-
Chương 2616-2620
Chương 2616: Người nhà họ Thiên tới
Trần Nhất Mặc mặc một bộ trường sam màu tím, eo thắt đai lưu ly tơ vàng, tóc dài buộc lên, hai mắt sáng ngời rạng rỡ, vẫn đeo mạng che mặt, đứng chắp tay.
"Không sao cả!"
Trần Nhất Mặc thản nhiên nói: "Bọn họ muốn tới thì tới, ta cũng muốn nhìn xem rốt cuộc những người này có bao nhiêu vốn liếng có thể hao phí".
Trong lòng Cố Minh Thành vô cùng kinh ngạc.
Vốn cho rằng Trần Nhất Mặc chỉ có đan thuật cao siêu, bây giờ xem ra, thực lực của hắn ta chắc hẳn cũng sâu không lường được.
Đêm qua nghe nói là Tần Ninh bên cạnh Trần Nhất Mặc ra tay giết mấy vị Chí Cao Đế Tôn nhất phẩm nhị phẩm, còn làm mấy người bị thương nặng.
Một vị Đại Đế Tôn thất phẩm lại có thực lực như thế.
Nhìn Trần Nhất Mặc có vẻ đối xử với Tần Ninh như bạn bè, nhưng trên thực tế Tần Ninh hẳn là người hầu của Trần Nhất Mặc, một người hầu mà lại có thiên phú cao siêu như vậy, chắc chắn thực lực của Trần Nhất Mặc càng không cần phải nói.
Cố Minh Thành lập tức nói: "Trần đại sư cứ yên tâm, sau này, chỉ cần Trần đại sư còn ở dược sơn một ngày, nhà họ Cố ta nhất định sẽ bảo vệ dược sơn an toàn, để phòng ngừa những lũ tiểu nhân kia lại đến quấy rầy Trần đại sư".
"Ừm..."
Trần Nhất Mặc chậm rãi gật đầu.
Mà đúng vào lúc này, đột nhiên một đội hộ vệ đạp không đến, rơi xuống bên ngoài lầu các.
Sắc mặt một vị thống lĩnh Chí Cao Đế Tôn nhất phẩm cầm đầu khó coi nói: "Tộc trưởng, nhị gia, không xong rồi, người nhà họ Phạm đến".
"Nhà họ Phạm? Bọn họ tới làm cái gì?", Cố Minh Thành khẽ nói: "Dược sơn đã thuộc về nhà họ Cố chúng ta, mọi người đã tỷ thí xong rồi, còn tới nữa?"
Mà khi Cố Minh Thành vừa dứt lời, chỉ thấy được những tiếng xé gió vang lên ở bên ngoài dược sơn, từng bóng người đang đứng vững giữa không trung, quan sát xuống phía dưới.
Những người kia hoặc là cưỡi phi cầm, hoặc là cưỡi tẩu thú, ai nấy đều có khí thế mạnh mẽ, tất cả đều là cao thủ, cường giả cấp bậc Đại Đế Tôn, Chí Cao Đế Tôn.
Mà người dẫn đầu chính là tộc trưởng nhà họ Phạm - Phạm Minh Triệt.
Cố Minh Thành nhìn thấy đám người nhà họ Phạm đến, sắc mặt lạnh xuống trong nháy mắt.
"Phạm Minh Triệt, đây là ý gì?"
Đã xác định được quyền sở hữu tất cả dược sơn thuộc về nhà họ Cố, đêm qua Trần đại sư bị ám sát, sáng sớm hôm nay người nhà họ Phạm lại đến đây.
Đây là công khai khiêu khích!
Lúc này, Phạm Minh Triệt lại khẽ mỉm cười nói: "Cố Minh Thành, đừng kích động, lần này cũng không phải là nhà họ Phạm ta đến, mà là nhà họ Thiên!"
Phạm Minh Triệt vừa mới nói xong, xung quanh dược sơn đang vang lên những tiếng gió rít gào, chỉ thấy được từng nguyên thú phi hành lớn với cơ thể cao trăm trượng ùn ùn kéo đến.
Bên trên cơ thể của những nguyên thú phi hành kia đều có từng tòa lầu các đứng sừng sững, mà ở đỉnh lầu các lại có một lá cờ dựng đứng.
Phía trên lá cờ có một chữ trang nghiêm túc mục, uy nghiêm vô tận, tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt.
Thiên!
Võ giả nhà họ Thiên, đến!
Lúc này, một con nguyên thú phi hành dẫn đầu xòe hai cánh dài mấy trăm trượng ra che khuất bầu trời, chậm rãi rơi xuống.
Mà trên sống lưng con nguyên thú kia, từng bóng người lần lượt xuất hiện, quan sát xuống phía dưới.
Một người trong đó mặc trường bào màu vàng nhạt, cả người mang đến cho người ta cảm giác cực kỳ bất phàm.
Tựa như tiên nhân đứng trên đám mây, nhưng lại giống đế vương trong đế quốc phàm tục, vô cùng kỳ quái.
Cố Minh Thành nhìn về phía người kia, trên mặt có vài phần hâm mộ, cẩn thận.
Tộc trưởng nhà họ Thiên, Thiên Ngạn Trác!
Tộc trưởng Thiên Ngạn Trác chính là người có thân phận cao quý nhất trong toàn bộ Thiên La Vực.
Thủ lĩnh nhà họ Thiên, lời nói của một người có thể quyết định sống chết của vạn người.
Hơn nữa điều quan trọng nhất chính là người này là một vị cường giả siêu cấp Chí Cao Đế Tôn thập phẩm, đương nhiên cũng có người đồn rằng vị tộc trưởng Thiên Ngạn Trác này đã bước vào cấp bậc bán bộ Cực Cảnh.
Chỉ là Thiên Ngạn Trác là tộc trưởng nhà họ Thiên, rất ít khi ra tay, cho nên rốt cuộc có thực lực như thế nào thì không ai biết được.
Giờ phút này, sự xuất hiện của Thiên Ngạn Trác khiến Cố Minh Thành cảm nhận được áp lực cực lớn.
Đúng là ông ta là cường giả Chí Cao Đế Tôn ngũ phẩm, thế nhưng đối mặt với thập phẩm đương nhiên sẽ có áp lực rất lớn.
Ngoài ra còn có một đám cường giả nhà họ Thiên, hơn mười vị Chí Cao Đế Tôn lục phẩm thất phẩm bát phẩm cửu phẩm.
Những người này cho dù không phóng thích uy nghiêm, thế nhưng cũng không cố gắng che lấp, đã để cho người ta rất khó tiếp nhận rồi.
Mà lúc này, đám nguyên thú phi hành liên miên có thể nói che khuất bầu trời, khiến người ta thật sự không cách nào sinh ra được chút suy nghĩ chống cự.
"Cố Minh Thành".
Bên cạnh Thiên Ngạn Trác, một người đàn ông trung niên mở miệng nói: "Nghe nói nhà họ Cố ngươi làm quen được với một vị đan sư, có thể để Dương Thư đại sư mất mặt rời đi, nhà họ Thiên ta đặc biệt tới gặp để gặp vị đan sư này".
Cố Minh Thành nghe thấy lời này, lập tức sáng tỏ.
Nhà họ Thiên đến vì Trần Nhất Mặc đại sư.
Cố Minh Thành cười ha hả chắp tay nói: "Thiên Ngạn Nguyệt, Trần đại sư làm khách ở nhà họ Cố chúng ta, không thích bị người khác quấy rầy..."
Cố Minh Thành còn chưa nói hết, cường giả tên là Thiên Ngạn Nguyệt kia đột nhiên nắm bàn tay lại, một quyền trực tiếp hạ từ trên không xuống.
Sức mạnh thu lại, lực lượng của một quyền gần như không hề lan ra ngoài, trong khoảnh khắc đã lao thẳng vào lồng ngực Cố Minh Thành.
Một tiếng nổ trầm thấp vang lên theo tiếng nứt xương, Cố Minh Thành lập tức ngồi bệt xuống đất, mặt đất vỡ nát, há mồm phun ra một ngụm máu tươi xen lẫn một chút mảnh vỡ nội tạng.
Một quyền.
Bị thương nặng.
Lúc này người nhà họ Cố đều biến sắc, thi nhau bảo vệ hai bên trái phải tộc trưởng, sắc mặt tức giận nhìn về phía đám người nhà họ Thiên.
"Cố Minh Thành!"
Thiên Ngạn Nguyệt lạnh nhạt nói: "Ta chỉ hỏi ngươi, người đó ở đâu?"
Giờ phút này, Cố Minh Thành ôm chặt lồng ngực, chỉ cảm thấy lá phổi như bị lửa nóng thiêu đốt, đau đớn khó nhịn.
Thiên Ngạn Nguyệt là cường giả Chí Cao Đế Tôn cửu phẩm, chênh lệch bốn phẩm, cho dù Thiên Ngạn Nguyệt có nương tay thì ông ta cũng khó có thể chịu đựng nổi.
"Tìm người thì tìm người, ra tay làm cái gì?"
Lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên: "Ta ở chỗ này đây, tìm ta làm cái gì?"
Trần Nhất Mặc chắp tay đi ra từng bước một.
Giờ phút này, từng cường giả Chí Cao Đế Tôn ăn mặc lộng lẫy đứng trên nguyên thú phi hành đều đưa mắt nhìn về phía Trần Nhất Mặc.
"Trần Nhất Mặc?"
Thiên Ngạn Nguyệt nhíu mày lại.
"Đúng vậy!"
"Như thế rất tốt", Thiên Ngạn Nguyệt lập tức nói: "Trần đại sư, nhà họ Thiên nhiệt tình mời ngươi đến thành Thiên Dương chúng ta làm khách, hy vọng Trần đại sư có thể cho chút thể diện".
"Làm khách?"
Trần Nhất Mặc cười nói: "Ta còn có chuyện muốn làm ở chỗ này, không đi được, chờ làm xong có chuyện nữa, phải xem tâm trạng, nếu như đi ngang qua thì sẽ vào xem".
"Nể mặt các ngươi nhiệt tình như thế, ta sẽ không đuổi các ngươi cút, nhưng mà lần sau muốn mời người ta thì phải khách khí một chút, làm sao phải làm Cố tộc trưởng bị thương, người ta lại không làm gì sai".
Trần Nhất Mặc giống như không thèm để ý, đi đến bên cạnh Cố Minh Thành, nhẹ nhàng bắt mạch, lập tức nói: "Ra tay không nặng, nghỉ ngơi mấy ngày là được rồi".
Cố Minh Thành chắp tay nói: "Cảm ơn Trần đại sư".
Trần Nhất Mặc khoát tay.
Cố Minh Thành muốn nói lại thôi.
Lần này người nhà họ Thiên tới rõ ràng là không có ý tốt, Trần Nhất Mặc không lo lắng sao?
Mà giờ phút này, sắc mặt đám người nhà họ Thiên lại không ngừng biến hóa.
Quả nhiên là một người kiêu ngạo.
Thiên Ngạn Nguyệt tiếp tục nói: "Trần đại sư..."
"Được rồi!"
Lúc này, Thiên Ngạn Nguyệt bị ngắt lời, một giọng già nua vang lên ở phía sau nhà họ Thiên.
Chỉ thấy được một lão già mặc đồ trắng chậm rãi đi ra, đến bên ngoài lầu các, đứng trên mặt đất, bên cạnh có mấy người mặc đan bào đi theo, một người trong đó chính là Dương Thư đại sư mặc cảm không bằng Trần Nhất Mặc.
Chương 2617: Thiên Lạc đại sư
Một lão già có thể để cho Dương Thư đại sư là đan sư Chí Tôn trung cửu phẩm đi theo sau lưng.
Người này hiển nhiên không đơn giản.
Mà khi lão già xuất hiện và mở miệng, Thiên Ngạn Nguyệt cũng chắp tay khom người, không nói nữa.
Lão già đi lại có chút tập tễnh, đến phía trước cách Trần Nhất Mặc và đám người nhà họ Cố không xa, cười nói: "Lão phu là Thiên Lạc, đặc biệt tới để chào Trần đại sư".
Thiên Lạc?
Giờ phút này, sắc mặt đám người nhà họ Cố không ngừng biến đổi.
Đây là Thiên Lạc Đan Vương được vinh dự là một trong hai đại Đan Vương của Thiên La Vực!
Một trong những trụ cột của nhà họ Thiên.
Thế mà lại tự mình xuất hiện ở chỗ này.
Lúc này Thiên Lạc nhìn về phía Trần Nhất Mặc, cười nói: "Dương Thư đã nói cho lão phu về đan thuật của Trần đại sư rồi, lão phu cũng đã xem qua sáu mươi mốt câu hỏi mà Trần đại sư liệt kê, vô cùng kinh ngạc!"
"Mặc dù những câu hỏi đó đều liên quan đến bảo đan Chí Tôn hạ cửu phẩm, bảo đan Chí Tôn trung cửu phẩm, thế nhưng lão phu lại có thể nhìn ra câu hỏi của Trần đại sư không phải đan sư Chí Tôn trung cửu phẩm thì không có khả năng biết được".
"Hôm nay lão phu đến cũng là muốn luận đạo với Trần đại sư, không biết Trần đại sư có thể tham gia không?"
Nghe thấy vậy, đám người lập tức kêu lên kinh ngạc.
Đám người nhà họ Cố, nhà họ Phạm, nhà họ Thiên đều xì xào bàn tán.
Thiên Lạc!
La Vân Không!
Một vị đến từ nhà họ Thiên, một vị đến từ nhà họ La, chính là trụ cột của hai gia tộc lớn, được vinh dự là Đan Vương của Thiên La Vực.
Bởi vì người đời đều không biết rốt cuộc trong hai vị này, ai có đan thuật cao hơn một bậc, cho nên cả hai đều được gọi là Đan Vương.
Có thể khiến Đan Vương nhìn trúng, đúng là hiếm thấy trên đời.
Mà có thể được Đan Vương coi thành đối thủ, có thể nói là đủ để vang danh trong Thiên La Vực.
Đan thuật của Trần Nhất Mặc thật sự đến trình độ đó, được vị Đan Vương đại sư này tán thưởng, coi là đối thủ, nguyện ý tự mình đến để tỷ thí sao?
Lúc này, Trần Nhất Mặc nhìn về phía Thiên Lạc với tóc trắng xoá kia, lập tức nói: "Không thi được không?"
"Dù sao thì ngươi cũng thất bại, tham gia sẽ không có ý nghĩa".
Thiên Lạc đại sư nghe thấy lời này thì hơi ngẩn ra, lập tức không nhịn được cười nói: "Trần công tử cảm thấy mình sẽ thất bại sao? Thất bại trước lão phu, Trần công tử cũng sẽ vang danh thiên hạ trong Thiên La Vực này!"
Nghe thấy lời này, Trần Nhất Mặc nheo mắt lại.
Với tính tình nóng nảy này của ta...
Ta phải lo sẽ thua ngươi à?
Ai cho ngươi mặt mũi đó?
Thiên Lạc tiếp tục nói: "Không sao, nếu Trần công tử mà thua trong cuộc luận đạo hôm nay, vậy ở trong Thiên La Vực này, theo lão phu thấy người có đan thuật mạnh hơn Trần công tử cũng chỉ có lão phu và La Vân Không..."
Trần Nhất Mặc nhìn lão già kia mỉm cười tự tin và lạnh nhạt nói, hận không thể đập chết ông ta.
Đông đảo võ giả xung quanh cũng vô cùng kinh ngạc.
Lời này do Thiên Lạc đại sư nói ra, vậy chắc chắn danh tiếng của Trần Nhất Mặc sẽ vang vọng toàn bộ Thiên La Vực, trở thành người gần với hai vị đại sư La Vân Không và Thiên Lạc.
Có thể được Thiên Lạc đại sư coi trọng như thế là vinh hạnh đặc biệt to lớn thế nào chứ!
Trần Nhất Mặc mỉm cười.
Hắn ta không biết có phải Thiên Lạc cố ý khích hắn ta hay không, hay là lão già này thật sự bị người ta tôn vinh lâu lắm rồi nên mới cảm thấy mình vô địch thiên hạ.
"Được thôi, thi!"
Trần Nhất Mặc nhìn về phía Thiên Lạc, sải bước ra nói: "Nếu ngươi là đan sư Chí Tôn đỉnh phong, vậy chúng ta hãy thi về đan thuật cửu phẩm, luyện đan thì thôi, nhưng nếu là luận đạo, ta sẽ thử sức với ngươi một lần!"
Trần Nhất Mặc sải bước ra, cực kỳ có khí thế.
Tần Ninh âm thầm thở dài, đi đến bên cạnh Cố Minh Thành, nhẹ nhàng bắt mạch, chậm rãi nói: "Nội thương của Cố tộc trưởng cần nghỉ ngơi mấy ngày, nhưng mà cũng có thể chữa trị khỏi ngay lập tức".
"Cố tộc trưởng, ngưng tụ pháp thân bên trong thân xác, lấy sức mạnh của pháp thân chảy dọc theo sức mạnh thân xác, cứ làm theo lời ta nói..."
"Ôi!"
Cố Minh Thành đang chú ý đến Thiên Lạc và Trần Nhất Mặc, nghe được Tần Ninh nói như vậy thì lập tức làm theo.
Không bao lâu sau, ông ta chỉ cảm thấy khí Chí Tôn và lực lượng pháp thân trong cơ thể mình chuyển động, càng thêm thông thuận.
Cố Minh Thành nhìn về phía Tần Ninh, vẻ mặt kinh ngạc.
Tần Ninh công tử này cũng tinh thông đan thuật sao?
Phải rồi!
Tần Ninh đi theo Trần Nhất Mặc, chắc chắn là mưa dầm thấm đất, làm sao có thể không biết gì về đan thuật chứ.
Lúc này, Trần Nhất Mặc và Thiên Lạc đứng cách nhau mười mấy mét giữa sân.
Một đám cao thủ nhà họ Thiên, phần lớn đều đang ở trên nguyên thú phi hành nhìn một màn này, cũng không dự định đi xuống ngay bây giờ.
Thiên Lạc phất tay, mấy người bên cạnh lập tức lấy bàn ra.
Thiên Lạc thản nhiên ngồi xuống.
Dương Thư đại sư kia lấy lư hương ra, đốt một cây xạ hương, tản ra hương thơm nhàn nhạt để cho người ta lập tức cảm thấy tâm trạng thanh thản.
Đồng thời, đã có người lấy ra một bộ đồ uống trà, sắp xếp chỉnh tề.
Đốt hương!
Pha trà!
Cùng ngồi đàm đạo!
Thiên Lạc đã thể hiện được hoàn toàn khí thế của một đại sư.
Mấy người bên cạnh cũng đều là đan sư Chí Tôn cửu phẩm, trung cửu phẩm của nhà họ Thiên, nhưng ở trước mặt Thiên Lạc đại sư lại phải kính cẩn nghe lời.
Trần Nhất Mặc đứng lẻ loi một mình đối diện Thiên Lạc đại sư, hắn ta vẫn luôn chắp tay duy trì một tác phong, có điều trong lòng lại đang chửi ầm lên.
Lão già này quá sĩ diện!
Trần Nhất Mặc hừ một tiếng, buông tay xuống.
Thế nhưng mới buông được một nửa, liền cảm nhận được một ánh mắt giết người ở sau lưng, Trần Nhất Mặc ho khan một cái, sửa sang lại quần áo của mình.
Không thể quá trớn được.
Nếu để sư phụ bưng trà đổ nước bê ghế cho mình, chắc về sau đừng hòng sống dễ chịu nữa.
Rất nhanh, nước trà đã pha xong, Thiên Lạc đại sư nâng chén trà lên uống một hớp mới nói: "Bắt đầu luận đạo, Trần công tử ra đề trước đi!"
Nghe thấy lời này, Trần Nhất Mặc nhìn Thiên Lạc một chút.
Hy vọng lát nữa ngươi còn có thể bình tĩnh như thế!
Trần Nhất Mặc trầm ngâm một lát, nói thẳng.
"Câu hỏi đầu tiên, bảo đan Chí Tôn thượng cửu phẩm - Lưu Ly Bảo Thân Đan là một viên thần đan để cảnh giới Chí Cao Đế Tôn thông đến Cực Cảnh, ngươi có biết cách luyện chế không?"
Thiên Lạc tràn đầy tự tin gật đầu.
"Lưu Ly Bảo Thân Đan, có mấy vị dược liệu chính? Nói công hiệu ra xem".
Thiên Lạc đặt chén trà xuống, cười nói: "Ba vị dược liệu quan trọng nhất, Thiết Tuyến Ly Thảo, Ốc Long Quả, Băng Tàm Tử!"
"Thiết Tuyến Ly Thảo chuyên cung cấp tác dụng mãnh liệt bá đạo cho thân xác của võ giả Chí Cao Đế Tôn, Ốc Long Quả có tác dụng thần kỳ thúc đẩy Thiết Tuyến Ly Thảo sinh trưởng, Băng Tàm Tử thì củng cố bản nguyên của võ giả".
Thiên Lạc vừa dứt lời, không ít đan sư đều chậm rãi gật đầu.
Thiên Lạc đại sư nói vắn tắt, thế nhưng đều nói được những ý chính nhất, lời ít mà ý nhiều, có phong thái của đại sư.
"Sai!"
Thế nhưng vào lúc này, Trần Nhất Mặc lại trực tiếp mở miệng nói.
Sai?
Bàn tay đang nâng chén trà lên của Thiên Lạc đại sư hơi dừng lại, nhìn về phía Trần Nhất Mặc, cười nói: "Trần công tử, đây chính là điều mà mọi người công nhận, có chỗ nào sai? Cũng không thể nói bậy được đâu".
"Trả lời sai hết!", Trần Nhất Mặc duỗi tay ra, trước người không có bàn, không có chén trà, đành sờ lên mũi, lập tức nói: "Có bốn loại dược liệu chính, ngoài ba loại mà ngươi nói thì còn có một loại tên là Liệt Yên Tử, đây là một loại bồ hóng sau khi dùng lửa nóng đốt cháy đá lửa sinh ra, vật này mới là thứ quan trọng nhất".
Thiên Lạc nghe vậy, đang định phản bác, Trần Nhất Mặc lại nói: "Không tin? Ta biết ngươi sẽ không tin!"
"Vậy ta lại hỏi ngươi, Thiết Tuyến Ly Thảo có tính chất khô nóng, Ốc Long Quả có tính lạnh, mà Băng Tàm Tử cũng là thứ cực kỳ lạnh lẽo, Ốc Long Quả lại là dược liệu có thể làm Thiết Tuyến Ly Thảo sinh ra, lạnh băng có thể ngăn cản được khô nóng, nhưng cái gì có thể cản được sự lạnh lẽo của Băng Tàm Tử? Tất cả mọi người đều cho rằng Băng Tàm Tử và Thiết Tuyến Ly Thảo có thể trung hoà nhau, nhưng thực tế cũng không phải vậy, còn phải cộng thêm Liệt Yên Tử mới có thể trung hoà thuộc tính băng hỏa, đan chú trọng cân bằng, nếu không sẽ không cách nào thành đan!"
Hắn ta vừa dứt lời, Thiên Lạc rơi vào yên lặng ngắn ngủi.
Chương 2618: Hơn được ta không?
Trần Nhất Mặc chậm rãi nói: "Bình thường không để ý đến Liệt Yên Tử đúng không? Vật này rất dễ dàng tìm được, giá trị không quý, thế nhưng hiệu quả lại là quan trọng nhất, chẳng lẽ vật này không phải thứ quan trọng nhất sao?"
Thiên Lạc tiếp tục trầm mặc.
"Ngoài bốn loại dược liệu này, những dược liệu khác có thể dùng vật khác để thay thế, thế nhưng bốn thứ này, thiếu một thứ cũng không được, liều lượng khác nhau, hiệu quả sẽ khác nhau một trời một vực, chắc hẳn... bình thường ngươi căn bản chưa từng thử đúng không? Số lượng Liệt Yên Tử cũng có thể quyết định dược hiệu của Lưu Ly Bảo Thân Đan mạnh hay yếu, đương nhiên cũng có một điểm thăng bằng, tìm ra điểm cân bằng này sẽ có thể luyện chế ra Lưu Ly Bảo Thân Đan tốt nhất!"
Nghe hắn ta nói vậy, ánh mắt Thiên Lạc sáng lên.
Bình thường ông ta luyện chế Lưu Ly Bảo Thân Đan đúng là thường xuyên có đan tính rất mạnh, thế nhưng trên thị trường lại rất yếu!
Là bởi vì Liệt Yên Tử?
Ông ta vẫn luôn tìm kiếm dược liệu khác để thay đổi, nhưng lại phát hiện những dược liệu khác không dựa theo liều lượng, căn bản không có cách nào thành đan, mà ông ta vẫn luôn đắn đo về việc điều phối liều lượng của ba loại dược liệu chính là Thiết Tuyến Ly Thảo, Ốc Long Quả, Băng Tàm Tử, cho nên không để ý đến việc đó.
Hóa ra là Liệt Yên Tử!
Giờ phút này trong lòng Thiên Lạc động một cái.
Nếu như quả thật là vậy, dược hiệu của Lưu Ly Bảo Thân Đan có thể sẽ tăng lên rất lớn.
Thiên Lạc đưa mắt nhìn về phía Trần Nhất Mặc, thản nhiên nói: "Câu hỏi này xem như lão phu trả lời sai".
Trần Nhất Mặc nghe vậy thì ngẩn ra.
Coi như?
Cái gì gọi là coi như!
Đáp sai chính là đáp sai, còn coi như là đáp sai ư?
Thiên Lạc lập tức nói: "Trần công tử nói có lẽ là đúng, có lẽ là sai, nhưng cũng chưa được nghiệm chứng!"
"Nghiệm chứng còn không đơn giản sao?"
Lúc này Trần Nhất Mặc nắm bàn tay lại, trong lòng bàn tay xuất hiện mấy loại dược liệu.
Hắn ta đặt câu hỏi nhìn như vô tình, nhưng thật ra là cố ý.
Những dược liệu chính cần thiết của Lưu Ly Bảo Thân Đan vừa vặn có trong dược sơn, bởi vậy hắn ta mới nêu ra vấn đề này.
Nếu không lão già kia chơi xấu, hắn ta phản bác kiểu gì được?
Trần Nhất Mặc cười cười nói: "Rất đơn giản, mấy loại dược liệu này không cần luyện chế thành đan, dung hợp với nhau sẽ sinh ra một linh khí, bình thường đan sư chúng ta thích gọi là đan khí, lúc đan dược chưa hình thành, luyện đan sư sẽ có thể căn cứ vào đan khí để suy đoán ra phẩm chất đan dược, đan khí đại diện cho độ dung hợp của dược liệu".
"Thiên Lạc đại sư, dược liệu đã có đủ rồi, ngươi hãy thử dung hợp xem, những dược liệu khác không thay đổi, số lượng Liệt Yên Tử thì một phần dựa theo liều lượng ngươi luyện đan bình thường, một phần dựa theo ta nói, ba lạng hai chỉ, thử xem thế nào!"
Trần Nhất Mặc lạnh nhạt nói: "Ta sẽ không ra tay, tự ngươi thí nghiệm đi, đan khí như thế nào thì tự ngươi nói".
Giờ phút này, sắc mặt Thiên Lạc đại sư có chút do dự.
"Làm sao? Không dám?"
"Có gì không dám chứ!", Thiên Lạc đại sư mỉm cười, đưa hai tay ra cầm lấy dược liệu của Trần Nhất Mặc, bắt đầu dung hợp với nhau.
Sau khoảng một nén nhang, phía trên hai nắm dược liệu kia liền có hai luồng sáng lưu ly ngưng tụ ra.
Thế nhưng nếu nhìn kỹ lại, dựa theo biện pháp mà Trần Nhất Mặc nói tới, đan khí dung hợp sẽ có ánh sáng lưu ly hơn một loại khác không chỉ gấp mười lần.
Mấy vị đại sư đan thuật như Thiên Lạc đều thi nhau biến sắc.
Là thật!
Trần Nhất Mặc nói: "Nếu đã luận đạo, vậy chúng ta phải luận ra rõ ràng, là sai thì chính là sai, là đúng thì chính là đúng!"
Ánh mắt Trần Nhất Mặc sáng rực nhìn thẳng Thiên Lạc đại sư.
"Ta sai rồi!"
Nghe thấy lời này, Trần Nhất Mặc vung tay lên, vừa xắn ống tay áo vừa nhìn về phía Thiên Lạc đại sư, lập tức nói: "Đến lượt ngươi đặt câu hỏi!"
Lúc này, Thiên Lạc đại sư suy nghĩ.
"Trần công tử, cửu phẩm Huyền Bảo Thiên Đan có tổng cộng bao nhiêu phương pháp luyện chế?"
Nghe được câu hỏi này, Trần Nhất Mặc sững sờ, lập tức nhìn về phía Thiên Lạc nói: "Bảy loại!"
Thiên Lạc đại sư vừa hỏi xong, chuẩn bị nâng chén trà lên uống một hớp, nhưng nghe được Trần Nhất Mặc trả lời, bàn tay đột nhiên run một cái, suýt nữa làm đổ nước trà.
Dương Thư đại sư ở một bên lại quát: "Chớ có nói bậy, Huyền Bảo Thiên Đan là bảo đan Chí Tôn thượng cửu phẩm, bảy loại mà ngươi cũng dám nói?"
Trần Nhất Mặc hơi mỉm cười nói: "Đan sư bình thường biết được hai loại đã rất phi phàm rồi, người biết ba bốn loại gần như vô cùng hiếm thấy".
"Thiên Lạc đại sư, ta thấy ngươi cũng chỉ biết được tối đa là ba bốn loại nhỉ? Hôm nay ta sẽ dạy dỗ ngươi một trận, ta sẽ viết hết bảy phương pháp luyện đan dược cho ngươi!"
Trần Nhất Mặc vừa dứt lời, bàn tay nắm lại, giấy bút xuất hiện.
Giấy bút kia lơ lửng ở trước mặt Trần Nhất Mặc, hắn ta lập tức vung tay lên, bắt đầu viết.
Không bao lâu sau, bảy trang giấy liền bay xuống trước người Thiên Lạc.
Trần Nhất Mặc thu hồi giấy bút, thản nhiên nói: "Trên con đường võ đạo có rất nhiều kiến thức muôn hình muôn vẻ, đạo đan thuật cũng giống như thế, bảy loại phương pháp luyện đan, ta cũng không dám nói mình biết hết tất cả những phương pháp trong thiên hạ, nhưng chắc chắn ta biết nhiều hơn ngươi".
Thiên Lạc không ngừng kiểm tra tính khả thi của các phương pháp luyện đan, sắc mặt dần dần thay đổi.
"Tiếp theo đến lượt ta đặt câu hỏi!"
Một hỏi một đáp.
Màn luận đạo của Trần Nhất Mặc và Thiên Lạc đại sư dần dần lên cao trào.
Mỗi một hỏi của Trần Nhất Mặc đều vô cùng xảo trá, thế nhưng lại có biện pháp nói cho Thiên Lạc biết ông ta sai.
Mà câu hỏi của Thiên Lạc đại sư dần dần bắt đầu thay đổi tính chất, ban đầu từ cái mà mình biết đáp án, về sau câu mà mình không biết đáp án cũng lấy ra hỏi.
Dần dà Trần Nhất Mặc cũng phát hiện ra điều này, liền không chút khách khí mở miệng ra châm chọc.
Luận đạo?
Luận đạo cùng ta ư!
Ngươi xứng sao?
Mấy câu hỏi liên tiếp được tung ra, dần dần, bàn tay nâng chén trà của Thiên Lạc đại sư không ngừng run rẩy, sắc mặt cũng dần u ám hẳn đi.
Càng tiếp tục luận đạo, ông ta càng cảm thấy mình và Trần Nhất Mặc căn bản không ở cùng một cấp độ.
Giống như Trần Nhất Mặc là một người khổng lồ, mà ông ta lại như một người lùn đứng ở trước người khổng lồ vậy.
Những câu hỏi lần lượt được đưa ra, đều bị Trần Nhất Mặc nói ra đáp án giống như dạy bảo, sắc mặt Thiên Lạc càng ngày càng khó coi.
Làm sao lại như vậy?
Làm sao có thể?
Ông ta đắm chìm trong đan đạo vài vạn năm, trở thành đan sư Chí Tôn cửu phẩm không người nào có thể sánh được ở trong Thiên La Vực, thế mà lại không bằng người trẻ tuổi trước mắt này.
Không biết hai người đã hỏi nhau bao nhiêu vấn đề, đám người chỉ cảm thấy sắc mặt Thiên Lạc đại sư có vẻ càng ngày càng khó coi.
Giờ phút này, Trần Nhất Mặc đứng chắp tay nhìn về phía Thiên Lạc đại sư, tiêu sái cười nói: "Luận đạo, ngươi có qua được ta không?"
Sắc mặt Thiên Lạc đại sư tái nhợt, giờ phút này muốn cầm chén trà lên, thế nhưng hai tay lại run rẩy, căn bản không cầm được.
"Ta hỏi ngươi, qua được ta sao?"
Trần Nhất Mặc sải bước ra, sát khí trong cơ thể ngưng tụ, ánh mắt lạnh lẽo.
"Ta..."
"Hơn được ta không?", Trần Nhất Mặc lại quát, trong nháy mắt này dường như khí thế của hắn ta đã cao lớn, có vẻ sự lười nhác và tầm thường mọi ngày đều được thu lại, trở nên thâm thúy lại cao lớn.
"Ta thua!"
Thiên Lạc đại sư cúi đầu, thần sắc ảm đạm nói.
Nghe ông ta nói vậy, mấy vị đan sư bên cạnh đều vô cùng sợ hãi, sắc mặt đám người nhà họ Thiên cũng cực kỳ khó coi.
Có thể bức bách Thiên Lạc đại sư nhận thua, rốt cuộc đan thuật của Trần Nhất Mặc cao cường cỡ nào?
Hắn ta nhìn về phía Thiên Lạc đại sư, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Tự khoe là đan sư Chí Tôn thượng cửu phẩm liền coi mình vô địch thiên hạ rồi ư? Võ đạo vô tận, đan đạo cũng như thế, coi mình cao cao tại thượng, cuối cùng sẽ chỉ tự rước lấy nhục thôi".
Trần Nhất Mặc chậm rãi nói: "Hôm nay cũng coi như cho ngươi một câu nhắc nhở, hy vọng về sau ngươi tự giải quyết cho tốt".
Nghe hắn ta nói vậy, đám người vô cùng ngạc nhiên.
Trần Nhất Mặc đang dạy dỗ Thiên Lạc đại sư?
Thế nhưng đúng lúc này, Thiên Lạc đại sư kia bỗng nhiên đứng dậy nhìn về phía Trần Nhất Mặc, ngón tay duỗi ra chỉ thẳng vào hắn ta, há to miệng nhưng lại không nói ra được một câu nào, mà còn trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
Chương 2619: Ngươi chọn một đi
Thiên Lạc đại sư phun ra một ngụm máu tươi, cả người ngã ngồi trên ghế, sắc mặt trắng bệch, dường như đã mất hết sức sống.
"Lạc lão!"
"Lạc lão!"
Mấy vị đại sư Dương Thư thi nhau nâng Thiên Lạc đại sư lên.
Chỉ là lúc này, máu tươi trong miệng Thiên Lạc đại sư không ngừng chảy ra, cả người trông có vẻ vô cùng tiều tụy, cứ như lúc nào cũng có thể toi đời.
Trần Nhất Mặc thấy cảnh này cũng sững sờ.
Má ơi!
Không cần thiết chứ?
Chỉ là thua mà thôi, dù sao cũng là đan sư Chí Tôn cửu phẩm, còn có thể tức giận đến hộc máu sao?
Không phải quá hẹp hòi rồi sao?
Trần Nhất Mặc liền nói ngay: "Ta chỉ luận đạo với ngươi mà thôi, ngươi cũng quá hẹp hòi đi, không phải chỉ là thua thôi sao, có cần phải vậy không?"
"Thất bại bởi Trần Nhất Mặc ta, chuyện đó đối với ngươi cũng là vinh quang lớn lao, không có gì mà phải xấu hổ".
"Trong thiên hạ có rất nhiều người muốn thua Trần Nhất Mặc ta còn không được, ngươi có thể có cơ hội này đã rất hiếm có rồi!"
Nghe thấy lời này, Thiên Lạc đại sư kia nhìn thẳng vào Trần Nhất Mặc, cuối cùng cả người thẳng đơ, khí tức tán loạn, hoàn toàn không còn chút sức sống nào nữa.
Chết!
Dương Thư đại sư quát khẽ: "Lạc lão, Lạc lão..."
Mà giờ phút này, hơn mười vị cường giả Chí Cao Đế Tôn của nhà họ Thiên đang đứng trên người nguyên thú phi hành cũng thi nhau hạ xuống.
Cầm đầu là tộc trưởng Thiên Ngạn Trác của nhà họ Thiên, cùng với Thiên Ngạn Nguyệt, vội vàng vây quanh ở bên cạnh Thiên Lạc đại sư.
Chết!
Giờ phút này, sắc mặt võ giả nhà họ Thiên vô cùng khó coi.
Tỷ thí thua thì thôi, cũng chỉ là mất mặt thôi.
Thế nhưng Thiên Lạc đại sư chết rồi, điều này là một sự đả kích lớn với nhà họ Thiên.
Một vị đan sư Chí Tôn thượng cửu phẩm, có thể nói không ai có thể thay thế được thân phận địa vị của ông ta trong nhà họ Thiên!
"Đáng chết!"
Thiên Ngạn Nguyệt đưa mắt nhìn Trần Nhất Mặc.
Hắn ta nhíu mày lại, cảm thấy mọi chuyện không tốt, hơi lui ra phía sau một bước, nhìn về phía Thiên Ngạn Nguyệt kia, nói thẳng: "Ta chỉ đơn thuần luận đạo với ông ta, không hề động vào ông ta một cái nào".
"Là ngươi hại chết Lạc lão!"
Nghe nói như thế, Trần Nhất Mặc lại lui thêm bước nữa, kiên cường nói: "Lời này của ngươi đúng là buồn cười, ta hại chết ông ta?"
"Nếu như luận đạo thua liền tức chết, vậy đan sư trên đời này làm gì còn ai muốn luận đạo nữa? Tính tình của mình hẹp hòi còn đi trách người khác?"
Giờ phút này, một đám Chí Cao Đế Tôn nhà họ Thiên đều nhìn về phía Trần Nhất Mặc, đằng đằng sát khí.
Trần Nhất Mặc lại không lùi.
Hắn ta đã lùi đến trước người Tần Ninh rồi, vị trí này rất an toàn.
"Chính là ngươi hại chết Lạc lão".
"Ngươi phải đền mạng!"
"Không sai!"
Lúc này, một đám Chí Cao Đế Tôn nhà họ Thiên đều đằng đằng sát khí.
Rõ ràng là ăn vạ.
Trần Nhất Mặc cười nhạo nói: "Nhà họ Thiên đúng là uy phong!"
"Giết hắn ta!"
"Giết hắn ta!"
Không ít người thi nhau trợn mắt nhìn, quát.
Giết?
Sư phụ của ông đây ở chỗ này, còn phải sợ một đám tiểu nhân các ngươi ư?
Cả người Trần Nhất Mặc thẳng tắp, nhìn về phía hơn mười người, khẽ nói: "Đến đây đi!"
Hắn ta vừa dứt lời, khí thế của hơn mười người lập tức yếu bớt không ít.
Kẻ này dám tự tin như thế, tuyệt đối không phải người thường.
Chắc chắn là có chiêu trò giữ mạng nào đó.
Không thể khinh thường!
Giờ phút này, bên trong nhà họ Thiên, một bóng người chậm rãi đi ra.
Thiên Ngạn Trác!
Vị tộc trưởng nhà họ Thiên từ lúc bắt đầu xuất hiện đến bây giờ đều không mở miệng, lúc này chắp tay đi về hướng Trần Nhất Mặc với phong thái kiêu ngạo, đến vị trí cách hắn ta khoảng mười mét mới chậm rãi dừng lại.
"Trần Nhất Mặc!"
Thiên Ngạn Trác thản nhiên nói: "Cho ngươi hai lựa chọn!"
"Thứ nhất, tự sát, phụ trách cho cái chết của Thiên Lạc đại sư".
"Thứ hai, gia nhập nhà họ Thiên ta, cả đời không được rời đi, đồng thời dạy bảo đan sư thiên tài của chúng ta đan thuật để đền tội".
"Hai chọn một, ngươi chọn một đi!"
Nghe thấy lời này, Trần Nhất Mặc đứng chắp tay, cười nhạo nói: "Ta cũng cho ngươi hai lựa chọn!"
"Thứ nhất, thu hồi lời vừa rồi của ngươi, dẫn đám người nhà họ Thiên của ngươi cút đi".
"Thứ hai, không cút, bản tọa sẽ phá hủy xương cốt của từng người nhà họ Thiên, đào trái tim của các ngươi ra để xem có phải đám người nhà họ Thiên các ngươi đều nhỏ nhen như vậy hay không".
"Hai chọn một, ngươi chọn một đi!"
Giờ phút này, bầu không khí giữa sân gần như ngưng trệ.
Trong Thiên La Vực, nhà họ Thiên và nhà họ La cùng tồn tại khoảng vạn năm, đây là người đầu tiên dám ngông cuồng ở trước mặt Thiên Ngạn Trác như thế trong gần vạn năm qua.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhíu mày lại.
Thiên Ngạn Trác không nói một lời, chỉ nhìn về phía Trần Nhất Mặc, ông ta đã biết sự lựa chọn của hắn ta rồi.
Nếu đã vậy thì không có lời nào để nói nữa.
Thiên Ngạn Trác nắm bàn tay lại, một khí thế không giận tự uy bộc phát.
Xung quanh người ông ta hình như có lực lượng pháp thân chuyển động như ẩn như hiện, thế nhưng lực lượng pháp thân kia đã rất yếu.
Đây là minh chứng sắp bước vào Cực Cảnh!
Thiên Ngạn Trác sắp đạt đến cấp độ Cực Cảnh rồi.
Một khi như thế, vậy nhà họ Thiên sẽ có thêm một vị cường giả Cực Cảnh.
Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người xung quanh đều cảm giác được một khí thế kinh khủng bộc phát ra.
Khí tức làm người ta sợ hãi phóng ra.
Bỗng nhiên, chỉ thấy được Thiên Ngạn Trác tung một trảo về phía Trần Nhất Mặc.
Chỉ là Trần Nhất Mặc vẫn đứng chắp tay tại chỗ, sắc mặt không thay đổi.
Mặc dù mặt ngoài Trần Nhất Mặc rất bình tĩnh, nhưng trong lòng thì… vô cùng hoảng sợ.
Sư phụ có ra tay không?
Chắc là có đi?
Sư phụ sẽ không nhìn mình bị đánh chứ?
Chỉ là cho dù sư phụ ra tay, liệu có thể ngăn cản được một vị bán bộ Cực Cảnh tấn công sao?
Đại Hoàng Nhị Hoàng Tam Hoàng đâu? Lại chạy đi đâu rồi?
Nhỡ may sư phụ không ra tay, chẳng phải mình sẽ mất mặt sao? Vậy còn tiếp tục con đường thể hiện trước mặt người ta kiểu gì nữa!
Trong lòng Trần Nhất Mặc lập tức dâng lên mấy chục suy nghĩ.
Lúc những suy nghĩ này mọc lên như rừng, một trảo của Thiên Ngạn Trác đã lao tới.
Ầm…
Chỉ trong khoảnh khắc, một tiếng nổ vang lên.
Trần Nhất Mặc bình yên đứng tại chỗ, trong lòng thở ra một hơi.
Sư phụ vẫn ra tay.
Hơn nữa còn chặn được một vị cường giả bán bộ Cực Cảnh.
Sư phụ quá trâu bò!
Thế nhưng khi Trần Nhất Mặc đưa mắt nhìn về phía trước, lại hơi sững sờ.
Không phải sư phụ!
Ánh mắt chuyển ra sau lưng, Trần Nhất Mặc chỉ thấy Tần Ninh đứng ở sau mình, dáng vẻ bình chân như vại, nào có ý định sẽ ra tay.
Đậu má!
Đó là ai?
Trần Nhất Mặc đưa mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy được một bóng người thản nhiên đứng đó, cũng đang đứng chắp tay, lộ ra phong thái của một cao thủ.
Trần Nhất Mặc oán thầm trong lòng.
Đứng chắp tay, tóc dài phấp phới, trường sam bay theo gió, ngửa đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời, nhiều một độ không được, thiếu một độ cũng không được.
Đây là tư thế hắn ta cảm thấy có phong cách nhất, có oai phong nhất, có khả năng thể hiện trước mặt người ta nhất sau khi suy nghĩ bốn trăm năm.
Thế nhưng tại sao những người này đều làm được vậy?
Thiên Ngạn Trác làm được!
Người đàn ông trung niên xuất hiện trước mắt này cũng vậy!
Trần Nhất Mặc cẩn thận nhớ lại.
Hắn ta nhớ nhiều năm trước sư phụ cũng giống như vậy, một bộ đan bào màu trắng, đứng chắp tay ngẩng đầu nhìn lên trời, thỉnh thoảng vươn tay ra như muốn bắt lấy không khí, quá đẹp trai, quá phong cách!
Chẳng lẽ đã bị người ta học được?
Không được, về sau mình phải thay đổi tạo hình!
Ra sân đủ đẹp trai!
Ra tay đủ đẹp trai!
Đây mới là Trần Nhất Mặc hắn ta, đây mới là Mặc Hoàng, tay cầm âm dương nắm càn khôn, thế giới Cửu Thiên ta vi tôn!
Đúng rồi!
Ánh mắt!
Trần Nhất Mặc đột nhiên bắt lấy điểm chính.
Dáng vẻ đẹp trai của sư phụ năm đó cũng là bởi vì ánh mắt, ánh mắt tang thương mà thanh tịnh, tĩnh mịch khiến cho người ta không thể xóa nhòa.
Chương 2620: Huyết Thần Cung, Mạc Thần!
Nếu muốn thể hiện trước mặt người ta!
Ánh mắt là quan trọng nhất!
Tràn ngập thâm thúy, sầu lo, lạnh nhạt, ý chí vân vân…
Đây là một con đường cần phải tìm tòi, dò xét, theo đuổi!
Một con đường khiến người ta có nhiệt huyết sôi trào hơn con đường đan thuật!
Mà giờ phút này, không ai biết được màn kịch trong lòng Trần Nhất Mặc.
Người đàn ông vừa xuất hiện kia đứng giữa Trần Nhất Mặc và Thiên Ngạn Trác.
Mà lúc này những tiếng xé gió cũng không ngừng vang lên.
Chỉ thấy được từng nguyên thú phi hành với khí thế kinh khủng đáp xuống xung quanh dược sơn, trong mơ hồ đã thể hiện ra cảnh giằng co với rất nhiều nguyên thú phi hành của nhà họ Thiên.
Nhà họ La!
Giờ phút này, Cố Minh Thành vội vàng chắp tay khom người nói: "La tộc trưởng".
Người đàn ông đưa lưng về phía Trần Nhất Mặc chậm rãi gật đầu.
La tộc trưởng?
Người cầm lái nhà họ La, La Vĩnh Binh!
Lúc này, phía trên nguyên thú phi hành cũng có hơn mười vị Chí Cao Đế Tôn lần lượt hạ xuống.
La Phàm cũng ở trong đó.
Người của nhà họ La đến rồi!
Giờ phút này, Thiên Ngạn Trác nhìn về phía La Vĩnh Binh, hờ hững nói: "La Vĩnh Binh, ngươi có ý gì?"
"Nhà họ Cố được nhà họ La các ngươi che chở, dược sơn này là nhà họ Phạm thua nhà họ Cố, lần này ta đến đây cũng không làm khó xử bất kỳ người nào nhà họ Cố, vì sao ngươi lại cản ta?"
Thiên Ngạn Trác lạnh lùng nói.
La Vĩnh Binh nghe thấy lời này thì cười nhạt một tiếng, giọng nói ôn hòa: "Thiên Ngạn Trác, Trần Nhất Mặc đại sư là bạn của nhà họ Cố, con ta La Phàm sắp thành hôn với Cố Thanh Nhan của nhà họ Cố, bạn bè người thân của La Vĩnh Binh đương nhiên cũng là bạn bè của nhà họ La ta".
"Ngươi đúng là biết bấu víu quan hệ!"
Thiên Ngạn Trác cười nhạo nói: "Bạn bè của nhà họ La? Vậy người bạn này của ngươi vừa giết Thiên Lạc trưởng lão của nhà họ Thiên ta, ta đòi một lời giải thích là quá đáng sao?"
La Vĩnh Binh nhìn thoáng qua Thiên Lạc đại sư đã chết ở phía sau, lập tức nói: "Đan sư luận đạo, tính tình của mình không tốt nên mới bị làm cho tức chết, nếu ta là ngươi thì đã sớm dẫn người rời đi rồi, nào còn suy nghĩ gây phiền phức cho Trần đại sư chứ? Đúng là mất mặt!"
Giờ phút này, khí thế của hai tộc trưởng đối đầu, ai nấy đều không lùi.
Trần Nhất Mặc đứng ở sau lưng nhìn một màn này, trong lòng cảm thán.
Ta đường đường là Mặc Hoàng, thế mà lại lưu lạc tới một bước này.
Trần Nhất Mặc lùi lại một bước, đi đến bên cạnh Tần Ninh, thấp giọng oán giận nói: "Sư phụ, vừa rồi người không có ý định ra tay, nếu con bị người ta đánh chết, về sau ai bưng trà, đổ nước, rửa mặt, rửa chân cho người, ai hiếu kính sư nương, cho đứa bé bú sữa chứ?"
Tần Ninh nhìn về phía Trần Nhất Mặc, ánh mắt bình tĩnh.
"Ngươi biết cho trẻ con bú sữa từ bao giờ thế?"
"..."
Trần Nhất Mặc tiếp tục thấp giọng nói: "Trọng điểm không phải cái này, sư phụ, vừa rồi người không có ý định cứu con".
"Bởi vì ta phát hiện cường giả nhà họ La tới, cho nên mới không ra tay".
Trần Nhất Mặc nói thầm: "Làm sao người xác định được bọn họ đến để giúp con chứ!"
Tần Ninh nhìn về phía Trần Nhất Mặc, không giải thích mà lẩm bẩm nói: "Hơn nữa cho dù không có ngươi, ta còn có Thanh Vân, Hiến Chi... Ngoài ra còn có Nam Hiên, Huyền Đạo, Thạch Đầu, Nhàn Ngư, chết đi một người cùng không nhiều".
Trần Nhất Mặc còn muốn nói điều gì đó.
La Phàm ở một bên lại tiến lên, nhìn về phía Trần Nhất Mặc, chắp tay khom người nói: "Trần đại sư!"
"Hả?"
"Lúc trước là vãn bối không đúng, gia phụ đã khiển trách vãn bối rồi, hôm nay đặc biệt tới để xin lỗi Trần đại sư, mong rằng Trần đại sư không so đo!"
Trần Nhất Mặc nhìn về phía La Phàm.
"Ngươi không biết đạo lý, nhưng phụ thân ngươi lại rất biết đạo lý, ta cũng không nhỏ nhen như vậy".
"Cảm ơn Trần đại sư!"
Trần Nhất Mặc chậm rãi khoát tay, La Phàm lại đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
Trần Nhất Mặc tiếp tục nói: "Ngươi còn không đi?"
Hắn ta còn có lời muốn nói với sư phụ, tên này cứ ở đây đúng là phiền phức.
"Ôi chao..."
La Phàm vội vàng lùi sang một bên, đi đến trước mặt Cố Thanh Nhan.
Cố Thanh Nhan hiếu kỳ nói: "Sao chàng lại tới đây?"
"Phụ thân ta đã khiển trách ta một trận, dẫn ta đến đây nhận lỗi, liền gặp được tình huống này".
Cố Thanh Nhan che miệng cười nói: "Răn dạy đúng lắm, chàng không thấy đâu, Trần công tử đánh Thiên Lạc đến mức hộc máu mà chết, cho dù là La Vân Không đại sư chỉ sợ cũng không sánh bằng đan thuật của hắn ta!"
La Phàm cười khổ nói: "Ta nào biết được..."
Mà lúc này, Trần Nhất Mặc cũng mặc kệ những người khác, nhìn về phía Tần Ninh, tiếp tục nhỏ giọng nói: "Sư phụ, đợi sau khi con khôi phục, con nhất định sẽ hầu hạ người thật tốt, chỉ hận đồ nhi không phải con gái, chứ không chắc chắn sẽ sinh con cho người".
"Cút!"
"Sư phụ..."
"Ta buồn nôn!"
Trần Nhất Mặc nhìn về phía Tần Ninh, khóc lóc kể lể: "Vậy người cũng không thể nhìn con bị bắt nạt được chứ, con không trêu chọc bọn họ, bọn họ lại trêu chọc con..."
"Ngươi ngậm miệng đi!"
Tần Ninh chậm rãi nói: "Không phải đã có người ra mặt giúp ngươi rồi sao!"
Trần Nhất Mặc ủ rũ.
Nhà họ La và nhà họ Thiên không khác nhau lắm, chắc hẳn La Vĩnh Binh cũng chỉ ép lui được Thiên Ngạn Trác mà thôi, thế nhưng vừa rồi Thiên Ngạn Trác kia lại muốn giết hắn ta.
Nghĩ lại liền thấy tức giận!
Càng nghĩ càng giận!
Trần Nhất Mặc ta đã bao giờ phải giận dữ thế này đâu?
Lúc này, La Vĩnh Binh và Thiên Ngạn Trác đang giằng co, hai tộc trưởng không hề mở miệng, những người khác cũng không dám lỗ mãng.
Thiên Ngạn Trác nhìn về phía La Vĩnh Binh, khí thế dâng lên, nói: "La Vĩnh Binh, ngươi thật sự muốn xen vào chuyện này?”
"Cũng không phải ta muốn xen vào chuyện bao đồng!"
La Vĩnh Binh cười nói: "Trần đại sư là bạn của nhà họ Cố, chính là bạn của nhà họ La ta, đương nhiên không thể để nhà họ Thiên ngươi hùng hổ dọa người như thế được!"
"Tốt tốt tốt!"
Thiên Ngạn Trác cười nói: "Nếu đã như vậy, cũng để cho ta nhìn xem tiến bộ của La huynh mấy năm gần đây đi!"
Thiên Ngạn Trác vừa nói xong thì sải bước ra, khí thế trong cơ thể bộc phát.
Mà vào lúc này, La Vĩnh Binh cũng không hề lùi một bước nào.
Thế nhưng lúc hai người sắp đánh nhau, phía chân trời hình như có gió lớn vô tận quét ra khắp mặt đất, từng đợt khí thế kinh khủng bộc phát ra, thậm chí ngay cả đám nguyên thú phi hành cấp cao của nhà họ Thiên và nhà họ La dường như cũng không chống đỡ được áp lực mạnh mẽ đó, trận hình loáng thoáng có vẻ sụp đổ.
Đó là một con chim đại bàng với cơ thể to lớn gần nghìn trượng, toàn thân được bao trùm bởi bộ lông màu vàng nhạt, lúc này đang giương cánh bay cao, khí thế hiên ngang.
Lực áp bách này khiến cho không ít nguyên thú cấp chín bên dưới phải run rẩy.
Khí thế này đúng là hiếm thấy.
Cực phẩm trong nguyên thú cấp chín, Tử Kim Đại Bằng Điểu!
Nguyên thú này cho dù là nhà họ Thiên hay nhà họ La căn bản cũng không thể thuần dưỡng được.
Đây là người nào?
Bên trong Thiên La Vực đã bao giờ xuất hiện nguyên thú cấp bậc như thế đâu?
Lúc này, cơ thể của Tử Kim Đại Bằng Điểu từ từ nhỏ đi gấp mấy lần, hóa thành trăm trượng, nhưng uy thế vẫn không giảm, chậm rãi hạ xuống.
"Trác huynh, đã lâu không gặp!"
Một tiếng cười cởi mở vang lên.
Trác huynh?
Đây là người quen của nhà họ Thiên.
Trên lưng Tử Kim Đại Bằng Điểu kia có hơn mười bóng người lần lượt đáp xuống.
Một người cầm đầu mặc một bộ huyết bào, đầu đội vương miện, nho nhã phi phàm, khí chất mạnh mẽ.
Ánh mắt của người đó giống như ẩn chứa tơ máu, khiến người ta nhìn một cái liền có cảm giác như bị kim đâm.
Không ít người nhà họ La nhìn thấy cách ăn mặc của mười mấy người này thì đều sững sờ.
La Vĩnh Binh cũng lẩm bẩm nói: "Huyết Thần Cung, Mạc Thần!"
Huyết Thần Cung!
Nghe thấy thế, đám người Cố Minh Thành, La Phàm cũng đều biến sắc.
Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người xung quanh, trong lòng Trần Nhất Mặc cũng thấy vô cùng kỳ quái.
Huyết Thần Cung?
Ai?
Hắn ta chỉ bị phong ấn bốn trăm năm, bên ngoài đã trôi qua bốn vạn năm, không ít người quen biết ngày xưa đều không thấy, khiến cho bây giờ hắn cũng hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài cả.
Thế nhưng giờ phút này, hiển nhiên hắn ta không thể mở miệng hỏi, bởi vì điều đó không phù hợp với hình tượng cao nhân của hắn ta!
Trần Nhất Mặc mặc một bộ trường sam màu tím, eo thắt đai lưu ly tơ vàng, tóc dài buộc lên, hai mắt sáng ngời rạng rỡ, vẫn đeo mạng che mặt, đứng chắp tay.
"Không sao cả!"
Trần Nhất Mặc thản nhiên nói: "Bọn họ muốn tới thì tới, ta cũng muốn nhìn xem rốt cuộc những người này có bao nhiêu vốn liếng có thể hao phí".
Trong lòng Cố Minh Thành vô cùng kinh ngạc.
Vốn cho rằng Trần Nhất Mặc chỉ có đan thuật cao siêu, bây giờ xem ra, thực lực của hắn ta chắc hẳn cũng sâu không lường được.
Đêm qua nghe nói là Tần Ninh bên cạnh Trần Nhất Mặc ra tay giết mấy vị Chí Cao Đế Tôn nhất phẩm nhị phẩm, còn làm mấy người bị thương nặng.
Một vị Đại Đế Tôn thất phẩm lại có thực lực như thế.
Nhìn Trần Nhất Mặc có vẻ đối xử với Tần Ninh như bạn bè, nhưng trên thực tế Tần Ninh hẳn là người hầu của Trần Nhất Mặc, một người hầu mà lại có thiên phú cao siêu như vậy, chắc chắn thực lực của Trần Nhất Mặc càng không cần phải nói.
Cố Minh Thành lập tức nói: "Trần đại sư cứ yên tâm, sau này, chỉ cần Trần đại sư còn ở dược sơn một ngày, nhà họ Cố ta nhất định sẽ bảo vệ dược sơn an toàn, để phòng ngừa những lũ tiểu nhân kia lại đến quấy rầy Trần đại sư".
"Ừm..."
Trần Nhất Mặc chậm rãi gật đầu.
Mà đúng vào lúc này, đột nhiên một đội hộ vệ đạp không đến, rơi xuống bên ngoài lầu các.
Sắc mặt một vị thống lĩnh Chí Cao Đế Tôn nhất phẩm cầm đầu khó coi nói: "Tộc trưởng, nhị gia, không xong rồi, người nhà họ Phạm đến".
"Nhà họ Phạm? Bọn họ tới làm cái gì?", Cố Minh Thành khẽ nói: "Dược sơn đã thuộc về nhà họ Cố chúng ta, mọi người đã tỷ thí xong rồi, còn tới nữa?"
Mà khi Cố Minh Thành vừa dứt lời, chỉ thấy được những tiếng xé gió vang lên ở bên ngoài dược sơn, từng bóng người đang đứng vững giữa không trung, quan sát xuống phía dưới.
Những người kia hoặc là cưỡi phi cầm, hoặc là cưỡi tẩu thú, ai nấy đều có khí thế mạnh mẽ, tất cả đều là cao thủ, cường giả cấp bậc Đại Đế Tôn, Chí Cao Đế Tôn.
Mà người dẫn đầu chính là tộc trưởng nhà họ Phạm - Phạm Minh Triệt.
Cố Minh Thành nhìn thấy đám người nhà họ Phạm đến, sắc mặt lạnh xuống trong nháy mắt.
"Phạm Minh Triệt, đây là ý gì?"
Đã xác định được quyền sở hữu tất cả dược sơn thuộc về nhà họ Cố, đêm qua Trần đại sư bị ám sát, sáng sớm hôm nay người nhà họ Phạm lại đến đây.
Đây là công khai khiêu khích!
Lúc này, Phạm Minh Triệt lại khẽ mỉm cười nói: "Cố Minh Thành, đừng kích động, lần này cũng không phải là nhà họ Phạm ta đến, mà là nhà họ Thiên!"
Phạm Minh Triệt vừa mới nói xong, xung quanh dược sơn đang vang lên những tiếng gió rít gào, chỉ thấy được từng nguyên thú phi hành lớn với cơ thể cao trăm trượng ùn ùn kéo đến.
Bên trên cơ thể của những nguyên thú phi hành kia đều có từng tòa lầu các đứng sừng sững, mà ở đỉnh lầu các lại có một lá cờ dựng đứng.
Phía trên lá cờ có một chữ trang nghiêm túc mục, uy nghiêm vô tận, tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt.
Thiên!
Võ giả nhà họ Thiên, đến!
Lúc này, một con nguyên thú phi hành dẫn đầu xòe hai cánh dài mấy trăm trượng ra che khuất bầu trời, chậm rãi rơi xuống.
Mà trên sống lưng con nguyên thú kia, từng bóng người lần lượt xuất hiện, quan sát xuống phía dưới.
Một người trong đó mặc trường bào màu vàng nhạt, cả người mang đến cho người ta cảm giác cực kỳ bất phàm.
Tựa như tiên nhân đứng trên đám mây, nhưng lại giống đế vương trong đế quốc phàm tục, vô cùng kỳ quái.
Cố Minh Thành nhìn về phía người kia, trên mặt có vài phần hâm mộ, cẩn thận.
Tộc trưởng nhà họ Thiên, Thiên Ngạn Trác!
Tộc trưởng Thiên Ngạn Trác chính là người có thân phận cao quý nhất trong toàn bộ Thiên La Vực.
Thủ lĩnh nhà họ Thiên, lời nói của một người có thể quyết định sống chết của vạn người.
Hơn nữa điều quan trọng nhất chính là người này là một vị cường giả siêu cấp Chí Cao Đế Tôn thập phẩm, đương nhiên cũng có người đồn rằng vị tộc trưởng Thiên Ngạn Trác này đã bước vào cấp bậc bán bộ Cực Cảnh.
Chỉ là Thiên Ngạn Trác là tộc trưởng nhà họ Thiên, rất ít khi ra tay, cho nên rốt cuộc có thực lực như thế nào thì không ai biết được.
Giờ phút này, sự xuất hiện của Thiên Ngạn Trác khiến Cố Minh Thành cảm nhận được áp lực cực lớn.
Đúng là ông ta là cường giả Chí Cao Đế Tôn ngũ phẩm, thế nhưng đối mặt với thập phẩm đương nhiên sẽ có áp lực rất lớn.
Ngoài ra còn có một đám cường giả nhà họ Thiên, hơn mười vị Chí Cao Đế Tôn lục phẩm thất phẩm bát phẩm cửu phẩm.
Những người này cho dù không phóng thích uy nghiêm, thế nhưng cũng không cố gắng che lấp, đã để cho người ta rất khó tiếp nhận rồi.
Mà lúc này, đám nguyên thú phi hành liên miên có thể nói che khuất bầu trời, khiến người ta thật sự không cách nào sinh ra được chút suy nghĩ chống cự.
"Cố Minh Thành".
Bên cạnh Thiên Ngạn Trác, một người đàn ông trung niên mở miệng nói: "Nghe nói nhà họ Cố ngươi làm quen được với một vị đan sư, có thể để Dương Thư đại sư mất mặt rời đi, nhà họ Thiên ta đặc biệt tới gặp để gặp vị đan sư này".
Cố Minh Thành nghe thấy lời này, lập tức sáng tỏ.
Nhà họ Thiên đến vì Trần Nhất Mặc đại sư.
Cố Minh Thành cười ha hả chắp tay nói: "Thiên Ngạn Nguyệt, Trần đại sư làm khách ở nhà họ Cố chúng ta, không thích bị người khác quấy rầy..."
Cố Minh Thành còn chưa nói hết, cường giả tên là Thiên Ngạn Nguyệt kia đột nhiên nắm bàn tay lại, một quyền trực tiếp hạ từ trên không xuống.
Sức mạnh thu lại, lực lượng của một quyền gần như không hề lan ra ngoài, trong khoảnh khắc đã lao thẳng vào lồng ngực Cố Minh Thành.
Một tiếng nổ trầm thấp vang lên theo tiếng nứt xương, Cố Minh Thành lập tức ngồi bệt xuống đất, mặt đất vỡ nát, há mồm phun ra một ngụm máu tươi xen lẫn một chút mảnh vỡ nội tạng.
Một quyền.
Bị thương nặng.
Lúc này người nhà họ Cố đều biến sắc, thi nhau bảo vệ hai bên trái phải tộc trưởng, sắc mặt tức giận nhìn về phía đám người nhà họ Thiên.
"Cố Minh Thành!"
Thiên Ngạn Nguyệt lạnh nhạt nói: "Ta chỉ hỏi ngươi, người đó ở đâu?"
Giờ phút này, Cố Minh Thành ôm chặt lồng ngực, chỉ cảm thấy lá phổi như bị lửa nóng thiêu đốt, đau đớn khó nhịn.
Thiên Ngạn Nguyệt là cường giả Chí Cao Đế Tôn cửu phẩm, chênh lệch bốn phẩm, cho dù Thiên Ngạn Nguyệt có nương tay thì ông ta cũng khó có thể chịu đựng nổi.
"Tìm người thì tìm người, ra tay làm cái gì?"
Lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên: "Ta ở chỗ này đây, tìm ta làm cái gì?"
Trần Nhất Mặc chắp tay đi ra từng bước một.
Giờ phút này, từng cường giả Chí Cao Đế Tôn ăn mặc lộng lẫy đứng trên nguyên thú phi hành đều đưa mắt nhìn về phía Trần Nhất Mặc.
"Trần Nhất Mặc?"
Thiên Ngạn Nguyệt nhíu mày lại.
"Đúng vậy!"
"Như thế rất tốt", Thiên Ngạn Nguyệt lập tức nói: "Trần đại sư, nhà họ Thiên nhiệt tình mời ngươi đến thành Thiên Dương chúng ta làm khách, hy vọng Trần đại sư có thể cho chút thể diện".
"Làm khách?"
Trần Nhất Mặc cười nói: "Ta còn có chuyện muốn làm ở chỗ này, không đi được, chờ làm xong có chuyện nữa, phải xem tâm trạng, nếu như đi ngang qua thì sẽ vào xem".
"Nể mặt các ngươi nhiệt tình như thế, ta sẽ không đuổi các ngươi cút, nhưng mà lần sau muốn mời người ta thì phải khách khí một chút, làm sao phải làm Cố tộc trưởng bị thương, người ta lại không làm gì sai".
Trần Nhất Mặc giống như không thèm để ý, đi đến bên cạnh Cố Minh Thành, nhẹ nhàng bắt mạch, lập tức nói: "Ra tay không nặng, nghỉ ngơi mấy ngày là được rồi".
Cố Minh Thành chắp tay nói: "Cảm ơn Trần đại sư".
Trần Nhất Mặc khoát tay.
Cố Minh Thành muốn nói lại thôi.
Lần này người nhà họ Thiên tới rõ ràng là không có ý tốt, Trần Nhất Mặc không lo lắng sao?
Mà giờ phút này, sắc mặt đám người nhà họ Thiên lại không ngừng biến hóa.
Quả nhiên là một người kiêu ngạo.
Thiên Ngạn Nguyệt tiếp tục nói: "Trần đại sư..."
"Được rồi!"
Lúc này, Thiên Ngạn Nguyệt bị ngắt lời, một giọng già nua vang lên ở phía sau nhà họ Thiên.
Chỉ thấy được một lão già mặc đồ trắng chậm rãi đi ra, đến bên ngoài lầu các, đứng trên mặt đất, bên cạnh có mấy người mặc đan bào đi theo, một người trong đó chính là Dương Thư đại sư mặc cảm không bằng Trần Nhất Mặc.
Chương 2617: Thiên Lạc đại sư
Một lão già có thể để cho Dương Thư đại sư là đan sư Chí Tôn trung cửu phẩm đi theo sau lưng.
Người này hiển nhiên không đơn giản.
Mà khi lão già xuất hiện và mở miệng, Thiên Ngạn Nguyệt cũng chắp tay khom người, không nói nữa.
Lão già đi lại có chút tập tễnh, đến phía trước cách Trần Nhất Mặc và đám người nhà họ Cố không xa, cười nói: "Lão phu là Thiên Lạc, đặc biệt tới để chào Trần đại sư".
Thiên Lạc?
Giờ phút này, sắc mặt đám người nhà họ Cố không ngừng biến đổi.
Đây là Thiên Lạc Đan Vương được vinh dự là một trong hai đại Đan Vương của Thiên La Vực!
Một trong những trụ cột của nhà họ Thiên.
Thế mà lại tự mình xuất hiện ở chỗ này.
Lúc này Thiên Lạc nhìn về phía Trần Nhất Mặc, cười nói: "Dương Thư đã nói cho lão phu về đan thuật của Trần đại sư rồi, lão phu cũng đã xem qua sáu mươi mốt câu hỏi mà Trần đại sư liệt kê, vô cùng kinh ngạc!"
"Mặc dù những câu hỏi đó đều liên quan đến bảo đan Chí Tôn hạ cửu phẩm, bảo đan Chí Tôn trung cửu phẩm, thế nhưng lão phu lại có thể nhìn ra câu hỏi của Trần đại sư không phải đan sư Chí Tôn trung cửu phẩm thì không có khả năng biết được".
"Hôm nay lão phu đến cũng là muốn luận đạo với Trần đại sư, không biết Trần đại sư có thể tham gia không?"
Nghe thấy vậy, đám người lập tức kêu lên kinh ngạc.
Đám người nhà họ Cố, nhà họ Phạm, nhà họ Thiên đều xì xào bàn tán.
Thiên Lạc!
La Vân Không!
Một vị đến từ nhà họ Thiên, một vị đến từ nhà họ La, chính là trụ cột của hai gia tộc lớn, được vinh dự là Đan Vương của Thiên La Vực.
Bởi vì người đời đều không biết rốt cuộc trong hai vị này, ai có đan thuật cao hơn một bậc, cho nên cả hai đều được gọi là Đan Vương.
Có thể khiến Đan Vương nhìn trúng, đúng là hiếm thấy trên đời.
Mà có thể được Đan Vương coi thành đối thủ, có thể nói là đủ để vang danh trong Thiên La Vực.
Đan thuật của Trần Nhất Mặc thật sự đến trình độ đó, được vị Đan Vương đại sư này tán thưởng, coi là đối thủ, nguyện ý tự mình đến để tỷ thí sao?
Lúc này, Trần Nhất Mặc nhìn về phía Thiên Lạc với tóc trắng xoá kia, lập tức nói: "Không thi được không?"
"Dù sao thì ngươi cũng thất bại, tham gia sẽ không có ý nghĩa".
Thiên Lạc đại sư nghe thấy lời này thì hơi ngẩn ra, lập tức không nhịn được cười nói: "Trần công tử cảm thấy mình sẽ thất bại sao? Thất bại trước lão phu, Trần công tử cũng sẽ vang danh thiên hạ trong Thiên La Vực này!"
Nghe thấy lời này, Trần Nhất Mặc nheo mắt lại.
Với tính tình nóng nảy này của ta...
Ta phải lo sẽ thua ngươi à?
Ai cho ngươi mặt mũi đó?
Thiên Lạc tiếp tục nói: "Không sao, nếu Trần công tử mà thua trong cuộc luận đạo hôm nay, vậy ở trong Thiên La Vực này, theo lão phu thấy người có đan thuật mạnh hơn Trần công tử cũng chỉ có lão phu và La Vân Không..."
Trần Nhất Mặc nhìn lão già kia mỉm cười tự tin và lạnh nhạt nói, hận không thể đập chết ông ta.
Đông đảo võ giả xung quanh cũng vô cùng kinh ngạc.
Lời này do Thiên Lạc đại sư nói ra, vậy chắc chắn danh tiếng của Trần Nhất Mặc sẽ vang vọng toàn bộ Thiên La Vực, trở thành người gần với hai vị đại sư La Vân Không và Thiên Lạc.
Có thể được Thiên Lạc đại sư coi trọng như thế là vinh hạnh đặc biệt to lớn thế nào chứ!
Trần Nhất Mặc mỉm cười.
Hắn ta không biết có phải Thiên Lạc cố ý khích hắn ta hay không, hay là lão già này thật sự bị người ta tôn vinh lâu lắm rồi nên mới cảm thấy mình vô địch thiên hạ.
"Được thôi, thi!"
Trần Nhất Mặc nhìn về phía Thiên Lạc, sải bước ra nói: "Nếu ngươi là đan sư Chí Tôn đỉnh phong, vậy chúng ta hãy thi về đan thuật cửu phẩm, luyện đan thì thôi, nhưng nếu là luận đạo, ta sẽ thử sức với ngươi một lần!"
Trần Nhất Mặc sải bước ra, cực kỳ có khí thế.
Tần Ninh âm thầm thở dài, đi đến bên cạnh Cố Minh Thành, nhẹ nhàng bắt mạch, chậm rãi nói: "Nội thương của Cố tộc trưởng cần nghỉ ngơi mấy ngày, nhưng mà cũng có thể chữa trị khỏi ngay lập tức".
"Cố tộc trưởng, ngưng tụ pháp thân bên trong thân xác, lấy sức mạnh của pháp thân chảy dọc theo sức mạnh thân xác, cứ làm theo lời ta nói..."
"Ôi!"
Cố Minh Thành đang chú ý đến Thiên Lạc và Trần Nhất Mặc, nghe được Tần Ninh nói như vậy thì lập tức làm theo.
Không bao lâu sau, ông ta chỉ cảm thấy khí Chí Tôn và lực lượng pháp thân trong cơ thể mình chuyển động, càng thêm thông thuận.
Cố Minh Thành nhìn về phía Tần Ninh, vẻ mặt kinh ngạc.
Tần Ninh công tử này cũng tinh thông đan thuật sao?
Phải rồi!
Tần Ninh đi theo Trần Nhất Mặc, chắc chắn là mưa dầm thấm đất, làm sao có thể không biết gì về đan thuật chứ.
Lúc này, Trần Nhất Mặc và Thiên Lạc đứng cách nhau mười mấy mét giữa sân.
Một đám cao thủ nhà họ Thiên, phần lớn đều đang ở trên nguyên thú phi hành nhìn một màn này, cũng không dự định đi xuống ngay bây giờ.
Thiên Lạc phất tay, mấy người bên cạnh lập tức lấy bàn ra.
Thiên Lạc thản nhiên ngồi xuống.
Dương Thư đại sư kia lấy lư hương ra, đốt một cây xạ hương, tản ra hương thơm nhàn nhạt để cho người ta lập tức cảm thấy tâm trạng thanh thản.
Đồng thời, đã có người lấy ra một bộ đồ uống trà, sắp xếp chỉnh tề.
Đốt hương!
Pha trà!
Cùng ngồi đàm đạo!
Thiên Lạc đã thể hiện được hoàn toàn khí thế của một đại sư.
Mấy người bên cạnh cũng đều là đan sư Chí Tôn cửu phẩm, trung cửu phẩm của nhà họ Thiên, nhưng ở trước mặt Thiên Lạc đại sư lại phải kính cẩn nghe lời.
Trần Nhất Mặc đứng lẻ loi một mình đối diện Thiên Lạc đại sư, hắn ta vẫn luôn chắp tay duy trì một tác phong, có điều trong lòng lại đang chửi ầm lên.
Lão già này quá sĩ diện!
Trần Nhất Mặc hừ một tiếng, buông tay xuống.
Thế nhưng mới buông được một nửa, liền cảm nhận được một ánh mắt giết người ở sau lưng, Trần Nhất Mặc ho khan một cái, sửa sang lại quần áo của mình.
Không thể quá trớn được.
Nếu để sư phụ bưng trà đổ nước bê ghế cho mình, chắc về sau đừng hòng sống dễ chịu nữa.
Rất nhanh, nước trà đã pha xong, Thiên Lạc đại sư nâng chén trà lên uống một hớp mới nói: "Bắt đầu luận đạo, Trần công tử ra đề trước đi!"
Nghe thấy lời này, Trần Nhất Mặc nhìn Thiên Lạc một chút.
Hy vọng lát nữa ngươi còn có thể bình tĩnh như thế!
Trần Nhất Mặc trầm ngâm một lát, nói thẳng.
"Câu hỏi đầu tiên, bảo đan Chí Tôn thượng cửu phẩm - Lưu Ly Bảo Thân Đan là một viên thần đan để cảnh giới Chí Cao Đế Tôn thông đến Cực Cảnh, ngươi có biết cách luyện chế không?"
Thiên Lạc tràn đầy tự tin gật đầu.
"Lưu Ly Bảo Thân Đan, có mấy vị dược liệu chính? Nói công hiệu ra xem".
Thiên Lạc đặt chén trà xuống, cười nói: "Ba vị dược liệu quan trọng nhất, Thiết Tuyến Ly Thảo, Ốc Long Quả, Băng Tàm Tử!"
"Thiết Tuyến Ly Thảo chuyên cung cấp tác dụng mãnh liệt bá đạo cho thân xác của võ giả Chí Cao Đế Tôn, Ốc Long Quả có tác dụng thần kỳ thúc đẩy Thiết Tuyến Ly Thảo sinh trưởng, Băng Tàm Tử thì củng cố bản nguyên của võ giả".
Thiên Lạc vừa dứt lời, không ít đan sư đều chậm rãi gật đầu.
Thiên Lạc đại sư nói vắn tắt, thế nhưng đều nói được những ý chính nhất, lời ít mà ý nhiều, có phong thái của đại sư.
"Sai!"
Thế nhưng vào lúc này, Trần Nhất Mặc lại trực tiếp mở miệng nói.
Sai?
Bàn tay đang nâng chén trà lên của Thiên Lạc đại sư hơi dừng lại, nhìn về phía Trần Nhất Mặc, cười nói: "Trần công tử, đây chính là điều mà mọi người công nhận, có chỗ nào sai? Cũng không thể nói bậy được đâu".
"Trả lời sai hết!", Trần Nhất Mặc duỗi tay ra, trước người không có bàn, không có chén trà, đành sờ lên mũi, lập tức nói: "Có bốn loại dược liệu chính, ngoài ba loại mà ngươi nói thì còn có một loại tên là Liệt Yên Tử, đây là một loại bồ hóng sau khi dùng lửa nóng đốt cháy đá lửa sinh ra, vật này mới là thứ quan trọng nhất".
Thiên Lạc nghe vậy, đang định phản bác, Trần Nhất Mặc lại nói: "Không tin? Ta biết ngươi sẽ không tin!"
"Vậy ta lại hỏi ngươi, Thiết Tuyến Ly Thảo có tính chất khô nóng, Ốc Long Quả có tính lạnh, mà Băng Tàm Tử cũng là thứ cực kỳ lạnh lẽo, Ốc Long Quả lại là dược liệu có thể làm Thiết Tuyến Ly Thảo sinh ra, lạnh băng có thể ngăn cản được khô nóng, nhưng cái gì có thể cản được sự lạnh lẽo của Băng Tàm Tử? Tất cả mọi người đều cho rằng Băng Tàm Tử và Thiết Tuyến Ly Thảo có thể trung hoà nhau, nhưng thực tế cũng không phải vậy, còn phải cộng thêm Liệt Yên Tử mới có thể trung hoà thuộc tính băng hỏa, đan chú trọng cân bằng, nếu không sẽ không cách nào thành đan!"
Hắn ta vừa dứt lời, Thiên Lạc rơi vào yên lặng ngắn ngủi.
Chương 2618: Hơn được ta không?
Trần Nhất Mặc chậm rãi nói: "Bình thường không để ý đến Liệt Yên Tử đúng không? Vật này rất dễ dàng tìm được, giá trị không quý, thế nhưng hiệu quả lại là quan trọng nhất, chẳng lẽ vật này không phải thứ quan trọng nhất sao?"
Thiên Lạc tiếp tục trầm mặc.
"Ngoài bốn loại dược liệu này, những dược liệu khác có thể dùng vật khác để thay thế, thế nhưng bốn thứ này, thiếu một thứ cũng không được, liều lượng khác nhau, hiệu quả sẽ khác nhau một trời một vực, chắc hẳn... bình thường ngươi căn bản chưa từng thử đúng không? Số lượng Liệt Yên Tử cũng có thể quyết định dược hiệu của Lưu Ly Bảo Thân Đan mạnh hay yếu, đương nhiên cũng có một điểm thăng bằng, tìm ra điểm cân bằng này sẽ có thể luyện chế ra Lưu Ly Bảo Thân Đan tốt nhất!"
Nghe hắn ta nói vậy, ánh mắt Thiên Lạc sáng lên.
Bình thường ông ta luyện chế Lưu Ly Bảo Thân Đan đúng là thường xuyên có đan tính rất mạnh, thế nhưng trên thị trường lại rất yếu!
Là bởi vì Liệt Yên Tử?
Ông ta vẫn luôn tìm kiếm dược liệu khác để thay đổi, nhưng lại phát hiện những dược liệu khác không dựa theo liều lượng, căn bản không có cách nào thành đan, mà ông ta vẫn luôn đắn đo về việc điều phối liều lượng của ba loại dược liệu chính là Thiết Tuyến Ly Thảo, Ốc Long Quả, Băng Tàm Tử, cho nên không để ý đến việc đó.
Hóa ra là Liệt Yên Tử!
Giờ phút này trong lòng Thiên Lạc động một cái.
Nếu như quả thật là vậy, dược hiệu của Lưu Ly Bảo Thân Đan có thể sẽ tăng lên rất lớn.
Thiên Lạc đưa mắt nhìn về phía Trần Nhất Mặc, thản nhiên nói: "Câu hỏi này xem như lão phu trả lời sai".
Trần Nhất Mặc nghe vậy thì ngẩn ra.
Coi như?
Cái gì gọi là coi như!
Đáp sai chính là đáp sai, còn coi như là đáp sai ư?
Thiên Lạc lập tức nói: "Trần công tử nói có lẽ là đúng, có lẽ là sai, nhưng cũng chưa được nghiệm chứng!"
"Nghiệm chứng còn không đơn giản sao?"
Lúc này Trần Nhất Mặc nắm bàn tay lại, trong lòng bàn tay xuất hiện mấy loại dược liệu.
Hắn ta đặt câu hỏi nhìn như vô tình, nhưng thật ra là cố ý.
Những dược liệu chính cần thiết của Lưu Ly Bảo Thân Đan vừa vặn có trong dược sơn, bởi vậy hắn ta mới nêu ra vấn đề này.
Nếu không lão già kia chơi xấu, hắn ta phản bác kiểu gì được?
Trần Nhất Mặc cười cười nói: "Rất đơn giản, mấy loại dược liệu này không cần luyện chế thành đan, dung hợp với nhau sẽ sinh ra một linh khí, bình thường đan sư chúng ta thích gọi là đan khí, lúc đan dược chưa hình thành, luyện đan sư sẽ có thể căn cứ vào đan khí để suy đoán ra phẩm chất đan dược, đan khí đại diện cho độ dung hợp của dược liệu".
"Thiên Lạc đại sư, dược liệu đã có đủ rồi, ngươi hãy thử dung hợp xem, những dược liệu khác không thay đổi, số lượng Liệt Yên Tử thì một phần dựa theo liều lượng ngươi luyện đan bình thường, một phần dựa theo ta nói, ba lạng hai chỉ, thử xem thế nào!"
Trần Nhất Mặc lạnh nhạt nói: "Ta sẽ không ra tay, tự ngươi thí nghiệm đi, đan khí như thế nào thì tự ngươi nói".
Giờ phút này, sắc mặt Thiên Lạc đại sư có chút do dự.
"Làm sao? Không dám?"
"Có gì không dám chứ!", Thiên Lạc đại sư mỉm cười, đưa hai tay ra cầm lấy dược liệu của Trần Nhất Mặc, bắt đầu dung hợp với nhau.
Sau khoảng một nén nhang, phía trên hai nắm dược liệu kia liền có hai luồng sáng lưu ly ngưng tụ ra.
Thế nhưng nếu nhìn kỹ lại, dựa theo biện pháp mà Trần Nhất Mặc nói tới, đan khí dung hợp sẽ có ánh sáng lưu ly hơn một loại khác không chỉ gấp mười lần.
Mấy vị đại sư đan thuật như Thiên Lạc đều thi nhau biến sắc.
Là thật!
Trần Nhất Mặc nói: "Nếu đã luận đạo, vậy chúng ta phải luận ra rõ ràng, là sai thì chính là sai, là đúng thì chính là đúng!"
Ánh mắt Trần Nhất Mặc sáng rực nhìn thẳng Thiên Lạc đại sư.
"Ta sai rồi!"
Nghe thấy lời này, Trần Nhất Mặc vung tay lên, vừa xắn ống tay áo vừa nhìn về phía Thiên Lạc đại sư, lập tức nói: "Đến lượt ngươi đặt câu hỏi!"
Lúc này, Thiên Lạc đại sư suy nghĩ.
"Trần công tử, cửu phẩm Huyền Bảo Thiên Đan có tổng cộng bao nhiêu phương pháp luyện chế?"
Nghe được câu hỏi này, Trần Nhất Mặc sững sờ, lập tức nhìn về phía Thiên Lạc nói: "Bảy loại!"
Thiên Lạc đại sư vừa hỏi xong, chuẩn bị nâng chén trà lên uống một hớp, nhưng nghe được Trần Nhất Mặc trả lời, bàn tay đột nhiên run một cái, suýt nữa làm đổ nước trà.
Dương Thư đại sư ở một bên lại quát: "Chớ có nói bậy, Huyền Bảo Thiên Đan là bảo đan Chí Tôn thượng cửu phẩm, bảy loại mà ngươi cũng dám nói?"
Trần Nhất Mặc hơi mỉm cười nói: "Đan sư bình thường biết được hai loại đã rất phi phàm rồi, người biết ba bốn loại gần như vô cùng hiếm thấy".
"Thiên Lạc đại sư, ta thấy ngươi cũng chỉ biết được tối đa là ba bốn loại nhỉ? Hôm nay ta sẽ dạy dỗ ngươi một trận, ta sẽ viết hết bảy phương pháp luyện đan dược cho ngươi!"
Trần Nhất Mặc vừa dứt lời, bàn tay nắm lại, giấy bút xuất hiện.
Giấy bút kia lơ lửng ở trước mặt Trần Nhất Mặc, hắn ta lập tức vung tay lên, bắt đầu viết.
Không bao lâu sau, bảy trang giấy liền bay xuống trước người Thiên Lạc.
Trần Nhất Mặc thu hồi giấy bút, thản nhiên nói: "Trên con đường võ đạo có rất nhiều kiến thức muôn hình muôn vẻ, đạo đan thuật cũng giống như thế, bảy loại phương pháp luyện đan, ta cũng không dám nói mình biết hết tất cả những phương pháp trong thiên hạ, nhưng chắc chắn ta biết nhiều hơn ngươi".
Thiên Lạc không ngừng kiểm tra tính khả thi của các phương pháp luyện đan, sắc mặt dần dần thay đổi.
"Tiếp theo đến lượt ta đặt câu hỏi!"
Một hỏi một đáp.
Màn luận đạo của Trần Nhất Mặc và Thiên Lạc đại sư dần dần lên cao trào.
Mỗi một hỏi của Trần Nhất Mặc đều vô cùng xảo trá, thế nhưng lại có biện pháp nói cho Thiên Lạc biết ông ta sai.
Mà câu hỏi của Thiên Lạc đại sư dần dần bắt đầu thay đổi tính chất, ban đầu từ cái mà mình biết đáp án, về sau câu mà mình không biết đáp án cũng lấy ra hỏi.
Dần dà Trần Nhất Mặc cũng phát hiện ra điều này, liền không chút khách khí mở miệng ra châm chọc.
Luận đạo?
Luận đạo cùng ta ư!
Ngươi xứng sao?
Mấy câu hỏi liên tiếp được tung ra, dần dần, bàn tay nâng chén trà của Thiên Lạc đại sư không ngừng run rẩy, sắc mặt cũng dần u ám hẳn đi.
Càng tiếp tục luận đạo, ông ta càng cảm thấy mình và Trần Nhất Mặc căn bản không ở cùng một cấp độ.
Giống như Trần Nhất Mặc là một người khổng lồ, mà ông ta lại như một người lùn đứng ở trước người khổng lồ vậy.
Những câu hỏi lần lượt được đưa ra, đều bị Trần Nhất Mặc nói ra đáp án giống như dạy bảo, sắc mặt Thiên Lạc càng ngày càng khó coi.
Làm sao lại như vậy?
Làm sao có thể?
Ông ta đắm chìm trong đan đạo vài vạn năm, trở thành đan sư Chí Tôn cửu phẩm không người nào có thể sánh được ở trong Thiên La Vực, thế mà lại không bằng người trẻ tuổi trước mắt này.
Không biết hai người đã hỏi nhau bao nhiêu vấn đề, đám người chỉ cảm thấy sắc mặt Thiên Lạc đại sư có vẻ càng ngày càng khó coi.
Giờ phút này, Trần Nhất Mặc đứng chắp tay nhìn về phía Thiên Lạc đại sư, tiêu sái cười nói: "Luận đạo, ngươi có qua được ta không?"
Sắc mặt Thiên Lạc đại sư tái nhợt, giờ phút này muốn cầm chén trà lên, thế nhưng hai tay lại run rẩy, căn bản không cầm được.
"Ta hỏi ngươi, qua được ta sao?"
Trần Nhất Mặc sải bước ra, sát khí trong cơ thể ngưng tụ, ánh mắt lạnh lẽo.
"Ta..."
"Hơn được ta không?", Trần Nhất Mặc lại quát, trong nháy mắt này dường như khí thế của hắn ta đã cao lớn, có vẻ sự lười nhác và tầm thường mọi ngày đều được thu lại, trở nên thâm thúy lại cao lớn.
"Ta thua!"
Thiên Lạc đại sư cúi đầu, thần sắc ảm đạm nói.
Nghe ông ta nói vậy, mấy vị đan sư bên cạnh đều vô cùng sợ hãi, sắc mặt đám người nhà họ Thiên cũng cực kỳ khó coi.
Có thể bức bách Thiên Lạc đại sư nhận thua, rốt cuộc đan thuật của Trần Nhất Mặc cao cường cỡ nào?
Hắn ta nhìn về phía Thiên Lạc đại sư, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Tự khoe là đan sư Chí Tôn thượng cửu phẩm liền coi mình vô địch thiên hạ rồi ư? Võ đạo vô tận, đan đạo cũng như thế, coi mình cao cao tại thượng, cuối cùng sẽ chỉ tự rước lấy nhục thôi".
Trần Nhất Mặc chậm rãi nói: "Hôm nay cũng coi như cho ngươi một câu nhắc nhở, hy vọng về sau ngươi tự giải quyết cho tốt".
Nghe hắn ta nói vậy, đám người vô cùng ngạc nhiên.
Trần Nhất Mặc đang dạy dỗ Thiên Lạc đại sư?
Thế nhưng đúng lúc này, Thiên Lạc đại sư kia bỗng nhiên đứng dậy nhìn về phía Trần Nhất Mặc, ngón tay duỗi ra chỉ thẳng vào hắn ta, há to miệng nhưng lại không nói ra được một câu nào, mà còn trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
Chương 2619: Ngươi chọn một đi
Thiên Lạc đại sư phun ra một ngụm máu tươi, cả người ngã ngồi trên ghế, sắc mặt trắng bệch, dường như đã mất hết sức sống.
"Lạc lão!"
"Lạc lão!"
Mấy vị đại sư Dương Thư thi nhau nâng Thiên Lạc đại sư lên.
Chỉ là lúc này, máu tươi trong miệng Thiên Lạc đại sư không ngừng chảy ra, cả người trông có vẻ vô cùng tiều tụy, cứ như lúc nào cũng có thể toi đời.
Trần Nhất Mặc thấy cảnh này cũng sững sờ.
Má ơi!
Không cần thiết chứ?
Chỉ là thua mà thôi, dù sao cũng là đan sư Chí Tôn cửu phẩm, còn có thể tức giận đến hộc máu sao?
Không phải quá hẹp hòi rồi sao?
Trần Nhất Mặc liền nói ngay: "Ta chỉ luận đạo với ngươi mà thôi, ngươi cũng quá hẹp hòi đi, không phải chỉ là thua thôi sao, có cần phải vậy không?"
"Thất bại bởi Trần Nhất Mặc ta, chuyện đó đối với ngươi cũng là vinh quang lớn lao, không có gì mà phải xấu hổ".
"Trong thiên hạ có rất nhiều người muốn thua Trần Nhất Mặc ta còn không được, ngươi có thể có cơ hội này đã rất hiếm có rồi!"
Nghe thấy lời này, Thiên Lạc đại sư kia nhìn thẳng vào Trần Nhất Mặc, cuối cùng cả người thẳng đơ, khí tức tán loạn, hoàn toàn không còn chút sức sống nào nữa.
Chết!
Dương Thư đại sư quát khẽ: "Lạc lão, Lạc lão..."
Mà giờ phút này, hơn mười vị cường giả Chí Cao Đế Tôn của nhà họ Thiên đang đứng trên người nguyên thú phi hành cũng thi nhau hạ xuống.
Cầm đầu là tộc trưởng Thiên Ngạn Trác của nhà họ Thiên, cùng với Thiên Ngạn Nguyệt, vội vàng vây quanh ở bên cạnh Thiên Lạc đại sư.
Chết!
Giờ phút này, sắc mặt võ giả nhà họ Thiên vô cùng khó coi.
Tỷ thí thua thì thôi, cũng chỉ là mất mặt thôi.
Thế nhưng Thiên Lạc đại sư chết rồi, điều này là một sự đả kích lớn với nhà họ Thiên.
Một vị đan sư Chí Tôn thượng cửu phẩm, có thể nói không ai có thể thay thế được thân phận địa vị của ông ta trong nhà họ Thiên!
"Đáng chết!"
Thiên Ngạn Nguyệt đưa mắt nhìn Trần Nhất Mặc.
Hắn ta nhíu mày lại, cảm thấy mọi chuyện không tốt, hơi lui ra phía sau một bước, nhìn về phía Thiên Ngạn Nguyệt kia, nói thẳng: "Ta chỉ đơn thuần luận đạo với ông ta, không hề động vào ông ta một cái nào".
"Là ngươi hại chết Lạc lão!"
Nghe nói như thế, Trần Nhất Mặc lại lui thêm bước nữa, kiên cường nói: "Lời này của ngươi đúng là buồn cười, ta hại chết ông ta?"
"Nếu như luận đạo thua liền tức chết, vậy đan sư trên đời này làm gì còn ai muốn luận đạo nữa? Tính tình của mình hẹp hòi còn đi trách người khác?"
Giờ phút này, một đám Chí Cao Đế Tôn nhà họ Thiên đều nhìn về phía Trần Nhất Mặc, đằng đằng sát khí.
Trần Nhất Mặc lại không lùi.
Hắn ta đã lùi đến trước người Tần Ninh rồi, vị trí này rất an toàn.
"Chính là ngươi hại chết Lạc lão".
"Ngươi phải đền mạng!"
"Không sai!"
Lúc này, một đám Chí Cao Đế Tôn nhà họ Thiên đều đằng đằng sát khí.
Rõ ràng là ăn vạ.
Trần Nhất Mặc cười nhạo nói: "Nhà họ Thiên đúng là uy phong!"
"Giết hắn ta!"
"Giết hắn ta!"
Không ít người thi nhau trợn mắt nhìn, quát.
Giết?
Sư phụ của ông đây ở chỗ này, còn phải sợ một đám tiểu nhân các ngươi ư?
Cả người Trần Nhất Mặc thẳng tắp, nhìn về phía hơn mười người, khẽ nói: "Đến đây đi!"
Hắn ta vừa dứt lời, khí thế của hơn mười người lập tức yếu bớt không ít.
Kẻ này dám tự tin như thế, tuyệt đối không phải người thường.
Chắc chắn là có chiêu trò giữ mạng nào đó.
Không thể khinh thường!
Giờ phút này, bên trong nhà họ Thiên, một bóng người chậm rãi đi ra.
Thiên Ngạn Trác!
Vị tộc trưởng nhà họ Thiên từ lúc bắt đầu xuất hiện đến bây giờ đều không mở miệng, lúc này chắp tay đi về hướng Trần Nhất Mặc với phong thái kiêu ngạo, đến vị trí cách hắn ta khoảng mười mét mới chậm rãi dừng lại.
"Trần Nhất Mặc!"
Thiên Ngạn Trác thản nhiên nói: "Cho ngươi hai lựa chọn!"
"Thứ nhất, tự sát, phụ trách cho cái chết của Thiên Lạc đại sư".
"Thứ hai, gia nhập nhà họ Thiên ta, cả đời không được rời đi, đồng thời dạy bảo đan sư thiên tài của chúng ta đan thuật để đền tội".
"Hai chọn một, ngươi chọn một đi!"
Nghe thấy lời này, Trần Nhất Mặc đứng chắp tay, cười nhạo nói: "Ta cũng cho ngươi hai lựa chọn!"
"Thứ nhất, thu hồi lời vừa rồi của ngươi, dẫn đám người nhà họ Thiên của ngươi cút đi".
"Thứ hai, không cút, bản tọa sẽ phá hủy xương cốt của từng người nhà họ Thiên, đào trái tim của các ngươi ra để xem có phải đám người nhà họ Thiên các ngươi đều nhỏ nhen như vậy hay không".
"Hai chọn một, ngươi chọn một đi!"
Giờ phút này, bầu không khí giữa sân gần như ngưng trệ.
Trong Thiên La Vực, nhà họ Thiên và nhà họ La cùng tồn tại khoảng vạn năm, đây là người đầu tiên dám ngông cuồng ở trước mặt Thiên Ngạn Trác như thế trong gần vạn năm qua.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhíu mày lại.
Thiên Ngạn Trác không nói một lời, chỉ nhìn về phía Trần Nhất Mặc, ông ta đã biết sự lựa chọn của hắn ta rồi.
Nếu đã vậy thì không có lời nào để nói nữa.
Thiên Ngạn Trác nắm bàn tay lại, một khí thế không giận tự uy bộc phát.
Xung quanh người ông ta hình như có lực lượng pháp thân chuyển động như ẩn như hiện, thế nhưng lực lượng pháp thân kia đã rất yếu.
Đây là minh chứng sắp bước vào Cực Cảnh!
Thiên Ngạn Trác sắp đạt đến cấp độ Cực Cảnh rồi.
Một khi như thế, vậy nhà họ Thiên sẽ có thêm một vị cường giả Cực Cảnh.
Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người xung quanh đều cảm giác được một khí thế kinh khủng bộc phát ra.
Khí tức làm người ta sợ hãi phóng ra.
Bỗng nhiên, chỉ thấy được Thiên Ngạn Trác tung một trảo về phía Trần Nhất Mặc.
Chỉ là Trần Nhất Mặc vẫn đứng chắp tay tại chỗ, sắc mặt không thay đổi.
Mặc dù mặt ngoài Trần Nhất Mặc rất bình tĩnh, nhưng trong lòng thì… vô cùng hoảng sợ.
Sư phụ có ra tay không?
Chắc là có đi?
Sư phụ sẽ không nhìn mình bị đánh chứ?
Chỉ là cho dù sư phụ ra tay, liệu có thể ngăn cản được một vị bán bộ Cực Cảnh tấn công sao?
Đại Hoàng Nhị Hoàng Tam Hoàng đâu? Lại chạy đi đâu rồi?
Nhỡ may sư phụ không ra tay, chẳng phải mình sẽ mất mặt sao? Vậy còn tiếp tục con đường thể hiện trước mặt người ta kiểu gì nữa!
Trong lòng Trần Nhất Mặc lập tức dâng lên mấy chục suy nghĩ.
Lúc những suy nghĩ này mọc lên như rừng, một trảo của Thiên Ngạn Trác đã lao tới.
Ầm…
Chỉ trong khoảnh khắc, một tiếng nổ vang lên.
Trần Nhất Mặc bình yên đứng tại chỗ, trong lòng thở ra một hơi.
Sư phụ vẫn ra tay.
Hơn nữa còn chặn được một vị cường giả bán bộ Cực Cảnh.
Sư phụ quá trâu bò!
Thế nhưng khi Trần Nhất Mặc đưa mắt nhìn về phía trước, lại hơi sững sờ.
Không phải sư phụ!
Ánh mắt chuyển ra sau lưng, Trần Nhất Mặc chỉ thấy Tần Ninh đứng ở sau mình, dáng vẻ bình chân như vại, nào có ý định sẽ ra tay.
Đậu má!
Đó là ai?
Trần Nhất Mặc đưa mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy được một bóng người thản nhiên đứng đó, cũng đang đứng chắp tay, lộ ra phong thái của một cao thủ.
Trần Nhất Mặc oán thầm trong lòng.
Đứng chắp tay, tóc dài phấp phới, trường sam bay theo gió, ngửa đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời, nhiều một độ không được, thiếu một độ cũng không được.
Đây là tư thế hắn ta cảm thấy có phong cách nhất, có oai phong nhất, có khả năng thể hiện trước mặt người ta nhất sau khi suy nghĩ bốn trăm năm.
Thế nhưng tại sao những người này đều làm được vậy?
Thiên Ngạn Trác làm được!
Người đàn ông trung niên xuất hiện trước mắt này cũng vậy!
Trần Nhất Mặc cẩn thận nhớ lại.
Hắn ta nhớ nhiều năm trước sư phụ cũng giống như vậy, một bộ đan bào màu trắng, đứng chắp tay ngẩng đầu nhìn lên trời, thỉnh thoảng vươn tay ra như muốn bắt lấy không khí, quá đẹp trai, quá phong cách!
Chẳng lẽ đã bị người ta học được?
Không được, về sau mình phải thay đổi tạo hình!
Ra sân đủ đẹp trai!
Ra tay đủ đẹp trai!
Đây mới là Trần Nhất Mặc hắn ta, đây mới là Mặc Hoàng, tay cầm âm dương nắm càn khôn, thế giới Cửu Thiên ta vi tôn!
Đúng rồi!
Ánh mắt!
Trần Nhất Mặc đột nhiên bắt lấy điểm chính.
Dáng vẻ đẹp trai của sư phụ năm đó cũng là bởi vì ánh mắt, ánh mắt tang thương mà thanh tịnh, tĩnh mịch khiến cho người ta không thể xóa nhòa.
Chương 2620: Huyết Thần Cung, Mạc Thần!
Nếu muốn thể hiện trước mặt người ta!
Ánh mắt là quan trọng nhất!
Tràn ngập thâm thúy, sầu lo, lạnh nhạt, ý chí vân vân…
Đây là một con đường cần phải tìm tòi, dò xét, theo đuổi!
Một con đường khiến người ta có nhiệt huyết sôi trào hơn con đường đan thuật!
Mà giờ phút này, không ai biết được màn kịch trong lòng Trần Nhất Mặc.
Người đàn ông vừa xuất hiện kia đứng giữa Trần Nhất Mặc và Thiên Ngạn Trác.
Mà lúc này những tiếng xé gió cũng không ngừng vang lên.
Chỉ thấy được từng nguyên thú phi hành với khí thế kinh khủng đáp xuống xung quanh dược sơn, trong mơ hồ đã thể hiện ra cảnh giằng co với rất nhiều nguyên thú phi hành của nhà họ Thiên.
Nhà họ La!
Giờ phút này, Cố Minh Thành vội vàng chắp tay khom người nói: "La tộc trưởng".
Người đàn ông đưa lưng về phía Trần Nhất Mặc chậm rãi gật đầu.
La tộc trưởng?
Người cầm lái nhà họ La, La Vĩnh Binh!
Lúc này, phía trên nguyên thú phi hành cũng có hơn mười vị Chí Cao Đế Tôn lần lượt hạ xuống.
La Phàm cũng ở trong đó.
Người của nhà họ La đến rồi!
Giờ phút này, Thiên Ngạn Trác nhìn về phía La Vĩnh Binh, hờ hững nói: "La Vĩnh Binh, ngươi có ý gì?"
"Nhà họ Cố được nhà họ La các ngươi che chở, dược sơn này là nhà họ Phạm thua nhà họ Cố, lần này ta đến đây cũng không làm khó xử bất kỳ người nào nhà họ Cố, vì sao ngươi lại cản ta?"
Thiên Ngạn Trác lạnh lùng nói.
La Vĩnh Binh nghe thấy lời này thì cười nhạt một tiếng, giọng nói ôn hòa: "Thiên Ngạn Trác, Trần Nhất Mặc đại sư là bạn của nhà họ Cố, con ta La Phàm sắp thành hôn với Cố Thanh Nhan của nhà họ Cố, bạn bè người thân của La Vĩnh Binh đương nhiên cũng là bạn bè của nhà họ La ta".
"Ngươi đúng là biết bấu víu quan hệ!"
Thiên Ngạn Trác cười nhạo nói: "Bạn bè của nhà họ La? Vậy người bạn này của ngươi vừa giết Thiên Lạc trưởng lão của nhà họ Thiên ta, ta đòi một lời giải thích là quá đáng sao?"
La Vĩnh Binh nhìn thoáng qua Thiên Lạc đại sư đã chết ở phía sau, lập tức nói: "Đan sư luận đạo, tính tình của mình không tốt nên mới bị làm cho tức chết, nếu ta là ngươi thì đã sớm dẫn người rời đi rồi, nào còn suy nghĩ gây phiền phức cho Trần đại sư chứ? Đúng là mất mặt!"
Giờ phút này, khí thế của hai tộc trưởng đối đầu, ai nấy đều không lùi.
Trần Nhất Mặc đứng ở sau lưng nhìn một màn này, trong lòng cảm thán.
Ta đường đường là Mặc Hoàng, thế mà lại lưu lạc tới một bước này.
Trần Nhất Mặc lùi lại một bước, đi đến bên cạnh Tần Ninh, thấp giọng oán giận nói: "Sư phụ, vừa rồi người không có ý định ra tay, nếu con bị người ta đánh chết, về sau ai bưng trà, đổ nước, rửa mặt, rửa chân cho người, ai hiếu kính sư nương, cho đứa bé bú sữa chứ?"
Tần Ninh nhìn về phía Trần Nhất Mặc, ánh mắt bình tĩnh.
"Ngươi biết cho trẻ con bú sữa từ bao giờ thế?"
"..."
Trần Nhất Mặc tiếp tục thấp giọng nói: "Trọng điểm không phải cái này, sư phụ, vừa rồi người không có ý định cứu con".
"Bởi vì ta phát hiện cường giả nhà họ La tới, cho nên mới không ra tay".
Trần Nhất Mặc nói thầm: "Làm sao người xác định được bọn họ đến để giúp con chứ!"
Tần Ninh nhìn về phía Trần Nhất Mặc, không giải thích mà lẩm bẩm nói: "Hơn nữa cho dù không có ngươi, ta còn có Thanh Vân, Hiến Chi... Ngoài ra còn có Nam Hiên, Huyền Đạo, Thạch Đầu, Nhàn Ngư, chết đi một người cùng không nhiều".
Trần Nhất Mặc còn muốn nói điều gì đó.
La Phàm ở một bên lại tiến lên, nhìn về phía Trần Nhất Mặc, chắp tay khom người nói: "Trần đại sư!"
"Hả?"
"Lúc trước là vãn bối không đúng, gia phụ đã khiển trách vãn bối rồi, hôm nay đặc biệt tới để xin lỗi Trần đại sư, mong rằng Trần đại sư không so đo!"
Trần Nhất Mặc nhìn về phía La Phàm.
"Ngươi không biết đạo lý, nhưng phụ thân ngươi lại rất biết đạo lý, ta cũng không nhỏ nhen như vậy".
"Cảm ơn Trần đại sư!"
Trần Nhất Mặc chậm rãi khoát tay, La Phàm lại đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
Trần Nhất Mặc tiếp tục nói: "Ngươi còn không đi?"
Hắn ta còn có lời muốn nói với sư phụ, tên này cứ ở đây đúng là phiền phức.
"Ôi chao..."
La Phàm vội vàng lùi sang một bên, đi đến trước mặt Cố Thanh Nhan.
Cố Thanh Nhan hiếu kỳ nói: "Sao chàng lại tới đây?"
"Phụ thân ta đã khiển trách ta một trận, dẫn ta đến đây nhận lỗi, liền gặp được tình huống này".
Cố Thanh Nhan che miệng cười nói: "Răn dạy đúng lắm, chàng không thấy đâu, Trần công tử đánh Thiên Lạc đến mức hộc máu mà chết, cho dù là La Vân Không đại sư chỉ sợ cũng không sánh bằng đan thuật của hắn ta!"
La Phàm cười khổ nói: "Ta nào biết được..."
Mà lúc này, Trần Nhất Mặc cũng mặc kệ những người khác, nhìn về phía Tần Ninh, tiếp tục nhỏ giọng nói: "Sư phụ, đợi sau khi con khôi phục, con nhất định sẽ hầu hạ người thật tốt, chỉ hận đồ nhi không phải con gái, chứ không chắc chắn sẽ sinh con cho người".
"Cút!"
"Sư phụ..."
"Ta buồn nôn!"
Trần Nhất Mặc nhìn về phía Tần Ninh, khóc lóc kể lể: "Vậy người cũng không thể nhìn con bị bắt nạt được chứ, con không trêu chọc bọn họ, bọn họ lại trêu chọc con..."
"Ngươi ngậm miệng đi!"
Tần Ninh chậm rãi nói: "Không phải đã có người ra mặt giúp ngươi rồi sao!"
Trần Nhất Mặc ủ rũ.
Nhà họ La và nhà họ Thiên không khác nhau lắm, chắc hẳn La Vĩnh Binh cũng chỉ ép lui được Thiên Ngạn Trác mà thôi, thế nhưng vừa rồi Thiên Ngạn Trác kia lại muốn giết hắn ta.
Nghĩ lại liền thấy tức giận!
Càng nghĩ càng giận!
Trần Nhất Mặc ta đã bao giờ phải giận dữ thế này đâu?
Lúc này, La Vĩnh Binh và Thiên Ngạn Trác đang giằng co, hai tộc trưởng không hề mở miệng, những người khác cũng không dám lỗ mãng.
Thiên Ngạn Trác nhìn về phía La Vĩnh Binh, khí thế dâng lên, nói: "La Vĩnh Binh, ngươi thật sự muốn xen vào chuyện này?”
"Cũng không phải ta muốn xen vào chuyện bao đồng!"
La Vĩnh Binh cười nói: "Trần đại sư là bạn của nhà họ Cố, chính là bạn của nhà họ La ta, đương nhiên không thể để nhà họ Thiên ngươi hùng hổ dọa người như thế được!"
"Tốt tốt tốt!"
Thiên Ngạn Trác cười nói: "Nếu đã như vậy, cũng để cho ta nhìn xem tiến bộ của La huynh mấy năm gần đây đi!"
Thiên Ngạn Trác vừa nói xong thì sải bước ra, khí thế trong cơ thể bộc phát.
Mà vào lúc này, La Vĩnh Binh cũng không hề lùi một bước nào.
Thế nhưng lúc hai người sắp đánh nhau, phía chân trời hình như có gió lớn vô tận quét ra khắp mặt đất, từng đợt khí thế kinh khủng bộc phát ra, thậm chí ngay cả đám nguyên thú phi hành cấp cao của nhà họ Thiên và nhà họ La dường như cũng không chống đỡ được áp lực mạnh mẽ đó, trận hình loáng thoáng có vẻ sụp đổ.
Đó là một con chim đại bàng với cơ thể to lớn gần nghìn trượng, toàn thân được bao trùm bởi bộ lông màu vàng nhạt, lúc này đang giương cánh bay cao, khí thế hiên ngang.
Lực áp bách này khiến cho không ít nguyên thú cấp chín bên dưới phải run rẩy.
Khí thế này đúng là hiếm thấy.
Cực phẩm trong nguyên thú cấp chín, Tử Kim Đại Bằng Điểu!
Nguyên thú này cho dù là nhà họ Thiên hay nhà họ La căn bản cũng không thể thuần dưỡng được.
Đây là người nào?
Bên trong Thiên La Vực đã bao giờ xuất hiện nguyên thú cấp bậc như thế đâu?
Lúc này, cơ thể của Tử Kim Đại Bằng Điểu từ từ nhỏ đi gấp mấy lần, hóa thành trăm trượng, nhưng uy thế vẫn không giảm, chậm rãi hạ xuống.
"Trác huynh, đã lâu không gặp!"
Một tiếng cười cởi mở vang lên.
Trác huynh?
Đây là người quen của nhà họ Thiên.
Trên lưng Tử Kim Đại Bằng Điểu kia có hơn mười bóng người lần lượt đáp xuống.
Một người cầm đầu mặc một bộ huyết bào, đầu đội vương miện, nho nhã phi phàm, khí chất mạnh mẽ.
Ánh mắt của người đó giống như ẩn chứa tơ máu, khiến người ta nhìn một cái liền có cảm giác như bị kim đâm.
Không ít người nhà họ La nhìn thấy cách ăn mặc của mười mấy người này thì đều sững sờ.
La Vĩnh Binh cũng lẩm bẩm nói: "Huyết Thần Cung, Mạc Thần!"
Huyết Thần Cung!
Nghe thấy thế, đám người Cố Minh Thành, La Phàm cũng đều biến sắc.
Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người xung quanh, trong lòng Trần Nhất Mặc cũng thấy vô cùng kỳ quái.
Huyết Thần Cung?
Ai?
Hắn ta chỉ bị phong ấn bốn trăm năm, bên ngoài đã trôi qua bốn vạn năm, không ít người quen biết ngày xưa đều không thấy, khiến cho bây giờ hắn cũng hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài cả.
Thế nhưng giờ phút này, hiển nhiên hắn ta không thể mở miệng hỏi, bởi vì điều đó không phù hợp với hình tượng cao nhân của hắn ta!
Bình luận facebook