• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 3046-3050

Chương 3046: Dọn sạch rồi

Từng bóng người bay xuống.

Tần Ninh đi tới trước cổng thành Thiên Nguyên.

Sau lưng hắn, đám người Liễu Tinh Tinh, Nguyên Lục Tiên, Hồ Tông Nghĩa, Hồ Tông Minh và Cố Dương cùng nhau hạ xuống.

Ôn Hiến Chi và Dương Thanh Vân đi theo hai bên trái phải của Tần Ninh.

Tại cổng thành.

Võ giả nhà họ Hồ đang kiểm tra.

Bọn họ đi ở đằng trước, bị một vị thống lĩnh ngăn lại: “Tất cả những người vào thành Thiên Nguyên đều phải nộp mười viên thiên nguyên thạch!”

“Cút!”

Nhưng mà tên thống lĩnh kia còn chưa dứt lời thì bỗng có một tiếng quát vang lên.

Tên thống lĩnh tức giận, ngay lập tức rút đao ra, mười tên hộ vệ của nhà họ Hồ đang ở cạnh hắn ta cũng tiến lên.

“Trợn to mắt của các ngươi ra xem thử ta là ai!”

Hồ Tông Nghĩa mắng to.

“Tộc… tộc trưởng…”, lúc này, tên thống lĩnh kia sợ tới mức tái mặt, quỳ rạp xuống đất, vội vã nói: “Tộc trưởng, ta, ta, ta… ta không biết là người”.

“Cút ngay”.

Tất cả hộ vệ đều tránh sang một bên.

Lúc này, Hồ Tông Nghĩa mới cung kính nói với Tần Ninh: “Tần tiên sinh, thật ngại quá…”, Tần Ninh vẫn không nói gì, hắn chỉ im lặng dẫn đám người kia đi vào trong thành.

Trên đường phố, người đến người đi, rất là náo nhiệt.

“Ăn cơm thôi”.

Tần Ninh cười bảo.

Hồ Tông Nghĩa nhanh chóng tiến lên, chắp tay nói: “Quán rượu ngon nhất ở thành Thiên Nguyên chính là quán rượu Thiên Nguyên do nhà họ Hồ bọn ta kinh doanh, Tần tiên sinh cứ đi theo ta…”, Hồ Tông Nghĩa dẫn đường, không lâu sau đó, bọn họ đi tới trước cửa một quán rượu lớn.

Ngay lập tức, võ giả nhà họ Hồ tiến vào trong, bắt đầu dàn xếp.

Chỉ trong chốc lát, đám người Tần Ninh tiến vào trong quán rượu, ngồi vào bàn.

Nhưng mà cũng chỉ có ba người bọn họ và một con chó ngồi vào bàn, những người khác nào dám ngồi xuống.

Tần Ninh cười nói: “Ngồi cùng nhau đi!”

Nghe vậy, những người khác mới dám ngồi xuống.

Liễu Tinh Tinh, Nguyên Lục Tiên, Hồ Tông Nghĩa, Hồ Tông Minh và Cố Dương cùng ngồi xuống.

Còn những người còn lại… ai dám ngồi chứ! Tần Ninh thấy vậy bèn cười bảo: “Cung chủ Liễu Tinh Tinh, cung chủ Nguyên Lục Tiên, xin hỏi hai vị, Phi Tiên Cung chống lưng cho nhà họ Hồ và nhà họ Cố đi gây chuyện với Thanh Viêm Tông là có ý gì?”

Suốt quãng đường vừa rồi, Tần Ninh chưa hề làm khó dễ bọn họ.

Hình như vị công tử Tần Ninh này có quen biết với người đứng đầu Phi Tiên Cung, Phù Vạn Lý.

Lúc này, Liễu Tinh Tinh mới chịu mở miệng: “Ở trong Thương Vân Thiên vốn chưa hề được bình yên, những năm gần đây, các đại thế lực vẫn luôn mâu thuẫn với nhau”.

“Thượng Môn Đạo của Tây Vực, Thái Nhất Môn của Bắc Vực, gia tộc Thượng Quan và gia tộc Âu Dương ở Bắc Vực, Tử Dương Các ở Đông Bắc Vực, Vấn Tâm Điện ở Đông Vực, thậm chí là… Thượng Thiên Tông ở Trung Vực!”

“Những thế lực này ở ngoài sáng hay trong tối đều có xích mích với nhau”.

“Tuy Phi Tiên Cung của bọn ta thống trị Đông Nam Vực, nhưng thực lực thật sự của bọn ta vẫn kém hơn những thế lực kia một chút”.

“Bởi vậy nên Phù Vạn Lý đại nhân quyết định âm thầm nắm lấy Tây Nam Vực, thu nạp những gia tộc như nhà họ Dương, nhà họ Ngọc, nhà họ Hồ và nhà họ Cố, trên danh nghĩa là tạo thành đồng minh nhưng đằng sau là do Phi Tiên Cung làm chủ”.

Tần Ninh nói: “Nói cách khác là các ngươi muốn thu cả vùng Nam Vực rộng lớn về dưới trướng Phi Tiên Cung”.

“Vâng”.

Nhân tiện đó, Liễu Tinh Tinh nói: “Không biết là Tần công tử có biết rằng những năm gần đây, Ma tộc ở Thương Vân Thiên âm thầm nổi dậy, phạm vi hoạt động càng ngày càng lớn, trong bóng tối, bọn họ âm thầm cấu kết với các thế lực khác, khiến người ta không thể nắm được nhược điểm”.

“Vài vị cung chủ cũng từng kiến nghị Phù đại nhân hợp tác sòng phẳng với Ma tộc, để làm Phi Tiên Cung lớn mạnh hơn…”, nói tới đây, Liễu Tinh Tinh tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Nhưng mà Phù đại nhân vô cùng căm hận Ma tộc, có thể coi như là gặp tên nào là giết tên nấy, thậm chí bởi vì vậy mà đắc tội với không ít thế lực!”

Nghe đến đây, Tần Ninh nhíu mày.

Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi nhìn nhau, bọn họ cũng bật cười.

Vị Phù Vạn Lý này làm như vậy cũng coi như là gặp may.

Tần Ninh rất hận Ma tộc, gặp kẻ nào liền giết kẻ nấy, Phù Vạn Lý làm như vậy, chắc là rất hợp ý Tần Ninh.

“Vì sao lại như vậy?”

Tần Ninh cũng cười hỏi.

“Năm xưa, các đại thiên và các đại thế lực ở Trung Tam Thiên chiến đấu với Ma tộc, trận chiến ấy quá lớn, gây ảnh hưởng tới khắp mọi nơi ở Trung Tam Thiên, phụ thân của cung chủ Phù Vạn Lý đã chết trong trận chiến ấy”.

Phù Minh Sơn.

Tần Ninh ngớ người.

“Sau đó, trận chiến chấm dứt, Ma tộc im hơi lặng tiếng được một thời gian, nhưng sau đó lại âm thầm quay trở lại, trong lòng Phù đại nhân có khúc mắc với Ma tộc”.

“Kết quả là… con trai của Phù đại nhân, Phù Thiên Nhạc bị Ma tộc giết…”

“Bởi vì việc này, Phù đại nhân hoàn toàn mâu thuẫn với Ma tộc…”, Tần Ninh gật đầu.

“Các ngươi đừng nên tơ tưởng tới Tây Nam Vực nữa”.

Tần Ninh trầm ngâm một lát rồi nói với Dương Thanh Vân: “Thanh Vân”.

“Sư tôn”.

“Tây Nam Vực từ nay sẽ do Thanh Viêm Tông của con thống trị”.

Tần Ninh nói thẳng: “Cố Dương, Hồ Tông Nghĩa, sau này, nhà họ Hồ và nhà họ Cố sẽ thuộc về Thanh Viêm Tông, các ngươi có thể thấy không phục, nhưng ta chỉ xem thái độ của các ngươi, nếu dám không phục tùng thì ta liền diệt cả tộc của các ngươi, vậy thì các ngươi sẽ nghe lời thôi”.

Lời nói của Tần Ninh tuy đơn giản nhưng mạnh bạo.

“Còn nhà họ Ngọc và nhà họ Dương…”, Tần Ninh nhìn Dương Thanh Vân và nói tiếp: “Bên phía nhà họ Dương, ta sẽ đi xem xét thử, chắc là không thành vấn đề, nhưng còn nhà họ Ngọc…”, nói tới đây, Ngọc Ngâm Tuyết nhìn Tần Ninh rồi nói: “Việc này…”

“Có theo hay không là tùy các ngươi, chỉ cần không gây thêm chuyện ở Tây Nam Vực là được”.

Tần Ninh cũng không ép bọn họ.

Ngọc Ngâm Tuyết lập tức nói: “Sau khi trở về, ta sẽ nói lại việc này cho phụ thân”.

“Được”.

Sau đó, Tần Ninh dặn dò Dương Thanh Vân phải đối xử với những người này như thế nào.

Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo ngồi ở vị trí của mình, cắm mặt ăn uống, không có một chút hình tượng nào.

Cơm no rượu say xong, bọn họ đều đứng dậy, Tần Ninh dẫn đám người đi thẳng tới nhà họ Hồ, Hồ Tông Nghĩa dẫn bọn họ tới nhà kho của nhà họ Hồ.

Tần Ninh không hề sốt ruột, hắn vẫn đứng đợi ở bên ngoài.

Đám người Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi tiến vào trong nhà kho, bắt đầu khuân vác đồ đạc.

Khoảng nửa ngày trôi qua, tất cả mọi người mới đi ra ngoài.

Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi kích động đến mức mặt đỏ tai hồng, ngược lại, sắc mặt Hồ Tông Nghĩa vô cùng khó coi.

Đây… quả đúng là cướp giật! Không để lại một chút gì cả! Thấy sắc mặt Hồ Tông Nghĩa cực kỳ kém, Cố Dương cũng ngầm hiểu, trong lòng ông ta cũng cảm thấy bất an.

Nhưng mà bây giờ… còn cách nào nữa đâu?

Dưới lưỡi đao sắc bén, bọn họ không thể không khuất phục được.

“Xuất phát đi!”

Tần Ninh không kéo dài thời gian nữa, dẫn theo tất cả mọi người rời khỏi đây, đi tới thành Nam Âm, nơi ở của nhà họ Cố.

“Qua khỏi thành Nam Âm chính là Đông Nam Vực do Phi Tiên Cung quản lý phải không?”

Tần Ninh bỗng nhiên mở miệng.

Cố Dương vội gật đầu: “Đúng, đúng vậy…”

“Nếu đã vậy thì sau khi tới thành Nam Âm, chúng ta sẽ không dừng lại mà tiếp tục đi về phía Phi Tiên Cung ở Đông Nam Vực”.

Nghe thấy vậy, Liễu Tinh Tinh và Nguyên Lục Tiên nhíu mày.

Tần Ninh thật sự dám tới Phi Tiên Cung! Lần này, hai vị cung chủ không hoàn thành nhiệm vụ, nếu Tần Ninh cứ đi đến Phi Tiên Cung như vậy, thì không biết thứ chờ đón hắn sẽ là gì đây! Tốc độ của Thanh Diễm Điêu cực kỳ nhanh, chưa tới nửa ngày là nó đã tới thành Nam Âm rồi.

Lần này, bọn họ trực tiếp tới nhà kho nhà họ Cố, đóng gói tất cả mọi thứ và mang đi.

Sau đó, bọn họ lại xuất phát.

Trên lưng Thanh Diễm Điêu.

Sắc mặt của Cố Dương và Hồ Tông Nghĩa giống nhau như đúc, bọn họ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Của cải bị dọn sạch, bọn họ khó có thể chấp nhận được.

Thanh Diễm Điêu vẫn tiếp tục bay về phía đông, bay qua từng tòa thành, núi cao, sông dài, cuối cùng bay tới một dãy núi kéo dài cả ngàn dặm.
Chương 3047: Thật là nóng tính

“Đây là Phi Tiên Cung sao?”

Trong dãy núi non trùng điệp kia, có thể thấy được mái ngói đỏ xen xanh lục lấp lánh ánh sáng của cung điện và lầu các.

Trên đường đi lót những miếng gạch được làm bằng loại bạch ngọc thượng hạng, phát ra ánh sáng trong veo, lóng lánh, dịu nhẹ, từ xa nhìn lại, dường như có một màn sương mờ ảo bao quanh cung điện.

Tới gần một chút, ta có thể thấy đường mái hiên cong cong được điêu khắc từ gỗ đàn hương, phượng hoàng giương cánh muốn bay lượn, gạch xanh xây thành tường.

Khắp nơi đều để chứng minh đây là tiên cảnh chốn nhân gian, tràn ngập hơi thở và cảnh tượng chốn thánh địa.

“Phi Tiên Cung!”

Trước cửa có một tấm bia đá được xây bằng cẩm thạch, cao trăm trượng, rộng khoảng mười trượng, bên trên viết ba chữ to.

Vừa có chút tang thương vừa thể hiện được khí phách.

“Ai?”

Lúc này, một đám người bỗng xuất hiện ở trước cửa, nhìn bọn họ giống như hổ rình mồi.

Nhưng mà sau khi những người kia nhìn thấy Liễu Tinh Tinh và Nguyên Lục Tiên, sắc mặt của bọn họ thay đổi.

“Liễu cung chủ!”

“Nguyên cung chủ!”

Người cầm đầu là một vị cao thủ cảnh giới Vô Ngã tầng bảy, người đó tỏ ra cung kính mà nói với bọn họ: “Thì ra là hai vị cung chủ đã quay trở lại, nhưng mà… những người này là người phương nào?”

Ánh mắt hắn ta dừng lại trên người Tần Ninh, Dương Thanh Vân và Hồ Tông Nghĩa.

Liễu Tinh Tinh tức giận liếc kẻ cầm đầu một cái, sau đó trực tiếp dẫn bọn họ vào Phi Tiên Cung.

Mười người kia nào dám ngăn cản.

Vừa tiến vào trong Phi Tiên Cung, bọn họ liền cảm thấy được dường như có linh khí đang vận chuyển giữa đất trời, thỉnh thoảng có tiên hạc bay ngang qua, bên trong sơn cốc, có tiếng kêu thánh thót của linh điểu.

Thật khí phách! Đám người Hồ Tông Nghĩa, Cố Dương, Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi và Ngọc Ngâm Tuyết đều cảm thấy như vậy.

Không hổ là đại thế lực uy danh hiển hách ở Thương Vân Thiên.

Mức độ giàu sang của Phi Tiên Cung, ngay cả nhà họ Hồ và nhà họ Cố ra roi thúc ngựa cũng không đuổi kịp.

“Đưa bọn ta đi gặp Phù Vạn Lý trước đi!”

Tần Ninh nói: “Nhiều năm không gặp, sợ là hắn ta không nhận ra ta nữa”.

Liễu Tinh Tinh dừng lại một chút rồi nói: “Ngươi quen biết Phù đại nhân thật sao?”

“Đương nhiên”.

Liễu Tinh Tinh hỏi lại: “Tần Ninh, đây là Phi Tiên Cung, ta biết thực lực của ngươi rất mạnh, nhưng mà ngươi nên biết rằng nếu gây chuyện ở đây thì ngươi sẽ chết chắc”.

“Nếu như ta muốn gây chuyện thì trực tiếp giết vào là được, còn cần đi vào chung với các ngươi sao?”

“Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, dẫn đường đi”.

Liễu Tinh Tinh và Nguyên Lục Tiên nhìn nhau, sau đó dẫn bọn họ đi tới trước một sơn cốc.

Xung quanh sơn cốc, có mấy con đường lớn giao thương với nhau, trên đường có không ít người qua lại.

Nếu nhìn kĩ sẽ thấy, bên trong cái sơn cốc kia có một tòa cung điện rộng lớn, đồ sộ.

Vào giờ phút này, có không ít người đang đứng chờ ngoài điện.

Liễu Tinh Tinh đành phải vừa giải thích vừa dẫn theo bọn họ đi dọc theo cầu thang, đi đến trước đại điện.

Trên đường đi, có rất nhiều người cung kính hành lễ với Nguyên Lục Tiên và Liễu Tinh Tinh.

Liễu Tinh Tinh và Nguyên Lục Tiên không giải thích gì thêm, trực tiếp dẫn người vào trong điện.

Bên trong cung điện đã có rất nhiều người tụ tập.

Ở phía trước, có năm người xếp thành một hàng, bọn họ đang trao đổi một số công việc.

Tình huống có chút hỗn loạn.

“Liễu cung chủ, Nguyên cung chủ”.

Nhìn thấy hai người bọn họ, một người phụ nữ khoảng chừng hai mươi tuổi cười rộ lên, cô ta tiến lại gần và nói: “Các ngươi đã về rồi sao, đã làm xong nhiệm vụ chưa?”

Liễu Tinh Tinh nhìn cô ta, cũng cười đáp lại: “Chưa”.

“Hả?”

Liễu Tinh Tinh nhìn xung quanh một lượt rồi nói: “Đi ra ngoài hết đi”.

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Liễu Tinh Tinh lại nói: “Không nghe thấy ta vừa nói gì sao? Đi ra ngoài hết đi”.

Ngay lập tức, những vị trưởng lão của Phi Tiên Cung mang theo sự hoài nghi mà rời khỏi cung điện.

Chỉ trong nháy mắt, trong đại điện chỉ còn lại bảy vị cung chủ của Phi Tiên Cung và đám người Tần Ninh.

“Có việc gì vậy?”

Lúc này, một người đàn ông khoảng chừng ba, bốn mươi tuổi, mặc một bộ trường bào, nhìn về phía Nguyên Lục Tiên và Liễu Tinh Tinh rồi hỏi: “Làm việc không được suôn sẻ sao?”

“Ừ”.

Liễu Tinh Tinh nói thẳng: “Không chỉ là không được suôn sẻ, mà ta và Nguyên Lục Tiên còn bị bắt”.

Bị bắt?

Bị bắt thì làm sao còn yên ổn đứng ở đây được?

Liễu Tinh Tinh lược bớt quá trình, chỉ kể ý chính: “Chính là vị Tần Ninh này làm ta và Nguyên Lục Tiên bị thương, sau đó áp giải bọn ta về đây”.

“Là hắn giúp đỡ Thanh Viêm Tông!”

Cô ta vừa nói xong, sắc mặt của năm vị cung chủ còn lại đều thay đổi, bọn họ nhìn Tần Ninh như là hổ rình mồi.

Liễu Tinh Tinh nói tiếp: “Người này nói rằng từng quen biết Phù đại nhân, cho nên hắn không giết bọn ta”.

Vào giờ phút này, năm vị cung chủ nhìn Tần Ninh từ đầu đến chân.

Tần Ninh cười nói: “Làm phiền các vị báo cho Phù Vạn Lý một tiếng, nói là Lâm Thần tới tìm hắn ta!”

Năm vị cung chủ nghe thấy vậy đều trợn mắt há miệng.

Lâm Thần?

Không phải là Tần Ninh sao?

Tần Ninh nói ngay: “Cứ kêu Phù Vạn Lý ra đây, hắn ta sẽ tự hiểu”.

“Hả?”

Vào giờ phút này, không biết từ khi nào, bỗng dưng trong đại điện tăng thêm một người nữa, bây giờ hắn ta đi tới bên cạnh Tần Ninh.

Người nọ mặc một bộ đồ may từ vải thô, trông có vẻ ăn mặc rất giản dị, nhưng mà lại khiến cho người khác cảm nhận được một chút khí chất của tiên nhân.

Người này đánh giá Tần Ninh từ đầu đến chân, ánh mắt hắn ta tràn ngập sự tò mò.

Mà đúng vào lúc này, bảy vị cung chủ nhìn thấy người nọ đều chắp tay chào.

“Ngươi tìm ta sao?”

Người đàn ông từ từ mở miệng, giọng nói của hắn ta cực kỳ dễ nghe, rất có sức hút.

“Lâm Thần?”

Người đàn ông nói tiếp: “Thằng nhóc kia, ta biết Lâm Thần đã quay trở lại, nhưng chẳng phải là hắn đã vào A Tị Địa Ngục rồi sao, dù là bán tiên đi vào đó cũng không thể ra được, ngươi đừng có dọa ta!”

Tần Ninh nhìn người đàn ông ở trước mặt mình, hắn cười rồi nói: “Phù Vạn Lý, hơn một vạn năm trôi qua, ngươi vẫn không hề thay đổi”.

Người đàn ông vừa mới xuất hiện chính là chủ nhân thật sự của Phi Tiên Cung, Phù Vạn Lý! Hắn ta chế giễu Tần Ninh: “Thằng nhóc kia, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta”.

“Tính nóng thật đấy”.

Tần Ninh nói thẳng: “Nếu như ngươi biết ta đã quay lại, vậy tại sao lại không tới Vô Tương Thiên tìm ta?”

“Ngươi biết ta bị Vô Tương Phật Tự đưa vào A Tị Địa Ngục, sao lại không tiêu diệt Vô Tương Phật Tự để báo thù cho ta?”

Hơi thở trong người Phù Vạn Lý nhanh chóng ngưng tụ, vào giờ phút này, tất cả những người đang đứng trong đại điện đều cảm nhận được sát khí, khiến cho tinh thần bọn họ bị tàn phá, không thể hít thở được.

Đây là… cường giả cấp bậc nào vậy?

Quá khủng khiếp!

“Thằng nhóc này, ta đang hỏi ngươi đó!”

Phù Vạn Lý tỏ ra vô cùng nghiêm túc.

Tần Ninh xua tay, hắn nói: “Cường giả Liệt Đạo Biến à, thật là lợi hại, định dọa ta sao?”

Tần Ninh cười nhạo: “Ta đã xuất hiện ở Vô Tương Thiên, nếu ngươi có lòng thì đã đi tìm hiểu tin tức của ta rồi? Ngươi sớm đã biết lần này ta mang dáng vẻ như thế nào để quay lại đây!”

“Sao nào, bây giờ gặp lại ta, ngươi vẫn còn muốn thử ta sao?”

Phù Vạn Lý nhíu mày, hắn ta cười lạnh: “Ma tộc giả dối, sao ta có thể biết được ngươi có phải là do Ma tộc giả mạo hay không?”

“Được!”

Tần Ninh nói: “Phù Vạn Lý, là do ngươi ép ta!”

“Năm xưa, ngươi ở Hoàn Linh Cốc, nhìn lén phu nhân của tộc trưởng tộc Âu Dương…”

Ô ô… Nhưng mà Tần Ninh còn chưa kịp nói xong, Phù Vạn Lý đã tiến lên bụm miệng Tần Ninh lại, mặt hắn ta đỏ bừng: “Đổi cái khác, đổi cái khác đi”.
Chương 3048: Phù Vạn Lý

Tần Ninh cười nói: "Đổi người khác?

Đó chính là hai các chủ phu nhân của Tử Dương Các...", "Ngươi...", Phù Vạn Lý lập tức nói: "Được rồi, ta đã biết".

"Ta xác định!"

"Xác định rồi sao?"

Tần Ninh lại cười nói: "Không hỏi nữa?"

"Không cần!"

Phù Vạn Lý thầm mắng trong lòng.

Năm đó chỉ có Thông Thiên Đại Đế Lâm Thần biết hai chuyện này, thậm chí năm đó còn bị Thông Thiên Đại Đế lấy ra uy hiếp nhiều lần.

"Sao ngươi còn sống đến bây giờ vậy?"

"Chẳng lẽ ngươi muốn ta chết?"

Tần Ninh sửa sang lại quần áo.

Phù Vạn Lý lập tức nhìn mấy người xung quanh, nói: "Đều ra ngoài đi!"

Từng bóng người rời đi, trong chớp mắt bên trong đại điện chỉ còn lại Phù Vạn Lý, Tần Ninh, Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi cùng... một con chó.

Phù Vạn Lý vẫn hiếu kỳ nói: "Ngươi đúng là thần kỳ, thế mà có thể ra khỏi A Tị Địa Ngục".

"Cũng không phải là ta thần kỳ!"

Tần Ninh cười nói: "Là Ma tộc".

Ngay sau đó, Tần Ninh lần lượt kể lại chuyện mình gặp phải Ma tộc ở trong A Tị Địa Ngục ra.

Phù Vạn Lý nghe xong, hung ác nói: "Ma tộc đúng là khốn kiếp, cả đời này ông đây không cần làm cái gì cả, chỉ muốn tiêu diệt Ma tộc".

Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Nếu thế thì vừa vặn, ta có thể giúp ngươi một tay!"

"Thật ư?"

"Đương nhiên!"

Tần Ninh lập tức nói: "Ta đã lừa ngươi bao giờ chưa?"

"Ha ha, đúng thật".

Phù Vạn Lý lập tức xoa xoa tay nói: "Thần lão ca, cái kia... Ta đã kẹt ở cảnh giới bát biến nhiều năm, năm đó ngươi giao cho ta Nguyên Dương Thể Thuật, mà vẫn còn một điểm cuối cùng ta không có hiểu rõ".

"Cái này đơn giản, ta sẽ nói cho ngươi".

Tần Ninh cười nói: "Nhưng trước lúc đó, ngươi phải giúp ta một chuyện!"

Nghe nói như thế, Phù Vạn Lý lập tức nói: "Nói gì khách khí vậy, giúp?

Giúp cái gì?

Chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta, ngươi và cha ta là anh em kết bái, với ta cũng thế!"

Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi nghe nói như thế thì vô cùng khó hiểu.

Đây là quan hệ gì vậy?

"Dù sao Phi Tiên Cung cũng là bá chủ trong khu vực đông nam, ngươi hãy thả ra tin tức, Tần Ninh ta đã trở về, còn sống trở về từ bên trong A Tị Địa Ngục".

"Cửu Nguyên Đan Đế và Thông Thiên Đại Đế chuyển thế - Tần Ninh đã trở về!"

Nghe thấy thế, hai mắt Phù Vạn Lý lập tức tỏa ánh sáng, cười ha ha nói: "Được được được, không thành vấn đề, tuyệt đối không thành vấn đề!"

"Còn nữa, ngươi đừng nên nhúng tay vào chuyện ở tây nam vực, bảo người của ngươi rút lui đi, ta chuẩn bị để hai đệ tử của ta quản lý".

"Ngươi nhìn kìa, ngươi nhìn kìa, đây không phải người một nhà mà không nhận ra nhau sao, nếu ta biết hai vị đồ đệ của ngươi cũng có ở đó, sao ta có thể cho người vụng trộm thống nhất tây nam vực chứ, ta sẽ trực tiếp giúp bọn họ thâu tóm tây nam vực".

Phù Vạn Lý vui vẻ nói: "Ờm, cảm ơn Thần lão ca nương tay, nếu không Liễu Tinh Tinh và Nguyên Lục Tiên chết rồi, ta thực sự sẽ bị tổn thất khổng lồ".

"Cũng may hai người bọn họ không chiếm lợi thế, nếu không, ngươi không giết bọn họ, ta cũng phải giết bọn họ để cho ngươi một câu trả lời".

Tần Ninh chỉ cười, cũng không nói gì.

Lúc này Phù Vạn Lý gọi bảy vị cung chủ vào.

"Lư Vân Phàm!"

"Mai Thanh Y!"

"Ngô Đàm!"

"Sở Kiếm Thanh!"

"Sở Mộng Hà!"

"Liễu Tinh Tinh!"

"Nguyên Lục Tiên!"

Phù Vạn Lý cười nói: "Bảy người này chính là bảy vị cung chủ bây giờ của Phi Tiên Cung ta".

Phù Vạn Lý lập tức nhìn về phía bảy người, trịnh trọng nói: "Nhớ kỹ, vị này chính là Cửu Nguyên Đan Đế Linh Thiên Thần, Thông Thiên Đại Đế Lâm Thần chuyển thế, Tần Ninh Tần đại nhân Tần tiên sinh!"

"Nhớ rõ cho ta, về sau, bất kể lúc nào chỗ nào, nhìn thấy Thần lão ca của ta đều phải khách khí, cung kính, còn phải khách khí, cung kính hơn cả ta, ai dám ngỗ nghịch, ta sẽ giết không tha!"

Nghe thấy vậy, sắc mặt bảy vị cung chủ ở đây đều biến đổi.

Cửu Nguyên Đan Đế! Thông Thiên Đại Đế! Chuyển thế thành Tần Ninh?

Hắn không phải vào bên trong A Tị Địa Ngục rồi sao?

Thật sự còn sống ra rồi?

"Ngây ra đó làm gì?"

Phù Vạn Lý quát lớn: "Không biết quỳ lạy hành lễ hả?"

Ngay lập tức, bảy bóng người vội vàng khom người hành lễ.

Lúc này Phù Vạn Lý mới nói: "Đám nhóc con này chưa từng thấy việc đời, không biết năm đó ngươi mạnh cỡ nào!"

Phù Vạn Lý cười ha hả nói: "Nhớ kỹ cho ta, Thông Thiên Đại Đế là một người tàn bạo năm đó một mình đánh với bảy vị bán tiên, làm thịt năm tên, dọa chết hai tên, truyền lệnh xuống, từng thế lực gia tộc thuộc hạ trong ngoài Phi Tiên Cung đều phải treo chân dung của Tần tiên sinh lên cho ta".

"Về sau ở trong đông nam vực này, phàm là chỗ Tần tiên sinh đến, thành chủ, tông chủ, tộc trưởng đều phải đi ra ngoài quỳ tiếp đón, ai dám làm càn, ông đây sẽ chặt đầu người đó!"

Bảy vị cung chủ thi nhau khom người thi lễ, gật đầu nói phải.

Tần Ninh nhìn về phía Phù Vạn Lý, cười nhạo nói: "Chỉ thích làm mấy chuyện khoa trương này thôi".

"Ha ha ha ha...", Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi ở bên cạnh thấy cảnh này, cũng tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Sư phụ lợi hại thật! Xem ra năm đó, tên tuổi của Thông Thiên Đại Đế vô cùng vang dội.

"Nào nào nào, Thần lão ca, ta dẫn ngươi đi tham quan Phi Tiên Cung của ta...", nói xong, Phù Vạn Lý kéo Tần Ninh đi ra ngoài.

Mà lúc này, bên ngoài đại sảnh.

Đám người Ngọc Ngâm Tuyết, Hồ Tông Nghĩa, Hồ Tông Minh và Cố Dương thấy cảnh này, ai nấy đều ngây người tại chỗ.

Phù Vạn Lý - một cường giả đỉnh cao tuyệt đối trong Thương Vân Thiên này lại đang thân thiết lôi kéo Tần Ninh như huynh đệ đi ra khỏi đại điện.

Chuyện này... giống như thấy một vị đế vương ở cùng với một dân chúng giống như anh em ruột vậy.

Đây là chuyện gì?

Giờ phút này, bảy vị cung chủ lần lượt đi ra.

Ba vị cung chủ Lư Vân Phàm, Mai Thanh Y, Ngô Đàm triệu tập tất cả trưởng lão chấp sự đường chủ đến, trực tiếp dặn dò.

"Truyền lệnh xuống, từ hôm nay trở đi, Tần Ninh tiên sinh sẽ ở trong Phi Tiên Cung, cùng quản lý Phi Tiên Cung với Phù đại nhân!"

"Không!"

Lư Vân Phàm ngừng một chút, lại nói: "Còn cao hơn Phù đại nhân!"

Trong phút chốc, đám người đều trợn mắt há hốc mồm.

"Đồng thời, hãy thả ra tin tức, Tần Ninh - Cửu Nguyên Đan Đế và Thông Thiên Đại Đế chuyển thế đã trở về từ A Tị Địa Ngục, đang ở ngay trong Phi Tiên Cung chúng ta".

Nghe thấy lời này, bốn người Ngọc Ngâm Tuyết, Hồ Tông Nghĩa, Hồ Tông Minh và Cố Dương hóa đá tại chỗ.

Đại Đế chuyển thế! Tần Ninh! Ngọc Ngâm Tuyết trợn mắt há hốc mồm.

Thật sự là Tần Ninh?

Cô ta còn nhớ rõ Tần Ninh đã nói hắn chính là Tần Ninh do Cửu Nguyên Đan Đế và Thông Thiên Đại Đế chuyển thế, nhưng cô ta chỉ cho rằng Tần Ninh nói đùa! Không nghĩ tới lại là thật! Chuyện này... thật sự là không thể tưởng tượng nổi.

Một bên khác, Phù Vạn Lý dẫn Tần Ninh đi xung quanh tham quan Phi Tiên Cung.

"Thần lão ca, thế nào?"

Phù Vạn Lý cười ha ha nói: "Mặc dù cha ta không có ở đây, thế nhưng nhiều năm qua, ta quản lý Phi Tiên Cung cũng không tệ, tiếc nuối duy nhất là ta chỉ là cảnh giới bát biến, chưa thể bước vào cấp bậc bán tiên giống phụ thân ta, nếu không Phi Tiên Cung sẽ đứng đầu trong Thương Vân Thiên này!"

Nghe được những lời này, Tần Ninh lại cười nhạo nói: "Đừng khoác lác, cha ngươi cách bán tiên còn xa lắm".

"Ặc, ha ha ha ha...", nhìn thấy Phù Vạn Lý cười ha ha, sắc mặt Tần Ninh có chút ảm đạm, nói: "Xin lỗi, cái chết của phụ thân ngươi..."
Chương 3049: Cản giết

Nghe thấy thế, Phù Vạn Lý lại cười ha ha nói: "Điều này đâu có liên quan gì đến ngươi?"

"Khi ta biết ngươi xuất hiện trong Vô Tương Thiên đã phải giật mình kêu lên".

"Về sau nghe ngóng mới biết được, Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế, Thông Thiên Đại Đế chuyển thế, ngươi quá trâu bò".

"Về phần cha ta...", Phù Vạn Lý oán hận nói: "Trong cuộc chiến với Ma tộc, có rất nhiều người giống như ta, phụ thân hoặc là mẫu thân, hoặc là thê tử, trượng phu, hoặc là con trai con gái chết đi, nhưng bây giờ rất nhiều người đã quên mất rồi".

"Ta tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho điều này được".

"Ta cũng biết ngươi căm thù Ma tộc đến tận xương tuỷ".

Phù Vạn Lý tiếp tục nói: "Lần này thì hay rồi, ngươi trở về ta cũng an tâm, ngươi vô cùng lợi hại, có ngươi ở đây, Ma tộc tính là cái gì chứ!"

"À đúng rồi, sau khi ngươi xảy ra chuyện bên trong Vô Tương Thiên, Thương Vấn Đạo đã đến Vô Tương Thiên, đánh một trận với mấy lão lừa trọc kia, nhưng mà sau đó mấy lão lừa trọc của Kim Quang Tự xuất hiện, chắc hẳn Thương Vấn Đạo không chiếm được tiện nghi".

"Kim Quang Tự sao...", Tần Ninh cười ha hả nói: "Ta sẽ lại đến Vô Tương Thiên lần nữa, đến lúc đó...", dừng một chút, Tần Ninh mới nói: "Được rồi, ta tạm thời ở lại Phi Tiên Cung của ngươi mấy ngày, ngươi phái người đi tìm hiểu tình huống ở Vô Tương Thiên một chút".

"Còn có, tây nam vực bên kia...", "Thanh Viêm Tông, ngươi hãy quan tâm nhiều hơn".

"Chắc chắn rồi!"

Phù Vạn Lý nói thẳng.

Tần Ninh tiếp tục nói: "Cũng không còn việc gì khác nữa, chỉ cần lan truyền tin tức ta trở về ra là được rồi".

"Được!"

Sau đó, Phù Vạn Lý dẫn Tần Ninh đi tản bộ xung quanh Phi Tiên Cung.

Mà ba ngày sau, Tần Ninh để Dương Thanh Vân trở về tây nam vực xử lý chuyện trong Thanh Viêm Tông, đồng thời Liễu Tinh Tinh và Nguyên Lục Tiên cũng trở về cùng Dương Thanh Vân để đảm bảo hắn ta được an toàn.

Phi Tiên Cung.

Trong một sơn cốc khá yên tĩnh.

Lúc này Tần Ninh uể oải nằm trên ghế, Phệ Thiên Giảo nằm chổng vó bên tay trái, một tay Tần Ninh cầm chén trà, một tay thì vuốt ve đôi tai lông xù của Phệ Thiên Giảo, cực kỳ thoải mái.

Mà ở bên khác trong sơn cốc, Ôn Hiến Chi đứng dưới ánh mặt trời đã khuất, hai tay không ngừng kết ấn, nhưng hết lần này đến lần khác đều thất bại mà kết thúc.

"Sư phụ!"

Ôn Hiến Chi xoay người, nhìn thấy dáng vẻ thoải mái của Tần Ninh và Phệ Thiên Giảo thì oán hận nhìn Phệ Thiên Giảo.

Con chó này, đúng là không ra gì.

Lại dám tố cáo với sư phụ, nói những năm gần đây hắn ta tiến bộ chậm chạp, khiến con chó như nó bị liên lụy, cũng tăng lên rất chậm.

Rõ ràng là nói phét! Phệ Thiên Giảo hết ăn lại nằm, lười biếng không ai bằng.

Nhưng sư phụ căn bản không tin, muốn kiểm tra năng lực ngự thú của hắn ta có tiến bộ hay không.

Lần này thì hay rồi.

Sư phụ căn bản không hài lòng.

Bây giờ bắt đầu huấn luyện ma quỷ.

Ôn Hiến Chi cảm thấy năng lực ngự thú của hắn đã là đỉnh cao nhất trong Trung Tam Thiên này rồi.

Là do sư phụ yêu cầu quá cao.

"Sư phụ, con xong rồi!"

Đột nhiên, Ôn Hiến Chi cười ha ha nói: "Sư phụ mau nhìn nè".

Một Ngự Thú phù đường kính chừng mười trượng chậm rãi bay lên không.

Tần Ninh nhìn thấy Ngự Thú phù kia, mỉm cười gật đầu.

Ôn Hiến Chi lập tức đi đến trước mặt Tần Ninh, bóp vai, đấm lưng, cười ha ha nói: "Sư phụ, những năm gần đây, con ở cùng với đại sư huynh cực kỳ vất vả, đại sư huynh một ngày trăm công ngàn việc, con ở bên cạnh đại sư huynh cũng hay phải dùng Ngự Thú thuật, ngược lại là Phệ Thiên Giảo, không phải người nói nó có thiên phú dị bẩm sao?

Con lại không nhận ra".

"Ồ?

Nói nghe xem nào!"

Nghe thấy thế, Ôn Hiến Chi lập tức nói: "Huyết mạch của nó rất kỳ quái, con và nó thành lập khế ước, thế nhưng nó tiến bộ quá chậm, kéo chân con, người cũng biết nếu thú khế ước mà tăng lên chậm thì cũng sẽ ảnh hưởng đến con mà!"

Phệ Thiên Giảo nghe vậy thì nhe răng trợn mắt.

"Đúng thật!"

Tần Ninh lập tức nói: "Ta nghe Phù Vạn Lý nói, bên trong Phi Tiên Cung cũng có không ít thiên nguyên thú cảnh giới tứ biến, ngũ biến, sau này sẽ ném Phệ Thiên Giảo vào đó để rèn luyện".

Phệ Thiên Giảo nghe thấy thế thì lập tức xù lông lên... Thời gian trôi qua rất nhanh.

Một tháng đã chậm rãi trôi qua.

Trong một tháng qua, Tần Ninh cũng đã biết được tình huống bên trong Vô Tương Thiên.

Thần Tinh Dịch, Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc, Vân Sương Nhi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Lý Nhàn Ngư đã lập ra Nguyên Hoàng Tông.

Bây giờ đã tạo thành thế chân vạc ở trong Vô Tương Thiên.

Trải qua hơn một ngàn năm tích lũy cùng phát triển, mọi người đều đã tăng lên.

Biết được tin tức này, Tần Ninh cũng nhẹ nhàng thở ra, tạm thời không vội vã quay về Vô Tương Thiên.

Ngày hôm đó, Tần Ninh dẫn Ôn Hiến Chi chuẩn bị xuất phát rời khỏi Phi Tiên Cung, tiến về tây nam vực.

Trong khoảng thời gian này Dương Thanh Vân ở trong tây nam vực đã thu nhà họ Hồ và nhà họ Cố đặt vào trong Thanh Viêm Tông, rất có hiệu quả.

Trên không trung vùng đất đông nam, từng con Thanh Diễm Điêu lao vùn vụt qua.

Tần Ninh và Ôn Hiến Chi ngồi trên người Thanh Diễm Điêu, sau lưng là hai huynh muội Sở Kiếm Thanh và Sở Mộng Hà.

Hai người này là tứ cung chủ, ngũ cung chủ của Phi Tiên Cung, bản thân cũng là cường giả Tụ Thiên Biến lục biến.

Chỉ là bây giờ, hai người chính là... hộ vệ của Tần Ninh.

Vốn dĩ Tần Ninh không có ý định dẫn theo, nhưng không chịu nổi Phù Vạn Lý nhất định phải bắt hai người này đi cùng hắn.

Tốc độ của Thanh Diễm Điêu cực nhanh, bay về phía tây nam vực... Trên đường, Ôn Hiến Chi vẫn đang ngưng tụ Ngự Thú phù.

"Tần đại nhân".

Sở Kiếm Thanh mặc một bộ áo xanh, tướng mạo đường đường chính chính, khí chất vô song, lúc này cung kính nói: "Chưa đến một canh giờ nữa sẽ tới Thanh Viêm Tông".

"Ừm".

Mười con Thanh Diễm Điêu chở gần trăm vị võ giả của Phi Tiên Cung, mấy vị cường giả Biến Cảnh dẫn đầu, những người còn lại đều là cao thủ cảnh giới Vô Ngã.

Đột nhiên.

Không trung phía trước bị rất nhiều mây đen bao phủ, hình như có gió lớn bỗng nhiên ập đến.

Ngay lập tức, Sở Kiếm Thanh và Sở Mộng Hà đều vô cùng cẩn thận.

Ở trên không trung cao vạn trượng, cũng sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện hiện tượng kỳ dị như thế.

"Ai?"

Thanh Diễm Điêu lần lượt dừng lại, lơ lửng giữa không trung.

Trong đám mây đen bao phủ kia, ánh sáng ảm đạm, chỉ thấy từng bóng người mặc áo đen đột nhiên xuất hiện.

Có tổng cộng mười tám người, mỗi một vị đều là cường giả cấp bậc Biến Cảnh.

Hai vị cường giả lục biến Sở Kiếm Thanh và Sở Mộng Hà lập tức nắm chặt trường kiếm trong tay, đi ra phía trước, quát: "Thật to gan, chúng ta là người của Phi Tiên Cung".

"Đến để tìm các ngươi đấy".

Một tiếng quát bỗng nhiên vang lên.

Trong khoảnh khắc, đất trời bốn phía tràn ngập tiếng gió rít gào, từng trận văn tuôn ra cuồn cuộn, hoàn toàn bao phủ trời đất này.

"Thiên trận!"

Sắc mặt Sở Kiếm Thanh biến đổi.

Hiển nhiên đám người này đang chờ đợi bọn họ.

Chỉ trong phút chốc, đại trận bao phủ, mười tám người xung quanh lần lượt tản ra.

"Phi Tiên Cung!"

"Tần Ninh!"

Hai người cầm đầu bộc phát khí tức trong cơ thể, không ngờ lại là cường giả Hư Không Biến thất biến.

Thấy cảnh này, sắc mặt Sở Kiếm Thanh và Sở Mộng Hà đều khó coi hẳn xuống.

Ở trong Thương Vân Thiên mạnh nhất chín đại thiên này, cường giả cảnh giới thất biến cũng cực kì hiếm thấy, mỗi một vị đều là nhân vật đứng đầu bên trong các thế lực lớn.

Giống như ở trong Phi Tiên Cung, đại cung chủ Lư Vân Phàm, nhị cung chủ Mai Thanh Y, hai người này mới đến cảnh giới thất biến, gần với Phù Vạn Lý đại nhân cảnh giới bát biến.

Là ai có thể điều ra hai vị cao thủ cảnh giới thất biến đến cản giết Tần Ninh?
Chương 3050: Ngươi là ai?

Lúc này Tần Ninh chỉ ngồi trên người Thanh Diễm Điêu, nhìn mười tám vị võ giả Biến Cảnh kia.

"Tin tức thả ra mới được một tháng mà đã đến giết ta...", Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Phải sợ ta như thế nào chứ!"

Hiển nhiên hai người dẫn đầu đã dùng thiên nguyên khí để che giấu khí tức của bản thân, khiến không người nào có thể phát hiện ra được.

Sở Kiếm Thanh và Sở Mộng Hà không nói hai lời, trực tiếp xông ra.

"Tần đại nhân đi trước!"

Vừa dứt lời, hai người lập tức xông thẳng về hướng hai vị cường giả thất biến.

Mà đám người còn lại của Phi Tiên Cung cũng thi nhau xông ra.

Ôn Hiến Chi cười nhạo nói: "Còn tới cản giết nữa chứ, ta rất muốn xem xem các ngươi là ai".

Ôn Hiến Chi sải bước ra, khí tức ngưng tụ trong cơ thể, tuy là cảnh giới nhị biến nhưng lại không hề hoảng sợ mà vọt thẳng ra ngoài.

Trên không trung, bên trong đại trận lập tức xảy ra một cuộc chiến kịch liệt.

Sở Kiếm Thanh và Sở Mộng Hà dẫn hơn mười vị cường giả Biến Cảnh còn lại của Phi Tiên Cung vây quanh hai vị cường giả cảnh giới thất biến kia.

Chỉ là lục biến đúng là chênh lệch rất lớn với thất biến.

Gần như là vừa đối mặt, Sở Kiếm Thanh và Sở Mộng Hà đã bị ngăn chặn hoàn toàn.

Cũng may lần này, Phi Tiên Cung có khá nhiều người đi cùng, cho dù bị nhốt ở trong trận không thể thoát được, nhưng dù sao cũng có thể xem như kiên trì nổi.

Chỉ là... không kiên trì được quá lâu.

Mười sáu người còn lại cũng đều là cường giả cảnh giới tam biến, tứ biến, ngũ biến.

"Tần đại nhân, đi mau!"

Sở Kiếm Thanh hét lên.

"Đi?

Ai cũng đừng hòng đi!"

Một người cầm đầu lúc này hừ lạnh một tiếng.

Tần Ninh thấy cảnh này cũng bất đắc dĩ lắc đầu.

Hắn đứng trên người Thanh Diễm Điêu, hai tay nắm lại.

Kiếm Độ Sinh.

Đao Tuyệt Hoàng.

Xuất hiện lần nữa.

Vèo... Lúc tất cả mọi người còn chưa từng kịp phản ứng, Tần Ninh đã động.

Tốc độ kia cực nhanh, chỉ trong chốc lát đã đi đến trước mặt một vị cường giả cảnh giới tam biến, kiếm Độ Sinh trực tiếp chém ra.

Người áo đen cảnh giới tam biến kia chỉ cảm thấy một khí tức nguy hiểm chợt lóe lên trong lòng, sát khí kinh khủng lan tràn ra, trong cơ thể lập tức phóng ra một ấn ký màu đen, lao thẳng tới trước mặt.

Keng... Kiếm Độ Sinh bị ngăn cản.

Nhưng lúc này, đao Tuyệt Hoàng đã trực tiếp chém xuống.

Bịch một tiếng.

Một cái đầu bay ra ngoài.

Một đao trực tiếp chặt đầu một người áo đen cảnh giới tam biến, Tần Ninh tiếp tục nắm chặt kiếm Độ Sinh, trường kiếm xuyên thủng thân thể.

Chết! Làm thịt xong võ giả cảnh giới tam biến này, Tần Ninh vẫn không ngừng, lại xông ra lần nữa.

Sát khí kinh khủng bộc phát.

Ầm... Từng vị cường giả Biến Cảnh không ngừng bị Tần Ninh đánh giết.

Tốc độ nhanh chóng đó khiến không ít người của Phi Tiên Cung đều trợn mắt há hốc mồm.

Khi Tần Ninh ra tay, cho dù là võ giả Vạn Nguyên Biến tứ biến, Quy Nhất Biến ngũ biến căn bản cũng không ngăn cản nổi khí sát phạt đó.

Hai người áo đen dẫn đầu thấy mười sáu người bên cạnh mình đã chết hết chỉ còn lại sáu người, sắc mặt cũng khó coi hẳn xuống.

"Khốn kiếp!"

Một người áo đen trong đó gầm lên một tiếng, bóng người như một cơn gió, trong nháy mắt đã đáp xuống, đi đến trước mặt Tần Ninh.

Nhìn thấy cường giả cảnh giới thất biến đánh tới, Tần Ninh nắm chặt đao kiếm, cong khóe miệng cười lạnh.

"Ta sẽ xem là ai không nhịn được đầu tiên".

Hai tay vòng lại, đao kiếm đưa ngang trước người, Tần Ninh đưa mắt nhìn chằm chằm vào cảnh giới thất biến đánh tới kia.

Nhưng ngay lúc này... Ầm... Một tiếng vang trầm thấp vang vọng.

Những tiếng nổ kinh khủng trong nháy mắt bộc phát ra.

Phía sau cường giả cảnh giới thất biến đang lao thẳng về hướng Tần Ninh kia lại có một bóng người trực tiếp đạp ra một cú.

Khiến người kia đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

Cả người lập tức rơi xuống.

"Có giúp đỡ!"

Một người khác lập tức thay đổi sắc mặt, quát: "Rút lui!"

Một mình Tần Ninh đã thể hiện ra được thực lực hoàn toàn vượt qua Hồn Phách Biến tam biến, đây đã là điều ngoài dự đoán rồi.

Nhưng bây giờ lại có thêm một người.

Ngay sau đó, cường giả thất biến vừa mới rơi xuống kia không nói hai lời, lập tức bỏ chạy, một vị thất biến khác cũng trực tiếp chạy.

Thế nhưng sáu người còn lại thì không thể chạy được.

"Cố gắng giữ lại người sống".

Tần Ninh mở miệng nói.

Sở Kiếm Thanh, Sở Mộng Hà gật đầu.

Chỉ là hai người còn chưa ra tay, sáu người kia đã thi nhau tự bạo.

Rầm rầm rầm... Trên không trung, trong đại trận, những tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng ra.

Thật lâu sau.

Từng bóng người rơi xuống đất.

Lúc này nhìn Tần Ninh, mái tóc dài hơi rối, cũng có chút chật vật.

Sáu vị Biến Cảnh tự bạo, hơn nữa còn ở trong đại trận, phạm vi tác động cũng không rộng, bởi vậy lực sát thương cực lớn.

Sở Kiếm Thanh và Sở Mộng Hà lần lượt đi đến trước mặt Tần Ninh.

"Tần tiên sinh...", "Ta không sao".

Tần Ninh thu hồi kiếm Độ Sinh và đao Tuyệt Hoàng, nói: "Người của các ngươi thì sao?"

"Chết hai mươi mấy người...", Sở Kiếm Thanh hầm hừ.

Mà giờ phút này, một bóng người nhẹ nhàng rơi từ trên không trung xuống.

Trong tay cầm hai thi thể bị giật mất khăn che mặt, vứt xuống đất, nói: "Không tra được cái gì, ở trong Thương Vân Thiên, đến cấp bậc Biến Cảnh cũng sẽ không phải là người không có tiếng tăm, không có tin tức gì chứng minh những người này là sát thủ có người chuyên môn thuê đến".

"Ở trong toàn bộ Thương Vân Thiên, có thể thuê được bậc sát thủ cấp này cũng chỉ có... Thần Phong Các!"

"Thần Phong Các sao?"

Sở Kiếm Thanh lập tức nói: "Thần Phong Các có bối cảnh thâm hậu, có mấy các giao dịch rất mạnh ở trong chín đại thiên, chỉ nhận tiền làm việc".

Tần Ninh nói: "Nếu ta nhớ không nhầm thì tổng bộ của Thần Phong Các ở trung vực Thương Vân Thiên đúng không?"

Người đàn ông kia nhìn về phía Tần Ninh, nói thẳng: "Ngươi đừng làm bừa, nghe nói bên trong Thần Phong Các có bán tiên tọa trấn, bây giờ ngươi mới là cảnh giới tam biến...", Tần Ninh lại cười nói: "Chỉ là mặc dù Thần Phong Các lấy tiền làm việc, thế nhưng có người muốn giết ta, Thần Phong Các còn dám nhận, xem ra là không coi ta ra gì mà...", "Được rồi, kiềm chế tính khí nóng nảy của ngươi lại đi, ngươi cho rằng ngươi vẫn là Thông Thiên Đại Đế sao?"

Người đàn ông nói.

Lập tức, người đàn ông kia nhìn về phía Sở Kiếm Thanh và Sở Mộng Hà, nói: "Dọn dẹp một chút, chuẩn bị đi thôi".

"Vâng".

"Vâng".

Hai người lần lượt khom người, triệu tập đám người lại.

Lúc này, Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống một tảng đá, nói: "Cho dù ta không phải năm đó, nhưng tóm lại vẫn sẽ đi đến cấp bậc năm đó, những người này mắt chó coi thường người khác, nhìn thấy bọn họ nhắm vào ta, cục tức này cũng khiến ta không thoải mái".

Lúc này người đàn ông kia cũng ngồi xuống đối diện, nói: "Ai bảo ngươi chuyển thế?

Đáng đời".

Giờ phút này, Ôn Hiến Chi đứng bên cạnh Tần Ninh, nghe nói như thế thì tán đồng gật đầu.

Chỉ là ngay sau đó, Ôn Hiến Chi lại nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ mặt ngẩn ngơ.

Người đàn ông này mặc một bộ trường sam màu đen, khí chất bất phàm, nhìn tầm ba bốn mươi tuổi, mang đến cho người ta cảm giác có chút hiền hoà.

Thế nhưng... Người này là ai?

Trong đội ngũ căn bản không có người như vậy! "Ngươi là ai?"

Ôn Hiến Chi ngẩn người, lúc này mới kịp phản ứng.

Hắn ta và Tần Ninh đã ở trong Phi Tiên Cung một khoảng thời gian, đã từng nhìn thấy không ít Biến Cảnh trong Phi Tiên Cung, thế nhưng hắn ta lại chưa gặp người đàn ông trước mặt bao giờ.

Nhưng nhìn cách nói chuyện với sư phụ, nói chuyện với đám người Sở Kiếm Thanh thì có vẻ là rất quen thuộc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom