• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 3106-3110

Chương 3106: Hi vọng ngươi nói được làm được

Keng… từng nhát kiếm Thiên Mệnh chém lên trên Lân Giáp, cơ thể Tần Ninh khựng lại một chút.

Đạo Văn Giác nhìn thấy Khải Giáp Lân Giáp chắn được một nhát kiếm của Tần Ninh mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó quát vào mặt Tần Ninh một cách phẫn nộ: “Thứ vô liêm sỉ, khi sư diệt tổ…”, răng rắc… nhưng Đạo Văn Giác còn chưa kịp dứt lời thì Lân Giáp đã nứt ra.

Sắc mặt Đạo Văn Giác thay đổi.

Sao có thể như vậy được!

“Ngươi nói cái gì?”

Lúc này, Tần Ninh cầm kiếm đâm tới, trong nháy mắt, lực lượng bùng nổ, những mảnh Lân Giáp trên người Đạo Văn Giác văng tứ tung.

Chỉ trong nháy mắt, trường kiếm không còn bị cản trở, trực tiếp đâm vào ngực của Đạo Văn Giác.

Keng… Thế nhưng vào lúc này, trường kiếm lại dừng lại.

Trên ngực Đạo Văn Giác còn một lớp áo giáp nữa, vảy áo giáp đỏ sẫm như máu, tầng tầng lớp lớp giống như da chân của giao long, kín mít, không lộ một kẽ hở, khiến cho kiếm Thiên Mệnh không thể đâm xuyên qua được.

“Lão già này, ngươi sợ chết đến vậy sao!”

Tần Ninh nói xong, bàn tay nắm chặt, kiếm Thiên Mệnh lại bị kích phát thêm một lần nữa, những nhát kiếm có lực lượng khổng lồ, dù chưa phá vỡ áo giáp của Đạo Văn Giác nhưng vào lúc này cũng đủ để áp chế Đạo Văn Giác trên mặt đất.

Ầm! Một tiếng ầm trầm đục vang lên, bóng dáng hai người bọn họ cùng rơi xuống đất, lúc này, Tần Ninh đang cưỡi trên người Đạo Văn Giác.

“Ngươi sợ chết đến vậy sao?”

Tần Ninh hét xong, kiếm Thiên Mệnh liền bay lên trời, hai tay hắn nắm chặt, đấm cho Đạo Văn Giác một đấm.

Huỵch… Nắm đấm va vào áo giáp, lực rung chuyển quá khủng khiếp, làm mặt đất xung quanh nứt ra.

Sức mạnh của nắm đấm không thể giết chết Đạo Văn Giác nhưng lực lượng ấy cũng đủ để xuyên qua áo giáp, tàn phá lồng ngực của ông ta.

Đạo Văn Giác phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt vô cùng đau đớn.

“Tần Ninh, ngươi…”, huỵch… nhưng Đạo Văn Giác còn chưa dứt lời, Tần Ninh đã nện cho ông ta thêm một đấm nữa.

Tiếng huỵch khủng khiếp vang vọng khắp nơi, Đạo Văn Giác cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đang chấn động.

Cơn đau dữ dội lan ra toàn thân, máu tươi lại phun ra.

Tần Ninh không né, để cho máu tươi phun lên mặt mình.

Hắn lau vết máu trên mặt, quát vào mặt Đạo Văn Giác: “Ngay cả sư phụ của ông đây mà ngươi cũng dám giết à, các ngươi dám giết hả? Khi sư diệt tổ, các ngươi mà cũng xứng xưng là sư tổ sao?”

Bốp bốp bốp… Ngay sau đó, Tần Ninh đấm mấy cú liên tiếp, lực lượng của nắm đấm đập vào ngực Đạo Văn Giác, xuyên thủng cơ thể ông ta.

Hết cú đấm này tới cú đấm khác được tung ra, tiếng kêu thảm thiết của Đạo Văn Giác cũng nhỏ dần.

Cuối cùng, ông ta không còn rên nổi tiếng nào, nằm một đống trên mặt đất, Đạo Văn Giác đã biến thành kẻ tàn tật.

Lúc này, Tần Ninh mới thấy hài lòng mà dừng tay lại, trên bàn tay hắn dính đầy máu, trên áo quần màu trắng cũng phủ đầy vết máu.

“Hôm nay, Thượng Môn Đạo không còn tồn tại nữa”.

Nói xong, Tần Ninh cầm kiếm lên, tiếp tục chém giết.

Sát khí khủng bố bao quanh cơ thể Tần Ninh, bộc phát ra sức mạnh kinh hoàng.

Tiếng ầm ầm vang lên không dứt bên tai, hơi thở khiến kẻ khác căng thẳng bao trùm.

Thượng Đạo Môn trở thành nơi tàn sát.

Kiếm Thiên Mệnh trong tay Tần Ninh cảm nhận được sát khí của chủ nhân, nên thể hiện toàn bộ thần uy của mình.

Ầm… Bỗng nhiên, một tiếng ầm vang lên, giữa không trung, một người rơi thẳng xuống đất, nện xuống mặt đất như muốn xé nát thiên địa.

Ngay sau đó, những tiếng ầm vang lên liên tục, một bóng người khác cũng bị đánh rơi.

Nếu nhìn kĩ thì có thể nhận ra đó là hai huynh đệ Đạo Trung Thiên và Đạo Trung Nghiệp.

Vào lúc này, Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết cũng xuất hiện.

Xung quanh đều là lão tổ của Thượng Môn Đạo, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã chết hai mươi mấy người.

Sắc mặt của những người còn lại ngày càng khó coi.

“Phốc…”, Đạo Trung Thiên bị đánh văng xuống đất, ông ta che ngực, phun ra một ngụm máu tươi, trông rất là nhếch nhác.

Ông ta vốn không phải là đối thủ của Khúc Phỉ Yên.

Thực lực của hai người chênh nhau quá nhiều.

Nhưng mà Khúc Phỉ Yên vẫn chưa muốn giết ông ta, mà muốn làm ông ta trọng thương, cho nên ông ta mới kiên trì được lâu như vậy.

Nhưng mà bây giờ, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đã nát nhừ, Đạo Trung Thiên không còn sức chống trả.

Chênh lệch quá lớn! Nhưng đúng vào lúc này, một bóng người xuất hiện bên cạnh bọn họ.

Chính là Tần Ninh đã dính đầy máu tươi.

Tần Ninh cầm kiếm, nhìn chằm chằm vào hai huynh đệ kia.

“Tần Ninh”.

Đạo Trung Thiên quát lên: “Thắng làm vua, thua làm giặc, không còn gì để nói nữa, nếu hai huynh đệ ta chết, vậy thì ngươi cũng sẽ không sống nổi!”

“Ở trong Trung Tam Thiên, có bao nhiêu kẻ có dây mơ rễ má với Ma tộc, ngươi có thể giết sạch bọn họ sao?”

Nghe thấy vậy, Tần Ninh cười nhạo: “Có thể!”

“Ngươi…”, sắc mặt Đạo Trung Thiên lạnh lùng, ông ta nói: “Hy vọng ngươi nói được làm được”.

“Sư huynh, ta sẽ tận tay đưa ngươi lên đường, đem đầu của ngươi tới sơn cốc để tế điệu sư phụ”.

Giọng Tần Ninh lạnh lùng: “Cái Thượng Môn Đạo này, ta sẽ cho Minh Anh xây dựng lại, còn ngươi, Đạo Trung Thiên, và ngươi, Đạo Trung Nghiệp chính là tội nhân thiên cổ của Thượng Môn Đạo!”

“Ta sẽ làm hai con đường ở ngoài Thượng Môn Đạo, một cái là đường Trung Thiên, một cái là đường Trung Nghiệp, để cho ngàn vạn năm sau, những đệ tử đi tới Thượng Môn Đạo đều sẽ dẫm nát xương cốt của các ngươi, dẫm lên con đường mang tên của các ngươi, đi vào Thượng Môn Đạo!”

Nghe thấy vậy, Đạo Trung Thiên trợn mắt lên nói: “Tần Ninh, ngươi quá độc ác, người đã chết cũng thành cát bụi…”

“Ác độc?”

Tần Ninh cười ha hả, hắn nói: “Đạo Trung Thiên, ngươi còn nhớ rõ năm xưa, ta đã dặn dò ngươi như thế nào không?”

“Hy vọng ngươi chăm sóc tốt cho Vô Hữu sư phụ, ông ấy không chỉ là sư phụ của ta, ông ấy còn là phụ thân ruột thịt của ngươi”.

Nói đến đây, Tần Ninh dừng lại giây lát, sau đó hắn nói tiếp: “Thôi, ta không muốn thảo luận vấn đề này nữa”.

Tần Ninh cầm kiếm lên, đi tới trước mặt hai người bọn họ.

Vào lúc Tần Ninh sắp chấm dứt sinh mệnh của hai người bọn họ, thời không bỗng rung chuyển kịch liệt, trời đất tối tăm.

Ngay sau đó, hư không bị xé rách, hơn mười bóng người đi ra, xuất hiện giữa không trung, bọn họ cùng nhau ra tay giết Tần Ninh.

“Sư phụ”.

“Sư phụ”.

Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết thấy vậy, sắc mặt hai người thay đổi, vội vàng đáp xuống.

Trong nháy mắt, hai thanh cự kiếm trong tay Khúc Phỉ Yên che chắn cho Tần Ninh.

Chiêm Ngưng Tuyết ngưng tụ trận văn, bảo vệ Tần Ninh.

Oanh… Hơn mười người ra tay cùng một lúc với nhau, trực tiếp chôn vùi khu vực của Tần Ninh, Đạo Trung Thiên và Đạo Trung Nghiệp.

Nguyên lực khủng bố dao động, khuếch tán ra trăm ngàn dặm, mặt đất hoàn toàn sụp đổ, ánh hào quang trên không trung đã bị dập tắt.

Một lúc lâu sau, sương khói tan đi, hai thanh cự kiếm và trận văn bao quanh Tần Ninh, mười trượng quanh đó, mặt đất đã hoàn toàn sụp lún, nhưng Tần Ninh vẫn bình tĩnh cầm kiếm, đứng trong phạm vi được che chở.

“Sư huynh Tiên Phong Cốt, ngươi đã tới rồi!”

Tần Ninh ngẩng đầu lên, cười rồi nói.

Có một người tiên phong đạo cốt bước ra từ trong đám người kia, đó là môn chủ của Thái Nhất Môn, Tiên Phong Cốt! Ông ta nhìn Tần Ninh, mỉm cười và nói: “Sư đệ à, ngươi có thể ra tay được sao?”

Tần Ninh cũng mỉm cười trả lời: “Sư huynh, năm đó, chẳng phải là ngươi cũng đã ra tay giết Thái Nhất sư phụ mà, không phải sao?”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, sát khí lan tràn.
Chương 3107: Thái Nhất Cửu Thiên Kiếm Thuật

Tiên Phong Cốt nói tiếp: “Bây giờ, trong Trung Tam Thiên, trong Cửu Đại Thiên, đều có thế lực hợp tác với thánh tộc, người nhanh nhạy tất có lợi, có lẽ ngươi nên tìm hiểu kỹ rồi hãy nói!”

“Ta rất hiểu”.

Tần Ninh mỉm cười và nói: “Ta đã gặp Ma tộc ở đại lục Vạn Thiên, gặp Ma tộc ở Trung Tam Thiên, nhìn thấy bọn họ coi khinh tính mạng của nhân loại như thế nào!”

“Cái mà ngươi gọi là hợp tác, ở trong mắt ta, chính là bây giờ bọn họ không đủ khả năng giết sạch các ngươi, tạm thời nhân nhượng vì lợi ích cả ván cờ, để tương lai giết các ngươi sau”.

Tiên Phong Cốt nghe thấy vậy, bất lực lắc đầu.

“Quả nhiên ngươi giống hệt như sư phụ, nhất quyết làm theo ý mình, năm đó, bọn ta cũng từng khuyên bảo ông ấy, khuyên ông ấy nhưng mà ông ấy không chịu nghe…”

“Cho nên các ngươi đã giết ông ấy!”

Giọng Tần Ninh bỗng trở nên lạnh lùng, hắn nói một cách hờ hững: “Cho nên, các ngươi, giết ông ấy!”

Tiên Phong Cốt lại nói tiếp: “Chẳng lẽ sự cố chấp của các ngươi là đúng sao?”

Nghe thấy vậy, Tần Ninh bỗng ngửa mặt lên trời, cười ha hả.

“Nếu đúng thật như vậy, thì ngày hôm nay, các ngươi chết là trừng phạt đúng tội!”

“Nếu như là sai lầm thì ngày sau, Tần Ninh ta sẽ tự sát, chôn cùng các ngươi!”

Khi Tần Ninh nói chuyện, trên tay hắn vẫn đang cầm kiếm Thiên Mệnh, hắn bước từng bước lại gần Đạo Trung Thiên và Đạo Trung Nghiệp.

Một tay hắn trực tiếp túm lấy đầu Đạo Trung Nghiệp, kiếm Thiên Mệnh cắt ngang qua cổ ông ta.

Máu tươi chảy ra ào ạt, tiếng xoẹt xoẹt vang lên, sắc mặt Đạo Trung Nghiệp vừa sợ hãi vừa kinh ngạc.

Tần Ninh không dừng lại, tiếp tục chặt đầu Đạo Trung Nghiệp.

Không lâu sau đó, Tần Ninh lại lên tiếng: “Tiên Phong Cốt, hôm nay các ngươi muốn chết như thế nào?”

Vào giờ phút này, bốn phương tám hướng, vô số ánh mắt đều tập trung trên người Tần Ninh, áo trắng bị máu tươi nhuộm đỏ, đỏ đến đáng sợ.

Cuối cùng, đầu của Đạo Trung Nghiệp cũng bị Tần Ninh cắt bỏ, hắn xách trên tay, một chưởng đánh xuống, đầu bị nổ tung, hồn phách của Đạo Trung Nghiệp tán loạn.

Tần Ninh bước tới trước mặt Đạo Trung Thiên, nhấc kiếm lên, tiếp tục cắt.

“Tiên Phong Cốt, ngươi đã nghĩ xong chưa?”

Tiếng xoẹt xoẹt quanh quẩn trong lòng tất cả mọi người.

Cửu Nguyên Đan Đế! Phong Không Chí Thánh! Thông Thiên Đại Đế! Đây đều là những danh hiệu lừng lẫy ở Trung Tam Thiên, năm xưa, chỉ cần nghe tới tên của những vị cường giả này cũng đủ để sợ mất mật.

Mà hôm nay, Tần Ninh cắt đầu Đạo Trung Thiên và Đạo Trung nghiệp ngay trước mặt bọn họ, dường như đã khiến cho bọn họ nhớ tới người này chính là chuyển thế của bốn nhân vật lừng lẫy kia.

Vào giờ phút này, cho dù là Tiên Phong Cốt thấy được cảnh tượng như vậy cũng phải sởn hết gai ốc.

Tần Ninh đang công khai thể hiện quyết tâm của hắn! Máu tươi rơi tí tách từ trên kiếm Thiên Mệnh xuống, Tần Ninh nhìn Tiên Phong Cốt, nói tiếp: “Cái loại thí sư như ngươi, ta nên chém chết!”

Vừa dứt lời, Tần Ninh lao lên phía trước… Cùng lúc đó, bốn phía xung quanh bắt đầu chìm đắm trong sự giết chóc.

Chiêm Ngưng Tuyết và Khúc Phỉ Yên cũng không cần phải che giấu nữa, đối mặt với cường giả bát biến, cửu biến, thập biến của Thượng Môn Đạo và Thái Nhất Môn, bọn họ cũng thẳng tay tru sát, không một chút nể tình.

Hơi thở khiến mọi người phải căng thẳng lan tràn, bao phủ khắp khoảng không phía trên Thượng Môn Đạo.

Nhưng mà võ giả của Thượng Môn Đạo và Thái Nhất Môn quá đông, trong khi Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết ngạo nghễ giữa đám người kia thì Dương Thanh Vân lại dẫn theo người tới…

“Phù Vạn Lý của Phi Tiên Cung tiến đến trợ giúp Tần Ninh đại nhân!”

Một tiếng thét dài truyền xa trăm dặm, ở phương trời xa, một bóng người lao tới đầy hùng hổ.

Phi Tiên Cung, bá chủ Đông Nam Vực đã tới.

Phù Vạn Lý dẫn theo bảy vị cung chủ Lư Vân Phàm, Mai Thanh Y, Ngô Đàm, Sở Kiếm Thanh, Sở Mộng Hà, Liễu Tinh Tinh, Nguyên Lục Tiên và mấy ngàn cường giả Biến Cảnh, Tam Ngã tới, chỉ trong nháy mắt, bọn họ gia nhập cuộc chiến.

Ngay vào lúc này, lại có thêm một người nữa xuất hiện…

“Thương Bất Hủ của Thương Thiên Tông, không mời mà đến, không biết Tần tiên sinh có chào đón không!”

Sau khi tiếng cười lanh lảnh truyền vào tai bọn họ.

Sắc mặt đám người Tiên Phong Cốt thay đổi.

Thương Thiên Tông! Có thể được coi là thế lực cực mạnh của tám đại vực Thương Vân Thiên.

Tên Thương Bất Hủ này chính là người đứng đầu Thương Thiên Tông, là cường giả Lập Tiên Biến thập nhị biến chân chính! Sao người này lại đến đây?

Bọn họ chưa từng nghe nói gì về mối quan hệ giữa Thông Thiên Đại Đế và Thương Thiên Tông! Mà cùng lúc đó, Thương Vấn Đạo cũng xuất hiện ở giữa đám người, hắn ta nhìn Tần Ninh, cười nói: “Xem ra, bị bọn họ làm tức giận quá mức!”

Tần Ninh nhìn thấy Thương Bất Hủ và Thương Vấn Đạo liền nói: “Ta vốn không định gọi các ngươi tới!”

Thương Bất Hủ cười ha hả rồi bảo: “Ta hỏi Thương Vấn Đạo mới biết được ngươi chính là Thông Thiên Đại Đế năm xưa, nhưng ta cũng không ngờ là Phong Không Chí Thánh cũng chính là ngươi!”

“Năm đó, Phong Không Chí Thánh đại nhân có ân nghĩa sâu đậm với Thương Thiên Tông bọn ta, hôm nay, coi như là tại hạ có thể báo ân rồi!”

Vừa nghe thấy vậy, Thần Tinh Dịch và Khúc Phỉ Yên sửng sốt.

Còn có việc này sao?

Quả nhiên sư tôn lăn lộn trong Trung Tam Thiên bốn vạn năm, quen biết rất nhiều người, nhưng mà như này cũng nhiều quá rồi đó.

Cả đám người này đều từng nhận ân tình của hắn! Sau khi võ giả của Thương Thiên Tông và Phi Tiên Cung đến, người của Thượng Môn Đạo và Thái Nhất Môn lâm vào thế bị động.

Tần Ninh chỉ liếc họ một cái, hắn không nói gì.

Bây giờ, hắn cũng không có tâm trạng để chào hỏi.

Kiếm Thiên Mệnh trên tay, Tần Ninh nhìn đám người Tiên Phong Cốt, nói một cách hờ hững: “Sư huynh, ngươi thật sự không muốn giải thích với sư đệ sao”.

“Cho dù là ngươi cảm thấy rằng hợp tác được với Ma tộc có thể đem lại lợi ích vô tận nhưng mà ngươi có từng nghĩ tới chuyện… nếu một ngày kia, sư đệ quay trở lại, ngươi sao có thể chống lại ta được?”

Tiên Phong Cốt cầm kiếm đứng đó, ông ta vẫn hờ hững như cũ: “Tần Ninh, hươu chết về tay ai vẫn còn chưa biết được đâu!”

“Phải không?”

Tần Ninh lại nói tiếp: “Là Ô Linh tộc khiến cho ngươi tự tin đến vậy sao? Ngươi yên tâm đi, năm tên hoàng tử và công chúa kia, ta vẫn chưa giết đâu, ta chờ Ô Linh tộc tới”.

Vừa dứt lời, Tần Ninh lao tới.

Hơi thở khủng bố hoàn toàn bùng nổ.

Tụ Thiên Biến lục biến! Đối đầu với Tiên Phong Cốt Hóa Tiên Biến thập biến.

Những lão tổ thập nhất biến, thập nhị biến hiếm hoi của Thượng Môn Đạo và Thái Nhất Môn đều đã bị Chiêm Ngưng Tuyết và Khúc Phỉ Yên ngăn cản.

Sư tôn muốn tự tay giết Tiên Phong Cốt, vậy thì phải cho sư tôn được đúng theo ý nguyện của người.

“Chết tiệt!”

Tiên Phong Cốt cầm thanh kiếm trong tay, nhìn thấy Tần Ninh lao tới, trong lòng ông ta cũng dâng lên sự kinh hãi và ngơ ngác.

Tên này có thực lực rất mạnh.

Thập nhất biến cũng không phải là đối thủ của hắn.

Cảnh giới thập biến của ông ta cũng được xem là cường giả ở Thương Vân Thiên và Trung Tam Thiên.

Nhưng mà… ông ta lại gặp phải Tần Ninh.

Vào giờ phút này, Tần Ninh cầm kiếm, hắn cười nói: “Năm xưa, hai sư huynh đệ chúng ta đều đi theo Thái Nhất sư phụ để tu hành, tu luyện Thái Nhất Cửu Thiên Kiếm Thuật, bây giờ là lúc thử xem Thái Nhất Cửu Thiên Kiếm Thuật của ai tốt hơn, ngươi thấy sao?”

Vừa dứt lời, Tần Ninh ra kiếm như gió, trong nháy mắt đã tiếp cận được Tiên Phong Cốt.

“Thái Nhất Lạc Nhật Kiếm!”

“Thái Nhất Lạc Nhật Kiếm!”

Kiếm khí khủng bố bùng nổ.

Ầm ầm… Tiếng ầm ầm trầm đục vang lên.

Đùng đùng đùng! Hai người bay lên cao, một kiếm giao thủ lại tựa như có ngàn vạn kiếm khí xoẹt qua không trung.

Tụ Thiên Biến lục biến.

Hóa Tiên Biến thập biến.

Chênh nhau bốn cảnh giới, nhưng lại cho người ta thấy rằng thực lực ngang ngửa nhau, thậm chí khí thế của Tiên Phong Cốt còn bị Tần Ninh áp chế…
Chương 3108: Hư Tiên

“Thái Nhất Vấn Thiên Trảm!”

Bỗng nhiên, một tiếng quát vang lên, vang vọng khắp cả đất trời, bóng kiếm Thiên Mệnh chiếu thẳng lên trời, rồi lao thẳng xuống, những lưỡi kiếm sắc bén giống như sóng thần cùng nhau đâm thẳng xuống đất.

Ầm… Một lượng sát khí khủng khiếp nổ mạnh.

Một nhát kiếm kia đâm thẳng vào cơ thể Tiên Phong Cốt, trực tiếp ghim ông ta xuống mặt đất, khiến mặt đất rung chuyển ầm ầm.

Ngay sau đó, thân hình Tần Ninh lao xuống, dùng một đạp dẫm nát thân thể Tiên Phong Cốt.

“Hôm nay, ta sẽ tiễn ngươi xuống suối vàng!”

Tần Ninh quát: “Trên đường xuống suối vàng, chớ quên dập đầu ba lạy với sư phụ!”

Vù vù, trường kiếm xoẹt qua cổ Tiên Phong Cốt, máu tươi phun ra, một cái đầu lâu văng sang một bên.

Đạo Trung Thiên.

Đạo Trung Nghiệp.

Tiên Phong Cốt.

Ba người bọn họ kéo nhau chết chung.

Thái thượng trưởng lão và lão tổ của Thượng Môn Đạo và Thái Nhất Môn cũng chết không ít.

Lúc này, một vị cường giả Lập Tiên Biến thập nhị biến đức cao vọng trọng bước lên phía trước.

“Trưởng lão”.

“Trưởng lão”.

Có không ít Thái thượng trưởng lão của Thái Nhất Môn nhìn về phía hai người, ánh mắt hoảng sợ.

Tần Ninh quá khủng bố.

Trên người hắn tập hợp lực lượng của bốn vị đại đế, đây là nhân vật muôn đời chưa từng thấy.

Sắc mặt của hai vị Thái thượng trưởng lão có địa vị cao nhất cũng rất khó coi.

Môn chủ.

Đạo chủ.

Bọn họ có thể được coi như là thể diện của tông môn, là trụ cột tinh thần của môn phái.

Nhưng bọn họ lại bị giết vào lúc này, chẳng khác nào khiến lòng người nao núng.

Nhưng điểm mấu chốt ở đây là bên người Tần Ninh có Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết, thực lực của hai người này cường đại tới mức đáng sợ.

Bọn họ chắc là có cảnh giới Bán Tiên.

Hai vị lão tổ cường đại nhất Thượng Môn Đạo là Đạo Văn Giác và Bạch Hưng Ninh, hai người này đều có cảnh giới Lập Tiên Biến thập nhị biến, có thể là nhân vật đỉnh cao của mười hai tầng cảnh giới của Biến Cảnh.

Nhưng mà vào lúc này cũng khó có thể chống đỡ được lực lượng của Khúc Phỉ Yên.

Chiêm Ngưng Tuyết vẫn còn đang đứng nhìn bọn họ chằm chằm như hổ rình mồi.

Sắc mặt hai vị Thái thượng trưởng lão của Thái Nhất Môn là Tiên Vô Ảnh và Tiên Tồn Nhất cũng rất khó coi.

Chiêm Ngưng Tuyết chưa ra tay, nhưng dù chỉ nhìn bọn họ thôi cũng đã khiến tim bọn họ đập nhanh rồi.

Vấn đề của người phụ nữ này không phải là mạnh hay yếu, mà là trận pháp,

Bắc Tuyết tiên tử.

Trận Tiên Chiêm Ngưng Tuyết.

Người đứng đầu như vậy quả thật hù chết người! Ai biết khi nào người phụ nữ này sẽ ra tay làm khó dễ bọn họ, trực tiếp dùng một cái đại tiên trận bao vây bọn họ, vậy thì đúng là chết không có chỗ chôn thây.

“Làm sao bây giờ?”

Sắc mặt của một vị Thái thượng trưởng lão hết sức khó coi.

Bọn họ chỉ có thể trông chờ vào bốn vị lão tổ thập nhị biến Tiên Vô Ảnh, Tiên Tồn Nhất, Đạo Văn Giác và Bạch Hưng Ninh.

Tiên Vô Ảnh cười lạnh, ông ta nói: “Sợ cái gì? Những năm qua, chúng ta hợp tác với thánh tộc, chuyện đã tới nước này rồi, nếu thánh tộc không giúp chúng ta thì sau này ở Trung Tam Thiên còn ai dám hợp tác với bọn họ nữa?”

Tư tưởng của Tần Ninh chính là ngươi dám hợp tác với Ma tộc, ta giết cả nhà ngươi.

Nếu Ma tộc không trừ bỏ Tần Ninh, tương lai còn muốn sống yên ổn ở Trung Tâm Thiên quả không khác gì người si nói mộng.

Mà đúng vào lúc này, sắc mặt Tiên Vô Ảnh bỗng trở nên vui vẻ, ông ta nhìn về phương xa, tỏ ra thoải mái: “Đến rồi, đến rồi”.

Trong nháy mắt, Tần Ninh đang dùng từng nhát kiếm giết chết vô số tuyệt thế cao thủ của Thượng Môn Đạo nhưng cũng phải híp mắt lại, nhìn về phương xa.

Một loại hơi thở tanh tưởi ập tới.

Ngay sau đó, rất nhiều cường giả cảnh giới thập biến, thập nhất biến, thập nhị biến, sắc mặt bọn họ không giống nhau.

Ma tộc đã đến thật rồi.

Hơi thở mạnh mẽ lan truyền khắp đất trời, khiến cho tim mọi người đập nhanh lên, hơi thở bao phủ trên đỉnh đầu bọn họ.

Bọn họ chỉ nhìn thấy hai người khôi ngô, đạp bầu trời mà đến, đằng đằng sát khí.

Năm người Ô Minh Động, Ô Thông Thiên, Ô Vẫn, Ô Trạch, Ô Ngọc nhìn thấy hai kẻ cầm đầu xuất hiện thì hết sức vui mừng.

“Tứ ca!”

“Nhị tỷ!”

Hai bóng người kia có vẻ bề ngoài hơi giống đám người Ô Minh Động.

Người của Ô Linh tộc dường như bị phơi nắng nhiều nên da thịt bọn họ hoặc là đen hoặc là màu nâu khỏe mạnh.

Hai người kia là một nam và một nữ.

Người đàn ông trông rất khôi ngô, hơi thở tỏa ra cuồn cuộn.

Người phụ nữ có thân hình xinh đẹp, mặc một chiếc váy dài, xinh đẹp động lòng người, màu da nâu không khiến người khác cảm thấy phá hỏng sự xinh đẹp ấy, ngược lại còn tăng thêm vẻ quyến rũ cho người phụ nữ kia.

Giờ phút này, khi nhìn thấy người phụ nữ kia, Thần Tinh Dịch cũng ngơ ngác.

Thật là xinh đẹp!

“Sư huynh...”, Lý Nhàn Ngư đứng bên cạnh nhịn không được kéo góc áo hắn ta: “Đó chính là Ô Linh tộc, không phải là con người…”, Thần Tinh Dịch bỗng nhiên bị sặc, hắn ta nói: “Sư đệ, sao tư tưởng của đệ có thể xấu xa như vậy hả? Sư huynh chỉ muốn cảm thán là Ma tộc cũng có mỹ nhân xinh đẹp như vậy thôi mà”.

Lý Nhàn Ngư tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Vậy huynh lau nước miếng trước đi…”

Thần Tinh Dịch: “…”

Vào lúc này, hai vị cường giả có khí thế hùng hổ nhất của Ô Linh tộc đã đến, khiến cho đám Thái thượng trưởng lão và lão tổ của Thượng Môn Đạo rất vui.

Hôm nay, nếu Tần Ninh không chết thì người chết sẽ là bọn họ.

Cường giả của Ô Linh tộc đã đến, tốt nhất là bọn họ hãy giết chết Tần Ninh.

“Tần Ninh”.

Người thanh niên mặc quần áo đẹp đẽ và quý giá, trừ màu da ra thì không có chỗ nào khác với con người cả.

“Hử?”

“Tại hạ Ô Vân Bàng!”

Người thanh niên cười rồi nói: “Ta nghĩ là giữa chúng ta có chút hiểu lầm gì đó, chuyện gì cũng có thể ngồi lại nói chuyện với nhau được, ngươi thấy sao?”

“Ta và các ngươi, không có gì để nói cả!”

“Không cần phải như vậy!”

Ô Vân Bàng cười nói: “Ta biết ngươi oán hận tộc ta, nhưng mà nếu ngươi muốn tru sát tất cả những người hợp tác với Ma tộc ở Trung Tam Thiên thì sợ rằng ngươi sẽ đắc tội hơn phân nửa đại thế lực ở Trung Tam Thiên”.

“Ta cũng biết là có người giúp ngươi, ví dụ như Thương Thiên Tông, Phi Tiên Cung, nhưng mà… cũng có kẻ không muốn giúp ngươi”.

“Nếu như vậy thì khi chiến tranh thật sự nổ ra, chỉ sợ là dựa vào sức lực của một mình ngươi khó mà thay đổi một cái Trung Tam Thiên rộng lớn có ngàn vạn sinh linh này, đúng không?”

Nghe vậy, Tần Ninh cười đáp: “Ta đã cảnh báo bọn họ là các ngươi vốn không có ý tốt, nhưng mà bọn họ lại cố tình không tin”.

Nghe hắn nói vậy, Ô Vân Bàng cũng không hề tức giận, hắn ta nói tiếp: “Ngươi suy nghĩ thử xem, nếu Ô Linh tộc bọn ta muốn giết ngươi thì ngươi có thể sống sót được sao?”

“Phải thử mới biết được!”

Tần Ninh bật cười: “Các ngươi thật sự nắm chắc được là sẽ thắng ta sao?”

Ánh mắt người phụ nữ kia đảo qua Tần Ninh, nói bằng giọng lạnh lùng: “Tứ đệ, nếu tên này đã ngu dốt đến vậy thì hãy cho hắn thấy được sức mạnh của Ô Linh tộc chúng ta!”

Người phụ nữ vừa nói xong, bàn tay vung lên, quần áo trên người cô ta tung bay trong gió, dáng người tuyệt mĩ khiến cho Thần Tinh Dịch thèm chảy nước miếng.

Vào giờ phút này, hơi thở trong cơ thể người phụ nữ kia cuồn cuộn, khủng bố, vượt xa tất cả những người ở đây.

“Cảnh giới Bán Tiên”.

Có người hô lên.

Tần Ninh nhìn về phía người phụ nữ kia, hắn bật cười: “Nhân vật cấp bậc Hư Tiên!”

“Xem ra trong Ô Linh tộc cũng có được người tài ba”.

Ở trong Trung Tam Thiên, cảnh giới của võ giả tăng lên theo từng tầng.

Ban đầu là chín đại cảnh giới chí tôn.

Sau đó là bốn đại cảnh giới Cực Cảnh.

Và ba đại cảnh giới Chân Ngã, Vong Ngã, Vô Ngã.

Sau đó là thập nhị Biến Cảnh.

Những cảnh giới này thể hiện việc đề cao thân thể, hồn phách, khí huyết và tinh thần của võ giả.

Trải qua nhiều lần thăng cấp, cơ thể của võ giả bước vào trạng thái huyền diệu giữa phàm thai và tiên.

Mà loại cảnh giới này được người đời gọi là Bán Tiên, cũng chính là cảnh giới Hư Tiên!
Chương 3109: Cửu Đế Tinh Thần Quyết

Cái gọi là Hư Tiên! Bản thân cũng không trải qua khảo nghiệm tiên đạo chân chính, siêu phàm thoát tục ở trình độ nhất định, nhưng cũng không phải là siêu phàm thoát tục thật sự.

Ở trong Trung Tam Thiên không cho phép Tiên Nhân chân chính tồn tại! Đây là lực hạn chế và chèn ép của thế giới! Mà trong Trung Tam Thiên, chỉ có đến cảnh giới Hư Tiên chân chính mới có thể trải qua tiên kiếp, lột xác hóa thành tiên! Tiên Nhân! Là thứ hư vô mờ mịt, khiến người ta tràn đầy tưởng tượng xa vời.

Đối với võ giả ở Trung Tam Thiên mà nói, Tiên Nhân là mục tiêu tiến lên từng bước trên con đường võ đạo.

Trên thực tế, năm đó Vô Thượng Thần Đế đã đặc biệt phân chia đại thế giới Càn Khôn thời kỷ nguyên thượng ra.

Đại lục Vạn Thiên có thể nói là nơi căn bản nhất của hàng vạn sinh linh Nhân tộc.

Thế giới Cửu Thiên là một thế giới chỉnh thể, mà Hạ Tam Thiên, Trung Tam Thiên, Thượng Tam Thiên càng giống như có cùng thời không không cùng địa vực.

Hạ Tam Thiên là thánh, thánh được đắm mình trong đạo trời đất, bước đầu hiểu được sự ảo diệu của đạo trời đất.

Tới tôn ở Trung Tam Thiên sẽ có năng lực thu nạp đạo trời đất! Tiên Nhân chân chính tồn tại ở Thượng Tam Thiên vô tận, trên thực tế Thượng Tam Thiên giống như tiên giới hơn.

Mà mạnh nhất và khiến người ta say mê nhất - Thương Mang Vân Giới chính là chỗ của thần! Tiên! Đây là một sự tồn tại khiến vô số người thèm muốn từ xưa đến nay.

Tiên chân chính không giống với thịt xương phàm tục, tiên hồn tiên phách tiên thể vân vân đều có sự huyền diệu riêng khiến người ta say mê.

Hư Tiên chính là một quá trình phải trải qua để bước vào tiên cảnh, bước vào tiên đạo! Vị Nhị công chúa Ô Linh tộc này là một vị Hư Tiên thứ thiệt! Thấy một màn này, Tần Ninh cũng không hề gấp gáp.

Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết xuất hiện ở hai bên trái phải.

Hai cô gái nhìn Nhị công chúa Ô Linh tộc trước mắt, vẻ mặt bình tĩnh.

"Tần Ninh, chỉ cần ngươi thả mấy đệ đệ muội muội của ta ra, ta bảo đảm, Ô Linh tộc sẽ hợp tác với ngươi, phong ngươi thành người đứng đầu Trung Tam Thiên!"

"Ngươi bảo đảm?"

Tần Ninh giễu cợt nói: "Ngươi nghĩ mình là cái thá gì".

Hắn vừa dứt lời, Khúc Phỉ Yên, Chiêm Ngưng Tuyết liền xông ra.

Giờ phút này, Ô Vân Nguyệt cau mày lại, chỉ cảm thấy khí thế trong cơ thể hai người không kém mình chút nào.

Trên thực tế những năm gần đây Ô Linh tộc ở bên trong Trung Tam Thiên đã nắm trong tay rất nhiều tin tức.

Chẳng qua là lại hiểu biết rất ít về đồ đệ của Luyện Thiên Đại Đế - Khúc Phỉ Yên, đồ đệ của Phong Không Chí Thánh - Chiêm Ngưng Tuyết.

Hai cô gái này thật sự là quá mức khiêm tốn, cho dù ở Xích Tiêu Thiên và Bắc Tuyết Thiên cũng gần như không nhúng tay vào chuyện của Xích Tiêu Thiên và Bắc Tuyết Thiên.

Ầm… Chỉ trong phút chốc, ba bóng người đã lao vào một chỗ, bùng nổ kinh khủng trong nháy mắt lan rộng ra.

Như có gió lớn vô tận ngưng tụ xung quanh ba người, va chạm vào một chỗ vậy.

Ba bóng người lập tức bay lên trời.

Mà lúc này, Tứ hoàng tử Ô Vân Bàng kia mới vừa nhìn về phía Tần Ninh.

"Bây giờ không còn người nào có thể bảo vệ được ngươi rồi nhỉ?"

Ô Vân Bàng cười tủm tỉm nói: "Tần Ninh, vì sao ngươi cứ phải tự tìm đường chết chứ?"

Tần Ninh đứng trên cao, cười nói: "Ai sống ai chết còn chưa biết chắc đâu".

"Cảnh giới thập nhị biến như ngươi thật sự có thể giết ta ư?"

Hắn bước ra một bước, Thể thư và cuốn sách vạn khí lần lượt ngưng tụ ánh sáng.

Hiển nhiên, Tần Ninh đã dấy lên sát tâm.

Ô Vân Bàng cũng biết Tần Ninh có thực lực mạnh mẽ, không hề khinh thường Tần Ninh chút nào, bàn tay nắm chặt, cái bóng khổng lồ sau lưng tỏa ra sức mạnh cuồn cuộn.

Ô Linh Thần Lực! Người này vừa ra tay một cái đã sử dụng tất cả sức mạnh.

Tần Ninh lạnh lùng cười một tiếng, kiếm Thiên Mệnh ngưng tụ ánh sáng, trực tiếp chém một kiếm xuống.

Ầm... Tiếng nổ trầm thấp vang lên, trong nháy mắt đã có từng kiếm khí Thiên Mệnh xông ra khắp nơi, rồi sau đó tụ lại một chỗ, trực tiếp chém đến trước người Ô Vân Bàng.

"Ô Linh Thần Thuẫn!"

Ô Vân Bàng hét lên một câu, trước mặt ngưng tụ ra một lá chắn lớn ngàn trượng, bên ngoài lá chắn lớn kia có hiện ra một bóng người tay cầm tấm thuẫn, khom người đi tới trước.

Keng... Kiếm khí chém xuống, lá chắn lớn run lên, nhưng cuối cùng kiếm khí vẫn không thể nào đột phá được lớp phòng ngự của lá chắn lớn.

Ô Vân Bàng lạnh lùng cười một tiếng, hai tay nắm chặt, trong nháy mắt có hai xiềng xích đột nhiên xuất hiện.

Đỉnh xiềng xích lóe lên ánh sáng đen nhánh như đuôi bò cạp, xông thẳng về phía Tần Ninh.

Thể thư lập tức khuếch tán ra quanh người Tần Ninh, hóa thành từng mặt tường dồn chung vào một chỗ.

Mũi nhọn kia đánh tới, va vào trên mặt tường, phát ra tiếng nổ chói tai.

Thấy hai bóng người đấu pháp, sắc mặt đám người còn lại đều vô cùng khó coi.

Tần Ninh chỉ là cảnh giới lục biến mà thôi, rốt cuộc cảnh giới thập nhị biến cũng không làm gì được hắn! Nếu như người này đến thập nhị biến, không phải sẽ có thể giết tiên sao?

Giờ phút này, sắc mặt hai vị lão tổ cảnh giới thập nhị biến Thượng Môn Đạo - Đạo Văn Giác và Bạch Hưng Ninh run lên, nhìn nhau, trong nháy mắt bay lên không, lao về hướng Tần Ninh... Mà Thương Bất Hủ tông chủ cũng cất cao giọng quát lên: "Tần tiên sinh cẩn thận".

Ông ta đang ngăn cản hai vị thập nhị biến Tiên Vô Ảnh và Tiên Tồn Nhất, đã làm đến hết mức có thể rồi.

Nếu Đạo Văn Giác và Bạch Hưng Ninh ra tay, Tần Ninh đối mặt với Ô Vân Bàng, lại phải đối mặt với hai vị cường giả thập nhị biến nữa thì sẽ rất khó khăn.

Giờ phút này, thấy Đạo Văn Giác và Bạch Hưng Ninh đánh tới, vẻ mặt Tần Ninh vẫn bình tĩnh như cũ.

"Đi tìm cái chết, tác thành cho các ngươi!"

Thể thư ngưng tụ ánh sáng, cuốn sách vạn khí cũng lấp lánh sáng vàng, Tần Ninh tay cầm kiếm Thiên Mệnh, xung quanh cơ thể, từng văn ấn long phượng ngưng tụ một thể, bao trùm lên bên ngoài.

Dưới lực lượng to lớn gia tăng, khiến lúc này khí thế của Tần Ninh trông vô cùng kinh khủng.

Chẳng qua là không chỉ như vậy.

Đột nhiên trong cơ thể Tần Ninh, một luồng ánh sáng rực rỡ bùng nổ.

Hắn nắm chặt hai tay, khí tức mênh mông trong cơ thể lập tức dẫn dắt lực lượng trên trời cao hạ xuống.

Chỉ thấy trời đất vốn mờ tối lúc này lại bị một chùm ánh sáng trực tiếp xua tan bóng đêm, trên trời cao xuất hiện một vòng xoáy ánh sáng.

Vòng xoáy xoay tròn, không ngừng lan truyền.

Dường như cả bầu trời cũng bị chấn động.

"Cửu Đế Tinh Thần Quyết!"

Hắn hét lên một câu, trong phút chốc, vòng xoáy kia dường như chọc thủng trời thành một lỗ, tiếp đón tinh thần lực vô tận lan ra.

Từng ngôi sao ngưng tụ thành từng dải lụa, hóa thành từng bóng người cao lớn.

Tổng cộng có chín bóng người đều do tinh thần lực ngưng tụ, hội tụ ở phía trên Tần Ninh.

Giờ phút này, chín bóng người kia thả ra lực áp bách kinh khủng vô tận, làm cho ba vị cường giả cảnh giới thập nhị biến Đạo Văn Giác, Bạch Hưng Ninh, Ô Vân Bàng đều cảm nhận được áp lực cực lớn.

Cửu Đế Tinh Thần Quyết?

Đây là cái gì?

Thông Thiên Đại Đế, Luyện Thiên Đại Đế, Phong Không Chí Thánh, Cửu Nguyên Đan Đế bốn vị nhân vật vô địch năm đó cũng chưa từng sử dụng thuật này! Chẳng lẽ là võ quyết mà sau khi Tần Ninh chuyển thế, kiếp này mới nắm trong tay?

Chẳng qua võ quyết này cũng không phải chứng minh lực lượng của bản thân Tần Ninh mạnh mẽ đến nhường nào, mà là có thể dẫn dắt tinh thần lực trong trời đất, quả thực là vừa mạnh mẽ vừa kinh khủng.

Chín bóng người ngàn trượng ngạo nghễ đứng.

Lúc này Tần Ninh nắm chặt hai tay, một bóng người ngàn trượng trong đó lập tức xông về phía Đạo Văn Giác.

Người khổng lồ đánh ra một quyền, từng luồng tinh thần lực hóa thành nước lũ, trong nháy mắt đánh đến trước người Đạo Văn Giác.

Đạo Văn Giác thay đổi sắc mặt, muốn né tránh, nhưng sao có thể tránh được.

Không còn cách nào khác, Đạo Văn Giác quát khẽ một tiếng, hai tay nắm chặt, trong nháy mắt ngưng tụ ra một thanh kiếm lớn ngàn trượng trước người, trực tiếp phá không lướt đi...
Chương 3110: Muốn chạy?

Chẳng qua là lúc thanh kiếm lớn đâm đến trước người khổng lồ tinh thần ngàn trượng, người khổng lồ vung ra một tay, trực tiếp nắm chặt lấy thanh kiếm, hoàn toàn khống chế được nó.

Rắc rắc rắc... Người khổng lồ gia tăng chưởng kình, thanh kiếm lớn lập tức vỡ vụn.

Đạo Văn Giác liền biến sắc.

Nhưng vào lúc này, người khổng lồ tinh thần kia lại trực tiếp vung một cái tay khác tới.

Đạo Văn Giác né tránh, nhưng không thể nhanh hơn của tốc độ người khổng lồ.

Ầm... Một cái tay trực tiếp vung qua, chộp thẳng vào người Đạo Văn Giác.

Những tiếng răng rắc răng rắc vang lên, lúc này Đạo Văn Giác chỉ cảm thấy xương cốt cả người gần như đều bị đứt đoạn, sắc mặt khó coi, phun ra một ngụm máu tươi.

Nhưng Đạo Văn Giác còn chưa kịp phản ứng, bóng người Tần Ninh đã tới trước người ông ta, trực tiếp vung kiếm Thiên Mệnh trong tay ra.

Mà khi kiếm Thiên Mệnh chém ra, tám người khổng lồ tinh thần sau lưng Tần Ninh cũng chợt lóe ra ánh sáng, như có từng luồng tinh thần lực di chuyển trong cơ thể Tần Ninh, trong nháy mắt đã khiến kiếm khí của kiếm Thiên Mệnh mạnh hơn gấp mấy lần.

Một tiếng phập vang lên, trường kiếm xuyên thủng qua người Đạo Văn Giác.

Ngay lập tức, Bạch Hưng Ninh và Ô Vân Bàng đều thay đổi sắc mặt.

Đây là bí thuật gì?

Bọn họ cũng có thể cảm giác được phần lớn uy lực mà Tần Ninh bùng nổ cũng không phải đến từ bản thân, mà là tới từ tinh thần lực trên trời cao.

Bản thân Tần Ninh chỉ có thể coi như là vật dẫn! Tần Ninh là vật dẫn có thể chịu đựng uy lực, dẫn dắt tinh thần lực bùng nổ không chỉ gấp mấy lần.

Ô Vân Bàng thay đổi sắc mặt.

Đến bây giờ người này vẫn còn giấu giếm thủ đoạn.

"Đáng chết".

Ô Vân Bàng chửi nhỏ một tiếng, đã không còn lòng dạ nào ham chiến, bóng người thụt lùi muốn rời đi.

"Vân Nguyệt, rút lui!"

Ô Vân Bàng quát một tiếng.

Nhưng vào lúc này.

Ầm... Trên bầu trời, tiếng nổ kinh khủng vang lên, hư không bị xé thành từng vết rách.

Chỉ thấy một bóng người xinh đẹp rơi từ trên trời xuống, đập mạnh vào mặt đất.

Ầm ầm... Mặt đất nổ tung, từng vết nứt lan rộng ra.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều cảm giác được khí tức khiến tim đập hồi hộp.

"Vân Nguyệt".

Ô Vân Bàng liền biến sắc.

Trên bầu trời, hai bóng người chậm rãi hạ xuống.

Chiêm Ngưng Tuyết và Khúc Phỉ Yên lạnh lùng nhìn xuống phía dưới.

"Rút lui?

Bây giờ, các ngươi muốn rút lui đến chỗ nào?"

Giờ phút này, sắc mặt Ô Vân Bàng vô cùng khó coi.

Ô Vân Nguyệt nằm rạp trên mặt đất, trong miệng khạc ra một búng máu tươi.

Khúc Phỉ Yên, Chiêm Ngưng Tuyết cũng là cảnh giới Hư Tiên.

Hai người phụ nữ này lúc trước đánh nhau với người của Thượng Môn Đạo, Thái Nhất Môn căn bản chưa từng dùng hết toàn lực.

Bọn họ bị lừa.

Khúc Phỉ Yên cười tủm tỉm nói: "Nếu như mới bắt đầu mà đã ra tay quá mãnh liệt, ta còn lo lắng các ngươi không dám tới chứ".

Mà giờ phút này, sắc mặt đám người Ô Minh Động, Ô Thông Thiên vô cùng khó coi.

Không chỉ là năm người bọn họ không chạy thoát, lần này còn liên lụy đến hai người Ô Vân Bàng và Ô Vân Nguyệt.

Nếu bảy vị hoàng tử công chúa đều chết ở chỗ này, chắc chắn là một đả kích khổng lồ đối với Ô Linh tộc.

Trong bảy vị hoàng tử công chúa, thấp nhất cũng là cảnh giới thập biến, hơn nữa còn là đại nhân quyền cao chức trọng trong ngũ linh tộc.

Lúc này, Hư Tiên như Ô Vân Nguyệt còn không chống đỡ nổi, vậy có thể làm gì được?

Tần Ninh nhìn về phía hai người, hờ hững nói: "Hang ổ của Ô Linh tộc ở nơi nào?"

Ô Vân Bàng đi tới trước người Ô Vân Nguyệt, đỡ Ô Vân Nguyệt lên, lạnh lùng nói: "Giết chúng ta, ngươi cũng sẽ không biết".

"Như ngươi mong muốn".

Tần Ninh vung bàn tay lên.

Hai người Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết lao ra.

Ầm... Nhưng đúng lúc này, một tiếng nổ rung thiên động địa lại vang lên lần nữa.

Lúc hai cô gái đang lao ra, trước người đột nhiên xuất hiện một ngọn núi to, ngăn cản bóng người hai cô gái.

Mà lúc này, hư không xé rách, một bóng người xuất hiện ở bên cạnh Ô Vân Nguyệt và Ô Vân Bàng, trực tiếp kéo hai người vào trong hư không.

Ngay sau đó, một tiếng cười ha hả vang lên, nói: "Tần công tử quả nhiên là khó lường, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại".

"Muốn chạy?"

Tần Ninh lạnh lùng hừ một cái, bàn tay nắm chặt, trong nháy mắt chín người khổng lồ tinh thần đã lao ra trong hư không.

Ầm ầm ầm... Tiếng nổ trầm thấp vang lên khắp nơi.

Một mảnh không gian kia trực tiếp bị nổ nát bấy, mà tiếng cười nhạt kia lúc này cũng chuyển thành tiếng kêu đau, tiếp đó hoàn toàn biến mất.

Ô Vân Nguyệt! Ô Vân Bàng! Chạy.

Bóng người Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết chợt lóe, muốn đuổi theo.

"Đừng đuổi theo".

Tần Ninh lại chậm rãi nói: "Không đuổi kịp".

Nghe nói như vậy, sắc mặt hai cô gái đều trầm xuống.

"Những người này không chừa một mống".

Tần Ninh thở ra một hơi, tiếp tục nói.

Sắc mặt mấy người Ô Minh Động đều tĩnh lặng.

Đám người Bạch Hưng Ninh, Tiên Vô Ảnh lại hoàn toàn sợ choáng váng.

Trốn! Chỉ trong phút chốc, trời đất lại hỗn loạn lần nữa.

Chẳng qua là có vị cường giả Trận Tiên như Chiêm Ngưng Tuyết ở đây, những người này có thể trốn tới chỗ nào được?

Chém giết vẫn tiếp tục... Tần Ninh ngồi xếp bằng dưới đất, hơi khép đôi mắt lại.

Cùng lúc đó, ở một nơi cách tây vực Thương Vân Thiên hơn vạn dăm.

Ba bóng người đột nhiên xuất hiện.

Hai người trong đó chính là Ô Vân Nguyệt và Ô Vân Bàng, một người khác mặc một bộ hắc bào che kín thân thể.

Người này vừa xuất hiện đã bỏ lại Ô Vân Nguyệt và Ô Vân Bàng.

Ô Vân Bàng quát lên: "Vì sao không cứu đệ đệ muội muội ta ra?”

Người đàn ông mặc áo bào đen nghe vậy, ánh mắt chợt lóe, sát khí ngưng tụ, tiện tay trực tiếp cho Ô Vân Bàng một cái bạt tai.

Chát! Ô Vân Bàng bị tát một cái chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.

"Ngu xuẩn!"

Người đàn ông mặc áo bào đen lạnh lùng mắng một tiếng, lại như ảnh hưởng đến vết thương của mình vậy, vừa quay người đã phun ra một ngụm máu tươi, bàn tay bên trong tay áo bào lại đang chảy máu... Thấy một màn này, Ô Vân Nguyệt liền nói ngay: "Vân Bàng, không được vô lễ!"

Lúc này Ô Vân Nguyệt mới nhìn về phía người đàn ông áo bào đen, mở miệng nói: "Tiên sinh có ổn không?"

Người đàn ông mặc áo bào đen lạnh lùng nói: "Tần Ninh do bốn vị Đại Đế chuyển thế, nếu như nghĩ rằng dễ giết hắn thì đã sớm chết hàng ngàn hàng vạn lần rồi".

"Hai người các ngươi tự tiện hành động, chính là tự tìm cái chết!"

"Các ngươi thật sự nghĩ rằng Tần Ninh để lại Ô Minh Động mấy người không giết, là vì cái gì?

Không phải là vì để cho các ngươi ra tay sao?"

"Động cái não heo của mình mà suy nghĩ một chút đi!"

Nghe thấy người đàn ông mặc áo bào đen khiển trách, Ô Vân Nguyệt và Ô Vân Bàng đều không phản bác.

Người đàn ông mặc áo bào đen tiếp tục nói: "Cha ngươi đã dẫn các tộc trưởng bốn tộc Huyết Bạt tộc, Sơn Bạt tộc, Linh Bạt tộc, Yểm Bạt tộc khai thông lối đi, tiếp theo có lẽ sẽ có cứu viện đến, gần đây hai người các ngươi cũng đừng gây chuyện nữa!"

"Tần Ninh này cũng không nhảy nhót được bao lâu đâu!"

Ô Vân Nguyệt liền nói ngay: "Diệp tiên sinh thì sao?"

"Diệp Chi Vấn?"

Người đàn ông mặc áo đen hừ một tiếng nói: "Người này tâm tư thâm trầm, trợ giúp các ngươi cũng không nhất định là thật lòng, nếu không làm sao Tần Ninh có thể đi từ đại lục Vạn Thiên tới Hạ Tam Thiên, lại đi tới Trung Tam Thiên được?"

"Người này có thân phận thần bí, các ngươi đừng tưởng rằng hắn ta có công dạy dỗ các ngươi là có thể tin tưởng hắn ta một trăm phần trăm!"

Nghe thấy vậy, sắc mặt Ô Vân Nguyệt Ô Vân Bàng đều có chút khó coi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom