• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2736-2740

Chương 2736: Tạm thời xin sư nương hộ pháp cho ta

Lúc này Thanh Hoàng và Ly Hoàng đang tụ tập xung quanh Diệp Viên Viên và Lý Nhàn Ngư.

Tô Khuynh Nguyệt thấy cảnh ấy, mắt cũng sáng lên.

Diệp Viên Viên là tôn giả cảnh giới ngũ trọng.

Lý Nhàn Ngư là Đế giả sơ kỳ, nhưng đã bị thương nặng.

Hai người này là nữ nhân và đệ tử của Tần Ninh, là người hắn quan tâm nhất, đĩ nhiên nàng ấy phải bảo vệ hai người này.

Nhưng bây giờ, hai người này còn có thể tự vệ thì không còn gì tốt bằng.

Thân con rối! Mấy người Nguyên gia và Chu gia nhìn thân con rối kia, vẻ mặt đều trở nên nghiêm nghị.

Khí tức kinh khủng bộc phát ra từ trên hai con rối khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Đế giả, tột cùng.

Lần này đám người Chu Vận Thiên, Nguyên Chính Cương đều vô cùng ngạc nhiên.

Tần Ninh đã lấy được hai con rối này khi nào?

Chẳng lẽ là ở trong vùng đất Thánh Táng này sao?

Lúc này, tuy tám đại đế đều ngạc nhiên nhưng họ biết, chắc chắn không thể lùi lại được.

Chu Vận Thiên và Nguyên Chính Cương nhìn nhau.

"Vô Thiên, Minh Thiên, Khả Thiên!"

Chu Vận Thiên nói: "Ba người các ngươi cùng với Nguyên Thông Thiên, Nguyên Thâm, Nguyên Mặc Vân ngăn hai con rối kia lại".

"Dạ!"

"Nguyên Chính Cương, ta và ngươi cùng giết Tần Ninh".

"Được!"

Dứt lời, Nguyên Chính Cương và Chu Vận Thiên chạy thẳng tới chỗ Nham Thạch.

Chu Vô Thiên, Chu Minh Thiên, Chu Khả Thiên cùng với Nguyên Thông Thiên, Nguyên Thâm, Nguyên Mặc Vân xông về phía Diệp Viên Viên và Lý Nhàn Ngư.

Ánh mắt Tô Khuynh Nguyệt lóe lên, sát khí ngưng tụ.

Sáu người này đều đang ở cảnh giới Đế giả hậu kỳ, hai con rối Đế giả đỉnh phong chưa chắc đã bảo vệ được Diệp Viên Viên và Lý Nhàn Ngư.

"Giết!"

Tô Khuynh Nguyệt quát lên.

Người của Cửu Tinh Lâu đều lao ra theo Tô Khuynh Nguyệt.

Chuyện tới nước này, đã không còn đường lui nữa.

Ngay cả Tần Ninh, người này có thể nghĩ cách đảm bảo tính mạng cho Diệp Viên Viên, ắt hẳn cũng có thứ đảm bảo cho mình đúng không?

Bùm... Trong nháy mắt, bên trong thành cổ, bầu trời giao thủ bùng nổ.

Các vị võ giả Cực cảnh lần lượt tham chiến, khí tức kinh khủng khiến nham thạch cuộn trào như sóng biển.

Lúc này, Thanh Hoàng và Ly Hoàng ứng chiến với sáu vị Đế giả hậu kỳ, đương nhiên Tô Khuynh Nguyệt cũng cùng với hai con rối giao thủ với họ.

Diệp Viên Viên cầm kiếm đứng lên, nàng là tôn giả cảnh giới ngũ trọng, ngoài đế giả ra, không ai có thể giết nàng.

"Sư nương".

Đột nhiên, Lý Nhàn Ngư lên tiếng.

"Sao vậy?"

Diệp Viên Viên không khỏi nhìn Lý Nhàn Như.

"Tạm thời xin sư nương hộ pháp cho ta".

Lúc này hắn ta mở miệng nói: "Ta cần chuẩn bị chút".

Nghe vậy, nhìn cảnh tượng giao chiến hỗn loạn xung quanh, Diệp Viên Viên khẽ gật đầu.

Nàng cầm kiếm, đứng bên cạnh Lý Nhàn Ngư, không xa lắm.

Nhưng Chu gia và Nguyên gia đã tập hợp được hơn trăm vị đế giả, dẫn đầu là sáu vị Đế giả hậu kỳ, quấn lấy hai con rối Thanh Hoàng và Ly Hoàng, những Đế giả khác đều không ngừng giết hại võ giả Cửu Tinh Lâu.

Cứ tiếp tục như vậy sẽ không thể nào ngăn cản được.

Tô Khuynh Nguyệt là một Đế giả hậu kỳ, nhưng cũng khó ngăn được địch đông!

"Đáng chết".

Tô Khuynh Nguyệt thấp giọng mắng: "Sao còn chưa tới nữa?"

Chu gia và Nguyên gia có gần trăm vị đế giả, còn có tôn giả Cực cảnh, thiên giả, linh giả nữa. Sát khí dâng cao, bọn họ đã ép mấy chục người của Cửu Tinh Lâu không còn đường lui.

Cứ tiếp tục như vậy, chỉ trong chốc lát, toàn quân sẽ chết hết!

"Giết!"

Nhưng đúng lúc này, một tiếng hô vang lên.

Tiếng sóng ầm ầm rền vang.

Tiếng nổ vang lên không ngừng.

Ngay lập tức, trên trăm người từ chân trời bay vút đến cổ thành.

Giữa trăm người ấy, mơ hồ có thể thấy được, đại đa số đều là nữ nhân, mỗi vị đều mang khí tức lấn át người khác.

"Cuối cùng cũng tới rồi".

Lúc này Tô Khuynh Nguyệt mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Trước đám võ giả ấy, ba người mang khí tức khiến người ta phải đặc biệt chú ý, hơn nữa còn cho người ta cảm giác cực kỳ mạnh mẽ.

Ba vị phó lâu chủ còn lại của Cửu Tinh Lâu.

Ôn Ninh Ninh! Phạm Tử Diên! Ngụy Doanh Doanh!

Ôn Ninh Ninh là cường giả Đế giả đỉnh phong.

Phạm Tử Diên và Ngụy Doanh Doanh cũng là Đế giả hậu kỳ.

Cảnh giới Đế giả, thế lực trong các cấp thất đại thiên vương, mỗi một phe đều có gần trăm vị.

Trong này, đại đa số đều là Đế giả sơ kỳ, trung kỳ.

Số lượng Đế giả hậu kỳ cực ít.

Còn đỉnh phong, viên mãn, đại viên mãn lại càng hiếm.

Cả Thượng Nguyên Thiên, mười vị đế giả mạnh nhất đều ở cảnh giới đại viên mãn. Thế lực của thất đại thiên vương gần như đã được chia xong cả.

Cảnh giới đế giả là đỉnh của Cực cảnh.

Cảnh giới Đế giả hậu kỳ lại là ranh giới của cảnh giới Đế giả.

Như mấy vị tộc lão của Chu gia, Chu Vận Thiên ở cảnh giới Đế giả đỉnh phong, mấy vị khác đều ở hậu kỳ.

Trong thất gia Nguyên gia, Nguyên Chính Cương là Đế giả đỉnh phong, mấy vị khác cũng đều ở hậu kỳ.

Đương nhiên, cảnh giới Đế giả đại viên mãn trong tam gia Nguyên gia có thể nói là cường giả thứ hai trong Nguyên gia, nhưng đã chết ở Cửu Nguyên vực rồi.

Vóc dáng Ôn Ninh Ninh gầy gò, chứa uy năng vô tận. Nàng ấy nhìn về phía trước, hô: "Giết!"

Không cần nghi ngờ, Cửu Tinh Lâu chính là đồng minh kiên định của Tần Ninh.

Lâu chủ đã phân phó từ lâu, phàm là kẻ uy hiếp đến Tần Ninh và Trần Nhất Mặc đều có thể giết.

Cửu Tinh Lâu là một trong những thế lực cấp thất đại thiên vương, không cần sợ người khác.

Bùm... Từng tiếng nổ không ngừng vang lên.

Cứu viện của Cửu Tinh Lâu đến, tình cảnh đã khống chế được.

Nhưng trong ngoài thành cổ, lúc này hơn hai trăm vị Đế giả đang giao thủ, khí tức kinh khủng tràn ngập trong trời đất, khiến cho lòng người sợ hãi.

Đế giả của Nguyên gia.

Đế giả của Chu gia.

Đế giả của Cửu Tinh Lâu.

Đế giả của ba phe đều đánh.

Nhưng cho dù cứu viện có đến, Nguyên gia và Chu gia vẫn chiếm ưu thế.

"Ôn tỷ tỷ!"

Tô Khuynh Nguyệt nhìn Ôn Ninh Ninh, không nhịn được mà nói: "Phải làm thế nào đây?"

"Đừng nóng".

Lúc này Ôn Ninh Ninh lại cười tủm tỉm nói: "Nguyên gia và Chu gia không nhảy được lâu nữa đâu".

Ôn Ninh Ninh dứt lời, Tô Khuynh Nguyệt lại tò mò.

Nhưng sự tò mò ấy cũng không kéo dài bao lâu.

Lại có cứu viện xuất hiện.

"Haha...", tiếng cười lớn rung động trời đất vang lên.

"Tần tiên sinh, Lôi Trấn Phong tới tương trợ!"

Thiên Lôi cốc! Lôi Trấn Phong dẫn theo phong chủ Ba Tiêu, Ngô Hoài, Vệ Trác và rất nhiều đệ tử Thiên Lôi cốc lần lượt đến.

Lúc này, thế lực cấp tứ đại thiên vương, từ bốn phương hội tụ gần bốn trăm vị Đế giả gia nhập cuộc chiến.

Hai vị Đế giả đỉnh phong là Ôn Ninh Ninh và Lôi Trấn Phong đang đấu trực diện với Chu Vận Thiên và Nguyên Chính Cương.

Một trận đại chiến đã mở ra.

Nhưng càng đấu càng lớn hơn, gần như không thể tránh khỏi nữa.

Chu Vận Thiên trợn mắt nhìn hai người, khẽ gào: "Ôn Ninh Ninh, Lôi Trấn Phong, các ngươi có thể đại diện cho Cửu Tinh Lâu và Thiên Lôi cốc sao?"

"Đây là chuyện của Nguyên gia, Chu gia và Tần Ninh, các ngươi thật sự muốn nhúng tay vào sao?"
Chương 2737: Thiên Cương Thanh Đăng

Lôi Trấn Phong cười haha nói: “Ngươi hỏi câu kỳ lạ quá".

"Nếu ta không nhúng tay, chỉ sợ cốc chủ và lão cốc chủ đại nhân sẽ chặt chân ta mất”.

"Dù gì Chu gia và Nguyên gia cũng là thế lực cấp thiên vương, ở Thượng Nguyên Thiên này cũng có thể hô mưa gọi gió, cứ nhất quyết muốn mơ ước Cửu Nguyên Đan Điển của Cửu Nguyên Đan Đế người ta làm gì?"

Ánh mắt Nguyên Chính Cương và Chu Vận Thiên đều trở nên lạnh lùng.

Cơ hội ngàn năm có một.

Bây giờ lại bị người của Cửu Tinh Lâu và Thiên Lôi cốc phá vỡ.

Tô Uyển Nguyệt, lâu chủ Cửu Tinh Lâu có quan hệ với Trần Nhất Mặc, cả Thượng Nguyên Thiên không ai không biết.

Mà Thiên Lôi cốc năm xưa đã giao hảo với Cửu Nguyên Đan Đế, lão cốc chủ Lôi Vọng mặc dù hiện giờ không quản sự đời nhưng ý chí của ông ấy lại đại diện cho Thiên Lôi cốc.

Hai phe này chính là trở ngại lớn nhất của Chu gia và Nguyên gia! Bốn vị đế giả đỉnh phong nháy mắt đã giao chiến.

Bọn họ thi triển võ quyết, đều là cấp bậc thiên phẩm, đương nhiên uy lực vô cùng mạnh mẽ, vụt qua ngọn gió của những Đế giả khác giao thủ tạo nên.

Mà lúc này, Tần Ninh đứng giữa nham thạch, mười tám con rồng vây quanh hắn.

Chín đạo đan hiển hóa thành chín luồng sáng bao quanh thân thể hắn.

Tần Ninh đang quan sát cảnh giao chiến xung quanh.

Người của Thiên Lôi cốc và Cửu Tinh lâu xuất hiện, ít nhất bây giờ, giữa hai bên, không ai làm gì được ai.

Tần Ninh bình tĩnh ngồi xuống, bất động như núi.

Mà cũng không có ai đến quấy nhiễu hắn.

Hai bên giao chiến kéo dài, võ giả cảnh giới Đế giả đều bắt đầu chết dần.

Hơn nữa, võ giả hai bên mang đến càng ngày càng nhiều.

Trận đại chiến này đến giờ vẫn không có dấu hiệu kết thúc, trái lại càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Số lượng võ giả Cực cảnh gia nhập cuộc chiến đã hơn ngàn người, toàn bộ thành Thánh Táng gần như thành chiến trường.

Còn những võ giả vây xem khác đều rối rít rời khỏi thành Thánh Táng, hoặc là truyền tin tức ra ngoài, đứng xa xem náo nhiệt.

"Chu gia và Nguyên gia đánh với Cửu Tinh lâu và Thiên Lôi cốc, quả là hiếm thấy..."

"Đều là Tần Ninh cho Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế".

"Ta thấy cũng không hoàn toàn là vậy, đã nhiều năm qua, Thiên Lôi cốc và Chu gia, Nguyên gia cũng không cùng phe, chịu không ít thiệt thòi bởi hai nhà này, lần này cũng vì xả giận cho mình thôi”.

"Điều này cũng đúng..."

"Nhưng mà, mấy trăm Đế giả giao thủ, cảnh này quá rung động".

Ở Thượng Nguyên Thiên, mỗi vị Đế giả đều cao cao tại thượng.

Mấy trăm Đế giả giao thủ, hình ảnh này thực sự rất trấn động!

Theo thời gian trôi đi, hai bên giao chiến càng mạnh hơn.

Nhưng ngay khi võ giả Cực cảnh bốn phía giao chiến, giết đến khó phân thắng bại, một tiếng xé gió lại vang lên.

Lại có người đến! Cách một khoảng, không ít người đều thấy được ký hiệu trên những người đó.

"Thiên Cương Thần Môn!"

Không ít người âm thầm run rẩy.

Thế lực cấp ngũ đại thiên vương cũng tới nhúng tay vào sao?

Nhưng sẽ giúp ai đây?

Mấy trăm người của Thiên Cương Thần Môn đến, thanh thế mênh mông.

Mọi người đều không xa lạ gì hai người này.

Phu thê Liễu Nhược Tình và Tiêu Vẫn Thiên - hai trong tứ đại môn chủ của Thiên Cương Thần Môn! Các võ giả vây xem đều không dám thở mạnh.

Đây dù có là Đế giả mà liều lĩnh nhúng tay vào thì cũng phải chết.

"Liễu môn chủ!"

"Tiêu môn chủ!"

Lôi Chấn Phong nhìn thấy hai vị môn chủ của Thiên Cương Thần Môn đến, thanh âm vang vọng, cuồn cuộn như sấm: "Vì sao hai vị tới đây?"

Thiên Cương Thần Môn! Cự Linh tông! Hai thế lực cấp nhị đại thiên vương này, dù là phe trung lập, thì những năm qua bọn họ phát triển trong Thượng Nguyên Thiên, cũng không thể đứng ngoài vòng tranh đấu được.

Tiêu Vẫn Thiên khẽ mỉm cười nói: "Ta tới vì ai, hắn biết mà".

Ánh mắt Tiêu Vẫn Thiên nhìn về phía Tần Ninh đang bị nhốt trong mười tám con rồng nham thạch.

Lôi Trấn Phong đã biết.

Tiêu Vẫn Thiên tới vì Tần Ninh.

Mục đích rất dễ thấy.

"Tiêu Vẫn Thiên, Tần tiên sinh và Thiên Cương Thần Môn của ngươi trước kia không oán nay không thù, ngươi..."

"Trấn Phông!"

Lúc này, một tiếng nói dửng dưng đột nhiên vang lên.

Tần Ninh mở mắt, nói: "Ta và bọn họ không thù không oán, cũng không có nghĩa bọn họ không có thù oán với ta".

"Thiên Cương Thần Môn hợp tác với thánh tộc Thiên Mục, mê hoặc Chu gia và Nguyên gia, nhòm ngó Cửu Nguyên Đan Điển".

"Những năm qua, những chuyện xảy ra trong Cửu Nguyên vực, đại đa số đều do Chu gia và Nguyên gia làm, nhưng kẻ đứng sau lại là Thiên Cương Thần môn".

"Tiêu Vẫn Thiên, ta nói đúng không?"

Tần Ninh nhìn thẳng vào Tiêu Vẫn Thiên.

Ấy vậy mà Tiêu Vẫn Thiên lại không nói một lời.

Thừa nhận sao?

Không thể nào! Năm đó Ma tộc từng làm loạn ở Trung Tam Thiên, nhưng đã bị trấn áp rất nhanh.

Lần trước chúng xuất hiện là ở Cửu Nguyên vực, rồi bị tiêu diệt gần hết.

Võ giả Trung Tam Thiên cực kỳ chán ghét Ma tộc.

Nếu Thiên Cương Thần Môn nhận, các phe khác sẽ cùng nhau đối phó bọn họ.

Tiêu Vẫn Thiên.

Liễu Nhược Tình.

Phu thê hai người nhìn Tần Ninh, ánh mắt đầy thận trọng.

"Dù lần này ngươi gặp khó khăn, phu thê chúng ta cũng sẽ không xem thường ngươi, Tần Ninh".

Liễu Nhược Tình mắt ngọc mày ngài, cười nhạt: "Dù sao, người mà Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế cũng không chết dễ đến vậy".

"Ta đây mỏi mắt chờ mong".

Tần Ninh ngồi trong nham thạch, mỉm cười nhìn hai người đó.

"Vậy thì tốt quá".

Liễu Nhược Tình nói xong, cong ngón tay bắn ra.

Trong khoảnh khắc, trước mặt xuất hiện một ngọn đèn dầu.

Tim đèn màu xanh, ngọn lửa cũng màu xanh.

Nhìn kỹ lại, ngoài ánh sáng quỷ dị ra, những chỗ khác đều giống như những ngọn đèn dầu bình thường, không khác là mấy.

Nhưng mà, lúc ngọn đèn xanh xuất hiện, không ít Đế giả lùi về sau, theo bản năng cách xa ngọn đèn ấy.

"Thiên Cương Thanh Đăng của Thiên Cương Thần Môn!"

Lôi Trấn Phong cười lạnh, nói: "Xem ra Thiên Cương Thần Môn thật sự đã hạ sát tâm với Tần tiên sinh, nếu đã như vậy, lời Tần tiên sinh nói là thật!"

Nghe vậy, Tiêu Vẫn Thiên và Liễu Nhược Tình đều không nói nhiều.

Chu Vận Thiên và Nguyên Chính Cương đang đánh với hai đế giả đỉnh phong là Lôi Trấn Phong và Ôn Ninh Ninh cũng không nói nhiều.

Chuyện tới nước này.

Lời Tần Ninh nói là thật! Thiên Cương Thần Môn đã hợp tác với thánh tộc Thiên Mục.

Chu gia và Nguyên gia, hai nhà này cố ý thả khói, muốn để Tần Ninh cho rằng hai nhà họ muốn lấy Cửu Nguyên Đan Điển, hãm hại Linh gia đối đầu với hắn.

Mượn đao giết người.

Nhưng mà đao không được bén lắm, người cũng không yếu ớt như vậy. Trái lại bây giờ hai nhà này lại cưỡi hổ khó xuống.

Đã tới nước này, còn lùi lại được sao?

Không thể nào! Dù Tần Ninh có biết Thiên Cương Thần Môn và thánh tộc Thiên Mục đối phó với hắn, hắn cũng không thể bỏ qua cho hai gia tộc này.

Trong Cửu Nguyên vực.

Linh gia bị hãm hại, cha mẹ Tần Ninh bị giết, Trần Nhất Mặc mất một cánh tay, trốn tránh 4 vạn năm! Đều do Chu gia và Nguyên gia làm cả! Tần Ninh sao có thể bỏ qua cho bọn họ?

Có quỷ mới tin! Nói cách khác, trước mắt chỉ có thể đi tiếp con đường này, không có đường lui.

Điểm này, bọn họ biết, Thiên Cương Thần Môn cũng biết.

Thế nên, Tiêu Vẫn Thiên và Liễu Nhược Tình xuất hiện, căn bản không hề để ý đến bọn họ, chỉ đi đối phó với Tần Ninh.

Bởi vì bây giờ Nguyên gia và Chu gia đã bị bọn họ buộc một chỗ rồi.

Không muốn bị Tần Ninh tiêu diệt thì phải diệt Tần Ninh!
Chương 2738: Cửu Cửu Dung Thiên Thôn Long Trận

Tiêu Vẫn Thiên và Liễu Nhược Tình tựa vào nhau, khí thế trong cơ thể bộc phát ra ngoài.

Không phải là Đế giả hậu kỳ! Mà là Đế giả đỉnh phong! Vốn cho rằng bốn vị môn chủ của Thiên Cương Thần Môn đều là Đế giả hậu kỳ.

Nhưng bây giờ không biết từ khi nào Tiêu Vẫn Thiên và Liễu Nhược Tình đã đột phá đến cảnh giới Đế giả đỉnh phong rồi.

Hai người đó vẫn đang giấu giếm cảnh giới của mình!

"Thiên Cương Thanh Đăng, bảo khí Cực cảnh, một trăm năm thiên phẩm đứng đầu Thiên Cương Thần Môn. Vì Tần Ninh, bọn họ thật sự bỏ hết vốn liếng".

Có người lên tiếng nói.

Bảo khí Cực cảnh thiên phẩm cũng chia ra mạnh yếu.

Thiên Cương Thanh Đăng chính là chí bảo truyền thừa của Thiên Cương Thần Môn, trong cả Thượng Nguyên Thiên đều được xếp hạng chí bảo.

Kẻ ngu cũng nhìn ra, vì Tần Ninh, Thiên Cương Thần môn chuẩn bị đã lâu.

Lúc này, hai vị Đế giả đỉnh phong cùng nhau thúc giục Thiên Cương Thanh Đăng. Tim đèn của Thanh Đăng lập tức thả ra ngọn lửa âm u màu xanh, phập phù.

Ngọn lửa màu xanh chỉ nhỏ như ngón tay nhưng phập phồng trong gió lại phân hóa thành cả trăm ngọn lửa chỉ trong nháy mắt. Mà sau khi phân hóa, mỗi ngọn lửa lại biến lớn trăm trượng, mỗi ngọn đều như một ngọn Thanh Đăng, ánh sáng thiêu đốt.

"Thiên Cương Thanh Diễm Xá!"

Trong khoảnh khắc, sức mạnh Cực Đạo trong cơ thể phu thê Liễu Nhược Tình và Tiêu Vấn Thiên cuồn cuộn xông ra, liên kết với ánh sáng của cả trăm tim đèn, khí thế nối liền, lập tức ngưng tụ thành một con rồng lửa màu xanh, toàn thân đều lóe sáng.

Con rồng xông thẳng về phía Tần Ninh.

Lúc này, mười tám con rồng dung nham tựa như bị con rồng lửa xanh kia dẫn động, cơ thể lập tức bộ phát ra khí tức kinh khủng, tràn ngập trong trời đất.

Ngay sau đó, con rồng lửa màu xanh và con rồng dung nham như liên kết với nhau, ánh sáng lập tức tăng vọt, tạo thành sức ép kinh khủng đối với Tần Ninh đang ở giữa tâm trận.

Mười tám con rồng dung nham dường như bị rồng xanh khống chế, cơ thể nháy mắt đã lớn lên gấp ba lần, lăn lộn mạnh mẽ hơn trong biển dung nham.

Lần này mười tám con rồng dung nham như muốn tấn công một đòn chí mạng, lao thẳng về phía Tần Ninh.

"Nên kết thúc rồi!"

Tần Ninh chậm rãi đứng dậy, nhìn mười tám con rồng đánh vào mình từ bốn phía, mặt lại lộ ra nụ cười tươi.

Nụ cười kia, trong mắt Tiêu Vẫn Thiên và Liễu Nhược Tình lại mơ hồ có chút bất an.

Hắn đang cười! Tại sao chứ?

Nhưng cảnh tiếp theo đã cho hai người họ biết tại sao.

"Ngừng!"

Tần Ninh đưa tay ra, chỉ nói một chữ.

Trong phúc chốt, mười tám con rồng dung nham đông cứng.

Khí tức kinh khủng như bị rút đi trong nháy mắt.

"Giết!"

Một khắc sau, giọng Tần Ninh lại vang lên.

Mười tám con rồng dung nham được tăng sức mạnh kia quay đầu, xông thẳng về phía Tiêu Vẫn Thiên và Liễu Nhược Tình.

"Không thể nào!"

Sắc mặt hai vị Đế giả đỉnh phong trắng bệch.

Sao lại thế được?

Cửu Cửu Dung Thiên Thôn Long Trận này chính là trận pháp vô thượng, do thánh tộc Thiên Mục xây dựng, đặt ở đây là vì Tần Ninh.

Từ trước đến giờ, bọn họ đã hao tổn rất nhiều tâm tư.

Cuối cùng, đưa Lý Nhàn Ngư đến đây, để Tần Ninh phát hiện tình cảnh của hắn ta.

Tần Ninh không phá được trận! Đây là trận chết, không ai phá được.

Nếu muốn cứu người thì phải lấy người đổi người.

Đúng là Tần Ninh đã lấy người đổi người rồi, bọn họ ra tay thuận lợi, mượn sự trợ giúp của Thiên Cương Thần Đăng, dù có là Đế giả đại viên mãn thì rơi vào tuyệt địa này cũng phải chết.

Nhưng bây giờ, Tần Ninh đã khống chế trở lại trận này! Đây là chuyện không thể nào, nhưng nó lại xảy ra.

"Sao ngươi có thể phá Cửu Cửu Dung Thiên Thôn Long Trận?"

Tiêu Vẫn Thiên hoảng sợ hỏi.

"Cửu Cửu Dung Thiên Thôn Long Trận?"

Tần Ninh chậm rãi nói: "Hóa ra là tên này... Cái này đơn giản thôi. Trận này hợp nhất với tâm vùng đất Thánh Táng, nhưng mà, mượn lực địa tâm tương đối nhỏ, nếu mạnh hơn năm phần nữa, dù ta biết giải thế nào cũng không giải được".

"Chấn giết Đế giả đại viên mãn, quả thực đã đủ".

"Xem ra, người sau lưng các ngươi vẫn cảm thấy phải thăm dò giới hạn cuối cùng của ta".

Tần Ninh tùy tiện nói: "Đã vậy, trước hết ta giết các ngươi, rồi mới đi tìm chúng, được chứ?"

Mười tám con rồng dung nham bay lên, nháy mắt đã bộc phát khí tức khiến người ta hoảng sợ.

Bùm... Hai con rồng lớn chạy thẳng đến chỗ Tiêu Vẫn Thiên và Liễu Nhược Tình. Gần như trong nháy mắt, chúng đã nuốt mất hai người họ, ngọn lửa bốc cháy xung quanh hai người.

Tiếng hô thê thảm không ngừng vang lên.

Một con rồng dung nham lớn có thực lực Đế giả viên mãn đối phó với võ giả Cực cảnh đỉnh phong, hoàn toàn dễ dàng.

Tiêu Vẫn Thiên và Liễu Nhược Tình là Đế giả đỉnh phong, một khắc trước còn tràn đầy niềm tin, hả lòng hả dạ, lúc này lại bị lửa bao trùm, kêu rên không ngừng.

Cảnh này khiến tất cả mọi người hoảng sợ.

Tần Ninh đạp hư không, đứng chắp tay, vết thương trên cơ thể dần khép lại.

"Chu gia!"

"Nguyên gia!"

"Diệt hết!"

Tiếng nói khe khẽ, Tần Ninh đánh ra một chưởng.

Mười tám con rồng dung nham đánh xuống, nháy mắt đã đánh tới Đế giả của Chu gia và Nguyên gia.

Nhất thời, biển lửa giáng xuống, ác long gầm thét.

Từng vị Đế giả phát ra tiếng kêu gào thê thảm.

Chu Vận Thiên thấy vậy, hoảng sợ đến độ run rẩy.

"Rút lui!"

Liễu Nhược Tình và Tiêu Vẫn Thiên mang Thiên Cương Thanh Đăng tới là muốn giết Tần Ninh.

Nhưng trong nháy mắt đã bị Tần Ninh giết lại.

Thanh thế kinh khủng như vậy khiến người ta cảm thấy như địa ngục giáng xuống, tu la xuất thế.

Nghe thấy rút lui, trên trăm vị cường giả của Chu gia và Nguyên gia từ bốn phía đều không nói một lời, lập tức tản đi.

"Lần này còn để các ngươi chạy sao?"

Tần Ninh nói xong, bàn tay nắm chặt.

Tiếng vù vù không ngừng vang lên.

Vùng đất Thánh Táng vốn là vị trí trung tâm, một phần tư khu vực đã bị nham thạch bao phủ, nhưng theo động tác nắm bàn tay của Tần Ninh, toàn bộ cổ thành đều bị dung nham bao phủ.

Đuôi của mười tám con rồng dung nham, từ bốn phương tám hương, càn quét.

Mỗi vị Đế giả định chạy trốn đều bị đuôi rồng càn quét. Ngọn lửa mạnh mẽ đập vào mặt, nháy mắt đã đánh về mười mấy Đế giả sơ kỳ, cường giả trung kỳ.

Một bên chém giết! Cửu Cửu Dung Thiên Thôn Long Trận có thể giết được một vị cường giả Đế giả đại viên mãn vô địch, mười tám con rồng dung nham, mỗi một con đều có lực bộc phát của một vị Đế giả viên mãn. Đối với những Đế giả sơ kỳ, trung kỳ này, lực sát thương quá lớn.

Mà đám người Lôi Trấn Phong và Ôn Ninh Ninh cũng lần lượt ra tay, đuổi giết những con cá lọt lưới kia.

Thành Thánh Táng biến thành biển lửa.

Bầu trời rực lửa, Tần Ninh đứng ngạo nghễ, ánh mắt bình tĩnh.

Nhưng bên dưới, trong đám người, một tia máu phóng lên cao.

Giữa hư không, đôi mắt máu dần hiện ra, chín cái câu ngọc, mỗi cái đều vây quanh con mắt.

Một cổ khí huyết ngút trời xông thẳng lên cao.

Lúc này Lý Nhàn Ngư mở hai mắt.

Con đường hướng Sinh Đồng Thoái Biến cũng kết thúc ở đây.
Chương 2739: Thêm một lần thăng cấp

Từng hơi thở màu máu vờn quanh thân thể, khiến cho tâm cảnh của Lý Nhàn Ngư lúc này bước vào giai đoạn thăng cấp.

Đế giả sơ kỳ phải trải qua một lần rèn luyện lục dục.

Nhưng lúc này, sức mạnh Cực Đạo trong cơ thể Lý Nhàn Ngư ngày càng dày đặc, hiển nhiên, hắn đã phải trải qua ba lần rèn luyện.

Hắn ta đã đạt tới cảnh giới Đế giả hậu kỳ! Thân thể bay lên không trung, đôi mắt giống như đôi mắt ma nhân, thần uy buông xuống, ánh mắt lướt tới đâu, thì nơi đó ngay lập tức xuất hiện tia máu, chỉ trong nháy mắt, thân hình của những võ giả bị tia máu chiếu trúng hóa thành máu loãng, nhanh chóng biến mất giữa đất trời.

Mà giờ phút này, Lý Nhàn Ngư cũng đã nhìn thấy Tần Ninh đang lơ lửng trên không.

“Sư tôn…”

“Đồ đệ ngoan của ta, xem ra vãng sinh đồng lại thăng cấp thêm một lần nữa rồi?”

Tần Ninh cười nói.

“Vâng!”

Tần Ninh mỉm cười nói với Lý Nhàn Ngư: “Bây giờ, đã chịu tin lời sư tôn nói chưa?”

Hai má hắn ta ửng đỏ.

Sư phụ vốn là vì cứu hắn ta mà lâm vào hiểm cảnh, vậy mà hắn ta còn khiến cho sư nương phải hộ pháp cho mình tập trung thăng cấp vãng sinh đồng.

Nhưng mà đợi đến khi hắn ta thăng cấp thành công.

Thì sư tôn đã hóa giải được nguy hiểm mất rồi.

Nghĩ vậy, trong lòng Lý Nhàn Ngư càng thấy hổ thẹn hơn.

“Xem ra, lần này, tuy vi sư lâm vào hiểm cảnh, nhưng lại thu hoạch được không ít thành tựu, ít nhất ngươi đã thành công khiến vãng sinh đồng thăng cấp thêm một lần nữa”.

Tần Ninh có một khả năng quan sát vô cùng nhạy bén.

Lý Nhàn Ngư đạt được truyền thừa của ba nơi cất giấu Linh Uẩn, từ cảnh giới tôn giả tầng một tiến tới cảnh giới tôn giả tầng bảy, rồi sau đó đột phá cảnh giới tôn giả, bước vào cảnh giới Đế giả sơ kỳ.

Hiển nhiên đây không phải là một việc tầm thường.

Phần lớn lực lượng truyền thừa của ba nơi cất giấu Linh Uẩn đều đã bị vãng sinh đồng hấp thu.

Đáng lý ra, Lý Nhàn Ngư sẽ phải cần một khoảng thời gian rất lâu mới có thể chuyển hóa được toàn bộ lực lượng mà vãng sinh đồng đã hấp thu.

Nhưng mà lần này, tên nhóc này nghĩ đến cảnh Tần Ninh lâm vào ngõ cụt, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc như vậy, Lý Nhàn Ngư đã trực tiếp hấp thụ lực lượng truyền thừa thành công, sau đó, hắn ta mới có thể thăng cấp từ cảnh giới Đế giả sơ kỳ lên tới cảnh giới Đế giả hậu kỳ.

Nếu như vậy, việc Tần Ninh làm coi như đáng giá!

“Nhàn Ngư, cho vi sư xem thử rốt cuộc thần uy của vãng sinh đồng lợi hại đến mức nào!”

“Vâng!”

Vừa dứt lời, hơi thở quanh thân thể Lý Nhàn Ngư lập tức bùng nổ.

Đế giả hậu kỳ! Cho dù là ở Thượng Nguyên Thiên thì cũng được xếp vào hạng cường giả hàng đầu.

Thân hình Lý Nhàn Ngư lao về phía trước, khí thế khủng bố lan ra một cách mạnh mẽ.

Tiếng rít gào vang lên không ngớt, lực lượng trong cơ thể, không ngừng tăng thêm.

Mắt máu nhìn từ trên cao xuống, một loại áp lực nghiêng trời lệch đất xuất hiện.

Mà lúc này, Tần Ninh lơ lửng giữa trời cao, ánh mắt hắn nhìn về phía thành cổ.

Ở nơi đó, Chu Vận Thiên và Nguyên Chính Cương đang nuôi ý định bỏ trốn, nhưng lại bị rồng lửa đeo bám, không tài nào thoát thân được.

“Tần Ninh!”

Lúc này, Chu Vận Thiên liên tục rống lên đầy giận dữ.

“Dù có phải vào âm tào địa phủ đi chăng nữa, ta cũng sẽ chờ ngươi ở đó, chờ đến ngày ngươi chết xuống địa ngục!”

Tần Ninh bước từng bước lên phía trước, hắn đứng từ xa nhìn Chu Vận Thiên, rồi nói một cách đầy hờ hững: “Dù có vào âm tào địa phủ, ta cũng sẽ làm vua ở chốn âm ty, chờ ta sao? Chờ ta tới giết ngươi thêm một lần nữa phải không?”

Ầm… Chỉ trong nháy mắt, tiếng gầm thét ngân vang cả bầu trời, thân thể hai người bọn họ nhanh chóng bị nuốt chửng.

Hơi thở kinh dị lan tràn.

Cho dù là Đế giả đỉnh phong cũng không thể ngăn cản được uy lực của Cửu Cửu Dung Thiên Thôn Long Trận.

Trận pháp này là mồ chôn Tần Ninh do thánh tộc Thiên Mục và Thiên Cương Thần Môn chuẩn bị, nhưng bây giờ nó lại trở thành thanh kiếm sắc bén nhất trong tay Tần Ninh.

Lúc bấy giờ, trong ánh mắt của tất cả các vị võ giả ở đây đều toát lên sự kinh sợ.

Tần Ninh mặc một bộ quần áo màu trắng đứng ở nơi đó, hắn không phải là thiên thần, mà là ma tôn.

Trận tàn sát vẫn còn đang tiếp tục.

Từng tiếng kêu gào thàm thiết không ngừng vang lên, và ngày càng lan rộng.

Mùi máu tươi nhuộm đẫm vùng đất Thánh Táng.

Toàn bộ những võ giả vây xem đều phải rút lui cách nơi này hơn mười dặm.

Việc này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tất cả bọn họ, Chu gia và Nguyên gia thất bại thảm hại, hai vị môn chủ của Thiên Cương Thần Môn tử nạn.

Bốn vị Đế giả đỉnh phong phải nằm lại nơi đây.

Ngoài ra, còn có hơn một trăm vị võ giả có cảnh giới Đế giả sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ bị tàn sát một cách tàn nhẫn.

Ngày hôm nay nhất định sẽ lưu danh ngàn vạn năm sử sách ở Thượng Nguyên Thiên.

Người thanh niên áo trắng kia một mình giết hại hơn một trăm vị Đế giả! Mà lúc đó, hắn chỉ mới là tôn giả tầng hai mà thôi.

Lúc này đây, Lôi Trấn Phong và Ôn Ninh Ninh cũng không biết phải nói gì nữa.

Dù bọn họ chưa kịp chạy tới nơi thì Tần Ninh cũng đã nắm tất cả trong lòng bàn tay rồi.

Hắn là chuyển thế của Cửu Nguyên Đan Đế! Chu gia và Nguyên gia đúng là ngu không chi bằng.

Cho dù chuyển thế của Cửu Nguyên Đan Đế có là một đứa trẻ đi chăng nữa, thì lẽ nào hắn không cất giấu một con át chủ bài nào hay sao?

Vị đại đế tiếng tăm lừng lẫy năm xưa sao có thể để chuyện sinh tử của bản thân nằm trong tay của kẻ khác được chứ?

Một lúc lâu sau.

Tiếng chém giết không ngừng vang lên giữa đất trời.

Ánh mắt Tần Ninh hiện lên vẻ hờ hững, mười tám con rồng lửa vờn quanh cơ thể hắn.

Lúc này, Lôi Trấn Phong, Ôn Ninh Ninh, Tô Khuynh Nguyệt, Diệp Viên Viên và Lý Nhàn Ngư cũng đã tề tựu đông đủ.

“Báo hại ta mất công lo lắng nãy giờ”.

Diệp Viên Viên không mấy vui vẻ, nàng nhìn Tần Ninh nói như vậy.

“Ta cũng không muốn nàng phải lo lắng, ta đã sớm nói rõ…”, lúc này, Ôn Ninh Ninh và Lôi Trấn Phong đã triệu tập võ giả của Cửu Tinh Lâu và Thiên Lôi Cốc tới.

Tần Ninh nhìn về phía hai người bọn họ, nhân tiện nói: “Chu gia và Nguyên gia cũng chỉ là tên hề bị Thiên Cương Thần Môn lợi dụng mà thôi, nhưng nếu bọn chúng đã muốn giết ta, vậy thì ta cũng sẽ không buông tha cho chúng”.

“Còn hai kẻ chủ mưu thật sự đứng đằng sau chuyện này, Thiên Cương Thần Môn và thánh tộc Thiên Mục”.

Tần Ninh nhìn về phía thành cổ, nói khẽ: “Đây… mới chỉ là khởi đầu mà thôi!”, chỉ là bắt đầu! Đúng vậy! Một trăm mười tám đạo tràng Linh Uẩn!

Đây mới chỉ là khu vực trung tâm mà thôi.

Hơn nữa, cái Cửu Cửu Dung Thiên Thôn Long Trận vốn mượn một ít lực lượng của vùng đất Thánh Táng mà ngưng tụ thành.

Tuy chỉ là một phần lực lượng rất nhỏ nhưng uy lực của nó cũng đã khủng bố đến mức đủ dùng để tàn sát toàn bộ Đế giả đại viên mãn.

Nếu như… có thể lợi dụng triệt để ưu thế của vùng đất Thánh Táng thì không có một vị Đế giả nào có thể ngăn cản được sức mạnh của nó!

“Vậy tiếp theo… chúng ta phải làm gì?”

Lôi Trấn Phong nghĩ tới đây thôi cũng đã lạnh toát cả người.

Vùng đất Thánh Táng là một vùng đất thánh.

Nhưng nó cũng có thể trở thành mồ chôn võ giả.

Vậy mà Thiên Cương Thần Môn và thánh tộc Thiên Mục lại có thể làm ra được những chuyện như vậy.

Thật sự là không thể tưởng tượng ra nổi.

“Kế tiếp, không phải chúng ta tìm bọn họ!”

Tần Ninh tiếp: “Mà là bọn họ đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, sau đó, sẽ tới tìm ta”.

Tần Ninh vừa mới dứt lời thì đất trời bỗng nhiên chao đảo.

Trên bầu trời của vùng đất Thánh Táng.

Có một thân hình từ trong hư không xuất hiện.

Bóng dáng và giọng nói hết sức mờ ảo vang lên.

“Cửu Nguyên Đan Đế quả nhiên là danh bất hư truyền”.

Một giọng nói tao nhã vang lên.

“Thiên Cương thánh chủ!”

“Đó là Thiên Cương thánh chủ!”

Lúc này, giọng nói của hai vị Đế giả đỉnh phong là Lôi Trấn Phong và Ôn Ninh Ninh run rẩy.

Thiên Cương Thần Môn có bốn vị môn chủ và một vị thánh chủ, vị thánh chủ này mới chính là kẻ có thực lực mạnh nhất của Thiên Cương Thần Môn.

Ở Thượng Nguyên Thiên, vị Thiên Cương thánh chủ này là một trong ba vị Đế giả đại viên mãn mạnh nhất.

Người kia cười: “Đế giả Chu gia và Nguyên gia đều đã bị ngươi tàn sát sạch sẽ, như vậy thì e rằng Nguyên Chính Tướng và Chu Minh Công nhất định sẽ phải hợp tác với ta rồi”.

“Mỗi ngày, ngươi cứ ngồi tính tới tính lui như vậy không thấy mệt sao? Nếu muốn giết ta thì tại sao không tới thẳng đây”.

“Haha…”, người kia cười vang, sau đó nói: “Chuyển thế của Cửu Nguyên Đan Đế đâu phải muốn giết là giết được ngay?”

“Ngay cả bản tọa cũng không dám chống lại thần uy của Cửu Nguyên Đan Điển!”
Chương 2740: Gậy ông đập lưng ông

“Ta vốn tưởng rằng chỉ cần dùng Cửu Cửu Dung Thiên Thôn Long Trận và hơn một trăm Đế giả của Chu gia và Nguyên gia cũng đủ để khiến cho Đan Đế phải dung hợp Đan Điển, nhìn thấy được thực lực cực hạn của Đan Đế, nhưng ta không ngờ Đan Đế đại nhân vẫn giống y hệt trước đây, trong tay ngươi vẫn còn nắm giữ nhiều lá bài tẩy như vậy”.

“Ta càng không thể ngờ được rằng Đan Đế đại nhân lại hiểu rõ về trận pháp đến thế”.

Giọng của Thiên Cương thánh chủ vẫn mờ ảo y hệt như cũ, không giống như kẻ địch mà nghe như một người bạn cũ đang trò chuyện cùng Tần Ninh.

“Chuyện mà ngươi không thể tưởng tượng ra được còn nhiều lắm”.

Lúc này, Thiên Cương thánh chủ cười nói: “Nếu đã như vậy thì bản tọa cũng không nhiều lời vô nghĩa với Đan Đế đại nhân nữa. Lần này, ta nguyện vì Đan Đế mà bày ra bữa tiệc Hồng Môn này, không biết Đan Đế có dám đến hay không?”

“Nhưng ta nghĩ rằng, thân là Cửu Nguyên Đan Đế, chắc là ngươi sẽ đến thôi, dù sao…”, nói đến đây, Thiên Cương thánh chủ dừng lại một lát, trên hư không, chợt lóe ánh hào quang, trên đó bỗng hiện lên một hình ảnh.

Bên trong đó là cảnh tượng hai thân thể giống như bị giam cầm ở chốn địa ngục, bốn phía có những sợ xích sắt dài vô tận trói chặt hai người bọn họ, trời đất tối tăm, từng đợt sấm sét thi nhau đánh vào thân thể của bọn họ.

Thấy vậy, sắc mặt của Lý Nhàn Ngư thay đổi.

Giọng nói của Thiên Cương thánh chủ vang lên lần thứ hai: “Cửu Nguyên Đan Đế vì một vị đệ tử mà không màng đến tánh mạng của bản thân, vậy thì chắc là Đan Đế đại nhân cũng sẽ không bỏ mặc hai vị đệ tử này đâu nhỉ”.

“Thật không dám giấu diếm, cái Cửu Cửu Dung Thiên Thôn Long Trận này mới chỉ là món khai vị mà thôi, đây chính là thử thách mà ta dành riêng cho Cửu Nguyên Đan Đế!”

“Bây giờ, xem như là Đan đế đại nhân đã vượt qua được thử thách đó rồi”.

“Vậy tiếp sau đây, bọn ta sẽ ở nơi đó chờ Đan Đế giá lâm”.

Nói vừa dứt câu, bóng dáng mờ ảo của Thiên Cương thánh chủ biến mất, đất trời lại rơi vào tĩnh lặng.

Hai thân thể đang chìm ngập trong địa ngục kia chính là Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên.

Chuyện đã tới nước này rồi, mọi người cũng đã hiểu rõ.

Lý Nhàn Ngư gặp nguy hiểm chính là thử thách mà Thiên Cương Thần Môn và thánh tộc Thiên Mục dành cho Tần Ninh.

Bọn chúng muốn xem thử chuyển thế của Cửu Nguyên Đan Đế có cam tâm tình nguyện vì đồ đệ của mình mà xông vào hiểm cảnh hay không! Mà bây giờ, đáp án đã quá rõ ràng rồi.

Tiếp sau đây mới chân chính là mồ chôn thật sự dành cho Tần Ninh.

Tần Ninh sẽ đi hay không đây?

Có thể hắn sẽ không đi! Thiên Cương Thần Môn và thánh tộc Thiên Mục cũng suy nghĩ đến trường hợp này rồi nên mới phải thử Tần Ninh như vậy.

Vậy xem như là hai bên đã nói rõ cho Tần Ninh biết rằng phía trước chính là hố lửa, nhảy vào hay không là do hắn tự quyết định?

Nếu như không nhảy vào! Vậy thì Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên sẽ chết chắc.

Còn nếu như hắn chấp nhận nhảy vào đó! Vậy thì bọn chúng không dám chắc là Tần Ninh có giữ nổi mạng hay không.

Lúc này, tất cả mọi người đều lâm vào trầm tư.

Cuối cùng, Tần Ninh bước vào trung tâm của dòng nham thạch đang nóng chảy, Tịnh Trần Châu nhanh chóng xuất hiện trong tay hắn.

Mười tám con rồng lửa bị Tịnh Trần Châu hấp thụ vào bên trong nó, sau đó, dòng dung nham đang nung chảy vùng đất Thánh Táng nhanh chóng nguội lạnh.

Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía Lôi Trấn Phong và Ôn Ninh Ninh, hắn nói: “Các ngươi mau báo tin cho Tô Uyển Nguyệt và Lôi Trấn Thương đi!”

Hai người gật đầu.

Chuyện tới nước này, bọn họ cũng đã hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề.

“Tạm thời, các ngươi mau đi triệu tập võ giả của Cửu Tinh Lâu và Thiên Lôi Cốc đến để cùng đi với nhau, nếu không sợ rằng bọn họ sẽ bị giết sạch…”, nghe thấy vậy, hai người vội gật đầu, dẫn theo tất cả Đế giả rời khỏi nơi đây.

Tần Ninh nhìn Lý Nhàn Ngư và Diệp Viên Viên còn đang đứng bên cạnh mình.

“Sư tôn…”

“Không sao đâu”.

Tần Ninh cười nói: “Biết rõ trên núi có hổ, nhưng vẫn lên núi bắt hổ, đây mới chính là phong cách làm việc của vi sư!”

“À, đúng rồi, có một số chuyện, ta cần phải nói với hai người các ngươi…”, ba bóng dáng rời khỏi thành Thánh Táng, đi về phía cái bẫy mà Thiên Cương thánh chủ đã bày sẵn ra đó.

Vùng đất Thánh Táng có diện tích rộng bao la.

Nó bao gồm rất nhiều loại địa vực nằm giữa trời và đất, địa thế và khí hậu của nó cũng thay đổi thất thường.

Giữa vô vàn ngọn núi cao trập trùng.

Trong núi sâu, có mười một tòa núi cao vạn trượng.

Dưới chân núi quanh năm không nhìn thấy ánh mặt trời.

Có thể nhìn thấy được dưới chân mười một đỉnh núi cao kia có những sợi dây xích đang quấn lấy, chúng đều nối đến chung một chỗ, ở nơi đó, dưới đáy vực sâu, có hai người đang bị giam cầm.

Bọn họ chính là Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo.

Nhưng mà hiện giờ, trông bọn họ có vẻ cực kỳ thê thảm.

Toàn thân bị xích sắt trói buộc, xiềng xích quấn chặt lấy bọn họ, đâm vào sâu trong cơ thể, xỏ xuyên qua từng đốt xương.

“Lão Lý, ngươi chết chưa vậy?”

Tóc tai của Diệp Nam Hiên rối bù, hắn ta không còn vẻ bỡn cợt như trước đây nữa,dùng giọng nói yếu ớt của mình gọi Lý Huyền Đạo.

“Vẫn chưa…”, Lý Huyền Đạo cười khổ: “Dù sao thì ta cũng đã nhận được truyền thừa của đạo tràng Linh Uẩn do Vân Hiên Kiếm Đế để lại, Lý Huyền Đạo ta nay đã lĩnh ngộ được kiếm thế, đạt tới cảnh giới Đế giả sơ kỳ, sao có thể dễ dàng chết như vậy được?”

Diệp Nam Niên nhếch môi, động tác làm ảnh hưởng tới xương gò má, hắn ta đau đớn không ngớt, bèn nhe răng đáp lại: “Bớt khoác lác đi, những người này vốn không muốn giết chúng ta, bọn chúng treo chúng ta ở đây là vì muốn dụ sư tôn tới, ngươi khoe khoang cái gì?”

“Ta cũng chẳng muốn khoe khoang gì đâu, nếu như ngươi không nói chuyện với ta…”

“Chẳng phải là vì ta sợ ngươi… sợ ngươi chết…”

“Ta không có yếu đến mức đó…”, hai người đang lời qua tiếng lại với nhau, dưới tòa núi cao vạn trượng này, bọn họ giống như hai chú kiến nhỏ.

Rào rạt… tiếng xé gió bỗng vang lên.

Hai bóng người bỗng xuất hiện ở đây.

Hai người kia một người thì ngọc thụ lâm phong, một người thì xinh đẹp tuyệt trần.

Nhìn thấy bọn họ, Diệp Nam Hiên ngẩng đầu cười ha hả: “Tần Vô Song, Diệp Cô!”

Tần Vô Song! Diệp Cô! Hai trong bốn vị môn chủ của Thiên Cương Thần Môn.

“Còn cười được cơ đấy?”

Sắc mặt của Tần Vô Song lạnh lùng, bàn tay nắm chặt, đánh một chưởng về phía xích sắt.

Một lúc sau, thân thể của Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên co giật liên tục giống như bị sét đánh.

“Cười?”

“Ta cũng muốn xem thử xem các ngươi còn có thể cười được đến lúc nào!”

Tần Vô Song lạnh giọng.

“Tần huynh!”

Diệp Cô đứng ở bên cạnh vội ngăn hắn ta lại: “Đừng giết chết bọn họ…”

Tần Vô Song nói: “Vợ chồng Tiêu Vẫn Thiên và Liễu Nhược Tình bị tên Tần Ninh kia giết chết, bản tọa thật sự không thể nuốt trôi mối hận này!”

Nghe thấy vậy, vẻ mặt Diệp Cô cũng hiện vẻ sầu bi.

Hai vị Đế giả đỉnh phong Tiêu Vẫn Thiên và Liễu Nhược Tình tử nạn, bọn họ chết ở trong tay Tần Ninh, Thiên Cương Thần Môn tổn thất hai vị môn chủ, hai người bọn họ chợt lâm vào cảnh thỏ chết cáo khóc tang.

“Haha…”, lúc này, Diệp Nam Hiên cười nói: “Sư tôn vẫn lợi hại như cũ, không giống các ngươi, không thể nhìn thấy ánh mặt trời, tính tới tính lui, cuối cùng kẻ phải chết lại là đồng bọn của các ngươi!”

“Còn già mồm à!”

Tần Vô Song vừa hét xong liền muốn ra tay nhưng lại bị Diệp Cô ngăn lại.

“Hai người các ngươi đừng vội đắc ý!”

Diệp Cô quát to: “Tần Ninh sẽ ngay lập tức tới cứu các ngươi”.

“Dựa vào sự hiểu biết của các ngươi đối với sư tôn của mình, các ngươi nên biết rằng hắn sẽ không để mặc các ngươi chịu chết đâu nhỉ?”

“Nói thật cho ngươi biết, đại trận này không phải là thứ thiết kế ra cho các ngươi, mà đây là món quà mà bọn ta dành tặng Tần Ninh, hắn muốn cứu các ngươi, rất đơn giản, chỉ cần hắn vào trận, là các ngươi có thể đạt được tự do rồi”.

Diệp Cô cười lạnh lùng: “Chỉ cần hắn bước vào trong trận, thì người chết chính là hắn”.

Nghe thấy vậy, Diệp Nam Hiên vẫn cười khinh bỉ: “Ngươi xem hai người bọn ta là người chết sao? Cùng lắm bọn ta tự sát là được, đến lúc đó, các ngươi hãy cố hết sức mà nhận lấy lửa giận của sư tôn đi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom