• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2626-2630

Chương 2626: Kế hoạch của nhà họ Thiên

Trong bí cảnh.

Tại một sơn cốc.

Lúc này có mười người đang yên lặng đứng trong sơn cốc.

Thiên Ngạn Nguyệt trong mắt những người nhà họ Thiên là người có vai vế rất cao, vậy mà giờ đây trông ông ta lại hơi khúm núm.

Trừ ông ta ra thì thúc phụ Thiên Nhân cùng với tám người kia đều là những thành viên thuộc thế hệ trước của nhà họ Thiên.

Một số người ông ta phải gọi là thúc phụ, bá phụ, một số thì phải gọi đến tận vai vế thái gia gia.

Chín người này đều là cường giả Cực Cảnh, là lá bài được nhà họ Thiên giấu kỹ.

Thiên Nhân nhìn Thiên Ngạn Nguyệt, nói: "Ngạn Nguyệt, ngươi kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho các thúc, bá, tổ thêm lần nữa đi."

"Vâng!"

Thiên Ngạn Nguyệt lập tức kể một tràng.

Đến khi ông ta dứt lời, một ông lão râu bạc trắng gầm lên: "Trần Nhất Mặc ư!"

"Việt thúc, có vấn đề gì sao ạ?"

Thiên Nhân nhìn về phía một lão tổ khác tên là Thiên Việt, tò mò hỏi.

"Sao ta thấy cái tên này nghe quen quen".

Lão tổ được gọi là Thiên Việt nhíu mày nói: "Nhưng nghĩ mãi không ra là ai".

"Ta nhớ ra rồi!"

Một lão tổ khác bật thốt: "Các ngươi còn nhớ cái người xuất thân từ vùng đất Cửu Nguyên Vực cách đây bốn vạn năm về trước không?"

"Cửu Nguyên Đan Đế!"

Bỗng nhiên có một người kêu lên.

"Không sai, Trần Nhất Mặc, đồ đệ của Cửu Nguyên Đan Đế!"

Vào lúc này lại có người lên tiếng: "Không thể nào... Trên đời này người tên Trần Nhất Mặc đâu phải là ít, nếu như là vị kia thì đã bốn vạn năm trôi qua, e rằng hắn ta đã sống ẩn trong Thượng Nguyên Thiên rồi!"

"Ngạn Nguyệt, vẽ ra đi!"

Thiên Ngạn Nguyệt lập tức phác họa bức chân dung của Tần Ninh và Trần Nhất Mặc.

Có điều người trong tranh lại đeo lụa che mặt.

Thiên Ngạn Nguyệt bối rối: "Từ đó đến giờ người này luôn đeo lụa che mặt mỗi khi gặp người khác, không biết mặt mũi thật thế nào... Nhưng vị Tần Ninh đứng bên cạnh là sư tôn hắn!"

Lúc này, chư vị lão tổ nhà họ Thiên đều nhìn hai bức tranh cuộn.

"Ta không biết có phải Trần Nhất Mặc hay không, nhưng sư tôn của Trần Nhất Mặc chính là Cửu Nguyên Đan Đế, người này chắc chắn không thể là Cửu Nguyên Đan Đế đâu. Năm xưa khi nổi tiếng khắp Thượng Nguyên Thiên, Cửu Nguyên Đan Đế đã là đế giả rồi, còn người này chỉ mới Đại Đế Tôn thất phẩm, sao có thể là Cửu Nguyên Đan Đế chứ!"

Chư vị lão tổ đều bình tĩnh lại sau khi nghe thấy lời này.

Kẻ này không phải là vị Trần Nhất Mặc kia.

Chỉ là trùng tên thôi! Nếu như thật sự là vị Trần Nhất Mặc kia, là đồ đệ của Cửu Nguyên Đan Đế, thì người nhà họ Thiên có muốn tự xách đầu đến bồi tội cũng không đủ tư cách.

"Chư vị tộc lão, giờ chúng ta phải làm sao đây?"

Thiên Ngạn Nguyệt lên tiếng: "Huynh trưởng Ngạn Trác đã chết, việc này..."

"Đương nhiên không thể cho qua thế được!"

Đúng lúc đó, một tiếng hừ lạnh thình lình cất lên.

Có ba bóng người chậm rãi bước vào sơn cốc.

Ba người kia đều râu tóc bạc phơ, khí tức dồi dào, nhìn là biết không phải người phàm tục.

Thiên Dịch Thần! Thiên Nguyên Tường! Thiên Bá An! Đó là ba người có bối phận cao nhất trong số các lão tổ thế hệ này của nhà họ Thiên.

Vai vế của lão tổ Thiên Dịch Thần gần như giống với La Vân Không trong nhà họ La vậy.

Tuy La Vân Không không phải là người có thực lực cao nhất nhà họ La nhưng dù gì cũng là đan sư Chí Tôn thượng cửu phẩm, quyền cao chức trọng, kể cả các lão tổ trong nhà họ La cũng phải khép nép với ông ta.

Còn Thiên Dịch Thần thì là người cùng thời đại với La Vân Không.

Thấy ba vị lão tổ này xuất hiện, mười người đều cúi mình hành lễ.

Đây chính là nền tảng của nhà họ Thiên.

Nhà họ La có tổng cộng mười hai vị cường giả Cực Cảnh.

Nhóm chín người Thiên Nhân đều là linh giả Cực Cảnh cảnh giới Nhất Văn.

Mà ba người Thiên Dịch Thần sau những năm bế quan đã bước vào linh giả Cực Cảnh cảnh giới Nhị Văn!

Thiên Dịch Thần đi tới, chầm chậm bảo: "Nếu Tần Ninh này có thể thi triển bí pháp mà giết chết linh giả Cực Cảnh cảnh giới Nhất Văn thì đã đủ để chứng minh thực lực của hắn rồi".

"Lần này Mạc Thần cũng chết trong tay hắn còn gì?"

Thiên Ngạn Nguyệt gật đầu.

"Ngạn Nguyệt, những ngày qua ngươi tập trung cường giả trong gia tộc, bên cạnh đó còn thông báo cho Huyết Thần Cung về cái chết của Mạc Thần, làm sao đại nhân Huyết Thần có thể khoanh tay đứng nhìn?"

"Khi cường giả Cực Cảnh trong Huyết Thần Cung đến, chúng ta sẽ tập hợp lại, dưới sự chỉ huy của Huyết Thần Cung sẽ cùng với nhà họ Thiên chúng ta tiến đánh hai kẻ này".

"Giả sử nhà họ La che chở cho chúng thì ta nhân cơ hội hợp tác với Huyết Thần Cung tiêu diệt cả nhà họ La".

Câu này vừa được thốt lên thì những người tại đây đều hít sâu một hơi.

Tiêu diệt cả nhà họ La ư! Trong nhà họ La cũng có linh giả Cực Cảnh trấn thủ cơ mà.

Chuyện này không phải nói là làm được đâu! Thiên Dịch Thần lại nói: "Việc này ta đã quyết định rồi".

"Tên Trần Nhất Mặc kia tinh thông thuật luyện đan, lại có sư tôn ở bên, tuy nói không phải thầy trò Cửu Nguyên Đan Đế năm đó nhưng nhà họ Thiên chúng ta có thể thừa dịp này để người khác xuất thủ, giết hai kẻ đó".

Không ai hiểu tại sao ông ta lại quyết định như thế.

"Giờ đến nhà họ Chu của Thượng Nguyên Thiên Vực!"

Câu này vừa vang lên thì mọi người càng mông lung hơn.

Thiên Dịch Thần tiếp tục nói: "Ta nhận được tin báo nhà họ Chu và nhà họ Nguyên trong Thượng Nguyên Thiên Vực đều phát thông báo tìm một thứ gì đó, dường như có liên quan đến Cửu Nguyên Đan Đế".

"Lúc này, chúng ta sẽ sai người báo với nhà họ Chu rằng đã tìm ra người mà bọn họ muốn tìm, mong họ hãy tới điều tra kỹ hơn".

"Có nhầm đi nữa thì nhà họ Chu cũng sẽ nổi giận, nói không chừng sẽ thẳng tay giết hai kẻ đó. Đến lúc đó, nhà họ Thiên chúng ta sẽ liên kết với Huyết Thần Cung và tiêu diệt nhà họ La".

"Hơn nữa, dù nhà họ Chu phát hiện nhầm người thì cũng không thể trách tội chúng ta, nếu vậy thì ai còn dám cung cấp thông tin cho bọn họ?"

Mượn đao giết người! Bấy giờ người xung quanh mới hiểu ông ta muốn dùng chiêu này.

Thiên Ngạn Nguyệt lập tức nhận lệnh: "Vãn bối hiểu rồi ạ, vãn bối sẽ đi chuẩn bị ngay".

"Ừm!"

Thiên Dịch Thần lại căn dặn: "Chuyện đám hỏi giữa con gái Huyết Thần và Thiên Thế Kiệt cũng nên chuẩn bị cho tốt, báo với Huyết Thần Cung rằng hãy cho con gái của Huyết Thần sang gặp mặt thằng nhỏ Thế Thành một lần".

"Rõ!"

Thế rồi nhà họ Thiên nhanh chóng âm thầm đi vào guồng quay chuẩn bị.

Một bên khác.

Tại Huyết Vân Vực.

Huyết Thần Cung.

Là bá chủ duy nhất của Huyết Vân Vực, địa vị của Huyết Thần Cung vững vàng không gì tả nổi.

Trên khắp vùng đất Huyết Vân Vực có hàng vạn thế lực lớn bé nhưng không một phe nào dám cả gan chống đối người của Huyết Thần Cung.

Bởi lẽ trong Huyết Vân Vực, Huyết Thần Cung là vương, là thần! Giờ phút này, trong một cung điện tối tăm ở Huyết Thần Cung.

Có ba bóng người đang tụ tập, yên lặng chờ đợi.

Không lâu sau, vầng sáng đỏ như máu gợn sóng trên chiếc ghế chủ tọa của đại điện, thấp thoáng hóa thành một làn sương máu. Một bóng người hiện ra trong làn sương, mặc một bộ trường sam đỏ trông vô cùng đáng sợ.

"Đại nhân Huyết Thần!"

Ba bóng người kia tức thì cúi người hành lễ.

"Chuyện gì?"

Giọng nói trầm khàn chối tai vang lên.

"Mạc Thần đã chết rồi ạ!"

"Hửm?"

Giọng nói cất lên từ bóng người đỏ ẩn chứa đôi chút ngờ vực, chầm chậm hỏi: "Mạc Thần có cảnh giới Nhất Văn, chỉ có ai cảnh giới Nhị Văn, Tam Văn mới giết được hắn, nhưng trong bảy đại vực lúc này không mấy ai có thể đạt tới cấp độ đó. Là ai?"

Ba người bên dưới nhanh chóng nói rõ đầu đuôi ngọn ngành.

Sau khi nghe xong, bóng người đỏ nhíu mày, lập tức nói: "Bọn nhà họ Thiên cũng thông minh đấy, kéo cả Huyết Thần Cung chúng ta vào..."

"Vậy chúng ta phải làm sao ạ thưa đại nhân Huyết Thần?"

"Còn có thể làm sao?"

Huyết Thần lẩm bẩm: "Nhà họ Thiên muốn mượn sức Huyết Thần Cung chúng ta để tiêu diệt nhà họ La, xưng bá Thiên La Vực, nắm trong tay một vực như Huyết Thần Cung, vậy thì cứ cho chúng như ý nguyện đi!"
Chương 2627: Nhớ những gì ngươi đã nói

Cho chúng như ý nguyện?

Giờ đây, ba vị cung chủ đều sửng sốt ra mặt.

Huyết Thần tiếp tục ra lệnh: "Ba người các ngươi dẫn dắt đệ tử trong Huyết Thần Cung tiến vào Thiên La Vực, giúp nhà họ Thiên đánh đổ nhà họ La".

"Rõ!"

"Những chuyện khác không cần quan tâm, tự ta sẽ sắp xếp thỏa đáng".

Đại nhân Huyết Thần phất tay, ba vị cung chủ bèn lần lượt cáo lui.

Ở bên ngoài đại điện.

Ba vị cung chủ Tỉnh Hướng Dương, Dư Hoàng, Chương Vân Kinh vẫn chưa hiểu lý do vì sao Huyết Thần lại làm vậy.

Tỉnh Hướng Dương từ tốn nói: "Đại nhân đang nghĩ gì thế kia? Giúp nhà họ Thiên tiêu diệt nhà họ La thì sau này nhà họ Thiên sẽ thống trị một vực như Huyết Thần Cung chúng ta, vài năm nữa sẽ trỗi dậy thôi..."

Cung chủ Dư Hoàng cũng cho ý kiến: "Có lẽ đại nhân Huyết Thần có suy tính riêng chăng? Cho dù nhà họ Thiên muốn diệt nhà họ La thì bản thân chúng cũng phải trả một cái giá rất đắt. Chỉ dựa vào mười mấy linh giả Cực Cảnh của nhà họ Thiên, lại còn đều là cảnh giới Nhất Văn, Nhị Văn thì sánh ngang với Huyết Thần Cung chúng ta thế nào được?"

"Dư huynh nói có lý", cung chủ Chương Vân Kinh tán đồng: "Chắc chắn đại nhân sẽ không ngồi yên nhìn nhà họ Thiên vực dậy đâu".

Ba người chậm rãi rời đi.

Trong đại điện, cửa điện dần đóng kín, cửa sổ xung quanh cũng khép lại, đoàn sương mù đỏ như máu càng dày hơn.

Tiếng kêu rên dần truyền đến từ trong làn sương máu, dường như kẻ đó đang chịu một nỗi đau tột cùng.

Vào lúc này, một người mặc váy sam màu xanh lơ chầm chậm bước ra từ một góc đại điện, nhìn về phía vị trí vọng lại tiếng thét gào trầm thấp đầy đau khổ trong làn sương máu, trên dung nhan đẹp đến mức khiến người ta động lòng để lộ sự hờ hững.

"Đáng đời nhà ngươi!"

Nữ tử đứng trong bóng tối, lạnh lùng cất lời.

"Ngươi..."

Tiếng rên đau đớn khàn khàn, trầm thấp vang lên, quát khẽ: "Bản tọa có chết cũng sẽ kéo ngươi chết theo, đứa con gái quý hóa của ta ạ!"

"Hừ!"

Nữ tử hừ lạnh một tiếng: "Ta không phải là con gái của ngươi!"

"Ngươi không có quyền quyết định!"

Một bàn tay nhăn nheo từ từ đưa ra khỏi làn sương mù máu, tóm lấy cổ nữ tử.

Ngay sau đó, bàn tay hóa thành hàng ngàn tơ máu vòng quanh người nữ tử như thể muốn băm vằm cô ta ra.

Nhìn kỹ lại, dường như bên cạnh trái tim trong cơ thể nữ tử kia có một cái kén máu, liên tục đập theo nhịp tim của cô ta.

"Kén máu!"

"Sắp trưởng thành rồi!"

Giọng nói khản đặc truyền đến, hừ lạnh: "Một khi kén máu trưởng thành thì Huyết Thần quyết của ta sẽ đại thành. Lúc đó, sống hay chết tùy thuộc vào bản thân ngươi!"

Câu đe dọa ấy khiến nữ tử quát lên, giọng càng lạnh hơn: "Muội muội ta đâu?"

"Ngươi đưa nó đi đâu rồi?"

Sắc mặt của nữ tử trong bóng tối nom tối tăm nhưng trong giọng nói là sự căm hận khắc cốt ghi tâm.

"Nó ấy à? Nếu ngươi ngoan ngoãn nuôi kén máu cho ta, không chết khi lấy kén máu ra thì ta sẽ cho ngươi biết nó đang ở đâu!"

Nghe thấy câu này, nữ tử siết chặt tay nhưng vẫn từ từ lấy lại bình tĩnh.

"Nhớ những gì ngươi đã nói đấy!"

Cô ta chầm chậm xoay người bỏ đi.

Bóng người trong sương máu không ngăn cản.

Bởi cơn đau đớn đã lấy đi hết tất cả sự ngạo mạn của kẻ ở trong đó.

"Ngày mai phải lên đường đến Thiên La Vực gặp mặt người của nhà họ Thiên, con gái Huyết Thần là ta đây bị gả cho thiếu chủ nhà họ Thiên, chắc lũ ngu xuẩn nhà họ Thiên kia sẽ tin ta".

Bước chân nữ tử bỗng khựng lại, rồi cô ta biến mất khỏi đại điện...

Tại Thiên La Vực.

Dãy núi Lạc Nguyệt.

Trần Nhất Mặc đã hì hục đào đất mấy ngày liên tục như một người nông dân.

Tần Ninh thì ngày nào cũng hết phơi nắng lại uống trà, sống vô cùng thảnh thơi.

Hôm nay, khi mặt trời lặn về hướng tây.

Ba người Cố Thanh Huyên, Cố Thanh Nhan và La Phàm dẫn một nhóm tôi tớ mang rượu và đồ ăn đến, toàn là những món cao lương mỹ vị.

Những ngày qua, nhà họ La và nhà họ Cố gần như đối xử với Tần Ninh và Trần Nhất Mặc như thượng khách.

Hầu như mỗi ngày La Vân Không đều tới thỉnh an, điều này khiến cho những thành viên cấp cao trong nhà họ La và nhà họ Cố cũng phải đi theo thỉnh an đều đặn rồi mới dám đi.

"Tần tiên sinh!"

Cố Thanh Nhan thấy Trần Nhất Mặc vung xẻng đào đất bèn tò mò hỏi: "Rốt cuộc Trần đại sư đang làm gì thế?"

"Rèn luyện cơ thể thôi!"

Tần Ninh rót một ly rượu, nhấp một ngụm rồi cười đáp: "Hắn thích rèn luyện cơ thể lắm".

Rèn luyện cơ thể?

Rèn luyện mà thế này ư?

Không lâu sau, Trần Nhất Mặc thở hồng hộc đi tới, nhìn Tần Ninh với gương mặt đầy ai oán, báo cáo: "Sư tôn, con đã đào xong rồi!"

"Ồ?"

Tần Ninh đứng dậy, nhìn thoáng qua xung quanh rồi lập tức bảo: "La Phàm, Cố Thanh Huyên, báo cho nhà họ La và nhà họ Cố tối nay không được vào dược sơn, ít nhất là phải giữ khoảng cách trăm dặm với dược sơn!"

La Phàm và Cố Thanh Huyên nghe xong cũng không hỏi vì sao mà đi phân phó ngay.

Mấy ngày nay bọn họ đã quen với việc đó rồi.

Tần Ninh đã nói gì thì đừng nên hỏi tại sao, cứ làm theo là được. Đây là mệnh lệnh từ các trưởng bối trong gia tộc.

Sau khi Tần Ninh giết Thiên Ngạn Trác và Mạc Thần, họ bắt đầu thấy tò mò về hắn.

Đại sư La Vân Không cùng với các thành viên cấp cao trong nhà họ La như La Vĩnh Binh, La Lập Bình, La Vĩnh Triết phải mở riêng một cuộc họp. Sau khi cuộc họp kết thúc, các cao tầng của nhà họ La càng kính cẩn với Tần Ninh hơn.

La Phàm đã hỏi phụ thân mấy lần nhưng đều bị cha vả bay mặt, không chịu nói cho hắn ta biết.

La Phàm cũng bó tay với chuyện này, chỉ biết lời nói của Tần Ninh còn lớn hơn cả trời, nặng hơn cả đất, đừng hỏi tại sao, chỉ việc làm theo thôi.

Ăn tối xong, Tần Ninh đưa mắt nhìn dược sơn u tối, khẽ cười: "Cuối cùng cũng thấy được khá khá hình dạng rồi."

Lúc này Trần Nhất Mặc đang nắm hai cái đùi gà bằng cả hai tay, bất chấp hình tượng ngoạm thật to, nói lúng búng trong miệng: "Sư tôn, rốt cuộc người đã phát hiện ra cái gì thế ạ?"

"Long mạch!"

Tần Ninh mỉm cười.

Trong dược sơn lúc này chỉ có Tần Ninh, Trần Nhất Mặc và ba con chó vàng.

Bầu trời đã hoàn toàn chìm trong màn đêm.

Tần Ninh bước lên một bước, đi tới đỉnh chóp của dược sơn.

Rồi hắn vung tay, dải ngân hà trên trời như rơi xuống.

Những ngôi sao tỏa sáng kia nghiêng mình trút xuống, bao trùm những lối đi mà Trần Nhất Mặc đã đào những ngày qua.

Dần dần, ánh sao rực sáng, toàn bộ dược sơn thình lình rung chuyển.

Tiếng ầm ầm dữ dội vang lên, dường như đất trời đang sắp sửa xảy ra một sự biến chuyển lớn nào đó.

Bùm, bùm, bùm...

Giờ phút này, mặt đất nhảy lên kịch liệt tạo ra âm thanh giống như tiếng tim đập, mỗi một tiếng bùm đều khiến người ta bất giác thấy người như sắp nổ tung theo.

Quy luật đập ấy truyền ra tận cách đó trăm dặm.

Cách dược sơn trăm dặm, người của nhà họ La và nhà họ Cố đều có mặt đông đủ.

La Vân Không đứng đầu, nhìn về nơi xa xăm.

"Thái gia gia, việc này..."

La Vân Không bỗng nói: "Chắc chắn là tiên sinh đã phát hiện ra thứ gì đó kinh thiên động địa nên, bảo chúng ta rời khỏi đây thì đi, không nên hỏi nhiểu, chỉ việc quan sát thôi".

"Vâng!", La Vĩnh Binh gật đầu.

Thân phận của vị Tần tiên sinh kia cao đến nỗi làm người ta sợ chết khiếp.

Không bàn đến việc hiện tại hắn mới Đại Đế Tôn thất phẩm mà đã có thể giết chết Chí Cao Đế Tôn, bán bộ Cực Cảnh lẫn Cực Cảnh chân chính, chỉ riêng thân phận khác của hắn thôi đã đủ để khiến toàn bộ Thượng Nguyên Thiên hãi hùng rồi.

Giờ phút này, trong dược sơn, con đường bị Trần Nhất Mặc đào ra trên một trăm ngọn dược sơn nối liền với nhau thành từng dải liên tiếp dưới sự chiếu rọi của ánh sao.

Cuối cùng, những dải đường ấy liên kết với nhau, tạo thành một cơ thể dài nghìn trượng.

"Rồng!"

Trần Nhất Mặc ngạc nhiên bật thốt khi thấy hình ảnh ấy.
Chương 2628: Thực Cốt Chúc Long

Lúc này Tần Ninh vẫn còn đang dẫn dắt dải thiên hạ trên trời chiếu xuống, ánh sao càng lúc càng rực rỡ, càng lúc càng chói mắt, hơn nữa còn ngày một dày hơn.

Trần Nhất Mặc thấy rằng những con đường do mình tự đào ra trong tầm nhìn của hắn ta thật sự tạo nên một Thần Long uốn lượn ngoằn ngoèo, dài nghìn trượng!

Trần Nhất Mặc chưa từng nghĩ rằng hóa ra bao ngày qua mình đã hóa thân thành một bậc thầy nghệ thuật, lấy xẻng làm bút vẽ ra dáng hình của một con Thần Long.

Ánh sao giăng khắp bầu trời chậm rãi trở nên dày hơn như một dòng sông rót vào các con đường.

"Sư tôn, là rồng thật kia!"

Tần Ninh nhìn xuống dưới đất, đáp: "Không phải Thần Long đâu, xác suất gặp tộc Thần Long tại thế giới Cửu Thiên gần như bằng không. Đây là dòng tộc Chúc Long!"

Chúc Long?

Chúc Long gì cơ?

Tần Ninh nói tiếp: "Thế giới Đại Thiên gồm hàng ngàn giới vực, có cao có thấp, khắp thiên địa cũng đã quyết định sinh ra nguồn cội của bao chủng loại mạnh yếu trong thú tộc".

"Nhân tộc mãi mãi được sinh ra trong hình hài nhỏ bé nhất, tu võ rồi lớn mạnh, trở thành chúa tể của hàng ngàn, hàng vạn thế giới!"

"Thú tộc thì khác, rồng cũng chia ra rồng mạnh rồng yếu, tộc Chúc Long được xem như thuộc một nhánh của Long tộc nhưng thuộc tầng lớp thấp kém. Đương nhiên chúng vẫn là những sinh linh vô cùng vĩ đại tại thế giới Cửu Thiên này".

"Mấy ngày nay bảo ngươi đào đất cũng vì để nhìn thấy rõ long mạch này. Ta nhớ năm xưa từng thấy nó nhưng chỉ mới xuất hiện mạch tượng, còn nay nó đã hình thành trọn vẹn!"

"Nếu ta đoán không nhầm thì đây hẳn là dòng tộc Thực Cốt Chúc Long rồi!"

Thực Cốt Chúc Long?

Trần Nhất Mặc ngắm nghía nó.

Thần Long kia dài nghìn trượng, hùng vĩ, nguy nga, tuy cơ thể được tạo nên từ ánh sao nhưng lại ẩn chứa biết bao sự thần thánh, linh thiêng của trời đất.

Thế rồi Tần Ninh tiếp tục giảng giải: "Chúc Long cũng giống như rồng nhưng vẫn có điểm khác biệt rất lớn so với thần Long chân chính. Sừng, râu, vảy,... đều kém xa".

"Cơ mà vết thương trên cánh tay ngươi bị gây ra do nguyền rủa từ máu của Hoả Nguyên Long, giờ có thể dùng mạch Chúc Long này để thay thế!"

Nghe vậy, từ tận đáy lòng Trần Nhất Mặc tức thì dâng lên nỗi vui mừng không gì tả nổi.

"Ta sẽ dẫn một phần linh tính trong long mạch vào cơ thể ngươi, tạm thời ngươi giấu nó trong tay trái của ngươi đi, khi nào tìm được hạt sen Thiên Sơn và Thiên Khuyết Mộc trăm vạn năm sẽ có thể khơi gợi linh tính của long mạch, dung hợp nó với thiên hỏa Tử Viêm Thiên Giao Hỏa trong cơ thể ngươi, sau đó dùng uy thế của hạt sen Thiên Sơn và linh tính của Thiên Khuyết Mộc tạo ra lại một cánh tay khác!"

Trần Nhất Mặc nghe xong bèn vội vàng thúc giục: "Sư tôn, người đừng khách sáo, cho con hết nhé!"

Tần Ninh chầm chậm liếc mắt nhìn dáng vẻ khao khát của hắn ta, dọa dẫm: "Dù mạch Chúc Long không tốt bằng Thần Long nhưng không phải thứ mà một Cực Cảnh nho nhỏ như ngươi chịu đựng nổi đâu. Nếu như hấp thu hết toàn bộ thì có thể chân ngươi sẽ biến thành long trảo, có thể mặt ngươi sẽ mọc vảy, có lẽ..."

"Con nghĩ một phần nhỏ thôi là đủ rồi, làm người không thể tham lam được, đúng không sư tôn?", Trần Nhất Mặc hối hả sửa lời.

Tần Ninh phì cười ha ha, dặn dò: "Nơi này sẽ sản sinh ra long mạch, tuy chỉ là mạch Chúc Long thôi nhưng ta vẫn tò mò lắm, chút nữa nhớ cẩn thận".

"Vâng..."

Giờ đây, Tần Ninh siết nắm đấm, tiếp tục thu hút muôn vàn ánh sao từ dải thiên hà rơi xuống, thân thể Chúc Long ngày một rõ ràng hơn.

Thân rồng được ngưng tụ từ ánh sao hết sức chân thật.

Từng chiếc vảy rồng bao trùm lên thân nó, có màu như vôi nhưng nhạt hơn, giống như màu trắng của xương. Rồng không có móng mà chỉ có một thân hình dài tận nghìn trượng.

Đầu con rồng cao khủng khiếp như vực sâu thăm thẳm toát lên cái lạnh buốt giá, lại tựa một ngọn núi hùng vĩ thật uy nghiêm và lạnh lùng.

Giờ phút này, thân thể Thực Cốt Chúc Long được ngưng tụ từ hàng vạn ngôi sao rải khắp bầu trời bỗng nổ tung.

Đất trời nơi đây bắt đầu chấn động.

Các ngọn dược sơn như sắp sửa sụp đổ, mặt đất nứt nẻ. Cuối cùng, nơi Thực Cốt Chúc Long đang nằm sụp xuống trăm trượng.

Ầm...

Tiếng nổ kinh hoàng chợt vang lên, đất đai lún xuống, khí tức khiến người ta sợ khiếp vía lan rộng ra ngoài.

Từng kẽ nứt hiện ra trên mặt đất.

Cảm giác tim nôn nao đập nhanh vẫn chưa dừng lại.

Giữa lúc đó, mặt đất sa xuống, Tần Ninh tiến lên một bước, rơi xuống dưới.

Sau khi đáp xuống độ sâu trăm trượng, xung quanh hắn là cả một không gian đen nhánh.

Tần Ninh nắm chặt tay, những viên Dạ Minh Châu bừng sáng, chiếu rọi khắp hang động.

Không gian dưới này rất tối, Dạ Minh Châu chỉ soi sáng được phạm vi trăm mét. Những hòn đá hình thù kỳ lạ mọc lởm chởm như bị người ta lấy đao kiếm chém vào, lại tựa như vết cào.

Trần Nhất Mặc đi sau lưng Tần Ninh, hai tay thì nắm chặt cánh tay hắn.

"Nhẹ coi, đau!"

"Con sợ mà...", Trần Nhất Mặc lẩm bẩm.

Tần Ninh bất đắc dĩ đáp: "Sợ cái gì? Long mạch ngưng tụ không đơn giản đâu, chắc gì đã có rồng thật ở đây".

Trần Nhất Mặc cười mà răng run cầm cập.

Hai thầy trò một trước một sau tiến sâu vào trong, Tần Ninh liên tục ném Dạ Minh Châu nhằm soi đường xung quanh, phút chốc đã tạo ra một lối đi ngoằn ngoèo, sáng rỡ dưới ánh trăng.

Cuối cùng, hai người đã đi tới cuối con đường, nhìn thấy một hang động rộng lớn. Trong hang động lúc này là đầu của một con rồng đang lặng lẽ nằm đó.

Đầu rồng sáng mập mờ, chỉ có xương chứ không có máu thịt.

Tuy nhiên, trong bộ xương có một đốm sáng bay vòng qua vòng lại, mãi không chịu biến mất.

Tần Ninh tiến lại gần đầu bộ xương rồng từng chút một, nét mặt khá là nặng nề.

"Thực Cốt Chúc Long không tồn tại tại Trung Tam Thiên mà chỉ có ở Thượng Tam Thiên. Đây mới là Thực Cốt Chúc Long thật sự đã giáng xuống Trung Tam Thiên".

Trần Nhất Mặc bỗng kêu lên: "Sư tôn, ý người là đầu con rồng này rơi xuống từ Thượng Tam Thiên ư?"

"Quy tắc không gian thế giới giữa Thế giới Cửu Thiên, Hạ Tam Thiên, Trung Tam Thiên và Thượng Tam Thiên đều khủng khiếp, không thể làm trái lại, sao lại rơi xuống được ạ?"

Tần Ninh ôn tồn trả lời: "Trên đời này chẳng có thứ gì là tuyệt đối. Từ Thượng Tam Thiên vào Trung Tam Thiên, từ Trung Tam Thiên vào Hạ Tam Thiên là cửu tử nhất sinh nhưng không có nghĩ là chuyện này không thể xảy ra, xác suất thành công là một phần vạn, mà đã dành bao công sức để vào được thế giới bên trên rồi thì ai lại mạo hiểm xuống thế giới bên dưới chứ, chán sống à?"

Trần Nhất Mặc từ từ gật đầu.

Lúc này, Tần Ninh bắt đầu tới gần đầu bộ xương rồng.

"Cơ mà một con Thực Cốt Chúc Long lại từ Thượng Tam Thiên rơi xuống Trung Tam Thiên đúng là lạ thật, để ta xem có tìm được gì không..."

Nói rồi khí tức mênh mông vô bờ chảy ra từ người Tần Ninh.

Trong cơ thể hắn có ba thứ hồn đang xoay vòng, trong đó long hồn chiếm thế chủ đạo. Phút chốc, trong hang động bộc phát ra khí thế mạnh mẽ không gì địch nổi.

Long uy!

Trong nháy mắt ấy, đến Trần Nhất Mặc cũng cảm giác được khí huyết của mình bị ảnh hưởng bởi khí thế ấy, nó như đang thôi thúc hắn ta quỳ xuống vái lạy.

Một khắc sau, một con rồng hư ảo từ từ được ngưng tụ trên đầu Tần Ninh. Bóng con rồng đó với cơ thể uyển chuyển, thân màu xanh sẫm ấy bay tới chỗ đầu bộ xương rồng.

Chiếu vào mắt Trần Nhất Mặc là cảnh tượng đầu bộ xương rồng bị long hồn của sư tôn bao trùm, sau đó khung cảnh quanh đây lập tức biến đổi.

Dường như giây phút ấy, hắn ta và Tần Ninh đã tiến vào một không gian rộng bao la.

Xung quanh đều trải dài không thấy cuối, giông tố quét qua khắp nơi như thể thiên tai đang ồ ạt kéo đến.
Chương 2629: Thần Môn

Thoáng chốc, Trần Nhất Mặc thẫn thờ, tưởng chừng bốn phía đất trời, không gian của nơi đây có thể phá hủy cơ thể mình dễ như trở bàn tay.

"Sư tôn..."

Trần Nhất Mặc nắm chặt vai Tần Ninh.

"Là ảo cảnh thôi!"

Tần Ninh lập tức nói: "Ta đang gợi lại trí nhớ lúc sinh thời của con Thực Cốt Chúc Long này, đây chỉ là cảnh tượng nó thấy khi còn sống thôi".

Trần Nhất Mặc khẽ gật đầu.

"Đây là đâu ạ?"

Hắn ta nhìn xung quanh, không kìm được hỏi.

"Thượng Tam Thiên!"

Tần Ninh chầm chậm cất lời.

Thượng Tam Thiên?

Trần Nhất Mặc thình lình hét toáng lên: "Thế chẳng phải Tiên Giới rồi sao!"

Thế giới Cửu Thiên là một thế giới rộng lớn, cùng tồn tại song song với nó.

Có điều thế giới Cửu Thiên bị chia cắt thành ba phần lớn, mặc dù vẫn còn tính cân bằng nhưng hệ thống sức mạnh đã khác xa.

Thượng Tam Thiên!

Còn được võ giả Trung Tam Thiên gọi là Tiên Giới.

Còn thương Mang Vân Giới mênh mông vô bờ thì được gọi là Thần Giới!

"Đúng là Tiên Giới rồi!"

Tần Ninh dáo dác nhìn xung quanh, nhướng mày.

"Sao Tiên Giới lại vắng vẻ thế này?", Trần Nhất Mặc càng khó hiểu hơn.

Trong tưởng tượng của hắn ta, Tiên Giới là một nơi đâu đâu cũng có võ đường tiên gia, thánh miếu sơn thần, tiên nữ nhiều vô kể, tiên nhân tiên phong đạo cốt không gì sánh bằng, ngay cả bầu không khí lẽ ra cũng nên tràn ngập tiên khí.

Nhưng nơi này rõ là không phải.

Trần Nhất Mặc vừa dứt lời thì cát bụi bay tứ tung, phủ khắp cả mảnh trời nơi đây. Từng con thú khổng lồ, to con và hung dữ trông vô cùng khủng khiếp bay vút ra.

Có con dị thú cao trăm trượng, toàn thân được bao bọc bởi lớp vảy đen nổi cộm, nom như một ngọn núi to lớn phát ra những tiếng rít gào chói tai, chậm rãi bước đi với hàng trăm thi thể trên lưng.

Có dị thú to xác, cao mấy trăm trượng, trông như một con quái vật đang vừa phun thứ nước màu đen vừa trèo ra.

Có cự thú thân hình uốn lượn như Huyết Mãng lướt qua...

"Má ơi!"

Trần Nhất Mặc thảng thốt: "Toàn lũ quái vật gì đâu không vậy?"

Hắn ta cứ ngỡ Tiên Giới là thánh địa trần gian chứ, song bây giờ xem ra là địa ngục trần gian thì có.

"Đây không phải là tiên thú của Tiên Giới đâu!"

Lúc này, Tần Ninh lên tiếng.

Cùng lúc đó, hàng loạt bóng người bước ra từ một hướng khác.

Những người đó hoặc điều khiển tiên thú giống nai, hoặc đứng trên vô số con hạc, hoặc đứng trên phi kiếm. Người mặc áo xanh, người thì áo trắng, ai nấy đều mang phong thái hiên ngang mà ai cũng muốn hướng đến.

Trần Nhất Mặc cũng đã nhận ra sự khác biệt.

Hai bên hoàn toàn mang hai phong cách khác nhau.

Một bên là bóng tối.

Một bên là ánh sáng!

"Thế này là..."

Trần Nhất Mặc ngẩn người.

Tần Ninh từ tốn đáp: "Đây hẳn là vùng biên giới giáp với Ma tộc!"

Hắn nhìn thấy thân hình khổng lồ, vảy trên mình sáng bóng như ngọc, cơ thể dài nghìn trượng, cường tráng của Thực Cốt Chúc Long giữa đám tiên thú ở đó.

Quả là một sinh linh làm người ta phấn chấn tinh thần.

"Ma tộc và võ giả Tiên Giới đang đánh nhau ư?"

Giờ đây, đội ngũ hai bên bắt đầu lao vào chém giết, toàn bộ đất trời rung chuyển dữ dội.

Song, võ giả Ma tộc liên tục chiếm thế thượng phong, thỏa sức chém giết võ giả bên kia, mặt đất nhuốm máu làm lòng người run sợ.

Trần Nhất Mặc cũng ngạc nhiên quá đỗi trước cảnh tượng ấy.

Tần Ninh cũng đã ngộ ra.

Rằng Thượng Tam Thiên đã có biến!

Trần Nhất Mặc bần thần hỏi: "Sư tôn, hình như có gì đó không ổn... Sao tiên nhân trên Thượng Tam Thiên lại yếu ớt thế này..."

"Không phải bọn họ yếu mà là đối thủ quá mạnh!"

Tần Ninh chắp hai tay ra sau, đôi tay giấu trong ống tay áo siết lại thật chặt.

"Tiên Giới có biến cố ạ?", Trần Nhất Mặc lập tức hỏi: "Rốt cuộc bọn Ma tộc muốn làm gì?"

"Sư tôn, có phải người còn một đệ tử ở Thượng Tam Thiên không?"

Một tia sáng sắc lạnh lóe lên trong mắt Tần Ninh: "Phải!"

Giữa lúc đó, một bóng dáng thình lình xông ra từ trong đám đông phe Tiên Giới đã thua cuộc.

Hắn ta khoác lên mình áo bào đen, toàn thân trùm kín áo bào đen nên không ai thấy rõ dung mạo hay vóc người của hắn ta.

Chỉ biết rằng sự hiện diện của người áo đen như liều thuốc tinh thần cho võ giả phe Tiên Giới, ai nấy đều vui mừng hoan hô.

Tần Ninh lại nhướng mày.

"Thần Môn!"

Thần Môn?

Là sao?

Trần Nhất Mặc sửng sốt.

Người áo đen vừa bước ra đã lập tức xông tới. Trong chốc lát, những con dị thú kinh khủng cũng như chiến sĩ hùng mạnh phe Ma tộc chợt im bặt, ngã xuống đất, chết đồng loạt.

Khung cảnh ấy làm Trần Nhất Mặc rất bất ngờ.

"Thủ đoạn gì thế này?"

"Tấn công bằng thuật luyện hồn!"

Tần Ninh ôn tồn đáp: "Ta sống chín đời, nghiên cứu từ thuật con rối, thuật ngự thú, võ ý cho đến kiếm thuật, thuật luyện đan, thuật trận pháp, thuật luyện thể, thuật luyện khí, và có thuật luyện hồn!"

"Hồn pháp là gốc rễ của con người, là cốt lõi của Nhân tộc".

"Thế nên ở kiếp thứ chín, ta chuyển sang con đường tu luyện thuật luyện hồn, lĩnh ngộ cái căn bản nhất".

Tấn công bằng thuật luyện hồn!

Thủ đoạn này mạnh mẽ vậy ư?

Chưa thấy người áo đen làm gì mà mấy trăm người xung quanh đã chết rồi.

Lúc này, trận chiến tiếp tục diễn ra, người áo đen điên cuồng chém giết, bất cứ ai chống lại hắn ta đều bị giết chết, không một ai có thể địch lại hắn ta.

Nhưng đột nhiên, một hiện tượng kỳ lạ nhưng đáng sợ nổ ra giữa mảnh trời mênh mông. Những ma trụ cao chọc trời mọc lên.

Ba ma trụ cao nghìn trượng màu đen tỏa ra khí thế đầy oai phong và hùng vĩ.

Một bóng người bước ra từ một ma trụ trong đó, khí tức trong cơ thể quanh quẩn thật lâu, là một kẻ mạnh khủng khiếp.

Thân thể kẻ nọ chìm trong bóng tối vô tận, cứ như thể người ta chỉ cần nhìn chút thôi là sẽ sa vào trong đó ngay.

Giọng nói trầm thấp chậm rãi cất lên.

"Thần Môn, đáng chết!"

Chất giọng khàn đến mức khiến người khác nghe mà giật mình.

Thần Môn!

Là Thần Môn thật!

Tim Tần Ninh giật thót.

Kẻ vừa bước ra từ ma trụ siết chặt nắm đấm, lượng ma lực ngút trời hóa thành cự trảo cào xuống vào không trung.

Rắc rắc rắc!

Không khí xung quanh liên tục phát nổ, những cú bạo tạc kinh hoàng ấy như lấn át hết mọi ý đồ ngăn chặn chúng lại. Người áo đen đứng giữa trời, không nhúc nhích, trước người lại như có một bức tường vô hình ngăn cản ma trảo.

Nhưng dễ thấy sau khi ma trảo được rót thêm sức mạnh, người áo đen không thể trụ nổi nữa.

Bành...

Tiếng nổ đục ngầu vang lên, người áo đen tức thì nổ tung thành tro bụi.

Võ giả Tiên Giới đang đứng xung quanh đồng loạt biến sắc.

"Giết!"

Kẻ siêu mạnh bước ra từ ma trụ gầm lên.

Trận chém giết lại nổ ra lần nữa, võ giả Tiên Giới tan tác, bị tàn sát hầu như không còn...

Cảnh tượng diễn biến tới đây thì dừng lại!

Trần Nhất Mặc thở hổn hển từng cơn, mình mẩy toát cả mồ hôi lạnh, nói: "Mạnh thật, cường giả Ma tộc là thế này sao!"

Nét mặt Tần Ninh bỗng tràn ngập sự buồn bã.

"Sư tôn, người sao thế?"

"Không có gì..."

Tần Ninh thì thào: "Chỉ là... không biết đây là hình ảnh tại một vực của Tiên Giới hay là cả Tiên Giới đây..."

"Ở kiếp thứ chín, vi sư tu hành thuật luyện hồn, nhận đệ tử tiếp theo cũng chính là cửu sư đệ của ngươi, Cố Vân Kiếm, người đã sáng lập ra Thần Môn - thế lực ngầm cực kỳ hùng mạnh ở Tiên Giới!"

"Nhưng trong ký ức, toàn bộ đệ tử Thần Môn đều tham gia chiến đấu, điều này đủ để chứng tỏ tình hình Tiên Giới không được ổn cho lắm..."

"Nếu không thì với tính cách của cửu sư đệ ngươi, không đời nào hắn chịu để người của Thần Môn ra tay".

Vừa dứt lời thì Trần Nhất Mặc sửng sốt.

Người áo đen đó chỉ là đệ tử của Thần Môn thôi ư?

Còn là đệ tử Thần Môn dưới trướng cửu đệ tử Cố Vân Kiếm của sư tôn.

Người đệ tử kia đã mạnh nhường ấy rồi thì cửu sư đệ sẽ ở cấp bậc nào đây?
Chương 2630: Thu nạp long mạch

Trong lúc nhất thời, Trần Nhất Mặc thất thần suy nghĩ.

"Sư tôn, lúc trước người có tổng cộng chín đệ tử, trong đó có Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, con, cộng thêm cửu sư đệ Cố Vân Kiếm, còn lại là những ai ạ?"

Tần Ninh nhìn lướt qua Trần Nhất Mặc, từ tốn đáp: "Còn ba người nữa ở Trung Tam Thiên, nhưng không có ở Thượng Nguyên Thiên..."

Không có ở Thượng Nguyên Thiên!

Nghĩa là nằm trong bảy đại vực khác của Trung Tam Thiên sao?

Ba người kia có mạnh không? Mạnh chừng nào?

Tần Ninh nhìn đầu bộ xương rồng đằng trước, thì thầm: "Có lẽ trận đại chiến khi ấy đã xảy ra biến cố gì nên đầu con Thực Cốt Chúc Long này mới phải lưu lạc tới vùng đất Trung Tam Thiên, cơ mà không biết đã qua bao nhiêu năm mà từ đống tro tàn sinh ra long khí, rồi tiếp tục trải qua những năm nay mà sinh ra long mạch".

"Thượng Tam Thiên... mà cũng loạn... thì Thương Mang Vân Giới sẽ ra sao đây..."

Phút chốc tâm trạng Tần Ninh ngập tràn nỗi âu lo.

"Ngươi thu nạp long mạch đi!"

Hắn bảo: "Thu nạp long mạch này rồi chúng ta về Cửu Nguyên Vực, sau đó sẽ đi tìm nhà họ Nguyên tính sổ".

"Tìm cả ba sư đệ, sư muội của ngươi nữa, tranh thủ sớm ngày quay trở về Thượng Nguyên Thiên".

Tần Ninh ít lo lắng cho Thương Mang Vân Giới hơn. Có mẫu thân, có sư tôn, có nghĩa phụ ở đó mà tình hình ở Thương Mang Vân Giới cũng rối ren thì hắn có về cũng không giúp ích được gì.

Nhưng Thượng Nguyên Thiên lại khác.

Cửu đệ tử của hắn là một người có lòng tự tôn cao, thậm chí đôi khi còn không nghe lời hắn, ngộ nhỡ xảy ra biến cố gì...

Trần Nhất Mặc nghe vậy bèn nói: "Sư tôn đừng lo, chờ tay đệ tử lành lại rồi thì con sẽ thành đế giả Cực Cảnh, lúc đó con sẽ đưa sư tôn đi tìm ba sư đệ, sư muội của con. Con sẽ bảo vệ người. Chúng ta sẽ cùng nhau tới Thượng Nguyên Thiên".

Tần Ninh khinh khỉnh liếc mắt nhìn Trần Nhất Mặc, từ từ hỏi: "Ngươi mà bảo vệ ta?"

"Chứ sao!"

"Ngươi bảo vệ được cái thân ngươi thôi đã may phước lắm rồi!"

"..."

Tần Ninh không nói nữa, nắm chặt hai tay, long hồn hóa thành hư ảnh nháy mắt đi vào đầu bộ xương rồng và nuốt chửng nó.

Phút chốc, hàng vạn linh hoa, linh tài trong dược sơn trở nên héo úa.

Thân thể long hồn phóng to ra nghìn trượng, tỏa sáng khắp muôn nơi, bay lên như Thực Cốt Chúc Long thực thụ.

Tần Ninh tóm lấy cánh tay Trần Nhất Mặc.

Lúc này, thân rồng rực rỡ ấy phun một đốm sáng ra, đi vào cánh tay hắn ta.

"Đến giới hạn rồi thì bảo ta!"

"Vâng!"

Lúc linh hồn long mạch mới tràn vào, Trần Nhất Mặc cảm thấy cơ thể rất ấm áp, thoải mái và dễ chịu.

Nhưng không lâu sau, hắn ta tưởng mình như biến thành một tên mập đã ăn no căng bụng vậy, cơ thể như sắp sửa nổ tung vậy.

"Sư tôn, đủ rồi ạ!"

"Đủ con khỉ!", Tần Ninh lại quát: "Giờ mới bắt đầu thôi, ta nói giới hạn là khi ngươi không chịu nổi nữa ấy!"

Trần Nhất Mặc tiếp tục chịu đựng.

Tần Ninh giảng giải: "Linh khí của long mạch Thực Cốt Chúc Long quý giá hơn, hiệu quả hơn cả máu của Hoả Nguyên Long mà ta nói. Sau này khi ngươi mọc tay lại, nó sẽ như của chính bản thân ngươi vậy".

"Khi đó, thiên hỏa Tử Viêm Thiên Giao Hỏa mà ngươi đã dung hợp sẽ đốt cháy cánh tay ngươi. Linh khí trên long mạch càng nhiều, càng mạnh thì cánh tay mới của ngươi sẽ càng hoàn mỹ!"

Lời này tiếp thêm động lực cho Trần Nhất Mặc kiên trì.

Thật ra việc phát hiện long mạch này hoàn toàn là sự tình cờ.

Tần Ninh cũng không ngờ sẽ bắt gặp một con Thực Cốt Chúc Long đã chết tình cờ từ Thượng Tam Thiên lưu lạc tới Trung Tam Thiên tại đây, càng không lường trước được rằng sẽ nhìn thấy hình ảnh ấy.

Thượng Tam Thiên thế nào?

Cố Vân Kiếm có mệnh hệ gì không?

Trong lòng Tần Ninh vô cùng lo lắng.

Giữa lúc đó, những vết nứt bắt đầu xuất hiện trên bề mặt cơ thể Trần Nhất Mặc như thể hắn ta đã biến thành một chiếc bình sứ chực chờ vỡ nát.

"Sư tôn ơi, lần này tới giới hạn thật rồi!"

Trần Nhất Mặc hốt hoảng kêu lên.

"Chưa tới lúc chết thì chưa phải giới hạn".

Nghe Tần Ninh nói vậy, hắn ta đành cắn răng kiên trì.

Uỳnh uỳnh uỳnh...

Tiếng nổ trầm thấp bất chợt vang lên.

Cú bạo tạc khủng khiếp nổ ra vang trời.

Ầm...

Bỗng có một tiếng nổ truyền ra từ trong người Trần Nhất Mặc.

Vào lúc này, thân thể dài nghìn trượng của linh hồn long mạch Thực Cốt Chúc Long bị rút ngắn một trăm trượng.

Một phần mười!

Tần Ninh chậm rãi thu hồi linh hồn long mạch.

Thân hình dài chín trăm trượng của nó bay vào hồn hải của Tần Ninh, biến mất tăm.

Lúc này, Trần Nhất Mặc liên tục thở dốc, mặt mày tái nhợt đến phát sợ.

Hắn ta tưởng mình chết đến nơi rồi.

Mới nãy hắn ta còn vui mừng vì long mạch đã thuộc về mình.

Bây giờ nhìn lại, chỉ vỏn vẹn một phần mười sức mạnh thôi đã làm hắn ta nổ tung rồi!

Tần Ninh lên tiếng: "Hội tụ sức mạnh của linh hồn long mạch vào hồn hải của ngươi rồi tạm thời phong ấn lại đi, đừng động vào nó".

"Vâng!"

Trần Nhất Mặc lập tức làm theo.

Tần Ninh cũng ngồi xếp bằng xuống đất.

Đối với hắn, linh hồn long mạch này dùng vào việc rèn luyện pháp thân sẽ thích hợp hơn.

Trong hồn hải như một thế giới mênh mông vô bờ của Tần Ninh, linh hồn long mạch Thực Cốt Chúc Long có thân hình dài chín trăm trượng bay vút qua trời, tưởng chừng không ai có thể khống chế nổi nó.

"Lại đây!"

Tần Ninh vận chuyển pháp thân Long Hoàng Bất Diệt, một đạo long ảnh và một đạo phượng ảnh bay thẳng về phía linh hồn long mạch Thực Cốt Chúc Long.

Hai chúng nó nuốt chửng linh hồn long mạch từng chút một.

Mà lúc này pháp thân của Tần Ninh cũng bừng sáng, có sự biến đổi long trời lở đất.

Cả rồng lẫn phượng bắt đầu dung hợp vào thân xác của chính mình, hòa làm một thể.

Bắt đầu quá trình hợp nhất pháp thân của Chí Cao Đế Tôn!

Sở dĩ phải chia ra mười cảnh giới là vì sự kết hợp hoàn toàn này cần phải trải qua mười lần chuyển hóa.

Hiện tại Tần Ninh đã là Đại Đế Tôn thất phẩm nên mượn linh hồn long mạch để tiến hành lần dung hợp đầu tiên.

Thân thể long ảnh và phượng ảnh chồng lên nhau.

Từng sức mạnh dung hợp vào nhau, vẻ đau đớn dần hiện ra trong ánh mắt và trên mặt Tần Ninh.

Sự bùng nổ kinh khủng ấy nhấn chìm hắn.

Pháp thân hợp nhất vốn là một quá trình đau đớn tột cùng, số võ giả chết trong lúc thực hiện nhiều không đếm xuể.

Lấy nhà họ La và nhà họ Thiên làm ví dụ, dù bọn họ là bá chủ nhưng số lượng lão tổ Cực Cảnh ra đời trong hàng vạn năm qua lại chỉ mười một, mười hai người. Vì sao?

Vì tỷ lệ Chí Cao Đế Tôn chết trong quá trình pháp thân hợp nhất cực kỳ cao!

Con đường võ đạo chính là chống lại ý trời, tự cổ chí kim đã thế!

Bành...

Trong cơ thể Tần Ninh, pháp thân và thân xác dung hợp với nhau một lần thì thân xác của hắn sẽ mạnh hơn một lần.

Dung hợp hai lần thì mạnh hơn gấp đôi.

Cơ thể Thực Cốt Chúc Long nhỏ dần, từ chín trăm trượng còn tám trăm trượng.

Lúc này, Tần Ninh dừng quá trình dung hợp lại!

Đến khi hắn tỉnh lại thì đã thấy Trần Nhất Mặc đứng kế bên.

"Sư tôn, người tỉnh rồi ạ?"

Trông Trần Nhất Mặc vẫn lành lặn như ban đầu, nét mặt cũng bình thường trở lại.

"Sư tôn, người cũng hấp thu linh hồn long mạch ạ?"

"Ừm...", Tần Ninh chậm rãi nói: "Dung nạp một trăm trượng linh hồn long mạch, tới Chí Cao Đế Tôn tứ phẩm".

Nghe vậy, Trần Nhất Mặc tức thì ủ rũ ra mặt.

Đùa hả?

Mặc dù tu vi hắn ta bị độc tố áp chế nên không bộc phát được thực lực đầy quyền năng của đế giả Cực Cảnh, nhưng thân xác vẫn có năng lực của một đế giả Cực Cảnh mà.

Song, thân xác của hắn ta chỉ có thể chịu đựng sức mạnh của một trăm trượng linh hồn long mạch.

Sư tôn chỉ mới Đại Đế Tôn thất phẩm thôi, vậy mà lại có thể hấp thu sức mạnh của một trăm trượng linh hồn long mạch, mượn chỗ sức mạnh ấy để hoàn thành bốn lần dung hợp pháp thân với thể xác.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom