trường giang lưu đông
Tác giả VW
-
kỳ 11
Khi một đứa con trai đang buồn tủi đến mức gần như điên loạn,nhất là về khía cạnh tình cảm
Bạn thân là chỗ duy nhất để nói chuyện
Văn minh mở máy lên,nhắn cho Long nhật đang ở cách đây nửa cây số
Văn minh:ngủ chưa
Không hiếu sao mà tên này mãi mới trả lời,có lẽ là thực sự vừa ngủ
Long nhật:sao
Văn minh:mày ngủ à
Long nhật:ừ,tao nghe âm báo mới tỉnh dậy,có việc gì
Văn minh:tao cảm thấy tao không nên liên can gì đến cuộc sống của em ấy nữa
Long nhật:em ấy nào cơ?
Văn minh:Thi nhã ấy
Long nhật:thi nhã nào nhỉ?
Tên nhây này thực sự chọc anh Minh đây giận rồi!
Văn minh:thằng cẩu vương này!
Long nhật:ấy từ từ,đừng nóng đã. Tại sao mày lại phải tránh xa em ấy?
Văn minh:tao chỉ cảm thấy mình đến với em ấy sẽ bị xã hội dị nghị
Long nhật:bạn sợ à?
Văn minh:làm gì có,tao chỉ lo cho em ấy
Long nhật:nhưng em ấy đâu có cần mày lo
Văn minh:mày không hiểu được đâu!
Buông 1 câu không hiểu xong anh liền vứt điện thoại
Nói chuyện với tên mắc dịch này dù là lựa chọn duy nhất nhưng lại không phải lựa chọn tốt nhất
Thà ra ngoài đi dạo còn hơn
Đường quê ở nước nam ta cũng đã đóng bê tông từng mảng,còn đâu đường đất quê tôi như bao nhà văn từng miêu tả
Nhưng hương đồng gió nội vẫn còn đó,qua 1 ngày,mạ đã được gieo trong các thửa ruộng cạnh đường làng,gió nghe mát tới tận phổi
Đi trên con đường giữa cánh đồng,gió mơn man tiếng gió,mạ lào xào tiếng mạ,chim đêm hót giọng chim
Mọi thứ lại quay lại tuổi thơ mà anh từng thân thuộc
Bước nhẹ dần trên con đường qua lũy tre xanh dỏng cái thân cứng về phía trăng,trời quang đầy sao
Anh cảm thấy tâm trạng anh đã nhẹ nhõm đi nhiều,chí ít sẽ không có ai ra đường lúc 1h30 sáng một mình
Anh sẽ không sợ gặp phải 1 cô gái nào đó ở đây
Đây là lần thứ 2 anh dự đoán sai 1 điều trong hôm nay
Tung tăng cất bước trên con đường nhỏ,ánh trăng chiếu rọi mờ nhạt
Anh nhìn thấy qua ánh trăng hơi yếu của ngày 22 âm lịch,một bóng dáng quen thuộc
Anh lắc đầu thật mạnh,cố gắng chối cãi cái suy nghĩ đang nảy ra trong đầu mình
1 suy nghĩ đáng sợ viển vông
Ánh trăng là không đủ để anh thấy rõ người ấy,ánh đèn bên đường lớn cũng đã tắt từ lâu
Nhưng khi người đó lại gần,lại gần,lại gần hơn nữa
Một người con gái,tay xách 1 cái túi không rõ,mái tóc dài đến qua vai
Anh có thể chắc chắn trong nỗi sợ rằng đó là ai
Người đó bước đến thật gần,gần đến nỗi anh có thể nhìn thấy khuôn mặt đó
Từng đường nét một
Quả không sai
Là cô ấy rồi
Anh bất giác lùi lại nửa bước,khóe miệng giật giật như muốn nói lại cũng như không muốn nói
Thi nhã ngẩng lên 1 chút để nhìn thẳng vào mắt anh,con mắt phản chiếu bóng trăng trở nên đẹp đến mê hồn
Cô khẽ nói 1 câu:
-em xin lỗi…
Anh ngớ người vì câu nói kì lạ cô vừa thốt ra,bèn hỏi lại:
-em xin lỗi vì cái gì thế?
Nhìn anh với ánh mắt ngây thơ,cô nói,e dè như 1 kẻ trộm vừa bị bắt quả tang:
-em…có làm gì khiến anh giận không?
Anh đã hiểu ra được 7 phần nguyên cớ,anh xua tay rối rít:
-không! Anh đâu có giận em
Anh hạ tay xuống,gượng cười:
-nếu không còn việc gì nữa thì anh đi đây. Tạm biệt em…
Anh quay người vội vàng muốn rời thêm 1 lần nữa
Ngay trước mắt cô
Cô nhớ đến lời một người
Có lẽ cô chỉ gặp đúng 1 lần trong cả đời
“…hãy hành động khi cháu có cơ hội. chúng sẽ không lặp lại thêm 1 lần nữa đâu…”
Cô có 1 cảm giác
Cảm giác rằng thần may mắn chỉ có thể giúp cô đến đây,đây sẽ là cơ hội cuối cùng của cô
Đã hạ một quyết tâm cháy bỏng,cô đưa tay về phía anh,muốn gọi anh lại:
-anh Minh! Đợi…đợi..đợi một chút,em có chuyện này muốn nói…
Không thể chối từ tiếng gọi ấy,văn minh đã rời đi được mấy bước chân cũng không đành lòng mà quay lại
-em…em…
Mỗi một tiếng nói ra lại đang bào mòn sự dũng cảm của cô đến tận cùng
Cô cũng biết sợ chứ
Cô sợ mối quan hệ này không thể trở về như trước,thậm chí cả bạn cũng không thể làm nữa
Đối với người yếu đuối về cả tâm lý lẫn thể chất như cô,nỗi sợ này càng trở nên lớn mạnh,gấp trăm lần anh
Tim cô đập thình thịch,có lẽ nhanh hơn bình thường không chỉ 2 lần
Nhưng cô sẽ nói ra,nói ra rằng
-em thích anh!
Một tiếng vang lên như muốn xáo động cả trời đêm,xô lệch những ngôi sao và chao đảo vầng trăng khuyết như chiếc thuyền trên mặt biển cuộn sóng
Cũng khiến trái tim anh rung lắc dữ dội
-anh…
Anh nắm chặt tay,từng chiếc móng găm vào da thịt khiến lòng bàn tay anh rướm máu
Anh cứ thế đứng đó,không nói,nhắm tịt mắt như đang trốn tránh khỏi 1 con ác quỷ
Nhìn sự do dự của anh,cô bất giác mỉm cười:
-em hiểu rồi.
Cô xoay người bước đi
Cô biết cô không thể can thiệp vào quyết định của anh
10 bước rồi
Không có ai
20 bước
Tai cô ù đi,vẫn không có ai
50 bước
Dù đang nhắm chặt mắt để những giọt lệ khỏi lăn dài,cô vẫn thấy được
Không có ai
100 bước
Đôi mắt cô đã không còn thấy gì nữa,lệ đã mờ nhòe tầm nhìn của cô
Hy vọng mong manh cuối cùng đã tan vỡ
Đi qua nhà văn hóa xóm của mình,cô thầm nghĩ đến đây là hết
Khi cô sắp trút bỏ gánh nặng trong lòng,một vòng tay to lớn đột nhiên ôm lấy cô từ phía sau,chặt như sợ cô sẽ thoát khỏi
Một giọng nói quen thuộc
Vang lên ong ong bên tai cô
-anh xin lỗi…
…xin lỗi vì đã ngó lơ em…
…vì đã làm em đau…
…anh chỉ là…chỉ là muốn tốt cho em…
…nhưng…
…anh đã hết sự kiên trì rồi…
…anh muốn ích kỷ…
…muốn nghĩ cho bản thân…một lần duy nhất này…
Anh xoay người cô lại,nhìn vào đôi mắt đẹp của cô,nói bằng sự chân thành cuối cùng anh có sau chuỗi ngày giả dối với chính bản thân mình:
-anh thích em bằng tất cả mọi thứ anh từng có…
…đang có…và sẽ có…
…em…làm bạn gái anh nhé?
Cô im lặng
Một sự im lặng đáng sợ
Anh nói như không thấy sự lờ đi của cô,thao thao bất tuyệt
-anh hiểu 1 điều rằng em có thể bị xã hội dị nghị,nhưng anh có thể bảo vệ em,dù là bao lâu,bao…
Đang nói,đột nhiên anh cảm thấy có 1 lực quấn lấy eo mình
Thi nhã đã lao vào lòng anh vào giây phút đó,ôm anh chặt hơn cả khi anh ôm cô,đưa bàn tay nhỏ nhắn lên đập vào cơ ngực rắn chắc của anh,kèm theo sự trách móc mà đối với anh đã rất ngọt ngào
-anh là tên ngốc! anh đâu thể quyết định một mình được! em…rất đau lòng vì anh,hơn cả bất kì sự phán xét nào của người khác! Anh tuyệt đối không thể làm vậy,không được làm vậy!
Anh bối rối đưa tay quẹt đi nước mắt trên mặt cô,dòng lệ trong hòa cùng giọt huyết đỏ như nét mực trên mặt cô
Viết lên đó 2 chữ nụ cười
-vậy ý em…
-em còn có thể từ chối anh sao?
Hai người ôm nhau,lặng không nói giữa màn đêm yên tĩnh
Cái yên tĩnh không còn chết chóc
Thật bình yên…
Anh gọi cô,theo một cách anh chưa từng
-về nhà thôi,bạn gái bé nhỏ của anh
Cô mỉm cười,hùa theo anh:
-vâng ạ,bạn trai của em
Mọi thứ đã trở lại bình thường,thậm chí là tốt hơn trước
Ít nhất là với anh và Thi nhã
Ngày tết ngày càng tấp nập,mạ xanh đã nhú trên đồng,chợ tết đón thêm khách mới,đào mai đã kịp trổ bông
Dưa hấu đã kịp hồng lòng,quất bưởi đã thôi xanh vỏ
Xuân tới,lại 1 năm mới bình an cho tất thảy mọi người,bao gồm cả 2 người này…
Bạn thân là chỗ duy nhất để nói chuyện
Văn minh mở máy lên,nhắn cho Long nhật đang ở cách đây nửa cây số
Văn minh:ngủ chưa
Không hiếu sao mà tên này mãi mới trả lời,có lẽ là thực sự vừa ngủ
Long nhật:sao
Văn minh:mày ngủ à
Long nhật:ừ,tao nghe âm báo mới tỉnh dậy,có việc gì
Văn minh:tao cảm thấy tao không nên liên can gì đến cuộc sống của em ấy nữa
Long nhật:em ấy nào cơ?
Văn minh:Thi nhã ấy
Long nhật:thi nhã nào nhỉ?
Tên nhây này thực sự chọc anh Minh đây giận rồi!
Văn minh:thằng cẩu vương này!
Long nhật:ấy từ từ,đừng nóng đã. Tại sao mày lại phải tránh xa em ấy?
Văn minh:tao chỉ cảm thấy mình đến với em ấy sẽ bị xã hội dị nghị
Long nhật:bạn sợ à?
Văn minh:làm gì có,tao chỉ lo cho em ấy
Long nhật:nhưng em ấy đâu có cần mày lo
Văn minh:mày không hiểu được đâu!
Buông 1 câu không hiểu xong anh liền vứt điện thoại
Nói chuyện với tên mắc dịch này dù là lựa chọn duy nhất nhưng lại không phải lựa chọn tốt nhất
Thà ra ngoài đi dạo còn hơn
Đường quê ở nước nam ta cũng đã đóng bê tông từng mảng,còn đâu đường đất quê tôi như bao nhà văn từng miêu tả
Nhưng hương đồng gió nội vẫn còn đó,qua 1 ngày,mạ đã được gieo trong các thửa ruộng cạnh đường làng,gió nghe mát tới tận phổi
Đi trên con đường giữa cánh đồng,gió mơn man tiếng gió,mạ lào xào tiếng mạ,chim đêm hót giọng chim
Mọi thứ lại quay lại tuổi thơ mà anh từng thân thuộc
Bước nhẹ dần trên con đường qua lũy tre xanh dỏng cái thân cứng về phía trăng,trời quang đầy sao
Anh cảm thấy tâm trạng anh đã nhẹ nhõm đi nhiều,chí ít sẽ không có ai ra đường lúc 1h30 sáng một mình
Anh sẽ không sợ gặp phải 1 cô gái nào đó ở đây
Đây là lần thứ 2 anh dự đoán sai 1 điều trong hôm nay
Tung tăng cất bước trên con đường nhỏ,ánh trăng chiếu rọi mờ nhạt
Anh nhìn thấy qua ánh trăng hơi yếu của ngày 22 âm lịch,một bóng dáng quen thuộc
Anh lắc đầu thật mạnh,cố gắng chối cãi cái suy nghĩ đang nảy ra trong đầu mình
1 suy nghĩ đáng sợ viển vông
Ánh trăng là không đủ để anh thấy rõ người ấy,ánh đèn bên đường lớn cũng đã tắt từ lâu
Nhưng khi người đó lại gần,lại gần,lại gần hơn nữa
Một người con gái,tay xách 1 cái túi không rõ,mái tóc dài đến qua vai
Anh có thể chắc chắn trong nỗi sợ rằng đó là ai
Người đó bước đến thật gần,gần đến nỗi anh có thể nhìn thấy khuôn mặt đó
Từng đường nét một
Quả không sai
Là cô ấy rồi
Anh bất giác lùi lại nửa bước,khóe miệng giật giật như muốn nói lại cũng như không muốn nói
Thi nhã ngẩng lên 1 chút để nhìn thẳng vào mắt anh,con mắt phản chiếu bóng trăng trở nên đẹp đến mê hồn
Cô khẽ nói 1 câu:
-em xin lỗi…
Anh ngớ người vì câu nói kì lạ cô vừa thốt ra,bèn hỏi lại:
-em xin lỗi vì cái gì thế?
Nhìn anh với ánh mắt ngây thơ,cô nói,e dè như 1 kẻ trộm vừa bị bắt quả tang:
-em…có làm gì khiến anh giận không?
Anh đã hiểu ra được 7 phần nguyên cớ,anh xua tay rối rít:
-không! Anh đâu có giận em
Anh hạ tay xuống,gượng cười:
-nếu không còn việc gì nữa thì anh đi đây. Tạm biệt em…
Anh quay người vội vàng muốn rời thêm 1 lần nữa
Ngay trước mắt cô
Cô nhớ đến lời một người
Có lẽ cô chỉ gặp đúng 1 lần trong cả đời
“…hãy hành động khi cháu có cơ hội. chúng sẽ không lặp lại thêm 1 lần nữa đâu…”
Cô có 1 cảm giác
Cảm giác rằng thần may mắn chỉ có thể giúp cô đến đây,đây sẽ là cơ hội cuối cùng của cô
Đã hạ một quyết tâm cháy bỏng,cô đưa tay về phía anh,muốn gọi anh lại:
-anh Minh! Đợi…đợi..đợi một chút,em có chuyện này muốn nói…
Không thể chối từ tiếng gọi ấy,văn minh đã rời đi được mấy bước chân cũng không đành lòng mà quay lại
-em…em…
Mỗi một tiếng nói ra lại đang bào mòn sự dũng cảm của cô đến tận cùng
Cô cũng biết sợ chứ
Cô sợ mối quan hệ này không thể trở về như trước,thậm chí cả bạn cũng không thể làm nữa
Đối với người yếu đuối về cả tâm lý lẫn thể chất như cô,nỗi sợ này càng trở nên lớn mạnh,gấp trăm lần anh
Tim cô đập thình thịch,có lẽ nhanh hơn bình thường không chỉ 2 lần
Nhưng cô sẽ nói ra,nói ra rằng
-em thích anh!
Một tiếng vang lên như muốn xáo động cả trời đêm,xô lệch những ngôi sao và chao đảo vầng trăng khuyết như chiếc thuyền trên mặt biển cuộn sóng
Cũng khiến trái tim anh rung lắc dữ dội
-anh…
Anh nắm chặt tay,từng chiếc móng găm vào da thịt khiến lòng bàn tay anh rướm máu
Anh cứ thế đứng đó,không nói,nhắm tịt mắt như đang trốn tránh khỏi 1 con ác quỷ
Nhìn sự do dự của anh,cô bất giác mỉm cười:
-em hiểu rồi.
Cô xoay người bước đi
Cô biết cô không thể can thiệp vào quyết định của anh
10 bước rồi
Không có ai
20 bước
Tai cô ù đi,vẫn không có ai
50 bước
Dù đang nhắm chặt mắt để những giọt lệ khỏi lăn dài,cô vẫn thấy được
Không có ai
100 bước
Đôi mắt cô đã không còn thấy gì nữa,lệ đã mờ nhòe tầm nhìn của cô
Hy vọng mong manh cuối cùng đã tan vỡ
Đi qua nhà văn hóa xóm của mình,cô thầm nghĩ đến đây là hết
Khi cô sắp trút bỏ gánh nặng trong lòng,một vòng tay to lớn đột nhiên ôm lấy cô từ phía sau,chặt như sợ cô sẽ thoát khỏi
Một giọng nói quen thuộc
Vang lên ong ong bên tai cô
-anh xin lỗi…
…xin lỗi vì đã ngó lơ em…
…vì đã làm em đau…
…anh chỉ là…chỉ là muốn tốt cho em…
…nhưng…
…anh đã hết sự kiên trì rồi…
…anh muốn ích kỷ…
…muốn nghĩ cho bản thân…một lần duy nhất này…
Anh xoay người cô lại,nhìn vào đôi mắt đẹp của cô,nói bằng sự chân thành cuối cùng anh có sau chuỗi ngày giả dối với chính bản thân mình:
-anh thích em bằng tất cả mọi thứ anh từng có…
…đang có…và sẽ có…
…em…làm bạn gái anh nhé?
Cô im lặng
Một sự im lặng đáng sợ
Anh nói như không thấy sự lờ đi của cô,thao thao bất tuyệt
-anh hiểu 1 điều rằng em có thể bị xã hội dị nghị,nhưng anh có thể bảo vệ em,dù là bao lâu,bao…
Đang nói,đột nhiên anh cảm thấy có 1 lực quấn lấy eo mình
Thi nhã đã lao vào lòng anh vào giây phút đó,ôm anh chặt hơn cả khi anh ôm cô,đưa bàn tay nhỏ nhắn lên đập vào cơ ngực rắn chắc của anh,kèm theo sự trách móc mà đối với anh đã rất ngọt ngào
-anh là tên ngốc! anh đâu thể quyết định một mình được! em…rất đau lòng vì anh,hơn cả bất kì sự phán xét nào của người khác! Anh tuyệt đối không thể làm vậy,không được làm vậy!
Anh bối rối đưa tay quẹt đi nước mắt trên mặt cô,dòng lệ trong hòa cùng giọt huyết đỏ như nét mực trên mặt cô
Viết lên đó 2 chữ nụ cười
-vậy ý em…
-em còn có thể từ chối anh sao?
Hai người ôm nhau,lặng không nói giữa màn đêm yên tĩnh
Cái yên tĩnh không còn chết chóc
Thật bình yên…
Anh gọi cô,theo một cách anh chưa từng
-về nhà thôi,bạn gái bé nhỏ của anh
Cô mỉm cười,hùa theo anh:
-vâng ạ,bạn trai của em
Mọi thứ đã trở lại bình thường,thậm chí là tốt hơn trước
Ít nhất là với anh và Thi nhã
Ngày tết ngày càng tấp nập,mạ xanh đã nhú trên đồng,chợ tết đón thêm khách mới,đào mai đã kịp trổ bông
Dưa hấu đã kịp hồng lòng,quất bưởi đã thôi xanh vỏ
Xuân tới,lại 1 năm mới bình an cho tất thảy mọi người,bao gồm cả 2 người này…
Bình luận facebook