-
Chương 2881-2885
Chương 2881: Là tôn kính chứ không phải sợ!
Ầm… Một tiếng nổ trầm thấp vang lên.
Sau khi tung một cú đấm đánh chết một con lang thú, Lý Nhàn Ngư thở hồng hộc.
Hắn ta hiện đang ở cảnh giới Chân Ngã tầng năm, Mệnh Hoàn ngưng tụ quỷ dị, thực lực chân chính không hề kém cạnh tầng bảy nhưng nếu đối đầu với tầng tám, tầng chín thì sẽ hơi khó khăn.
Việc giết liên tục mười mấy con thiên nguyên thú khiến cho Lý Nhàn Ngư hơi mất sức.
"Tiếp tục".
Giờ phút này, Tần Ninh đang đứng ở cách đó không xa thúc giục: "Đây là cơ hội để ngươi rèn luyện bản thân, tìm tòi giới hạn của mình nằm ở đâu".
Lý Nhàn Ngư không nói hai lời, lại lao ra lần nữa.
Giới hạn?
Cái gì mới là giới hạn?
Trong lòng Lý Nhàn Ngư cảm thấy vô cùng mơ hồ, lúc này chỉ biết phải tiếp tục chiến đấu, chiến đấu tới khi bản thân không nhấc tay lên nổi nữa.
Vào lúc này, sáu mươi bốn người đã đến vòng thi thứ ba, bọn nguyên thú vừa ra tay đã giết chết mấy người, chỉ mới vài phút trôi qua mà đã có thêm mấy người chết.
Chỉ là, những người có thể được các thế lực lớn chọn lựa ra và đưa đến đây mà là hạng người đơn giản ư?
Lấy một số đệ tử thuộc thất đại bá chủ làm ví dụ, họ đều có cảnh giới Chân Ngã tầng sáu, tầng bảy. Lúc này, mọi người đoàn kết lại với nhau và cùng nhau chống lại bọn thiên nguyên thú nên dần dần cũng đối phó được.
Trong đám người kia, nữ đệ tử cầm đầu thuộc Tây Hoa Thiên cung là kiệt xuất nhất.
Nữ tử này mặc một bộ váy đầm dài màu xanh lam, bên ngoài mặc một bộ nhuyễn giáp sát người bảo vệ ngực, tay và đầu gối, dung nhan mỹ lệ mà trong trẻo, khí chất hiên ngang, lại thêm cảnh giới Chân Ngã tầng bảy tạo ấn tượng về mày liễu mạnh mẽ không kém cạnh cánh mày râu.
Hơn nữa, lúc này, Huyết Vân Sênh, Vũ Oánh và những đệ tử cảnh giới Chân Ngã tầng năm, tầng sáu dẫn đầu các phe khác đều phòng thủ chắc chắn.
Chỉ có nữ tử này và Lý Nhàn Ngư là xông thẳng vào bầy thiên nguyên thú mà thỏa sức chém giết.
Giờ phút này, nữ tử kia nhìn về phía Lý Nhàn Ngư, thẳng thừng hỏi: "Ngươi tên gì?"
"Lý Nhàn Ngư!"
Lý Nhàn Ngư thở hồng hộc, mặt mày tái mét.
Nữ tử nói tiếp: "Ta tên là Tây Hoa Nguyệt, đến từ Tây Hoa Thiên cung, ngươi chống đỡ được đến tận lúc này đã là lợi hại lắm rồi, đừng cố cậy mạnh!"
Lý Nhàn Ngư nhìn lướt qua Tây Hoa Nguyệt, lập tức phản đối: "Không được, sư tôn nói ta phải kiên trì đến khi đột phá giới hạn mới thôi".
Sư tôn?
Tây Hoa Nguyệt nhìn sang Tần Ninh ở cách đó không xa.
Hiện giờ Tần Ninh đã tách ra với đệ tử các thế lực khác, một mình đứng ở một góc sơn cốc song tất cả thiên nguyên thú trong sơn cốc này lại không có con nào bén mảng tới chỗ hắn, cảnh tượng ấy trông rất kỳ quái.
Nàng ta vừa phân tâm thì bỗng có một con mãng xà vồ tới Lý Nhàn Ngư, chẳng mấy chốc nó đã tới trước mặt hắn ta và há cái miệng to như chậu máu ra cắn.
Lý Nhàn Ngư chẳng nói chẳng rằng, bàn tay nắm chặt, một đạo dấu ấn mạnh mẽ giáng xuống.
Bành… Dấu ấn đánh xuống, đập cho đầu con mãng xà đổ máu đầm đìa, nhưng Lý Nhàn Ngư cũng bị tác động ngược lại, đẩy lùi, ngã xuống đất.
Một con chó sói lông xanh đã chờ sẵn dưới mặt đất nhân cơ hội nhào tới.
Đúng lúc này, bóng người Tây Hoa Nguyệt chợt lóe. Nàng ta bổ một kiếm ra, chém con chó sói lông xanh thành hai nửa.
"Đa tạ!"
Lý Nhàn Ngư nói với vẻ hơi bối rối.
Thấy Tần Ninh ở gần đó không nhìn mình bằng ánh mắt trách cứ, Lý Nhàn Ngư tập trung tinh thần một lần nữa.
Lúc này, Tây Hoa Nguyệt lại nói: "Đây là lần đầu tiên ta thấy có đệ tử tu vi còn cao hơn cả sư tôn đấy, mà trông có vẻ ngươi rất sợ hắn nhỉ?"
"Là tôn kính chứ không phải sợ!"
Lý Nhàn Ngư vội vàng đính chính lại: "Sư tôn ta không hề yếu chút nào đâu, mặc dù chỉ là cảnh giới Chân Ngã tầng hai nhưng kể cả một người đã vào tầng bảy như ngươi cũng chưa chắc đã là đối thủ của người đâu".
Giờ phút này, Tần Ninh ở cách đó không xa nghe thấy câu này thì vẻ mặt trở nên kỳ lạ.
Thằng nhỏ này ngốc ghê, chẳng biết lựa lời mà nói gì cả.
Dù gì người ta cũng vừa cứu ngươi một mạng, ngươi không biết ơn người ta thì thôi, đằng này còn tâng bốc sư tôn mình, chê bai người ta?
Đúng như hắn đoán, Tây Hoa Nguyệt vừa nghe hắn ta nói vậy thì hậm hực nói: "Ngươi có xảy ra chuyện gì thì ta cũng không quan tâm đâu!"
Bị Lý Nhàn Ngư nói một người có cảnh giới Chân Ngã tầng bảy như mình không sánh bằng một kẻ cảnh giới Chân Ngã tầng hai, dĩ nhiên tâm trạng của Tây Hoa Nguyệt vô cùng khó chịu rồi.
Lý Nhàn Ngư gãi đầu một cái, hắn ta lại nói gì sai sao?
Nhưng đúng là vậy thật mà!
Cảnh giới của sư tôn quả thật chỉ vỏn vẹn là Chân Ngã tầng hai nhưng người tu luyện thuật luyện thể hết sức bá đạo. Hơn nữa, mỗi một đạo Mệnh Hoàn của sư tôn đều có chín đạo Hư Hoàn bổ trợ, nói một đạo Mệnh Hoàn đọ lại được ít nhất là ba đạo Mệnh Hoàn của người ta cũng không ngoa.
Mệnh Hoàn của bản thân Lý Nhàn Ngư là ba đạo hợp nhất làm một. Hiện tại, năm đạo Mệnh Hoàn của hắn ta không hề kém cỏi những võ giả gồm có bảy đạo Mệnh Hoàn khác, bởi vậy mới nói chín đạo hợp làm một của sư tôn còn kinh khủng hơn.
Có hề hấn gì đâu! Chỉ là lúc này, Lý Nhàn Ngư đã không còn thời gian nghĩ ngợi điều gì nữa, bởi lẽ những con hiên nguyên thú khác đã ồ ạt giết đến rồi.
Lý Nhàn Ngư tiếp tục rơi vào vòng vây, tiếp tục chém giết, vận chuyển võ quyết Âm Dương Hoàng Ấn để ngưng tụ từng đạo dấu ấn nguyên lực đập ra, uy lực vô cùng mạnh mẽ.
Thời gian trôi qua từng chút một, ai nấy đều cùng nhau dốc toàn bộ sức lực và cố gắng cầm cự hết một nén nhang.
"Âm Dương Thiên Ấn!"
Đột nhiên, một tiếng gầm thét vang lên, khí tức trong cơ thể Lý Nhàn Ngư bùng nổ. Trong nháy mắt, một dấu ấn giáng xuống, đập chết một con gấu đen tầng tám, không cho nó cơ hội chạy trốn nào.
Tất cả mọi người đều cực kỳ ngạc nhiên trước cảnh tượng ấy.
Lý Nhàn Ngư thì vừa bất ngờ vừa vui mừng.
Thành công rồi! Trong suốt thời gian qua, hắn ta tu hành Âm Dương Hoàng Ấn mãi mà vẫn không thể ngưng tụ ra ấn cuối cùng - Âm Dương Thiên Ấn, cuối cùng hắn ta cũng làm được rồi
Chạm đến giới hạn và đột phá bản thân! Đây chính là dụng ý của sư tôn đúng không?
Giờ phút này, Tần Ninh cũng chậm rãi gật gù khen ngợi.
Quả thật Lý Nhàn Ngư hơi thiếu kỹ năng giao tiếp với người khác nhưng do có vãng sinh đồng nên thiên phú không đùa được.
Một khi đã nắm trong tay Âm Dương Thiên Ấn, Lý Nhàn Ngư cách cảnh giới Chân Ngã tầng sáu không còn xa nữa.
Lúc này đây, Lý Nhàn Ngư đã tin tưởng vào bản thân hơn rất nhiều. Hắn ta lại ra sức khai thác tiềm năng của mình, đặt mình vào hiểm cảnh mà xông lên chém giết.
Trước mặt hắn ta là một con hùng sư cao đến ba trượng, toàn thân thiêu đốt ngọn lửa màu tím đỏ, đôi mắt của nó nhìn chòng chọc vào hắn ta.
Thế nhưng lúc này Lý Nhàn Ngư hoàn toàn không nao núng, bàn tay nắm chặt, nguyên lực trong cơ thể cuồn cuộn chảy ra.
Dồn vào chỗ chết rồi tìm lấy cơ hội vực dậy! Lên! Trong nháy mắt, Lý Nhàn Ngư lao ra, sức mạnh của toàn bộ cơ thể chợt tăng vọt.
Tiếng ùng ùng lập tức nổ ra.
Một lần nữa, một đạo Âm Dương Thiên Ấn đã được ngưng tụ giữa hai tay hắn ta, có điều lần này dấu ấn đã trở nên mạnh mẽ và ngang tàng hơn.
Dấu ấn nhanh chóng giết ra, chạy thẳng tới trước người hùng sư.
Giữa lúc đó, Lý Nhàn Ngư giằng co với con hùng sư kia, đang chém giết dữ dội thì chợt có tiếng xé gió vang lên, một ám tiễn xuyên qua không khí, phút chốc xuất hiện ở phía sau Lý Nhàn Ngư.
Mũi tên kia nhắm thẳng vào trái tim Lý Nhàn Ngư, bốn phía quanh đây còn có từng đạo phù ấn đi theo, ẩn chứa sức công phá lớn lao.
Phập xùy! Đột nhiên, ám tiễn bị một bàn tay cầm lên, trong nháy mắt nổ tung, phát ra tiếng bành trầm đục.
Bấy giờ Lý Nhàn Ngư mới hoàn hồn chuyện gì đang xảy ra, xoay người lại nhìn với gương mặt đầy hãi hùng.
"Sư... sư tôn...", tất nhiên, người vừa xuất hiện sau lưng Lý Nhàn Ngư chính là Tần Ninh.
Giờ đây, Tần Ninh đang cầm ám tiễn, mũi tên đâm thủng lòng bàn tay hắn làm máu chảy lênh láng, bốn đạo phù ấn nổ tung khiến cho bàn tay hắn lúc này thấm đẫm máu tươi, trông vô cùng đáng sợ.
Lý Nhàn Ngư ngây ngẩn cả người.
Tây Hoa Nguyệt ở gần đó cũng sững sờ.
Ám tiễn bắn ra với tốc độ rất nhanh, cho dù nàng ta đứng rất gần Lý Nhàn Ngư và cũng cảm nhận được sự hiện diện của nó, nhưng hầu như nàng ta không thể nào chạy đến sau lưng Lý Nhàn Ngư và ngăn lại ám tiễn này một cách nhanh chóng thế được.
Giờ phút này, Lý Nhàn Ngư hốt hoảng hỏi han: "Sư tôn, sư tôn, người không sao chứ... Người...", Tần Ninh phất tay làm vài giọt máu bắn ra, mỉm cười an ủi: "Không sao!"
Chương 2882: Liệt Yên Hỏa
"Ai đấy?"
Thoáng chốc, Lý Nhàn Ngư sừng sộ cả lên: "Ai lén bắn tên đấy?
Có giỏi thì bước ra đây mau!"
Nếu Tần Ninh không bất chợt xông đến thì ám khí được phóng ra thật nhanh này cùng với sự bùng nổ của phù ấn đủ để khiến hắn ta bị thương nặng rồi, và con hùng sư kia cũng đã có thể xé xác hắn ta ra.
Thế là muốn giết hắn ta rồi còn gì! Chỉ là Lý Nhàn Ngư không giận vì điều đó mà tức giận vì sư tôn đã lao ra đỡ cho mình, cuối cùng bị thương! Trong lúc nhất thời, huyết mâu ngưng tụ ra sau lưng Lý Nhàn Ngư, vãng sinh đồng hiện ra xung quanh hắn ta như biến thành bể máu.
Lúc này, vốn dĩ con hùng sư vừa bị đánh lùi có thể nhân cơ hội xông lên lần nữa nhưng nó đã bị bàn tay của Lý Nhàn Ngư nắm chặt, huyết đồng tỏa ra từng đường tơ máu quấn chặt nó đến chết.
Cảnh giới của hắn ta vốn là Chân Ngã tầng năm nhưng lại chiến đấu với cảnh giới Chân Ngã tầng bảy, thực lực hai bên quá chênh lệch.
Nhưng sau khi thúc giục sức mạnh của vãng sinh đồng thì mọi chuyện đã khác.
Giờ phút này, ai nấy đều sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Tây Hoa Nguyệt càng mở to hai mắt, nhìn Lý Nhàn Ngư với vẻ không thể nào tưởng tượng nổi.
Người này nổi giận lên cũng đáng yêu thật.
Nhưng trước sự chất vấn của Lý Nhàn Ngư thì không có ai trả lời.
Giờ phút này, bàn tay Tần Ninh thấp thoáng có ngọn lửa đang rực cháy dữ dội, lòng bàn tay còn đọng máu khô.
Trong lúc nhất thời, đôi mắt Lý Nhàn Ngư trở nên đỏ như máu, hóa thành biển máu xoay quanh hắn ta và Tần Ninh. Hắn ta nhìn mấy chục người kia, quát lên: "Vũ Oánh, Huyết Vân Sênh, là các ngươi đúng không?"
Đây là lần đầu tiên Vũ Oánh hốt hoảng đến vậy.
Lúc ở vòng thi thứ hai hồi nãy, tên sư tôn đã khó dây vào rồi mà giờ vào vòng thi thứ ba, tên đồ đệ này trông còn khó đắc tội hơn nữa.
Vốn dĩ số lượng cảnh giới Chân Ngã tầng năm tham gia kỳ sát hạch này có đến khoảng mười mấy người, ai cũng nghĩ rằng Lý Nhàn Ngư chỉ có cảnh giới Chân Ngã tầng năm, không có gì hay ho.
Tuy nhiên, sau khi Lý Nhàn Ngư ra tay lại cho thấy thực lực của cảnh giới Chân Ngã tầng bảy.
Giờ đây, đôi mắt cổ quái kia còn phóng ra biển máu ngút trời càng quái lạ hơn.
Ban đầu chẳng có ai đặt hắn ta vào mắt vì hầu như ai cũng đều đổ dồn sự chú ý vào Tần Ninh.
Nhưng bây giờ, mới cảm thấy người này còn quái lạ hơn nữa.
Đón lấy huyết mâu của Lý Nhàn Ngư, Vũ Oánh hối hả giải thích, sốt ruột đến nỗi giọng hơi to: "Không phải ta, nhà họ Vũ không có khả năng đó".
Bề ngoài tên Huyết Vân Sênh nhìn thì có vẻ lạnh lùng, kiệm lời nhưng thực chất lúc này cũng đang nơm nớp lo sợ. Hắn ta giảng hòa: “Ở Huyết Vụ cung bọn ta cũng không có mấy thủ đoạn này đâu!"
Vừa dứt lời, bọn họ thấy Lý Nhàn Ngư vẫn nhìn mình đăm đăm bèn cố gắng giải thích: "Không phải ta thật mà!"
Thế nhưng lúc này, đôi mắt đỏ thẫm tràn trề sát khí của Lý Nhàn Ngư lại xuất hiện.
"Nhàn Ngư!"
Đúng lúc đó, giọng nói của Tần Ninh cất lên, hắn mỉm cười, nói: "Không phải bọn họ thật đấy. Bốn đạo phù ấn này đã sinh ra linh khí của riêng mình, mà những linh khí được sinh ra cực kỳ khác nhau, có lẽ đã bao hàm Liệt Yên Hỏa. Liệt Yên Hỏa là một thứ rất hiếm thấy...", nghe đến Liệt Yên Hỏa, Vũ Oánh đột nhiên chen ngang: "Linh Tiêu Sơn tọa lạc tại núi Liệt Vân, chỉ có núi Liệt Vân mới có Liệt Yên Hỏa thôi!"
Câu này vừa vang lên, trong lúc nhất thời, vẻ mặt của sáu bảy đệ tử Linh Tiêu Sơn đang tụ tập lại một chỗ ở bên cạnh trở nên hoảng hốt.
Người thanh niên cầm đầu lại tỏ ra rất bình tĩnh.
"Tại hạ là Linh Nguyệt Thương đến từ Linh Tiêu Sơn!"
Người thanh niên bình tĩnh nói: "Quả thật Liệt Yên Hỏa bắt nguồn từ núi Liệt Vân – nơi tọa lạc của Linh Tiêu Sơn ta, chỉ là... Tần Ninh, ngươi sẽ không nói vụ này là do Linh Tiêu Sơn ta gây ra chứ?"
"Ta nói phải là phải".
Lúc này, Tần Ninh nói như đinh chém sắt.
Nét mặt Linh Nguyệt Thương trở nên lạnh lẽo.
Tần Ninh tiếp tục cất lời: "Nhà họ Vũ bất mãn với ta vì ta đã giúp Chiến Linh Vân, mà Huyết Vụ cung thì sục sôi ý định trả thù vì ta đã giết công tử Huyết Anh, còn Linh Tiêu Sơn... Nếu ta nhớ không lầm thì xưa giờ ta với các ngươi không thù không oán mà nhỉ? Các ngươi ra tay với ta là có ý gì?"
Lúc này, Linh Nguyệt Thương lại phản bác: "Không phải bọn ta".
"Vậy ư?"
Tần Ninh cười khẩy: "Nhàn Ngư, dùng mấy người này để luyện tay đi".
"Rõ!"
Giờ phút này, Lý Nhàn Ngư bước ra, huyết mâu sau lưng ngưng tụ thành một biển máu. Từ khi kích hoạt sức mạnh của vãng sinh đồng đến nay, khả năng kiểm soát sức mạnh đôi mắt của Lý Nhàn Ngư đã trở nên hết sức thành thạo, và hai con mắt này vẫn còn không gian phát triển.
Lúc này, tơ máu ngưng tụ, hóa làm từng đạo huyết chưởng giáng thẳng tới chỗ Linh Nguyệt Thương.
Khí tức kinh khủng bộc phát.
Linh Nguyệt Thương lập tức sử dụng một món pháp bảo để ngăn cản huyết chưởng.
Bành... Tuy nhiên, kình khí hùng hậu vẫn đánh lùi Linh Nguyệt Thương trong nháy mắt.
Sao có thể chứ! Giờ đây, tất cả những người đang đứng quanh đây càng ngạc nhiên hơn nữa.
Không ngờ Linh Nguyệt Thương lại là cảnh giới Chân Ngã tầng sáu, hơn nữa, bậc thiên tài kiểu này thật sự rất mạnh.
Ấy vậy mà một người như thế lại không ngăn cản nổi một đòn tấn công của Lý Nhàn Ngư! Tây Hoa Nguyệt bên cạnh sửng sốt ra mặt.
Đây mới là thực lực chân chính của Lý Nhàn Ngư, trước đó hắn ta vẫn chưa sử dụng song mâu quỷ dị của mình.
Ầm... Giờ phút này, tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, từng đạo huyết ấn giáng xuống khiến cho sáu bảy tên đệ tử Linh Tiêu Sơn đồng loạt hộc máu, không tài nào chịu đựng nổi.
Lý Nhàn Ngư không hề nương tay.
Sư tôn nói là bọn chúng thì tất nhiên là bọn chúng.
Sư tôn không bao giờ phán đoán sai lầm trong chuyện này.
Phịch... Bóng người cuối cùng ngã xuống đất.
Lúc này, Tần Ninh đi tới trước người Linh Nguyệt Thương.
"Vì sao ngươi lại ra tay với đệ tử ta?
Bọn ta có đắc tội Linh Tiêu Sơn đâu!"
Tần Ninh cúi người nhìn Linh Nguyệt Thương, hờ hững chất vấn.
Hắn ta tự biết đón chờ mình sẽ là cái chết, các trưởng lão phụ trách trông coi cuộc thi trong học viện Thánh Hoàng đều không nhúng tay.
Giờ đây, mắt hắn ta đanh lại, nói: “Rồi ngươi cũng biết thôi. Dẫu có chết thì sau này ta cũng gặp ngươi thôi, ta chờ ngươi!"
Vừa dứt lời, Linh Nguyệt Thương vỗ một chưởng vào huyệt Thiên Môn của mình, mi tâm nứt toát, chết oan chết uổng.
Lúc này, những người khác cũng đồng loạt tự sát.
Lý Nhàn Ngư đến gần Tần Ninh với gương mặt đầy tò mò.
"Sư tôn... Linh Tiêu Sơn đang làm gì thế ạ?"
Tần Ninh nhướng mày đáp: "Ta cũng không biết...", Linh Vô Cực – người cầm trịch Linh Tiêu Sơn – là cường giả cảnh giới Vô Ngã tầng bảy, Tần Ninh khẳng định bản thân chưa hề tiếp xúc gì với người này.
Việc Linh Tiêu Sơn đột ngột xuất thủ cũng nằm ngoài dự đoán của Tần Ninh.
"Sau này hẵng điều tra!"
Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía Lý Nhàn Ngư và cất lời: "Đừng sử dụng sức mạnh của vãng sinh đồng một cách tùy tiện, ngươi phải giết được tầng bảy ở tầng năm, tranh thủ luyện sao cho giết được tầng tám, thậm chí là tầng chín!"
"Vãng sinh đồng là lá bài tẩy của ngươi, mà đã là lá bài tẩy thì phải để lại đến cuối cùng!"
Lý Nhàn Ngư nghe vậy bèn gật đầu.
Lá bài tẩy! Bí thuật dẫn dắt sức mạnh tinh thần thiên địa hóa thành voi thần – voi ma mút dũng mãnh kia của sư tôn cũng là lá bài tẩy của sư tôn nhỉ?
Lúc này, thiên nguyên thú xung quanh cũng vừa bị biển máu mà Lý Nhàn Ngư đã ngưng tụ ra dọa sợ, cả đám đều kinh hồn táng đảm, không dám xông lên nữa.
Và một nén nhang đã hết! Từng con thiên nguyên thú lùi về.
Tại hiện trường, chỉ còn chưa đến bốn mươi người còn sống.
Ba mươi tám người! Hai người Liễu Nhược Bạch và Hứa Thất Nguyên xuất hiện lần nữa.
"Tiếp theo là vòng thi thứ tư!"
Hai vị viện trưởng không nói gì thêm mà chỉ dẫn bọn họ tiến sâu hơn vào trong sơn cốc.
Đúng lúc đó, ở lối vào sơn cốc.
Lâu Tiêu nhìn trưởng lão Linh Dục của Linh Tiêu Sơn bằng ánh mắt đầy tối tăm.
Lâu chủ đã lệnh cho hắn ta chịu toàn bộ trách nhiệm về an toàn của Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư ở học viện Thánh Hoàng, nếu xảy ra vấn đề gì thì hắn ta không gánh nổi hậu quả.
Nhưng bây giờ, nhà họ Vũ, Huyết Vụ cung và nhà họ Hoa đều nổi sát ý với Tần Ninh, tự dưng không đâu lại lòi ra thêm Linh Tiêu Sơn! Chuyện này quá kỳ quặc!
Chương 2883: Cuộc sát hạch kết thúc
Chỉ là lúc này trưởng lão Linh Dục lại không nói một lời, cứ lặng lẽ nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra tại sơn cốc như thể mình chỉ là người ngoài cuộc.
Lâu Tiêu cũng không dò hỏi, nhưng nhìn tình hình hiện tại của Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư thì tiếp đó hắn ta sẽ có việc cần làm trong học viện Thánh Hoàng này rồi.
Lúc này, vòng thi thứ tư trong sơn cốc chính thức bắt đầu.
Liễu Nhược Bạch và Hứa Thất Nguyên dẫn ba mươi tám vị đệ tử tiến vào sâu trong sơn cốc.
Nơi đây là một võ trường.
Liễu Nhược Bạch cười nói: "Vòng thi thứ tư rất đơn giản, ba mươi tám người đứng trên võ đài này, hai mươi người cuối cùng còn sống sót sẽ có thể trở thành đệ tử của học viện Thánh Hoàng ta!"
Câu này nằm ngoài dự đoán của rất nhiều đệ tử, ai nấy đều tỏ ra hơi kinh ngạc.
"Được rồi, lên võ đài đi!"
Hứa Thất Nguyên hiếm khi lên tiếng: "Hai mươi người cuối cùng, chỉ được ít hơn chứ không được nhiều hơn!"
Nói xong, lần lượt có các thí sinh dự thi nhảy lên võ đài rộng lớn trong sơn cốc.
Trong số ba mươi tám đệ tử có vài người hợp tác với nhau.
Trong lúc bọn họ đi lên võ đài, hai vị viện trưởng đi vào chòi nghỉ mát bên cạnh ngồi, không ngó ngàng gì tới họ nữa.
Vòng thi này trông thì có vẻ là kiểm tra thực lực của mỗi thí sinh dự thi, nhưng thực chất còn có ẩn ý sâu xa.
Muốn được ở lại thì phải đào thải người khác.
Ví như những đệ tử thuộc Tây Hoa Thiên cung, nếu Tây Hoa Nguyệt chỉ đạo bọn họ ra tay với đệ tử các thế lực khác thì nhất định sẽ chôn mầm mống thù hận cho nhau. Cứ thế, một hiềm khí nho nhỏ sau này cũng có thể biến thành mối ân oán dây dưa sâu đậm.
Các thế lực lớn muốn tìm cách đưa người vào, còn học viện Thánh Hoàng thì cũng muốn loại bỏ thành phần ấy ra.
Lúc này, ba mươi tám đệ tử đều nhìn nhau chòng chọc đầy cảnh giác.
Chỉ có hai người là ngoại lệ.
Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư! Hai thầy trò đứng chung một chỗ với nhau, không ai quan tâm hay hỏi han gì, hai người chỉ lặng lẽ đứng ở đó.
Nếu như ở vòng thi đầu tiên thì chắc chắn sẽ có hàng tá người ra tay với hai người họ.
Nhưng bây giờ... Tần Ninh đã tiêu diệt mấy tên đệ tử nhà họ Hoa ngay trong vòng thi đầu tiên.
Sang vòng thi thứ hai thì Tần Ninh giết Hoa Vân Thừa, tiêu diệt toàn bộ con cháu nhà họ Hoa.
Tại vòng thi thứ ba, Lý Nhàn Ngư đã bùng nổ và cho mọi người thấy thực lực của mình! Điều này đã khiến mọi người hiểu rằng mình không nên trêu chọc vào hai thầy trò này! Quan trọng nhất là quá nguy hiểm! Giờ đây, Tây Hoa Nguyệt chỉ đứng trước người mấy vị đệ tử Tây Hoa Thiên cung chứ không ra tay, cũng không tấn công người khác.
Bản thân nàng ta vốn đã có cảnh giới Chân Ngã tầng bảy, ai dám đến kiếm chuyện chứ?
Hơn nữa, hiện tại thực lực của các đệ tử đến từ Tây Hoa Thiên cung đều không hề thấp, không ai tự dưng không đâu trêu chọc bọn họ cho tự chuốc họa vào thân.
Đồng thời, không một ai dám bén mảng tới gần vị trí của những người còn sống sót thuộc Huyết Vụ cung, nhà họ Vũ, Bát Phương Thần Giáo, Phong Nguyệt Tông và Thiên Vũ tông.
Tuy nhiên, dù sao chăng nữa thì cuối cùng cuộc chiến vẫn phải nổ ra.
Lúc này, Tần Ninh nhìn vết máu đã khô trong lòng bàn tay, trên mặt lộ vẻ trầm tư.
"Linh Tiêu Sơn...", vì sao những kẻ này lại ra tay với họ?
Chẳng lẽ là Ma tộc?
Nhưng nếu là Ma tộc thì đâu đến mức lộ liễu như vậy đâu nhỉ?
Tần Ninh vốn đến học viện Thánh Hoàng vì Vân Sương Nhi, bây giờ xem ra hắn đã quyết định đúng rồi.
Nơi đây tụ tập đệ tử của các thế lực lớn tại Tây Hoa Thiên, có thể nói là một trận đấu quy mô nhỏ nhằm thâu tóm võ giả các thế lực lớn.
Có lẽ hắn sẽ có được nhiều tin tức hơn tại đây.
Ầm... Giờ phút này, đã có người bắt đầu động thủ trên võ đài.
Không thể tránh khỏi máu me được.
Phải rút gọn từ một trăm hai mươi hai người về còn hai mươi người, hiện giờ tại đây có ba mươi tám người, có nghĩa rằng sẽ có mười tám người bị giết! Lý Nhàn Ngư đứng trước mặt Tần Ninh, nhìn bốn phía với ánh mắt đầy đề phòng.
Hắn ta nhớ lại cảnh bị người ta đánh lén hồi nãy mà toát cả mồ hôi lạnh. May mà có sư tôn ở bên cạnh đỡ lại được, nếu không thì hắn không chết cũng bị thương nặng rồi.
Tiếng đánh nhau keng keng ầm ầm vang lên không ngừng.
Hai người Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư lại không tỏ ra chút quan tâm gì.
Một khắc đồng hồ sau, cuộc chiến kết thúc, tại đây còn hai mươi người, một số lượng không nhiều nhưng cũng không ít.
Trận pháp xung quanh võ đài được triệt tiêu, hai người Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư xuống võ đài.
Đúng lúc này, hai vị viện trưởng Hứa Thất Nguyên và Liễu Nhược Bạch lại xuất hiện lần nữa.
"Chúc mừng các ngươi đã tiến vào học viện Thánh Hoàng, trở thành đệ tử ngoại viện của học viện Thánh Hoàng!"
Liễu Nhược Bạch cười sảng khoái: "Tiếp đến sẽ có trưởng lão dẫn các ngươi đi lĩnh lệnh bài của riêng mình, đồng thời sắp xếp nơi dừng chân cho các ngươi đàng hoàng, tất cả thông tin cần chú ý đều nằm trong sổ tay đệ tử. Ở học viện Thánh Hoàng này, nếu như nghe theo quy tắc thì có thể sẽ chết, nhưng không làm theo quy tắc thì chết là cái chắc!"
Tuân theo quy định có thể sẽ chết! Nhưng không tuân theo quy định thì nhất định sẽ chết! Đúng là... thẳng như ruột ngựa mà.
Lúc này, Liễu Nhược Bạch vẫy vẫy tay, lập tức có một người đàn ông trung niên tiến lên.
"Ngụy trưởng lão, dẫn bọn họ đi nhận lệnh bài đi!"
"Rõ!"
Ngụy trưởng lão kia đi tới trước mặt hai mươi người rồi dẫn bọn họ tiến vào sơn cốc sâu hun hút... Sơn cốc này chiếm diện tích rất lớn, từ ngoài vào trong chia ra bốn khu vực vừa vặn dành cho bốn vòng thi đấu, đi tới nơi sâu nhất sẽ có một lối đi dẫn khỏi đây.
Lúc này, Liễu Nhược Bạch nhìn theo bóng lưng hai mươi người kia rời đi, cười nói: "Thiên phú của Tây Hoa Nguyệt đó cũng khá lắm".
"Còn tên Tần Ninh kia... chẳng biết thực lực của hắn thế nào, nhưng hiếm ai gan góc, sáng suốt và có tâm thế như hắn lắm. Ta rất thích người tên Lý Nhàn Ngư bên người hắn...", thế rồi Hứa Thất Nguyên lạnh lùng giội nước lạnh: "Đó là người do Chiến Thần lâu đẩy qua đấy".
"Thế thì sao?"
Liễu Nhược Bạch tỏ ra ái ngại: "Dụ địch theo mình là được".
Hứa Thất Nguyên không nói gì, xoay người rời đi.
"Ngươi đi đâu thế?"
"Uống rượu!"
"Dẫn ta theo với!"
"Ai cho!"
Mà Hứa Thất Nguyên thì dứt khoát từ chối.
Liễu Nhược Bạch nhịn lắm nhưng rồi vẫn phải trách cứ: "Uống uống uống, uống đến say quắc cần câu luôn đi! Bây giờ ai cũng biết viện trưởng ngoại viện đều do Liễu Nhược Bạch ta đây phụ trách, còn Hứa Thất Nguyên ngươi thì sắp bị quên lãng luôn rồi".
"Thế thì vừa khéo, ta cũng chán cái chức viện trưởng này lắm rồi!"
Hứa Thất Nguyên vừa dứt lời thì bước lên một bước, chỉ nhoáng lên vài cái đã biến mất tăm… Liễu Nhược Bạch thở dài, nói với vẻ bất đắc dĩ: "Phiền phức thật, hết thất đại bá chủ tới các phe thế lực khác, ngày nào cũng đấu tới đấu lui như thế bộ không thấy phiền hả?
Ta thì phiền chết đi được!"
Liễu Nhược Bạch lắc đầu rồi rời đi luôn.
Lúc này, đám người Tần Ninh, Lý Nhàn Ngư và Tây Hoa Nguyệt đi theo vị Ngụy trưởng lão kia rời khỏi sơn cốc, tiến về phía viện Thánh Hoàng.
Học viện Thánh Hoàng rất rộng lớn, những ngọn núi mọc san sát nhau, lầu các, cung điện, võ trường, nơi nghỉ chân, vân vân nhiều vô kể, trải dài ít nhất mười mấy dặm, thậm chí có thể nói đây là một tòa thành trì mênh mông.
Thiên viện! Nội viện! Ngoại viện! Phổ viện! Tứ đại viện này chính là khu vực trung tâm của học viện Thánh Hoàng.
Trong đó chiếm nhiều nhất là đệ tử phổ viện, môi trường và điều kiện nơi ở bình thường, đãi ngộ cũng chẳng có gì đặc biệt.
Đệ tử có thân phận và địa vị cao nhất đương nhiên là đệ tử thiên viện, ai nấy đều có cảnh giới Vô Ngã, hơn nữa sống một mình ở một ngọn núi, có thể chiêu mộ đệ tử phổ viện, ngoại viện đến cư ngụ ở đỉnh núi của mình và phục vụ cho mình.
Bên cạnh đó, thân phận và địa vị của đệ tử nội viện cũng cao không kém.
Có điều hiện tại học viện Thánh Hoàng ngư long hỗn tạp, tranh đấu không ngớt, chẳng biết rốt cuộc có những mối nguy hiểm nào đang tiềm tàng trong học viện khổng lồ này...
Chương 2884: Nơi trú ngụ
Đến Nội Vụ Các, Ngụy trưởng lão dẫn hai mươi người đi nhận lệnh bài của riêng mình rồi cả đám di chuyển sang nơi ở của đệ tử ngoại viện.
Dọc đường đi, Ngụy trưởng lão nói rõ những điểm cần chú ý.
"Đối với đệ tử ngoại viện, mỗi đệ tử sẽ ở một viện, trong viện có sẵn trận pháp bảo vệ nên rất an toàn. Nhưng học viện là một nơi rộng lớn, chưa chắc những nơi khác đã an toàn".
"Trừ một vài nơi, các ngươi có thể đi bất cứ nơi đâu trong toàn học viện Thánh Hoàng".
Một đệ tử hỏi: "Ngụy trưởng lão, chỗ nào không được vào thế ạ?"
Ngụy trưởng lão nhìn sang đệ tử kia, đáp lời: "Không được tự ý vào thiên viện nơi các vị trưởng lão ở, nếu để bị phát hiện thì sẽ bị giết ngay lập tức, chết cũng đáng đời”.
"Cũng không được bước chân vào đỉnh núi của đệ tử thiên viện, bị phát hiện thì giết chết bất luận tội”.
"Tương tự với nơi ở của những người khác, nếu xông vào sẽ bị giết ngay”.
"Và cả một số thánh địa trong học viện như hồ Thánh Hoàng, Nguyệt Hoàng Cốc, tháp Tiên Hoàng, vân vân. Chỉ khi nhận được phần thưởng của học viện thì mới có tư cách đi vào, nếu tự tiện tiến vào thì tội đáng muôn chết!"
Ngụy trưởng lão bỗng dừng lại rồi nói tiếp: "Có hết trong cuốn sổ tay đệ tử đấy, các ngươi tự đọc đi!"
Lúc này, Ngụy trưởng lão dẫn hai mươi người tiến về một hướng của học viện, dần dần đi tới một địa vực muôn trùng núi non.
Nhìn khắp nơi này toàn là núi, bên trong thì có cây cối bóng mát, lối đi cắt ngang qua nhau, có những căn nhà gỗ.
Những căn nhà gỗ ấy không được làm từ loại gỗ tầm thường, vừa nhìn đã thất trên các căn nhà gỗ được xây đều thấp thoáng văn ấn. Phóng mắt nhìn xung quanh, dường như dãy nhà san sát đang được bao phủ bởi một đại trận.
Dọc đường đi, ai nấy đều ngóng nhìn xung quanh, trông bọn họ rất tò mò.
Cho đến cuối cùng, Ngụy trưởng lão dẫn bọn họ đứng trước một dãy nhà.
Đây là những ngôi nhà gỗ ba gian, có thêm một tòa đình viện, kích thước ước tính dài mười trượng, rộng năm trượng, diện tích cũng không nhỏ.
"Mỗi người về phòng của mình theo lệnh bài đệ tử của các ngươi đi".
Ngụy trưởng lão tiếp tục căn dặn: "Mỗi ngày đệ tử ngoại viện đều phải đi học để nghe trưởng lão ngoại viện giảng bài. Các ngươi cũng có thể đến các lớp riêng do trưởng lão ngoại viện dạy để nghe giảng và lấp lại lỗ hổng kiến thức của mình".
"Trong Tàng Thư Các ở ngoại viện cũng có mệnh quyết tương ứng với tu vi các ngươi, nhưng muốn tu hành thì phải kiếm được điểm của học viện Thánh Hoàng để đổi lấy mà dùng. Có rất nhiều cách kiếm điểm: đổi bằng thiên nguyên thạch, đi săn giết thiên nguyên thú, thu thập da lông, thú hạch, xương thú, hái dược liệu, vân vân, những thứ này cũng có trong sổ tay đệ tử".
"Ta không quan tâm các ngươi tới học viện Thánh Hoàng với mục đích gì, nhưng bàn về giảng dạy võ đạo, học viện Thánh Hoàng có thể nói là đứng đầu Tây Hoa Thiên. Ta biết các ngươi tới từ các gia tộc, thế lực, chắc chắn những gia tộc và thế lực kia sẽ đào tạo tốt hơn nhưng nếu không phải đệ tử nòng cốt thì các ngươi sẽ không nhận được sự bồi dưỡng tận tình. Tuy nhiên, tại học viện Thánh Hoàng này, chỉ cần ngươi biết phấn đấu là sẽ có được!"
"Được rồi, tản hết đi!"
Ngụy trưởng giới thiệu xong thì xoay người rời đi.
Lúc này, Tần Ninh cầm lệnh bài tìm được phòng của mình, Lý Nhàn Ngư thì ở phòng bên cạnh.
Có điều, giờ phút này, Lý Nhàn Ngư không về phòng mình mà đi theo Tần Ninh qua phòng hắn.
Toàn bộ đình viện hết sức rộng rãi, cửa viện ở bên trái, chỉ cần đặt lệnh bài vào cái hốc thì cửa sẽ mở.
Sau khi vào đình viện, một tiểu viện hiện ra trước mắt hai người, trong viện trồng một cái cây cành lá tốt tươi, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, trên mặt đất trải đá cuội, bốn phía cũng có một ít cây xanh mọc, dưới tàng cây có một cái bàn tròn và vài cái ghế đá.
Nhìn về trước nữa chính là căn nhà gỗ ba gian.
Một gian là phòng khách, một gian là phòng ngủ, một gian là phòng tu luyện.
Thoạt trông hết sức đơn giản và giản dị, nhưng Tần Ninh vừa nhìn đã thấy được kha khá điều bí ẩn.
"Cái cây trong sân có tên là cây liễu Bách Linh, sống được một trăm năm sẽ sinh ra linh khí, không khác nào một trận pháp nhỏ ở trong ngôi nhà này".
"Bàn đá và mấy cái ghế đá kia cũng không tầm thường, được chế tạo từ Tĩnh Hồn Thạch, ngồi trên đó sẽ giúp người ta bình tĩnh trở lại, không còn bực bội hay nóng nảy nữa”.
"Gỗ trong căn nhà gỗ này đều khá có linh tính, ngoài cách âm ra còn có thể ngăn chặn sự điều tra của hồn thức..." "Mà toàn bộ khu vực cư trú này được bao phủ bởi một đại trận có cấp bậc ít nhất là hồn trận. Trong đình viện này cũng có một mệnh trận mô hình nhỏ, có tác dụng ngăn không cho người khác thăm dò, đồng thời cũng có thể che chở cho đình viện".
Tần Ninh nói một tràng dài làm Lý Nhàn Ngư ngẩn người.
Theo những gì hắn ta thấy, đây chỉ là một ngôi nhà có sân giản dị, sạch sẽ và ngăn nắp, không ngờ lại ẩn chứa nhiều điều sâu xa như vậy.
Nhưng nghĩ kĩ lại cũng đúng, đây là học viện Thánh Hoàng cơ mà, đệ tử ngoại viện đều là cảnh giới Chân Ngã cả rồi, thân phận và địa vị cũng không hề thấp chút nào.
Tần Ninh ngồi trên ghế đá, cười nói: "Học viện Thánh Hoàng đúng là đầu tư thật".
Chỉ riêng nơi trú ngụ của đệ tử ngoại viện thôi mà đã hơn xa nhà họ Vân ở thành Vân Dương rồi.
Mặc dù nói là trong học viện Thánh Hoàng bị trộn lẫn đệ tử từ các thế lực khác nhưng bản thân học viện vẫn có rất nhiều đệ tử nghiêm túc học tập, đương nhiên học viện Thánh Hoàng rất chú trọng những đệ tử như thế.
Từng đình viện nối tiếp nhau, bức tường cao khoảng một trượng, nhưng vì có trận pháp gia trì nên mọi người không bị quấy rầy.
Lúc này, Lý Nhàn Ngư gãi đầu rồi nói: "Sư tôn, con ở ngay nhà bên cạnh, có chuyện gì thì người gọi con nhé".
Nói rồi, bóng dáng Lý Nhàn Ngư nhảy lên, leo tường định về phòng.
Rầm... Đột nhiên, một tiếng rầm vang lên, Lý Nhàn Ngư đụng đầu vào màn chắn vô hình trên tường rồi ngã nhào xuống.
Tần Ninh hơi ngạc nhiên nhìn Lý Nhàn Ngư vừa bị ngã xuống đất, hắn ta cũng hơi thộn mặt ra.
"Ta đã nói là có trận pháp rồi mà..." "Con quên..." "..." Đến đây, hai thầy trò xem như đã chính thức trở thành đệ tử của học viện Thánh Hoàng.
Chỉ là, hiện tại Tần Ninh chỉ mới là đệ tử ngoại viện, trong khi Vân Sương Nhi đã là đệ tử thiên viện rồi.
Một người là cảnh giới Chân Ngã, một người là cảnh giới Vô Ngã, khoảng cách giữa hai bên khá lớn, muốn gặp Vân Sương Nhi không hề đơn giản chút nào.
Nhưng Tần Ninh cũng không vội vàng làm gì.
Rồi cũng có ngày gặp nhau thôi! Bên này, Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư cùng nhau nghỉ ngơi.
Mà một bên khác, trong học viện Thánh Hoàng lại vô cùng náo nhiệt.
Ngoại viện, tại một đình viện đệ tử.
Hôm nay, Vũ Oánh thuộc nhà họ Vũ mới vừa vào học viện Thánh Hoàng cũng ở trong đình viện.
Vào lúc này, trong đình viện rộng lớn có mười mấy người hoặc đứng hoặc ngồi đang trò chuyện với nhau.
Cửa phòng mở ra, một người thanh niên mặc một bộ trường sam màu xanh nhạt, khí độ bất phàm chậm rãi bước ra.
"Đại ca Thượng Trạch!"
Trong đám người, Vũ Oánh vừa thấy thanh niên kia đã lập tức đi tới, nét mặt vô cùng mừng rỡ.
"Oánh muội muội, chúc mừng muội!"
Thanh niên mỉm cười hỏi han: "Cuộc sát hạch vừa qua khó lắm đúng không?"
"Học viện Thánh Hoàng không thích con cháu nhà họ Vũ như chúng ta vào nên chắc lại nghĩ ra chiêu gì mới, bày trò chém giết lẫn nhau nữa nhỉ?"
Nghe thấy câu này, Vũ Oánh gật đầu đáp: "Nhưng mà lần này ta gặp được một người rất thú vị".
"Hửm?"
Vũ Thượng Trạch tò mò hỏi: "Nói nghe xem nào”.
Những người còn lại cũng nhìn về phía Vũ Oánh.
Vũ Thượng Trạch có cảnh giới Chân Ngã tầng chín.
Người này rất nổi tiếng và có thiên phú rất mạnh trong số các đệ tử của học viện Thánh Hoàng, nghe nói đã sắp đến cảnh giới Vong Ngã và bước vào nội viện. Đến lúc đó, không những địa vị của hắn ta ở học viện Thánh Hoàng này sẽ được đề cao mà địa vị của hắn ta tại nhà họ Vũ cũng sẽ được nâng lên đáng kể.
Chương 2885: Ta sẽ không để cho hắn ta sống quá ba tháng
Lúc này, Vũ Oánh đem những chuyện đã xảy ra trong cuộc khảo hạch kể lại chi tiết.
“Tần Ninh… Chính là kẻ đã giết nhóm người Vũ Thượng sao?”
Vũ Thượng Trạch nhíu mày nói.
“Đúng vậy!”
Khi nhắc tới Tần Ninh, Vũ Oánh vẫn mang vẻ mặt hoảng sợ như trước, trong lòng còn đang sợ hãi.
“Ý của gia tộc, chính là giải quyết hắn trong học viện Thánh Hoàng, thế nhưng mà Thượng Trạch đại ca, kẻ này không dễ đối phó, chúng ta…”, Vũ Thượng Trạch nghe vậy thì khẽ cười nói: “Không vội, tên kia chỉ là cảnh giới Chân Ngã tầng hai, thật ra cũng không khó xử lý, nhưng người tên Lý Nhàn Ngư bên cạnh hắn kia, theo như lời muội nói thì không thấp hơn cảnh giới Chân Ngã tầng bảy, ngược lại không dễ xử lý…”
“Thế nhưng muội cũng đã nói, lần này, hắn diệt sạch toàn bộ người nhà họ Hoa tham gia khảo hạch, xem như là đắc tội với nhà họ Hoa, ta thấy lần này, Hoa Vạn Quân sẽ không bỏ qua đâu”.
Vũ Thượng Trạch lập tức cười nói: “Chúng ta cứ kiên nhẫn chờ đợi, nhìn xem nhà họ Hoa, Huyết Vụ cung, còn có Linh Tiêu Sơn đối phó với hắn như thế nào”.
“Vâng…”, Vũ Oánh gật gật đầu, nhưng trong lòng vẫn hoảng sợ như trước.
Chỉ là, tuy rằng sợ hãi nhưng trong lòng nàng ta vẫn mang theo sát ý đối với Tần Ninh.
Nhà họ Vũ chính là một trong bảy thế lực bá chủ, vốn dĩ đã có quan hệ bất hòa với Chiến Thần lâu, mà kẻ này lại là người của Chiến Thần lâu, lại giết mấy tiểu bối cảnh giới Chân Ngã nhà họ Vũ! Thân là một trong các bá chủ, mặt mũi không thể bị người ta chà đạp được.
Vũ Thượng Trạch nói tiếp: “Muội vừa mới vào học viện Thánh Hoàng, trong học viện Thánh Hoàng này, rồng cá hỗn tạp, không nói đến tranh đấu giữa bảy thế lực bá chủ, mà những đệ tử trung tâm của học viện Thánh Hoàng cũng được phân chia thành các cấp bậc, nội đấu, ngoại đấu, vô cùng lộn xộn, việc này, sau này muội từ từ sẽ biết”.
“Chúng ta đi, đi ăn cơm trước đã, làm tiệc đón gió tẩy trần cho mấy người các muội”.
Vũ Thượng Trạch cười nói: “Học viện Thánh Hoàng là học phủ lớn nhất Tây Hoa Thiên, trong này, chỉ có việc ngươi không thể nghĩ ra được, chứ không có việc gì mà ở học viện Thánh Hoàng không tồn tại”.
Nói xong, mười mấy người nhà họ Vũ rời khỏi đình viện, lên đường trở về khu cư trú… Cùng lúc đó, ở một bên khác.
Huyết Vân Sênh, Huyết Vụ cung, dưới sự dẫn dắt của mấy người, vòng vòng vèo vèo đi đến bên ngoài một đình viện dành cho đệ tử cư trú, lẳng lặng chờ đợi.
Người thanh niên dẫn đầu nói: “Huyết Hiên sư huynh có thể vẫn đang tu luyện, chúng ta chậm rãi đi dạo”.
Huyết Vân Sênh gật gật đầu.
Thanh niên cười nói: “Không cần gò bó, trong học viện Thánh Hoàng này, người của Huyết Vụ cung chúng ta đều tập trung thành một nhóm, bình thường, không ai dám bắt nạt chúng ta”.
“Ngoại trừ nhà họ Hoa và Tây Hoa Thiên Cung”.
Người trẻ tuổi kia nói thêm: “Thế nhưng, nếu như chúng ta không chủ động trêu chọc người của nhà họ Hoa và Tây Hoa Thiên Cung, bọn họ cũng sẽ không đụng đến chúng ta, ngươi đừng lo lắng”.
Trong lúc nói chuyện, cửa lớn của đình viện mở ra.
“Vào đi!”
Một âm thanh vang lên, mấy người bọn họ tiến vào trong sân, Huyết Vân Sênh nhìn thấy trong đình viện không có một bóng người nào.
Đúng lúc này, trong phòng, một giọng nói lại vang lên.
“Huyết Anh chết rồi?”
“Vâng!”
Huyết Vân Sênh lập tức chắp tay nói: “Bị Tần Ninh sai người giết chết, cái tên Tần Ninh kia bây giờ cũng đang ở bên trong học viện Thánh Hoàng”.
Lúc này, cửa phòng mở ra, một người thanh niên mặc trang phục tập võ, tóc dài buộc cao, hai mắt mang theo tia máu chậm rãi bước ra.
“Kể lại chi tiết cho ta”.
Người thanh niên đi đến một tàng cây trong đình viện, rồi ngồi xuống.
Huyết Vân Sênh nhìn thấy người thanh niên trước mắt thì ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Vị này, chính là nhân vật vô cùng lợi hại của Huyết Vụ cung năm đó, dùng tốc độ cực nhanh đạt tới cảnh giới Tam Ngã, sau đó, hắn ta tiến vào học viện Thánh Hoàng, những năm gần đây, hắn ta đã lập nên công lao cho Huyết Vụ cung trong học viện Thánh Hoàng.
Lúc này, Huyết Vân Sênh kể lại những chuyện đã xảy ra bên trong di chỉ Vạn Nguyên Tông.
Thật lâu sau đó.
Người thanh niên chậm rãi đứng dậy, nói: “Ta biết rồi, trở về truyền tin cho các vị trưởng lão trong cung, tên Tần Ninh này, ta sẽ không để cho hắn sống quá ba tháng!”
“Vâng!”
Huyết Vân Sênh nghe được lời này thì chắp tay nói tiếp: “Huyết Hiên sư huynh, ngoại trừ chúng ta, nhà họ Vũ, nhà họ Hoa và Linh Tiêu Sơn, hình như cũng đều có sát ý với hắn…”
“Không cần để ý tới bọn họ, chúng ta cứ làm chuyện của mình là được rồi”.
Huyết Hiên khoát tay, sau đó trở lại trong phòng.
Mấy người còn lại nhanh chóng dẫn theo Huyết Vân Sênh rời đi.
Người thanh niên dẫn đầu nói: “Gần đây, Huyết Hiên sư huynh đang thử đột phá cảnh giới Chân Ngã, tiến vào cảnh giới Vong Ngã”.
Nhanh như vậy! Trong lòng Huyết Vân Sênh đầy kinh hãi.
Huyết Hiên mới bước vào cảnh giới Chân Ngã được bao nhiêu năm?
Hình như là không đến mười năm?
Ở trong học viện Thánh Hoàng này hơn mười năm, đã có thể bước vào cảnh giới Vong Ngã sao?
Người thanh niên dẫn đầu kia lại nói: “Việc này ngươi vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ phải không?”
“Ngươi đừng cho rằng những người chúng ta được đưa vào trong học viện Thánh Hoàng là để tranh cái này tranh cái kia, mà ở trong này, chúng ta phải dựa vào bản thân, cố gắng tu hành, áp lực cũng rất lớn, nhưng áp lực càng lớn thì chúng ta lại tiến bộ càng nhanh”.
“Những khó khăn trắc trở trong đó, cũng không ít…”, Huyết Vân Sênh gật gật đầu.
“Đi, ta dẫn ngươi đi ăn một bữa thật ngon”.
Thanh niên cười nói: “Học viện Thánh Hoàng, chính là một nơi vô cùng thần kỳ…”, nói xong, mấy người cùng nhau rời đi.
Cùng lúc đó, tại khu vực cư trú của ngoại viện, ở một đình viện dành cho đệ tử cư trú khác, Tây Hoa Nguyệt mặc một chiếc váy dài, làm tôn lên dáng người yểu điệu đang đứng bên ngoài viện.
“Ở đây sao?”
Tây Hoa Nguyệt nhìn cánh cửa lớn đóng chặt trước mắt rồi giơ chân lên đạp một phát, nàng ta mở miệng nói: “Tây Hoa Bân, mau ra đây!”
Nhìn thấy dáng vẻ mạnh bạo như thế của Tây Hoa Nguyệt, mấy người bên cạnh chỉ có thể im lặng cười khổ.
“Tây Hoa Bân!”
Tây Hoa Nguyệt lại đá thêm một phát nữa, nói lớn: “Nhanh ra đây cho ta”.
Động tĩnh này cũng khiến cho không ít người đang đi trên đường chú ý tới.
Mấy vị đệ tử ngoại viện thậm chí còn khe khẽ nói nhỏ với nhau, vẻ mặt kinh ngạc.
Là ai to gan như vậy, dám đá cửa viện của Tây Hoa Bân?
Muốn chết hay sao?
Két một tiếng, cửa viện mở ra, một người thanh niên mặc áo xanh lam, đầu đội ngọc quan, chân đi giày xanh, cùng với một đôi mắt phượng quyến rũ xuất hiện.
Lúc này, người thanh niên đứng ở cửa viện, nhìn thấy Tây Hoa Nguyệt ở phía trước, hắn ta không nhịn được nỗi khổ nói: “Nguyệt Nhi, tại sao muội vẫn là cái dáng vẻ này?”
Tây Hoa Nguyệt không chút khách khí nói: “Muội muội của huynh đến đây, huynh cũng không tiếp đón, còn trốn ở trong phòng, huynh đang muốn lật trời sao?
Khi trở về ta sẽ tố cáo với cha nương, không tha cho huynh!”
Tây Hoa Bân nghe được lời này thì cười nói: “Ngoại viện của học viện Thánh Hoàng có một nơi ăn uống, tên là Bách Vị Đường, đồ ăn ở nơi đó, ngay cả Tây Hoa Thiên Cung chúng ta cũng không thể nào sánh bằng được, thậm chí cả Tây Hoa Thiên này cũng không tìm được tửu lâu nào có đồ ăn ngon hơn Bách Vị Đường!”
Tây Hoa Nguyệt lập tức nói: “Mau dẫn ta đi, mau dẫn ta đi”.
“Vậy muội còn muốn về tố cáo không?”
“Đương nhiên là không tố cáo nữa, nhận được lợi ích nên đành cho qua thôi!”
Tây Hoa Nguyệt vô cùng thân thiết mà khoác lấy cánh tay Tây Hoa Bân, nàng ta cười nói: “Ca, huynh cũng thật lợi hại, mới tiến vào học viện Thánh Hoàng vài năm, không những có thể tiến vào tầng chín, mà còn lên được vị trí thứ ba trong bảng ngoại viện”.
Tây Hoa Bân nghe được lời này thì mỉm cười bất đắc dĩ: “Ca của muội vẫn đang còn kém cỏi lắm, so với hai người Liễu Huyền Thiên, Vạn Hoa Quân thì… chênh lệch quá lớn!”
Tây Hoa Nguyệt bĩu môi nói: “Nói huynh mập huynh còn thở hổn hển phải không?
Ngoại viện có hơn vạn đệ tử, hơn vạn người cảnh giới Chân Ngã, huynh lại xếp thứ ba, phải biết thoả mãn đi, còn làm bộ làm tịch với ta!”
Nghe được lời này, Tây Hoa Bân bất đắc dĩ nói: “Thiên kiêu xuất sắc nhất Tây Hoa Thiên chúng ta là công chúa Tây Hoa Y, so với chúng ta, nàng ta đã là cảnh giới Vô Ngã tầng bảy, thật đúng là cách xa một trời một vực”.
Ầm… Một tiếng nổ trầm thấp vang lên.
Sau khi tung một cú đấm đánh chết một con lang thú, Lý Nhàn Ngư thở hồng hộc.
Hắn ta hiện đang ở cảnh giới Chân Ngã tầng năm, Mệnh Hoàn ngưng tụ quỷ dị, thực lực chân chính không hề kém cạnh tầng bảy nhưng nếu đối đầu với tầng tám, tầng chín thì sẽ hơi khó khăn.
Việc giết liên tục mười mấy con thiên nguyên thú khiến cho Lý Nhàn Ngư hơi mất sức.
"Tiếp tục".
Giờ phút này, Tần Ninh đang đứng ở cách đó không xa thúc giục: "Đây là cơ hội để ngươi rèn luyện bản thân, tìm tòi giới hạn của mình nằm ở đâu".
Lý Nhàn Ngư không nói hai lời, lại lao ra lần nữa.
Giới hạn?
Cái gì mới là giới hạn?
Trong lòng Lý Nhàn Ngư cảm thấy vô cùng mơ hồ, lúc này chỉ biết phải tiếp tục chiến đấu, chiến đấu tới khi bản thân không nhấc tay lên nổi nữa.
Vào lúc này, sáu mươi bốn người đã đến vòng thi thứ ba, bọn nguyên thú vừa ra tay đã giết chết mấy người, chỉ mới vài phút trôi qua mà đã có thêm mấy người chết.
Chỉ là, những người có thể được các thế lực lớn chọn lựa ra và đưa đến đây mà là hạng người đơn giản ư?
Lấy một số đệ tử thuộc thất đại bá chủ làm ví dụ, họ đều có cảnh giới Chân Ngã tầng sáu, tầng bảy. Lúc này, mọi người đoàn kết lại với nhau và cùng nhau chống lại bọn thiên nguyên thú nên dần dần cũng đối phó được.
Trong đám người kia, nữ đệ tử cầm đầu thuộc Tây Hoa Thiên cung là kiệt xuất nhất.
Nữ tử này mặc một bộ váy đầm dài màu xanh lam, bên ngoài mặc một bộ nhuyễn giáp sát người bảo vệ ngực, tay và đầu gối, dung nhan mỹ lệ mà trong trẻo, khí chất hiên ngang, lại thêm cảnh giới Chân Ngã tầng bảy tạo ấn tượng về mày liễu mạnh mẽ không kém cạnh cánh mày râu.
Hơn nữa, lúc này, Huyết Vân Sênh, Vũ Oánh và những đệ tử cảnh giới Chân Ngã tầng năm, tầng sáu dẫn đầu các phe khác đều phòng thủ chắc chắn.
Chỉ có nữ tử này và Lý Nhàn Ngư là xông thẳng vào bầy thiên nguyên thú mà thỏa sức chém giết.
Giờ phút này, nữ tử kia nhìn về phía Lý Nhàn Ngư, thẳng thừng hỏi: "Ngươi tên gì?"
"Lý Nhàn Ngư!"
Lý Nhàn Ngư thở hồng hộc, mặt mày tái mét.
Nữ tử nói tiếp: "Ta tên là Tây Hoa Nguyệt, đến từ Tây Hoa Thiên cung, ngươi chống đỡ được đến tận lúc này đã là lợi hại lắm rồi, đừng cố cậy mạnh!"
Lý Nhàn Ngư nhìn lướt qua Tây Hoa Nguyệt, lập tức phản đối: "Không được, sư tôn nói ta phải kiên trì đến khi đột phá giới hạn mới thôi".
Sư tôn?
Tây Hoa Nguyệt nhìn sang Tần Ninh ở cách đó không xa.
Hiện giờ Tần Ninh đã tách ra với đệ tử các thế lực khác, một mình đứng ở một góc sơn cốc song tất cả thiên nguyên thú trong sơn cốc này lại không có con nào bén mảng tới chỗ hắn, cảnh tượng ấy trông rất kỳ quái.
Nàng ta vừa phân tâm thì bỗng có một con mãng xà vồ tới Lý Nhàn Ngư, chẳng mấy chốc nó đã tới trước mặt hắn ta và há cái miệng to như chậu máu ra cắn.
Lý Nhàn Ngư chẳng nói chẳng rằng, bàn tay nắm chặt, một đạo dấu ấn mạnh mẽ giáng xuống.
Bành… Dấu ấn đánh xuống, đập cho đầu con mãng xà đổ máu đầm đìa, nhưng Lý Nhàn Ngư cũng bị tác động ngược lại, đẩy lùi, ngã xuống đất.
Một con chó sói lông xanh đã chờ sẵn dưới mặt đất nhân cơ hội nhào tới.
Đúng lúc này, bóng người Tây Hoa Nguyệt chợt lóe. Nàng ta bổ một kiếm ra, chém con chó sói lông xanh thành hai nửa.
"Đa tạ!"
Lý Nhàn Ngư nói với vẻ hơi bối rối.
Thấy Tần Ninh ở gần đó không nhìn mình bằng ánh mắt trách cứ, Lý Nhàn Ngư tập trung tinh thần một lần nữa.
Lúc này, Tây Hoa Nguyệt lại nói: "Đây là lần đầu tiên ta thấy có đệ tử tu vi còn cao hơn cả sư tôn đấy, mà trông có vẻ ngươi rất sợ hắn nhỉ?"
"Là tôn kính chứ không phải sợ!"
Lý Nhàn Ngư vội vàng đính chính lại: "Sư tôn ta không hề yếu chút nào đâu, mặc dù chỉ là cảnh giới Chân Ngã tầng hai nhưng kể cả một người đã vào tầng bảy như ngươi cũng chưa chắc đã là đối thủ của người đâu".
Giờ phút này, Tần Ninh ở cách đó không xa nghe thấy câu này thì vẻ mặt trở nên kỳ lạ.
Thằng nhỏ này ngốc ghê, chẳng biết lựa lời mà nói gì cả.
Dù gì người ta cũng vừa cứu ngươi một mạng, ngươi không biết ơn người ta thì thôi, đằng này còn tâng bốc sư tôn mình, chê bai người ta?
Đúng như hắn đoán, Tây Hoa Nguyệt vừa nghe hắn ta nói vậy thì hậm hực nói: "Ngươi có xảy ra chuyện gì thì ta cũng không quan tâm đâu!"
Bị Lý Nhàn Ngư nói một người có cảnh giới Chân Ngã tầng bảy như mình không sánh bằng một kẻ cảnh giới Chân Ngã tầng hai, dĩ nhiên tâm trạng của Tây Hoa Nguyệt vô cùng khó chịu rồi.
Lý Nhàn Ngư gãi đầu một cái, hắn ta lại nói gì sai sao?
Nhưng đúng là vậy thật mà!
Cảnh giới của sư tôn quả thật chỉ vỏn vẹn là Chân Ngã tầng hai nhưng người tu luyện thuật luyện thể hết sức bá đạo. Hơn nữa, mỗi một đạo Mệnh Hoàn của sư tôn đều có chín đạo Hư Hoàn bổ trợ, nói một đạo Mệnh Hoàn đọ lại được ít nhất là ba đạo Mệnh Hoàn của người ta cũng không ngoa.
Mệnh Hoàn của bản thân Lý Nhàn Ngư là ba đạo hợp nhất làm một. Hiện tại, năm đạo Mệnh Hoàn của hắn ta không hề kém cỏi những võ giả gồm có bảy đạo Mệnh Hoàn khác, bởi vậy mới nói chín đạo hợp làm một của sư tôn còn kinh khủng hơn.
Có hề hấn gì đâu! Chỉ là lúc này, Lý Nhàn Ngư đã không còn thời gian nghĩ ngợi điều gì nữa, bởi lẽ những con hiên nguyên thú khác đã ồ ạt giết đến rồi.
Lý Nhàn Ngư tiếp tục rơi vào vòng vây, tiếp tục chém giết, vận chuyển võ quyết Âm Dương Hoàng Ấn để ngưng tụ từng đạo dấu ấn nguyên lực đập ra, uy lực vô cùng mạnh mẽ.
Thời gian trôi qua từng chút một, ai nấy đều cùng nhau dốc toàn bộ sức lực và cố gắng cầm cự hết một nén nhang.
"Âm Dương Thiên Ấn!"
Đột nhiên, một tiếng gầm thét vang lên, khí tức trong cơ thể Lý Nhàn Ngư bùng nổ. Trong nháy mắt, một dấu ấn giáng xuống, đập chết một con gấu đen tầng tám, không cho nó cơ hội chạy trốn nào.
Tất cả mọi người đều cực kỳ ngạc nhiên trước cảnh tượng ấy.
Lý Nhàn Ngư thì vừa bất ngờ vừa vui mừng.
Thành công rồi! Trong suốt thời gian qua, hắn ta tu hành Âm Dương Hoàng Ấn mãi mà vẫn không thể ngưng tụ ra ấn cuối cùng - Âm Dương Thiên Ấn, cuối cùng hắn ta cũng làm được rồi
Chạm đến giới hạn và đột phá bản thân! Đây chính là dụng ý của sư tôn đúng không?
Giờ phút này, Tần Ninh cũng chậm rãi gật gù khen ngợi.
Quả thật Lý Nhàn Ngư hơi thiếu kỹ năng giao tiếp với người khác nhưng do có vãng sinh đồng nên thiên phú không đùa được.
Một khi đã nắm trong tay Âm Dương Thiên Ấn, Lý Nhàn Ngư cách cảnh giới Chân Ngã tầng sáu không còn xa nữa.
Lúc này đây, Lý Nhàn Ngư đã tin tưởng vào bản thân hơn rất nhiều. Hắn ta lại ra sức khai thác tiềm năng của mình, đặt mình vào hiểm cảnh mà xông lên chém giết.
Trước mặt hắn ta là một con hùng sư cao đến ba trượng, toàn thân thiêu đốt ngọn lửa màu tím đỏ, đôi mắt của nó nhìn chòng chọc vào hắn ta.
Thế nhưng lúc này Lý Nhàn Ngư hoàn toàn không nao núng, bàn tay nắm chặt, nguyên lực trong cơ thể cuồn cuộn chảy ra.
Dồn vào chỗ chết rồi tìm lấy cơ hội vực dậy! Lên! Trong nháy mắt, Lý Nhàn Ngư lao ra, sức mạnh của toàn bộ cơ thể chợt tăng vọt.
Tiếng ùng ùng lập tức nổ ra.
Một lần nữa, một đạo Âm Dương Thiên Ấn đã được ngưng tụ giữa hai tay hắn ta, có điều lần này dấu ấn đã trở nên mạnh mẽ và ngang tàng hơn.
Dấu ấn nhanh chóng giết ra, chạy thẳng tới trước người hùng sư.
Giữa lúc đó, Lý Nhàn Ngư giằng co với con hùng sư kia, đang chém giết dữ dội thì chợt có tiếng xé gió vang lên, một ám tiễn xuyên qua không khí, phút chốc xuất hiện ở phía sau Lý Nhàn Ngư.
Mũi tên kia nhắm thẳng vào trái tim Lý Nhàn Ngư, bốn phía quanh đây còn có từng đạo phù ấn đi theo, ẩn chứa sức công phá lớn lao.
Phập xùy! Đột nhiên, ám tiễn bị một bàn tay cầm lên, trong nháy mắt nổ tung, phát ra tiếng bành trầm đục.
Bấy giờ Lý Nhàn Ngư mới hoàn hồn chuyện gì đang xảy ra, xoay người lại nhìn với gương mặt đầy hãi hùng.
"Sư... sư tôn...", tất nhiên, người vừa xuất hiện sau lưng Lý Nhàn Ngư chính là Tần Ninh.
Giờ đây, Tần Ninh đang cầm ám tiễn, mũi tên đâm thủng lòng bàn tay hắn làm máu chảy lênh láng, bốn đạo phù ấn nổ tung khiến cho bàn tay hắn lúc này thấm đẫm máu tươi, trông vô cùng đáng sợ.
Lý Nhàn Ngư ngây ngẩn cả người.
Tây Hoa Nguyệt ở gần đó cũng sững sờ.
Ám tiễn bắn ra với tốc độ rất nhanh, cho dù nàng ta đứng rất gần Lý Nhàn Ngư và cũng cảm nhận được sự hiện diện của nó, nhưng hầu như nàng ta không thể nào chạy đến sau lưng Lý Nhàn Ngư và ngăn lại ám tiễn này một cách nhanh chóng thế được.
Giờ phút này, Lý Nhàn Ngư hốt hoảng hỏi han: "Sư tôn, sư tôn, người không sao chứ... Người...", Tần Ninh phất tay làm vài giọt máu bắn ra, mỉm cười an ủi: "Không sao!"
Chương 2882: Liệt Yên Hỏa
"Ai đấy?"
Thoáng chốc, Lý Nhàn Ngư sừng sộ cả lên: "Ai lén bắn tên đấy?
Có giỏi thì bước ra đây mau!"
Nếu Tần Ninh không bất chợt xông đến thì ám khí được phóng ra thật nhanh này cùng với sự bùng nổ của phù ấn đủ để khiến hắn ta bị thương nặng rồi, và con hùng sư kia cũng đã có thể xé xác hắn ta ra.
Thế là muốn giết hắn ta rồi còn gì! Chỉ là Lý Nhàn Ngư không giận vì điều đó mà tức giận vì sư tôn đã lao ra đỡ cho mình, cuối cùng bị thương! Trong lúc nhất thời, huyết mâu ngưng tụ ra sau lưng Lý Nhàn Ngư, vãng sinh đồng hiện ra xung quanh hắn ta như biến thành bể máu.
Lúc này, vốn dĩ con hùng sư vừa bị đánh lùi có thể nhân cơ hội xông lên lần nữa nhưng nó đã bị bàn tay của Lý Nhàn Ngư nắm chặt, huyết đồng tỏa ra từng đường tơ máu quấn chặt nó đến chết.
Cảnh giới của hắn ta vốn là Chân Ngã tầng năm nhưng lại chiến đấu với cảnh giới Chân Ngã tầng bảy, thực lực hai bên quá chênh lệch.
Nhưng sau khi thúc giục sức mạnh của vãng sinh đồng thì mọi chuyện đã khác.
Giờ phút này, ai nấy đều sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Tây Hoa Nguyệt càng mở to hai mắt, nhìn Lý Nhàn Ngư với vẻ không thể nào tưởng tượng nổi.
Người này nổi giận lên cũng đáng yêu thật.
Nhưng trước sự chất vấn của Lý Nhàn Ngư thì không có ai trả lời.
Giờ phút này, bàn tay Tần Ninh thấp thoáng có ngọn lửa đang rực cháy dữ dội, lòng bàn tay còn đọng máu khô.
Trong lúc nhất thời, đôi mắt Lý Nhàn Ngư trở nên đỏ như máu, hóa thành biển máu xoay quanh hắn ta và Tần Ninh. Hắn ta nhìn mấy chục người kia, quát lên: "Vũ Oánh, Huyết Vân Sênh, là các ngươi đúng không?"
Đây là lần đầu tiên Vũ Oánh hốt hoảng đến vậy.
Lúc ở vòng thi thứ hai hồi nãy, tên sư tôn đã khó dây vào rồi mà giờ vào vòng thi thứ ba, tên đồ đệ này trông còn khó đắc tội hơn nữa.
Vốn dĩ số lượng cảnh giới Chân Ngã tầng năm tham gia kỳ sát hạch này có đến khoảng mười mấy người, ai cũng nghĩ rằng Lý Nhàn Ngư chỉ có cảnh giới Chân Ngã tầng năm, không có gì hay ho.
Tuy nhiên, sau khi Lý Nhàn Ngư ra tay lại cho thấy thực lực của cảnh giới Chân Ngã tầng bảy.
Giờ đây, đôi mắt cổ quái kia còn phóng ra biển máu ngút trời càng quái lạ hơn.
Ban đầu chẳng có ai đặt hắn ta vào mắt vì hầu như ai cũng đều đổ dồn sự chú ý vào Tần Ninh.
Nhưng bây giờ, mới cảm thấy người này còn quái lạ hơn nữa.
Đón lấy huyết mâu của Lý Nhàn Ngư, Vũ Oánh hối hả giải thích, sốt ruột đến nỗi giọng hơi to: "Không phải ta, nhà họ Vũ không có khả năng đó".
Bề ngoài tên Huyết Vân Sênh nhìn thì có vẻ lạnh lùng, kiệm lời nhưng thực chất lúc này cũng đang nơm nớp lo sợ. Hắn ta giảng hòa: “Ở Huyết Vụ cung bọn ta cũng không có mấy thủ đoạn này đâu!"
Vừa dứt lời, bọn họ thấy Lý Nhàn Ngư vẫn nhìn mình đăm đăm bèn cố gắng giải thích: "Không phải ta thật mà!"
Thế nhưng lúc này, đôi mắt đỏ thẫm tràn trề sát khí của Lý Nhàn Ngư lại xuất hiện.
"Nhàn Ngư!"
Đúng lúc đó, giọng nói của Tần Ninh cất lên, hắn mỉm cười, nói: "Không phải bọn họ thật đấy. Bốn đạo phù ấn này đã sinh ra linh khí của riêng mình, mà những linh khí được sinh ra cực kỳ khác nhau, có lẽ đã bao hàm Liệt Yên Hỏa. Liệt Yên Hỏa là một thứ rất hiếm thấy...", nghe đến Liệt Yên Hỏa, Vũ Oánh đột nhiên chen ngang: "Linh Tiêu Sơn tọa lạc tại núi Liệt Vân, chỉ có núi Liệt Vân mới có Liệt Yên Hỏa thôi!"
Câu này vừa vang lên, trong lúc nhất thời, vẻ mặt của sáu bảy đệ tử Linh Tiêu Sơn đang tụ tập lại một chỗ ở bên cạnh trở nên hoảng hốt.
Người thanh niên cầm đầu lại tỏ ra rất bình tĩnh.
"Tại hạ là Linh Nguyệt Thương đến từ Linh Tiêu Sơn!"
Người thanh niên bình tĩnh nói: "Quả thật Liệt Yên Hỏa bắt nguồn từ núi Liệt Vân – nơi tọa lạc của Linh Tiêu Sơn ta, chỉ là... Tần Ninh, ngươi sẽ không nói vụ này là do Linh Tiêu Sơn ta gây ra chứ?"
"Ta nói phải là phải".
Lúc này, Tần Ninh nói như đinh chém sắt.
Nét mặt Linh Nguyệt Thương trở nên lạnh lẽo.
Tần Ninh tiếp tục cất lời: "Nhà họ Vũ bất mãn với ta vì ta đã giúp Chiến Linh Vân, mà Huyết Vụ cung thì sục sôi ý định trả thù vì ta đã giết công tử Huyết Anh, còn Linh Tiêu Sơn... Nếu ta nhớ không lầm thì xưa giờ ta với các ngươi không thù không oán mà nhỉ? Các ngươi ra tay với ta là có ý gì?"
Lúc này, Linh Nguyệt Thương lại phản bác: "Không phải bọn ta".
"Vậy ư?"
Tần Ninh cười khẩy: "Nhàn Ngư, dùng mấy người này để luyện tay đi".
"Rõ!"
Giờ phút này, Lý Nhàn Ngư bước ra, huyết mâu sau lưng ngưng tụ thành một biển máu. Từ khi kích hoạt sức mạnh của vãng sinh đồng đến nay, khả năng kiểm soát sức mạnh đôi mắt của Lý Nhàn Ngư đã trở nên hết sức thành thạo, và hai con mắt này vẫn còn không gian phát triển.
Lúc này, tơ máu ngưng tụ, hóa làm từng đạo huyết chưởng giáng thẳng tới chỗ Linh Nguyệt Thương.
Khí tức kinh khủng bộc phát.
Linh Nguyệt Thương lập tức sử dụng một món pháp bảo để ngăn cản huyết chưởng.
Bành... Tuy nhiên, kình khí hùng hậu vẫn đánh lùi Linh Nguyệt Thương trong nháy mắt.
Sao có thể chứ! Giờ đây, tất cả những người đang đứng quanh đây càng ngạc nhiên hơn nữa.
Không ngờ Linh Nguyệt Thương lại là cảnh giới Chân Ngã tầng sáu, hơn nữa, bậc thiên tài kiểu này thật sự rất mạnh.
Ấy vậy mà một người như thế lại không ngăn cản nổi một đòn tấn công của Lý Nhàn Ngư! Tây Hoa Nguyệt bên cạnh sửng sốt ra mặt.
Đây mới là thực lực chân chính của Lý Nhàn Ngư, trước đó hắn ta vẫn chưa sử dụng song mâu quỷ dị của mình.
Ầm... Giờ phút này, tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, từng đạo huyết ấn giáng xuống khiến cho sáu bảy tên đệ tử Linh Tiêu Sơn đồng loạt hộc máu, không tài nào chịu đựng nổi.
Lý Nhàn Ngư không hề nương tay.
Sư tôn nói là bọn chúng thì tất nhiên là bọn chúng.
Sư tôn không bao giờ phán đoán sai lầm trong chuyện này.
Phịch... Bóng người cuối cùng ngã xuống đất.
Lúc này, Tần Ninh đi tới trước người Linh Nguyệt Thương.
"Vì sao ngươi lại ra tay với đệ tử ta?
Bọn ta có đắc tội Linh Tiêu Sơn đâu!"
Tần Ninh cúi người nhìn Linh Nguyệt Thương, hờ hững chất vấn.
Hắn ta tự biết đón chờ mình sẽ là cái chết, các trưởng lão phụ trách trông coi cuộc thi trong học viện Thánh Hoàng đều không nhúng tay.
Giờ đây, mắt hắn ta đanh lại, nói: “Rồi ngươi cũng biết thôi. Dẫu có chết thì sau này ta cũng gặp ngươi thôi, ta chờ ngươi!"
Vừa dứt lời, Linh Nguyệt Thương vỗ một chưởng vào huyệt Thiên Môn của mình, mi tâm nứt toát, chết oan chết uổng.
Lúc này, những người khác cũng đồng loạt tự sát.
Lý Nhàn Ngư đến gần Tần Ninh với gương mặt đầy tò mò.
"Sư tôn... Linh Tiêu Sơn đang làm gì thế ạ?"
Tần Ninh nhướng mày đáp: "Ta cũng không biết...", Linh Vô Cực – người cầm trịch Linh Tiêu Sơn – là cường giả cảnh giới Vô Ngã tầng bảy, Tần Ninh khẳng định bản thân chưa hề tiếp xúc gì với người này.
Việc Linh Tiêu Sơn đột ngột xuất thủ cũng nằm ngoài dự đoán của Tần Ninh.
"Sau này hẵng điều tra!"
Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía Lý Nhàn Ngư và cất lời: "Đừng sử dụng sức mạnh của vãng sinh đồng một cách tùy tiện, ngươi phải giết được tầng bảy ở tầng năm, tranh thủ luyện sao cho giết được tầng tám, thậm chí là tầng chín!"
"Vãng sinh đồng là lá bài tẩy của ngươi, mà đã là lá bài tẩy thì phải để lại đến cuối cùng!"
Lý Nhàn Ngư nghe vậy bèn gật đầu.
Lá bài tẩy! Bí thuật dẫn dắt sức mạnh tinh thần thiên địa hóa thành voi thần – voi ma mút dũng mãnh kia của sư tôn cũng là lá bài tẩy của sư tôn nhỉ?
Lúc này, thiên nguyên thú xung quanh cũng vừa bị biển máu mà Lý Nhàn Ngư đã ngưng tụ ra dọa sợ, cả đám đều kinh hồn táng đảm, không dám xông lên nữa.
Và một nén nhang đã hết! Từng con thiên nguyên thú lùi về.
Tại hiện trường, chỉ còn chưa đến bốn mươi người còn sống.
Ba mươi tám người! Hai người Liễu Nhược Bạch và Hứa Thất Nguyên xuất hiện lần nữa.
"Tiếp theo là vòng thi thứ tư!"
Hai vị viện trưởng không nói gì thêm mà chỉ dẫn bọn họ tiến sâu hơn vào trong sơn cốc.
Đúng lúc đó, ở lối vào sơn cốc.
Lâu Tiêu nhìn trưởng lão Linh Dục của Linh Tiêu Sơn bằng ánh mắt đầy tối tăm.
Lâu chủ đã lệnh cho hắn ta chịu toàn bộ trách nhiệm về an toàn của Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư ở học viện Thánh Hoàng, nếu xảy ra vấn đề gì thì hắn ta không gánh nổi hậu quả.
Nhưng bây giờ, nhà họ Vũ, Huyết Vụ cung và nhà họ Hoa đều nổi sát ý với Tần Ninh, tự dưng không đâu lại lòi ra thêm Linh Tiêu Sơn! Chuyện này quá kỳ quặc!
Chương 2883: Cuộc sát hạch kết thúc
Chỉ là lúc này trưởng lão Linh Dục lại không nói một lời, cứ lặng lẽ nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra tại sơn cốc như thể mình chỉ là người ngoài cuộc.
Lâu Tiêu cũng không dò hỏi, nhưng nhìn tình hình hiện tại của Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư thì tiếp đó hắn ta sẽ có việc cần làm trong học viện Thánh Hoàng này rồi.
Lúc này, vòng thi thứ tư trong sơn cốc chính thức bắt đầu.
Liễu Nhược Bạch và Hứa Thất Nguyên dẫn ba mươi tám vị đệ tử tiến vào sâu trong sơn cốc.
Nơi đây là một võ trường.
Liễu Nhược Bạch cười nói: "Vòng thi thứ tư rất đơn giản, ba mươi tám người đứng trên võ đài này, hai mươi người cuối cùng còn sống sót sẽ có thể trở thành đệ tử của học viện Thánh Hoàng ta!"
Câu này nằm ngoài dự đoán của rất nhiều đệ tử, ai nấy đều tỏ ra hơi kinh ngạc.
"Được rồi, lên võ đài đi!"
Hứa Thất Nguyên hiếm khi lên tiếng: "Hai mươi người cuối cùng, chỉ được ít hơn chứ không được nhiều hơn!"
Nói xong, lần lượt có các thí sinh dự thi nhảy lên võ đài rộng lớn trong sơn cốc.
Trong số ba mươi tám đệ tử có vài người hợp tác với nhau.
Trong lúc bọn họ đi lên võ đài, hai vị viện trưởng đi vào chòi nghỉ mát bên cạnh ngồi, không ngó ngàng gì tới họ nữa.
Vòng thi này trông thì có vẻ là kiểm tra thực lực của mỗi thí sinh dự thi, nhưng thực chất còn có ẩn ý sâu xa.
Muốn được ở lại thì phải đào thải người khác.
Ví như những đệ tử thuộc Tây Hoa Thiên cung, nếu Tây Hoa Nguyệt chỉ đạo bọn họ ra tay với đệ tử các thế lực khác thì nhất định sẽ chôn mầm mống thù hận cho nhau. Cứ thế, một hiềm khí nho nhỏ sau này cũng có thể biến thành mối ân oán dây dưa sâu đậm.
Các thế lực lớn muốn tìm cách đưa người vào, còn học viện Thánh Hoàng thì cũng muốn loại bỏ thành phần ấy ra.
Lúc này, ba mươi tám đệ tử đều nhìn nhau chòng chọc đầy cảnh giác.
Chỉ có hai người là ngoại lệ.
Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư! Hai thầy trò đứng chung một chỗ với nhau, không ai quan tâm hay hỏi han gì, hai người chỉ lặng lẽ đứng ở đó.
Nếu như ở vòng thi đầu tiên thì chắc chắn sẽ có hàng tá người ra tay với hai người họ.
Nhưng bây giờ... Tần Ninh đã tiêu diệt mấy tên đệ tử nhà họ Hoa ngay trong vòng thi đầu tiên.
Sang vòng thi thứ hai thì Tần Ninh giết Hoa Vân Thừa, tiêu diệt toàn bộ con cháu nhà họ Hoa.
Tại vòng thi thứ ba, Lý Nhàn Ngư đã bùng nổ và cho mọi người thấy thực lực của mình! Điều này đã khiến mọi người hiểu rằng mình không nên trêu chọc vào hai thầy trò này! Quan trọng nhất là quá nguy hiểm! Giờ đây, Tây Hoa Nguyệt chỉ đứng trước người mấy vị đệ tử Tây Hoa Thiên cung chứ không ra tay, cũng không tấn công người khác.
Bản thân nàng ta vốn đã có cảnh giới Chân Ngã tầng bảy, ai dám đến kiếm chuyện chứ?
Hơn nữa, hiện tại thực lực của các đệ tử đến từ Tây Hoa Thiên cung đều không hề thấp, không ai tự dưng không đâu trêu chọc bọn họ cho tự chuốc họa vào thân.
Đồng thời, không một ai dám bén mảng tới gần vị trí của những người còn sống sót thuộc Huyết Vụ cung, nhà họ Vũ, Bát Phương Thần Giáo, Phong Nguyệt Tông và Thiên Vũ tông.
Tuy nhiên, dù sao chăng nữa thì cuối cùng cuộc chiến vẫn phải nổ ra.
Lúc này, Tần Ninh nhìn vết máu đã khô trong lòng bàn tay, trên mặt lộ vẻ trầm tư.
"Linh Tiêu Sơn...", vì sao những kẻ này lại ra tay với họ?
Chẳng lẽ là Ma tộc?
Nhưng nếu là Ma tộc thì đâu đến mức lộ liễu như vậy đâu nhỉ?
Tần Ninh vốn đến học viện Thánh Hoàng vì Vân Sương Nhi, bây giờ xem ra hắn đã quyết định đúng rồi.
Nơi đây tụ tập đệ tử của các thế lực lớn tại Tây Hoa Thiên, có thể nói là một trận đấu quy mô nhỏ nhằm thâu tóm võ giả các thế lực lớn.
Có lẽ hắn sẽ có được nhiều tin tức hơn tại đây.
Ầm... Giờ phút này, đã có người bắt đầu động thủ trên võ đài.
Không thể tránh khỏi máu me được.
Phải rút gọn từ một trăm hai mươi hai người về còn hai mươi người, hiện giờ tại đây có ba mươi tám người, có nghĩa rằng sẽ có mười tám người bị giết! Lý Nhàn Ngư đứng trước mặt Tần Ninh, nhìn bốn phía với ánh mắt đầy đề phòng.
Hắn ta nhớ lại cảnh bị người ta đánh lén hồi nãy mà toát cả mồ hôi lạnh. May mà có sư tôn ở bên cạnh đỡ lại được, nếu không thì hắn không chết cũng bị thương nặng rồi.
Tiếng đánh nhau keng keng ầm ầm vang lên không ngừng.
Hai người Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư lại không tỏ ra chút quan tâm gì.
Một khắc đồng hồ sau, cuộc chiến kết thúc, tại đây còn hai mươi người, một số lượng không nhiều nhưng cũng không ít.
Trận pháp xung quanh võ đài được triệt tiêu, hai người Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư xuống võ đài.
Đúng lúc này, hai vị viện trưởng Hứa Thất Nguyên và Liễu Nhược Bạch lại xuất hiện lần nữa.
"Chúc mừng các ngươi đã tiến vào học viện Thánh Hoàng, trở thành đệ tử ngoại viện của học viện Thánh Hoàng!"
Liễu Nhược Bạch cười sảng khoái: "Tiếp đến sẽ có trưởng lão dẫn các ngươi đi lĩnh lệnh bài của riêng mình, đồng thời sắp xếp nơi dừng chân cho các ngươi đàng hoàng, tất cả thông tin cần chú ý đều nằm trong sổ tay đệ tử. Ở học viện Thánh Hoàng này, nếu như nghe theo quy tắc thì có thể sẽ chết, nhưng không làm theo quy tắc thì chết là cái chắc!"
Tuân theo quy định có thể sẽ chết! Nhưng không tuân theo quy định thì nhất định sẽ chết! Đúng là... thẳng như ruột ngựa mà.
Lúc này, Liễu Nhược Bạch vẫy vẫy tay, lập tức có một người đàn ông trung niên tiến lên.
"Ngụy trưởng lão, dẫn bọn họ đi nhận lệnh bài đi!"
"Rõ!"
Ngụy trưởng lão kia đi tới trước mặt hai mươi người rồi dẫn bọn họ tiến vào sơn cốc sâu hun hút... Sơn cốc này chiếm diện tích rất lớn, từ ngoài vào trong chia ra bốn khu vực vừa vặn dành cho bốn vòng thi đấu, đi tới nơi sâu nhất sẽ có một lối đi dẫn khỏi đây.
Lúc này, Liễu Nhược Bạch nhìn theo bóng lưng hai mươi người kia rời đi, cười nói: "Thiên phú của Tây Hoa Nguyệt đó cũng khá lắm".
"Còn tên Tần Ninh kia... chẳng biết thực lực của hắn thế nào, nhưng hiếm ai gan góc, sáng suốt và có tâm thế như hắn lắm. Ta rất thích người tên Lý Nhàn Ngư bên người hắn...", thế rồi Hứa Thất Nguyên lạnh lùng giội nước lạnh: "Đó là người do Chiến Thần lâu đẩy qua đấy".
"Thế thì sao?"
Liễu Nhược Bạch tỏ ra ái ngại: "Dụ địch theo mình là được".
Hứa Thất Nguyên không nói gì, xoay người rời đi.
"Ngươi đi đâu thế?"
"Uống rượu!"
"Dẫn ta theo với!"
"Ai cho!"
Mà Hứa Thất Nguyên thì dứt khoát từ chối.
Liễu Nhược Bạch nhịn lắm nhưng rồi vẫn phải trách cứ: "Uống uống uống, uống đến say quắc cần câu luôn đi! Bây giờ ai cũng biết viện trưởng ngoại viện đều do Liễu Nhược Bạch ta đây phụ trách, còn Hứa Thất Nguyên ngươi thì sắp bị quên lãng luôn rồi".
"Thế thì vừa khéo, ta cũng chán cái chức viện trưởng này lắm rồi!"
Hứa Thất Nguyên vừa dứt lời thì bước lên một bước, chỉ nhoáng lên vài cái đã biến mất tăm… Liễu Nhược Bạch thở dài, nói với vẻ bất đắc dĩ: "Phiền phức thật, hết thất đại bá chủ tới các phe thế lực khác, ngày nào cũng đấu tới đấu lui như thế bộ không thấy phiền hả?
Ta thì phiền chết đi được!"
Liễu Nhược Bạch lắc đầu rồi rời đi luôn.
Lúc này, đám người Tần Ninh, Lý Nhàn Ngư và Tây Hoa Nguyệt đi theo vị Ngụy trưởng lão kia rời khỏi sơn cốc, tiến về phía viện Thánh Hoàng.
Học viện Thánh Hoàng rất rộng lớn, những ngọn núi mọc san sát nhau, lầu các, cung điện, võ trường, nơi nghỉ chân, vân vân nhiều vô kể, trải dài ít nhất mười mấy dặm, thậm chí có thể nói đây là một tòa thành trì mênh mông.
Thiên viện! Nội viện! Ngoại viện! Phổ viện! Tứ đại viện này chính là khu vực trung tâm của học viện Thánh Hoàng.
Trong đó chiếm nhiều nhất là đệ tử phổ viện, môi trường và điều kiện nơi ở bình thường, đãi ngộ cũng chẳng có gì đặc biệt.
Đệ tử có thân phận và địa vị cao nhất đương nhiên là đệ tử thiên viện, ai nấy đều có cảnh giới Vô Ngã, hơn nữa sống một mình ở một ngọn núi, có thể chiêu mộ đệ tử phổ viện, ngoại viện đến cư ngụ ở đỉnh núi của mình và phục vụ cho mình.
Bên cạnh đó, thân phận và địa vị của đệ tử nội viện cũng cao không kém.
Có điều hiện tại học viện Thánh Hoàng ngư long hỗn tạp, tranh đấu không ngớt, chẳng biết rốt cuộc có những mối nguy hiểm nào đang tiềm tàng trong học viện khổng lồ này...
Chương 2884: Nơi trú ngụ
Đến Nội Vụ Các, Ngụy trưởng lão dẫn hai mươi người đi nhận lệnh bài của riêng mình rồi cả đám di chuyển sang nơi ở của đệ tử ngoại viện.
Dọc đường đi, Ngụy trưởng lão nói rõ những điểm cần chú ý.
"Đối với đệ tử ngoại viện, mỗi đệ tử sẽ ở một viện, trong viện có sẵn trận pháp bảo vệ nên rất an toàn. Nhưng học viện là một nơi rộng lớn, chưa chắc những nơi khác đã an toàn".
"Trừ một vài nơi, các ngươi có thể đi bất cứ nơi đâu trong toàn học viện Thánh Hoàng".
Một đệ tử hỏi: "Ngụy trưởng lão, chỗ nào không được vào thế ạ?"
Ngụy trưởng lão nhìn sang đệ tử kia, đáp lời: "Không được tự ý vào thiên viện nơi các vị trưởng lão ở, nếu để bị phát hiện thì sẽ bị giết ngay lập tức, chết cũng đáng đời”.
"Cũng không được bước chân vào đỉnh núi của đệ tử thiên viện, bị phát hiện thì giết chết bất luận tội”.
"Tương tự với nơi ở của những người khác, nếu xông vào sẽ bị giết ngay”.
"Và cả một số thánh địa trong học viện như hồ Thánh Hoàng, Nguyệt Hoàng Cốc, tháp Tiên Hoàng, vân vân. Chỉ khi nhận được phần thưởng của học viện thì mới có tư cách đi vào, nếu tự tiện tiến vào thì tội đáng muôn chết!"
Ngụy trưởng lão bỗng dừng lại rồi nói tiếp: "Có hết trong cuốn sổ tay đệ tử đấy, các ngươi tự đọc đi!"
Lúc này, Ngụy trưởng lão dẫn hai mươi người tiến về một hướng của học viện, dần dần đi tới một địa vực muôn trùng núi non.
Nhìn khắp nơi này toàn là núi, bên trong thì có cây cối bóng mát, lối đi cắt ngang qua nhau, có những căn nhà gỗ.
Những căn nhà gỗ ấy không được làm từ loại gỗ tầm thường, vừa nhìn đã thất trên các căn nhà gỗ được xây đều thấp thoáng văn ấn. Phóng mắt nhìn xung quanh, dường như dãy nhà san sát đang được bao phủ bởi một đại trận.
Dọc đường đi, ai nấy đều ngóng nhìn xung quanh, trông bọn họ rất tò mò.
Cho đến cuối cùng, Ngụy trưởng lão dẫn bọn họ đứng trước một dãy nhà.
Đây là những ngôi nhà gỗ ba gian, có thêm một tòa đình viện, kích thước ước tính dài mười trượng, rộng năm trượng, diện tích cũng không nhỏ.
"Mỗi người về phòng của mình theo lệnh bài đệ tử của các ngươi đi".
Ngụy trưởng lão tiếp tục căn dặn: "Mỗi ngày đệ tử ngoại viện đều phải đi học để nghe trưởng lão ngoại viện giảng bài. Các ngươi cũng có thể đến các lớp riêng do trưởng lão ngoại viện dạy để nghe giảng và lấp lại lỗ hổng kiến thức của mình".
"Trong Tàng Thư Các ở ngoại viện cũng có mệnh quyết tương ứng với tu vi các ngươi, nhưng muốn tu hành thì phải kiếm được điểm của học viện Thánh Hoàng để đổi lấy mà dùng. Có rất nhiều cách kiếm điểm: đổi bằng thiên nguyên thạch, đi săn giết thiên nguyên thú, thu thập da lông, thú hạch, xương thú, hái dược liệu, vân vân, những thứ này cũng có trong sổ tay đệ tử".
"Ta không quan tâm các ngươi tới học viện Thánh Hoàng với mục đích gì, nhưng bàn về giảng dạy võ đạo, học viện Thánh Hoàng có thể nói là đứng đầu Tây Hoa Thiên. Ta biết các ngươi tới từ các gia tộc, thế lực, chắc chắn những gia tộc và thế lực kia sẽ đào tạo tốt hơn nhưng nếu không phải đệ tử nòng cốt thì các ngươi sẽ không nhận được sự bồi dưỡng tận tình. Tuy nhiên, tại học viện Thánh Hoàng này, chỉ cần ngươi biết phấn đấu là sẽ có được!"
"Được rồi, tản hết đi!"
Ngụy trưởng giới thiệu xong thì xoay người rời đi.
Lúc này, Tần Ninh cầm lệnh bài tìm được phòng của mình, Lý Nhàn Ngư thì ở phòng bên cạnh.
Có điều, giờ phút này, Lý Nhàn Ngư không về phòng mình mà đi theo Tần Ninh qua phòng hắn.
Toàn bộ đình viện hết sức rộng rãi, cửa viện ở bên trái, chỉ cần đặt lệnh bài vào cái hốc thì cửa sẽ mở.
Sau khi vào đình viện, một tiểu viện hiện ra trước mắt hai người, trong viện trồng một cái cây cành lá tốt tươi, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, trên mặt đất trải đá cuội, bốn phía cũng có một ít cây xanh mọc, dưới tàng cây có một cái bàn tròn và vài cái ghế đá.
Nhìn về trước nữa chính là căn nhà gỗ ba gian.
Một gian là phòng khách, một gian là phòng ngủ, một gian là phòng tu luyện.
Thoạt trông hết sức đơn giản và giản dị, nhưng Tần Ninh vừa nhìn đã thấy được kha khá điều bí ẩn.
"Cái cây trong sân có tên là cây liễu Bách Linh, sống được một trăm năm sẽ sinh ra linh khí, không khác nào một trận pháp nhỏ ở trong ngôi nhà này".
"Bàn đá và mấy cái ghế đá kia cũng không tầm thường, được chế tạo từ Tĩnh Hồn Thạch, ngồi trên đó sẽ giúp người ta bình tĩnh trở lại, không còn bực bội hay nóng nảy nữa”.
"Gỗ trong căn nhà gỗ này đều khá có linh tính, ngoài cách âm ra còn có thể ngăn chặn sự điều tra của hồn thức..." "Mà toàn bộ khu vực cư trú này được bao phủ bởi một đại trận có cấp bậc ít nhất là hồn trận. Trong đình viện này cũng có một mệnh trận mô hình nhỏ, có tác dụng ngăn không cho người khác thăm dò, đồng thời cũng có thể che chở cho đình viện".
Tần Ninh nói một tràng dài làm Lý Nhàn Ngư ngẩn người.
Theo những gì hắn ta thấy, đây chỉ là một ngôi nhà có sân giản dị, sạch sẽ và ngăn nắp, không ngờ lại ẩn chứa nhiều điều sâu xa như vậy.
Nhưng nghĩ kĩ lại cũng đúng, đây là học viện Thánh Hoàng cơ mà, đệ tử ngoại viện đều là cảnh giới Chân Ngã cả rồi, thân phận và địa vị cũng không hề thấp chút nào.
Tần Ninh ngồi trên ghế đá, cười nói: "Học viện Thánh Hoàng đúng là đầu tư thật".
Chỉ riêng nơi trú ngụ của đệ tử ngoại viện thôi mà đã hơn xa nhà họ Vân ở thành Vân Dương rồi.
Mặc dù nói là trong học viện Thánh Hoàng bị trộn lẫn đệ tử từ các thế lực khác nhưng bản thân học viện vẫn có rất nhiều đệ tử nghiêm túc học tập, đương nhiên học viện Thánh Hoàng rất chú trọng những đệ tử như thế.
Từng đình viện nối tiếp nhau, bức tường cao khoảng một trượng, nhưng vì có trận pháp gia trì nên mọi người không bị quấy rầy.
Lúc này, Lý Nhàn Ngư gãi đầu rồi nói: "Sư tôn, con ở ngay nhà bên cạnh, có chuyện gì thì người gọi con nhé".
Nói rồi, bóng dáng Lý Nhàn Ngư nhảy lên, leo tường định về phòng.
Rầm... Đột nhiên, một tiếng rầm vang lên, Lý Nhàn Ngư đụng đầu vào màn chắn vô hình trên tường rồi ngã nhào xuống.
Tần Ninh hơi ngạc nhiên nhìn Lý Nhàn Ngư vừa bị ngã xuống đất, hắn ta cũng hơi thộn mặt ra.
"Ta đã nói là có trận pháp rồi mà..." "Con quên..." "..." Đến đây, hai thầy trò xem như đã chính thức trở thành đệ tử của học viện Thánh Hoàng.
Chỉ là, hiện tại Tần Ninh chỉ mới là đệ tử ngoại viện, trong khi Vân Sương Nhi đã là đệ tử thiên viện rồi.
Một người là cảnh giới Chân Ngã, một người là cảnh giới Vô Ngã, khoảng cách giữa hai bên khá lớn, muốn gặp Vân Sương Nhi không hề đơn giản chút nào.
Nhưng Tần Ninh cũng không vội vàng làm gì.
Rồi cũng có ngày gặp nhau thôi! Bên này, Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư cùng nhau nghỉ ngơi.
Mà một bên khác, trong học viện Thánh Hoàng lại vô cùng náo nhiệt.
Ngoại viện, tại một đình viện đệ tử.
Hôm nay, Vũ Oánh thuộc nhà họ Vũ mới vừa vào học viện Thánh Hoàng cũng ở trong đình viện.
Vào lúc này, trong đình viện rộng lớn có mười mấy người hoặc đứng hoặc ngồi đang trò chuyện với nhau.
Cửa phòng mở ra, một người thanh niên mặc một bộ trường sam màu xanh nhạt, khí độ bất phàm chậm rãi bước ra.
"Đại ca Thượng Trạch!"
Trong đám người, Vũ Oánh vừa thấy thanh niên kia đã lập tức đi tới, nét mặt vô cùng mừng rỡ.
"Oánh muội muội, chúc mừng muội!"
Thanh niên mỉm cười hỏi han: "Cuộc sát hạch vừa qua khó lắm đúng không?"
"Học viện Thánh Hoàng không thích con cháu nhà họ Vũ như chúng ta vào nên chắc lại nghĩ ra chiêu gì mới, bày trò chém giết lẫn nhau nữa nhỉ?"
Nghe thấy câu này, Vũ Oánh gật đầu đáp: "Nhưng mà lần này ta gặp được một người rất thú vị".
"Hửm?"
Vũ Thượng Trạch tò mò hỏi: "Nói nghe xem nào”.
Những người còn lại cũng nhìn về phía Vũ Oánh.
Vũ Thượng Trạch có cảnh giới Chân Ngã tầng chín.
Người này rất nổi tiếng và có thiên phú rất mạnh trong số các đệ tử của học viện Thánh Hoàng, nghe nói đã sắp đến cảnh giới Vong Ngã và bước vào nội viện. Đến lúc đó, không những địa vị của hắn ta ở học viện Thánh Hoàng này sẽ được đề cao mà địa vị của hắn ta tại nhà họ Vũ cũng sẽ được nâng lên đáng kể.
Chương 2885: Ta sẽ không để cho hắn ta sống quá ba tháng
Lúc này, Vũ Oánh đem những chuyện đã xảy ra trong cuộc khảo hạch kể lại chi tiết.
“Tần Ninh… Chính là kẻ đã giết nhóm người Vũ Thượng sao?”
Vũ Thượng Trạch nhíu mày nói.
“Đúng vậy!”
Khi nhắc tới Tần Ninh, Vũ Oánh vẫn mang vẻ mặt hoảng sợ như trước, trong lòng còn đang sợ hãi.
“Ý của gia tộc, chính là giải quyết hắn trong học viện Thánh Hoàng, thế nhưng mà Thượng Trạch đại ca, kẻ này không dễ đối phó, chúng ta…”, Vũ Thượng Trạch nghe vậy thì khẽ cười nói: “Không vội, tên kia chỉ là cảnh giới Chân Ngã tầng hai, thật ra cũng không khó xử lý, nhưng người tên Lý Nhàn Ngư bên cạnh hắn kia, theo như lời muội nói thì không thấp hơn cảnh giới Chân Ngã tầng bảy, ngược lại không dễ xử lý…”
“Thế nhưng muội cũng đã nói, lần này, hắn diệt sạch toàn bộ người nhà họ Hoa tham gia khảo hạch, xem như là đắc tội với nhà họ Hoa, ta thấy lần này, Hoa Vạn Quân sẽ không bỏ qua đâu”.
Vũ Thượng Trạch lập tức cười nói: “Chúng ta cứ kiên nhẫn chờ đợi, nhìn xem nhà họ Hoa, Huyết Vụ cung, còn có Linh Tiêu Sơn đối phó với hắn như thế nào”.
“Vâng…”, Vũ Oánh gật gật đầu, nhưng trong lòng vẫn hoảng sợ như trước.
Chỉ là, tuy rằng sợ hãi nhưng trong lòng nàng ta vẫn mang theo sát ý đối với Tần Ninh.
Nhà họ Vũ chính là một trong bảy thế lực bá chủ, vốn dĩ đã có quan hệ bất hòa với Chiến Thần lâu, mà kẻ này lại là người của Chiến Thần lâu, lại giết mấy tiểu bối cảnh giới Chân Ngã nhà họ Vũ! Thân là một trong các bá chủ, mặt mũi không thể bị người ta chà đạp được.
Vũ Thượng Trạch nói tiếp: “Muội vừa mới vào học viện Thánh Hoàng, trong học viện Thánh Hoàng này, rồng cá hỗn tạp, không nói đến tranh đấu giữa bảy thế lực bá chủ, mà những đệ tử trung tâm của học viện Thánh Hoàng cũng được phân chia thành các cấp bậc, nội đấu, ngoại đấu, vô cùng lộn xộn, việc này, sau này muội từ từ sẽ biết”.
“Chúng ta đi, đi ăn cơm trước đã, làm tiệc đón gió tẩy trần cho mấy người các muội”.
Vũ Thượng Trạch cười nói: “Học viện Thánh Hoàng là học phủ lớn nhất Tây Hoa Thiên, trong này, chỉ có việc ngươi không thể nghĩ ra được, chứ không có việc gì mà ở học viện Thánh Hoàng không tồn tại”.
Nói xong, mười mấy người nhà họ Vũ rời khỏi đình viện, lên đường trở về khu cư trú… Cùng lúc đó, ở một bên khác.
Huyết Vân Sênh, Huyết Vụ cung, dưới sự dẫn dắt của mấy người, vòng vòng vèo vèo đi đến bên ngoài một đình viện dành cho đệ tử cư trú, lẳng lặng chờ đợi.
Người thanh niên dẫn đầu nói: “Huyết Hiên sư huynh có thể vẫn đang tu luyện, chúng ta chậm rãi đi dạo”.
Huyết Vân Sênh gật gật đầu.
Thanh niên cười nói: “Không cần gò bó, trong học viện Thánh Hoàng này, người của Huyết Vụ cung chúng ta đều tập trung thành một nhóm, bình thường, không ai dám bắt nạt chúng ta”.
“Ngoại trừ nhà họ Hoa và Tây Hoa Thiên Cung”.
Người trẻ tuổi kia nói thêm: “Thế nhưng, nếu như chúng ta không chủ động trêu chọc người của nhà họ Hoa và Tây Hoa Thiên Cung, bọn họ cũng sẽ không đụng đến chúng ta, ngươi đừng lo lắng”.
Trong lúc nói chuyện, cửa lớn của đình viện mở ra.
“Vào đi!”
Một âm thanh vang lên, mấy người bọn họ tiến vào trong sân, Huyết Vân Sênh nhìn thấy trong đình viện không có một bóng người nào.
Đúng lúc này, trong phòng, một giọng nói lại vang lên.
“Huyết Anh chết rồi?”
“Vâng!”
Huyết Vân Sênh lập tức chắp tay nói: “Bị Tần Ninh sai người giết chết, cái tên Tần Ninh kia bây giờ cũng đang ở bên trong học viện Thánh Hoàng”.
Lúc này, cửa phòng mở ra, một người thanh niên mặc trang phục tập võ, tóc dài buộc cao, hai mắt mang theo tia máu chậm rãi bước ra.
“Kể lại chi tiết cho ta”.
Người thanh niên đi đến một tàng cây trong đình viện, rồi ngồi xuống.
Huyết Vân Sênh nhìn thấy người thanh niên trước mắt thì ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Vị này, chính là nhân vật vô cùng lợi hại của Huyết Vụ cung năm đó, dùng tốc độ cực nhanh đạt tới cảnh giới Tam Ngã, sau đó, hắn ta tiến vào học viện Thánh Hoàng, những năm gần đây, hắn ta đã lập nên công lao cho Huyết Vụ cung trong học viện Thánh Hoàng.
Lúc này, Huyết Vân Sênh kể lại những chuyện đã xảy ra bên trong di chỉ Vạn Nguyên Tông.
Thật lâu sau đó.
Người thanh niên chậm rãi đứng dậy, nói: “Ta biết rồi, trở về truyền tin cho các vị trưởng lão trong cung, tên Tần Ninh này, ta sẽ không để cho hắn sống quá ba tháng!”
“Vâng!”
Huyết Vân Sênh nghe được lời này thì chắp tay nói tiếp: “Huyết Hiên sư huynh, ngoại trừ chúng ta, nhà họ Vũ, nhà họ Hoa và Linh Tiêu Sơn, hình như cũng đều có sát ý với hắn…”
“Không cần để ý tới bọn họ, chúng ta cứ làm chuyện của mình là được rồi”.
Huyết Hiên khoát tay, sau đó trở lại trong phòng.
Mấy người còn lại nhanh chóng dẫn theo Huyết Vân Sênh rời đi.
Người thanh niên dẫn đầu nói: “Gần đây, Huyết Hiên sư huynh đang thử đột phá cảnh giới Chân Ngã, tiến vào cảnh giới Vong Ngã”.
Nhanh như vậy! Trong lòng Huyết Vân Sênh đầy kinh hãi.
Huyết Hiên mới bước vào cảnh giới Chân Ngã được bao nhiêu năm?
Hình như là không đến mười năm?
Ở trong học viện Thánh Hoàng này hơn mười năm, đã có thể bước vào cảnh giới Vong Ngã sao?
Người thanh niên dẫn đầu kia lại nói: “Việc này ngươi vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ phải không?”
“Ngươi đừng cho rằng những người chúng ta được đưa vào trong học viện Thánh Hoàng là để tranh cái này tranh cái kia, mà ở trong này, chúng ta phải dựa vào bản thân, cố gắng tu hành, áp lực cũng rất lớn, nhưng áp lực càng lớn thì chúng ta lại tiến bộ càng nhanh”.
“Những khó khăn trắc trở trong đó, cũng không ít…”, Huyết Vân Sênh gật gật đầu.
“Đi, ta dẫn ngươi đi ăn một bữa thật ngon”.
Thanh niên cười nói: “Học viện Thánh Hoàng, chính là một nơi vô cùng thần kỳ…”, nói xong, mấy người cùng nhau rời đi.
Cùng lúc đó, tại khu vực cư trú của ngoại viện, ở một đình viện dành cho đệ tử cư trú khác, Tây Hoa Nguyệt mặc một chiếc váy dài, làm tôn lên dáng người yểu điệu đang đứng bên ngoài viện.
“Ở đây sao?”
Tây Hoa Nguyệt nhìn cánh cửa lớn đóng chặt trước mắt rồi giơ chân lên đạp một phát, nàng ta mở miệng nói: “Tây Hoa Bân, mau ra đây!”
Nhìn thấy dáng vẻ mạnh bạo như thế của Tây Hoa Nguyệt, mấy người bên cạnh chỉ có thể im lặng cười khổ.
“Tây Hoa Bân!”
Tây Hoa Nguyệt lại đá thêm một phát nữa, nói lớn: “Nhanh ra đây cho ta”.
Động tĩnh này cũng khiến cho không ít người đang đi trên đường chú ý tới.
Mấy vị đệ tử ngoại viện thậm chí còn khe khẽ nói nhỏ với nhau, vẻ mặt kinh ngạc.
Là ai to gan như vậy, dám đá cửa viện của Tây Hoa Bân?
Muốn chết hay sao?
Két một tiếng, cửa viện mở ra, một người thanh niên mặc áo xanh lam, đầu đội ngọc quan, chân đi giày xanh, cùng với một đôi mắt phượng quyến rũ xuất hiện.
Lúc này, người thanh niên đứng ở cửa viện, nhìn thấy Tây Hoa Nguyệt ở phía trước, hắn ta không nhịn được nỗi khổ nói: “Nguyệt Nhi, tại sao muội vẫn là cái dáng vẻ này?”
Tây Hoa Nguyệt không chút khách khí nói: “Muội muội của huynh đến đây, huynh cũng không tiếp đón, còn trốn ở trong phòng, huynh đang muốn lật trời sao?
Khi trở về ta sẽ tố cáo với cha nương, không tha cho huynh!”
Tây Hoa Bân nghe được lời này thì cười nói: “Ngoại viện của học viện Thánh Hoàng có một nơi ăn uống, tên là Bách Vị Đường, đồ ăn ở nơi đó, ngay cả Tây Hoa Thiên Cung chúng ta cũng không thể nào sánh bằng được, thậm chí cả Tây Hoa Thiên này cũng không tìm được tửu lâu nào có đồ ăn ngon hơn Bách Vị Đường!”
Tây Hoa Nguyệt lập tức nói: “Mau dẫn ta đi, mau dẫn ta đi”.
“Vậy muội còn muốn về tố cáo không?”
“Đương nhiên là không tố cáo nữa, nhận được lợi ích nên đành cho qua thôi!”
Tây Hoa Nguyệt vô cùng thân thiết mà khoác lấy cánh tay Tây Hoa Bân, nàng ta cười nói: “Ca, huynh cũng thật lợi hại, mới tiến vào học viện Thánh Hoàng vài năm, không những có thể tiến vào tầng chín, mà còn lên được vị trí thứ ba trong bảng ngoại viện”.
Tây Hoa Bân nghe được lời này thì mỉm cười bất đắc dĩ: “Ca của muội vẫn đang còn kém cỏi lắm, so với hai người Liễu Huyền Thiên, Vạn Hoa Quân thì… chênh lệch quá lớn!”
Tây Hoa Nguyệt bĩu môi nói: “Nói huynh mập huynh còn thở hổn hển phải không?
Ngoại viện có hơn vạn đệ tử, hơn vạn người cảnh giới Chân Ngã, huynh lại xếp thứ ba, phải biết thoả mãn đi, còn làm bộ làm tịch với ta!”
Nghe được lời này, Tây Hoa Bân bất đắc dĩ nói: “Thiên kiêu xuất sắc nhất Tây Hoa Thiên chúng ta là công chúa Tây Hoa Y, so với chúng ta, nàng ta đã là cảnh giới Vô Ngã tầng bảy, thật đúng là cách xa một trời một vực”.
Bình luận facebook