• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full dây leo xanh có bông hoa trắng

  • Kỳ 6

Anh lâu rồi không đi xe,chiếc mazda đã bám bụi nhưng vẫn còn mới cứng,tựa hồ chưa từng dùng qua

Đây là anh mua năm trước,2 lần duy nhất lái là lúc về quê và lúc lên lại hà thành tết năm ngoái

Hôm nay phải qua tận phố tả phía đông bắc hà thành,tính toán sơ sài 1 chút,chạy 40km/h thì anh cần nửa tiếng,hoặc gần như vậy

Nhưng tính cả kẹt xe và đèn đỏ,có lẽ không kém 1 tiếng

Thành thạo lái qua những con đường nhỏ trong những hang cùng ngõ hẻm nhỏ bé nhất dưới mái ngói nâu của khu phố cổ,khung cảnh thật quen thuộc

So với những con đường quanh co anh phải đi khi còn là shipper,đây chẳng là gì

Trái với dự định của anh,tắc đường không nặng lắm,anh cũng đã tránh hết đèn đỏ có thể

20 phút sau khi kết thúc cuộc gọi

Dương chí thanh đang đỡ cô bạn say khướt đến không biết đất trời ra sao bên cạnh,đứng chờ gì đó ở bên đường

Kéttttt...

Một tiếng thắng xe vang lên,nghe là biết vừa chạy rất nhanh rồi phanh gấp

Xe dừng ngay trước mặt cô

Chí thanh một mặt mong chờ muốn xem anh trai của bạn thân thế nào,nhưng cô vừa thấy đã đơ người

Người bước xuống xe lại là thầy Văn minh!

Thấy anh đi về phía mình,cô gái lộ vẻ hoảng hốt

Anh đỡ Thi nhã đang say bét tè lè nhè bên cạnh,dìu lên xe

Chí thanh vội nói:

-thầy Minh! Sao thầy lại ở đây

sau khi giữ lại Thi nhã bên cạnh,Chí thanh có vẻ ngạc nhiên với sự xuất hiện bất ngờ của anh,vội nói tiếp:

-em đã nhờ anh của Thi nhã đưa cô ấy về rồi ạ

Anh bình tĩnh đáp lại:

-đúng,em gọi tôi đến đón em ấy

Hả?

Chuyện gì vậy?

Trớ trêu thay,2 câu đó cũng có người nào đó vừa hỏi 21 phút trước,lại là vì cô diễn quá đà

Có lẽ đây là lần đầu tiên Văn minh của chúng ta gặp phải người phụ nữ còn “thẳng” hơn cả bản thân anh

Bó tay!

Như đã hứa,anh không quên đưa cô bé tên Chí thanh này xuống địa ngục theo cách riêng của anh

Chí thanh lúc này đang kêu gào lải nhải với đống bài tập vật lý và toán vừa “được” gấp đôi ở kí túc,miệng không ngừng mắng anh là người lấy việc công trả thù tư,lúc đi còn ném cho cô cái nhìn thờ ơ

Trong mắt cô đã là cái nhìn của tử thần đang dọi thẳng vào người cô

Đúng là đặc quyền chủ nhiệm,muốn hủy đăng kí môn cũng không được!

Còn về cô bợm rượu nhỏ này,Văn minh có dự định riêng

Anh đưa cô về nhà

Không phải theo nghĩa bóng kia,chỉ là người say không tiện ở ký túc,chỉ vậy thôi

Người viết cũng biết tiếp theo có vụ gì nên đang phải tiêm liền 3 ống isulin để chống tiểu đường,khá gấp

Dù thực ra nó không ngọt đến vậy

Thi nhã đang say bét nhè,trông gà hóa quốc,khi anh đang giặt khăn ấm để lau mồ hôi cho cô thì cô lại cứ ú ớ,mãi không thành lời

Cuối cùng gọi tên cô bạn thân của cô

-Chí thanh à...

Ann vốn định nói anh không phải,vừa mở miệng đã bị kê ngay cái tủ đứng vào mồm rồi

Thi nhã lên tiếng trước,cô thều thào:

-để tớ diễn thuyết 1 buổi,cậu cứ nghe yên...

Anh đành im lặng,chờ đợi cô cất lời

-cậu nói với tớ,thích một người là nhìn thấy họ luôn thật đẹp,thật giỏi,họ hoàn hảo nhưng đôi khi rất đáng yêu,khi gặp chỉ muốn trốn đi,sẽ đỏ mặt,ngượng ngùng. Khi đối diện họ sẽ thấy mình e thẹn,không thể cất lời

Anh im lặng,tiếp tục lắng nghe từng lời

-tớ thấy cậu nói rất hợp lí,nhưng mà,còn chưa đủ. Thích một người là chuyện 1 trên 7 tỷ ,để người đó cũng thích mình là 1 cái 1 trên 7 tỷ nữa. 1 trên 49 tỷ,một con số chẳng nhỏ tí nào

Cô im lặng,Văn minh nghĩ cô đã yên giấc bèn lật đật khênh chậu nước ấm vào nhà tắm

Anh đột nhiên khựng lại

Tiếng nói lại vang lên từ nơi cô gái với gương mặt đỏ bừng vì hơi men,chắc thế:

-nhưng mà,tớ đoán theo cách cậu nói,tớ đã có 1 trên 7 tỷ rồi,tớ sẽ cố gắng tìm ra 1 trên 42 tỷ còn lại

Tính toán của cô dở tệ,1/49-1/7 mà lại bằng 1/42

Thân là giáo viên toán,khi này anh hẳn phải tức giận

Hẳn là phải thế

Anh phải tức giận,nhưng anh không thể

Anh chỉ thắc mắc một điều duy nhất

Cô bé này đã dành 1 trên 7 tỉ đó cho ai?

Đại lão nào biết thì nhắn riêng cho anh

Đang online chờ,rất gấp!

Anh quên mất đây là Việt nam chứ không phải trung quốc

Đây là tâm trí anh chứ không phải baidu

sẽ không có chỗ cho anh đặt câu hỏi

Sẽ không có ai trả lời anh

Nhìn cô gái đã an giấc bình yên trên giường,anh lắc đầu thở dài rồi đi ra phòng khách

Mặt trời lại mọc,nhưng chẳng có ai thấy được nó ở đâu đằng sau những tầng mây dày cộp xám xịt kia

Thi nhã vỗ đầu 2 cái,nhăn nhó vì choáng vạng,lồm cồm bò dậy

Nhìn cảnh vật xung quanh

Giường tầng đâu?

Tường xi măng nứt đâu?

Bàn máy tính đâu?

Đồ của cô đâu?

Đâu hết rồi???

Thi nhã không thể tin nổi dụi mắt liền 2,3 cái mới chắc chắn là thật

Nhưng chưa đầy 2 giây sau,cô đã phải gạt bỏ suy nghĩ nó có thật,vì giọng nói này...

-dậy rồi à?

Tiếng nói vọng vào từ đằng cửa,có vẻ thờ ơ,có vẻ lại quan tâm

Cô không kìm được ném 1 cái liếc xéo về phía cửa

Một bóng dáng to lớn mà không thô kệch,đang chắn gần hết cái khung cửa chỉ rộng bằng cái ghế

Sáng sớm mùa này,anh quen mặc áo giữ nhiệt ôm sát và bật điều hòa

Từng đường nét cơ thể của anh lộ ra nhàn nhạt qua lớp áo,khiến Thi nhã không kìm được ý muốn sờ vào

Cô cảm thấy mình là tên biến thái nhỏ,nhưng cô vẫn quá yếu đuối khi đối diện với anh

Cô luôn thấy anh quá giỏi giang,quá đẹp trai,quá hoàn hảo nhưng đôi khi thẳng thắn đáng yêu,không giống mấy tên dẻo mồm dẻo miệng,bằng mặt nhưng không bằng lòng

Khi gặp anh,cô thấy thật ngại ngùng,chỉ muốn trốn đi

Đối diện với anh,cô cảm thấy cái mồm lanh lảnh của mình bỗng dưng ít nói lại

Cô không biết nói thế nào nữa

Thấy người ngồi trên giường đã giả làm người câm suốt mấy phút,Văn minh nhìn thêm 1 cái rồi bỏ đi,ném lại 1 câu nói:

-xuống ăn sáng

Sau chuyến đi xa,tế bào thần kinh của cô cuối cùng đã hoạt động bình thường,giúp cô nhận thức 1 điều,đây là nhà anh

Xấu hổ chết mất!

Cô lại vùi đầu vào chăn như cô vẫn hay làm,mặt đỏ như gấc,lăn lộn qua lại,rít lên nghe như dữ tợn

Lấy lại bình tĩnh,Thi nhã nhanh chóng mặc áo ấm rồi lạch bạch chạy xuống nhà

Tôi-tác giả xin phép lên tiếng- ngồi ở giữa mà ngắn ngẩm dùm cho 2 người này,mong họ sớm thành đôi nhưng lại chẳng có cơ hội nào,buồn ơi là sầu...

Nhà của Văn minh rất rộng,chạy hết nửa phút mới xuống đến phòng ăn

Do đồ dùng là của Văn minh dùng một mình,tất cả đều quá cao với một sinh vật chỉ có 1m62 như cô

Cô để chân lơ lửng giữa không khí,thích thú đưa 2 chân qua lại như một đứa con nít

Đứa trẻ lớn xác đó đang được ông bố bỉm sữa Văn minh nấu đồ ăn sẵn cho,mùi trứng béo thơm lan đến cả phòng ăn

Thi nhã đợi hơi lâu,lại chán rồi

Cô mò vào bếp,hỏi nhỏ:

-anh có cần giúp gì không?

Hói khách sáo vậy mà,nhưng anh Minh của chúng ta nào có biết khách sáo,anh gõ đốp 1 câu kinh thiên động địa:

-cô rửa dưa leo đi

Không phải bình thường nên là nam chính từ chối,xong rồi phải nữ chính đòi giúp thêm lần nữa mói chịu giao 1 việc nhỏ à!

Cô hậm hực,nhưng đành chịu,

Ai bảo cô quên mất tính chất của tên thẳng nam siêu hợp kim này chứ!

Cái bồn rửa nằm dưới chạn bát

Đó là vấn đề

Anh đang rất khó xử,cô đang chặn lối anh lấy bát cơm

Nhìn chiều cao chênh lệch,anh đột nhiên nghĩ ra cách

Anh đi đến phía sau Thi nhã,gần sát khiến cô cảm nhận được nhiệt từ phía sau

Ấm áp sau lưng như ngọn lửa,nung đỏ từ cổ,đến mặt và cả đến tai,khiến cô khi này không khác gì 1 quả dâu tây

Tình trạng này mà cứ tiếp tục ,cô sẽ thực sự bị nướng chín!

Văn minh lấy xong bát đã đi ra từ lâu,còn cô có mỗi trái dưa mà rửa mãi,gần như tróc cả màu vỏ ra

Con nai trong lồng ngực cô sắp nhảy ra đến nơi rồi,ai còn quan tâm trái dưa chứ!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom