-
Chương 2856-2860
Chương 2856: Ta không muốn nghe
Ánh mắt Hoa Vân Thịnh lạnh lùng, hắn ta hừ một tiếng rồi nói: “Muốn moi tin tức từ trong miệng ta sao?
Mơ đi!”
“Muốn cái gì thì các ngươi tự mình tìm lấy, di chỉ Vạn Nguyên Tông này nguy hiểm trùng trùng, nơi đây bị Huyết Lặc Ma dẫn dắt Ma tộc Huyết Nhãn chiếm cứ nhiều năm, đồng thời bị bọn chúng thiết lập rất nhiều cấm chế, không cẩn thận thì chính là con đường chết, các ngươi có bản lĩnh thì tự mình đi tìm”.
Nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Hoa Vân Thịnh, Thần Tinh Dịch giận dữ.
Đều đã trở thành sơn dương chuẩn bị lên thớt rồi mà còn không biết đường thu lại tính tình của mình?
Lúc này, Tần Ninh đi đến trước mặt Hoa Vân Thịnh, thản nhiên nói: “Bảo ngươi nói thì ngươi phải nói”.
Ánh mắt Hoa Vân Thịnh lạnh lùng nhìn Tần Ninh, hắn ta nói: “Cho dù ta hợp tác với Ma tộc thì nhà họ Hoa cũng sẽ tự mình trừng phạt ta, không tới lượt đám sâu bọ các ngươi…”
Xoẹt… Thế nhưng, Hoa Vân Thịnh còn chưa dứt lời, Tần Ninh biến bàn tay thành lưỡi đao, trực tiếp tung ra một chưởng chém đứt một cánh tay của hắn ta, máu tươi lập tức phun ra, thế nhưng Tần Ninh cũng làm như không thấy, bàn tay hắn nhẹ nhàng bóp lấy cằm của Hoa Vân Thịnh, thản nhiên nói: “Lần này, có thể dễ nói chuyện hơn chưa?”
Vì sao những người này vĩnh viễn không hiểu được! Thời điểm nên cúi đầu thì bắt buộc phải cúi đầu! Lúc này, ánh mắt Hoa Vân Thịnh lạnh lùng nhìn Tần Ninh, quát lớn: “Có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi, ngươi có dám không?
Có dám không?”
“Tại sao lại không dám?”
Tần Ninh nắm chặt bàn tay, kiếm Khảm Nguyên tức thì xuất hiện trong tay hắn, trường kiếm vung lên chém đứt một cánh tay khác của Hoa Vân Thịnh.
Hai tay bị chặt mất, máu tươi chảy ra.
Hoa Vân Thịnh không ngừng gào thét.
Thanh kiếm lớn của Tần Ninh hướng thẳng về phía trái tim của hắn ta, đâm tới.
“Ta nói, ta nói”.
“Xin lỗi, ta không muốn nghe”.
Trường kiếm của Tần Ninh chậm rãi đâm vào trái tim của Hoa Vân Thịnh, rút cạn hết sự sống, hắn khẽ nói: “Ta sợ ngươi sẽ nói ra con đường chết, hãm hại chúng ta, nghĩ lại, vẫn nên tự mình đi tìm thì tốt hơn”.
Lúc này, Hoa Vân Thịnh chỉ cảm thấy sự sống dần dần trôi đi, mí mắt ngày càng nặng.
Hắn ta không muốn chết.
Thế nhưng lúc này, hắn ta cũng không thể nào phản kháng.
Hoa Vân Thịnh là dòng chính nhà họ Hoa, là thiên chi kiêu tử mà nhà họ Hoa bồi dưỡng, tại sao có thể chết ở đây, chết ở trong tay hạng người không có chút tiếng tăm nào như thế này?
Hắn ta không cam lòng! Nhưng không còn cách nào khác! Chiến Chi Hiên và đám người Chiến Thần lâu thấy một màn như vậy thì sắc mặt thay đổi.
Nói thật, cho dù biết Hoa Vân Thịnh và Huyết Lặc Ma của Ma tộc Huyết Nhãn liên hợp với nhau, hãm hại bọn họ, cho dù khi bắt được Hoa Vân Thịnh, bọn họ rất muốn giết chết hắn ta, nhưng trong lòng bọn họ vẫn có chút kiêng dè.
Dù sao cũng là dòng chính nhà họ Hoa, nếu như chỉ là đệ tử chi thứ thì cũng thôi đi.
Thế nhưng Tần Ninh lại dứt khoát, quyết đoán như thế, quả thực là vượt qua suy nghĩ của bọn họ.
“Đi về phía trước nhìn xem!”
Lúc này, Tần Ninh thu trường kiếm về, rồi thở ra một hơi.
Làm người ấy mà! Tóm lại là muốn để cho tâm trí của mình thông suốt, nếu như người bên ngoài làm cho mình thấy không thoải mái, mà mình còn nhẫn nhịn thì quả thực không phù hợp với phong cách của Tần Ninh.
Mấy trăm người nhà họ Triệu, Phong Nguyệt Tông và Chiến Thần lâu cùng nhau hành động, tiếp tục đi sâu vào bên trong.
Mà võ giả Huyết Vụ cung, Linh Tiêu Sơn, Bát Phương Thần Giáo, Thiên Vũ tông và nhà họ Vũ đã vào trong đó một lúc lâu.
Chẳng qua là cho đến bây giờ, vẫn chưa có động tĩnh gì.
Mọi người đi xuyên ra những cung điện, lầu các, đồng thời xem xét kỹ càng, nhưng không phát hiện ra cái gì, chỉ có thể tiếp tục vào sâu hơn.
Từ phía trước cho đến phía sau của nơi này đều là một mảnh hoang vắng, núi non kéo dài vào sâu bên trong, liếc mắt nhìn qua, giống như là liên miên vô tận.
Sau khi tới gần dãy núi, mọi người cũng phát hiện ra, những cung điện, lầu các được dựng lên ở nơi đây, không hề giống với bất kỳ phong cách nào của Trung Tam Thiên, tựa như là nơi đây là do Ma tộc Huyết Nhãn xây dựng nên.
Chẳng qua lúc này đã biến thành vườn không nhà trống, không có người ở.
“Đây hẳn là nơi mà Ma tộc Huyết Nhãn ở lại”.
Sau khi nhóm thuộc hạ tra xét một vòng, Chiến Chi Hiên mở miệng nói: “Ma tộc đều đã chạy, không biết là đi nơi nào, ngược lại nơi này tạm thời an toàn”.
“Đi ra phía sau nhìn xem”.
“Được…”, mọi người tiếp tục xâm nhập vào trong.
Đi qua nơi này, núi non phía sau tựa như rừng rậm nguyên thuỷ, không có dấu vết của con người tồn tại.
Chẳng qua, nhóm võ giả của các thế lực và nhóm tán tu đi trước hẳn là đã đi qua nơi này, trên mặt đất còn lưu lại một chút dấu chân.
“Nơi này cực kỳ rộng lớn, mọi người chia nhau ra, chậm rãi tìm kiếm”.
Lúc này, Chiến Chi Hiên nói: “Không biết ý Tần công tử thế nào?”
“Cũng được”.
Hiện giờ, Thần Tinh Dịch cứ một câu Tần tiên sinh, hai câu Tần tiên sinh, hiển nhiên là Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương nghe theo lời Thần Tinh Dịch.
Mà Triệu Đông Thiên lại bảo vệ bên cạnh Tần Ninh, một chút cũng không rời, thái độ khiêm nhường.
Tần Ninh, nghiễm nhiên trở thành nhân vật trung tâm.
“Tất cả mọi người cẩn thận một chút”.
Lúc này, Tần Ninh mở miệng nói: “Không cần đi quá xa, nếu như gặp phiền phức thì trước hết phải cầu cứu, mặc dù Ma tộc đã rút lui, nhưng cũng không đảm bảo là bọn chúng sẽ không trở về”.
“Vâng”.
“Được!”
Lúc này, đám người Phong Nguyệt Tông, nhà họ Triệu, Chiến Thần lâu đều chia ra thành các tiểu đội, đồng loạt tản ra, trong lúc đó vẫn luôn duy trì khoảng cách có thể liên lạc với nhau.
Vốn dĩ, Thần Tinh Dịch muốn đi theo Tần Ninh, nhưng nhìn thấy ánh mắt lưu luyến không rời của Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương, cuối cùng hắn ta vẫn lựa chọn rời đi cùng với Tần Phong Tình, Tần Nguyệt Sương.
Ngược lại, Triệu Đông Thiên, không có khả năng rời khỏi Tần Ninh nửa bước.
Lúc này, mọi người tản ra.
Mấy người Triệu Đông Thiên và Lý Nhàn Ngư đi theo Tần Ninh, tiến vào trong dãy núi.
Bốn phía là những ngọn núi cao chót vót lên đến trăm trượng, nghìn trượng, vạn trượng, thế núi quanh co, những gốc cây cổ thụ to lớn, tán lá rậm rạp, xanh tốt um tùm.
Dưới mặt đất, ngược lại rất khô ráo, âm thanh giẫm lên lá khô xào xạt vang lên trong núi rừng tĩnh mịch, nghe có chút khủng bố.
Trái phải không có ai, Triệu Đông Thiên lại bắt đầu một câu Tần phụ, hai câu Tần phụ.
“Tần phụ, lúc trước người cho con dung hợp cái gì thế?
Thật bá đạo, suýt chút nữa đã giết chết con rồi”.
Tần Ninh nghe vậy thì khẽ cười nói: “Là Cửu Nguyên Đan Điển do ta sáng tác ở một kiếp khác!”
“Cửu Nguyên Đan Điển do Cửu Nguyên Đan Đế sáng tác ra?”
“Ừ”.
Tần Ninh nói tiếp: “Ta đã trải qua không chỉ có một kiếp, Cửu Nguyên Đan Điển được sáng tạo ra khi ta ở Thượng Nguyên Thiên, đan điển này sử dụng chất liệu đặc biệt, dung hợp với cơ thể của ta thì không sao, nhưng không thể dung hợp với người khác, ta chỉ có thể lấy sức mạnh của đan điển ra, truyền sang cho ngươi, khiến cho sức mạnh của ngươi tăng lên, nhưng cũng phải chịu đựng sức ép rất lớn”.
Triệu Đông Thiên vội vàng nói: “Rất lớn rất lớn, có thể làm cho con có được lực bộc phát của Biến Cảnh, điều này thật khủng khiếp”.
Tuy rằng cảm giác đó rất không thoải mái, thực sự là cực kỳ khó chịu, nhưng cảm giác có được lực lượng mạnh mẽ lại rất dễ chịu.
“Ngươi cảm thấy thoải mái là được”.
Tần Ninh khẽ cười, không nói gì nữa.
Dọc đường đi, Triệu Đông Thiên lải nhải không ngớt, ông ta nhìn Tần Ninh, muốn bản thân nói nhiều một chút, để lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng vị nghĩa phụ đại nhân này.
Nhớ năm đó, chỉ cần ông ta gọi một câu nghĩa phụ, Tần Ninh sẽ lập tức hành hung ông ta, thế nhưng bây giờ, thực lực của Tần Ninh không bằng ông ta, đánh ông ta rất tốn sức, nếu không ông ta gọi một câu nghĩa phụ cũng sẽ bị đánh.
Điều này đã cho Triệu Đông Thiên cơ hội, suốt đường đi không biết là gọi Tần phụ bao nhiêu lần.
“Hửm?”
Đột nhiên, trong khi Triệu Đông Thiên còn đang ồn ào, Tần Ninh nhíu mày lại.
“Có ngửi thấy mùi máu tươi không?”
Lúc này, Triệu Đông Thiên đang định lắc đầu nói không, thì đột nhiên chóp mũi hếch hếch, nói: “Ngửi thấy!”
Chương 2857: Ngưng Khí Hóa Huyết Châu
Đoàn người nhanh chóng di duyển về phía trước, khi đi qua một ngọn núi cao vời vợi thì thấy trước cửa vào một sơn cốc có hơn mười thi thể đang nằm la liệt trên mặt đất, tình trạng tử vong của bọn họ vô cùng thê thảm, tựa như bị lưỡi dao sắc bén nào đó cắt ngang qua, thương tích đều tương tự nhau.
Cơ thể bọn họ hầu như đã bị cắt thành từng miếng nhỏ.
Triệu Đông Thiên đề cao cảnh giác hơn.
Tuy thực lực của ông ta hiện tại là cảnh giới Vô Ngã tầng sáu, đối đầu với cảnh giới Vô Ngã tầng bảy cũng không sợ hãi, nhưng phía trước chính là di chỉ của Vạn Nguyên Tông, rất có thể sẽ xuất hiện cường giả Ma tộc cảnh giới Biến Cảnh, ông ta không thể không đề phòng được.
Lão Huyết Lặc Ma kia chính là cấp bậc Khí Huyết Biến, nếu có tồn tại cường giả Tinh Thần Biến nhị biến, thậm chí là cấp bậc Hồn Phách Biến tam biến, cho dù ông ta có dựa vào lực lượng của đan điển thì cũng phải tử chiến.
"Đừng tới nữa!"
Tần Ninh thấy có vài võ giả cảnh giới Tam Ngã đứng phía sau định bụng bước vào bên trong sơn cốc tìm tòi đến cùng, bèn vội vàng quát lên.
Đám người kia lập tức dừng bước, không dám tùy tiện hành động.
Hắn quan sát từng mảnh thi thể của đoàn người kia, xem xét một lát, rồi mới mở miệng nói: "Đây là do phong nhận làm ra, chắc là được hình thành từ trận pháp phong nhận".
Triệu Đông Thiên nghe vậy, tay nắm chặt lại, chợt lóe lên một vầng sáng, ông ta buông tay ra, trong bàn tay bỗng xuất hiện vài người giấy.
Người giấy kia biến đổi một hồi hóa thành hình dáng của một vị võ giả, rồi bước tới chỗ vào sơn cốc kia.
Khi nó tới gần vị trí cửa vào sơn cốc, bỗng nhiên, hai bên sườn của sơn cốc, từng cơn gió gầm thét lao ra, nháy mắt đã cắt người giấy thành trăm mảnh.
Triệu Đông Thiên cân nhắc nói: "Chưa tới cảnh giới Vong Ngã thì không đỡ được, thế nhưng cảnh giới Vong Ngã mà lơ là thì cũng phải chết".
Tần Ninh nhìn qua hai sườn sơn cốc, cười bảo: "Ta biết vấn đề ở đâu rồi".
Hắn đứng đối diện với sơn cốc, đi lùi về phía sau từng bước một, mãi đến khi đã qua trăm trượng mới dừng lại.
Lúc này, tiếng gió lại gào thét bên tai hắn, phong cảnh hai bên sườn sơn cốc hiện hết lên trong tầm mắt hắn.
"Đây là một hồn trận!"
Tần Ninh nắm chặt bàn tay, từng đường trận văn ngưng tụ lại, thoáng chốc đã biến thành một tấm khiên màu xanh.
Hắn giơ tấm khiên lên, rồi bước từng bước về phía cửa vào sơn cốc, khi tới cửa vào, tiếng gió lại thét gào, tích tắc đã chém tới chỗ tấm khiên.
Trong tiếng va chạm leng keng ấy, Tần Ninh dựng đứng tấm khiên trên mặt đất, bàn tay hắn vỗ xuống đất, mặt đất lập tức nứt ra, hai bên vết nứt cũng bắt đầu xuất hiện những vết rạn nứt.
Trong vết rách kia chỉ thấy có hai mũi tên tỏa ra một luồng sáng âm u màu xanh.
Tần Ninh đưa tay tung ra một chiêu phá vỡ hai mũi tên kia, ngay sau đó phong nhận xung quanh lập tức biến mất.
"Dùng hai hồn khí để làm gốc của trận pháp có thể đảm bảo cho trận pháp hoạt động trong khoảng thời gian dài, nhưng lại...", tên đã gãy, phong nhận đều biến mất, đoàn người tiếp tục tiến tới trước.
"Hồn trận sao, chẳng trách lại có nhiều người... hy sinh đến vậy...", Lý Nhàn Ngư nhìn vào trong sơn cốc, không nhịn được bèn nói: "Chẳng biết bên trong đó phong ấn cái gì nữa!"
"Vào xem là biết thôi".
Triệu Đông Thiên dẫn đầu đoàn người đi vào bên trong sơn cốc.
Luồng khí tức khủng bố đập vào mặt bọn họ, trong sơn cốc chợt xuất hiện một luồng khí huyết bay tới chỗ bọn họ.
Thế nhưng, khí huyết ở nơi đây khác với nơi Huyết Lặc Ma kia tu luyện, nó có khí tức cực kỳ cuồng bạo, chỉ mới hít vào một chút đã khiến cho người ta cảm thấy lục phủ ngũ tạng của bản thân như bị thiêu đốt.
"Đây là khí huyết chưa được luyện hóa, nên nó trộn lẫn với nhiều lực lượng khác nhau, không được hít vào".
Nghe vậy, cả đám nhanh chóng nín thở.
Ấy thế, khí huyết này lại lũ lượt tiến vào cơ thể bọn họ, cho dù có muốn ngăn cản thì cũng không làm được.
"Tần phụ, đây...", Tần Ninh nói thêm: "Chịu đựng chút đi, khi vào sâu bên trong quan sát kĩ rồi hẵn nói tiếp".
"Vâng...", Tần Ninh bước từng bước về phía trước, hướng tới bụng sơn cốc, hắn thấy trên mặt đất có một Huyết Trì, máu tươi đang cuồn cuộn trong đó, tựa như dòng dung nham đang nóng chảy vậy, phóng ra vô vàn luồng khí tức tanh tưởi dày đặc, đủ khiến người ta phải buồn nôn.
"Các ngươi ra ngoài trước đi!"
Tần Ninh chau mày lại, nói: "Cẩn thận một chút".
Vài người lần lượt rời khỏi đó, chỉ còn lại Lý Nhàn Ngư và Triệu Đông Thiên chia ra đứng hai bên trái phải của Tần Ninh.
Lúc này, vẻ mặt Tần Ninh rất nghiêm nghị, hắn nói: "Ở im trong này, đừng động đậy, khí huyết kia có vẻ như bị Huyết Lặc Ma ngưng tụ lại, chuẩn bị luyện hóa thành khí huyết tinh khiết, nhưng Huyết Lặc Ma lại bị đánh bại, nên chỗ này không có ai để ý tới, khí huyết ấy mới có thể tập trung lại một chỗ sinh ra linh tính, khuếch tán ra ngoài, gây ảnh hưởng tới những người đến đây khiến bọn họ phát điên".
"Vậy bây giờ phải làm sao?"
"Luyện hóa chúng thôi".
Tần Ninh nói tiếp: "Các ngươi đứng ở đây, đừng chạy lung tung".
Vừa dứt lời, Tần Ninh không nói thêm gì nữa, hai tay hắn nắm chặt, trong lòng bàn tay có vài giọt máu tươi.
Xung quanh bàn tay Tần Ninh ngưng tụ từng đường trận văn, những giọt máu kia lấp đầy lòng bàn tay hắn, dung hợp vào bên trong trận văn.
Bịch... Tần Ninh chợt đập bàn tay xuống đất, từng đường trận văn ngay lập tức chiếu rọi bên trong mặt đất, rồi biến mất tăm.
Ngay sau đó, xung quanh Huyết Trì bỗng dâng trào từng cột máu cao đến cả trăm trượng, to hơn cả người, khí huyết quay cuồng quanh đó.
Cột máu chợt phóng ra xiềng xích, rồi ùn ùn kéo vào trong Huyết Trì, âm thanh ùng ục vang lên.
Cái xiềng xích kia dường như đang nuốt tươi máu trong hồ.
Ngay sau đó, máu tươi trong lòng Huyết Trì liên tục chảy vào từng cột máu xung quanh, một nén nhang trôi qua, thêm một canh giờ, rồi lại ba canh giờ,... thời gian dần dần trôi qua, khoảng đâu đó một buổi, máu trong Huyết Trì mới bị hút khô.
Cột máu quanh nó giờ đỏ sẫm như máu thậm chí còn xen lẫn chút màu tím, dường như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Tần Ninh bấm hai tay niệm thần chú, rồi quát lên.
"Phong!"
Vừa dứt lời, sát khí ngưng tụ lại.
Bỗng nhiên, từng cây cột máu biến mất, xiềng xích không còn nữa, nhưng nó lại ngưng tụ lần thứ hai trong lòng bàn tay Tần Ninh, rồi cuối cùng hóa thành một viên ngọc màu tím, lơ lửng trong lòng bàn tay hắn.
"Vậy là được rồi à?"
Lúc này, Triệu Đông Thiên hiếu kỳ hỏi.
"Ừ, ta đã phong ấn khí huyết bên trong Huyết Trì rồi, nhưng cũng chỉ trong thời gian ngắn mà thôi, viên Ngưng Khí Hóa Huyết Châu này có thể sẽ thành ngòi nổ trong tương lai, bùng phát uy lực rất mạnh, ví dụ như sẽ làm nổ chết một đám cảnh giới Tam Ngã, sự phẫn nộ, căm hận trong khí huyết này có thể triệt tiêu lẫn nhau...", "Tuyệt quá rồi".
Triệu Đông Thiên ca ngợi nói: "Tần phụ quá tuyệt!"
Ánh mắt Tần Ninh nhìn vào sâu bên trong sơn cốc.
Ở nơi đó có một mặt thạch bích bóng loáng, hơn nữa có một cửa đá đang mở rộng.
Ba người đi vào bên trong, Tần Ninh có thể nhìn thấy hình ảnh được điêu khắc trên thạch bích.
Hình ảnh được điêu khắc ở đó có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Vẫn nhìn ra được dáng vẻ của ba nhóm nhân vật.
Nhóm thứ nhất có mộ đôi mắt đỏ như máu, đến cả da thịt trên người cũng đỏ như máu, một ít trong số đó vẫn duy trì hình dáng con người, một số ít còn lại là tứ chi chạm xuống đất, thể hiện một tư thế rất cuồng bạo.
Đây chính là Ma tộc Huyết Nhãn! Còn nhóm thứ hai có hình dáng không khác với nhân loại lắm, chỉ có điều ở ấn đường bọn họ có thêm một đôi mắt.
Đây chính là Ma tộc Thiên Mục.
Ma tộc Thiên Mục xuất hiện ở Thượng Nguyên Thiên, chúng tự xưng mình là thánh tộc Thiên Mục, ẩn chứa đồng lực cực kỳ hùng mạnh, hơn nữa mấy tên như Thiên Thú, Thiên Việt kia chính là nhân vật cấp cao của Ma tộc Thiên Mục, không tính là chiến lực mạnh nhất của Ma tộc Thiên Mục.
Nhóm thứ ba thoạt nhìn khá tương tự với Ma tộc Huyết Nhãn.
Chẳng qua, đôi mắt của bọn họ không đỏ như máu, mà là một màu xanh âm u, da thịt trắng bệch có chút màu xanh, trông hệt như một cái xác chết.
Chương 2858: Lấy hết lại
Lúc này, Lý Nhàn Ngư cẩn thận quan sát bức bích họa ba nhóm kia.
"Nhóm cuối cùng này là Ma tộc gì thế?"
Triệu Đông Thiên tò mò đi tới cạnh thạch bích, chỉ vào hình nhóm thứ ba, hỏi: "Ma tộc Huyết Nhãn, Ma tộc Thiên Mục, bọn họ đều tự xưng mình là thánh tộc, đây mới chính là tên đúng của chủng tộc bọn chúng, vậy con đoán bộ tộc cuối cùng này chắc là Ma tộc gì đó nhãn...", "Ma tộc Quỷ Nhãn!"
Tần Ninh trả lời, trong giọng điệu có vài phần khẳng định.
Năm ấy, hắn có hiểu biết một chút về Ma tộc, tuy kiến thức không có nhiều, nhưng qua một vài nét bút vẫn có thể đoán được.
"Nói cách khác, ở trong Tây Hoa Thiên này không chỉ có Ma tộc Huyết Nhãn, mà còn có Ma tộc Thiên Mục và Ma tộc Quỷ Nhãn...", "Có lẽ không chỉ có thế...", Lý Nhàn Ngư nói: "Khi ta với sư phụ ở Thượng Nguyên Thiên, Ma tộc Thiên Nhãn xuất hiện ở đó, bây giờ đến Tây Hoa Thiên cũng xuất hiện bóng dáng của bọn chúng, không nhất định phải là tất cả...", Lúc này, nội dung trong mỗi bức điêu khắc trên bức bích hoa kia hình như đang miêu tả lại một cảnh tượng buổi hiến tế nào đó, người của tam đại Ma tộc giết không ít con người để hiến tế, mà trên một phía bích họa là tranh của một tế đàn.
Tế đàn kia dường như nối liền với bầu trời, xung quanh còn có vô số đường ấn ký cực kỳ phức tạp, lại có thêm một vết máu khủng khiếp chảy xuống.
Khoảng không trên tế đàn ngưng tụ ra một bóng dáng, cả người bao phủ trong máu, nhìn không rõ dáng vẻ ra sao.
Nhưng tại bầu trời đầy máu, ở giữa đó xuất hiện một con mắt.
Đôi mắt ấy như có thể soi rọi vạn vật, áp chết mọi thứ! "Tam đại Ma tộc hình như đang hiến tế cho con mắt này thì phải?
Chúng lấy máu của người Trung Tam Thiên chúng ta để hiến tế, bảo sao bọn chúng phải tàn sát nhân loại trong Trung Tam Thiên chúng ta".
Tần Ninh quan sát cảnh tượng điêu khắc trên bức bích họa, đầu suy nghĩ miên man.
"Ma tộc đến từ ngoại vực, dựa vào thực lực mạnh yếu mà có tộc tiến vào Trung Tam Thiên, có tộc tiến vào Hạ Tam Thiên, có tộc tiến vào đại lục Vạn Thiên, có lẽ còn có kha khá tiến vào Thượng Tam Thiên, thậm chí là tiến vào thế giới Thương Mang, nơi thần ở, Thương Mang Vân Giới".
Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Chẳng qua là chúng đã bị Thương Mang Vân Giới xiềng xích lại, những Ma tộc đó không phải muốn vào là vào được, nếu muốn vào đó phải trả giá rất lớn, nến số lượng có hạn, mà sau khi bọn chúng tiến vào cũng phải tuân thủ theo phép tắc của không gian chúng ta để tu luyện".
"Hiến tế cỡ này thì có lẽ là đạt được ban tặng từ những nhân vật lớn ngoài ngoại vực, trợ giúp bọn chúng có thể đứng vững trong thế giới của chúng ta, làm được chuyện mà chúng muốn làm!"
Tần Ninh nhìn quanh, chậm rãi nói: "Những tên Ma tộc Huyết Nhãn này chắc cũng chỉ là một nhánh trong Ma tộc Huyết Nhãn mà thôi, bọn chúng chia thành từng nhóm nhỏ, cả Trung Tam Thiên này, các khu vực rộng lớn hàng tỷ dặm, sinh linh có hàng tỷ, cho dù có dùng hết tất cả võ giả của tất cả các thế lực, thì nếu muốn đi vào sâu ba thước hay phá vỡ các cấp địa, một vài di tích từ xa xưa, hoặc tìm kiếm Ma tộc thì chẳng khác nào mò kim đáy biển...", Tần Ninh biết rõ vấn đề này.
Chuyện tìm kiếm Ma tộc này nọ quá đỗi gian nan! Từ đại lục Vạn Thiên, đến Hạ Tam Thiên, lại đến Trung Tam Thiên, Thương Mang Vân Giới, thực lực của sinh linh mỗi giới càng lúc càng mạnh, Ma tộc tương ứng theo đó mà cũng mạnh lên.
Hơn nữa, mỗi lần càng âm hiểm mưu mô hơn.
Đây cũng chứng minh rõ rằng ban đầu Ma tộc không có kế hoạch, chỉ muốn dùng bạo lực để xâm lược mà thôi, thế nhưng sau này phát hiện không làm vậy được, nên đã thay đổi chiến lược của chúng.
Nhưng bây giờ thì sao?
Ma tộc ở Tây Hoa Thiên sẽ âm mưu làm như thế nào đây?
Hơn nữa, cấp bậc Ma tộc xuất hiện càng lúc càng cao hơn, thủ đoạn càng lúc càng gian xảo hơn.
Rốt cuộc chúng còn có bản lĩnh gì đây, đến Tần Ninh cũng không có cách nào biết được... "Còn cái động này...", "Vào đó xem".
"Vâng".
Lúc này, cả ba lựa chọn một cửa động rồi đi vào.
Sau bảy lần tám lượt quẹo qua quẹo lại tiến vào sâu bên trong, bọn họ dường như đã đi sâu vào trong lòng đất.
Dọc đường đi, nơi đây có không ít cánh cửa đóng chặt, đã lâu không ai canh giữ nơi đây.
Đến nơi sâu nhất, bọn họ thấy một tòa cung đình xa hoa được thi công ở đây.
Tòa cung đình kia vô cùng xa xỉ, cột đá được mạ vàng, cửa sổ xếp một hàng, trông rực rỡ chói lói.
Dẫu là ở dưới lòng đất, nhưng không khí không ẩm ướt âm u, mà lại ấm áp, cảm giác rất thoải mái.
Tiến vào bên trong cung đình, ba người tìm tòi xung quanh, trong một kho hàng ngầm ở phía sau, bọn họ phát hiện ra một đống rương được mạ vàng.
Mở thùng ra, bên trong có vô số thiên nguyên thạch, còn có rất nhiều Mệnh Khí, Hồn Khí, không chỉ thế, còn có vô vàn thiên tài địa bảo,... Triệu Đông Thiên thấy thế, cả người ngây ra.
Ở đây có khoảng mấy ngàn cái rương, có rất nhiều cái đóng chặt lại, hình dáng to nhỏ không đồng đều.
Đây đều là thiên nguyên thạch, đan dược, mệnh khí này nọ, đủ trang bị cho hàng vạn võ giả! Những tài nguyên tu luyện ấy đến cả bảy thế lực bá chủ đều phải thèm thuồng đấy! "Lấy về hết đi".
Tần Ninh chợt lên tiếng.
Thế nhưng sau khi hắn nói xong, Triệu Đông Thiên vẫn không động đậy, đến Lý Nhàn Ngư cũng thế.
"Ngơ ra đó làm gì thế, lấy về!"
Tần Ninh nhắc lại lần hai.
"Hả?
Tại sao?"
Triệu Đông Thiên sững sờ hỏi ngược lại.
Ông ta tưởng Tần Ninh định lấy hết.
Tần Ninh giải thích: "Những tài nguyên tu luyện ấy nhân loại dùng được thì Ma tộc cũng dùng được, xem ra cho dù Ma tộc ngoại vực đến đây thì gốc rễ tu luyện cũng giống với chúng ta, nói như vậy, thế giới ngoài vực không nhất thiết không tồn tại nhân loại".
"Ngươi cứ cất vào đi, phát triển nhà họ Triệu lớn mạnh hơn".
Tần Ninh sai bảo: "Trong Trung Tam Thiên, Cửu Đại Thiên hiện tại tồn tại bá chủ khắp nơi, thực lực bọn họ rất mạnh, trước kia, khi ta ở Hạ Tam Thiên và đại lục Vạn Thiên vẫn chưa tạo thế lực gì hết, nhưng bây giờ thì khác, trong bốn người Trần Nhất Mặc, Khúc Phỉ Yên, Chiêm Ngưng Tuyết và Thần Tinh Dịch, có Chiêm Ngưng Tuyết thành lập Phong Thiên Tông ở Bắc Tuyết Thiên coi như là dùng được, còn Trần Nhất Mặc... Thần Tinh Dịch... ừ thì... Khúc Phỉ Yên, đứa bé kia thích luyện khí, không quan tâm chuyện đời, chắc là không có tông môn gì rồi".
"Cho nên, từ bây giờ sẽ bắt đầu chuẩn bị".
"Ngươi lợi dụng những tài nguyên đó, bồi dưỡng võ giả đệ tử của nhà họ Triệu ngươi, ta không mong ngươi mạnh hơn tam đại thế lực, nhưng ít nhất cũng phải sánh vai được với bảy đại bá chủ, đây không phải chuyện làm được ngày một ngày hai, ngươi cứ từ từ mà tiến, đợi tương lai sau này ngươi tới cảnh giới Biến Cảnh, nhà họ Triệu chính là thế lực bá chủ thứ tám của Tây Hoa Thiên, nếu đến lúc đó Ma tộc có xuất hiện thì cũng khả quan hơn...", "Tần phụ suy nghĩ cẩn thận quá, tính toán lâu dài, Đông Thiên đã nhớ ạ, chắc chắn sẽ dốc hết sức lực, để ba đứa con kia của con làm cho tốt, Đông Thiên sẽ cố gắng sinh nhiều thêm mấy đứa, cố gắng phát triển nhà họ Triệu, vĩnh viễn làm việc cho Tần phụ!"
Nghe vậy, sắc mặt Lý Nhàn Ngư trở nên quái lạ.
Thật ra Triệu Đông Thiên chỉ cần nói một cái là được, thế mà lại nói thêm một đống nữa.
Nếu Thạch Cảm Đương ở đây, Lý Nhàn Ngư cảm thấy, nếu cả hai người Triệu Đông Thiên và Thạch Cảm Đương đều cùng nhau nịnh nọt, vậy chắc là chuyện gì sư phụ cũng không cần làm.
"Đi thôi!"
"Vâng!"
Cả ba cùng nhau rời khỏi.
Bên trong sơn cốc có rất nhiều cửa động, nhưng sau khi vào trong đó, hầu như chúng đều thông với nhau, đều dẫn đến nơi này, đây hiển nhiên là do tên Huyết Lặc Ma cảnh giới Biến Cảnh canh giữ.
Thế nhưng bây giờ Huyết Lặc Ma đã bị đánh bại, nơi này đã bị ba người Tần Ninh vơ vét không sót lại gì.
Đối với tài nguyên tu luyện, từ trước đến nay, Tần Ninh rất hiếm khi thu thập chúng, dùng cái gì, tìm cái gì hay không dùng tới thì hắn cũng rất ít khi quan tâm.
Hơn nữa, phần lớn thời gian, những thứ hắn thật sự cần thiết thì cũng rất ít khi đi thu thập mà là tìm người đi làm thay mình.
Chương 2859: Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả
Ba người kia rời khỏi sơn cốc, sau đó định tiến vào lần thứ hai… Nhưng một lát sau, bọn họ lại nhận được tin tức.
“Là Thần Tinh Dịch”.
Triệu Đông Thiên mở lời: “Thằng nhóc kia gửi tin tới, bảo chúng ta mau qua đó”.
“Đi xem thử”.
Bọn họ lại lên đường, tiến đến vị trí mà Thần Tinh Dịch vừa gửi tin tức tới để hội hợp với nhau.
Khoảng nửa canh giờ sau, bọn họ xuất hiện ở bên ngoài một cái sơn cốc.
Mà vào lúc này, ở trong sơn cốc, có một vầng hào quang phóng lên trời cao, hào quang sáng rực, cực kỳ chói mắt.
“Tiên sinh đã tới rồi!”
Lúc này, Thần Tinh Dịch dẫn người ra nghênh đón.
Đám người Phong Nguyệt Tông đều đang ở đây, hai tỷ muội Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương cũng đứng ở hai bên trái phải của Thần Tinh Dịch.
Phong Nguyệt Tông có không ít người, bọn họ đều đứng canh gác ở bên ngoài sơn cốc, cẩn thận quan sát xung quanh, đề cao cảnh giác.
Thần Tinh Dịch nhìn thấy Tần Ninh liền vui mừng tột độ, hắn ta cười nói: “Tiên sinh, người xem, bên trong cái sơn cốc này có hào quang sáng rực cả bầu trời, đây nhất định là chốn địa linh nhân kiệt, nhưng mà bên ngoài sơn cốc lại có một cái phong ấn, trận sư của Phong Nguyệt Tông đã thử phá giải rất nhiều lần nhưng vẫn không thể tiến vào trong được, vậy nên ta mới gọi người đến đây”.
Vừa nói xong, Thần Tinh Dịch tiến lại sát bên người Tần Ninh, hắn ta nói khẽ: “Sư tôn, có phải là ở đây cất chứa bảo vật gì đó không?”
Tần Ninh tiến lên phía trước, hắn quan sát vầng hào quang đang dâng lên tận trời cao kia, ngũ sắc thập quang, rực rỡ lóa mắt, khí thế ngập trời.
Bốn ngọn núi ở bốn phía quanh sơn cốc đều khắc từng dòng phù chú, nếu không nhờ có vậy, thì sợ là vầng hào quang kia đã chiếu tới tận chín tầng mây rồi.
Hắn không biết là ở đây có báu vật gì hay không.
Nhưng hắn biết rằng đây không phải là vật phàm tục.
Tần Ninh đi tới trước cửa sơn cốc, những trận sư của Phong Nguyệt Tông chắp tay chào hắn.
“Tần tiên sinh, những phù ấn này vô cùng kỳ lạ, trông có vẻ khác xa so với trận pháp ở Trung Tam Thiên của chúng ta…”
“Có lẽ là do kiến thức của ta và các vị trận sư ở đây quá đỗi hạn hẹp…”, một vị trận sư thở dài.
Bọn họ nghiên cứu một lúc lâu nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Một vị lão giả trong bọn họ lên tiếng: “Nếu như chúng ta có thể xem được Trận Tích thì may ra còn có cách phá giải cái phong ấn này, nghe đồn bên trong cuốn sách mang tên Trận Tích này không chỉ ghi chép về thuật trận pháp mà còn có rất nhiều cấm thuật phong ấn, một số loại phù ấn đặc biệt, rất là toàn diện”.
Năm xưa, Chiêm Ngưng Tuyết của Bắc Tuyết Thiên chính là đệ tử thân truyền duy nhất của Phong Không Chí Thánh, hiểu được sự tinh túy trong Trận Tích, nhận lấy truyền thừa của Phong Không Chí Thánh, vô địch về mặt trận pháp.
Mà Phong Thiên Tông được mệnh danh là nơi không thể công phá ở Trung Tam Thiên, không khác gì thành trì không thể phá đổ được ở thế gian! Tần Ninh bước tới trước cửa sơn cốc, hắn quan sát phù ấn, những phù ấn này có hình thù kì quái và đa dạng chủng loại.
Tần Ninh lập tức nói: “Võ giả có cảnh giới Chân Ngã và Vong Ngã lập tức rời khỏi đây, ai có cấp bậc Vô Ngã thì ở lại, canh phòng cẩn thận”.
Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương nhanh chóng ra lệnh cho bọn họ làm theo.
Chỉ trong nháy mắt, từ hơn một trăm người nay chỉ còn có mười mấy người còn ở lại.
Lần này, hai vị tông chủ của Phong Nguyệt Tông cùng tới đây nên số lượng võ giả có cảnh giới Vô Ngã cũng nhiều hơn một chút so với những thế lực bá chủ khác.
Tần Ninh lại nói thêm: “Võ giả cảnh giới Vô Ngã đứng cách xa sơn cốc một trăm trượng, lấy nguyên lực làm gốc, ngưng tụ thành khiên bảo vệ, bao vây khu vực này lại”.
Mọi người lập tức làm theo.
Xong xuôi hết mọi chuyện, Tần Ninh mới bước tới trước sơn cốc, hai tay hắn nắm chặt, từng dòng trận văn được ngưng tụ thành.
Số lượng trận văn lên tới hơn ngàn vạn dòng, mỗi dòng trận văn đều thể hiện khí thế oai nghiêm, đồ sộ.
Một loại hơi thở khủng bố nhanh chóng lan tràn.
Tiếng thét gào vang lên không ngớt bên tai khiến người khác phải hồi hộp nín thở.
Bỗng nhiên, Tần Ninh di chuyển, hắn xuất hiện của phía tây sơn cốc, ở đó có một tảng đá nhô lên một cách bất thường, hai tay hắn bất ngờ ấn lên hòn đá.
Ngay sau đó, từng dòng trận văn chen chúc nhau tràn ra, nhanh chóng ngưng tụ, kết hợp với thứ lực lượng kinh khủng của Tần Ninh.
Mà vào lúc này, tảng đá kia dần rung chuyển, dường như có hàng nghìn hàng vạn thứ lực lượng đang bị ẩn giấu giữa đất trời, không thể phát ra được, nhưng mà ngay sau đó, Tần Ninh bỗng nhiên di chuyển tảng đá, những thứ lực lượng đó trào ra cuồn cuộn.
Chỉ trong nháy mắt, uy lực bùng phát, may nhờ những cường giả Vô Ngã này ngăn cản mới không xảy ra chuyện lớn.
Sau khi lực lượng tiêu tán, mười dặm xung quanh sơn cốc, núi non chẳng còn, vạn vật bị nghiền nát, chỉ còn những vị võ giả cảnh giới Vô Ngã đứng ở nơi đó, vẻ mặt bọn họ tràn đầy sự hoảng sợ.
Loại sức mạnh này thật khủng khiếp, thảo nào Tần Ninh bảo những người khác lui ra xa.
Vào giây phút này, phong ấn trên cửa sơn cốc đã biến mất… Những vị trận sư của Phong Nguyệt Tông tiến lại gần để quan sát, tất cả bọn họ đều vô cùng kinh ngạc.
Đây là loại thủ đoạn gì vậy?
Bọn họ cũng không biết là Tần Ninh đã phá giả phong ấn bằng cách nào?
Nhưng lúc trước bọn họ cũng đã từng được chứng kiến bản lĩnh của Tần Ninh, nên biết thân phận và địa vị của hắn không tầm thường, hai vị tông chủ cũng rất nể mặt hắn, nhưng bọn họ không thể hỏi một cách tùy tiện được… Sau khi phong ấn bị phá giải, hàng ngàn hàng vạn vầng sáng ở bên trong sơn cốc được giải phóng, vụt lên tới trời cao, cột sáng khi nãy chỉ có trăm trượng, mà nay đã cao tới hơn vạn trượng.
Chuyện kì lạ này khiến cho mọi người hoảng hốt.
Xem ra bên trong cái sơn cốc này thật sự có cất giấu một thứ gì đó.
Lúc này, Tần Ninh dẫn theo người tiến vào trong sơn cốc.
Vừa vào tới nơi, bọn họ liền cảm nhận được khí tức sinh mệnh vô tận đang ùa tới.
Những khí tức sinh mệnh tinh thuần kia dường như đang ẩn chứa cảm xúc vui sướng nhưng cũng trộn lẫn rất nhiều thứ khác nhau.
Ngay lập tức, bọn họ như thấy mình đang chìm đắm trong đại dương sinh mệnh vậy.
“Thật thoải mái…”, Thần Tinh Dịch lấy làm lạ: “Sao ở đây lại có khí tức sinh mệnh mạnh mẽ đến vậy, hơn nữa còn rất tinh khiết?”
Mắt Tần Ninh nhìn thẳng về phía trước.
Ở sâu trong sơn cốc có một cái cây cổ thụ, cao chừng trăm trượng, cành lá sum suê, khí chất tinh thuần, hơn nữa trên thân cây còn sinh ra một loại quả giống như ngọc lưu ly.
“Đây là cái gì vậy?”
Mọi người đều tò mò tiến lại gần cây cổ thụ.
Những vầng sáng phát ra từ trong sơn cốc cũng là do cái cây cổ thụ này tỏa ra… Tần Ninh quan sát một lúc rồi nói: “Ta nhớ ra rồi, đây chính là Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả!”
Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả?
Đó là cái gì vậy?
Mọi người tỏ vẻ khó hiểu.
Tần Ninh giải thích: “Đây là Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả… Còn cái cây này chính là Lưu Thiên Thụ…”
Lưu Thiên Thụ?
“Nơi có Lưu Thiên Thụ sẽ có được khí tức sinh mệnh nồng đậm, cái cây này trăm vạn năm mới có thể trưởng thành, hơn nữa sau khi trưởng thành cần hấp thu một lượng sinh lực rất lớn, mới có thể bắt đầu kết quả, loại quả được kết thành trên cây gọi là Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả, bên trong ẩn chứa khí tức sinh mệnh cường đại, chẳng qua là loại quả này phải trải qua mười vạn năm, thậm chí là mấy chục vạn năm mới chín, nhưng mà mỗi một quả Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả có giá trị xa xỉ, chưa kể đến khí tức sinh mệnh khổng lồ mà nó mang lại, nó có giá trị vô cùng to lớn đối với võ giả cảnh giới Chân Ngã, Vong Ngã và Vô Ngã”.
“Một quả Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả có thể khiến cho một vị võ giả Chân Ngã đột phá ba tầng, làm cho một vị võ giả cảnh giới Vong Ngã phá tan chướng ngại, còn nếu một vị võ giả có cảnh giới Vô Ngã ăn hết một quả Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả thì tốc độ đột phá mỗi một tầng cảnh giới sẽ giảm đi một phần ba!”
Nghe thấy Tần Ninh nói vậy, ánh mắt của tất cả mọi người dần nóng rực.
Đây không phải là trái cây, đây chính là tiên đan!
Chương 2860: Phân chia
Cái cây Lưu Thiên Thụ và Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả này tuy mất rất nhiều thời gian và công sức mới nuôi dưỡng chín muồi nhưng mỗi một quả lại có giá trị xa xỉ! Cảnh giới Chân Ngã có thể xóa tan chướng ngại mà đột phá liền ba tầng cảnh giới.
Cảnh giới Vong Ngã không thể bị cản bước mà tiến vào cảnh giới Vô Ngã.
Còn cảnh giới Vô Ngã lại có thể dựa vào nó mà giảm bớt thời gian trên con đường tu hành của mình… Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả đúng là tiên quả! Tần Ninh nhìn cái cây cổ thụ kia rồi nói một cách thản nhiên: “Những quả Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả này có vẻ đều đã chín hết rồi, có thể hái xuống, có lẽ đây chính là Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả mà Hoa Vân Thịnh cần!”
Hoa Vân Thịnh có cảnh giới Vong Ngã tầng bốn, là đỉnh cảnh giới Vong Ngã, chỉ còn thiếu một bước nữa là đạt tới cảnh giới Vô Ngã.
Loại trái cây này là thứ phù hợp với hắn ta nhất.
Giờ phút này, đám người Phong Nguyệt Tông đều háo hức muốn thử, trong lòng tràn ngập mong đợi.
“Có tổng cộng ba mươi sáu quả!”
Triệu Đông Thiên nhìn về phía bọn họ, ông ta hỏi: “Phân chia như thế nào đây?”
Chuyện phân chia mà ông ta vừa nói chính là phân chia cho nhà họ Triệu và Phong Nguyệt Tông.
Lúc này, Thần Tinh Dịch liền nói: “Chia cái gì mà chia? Nhờ Tần tiên sinh phá giải được phong ấn nên chúng ta mới có thể vào đây, tìm thấy được những quả Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả này, đương nhiên những thứ này đều thuộc về Tần tiên sinh rồi”.
Hắn ta vừa nói xong, ngay cả Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương đều phải sửng sốt.
Phải biết rằng Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả khiến các nàng vô cùng động lòng.
Nhưng mà Thần Tinh Dịch lại nói như vậy, các nàng cũng không có gì để phản bác.
Tình yêu của hai nàng với Thần Tinh Dịch xuất phát từ tận tâm can, nhốt Thần Tinh Dịch lại cũng vì quá yêu hắn ta.
Vì Thần Tinh Dịch, bọn họ có thể bằng lòng trả giá bằng cả sinh mệnh.
Tần Ninh nhìn xung quanh, nói: “Giá trị của những quả này rất cao”.
Có thể làm cho Tần Ninh nói ra lời này chứng tỏ giá trị của Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả không tầm thường.
“Vậy thì như này đi, Phong Nguyệt Tông được sáu quả, nhà họ Triệu được sáu quả, còn hai mươi tư quả kia, ta chia cho Chiến Thần lâu sáu quả, ta lấy mười tám quả còn lại!”
Tần Ninh nói xong, lại bổ sung thêm: “Lý Nhàn Ngư một quả, Thần Tinh Dịch một quả, vậy thì còn mười sáu quả!”
“Mười sáu quả này thuộc về ta!”
Tần Ninh cũng không khách khí.
Thần Tinh Tịch liền nói ngay: “Ta đồng ý!”
Triệu Đông Thiên cũng lập tức nói: “Ta cũng đồng ý”.
Ngay cả Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương cũng gật đầu.
Dù sao thì Thần Tinh Dịch cũng đã đồng ý rồi, các nàng cũng không có ý kiến gì.
Tần Ninh lại nói tiếp: “Cái cây Lưu Thiên Thụ này phải cần hơn trăm vạn năm mới có thể trưởng thành, kết quả mất hơn mười vạn năm, nếu có thể mang nó đi, dùng báu vật trời đất bồi dưỡng thêm, thì thời gian kết quả sẽ ngắn lại rất nhiều, những quả Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả này không chỉ có chừng này thôi đâu, tương lai nếu có thể nuôi dưỡng nó thành công, các ngươi cũng sẽ đều có phần!”
Nghe thấy vậy, Thần Tinh Dịch nói thẳng: “Vậy thì ba mươi sáu quả này đều đưa hết cho Tần tiên sinh vậy, Tần tiên sinh xứng đáng có được chúng!”
Nghe thấy vậy, những vị võ giả Vô Ngã của Phong Nguyệt Tông đều tiếc đứt ruột, Thần Tinh Dịch không cần nhưng mà bọn họ cần.
“Như vậy là được rồi nhỉ”.
Tần Ninh cũng không nhiều lời nữa, hắn nhìn tất cả mọi người rồi nói: “Khi hái những quả Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả này cũng phải hết sức cẩn thận, nếu trực tiếp hái xuống, dược hiệu sẽ biến mất, ta có thể lấy máu làm phù, bọc lấy nó”.
Vừa nói xong, Tần Ninh phất tay, từng giọt máu chảy ra, ngưng tụ trên vỏ Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả.
Thấy vậy, bọn họ đều tấm tắc bảo lạ.
Trung Tam Thiên quá rộng lớn, có rất nhiều thứ, cho dù có bước tới cảnh giới Vô Ngã cũng không thể thấy tận mắt, nghe tận tai được, bây giờ bọn họ được chứng kiến những điều chưa bao giờ thấy, quả nhiên là kì diệu.
Kiến thức và tâm tính của tên Tần Ninh này không phải một người thanh niên trẻ tuổi có cảnh giới Chân Ngã tầng một có thể có được.
Thân phận của Tần Ninh thật sự quá thần bí.
Lúc này, Tần Ninh hái hết ba mươi sáu quả Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả xuống, đưa cho Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương sáu quả, sau đó đưa cho Triệu Đông Thiên sáu quả.
Ba người bọn họ cẩn thận lấy một chiếc hộp bằng ngọc ra, bỏ vào trong đó.
“Nhàn Ngư, ngươi lấy một quả đi!”
“Vâng”.
Lý Nhàn Ngư nhận lấy Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả, trong lòng hắn ta thật sự rất vui mừng, hắn ta đã đạt tới cảnh giới Chân Ngã tầng hai, nếu hấp thu thần lực của Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả này thì có thể tiến thêm năm tầng cảnh giới nữa, sự tiến bộ này quả thật quá lớn.
“Ngươi cũng lấy một quả đi”.
Tần Ninh đưa cho Thần Tinh Dịch một quả, Thần Tinh Dịch cười hì hì, trực tiếp cầm lấy, bỏ vào miệng một cách thuần thục, Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả đã bị hắn ta ăn xong.
Thần Tinh Dịch tu luyện thuật luyện thể, ở kiếp thứ tám của Tần Ninh, không biết là hắn ta đã ăn hết bao nhiêu báu vật trời đất để rèn dũa sức lực của mình.
Người tu thuật luyện thể cần phải mài dũa thể chất của bản thân gấp nhiều lần so với võ giả bình thường, bọn họ thực sự cần ăn báu vật trời đất để rèn luyện.
“Chết tiệt”.
Mọi người tận mắt chứng kiến Thần Tinh Dịch nuốt hết Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả mà tiếc đứt ruột.
Cái tên này đúng là phung phí của trời! Tần Ninh thu hồi hai mươi hai quả Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả còn lại, đợi gặp được Chiến Linh Uyên và Chiến Linh Vân của Chiến Thần lâu, hắn sẽ đưa cho bọn họ sáu quả.
Còn mười sáu quả còn lại, có thể là sau này sẽ có việc cần dùng đến.
“Sư tôn, người không cần dùng sao?”
Lý Nhàn Ngư tò mò hỏi.
“Ta tùy duyên… không vội dùng đến…”, từ lúc Tần Ninh tu hành đến nay, con đường mà hắn đi không giống với những người khác, Lý Nhàn Ngư cũng không lấy làm lạ.
“Những kẻ đang điều tra ở quanh đây chắc là cũng sắp tìm tới nơi rồi, nếu không còn việc gì khác thì chúng ta có thể rời khỏi đây”.
“Vâng”.
Tần Ninh nhìn Lưu Thiên Thụ cao hơn trăm trượng trước mắt, bàn tay hắn nắm chặt lại, không biết là hắn dùng loại thủ đoạn nào, cái cây Lưu Thiên Thụ kia đã thu nhỏ lại bằng với kích thước một bàn tay, sau đó biến mất.
Loại báu vật kỳ lạ này đã bị Tần Ninh lấy đi một cách đơn giản, thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Nhân tiện đó, bọn họ tìm kiếm xung quanh di chỉ của Vạn Nguyên Tông, nhưng vẫn không hề khai thác được một chút tin tức nào về cái gọi là Vạn Nguyên Quy Nhất Quyết của Vạn Nguyên Tông cả.
Huyết Lặc Ma đã từng chiếm lấy nơi này, chắc là những thứ kia đều đã bị cướp sạch, chẳng còn lại gì cả.
Còn việc ở đây có chôn giấu báu vật quý giá nào khác hay không thì Tần Ninh và Triệu Đông Thiên cũng không tra xét kĩ càng làm gì.
Mặc dù Vạn Nguyên Quy Nhất Quyết có lợi hại như thế nào đi chăng nữa, thì đối với Tần Ninh mà nói, nó cũng chẳng có giá trị gì.
Mệnh quyết mà hắn đang tuy luyện chính là Linh Long Kiếm Quyết, uy lực cũng vô cùng mạnh mẽ.
Cộng thêm với việc tu thành Thực Nhật Nguyên Thuỷ Thể Thuật tầng một, ngưng tụ thành Thực Nhật Liệt Viêm Thể, sức lực của hắn không khác mấy so với cảnh giới Chân Ngã tầng ba, tầng bốn.
Hơn nữa, tiến vào cảnh giới Chân Ngã, Cửu Hoàng Tinh Thần Quyết cũng sẽ tiến hành lột xác.
Nói một cách khiêm tốn, ở cảnh giới Chân Ngã, hắn có thể dung hợp tám cuốn đan điển, bộc phát ra thực lực của cảnh giới Vong Ngã, nếu như có thể dung hợp hết chín cuốn đan điển, thậm chí có thể phát ra lực lượng của cảnh giới Vô Ngã.
Đối với võ quyết, từ trước đến nay, ở mỗi cảnh giới, hắn đều sẽ lựa chọn một loại võ quyết thích hợp để tu luyện, làm cho bản thân có thể khống chế lực lượng của cảnh giới hiện tại một cách nhuần nhuyễn!
Ở biên giới của dãy núi. Võ giả của Phong Nguyệt Tông và nhà họ Triệu đều đã tập hợp đông đủ.
Không lâu sau đó, đám người của Chiến Thần lâu, dưới sự dẫn dắt của Chiến Chi Hiên đã xuất hiện ở dãy núi này.
“Tần tiên sinh!”
Nhìn thấy đám người Tần Ninh đều đang ở đây, Chiến Chi Hiên, Chiến Linh Uyên, Chiến Linh Vân ngay lập tức tiến đến.
Tần Ninh trực tiếp lấy ra sáu quả Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả, giao cho Chiến Chi Hiên, hắn nói: “Đây là phần của các ngươi”.
“Cái này…”, Chiến Chi Hiên bỗng thấy kinh hãi: “Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả!”
Một tiếng hô này khiến cho Chiến Linh Uyên và Chiến Linh Vân đứng bên cạnh phải hoảng sợ.
Chiến Chi Hiên chính là cường giả cảnh giới Vô Ngã tầng hai, nó rốt cuộc là thứ gì mà có thể khiến cho Chi Hiên thúc thúc hoảng hốt như vậy?
Ánh mắt Hoa Vân Thịnh lạnh lùng, hắn ta hừ một tiếng rồi nói: “Muốn moi tin tức từ trong miệng ta sao?
Mơ đi!”
“Muốn cái gì thì các ngươi tự mình tìm lấy, di chỉ Vạn Nguyên Tông này nguy hiểm trùng trùng, nơi đây bị Huyết Lặc Ma dẫn dắt Ma tộc Huyết Nhãn chiếm cứ nhiều năm, đồng thời bị bọn chúng thiết lập rất nhiều cấm chế, không cẩn thận thì chính là con đường chết, các ngươi có bản lĩnh thì tự mình đi tìm”.
Nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Hoa Vân Thịnh, Thần Tinh Dịch giận dữ.
Đều đã trở thành sơn dương chuẩn bị lên thớt rồi mà còn không biết đường thu lại tính tình của mình?
Lúc này, Tần Ninh đi đến trước mặt Hoa Vân Thịnh, thản nhiên nói: “Bảo ngươi nói thì ngươi phải nói”.
Ánh mắt Hoa Vân Thịnh lạnh lùng nhìn Tần Ninh, hắn ta nói: “Cho dù ta hợp tác với Ma tộc thì nhà họ Hoa cũng sẽ tự mình trừng phạt ta, không tới lượt đám sâu bọ các ngươi…”
Xoẹt… Thế nhưng, Hoa Vân Thịnh còn chưa dứt lời, Tần Ninh biến bàn tay thành lưỡi đao, trực tiếp tung ra một chưởng chém đứt một cánh tay của hắn ta, máu tươi lập tức phun ra, thế nhưng Tần Ninh cũng làm như không thấy, bàn tay hắn nhẹ nhàng bóp lấy cằm của Hoa Vân Thịnh, thản nhiên nói: “Lần này, có thể dễ nói chuyện hơn chưa?”
Vì sao những người này vĩnh viễn không hiểu được! Thời điểm nên cúi đầu thì bắt buộc phải cúi đầu! Lúc này, ánh mắt Hoa Vân Thịnh lạnh lùng nhìn Tần Ninh, quát lớn: “Có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi, ngươi có dám không?
Có dám không?”
“Tại sao lại không dám?”
Tần Ninh nắm chặt bàn tay, kiếm Khảm Nguyên tức thì xuất hiện trong tay hắn, trường kiếm vung lên chém đứt một cánh tay khác của Hoa Vân Thịnh.
Hai tay bị chặt mất, máu tươi chảy ra.
Hoa Vân Thịnh không ngừng gào thét.
Thanh kiếm lớn của Tần Ninh hướng thẳng về phía trái tim của hắn ta, đâm tới.
“Ta nói, ta nói”.
“Xin lỗi, ta không muốn nghe”.
Trường kiếm của Tần Ninh chậm rãi đâm vào trái tim của Hoa Vân Thịnh, rút cạn hết sự sống, hắn khẽ nói: “Ta sợ ngươi sẽ nói ra con đường chết, hãm hại chúng ta, nghĩ lại, vẫn nên tự mình đi tìm thì tốt hơn”.
Lúc này, Hoa Vân Thịnh chỉ cảm thấy sự sống dần dần trôi đi, mí mắt ngày càng nặng.
Hắn ta không muốn chết.
Thế nhưng lúc này, hắn ta cũng không thể nào phản kháng.
Hoa Vân Thịnh là dòng chính nhà họ Hoa, là thiên chi kiêu tử mà nhà họ Hoa bồi dưỡng, tại sao có thể chết ở đây, chết ở trong tay hạng người không có chút tiếng tăm nào như thế này?
Hắn ta không cam lòng! Nhưng không còn cách nào khác! Chiến Chi Hiên và đám người Chiến Thần lâu thấy một màn như vậy thì sắc mặt thay đổi.
Nói thật, cho dù biết Hoa Vân Thịnh và Huyết Lặc Ma của Ma tộc Huyết Nhãn liên hợp với nhau, hãm hại bọn họ, cho dù khi bắt được Hoa Vân Thịnh, bọn họ rất muốn giết chết hắn ta, nhưng trong lòng bọn họ vẫn có chút kiêng dè.
Dù sao cũng là dòng chính nhà họ Hoa, nếu như chỉ là đệ tử chi thứ thì cũng thôi đi.
Thế nhưng Tần Ninh lại dứt khoát, quyết đoán như thế, quả thực là vượt qua suy nghĩ của bọn họ.
“Đi về phía trước nhìn xem!”
Lúc này, Tần Ninh thu trường kiếm về, rồi thở ra một hơi.
Làm người ấy mà! Tóm lại là muốn để cho tâm trí của mình thông suốt, nếu như người bên ngoài làm cho mình thấy không thoải mái, mà mình còn nhẫn nhịn thì quả thực không phù hợp với phong cách của Tần Ninh.
Mấy trăm người nhà họ Triệu, Phong Nguyệt Tông và Chiến Thần lâu cùng nhau hành động, tiếp tục đi sâu vào bên trong.
Mà võ giả Huyết Vụ cung, Linh Tiêu Sơn, Bát Phương Thần Giáo, Thiên Vũ tông và nhà họ Vũ đã vào trong đó một lúc lâu.
Chẳng qua là cho đến bây giờ, vẫn chưa có động tĩnh gì.
Mọi người đi xuyên ra những cung điện, lầu các, đồng thời xem xét kỹ càng, nhưng không phát hiện ra cái gì, chỉ có thể tiếp tục vào sâu hơn.
Từ phía trước cho đến phía sau của nơi này đều là một mảnh hoang vắng, núi non kéo dài vào sâu bên trong, liếc mắt nhìn qua, giống như là liên miên vô tận.
Sau khi tới gần dãy núi, mọi người cũng phát hiện ra, những cung điện, lầu các được dựng lên ở nơi đây, không hề giống với bất kỳ phong cách nào của Trung Tam Thiên, tựa như là nơi đây là do Ma tộc Huyết Nhãn xây dựng nên.
Chẳng qua lúc này đã biến thành vườn không nhà trống, không có người ở.
“Đây hẳn là nơi mà Ma tộc Huyết Nhãn ở lại”.
Sau khi nhóm thuộc hạ tra xét một vòng, Chiến Chi Hiên mở miệng nói: “Ma tộc đều đã chạy, không biết là đi nơi nào, ngược lại nơi này tạm thời an toàn”.
“Đi ra phía sau nhìn xem”.
“Được…”, mọi người tiếp tục xâm nhập vào trong.
Đi qua nơi này, núi non phía sau tựa như rừng rậm nguyên thuỷ, không có dấu vết của con người tồn tại.
Chẳng qua, nhóm võ giả của các thế lực và nhóm tán tu đi trước hẳn là đã đi qua nơi này, trên mặt đất còn lưu lại một chút dấu chân.
“Nơi này cực kỳ rộng lớn, mọi người chia nhau ra, chậm rãi tìm kiếm”.
Lúc này, Chiến Chi Hiên nói: “Không biết ý Tần công tử thế nào?”
“Cũng được”.
Hiện giờ, Thần Tinh Dịch cứ một câu Tần tiên sinh, hai câu Tần tiên sinh, hiển nhiên là Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương nghe theo lời Thần Tinh Dịch.
Mà Triệu Đông Thiên lại bảo vệ bên cạnh Tần Ninh, một chút cũng không rời, thái độ khiêm nhường.
Tần Ninh, nghiễm nhiên trở thành nhân vật trung tâm.
“Tất cả mọi người cẩn thận một chút”.
Lúc này, Tần Ninh mở miệng nói: “Không cần đi quá xa, nếu như gặp phiền phức thì trước hết phải cầu cứu, mặc dù Ma tộc đã rút lui, nhưng cũng không đảm bảo là bọn chúng sẽ không trở về”.
“Vâng”.
“Được!”
Lúc này, đám người Phong Nguyệt Tông, nhà họ Triệu, Chiến Thần lâu đều chia ra thành các tiểu đội, đồng loạt tản ra, trong lúc đó vẫn luôn duy trì khoảng cách có thể liên lạc với nhau.
Vốn dĩ, Thần Tinh Dịch muốn đi theo Tần Ninh, nhưng nhìn thấy ánh mắt lưu luyến không rời của Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương, cuối cùng hắn ta vẫn lựa chọn rời đi cùng với Tần Phong Tình, Tần Nguyệt Sương.
Ngược lại, Triệu Đông Thiên, không có khả năng rời khỏi Tần Ninh nửa bước.
Lúc này, mọi người tản ra.
Mấy người Triệu Đông Thiên và Lý Nhàn Ngư đi theo Tần Ninh, tiến vào trong dãy núi.
Bốn phía là những ngọn núi cao chót vót lên đến trăm trượng, nghìn trượng, vạn trượng, thế núi quanh co, những gốc cây cổ thụ to lớn, tán lá rậm rạp, xanh tốt um tùm.
Dưới mặt đất, ngược lại rất khô ráo, âm thanh giẫm lên lá khô xào xạt vang lên trong núi rừng tĩnh mịch, nghe có chút khủng bố.
Trái phải không có ai, Triệu Đông Thiên lại bắt đầu một câu Tần phụ, hai câu Tần phụ.
“Tần phụ, lúc trước người cho con dung hợp cái gì thế?
Thật bá đạo, suýt chút nữa đã giết chết con rồi”.
Tần Ninh nghe vậy thì khẽ cười nói: “Là Cửu Nguyên Đan Điển do ta sáng tác ở một kiếp khác!”
“Cửu Nguyên Đan Điển do Cửu Nguyên Đan Đế sáng tác ra?”
“Ừ”.
Tần Ninh nói tiếp: “Ta đã trải qua không chỉ có một kiếp, Cửu Nguyên Đan Điển được sáng tạo ra khi ta ở Thượng Nguyên Thiên, đan điển này sử dụng chất liệu đặc biệt, dung hợp với cơ thể của ta thì không sao, nhưng không thể dung hợp với người khác, ta chỉ có thể lấy sức mạnh của đan điển ra, truyền sang cho ngươi, khiến cho sức mạnh của ngươi tăng lên, nhưng cũng phải chịu đựng sức ép rất lớn”.
Triệu Đông Thiên vội vàng nói: “Rất lớn rất lớn, có thể làm cho con có được lực bộc phát của Biến Cảnh, điều này thật khủng khiếp”.
Tuy rằng cảm giác đó rất không thoải mái, thực sự là cực kỳ khó chịu, nhưng cảm giác có được lực lượng mạnh mẽ lại rất dễ chịu.
“Ngươi cảm thấy thoải mái là được”.
Tần Ninh khẽ cười, không nói gì nữa.
Dọc đường đi, Triệu Đông Thiên lải nhải không ngớt, ông ta nhìn Tần Ninh, muốn bản thân nói nhiều một chút, để lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng vị nghĩa phụ đại nhân này.
Nhớ năm đó, chỉ cần ông ta gọi một câu nghĩa phụ, Tần Ninh sẽ lập tức hành hung ông ta, thế nhưng bây giờ, thực lực của Tần Ninh không bằng ông ta, đánh ông ta rất tốn sức, nếu không ông ta gọi một câu nghĩa phụ cũng sẽ bị đánh.
Điều này đã cho Triệu Đông Thiên cơ hội, suốt đường đi không biết là gọi Tần phụ bao nhiêu lần.
“Hửm?”
Đột nhiên, trong khi Triệu Đông Thiên còn đang ồn ào, Tần Ninh nhíu mày lại.
“Có ngửi thấy mùi máu tươi không?”
Lúc này, Triệu Đông Thiên đang định lắc đầu nói không, thì đột nhiên chóp mũi hếch hếch, nói: “Ngửi thấy!”
Chương 2857: Ngưng Khí Hóa Huyết Châu
Đoàn người nhanh chóng di duyển về phía trước, khi đi qua một ngọn núi cao vời vợi thì thấy trước cửa vào một sơn cốc có hơn mười thi thể đang nằm la liệt trên mặt đất, tình trạng tử vong của bọn họ vô cùng thê thảm, tựa như bị lưỡi dao sắc bén nào đó cắt ngang qua, thương tích đều tương tự nhau.
Cơ thể bọn họ hầu như đã bị cắt thành từng miếng nhỏ.
Triệu Đông Thiên đề cao cảnh giác hơn.
Tuy thực lực của ông ta hiện tại là cảnh giới Vô Ngã tầng sáu, đối đầu với cảnh giới Vô Ngã tầng bảy cũng không sợ hãi, nhưng phía trước chính là di chỉ của Vạn Nguyên Tông, rất có thể sẽ xuất hiện cường giả Ma tộc cảnh giới Biến Cảnh, ông ta không thể không đề phòng được.
Lão Huyết Lặc Ma kia chính là cấp bậc Khí Huyết Biến, nếu có tồn tại cường giả Tinh Thần Biến nhị biến, thậm chí là cấp bậc Hồn Phách Biến tam biến, cho dù ông ta có dựa vào lực lượng của đan điển thì cũng phải tử chiến.
"Đừng tới nữa!"
Tần Ninh thấy có vài võ giả cảnh giới Tam Ngã đứng phía sau định bụng bước vào bên trong sơn cốc tìm tòi đến cùng, bèn vội vàng quát lên.
Đám người kia lập tức dừng bước, không dám tùy tiện hành động.
Hắn quan sát từng mảnh thi thể của đoàn người kia, xem xét một lát, rồi mới mở miệng nói: "Đây là do phong nhận làm ra, chắc là được hình thành từ trận pháp phong nhận".
Triệu Đông Thiên nghe vậy, tay nắm chặt lại, chợt lóe lên một vầng sáng, ông ta buông tay ra, trong bàn tay bỗng xuất hiện vài người giấy.
Người giấy kia biến đổi một hồi hóa thành hình dáng của một vị võ giả, rồi bước tới chỗ vào sơn cốc kia.
Khi nó tới gần vị trí cửa vào sơn cốc, bỗng nhiên, hai bên sườn của sơn cốc, từng cơn gió gầm thét lao ra, nháy mắt đã cắt người giấy thành trăm mảnh.
Triệu Đông Thiên cân nhắc nói: "Chưa tới cảnh giới Vong Ngã thì không đỡ được, thế nhưng cảnh giới Vong Ngã mà lơ là thì cũng phải chết".
Tần Ninh nhìn qua hai sườn sơn cốc, cười bảo: "Ta biết vấn đề ở đâu rồi".
Hắn đứng đối diện với sơn cốc, đi lùi về phía sau từng bước một, mãi đến khi đã qua trăm trượng mới dừng lại.
Lúc này, tiếng gió lại gào thét bên tai hắn, phong cảnh hai bên sườn sơn cốc hiện hết lên trong tầm mắt hắn.
"Đây là một hồn trận!"
Tần Ninh nắm chặt bàn tay, từng đường trận văn ngưng tụ lại, thoáng chốc đã biến thành một tấm khiên màu xanh.
Hắn giơ tấm khiên lên, rồi bước từng bước về phía cửa vào sơn cốc, khi tới cửa vào, tiếng gió lại thét gào, tích tắc đã chém tới chỗ tấm khiên.
Trong tiếng va chạm leng keng ấy, Tần Ninh dựng đứng tấm khiên trên mặt đất, bàn tay hắn vỗ xuống đất, mặt đất lập tức nứt ra, hai bên vết nứt cũng bắt đầu xuất hiện những vết rạn nứt.
Trong vết rách kia chỉ thấy có hai mũi tên tỏa ra một luồng sáng âm u màu xanh.
Tần Ninh đưa tay tung ra một chiêu phá vỡ hai mũi tên kia, ngay sau đó phong nhận xung quanh lập tức biến mất.
"Dùng hai hồn khí để làm gốc của trận pháp có thể đảm bảo cho trận pháp hoạt động trong khoảng thời gian dài, nhưng lại...", tên đã gãy, phong nhận đều biến mất, đoàn người tiếp tục tiến tới trước.
"Hồn trận sao, chẳng trách lại có nhiều người... hy sinh đến vậy...", Lý Nhàn Ngư nhìn vào trong sơn cốc, không nhịn được bèn nói: "Chẳng biết bên trong đó phong ấn cái gì nữa!"
"Vào xem là biết thôi".
Triệu Đông Thiên dẫn đầu đoàn người đi vào bên trong sơn cốc.
Luồng khí tức khủng bố đập vào mặt bọn họ, trong sơn cốc chợt xuất hiện một luồng khí huyết bay tới chỗ bọn họ.
Thế nhưng, khí huyết ở nơi đây khác với nơi Huyết Lặc Ma kia tu luyện, nó có khí tức cực kỳ cuồng bạo, chỉ mới hít vào một chút đã khiến cho người ta cảm thấy lục phủ ngũ tạng của bản thân như bị thiêu đốt.
"Đây là khí huyết chưa được luyện hóa, nên nó trộn lẫn với nhiều lực lượng khác nhau, không được hít vào".
Nghe vậy, cả đám nhanh chóng nín thở.
Ấy thế, khí huyết này lại lũ lượt tiến vào cơ thể bọn họ, cho dù có muốn ngăn cản thì cũng không làm được.
"Tần phụ, đây...", Tần Ninh nói thêm: "Chịu đựng chút đi, khi vào sâu bên trong quan sát kĩ rồi hẵn nói tiếp".
"Vâng...", Tần Ninh bước từng bước về phía trước, hướng tới bụng sơn cốc, hắn thấy trên mặt đất có một Huyết Trì, máu tươi đang cuồn cuộn trong đó, tựa như dòng dung nham đang nóng chảy vậy, phóng ra vô vàn luồng khí tức tanh tưởi dày đặc, đủ khiến người ta phải buồn nôn.
"Các ngươi ra ngoài trước đi!"
Tần Ninh chau mày lại, nói: "Cẩn thận một chút".
Vài người lần lượt rời khỏi đó, chỉ còn lại Lý Nhàn Ngư và Triệu Đông Thiên chia ra đứng hai bên trái phải của Tần Ninh.
Lúc này, vẻ mặt Tần Ninh rất nghiêm nghị, hắn nói: "Ở im trong này, đừng động đậy, khí huyết kia có vẻ như bị Huyết Lặc Ma ngưng tụ lại, chuẩn bị luyện hóa thành khí huyết tinh khiết, nhưng Huyết Lặc Ma lại bị đánh bại, nên chỗ này không có ai để ý tới, khí huyết ấy mới có thể tập trung lại một chỗ sinh ra linh tính, khuếch tán ra ngoài, gây ảnh hưởng tới những người đến đây khiến bọn họ phát điên".
"Vậy bây giờ phải làm sao?"
"Luyện hóa chúng thôi".
Tần Ninh nói tiếp: "Các ngươi đứng ở đây, đừng chạy lung tung".
Vừa dứt lời, Tần Ninh không nói thêm gì nữa, hai tay hắn nắm chặt, trong lòng bàn tay có vài giọt máu tươi.
Xung quanh bàn tay Tần Ninh ngưng tụ từng đường trận văn, những giọt máu kia lấp đầy lòng bàn tay hắn, dung hợp vào bên trong trận văn.
Bịch... Tần Ninh chợt đập bàn tay xuống đất, từng đường trận văn ngay lập tức chiếu rọi bên trong mặt đất, rồi biến mất tăm.
Ngay sau đó, xung quanh Huyết Trì bỗng dâng trào từng cột máu cao đến cả trăm trượng, to hơn cả người, khí huyết quay cuồng quanh đó.
Cột máu chợt phóng ra xiềng xích, rồi ùn ùn kéo vào trong Huyết Trì, âm thanh ùng ục vang lên.
Cái xiềng xích kia dường như đang nuốt tươi máu trong hồ.
Ngay sau đó, máu tươi trong lòng Huyết Trì liên tục chảy vào từng cột máu xung quanh, một nén nhang trôi qua, thêm một canh giờ, rồi lại ba canh giờ,... thời gian dần dần trôi qua, khoảng đâu đó một buổi, máu trong Huyết Trì mới bị hút khô.
Cột máu quanh nó giờ đỏ sẫm như máu thậm chí còn xen lẫn chút màu tím, dường như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Tần Ninh bấm hai tay niệm thần chú, rồi quát lên.
"Phong!"
Vừa dứt lời, sát khí ngưng tụ lại.
Bỗng nhiên, từng cây cột máu biến mất, xiềng xích không còn nữa, nhưng nó lại ngưng tụ lần thứ hai trong lòng bàn tay Tần Ninh, rồi cuối cùng hóa thành một viên ngọc màu tím, lơ lửng trong lòng bàn tay hắn.
"Vậy là được rồi à?"
Lúc này, Triệu Đông Thiên hiếu kỳ hỏi.
"Ừ, ta đã phong ấn khí huyết bên trong Huyết Trì rồi, nhưng cũng chỉ trong thời gian ngắn mà thôi, viên Ngưng Khí Hóa Huyết Châu này có thể sẽ thành ngòi nổ trong tương lai, bùng phát uy lực rất mạnh, ví dụ như sẽ làm nổ chết một đám cảnh giới Tam Ngã, sự phẫn nộ, căm hận trong khí huyết này có thể triệt tiêu lẫn nhau...", "Tuyệt quá rồi".
Triệu Đông Thiên ca ngợi nói: "Tần phụ quá tuyệt!"
Ánh mắt Tần Ninh nhìn vào sâu bên trong sơn cốc.
Ở nơi đó có một mặt thạch bích bóng loáng, hơn nữa có một cửa đá đang mở rộng.
Ba người đi vào bên trong, Tần Ninh có thể nhìn thấy hình ảnh được điêu khắc trên thạch bích.
Hình ảnh được điêu khắc ở đó có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Vẫn nhìn ra được dáng vẻ của ba nhóm nhân vật.
Nhóm thứ nhất có mộ đôi mắt đỏ như máu, đến cả da thịt trên người cũng đỏ như máu, một ít trong số đó vẫn duy trì hình dáng con người, một số ít còn lại là tứ chi chạm xuống đất, thể hiện một tư thế rất cuồng bạo.
Đây chính là Ma tộc Huyết Nhãn! Còn nhóm thứ hai có hình dáng không khác với nhân loại lắm, chỉ có điều ở ấn đường bọn họ có thêm một đôi mắt.
Đây chính là Ma tộc Thiên Mục.
Ma tộc Thiên Mục xuất hiện ở Thượng Nguyên Thiên, chúng tự xưng mình là thánh tộc Thiên Mục, ẩn chứa đồng lực cực kỳ hùng mạnh, hơn nữa mấy tên như Thiên Thú, Thiên Việt kia chính là nhân vật cấp cao của Ma tộc Thiên Mục, không tính là chiến lực mạnh nhất của Ma tộc Thiên Mục.
Nhóm thứ ba thoạt nhìn khá tương tự với Ma tộc Huyết Nhãn.
Chẳng qua, đôi mắt của bọn họ không đỏ như máu, mà là một màu xanh âm u, da thịt trắng bệch có chút màu xanh, trông hệt như một cái xác chết.
Chương 2858: Lấy hết lại
Lúc này, Lý Nhàn Ngư cẩn thận quan sát bức bích họa ba nhóm kia.
"Nhóm cuối cùng này là Ma tộc gì thế?"
Triệu Đông Thiên tò mò đi tới cạnh thạch bích, chỉ vào hình nhóm thứ ba, hỏi: "Ma tộc Huyết Nhãn, Ma tộc Thiên Mục, bọn họ đều tự xưng mình là thánh tộc, đây mới chính là tên đúng của chủng tộc bọn chúng, vậy con đoán bộ tộc cuối cùng này chắc là Ma tộc gì đó nhãn...", "Ma tộc Quỷ Nhãn!"
Tần Ninh trả lời, trong giọng điệu có vài phần khẳng định.
Năm ấy, hắn có hiểu biết một chút về Ma tộc, tuy kiến thức không có nhiều, nhưng qua một vài nét bút vẫn có thể đoán được.
"Nói cách khác, ở trong Tây Hoa Thiên này không chỉ có Ma tộc Huyết Nhãn, mà còn có Ma tộc Thiên Mục và Ma tộc Quỷ Nhãn...", "Có lẽ không chỉ có thế...", Lý Nhàn Ngư nói: "Khi ta với sư phụ ở Thượng Nguyên Thiên, Ma tộc Thiên Nhãn xuất hiện ở đó, bây giờ đến Tây Hoa Thiên cũng xuất hiện bóng dáng của bọn chúng, không nhất định phải là tất cả...", Lúc này, nội dung trong mỗi bức điêu khắc trên bức bích hoa kia hình như đang miêu tả lại một cảnh tượng buổi hiến tế nào đó, người của tam đại Ma tộc giết không ít con người để hiến tế, mà trên một phía bích họa là tranh của một tế đàn.
Tế đàn kia dường như nối liền với bầu trời, xung quanh còn có vô số đường ấn ký cực kỳ phức tạp, lại có thêm một vết máu khủng khiếp chảy xuống.
Khoảng không trên tế đàn ngưng tụ ra một bóng dáng, cả người bao phủ trong máu, nhìn không rõ dáng vẻ ra sao.
Nhưng tại bầu trời đầy máu, ở giữa đó xuất hiện một con mắt.
Đôi mắt ấy như có thể soi rọi vạn vật, áp chết mọi thứ! "Tam đại Ma tộc hình như đang hiến tế cho con mắt này thì phải?
Chúng lấy máu của người Trung Tam Thiên chúng ta để hiến tế, bảo sao bọn chúng phải tàn sát nhân loại trong Trung Tam Thiên chúng ta".
Tần Ninh quan sát cảnh tượng điêu khắc trên bức bích họa, đầu suy nghĩ miên man.
"Ma tộc đến từ ngoại vực, dựa vào thực lực mạnh yếu mà có tộc tiến vào Trung Tam Thiên, có tộc tiến vào Hạ Tam Thiên, có tộc tiến vào đại lục Vạn Thiên, có lẽ còn có kha khá tiến vào Thượng Tam Thiên, thậm chí là tiến vào thế giới Thương Mang, nơi thần ở, Thương Mang Vân Giới".
Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Chẳng qua là chúng đã bị Thương Mang Vân Giới xiềng xích lại, những Ma tộc đó không phải muốn vào là vào được, nếu muốn vào đó phải trả giá rất lớn, nến số lượng có hạn, mà sau khi bọn chúng tiến vào cũng phải tuân thủ theo phép tắc của không gian chúng ta để tu luyện".
"Hiến tế cỡ này thì có lẽ là đạt được ban tặng từ những nhân vật lớn ngoài ngoại vực, trợ giúp bọn chúng có thể đứng vững trong thế giới của chúng ta, làm được chuyện mà chúng muốn làm!"
Tần Ninh nhìn quanh, chậm rãi nói: "Những tên Ma tộc Huyết Nhãn này chắc cũng chỉ là một nhánh trong Ma tộc Huyết Nhãn mà thôi, bọn chúng chia thành từng nhóm nhỏ, cả Trung Tam Thiên này, các khu vực rộng lớn hàng tỷ dặm, sinh linh có hàng tỷ, cho dù có dùng hết tất cả võ giả của tất cả các thế lực, thì nếu muốn đi vào sâu ba thước hay phá vỡ các cấp địa, một vài di tích từ xa xưa, hoặc tìm kiếm Ma tộc thì chẳng khác nào mò kim đáy biển...", Tần Ninh biết rõ vấn đề này.
Chuyện tìm kiếm Ma tộc này nọ quá đỗi gian nan! Từ đại lục Vạn Thiên, đến Hạ Tam Thiên, lại đến Trung Tam Thiên, Thương Mang Vân Giới, thực lực của sinh linh mỗi giới càng lúc càng mạnh, Ma tộc tương ứng theo đó mà cũng mạnh lên.
Hơn nữa, mỗi lần càng âm hiểm mưu mô hơn.
Đây cũng chứng minh rõ rằng ban đầu Ma tộc không có kế hoạch, chỉ muốn dùng bạo lực để xâm lược mà thôi, thế nhưng sau này phát hiện không làm vậy được, nên đã thay đổi chiến lược của chúng.
Nhưng bây giờ thì sao?
Ma tộc ở Tây Hoa Thiên sẽ âm mưu làm như thế nào đây?
Hơn nữa, cấp bậc Ma tộc xuất hiện càng lúc càng cao hơn, thủ đoạn càng lúc càng gian xảo hơn.
Rốt cuộc chúng còn có bản lĩnh gì đây, đến Tần Ninh cũng không có cách nào biết được... "Còn cái động này...", "Vào đó xem".
"Vâng".
Lúc này, cả ba lựa chọn một cửa động rồi đi vào.
Sau bảy lần tám lượt quẹo qua quẹo lại tiến vào sâu bên trong, bọn họ dường như đã đi sâu vào trong lòng đất.
Dọc đường đi, nơi đây có không ít cánh cửa đóng chặt, đã lâu không ai canh giữ nơi đây.
Đến nơi sâu nhất, bọn họ thấy một tòa cung đình xa hoa được thi công ở đây.
Tòa cung đình kia vô cùng xa xỉ, cột đá được mạ vàng, cửa sổ xếp một hàng, trông rực rỡ chói lói.
Dẫu là ở dưới lòng đất, nhưng không khí không ẩm ướt âm u, mà lại ấm áp, cảm giác rất thoải mái.
Tiến vào bên trong cung đình, ba người tìm tòi xung quanh, trong một kho hàng ngầm ở phía sau, bọn họ phát hiện ra một đống rương được mạ vàng.
Mở thùng ra, bên trong có vô số thiên nguyên thạch, còn có rất nhiều Mệnh Khí, Hồn Khí, không chỉ thế, còn có vô vàn thiên tài địa bảo,... Triệu Đông Thiên thấy thế, cả người ngây ra.
Ở đây có khoảng mấy ngàn cái rương, có rất nhiều cái đóng chặt lại, hình dáng to nhỏ không đồng đều.
Đây đều là thiên nguyên thạch, đan dược, mệnh khí này nọ, đủ trang bị cho hàng vạn võ giả! Những tài nguyên tu luyện ấy đến cả bảy thế lực bá chủ đều phải thèm thuồng đấy! "Lấy về hết đi".
Tần Ninh chợt lên tiếng.
Thế nhưng sau khi hắn nói xong, Triệu Đông Thiên vẫn không động đậy, đến Lý Nhàn Ngư cũng thế.
"Ngơ ra đó làm gì thế, lấy về!"
Tần Ninh nhắc lại lần hai.
"Hả?
Tại sao?"
Triệu Đông Thiên sững sờ hỏi ngược lại.
Ông ta tưởng Tần Ninh định lấy hết.
Tần Ninh giải thích: "Những tài nguyên tu luyện ấy nhân loại dùng được thì Ma tộc cũng dùng được, xem ra cho dù Ma tộc ngoại vực đến đây thì gốc rễ tu luyện cũng giống với chúng ta, nói như vậy, thế giới ngoài vực không nhất thiết không tồn tại nhân loại".
"Ngươi cứ cất vào đi, phát triển nhà họ Triệu lớn mạnh hơn".
Tần Ninh sai bảo: "Trong Trung Tam Thiên, Cửu Đại Thiên hiện tại tồn tại bá chủ khắp nơi, thực lực bọn họ rất mạnh, trước kia, khi ta ở Hạ Tam Thiên và đại lục Vạn Thiên vẫn chưa tạo thế lực gì hết, nhưng bây giờ thì khác, trong bốn người Trần Nhất Mặc, Khúc Phỉ Yên, Chiêm Ngưng Tuyết và Thần Tinh Dịch, có Chiêm Ngưng Tuyết thành lập Phong Thiên Tông ở Bắc Tuyết Thiên coi như là dùng được, còn Trần Nhất Mặc... Thần Tinh Dịch... ừ thì... Khúc Phỉ Yên, đứa bé kia thích luyện khí, không quan tâm chuyện đời, chắc là không có tông môn gì rồi".
"Cho nên, từ bây giờ sẽ bắt đầu chuẩn bị".
"Ngươi lợi dụng những tài nguyên đó, bồi dưỡng võ giả đệ tử của nhà họ Triệu ngươi, ta không mong ngươi mạnh hơn tam đại thế lực, nhưng ít nhất cũng phải sánh vai được với bảy đại bá chủ, đây không phải chuyện làm được ngày một ngày hai, ngươi cứ từ từ mà tiến, đợi tương lai sau này ngươi tới cảnh giới Biến Cảnh, nhà họ Triệu chính là thế lực bá chủ thứ tám của Tây Hoa Thiên, nếu đến lúc đó Ma tộc có xuất hiện thì cũng khả quan hơn...", "Tần phụ suy nghĩ cẩn thận quá, tính toán lâu dài, Đông Thiên đã nhớ ạ, chắc chắn sẽ dốc hết sức lực, để ba đứa con kia của con làm cho tốt, Đông Thiên sẽ cố gắng sinh nhiều thêm mấy đứa, cố gắng phát triển nhà họ Triệu, vĩnh viễn làm việc cho Tần phụ!"
Nghe vậy, sắc mặt Lý Nhàn Ngư trở nên quái lạ.
Thật ra Triệu Đông Thiên chỉ cần nói một cái là được, thế mà lại nói thêm một đống nữa.
Nếu Thạch Cảm Đương ở đây, Lý Nhàn Ngư cảm thấy, nếu cả hai người Triệu Đông Thiên và Thạch Cảm Đương đều cùng nhau nịnh nọt, vậy chắc là chuyện gì sư phụ cũng không cần làm.
"Đi thôi!"
"Vâng!"
Cả ba cùng nhau rời khỏi.
Bên trong sơn cốc có rất nhiều cửa động, nhưng sau khi vào trong đó, hầu như chúng đều thông với nhau, đều dẫn đến nơi này, đây hiển nhiên là do tên Huyết Lặc Ma cảnh giới Biến Cảnh canh giữ.
Thế nhưng bây giờ Huyết Lặc Ma đã bị đánh bại, nơi này đã bị ba người Tần Ninh vơ vét không sót lại gì.
Đối với tài nguyên tu luyện, từ trước đến nay, Tần Ninh rất hiếm khi thu thập chúng, dùng cái gì, tìm cái gì hay không dùng tới thì hắn cũng rất ít khi quan tâm.
Hơn nữa, phần lớn thời gian, những thứ hắn thật sự cần thiết thì cũng rất ít khi đi thu thập mà là tìm người đi làm thay mình.
Chương 2859: Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả
Ba người kia rời khỏi sơn cốc, sau đó định tiến vào lần thứ hai… Nhưng một lát sau, bọn họ lại nhận được tin tức.
“Là Thần Tinh Dịch”.
Triệu Đông Thiên mở lời: “Thằng nhóc kia gửi tin tới, bảo chúng ta mau qua đó”.
“Đi xem thử”.
Bọn họ lại lên đường, tiến đến vị trí mà Thần Tinh Dịch vừa gửi tin tức tới để hội hợp với nhau.
Khoảng nửa canh giờ sau, bọn họ xuất hiện ở bên ngoài một cái sơn cốc.
Mà vào lúc này, ở trong sơn cốc, có một vầng hào quang phóng lên trời cao, hào quang sáng rực, cực kỳ chói mắt.
“Tiên sinh đã tới rồi!”
Lúc này, Thần Tinh Dịch dẫn người ra nghênh đón.
Đám người Phong Nguyệt Tông đều đang ở đây, hai tỷ muội Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương cũng đứng ở hai bên trái phải của Thần Tinh Dịch.
Phong Nguyệt Tông có không ít người, bọn họ đều đứng canh gác ở bên ngoài sơn cốc, cẩn thận quan sát xung quanh, đề cao cảnh giác.
Thần Tinh Dịch nhìn thấy Tần Ninh liền vui mừng tột độ, hắn ta cười nói: “Tiên sinh, người xem, bên trong cái sơn cốc này có hào quang sáng rực cả bầu trời, đây nhất định là chốn địa linh nhân kiệt, nhưng mà bên ngoài sơn cốc lại có một cái phong ấn, trận sư của Phong Nguyệt Tông đã thử phá giải rất nhiều lần nhưng vẫn không thể tiến vào trong được, vậy nên ta mới gọi người đến đây”.
Vừa nói xong, Thần Tinh Dịch tiến lại sát bên người Tần Ninh, hắn ta nói khẽ: “Sư tôn, có phải là ở đây cất chứa bảo vật gì đó không?”
Tần Ninh tiến lên phía trước, hắn quan sát vầng hào quang đang dâng lên tận trời cao kia, ngũ sắc thập quang, rực rỡ lóa mắt, khí thế ngập trời.
Bốn ngọn núi ở bốn phía quanh sơn cốc đều khắc từng dòng phù chú, nếu không nhờ có vậy, thì sợ là vầng hào quang kia đã chiếu tới tận chín tầng mây rồi.
Hắn không biết là ở đây có báu vật gì hay không.
Nhưng hắn biết rằng đây không phải là vật phàm tục.
Tần Ninh đi tới trước cửa sơn cốc, những trận sư của Phong Nguyệt Tông chắp tay chào hắn.
“Tần tiên sinh, những phù ấn này vô cùng kỳ lạ, trông có vẻ khác xa so với trận pháp ở Trung Tam Thiên của chúng ta…”
“Có lẽ là do kiến thức của ta và các vị trận sư ở đây quá đỗi hạn hẹp…”, một vị trận sư thở dài.
Bọn họ nghiên cứu một lúc lâu nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Một vị lão giả trong bọn họ lên tiếng: “Nếu như chúng ta có thể xem được Trận Tích thì may ra còn có cách phá giải cái phong ấn này, nghe đồn bên trong cuốn sách mang tên Trận Tích này không chỉ ghi chép về thuật trận pháp mà còn có rất nhiều cấm thuật phong ấn, một số loại phù ấn đặc biệt, rất là toàn diện”.
Năm xưa, Chiêm Ngưng Tuyết của Bắc Tuyết Thiên chính là đệ tử thân truyền duy nhất của Phong Không Chí Thánh, hiểu được sự tinh túy trong Trận Tích, nhận lấy truyền thừa của Phong Không Chí Thánh, vô địch về mặt trận pháp.
Mà Phong Thiên Tông được mệnh danh là nơi không thể công phá ở Trung Tam Thiên, không khác gì thành trì không thể phá đổ được ở thế gian! Tần Ninh bước tới trước cửa sơn cốc, hắn quan sát phù ấn, những phù ấn này có hình thù kì quái và đa dạng chủng loại.
Tần Ninh lập tức nói: “Võ giả có cảnh giới Chân Ngã và Vong Ngã lập tức rời khỏi đây, ai có cấp bậc Vô Ngã thì ở lại, canh phòng cẩn thận”.
Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương nhanh chóng ra lệnh cho bọn họ làm theo.
Chỉ trong nháy mắt, từ hơn một trăm người nay chỉ còn có mười mấy người còn ở lại.
Lần này, hai vị tông chủ của Phong Nguyệt Tông cùng tới đây nên số lượng võ giả có cảnh giới Vô Ngã cũng nhiều hơn một chút so với những thế lực bá chủ khác.
Tần Ninh lại nói thêm: “Võ giả cảnh giới Vô Ngã đứng cách xa sơn cốc một trăm trượng, lấy nguyên lực làm gốc, ngưng tụ thành khiên bảo vệ, bao vây khu vực này lại”.
Mọi người lập tức làm theo.
Xong xuôi hết mọi chuyện, Tần Ninh mới bước tới trước sơn cốc, hai tay hắn nắm chặt, từng dòng trận văn được ngưng tụ thành.
Số lượng trận văn lên tới hơn ngàn vạn dòng, mỗi dòng trận văn đều thể hiện khí thế oai nghiêm, đồ sộ.
Một loại hơi thở khủng bố nhanh chóng lan tràn.
Tiếng thét gào vang lên không ngớt bên tai khiến người khác phải hồi hộp nín thở.
Bỗng nhiên, Tần Ninh di chuyển, hắn xuất hiện của phía tây sơn cốc, ở đó có một tảng đá nhô lên một cách bất thường, hai tay hắn bất ngờ ấn lên hòn đá.
Ngay sau đó, từng dòng trận văn chen chúc nhau tràn ra, nhanh chóng ngưng tụ, kết hợp với thứ lực lượng kinh khủng của Tần Ninh.
Mà vào lúc này, tảng đá kia dần rung chuyển, dường như có hàng nghìn hàng vạn thứ lực lượng đang bị ẩn giấu giữa đất trời, không thể phát ra được, nhưng mà ngay sau đó, Tần Ninh bỗng nhiên di chuyển tảng đá, những thứ lực lượng đó trào ra cuồn cuộn.
Chỉ trong nháy mắt, uy lực bùng phát, may nhờ những cường giả Vô Ngã này ngăn cản mới không xảy ra chuyện lớn.
Sau khi lực lượng tiêu tán, mười dặm xung quanh sơn cốc, núi non chẳng còn, vạn vật bị nghiền nát, chỉ còn những vị võ giả cảnh giới Vô Ngã đứng ở nơi đó, vẻ mặt bọn họ tràn đầy sự hoảng sợ.
Loại sức mạnh này thật khủng khiếp, thảo nào Tần Ninh bảo những người khác lui ra xa.
Vào giây phút này, phong ấn trên cửa sơn cốc đã biến mất… Những vị trận sư của Phong Nguyệt Tông tiến lại gần để quan sát, tất cả bọn họ đều vô cùng kinh ngạc.
Đây là loại thủ đoạn gì vậy?
Bọn họ cũng không biết là Tần Ninh đã phá giả phong ấn bằng cách nào?
Nhưng lúc trước bọn họ cũng đã từng được chứng kiến bản lĩnh của Tần Ninh, nên biết thân phận và địa vị của hắn không tầm thường, hai vị tông chủ cũng rất nể mặt hắn, nhưng bọn họ không thể hỏi một cách tùy tiện được… Sau khi phong ấn bị phá giải, hàng ngàn hàng vạn vầng sáng ở bên trong sơn cốc được giải phóng, vụt lên tới trời cao, cột sáng khi nãy chỉ có trăm trượng, mà nay đã cao tới hơn vạn trượng.
Chuyện kì lạ này khiến cho mọi người hoảng hốt.
Xem ra bên trong cái sơn cốc này thật sự có cất giấu một thứ gì đó.
Lúc này, Tần Ninh dẫn theo người tiến vào trong sơn cốc.
Vừa vào tới nơi, bọn họ liền cảm nhận được khí tức sinh mệnh vô tận đang ùa tới.
Những khí tức sinh mệnh tinh thuần kia dường như đang ẩn chứa cảm xúc vui sướng nhưng cũng trộn lẫn rất nhiều thứ khác nhau.
Ngay lập tức, bọn họ như thấy mình đang chìm đắm trong đại dương sinh mệnh vậy.
“Thật thoải mái…”, Thần Tinh Dịch lấy làm lạ: “Sao ở đây lại có khí tức sinh mệnh mạnh mẽ đến vậy, hơn nữa còn rất tinh khiết?”
Mắt Tần Ninh nhìn thẳng về phía trước.
Ở sâu trong sơn cốc có một cái cây cổ thụ, cao chừng trăm trượng, cành lá sum suê, khí chất tinh thuần, hơn nữa trên thân cây còn sinh ra một loại quả giống như ngọc lưu ly.
“Đây là cái gì vậy?”
Mọi người đều tò mò tiến lại gần cây cổ thụ.
Những vầng sáng phát ra từ trong sơn cốc cũng là do cái cây cổ thụ này tỏa ra… Tần Ninh quan sát một lúc rồi nói: “Ta nhớ ra rồi, đây chính là Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả!”
Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả?
Đó là cái gì vậy?
Mọi người tỏ vẻ khó hiểu.
Tần Ninh giải thích: “Đây là Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả… Còn cái cây này chính là Lưu Thiên Thụ…”
Lưu Thiên Thụ?
“Nơi có Lưu Thiên Thụ sẽ có được khí tức sinh mệnh nồng đậm, cái cây này trăm vạn năm mới có thể trưởng thành, hơn nữa sau khi trưởng thành cần hấp thu một lượng sinh lực rất lớn, mới có thể bắt đầu kết quả, loại quả được kết thành trên cây gọi là Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả, bên trong ẩn chứa khí tức sinh mệnh cường đại, chẳng qua là loại quả này phải trải qua mười vạn năm, thậm chí là mấy chục vạn năm mới chín, nhưng mà mỗi một quả Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả có giá trị xa xỉ, chưa kể đến khí tức sinh mệnh khổng lồ mà nó mang lại, nó có giá trị vô cùng to lớn đối với võ giả cảnh giới Chân Ngã, Vong Ngã và Vô Ngã”.
“Một quả Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả có thể khiến cho một vị võ giả Chân Ngã đột phá ba tầng, làm cho một vị võ giả cảnh giới Vong Ngã phá tan chướng ngại, còn nếu một vị võ giả có cảnh giới Vô Ngã ăn hết một quả Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả thì tốc độ đột phá mỗi một tầng cảnh giới sẽ giảm đi một phần ba!”
Nghe thấy Tần Ninh nói vậy, ánh mắt của tất cả mọi người dần nóng rực.
Đây không phải là trái cây, đây chính là tiên đan!
Chương 2860: Phân chia
Cái cây Lưu Thiên Thụ và Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả này tuy mất rất nhiều thời gian và công sức mới nuôi dưỡng chín muồi nhưng mỗi một quả lại có giá trị xa xỉ! Cảnh giới Chân Ngã có thể xóa tan chướng ngại mà đột phá liền ba tầng cảnh giới.
Cảnh giới Vong Ngã không thể bị cản bước mà tiến vào cảnh giới Vô Ngã.
Còn cảnh giới Vô Ngã lại có thể dựa vào nó mà giảm bớt thời gian trên con đường tu hành của mình… Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả đúng là tiên quả! Tần Ninh nhìn cái cây cổ thụ kia rồi nói một cách thản nhiên: “Những quả Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả này có vẻ đều đã chín hết rồi, có thể hái xuống, có lẽ đây chính là Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả mà Hoa Vân Thịnh cần!”
Hoa Vân Thịnh có cảnh giới Vong Ngã tầng bốn, là đỉnh cảnh giới Vong Ngã, chỉ còn thiếu một bước nữa là đạt tới cảnh giới Vô Ngã.
Loại trái cây này là thứ phù hợp với hắn ta nhất.
Giờ phút này, đám người Phong Nguyệt Tông đều háo hức muốn thử, trong lòng tràn ngập mong đợi.
“Có tổng cộng ba mươi sáu quả!”
Triệu Đông Thiên nhìn về phía bọn họ, ông ta hỏi: “Phân chia như thế nào đây?”
Chuyện phân chia mà ông ta vừa nói chính là phân chia cho nhà họ Triệu và Phong Nguyệt Tông.
Lúc này, Thần Tinh Dịch liền nói: “Chia cái gì mà chia? Nhờ Tần tiên sinh phá giải được phong ấn nên chúng ta mới có thể vào đây, tìm thấy được những quả Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả này, đương nhiên những thứ này đều thuộc về Tần tiên sinh rồi”.
Hắn ta vừa nói xong, ngay cả Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương đều phải sửng sốt.
Phải biết rằng Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả khiến các nàng vô cùng động lòng.
Nhưng mà Thần Tinh Dịch lại nói như vậy, các nàng cũng không có gì để phản bác.
Tình yêu của hai nàng với Thần Tinh Dịch xuất phát từ tận tâm can, nhốt Thần Tinh Dịch lại cũng vì quá yêu hắn ta.
Vì Thần Tinh Dịch, bọn họ có thể bằng lòng trả giá bằng cả sinh mệnh.
Tần Ninh nhìn xung quanh, nói: “Giá trị của những quả này rất cao”.
Có thể làm cho Tần Ninh nói ra lời này chứng tỏ giá trị của Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả không tầm thường.
“Vậy thì như này đi, Phong Nguyệt Tông được sáu quả, nhà họ Triệu được sáu quả, còn hai mươi tư quả kia, ta chia cho Chiến Thần lâu sáu quả, ta lấy mười tám quả còn lại!”
Tần Ninh nói xong, lại bổ sung thêm: “Lý Nhàn Ngư một quả, Thần Tinh Dịch một quả, vậy thì còn mười sáu quả!”
“Mười sáu quả này thuộc về ta!”
Tần Ninh cũng không khách khí.
Thần Tinh Tịch liền nói ngay: “Ta đồng ý!”
Triệu Đông Thiên cũng lập tức nói: “Ta cũng đồng ý”.
Ngay cả Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương cũng gật đầu.
Dù sao thì Thần Tinh Dịch cũng đã đồng ý rồi, các nàng cũng không có ý kiến gì.
Tần Ninh lại nói tiếp: “Cái cây Lưu Thiên Thụ này phải cần hơn trăm vạn năm mới có thể trưởng thành, kết quả mất hơn mười vạn năm, nếu có thể mang nó đi, dùng báu vật trời đất bồi dưỡng thêm, thì thời gian kết quả sẽ ngắn lại rất nhiều, những quả Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả này không chỉ có chừng này thôi đâu, tương lai nếu có thể nuôi dưỡng nó thành công, các ngươi cũng sẽ đều có phần!”
Nghe thấy vậy, Thần Tinh Dịch nói thẳng: “Vậy thì ba mươi sáu quả này đều đưa hết cho Tần tiên sinh vậy, Tần tiên sinh xứng đáng có được chúng!”
Nghe thấy vậy, những vị võ giả Vô Ngã của Phong Nguyệt Tông đều tiếc đứt ruột, Thần Tinh Dịch không cần nhưng mà bọn họ cần.
“Như vậy là được rồi nhỉ”.
Tần Ninh cũng không nhiều lời nữa, hắn nhìn tất cả mọi người rồi nói: “Khi hái những quả Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả này cũng phải hết sức cẩn thận, nếu trực tiếp hái xuống, dược hiệu sẽ biến mất, ta có thể lấy máu làm phù, bọc lấy nó”.
Vừa nói xong, Tần Ninh phất tay, từng giọt máu chảy ra, ngưng tụ trên vỏ Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả.
Thấy vậy, bọn họ đều tấm tắc bảo lạ.
Trung Tam Thiên quá rộng lớn, có rất nhiều thứ, cho dù có bước tới cảnh giới Vô Ngã cũng không thể thấy tận mắt, nghe tận tai được, bây giờ bọn họ được chứng kiến những điều chưa bao giờ thấy, quả nhiên là kì diệu.
Kiến thức và tâm tính của tên Tần Ninh này không phải một người thanh niên trẻ tuổi có cảnh giới Chân Ngã tầng một có thể có được.
Thân phận của Tần Ninh thật sự quá thần bí.
Lúc này, Tần Ninh hái hết ba mươi sáu quả Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả xuống, đưa cho Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương sáu quả, sau đó đưa cho Triệu Đông Thiên sáu quả.
Ba người bọn họ cẩn thận lấy một chiếc hộp bằng ngọc ra, bỏ vào trong đó.
“Nhàn Ngư, ngươi lấy một quả đi!”
“Vâng”.
Lý Nhàn Ngư nhận lấy Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả, trong lòng hắn ta thật sự rất vui mừng, hắn ta đã đạt tới cảnh giới Chân Ngã tầng hai, nếu hấp thu thần lực của Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả này thì có thể tiến thêm năm tầng cảnh giới nữa, sự tiến bộ này quả thật quá lớn.
“Ngươi cũng lấy một quả đi”.
Tần Ninh đưa cho Thần Tinh Dịch một quả, Thần Tinh Dịch cười hì hì, trực tiếp cầm lấy, bỏ vào miệng một cách thuần thục, Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả đã bị hắn ta ăn xong.
Thần Tinh Dịch tu luyện thuật luyện thể, ở kiếp thứ tám của Tần Ninh, không biết là hắn ta đã ăn hết bao nhiêu báu vật trời đất để rèn dũa sức lực của mình.
Người tu thuật luyện thể cần phải mài dũa thể chất của bản thân gấp nhiều lần so với võ giả bình thường, bọn họ thực sự cần ăn báu vật trời đất để rèn luyện.
“Chết tiệt”.
Mọi người tận mắt chứng kiến Thần Tinh Dịch nuốt hết Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả mà tiếc đứt ruột.
Cái tên này đúng là phung phí của trời! Tần Ninh thu hồi hai mươi hai quả Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả còn lại, đợi gặp được Chiến Linh Uyên và Chiến Linh Vân của Chiến Thần lâu, hắn sẽ đưa cho bọn họ sáu quả.
Còn mười sáu quả còn lại, có thể là sau này sẽ có việc cần dùng đến.
“Sư tôn, người không cần dùng sao?”
Lý Nhàn Ngư tò mò hỏi.
“Ta tùy duyên… không vội dùng đến…”, từ lúc Tần Ninh tu hành đến nay, con đường mà hắn đi không giống với những người khác, Lý Nhàn Ngư cũng không lấy làm lạ.
“Những kẻ đang điều tra ở quanh đây chắc là cũng sắp tìm tới nơi rồi, nếu không còn việc gì khác thì chúng ta có thể rời khỏi đây”.
“Vâng”.
Tần Ninh nhìn Lưu Thiên Thụ cao hơn trăm trượng trước mắt, bàn tay hắn nắm chặt lại, không biết là hắn dùng loại thủ đoạn nào, cái cây Lưu Thiên Thụ kia đã thu nhỏ lại bằng với kích thước một bàn tay, sau đó biến mất.
Loại báu vật kỳ lạ này đã bị Tần Ninh lấy đi một cách đơn giản, thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Nhân tiện đó, bọn họ tìm kiếm xung quanh di chỉ của Vạn Nguyên Tông, nhưng vẫn không hề khai thác được một chút tin tức nào về cái gọi là Vạn Nguyên Quy Nhất Quyết của Vạn Nguyên Tông cả.
Huyết Lặc Ma đã từng chiếm lấy nơi này, chắc là những thứ kia đều đã bị cướp sạch, chẳng còn lại gì cả.
Còn việc ở đây có chôn giấu báu vật quý giá nào khác hay không thì Tần Ninh và Triệu Đông Thiên cũng không tra xét kĩ càng làm gì.
Mặc dù Vạn Nguyên Quy Nhất Quyết có lợi hại như thế nào đi chăng nữa, thì đối với Tần Ninh mà nói, nó cũng chẳng có giá trị gì.
Mệnh quyết mà hắn đang tuy luyện chính là Linh Long Kiếm Quyết, uy lực cũng vô cùng mạnh mẽ.
Cộng thêm với việc tu thành Thực Nhật Nguyên Thuỷ Thể Thuật tầng một, ngưng tụ thành Thực Nhật Liệt Viêm Thể, sức lực của hắn không khác mấy so với cảnh giới Chân Ngã tầng ba, tầng bốn.
Hơn nữa, tiến vào cảnh giới Chân Ngã, Cửu Hoàng Tinh Thần Quyết cũng sẽ tiến hành lột xác.
Nói một cách khiêm tốn, ở cảnh giới Chân Ngã, hắn có thể dung hợp tám cuốn đan điển, bộc phát ra thực lực của cảnh giới Vong Ngã, nếu như có thể dung hợp hết chín cuốn đan điển, thậm chí có thể phát ra lực lượng của cảnh giới Vô Ngã.
Đối với võ quyết, từ trước đến nay, ở mỗi cảnh giới, hắn đều sẽ lựa chọn một loại võ quyết thích hợp để tu luyện, làm cho bản thân có thể khống chế lực lượng của cảnh giới hiện tại một cách nhuần nhuyễn!
Ở biên giới của dãy núi. Võ giả của Phong Nguyệt Tông và nhà họ Triệu đều đã tập hợp đông đủ.
Không lâu sau đó, đám người của Chiến Thần lâu, dưới sự dẫn dắt của Chiến Chi Hiên đã xuất hiện ở dãy núi này.
“Tần tiên sinh!”
Nhìn thấy đám người Tần Ninh đều đang ở đây, Chiến Chi Hiên, Chiến Linh Uyên, Chiến Linh Vân ngay lập tức tiến đến.
Tần Ninh trực tiếp lấy ra sáu quả Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả, giao cho Chiến Chi Hiên, hắn nói: “Đây là phần của các ngươi”.
“Cái này…”, Chiến Chi Hiên bỗng thấy kinh hãi: “Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả!”
Một tiếng hô này khiến cho Chiến Linh Uyên và Chiến Linh Vân đứng bên cạnh phải hoảng sợ.
Chiến Chi Hiên chính là cường giả cảnh giới Vô Ngã tầng hai, nó rốt cuộc là thứ gì mà có thể khiến cho Chi Hiên thúc thúc hoảng hốt như vậy?
Bình luận facebook