• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2751-2755

Chương 2751: Đi giúp sư tôn

Nam tử áo xanh vừa nói xong liền giơ tay lên, từng đạo đao gió lập tức ngưng tụ trong tay.

Hàng loạt đao gió kia nháy mắt hóa thành gió lốc cuốn lấy đỉnh núi, thoáng chốc đã biến một ngọn núi thành phấn vụn. Rồi sau đó, một hóa thành ba, ba hóa thành chín, chín cơn gió lốc ập tới chỗ lão đạo sĩ áo đỏ.

Chín cơn lốc xoáy gần như phong tỏa tất cả đường lui của lão đạo sĩ khiến ông ta không còn đường chạy trốn.

"Rốt cuộc ngươi là ai?"

"Muốn trừ khử Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế, lại còn trợ giúp Ma tộc, ý đồ của ngươi là gì?”

“Ngươi không sợ mình sẽ trở thành kẻ thù của toàn bộ Trung Tam Thiên và Cửu Đại Thiên sao?"

Đạo sĩ áo đỏ giận dữ hét.

"Không sợ...", nam tử áo xanh lẩm bẩm: "Diệp mỗ này muốn trở thành kẻ thù của tất cả mọi người trên Thương Mang Vân Giới".

Ầm ầm ầm… Lốc xoáy tụ tập, chín cơn lốc tụ lại, xé xác hoàn toàn cơ thể đạo sĩ.

Giữa bầu trời lồng lộng chỉ có một mảnh áo đỏ bay theo chiều gió, còn bóng dáng lão đạo sĩ áo đỏ thì đã biến mất tăm.

Khí tức sinh mệnh của ông ta cũng đã tán loạn.

Nam tử áo xanh cảm nhận khí tức đạo sĩ áo đỏ tan ra giữa không trung, lẳng lặng chờ đợi một khắc đồng hồ thì bóng người mới dần dần biến mất.

Qua một lát nữa.

Một tảng đá lớn trên mảnh đất rộng rãi chậm rãi vỡ vụn.

Lão đạo sĩ bò ra khỏi đống đá vụn và ho ra ngụm máu tươi, mặt mày tái nhợt đến đáng sợ.

Hai tay hai chân ông ta đã gần như gãy lìa, chỉ còn mấy sợi gân mạch là nối tiếp nhau. Thậm chí ông ta chỉ có thể dựa vào cái cổ của mình mà ngọ nguậy, bò ra khỏi đám đá vụn từng chút một.

Thoạt trông lão đạo sĩ đang nằm dưới đất lúc này vô cùng thảm hại.

"Mẹ nó, suýt thì toi đời!"

Đầu tóc ông ta vốn đã rối bời nay lại càng bù xù hơn, người cong lại nằm sấp trên mặt đất như con giun vậy.

Chỉ cần nhúc nhích một cái thôi là kéo theo thương thế cả người, đau đến mức không muốn sống nữa.

"Rốt cuộc kẻ tự xưng là Diệp mỗ này là ai? Không ngờ trong Cửu Đại Thiên lại còn cất giấu một cường giả hùng mạnh như thế!"

Đạo sĩ áo đỏ phóng mắt nhìn ra phương xa, thở dài: "Tần công tử, lão hủ vô dụng, không giúp ích được gì cho ngươi, ngươi hãy tự cầu phúc đi!"

"Có thể khiến cho Ma tộc Thiên Mục và kẻ tự xưng là Diệp mỗ này giết ngươi bằng mọi giá, ngươi xem như chết cũng không tiếc rồi".

"Chỉ là đáng tiếc… Ngươi lấy của ta một món bảo khí Cực Đạo cấp Thiên nhưng vẫn chưa trả ta bảo vật khác, chết thì tiếc lắm...", đạo sĩ áo đỏ vừa nói vừa tiếp tục lê lết ra ngoài dãy núi… Chứ ông ta không gượng dậy nổi.

Ông ta phải nhờ cậy vào những thủ đoạn mà mình sưu tập được trong những năm gần đây mới nhặt về được một cái mạng, chứ không thì ban nãy đã xuống địa ngục rồi.

Tên tự xưng là Diệp mỗ đó quá mạnh.

Sao có thể mạnh như vậy! Giờ thì Tần Ninh chết chắc rồi.

Đạo sĩ áo đỏ nghĩ vậy trong lòng, lê một đường rõ dài dưới đất, bóng người khuất sau dãy núi mờ mịt.

Ông ta phải tìm một nơi an toàn để chữa thương.

Không thể ở lại Thượng Nguyên Thiên lâu hơn được nữa.

Không ai biết đạo sĩ áo đỏ đã trải qua những gì ở đây.

Mà một bên khác.

Trong sơn cốc.

Linh trụ có chiều cao gần vạn trượng tỏa ra khí tức tưởng chừng có thể hủy thiên diệt địa khiến người ta hoảng sợ.

Tuy nhiên, khí tức khiến người ta căng thẳng ấy lại bị nhốt trong Tỏa Thiên Tù Địa Vạn Minh Trận, không cách nào truyền ra ngoài.

Giờ phút này, Trần Nhất Mặc bị tứ đại đế giả đại viên mãn bao vây tấn công, nom có vẻ không chống đỡ được nữa song vẫn miễn cưỡng chịu đựng được.

"Huyền Đạo sư huynh, Nam Hiên sư huynh, Nhàn Ngư sư đệ!"

Đúng lúc này, Trần Nhất Mặc quát lên: "Đi giúp sư tôn!"

Nghe thấy câu này, cả ba người Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên và Lý Nhàn Ngư đều sửng sốt.

Giúp?

Họ nên giúp thế nào đây?

Ba người bọn họ chỉ mới đến cảnh giới đế giả sơ kỳ, hậu kỳ mà thôi, thực lực trước mắt cách nhau quá xa.

Trần Nhất Mặc lại quát: "Trong đại trận chỉ so tài về thiên phú! Thiên phú hóa thành linh uy, linh uy ngưng tụ thành linh trụ, ba người các ngươi đều có thiên phú xuất sắc nên sẽ là trợ lực rất lớn cho sư tôn đấy!"

Câu nói ấy tức thì khiến mắt ba người rực sáng.

"Rõ!"

Lý Nhàn Ngư chuẩn bị quay đi.

Nhưng lúc đó, bảy vị đế giả đại viên mãn của Ma tộc Thiên Mục lại không ngăn cản ba người.

Dù có thêm ba người đi chăng nữa thì cũng chỉ là chịu chết thôi.

Tần Ninh nghe vậy lại lập tức mở mắt ra, quát: "Biến!"

Ba bóng người hơi khựng lại.

"Sư tôn..."

"Cút đi!"

Tần Ninh thẳng thừng thét vào mặt bọn họ: "Đi vào làm gì, chịu chết à?"

Trần Nhất Mặc nghe hắn nói vậy mà hận đến ngứa răng.

Nếu hắn ta phân thân được thì nhất định đã vào trong đó rồi.

Chết thì phải cùng chết.

Giờ phút này, đôi mắt Lý Nhàn Ngư đỏ ngầu, hắn ta nói: "Đệ tử ngu dốt nhưng may mắn được sư tôn xem trọng, nhận làm đồ đệ, chắc chắn là người cảm thấy thiên phú của đệ tử cũng tạm được. Dù có chết thì cũng chết cùng với sư tôn, vậy con còn sợ gì chứ?"

Dứt lời, Lý Nhàn Ngư dứt khoát bước vào đại trận.

Sau khi Lý Nhàn Ngư tiến vào, hắn ta lập tức cảm nhận được khí tức thiên địa khủng khiếp khắp đại trận ùn ùn kéo đến.

Đó không phải là áp chế về mặt thực lực mà là vô hình trung phong sát ý niệm của bản thân.

Lúc này, hắn ta vừa bước vào nơi này đã cứng đờ như rơi vào vũng bùn, không nhúc nhích người nổi.

Giữa lúc đó, Lý Nhàn Ngư thấp thoáng nhận ra khí tức trong người mình bắt đầu sôi trào.

Dường như có thứ gì đó trong đầu muốn xông ra khỏi hồn hải vậy.

Trong chớp mắt, một linh trụ ngưng tụ ra sau lưng hắn ta.

Linh trụ cao một trăm năm mươi trượng mọc thẳng lên trời.

Linh trụ có linh uy bậc này gần như có thể sánh ngang với Trấn Thiên Đế rồi.

Khoảnh khắc linh trụ mọc lên, Lý Nhàn Ngư cũng cảm nhận được uy áp kinh khủng phát ra từ cả đại trận.

Quả là một cuộc so tài giữa thiên phú hai bên mà!

Lúc này, linh trụ chín trăm trượng của Tần Ninh đang phải gánh chịu sức ép từ linh trụ cao chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín trượng được hợp lại từ một trăm mười tám đạo linh uẩn.

Tình cảnh của hắn chẳng khác gì con kiến lay trời cả! Đến tận lúc này, Lý Nhàn Ngư mới biết Tần Ninh đang trải qua những gì! Phút chốc, hắn ta rơi nước mắt.

"Khóc cái gì mà khóc?"

Tần Ninh quát lên: "Đã bảo là đừng có vào rồi mà!"

Lý Nhàn Ngư cắn chặt răng, lau nước mắt đi rồi khẽ rít gào: "Đệ tử không biết cố gắng!"

Mà vào lúc này, lại có một bóng người cất bước đi vào.

Lý Huyền Đạo cầm kiếm đứng, cảm nhận được trạng thái của Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư.

Sau lưng, linh trụ vọt lên không trung, đạt đến chiều cao một trăm tám mươi trượng.

Cùng lúc đó, Diệp Nam Hiên cũng sải bước tiến vào đại trận.

Linh trụ, một trăm chín mươi trượng! Diệp Nam Hiên haha cười nói: "Lý Huyền Đạo, sư huynh mạnh hơn ngươi một chút này!"

Lý Huyền Đạo trợn trắng mắt.

"Chênh lệch có mười trượng thôi mà, có là gì đâu!"

Giờ phút này, Tần Ninh dở khóc dở cười nhìn về phía ba người.

"Bọn ngươi muốn chết lắm hả?”

“Lần sau ta sẽ để các ngươi lên trước."

Giờ đây, bốn thầy trò đứng trước tế đàn.

Cả ba người Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Lý Nhàn Ngư đều cảm nhận được sức ép đến từ Chuyển Thiên La Bàn ở trên trời.

Đó là sức ép của linh trụ.

Nếu không có Tần Ninh chống đỡ cả nơi này thì ba người bọn họ sẽ biến thành cát bụi ngay khoảnh khắc tiến vào.

Một khi linh trụ bị nghiền ép thành phấn vụn thì hồn phách lẫn thân xác của họ sẽ biến mất, họ sẽ gần như biến thành kẻ đần độn khờ khạo.

Giờ phút này, bốn thầy trò cùng nhau gánh chịu một phần áp lực.

"Không thể để các ngươi chiếm hết vinh quang được!"

Bỗng có một giọng nói trong trẻo, lạnh lùng vang lên.
Chương 2752: Mặc Hoàng dạy các ngươi làm người

Sau khi giọng nói ấy cất lên, có hai bóng người đáp xuống tế đàn trong đại trận.

Sau khi hai người họ đáp xuống, có hai cột sáng lập tức bay lên trời.

Một đạo hai trăm trượng! Một đạo gần ba trăm trượng! Cảnh tượng ấy làm ba người Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên và Lý Nhàn Ngư sửng sốt.

Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên xuất hiện trên tế đàn, cũng ngẩn ra khi thấy hình ảnh ấy.

Linh trụ cao gần ba trăm trượng của Diệp Viên Viên càng là sự bất ngờ lớn đối với tất cả mọi người

Thiên phú này còn kinh khủng hơn Trấn Thiên Vương nữa.

Của Thời Thanh Trúc thì đến hai trăm trượng, cũng gần như sánh ngang với Trấn Thiên Vương còn gì.

Tuy nhiên, bọn người đều không ngờ Diệp Viên Viên luôn tỏ ra lạnh lùng xưa giờ lại có thiên phú mạnh nhất trong số nhóm người bọn họ.

Ba trăm trượng! Mặc dù vẫn còn thua kém so với Tần Ninh nhưng đã có thể gọi là cấp bậc mạnh nhất, có một không hai trên Thượng Nguyên Thiên trong gần ba mươi vạn năm qua rồi.

Bây giờ mới thấy sự chênh lệch về thiên phú của năm người.

Lúc này, Tần Ninh cười ngán ngẩm nhìn năm người.

"Đừng bận tâm làm gì!"

Tần Ninh nói ngay: "Đó vẫn chưa phải là cực hạn của các ngươi. Bị ảnh hưởng bởi Chuyển Thiên La Bàn nên các ngươi không thể phóng thích cực hạn cuối cùng của mình được đâu."

Thế nhưng giờ đây, cả năm người họ đều không thèm để ý đến chuyện đó.

Lý Nhàn Ngư lên tiếng: "Sư tôn, bọn chúng có thể tụ tập lại trấn áp sư tôn, mấy người chúng ta cũng có thể tụ tập lại và trấn áp ngược lại bọn chúng!"

Về cơ bản, năng lượng linh trụ đơn lẻ của sáu người hoàn toàn không thể chống lại linh trụ chín vạn trượng kia.

Đó là thứ sức mạnh được một trăm mười tám vị đế giả đỉnh phong trong Thượng Nguyên Thiên hợp lại tạo ra trong ba mươi vạn năm.

Tần Ninh nhìn năm người, nở nụ cười ôn hòa nói: "Nếu đã đi vào, đuổi đi cũng không chịu đi, lỡ có chết thì đành chết chung thôi".

Năm người nghe vậy, nét mặt đều bình tĩnh, thản nhiên.

Chuyện đã tới nước này thì không cần hắn nói những lời đó nữa.

Ngoài trận, các đại đế giả đại viên mãn hùng mạnh vẫn đang giao thủ với nhau.

Còn tán tu các phe, các võ giả thuộc Thiên Lôi Cốc, Cửu Tinh Lâu thì đoàn kết chống lại các phe của Thiên Cương Thần Môn.

Mặc dù bọn họ đã rơi vào thế xấu nhưng nhìn chung vẫn chưa đến mức bị khí thế của quân địch làm thấp đi sĩ khí.

Thế cục cứ giằng co như thế. Từ đầu đến cuối, bảy vị đế giả đại viên mãn của Ma tộc Thiên Mục cứ nhìn chằm chằm vào Tần Ninh.

Bởi Tần Ninh mới là yếu tố quan trọng!

"Sắp đến lúc rồi".

Đúng lúc đó, Tần Ninh ngẩng đầu nhìn lên trời, sau đó ngoảnh sang nhìn Chuyển Thiên La Bàn, cuối cùng là nhìn về phía linh trụ chín vạn trượng, cất tiếng: "Các ngươi đã cược cả mạng sống với ta, sao ta có thể để các ngươi thua!"

Nói xong, khí tức trong cơ thể Tần Ninh bùng nổ.

Thân thể bộc phát linh uy. Lúc này, linh trụ chín trăm trượng sau lưng nháy mắt bay thẳng lên trời.

Giờ đây, Tần Ninh trông như một vị thần đứng sừng sững giữa đất trời, linh trụ chín trăm trượng sau lưng tỏa ánh sáng đến muôn nơi.

Mà cùng lúc đó, giữa những tia sáng lập lòe, linh trụ thứ hai đột nhiên ngưng tụ ra.

Ngay sau đó, linh trụ thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu đồng loạt mọc lên thật cao.

Trong chớp mắt, chiều cao của năm đạo linh trụ tăng lên liên tục, từ cao chừng một người đến ngàn trượng, ba ngàn trượng, chín ngàn trượng, cuối cùng là gần như vạn trượng.

Năm đạo linh trụ, mỗi một linh trụ đều đạt độ cao gần vạn trượng.

Cùng lúc đó, linh trụ bản thân Tần Ninh ở đằng sau bắt đầu lột xác từ chín trăm trượng.

Linh trụ chín trăm trượng nhất thời tăng hơn ngàn trượng.

Đồng thời, năm đạo linh trụ ngoi lên từ mặt đất, chồng chất lên nhau và chạm đến chiều cao năm vạn trượng.

Trong lúc nhất thời, sức ép mà năm người Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên và Lý Nhàn Ngư phải đối mặt đã yếu đi rất nhiều.

Bên cạnh đó còn có từng đạo khí tức khiến người rùng mình bộc phát.

Linh trụ ngàn trượng của Tần Ninh xảy ra biến đổi.

Hai xúc tua mọc ra khỏi hai bên linh trụ.

Năm đạo linh trụ tới từ đâu?

Tới từ năm đạo số mệnh mà Tần Ninh đang dung hợp.

Mỗi kiếp một vạn năm, một vạn năm là một cực hạn, cực hạn của thiên phú.

Bất kể là cảnh giới Vương Giả, Thánh Đế hay đế giả Cực Đạo thì kiếp này hắn đã đi đến tận cùng, thiên phú cũng đạt đến cấp độ viên mãn.

Lúc này, số mệnh năm kiếp mà hắn vừa tỏa ra biến thành linh uy, ngưng tụ ra linh trụ, có thể nói là cực hạn chân chính! Chạm đến vạn trượng! Tuy nhiên, dù năm đạo linh trụ đã tụ tập lại một chỗ, biến thành năm vạn trượng thì vẫn chênh nhau gần một nửa so với linh trụ được tạo ra từ một trăm mười tám đạo linh uẩn kia.

Mà giờ phút này, một đạo linh trụ ngàn trượng của Tần Ninh đi tới trước linh trụ năm vạn trượng một cách oai phong, bất phàm.

"Nếu muốn đánh thì ta sẽ cho các ngươi được như ý nguyện".

Mái tóc dài của Tần Ninh bay lượn, dáng người thon dài, đứng trước linh trụ năm vạn trượng.

Hai bên linh trụ ngàn trượng của hắn thình lình ngưng tụ ra hai đạo quang mang.

Một đạo long ảnh, một đạo phượng ảnh.

Long ảnh và phượng ảnh ấy đều dài ngàn trượng và bay thẳng lên trời cao, bay tới linh trụ cao chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín trượng ở phía trên.

Long tường cửu thiên.

Phượng lâm vạn giới.

Ầm... Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.

Giờ phút này, bảy vị Ma tộc Thiên Mục đế giả đại viên mãn ở bên ngoài đại trận đều tái mặt khi nhìn thấy khung cảnh ấy.

Bọn họ hoàn toàn không ngờ Tần Ninh sẽ bộc phát ra linh trụ năm vạn trượng một cách chóng vánh như vậy.

Ở đâu ra thế?

Theo lý thuyết thì không thể nào mới đúng!

Có điều bây giờ chẳng có ai giải thích với bọn họ cả.

Ánh sáng lúc mờ lúc tỏ trong cơ thể Tần Ninh.

Thân xác đời thứ năm đang trong quá trình dung hợp.

Chín quyển đan điển bên cạnh hóa thành chín đốm sáng với những màu sắc khác nhau.

Hình long ngàn trượng cùng với phượng ảnh ngàn trượng bay lên không trung, dù vậy chúng vẫn không thể uy hiếp được linh trụ chín vạn trượng.

Nhưng chí ít hiện tại Tần Ninh đã có thể chống lại uy áp đến từ linh trụ chín vạn trượng.

Thời Thanh Trúc, Diệp Nam Hiên và ba người còn lại cũng cảm nhận được sự biến hóa.

Họ không còn thấy nặng nề như ban nãy nữa.

Bây giờ mới là thời điểm để phản kích! Cùng lúc đó, ở bên ngoài đại trận.

Võ giả Cực Đạo các phe đang lao vào sống mái với nhau trông vô cùng hỗn loạn.

Trần Nhất Mặc đứng dưới Cổ Đỉnh, chân đạp lên giao long được ngưng tụ từ thiên hỏa. Khi thấy sư tôn không có mệnh hệ gì, tâm trạng của hắn ta cũng dần dần ổn định lại.

"Mấy tên oắt kia!"

Trần Nhất Mặc nhìn về phía bốn người Thiên Cương thánh chủ, Bùi Mãn Thiên, Vạn Thiên Tâm và Mạc Văn Phong, hờ hững nói: "Các ngươi tưởng Mặc Hoàng ta đây là giấy à?"

"Tay cầm âm dương định càn khôn!"

"Cửu trọng thiên địa ta vi tôn!"

"Hôm nay, Mặc Hoàng sẽ dạy các ngươi cách làm người!"

Trần Nhất Mặc phá lên cười to, nét mặt hắn ta nom vô cùng điên cuồng.

Nếu vin vào thuật luyện đan của Trần Nhất Mặc hắn ta cao siêu mà cho rằng thực lực của hắn ta không được cao thì sai hoàn toàn.

"Hỗn Luyện Đỉnh!"

Trần Nhất Mặc gầm lên một tiếng rồi giơ tay lên trời, nắm tay lại.

Trong phút chốc, Thiên Viêm Cổ Đỉnh trên đỉnh đầu hắn ta tỏa ánh sáng vạn trượng.

Từng đốm lửa tụ tập thành một thể, hóa thành một đạo hỏa chưởng.

Hỏa chưởng ngưng tụ ra giữa trời dài khoảng ngàn trượng. Trong chớp mắt nó đã phi tới chỗ Thiên Cương thánh chủ với tốc độ cực nhanh.

Keng... Tiếng kim loại va chạm vang lên lanh lảnh.

Thiên Cương Thần Môn trước mặt Thiên Cương thánh chủ lại ngăn cản đòn tấn công của Trần Nhất Mặc lần nữa.

Tuy nhiên, lần này Trần Nhất Mặc không hề có ý nghĩ muốn lùi bước.

Năng lượng với sức công phá kinh khủng lực càn quét, sức mạnh tăng lên không ngừng.

Năm ngón tay của hỏa chưởng nắm lại, bùng nổ sức mạnh.

"Diệt Thiên Cự Linh Kình!"

Trần Nhất Mặc gầm lên, sức mạnh của hỏa chưởng kia nháy mắt tăng lên đáng kể. Lúc này, Thiên Cương Thần Môn trước người Thiên Cương thánh chủ dần dần bị ngọn lửa áp chế, chưởng kình tan tác, bắt đầu biến dạng...
Chương 2753: Kẻ giậm chân tại chỗ là các ngươi

"Đi chết đi!"

Một tiếng quát khẽ vang lên, chưởng kình của Trần Nhất Mặc được tăng cường gấp mấy lần trong chớp mắt. Thiên Cương Thần Môn bắt đầu méo mó.

Thiên Cương thánh chủ rơi vào tình cảnh này mà chịu ngồi chờ chết ư?

"Thiên cương quyết, thiên cương kiếm! Kiếm ra cửu thiên, chém chết vạn vật!"

Thiên Cương thánh chủ vung một tay lên, một thanh cự kiếm toả ánh kim sáng rỡ chĩa mũi kiếm lên trời.

Khí tức nóng hừng hực bộc phát ra, ánh sáng chói mắt đến mức khiến người ta hãi hùng bắn ra tứ phía.

Ánh sáng của thanh kiếm ánh kim quang kia đến đâu, núi sông sụp đổ, hư không phá tan đến đó.

Nhát kiếm của Thiên Cương thánh chủ đã chém tới trước mặt Trần Nhất Mặc.

Tuy nhiên, Trần Nhất Mặc đã đề phòng từ trước nên giờ thấy Thiên Cương thánh chủ chém một kiếm tới thì nét mặt vẫn điềm tĩnh như thường, giẫm xuống đất một cái.

Giao long hình thành từ thiên hỏa dưới chân gào thét bay đến, há miệng phun một ngọn lửa cuốn lấy thanh kiếm ánh kim quang.

Bấy giờ, Thiên Cương thánh chủ đang phải đối mặt áp lực rất lớn.

Thế nhưng lúc này, ba vị đế giả đại viên mãn ở phía bên kia đã chuẩn bị ổn thoả.

"Mãn Tỏa Tâm Quyền!"

Bùi Mãn Thiên giáng một cú đấm từ không trung xuống. Quyền mang lướt qua, ánh sáng bắn ra bốn phía phảng phất ẩn chứa sức mạnh làm lòng người kinh hoàng.

"Vạn tiễn, vạn tuyệt!"

Cùng lúc đó, Vạn Thiên Tâm đặt mũi tên lên rồi giương cung. Trong nháy mắt, mũi tên vụt bắn khỏi cung thần. Ngàn vạn luồng khí hóa thành ngàn vạn mũi tên rơi xuống như mưa bạc, phát ra tiếng xé gió chói tai.

"Phong vẫn thiên, táng!"

Giờ phút này, hai tay Mạc Văn Phong tạo ra từng dấu ấn. Thoáng chốc đã thi triển ra một đạo đao gió.

Chỉ có một đao gió nhưng lại tưởng chừng có thể xé toạc cả thiên địa, giáng xuống trước người Trần Nhất Mặc.

Trước sự biến hoá kinh khủng ấy, kể cả Trần Nhất Mặc cũng cảm nhận được có một nguồn sức mạnh bất thường đang tụ tập.

Tuyệt học của cả ba vị đế giả đại viên mãn này đều thuộc hàng bậc nhất trên khắp Thượng Nguyên Thiên.

Tuy nhiên, cho dù thấy ba người bắt tay nhau tấn công mình thì Trần Nhất Mặc vẫn không hề chùn bước chút nào.

"Ta, Mặc Hoàng, đồ đệ của Cửu Nguyên Đan Đế, mà lại bị những kẻ binh tôm tướng tép các ngươi đánh bại ư?"

Trần Nhất Mặc phá lên cười một cách thoải mái.

"Tử Linh Tứ Thiên Tuyệt!"

Trong lúc Trần Nhất Mặc cười to, một ngọn lửa màu tím bùng cháy trong cơ thể hắn ta. Tiếng ầm ầm vang lên không ngừng.

Trong giây lát, có bốn cột sáng dâng lên xung quanh người.

Bốn ngọn lửa diễm lệ tiến thẳng lên bầu trời.

"Trận pháp?"

Thiên Cương thánh chủ sa sầm nét mặt.

"Lão tử không biết dùng trận pháp!"

Trần Nhất Mặc nhìn về phía Thiên Cương thánh chủ, giễu cợt: "Có thể xem như đây là con át chủ bài của bổn hoàng đấy, giết bốn người các ngươi thì dư sức!"

Thiên Cương thánh chủ trào phúng: "Chỉ dựa vào một mình ngươi?"

"Ngươi quên năm đó ngươi đã bị bọn ta đánh gãy một cánh tay, nhốt vào tam đại cấm địa không ra ngoài được suốt bốn vạn năm thế nào rồi sao?"

Trần Nhất Mặc mỉa mai: "Năm xưa là năm xưa, bây giờ là bây giờ, ngươi tưởng bốn vạn năm qua cảnh giới của ta giậm chân tại chỗ, vẫn như ban đầu chắc?"

"Ngươi vẫn là tên ăn hại như trước kia, mắc kẹt tại bước cuối cùng của Cực Đạo tứ cảnh không đi ra được. Còn ta thì khác, ta là thiên tài!"

Trần Nhất Mặc vừa nói xong thì trong giây lát, bốn ngọn lửa màu tím ở bốn phía dựng lên cao đồng thời hóa thành bốn giao long.

Ánh sáng phát ra từ bốn giao long nháy mắt chụm lại, giam cầm nơi năm người đang đứng.

"Đi chết đi!"

"Tử Giao Phệ!"

Trần Nhất Mặc gầm lên, khu vực bị giam cầm tức khắc có mấy con giao long màu tím bay lên.

Có con dài trăm trượng, có con dài ngàn trượng, vô số giao long phủ hết bầu trời nơi đây.

Đám giao long lao về phía bốn vị đế giả đại viên mãn khiến cho Thiên Cương thánh chủ trong bốn người luống cuống tay chân.

Thiên Cương thánh chủ dùng Thiên Cương Thần Môn để chống cự từng cú va chạm của giao long song cứ phải thụt lùi mãi, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Trần Nhất Mặc đang dung nhập sức mạnh Cực Đạo của bản thân vào uy thế của thiên hỏa.

Không những thế, Thiên Viêm Cổ Đỉnh đang lơ lửng giữa trời cũng là một sự hiện diện mang tính răn đe rất lớn giữa khung trời nơi đây.

Giờ phút này, Bùi Mãn Thiên không ngừng bộc phát chưởng kình và quyền kình. Mỗi một chưởng, mỗi một quyền Bùi Mãn Thiên đánh ra đều có thể giết chết một vị đế giả đỉnh phong, nhưng bây giờ thì có vẻ hắn ta đã chống đỡ hết nổi rồi.

Vạn Thiên Tâm phóng hết mũi tên này đến mũi tên khác ra. Tuy nhiên, mưa tên đã đến gần mà các giao long vẫn không hề có vẻ gì là muốn chùn bước, chúng vẫn hừng hực khí thế bay tới.

Lúc này, từng tia sáng bắn ra từ trước mặt Mạc Văn Phong, hàng loạt đạo đao gió đã sắp sửa ngưng tụ thành một bức tường gió. Tuy nhiên, trước khi giao long đánh vào bức tường, nó đã bị đao gió cắt nát, sụp đổ nhưng sau đó lại ngưng tụ ra lần nữa.

Nhiều lần như thế vậy mà Trần Nhất Mặc vẫn chỉ đứng trước bốn trước người nhìn một cách hờ hững.

"Tưởng bổn hoàng không đầu óc thật đấy à?”

“Các ngươi nghĩ bốn vạn năm trước các ngươi có thể ép ta vào đường cùng thì bây giờ vẫn được ư?"

Trần Nhất Mặc lạnh lùng nói: "Kẻ giậm chân tại chỗ là các ngươi chứ không phải ta!"

Dứt lời, hắn ta bước lên một bước, nhìn về phía bốn người, hừ lạnh, nói: "Hôm nay, một mình ta sẽ tàn sát bốn đế!"

Trần Nhất Mặc nói câu ấy rồi đột nhiên, một thanh trường kiếm hiện ra trong tay hắn ta.

Thân kiếm có màu tím thẫm, được vòng quanh bởi những ngọn lửa cùng màu.

Mà giờ phút này, trong đám đông bên dưới.

Ba con chó vàng cũng không còn nằm ở thực lực cảnh giới tôn giả đỉnh phong nữa mà đồng loạt bước vào cảnh giới đế giả.

Sau khi Trần Nhất Mặc có được linh uẩn, hắn ta đã chữa trị cho cánh tay trở nên lành lặn, ba bọn chúng cũng được hưởng uy thế của linh uẩn, thực lực tăng tiến.

Ba con chó vàng đã ở bên Trần Nhất Mặc được bốn trăm năm, mặc dù bình thường trông thì thay tỏ ra khinh khỉnh hắn ta nhưng trong suốt bốn trăm năm qua, Trần Nhất Mặc đã luôn tìm cách chữa khỏi cánh tay của mình trong cấm địa.

Đồng thời, trong lòng hắn ta vẫn còn canh cánh trận chiến bị thua năm xưa.

Trần Nhất Mặc đã làm rất nhiều điều trong bốn trăm năm ấy.

Rèn luyện thuật luyện đan của mình.

Vào những lúc thực lực của mình được khôi phục thì hắn ta mài giũa sức mạnh của bản thân và sáng tạo ra thủ đoạn bùng nổ thích hợp.

Lúc gặp lại Tần Ninh, nhìn bề ngoài thì Trần Nhất Mặc rất nghịch ngợm song ba con chó vàng lại thấy rõ đó là biểu hiện không muốn rời xa mà hắn ta dành cho sư phụ.

Giống như con nhỏ thấy phụ thân vậy, lúc nào cũng muốn bày trò để thu hút sự quan tâm, chú ý của người.

Chứ vốn dĩ Trần Nhất Mặc là người khắc khổ, chịu khó đến mức ba bọn chúng cũng cảm thấy đáng sợ.

"Trước hết là giết ngươi, con chó kia!"

Trần Nhất Mặc lia mắt về phía Mạc Văn Phong, quát: "Năm đó, chính con nghé nhà ngươi đã chặt cánh tay của bổn hoàng đúng không?"

Sau tiếng nạt nộ, Trần Nhất Mặc vung kiếm chém ra.

Phút chốc, Mạc Văn Phong giật bắn người.

Tên khốn kiếp này!

“Trần Nhất Mặc, kẻ đã chém tay ngươi năm đó là ta nhưng ta không phải người hạ độc ngươi!"

Đế giả đại viên mãn mà bị chém đứt một cánh tay thì chỉ cần dùng thiên tài địa bảo là có thể hồi phục.

Sở dĩ những năm gần đây Trần Nhất Mặc hoàn toàn không mọc tay ra nổi là vì hắn ta đã bị hạ độc chứ không phải vì bị chặt tay.

"Trong cái đám này, ngươi là kẻ đáng hận nhất. Ta sẽ giết ngươi trước tiên!"

Trần Nhất Mặc gầm lên một tiếng rồi cầm kiếm sải bước xông lên, từng đạo giao long uốn lượn bên người khiến hắn ta chẳng khác gì một vị thần được chúng giao long bảo vệ.

"Đi chết đi!"

Chẳng mấy chốc nhát kiếm của Trần Nhất Mặc đã bổ tới trước mặt Mạc Văn Phong.

Mặt mày Mạc Văn Phong tái mét, hắn ta hốt hoảng hét lên: "Cứu ta!"

"Cứu ngươi?”

“Không ai có thể cứu ngươi đâu!"

Giờ phút này, bảy vị đế giả đại viên mãn của Ma tộc Thiên Mục đều đang tập trung vào Tỏa Thiên Tù Địa Vạn Minh Trận, nhóm ba người Thiên Cương thánh chủ thì còn lo cho bản thân chưa xong, ai có thể cứu được hắn ta đây?
Chương 2754: Dùng nó vào luyện đan cũng không tồi

Keng... Một kiếm chém xuống, kiếm khí tung hoành khắp nơi khiến cho hư không không ngừng run rẩy.

Hàng ngàn hàng vạn đạo đao gió trước mặt Mạc Văn Phong biến thành bức tường gió, miễn cưỡng đỡ lại được nhát kiếm của Trần Nhất Mặc.

Nhưng vào lúc này, kiếm của Trần Nhất Mặc lại theo người hắn ngày một tới gần Mạc Văn Phong hơn.

Giờ đây, cả ba người Thiên Cương thánh chủ, Bùi Mãn Thiên và Vạn Thiên Tâm đều lực bất tòng tâm.

Việc Trần Nhất Mặc đột ngột bùng nổ hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bọn họ.

Kẻ này bị nhốt trong tam đại cấm địa của Cửu Nguyên Vực bốn trăm năm, còn ở thế giới bên ngoài thì đã trôi qua bốn vạn năm.

Vậy mà hiện giờ, cảnh giới bọn họ sau bốn vạn năm lại tăng tiến không nhiều bằng bốn trăm năm lột xác của Trần Nhất Mặc! Con đường võ đạo chung quy là có giới hạn.

Giới hạn này không phải giới hạn của võ đạo mà là giới hạn của võ giả.

Lấy Thiên Cương thánh chủ làm ví dụ. Cách đây bốn vạn năm, gần như ông ta đã đến cảnh giới đế giả đại viên mãn, còn bây giờ thì ông ta bị mắc kẹt tại đế giả đại viên mãn đã hàng vạn năm, không thể vượt qua ngưỡng cửa ấy.

Đây là gông cùm đã cầm chân Thiên Cương thánh chủ lại.

Ba người Bùi Mãn Thiên, Vạn Thiên Tâm và Mạc Văn Phong cũng rơi vào cảnh ngộ đó.

Bị kìm chân tại cảnh giới đế giả đại viên mãn hàng vạn năm, không thể tiến thêm bước nữa. Thời gian càng trôi, bọn họ càng thấy hy vọng thành tiên xa vời.

Rất khó để có thể trở thành tiên nhân, khó như lên trời vậy! Muốn thành tiên thì cần phải theo đuổi quá trình lột xác.

Phàm thể hóa tiên! Nhưng hiện tại, bọn họ chỉ mới đứng trên đỉnh cao của phàm nhân chứ không cách nào nhập môn con đường phàm thể hóa tiên.

Hầu như trên khắp Trung Tam Thiên, Cửu Đại Thiên và các Thiên Vực đều tồn tại người đã đi tới cảnh giới Biến Cảnh và tiến lên cấp bậc phàm thể hóa tiên, nhưng trong Thượng Nguyên Thiên lại không có! Điều này khiến cho bọn họ như hóa điên.

Cho nên dù có phải bắt tay với Ma tộc thì đã sao? Chỉ cần có thể thành tiên thì bọn họ thậm chí còn giết cả thê tử lẫn con cái.

Nhưng trước mắt, Mạc Văn Phong còn không đỡ nổi nhát kiếm của Trần Nhất Mặc nữa.

"Không!"

Một tiếng rống khản đặc vang lên, dường như có muôn vàn đao gió xuất hiện trong cơ thể Mạc Văn Phong. Chúng sắp sửa trở nên chân thật, biến thành phong đao chém về phía Trần Nhất Mặc.

Thế nhưng giờ phút này, Trần Nhất Mặc lại nắm chuôi kiếm bằng hai tay, phóng thích kiếm khí xua hai bên ra rồi phóng thẳng lưỡi kiếm về phía Mạc Văn Phong.

Về cơ bản thì những phong đao được hình thành từ hàng loạt đao gió ấy hoàn toàn không thể phá tan ánh sáng phát ra từ kiếm khí.

Kiếm, một tấc một tấc dời, từng bước từng bước, đi tới trước thân thể Mạc Văn Phong.

Keng... Tiếng va chạm trầm đục vang lên. Bả vai Mạc Văn Phong bị Cổ Kiếm chém trúng song trường kiếm không đâm thủng vai hắn ta.

Tuy nhiên, Trần Nhất Mặc từ trên cao nhìn xuống đồng thời đè kiếm xuống bằng cả hai tay. Rốt cuộc trường kiếm kia chậm rãi phá vỡ thân thể của một vị đế giả đại viên mãn như Mạc Văn Phong từng chút một.

Đây mới là thời điểm Trần Nhất Mặc thể hiện với thế nhân rằng thế nào là Mặc Hoàng! Tiếng gió hú ù ù vang lên không ngừng, khí tức khiến người ta rùng mình bộc phát.

Tiếng nổ trầm thấp khủng khiếp vang vọng khắp nơi khiến ai nghe thấy đều hoảng sợ.

Mang tiếng là đế giả đại viên mãn, vậy mà Mạc Văn Phong lại bị chém vào bả vai, máu chảy ồ ạt. Hắn ta nhìn Trần Nhất Mặc gần trong gang tấc bằng ánh mắt tràn trề sự kinh hoàng.

Dù vậy, hắn ta vẫn dốc sức, dùng hết tất cả những gì mình có để chống lại đòn tấn công.

Tuy nhiên, hết thảy những gì hắn ta làm chỉ là phí công mà thôi.

Kiếm vẫn liên tục đâm sâu vào vai Mạc Văn Phong và xuyên qua máu thịt, phá vỡ xương cốt hắn ta.

Vào lúc này, Cổ Kiếm đã đâm xuống ngực Mạc Văn Phong. Vết thương trên người hắn ta chảy máu ròng ròng, máu thịt muốn tự chữa trị để khép lại song lại bị kiếm khí đâm nát không ngừng.

"Sướng không?"

Trần Nhất Mặc nhìn về phía Mạc Văn Phong. Đôi mắt hai người chạm vào nhau, sát khí trong mắt Trần Nhất Mặc vô cùng dày đặc.

Giờ phút này, Mạc Văn Phong chỉ cảm thấy dường như có một con ác quỷ đang đứng trước mặt tra tấn mình mà không cần biết ai đúng ai sai vậy.

"Ta chỉ theo đuổi con đường thành tiên thôi, kẻ muốn giết ngươi là Thiên Cương Thần Môn, là thánh tộc Thiên Mục... Không, là Ma tộc Thiên Mục, ngươi đi mà giết bọn hắn!"

Đến đây, nỗi kinh hoàng đã hoàn toàn nhấn chìm Mạc Văn Phong.

Hắn ta sẽ chết mất.

Hắn ta cứ ngỡ đế giả đại viên mãn sẽ trường sinh bất tử chứ, nào ngờ nhìn tình hình lúc này, có vẻ hắn ta sắp chết thật rồi.

Uy thế thiên hỏa của Trần Nhất Mặc, sức ép của Thiên Viêm Cổ Đỉnh cùng với Cổ Kiếm kinh khủng này như đẩy hắn ta bên bờ cái chết.

Bốn vạn năm trước kẻ này đã mạnh đến mức này đâu?

Sao Trần Nhất Mặc bị nhốt trong cấm địa bốn trăm năm mà cứ như thay da đổi thịt vậy?

"Đừng vội, rồi sẽ tới lượt mỗi người thôi."

Lúc này, trường kiếm chém toạc cơ thể Mạc Văn Phong, mũi kiếm đã xuống tới bụng hắn ta.

Mặt Mạc Văn Phong dính đầy máu, mình mẩy toàn là vết thương và vết cắt, lục phủ ngũ tạng lồ lộ ra nên nhìn thấy rất rõ.

Thế rồi, Trần Nhất Mặc thình lình giơ tay về phía tim của Mạc Văn Phong.

“Soạt” một tiếng, máu tươi giàn giụa.

Trần Nhất Mặc dứt tim Mạc Văn Phong ra ngoài. Nắm lấy trái tim của một vị đế giả đại viên mãn, Trần Nhất Mặc cười toe toét, bảo: "Dùng nó vào luyện đan cũng không tồi!"

Hành động đó của hắn ta làm Mạc Văn Phong mặt cắt không còn một giọt máu.

Trường kiếm tiếp tục đâm xuyên qua thân thể Mạc Văn Phong, xem ra vị đế giả đại viên mãn này không sống nổi nữa.

Trần Nhất Mặc làm điều này không chỉ để giết người mà còn để răn đe.

Thiên Cương thánh chủ, Vạn Thiên Tâm lẫn Bùi Mãn Thiên đều đang đứng trên không ở xung quanh, cả ba người đều như rơi vào vũng bùn, không nhúc nhích nổi.

Còn cuộc chiến giữa ba người tông chủ Chiêm Dập, tộc trưởng Chu Minh Công, tộc trưởng Nguyên Chính Tướng với con rối Huyền Thiên, Lôi Trấn Thương và Tô Uyển Nguyệt từ đầu đến cuối chưa hề dừng lại.

Bọn họ đều là đế giả đại viên mãn, nếu có thể áp chế đối phương dễ như trở bàn tay thì bảy thế lực lớn cấp bậc Thiên Vương đã không xuất hiện tại Thượng Nguyên Thiên rồi.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều nhìn thấy hình ảnh ấy.

Hình ảnh Trần Nhất Mặc phanh thây một vị đế giả đại viên mãn.

Bỗng có một tiếng nổ kèm theo khí tức đáng sợ truyền đến.

Rốt cuộc thân thể Mạc Văn Phong vẫn bị Trần Nhất Mặc vung một nhát kiếm bạo lực chém làm đôi.

Lúc này, hồn phách của Mạc Văn Phong vẫn chưa tan biến.

"Hôm nay, ta sẽ đưa ngươi ngươi về chầu Tây Thiên."

Trần Nhất Mặc gầm lên rồi chém Cổ Kiếm ra lần nữa như thể muốn chém đầu Mạc Văn Phong ra làm hai.

Bị chẻ làm hai cùng với đầu Mạc Văn Phong còn có hồn phách của hắn ta.

Ba hồn bảy vía Mạc Văn Phong cũng bị Cổ Kiếm chém tan nát, tan biến giữa đất trời.

Giờ phút này, một tiếng nổ thình lình vang vọng. Dư âm của nó lớn đến mức khiến người ta khiếp sợ.

Một vị đế giả đại viên mãn đã chết.

Thượng Nguyên Thiên có mười vị đế giả đại viên mãn, mỗi một vị đều từ cấp bậc yếu nhất từng bước một đi tới trình độ cao nhất và đều có vô số truyền thuyết về bản thân.

Ấy vậy mà bây giờ Mạc Văn Phong đã chết rồi.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí im phăng phắc.

Mặc Hoàng Trần Nhất Mặc.

Thuật luyện đan của hắn ta đã mạnh rồi nhưng thực lực còn mạnh hơn nữa.

Mọi người đều kháo nhau rằng Mặc Hoàng Trần Nhất Mặc được Cửu Nguyên Đan Đế dạy dỗ và coi như con trai ruột thịt. Tuy nhiên, trừ thế hệ trước từng được chiêm ngưỡng thuật luyện đan của Trần Nhất Mặc và biết hắn ta thật sự là bậc thầy luyện đan, ngày nay hiếm khi có người được thấy Trần Nhất Mặc luyện đan.

Thế nhưng, lần này mọi người đã thật sự công nhận thực lực của Trần Nhất Mặc.

Giờ phút này, Trần Nhất Mặc quay sang nhìn ba người ngoài kia.

"Tiếp theo, chính là các ngươi!"

Trần Nhất Mặc đứng một cách ngạo nghễ, Cổ Đỉnh trên đỉnh đầu, giao long dưới chân, Cổ Kiếm trên tay, thoạt trông hắn ta vô cùng oai phong, uy vũ.

"Tay cầm âm dương định càn khôn, cửu trọng thế giới ta..."

Ầm... Song, chưa đợi Trần Nhất Mặc nói hết lời thì hư không bỗng bị xé rách, hai thiết quyền như xuyên qua không gian tiến tới trước ngực Trần Nhất Mặc.

Thiết quyền ánh lên vầng sáng màu xanh xuyên thấu không gian, trong phút chốc đã đến trước ngực Trần Nhất Mặc và nện thẳng vào đó.
Chương 2755: Ngươi chết chưa đấy?

Tiếng "Phụt!" vang lên.

Ngực Trần Nhất Mặc lõm sâu xuống, hắn phun ra một ngụm máu tươi nhuộm đỏ cả lụa che mặt.

"Cút!"

Nhưng dù gì cũng là đế giả đại viên mãn nên Trần Nhất Mặc phản ứng lại rất nhanh, hắn ta lập tức chém một kiếm về phía thiết quyền.

Tiếng nổ đùng đoàng vang lên bên tai không dứt.

Nhát kiếm ấy không đánh nát thiết quyền mà lại đâm thật sâu vào trong đó.

Nhưng lúc này, thiết quyền đã nhân cơ hội giữ chặt lấy Cổ Kiếm.

"Thiết Vương Thiết Trọng Sơn!"

Trần Nhất Mặc quát lớn: "Tại sao ngươi lại xía vào? Ngươi cũng muốn chịu chết à?"

"Khà khà...", không gian hơi rung chuyển. Cách đây mấy trăm trượng, trên đỉnh một ngọn núi có một tên nam tử đầu trọc đang ngồi trên một tảng đá và nhìn về nơi này.

Nam tử đầu trọc bị cụt cả hai tay, hắn ta cười đểu giả, nói: "Tới hơi muộn, Thiên Cương thánh chủ chắc sẽ không giận ta chứ!"

Thiết Vương Thiết Trọng Sơn! Đó là vị cường giả hàng đầu xuất thân từ Cửu Nguyên Vực.

Giờ phút này, hai nắm đấm của hắn ta rời khỏi thân xác của mình như bị chém đứt rồi xuất hiện ở trước mặt Trần Nhất Mặc, kiềm chế Cổ Kiếm trong tay Trần Nhất Mặc một cách kiên cố.

Thiên Cương thánh chủ nhìn thấy người nọ xuất hiện thì khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Kẻ này mà tới muộn hơn chút nữa thôi là hắn ta đã bị Trần Nhất Mặc chém chết như Mạc Văn Phong rồi.

Lúc này, nét mặt Trần Nhất Mặc vô cùng lạnh lùng.

Những kẻ nên xuất hiện rồi cũng sẽ lộ diện cả thôi.

Có điều, đây vẫn chưa phải là kết thúc.

"Biến!"

Trần Nhất Mặc gầm lên, giao long được ngưng tụ từ thiên hoả dưới chân nháy mắt bùng nổ. Một ngọn lửa đỏ rực ùa thẳng về phía đôi thiết quyền kia.

Thiết Vương luôn giữ cảnh giác cao độ nên hai tay lập tức nắm chặt Cổ Kiếm, phân tán ra hàng ngàn, hàng vạn đạo thiết quyền mạnh mẽ nện về phía Trần Nhất Mặc.

Điều đó buộc Trần Nhất Mặc phải kéo Thiên Viêm Cổ Đỉnh xuống để ngăn cản từng đạo thiết quyền.

Ba người Thiên Cương thánh chủ, Bùi Mãn Thiên và Vạn Thiên Tâm cũng chớp lấy cơ hội, bỏ chạy thật xa hòng có thể trốn khỏi Trần Nhất Mặc.

Thiết Vương Thiết Trọng Sơn! Đây là vị cường giả mạnh đến mức nhiều võ giả trong Thượng Nguyên Thiên cũng không biết thực lực của ông ta sâu cạn thế nào.

Nghe nói người thuộc thế hệ đời trước như Thiết Vương đã vượt trên phạm vi Cực Cảnh cách đây mấy vạn năm về trước rồi.

Còn có người bảo những vị như thế đều đã bước vào quá trình phàm thể hóa tiên.

Lúc này, Thiết Vương xuất hiện cùng với hai quả đấm ẩn chứa sức mạnh bùng nổ vô cùng khủng khiếp. Chúng gần như khiến cả không gian méo mó khiến cho Trần Nhất Mặc không thể không dốc sức ứng phó.

Muôn vàn thiết quyền đập lên Cổ Đỉnh khiến cơ thể Trần Nhất Mặc run rẩy không ngừng.

"Không hổ là đồ đệ của Cửu Nguyên Đan Đế, không những thuật luyện đan đáng gờm mà thực lực cũng không hề kém cỏi".

Thiết Vương cười khà khà, nói: "Vậy thì thử Phệ Tâm Thần quyền của ta xem!"

Thiết Vương nở nụ cười trêu ngươi rồi thình lình rút hai quả đấm về, trở lại hai tay của mình, sau đó đứng đối diện với Trần Nhất Mặc từ xa.

Phút chốc, ông ta nắm chặt hai tay lại. Từng đạo thiết văn hiện ra trên bề mặt quả đấm thành từng lớp chồng lên nhau, trải khắp toàn bộ nắm đấm.

Chỉ thấy Thiết Vương đánh một cú đấm ra một cách nhẹ nhàng. Sau đó, quyền ảnh chia làm hai, hai chia làm bốn, bốn chia làm tám, cứ nhân đôi liên tục như thế.

Tiếng nổ kinh hoàng cũng dội đến.

Muôn vàn quyền ảnh ùn ùn ùn kéo đến.

Trần Nhất Mặc đứng cầm kiếm, giao long bay ra chiến đấu chính diện với biển nắm đấm. Cổ Đỉnh trên đỉnh đầu hắn ta cũng nhanh chóng xoay tròn, ổn định thân mình.

Trong lúc nhất thời, tiếng thiết quyền và Cổ Đỉnh nện vào nhau ầm ầm vang khắp cả bầu trời.

"Cũng thú vị phết".

Thiết Vương thấy cảnh tượng ấy thì tặc lưỡi, lấy làm kỳ lạ.

Trần Nhất Mặc đúng là bất phàm đấy.

Nhưng... Thiết Vương cười hả hê, thiết quyền càng vung đến tới tấp hơn và ẩn chứa sức mạnh dồi dào vô bờ.

Cứ thế, hai người giằng co nhau. Dư âm khủng khiếp của cuộc chiến càn quét khắp nơi.

Thế nhưng, vào lúc này.

Có bốn bóng người trông như được tạo ra từ sắt đen lặng lẽ hiện ra xung quanh Trần Nhất Mặc.

Bốn bóng người kia cầm đao kiếm, giáo mâu trên tay và tới gần Trần Nhất Mặc với tốc độ nhanh như chớp.

Phập phập... Trường đao, trường kiếm, trường thương, trường mâu nháy mắt đâm xuyên qua cơ thể Trần Nhất Mặc. Bốn thứ vũ khí chồng chéo lên nhau.

Máu tươi tí tách chảy xuống.

Một bóng người xuất hiện ở vị trí cách Thiết Vương không xa. Kẻ đó mỉm cười, nói: "Có lợi hại thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là đế giả đại viên mãn mà thôi”.

Đó là một người trông vừa gầy nhom vừa khô xác xơ khiến người ta chỉ cần nhìn vài lần thôi đã thấy ớn lạnh, không dám nhìn nữa.

"Thiên Thi lão nhân!"

Giờ phút này, hầu như ai cũng nhận ra nhân vật trong truyền thuyết ấy.

Không ít người đều từng nghe nói đến Thiết Vương, Thiên Thi lão nhân và tiểu tiên nữ Bách Hoa. Đây là những nhân vật đã xuất hiện tại cuộc chiến ở Cửu Nguyên Vực nhưng chưa từng có ai được thấy mặt họ.

Hôm nay mới là lần đầu tiên chính thức nhìn thấy.

"Tứ quỷ khôi vương, thi khôi hay được Thiên Thi lão nhân sử dụng nhất!"

"Đó là bốn con rối được luyện chế từ bốn vị đế giả đại viên mãn!"

Lúc này, hầu như các võ giả cảnh giới đế giả đỉnh phong, viên mãn thuộc thế hệ trước đều lộ vẻ rúng động khi nhìn thấy bốn bóng người ấy.

Giờ phút này, tứ quỷ khôi vương đâm vũ khí vào cơ thể Trần Nhất Mặc rồi cố định giữa bầu trời, làm cho hắn ta không tài nào nhúc nhích nổi.

Máu tươi chảy ra khỏi vết thương trên người Trần Nhất Mặc.

Bấy giờ chiếc lụa che mặt của hắn ta cũng bị kình khí đánh cho tan nát, miệng hắn ta be bét máu, dung nhan đẹp tuyệt trần ấy thoạt trông cũng trở nên uể oải.

"Đậu má!"

Trần Nhất Mặc vừa gầm lên một tiếng thì máu tươi lại chảy ra ồ ạt. Hắn ta hùng hổ quát: "Toàn lũ đánh lén..."

"Nhất Mặc!"

Ở một bên khác, Tô Uyển Nguyệt thấy hình ảnh ấy thì như tan nát cả cõi lòng. Nàng ấy muốn chạy đến bên hắn ta thật nhanh, nhưng ba kẻ Chu Minh Công, Nguyên Chính Tướng và Chiêm Dập sẽ cho nàng ấy cơ hội đó ư?

"Trần sư đệ!"

"Trần sư huynh!"

Ba người Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên và Lý Nhàn Ngư đang ở trong Tỏa Thiên Tù Địa Vạn Minh Trận cũng tái cả mặt.

Ban đầu Trần Nhất Mặc chiếm thế thượng phong nên bọn họ chỉ tập trung vào việc Tần Ninh phá vỡ hợp thể của trăm đạo linh trụ, nhưng tình thế bỗng nhiên thay đổi.

Thiết Vương! Thiên Thi lão nhân! Lại hai lão già khỉ gió ấy.

Lúc này, Tần Ninh đứng giữa không trung phía trên và đối kháng với linh trụ chín vạn trượng bên dưới Chuyển Thiên La Bàn dưới sự hỗ trợ của linh trụ.

Hắn đưa mắt nhìn về phía Trần Nhất Mặc, vạt áo trắng tung bay theo gió, còn đôi mắt thì ngày một trở nên u ám.

"Thiết Trọng Sơn, Thiên Thi!"

Tần Ninh đứng trước linh trụ cất giọng nói vô cùng bình tĩnh.

"Hai người các ngươi muốn chết thật đấy à?"

Ở bên ngoài đại trận, Thiết Vương và Thiên Thi lão nhân nhìn nhau rồi cười phá lên.

"Thành tiên khó vô cùng, thành tiên khó vô cùng, hai người bọn ta phải dành rất nhiều năm mới có thể từ đế giả đại viên mãn bước vào cảnh giới Chân Ngã, vẫn còn cách phàm thể hóa tiên rất xa. Tại sao ngươi không tác thành cho tâm nguyện của bọn ta nhỉ Cửu Nguyên Đan Đế?"

Thiết Vương nói một cách cởi mở.

"Tác thành cho tâm nguyện của các ngươi?"

Tần Ninh như phóng mắt ra mười mấy dặm xa xôi, nói thẳng: "Được thôi!"

Hắn nói câu ấy rồi không ngó ngàng gì tới hai người đó nữa.

Đã nước này rồi, có nói gì thì cũng vô ích thôi.

"Mặc Nhi!"

Tần Ninh gọi Trần Nhất Mặc từ xa.

"Con đây sư tôn!"

Trần Nhất Mặc nhếch mép, mỉm cười đáp.

"Ngươi chết chưa đấy?"

"Người không cho con chết nên con không dám chết đâu".

"Tốt!"

Tần Ninh gật đầu, sau đó nói tiếp: "Kiên trì thêm một chung trà nữa được không?"

Trần Nhất Mặc miễn cưỡng gật đầu, cười haha đáp: "Không thành vấn đề".

Tần Ninh ngẩng đầu nhìn trời. Chuyển Thiên La Bàn khổng lồ đang xoay tròn liên tục. Linh trụ cao chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín trượng cũng tỏa ra thần uy khắp trời.

"Chỉ cần kiên trì thêm một chung trà nữa, vi sư sẽ khiến cho bọn chúng sống không được, chết cũng không xong!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom