-
Chương 3066-3070
Chương 3066: Đến Thượng Môn Đạo
Nghe thấy lời này, ba vị trưởng lão Đạo Minh Nguyệt, Đạo Phi Khả và Đạo Vô Tuyên đều tỏ ra nghiêm nghị.
Chuyện năm đó không thể trách Thượng Môn Đạo được, chỉ có thể trách Đạo Vô Hữu quá cố chấp mà thôi.
Ma tộc đã bị thế lực của Trung Tam Thiên đánh bại hoàn toàn, mọi người hợp tác với Ma tộc thì có gì không thể?
Ngươi không hợp tác thì có người khác hợp tác thôi.
Người ta hợp tác với Ma tộc là để có thể phát triển bản thân, ngươi không hợp tác thì sẽ chỉ lạc hậu, lùi bước, có thể sẽ diệt môn thôi.
Thế nên giả sử chuyện diễn biến đến mức nằm ngoài kiểm soát thì chỉ có giết chết kẻ cản đường mà thôi.
Dù rằng Đạo Vô Hữu là phụ thân ruột thịt của Đạo Trung Thiên và Đạo Trung Nghiệp nhưng hai huynh đệ này vẫn tàn nhẫn ra tay.
Đối mặt với hai huynh đệ này, mặc dù Đạo Minh Nguyệt, Đạo Phi Khả và Đạo Vô Tuyên là trưởng lão nòng cốt của Thượng Môn Đạo, cũng họ Đạo nhưng trong lòng bọn họ đều thừa biết rằng nếu như bọn họ thật sự phạm lỗi, hai huynh đệ này sẽ giết bọn họ không chút nương tình.
Sau khi các võ giả của Thượng Môn Đạo ngồi lên phi cầm, Cửu Anh vỗ cánh bay cao. Mà lúc này, từng bóng người ngồi xếp bằng trên lưng Cửu Anh.
Tần Ninh nhìn bảy vị đệ tử, ba vị phu nhân và Hứa Huyền Diệp đang ngồi bên cạnh, cười nói: "Được rồi, muốn hỏi gì thì hỏi đi".
Ôn Hiến Chi hỏi ngay tắp lự: "Sư tôn, sao người không làm thịt Đạo Trung Nghiệp?
Không phải ông ta đã giết phụ thân ruột của ông ta, giết sư tôn người sao?"
"Đúng vậy".
Diệp Nam Hiên cũng nói: "Đại đao của con đã thèm thuồng lắm rồi, chỉ cần sư tôn người ra lệnh một tiếng, chúng con sẽ đi chém bọn chúng ngay bây giờ".
Nghe vậy, Tần Ninh cười cười hỏi: "Thanh Vân, con thì sao?"
Lúc này, Dương Thanh Vân gật đầu, mở miệng cho ý kiến: "Có lẽ sư tôn muốn vào trong Thượng Môn Đạo để xem tình hình Thượng Môn Đạo bây giờ thế nào".
"Còn nữa, Đạo Trung Thiên, Đạo Trung Nghiệp, và Tiên Phong Cốt không biết sư tôn đã biết chuyện sư tổ Tiên Thái Nhất và sư tôn Đạo Vô Hữu đã bị bọn chúng giết".
"Bây giờ sư tôn đang giả vờ như không biết, tiếp tục xưng huynh gọi đệ với Đạo Trung Thiên và Tiên Phong Cốt vì có hai lý do. Một là có thể lợi dụng quan hệ thân thiết giữa sư tôn và hai người bọn hắn để giúp các đệ tử chúng ta được lợi".
"Hai là gậy ông đập lưng ông, lừa gạt bọn chúng đến thời khắc cuối cùng thì lật mặt, giết bọn chúng, để cho bọn chúng hối hận".
"Thứ ba...", Dương Thanh Vân đưa mắt nhìn sang Tần Ninh, nói: "Sư tôn hết sức kính trọng hai vị sư tổ, bọn họ chết rồi, trong lòng sư tôn vô cùng đau khổ và phẫn nộ".
"Chỉ giết Đạo Trung Thiên và Tiên Phong Cốt thôi thì không đủ để trút nỗi căm phẫn ấy, thế nên sư tôn không chỉ muốn giết người mà còn muốn bóp chết tư tưởng của chúng!"
"Thứ tư, phải tiêu diệt cả Vô Tương Phật Tự và Kim Quang Tự trong Vô Tương Thiên. Dù sao Nguyên Hoàng Tông cũng là tổ chức được nhóm Thần sư đệ gây dựng bằng hơn một nghìn năm, nếu va chạm với Vô Tương Phật Tự và Kim Quang Tự đương nhiên sẽ bị thiệt hại nặng nề. Sư tôn có thể mời hai người Đạo Trung Thiên và Tiên Phong Cốt giúp đỡ...", những lời phân tích này làm hai người Ôn Hiến Chi và Diệp Nam Hiên nghe mà trợn mắt hốc mồm nhìn Dương Thanh Vân.
Hóa ra có nhiều việc được cân nhắc thế ư?
Tần Ninh cười nói: "Cũng tầm như thế đấy".
"Hai vị sư huynh này của ta ấy à, năm đó đối xử với ta rất tốt, ta cũng không nỡ giết bọn hắn".
Vừa dứt lời, Tần Ninh đứng dậy nhìn về cảnh vật đang lướt nhanh qua, lẩm bẩm: "Ta vốn cho rằng, cha mẹ thật sự chết rồi nhưng bọn họ vẫn còn sống, đã bao nhiêu năm ta chưa cảm nhận được niềm vui vô bờ đó".
"Khi gặp được sư tôn Đạo Vô Hữu và sư tôn Tiên Thái Nhất trong A Tị Địa Ngục, ta vui vẻ vô cùng, nhưng khi trò chuyện với hai vị sư tôn, ta cực kỳ căm phẫn, tâm trạng của thời điểm đó thật sự là... sống cả cuộc đời cũng khó quên... chỉ giết mấy người kia thì không thể xoa dịu được cơn thịnh nộ của ta".
Giờ phút này, chẳng ai nói gì nữa.
Tần Ninh xoay người, nở nụ cười thoải mái nhìn về phía mấy vị phu nhân và đệ tử, cười nói: "Cơ mà lần này đến Thượng Môn Đạo, đúng là các ngươi sẽ lấy được nhiều lợi ích đấy. Thượng Môn Đạo và Thái Nhất Môn chính là thế lực đứng đầu Tây Vực và Tây Bắc Vực, cắm rễ nhiều năm ở đó, có một số thánh địa tu luyện, là tồn tại mà những Thiên Vực khác không thể sánh bằng".
"Sương Nhi, Tinh Dịch, hai người hãy nắm bắt cơ hội này, có lẽ cả hai sẽ đạt tới Hư Thiên Biến cửu biến đấy".
Nghe thấy câu này, mấy người đồng loạt gật đầu.
"Nhưng tiếp đó, các ngươi phải cùng diễn với ta, diễn một vở kịch huynh đệ hội ngộ, lâm li bi đát!"
Cửu Anh bay với tốc độ cực kỳ nhanh, theo võ giả Thượng Môn Đạo đi về hướng bắc, rời khỏi Tây Nam Vực và bay về phía vùng đất Tây Vực.
Chưa đến nửa ngày, nơi phía chân trời thấp thoáng có khí thiên địa bàng bạc lưu chuyển.
Chỉ thấy một dãy núi từ đông sang tây vắt ngang mấy trăm dặm, hướng từ nam đến bắc thì không thấy cuối xuất hiện ở trước mắt.
Nhìn dãy núi từ trên cao, núi cao thì cao khoảng chừng vạn trượng, núi thấp thì cũng cao đến trăm trượng, giữa núi non muôn trùng có từng cung điện tráng lệ nguy nga sừng sững.
Giữa các cung điện, các cung điện chính đều được xây trên trục nam bắc, những cung điện hai bên đối xứng nhau.
Núi non trùng điệp, cung điện nối tiếp nhau thể hiện một Thượng Môn Đạo hoàn chỉnh, long trọng và hùng vĩ.
Sân thượng nguy nga lộng lẫy, những cây cột gỗ đỏ thắm trên hành lang, cửa sổ và mặt sàn rộng rãi được lát cẩm thạch trắng.
Nhìn đâu cũng thấy mái đình và lầu các, khắp nơi đều toát lên sự uy nghiêm.
Đám người Dương Thanh Vân nhìn nơi này, ai nấy đều tỏ ra hoảng sợ.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy một tông môn khoáng đạt, nguy nga mà thần thánh như vậy.
Lúc này, từng bóng phi cầm đáp xuống.
Đạo Trung Nghiệp đã dẫn đám người Đạo Minh Nguyệt, Đạo Phi Khả, Đạo Vô Tuyên chờ nhóm Tần Ninh ở bên ngoài sơn môn.
Đến khi nhóm Tần Ninh đáp xuống.
Đạo Trung Nghiệp tiến lên, nắm chặt bàn tay Tần Ninh và cười nói: "Thần ca, đã nhiều năm rồi ngươi không đến đây, lần này ngươi nhất định phải ở lại Thượng Môn Đạo chúng ta lâu chút đấy".
"Đương nhiên rồi".
Tần Ninh cười sảng khoái, đồng ý.
Chỉ là, lướt mắt qua, nhìn thấy sơn môn bạt ngàn đầy uy nghiêm của Thượng Môn Đạo, vô số Thượng Môn Đạo đứng ở hai bên con đường lớn, nét mặt Tần Ninh bỗng đượm buồn.
"Thần ca, sao vậy?"
Đạo Trung Nghiệp tò mò hỏi.
"Không còn sư tôn nữa, ta muốn đi viếng thăm người trước".
Nghe hắn nói vậy, nét mặt của Đạo Trung Nghiệp cũng hơi ảm đạm, ông ta lập tức nói: "Xưa kia lúc nào phụ thân cũng nhớ nhung Thần ca, lý nên như vậy".
Nói rồi Đạo Trung Nghiệp đưa Tần Ninh đi thẳng vào trong Thượng Môn Đạo.
Thượng Môn Đạo khổng lồ này là bá chủ chân chính của Tây Vực, một trong những thế lực hàng đầu của Thương Vân Thiên, bên trong đâu đâu cũng có trận pháp, người đến người đi. Khi thấy Đạo Trung Nghiệp, ai nấy đều đồng loạt cúi người hành lễ rồi đứng nghiêm ở hai bên đường, vẻ mặt vừa kính trọng vừa nghiêm nghị.
Mà thấy Đạo Trung Nghiệp kéo tay một thanh niên một cách thân mật như vậy, không ít đệ tử, chấp sự và trưởng lão cũng bàn luận sôi nổi, không rõ vì sao ông ta lại làm vậy.
Trên đường tiến sâu hơn vào Thượng Môn Đạo, đám người Dương Thanh Vân cũng rúng động trước khí thế uy vũ của Thượng Môn Đạo khổng lồ này.
Quá mạnh mẽ.
Vật liệu gỗ, đá được dùng để xây một số công trình kiến trúc trong đó đều có thể được dùng để chế tạo thiên nguyên khí.
Đây chính là Thượng Môn Đạo.
Trong mọi người, chỉ có Thần Tinh Dịch là trông còn bình tĩnh.
Cứ đi như thế, cho đến cuối cùng, đoàn người dừng lại sau khi đi vào một sơn cốc.
Đạo Trung Nghiệp nhìn lối ra vào của sơn cốc.
Bên trái có một tấm bia đá khắc ba chữ to.
Tế Đạo Cốc! Đạo Trung Nghiệp nhìn về phía Tần Ninh, nói với vẻ buồn bã: "Tế Đạo Cốc là nơi mà Thượng Môn Đạo chúng ta đặt thi cốt của tổ tiên, Thần ca ngươi cũng biết rồi đấy...", Tần Ninh khẽ gật đầu. Vào lúc này, hắn vén áo sam lên rồi quỳ hai gối xuống đất, cung kính dập đầu.
Chương 3067: Thân thiết như huynh đệ ruột thịt
Ở đằng sau, đám người Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc cùng với Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi thấy cảnh tượng này cũng đồng loạt quỳ xuống dập đầu.
Sau khi dập đầu ba lần, vái chín lần, Tần Ninh đứng dậy, bước lên một bước rồi dập đầu ba lần, vái chín lần một lần nữa.
Đạo Trung Nghiệp đứng ở bên cạnh thấy vậy thì sắc mặt trở nên phức tạp.
Nhưng Tần Ninh vẫn làm như vậy, cứ bước một bước rồi dập đầu ba lần, vái chín lần, bước một bước là dập đầu ba lần, vái chín lần, cứ thế cho đến khi đi tới trước một tòa đại điện trong Tế Đạo Cốc.
Vào trong đại điện, hắn thấy bài vị của Đạo Vô Hữu trong vô số bài vị của Thượng Môn Đạo ấy.
Giờ phút này, hai mắt Tần Ninh đỏ hoe, hắn vừa dập đầu vừa sụt sùi, trầm giọng nói: "Đệ tử Lâm Thần, nay là Tần Ninh, đã trở lại!"
"Vô Hữu sư tôn!"
"Đệ tử xin lỗi người, đệ tử đã không thể tiễn người đến đoạn đường cuối cùng".
"Đệ tử xin thề tại đây rằng nhất định sẽ tiêu diệt kẻ đã giết người không chừa một mống, xách đầu bọn chúng đến trước bia mộ của người để bồi tội cho người".
Tần Ninh quỳ sụp xuống đất, đôi mắt đỏ bừng, người run bần bật.
Các phu nhân và đệ tử của hắn đang đứng ở đằng sau cũng vô cùng buồn bã.
Họ có thể thấy được lúc này Tần Ninh đang thề bằng cả tấm lòng của mình... Mà Đạo Trung Nghiệp ở bên cạnh cũng quỳ xuống trước từ đường, vành mắt đỏ hoe.
"Thần ca, ngươi yên tâm, Thượng Môn Đạo chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Ma tộc kẻ đã sát hại phụ thân!"
"Là ai?"
Tần Ninh quay người lại, đôi mắt đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào Đạo Trung Nghiệp, nhỏ giọng gầm lên: "Là kẻ nào của Ma tộc đã gây ra chuyện này!"
"Tộc trưởng Huyết Ẩm của Ma tộc Huyết Nhãn!"
"Tộc trưởng Mục Thần của Ma tộc Thiên Mục!"
"Tộc trưởng Quỷ Thiên của Ma tộc Quỷ Nhãn!"
Đạo Trung Nghiệp siết chặt bàn tay thành nắm đấm, gầm nhẹ: "Là bọn chúng đã giết phụ thân".
"Được!"
Tần Ninh lại đưa mắt nhìn về phía bài vị của sư tôn Đạo Vô Hữu, hờ hững nói: "Sư tôn, con nhất định sẽ giết chết tất cả, tất cả những kẻ đã giết người!"
Sau khi tế bái, mấy người đồng loạt ra ngoài từ đường.
Nhưng đúng lúc này, có vài bóng người cùng nhau đi vào sơn cốc.
Người đi đầu thoạt trông đã hơn bốn mươi tuổi, mặc đạo bào, hai bên tóc mai đã ngả màu trắng bạc, khuôn mặt hiện lên đôi nét sắc bén.
"Thần đệ!"
Nam tử cầm đầu thấy Tần Ninh thì lập tức sải bước đi tới thật nhanh. Khi đến trước mặt Tần Ninh, ông ta ôm chầm Tần Ninh vào trong ngực.
"Thần đệ, là ngươi thật này, thật tốt quá!"
"Trung Thiên sư huynh".
Tần Ninh cũng vòng hai tay ôm chặt lấy người ở đằng trước.
Thật lâu sau, hai người mới tách ra.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Tần Ninh thấy được vẻ nhớ nhung, kích động và nhiệt tình sâu đậm từ trong ánh mắt của đối phương.
Đạo chủ hiện nay của Thượng Môn Đạo - Đạo Trung Thiên! Cũng là một cao thủ cảnh giới Biến Cảnh hàng đầu hiển hách tại Trung Tam Thiên này.
"Ngươi đã trở lại rồi, thật tốt quá!"
Đạo Trung Thiên vô cùng kích động, không nhịn được nói: "Nếu phụ thân dưới suối vàng biết ngươi đã về thì nhất định cũng sẽ rất vui".
"Ừ...", Đạo Trung Thiên nắm tay Tần Ninh một cách thân thiết, cười nói: "Nào nào nào, đã bao nhiêu năm không gặp, ta có nhiều lời muốn nói với ngươi lắm.”
Tần Ninh cũng mỉm cười, đáp lời: "Ta cũng thế".
"Cái đó, Trung Thiên sư huynh...", Tần Ninh gãi đầu, tỏ ra ngượng ngùng trông như một đứa trẻ to xác, nói: "Ta đã giết ba vị trưởng lão của Thượng Môn Đạo ngươi mất rồi..."
Đạo Trung Thiên nghe thấy câu này nhưng vẫn nắm chặt bàn tay của Tần Ninh, cười ha ha nói: "Chuyện này có đáng là gì đâu, do bọn chúng làm sai trước nên đáng chết thôi. Dám xúc phạm tới Thần đệ, ngươi không giết bọn hắn thì ta cũng đã giết bọn hắn rồi. Đi thôi, đi thôi...", giờ phút này, hai người cùng nhau rời đi.
Ở phía sau, Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi cùng với Dương Thanh Vân và các đệ tử tròn mắt nhìn nhau, sau đó vội vàng đi theo.
Đâu đâu cũng có thể thấy được sự tráng lệ và khí phái của Thượng Môn Đạo.
Trong lúc nhất thời, đám người Dương Thanh Vân, Thần Tinh Dịch cảm thấy Thanh Viêm Tông và Nguyên Hoàng Tông so với Thượng Môn Đạo này chẳng khác gì miếu thổ địa với cung điện của Ngọc Hoàng Đại Đế vậy.
Vòng đi vòng lại, trên đường đi, các đệ tử và trưởng lão trong Thượng Môn Đạo đột nhiên thấy đạo chủ kéo tay một người thanh niên một cách thân thiết như vậy đều lộ vẻ hoảng sợ, đồng loạt thi lễ.
Đạo Trung Thiên nhìn về phía Đạo Trung Nghiệp ở đằng sau, nói: "Trung Nghiệp, lập tức truyền lệnh xuống dưới, Tần Ninh đang ở trong Thượng Môn Đạo, tất cả đệ tử và trưởng lão thấy Tần Ninh như thấy ta, ai không tuân theo thì giết không tha".
"Ta đã dặn dò kẻ dưới từ trước rồi đại ca".
Lúc này, Tần Ninh khiêm nhường nói: "Không cần đâu, được gặp lại Trung Thiên sư huynh và Trung Nghiệp là ta đã mừng lắm rồi".
"Thế sao được".
Đạo Trung Thiên lại nói thẳng: "Mặc dù ta và ngươi là sư huynh đệ nhưng còn hơn huynh đệ ruột thịt, ai dám bất kính với ngươi, ta thề sẽ không bỏ qua cho hắn".
Trong lúc nói chuyện, đoàn người đi tới trước một đại điện.
"Thần đệ, ngươi còn nhớ nơi này không?"
Đạo Trung Thiên nhìn về đại điện tráng lệ ở đằng trước, mở miệng nói.
"Nhớ chứ, Thượng Môn Điện!"
Trên mặt Tần Ninh lộ vẻ hoài niệm, cười nói: "Năm đó, ngươi, ta, Trung Nghiệp, ba người chúng ta thường xuyên ở đây nghe Vô Hữu sư phụ răn dạy".
"Ha ha ha ha...", Đạo Trung Thiên phá lên cười, nói: "Đúng vậy, thoáng cái đã một hai vạn năm trôi qua rồi, ngươi chuyển thế trở về mà lại không tới tìm ta, không xem ta là sư huynh à?"
"Không phải giờ ta đã tới rồi sao?"
Tần Ninh mỉm cười đáp: "Hơn nữa, còn kéo cả gia đình tới đây luôn này".
Tần Ninh bắt đầu giới thiệu ba vị phu nhân và bảy vị đệ tử của mình, sau đó cười nói: "Trung Thiên sư huynh, mấy đứa học trò này của ta đều là hạt giống tốt đấy, có điều những năm gần đây, ta bị mắc kẹt trong A Tị Địa Ngục nên đã lơ là việc dạy dỗ chúng nó. Lần này, ta tới Thượng Môn Đạo của ngươi để hỏi xin mấy thứ tốt ấy mà".
Đạo Trung Thiên đưa mắt nhìn sang những người kia, nói ngay: "Cái này đơn giản mà, chút nữa ta sẽ sai người mở ra Môn Đàm, Trung Môn Sơn, Thượng Môn Cốc. Ngươi bảo tất cả bọn hắn vào tu luyện đi".
"Được".
Nói rồi Đạo Trung Nghiệp giữ chặt tay Tần Ninh lại, nói: "Đi theo ta, kể từ chuyện lần đó trở đi, không còn ai ở Thượng Môn Điện này nữa. Bây giờ ngươi tới đúng lúc lắm, vào đây ở luôn nhé".
"Đừng trách sư huynh không đi đón ngươi đấy, mấy ngày nay ta phải chuẩn bị thỏa đáng mọi thứ để chờ ngươi tới đây".
Đạo Trung Nghiệp kích động dẫn Tần Ninh vào đại điện.
Vừa vào trong điện, bọn họ nhìn thấy cả một tòa đại điện vô cùng rộng rãi, bốn phía có những cây cột ngọc màu trắng trụ cho đại điện, ở giữa có một cái bàn.
Chiếc bàn kia không hề đơn giản, toàn thân được chế tạo từ Ngự Linh Nguyệt Thạch danh tiếng lẫy lừng, nếu ngồi vào chiếc bàn này thường xuyên sẽ được sức mạnh dịu dàng như ngọc bên trong Ngự Linh Nguyệt Thạch này rót vào thân thể, giúp cho thân thể được bồi bổ đáng kể.
Cái ghế thì được chế tạo từ Huyết Nguyên Nguyệt Thạch, ngồi trên đó sẽ giúp người ta phấn chấn tinh thần, tự động thay đổi nhiệt độ nóng lạnh.
Đây mới chỉ là bàn ghế, những thứ khác mỗi một món đều là chí bảo hết sức trân quý và hiếm có.
Đạo Trung Nghiệp kéo Tần Ninh đi tới giữa bàn ngồi xuống, rồi ông ta nhìn mấy người còn lại, cười nói: "Ngồi xuống hết đi, đừng khách sáo, đừng khách sáo... Đã vào Thượng Môn Đạo thì cứ tự nhiên như ở nhà mình. Năm đó, Tần Ninh và ta cùng nhau xông pha sào huyệt của thú, cùng nhau trải qua nơi nguy hiểm vô tận, bọn ta từng vào sinh ra tử với nhau nên rất thân thiết. Các ngươi ở trong Thượng Môn Đạo cứ thoải mái nhé".
Mấy người đồng loạt ngồi xuống.
Đạo Trung Nghiệp cười một tiếng, vỗ tay.
Ngay lập tức, từng nữ tử xinh đẹp mang những món ăn ngon, rực rỡ muôn màu lên, đặt trên bàn.
Giờ phút này, ai nhìn thấy những món ngon ấy đều bụng đói cồn cào.
Kể cả ba nữ tử Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Thời Thanh Trúc cũng âm thầm chảy nước miếng.
Chương 3068: Dám nói xấu sau lưng ta à?
Lúc này, Đạo Trung Nghiệp giữ chặt Tần Ninh, cười nói: "Thần đệ, ngươi và ta đã nhiều năm không gặp, khoan bàn những chuyện khác đã, chúng ta phải uống rượu không say không về giống như năm đó. Để xem những năm gần đây tửu lượng của ngươi sao rồi!"
Đạo Trung Nghiệp đắc ý hỏi: "Chúng ta dùng rượu Tiên Nữ để so tài nhé, thế nào?"
"Rượu Tiên Nữ?"
Tần Ninh ngạc nhiên: "Sư huynh, ngươi muốn chuốc chết ta à!"
"Ngươi sợ hả?"
"Sợ ngươi?
Nghĩ cái quái gì vậy!"
"Vậy thì bắt đầu thôi".
Ông ta vừa dứt lời thì có một hàng nữ tử đồng loạt cầm vò rượu ngon lên.
Thời Thanh Trúc nhìn vò rượu kia, chóp mũi khẽ nhúc nhích, đôi mắt sáng ngời như viên trân châu.
Tần Ninh nắm lấy bàn tay của Thời Thanh Trúc, dặn dò: "Nàng uống ít thôi".
Ánh mắt Thời Thanh Trúc ảm đạm xuống hẳn.
"Đệ muội cũng thích uống rượu sao?"
Đạo Trung Nghiệp kinh ngạc thốt: "Thôi nào, thôi nào, đệ muội đừng nghe hắn, ngươi muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu, phải uống cho thỏa bụng!"
Thời Thanh Trúc bật cười, gật đầu.
Lúc này, ly rượu của nàng được rót đầy, Thời Thanh Trúc ngửi một hơi, trên mặt lộ vẻ say mê, gương mặt của nàng đẹp vô song tựa như đóa hoa đào.
Tiệc rượu chính thức bắt đầu.
Dương Thanh Vân, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thì còn giữ lịch sự được đôi phần.
Chứ còn mấy người Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Trần Nhất Mặc, Thần Tinh Dịch và Lý Nhàn Ngư thì rớt hết giá.
Ở góc bàn thì thỉnh thoảng có đầu một con chó thò ra tha một miếng thịt đi, sau đó nuốt xuống cái ực.
Trong ống tay áo của Tần Ninh cũng hay có một cái đầu lộ thò ra, nuốt cả một mâm thịt chỉ trong phát một.
Phệ Thiên Giảo và Cửu Anh thì càng không có chút lễ phép nào đáng nói.
Đạo Trung Thiên thấy cảnh tượng này nhưng cũng không để bụng, chỉ tiếp tục thúc giục người trong môn chuẩn bị món ăn ngon.
Khi bắt đầu thấm men say, Đạo Trung Thiên kéo Tần Ninh sang một bên kể về quá khứ, lúc thì mừng húm, lúc thì rơi nước mắt đầm đìa, Tần Ninh cũng như vậy.
Có mấy người bên cạnh thì hoàn toàn sa vào cuộc vui.
Thời Thanh Trúc hoàn toàn chìm đắm trong sự ngon lành của rượu Tiên Nữ.
Dương Thanh Vân, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng dần dần thả lỏng hơn.
Còn hai người Ôn Hiến Chi và Diệp Nam Hiên thì biến thành kẻ sành ăn, thi đấu ai ăn giỏi hơn với Cửu Anh và Phệ Thiên Giảo.
Giờ phút này, Lý Huyền Đạo nhìn về phía Trần Nhất Mặc bên cạnh, cười ha ha hỏi: "Trần sư đệ, mùi vị thế nào?"
Trần Nhất Mặc nhanh như chớp nuốt một miếng thịt xuống bụng, nhẹ nhàng lau miệng rồi hờ hững trả lời: "Bình thường thôi".
Đúng lúc này, một mâm thịt Ngọc Tê long lanh óng ánh được mang lên.
Trần Nhất Mặc vừa nhìn thấy thì thèm nhỏ dãi, khổ nỗi lại thấy Lý Huyền Đạo đang nhìn chằm chằm vào mình, Trần Nhất Mặc khẽ tằng hắng, còn nhẹ nhàng chùi miệng.
Tuy nhiên, mâm thịt Ngọc Tê đó đã bị vét sạch trong lúc hắn ta lau miệng rồi.
Lòng Trần Nhất Mặc đau như cắt.
Lúc này, Thần Tinh Dịch ngồi xổm luôn trên ghế mà gắp thịt lia lịa vào bát của mình, còn gắp cho Lý Nhàn Ngư, vừa ăn vừa nói: "Nhàn Ngư, ăn nhiều vào, ăn nhiều vào".
"Thịt Ngọc Tê này ăn một miếng thì kể cả võ giả cảnh giới Biến Cảnh cũng được tăng mạnh về cả khí huyết, tinh thần lẫn hồn phách đấy!"
"Đó là tôm Độc Nhãn Tam Minh, thịt tôm thuần khiết, mùi vị tuyệt vời, ăn vào sẽ giúp tinh thần lực của ngươi tăng vọt, siêu đỉnh!"
"Cả cái đó, cái đó nữa...", lúc này Thần Tinh Dịch gắp hết miếng thịt này đến miếng thịt khác chất đống trước mặt mình, trước mặt Lý Nhàn Ngư cũng toàn là thịt.
Đạo Trung Thiên thấy cảnh tượng này thì khẽ mỉm cười.
Tần Ninh lúng túng nói: "Để sư huynh cười chê rồi".
"Ây dà, sao lại nói vậy chứ! Bọn họ thích thì tấm lòng của ta mới không bị uổng phí mà?"
Đạo Trung Thiên cười nói: "Ngươi còn nói vậy nữa thì thành khách sáo rồi đấy".
"Ha ha ha, đúng vậy, đúng vậy, ta sẽ tự phạt ba ly!"
Giờ phút này, Thần Tinh Dịch đứng dậy hô to: "Trung Thiên sư bá!"
"Tinh Dịch, ngươi muốn nói gì thế?"
"Sau này ta ở tại Thượng Môn Đạo luôn, ngày nào cũng ăn những món này có được không?"
Đạo Trung Thiên cười mắng: "Tiểu tử thúi, có ngươi là tham ăn nhất thôi!"
Thần Tinh Dịch cười hí hửng.
Đạo Trung Thiên nói tiếp: "Được thôi, không thành vấn đề, ngươi ở bao lâu thì ăn bấy lâu."
"Quả nhiên Trung Thiên sư bá là tốt nhất mà, sư bá rộng lượng hơn Phong Cốt sư bá nhiều!"
Thần Tinh Dịch không quên nịnh nọt.
"Thần Tinh Dịch nhà ngươi hay quá nhỉ, ta thấy ngươi trước kia bị Đạo Trung Nghiệp đánh nhiều lắm chứ gì?
Năm đó ta luôn là người giúp ngươi, sư tôn ngươi muốn đánh ngươi, ta đã giúp ngươi ngăn cản biết bao nhiêu lần?"
Một giọng nói vang lên. Giây phút ấy, có một bàn tay chìa ra từ sau lưng Thần Tinh Dịch rồi kẹp lấy cổ hắn ta, cười tủm tỉm hỏi: "Dám nói xấu sau lưng ta à?"
"Phong Cốt sư bá, ta sai rồi...", toàn thân Thần Tinh Dịch lập tức lạnh như băng, hắn ta vội vàng cầu cứu.
"Phong Cốt sư huynh".
"Thần đệ!"
Giờ phút này, nam tử áo trắng vừa xuất hiện từ trên xuống dưới đều dạt dào tiên khí, khuôn mặt của ông ta thì vô cùng từ ái khiến người ta tưởng chừng như tiên nhân. Dù trông ông ta đang đe dọa Thần Tinh Dịch nhưng vẫn làm cho người ta vô thức muốn gần gũi với ông ta.
Tiên Phong Cốt! Môn chủ Thái Nhất Môn! Giờ phút này, Tần Ninh đứng dậy, dang hai tay ra, hai bóng người ôm nhau thật chặt.
Năm xưa, ba người Đạo Trung Thiên, Tiên Phong Cốt, Lâm Thần thường xuyên cùng nhau rèn luyện, cùng nhau thăng cấp, đó là quãng thời gian đến nay Tần Ninh vẫn không thể quên được.
Hai vị sư tôn.
Hai vị sư huynh.
Mỗi ngày so tài tu hành, thật khiến người ta muốn chìm đắm biết bao.
Giờ phút này, Tần Ninh ép buộc bản thân quên đi cái chết của hai vị sư tôn. Trong lòng hắn không ngừng trốn tránh, sao hai vị sư huynh trước mắt có thể ra tay với hai sư tôn được chứ! Bữa tiệc rượu này càng trở nên náo nhiệt hơn kể từ khi Tiên Phong Cốt có mặt.
Ba sư huynh đệ uống liên tục mấy ngày mấy đêm.
Mấy tên đồ đệ cũng ăn mấy ngày mấy đêm không ngừng nghỉ.
Cho đến cuối cùng, tiệc tan, không ai nhớ rốt cuộc ai là người say trước.
Trong một gian phòng ngủ ở thiên điện của Thượng Môn Điện.
Cửa sổ trên tường mở ra, phía sau chính là sơn cốc được bao phủ trong sương mù thánh khiết, môi trường dễ chịu, nhiệt độ ấm áp.
Lúc này, Thời Thanh Trúc cầm một bình rượu nhỏ tựa vào cửa sổ, thỉnh thoảng nhấp hai ngụm rượu.
Trong căn phòng.
Ba người Tần Ninh, Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên nằm trên chiếc giường lớn. Cả ba đều đã uống say, ngủ say như chết.
Thời Thanh Trúc nhìn thoáng qua ba người họ, khóe miệng khẽ nhoẻn lên cười nói: "Bàn về uống rượu, các ngươi mà so với ta thì chỉ là tép riu..."
"Ai nói thế?"
Nhưng ngay sau đó, đột nhiên có một giọng nói vang lên sau lưng nàng.
Một đôi tay nhẹ nhàng vòng qua ôm vòng eo mảnh mai của nàng, người đó tựa đầu lên vài nàng, cười nói: "Ta có say đâu!"
Tần Ninh đột nhiên xuất hiện ở đằng sau làm Thời Thanh Trúc giật cả mình, nàng lập tức bực mình chất vấn: "Chàng không say ư?"
"Nàng tưởng nàng thích uống rượu thì tửu lượng của nàng cao nhất chắc?"
Tần Ninh nhẹ nhàng lần mò hai tay vào áo của Thời Thanh Trúc, trong thoáng chốc, gương mặt kiều diễm của Thời Thanh Trúc ửng hồng.
"Cái đồ hư hỏng...", Tần Ninh khẽ mỉm cười, nói: "Cảnh vật ngoài cửa sổ làm say lòng người, cảnh vật trong cửa sổ cũng phải khiến người ta say mê mới phải chứ".
Vừa nói xong, Tần Ninh đè Thời Thanh Trúc lên tường... Sau cuộc mây mưa dữ dội, hai người trở về thực tại, Tần Ninh nhìn Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi vẫn còn đang ngủ say, vô thức dựa sát vào họ... Mấy ngày trôi qua, bầu không khí trong Thượng Môn Điện rất yên tĩnh.
Cho đến ba ngày sau, Tần Ninh mặc quần áo vào, ra ngoài thiên điện.
"Sư tôn".
Tại võ trường trước điện, ba người Dương Thanh Vân, Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo đang đấu tập với nhau.
"Mấy người còn lại đâu?"
Tần Ninh thuận miệng hỏi.
Chương 3069: Ngươi là Lâm Thần thúc?
Dương Thanh Vân cười nói: "Vẫn còn đang ngủ!"
"Gọi hết đi".
Tần Ninh nói thẳng: "Ngươi xem mấy người các ngươi đi, đều là cảnh giới tứ biến ngũ biến, quá mất mặt, Thượng Môn Đạo này là thánh địa tu hành, không thể đi một chuyến uổng công được".
"Vâng!"
Không bao lâu sau, mấy vị đồ đệ đều xuất hiện ở đây.
Mà ba người Thời Thanh Trúc, Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên cũng lần lượt đi ra khỏi đại điện.
"Đi!"
Tần Ninh vung tay lên, cười nói: "Đạo sư bá của các ngươi đã nói cho phép các ngươi tiến vào Hạ Môn Đàm, Trung Môn Sơn, Thượng Môn Cốc tu hành, trong khoảng thời gian này đều phải tu hành thật tốt, không cần phải để ý đến những chuyện khác".
Nói, Tần Ninh dẫn đám người đi tới cửa điện, đi về một phương hướng ngoài Thượng Môn Đạo.
Chỉ là vừa đi tới cửa điện, một bóng người đã xuất hiện ngoài sơn cốc.
"Thần ca".
Lúc này Đạo Trung Nghiệp dẫn mấy người đi đến, cười nói: "Biết hôm nay Thần ca sẽ ra ngoài, cho nên ta liền chờ ở chỗ này".
"Ồ?
Sao vậy?"
"Thần ca muốn dẫn mấy vị đệ tử đi tu hành sao?
Nếu như vậy, ta sẽ đi cùng với Thần ca".
Đạo Trung Nghiệp cười nói: "Những năm gần đây, bên trong Thượng Môn Đạo chúng ta vẫn có vài chỗ đã biến hóa".
"Được".
Đạo Trung Nghiệp dẫn đường cho Tần Ninh và mấy người đi xung quanh Thượng Môn Đạo.
Dần dần, mọi người đi tới trước một sơn cốc rộng lớn.
Giờ phút này, trong ngoài sơn cốc có không ít đệ tử Thượng Môn Đạo ra ra vào vào, phần lớn đều là cảnh giới Tam Ngã, cũng có một vài thiên tài đến Biến Cảnh.
Chỉ là mọi người nhìn thấy Đạo Trung Nghiệp đều phải cung kính.
Tiến vào bên trong sơn cốc, đập vào mắt là một đầm nước, khói mù lượn lờ, không ít người lúc này đang nhắm mắt ngồi lơ lửng giữa không trung trên cái đầm.
Đạo Trung Nghiệp cười nói: "Nơi này chính là Hạ Môn Đàm tiếng tăm lừng lẫy của Thượng Môn Đạo chúng ta".
"Bên dưới Hạ Môn Đàm có nối liền với một linh mạch thiên địa dưới lòng đất, có linh khí thiên địa phong phú vô tận, linh khí như thế sẽ ẩn chứa công dụng kỳ diệu giúp tẩm bổ hồn phách thân xác".
"Bình thường, đệ tử Thượng Môn Đạo muốn tiến vào nơi này cũng cần có linh trị của Thượng Môn Đạo, làm nhiệm vụ, giết nguyên thú rồi nộp lên tông môn sẽ thu hoạch được linh trị, linh trị có thể đổi được thời gian đến đây tu hành".
Đạo Trung Nghiệp trêu ghẹo nói: "Mấy người các ngươi xem như đi cửa sau".
Tần Ninh cũng nói: "Trung Nghiệp nói không sai, Hạ Môn Đàm kết nối với linh mạch dưới lòng đất, rất có ích cho cảnh giới Tam Ngã, Biến Cảnh tu hành".
"Lần này các ngươi xem như về nhà, đừng khách khí, cứ tùy ý tu hành ở chỗ này".
"Kiểu gì cũng phải xài hết của Trung Thiên sư huynh và Trung Nghiệp mới được".
Đạo Trung Nghiệp cười ha ha nói: "Thần ca, ngươi yên tâm đi, nếu bọn họ thật sự có thể hút khô linh mạch dưới lòng đất này, ta cũng sẽ không nói câu nào đâu".
Vừa dứt lời, mấy người đã lần lượt tiến vào trong đầm nước trong sơn cốc, bắt đầu tu hành.
Đạo Trung Nghiệp tiếp tục nói: "Trung Môn Sơn rèn luyện ý chí, Thượng Môn Cốc rèn luyện lực hồn phách, đều là nơi tốt, có thể nhìn ra được Thần ca rất quan tâm đến mấy vị đệ tử này".
Tần Ninh lại nắm lấy tay Đạo Trung Nghiệp, cười nói: "Ta cũng rất là quan tâm đến ngươi và Trung Thiên sư huynh".
"Đúng thế, đúng thế...", hai người đi sang một bên Hạ Môn Đàm, Đạo Trung Nghiệp cười nói: "Thần ca, ngươi không đi sao?"
"Ta cũng không thiếu rèn luyện khí huyết tinh thần, Trung Môn Sơn và Thượng Môn Cốc có ích với ta hơn".
"Điều này cũng đúng...", kết quả là mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày Tần Ninh đều sẽ dẫn đám người Thời Thanh Trúc, Dương Thanh Vân ra vào ba thánh địa tu luyện Hạ Môn Đàm, Trung Môn Sơn, Thượng Môn Cốc.
Về sau, Đạo Trung Nghiệp cũng không cần dẫn đường cho mấy người nữa, mà đi làm việc của riêng mình.
Thỉnh thoảng Tần Ninh cũng sẽ tu luyện ở trong Trung Môn Sơn, Thượng Môn Cốc.
Thời gian trôi qua từng ngày.
Trong lúc đó, Tiên Phong Cốt cũng đã tới nhiều lần, muốn mời Tần Ninh tiến về Thái Nhất Môn ở tây bắc vực.
Chỉ là lần nào Tần Ninh cũng chỉ ở trong Thượng Môn Đạo không đi.
Ngày hôm đó, ở trong Thượng Môn Điện, Tần Ninh nằm trước điện phơi nắng, chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp.
Thoáng chớp mắt hắn đã ở trong Thượng Môn Đạo nửa năm.
Mà nửa năm này, các vị đệ tử cũng đã tăng lên rất nhiều.
Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi đều đã đến cảnh giới Hồn Phách Biến tam biến.
Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo thì không tăng cảnh giới lên, vẫn là cảnh giới Quy Nhất Biến ngũ biến.
Mà hai người Trần Nhất Mặc và Lý Nhàn Ngư cũng đã đến cảnh giới ngũ biến.
Về phần Thần Tinh Dịch, bản thân hắn ta đã là cảnh giới bát biến rồi, cũng không có tăng lên.
Hai cô gái Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc thì đến cảnh giới ngũ biến.
Mà Vân Sương Nhi vẫn là cấp bậc Hư Không Biến thất biến.
Đối với điều này, Tần Ninh cũng không nóng nảy.
Về phần chính Tần Ninh, hiện nay hắn cũng đã đến cấp bậc Vạn Nguyên Biến tứ biến.
Không thể không nói, ba thánh địa tu luyện của Thượng Môn Đạo đúng là có chút hiếm thấy.
Tần Ninh đã nghĩ kỹ rồi, đợi đến khi các đệ tử và phu nhân tu luyện tới một mức nào đó sẽ rời khỏi Thượng Môn Đạo, tiến về Thái Nhất Môn, ở lại một khoảng thời gian.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên trên người, Tần Ninh híp mắt, chỉ cảm thấy rất hài lòng.
Mà vào lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện phía trước Tần Ninh che kín ánh mặt trời, khiến hắn nhíu mày lại, chậm rãi mở hai mắt ra.
Xuất hiện ở trước mắt là một thanh niên trông tầm hai mươi mấy tuổi, mang đến cho người ta cảm giác rất là trong sáng.
Hai mắt trong veo, khuôn mặt sạch sẽ đứng trước người Tần Ninh, trong đôi mắt có vài phần nghi hoặc.
"Ngươi là...", Tần Ninh nhìn thanh niên, có chút kinh ngạc.
"Ngươi là Lâm Thần thúc?"
Thanh niên lại nói thẳng: "Nhìn không hề giống trước kia".
Tần Ninh nhìn chằm chằm thanh niên kia, nhíu mày lại, đột nhiên ánh mắt sáng lên, kinh ngạc nói: "Ngươi là Minh Anh!"
"Ngươi còn nhớ rõ ta?"
Lúc này thanh niên tiến lên, kích động nói: "Lâm Thần thúc, ngươi còn nhớ rõ ta sao?"
"Thật sự là ngươi?"
Tần Ninh đứng dậy nhìn thanh niên trước mắt, cười nói: "Thằng nhóc thối, nhoáng một cái nhiều năm đã qua đi, suýt nữa thì ta không nhận ra được".
"Mau ngồi xuống đi!"
Thanh niên kia trực tiếp ngồi xuống trên bậc thang trước cung điện, nhìn Tần Ninh, nói: "Lâm Thần thúc, ngươi... sao lại thay đổi hoàn toàn vậy?"
"Chuyển thế sống lại".
Tần Ninh cười nói: "Tên nhóc ngươi, ta tới hơn nửa năm rồi mà chưa thấy ngươi bao giờ".
Đạo Minh Anh gãi đầu một cái nói: "Hơn nửa năm nay ta đều ở bên ngoài làm việc, sau khi trở về nghe phụ thân nói ngươi trở về, ta liền buồn bực".
"Đúng là không hề giống trước kia chút nào".
Đạo Minh Anh! Con trai của Đạo Trung Thiên.
Năm đó, Tần Ninh và Đạo Trung Thiên, Tiên Phong Cốt cùng nhau tu hành, khi đó Đạo Minh Anh còn nhỏ, Tần Ninh cũng đã ở chung với đứa bé này không ít lần.
Chỉ chớp mắt, Đạo Minh Anh đã trưởng thành như thế, hơn nữa cũng là một vị cường giả Biến Cảnh.
"Không sai không sai, nhóc con, bây giờ ngươi cũng có thể một mình làm việc rồi".
Tần Ninh tán thưởng.
Hắn cảm thấy yêu thích Đạo Minh Anh từ tận đáy lòng, chỉ là... Nghĩ đến toàn bộ liên hệ giữa Thượng Môn Đạo, Thái Nhất Môn và Ma tộc, cái chết của hai vị sư phụ, trong lòng Tần Ninh cũng có chút mất mát.
"Lâm Thần thúc, ngươi... bao giờ thì ngươi đi?"
Lúc này giọng điệu của Đạo Minh Anh có chút đắn đo.
Chương 3070: Bây giờ ta sẽ giết ngươi
"Hả?"
Tần Ninh lại cười ha hả nói: "Ta vừa tới không bao lâu, cha ngươi còn chưa đuổi ta đi, ngươi đã vội vã đuổi ta đi rồi?"
"Không không không, không phải...", Đạo Minh Anh vội vàng nói: "Ta... Ta...", "Minh Anh, sao vậy?
Nói cho ta nghe xem nào".
Tần Ninh cười nói: "Ngươi quên trước kia cha ngươi muốn đánh ngươi, đều là ta che chở ngươi, mặc dù... ta cũng trêu cợt ngươi không ít lần".
Đạo Minh Anh nghe vậy thì nhìn thoáng qua bốn phía, lại nhìn Tần Ninh, nói thẳng: "Thần thúc, ngươi hãy đi nhanh lên, ngươi đừng ở trong Thượng Môn Đạo này nữa, sẽ rất nguy hiểm".
Nguy hiểm! Tần Ninh khẽ giật mình.
Đạo Minh Anh tiếp tục nói: "Ngươi có biết gia gia của ta chết thế nào không?"
Nghe đến đây, Tần Ninh ảm đạm nói: "Trung Thiên sư huynh nói với ta là bị Ma tộc...", "Không phải!"
Lúc này hai mắt Đạo Minh Anh đỏ rực, giọng nói càng thêm nghẹn ngào: "Gia gia... Gia gia là bị phụ thân và thúc thúc bắt tay với các thái thượng trưởng lão trong Thượng Môn Đạo giết chết".
"Cái gì!"
Tần Ninh vô cùng kinh hãi.
Chỉ là giờ phút này, trong lòng Tần Ninh lại rất kinh ngạc.
Đạo Minh Anh nói chuyện này với mình để làm gì?
Là Đạo Trung Thiên và Đạo Trung Nghiệp đã biết cái gì rồi sao?
Biết Tần Ninh hắn đã biết được sự thật, cho nên mới cố ý để Đạo Minh Anh đến dò xét mình?
"Thần thúc!"
Đạo Minh Anh tiếp tục nói: "Bây giờ Thượng Môn Đạo đã hết thuốc chữa".
"Phụ thân và nhị thúc hợp tác với Ma tộc nhiều năm, năm đó phụ thân tiếp nhận vị trí đạo chủ, gia gia và Thái Nhất gia gia không hỏi chuyện đời, nhưng về sau biết Thượng Môn Đạo và Thái Nhất Môn cấu kết cùng Ma tộc, hai vị gia gia giận dữ, trở về tông môn...", "Nhưng kết quả đều bị giết".
Đạo Minh Anh đau đớn nói: "Lúc gia gia bị giết, ta cũng có mặt, ta đã tận mắt thấy bọn họ... Nhìn thấy bọn họ chặt đứt tay chân, chặt đầu của gia gia xuống, chém gia gia thành muôn mảnh, nghiền nát hồn phách...", "Phụ thân và nhị thúc đã điên rồi, mặc kệ tất cả mà hợp tác với Ma tộc, đây cũng là lí do vì sao mà mấy năm gần đây, Thượng Môn Đạo và Thái Nhất Môn mới có thể phát triển lớn mạnh, có thể cùng đứng ngang hàng, ganh đua cao thấp với Thương Thiên Tông ở trung vực".
"Những việc này đều được Ma tộc âm thầm trợ giúp".
"Bọn họ giết gia gia, hợp tác với Ma tộc, bên trong toàn bộ Thượng Môn Đạo cũng có không ít trưởng lão, đệ tử tham dự trong đó, từ trên xuống dưới Thượng Môn Đạo đã mục nát rồi".
Đạo Minh Anh bắt lấy tay Tần Ninh, vội vàng nói: "Lâm Thần thúc, ngươi đi nhanh lên".
"Lần này trước khi ta trở về đã nghe ngóng được ngươi đã trở lại, ngươi lại rất căm hận Ma tộc, nếu phụ thân và nhị thúc nổi lên sát ý với ngươi...", "Ngươi sẽ chết!"
Giờ phút này Tần Ninh nhìn chằm chằm Đạo Minh Anh, trực tiếp đứng dậy quát: "Minh Anh, ngươi đang nói bậy bạ gì đó!"
"Đi".
Tần Ninh túm lấy tay áo Đạo Minh Anh, nói: "Cùng ta cùng đi gặp phụ thân ngươi, phụ thân ngươi làm sao có thể giết cha mình được?
Làm sao lại giết gia gia của ngươi được!"
"Không không không".
Đạo Minh Anh sợ hãi nói: "Không thể đi, không thể đi, ngươi đi sẽ không sống được, phụ thân thật sự sẽ giết ngươi".
"Những năm gần đây, ta rất ít ở trong Thượng Môn Đạo, phụ thân biết ta bất mãn với ông ta, thế nhưng ta chưa bao giờ chống đối lại phụ thân cả, một khi ta chống đối ông ta, ông ta sẽ giết cả ta".
"Lâm Thần thúc, nếu ngươi đi tìm phụ thân giằng co, không bằng bây giờ hãy trực tiếp giết ta đi".
Tần Ninh nghe vậy thì lạnh lùng nói: "Được, bây giờ ta sẽ giết ngươi".
Vừa dứt lời, Tần Ninh liền nắm tay lại, trong nháy mắt đã bóp lấy cổ Đạo Minh Anh, quát: "Nói hươu nói vượn, nói xấu phụ thân ngươi, cho dù ta có giết ngươi, phụ thân ngươi cũng không thể nói gì hơn, ngươi có tin không?"
Đạo Minh Anh cười một tiếng thê thảm, chỉ nói: "Lâm Thần thúc, ngươi không tin ta cũng được, chỉ là thật sự không thể ở lại Thượng Môn Đạo nữa...", giờ phút này, Đạo Minh Anh thấy chết vẫn không hề sợ hãi.
Tần Ninh dần dần tăng mạnh lực tay, sắc mặt Đạo Minh Anh càng ngày càng tái nhợt.
Hắn ta cảnh giới tam biến, ở dưới tay Tần Ninh cảnh giới tứ biến, căn bản không có chút sức lực phản kháng nào.
Dần dần, Đạo Minh Anh cảm giác được cái chết uy hiếp, Tần Ninh vẫn không hề dừng tay, cho đến cuối cùng Đạo Minh Anh hoàn toàn mất đi tri giác, mắt tối sầm lại.
Thật lâu sau.
Đạo Minh Anh cảm thấy mình đã đi qua cõi chết một lần.
Thế nhưng lại dần dần tỉnh lại.
"Tỉnh?"
Một giọng nói vang lên.
Đạo Minh Anh phát hiện mình vẫn đang nằm trước cầu thang, trên thềm đá lạnh buốt, đột nhiên đứng dậy kiểm tra bản thân, lại nhìn Tần Ninh bên cạnh, trợn mắt há hốc mồm.
"Lâm Thần thúc...", "Ngươi nói là sự thật?"
Tần Ninh lạnh nhạt nói.
"Nếu ta nói dối, Đạo Minh Anh ta sẽ chết không yên lành".
Đạo Minh Anh quát: "Cảnh tượng gia gia... bị bọn họ giết chết, cả ngày lẫn đêm đều khắc trong đầu ta, không xóa đi được, ta không muốn Lâm Thần thúc cũng chết đi như vậy...", Tần Ninh đưa mắt nhìn về phía Đạo Minh Anh, lập tức nói: "Thật ra ta đã sớm biết".
Giờ phút này, Đạo Minh Anh hoàn toàn ngẩn ngơ.
Thần thúc đã sớm biết?
"Ngươi... ngươi biết, vậy ngươi... vậy ngươi còn...", Tần Ninh lập tức nói: "Ta đến Thượng Môn Đạo chỉ là muốn nhìn xem Đạo Trung Thiên, Đạo Trung Nghiệp rốt cuộc đã biến thành dáng vẻ gì, nhìn xem Thượng Môn Đạo bây giờ đã biến thành dáng vẻ gì".
"Nói thật cho ngươi biết vậy".
Tần Ninh thản nhiên nói: "Trong cơ thể Thần thúc của ngươi có một bảo vật, có thể cảm nhận được ma khí, bất kỳ khí tức Ma tộc nào, chỉ cần có người tiếp xúc với Ma tộc, chắc chắn trên người sẽ bị dính Ma khí, mà hơn nửa năm qua ở trong Thượng Môn Đạo, ta đã gặp mấy vạn võ giả, trong đó có hơn chín phần đều có ma khí trên người".
"Cảnh giới cao hơn ta, ta không nhìn ra được, thế nhưng nếu là người cảnh giới không bằng ta, ta có thể điều tra ra, trên người tên nhóc ngươi thật sự không có...", Đạo Minh Anh đột nhiên vô cùng sợ hãi.
"Ta đến Thượng Môn Đạo là để diệt Thượng Môn Đạo".
Đạo Minh Anh ngồi yên trên đất.
Tần Ninh đến là vì diệt Thượng Môn Đạo! Cùng với mấy người phụ thân, Tiên Phong Cốt... Giờ phút này, Đạo Minh Anh đột nhiên sáng tỏ.
Diễn trò! Phụ thân, nhị thúc đang diễn trò, bọn họ cho rằng Thần thúc không biết, cho nên coi như chưa xảy ra cái gì cả, vẫn quan tâm đến Thần thúc như huynh đệ ruột.
Mà hiển nhiên Thần thúc đã biết được tất cả, nhưng hắn lại xem như không biết cái gì.
Tất cả mọi người đều đang diễn trò! Đạo Minh Anh đột nhiên nói: "Không thể!"
"Ồ?"
Đạo Minh Anh nhìn về phía Tần Ninh, nói thẳng: "Thần thúc, ngươi vẫn sớm rời đi thì hơn, nhân lúc phụ thân và nhị thúc chưa phát hiện ra manh mối gì, rời đi mau lên".
"Những năm gần đây, ta đã âm thầm chuẩn bị".
Đạo Minh Anh vội vàng nói: "Ta đã liên hệ với không ít võ giả căm thù Ma tộc đến tận xương tủy ở trong tây vực, hợp thành một thế lực, chỉ là vẫn luôn ở trong bóng tối".
"Ta đang chờ đợi cơ hội, cuối cùng sẽ có một ngày ta sẽ kế thừa Thượng Môn Đạo này, đến lúc đó ta sẽ thanh toán tất cả".
"Bây giờ ta không có thực lực, chỉ có thể chờ đợi".
"Nhưng nếu Thần thúc tin ta, giao cho ta, ta có thể làm được".
Nghe thấy mấy câu này, Tần Ninh đúng là không biết nên nói cái gì.
Tâm tính của Đạo Minh Anh vẫn y hệt năm đó… "Đứa bé ngoan, tất cả những điều này, ngươi không chống đỡ được đâu".
Tần Ninh cười nói.
"Vậy Thần thúc ngươi cũng không chống đỡ được!"
Đạo Minh Anh quát: "Ngươi có biết không?
Những năm gần đây, các thái thượng trưởng lão trong Thượng Môn Đạo ở dưới sự trợ giúp của Ma tộc, không ít người đã đạt tới Hóa Tiên Biến thập biến, thậm chí là Thành Tiên Biến thập nhất biến, Thần thúc ngươi không phải năm đó, ngươi không đi sẽ chết thật đấy!"
Mà nghe được Đạo Minh Anh quát lớn, Tần Ninh hơi sững sờ.
Ta đây là... bị khinh bỉ sao?
Nghe thấy lời này, ba vị trưởng lão Đạo Minh Nguyệt, Đạo Phi Khả và Đạo Vô Tuyên đều tỏ ra nghiêm nghị.
Chuyện năm đó không thể trách Thượng Môn Đạo được, chỉ có thể trách Đạo Vô Hữu quá cố chấp mà thôi.
Ma tộc đã bị thế lực của Trung Tam Thiên đánh bại hoàn toàn, mọi người hợp tác với Ma tộc thì có gì không thể?
Ngươi không hợp tác thì có người khác hợp tác thôi.
Người ta hợp tác với Ma tộc là để có thể phát triển bản thân, ngươi không hợp tác thì sẽ chỉ lạc hậu, lùi bước, có thể sẽ diệt môn thôi.
Thế nên giả sử chuyện diễn biến đến mức nằm ngoài kiểm soát thì chỉ có giết chết kẻ cản đường mà thôi.
Dù rằng Đạo Vô Hữu là phụ thân ruột thịt của Đạo Trung Thiên và Đạo Trung Nghiệp nhưng hai huynh đệ này vẫn tàn nhẫn ra tay.
Đối mặt với hai huynh đệ này, mặc dù Đạo Minh Nguyệt, Đạo Phi Khả và Đạo Vô Tuyên là trưởng lão nòng cốt của Thượng Môn Đạo, cũng họ Đạo nhưng trong lòng bọn họ đều thừa biết rằng nếu như bọn họ thật sự phạm lỗi, hai huynh đệ này sẽ giết bọn họ không chút nương tình.
Sau khi các võ giả của Thượng Môn Đạo ngồi lên phi cầm, Cửu Anh vỗ cánh bay cao. Mà lúc này, từng bóng người ngồi xếp bằng trên lưng Cửu Anh.
Tần Ninh nhìn bảy vị đệ tử, ba vị phu nhân và Hứa Huyền Diệp đang ngồi bên cạnh, cười nói: "Được rồi, muốn hỏi gì thì hỏi đi".
Ôn Hiến Chi hỏi ngay tắp lự: "Sư tôn, sao người không làm thịt Đạo Trung Nghiệp?
Không phải ông ta đã giết phụ thân ruột của ông ta, giết sư tôn người sao?"
"Đúng vậy".
Diệp Nam Hiên cũng nói: "Đại đao của con đã thèm thuồng lắm rồi, chỉ cần sư tôn người ra lệnh một tiếng, chúng con sẽ đi chém bọn chúng ngay bây giờ".
Nghe vậy, Tần Ninh cười cười hỏi: "Thanh Vân, con thì sao?"
Lúc này, Dương Thanh Vân gật đầu, mở miệng cho ý kiến: "Có lẽ sư tôn muốn vào trong Thượng Môn Đạo để xem tình hình Thượng Môn Đạo bây giờ thế nào".
"Còn nữa, Đạo Trung Thiên, Đạo Trung Nghiệp, và Tiên Phong Cốt không biết sư tôn đã biết chuyện sư tổ Tiên Thái Nhất và sư tôn Đạo Vô Hữu đã bị bọn chúng giết".
"Bây giờ sư tôn đang giả vờ như không biết, tiếp tục xưng huynh gọi đệ với Đạo Trung Thiên và Tiên Phong Cốt vì có hai lý do. Một là có thể lợi dụng quan hệ thân thiết giữa sư tôn và hai người bọn hắn để giúp các đệ tử chúng ta được lợi".
"Hai là gậy ông đập lưng ông, lừa gạt bọn chúng đến thời khắc cuối cùng thì lật mặt, giết bọn chúng, để cho bọn chúng hối hận".
"Thứ ba...", Dương Thanh Vân đưa mắt nhìn sang Tần Ninh, nói: "Sư tôn hết sức kính trọng hai vị sư tổ, bọn họ chết rồi, trong lòng sư tôn vô cùng đau khổ và phẫn nộ".
"Chỉ giết Đạo Trung Thiên và Tiên Phong Cốt thôi thì không đủ để trút nỗi căm phẫn ấy, thế nên sư tôn không chỉ muốn giết người mà còn muốn bóp chết tư tưởng của chúng!"
"Thứ tư, phải tiêu diệt cả Vô Tương Phật Tự và Kim Quang Tự trong Vô Tương Thiên. Dù sao Nguyên Hoàng Tông cũng là tổ chức được nhóm Thần sư đệ gây dựng bằng hơn một nghìn năm, nếu va chạm với Vô Tương Phật Tự và Kim Quang Tự đương nhiên sẽ bị thiệt hại nặng nề. Sư tôn có thể mời hai người Đạo Trung Thiên và Tiên Phong Cốt giúp đỡ...", những lời phân tích này làm hai người Ôn Hiến Chi và Diệp Nam Hiên nghe mà trợn mắt hốc mồm nhìn Dương Thanh Vân.
Hóa ra có nhiều việc được cân nhắc thế ư?
Tần Ninh cười nói: "Cũng tầm như thế đấy".
"Hai vị sư huynh này của ta ấy à, năm đó đối xử với ta rất tốt, ta cũng không nỡ giết bọn hắn".
Vừa dứt lời, Tần Ninh đứng dậy nhìn về cảnh vật đang lướt nhanh qua, lẩm bẩm: "Ta vốn cho rằng, cha mẹ thật sự chết rồi nhưng bọn họ vẫn còn sống, đã bao nhiêu năm ta chưa cảm nhận được niềm vui vô bờ đó".
"Khi gặp được sư tôn Đạo Vô Hữu và sư tôn Tiên Thái Nhất trong A Tị Địa Ngục, ta vui vẻ vô cùng, nhưng khi trò chuyện với hai vị sư tôn, ta cực kỳ căm phẫn, tâm trạng của thời điểm đó thật sự là... sống cả cuộc đời cũng khó quên... chỉ giết mấy người kia thì không thể xoa dịu được cơn thịnh nộ của ta".
Giờ phút này, chẳng ai nói gì nữa.
Tần Ninh xoay người, nở nụ cười thoải mái nhìn về phía mấy vị phu nhân và đệ tử, cười nói: "Cơ mà lần này đến Thượng Môn Đạo, đúng là các ngươi sẽ lấy được nhiều lợi ích đấy. Thượng Môn Đạo và Thái Nhất Môn chính là thế lực đứng đầu Tây Vực và Tây Bắc Vực, cắm rễ nhiều năm ở đó, có một số thánh địa tu luyện, là tồn tại mà những Thiên Vực khác không thể sánh bằng".
"Sương Nhi, Tinh Dịch, hai người hãy nắm bắt cơ hội này, có lẽ cả hai sẽ đạt tới Hư Thiên Biến cửu biến đấy".
Nghe thấy câu này, mấy người đồng loạt gật đầu.
"Nhưng tiếp đó, các ngươi phải cùng diễn với ta, diễn một vở kịch huynh đệ hội ngộ, lâm li bi đát!"
Cửu Anh bay với tốc độ cực kỳ nhanh, theo võ giả Thượng Môn Đạo đi về hướng bắc, rời khỏi Tây Nam Vực và bay về phía vùng đất Tây Vực.
Chưa đến nửa ngày, nơi phía chân trời thấp thoáng có khí thiên địa bàng bạc lưu chuyển.
Chỉ thấy một dãy núi từ đông sang tây vắt ngang mấy trăm dặm, hướng từ nam đến bắc thì không thấy cuối xuất hiện ở trước mắt.
Nhìn dãy núi từ trên cao, núi cao thì cao khoảng chừng vạn trượng, núi thấp thì cũng cao đến trăm trượng, giữa núi non muôn trùng có từng cung điện tráng lệ nguy nga sừng sững.
Giữa các cung điện, các cung điện chính đều được xây trên trục nam bắc, những cung điện hai bên đối xứng nhau.
Núi non trùng điệp, cung điện nối tiếp nhau thể hiện một Thượng Môn Đạo hoàn chỉnh, long trọng và hùng vĩ.
Sân thượng nguy nga lộng lẫy, những cây cột gỗ đỏ thắm trên hành lang, cửa sổ và mặt sàn rộng rãi được lát cẩm thạch trắng.
Nhìn đâu cũng thấy mái đình và lầu các, khắp nơi đều toát lên sự uy nghiêm.
Đám người Dương Thanh Vân nhìn nơi này, ai nấy đều tỏ ra hoảng sợ.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy một tông môn khoáng đạt, nguy nga mà thần thánh như vậy.
Lúc này, từng bóng phi cầm đáp xuống.
Đạo Trung Nghiệp đã dẫn đám người Đạo Minh Nguyệt, Đạo Phi Khả, Đạo Vô Tuyên chờ nhóm Tần Ninh ở bên ngoài sơn môn.
Đến khi nhóm Tần Ninh đáp xuống.
Đạo Trung Nghiệp tiến lên, nắm chặt bàn tay Tần Ninh và cười nói: "Thần ca, đã nhiều năm rồi ngươi không đến đây, lần này ngươi nhất định phải ở lại Thượng Môn Đạo chúng ta lâu chút đấy".
"Đương nhiên rồi".
Tần Ninh cười sảng khoái, đồng ý.
Chỉ là, lướt mắt qua, nhìn thấy sơn môn bạt ngàn đầy uy nghiêm của Thượng Môn Đạo, vô số Thượng Môn Đạo đứng ở hai bên con đường lớn, nét mặt Tần Ninh bỗng đượm buồn.
"Thần ca, sao vậy?"
Đạo Trung Nghiệp tò mò hỏi.
"Không còn sư tôn nữa, ta muốn đi viếng thăm người trước".
Nghe hắn nói vậy, nét mặt của Đạo Trung Nghiệp cũng hơi ảm đạm, ông ta lập tức nói: "Xưa kia lúc nào phụ thân cũng nhớ nhung Thần ca, lý nên như vậy".
Nói rồi Đạo Trung Nghiệp đưa Tần Ninh đi thẳng vào trong Thượng Môn Đạo.
Thượng Môn Đạo khổng lồ này là bá chủ chân chính của Tây Vực, một trong những thế lực hàng đầu của Thương Vân Thiên, bên trong đâu đâu cũng có trận pháp, người đến người đi. Khi thấy Đạo Trung Nghiệp, ai nấy đều đồng loạt cúi người hành lễ rồi đứng nghiêm ở hai bên đường, vẻ mặt vừa kính trọng vừa nghiêm nghị.
Mà thấy Đạo Trung Nghiệp kéo tay một thanh niên một cách thân mật như vậy, không ít đệ tử, chấp sự và trưởng lão cũng bàn luận sôi nổi, không rõ vì sao ông ta lại làm vậy.
Trên đường tiến sâu hơn vào Thượng Môn Đạo, đám người Dương Thanh Vân cũng rúng động trước khí thế uy vũ của Thượng Môn Đạo khổng lồ này.
Quá mạnh mẽ.
Vật liệu gỗ, đá được dùng để xây một số công trình kiến trúc trong đó đều có thể được dùng để chế tạo thiên nguyên khí.
Đây chính là Thượng Môn Đạo.
Trong mọi người, chỉ có Thần Tinh Dịch là trông còn bình tĩnh.
Cứ đi như thế, cho đến cuối cùng, đoàn người dừng lại sau khi đi vào một sơn cốc.
Đạo Trung Nghiệp nhìn lối ra vào của sơn cốc.
Bên trái có một tấm bia đá khắc ba chữ to.
Tế Đạo Cốc! Đạo Trung Nghiệp nhìn về phía Tần Ninh, nói với vẻ buồn bã: "Tế Đạo Cốc là nơi mà Thượng Môn Đạo chúng ta đặt thi cốt của tổ tiên, Thần ca ngươi cũng biết rồi đấy...", Tần Ninh khẽ gật đầu. Vào lúc này, hắn vén áo sam lên rồi quỳ hai gối xuống đất, cung kính dập đầu.
Chương 3067: Thân thiết như huynh đệ ruột thịt
Ở đằng sau, đám người Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc cùng với Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi thấy cảnh tượng này cũng đồng loạt quỳ xuống dập đầu.
Sau khi dập đầu ba lần, vái chín lần, Tần Ninh đứng dậy, bước lên một bước rồi dập đầu ba lần, vái chín lần một lần nữa.
Đạo Trung Nghiệp đứng ở bên cạnh thấy vậy thì sắc mặt trở nên phức tạp.
Nhưng Tần Ninh vẫn làm như vậy, cứ bước một bước rồi dập đầu ba lần, vái chín lần, bước một bước là dập đầu ba lần, vái chín lần, cứ thế cho đến khi đi tới trước một tòa đại điện trong Tế Đạo Cốc.
Vào trong đại điện, hắn thấy bài vị của Đạo Vô Hữu trong vô số bài vị của Thượng Môn Đạo ấy.
Giờ phút này, hai mắt Tần Ninh đỏ hoe, hắn vừa dập đầu vừa sụt sùi, trầm giọng nói: "Đệ tử Lâm Thần, nay là Tần Ninh, đã trở lại!"
"Vô Hữu sư tôn!"
"Đệ tử xin lỗi người, đệ tử đã không thể tiễn người đến đoạn đường cuối cùng".
"Đệ tử xin thề tại đây rằng nhất định sẽ tiêu diệt kẻ đã giết người không chừa một mống, xách đầu bọn chúng đến trước bia mộ của người để bồi tội cho người".
Tần Ninh quỳ sụp xuống đất, đôi mắt đỏ bừng, người run bần bật.
Các phu nhân và đệ tử của hắn đang đứng ở đằng sau cũng vô cùng buồn bã.
Họ có thể thấy được lúc này Tần Ninh đang thề bằng cả tấm lòng của mình... Mà Đạo Trung Nghiệp ở bên cạnh cũng quỳ xuống trước từ đường, vành mắt đỏ hoe.
"Thần ca, ngươi yên tâm, Thượng Môn Đạo chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Ma tộc kẻ đã sát hại phụ thân!"
"Là ai?"
Tần Ninh quay người lại, đôi mắt đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào Đạo Trung Nghiệp, nhỏ giọng gầm lên: "Là kẻ nào của Ma tộc đã gây ra chuyện này!"
"Tộc trưởng Huyết Ẩm của Ma tộc Huyết Nhãn!"
"Tộc trưởng Mục Thần của Ma tộc Thiên Mục!"
"Tộc trưởng Quỷ Thiên của Ma tộc Quỷ Nhãn!"
Đạo Trung Nghiệp siết chặt bàn tay thành nắm đấm, gầm nhẹ: "Là bọn chúng đã giết phụ thân".
"Được!"
Tần Ninh lại đưa mắt nhìn về phía bài vị của sư tôn Đạo Vô Hữu, hờ hững nói: "Sư tôn, con nhất định sẽ giết chết tất cả, tất cả những kẻ đã giết người!"
Sau khi tế bái, mấy người đồng loạt ra ngoài từ đường.
Nhưng đúng lúc này, có vài bóng người cùng nhau đi vào sơn cốc.
Người đi đầu thoạt trông đã hơn bốn mươi tuổi, mặc đạo bào, hai bên tóc mai đã ngả màu trắng bạc, khuôn mặt hiện lên đôi nét sắc bén.
"Thần đệ!"
Nam tử cầm đầu thấy Tần Ninh thì lập tức sải bước đi tới thật nhanh. Khi đến trước mặt Tần Ninh, ông ta ôm chầm Tần Ninh vào trong ngực.
"Thần đệ, là ngươi thật này, thật tốt quá!"
"Trung Thiên sư huynh".
Tần Ninh cũng vòng hai tay ôm chặt lấy người ở đằng trước.
Thật lâu sau, hai người mới tách ra.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Tần Ninh thấy được vẻ nhớ nhung, kích động và nhiệt tình sâu đậm từ trong ánh mắt của đối phương.
Đạo chủ hiện nay của Thượng Môn Đạo - Đạo Trung Thiên! Cũng là một cao thủ cảnh giới Biến Cảnh hàng đầu hiển hách tại Trung Tam Thiên này.
"Ngươi đã trở lại rồi, thật tốt quá!"
Đạo Trung Thiên vô cùng kích động, không nhịn được nói: "Nếu phụ thân dưới suối vàng biết ngươi đã về thì nhất định cũng sẽ rất vui".
"Ừ...", Đạo Trung Thiên nắm tay Tần Ninh một cách thân thiết, cười nói: "Nào nào nào, đã bao nhiêu năm không gặp, ta có nhiều lời muốn nói với ngươi lắm.”
Tần Ninh cũng mỉm cười, đáp lời: "Ta cũng thế".
"Cái đó, Trung Thiên sư huynh...", Tần Ninh gãi đầu, tỏ ra ngượng ngùng trông như một đứa trẻ to xác, nói: "Ta đã giết ba vị trưởng lão của Thượng Môn Đạo ngươi mất rồi..."
Đạo Trung Thiên nghe thấy câu này nhưng vẫn nắm chặt bàn tay của Tần Ninh, cười ha ha nói: "Chuyện này có đáng là gì đâu, do bọn chúng làm sai trước nên đáng chết thôi. Dám xúc phạm tới Thần đệ, ngươi không giết bọn hắn thì ta cũng đã giết bọn hắn rồi. Đi thôi, đi thôi...", giờ phút này, hai người cùng nhau rời đi.
Ở phía sau, Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi cùng với Dương Thanh Vân và các đệ tử tròn mắt nhìn nhau, sau đó vội vàng đi theo.
Đâu đâu cũng có thể thấy được sự tráng lệ và khí phái của Thượng Môn Đạo.
Trong lúc nhất thời, đám người Dương Thanh Vân, Thần Tinh Dịch cảm thấy Thanh Viêm Tông và Nguyên Hoàng Tông so với Thượng Môn Đạo này chẳng khác gì miếu thổ địa với cung điện của Ngọc Hoàng Đại Đế vậy.
Vòng đi vòng lại, trên đường đi, các đệ tử và trưởng lão trong Thượng Môn Đạo đột nhiên thấy đạo chủ kéo tay một người thanh niên một cách thân thiết như vậy đều lộ vẻ hoảng sợ, đồng loạt thi lễ.
Đạo Trung Thiên nhìn về phía Đạo Trung Nghiệp ở đằng sau, nói: "Trung Nghiệp, lập tức truyền lệnh xuống dưới, Tần Ninh đang ở trong Thượng Môn Đạo, tất cả đệ tử và trưởng lão thấy Tần Ninh như thấy ta, ai không tuân theo thì giết không tha".
"Ta đã dặn dò kẻ dưới từ trước rồi đại ca".
Lúc này, Tần Ninh khiêm nhường nói: "Không cần đâu, được gặp lại Trung Thiên sư huynh và Trung Nghiệp là ta đã mừng lắm rồi".
"Thế sao được".
Đạo Trung Thiên lại nói thẳng: "Mặc dù ta và ngươi là sư huynh đệ nhưng còn hơn huynh đệ ruột thịt, ai dám bất kính với ngươi, ta thề sẽ không bỏ qua cho hắn".
Trong lúc nói chuyện, đoàn người đi tới trước một đại điện.
"Thần đệ, ngươi còn nhớ nơi này không?"
Đạo Trung Thiên nhìn về đại điện tráng lệ ở đằng trước, mở miệng nói.
"Nhớ chứ, Thượng Môn Điện!"
Trên mặt Tần Ninh lộ vẻ hoài niệm, cười nói: "Năm đó, ngươi, ta, Trung Nghiệp, ba người chúng ta thường xuyên ở đây nghe Vô Hữu sư phụ răn dạy".
"Ha ha ha ha...", Đạo Trung Thiên phá lên cười, nói: "Đúng vậy, thoáng cái đã một hai vạn năm trôi qua rồi, ngươi chuyển thế trở về mà lại không tới tìm ta, không xem ta là sư huynh à?"
"Không phải giờ ta đã tới rồi sao?"
Tần Ninh mỉm cười đáp: "Hơn nữa, còn kéo cả gia đình tới đây luôn này".
Tần Ninh bắt đầu giới thiệu ba vị phu nhân và bảy vị đệ tử của mình, sau đó cười nói: "Trung Thiên sư huynh, mấy đứa học trò này của ta đều là hạt giống tốt đấy, có điều những năm gần đây, ta bị mắc kẹt trong A Tị Địa Ngục nên đã lơ là việc dạy dỗ chúng nó. Lần này, ta tới Thượng Môn Đạo của ngươi để hỏi xin mấy thứ tốt ấy mà".
Đạo Trung Thiên đưa mắt nhìn sang những người kia, nói ngay: "Cái này đơn giản mà, chút nữa ta sẽ sai người mở ra Môn Đàm, Trung Môn Sơn, Thượng Môn Cốc. Ngươi bảo tất cả bọn hắn vào tu luyện đi".
"Được".
Nói rồi Đạo Trung Nghiệp giữ chặt tay Tần Ninh lại, nói: "Đi theo ta, kể từ chuyện lần đó trở đi, không còn ai ở Thượng Môn Điện này nữa. Bây giờ ngươi tới đúng lúc lắm, vào đây ở luôn nhé".
"Đừng trách sư huynh không đi đón ngươi đấy, mấy ngày nay ta phải chuẩn bị thỏa đáng mọi thứ để chờ ngươi tới đây".
Đạo Trung Nghiệp kích động dẫn Tần Ninh vào đại điện.
Vừa vào trong điện, bọn họ nhìn thấy cả một tòa đại điện vô cùng rộng rãi, bốn phía có những cây cột ngọc màu trắng trụ cho đại điện, ở giữa có một cái bàn.
Chiếc bàn kia không hề đơn giản, toàn thân được chế tạo từ Ngự Linh Nguyệt Thạch danh tiếng lẫy lừng, nếu ngồi vào chiếc bàn này thường xuyên sẽ được sức mạnh dịu dàng như ngọc bên trong Ngự Linh Nguyệt Thạch này rót vào thân thể, giúp cho thân thể được bồi bổ đáng kể.
Cái ghế thì được chế tạo từ Huyết Nguyên Nguyệt Thạch, ngồi trên đó sẽ giúp người ta phấn chấn tinh thần, tự động thay đổi nhiệt độ nóng lạnh.
Đây mới chỉ là bàn ghế, những thứ khác mỗi một món đều là chí bảo hết sức trân quý và hiếm có.
Đạo Trung Nghiệp kéo Tần Ninh đi tới giữa bàn ngồi xuống, rồi ông ta nhìn mấy người còn lại, cười nói: "Ngồi xuống hết đi, đừng khách sáo, đừng khách sáo... Đã vào Thượng Môn Đạo thì cứ tự nhiên như ở nhà mình. Năm đó, Tần Ninh và ta cùng nhau xông pha sào huyệt của thú, cùng nhau trải qua nơi nguy hiểm vô tận, bọn ta từng vào sinh ra tử với nhau nên rất thân thiết. Các ngươi ở trong Thượng Môn Đạo cứ thoải mái nhé".
Mấy người đồng loạt ngồi xuống.
Đạo Trung Nghiệp cười một tiếng, vỗ tay.
Ngay lập tức, từng nữ tử xinh đẹp mang những món ăn ngon, rực rỡ muôn màu lên, đặt trên bàn.
Giờ phút này, ai nhìn thấy những món ngon ấy đều bụng đói cồn cào.
Kể cả ba nữ tử Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Thời Thanh Trúc cũng âm thầm chảy nước miếng.
Chương 3068: Dám nói xấu sau lưng ta à?
Lúc này, Đạo Trung Nghiệp giữ chặt Tần Ninh, cười nói: "Thần đệ, ngươi và ta đã nhiều năm không gặp, khoan bàn những chuyện khác đã, chúng ta phải uống rượu không say không về giống như năm đó. Để xem những năm gần đây tửu lượng của ngươi sao rồi!"
Đạo Trung Nghiệp đắc ý hỏi: "Chúng ta dùng rượu Tiên Nữ để so tài nhé, thế nào?"
"Rượu Tiên Nữ?"
Tần Ninh ngạc nhiên: "Sư huynh, ngươi muốn chuốc chết ta à!"
"Ngươi sợ hả?"
"Sợ ngươi?
Nghĩ cái quái gì vậy!"
"Vậy thì bắt đầu thôi".
Ông ta vừa dứt lời thì có một hàng nữ tử đồng loạt cầm vò rượu ngon lên.
Thời Thanh Trúc nhìn vò rượu kia, chóp mũi khẽ nhúc nhích, đôi mắt sáng ngời như viên trân châu.
Tần Ninh nắm lấy bàn tay của Thời Thanh Trúc, dặn dò: "Nàng uống ít thôi".
Ánh mắt Thời Thanh Trúc ảm đạm xuống hẳn.
"Đệ muội cũng thích uống rượu sao?"
Đạo Trung Nghiệp kinh ngạc thốt: "Thôi nào, thôi nào, đệ muội đừng nghe hắn, ngươi muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu, phải uống cho thỏa bụng!"
Thời Thanh Trúc bật cười, gật đầu.
Lúc này, ly rượu của nàng được rót đầy, Thời Thanh Trúc ngửi một hơi, trên mặt lộ vẻ say mê, gương mặt của nàng đẹp vô song tựa như đóa hoa đào.
Tiệc rượu chính thức bắt đầu.
Dương Thanh Vân, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thì còn giữ lịch sự được đôi phần.
Chứ còn mấy người Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Trần Nhất Mặc, Thần Tinh Dịch và Lý Nhàn Ngư thì rớt hết giá.
Ở góc bàn thì thỉnh thoảng có đầu một con chó thò ra tha một miếng thịt đi, sau đó nuốt xuống cái ực.
Trong ống tay áo của Tần Ninh cũng hay có một cái đầu lộ thò ra, nuốt cả một mâm thịt chỉ trong phát một.
Phệ Thiên Giảo và Cửu Anh thì càng không có chút lễ phép nào đáng nói.
Đạo Trung Thiên thấy cảnh tượng này nhưng cũng không để bụng, chỉ tiếp tục thúc giục người trong môn chuẩn bị món ăn ngon.
Khi bắt đầu thấm men say, Đạo Trung Thiên kéo Tần Ninh sang một bên kể về quá khứ, lúc thì mừng húm, lúc thì rơi nước mắt đầm đìa, Tần Ninh cũng như vậy.
Có mấy người bên cạnh thì hoàn toàn sa vào cuộc vui.
Thời Thanh Trúc hoàn toàn chìm đắm trong sự ngon lành của rượu Tiên Nữ.
Dương Thanh Vân, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng dần dần thả lỏng hơn.
Còn hai người Ôn Hiến Chi và Diệp Nam Hiên thì biến thành kẻ sành ăn, thi đấu ai ăn giỏi hơn với Cửu Anh và Phệ Thiên Giảo.
Giờ phút này, Lý Huyền Đạo nhìn về phía Trần Nhất Mặc bên cạnh, cười ha ha hỏi: "Trần sư đệ, mùi vị thế nào?"
Trần Nhất Mặc nhanh như chớp nuốt một miếng thịt xuống bụng, nhẹ nhàng lau miệng rồi hờ hững trả lời: "Bình thường thôi".
Đúng lúc này, một mâm thịt Ngọc Tê long lanh óng ánh được mang lên.
Trần Nhất Mặc vừa nhìn thấy thì thèm nhỏ dãi, khổ nỗi lại thấy Lý Huyền Đạo đang nhìn chằm chằm vào mình, Trần Nhất Mặc khẽ tằng hắng, còn nhẹ nhàng chùi miệng.
Tuy nhiên, mâm thịt Ngọc Tê đó đã bị vét sạch trong lúc hắn ta lau miệng rồi.
Lòng Trần Nhất Mặc đau như cắt.
Lúc này, Thần Tinh Dịch ngồi xổm luôn trên ghế mà gắp thịt lia lịa vào bát của mình, còn gắp cho Lý Nhàn Ngư, vừa ăn vừa nói: "Nhàn Ngư, ăn nhiều vào, ăn nhiều vào".
"Thịt Ngọc Tê này ăn một miếng thì kể cả võ giả cảnh giới Biến Cảnh cũng được tăng mạnh về cả khí huyết, tinh thần lẫn hồn phách đấy!"
"Đó là tôm Độc Nhãn Tam Minh, thịt tôm thuần khiết, mùi vị tuyệt vời, ăn vào sẽ giúp tinh thần lực của ngươi tăng vọt, siêu đỉnh!"
"Cả cái đó, cái đó nữa...", lúc này Thần Tinh Dịch gắp hết miếng thịt này đến miếng thịt khác chất đống trước mặt mình, trước mặt Lý Nhàn Ngư cũng toàn là thịt.
Đạo Trung Thiên thấy cảnh tượng này thì khẽ mỉm cười.
Tần Ninh lúng túng nói: "Để sư huynh cười chê rồi".
"Ây dà, sao lại nói vậy chứ! Bọn họ thích thì tấm lòng của ta mới không bị uổng phí mà?"
Đạo Trung Thiên cười nói: "Ngươi còn nói vậy nữa thì thành khách sáo rồi đấy".
"Ha ha ha, đúng vậy, đúng vậy, ta sẽ tự phạt ba ly!"
Giờ phút này, Thần Tinh Dịch đứng dậy hô to: "Trung Thiên sư bá!"
"Tinh Dịch, ngươi muốn nói gì thế?"
"Sau này ta ở tại Thượng Môn Đạo luôn, ngày nào cũng ăn những món này có được không?"
Đạo Trung Thiên cười mắng: "Tiểu tử thúi, có ngươi là tham ăn nhất thôi!"
Thần Tinh Dịch cười hí hửng.
Đạo Trung Thiên nói tiếp: "Được thôi, không thành vấn đề, ngươi ở bao lâu thì ăn bấy lâu."
"Quả nhiên Trung Thiên sư bá là tốt nhất mà, sư bá rộng lượng hơn Phong Cốt sư bá nhiều!"
Thần Tinh Dịch không quên nịnh nọt.
"Thần Tinh Dịch nhà ngươi hay quá nhỉ, ta thấy ngươi trước kia bị Đạo Trung Nghiệp đánh nhiều lắm chứ gì?
Năm đó ta luôn là người giúp ngươi, sư tôn ngươi muốn đánh ngươi, ta đã giúp ngươi ngăn cản biết bao nhiêu lần?"
Một giọng nói vang lên. Giây phút ấy, có một bàn tay chìa ra từ sau lưng Thần Tinh Dịch rồi kẹp lấy cổ hắn ta, cười tủm tỉm hỏi: "Dám nói xấu sau lưng ta à?"
"Phong Cốt sư bá, ta sai rồi...", toàn thân Thần Tinh Dịch lập tức lạnh như băng, hắn ta vội vàng cầu cứu.
"Phong Cốt sư huynh".
"Thần đệ!"
Giờ phút này, nam tử áo trắng vừa xuất hiện từ trên xuống dưới đều dạt dào tiên khí, khuôn mặt của ông ta thì vô cùng từ ái khiến người ta tưởng chừng như tiên nhân. Dù trông ông ta đang đe dọa Thần Tinh Dịch nhưng vẫn làm cho người ta vô thức muốn gần gũi với ông ta.
Tiên Phong Cốt! Môn chủ Thái Nhất Môn! Giờ phút này, Tần Ninh đứng dậy, dang hai tay ra, hai bóng người ôm nhau thật chặt.
Năm xưa, ba người Đạo Trung Thiên, Tiên Phong Cốt, Lâm Thần thường xuyên cùng nhau rèn luyện, cùng nhau thăng cấp, đó là quãng thời gian đến nay Tần Ninh vẫn không thể quên được.
Hai vị sư tôn.
Hai vị sư huynh.
Mỗi ngày so tài tu hành, thật khiến người ta muốn chìm đắm biết bao.
Giờ phút này, Tần Ninh ép buộc bản thân quên đi cái chết của hai vị sư tôn. Trong lòng hắn không ngừng trốn tránh, sao hai vị sư huynh trước mắt có thể ra tay với hai sư tôn được chứ! Bữa tiệc rượu này càng trở nên náo nhiệt hơn kể từ khi Tiên Phong Cốt có mặt.
Ba sư huynh đệ uống liên tục mấy ngày mấy đêm.
Mấy tên đồ đệ cũng ăn mấy ngày mấy đêm không ngừng nghỉ.
Cho đến cuối cùng, tiệc tan, không ai nhớ rốt cuộc ai là người say trước.
Trong một gian phòng ngủ ở thiên điện của Thượng Môn Điện.
Cửa sổ trên tường mở ra, phía sau chính là sơn cốc được bao phủ trong sương mù thánh khiết, môi trường dễ chịu, nhiệt độ ấm áp.
Lúc này, Thời Thanh Trúc cầm một bình rượu nhỏ tựa vào cửa sổ, thỉnh thoảng nhấp hai ngụm rượu.
Trong căn phòng.
Ba người Tần Ninh, Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên nằm trên chiếc giường lớn. Cả ba đều đã uống say, ngủ say như chết.
Thời Thanh Trúc nhìn thoáng qua ba người họ, khóe miệng khẽ nhoẻn lên cười nói: "Bàn về uống rượu, các ngươi mà so với ta thì chỉ là tép riu..."
"Ai nói thế?"
Nhưng ngay sau đó, đột nhiên có một giọng nói vang lên sau lưng nàng.
Một đôi tay nhẹ nhàng vòng qua ôm vòng eo mảnh mai của nàng, người đó tựa đầu lên vài nàng, cười nói: "Ta có say đâu!"
Tần Ninh đột nhiên xuất hiện ở đằng sau làm Thời Thanh Trúc giật cả mình, nàng lập tức bực mình chất vấn: "Chàng không say ư?"
"Nàng tưởng nàng thích uống rượu thì tửu lượng của nàng cao nhất chắc?"
Tần Ninh nhẹ nhàng lần mò hai tay vào áo của Thời Thanh Trúc, trong thoáng chốc, gương mặt kiều diễm của Thời Thanh Trúc ửng hồng.
"Cái đồ hư hỏng...", Tần Ninh khẽ mỉm cười, nói: "Cảnh vật ngoài cửa sổ làm say lòng người, cảnh vật trong cửa sổ cũng phải khiến người ta say mê mới phải chứ".
Vừa nói xong, Tần Ninh đè Thời Thanh Trúc lên tường... Sau cuộc mây mưa dữ dội, hai người trở về thực tại, Tần Ninh nhìn Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi vẫn còn đang ngủ say, vô thức dựa sát vào họ... Mấy ngày trôi qua, bầu không khí trong Thượng Môn Điện rất yên tĩnh.
Cho đến ba ngày sau, Tần Ninh mặc quần áo vào, ra ngoài thiên điện.
"Sư tôn".
Tại võ trường trước điện, ba người Dương Thanh Vân, Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo đang đấu tập với nhau.
"Mấy người còn lại đâu?"
Tần Ninh thuận miệng hỏi.
Chương 3069: Ngươi là Lâm Thần thúc?
Dương Thanh Vân cười nói: "Vẫn còn đang ngủ!"
"Gọi hết đi".
Tần Ninh nói thẳng: "Ngươi xem mấy người các ngươi đi, đều là cảnh giới tứ biến ngũ biến, quá mất mặt, Thượng Môn Đạo này là thánh địa tu hành, không thể đi một chuyến uổng công được".
"Vâng!"
Không bao lâu sau, mấy vị đồ đệ đều xuất hiện ở đây.
Mà ba người Thời Thanh Trúc, Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên cũng lần lượt đi ra khỏi đại điện.
"Đi!"
Tần Ninh vung tay lên, cười nói: "Đạo sư bá của các ngươi đã nói cho phép các ngươi tiến vào Hạ Môn Đàm, Trung Môn Sơn, Thượng Môn Cốc tu hành, trong khoảng thời gian này đều phải tu hành thật tốt, không cần phải để ý đến những chuyện khác".
Nói, Tần Ninh dẫn đám người đi tới cửa điện, đi về một phương hướng ngoài Thượng Môn Đạo.
Chỉ là vừa đi tới cửa điện, một bóng người đã xuất hiện ngoài sơn cốc.
"Thần ca".
Lúc này Đạo Trung Nghiệp dẫn mấy người đi đến, cười nói: "Biết hôm nay Thần ca sẽ ra ngoài, cho nên ta liền chờ ở chỗ này".
"Ồ?
Sao vậy?"
"Thần ca muốn dẫn mấy vị đệ tử đi tu hành sao?
Nếu như vậy, ta sẽ đi cùng với Thần ca".
Đạo Trung Nghiệp cười nói: "Những năm gần đây, bên trong Thượng Môn Đạo chúng ta vẫn có vài chỗ đã biến hóa".
"Được".
Đạo Trung Nghiệp dẫn đường cho Tần Ninh và mấy người đi xung quanh Thượng Môn Đạo.
Dần dần, mọi người đi tới trước một sơn cốc rộng lớn.
Giờ phút này, trong ngoài sơn cốc có không ít đệ tử Thượng Môn Đạo ra ra vào vào, phần lớn đều là cảnh giới Tam Ngã, cũng có một vài thiên tài đến Biến Cảnh.
Chỉ là mọi người nhìn thấy Đạo Trung Nghiệp đều phải cung kính.
Tiến vào bên trong sơn cốc, đập vào mắt là một đầm nước, khói mù lượn lờ, không ít người lúc này đang nhắm mắt ngồi lơ lửng giữa không trung trên cái đầm.
Đạo Trung Nghiệp cười nói: "Nơi này chính là Hạ Môn Đàm tiếng tăm lừng lẫy của Thượng Môn Đạo chúng ta".
"Bên dưới Hạ Môn Đàm có nối liền với một linh mạch thiên địa dưới lòng đất, có linh khí thiên địa phong phú vô tận, linh khí như thế sẽ ẩn chứa công dụng kỳ diệu giúp tẩm bổ hồn phách thân xác".
"Bình thường, đệ tử Thượng Môn Đạo muốn tiến vào nơi này cũng cần có linh trị của Thượng Môn Đạo, làm nhiệm vụ, giết nguyên thú rồi nộp lên tông môn sẽ thu hoạch được linh trị, linh trị có thể đổi được thời gian đến đây tu hành".
Đạo Trung Nghiệp trêu ghẹo nói: "Mấy người các ngươi xem như đi cửa sau".
Tần Ninh cũng nói: "Trung Nghiệp nói không sai, Hạ Môn Đàm kết nối với linh mạch dưới lòng đất, rất có ích cho cảnh giới Tam Ngã, Biến Cảnh tu hành".
"Lần này các ngươi xem như về nhà, đừng khách khí, cứ tùy ý tu hành ở chỗ này".
"Kiểu gì cũng phải xài hết của Trung Thiên sư huynh và Trung Nghiệp mới được".
Đạo Trung Nghiệp cười ha ha nói: "Thần ca, ngươi yên tâm đi, nếu bọn họ thật sự có thể hút khô linh mạch dưới lòng đất này, ta cũng sẽ không nói câu nào đâu".
Vừa dứt lời, mấy người đã lần lượt tiến vào trong đầm nước trong sơn cốc, bắt đầu tu hành.
Đạo Trung Nghiệp tiếp tục nói: "Trung Môn Sơn rèn luyện ý chí, Thượng Môn Cốc rèn luyện lực hồn phách, đều là nơi tốt, có thể nhìn ra được Thần ca rất quan tâm đến mấy vị đệ tử này".
Tần Ninh lại nắm lấy tay Đạo Trung Nghiệp, cười nói: "Ta cũng rất là quan tâm đến ngươi và Trung Thiên sư huynh".
"Đúng thế, đúng thế...", hai người đi sang một bên Hạ Môn Đàm, Đạo Trung Nghiệp cười nói: "Thần ca, ngươi không đi sao?"
"Ta cũng không thiếu rèn luyện khí huyết tinh thần, Trung Môn Sơn và Thượng Môn Cốc có ích với ta hơn".
"Điều này cũng đúng...", kết quả là mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày Tần Ninh đều sẽ dẫn đám người Thời Thanh Trúc, Dương Thanh Vân ra vào ba thánh địa tu luyện Hạ Môn Đàm, Trung Môn Sơn, Thượng Môn Cốc.
Về sau, Đạo Trung Nghiệp cũng không cần dẫn đường cho mấy người nữa, mà đi làm việc của riêng mình.
Thỉnh thoảng Tần Ninh cũng sẽ tu luyện ở trong Trung Môn Sơn, Thượng Môn Cốc.
Thời gian trôi qua từng ngày.
Trong lúc đó, Tiên Phong Cốt cũng đã tới nhiều lần, muốn mời Tần Ninh tiến về Thái Nhất Môn ở tây bắc vực.
Chỉ là lần nào Tần Ninh cũng chỉ ở trong Thượng Môn Đạo không đi.
Ngày hôm đó, ở trong Thượng Môn Điện, Tần Ninh nằm trước điện phơi nắng, chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp.
Thoáng chớp mắt hắn đã ở trong Thượng Môn Đạo nửa năm.
Mà nửa năm này, các vị đệ tử cũng đã tăng lên rất nhiều.
Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi đều đã đến cảnh giới Hồn Phách Biến tam biến.
Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo thì không tăng cảnh giới lên, vẫn là cảnh giới Quy Nhất Biến ngũ biến.
Mà hai người Trần Nhất Mặc và Lý Nhàn Ngư cũng đã đến cảnh giới ngũ biến.
Về phần Thần Tinh Dịch, bản thân hắn ta đã là cảnh giới bát biến rồi, cũng không có tăng lên.
Hai cô gái Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc thì đến cảnh giới ngũ biến.
Mà Vân Sương Nhi vẫn là cấp bậc Hư Không Biến thất biến.
Đối với điều này, Tần Ninh cũng không nóng nảy.
Về phần chính Tần Ninh, hiện nay hắn cũng đã đến cấp bậc Vạn Nguyên Biến tứ biến.
Không thể không nói, ba thánh địa tu luyện của Thượng Môn Đạo đúng là có chút hiếm thấy.
Tần Ninh đã nghĩ kỹ rồi, đợi đến khi các đệ tử và phu nhân tu luyện tới một mức nào đó sẽ rời khỏi Thượng Môn Đạo, tiến về Thái Nhất Môn, ở lại một khoảng thời gian.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên trên người, Tần Ninh híp mắt, chỉ cảm thấy rất hài lòng.
Mà vào lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện phía trước Tần Ninh che kín ánh mặt trời, khiến hắn nhíu mày lại, chậm rãi mở hai mắt ra.
Xuất hiện ở trước mắt là một thanh niên trông tầm hai mươi mấy tuổi, mang đến cho người ta cảm giác rất là trong sáng.
Hai mắt trong veo, khuôn mặt sạch sẽ đứng trước người Tần Ninh, trong đôi mắt có vài phần nghi hoặc.
"Ngươi là...", Tần Ninh nhìn thanh niên, có chút kinh ngạc.
"Ngươi là Lâm Thần thúc?"
Thanh niên lại nói thẳng: "Nhìn không hề giống trước kia".
Tần Ninh nhìn chằm chằm thanh niên kia, nhíu mày lại, đột nhiên ánh mắt sáng lên, kinh ngạc nói: "Ngươi là Minh Anh!"
"Ngươi còn nhớ rõ ta?"
Lúc này thanh niên tiến lên, kích động nói: "Lâm Thần thúc, ngươi còn nhớ rõ ta sao?"
"Thật sự là ngươi?"
Tần Ninh đứng dậy nhìn thanh niên trước mắt, cười nói: "Thằng nhóc thối, nhoáng một cái nhiều năm đã qua đi, suýt nữa thì ta không nhận ra được".
"Mau ngồi xuống đi!"
Thanh niên kia trực tiếp ngồi xuống trên bậc thang trước cung điện, nhìn Tần Ninh, nói: "Lâm Thần thúc, ngươi... sao lại thay đổi hoàn toàn vậy?"
"Chuyển thế sống lại".
Tần Ninh cười nói: "Tên nhóc ngươi, ta tới hơn nửa năm rồi mà chưa thấy ngươi bao giờ".
Đạo Minh Anh gãi đầu một cái nói: "Hơn nửa năm nay ta đều ở bên ngoài làm việc, sau khi trở về nghe phụ thân nói ngươi trở về, ta liền buồn bực".
"Đúng là không hề giống trước kia chút nào".
Đạo Minh Anh! Con trai của Đạo Trung Thiên.
Năm đó, Tần Ninh và Đạo Trung Thiên, Tiên Phong Cốt cùng nhau tu hành, khi đó Đạo Minh Anh còn nhỏ, Tần Ninh cũng đã ở chung với đứa bé này không ít lần.
Chỉ chớp mắt, Đạo Minh Anh đã trưởng thành như thế, hơn nữa cũng là một vị cường giả Biến Cảnh.
"Không sai không sai, nhóc con, bây giờ ngươi cũng có thể một mình làm việc rồi".
Tần Ninh tán thưởng.
Hắn cảm thấy yêu thích Đạo Minh Anh từ tận đáy lòng, chỉ là... Nghĩ đến toàn bộ liên hệ giữa Thượng Môn Đạo, Thái Nhất Môn và Ma tộc, cái chết của hai vị sư phụ, trong lòng Tần Ninh cũng có chút mất mát.
"Lâm Thần thúc, ngươi... bao giờ thì ngươi đi?"
Lúc này giọng điệu của Đạo Minh Anh có chút đắn đo.
Chương 3070: Bây giờ ta sẽ giết ngươi
"Hả?"
Tần Ninh lại cười ha hả nói: "Ta vừa tới không bao lâu, cha ngươi còn chưa đuổi ta đi, ngươi đã vội vã đuổi ta đi rồi?"
"Không không không, không phải...", Đạo Minh Anh vội vàng nói: "Ta... Ta...", "Minh Anh, sao vậy?
Nói cho ta nghe xem nào".
Tần Ninh cười nói: "Ngươi quên trước kia cha ngươi muốn đánh ngươi, đều là ta che chở ngươi, mặc dù... ta cũng trêu cợt ngươi không ít lần".
Đạo Minh Anh nghe vậy thì nhìn thoáng qua bốn phía, lại nhìn Tần Ninh, nói thẳng: "Thần thúc, ngươi hãy đi nhanh lên, ngươi đừng ở trong Thượng Môn Đạo này nữa, sẽ rất nguy hiểm".
Nguy hiểm! Tần Ninh khẽ giật mình.
Đạo Minh Anh tiếp tục nói: "Ngươi có biết gia gia của ta chết thế nào không?"
Nghe đến đây, Tần Ninh ảm đạm nói: "Trung Thiên sư huynh nói với ta là bị Ma tộc...", "Không phải!"
Lúc này hai mắt Đạo Minh Anh đỏ rực, giọng nói càng thêm nghẹn ngào: "Gia gia... Gia gia là bị phụ thân và thúc thúc bắt tay với các thái thượng trưởng lão trong Thượng Môn Đạo giết chết".
"Cái gì!"
Tần Ninh vô cùng kinh hãi.
Chỉ là giờ phút này, trong lòng Tần Ninh lại rất kinh ngạc.
Đạo Minh Anh nói chuyện này với mình để làm gì?
Là Đạo Trung Thiên và Đạo Trung Nghiệp đã biết cái gì rồi sao?
Biết Tần Ninh hắn đã biết được sự thật, cho nên mới cố ý để Đạo Minh Anh đến dò xét mình?
"Thần thúc!"
Đạo Minh Anh tiếp tục nói: "Bây giờ Thượng Môn Đạo đã hết thuốc chữa".
"Phụ thân và nhị thúc hợp tác với Ma tộc nhiều năm, năm đó phụ thân tiếp nhận vị trí đạo chủ, gia gia và Thái Nhất gia gia không hỏi chuyện đời, nhưng về sau biết Thượng Môn Đạo và Thái Nhất Môn cấu kết cùng Ma tộc, hai vị gia gia giận dữ, trở về tông môn...", "Nhưng kết quả đều bị giết".
Đạo Minh Anh đau đớn nói: "Lúc gia gia bị giết, ta cũng có mặt, ta đã tận mắt thấy bọn họ... Nhìn thấy bọn họ chặt đứt tay chân, chặt đầu của gia gia xuống, chém gia gia thành muôn mảnh, nghiền nát hồn phách...", "Phụ thân và nhị thúc đã điên rồi, mặc kệ tất cả mà hợp tác với Ma tộc, đây cũng là lí do vì sao mà mấy năm gần đây, Thượng Môn Đạo và Thái Nhất Môn mới có thể phát triển lớn mạnh, có thể cùng đứng ngang hàng, ganh đua cao thấp với Thương Thiên Tông ở trung vực".
"Những việc này đều được Ma tộc âm thầm trợ giúp".
"Bọn họ giết gia gia, hợp tác với Ma tộc, bên trong toàn bộ Thượng Môn Đạo cũng có không ít trưởng lão, đệ tử tham dự trong đó, từ trên xuống dưới Thượng Môn Đạo đã mục nát rồi".
Đạo Minh Anh bắt lấy tay Tần Ninh, vội vàng nói: "Lâm Thần thúc, ngươi đi nhanh lên".
"Lần này trước khi ta trở về đã nghe ngóng được ngươi đã trở lại, ngươi lại rất căm hận Ma tộc, nếu phụ thân và nhị thúc nổi lên sát ý với ngươi...", "Ngươi sẽ chết!"
Giờ phút này Tần Ninh nhìn chằm chằm Đạo Minh Anh, trực tiếp đứng dậy quát: "Minh Anh, ngươi đang nói bậy bạ gì đó!"
"Đi".
Tần Ninh túm lấy tay áo Đạo Minh Anh, nói: "Cùng ta cùng đi gặp phụ thân ngươi, phụ thân ngươi làm sao có thể giết cha mình được?
Làm sao lại giết gia gia của ngươi được!"
"Không không không".
Đạo Minh Anh sợ hãi nói: "Không thể đi, không thể đi, ngươi đi sẽ không sống được, phụ thân thật sự sẽ giết ngươi".
"Những năm gần đây, ta rất ít ở trong Thượng Môn Đạo, phụ thân biết ta bất mãn với ông ta, thế nhưng ta chưa bao giờ chống đối lại phụ thân cả, một khi ta chống đối ông ta, ông ta sẽ giết cả ta".
"Lâm Thần thúc, nếu ngươi đi tìm phụ thân giằng co, không bằng bây giờ hãy trực tiếp giết ta đi".
Tần Ninh nghe vậy thì lạnh lùng nói: "Được, bây giờ ta sẽ giết ngươi".
Vừa dứt lời, Tần Ninh liền nắm tay lại, trong nháy mắt đã bóp lấy cổ Đạo Minh Anh, quát: "Nói hươu nói vượn, nói xấu phụ thân ngươi, cho dù ta có giết ngươi, phụ thân ngươi cũng không thể nói gì hơn, ngươi có tin không?"
Đạo Minh Anh cười một tiếng thê thảm, chỉ nói: "Lâm Thần thúc, ngươi không tin ta cũng được, chỉ là thật sự không thể ở lại Thượng Môn Đạo nữa...", giờ phút này, Đạo Minh Anh thấy chết vẫn không hề sợ hãi.
Tần Ninh dần dần tăng mạnh lực tay, sắc mặt Đạo Minh Anh càng ngày càng tái nhợt.
Hắn ta cảnh giới tam biến, ở dưới tay Tần Ninh cảnh giới tứ biến, căn bản không có chút sức lực phản kháng nào.
Dần dần, Đạo Minh Anh cảm giác được cái chết uy hiếp, Tần Ninh vẫn không hề dừng tay, cho đến cuối cùng Đạo Minh Anh hoàn toàn mất đi tri giác, mắt tối sầm lại.
Thật lâu sau.
Đạo Minh Anh cảm thấy mình đã đi qua cõi chết một lần.
Thế nhưng lại dần dần tỉnh lại.
"Tỉnh?"
Một giọng nói vang lên.
Đạo Minh Anh phát hiện mình vẫn đang nằm trước cầu thang, trên thềm đá lạnh buốt, đột nhiên đứng dậy kiểm tra bản thân, lại nhìn Tần Ninh bên cạnh, trợn mắt há hốc mồm.
"Lâm Thần thúc...", "Ngươi nói là sự thật?"
Tần Ninh lạnh nhạt nói.
"Nếu ta nói dối, Đạo Minh Anh ta sẽ chết không yên lành".
Đạo Minh Anh quát: "Cảnh tượng gia gia... bị bọn họ giết chết, cả ngày lẫn đêm đều khắc trong đầu ta, không xóa đi được, ta không muốn Lâm Thần thúc cũng chết đi như vậy...", Tần Ninh đưa mắt nhìn về phía Đạo Minh Anh, lập tức nói: "Thật ra ta đã sớm biết".
Giờ phút này, Đạo Minh Anh hoàn toàn ngẩn ngơ.
Thần thúc đã sớm biết?
"Ngươi... ngươi biết, vậy ngươi... vậy ngươi còn...", Tần Ninh lập tức nói: "Ta đến Thượng Môn Đạo chỉ là muốn nhìn xem Đạo Trung Thiên, Đạo Trung Nghiệp rốt cuộc đã biến thành dáng vẻ gì, nhìn xem Thượng Môn Đạo bây giờ đã biến thành dáng vẻ gì".
"Nói thật cho ngươi biết vậy".
Tần Ninh thản nhiên nói: "Trong cơ thể Thần thúc của ngươi có một bảo vật, có thể cảm nhận được ma khí, bất kỳ khí tức Ma tộc nào, chỉ cần có người tiếp xúc với Ma tộc, chắc chắn trên người sẽ bị dính Ma khí, mà hơn nửa năm qua ở trong Thượng Môn Đạo, ta đã gặp mấy vạn võ giả, trong đó có hơn chín phần đều có ma khí trên người".
"Cảnh giới cao hơn ta, ta không nhìn ra được, thế nhưng nếu là người cảnh giới không bằng ta, ta có thể điều tra ra, trên người tên nhóc ngươi thật sự không có...", Đạo Minh Anh đột nhiên vô cùng sợ hãi.
"Ta đến Thượng Môn Đạo là để diệt Thượng Môn Đạo".
Đạo Minh Anh ngồi yên trên đất.
Tần Ninh đến là vì diệt Thượng Môn Đạo! Cùng với mấy người phụ thân, Tiên Phong Cốt... Giờ phút này, Đạo Minh Anh đột nhiên sáng tỏ.
Diễn trò! Phụ thân, nhị thúc đang diễn trò, bọn họ cho rằng Thần thúc không biết, cho nên coi như chưa xảy ra cái gì cả, vẫn quan tâm đến Thần thúc như huynh đệ ruột.
Mà hiển nhiên Thần thúc đã biết được tất cả, nhưng hắn lại xem như không biết cái gì.
Tất cả mọi người đều đang diễn trò! Đạo Minh Anh đột nhiên nói: "Không thể!"
"Ồ?"
Đạo Minh Anh nhìn về phía Tần Ninh, nói thẳng: "Thần thúc, ngươi vẫn sớm rời đi thì hơn, nhân lúc phụ thân và nhị thúc chưa phát hiện ra manh mối gì, rời đi mau lên".
"Những năm gần đây, ta đã âm thầm chuẩn bị".
Đạo Minh Anh vội vàng nói: "Ta đã liên hệ với không ít võ giả căm thù Ma tộc đến tận xương tủy ở trong tây vực, hợp thành một thế lực, chỉ là vẫn luôn ở trong bóng tối".
"Ta đang chờ đợi cơ hội, cuối cùng sẽ có một ngày ta sẽ kế thừa Thượng Môn Đạo này, đến lúc đó ta sẽ thanh toán tất cả".
"Bây giờ ta không có thực lực, chỉ có thể chờ đợi".
"Nhưng nếu Thần thúc tin ta, giao cho ta, ta có thể làm được".
Nghe thấy mấy câu này, Tần Ninh đúng là không biết nên nói cái gì.
Tâm tính của Đạo Minh Anh vẫn y hệt năm đó… "Đứa bé ngoan, tất cả những điều này, ngươi không chống đỡ được đâu".
Tần Ninh cười nói.
"Vậy Thần thúc ngươi cũng không chống đỡ được!"
Đạo Minh Anh quát: "Ngươi có biết không?
Những năm gần đây, các thái thượng trưởng lão trong Thượng Môn Đạo ở dưới sự trợ giúp của Ma tộc, không ít người đã đạt tới Hóa Tiên Biến thập biến, thậm chí là Thành Tiên Biến thập nhất biến, Thần thúc ngươi không phải năm đó, ngươi không đi sẽ chết thật đấy!"
Mà nghe được Đạo Minh Anh quát lớn, Tần Ninh hơi sững sờ.
Ta đây là... bị khinh bỉ sao?
Bình luận facebook