-
Chương 3161-3165
Chương 3161: Ta nhất định sẽ khiến cho hắn phải đền mạng
“Đáng chết!”
Vào lúc này, sắc mặt của Vân Tùng đến từ Thánh Nguyên Thần Phủ rất khó coi, ông ta vừa mắng vừa nắm chặt hai tay lại, ngay sau đó, từng đạo tiên phù xuất hiện trước người ông ta, ngăn cách ông ta và tiếng rồng ngâm phượng hót kia.
Một lúc lâu sau.
Mọi thứ chìm vào tĩnh lặng.
Trong phạm vi vạn dặm quanh khu vực đang bị phong ấn, mặt đất đã biến thành một bãi phế tích.
Nếu không có cái cấm chế này khóa chặt trời đất lại thì e rằng cả Bắc Tuyết Thiên và Trung Tam Thiên đều đã gặp tai ương.
Thực lực mà Tần Ninh thể hiện không đơn giản là một Nhân Tiên, mà là sắp tiến lên Linh Tiên rồi!
Đây là… một vị Hư Tiên, sắp trở thành Linh Tiên ngay trước mặt bọn họ!
Trong lòng ba vị Linh Tiên Vân Tùng, Thôi Tấn Hoa, Lý Tâm Hiệp vẫn còn thấy sợ hãi.
Nếu Tần Ninh mạnh thêm một chút nữa thôi thì bọn họ nhất định sẽ phải chết.
Người mà bọn họ gặp hoàn toàn khác xa so với những gì Diệp Chi Vấn đã nói!
“Đừng sợ!”
Thôi Tấn Hoa quát to: “Tên này lấy tuổi thọ ra để trao đổi, nhờ hao phí tuổi thọ mới đạt được lực lượng như lúc nãy, đây là lực lượng tới từ bên ngoài, tên này không thể duy trì được bao lâu nữa đâu!”
“Vân Tùng, Lý Tâm Hiệp, ba người chúng ta cùng nhau ra tay giết chết tên này”.
“Được!”
“Được!”
Ba vị Linh Tiên đại nhân ngay lập tức bày ra thế chân vạc, bao vây Tần Ninh lại.
Còn năm người Lư Tử An, Vân Triết, Diệp Hoa, Trịnh Thiếu An và Liễu Chỉ Như cũng thu lại vẻ khinh thường khi nãy.
Cái chết của Đào Minh Uyên đã dọa cho bọn họ sợ.
Cho dù là một Nhân Tiên cường đại, được người ở Trung Tam Thiên xưng hô là Tiên Tôn nhưng Đào Minh Uyên lại biến thành tên gà mờ bị Tần Ninh tiện tay giết chết ở đây.
“Lư Tử An!”
Thôi Tấn Hoa lại hét lên: “Năm người các ngươi hợp tác với đệ tử kết thành trận pháp, chuẩn bị sẵn sàng ra tay bất kỳ lúc nào”.
“Vâng”.
Năm vị Nhân Tiên ngay lập tức tản ra.
Còn những tên Chân Tiên còn lại đang dè chừng, không dám liều lĩnh.
“Xem ra không thể bắt sống được hắn theo như lời Diệp Chi Vấn đã nói rồi”.
Đào Minh Uyên đã chết, trong lòng tiên trưởng Thôi Tán Hoa phẫn nộ cũng là chuyện dễ hiểu.
Đối với Động Thiên Phúc Địa của bọn họ mà nói, bồi dưỡng được một vị Chân Tiên đã là một việc cực kỳ vất vả, huống hồ gì là bồi dưỡng ra được một vị Nhân Tiên.
Sắc Mặt Thôi Tấn Hoa lạnh lùng, một đạo tiên phù được ngưng tụ ở trong tay ông ta.
Bên ngoài tiên phù có khí thế dời núi lấp biển, dường như nó đang giam cầm một ngọn núi, một con sông, một vùng sa mạc và có khả năng dời núi lấp biển.
“Thanh Huyền Ấn Thiên Phù!”
Thấy vậy, sắc mặt Vân Tùng và Lý Tâm Hiệp thay đổi.
“Thôi Tấn Hoa, ngươi điên rồi sao?”
Vân Tùng hét lên.
Cái Thanh Huyền Ấn Thiên Phù này chính là do đại năng chân chính của Thanh Huyền Động Thiên luyện chế ra, dù là cảnh giới Chân Tiên hay là Nhân Tiên thì cũng đều không có tư cách có được nó.
Chỉ có Linh Tiên, những trưởng lão có cống hiến lớn cho Thanh Huyền Động Thiên mới có tư cách ấy.
Lá phù này chính là do các đại năng Địa Tiên lấy tiên phách của bản thân, nung đốt tiên mộc, khắc ấn tiên văn mà ngưng tụ suốt một trăm năm mới thành hình.
Cái thiên phù này chứa đựng lực lượng của tiên nhân, dời núi lấp biển cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Vật ấy cực kỳ quý hiếm, những vị Linh Tiên có được thứ ấy, không vị nào là không giữ khư khư làm bùa hộ mệnh cho mình, thế nhưng Thôi Tấn Hoa lại sử dụng nó vào lúc này.
Việc Đào Minh Uyên bị Tần Ninh giết chết đã khiến cho Thôi Tấn Hoa thật sự tức giận.
“Giết đồ đệ mà ta yêu quý nhất, ta nhất định sẽ khiến cho hắn phải đền mạng!”
Thôi Tấn Hoa hét xong câu đó thì phù ấn từ trên không trung giáng xuống.
Một loại hơi thở khủng bố bùng nổ.
Không gian có phạm vi vạn dặm bên trong khu vực bị phong ấn sụp đổ, ngay sau đó, một khe nứt sâu hun hút xuất hiện trên hư không và ngày một rộng hơn.
Đá núi, nước biển, cát vàng và dây leo chảy ào ào từ trong vết nứt ra, cuồn cuộn không ngớt…
“Đi chết đi!”
Dưới cơn phẫn nộ của Thôi Tấn Hoa, chỉ trong nháy mắt, vùng đất có phạm vi ngàn dặm quanh đó hóa thành núi cao, biển rộng, sa mạc và rừng rậm.
Trong cái thế giới kỳ quái này, bỗng có một pho tượng người khổng lồ xuất hiện, lực lượng phá núi dời non bùng nổ.
“Sơn nhân bạt sơn, thủy linh diệt thủy…”, Thôi Tấn Hoa niệm chú, người khổng lồ kia bắt đầu đứng dậy.
Những người khổng lồ làm từ đá núi hùng hổ bước ra từ trong núi cao, mặt đất không ngừng rung chuyển.
Bên ngoài phong ấn, tất cả mọi người đều cảm nhận được mặt đất sắp bị hủy hoại.
Bên trong Cửu Đại Thiên, ở tất cả các địa vực đều xuất hiện động đất.
Hai bên Tần Ninh, long phượng bay múa, tiên khí trong cơ thể hắn dâng lên cuồn cuộn.
Nếu không nhờ cấm chế khóa lại thì e rằng dưới sự giận dữ của Linh Tiên, Trung Tam Thiên máu chảy thành sông cũng không phải là chuyện vô căn cứ.
“Đi!”
Vào giờ phút này, Tần Ninh chưa từng nhiều lời, hắn chỉ nói một chữ, ngay sau đó, Long Ảnh bay vút lên cao, phô bày khí thế thiên địa, không ngừng rít gào.
Thần Long gào thét, xông về phía trước, bay thẳng về phía những người khổng lồ.
Đôi mắt của rồng mở to hết cỡ, cuồng phong rít gào trong sự giận dữ, càn quét những người khổng lồ kia.
Ầm… Gió lốc cuốn lấy người khổng lồ, những mảnh đá vụn văng tứ tung.
Khu vực bị phong ấn trở thành luyện ngục nhân gian, rung chuyển dữ dội.
Đây quả đúng là thần tiên đánh nhau, phàm nhân chịu tai vạ.
Vân Tùng thấy Tần Ninh không lùi mà tiến, lại còn đánh trả nên cũng tức giận.
Đối mặt với Chân Tiên, Tần Ninh không sợ thì bọn họ còn có thể hiểu được.
Dù sao những vị Hư Tiên ở Trung Tam Thiên đều cảm thấy mình đứng ở trên đỉnh thiên địa, kiêu ngạo mà nhìn xuống.
Nhưng ngay cả khi đối đầu với ba vị Linh Tiên như bọn họ mà Tần Ninh còn muốn liều chết chống cự để lấy lại sĩ diện cho bản thân sao! Muốn chết à! Vân Tùng vươn tay lên, tiên văn quanh người hắn ta gào thét như gió lốc, bàng bạc như mưa rào.
Trận sư! Đó là Tiên trận sư! Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm kinh ngạc.
Tiên văn hội tụ, hóa thành tiên trận, ngay sau đó, sấm sét vô tận từ trên trời cao giáng xuống, đánh thẳng lên người Tần Ninh.
Lúc này, Lý Tâm Hiệp không còn lý do gì để lui bước nữa, hai tay nắm chặt, bên trong chưởng ấn xuất hiện hai con châu chấu, ban đầu chúng chỉ bé bằng một ngón tay cái, nhưng sau đó, nhờ máu trong cơ thể Lý Tâm Hiệp ngưng tụ, hai con châu chấu kia to đến một trăm trượng.
Hai cánh nó giang ra, phát ra tiếng ông ông, dường như thứ âm thanh ấy có thể mê hoặc lòng người.
Ba vị Linh Tiên đã sử dụng chiêu thức mạnh nhất của bản thân.
Dưới áp lực cực lớn như vậy, Long Phượng Ảnh bên cạnh Tần Ninh sắp sửa mờ đi.
Không phải là vì Long Phượng biến mất mà là… vì trong lúc đánh nhau, tốc độ của chúng càng lúc càng nhanh, bây giờ chỉ còn thấy được bóng mờ mà thôi.
“Chân Tiên, Nhân Tiên, Linh Tiên…”, Thạch Cảm Đương nhịn không được liền nói: “Linh Tiên… thật kinh khủng”.
Lúc trước, Tần Ninh trực tiếp giết Đào Minh Uyên có cảnh giới Nhân Tiên, nhưng mà thực lực của ba vị Linh Tiên này mạnh hơn Tần Ninh nhiều.
Chênh lệch quá lớn.
Khúc Phỉ Yên cũng nói: “Nếu dựa theo thực lực trước đây của sư phụ thì việc vượt qua một cảnh giới để chiến đấu không phải là vấn đề, bây giờ tuy sư phụ đã là Nhân Tiên đỉnh rồi nhưng vẫn không thể địch lại ba vị Linh Tiên này, bởi vì bọn họ không phải là Linh Tiên bình thường”.
Nếu như bọn họ chỉ là Linh Tiên bình thường thì sao Diệp Chi Vấn lại chấp nhận hiến tế một cái phân thân của mình, hủy diệt bản thân để triệu hồi ba vị này giáng thế chứ?
Người đá khổng lồ vung tay, hủy thiên diệt địa.
Sóng thần cuồn cuộn, càn quét tất cả mọi thứ.
Trong lúc đó, sát khí ngập trời, lan ra từ trong đại trận do Vân Tùng ngưng tụ thành.
Lý Tâm Hiệp triệu hoán một cặp châu chấu ra, chúng rất mạnh, có thể kêu mưa gọi gió, xông lên cắn xé Tần Ninh.
“Đủ rồi!”
Bỗng nhiên, một tiếng hét đầy phẫn nộ vang vọng khắp đất trời.
Chương 3162: Mười hai Địa Tiên
Ầm… Tiếng nổ vang trời lan rộng ra.
Lực lượng dao động cuồn cuộn trong cơ thể Tần Ninh.
Vào khoảnh khắc ấy, hàng ngàn hàng vạn ngôi sao thắp sáng cả bầu trời.
Bây giờ vốn là ban ngày, mặt trời nóng rực bao phủ tất cả mọi người.
Trong nháy mắt, những ngôi sao kia hợp lại làm một, sáng rực lấp lánh, ánh sáng chói lóa chiếu soi vạn dặm.
Dần dần, ánh hào quang của các vì tinh tú tụ lại với nhau, hóa thành chín dải ngân hà, từ trên trời giáng xuống.
Tần Ninh nhìn ba người trước mặt, nói một cách hờ hững: “Đủ rồi!”
Vừa nói xong, hai tay hắn nắm chặt lại.
Chín dòng sông được tạo ra bởi các vì tinh tú điên cuồng càn quét, chảy thẳng về phía ba người kia.
Răng rắc… Tiếng nứt vỡ vang lên liên tục, ngân hà chảy cuồn cuộn, vừa khiến cho hư không bị phá vỡ, vừa tấn công ba vị Linh Tiên Thôi Tấn Hoa, Vân Tùng và Lý Tâm Hiệp.
Người đá khổng lồ sụp đổ trong nháy mắt, ngân hà bao vây cơ thể Thôi Tấn Hoa.
Bốp bốp! Thôi Tấn Hoa tránh không kịp, hai tay bị ngân hà đụng trúng, ngay lập tức nổ tung, máu thịt bê bết.
“Thôi trưởng lão!”
Thấy vậy, sắc mặt Lư Tử An thay đổi, thân hình hắn ta nhanh chóng liều chết xông lên, lực lượng của Nhân Tiên dồn vào việc công kích vầng hào quang tinh tú có thể hủy thiên diệt địa kia.
Nhưng chính vào lúc này, Tần Ninh xuất hiện một cách đột ngột, tay hắn bắt lấy hay tay Lư Tử An.
Răng rắc, tiếng xương cốt bị gãy vang lên, hai tay Lư Tử An nát vụn.
“A…”, tiếng kêu rên thảm thiết vang vọng cả đất trời.
“Tử An!”
Thôi Tấn Hoa thấy vậy, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.
Sao có thể như vậy được?
Mới vừa nãy, Tần Ninh còn bị ba vị Linh Tiên áp chế mà sao bây giờ lại bộc lộ lực lượng mạnh mẽ như vậy được?
Không thể tưởng tượng nổi.
Chín dòng ngân hà từ trên trời giáng xuống, đây rốt cuộc là loại lực lượng gì vậy?
Đây là lực lượng do một vị Nhân Tiên đỉnh như Tần Ninh thi triển ra, nhưng lại có khả năng nghiền nát thiên địa.
Sau khi dùng một tay bóp nát bàn tay Lư Tử An, Tần Ninh vẫn không chịu dừng lại, thân hình hắn giống như quỷ mị, có thể xuất hiện ở bất kì chỗ nào trong chín dòng ngân hà kia.
Sau khi hủy hoại đôi tay Lư Tử An, thân hình Tần Ninh đã xuất hiện trước mặt Thôi Tấn Hoa.
“Đi chết đi”.
Dù hai tay Thôi Tấn Hoa đã tan nát nhưng sau khi hét xong câu đó, ông ta vẫn lấy một thanh kiếm sắc bén ra, trực tiếp đâm về phía Tần Ninh.
Choang! Nhưng lực lượng ngân hà đã hội tụ trước mặt Tần Ninh, hóa thành một lá chắn, ngăn cản sự công kích của thanh kiếm.
“Đi chết đi!”
Tần Ninh nói xong, lực lượng ngân hà hội tụ, vây chặt cơ thể của Linh Tiên Thôi Tấn Hoa.
Tiếng bùm bùm vang lên, cơ thể Thôi Tấn Hoa không ngừng vỡ ra, cốt tủy vỡ vụn phát ra những âm thanh khiến người khác tăng nhịp tim.
Một vị Linh Tiên bị trói chặt như một con rối, không thể cử động dù chỉ một chút.
Ở phía xa, Vân Tùng và Lý Tâm Hiệp nhìn thấy cảnh ấy xong bỗng thấy choáng váng.
Không thể tin nổi.
Dường như thứ lực lượng ngân hà kia có thể đâm xuyên qua thời không vô tận, từ trên trời giáng xuống.
Thứ lực lượng mạnh mẽ này bị Tần Ninh nắm trong tay, không thể ngăn cản nổi.
“Hai người các ngươi cũng không thoát được đâu!”
Tần Ninh nói xong, trực tiếp bóp chết Lư Tử An, sau đó đạp nát cơ thể Thôi Tấn Hoa, làm xong, thân hình hắn biến mất, rồi lại xuất hiện trước mặt hai vị Linh Tiên Vân Tùng và Lý Tâm Hiệp.
Lần này, Tần Ninh đã bị chọc giận.
Đại Tác Mệnh Thuật hao phí tuổi thọ.
Nhưng bị ba vị Linh Tiên có sự chuẩn bị từ trước áp chế, hắn đã mất kiên nhẫn.
Chín dòng ngân hà, trong đó có hai dòng đi theo Tần Ninh giết Vân Tùng và Lý Tâm Hiệp.
Lúc này, hai người bọn họ sợ tới mức ngây người.
Mắt thấy ngân hà chảy tới cuồn cuộn, mang theo lực lượng tinh tú thiên địa khủng bố đến trước mặt hai người, đất trời bị ngân hà bao phủ trắng xóa, giữa màu trắng ấy bỗng có những chùm tia sáng xanh nhô lên cao, chiếu rọi cả bầu trời.
Chùm tia sáng kia xuyên thủng lồng ngực Tần Ninh, ghim cơ thể hắn xuống đất.
Ầm… sau khi cơ thể Tần Ninh rơi xuống đất, tiếng gầm rú khủng khiếp lan rộng.
Tại khu vực bị phong ấn, thời không hoàn toàn hỗn loạn.
Chín mươi vị Chân Tiên bị va chạm, chết hết chỉ còn lại mười mấy người.
Năm người Vân Tùng, Lý Tâm Hiệp, Vân Triết, Diệp Hoa, Trịnh Thiếu An, Liễu Chỉ Như nay chỉ còn lại bốn người, mặt cắt không còn một giọt máu.
Quá khủng bố.
Suýt chút nữa là mất mạng! Tất cả mọi người ở bên ngoài đều trợn mắt há mồm kinh ngạc.
Lại xảy ra chuyện gì nữa vậy?
Linh Tiên cũng bị đánh bại! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Ngay sau đó, trên không trung, giữa đất trời trắng xóa, mười hai vầng hào quang chiếu xuống.
Bên trong mười hai ánh hào quang kia, dường như có mười hai bóng người khác nhau, đứng một cách ngạo ngễ.
Tất cả mọi người đều cảm nhận được sự áp bách khủng khiếp từ trên người bọn họ! Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía mười hai người kia, giãy dụa, muốn đứng dậy.
“Mười hai Địa Tiên!”
Tần Ninh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều bị dọa cho choáng váng.
Hôm nay, không chỉ gặp được tiên nhân trong truyền thuyết, còn thấy được Nhân Tiên có thực lực siêu việt hơn cả Chân Tiên, vậy mà bây giờ lại có thêm cả Địa Tiên nữa! Vì tru sát Tần Ninh, rốt cuộc còn có bao nhiêu nhân vật xuất hiện ở Trung Tam Thiên nữa?
“Nếu ngươi thành tiên, vậy thì muốn giết ngươi còn khó hơn lên trời”.
Trong ánh sáng xanh thuần khiết, bỗng có một giọng nói vang lên.
Tần Ninh cười khinh: “Địa Tiên sao, lại là người phương nào nữa?”
Hắn vừa nói xong, các vì sao trên bầu trời sôi trào, chín dải ngân hà càng thêm phẫn nộ.
Mười hai người kia thấy vậy, đều lấy pháp quyết ra, dẫn động lực lượng thiên địa gào thét, thế phải trấn áp Tần Ninh một cách triệt để.
Chín dải ngân hà giống như chính con Thánh Long, phóng lên trời cao.
Mười hai dải thất luyện do mười hai vị Địa Tiên ngưng tụ thành giống nhưu là trời phát hồng ân, nhanh chóng phóng xuống mặt đất.
Hai bên va chạm với nhau.
Tóc Tần Ninh bạc trắng, khắp người nhuộm đẫm máu tươi, trông thật đáng sợ.
Cho dù là nghịch thiên thì cũng phải có giới hạn.
Trước mắt chính là cực hạn của Tần Ninh! Đây chính là giới hạn cuối cùng của hắn! Nhưng nhớ lại từng câu từng chữ sư phụ dạy mình ngày xưa, Tần Ninh quyết không buông tay.
Cái gì là giới hạn?
Giới hạn bị đánh vỡ thì không còn là giới hạn nữa! Địa Tiên thì sao?
Ầm, ầm, ầm… chín dải ngân hà và mười hai dãy thất luyện màu xanh đỏ va chạm với nhau, khiến Trung Tam Thiên rung chuyển.
Vô số núi sông bắt đầu sụp đổ, chảy ngược.
Tần Ninh cảm thấy hai mắt mình dần chìm vào bóng tối, hắn sắp không cản nổi nữa.
Khi Tần Ninh sắp không thể chống lại mười hai vị Địa Tiên được nữa thì Phong Thần Châu bên trong cơ thể hắn không ngừng xoay tròn, một thứ lực lượng thiên địa truyền vào cơ thể Tần Ninh.
Bỗng nhiên, ngân hà bùng nổ, mười hai dãy thất luyện bắt đầu có dấu hiệu suy bại.
“Này… sao có thể như vậy được…”, Vân Triết, Diệp Hoa và những tiên nhân khác hoàn toàn choáng váng! Rốt cuộc Tần Ninh là yêu nghiệt phương nào! Phong Thần Châu trong cơ thể Tần Ninh bùng nổ, sắp chuyển bại thành thắng thì đằng sau mười hai vầng hào quang màu xanh kia bỗng xuất hiện bốn vầng hào quang màu vàng.
Kim quang vừa mới xuất hiện là lập tức có bốn đạo kiếm khí màu vàng từ trên trời giáng xuống, đâm thẳng vào Tần Ninh…
Chương 3163: Sao người lại tới đây?
Ầm… Hào quang màu vàng len lỏi vào tứ chi Tần Ninh, chặt đứt hai tay và hai chân của hắn.
Bị một đòn nghiêm trọng như vậy, cả người Tần Ninh như bị sét đánh, cơ thể hắn run rẩy, chín dải ngân hà tán loạn.
Sau đó, mười hai dãy thất luyện dần áp sát lại, tấn công cơ thể Tần Ninh.
Ầm, ầm, ầm… Vào giờ phút này, dường như đất trời sôi trào, không gian và thời gian đều lâm vào hỗn loạn.
Dưới bốn vầng hào quang màu vàng là bốn người đang đứng như là thiên thần, cao cao tại thượng, khiến kẻ khác phải ngước nhìn! Bốn người sau bốn vầng hào quang kia khiến tất cả mọi người cảm nhận được áp lực, bọn họ thật sự quá mạnh! Khúc Phỉ Yên, Thạch Cảm Đương và Hứa Huyền Diệp đứng ngây người tại chỗ.
Vẫn còn chưa hết! Lần này, Diệp Chi Vấn trả giá lớn bằng phân thân của mình đổi được một kết quả xứng đáng! Trên mặt đất, bụi bặm tan hết, bên trong thời không hỗn loạn, Tần Ninh nằm trên mặt đất, hai tay hai chân chảy máu tươi, như là đang treo lủng lẳng trên người hắn, có thể bị đứt ra bất kì lúc nào.
Trước mắt, Tần Ninh khiến cho người khác tưởng rằng hắn chỉ là một thi thể.
“Sư phụ!”
Mặt Khúc Phỉ Yên trắng bệch, hai mắt ngấn lệ.
Làm sao bây giờ?
Nên làm cái gì bây giờ?
Có thể làm gì bây giờ?
Cho dù Khúc Phỉ Yên sắp chạm tới cảnh giới tiên nhân nhưng mà hiện tại, cho dù có độ kiếp thành tiên thì nàng cũng không phải là đối thủ của những người này.
Chênh lệch quá lớn! Đây là một sự đả kích quá lớn!
“Tiếp tục!”
Mà vào lúc này, bên trong bốn người áo vàng kia, có một người đàn ông mở miệng, giọng hắn ta lạnh lùng.
Mười hai Địa Tiên vỗ tay, mười hai dòng tiên khí thất luyện lại xuất hiện, từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng về phía Tần Ninh.
Một chiêu này hoàn thành, Tần Ninh chắc chắn sẽ chết.
Nhưng tất cả mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Ngoài Tần Ninh ra, không ai có đủ khả năng cứu hắn.
Ong… Khi mười hai đạo thất luyện trực tiếp đánh tới trước người Tần Ninh, bỗng nhên, một tiêng ong ong rất nhỏ vang lên.
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều nhìn thấy bên cạnh Tần Ninh, vầng hào quang của Long Hồn vốn đã mờ nhạt nay lại bất ngờ rực sáng.
Nhưng mà quanh thân Long Hồn được một lớp vảy rồng màu vàng bao phủ, phát ra vầng hào quang màu vàng rực rỡ, ngay sau đó, một cột sáng cao chọc trời bỗng nhiên từ mặt đất phóng thẳng lên trời.
Vầng hào quang kia có màu xanh nhạt! Vào lúc này, Long Hồn yếu đi đôi chút nhưng thứ ánh sáng xanh kia có một loại khí thế không thể địch nổi.
Sau khi cột sáng màu xanh kia hội tụ, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về nơi đó, từ trong đó, một bóng người bước ra.
Người đàn ông có thân hình uy nghiêm, tướng mạo anh tuấn.
Một đôi mắt lạnh lùng và đôi mi như được quét một lớp nước sơn.
Ngực và vai rộng, có sự oai phong khó có thể địch lại.
Người đàn ông mặc một chiếc áo trong màu xanh, bên ngoài khoác một chiếc áo dài, vừa thanh nhã vừa phóng khoáng.
Vào giây phút người đàn ông kia xuất hiện, đất trời bỗng chốc biến thành phông nền cho ông ấy, tất cả mọi chuyện ở nhân gian cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Mọi người đều nhìn về phía người đàn ông mặc áo xanh kia, ánh mắt của ông ấy như có một sức hút kì lạ, không thể coi khinh được.
Lúc này, Tần Ninh nằm trên mặt đất, cả người hắn đều đã bị thương nặng, hắn cố gắng mở mắt ra, nhìn người đàn ông trước mặt, hắn không khỏi giật mình.
“Nghĩa phụ!”
Tần Ninh thều thào, rồi ngất lịm đi, dường như hơi thở của hắn cũng biến mất.
Người đàn ông mặc áo xanh trông như mới hai mươi tuổi, khuôn mặt rất ma mị, nhưng bên xong sự ma mị đó lại có chứa sự cao cao tại thượng và thiên uy huy hoàng.
Người đàn ông chẳng nói gì, ông ấy đi tới bên cạnh Tần Ninh, ngón tay chạm nhẹ vào giữa trán hắn.
Ngay sau đó, Tần Ninh cảm nhận được một loại khí tức sinh mệnh mênh mông, cuồn cuộn tiến vào trong cơ thể của hắn, chữa trị hồn phách và thân thể đang bị thương tổn.
“Có dễ chịu hơn chút nào không?”
Người đàn ông áo xanh hỏi.
Tần Ninh từ từ mở hai mắt ra, cười nói: “Vâng, cảm ơn…”
Huỵch! Nhưng Tần Ninh còn chưa nói xong thì người đàn ông mặc áo xanh kia đã đá hắn một cái, Tần Ninh vô tình lăn tới biên giới của phong ấn.
Tất cả mọi người đều choáng váng.
Đây là… tình huống gì vậy?
Tần Ninh gọi người đàn ông mặc áo xanh kia là nghĩa phụ, tất cả bọn họ đều không nghe nhầm.
Nhưng mà bây giờ, sao người đàn ông mặc áo xanh kia lại ra tay tàn nhẫn hơn cả đám tiên nhân kia?
Nhưng cơ thể Tần Ninh còn chưa kịp chạm vào vòng sáng của cấm chế thì người đàn ông áo xanh kia lại giơ tay lên.
“Cha…”, Tần Ninh vội hô lên.
“Ha ha ha ha…”, người đàn ông áo xanh nghe thấy hắn gọi mình là cha liền cười lớn tiếng, vô cùng hài lòng rụt tay lại, bàn tay vừa định đánh Tần Ninh nay lại ôm hắn vào lòng.
“Cha, sao người lại tới đây?”
Tần Ninh lại hỏi.
Người đàn ông áo xanh cười ha hả: “Thằng bé ngốc này, cứ kêu ông đây là nghĩa phụ, nghĩa phụ suốt, ông đây đánh chết ngươi?”
Nghe thấy vậy, sắc mặt của tất cả mọi người đều chuyển sang màu đen.
Người này… có bị thần kinh không vậy?
Tần Ninh đã bị thương tới mức độ này rồi mà ông ấy còn so đo những việc đó nữa sao?
Trước tiên, cứu Tần Ninh từ trong tay những người đó ra, sau đó lại đánh hắn?
Đầu óc ông ấy có bệnh à! Mặt Tần Ninh giật giật.
Bên ngoài cấm chế, Thạch Cảm Đương bỗng nhận ra, sau đó hắn ta tỏ vẻ kinh ngạc: “Đó là… nghĩa phụ của sư tôn… là thần long chân chính, Long Đế!”
Sắc mặt Khúc Phỉ Yên rạng rỡ.
Được cứu rồi! Sư phụ được cứu rồi! Bên trong cấm chế, Tạ Thanh bế Tần Ninh như bế công chúa, tư thế này trông thật kỳ lạ.
“Nghĩa phụ, người… sao người lại tới đây?”
Tạ Thanh cười khẽ: “Muốn ăn đánh đó!”
Hả! Tạ Thanh nhấc bổng hắn lên, Tần Ninh cảm thấy lưng mình sắp nát tới nơi rồi.
“Cha!”
“Ừ, nghe thật êm tai…”, Tạ Thanh nói: “Tiểu Ninh Tử, sao con lại thê thảm như vậy?”
“Không còn cách nào khác, cha, Địa Tiên và Thiên Tiên đều đã xuất hiện rồi, con đã dùng cả Đại Tác Mệnh Thuật rồi…”, Tần Ninh bất đắc dĩ.
“Người còn chưa nói cho con biết, sao người lại tới đây?”
Tần Ninh tò mò.
Nghĩa phụ chính là nghĩa phụ.
Cha chính là cha! Hắn biết đầu óc nghĩa phụ không được bình thường cho lắm, nếu cha mẹ hắn có ở đây thì người bị đánh không phải là Tần Ninh hắn mà chính là Tạ Thanh.
Cho dù Tạ Y Tuyền là phu nhân của hắn thì hắn chỉ cần gọi một tiếng nhạc phụ là được rồi! Tạ Thanh không biết Tần Ninh đang nghĩ gì, ông ấy buông Tần Ninh xuống, khoanh tay đứng đó, giả vờ ho một tiếng rồi nói: “Cha biết trước là con lịch kiếp sẽ gặp nguy hiểm nếu không phải nhờ gia gia của con thì con đã chết cả ngàn lần rồi, lần này cha con không có ở đây, ta thân là nhạc phụ của con thì phải quan tâm con chứ”.
“Năm đó, khi con còn chưa lịch kiếp, ông đây đã đoán được nên đã phong ấn một cấm chế có ẩn chứa căn nguyên hồn phách long lân của ta vào bên trong hồn phách của con”.
“Ta vốn nghĩ rằng con đã dùng nó từ lâu rồi, không ngờ là tới bây giờ mới bị ép phải sử dụng, xem ra, lần này, con đã bị ép tới bước đường cùng rồi!”
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, năm đó, phụ thân của con đã dạy con những gì? Con không biết học tập phụ thân con sao?”
Tần Ninh không biết phải nói gì: “Học… học ông ấy cách bỏ trốn sao…”, bị con trai ruột chê là vết thương chí mạng nhất.
Tạ Thanh cười to: “Đó không phải là chạy, đó được gọi là rút lui có chiến thuật!”
“Nói với thằng nhóc như con, con cũng không hiểu”.
Rút lui có chiến thuật?
Không phải là bỏ chạy sao…
Chương 3164: Ta cũng đau lòng
Tạ Thanh nói: “Con còn liên lạc với phụ thân con không?”
“Không có…”, Tần Ninh nói thẳng: “Cha con xuất hiện hai lần, lần đầu tiên là do tuổi thọ của con hao hết, cha con đột nhiên xuất hiện, khôi phục tuổi thọ cho con”.
“Lần thứ hai là sau khi Thanh Trúc chết, con muốn được ích kỉ một lần nên đã thiêu đốt hết tuổi thọ của mình, ép cha con hiện thân…”
“Làm tốt lắm!”
Tạ Thanh tán thưởng: “Không hổ là con rể của Tạ Thanh ta, phải hãm hại ông ấy như vậy, mẹ nó, tự ông ấy bỏ chạy, cũng không thèm nói với ta tiếng nào, ta nghi là sư phụ con biết hết, chỉ có ta không biết thôi, mẹ nó, càng nghĩ càng giận…”, nói xong, Tạ Thanh nắm hai vai Tần Ninh.
“Cha…”, sắc mặt Tần Ninh khó coi, hắn nói: “Người tức ông ấy nhưng mà đừng có đánh con chứ, con thật sự không thể chịu được nổi…”, bàn tay đang nắm bả vai Tần Ninh của Tạ Thanh buông ra, ông ấy cười trừ: “Có đạo lý, tuy rằng con là con của ông ấy nhưng mà con cũng là con rể của ta, ta cũng đau lòng”.
Đau lòng?
Đau lòng cái quỷ gì!
“Khoan đã, Thanh Trúc là ai?”
Tạ Thanh ngơ ngác.
Tần Ninh ho khụ khụ rồi nói: “Là một trong… những vị phu nhân của con…”
Nghe thấy vậy, Tạ Thanh ngớ người.
“Con xong rồi, Tần Ninh, con xong đời rồi!”
Tạ Thanh lẩm bẩm: “Y Tuyền sẽ đánh chết con đó, Tần Mộng Dao cũng sẽ đánh chết con”.
Sắc mặt Tần Ninh khó coi.
Tạ Thanh càu nhàu liên tục, ông ấy nói: “Tính tình của Y Tuyền và Tần Mộng Dao giống nhau như đúc, năm đó, cha con trêu hoa ghẹo nguyệt, tìm cho con chín người mẹ, nếu con dám tìm chín vị tỷ muội cho Y Tuyền thì con xem thử nó có đánh chết con hay không!”
“Còn có Tần Mộng Dao, người mẹ ruột này của con dẫn theo con gái của ta mỗi ngày, coi nó như là con gái của mình, con xong đời rồi”.
“Cha, chẳng phải là còn có người sao…”
“Ta?”
Sắc mặt Tạ Thanh lộ vẻ kỳ quái: “Con mong chờ ta giúp con sao? Con suy nghĩ cái gì vậy?”
“…”, hai người đứng trong phong ấn, dường như bọn họ còn có nhiều chuyện muốn nói với nhau.
Nhưng mà trên không trung, những người kia đã không kiên nhẫn được nữa.
“Đủ rồi!”
Bên trong bốn người áo vàng kia, có một người bỗng gào lên.
“Các ngươi xem bọn ta là vật trang trí à?”
Người nọ hét lên: “Tần Ninh, hôm nay, cho dù như thế nào đi nữa, ngươi chắc chắn phải chết”.
Bị người khác cắt ngang, Tạ Thanh không còn bình tĩnh được nữa,
“Ngươi không biết ta là ai à?”
Tạ Thanh nhìn lên bầu trời, nhìn thấy bốn người áo vàng sáng chói mắt kia.
“Không cần biết ngươi là ai, hôm nay, Tần Ninh chắc chắn phải chết”.
Một người mặc áo vàng nắm chặt hai tay lại, trực tiếp xuất chưởng.
“Người này… đầu óc hắn ta không bình thường à?”
Tạ Thanh nhìn Tần Ninh, ông ấy tỏ vẻ không thể tin nổi rồi nói.
Ngay khi vầng hào quang màu vàng đáp xuống, ngay lập tức hóa thành một bàn tay lớn, đánh thẳng về phía Tạ Thanh và Tần Ninh, Tạ Thanh vung tay.
Chỉ trong nháy mắt, không gian hỗn loạn đã yên ổn trở lại, thậm chí, không gian bắt đầu kết tinh, từng mảnh tinh thể hợp lại làm một, hóa thành một con thần long bằng tinh thể, dưới vầng hào quang, thần long phát sáng rực rỡ.
“Cút đi”.
Tạ Thanh quát một câu.
Thần long tinh thể bay vút lên trời cao.
Ầm… Trời sụp đất nứt, bàn tay khổng lồ do người mặc áo vàng triệu hoán ra sụp đổ, ngay sau đó, thần long tinh thể đâm thẳng vào đám người áo vàng kia, há miệng cắn tên áo vàng vừa ra tay lôi xuống mặt đất.
Tạ Thanh vung tay, đuôi của thần long tinh thể ngưng tụ ra một sợi tơ, tên áo vàng kia bị thần long tinh thể cắn trúng, cơ thể hắn ta liên tục run rẩy, tinh khí toàn thân như một hồ nước bị tát cạn, hóa thành thây khô, chết oan chết uổng.
Tạ Thanh cầm sợi tơ màu vàng kia, đưa cho Tần Ninh.
“Cắn nuốt nó đi!”
Tạ Thanh nói: “Khôi phục thực lực!”
Tần Ninh gãi đầu, lúng túng nói: “Cắn nuốt huyết mạch, còn chưa bắt đầu…”
“Hả?”
Tạ Thanh sửng sốt, sau đó nói: “Ồ, số mệnh của con còn chưa kết thúc hả…”
“Đáng tiếc, đáng tiếc, cha của con không được tích sự gì cả, nhưng riêng việc cắn nuốt huyết mạch thì đúng là thành thạo, so với ta…”
Còn so sánh với nhau cơ à?
Người cũng thích nói đùa đấy.
Tạ Thanh nói xong liền quấn sợ tơ kia lại, biến nó thành một cái chén nước màu vàng, đưa tới bên miệng Tần Ninh: “Khí huyết của một Thiên Tiên đó, con mau uống đi”.
Bị Tạ Thanh ép uống cho xong ly nước, Tần Ninh choáng váng.
“Quá cường đại, con sẽ bị nổ tung mất!”
“Không đâu”.
Tạ Thanh chắc như đinh đóng cột: “Có ta ở đây, con sợ cái gì?”
Trong lúc bọn họ nói chuyện với nhau, thần long tinh thể đã xông tới trước mặt ba vị Thiên Tiên và mười hai vị Địa Tiên còn lại.
Bên trong khu vực bị phong ấn, tiếng kêu thảm thiết không ngớt bên tai.
Thiên Tiên, Địa Tiên, Linh Tiên, Chân Tiên, từng vị tiên nhân bị thần long tinh thể cắn nát, nuốt sạch, biến mất khỏi đất trời.
Không có sức chống cự! Bên ngoài cấm chế, võ giả của Trung Tam Thiên đã hoàn toàn ngớ người.
Ngày hôm nay, thế giới quan của bọn họ đã bị hủy hoại triệt để.
Quá khủng bố! Đây mà là tiên nhân sao?
Bị giết chết, không hề có một chút chống cự nào! Vân Tùng, Lý Tâm Hiệp, Vân Triết, Liễu Chỉ Như vẫn còn chìm đắm trong sự sợ hãi, quên cả việc chống trả.
Chống cự sao?
Chống cự có tác dụng không?
Chỉ uổng sức thôi! Trong nháy mặt, hơn trăm người đã tan biến.
Tạ Thanh nhìn lên trên không trung, sau đó nói: “Có người phi thăng thành tiên… Là có kẻ mượn việc phi thăng thành tiên, khi ấy kết giới ngăn cách Trung Tam Thiên và Thượng Tam Thiên vô cùng bạc nhược, đưa những người này tới một thời không tách biệt để ra tay với con…”, Tần Ninh lập tức nói: “Cha, đây là lỗ hổng không gian…”
“Ta biết, xong việc ta sẽ tìm Lục Thanh Phong, xem thử có thể sửa chữa được hay không”.
Nghe thấy vậy, Tần Ninh nhướng mày.
Sửa chữa?
Kết giới của thế giới Thương Mang, ngoại trừ phụ thân ra thì không ai có thể sửa chữa được.
Thần Đế của thế giới Thương Mang chỉ có một, chính là… Vô Thượng Thần Đế… chỉ có một người duy nhất…
“Ta lấp chỗ này lại!”
Hai tay Tạ Thanh nắm chặt, thần long tinh thể phá không gian lao tới, điên cuồng gào thét, thần long tinh thể hóa thành hàng vạn mảnh tinh thể, bay tán loạn, phóng về phía trời cao, sau đó biến mất.
Trông có vẻ chỉ là một thao tác đơn giản nhưng sau khi Tạ Thanh làm xong những việc này, cơ thể của ông ấy dần mờ đi.
“Cha, người không sao chứ?”
“Đương nhiên là có sao rồi!”
Tạ Thanh mắng: “Lão Mục gia, cái tên rùa đen rụt đầu kia, ỷ vào thực lực của mình mạnh, tạo ra cái không gian nào cũng là một chỉnh thể, ta chỉ vá lại một chút thôi mà mảnh vảy rồng này đã hao hết lực lượng!”
Tần Ninh không nói gì.
Khi nãy người còn nói cha con chẳng được tích sự gì mà, bây giờ lại nói ông ấy ỷ thực lực của mình cao là như nào?
Hơn một trăm tiên nhân đều mất mạng, giữa đất trời, tiên khí tinh thuần ngập tràn, chuyển động không ngừng bên trong cấm chế rộng cả vạn dặm.
Hai tay Tạ Thanh nắm chặt, cấm chế bị phá tan, tiên khí khuếch tán ra ngoài, dần dần dung nhập vào đất trời của Trung Tam Thiên… Bây giờ, Tạ Thanh mới nói: “Thời gian không còn nhiều nữa, hai người chúng ta nói chuyện tới đây thôi”.
“Vâng”.
Lúc này, cấm chế sắp bị phá vỡ, Khúc Phỉ Yên và Thạch Cảm Đương vọt tới.
“Sư phụ!’
“Thần Nhi!”
“Vô Song”.
Từng ánh mắt đổ dồn về phía Tần Ninh, ngoại trừ Khúc Phỉ Yên và Thạch Cảm Đương tiến lên, những người còn lại đều giữ khoảng cách với hắn.
Tạ Thanh… trông giống một tên ngốc, tuy có thực lực rất khủng bố nhưng lại không khiến người khác sợ hãi.
Chương 3165: Đồ đệ của con không phải tên ngốc chứ?
"Sư phụ, người sao rồi?"
Khúc Phỉ Yên tiến lên đỡ Tần Ninh, ân cần nói.
Tạ Thanh nhìn Khúc Phỉ Yên, vẻ mặt có mấy phần hòa ái, cười tủm tỉm nói: "Yên tâm đi tiểu nha đầu, sư phụ ngươi không sao”.
"Tiểu nha đầu, ngươi tên là gì?
Bao nhiêu tuổi rồi?
Đã có hôn ước chưa?"
Tần Ninh cạn lời, nhìn Tạ Thanh, không nhịn được nói: "Cha, đây là đồ đệ của con”.
Khúc Phỉ Yên lại nói thẳng: "Bây giờ ta là đệ tử của sư phụ, sau này sẽ là phu nhân của sư phụ”.
Tạ Thanh ho khan một cái, tiếp tục nói: “Ừm, ta chỉ muốn hỏi một chút thôi, đứa con nuôi này của ta rất tốt, ngươi làm vợ hắn cũng được”.
"Thật sao?"
Khúc Phỉ Yên vô cùng mừng rỡ.
"Đương nhiên!"
"Cám ơn sư công!"
Sư công?
?
?
Tần Ninh nhìn về phía mọi người, nói: "Bây giờ ta đã không sao rồi, nhưng toàn bộ Trung Tam Thiên đang vô cùng hỗn loạn, cần các ngươi xử lý, đi trước đi!"
Biết Tần Ninh và Tạ Thanh có lời muốn nói, mọi người cũng dần dần tản đi.
Tần Ninh được Khúc Phỉ Yên đỡ ngồi dưới đất.
Vì để cho Tần Ninh thoải mái hơn một ít, Khúc Phỉ Yên còn để hắn ngồi dựa vào ngực mình.
Thạch Cảm Đương cũng ngồi quỳ xuống ở một bên.
Tạ Thanh thì đang tùy tiện tựa vào bên cạnh một tảng đá xanh trên mặt đất hỗn loạn, đánh giá ba người.
Đám người còn lại thì lần lượt rời đi, bắt đầu sắp xếp những chuyện khác.
Tạ Thanh không nhịn được nhìn về phía Thạch Cảm Đương, nói: "Đây cũng là đồ đệ của con?"
“Vâng...”, Tạ Thanh lẩm bẩm: "Vậy mà con cũng nhận?"
Thạch Cảm Đương ngồi một bên nghe thấy thế thì ngẩn ngơ.
Những lời này chắc chắn là hàng vạn chuôi đao kiếm đâm vào tim, đâm vào gáy.
"Cha...”, Tần Ninh cạn lời.
Tạ Thanh nói: "Ặc, ha ha ha... Thiên phú đúng là quá kém, nhưng có thể tới bước này thì chắc chắn trên người hắn có những thứ khác mà ta không thấy được, nhóc con phải cố gắng lên, đi theo Tiểu Ninh Tử tu luyện thật tốt”.
Thạch Cảm Đương khom người nói: “Vâng”.
Chẳng qua là vừa dứt lời, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Tạ Thanh.
"Tên nhóc kia, ngươi làm gì vậy?"
Nghe Tạ Thanh hỏi như vậy, Thạch Cảm Đương không nhịn được nói: "Người thật sự là... Thần Long?
Rồng trong truyền thuyết?"
"Dĩ nhiên!"
Thạch Cảm Đương xích lại gần Tạ Thanh, tiếp tục nói: "Ta có thể sờ người một cái không?"
Nghe nói như vậy, sắc mặt Tạ Thanh tái xanh, nhưng vẫn khẽ mỉm cười nói: “Được”.
Thạch Cảm Đương tiến lên, đưa tay ra.
"Cút đi!"
Cuối cùng Tạ Thanh cũng không nhịn được, đạp bay Thạch Cảm Đương.
"Đồ đệ của con bị ngốc phải không?"
Tạ Thanh vỗ áo quần một cái, không khỏi nói.
Qua một hồi lâu, Thạch Cảm Đương mặt xám mày tro mới bay vùn vụt trở về.
Nhìn Tần Ninh một chút, lại nhìn Tạ Thanh một chút, đàng hoàng ngồi một bên.
Sờ một cái thì sao chứ?
Thạch Cảm Đương oán thầm trong lòng.
Tạ Thanh nhìn về phía Tần Ninh, nghiêm túc nói: "Con từ đại lục Vạn Thiên, khi Hạ Tam Thiên, đến Trung Tam Thiên, nói qua về những gì đã thấy trên đường với ta đi”.
"Tên hồ đồ cha con, năm đó mở ra kỷ nguyên mới, cứ nhất định phải tạo ra quy củ thế giới mới gì đó, mở ra đại lục Vạn Thiên, thế giới Cửu Thiên, bây giờ thì hay rồi, ông ta chạy mất, trong Thương Mang Vân Giới này, những Thần Đế như chúng ta không ai có thể động vào được”.
"Vách ngăn không gian là cha con tạo ra, quy tắc thế giới là cha con quyết định, con trải qua chín kiếp, mấy người chúng ta ai cũng không thấy được, nếu không phải ta thông minh, lúc trước đã để lại một vài chiêu, không phải lần này con đã chết rồi sao?"
Thấy vẻ mặt oán trách của Tạ Thanh, Tần Ninh chậm rãi nói: "Trong khoảng thời gian qua, con đã thấy rõ được tầng lớp của các tộc ngoài thế giới, bọn họ có kế hoạch tiến vào bên trong thế giới Thương Mang, tuy con đã dọn dẹp một ít, nhưng sau khi rời khỏi đại lục Vạn Thiên, Hạ Tam Thiên, chưa chắc Ma tộc sẽ không xuất hiện lần nữa...”, Tạ Thanh nói: "Cho nên ta mới nói cha con chính là một tên ngốc, lúc ấy chia cho ta một nửa quyền lợi chúa tể thế giới không phải tốt rồi sao?"
Tần Ninh không còn gì để nói: "Người đừng nói nhảm nữa, đó là thứ chia là chia được sao?"
Tạ Thanh bĩu môi.
"Nghĩa phụ, bây giờ bên trong Vân Giới như thế nào rồi?"
Nghe thấy Tần Ninh gọi nghĩa phụ, Tạ Thanh lại không trực tiếp đánh hắn được.
"Xong xuôi rồi, nói thế nào đi nữa thì còn có mẹ con và sư phụ con mà, dù sao không loạn được”.
Tần Ninh tiếp tục nói: "Vậy sao con nghe nói, mẹ và mấy mẹ khác có xích mích?"
"Xích mích?
Dù sao cũng là người một nhà, còn có thể đánh nhau được sao?"
Tạ Thanh bất đắc dĩ nói: "Nói cho cùng vẫn là mẹ con và bát nương của con...”, "Tần Mộng Dao, Minh Nguyệt Tâm, hai người này đều vô cùng kiêu ngạo, Tần Mộng Dao giữ vững ở lại Vân Giới, bảo vệ Vân Giới, còn cha con thì cũng đã chạy rồi, dù sao bà ấy vẫn tin tưởng cha con”.
"Còn bát nương kia của con, trước kia ta cũng không cảm thấy bà ấy không thể rời bỏ cha con như vậy, bây giờ lại muốn đi ra ngoài tìm cha con, không thể ngăn được”.
"Chậc, phụ nữ mà, cô đơn lâu rồi sẽ không chịu nổi”.
Tần Ninh nghe vậy, trong lòng cạn lời.
Nếu Minh Nguyệt Tâm ở đây, người còn dám nói như vậy sao?
Chắc chắn sẽ đánh chết người!
"Các đệ đệ muội muội thì sao?"
"Mấy đứa nhóc kia sống rất tốt, đều như bị thần kinh, nhìn qua thì trong lão Mục gia cũng chỉ có một mình con là người bình thường...”, Tạ Thanh tùy tiện nói: "Nhưng mà bây giờ, bên trong Cửu Thiên Vân Minh đúng là có chút vấn đề, nhưng ta không nói ra được, dẫu sao phần lớn đều là Tần Mộng Dao và Lục Thanh Phong quản lý, mẹ con và sư phụ con, hai người kia thật là... ác!"
"Ác?"
Tần Ninh không hiểu.
Tạ Thanh nói: "Cha con trấn giữ Thương Mang vẫn luôn không có chuyện gì, cha con vừa đi đã xuất hiện một số người có ý đồ, không ác một chút đúng là không được”.
"Vậy ông nội bà nội con thì sao?"
Ông nội Mục Thanh Vũ, bà nội Diệp Vũ Thi cũng là Thần Đế.
Lão mục nhà một đại gia đình Thần Đế, Tần Ninh từ nhỏ tuy không phải là ngậm chìa khóa vàng ra đời, nhưng là sau đó đúng là coi như là chân chính tiêu chuẩn thần nhị đại, thần ba đời.
Ông nội bà nội là Thần Đế! Cha, mẹ là Thần Đế.
Sư phụ là Thần Đế.
Nghĩa phụ là Thần Đế.
Bối cảnh này đúng là không tầm thường!
"Ta nào biết...”, Tạ Thanh nghiêng người dựa vào tảng đá xanh, ngẩng đầu nhìn trời, bất đắc dĩ nói: "Hai người kia đã sớm không quan tâm đến chuyện đời, chắc hẳn nếu Vân Giới không sụp, Cửu Thiên Vân Minh không giải tán, hai người bọn họ sẽ không đi ra đâu, cả đời đã phải bận tâm vì cha con rồi, bây giờ còn quan tâm gì nữa?
Nếu ngày nào đột nhiên xuất hiện, chắc hẳn cũng có thể mang về cho con một người mẹ nữa đấy”.
"Người đúng là cái gì cũng nói được”.
Tần Ninh cạn lời nói: "Nếu ông nội bà nội con mà ở chỗ này, chắc chắn sẽ chém người...”, "Hừ, ai sợ ai chứ, Long tộc ta có hàng vạn con dân, ta phải sợ chắc?"
Tạ Thanh bĩu môi một cái.
Tần Ninh suy nghĩ chốc lát, tiếp tục nói: "Đợi con đến Thượng Tam Thiên, thu lại thân xác đời thứ chín rồi trở về Vân Giới, lại nói những chuyện này sau”.
"Không cần vội”.
Tạ Thanh lại đột nhiên nói: "Con khoan hẵng đi, cứ ở phía dưới này quan sát thêm một chút, có một vài thứ rất cổ quái, ta cũng không nói ra được, dù sao con cứ xem một chút trước đã, phía trên có chúng ta, vẫn chịu đựng được”.
Tần Ninh không nói gì.
Tạ Thanh tiếp tục nói: "Nếu người ta đã có kế hoạch có mục đích tới đây, cha con cũng không phải kẻ ngốc, ta đoán cha con đã có chuẩn bị ở bên ngoài rồi, cho nên ta định đi ra ngoài tìm ông ấy”.
Nghe thấy vậy, Tần Ninh đột nhiên sửng sốt, ngơ ngác nhìn Tạ Thanh.
“Đáng chết!”
Vào lúc này, sắc mặt của Vân Tùng đến từ Thánh Nguyên Thần Phủ rất khó coi, ông ta vừa mắng vừa nắm chặt hai tay lại, ngay sau đó, từng đạo tiên phù xuất hiện trước người ông ta, ngăn cách ông ta và tiếng rồng ngâm phượng hót kia.
Một lúc lâu sau.
Mọi thứ chìm vào tĩnh lặng.
Trong phạm vi vạn dặm quanh khu vực đang bị phong ấn, mặt đất đã biến thành một bãi phế tích.
Nếu không có cái cấm chế này khóa chặt trời đất lại thì e rằng cả Bắc Tuyết Thiên và Trung Tam Thiên đều đã gặp tai ương.
Thực lực mà Tần Ninh thể hiện không đơn giản là một Nhân Tiên, mà là sắp tiến lên Linh Tiên rồi!
Đây là… một vị Hư Tiên, sắp trở thành Linh Tiên ngay trước mặt bọn họ!
Trong lòng ba vị Linh Tiên Vân Tùng, Thôi Tấn Hoa, Lý Tâm Hiệp vẫn còn thấy sợ hãi.
Nếu Tần Ninh mạnh thêm một chút nữa thôi thì bọn họ nhất định sẽ phải chết.
Người mà bọn họ gặp hoàn toàn khác xa so với những gì Diệp Chi Vấn đã nói!
“Đừng sợ!”
Thôi Tấn Hoa quát to: “Tên này lấy tuổi thọ ra để trao đổi, nhờ hao phí tuổi thọ mới đạt được lực lượng như lúc nãy, đây là lực lượng tới từ bên ngoài, tên này không thể duy trì được bao lâu nữa đâu!”
“Vân Tùng, Lý Tâm Hiệp, ba người chúng ta cùng nhau ra tay giết chết tên này”.
“Được!”
“Được!”
Ba vị Linh Tiên đại nhân ngay lập tức bày ra thế chân vạc, bao vây Tần Ninh lại.
Còn năm người Lư Tử An, Vân Triết, Diệp Hoa, Trịnh Thiếu An và Liễu Chỉ Như cũng thu lại vẻ khinh thường khi nãy.
Cái chết của Đào Minh Uyên đã dọa cho bọn họ sợ.
Cho dù là một Nhân Tiên cường đại, được người ở Trung Tam Thiên xưng hô là Tiên Tôn nhưng Đào Minh Uyên lại biến thành tên gà mờ bị Tần Ninh tiện tay giết chết ở đây.
“Lư Tử An!”
Thôi Tấn Hoa lại hét lên: “Năm người các ngươi hợp tác với đệ tử kết thành trận pháp, chuẩn bị sẵn sàng ra tay bất kỳ lúc nào”.
“Vâng”.
Năm vị Nhân Tiên ngay lập tức tản ra.
Còn những tên Chân Tiên còn lại đang dè chừng, không dám liều lĩnh.
“Xem ra không thể bắt sống được hắn theo như lời Diệp Chi Vấn đã nói rồi”.
Đào Minh Uyên đã chết, trong lòng tiên trưởng Thôi Tán Hoa phẫn nộ cũng là chuyện dễ hiểu.
Đối với Động Thiên Phúc Địa của bọn họ mà nói, bồi dưỡng được một vị Chân Tiên đã là một việc cực kỳ vất vả, huống hồ gì là bồi dưỡng ra được một vị Nhân Tiên.
Sắc Mặt Thôi Tấn Hoa lạnh lùng, một đạo tiên phù được ngưng tụ ở trong tay ông ta.
Bên ngoài tiên phù có khí thế dời núi lấp biển, dường như nó đang giam cầm một ngọn núi, một con sông, một vùng sa mạc và có khả năng dời núi lấp biển.
“Thanh Huyền Ấn Thiên Phù!”
Thấy vậy, sắc mặt Vân Tùng và Lý Tâm Hiệp thay đổi.
“Thôi Tấn Hoa, ngươi điên rồi sao?”
Vân Tùng hét lên.
Cái Thanh Huyền Ấn Thiên Phù này chính là do đại năng chân chính của Thanh Huyền Động Thiên luyện chế ra, dù là cảnh giới Chân Tiên hay là Nhân Tiên thì cũng đều không có tư cách có được nó.
Chỉ có Linh Tiên, những trưởng lão có cống hiến lớn cho Thanh Huyền Động Thiên mới có tư cách ấy.
Lá phù này chính là do các đại năng Địa Tiên lấy tiên phách của bản thân, nung đốt tiên mộc, khắc ấn tiên văn mà ngưng tụ suốt một trăm năm mới thành hình.
Cái thiên phù này chứa đựng lực lượng của tiên nhân, dời núi lấp biển cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Vật ấy cực kỳ quý hiếm, những vị Linh Tiên có được thứ ấy, không vị nào là không giữ khư khư làm bùa hộ mệnh cho mình, thế nhưng Thôi Tấn Hoa lại sử dụng nó vào lúc này.
Việc Đào Minh Uyên bị Tần Ninh giết chết đã khiến cho Thôi Tấn Hoa thật sự tức giận.
“Giết đồ đệ mà ta yêu quý nhất, ta nhất định sẽ khiến cho hắn phải đền mạng!”
Thôi Tấn Hoa hét xong câu đó thì phù ấn từ trên không trung giáng xuống.
Một loại hơi thở khủng bố bùng nổ.
Không gian có phạm vi vạn dặm bên trong khu vực bị phong ấn sụp đổ, ngay sau đó, một khe nứt sâu hun hút xuất hiện trên hư không và ngày một rộng hơn.
Đá núi, nước biển, cát vàng và dây leo chảy ào ào từ trong vết nứt ra, cuồn cuộn không ngớt…
“Đi chết đi!”
Dưới cơn phẫn nộ của Thôi Tấn Hoa, chỉ trong nháy mắt, vùng đất có phạm vi ngàn dặm quanh đó hóa thành núi cao, biển rộng, sa mạc và rừng rậm.
Trong cái thế giới kỳ quái này, bỗng có một pho tượng người khổng lồ xuất hiện, lực lượng phá núi dời non bùng nổ.
“Sơn nhân bạt sơn, thủy linh diệt thủy…”, Thôi Tấn Hoa niệm chú, người khổng lồ kia bắt đầu đứng dậy.
Những người khổng lồ làm từ đá núi hùng hổ bước ra từ trong núi cao, mặt đất không ngừng rung chuyển.
Bên ngoài phong ấn, tất cả mọi người đều cảm nhận được mặt đất sắp bị hủy hoại.
Bên trong Cửu Đại Thiên, ở tất cả các địa vực đều xuất hiện động đất.
Hai bên Tần Ninh, long phượng bay múa, tiên khí trong cơ thể hắn dâng lên cuồn cuộn.
Nếu không nhờ cấm chế khóa lại thì e rằng dưới sự giận dữ của Linh Tiên, Trung Tam Thiên máu chảy thành sông cũng không phải là chuyện vô căn cứ.
“Đi!”
Vào giờ phút này, Tần Ninh chưa từng nhiều lời, hắn chỉ nói một chữ, ngay sau đó, Long Ảnh bay vút lên cao, phô bày khí thế thiên địa, không ngừng rít gào.
Thần Long gào thét, xông về phía trước, bay thẳng về phía những người khổng lồ.
Đôi mắt của rồng mở to hết cỡ, cuồng phong rít gào trong sự giận dữ, càn quét những người khổng lồ kia.
Ầm… Gió lốc cuốn lấy người khổng lồ, những mảnh đá vụn văng tứ tung.
Khu vực bị phong ấn trở thành luyện ngục nhân gian, rung chuyển dữ dội.
Đây quả đúng là thần tiên đánh nhau, phàm nhân chịu tai vạ.
Vân Tùng thấy Tần Ninh không lùi mà tiến, lại còn đánh trả nên cũng tức giận.
Đối mặt với Chân Tiên, Tần Ninh không sợ thì bọn họ còn có thể hiểu được.
Dù sao những vị Hư Tiên ở Trung Tam Thiên đều cảm thấy mình đứng ở trên đỉnh thiên địa, kiêu ngạo mà nhìn xuống.
Nhưng ngay cả khi đối đầu với ba vị Linh Tiên như bọn họ mà Tần Ninh còn muốn liều chết chống cự để lấy lại sĩ diện cho bản thân sao! Muốn chết à! Vân Tùng vươn tay lên, tiên văn quanh người hắn ta gào thét như gió lốc, bàng bạc như mưa rào.
Trận sư! Đó là Tiên trận sư! Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm kinh ngạc.
Tiên văn hội tụ, hóa thành tiên trận, ngay sau đó, sấm sét vô tận từ trên trời cao giáng xuống, đánh thẳng lên người Tần Ninh.
Lúc này, Lý Tâm Hiệp không còn lý do gì để lui bước nữa, hai tay nắm chặt, bên trong chưởng ấn xuất hiện hai con châu chấu, ban đầu chúng chỉ bé bằng một ngón tay cái, nhưng sau đó, nhờ máu trong cơ thể Lý Tâm Hiệp ngưng tụ, hai con châu chấu kia to đến một trăm trượng.
Hai cánh nó giang ra, phát ra tiếng ông ông, dường như thứ âm thanh ấy có thể mê hoặc lòng người.
Ba vị Linh Tiên đã sử dụng chiêu thức mạnh nhất của bản thân.
Dưới áp lực cực lớn như vậy, Long Phượng Ảnh bên cạnh Tần Ninh sắp sửa mờ đi.
Không phải là vì Long Phượng biến mất mà là… vì trong lúc đánh nhau, tốc độ của chúng càng lúc càng nhanh, bây giờ chỉ còn thấy được bóng mờ mà thôi.
“Chân Tiên, Nhân Tiên, Linh Tiên…”, Thạch Cảm Đương nhịn không được liền nói: “Linh Tiên… thật kinh khủng”.
Lúc trước, Tần Ninh trực tiếp giết Đào Minh Uyên có cảnh giới Nhân Tiên, nhưng mà thực lực của ba vị Linh Tiên này mạnh hơn Tần Ninh nhiều.
Chênh lệch quá lớn.
Khúc Phỉ Yên cũng nói: “Nếu dựa theo thực lực trước đây của sư phụ thì việc vượt qua một cảnh giới để chiến đấu không phải là vấn đề, bây giờ tuy sư phụ đã là Nhân Tiên đỉnh rồi nhưng vẫn không thể địch lại ba vị Linh Tiên này, bởi vì bọn họ không phải là Linh Tiên bình thường”.
Nếu như bọn họ chỉ là Linh Tiên bình thường thì sao Diệp Chi Vấn lại chấp nhận hiến tế một cái phân thân của mình, hủy diệt bản thân để triệu hồi ba vị này giáng thế chứ?
Người đá khổng lồ vung tay, hủy thiên diệt địa.
Sóng thần cuồn cuộn, càn quét tất cả mọi thứ.
Trong lúc đó, sát khí ngập trời, lan ra từ trong đại trận do Vân Tùng ngưng tụ thành.
Lý Tâm Hiệp triệu hoán một cặp châu chấu ra, chúng rất mạnh, có thể kêu mưa gọi gió, xông lên cắn xé Tần Ninh.
“Đủ rồi!”
Bỗng nhiên, một tiếng hét đầy phẫn nộ vang vọng khắp đất trời.
Chương 3162: Mười hai Địa Tiên
Ầm… Tiếng nổ vang trời lan rộng ra.
Lực lượng dao động cuồn cuộn trong cơ thể Tần Ninh.
Vào khoảnh khắc ấy, hàng ngàn hàng vạn ngôi sao thắp sáng cả bầu trời.
Bây giờ vốn là ban ngày, mặt trời nóng rực bao phủ tất cả mọi người.
Trong nháy mắt, những ngôi sao kia hợp lại làm một, sáng rực lấp lánh, ánh sáng chói lóa chiếu soi vạn dặm.
Dần dần, ánh hào quang của các vì tinh tú tụ lại với nhau, hóa thành chín dải ngân hà, từ trên trời giáng xuống.
Tần Ninh nhìn ba người trước mặt, nói một cách hờ hững: “Đủ rồi!”
Vừa nói xong, hai tay hắn nắm chặt lại.
Chín dòng sông được tạo ra bởi các vì tinh tú điên cuồng càn quét, chảy thẳng về phía ba người kia.
Răng rắc… Tiếng nứt vỡ vang lên liên tục, ngân hà chảy cuồn cuộn, vừa khiến cho hư không bị phá vỡ, vừa tấn công ba vị Linh Tiên Thôi Tấn Hoa, Vân Tùng và Lý Tâm Hiệp.
Người đá khổng lồ sụp đổ trong nháy mắt, ngân hà bao vây cơ thể Thôi Tấn Hoa.
Bốp bốp! Thôi Tấn Hoa tránh không kịp, hai tay bị ngân hà đụng trúng, ngay lập tức nổ tung, máu thịt bê bết.
“Thôi trưởng lão!”
Thấy vậy, sắc mặt Lư Tử An thay đổi, thân hình hắn ta nhanh chóng liều chết xông lên, lực lượng của Nhân Tiên dồn vào việc công kích vầng hào quang tinh tú có thể hủy thiên diệt địa kia.
Nhưng chính vào lúc này, Tần Ninh xuất hiện một cách đột ngột, tay hắn bắt lấy hay tay Lư Tử An.
Răng rắc, tiếng xương cốt bị gãy vang lên, hai tay Lư Tử An nát vụn.
“A…”, tiếng kêu rên thảm thiết vang vọng cả đất trời.
“Tử An!”
Thôi Tấn Hoa thấy vậy, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.
Sao có thể như vậy được?
Mới vừa nãy, Tần Ninh còn bị ba vị Linh Tiên áp chế mà sao bây giờ lại bộc lộ lực lượng mạnh mẽ như vậy được?
Không thể tưởng tượng nổi.
Chín dòng ngân hà từ trên trời giáng xuống, đây rốt cuộc là loại lực lượng gì vậy?
Đây là lực lượng do một vị Nhân Tiên đỉnh như Tần Ninh thi triển ra, nhưng lại có khả năng nghiền nát thiên địa.
Sau khi dùng một tay bóp nát bàn tay Lư Tử An, Tần Ninh vẫn không chịu dừng lại, thân hình hắn giống như quỷ mị, có thể xuất hiện ở bất kì chỗ nào trong chín dòng ngân hà kia.
Sau khi hủy hoại đôi tay Lư Tử An, thân hình Tần Ninh đã xuất hiện trước mặt Thôi Tấn Hoa.
“Đi chết đi”.
Dù hai tay Thôi Tấn Hoa đã tan nát nhưng sau khi hét xong câu đó, ông ta vẫn lấy một thanh kiếm sắc bén ra, trực tiếp đâm về phía Tần Ninh.
Choang! Nhưng lực lượng ngân hà đã hội tụ trước mặt Tần Ninh, hóa thành một lá chắn, ngăn cản sự công kích của thanh kiếm.
“Đi chết đi!”
Tần Ninh nói xong, lực lượng ngân hà hội tụ, vây chặt cơ thể của Linh Tiên Thôi Tấn Hoa.
Tiếng bùm bùm vang lên, cơ thể Thôi Tấn Hoa không ngừng vỡ ra, cốt tủy vỡ vụn phát ra những âm thanh khiến người khác tăng nhịp tim.
Một vị Linh Tiên bị trói chặt như một con rối, không thể cử động dù chỉ một chút.
Ở phía xa, Vân Tùng và Lý Tâm Hiệp nhìn thấy cảnh ấy xong bỗng thấy choáng váng.
Không thể tin nổi.
Dường như thứ lực lượng ngân hà kia có thể đâm xuyên qua thời không vô tận, từ trên trời giáng xuống.
Thứ lực lượng mạnh mẽ này bị Tần Ninh nắm trong tay, không thể ngăn cản nổi.
“Hai người các ngươi cũng không thoát được đâu!”
Tần Ninh nói xong, trực tiếp bóp chết Lư Tử An, sau đó đạp nát cơ thể Thôi Tấn Hoa, làm xong, thân hình hắn biến mất, rồi lại xuất hiện trước mặt hai vị Linh Tiên Vân Tùng và Lý Tâm Hiệp.
Lần này, Tần Ninh đã bị chọc giận.
Đại Tác Mệnh Thuật hao phí tuổi thọ.
Nhưng bị ba vị Linh Tiên có sự chuẩn bị từ trước áp chế, hắn đã mất kiên nhẫn.
Chín dòng ngân hà, trong đó có hai dòng đi theo Tần Ninh giết Vân Tùng và Lý Tâm Hiệp.
Lúc này, hai người bọn họ sợ tới mức ngây người.
Mắt thấy ngân hà chảy tới cuồn cuộn, mang theo lực lượng tinh tú thiên địa khủng bố đến trước mặt hai người, đất trời bị ngân hà bao phủ trắng xóa, giữa màu trắng ấy bỗng có những chùm tia sáng xanh nhô lên cao, chiếu rọi cả bầu trời.
Chùm tia sáng kia xuyên thủng lồng ngực Tần Ninh, ghim cơ thể hắn xuống đất.
Ầm… sau khi cơ thể Tần Ninh rơi xuống đất, tiếng gầm rú khủng khiếp lan rộng.
Tại khu vực bị phong ấn, thời không hoàn toàn hỗn loạn.
Chín mươi vị Chân Tiên bị va chạm, chết hết chỉ còn lại mười mấy người.
Năm người Vân Tùng, Lý Tâm Hiệp, Vân Triết, Diệp Hoa, Trịnh Thiếu An, Liễu Chỉ Như nay chỉ còn lại bốn người, mặt cắt không còn một giọt máu.
Quá khủng bố.
Suýt chút nữa là mất mạng! Tất cả mọi người ở bên ngoài đều trợn mắt há mồm kinh ngạc.
Lại xảy ra chuyện gì nữa vậy?
Linh Tiên cũng bị đánh bại! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Ngay sau đó, trên không trung, giữa đất trời trắng xóa, mười hai vầng hào quang chiếu xuống.
Bên trong mười hai ánh hào quang kia, dường như có mười hai bóng người khác nhau, đứng một cách ngạo ngễ.
Tất cả mọi người đều cảm nhận được sự áp bách khủng khiếp từ trên người bọn họ! Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía mười hai người kia, giãy dụa, muốn đứng dậy.
“Mười hai Địa Tiên!”
Tần Ninh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều bị dọa cho choáng váng.
Hôm nay, không chỉ gặp được tiên nhân trong truyền thuyết, còn thấy được Nhân Tiên có thực lực siêu việt hơn cả Chân Tiên, vậy mà bây giờ lại có thêm cả Địa Tiên nữa! Vì tru sát Tần Ninh, rốt cuộc còn có bao nhiêu nhân vật xuất hiện ở Trung Tam Thiên nữa?
“Nếu ngươi thành tiên, vậy thì muốn giết ngươi còn khó hơn lên trời”.
Trong ánh sáng xanh thuần khiết, bỗng có một giọng nói vang lên.
Tần Ninh cười khinh: “Địa Tiên sao, lại là người phương nào nữa?”
Hắn vừa nói xong, các vì sao trên bầu trời sôi trào, chín dải ngân hà càng thêm phẫn nộ.
Mười hai người kia thấy vậy, đều lấy pháp quyết ra, dẫn động lực lượng thiên địa gào thét, thế phải trấn áp Tần Ninh một cách triệt để.
Chín dải ngân hà giống như chính con Thánh Long, phóng lên trời cao.
Mười hai dải thất luyện do mười hai vị Địa Tiên ngưng tụ thành giống nhưu là trời phát hồng ân, nhanh chóng phóng xuống mặt đất.
Hai bên va chạm với nhau.
Tóc Tần Ninh bạc trắng, khắp người nhuộm đẫm máu tươi, trông thật đáng sợ.
Cho dù là nghịch thiên thì cũng phải có giới hạn.
Trước mắt chính là cực hạn của Tần Ninh! Đây chính là giới hạn cuối cùng của hắn! Nhưng nhớ lại từng câu từng chữ sư phụ dạy mình ngày xưa, Tần Ninh quyết không buông tay.
Cái gì là giới hạn?
Giới hạn bị đánh vỡ thì không còn là giới hạn nữa! Địa Tiên thì sao?
Ầm, ầm, ầm… chín dải ngân hà và mười hai dãy thất luyện màu xanh đỏ va chạm với nhau, khiến Trung Tam Thiên rung chuyển.
Vô số núi sông bắt đầu sụp đổ, chảy ngược.
Tần Ninh cảm thấy hai mắt mình dần chìm vào bóng tối, hắn sắp không cản nổi nữa.
Khi Tần Ninh sắp không thể chống lại mười hai vị Địa Tiên được nữa thì Phong Thần Châu bên trong cơ thể hắn không ngừng xoay tròn, một thứ lực lượng thiên địa truyền vào cơ thể Tần Ninh.
Bỗng nhiên, ngân hà bùng nổ, mười hai dãy thất luyện bắt đầu có dấu hiệu suy bại.
“Này… sao có thể như vậy được…”, Vân Triết, Diệp Hoa và những tiên nhân khác hoàn toàn choáng váng! Rốt cuộc Tần Ninh là yêu nghiệt phương nào! Phong Thần Châu trong cơ thể Tần Ninh bùng nổ, sắp chuyển bại thành thắng thì đằng sau mười hai vầng hào quang màu xanh kia bỗng xuất hiện bốn vầng hào quang màu vàng.
Kim quang vừa mới xuất hiện là lập tức có bốn đạo kiếm khí màu vàng từ trên trời giáng xuống, đâm thẳng vào Tần Ninh…
Chương 3163: Sao người lại tới đây?
Ầm… Hào quang màu vàng len lỏi vào tứ chi Tần Ninh, chặt đứt hai tay và hai chân của hắn.
Bị một đòn nghiêm trọng như vậy, cả người Tần Ninh như bị sét đánh, cơ thể hắn run rẩy, chín dải ngân hà tán loạn.
Sau đó, mười hai dãy thất luyện dần áp sát lại, tấn công cơ thể Tần Ninh.
Ầm, ầm, ầm… Vào giờ phút này, dường như đất trời sôi trào, không gian và thời gian đều lâm vào hỗn loạn.
Dưới bốn vầng hào quang màu vàng là bốn người đang đứng như là thiên thần, cao cao tại thượng, khiến kẻ khác phải ngước nhìn! Bốn người sau bốn vầng hào quang kia khiến tất cả mọi người cảm nhận được áp lực, bọn họ thật sự quá mạnh! Khúc Phỉ Yên, Thạch Cảm Đương và Hứa Huyền Diệp đứng ngây người tại chỗ.
Vẫn còn chưa hết! Lần này, Diệp Chi Vấn trả giá lớn bằng phân thân của mình đổi được một kết quả xứng đáng! Trên mặt đất, bụi bặm tan hết, bên trong thời không hỗn loạn, Tần Ninh nằm trên mặt đất, hai tay hai chân chảy máu tươi, như là đang treo lủng lẳng trên người hắn, có thể bị đứt ra bất kì lúc nào.
Trước mắt, Tần Ninh khiến cho người khác tưởng rằng hắn chỉ là một thi thể.
“Sư phụ!”
Mặt Khúc Phỉ Yên trắng bệch, hai mắt ngấn lệ.
Làm sao bây giờ?
Nên làm cái gì bây giờ?
Có thể làm gì bây giờ?
Cho dù Khúc Phỉ Yên sắp chạm tới cảnh giới tiên nhân nhưng mà hiện tại, cho dù có độ kiếp thành tiên thì nàng cũng không phải là đối thủ của những người này.
Chênh lệch quá lớn! Đây là một sự đả kích quá lớn!
“Tiếp tục!”
Mà vào lúc này, bên trong bốn người áo vàng kia, có một người đàn ông mở miệng, giọng hắn ta lạnh lùng.
Mười hai Địa Tiên vỗ tay, mười hai dòng tiên khí thất luyện lại xuất hiện, từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng về phía Tần Ninh.
Một chiêu này hoàn thành, Tần Ninh chắc chắn sẽ chết.
Nhưng tất cả mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Ngoài Tần Ninh ra, không ai có đủ khả năng cứu hắn.
Ong… Khi mười hai đạo thất luyện trực tiếp đánh tới trước người Tần Ninh, bỗng nhên, một tiêng ong ong rất nhỏ vang lên.
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều nhìn thấy bên cạnh Tần Ninh, vầng hào quang của Long Hồn vốn đã mờ nhạt nay lại bất ngờ rực sáng.
Nhưng mà quanh thân Long Hồn được một lớp vảy rồng màu vàng bao phủ, phát ra vầng hào quang màu vàng rực rỡ, ngay sau đó, một cột sáng cao chọc trời bỗng nhiên từ mặt đất phóng thẳng lên trời.
Vầng hào quang kia có màu xanh nhạt! Vào lúc này, Long Hồn yếu đi đôi chút nhưng thứ ánh sáng xanh kia có một loại khí thế không thể địch nổi.
Sau khi cột sáng màu xanh kia hội tụ, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về nơi đó, từ trong đó, một bóng người bước ra.
Người đàn ông có thân hình uy nghiêm, tướng mạo anh tuấn.
Một đôi mắt lạnh lùng và đôi mi như được quét một lớp nước sơn.
Ngực và vai rộng, có sự oai phong khó có thể địch lại.
Người đàn ông mặc một chiếc áo trong màu xanh, bên ngoài khoác một chiếc áo dài, vừa thanh nhã vừa phóng khoáng.
Vào giây phút người đàn ông kia xuất hiện, đất trời bỗng chốc biến thành phông nền cho ông ấy, tất cả mọi chuyện ở nhân gian cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Mọi người đều nhìn về phía người đàn ông mặc áo xanh kia, ánh mắt của ông ấy như có một sức hút kì lạ, không thể coi khinh được.
Lúc này, Tần Ninh nằm trên mặt đất, cả người hắn đều đã bị thương nặng, hắn cố gắng mở mắt ra, nhìn người đàn ông trước mặt, hắn không khỏi giật mình.
“Nghĩa phụ!”
Tần Ninh thều thào, rồi ngất lịm đi, dường như hơi thở của hắn cũng biến mất.
Người đàn ông mặc áo xanh trông như mới hai mươi tuổi, khuôn mặt rất ma mị, nhưng bên xong sự ma mị đó lại có chứa sự cao cao tại thượng và thiên uy huy hoàng.
Người đàn ông chẳng nói gì, ông ấy đi tới bên cạnh Tần Ninh, ngón tay chạm nhẹ vào giữa trán hắn.
Ngay sau đó, Tần Ninh cảm nhận được một loại khí tức sinh mệnh mênh mông, cuồn cuộn tiến vào trong cơ thể của hắn, chữa trị hồn phách và thân thể đang bị thương tổn.
“Có dễ chịu hơn chút nào không?”
Người đàn ông áo xanh hỏi.
Tần Ninh từ từ mở hai mắt ra, cười nói: “Vâng, cảm ơn…”
Huỵch! Nhưng Tần Ninh còn chưa nói xong thì người đàn ông mặc áo xanh kia đã đá hắn một cái, Tần Ninh vô tình lăn tới biên giới của phong ấn.
Tất cả mọi người đều choáng váng.
Đây là… tình huống gì vậy?
Tần Ninh gọi người đàn ông mặc áo xanh kia là nghĩa phụ, tất cả bọn họ đều không nghe nhầm.
Nhưng mà bây giờ, sao người đàn ông mặc áo xanh kia lại ra tay tàn nhẫn hơn cả đám tiên nhân kia?
Nhưng cơ thể Tần Ninh còn chưa kịp chạm vào vòng sáng của cấm chế thì người đàn ông áo xanh kia lại giơ tay lên.
“Cha…”, Tần Ninh vội hô lên.
“Ha ha ha ha…”, người đàn ông áo xanh nghe thấy hắn gọi mình là cha liền cười lớn tiếng, vô cùng hài lòng rụt tay lại, bàn tay vừa định đánh Tần Ninh nay lại ôm hắn vào lòng.
“Cha, sao người lại tới đây?”
Tần Ninh lại hỏi.
Người đàn ông áo xanh cười ha hả: “Thằng bé ngốc này, cứ kêu ông đây là nghĩa phụ, nghĩa phụ suốt, ông đây đánh chết ngươi?”
Nghe thấy vậy, sắc mặt của tất cả mọi người đều chuyển sang màu đen.
Người này… có bị thần kinh không vậy?
Tần Ninh đã bị thương tới mức độ này rồi mà ông ấy còn so đo những việc đó nữa sao?
Trước tiên, cứu Tần Ninh từ trong tay những người đó ra, sau đó lại đánh hắn?
Đầu óc ông ấy có bệnh à! Mặt Tần Ninh giật giật.
Bên ngoài cấm chế, Thạch Cảm Đương bỗng nhận ra, sau đó hắn ta tỏ vẻ kinh ngạc: “Đó là… nghĩa phụ của sư tôn… là thần long chân chính, Long Đế!”
Sắc mặt Khúc Phỉ Yên rạng rỡ.
Được cứu rồi! Sư phụ được cứu rồi! Bên trong cấm chế, Tạ Thanh bế Tần Ninh như bế công chúa, tư thế này trông thật kỳ lạ.
“Nghĩa phụ, người… sao người lại tới đây?”
Tạ Thanh cười khẽ: “Muốn ăn đánh đó!”
Hả! Tạ Thanh nhấc bổng hắn lên, Tần Ninh cảm thấy lưng mình sắp nát tới nơi rồi.
“Cha!”
“Ừ, nghe thật êm tai…”, Tạ Thanh nói: “Tiểu Ninh Tử, sao con lại thê thảm như vậy?”
“Không còn cách nào khác, cha, Địa Tiên và Thiên Tiên đều đã xuất hiện rồi, con đã dùng cả Đại Tác Mệnh Thuật rồi…”, Tần Ninh bất đắc dĩ.
“Người còn chưa nói cho con biết, sao người lại tới đây?”
Tần Ninh tò mò.
Nghĩa phụ chính là nghĩa phụ.
Cha chính là cha! Hắn biết đầu óc nghĩa phụ không được bình thường cho lắm, nếu cha mẹ hắn có ở đây thì người bị đánh không phải là Tần Ninh hắn mà chính là Tạ Thanh.
Cho dù Tạ Y Tuyền là phu nhân của hắn thì hắn chỉ cần gọi một tiếng nhạc phụ là được rồi! Tạ Thanh không biết Tần Ninh đang nghĩ gì, ông ấy buông Tần Ninh xuống, khoanh tay đứng đó, giả vờ ho một tiếng rồi nói: “Cha biết trước là con lịch kiếp sẽ gặp nguy hiểm nếu không phải nhờ gia gia của con thì con đã chết cả ngàn lần rồi, lần này cha con không có ở đây, ta thân là nhạc phụ của con thì phải quan tâm con chứ”.
“Năm đó, khi con còn chưa lịch kiếp, ông đây đã đoán được nên đã phong ấn một cấm chế có ẩn chứa căn nguyên hồn phách long lân của ta vào bên trong hồn phách của con”.
“Ta vốn nghĩ rằng con đã dùng nó từ lâu rồi, không ngờ là tới bây giờ mới bị ép phải sử dụng, xem ra, lần này, con đã bị ép tới bước đường cùng rồi!”
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, năm đó, phụ thân của con đã dạy con những gì? Con không biết học tập phụ thân con sao?”
Tần Ninh không biết phải nói gì: “Học… học ông ấy cách bỏ trốn sao…”, bị con trai ruột chê là vết thương chí mạng nhất.
Tạ Thanh cười to: “Đó không phải là chạy, đó được gọi là rút lui có chiến thuật!”
“Nói với thằng nhóc như con, con cũng không hiểu”.
Rút lui có chiến thuật?
Không phải là bỏ chạy sao…
Chương 3164: Ta cũng đau lòng
Tạ Thanh nói: “Con còn liên lạc với phụ thân con không?”
“Không có…”, Tần Ninh nói thẳng: “Cha con xuất hiện hai lần, lần đầu tiên là do tuổi thọ của con hao hết, cha con đột nhiên xuất hiện, khôi phục tuổi thọ cho con”.
“Lần thứ hai là sau khi Thanh Trúc chết, con muốn được ích kỉ một lần nên đã thiêu đốt hết tuổi thọ của mình, ép cha con hiện thân…”
“Làm tốt lắm!”
Tạ Thanh tán thưởng: “Không hổ là con rể của Tạ Thanh ta, phải hãm hại ông ấy như vậy, mẹ nó, tự ông ấy bỏ chạy, cũng không thèm nói với ta tiếng nào, ta nghi là sư phụ con biết hết, chỉ có ta không biết thôi, mẹ nó, càng nghĩ càng giận…”, nói xong, Tạ Thanh nắm hai vai Tần Ninh.
“Cha…”, sắc mặt Tần Ninh khó coi, hắn nói: “Người tức ông ấy nhưng mà đừng có đánh con chứ, con thật sự không thể chịu được nổi…”, bàn tay đang nắm bả vai Tần Ninh của Tạ Thanh buông ra, ông ấy cười trừ: “Có đạo lý, tuy rằng con là con của ông ấy nhưng mà con cũng là con rể của ta, ta cũng đau lòng”.
Đau lòng?
Đau lòng cái quỷ gì!
“Khoan đã, Thanh Trúc là ai?”
Tạ Thanh ngơ ngác.
Tần Ninh ho khụ khụ rồi nói: “Là một trong… những vị phu nhân của con…”
Nghe thấy vậy, Tạ Thanh ngớ người.
“Con xong rồi, Tần Ninh, con xong đời rồi!”
Tạ Thanh lẩm bẩm: “Y Tuyền sẽ đánh chết con đó, Tần Mộng Dao cũng sẽ đánh chết con”.
Sắc mặt Tần Ninh khó coi.
Tạ Thanh càu nhàu liên tục, ông ấy nói: “Tính tình của Y Tuyền và Tần Mộng Dao giống nhau như đúc, năm đó, cha con trêu hoa ghẹo nguyệt, tìm cho con chín người mẹ, nếu con dám tìm chín vị tỷ muội cho Y Tuyền thì con xem thử nó có đánh chết con hay không!”
“Còn có Tần Mộng Dao, người mẹ ruột này của con dẫn theo con gái của ta mỗi ngày, coi nó như là con gái của mình, con xong đời rồi”.
“Cha, chẳng phải là còn có người sao…”
“Ta?”
Sắc mặt Tạ Thanh lộ vẻ kỳ quái: “Con mong chờ ta giúp con sao? Con suy nghĩ cái gì vậy?”
“…”, hai người đứng trong phong ấn, dường như bọn họ còn có nhiều chuyện muốn nói với nhau.
Nhưng mà trên không trung, những người kia đã không kiên nhẫn được nữa.
“Đủ rồi!”
Bên trong bốn người áo vàng kia, có một người bỗng gào lên.
“Các ngươi xem bọn ta là vật trang trí à?”
Người nọ hét lên: “Tần Ninh, hôm nay, cho dù như thế nào đi nữa, ngươi chắc chắn phải chết”.
Bị người khác cắt ngang, Tạ Thanh không còn bình tĩnh được nữa,
“Ngươi không biết ta là ai à?”
Tạ Thanh nhìn lên bầu trời, nhìn thấy bốn người áo vàng sáng chói mắt kia.
“Không cần biết ngươi là ai, hôm nay, Tần Ninh chắc chắn phải chết”.
Một người mặc áo vàng nắm chặt hai tay lại, trực tiếp xuất chưởng.
“Người này… đầu óc hắn ta không bình thường à?”
Tạ Thanh nhìn Tần Ninh, ông ấy tỏ vẻ không thể tin nổi rồi nói.
Ngay khi vầng hào quang màu vàng đáp xuống, ngay lập tức hóa thành một bàn tay lớn, đánh thẳng về phía Tạ Thanh và Tần Ninh, Tạ Thanh vung tay.
Chỉ trong nháy mắt, không gian hỗn loạn đã yên ổn trở lại, thậm chí, không gian bắt đầu kết tinh, từng mảnh tinh thể hợp lại làm một, hóa thành một con thần long bằng tinh thể, dưới vầng hào quang, thần long phát sáng rực rỡ.
“Cút đi”.
Tạ Thanh quát một câu.
Thần long tinh thể bay vút lên trời cao.
Ầm… Trời sụp đất nứt, bàn tay khổng lồ do người mặc áo vàng triệu hoán ra sụp đổ, ngay sau đó, thần long tinh thể đâm thẳng vào đám người áo vàng kia, há miệng cắn tên áo vàng vừa ra tay lôi xuống mặt đất.
Tạ Thanh vung tay, đuôi của thần long tinh thể ngưng tụ ra một sợi tơ, tên áo vàng kia bị thần long tinh thể cắn trúng, cơ thể hắn ta liên tục run rẩy, tinh khí toàn thân như một hồ nước bị tát cạn, hóa thành thây khô, chết oan chết uổng.
Tạ Thanh cầm sợi tơ màu vàng kia, đưa cho Tần Ninh.
“Cắn nuốt nó đi!”
Tạ Thanh nói: “Khôi phục thực lực!”
Tần Ninh gãi đầu, lúng túng nói: “Cắn nuốt huyết mạch, còn chưa bắt đầu…”
“Hả?”
Tạ Thanh sửng sốt, sau đó nói: “Ồ, số mệnh của con còn chưa kết thúc hả…”
“Đáng tiếc, đáng tiếc, cha của con không được tích sự gì cả, nhưng riêng việc cắn nuốt huyết mạch thì đúng là thành thạo, so với ta…”
Còn so sánh với nhau cơ à?
Người cũng thích nói đùa đấy.
Tạ Thanh nói xong liền quấn sợ tơ kia lại, biến nó thành một cái chén nước màu vàng, đưa tới bên miệng Tần Ninh: “Khí huyết của một Thiên Tiên đó, con mau uống đi”.
Bị Tạ Thanh ép uống cho xong ly nước, Tần Ninh choáng váng.
“Quá cường đại, con sẽ bị nổ tung mất!”
“Không đâu”.
Tạ Thanh chắc như đinh đóng cột: “Có ta ở đây, con sợ cái gì?”
Trong lúc bọn họ nói chuyện với nhau, thần long tinh thể đã xông tới trước mặt ba vị Thiên Tiên và mười hai vị Địa Tiên còn lại.
Bên trong khu vực bị phong ấn, tiếng kêu thảm thiết không ngớt bên tai.
Thiên Tiên, Địa Tiên, Linh Tiên, Chân Tiên, từng vị tiên nhân bị thần long tinh thể cắn nát, nuốt sạch, biến mất khỏi đất trời.
Không có sức chống cự! Bên ngoài cấm chế, võ giả của Trung Tam Thiên đã hoàn toàn ngớ người.
Ngày hôm nay, thế giới quan của bọn họ đã bị hủy hoại triệt để.
Quá khủng bố! Đây mà là tiên nhân sao?
Bị giết chết, không hề có một chút chống cự nào! Vân Tùng, Lý Tâm Hiệp, Vân Triết, Liễu Chỉ Như vẫn còn chìm đắm trong sự sợ hãi, quên cả việc chống trả.
Chống cự sao?
Chống cự có tác dụng không?
Chỉ uổng sức thôi! Trong nháy mặt, hơn trăm người đã tan biến.
Tạ Thanh nhìn lên trên không trung, sau đó nói: “Có người phi thăng thành tiên… Là có kẻ mượn việc phi thăng thành tiên, khi ấy kết giới ngăn cách Trung Tam Thiên và Thượng Tam Thiên vô cùng bạc nhược, đưa những người này tới một thời không tách biệt để ra tay với con…”, Tần Ninh lập tức nói: “Cha, đây là lỗ hổng không gian…”
“Ta biết, xong việc ta sẽ tìm Lục Thanh Phong, xem thử có thể sửa chữa được hay không”.
Nghe thấy vậy, Tần Ninh nhướng mày.
Sửa chữa?
Kết giới của thế giới Thương Mang, ngoại trừ phụ thân ra thì không ai có thể sửa chữa được.
Thần Đế của thế giới Thương Mang chỉ có một, chính là… Vô Thượng Thần Đế… chỉ có một người duy nhất…
“Ta lấp chỗ này lại!”
Hai tay Tạ Thanh nắm chặt, thần long tinh thể phá không gian lao tới, điên cuồng gào thét, thần long tinh thể hóa thành hàng vạn mảnh tinh thể, bay tán loạn, phóng về phía trời cao, sau đó biến mất.
Trông có vẻ chỉ là một thao tác đơn giản nhưng sau khi Tạ Thanh làm xong những việc này, cơ thể của ông ấy dần mờ đi.
“Cha, người không sao chứ?”
“Đương nhiên là có sao rồi!”
Tạ Thanh mắng: “Lão Mục gia, cái tên rùa đen rụt đầu kia, ỷ vào thực lực của mình mạnh, tạo ra cái không gian nào cũng là một chỉnh thể, ta chỉ vá lại một chút thôi mà mảnh vảy rồng này đã hao hết lực lượng!”
Tần Ninh không nói gì.
Khi nãy người còn nói cha con chẳng được tích sự gì mà, bây giờ lại nói ông ấy ỷ thực lực của mình cao là như nào?
Hơn một trăm tiên nhân đều mất mạng, giữa đất trời, tiên khí tinh thuần ngập tràn, chuyển động không ngừng bên trong cấm chế rộng cả vạn dặm.
Hai tay Tạ Thanh nắm chặt, cấm chế bị phá tan, tiên khí khuếch tán ra ngoài, dần dần dung nhập vào đất trời của Trung Tam Thiên… Bây giờ, Tạ Thanh mới nói: “Thời gian không còn nhiều nữa, hai người chúng ta nói chuyện tới đây thôi”.
“Vâng”.
Lúc này, cấm chế sắp bị phá vỡ, Khúc Phỉ Yên và Thạch Cảm Đương vọt tới.
“Sư phụ!’
“Thần Nhi!”
“Vô Song”.
Từng ánh mắt đổ dồn về phía Tần Ninh, ngoại trừ Khúc Phỉ Yên và Thạch Cảm Đương tiến lên, những người còn lại đều giữ khoảng cách với hắn.
Tạ Thanh… trông giống một tên ngốc, tuy có thực lực rất khủng bố nhưng lại không khiến người khác sợ hãi.
Chương 3165: Đồ đệ của con không phải tên ngốc chứ?
"Sư phụ, người sao rồi?"
Khúc Phỉ Yên tiến lên đỡ Tần Ninh, ân cần nói.
Tạ Thanh nhìn Khúc Phỉ Yên, vẻ mặt có mấy phần hòa ái, cười tủm tỉm nói: "Yên tâm đi tiểu nha đầu, sư phụ ngươi không sao”.
"Tiểu nha đầu, ngươi tên là gì?
Bao nhiêu tuổi rồi?
Đã có hôn ước chưa?"
Tần Ninh cạn lời, nhìn Tạ Thanh, không nhịn được nói: "Cha, đây là đồ đệ của con”.
Khúc Phỉ Yên lại nói thẳng: "Bây giờ ta là đệ tử của sư phụ, sau này sẽ là phu nhân của sư phụ”.
Tạ Thanh ho khan một cái, tiếp tục nói: “Ừm, ta chỉ muốn hỏi một chút thôi, đứa con nuôi này của ta rất tốt, ngươi làm vợ hắn cũng được”.
"Thật sao?"
Khúc Phỉ Yên vô cùng mừng rỡ.
"Đương nhiên!"
"Cám ơn sư công!"
Sư công?
?
?
Tần Ninh nhìn về phía mọi người, nói: "Bây giờ ta đã không sao rồi, nhưng toàn bộ Trung Tam Thiên đang vô cùng hỗn loạn, cần các ngươi xử lý, đi trước đi!"
Biết Tần Ninh và Tạ Thanh có lời muốn nói, mọi người cũng dần dần tản đi.
Tần Ninh được Khúc Phỉ Yên đỡ ngồi dưới đất.
Vì để cho Tần Ninh thoải mái hơn một ít, Khúc Phỉ Yên còn để hắn ngồi dựa vào ngực mình.
Thạch Cảm Đương cũng ngồi quỳ xuống ở một bên.
Tạ Thanh thì đang tùy tiện tựa vào bên cạnh một tảng đá xanh trên mặt đất hỗn loạn, đánh giá ba người.
Đám người còn lại thì lần lượt rời đi, bắt đầu sắp xếp những chuyện khác.
Tạ Thanh không nhịn được nhìn về phía Thạch Cảm Đương, nói: "Đây cũng là đồ đệ của con?"
“Vâng...”, Tạ Thanh lẩm bẩm: "Vậy mà con cũng nhận?"
Thạch Cảm Đương ngồi một bên nghe thấy thế thì ngẩn ngơ.
Những lời này chắc chắn là hàng vạn chuôi đao kiếm đâm vào tim, đâm vào gáy.
"Cha...”, Tần Ninh cạn lời.
Tạ Thanh nói: "Ặc, ha ha ha... Thiên phú đúng là quá kém, nhưng có thể tới bước này thì chắc chắn trên người hắn có những thứ khác mà ta không thấy được, nhóc con phải cố gắng lên, đi theo Tiểu Ninh Tử tu luyện thật tốt”.
Thạch Cảm Đương khom người nói: “Vâng”.
Chẳng qua là vừa dứt lời, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Tạ Thanh.
"Tên nhóc kia, ngươi làm gì vậy?"
Nghe Tạ Thanh hỏi như vậy, Thạch Cảm Đương không nhịn được nói: "Người thật sự là... Thần Long?
Rồng trong truyền thuyết?"
"Dĩ nhiên!"
Thạch Cảm Đương xích lại gần Tạ Thanh, tiếp tục nói: "Ta có thể sờ người một cái không?"
Nghe nói như vậy, sắc mặt Tạ Thanh tái xanh, nhưng vẫn khẽ mỉm cười nói: “Được”.
Thạch Cảm Đương tiến lên, đưa tay ra.
"Cút đi!"
Cuối cùng Tạ Thanh cũng không nhịn được, đạp bay Thạch Cảm Đương.
"Đồ đệ của con bị ngốc phải không?"
Tạ Thanh vỗ áo quần một cái, không khỏi nói.
Qua một hồi lâu, Thạch Cảm Đương mặt xám mày tro mới bay vùn vụt trở về.
Nhìn Tần Ninh một chút, lại nhìn Tạ Thanh một chút, đàng hoàng ngồi một bên.
Sờ một cái thì sao chứ?
Thạch Cảm Đương oán thầm trong lòng.
Tạ Thanh nhìn về phía Tần Ninh, nghiêm túc nói: "Con từ đại lục Vạn Thiên, khi Hạ Tam Thiên, đến Trung Tam Thiên, nói qua về những gì đã thấy trên đường với ta đi”.
"Tên hồ đồ cha con, năm đó mở ra kỷ nguyên mới, cứ nhất định phải tạo ra quy củ thế giới mới gì đó, mở ra đại lục Vạn Thiên, thế giới Cửu Thiên, bây giờ thì hay rồi, ông ta chạy mất, trong Thương Mang Vân Giới này, những Thần Đế như chúng ta không ai có thể động vào được”.
"Vách ngăn không gian là cha con tạo ra, quy tắc thế giới là cha con quyết định, con trải qua chín kiếp, mấy người chúng ta ai cũng không thấy được, nếu không phải ta thông minh, lúc trước đã để lại một vài chiêu, không phải lần này con đã chết rồi sao?"
Thấy vẻ mặt oán trách của Tạ Thanh, Tần Ninh chậm rãi nói: "Trong khoảng thời gian qua, con đã thấy rõ được tầng lớp của các tộc ngoài thế giới, bọn họ có kế hoạch tiến vào bên trong thế giới Thương Mang, tuy con đã dọn dẹp một ít, nhưng sau khi rời khỏi đại lục Vạn Thiên, Hạ Tam Thiên, chưa chắc Ma tộc sẽ không xuất hiện lần nữa...”, Tạ Thanh nói: "Cho nên ta mới nói cha con chính là một tên ngốc, lúc ấy chia cho ta một nửa quyền lợi chúa tể thế giới không phải tốt rồi sao?"
Tần Ninh không còn gì để nói: "Người đừng nói nhảm nữa, đó là thứ chia là chia được sao?"
Tạ Thanh bĩu môi.
"Nghĩa phụ, bây giờ bên trong Vân Giới như thế nào rồi?"
Nghe thấy Tần Ninh gọi nghĩa phụ, Tạ Thanh lại không trực tiếp đánh hắn được.
"Xong xuôi rồi, nói thế nào đi nữa thì còn có mẹ con và sư phụ con mà, dù sao không loạn được”.
Tần Ninh tiếp tục nói: "Vậy sao con nghe nói, mẹ và mấy mẹ khác có xích mích?"
"Xích mích?
Dù sao cũng là người một nhà, còn có thể đánh nhau được sao?"
Tạ Thanh bất đắc dĩ nói: "Nói cho cùng vẫn là mẹ con và bát nương của con...”, "Tần Mộng Dao, Minh Nguyệt Tâm, hai người này đều vô cùng kiêu ngạo, Tần Mộng Dao giữ vững ở lại Vân Giới, bảo vệ Vân Giới, còn cha con thì cũng đã chạy rồi, dù sao bà ấy vẫn tin tưởng cha con”.
"Còn bát nương kia của con, trước kia ta cũng không cảm thấy bà ấy không thể rời bỏ cha con như vậy, bây giờ lại muốn đi ra ngoài tìm cha con, không thể ngăn được”.
"Chậc, phụ nữ mà, cô đơn lâu rồi sẽ không chịu nổi”.
Tần Ninh nghe vậy, trong lòng cạn lời.
Nếu Minh Nguyệt Tâm ở đây, người còn dám nói như vậy sao?
Chắc chắn sẽ đánh chết người!
"Các đệ đệ muội muội thì sao?"
"Mấy đứa nhóc kia sống rất tốt, đều như bị thần kinh, nhìn qua thì trong lão Mục gia cũng chỉ có một mình con là người bình thường...”, Tạ Thanh tùy tiện nói: "Nhưng mà bây giờ, bên trong Cửu Thiên Vân Minh đúng là có chút vấn đề, nhưng ta không nói ra được, dẫu sao phần lớn đều là Tần Mộng Dao và Lục Thanh Phong quản lý, mẹ con và sư phụ con, hai người kia thật là... ác!"
"Ác?"
Tần Ninh không hiểu.
Tạ Thanh nói: "Cha con trấn giữ Thương Mang vẫn luôn không có chuyện gì, cha con vừa đi đã xuất hiện một số người có ý đồ, không ác một chút đúng là không được”.
"Vậy ông nội bà nội con thì sao?"
Ông nội Mục Thanh Vũ, bà nội Diệp Vũ Thi cũng là Thần Đế.
Lão mục nhà một đại gia đình Thần Đế, Tần Ninh từ nhỏ tuy không phải là ngậm chìa khóa vàng ra đời, nhưng là sau đó đúng là coi như là chân chính tiêu chuẩn thần nhị đại, thần ba đời.
Ông nội bà nội là Thần Đế! Cha, mẹ là Thần Đế.
Sư phụ là Thần Đế.
Nghĩa phụ là Thần Đế.
Bối cảnh này đúng là không tầm thường!
"Ta nào biết...”, Tạ Thanh nghiêng người dựa vào tảng đá xanh, ngẩng đầu nhìn trời, bất đắc dĩ nói: "Hai người kia đã sớm không quan tâm đến chuyện đời, chắc hẳn nếu Vân Giới không sụp, Cửu Thiên Vân Minh không giải tán, hai người bọn họ sẽ không đi ra đâu, cả đời đã phải bận tâm vì cha con rồi, bây giờ còn quan tâm gì nữa?
Nếu ngày nào đột nhiên xuất hiện, chắc hẳn cũng có thể mang về cho con một người mẹ nữa đấy”.
"Người đúng là cái gì cũng nói được”.
Tần Ninh cạn lời nói: "Nếu ông nội bà nội con mà ở chỗ này, chắc chắn sẽ chém người...”, "Hừ, ai sợ ai chứ, Long tộc ta có hàng vạn con dân, ta phải sợ chắc?"
Tạ Thanh bĩu môi một cái.
Tần Ninh suy nghĩ chốc lát, tiếp tục nói: "Đợi con đến Thượng Tam Thiên, thu lại thân xác đời thứ chín rồi trở về Vân Giới, lại nói những chuyện này sau”.
"Không cần vội”.
Tạ Thanh lại đột nhiên nói: "Con khoan hẵng đi, cứ ở phía dưới này quan sát thêm một chút, có một vài thứ rất cổ quái, ta cũng không nói ra được, dù sao con cứ xem một chút trước đã, phía trên có chúng ta, vẫn chịu đựng được”.
Tần Ninh không nói gì.
Tạ Thanh tiếp tục nói: "Nếu người ta đã có kế hoạch có mục đích tới đây, cha con cũng không phải kẻ ngốc, ta đoán cha con đã có chuẩn bị ở bên ngoài rồi, cho nên ta định đi ra ngoài tìm ông ấy”.
Nghe thấy vậy, Tần Ninh đột nhiên sửng sốt, ngơ ngác nhìn Tạ Thanh.
Bình luận facebook