-
Chương 2741-2745
Chương 2741: Một chiêu minh bạch
“Tự sát sao?”
“Nằm mơ đi!”
Diệp Cô vừa dứt lời, nhìn về phía bọn họ, ả ta lấy ra rất nhiều bùa chú, từng lá bùa vây quanh hai người bọn họ.
Những bùa chú này khiến cho thân thể của Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo không thể động đậy, giống như là rối gỗ.
“Sinh tử của các ngươi không nằm trong tay mình, mà ở trong tay Tần Ninh!”
Diệp Cô nói thẳng: “Thiên Cương Thần Môn bọn ta hiểu được điểm này, tự thân Tần Ninh cũng biết rõ việc ấy”.
“Hắn không đến thì các ngươi chết chắc”.
“Nhưng nếu như hắn đến đây thì người phải chết chính là hắn”.
“Tóm lại phải chọn một trong hai”.
Nghe thấy vậy, Lý Huyền Đạo dùng giọng nói yếu ớt của mình đáp lại: “Còn có một trường hợp khác nữa, đó là hắn đến, các ngươi chết chắc…”
“Haha…”, Tần Vô Song nghe thấy vậy liền cười to.
“Chuyện Lý Nhàn Ngư bị vây khốn chỉ là một thử thách do Thiên Cương Thần Môn bọn ta dành cho hắn thôi, hai người các ngươi, mới là vũ khí bí mật mà bọn ta chuẩn bị cho Tần Ninh, đây là một chiêu công khai, rõ ràng, nhưng Tần Ninh không thể không tiếp chiêu!”
“Có đúng như vậy không?”
Lý Huyền Đạo cười nói: “Vậy thì Thiên Cương Thần Môn các ngươi cũng thật hào phóng, lấy tính mạng của hai vị môn chủ ra để thử!”
“Ngươi…”
“Tần huynh, thôi bỏ đi”.
Tần Vô Song lại sắp nổi trận lôi đình, Diệp Cô vội ngăn hắn ta lại: “Cũng nên bắt đầu thôi, Tần Ninh sẽ không mất nhiều thời gian để tìm được nơi này đâu”.
“Ta biết rồi!”
Tần Vô Song hừ một tiếng, hắn ta nhìn về phía hai người, nói: “Khi Tần Ninh đến đây, cũng chính là lúc thầy trò các ngươi đoàn tụ với nhau, làm bạn trên đường tới suối vàng”.
Nói xong, bóng dáng bọn họ bay lên cao mấy ngàn trượng, biến mất trong không gian.
Cùng lúc đó, xung quanh có rất nhiều Đế giả mặc võ phục của Thiên Cương Thần Môn xuất hiện.
Có khoảng hơn một trăm vị Đế giả luân phiên nhau vẽ nên bùa chú, từng lá bùa bao quanh mười một đỉnh núi cao.
Bùa chú vừa xuất hiện, một loại hơi thở khiến người khác run sợ tràn ngập cả đất trời.
Mười một tòa núi cao này, tạo thành một vòng tròn, mười một sợi dây xích hội tụ ở trung tâm, quấn chặt lấy cơ thể của Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên.
Mà lúc này, hào quang từ trong mười một sợi dây xích bắn ra bốn phía, sức mạnh của sấm sét tựa như giông bão.
Nhờ một trăm vị Đế giả thi triển trận pháp mà toàn bộ sức mạnh trời đất ở nơi đây bị kích động.
Trong một khoảng thời gian ngắn, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều cảm nhận được dường như, vào lúc này, hai người đang bị trời đất tách rời khỏi thế gian, bị nhốt ở một thế giới mà kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay.
Làm xong những việc này, bóng dáng của Tần Vô Song và Diệp Cô cũng biến mất.
Mồi câu đã phóng ra! Bây giờ chỉ cần chờ cho cá mắc câu là được.
Tần Ninh sẽ đến không?
Hắn không thể không đến! Thời gian cứ từ từ trôi qua.
Lúc này, hào quang lóe sáng cả đất trời, mười một tòa núi cao, giống như mười một tòa nhà giam nhốt hai người kia lại.
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều cảm nhận được tinh khí trong cơ thể giống như nước trong hồ bị tháo ra một cách nhanh chóng.
Cường giả như Đế giả tuy có sinh mệnh lâu dài, nhưng cũng không thể kham nổi những thương tổn mà bọn họ phải chịu khi bị nhốt ở nơi đây.
Dần dần, trong mắt bọn họ bắt đầu xuất hiện ảo giác.
“Lão Lý à, ta sắp xong đời rồi…”, Diệp Nam Hiên nỉ non: “Ta cảm thấy ta sắp chết rồi”.
“Vậy ngươi cứ đi trước một bước, ở phía trước chờ… chờ ta…”, Lý Huyền Đạo nói hụt hơi: “Ta còn có thể trụ thêm một lúc nữa”.
“Mẹ nó…”, Diệp Nam Hiên mắng một câu, tiện đó hắn ta nói: “Hình như ta nhìn thấy sư tôn…”
“Thì ra người mà ta yêu nhất trên đời chính là sư tôn, trước khi chết, người mà ta nhìn thấy không phải là mỹ nữ, mà là sư tôn”.
Lý Huyền Đạo ngẩng đầu, hai mắt mê man, hắn ta nói: “Hình như ta cũng nhìn thấy sư tôn…”
“Huyền Đạo à, thì ra người mà ngươi yêu nhất cũng là sư tôn, ta nói rồi, phụ nữ chỉ là thứ làm ảnh hưởng tới tốc độ rút kiếm của chúng ta thôi”.
Đúng vào lúc này, bỗng có một giọng nói vang lên bên tai bọn họ.
“Còn có thể nói chuyện được, xem ra là vẫn chưa chết hẳn”.
Nghe thấy giọng nói ấy, hai người bỗng giật mình.
Bọn họ cố gắng mở to hai mắt ra, nhìn thấy bóng dáng người thanh niên mặc áo trắng trước mặt, ánh mắt bọn họ bỗng sáng ngời.
Đây không phải ảo giác! Đây là sự thật! Sư tôn đã đến đây thật rồi.
“Sư tôn!”
Diệp Nam Hiên nhìn thấy Tần Ninh xuất hiện, trong lòng nao nao, lập tức há miệng, muốn nói chuyện, nhưng lại bởi vì dùng sức quá mạnh, nên trong khoảng thời gian ngắn, tuy miệng hắn ta mở ra, nhưng cũng không nói được một câu nào.
“Sư tôn, mau chạy đi!”
Lý Huyền Đạo lo lắng nói với Tần Ninh: “Bọn người của Thiên Cương Thần Môn chuẩn bị đại trận này là để nhốt chúng con lại, nhằm dẫn dụ người đến đây, nếu người ở lại đây ắt sẽ rất nguy hiểm”.
“Đúng vậy, sư tôn…”, Diệp Nam Hiên cuối cùng cũng đã tỉnh táo lại, hắn ta tiếp lời: “Đại trận này quá lợi hại, chúng con ở trong đại trận, có thể nhận thấy rõ được, trận này có liên quan trực tiếp tới ranh giới giữa trời và đất của vùng đất Thánh Táng, không ai có thể phá giải”.
“Đúng vậy, đúng vậy…”, hai người ngươi một câu, ta một câu, nói liên tục.
Diệp Nam Hiên nhìn về phía Tần Ninh, dùng ánh mắt chân thành mà nói với hắn rằng: “Sư tôn, đệ tử phải có phước ba đời mới có thể có một đoạn tình nghĩa thầy trò với người, nếu có kiếp sau, đệ tử vẫn sẽ làm đồ đệ của người”.
“Nếu chẳng may con có chết thì mong người đừng đau lòng, đệ tử không hiểu chuyện, mỗi ngày chỉ biết chọc người tức giận, nếu người thật sự thương xót đệ tử, thì đợi sau khi đệ tử chết, người chỉ cần nhớ tới đệ tử là tốt lắm rồi”.
“Ta cũng vậy…”, lúc này, Tần Ninh nhìn Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo, hắn không khỏi lắc đầu.
“Viên Viên, Nhàn Ngư”.
Tần Ninh xoay người nhìn về phía bọn họ, hắn nói: “Các ngươi lùi ra cách nơi đây ba mươi dặm, không được tiến vào”.
Nghe thấy vậy, Diệp Viên Viên và Lý Nhàn Ngư gật đầu.
Hai bóng dáng nhanh chóng chạy mất dạng.
Chỉ còn Tần Ninh đi tới trước người Lý Huyền Đạo cùng Diệp Nam Hiên, bàn tay hắn nhẹ nhàng đụng vào xiềng xích.
Trong phút chốc, từng cơn sấm sét phát ra ánh sáng chói lóa, trong nháy mắt, chúng xâm nhập vào trong cơ thể Tần Ninh.
Một mùi cháy khét truyền khắp toàn thân.
“Thật lợi hại”.
Tần Ninh chậm rãi nói.
“Đại trận này, xuất xứ từ Trung Tam Thiên, do một thế lực lâu đời tạo nên, Thiên Cương Thần Môn có thể tìm được trận pháp này, quả thực là tổn hao rất nhiều tâm huyết”.
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên nghe vậy, không thốt nên lời.
Chuyện đã đến lúc này rồi, cũng đừng chỉ lo khen kẻ địch như vậy chứ!
“Tỏa Thiên Tù Địa Vạn Minh Trận!”
“Năm đó, ở Trung Tam Thiên, ta cũng từng tìm kiếm trận đồ của trận pháp này, nhưng vẫn không tìm được chút tin tức nào về nó, quả thật là có chút tiếc nuối”.
Lý Huyền Đạo cắt ngang lời Tần Ninh, hắn ta hỏi: “Sư tôn có thể phá giải nó được không?”
“Tất nhiên là được rồi”.
Tần Ninh nhìn về phía hai người, nói: “Lát nữa, ta bảo các ngươi chạy, thì phải chạy ngay lập tức, chớ có dừng lại, nếu không, các ngươi và ta, đều phải chết”.
Lý Huyền Đạo nói: “Sư tôn, Tần Vô Song và Diệp Cô nói, căn bản không có cách nào phá giải được trận pháp này, chỉ có lấy lớn bỏ nhỏ, nói cách khác là người phải thay thế chúng con, bị nhốt ở nơi này!”
“Nếu như vậy thì tất cả mọi người đều phải chết mất thôi, rõ ràng chỉ cần hai người bọn con chết thôi là đủ rồi”.
Nghe được lời này, Tần Ninh nhìn về phía Lý Huyền Đạo.
“Lúc trước, Nhàn Ngư bị nhốt trong Cửu Cửu Dung Thiên Thôn Long Trận, cũng từng nói như vậy, nhưng mà cuối cùng, ta và hắn ta đều bình yên vô sự, đừng lo lắng”.
“Thật vậy sao?”
“Ừ”.
Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo tỏ vẻ nghi ngờ.
Thật vậy sao?
Sao bọn họ cứ có cảm giác có chỗ nào đó không giống nhau cho lắm!
“Đừng nói nhảm nữa”.
Tần Ninh nói tiếp: “Ta mở trận, các ngươi chạy mau, chuyện sau đó cứ giao cho ta, nếu các ngươi không chạy thì ba người chúng ta đều sẽ phải chết chung ở đây”.
“Con biết rồi…”, Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo gật đầu.
Chương 2742: Tỏa Thiên Tù Địa Vạn Minh Trận
Lúc này, Tần Ninh cũng không nói thêm gì nữa.
Có thể phá trận được hay không, chỉ có chính hắn mới biết được! Vào giờ phút này, Tịnh Trần Châu xuất hiện trong tay.
Dưới sức mạnh tinh khiết của Tịnh Trần Châu, mười tám con rồng lửa điên cuồng gào thét, cuồng phong nổi lên không ngớt.
Tiếng gầm thét không ngừng vang lên, loại hơi thở khiến tim kẻ khác phải đập nhanh mau chóng lan tràn một cách mạnh mẽ.
Tần Ninh đem mười tám con rồng lửa giấu trong Tịnh Trần Châu, trực tiếp mang chúng đến đây.
Bây giờ, mười tám con rồng lửa ở trong Tịnh Trần Châu được thả ra.
Ngao… Từng tiếng rồng ngâm vang vọng, không dứt bên tai, khí thế khủng bố như trên thành cao xuống mặt đất, rơi vào tay giặc.
Từng con rồng lửa dài cả nghìn trượng không ngừng rít gào, sau đó chúng tản ra tứ phía.
Thấy được cảnh tượng như vậy, sắc mặt của Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên thay đổi.
Cùng lúc đó, cách nơi này ba mươi dặm, hai người Diệp Viên Viên và Lý Nhàn Ngư đang đứng trên một đỉnh núi cao.
Lý Nhàn Ngư nhìn thấy mười tám con rồng lửa dài cả ngàn trượng kia, vẻ mặt hắn ta bắt đầu mất tự nhiên.
“Sư nương…”, Lý Nhàn Ngư nói: “Thiên Cương thánh chủ đã sớm nói rõ, lúc trước bọn họ nhốt con lại, là vì thử sư tôn, lần này, Lý sư huynh và Diệp sư huynh … Bọn hắn muốn thật sự xuống tay với sư tôn, sư tôn, người…”, thân thể Diệp Viên Viên khẽ run, nhưng nàng lập tức miễn cưỡng cười nói: “Yên tâm đi, chàng luôn nắm chắc mọi chuyện trong tay”.
“Nhưng mà cho dù không thể đánh lại đi chăng nữa, thì với tính cách của chàng, chúng ta chắc chắn sẽ không cản nổi chàng đâu…”, nghe vậy, sắc mặt Lý Nhàn Ngư dần ảm đạm.
Thân là đệ tử, không những không thể vì sư tôn giải ưu, ngược lại còn khiến sư tôn phải vì bọn họ làm việc khó nhọc, điều này làm Lý Nhàn Ngư cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Đệ tử nên là người vì sư tôn phân ưu giải nạn, chứ không phải là gánh nặng của sư tôn.
Nhưng mà ngoại trừ việc đứng ở nơi này trơ mắt nhìn thì hắn ta lại không thể giúp gì cho sư tôn cả.
Lý Nhàn Ngư âm thầm nắm chặt hai nắm đấm, trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Dưới chân núi.
Mười tám con rồng lửa xuất hiện cùng một lúc với nhau, trong đó có mười một con rồng lửa trực tiếp lao thẳng tới mười một tòa núi cao kia, quấn quanh mười một sợi xích sắt.
“Tỏa Thiên Tù Địa Vạn Minh Trận!”
Tần Ninh vừa dứt lời, ngoại trừ mười một con rồng lửa đang quấn chặt lấy xích sắt, bảy con rồng lửa còn lại cũng lao thẳng đến chỗ Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo.
Ầm… Tiếng gào thét vang lên.
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên cảm nhận được những sợi xích sắt đang trói lấy thân thể bọn họ nhanh chóng được nới lỏng.
“Thử bước ra thử xem”.
Giọng của Tần Ninh vang lên.
Hai người không hề do dự, trong nháy mắt, bọn họ dùng hết toàn lực, ý đồ giãy khỏi sự trói buộc của xiềng xích.
Liên tục thử thách, rồi lại thất bại liên tục.
Mà lúc này sắc mặt của Tần Ninh vẫn lạnh lùng như cũ, bàn tay hắn nắm chặt, năm cuốn đan điển quanh thân, nhanh chóng ngưng tụ thành, bộc phát ánh sáng rực rỡ.
Lúc này, hơi thở của hắn đã tới gần cảnh giới tôn giả tầng bảy.
“Đi mau!”
Vừa nói xong, lực lượng trong cơ thể Tần Ninh bùng nổ, hơi thở khủng bố tràn ngập khắp chân núi.
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên nhanh chóng chớp lấy thời cơ, đào thoát khỏi sự trói buộc của xiềng xích.
“Đi mau!”
Tần Ninh không nói hai lời, một chưởng đánh vào sau lưng hai vị đồ đệ, đưa bọn họ rời khỏi đây.
Vào khoảnh khắc mà Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên thoát thân, mười một sợi xích sắt kia giống như rễ của cây cổ thụ, mọc ra hàng ngàn hàng vạn sợi xích khác, chúng lao thẳng đến chỗ Tần Ninh.
Tỏa Thiên Tù Địa Vạn Minh Trận chính là bản thăng cấp của Cửu Cửu Dung Thiên Thôn Long Trận.
Trận pháp này mạnh gấp mười lần Cửu Cửu Dung Thiên Thôn Long Trận.
Lúc này, cơ thể Tần Ninh bị hàng ngàn hàng vạn sợi xích sắt kia chặn hết tất cả đường lui, rất nhanh sau đó, bọn họ không còn nhìn thấy bóng dáng của hắn nữa… Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo cũng không dám quay đầu lại, chạy như bay ra ngoài.
Bọn họ biết, nếu như quay đầu lại, thì không chỉ có sư tôn bị nhốt, mà cả ba người bọn họ đều sẽ bị nhốt ở nơi đây, vậy thì những gì sư tôn mới vừa làm cũng sẽ thành công dã tràng mất.
Sư tôn hiểu đệ tử, đệ tử sao lại không hiểu sư tôn của mình chứ?
Nếu gặp được nguy hiểm, thì tất nhiên là Tần Ninh sẽ bảo vệ bọn họ chu toàn trước.
Trừ phi bọn họ mạnh hơn Tần Ninh, bắt Tần Ninh phải chạy trước! Nếu không thì chỉ có thể là Tần Ninh bất chấp mọi giá đi cứu bọn họ.
Ở cách đó ba mươi dặm, Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo nhìn thấy Lý Nhàn Ngư và Diệp Viên Viên.
Bốn người tụ tập.
“Sư tôn đâu?”
Lý Nhàn Ngư vội hỏi.
“Ở phía sau”.
Vẻ mặt Lý Huyền Đạo ủ rũ, hắn ta nói: “Chỉ sợ là người sẽ không thể ra được…”, sắc mặt bọn họ đều trở nên căng thẳng.
Bên trong hang động, tiếng gầm thét vẫn kéo dài liên tục, một lúc lâu sau vẫn không hề giảm bớt.
Một lát sau, trên những đỉnh núi cao trập trùng, có rất nhiều người xuất hiện.
Là võ giả của Thiên Cương Thần Môn! Bọn họ đã hiện thân! Hai vị môn chủ Tần Vô Song và Diệp Cô dẫn theo hàng trăm vị Đế giả, hơn một ngàn vị tôn giả, và các cao thủ có cảnh giới Thiên Nhân xuất hiện ở xung quanh hang động.
Cờ của Thiên Cương Thần Môn bay phấp phới trong gió.
Thấy được cảnh đó, sắc mặt của Diệp Viên Viên, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên và Lý Nhàn Ngư dần lạnh lùng.
Kẻ đứng sau màn động thủ đã xuất hiện.
Bọn họ chờ đợi giờ phút này đã lâu.
Đám người Diệp Viên Viên cũng biết rõ ý tưởng của bọn họ.
Đây là một chiêu đánh công khai! Biết rõ trên núi có hổ, nhưng vẫn phải lên núi bắt hổ! Đối với Tần Ninh, đây là chuyện đương nhiên.
Nhưng mà tiếp sau đó mới là bữa tiệc thật sự dành cho hắn.
“Haha…”, một giọng cười sảng khoái vang lên.
“Quả không hổ danh là Cửu Nguyên Đan Đế!”
Tiếng cười sang sảng kia phát ra từ miệng Tần Vô Song, Tần Vô Song mặc một bộ trường bào, khí chất vô song, hắn ta nhìn về phía Tần Ninh, tỏ vẻ tán thưởng nói: “Cho dù là Đế giả đại viên mãn cũng không có cách nào phá giải được Tỏa Thiên Tù Địa Vạn Minh, Tần công tử có thể cứu được hai vị đệ tử thoát thân, quả nhiên làm cho bọn ta phải bội phục!”
“Bốn vạn năm trước, ai cũng nói rằng Cửu Nguyên Đan Đế chỉ có một vị đệ tử, Mặc Hoàng Trần Nhất Mặc, có thể nói rằng Cửu Nguyên Đan Đế vô cùng quan tâm đến hắn ta, thương yêu đồ đệ giống như con trai ruột của mình!”
“Hôm nay được tận mắt chứng kiến, quả nhiên đúng thật là như vậy”.
Cam lòng vì hai vị đệ tử mà lâm vào chốn hiểm nguy.
Biết rõ phía trước là ngõ cụt, biết rõ đó là cái huyệt mà Thiên Cương Thần Môn đã đào sẵn cho hắn, thế nhưng Tần Ninh trước sau như một, trực tiếp bước vào cái bẫy đó.
“Mẹ kiếp!”
Trên tay Diệp Nam Hiên cầm một thanh đao, đó chính là Thiếu Dương Đao của Thiếu Dương Đao Đế, nó chính là một bảo khí cực cảnh cấp Thiên.
“Ta thật sự muốn xẻ đám chó má này ra thành tám khối!”
Lửa giận của Diệp Nam Hiên bùng lên.
Một Đế giả sơ kỳ như hắn ta nhìn một Đế giả đỉnh phong như Tần Vô Song, trong mắt hắn ta không có sợ hãi, chỉ có phẫn nộ.
Mà lúc này, ở phía xa, dưới chân mười một ngọn núi kia, bỗng hiện lên một cái tế đàn.
Tần Ninh đứng trên tế đàn, Tịnh Trần Châu lơ lửng trên đỉnh đầu hắn, xung quanh cơ thể là chín cuốn Đan Điển đang tỏa ra hào quang rực rỡ.
Mười một sợi xích sắt kia đang giam cầm kỳ kinh bát mạch của hắn, trói chặt hắn vào tế đàn.
“Đây là Tỏa Thiên Tù Địa Vạn Minh Trận…”, Tần Ninh thì thào, hắn chỉ cảm thấy gân mạch và xương cốt trong cơ thể đang bị khóa chặt, cả người không thể nhúc nhích.
Hai vị môn chủ Tần Vô Song và Diệp Cô nhìn về phía Tần Ninh, bọn họ vẫn chưa dám lại gần.
Cho dù là mãnh hổ bị giam trong lồng sắt thì cũng khiến bọn họ phải kiêng kị.
Dù sao thì lúc trước, vợ chồng Tiêu Vẫn Thiên và Liễu Nhược Tình từng bị Tần Ninh giết ngược trong lồng giam.
Chương 2743: Bốn vị đế giả đại viên mãn
Lúc này Tần Ninh ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt bình tĩnh.
"Nếu như đã nhốt ta ở bên trong trận này, vậy kế tiếp nên làm cái gì thì làm cái đó đi, còn đứng ở đó xem náo nhiệt?"
Tần Vô Song cười nhạo nói: "Ta chưa từng thấy ai vội đi tìm chết như vậy!"
Hắn ta đưa mắt nhìn về phía bốn người Diệp Viên Viên, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên và Lý Nhàn Ngư.
"Giết bọn họ trước cũng không muộn!"
Tần Vô Song vừa dứt lời liền vung bàn tay lên, lập tức có hơn hai mươi vị đế giả lao thẳng về phía bốn người.
Bây giờ Tần Ninh bị nhốt, không ai có thể cứu họ nữa.
Lúc này, Diệp Viên Viên sải bước ra, bàn tay vung lên, hai con rối xuất hiện.
Thanh Hoàng! Ly Hoàng! Hai con rối cấp bậc đế giả đỉnh phong này lại xuất hiện lần nữa, trực tiếp ngăn cản những cường giả cảnh giới đế giả sơ kỳ, trung kỳ kia.
Mà lúc này đôi mắt đỏ của Lý Nhàn Ngư lại xuất hiện, cả người bay lên không.
Sau khi vãng sinh đồng trải qua một lần lột xác, Lý Nhàn Ngư đã từ cảnh giới đế giả sơ kỳ trực tiếp đạt đến đế giả hậu kỳ, đã có thể sử dụng được sức mạnh kinh khủng của vãng sinh đồng trước đó chưa từng có.
Giết! Sự giận dữ trong lòng Lý Nhàn Ngư lập tức phóng ra.
Hai con rối đế giả đỉnh phong, lại thêm Lý Nhàn Ngư cảnh giới đế giả hậu kỳ, hơn hai mươi vị cường giả cảnh giới đế giả sơ kỳ, trung kỳ kia căn bản không làm gì được.
Mà sau khi trận chiến bắt đầu không lâu, từng tiếng xé gió không ngừng vang lên.
"Thiên Lôi Cốc đến đây trợ giúp Cửu Nguyên Đan Đế!"
Một âm thanh cuồn cuộn như sấm vang lên.
Cứ như có thiên quân vạn mã đến.
Võ giả Thiên Lôi Cốc xuất hiện.
Lôi Trấn Phong dẫn dắt ngàn võ giả kéo nhau tới.
"Cửu Tinh Lâu, đến rồi!"
Một giọng nói thanh tú động lòng người vang lên, khí tức làm người sợ hãi lan ra tràn ngập trời đất.
Võ giả của Cửu Tinh Lâu cũng đã đến.
Mọi người đều tập trung một chỗ.
Hai vị đế giả đỉnh phong là Ôn Ninh Ninh và Lôi Trấn Phong dẫn đầu rất nhiều võ giả cảnh giới đế giả, cảnh giới tôn giả, cảnh giới thiên giả và cảnh giới linh giả ùn ùn kéo đến.
Hai thế lực cấp bậc thiên vương hội tụ, sao khí thế lại không đáng sợ cho được?
Mà giờ phút này, võ giả Thiên Cương Thần Môn lại vẫn đứng yên.
Lôi Trấn Phong nhìn thẳng môn chủ Tần Vô Song, quát lớn: "Tần Vô Song, Thiên Cương Thần Môn hợp tác với thánh tộc Thiên Mục, không sợ biến thành kẻ địch của Thượng Nguyên Thiên sao?"
"Kẻ địch?"
Tần Vô Song cười haha, không nhịn được nói: "Nếu muốn nói đến kẻ địch, vậy cho dù tất cả mọi người ở Thượng Nguyên Thiên hợp tác lại cũng phải chịu nổi Thiên Cương Thần Môn trước đã!"
"Ăn nói hùng hồn thật đấy".
Ôn Ninh Ninh hờ hững nói.
Tần Vô Song lại cười nhạo: "Nếu không hoàn toàn chắc chắn thì sao lại dẫn các ngươi đi vào bên trong vùng đất Thánh Táng này được chứ?"
"Lôi Trấn Thương!"
"Tô Uyển Nguyệt!"
"Nếu đã đến thì đừng trốn nữa, chẳng lẽ muốn chờ thánh chủ đại nhân nhà ta đến, các ngươi mới dám xuất hiện sao?"
Tần Vô Song cười tủm tỉm nói.
Khi hắn ta vừa dứt lời, hư không đột nhiên khẽ run lên.
Trong mơ hồ, hai khí tức kinh khủng phóng lên tận trời.
Trong ánh sáng bắn ra bốn phía hình như có sấm sét từ trên trời giáng xuống, hóa thành biển sét cuồn cuộn, một người đi ra từ trong biển sét kia.
Cơ thể cao lớn, khí thế nội liễm, nhưng vẫn hiện ra mấy phần cuồng bạo.
Chính là Lôi Trấn Thương! Người quản lý thực thụ của Thiên Lôi Cốc hiện nay.
Cường giả siêu cấp đế giả đại viên mãn.
Là người được xếp vào mười nhân vật mạnh nhất trong toàn bộ Thượng Nguyên Thiên.
Mà người còn lại có thân thể như rắn, mắt ngọc mày ngài, cực kỳ động lòng người, chính là lâu chủ Cửu Tinh Lâu, Tô Uyển Nguyệt.
Hai vị này đều là cường giả siêu cấp cấp bậc đế giả đại viên mãn, cũng là cường giả đứng vững trên đỉnh Thượng Nguyên Thiên.
Thượng Nguyên Thiên có mười đế giả đại viên mãn, hai người này đã chiếm hai vị trí! Lôi Trấn Phong và Tô Uyển Nguyệt xuất hiện cũng không khiến hai vị đế giả đỉnh phong Tần Vô Song và Diệp Cô phải e ngại, sợ hãi.
Dường như tất cả đều nằm trong sự khống chế của hai người.
"Thiên Cương Thánh Chủ đâu?"
Lôi Trấn Phong cười haha nói: "Bản tọa đã không gặp ông ta nhiều năm rồi, không ngờ tên đó lại âm thầm làm mấy trò này, bắt tay với thánh tộc Thiên Mục kia là muốn làm gì?
Trợ giúp đám súc sinh kia tiêu diệt Nhân tộc sao?"
Tần Vô Song cười nhạt nói: "Lôi cốc chủ muốn gặp thánh chủ nhà ta, đợi chút nữa đương nhiên sẽ được gặp".
Lôi Trấn Phong nhìn về phía Tần Vô Song, chế nhạo nói: "Một đế giả đỉnh phong mà cũng giám đùa cợt với ta, ai cho ngươi mặt mũi đó?"
Lôi Trấn Phong vừa dứt lời liền phất tay từ phía xa.
Trong khoảnh khắc, trước người Tần Vô Song, hư không đổ sụp, một đạo lôi trảo trực tiếp ngưng tụ mà ra, rơi xuống bao phủ thân thể hắn ta.
Giờ phút này, Tần Vô Song biến sắc, lập tức lùi về sau.
Mà cùng lúc đó, một bóng người xuất hiện ở phía trước Tần Vô Song, cong ngón tay búng ra, một chưởng đánh tan lôi trảo kia, trời đất chấn động rồi khôi phục lại bình tĩnh.
"Khai Thiên Nguyên Điển!"
Lôi Trấn Phong nhíu mày, giễu cợt nói: "Chu Minh Công, xem ra ngươi đã lựa chọn đứng ở bên nào rồi!"
Chỉ trong phút chốc, hư không rung chuyển, một bóng người xuất hiện phía trước Tần Vô Song.
Người này mặc áo bào tím, tóc dài buộc lên, ánh mắt sáng như sao nhìn chằm chằm về phía trước.
Tộc trưởng Chu gia, Chu Minh Công! Chu gia có năm vị tộc lão, tất cả đều đã bị Tần Ninh giết chết.
Mà lúc này, cuối cùng Chu Minh Công đã xuất hiện.
Đối mặt với sự chất vấn của Lôi Trấn Phong, Chu Minh Công lạnh lùng nói: "Chuyện đã đến nước này, ta cũng không còn lựa chọn nào khác!"
"Ngươi thử hỏi xem, Tần Ninh sẽ bỏ qua cho Chu gia ta sao?"
Giờ phút này, Tần Ninh đứng ở bên trên tế đàn, bị mười một xiềng xích phong ấn, hờ hững nói: "Ta hỏi ngươi, có thể để cha mẹ ta sống lại được không?"
Chu Minh Công không nhịn được bật cười.
"Nếu đã không thể, vậy Chu gia của ngươi hãy đi theo cha mẹ ta đi!"
Trong giọng nói của Tần Ninh có vài phần lạnh lẽo.
Lúc này Tô Uyển Nguyệt bước ra, không nhịn được cười nói: "Nếu Chu Minh Công đã tới, vậy Nguyên Chính Tướng cũng đừng nấp nữa, ra đây tâm sự đi".
Mười cường giả đế giả đại viên mãn.
Bây giờ đã xuất hiện ba vị.
Vị thứ tư lúc này cũng giống như gió, bóng người lấp lóe xuất hiện trước mặt mọi người, đứng nghiêm trên một tảng đá lớn.
Tộc trưởng Nguyên gia, Nguyên Chính Tướng! Trong thất gia của Nguyên gia, theo lý mà nói, tộc trưởng của Nguyên gia nên là đại gia Nguyên Chính Cương mới đúng.
Chỉ là nhị gia Nguyên Chính Tướng có thiên phú quá loá mắt, chức vị tộc trưởng này mới được truyền cho ông ta.
Nguyên Chính Tướng nhìn qua có vẻ nhã nhặn lịch sự, dường như không có sát khí gì, vừa xuất hiện đã nhìn chằm chằm Tần Ninh, nhưng cũng không nói.
Lần này, bốn vị đế giả đại viên mãn đã xuất hiện.
Thượng Nguyên Thiên công nhận có mười vị cường giả đế giả đại viên mãn, bảy vị đến từ bảy thế lực cấp bậc thiên vương.
Tộc trưởng Nguyên gia - Nguyên Chính Tướng.
Tộc trưởng Chu gia - Chu Minh Công.
Thánh chủ của Thiên Cương Thần Môn.
Lâu chủ Tô Uyển Nguyệt của Cửu Tinh Lâu.
Cốc chủ Thiên Lôi Cốc - Lôi Trấn Phong.
Tông chủ Cự Linh Tông - Chiêm Dập.
Cùng với các chủ Thiên Ngoại Các, Thiên Ngoại tiên tử, Thiên Thi Thi.
Đương nhiên thực lực của bảy người này không cần phải bàn đến, nếu không cũng không có khả năng giữ vững thực lực cao cao tại thượng của bảy thế lực cấp bậc thiên vương.
Mà ba người còn lại đều không thuộc gia tộc, thế lực hay tông môn nào, mà là tán tu.
Lúc này, bốn vị đế giả đại viên mãn xuất hiện, tất cả mọi người đều cảm thấy hôm nay chắc chắn sẽ có một trận chiến đẫm máu, là một trận chiến ảnh hưởng đến tương lai của toàn bộ Thượng Nguyên Thiên.
Chương 2744: Thiên Ngoại Các bị hủy diệt rồi?
Võ giả các phe đều đang tụ tập ở trong ngoài dãy núi này, mỗi một vị võ giả đều vô cùng cẩn thận.
Đại chiến lúc nào cũng có thể xảy ra mới là kinh khủng nhất.
Giờ phút này, Lôi Trấn Phong nhìn về phía Tần Ninh bên trong Tỏa Thiên Tù Địa Vạn Minh Trận, nói thẳng: "Tần tiên sinh, có thể ra khỏi trận được không?"
"Không ra được!"
Tần Ninh lại nói thẳng: "Nhưng mà có lẽ chờ một lát nữa sẽ được".
Chờ?
Chờ cái gì?
Lôi Trấn Phong cũng không hỏi nhiều, tiếp tục nói: "Nếu đã như vậy, chúng ta sẽ thay Tần tiên sinh ngăn cản những người này trước".
"Được".
Lôi Trấn Phong cười haha nói: "Nguyên Chính Tướng, Chu Minh Công, người đời đều nói bốn người chúng ta đều thuộc mười cường giả mạnh nhất Thượng Nguyên Thiên, nếu đã vậy, hôm nay hãy nhìn xem rốt cuộc là ai mạnh hơn ai một bậc đi!"
Ánh mắt Nguyên Chính Tướng bình tĩnh, gật đầu nói: "Như thế rất tốt!"
Lôi Trấn Phong tiếp tục nói: "Đám nhóc con của Thiên Lôi Cốc, lần này hãy thoải mái chém giết cho ta, chọc thủng trời cũng không sao cả".
Ông ta vừa dứt lời, sức mạnh Cực Đạo đã lập tức tỏa ra xung quanh.
Ầm... Đại chiến trực tiếp bắt đầu! Võ giả chủ lực của Thiên Cương Thần Môn, cùng với một số võ giả Chu gia, Nguyên gia liên hợp lại, chém giết võ giả của Thiên Lôi Cốc, Cửu Tinh Lâu.
Bốn vị cường giả đế giả đại viên mãn lao thẳng lên mây đánh nhau.
Mà lúc này, bốn người Diệp Viên Viên, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Lý Nhàn Ngư cũng xông vào trong đám người.
Dao động khủng bố bộc phát, tất cả mọi người đều không có cách nào tránh khỏi.
Một trận chiến với cảnh tượng hoành tráng thế này, đám linh giả và thiên giả đều không ngừng tay.
Trừ khi một phe nào đó có thêm võ giả cảnh giới tôn giả, hoặc là cảnh giới đế giả mới có thể xuất hiện cảnh tượng mấy người đối phó một người.
Mà lúc trận chiến xảy ra khắp đất trời xung quanh, Tần Ninh đứng ở bên trong Tỏa Thiên Tù Địa Vạn Minh Trận, nhìn mười một xiềng xích xung quanh đang liên tục tràn lực lượng vào phong ấn cả người mình.
Không phá nổi! Mười một xiềng xích này được kết nối với toàn bộ vùng đất Thánh Táng, muốn phá vỡ, trừ khi là phá hủy vùng đất Thánh Táng này.
Đừng nói lấy thực lực bây giờ của hắn, cho dù là bốn vị đế giả đại viên mãn bắt tay cũng không thể làm được điều đó.
Kế hoạch hợp tác của Thiên Cương Thần Môn với thánh tộc Thiên Mục diễn ra lâu như thế, sao có thể đơn giản như vậy được?
Mà Tần Ninh đang chờ đợi, chờ đợi cường giả của Thiên Cương Thần Môn và thánh tộc Thiên Mục xuất hiện.
Nếu đã nhốt hắn ở đây, tóm lại tiếp theo mấy người đó vẫn còn có kế hoạch nữa.
Các phe giao chiến, những tiếng nổ vang lên bên tai không dứt, mấy ngàn võ giả Cực Cảnh giao thủ, phạm vi đã sớm lan tràn ra ngoài trăm dặm.
Lúc trận chiến kịch liệt đang diễn ra, ở phía chân trời, bên ngoài dãy núi lại như có một dòng lũ lớn phá không lao đến.
Một đội ngũ ùn ùn kéo tới, đằng đằng sát khí.
Lôi Trấn Thương thấy cảnh này thì vô cùng mừng rỡ, nhìn về phía Nguyên Chính Tướng, cười lạnh nói: "Xem ra hôm nay là ngày diệt vong của Thiên Cương Thần Môn, Chu gia và Nguyên gia của các ngươi cũng nên bị diệt vong rồi".
"Ngươi kích động cái gì chứ?"
Nguyên Chính Tướng cũng nhìn thấy nhóm người kia đến, lập tức nói: "Cự Linh Tông cũng ở cùng phe với Thiên Cương Thần Môn!"
Nghe thấy thế, Lôi Trấn Thương lập tức giận dữ.
Chẳng biết từ bao giờ mà Thiên Cương Thần Môn và Cự Linh Tông lại về cùng phe với nhau.
"Chiêm Dập tông chủ!"
Giờ phút này, Nguyên Chính Tướng cười nói: "Kế hoạch lớn đã bắt đầu, cuộc chiến hôm nay sẽ quyết định hướng đi tương lai, ngươi và ta hợp tác tiêu diệt Lôi Trấn Thương, như thế nào?"
Trong hư không kia, một bóng người gầy gò đi ra, gật đầu nói: "Được!"
Vị cường giả đế giả đại viên mãn thứ năm đã xuất hiện.
Mười cường giả đỉnh cao cấp bậc đế giả đại viên mãn, lúc này đã có năm vị.
Lôi Trấn Thương đứng trước Nguyên Chính Tướng cũng không e ngại, thế nhưng bây giờ lại thêm Chiêm Dập tông chủ, lấy một địch hai, rất có thể sẽ thất bại.
"Tần tiên sinh, nghĩ biện pháp đi!"
Lôi Trấn Thương mở miệng nói.
Nếu ông ta chết rồi, trận chiến sẽ lập tức nghiêng về bên kia.
"Hắn ư?"
Giọng nói của Chiêm Dập tông chủ hơi khàn, cười tủm tỉm nói: "Hắn cũng không có cách nào đâu".
"Không phải Tần Ninh công tử còn đang đợi người của Thiên Ngoại Các đấy chứ?"
Chiêm Dập nói thẳng: "Mấy vị đại nhân của thánh tộc Thiên Mục đã ra tay với Thiên Ngoại Các, Thiên Ngoại tiên tử Thiên Thi Thi đã bị giết, mấy vị đảo chủ, rất nhiều võ giả cảnh giới đế giả người thì chết, người thì tàn phế, Thiên Ngoại Các sắp không còn tồn tại nữa rồi".
Chiêm Dập cũng không giảm thấp tiếng nói của mình.
Mà đám võ giả Cửu Tinh Lâu và Thiên Lôi Cốc nghe thấy lời này thì liên tục thay đổi sắc mặt.
Vốn nghĩ Cửu Tinh Lâu và Thiên Lôi Cốc, lại thêm Thiên Ngoại Các, đối phó với Thiên Cương Thần Môn, Cự Linh Tông, cùng với Chu gia Nguyên gia bị tổn thất nặng nề, ba đấu bốn cũng đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
Thế nhưng tin tức này lại khiến đám người bị đả kích.
Thiên Ngoại Các bị hủy diệt rồi?
Mà lúc này, đôi mắt của Tần Ninh cũng lóe lên.
Thiên Thi Thi... Chết rồi... Trong đầu hắn hiện ra dáng người thiếu nữ kia, đó là một thiếu nữ phải trải qua rất nhiều khó khăn mới chứng minh được mình, thời gian ba bốn vạn năm qua đi, cô ta đã trở thành chủ nhân của Thiên Ngoại Các.
Thế nhưng hai người còn chưa gặp nhau, cô ta đã chết rồi! Năm đó Thiên Thi Thi chỉ là một thiếu nữ nhỏ bé yếu ớt, mà lại có duyên với Tần Ninh và Trần Nhất Mặc, được Tần Ninh chỉ rõ con đường tu hành.
Thời gian đã trôi qua rất lâu, Tần Ninh cũng không nghĩ tới Thiên Thi Thi lại tiến bộ nhiều như thế, được xếp vào mười cường giả cấp bậc đại viên mãn của Thượng Nguyên Thiên.
Giờ phút này, không ít người đều cảm giác trong lòng nặng nề.
Một thế lực cấp bậc thiên vương đã bị diệt.
Tin tức như vậy, cho dù ai cũng không có cách nào tiếp nhận được trong thời gian ngắn.
Hơn nữa người của thánh tộc Thiên Mục lại có thể làm đến bước này, đợi đến khi đám người kia chạy đến... vậy kết quả sẽ nghiêng về một bên! Lúc này Tần Ninh sải bước ra, nhìn về phía hư không.
Trong chốc lát, một bóng người bay thẳng tới chỗ Lôi Trấn Thương, đứng ở bên cạnh ông ta.
Tần Ninh mở miệng nói: "Đây là con rối Huyền Thiên, một vị đế giả đại viên mãn, đủ để trợ giúp ngươi đối phó với hai người bọn họ".
Nghe thấy lời này, sắc mặt Lôi Trấn Thương vô cùng mừng rỡ.
Ba đấu ba, vậy còn được.
Chỉ là tiếp theo, Thiên Cương thánh chủ và cường giả của thánh tộc Thiên Mục xuất hiện thì phải làm thế nào?
Thế nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ về mấy chuyện đó.
Tần Ninh ngồi xếp bằng dưới đất, không tiếp tục để ý đến xung quanh nữa.
Người nên tới, có lẽ đã sắp tới rồi.
Giờ phút này, chín Đan Điển lấp lóe ánh sáng quanh người Tần Ninh.
Sáu quyển trước có ánh sáng chói mắt nhất, ba quyển sau thì ánh sáng yếu hơn chút, thế nhưng lại mang theo khí thế trời đất, vô cùng mạnh mẽ.
Không ít người cũng đều cảm thấy được biến hóa ở đây.
Tần Ninh muốn thử phá trận.
Tuy đám người Chu Minh Công, Nguyên Chính Tướng, Chiêm Dập đều biết Tần Ninh tuyệt đối không phá nổi trận này.
Thế nhưng nhìn thấy hắn đang thử phá trận, trong lòng vẫn khó có thể ổn định.
Sự thật đã lần lượt chứng minh, chuyện bọn họ cho rằng tuyệt đối không thể xảy ra, nhưng rất hay xảy ra việc ngoài ý muốn trên người hắn.
"Tần Vô Song!"
"Diệp Cô".
Chiêm Dập tông chủ quát: "Hai người các ngươi ngăn cản hắn phá trận đi".
Khi Chiêm Dập vừa dứt lời, hai vị đế giả đỉnh phong đã lập tức phóng tới bên ngoài chân núi kia.
Ầm... Chỉ là còn chưa kịp đến bên ngoài chân núi, một tiếng nổ đã đột nhiên vang lên khiến hai người không ngừng lùi về sau.
Chương 2745: Giết người phụ nữ này
Không ít người đều nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lần lượt thay đổi.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến hai người Tần Vô Song và Diệp Cô đều không tưởng tượng được.
Hai người hoảng hốt ổn định thân thể, lại nhìn thấy có một bóng người đứng trước mặt, ngăn cản đường đi.
Đó là một cô gái mặc bộ váy dài màu xanh, mắt ngọc mày ngài, da thịt trắng như tuyết, tóc dài tùy ý buộc lên, dáng vẻ yểu điệu lại có mấy phần quyến rũ.
Ánh mắt của mọi người đều khẽ động.
Cô gái thật đẹp.
Trông còn lung linh xinh đẹp hơn cả Tô Uyển Nguyệt.
Lúc này, cô gái đứng trước người Tần Ninh không xa, nhìn về phía Tần Vô Song và Diệp Cô.
"Các ngươi không thể tới gần hắn".
Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Không thể tới gần hắn?
Sắc mặt Diệp Cô và Tần Vô Song đều lạnh lẽo.
Hai người lại bị một người phụ nữ chặn lại!
"Là nàng!"
Trong đám người, có người hoảng sợ nói: "Thời Thanh Trúc".
Giờ phút này, không ít người cũng đã nhận ra Thời Thanh Trúc.
Dù sao trong khoảng thời gian này Tần Ninh vô cùng nổi tiếng, đương nhiên cũng có người hiểu rõ về mấy người bên cạnh hắn.
Diệp Viên Viên, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Lý Nhàn Ngư, Thời Thanh Trúc, mấy người này vô cùng nổi tiếng.
Chỉ là trong khoảng thời gian này, Thời Thanh Trúc không biết tung tích, lúc này xuất hiện ở đây đã khiến mọi người đều cảm thấy vô cùng hoảng hốt.
"Hóa ra là người phụ nữ của Tần Ninh công tử!"
Tần Vô Song lạnh lùng nói: "Tiểu nha đầu, đừng tự tìm đường chết nữa".
Thời Thanh Trúc nhìn về phía hai người, lạnh lùng nói: "Là các ngươi đừng tự tìm đường chết thì có".
Nghe thấy lời này, hai người vô cùng giận dữ.
Giết! Trong nháy mắt, hai vị môn chủ lao thẳng đến chỗ Thời Thanh Trúc.
Thời Thanh Trúc không tránh không né, hai tay lâp tức kết ấn, ngưng tụ ra một luồng khí tức kinh khủng.
"Tử Nguyệt Quyết!"
"Nguyệt Nhận!"
Thời Thanh Trúc vỗ tay xuống, trong nháy mắt đã hóa thành chín ấn ký trăng khuyết trước người, trực tiếp lao thẳng về hướng Diệp Cô và Tần Vô Song.
Sức mạnh kinh khủng đã chứng minh rõ ràng tu vi mạnh mẽ bây giờ của nàng.
Đế giả, đỉnh phong! Thời Thanh Trúc vốn là cảnh giới tôn giả tầng bốn, sau khi lấy được đạo tràng Linh Uẩn truyền thừa của Tử Nguyệt Tiên Nhân xếp thứ hai, biến mất một khoảng thời gian, sau khi nàng xuất hiện lần nữa có thể nói là làm tất cả mọi người phải rung động.
Cảnh giới đế giả đỉnh phong.
Cường giả có cấp bậc cao nhất Thượng Nguyên Thiên.
Giờ phút này, hai người Tần Vô Song và Diệp Cô cũng không dám chủ quan.
Thời Thanh Trúc đế giả đỉnh phong thiếu kinh nghiệm thực chiến hơn bọn họ, chưa chắc đã là đối thủ.
Hai người lập tức đỡ lấy Tử Nguyệt Loan Nhận, có ý định phá hủy đòn tấn công của Thời Thanh Trúc.
Keng... Thế nhưng một giây sau, sắc mặt hai người đột nhiên thay đổi.
Tính sai! Lực tấn công của Tử Nguyệt Loan Nhận quả thực là bá đạo không thể địch nổi, trong nháy mắt đã xẹt qua hai tay của hai người, máu tươi chảy ra ròng ròng, hai tay Thời Thanh Trúc nắm hai thanh loan đao, đã đi tới trước mặt.
Giơ tay chém xuống.
Hai cái đầu bay ra.
Hai vị đế giả đỉnh phong mất mạng trong nháy mắt.
Trong chớp mắt này, khí thức biến hóa trong trời đất do đế giả đỉnh phong ngã xuống tạo ra đã khiến cho tất cả mọi người đều cảm nhận được rõ ràng.
Không thể tưởng tượng nổi! Hai vị đế giả đỉnh phong trực tiếp mất mạng! Nếu như Thời Thanh Trúc là cảnh giới đế giả viên mãn, hay là đại viên mãn, bọn họ còn có thể hiểu được, nhưng bây giờ Thời Thanh Trúc chỉ là đế giả đỉnh phong, giống với hai người Tần Vô Song, Diệp Cô.
Nhưng vừa ra tay đã trực tiếp giết chết hai vị đế giả đỉnh phong.
Một màn này khiến trong lòng võ giả các phe đều vô cùng kinh hãi.
Đây chính là người bên cạnh Tần Ninh! Mỗi một người đều là thiên tài không có gì sánh kịp.
"Giết người phụ nữ này!"
Lúc này, Chu Minh Công quát: "Chiêm Dập, chuyện đã tới nước này, đừng che che giấu giấu nữa, hãy để ba vị trưởng lão trụ cột của Cự Linh Tông xuất hiện đi!"
Chiêm Dập nghe thấy vậy thì nhíu mày.
"Ta biết rồi!"
Ánh mắt Chiêm Dập lạnh lẽo, trực tiếp quát: "Chiêm Tầm Phong, Chiêm Mộ Vũ, Chiêm Dạ Vân, giết nàng".
Khi Chiêm Dập vừa dứt lời, lập tức có ba khí tức mạnh mẽ lao về phía Thời Thanh Trúc.
Rầm rầm rầm! Sơn cốc bên ngoài đại trận, mặt đất run rẩy dữ dội.
Cả người Thời Thanh Trúc lùi lại trăm trượng, gương mặt xinh đẹp hơi tái nhợt.
Ba lão già đi ra từng bước một.
Ba người đều là đế giả viên mãn! Đế giả có sáu cảnh giới.
Cấp bậc sơ kỳ, trung kỳ có số lượng không ít trong bảy thế lực cấp bậc thiên vương.
Mà số lượng cảnh giới hậu kỳ đã giảm mạnh hơn nửa.
Cảnh giới đỉnh phong chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Về phần cảnh giới viên mãn... lại càng ít.
Nói chung, khi các thế lực lớn trong Thượng Nguyên Thiên có xích mích, phái đế giả cảnh giới sơ kỳ, trung kỳ ra đã đủ để xử lý rồi.
Trận chiến hay mâu thuẫn lớn hơn thì cũng chỉ có cảnh giới hậu kỳ, cảnh giới đỉnh phong ra tay.
Đế giả cấp bậc viên mãn gần như đều trở thành thực lực át chủ bài của các thế lực cấp bậc thiên vương.
Chỉ là Thời Thanh Trúc xuất hiện, hiển nhiên không phải là người mà đế giả đỉnh phong có thể giải quyết.
Kết quả Chiêm Dập cũng không khách khí, trực tiếp ra lệnh cho ba vị cường giả đế giả viên mãn ra giết Thời Thanh Trúc.
Mà lúc này, những người khác cũng cảm giác được áp lực lớn lao.
Chu gia và Nguyên gia đã chết hơn một nửa đế giả, nhưng Chu Minh Công và Nguyên Chính Tướng mạnh nhất vẫn không chết, mấy vị đế giả viên mãn ẩn thế cũng không chết.
Hơn nữa lần này đều xuất hiện theo hai người.
Đương nhiên trong Thiên Lôi Cốc và Cửu Tinh Lâu cũng tồn tại cường giả cảnh giới đế giả viên mãn, nhưng lúc đánh nhau với Chu gia Nguyên gia đã không thể ngăn được ba người này.
Lúc này, Thời Thanh Trúc nhìn ba người trước mặt, vẻ mặt vẫn không thay đổi.
"Thanh Trúc".
Tần Ninh ở trong trận pháp, mở miệng nói: "Sử dụng thần uy của hạt châu kia nhiều vào".
Thời Thanh Trúc nghe vậy thì gật đầu.
Tần Ninh biết hạt châu mà phụ thân tặng cho Thời Thanh Trúc đến từ ngoài thế giới, chắc chắn là vượt qua cả tiên khí, thần khí.
Nhưng mà lấy thực lực của Thời Thanh Trúc thì cần khai phá từng bước một.
Giờ phút này, ba vị đế giả viên mãn đối phó với Thời Thanh Trúc.
Điều này khiến trong lòng bốn người Diệp Viên Viên, Lý Huyền Đạo, Lý Nhàn Ngư, Diệp Nam Hiên đều vô cùng tức giận bất bình.
Ba người vừa xuất hiện đã bắt tay nhau tấn công, khiến Thời Thanh Trúc rơi vào nguy hiểm.
Cả người Lý Nhàn Ngư vọt thẳng ra.
"Ta đến giúp ngươi".
Tuy hắn ta là đế giả hậu kỳ, vãng sinh đồng bộc phát ra thần uy có thể đánh được đỉnh phong nhưng lại không đủ để đối phó với viên mãn, có điều lúc này sao có thể nhìn sư nương gặp nguy hiểm được.
Mà ba người Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Diệp Viên Viên lại không tùy tiện ra tay.
Lấy cảnh giới của ba người bọn họ, nếu nhúng tay vào ngược lại sẽ làm vướng víu.
Giờ phút này, hiển nhiên cuộc chiến đang ở thế bất lợi cho Thiên Lôi Cốc và Cửu Tinh Lâu.
Tần Ninh nhìn xung quanh, thở ra một hơi.
"Tỏa Thiên Tù Địa Vạn Minh Trận...", "Chỉ lấy trận này để nhốt ta, thế nhưng các ngươi muốn giết ta như thế nào đây!"
Một tiếng lẩm bẩm khẽ khàng vang lên, lúc này chín quyển Đan Điển lấp lóe ánh sáng, hình như trong trời đất có tồn tại một khí thức thần bí loáng thoáng nào đó, đang lan tràn về phía mười một ngọn núi.
Đại chiến vẫn đang tiếp tục.
Đế giả đại viên mãn đánh nhau.
Đế giả viên mãn đánh nhau.
Cuộc chiến của đế giả đỉnh phong rất thu hút sự chú ý của người khác.
Mà lúc này, Thời Thanh Trúc lấy một địch hai, miễn cưỡng chống lại hai vị đế giả viên mãn cường giả.
Thế nhưng ở bên kia, Lý Nhàn Ngư lấy đế giả hậu kỳ đối phó với một vị đế giả viên mãn, lại có thể rơi vào nguy hiểm bất cứ lúc nào.
“Tự sát sao?”
“Nằm mơ đi!”
Diệp Cô vừa dứt lời, nhìn về phía bọn họ, ả ta lấy ra rất nhiều bùa chú, từng lá bùa vây quanh hai người bọn họ.
Những bùa chú này khiến cho thân thể của Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo không thể động đậy, giống như là rối gỗ.
“Sinh tử của các ngươi không nằm trong tay mình, mà ở trong tay Tần Ninh!”
Diệp Cô nói thẳng: “Thiên Cương Thần Môn bọn ta hiểu được điểm này, tự thân Tần Ninh cũng biết rõ việc ấy”.
“Hắn không đến thì các ngươi chết chắc”.
“Nhưng nếu như hắn đến đây thì người phải chết chính là hắn”.
“Tóm lại phải chọn một trong hai”.
Nghe thấy vậy, Lý Huyền Đạo dùng giọng nói yếu ớt của mình đáp lại: “Còn có một trường hợp khác nữa, đó là hắn đến, các ngươi chết chắc…”
“Haha…”, Tần Vô Song nghe thấy vậy liền cười to.
“Chuyện Lý Nhàn Ngư bị vây khốn chỉ là một thử thách do Thiên Cương Thần Môn bọn ta dành cho hắn thôi, hai người các ngươi, mới là vũ khí bí mật mà bọn ta chuẩn bị cho Tần Ninh, đây là một chiêu công khai, rõ ràng, nhưng Tần Ninh không thể không tiếp chiêu!”
“Có đúng như vậy không?”
Lý Huyền Đạo cười nói: “Vậy thì Thiên Cương Thần Môn các ngươi cũng thật hào phóng, lấy tính mạng của hai vị môn chủ ra để thử!”
“Ngươi…”
“Tần huynh, thôi bỏ đi”.
Tần Vô Song lại sắp nổi trận lôi đình, Diệp Cô vội ngăn hắn ta lại: “Cũng nên bắt đầu thôi, Tần Ninh sẽ không mất nhiều thời gian để tìm được nơi này đâu”.
“Ta biết rồi!”
Tần Vô Song hừ một tiếng, hắn ta nhìn về phía hai người, nói: “Khi Tần Ninh đến đây, cũng chính là lúc thầy trò các ngươi đoàn tụ với nhau, làm bạn trên đường tới suối vàng”.
Nói xong, bóng dáng bọn họ bay lên cao mấy ngàn trượng, biến mất trong không gian.
Cùng lúc đó, xung quanh có rất nhiều Đế giả mặc võ phục của Thiên Cương Thần Môn xuất hiện.
Có khoảng hơn một trăm vị Đế giả luân phiên nhau vẽ nên bùa chú, từng lá bùa bao quanh mười một đỉnh núi cao.
Bùa chú vừa xuất hiện, một loại hơi thở khiến người khác run sợ tràn ngập cả đất trời.
Mười một tòa núi cao này, tạo thành một vòng tròn, mười một sợi dây xích hội tụ ở trung tâm, quấn chặt lấy cơ thể của Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên.
Mà lúc này, hào quang từ trong mười một sợi dây xích bắn ra bốn phía, sức mạnh của sấm sét tựa như giông bão.
Nhờ một trăm vị Đế giả thi triển trận pháp mà toàn bộ sức mạnh trời đất ở nơi đây bị kích động.
Trong một khoảng thời gian ngắn, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều cảm nhận được dường như, vào lúc này, hai người đang bị trời đất tách rời khỏi thế gian, bị nhốt ở một thế giới mà kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay.
Làm xong những việc này, bóng dáng của Tần Vô Song và Diệp Cô cũng biến mất.
Mồi câu đã phóng ra! Bây giờ chỉ cần chờ cho cá mắc câu là được.
Tần Ninh sẽ đến không?
Hắn không thể không đến! Thời gian cứ từ từ trôi qua.
Lúc này, hào quang lóe sáng cả đất trời, mười một tòa núi cao, giống như mười một tòa nhà giam nhốt hai người kia lại.
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều cảm nhận được tinh khí trong cơ thể giống như nước trong hồ bị tháo ra một cách nhanh chóng.
Cường giả như Đế giả tuy có sinh mệnh lâu dài, nhưng cũng không thể kham nổi những thương tổn mà bọn họ phải chịu khi bị nhốt ở nơi đây.
Dần dần, trong mắt bọn họ bắt đầu xuất hiện ảo giác.
“Lão Lý à, ta sắp xong đời rồi…”, Diệp Nam Hiên nỉ non: “Ta cảm thấy ta sắp chết rồi”.
“Vậy ngươi cứ đi trước một bước, ở phía trước chờ… chờ ta…”, Lý Huyền Đạo nói hụt hơi: “Ta còn có thể trụ thêm một lúc nữa”.
“Mẹ nó…”, Diệp Nam Hiên mắng một câu, tiện đó hắn ta nói: “Hình như ta nhìn thấy sư tôn…”
“Thì ra người mà ta yêu nhất trên đời chính là sư tôn, trước khi chết, người mà ta nhìn thấy không phải là mỹ nữ, mà là sư tôn”.
Lý Huyền Đạo ngẩng đầu, hai mắt mê man, hắn ta nói: “Hình như ta cũng nhìn thấy sư tôn…”
“Huyền Đạo à, thì ra người mà ngươi yêu nhất cũng là sư tôn, ta nói rồi, phụ nữ chỉ là thứ làm ảnh hưởng tới tốc độ rút kiếm của chúng ta thôi”.
Đúng vào lúc này, bỗng có một giọng nói vang lên bên tai bọn họ.
“Còn có thể nói chuyện được, xem ra là vẫn chưa chết hẳn”.
Nghe thấy giọng nói ấy, hai người bỗng giật mình.
Bọn họ cố gắng mở to hai mắt ra, nhìn thấy bóng dáng người thanh niên mặc áo trắng trước mặt, ánh mắt bọn họ bỗng sáng ngời.
Đây không phải ảo giác! Đây là sự thật! Sư tôn đã đến đây thật rồi.
“Sư tôn!”
Diệp Nam Hiên nhìn thấy Tần Ninh xuất hiện, trong lòng nao nao, lập tức há miệng, muốn nói chuyện, nhưng lại bởi vì dùng sức quá mạnh, nên trong khoảng thời gian ngắn, tuy miệng hắn ta mở ra, nhưng cũng không nói được một câu nào.
“Sư tôn, mau chạy đi!”
Lý Huyền Đạo lo lắng nói với Tần Ninh: “Bọn người của Thiên Cương Thần Môn chuẩn bị đại trận này là để nhốt chúng con lại, nhằm dẫn dụ người đến đây, nếu người ở lại đây ắt sẽ rất nguy hiểm”.
“Đúng vậy, sư tôn…”, Diệp Nam Hiên cuối cùng cũng đã tỉnh táo lại, hắn ta tiếp lời: “Đại trận này quá lợi hại, chúng con ở trong đại trận, có thể nhận thấy rõ được, trận này có liên quan trực tiếp tới ranh giới giữa trời và đất của vùng đất Thánh Táng, không ai có thể phá giải”.
“Đúng vậy, đúng vậy…”, hai người ngươi một câu, ta một câu, nói liên tục.
Diệp Nam Hiên nhìn về phía Tần Ninh, dùng ánh mắt chân thành mà nói với hắn rằng: “Sư tôn, đệ tử phải có phước ba đời mới có thể có một đoạn tình nghĩa thầy trò với người, nếu có kiếp sau, đệ tử vẫn sẽ làm đồ đệ của người”.
“Nếu chẳng may con có chết thì mong người đừng đau lòng, đệ tử không hiểu chuyện, mỗi ngày chỉ biết chọc người tức giận, nếu người thật sự thương xót đệ tử, thì đợi sau khi đệ tử chết, người chỉ cần nhớ tới đệ tử là tốt lắm rồi”.
“Ta cũng vậy…”, lúc này, Tần Ninh nhìn Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo, hắn không khỏi lắc đầu.
“Viên Viên, Nhàn Ngư”.
Tần Ninh xoay người nhìn về phía bọn họ, hắn nói: “Các ngươi lùi ra cách nơi đây ba mươi dặm, không được tiến vào”.
Nghe thấy vậy, Diệp Viên Viên và Lý Nhàn Ngư gật đầu.
Hai bóng dáng nhanh chóng chạy mất dạng.
Chỉ còn Tần Ninh đi tới trước người Lý Huyền Đạo cùng Diệp Nam Hiên, bàn tay hắn nhẹ nhàng đụng vào xiềng xích.
Trong phút chốc, từng cơn sấm sét phát ra ánh sáng chói lóa, trong nháy mắt, chúng xâm nhập vào trong cơ thể Tần Ninh.
Một mùi cháy khét truyền khắp toàn thân.
“Thật lợi hại”.
Tần Ninh chậm rãi nói.
“Đại trận này, xuất xứ từ Trung Tam Thiên, do một thế lực lâu đời tạo nên, Thiên Cương Thần Môn có thể tìm được trận pháp này, quả thực là tổn hao rất nhiều tâm huyết”.
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên nghe vậy, không thốt nên lời.
Chuyện đã đến lúc này rồi, cũng đừng chỉ lo khen kẻ địch như vậy chứ!
“Tỏa Thiên Tù Địa Vạn Minh Trận!”
“Năm đó, ở Trung Tam Thiên, ta cũng từng tìm kiếm trận đồ của trận pháp này, nhưng vẫn không tìm được chút tin tức nào về nó, quả thật là có chút tiếc nuối”.
Lý Huyền Đạo cắt ngang lời Tần Ninh, hắn ta hỏi: “Sư tôn có thể phá giải nó được không?”
“Tất nhiên là được rồi”.
Tần Ninh nhìn về phía hai người, nói: “Lát nữa, ta bảo các ngươi chạy, thì phải chạy ngay lập tức, chớ có dừng lại, nếu không, các ngươi và ta, đều phải chết”.
Lý Huyền Đạo nói: “Sư tôn, Tần Vô Song và Diệp Cô nói, căn bản không có cách nào phá giải được trận pháp này, chỉ có lấy lớn bỏ nhỏ, nói cách khác là người phải thay thế chúng con, bị nhốt ở nơi này!”
“Nếu như vậy thì tất cả mọi người đều phải chết mất thôi, rõ ràng chỉ cần hai người bọn con chết thôi là đủ rồi”.
Nghe được lời này, Tần Ninh nhìn về phía Lý Huyền Đạo.
“Lúc trước, Nhàn Ngư bị nhốt trong Cửu Cửu Dung Thiên Thôn Long Trận, cũng từng nói như vậy, nhưng mà cuối cùng, ta và hắn ta đều bình yên vô sự, đừng lo lắng”.
“Thật vậy sao?”
“Ừ”.
Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo tỏ vẻ nghi ngờ.
Thật vậy sao?
Sao bọn họ cứ có cảm giác có chỗ nào đó không giống nhau cho lắm!
“Đừng nói nhảm nữa”.
Tần Ninh nói tiếp: “Ta mở trận, các ngươi chạy mau, chuyện sau đó cứ giao cho ta, nếu các ngươi không chạy thì ba người chúng ta đều sẽ phải chết chung ở đây”.
“Con biết rồi…”, Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo gật đầu.
Chương 2742: Tỏa Thiên Tù Địa Vạn Minh Trận
Lúc này, Tần Ninh cũng không nói thêm gì nữa.
Có thể phá trận được hay không, chỉ có chính hắn mới biết được! Vào giờ phút này, Tịnh Trần Châu xuất hiện trong tay.
Dưới sức mạnh tinh khiết của Tịnh Trần Châu, mười tám con rồng lửa điên cuồng gào thét, cuồng phong nổi lên không ngớt.
Tiếng gầm thét không ngừng vang lên, loại hơi thở khiến tim kẻ khác phải đập nhanh mau chóng lan tràn một cách mạnh mẽ.
Tần Ninh đem mười tám con rồng lửa giấu trong Tịnh Trần Châu, trực tiếp mang chúng đến đây.
Bây giờ, mười tám con rồng lửa ở trong Tịnh Trần Châu được thả ra.
Ngao… Từng tiếng rồng ngâm vang vọng, không dứt bên tai, khí thế khủng bố như trên thành cao xuống mặt đất, rơi vào tay giặc.
Từng con rồng lửa dài cả nghìn trượng không ngừng rít gào, sau đó chúng tản ra tứ phía.
Thấy được cảnh tượng như vậy, sắc mặt của Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên thay đổi.
Cùng lúc đó, cách nơi này ba mươi dặm, hai người Diệp Viên Viên và Lý Nhàn Ngư đang đứng trên một đỉnh núi cao.
Lý Nhàn Ngư nhìn thấy mười tám con rồng lửa dài cả ngàn trượng kia, vẻ mặt hắn ta bắt đầu mất tự nhiên.
“Sư nương…”, Lý Nhàn Ngư nói: “Thiên Cương thánh chủ đã sớm nói rõ, lúc trước bọn họ nhốt con lại, là vì thử sư tôn, lần này, Lý sư huynh và Diệp sư huynh … Bọn hắn muốn thật sự xuống tay với sư tôn, sư tôn, người…”, thân thể Diệp Viên Viên khẽ run, nhưng nàng lập tức miễn cưỡng cười nói: “Yên tâm đi, chàng luôn nắm chắc mọi chuyện trong tay”.
“Nhưng mà cho dù không thể đánh lại đi chăng nữa, thì với tính cách của chàng, chúng ta chắc chắn sẽ không cản nổi chàng đâu…”, nghe vậy, sắc mặt Lý Nhàn Ngư dần ảm đạm.
Thân là đệ tử, không những không thể vì sư tôn giải ưu, ngược lại còn khiến sư tôn phải vì bọn họ làm việc khó nhọc, điều này làm Lý Nhàn Ngư cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Đệ tử nên là người vì sư tôn phân ưu giải nạn, chứ không phải là gánh nặng của sư tôn.
Nhưng mà ngoại trừ việc đứng ở nơi này trơ mắt nhìn thì hắn ta lại không thể giúp gì cho sư tôn cả.
Lý Nhàn Ngư âm thầm nắm chặt hai nắm đấm, trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Dưới chân núi.
Mười tám con rồng lửa xuất hiện cùng một lúc với nhau, trong đó có mười một con rồng lửa trực tiếp lao thẳng tới mười một tòa núi cao kia, quấn quanh mười một sợi xích sắt.
“Tỏa Thiên Tù Địa Vạn Minh Trận!”
Tần Ninh vừa dứt lời, ngoại trừ mười một con rồng lửa đang quấn chặt lấy xích sắt, bảy con rồng lửa còn lại cũng lao thẳng đến chỗ Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo.
Ầm… Tiếng gào thét vang lên.
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên cảm nhận được những sợi xích sắt đang trói lấy thân thể bọn họ nhanh chóng được nới lỏng.
“Thử bước ra thử xem”.
Giọng của Tần Ninh vang lên.
Hai người không hề do dự, trong nháy mắt, bọn họ dùng hết toàn lực, ý đồ giãy khỏi sự trói buộc của xiềng xích.
Liên tục thử thách, rồi lại thất bại liên tục.
Mà lúc này sắc mặt của Tần Ninh vẫn lạnh lùng như cũ, bàn tay hắn nắm chặt, năm cuốn đan điển quanh thân, nhanh chóng ngưng tụ thành, bộc phát ánh sáng rực rỡ.
Lúc này, hơi thở của hắn đã tới gần cảnh giới tôn giả tầng bảy.
“Đi mau!”
Vừa nói xong, lực lượng trong cơ thể Tần Ninh bùng nổ, hơi thở khủng bố tràn ngập khắp chân núi.
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên nhanh chóng chớp lấy thời cơ, đào thoát khỏi sự trói buộc của xiềng xích.
“Đi mau!”
Tần Ninh không nói hai lời, một chưởng đánh vào sau lưng hai vị đồ đệ, đưa bọn họ rời khỏi đây.
Vào khoảnh khắc mà Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên thoát thân, mười một sợi xích sắt kia giống như rễ của cây cổ thụ, mọc ra hàng ngàn hàng vạn sợi xích khác, chúng lao thẳng đến chỗ Tần Ninh.
Tỏa Thiên Tù Địa Vạn Minh Trận chính là bản thăng cấp của Cửu Cửu Dung Thiên Thôn Long Trận.
Trận pháp này mạnh gấp mười lần Cửu Cửu Dung Thiên Thôn Long Trận.
Lúc này, cơ thể Tần Ninh bị hàng ngàn hàng vạn sợi xích sắt kia chặn hết tất cả đường lui, rất nhanh sau đó, bọn họ không còn nhìn thấy bóng dáng của hắn nữa… Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo cũng không dám quay đầu lại, chạy như bay ra ngoài.
Bọn họ biết, nếu như quay đầu lại, thì không chỉ có sư tôn bị nhốt, mà cả ba người bọn họ đều sẽ bị nhốt ở nơi đây, vậy thì những gì sư tôn mới vừa làm cũng sẽ thành công dã tràng mất.
Sư tôn hiểu đệ tử, đệ tử sao lại không hiểu sư tôn của mình chứ?
Nếu gặp được nguy hiểm, thì tất nhiên là Tần Ninh sẽ bảo vệ bọn họ chu toàn trước.
Trừ phi bọn họ mạnh hơn Tần Ninh, bắt Tần Ninh phải chạy trước! Nếu không thì chỉ có thể là Tần Ninh bất chấp mọi giá đi cứu bọn họ.
Ở cách đó ba mươi dặm, Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo nhìn thấy Lý Nhàn Ngư và Diệp Viên Viên.
Bốn người tụ tập.
“Sư tôn đâu?”
Lý Nhàn Ngư vội hỏi.
“Ở phía sau”.
Vẻ mặt Lý Huyền Đạo ủ rũ, hắn ta nói: “Chỉ sợ là người sẽ không thể ra được…”, sắc mặt bọn họ đều trở nên căng thẳng.
Bên trong hang động, tiếng gầm thét vẫn kéo dài liên tục, một lúc lâu sau vẫn không hề giảm bớt.
Một lát sau, trên những đỉnh núi cao trập trùng, có rất nhiều người xuất hiện.
Là võ giả của Thiên Cương Thần Môn! Bọn họ đã hiện thân! Hai vị môn chủ Tần Vô Song và Diệp Cô dẫn theo hàng trăm vị Đế giả, hơn một ngàn vị tôn giả, và các cao thủ có cảnh giới Thiên Nhân xuất hiện ở xung quanh hang động.
Cờ của Thiên Cương Thần Môn bay phấp phới trong gió.
Thấy được cảnh đó, sắc mặt của Diệp Viên Viên, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên và Lý Nhàn Ngư dần lạnh lùng.
Kẻ đứng sau màn động thủ đã xuất hiện.
Bọn họ chờ đợi giờ phút này đã lâu.
Đám người Diệp Viên Viên cũng biết rõ ý tưởng của bọn họ.
Đây là một chiêu đánh công khai! Biết rõ trên núi có hổ, nhưng vẫn phải lên núi bắt hổ! Đối với Tần Ninh, đây là chuyện đương nhiên.
Nhưng mà tiếp sau đó mới là bữa tiệc thật sự dành cho hắn.
“Haha…”, một giọng cười sảng khoái vang lên.
“Quả không hổ danh là Cửu Nguyên Đan Đế!”
Tiếng cười sang sảng kia phát ra từ miệng Tần Vô Song, Tần Vô Song mặc một bộ trường bào, khí chất vô song, hắn ta nhìn về phía Tần Ninh, tỏ vẻ tán thưởng nói: “Cho dù là Đế giả đại viên mãn cũng không có cách nào phá giải được Tỏa Thiên Tù Địa Vạn Minh, Tần công tử có thể cứu được hai vị đệ tử thoát thân, quả nhiên làm cho bọn ta phải bội phục!”
“Bốn vạn năm trước, ai cũng nói rằng Cửu Nguyên Đan Đế chỉ có một vị đệ tử, Mặc Hoàng Trần Nhất Mặc, có thể nói rằng Cửu Nguyên Đan Đế vô cùng quan tâm đến hắn ta, thương yêu đồ đệ giống như con trai ruột của mình!”
“Hôm nay được tận mắt chứng kiến, quả nhiên đúng thật là như vậy”.
Cam lòng vì hai vị đệ tử mà lâm vào chốn hiểm nguy.
Biết rõ phía trước là ngõ cụt, biết rõ đó là cái huyệt mà Thiên Cương Thần Môn đã đào sẵn cho hắn, thế nhưng Tần Ninh trước sau như một, trực tiếp bước vào cái bẫy đó.
“Mẹ kiếp!”
Trên tay Diệp Nam Hiên cầm một thanh đao, đó chính là Thiếu Dương Đao của Thiếu Dương Đao Đế, nó chính là một bảo khí cực cảnh cấp Thiên.
“Ta thật sự muốn xẻ đám chó má này ra thành tám khối!”
Lửa giận của Diệp Nam Hiên bùng lên.
Một Đế giả sơ kỳ như hắn ta nhìn một Đế giả đỉnh phong như Tần Vô Song, trong mắt hắn ta không có sợ hãi, chỉ có phẫn nộ.
Mà lúc này, ở phía xa, dưới chân mười một ngọn núi kia, bỗng hiện lên một cái tế đàn.
Tần Ninh đứng trên tế đàn, Tịnh Trần Châu lơ lửng trên đỉnh đầu hắn, xung quanh cơ thể là chín cuốn Đan Điển đang tỏa ra hào quang rực rỡ.
Mười một sợi xích sắt kia đang giam cầm kỳ kinh bát mạch của hắn, trói chặt hắn vào tế đàn.
“Đây là Tỏa Thiên Tù Địa Vạn Minh Trận…”, Tần Ninh thì thào, hắn chỉ cảm thấy gân mạch và xương cốt trong cơ thể đang bị khóa chặt, cả người không thể nhúc nhích.
Hai vị môn chủ Tần Vô Song và Diệp Cô nhìn về phía Tần Ninh, bọn họ vẫn chưa dám lại gần.
Cho dù là mãnh hổ bị giam trong lồng sắt thì cũng khiến bọn họ phải kiêng kị.
Dù sao thì lúc trước, vợ chồng Tiêu Vẫn Thiên và Liễu Nhược Tình từng bị Tần Ninh giết ngược trong lồng giam.
Chương 2743: Bốn vị đế giả đại viên mãn
Lúc này Tần Ninh ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt bình tĩnh.
"Nếu như đã nhốt ta ở bên trong trận này, vậy kế tiếp nên làm cái gì thì làm cái đó đi, còn đứng ở đó xem náo nhiệt?"
Tần Vô Song cười nhạo nói: "Ta chưa từng thấy ai vội đi tìm chết như vậy!"
Hắn ta đưa mắt nhìn về phía bốn người Diệp Viên Viên, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên và Lý Nhàn Ngư.
"Giết bọn họ trước cũng không muộn!"
Tần Vô Song vừa dứt lời liền vung bàn tay lên, lập tức có hơn hai mươi vị đế giả lao thẳng về phía bốn người.
Bây giờ Tần Ninh bị nhốt, không ai có thể cứu họ nữa.
Lúc này, Diệp Viên Viên sải bước ra, bàn tay vung lên, hai con rối xuất hiện.
Thanh Hoàng! Ly Hoàng! Hai con rối cấp bậc đế giả đỉnh phong này lại xuất hiện lần nữa, trực tiếp ngăn cản những cường giả cảnh giới đế giả sơ kỳ, trung kỳ kia.
Mà lúc này đôi mắt đỏ của Lý Nhàn Ngư lại xuất hiện, cả người bay lên không.
Sau khi vãng sinh đồng trải qua một lần lột xác, Lý Nhàn Ngư đã từ cảnh giới đế giả sơ kỳ trực tiếp đạt đến đế giả hậu kỳ, đã có thể sử dụng được sức mạnh kinh khủng của vãng sinh đồng trước đó chưa từng có.
Giết! Sự giận dữ trong lòng Lý Nhàn Ngư lập tức phóng ra.
Hai con rối đế giả đỉnh phong, lại thêm Lý Nhàn Ngư cảnh giới đế giả hậu kỳ, hơn hai mươi vị cường giả cảnh giới đế giả sơ kỳ, trung kỳ kia căn bản không làm gì được.
Mà sau khi trận chiến bắt đầu không lâu, từng tiếng xé gió không ngừng vang lên.
"Thiên Lôi Cốc đến đây trợ giúp Cửu Nguyên Đan Đế!"
Một âm thanh cuồn cuộn như sấm vang lên.
Cứ như có thiên quân vạn mã đến.
Võ giả Thiên Lôi Cốc xuất hiện.
Lôi Trấn Phong dẫn dắt ngàn võ giả kéo nhau tới.
"Cửu Tinh Lâu, đến rồi!"
Một giọng nói thanh tú động lòng người vang lên, khí tức làm người sợ hãi lan ra tràn ngập trời đất.
Võ giả của Cửu Tinh Lâu cũng đã đến.
Mọi người đều tập trung một chỗ.
Hai vị đế giả đỉnh phong là Ôn Ninh Ninh và Lôi Trấn Phong dẫn đầu rất nhiều võ giả cảnh giới đế giả, cảnh giới tôn giả, cảnh giới thiên giả và cảnh giới linh giả ùn ùn kéo đến.
Hai thế lực cấp bậc thiên vương hội tụ, sao khí thế lại không đáng sợ cho được?
Mà giờ phút này, võ giả Thiên Cương Thần Môn lại vẫn đứng yên.
Lôi Trấn Phong nhìn thẳng môn chủ Tần Vô Song, quát lớn: "Tần Vô Song, Thiên Cương Thần Môn hợp tác với thánh tộc Thiên Mục, không sợ biến thành kẻ địch của Thượng Nguyên Thiên sao?"
"Kẻ địch?"
Tần Vô Song cười haha, không nhịn được nói: "Nếu muốn nói đến kẻ địch, vậy cho dù tất cả mọi người ở Thượng Nguyên Thiên hợp tác lại cũng phải chịu nổi Thiên Cương Thần Môn trước đã!"
"Ăn nói hùng hồn thật đấy".
Ôn Ninh Ninh hờ hững nói.
Tần Vô Song lại cười nhạo: "Nếu không hoàn toàn chắc chắn thì sao lại dẫn các ngươi đi vào bên trong vùng đất Thánh Táng này được chứ?"
"Lôi Trấn Thương!"
"Tô Uyển Nguyệt!"
"Nếu đã đến thì đừng trốn nữa, chẳng lẽ muốn chờ thánh chủ đại nhân nhà ta đến, các ngươi mới dám xuất hiện sao?"
Tần Vô Song cười tủm tỉm nói.
Khi hắn ta vừa dứt lời, hư không đột nhiên khẽ run lên.
Trong mơ hồ, hai khí tức kinh khủng phóng lên tận trời.
Trong ánh sáng bắn ra bốn phía hình như có sấm sét từ trên trời giáng xuống, hóa thành biển sét cuồn cuộn, một người đi ra từ trong biển sét kia.
Cơ thể cao lớn, khí thế nội liễm, nhưng vẫn hiện ra mấy phần cuồng bạo.
Chính là Lôi Trấn Thương! Người quản lý thực thụ của Thiên Lôi Cốc hiện nay.
Cường giả siêu cấp đế giả đại viên mãn.
Là người được xếp vào mười nhân vật mạnh nhất trong toàn bộ Thượng Nguyên Thiên.
Mà người còn lại có thân thể như rắn, mắt ngọc mày ngài, cực kỳ động lòng người, chính là lâu chủ Cửu Tinh Lâu, Tô Uyển Nguyệt.
Hai vị này đều là cường giả siêu cấp cấp bậc đế giả đại viên mãn, cũng là cường giả đứng vững trên đỉnh Thượng Nguyên Thiên.
Thượng Nguyên Thiên có mười đế giả đại viên mãn, hai người này đã chiếm hai vị trí! Lôi Trấn Phong và Tô Uyển Nguyệt xuất hiện cũng không khiến hai vị đế giả đỉnh phong Tần Vô Song và Diệp Cô phải e ngại, sợ hãi.
Dường như tất cả đều nằm trong sự khống chế của hai người.
"Thiên Cương Thánh Chủ đâu?"
Lôi Trấn Phong cười haha nói: "Bản tọa đã không gặp ông ta nhiều năm rồi, không ngờ tên đó lại âm thầm làm mấy trò này, bắt tay với thánh tộc Thiên Mục kia là muốn làm gì?
Trợ giúp đám súc sinh kia tiêu diệt Nhân tộc sao?"
Tần Vô Song cười nhạt nói: "Lôi cốc chủ muốn gặp thánh chủ nhà ta, đợi chút nữa đương nhiên sẽ được gặp".
Lôi Trấn Phong nhìn về phía Tần Vô Song, chế nhạo nói: "Một đế giả đỉnh phong mà cũng giám đùa cợt với ta, ai cho ngươi mặt mũi đó?"
Lôi Trấn Phong vừa dứt lời liền phất tay từ phía xa.
Trong khoảnh khắc, trước người Tần Vô Song, hư không đổ sụp, một đạo lôi trảo trực tiếp ngưng tụ mà ra, rơi xuống bao phủ thân thể hắn ta.
Giờ phút này, Tần Vô Song biến sắc, lập tức lùi về sau.
Mà cùng lúc đó, một bóng người xuất hiện ở phía trước Tần Vô Song, cong ngón tay búng ra, một chưởng đánh tan lôi trảo kia, trời đất chấn động rồi khôi phục lại bình tĩnh.
"Khai Thiên Nguyên Điển!"
Lôi Trấn Phong nhíu mày, giễu cợt nói: "Chu Minh Công, xem ra ngươi đã lựa chọn đứng ở bên nào rồi!"
Chỉ trong phút chốc, hư không rung chuyển, một bóng người xuất hiện phía trước Tần Vô Song.
Người này mặc áo bào tím, tóc dài buộc lên, ánh mắt sáng như sao nhìn chằm chằm về phía trước.
Tộc trưởng Chu gia, Chu Minh Công! Chu gia có năm vị tộc lão, tất cả đều đã bị Tần Ninh giết chết.
Mà lúc này, cuối cùng Chu Minh Công đã xuất hiện.
Đối mặt với sự chất vấn của Lôi Trấn Phong, Chu Minh Công lạnh lùng nói: "Chuyện đã đến nước này, ta cũng không còn lựa chọn nào khác!"
"Ngươi thử hỏi xem, Tần Ninh sẽ bỏ qua cho Chu gia ta sao?"
Giờ phút này, Tần Ninh đứng ở bên trên tế đàn, bị mười một xiềng xích phong ấn, hờ hững nói: "Ta hỏi ngươi, có thể để cha mẹ ta sống lại được không?"
Chu Minh Công không nhịn được bật cười.
"Nếu đã không thể, vậy Chu gia của ngươi hãy đi theo cha mẹ ta đi!"
Trong giọng nói của Tần Ninh có vài phần lạnh lẽo.
Lúc này Tô Uyển Nguyệt bước ra, không nhịn được cười nói: "Nếu Chu Minh Công đã tới, vậy Nguyên Chính Tướng cũng đừng nấp nữa, ra đây tâm sự đi".
Mười cường giả đế giả đại viên mãn.
Bây giờ đã xuất hiện ba vị.
Vị thứ tư lúc này cũng giống như gió, bóng người lấp lóe xuất hiện trước mặt mọi người, đứng nghiêm trên một tảng đá lớn.
Tộc trưởng Nguyên gia, Nguyên Chính Tướng! Trong thất gia của Nguyên gia, theo lý mà nói, tộc trưởng của Nguyên gia nên là đại gia Nguyên Chính Cương mới đúng.
Chỉ là nhị gia Nguyên Chính Tướng có thiên phú quá loá mắt, chức vị tộc trưởng này mới được truyền cho ông ta.
Nguyên Chính Tướng nhìn qua có vẻ nhã nhặn lịch sự, dường như không có sát khí gì, vừa xuất hiện đã nhìn chằm chằm Tần Ninh, nhưng cũng không nói.
Lần này, bốn vị đế giả đại viên mãn đã xuất hiện.
Thượng Nguyên Thiên công nhận có mười vị cường giả đế giả đại viên mãn, bảy vị đến từ bảy thế lực cấp bậc thiên vương.
Tộc trưởng Nguyên gia - Nguyên Chính Tướng.
Tộc trưởng Chu gia - Chu Minh Công.
Thánh chủ của Thiên Cương Thần Môn.
Lâu chủ Tô Uyển Nguyệt của Cửu Tinh Lâu.
Cốc chủ Thiên Lôi Cốc - Lôi Trấn Phong.
Tông chủ Cự Linh Tông - Chiêm Dập.
Cùng với các chủ Thiên Ngoại Các, Thiên Ngoại tiên tử, Thiên Thi Thi.
Đương nhiên thực lực của bảy người này không cần phải bàn đến, nếu không cũng không có khả năng giữ vững thực lực cao cao tại thượng của bảy thế lực cấp bậc thiên vương.
Mà ba người còn lại đều không thuộc gia tộc, thế lực hay tông môn nào, mà là tán tu.
Lúc này, bốn vị đế giả đại viên mãn xuất hiện, tất cả mọi người đều cảm thấy hôm nay chắc chắn sẽ có một trận chiến đẫm máu, là một trận chiến ảnh hưởng đến tương lai của toàn bộ Thượng Nguyên Thiên.
Chương 2744: Thiên Ngoại Các bị hủy diệt rồi?
Võ giả các phe đều đang tụ tập ở trong ngoài dãy núi này, mỗi một vị võ giả đều vô cùng cẩn thận.
Đại chiến lúc nào cũng có thể xảy ra mới là kinh khủng nhất.
Giờ phút này, Lôi Trấn Phong nhìn về phía Tần Ninh bên trong Tỏa Thiên Tù Địa Vạn Minh Trận, nói thẳng: "Tần tiên sinh, có thể ra khỏi trận được không?"
"Không ra được!"
Tần Ninh lại nói thẳng: "Nhưng mà có lẽ chờ một lát nữa sẽ được".
Chờ?
Chờ cái gì?
Lôi Trấn Phong cũng không hỏi nhiều, tiếp tục nói: "Nếu đã như vậy, chúng ta sẽ thay Tần tiên sinh ngăn cản những người này trước".
"Được".
Lôi Trấn Phong cười haha nói: "Nguyên Chính Tướng, Chu Minh Công, người đời đều nói bốn người chúng ta đều thuộc mười cường giả mạnh nhất Thượng Nguyên Thiên, nếu đã vậy, hôm nay hãy nhìn xem rốt cuộc là ai mạnh hơn ai một bậc đi!"
Ánh mắt Nguyên Chính Tướng bình tĩnh, gật đầu nói: "Như thế rất tốt!"
Lôi Trấn Phong tiếp tục nói: "Đám nhóc con của Thiên Lôi Cốc, lần này hãy thoải mái chém giết cho ta, chọc thủng trời cũng không sao cả".
Ông ta vừa dứt lời, sức mạnh Cực Đạo đã lập tức tỏa ra xung quanh.
Ầm... Đại chiến trực tiếp bắt đầu! Võ giả chủ lực của Thiên Cương Thần Môn, cùng với một số võ giả Chu gia, Nguyên gia liên hợp lại, chém giết võ giả của Thiên Lôi Cốc, Cửu Tinh Lâu.
Bốn vị cường giả đế giả đại viên mãn lao thẳng lên mây đánh nhau.
Mà lúc này, bốn người Diệp Viên Viên, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Lý Nhàn Ngư cũng xông vào trong đám người.
Dao động khủng bố bộc phát, tất cả mọi người đều không có cách nào tránh khỏi.
Một trận chiến với cảnh tượng hoành tráng thế này, đám linh giả và thiên giả đều không ngừng tay.
Trừ khi một phe nào đó có thêm võ giả cảnh giới tôn giả, hoặc là cảnh giới đế giả mới có thể xuất hiện cảnh tượng mấy người đối phó một người.
Mà lúc trận chiến xảy ra khắp đất trời xung quanh, Tần Ninh đứng ở bên trong Tỏa Thiên Tù Địa Vạn Minh Trận, nhìn mười một xiềng xích xung quanh đang liên tục tràn lực lượng vào phong ấn cả người mình.
Không phá nổi! Mười một xiềng xích này được kết nối với toàn bộ vùng đất Thánh Táng, muốn phá vỡ, trừ khi là phá hủy vùng đất Thánh Táng này.
Đừng nói lấy thực lực bây giờ của hắn, cho dù là bốn vị đế giả đại viên mãn bắt tay cũng không thể làm được điều đó.
Kế hoạch hợp tác của Thiên Cương Thần Môn với thánh tộc Thiên Mục diễn ra lâu như thế, sao có thể đơn giản như vậy được?
Mà Tần Ninh đang chờ đợi, chờ đợi cường giả của Thiên Cương Thần Môn và thánh tộc Thiên Mục xuất hiện.
Nếu đã nhốt hắn ở đây, tóm lại tiếp theo mấy người đó vẫn còn có kế hoạch nữa.
Các phe giao chiến, những tiếng nổ vang lên bên tai không dứt, mấy ngàn võ giả Cực Cảnh giao thủ, phạm vi đã sớm lan tràn ra ngoài trăm dặm.
Lúc trận chiến kịch liệt đang diễn ra, ở phía chân trời, bên ngoài dãy núi lại như có một dòng lũ lớn phá không lao đến.
Một đội ngũ ùn ùn kéo tới, đằng đằng sát khí.
Lôi Trấn Thương thấy cảnh này thì vô cùng mừng rỡ, nhìn về phía Nguyên Chính Tướng, cười lạnh nói: "Xem ra hôm nay là ngày diệt vong của Thiên Cương Thần Môn, Chu gia và Nguyên gia của các ngươi cũng nên bị diệt vong rồi".
"Ngươi kích động cái gì chứ?"
Nguyên Chính Tướng cũng nhìn thấy nhóm người kia đến, lập tức nói: "Cự Linh Tông cũng ở cùng phe với Thiên Cương Thần Môn!"
Nghe thấy thế, Lôi Trấn Thương lập tức giận dữ.
Chẳng biết từ bao giờ mà Thiên Cương Thần Môn và Cự Linh Tông lại về cùng phe với nhau.
"Chiêm Dập tông chủ!"
Giờ phút này, Nguyên Chính Tướng cười nói: "Kế hoạch lớn đã bắt đầu, cuộc chiến hôm nay sẽ quyết định hướng đi tương lai, ngươi và ta hợp tác tiêu diệt Lôi Trấn Thương, như thế nào?"
Trong hư không kia, một bóng người gầy gò đi ra, gật đầu nói: "Được!"
Vị cường giả đế giả đại viên mãn thứ năm đã xuất hiện.
Mười cường giả đỉnh cao cấp bậc đế giả đại viên mãn, lúc này đã có năm vị.
Lôi Trấn Thương đứng trước Nguyên Chính Tướng cũng không e ngại, thế nhưng bây giờ lại thêm Chiêm Dập tông chủ, lấy một địch hai, rất có thể sẽ thất bại.
"Tần tiên sinh, nghĩ biện pháp đi!"
Lôi Trấn Thương mở miệng nói.
Nếu ông ta chết rồi, trận chiến sẽ lập tức nghiêng về bên kia.
"Hắn ư?"
Giọng nói của Chiêm Dập tông chủ hơi khàn, cười tủm tỉm nói: "Hắn cũng không có cách nào đâu".
"Không phải Tần Ninh công tử còn đang đợi người của Thiên Ngoại Các đấy chứ?"
Chiêm Dập nói thẳng: "Mấy vị đại nhân của thánh tộc Thiên Mục đã ra tay với Thiên Ngoại Các, Thiên Ngoại tiên tử Thiên Thi Thi đã bị giết, mấy vị đảo chủ, rất nhiều võ giả cảnh giới đế giả người thì chết, người thì tàn phế, Thiên Ngoại Các sắp không còn tồn tại nữa rồi".
Chiêm Dập cũng không giảm thấp tiếng nói của mình.
Mà đám võ giả Cửu Tinh Lâu và Thiên Lôi Cốc nghe thấy lời này thì liên tục thay đổi sắc mặt.
Vốn nghĩ Cửu Tinh Lâu và Thiên Lôi Cốc, lại thêm Thiên Ngoại Các, đối phó với Thiên Cương Thần Môn, Cự Linh Tông, cùng với Chu gia Nguyên gia bị tổn thất nặng nề, ba đấu bốn cũng đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
Thế nhưng tin tức này lại khiến đám người bị đả kích.
Thiên Ngoại Các bị hủy diệt rồi?
Mà lúc này, đôi mắt của Tần Ninh cũng lóe lên.
Thiên Thi Thi... Chết rồi... Trong đầu hắn hiện ra dáng người thiếu nữ kia, đó là một thiếu nữ phải trải qua rất nhiều khó khăn mới chứng minh được mình, thời gian ba bốn vạn năm qua đi, cô ta đã trở thành chủ nhân của Thiên Ngoại Các.
Thế nhưng hai người còn chưa gặp nhau, cô ta đã chết rồi! Năm đó Thiên Thi Thi chỉ là một thiếu nữ nhỏ bé yếu ớt, mà lại có duyên với Tần Ninh và Trần Nhất Mặc, được Tần Ninh chỉ rõ con đường tu hành.
Thời gian đã trôi qua rất lâu, Tần Ninh cũng không nghĩ tới Thiên Thi Thi lại tiến bộ nhiều như thế, được xếp vào mười cường giả cấp bậc đại viên mãn của Thượng Nguyên Thiên.
Giờ phút này, không ít người đều cảm giác trong lòng nặng nề.
Một thế lực cấp bậc thiên vương đã bị diệt.
Tin tức như vậy, cho dù ai cũng không có cách nào tiếp nhận được trong thời gian ngắn.
Hơn nữa người của thánh tộc Thiên Mục lại có thể làm đến bước này, đợi đến khi đám người kia chạy đến... vậy kết quả sẽ nghiêng về một bên! Lúc này Tần Ninh sải bước ra, nhìn về phía hư không.
Trong chốc lát, một bóng người bay thẳng tới chỗ Lôi Trấn Thương, đứng ở bên cạnh ông ta.
Tần Ninh mở miệng nói: "Đây là con rối Huyền Thiên, một vị đế giả đại viên mãn, đủ để trợ giúp ngươi đối phó với hai người bọn họ".
Nghe thấy lời này, sắc mặt Lôi Trấn Thương vô cùng mừng rỡ.
Ba đấu ba, vậy còn được.
Chỉ là tiếp theo, Thiên Cương thánh chủ và cường giả của thánh tộc Thiên Mục xuất hiện thì phải làm thế nào?
Thế nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ về mấy chuyện đó.
Tần Ninh ngồi xếp bằng dưới đất, không tiếp tục để ý đến xung quanh nữa.
Người nên tới, có lẽ đã sắp tới rồi.
Giờ phút này, chín Đan Điển lấp lóe ánh sáng quanh người Tần Ninh.
Sáu quyển trước có ánh sáng chói mắt nhất, ba quyển sau thì ánh sáng yếu hơn chút, thế nhưng lại mang theo khí thế trời đất, vô cùng mạnh mẽ.
Không ít người cũng đều cảm thấy được biến hóa ở đây.
Tần Ninh muốn thử phá trận.
Tuy đám người Chu Minh Công, Nguyên Chính Tướng, Chiêm Dập đều biết Tần Ninh tuyệt đối không phá nổi trận này.
Thế nhưng nhìn thấy hắn đang thử phá trận, trong lòng vẫn khó có thể ổn định.
Sự thật đã lần lượt chứng minh, chuyện bọn họ cho rằng tuyệt đối không thể xảy ra, nhưng rất hay xảy ra việc ngoài ý muốn trên người hắn.
"Tần Vô Song!"
"Diệp Cô".
Chiêm Dập tông chủ quát: "Hai người các ngươi ngăn cản hắn phá trận đi".
Khi Chiêm Dập vừa dứt lời, hai vị đế giả đỉnh phong đã lập tức phóng tới bên ngoài chân núi kia.
Ầm... Chỉ là còn chưa kịp đến bên ngoài chân núi, một tiếng nổ đã đột nhiên vang lên khiến hai người không ngừng lùi về sau.
Chương 2745: Giết người phụ nữ này
Không ít người đều nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lần lượt thay đổi.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến hai người Tần Vô Song và Diệp Cô đều không tưởng tượng được.
Hai người hoảng hốt ổn định thân thể, lại nhìn thấy có một bóng người đứng trước mặt, ngăn cản đường đi.
Đó là một cô gái mặc bộ váy dài màu xanh, mắt ngọc mày ngài, da thịt trắng như tuyết, tóc dài tùy ý buộc lên, dáng vẻ yểu điệu lại có mấy phần quyến rũ.
Ánh mắt của mọi người đều khẽ động.
Cô gái thật đẹp.
Trông còn lung linh xinh đẹp hơn cả Tô Uyển Nguyệt.
Lúc này, cô gái đứng trước người Tần Ninh không xa, nhìn về phía Tần Vô Song và Diệp Cô.
"Các ngươi không thể tới gần hắn".
Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Không thể tới gần hắn?
Sắc mặt Diệp Cô và Tần Vô Song đều lạnh lẽo.
Hai người lại bị một người phụ nữ chặn lại!
"Là nàng!"
Trong đám người, có người hoảng sợ nói: "Thời Thanh Trúc".
Giờ phút này, không ít người cũng đã nhận ra Thời Thanh Trúc.
Dù sao trong khoảng thời gian này Tần Ninh vô cùng nổi tiếng, đương nhiên cũng có người hiểu rõ về mấy người bên cạnh hắn.
Diệp Viên Viên, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Lý Nhàn Ngư, Thời Thanh Trúc, mấy người này vô cùng nổi tiếng.
Chỉ là trong khoảng thời gian này, Thời Thanh Trúc không biết tung tích, lúc này xuất hiện ở đây đã khiến mọi người đều cảm thấy vô cùng hoảng hốt.
"Hóa ra là người phụ nữ của Tần Ninh công tử!"
Tần Vô Song lạnh lùng nói: "Tiểu nha đầu, đừng tự tìm đường chết nữa".
Thời Thanh Trúc nhìn về phía hai người, lạnh lùng nói: "Là các ngươi đừng tự tìm đường chết thì có".
Nghe thấy lời này, hai người vô cùng giận dữ.
Giết! Trong nháy mắt, hai vị môn chủ lao thẳng đến chỗ Thời Thanh Trúc.
Thời Thanh Trúc không tránh không né, hai tay lâp tức kết ấn, ngưng tụ ra một luồng khí tức kinh khủng.
"Tử Nguyệt Quyết!"
"Nguyệt Nhận!"
Thời Thanh Trúc vỗ tay xuống, trong nháy mắt đã hóa thành chín ấn ký trăng khuyết trước người, trực tiếp lao thẳng về hướng Diệp Cô và Tần Vô Song.
Sức mạnh kinh khủng đã chứng minh rõ ràng tu vi mạnh mẽ bây giờ của nàng.
Đế giả, đỉnh phong! Thời Thanh Trúc vốn là cảnh giới tôn giả tầng bốn, sau khi lấy được đạo tràng Linh Uẩn truyền thừa của Tử Nguyệt Tiên Nhân xếp thứ hai, biến mất một khoảng thời gian, sau khi nàng xuất hiện lần nữa có thể nói là làm tất cả mọi người phải rung động.
Cảnh giới đế giả đỉnh phong.
Cường giả có cấp bậc cao nhất Thượng Nguyên Thiên.
Giờ phút này, hai người Tần Vô Song và Diệp Cô cũng không dám chủ quan.
Thời Thanh Trúc đế giả đỉnh phong thiếu kinh nghiệm thực chiến hơn bọn họ, chưa chắc đã là đối thủ.
Hai người lập tức đỡ lấy Tử Nguyệt Loan Nhận, có ý định phá hủy đòn tấn công của Thời Thanh Trúc.
Keng... Thế nhưng một giây sau, sắc mặt hai người đột nhiên thay đổi.
Tính sai! Lực tấn công của Tử Nguyệt Loan Nhận quả thực là bá đạo không thể địch nổi, trong nháy mắt đã xẹt qua hai tay của hai người, máu tươi chảy ra ròng ròng, hai tay Thời Thanh Trúc nắm hai thanh loan đao, đã đi tới trước mặt.
Giơ tay chém xuống.
Hai cái đầu bay ra.
Hai vị đế giả đỉnh phong mất mạng trong nháy mắt.
Trong chớp mắt này, khí thức biến hóa trong trời đất do đế giả đỉnh phong ngã xuống tạo ra đã khiến cho tất cả mọi người đều cảm nhận được rõ ràng.
Không thể tưởng tượng nổi! Hai vị đế giả đỉnh phong trực tiếp mất mạng! Nếu như Thời Thanh Trúc là cảnh giới đế giả viên mãn, hay là đại viên mãn, bọn họ còn có thể hiểu được, nhưng bây giờ Thời Thanh Trúc chỉ là đế giả đỉnh phong, giống với hai người Tần Vô Song, Diệp Cô.
Nhưng vừa ra tay đã trực tiếp giết chết hai vị đế giả đỉnh phong.
Một màn này khiến trong lòng võ giả các phe đều vô cùng kinh hãi.
Đây chính là người bên cạnh Tần Ninh! Mỗi một người đều là thiên tài không có gì sánh kịp.
"Giết người phụ nữ này!"
Lúc này, Chu Minh Công quát: "Chiêm Dập, chuyện đã tới nước này, đừng che che giấu giấu nữa, hãy để ba vị trưởng lão trụ cột của Cự Linh Tông xuất hiện đi!"
Chiêm Dập nghe thấy vậy thì nhíu mày.
"Ta biết rồi!"
Ánh mắt Chiêm Dập lạnh lẽo, trực tiếp quát: "Chiêm Tầm Phong, Chiêm Mộ Vũ, Chiêm Dạ Vân, giết nàng".
Khi Chiêm Dập vừa dứt lời, lập tức có ba khí tức mạnh mẽ lao về phía Thời Thanh Trúc.
Rầm rầm rầm! Sơn cốc bên ngoài đại trận, mặt đất run rẩy dữ dội.
Cả người Thời Thanh Trúc lùi lại trăm trượng, gương mặt xinh đẹp hơi tái nhợt.
Ba lão già đi ra từng bước một.
Ba người đều là đế giả viên mãn! Đế giả có sáu cảnh giới.
Cấp bậc sơ kỳ, trung kỳ có số lượng không ít trong bảy thế lực cấp bậc thiên vương.
Mà số lượng cảnh giới hậu kỳ đã giảm mạnh hơn nửa.
Cảnh giới đỉnh phong chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Về phần cảnh giới viên mãn... lại càng ít.
Nói chung, khi các thế lực lớn trong Thượng Nguyên Thiên có xích mích, phái đế giả cảnh giới sơ kỳ, trung kỳ ra đã đủ để xử lý rồi.
Trận chiến hay mâu thuẫn lớn hơn thì cũng chỉ có cảnh giới hậu kỳ, cảnh giới đỉnh phong ra tay.
Đế giả cấp bậc viên mãn gần như đều trở thành thực lực át chủ bài của các thế lực cấp bậc thiên vương.
Chỉ là Thời Thanh Trúc xuất hiện, hiển nhiên không phải là người mà đế giả đỉnh phong có thể giải quyết.
Kết quả Chiêm Dập cũng không khách khí, trực tiếp ra lệnh cho ba vị cường giả đế giả viên mãn ra giết Thời Thanh Trúc.
Mà lúc này, những người khác cũng cảm giác được áp lực lớn lao.
Chu gia và Nguyên gia đã chết hơn một nửa đế giả, nhưng Chu Minh Công và Nguyên Chính Tướng mạnh nhất vẫn không chết, mấy vị đế giả viên mãn ẩn thế cũng không chết.
Hơn nữa lần này đều xuất hiện theo hai người.
Đương nhiên trong Thiên Lôi Cốc và Cửu Tinh Lâu cũng tồn tại cường giả cảnh giới đế giả viên mãn, nhưng lúc đánh nhau với Chu gia Nguyên gia đã không thể ngăn được ba người này.
Lúc này, Thời Thanh Trúc nhìn ba người trước mặt, vẻ mặt vẫn không thay đổi.
"Thanh Trúc".
Tần Ninh ở trong trận pháp, mở miệng nói: "Sử dụng thần uy của hạt châu kia nhiều vào".
Thời Thanh Trúc nghe vậy thì gật đầu.
Tần Ninh biết hạt châu mà phụ thân tặng cho Thời Thanh Trúc đến từ ngoài thế giới, chắc chắn là vượt qua cả tiên khí, thần khí.
Nhưng mà lấy thực lực của Thời Thanh Trúc thì cần khai phá từng bước một.
Giờ phút này, ba vị đế giả viên mãn đối phó với Thời Thanh Trúc.
Điều này khiến trong lòng bốn người Diệp Viên Viên, Lý Huyền Đạo, Lý Nhàn Ngư, Diệp Nam Hiên đều vô cùng tức giận bất bình.
Ba người vừa xuất hiện đã bắt tay nhau tấn công, khiến Thời Thanh Trúc rơi vào nguy hiểm.
Cả người Lý Nhàn Ngư vọt thẳng ra.
"Ta đến giúp ngươi".
Tuy hắn ta là đế giả hậu kỳ, vãng sinh đồng bộc phát ra thần uy có thể đánh được đỉnh phong nhưng lại không đủ để đối phó với viên mãn, có điều lúc này sao có thể nhìn sư nương gặp nguy hiểm được.
Mà ba người Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Diệp Viên Viên lại không tùy tiện ra tay.
Lấy cảnh giới của ba người bọn họ, nếu nhúng tay vào ngược lại sẽ làm vướng víu.
Giờ phút này, hiển nhiên cuộc chiến đang ở thế bất lợi cho Thiên Lôi Cốc và Cửu Tinh Lâu.
Tần Ninh nhìn xung quanh, thở ra một hơi.
"Tỏa Thiên Tù Địa Vạn Minh Trận...", "Chỉ lấy trận này để nhốt ta, thế nhưng các ngươi muốn giết ta như thế nào đây!"
Một tiếng lẩm bẩm khẽ khàng vang lên, lúc này chín quyển Đan Điển lấp lóe ánh sáng, hình như trong trời đất có tồn tại một khí thức thần bí loáng thoáng nào đó, đang lan tràn về phía mười một ngọn núi.
Đại chiến vẫn đang tiếp tục.
Đế giả đại viên mãn đánh nhau.
Đế giả viên mãn đánh nhau.
Cuộc chiến của đế giả đỉnh phong rất thu hút sự chú ý của người khác.
Mà lúc này, Thời Thanh Trúc lấy một địch hai, miễn cưỡng chống lại hai vị đế giả viên mãn cường giả.
Thế nhưng ở bên kia, Lý Nhàn Ngư lấy đế giả hậu kỳ đối phó với một vị đế giả viên mãn, lại có thể rơi vào nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Bình luận facebook