơi với nhau từ nhỏ, nếu đại nhân nhìn trúng yêu thú nào có thể giảm giá cho đại nhân!
Lục Lâm Thiên cười cười, thanh niên này thật giỏi nói khoác.
Chương 195 Vưu vật nhà ai (1)
Lục Lâm Thiên theo Lưu Nhất Thủ đi qua mấy con phố, từ cuối một con đường đi vào đường ngầm dưới đất. Lưu Nhất Thủ nói nơi náo nhiệt nhất Trấn Thiên Tinh không phải trên đường mà là chợ ngầm. Một số chỗ lớn quanh đây có phú thương, công tử kéo đến chợ ngầm.
Bởi vì trong chợ ngầm mua bán đủ thứ đồ trong tối ngoài sáng. Yêu thú, đan dược, vũ kỹ, dược liệu, cái gì cần có đều có. Bán luôn yêu đan, linh đan, linh thú, nhưng mấy thứ này không dễ tham quan. Nếu không có đủ thực lực thì chợ ngầm sẽ không cho ngươi vào, mấy thứ đó rất hiếm thấy ở bên ngoài.
Trong chợ ngầm còn bán nô ɭệ. Khiến mọi người hưng phấn là chỗ này thường bán nữ nô ɭệ thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nếu may mắn sẽ gặp dáng người nóng bỏng, khuôn mặt xinh đẹp. Nên khá nhiều người hoặc bận hoặc rảnh đều sẽ đi chợ ngầm dạo một vòng.
Lục Lâm Thiên cùng Lưu Nhất Thủ đến chợ ngầm, thầm cảm thán. Chợ ngầm thật như thế giới ngầm, diện tích lớn hàng vạn thước vuông, không biết làm sao đào được. Bên trong biển người đông đúc nhưng không chật chội, cách thông gió rất tốt.
Chợ ngầm đúng là có phong cách dưới lòng đất, tiếng rao hàng đinh tai nhức óc. Trong chợ ngầm bày nhiều vật phẩm, đan dược, dược liệu, binh khí vân vân và vân vân.
Lưu Nhất Thủ hét lớn với Lục Lâm Thiên:
– Thế nào? Thấy náo nhiệt không?
Trong chỗ này không nói lớn tiếng thì không nghe được.
Lục Lâm Thiên nói:
– Mang ta đi xem yêu thú.
Hiện giờ Lục Lâm Thiên chưa thiếu đan dược, dược liệu, mục tiêu lần này của hắn chỉ có yêu thú.
Lưu Nhất Thủ nói:
– Chuyện nhỏ, đi theo ta.
Đi trong chợ ngầm náo nhiệt, hắn cảm giác có hơi thở của mấy Linh Giả.
Trong một bệ đá, có nam nhân trung niên bộ dạng nhân viên chợ thò bàn tay thô ráp bóp mông, ngực mấy thiếu nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trên lan can bệ đá, cao giọng quát:
– Hôm nay có nô ɭệ mới đến, thân thể khỏe mạnh, trẻ tuổi. Giá khởi điểm cho nam là năm kim tệ, nữ là tám kim tệ.
– Còn mấy thiếu nữ nô ɭệ, nhìn bộ ngực này, phát dục rất tốt, mông vừa vểnh lại vừa săn chắc. Mấy người này giá khởi điểm là mười lăm kim tệ.
Bọn họ chỉ là súc sinh trong mắt nam nhân trung niên, không có sự thương hại.
Lục Lâm Thiên thầm thở dài, thế giới chính là như thế, không có thực lực thì chẳng là gì, mọi thứ trên đời dựa vào thực lực nói chuyện.
Chính giữa chợ ngầm, trên một bệ đá to cao ngàn thước, Lục Lâm Thiên đi theo Lưu Nhất Thủ tới nơi này. Xung quanh bệ đá không có nhiều người đứng vây quanh như chỗ buôn bán nữ nô ɭệ. Lục Lâm Thiên quan sát trong mấy chục người vây quanh bệ đá đa số là đẳng cấp Vũ Sư. Khiến Lục Lâm Thiên ngạc nhiên là có vài người toát ra tu vi Vũ Phách.
Tuy các cường giả đã giấu đi hơi thở nhưng Lục Lâm Thiên vẫn mơ hồ cảm nhận được.
Trên bệ đá có mười mấy con yêu thú ở trên bục, mỗi con bị nhốt trong l*иg sắt to. Nhìn sơ qua có mấy yêu thú như đại địa khiếu lang, hùng lang. Yêu thú ngẫu nhiên phát hiện tiếng gầm điếc tai sau đó bị nam nhân trung niên quất mạnh một nhát roi.
Nam nhân trung niên trên bệ đá hét to:
– Hùng lang đẳng cấp nhị giai trung kỳ, giá khởi điểm ba ngàn kim tệ.
Yêu thú nhị giai đắt hơn đan dược nhị phẩm nhiều. Đan dược dùng một lần là hết, còn yêu thú thì luôn ở bên cạnh ngươi. Nếu may mắn yêu thú đột phá bán lại cho người thì giá tiền sẽ tăng gấp mấy lần.
Lục Lâm Thiên nhìn các yêu thú trên bệ đá:
– Toàn là yêu thú nhị giai.
Trừ một con yêu thú tam giai sơ kỳ ra những yêu thú khác là nhị giai, thậm chí còn có mấy con là nhất giai.
Tuy mục tiêu của Lục Lâm Thiên là yêu thú nhị giai nhưng hắn muốn tìm yêu thú phi hành, tốt nhất là huyết mạch cao chút, sau này có thể lại đột phá càng tốt. Có yêu thú phi hành không chừng Lục Lâm Thiên có thể sớm quay về thành Vụ Đô.
Lục Lâm Thiên không cho rằng hắn sẽ dễ dàng mua được yêu thú thích hợp cho mình. Yêu thú thực lực quá mạnh thì Lục Lâm Thiên không chiếm được, huyết mạch thấp thì bị hắn chê, còn phải là yêu thú phi hành. Điều kiện quá khắt khe.
Yêu thú phi hành vốn đã khó bắt, có thiên phú phi hành không khó gϊếŧ, nhưng muốn bắt sẽ khó khăn hơn nhiều. Hơn nữa tất cả Vũ Giả không thể tự bay thích nhất là yêu thú phi hành. Giữ yêu thú phi hành bên cạnh thực lực sẽ tăng nhiều, tiện hơn người khác.
Cho nên giá tiền và buôn bán yêu thú phi hành càng đắt hơn, song song đó yêu thú phi hành thưa thớt hơn.
Lục Lâm Thiên hỏi Lưu Nhất Thủ:
– Có yêu thú phi hành không?
Lưu Nhất Thủ trả lời:
– Ít khi có yêu thú phi hành, mỗi lần có hàng sẽ thông báo cho khách quý trước. Cho nên một năm số lượng yêu thú phi hành được bán công khai rất ít.
– Nghĩ cách giúp ta.
Lục Lâm Thiên đưa năm kim tệ cho Lưu Nhất Thủ:
– Tìm yêu thú phi hành giúp ta, sẽ có thưởng hậu hĩnh.
Lưu Nhất Thủ nhanh chóng chộp lấy kim tệ:
– Được, ta tìm sẽ biểu đệ của nhi tử của bằng hữu của mẫu thân ta, hỏi xem hắn có cách gì không. Đại nhân cần yêu thú phi hành hệ nào?
Lục Lâm Thiên nói:
– Hệ nào cũng được.
Thông thường Vũ Giả tìm yêu thú làm tọa kỵ phải xem có hợp hệ không. Như Vũ Giả hỏa hệ chỉ có thể tìm yêu thú hỏa hệ làm tọa kỵ. Vũ Giả thủy hệ thì tìm yêu thú thủy hệ.
Thuộc tính của Vũ Giả và yêu thú giống nhau sẽ dễ khống chế hơn, vô hình trung chấn phúc cho tu vi thực lực của Vũ Giả. Nếu thuộc tính khác nhau sẽ rắc rối rất nhiều, cần Linh Giả miễn cưỡng khống chế yêu thú cho Vũ Giả, cũng tổn thương thân thể Vũ Giả.
Lục Lâm Thiên không cần lo điều này vì hắn là Vũ Giả toàn hệ, yêu thú phi hành hệ nào đều được. Nếu yêu thú phi hành là phong hệ thì càng tuyệt vời hơn, tốc độ nhanh hơn yêu thú hệ khác nhiều. Yêu thú phong hệ có thuộc tính thiên phú bản năng, tốc độ nhanh hơn nhiều.
Lưu Nhất Thủ nhanh chóng biến mất khỏi đám người:
– Vậy đại nhân chờ chút, ta đi hỏi ngay.
Lục Lâm Thiên quan sát xung quanh. Quy mô chợ ngầm khá lớn, chắc chắn sau lưng nó có thế lực khổng lồ nào đó ủng hộ, nếu không trong Cổ vực này chợ ngầm Trấn Thiên Tinh đã sớm bị người phá sập. Chợ ngầm lớn như thế chắc thế lực sau lưng nó không đơn giản.
Một lát sau Lưu Nhất Thủ trở về bên Lục Lâm Thiên, khẽ thở dài:
– Đại nhân, ta đã hỏi thăm rồi. Gần đây nhiều dong binh đoàn đi vào Sơn mạch Vụ Đô rồi không về nữa nên không có yêu thú phi hành. Bình thường mùa đông đến là tất cả dong binh đoàn sẽ trở về, khi đó sẽ có yêu thú phi hành.
Lục Lâm Thiên cũng buông tiếng thở dài:
– Không có...
Lần này đến uổng công sao? Không có yêu thú phi hành, vậy mua đại con yêu thú nào thử công dụng Huyết Hồn Ấn.
Lục Lâm Thiên đang suy tư thì Lưu Nhất Thủ mở miệng nói:
– Đại nhân nếu rất cần yêu thú phi hành thì ta gần đây nghe tin trong Lan Lăng sơn xuất hiện một con yêu thú lợi hại, trước kia trong Lan Lăng sơn chưa từng có yêu thú. Nhiều cường giả đã bị gϊếŧ, trong đó có Vũ Sư. Có người sống sót nói đó là yêu thú phi hành.
– Không cho đan dược thì chúng ta đi!
Không biết là ai nói trước, quần chúng kích động la ó nếu không cho đan dược thì bọn họ sẽ rời khỏi Phi Linh Môn. Vì bị dồn nén tức giận, đến mức xưng hô cũng thay đổi.
Lục Lâm Thiên cười tà, giờ các trưởng lão sẽ phải nhức đầu. Nếu mọi người rời khỏi Phi Linh Môn thì môn phái này không còn lại gì.
Ba trưởng lão Phi Linh Môn đang nhức đầu như búa bổ. Năm năm trước không phát đan dược, hơn ba trăm đệ tử có một nửa dứt áo ra đi, giờ chỉ còn lại một trăm người. Nếu các đệ tử đi hết thì Phi Linh Môn khỏi cần ai tiêu diệt, bản thân tự chết, còn mặt mũi nào trước liệt tổ liệt tông Phi Linh Môn?
Chu Ngọc Hậu cao giọng quát:
– Mọi người bình tĩnh đừng nóng!
Thanh âm xen lẫn chân khí truyền vào tai mỗi người, trong đại điện văng vẳng thanh âm này.
Mọi người chậm rãi im lặng nhưng cảm xúc vẫn cực kỳ kích động, có khí thế hôm nay không đưa đan dược thì sẽ rời khỏi Phi Linh Môn.
Chu Ngọc Hậu nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm, nói:
– Thôi vậy đi, chuyện đan dược từ từ tính sau, chuyện này cần có chưởng môn quyết định, chúng ta là trưởng lão không thể quyết định chuyện này. Hay trước tiên đề cử ra chưởng môn, mọi người thấy sao?
Mọi người sửng sốt:
– Đề cử chưởng môn?
Đề nghị này hấp dẫn đám người.
Trịnh Anh nói với Chu Ngọc Hậu:
– Sư huynh, theo quy định của Phi Linh Môn thì ai được chưởng môn ấn phù mới làm chưởng môn.
Trịnh Anh không hay biết việc đề cử chưởng môn.
Hoàng Hải Ba lạnh nhạt nói:
– Sư muội, quy định là do người đặt ra, chẳng lẽ người gϊếŧ chưởng môn cầm chưởng môn ấn phù đến thì chúng ta cũng phải thừa nhận kẻ đó làm chưởng môn sao?
Chu Ngọc Hậu góp lời:
– Trước tiên chúng ta phải chọn ra chưởng môn, Phi Linh Môn không thể luôn vắng chưởng môn được, điều này không tốt cho Phi Linh Môn phát triển.
Lục Lâm Thiên thầm nghĩ:
– Hai người này kẻ xướng người hòa, dường như nhằm vào ghế chưởng môn. Có vẻ bọn họ đã sắp đặt từ trước, lợi dụng cơ hội này chọn ra chưởng môn mới.
Lục Lâm Thiên nghe Hoàng Hải Ba, Chu Ngọc Hậu, Trịnh Anh đối thoại, đoán đại khái Hoàng Hải Ba và Chu Ngọc Hậu đã có âm mưu từ trước, hai người muốn chiếm chức chưởng môn.
Trịnh Anh chần chừ:
– Nhưng mà...
Trịnh Anh chưa nói xong đã bị Hoàng Hải Ba ngắt lời.
Hoàng Hải Ba cao giọng quát:
– Các vị đệ tử, hôm nay đề cử ra chưởng môn mới xong sẽ mời chưởng môn phát đan dược cho chúng ta!
– Được, đề cử chưởng môn mới!
Đệ tử trong đại điện nghe nói có đan dược thì đồng ý, đây mới là điều quan trọng nhất, ai làm chưởng môn không đến lượt bọn họ lo.
Chu Ngọc Hậu nhìn mọi người chằm chằm:
– Quyết định vậy đi, chưởng môn mới theo ta thấy nên có uy vọng trong môn mới được, thực lực phải là đứng đầu Phi Linh Môn, chắc mọi người không có ý kiến gì?
Lục Lâm Thiên thầm nhủ:
– Cáo già, nói thẳng ra là chọn từ ba trưởng lão các người đi.
Đề cử chưởng môn chỉ là cái cớ cho đẹp, ai có thể trở thành chưởng môn sợ là Hoàng Hải Ba, Chu Ngọc Hậu đã ngầm quyết định, bây giờ chỉ mượn cơ hội leo lên. Tựa như tự do chính trị ở quốc gia nọ trong kiếp trước của Lục Lâm Thiên, bầu cử gì đó vốn sớm được định sẵn, làm gì tới lượt dân chúng quyết định?
Lục Lâm Thiên giơ tay kêu lên:
– Chu trưởng lão nói đúng, nhưng đệ tử cho rằng muốn trở thành chưởng môn thì phải có cống hiến với Phi Linh Môn mới được, và khiến mọi người tâm phục khẩu phục. Dù có thực lực mạnh đến mấy nếu không làm việc vì Phi Linh Môn, không ra mặt cho Phi Linh Môn, chưởng môn như vậy chúng ta cần làm chi?
Lục Lâm Thiên thầm nghĩ nếu để Hoàng Hải Ba, Chu Ngọc Hậu được chức chưởng môn thì sau này càng khó đối phó hơn. Lục Lâm Thiên còn ở lại Phi Linh Môn một đoạn thời gian, nếu để hai người kia làm chưởng môn thì hắn khó sống.
Trong đại điện, đám đệ tử bình thường la lên:
– Tiểu sư huynh nói không sai, chúng ta đồng ý!
Lục Lâm Thiên có địa vị rất cao trong lòng các đệ tử bình thường.
Trịnh Anh đứng hàng trên liếc qua Lục Lâm Thiên, biểu tình lo âu.
Chu Ngọc Hậu nhìn mọi người, mở miệng nói:
– Đó là tất nhiên, ta thấy để Hoàng trưởng lão làm chưởng môn mới là hay nhất, mọi người không có ý kiến gì đi?
Hoàng Hải Ba mỉm cười thân thiện nhìn mọi người, trong Phi Linh Môn hiện tại trừ gã ra không có ai khác thích hợp hơn, Hoàng Hải Ba và Chu Ngọc Hậu đã bàn bạc rất kỹ và lâu về điều này.
Các đệ tử trong đại điện nhìn Hoàng Hải Ba đăm đăm, không người nói chuyện, không ai phụ họa hay phản đối.
Mấy đệ tử của Hoàng Hải Ba lớn tiếng nói:
– Chúng ta đều ủng hộ, sư phụ là nhân tuyển thích hợp nhất!
Thanh âm đơn điệu quanh quẩn trong đại điện, có vẻ Hoàng trưởng lão không được lòng người.
Trương Minh Đào đến bên cạnh Lục Lâm Thiên, nhỏ giọng nói:
– Sư đệ, không thể để Hoàng trưởng lão làm chưởng môn.
Lục Lâm Thiên cười khổ tỏ vẻ bất đắc dĩ. Chức chưởng môn chỉ có thể chọn từ ba trưởng lão, không đến phần người khác. Lục Lâm Thiên không muốn Hoàng Hải Ba trở thành chưởng môn nhưng hắn không cách nào ngăn cản.
Bên trên, Chu Ngọc Hậu nghiêng người hỏi Trịnh Anh:
– Sư muội chắc không phản đối nhị sư huynh trở thành chưởng môn?
Lục Lâm Thiên hét to:
– Theo ta thấy Trịnh trưởng lão cũng rất tốt, hay là để Trịnh trưởng lão làm chưởng môn đi!
Phương Tân Kỳ nói:
– Tiểu sư đệ, sư phụ là nữ, Phi Linh Môn có môn quy, nữ nhân không thể trở thành chưởng môn.
Lục Lâm Thiên lẩm bẩm:
– Môn quy kỳ cục, kỳ thị nữ giới.
Chu Ngọc Hậu lạnh lùng liếc Lục Lâm Thiên:
– Lục Lâm Thiên, ngươi mới tham gia Phi Linh Môn nên không biết tổ tiên Phi Linh Môn đã có môn quy nữ nhân không được làm chưởng môn.
Lục Lâm Thiên luôn châm lửa góp gió phá hoại chuyện tốt của gã, Chu Ngọc Hậu bất mãn hắn từ lâu.
Một thanh âm khác lớn tiếng nói:
– Tiểu sư đệ là đệ tử quan môn mà sư phụ nhận, thực lực của tiểu sư đệ thì mọi người cũng đã thấy. Tuy tiểu sư đệ chỉ mới vào Phi Linh Môn chúng ta không lâu nhưng đuổi người La Sát Môn đi cho chúng ta. Hay mọi người đề cử tiểu sư đệ làm chưởng môn đi?
Là Trương Minh Đào nói chuyện.
Đệ tử đầu trọc lớn giọng nhất:
– Tiểu sư huynh làm chưởng môn, ta không biết có ai phản đối không chứ ta thì đồng ý hai tay!
Một đệ tử bình thường hét to:
– Nếu tiểu sư đệ làm chưởng môn thì ta cũng không có ý kiến, là tiểu sư đệ đã cứu mạng của ta!
Đệ tử này là Tôn Nguyên lúc trước được đệ tử cứu, gã nhớ kỹ ơn cứu mạng đó. Mấy lần Tôn Nguyên đến chỗ tiểu sư đệ để cảm ơn nhưng không gặp, tất nhiên gã ủng hộ hết mình Lục Lâm Thiên lên làm chưởng môn.
Hơn trăm người thi nhau hò reo:
– Ủng hộ tiểu sư huynh!
– Ta cũng ủng hộ tiểu sư huynh!
Lúc trước tiểu sư huynh này đánh người La Sát Môn bị thương nặng, rộng rãi khoáng đạt, chữa thương cho mấy đệ tử bình thường. Cho nên Lục Lâm Thiên rất được tập thể đệ tử bình thường ưa thích, mọi người lớn tiếng ủng hộ.
Chương 192 Vinh đăng chưởng môn
Hoàng Hải Ba, Chu Ngọc Hậu đứng trên cao biểu tình cực kỳ khó xem. Hai người vốn định thừa dịp này ngồi ghế chưởng môn, không ngờ Lục Lâm Thiên chen chân ngang phá hỏng hết.
Hoàng Hải Ba hắng giọng:
– Khụ!
Vừa rồi Chu Ngọc Hậu không được ai ủng hộ đã rất mất mặt, gã nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm:
– Mọi người hãy yên lặng để ta hỏi chuyện Lục Lâm Thiên. Mọi người đề cử Lục Lâm Thiên làm chưởng môn, ngươi thấy sao? Ngươi nên biết làm chưởng môn tức là phụ trách phát đan dược cho mọi người.
Lục Lâm Thiên thầm nghĩ:
– Cáo già, muốn để ta biết khó mà lui sao?
Mắt Lục Lâm Thiên xoay tròn, hắn không hứng thú gì với chức chưởng môn. Nhưng để Hoàng Hải Ba trở thành chưởng môn, hôm nay Lục Lâm Thiên đã đắc tội gã ra mặt, e rằng sau này khó sống trong Phi Linh Môn.
– Làm chưởng môn thì sao? Ta làm chưởng môn vài ngày chơi cho biết!
Lục Lâm Thiên cắn răng làm liều.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Hoàng trưởng lão nói vậy nghĩa là nếu đệ tử có thể lấy ra đủ đan dược thì có thể trở thành chưởng môn của Phi Linh Môn sao?
Nhìn Lục Lâm Thiên cười tủm tỉm làm Hoàng Hải Ba thấp thỏm lo âu. Tổng cộng hơn một trăm đệ tử, mỗi người một viên đan dược nhất phẩm, một viên đan dược nhị phẩm cộng lại có giá ba trăm kim tệ. Hơn một trăm đệ tử là bốn vạn kim tệ, số lượng này rất nhiều, một nhãi ranh chưa dứt sữa không thể nào có bốn vạn kim tệ. Đổi lại là Hoàng Hải Ba cũng phải dốc hết tài sản ra mới đủ số lượng.
– Đúng vậy! Mọi người đề cử ngươi, nếu ngươi có thể lấy đan dược ra thì không thành vấn đề.
Người nói chuyện là Trịnh Anh trưởng lão, nàng nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm như khích lệ hắn trở thành chưởng môn.
Lục Lâm Thiên bình tĩnh hỏi Hoàng Hải Ba:
– Ý của Hoàng trưởng lão thế nào?
Hoàng Hải Ba nói:
– Cái này... Trịnh trưởng lão đã nói thì chúng ta sẽ không phản đối.
Hoàng Hải Ba cho rằng Lục Lâm Thiên không thể lấy ra nhiều đan dược như thế được.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Vậy được, ta không chối từ chức chưởng môn này.
Lục Lâm Thiên ngẩn đầu bước chậm lên đài cao, nghiêm nghị nhìn mọi người:
– Đa tạ mọi người đã tin tưởng đề cử ta làm chưởng môn. Sau này chuyện của mọi người là chuyện của Phi Linh Môn, chuyện của Phi Linh Môn tức là chuyện của Lục Lâm Thiên ta. Nếu ai dám khi dễ Phi Linh Môn, một người đến thì chúng ta dạy một người, hai người đến thì chúng ta dạy một cặp. Ta nhất định sẽ tìm về nhiều phúc lợi cho tất cả, để mọi người ăn sung mặc sướиɠ.
Trong đại điện rộ lên sóng hoan hô:
– Ủng hộ tiểu sư huynh!
Thấy cảnh này Chu Ngọc Hậu sắc mặt âm trầm nhìn Lục Lâm Thiên:
– Lục Lâm Thiên, ngươi mau lấy đan dược ra cho mọi người đi.
Lục Lâm Thiên cười nói:
– Chỉ là đan dược, gấp gì.
Lục Lâm Thiên lấy ra một túi không gian. Trong Sơn mạch Vụ Đô ít có đan dược tam phẩm nhưng nhiều đan dược nhất phẩm, nhị phẩm, hơn một trăm viên không khó để Lục Lâm Thiên đưa ra.
Lục Lâm Thiên nói:
– Mọi người xếp hàng, mỗi người đều có phần.
Lục Lâm Thiên mở túi không gian đổ ra đống đan dược, trong lòng nhỏ máu, mớ này cũng cỡ mấy vạn kim tệ. Vì chức chưởng môn của môn phái nghèo nàn này mà Lục Lâm Thiên bỏ ra mấy vạn kim tệ, cái giá quá lớn.
Hàng trăm đệ tử tự động xếp hàng lĩnh đan dược nhất phẩm, nhị phẩm. Thấy cảnh này cơ mặt Hoàng Hải Ba, Chu Ngọc Hậu co giật. Bọn họ không ngờ Lục Lâm Thiên thật sự có mấy trăm viên đan dược.
Nhìn đệ tử bình thường lĩnh đan dược, mười đệ tử thân truyền biến sắc mặt. Tuy bọn họ là đệ tử thân truyền nhưng không sống tốt hơn đệ tử bình thường được bao nhiêu.
Phát cho đệ tử bình thường xong Lục Lâm Thiên đến chỗ Trương Minh Đào:
– Đại sư huynh, cái này cho sư huynh.
Lục Lâm Thiên lấy một viên đan dược nhị phẩm cao giai ra. Vừa rồi hắn chỉ cho đệ tử bình thường đan dược nhị phẩm đê giai. Cao giai và đê giai cách biệt giá tiền rất lớn.
Trương Minh Đào không ngờ gã cũng có phần, cảm kích nhận lấy đan dược. Trương Minh Đào ở trong Phi Linh Môn mười mấy năm, gã làm đại sư huynh chỉ dùng qua hai viên đan dược.
Lục Lâm Thiên đến bên Phương Tân Kỳ, đưa ra một viên đan dược nhị phẩm cao giai:
– Của Phương sư tỷ đây.
Phương Tân Kỳ không từ chối, vui vẻ nhận lấy đan dược:
– Đa tạ sư đệ.
Lục Lâm Thiên lại lấy hai viên đan dược nhị phẩm hậu giai nhị phẩm:
– Đây là của các sư tỷ.
Hai nữ nhân mặc váy dài là đồ đệ của Trịnh Anh. Trịnh Anh có tổng cộng ba đệ tử, Phương Tân Kỳ là lớn tuổi nhất.
Hai nữ đệ tử vui vẻ vội nhận lấy ngay:
– Đa tạ sư đệ!
Phát cho hai nữ đệ tử xong Lục Lâm Thiên đi tới bên một đệ tử thanh niên, mò tìm trong túi không gian một lúc sau hắn lộ vẻ mặt xin lỗi nói:
– Ngại quá, vừa vặn đã hết, chờ qua mấy ngày ta sẽ đưa cho các vị sau.
Bảy thanh niên cuối cùng biến sắc mặt nói:
– Cái gì?!
Mới rồi còn rộng rãi vì sao đến lượt bọn họ thì hết đan dược?
Lục Lâm Thiên lười quan tâm bảy đệ tử này. Bốn người là đồ đệ của Chu Ngọc Hậu, ba người là đồ đệ của Hoàng Hải Ba. Không phải Lục Lâm Thiên không có đan dược mà là hắn cố ý không cho bọn họ.
Lục Lâm Thiên mặc kệ sắc mặt của bảy thanh niên đệ tử, hắn hỏi ba trưởng lão:
– Ba vị trưởng lão, hiện tại ta là chưởng môn của Phi Linh Môn đúng không?
Hoàng Hải Ba, Chu Ngọc Hậu thấy trùng hợp đến lượt đệ tử của bọn họ thì không còn đan dược, hai người sắc mặt âm trầm. Bọn họ bị mất mặt. Đệ tử của Trịnh Anh có nhưng đệ tử của Hoàng Hải Ba, Chu Ngọc Hậu không có, rõ ràng làm bọn họ bẽ mặt.
Trịnh Anh nói:
– Đây là đương nhiên, nhưng không rõ tung tích chưởng môn ấn phù, không thể đưa cho ngươi. Tuy nhiên sau này ngươi chính là chưởng môn của Phi Linh Môn ta.
Hoàng Hải Ba biến sắc mặt:
– Cái này...
Hoàng Hải Ba mắt lóe tia sáng nói:
– Bởi vì môn quy là chưởng môn phải có chưởng môn ấn phù nên hiện tại ngươi là quyền chưởng môn của Phi Linh Môn, chờ sau này ngươi tìm ra chưởng môn ấn phù mới làm chưởng môn chính thức.
Chu Ngọc Hậu hùa theo:
– Đúng vậy! Làm như thế cũng cho ngươi chút áp lực, ngươi là quyền chưởng môn phải sớm tìm được chưởng môn ấn phù. Chuyện này về sau phải nhờ vào ngươi rồi.
Lục Lâm Thiên chửi thầm:
– Đồ cáo già!
Rõ ràng đã đồng ý việc làm chưởng môn giờ biến thành quyền chưởng môn, khác biệt rất lớn, như vợ cả và vợ bé.
Nhưng quyền chưởng môn cũng được, Lục Lâm Thiên không phàn nàn gì thêm. Dù sao đó vẫn là chưởng môn, hơn nữa Lục Lâm Thiên không định làm lâu.
Trương Minh Đào hành lễ trước tiên:
– Bái kiến chưởng môn!
– Bái kiến chưởng môn!
Trong đại điện, đám đệ tử bình thường tôn kính hành lễ, thanh âm quanh quẩn. Ba đồ đệ của Trịnh Anh, nhóm Phương Tân Kỳ cũng cung kính hành lễ. Chỉ có đệ tử của Hoàng Hải Ba, Chu Ngọc Hậu là vẻ mặt bực tức.
Lục Lâm Thiên nhẹ nhàng nói:
– Không cần đa lễ.
Thấy nhiều người hành lễ làm Lục Lâm Thiên bỗng dững rất thích thú, làm người khó thoát khỏi sự hấp dẫn của chức quyền.
Chương 193 Bí mật trong môn
Hoàng Hải Ba nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm, nói:
– Lục Lâm Thiên, hiện tại ngươi là chưởng môn của Phi Linh Môn, nên sớm tìm về chưởng môn ấn phù.
Lục Lâm Thiên nói:
– Hoàng trưởng lão đã bảo ta là chưởng môn Phi Linh Môn vậy Hoàng trưởng lão có phải nên gọi tiếng chưởng môn không?
Hoàng Hải Ba sửng sốt.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Lần này thì không cần, nhưng hy vọng lần sau trưởng lão sẽ gọi một tiếng chưởng môn. Tuy Hoàng trưởng lão là sư thúc nhưng môn có môn quy.
Lục Lâm Thiên quay đầu nhìn đám người, nói:
– Mọi người quay về chăm chỉ tu luyện đi.
Các đệ tử vui vẻ trở về:
– Tuân lệnh chưởng môn!
Nhìn Hoàng trưởng lão chịu thiệt trước mặt chưởng môn mới làm đám người thầm sướиɠ trong bụng.
Đám người tán đi, Lục Lâm Thiên cũng rời khỏi đại điện, dắt Lục Tâm Đồng về lại chỗ ở.
Lục Tâm Đồng ngước đầu, chớp mắt trong suốt hỏi:
– Ca ca thật sự làm chưởng môn sao?
Lục Lâm Thiên cười nói:
– Ừm! Hiện tại ca ca là chưởng môn.
Lục Tâm Đồng vui vẻ reo lên:
– Tốt quá, ca ca làm chưởng môn, trước kia phụ thân cũng là chưởng môn.
Nhớ đến phụ thân làm nước mắt Lục Tâm Đồng lại ứa ra.
Phương Tân Kỳ nói với Lục Lâm Thiên:
– Chưởng môn có nhiều đan dược thật.
Một hơi lấy ra mấy trăm viên đan dược, trong đại điện không chỉ mình Phương Tân Kỳ bị rung động.
Lục Lâm Thiên tự giễu:
– Xem như phá sản, chức chưởng môn này đắt giá thật.
Phương Tân Kỳ rụt rè nói:
– Ta tin chưởng môn sẽ khiến Phi Linh Môn càng lúc càng tốt hơn, chúng ta đều ủng hộ chưởng môn.
Gò má Phương Tân Kỳ hây hây hồng.
Lục Lâm Thiên nhìn bộ dạng của Phương Tân Kỳ, kinh ngạc tự kỷ thầm nghĩ:
– Chẳng lẽ nữ nhân này đã thích ta? Ta đúng là đẹp trai được người thích.
Ban đêm Lục Lâm Thiên ăn cơm chiều xong liền về phòng mình, định tiếp tục tu luyện. Chợt Tiểu Long biến hình nhắc nhở Lục Lâm Thiên.
Lòng Lục Lâm Thiên chìm xuống:
– Có người đến!
Tiểu Long cảm giác có người đến phòng.
Ngoài cửa vang lên giọng nữ:
– Chưởng môn, có quấy rầy người không? Ta đi vào được không?
– Mời sư thúc vào.
Lục Lâm Thiên thầm ngạc nhiên khách đến là Trịnh Anh, đêm hôm khuya khắt nàng tìm hắn có chuyện gì?
Lục Lâm Thiên tà ác tưởng tượng Trịnh Anh còn độc thân, nửa đêm tìm hắn có khi nào là dụ dỗ?
Lục Lâm Thiên mơ mộng xong đi ra mở cửa phòng. Trịnh Anh mặc cung trang màu xám lả lướt tiến đến, nàng giữ gìn vóc dáng rất tốt, toát ra vẻ phong tình khó cưỡng.
Lục Lâm Thiên khép cửa phòng lại, hỏi:
– Đêm hôm sư thúc tìm ta có chuyện gì không?
Trịnh Anh xoay người lại, nghiêm túc nhìn Lục Lâm Thiên, hỏi:
– Ngươi thật sự là đệ tử quan môn được sư huynh của ta nhận?
Trịnh Anh rất khó tin thiếu niên này là đệ tử của sư huynh.
Lục Lâm Thiên trả lời:
– Thật trăm phần trăm.
Biểu tình của Lục Lâm Thiên nghiêm nghị đáng tin.
Trịnh Anh khẽ thở dài:
– Sư huynh đã nhận một đệ tử tốt.
Vẻ mặt Trịnh Anh buồn bã hỏi Lục Lâm Thiên:
– Ngươi có biết sư phụ của mình bị ai gϊếŧ không?
Lục Lâm Thiên lắc đầu, nói:
– Không biết.
Lục Lâm Thiên nhìn biểu tình của Trịnh Anh, hắn đoán Trịnh Anh không gả cho ai, giờ lại quan tâm đến Lục Thanh nhất, hay Trịnh Anh trưởng lão luôn thầm mến Lục Thanh? Lục Lâm Thiên càng nghĩ càng thấy mình đoán đúng.
Trịnh Anh mời Lục Lâm Thiên:
– Ngồi đi, ta đến vì có chuyện muốn cho ngươi biết.
Hai người ngồi xuống.
Lục Lâm Thiên nghi hoặc hỏi:
– Sư thúc nói đi.
Trịnh Anh hỏi lại:
– Ngươi thật sự muốn làm chưởng môn của Phi Linh Môn hay có mục đích gì khác? Hoặc sư phụ của ngươi đã dặn dò cái gì, ta hy vọng ngươi thành thật nói với ta.
– Cái này...
Lục Lâm Thiên không hiểu ý Trịnh Anh:
– Ban ngày ta thấy Hoàng trưởng lão, Chu trưởng lão dường như sớm có kế hoạch muốn làm chưởng môn, ta gai mắt góp lời mấy câu không ngờ tự nhiên trở thành chưởng môn.
– Vậy sư phụ của ngươi có nói gì với ngươi không?
Trịnh Anh hỏi:
– Ví dụ chuyện về chưởng môn ấn phù.
Lòng Lục Lâm Thiên chìm xuống, nổi lên cảnh giác. Tất cả đều tìm chưởng môn ấn phù, chẳng lẽ bên trong chưởng môn ấn phù chứa bí mật gì sao?
Lục Lâm Thiên lắc đầu, nói:
– Không.
Lục Lâm Thiên vẫn không buông cảnh giác.
Trịnh Anh khẽ thở dài:
– Xem ra sư phụ của ngươi chưa kịp nói, không biết chưởng môn ấn phù lưu lạc nơi đâu. Nếu không có chưởng môn ấn phù thì Phi Linh Môn chúng ta không còn hy vọng cuối cùng.
Lục Lâm Thiên hỏi:
– Sư thúc, chưởng môn ấn phù có bí mật gì sao?
Trịnh Anh nhìn Lục Lâm Thiên:
– Hiện tại ngươi là chưởng môn của Phi Linh Môn, nói cho ngươi cũng không sao. Thật lâu trước kia Phi Linh Môn chúng ta không tụt dốc như bây giờ. Phi Linh Môn là đại môn đại phái trong Cổ vực, có mấy vạn đệ tử. Sau này Phi Linh Môn xuống dốc từng đời đến bây giờ thành ra như vậy.
Lục Lâm Thiên giật mình, hắn không ngờ Phi Linh Môn có quá khứ huy hoàng. Mấy vạn đệ tử trong môn phái, tuy không sánh bằng siêu đại môn phái như Vân Dương tông nhưng cũng xem như đại môn đại phái. Lục Lâm Thiên chỉ hơi ngạc nhiên, kiếp trước có câu không giàu quá ba đời, tại đây không có môn phái nào dám vỗ ngực tuyên bố mãi mãi hưng thịnh.
Trịnh Anh kể tiếp:
– Lúc Phi Linh Môn còn ở thời kỳ đỉnh cao, có vị tiên tổ đã chuẩn bị sẵn cho tương lai Phi Linh Môn suy tàn, dựng một mật thất tinh diệu. Nghe nói trong mật thất có vật giúp Phi Linh Môn lại vùng lêи đỉиɦ cao.
– Mật thất gồm ba chìa khóa, tập hợp đủ ba chìa khóa và chưởng môn ấn phù là có thể mở mật thất ra, lấy được báu vật tổ tiên Phi Linh Môn để lại. Nếu có ai cưỡng ép mở ra mật thất sẽ tự nổ, mọi thứ bị phá hủy hết.
– Ba chiếc chìa khóa truyền đến đời chúng ta nằm trong tay ba trưởng lão. Giờ ngươi đã hiểu tác dụng của chưởng môn ấn phù rồi đi?
Lục Lâm Thiên kinh ngạc thầm nghĩ:
– Tổ tiên Phi Linh Môn để lại báu vật? Quả nhiên có bí mật.
Hèn gì Hoàng Hải Ba sốt ruột muốn tìm chưởng môn ấn phù, thì ra nguyên nhân là đây.
Lục Lâm Thiên hỏi:
– Phi Linh Môn đã đến tình trạng này, tại sao lúc trước không mở mật thất ra?
– Tổ tiên dặn trừ phi Phi Linh Môn đến phút nguy hiểm sinh tử, không thì không thể mở mật thất ra.
Trịnh Anh trả lời:
– Nhị sư huynh và tam sư huynh luôn muốn mở mật thất nhưng bị đại sư huynh phản đối, cho nên mật thất mãi đóng kín. Hôm nay ban ngày nhóm nhị sư huynh muốn làm chưởng môn cũng vì để mở mật thất, khi nhị sư huynh lên làm chưởng môn thì ta không thể ngăn cản. Không ngờ bị ngươi phá rối.
Lục Lâm Thiên khẽ nói:
– Thì ra là vậy.
Lục Lâm Thiên luôn thắc mắc vì sao Phi Linh Môn xuống dốc như thế mà Hoàng Hải Ba vẫn ham chức chưởng môn, ra là vì mật thất trong môn phái.
Lục Lâm Thiên nói:
– Hiện tại không có chưởng môn ấn phù vậy là không cách nào mở mật thất?
Chưởng môn ấn phù đang nằm trong tay Lục Lâm Thiên, hắn muốn biết phải chăng mật thất vô cùng an toàn, trừ chưởng môn ấn phù ra không có cách nào khác mở mật thất?
Trịnh Anh chắc chắn nói:
– Đúng rồi, chỉ khi có đủ ba chiếc chìa khóa và chưởng môn ấn phù mới mở mật thất được.
Chương 194 Chợ ngầm
Lục Lâm Thiên thầm nghĩ:
– Không biết trong mật thất có cái gì, Phi Linh Môn từng hưng thịnh để lại báu vật chắc không đơn giản.
Trịnh Anh suy đoán:
– Hiện tại ngươi đã là chưởng môn, vì Phi Linh Môn, ngươi phải tìm ra chưởng môn ấn phù. Ta đoán trước khi sư phụ của ngươi chết không giao chưởng môn ấn phù quan trọng cho ngươi và Lưu Nhất Thủ có lẽ vì đã giấu ở nơi nào đó. Nhất định phải tìm ra chưởng môn ấn phù!
Lục Lâm Thiên nói:
– Nhất định.
Trong đầu Lục Lâm Thiên suy nghĩ chuyện khác. Hiện Lục Lâm Thiên có chưởng môn ấn phù, hắn càng không thể nói điều này với ai. Nếu biết Lục Lâm Thiên giữ chưởng môn ấn phù thì đám người Hoàng Hải Ba sẽ bất chấp tất cả xử đẹp hắn.
Lục Lâm Thiên cười thầm:
– Xem ra ta phải làm chức quyền chưởng môn này lâu chút rồi.
Ba ngày sau, vòng ngoài Phi Linh sơn, rừng cây rậm rạp che kín bầu trời, chỉ có tia sáng xuyên qua kẽ hở tán lá rậm rạp chiếu vào.
Hiện là sáng sớm, nhìn rừng cây âm u rậm rạp từ xa. Sâu trong rừng che giấu hắc ám vô biên.
Qua một đêm, trên lá cây còn đọng giọt sương sớm. Từng giọt sương mai lăn xuống vang tiếng tí tách, tí tách.
Một bóng áo xanh xuất hiện trong đó, bộ dạng mười bảy, tám tuổi, khuôn mặt kiên cường, khí chất trưởng thành bạn cùng lứa không có. Nếu cẩn thận cảm giác sẽ phát hiện trên người thiếu niên toát ra sát khí nhàn nhạt, đôi mắt sáng như sao kia sâu thẳm.
Lạ hơn là có một con rắn vàng nhỏ vắt trên vai thiếu niên. Con rắn nhỏ nghểnh đầu nhìn đông ngó tây.
Người này chính là Lục Lâm Thiên.
Sáng sớm Lục Lâm Thiên rời khỏi Phi Linh Môn, hắn định đi đại trấn gần đây xem có bán yêu thú không, thử uy lực Huyết Hồn Ấn có thật sự tu luyện thành công, điều này vô cùng quan trọng với Lục Lâm Thiên.
Trấn Thiên Tinh là thành trấn lớn nhất quanh đây mà Lục Lâm Thiên biết, cách Phi Linh Môn ba ngày đường, nếu cưỡi ngựa đi gấp thì một ngày là tới.
Trấn Thiên Tinh có bán yêu thú, các dong binh đoàn bắt yêu thú trong Sơn mạch Vụ Đô sẽ bán tại đây, đương nhiên giá tiền sẽ không hề rẻ chút nào.
Phi Linh Môn rất nghèo, nghèo tới nổi không có một con ngựa. Ra bên ngoài Phi Linh sơn Lục Lâm Thiên bỏ ra mười mấy kim tệ mua con ngựa không phải thượng hạng cưỡi đi Trấn Thiên Tinh.
Xuất phát từ sáng sớm giục ngựa chạy nhanh, lần đầu tiên cưỡi ngựa nên Lục Lâm Thiên rất hăng hái, mấy lần suýt té ngựa, may hắn tay chân lanh lẹ nên không đến lỗi bị quăng xuống đường.
Dọc đường đi không gặp nguy hiểm gì, Lục Lâm Thiên toàn đi đường cái, ít có chuyện lộn xộn. Đến buổi chiều thì Lục Lâm Thiên tới Trấn Thiên Tinh.
Diện tích Trấn Thiên Tinh lớn hơn trấn Thanh Vân một chút, náo nhiệt hơn trấn Thanh Vân, nhưng song song đó là hoàn cảnh hỗn loạn hơn, không như trấn Thanh Vân có năm đại gia tộc giữ an ninh trật tự. Cộng với Trấn Thiên Tinh tụ tập đủ mọi hạng người, rất khó quản lý.
Buổi chiều là lúc đường cái tấp nập nhất, người đến người đi, thanh âm ồn ào điếc tai. Lục Lâm Thiên dắt con ngựa mệt chảy mồ hôi ròng ròng đi vào Trấn Thiên Tinh.
Lục Lâm Thiên thẳng hướng một lữ quán nghỉ chân. Lầu một là tửu quán, lầu hai là phòng trọ. Hôm nay không kịp trở về Phi Linh Môn, Lục Lâm Thiên đặt một phòng thượng hạng, để ngựa lại lữ quán, kêu ít thức ăn. Lục Lâm Thiên ngồi bàn gần cửa sổ lầu một.
Lục Lâm Thiên nhìn cảnh tượng náo nhiệt người qua kẻ lại bên ngoài khung cửa sổ, mới buổi chiều mà đã có nhiều nữ nhân mặc đồ hở hang ra kiếm ăn. Chỗ nào cũng có nghề bán thịt này, hết cách, trong Cổ vực hỗn loạn nữ nhân không phải Vũ Giả hoặc Linh Giả khó tìm được nghề đàng hoàng khác.
Lúc Lục Lâm Thiên bước vào tửu quán thì bị nhiều người chú ý, dù sao bề ngoài hắn là thiếu niên nhưng vô hình toát ra khí thế bắt mắt.
Lục Lâm Thiên sớm âm thầm quan sát đám người chú ý, toàn là Vũ Giả, tu vi cỡ Vũ Sĩ, một số là Vũ Đồ, Vũ Sư. Trong tửu quán có mấy chục người.
Một lát sau tiểu nhị bưng thức ăn lên, Lục Lâm Thiên ăn ngấu nghiến, ngồi trên lưng ngựa xóc nảy cả ngày làm hắn rất đói bụng.
Chỉ mất mấy phút ăn xong mâm cơm, Lục Lâm Thiên rời khỏi tửu quán đi dạo. Trong đám người nhốn nháo có mấy nữ nhân trẻ tuổi tô son trát phấn, mặc áo thiếu vải lộ vai và ngực sữa xúm lại gần Lục Lâm Thiên.
– Tiểu đệ đệ, lại đây tỷ tỷ chơi với ngươi, chỉ cần nửa kim tệ.
– Nếu ngươi thích thì chọn hai người cùng lúc, một kim tệ là được, chúng ta sẽ cho ngươi lên tiên.
Mấy nữ nhân lôi kéo, bộ ngực cọ sát Lục Lâm Thiên làm hắn nổi da gà da vịt.
Lục Lâm Thiên sợ hãi co giò bỏ chạy:
– Các vị, ngại quá, buổi tối ta đến, tối đi.
Lần đầu tiên của hắn không có lý nào tặng cho đám nữ nhân này.
Mấy nữ nhân liếc xéo Lục Lâm Thiên:
– Tiểu quỷ vô dụng.
Trong đám người xung quanh có vài nam nhân tìm đến các nàng, mỗi người ôm một nữ nhân quần áo hở hang, bàn tay thô ráp bạo lực xoa nắn bóp dẹp bộ ngực.
– Kỹ nữ, nhãi ranh không hiểu chuyện, để các đại gia thương ngươi. Hầu hạ đại gia thoải mái sẽ có thưởng.
– Ca ca tốt nhất!
Mấy nữ nhân lắc mông, nhoẻn miệng cười, vẻ mặt quyến rũ ma mị dẫn mấy nam nhân vào ngõ hẻm tối.
Lục Lâm Thiên chạy đi thật xa mới dừng lại. Suýt thất thần, phải giữ kỹ thân đồng tử mới được.
Một thanh niên vóc dáng không cao, gầy gò, mắt lóe tia sáng lanh lợi đến gần Lục Lâm Thiên:
– Vị đại nhân này lần đầu tiên đến Trấn Thiên Tinh phải không? Có gì cần cứ tìm ta, cho ít phí là đủ.
Lục Lâm Thiên xem xét thanh niên, trường sam nửa cũ, tuổi chừng mười bảy, mười tám. Nhưng mắt lấm la lấm lét nhìn sao cũng giống Lục Tiểu Bạch.
Thanh niên vỗ bộ ngực gầy nói:
– Đại nhân, ta tên Lưu Nhất Thủ, không phải người xấu, cũng không là ăn cướp. Ta là địa đầu xà ở đây, vạn sự thông. Lần đầu đại nhân đến Trấn Thiên Tinh, có chuyện gì cứ tìm ta. Ta chỉ kiếm miếng cơm ăn, đại nhân cứ tin tưởng ta.
Lục Lâm Thiên nói:
– Lưu Nhất Thủ, cái tên rất đặc biệt.
Lục Lâm Thiên nhìn thanh niên gầy gò, thực lực chỉ cỡ Vũ Đồ.
Lưu Nhất Thủ gãi đầu, cười nói:
– Là phụ mẫu đặt tên, ta đành chịu.
Lưu Nhất Thủ tiếp tục bảo:
– Chắc lần đầu tiên đại nhân đến Trấn Thiên Tinh? Ta thấy vừa rồi đại nhân bị mấy kỹ nữ hù chạy là biết ngay. Đại nhân có gì cần ta hỗ trợ cứ nói.
– Gì mà bị kỹ nữ hù chạy?
Lục Lâm Thiên lườm Lưu Nhất Thủ, chống chế:
– Đó là giữ mình trong sạch hiểu không?
Lục Lâm Thiên hỏi:
– Có chỗ bán yêu thú không? Dẫn ta đi, nếu vừa lòng sẽ thưởng cho ngươi.
Trong chỗ này có địa đầu xà trợ giúp thì đữo tốn thời gian hơn.
Mắt Lưu Nhất Thủ sáng rực dẫn Lục Lâm Thiên đi tới trước:
– Chỗ bán yêu thú? Đại nhân tìm đúng người. Cái khác ta không dám nói chứ một tiểu tổng quản chợ ngầm Trấn Thiên Tinh là biểu đệ của nhi tử của bằng hữu của mẫu thân ta. Chúng ta chơi với nhau từ nhỏ, nếu đại nhân nhìn trúng yêu thú nào có thể giảm giá cho đại nhân!
Lục Lâm Thiên cười cười, thanh niên này thật giỏi nói khoác.
Chương 195 Vưu vật nhà ai (1)
Lục Lâm Thiên theo Lưu Nhất Thủ đi qua mấy con phố, từ cuối một con đường đi vào đường ngầm dưới đất. Lưu Nhất Thủ nói nơi náo nhiệt nhất Trấn Thiên Tinh không phải trên đường mà là chợ ngầm. Một số chỗ lớn quanh đây có phú thương, công tử kéo đến chợ ngầm.
Bởi vì trong chợ ngầm mua bán đủ thứ đồ trong tối ngoài sáng. Yêu thú, đan dược, vũ kỹ, dược liệu, cái gì cần có đều có. Bán luôn yêu đan, linh đan, linh thú, nhưng mấy thứ này không dễ tham quan. Nếu không có đủ thực lực thì chợ ngầm sẽ không cho ngươi vào, mấy thứ đó rất hiếm thấy ở bên ngoài.
Trong chợ ngầm còn bán nô ɭệ. Khiến mọi người hưng phấn là chỗ này thường bán nữ nô ɭệ thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nếu may mắn sẽ gặp dáng người nóng bỏng, khuôn mặt xinh đẹp. Nên khá nhiều người hoặc bận hoặc rảnh đều sẽ đi chợ ngầm dạo một vòng.
Lục Lâm Thiên cùng Lưu Nhất Thủ đến chợ ngầm, thầm cảm thán. Chợ ngầm thật như thế giới ngầm, diện tích lớn hàng vạn thước vuông, không biết làm sao đào được. Bên trong biển người đông đúc nhưng không chật chội, cách thông gió rất tốt.
Chợ ngầm đúng là có phong cách dưới lòng đất, tiếng rao hàng đinh tai nhức óc. Trong chợ ngầm bày nhiều vật phẩm, đan dược, dược liệu, binh khí vân vân và vân vân.
Lưu Nhất Thủ hét lớn với Lục Lâm Thiên:
– Thế nào? Thấy náo nhiệt không?
Trong chỗ này không nói lớn tiếng thì không nghe được.
Lục Lâm Thiên nói:
– Mang ta đi xem yêu thú.
Hiện giờ Lục Lâm Thiên chưa thiếu đan dược, dược liệu, mục tiêu lần này của hắn chỉ có yêu thú.
Lưu Nhất Thủ nói:
– Chuyện nhỏ, đi theo ta.
Đi trong chợ ngầm náo nhiệt, hắn cảm giác có hơi thở của mấy Linh Giả.
Trong một bệ đá, có nam nhân trung niên bộ dạng nhân viên chợ thò bàn tay thô ráp bóp mông, ngực mấy thiếu nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trên lan can bệ đá, cao giọng quát:
– Hôm nay có nô ɭệ mới đến, thân thể khỏe mạnh, trẻ tuổi. Giá khởi điểm cho nam là năm kim tệ, nữ là tám kim tệ.
– Còn mấy thiếu nữ nô ɭệ, nhìn bộ ngực này, phát dục rất tốt, mông vừa vểnh lại vừa săn chắc. Mấy người này giá khởi điểm là mười lăm kim tệ.
Bọn họ chỉ là súc sinh trong mắt nam nhân trung niên, không có sự thương hại.
Lục Lâm Thiên thầm thở dài, thế giới chính là như thế, không có thực lực thì chẳng là gì, mọi thứ trên đời dựa vào thực lực nói chuyện.
Chính giữa chợ ngầm, trên một bệ đá to cao ngàn thước, Lục Lâm Thiên đi theo Lưu Nhất Thủ tới nơi này. Xung quanh bệ đá không có nhiều người đứng vây quanh như chỗ buôn bán nữ nô ɭệ. Lục Lâm Thiên quan sát trong mấy chục người vây quanh bệ đá đa số là đẳng cấp Vũ Sư. Khiến Lục Lâm Thiên ngạc nhiên là có vài người toát ra tu vi Vũ Phách.
Tuy các cường giả đã giấu đi hơi thở nhưng Lục Lâm Thiên vẫn mơ hồ cảm nhận được.
Trên bệ đá có mười mấy con yêu thú ở trên bục, mỗi con bị nhốt trong l*иg sắt to. Nhìn sơ qua có mấy yêu thú như đại địa khiếu lang, hùng lang. Yêu thú ngẫu nhiên phát hiện tiếng gầm điếc tai sau đó bị nam nhân trung niên quất mạnh một nhát roi.
Nam nhân trung niên trên bệ đá hét to:
– Hùng lang đẳng cấp nhị giai trung kỳ, giá khởi điểm ba ngàn kim tệ.
Yêu thú nhị giai đắt hơn đan dược nhị phẩm nhiều. Đan dược dùng một lần là hết, còn yêu thú thì luôn ở bên cạnh ngươi. Nếu may mắn yêu thú đột phá bán lại cho người thì giá tiền sẽ tăng gấp mấy lần.
Lục Lâm Thiên nhìn các yêu thú trên bệ đá:
– Toàn là yêu thú nhị giai.
Trừ một con yêu thú tam giai sơ kỳ ra những yêu thú khác là nhị giai, thậm chí còn có mấy con là nhất giai.
Tuy mục tiêu của Lục Lâm Thiên là yêu thú nhị giai nhưng hắn muốn tìm yêu thú phi hành, tốt nhất là huyết mạch cao chút, sau này có thể lại đột phá càng tốt. Có yêu thú phi hành không chừng Lục Lâm Thiên có thể sớm quay về thành Vụ Đô.
Lục Lâm Thiên không cho rằng hắn sẽ dễ dàng mua được yêu thú thích hợp cho mình. Yêu thú thực lực quá mạnh thì Lục Lâm Thiên không chiếm được, huyết mạch thấp thì bị hắn chê, còn phải là yêu thú phi hành. Điều kiện quá khắt khe.
Yêu thú phi hành vốn đã khó bắt, có thiên phú phi hành không khó gϊếŧ, nhưng muốn bắt sẽ khó khăn hơn nhiều. Hơn nữa tất cả Vũ Giả không thể tự bay thích nhất là yêu thú phi hành. Giữ yêu thú phi hành bên cạnh thực lực sẽ tăng nhiều, tiện hơn người khác.
Cho nên giá tiền và buôn bán yêu thú phi hành càng đắt hơn, song song đó yêu thú phi hành thưa thớt hơn.
Lục Lâm Thiên hỏi Lưu Nhất Thủ:
– Có yêu thú phi hành không?
Lưu Nhất Thủ trả lời:
– Ít khi có yêu thú phi hành, mỗi lần có hàng sẽ thông báo cho khách quý trước. Cho nên một năm số lượng yêu thú phi hành được bán công khai rất ít.
– Nghĩ cách giúp ta.
Lục Lâm Thiên đưa năm kim tệ cho Lưu Nhất Thủ:
– Tìm yêu thú phi hành giúp ta, sẽ có thưởng hậu hĩnh.
Lưu Nhất Thủ nhanh chóng chộp lấy kim tệ:
– Được, ta tìm sẽ biểu đệ của nhi tử của bằng hữu của mẫu thân ta, hỏi xem hắn có cách gì không. Đại nhân cần yêu thú phi hành hệ nào?
Lục Lâm Thiên nói:
– Hệ nào cũng được.
Thông thường Vũ Giả tìm yêu thú làm tọa kỵ phải xem có hợp hệ không. Như Vũ Giả hỏa hệ chỉ có thể tìm yêu thú hỏa hệ làm tọa kỵ. Vũ Giả thủy hệ thì tìm yêu thú thủy hệ.
Thuộc tính của Vũ Giả và yêu thú giống nhau sẽ dễ khống chế hơn, vô hình trung chấn phúc cho tu vi thực lực của Vũ Giả. Nếu thuộc tính khác nhau sẽ rắc rối rất nhiều, cần Linh Giả miễn cưỡng khống chế yêu thú cho Vũ Giả, cũng tổn thương thân thể Vũ Giả.
Lục Lâm Thiên không cần lo điều này vì hắn là Vũ Giả toàn hệ, yêu thú phi hành hệ nào đều được. Nếu yêu thú phi hành là phong hệ thì càng tuyệt vời hơn, tốc độ nhanh hơn yêu thú hệ khác nhiều. Yêu thú phong hệ có thuộc tính thiên phú bản năng, tốc độ nhanh hơn nhiều.
Lưu Nhất Thủ nhanh chóng biến mất khỏi đám người:
– Vậy đại nhân chờ chút, ta đi hỏi ngay.
Lục Lâm Thiên quan sát xung quanh. Quy mô chợ ngầm khá lớn, chắc chắn sau lưng nó có thế lực khổng lồ nào đó ủng hộ, nếu không trong Cổ vực này chợ ngầm Trấn Thiên Tinh đã sớm bị người phá sập. Chợ ngầm lớn như thế chắc thế lực sau lưng nó không đơn giản.
Một lát sau Lưu Nhất Thủ trở về bên Lục Lâm Thiên, khẽ thở dài:
– Đại nhân, ta đã hỏi thăm rồi. Gần đây nhiều dong binh đoàn đi vào Sơn mạch Vụ Đô rồi không về nữa nên không có yêu thú phi hành. Bình thường mùa đông đến là tất cả dong binh đoàn sẽ trở về, khi đó sẽ có yêu thú phi hành.
Lục Lâm Thiên cũng buông tiếng thở dài:
– Không có...
Lần này đến uổng công sao? Không có yêu thú phi hành, vậy mua đại con yêu thú nào thử công dụng Huyết Hồn Ấn.
Lục Lâm Thiên đang suy tư thì Lưu Nhất Thủ mở miệng nói:
– Đại nhân nếu rất cần yêu thú phi hành thì ta gần đây nghe tin trong Lan Lăng sơn xuất hiện một con yêu thú lợi hại, trước kia trong Lan Lăng sơn chưa từng có yêu thú. Nhiều cường giả đã bị gϊếŧ, trong đó có Vũ Sư. Có người sống sót nói đó là yêu thú phi hành.
Bình luận facebook