-
Chương 3151-3155
Chương 3151: Lại gặp nhau rồi
"Trừ khi sinh ra đã là thiên tài, có thể tự đến cấp bậc Tiên Nhân... Cũng chính vì lý do này mà những Tiên Nhân trên Thượng Tam Thiên kia mới vận hành Tiên Tắc Thiên Pháp để tuyển chọn nhân tài. Những thiên tài được bọn họ chọn vốn đã có thiên phú xuất chúng, những Tiên Nhân trên Thượng Tam Thiên cũng có bản lĩnh giúp đỡ bọn họ vượt qua tiên kiếp mạnh mẽ hơn".
"Nhưng còn những người có tư chất bình thường thì ai thèm quan tâm tới sống chết của bọn họ?"
Nghe thấy những lời này của Tần Ninh, mọi người dần dần hiểu ra.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì, muốn ngăn cản những người đó ư?
Hoàn toàn không thể! Bởi chuyện thành tiên đã khiến bọn họ điên hết cả rồi.
Giờ phút này, đạo tiên kiếp thứ nhất từ trên trời giáng xuống, đập lên cơ thể Chiêm Ngưng Tuyết.
Ầm... Một tiếng nổ vang lên, hư không rách toạc.
Lần này, Chiêm Ngưng Tuyết ngăn cản bằng thân xác của mình.
Bản thân nàng ta cũng có thể rõ ràng cảm nhận được rằng đây chỉ mới là khởi đầu, chỉ là một món ăn khai vị nhỏ mà thôi.
Thậm chí, khi ánh sáng lôi đình kia bắn xuống, Chiêm Ngưng Tuyết còn vung bàn tay ngọc ngà làm từng đạo lôi đình vụt bắn khắp nơi, nện xuống mặt đất phía dưới.
Uỳnh... Các cường giả cảnh giới Biến Cảnh của Ma tộc hoàn toàn không thể chống lại uy thế của tiên kiếp, nổ tan xác.
Chiêm Ngưng Tuyết đang mượn sức mạnh của tiên kiếp tiêu diệt chiến sĩ Ma tộc.
"Ngưng Tuyết tỷ lợi hại thật!"
Hứa Huyền Diệp không khỏi khen ngợi.
Đang độ tiên kiếp kia mà, Chiêm Ngưng Tuyết có thể ngăn cản được tiên kiếp bằng chính sức mình thì thôi, đằng này còn lợi dụng cả uy lực còn sót lại của tiên kiếp để tiêu diệt bọn chiến sĩ Ma tộc nữa.
"Đây chỉ mới là bắt đầu...", Tần Ninh nói thẳng: "Mức độ mạnh yếu của tiên kiếp phụ thuộc vào thực lực của mỗi người. Thông thường có mười tám đạo, cũng có ba mươi sáu đạo, bảy mươi hai đạo, nhưng phần lớn sẽ không vượt quá con số một trăm, chín mươi chín đạo là tối đa rồi. Những kẻ vượt qua một trăm đạo tiên kiếp sẽ hoặc chết, hoặc vũ hóa thành tiên, sau này nhất định sẽ vô cùng nổi trội giữa chúng tiên".
“Có lẽ tiên kiếp của Tuyết Nhi sẽ có bảy mươi hai hoặc tám mươi mốt đạo".
Khúc Phỉ Yên không kìm được mà hỏi: "Thế xem như là cấp bậc gì ạ?"
"Là kỳ tài cái thế".
Khúc Phỉ Yên lập tức hỏi: "Thế còn Yên Nhi thì sao ạ, sư tôn?"
"Ngươi ấy hả?"
Tần Ninh cười đáp: "Cũng cỡ đó".
Cũng cỡ đó?
Khúc Phỉ Yên hơi không phục.
Mà vào lúc này, đạo tiên kiếp thứ hai đã hạ xuống.
Chiêm Ngưng Tuyết chống cự lần nữa, sau đó dùng dư âm sức mạnh của tiên kiếp dội lên bọn chiến sĩ Ma tộc.
Qua hai lần như thế, chiến sĩ Ma tộc đã chết hơn ngàn người.
Tiên kiếp là một thử thách dành cho Hư Tiên, sao mà cảnh giới Biến Cảnh chống đỡ được! Giờ đây, võ giả các phe Nhân tộc cũng có biểu hiện khác nhau.
Võ giả đứng về phe Ma tộc đương nhiên mặt nhăn nhúm như chết cha chết mẹ.
Người đứng về phe của Tần Ninh thì vô cùng mừng rỡ.
Chiêm Ngưng Tuyết đã sắp lịch kiếp, vũ hóa thành tiên, lại còn có thể giúp bọn họ làm thịt đám khốn kiếp này.
Giờ phút này, tình thế đã biến chuyển hoàn toàn.
Vốn dĩ về phía Ma tộc, Ô Lạp Hợp bỏ mình, Ô Linh Thần được ông ta triệu hồi bằng cách hiến tế bản thân cũng đã bị Tần Ninh tiêu diệt nhưng thực lực của năm tộc Ô Linh tộc vẫn cực kỳ hùng mạnh, cộng thêm sự trợ giúp của Nhân tộc thì rất khó để áp chế được bọn chúng.
Nhưng bây giờ lại có thể.
Hứa Huyền Diệp ở lại bên cạnh Tần Ninh, còn đám người Khúc Phỉ Yên, Hứa Vân Đỉnh, Lâm Uyên thì xông ra lần nữa.
Lần này nhất quyết phải giải quyết Ma tộc, không được để lại mối lo về sau.
Thực lực của Khúc Phỉ Yên rất mạnh, nàng triệu hồi ra ngàn vạn thiên nguyên khí bắn về phía Ô Vân Hiên và Ô Vân Nguyệt.
Chiêm Ngưng Tuyết đã sắp phi thăng rồi.
Vậy thì nàng ta cũng phải trổ tài một chút thôi.
Lúc này, Tần Ninh nhìn sang Hứa Huyền Diệp kế bên, đột nhiên hỏi: "Huyền Diệp, giờ đệ đã cảnh giới thập biến rồi đúng không?"
"Đúng vậy".
Hứa Huyền Diệp cười nói: "May mà đại ca quay lại, là động lực cho ta dấy".
Tần Ninh nói tiếp: "Đệ còn nhớ cái lần khi còn bé, chúng ta cùng nhau tu luyện, ta suýt thì đã đánh đệ nhừ tử không?"
"Đương nhiên là nhớ rồi!"
Hứa Huyền Diệp cười sảng khoái: "Lúc ấy cũng là lần đầu tiên ca bị cha mẹ đánh cho tơi bời, vì có lần đó mà ta mới cảm thấy ta vẫn là con trai của cha mẹ. Ai bảo từ nhỏ đến lớn cha mẹ thiên vị ca quá chứ".
Tần Ninh bật cười.
Chiêm Ngưng Tuyết tiếp tục lịch kiếp, Khúc Phỉ Yên đè Ô Vân Hiên và Ô Vân Nguyệt ra mà đánh, Ô Vân Tích và Ô Vân Bàng cũng gia nhập vào đó.
Số lượng người chết của Ma tộc ngày một tăng.
Nhưng đúng lúc này, một bóng dáng xuất hiện giữa bầu trời, lặng thinh như quỷ mị.
Bóng dáng mờ mịt tỏa ra khí tức mạnh mẽ ấy đột nhiên xuất hiện ở nơi cách Chiêm Ngưng Tuyết không xa, nắm chặt tay lại.
"Tuyết Nhi, cẩn thận!"
Tần Ninh gầm lên.
Trong chớp mắt, đạo tiên kiếp thứ ba hạ xuống, nam tử vừa xuất hiện kia cũng ra tay.
Ầm ầm... Sấm sét của tiên kiếp từ trên trời giáng xuống, nam tử cũng ra tay ngay, hai đòn tấn công đồng thời dội thẳng về phía Chiêm Ngưng Tuyết.
Khuôn mặt xinh đẹp của Chiêm Ngưng Tuyết trở nên lạnh lùng, nàng ta nắm chặt bàn tay ngọc ngà lại, hàng ngàn trận văn bao bọc lấy người nàng ta.
"Phụt...", nhưng cuối cùng vẫn muộn.
Sau khi phun một ngụm máu tươi ra, thân thể Chiêm Ngưng Tuyết lảo đảo, rơi xuống dưới.
"Ơ...", Hứa Huyền Diệp tái mặt.
Tần Ninh nhíu mày.
"Diệp Chi Vấn!"
Gần như lần nào hắn cũng gặp Diệp Chi Vấn.
Lần này hắn cứ tưởng Diệp Chi vấn không có ở đây chứ.
Nào ngờ đến lúc này y vẫn xuất hiện.
Ô Lạp Hợp bị giết, Diệp Chi Vấn không xuất hiện, Ô Linh Thần hiện thân Diệp Chi Vấn cũng không xuất hiện, vậy mà bây giờ Diệp Chi Vấn lại xuất hiện.
"Lại gặp nhau rồi, Tần Ninh".
Diệp Chi Vấn trong bộ trường sam, khoác một chiếc áo ngoài, trông y mờ mịt xuất trần, khí chất điềm đạm.
"Ngươi dám xuất thủ đánh lén một Hư Tiên đang độ tiên kiếp à? Không sợ tiên kiếp đánh chết ngươi hay sao?
"Thử xem sao!"
Diệp Chi Vấn cười nói: "Lỡ chẳng may ngăn cản được Chiêm Ngưng Tuyết thành tiên thì ngươi sẽ chịu tổn thất lớn lắm cho xem!"
"Vậy ư?"
Tần Ninh cười khẩy.
"Thật ra ta rất tò mò về ngươi, ngươi đến từ khu vực bên trong Vân Giới đúng không?
Biết đâu là hậu nhân của vị Thần Đế nào năm xưa đối đầu với phụ thân ta cũng nên?
Hay là kẻ đã quy thuận phụ thân ta nhưng lại chọn phản bội?"
Diệp Chi Vấn cười nói: "Ngươi không cần tò mò ta là ai, vì ngươi sẽ không biết đâu".
"Một ngày nào đó sẽ biết thôi".
Diệp Chi Vấn chỉ cười chứ không nói gì.
Tần Ninh chất vấn: "Im hơi lặng tiếng đến bây giờ mới xuất hiện là để giết ta à?"
"Cơ mà thành thật mà nói, Diệp Chi Vấn, không nói đến Ma tộc, ngươi hiểu rõ con người ta như vậy thì có rất nhiều cách để giết ta mà? Ví dụ như lúc ta mới vào Trung Tam Thiên, ngươi có thể giết ta nhưng sao lúc đó lại không động thủ?"
"Ví dụ như Thần Tinh Dịch, ngươi có thể giết hắn rồi đoạt thân xác để số mệnh của ta không được viên mãn mà?"
"Ngươi có hàng trăm, hàng ngàn cách để làm, vậy mà ngươi lại không làm".
Diệp Chi Vấn hỏi: "Sao ngươi biết ta không làm?
Ta là kẻ đã đặt phong ấn lên Thần Tinh Dịch đấy, chỉ là tên này không hổ là đồ đệ của ngươi, quả thật có chỗ hơn người!"
"Đừng nói mấy thứ ngoài lề đó nữa!"
Tần Ninh nói tiếp: "Nói ra nghe xem nào, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ta cảm thấy ngươi không phải muốn giúp Ma tộc, nhưng ngươi cũng không hề nhân từ gì với ta, rồi lại không hề giết ta".
"Nói như vậy, chỉ có một khả năng duy nhất... Ngươi muốn giết ta nhưng lại có lý do không thể giết ta".
Tần Ninh nhoẻn môi cười: "Mặc dù ngươi hợp tác với Ma tộc nhưng chắc cũng không thật lòng giúp bọn chúng tìm kiếm chí bảo đâu nhỉ?
Hoặc là ngươi cảm thấy chí bảo có liên quan tới ta, do đó ta không thể chết. Nếu ta chết thì có thể sẽ hoàn toàn chặt đứt manh mối tìm kiếm chí bảo".
"Để ta đoán xem có đúng không nhé?"
Tần Ninh tiếp tục lập luận: "Ngươi cũng muốn có chí bảo mà Ma tộc đang tìm kiếm nên ngươi giúp đỡ bọn hắn. Mà Ma tộc xem ta là chướng ngại vật, muốn loại bỏ ta, ngươi lại thấy ta không thể chết, bởi nếu ta chết thì sẽ không tìm được chí bảo, vì vậy... Mặc dù ngươi hợp tác với Ma tộc, cũng muốn ta chết nhưng lại không thể để ta chết!"
Chương 3152: Ô Minh Viêm
Tần Ninh nhìn về phía Diệp Chi Vấn, cười tủm tỉm hỏi: "Có phải như vậy không?"
"Không phải".
Diệp Chi Vấn tiếp lời: "Quả thật ta có suy nghĩ tới việc chiếm đoạt chí bảo, nhưng chuyện giết ngươi là ta thật sự muốn giết. Chỉ là có một số người không muốn ngươi chết. Bọn hắn nghĩ nếu ngươi chết thì thế giới Thương Mang sẽ trở nên hỗn loạn. Khi đó, thế giới Thương Mang sẽ trở thành thiên hạ của Ma tộc!"
Tần Ninh nhướng mày.
Diệp Chi Vấn tiếp tục nói: "Thân phận của ngươi đặc biệt nên liên lụy tới quá nhiều người".
"Băng Hoàng Thần Đế Tần Mộng Dao".
Diệp Chi Vấn cười khổ: "Chỉ mới một người đó thôi mà đã rất khó giải quyết rồi!"
"Với thực lực của cô ta, chưa chắc những thứ được gọi là quy tắc của thiên địa đã ngăn cản được cô ta. Mà cô ta không xuống tìm ngươi là vì muốn ngươi tự mình trở về".
"Nếu như bọn ta thật sự giết ngươi... Phụ thân ngươi, mẹ ngươi, sư tôn ngươi, và cả nghĩa phụ của ngươi, đều không phải hạng dễ chọc!"
Diệp Chi Vấn nói tiếp: "Tần Ninh, đến bây giờ ngươi vẫn chưa chết không chỉ vì bản thân ngươi vốn đã rất mạnh, mà trên thực tế còn vì những người này!"
"Trong một vài tình huống ngươi lâm vào cảnh nguy nan, nếu ngươi có thể tự giải quyết được thì bọn họ sẽ không ra mặt cứu ngươi. Tuy nhiên... nếu như ngươi thật sự có nguy cơ bỏ mạng, có lẽ bản thân ngươi cũng thừa hiểu phụ thân ngươi, mẹ ngươi, sư tôn ngươi, nghĩa phụ của ngươi, thậm chí tổ phụ lẫn tổ mẫu của ngươi...", Tần Ninh lập tức cười nói: "Đành chịu thôi, từ nhỏ đến lớn ta đã là con ông cháu cha rồi, mà phải nói là... thế hệ thứ ba trong nhà toàn thần thánh thì đúng hơn đấy?"
Con ông cháu cha?
Thế hệ thứ ba trong nhà toàn thần thánh?
Diệp Chi Vấn hơi ngây người, nhưng rồi y cũng mỉm cười: "Thành thật mà nói, đôi lúc ngươi thật sự khiến người ta hâm mộ đến phát hận đấy... Có quá nhiều người quan tâm đến ngươi, nhưng cũng chính vì vậy mà số người muốn ngươi chết cũng không phải số ít".
"Sở dĩ ngươi sống được đến bây giờ không chỉ vì chính ngươi mà còn vì đám người kia đã uy hiếp bọn ta, nhưng... bọn ta đang chờ!"
Diệp Chi Vấn thẳng thắn thú nhận: "Chờ một cơ hội".
"Chờ thời cơ mà mẹ, sư tôn và nghĩa phụ của ngươi không thể cứu được ngươi, phụ thân ngươi cũng không có cách gì để cứu được ngươi. Khi đó sẽ là ngày giỗ của ngươi, Tần Ninh!"
Tần Ninh giễu cợt nói: "Vậy các ngươi cứ thong thả chờ đi!"
"Tần Ninh, bọn ta chưa bao giờ xem thường ngươi, những kẻ chống lưng cho ngươi quá mạnh mẽ, nhưng bọn ta thừa biết ngươi cũng đã hy sinh những gì".
Hắn đã hy sinh rất nhiều! Năm xưa, khi tổ phụ và phụ thân hắn chưa trở thành Thần Đế thực thụ, Mục tộc đã từng đối mặt với nguy cơ diệt tộc.
Tần Ninh tự xưng mình là con ông cháu cha, là thế hệ thứ ba trong nhà toàn thần thánh nhưng vào thời điểm đó thì không hẳn là vậy.
Sự thật là những trắc trở Tần Ninh từng gặp khi xưa không hề ít hơn tổ phụ và phụ thân của mình.
Lần lượt trải qua sinh tử, lần lượt thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, lần lượt thách thức giới hạn chịu đựng, những điều đó đã tạo nên Nguyên Hoàng Thần Đế sau này.
Ngôi vị Thần Đế của hắn không phải tổ phụ, phụ thân hắn nói một câu là sắc phong được! Diệp Chi Vấn nói tiếp: "Lần này có lẽ là một cơ hội cho ta".
Có lẽ?
Tần Ninh nhướng mày.
Diệp Chi Vấn nhếch mép hỏi: "Tần Ninh, rất nhiều chuyện cho dù ngươi biết thì ngươi cũng không làm được, đúng không?"
Giờ phút này, Tần Ninh sững sờ.
Đột nhiên, một bàn tay đâm xuyên qua lồng ngực hắn.
Nhìn bàn tay đâm xuyên lồng ngực ánh lên vầng sáng đen nhàn nhạt, Tần Ninh chậm rãi quay đầu lại nhìn người đằng sau.
"Huyền Diệp, đệ... làm cái gì vậy?"
Tần Ninh nhìn về phía cái tay của Hứa Huyền Diệp đang đâm thủng ngực mình, khẽ mỉm cười, ôn tồn hỏi.
"Đại ca tốt của đệ!"
Trong đôi mắt Hứa Huyền Diệp hiện lên nét cười, hắn ta lạnh nhạt hỏi: "Ca mở con mắt ra nhìn xem đệ có phải đệ đệ của ca không?"
Tiếp đến, tất cả đều thấy Hứa Huyền Diệp đang đứng bên cạnh Tần Ninh phát sáng, da thịt toàn thân thay đổi, cả gương mặt cũng khác hẳn.
"Lục đệ!"
Bốn người Ô Vân Hiên đang bị Khúc Phỉ Yên cầm chân ở trên trời đều trợn mắt há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
Lục hoàng tử của Ô Linh tộc - Ô Minh Viêm!
"Sư tôn!"
Gương mặt xinh đẹp của Khúc Phỉ Yên tái mét.
Nhưng giây phút này, đương nhiên bốn người Ô Vân Hiên càng không thể để Khúc Phỉ Yên đi.
Người ngỡ ngàng nhất không ai khác ngoài đôi phu phụ Hứa Vân Đỉnh và Cổ Ôn Uyển.
"Huyền Diệp!"
Cổ Ôn Uyển mở to mắt, thảng thốt hỏi: "Con... con đang làm cái gì thế hả?"
Hứa Huyền Diệp cười tươi rói: "Làm gì ấy hả?
Giết đại ca ta đấy!"
Hứa Vân Đỉnh cũng sững sờ.
"Huyền Diệp, đó... đó là đại ca của con mà!"
Miệng của Hứa Huyền Diệp rách ra, trông hắn ta như đang lột một lớp da ra, để lộ một gương mặt khác hẳn Hứa Huyền Diệp.
"Ngươi không phải Huyền Diệp!"
Cổ Ôn Uyển gào lên: "Con ta đâu?
Ngươi đã làm gì Huyền Diệp?"
Nhưng ngay sau khi Cổ Ôn Uyển dứt lời, gương mặt của Ô Minh Viêm lại dần dần méo mó, chuyển sang mặt của Hứa Huyền Diệp.
"Mẹ ơi... mẹ ơi...", hắn kêu lên đầy hoảng sợ, gương mặt kia nhăn rúm ró nhìn Tần Ninh gần trong gang tấc, bàng hoàng kêu lên: "Đại ca, không phải đệ, không phải đệ...", giờ phút này, Tần Ninh nhẹ nhàng mỉm cười và an ủi: "Ta biết mà, không phải đệ đâu".
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Khuôn mặt của Hứa Huyền Diệp méo mó không ngừng, dần dần hóa thành mặt của Ô Minh Viêm, sau đó lại chuyển sang mặt của Hứa Huyền Diệp.
Cuối cùng, cơ thể của Hứa Huyền Diệp chia làm hai phần, một phần là Hứa Huyền Diệp, phần còn lại là Ô Minh Viêm.
Cứ như thể hai người đã nhập làm một vậy.
Giọng của Ô Minh Viêm vang lên, hắn ta nói tiếp: "Tần Ninh, ta biết không gì có thể làm khó được ngươi, nhưng mà... ta dành hàng ngàn năm để hợp nhất với cơ thể Hứa Huyền Diệp, hồn phách của hai chúng ta đã nằm trên cùng một thể xác rồi, ngươi mà giết ta?
Hắn sẽ chết đấy!"
"Tần Ninh, ngươi muốn tự sát hay bị ta giết, hay là... bị đệ đệ của ngươi giết nhỉ?"
Cổ Ôn Uyển nhìn về phía Tần Ninh, hét lên đầy xé lòng: "Trần Nhi, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế?"
Thấy Tần Ninh có vẻ không hề kinh ngạc chút nào như thể đã biết từ trước, Ô Minh Viêm hỏi: "Ngươi biết trước rồi à?"
Tần Ninh vẫn chẳng nói chẳng rằng.
Ô Minh Viêm cười phá lên: "Tần Ninh, ngươi đúng là trọng tình trọng nghĩa mà, đây là thứ bó buộc nhất đối với cường giả đấy! Không ngờ ngươi lại quan tâm đến hắn như vậy, ha ha ha ha..", bấy giờ Diệp Chi Vấn mới chầm chậm cất lời: "Nếu hắn không trọng tình trọng nghĩa thì ngươi đã chết từ đời nào rồi!"
Ô Minh Viêm cười cợt: "Nói vậy nghĩa là ta cược đúng rồi à?
Cái này phải đa tạ Diệp tiên sinh rồi!"
Diệp Chi Vấn hừ lạnh một tiếng.
Sắc mặt của hai phu phụ Cổ Ôn Uyển, Hứa Vân Đỉnh đều vô cùng khó coi.
Lúc này, tâm trạng Khúc Phỉ Yên vô cùng sốt ruột.
"Cút đi!"
Một tiếng quát khẽ vang lên, Khúc Phỉ Yên nắm chặt tay lại, sát khí kinh khủng bộc phát ra từ trong cơ thể.
Trong chớp mắt, hai thanh kiếm khổng lồ nhập vào nhau, biến thành một thanh duy nhất.
Thanh cự kiếm khổng lồ chém xuống một cách không nhân nhượng.
Ầm... Bốn người Ô Vân Hiên, Ô Vân Nguyệt nào dám chống cự, thân thể thụt lùi liên tục.
Bóng dáng Khúc Phỉ Yên chợt lóe, nàng điều khiển một thanh trường kiếm lao vọt tới.
"Yên Nhi, dừng tay!"
Tần Ninh lạnh lùng ra lệnh.
"Sư tôn!"
Khúc Phỉ Yên thình lình quát lên: "Nếu như không thể tách Hứa Huyền Diệp và Ô Minh Viêm ra khỏi nhau thì chỉ còn cách giết thôi ạ!"
"Dừng tay!"
"Sư tôn!"
Khúc Phỉ Yên gằn giọng.
Hứa Huyền Diệp có thể chết.
Nhưng Tần Ninh không thể.
"Ta sẽ tự xử lý!"
Tần Ninh hờ hững nói: "Nếu ngươi dám động thủ thì ngươi sẽ không còn là đệ tử của ta nữa!"
Khúc Phỉ Yên sững sờ, nét mặt đầy ngỡ ngàng.
Chương 3153: Một nhát kiếm chẻ hồn làm đôi
Nửa bên mặt Ô Minh Viêm phá lên cười sặc sụa: "Tần Ninh, nói vậy tức là ngươi thà chọn tự sát còn hơn à?"
Tần Ninh chỉ nhìn về phía Khúc Phỉ Yên, hờ hững nói: "Bốn tên Ô Vân Hiên, Ô Vân Nguyệt, Ô Vân Tích, Ô Vân Bàng không được sống. Yên Nhi, ngươi đi giết bọn chúng đi!"
"Nhưng sư tôn..." "Sao?
Không nghe lời ta à?"
Sắc mặt Khúc Phỉ Yên vô cùng khó coi, liếc mắt nhìn bốn người Ô Vân Hiên. Nàng giậm chân một cái, lại xông qua chém giết với mấy người kia lần nữa.
Chỉ là lần này, Khúc Phỉ Yên trút toàn bộ lửa giận của mình lên bốn kẻ nọ.
Tần Ninh nhìn đệ đệ Hứa Huyền Diệp nhìn trong gang tấc, nhìn Ô Minh Viêm gần trong gang tấc, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
"Huyền Diệp, đệ có sợ không?"
"Ca ơi...", nửa bên mặt Hứa Huyền Diệp mấp máy môi, nhìn Tần Ninh mà nức nở: "Xin lỗi, ca..." "Không sao đâu".
Tần Ninh an ủi: "Trước kia bọn chúng cũng từng làm vậy với ta, làm ta mất đi người thân, giờ lại tiếp tục sử dụng cách này với đệ".
"Ta đã nghĩ tới giải pháp từ lâu rồi, dám giở trò cũ với ta, bọn chúng xem thường ta quá rồi...", Hứa Huyền Diệp rơi nước mắt đầm đìa.
Ô Minh Viêm giễu cợt: "Ta tốn hàng ngàn năm để kết hợp thành một thể với Hứa Huyền Diệp nên chuyện lớn chuyện nhỏ gì giữa hai huynh đệ các ngươi, ta cũng biết hết".
"Tần Ninh, ta muốn hỏi ngươi làm sao ngươi biết ta không phải Hứa Huyền Diệp?
Rồi ngươi tính tách hai người bọn ta ra bằng cách nào?"
"Nói cho ngươi biết, một khi tách khỏi nhau thì cả hai bọn ta đều không sống được đâu!"
"Ngươi không sống được không có nghĩa là đệ đệ ta không sống được".
Tần Ninh gầm lên, giơ tay tóm chặt cánh tay đang đâm vào lồng ngực mình.
"Từ khi cảnh giới của ta vượt qua ngươi, ta đã nhận ra ngươi không phải đệ đệ của ta rồi, mà ta cũng đang chờ thời khắc này đến".
Tần Ninh cất lời, đột nhiên một nguồn sức mạnh vô tận cuồn cuộn trào ra từ trong cơ thể hắn.
Trong lúc nguồn sức mạnh kia tuôn trào, tóc mai của Tần Ninh chuyển màu bạc trắng.
Đại Sách Mệnh Thuật một lần nữa được sử dụng!
Chỉ là lần này, sức sống dồi dào từ trên trời giáng xuống, chảy vào trong cơ thể Hứa Huyền Diệp.
Mà lúc này, Ô Minh Viêm và Hứa Huyền Diệp đang dùng chung một thân xác cảm thấy bên trong cơ thể mình có khí tức sinh mệnh bàng bạc bộc phát ra, khiến cho hai người vô cùng khó chịu.
"Huyền Diệp, đưa hồn phách vào cơ thể ta mau!"
Hứa Huyền Diệp không hề ý kiến, hồn phách toan bay vào trong cơ thể Tần Ninh... Nhưng đúng lúc này, Ô Minh Viêm tóm chặt hắn ta lại.
Ô Minh Viêm và Hứa Huyền Diệp đã hợp lại làm một, hồn phách nối liền với nhau, nếu để Hứa Huyền Diệp bỏ chạy thì khi Tần Ninh chém thân xác này của hắn ta, hắn ta chắc chắn sẽ chết.
Tần Ninh muốn ép hai người bọn họ tách ra thì chờ hai tên này chết chung đi!
"Ngươi cản nổi không?"
Giờ phút này, giọng điệu Tần Ninh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, hắn chém Trảm Tiên Kiếm trong tay xuống một đường.
Một kiếm này không phải chém cơ thể Hứa Huyền Diệp mà là chém hồn phách đã hợp lại làm một của hai người.
Tần Ninh thừa biết một điều rằng chỉ cần nhát kiếm này lệch một li thôi, Ô Minh Viêm chắc chắn sẽ chết, Hứa Huyền Diệp cũng sẽ chết.
Thế nên một kiếm này không được phép xảy ra bất kỳ sơ xuất nào.
Hắn nghĩ thầm trong bụng, trường kiếm đã chém ngay xuống.
Ầm... Tiếng nổ trầm thấp vang lên, tiếng vù truyền đi khắp nơi.
Trong chớp mắt, Trảm Tiên Kiếm tách hồn phách của hai người ra.
Chỉ nghe Ô Minh Viêm hét lên một tiếng đầy thống thiết, Hứa Huyền Diệp cũng gào thét trong đau đớn.
Thế nhưng hồn phách của hai người đã được tách ra.
Hồn phách của Hứa Huyền Diệp tiến vào trong cơ thể Tần Ninh.
Hồn phách của Hứa Huyền Diệp vừa vào hồn hải mênh mông của Tần Ninh thì đã được phong thần châu hút vào, được bồi bổ trong đó.
"Không phải giờ... cả hai đã tách ra rồi sao?”
Tần Ninh lạnh lùng nhìn thân thể Hứa Huyền Diệp ở trước mặt. Giờ đây, chỉ còn lại lực hồn phách của một mình Ô Minh Viêm trong cơ thể Hứa Huyền Diệp.
“Tiếp đến, chính là giết ngươi!”
“Ngươi...”, bấy giờ Ô Minh Viêm bởi nhận ra cơ thể mình đã bị chém làm hai nửa, nỗi đau đớn rát buốt lan khắp toàn thân, cảm giác nhức nhối bao trùm cả tâm trí hắn ta.
Không ai có thể chịu đựng nổi sự đau đớn đó.
“Khốn nạn!”
Ô Minh Viêm biết mình không thể níu giữ thể xác này nữa.
Không ngờ Tần Ninh chỉ cần chém một kiếm là đã có thể cắt đứt sự kết nối giữa hắn ta và Hứa Huyền Diệp.
Ban đầu hồn phách của hai người gắn liền với nhau như nước với dầu, không thể tách rời, ấy vậy mà sau khi Tần Ninh rót sức sống mạnh mẽ vào thì đã mạnh bạo chia cắt hồn phách của hai người ra, làm cho hồn phách bọn họ trở thành hai hồn phách riêng biệt.
Điều lạ lùng hơn hết là Tần Ninh dám chém ngay vào nơi kết hợp của hồn phách hắn và Hứa Huyền Diệp.
Hắn không sợ lỡ trượt tay giết chết cả Hứa Huyền Diệp ư?
“Chẳng lẽ ngươi muốn ta ngậm bồ hòn làm ngọt lần thứ hai chắc?”
Tần Ninh hừ lạnh một tiếng, đâm một nhát về phía hồn phách của Ô Minh Viêm đang nằm trong cơ thể của Hứa Huyền Diệp.
“Diệp tiên sinh, cứu ta với!”
Ô Minh Viêm gào thét ầm ĩ, hồn phách thoáng chốc lẻn ra khỏi thân thể Hứa Huyền Diệp và chạy trốn thật nhanh.
Đúng lúc này, thanh trường kiếm trên tay Tần Ninh bỗng dừng lại.
Hồn phách Ô Minh Viêm đã rời khỏi cơ thể Hứa Huyền Diệp, Tần Ninh cũng trả hồn phách của Hứa Huyền Diệp trở về vị trí cũ.
Giây lát sau, Hứa Huyền Diệp từ từ tỉnh lại, sắc mặt vẫn chưa hết tái mét.
“Đại ca...”, nhìn Tần Ninh, Hứa Huyền Diệp cứ ngỡ mình vừa mơ một giấc mơ vậy, một giấc mơ dài đằng đẵng.
“Không sao...”, Tần Ninh nhẹ nhàng cười, bảo: “Trước đây ta cũng từng bị Ma tộc uy hiếp kiểu này nên đại ca luôn suy nghĩ cách giải quyết nếu lỡ lại gặp phải chuyện này, may mà đã tìm ra cách”,
Nói xong, Tần Ninh cầm lấy bàn tay của Hứa Huyền Diệp, cười nói: “Đệ chỉ cần tĩnh dưỡng là ổn rồi”.
Đại Sách Mệnh Thuật được thi triển liên tục, tuổi thọ của hắn đang bị thiêu đốt như không có điểm dừng.
Từng luồng sức sống thuần túy truyền vào trong cơ thể Hứa Huyền Diệp.
Do chịu sự ảnh hưởng từ Ô Minh Viêm, đồng nghĩa với việc hồn phách chỉ nắm quyền kiểm soát một nửa cơ thể nên khi bất chợt trở lại chính cơ thể của mình, nhất định hắn ta vẫn chưa thể kiểm soát cơ thể hoàn toàn.
Chỉ khi độ sức sống cho Hứa Huyền Diệp thì hắn ta mới có thể dần quen với cơ thể của mình.
“Đại ca không nắm chắc hoàn toàn về nhát kiếm vừa rồi, ta chỉ đang cược thôi, may mà đại ca thắng cược rồi!”
Một nhát kiếm có thể chém thân xác võ giả ra làm hai nửa một cách dễ dàng, nhưng chia cắt hồn phách thì quá khó khăn.
Cũng may, Tần Ninh đã thành công! Lúc này, Hứa Vân Đỉnh và Cổ Ôn Uyển cũng chạy sang.
“Huyền Diệp...”, nhìn Hứa Huyền Diệp, trong lòng hai ông bà vô cùng xót xa.
Bọn họ không hay biết Hứa Huyền đã trở thành một người khác từ khi nào.
“Huyền Trần, con sao thế?”
Thấy tóc mai Tần Ninh bạc trắng, sắc mặt thì tối sầm, Cổ Ôn Uyển đau lòng hỏi.
“Con không sao”.
Tần Ninh mỉm cười an ủi: “Chút tiêu hao này không hề hấn gì đối với con đâu”.
“Đứa nhỏ ngốc này...”, Tần Ninh nói tiếp: “Cha, mẹ, hai người chăm sóc cho nhị đệ kĩ vào nhé, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy năm là lành lặn lại rồi”.
“Ừm”.
Lúc này, Tần Ninh đứng dậy nhìn về nơi cách đó không xa,
Cuối cùng, Diệp Chi Vấn vẫn chỉ đứng ở đó.
Mà lúc này, hồn phách bản thể của Ô Minh Viêm đứng ở bên cạnh Diệp Chi Vấn, chất vấn với vẻ dữ dằn: “Diệp Chi Vấn, tại sao ngươi không giúp ta?”
“Ngươi nghĩ phụ thân ta chết rồi nên kế hoạch của Ô Linh tộc ta thất bại rồi có phải không?
Tần Ninh đã bị ta làm tổn thương tâm mạch nặng nề, không chết thì cũng thân tàn ma dại, ngươi hãy nhân cơ hội này giết hắn đi! Nhanh lên!”
“Diệp Chi Vấn, rốt cuộc ngươi muốn...”, ầm! Nhưng đột nhiên, Ô Minh Viêm mới nói được nửa câu thì Diệp Chi Vấn đã nắm chặt tay lại, vả một cái đánh nát hồn phách của Ô Minh Viêm...
Chương 3154: Ta sẽ tiếp hết
“Ồn ào quá!”
Diệp Chi Vấn phẩy tay rồi nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: “Tên Ô Minh Viêm này tự cho mình thông minh, bắt được đệ đệ ngươi thì mặc định là đã bắt được ngươi. Đây đâu có đúng suy nghĩ của ta!”
Tần Ninh cũng bật cười: “Ta cũng không thấy giống tác phong của ngươi!”
“Diệp Chi Vấn, năm xưa, đại ca ta Tần Kinh Mặc, cha mẹ ta Linh Thư và Lý Thanh Huyên chết trong tay ngươi đúng chứ?”
Diệp Chi Vấn nhếch mép: “Đương nhiên không phải rồi”.
“Thế ta hiểu rồi”.
Tần Ninh mỉm cười: “Ngươi xuất thân từ Thương Mang Vân Giới, cảnh giới của ngươi có thể không phải Thần Đế nhưng một số người sau lưng ngươi chắc chắn có tu vi Thần Đế nhỉ?”
“Số lượng Thần Đế trong Thương Mang Vân Giới cũng chỉ quanh đi quẩn lại những người kia. Theo suy nghĩ của ta, đợi khi ta trở lại Thương Mang Vân Giới thì hẳn không khó để tìm ra kẻ đứng sau màn”.
“Vậy ư?”
Diệp Chi Vấn tiếp lời: “Tần Ninh, ngươi tự tin đến mức khi ngươi trở lại Thương Mang Vân Giới, tình hình ở Thương Mang Vân Giới vẫn y như lúc ngươi đi ư?
Ngươi rời khỏi Thương Mang Vân Giới đã được chừng chín vạn năm. Trong chín vạn năm này đã xảy ra những chuyện gì, ngươi có biết không?”
“Phụ thân ta rời đi những trăm vạn năm, không phải Thương Mang Vân Giới vẫn bình thường đấy sao?”
“Trăm vạn năm là một quãng thời gian quá lâu, người ta cũng ôm ấp những suy tính riêng suốt trăm vạn năm, biết đâu ngay lúc ngươi rời đi thì họ lại có suy nghĩ khác thì sao?”
Diệp Chi Vấn cười nói: “Phụ thân ngươi có địa vị cao nhường nào, là nhân vật vĩ đại cỡ nào, ngươi là người hiểu rõ nhất. Có ông ta ở đó, Thương Mang Vân Giới không thể nào rối loạn được. Nhưng giờ ông ta không có ở đây, mẹ ngươi, sư tôn ngươi, nghĩa phụ của ngươi, thậm chí tổ phụ tổ mẫu của ngươi, ai có tiếng nói đủ lớn đây?”
“Vô Thượng Thần Đế... Có ông ta thì không một ai dám lỗ mãng, nhưng ông ta không có mặt thì khó mà nói được. Cộng thêm thần tộc ở các ngoại vực lớn hàng lâm...”, Tần Ninh lại mỉm cười: “Ta tin tưởng họ!”
“Ta tin tưởng họ sẽ làm được, cũng giống như họ đã tin tưởng ta vậy”.
Diệp Chi Vấn phì cười.
“Chỉ mong lòng tin của ngươi là xứng đáng!”
Tần Ninh nói tiếp: “Thôi, chuyện đã tới nước này, Ô Linh tộc cũng không gây ra sóng gió gì được nữa. Diệp Chi Vấn, tiếp đến ngươi sẽ làm gì để giết ta đây!”
“Ta sẽ tiếp hết!”
Diệp Chi Vấn cười một tiếng, y ngẩng đầu nhìn trời, chầm chậm đáp: “Thời cơ vẫn chưa tới”.
Giờ phút này, tiên kiếp của Chiêm Ngưng Tuyết đã đến đòn sấm thứ sáu mươi tư.
Mỗi một đạo trong sáu mươi tư đạo tiên kiếp này gần như đều có thể tiêu diệt hàng trăm hàng ngàn vị Hư Tiên.
Mà lúc này, Chiêm Ngưng Tuyết vẫn đang chống chọi với chúng.
Tần Ninh cất lời: “Tuyết Nhi, vi sư không sao, cứ lên Thượng Tam Thiên chờ vi sư”.
“Bây giờ, ngươi hãy dốc hết sức lực đối đầu với tiên kiếp của ngươi đi!”
Giữa không trung, Chiêm Ngưng Tuyết chỉ gật đầu chứ không nói gì.
Đúng lúc này, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Khúc Phỉ Yên lấy một địch bốn, bùng nổ sát khí đằng đằng, giết chết Ô Vân Hiên có cảnh giới Hư Tiên.
Mà giờ phút này, trong cơ thể Khúc Phỉ Yên thấp thoáng xuất hiện khí tức giống như của Chiêm Ngưng Tuyết trước đó.
Tiên kiếp tưởng chừng như sẽ giáng xuống bất cứ lúc nào.
Điều này làm Khúc Phỉ Yên vô cùng hoảng hốt.
Các sư huynh sư đệ đã đi, các sư nương cũng đã đi, bây giờ Chiêm Ngưng Tuyết cũng phải đi, nàng không thể đi được.
Sư tôn chỉ mới đến cảnh giới thập nhị biến, còn một chặng đường nữa mới tới Hư Tiên, nàng muốn ở lại với sư tôn.
Ít nhất... phải ngủ sư tôn mới được.
Giờ mà đi thì làm được cái khỉ gì?
“Sư tôn!”
Khúc Phỉ Yên hừ lạnh: “Con không muốn thành tiên, làm sao để áp chế nó đây ạ?”
Tần Ninh quay ngoắt sang Khúc Phỉ Yên, giận dữ quát: “Còn lâu ngươi mới độ tiên kiếp được, hoảng cái gì mà hoảng?
Hơn nữa không phải thành tiên là chuyện tốt à?”
“Không!”
Khúc Phỉ Yên hậm hực gào lên lại.
Tần Ninh mặc kệ nàng.
Giờ phút này, Diệp Chi Vấn vẫn đứng yên ở đó không nhúc nhích, cũng không hề đoái hoài gì tới việc Ô Linh tộc có thua cuộc hay không, mà chỉ nhìn chằm chằm vào bầu trời như Tần Ninh.
Tần Ninh nhíu chặt mày.
Tên này đang đợi gì vậy?
Ầm ầm ầm... Từng đạo tiên kiếp bổ lên người Chiêm Ngưng Tuyết.
Lúc đạo tiên kiếp thứ bảy mươi hai đến, toàn thân Chiêm Ngưng Tuyết giàn giụa máu.
Thành tiên là một quá trình tàn khốc như vậy đấy.
Không độ được tiên kiếp thì chết.
Mà Hư Tiên nào thiên phú càng cao thì càng phải đối mặt với tiên kiếp khủng khiếp.
Đây là quy tắc của thế giới! Tiên kiếp bổ lên người Chiêm Ngưng Tuyết mãi không dứt, trong chớp mắt đã tới đạo thứ chín mươi mốt.
Tần Ninh hiểu rất rõ rằng chín mươi chín đạo tiên kiếp chính là giới hạn tối đa của một người.
Người nào có nghịch lý cách mấy thì tiên kiếp cũng không thể nào vượt quá chùm sét thứ một trăm.
Số lượng tiên kiếp của Chiêm Ngưng Tuyết đã đạt đến chín mươi mốt đạo, Tần Ninh cũng cực kỳ bất ngờ với con số này.
Xem ra, những năm gần đây, trong lúc hắn vắng mặt ở Trung Tam Thiên, vị đệ tử này đã nỗ lực hơn cả hắn tưởng tượng.
Mà lúc này, Chiêm Ngưng Tuyết trông vô cùng nhếch nhác, toàn thân đã bị máu tươi nhuộm đỏ từ khi nào, nàng ta giờ chẳng khác gì một huyết nhân.
Nàng ta sắp không trụ nổi nữa.
Nhưng nếu không trụ nổi thì sẽ chết.
Nếu như chết tại đây thì nàng ta sẽ không bao giờ được thấy sư tôn nữa.
Mà tiên kiếp thì lại không thể nhờ người khác chịu thay được.
Chiêm Ngưng Tuyết nghĩ đến lời dặn của Tần Ninh, nếu như không chịu đựng nổi nữa thì ngẫm lại điều mà nàng ta trân trọng nhất cuộc đời là gì! Là gì đây?
Là sư tôn! Giờ đây, trên bầu trời, một bức tranh được hình thành từ niềm tin của Chiêm Ngưng Tuyết hiện ra.
Trong bức tranh kia có một người thanh niên mặc trường bào khắc trận pháp, trông hắn thật điềm đạm hòa nhã, thanh tú phi phàm.
“Vô Song...”, cả hai phu phụ Ngụy Hiên và Lý Ngọc Tinh đều sửng sốt khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Bởi vì người thanh niên trong bức tranh chính là Tần Ninh khi làm Phong Không Chí Thánh Ngụy Vô Song ở kiếp thứ bảy.
Chỉ là Ngụy Vô Song lúc này đã là một người thanh niên, thanh tú tuấn dật, từng cử chỉ đều toát lên sự ung dung và điềm tĩnh.
Trong tranh, Ngụy Vô Song đang ở trong một tòa tửu lâu, trong tửu lâu có một tiểu cô nương tóc thắt đuôi sam đang ôm những bông hoa nhiệt tình chào hàng với những vị khách trong tửu lâu.
Tiểu cô nương rất cẩn thận, có chừng có mực, sợ sẽ làm phật lòng khách.
Nhưng dù vậy, một số người vẫn tỏ ra khó chịu.
“Cút đi con nhỏ bán hoa kia! Không cút thì liệu hồn lão tử đập gãy chân ngươi đấy!”
Một võ giả nói với vẻ không kiên nhẫn.
Gương mặt nhỏ nhắn của tiểu cô nương đỏ bừng, không thốt nổi một câu nào.
Lúc này, tiểu nhị chạy tới đuổi cô bé đi.
“Chiêm Nhân, lại là ngươi!”
Tiểu nhị xua đuổi lia lịa, không chút nương tình.
Ngụy Vô Song thấy cảnh này bèn lên tiếng ngăn cản, mua hết số hoa mà tiểu cô nương Chiêm Nhân có.
Chiêm Nhân nhìn Ngụy Vô Song, nói một cách chắc nịch: “Ta sẽ báo đáp ngươi!”
Hình ảnh chuyển sang một cảnh khác.
Mưa to như trút nước, màn đêm tối đen như mực, trong một ngôi miếu lụp xụp.
Tiểu cô nương tên là Chiêm Nhân cầm bát thuốc đút cho một đứa trẻ nhỏ hơn mình.
“Chiêm Viễn, mau uống đi, đệ uống thuốc sẽ khỏi bệnh đó”.
Nhưng ai nấy đều có thể nhận ra bé trai bốn năm tuổi trong tranh đã thoi thóp, sắp chết.
Đúng lúc đó, tiếng sấm kêu đùng đùng ở ngoài ngôi miếu hoang, bóng dáng một thanh niên lảo đảo đi vào.
Chính là Ngụy Vô Song! Chỉ là lúc này Ngụy Vô Song chằng chịt vết thương khắp người, dường như không gì có thể làm hắn thảm hại hơn được nữa.
Chiêm Nhân nhìn thấy Ngụy Vô Song thì cảnh giác. Ngôi miếu xập xệ này là ngôi nhà cuối cùng của cô bé và đệ đệ, không cho người khác vào! Nhưng khi nhận ra là Ngụy Vô Song, hai mắt Chiêm Nhân sáng ngời.
“Là ngươi!”
“Là ngươi!”
Hai người gần như thốt lên cùng một lúc.
Chương 3155: Hồi ức của Chiêm Ngưng Tuyết
Vào lúc này, Ngụy Vô Song ngồi cạnh cửa, vừa thở hồng hộc vừa hỏi: “Ngươi tên Chiêm Nhân đúng chứ?”
“Đó là...” “Đệ đệ ta!”
Ngụy Vô Song nhìn bé trai đang nằm trên chồng cỏ tranh, thở dài: “Thằng bé mất rồi”.
“Đệ ấy sẽ sống!”
Giọng điệu chắc nịch của Tiểu Chiêm Nhân làm cho Ngụy Vô Song sửng sốt.
“Ngươi cho thằng bé ăn viên đan dược này đi, có lẽ vẫn có một tia hy vọng!”
Tiểu Chiêm Nhân nhận lấy đan dược rồi cho đệ đệ mình ăn không chút do dự.
“Ngươi không sợ ta hại đệ đệ ngươi à?”
Tiểu Chiêm Nhân không quay đầu lại mà đáp ngay: “Bọn ta có gì đáng để ngươi hại đâu?”
Ngụy Vô Song nở nụ cười cay đắng.
Quả thật là vậy.
Mặc dù sau khi ăn đan dược, sắc mặt bé trai đã khá hơn trông thấy nhưng Ngụy Vô Song thừa hiểu đứa trẻ này đã như đèn treo trước gió.
Không lâu sau, Chiêm Nhân cầm một cái bát sứt mẻ đi múc nước rồi đi tới trước mặt Ngụy Vô Song.
“Ngươi bị thương nặng lắm hả?”
“Uống đi!”
Ngụy Vô Song không nói gì, im lặng uống nước.
Bầu không khí trong ngôi miếu xập xệ yên lặng trong chốc lát.
Mưa rơi nặng hạt, gió hú từng cơn.
Từng bóng người xông vào ngôi miếu hoang tàn.
Mười mấy người kia đều là võ giả cường tráng, vạm vỡ. Bọn chúng nhìn hai tỷ đệ trong ngôi miếu hoang và nở nụ cười rùng rợn.
“Chiêm Viễn, đứng lên coi!”
Người đi đầu quát tháo.
“Các ngươi muốn làm gì?”
Chiêm Nhân đứng chắn ở phía trước đệ đệ mình, gào lên với ánh mắt vô cùng hung dữ: “Đệ đệ ta sắp chết vì bị các ngươi hành hạ rồi đấy!”
“Chết rồi à?
Chưa chết mà nhỉ?
Chưa chết thì hôm nay phải tiếp tục chứ”.
Kẻ cầm đầu ngang ngược đẩy Chiêm Nhân ra.
Cốp... Chiêm Nhân đập đầu vào một cây cột gần đó, máu chảy đầm đìa khắp mặt, cô bé mơ màng kêu: “Đừng mang đệ đệ ta đi...”, thế nhưng mười mấy tên võ giả lại chẳng thèm đếm xỉa.
“Ê!”
Một giọng nói thều thào vang lên.
Bấy giờ bọn họ mới nhìn thấy trong miếu còn có một người nữa.
“Hử?”
Giọng nam tử cầm đầu oang oang: “Còn một con ma sắp chết nữa à?
Lão tử cóc cần đàn ông trưởng thành, chỉ cần bé trai thôi. Biến! Dám nói gì thì liệu hồn ta giết cả ngươi luôn đấy!”
Ngụy Vô Song nói một cách khó khăn: “Trên người ta có đan dược, ta cho các ngươi, các ngươi hãy thả hai tỷ đệ con bé đi đi”.
Nghe thấy câu này, mười mấy người kia mừng húm ra mặt.
Đan dược?
Có thật không?
Nam tử cầm đầu hùng hổ đi tới trước mặt Ngụy Vô Song, cười kệch cỡm hỏi: “Đâu?
“Ở đây này!”
Ngụy Vô Song vừa đưa tay ra đã tóm lấy cổ người đàn ông.
“Ngươi...”, một tiếng rắc vang lên, người đàn ông kia đã tắt thở.
Mười mấy người còn lại lập tức xông tới chỗ Ngụy Vô Song.
Hắn nắm chặt tay lại, sát khí khủng khiếp bộc phát ra.
Có điều do hắn đang bị thương nặng nên chỉ có thể ngồi dưới đất, hoàn toàn không đứng lên nổi. Hắn đấu với hơn mười người kia chỉ với đôi tay của mình.
Dần dần, từng người một trong đám kia chết đi, chỉ còn lại ba kẻ cuối cùng chảy máu đầm đìa, run cầm cập nhìn Ngụy Vô Song, không dám bước lên nữa.
“Tên này sắp chết rồi, dần hắn tới chết đi!”
Một gã đàn ông bị cào rách một miếng thịt nơi đùi gào lên.
“Ờ!”
Hai người còn lại ngồi phịch xuống đất, cả hai cũng đang thở hồng hộc.
Cùng lúc đó, trên người Ngụy Vô Song có cả máu của chính hắn lẫn mười mấy người kia, mặt cắt không còn một giọt máu.
Cốp! Đột nhiên, một tiếng cốp rõ to vang lên, một võ giả bị thương bị đập vào đầu, ngất xỉu tại chỗ.
Ngay sau đó, kẻ thứ hai, kẻ thứ ba cũng bị đập ngất xỉu.
Ba kẻ nọ nằm sấp trên nền đất, mắt trợn trắng.
Ngụy Vô Song ngẩn người nhìn tiểu cô nương mặc chiếc váy rách rưới đang đứng ở phía đối diện với gương mặt đầy hoảng sợ kia.
Ba người đang nằm đó vẫn chưa chết.
Ngụy Vô Song lên tiếng, giọng thều thào: “Cho ngươi cái này”.
Nói xong, hắn thảy một cây chủy thủ xuống đất.
Ngụy Vô Song nói tiếp: “Giết bọn chúng đi”.
Sắc mặt cô bé vô cùng trắng bệch, ánh mắt cô bé đầy kinh hoàng.
Ngụy Vô Song chậm rãi nói: “Không giết bọn chúng thì khi chúng tỉnh lại, lấy lại sức thì cả ba chúng ta đều phải chết”.
Nói xong câu này, Ngụy Vô Song không khuyên gì nữa mà nhắm mắt, ngực phập phồng lên xuống không ngừng.
Tiếng phập phập phập vang lên, trong ngôi miếu xập xệ tĩnh lặng như tờ, bên ngoài thì gió bão vẫn đang rít những tiếng ghê rợn... Cô bé cầm cây chủy thủ đẫm máu lên, đứng ở đó, mặt mũi tái mét.
“Tỷ tỷ...”, một tiếng rên rỉ cất lên, phá vỡ bầu không khí chết chóc trong ngôi miếu.
Cô bé vội vàng vứt chủy thủ xuống rồi chạy đến bên cạnh đệ đệ.
“Đệ... khó chịu quá...”, lúc này, trông cậu bé vô cùng đau đớn, cậu thều thào: “Có phải đệ sắp chết rồi không...” “Chiêm Viễn, Chiêm Viễn, đệ sẽ không chết đâu, sẽ không chết đâu mà...”, thế nhưng, một đêm trôi qua, trong ngôi miếu hoang tàn, Chiêm Nhân thẫn thờ ôm thi thể lạnh ngắt của đệ đệ.
Ngụy Vô Song chậm rãi tỉnh lại, nhìn ra bên ngoài tòa miếu. Cơn bão đã dừng, từng tia nắng chiếu xuống đầy rạng rỡ.
Khi mặt trời dâng lên, một toán người tới gần ngôi miếu hoang.
Kẻ nào kẻ nấy đều hùng hổ xông thắng vào trong miếu.
“Thật to gan!”
Một tiếng gầm giận dữ vang lên, hơn mười võ giả kia đều cầm binh khí trên tay, cả đám đằng đằng sát khí nhìn xác mười mấy người trong ngôi miếu xập xệ.
“Người của nhà họ Nguyên ta mà các ngươi cũng dám giết, chán sống rồi phỏng!”
Một người đàn ông trung niên phẫn nộ quát tháo.
Ông ta giơ đao lên toan chém vào Chiêm Nhân vẫn chưa hết bần thần.
“Ta là kẻ đã giết bọn chúng!”
Lúc này, Ngụy Vô Song thoi thóp thở nói thật chậm.
“Vậy thì lão tử sẽ giết ngươi trước”.
Người đàn ông trung niên nói câu ấy rồi giơ đao chém xuống.
Nhưng đúng lúc đó, giữa tiếng gió rít, một bóng người xuất hiện trước mặt Ngụy Vô Song và nhẹ nhàng cầm lấy lưỡi đao.
“Đại nhân nhà ta mà ngươi cũng dám giết!”
Bốp... Ngay sau đó, một đám người mặc bào phục của trận sư, trong đó có cả nam và nữ hiện thân cả trong lẫn ngoài ngôi miếu hoang, ra tay giết mấy chục người kia một cách dễ dàng.
Tay cụt, xác chết la liệt ra đất, mùi máu tanh nồng nặc.
Các nam nữ thanh niên đi đầu đỡ Ngụy Vô Song lên cỗ xe kiệu.
“Ngươi muốn đi theo ta không?”
Ngụy Vô Song lên tiếng, nhìn về phía Chiêm Nhân.
Trên khuôn mặt bụ bẫm của cô bé hiện lên sự mông lung, cô bé nhìn Ngụy Vô Song, chậm rãi nói: “Ngươi giúp ta giết người nhà họ Nguyên, ta sẽ đi với ngươi”.
Ngụy Vô Song lắc đầu bảo: “Ta sẽ không giết nhà họ Nguyên, bọn chúng hại đệ đệ ngươi chết, muốn báo thù thì chính ngươi phải là người làm điều đó”.
“Ta có thể dạy đạo cho ngươi. Nếu như ngươi đủ tư cách thì ta sẽ nhận ngươi làm đồ đệ, còn nếu ngươi không đủ tư cách thì ta cũng có thể dạy dỗ ngươi đến khi ngươi có đủ thực lực để báo thù. Khi đó, đi hay ở là quyết định ở ngươi”.
Cuộc gặp gỡ của hai thầy trò đã bắt đầu như thế... Tất cả mọi chuyện hiện ra trước mắt bao người thông qua Chiêm Ngưng Tuyết, ai nấy cũng ngạc nhiên.
Tiếp đến lại có từng bức tranh ký ức khác hiện ra.
Cô bé đi theo Ngụy Vô Song trở về, những trận sư vô cùng mạnh mẽ đối với cô bé đều gọi Ngụy Vô Song là Ngụy đại nhân.
Dần dần, dưới sự dạy dỗ của một vị trận sư, cô bé bắt đầu học tập trận pháp. Từng ngày trôi qua, cô bé dần trưởng thành.
Cho đến khi trở thành một cô gái trẻ trung duyên dáng, yêu kiều.
Một ngày nọ, trong Phong Thiên Tông rộng lớn nguy nga.
Cô gái mặc một bộ váy trắng nổi bật như đóa hoa tỏa sáng nhất trong vườn hoa, đứng trước đại điện vạn người kính ngưỡng.
Trên đại điện đó là Ngụy Vô Song trong chiếc áo bào trận sư mang sắc trắng như ánh trăng, dáng người thon dài, khí chất vô song.
“Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đệ tử chân truyền của Ngụy Vô Song ta”.
“Chiêm Nhân, vi sư ban cho ngươi một cái tên mới, Chiêm Ngưng Tuyết, như tuyết trên Bắc Tuyết Thiên, mãi mãi bất diệt!”
Chiêm Nhân thành kính quỳ xuống đất.
“Chiêm Ngưng Tuyết xin ghi nhớ!”
Ngay sau đó, tiếng reo hò truyền đi khắp Phong Thiên Tông.
“Chúc mừng tông chủ thu ái đồ!”
"Trừ khi sinh ra đã là thiên tài, có thể tự đến cấp bậc Tiên Nhân... Cũng chính vì lý do này mà những Tiên Nhân trên Thượng Tam Thiên kia mới vận hành Tiên Tắc Thiên Pháp để tuyển chọn nhân tài. Những thiên tài được bọn họ chọn vốn đã có thiên phú xuất chúng, những Tiên Nhân trên Thượng Tam Thiên cũng có bản lĩnh giúp đỡ bọn họ vượt qua tiên kiếp mạnh mẽ hơn".
"Nhưng còn những người có tư chất bình thường thì ai thèm quan tâm tới sống chết của bọn họ?"
Nghe thấy những lời này của Tần Ninh, mọi người dần dần hiểu ra.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì, muốn ngăn cản những người đó ư?
Hoàn toàn không thể! Bởi chuyện thành tiên đã khiến bọn họ điên hết cả rồi.
Giờ phút này, đạo tiên kiếp thứ nhất từ trên trời giáng xuống, đập lên cơ thể Chiêm Ngưng Tuyết.
Ầm... Một tiếng nổ vang lên, hư không rách toạc.
Lần này, Chiêm Ngưng Tuyết ngăn cản bằng thân xác của mình.
Bản thân nàng ta cũng có thể rõ ràng cảm nhận được rằng đây chỉ mới là khởi đầu, chỉ là một món ăn khai vị nhỏ mà thôi.
Thậm chí, khi ánh sáng lôi đình kia bắn xuống, Chiêm Ngưng Tuyết còn vung bàn tay ngọc ngà làm từng đạo lôi đình vụt bắn khắp nơi, nện xuống mặt đất phía dưới.
Uỳnh... Các cường giả cảnh giới Biến Cảnh của Ma tộc hoàn toàn không thể chống lại uy thế của tiên kiếp, nổ tan xác.
Chiêm Ngưng Tuyết đang mượn sức mạnh của tiên kiếp tiêu diệt chiến sĩ Ma tộc.
"Ngưng Tuyết tỷ lợi hại thật!"
Hứa Huyền Diệp không khỏi khen ngợi.
Đang độ tiên kiếp kia mà, Chiêm Ngưng Tuyết có thể ngăn cản được tiên kiếp bằng chính sức mình thì thôi, đằng này còn lợi dụng cả uy lực còn sót lại của tiên kiếp để tiêu diệt bọn chiến sĩ Ma tộc nữa.
"Đây chỉ mới là bắt đầu...", Tần Ninh nói thẳng: "Mức độ mạnh yếu của tiên kiếp phụ thuộc vào thực lực của mỗi người. Thông thường có mười tám đạo, cũng có ba mươi sáu đạo, bảy mươi hai đạo, nhưng phần lớn sẽ không vượt quá con số một trăm, chín mươi chín đạo là tối đa rồi. Những kẻ vượt qua một trăm đạo tiên kiếp sẽ hoặc chết, hoặc vũ hóa thành tiên, sau này nhất định sẽ vô cùng nổi trội giữa chúng tiên".
“Có lẽ tiên kiếp của Tuyết Nhi sẽ có bảy mươi hai hoặc tám mươi mốt đạo".
Khúc Phỉ Yên không kìm được mà hỏi: "Thế xem như là cấp bậc gì ạ?"
"Là kỳ tài cái thế".
Khúc Phỉ Yên lập tức hỏi: "Thế còn Yên Nhi thì sao ạ, sư tôn?"
"Ngươi ấy hả?"
Tần Ninh cười đáp: "Cũng cỡ đó".
Cũng cỡ đó?
Khúc Phỉ Yên hơi không phục.
Mà vào lúc này, đạo tiên kiếp thứ hai đã hạ xuống.
Chiêm Ngưng Tuyết chống cự lần nữa, sau đó dùng dư âm sức mạnh của tiên kiếp dội lên bọn chiến sĩ Ma tộc.
Qua hai lần như thế, chiến sĩ Ma tộc đã chết hơn ngàn người.
Tiên kiếp là một thử thách dành cho Hư Tiên, sao mà cảnh giới Biến Cảnh chống đỡ được! Giờ đây, võ giả các phe Nhân tộc cũng có biểu hiện khác nhau.
Võ giả đứng về phe Ma tộc đương nhiên mặt nhăn nhúm như chết cha chết mẹ.
Người đứng về phe của Tần Ninh thì vô cùng mừng rỡ.
Chiêm Ngưng Tuyết đã sắp lịch kiếp, vũ hóa thành tiên, lại còn có thể giúp bọn họ làm thịt đám khốn kiếp này.
Giờ phút này, tình thế đã biến chuyển hoàn toàn.
Vốn dĩ về phía Ma tộc, Ô Lạp Hợp bỏ mình, Ô Linh Thần được ông ta triệu hồi bằng cách hiến tế bản thân cũng đã bị Tần Ninh tiêu diệt nhưng thực lực của năm tộc Ô Linh tộc vẫn cực kỳ hùng mạnh, cộng thêm sự trợ giúp của Nhân tộc thì rất khó để áp chế được bọn chúng.
Nhưng bây giờ lại có thể.
Hứa Huyền Diệp ở lại bên cạnh Tần Ninh, còn đám người Khúc Phỉ Yên, Hứa Vân Đỉnh, Lâm Uyên thì xông ra lần nữa.
Lần này nhất quyết phải giải quyết Ma tộc, không được để lại mối lo về sau.
Thực lực của Khúc Phỉ Yên rất mạnh, nàng triệu hồi ra ngàn vạn thiên nguyên khí bắn về phía Ô Vân Hiên và Ô Vân Nguyệt.
Chiêm Ngưng Tuyết đã sắp phi thăng rồi.
Vậy thì nàng ta cũng phải trổ tài một chút thôi.
Lúc này, Tần Ninh nhìn sang Hứa Huyền Diệp kế bên, đột nhiên hỏi: "Huyền Diệp, giờ đệ đã cảnh giới thập biến rồi đúng không?"
"Đúng vậy".
Hứa Huyền Diệp cười nói: "May mà đại ca quay lại, là động lực cho ta dấy".
Tần Ninh nói tiếp: "Đệ còn nhớ cái lần khi còn bé, chúng ta cùng nhau tu luyện, ta suýt thì đã đánh đệ nhừ tử không?"
"Đương nhiên là nhớ rồi!"
Hứa Huyền Diệp cười sảng khoái: "Lúc ấy cũng là lần đầu tiên ca bị cha mẹ đánh cho tơi bời, vì có lần đó mà ta mới cảm thấy ta vẫn là con trai của cha mẹ. Ai bảo từ nhỏ đến lớn cha mẹ thiên vị ca quá chứ".
Tần Ninh bật cười.
Chiêm Ngưng Tuyết tiếp tục lịch kiếp, Khúc Phỉ Yên đè Ô Vân Hiên và Ô Vân Nguyệt ra mà đánh, Ô Vân Tích và Ô Vân Bàng cũng gia nhập vào đó.
Số lượng người chết của Ma tộc ngày một tăng.
Nhưng đúng lúc này, một bóng dáng xuất hiện giữa bầu trời, lặng thinh như quỷ mị.
Bóng dáng mờ mịt tỏa ra khí tức mạnh mẽ ấy đột nhiên xuất hiện ở nơi cách Chiêm Ngưng Tuyết không xa, nắm chặt tay lại.
"Tuyết Nhi, cẩn thận!"
Tần Ninh gầm lên.
Trong chớp mắt, đạo tiên kiếp thứ ba hạ xuống, nam tử vừa xuất hiện kia cũng ra tay.
Ầm ầm... Sấm sét của tiên kiếp từ trên trời giáng xuống, nam tử cũng ra tay ngay, hai đòn tấn công đồng thời dội thẳng về phía Chiêm Ngưng Tuyết.
Khuôn mặt xinh đẹp của Chiêm Ngưng Tuyết trở nên lạnh lùng, nàng ta nắm chặt bàn tay ngọc ngà lại, hàng ngàn trận văn bao bọc lấy người nàng ta.
"Phụt...", nhưng cuối cùng vẫn muộn.
Sau khi phun một ngụm máu tươi ra, thân thể Chiêm Ngưng Tuyết lảo đảo, rơi xuống dưới.
"Ơ...", Hứa Huyền Diệp tái mặt.
Tần Ninh nhíu mày.
"Diệp Chi Vấn!"
Gần như lần nào hắn cũng gặp Diệp Chi Vấn.
Lần này hắn cứ tưởng Diệp Chi vấn không có ở đây chứ.
Nào ngờ đến lúc này y vẫn xuất hiện.
Ô Lạp Hợp bị giết, Diệp Chi Vấn không xuất hiện, Ô Linh Thần hiện thân Diệp Chi Vấn cũng không xuất hiện, vậy mà bây giờ Diệp Chi Vấn lại xuất hiện.
"Lại gặp nhau rồi, Tần Ninh".
Diệp Chi Vấn trong bộ trường sam, khoác một chiếc áo ngoài, trông y mờ mịt xuất trần, khí chất điềm đạm.
"Ngươi dám xuất thủ đánh lén một Hư Tiên đang độ tiên kiếp à? Không sợ tiên kiếp đánh chết ngươi hay sao?
"Thử xem sao!"
Diệp Chi Vấn cười nói: "Lỡ chẳng may ngăn cản được Chiêm Ngưng Tuyết thành tiên thì ngươi sẽ chịu tổn thất lớn lắm cho xem!"
"Vậy ư?"
Tần Ninh cười khẩy.
"Thật ra ta rất tò mò về ngươi, ngươi đến từ khu vực bên trong Vân Giới đúng không?
Biết đâu là hậu nhân của vị Thần Đế nào năm xưa đối đầu với phụ thân ta cũng nên?
Hay là kẻ đã quy thuận phụ thân ta nhưng lại chọn phản bội?"
Diệp Chi Vấn cười nói: "Ngươi không cần tò mò ta là ai, vì ngươi sẽ không biết đâu".
"Một ngày nào đó sẽ biết thôi".
Diệp Chi Vấn chỉ cười chứ không nói gì.
Tần Ninh chất vấn: "Im hơi lặng tiếng đến bây giờ mới xuất hiện là để giết ta à?"
"Cơ mà thành thật mà nói, Diệp Chi Vấn, không nói đến Ma tộc, ngươi hiểu rõ con người ta như vậy thì có rất nhiều cách để giết ta mà? Ví dụ như lúc ta mới vào Trung Tam Thiên, ngươi có thể giết ta nhưng sao lúc đó lại không động thủ?"
"Ví dụ như Thần Tinh Dịch, ngươi có thể giết hắn rồi đoạt thân xác để số mệnh của ta không được viên mãn mà?"
"Ngươi có hàng trăm, hàng ngàn cách để làm, vậy mà ngươi lại không làm".
Diệp Chi Vấn hỏi: "Sao ngươi biết ta không làm?
Ta là kẻ đã đặt phong ấn lên Thần Tinh Dịch đấy, chỉ là tên này không hổ là đồ đệ của ngươi, quả thật có chỗ hơn người!"
"Đừng nói mấy thứ ngoài lề đó nữa!"
Tần Ninh nói tiếp: "Nói ra nghe xem nào, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ta cảm thấy ngươi không phải muốn giúp Ma tộc, nhưng ngươi cũng không hề nhân từ gì với ta, rồi lại không hề giết ta".
"Nói như vậy, chỉ có một khả năng duy nhất... Ngươi muốn giết ta nhưng lại có lý do không thể giết ta".
Tần Ninh nhoẻn môi cười: "Mặc dù ngươi hợp tác với Ma tộc nhưng chắc cũng không thật lòng giúp bọn chúng tìm kiếm chí bảo đâu nhỉ?
Hoặc là ngươi cảm thấy chí bảo có liên quan tới ta, do đó ta không thể chết. Nếu ta chết thì có thể sẽ hoàn toàn chặt đứt manh mối tìm kiếm chí bảo".
"Để ta đoán xem có đúng không nhé?"
Tần Ninh tiếp tục lập luận: "Ngươi cũng muốn có chí bảo mà Ma tộc đang tìm kiếm nên ngươi giúp đỡ bọn hắn. Mà Ma tộc xem ta là chướng ngại vật, muốn loại bỏ ta, ngươi lại thấy ta không thể chết, bởi nếu ta chết thì sẽ không tìm được chí bảo, vì vậy... Mặc dù ngươi hợp tác với Ma tộc, cũng muốn ta chết nhưng lại không thể để ta chết!"
Chương 3152: Ô Minh Viêm
Tần Ninh nhìn về phía Diệp Chi Vấn, cười tủm tỉm hỏi: "Có phải như vậy không?"
"Không phải".
Diệp Chi Vấn tiếp lời: "Quả thật ta có suy nghĩ tới việc chiếm đoạt chí bảo, nhưng chuyện giết ngươi là ta thật sự muốn giết. Chỉ là có một số người không muốn ngươi chết. Bọn hắn nghĩ nếu ngươi chết thì thế giới Thương Mang sẽ trở nên hỗn loạn. Khi đó, thế giới Thương Mang sẽ trở thành thiên hạ của Ma tộc!"
Tần Ninh nhướng mày.
Diệp Chi Vấn tiếp tục nói: "Thân phận của ngươi đặc biệt nên liên lụy tới quá nhiều người".
"Băng Hoàng Thần Đế Tần Mộng Dao".
Diệp Chi Vấn cười khổ: "Chỉ mới một người đó thôi mà đã rất khó giải quyết rồi!"
"Với thực lực của cô ta, chưa chắc những thứ được gọi là quy tắc của thiên địa đã ngăn cản được cô ta. Mà cô ta không xuống tìm ngươi là vì muốn ngươi tự mình trở về".
"Nếu như bọn ta thật sự giết ngươi... Phụ thân ngươi, mẹ ngươi, sư tôn ngươi, và cả nghĩa phụ của ngươi, đều không phải hạng dễ chọc!"
Diệp Chi Vấn nói tiếp: "Tần Ninh, đến bây giờ ngươi vẫn chưa chết không chỉ vì bản thân ngươi vốn đã rất mạnh, mà trên thực tế còn vì những người này!"
"Trong một vài tình huống ngươi lâm vào cảnh nguy nan, nếu ngươi có thể tự giải quyết được thì bọn họ sẽ không ra mặt cứu ngươi. Tuy nhiên... nếu như ngươi thật sự có nguy cơ bỏ mạng, có lẽ bản thân ngươi cũng thừa hiểu phụ thân ngươi, mẹ ngươi, sư tôn ngươi, nghĩa phụ của ngươi, thậm chí tổ phụ lẫn tổ mẫu của ngươi...", Tần Ninh lập tức cười nói: "Đành chịu thôi, từ nhỏ đến lớn ta đã là con ông cháu cha rồi, mà phải nói là... thế hệ thứ ba trong nhà toàn thần thánh thì đúng hơn đấy?"
Con ông cháu cha?
Thế hệ thứ ba trong nhà toàn thần thánh?
Diệp Chi Vấn hơi ngây người, nhưng rồi y cũng mỉm cười: "Thành thật mà nói, đôi lúc ngươi thật sự khiến người ta hâm mộ đến phát hận đấy... Có quá nhiều người quan tâm đến ngươi, nhưng cũng chính vì vậy mà số người muốn ngươi chết cũng không phải số ít".
"Sở dĩ ngươi sống được đến bây giờ không chỉ vì chính ngươi mà còn vì đám người kia đã uy hiếp bọn ta, nhưng... bọn ta đang chờ!"
Diệp Chi Vấn thẳng thắn thú nhận: "Chờ một cơ hội".
"Chờ thời cơ mà mẹ, sư tôn và nghĩa phụ của ngươi không thể cứu được ngươi, phụ thân ngươi cũng không có cách gì để cứu được ngươi. Khi đó sẽ là ngày giỗ của ngươi, Tần Ninh!"
Tần Ninh giễu cợt nói: "Vậy các ngươi cứ thong thả chờ đi!"
"Tần Ninh, bọn ta chưa bao giờ xem thường ngươi, những kẻ chống lưng cho ngươi quá mạnh mẽ, nhưng bọn ta thừa biết ngươi cũng đã hy sinh những gì".
Hắn đã hy sinh rất nhiều! Năm xưa, khi tổ phụ và phụ thân hắn chưa trở thành Thần Đế thực thụ, Mục tộc đã từng đối mặt với nguy cơ diệt tộc.
Tần Ninh tự xưng mình là con ông cháu cha, là thế hệ thứ ba trong nhà toàn thần thánh nhưng vào thời điểm đó thì không hẳn là vậy.
Sự thật là những trắc trở Tần Ninh từng gặp khi xưa không hề ít hơn tổ phụ và phụ thân của mình.
Lần lượt trải qua sinh tử, lần lượt thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, lần lượt thách thức giới hạn chịu đựng, những điều đó đã tạo nên Nguyên Hoàng Thần Đế sau này.
Ngôi vị Thần Đế của hắn không phải tổ phụ, phụ thân hắn nói một câu là sắc phong được! Diệp Chi Vấn nói tiếp: "Lần này có lẽ là một cơ hội cho ta".
Có lẽ?
Tần Ninh nhướng mày.
Diệp Chi Vấn nhếch mép hỏi: "Tần Ninh, rất nhiều chuyện cho dù ngươi biết thì ngươi cũng không làm được, đúng không?"
Giờ phút này, Tần Ninh sững sờ.
Đột nhiên, một bàn tay đâm xuyên qua lồng ngực hắn.
Nhìn bàn tay đâm xuyên lồng ngực ánh lên vầng sáng đen nhàn nhạt, Tần Ninh chậm rãi quay đầu lại nhìn người đằng sau.
"Huyền Diệp, đệ... làm cái gì vậy?"
Tần Ninh nhìn về phía cái tay của Hứa Huyền Diệp đang đâm thủng ngực mình, khẽ mỉm cười, ôn tồn hỏi.
"Đại ca tốt của đệ!"
Trong đôi mắt Hứa Huyền Diệp hiện lên nét cười, hắn ta lạnh nhạt hỏi: "Ca mở con mắt ra nhìn xem đệ có phải đệ đệ của ca không?"
Tiếp đến, tất cả đều thấy Hứa Huyền Diệp đang đứng bên cạnh Tần Ninh phát sáng, da thịt toàn thân thay đổi, cả gương mặt cũng khác hẳn.
"Lục đệ!"
Bốn người Ô Vân Hiên đang bị Khúc Phỉ Yên cầm chân ở trên trời đều trợn mắt há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
Lục hoàng tử của Ô Linh tộc - Ô Minh Viêm!
"Sư tôn!"
Gương mặt xinh đẹp của Khúc Phỉ Yên tái mét.
Nhưng giây phút này, đương nhiên bốn người Ô Vân Hiên càng không thể để Khúc Phỉ Yên đi.
Người ngỡ ngàng nhất không ai khác ngoài đôi phu phụ Hứa Vân Đỉnh và Cổ Ôn Uyển.
"Huyền Diệp!"
Cổ Ôn Uyển mở to mắt, thảng thốt hỏi: "Con... con đang làm cái gì thế hả?"
Hứa Huyền Diệp cười tươi rói: "Làm gì ấy hả?
Giết đại ca ta đấy!"
Hứa Vân Đỉnh cũng sững sờ.
"Huyền Diệp, đó... đó là đại ca của con mà!"
Miệng của Hứa Huyền Diệp rách ra, trông hắn ta như đang lột một lớp da ra, để lộ một gương mặt khác hẳn Hứa Huyền Diệp.
"Ngươi không phải Huyền Diệp!"
Cổ Ôn Uyển gào lên: "Con ta đâu?
Ngươi đã làm gì Huyền Diệp?"
Nhưng ngay sau khi Cổ Ôn Uyển dứt lời, gương mặt của Ô Minh Viêm lại dần dần méo mó, chuyển sang mặt của Hứa Huyền Diệp.
"Mẹ ơi... mẹ ơi...", hắn kêu lên đầy hoảng sợ, gương mặt kia nhăn rúm ró nhìn Tần Ninh gần trong gang tấc, bàng hoàng kêu lên: "Đại ca, không phải đệ, không phải đệ...", giờ phút này, Tần Ninh nhẹ nhàng mỉm cười và an ủi: "Ta biết mà, không phải đệ đâu".
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Khuôn mặt của Hứa Huyền Diệp méo mó không ngừng, dần dần hóa thành mặt của Ô Minh Viêm, sau đó lại chuyển sang mặt của Hứa Huyền Diệp.
Cuối cùng, cơ thể của Hứa Huyền Diệp chia làm hai phần, một phần là Hứa Huyền Diệp, phần còn lại là Ô Minh Viêm.
Cứ như thể hai người đã nhập làm một vậy.
Giọng của Ô Minh Viêm vang lên, hắn ta nói tiếp: "Tần Ninh, ta biết không gì có thể làm khó được ngươi, nhưng mà... ta dành hàng ngàn năm để hợp nhất với cơ thể Hứa Huyền Diệp, hồn phách của hai chúng ta đã nằm trên cùng một thể xác rồi, ngươi mà giết ta?
Hắn sẽ chết đấy!"
"Tần Ninh, ngươi muốn tự sát hay bị ta giết, hay là... bị đệ đệ của ngươi giết nhỉ?"
Cổ Ôn Uyển nhìn về phía Tần Ninh, hét lên đầy xé lòng: "Trần Nhi, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế?"
Thấy Tần Ninh có vẻ không hề kinh ngạc chút nào như thể đã biết từ trước, Ô Minh Viêm hỏi: "Ngươi biết trước rồi à?"
Tần Ninh vẫn chẳng nói chẳng rằng.
Ô Minh Viêm cười phá lên: "Tần Ninh, ngươi đúng là trọng tình trọng nghĩa mà, đây là thứ bó buộc nhất đối với cường giả đấy! Không ngờ ngươi lại quan tâm đến hắn như vậy, ha ha ha ha..", bấy giờ Diệp Chi Vấn mới chầm chậm cất lời: "Nếu hắn không trọng tình trọng nghĩa thì ngươi đã chết từ đời nào rồi!"
Ô Minh Viêm cười cợt: "Nói vậy nghĩa là ta cược đúng rồi à?
Cái này phải đa tạ Diệp tiên sinh rồi!"
Diệp Chi Vấn hừ lạnh một tiếng.
Sắc mặt của hai phu phụ Cổ Ôn Uyển, Hứa Vân Đỉnh đều vô cùng khó coi.
Lúc này, tâm trạng Khúc Phỉ Yên vô cùng sốt ruột.
"Cút đi!"
Một tiếng quát khẽ vang lên, Khúc Phỉ Yên nắm chặt tay lại, sát khí kinh khủng bộc phát ra từ trong cơ thể.
Trong chớp mắt, hai thanh kiếm khổng lồ nhập vào nhau, biến thành một thanh duy nhất.
Thanh cự kiếm khổng lồ chém xuống một cách không nhân nhượng.
Ầm... Bốn người Ô Vân Hiên, Ô Vân Nguyệt nào dám chống cự, thân thể thụt lùi liên tục.
Bóng dáng Khúc Phỉ Yên chợt lóe, nàng điều khiển một thanh trường kiếm lao vọt tới.
"Yên Nhi, dừng tay!"
Tần Ninh lạnh lùng ra lệnh.
"Sư tôn!"
Khúc Phỉ Yên thình lình quát lên: "Nếu như không thể tách Hứa Huyền Diệp và Ô Minh Viêm ra khỏi nhau thì chỉ còn cách giết thôi ạ!"
"Dừng tay!"
"Sư tôn!"
Khúc Phỉ Yên gằn giọng.
Hứa Huyền Diệp có thể chết.
Nhưng Tần Ninh không thể.
"Ta sẽ tự xử lý!"
Tần Ninh hờ hững nói: "Nếu ngươi dám động thủ thì ngươi sẽ không còn là đệ tử của ta nữa!"
Khúc Phỉ Yên sững sờ, nét mặt đầy ngỡ ngàng.
Chương 3153: Một nhát kiếm chẻ hồn làm đôi
Nửa bên mặt Ô Minh Viêm phá lên cười sặc sụa: "Tần Ninh, nói vậy tức là ngươi thà chọn tự sát còn hơn à?"
Tần Ninh chỉ nhìn về phía Khúc Phỉ Yên, hờ hững nói: "Bốn tên Ô Vân Hiên, Ô Vân Nguyệt, Ô Vân Tích, Ô Vân Bàng không được sống. Yên Nhi, ngươi đi giết bọn chúng đi!"
"Nhưng sư tôn..." "Sao?
Không nghe lời ta à?"
Sắc mặt Khúc Phỉ Yên vô cùng khó coi, liếc mắt nhìn bốn người Ô Vân Hiên. Nàng giậm chân một cái, lại xông qua chém giết với mấy người kia lần nữa.
Chỉ là lần này, Khúc Phỉ Yên trút toàn bộ lửa giận của mình lên bốn kẻ nọ.
Tần Ninh nhìn đệ đệ Hứa Huyền Diệp nhìn trong gang tấc, nhìn Ô Minh Viêm gần trong gang tấc, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
"Huyền Diệp, đệ có sợ không?"
"Ca ơi...", nửa bên mặt Hứa Huyền Diệp mấp máy môi, nhìn Tần Ninh mà nức nở: "Xin lỗi, ca..." "Không sao đâu".
Tần Ninh an ủi: "Trước kia bọn chúng cũng từng làm vậy với ta, làm ta mất đi người thân, giờ lại tiếp tục sử dụng cách này với đệ".
"Ta đã nghĩ tới giải pháp từ lâu rồi, dám giở trò cũ với ta, bọn chúng xem thường ta quá rồi...", Hứa Huyền Diệp rơi nước mắt đầm đìa.
Ô Minh Viêm giễu cợt: "Ta tốn hàng ngàn năm để kết hợp thành một thể với Hứa Huyền Diệp nên chuyện lớn chuyện nhỏ gì giữa hai huynh đệ các ngươi, ta cũng biết hết".
"Tần Ninh, ta muốn hỏi ngươi làm sao ngươi biết ta không phải Hứa Huyền Diệp?
Rồi ngươi tính tách hai người bọn ta ra bằng cách nào?"
"Nói cho ngươi biết, một khi tách khỏi nhau thì cả hai bọn ta đều không sống được đâu!"
"Ngươi không sống được không có nghĩa là đệ đệ ta không sống được".
Tần Ninh gầm lên, giơ tay tóm chặt cánh tay đang đâm vào lồng ngực mình.
"Từ khi cảnh giới của ta vượt qua ngươi, ta đã nhận ra ngươi không phải đệ đệ của ta rồi, mà ta cũng đang chờ thời khắc này đến".
Tần Ninh cất lời, đột nhiên một nguồn sức mạnh vô tận cuồn cuộn trào ra từ trong cơ thể hắn.
Trong lúc nguồn sức mạnh kia tuôn trào, tóc mai của Tần Ninh chuyển màu bạc trắng.
Đại Sách Mệnh Thuật một lần nữa được sử dụng!
Chỉ là lần này, sức sống dồi dào từ trên trời giáng xuống, chảy vào trong cơ thể Hứa Huyền Diệp.
Mà lúc này, Ô Minh Viêm và Hứa Huyền Diệp đang dùng chung một thân xác cảm thấy bên trong cơ thể mình có khí tức sinh mệnh bàng bạc bộc phát ra, khiến cho hai người vô cùng khó chịu.
"Huyền Diệp, đưa hồn phách vào cơ thể ta mau!"
Hứa Huyền Diệp không hề ý kiến, hồn phách toan bay vào trong cơ thể Tần Ninh... Nhưng đúng lúc này, Ô Minh Viêm tóm chặt hắn ta lại.
Ô Minh Viêm và Hứa Huyền Diệp đã hợp lại làm một, hồn phách nối liền với nhau, nếu để Hứa Huyền Diệp bỏ chạy thì khi Tần Ninh chém thân xác này của hắn ta, hắn ta chắc chắn sẽ chết.
Tần Ninh muốn ép hai người bọn họ tách ra thì chờ hai tên này chết chung đi!
"Ngươi cản nổi không?"
Giờ phút này, giọng điệu Tần Ninh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, hắn chém Trảm Tiên Kiếm trong tay xuống một đường.
Một kiếm này không phải chém cơ thể Hứa Huyền Diệp mà là chém hồn phách đã hợp lại làm một của hai người.
Tần Ninh thừa biết một điều rằng chỉ cần nhát kiếm này lệch một li thôi, Ô Minh Viêm chắc chắn sẽ chết, Hứa Huyền Diệp cũng sẽ chết.
Thế nên một kiếm này không được phép xảy ra bất kỳ sơ xuất nào.
Hắn nghĩ thầm trong bụng, trường kiếm đã chém ngay xuống.
Ầm... Tiếng nổ trầm thấp vang lên, tiếng vù truyền đi khắp nơi.
Trong chớp mắt, Trảm Tiên Kiếm tách hồn phách của hai người ra.
Chỉ nghe Ô Minh Viêm hét lên một tiếng đầy thống thiết, Hứa Huyền Diệp cũng gào thét trong đau đớn.
Thế nhưng hồn phách của hai người đã được tách ra.
Hồn phách của Hứa Huyền Diệp tiến vào trong cơ thể Tần Ninh.
Hồn phách của Hứa Huyền Diệp vừa vào hồn hải mênh mông của Tần Ninh thì đã được phong thần châu hút vào, được bồi bổ trong đó.
"Không phải giờ... cả hai đã tách ra rồi sao?”
Tần Ninh lạnh lùng nhìn thân thể Hứa Huyền Diệp ở trước mặt. Giờ đây, chỉ còn lại lực hồn phách của một mình Ô Minh Viêm trong cơ thể Hứa Huyền Diệp.
“Tiếp đến, chính là giết ngươi!”
“Ngươi...”, bấy giờ Ô Minh Viêm bởi nhận ra cơ thể mình đã bị chém làm hai nửa, nỗi đau đớn rát buốt lan khắp toàn thân, cảm giác nhức nhối bao trùm cả tâm trí hắn ta.
Không ai có thể chịu đựng nổi sự đau đớn đó.
“Khốn nạn!”
Ô Minh Viêm biết mình không thể níu giữ thể xác này nữa.
Không ngờ Tần Ninh chỉ cần chém một kiếm là đã có thể cắt đứt sự kết nối giữa hắn ta và Hứa Huyền Diệp.
Ban đầu hồn phách của hai người gắn liền với nhau như nước với dầu, không thể tách rời, ấy vậy mà sau khi Tần Ninh rót sức sống mạnh mẽ vào thì đã mạnh bạo chia cắt hồn phách của hai người ra, làm cho hồn phách bọn họ trở thành hai hồn phách riêng biệt.
Điều lạ lùng hơn hết là Tần Ninh dám chém ngay vào nơi kết hợp của hồn phách hắn và Hứa Huyền Diệp.
Hắn không sợ lỡ trượt tay giết chết cả Hứa Huyền Diệp ư?
“Chẳng lẽ ngươi muốn ta ngậm bồ hòn làm ngọt lần thứ hai chắc?”
Tần Ninh hừ lạnh một tiếng, đâm một nhát về phía hồn phách của Ô Minh Viêm đang nằm trong cơ thể của Hứa Huyền Diệp.
“Diệp tiên sinh, cứu ta với!”
Ô Minh Viêm gào thét ầm ĩ, hồn phách thoáng chốc lẻn ra khỏi thân thể Hứa Huyền Diệp và chạy trốn thật nhanh.
Đúng lúc này, thanh trường kiếm trên tay Tần Ninh bỗng dừng lại.
Hồn phách Ô Minh Viêm đã rời khỏi cơ thể Hứa Huyền Diệp, Tần Ninh cũng trả hồn phách của Hứa Huyền Diệp trở về vị trí cũ.
Giây lát sau, Hứa Huyền Diệp từ từ tỉnh lại, sắc mặt vẫn chưa hết tái mét.
“Đại ca...”, nhìn Tần Ninh, Hứa Huyền Diệp cứ ngỡ mình vừa mơ một giấc mơ vậy, một giấc mơ dài đằng đẵng.
“Không sao...”, Tần Ninh nhẹ nhàng cười, bảo: “Trước đây ta cũng từng bị Ma tộc uy hiếp kiểu này nên đại ca luôn suy nghĩ cách giải quyết nếu lỡ lại gặp phải chuyện này, may mà đã tìm ra cách”,
Nói xong, Tần Ninh cầm lấy bàn tay của Hứa Huyền Diệp, cười nói: “Đệ chỉ cần tĩnh dưỡng là ổn rồi”.
Đại Sách Mệnh Thuật được thi triển liên tục, tuổi thọ của hắn đang bị thiêu đốt như không có điểm dừng.
Từng luồng sức sống thuần túy truyền vào trong cơ thể Hứa Huyền Diệp.
Do chịu sự ảnh hưởng từ Ô Minh Viêm, đồng nghĩa với việc hồn phách chỉ nắm quyền kiểm soát một nửa cơ thể nên khi bất chợt trở lại chính cơ thể của mình, nhất định hắn ta vẫn chưa thể kiểm soát cơ thể hoàn toàn.
Chỉ khi độ sức sống cho Hứa Huyền Diệp thì hắn ta mới có thể dần quen với cơ thể của mình.
“Đại ca không nắm chắc hoàn toàn về nhát kiếm vừa rồi, ta chỉ đang cược thôi, may mà đại ca thắng cược rồi!”
Một nhát kiếm có thể chém thân xác võ giả ra làm hai nửa một cách dễ dàng, nhưng chia cắt hồn phách thì quá khó khăn.
Cũng may, Tần Ninh đã thành công! Lúc này, Hứa Vân Đỉnh và Cổ Ôn Uyển cũng chạy sang.
“Huyền Diệp...”, nhìn Hứa Huyền Diệp, trong lòng hai ông bà vô cùng xót xa.
Bọn họ không hay biết Hứa Huyền đã trở thành một người khác từ khi nào.
“Huyền Trần, con sao thế?”
Thấy tóc mai Tần Ninh bạc trắng, sắc mặt thì tối sầm, Cổ Ôn Uyển đau lòng hỏi.
“Con không sao”.
Tần Ninh mỉm cười an ủi: “Chút tiêu hao này không hề hấn gì đối với con đâu”.
“Đứa nhỏ ngốc này...”, Tần Ninh nói tiếp: “Cha, mẹ, hai người chăm sóc cho nhị đệ kĩ vào nhé, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy năm là lành lặn lại rồi”.
“Ừm”.
Lúc này, Tần Ninh đứng dậy nhìn về nơi cách đó không xa,
Cuối cùng, Diệp Chi Vấn vẫn chỉ đứng ở đó.
Mà lúc này, hồn phách bản thể của Ô Minh Viêm đứng ở bên cạnh Diệp Chi Vấn, chất vấn với vẻ dữ dằn: “Diệp Chi Vấn, tại sao ngươi không giúp ta?”
“Ngươi nghĩ phụ thân ta chết rồi nên kế hoạch của Ô Linh tộc ta thất bại rồi có phải không?
Tần Ninh đã bị ta làm tổn thương tâm mạch nặng nề, không chết thì cũng thân tàn ma dại, ngươi hãy nhân cơ hội này giết hắn đi! Nhanh lên!”
“Diệp Chi Vấn, rốt cuộc ngươi muốn...”, ầm! Nhưng đột nhiên, Ô Minh Viêm mới nói được nửa câu thì Diệp Chi Vấn đã nắm chặt tay lại, vả một cái đánh nát hồn phách của Ô Minh Viêm...
Chương 3154: Ta sẽ tiếp hết
“Ồn ào quá!”
Diệp Chi Vấn phẩy tay rồi nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: “Tên Ô Minh Viêm này tự cho mình thông minh, bắt được đệ đệ ngươi thì mặc định là đã bắt được ngươi. Đây đâu có đúng suy nghĩ của ta!”
Tần Ninh cũng bật cười: “Ta cũng không thấy giống tác phong của ngươi!”
“Diệp Chi Vấn, năm xưa, đại ca ta Tần Kinh Mặc, cha mẹ ta Linh Thư và Lý Thanh Huyên chết trong tay ngươi đúng chứ?”
Diệp Chi Vấn nhếch mép: “Đương nhiên không phải rồi”.
“Thế ta hiểu rồi”.
Tần Ninh mỉm cười: “Ngươi xuất thân từ Thương Mang Vân Giới, cảnh giới của ngươi có thể không phải Thần Đế nhưng một số người sau lưng ngươi chắc chắn có tu vi Thần Đế nhỉ?”
“Số lượng Thần Đế trong Thương Mang Vân Giới cũng chỉ quanh đi quẩn lại những người kia. Theo suy nghĩ của ta, đợi khi ta trở lại Thương Mang Vân Giới thì hẳn không khó để tìm ra kẻ đứng sau màn”.
“Vậy ư?”
Diệp Chi Vấn tiếp lời: “Tần Ninh, ngươi tự tin đến mức khi ngươi trở lại Thương Mang Vân Giới, tình hình ở Thương Mang Vân Giới vẫn y như lúc ngươi đi ư?
Ngươi rời khỏi Thương Mang Vân Giới đã được chừng chín vạn năm. Trong chín vạn năm này đã xảy ra những chuyện gì, ngươi có biết không?”
“Phụ thân ta rời đi những trăm vạn năm, không phải Thương Mang Vân Giới vẫn bình thường đấy sao?”
“Trăm vạn năm là một quãng thời gian quá lâu, người ta cũng ôm ấp những suy tính riêng suốt trăm vạn năm, biết đâu ngay lúc ngươi rời đi thì họ lại có suy nghĩ khác thì sao?”
Diệp Chi Vấn cười nói: “Phụ thân ngươi có địa vị cao nhường nào, là nhân vật vĩ đại cỡ nào, ngươi là người hiểu rõ nhất. Có ông ta ở đó, Thương Mang Vân Giới không thể nào rối loạn được. Nhưng giờ ông ta không có ở đây, mẹ ngươi, sư tôn ngươi, nghĩa phụ của ngươi, thậm chí tổ phụ tổ mẫu của ngươi, ai có tiếng nói đủ lớn đây?”
“Vô Thượng Thần Đế... Có ông ta thì không một ai dám lỗ mãng, nhưng ông ta không có mặt thì khó mà nói được. Cộng thêm thần tộc ở các ngoại vực lớn hàng lâm...”, Tần Ninh lại mỉm cười: “Ta tin tưởng họ!”
“Ta tin tưởng họ sẽ làm được, cũng giống như họ đã tin tưởng ta vậy”.
Diệp Chi Vấn phì cười.
“Chỉ mong lòng tin của ngươi là xứng đáng!”
Tần Ninh nói tiếp: “Thôi, chuyện đã tới nước này, Ô Linh tộc cũng không gây ra sóng gió gì được nữa. Diệp Chi Vấn, tiếp đến ngươi sẽ làm gì để giết ta đây!”
“Ta sẽ tiếp hết!”
Diệp Chi Vấn cười một tiếng, y ngẩng đầu nhìn trời, chầm chậm đáp: “Thời cơ vẫn chưa tới”.
Giờ phút này, tiên kiếp của Chiêm Ngưng Tuyết đã đến đòn sấm thứ sáu mươi tư.
Mỗi một đạo trong sáu mươi tư đạo tiên kiếp này gần như đều có thể tiêu diệt hàng trăm hàng ngàn vị Hư Tiên.
Mà lúc này, Chiêm Ngưng Tuyết vẫn đang chống chọi với chúng.
Tần Ninh cất lời: “Tuyết Nhi, vi sư không sao, cứ lên Thượng Tam Thiên chờ vi sư”.
“Bây giờ, ngươi hãy dốc hết sức lực đối đầu với tiên kiếp của ngươi đi!”
Giữa không trung, Chiêm Ngưng Tuyết chỉ gật đầu chứ không nói gì.
Đúng lúc này, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Khúc Phỉ Yên lấy một địch bốn, bùng nổ sát khí đằng đằng, giết chết Ô Vân Hiên có cảnh giới Hư Tiên.
Mà giờ phút này, trong cơ thể Khúc Phỉ Yên thấp thoáng xuất hiện khí tức giống như của Chiêm Ngưng Tuyết trước đó.
Tiên kiếp tưởng chừng như sẽ giáng xuống bất cứ lúc nào.
Điều này làm Khúc Phỉ Yên vô cùng hoảng hốt.
Các sư huynh sư đệ đã đi, các sư nương cũng đã đi, bây giờ Chiêm Ngưng Tuyết cũng phải đi, nàng không thể đi được.
Sư tôn chỉ mới đến cảnh giới thập nhị biến, còn một chặng đường nữa mới tới Hư Tiên, nàng muốn ở lại với sư tôn.
Ít nhất... phải ngủ sư tôn mới được.
Giờ mà đi thì làm được cái khỉ gì?
“Sư tôn!”
Khúc Phỉ Yên hừ lạnh: “Con không muốn thành tiên, làm sao để áp chế nó đây ạ?”
Tần Ninh quay ngoắt sang Khúc Phỉ Yên, giận dữ quát: “Còn lâu ngươi mới độ tiên kiếp được, hoảng cái gì mà hoảng?
Hơn nữa không phải thành tiên là chuyện tốt à?”
“Không!”
Khúc Phỉ Yên hậm hực gào lên lại.
Tần Ninh mặc kệ nàng.
Giờ phút này, Diệp Chi Vấn vẫn đứng yên ở đó không nhúc nhích, cũng không hề đoái hoài gì tới việc Ô Linh tộc có thua cuộc hay không, mà chỉ nhìn chằm chằm vào bầu trời như Tần Ninh.
Tần Ninh nhíu chặt mày.
Tên này đang đợi gì vậy?
Ầm ầm ầm... Từng đạo tiên kiếp bổ lên người Chiêm Ngưng Tuyết.
Lúc đạo tiên kiếp thứ bảy mươi hai đến, toàn thân Chiêm Ngưng Tuyết giàn giụa máu.
Thành tiên là một quá trình tàn khốc như vậy đấy.
Không độ được tiên kiếp thì chết.
Mà Hư Tiên nào thiên phú càng cao thì càng phải đối mặt với tiên kiếp khủng khiếp.
Đây là quy tắc của thế giới! Tiên kiếp bổ lên người Chiêm Ngưng Tuyết mãi không dứt, trong chớp mắt đã tới đạo thứ chín mươi mốt.
Tần Ninh hiểu rất rõ rằng chín mươi chín đạo tiên kiếp chính là giới hạn tối đa của một người.
Người nào có nghịch lý cách mấy thì tiên kiếp cũng không thể nào vượt quá chùm sét thứ một trăm.
Số lượng tiên kiếp của Chiêm Ngưng Tuyết đã đạt đến chín mươi mốt đạo, Tần Ninh cũng cực kỳ bất ngờ với con số này.
Xem ra, những năm gần đây, trong lúc hắn vắng mặt ở Trung Tam Thiên, vị đệ tử này đã nỗ lực hơn cả hắn tưởng tượng.
Mà lúc này, Chiêm Ngưng Tuyết trông vô cùng nhếch nhác, toàn thân đã bị máu tươi nhuộm đỏ từ khi nào, nàng ta giờ chẳng khác gì một huyết nhân.
Nàng ta sắp không trụ nổi nữa.
Nhưng nếu không trụ nổi thì sẽ chết.
Nếu như chết tại đây thì nàng ta sẽ không bao giờ được thấy sư tôn nữa.
Mà tiên kiếp thì lại không thể nhờ người khác chịu thay được.
Chiêm Ngưng Tuyết nghĩ đến lời dặn của Tần Ninh, nếu như không chịu đựng nổi nữa thì ngẫm lại điều mà nàng ta trân trọng nhất cuộc đời là gì! Là gì đây?
Là sư tôn! Giờ đây, trên bầu trời, một bức tranh được hình thành từ niềm tin của Chiêm Ngưng Tuyết hiện ra.
Trong bức tranh kia có một người thanh niên mặc trường bào khắc trận pháp, trông hắn thật điềm đạm hòa nhã, thanh tú phi phàm.
“Vô Song...”, cả hai phu phụ Ngụy Hiên và Lý Ngọc Tinh đều sửng sốt khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Bởi vì người thanh niên trong bức tranh chính là Tần Ninh khi làm Phong Không Chí Thánh Ngụy Vô Song ở kiếp thứ bảy.
Chỉ là Ngụy Vô Song lúc này đã là một người thanh niên, thanh tú tuấn dật, từng cử chỉ đều toát lên sự ung dung và điềm tĩnh.
Trong tranh, Ngụy Vô Song đang ở trong một tòa tửu lâu, trong tửu lâu có một tiểu cô nương tóc thắt đuôi sam đang ôm những bông hoa nhiệt tình chào hàng với những vị khách trong tửu lâu.
Tiểu cô nương rất cẩn thận, có chừng có mực, sợ sẽ làm phật lòng khách.
Nhưng dù vậy, một số người vẫn tỏ ra khó chịu.
“Cút đi con nhỏ bán hoa kia! Không cút thì liệu hồn lão tử đập gãy chân ngươi đấy!”
Một võ giả nói với vẻ không kiên nhẫn.
Gương mặt nhỏ nhắn của tiểu cô nương đỏ bừng, không thốt nổi một câu nào.
Lúc này, tiểu nhị chạy tới đuổi cô bé đi.
“Chiêm Nhân, lại là ngươi!”
Tiểu nhị xua đuổi lia lịa, không chút nương tình.
Ngụy Vô Song thấy cảnh này bèn lên tiếng ngăn cản, mua hết số hoa mà tiểu cô nương Chiêm Nhân có.
Chiêm Nhân nhìn Ngụy Vô Song, nói một cách chắc nịch: “Ta sẽ báo đáp ngươi!”
Hình ảnh chuyển sang một cảnh khác.
Mưa to như trút nước, màn đêm tối đen như mực, trong một ngôi miếu lụp xụp.
Tiểu cô nương tên là Chiêm Nhân cầm bát thuốc đút cho một đứa trẻ nhỏ hơn mình.
“Chiêm Viễn, mau uống đi, đệ uống thuốc sẽ khỏi bệnh đó”.
Nhưng ai nấy đều có thể nhận ra bé trai bốn năm tuổi trong tranh đã thoi thóp, sắp chết.
Đúng lúc đó, tiếng sấm kêu đùng đùng ở ngoài ngôi miếu hoang, bóng dáng một thanh niên lảo đảo đi vào.
Chính là Ngụy Vô Song! Chỉ là lúc này Ngụy Vô Song chằng chịt vết thương khắp người, dường như không gì có thể làm hắn thảm hại hơn được nữa.
Chiêm Nhân nhìn thấy Ngụy Vô Song thì cảnh giác. Ngôi miếu xập xệ này là ngôi nhà cuối cùng của cô bé và đệ đệ, không cho người khác vào! Nhưng khi nhận ra là Ngụy Vô Song, hai mắt Chiêm Nhân sáng ngời.
“Là ngươi!”
“Là ngươi!”
Hai người gần như thốt lên cùng một lúc.
Chương 3155: Hồi ức của Chiêm Ngưng Tuyết
Vào lúc này, Ngụy Vô Song ngồi cạnh cửa, vừa thở hồng hộc vừa hỏi: “Ngươi tên Chiêm Nhân đúng chứ?”
“Đó là...” “Đệ đệ ta!”
Ngụy Vô Song nhìn bé trai đang nằm trên chồng cỏ tranh, thở dài: “Thằng bé mất rồi”.
“Đệ ấy sẽ sống!”
Giọng điệu chắc nịch của Tiểu Chiêm Nhân làm cho Ngụy Vô Song sửng sốt.
“Ngươi cho thằng bé ăn viên đan dược này đi, có lẽ vẫn có một tia hy vọng!”
Tiểu Chiêm Nhân nhận lấy đan dược rồi cho đệ đệ mình ăn không chút do dự.
“Ngươi không sợ ta hại đệ đệ ngươi à?”
Tiểu Chiêm Nhân không quay đầu lại mà đáp ngay: “Bọn ta có gì đáng để ngươi hại đâu?”
Ngụy Vô Song nở nụ cười cay đắng.
Quả thật là vậy.
Mặc dù sau khi ăn đan dược, sắc mặt bé trai đã khá hơn trông thấy nhưng Ngụy Vô Song thừa hiểu đứa trẻ này đã như đèn treo trước gió.
Không lâu sau, Chiêm Nhân cầm một cái bát sứt mẻ đi múc nước rồi đi tới trước mặt Ngụy Vô Song.
“Ngươi bị thương nặng lắm hả?”
“Uống đi!”
Ngụy Vô Song không nói gì, im lặng uống nước.
Bầu không khí trong ngôi miếu xập xệ yên lặng trong chốc lát.
Mưa rơi nặng hạt, gió hú từng cơn.
Từng bóng người xông vào ngôi miếu hoang tàn.
Mười mấy người kia đều là võ giả cường tráng, vạm vỡ. Bọn chúng nhìn hai tỷ đệ trong ngôi miếu hoang và nở nụ cười rùng rợn.
“Chiêm Viễn, đứng lên coi!”
Người đi đầu quát tháo.
“Các ngươi muốn làm gì?”
Chiêm Nhân đứng chắn ở phía trước đệ đệ mình, gào lên với ánh mắt vô cùng hung dữ: “Đệ đệ ta sắp chết vì bị các ngươi hành hạ rồi đấy!”
“Chết rồi à?
Chưa chết mà nhỉ?
Chưa chết thì hôm nay phải tiếp tục chứ”.
Kẻ cầm đầu ngang ngược đẩy Chiêm Nhân ra.
Cốp... Chiêm Nhân đập đầu vào một cây cột gần đó, máu chảy đầm đìa khắp mặt, cô bé mơ màng kêu: “Đừng mang đệ đệ ta đi...”, thế nhưng mười mấy tên võ giả lại chẳng thèm đếm xỉa.
“Ê!”
Một giọng nói thều thào vang lên.
Bấy giờ bọn họ mới nhìn thấy trong miếu còn có một người nữa.
“Hử?”
Giọng nam tử cầm đầu oang oang: “Còn một con ma sắp chết nữa à?
Lão tử cóc cần đàn ông trưởng thành, chỉ cần bé trai thôi. Biến! Dám nói gì thì liệu hồn ta giết cả ngươi luôn đấy!”
Ngụy Vô Song nói một cách khó khăn: “Trên người ta có đan dược, ta cho các ngươi, các ngươi hãy thả hai tỷ đệ con bé đi đi”.
Nghe thấy câu này, mười mấy người kia mừng húm ra mặt.
Đan dược?
Có thật không?
Nam tử cầm đầu hùng hổ đi tới trước mặt Ngụy Vô Song, cười kệch cỡm hỏi: “Đâu?
“Ở đây này!”
Ngụy Vô Song vừa đưa tay ra đã tóm lấy cổ người đàn ông.
“Ngươi...”, một tiếng rắc vang lên, người đàn ông kia đã tắt thở.
Mười mấy người còn lại lập tức xông tới chỗ Ngụy Vô Song.
Hắn nắm chặt tay lại, sát khí khủng khiếp bộc phát ra.
Có điều do hắn đang bị thương nặng nên chỉ có thể ngồi dưới đất, hoàn toàn không đứng lên nổi. Hắn đấu với hơn mười người kia chỉ với đôi tay của mình.
Dần dần, từng người một trong đám kia chết đi, chỉ còn lại ba kẻ cuối cùng chảy máu đầm đìa, run cầm cập nhìn Ngụy Vô Song, không dám bước lên nữa.
“Tên này sắp chết rồi, dần hắn tới chết đi!”
Một gã đàn ông bị cào rách một miếng thịt nơi đùi gào lên.
“Ờ!”
Hai người còn lại ngồi phịch xuống đất, cả hai cũng đang thở hồng hộc.
Cùng lúc đó, trên người Ngụy Vô Song có cả máu của chính hắn lẫn mười mấy người kia, mặt cắt không còn một giọt máu.
Cốp! Đột nhiên, một tiếng cốp rõ to vang lên, một võ giả bị thương bị đập vào đầu, ngất xỉu tại chỗ.
Ngay sau đó, kẻ thứ hai, kẻ thứ ba cũng bị đập ngất xỉu.
Ba kẻ nọ nằm sấp trên nền đất, mắt trợn trắng.
Ngụy Vô Song ngẩn người nhìn tiểu cô nương mặc chiếc váy rách rưới đang đứng ở phía đối diện với gương mặt đầy hoảng sợ kia.
Ba người đang nằm đó vẫn chưa chết.
Ngụy Vô Song lên tiếng, giọng thều thào: “Cho ngươi cái này”.
Nói xong, hắn thảy một cây chủy thủ xuống đất.
Ngụy Vô Song nói tiếp: “Giết bọn chúng đi”.
Sắc mặt cô bé vô cùng trắng bệch, ánh mắt cô bé đầy kinh hoàng.
Ngụy Vô Song chậm rãi nói: “Không giết bọn chúng thì khi chúng tỉnh lại, lấy lại sức thì cả ba chúng ta đều phải chết”.
Nói xong câu này, Ngụy Vô Song không khuyên gì nữa mà nhắm mắt, ngực phập phồng lên xuống không ngừng.
Tiếng phập phập phập vang lên, trong ngôi miếu xập xệ tĩnh lặng như tờ, bên ngoài thì gió bão vẫn đang rít những tiếng ghê rợn... Cô bé cầm cây chủy thủ đẫm máu lên, đứng ở đó, mặt mũi tái mét.
“Tỷ tỷ...”, một tiếng rên rỉ cất lên, phá vỡ bầu không khí chết chóc trong ngôi miếu.
Cô bé vội vàng vứt chủy thủ xuống rồi chạy đến bên cạnh đệ đệ.
“Đệ... khó chịu quá...”, lúc này, trông cậu bé vô cùng đau đớn, cậu thều thào: “Có phải đệ sắp chết rồi không...” “Chiêm Viễn, Chiêm Viễn, đệ sẽ không chết đâu, sẽ không chết đâu mà...”, thế nhưng, một đêm trôi qua, trong ngôi miếu hoang tàn, Chiêm Nhân thẫn thờ ôm thi thể lạnh ngắt của đệ đệ.
Ngụy Vô Song chậm rãi tỉnh lại, nhìn ra bên ngoài tòa miếu. Cơn bão đã dừng, từng tia nắng chiếu xuống đầy rạng rỡ.
Khi mặt trời dâng lên, một toán người tới gần ngôi miếu hoang.
Kẻ nào kẻ nấy đều hùng hổ xông thắng vào trong miếu.
“Thật to gan!”
Một tiếng gầm giận dữ vang lên, hơn mười võ giả kia đều cầm binh khí trên tay, cả đám đằng đằng sát khí nhìn xác mười mấy người trong ngôi miếu xập xệ.
“Người của nhà họ Nguyên ta mà các ngươi cũng dám giết, chán sống rồi phỏng!”
Một người đàn ông trung niên phẫn nộ quát tháo.
Ông ta giơ đao lên toan chém vào Chiêm Nhân vẫn chưa hết bần thần.
“Ta là kẻ đã giết bọn chúng!”
Lúc này, Ngụy Vô Song thoi thóp thở nói thật chậm.
“Vậy thì lão tử sẽ giết ngươi trước”.
Người đàn ông trung niên nói câu ấy rồi giơ đao chém xuống.
Nhưng đúng lúc đó, giữa tiếng gió rít, một bóng người xuất hiện trước mặt Ngụy Vô Song và nhẹ nhàng cầm lấy lưỡi đao.
“Đại nhân nhà ta mà ngươi cũng dám giết!”
Bốp... Ngay sau đó, một đám người mặc bào phục của trận sư, trong đó có cả nam và nữ hiện thân cả trong lẫn ngoài ngôi miếu hoang, ra tay giết mấy chục người kia một cách dễ dàng.
Tay cụt, xác chết la liệt ra đất, mùi máu tanh nồng nặc.
Các nam nữ thanh niên đi đầu đỡ Ngụy Vô Song lên cỗ xe kiệu.
“Ngươi muốn đi theo ta không?”
Ngụy Vô Song lên tiếng, nhìn về phía Chiêm Nhân.
Trên khuôn mặt bụ bẫm của cô bé hiện lên sự mông lung, cô bé nhìn Ngụy Vô Song, chậm rãi nói: “Ngươi giúp ta giết người nhà họ Nguyên, ta sẽ đi với ngươi”.
Ngụy Vô Song lắc đầu bảo: “Ta sẽ không giết nhà họ Nguyên, bọn chúng hại đệ đệ ngươi chết, muốn báo thù thì chính ngươi phải là người làm điều đó”.
“Ta có thể dạy đạo cho ngươi. Nếu như ngươi đủ tư cách thì ta sẽ nhận ngươi làm đồ đệ, còn nếu ngươi không đủ tư cách thì ta cũng có thể dạy dỗ ngươi đến khi ngươi có đủ thực lực để báo thù. Khi đó, đi hay ở là quyết định ở ngươi”.
Cuộc gặp gỡ của hai thầy trò đã bắt đầu như thế... Tất cả mọi chuyện hiện ra trước mắt bao người thông qua Chiêm Ngưng Tuyết, ai nấy cũng ngạc nhiên.
Tiếp đến lại có từng bức tranh ký ức khác hiện ra.
Cô bé đi theo Ngụy Vô Song trở về, những trận sư vô cùng mạnh mẽ đối với cô bé đều gọi Ngụy Vô Song là Ngụy đại nhân.
Dần dần, dưới sự dạy dỗ của một vị trận sư, cô bé bắt đầu học tập trận pháp. Từng ngày trôi qua, cô bé dần trưởng thành.
Cho đến khi trở thành một cô gái trẻ trung duyên dáng, yêu kiều.
Một ngày nọ, trong Phong Thiên Tông rộng lớn nguy nga.
Cô gái mặc một bộ váy trắng nổi bật như đóa hoa tỏa sáng nhất trong vườn hoa, đứng trước đại điện vạn người kính ngưỡng.
Trên đại điện đó là Ngụy Vô Song trong chiếc áo bào trận sư mang sắc trắng như ánh trăng, dáng người thon dài, khí chất vô song.
“Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đệ tử chân truyền của Ngụy Vô Song ta”.
“Chiêm Nhân, vi sư ban cho ngươi một cái tên mới, Chiêm Ngưng Tuyết, như tuyết trên Bắc Tuyết Thiên, mãi mãi bất diệt!”
Chiêm Nhân thành kính quỳ xuống đất.
“Chiêm Ngưng Tuyết xin ghi nhớ!”
Ngay sau đó, tiếng reo hò truyền đi khắp Phong Thiên Tông.
“Chúc mừng tông chủ thu ái đồ!”
Bình luận facebook