• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2866-2870

Chương 2866: Đang nói mê sảng gì vậy?

Vốn định ở nhà họ Triệu một ngày, nhưng lại biến thành ba ngày, ngày nào cũng ăn tiệc linh đình, Tần Ninh đã không chịu nổi.

Hôm đó, mọi người quyết định lên đường.

Triệu Đông Thiên dẫn theo ba huynh đệ Triệu Tầm, Triệu Bình, Triệu Triết đưa mắt nhìn đám người Chiến Thần Lâu rời đi, khẽ mỉm cười.

"Tầm Nhi, Bình Nhi, Triết Nhi!"

Triệu Đông Thiên cười nói: "Từ hôm nay trở đi, ta sẽ cho các ngươi bí mật đào tạo một đám tử sĩ, tử sĩ nhà họ Triệu chúng ta không cần phải lo lắng về tài nguyên, đều có đủ, nhưng hãy nhớ lấy, phải tìm không ít người cảnh giới Tam Ngã, cảnh giới Vô Ngã, còn không thể để người khác phát hiện!"

"Ba huynh đệ các ngươi hãy đi làm chuyện này, càng ít người trong gia tộc biết càng tốt, thứ ta cần là bình thường không để lộ ra, nhưng một khi cần là có thể lấy ra được hơn ngàn hơn vạn người, biết chưa?"

Ba huynh đệ nghe được lời này của Triệu Đông Thiên thì trợn mắt há hốc mồm.

Cha già uống rượu hồ đồ rồi?

Đang nói mê sảng gì vậy?

Triệu Đông Thiên quát lên: "Đừng tưởng rằng ta nói bậy nói bạ, nhớ đấy, đây là chuyện quan trọng nhất của nhà họ Triệu chúng ta trong mấy năm thậm chí mấy chục năm sau, không thể sơ suất".

...Bên kia, Tần Ninh dẫn Lý Nhàn Ngư, đạo sĩ áo đỏ rời đi.

Sau khi đạo sĩ áo đỏ bế quan một thời gian, cuối cùng đã khôi phục thực lực, lần này nhìn ông ta đã trở lại dáng vẻ tiêu dao tự tại ngày xưa rồi.

Từ thành Đông Thiên đến núi Chiến Thiên của Chiến Thần Lâu cũng cần mấy ngày.

Ngày hôm đó, trong cung điện trên lưng phi cầm, đạo sĩ áo đỏ tìm được Tần Ninh, nói ngay vào điểm chính: "Tần công tử đã cứu tại hạ, đại ân đại đức không bao giờ quên, chẳng qua là lão đạo sĩ ta thích dạo chơi tứ phương, không rảnh rỗi, cho nên mới đặc biệt tới cáo từ!"

Tần Ninh nhìn lão đạo sĩ một cái, ngay sau đó cười nói: "Được".

Lão đạo sĩ lại ngẩn người.

"Tần công tử, ngươi không giữ giữ ta lại sao?"

Tần Ninh nói: "Vậy ngươi đừng đi nữa?"

"Không được không được, ta thích dạo chơi tứ phương!"

"Vậy ta còn giữ ngươi lại làm gì?"

"...", Tần Ninh tiếp tục nói: "Ngươi thích dạo chơi tứ phương vậy thì cứ đi đi, với cảnh giới của ngươi, cho dù có đi khắp toàn bộ Trung Tam Thiên cũng sẽ không gặp nguy hiểm".

"Còn có một điều nữa, ngươi hãy nhớ lấy, bây giờ trong Trung Tam Thiên có không ít bóng dáng của Ma tộc, những năm gần đây chắc các thế lực khắp nơi đều xem thường sự tồn tại của Ma tộc, ngươi có thể âm thầm điều tra một chút, nếu như có tin tức gì thì có thể nói cho ta".

Lão đạo sĩ cảm thấy vô cùng kính nể, chắp tay nói: "Tần công tử trừ ma vệ đạo, quả thật tấm gương cho chúng ta, lão đạo sĩ nhất định sẽ ghi nhớ".

Trừ ma vệ đạo?

Nghe thấy vậy, Tần Ninh lại bật cười.

Trừ ma là thật, vệ đạo thì thôi đi.

Trong thế giới của võ giả, võ lực là vua, mọi người đều làm theo bản tính, cái gọi là chính tà đã bao giờ được phân biệt rõ ràng đâu! Lão đạo sĩ tạm biệt Tần Ninh rồi rời đi.

Lúc này Lý Nhàn Ngư đang ở bên cạnh hắn, hiếu kỳ nói: "Sư phụ, lão đạo sĩ này đúng là kỳ quái...", "Ông ta đến từ Bắc Tuyết Thiên, chắc hẳn có quan hệ rất lớn với Chiêm Ngưng Tuyết!"

Nghe thấy vậy, Lý Nhàn Ngư lập tức nói: "Vậy sao sư phụ không để ông ta đi tìm vị Chiêm sư tỷ kia?"

Tần Ninh nhìn Lý Nhàn Ngư một cái, ngay sau đó cười nói: "Ông ta đến từ Bắc Tuyết Thiên, một vài trận pháp căn bản mà ông ta tu hành rất giống với cái năm đó ta từng dạy Ngưng Tuyết, nhưng ông ta lại liên tục phủ nhận quan hệ của mình với Bắc Tuyết Thiên, điều này không kì lạ sao?"

Lý Nhàn Ngư gật đầu một cái.

Cũng đúng, nếu như thân phận của sư phụ bị bại lộ thì sẽ đưa tới phiền toái rất lớn.

Mấy ngày nay, Chiến Thiên Vũ vẫn luôn bế quan, ông ta mới vào Biến Cảnh, còn có rất nhiều thứ cần làm quen.

Mà huynh muội Chiến Linh Uyên, Chiến Linh Vân lại thường xuyên đến.

Thái độ của cha đối với Tần Ninh khiến Chiến Linh Vân cảm thấy rất kỳ quái.

Hơn nữa lúc không có ai cha đã nói cho mình, nếu còn dám không biết điều ở trước mặt Tần Ninh, cha sẽ trách phạt mình thật nặng, điều này khiến Chiến Linh Vân càng cảm thấy kì lạ hơn.

Cha biết Tần Ninh?

Không thể nào! Từ nhỏ đến lớn, tất cả những bạn bè mà cha quen biết, nàng ta đều biết cả.

Nhưng nàng ta lại không biết Tần Ninh.

Mấy ngày nay nàng ta đều nói xa nói gần, hỏi không ít, nhưng Tần Ninh vẫn ngậm miệng không nói gì.

Chiến Linh Vân cảm thấy rất kỳ quái.

Tần Ninh luôn rất nhiệt tình trong những chuyện liên quan đến Thần Tinh Dịch, Triệu Đông Thiên và cha… Điều này quả thực quá kỳ quái, nhưng Chiến Linh Vân cũng không nghĩ ra.

Hôm đó ở trong lầu các, Chiến Linh Uyên lại đến tìm Tần Ninh học hỏi kiếm thuật.

Bên trong lầu các, Tần Ninh và Chiến Linh Uyên đều cầm trường kiếm, giao thủ ra chiêu với nhau.

Đương nhiên chỉ là giao thủ kiếm chiêu đơn giản, chứ không sử dụng nguyên lực.

Chỉ bằng một Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả, Chiến Linh Uyên đã từ cảnh giới Vong Ngã tầng ba đến tầng bốn, hiện giờ đã đột phá đến đạt cảnh giới Vô Ngã tầng một.

Mà Chiến Linh Vân cũng đã đến cảnh giới Vô Ngã tầng hai.

Sự phát triển kì dị này có hiệu quả rất rõ rệt.

Mà mỗi ngày, Chiến Linh Uyên, Chiến Linh Vân đều sẽ đi tìm Tần Ninh, nghe Tần Ninh giảng giải hướng dẫn tu hành, dần dần những võ giả của Chiến Thần Lâu đi theo Chiến Thiên Vũ đến, cho dù là cảnh giới Vong Ngã hay cảnh giới Vô Ngã đều đã biết lâu chủ tăng lên đến Biến Cảnh là được Tần Ninh hướng dẫn, ai nấy cũng đều thi nhau lén lút đến học hỏi hắn.

Điều này khiến Tần Ninh vô cùng bận rộn.

Cho tới sau này, Chiến Thiên Vũ biết mới giận dữ lôi đình, trực tiếp hạ lệnh, còn ai dám quấy rầy Tần Ninh nữa thì chắc chắn sẽ bị trừng trị nghiêm khắc, thậm chí Chiến Linh Uyên, Chiến Linh Vân cũng bị hạn chế.

Thông Thiên Đại Đế Lâm Thần! Còn là Cửu Nguyên Đan Đế năm xưa, chuyển thế mấy lần đến nay, đương nhiên Chiến Thiên Vũ biết kiến thức của hắn có thể nói là không một ai trong Trung Tam Thiên hiện nay có thể tranh đua về mặt luận đạo được.

Nhưng đúng là như vậy, Chiến Thiên Vũ cũng biết, Tần Ninh công tử này có thân phận đặc biệt, sao có thể để những người đó tùy tiện quấy nhiễu chứ?

Ngày hôm đó, Chiến Thiên Vũ đi tới chỗ Tần Ninh, khom người chắp tay nói: "Tiên sinh, bọn thuộc hạ không hiểu chuyện, quấy rầy người...", "Cũng không có gì, dù sao mấy ngày nay ta cũng không có chuyện gì để làm".

Chiến Thiên Vũ đứng ở trước người Tần Ninh, khách khí nói: "Tiên sinh thật sự muốn gia nhập học viện Thánh Hoàng sao?"

"Nếu như tiên sinh muốn thì tu hành trong Chiến Thần Lâu của ta cũng được, tiên sinh cần gì, ta sẽ đi tìm cái đó cho tiên sinh, nói thế nào đi nữa bây giờ ta cũng là cảnh giới Khí Huyết Biến nhất biến, ở bên trong Tây Hoa Thiên cũng coi là cao nhân, có thể giúp được tiên sinh rất nhiều".

Nghe vậy, Tần Ninh lại cười nói: "Năm đó ta nâng đỡ các ngươi cũng không phải để bây giờ các ngươi khăng khăng một mực với ta, mà là do các ngươi đáng giá!"

"Ngươi cứ việc phát triển Chiến Thần Lâu thật tốt đi, ta đến học viện Thánh Hoàng là vì có chuyện cần phải làm".

"Vâng!"

Chiến Thiên Vũ cung kính nói: "Tiên sinh cần gì thì nhất định phải cho ta biết, nếu như tiên sinh không nói với ta, trong lòng Chiến Thiên Vũ sẽ áy náy bất an".

"Được...", Lý Nhàn Ngư ở bên cạnh lại không nhịn được bật cười trong lòng.

Sợ rằng đây chính là có lòng trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh?

Sư phụ đào tạo mấy vị đệ tử, người này không đáng tin cậy hơn người kia, hoàn toàn không nhờ vả được, mà những người khác được hưởng ơn huệ của sư phụ thì ai nấy đều có đi có lại.

Sau đó lại bảy tám ngày nữa trôi qua, hôm đó từng con phi cầm lần lượt dừng lại, phía trước có một dãy núi rộng lớn nhô lên, kéo dài ngàn dặm liên miên.
Chương 2867: Sư phụ hại con rồi

Ở giữa từng ngọn núi kia có từng trận pháp bao phủ, ánh sáng rực rỡ muôn màu muôn vẻ.

Ngoài ra trên những dãy núi kia có từng lầu các, tháp cao, cung điện như ẩn như hiện, chỉ để lộ ra mái đỉnh.

Mà lúc này, bên ngoài sơn môn có hai ngọn núi cao đứng song song, tạo thành một bức tường che chắn, cánh cửa ở giữa rộng mở, từng bóng người nườm nượp xuất hiện.

Ở bên cạnh hai ngọn núi cao đó có một bia đá đứng sừng sững.

"Chiến Thần Lâu!"

Nơi này chính là núi Chiến Thiên, cũng là địa bàn của Chiến Thần Lâu.

Lúc này trên bia đá kia khắc ba chữ to Chiến Thần Lâu, mà Lý Nhàn Ngư vừa nhìn thấy đã tỏ ra vô cùng kì lạ.

Lại là sư phụ viết! Chẳng lẽ sư phụ không biết chữ mình cũng không dễ nhìn sao?

Sao đi đến đâu cũng thích viết chữ vậy?

Nhưng hắn chỉ dám suy nghĩ trong lòng chứ không dám nói ra.

Lúc này, trước sơn môn Chiến Thần Lâu, từng vị võ giả Chiến Thần Lâu đều đi ra nghênh đón.

Đứng đầu là hai thanh niên có thân hình cao lớn, dáng vẻ có chút tương tự nhau, đều vô cùng tuấn tú lịch thiệp.

"Chiến Linh Huyên!"

"Chiến Minh Đình!"

Chiến Thiên Vũ đứng ở bên cạnh Tần Ninh, cười nói: "Đây là con thứ hai, con thứ ba của ta, bây giờ đều là cảnh giới Vong Ngã tầng hai, tầng một, đều không ra hồn...", Tần Ninh lại cười nói: "Tuổi còn trẻ mà đã đến cảnh giới Vong Ngã tầng một tầng hai, có chỗ nào không ra hồn?

Ngươi nói như thế, chẳng lẽ ta còn kém hơn sao".

"Hai đứa nó làm gì có tư cách so sánh với Tần tiên sinh".

Chiến Thiên Vũ tùy tiện nói: "Tiên sinh, mời vào".

Chiến Linh Uyên, Chiến Linh Vân đi đến bên cạnh Chiến Linh Huyên, Chiến Minh Đình, bốn người đi phía sau cha.

Chiến Linh Huyên hiếu kỳ nói: "Ta chỉ nhận được tin tức đưa mọi người trong Chiến Thần Lâu ra đón, lại không nghĩ rằng là Tần Ninh công tử mà hai người nói, rốt cuộc người này có thân phận gì?

Lại khiến cha cung kính với hắn như vậy?"

Chiến Linh Uyên cười nói: "Nhị đệ, ngươi đừng hỏi chúng ta nữa, chúng ta cũng không biết, nhưng người này đã giúp cha tiến vào Biến Cảnh, hơn nữa còn có rất nhiều hiểu biết về võ đạo, đơn giản là vô cùng kinh khủng".

"Vô cùng kinh khủng?"

Chiến Linh Huyên cực kỳ kinh ngạc.

"Không đúng".

Đột nhiên, Chiến Linh Huyên lại kinh ngạc nói: "Huynh nói gì?

Cha đến Biến Cảnh rồi?"

"Đúng vậy...", "Làm sao có thể!"

Đến Biến Cảnh khó khăn biết bao, trong Tây Hoa Thiên này có không ít cường giả cảnh giới Vô Ngã, nhưng đến được cấp bậc Biến Cảnh lại có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Cha ở cảnh giới Vô Ngã đỉnh phong đã nhiều năm, vẫn luôn không đột phá được, bởi vì đột phá thật sự quá khó khăn.

Sao có thể nói đến Biến Cảnh là đến Biến Cảnh được! Như vậy địa vị của Chiến Thần Lâu sẽ được đề cao gấp mấy lần.

Một vị bá chủ Biến Cảnh trấn giữ sẽ có rất nhiều ý nghĩa.

Chiến Thiên Vũ dẫn Tần Ninh đi dạo xung quanh Chiến Thần Lâu, những nơi bọn họ đi qua, tất cả con em của Chiến Thần Lâu đều cung kính hành lễ.

Cho đến cuối cùng mới đi vào sâu trong Chiến Thần Lâu, đến một sơn cốc.

Trong nháy mắt đi vào sơn cốc, Lý Nhàn Ngư ngẩn người.

Cả sơn cốc này nhìn cũng không lớn, có một con đường rộng trăm trượng nối thẳng vào sâu trong sơn cốc, hai bên có từng cái cây cổ thụ cao năm ba thước, còn có vườn hoa, suối nhỏ chảy róc rách, những tảng đá xếp lên thành núi giả, toàn bộ khung cảnh vô cùng yên tĩnh.

Mà cuối lối đi chính là mấy căn nhà lá.

Lý Nhàn Ngư đã được thấy những nơi như vậy rất nhiều lần, mỗi lần sư phụ gặp được bạn cũ, những người bạn cũ đó đều chuẩn bị cho hắn một chỗ ở như vậy.

Tự nhiên, yên tĩnh, nhã nhặn.

Đây cũng là sở thích của sư phụ.

Chiến Thiên Vũ nói: "Mấy ngày sau tiên sinh cứ ở nơi này, có chuyện gì cần thì có thể sai bảo bất cứ lúc nào".

"Còn chuyện vào học viện Thánh Hoàng, ta sẽ cho người chuẩn bị, đến khi nào mọi chuyện xong xuôi, tiên sinh có thể trực tiếp đến học viện Thánh Hoàng".

"Được".

Chiến Thiên Vũ lại nói một vài câu nữa rồi mới rời đi.

Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư ở lại chỗ này.

Mà Thần Tinh Dịch thì đi theo hai người Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương trở về Phong Nguyệt Tông.

Vốn dĩ Tần Ninh định đưa Thần Tinh Dịch theo bên cạnh, nhưng cho dù mình đã tốt bụng như vậy, tên Thần Tinh Dịch này ăn nói lanh lợi, nhất định là mình sẽ không đành lòng quản hắn ta, để tên nhóc này lại đi chơi bời lêu lổng. Hơn nữa Thần Tinh Dịch biết có mình ở bên cạnh, làm chuyện gì cũng không sợ trời không sợ đất. Sau khi cân nhắc mãi, Tần Ninh vẫn quyết định để Thần Tinh Dịch ở bên cạnh Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương.

Dù sao hai người này còn có thể quản lý hắn ta.

Còn về phong ấn nguyền rủa khó gỡ trong cơ thể Thần Tinh Dịch, hắn cũng phải chờ đến khi thực lực mình mạnh hơn một ít nữa mới có thể phá giải toàn bộ.

Nhưng bây giờ tuy Thần Tinh Dịch chỉ là cảnh giới Chân Ngã tầng chín, nhưng thân xác lại vô cùng mạnh mẽ, cho dù là cảnh giới Vô Ngã cũng không thể giết chết hắn ta được, không có gì cần lo lắng.

Tần Ninh ở lại trong sơn cốc này, chỉ cảm thấy vô cùng thanh thản thoải mái.

Có thể nhìn ra được Chiến Thiên Vũ đã rất chú tâm.

Lúc này, trong một dãy núi ở phương nam đại lục phía tây của Tây Hoa Thiên, từng bóng người đi đến.

Chính là người của Phong Nguyệt Tông.

Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương dẫn Thần Tinh Dịch trở lại trụ sở chính của Phong Nguyệt Tông.

Dọc theo đường đi, trong lòng Thần Tinh Dịch vô cùng buồn khổ.

Sư phụ đúng là không ra gì! Vốn luôn khoác lác với hắn ta, Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương là cái gì chứ, đệ tử của hắn dĩ nhiên phải đi theo hắn rồi.

Nhưng sau khi cơm nước no nê, sư phụ lại chạy... Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương nào chịu để hắn ta đi?

Lần này, hai cô gái cũng không cho phép hắn ta đi ra ngoài nữa, mà đưa hắn ta trở lại Phong Nguyệt Tông, nhìn chằm chằm hắn ta suốt ngày.

Sư phụ nói có thể phá giải được phong ấn trên người hắn ta, hai cô nàng này không cần phải lo lắng chạy khắp nơi vì phong ấn của hắn ta nữa, mà chỉ muốn ở cùng hắn ta suốt ngày thôi.

Trong mấy ngày trở về này, Thần Tinh Dịch bị buộc tấn công mười mấy lần.

Lúc này, nhìn thấy sơn môn của Phong Nguyệt Tông, trong lòng Thần Tinh Dịch chỉ muốn chết.

"Sư phụ hại con rồi!"

Thần Tinh Dịch kêu thảm.

"Dịch lang nói gì vậy?"

Tần Nguyệt Sương ở bên cạnh hiếu kỳ nói.

"Hả?

Không có gì, không có gì, chẳng qua là ta đang xúc động, đi lâu như vậy rồi, cuối cùng lại được về đây, đúng là khiến người ta phải vui vẻ".

Thần Tinh Dịch cười nói: "Lần này chúng ta không cần phải ra ngoài nữa, chỉ chờ Tần Ninh kia tăng thực lực lên, giúp ta phá giải phong ấn là được".

"Đúng vậy...", Tần Phong Tình thân mật dựa sát vào Thần Tinh Dịch, híp đôi mắt hoa đào cười nói: "Lần này, Dịch lang có thể ở cùng chúng ta đến đầu bạc răng long rồi".

"Ừm ừm".

Tần Nguyệt Sương nói: "Không biết rốt cuộc Tần công tử kia có lai lịch gì, dường như rất quan tâm đến Dịch lang?"

Thần Tinh Dịch cười ha ha nói: "Người này đúng là không đơn giản, đừng nhìn thực lực bây giờ của hắn không tốt, nhưng năm đó lại có tình cảm như tay chân với sư phụ ta".

"Hơn nữa thiên phú và kiến thức của người này cũng không hề kém sư phụ ta!"

Tần Phong Tình cười nói: "Ta đã nhìn ra được, có thể để Chiến Thiên Vũ đến Biến Cảnh, tuyệt đối không phải tình cờ".

"Ừ...", Tần Phong Tình vừa nói, mười ngón tay nhỏ dài luồn vào trong áo Thần Tinh Dịch, cười tủm tỉm nói: "Lần này, Dịch lang có thể yên tâm bầu bạn với chúng ta rồi...", "Được được được!"

Thần Tinh Dịch không ngừng gật đầu.

Đám người đi vào bên trong sơn môn, đang chuẩn bị tiến vào Phong Nguyệt Tông, từng tiếng xé gió lại đột nhiên vang lên.

"Tần Phong Tình, Tần Nguyệt Sương, hai ả ti tiện kia. Cuối cùng cũng đã trở lại rồi!"

Một tiếng quát khẽ vang lên, chỉ trong phút chốc một khí tức mạnh mẽ đã bộc phát ra.
Chương 2868: Tranh đoạt Thần Tinh Dịch

Ngay sau đó, bên ngoài sơn môn Phong Nguyệt Tông xuất hiện trên trăm bóng người chia nhau ra đứng khắp xung quanh.

Khí tức kinh khủng bộc phát ra trong nháy mắt.

Những tiếng ầm ầm đợt này cao hơn đợt khác vang lên, sau trăm bóng người đó còn có mấy trăm người nữa đứng thấp thoáng trong núi rừng.

Ngoài ra còn có mấy lá cờ lớn bay phấp phới.

Lá cờ kia cao mười mấy trượng, gào thét đón gió, trên mặt cờ viết mấy chữ to.

"Tây Hoa Thiên Cung!"

Giờ phút này, rất nhiều trưởng lão đệ tử cảnh giới Vô Ngã, cảnh giới Vong Ngã, cảnh giới Chân Ngã của Phong Nguyệt Tông đều tỏ ra cẩn thận, lần lượt lao ra.

"Tây Hoa Y!"

Lúc này, Tần Nguyệt Sương bước ra một bước, dáng người thon dài mang theo mấy phần ngạo nghễ, hừ một tiếng nói: "Ngươi tới làm gì?"

Chỉ thấy được ở phía trước rất nhiều cường giả Tây Hoa Thiên Cung có một cô gái khoảng hai mươi năm tuổi, mặc một bộ nhuyễn giáp màu xanh, bên trong là một bộ váy dài bó sát người, mái tóc dài buộc đuôi ngựa, anh dũng hiên ngang.

Khuôn mặt trái xoan hồng hào trắng trẻo vô cùng xinh đẹp, da thịt trắng hơn tuyết, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng.

Cách ăn mặc này phối hợp với khí thế như vậy, chỉ khiến người ta cảm thấy trước mắt sáng lên, trong lòng kinh ngạc.

Tần Nguyệt Sương hừ lạnh nói: "Tây Hoa Y, không ở trong Tây Hoa Thiên Cung của ngươi mà tới Phong Nguyệt Tông của ta làm gì?"

"Làm gì ư?"

Tây Hoa Y cầm trường thương, mũi thương chỉ thẳng vào Tần Nguyệt Sương, mắng: "Giao Thần Tinh Dịch cho ta!"

"Giao cho ngươi?

Dựa vào cái gì!"

Tần Phong Tình ở bên cạnh thì hừ một tiếng nói: "Hai tỷ muội ta chăm sóc Dịch lang rất tốt, không cần ngươi bận tâm".

"Rất tốt?

Ngươi lừa ai hả!"

Sắc mặt Tây Hoa Y trầm xuống, xinh đẹp động lòng người, giọng nói giận dữ cũng vô cùng dễ nghe, quát lên: "Mấy năm nay ta vẫn luôn đi tìm Dịch lang, ai ngờ được lại bị hai người các ngươi nhốt lại, hôm nay giao Dịch lang ra, nếu không, ta sẽ san bằng Phong Nguyệt Tông của ngươi".

Lúc này Thần Tinh Dịch nhìn thấy bóng người xinh đẹp kia thì hơi ngẩn ra, ngay sau đó trong lòng lại mừng như điên.

Sư phụ không cứu hắn ta, nhưng vẫn có người cứu hắn ta.

Tiểu Y Y tới rồi! Quá tốt! "San bằng Phong Nguyệt Tông ta, chỉ bằng ngươi?"

Tần Nguyệt Sương hét lên một câu, cầm thương xông ra ngay lập tức.

Tây Hoa Y biết Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương chính là cảnh giới Vô Ngã tầng bảy, mà mình chỉ là cảnh giới Vô Ngã tầng năm, hiển nhiên không phải đối thủ của hai người.

Nhưng hôm nay, nàng ta cũng không phải là không có chút chuẩn bị nào.

Khi Tần Nguyệt Sương lao ra, Tây Hoa Y bước một bước về phía sau.

Vèo... Một bóng người đột nhiên xông ra, chém xuống một kiếm, chặn Tần Nguyệt Sương lại.

Cả người nàng ta hơi dừng lại một chút, đứng lại.

Thấy bóng người kia xuất hiện, sắc mặt Tần Nguyệt Sương vô cùng lạnh lùng.

"Tây Hoa Nguyên!"

Sắc mặt Tần Nguyệt Sương từ đầu đến cuối vẫn lạnh như băng, như tiên tử trên cung trăng, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: "Ngươi có ý gì?

Thân là phó cung chủ của Tây Hoa Thiên Cung mà lại dẫn người tới Phong Nguyệt Tông ta cướp người?"

"Thật sự cho rằng Phong Nguyệt Tông ta dễ bắt nạt phải không?"

Người đàn ông vừa xuất hiện kia có vóc người trung đẳng, nhìn có chút thật thà, không nhịn được cười một tiếng nói: "Ta chỉ đại diện cho cá nhân ta thôi, hơn nữa cũng không phải là tới khiêu khích Phong Nguyệt Tông, hai vị tông chủ đừng hiểu nhầm".

Tây Hoa Y hừ một tiếng nói: "Nguyên thúc giúp ta làm việc riêng, Tây Hoa Thiên Cung và Phong Nguyệt Tông không thù không oán, hôm nay ta chỉ đến tìm Dịch lang, giao Dịch lang cho ta, ta sẽ rời đi, nếu không hôm nay cho dù có phải cướp, ta cũng sẽ cướp đi!"

Thần Tinh Dịch nghe thấy lời này, bên ngoài thì tỏ vẻ khó xử, nhưng trong lòng thì như nở hoa.

Mau đánh mau đánh, mau đánh, hắn ta đã ở bên cạnh Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương chán lắm rồi, nếu không để hắn ta đi nữa, hắn ta sẽ phát điên mất! "Muốn đưa người đi, nằm mơ!"

Tần Phong Tình cũng hừ lạnh nói: "Tất cả trưởng lão của Phong Nguyệt Tông nghe lệnh, ai dám mang Thần Tinh Dịch đi thì giết không tha, cho dù là người của Tây Hoa Thiên Cung".

Mà nghe thấy lời này, Tây Hoa Nguyên kia lại cười một tiếng.

Đến mức đó sao?

Thần Tinh Dịch trừ vẻ ngoài đẹp trai, không tìm ra bất kỳ tì vết gì thì rốt cuộc có chỗ nào đáng để ba người tranh đoạt như vậy?

Hai tỷ muội Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương một người kiều diễm, một người kiêu ngạo.

Tây Hoa Y là con gái của cung chủ Tây Hoa Thiên Cung, có thể nói là công chúa tuyệt đối, sắc đẹp lại rất cao, thân phận tôn quý, có bao nhiêu đàn ông trong thiên hạ cầu mà không được.

Cần gì phải tranh một tên Thần Tinh Dịch?

Rốt cuộc tên nhóc này có chỗ nào đặc biệt?

Cho dù là có eo Điêu Thuyền thì cũng không đến mức đó chứ?

Ông ta thật sự không nghĩ ra.

Chẳng qua là cháu gái nhà mình lừa mình, khiến ông ta không thể không đồng ý với lời cầu xin của Tây Hoa Y, bây giờ cũng chỉ có thể làm tới cùng.

Tây Hoa Nguyên chém thẳng một kiếm về phía Tần Nguyệt Sương.

Mà lúc này Tần Phong Tình cũng trực tiếp xông về hướng Tây Hoa Y, bắt được Tây Hoa Y, người của Tây Hoa Thiên Cung kia sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Những trưởng lão khác của Phong Nguyệt Tông thì bày trận mà đợi, không dám khinh thường, vây quanh Thần Tinh Dịch ở giữa.

Thần Tinh Dịch quát lên: "Ta ở nơi này có thể chạy đi đâu được, mấy người các ngươi ngu xuẩn, không đi giúp tông chủ nhà mình nâng cao khí thế?"

Mấy vị trưởng lão cảnh giới Vô Ngã nghe vậy, trố mắt nhìn nhau.

Thần Tinh Dịch thấy một trưởng lão quen mặt, nói: "Minh Dục trưởng lão, lúc trước giao chiến với Ma tộc, ta bảo các ngươi giúp Tình Nhi Nguyệt Nhi, ta có chạy không?

Chạy không?"

Minh Dục trưởng lão ngẩn người.

Đúng là không chạy! "Nhưng mà...", "Nhưng cái gì mà nhưng?"

Thần Tinh Dịch hừ lạnh nói: "Ta vốn có thể đi theo Tần Ninh tiên sinh, nhưng không phải ta cũng không đi sao?

Bên cạnh Tần Ninh tiên sinh có Triệu Đông Thiên, Chiến Thiên Vũ, nếu ta muốn đi cùng bọn họ, Tình Nhi Nguyệt Nhi ngăn được sao?"

Nghe thấy vậy, mấy vị trưởng lão lại sửng sốt.

Quả thật, đừng nhìn Triệu Đông Thiên chỉ là cảnh giới Vô Ngã tầng sáu, nếu mà bị Tần Ninh kích thích, có thể đánh được cả Biến Cảnh trọng thương.

Mà Chiến Thiên Vũ lại đến Biến Cảnh, nếu như Thần Tinh Dịch muốn chạy, đúng là có rất nhiều cơ hội.

"Nhìn các ngươi kìa, đi nhanh lên!"

Thần Tinh Dịch quát.

Chỉ trong phút chốc, mấy vị trưởng lão cảnh giới Vô Ngã thi nhau xông ra.

Tình hình lập tức trở nên vô cùng căng thẳng.

Cảnh giới Vô Ngã của Tây Hoa Thiên Cung và Phong Nguyệt Tông đánh nhau, chiến khí tràn ngập toàn bộ trước sơn môn Phong Nguyệt Tông.

Lúc này Tây Hoa Y bắt tay với mấy vị cường giả cảnh giới Vô Ngã để đối phó với Tần Phong Tình, mà Tây Hoa Nguyên đang đánh nhau với Tần Nguyệt Sương, hai bên ra tay, tất cả đều thể hiện hết ra sức mạnh của cảnh giới Vô Ngã.

Những tiếng nổ ầm ầm không ngừng vang lên.

Khí tức kinh khủng bộc phát, lúc này hai bên đã đánh nhau được một nén nhang.

Đột nhiên Tây Hoa Nguyên và Tần Nguyệt Sương tách ra.

Nhưng đúng lúc này, Tần Nguyệt Sương liếc vào bên trong sơn môn.

"Dịch lang đâu?"

Tần Nguyệt Sương hét lên một tiếng, sắc mặt biến đổi.

Thần Tinh Dịch đang được đám người bảo vệ, lúc này nào còn bóng dáng nữa.

Mà đám người Tây Hoa Y và Tần Phong Tình cũng dừng lại.

Người đâu?

Tần Phong Tình quát lên: "Minh Dục, Minh Tu, người đâu?"

Minh Dục trưởng lão liền nói ngay: "Không phải đang ở ngay… Ơ?

Người đâu?"

Giờ phút này, đám người Phong Nguyệt Tông vô cùng hỗn loạn.

Ở trong Phong Nguyệt Tông, ai cũng biết Thần Tinh Dịch kia chính là mạng của hai vị tông chủ, rất sợ hắn ta bị lạnh bị đói bụng mệt mỏi, còn sợ làm mất hơn! Mà lúc này, Tây Hoa Y lại biến sắc, dậm chân, oán hận nói: "Tên khốn kiếp này, ta tới để cứu hắn ta, hắn ta chạy làm gì!"
Chương 2869: Thánh Linh Lung

Bên ngoài Phong Nguyệt Tông vô cùng hỗn loạn.

Đám người Phong Nguyệt Tông lập tức chia nhau ra tìm.

Người của Tây Hoa Thiên Cung cũng không hề dừng lại, lập tức lui bước, tìm kiếm khắp nơi.

Thần Tinh Dịch đã chạy! Tất cả đều đã hỗn loạn! Lúc này hai phe nào còn có tâm trạng để đánh nhau nữa, toàn bộ tản ra tìm Thần Tinh Dịch bên ngoài dãy núi Phong Nguyệt Tông.

Mà giờ phút này, Thần Tinh Dịch đã xuất hiện ở một ngọn núi cách Phong Nguyệt Tông trăm dặm, hắn ta quay đầu nhìn về phía sau lưng, đứng chắp tay, trên khuôn mặt anh tuấn đẹp trai không thể bắt bẻ mang theo mấy phần tiêu sái.

"Gặp lại sau, Tình Nhi Nguyệt Nhi của ta...", "Gặp lại sau, Tiểu Y Y của ta...", "Rốt cuộc Thần Tinh Dịch ta là một ngọn gió, một hạt bụi trận, một làn khói không thể bị gò bó trên đời này, các nàng sẽ không bắt được ta, không cầm tù ta được đâu!"

"Để cho ta tự do tự tại bay lượn đi, ta yêu các nàng! Tất cả!"

Thần Tinh Dịch cười lớn ha ha, xoay người rơi vào trong núi, đi về phía ngọn núi vô tận trước mặt.

Rời khỏi nơi này, hắn ta sẽ thoát khỏi ma trảo của Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương, còn về Tây Hoa Y kia... Lại là một tiểu yêu tinh mệt mỏi.

So sánh với sự “chèn ép” của hai người Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương đối với mình , sự “chèn ép” của Tây Hoa Y đối với mình còn nhiều gấp hai ba lần.

Hắn ta không chịu nổi! Mặc dù Tây Hoa Y cũng là người quốc sắc thiên hương, nhưng Thần Tinh Dịch hắn ta không thuộc về một người, mà là thuộc về tất cả các cô gái xinh đẹp trong khắp thiên hạ.

"Trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá nhảy, Thần Tinh Dịch sẽ bay nhảy khắp vùng đất Tây Hoa Thiên này...", "Sư phụ đúng là khốn nạn, thấy đồ đệ gặp nguy nan mà không thèm ra tay cứu giúp, sớm muộn gì cũng phải để hắn nếm mùi đau khổ trong tay ta".

"Ta phải nghĩ biện pháp để trừng trị lão già đó mới được!"

Ầm... Chẳng qua là Thần Tinh Dịch vừa dứt lời, sau lưng đột nhiên có một luồng kiếm ảnh lao về phía cổ mình, sát khí lạnh như băng xâm nhập vào xương tủy.

Sắc mặt Thần Tinh Dịch lập tức trắng bệch, biết mình không tránh khỏi, liền quỳ sụp xuống đất bịch một tiếng.

"Sư phụ, xin lỗi, là con nói bậy bạ, con chỉ được cái to mồm thôi, người hiểu con mà, từ trước đến nay con luôn trung thành với người…”, hắn ta vừa dứt lời, bóng kiếm sau lưng khẽ run lên.

"Hả?"

Thần Tinh Dịch chậm rãi quay lại, nhìn thấy bóng người cầm kiếm kia.

Một bộ váy dài màu vàng làm nổi bật nên thân hình nhã nhặn kia, mái tóc dài tản ra giống như thác nước, cơ thể lồi lõm khiến người ta phải say mê, trên khuôn mặt xinh xắn có mấy phần nổi nóng, mấy phần mừng rỡ, còn có mấy phần nhớ nhung.

"Linh Lung, là nàng?"

Thần Tinh Dịch lại đột nhiên đổi sợ thành vui, muốn đứng lên.

Nhưng mũi kiếm của cô gái kia vẫn đặt lên cổ hắn ta, đột nhiên quát lạnh: "Không cho phép nhúc nhích!"

"Linh Lung, nàng...", "Thần Tinh Dịch!"

Giọng nói của cô gái trong trẻo lạnh lùng: "Ta đối xử với chàng như thế nào, nhưng chàng thì sao chứ?

Lúc trước lại bỏ đi, chàng có biết ta đã tìm chàng bao lâu không?

Nhưng chàng thì...", chẳng qua là cô gái còn chưa nói xong, Thần Tinh Dịch đã trực tiếp đứng dậy.

"Ta bảo chàng quỳ!"

Thần Tinh Dịch lại không để ý tới lời của cô gái, đi từng bước một đến gần cô gái, đột nhiên ôm nàng ta vào trong lòng.

Mà giờ phút này, cả người cô gái run lên, cứ như hoàn toàn không còn chút sức lực nào, còn có chút đứng không vững.

"Nàng mắng ta đi, cứ việc mắng ta, ta đáng mắng, đáng đánh, nàng muốn đối xử với ta như thế nào cũng được, ta sẽ không nói một câu oán hận".

Thần Tinh Dịch ôm chặt giai nhân trong lòng, dịu dàng nói.

"Chàng đúng là đáng chết, ta... ta...", chẳng qua là lúc cô gái nói chuyện, Thần Tinh Dịch vẫn luôn ôm chặt lấy nàng ta, hai tay vuốt ve sau lưng.

"Linh Lung, ta rất nhớ nàng...", dần dần, từng bộ quần áo rơi xuống trong sơn cốc, tản ra, hai bóng người ngã vào trong dòng suối, nước bắn tung tóe... Sau khi mây mưa xong.

Bên cạnh hồ nước trong sơn cốc.

Hai bóng người dựa vào nhau.

Lúc này, Thần Tinh Dịch tùy tiện nằm bên cạnh hồ, ôm giai nhân trong lòng, nhìn khuôn mặt ngủ say sưa của giai nhân, Thần Tinh Dịch nhẹ nhàng rút tay về.

"Chàng lại muốn chạy?"

Chẳng qua là Thần Tinh Dịch còn chưa rút tay ra, người phụ nữ kia lại đột nhiên mở hai mắt nhìn Thần Tinh Dịch, lạnh lùng nói.

Sau đó xoay mình lên, ngồi ở trên người Thần Tinh Dịch, nhìn từ trên xuống nói: "Lần này chắc chắn chàng sẽ không chạy thoát được".

"Linh Lung, nàng hiểu nhầm ta rồi".

Thần Tinh Dịch lại xoa xoa bụng nói: "Ta đói, nghĩ chắc nàng cũng đói nên muốn ra ngoài tìm ít đồ ăn. Hơn nữa nơi đây cách Phong Nguyệt Tông không tính là xa, nếu chúng ta ở nơi này lâu, Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương sẽ đuổi tới...", "Ta mà phải sợ các nàng?"

Cô gái lại hừ lạnh nói: "Hai người phụ nữ kia đúng là âm hiểm, lại bí mật nhốt chàng ở bên cạnh, hại ta tìm kiếm nhiều năm".

"Nhưng bây giờ ta đã đến cảnh giới Vô Ngã tầng bốn, cũng không phải sợ hai người đó".

Nghe thấy vậy, Thần Tinh Dịch vội vàng nói: "Linh Lung tốt của ta, nàng không sợ các nàng ấy, nhưng cũng phải suy nghĩ một chút, Phong Nguyệt Tông là tông môn, không chỉ hai người bọn họ là cảnh giới Vô Ngã".

"Dịch lang, chàng đang lo lắng cho ta sao?"

Cô gái vui vẻ nói.

"Đương nhiên! Đương nhiên là ta lo lắng cho nàng rồi".

Ngoài miệng Thần Tinh Dịch nói như vậy, nhưng trong lòng thì thở dài: Ta sợ bốn nàng đánh nhau rồi bị thương hơn, ai bảo các nàng đều là tâm can bảo bối của ta chứ! Cô gái lại cười nói: "Không có chuyện gì, ta lấy được một món bảo bối, có thể ngụy trang được chỗ này, ta xem hoàn cảnh nơi này dễ chịu, sau này chúng ta cũng không cần đi đâu nữa, cứ ở lại đây, cho dù các nàng tìm thế nào, căn bản cũng không tìm được chúng ta".

"Ở chỗ này?"

"Đúng vậy!"

Cô gái cười tươi như hoa nói: "Ở lại chỗ này, đến bao giờ chàng bồi thường hết món nợ mấy năm nay cho ta, chúng ta sẽ rời đi!"

Vẻ mặt Thần Tinh Dịch vô cùng kì quái.

Vừa thoát khỏi miệng cọp, lại rơi vào móng sư tử! Thần Tinh Dịch vội vàng nói: "Linh Lung, nàng là con gái của Thánh Viễn Sơn - viện trưởng học viện Thánh Hoàng, thân phận tôn quý biết bao, chúng ta cứ ở chỗ này, cha nàng sẽ lo lắng cho nàng!"

"Hay là chúng ta trở lại học viện Thánh Hoàng trước?"

Thần Tinh Dịch nhớ Tần Ninh bảo là muốn đến học viện Thánh Hoàng tìm sư nương.

"Ta không trở về đâu!"

Thánh Linh Lung liền nói ngay: "Ta đi ra ngoài tìm chàng mấy năm này, cha ta giận dữ, lần nào cũng muốn bắt ta trở về, ông ấy không muốn để ta ở cùng chàng, trở về làm gì?

Ở chỗ này chỉ có hai chúng ta, muốn làm cái gì thì làm cái đó, tốt biết bao!"

Thánh Linh Lung vén tóc, cúi người xuống sát Thần Tinh Dịch, nói: "Dịch lang, ta rất nhớ chàng!"

"Ta cũng thế...", bên trong sơn cốc không ngừng rung động, nhộn nhạo... Mà cùng lúc đó, bên ngoài Phong Nguyệt Tông.

Sắc mặt hai người Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương âm trầm đến mức đáng sợ.

"Tông chủ, không tìm được!"

Một người khom người bẩm báo.

"Hay là bị Tây Hoa Y đưa đi rồi?"

"Người của Tây Hoa Thiên Cung cũng đang tìm kiếm ở phạm vi trăm dặm xung quanh, nhưng cũng không có tin tức gì!"

"Đáng ghét!"

Sắc mặt Tần Nguyệt Sương lạnh lẽo, trực tiếp đâm thương về phía trước, một ngọn núi cao lập tức sụp đổ.

"Đều do Tần Ninh đó, nếu phong ấn của Dịch lang chưa bị phá giải, cho dù chạy cũng có thể bắt trở lại, bây giờ hắn ta là cảnh giới Chân Ngã tầng chín, lại giỏi thể thuật, chắc chắn lại đi tìm đám hồ ly tinh kia rồi!"
Chương 2870: Con sẽ tiếp tục đi tu luyện

Tần Nguyệt Sương càng nói càng tức, quát lên: "Ta sẽ đi giết Tần Ninh kia!"

"Nguyệt Sương!"

Tần Phong Tình lại nói: "Tần Ninh đó có lai lịch bất phàm, Chiến Thiên Vũ và Triệu Đông Thiên đều vô cùng tôn kính hắn, sao muội có thể giết hắn được?"

"Hơn nữa Dịch lang cũng tôn kính hắn, nếu muội giết hắn, Dịch lang giận cá chém thớt chúng ta thì phải làm sao?"

Nghe thấy vậy, Tần Nguyệt Sương ngẩn ra.

"Tỷ, vậy phải làm thế nào đây?"

"Đi tìm sư phụ!"

Tần Phong Tình nói thẳng: "Lúc trước Dịch lang từng chạy một lần, chính là sư phụ giúp chúng ta tìm về".

"Sư phụ...", Tần Nguyệt Sương có chút kính sợ nói: "Lần trước chúng ta đã hứa hẹn, chỉ cần sư phụ tìm Dịch lang cho chúng ta, chúng ta nhất định sẽ chuyên tâm tu hành, đến Biến Cảnh, nhưng bây giờ còn chưa đến...", "Vậy thì...", Tần Phong Tình chậm rãi nói: "Vậy thì nói cho sư phụ, chúng ta sắp đến rồi, Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả kia vô cùng thần kỳ, có thể giúp hai chúng ta đến Biến Cảnh rất nhanh, chúng ta cứ nói với sư phụ là Dịch lang biến mất, đạo tâm của chúng ta hỗn loạn, cản trở hai ta đến Biến Cảnh, sư phụ yêu thương chúng ta như vậy, nhất định sẽ giúp chúng ta tìm được Dịch lang!"

"Được, cứ làm như vậy!"

Hai người lập tức dặn dò mọi người tiếp tục tìm Thần Tinh Dịch, còn hai người thì cùng nhau rời đi.

Mà đồng thời bên kia.

Đông đảo võ giả của Tây Hoa Thiên Cung tụ tập ở một dãy núi.

"Đã tìm được chưa?"

Tây Hoa Y mặc nhuyễn giáp, dáng người yểu điệu, anh dũng hiên ngang, dung nhan động lòng người mang theo mấy phần lo lắng, nói.

"Khởi bẩm công chúa, không tìm được...", Tây Hoa Y dậm chân một cái, giận dữ quát: "Tiếp tục đi tìm, tuyệt đối không thể để hai ả đàn bà đê tiện Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương tìm được trước!"

Tây Hoa Nguyên ở bên cạnh cười khổ nói: "Y Nhi, Thần Tinh Dịch kia suốt ngày đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, rốt cuộc có chỗ nào tốt?

Vì sao ngươi lại nhớ mong hắn ta như vậy?"

Tây Hoa Y nhìn Tây Hoa Nguyên một cái, bất mãn nói: "Nguyên thúc, ta không cho phép ngươi nói hắn ta như vậy!"

"...", "Cho dù hắn ta không có chỗ nào tốt thì ta cũng thích hắn ta".

Tây Hoa Y nói thẳng: "Ta chỉ muốn để hắn ta ở bên cạnh ta, mặc dù ta cũng giận hắn ta, nhưng mà… ta lại nhớ hắn ta nhiều hơn!"

Tây Hoa Nguyên không nói gì.

Đây chính là một tên đàn ông đểu cáng thực thụ, trừ đẹp trai ra thì còn cái gì?

Những cô gái xinh đẹp như Tây Hoa Y, Tần Phong Tình, Tần Nguyệt Sương, trong Tây Hoa Thiên này có không biết bao nhiêu người phải say đắm.

Nhưng bây giờ lại bởi vì một tên Thần Tinh Dịch... Tần Ninh ở trong Chiến Thần Lâu đương nhiên là không biết về chuyện này.

Hắn muốn để Thần Tinh Dịch ở bên cạnh Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương chính là bởi vì hai nàng này có thể khống chế được Thần Tinh Dịch, đỡ để hắn ta đi ngủ khắp Tây Hoa Thiên! Tên khốn này cái gì cũng tốt, chỉ là cứ liên quan đến phụ nữ lại suốt ngày rước lấy phiền phức! Chiến Thần Lâu, bên trong sơn cốc yên tĩnh.

Lúc này ánh sáng mặt trời dâng lên, một nửa sơn cốc ở dưới ánh mặt trời, thời tiết vô cùng ấm áp.

Tần Ninh nằm trên ghế đu bằng gỗ, hơi đung đưa.

Ở bên cạnh hắn, Cửu Anh cũng hiếm khi hóa thành hình dáng to bằng chó nhà, chín cái đầu tản ra giống như một cái quạt trúc, nằm ở bên người Tần Ninh phơi nắng.

Mà cách đó không xa, Lý Nhàn Ngư đang đứng trên hồ nước trong sơn cốc, nguyên lực di chuyển quanh người, hình như đang tu hành.

Chỉ phút chốc sau, Lý Nhàn Ngư mở mắt ra, bước từng bước một.

Lúc này khí tức trong cơ thể hắn ta hùng hậu mạnh mẽ, đã tới cảnh giới Chân Ngã tầng năm.

"Sư phụ, Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả này đúng là mạnh, nếu như sau này nuôi dưỡng cây Lưu Thiên Thụ, để nó mọc ra thêm Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả, vậy đúng là có thể tạo ra được rất nhiều võ giả cảnh giới Tam Ngã".

Lý Nhàn Ngư rất kích động nói.

"Một lần ra quả ít nhất cũng phải mười vạn năm trở lên, đương nhiên Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả sẽ rất mạnh mẽ rồi".

Tần Ninh mở miệng nói: "Nếu muốn rút ngắn thời gian thì phải cần những thiên tài địa bảo khác nữa, mà còn phải tìm loại thích hợp...", nghe hắn nói vậy, Lý Nhàn Ngư cũng gật đầu một cái.

"Âm Dương Hoàng Ấn ta truyền cho ngươi đã tu luyện xong chưa?"

"Đã có thể ngưng tụ ra Âm Dương Hoàng Ấn rồi, nhưng mà ấn này tiêu hao rất nhiều nguyên lực, con cảm thấy ít nhất phải đến cảnh giới Chân Ngã tầng bảy, tầng tám thì con mới có thể tu thành viên mãn!"

Tần Ninh nhìn về phía Lý Nhàn Ngư, nói thẳng: "Ngươi đến tầng bảy, tầng tám mới đủ nguyên lực, có thể tu hành viên mãn thì người ta cũng có thể, nếu ngươi muốn mạnh hơn người khác thì phải đặc biệt hơn người khác, cường độ rèn luyện nguyên lực có thể tăng lên, nếu ngươi có thể chứa nhiều nguyên lực hơn người cùng cảnh giới, ngươi sẽ mạnh hơn người khác, điều này mà cũng không biết sao?"

"Ặc... con sẽ tiếp tục đi tu luyện".

Lý Nhàn Ngư nói rồi xoay người đi ra.

Lúc này tiếng chuông gió vang lên ở cửa sơn cốc.

Tần Ninh mở miệng nói: "Đi vào".

Không lâu sau, hai bóng người đi tới.

Chính là hai cha con Chiến Thiên Vũ và Chiến Linh Uyên.

Chiến Thiên Vũ thấy Tần Ninh nằm ở nơi đó thì tiến lên, chắp tay nói: "Tiên sinh, học viện Thánh Hoàng bên kia đã được sắp xếp xong xuôi, dựa theo lời của tiên sinh, ta chỉ cho tiên sinh và Lý công tử hai vị trí, tiên sinh và công tử vẫn cần tham gia kiểm tra".

"Vất vả rồi!"

Tần Ninh nhìn về phía Chiến Thiên Vũ, cười nói: "Kiểm tra cái gì, nói ta nghe xem nào!"

Chiến Thiên Vũ tùy tiện nói: "Học viện Thánh Hoàng có thể nói là học viện chính thống có truyền thừa lớn nhất trong Tây Hoa Thiên chúng ta, một vài võ quyết công pháp bên trong học viện chính là thứ mà bảy bá chủ lớn như Chiến Thần Lâu chúng ta cũng phải hâm mộ".

"Cho nên chúng ta cũng sẽ phái con em, hậu sinh vãn bối tâm phúc của mình đến học viện tu hành".

"Năm xưa đứa nhỏ Linh Uyên này cũng từng tu luyện trong học viện Thánh Hoàng đến cảnh giới Vong Ngã, ta mới gọi nó về!"

Chiến Thiên Vũ tiếp tục nói: "Bên trong học viện Thánh Hoàng có rất nhiều thế lực rắc rối phức tạp, chia làm hai phần lớn là đệ tử ngoại viện, đệ tử nội viện".

"Đệ tử ngoại viện đệ tử từ cảnh giới Chân Ngã tầng một đến tầng chín".

"Đệ tử nội viện là cảnh giới Vong Ngã tầng một, tầng hai, tầng ba, tầng bốn".

"Ngoài ra còn có thiên viện, thiên viện chính là thanh niên tuấn tài cảnh giới Vô Ngã, ở bên trong Tây Hoa Thiên đều thuộc về cấp bậc cường giả đứng đầu, cũng là những thiên tài vô cùng có thiên phú".

"Ngoài ba viện là thiên viện, nội viện, ngoại viện thì còn có phổ viện, phổ viện chính là những võ giả tứ đại Cực Cảnh không được học viện Thánh Hoàng coi trọng lắm".

"Dù sao học viện Thánh Hoàng cũng là học phủ có địa vị cao nhất trong toàn bộ Tây Hoa Thiên, đương nhiên sẽ tuyển chọn vô cùng nghiêm khắc".

"Bọn họ căn bản không coi trọng người trẻ tuổi cấp bậc Cực Cảnh, chỉ quan tâm đến cảnh giới Tam Ngã".

Nói đến chỗ này, Chiến Thiên Vũ lại nói: "Còn về nội dung kiểm tra thì bởi vì bảy bá chủ trong toàn bộ Tây Hoa Thiên, bao gồm Tây Hoa Thiên Cung, nhà họ Hoa đều sẽ luôn luôn đề cử con em tiến vào, cho nên trừ kỳ thi cuối năm trăm năm một lần ra, những bài kiểm tra khác đều có hình thức không giống nhau, quy tắc cụ thể thì phải xem cụ thể có bao nhiêu người đến tham gia!"

Tần Ninh đã hiểu được đại khái.

Học viện Thánh Hoàng kiểm tra trăm năm một lần có lẽ là để mở rộng cho tất cả những thiên tài trong toàn bộ Tây Hoa Thiên.

Mà kiểm tra bình thường đều dành cho một vài đệ tử do các thế lực lớn đề cử vào.

Nói như vậy, thế lực bên trong học viện Thánh Hoàng chắc chắn là vô cùng phức tạp!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom