-
Chương 2756-2760
Chương 2756: Thiên Trùng Vạn Trĩ Đan
“Haha…”, lúc này, Trần Nhất Mặc ngửa mặt lên trời cười lớn, thần thái ngông cuồng nhìn bốn phía, rồi lại nhìn Thiết Vương và Thiên Thi lão nhân, không ngừng cười lớn.
“Đã nghe thấy chưa?”
“Chỉ cần thời gian một chén trà, các ngươi, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!”
Giờ phút này, ánh mắt của Thiết Vương và Thiên Thi lão nhân dần dần trở nên u ám.
Mà ánh mắt bảy vị đế giả đại viên mãn của Ma tộc Thiên Mục cũng tràn đầy lo lắng.
“Thiên Thú, việc hợp tác với ngươi, là do ngươi tự mình nói, muốn làm cho Cửu Nguyên Đan Đế chết không có chỗ chôn thân”.
Thiên Thi lão nhân âm trầm nói.
Nói thật, lời này, cho dù là từ miệng tôn giả tầng hai Tần Ninh nói ra, thì vẫn làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.
Lúc này, Thiên Thú đứng ở bên ngoài Chuyển Thiên La Bàn, cười nói: “Các vị cứ yên tâm!”
Nghe được lời này, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Mạnh miệng! Ai mà không làm được?
Thiết Vương và Thiên Thi lão nhân cười haha nhìn về phía Trần Nhất Mặc.
Thiên Thi lão nhân nói thẳng: “Người bị bốn Quỷ Khôi Vương của ta khống chế, cho đến bây giờ, vẫn chưa có người nào có thể sống sót”.
“Lão Thiết, của ngươi đó”.
“Giao cho ta!”
Giờ phút này, hai nắm đấm của Thiết Vương đánh vào nhau, phát ra đốm lửa.
Khí tức khủng bố lập tức bùng nổ.
Hai nắm đấm kia nắm chặt, phóng thích ra hơi thở khiến cho kẻ khác sợ hãi.
“Phệ Tâm Thiết Quyền!”
Trong khoảnh khắc, Thiết Vương tung ra một quyền, âm thanh gào thét trầm thấp vang lên, rồi nhanh chóng bùng nổ.
Một tiếng ầm vang lên, hai nắm đấm sắt nháy mắt phá không lao đến trước người Trần Nhất Mặc, hướng thẳng về phía lồng ngực hắn ta nổ tung.
Âm thanh răng rắc trầm thấp vang lên, sắc mặt Trần Nhất Mặc trở nên trắng bệch rồi phun ra một ngụm máu tươi, thế nhưng thân thể vẫn đứng yên như trước.
“Vậy mà còn có thể chống đỡ được!”
Thiết Vương cười lớn nói: “Thế nhưng, thêm một quyền, hai quyền nữa thì chắc hẳn là sẽ không còn như vậy!”
Nói xong, nắm tay ông ta trực tiếp vung ra.
Một tiếng ầm vang lên.
Lại là hai nắm đấm nữa hướng thẳng về phía Trần Nhất Mặc.
“Đủ rồi!”
Nhưng đúng lúc này, Trần Nhất Mặc hét lên một tiếng, trong miệng vang lên âm thanh răng rắc.
Giống như là một viên đan dược bị vỡ nát.
Theo tiếng răng rắc kia vang lên, trong cơ thể Trần Nhất Mặc như có sức mạnh vô tận của núi sông, rít gào tràn ra.
Bốn Quỷ Khôi Vương dần dần lay động.
Thiên Viêm Cổ Đỉnh, Thiên Hỏa Giao Long và Cổ Kiếm được Trần Nhất Mặc gọi ra, lập tức hành động.
Ba thứ hội tụ trước mặt Trần Nhất Mặc, phát ra âm thanh ầm ầm, tiếng gầm rú trầm thấp không ngừng vang lên, hơi thở khiến cho kẻ khác run sợ cũng bùng nổ phóng ra.
Đòn tấn công của Thiết Vương đã bị cản lại.
Thân hình Trần Nhất Mặc rút lui, tạo ra một khoảng cách với hai người bọn họ.
“Tên nhóc này, đã uống đan dược!”
Lúc này, đôi mắt của Thiết Vương hạ xuống, không còn vẻ vui cười.
Cùng lúc đó, thân hình Trần Nhất Mặc không ngừng run rẩy, giống như là có hàng vạn con sâu đang cuồn cuộn chuyển động bên trong cơ thể.
“Thiên Trùng Vạn Trĩ Đan!”
Thiên Thi lão nhân trầm giọng nói: “Loại đan dược này giống như là cổ đan, khi nuốt vào sẽ dung hòa cùng với máu thịt, trong nháy mặt có thể thực tỉnh hàng trăm triệu loại sâu bên trong đan dược, cắn nuốt máu thịt, những con sâu này đều được lựa chọn tỉ mỉ, sau khi cắn nuốt máu thịt sẽ bộc phát ra sức mạnh vô tận, cung cấp lại cho thân thể của võ giả”.
“Dùng máu thịt để có thể bùng nổ thực lực khủng bố?”
“Ừm…”, Thiên Thi lão nhân tiện đà nói: “Loại đan dược này, trong Thượng Nguyên Thiên căn bản là không có, năm đó, ta từng đi ra bên ngoài Thượng Nguyên Thiên, trong lúc vô tình đã biết đến thứ này, nhưng loại đan này gần như không có khả năng luyện chế thành công”.
Giờ phút này, tựa như có hàng ngàn con sâu hàng vạn con bọ xâm nhập vào trong cơ thể Trần Nhất Mặc, thân hình hắn ta không ngừng run rẩy, sắc mặt cũng trở nên dữ tợn, nhưng hắn ta vẫn mỉm cười như trước.
“Đến, giết ta đi!”
Trần Nhất Mặc không kiêng nể gì nói: “Trong thời gian một chén trà, nếu như không giết chết được Mặc Hoàng ta đây, thì chính là ngày chết của các ngươi!”
Nghe được lời này, sắc mặt của Thiết Vương và Thiên Thi lão nhân đều trở nên lạnh lùng.
Tần Ninh có thể phá vỡ được đại trận kia hay không thì nói sau, trước mắt, Trần Nhất Mặc quả thực là khó giải quyết.
“Đừng che giấu thực lực, làm thịt tên nhóc này đi”.
“Ừm”.
Hai người gật gật đầu rồi lập tức đánh ra.
Quyền mang của Thiết Vương tràn ngập đất trời, mỗi một quyền dường như có thể trực tiếp đánh chết được một vị cường giả đế giả đỉnh cấp.
Còn Thiên Thi lão nhân thì khống chế bốn Quỷ Khôi Vương, trong tiếng gió gào thét, liều chết lao ra.
Rầm rầm…Tiếng gầm rú long trời lở đất vang lên, như là có hàng vạn tiếng sấm giáng xuống, lấy ba người làm trung tâm, bộc phát ra xung quanh.
Mọi người đều bị chấn động.
Ngay cả mấy vị đế giả đại viên mãn cũng mang vẻ mặt kinh ngạc.
Thiết Vương, Thiên Thi lão nhân là sự tồn tại vượt qua cực hạn của Cực Cảnh.
Cảnh giới Chân Ngã! Lực bộc phát khủng bố như thế, muốn lật tung mảnh đất trời này lên cũng là điều có thể.
Đất trời cuồn cuộn, sóng khí trôi nổi.
Dần dần, một bóng người xuất hiện bên trong tầm nhìn của mọi người.
Chính là Trần Nhất Mặc.
Mà giờ phút này, thân hình của hai người Thiết Vương và Thiên Thi lão nhân cũng lui về sau, đứng trên mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn sang bên cạnh Trần Nhất Mặc.
Hai bóng người xuất hiện bên cạnh Trần Nhất Mặc.
“Lão tổ Âm Minh!”
“Chi Tuyết bà bà!”
Lúc này, sắc mặt Thiết Vương và Thiên Thi lão nhân lại càng trở nên u ám.
Lão tổ Âm Minh và Chi Tuyết bà bà đứng ở hai bên trái phải Trần Nhất Mặc, Chi Tuyết bà bà khoác tay lên vai Trần Nhất Mặc, qua một hồi lâu mới đau lòng nói: “Tiểu Mặc Nhi, ngươi không muốn sống nữa sao!”
Trần Nhất Mặc nhìn thấy dáng vẻ đau lòng cùng trách cứ của Chi Tuyết bà bà thì nén giận nói: “Nếu như hai người các ngươi đến sớm một chút thì ta cũng không cần phải làm như thế”.
“Đừng nói nữa, bị một bà già ngăn cản, làm chậm trễ thời gian”.
Lúc này, lão tổ Âm Minh tức giận nói.
Bà già?
“Hừ”.
Giữa hư không vang lên một tiếng hừ.
Thân hình xinh đẹp của tiểu tiên nữ Bách Hoa xuất hiện.
Thế nhưng giờ phút này, tiểu tiên nữ Bách Hoa trông có chút chật vật.
“Hoa Độc bà bà, tại sao ngươi lại thế này?”
Thiết Vương quát: “Không phải là đã nói ngươi ngăn cản bọn họ lại sao?”
“Thiết Trọng Sơn, ngươi còn dám gọi ta là Hoa Độc bà bà, ta sẽ giết ngươi”.
Tiểu tiên nữ Bách Hoa lạnh lùng nói: “Ngăn cản, ngươi nói cũng thật thoải mái, ngươi đi thử xem!”
Lúc này, ba người tập trung lại cùng một chỗ.
Ở một bên khác, Chi Tuyết bà bà lấy ra một viên đan dược màu xanh ngọc, đưa đến bên miệng Trần Nhất mặc, giọng điệu trách cứ nói: “Uống trước đi”.
“Không sao…”
“Lời nói của bà bà mà cũng không chịu nghe?”
Lúc này, Trần Nhất Mặc có chút bất đắc dĩ, uống viên đan dược.
Giờ đây, hai bên âm thầm ở tư thế giằng co.
“Lão đầu”.
“Hửm”.
“Một đám xương già còn bị đôi thầy trò này giày vò, hôm nay, hai người chúng ta phải lăn qua lăn lại thêm vài lần nữa”.
Chi Tuyết bà bà khẽ cười nói: “Tiểu Mặc Nhi mà ta yêu thích lại bị đánh thành dáng vẻ này, bà bà ta đây vô cùng tức giận”.
“Được”.
Lão tổ Âm Minh và Chi Tuyết bà bà từng bước bước ra, khí thế trong cơ thể nhàn nhạt trút xuống.
Giờ phút này, ba người Thiết Vương, tiểu tiên nữ Bách Hoa đều mang vẻ mặt đề phòng.
Nếu như bọn họ đã lựa chọn ra tay thì trước khi hành động cũng đã nghĩ tới hai người Chi Tuyết bà bà và lão tổ Âm Minh.
Vì vậy mới để cho tiểu tiên nữ Bách Hoa chặn đường hai người này lại, còn Thiết Vương và Thiên Thi lão nhân ra tay giết chết Trần Nhất Mặc.
Thế nhưng không ngờ rằng, Trần Nhất Mặc có thể chống đỡ được lâu như vậy! Thế nhưng một khi đã thế, bây giờ bắt đầu một trận chiến cũng tốt.
Chương 2757: Lão cốc chủ Lôi Vọng
Chi Tuyết bà bà, năm đó là một trong tam đại đan đế của Thượng Nguyên Thiên, có thể đạt được cấp bậc đan đế này, thực lực của bản thân tất nhiên là sẽ không kém.
Sau này, khi đối mặt với sự khiêu chiến của Cửu Nguyên Đan Đế, bà ta cũng tự mình bỏ đi danh xưng đan đế này.
Bà ta cảm thấy, so với Tần Ninh, bản thân tự xưng là đan đế, quả thực là vô cùng nhục nhã.
Cũng chính vì trận so đấu này, năm đó, Tần Ninh và Chi Tuyết bà bà đã trở thành bạn bè không phân biệt tuổi tác.
Tiếp sau đó, Tần Ninh và Âm Minh tâm đầu ý hợp trở thành bạn bè, hắn ta âm thầm ghép đôi cho hai người, để họ tiến đến với nhau.
Cặp đôi này, có thể nói là mỗi một người đều giống như bạn bè tri kỷ của Tần Ninh.
Đây cũng chính là lý do vì sao, cho dù Tần Ninh có gặp phải phiền phức cũng chưa bao giờ đi tìm hai người, một khi bọn họ biết được, kiểu gì cũng sẽ đến.
“Haha…”, thế nhưng, trong lúc hai bên đang giằng co, một tràng cười haha chấn động đất trời vang lên.
“Náo nhiệt lớn như vậy mà Lôi Vọng ta không có mặt, quả thực là không thú vị!”
Theo tiếng cười rung chuyển đất trời kia vang lên, một bóng người từ trên trời đáp xuống, rồi dừng lại trên mặt đất, trong lúc đó, từng trận sấm sét khủng bố tràn ngập thiên địa.
Thiên Lôi Cốc! Lão cốc chủ, Lôi Vọng! Giờ phút này, khi Lôi Vọng xuất hiện, tinh thần của Lôi Trấn Thương, Lôi Trấn Phong cùng võ giả Thiên Lôi Cốc rung lên.
Có thể nói, lão cốc chủ là nhân vật đỉnh cao, là trụ cột chính của Thiên Lôi Cốc, ông ta vừa mới đến, võ giả của Thiên Lôi Cốc tất nhiên là nâng cao tinh thần.
Lão tổ Âm Minh và Chi Tuyết bà bà nhìn về phía Lôi Vọng, ông ta có thân hình cao lớn, mái tóc bạc trắng, lộ ra tinh thần cứng rắn như sắt thép.
Người này, khi người khác nhìn vào, đều cảm thấy rất có tinh thần.
“Lôi Vọng, bà đây còn tưởng rằng ngươi đã chết rồi chứ”.
Chi Tuyết bà bà hừ một tiếng rồi nói: “Vẫn còn sống cơ đấy!”
Lôi Vọng nhìn về phía Chi Tuyết bà bà, cười haha nói: “Chi Tuyết bà bà, đừng thù dai như vậy chứ”.
Năm đó, Lôi Vọng đã bước vào cảnh giới đế giả đại viên mãn, đang tìm kiếm cơ hội đột phá cực hạn, bước vào con đường thoát phàm hoá tiên.
Thế nhưng vẫn luôn không thành công.
Kết quả là, ông ta đến cầu xin đan dược của Chi Tuyết bà bà.
Một viên đế đan.
Đây là kết quả sau khi Lôi Vọng đồng ý với Chi Tuyết bà bà một điều kiện mới có thể có được.
Lôi Vọng lấy được đan dược, trong lòng tràn đầy tin tưởng bắt đầu bế quan, đánh sâu vào đột phá, kết quả là…Tẩu hỏa nhập ma, suýt chút nữa đã chết.
Đan dược có vấn đề.
Sau đó, tất nhiên là Thiên Lôi Cốc đến tìm Chi Tuyết bà bà đòi một lời giải thích.
Kết quả…quả thực là đan dược của Chi Tuyết bà bà xuất hiện vấn đề.
Cuối cùng, vẫn là do Tần Ninh ở giữa giảng hoà, giải quyết vấn đề, chuyện này mới chấm dứt.
Tần Ninh không chỉ đồng ý điều trị thương tổn cho Lôi Vọng, mà còn hứa hẹn sẽ luyện chế một viên Phá Cảnh Đế Đan cho Lôi Vọng.
Tiếp đó, Tần Ninh quả thực là đã làm được những gì mà hắn đã hứa.
Đây cũng là lý do vì sao, năm đó Tần Ninh ở lại trong Thiên Lôi Cốc một khoảng thời gian, hai huynh đệ Lôi Trấn Thương và Lôi Trấn Phong đều quen biết hắn.
Chính vì nguyên nhân sâu xa đó mà chuyện này đã đánh thẳng vào tấm bảng hiệu của Chi Tuyết bà bà.
Cũng chính vì nguyên nhân sâu xa đó mà khiến cho Tần Ninh và Thiên Lôi Cốc có quan hệ qua lại.
“Mấy vạn năm qua, vẫn luôn đóng cửa bế quan sao?”
“Đúng vậy!”
Lôi Vọng cười haha nói: “Cuối cùng thì dạo gần đây cũng đã có sự đột phá”.
Chi Tuyết bà bà cười nhạo nói: “Ta thấy là do ngươi nghe được tin tức Thiên Thần trở về, lo lắng bản thân uống đan dược của hắn mà còn không đột phá được, sẽ bị hắn chế giễu, cho nên mới vô tình đột phá được phải không?”
Nghe được lời này, Lôi Vọng cười haha, khuôn mặt già nua đỏ lên, che giấu đi sự xấu hổ của mình.
Đừng nói nữa, quả thực là có chuyện như vậy! Năm đó, Linh Thiên Thần để lại một viên đế đan, nói là cho Lôi Vọng, viên đan dược này, đủ để cho ông ta đột phá khỏi xiềng xích cực đạo.
Thế nhưng kết quả là, sau khi bế quan, ông ta căn bản là không thể tiến thêm bước nào.
Gần đây nghe nói Linh Thiên Thần chuyển kiếp trở về, Lôi Vọng quả thực là nóng vội.
Không ngờ rằng, ngay trong tâm trạng này, ông ta lại đột phá.
Mắc kẹt mấy vạn năm! Cuối cùng cũng từ cảnh giới Cực Đạo bước vào cảnh giới Chân Ngã! Bốn cảnh giới Cực Đạo lớn, đế giả đại viên mãn là một cái hố sâu, là một khoảng cách lớn.
Mười đế giả đại viên mãn, có người nào mà không phải là bị mắc kẹt ở chỗ này, không tiến thêm được bước nào?
Lúc này, Lôi Vọng nhìn về phía Thiết Vương, Thiên Thi lão nhân, tiểu tiên nữ Bách Hoa ở phía trước, khẽ cười nói: “Cần gì phải thế chứ, nếu như hoà nhã tâm sự với Cửu Nguyên Đan Đế, trở thành bạn bè, nói không chừng còn có được đế đan, để cho các ngươi đột phá, hôm nay làm loạn ra nông nỗi này, không có hy vọng đột phá cảnh giới nữa, chỉ sợ ngay cả tính mạng cũng phải để lại nơi này”.
Nghe được lời nói ngông cuồng của Lôi Vọng, tiểu tiên nữ Bách Hoa cười nói: “Lôi lão gia tử nói chuyện thật đúng là không xuôi tai, tốt xấu gì thì mấy người chúng ta cũng đã bước vào cảnh giới Chân Ngã một khoảng thời gian dài rồi, còn ngươi chỉ vừa mới bước vào thì có tư cách gì mà dạy dỗ chúng ta chứ?”
Lôi Vọng cũng không tức giận, ông ta cười haha nói: “Đều đã là bà lão sống trên đời bao nhiêu năm rồi mà giọng điệu vẫn õng ẹo như thế, lão già ta đây cũng phải cảm thấy xấu hổ thay cho ngươi!”
“Từ trước đến nay cô ta đều không biết xấu hổ như vậy đấy”.
Lúc này, Chi Tuyết bà bà hừ một tiếng, từng bước bước lên rồi nói: “Hôm nay, bà đây sẽ xé nát cái miệng của cô ta!”
“Vậy thì ngươi cứ thử xem”.
Chuyện mà tiểu tiên nữ Bách Hoa để ý nhất chính là người khác đề cập đến tuổi tác của mình, giờ phút này, ánh mắt của cô ta trở nên độc ác, thân hình chợt lóe lên, hào quang màu đen từ phía trước cơ thể dũng mãnh tràn ra bên ngoài.
Độc! Tiểu tiên nữ Bách Hoa, được người ta gọi là Hoa Độc bà bà, bởi vì cô ta cực kỳ hiểu biết về các loại hoa độc.
Thế nhưng, Chi Tuyết bà bà là một đan đế, đan thuật cao siêu, lúc này, tất nhiên là không sợ hãi.
Hai người lập tức giao chiến, hơi thở khủng bố càn quét qua đất trời.
Mà lúc này, lão tổ Âm Minh và Lôi Vọng cũng tập trung lại một chỗ.
“Mỗi người một tên!”
“Không thành vấn đề!”
Trong cơ thể hai người, khí tức bùng nổ, nhắm thẳng về phía Thiết Vương và Thiên Thi lão nhân.
Sáu vị cường giả cảnh giới Chân Ngã, vượt qua đế giả đại viên mãn, nháy mắt giao chiến, khí thế quả thực là áp đảo hơn nhiều so với mấy vị đế giả đại viên mãn đánh nhau lúc trước.
Đỉnh cao của võ đạo, người càng mạnh, sẽ lại càng khủng bố.
Lúc này, vẻ dữ tợn trên mặt Trần Nhất Mặc dần dần biến mất, thế nhưng hai bên má, hai cánh tay đều phủ kín tơ máu.
Thiên Trùng Vạn Trĩ Đan! Vét sạch tinh khí thần trong cơ thể võ giả, có thể bộc phát ra sức mạnh gấp mười lần bản thân người sử dụng trong chớp mắt.
Giờ phút này, ánh mắt của Trần Nhất Mặc nhìn chằm chằm vào ba người Thiên Cương thánh chủ, Bùi Mãn Thiên và Vạn Thiên Tâm.
“Xem ra, bây giờ sẽ không có ai quấy rầy chúng ta nữa, tiếp tục đi!”
Trần Nhất Mặc cầm Cổ Kiếm trong tay, trên Cổ Kiếm cũng phủ kín những đường huyết văn, trông có vẻ u ám quỷ dị.
Lúc này, Thiên Cương thánh chủ, Bùi Mãn Thiên, Vạn Thiên Tâm đã hoàn toàn biến sắc.
Vừa rồi, Trần Nhất Mặc đã đủ khủng bố, bây giờ, ba người bọn họ đối mặt với Trần Nhất Mặc, chắc chắn là chỉ có một con đường chết.
“Thiên Thú!”
Thiên Cương thánh chủ quát: “Giúp chúng ta!”
Ở phía xa xa, Thiên Thú, Thiên Việt, Thiên Thường cùng với bảy vị cường giả đế giả đại viên mãn của Ma tộc Thiên Mục nghe được tiếng quát của Thiên Cương thánh chủ thì sắc mặt đều trở nên âm trầm.
“Đồ vô dụng”.
Lúc này, bảy người bọn họ đang vận hành Chuyển Thiên La Bàn, trấn áp Tần Ninh, ý đồ giết chết Tần Ninh, làm sao có thể thoát thân ra được! Thiên Cương thánh chủ quả nhiên là đồ vô dụng.
Ngay cả Trần Nhất Mặc cũng không đối phó được.
Giờ phút này, Thiên Thú liếc mắt nhìn về phía xa xa, đôi mắt lóe lên.
“Đại sư Tân Vân, xem ra hôm nay vẫn phải làm phiền ngươi!”
Lúc này, Thiên Thú thản nhiên nói.
Chương 2758: Trần Nhất Mặc đấu với Cổ Lăng
Lời nói của Thiên Thú vừa dứt, trong hư không lập tức vang lên một tiếng thở dài.
Lúc này, đất trời như bị xé rách, một thanh kiếm mở ra bầu trời, hạ xuống vùng đất thánh táng.
Một bóng người bước đến, trong tay cầm một thanh trường kiếm, thần thái lạnh lùng, cao ngạo.
Cổ Lăng! Đệ tử của đại sư Tân Vân.
Giờ phút này, Cổ Lăng lại nhìn về phía Trần Nhất Mặc, nhìn thấy hắn ta đã khôi phục thực lực, trong mắt Cổ Lăng phóng ra một luồng sát khí.
Tân Vân! Chi Tuyết! Cùng với một vị đan sư khác tên là Mộc Dã.
Ba người này, chính là Tam Đại Đan Đế tiếng tăm lừng lẫy trong Thượng Nguyên Thiên năm đó.
Thế nhưng, sau khi Tần Ninh xuất hiện, danh tiếng của ba vị đan đế này đã bị Tần Ninh che lấp.
Sau này, Tần Ninh tự xưng là Cửu Nguyên Đan Đế, trong Thượng Nguyên Thiên, mỗi một vị võ giả đều cảm thấy, có thể xứng với cái tên đan đế, chỉ có một mình Tần Ninh mà thôi.
Kết quả là, Chi Tuyết bà bà dẫn đầu gạt bỏ danh hiệu đan đế của mình.
Sau đó, đại sư Mộc Dã cũng làm như thế.
Tân Vân Đan Đế, cuối cùng cũng như thế.
Cho dù không muốn, cũng không thể không làm.
Nước miếng của người đời cũng đủ để dìm chết người khác.
Thế nhưng, bốn vạn năm qua, Tần Ninh không xuất đầu lộ diện, trong Thượng Nguyên Thiên, mọi người lại dần dần gọi tên của Tam Đại Đan Đế.
Chỉ là, bây giờ, Tần Ninh đã trở lại rồi! Cho nên hiện tại, cái danh xưng Tam Đại Đan Đế lại mang đến cảm giác lão hổ không ở trong núi, bầy khỉ xưng vương.
Bây giờ, Tần Ninh trở về, cũng có người nói như vậy.
Đối với chuyện này, Cổ Lăng phẫn nộ.
Sư tôn Tân Vân, tuyệt đối xứng đáng với danh hiệu đan đế! Người đời xem thường sư tôn, đều là bởi vì Tần Ninh, vì cái vị Cửu Nguyên Đan Đế này.
Một khi đã như vậy, hắn ta sẽ đánh bại Trần Nhất Mặc, vì danh tiếng của sư tôn mình! Đệ tử của Tần Ninh, không bằng đệ tử của Tân Vân, điều này đã đủ để vẽ nên một vệt đen trên tên tuổi của Cửu Nguyên Đan Đế! Giờ phút này, Trần Nhất Mặc cũng nhìn Cổ Lăng, cười nói: “Như thế nào?
Muốn so đấu?”
“Đúng là đang có ý này”.
Trần Nhất Mặc nhìn Cổ Lăng, trong lòng chỉ thấy không còn gì để nói.
Cái tên này, từ năm đó cho đến bây giờ, mỗi một lần nhìn thấy mình đều mang dáng vẻ như hổ rình mồi, giống như là bản thân thiếu tiền của hắn ta.
Thế nhưng bây giờ, Trần Nhất Mặc biết, cứ kéo hắn ta xuống là được! Cổ Lăng từng bước bước đến, trường kiếm trong tay phát ra ánh sáng rực rỡ, hắn ta là kiếm khách, kiếm khách chân chính, cũng không phải là kẻ mà Trần Nhất Mặc cầm trong tay một thanh thần binh linh tinh là có thể đánh bại được.
Trường kiếm trong tay Cổ Lăng loé lên, hào quang ngưng tụ.
Mà lúc này, Trần Nhất Mặc cũng thản nhiên không chút sợ hãi.
Cái tên Cổ Lăng này đúng là luôn có thái độ thù địch với hắn ta, hôm nay lại đứng cùng một phe với Thiên Cương Thần Môn, Cự Linh Tộc, Nguyên gia và Ma tộc Thiên Mục, cho nên hẳn là kẻ địch.
Là kẻ địch, thì không cần phải nói những lời vô nghĩa.
Dao động khủng bố như sóng triều, nhanh chóng tản ra bốn phương tám hướng.
Âm thanh nứt vỡ trầm thấp vang lên, làm cho người khác sinh ra cảm giác run sợ.
Cổ Lăng vừa vung kiếm lên, trong nháy mắt đã có một cỗ khí thế từ trong thân thể hắn ta chuyển động theo trường kiếm.
Kiếm khách lĩnh ngộ kiếm thế! Con đường của kiếm khách, bắt đầu từ kiếm ý, đến được kiếm thế là một loại lột xác.
Hiện giờ, Lý Huyền Đạo cũng là kiếm khách lĩnh ngộ kiếm thế.
Chỉ là, so với Cổ Lăng, khí thế cũng chênh lệch rất lớn.
Đây là sự chênh lệch do cảnh giới.
Lúc này, Trần Nhất Mặc nhìn về phía Cổ Lăng, trong mắt là sát khí càn quét, huyết văn bên ngoài thân thể bắt đầu chuyển động.
Ầm…Trong phút chốc, hai người va chạm.
Trần Nhất Mặc đồng thời sử dụng Thiên Viêm Cổ Kiếm, Thiên Viêm Cổ Đỉnh, Tử Viêm Thiên Giao Hoả, lại lấy Thiên Trùng Vạn Trĩ Đan làm gốc rễ, căn nuốt máu thịt, tinh khí của bản thân, nâng cao lực bộc phát của cơ thể, lúc này, tất nhiên là thể hiện ra thực lực vượt qua cả đế giả đại viên mãn.
Thế nhưng bản thân Cổ Lăng cũng đã là cường giả vượt qua đế giả đại viên mãn, hắn ta cũng là nhân vật cường đại đã bước chân vào cảnh giới Chân Ngã.
Đồ đệ của Cửu Nguyên Đan Đế và đồ đệ của đại sư Tân Vân đối chọi gay gắt.
Mọi người nhìn thấy một màn này đều cảm thấy vô cùng mộng ảo.
Keng…hai kiếm va chạm, kiếm thế của Cổ Lăng cường đại, phối hợp với thực lực cảnh giới Chân Ngã, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ khủng bố.
Trần Nhất Mặc chém ra một kiếm, kiếm khí của hai người va chạm vào nhau, Trần Nhất Mặc nháy mặt rơi vào thế yếu.
Một vị kiếm khách cường đại lĩnh ngộ kiếm thế, người bình thường sao có thể sánh bằng?
“Vạn Linh Trảm!”
Trong lúc thân hình của Trần Nhất Mặc đang rút lui, hắn ta thốt lên một câu, Cổ Kiếm trong tay chém xuống phía dưới.
Tử Viêm Thiên Giao Hoả biến thành hình dáng của giao long, thoáng chốc vọt ra, há miệng cắn nuốt Cổ Kiếm, ngay sau đó, thân hình giao long vỡ tung.
Âm thanh ầm ầm không ngừng vang lên, hơi thở khiến cho kẻ khác run sợ bùng nổ.
Thân hình giao long bị nổ tung, mỗi một mảnh đều mang theo một cỗ kiếm khí, chớp mắt đánh về phía Cổ Lăng.
Hắn ta cũng không phải là kiếm khách cường đại, không cần thiết phải lấy điểm yếu của mình đối phó với sở trường của người khác.
Vận dụng sức mạnh của Thiên Hỏa, Cổ Đỉnh và Cổ Kiếm, mới là phương pháp chân chính của hắn ta.
Lúc này, thân hình hai người va chạm, sức mạnh cường đại phóng ra.
Thiên Hỏa không ngừng thiêu đốt, cắn nuốt đất trời nơi hai người giao chiến.
Chỉ là lúc này, Cổ Lăng cầm kiếm trong tay, giống như là nắm trong tay cả thiên địa, từng luồng khí cực nóng của Thiên Hoả kia không thể nào lan đến cơ thể hắn ta.
“Tự tìm đường chết”.
Cổ Lăng ngạo nghễ đứng giữa vòng vây của Thiên Hỏa, hắn ta nhìn về phía Trần Nhất Mặc, lạnh lùng nói: “Sư tôn ngươi chưa chắc đã mạnh hơn sư tôn ta, mà ngươi, lại càng không so được với ta!”
Nghe vậy, Trần Nhất Mặc lập tức hiểu ra.
Khó trách con rùa đen này lại nhìn mình đầy sát khí như vậy.
Thì ra là do danh tiếng của Tần Ninh lấn át Tân Vân, tên nhóc này là bất bình thay sư tôn mình!
“Cái rắm!”
Lúc này, Trần Nhất Mặc quát: “Tân Vân Đan Đế?
Có thể so được với Cửu Nguyên Đan Đế sao?
Chỉ cần là chuyện sư tôn ta sáng tác ra Cửu Nguyên Đan Điển, cũng đã đủ để bỏ xa Tân vân mấy trăm con phố rồi, so sánh?
Lấy Tân Vân ra để so sánh với sư tôn ta, chính là đang vũ nhục sư tôn ta”.
Vũ nhục! Vũ nhục thật lớn! Giờ phút này, ánh mắt của Cổ Lăng đỏ bừng.
“Cho nên hôm nay, hai thầy trò các ngươi, đều phải chết ở đây”.
Cổ Lăng vừa dứt lời, trường kiếm trong tay đã lập tức phóng lên cao.
“Cửu Thiên Côn Bằng Triển!”
Dứt lời, kiếm trong tay Cổ Lăng hoá thành hàng vạn kiếm khí, đâm thẳng về phía chân trời, ở trên không trung hoá thành hình dáng của một con côn bằng.
Thân hình của côn bằng to lớn nghìn mét, hai cánh mở rộng, đáp xuống.
Khi hai cánh của côn bằng mở ra, như có uy nghiêm vô tận càn quét qua đất trời, rồi nháy mắt phóng đến trước người Trần Nhất Mặc.
Trần Nhất Mặc lấy ra Thiên Viêm Cổ Đỉnh, biến nó thành kích thước mấy trăm mét, chắn ngang ở trước người mình.
Keng…kiếm khí đánh vào phía trước Cổ Đỉnh, bộc phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.
Dáng vẻ của côn bằng như muốn xé nát Thiên Viêm Cổ Đỉnh.
Chỉ là giờ phút này, Trần Nhất Mặc cũng cứng rắn chống cự.
“Cảnh giới Chân Ngã, thì tính là cái rắm gì!”
Trần Nhất Mặc quát lớn, hừ một tiếng rồi nói: “Ông đây là Đan Hoàng, thực lực cũng không kém, giết ngươi, cũng có thể làm được!”
Theo lời nói của Trần Nhất Mặc, chỉ thấy bàn tay hắn ta nắm chặt, trong bàn tay lập tức ngưng tụ ra một quả cầu lửa.
Nhìn qua thì quả cầu lửa kia chỉ có kích thước bằng một con mắt, tròn tròn, nhưng lại giống như là ẩn chứa sức mạnh thiên địa vô tận.
Lửa trên thế gian được phân chia thành Mộc Hoả, Thú Hoả, Địa Hoả, Thiên Hỏa, Tiên Hoả, Thần Hoả, Tiên Hoả và Thần Hỏa, chỉ tồn tại ở Thượng Tam Thiên, thậm chí là Thương Mang Vân Giới, mà ở trong lãnh thổ của Trung Tam Thiên này, có thể nuôi dưỡng ra Thiên Hỏa, đã là điều không thể nào tưởng tượng nổi.
Thu phục Thiên Hỏa, lại càng là trong vạn người không có lấy một người.
Chương 2759: Xem ngươi chết
Năm xưa, nhờ vào sự trợ giúp của Tần Ninh, Trần Nhất Mặc mới thu phục được Tử Viêm Thiên Giao Hỏa.
Lúc này, một ngọn lửa ngưng tụ trong lòng bàn tay của Trần Nhất Mặc, thoạt trông nó cực kỳ mong manh nhưng lại ẩn chứa vô vàn sức mạnh.
"Về Tây Thiên đi".
Ngọn lửa rực lên, một luồng khí khủng khiếp tỏa ra, lan thẳng về phía chân trời.
Khi ánh lửa kia tới phía cuối chân trời, tiếng nổ bỗng vang lên, một con giao long rực lửa màu tím bỗng chui lên từ lòng đất.
Dòng không khí khủng khiếp quay cuồng cuốn bay tất cả.
Cổ Lăng thấy thế, ánh mắt hắn ta lạnh hẳn, tay vung thần kiếm, kiếm khí lan ra khắp trăm dặm tạo thành một lưới kiếm khí, bay lơ lửng trên đỉnh đầu.
Khi giao long đang gầm thét lao đến, lưới kiếm khí lập tức bao phủ nó, tựa như muốn xé ránh cơ thể giao long.
Tiếng nổ vang lên không ngớt.
Ngay khi luồng khí tức khiến người choáng ngợp bùng nổ, mọi người đều cảm thấy được từng dòng lực lượng Cực Đạo kinh khủng va chạm vào nhau giữa hai người họ.
Một lúc sau, Trần Nhất Mặc nuốt một viên đan dược, dùng khí huyết của bản thân mình để tăng thực lực lên.
Còn Cổ Lăng lại là một người đã vượt qua tứ đại Cực Cảnh, trở thành cường giả cảnh giới Chân Ngã.
Trận chiến giữa hai người họ hiển nhiên là vô cùng khốc liệt.
Lưới kiếm khí và giao long quyết chiến với nhau, trông vừa kinh khủng mà cũng vừa kỳ lạ.
"Tiếp!"
Vào thời khắc ấy, Trần Nhất Mặc từ từ bước ra, cười một cách ngang ngược, nói: "Âm dương trong tay nắm cả càn khôn, giữa Cửu Trọng Thiên ta là nhất, Trần Nhất Mặc ta đây là Mặc Hoàng, là đệ tử duy nhất của Cửu Nguyên Đan Đế, há lại để cho hạng trộm cắp thối tha như ngươi làm nhục chứ?"
"Tụ!"
Vừa dứt lời, hắn ta nắm chặt bàn tay, một ngọn lửa lại được hình thành.
Một con giao long thứ hai bỗng nhiên xuất hiện phá nát mặt đất trèo lên.
Bây giờ, bất kỳ ai cũng đều nhận ra Trần Nhất Mặc đang gắng gượng hết sức.
Con giao long thứ hai lao về phía lưới kiếm khí kia, huyết văn trên người Trần Nhất Mặc càng lúc càng sậm màu hơn, trông hệt như máu tươi, bất cứ lúc nào cũng đều có thể trào ra, đồng thời, da thịt của hắn ta càng tái nhợt hơn.
"Tụ!"
Trần Nhất Mặc rống lên, lại thêm một ngọn lửa phóng lên trời cao rồi hóa thành một con giao long.
"Lại tụ!"
Con thứ tư đã xuất hiện.
Giờ phút này, cả bốn con giao long phóng lên, lưới kiếm khí dần dần bị nứt vỡ, không còn có thể giữ vững hình dạng.
Tiếng nổ vang lên rung trời.
Cổ Lăng hừ nói: "Dẫu cho ngươi chiến thắng thì cách cái chết cũng không xa đâu!"
Hiện tại, bên ngoài cơ thể Trần Nhất Mặc đã xuất hiện một vết rạn, máu tươi đang từ từ chảy ra.
"Thắng sao?"
"Ông đây chỉ muốn chém ngươi thôi!"
Trần Nhất Mặc quát lên, bốn con giao long có vẻ như muốn hợp lại làm một, ngay lập tức khí thế của chúng càng lên cao, bao vây Cổ Lăng bên trong.
Lúc này, Trần Nhất Mặc gần như đã phát điên: "Dám so sánh với ta, ngươi là cái thá gì chứ?"
Ầm ầm ầm... Giao long gầm thét, phá tan kiếm vương, tấn công vào Cổ Lăng, chẳng mấy chốc đã chém vào người hắn ta, thiêu đốt kiếm khí ấy.
Ngay sau đó, sắc mặt Cổ Long lập tức thay đổi.
Nỗi uy hiếp từ cái chết buộc hắn ta phải lùi ra sau từng bước.
Thế nhưng lại không lùi được!
"Đi chết đi!"
Lúc này, Trần Nhất Mặc tựa như một vị chiến thần, tay cầm đỉnh, đạp lên giao long lao tới, nện cái đỉnh xuống.
Ngay khi Cổ Lăng sắp xong đời dưới cái đỉnh của Trần Nhất Mặc, bỗng nhiên, không gian chấn động, tiếng ong ong từ từ tiến lại gần.
Một bóng dáng bất chợt xuất hiện trước mặt Cổ Lăng, một bàn tay già nua nhưng vẫn rắn chắc xuất hiện, trong nháy mắt đã va vào ngực của Trần Nhất Mặc.
Ầm... Một âm thanh răng rắc đồng thời vang lên.
Cả người Trần Nhất Mặc lùi ra sau, rồi té rầm xuống mặt đất, khói bụi tung bay mịt mù.
Giờ phút ấy, bốn phía đều lặng yên.
Một người mặc đan bào xuất hiện trước người Cổ Lăng, người nọ dùng một chưởng đánh bay Trần Nhất Mặc, rồi quay đầu nhìn về phía hắn ta.
Người nọ nắm chặt tay, tựa như có vô vàn lực lượng, đập vỡ cả bốn con giao long.
Thời khắc này đây, mọi người đều cảm thấy thật kinh hãi.
Sao lại như thế?
"Tân Vân Đan Đế!"
Một giọng nói bỗng thốt lên khiến mọi người kinh ngạc.
Tân Vân Đan Đế ấy thế lại xuất hiện ngay bây giờ.
Mọi người sững sờ trước cảnh tượng ấy.
Có thể nói rằng, Tân Vân Đan Đế chính là người già đời nhất trong cả Thượng Nguyên Thiên.
Cho dù có là Thiết Vương hay Thiên Thi lão đầu thì thời gian thành danh cũng không lâu như Tân Vân Đan Đế.
Lúc này, Cổ Lăng bước đến trước mặt Tân Vân Đan Đế, xấu hổ nói: "Sư phụ, con...", "Ta hiểu mà".
Tân Vân Đại Đế phong thái như tiên, khoát tay nói: "Đứa trẻ ngoan, ta hiểu ý của ngươi, thế nhưng...", Tân Vân Đan Đế nói đến đây thì dừng lại một lát rồi mới nói tiếp: "Nếu chuyện đã đã tới nông nỗi này thì đành vậy thôi, nếu đã thế rồi, vậy cần phải làm cho dứt khoát!"
Cổ Lăng gật đầu.
Lúc này, trên mặt đất, cả người Trần Nhất Mặc nằm bẹp dưới một cái hố sâu, mặt đất xung quanh vỡ vụn, máu tươi chảy ra ròng ròng, thấm đẫm một phần đất.
Ngực của hắn ta đã lún xuống, in rõ một bàn tay ở nơi đó.
Trên gương mặt mê hoặc quyến rũ kia giờ đã có xen lẫn vài phần chết chóc.
Không còn nhợt nhạt nữa mà là tử khí âm u lượn lờ.
Liếc mắt nhìn thoáng qua, trông hắn ta còn giống xác chết hơn cả xác chết.
Bấy giờ, Tân Vân Đan Đế nhìn thẳng vào Trần Nhất Mặc.
Cơ thể thê thảm chả khác nào xác chết của Trần Nhất Mặc hơi giật, hai mắt hắn ta hé mở, mười ngón tay nắm chặt mặt đất, rồi từ từ từng bước một đứng lên.
"Trẻ nhỏ đánh không lại nên người lớn ra tay sao?
Trần Nhất Mặc cười nhạo nói: "Cổ Lăng, thấy ngươi xuất hiện, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ tung hoành ngang dọc, ai ngờ lại cũng chỉ mà một tên vô dụng".
Vừa thốt ra câu ấy, sắc mặt Cổ Lăng trầm xuống ngay lập tức.
"Sao không nói gì?"
Vào lúc này rồi mà Trần Nhất Mặc vẫn kiêu ngạo như thế.
Tính cách mỗi đệ tử của Tần Ninh khác hẳn nhau, thế nhưng bọn họ đều chịu sự ảnh hưởng của Tần Ninh, từ trong xương trong tủy đều là thói kiêu ngạo.
Tân Vân Đan Đế nhìn về phía Trần Nhất Mặc, tiếc nuối nói: "Ta vốn không định giết ngươi, nhưng chuyện đã thành ra thế này rồi thì đã không thể cứu vãn được nữa".
"Cho dù phải liều mạng, bất chấp cả cái mặt già này thì hôm nay ta cũng phải giết ngươi".
Một tay Tân Vân Đan Đế nắm chặt, bấm tay bắn ra một sợi chỉ, thoáng cái đã cắt ngang không gian, tới thẳng chỗ Trần Nhất Mặc.
Phụt... nháy mắt sợi chỉ kia đã xuyên qua cơ thể Trần Nhất Mặc.
Nhưng Trần Nhất Mặc vẫn đứng im tại đó.
Cơ thể đã trở nên thê thảm không chịu nổi, nhưng hắn ta vẫn đứng đó, chưa hề ngã xuống.
Cho dù có chết thì cũng phải chết đứng.
Tân Vân Đan Đế thấy cảnh đó, chân mày nhíu lại, có chút bất ngờ, nhưng đầu ngón tay lập tức nhúc nhích, lại thêm một sợi chỉ bay vút ra.
Lúc này, Trần Nhất Mặc nhìn vào đòn tấn công đang tiến gần về phía mình, khóe miệng hắn ta khẽ nhếch lên.
"Lão già kia, ta cứ đứng ở đây chứng kiến ngươi chết!"
Keng! Nó bay xuyên qua không gian rồi hạ xuống.
Ngay lúc này, một bàn tay nháy mắt xuống hiện trước người Trần Nhất Mặc, tóm lấy nó rồi bóp nát.
"Tân Vân, không nghe đệ tử của ta nói gì sao?"
Một giọng nói bình tĩnh vang lên, từ tốn cất lời: "Hôm nay, hắn sẽ đứng đó chứng kiến ngươi chết!"
Vừa dứt lời, cơ thể hàng vạn võ giả quanh đó trăm dặm đều run lên.
Cửu Nguyên Đan Đế! Tần Ninh! Thoát khỏi vòng vây rồi! Vào thời khắc ấy, ánh mắt Tân Vân Đan Đế nhìn thẳng xuống dưới, vừa thấy bóng người hiên ngang đứng trước Trần Nhất Mặc, trong mắt ông ta thoáng hiện lên một tia sát khí.
Hắn chính là kẻ thù truyền kiếp của ông ta!
Chương 2760: Tất cả đều đã đến đông đủ rồi sao?
Nhớ năm xưa, khi còn ở Thượng Nguyên Thiên! Ông ta, cũng chính Tân Vân là một thiên tài tuyệt thế, giữa một thế hệ đầy những thiên kiêu, tuy tuổi còn trẻ nhưng đã có được thiên phú luyện đan vô cùng cường đại.
Danh tiếng của ông ta ngày một lan rộng khắp Thượng Nguyên Thiên.
Cuối cùng, ông ta thành công trở thành một vị Đan Đế được hàng vạn người kính ngưỡng.
Cho dù sau ông ta, xuất hiện thêm hai vị Đan Đế là Mộc Dã Đan Đế và Chi Tuyết Đan Đế nhưng dù có được người đời xưng tụng là Tam Đại Đan Đế thì thuật luyện đan của bọn họ cũng không thể nào sánh ngang với Tân Vân Đan Đế được.
Trung Tam Thiên rộng hàng trăm vạn dặm, có trăm triệu sinh linh, tuy rằng ở trong Cửu Đại Thiên Vực của Trung Tam Thiên, Tân Vân không thể được xếp vào hạng cường giả hàng đầu.
Nhưng ở trong cái Thượng Nguyên Thiên này, ông ta chính là vị Đan Đế mạnh nhất.
Mãi cho đến ngày hôm ấy.
Ông ta nghe thấy một cái tên.
Linh Thiên Thần! Đó chính là vị Cửu Nguyên Đan Giả bất ngờ vang danh khắp Cửu Nguyên Vực kia.
Người thanh niên ấy chỉ mới có mấy trăm tuổi, vậy mà từ lúc ông ta nghe được tên hắn tới khi thuật luyện đan của hắn đánh bại Chi Tuyết Đan Đế chỉ mất có vài thập niên mà thôi.
Sau đó, ngày càng nhiều người nói rằng ở Thượng Nguyên Thiên có Tứ Đại Đan Đế, chứ không phải là Tam Đại Đan Đế.
Ông ta vốn cũng không mấy để tâm đến những việc này.
Cho đến một ngày nọ, hai người bọn họ chạm mặt nhau.
Đó là một người thanh niên có vẻ ngoài tràn ngập sự tự tin nhưng dường như hắn lại không thích tranh đua với đời.
Không, không phải là không tranh đua với đời mà là đằng sau sự tự tin của hắn, chính là sự ngạo nghễ, thế gian không có kẻ nào có thể tranh đoạt được với hắn.
Hai người tình cờ gặp nhau, đó chính là duyên phận, bọn họ bàn luận đan đạo, so bì thuật luyện đan với nhau.
Ông ta bị hắn đánh bại! Thất bại hoàn toàn! Ông ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện có người sẽ nghiên cứu thuật luyện đan tới được trình độ cao như vậy, nghiên cứu tới mức xuất thần nhập hóa.
Mà từ đó về sau.
Thượng Nguyên Thiên không còn ba cái danh xưng Tân Vân Đan Đế, Mộc Dã Đan Đế và Chi Tuyết Đan Đế nữa.
Chỉ có một vị Đan Đế duy nhất.
Đó chính là Cửu Nguyên Đan Đế! Ông ta vốn tưởng rằng bản thân sớm đã lạnh nhạt với những điều tiếng của thế gian, không tranh, không đoạt với đời, và cũng không thèm để ý tới những danh xưng hư ảo đó.
Nhưng mà bốn vạn năm trôi qua.
Ông ta vẫn bại dưới tay Linh Thiên Thần, bại bởi chính cái bóng mà Cửu Nguyên Đan Đế để lại.
Cho đến hôm nay, gặp lại Tần Ninh, con ác quỷ trong lòng ông ta bỗng nhiên thức tỉnh.
Năm đó, sau khi Linh Thiên Thần trở thành Cửu Nguyên Đan Đế có thuật luyện đan cường đại nhất ở Thượng Nguyên Thiên, hắn đã rời khỏi Thượng Nguyên Thiên và mai danh ẩn tích.
Không biết trải qua bao nhiêu ngày đêm, nghĩ đến việc thuật luyện đan của Linh Thiên Thần ngày một tiến bộ vượt bậc, ngày càng bỏ xa ông ta, sự kiêu ngạo trong lòng ông ta dần vỡ vụn.
Mãi đến hôm nay! Vào giờ phút này.
Hai người lại gặp nhau thêm một lần nữa, bốn mắt nhìn nhau, Tân Vân chợt phát hiện ra bản thân không thể nhẫn nhịn được nữa.
Ông ta không thể kiềm chế được ý nghĩ muốn giết chết hắn, tru sát Tần Ninh, một lần nữa, ông ta sẽ lấy lại được danh xưng Tân Vân Đan Đế!
“Đã nhiều năm trôi qua, lần này gặp lại đã là cảnh còn người mất…”, Tân Vân Đan Đế tự nói thầm như vậy.
“Đúng vậy, nhiều năm không gặp, Tân Vân Đan Đế mà năm đó ta từng quen biết là một người không màng đến danh lợi, chỉ say mê thuật luyện đan mà không phải là một Tân Vân như bây giờ, cấu kết với Thiên Cương Thần Môn mà Ma tộc Thiên Mục…”, Tần Ninh vừa nói xong, thân thể của Tân Vân Đan Đế khẽ run.
Mà lúc này, sau khi Tần Ninh xuất hiện, chiến trường bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng.
Lôi Vọng, Chi Tuyết bà bà và Âm Minh lão tổ phi thân xuống.
Tô Uyển Nguyệt, Lôi Trấn Thương và con rối Huyền Thiên cũng vừa tới kịp.
Tô Uyển Nguyệt vội chạy tới chỗ Trần Nhất Mặc, đỡ hắn ta dậy.
Nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Trần Nhất Mặc, hai mắt Tô Uyển Nguyệt đẫm lệ, giọng nàng ấy cũng bắt đầu run rẩy, Tô Uyển Nguyệt hét lên: “Tại sao cứ phải thể hiện như vậy chứ?”
Trần Nhất Mặc nhếch môi cười: “Chẳng phải là ta đã chống đỡ được tới lúc sư tôn tới hay sao?”
“Hơn nữa, cơ hội ngàn năm có một như vậy, sao ta có thể bỏ qua được?”
“Huynh…”, Tô Uyển Nguyệt không biết phải nói gì cho phải.
Đã thảm tới mức này rồi mà hắn ta vẫn còn nói giỡn được nữa.
Đúng lúc này, bốn người Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên cũng vừa tới nơi.
Cùng lúc đó, bên kia chiến tuyến.
Thiết Vương, tiểu tiên nữ Bách Hoa và Thiên Thi lão nhân cũng đã đến bên cạnh Tân Vân Đan Đế.
Thiên Cương thánh chủ, Chu Minh Công, Nguyên Chính Tướng và bảy vị Đế giả đại viên mãn của Ma tộc Thiên Mục cũng đã xuất hiện.
Hai bên cách nhau vài trăm trượng, có thể đánh nhau lần thứ hai bất cứ lúc nào.
“Thiên Thú!”
Thiên Cương thánh chủ giận dữ quát lớn: “Chẳng phải ngươi đã nói rằng hắn không thể thoát ra được sao?”
Tần Ninh thoát thân được và Tần Ninh bị nhốt lại là hai chuyện khác nhau hoàn toàn.
Ai mà biết được vị chuyển thế của Cửu Nguyên Đan Đế này có thể bộc phát ra loại thần uy như thế nào chứ! Vào lúc này, sắc mặt của bảy vị Đế giả đại viên mãn của Ma tộc Thiên Mục như Thiên Thú, Thiên Việt, Thường,… dần tái nhợt, đôi mắt trên trán bọn họ trông có vẻ xám xịt, không còn chút ánh sáng nào.
“Tên này đã dung hợp được truyền thừa!”
Thiên Thú hét to: “Hắn làm cho thiên phú của bốn người kia tăng lên gấp mấy lần, sau đó cũng thúc đẩy thiên phú của bản thân tăng lên gấp bội, trực tiếp phá vỡ linh trụ cao chín vạn trượng”.
Thân thể Tần Ninh dùng thiên mệnh năm đời trước mà ngưng tụ thành linh trụ cao năm vạn trượng.
Không biết hắn đã làm như thế nào mà cái linh trụ cao năm vạn trượng kia bỗng nhiên tăng lên gấp bội, còn vượt qua cả linh trụ cao mười vạn trượng.
Mười vạn chính là giới hạn cao nhất, cho dù nhiều võ giả có thiên phú thay đổi linh uy, biến linh uy thành linh trụ, cộng lại với nhau cũng không thể nào vượt qua được mười vạn trượng.
Nhưng mà sau khi linh trụ của Tần Ninh không ngừng tăng trưởng, đạt tới giới hạn linh trụ cao mười vạn trượng, thì hắn lại lấy linh trụ của bốn người Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên,… chồng lên trên.
Quả là không thể tưởng tượng ra nổi.
Không phải là không thể tưởng tượng ra nổi.
Mà là không thể nào làm được như vậy! Lúc này, đám người Thiên Thú cảm thấy vô cùng khó chịu! Tần Ninh nhìn về phía bọn họ.
“Tất cả các ngươi đều đã đến đông đủ hết rồi sao?”
Tần Ninh mở miệng nói: “Vậy thì cùng tính sổ một lần cho tiện”.
Hắn vừa nói xong, bầu không khí như muốn ngưng đọng lại.
Vào giờ phút này, không ai dám coi khinh Tần Ninh, cho dù bây giờ, Tần Ninh mới chỉ có cảnh giới tôn giả mà thôi! Khoan đã?
Không đúng! Tần Ninh… không phải là tôn giả! Vào giờ phút này, thứ hơi thở đang vờn quanh cơ thể kia sao có thể chỉ là cấp bậc tôn giả được cơ chứ, đây là cảnh giới Đế giả! Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nhờ dung hợp truyền thừa mà từ cảnh giới tôn giả tầng hai đột phá lên tới cảnh giới Đế giả sao?
Vào giờ phút này, có không ít ánh mắt nhìn về phía hắn.
Vào giây phút ánh mắt bọn họ dừng lại chỗ Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên, bọn họ bỗng chốc ngơ ngác.
Diệp Viên Viên là tôn giả tầng năm.
Thời Thanh Trúc là Đế giả đỉnh phong.
Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo đều là Đế giả sơ kỳ.
Nhưng mà bây giờ cảnh giới của bốn người bọn họ đã thay đổi.
Hơi thở của cảnh giới Đế giả đại viên mãn vây quanh bọn họ.
Rốt cuộc là thứ lực lượng đáng sợ đến mức nào mới có thể khiến cho bọn họ bước vào cảnh giới Đế giả đại viên mãn?
Việc này không chỉ đơn giản là một chuyện không tưởng nữa.
Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía Trần Nhất Mặc, hắn bước tới trước mặt hắn ta, giơ tay lên.
Bốp! Một cái tát đánh thẳng vào mặt Trần Nhất Mặc.
“Làm liều!”
Trần Nhất Mặc nhìn Tần Ninh, hắn ta nhếch môi cười: “Không điên cuồng thì không phải là ma!”
Tần Ninh nhìn Trần Nhất Mặc, thở dài, rồi cầm lấy một bàn tay của đồ đệ.
Một cảnh tượng đáng kinh ngạc bỗng xuất hiện.
Thân hình Trần Nhất Mặc bỗng phát ra ánh hào quang rực rỡ.
Giống như là Tần Ninh vừa mới… truyền khí cho hắn ta vậy!
“Ưm…”, trên gương mặt tái nhợt của Trần Nhất Mặc hiện lên vẻ thỏa mãn, hắn ta nhịn không được mà phát ra tiếng rên khẽ.
Tiếng rên vừa rồi lọt vào trong tai Tô Uyển Nguyệt khiến cho hai má Tô Uyển Nguyệt đỏ bừng.
“Thật là thoải mái!”
Trần Nhất Mặc nhịn không được mở miệng nói: “Thì ra truyền thừa của sư tôn lại mạnh đến như vậy!”
“Haha…”, lúc này, Trần Nhất Mặc ngửa mặt lên trời cười lớn, thần thái ngông cuồng nhìn bốn phía, rồi lại nhìn Thiết Vương và Thiên Thi lão nhân, không ngừng cười lớn.
“Đã nghe thấy chưa?”
“Chỉ cần thời gian một chén trà, các ngươi, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!”
Giờ phút này, ánh mắt của Thiết Vương và Thiên Thi lão nhân dần dần trở nên u ám.
Mà ánh mắt bảy vị đế giả đại viên mãn của Ma tộc Thiên Mục cũng tràn đầy lo lắng.
“Thiên Thú, việc hợp tác với ngươi, là do ngươi tự mình nói, muốn làm cho Cửu Nguyên Đan Đế chết không có chỗ chôn thân”.
Thiên Thi lão nhân âm trầm nói.
Nói thật, lời này, cho dù là từ miệng tôn giả tầng hai Tần Ninh nói ra, thì vẫn làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.
Lúc này, Thiên Thú đứng ở bên ngoài Chuyển Thiên La Bàn, cười nói: “Các vị cứ yên tâm!”
Nghe được lời này, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Mạnh miệng! Ai mà không làm được?
Thiết Vương và Thiên Thi lão nhân cười haha nhìn về phía Trần Nhất Mặc.
Thiên Thi lão nhân nói thẳng: “Người bị bốn Quỷ Khôi Vương của ta khống chế, cho đến bây giờ, vẫn chưa có người nào có thể sống sót”.
“Lão Thiết, của ngươi đó”.
“Giao cho ta!”
Giờ phút này, hai nắm đấm của Thiết Vương đánh vào nhau, phát ra đốm lửa.
Khí tức khủng bố lập tức bùng nổ.
Hai nắm đấm kia nắm chặt, phóng thích ra hơi thở khiến cho kẻ khác sợ hãi.
“Phệ Tâm Thiết Quyền!”
Trong khoảnh khắc, Thiết Vương tung ra một quyền, âm thanh gào thét trầm thấp vang lên, rồi nhanh chóng bùng nổ.
Một tiếng ầm vang lên, hai nắm đấm sắt nháy mắt phá không lao đến trước người Trần Nhất Mặc, hướng thẳng về phía lồng ngực hắn ta nổ tung.
Âm thanh răng rắc trầm thấp vang lên, sắc mặt Trần Nhất Mặc trở nên trắng bệch rồi phun ra một ngụm máu tươi, thế nhưng thân thể vẫn đứng yên như trước.
“Vậy mà còn có thể chống đỡ được!”
Thiết Vương cười lớn nói: “Thế nhưng, thêm một quyền, hai quyền nữa thì chắc hẳn là sẽ không còn như vậy!”
Nói xong, nắm tay ông ta trực tiếp vung ra.
Một tiếng ầm vang lên.
Lại là hai nắm đấm nữa hướng thẳng về phía Trần Nhất Mặc.
“Đủ rồi!”
Nhưng đúng lúc này, Trần Nhất Mặc hét lên một tiếng, trong miệng vang lên âm thanh răng rắc.
Giống như là một viên đan dược bị vỡ nát.
Theo tiếng răng rắc kia vang lên, trong cơ thể Trần Nhất Mặc như có sức mạnh vô tận của núi sông, rít gào tràn ra.
Bốn Quỷ Khôi Vương dần dần lay động.
Thiên Viêm Cổ Đỉnh, Thiên Hỏa Giao Long và Cổ Kiếm được Trần Nhất Mặc gọi ra, lập tức hành động.
Ba thứ hội tụ trước mặt Trần Nhất Mặc, phát ra âm thanh ầm ầm, tiếng gầm rú trầm thấp không ngừng vang lên, hơi thở khiến cho kẻ khác run sợ cũng bùng nổ phóng ra.
Đòn tấn công của Thiết Vương đã bị cản lại.
Thân hình Trần Nhất Mặc rút lui, tạo ra một khoảng cách với hai người bọn họ.
“Tên nhóc này, đã uống đan dược!”
Lúc này, đôi mắt của Thiết Vương hạ xuống, không còn vẻ vui cười.
Cùng lúc đó, thân hình Trần Nhất Mặc không ngừng run rẩy, giống như là có hàng vạn con sâu đang cuồn cuộn chuyển động bên trong cơ thể.
“Thiên Trùng Vạn Trĩ Đan!”
Thiên Thi lão nhân trầm giọng nói: “Loại đan dược này giống như là cổ đan, khi nuốt vào sẽ dung hòa cùng với máu thịt, trong nháy mặt có thể thực tỉnh hàng trăm triệu loại sâu bên trong đan dược, cắn nuốt máu thịt, những con sâu này đều được lựa chọn tỉ mỉ, sau khi cắn nuốt máu thịt sẽ bộc phát ra sức mạnh vô tận, cung cấp lại cho thân thể của võ giả”.
“Dùng máu thịt để có thể bùng nổ thực lực khủng bố?”
“Ừm…”, Thiên Thi lão nhân tiện đà nói: “Loại đan dược này, trong Thượng Nguyên Thiên căn bản là không có, năm đó, ta từng đi ra bên ngoài Thượng Nguyên Thiên, trong lúc vô tình đã biết đến thứ này, nhưng loại đan này gần như không có khả năng luyện chế thành công”.
Giờ phút này, tựa như có hàng ngàn con sâu hàng vạn con bọ xâm nhập vào trong cơ thể Trần Nhất Mặc, thân hình hắn ta không ngừng run rẩy, sắc mặt cũng trở nên dữ tợn, nhưng hắn ta vẫn mỉm cười như trước.
“Đến, giết ta đi!”
Trần Nhất Mặc không kiêng nể gì nói: “Trong thời gian một chén trà, nếu như không giết chết được Mặc Hoàng ta đây, thì chính là ngày chết của các ngươi!”
Nghe được lời này, sắc mặt của Thiết Vương và Thiên Thi lão nhân đều trở nên lạnh lùng.
Tần Ninh có thể phá vỡ được đại trận kia hay không thì nói sau, trước mắt, Trần Nhất Mặc quả thực là khó giải quyết.
“Đừng che giấu thực lực, làm thịt tên nhóc này đi”.
“Ừm”.
Hai người gật gật đầu rồi lập tức đánh ra.
Quyền mang của Thiết Vương tràn ngập đất trời, mỗi một quyền dường như có thể trực tiếp đánh chết được một vị cường giả đế giả đỉnh cấp.
Còn Thiên Thi lão nhân thì khống chế bốn Quỷ Khôi Vương, trong tiếng gió gào thét, liều chết lao ra.
Rầm rầm…Tiếng gầm rú long trời lở đất vang lên, như là có hàng vạn tiếng sấm giáng xuống, lấy ba người làm trung tâm, bộc phát ra xung quanh.
Mọi người đều bị chấn động.
Ngay cả mấy vị đế giả đại viên mãn cũng mang vẻ mặt kinh ngạc.
Thiết Vương, Thiên Thi lão nhân là sự tồn tại vượt qua cực hạn của Cực Cảnh.
Cảnh giới Chân Ngã! Lực bộc phát khủng bố như thế, muốn lật tung mảnh đất trời này lên cũng là điều có thể.
Đất trời cuồn cuộn, sóng khí trôi nổi.
Dần dần, một bóng người xuất hiện bên trong tầm nhìn của mọi người.
Chính là Trần Nhất Mặc.
Mà giờ phút này, thân hình của hai người Thiết Vương và Thiên Thi lão nhân cũng lui về sau, đứng trên mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn sang bên cạnh Trần Nhất Mặc.
Hai bóng người xuất hiện bên cạnh Trần Nhất Mặc.
“Lão tổ Âm Minh!”
“Chi Tuyết bà bà!”
Lúc này, sắc mặt Thiết Vương và Thiên Thi lão nhân lại càng trở nên u ám.
Lão tổ Âm Minh và Chi Tuyết bà bà đứng ở hai bên trái phải Trần Nhất Mặc, Chi Tuyết bà bà khoác tay lên vai Trần Nhất Mặc, qua một hồi lâu mới đau lòng nói: “Tiểu Mặc Nhi, ngươi không muốn sống nữa sao!”
Trần Nhất Mặc nhìn thấy dáng vẻ đau lòng cùng trách cứ của Chi Tuyết bà bà thì nén giận nói: “Nếu như hai người các ngươi đến sớm một chút thì ta cũng không cần phải làm như thế”.
“Đừng nói nữa, bị một bà già ngăn cản, làm chậm trễ thời gian”.
Lúc này, lão tổ Âm Minh tức giận nói.
Bà già?
“Hừ”.
Giữa hư không vang lên một tiếng hừ.
Thân hình xinh đẹp của tiểu tiên nữ Bách Hoa xuất hiện.
Thế nhưng giờ phút này, tiểu tiên nữ Bách Hoa trông có chút chật vật.
“Hoa Độc bà bà, tại sao ngươi lại thế này?”
Thiết Vương quát: “Không phải là đã nói ngươi ngăn cản bọn họ lại sao?”
“Thiết Trọng Sơn, ngươi còn dám gọi ta là Hoa Độc bà bà, ta sẽ giết ngươi”.
Tiểu tiên nữ Bách Hoa lạnh lùng nói: “Ngăn cản, ngươi nói cũng thật thoải mái, ngươi đi thử xem!”
Lúc này, ba người tập trung lại cùng một chỗ.
Ở một bên khác, Chi Tuyết bà bà lấy ra một viên đan dược màu xanh ngọc, đưa đến bên miệng Trần Nhất mặc, giọng điệu trách cứ nói: “Uống trước đi”.
“Không sao…”
“Lời nói của bà bà mà cũng không chịu nghe?”
Lúc này, Trần Nhất Mặc có chút bất đắc dĩ, uống viên đan dược.
Giờ đây, hai bên âm thầm ở tư thế giằng co.
“Lão đầu”.
“Hửm”.
“Một đám xương già còn bị đôi thầy trò này giày vò, hôm nay, hai người chúng ta phải lăn qua lăn lại thêm vài lần nữa”.
Chi Tuyết bà bà khẽ cười nói: “Tiểu Mặc Nhi mà ta yêu thích lại bị đánh thành dáng vẻ này, bà bà ta đây vô cùng tức giận”.
“Được”.
Lão tổ Âm Minh và Chi Tuyết bà bà từng bước bước ra, khí thế trong cơ thể nhàn nhạt trút xuống.
Giờ phút này, ba người Thiết Vương, tiểu tiên nữ Bách Hoa đều mang vẻ mặt đề phòng.
Nếu như bọn họ đã lựa chọn ra tay thì trước khi hành động cũng đã nghĩ tới hai người Chi Tuyết bà bà và lão tổ Âm Minh.
Vì vậy mới để cho tiểu tiên nữ Bách Hoa chặn đường hai người này lại, còn Thiết Vương và Thiên Thi lão nhân ra tay giết chết Trần Nhất Mặc.
Thế nhưng không ngờ rằng, Trần Nhất Mặc có thể chống đỡ được lâu như vậy! Thế nhưng một khi đã thế, bây giờ bắt đầu một trận chiến cũng tốt.
Chương 2757: Lão cốc chủ Lôi Vọng
Chi Tuyết bà bà, năm đó là một trong tam đại đan đế của Thượng Nguyên Thiên, có thể đạt được cấp bậc đan đế này, thực lực của bản thân tất nhiên là sẽ không kém.
Sau này, khi đối mặt với sự khiêu chiến của Cửu Nguyên Đan Đế, bà ta cũng tự mình bỏ đi danh xưng đan đế này.
Bà ta cảm thấy, so với Tần Ninh, bản thân tự xưng là đan đế, quả thực là vô cùng nhục nhã.
Cũng chính vì trận so đấu này, năm đó, Tần Ninh và Chi Tuyết bà bà đã trở thành bạn bè không phân biệt tuổi tác.
Tiếp sau đó, Tần Ninh và Âm Minh tâm đầu ý hợp trở thành bạn bè, hắn ta âm thầm ghép đôi cho hai người, để họ tiến đến với nhau.
Cặp đôi này, có thể nói là mỗi một người đều giống như bạn bè tri kỷ của Tần Ninh.
Đây cũng chính là lý do vì sao, cho dù Tần Ninh có gặp phải phiền phức cũng chưa bao giờ đi tìm hai người, một khi bọn họ biết được, kiểu gì cũng sẽ đến.
“Haha…”, thế nhưng, trong lúc hai bên đang giằng co, một tràng cười haha chấn động đất trời vang lên.
“Náo nhiệt lớn như vậy mà Lôi Vọng ta không có mặt, quả thực là không thú vị!”
Theo tiếng cười rung chuyển đất trời kia vang lên, một bóng người từ trên trời đáp xuống, rồi dừng lại trên mặt đất, trong lúc đó, từng trận sấm sét khủng bố tràn ngập thiên địa.
Thiên Lôi Cốc! Lão cốc chủ, Lôi Vọng! Giờ phút này, khi Lôi Vọng xuất hiện, tinh thần của Lôi Trấn Thương, Lôi Trấn Phong cùng võ giả Thiên Lôi Cốc rung lên.
Có thể nói, lão cốc chủ là nhân vật đỉnh cao, là trụ cột chính của Thiên Lôi Cốc, ông ta vừa mới đến, võ giả của Thiên Lôi Cốc tất nhiên là nâng cao tinh thần.
Lão tổ Âm Minh và Chi Tuyết bà bà nhìn về phía Lôi Vọng, ông ta có thân hình cao lớn, mái tóc bạc trắng, lộ ra tinh thần cứng rắn như sắt thép.
Người này, khi người khác nhìn vào, đều cảm thấy rất có tinh thần.
“Lôi Vọng, bà đây còn tưởng rằng ngươi đã chết rồi chứ”.
Chi Tuyết bà bà hừ một tiếng rồi nói: “Vẫn còn sống cơ đấy!”
Lôi Vọng nhìn về phía Chi Tuyết bà bà, cười haha nói: “Chi Tuyết bà bà, đừng thù dai như vậy chứ”.
Năm đó, Lôi Vọng đã bước vào cảnh giới đế giả đại viên mãn, đang tìm kiếm cơ hội đột phá cực hạn, bước vào con đường thoát phàm hoá tiên.
Thế nhưng vẫn luôn không thành công.
Kết quả là, ông ta đến cầu xin đan dược của Chi Tuyết bà bà.
Một viên đế đan.
Đây là kết quả sau khi Lôi Vọng đồng ý với Chi Tuyết bà bà một điều kiện mới có thể có được.
Lôi Vọng lấy được đan dược, trong lòng tràn đầy tin tưởng bắt đầu bế quan, đánh sâu vào đột phá, kết quả là…Tẩu hỏa nhập ma, suýt chút nữa đã chết.
Đan dược có vấn đề.
Sau đó, tất nhiên là Thiên Lôi Cốc đến tìm Chi Tuyết bà bà đòi một lời giải thích.
Kết quả…quả thực là đan dược của Chi Tuyết bà bà xuất hiện vấn đề.
Cuối cùng, vẫn là do Tần Ninh ở giữa giảng hoà, giải quyết vấn đề, chuyện này mới chấm dứt.
Tần Ninh không chỉ đồng ý điều trị thương tổn cho Lôi Vọng, mà còn hứa hẹn sẽ luyện chế một viên Phá Cảnh Đế Đan cho Lôi Vọng.
Tiếp đó, Tần Ninh quả thực là đã làm được những gì mà hắn đã hứa.
Đây cũng là lý do vì sao, năm đó Tần Ninh ở lại trong Thiên Lôi Cốc một khoảng thời gian, hai huynh đệ Lôi Trấn Thương và Lôi Trấn Phong đều quen biết hắn.
Chính vì nguyên nhân sâu xa đó mà chuyện này đã đánh thẳng vào tấm bảng hiệu của Chi Tuyết bà bà.
Cũng chính vì nguyên nhân sâu xa đó mà khiến cho Tần Ninh và Thiên Lôi Cốc có quan hệ qua lại.
“Mấy vạn năm qua, vẫn luôn đóng cửa bế quan sao?”
“Đúng vậy!”
Lôi Vọng cười haha nói: “Cuối cùng thì dạo gần đây cũng đã có sự đột phá”.
Chi Tuyết bà bà cười nhạo nói: “Ta thấy là do ngươi nghe được tin tức Thiên Thần trở về, lo lắng bản thân uống đan dược của hắn mà còn không đột phá được, sẽ bị hắn chế giễu, cho nên mới vô tình đột phá được phải không?”
Nghe được lời này, Lôi Vọng cười haha, khuôn mặt già nua đỏ lên, che giấu đi sự xấu hổ của mình.
Đừng nói nữa, quả thực là có chuyện như vậy! Năm đó, Linh Thiên Thần để lại một viên đế đan, nói là cho Lôi Vọng, viên đan dược này, đủ để cho ông ta đột phá khỏi xiềng xích cực đạo.
Thế nhưng kết quả là, sau khi bế quan, ông ta căn bản là không thể tiến thêm bước nào.
Gần đây nghe nói Linh Thiên Thần chuyển kiếp trở về, Lôi Vọng quả thực là nóng vội.
Không ngờ rằng, ngay trong tâm trạng này, ông ta lại đột phá.
Mắc kẹt mấy vạn năm! Cuối cùng cũng từ cảnh giới Cực Đạo bước vào cảnh giới Chân Ngã! Bốn cảnh giới Cực Đạo lớn, đế giả đại viên mãn là một cái hố sâu, là một khoảng cách lớn.
Mười đế giả đại viên mãn, có người nào mà không phải là bị mắc kẹt ở chỗ này, không tiến thêm được bước nào?
Lúc này, Lôi Vọng nhìn về phía Thiết Vương, Thiên Thi lão nhân, tiểu tiên nữ Bách Hoa ở phía trước, khẽ cười nói: “Cần gì phải thế chứ, nếu như hoà nhã tâm sự với Cửu Nguyên Đan Đế, trở thành bạn bè, nói không chừng còn có được đế đan, để cho các ngươi đột phá, hôm nay làm loạn ra nông nỗi này, không có hy vọng đột phá cảnh giới nữa, chỉ sợ ngay cả tính mạng cũng phải để lại nơi này”.
Nghe được lời nói ngông cuồng của Lôi Vọng, tiểu tiên nữ Bách Hoa cười nói: “Lôi lão gia tử nói chuyện thật đúng là không xuôi tai, tốt xấu gì thì mấy người chúng ta cũng đã bước vào cảnh giới Chân Ngã một khoảng thời gian dài rồi, còn ngươi chỉ vừa mới bước vào thì có tư cách gì mà dạy dỗ chúng ta chứ?”
Lôi Vọng cũng không tức giận, ông ta cười haha nói: “Đều đã là bà lão sống trên đời bao nhiêu năm rồi mà giọng điệu vẫn õng ẹo như thế, lão già ta đây cũng phải cảm thấy xấu hổ thay cho ngươi!”
“Từ trước đến nay cô ta đều không biết xấu hổ như vậy đấy”.
Lúc này, Chi Tuyết bà bà hừ một tiếng, từng bước bước lên rồi nói: “Hôm nay, bà đây sẽ xé nát cái miệng của cô ta!”
“Vậy thì ngươi cứ thử xem”.
Chuyện mà tiểu tiên nữ Bách Hoa để ý nhất chính là người khác đề cập đến tuổi tác của mình, giờ phút này, ánh mắt của cô ta trở nên độc ác, thân hình chợt lóe lên, hào quang màu đen từ phía trước cơ thể dũng mãnh tràn ra bên ngoài.
Độc! Tiểu tiên nữ Bách Hoa, được người ta gọi là Hoa Độc bà bà, bởi vì cô ta cực kỳ hiểu biết về các loại hoa độc.
Thế nhưng, Chi Tuyết bà bà là một đan đế, đan thuật cao siêu, lúc này, tất nhiên là không sợ hãi.
Hai người lập tức giao chiến, hơi thở khủng bố càn quét qua đất trời.
Mà lúc này, lão tổ Âm Minh và Lôi Vọng cũng tập trung lại một chỗ.
“Mỗi người một tên!”
“Không thành vấn đề!”
Trong cơ thể hai người, khí tức bùng nổ, nhắm thẳng về phía Thiết Vương và Thiên Thi lão nhân.
Sáu vị cường giả cảnh giới Chân Ngã, vượt qua đế giả đại viên mãn, nháy mắt giao chiến, khí thế quả thực là áp đảo hơn nhiều so với mấy vị đế giả đại viên mãn đánh nhau lúc trước.
Đỉnh cao của võ đạo, người càng mạnh, sẽ lại càng khủng bố.
Lúc này, vẻ dữ tợn trên mặt Trần Nhất Mặc dần dần biến mất, thế nhưng hai bên má, hai cánh tay đều phủ kín tơ máu.
Thiên Trùng Vạn Trĩ Đan! Vét sạch tinh khí thần trong cơ thể võ giả, có thể bộc phát ra sức mạnh gấp mười lần bản thân người sử dụng trong chớp mắt.
Giờ phút này, ánh mắt của Trần Nhất Mặc nhìn chằm chằm vào ba người Thiên Cương thánh chủ, Bùi Mãn Thiên và Vạn Thiên Tâm.
“Xem ra, bây giờ sẽ không có ai quấy rầy chúng ta nữa, tiếp tục đi!”
Trần Nhất Mặc cầm Cổ Kiếm trong tay, trên Cổ Kiếm cũng phủ kín những đường huyết văn, trông có vẻ u ám quỷ dị.
Lúc này, Thiên Cương thánh chủ, Bùi Mãn Thiên, Vạn Thiên Tâm đã hoàn toàn biến sắc.
Vừa rồi, Trần Nhất Mặc đã đủ khủng bố, bây giờ, ba người bọn họ đối mặt với Trần Nhất Mặc, chắc chắn là chỉ có một con đường chết.
“Thiên Thú!”
Thiên Cương thánh chủ quát: “Giúp chúng ta!”
Ở phía xa xa, Thiên Thú, Thiên Việt, Thiên Thường cùng với bảy vị cường giả đế giả đại viên mãn của Ma tộc Thiên Mục nghe được tiếng quát của Thiên Cương thánh chủ thì sắc mặt đều trở nên âm trầm.
“Đồ vô dụng”.
Lúc này, bảy người bọn họ đang vận hành Chuyển Thiên La Bàn, trấn áp Tần Ninh, ý đồ giết chết Tần Ninh, làm sao có thể thoát thân ra được! Thiên Cương thánh chủ quả nhiên là đồ vô dụng.
Ngay cả Trần Nhất Mặc cũng không đối phó được.
Giờ phút này, Thiên Thú liếc mắt nhìn về phía xa xa, đôi mắt lóe lên.
“Đại sư Tân Vân, xem ra hôm nay vẫn phải làm phiền ngươi!”
Lúc này, Thiên Thú thản nhiên nói.
Chương 2758: Trần Nhất Mặc đấu với Cổ Lăng
Lời nói của Thiên Thú vừa dứt, trong hư không lập tức vang lên một tiếng thở dài.
Lúc này, đất trời như bị xé rách, một thanh kiếm mở ra bầu trời, hạ xuống vùng đất thánh táng.
Một bóng người bước đến, trong tay cầm một thanh trường kiếm, thần thái lạnh lùng, cao ngạo.
Cổ Lăng! Đệ tử của đại sư Tân Vân.
Giờ phút này, Cổ Lăng lại nhìn về phía Trần Nhất Mặc, nhìn thấy hắn ta đã khôi phục thực lực, trong mắt Cổ Lăng phóng ra một luồng sát khí.
Tân Vân! Chi Tuyết! Cùng với một vị đan sư khác tên là Mộc Dã.
Ba người này, chính là Tam Đại Đan Đế tiếng tăm lừng lẫy trong Thượng Nguyên Thiên năm đó.
Thế nhưng, sau khi Tần Ninh xuất hiện, danh tiếng của ba vị đan đế này đã bị Tần Ninh che lấp.
Sau này, Tần Ninh tự xưng là Cửu Nguyên Đan Đế, trong Thượng Nguyên Thiên, mỗi một vị võ giả đều cảm thấy, có thể xứng với cái tên đan đế, chỉ có một mình Tần Ninh mà thôi.
Kết quả là, Chi Tuyết bà bà dẫn đầu gạt bỏ danh hiệu đan đế của mình.
Sau đó, đại sư Mộc Dã cũng làm như thế.
Tân Vân Đan Đế, cuối cùng cũng như thế.
Cho dù không muốn, cũng không thể không làm.
Nước miếng của người đời cũng đủ để dìm chết người khác.
Thế nhưng, bốn vạn năm qua, Tần Ninh không xuất đầu lộ diện, trong Thượng Nguyên Thiên, mọi người lại dần dần gọi tên của Tam Đại Đan Đế.
Chỉ là, bây giờ, Tần Ninh đã trở lại rồi! Cho nên hiện tại, cái danh xưng Tam Đại Đan Đế lại mang đến cảm giác lão hổ không ở trong núi, bầy khỉ xưng vương.
Bây giờ, Tần Ninh trở về, cũng có người nói như vậy.
Đối với chuyện này, Cổ Lăng phẫn nộ.
Sư tôn Tân Vân, tuyệt đối xứng đáng với danh hiệu đan đế! Người đời xem thường sư tôn, đều là bởi vì Tần Ninh, vì cái vị Cửu Nguyên Đan Đế này.
Một khi đã như vậy, hắn ta sẽ đánh bại Trần Nhất Mặc, vì danh tiếng của sư tôn mình! Đệ tử của Tần Ninh, không bằng đệ tử của Tân Vân, điều này đã đủ để vẽ nên một vệt đen trên tên tuổi của Cửu Nguyên Đan Đế! Giờ phút này, Trần Nhất Mặc cũng nhìn Cổ Lăng, cười nói: “Như thế nào?
Muốn so đấu?”
“Đúng là đang có ý này”.
Trần Nhất Mặc nhìn Cổ Lăng, trong lòng chỉ thấy không còn gì để nói.
Cái tên này, từ năm đó cho đến bây giờ, mỗi một lần nhìn thấy mình đều mang dáng vẻ như hổ rình mồi, giống như là bản thân thiếu tiền của hắn ta.
Thế nhưng bây giờ, Trần Nhất Mặc biết, cứ kéo hắn ta xuống là được! Cổ Lăng từng bước bước đến, trường kiếm trong tay phát ra ánh sáng rực rỡ, hắn ta là kiếm khách, kiếm khách chân chính, cũng không phải là kẻ mà Trần Nhất Mặc cầm trong tay một thanh thần binh linh tinh là có thể đánh bại được.
Trường kiếm trong tay Cổ Lăng loé lên, hào quang ngưng tụ.
Mà lúc này, Trần Nhất Mặc cũng thản nhiên không chút sợ hãi.
Cái tên Cổ Lăng này đúng là luôn có thái độ thù địch với hắn ta, hôm nay lại đứng cùng một phe với Thiên Cương Thần Môn, Cự Linh Tộc, Nguyên gia và Ma tộc Thiên Mục, cho nên hẳn là kẻ địch.
Là kẻ địch, thì không cần phải nói những lời vô nghĩa.
Dao động khủng bố như sóng triều, nhanh chóng tản ra bốn phương tám hướng.
Âm thanh nứt vỡ trầm thấp vang lên, làm cho người khác sinh ra cảm giác run sợ.
Cổ Lăng vừa vung kiếm lên, trong nháy mắt đã có một cỗ khí thế từ trong thân thể hắn ta chuyển động theo trường kiếm.
Kiếm khách lĩnh ngộ kiếm thế! Con đường của kiếm khách, bắt đầu từ kiếm ý, đến được kiếm thế là một loại lột xác.
Hiện giờ, Lý Huyền Đạo cũng là kiếm khách lĩnh ngộ kiếm thế.
Chỉ là, so với Cổ Lăng, khí thế cũng chênh lệch rất lớn.
Đây là sự chênh lệch do cảnh giới.
Lúc này, Trần Nhất Mặc nhìn về phía Cổ Lăng, trong mắt là sát khí càn quét, huyết văn bên ngoài thân thể bắt đầu chuyển động.
Ầm…Trong phút chốc, hai người va chạm.
Trần Nhất Mặc đồng thời sử dụng Thiên Viêm Cổ Kiếm, Thiên Viêm Cổ Đỉnh, Tử Viêm Thiên Giao Hoả, lại lấy Thiên Trùng Vạn Trĩ Đan làm gốc rễ, căn nuốt máu thịt, tinh khí của bản thân, nâng cao lực bộc phát của cơ thể, lúc này, tất nhiên là thể hiện ra thực lực vượt qua cả đế giả đại viên mãn.
Thế nhưng bản thân Cổ Lăng cũng đã là cường giả vượt qua đế giả đại viên mãn, hắn ta cũng là nhân vật cường đại đã bước chân vào cảnh giới Chân Ngã.
Đồ đệ của Cửu Nguyên Đan Đế và đồ đệ của đại sư Tân Vân đối chọi gay gắt.
Mọi người nhìn thấy một màn này đều cảm thấy vô cùng mộng ảo.
Keng…hai kiếm va chạm, kiếm thế của Cổ Lăng cường đại, phối hợp với thực lực cảnh giới Chân Ngã, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ khủng bố.
Trần Nhất Mặc chém ra một kiếm, kiếm khí của hai người va chạm vào nhau, Trần Nhất Mặc nháy mặt rơi vào thế yếu.
Một vị kiếm khách cường đại lĩnh ngộ kiếm thế, người bình thường sao có thể sánh bằng?
“Vạn Linh Trảm!”
Trong lúc thân hình của Trần Nhất Mặc đang rút lui, hắn ta thốt lên một câu, Cổ Kiếm trong tay chém xuống phía dưới.
Tử Viêm Thiên Giao Hoả biến thành hình dáng của giao long, thoáng chốc vọt ra, há miệng cắn nuốt Cổ Kiếm, ngay sau đó, thân hình giao long vỡ tung.
Âm thanh ầm ầm không ngừng vang lên, hơi thở khiến cho kẻ khác run sợ bùng nổ.
Thân hình giao long bị nổ tung, mỗi một mảnh đều mang theo một cỗ kiếm khí, chớp mắt đánh về phía Cổ Lăng.
Hắn ta cũng không phải là kiếm khách cường đại, không cần thiết phải lấy điểm yếu của mình đối phó với sở trường của người khác.
Vận dụng sức mạnh của Thiên Hỏa, Cổ Đỉnh và Cổ Kiếm, mới là phương pháp chân chính của hắn ta.
Lúc này, thân hình hai người va chạm, sức mạnh cường đại phóng ra.
Thiên Hỏa không ngừng thiêu đốt, cắn nuốt đất trời nơi hai người giao chiến.
Chỉ là lúc này, Cổ Lăng cầm kiếm trong tay, giống như là nắm trong tay cả thiên địa, từng luồng khí cực nóng của Thiên Hoả kia không thể nào lan đến cơ thể hắn ta.
“Tự tìm đường chết”.
Cổ Lăng ngạo nghễ đứng giữa vòng vây của Thiên Hỏa, hắn ta nhìn về phía Trần Nhất Mặc, lạnh lùng nói: “Sư tôn ngươi chưa chắc đã mạnh hơn sư tôn ta, mà ngươi, lại càng không so được với ta!”
Nghe vậy, Trần Nhất Mặc lập tức hiểu ra.
Khó trách con rùa đen này lại nhìn mình đầy sát khí như vậy.
Thì ra là do danh tiếng của Tần Ninh lấn át Tân Vân, tên nhóc này là bất bình thay sư tôn mình!
“Cái rắm!”
Lúc này, Trần Nhất Mặc quát: “Tân Vân Đan Đế?
Có thể so được với Cửu Nguyên Đan Đế sao?
Chỉ cần là chuyện sư tôn ta sáng tác ra Cửu Nguyên Đan Điển, cũng đã đủ để bỏ xa Tân vân mấy trăm con phố rồi, so sánh?
Lấy Tân Vân ra để so sánh với sư tôn ta, chính là đang vũ nhục sư tôn ta”.
Vũ nhục! Vũ nhục thật lớn! Giờ phút này, ánh mắt của Cổ Lăng đỏ bừng.
“Cho nên hôm nay, hai thầy trò các ngươi, đều phải chết ở đây”.
Cổ Lăng vừa dứt lời, trường kiếm trong tay đã lập tức phóng lên cao.
“Cửu Thiên Côn Bằng Triển!”
Dứt lời, kiếm trong tay Cổ Lăng hoá thành hàng vạn kiếm khí, đâm thẳng về phía chân trời, ở trên không trung hoá thành hình dáng của một con côn bằng.
Thân hình của côn bằng to lớn nghìn mét, hai cánh mở rộng, đáp xuống.
Khi hai cánh của côn bằng mở ra, như có uy nghiêm vô tận càn quét qua đất trời, rồi nháy mắt phóng đến trước người Trần Nhất Mặc.
Trần Nhất Mặc lấy ra Thiên Viêm Cổ Đỉnh, biến nó thành kích thước mấy trăm mét, chắn ngang ở trước người mình.
Keng…kiếm khí đánh vào phía trước Cổ Đỉnh, bộc phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.
Dáng vẻ của côn bằng như muốn xé nát Thiên Viêm Cổ Đỉnh.
Chỉ là giờ phút này, Trần Nhất Mặc cũng cứng rắn chống cự.
“Cảnh giới Chân Ngã, thì tính là cái rắm gì!”
Trần Nhất Mặc quát lớn, hừ một tiếng rồi nói: “Ông đây là Đan Hoàng, thực lực cũng không kém, giết ngươi, cũng có thể làm được!”
Theo lời nói của Trần Nhất Mặc, chỉ thấy bàn tay hắn ta nắm chặt, trong bàn tay lập tức ngưng tụ ra một quả cầu lửa.
Nhìn qua thì quả cầu lửa kia chỉ có kích thước bằng một con mắt, tròn tròn, nhưng lại giống như là ẩn chứa sức mạnh thiên địa vô tận.
Lửa trên thế gian được phân chia thành Mộc Hoả, Thú Hoả, Địa Hoả, Thiên Hỏa, Tiên Hoả, Thần Hoả, Tiên Hoả và Thần Hỏa, chỉ tồn tại ở Thượng Tam Thiên, thậm chí là Thương Mang Vân Giới, mà ở trong lãnh thổ của Trung Tam Thiên này, có thể nuôi dưỡng ra Thiên Hỏa, đã là điều không thể nào tưởng tượng nổi.
Thu phục Thiên Hỏa, lại càng là trong vạn người không có lấy một người.
Chương 2759: Xem ngươi chết
Năm xưa, nhờ vào sự trợ giúp của Tần Ninh, Trần Nhất Mặc mới thu phục được Tử Viêm Thiên Giao Hỏa.
Lúc này, một ngọn lửa ngưng tụ trong lòng bàn tay của Trần Nhất Mặc, thoạt trông nó cực kỳ mong manh nhưng lại ẩn chứa vô vàn sức mạnh.
"Về Tây Thiên đi".
Ngọn lửa rực lên, một luồng khí khủng khiếp tỏa ra, lan thẳng về phía chân trời.
Khi ánh lửa kia tới phía cuối chân trời, tiếng nổ bỗng vang lên, một con giao long rực lửa màu tím bỗng chui lên từ lòng đất.
Dòng không khí khủng khiếp quay cuồng cuốn bay tất cả.
Cổ Lăng thấy thế, ánh mắt hắn ta lạnh hẳn, tay vung thần kiếm, kiếm khí lan ra khắp trăm dặm tạo thành một lưới kiếm khí, bay lơ lửng trên đỉnh đầu.
Khi giao long đang gầm thét lao đến, lưới kiếm khí lập tức bao phủ nó, tựa như muốn xé ránh cơ thể giao long.
Tiếng nổ vang lên không ngớt.
Ngay khi luồng khí tức khiến người choáng ngợp bùng nổ, mọi người đều cảm thấy được từng dòng lực lượng Cực Đạo kinh khủng va chạm vào nhau giữa hai người họ.
Một lúc sau, Trần Nhất Mặc nuốt một viên đan dược, dùng khí huyết của bản thân mình để tăng thực lực lên.
Còn Cổ Lăng lại là một người đã vượt qua tứ đại Cực Cảnh, trở thành cường giả cảnh giới Chân Ngã.
Trận chiến giữa hai người họ hiển nhiên là vô cùng khốc liệt.
Lưới kiếm khí và giao long quyết chiến với nhau, trông vừa kinh khủng mà cũng vừa kỳ lạ.
"Tiếp!"
Vào thời khắc ấy, Trần Nhất Mặc từ từ bước ra, cười một cách ngang ngược, nói: "Âm dương trong tay nắm cả càn khôn, giữa Cửu Trọng Thiên ta là nhất, Trần Nhất Mặc ta đây là Mặc Hoàng, là đệ tử duy nhất của Cửu Nguyên Đan Đế, há lại để cho hạng trộm cắp thối tha như ngươi làm nhục chứ?"
"Tụ!"
Vừa dứt lời, hắn ta nắm chặt bàn tay, một ngọn lửa lại được hình thành.
Một con giao long thứ hai bỗng nhiên xuất hiện phá nát mặt đất trèo lên.
Bây giờ, bất kỳ ai cũng đều nhận ra Trần Nhất Mặc đang gắng gượng hết sức.
Con giao long thứ hai lao về phía lưới kiếm khí kia, huyết văn trên người Trần Nhất Mặc càng lúc càng sậm màu hơn, trông hệt như máu tươi, bất cứ lúc nào cũng đều có thể trào ra, đồng thời, da thịt của hắn ta càng tái nhợt hơn.
"Tụ!"
Trần Nhất Mặc rống lên, lại thêm một ngọn lửa phóng lên trời cao rồi hóa thành một con giao long.
"Lại tụ!"
Con thứ tư đã xuất hiện.
Giờ phút này, cả bốn con giao long phóng lên, lưới kiếm khí dần dần bị nứt vỡ, không còn có thể giữ vững hình dạng.
Tiếng nổ vang lên rung trời.
Cổ Lăng hừ nói: "Dẫu cho ngươi chiến thắng thì cách cái chết cũng không xa đâu!"
Hiện tại, bên ngoài cơ thể Trần Nhất Mặc đã xuất hiện một vết rạn, máu tươi đang từ từ chảy ra.
"Thắng sao?"
"Ông đây chỉ muốn chém ngươi thôi!"
Trần Nhất Mặc quát lên, bốn con giao long có vẻ như muốn hợp lại làm một, ngay lập tức khí thế của chúng càng lên cao, bao vây Cổ Lăng bên trong.
Lúc này, Trần Nhất Mặc gần như đã phát điên: "Dám so sánh với ta, ngươi là cái thá gì chứ?"
Ầm ầm ầm... Giao long gầm thét, phá tan kiếm vương, tấn công vào Cổ Lăng, chẳng mấy chốc đã chém vào người hắn ta, thiêu đốt kiếm khí ấy.
Ngay sau đó, sắc mặt Cổ Long lập tức thay đổi.
Nỗi uy hiếp từ cái chết buộc hắn ta phải lùi ra sau từng bước.
Thế nhưng lại không lùi được!
"Đi chết đi!"
Lúc này, Trần Nhất Mặc tựa như một vị chiến thần, tay cầm đỉnh, đạp lên giao long lao tới, nện cái đỉnh xuống.
Ngay khi Cổ Lăng sắp xong đời dưới cái đỉnh của Trần Nhất Mặc, bỗng nhiên, không gian chấn động, tiếng ong ong từ từ tiến lại gần.
Một bóng dáng bất chợt xuất hiện trước mặt Cổ Lăng, một bàn tay già nua nhưng vẫn rắn chắc xuất hiện, trong nháy mắt đã va vào ngực của Trần Nhất Mặc.
Ầm... Một âm thanh răng rắc đồng thời vang lên.
Cả người Trần Nhất Mặc lùi ra sau, rồi té rầm xuống mặt đất, khói bụi tung bay mịt mù.
Giờ phút ấy, bốn phía đều lặng yên.
Một người mặc đan bào xuất hiện trước người Cổ Lăng, người nọ dùng một chưởng đánh bay Trần Nhất Mặc, rồi quay đầu nhìn về phía hắn ta.
Người nọ nắm chặt tay, tựa như có vô vàn lực lượng, đập vỡ cả bốn con giao long.
Thời khắc này đây, mọi người đều cảm thấy thật kinh hãi.
Sao lại như thế?
"Tân Vân Đan Đế!"
Một giọng nói bỗng thốt lên khiến mọi người kinh ngạc.
Tân Vân Đan Đế ấy thế lại xuất hiện ngay bây giờ.
Mọi người sững sờ trước cảnh tượng ấy.
Có thể nói rằng, Tân Vân Đan Đế chính là người già đời nhất trong cả Thượng Nguyên Thiên.
Cho dù có là Thiết Vương hay Thiên Thi lão đầu thì thời gian thành danh cũng không lâu như Tân Vân Đan Đế.
Lúc này, Cổ Lăng bước đến trước mặt Tân Vân Đan Đế, xấu hổ nói: "Sư phụ, con...", "Ta hiểu mà".
Tân Vân Đại Đế phong thái như tiên, khoát tay nói: "Đứa trẻ ngoan, ta hiểu ý của ngươi, thế nhưng...", Tân Vân Đan Đế nói đến đây thì dừng lại một lát rồi mới nói tiếp: "Nếu chuyện đã đã tới nông nỗi này thì đành vậy thôi, nếu đã thế rồi, vậy cần phải làm cho dứt khoát!"
Cổ Lăng gật đầu.
Lúc này, trên mặt đất, cả người Trần Nhất Mặc nằm bẹp dưới một cái hố sâu, mặt đất xung quanh vỡ vụn, máu tươi chảy ra ròng ròng, thấm đẫm một phần đất.
Ngực của hắn ta đã lún xuống, in rõ một bàn tay ở nơi đó.
Trên gương mặt mê hoặc quyến rũ kia giờ đã có xen lẫn vài phần chết chóc.
Không còn nhợt nhạt nữa mà là tử khí âm u lượn lờ.
Liếc mắt nhìn thoáng qua, trông hắn ta còn giống xác chết hơn cả xác chết.
Bấy giờ, Tân Vân Đan Đế nhìn thẳng vào Trần Nhất Mặc.
Cơ thể thê thảm chả khác nào xác chết của Trần Nhất Mặc hơi giật, hai mắt hắn ta hé mở, mười ngón tay nắm chặt mặt đất, rồi từ từ từng bước một đứng lên.
"Trẻ nhỏ đánh không lại nên người lớn ra tay sao?
Trần Nhất Mặc cười nhạo nói: "Cổ Lăng, thấy ngươi xuất hiện, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ tung hoành ngang dọc, ai ngờ lại cũng chỉ mà một tên vô dụng".
Vừa thốt ra câu ấy, sắc mặt Cổ Lăng trầm xuống ngay lập tức.
"Sao không nói gì?"
Vào lúc này rồi mà Trần Nhất Mặc vẫn kiêu ngạo như thế.
Tính cách mỗi đệ tử của Tần Ninh khác hẳn nhau, thế nhưng bọn họ đều chịu sự ảnh hưởng của Tần Ninh, từ trong xương trong tủy đều là thói kiêu ngạo.
Tân Vân Đan Đế nhìn về phía Trần Nhất Mặc, tiếc nuối nói: "Ta vốn không định giết ngươi, nhưng chuyện đã thành ra thế này rồi thì đã không thể cứu vãn được nữa".
"Cho dù phải liều mạng, bất chấp cả cái mặt già này thì hôm nay ta cũng phải giết ngươi".
Một tay Tân Vân Đan Đế nắm chặt, bấm tay bắn ra một sợi chỉ, thoáng cái đã cắt ngang không gian, tới thẳng chỗ Trần Nhất Mặc.
Phụt... nháy mắt sợi chỉ kia đã xuyên qua cơ thể Trần Nhất Mặc.
Nhưng Trần Nhất Mặc vẫn đứng im tại đó.
Cơ thể đã trở nên thê thảm không chịu nổi, nhưng hắn ta vẫn đứng đó, chưa hề ngã xuống.
Cho dù có chết thì cũng phải chết đứng.
Tân Vân Đan Đế thấy cảnh đó, chân mày nhíu lại, có chút bất ngờ, nhưng đầu ngón tay lập tức nhúc nhích, lại thêm một sợi chỉ bay vút ra.
Lúc này, Trần Nhất Mặc nhìn vào đòn tấn công đang tiến gần về phía mình, khóe miệng hắn ta khẽ nhếch lên.
"Lão già kia, ta cứ đứng ở đây chứng kiến ngươi chết!"
Keng! Nó bay xuyên qua không gian rồi hạ xuống.
Ngay lúc này, một bàn tay nháy mắt xuống hiện trước người Trần Nhất Mặc, tóm lấy nó rồi bóp nát.
"Tân Vân, không nghe đệ tử của ta nói gì sao?"
Một giọng nói bình tĩnh vang lên, từ tốn cất lời: "Hôm nay, hắn sẽ đứng đó chứng kiến ngươi chết!"
Vừa dứt lời, cơ thể hàng vạn võ giả quanh đó trăm dặm đều run lên.
Cửu Nguyên Đan Đế! Tần Ninh! Thoát khỏi vòng vây rồi! Vào thời khắc ấy, ánh mắt Tân Vân Đan Đế nhìn thẳng xuống dưới, vừa thấy bóng người hiên ngang đứng trước Trần Nhất Mặc, trong mắt ông ta thoáng hiện lên một tia sát khí.
Hắn chính là kẻ thù truyền kiếp của ông ta!
Chương 2760: Tất cả đều đã đến đông đủ rồi sao?
Nhớ năm xưa, khi còn ở Thượng Nguyên Thiên! Ông ta, cũng chính Tân Vân là một thiên tài tuyệt thế, giữa một thế hệ đầy những thiên kiêu, tuy tuổi còn trẻ nhưng đã có được thiên phú luyện đan vô cùng cường đại.
Danh tiếng của ông ta ngày một lan rộng khắp Thượng Nguyên Thiên.
Cuối cùng, ông ta thành công trở thành một vị Đan Đế được hàng vạn người kính ngưỡng.
Cho dù sau ông ta, xuất hiện thêm hai vị Đan Đế là Mộc Dã Đan Đế và Chi Tuyết Đan Đế nhưng dù có được người đời xưng tụng là Tam Đại Đan Đế thì thuật luyện đan của bọn họ cũng không thể nào sánh ngang với Tân Vân Đan Đế được.
Trung Tam Thiên rộng hàng trăm vạn dặm, có trăm triệu sinh linh, tuy rằng ở trong Cửu Đại Thiên Vực của Trung Tam Thiên, Tân Vân không thể được xếp vào hạng cường giả hàng đầu.
Nhưng ở trong cái Thượng Nguyên Thiên này, ông ta chính là vị Đan Đế mạnh nhất.
Mãi cho đến ngày hôm ấy.
Ông ta nghe thấy một cái tên.
Linh Thiên Thần! Đó chính là vị Cửu Nguyên Đan Giả bất ngờ vang danh khắp Cửu Nguyên Vực kia.
Người thanh niên ấy chỉ mới có mấy trăm tuổi, vậy mà từ lúc ông ta nghe được tên hắn tới khi thuật luyện đan của hắn đánh bại Chi Tuyết Đan Đế chỉ mất có vài thập niên mà thôi.
Sau đó, ngày càng nhiều người nói rằng ở Thượng Nguyên Thiên có Tứ Đại Đan Đế, chứ không phải là Tam Đại Đan Đế.
Ông ta vốn cũng không mấy để tâm đến những việc này.
Cho đến một ngày nọ, hai người bọn họ chạm mặt nhau.
Đó là một người thanh niên có vẻ ngoài tràn ngập sự tự tin nhưng dường như hắn lại không thích tranh đua với đời.
Không, không phải là không tranh đua với đời mà là đằng sau sự tự tin của hắn, chính là sự ngạo nghễ, thế gian không có kẻ nào có thể tranh đoạt được với hắn.
Hai người tình cờ gặp nhau, đó chính là duyên phận, bọn họ bàn luận đan đạo, so bì thuật luyện đan với nhau.
Ông ta bị hắn đánh bại! Thất bại hoàn toàn! Ông ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện có người sẽ nghiên cứu thuật luyện đan tới được trình độ cao như vậy, nghiên cứu tới mức xuất thần nhập hóa.
Mà từ đó về sau.
Thượng Nguyên Thiên không còn ba cái danh xưng Tân Vân Đan Đế, Mộc Dã Đan Đế và Chi Tuyết Đan Đế nữa.
Chỉ có một vị Đan Đế duy nhất.
Đó chính là Cửu Nguyên Đan Đế! Ông ta vốn tưởng rằng bản thân sớm đã lạnh nhạt với những điều tiếng của thế gian, không tranh, không đoạt với đời, và cũng không thèm để ý tới những danh xưng hư ảo đó.
Nhưng mà bốn vạn năm trôi qua.
Ông ta vẫn bại dưới tay Linh Thiên Thần, bại bởi chính cái bóng mà Cửu Nguyên Đan Đế để lại.
Cho đến hôm nay, gặp lại Tần Ninh, con ác quỷ trong lòng ông ta bỗng nhiên thức tỉnh.
Năm đó, sau khi Linh Thiên Thần trở thành Cửu Nguyên Đan Đế có thuật luyện đan cường đại nhất ở Thượng Nguyên Thiên, hắn đã rời khỏi Thượng Nguyên Thiên và mai danh ẩn tích.
Không biết trải qua bao nhiêu ngày đêm, nghĩ đến việc thuật luyện đan của Linh Thiên Thần ngày một tiến bộ vượt bậc, ngày càng bỏ xa ông ta, sự kiêu ngạo trong lòng ông ta dần vỡ vụn.
Mãi đến hôm nay! Vào giờ phút này.
Hai người lại gặp nhau thêm một lần nữa, bốn mắt nhìn nhau, Tân Vân chợt phát hiện ra bản thân không thể nhẫn nhịn được nữa.
Ông ta không thể kiềm chế được ý nghĩ muốn giết chết hắn, tru sát Tần Ninh, một lần nữa, ông ta sẽ lấy lại được danh xưng Tân Vân Đan Đế!
“Đã nhiều năm trôi qua, lần này gặp lại đã là cảnh còn người mất…”, Tân Vân Đan Đế tự nói thầm như vậy.
“Đúng vậy, nhiều năm không gặp, Tân Vân Đan Đế mà năm đó ta từng quen biết là một người không màng đến danh lợi, chỉ say mê thuật luyện đan mà không phải là một Tân Vân như bây giờ, cấu kết với Thiên Cương Thần Môn mà Ma tộc Thiên Mục…”, Tần Ninh vừa nói xong, thân thể của Tân Vân Đan Đế khẽ run.
Mà lúc này, sau khi Tần Ninh xuất hiện, chiến trường bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng.
Lôi Vọng, Chi Tuyết bà bà và Âm Minh lão tổ phi thân xuống.
Tô Uyển Nguyệt, Lôi Trấn Thương và con rối Huyền Thiên cũng vừa tới kịp.
Tô Uyển Nguyệt vội chạy tới chỗ Trần Nhất Mặc, đỡ hắn ta dậy.
Nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Trần Nhất Mặc, hai mắt Tô Uyển Nguyệt đẫm lệ, giọng nàng ấy cũng bắt đầu run rẩy, Tô Uyển Nguyệt hét lên: “Tại sao cứ phải thể hiện như vậy chứ?”
Trần Nhất Mặc nhếch môi cười: “Chẳng phải là ta đã chống đỡ được tới lúc sư tôn tới hay sao?”
“Hơn nữa, cơ hội ngàn năm có một như vậy, sao ta có thể bỏ qua được?”
“Huynh…”, Tô Uyển Nguyệt không biết phải nói gì cho phải.
Đã thảm tới mức này rồi mà hắn ta vẫn còn nói giỡn được nữa.
Đúng lúc này, bốn người Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên cũng vừa tới nơi.
Cùng lúc đó, bên kia chiến tuyến.
Thiết Vương, tiểu tiên nữ Bách Hoa và Thiên Thi lão nhân cũng đã đến bên cạnh Tân Vân Đan Đế.
Thiên Cương thánh chủ, Chu Minh Công, Nguyên Chính Tướng và bảy vị Đế giả đại viên mãn của Ma tộc Thiên Mục cũng đã xuất hiện.
Hai bên cách nhau vài trăm trượng, có thể đánh nhau lần thứ hai bất cứ lúc nào.
“Thiên Thú!”
Thiên Cương thánh chủ giận dữ quát lớn: “Chẳng phải ngươi đã nói rằng hắn không thể thoát ra được sao?”
Tần Ninh thoát thân được và Tần Ninh bị nhốt lại là hai chuyện khác nhau hoàn toàn.
Ai mà biết được vị chuyển thế của Cửu Nguyên Đan Đế này có thể bộc phát ra loại thần uy như thế nào chứ! Vào lúc này, sắc mặt của bảy vị Đế giả đại viên mãn của Ma tộc Thiên Mục như Thiên Thú, Thiên Việt, Thường,… dần tái nhợt, đôi mắt trên trán bọn họ trông có vẻ xám xịt, không còn chút ánh sáng nào.
“Tên này đã dung hợp được truyền thừa!”
Thiên Thú hét to: “Hắn làm cho thiên phú của bốn người kia tăng lên gấp mấy lần, sau đó cũng thúc đẩy thiên phú của bản thân tăng lên gấp bội, trực tiếp phá vỡ linh trụ cao chín vạn trượng”.
Thân thể Tần Ninh dùng thiên mệnh năm đời trước mà ngưng tụ thành linh trụ cao năm vạn trượng.
Không biết hắn đã làm như thế nào mà cái linh trụ cao năm vạn trượng kia bỗng nhiên tăng lên gấp bội, còn vượt qua cả linh trụ cao mười vạn trượng.
Mười vạn chính là giới hạn cao nhất, cho dù nhiều võ giả có thiên phú thay đổi linh uy, biến linh uy thành linh trụ, cộng lại với nhau cũng không thể nào vượt qua được mười vạn trượng.
Nhưng mà sau khi linh trụ của Tần Ninh không ngừng tăng trưởng, đạt tới giới hạn linh trụ cao mười vạn trượng, thì hắn lại lấy linh trụ của bốn người Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên,… chồng lên trên.
Quả là không thể tưởng tượng ra nổi.
Không phải là không thể tưởng tượng ra nổi.
Mà là không thể nào làm được như vậy! Lúc này, đám người Thiên Thú cảm thấy vô cùng khó chịu! Tần Ninh nhìn về phía bọn họ.
“Tất cả các ngươi đều đã đến đông đủ hết rồi sao?”
Tần Ninh mở miệng nói: “Vậy thì cùng tính sổ một lần cho tiện”.
Hắn vừa nói xong, bầu không khí như muốn ngưng đọng lại.
Vào giờ phút này, không ai dám coi khinh Tần Ninh, cho dù bây giờ, Tần Ninh mới chỉ có cảnh giới tôn giả mà thôi! Khoan đã?
Không đúng! Tần Ninh… không phải là tôn giả! Vào giờ phút này, thứ hơi thở đang vờn quanh cơ thể kia sao có thể chỉ là cấp bậc tôn giả được cơ chứ, đây là cảnh giới Đế giả! Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nhờ dung hợp truyền thừa mà từ cảnh giới tôn giả tầng hai đột phá lên tới cảnh giới Đế giả sao?
Vào giờ phút này, có không ít ánh mắt nhìn về phía hắn.
Vào giây phút ánh mắt bọn họ dừng lại chỗ Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên, bọn họ bỗng chốc ngơ ngác.
Diệp Viên Viên là tôn giả tầng năm.
Thời Thanh Trúc là Đế giả đỉnh phong.
Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo đều là Đế giả sơ kỳ.
Nhưng mà bây giờ cảnh giới của bốn người bọn họ đã thay đổi.
Hơi thở của cảnh giới Đế giả đại viên mãn vây quanh bọn họ.
Rốt cuộc là thứ lực lượng đáng sợ đến mức nào mới có thể khiến cho bọn họ bước vào cảnh giới Đế giả đại viên mãn?
Việc này không chỉ đơn giản là một chuyện không tưởng nữa.
Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía Trần Nhất Mặc, hắn bước tới trước mặt hắn ta, giơ tay lên.
Bốp! Một cái tát đánh thẳng vào mặt Trần Nhất Mặc.
“Làm liều!”
Trần Nhất Mặc nhìn Tần Ninh, hắn ta nhếch môi cười: “Không điên cuồng thì không phải là ma!”
Tần Ninh nhìn Trần Nhất Mặc, thở dài, rồi cầm lấy một bàn tay của đồ đệ.
Một cảnh tượng đáng kinh ngạc bỗng xuất hiện.
Thân hình Trần Nhất Mặc bỗng phát ra ánh hào quang rực rỡ.
Giống như là Tần Ninh vừa mới… truyền khí cho hắn ta vậy!
“Ưm…”, trên gương mặt tái nhợt của Trần Nhất Mặc hiện lên vẻ thỏa mãn, hắn ta nhịn không được mà phát ra tiếng rên khẽ.
Tiếng rên vừa rồi lọt vào trong tai Tô Uyển Nguyệt khiến cho hai má Tô Uyển Nguyệt đỏ bừng.
“Thật là thoải mái!”
Trần Nhất Mặc nhịn không được mở miệng nói: “Thì ra truyền thừa của sư tôn lại mạnh đến như vậy!”
Bình luận facebook