• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 3116-3120

Chương 3116: Không cho phép

Tần Ninh cười nói: "Con lừa ai cũng không thể lừa hai người được!"

"Được".

Dù sao hai người cũng là trưởng lão thực lực Biến Cảnh ở Bắc Thương Môn, đương nhiên không có khả năng không đi.

Hai người lập tức rời đi.

Mấy người Tần Ninh ngồi quanh bàn.

Thời Thanh Trúc đứng dậy rót thêm một chén rượu.

"Tiểu quỷ thèm ăn".

Tần Ninh mỉm cười, nhìn về phía Chiêm Ngưng Tuyết, nói: "Tuyết Nhi, ngươi có sắp xếp người ở trong Bắc Thương Môn đúng không?"

"Vâng, con sẽ gọi đến ngay".

Nói rồi, Chiêm Ngưng Tuyết điểm tay ra một cái, hư không dập dờn, từng trận văn ngưng tụ, hóa thành một con phi cầm bay đi mất hút.

Mà giờ phút này, từng vị trưởng lão đến Biến Cảnh ở Bắc Thương Môn đều đã nhận được tin tức, thi nhau chạy tới Bắc Thương điện.

Lúc vợ chồng Lý Ngọc Tinh, Ngụy Hiên đến Bắc Thương điện, đã có hơn mười vị trưởng lão Biến Cảnh tụ tập ở chỗ này.

Một bên khác, phía sau Bắc Thương Môn là từng dãy núi rộng lớn, mơ hồ có thể thấy được có không ít miếu thờ trên đỉnh núi.

Chỉ là nơi này lại cực kỳ ít người ở.

Vượt qua những dãy núi này chính là biên giới của Bắc Thương Môn - Thiên Thương Cốc! Thiên Thương Cốc là một nơi quan trọng của Bắc Thương Môn, đệ tử, trưởng lão bình thường đều không được bước vào nơi đây.

Lúc này, bên trong Thiên Thương Cốc là rất nhiều động phủ, đều có đại trận tụ linh hội tụ một thể.

Trong một động phủ, một người đàn ông trung niên đang nhắm mắt tu hành.

Đột nhiên, một phi cầm đi đến trước người, người đàn ông trung niên giật mình, bỗng nhiên đứng dậy, thậm chí bởi vì quá kinh ngạc mà suýt nữa ngã xuống đất.

"Đại nhân!"

Người đàn ông trung niên không nói hai lời đã đi ra khỏi động phủ.

"Mục Trạch trưởng lão, sao vậy?"

Trong sơn cốc, một giọng nói khác vang lên.

"À, không có gì".

Mục Trạch cười nói: "Chẳng qua là cảm thấy trong lòng phiền muộn, muốn đi dạo trong tông môn một chút".

"Ừm".

Giọng nói kia biến mất, Mục Trạch thì đi ra bên ngoài sơn cốc, không lâu sau đã biến mất không thấy gì nữa.

Chỉ là một lát sau, trong sơn cốc lại vang lên một giọng nói: "Nghe nói gần đây Ngự Hư Tông thường xuyên có hành động?"

"Vũ Văn Thành, ngươi muốn nói cái gì?"

"Ha ha, Bắc Thương Hoa, Bắc Thương Huyễn, hai người các ngươi cũng biết Vũ Văn Thành ta gia nhập Bắc Thương Môn nhiều năm, từ đệ tử đến trưởng lão, lại đến thái thượng trưởng lão, vẫn luôn trung thành tuyệt đối với Bắc Thương Môn".

Vũ Văn Thành tiếp tục nói: "Thế nhưng Mục Trạch này trước khi đi vào Bắc Thương Môn chúng ta đã là cấp bậc Biến Cảnh...", "Lấy thực lực của ông ta, đi đến bất kỳ thế lực lớn nào ở trong Trung Tam Thiên cũng được, vì sao cứ nhất định phải gia nhập Bắc Thương Môn ta, hơn nữa trong hơn hai vạn năm đã trở thành cảnh giới lục biến, đảm nhiệm vị trí thái thượng trưởng lão của Bắc Thương Môn Thái Thượng...", nghe nói như thế, mấy vị thái thượng trưởng lão khác trong sơn cốc đều nhíu mày lại.

"Ngươi nói là ông ta không đáng tin?"

Bắc Thương Hoa nói thẳng.

"Cũng không phải như thế, chẳng qua là cảm thấy rất kỳ quái thôi".

Vũ Văn Thành tiếp tục nói: "Những năm gần đây, Mục Trạch trưởng lão đúng là tận tâm tận trách, ta chỉ cảm thấy kỳ quái...", đám người nghe vậy thì đều trầm mặc.

Đúng là như thế! Thái thượng ở trong Thiên Thương Cốc này đều là người sinh ra lớn lên ở Bắc Thương Môn, mà Mục Trạch thì không phải.

Thế nhưng những năm gần đây, Mục Trạch đúng là đã cống hiến hết mình cho Bắc Thương Môn, không thể bắt bẻ.

Dần dần, một giọng nói lạnh nhạt già nua vang lên: "Đừng nghị luận lung tung ở sau lưng".

Nghe được âm thanh này, sắc mặt đám người đều vô cùng nghiêm nghị.

Vị này là nhân vật trụ cột của Bắc Thương Môn, Bắc Thương Vân Diễn! Bắc Thương Vân Diễn chậm rãi nói: "Mục Trạch trưởng lão trung thành tuyệt đối với Bắc Thương Môn ta, các ngươi nghị luận như thế, chẳng phải là khiến trong lòng ông ta có khúc mắc sao?"

"Vâng".

"Rõ!"

Từng người lần lượt bình tĩnh lại.

Mà lúc này, Mục Trạch đã rời khỏi Thiên Thương Cốc, bóng người lóe lên, đã xuất hiện ở trong Bắc Thương Môn, dưới chân núi của Ngụy Hiên và Lý Ngọc Tinh.

"Đại nhân!"

Mục Trạch nhìn thấy Chiêm Ngưng Tuyết đứng trong đình viện như một đóa hoa mai trong sương lạnh thì dụi dụi mắt như không thể tin được, sau đó mới vội vàng quỳ xuống đất hành lễ.

"Mục Trạch, ngươi đã ở trong Bắc Thương Môn bao nhiêu năm?"

"Hơn hai vạn năm...", Mục Trạch là người được Chiêm Ngưng Tuyết xếp vào Bắc Thương Môn sau khi Tần Ninh đời thứ bảy rời đi, phụ trách bảo vệ an toàn cho vợ chồng Lý Ngọc Tinh và Ngụy Hiên.

Đương nhiên Chiêm Ngưng Tuyết không chỉ có mỗi Mục Trạch bí mật nằm vùng, còn có mấy vị võ giả Biến Cảnh và cảnh giới Tam Ngã nữa.

Trên thực tế, bây giờ bên trong Bắc Thương Môn ít nhất cũng có một phần đệ tử trưởng lão đều là người của Chiêm Ngưng Tuyết… Sau đó Tần Ninh trải qua đời thứ tám, đời thứ chín, đến đời này là đã qua mấy vạn năm, gần ba vạn năm.

"Vất vả".

Chiêm Ngưng Tuyết gật đầu.

Mục Trạch lại vội vàng nói: "Có chết vì đại nhân cũng không chối từ".

Chiêm Ngưng Tuyết phất tay, Mục Trạch đứng dậy.

"Bắc Thương Môn đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Nghe nói như thế, Mục Trạch chắp tay nói: "Vài chục năm nay, Bắc Thương Môn và Ngự Hư Tông vẫn luôn bất hòa, hai nhà từng tranh đấu không ít".

"Mấy năm gần đây, Ngự Hư Tông càng ngày càng quá đáng, hơn nữa thế mà Trảm Nhật Tông ở Bắc Đấu Thiên cũng nhúng tay vào, trong mơ hồ dường như hai đại tông môn đang chuẩn bị bắt tay để đối phó với Bắc Thương Môn".

"Bây giờ hai đại tông đó càng thường xuyên có hành động...", Chiêm Ngưng Tuyết gật đầu.

"Ngươi cứ yên tâm ở lại Bắc Thương Môn, có nhu cầu gì có thể báo cáo với Phong Thiên Tông bất cứ lúc nào".

"Vâng".

Mục Trạch rời đi.

"Ngự Hư Tông?"

Tần Ninh nhíu mày lại.

"Là một tông môn lớn trong Bắc Tuyết Thiên, có thực lực tương xứng với Bắc Thương Môn".

Chiêm Ngưng Tuyết lập tức nói: "Con sẽ cho người đi xử lý...", "Đừng đi".

Tần Ninh lại cười nói: "Cha mẹ ghét nhất là ta nhúng tay vào chuyện của bọn họ, càng không cho ta quan tâm đến chuyện của Bắc Thương Môn".

"Hơn nữa giữa các tông môn cũng xảy ra không ít tranh chấp, không phải vấn đề gì lớn, cứ để kệ đi, nếu như đối phương quá đáng thì hẵng nhúng tay vào".

"Vâng".

Mấy người Tần Ninh đợi nửa ngày, Lý Ngọc Tinh và Ngụy Hiên mới rầu rĩ không vui trở về.

"Cha, mẹ, sao vậy?"

Nghe được Tần Ninh hỏi, Lý Ngọc Tinh khẽ nói: "Đám khốn kiếp Ngự Hư Tông kia, vốn là tranh đấu bên trong Bắc Tuyết Thiên, kết quả lại mời Trảm Nhật Tông ở Bắc Đấu Thiên đến hỗ trợ, muốn ra tay với Bắc Thương Môn chúng ta".

Nghe nói như thế, Tần Ninh vội vàng nói: "Mẹ, một nhà chúng ta vất vả lắm mới được ở cùng nhau, những người này tới quấy rầy, thật là đáng chết, để con trai đi...", "Không được phép!"

Lý Ngọc Tinh liền nói ngay: "Con đã đồng ý với mẹ sẽ không nhúng tay vào chuyện của Bắc Thương Môn".

Nghe nói như thế, Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi đều sững sờ.

Trên thực tế, không nói đến thực lực bản thân của Tần Ninh, cho dù là lấy những người ở bên cạnh Tần Ninh bây giờ, mấy thế lực như Ngự Hư Tông, Trảm Nhật Tông, vẫy tay một cái là có thể giải quyết.

Nhưng dường như vợ chồng Lý Ngọc Tinh rất không muốn để Tần Ninh nhúng tay vào chuyện của bọn họ.

Tần Ninh cười một tiếng đắng chát.

Lý Ngọc Tinh lúc này mới nói: "Song Nhi, cha mẹ biết con lợi hại, thế nhưng có đôi khi một khi con nhúng tay sẽ thay đổi rất nhiều chuyện, Bắc Thương Môn ở trong Bắc Tuyết Thiên không yếu, cha mẹ ở đây cũng rất dễ chịu, không muốn để cho nó bởi vì con mà xảy ra biến hóa to lớn...", "Con hiểu rồi".

Tần Ninh lập tức nói: "Nhưng mà mấy ngày nay mẹ phải ở cùng với con".

"Đương nhiên rồi".

Lý Ngọc Tinh mỉm cười, sau đó nói: "Đi, mẹ dẫn con đi xung quanh Bắc Thương Môn một chút, bao nhiêu năm rồi không trở về, rất nhiều nơi đều đã thay đổi đấy".

"Vâng".

Trong thời gian mấy ngày liên tiếp, Tần Ninh đều ở cùng với vợ chồng Lý Ngọc Tinh, nói chuyện trời đất, tràn ngập niềm vui gia đình.

Nhưng Bắc Tuyết Thiên lại dần dần xuất hiện biến hóa.

Ngự Hư Tông và Bắc Thương Môn tranh đấu vốn là việc nhỏ, nhưng khi hai bên ma sát càng ngày càng cao, nó đã dần thành chuyện lớn.

Bắc Tuyết Thiên, trong một thành trì rộng lớn nối liền với một vùng núi.

Vùng núi này chính là địa bàn của Ngự Hư Tông - một thế lực lớn khác ở trong Bắc Tuyết Thiên.

Mà lúc này, trước sơn môn Ngự Hư Tông đang có hàng ngàn bóng người đứng vững, khí thế nghiêm nghị cứ như đang đợi cái gì.

Dần dần, trời đất phía trước đột nhiên có hàng vạn bóng người xuất hiện…
Chương 3117: Tình hình khẩn trương

"Ha ha ha ha...", một tiếng cười to vang vọng ra.

"Hư tông chủ tự mình chờ đợi khiến Lục Trảm Thiên ta phải cảm thấy cực kỳ xấu hổ!"

Theo tiếng cười to đó, từng bóng người ngồi trên phi cầm lần lượt đi đến từ phương xa, rơi xuống ngoài sơn môn Ngự Hư Tông.

"Ha ha, Trảm Thiên huynh, nói lời này không phải là khách khí sao?"

Tông chủ Ngự Hư Tông - Hư Minh Triết lúc này mặc một bộ trường bào, trên mặt để râu dài, cười ha hả đi lên phía trước nói: "Khách quý đến chơi khách quý đến chơi!"

Hai người gặp nhau, ôm một cái thật chặt, sau đó tách ra.

"Mời!"

Hư Minh Triết cười nói: "Đã đợi từ lâu".

"Được!"

Một đám cường giả Trảm Nhật Tông đi theo Lục Trảm Thiên đến lần lượt đi vào bên trong Ngự Hư Tông.

Đám người ngồi xuống bên trong một đại điện của Ngự Hư Tông.

Lục Trảm Thiên nhìn về phía Hư Minh Triết, cười ha hả nói: "Minh Triết huynh, bây giờ tình hình như thế nào?"

Hư Minh Triết có thái độ đoan chính, mở miệng nói: "Vốn dĩ chúng ta phát hiện núi Cực Quang ở phía cực bắc sinh ra Cực Quang Thạch, theo lý mà nói đây là thứ nên có của Ngự Hư Tông chúng ta".

"Chỉ là Bắc Thương Môn bên kia đúng là không biết xấu hổ, lại còn nói là bọn họ phát hiện trước, phái người đóng quân, bởi vậy hai tông phái chúng ta đã xảy ra mâu thuẫn".

"Bây giờ Bắc Thương Môn cũng đã phát hiện Cực Quang Thạch, càng không đồng ý rút đi, xem ra đánh một trận là điều không thể tránh được rồi".

Nghe nói như thế, Lục Trảm Thiên nhíu mày lại, lập tức nói: "Bắc Thương Môn đúng là oai phong".

Lục Trảm Thiên nói đến đây lại nhìn Hư Minh Triết, lập tức nói: "Minh Triết huynh, ngươi nói xem phải làm sao bây giờ, lần này những người mà ta dẫn đến đều cho ngươi điều khiển".

Hư Minh Triết chắp tay nói: "Tốt!"

"Trảm Thiên huynh hôm nay trợ giúp, Hư Minh Triết ta sẽ ghi nhớ trong lòng, Cực Quang Thạch ở trong núi Cực Quang này, Ngự Hư Tông chúng ta lấy bảy phần, ba phần còn lại đều cho Trảm Nhật Tông".

Lục Trảm Thiên cười ha ha một tiếng.

Cực Quang Thạch! Linh thạch như thế cực kỳ đặc biệt, chỉ có một nơi như Bắc Tuyết Thiên mới sinh ra, Cực Quang Thạch cực kì thích hợp dùng để chế tạo thiên nguyên khí.

Tông môn như Ngự Hư Tông cũng chỉ có hơn vạn cao thủ Biến Cảnh, phần lớn đều là cảnh giới nhất biến nhị biến, rất ít khi có nhu cầu cần dùng Cực Quang Thạch để chế tạo thần binh.

Thế nhưng nếu Ngự Hư Tông bọn họ có thể khai thác được vật trân quý này, hoàn toàn có thể mang đi bán, đổi lấy nguyên thạch cùng với những thứ cần thiết cho tu hành khác.

Đây chính là lợi nhuận rất lớn! Bây giờ Bắc Thương Môn muốn nhúng tay vào, đương nhiên là Ngự Hư Tông sẽ không đồng ý.

Lục Trảm Thiên tiếp tục nói: "Minh Triết huynh đã có kế hoạch rồi?"

"Ừm".

Hư Minh Triết nói: "Lần này có Trảm Thiên huynh giúp đỡ, Ngự Hư Tông ta muốn lấy được núi Cực Quang, mà Bắc Thương Môn... lần này ta cũng chuẩn bị... diệt!"

Nghe nói như thế, sắc mặt Lục Trảm Thiên sáng lên.

Lần này ông ta tới trợ giúp Hư Minh Triết, có thể lấy được Cực Quang Thạch chính là một thu nhập lớn, nếu có thể tiêu diệt Bắc Thương Môn, tuy sẽ có tử thương, thế nhưng dù sao Trảm Nhật Tông của ông ta cũng có thể kiếm được lợi thế.

Đây chính là chuyện cực kỳ tốt.

...Nhoáng một cái đã bảy tám ngày trôi qua, mấy ngày nay, trong ngoài Bắc Thương Môn đều có chút bận rộn, dường như mâu thuẫn với Ngự Hư Tông đã đến tình trạng không thể điều tiết.

Mà khi mâu thuẫn này bộc phát ra, Bắc Thương Môn cũng loáng thoáng được một chút tin tức, Ngự Hư Tông mời người tới giúp đỡ.

Cho nên mấy ngày nay, tất cả đệ tử, trưởng lão đã đi ra ngoài của Bắc Thương Môn đều được gọi về.

Ngày hôm đó, trong một căn nhà trúc dưới chân núi, Tần Ninh nằm trên ghế đu, nhắm mắt tu luyện.

"Song nhi!"

Lý Ngọc Tinh trở về, trong tay cầm theo mấy miếng thịt nguyên thú đã rửa sạch sẽ, cười tủm tỉm nói: "Hôm nay mẹ sẽ làm món ngon cho con".

"Để con giúp mẹ".

Tần Ninh mở mắt ra, mẹ con hai người tiến vào trong bếp.

"Cha đâu?"

"Mấy ngày nay tình hình khẩn trương, cha con đã được phái ra ngoài rồi".

Lý Ngọc Tinh lập tức nói: "Nhưng mà cũng không có việc lớn gì, còn chưa đánh nhau, cha con cũng chỉ là đi thăm dò tin tức".

"Thật sự sẽ đánh nhau sao?"

Tần Ninh hiếu kỳ nói: "Bắc Thương Môn và Ngự Hư Tông tiếp giáp, giữa hai bên đều có ma sát, nhưng con thấy lần này là thật?"

"Phải...", Lý Ngọc Tinh thở dài nói: "Vẫn là bởi vì núi Cực Quang được phát hiện ở cực bắc có sinh ra Cực Quang Thạch, Ngự Hư Tông nói là bọn họ phát hiện trước".

"Về sau, Bắc Thương Môn cũng không thể chứng chính minh là mình phát hiện ra trước, muốn tìm biện pháp hòa giải, nói mỗi bên khai thác một nửa".

"Kết quả Ngự Hư Tông vẫn không muốn, nhất định phải đánh!"

Lý Ngọc Tinh nhìn về phía Tần Ninh, bất đắc dĩ nói: "Con nói xem những người này cả ngày kêu đánh kêu giết là có mưu đồ gì?"

"Lợi ích!"

Tần Ninh cười nói: "Người tu võ trên thế gian này hoặc là vì danh, vì lợi, vì sắc, vì đủ loại chuyện".

"Ngươi có sức mạnh, ta cũng có sức mạnh, ngươi yếu hơn ta, ta sẽ bắt nạt ngươi, ngươi có thể làm gì được?

Ngươi mạnh hơn ta, bị ngươi chèn ép, ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn".

Lý Ngọc Tinh thở dài lần nữa.

Mọi người bình an vô sự, vui vẻ hòa thuận không tốt sao?

Tần Ninh cũng cười nói.

Hắn biết suy nghĩ của Ngụy Hiên và Lý Ngọc Tinh, cha mẹ từ trước đến nay đều không thích tranh giành quyền thế.

Trên thực tế, Ngụy Hiên và Lý Ngọc Tinh là cảnh giới nhất biến, nhị biến, những năm gần đây, Chiêm Ngưng Tuyết hoàn toàn có năng lực trợ giúp hai người tăng lên đến ngũ biến, lục biến đều không phải là vấn đề, chỉ là đều bị hai người lần lượt từ chối.

Bọn họ chỉ muốn bình yên làm trưởng lão giảng dạy trong Bắc Thương Môn, nhìn từng vị đệ tử Bắc Thương Môn trưởng thành dưới sự chỉ bảo của bọn họ, có trải nghiệm và cuộc sống của mình.

Tính cách này, người bình thường rất khó có được.

Đây cũng là lí do vì sao Lý Ngọc Tinh và Ngụy Hiên không cho hắn nhúng tay vào chuyện của Bắc Thương Môn, hắn liền không nhúng tay vào việc này.

Nếu không ngày đó nghe được Ngự Hư Tông muốn ra tay với Bắc Thương Môn, chỉ sợ Tần Ninh đã lập tức để mấy người Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên đi, vẫy tay một cái là có thể tiêu diệt Ngự Hư Tông, phiền phức sẽ không tồn tại.

Mẹ con hai người vừa trò chuyện vừa nấu cơm, không lâu sau, ba người Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi cũng lần lượt trở về.

Mấy ngày nay đương nhiên ba người đều tu luyện mọi lúc mọi nơi, để tranh thủ sớm ngày có thể khống chế được thực lực thất biến bát biến hiện nay.

Về phần Chiêm Ngưng Tuyết không có việc gì xử lý, Tần Ninh đã để nàng ta trở về Phong Thiên Tông rồi.

"Thơm quá...", Vân Sương Nhi nói.

Mấy ngày nay cô ấy đã bị Tần Ninh tra tấn mệt chết rồi.

Ngày nào cũng cảm thấy xương cốt như tan ra thành từng mảnh.

"Mau ăn đi".

Lý Ngọc Tinh cười nói: "Chắc hẳn mấy ngày nay Ngụy thúc thúc của các ngươi sẽ không trở lại, chúng ta ăn trước".

Ngẩng đầu nhìn lại, non xanh nước biếc, ở trong căn nhà trúc dưới chân núi này quả nhiên khiến người ta có thể sơn thanh thủy tú, thân ở núi này dưới giải sầu.

Đối với Ngụy Hiên và Lý Ngọc Tinh mà nói, đời này cứ trôi qua như vậy đã rất vui vẻ rồi.

Có đôi khi Tần Ninh cũng muốn sống một cuộc sống núi vườn như thế, có mấy giai nhân như Cốc Tân Nguyệt, Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi làm bạn, uống trà, trồng linh thực, nuôi dưỡng một chút linh thú, sinh một đống con cái cũng rất vui vẻ tự tại.

Chỉ là trách nhiệm phải gánh vác trên người lại khiến hắn không làm được đến mức này.

Mấy người đang ăn cơm, đột nhiên có hơn mười bóng người vội vàng chạy đến theo tiếng gió rít, trong đó có hai người đầm đìa máu tươi, sắc mặt trắng bệch.

Một người sắc mặt khó coi nói: "Lý trưởng lão, không xong rồi, chúng ta bị người của Trảm Nhật Tông đánh lén, bị tách ra, mấy người Ngụy trưởng lão... bị lọt vào vòng vây, không biết tung tích!"

Cạch! Nghe thấy vậy, đôi đũa trong tay Lý Ngọc Tinh rơi xuống đất, gương mặt xinh đẹp trắng bệch.
Chương 3118: Sao ngươi lại xuất hiện ở đây?

"Mẹ!"

Tần Ninh vội vàng đỡ Lý Ngọc Tinh lên.

Bà ấy lại đứng dậy, trực tiếp hỏi: "Ở đâu?"

"Ngay ở vị trí cách núi Cực Quang không đến trăm dặm, không ngờ người Trảm Nhật Tông lại xuất hiện".

Lý Ngọc Tinh lập tức đứng dậy, chuẩn bị xuất phát.

"Vân Thượng!"

Tần Ninh gọi một câu, Bắc Tuyết Vân Bằng hóa thành tàn ảnh, trong nháy mắt đã bay đến.

"Mẹ, con dẫn mẹ đi, đừng nóng nảy".

"Mẹ... Mẹ... Mẹ không nóng nảy, không nóng nảy...", trên mặt Lý Ngọc Tinh chảy mồ hôi, được Tần Ninh đỡ đi lên trên người Vân Thượng.

"Các ngươi cùng đi, dẫn đường".

Tần Ninh nhìn về phía mười mấy người kia, nói thẳng.

Hơn mười vị đệ tử nhìn cơ thể của Vân Thượng, lúc này đã sợ ngây người.

Con thiên nguyên thú này còn mang đến cho bọn họ một loại áp lực mạnh hơn mấy vị trưởng lão đỉnh cao, ba phó môn chủ và môn chủ trong tông môn.

Vân Thượng nhìn mười mấy người lần lượt leo lên lưng mình, trong lòng lập tức có chút bất mãn, chỉ là nhìn thấy Tần Ninh dường như có chút sốt ruột nên cũng không nói gì.

"Xuất phát!"

Ngay lập tức, Vân Thượng hóa thành một tàn ảnh, rời khỏi Bắc Thương Môn.

...Bắc Tuyết Thiên là một trong chín đại thiên của Trung Tam Thiên, ở phía bắc Trung Tam Thiên, mà cái gọi là cực bắc chính là điểm cuối cùng ở phương bắc của Bắc Tuyết Thiên, cũng có thể nói là điểm cuối cùng ở phương bắc của Trung Tam Thiên.

Nơi đó chỉ có núi tuyết liên miên vô tận, bốn mùa lạnh như băng, căn bản không thích hợp để võ giả sinh tồn.

Mà lúc này, trên một vùng đất tuyết, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, nguyên lực hỗn loạn dao động, tản ra bốn phía.

Hơn mười bóng người đang lao nhanh đi dọc theo mặt đất tuyết trắng mênh mông.

Phía sau có từng tiếng xé gió vang lên.

"Chạy?

Các ngươi có thể chạy đi đâu được?"

Một tiếng cười lạnh lẽo truyền tới, hơn mười người ở đằng sau có tốc độ cực nhanh, loáng thoáng đã vây quanh mười mấy người.

"Người của Trảm Nhật Tông!"

Mười mấy người này do một người đàn ông cầm đầu, chính là trưởng lão Ngụy Hiên của Bắc Thương Môn.

Lúc này quần áo của Ngụy Hiên đã rách nát, máu tươi chảy ra ròng ròng, sắc mặt trắng bệch.

"Trảm Nhật Tông các ngươi là thế lực ở Bắc Đấu Thiên, vì sao lại nhúng tay vào tranh đấu tông môn ở Bắc Tuyết Thiên chúng ta?"

Ngụy Hiên quát.

"Vì sao ư?

Vì không nhìn nổi hành động của Bắc Thương Môn các ngươi!"

Người cầm đầu bên kia chính là một vị cao thủ Hồn Phách Biến tam biến, lúc này cười nhạo nói: "Ngụy Hiên, Bắc Thương Môn của ngươi cướp đoạt tài nguyên mà người khác phát hiện, muốn chiếm thành của mình, thật đúng là vô sỉ!"

"Nói hươu nói vượn".

Ngụy Hiên quát: "Rõ ràng là Bắc Thương Môn ta phát hiện ra núi Cực Quang trước, về sau Ngự Hư Tông mới phát hiện, lại nói dối là bọn họ phát hiện ra trước, lúc đầu Bắc Thương Môn ta cũng định lui một bước, mọi người chia đều, thế nhưng Ngự Hư Tông không lại muốn".

"Bây giờ lại tìm Trảm Nhật Tông các ngươi đến để giúp đỡ, Ngự Hư Tông đúng là vô sỉ!"

Vô sỉ?

Người đàn ông cầm đầu cười nhạo nói: "Trên thế gian này lực lượng đại diện cho tất cả, vô sỉ hay không vô sỉ không phải là do ngươi nói".

"Dù sao hôm nay, ngươi sẽ phải chết ở chỗ này!"

Người đàn ông cười nhạo, bàn tay nắm lại, khí tức kinh khủng bộc phát trong lòng bàn tay, tiện tay tung ra một chưởng cuốn lên hàng vạn gió tuyết bốn phía, hóa thành một quả cầu tuyết to lớn lao thẳng về phía đám người Ngụy Hiên.

Dù sao Ngụy Hiên cũng là một vị thiên trận sư, giờ phút này ngưng tụ ra từng trận văn, ngăn cản trước người.

Ầm... Quả cầu tuyết đánh tới trước trận văn, cả người Ngụy Hiên lập tức lùi về sau, sắc mặt tái nhợt.

"Ngụy trưởng lão!"

"Ngụy trưởng lão!"

Các đệ tử khác đều thay đổi sắc mặt.

"Các ngươi đi đi".

Ngụy Hiên nói thẳng: "Ta ở lại cản bọn họ, các ngươi đi mau, các ngươi là hy vọng tương lai của Bắc Thương Môn ta".

Nghe nói như thế, trưởng lão Trảm Nhật Tông lại cười nhạo nói: "Ai cũng không cần đi, còn nữa, cho dù có thể đi, các ngươi cũng chỉ có một đường chết, núi Cực Quang là của Ngự Hư Tông, Bắc Thương Môn cũng sẽ là của Ngự Hư Tông".

Nghe nói như thế, Ngụy Hiên càng biến sắc.

Lần này, Ngự Hư Tông đã chuẩn bị bắt tay với Trảm Nhật Tông để tiêu diệt Bắc Thương Môn bọn họ! Đáng chết! Khốn kiếp! "Đi mau!"

Ngụy Hiên quát: "Chẳng lẽ muốn chết hết ở chỗ này?"

"Bản tọa nói các ngươi không có ai đi được đâu".

Trưởng lão Trảm Nhật Tông vừa dứt lời, bàn tay nắm lại, gió tuyết xung quanh lại tụ tập lần nữa, hóa thành từng thanh kiếm tuyết trải ngập đầy trời, lao thẳng về phía mười mấy người.

Cảnh giới Hồn Phách Biến tam biến đối đầu với cảnh giới Khí Huyết Biến nhất biến, đó là áp chế tuyệt đối.

Ngụy Hiên bất đắc dĩ cười khổ.

"Không nghĩ tới Ngụy Hiên ta sẽ chết ở chỗ này!"

"Ngụy trưởng lão nói sai rồi".

Chỉ là Ngụy Hiên vừa dứt lời, một giọng nói đột nhiên vang lên.

Ngay sau đó.

Ầm ầm ầm... Trong hư không xung quanh, từng băng tinh phá không mà đến, trong nháy mắt đã xuyên qua cơ thể hơn mười người của Trảm Nhật Tông, ngay cả trưởng lão cảnh giới tam biến dẫn đầu cũng bị băng tinh trực tiếp đập trúng, phun ra một ngụm máu tươi, lăn xuống trên mặt đất, vừa đúng lúc rơi xuống trước mặt đám người Ngụy Hiên.

Thấy cảnh này, Ngụy Hiên hơi sững sờ.

"Ngươi là...", "Kỳ Ha trưởng lão!"

Ngụy Hiên nhìn thấy người đàn ông trung niên mặc trang phục trưởng lão vững vàng rơi xuống đất, dẫm lên trên người trưởng lão cầm đầu của Trảm Nhật Tông thì vô cùng kinh ngạc.

"Ngụy trưởng lão còn ổn không?"

Kỳ Ha trưởng lão cười, có chút khách khí.

"Kỳ Ha trưởng lão, sao ngươi lại xuất hiện ở đây?

Là tin tức truyền về rồi?

Trong môn lệnh ngươi đến trợ giúp?"

Ngụy Hiên vô cùng khó hiểu.

Kỳ Ha lại cười nói: "Cũng không phải, là ta vẫn luôn đi theo Ngụy trưởng lão, nhưng lúc trước bị một vài người làm chậm trễ, cho nên mới tới chậm, Ngụy trưởng lão đừng trách".

Đừng trách?

Đương nhiên ông ấy sẽ không trách.

Kỳ Ha trưởng lão đã cứu mạng bọn họ.

Kỳ Ha trưởng lão này cũng là một vị trưởng lão phụ trách đối ngoại bên trong Bắc Thương Môn, bản thân chính là cảnh giới Khí Huyết Biến nhất biến.

Hả?

Khoan đã?

Biến đổi Khí Huyết Biến! Ngụy Hiên đột nhiên nhìn về phía Kỳ Ha, trợn mắt hốc mồm nói: "Ngươi ngươi ngươi ngươi... Ngươi là cảnh giới nhất biến, thế mà lại có thể làm tam biến bị thương nặng?"

Kỳ Ha nghe thấy thế thì cười khổ nói: "Ngụy trưởng lão đừng kích động".

"Tại hạ vốn là đệ tử của Phong Thiên Tông, là Chiêm Ngưng Tuyết đại nhân bảo ta tiến vào Bắc Thương Môn phụ trách bảo vệ an toàn cho Ngụy Hiên trưởng lão và Lý Ngọc Tinh trưởng lão".

"Tại hạ vốn là cảnh giới Vạn Nguyên Biến tứ biến, chỉ là những năm gần đây ở trong Bắc Thương Môn vẫn luôn giấu kín tu vi để bảo vệ hai vị".

Nói đến đây, Kỳ Ha khom người chắp tay nói: "Mong Ngụy Hiên trưởng lão đừng trách tội đại nhân nhà ta, đại nhân chỉ lo lắng cho sự an toàn của hai người... nên mới nghĩ ra hạ sách này".

Nghe đến đó, Ngụy Hiên càng ngẩn người.

Chiêm Ngưng Tuyết nha đầu kia?

Ngụy Hiên chợt ngẩn ngơ.

Năm đó sau khi Ngụy Vô Song rời đi, Chiêm Ngưng Tuyết đã nhiều lần mời ông ấy và Lý Ngọc Tinh tiến về Phong Thiên Tông, nhưng đều bị hai người từ chối.

Hai người bọn họ chỉ muốn yên ổn đảm nhiệm vị trí trưởng lão giảng dạy trong Bắc Thương Môn.

Thậm chí, có mấy lần Chiêm Ngưng Tuyết đã từng điều động cường giả bát biến, thậm chí là cửu biến thỉnh thoảng xuất hiện ở trong ngoài Bắc Thương Môn, khiến môn chủ trưởng lão trong Bắc Thương Môn bị dọa gần chết, còn tưởng rằng đắc tội nhân vật tuyệt thế gì, Bắc Thương Môn sắp xong đời.

Cho nên hai người còn đến tìm Chiêm Ngưng Tuyết, khiển trách nàng ta dừng lại.

Thế nhưng bây giờ xem ra, mặc dù Chiêm Ngưng Tuyết bị bọn họ khiển trách, nhưng vẫn không yên lòng, điều động cường giả Biến Cảnh bên trong Phong Thiên Tông giả bộ thành đệ tử, trưởng lão của Bắc Thương Môn để âm thầm bảo vệ bọn họ!
Chương 3119: Các hạ là người nào?

Ngụy Hiên cười khổ nói: "Tuyết Nhi có lòng, ngược lại là ta và Ngọc Tinh không biết điều...", Kỳ Ha vội vàng khom người nói: "Ngụy trưởng lão nói quá lời, hai vị muốn sống một cuộc sống yên bình, đại nhân nhà ta cũng hiểu được".

Cho dù Ngụy Hiên và Lý Ngọc Tinh từ chối ý tốt của Chiêm Ngưng Tuyết, răn dạy nàng ta, đây cũng không phải là vấn đề của hai người, mà là vấn đề của Chiêm Ngưng Tuyết.

Lời này là chính đại nhân nhà mình nói.

Kỳ Ha còn nhớ rõ năm đó mình tiếp nhận nhiệm vụ này, chỉ cho rằng Ngụy Hiên và Lý Ngọc Tinh là nhân vật lớn gì đó.

Về sau dần dần phát hiện căn bản không phải, cũng chỉ là đại nhân nhà mình cực kì kính trọng hai người này thôi.

Sự kính trọng kia là khắc ấn vào trong thực chất.

"Nơi đây cũng không an toàn, Ngụy trưởng lão, chúng ta vẫn nên đi về trước thôi".

"Ừm".

Ngụy Hiên gật đầu.

"Trở về?

Chạy đi đâu được?"

Chỉ là mười mấy người vừa mới chuẩn bị xuất phát, một tiếng hừ lạnh đột nhiên vang lên.

Băng tuyết xung quanh trong nháy mắt đột ngột mọc lên từ mặt đất, dựng nên lên từng mặt tường băng, bao vây lấy đám người xung quanh.

Kỳ Ha thấy cảnh này, sắc mặt lạnh lẽo.

"Các hạ là người nào?"

Kỳ Ha cất cao giọng nói: "Tại hạ là đệ tử Kỳ Ha của Phong Thiên Tông, ngươi không động vào Ngụy Hiên được!"

"Hừ!"

Chỉ là khi Kỳ Ha vừa dứt lời, một tiếng hừ lạnh đã vang lên, tường băng bốn phía lập tức nghiền ép về phía đám người.

Sắc mặt Kỳ Ha lạnh lẽo, hai tay nắm lại, từng trận văn ngưng tụ, hóa thành bốn cái chữ phá cao trăm trượng, đánh về phía xung quanh.

Ầm... Tiếng nổ tung ngột ngạt vang lên.

Kỳ Ha là cảnh giới Vạn Nguyên Biến tứ biến, lúc này đã dùng hết toàn lực, còn lấy uy lực của trận văn lực bộc phát thực lực ít nhất có thể so với cảnh giới Quy Nhất Biến ngũ biến, thế nhưng khi chữ Phá kia phóng ra, tường băng bốn phía lại lù lù bất động.

Mà một giây sau, một người đàn ông áo trắng đột nhiên xuất hiện trên tường băng, đứng chắp tay, uy phong lẫm liệt.

Kỳ Ha lạnh lùng nói: "Ngươi là người nào?

Ngay cả Phong Thiên Tông ta...", thế nhưng Kỳ Ha lời còn chưa nói hết, người đàn ông áo trắng kia đã vươn tay ra, trực tiếp chụp xuống từ khoảng cách xa.

Kỳ Ha không kịp nhiều lời, ôm chặt lấy Ngụy Hiên, bổ nhào sang một bên khác, vội vàng dựng lên từng trận văn.

Ầm... Tiếng nổ tung vang lên, sau đó là từng tiếng kêu thảm thiết.

Vào lúc quan trọng Kỳ Ha đã bảo vệ Ngụy Hiên, thế nhưng những đệ tử khác lại không may mắn như vậy.

"Tụ Thiên Biến lục biến!"

Kỳ Ha nhìn người đàn ông áo trắng trước mắt, sắc mặt càng thêm khó coi.

"Rốt cuộc các hạ là người nào?"

Kỳ Ha hừ lạnh nói: "Ngươi có biết Phong Thiên Tông...", chỉ là, cho dù Kỳ Ha có nói như thế nào, người đàn ông áo trắng kia vẫn trực tiếp tấn công về phía hai người, không nói một lời.

Rầm rầm rầm... Từng tiếng nổ tung vang lên, Kỳ Ha tiếp nhận một kích, cả người lập tức lùi về sau mấy trăm trượng, va vào trong đống tuyết, sắc mặt trắng bệch.

Tứ biến và lục biến chênh lệch quá xa.

"Ngụy trưởng lão, đi!"

Chỉ là Kỳ Ha càng hiểu được nhiệm vụ mà tông chủ giao cho mình.

Ông ta có thể chết, nhưng Ngụy Hiên thì không thể chết.

"Kỳ Ha trưởng lão".

"Đi đi!"

Kỳ Ha mở miệng nói: "Chẳng lẽ lại muốn ngươi và ta đều chết ở chỗ này?"

Ngụy Hiên biến sắc, thở dài một tiếng, lập tức trốn đi thật xa.

Kỳ Ha lại bay lên không, lao thẳng về hướng người đàn ông áo trắng.

Người đàn ông áo trắng nhìn thấy Ngụy Hiên đi xa, sắc mặt lạnh lẽo, trực tiếp đuổi theo.

"Bá Tuyết Quyền!"

Kỳ Ha hét lên, đấm ra một quyền, nguyên lực trong cơ thể cuồn cuộn, vừa gào thét vừa kết hợp uy lực của trận văn, lao thẳng về hướng người đàn ông áo trắng.

Thế nhưng người đàn ông áo trắng kia lại không thèm nhìn, trực tiếp nắm tay lại, vỗ một quyền xuống.

Ầm! Cả người Kỳ Ha lập tức bị đánh vào trong đống tuyết, không bao lâu sau, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ mặt đất.

Người đàn ông áo trắng đưa mắt nhìn, bóng người lóe lên rồi biến mất, đuổi theo Ngụy Hiên... Ở gần núi Cực Quang đều là võ giả của Ngự Hư Tông và Trảm Nhật Tông, Ngụy Hiên không ngừng chạy trốn, ven đường đụng phải rất nhiều đệ tử của hai tông môn.

Nhưng dù sao ông ấy cũng là cảnh giới nhất biến, không đến mức bị người ta phát hiện.

Chỉ là người đàn ông áo trắng thần bí kia lại khiến trong lòng Ngụy Hiên khó mà yên ổn được.

Rốt cuộc là ai?

Chắc chắn là có biết Tần Ninh! trong lòng Ngụy Hiên hiểu ra, những năm gần đây, ông ấy và Lý Ngọc Tinh ở trong Bắc Thương Môn cũng không đắc tội người nào, dù sao hai người đều là trưởng lão giảng dạy, bình thường không tranh quyền đoạt thế, chỉ là một cặp vợ chồng an ổn sống qua tháng ngày.

Mà người đàn ông mặc áo trắng này cũng không phải là người của Bắc Tuyết Thiên.

Cũng chính bởi vì người đàn ông áo trắng không phải là người của Bắc Tuyết Thiên, Ngụy Hiên mới có thể lẩn trốn vào trong những dãy núi tuyết này.

"Vì sao lại nhằm vào ta...", lúc này Ngụy Hiên đang ẩn nấp dưới một hàn đàm ở chân núi tuyết, suy nghĩ trong lòng.

"Bởi vì Song nhi...", Ngụy Hiên dần dần sáng tỏ.

Song nhi mới trở về mấy ngày gần đây, mà nếu như người áo trắng này là võ giả của Ngự Hư Tông hay là Trảm Nhật Tông, không có khả năng cứ nhất quyết phải giết ông ấy.

Người này không đơn giản là tới bởi vì trận chiến giữa Ngự Hư Tông và Bắc Thương Môn.

Mà là đặc biệt đến vì ông ấy hoặc là phu nhân! Muốn bắt ông ấy để uy hiếp con trai?

Trong lòng Ngụy Hiên căng thẳng.

Mấy ngày nay, nghe Tần Ninh nói tới những chuyện xảy ra trong mấy năm này, Ngụy Hiên đã hiểu được Tần Ninh và Ma tộc như nước với lửa, đã làm ảnh hưởng đến lợi ích của rất nhiều người ở Trung Tam Thiên.

Bắt ông ấy, nhất định là vì để áp chế Tần Ninh! Không được! Trong lòng Ngụy Hiên căng thẳng, mình tuyệt đối không thể bị bắt, nếu không ai cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Mà cùng lúc đó, một bên khác, trong dãy núi tuyết vô tận.

Vân Thượng chở đám người Tần Ninh, Lý Ngọc Tinh dừng trên một vùng đất tuyết.

Mười mấy thi thể nằm ngổn ngang trên đất, rất nhiều thi thể còn không được trọn vẹn.

Lý Ngọc Tinh đi đến trước một thi thể trước, sắc mặt trắng bệch nói: "Là Kỳ Ha trưởng lão".

Thi thể đầy đất, mùi máu tươi còn thoang thoảng, Tần Ninh liền nói ngay: "Mẹ, đừng gấp, chúng ta đi hỏi tình huống trước đã".

"Ừm...", Lý Ngọc Tinh không tập trung nói.

Tần Ninh nhìn về phía ba người Thời Thanh Trúc, Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên.

Ba người lập tức hiểu ý, bóng người lóe lên, bay về phía núi Cực Quang.

Mà lúc này, vị trí núi Cực Quang.

Tông chủ Ngự Hư Tông - Hư Minh Triết.

Tông chủ Trảm Nhật Tông - Lục Trảm Thiên.

Hai vị này đều là cao thủ cảnh giới ngũ biến, lúc này đã dẫn đầu võ giả hai đại tông môn tụ tập ở chỗ này.

Hư Minh Triết nhìn từng đệ tử trưởng lão của Ngự Hư Tông trước mặt, mở miệng nói: "Núi Cực Quang này có sinh ra Cực Quang Thạch, là bảo vật vô giá, Ngự Hư Tông chúng ta lấy được có thể mang đi bán, sau này tài nguyên tu luyện của mọi người đều sẽ tăng lên cực lớn".

"Cho nên lần này không chỉ muốn diệt trừ đám người của Bắc Thương Môn, còn phải chiếm cứ Bắc Thương Môn, kể từ đó, thân phận địa vị của Ngự Hư Tông chúng ta ở toàn bộ Bắc Tuyết Thiên tuyệt đối có thể tăng cao một bậc, sau này chưa chắc đã không thể sánh vai với Phong Thiên Tông!"

Đông đảo đệ tử Ngự Hư Tông nghe nói như thế, đều vô cùng phấn chấn, ai nấy đều cất cao giọng kêu gào.

Nhưng lúc này, ba bóng người từ trên trời giáng xuống, đi vào phía trước đám người.

Một cô gái xinh đẹp lạnh lùng trong đó đưa bàn tay ra bắt từ phía xa, Hư Minh Triết tông chủ vừa rồi còn sục sôi ý chí chiến đấu, trong nháy mắt đã trực tiếp bay lên không giống như gà con bị chim ưng bắt.

Sau đó, cô gái buông tay ra, trực tiếp thả xuống.

Ầm... Tiếng nổ tung trầm thấp vang lên, Hư Minh Triết rơi xuống đất ầm một tiếng, mắt xẹt đom đóm, phun ra một ngụm máu tươi, cả người hoàn toàn choáng váng.

Lần này, hàng ngàn võ giả Ngự Hư Tông, Trảm Nhật Tông xung quanh đều lần lượt biến sắc, ngây ngốc tại chỗ.
Chương 3120: Lập tức đi tìm ngay

Tông chủ cảnh giới ngũ biến, vậy mà lúc này lại giống như con gà yếu ớt đáng thương, bị người ta tùy ý bắt.

Một màn này khiến rất nhiều người đều bị dọa sợ.

"Các ngươi là người nào?"

Lục Trảm Thiên quát khẽ: "Vì sao vô duyên vô cớ...", chát! Chỉ là, ông ta còn chưa nói hết, một cô gái khác đã trực tiếp rơi xuống trước người Lục Trảm Thiên, một bàn tay vung ra.

Lục Trảm Thiên là cảnh giới ngũ biến, lúc này chỉ cảm thấy nửa gương mặt của mình gần như bị tát sưng lên, còn có mấy cái răng rơi ra.

"Ngươi...", chát! Lại một cái tát nữa, Lục Trảm Thiên hoàn toàn ngơ ngác.

"Cô nương, ta...", chát! Cái tát thứ ba rơi xuống, cả người Lục Trảm Thiên quỳ rạp xuống đất bịch một tiếng, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng mơ hồ, không biết đông nam tây bắc.

Lần này, tất cả trưởng lão đệ tử của Ngự Hư Tông và Trảm Nhật Tông đều hoàn toàn choáng váng, một câu cũng nói không nên lời, ngơ ngác đứng tại chỗ.

Ba cô gái lại đứng vững trên đỉnh đầu đám người, nhìn ra xung quanh.

Ầm ầm... Không lâu sau, Hư Minh Triết và Lục Trảm Thiên bị nâng lên trên một bệ đá, buộc chung lại một chỗ, không ngừng rên rỉ.

Mà lúc này, Bắc Tuyết Vân Bằng chở đám người Tần Ninh và Lý Ngọc Tinh xuất hiện.

"Bắc Tuyết Vân Bằng!"

Lục Trảm Thiên nhìn thấy Bắc Tuyết Vân Bằng, sắc mặt tái nhợt.

Ở trong toàn bộ Bắc Tuyết Thiên, chỉ có Phong Thiên Tông mới có năng lực thuần phục loại liệt thú của Bắc Tuyết Thiên như Bắc Tuyết Vân Bằng.

Ông ta cũng không phải là người Bắc Tuyết Thiên, nhưng lại biết về điều này rất rõ ràng.

Ở trong toàn bộ Trung Tam Thiên, nếu như nhìn thấy Bắc Tuyết Vân Bằng, không hề nghi ngờ gì nữa, nhất định là võ giả của Phong Thiên Tông ở Bắc Tuyết Thiên! Phong Thiên Tông! Là một môn phái của Bắc Tuyết Thiên, là bá chủ đỉnh cao chân chính, tồn tại duy nhất mạnh nhất.

Mà chủ nhân của Phong Thiên Tông - Chiêm Ngưng Tuyết có thể được coi là cường giả trong Trung Tam Thiên rộng lớn.

Cũng chính là như thế, những tông môn thế lực như Bắc Thương Môn, Ngự Hư Tông hoàn toàn không thể so sánh được với Phong Thiên Tông, cho nên xưa nay Phong Thiên Tông đều sẽ không quan tâm đến tranh đấu giữa các thế lực lớn trong Bắc Tuyết Thiên, chỉ duy trì địa vị siêu nhiên của mình.

Nhưng tại sao bây giờ người của Phong Thiên Tông lại tới?

Tần Ninh đứng ở trên lưng Vân Thượng, quan sát phía dưới.

"Có thấy Ngụy Hiên không?"

Tần Ninh trực tiếp hỏi.

Hư Minh Triết và Lục Trảm Thiên nghe vậy, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không nói một lời.

Mà lúc này, Diệp Viên Viên cầm kiếm trong tay, ánh kiếm lóe lên.

Phụt phụt phụt phụt.

Máu tươi chảy ra.

Trên ngực Hư Minh Triết và Lục Trảm Thiên liền xuất hiện một vết kiếm kinh khủng.

Khí tức tử vong lập tức bao phủ trong lòng hai người.

"Hỏi các ngươi đấy!"

Diệp Viên Viên lạnh lùng nói.

Hư Minh Triết vội vàng nói: "Đại nhân, đại nhân, Ngụy Hiên là ai?"

Lý Ngọc Tinh liền nói ngay: "Phu quân ta".

Phu quân ngươi?

Ngươi là ai?

Lúc này Hư Minh Triết và Lục Trảm Thiên rất muốn khóc.

Vừa mới chuẩn bị ra tay với Bắc Thương Môn, bây giờ mới chỉ đuổi đám võ giả Bắc Thương Môn ở núi Cực Quang đi thôi, còn đang định tiến quân vào Bắc Thương Môn, trực tiếp mở ra đại chiến.

Nhưng đại chiến còn chưa bắt đầu, đầu tiên là bị một đám người không biết từ đâu ra đánh một trận, bây giờ lại bị hỏi mấy câu không biết đông tây nam bắc gì.

Diệp Viên Viên thấy hai người không nói lời nào, lại chém ra một kiếm nữa.

Phụt phụt phụt phụt.

Hư Minh Triết và Lục Trảm Thiên đều không ngừng kêu la.

"Đừng chém, đừng chém!"

Hư Minh Triết vội vàng nhìn về phía Lý Ngọc Tinh, nói: "Ngươi là ai?"

Lý Ngọc Tinh lo lắng nói: "Trưởng lão Bắc Thương Môn - Lý Ngọc Tinh, Ngụy Hiên là phu quân ta, cũng là trưởng lão của Bắc Thương Môn, dẫn người đến gần núi Cực Quang, người của Ngự Hư Tông và Trảm Nhật Tông các ngươi đã làm gì ông ấy?"

Nghe nói như thế, Hư Minh Triết khóc lóc nói: "Nếu ngươi là trưởng lão của Bắc Thương Môn thì ít nhất cũng phải là thực lực Biến Cảnh, chúng ta chỉ đuổi võ giả của Bắc Thương Môn đi thôi, cũng chỉ mới giết mười mấy người, đều là đệ tử cảnh giới Tam Ngã, trưởng lão Biến Cảnh của Bắc Thương Môn đã dẫn các đệ tử còn lại rút đi, không còn ở núi Cực Quang nữa".

Lý Ngọc Tinh nghe vậy thì lo lắng nói: "Nói bậy".

Tần Ninh nhìn thấy mẫu thân vội vã như thế, sắc mặt lạnh lẽo.

Diệp Viên Viên giơ tay lên, muốn vung trường kiếm xuống.

"Chậm chậm đã!"

Lục Trảm Thiên vội vàng nói: "Chúng ta thật sự không có giết trưởng lão Biến Cảnh của Bắc Thương Môn, nếu như nói dối, cả nhà ta đều sẽ chết hết, cả đời ta cũng không thể tiến thêm một bước, ta ta ta...", ông ta thật sự sợ đến choáng váng rồi.

Đã nói sẽ bắt tay với Ngự Hư Tông tiêu diệt Bắc Thương Môn, nhưng bây giờ còn chưa tới Bắc Thương Môn, mới chỉ là đuổi đệ tử trưởng lão của Bắc Thương Môn đi, giết hơn mười vị đệ tử, làm sao lại thành như vậy?

Tần Ninh nghe thế thì bước chân ra, đi đến trước mặt hai người.

"Ta hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, Ngụy Hiên ở đâu?"

Sắc mặt Lục Trảm Thiên trắng bệch, kêu rên nói: "Ta thật sự không biết, ta chỉ nhận lời mời của Hư Minh Triết, hợp tác để đối phó với Bắc Thương Môn, ta... ta... a...", nói đến đây, dường như trong lòng Lục Trảm Thiên vô cùng oan ức, đột nhiên bật khóc lớn lên.

Mà đúng lúc này, đằng xa có trên trăm bóng người lao từ trên không tới.

"Tần đại nhân!"

Người cầm đầu chính là thái thượng trưởng lão Mục Trạch của Bắc Thương Môn, cũng là người mà Chiêm Ngưng Tuyết sắp xếp trong Bắc Thương Môn.

Mục Trạch nhìn về phía Tần Ninh, trực tiếp chắp tay nói: "Chúng ta nhận được tin tức, lập tức chạy đến".

Đi theo bên cạnh Mục Trạch có hơn mười vị Biến Cảnh, hơn mười vị cảnh giới Vô Ngã.

Lý Ngọc Tinh nhìn một cái, những người này đều là trưởng lão đệ tử của Bắc Thương Môn.

Chỉ là bây giờ bọn họ còn là đệ tử của Phong Thiên Tông được Chiêm Ngưng Tuyết điều động tiến vào Bắc Thương Môn, phụ trách bảo vệ hai người Ngụy Hiên và Lý Ngọc Tinh.

"Kỳ Ha trưởng lão cũng là đệ tử Phong Thiên Tông chúng ta, ông ta nói đụng phải Ngụy Hiên trưởng lão, chuẩn bị dẫn về".

Mục Trạch liền nói ngay: "Đây là tin tức cuối cùng mà Kỳ Ha truyền lại".

Kỳ Ha! Vừa rồi đi ngang qua mười mấy người, trong đó có Kỳ Ha! Thế nhưng lại không có Ngụy Hiên.

Tần Ninh nhíu mày lại.

Bây giờ xem ra đúng là không phải người của Ngự Hư Tông và Trảm Nhật Tông ra tay với phụ thân, vậy sẽ là ai?

Tần Ninh nhìn về phía Hư Minh Triết và Lục Trảm Thiên, mở miệng nói: "Hai người các ngươi nghe cho rõ ràng đây".

Hai người vội vàng ngồi ngay ngắn.

Tần Ninh đưa tay phác hoạ ra một bức tranh, trong bức tranh chính là thân hình dung mạo của Ngụy Hiên.

"Từ giờ trở đi, các đệ tử trưởng lão của Ngự Hư Tông và Trảm Nhật Tông các ngươi hãy đi tìm người này, lấy toàn bộ núi Cực Quang làm trung tâm".

"Nếu tìm được mà còn sống, Ngự Hư Tông và Trảm Nhật Tông sẽ không có việc gì".

"Nếu không tìm thấy hoặc là chết rồi, chưa nói đến việc hai người các ngươi sẽ phải chôn cùng, ta sẽ trực tiếp tiêu diệt Ngự Hư Tông và Trảm Nhật Tông, không để lại bất cứ người nào thú nào cả!"

Nghe nói như thế, sắc mặt hai người trắng bệch.

Bọn họ đến để tiêu diệt Bắc Thương Môn, không phải đến để tìm người! "Đã nghe chưa?"

Diệp Viên Viên đứng ở một bên, lạnh lùng quát.

"Nghe thấy rồi nghe thấy rồi, chúng ta sẽ lập tức đi tìm ngay!"

Hư Minh Triết vội vàng ra lệnh, mấy ngàn người bắt đầu bắt đầu di chuyển.

Ba cô gái này vừa ra tay đã trực tiếp đánh hai người bọn họ như chó, cho dù hai đại tông môn điều động hết thái thượng trưởng lão thì cũng đều bị đánh cả thôi.

Rốt cuộc những người này là ai?

Ngụy Hiên lại là ai nữa! Ngay lúc mấy ngàn người chia nhau ra tìm kiếm, có từng bóng người đột nhiên xuất hiện.

"Sư phụ!"

Một tiếng la vang lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom