• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2806-2810

Chương 2806: Sinh ra đã có rồi

Sau khi phân phó mọi chuyện xong, Tần Ninh nhìn về phía Lý Nhàn Ngư, hỏi: "Sao nào?"

"Sư tôn cứ yên tâm, có mỗi chuyện cỏn con này cũng làm không xong thì con khỏi làm đệ tử của người nữa!"

"Ừm".

Tần Ninh gật đầu rồi đứng lên, rời đi.... Đêm khuya, đường phố thành Vân Dương vô cùng hỗn loạn.

Nhà họ Vân ra thông báo có kẻ ban đêm xông vào Vân Tiên Các giết các vị đan sư của Vân Tiên Các, lại còn cướp phương pháp luyện đan của Vân Tiên Các. Hiện tại nhà họ Vân đang tập trung toàn bộ lực lượng truy tìm ráo riết trong thành Vân Dương.

Chuyện này được truyền tai nhau liên tục, cứ thế, nhà nhà khắp thành Vân Dương chong đèn giữa đêm hôm khuya khoắt… Tần Ninh và hai người Chiến Linh Vân đi trên đường phố trở về Vân phủ.

"Sao ngươi làm được?"

Chiến Linh Vân không biết nên giải thích thế nào.

"Gì cơ?"

"Ta thấy ngươi có cảnh giới đế giả đỉnh phong, hơn nữa võ quyết mà ngươi thi triển ra cũng là võ quyết Cực Đạo chứ không phải là mệnh quyết nhưng tại sao ngươi lại có thể giết cảnh giới Chân Ngã tầng ba thế?"

Tần Ninh thì cười nói: "Không phải ngươi đã được nhìn tận mắt rồi à?"

"Bởi vậy mới tò mò chứ!"

Chiến Linh Vân nhìn về phía Tần Ninh.

"Nể tình ngươi chân thành học hỏi, ta sẽ kể cho ngươi nghe".

Có lẽ là do yêu ai yêu cả đường đi nên Tần Ninh thấy con gái của Chiến Thiên Vũ là Chiến Linh Vân thì lại nhớ tới ông ta, trong lòng kìm lòng không đặng cảm thấy gần gũi hơn đôi phần.

Chính vì vậy mà trong thời gian qua, mặc dù có lúc Chiến Linh Vân tỏ ra hơi kiêu ngạo nhưng Tần Ninh vẫn không so đo, trái lại còn thấy nàng ta như vậy thật đáng yêu.

"Trong quá trình tu luyện, võ giả cất chứa sức mạnh trời đất vào trong cơ thể. Dù là linh khí, nguyên lực, thánh lực hay gì đó đều là một dạng biểu hiện của năng lượng".

"Và thực lực của võ giả càng tăng, khả năng kiểm soát sức mạnh của họ sẽ trở nên yếu kém hơn".

"Nhưng nếu có thể liên tục duy trì một trăm phần trăm khả năng điều khiển sức mạnh thì kẻ đó sẽ có thực lực vô cùng kinh khủng. Đó chính là thiên tài chân chính".

Chiến Linh Vân không khỏi lên tiếng: "Đương nhiên ta hiểu những gì ngươi vừa nói, nhưng dù có là đế giả đỉnh phong và khả năng kiểm soát sức mạnh lên tới một trăm phần trăm thì cũng không thể nào giết cảnh giới Chân Ngã tầng ba được".

"Cái này thì đúng, cho dù đạt tới một trăm phần trăm thì cũng có giới hạn. Giới hạn chính là đế giả đỉnh phong, khả năng kiểm soát lực lượng lên tới một trăm phần trăm giết được tối đa là cảnh giới Chân Ngã tầng một".

Tần Ninh nói tiếp: "Nhưng còn ta thì không, khả năng kiểm soát sức mạnh của ta không chỉ là một trăm phần trăm".

"Ngươi...", Chiến Linh Vân hậm hực, Tần Ninh thật sự quá đáng ghét.

Hắn khẽ mỉm cười, bảo: "Xem đây".

Nói rồi sức mạnh Cực Đạo trong cơ thể Tần Ninh ngưng tụ, hóa thành một quả cầu nhỏ. Có điều khi quả cầu nhỏ ngưng tụ, giữa đất trời xung quanh lại có từng luồng năng lượng dung nhập vào quả cầu nhỏ và mở rộng thể tích của nó không chỉ là gấp đôi.

"Cái này..." "Khả năng kiểm soát sức mạnh của ta có thể đến hai trăm phần trăm hoặc ba trăm, năm trăm, một ngàn..." Lời này vừa nói ra thì Chiến Linh Vân ngây ra như phỗng.

"Chuyện này không thể xảy ra được! Sao có thể chứ! Làm sao mà thân xác của võ giả chịu được!"

Tần Ninh lập tức cười nói: "Cho nên mới nói, những người như ta là độc nhất vô nhị trên thế gian này, người ngoài hoàn toàn không thể nào làm được, là yêu nghiệt chân chính có thể phá vỡ giới hạn. Những ai có thể khiến bản thân mình vượt quá một trăm phần trăm đều có thể trở thành thiên chủ trong các Đại Thiên Vực ở thế giới Trung Tam Thiên này".

Chiến Linh Vân tiếp tục hỏi: "Lúc nãy ngươi đã giết Ngũ Nguyên Lôi và Cố Thanh Lôi, ta không thấy ngươi lấy sức mạnh trời đất để tiếp sức cho mình!"

"Đó là vì trong cơ thể ta có một đoàn năng lượng tồn tại".

Chiến Linh Vân nghe thấy câu này thì lập tức tóm lấy bàn tay của Tần Ninh.

Một luồng lực hồn phách tràn vào cơ thể hắn.

Trong giây lát, Chiến Linh Vân biến sắc.

Khoảnh khắc ấy, nàng ta cảm nhận được trong cơ thể Tần Ninh như có một ngọn núi lửa đang phun trào sức mạnh võ đạo vô cùng vô tận, quả thật là mạnh đến đáng sợ.

Thứ sức mạnh ấy cũng khiến nàng ta sợ hãi như phụ thân của nàng ta vậy.

Đó là nguồn sức mạnh được ngưng tụ bởi hơn một vạn Tịnh Ma Châu đan, đương nhiên là vô cùng kinh khủng rồi.

"Ngươi đúng là một tên quái vật!"

Chiến Linh Vân reo lên: "Ngươi thật sự cứ như một cái thùng chứa nước vậy. Sao ngươi chịu được hay vậy?"

"Bởi vì thân xác ta đủ mạnh".

"Thế ngươi đã rèn luyện thân thể ngươi thế nào?”

"Sinh ra đã có rồi!"

Tần Ninh dửng dưng cười rồi cất bước đi.

Chiến Linh Vân vẫn còn trầm tư suy nghĩ xem Tần Ninh đã làm bằng cách nào.

Sao nàng ta biết được Tần Ninh đã dung hợp thân xác của cả năm kiếp lại với nhau để tạo ra thiên mệnh của năm kiếp. Hắn đã ngày một tiến gần thiên mệnh viên mãn hơn.

Khi thiên mệnh gần chạm đến trình độ viên mãn, Tần Ninh sẽ có được thiên phú và giới hạn tối đa lúc ban đầu làm Nguyên Hoàng Thần Đế.

Khi đó hắn mới thật sự là… kinh khủng! Trở về Vân phủ.

Vân Như Sương và Vân Như Tuyết đều tiến lên đón.

"Tần công tử, mọi chuyện đều đã được sắp xếp xong xuôi. Ba ngày sau, chúng ta sẽ đến trấn Vân Phong chờ".

"Đến lúc đó ta sẽ đi cùng các ngươi".

Tần Ninh hỏi ý nàng ta: "Chuyện này có liên quan đến tương lai của nhà họ Vân các ngươi, tốt nhất là ngươi hay hỏi xác nhận lại với cha ngươi đi, làm hay không làm?"

Vân Như Sương hơi ngẩn ra.

"Nếu như làm thì có ta, nhà họ Vân sẽ luôn luôn tồn tại, tất cả những gì thuộc về nhà họ Dương và nhà họ Cổ sẽ đều thuộc về nhà họ Vân ngươi, chỗ thu hoạch đó đủ để cho nhà họ Vân các ngươi tiến thêm một tầng nữa!"

"Nếu như không làm thì thôi".

Vân Như Sương nghe vậy, thì nói với vẻ kiên định: "Chuyện đã đến nước này, bọn ta cũng không còn đường lui nữa".

"Được!"

Tần Ninh gật đầu, sau đó hỏi: "Đã điều tra được ai là thủ phạm hại cha ngươi chưa?"

"Rồi ạ".

Vân Như Tuyết hừ lạnh rồi đáp lời: "Là Vân Hãn, con trai của đại bá ta. Tên khốn kiếp này bị Dương Thác của nhà họ Dương mê muội nên mới dám làm ra chuyện như vậy, đại bá biết chuyện rồi, các tộc lão đang thảo luận với nhau..." "Ừm...", Tần Ninh gật đầu, bấy giờ mới trở về đình viện của mình.

Mấy ngày nay Chiến Linh Vân luôn lẽo đẽo theo đuôi Tần Ninh, thấy hắn sắp xếp mọi chuyện rõ ràng đâu ra đấy, có thể nói như một người gọn gàng mau lẹ vậy, khác hẳn dáng vẻ bình chân như vại, lười biếng của thường ngày.

Thiên phú mạnh mẽ, tinh thông thuật luyện đan và thuật trận pháp, tướng mạo cũng thuộc dạng tuấn tú, người như vậy thật sự là hiếm có.

Bên trong đình viện, hai người cùng nhau uống rượu dưới mái đình.

"Thật sự mà nói, ngươi phí công như vậy là để báo đáp việc Vân Như Sương và Vân Như Tuyết đã cứu ngươi sao?"

"Ta nghe Lý Nhàn Ngư nói trên thực tế các nàng chẳng làm gì cả, chỉ là đưa các ngươi từ ngoài Dương Thiên Các vào Vân Tiên Các thôi, còn việc tỉnh lại là là dựa vào chính các ngươi mà!"

Tần Ninh liếc mắt nhìn Chiến Linh Vân, khẽ mỉm cười: "Thế giới võ đạo này hiếm ai tốt bụng như vậy lắm".

"Người như thế không nên bị uy hiếp như vậy".

Nghe thấy câu này, Chiến Linh Vân hơi ngẩn người.

Có lẽ đây mới là suy nghĩ thật sự trong lòng Tần Ninh! Ngay từ lúc cứu nàng ta, Tần Ninh đã ôm suy nghĩ đó rồi! Ban đêm, toàn bộ thành Vân Dương rơi vào hỗn loạn hoàn toàn.

Mà Dương phủ trong thành Vân Dương thì đèn đuốc sáng choang.

Lúc này, trong một đình viện phía sau Dương phủ đang tụ tập một nhóm người.

"Công tử, công tử!"

Đúng lúc ấy, có một bóng người hối hả chạy vào đình viện, vội vàng nói: "Đại nhân, chắc là thành công rồi ạ, nhà họ Vân và Vân Tiên Các loạn lắm!"

Dương Mộ, Cổ Vân Đằng, đại sư Cổ Thiên Thành, tất cả đều đang có mặt tại đây.

"Nói rõ hơn xem nào!"

Lúc này, Dương Mộ đứng dậy, phá lên cười rồi hỏi: "Loạn là loạn như nào?"

Kẻ vừa tới bẩm báo lập tức một năm một mười kể lại toàn bộ những gì mình đã nghe và nhìn thấy.

Sau khi nghe xong, Dương Mộ vô cùng hớn hở.

Lúc này, đại sư Cổ Thiên Thành cầm ly rượu trên bàn lên uống một ngụm, cười nói: "Phương Phong Lôi và Cổ Đằng đã dẫn dắt vài người có cảnh giới Chân Ngã đi mà, lý nào lại thất bại được?"
Chương 2807: Thật sự là sâu kiến sao?

Lúc này, Dương Mộ khẽ cười nói: “Cổ đại sư bày mưu tính kế, vãn bối kính nể, kính nể”.

“Lần này, nhà họ Vân sợ là phải chó cùng rứt giậu, công tử Dương Mộ, ngươi nên sớm chuẩn bị thoả đáng đi”.

Cổ Thiên Thành nói tiếp: “Theo ý của lão phu, chỉ cần giết ba người Vân Uyên, Vân Nham Phong và Vân Bình Phong, nhà họ Vân không có ba người cảnh giới Chân Ngã này trấn giữ, nhất định sẽ diệt vong”.

Dương Mộ nghe được lời này thì nhíu mày.

“Việc này, ta cần phải bàn bạc với phụ thân…”, tuy rằng nói thế, nhưng trong lòng Dương Mộ hiểu được rõ ràng.

Cổ Thiên Thành thân là đan sư, nhìn thấy Vân Tiên Các trước sau lấy ra hai mươi loại đan dược, hẳn là đã nổi lên tâm tư thèm muốn.

Nhưng cho dù nhà họ Dương và Thiên Lôi Minh liên hợp lại, muốn tiêu diệt hoàn toàn nhà họ Vân, cũng sẽ phải trả một cái giá vô cùng lớn.

“Lời nói của Cổ đại sư, ta đã rõ”.

Lời nói của Dương Mộ vừa dứt, trong đình viện, một âm thanh đột nhiên vang lên.

Chỉ thấy vài người từ bên ngoài đình viện đi tới, xuất hiện bên cạnh bàn rượu.

“Cha!”

Người cầm đầu có thân hình cao lớn, khí tức trầm ổn, mang theo khí thế của người đứng ở vị trí cao lâu năm.

Đó chính là tộc trưởng nhà họ Dương, Dương Khai Thái.

Bên cạnh ông ta, còn có mấy vị cường giả cảnh giới Chân Ngã của nhà họ Dương.

“Đợi đến khi lấy được phương pháp luyện đan, chúng ta sẽ ra tay với nhà họ Vân”.

Lúc này, Dương Khai Thái lạnh nhạt nói: “Đến lúc đó, nhà họ Cổ cũng sẽ trợ giúp chúng ta, lại thêm người của Thiên Lôi Minh, chế phục nhà họ Vân, hẳn là không thành vấn đề”.

Nghe được lời này, Dương Mộ vô cùng kích động.

Hắn ta đã sớm khuyên giải phụ thân, ra tay với nhà họ Vân, thế nhưng phụ thân vẫn luôn không nghe theo.

Lần này, xem ra, bởi vì có nhà họ Cổ gia nhập, rốt cuộc thì phụ thân cũng đã hạ quyết tâm.

“Mộ Nhi…”

“Cha”.

“Lần này, con sẽ lãnh đạo toàn bộ võ giả nhà họ Dương chúng ta, có được không?”

Dương Mộ, chính là đứa con xuất sắc nhất của Dương Khai Thái, Dương Khai Thái cũng đặt kỳ vọng rất cao vào đứa con này, vô cùng quan tâm hắn ta.

“Phụ thân yên tâm, con nhất định sẽ không làm cho phụ thân thất vọng”.

“Ừm”.

Bên trong Dương phủ, đám người nhà họ Dương và nhà họ Cổ đã làm tốt công tác chuẩn bị.

Mà bên trong Vân phủ, đám người nhà họ Vân cũng đã chuẩn bị xong xuôi.

Ba ngày sau.

Trấn Vân Phong.

Trấn Vân Phong cách thành Vân Dương trăm dặm, đây cũng là một trấn quan trọng, có tài nguyên dồi dào xung quanh thành Vân Dương, trong trấn Vân Phong có sản nghiệp của cả nhà họ Vân và nhà họ Dương.

Lúc này, trấn Vân Phong, trong một toà tửu lâu được trang trí xa hoa.

Ba người Cổ Vân Đằng, Cổ Thiên Thành và Dương Mộ dẫn theo hơn mười vị cao thủ đi vào nơi này.

Hôm nay, chính là thời gian đã hẹn trước, Phương Phong Lôi và Cổ Đằng đem phương pháp luyện đan mà họ lấy được, mang đến giao cho bọn họ, rồi hai người kia sẽ rời đi.

Đến lúc đó, cho dù nhà họ Vân biết bọn họ ra tay, nhưng không có chứng cứ, cũng không thể làm gì được.

Lúc này, bên trong tửu lâu, Cổ Vân Đằng bưng chén rượu lên, có chút không kiên nhẫn nói: “Sao Phương Phong Lôi và Cổ Đằng vẫn còn chưa tới?”

“Vân Đằng huynh, chờ một chút đi…”, đúng lúc này, cửa phòng bị mở ra, một âm thanh kinh hãi vang lên: “Thiếu gia, người… người đến…”

“Người đến thì đến, ngươi hoảng hốt cái gì?”

Dương Mộ không kiên nhẫn nói.

“Là nhà họ Vân, là người nhà họ Vân đến”.

Nghe được lời này, Dương Mộ cũng sửng sốt.

Người của nhà họ Vân, sao lại đến nơi này?

“Còn có, còn có Cổ Đằng đại nhân, bị người nhà họ Vân bắt trói tới đây!”

Lời này vừa nói ra, Cổ Vân Đằng nhất thời đứng dậy, quát: “Cái gì!”

“Dương Mộ, xuất hiện đi!”

Bên ngoài tửu lâu, một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên.

Nghe âm thanh này, sắc mặt Dương Mộ lập tức trầm xuống.

Là âm thanh hắn ta vô cùng quen thuộc.

Nhà họ Vân, Vân Như Sương! Lúc này, đám người Dương Mộ, Cổ Vân Đằng đồng thời đi ra khỏi tửu lâu.

Hai bên đường phố, không ít người đã sớm né tránh, mở ra một lối.

Nhà họ Dương! Nhà họ Cổ! Đây đều là đại gia tộc có thế lực lớn, ở trấn Vân Phong cũng có sản nghiệp, ai dám tới gần?

“Vân Như Sương”.

Nhìn thấy nàng ta xuất hiện ở đây, lửa giận trong lòng Dương Mộ lập tức bốc lên.

Mà bên cạnh Vân Như Sương là Cổ Đằng đang bị trói chặt, không thể nào động đậy được.

“Khiến cho ngươi thất vọng rồi, Dương Mộ”.

Vân Như Sương lạnh lùng nói: “Nửa đêm đột nhập vào Vân Tiên Các, là muốn cướp đoạt phương pháp luyện đan sao?

Nhà họ Dương thật đúng là không biết xấu hổ”.

“Thì ra tất cả mọi chuyện đều do nhà họ Vân các ngươi cố ý bày ra!”

Lúc này, Dương Mộ đã hiểu được.

Cổ Đằng! Phương Phong Lôi! Hai người này vẫn chưa thành công.

“Nếu như thất bại, vậy cũng tốt, đỡ phải tiếp tục lén lút”.

Dương Mộ hừ một tiếng rồi nói: “Như thế nào?

Thiết lập bẫy, để cho chúng ta bước vào, chuẩn bị giết chúng ta ở trong này sao?

Ngu ngốc!”

Dương Mộ vừa nói xong thì vung tay lên.

Hơn mười người từ trong tửu lâu bước ra.

Dẫn đầu là mười vị cường giả cảnh giới Chân Ngã.

Lần này, nhà họ Vân có chuẩn bị, dẫn theo gần trăm người tới.

Thế nhưng Dương Mộ cũng không sợ.

Cho dù nhà họ Vân chiếm ưu thế về số lượng, nhưng nhà họ Dương và nhà họ Cổ có mười vị cường giả cảnh giới Chân Ngã, vậy cũng đã đủ để bảo vệ bọn họ bình an rời đi.

Chỉ cần trở lại thành Vân Dương, nhà họ Dương và Thiên Lôi Minh cùng ra tay, như thế là có thể thẳng tay chèn ép, tiêu diệt nhà họ Vân.

Lúc này, phía sau Vân Như Sương, một người thanh niên bước ra thản nhiên nói: “Cảnh giới Chân Ngã cứ giao cho ta, những người khác, một người cũng không được để chạy thoát, nhất là cái tên Dương Thác kia!”

Người thanh niên mặc quần trắng, áo trắng, tóc dài buộc cao, thần thái bình tĩnh, dáng vẻ giống như là đang nói một chuyện gì đó rất nhẹ nhàng.

Vân Như Sương nghe được lời này thì chậm rãi gật đầu.

“Ngươi là người phương nào?”

Lúc này, Dương Mộ lạnh lùng nói.

Mà Dương Thác ở bên cạnh cũng cẩn thận đánh giá Tần Ninh một lát, rồi đột nhiên kinh ngạc nói: “Là ngươi… Ngươi không chết…”, Tần Ninh mỉm cười nói: “Là ta, ta không chết”.

“Lúc trước, ngươi xem hai thầy trò chúng ta như sâu kiến, muốn giẫm thì giẫm, ngươi có từng nghĩ đến ngày hôm nay không?”

Giờ phút này, Dương Thác trợn mắt há hốc mồm.

“Đừng nhiều lời nữa, đánh giết một đường để ra ngoài đi”.

Lúc này, Dương Mộ lên tiếng nói.

Nhất thời, mười vị cường giả cảnh giới Chân Ngã lập tức đánh ra.

Chỉ là lúc này, tất cả võ giả nhà họ Vân đều lui về phía sau, chỉ có duy nhất mình Tần Ninh bước lên phía trước.

“Dương Thác, sâu kiến trong mắt ngươi, có thực sự là sâu kiến hay không?”

Tần Ninh vừa dứt lời, Phong Linh Thiên Táng Quyết và Sa Vẫn Thuật đồng thời bộc phát.

Âm thanh ầm ầm vang lên, từng đợt cát vàng chậm rãi xuất hiện.

Ầm ầm ầm… Xung quanh đường phố đều bị nổ vỡ.

Mười vị cường giả cảnh giới Chân Ngã tầng một, tầng hai của nhà họ Dương và nhà họ Cổ đều mang vẻ mặt kinh hãi.

Thế nhưng, hiện giờ, Tần Ninh đã đạt tới cảnh giới đế giả viên mãn, thực lực lên đến cấp bậc ấy, lực bộc phát cực kỳ khủng bố.

Hai bàn tay của hắn nắm chặt, cát vàng cuồn cuộn, vây quanh mười vị cường giả cảnh giới Chân Ngã.

Bùm bùm bùm! Từng tiếng nổ vỡ vang lên, mười vị cường giả cảnh giới Chân Ngã kia không hề có lực phản kháng, thân hình đều bị nổ tung.

Trong nháy mắt, đừng nói là võ giả nhà họ Dương, cho dù là võ giả nhà họ Vân cũng bị doạ cho choáng váng.

Mười vị cảnh giới Chân Ngã, nháy mắt bị giết chết.

Hiện thực này cực kỳ khủng khiếp.

Mà lúc này, bên trong đám người, đại sư Cổ Thiên Thành cũng nhìn ra được chút manh mối, hai mắt ông ta sáng như đuốc, nhìn thẳng vào Tần Ninh, nói: “Phương pháp luyện đan của nhà họ Vân, là do ngươi cung cấp?”

“Là ta”.

“Tốt lắm, nhóc con, lão phu tha cho ngươi một mạng, đem phương pháp luyện đan mà ngươi biết giao hết ra đây đi!"

Cổ Thiên Thành bước ra, khí tức trong cơ thể bùng nổ, ông ta cao ngạo nói.
Chương 2808: Thực sự giết!

“Đầu óc ngươi bị nước vào sao?”

Tàn Ninh nhìn về phía Cổ Thiên Thành, cười nhạo nói: “Muốn phương pháp luyện đan của ta, ngươi không xứng”.

Cổ Thiên Thành cười lạnh.

Bốn đạo Mệnh Hoàn ngưng tụ.

Cường giả cảnh giới Chân Ngã tầng bốn.

Thực lực cấp bậc này, sức mạnh tương đương với tộc trưởng Dương Khai Thái, nhà họ Cổ chiếm cứ thành Cổ Viêm, một toà thành đứng đầu, căn cơ và thực lực tất nhiên là tốt hơn so với nhà họ Vân và nhà họ Dương.

“Lão phu cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng”.

Cổ Thiên Thành tiếp tục nói.

“Cơ hội?

Ngươi xứng sao?”

Tần Ninh hừ một tiếng rồi bước lên phía trước, bão cát xung quanh lại cuộn lên ngút trời.

Lúc này, Vân Như Sương cũng nói: “Giết!”

Võ giả nhà họ Vân cuồn cuộn lao ra.

Trong trấn Vân Phong, rất nhiều người thấy một màn này đều tránh ở xa.

Nhà họ Vân và nhà họ Dương, đánh tới đây rồi! Bầu trời của thành Vân Dương muốn thay đổi rồi! Mà lúc này, hai người Dương Mộ và Cổ Vân Đằng cũng đã không còn dáng vẻ tươi cười.

Mười người cảnh giới Chân Ngã bị giết, không ai có thể ngăn cản được những tên cảnh giới Chân Ngã bên phía nhà họ Vân.

Trước mắt, chỉ có thể chờ Cổ Thiên Thành cảnh giới Chân Ngã tầng bốn giết chết Tần Ninh, bọn họ mới có thể chuyển bại thành thắng.

Một vị cường giả cảnh giới Chân Ngã tầng bốn, giết chết trăm tên đế giả cũng không thành vấn đề.

“Chống đỡ!”

Lúc này, Cổ Vân Đằng ở trong đám người, lạnh lùng nói: “Chỉ cần nhị thúc giết chết tên nhóc kia, chúng ta sẽ…”

Ầm… Thế nhưng, Cổ Vân Đằng còn chưa nói xong, một tiếng gầm rú đã vang lên, đánh về phía đại sư Cổ Thiên Thành, thân hình ông ta đột nhiên rơi xuống đất, bịch một tiếng, mặt đất nứt vỡ, người cũng phun ra một ngụm máu tươi, trông vô cùng chật vật.

“Nhị thúc!”

Cổ Vân Đằng phút chốc trở nên sửng sốt.

“Mau… Chạy…”, Lúc này, Cổ Thiên Thành chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều vỡ nát, ông ta nhìn về phía Cổ Vân Đằng, vội vàng nói: “Đi thông báo cho phụ thân ngươi…”, Cổ Vân Đằng chỉ cảm thấy, bầu trời như đổ sụp xuống dưới.

Ầm! Đúng lúc này, một bóng người từ trên trời giáng xuống, dùng một chân giẫm nát đầu của ông ta.

“Chạy cái gì?”

Lúc này, Tần Ninh nâng chân lên rồi nhìn về phía mấy người Cổ Vân Đằng.

Hiện giờ, cảnh giới Chân Ngã đều đã chết hết, nhóm võ giả nhà họ Dương đã hoàn toàn mất đi người để dựa dẫm.

Võ giả nhà họ Vân, cùng nhau tiến lên phía trước.

Mà lúc này, giữa trận chiến hỗn loạn, Dương Thác nhìn thấy Tần Ninh từng bước tiến về phía mình, sắc mặt hắn ta càng trở nên khó coi.

“Ngươi… ngươi đừng đến đây!”

Dương Thác giận dữ hét lên.

“Con người của ta, từ trước đến nay, tính cách có chút nhạt nhẽo, ngày đó, ngươi dùng đủ mọi cách để làm nhục đệ tử của ta, cục tức này, ta nuốt không trôi”.

Tần Ninh hờ hững nói: “Cho dù là Cửu Thiên Thần Long, không so đo với lũ xu nịnh ở trong cống rãnh, thế nhưng ngươi lại dám làm nhục đệ tử của ta thì ta nhất định phải tính toán”.

Một tiếng bịch vang lên, Dương Thác quỳ xuống dưới đất, nói: “Ta sai rồi, ta sai rồi, ngươi buông tha cho ta đi, buông tha cho ta đi!”

“Buông tha cho ngươi?

Nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Lúc này, bàn tay Tần Ninh nắm chặt, rồi vặn gãy cổ Dương Thác.

Cho đến giờ phút này, đáy lòng Tần Ninh mới cảm thấy thoải mái.

Thần Long cho dù rơi xuống vực thẳm thì đám yêu ma quỷ quái dưới vực sâu cũng không thể nào làm nhục được! Trận chiến vẫn còn đang tiếp tục, không có cảnh giới Chân Ngã, người nhà họ Dương và nhà họ Cổ, không một ai chạy thoát.

Cho đến cuối cùng, chỉ còn lại hai người Dương Mộ và Cổ Vân Đằng bị bắt giữ, những người khác, tất cả đều đã bị giết chết.

Lúc này, Vân Như Sương và võ giả nhà họ Vân mới cảm thấy nỗi tức giận được tiêu tan.

Mấy năm qua, bởi vì tộc trưởng Vân Nham Phong bị thương, nhà họ Vân vẫn luôn bị nhà họ Dương chèn ép.

Lại thêm lo lắng Thiên Lôi Minh và nhà họ Dương sẽ qua lại với nhau, cho nên bọn họ cũng phải đối đãi khách khí với Thiên Lôi Minh, thậm chí còn lén lút đưa cho bọn hắn không ít thiên nguyên thạch, muốn mượn sức Thiên Lôi Minh.

Thực sự là vô cùng khuất nhục! Hiện giờ, nhìn thấy vị thiếu chủ nhà họ Dương bị bắt giữ, không ít đệ tử nhà họ Vân mới thật sự cảm thấy hết giận.

Lúc này, Vân Như Sương nhìn về phía Tần Ninh, dò hỏi: “Hai người này… xử lý như thế nào?”

“Tất nhiên là giết chết, giữ lại làm cái gì?”

Tần Ninh khẽ mỉm cười nói.

Nghe vậy, Cổ Vân Đằng lập tức hét lên giận dữ: “Vân Như Sương, ngươi dám giết ta, vậy thì cứ chờ võ giả nhà họ Cổ tới diệt cả dòng tộc nhà họ Vân các ngươi đi!”

Vân Như Sương lạnh lùng nói: “Cổ Vân Đằng, nhà họ Cổ các ngươi khinh người quá đáng”.

“Vậy thì ngươi cứ thử xem, cứ thử giết ta xem!”

Đúng lúc này, một tiếng phập vang lên.

Tần Ninh rút thanh trường thương của hộ vệ nhà họ Vân bên cạnh mình ra, trực tiếp đâm xuyên qua cơ thể của Cổ Vân Đằng.

Thấy một màn như vậy, mọi người xung quanh đều sửng sốt.

Thực sự giết! Tần Ninh trả lại trường thương, phủi phủi tay nói: “Đã bị người ta bắt giữ rồi mà còn nói lời doạ dẫm như thế, người này không phải ngu thì cũng là ngốc”.

Tần Ninh nhìn mọi người nói: “Về sau các ngươi cũng đừng học theo hắn ta, mạng nhỏ của mình đã bị người ta nắm giữ rồi mà còn dám to gan uy hiếp, như vậy không phải là tự tìm đường chết hay sao?”

“Còn nữa, nếu như bắt giữ người nào đó, họ lại uy hiếp các ngươi, vậy thì các ngươi cũng đừng nói lời vô nghĩa, trực tiếp giết chết, bởi vì, cho dù ngươi có buông tha cho hắn ta thì về sau, hắn ta cũng sẽ tìm ngươi để trả thù, chẳng bằng xử lý gọn gàng, dứt khoát!”

Mọi người nghe xong đều cảm thấy lời này có đạo lý, bọn họ không khỏi nở nụ cười.

Công tử Tần Ninh làm việc mạnh mẽ dứt khoát, thực sự là làm cho người ta kính nể.

Thế nhưng, muốn hành động mạnh mẽ dứt khoát như thế, vẫn không thể thiếu thực lực cường đại! Lúc này, Dương Mộ nhìn về phía Tần Ninh, nói: “Ta đã nghe Dương Thác nói qua, chỉ vì hắn ta làm nhục đệ tử của ngươi, mà ngươi tiêu diệt cả nhà họ Dương chúng ta?”

“Không chỉ có vậy”.

Tần Ninh tiếp tục nói: “Tỷ muội nhà họ Vân cứu ta một mạng, đây xem như là ta báo đáp bọn họ, lại thêm người nhà họ Dương… quả thực không phải là thứ tốt lành gì”.

Dương Mộ nghe vậy thì vẻ mặt trở nên run sợ.

“Ta sẽ ở địa ngục chờ các ngươi!”

Một lời vừa dứt, khí tức trong cơ thể Dương Mộ bỗng nhiên cô đọng lại.

Tần Ninh nhìn thấy một màn như vậy thì khoé miệng khẽ nhếch lên, bàn tay hắn nắm chặt, cát vàng vô tận bao phủ lấy cơ thể của Dương Mộ.

Một tiếng ầm vang lên, Dương Mộ tự bạo, thế nhưng uy lực tự bạo kia đều bị Tần Ninh ngăn lại.

Trấn Vân Phong, mọi việc đã được giải quyết.

Tần Ninh gọi Cửu Anh ra, thân hình to lớn hơn trăm mét bay vút lên trời cao, chở hơn trăm người trên lưng rời khỏi trấn Phong Vân, trở lại thành Vân Dương.

Tiếp theo, chính là nhà họ Dương! Trên người Cửu Anh, Tần Ninh mở miệng hỏi: “Bên phía phụ thân ngươi, hẳn là đã ra tay rồi?”

“Ừm…”, Vân Như Sương gật gật đầu.

Tần Ninh nhìn dáng vẻ không mấy thoải mái của Vân Như Sương, lập tức cười nói: “Ta đã nói rồi, giúp người thì giúp đến cùng, đưa Phật thì đưa đến tận Tây Thiên, ngươi không cần lo lắng, ta sẽ giúp nhà họ Vân các ngươi ổn định lại tình hình rồi mới rời đi”.

“Ngươi phải đi?”

Vân Như Sương thốt lên.

Tần Ninh gật gật đầu.

“Trong Tây Hoa Thiên này, ta cũng có vài người quen cũ, ta muốn đi gặp bọn họ, hơn nữa, phu nhân ta cũng đang ở bên trong Tây Hoa Thiên”.

Phu nhân?

Tần Ninh đã có người phụ nữ âu yếm bên cạnh?

Nghe được lời này, trong lòng Vân Như Sương đột nhiên có chút mất mát.

“Ngươi lợi hại như vậy, hẳn là phu nhân của ngươi cũng rất xinh đẹp phải không?”

“Phu nhân của ta tên là Vân Sương Nhi, đang ở ngay trong học viện Thánh Hoàng, nghe nói bây giờ cô ấy rất lợi hại, rất nhiều người đàn ông muốn tranh giành cô ấy, ta phải nắm chặt thời gian, bằng không, cô ấy bị người khác cướp mất thì phải làm sao bây giờ?”

Tần Ninh vui đùa nói.

“Vân Sương Nhi!”

Vân Như Sương nói: “Ta đã từng nghe qua cái tên này khi đi dạo cùng phụ thân ở thành Thiên Vũ lần trước, cô ấy là phu nhân của ngươi?”

“Ừm…”, Vân Như Sương lập tức cười nói: “Nếu những lời đồn kia là sự thật thì cô ấy và ngươi thực sự rất xứng đôi”.

Nghe được lời này, Tần Ninh cũng sửng sốt.

Hắn đã từng nói với Chiến Linh Vân, Chiến Linh Vân lại cảm thấy hắn đang nói bậy nói bạ, thế nhưng khi nói với Vân Như Sương, nàng ta lại tin tưởng ngay.

Tần Ninh nhìn Vân Như Sương, mỉm cười nhàn nhạt nói: “Mong rằng ngươi có thể trước sau như một, giữ gìn được phần tâm tính này”.

“Ta sẽ…”, tốc độ của Cửu Anh không chậm, khoảng cách giữa thành Vân Dương và trấn Vân Phong cũng không quá xa, rất nhanh, đoàn người đã xuất hiện bên ngoài thành Vân Dương…
Chương 2809: Đồ nhi của ta đột phá

Thân hình cao lớn trăm trượng của Cửu Anh bay vun vút tên bầu trời thành Vân Dương.

Mà lúc này, bên trong thành Vân Dương, trên một vài con phố, khắp nơi đều đang giao chiến.

Nhà họ Vân, ra tay với nhà họ Dương.

Thế nhưng nhà họ Dương vốn dĩ cũng đã chuẩn bị tốt để hành động, cho nên cũng không rơi vào tình trạng bất ngờ không kịp phòng bị.

Hai đại gia tộc chiến đấu ác liệt, bên trong bên ngoài thành Vân Dương, có thể nói là rối tinh rối mù.

Ngoài ra, Thiên Lôi Minh cũng nhúng tay vào trong chuyện này.

Thế nhưng, không giống như mọi người suy nghĩ, Thiên Lôi Minh không giúp nhà họ Dương, mà là trợ giúp nhà họ Vân đối phó với nhà họ Dương.

Lúc này, đoàn người bay vòng vòng giữa không trung, Vân Như Sương thấy một màn như vậy thì sửng sốt.

“Thiên Lôi Minh, tại sao lại trợ giúp nhà họ Vân chúng ta?”

Vân Như Sương khó hiểu.

Tần Ninh cười nói: “Ba vị minh chủ của Thiên Lôi Minh bị ta giết chết, chỉ còn lại một mình Lục Vân Lôi sống sót, cộng thêm mười vị thống lĩnh, là ta để cho bọn họ làm như thế”.

Lời này vừa nói ra, Vân Như Sương lại sững sờ.

Chuyện này, nàng ta không hề biết.

Tần Ninh chưa từng nhắc đến.

Hơn nữa, Ngũ Nguyên Lôi, Cố Thanh Lôi đều là cường giả cảnh giới Chân Ngã tầng ba, sao Tần Ninh lại giết chết được hai người này?

Thế nhưng nghĩ lại thì vẫn có thể hiểu được.

Cổ Thiên Thành cảnh giới Chân Ngã tầng bốn cũng bị Tần Ninh giết chết.

Cái tên này, thực sự là quái vật.

Trong phút chốc, trong lòng Vân Như Sương không khỏi thất thần.

Ngày đó, nàng ta chỉ đi ngang qua, nhìn thấy Dương Thác khinh người quá đáng nên mới ra tay giúp đỡ.

Một suy nghĩ.

Mang đến cho nhà họ Vân những biến hoá long trời lở đất.

Mà bây giờ nghĩ lại, lúc ấy, Lý Nhàn Ngư đã nói, sư tôn ta sẽ báo đáp các ngươi, nhất định.

Khi đó, nàng ta chỉ cảm thấy Lý Nhàn Ngư có chút ngốc nghếch.

Nhưng bây giờ xem ra, hắn ta vô cùng hiểu rõ vị sư tôn này.

Còn sự báo đáp của Tần Ninh, gần như là đã vượt qua tưởng tượng của nàng ta.

Người như vậy, một thành Vân Dương nho nhỏ, sao có thể là đất trời của hắn?

Lúc này, bên trong thành Vân Dương.

Dương phủ! Trong ngoài Dương phủ, lúc này đều biến thành chiến trường.

“Tộc trưởng!”

Một vị hộ vệ Dương phủ khom người nói: “Thiên Lôi Minh và nhà họ Vân liên hợp với nhau”.

“Cái gì?”

Dương Khai Thái nghe được lời này thì phẫn nộ quát: “Con rùa đen này, con rùa đen Ngũ Nguyên Lôi này, cái đồ bội bạc”.

“Tộc trưởng, Ngũ Nguyên Lôi đã chết rồi”.

“Cái gì?”

Dương Khai Thái sững sờ.

“Không chỉ là Ngũ Nguyên Lôi, Cố Thanh Lôi và Phương Phong Lôi cũng đã chết, hiện giờ Thiên Lôi Minh chỉ có một minh chủ là Lục Vân Lôi, chính hắn ta là người dẫn người hội họp với Vân Nham Phong nhà họ Vân, bây giờ, không chỉ là Dương phủ, các phường thị ở thành Nam của nhà họ Dương chúng ta, tất cả đều bị tấn công…”,

“Cái gì!”

Liên tiếp thốt lên ba câu cái gì, lúc này, trong lòng Dương Khai Thái đã dâng lên làn sóng kinh hãi.

“Xong rồi!”

Giờ phút này, Dương Khai Thái đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.

Dương Mộ và Cổ Vân Đằng đã đi đến trấn Vân Phong, mà tất cả mọi chuyện, trông rất giống một âm mưu.

Cái bẫy mà nhà họ Vân đã thiết lập.

Mà hiện tại, nhà họ Dương bọn họ đã rơi vào trong cái bẫy đó.

Thế nhưng, Dương Khai Thái không thể nào hiểu được, nhà họ Vân, tại sao lại dám làm như vậy?

Đúng lúc này, bên ngoài Dương phủ, một âm thanh vô cùng khí phách truyền ra xung quanh.

“Dương Khai Thái, lăn ra đây!”

Tiếng quát này vừa vang lên, Dương Khai Thái lập tức thay đổi sắc mặt.

“Truyền mệnh lệnh của ta, võ giả nhà họ Dương, dùng hết toàn lực, giết!”

“Vâng!”

Từng bóng người từ trong đại sảnh chạy như bay ra ngoài.

Mà lúc này, thân hình Dương Khai Thái bay lên không trung, đứng cách Dương phủ hơn trăm trượng, ông ta nhìn về phía trước.

Ở nơi đó, Vân Nham Phong mặc một bộ áo choàng, khí thế ung dung, không chút nào giống dáng vẻ của người bệnh.

“Vân Nham Phong, ngươi vẫn chưa chết”.

Dương Khai Thái hừ một tiếng rồi nói: “Thật sự không nghĩ tới, ngươi vẫn còn sống sót, hay là nói ba năm nay, chuyện ngươi sinh bệnh cũng chỉ là giả dối?”

Nghe được lời này, Vân Nham Phong cười nhạo nói: “Dương Khai Thái, ta sinh bệnh thật hay giả, ngươi không biết sao?”

“Nhà họ Dương các ngươi kích thích cháu của ta, mượn tay đại ca ta, hạ độc ta, không phải là đang chờ ta chết hay sao?”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Dương Khai Thái thay đổi.

Chuyện này, nhà họ Vân vậy mà đã biết.

Tại sao lại có thể!

“Nếu không có Tần công tử ra tay giúp đỡ, hôm nay, nhà họ Vân chúng ta hẳn là sẽ bị nhà họ Dương các ngươi và Thiên Lôi Minh liên hợp giết chết nhỉ?”

Tần Ninh! Là ai?

Cái tên này, ông ta chưa bao giờ nghe qua.

Chẳng lẽ, trong khoảng thời gian này, nhà họ Vân hồi sinh trở lại từ chỗ chết, đều là do Tần Ninh sao?

“Đừng nói lời vô nghĩa nữa”.

Vết thương của Vân Nham Phong đã khôi phục, cảnh giới Chân Ngã tầng ba, lúc này đối mặt với Dương Khai Thái cảnh giới Chân Ngã tầng bốn, lửa giận ngút trời như sắp phun trào.

Ông ta chờ đợi ngày này, đã lâu lắm rồi.

“Hôm nay, ta giết ngươi”.

Khí tức khủng bố bùng nổ.

Hai vị cường giả cảnh giới Chân Ngã lập tức giao chiến.

Mà lúc này, cường giả cảnh giới Chân Ngã của nhà họ Dương cũng đối mặt với cường giả cảnh giới Chân Ngã của nhà họ Vân và Thiên Lôi Minh.

Lúc này, ước chừng có gần ba mươi vị cường giả cảnh giới Chân Ngã chiến đấu trên không trung.

Thân hình của Lý Nhàn Ngư cũng ở trong đó.

Những năm gần đây, cả ngày tập luyện với Tần Ninh, Lý Nhàn Ngư bị ngược đến mức mất cả lòng tin, hiện tại, hắn ta không ngừng tìm lại sự tự tin của mình trên người những đối thủ cảnh giới Chân Ngã tầng một, tầng hai này.

Ầm… Trên không trung của thành Vân Dương, cảnh giới Chân Ngã đại chiến.

Trong các phường thị, võ giả cảnh giới đế giả, cảnh giới tôn giả, cũng giao chiến với nhau.

Tất cả, hoàn toàn rối loạn.

Lúc này, Tần Ninh ở giữa không trung, ngồi trên lưng Cửu Anh.

Nhóm võ giả nhà họ Vân đã xuống dưới hỗ trợ.

Chiến Linh Vân cũng đứng bên cạnh Tần Ninh, nhàm chán nhìn một màn này.

Hiện giờ, đối với Tần Ninh, Chiến Linh Vân không còn thái độ khinh thường nữa.

Chẳng qua, thân phận đại tiểu thư không thể hạ giá.

“Sau khi trợ giúp nhà họ Vân ổn định lại tình hình, ngươi dẫn ta trở về Chiến Thần lâu, ta đưa ngươi đến học viện Thánh Hoàng”.

“Được”.

Nhìn Tần Ninh đồng ý thoải mái như vậy, Chiến Linh Vân lập tức nói: “Không phải là ta giúp đỡ ngươi vô điều kiện đâu, ta đưa ngươi vào học viện Thánh hoàng, ngươi phải gia nhập Chiến Thần lâu của chúng ta, nếu không chúng ta lại không công bồi dưỡng ngươi, như vậy cũng không được”.

Tần Ninh mỉm cười nói: “Được”.

Gia nhập Chiến Thần lâu?

Chỉ sợ lúc đó phụ thân ngươi cầu xin ta làm lâu chủ Chiến Thần lâu, ta còn phải hao hết tâm tư từ chối.

Chiến Linh Vân cũng không nhiều lời nữa, nói: “Có Thiên Lôi Minh trợ giúp, nhà họ Dương không chống đỡ được lâu, cũng chỉ có tên Dương Khai Thái cảnh giới Chân Ngã tầng bốn này khó chơi”.

“Không quan trọng”.

Lúc này, Tần Ninh ngồi trên lưng Cửu Anh nhìn về phía xa xa, Dương Khai Thái và Vân Nham Phong giao chiến, ngón tay của hắn búng ra.

Thế nhưng, còn chưa đợi Tần Ninh ra tay, phía dưới, một luồng khí tức bay lên không trung.

“Hửm?”

Lúc này, Tần Ninh dừng tay lại, xoay người nhìn về phía Chiến Linh Vân, vẻ mặt tự hào nói: “Đồ nhi của ta đột phá rồi, tới cảnh giới Chân Ngã tầng hai!”

Nhìn thấy biểu cảm kiêu ngạo trên khuôn mặt Tần Ninh, giống như bảo bối nhà mình bị người ta nhìn đến toả sáng, nàng ta bĩu môi.

Không phải là từ cảnh giới Chân Ngã tầng một tới cảnh giới Chân Ngã tầng hai thôi sao, có gì đáng để kiêu ngạo chứ!

“Sư tôn, con đến”.

Lúc này, Lý Nhàn Ngư cách không nói.

“Được!”

Tần Ninh lập tức cười nói: “Đừng có gấp, tầng hai giết tầng bốn cũng không khó, làm theo những gì vi sư nói với ngươi là được”.

“Vâng”.

Lý Nhàn Ngư nói xong đã trực tiếp lao xuống, đánh về phía Dương Khai Thái.

“Vân tộc trưởng, để ta tới!”

Một lời vừa dứt, Lý Nhàn Ngư đánh tới… Mà lúc này, trên mặt Tần Ninh còn lộ ra sự vui vẻ, hắn mở miệng nói: “Ngư Nhi đã trưởng thành hơn không ít…”
Chương 2810: Đất này do ai làm chủ

"Biết rồi, biết rồi...", Chiến Linh Vân tỏ vẻ bực mình, không chịu nổi.

Hai thầy trò này đúng là sởn cả da gà mà.

Chỉ là, trong lòng Chiến Linh Vân cũng cảm thấy tình cảm của hai thầy trò Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư thật sự rất tốt.

Lúc này, Lý Nhàn Ngư đang đối đầu Dương Khai Thái, tuy bị áp chế nhưng từ đầu đến cuối luôn thi triển võ quyết để tự bảo vệ bản thân, bên cạnh đó còn tìm kiếm cơ hội giết ngược lại Dương Khai Thái.

Cả trong lẫn ngoài toàn bộ thành Vân Dương trở thành chiến trường ngày một khốc liệt, rất nhiều cư dân thành Vân Dương đều nấp trong nhà mình, chờ đợi kết quả cuối cùng.

Hiện giờ, Tần Ninh đang ngồi ngay ngắn trên người Cửu Anh. Hắn không xuất thủ mà chỉ nhìn cuộc giao chiến phía dưới.

Mà Phương Phong Lôi thấy Tần Ninh ngồi yên giữa trời như đang giám sát và đốc thúc trận chiến thì nào dám không chú tâm, lệnh cho đệ tử Thiên Lôi Minh đồng loạt xuống tay không chút nương tình.

Hai đấu một, nhà họ Dương thua cuộc là điều tất nhiên.

Người của nhà họ Cổ ở thành Cổ Viêm đều là cảnh giới Chân Ngã nhưng hầu như đều bị Tần Ninh giết chết.

Còn nhà họ Dương thì có thể nói là một cây chẳng chống vững nhà.

Do đó, thua cuộc là vấn đề thời gian thôi.

Lúc này, Dương Khai Thái giận dữ hét: "Vân Nham Phong, cho dù nhà họ Dương thua cuộc thì nhà họ Vân của ngươi cũng chết không được tử tế đâu! Nhà họ Cổ thành Cổ Viêm sẽ không bao giờ tha cho các ngươi!"

Vân Nham Phong hừ lạnh, đáp trả: "Dương Khai Thái nhà ngươi mưu đồ thâu tóm nhà họ Vân ta, đầu độc ta, lại còn bắt tay với nhà họ Cổ để lên kế hoạch xâm chiếm Vân Tiên Các, chẳng lẽ ta phải chờ ngươi tới lấy thủ cấp của ta à?"

"Hôm nay bọn ta sẽ tiêu diệt nhà họ Dương ngươi. Lỡ nhà họ Cổ tới, cho dù nhà họ Vân không chống đỡ được thì cũng muốn giết địch một ngàn tự tổn tám trăm!"

Dương Khai Thái nổi cơn thịnh nộ.

Lý Nhàn Ngư có cảnh giới Chân Ngã tầng hai, hai đạo Mệnh Hoàn nhưng lại có khả năng thi triển mệnh quyết hết sức dữ dội, khiến cho Dương Khai Thái dần dần ngạc nhiên phát hiện mình chẳng những không giết được Lý Nhàn Ngư mà còn đang dần bị hắn ta áp chế ngược lại.

Tiếng ầm ầm vang lên không ngừng.

Võ giả nhà họ Dương đã ăn chắc suất kẻ thua cuộc song Dương Khai Thái vẫn còn, kẻ mà họ đặt hết lòng tin vẫn còn sống.

"Chết đi!"

Đột nhiên, một tiếng thét vang lên, Lý Nhàn Ngư nắm chặt tay lại rồi mau chóng tung một cú đấm ra. Quyền phong gào thét, trăm trượng quyền kình bổ nhào về phía Dương Khai Thái.

Và khi quyền gió lao vút đến trước mặt Dương Khai Thái, nó thình lình bùng nổ và hóa thành từng đạo chỉ phong đâm thẳng vào ông ta.

Đoàng đoàng đoàng… Cho dù Dương Khai Thái đã cố gắng vận chuyển tu vi để chống cự nhưng vẫn lực bất tòng tâm. Ông ta phun ra một ngụm máu tươi, mặt cắt không còn một giọt máu.

Ngay lúc đó, Lý Nhàn Ngư lập tức lao thẳng xuống, giết tới trước mặt Dương Khai Thái rồi tung một chưởng ra đánh tan nát tâm mạch của ông ta.

Thân thể Dương Khai Thái bị Lý Nhàn Ngư xách lên như một con cá chết.

"Dương Khai Thái, tộc trưởng nhà họ Dương, đã chết!"

Sau đó, hắn ta hất tay lên. Thân thể Dương Khai Thái bay lên giữa trời rồi nổ tung.

Không ít cường giả nhà họ Dương đang đứng xung quanh thấy cảnh tượng này đều hoàn toàn biến sắc.

Tộc trưởng chết rồi! Mà lúc này, bọn con cháu họ Dương vẫn còn hừng hực chiến đấu nhưng đông đảo hộ vệ võ giả của nhà họ Dương lại đồng loạt đầu hàng.

Cuộc chiến vẫn còn tiếp tục.

Nhưng kết cục bại trận của nhà họ Dương đã rõ! Chiến Linh Vân nhìn hình ảnh ấy, hờ hững nói: "Chán ghê...", song Tần Ninh lại không để ý tới nữ nhân này.

Vào lúc đó, Lý Nhàn Ngư tìm trong đám đông những cường giả cảnh giới Chân Ngã của nhà họ Dương để giao thủ, lướt qua hết người này đến người khác nhằm rèn luyện chính mình.

Hiện tại, việc định ra thế cuộc chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

Mà cùng lúc đó, ở bên ngoài thành Vân Dương, một đội ngũ khoảng chừng mười bảy mười tám người đang đứng trên trời nhìn thành Vân Dương.

"Chuyện gì đang xảy ra ở thành Vân Dương nhỏ tí xíu này thế?"

Đi đầu là một nữ tử trẻ tuổi buộc tóc đuôi ngựa, nhuyễn giáp màu bạc bao quanh dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt nàng ta sáng ngời rất có thần. Lúc này, nàng ta tò mò hỏi.

"Không biết nữa....", một người thanh niên rất anh tuấn đứng bên cạnh lắc đầu, lập tức nói: "Vân Yên, kệ đi, liên quan gì tới chúng ta, phải nhanh chóng tìm kiếm tiếp mới được".

"Chiến Linh Vân đã mất tích trong dãy núi ở bên ngoài thành Vân Dương, nói không chừng nữ tử đó đã được người ta cứu, đang ở trong thành Vân Dương rồi, sao lại không liên quan gì tới chúng ta?"

"Đi, đi xem thôi!"

"Được thôi!"

Hai người dẫn mười mấy võ giả mặc cùng một kiểu trang phục phía sau nhanh chóng tới gần.

Lúc này, cuộc giao chiến trong thành Vân Dương vẫn còn đang tiếp tục, chẳng qua võ giả nhà họ Vân và Thiên Lôi Tông đã tiến vào giai đoạn tiêu diệt võ giả nhà họ Dương.

Cùng lúc đó, Lý Nhàn Ngư cũng đi tới trước người Tần Ninh.

"Không tệ".

Hắn khen ngợi: "Bộ mệnh quyết Hồi Thiên Thánh Quyền mà ta truyền cho ngươi ấy, cú ngưng tụ sức mạnh sau cùng vẫn còn thiếu chút khí thế, có điều đó là do ngươi mới vừa vào tầng hai nên mới vậy, sau này chú ý chút là được".

"Dạ".

Lý Nhàn Ngư nói ngay: "Bộ quyền thuật này của sư tôn lợi hại thật đấy ạ!"

"Tất nhiên rồi".

Chiến Linh Vân đứng bên cạnh trợn trắng mắt.

Lại nữa, lại nữa, đôi thầy trò này cứ khen qua khen lại mãi, bộ không thấy xấu hổ à?

Vào lúc này, một đội ngũ từ bên ngoài thành đi tới, đứng giữa không trung thành Vân Dương nhìn cả bãi chiến trường bên dưới.

"Nơi này do ai làm chủ!"

Một tên hộ vệ cầm đao đứng ở trên trời, quát.

Nhưng thành Vân Dương đã thành một mớ hổ lốn, về cơ bản chẳng có ai quan tâm tên hộ vệ đó vừa nói gì.

Tên hộ vệ cầm đao kia nhíu mày, chém ra một đao. Một tiếng “ầm” vang lên, nhát đao vừa được chém xuống rạch một đường vào thân một tòa phường, trông cực kỳ kinh khủng.

"Hỏi lại lần nữa, là ai làm chủ?"

Hộ vệ lạnh lùng nhắc lại câu hỏi.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều cảm nhận được, sự mạnh mẽ của người này.

Cảnh giới Chân Ngã tầng ba.

Chỉ là hộ vệ mà lại có thực lực sánh ngang với tộc trưởng nhà họ Vân Vân Nham Phong, có thể tưởng tượng được nam nhân và nữ nhân đang được bọn hộ vệ bảo vệ có thân phận lớn nhường nào.

Lúc này, Vân Nham Phong bay tới, đứng trên trời chắp tay nói: "Tại hạ là tộc trưởng nhà họ Vân của thành Vân Dương, Vân Nham Phong, nơi này do ta làm chủ!"

Nghe thấy câu này, nữ tử kia nhìn về phía Vân Nham Phong. Một tiếng kêu trong veo truyền đến, nàng ta hất tay, một bức tranh cuộn xuất hiện trước mặt nàng ta.

"Ngươi đã từng thấy nữ tử này bao giờ chưa?"

Vân Nham Phong nhìn nữ tử được vẽ như thật trong bức tranh cuộn, lắc đầu đáp lời: "Tại hạ chưa gặp bao giờ".

Mà phía dưới, Vân Như Sương thấy bức tranh cuộn kia thì hơi ngẩn người.

Nữ tử trong bức họa không phải là nữ tử ngày đó nàng ta thấy trong đình viện của Tần Ninh sao?

Thảo nào khi nữ tử kia xuất hiện, Tần Ninh lại dịch dung cho nàng ta.

Chỉ là, biểu cảm trên gương mặt Vân Như Sương chỉ biến đổi rất nhỏ nhưng vẫn bị người thanh niên trên trời bắt được.

Thanh niên khẽ mỉm cười, tự giới thiệu: "Tại hạ là Vũ Thượng, thuộc nhà họ Vũ ở thành Thiên Vũ!"

"Nữ tử này ăn trộm chí bảo của nhà họ Vũ ta, nhà họ Vũ đang truy tìm ráo riết nàng ta ở khu vực phía nam. Nếu như các ngươi gặp phải, chỉ cần các ngươi nói cho bọn ta biết nàng ta đang ở đâu, nhà họ Vũ ta có thể bảo vệ các ngươi, không ai trong thành Vân Dương này dám động vào các ngươi suốt vạn năm!"

Vũ Thượng chậm rãi cười nói.

Hắn ta là con cháu trong nhà họ Vũ nên việc che chở một nơi như thành Vân Dương dễ như trở bàn tay.

Lúc này, Vân Nham Phong vẫn nói: "Bọn ta thật sự chưa gặp nữ tử này lần nào cả thưa công tử nhà họ Vũ!"

"Vậy ư?"

Bóng người Vũ Thượng chợt lóe, xuất hiện ở bên cạnh Vân Như Sương đang ở bên dưới.

Hắn ta đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng chiếc cằm trắng như tuyết của Vân Như Sương lên, nhìn thẳng vào mắt Vân Như Sương và hỏi: "Ngươi đã gặp bao giờ chưa?"

Giờ phút này, nữ tử đi cùng Vũ Thượng cũng cảm thấy có gì đó không đúng.

Vân Như Sương lắc đầu trả lời: "Ta chưa gặp bao giờ".

"Thế sao?

Sao lại chẳng thật thà thế nhỉ!"

Vũ Thượng cảm thán rồi lạnh lùng cười, đe dọa: "Dám không chịu khai thật, ngươi có tin bản công tử có thể sai người lột sạch quần áo ngươi ra và tra tấn ngươi trăm ngàn lần trước mặt bao nhiêu con người ở đây không?”

Lời này vừa nói ra, cơ thể nhỏ nhắn của Vân Như Sương run lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom