• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 3121-3125

Chương 3121: Bảo ngươi đi thì ngươi đi đi

Hai chị em Chiêm Ngưng Tuyết và Chiêm Tuyền Vũ dẫn theo mười mấy người cưỡi trên lưng Bắc Tuyết Vân Bàng đến đây.

Bọn họ đến dọa cho Hư Minh Triết và Lục Trảm Thiên mềm nhũn.

Hơn mười vị cường giả Biến Cảnh! Hơn nữa bọn họ đều đã ngoài cảnh giới thất biến.

Đó đều là người của Phong Thiên Tông đấy! Sao chứ, rốt cuộc là tại sao, Bắc Thương Môn có quan hệ gì với Phong Thiên Tông chứ! Chiêm Ngưng Tuyết tới trước mặt Tần Ninh, vội vàng nói: "Con đã biết mọi chuyện rồi, việc này cứ để Bắc Tuyết Vân Bàng tìm kiếm xung quanh".

"Sư phụ chớ lo, con đã đưa cho hai người họ bảo vật phòng thân rồi, có lẽ Ngụy thúc thúc sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu, có thể là đang né tránh ai đó nên mới chưa xuất hiện thôi".

Lý Ngọc Tinh bỗng nghĩ đến cái gì đó, vội vã nói: "Đúng vậy, trước kia Tuyết Nhi từng tặng cho ta và phụ thân ngươi một miếng ngọc đã được điêu khắc".

"Trong miếng ngọc kia có hơn mười đại trận, sát trận có, đại trận ẩn nấp cũng có luôn...", Tần Ninh nhìn về phía hai người Lục Trảm Thiên và Hư Minh Triết, quát lên: "Còn không mau đi tìm, đứng sững ở đây làm gì hả?"

Hai người họ không dám ở lại bèn rời đi.

Hơn mười con Bắc Tuyết Vân Bàng dang cánh bay cao, hơn mười cường giả Phong Thiên Tông đi theo Chiêm Ngưng Tuyết đến đâu cũng không dám lề mề, bèn lập tức đi tìm.

Cùng lúc đó.

Trong Bắc Thương Môn.

Môn chủ Bắc Thương Hùng đang động viện đệ tử và các vị trưởng lão trong tông môn.

"Lũ khốn Ngự Hư Tông, bọn chúng cho rằng chúng ta sợ chắc!"

Bóng dáng Bắc Thương Hùng xuất hiện ở khắp nơi trong Bắc Thương Môn, giọng điệu hùng hồn nói: "Các đệ tử, các vị trưởng lão, lần này các vị có đồng lòng quyết chiến cùng ta đến hơi thở cuối cùng không?"

"Ta đồng ý!"

"Ta đồng ý!"

Bây giờ, lòng mỗi một đệ tử, mỗi một trưởng lão đều vô cùng phấn khích.

Bắc Thương Hùng nhìn sĩ khí phe mình dâng cao khá hài lòng.

Đúng lúc này, có vài người cưỡi Bắc Tuyết Vân Bàng đến, dừng trên bầu trời Bắc Thương Môn.

Phong Thiên Tông! Khi thấy Bắc Tuyết Vân Bàng tới, bọn Bắc Thương Hùng, Bắc Thương Dã, Hồng Hoán đều rất kinh ngạc.

Sao người của Phong Thiên Tông lại đến đây?

Trên lưng Bắc Tuyết Vân Bàng, một người trung niên bước ra, nhìn xuống rồi nói: "Ai là môn chủ của Bắc Thương Môn?"

"Là tại hạ!"

Bắc Thương Hùng bước ra, chắp tay nói: "Tại hạ là Bắc Thương Hùng, hân hạnh gặp mặt các vị đại nhân của Phong Thiên Tông".

Bắc Thương Hùng vừa rồi còn đang tức tối giờ lại trông vô cùng khiêm trốn, đến giọng điệu cũng mềm mỏng hơn nhiều.

Hết cách rồi! Ở Bắc Tuyết Thiên, Phong Thiên Tông không khác gì hoàng đế cả.

Còn mấy tông môn như Bắc Thương Môn hay Ngự Hư Tông lại càng giống như thân vương ở Bắc Tuyết Thiên.

Sai rồi, đến thân vương còn không được tính nữa là.

Chỉ được xem như là chư hầu mà thôi.

Người đàn ông kia nói: "Ta là hộ pháp Cát Thôn của Phong Thiên Tông, giờ ta có một việc cần các ngươi làm".

Nghe vậy, Bắc Thương Hùng càng thêm cung kính.

"Trong Bắc Thương Môn có một vị trưởng lão chỉ dạy là Ngụy Hiên, hiện đang mất tích ở núi Cực Quang, ta phụng mệnh tông chủ của Phong Thiên Tông, đại nhân Chiêm Ngưng Tuyết, đến đây để báo cho các ngươi biết, bây giờ, tất cả người của Bắc Thương Môn đều phải đi tìm trưởng lão Ngụy Hiên lấy núi Cực Quang làm trung tâm".

Nghe vậy, Bắc Thương Hùng ngơ ngác.

Gì cơ?

Tìm kiếm Ngụy Hiên sao?

Tất nhiên ông ta biết Ngụy Hiên, ông ấy là trưởng lão của Bắc Thương Môn, vẻn vẹn chỉ là một trưởng lão mà thôi, thân phận hay địa vị đều không cao lắm, công việc thường ngày có thể nói là nhàn nhã.

Ông ta đương nhiên biết việc Ngụy Hiên mất tích, các đệ tử và trưởng lão từ núi Cực Quang chạy gấp trở về đã bẩm báo rồi.

Thế nhưng việc đó thì liên quan gì tới Phong Thiên Tông?

Bắc Thương Hùng chắp tay nói: "Có lẽ đại nhân không biết, hiện nay Ngự Hư Tông đã kết minh với Trảm Nhật Tông, định bụng ra tay với Bắc Thương Môn chúng ta, nên chúng ta không thể đi được!"

"Bảo ngươi đi thì ngươi đi đi!"

Cát Thông nói: "Người của Ngự Hư Tông và Trảm Nhật Tông đã đi tìm trưởng lão Ngụy Hiên theo lệnh của Tần đại nhân rồi, bọn họ không rảnh ra tay với các ngươi đâu".

Hả?

Cái gì?

Ngự Hư Tông và Trảm Nhật Tông nghe theo lệnh của Tần đại nhân sao?

Sao tự nhiên xuất hiện một Tần đại nhân vậy?

Bắc Thương Hùng còn chưa hỏi thì Cát Thôn đã định dẫn người của Phong Thiên Tông đi.

Bắc Thương Dã đứng cạnh Bắc Thương Hùng nói: "Môn chủ, chúng ta có đi hay không?"

"Ngươi dám không đi sao?"

Bắc Thương Hùng nói: "Thân phận địa vị của Phong Thiên Tông ở đỉnh Bắc Tuyết Thiên, đủ để nghiền nát chúng ta, hơn nữa từ trước đến nay bọn họ luôn mặc kệ việc trong Bắc Tuyết Thiên, nhưng bây giờ lại tự phái người đi tìm kiếm Ngụy Hiên!"

"Tên Ngụy Hiên kia rốt cuộc đã làm gì mà lại khiến cho tông chủ của Phong Thiên Tông tự mình hạ lệnh tìm kiếm thế?

Và còn Tần đại nhân kia là ai?"

Bắc Thương Hùng nói tiếp: "Chúng ta không quan tâm nhiều như vậy được, các đệ tử và trưởng lão mau xuất phát đến núi Cực Quang trước đi, dù sao còn có mệnh lệnh của Phong Thiên Tông ở đây, nếu Ngự Hư Tông và Trảm Nhật Tông còn dám dây vào thì Phong Thiên Tông sẽ không tha cho bọn họ đâu".

Nói xong, mọi người đều bắt đầu xuất phát.

Kết quả là, mấy ngày tiếp theo xuất hiện một khung cảnh kì dị.

Ba bên Ngự Hư Tông, Trảm Nhật Tông và Bắc Thương Môn vốn đang như hổ rình mồi, nhăm nhe lẫn nhau, chuẩn bị khai chiến, giờ vậy mà lại chung sống hòa bình với nhau, đồng thời còn phái đệ tử nội môn trong tông chia nhau đi tìm kiếm trưởng lão Ngụy Hiên ở xung quanh núi Cực Quang.

Thế nhưng, cả ba tông môn kia đều rất thắc mắc.

Ngụy Hiên là ai?

Quan trọng đến đâu chứ?

Sao lại không tìm không được?

Tò mò thì tò mò thế thôi, nhưng người là phải tìm.

Nhiều ngày qua, đâu đâu cũng đều nhìn thấy võ giả của Phong Thiên Tông đang tìm kiếm Ngụy Hiên mọi lúc mọi nơi.

Thế nhưng, mấy ngày qua vẫn không có một chút tin tức nào.

Tần Ninh hiểu có ba tình huống xảy ra.

Một là phụ thân Ngụy Hiên đã qua đời, thi thể không còn nguyên vẹn.

Một cái khác là phụ thân đang ẩn nấp đâu đó.

Còn một trường hợp nữa, đó là phụ thân đã bị bắt! Nếu phụ thân ẩn nấp đâu đó thì với động tĩnh lớn như vậy, hẳn ông ấy đã cảm giác được mới đúng.

Hiện tại, trong phạm vi trăm dặm hầu như đều là người của ba tông môn và võ giả của Phong Thiên Tông, phụ thân không thể nào không biết được.

Nhưng tại sao lại thế?

Tần Ninh không thể nào hiểu được.

"Tần Ninh!"

Ngay lúc này, Tần Ninh đang ở trên đỉnh một núi Tuyết, Diệp Viên Viên bỗng nhiên bay đến.

"Tìm được rồi sao?"

Diệp Viên Viên lắc đầu, nói: "Không tìm được người, nhưng ở Cực Bắc Tuyết Địa lại phát hiện một vài thứ dị thường".

Những thứ dị thường sao?

"Đi, đi xem thử!"

Lúc này, đoàn người xuất phát, hướng về phía Bắc, càng đi gió càng lạnh, rét đến thấu xương, dẫu có là võ giả cảnh giới Tam Ngã thì cũng không kiên trì nổi.

Cuối cùng, sau khi vào Cực Bắc Tuyết Sơn, xung quanh có rất nhiều trận văn ngăn cản bão tuyết đang gào rít dữ dội.

Đám người Chiêm Ngưng Tuyết, Vân Sương Nhi và Thời Thanh Trúc đều tụ tập ở đây.

"Sư phụ".

Chiêm Ngưng Tuyết nhìn về phía Tần Ninh, nói ngay: "Không gian trong núi tuyết này rất hỗn hoạn, không cân bằng...", Tần Ninh bước lên, thấy cảnh tượng trước mắt, chân mày bèn cau lại.

"Sư phụ người xem đây!"

Chiêm Ngưng Tuyết nói: "Đệ tử làm ra những trận văn này để phong ấn không gian ở đây, nhưng không gian vẫn luôn trong trạng thái cuồng bạo".

Tần Ninh ngồi xổm xuống, bàn tay chạm nhẹ vào mặt đất, từng đợt trận văn bỗng ùn ùn lan ra dọc theo mặt đất, lan ra khắp mười dặm, trăm dặm, ngàn dặm... Tần Ninh chợt đứng dậy, nhìn về phía trước.
Chương 3122: Tiên cung

Chiên Ngưng Tuyết cẩn thận hỏi thăm: "Sao vậy?"

"Tuyết Nhi, trong khắc ngọc hộ thân mà ngươi đưa cho phụ thân của ta có trận pháp gì...", Tần Ninh hỏi.

Chiêm Ngưng Tuyết lập tức đáp lại: "Con đưa khi đó lâu lắm rồi, trong đó đều là trận pháp ngăn chặn công kích của cường giả cảnh giới Biến Cảnh tam biến tứ biến ngũ biến, có Đại Huyền Linh Mãn trận, Phục Tức Đại Linh trận, Tứ Linh Cố Nguyên trận..." "Khoan đã!"

Tần Ninh bỗng nói: "Có Tứ Linh Cố Nguyên trận sao?"

"Ừ".

Nói xong, Tần Ninh bay tới chỗ không gian hỗn loạn.

"Sư phụ, cẩn thận".

Chiêm Ngưng Tuyết vội vàng đuổi theo, nói: "Không gian hỗn loạn ở ngọn núi này rất khủng khiếp, Liệt Đạo Biến cửu biến tiến vào đây cũng phải gian nan ứng phó".

Chiêm Ngưng Tuyết nói xong bèn thay Tần Ninh mở đường.

Tần Ninh đi sâu vào trong núi, xuyên qua một ngọn núi tuyết, đi mãi tới một khe núi.

Tần Ninh đáp người xuống, bàn chân đạp xuống đất, tuyết bay mịt mù.

Trên mặt đất bị tuyết trắng bao phủ xuất hiện rất nhiều vết nứt.

Chiêm Ngưng Tuyết thấy cảnh đó, ngơ ngẩn nói: "Đây là dấu vết sau khi thi triển Tứ Linh Cố Nguyên trận...", Tần Ninh gật đầu, nói tiếp: "Xem ra phụ thân đã đến đây".

"Đưa Trận tích cho ta!"

"Vâng!"

Chiêm Ngưng Tuyết kết ấn, phù ấn ngưng tụ lại, không gian như bị bong ra, ngay sau đó, một cây thước màu đen, rộng khoảng ba đốt ngón tay, dài tầm hai thước xuất hiện trong tay Chiêm Ngưng Tuyết.

Tần Ninh cầm lấy cây thước màu đen kia.

Đó chính là Trận tích ghi chép lại tâm huyết cả đời của Phong Không Chí Thánh tiếng tăm lừng lẫy lưu lại.

Nó không phải là một quyển sách như thể thư, mà là một cây gậy gỗ, cuốn sách Vạn Khí cũng không phải là tập tranh ảnh gì mà là một tờ giấy màu vàng, và Trận tích cũng không phải là sách cổ gì mà chỉ là một cây thước.

Cây thước màu đen này không phải làm từ gỗ mà là ngọc thạch.

Năm xưa, Tần Ninh tìm được khối ngọc thạch ấy ở dưới lòng đất Bắc Tuyết Thiên, có tên là Bổ Thiên Ngọc.

Bổ Thiên Ngọc vốn không tồn tại trong Trung Tam Thiên, dẫu có là ở Thượng Tam Thiên thì nó cũng thuộc về vật phẩm bất phàm nào đó.

Miếng ngọc này không chỉ rắn chắc, mà còn ẩn chứa linh tính cực kỳ mạnh mẽ, quan trọng là trong nó còn chứa cả tiên khí! Tần Ninh nhận lấy Trận tích, nói: "Hiện tại đã đã đem Cửu Nguyên Đan Điển công khai với đời rồi, tương lai sẽ dần công bố cuốn sách Vạn Khí, Trận tích và Thể thư cho người sau học tập".

Chiêm Ngưng Tuyết nghe vậy bèn gật đầu.

Thật ra, năm đó Tần Ninh viết Cửu Nguyên Đan Điển, cuốn sách Vạn Khí, Trận tích và Thể Thư để thu thập những ảo diệu về thuật luyện đan, thuật luyện khí, thuật trận pháp và thuật luyện thể của Trung Tam Thiên, rồi tập hợp chúng thành một, khiến cho võ đạo của Trung Tam Thiên ngày càng hưng thịnh! Lúc này, Tần Ninh cầm thước Trận tích trong tay, lòng bàn tay xuất hiện ngập trận văn, trong đó có chút liên quan tới Trận tích.

"Giải tán!"

Vừa dứt lời, cây thước kia ngay tức khắc hóa thành từng trang giấy màu đen mỏng như cánh ve, trên mỗi một trang giấy đều khắc chi chít chữ nhỏ li ti.

Khi trang giấy bay ra, chữ nhỏ phóng to, quan sát thật kỹ, nó đều là những giảng giải ảo diệu đến cùng cực về trận pháp.

Mỗi một tờ giấy đen đều có linh tính, chúng bay ra khắp bốn phương tám hướng, ra cả ngàn dặm.

Lúc này, Tần Ninh mới cẩn thận cảm nhận, trong đầu chia thành hàng ngàn hàng vạn sợi suy nghĩ.

Từng tờ giấy đi xuyên qua thời không giữa cánh đồng tuyết hỗn loạn.

Mãi đến một nén nhang sau đó, sắc mặt Tần Ninh bỗng trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi.

"Sư phụ".

Chiêm Ngưng Tuyết rất lo lắng thốt lên.

Tần Ninh nhìn xa xăm, rồi nói: "Ở bên kia ta thấy bóng dáng của phụ thân, người đang ở trong một thiên cung khổng lồ".

Thiên cung khổng lồ sao?

Chiêm Ngưng Tuyết sửng sốt.

Tần Ninh nói tiếp: "Ngưng Tuyết, đi gọi tất cả thiên trận sư của Phong Thiên Tông tới đây áp chế không gian hỗn loạn, nơi này... có một tiên cung!"

Nghe vậy, gương mặt xinh xắn nhưng lạnh lẽo như băng của Chiên Ngưng Tuyết có chút kinh ngạc.

"Đệ tử làm ngay đây".

Chẳng bao lâu sau, nhóm Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đều đến đây.

"Song Nhi!"

Lý Ngọc Tinh thấy sắc mặt Tần Ninh trắng bệch, lòng đau như cắt.

"Con không sao, mẹ, con thấy cha rồi".

Tần Ninh nói: "Bây giờ, ta bảo Ngưng Tuyết áp chế không gian hỗn loạn này, xong chúng ta mới đi vào được, đó là biên giới cực bắc, trong một thế giới tuyết rơi trắng xóa ấy có một tiên cung rộng lớn mờ ảo, chẳng biết sao cha lại chạy tới đó...", Tiên cung?

Mọi người đều sửng sốt.

Tần Ninh không phải nói cung điện hay cổ cung mà tiên cung! Thời Thanh Trúc hỏi: "Trong Trung Tam Thiên sao lại xuất hiện tiên cung?"

Tần Ninh chậm rãi nói: "Ta đã từng nói với các ngươi rồi đấy, ở Thương Mang Vân Giới, thế gian rộng lớn hay bức tường thế giới đều không thể nào không có sai sót nào được".

"Chẳng hạn như Diệp Chi Vấn, không những thông hiểu được bí pháp gì đó mà còn đi từ Thương Mang Vân Giới tới Trung Tam Thiên, Hạ Tam Thiên, thậm chí là đại lục Vạn Thiên".

"Thượng Tam Thiên là thế giới của tiên nhân, tuy nó sát Trung Tam Thiên, nhưng lại không khó khăn như từ đại lục Vạn Thiên đến Trung Tam Thiên".

"Nếu gặp một số ít cực ít tình huống cực kỳ phức tạp mà còn lại kết hợp lại với nhau thì đúng thật sẽ thấy một vài di tích ở Thượng Tam Thiên xuất hiện ở Trung Tam Thiên".

Nghe vậy, mọi người đều gật đầu.

Vốn đang đi tìm kiếm Ngụy Hiên, ai ngờ lại xuất hiện một tiên cung ở nơi cực Bắc.

"Phụ thân sẽ không vô duyên vô cớ đi vào đây, bảo mọi người cẩn thận chút".

Tần Ninh nhìn Diệp Viên Viên, nói: "Đã báo cho bọn họ biết chưa?"

"Rồi ạ, chắc sẽ đến mau thôi".

Sau đó, Chiêm Ngưng Tuyết thống lĩnh thiên trận sư của Phong Thiên Tông bắt đầu bày trận, áp chế thời không hỗn loạn.

Còn Tần Ninh tìm ba người Bắc Thương Hùng, Hư Minh Triết và Lục Trảm Thiên dò hỏi tình hình mấy năm qua của núi Cực Quang.

Đây là phía tây Bắc Tuyết Thiên, tiếp giáp với Bắc Đẩu Thiên, kéo dài từ hướng bắc đến cuối Trung Tam Thiên.

Từ miệng ba người này hắn biết được, cực bắc là nơi lạnh lẽo khủng khiếp, hầu như sẽ không có ai đến đây.

Dù sao, đây là điểm cuối của Trung Tam Thiên, không ai biết được cuối của cuối là cái gì cả.

Hôm nay, lại có rất nhiều người đến đây.

Đó là Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Trần Nhất Mặc, Lý Nhàn Ngư, Thạch Cảm Đương và Khúc Phỉ Yên.

Đi theo Khúc Phỉ Yên còn có Hứa Huyền Diệp của nhà họ Hứa.

Mọi người bước vào gặp Tần Ninh.

Thời gian qua, Dương Thanh Vân dẫn dắt các vị sư đệ an bài các công việc lớn nhỏ ở Thanh Ma Môn một cách thỏa đáng ở Thương Vân Thiên.

Sau khi nhận được tin, Dương Thanh Vân lập tức từ Thương Vân Thiên chạy tới Bắc Tuyết Thiên.

"Sư phụ".

Dương Thanh Vân đứng trong khoảng không đầy băng tuyết, nhìn về mặt đất đã bị bão tuyết bao phủ, không nhịn được bèn hỏi: "Tận cùng không gian là gì thế?"

Tần Ninh từ tốn trả lời: "Là bức tường không gian!"

"Ta đã từng nói với các ngươi, đại lục Vạn Thiên là một phần thế giới, còn thế giới Cửu Thiên chính là bản thể hoàn chỉnh, chẳng qua sắp xếp phân bố tựa như bậc thang, Hạ Tam Thiên ở bậc thang thứ nhất, Trung Tam Thiên ở bậc thứ hai, còn Thượng Tam Thiên ở bậc thứ ba".

"Thế nên, Hạ Tam Thiên, Trung Tam Thiên, Thượng Tam Thiên là một, ngăn cách giữa chúng là bức tường không gian, bức tường không gian ở Hạ Tam Thiên mà trước kia ta nói với các ngươi cũng thế".

Tần Ninh nhìn vào khoảng không vô tận phía trước, bão tuyết mịt mù gần như không thấy gì, nói: "Ở tận cùng thế giới có khí hậu khắc nghiệt, chính là để ngăn ngừa võ giả của Thượng Tam Thiên tiến vào, và cũng để ngăn chặn võ giả của Trung Tam Thiên bước qua đó tiến vào Thượng Tam Thiên".
Chương 3123: Xuất phát

Ôn Hiến Chi hiếu kỳ nói: "Con hiểu tại sao phải ngăn võ giả của Thượng Tam Thiên tiến vào Trung Tam Thiên, dù sao Thượng Tam Thiên là tiên, nếu bọn họ tùy ý đến đây thì Trung Tam Thiên khó lòng an ổn, tiên nhân nổi giận, thương vong vô số".

"Nhưng tại sao lại phải ngăn không cho võ giả Trung Tam Thiên tiến vào Thượng Tam Thiên?"

"Vậy mà ngươi cũng không hiểu được".

Thần Tinh Dịch ở bên đáp: "Chẳng hạn như cảnh giới hiện tại của người là thất biến, nếu cho ngươi tiến vào Thượng Tam Thiên, lực lượng thiên đại ở đó càng mạnh hơn, áp lực không gian lớn hơn, liệu ngươi có thể chịu nổi không?"

Ôn Hiến Chi gật đầu.

Tần Ninh nói tiếp: "Nhưng mà, nói đi nói lại, thông thường, di tích tiên cung ở Thương Tam Thiên giáng trần đều cần điều kiện cực kỳ khắc nghiệt".

"Nhưng trước kia là do hai thế lực lớn của Thượng Tam Thiên tranh đấu với nhau dẫn tới bầu trời nứt ra, khiến thời gian và không gian sụp đổ, mà đúng lúc Trung Tam Thiên và Thượng Tam Thiên có cộng hưởng với nhau khiến cho những di tích đó tới Trung Tam Thiên".

"Không gian ranh giới của Trung Tam Thiên không kiên cố, quả thật rất có thể xuất hiện tình huống đó".

Cả bọn đều gật gù đồng ý.

Tần Ninh nhìn mười mấy đệ tử và ba vị phu nhân, nói: "Lần này phải cẩn thận một chút, cho dù là võ giả của Thượng Tam Thiên bị trọng thương thì Biến Cảnh cũng không thể đánh lại được".

"Nếu như Hư Tiên đã đến đây thật thì rất khó để tự bảo vệ bản thân".

Ôn Hiến Chi nói ngay: "Hư Tiên ở Trung Tam Thiên rất ít, chắc họ sẽ không biết chỗ này đâu nhỉ?"

Khúc Phỉ Yên nói: "Hư Tiên nói ít cũng ít, nhưng nếu nói không ít thì cũng không ít... Hư Tiên thật sự chỉ kém một bước nữa là thành tiên nhân, có thể phá vỡ bức tường không gian, tiến vào Thượng Tam Thiên, tiến vào thế giới của tiên nhân".

"Cho nên di tích tiên cung như vậy rất có lực hấp dẫn với bọn họ, chắc hẳn sẽ có không ít Hư Tiên ẩn nấp trong Trung Tam Thiên Cửu Đại Thiên xuất hiện".

Nghe vậy Tần Ninh gật đầu.

Những người tới cấp bậc Hư Tiên chỉ thiếu một bước nữa là thành tiên nhân, cái bọn họ cần không chỉ ngồi khổ tu mà còn cần phải trải qua muôn hình vạn trạng của nhân sinh, tìm được con đường thành tiên của chính bản thân.

Ở Trung Tam Thiên rộng lớn, võ giả có hàng ngàn hàng vạn, sinh linh nhiều vô số kể, người trở thành Hư Tiên liệu có ít?

Đúng là rất ít! Nhưng dưới số lượng sinh linh khổng lồ thì dù là rất ít cũng có một ít.

Hơn nữa, trong Cửu Đại Tiên có không ít tông môn gia tộc này nọ, Hư Tiên ẩn náu trong đó thật ra không nhiều lắm.

Nhưng phần lớn Hư Tiên sau khi tới cấp bậc này rồi sẽ bỏ tất cả, rời khỏi tông môn, gia tộc của mình, lang thang trên thế gian tìm kiếm con đường riêng của mình?

Thế nào mới là con đường của riêng mình?

Không ai có thể nói chính xác con đường thành tiên là gì.

Những thứ này rất khó để nói qua miệng, chỉ có thể cảm nhận từ tận trái tim.

Thậm chí, năm xưa Tần Ninh đợi ở Trung Tam Thiên gần bốn vạn năm, đầu thai bốn lần, đã tận mắt nhìn thấy mình rất nhiều người thọ nguyên sắp hết vẫn không thể đột phá giới hạn Hư Tiên của chính mình, dưới sự điên cuồng, họ đã giết vợ giết con, rồi tới chính gia tộc, tông môn của mình, tất cả chỉ vì tìm con đường thành tiên của mình.

Thành tiên khó.

Khó chẳng khác gì lên trời! Sau khi Dương Thanh Vân và các đệ tử khác đến đây, mọi người lại tiếp tục đợi thêm mấy ngày nữa.

Hôm nay, Chiêm Ngưng Tuyết cuối cùng đã bước ra, nhìn vào Tần Ninh, nói: "Sư phụ, đã xong".

"Ừ".

Tần Ninh lập tức nói: "Truyền tin xuống chỉ có người trên cảnh giới tam biến mới được phép bước vào, từ nhất biến đến tam biến và tất cả dưới Biến Cảnh không được đi theo".

"Ở tiên cung, chưa tới tam biến, tinh thần chưa được lột xác, cả hồn phách cũng thế, nếu bước vào đó, cấm chế sẽ phá vỡ hồn phách của bọn họ".

Chiêm Ngưng Tuyết và Khúc Phỉ Yên gật đầu rồi đi truyền lệnh xuống dưới.

Tần Ninh đến trước mặt mẫu thân Lý Ngọc Tinh, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, người cứ ở đây đợi con".

"Con nhất định sẽ đưa cha về".

Tuy lòng Lý Ngọc Tinh rất lo lắng, nhưng bà ấy hiểu được thêm bản thân mình là thêm phiền toái.

"Song Nhi, cẩn thận nhé".

"Vâng".

Sau khi chỉnh đốn hành lý, Tần Ninh dẫn theo mười vị đệ tử Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Trần Nhất Mặc, Khúc Phỉ Yên, Chiêm Ngưng Tuyết, Thần Tinh Dịch, Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư và ba giai nhân Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thời Thanh Trúc, còn có đệ đệ Hứa Huyền Trần và hơn trăm vị võ giả đã trên cảnh giới tam biến trong Đại Tiên Sư Cung và Phong Thiên Tông hướng về bão tuyến vô tận mịt mù... Trải qua chín đời, có chín vị đệ tử.

Thêm kiếp này thu thêm hai người mới là Lý Nhàn Ngư và Thạch Cảm Đương, vừa đúng có mười một người đệ tử.

Chẳng qua là người cuối cùng là Cố Vân Kiếm hiện đang ở Thượng Tam Thiên mà Tần Ninh còn chưa trở lại Thượng Tam Thiên.

Hắn nhìn qua mười vị đệ tử và ba người đẹp bầu bạn cạnh mình rồi mỉm cười.

Tuy hắn đã trải qua chín đời, nhưng khi trở về, có rất nhiều người, nhiều việc đã thay đổi, nhưng may thay bọn họ vẫn chưa thay đổi.

"Xuất phát!"

Tần Ninh dứt lời, mọi người ngồi lên Bắc Tuyết Vân Bàng đi về phía khoảng không vô tận đằng trước.

Tốc độ của Bắc Tuyết Vân Bàng không nhanh, dưới thời tiết bão tuyết mịt mù này tầm mắt và cảm giác đều rất hạn chế.

Cho dù là Khúc Phỉ Yên dẫn theo đám thiên trận sư của Phong Thiên Tông tốn mấy ngày củng cố không gian ở đây, nhưng dưới thời tiết khắc nghiệt này, dù bọn họ có là cường giả cấp bậc từ tứ biến đến thập nhị biến thì vẫn có ảnh hưởng rất lớn.

Trước kia, Tụ Thiên Biến lục biến như Tần Ninh cũng phải dựa vào Trận tích mới cảm ứng được vị trí của tiên cung.

Cứ như vậy, bọn họ đi về phía cực Bắc, hướng tận cùng của Trung Tam Thiên, tiếng gió thét gào bên tai họ, tuyết bay tán loạn, mọi người đều dâng cao tinh thần, cẩn thận đề phòng mọi thứ.

Dần dần, hơn mười con Bắc Tuyết Vân Bàng dưới sự cầm đầu của Vân Thượng đã dần đi sâu vào bên trong khu vực bão tuyết, phía trước, bầu trời âm u như dần mất đi hào quang của chính nó.

Đúng lúc này, trong tiếng gió dữ dội kia như có gì đó đang dùng một tốc độ cực kỳ khủng khiếp lao tới chỗ bọn họ.

Khúc Phỉ Yên đưa tay lên tung ra một chiêu, gương mặt xinh đẹp có chút lạnh lùng, trong người như có hàng ngàn hàng vạn thanh trường kiếm hóa thành một lưỡi kiếm lao ra... Rầm rầm rầm... Ngay sau đó, mọi người cảm nhận được tiếng động kinh hồn, còn có vô số sát khí đang tiếp tục tới gần họ.

Chiêm Ngưng Tuyết chau mày, bàn tay nắm chặt.

Từng đường trận văn ngưng tụ, phóng lên không trung rồi bay ra khắp bốn phía.

Sau khi những đường trận văn kia xuất hiện, thấy mặt đất quanh đó trăm dặm bỗng sáng rực, mãi đến lúc này mọi người mới nhìn rõ được xung quanh.

Có một đám dị thú trông giống như sói, cả người trắng như tuyết, khuôn mặt hung ác, đôi mắt thấp thoáng tia sáng trắng đang lao tới chỗ họ từ bốn phương tám hướng.

"Bạch Nhãn Tuyết Vực Lang!"

Chiêm Ngưng Tuyết thốt lên.

"Cực bắc lạnh khủng khiếp, vốn không thích hợp cho nhân loại sinh sống, nhưng nơi lạnh lẽo đến mấy cũng có sinh linh sinh sống, và Bạch Nhãn Tuyết Vực Lang là một trong số đó".

"Điều kiện sinh sống của chúng rất ác liệt, nên nếu có thể thích nghi thì thực lực bản thân nó cũng rất mạnh".

Tần Ninh bỗng nói: "Nhưng kỳ lạ là...", kỳ lạ gì?

Có gì kỳ lạ sao?

Tần Ninh giải thích: "Ngụy Hiên cha ta mới tới cảnh giới nhất biến, theo lý mà nói, ông ấy sẽ không tới đây, nơi này không chỉ có Bạch Nhãn Tuyết Vực Lang, mà còn có hung thú sinh trưởng ở nơi băng tuyết khác nữa, phụ thân ông ấy... sao có thể tới gần tiên cung?"
Chương 3124: Chiết Nhàn Cung

Tần Ninh vừa nói xong, mọi người liếc mắt nhìn nhau.

Bọn họ quả thật không nghĩ tới điểm này.

Tần Ninh chau mày, chậm rãi nói: "Thôi cứ mặc kệ đã, dù sao đi nữa vẫn phải vào xem thử".

"Những di tích tiên cung giáng trần cũng sẽ mang đến cơ duyên rất lớn cho các ngươi, một viên tiên đan đủ cho các ngươi rồi".

Có hai vị Hư Tiên Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết ra tay, tuy Bạch Nhãn Tuyết Vực Lang có tạo một ít ảnh hưởng nhưng lại không có một con nào có thể tới gần mọi người, vừa tới đã bị hai người họ giải quyết! Trước kia, ở trận chiến tại Thương Vân Thiên, Chiêm Ngưng Tuyết và Khúc Phỉ Yên đều chưa bộc lộ thực lực mạnh nhất của bản thân.

Nhưng sau khi người thần bí kia xuất hiện, Chiêm Ngưng Tuyết mới nổi giận, nhưng vẫn không thể giữ người mặc đồ đen kia lại, hơn nữa còn để người áo đen cứu Ô Vân Bàng và Ô Vân Nguyệt.

Thực lực tên mặc đồ đen kia ít nhất phải ở cảnh giới Hư Tiên.

Sau khi giải quyết xong đám Bạch Nhãn Tuyết Vực Lang kia, đám người Tần Ninh lại tiếp tục xuất phát.

Ven đường, bọn họ gặp không ít thiên nguyên thú của cực bắc, mỗi một loại đều khá kỳ quái, hơn nữa còn hung ác nhắm vào bọn họ.

Sau khi giải quyết xong đám hung thú ấy xong, cả đoàn đã vào sâu mấy vạn lý.

Dần đi vào sâu, phía trước dần xuất hiện ánh sáng, giữa thế giới âm u mịt mù này dù đó chỉ là một tia sáng mong manh thì nó cũng cực kỳ chói lói.

Sắp tới rồi! Tần Ninh lập tức cảnh báo: "Mọi người cẩn thận, Vân Thượng, ngươi dẫn chúng nó đứng đây chờ bọn ta là được rồi".

Vân Thượng kêu lên, rồi cúi người xuống, đáp xuống một thung lũng.

Khi Bắc Tuyết Vân Bàng dừng lại, đoàn người lập tức cảnh giác xung quanh.

"Đi thôi".

Không chần chừ nữa, Tần Ninh dẫn theo mọi người đi về phía trước,... cứ như vậy, qua khoảng tầm nửa ngày bọn họ mới tạm dừng, khi nhìn thấy khung cảnh trước mặt, cả đám đều trợn mắt há hốc mồm.

"Đây là tiên cung mà sư phụ nói sao?"

Diệp Nam Hiên kinh ngạc nói.

Tiên cung này thật tráng lệ!

Thứ trước mắt bọn họ chính là một cung điện sừng sững.

Cung điện ấy cổ kính, hơn nữa thoạt nhìn đã khiến hai mắt nhói lên.

Coi như cung điện cổ kính ấy là vật chết, nhưng khi bị bọn họ nhìn chằm chằm, chết cũng thành sống, vậy mà lại có thêm luồng sát khí khủng khếp lao thẳng tới linh hồn bọn họ.

Tần Ninh nói ngay: "Mau ổn định tâm thần, đây là di tích tiên cung của Thượng Tam Thiên, bản thân nó được tạo ra bởi thiên tài địa bảo của Thượng Tam Thiên, ngọc thạch, linh thụ được sử dụng đều đã nhiễm đạo vận của Thượng Tam Thiên, cũng có bút tích của tiên nhân trong đó, nên sẽ có sự áp chế tuyệt đối đối với Biến Cảnh".

Đây cũng là lý do tại sao trước kia Tần ninh bảo võ giả từ nhất biến tới tam biến không được tới.

Khi ở cấp bậc Khí Huyết Biến, Tinh Thần Biến, Hồn Phách Biến, khí huyết, tinh thần và hồn phách vẫn chưa đạt tới trình độ sau khi lột xác nên khi nhận lấy những áp chế đó đã đủ đau đớn rồi, đến thì cái gì cũng chưa làm được mà chỉ có vướng chân.

Cung điện trước mặt họ, mỗi một cái đều cao đến trăm trượng, nối liền nhau không dứt, thoạt nhìn không thấy điểm cuối.

Tiên cung cỡ này thật khiến lòng người rung động.

Cảnh giới Biến Cảnh đỉnh phong như Hư Tiên được xưng là Bán Tiên.

Nhưng dù là ở cảnh giới Hư Tiên như Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết cũng cảm thấy nguyên lực trong cơ thể mình tắc nghẽn, thậm chí còn cảm thấy khó chịu hơn những người khác.

Tần Ninh nhìn về phía hai đệ tử, nói: "Các ngươi chỉ kém tiên nhân bước lột xác cuối cùng thôi, nơi này ẩn chưa tiên tắc nên áp lực đối với các ngươi còn lớn hơn nữa".

"Đưa tay cho ta".

Nói xong, Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết đều vươn tay ra.

Tần Ninh lẩm bẩm gì đó, ngay sau đó, trong đầu óc của Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết đều tràn ngập giọng nói của Tần Ninh.

"Dựa vào khẩu quyết này của ta khống chế nguyên lực trong cơ thể mình đi".

Hai người gật đầu, chẳng bao lâu sau, nguyên lực cuồn cuộn trong cơ thể dường như đã bị lực lượng kiềm chế, nó dần ổn định hơn.

Khúc Phỉ Yên hiếu kỳ hỏi: "Đây là gì thế sư phụ?"

"Thủ đoạn vặt vãnh mà thôi, hai người các ngươi đều ở cảnh giới Hư Tiên, khó lòng chống đỡ lực lượng ẩn chứa pháp tắc tiên đạo, đấy là các ngươi đang dần tiếp cận với pháp tắc của tiên đạo".

"Đây coi như là một thủ thuật che mắt khiến pháp tắc tiên đạo nơi đây coi các ngươi như tiên nhân...", Tần Ninh giờ mới quan sát tàn tích tiên cung trước mặt, tiên cung hiện ra trước mặt bọn họ có cửa lớn cao trăm trượng, mặc dù không phải cao tít tận tầng mây nhưng lại khiến người ta cảm thấy áp lực trong tiên cung càng tăng lên.

Trên cửa cung có chữ viết xa xưa tàn tạ xuất hiện.

"Chiết Nhàn Cung!"

Ba chữ cổ xưa ấy như có vô số huyền diệu, khiến người ta liếc mắt đã không tự chủ mà đắm chìm trong nó.

"Đừng nhìn nữa".

Tần Ninh lên tiếng bẻ gãy suy nghĩ của mọi người.

"Ba chữ này trông đơn giản nhưng lại ẩn chứa phép tắc của tiên nhân, nếu nhìn lâu các ngươi sẽ đắm chìm trong đó, đánh mất bản thân mình".

Tần Ninh chậm rãi nói tiếp: "Tiến vào đây phải cẩn thận ngàn vạn lần, tất cả trong đây đều thuộc về tiên nhân, không phải là thứ mà võ giả dưới Biến Cảnh có thể khống chế được".

Mọi người nghe vậy không dám trái lời.

Vẻn vẹn mới chỉ là bảng hiệu khắc ba chữ cổ ở cửa tiên cung thôi mà xem lâu đã khiến mọi người đắm chìm rồi, ai biết trong tiên cung này còn có gì nữa?

Hơn nữa, tiên cung này còn sứt mẻ tàn tạ rớt xuống Trung Tam Thiên, còn chưa phải hình dáng lúc ban đầu đâu.

May thay Tần Ninh dẫn theo bọn họ, nếu không, đám người này to gan bước vào đây sợ rằng chết không biết bao nhiêu nữa.

Lướt qua cửa cung điện, ngay sau đó, tất cả mọi người đều cảm giác được xung quanh có lực lượng cường đại, suýt nữa đã đập nát thân thể của bọn họ.

"Đây là cái gì?"

"Áp lực thật khủng khiếp...", "Suýt nữa đánh chết ta rồi!"

Mọi người kinh hãi thốt lên, một người bỗng nhiên quỳ hai chân xuống, dùng hai tay đỡ lấy cơ thể mình.

"Mẹ ơi!"

Người quỳ xuống kia chính là Thạch Cảm Đương.

Cảnh giới hiện tại của Thạch Cảm Đương là cảnh giới tứ biến, trong mười vị đệ tử của Tần Ninh, cảnh giới của hắn ta là thấp nhất, đồng thời cũng là người có cảnh giới thấp nhất trong hơn trăm người ở đây.

Mọi người xung quanh tuy cảm giác được áp lực khủng khiếp kia, nhưng còn có thể miễn cưỡng chống chọi, nhưng Thạch Cảm Đương lại quỳ luôn xuống đất.

Bịch bịch... Nhưng chẳng bao lâu sau, hai tay Thạch Cảm Đương cũng không đỡ được nữa, hắn nằm úp sấp trên mặt sàn, sàn nhà còn bị nát vụn nữa.

"Sư phụ...", Thạch Cảm Đương gian nan nói.

Tần Ninh tới trước mặt Thạch Cảm Đương, chậm rãi đỡ hắn ta dậy.

Dưới áp lực cực lớn khiến Thạch Cảm Đương gần như dán lên người Tần Ninh, hắn ta nghẹn ngào nói: "Đây là gì thế?

Sao áp lực lớn vậy?"

Đây thật sự chỉ là tiên cung bị tàn phá thôi sao?

Quá khủng khiếp! Tần Ninh còn chưa giải thích, phía bên kia, một bóng dáng mảnh mai xinh đẹp, cơ thể mềm nhũn té ngã sau lưng Tần Ninh, thân thể mềm mại yếu ớt dán vào sau lưng hắn.

"Sư phụ, ta cũng không kiên trì được...", Khúc Phỉ Yên yếu đuối nói.

Tần Ninh cau mày, nói: "Ngươi đang lừa ai đó?

Đứng vững lên".

Khúc Phỉ Yên hờn dỗi, bất đắc dĩ đứng dậy, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Bất kể thế nào thì chiếm tiện nghi của sư phụ được thì cứ chiếm! Tần Ninh giờ mới nhìn về phía Thạch Cảm Đương, nói: "Đây là tiên khí!"
Chương 3125: Bởi vì ta khác

"Tiên khí ở đây rất loãng, loãng gấp mấy lần so với tiên khí ở Thượng Tam Thiên, nhưng dù vậy đó cũng không phải là thứ mà nguyên lực trong cơ thể võ giả chống lại được".

Tần Ninh kiên nhẫn nói: "Yên Nhi và Tuyết Nhi thử chậm rãi hấp thu một ít tiên khí vào cơ thể, tôi luyện tiên khí, tự rèn luyện bản thân".

"Đây chính là cơ hội cực lớn giúp các ngươi phá vỡ cảnh giới Hư Tiên, chân chính trở thành tiên nhân".

Tần Ninh vừa dứt lớn, một tiếng kêu thảm thiết vang lên bên người, tiếng kêu ấy xuất phát từ bên cạnh bọn họ, bàn tay một cao thủ thất biến đến từ Phong Thiên Tông bị nứt ra, sắc mặt người nọ trắng bệch.

"Sao vậy?"

Tiếng kêu thảm thiết của vị cao thủ cảnh giới thất biến kia khiến mọi người sửng sốt.

Sao lại thế?

Có gì đó đánh lén bọn họ sao?

Tần Ninh thấy cảnh đó, quát: "Bất kể là ai cũng không được hấp thu tiên khí vào người!"

"Yên Nhi và Tuyết Nhi đã tới cảnh giới Hư TIên, khoảng cách trở thành tiên nhân chân chính không xa mấy, nên chỉ thử hấp thu một chút tiên khí vào người để dần thay đổi thể chất bản thân đột phá cực hạn của phàm thể, lột xác thành tiên!"

"Nhưng khi ở dưới cấp bậc thập nhị biến, tuy thân thể, khí huyết, hồn phách đều đã được rèn luyện, nhưng vẫn chưa đạt tới Hư Tiên, chưa trải qua lần lột xác cuối cùng thì không thể hấp thu tiên khí vào người nếu không sẽ bị nổ tan xác!"

Tần Ninh còn chân thành nói: "Cái này tựa như một đứa trẻ, nếu nó được nuôi dưỡng bằng linh tham thì khí huyết có thể bùng nổ mà dẫn tới cái chết".

"Nhưng một vị võ giả khi hấp thu linh tham lại hỗ trợ lực lượng của mình ngày càng mạnh hơn, nhưng phải khống chế lượng đưa vào nữa!"

Tần Ninh nói xong, có không ít người đang định hấp thu tiên khí vào người toát mồ hôi lạnh, không dám làm bậy làm bạ nữa.

Lực lượng là tốt.

Nhưng khi một người có được lực lượng quá đỗi mạnh mẽ mà không thể khống chế được, khi ấy đối với bản thân mà nói, đó không phải là cơ duyên mà là đại nạn.

Ngay lúc này Thạch Cảm Đương được Tần Ninh đỡ dậy, nhìn Tần Ninh, ngơ ngác hỏi: "Sư phụ, vậy sao người hấp thu tiên khí được?"

Hắn ta cảm giác tiên khí đang gây áp lực cho mình từng giọt từng giọt bị sư phụ hút vào trong cơ thể.

Thực lực của sư phụ là cảnh giới lục biến đó.

Cảnh giới thập nhị biến cũng không thể hấp thu những tiên khí đó, nếu cơ thể không thể tự hấp thu mà hút vào trong cơ thể, thì đó không phải là ích lợi mà tai hại.

Chính Tần Ninh nói như vậy nhưng tự mình lại lén hấp thu tiên khí.

Tần Ninh lạnh nhạt nói: "Bởi vì ta khác".

Vãi! Vậy luôn.

Thạch Cảm Đương á khẩu.

"Ở kiếp này, ta vẫn luôn tu luyện một loại tinh thần võ quyết, lực tinh thần lại càng thêm hùng mạnh, cho nên có thể hấp thu một chút tiên khí vào trong cơ thể để tăng tu vi lên".

Mọi người không nói gì nữa.

Đoàn người tiếp tục đi sâu vào trong tiên cung... Từ khi đoàn người Tần Ninh tiến vào tàn tích tiên cung, ngay lúc này, Trung Tam Thiên rộng lớn như vậy bỗng nhiên ở cực bắc có một dải cực quang hướng về phía tận cùng thế giới, do dù có cách xa hàng ngàn hàng vạn lý vẫn có thể nhìn thấy rõ.

Trong nháy mắt, vô số cường giả ở trong các đại thiên đều đã bị quấy nhiễu

Thậm chí, ngay cả các ông lão bà lão mặc kệ sự đời đã lâu cũng bị kinh động.

Trong Tây Hoa Thiên.

Tây Hoa Thiên Cung, học viện Thánh Hoàng, có kha khá cường giả cảnh giới Biến Cảnh lòng như có linh cảm, ngẩng đầu nhìn về phía tận cùng thế giới ở cực Bắc.

"Có chuyện gì thế?"

"Không biết".

"Lẽ nào là Ma tộc xuất hiện, chuẩn bị chiến tranh gì rồi?"

Một cường giả Biến Cảnh hỏi.

Tây Hoa Thiên, trong thành Thiên Đô của nhà họ Hoa, trong một tửu quán tọa lạc tại một con phố cũ nát gồ ghề, một ông lão đầu tóc bạc phơ đang ngồi híp mắt uống rượu, gương mặt già nua đỏ bừng, vừa nấc lên từng ngụm rượu, cả người lôi thôi nhếch nhác, người qua đường đều chán ghét bịt mũi vội vã chạy đi.

"Hở?"

Bỗng nhiên, ông lão tóc trắng kinh ngạc nói: "Bắc Tuyết Thiên đang làm sao vậy?"

Ông lão bấm ngón tay tính toán một hồi, dường như có một loại lực lượng vô hình nào đó biến mất trong không gian.

"Ố?"

Ngay sau đó, đôi mắt mê ly của ông lão mở to, mắt sáng lên, kinh ngạc nhìn về phía trước nói: "Khí của tiên nhân!"

Rồi cơ thể ông lão chợt lóe lên, biến mất khỏi con phố ấy tựa như chưa bao giờ xuất hiện ở đây.

Ngay sau đó, ông già đứng trên trời cao vạn trượng như giẫm trên mặt đất, nhàn nhã lững thững, trên người không có chút lôi thôi nhếch nhác nào, mà lại có gì đó khiến người ta không biết sâu cạn như nào.

"Bạch Phiêu lão nhân!"

Một giọng nói vọng đến kéo ông già tóc trắng dừng lại.

Thấy có một người đàn ông trung niên mặc quần áo thô sơ sải bước đi tới, cười sảng khoái nói: "Lão già ngươi cũng cảm nhận được sao?"

"Lôi Nguyên tôn giả!"

Ông già tóc trắng nhìn vào người đàn ông trước mặt mình, cười to nói: "Mấy năm này, ngươi coi mình là nông dân thật sao?

Nghe nói ngươi còn cưới một người phụ nữ làm nông, còn sinh thêm mấy đứa nhỏ nhỉ?"

Lôi Nguyên tôn giả! Mấy vạn năm trước, hắn ta là một Hư Tiên vô cùng cường đại, nổi danh một thời ở Trung Tam Thiên.

Thế nhưng, mấy vạn năm qua, vị Lôi Nguyên tôn giả này mai danh ẩn tích, có người đồn rằng tận mắt nhìn thấy Lôi Nguyên tôn giả đã phi thăng thành tiên, đã không còn ở Trung Tam Thiên từ lâu.

"Lão già tóc trắng kia, ngươi bớt ở đây sỉ nhục ta".

Lôi Nguyên tôn giả cười ha hả nói: "Ngươi say như chết cả ngày ấy, khi đó chẳng phải đang nghĩ cách mọc cánh thành tiên sao?

Tất cả mọi người đều đang dùng cách riêng của mình mà thôi".

Ông già tóc trắng cười nói: "Đúng vậy, đúng vậy".

"Nhưng lại không ngờ rằng ngươi đã ở Tây Hoa Thiên, ngươi có biết chuyện trước kia ở Tây Hoa Thiên không?"

"Biết chứ!"

Lôi Nguyên tôn giả cười một tràng nói: "Ta còn nghĩ bốn vị Cửu Nguyên Đan Đế, Luyện Thiên Đại Đế, Phong Không Chí Thánh và Thông Thiên Đại Đế là nhân vật xuất sắc xuất hiện mấy vạn năm qua, tưởng rằng đều đã tự phi thăng thành tiên, ai ngờ tất cả đều cùng một người, càng không nghĩ tới bây giờ hắn đã trở lại".

"Tần Ninh này rất khó lường!"

"Đúng vậy, bốn đời cấp bậc Hư Tiên đỉnh phong vậy mà lựa chọn luân hồi chuyên thể, hơn nữa vừa đầu thai là bốn lần".

Ông lão tóc trắng cảm thán nói: "Liệu có thể nào chuyển thể mãi thành nghiện không?"

Lôi Nguyên tông giả cười nói: "Chắc đúng thế thật".

"Nhưng mà, chẳng biết tên Tần Ninh kia chuyển thể kiểu gì nữa, tiếc quá, ta không biết bí pháp đó, nếu không Lôi Nguyên ta sẽ không ở đây trải nghiệm tâm tính làm gì, cứ chuyển thế làm lại từ đầu, cứ như vậy, khả năng thành tiên biết đâu lớn hơn chút!"

"Ha ha ha, quên nói đi, năm ấy, bốn người kia, có ai không phải là tuyệt đỉnh thiên tài, nhân vật hơn người chứ, cả bốn đời của Tần Ninh đều trở thành Hư Tiên từ lâu, ngươi và ta có phải là đối thủ của hắn không?

Vốn đã không phải rồi".

"Thiên tài như hắn cần phải chuyển thế bốn lần mới có thể trở thành tiên nhân, thành tiên quả là một việc vô cùng gian nan...", "Đúng vậy...", hai người cùng cảm khái, chân không dừng lại.

Đúng lúc đó, một tiếng cười khẽ vang lên.

"Hai vị chờ một lát!"

Vừa dứt lời, một chiếc xe được hơn mười con thiên nguyên thú kéo, dài rộng khoảng trăm trượng, trông rất xa hoa.

Cửa xe mở ra, trong ấy là một người thanh niên trắng trẻo trông khoảng hai tám mùa xuân, trái ôm ấp phải, cười to nói: "Ta cũng muốn đi xem chút vui".
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom