-
Chương 2556-2560
Chương 2556: Tàn tích đại trận Phong Cấm
Đúng lúc này, mấy bóng người lao đến, tổng cộng có ba người cầm đầu, đều râu tóc bạc trắng, dáng người cao lớn, trông cực kỳ cường tráng.
Ba người kia đồng thời bay đến, khi cách đám người Tần Ninh hơn trăm mét thì vững vàng đáp xuống.
Ánh mắt ba người nọ giống như lửa cháy dữ dội, nhìn về mười mấy người phía trước, tựa như có thể thiêu rụi mấy người bọn họ.
Ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía ba người kia, không chút thay đổi.
Mấy người Lý Nhàn Ngư, Liễu Văn Truyền, Thời Thanh Trúc đều đứng bên cạnh Tần Ninh.
“Yêu nghiệt của Thánh Đạo tông Tần Ninh, thánh tử thánh địa Thanh Dương Lý Nhàn Ngư”.
Ông lão mặc áo choàng đỏ đứng ở giữa cười ha ha nói: “Tiếng tăm của hai vị, cực kỳ vang dội, lão phu kính nể”.
“Tại hạ là trưởng lão Xích Hoả Tông, Xích Quýnh!”
Tần Ninh nhìn về phía ông lão mặc áo choàng đỏ, không nói lời nào.
Lúc này, Xích Quýnh cũng cười lớn nói: “Xích Minh chặn đường, Tần Ninh công tử, Lý Nhàn Ngư công tử, chỉ vì thế mà giết người, không khỏi quá bá đạo!”
“Đường rộng thênh thang, ai đi đường của người nấy, Xích Hoả Tông các ngươi ngược lại có mặt mũi thật lớn, chặn đường…”, Tần Ninh cười tủm tỉm nói: “Con người ta có chút cứng nhắc, kẻ nào cản trở ta, ta sẽ giết kẻ ấy”.
Xích Quýnh liếc mắt nhìn Tần Ninh, mang theo ý tức sâu xa nói: “Không hổ là thiên kiêu của Thánh Đạo tông, quả thực là không tầm thường”.
“Xích Minh chặn đường, không phải là do cố tình gây sự, mà con đường này quả thực là rất nguy hiểm, Xích Hoả Tông chúng ta vừa mới phát hiện ra hang ổ của Ma tộc ở đây, vì an toàn, cho nên mới chặn đường lại”.
“Tần Ninh công tử xuất thân từ Thánh Đạo tông, Ma tộc chính là kẻ thù lớn của chúng ta, nếu như ngươi dám thì có thể đi theo chúng ta, cùng nhau đi xem thử rốt cuộc là tình huống gì”.
Từ lúc xuất hiện cho đến bây giờ, Xích Quýnh chưa hề tỏ thái độ vênh váo, hung hăng.
Nói tới nói lui, thái độ của ông ta vẫn rất bình thản, vẻ mặt ôn hoà.
Lúc này, Tần Ninh nói: “Ma tộc sao?
Ta rất có hứng thú, dẫn đường đi”.
Nếu như Xích Quýnh dám mời thì đương nhiên là Tần Ninh dám đi.
“Mời!”
Xích Quýnh và vài vị trưởng lão đều tránh đường.
Tần Ninh bước nhanh về phía trước, không chút sợ hãi.
Mấy người này đều có cấp bậc Đại Đế Tôn đỉnh cấp, ở trong một thế lực kém hơn các đại bá chủ một bậc như Xích Hoả Tông, đương nhiên là thân phận địa vị cũng khá cao.
Nếu như những người này có lòng dạ khó lường, ngược lại, Tần Ninh cũng không lo lắng.
Ngay sau đó, Xích Quýnh dẫn mấy người Tần Ninh đi sâu vào trong dãy núi.
Đối với cái chết của Xích Minh, người của Xích Hoả Tông tựa như không thèm để ý tới.
Lúc này, mọi người tiến sâu vào trong dãy núi, đi qua một ngọn núi cao, vòng qua bên trái rồi tiến vào, chỉ thấy ở đó, từng ngọn núi cao bị chém đến tận gốc, khiến cho dãy núi vốn liên miên không dứt biến thành một vùng sơn cốc.
Mà lúc này, bên trong sơn cốc, ước chừng gần trăm vị võ giả cấp bậc Tiểu Đế Tôn đang đứng đó, sắc mặt nghiêm nghị.
Rõ ràng, đây là đội võ giả của Xích Hoả Tông.
Lúc này, Xích Quýnh đi đến trước sơn cốc, nhìn về phía trước nói: “Nơi này, rất kỳ lạ…”
“Những ngọn núi này bị gọt đi, chỉ còn lại gốc rễ, mà phía trên gốc rễ lại còn có những ấn ký phức tạp bao trùm, có điều những ấn ký này giống như là trận văn, chỉ là lúc này đã sớm không còn linh khí…”, Xích Quýnh trực tiếp nói: “Lúc phát hiện ra nơi này, ta đã cảm thấy nơi này rất quỷ dị”.
“Sau khi phái đệ tử đi xung quanh điều tra, ta mới phát hiện ra, nơi này giống như là đại trận truyền tống, nhưng đã bị huỷ đi căn cơ, chỉ còn lại cái khung xương ở đây”.
Xích Quýnh vừa dứt lời, Tần Ninh đã bước vào bên trong sơn cốc.
Những ngọn núi cao kia tuy rằng đã bị chém đứt, nhưng gốc rễ vẫn còn đó, chân núi có đường kính mấy trăm mét, mỗi một cái đều vô cùng rộng lớn.
Mà phía trên gốc rễ được khắc những trận văn phức tạp.
Quả thật là đại trận! Thế nhưng đã sớm mục nát.
Lúc này, Tần Ninh không nói lời nào, chỉ nắm chặt bàn tay, từng dãy trận văn từ trong cơ thể ngưng tụ lại rồi phóng ra bên ngoài.
Thấy một màn như vậy Xích Quýnh trưởng lão thay đổi sắc mặt, vẻ mặt đầy sửng sốt.
Nghe đồn Tần Ninh ở trong Thánh Đạo tông, thuật luyện đan của hắn thuyết phục được Vân Thanh Tuyền, thuật ngự thú thuyết phục được Lý Vinh Ưng, vậy mà tên này còn tinh thông trận pháp! Điều này làm sao có thể xảy ra! Võ giả, nhìn chung thì tinh thần và sức lực vẫn có giới hạn.
Dấn thân còn võ đạo, việc tăng lên cảnh giới đã vô cùng gian nan.
Thuật luyện đan cũng thế, thuật trận pháp cũng vậy, cùng với thuật ngự thú, thuật con rối, những cái đều phải hao phí rất nhiều tâm tư.
Tinh thần và sức lực của võ giả có giới hạn, không có khả năng dùng một bộ não để nghiên cứu tất cả các lĩnh vực khác.
Hơn nữa, cho dù có sức lực thì cũng phải xem bản thân có đủ tư cách hay không.
Thế nhưng cái tên Tần Ninh này, hình như không chỉ là tài năng vẹn toàn, mà còn tinh thông tất cả mọi thứ.
Yêu nghiệt như vậy… Xích Quýnh nhìn thoáng qua mấy vị trưởng lão lên cạnh, ý bảo mọi người đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Trên thực tế, Xích Minh chết, trong lòng ông ta cực kỳ tức giận, chẳng qua là được ngụy trang vô cùng tốt.
Vốn dĩ, bọn họ dự định xem xem Tần Ninh có thể giúp đỡ được bọn họ hay không, nếu như không thể thì trực tiếp giết chết kẻ này, báo thù cho Xích Minh.
Mấy vị trưởng lão ở đây đều là Đại Đế Tôn đỉnh cấp, giết Tần Ninh còn không phải là chuyện rất đơn giản sao?
Thế nhưng bây giờ xem ra, tốt hơn hết là tạm thời không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Lúc này, Tần Ninh đang tập trung chú ý ngưng tụ trận văn, dần dần, bên trên gốc rễ của những ngọn núi kia nổi lên ánh hào quang, tản ra bốn phía.
Mà ánh hào quang này tập trung lại cùng một chỗ, ngưng tụ thành một chiếc lồng hình cái bát, bao phủ trên phạm vi hơn mười dặm.
Sắc mặt Tần Ninh mang theo vẻ ngạc nhiên.
“Đại trận Phong Cấm!”
Lúc này, Tần Ninh bước lên trên những căn cơ đại trận kia.
“Đại trận Phong Cấm?”
Xích Quýnh cũng cực kỳ kinh hãi.
Tại sao nơi này lại có đại trận Phong Cấm?
Là đang giam giữ ai?
Tần Ninh nói tiếp: “Trong trận này còn ẩn chứa rất nhiều đại trận khác, hơn nữa, sớm đã được sử dụng rồi, bây giờ đã trở thành một đống tàn tích, ta dựa vào quỹ tích của trận văn để ngưng tụ lại, đại trận này nằm ở biên giới ba vùng đất chết, dựa vào đó ta có thể suy đoán ra, trung tâm của đại trận… là ở… Tam Tử Vong Uyên!”
Tần Ninh ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào bên trong.
Trận này! Là cực trận! Cực trận, cho dù là muốn giam giữ Chí Cao Đế Tôn, căn bản cũng không cần sử dụng đến Cực Trận, hơn nữa, đây không phải là cực trận sơ cấp bình thường! Như vậy là đang giam giữ ai?
Trần Nhất Mặc sao?
Giờ phút này, Tần Ninh cắt ngón tay, vài giọt máu tí tách rơi xuống nền đất, dung nhập vào trong trận, sau đó, Tần Ninh nhắm hai mắt lại, thật lâu sau đó, hắn mới mở mắt ra, nhìn về nơi sâu thẳm bên trong.
Tam Tử Vong Uyên! Trái tim mơ mồ sinh ra cảm ứng, tại sâu bên trong Tam Tử Vong Uyên, ở một vị trí nào đó, chính là điểm chính giữa của đại trận này, là trung tâm, là đầu mối then chốt! Là nơi đó sao?
Trần Nhất Mặc bị giam giữ ở nơi đó sao?
Hay là nói… người bị giam giữ là kẻ khác?
Lúc này, Tần Ninh thở ra một hơi, rồi nhìn về phía mấy người Xích Quýnh, nói: “Nơi này cũng không phải là di tích gì đó, chỉ là tàn tích của đại trận Phong Cấm do người xưa để lại, thế nhưng, phát hiện ra nơi này, có lẽ giúp được cho ta, cho nên… ta sẽ không giết chết mấy người các ngươi!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt đám người Xích Quýnh lập tức thay đổi, dáng vẻ trở nên cẩn thận.
“Đừng coi ta như một kẻ ngốc, Xích Minh bị giết, sao các ngươi lại thờ ơ rồi mời ta đến đây, ta biết các ngươi đang suy nghĩ cái gì!”
Tần Ninh nói tiếp: “Thế nhưng, nể tình các ngươi vô tình giúp được ta, cho nên ta tạm thời tha cho cái mạng của các ngươi”.
“Còn nữa, ba vùng đất chết hung hiểm, khuyên các ngươi một câu, tốt hơn hết là nhanh chóng rời đi, Cửu Nguyên Vực này sắp đổi gió rồi”.
Giờ phút này, trong lòng Xích Quýnh căng thẳng.
Tại sao tên này lại cảm nhận được?
Bọn họ căn bản không hề lộ ra chút sát khí nào.
Thế nhưng lúc này, nhìn thấy Tần Ninh muốn dẫn theo mười mấy người rời đi, trong lòng Xích Quýnh trở nên rối rắm.
Ngăn cản, hay là không ngăn cản đây?
Chương 2557: Không nắm chắc
“Tốt nhất là đừng nhúc nhích!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Ta đã nói rồi, nể tình các ngươi vô tình giúp đỡ ta, ta tha chết cho các ngươi!”
Một lời vừa dứt, Tần Ninh nắm chặt bàn tay.
Trong khoảnh khắc, từng dãy trận văn nháy mắt sụp đổ.
Trong lúc trận văn sụp đổ, trên mặt đất của sơn cốc, căn cơ cũng đứt gãy.
Một cỗ khí thể khủng khiếp phóng thẳng lên cao, hoá thành một tia sáng nghìn mét, đâm thẳng lên không trung rồi tiêu tan.
Lúc này, cơ thể đám người Xích Quýnh không khỏi run rẩy.
Nếu như tia sáng này rơi xuống người bọn họ… Chắc chắn sẽ phải chết không chút nghi ngờ! Cho dù là Chí Cao Đế Tôn, có lẽ cũng sẽ chết.
Cái tên này, vậy mà có thể hồi sinh lại đại trận bị tàn phá, hơn nữa còn nắm giữ được trung tâm trận pháp, đây rốt cuộc là cái thực lực gì?
Một lúc lâu sau.
Tần Ninh dẫn theo mười mấy người rời đi.
Xích Quýnh nắm chặt hai tay, nói: “Đi!”
“Đi đâu?
Xích Quýnh đại ca!”
“Tụ họp với tông chủ”.
Xích Quýnh trầm ngâm nói: “Đổi một con đường khác để đi, không thể đi chung đường với tên quái vật kia được”.
“Vâng”.
Cùng lúc đó, Tần Ninh dẫn theo Lý Nhàn Ngư, Thời Thanh Trúc và Liễu Văn Truyền tiến sâu vào bên trong.
“Sư tôn...”, Lý Nhàn Ngư nhìn về phía Tần Ninh, muốn nói rồi lại thôi.
“Muốn hỏi gì thì hỏi đi!”
Tần Ninh không nhịn được cười nói.
“Vừa rồi sư tôn phát hiện ra cái gì sao?”
“Ừm…”, Tần Ninh gật đầu nói: “Đại trận Phong Cấm là một loại trận pháp, trong đó còn có rất nhiều chủng loại, cái vừa rồi mà chúng ta nhìn thấy, chính là phân trận của một đại trận Phong Cấm khá lớn!”
Phân trận?
“Đôi khi, ở một vài đại trận tương đối cường đại, cần phải có rất nhiều trận pháp nhỏ phụ trợ, những trận pháp đó không phải là ở cùng một chỗ, mà có thể cách nhau hơn mười dặm, hơn trăm dặm, thậm chí là ngàn dặm, tất cả liên kết lại tạo thành một đại trận”.
“Hơn nữa, đại trận mà chúng ta vừa phát hiện ra, là cực trận!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Cửu cảnh Chí Tôn không phải là cực hạn của Trung Tam Thiên, võ giả cảnh giới Chí Tôn tu hành pháp thân đến bước cuối cùng, là cảnh giới Hợp Nhất, đó là thực lực của Chí Cao Đế Tôn, mà cực hạn của Chí Cao Đế Tôn, chính là dung hợp pháp thân và cơ thể lại thành một thể, sau đó, sẽ bước vào Cực Cảnh!”
“Võ giả Cực Cảnh, cực đan sư, cực khí sư, cực trận sư!”
“Hiện giờ, ngươi đang là cảnh giới Đại Đế Tôn, cũng không cần biết quá nhiều về mấy cảnh giới này, sau này vi sư sẽ giải thích cặn kẽ cho ngươi”.
Tần Ninh nhìn về phía trước, lại nói: “Trận pháp ở nơi này, chính là một trong những đại trận Cực Cảnh, không biết là giam giữ nhân vật nào”.
“Có phải là Trần Nhất Mặc không?”
“Ta không biết”.
Tần Ninh chắp tay mà đứng, nói: “Thế nhưng, cực trận sư có thể vận dụng trận pháp này để giam giữ, ít nhất cũng phải là một vị cường giả vô địch thực lực vượt qua cả cửu cảnh Chí Tôn, khả năng này là rất lớn!”
Liễu Văn Truyền nghe vậy thì kinh hãi nói: “Cực trận sư… Sợ rằng chỉ có trong Thượng Nguyên Thiên Vực mới có cực trận sư phải không?
Là ai muốn giam giữ Trần Nhất Mặc?
Đó chính là đồ đệ của Cửu Nguyên Đan Đế!”
Tần Ninh không trả lời, chỉ nói tiếp: “Từ đại trận này, ta cảm nhận được vị trí trung tâm của đại trận, quả thực là ở bên trong Tam Tử Vong Uyên”.
“Kết hợp với lời nói của Đà La Khôn, khả năng cao là Trần Nhất Mặc ở chỗ này”.
“Đà La Khôn liên hợp với Ma tộc, trong Thánh Đạo tông chắc chắn cũng có ba vị đạo tông có quan hệ mật thiết với Ma tộc, chỉ là không biết Cửu Nguyên đan tông, động thiên Huyền Nguyệt, thánh địa Thanh Dương có thái độ gì, lần này, Đà La Khôn lên kế hoạch với quy mô lớn như thế, chính là vì muốn thống nhất Cửu Nguyên Vực, ông ta sẽ trở thành người đại diện để ra mặt, chung sống với Ma tộc”.
Lý Nhàn Ngư lo lắng nói: “Một khi đã như vậy, chỉ sợ ba vùng đất chết kia… rất nguy hiểm…”
“Nguy hiểm cũng phải đi…”, Tần Ninh bước đi từng bước, thở dài nói: “Ai bảo… ta có một tên nhóc như thế…”, lúc này, Lý Nhàn Ngư cũng theo sát phía sau.
Sư tôn vì đồ đệ, từ trước đến nay luôn là như vậy.
Đừng nói là Trần Nhất Mặc, cho dù là bất kỳ ai, sư tôn đều như thế.
Lý Nhàn Ngư chỉ hận bản thân, bây giờ chỉ là Đại Đế Tôn tầng một, không thể giúp đỡ nhiều được cho Tần Ninh.
Một hàng mười mấy người tiếp tục xâm nhập vào trong.
Ven đường, cũng gặp phải không ít võ giả đến từ khắp các nơi.
Mà người có thể tiến vào nơi đây, gần như là không thể nhìn thấy cảnh giới Tiểu Thần Tôn, Đại Thần Tôn, kém cỏi nhất cũng là cảnh giới Tiểu Đế Tôn.
Hơn nữa, dường như trong mỗi một đội đều có cường giả Đại Đế Tôn dẫn đội.
Về phần Chí Cao Đế Tôn, ngược lại không hề gặp phải.
Thứ nhất, Chí Cao Đế Tôn vốn dĩ đã ít.
Thứ hai, mọi người đều bị phân tán ra, có lẽ Chí Cao Đế Tôn đã đến Tam Tử Vong Uyên.
Hôm nay, mười mấy người dừng chân nghỉ ngơi dưới một chân núi.
“Khoảng cách đến Tam Tử Vong Uyên, chỉ còn không đến trăm dặm nữa thôi!”
Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía trước, từng ngọn núi cao hùng vĩ, nguy nga, cao ước chừng nghìn trượng, vạn trượng, cây cối che lấp cả mặt trời, ở bên trong đó, thỉnh thoảng còn có thác nước ào ào chảy xuống, bọt nước văng tứ tung.
Ở trong này, trông con người thật nhỏ bé.
Một đường đi đến đây, trong thời gian này, bọn họ nhìn thấy không ít thi thể.
Cho dù phải trả một cái giá không nhỏ, nhưng mọi người vẫn chưa từng lùi bước về phía sau, vẫn tràn ngập khát vọng đối với Trần Nhất Mặc, với Cửu Nguyên Đan Điển.
Cho dù có nhóm Chí Cao Đế Tôn ở phía trước, nhưng đám người Đại Đế Tôn, Tiểu Đế Tôn vẫn như trước cảm thấy bản thân mình có cơ hội, người trước ngã xuống, người sau lại tiến lên…
“Sư tôn, lần này… người có nắm chắc hay không?”
Lý Nhàn Ngư hỏi.
“Ta?”
Tần Ninh khẽ cười nói: “Không nắm chắc!”
“…”, Tần Ninh nói tiếp: “Nếu như bọn chúng công khai hành động, trái lại ta lại không sợ hãi, chủ yếu là lo lắng cho Trần Nhất Mặc, rốt cuộc là ở nơi nào, nếu như bị cản trở, vậy thì không dễ hành động”.
“Thế nhưng ngươi yên tâm, sư tôn sẽ không chết được đâu”.
“Ba vùng đất chết này, ta đã từng đến đây, quả thực là nguy hiểm, nhưng cũng không phải là cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa, bên trong còn ẩn chứa bí mật lớn!”
“Vẫn là câu nói kia, nếu như ta gặp chuyện ngoài ý muốn, các ngươi phải bảo vệ bản thân cho thật tốt, đừng gặp chuyện không may gì, tóm lại là ta sẽ trở về”.
“Vâng”.
Ầm! Trong lúc hai người nói chuyện, đột nhiên, một tiếng gầm rú vang lên.
Mặt đất rung chuyển, núi sông chấn động.
Tiếng gầm rú này khi truyền đến tai đám người Tần Ninh đã trở nên cực kỳ yếu ớt.
Thế nhưng cho dù là vậy, vẫn khiến cho mặt đất rung chuyển như trước, làm cho người ta không thể nào đứng vững được.
“Là bên trong Tam Tử Vong Uyên”.
Lúc này, hai mắt Tần Ninh sáng như đuốc, nói: “Đi!”
“Vâng!”
Nhất thời, mười mấy người nhanh chóng xuất phát, hướng thẳng về phía Tam Tử Vong Uyên.
Dao động khủng bố truyền ra từng đợt, khí tức khiến cho kẻ khác run sợ không ngừng phóng ra.
Không chỉ là nhóm người Tần Ninh, bốn phương tám hướng, đám võ giả đang đi về phía ba vùng đất chết cũng cảm nhận được dao động truyền đến từ vị trí trung tâm.
Dường như là, đất trời thay đổi.
Với khoảng cách trăm dặm, nếu như di chuyển với tốc độ bình thường thì cũng tốn kha khá thời gian, thế nhưng lúc này, Tần Ninh dẫn theo mười mấy người tăng tốc lao đến, rất nhanh đã đến gần Tam Tử Vong Uyên.
Từng bước vượt qua một dãy núi non, phía trước, mặt đất trống không, núi non trụi lủi, chỉ có đất cát màu đen, núi đá màu đen, bầu không khí cũng mang theo một màu đen áp lực.
Giờ phút này, đám người Lý Nhàn Ngư, Liễu Văn Truyền đều cảm nhận được khí tức khủng bố từ phía trước truyền đến.
“Đi!”
Tần Ninh không ngừng lại, tiếp tục đi vào trong, hướng thẳng về phía Tam Tử Vong Uyên.
Dần dần, theo khoảng cách gần lại, phía trước, chỉ thấy một cây cột chọc trời màu đen tuyền từ dưới đất mọc lên, cao tận mây xanh, giống như là vô cùng vô tận, không có điểm cuối.
Tựa như từ trước đến nay, cây cột đen ấy vẫn luôn đứng đó, chưa bao giờ dao động.
Chương 2558: Tất cả phụ thuộc vào chính bản thân các ngươi
Mà lúc này, trong bán kính hơn mười dặm xung quanh cây cột đen, bốn phương tám hướng đã tụ tập không ít người.
Nhìn kỹ mới thấy, hầu hết đều là võ giả cảnh giới Chí Cao Đế Tôn, Đại Đế Tôn, ngược lại, có rất ít võ giả cảnh giới Tiểu Đế Tôn…
Lúc này, nhóm Chí Cao Đế Tôn đều tập trung ở chỗ này, quan sát cây cột đen, không người nào ra ngoài.
Cung chủ Đà La Khôn.
Tông chủ Thánh Vô Khuyết.
Thánh chủ Thanh Dương Hoa.
Huyền Nguyệt Thượng Nhân.
Tông chủ Dịch Hàn Ngọc.
Năm thân hình mang theo khí thế như nước lũ, xung quanh tản ra từng tia sáng, hướng thẳng về phía chân trời.
Chấn động này, có vẻ như là do năm vị Chí Cao Đế Tôn này tạo ra.
Lúc này, Tần Ninh cũng đã dẫn theo đám người Lý Nhàn Ngư đến, bọn họ đi tới bên cạnh đám người, không nói lời nào.
“Sư tôn…”
Lý Nhàn Ngư nhìn thoáng qua bốn phía, thấp giọng nói: “Con thấy nhóm trưởng lão cấp bậc Đại Đế Tôn của thánh địa Thanh Dương, thiếu không ít người…”
Tần Ninh gật gật đầu.
Lúc này, năm vị cường giả Chí Cao Đế Tôn đỉnh cấp đứng ở trước mặt mọi người, ánh mắt mang theo chút lãnh đạm, đảo quanh bốn phía.
“Đây là nơi mà Khôn huynh nói tới?”
Lúc này, Thánh Vô Khuyết mở miệng nói.
Đà La Khôn thản nhiên trả lời: “Đúng vậy, Tam Tử Vong Uyên, là trung tâm của ba vùng đất chết, mà Tam Tử Vong Uyên cũng không ở nằm trên mặt đất, mà là ở… bên dưới lòng đất!”
Bên dưới lòng đất?
Đà La Khôn tiếp tục nói: “Nơi này chính là cửa ra vào của Tam Tử Vong Uyên, các vị, đã đi đến bước này rồi, kế tiếp, chúng ta có thể gặp được Trần Nhất Mặc bất cứ lúc nào, tìm được Cửu Nguyên Đan Điển, nhưng ta phải nhắc nhở các vị một câu, bên dưới này, cực kỳ nguy hiểm!”
“Cơ duyên bất ngờ ở phía dưới, nguy hiểm cũng ở phía dưới”.
“Các vị, đi hay không đi, tất cả phụ thuộc vào chính bản thân các ngươi”.
Lúc này, võ giả đến từ ngũ đại bá chủ, bảy phương thế lực mạnh mẽ, cùng tán tu khắp các nơi, đều bày ra tư thế sẵn sàng đón địch.
Dọc đường đi, trải qua biết bao nguy hiểm, còn gặp phải Ma tộc, thế nhưng, vẫn không thay đổi được khát vọng của bọn họ.
Đà La Khôn cũng không nói lời vô nghĩa nữa, chỉ nhìn về phía bốn vị Chí Cao Đế Tôn.
Năm người đồng thời bước ra, theo mỗi bước chân của bọn họ, bên dưới bốc lên một ánh hào quang, lơ lửng trên bầu trời, rồi nháy mắt tụ lại thành một cột sáng duy nhất.
Ầm…
Tiếng gầm rú long trời lở đất vang lên.
Trên mặt đất, khí tức khiến cho kẻ khác run sợ bùng nổ.
Dao động khủng bố quấn lấy trong trái tim mỗi người.
Tách tách tách!
Dần dần, mặt đất rạn nứt.
Mà theo mặt đất rạn nứt, cột sáng từ trên trời giáng xuống, giống như một cây cột chống trời, cắm thẳng vào trong lòng đất.
Chấn động, chưa hề ngừng lại chút nào.
Dần dần, hào quang tản ra, cây cột đâm thủng trời xanh kia tiến vào trong lòng đất, rồi biến mất không thấy đâu.
Mà lúc này, một cửa động xuất hiện trên mặt đất.
Lúc này, Đà La Khôn bước tới, nói: “Các vị, mỗi người dựa vào số mệnh của mình đi!”
Lời nói vừa dứt, Đà La Khôn dẫn theo đám người của Đa La cung, sải bước nhảy xuống phía dưới, cuối cùng bóng người cũng biến mất.
Cùng lúc đó, bốn người Huyền Nguyệt Thượng Nhân, Thánh Vô Khuyết, Thanh Dương Hoa, Dịch Hàn Ngọc cũng không nói hai lời, trực tiếp nhảy vào trong đó…
Giờ phút này, mọi người đều bắt đầu xuất phát.
Tần Ninh nhìn về phía hang động kia, trong khoảnh khắc, đáy lòng khó mà bĩnh tĩnh được.
Thở ra một hơi, Tần Ninh khẽ nói: “Đi!”
Bất kể là như thế nào, cũng phải đi.
Cho dù là rơi vào tình huống cực kỳ nguy hiểm, cho dù là đường chết!
Từng người từng người, chen chúc nhau nhảy xuống dưới lòng đất…
Một lúc lâu sau, giống như là rơi xuống vực sâu vô tận, phía dưới dần dần xuất hiện ánh sáng, mỗi một vị Tiểu Đế Tôn, Đại Đế Tôn, Chí Cao Đế Tôn đều tự dùng phương pháp của riêng mình, hạ thấp tốc độ, rồi chậm rãi đáp xuống.
Phía sau con đường, cảnh tượng trước mặt làm cho mọi người nhíu mày.
Tam Tử Vong Uyên!
Là nơi cấm kị, là nơi cực kỳ nguy hiểm, là nơi cực kỳ hung hiểm, đây là những lời mà mọi người vẫn thường được nghe nói về nó.
Thế nhưng nơi này, liếc mắt nhìn qua thì chỉ thấy non xanh nước biếc, cũng không biết là ánh sáng mặt trời từ nơi nào chiếu rọi vào đây, chim hót hoa nở, dùng mấy từ tiên cảnh giữa chốn nhân gian để hình dung nơi này cũng không phải là nói quá.
Ánh mắt của không ít người thay đổi.
Có phải là đi nhầm rồi hay không?
Giờ phút này, hầu hết các võ giả của năm phương thế lực bá chủ đều tụ tập lại một chỗ.
Chỉ là mấy vị Chí Cao Đế Tôn đỉnh cấp vẫn chưa ai nói gì, cho nên mọi người vẫn trầm mặc.
Ngay sau đó, năm vị Chí Cao Đế Tôn dẫn người đi theo các phương hướng khác nhau, đi vào trong núi rừng mênh mông vô tận.
Ven đường đi, mọi người được chứng kiến thế nào là chốn bồng lai tiên cảnh, khiến cho người ta vui vẻ, thoải mái.
Cứ như vậy đi tiếp, ước chừng khoảng mấy trăm dặm sau, mặt đất vô tận phía trước bỗng nhiên mọc lên từng ngọn núi cao.
Trong dãy núi cao liên miên không dứt đó, có ba ngọn núi cao hơn hẳn, trông giống như ba ngón tay đang chỉ thẳng lên trời, ngạo nghễ giữa đất trời.
Lúc này, đám người Đà La Khôn dừng lại.
Ánh mắt Tần Ninh nhìn qua, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.
Đúng lúc này, âm thanh ầm ầm vang lên, khí tức khiến kẻ khác run sợ từ phía trước truyền tới.
Ở bên kia, mỗi một ngọn núi cao xảy ra một tình huống khác nhau.
Trên đỉnh của ngọn núi bên trái, được đặt một chiếc quan tài, quan tài dài trăm trượng, cao hơn mười trượng, lẳng lặng nằm im trên đỉnh núi, tản ra không khí chết chóc vô tận.
Mà trên ngọn núi ở giữa là một toà miếu thờ.
Miếu thời cao trăm trượng, toàn bộ vật thể có màu xanh đen, trông giống như miếu, lại cũng giống như đạo quán.
Ở phía bên phải là một bóng người có thân hình cao trăm trượng, ngạo nghễ đứng đó.
Ba ngọn núi cao, ba cảnh tượng, làm cho người ta cảm thấy cả người phát lạnh.
Lúc này, nếu như không có các vị cường giả Chí Cao Đế Tôn ở đây, không ít người muốn trực tiếp bỏ chạy.
Tần Ninh nhìn về phía ba ngọn núi cao kia, sắc mặt khẽ thay đổi, hắn vô cùng kinh ngạc.
Giờ phút này, Huyền Nguyệt Thượng Nhân bước lên phía trước, toàn thân được hơi thở thánh khiết bao phủ, nàng ta mở miệng nói: “Tam đại cấm địa, mộ Bất Tử trong Bất Tử mộ địa, Thiên Thần Miếu trong cấm địa Thần Miếu, Ám Thiên Nhân trong cấm địa Ám Ngục!”
“Tại sao lại… xuất hiện ở đây?”
Giờ phút này, giọng nói của vị Thượng Nhân này cũng mang theo sự kinh ngạc.
Tam đại cấm địa, danh tiếng vang xa.
Mà bên trong tam đại cấm địa, tồn tại nhiều truyền kỳ nhất vẫn là ba nơi đặc sắc này.
Bên trong Bất Tử mộ địa, nghe nói có một ngôi mộ Bất Tử, mai táng cái gì thì không ai biết được, bởi vì một khi tới gần mộ Bất Tử, chắc chắn sẽ phải chết, do dù là Chí Cao Đế Tôn cũng không thể nào chạy thoát.
Trong cấm địa Thần Miếu, có một toà Thần Miếu, Thần Miếu này tồn tại từ khi nào, căn bản là không ai biết được, thế nhưng, người nhìn thấy Thiên Thần Miếu, cho dù chỉ là tới gần thôi, thì sau khi rời đi không lâu cũng sẽ chết.
Trong cấm địa Ám Ngục, nghe nói có một người khổng lồ đứng đó, chỉ cần là người nhìn vào mắt của người khổng lồ đó, thì chắc chắn sẽ phải chết.
Đây là lời đồn từ xưa đến nay của tam đại cấm địa.
Thế nhưng hôm nay, lời đồn ấy lại hiện ra ngay trước mắt.
Tuy rằng tiến vào nơi đây vẫn chưa gặp phải nguy hiểm gì, thế nhưng những thứ trước mắt dường như mới là mối nguy hiểm lớn nhất.
Chỉ cần vô ý một chút thôi, có thể tất cả mọi người đều sẽ chết ở chỗ này.
Giờ phút này, năm vị cường giả Chí Cao Đế Tôn đỉnh cấp cũng không nói lời nào.
Mộ Bất Tử, Thiên Thần Miếu, Ám Thiên Nhân.
Vốn nên ở trong tam đại cấm địa, không liên quan gì đến nhau, tại sao lại cùng xuất hiện ở chỗ này?
Là tam đại cấm địa xảy ra biến hoá, hay là nói… có người cố ý tạo nên?
Chương 2559: Ngươi nói vậy là có ý gì?
Giữa lúc đó, Đà La Khôn bước ra, nhìn về phía trước đồng thời hờ hững nói: "Dù sao đi nữa, đã đến nước này rồi thì phải bước tiếp thôi".
Ông ta vẫn tiếp tục nhìn phía trước, cất giọng dửng dưng: "Bản tọa không tin mộ Bất Tử, Thiên Thần Miếu và Ám Thiên Nhân thần kỳ như trong truyền thuyết!"
Giờ đây, Đà La Khôn đã hạ quyết tâm, muốn dẫn người xuất phát.
Đám người Huyền Nguyệt Thượng Nhân, Dịch Hàn Ngọc, Thánh Vô Khuyết và Thanh Dương Hoa cũng đồng loạt chuẩn bị lên đường.
Bảy thế lực quyền thế Xích Hỏa Tông, nhà họ Vũ của Nam Vực, nhà họ Minh của Đông Vực, Thái Tuế Các, Băng Sơn Cốc, Toái Tinh Sơn và Thiên Tuyết Tông cũng hướng tới nơi đó.
Dù thế nào đi nữa thì đây cũng là kỳ ngộ vô bờ cho bọn họ nếu như có thể lấy được bí mật của tam đại cấm địa. Cho dù không lấy được Cửu Nguyên Đan Điển thì chuyến đi này cũng không uổng.
"Mọi người tỉnh táo lại đi chứ?"
Đúng lúc đó, một giọng nói đột nhiên cất lên.
Tất cả mọi người đều bất ngờ trước giọng nói ấy.
Tần Ninh bước từng bước một ra khỏi đám đông.
Mặc dù thủ khoa của cuộc tranh tài trong vực lần này là Lý Nhàn Ngư nhưng không ai không nhớ tên Tần Ninh vì biểu hiện của hắn.
Đạo tông Thánh Phi Vũ của Thánh Đạo tông cũng nhướng mày nhìn Tần Ninh, không nói gì.
Hắn cười híp mắt, lên tiếng: "Hẳn là trên đường tới đây các vị đều bị Ma tộc tấn công đúng không?"
Câu vừa dứt thì Minh Khiếu Thiên - trưởng tộc nhà họ Minh - lập tức tiến lên, quát: "Không sai, đệ đệ ta đã bị bọn Ma tộc giết chết. Lũ Ma tộc khốn nạn, không ngờ chúng lại xuất hiện trong tam đại cấm địa của Cửu Nguyên Vực".
Tần Ninh tiếp tục hỏi: "Mọi người chưa từng nghĩ rằng sự hiện diện của Ma tộc có liên quan tới sự thay đổi kỳ lạ trong tam đại cấm địa ư?"
Vừa nghe thấy câu này, nhiều người lộ vẻ mặt quái lạ.
"Năm xưa, Ma tộc từng xuất hiện tại Trung Tam Thiên nhưng bị thế lực các nơi liên minh càn quét, đã bị tiêu diệt, vậy mà hôm nay lại xuất hiện lần nữa".
"Không những thế, có thể nói toàn bộ Chí Cao Đế Tôn và Đại Đế Tôn của Cửu Nguyên Vực đều tụ hội về đây trong chuyến đi này".
"Nếu như Ma tộc cố ý bày mưu, dụ chúng ta vào đây thì sao?"
Nghe thấy những lời phân tích của Tần Ninh, nhiều người dừng bước.
"Hừ!"
Bỗng có một tiếng hừ lạnh vang lên.
Ngũ cung chủ Bàng Lôi của Đà La cung bước ra, gầm lớn: "Ngươi nói vậy là có ý gì?"
"Tam Tử Vong Uyên là tin tức mà các vị Chí Cao Đế Tôn của Đà La cung bọn ta phải đánh đổi tính mạng mới lấy được, ngươi nói vậy tức là Đà La cung bọn ta câu kết với Ma tộc, dụ mọi người tới đây à?"
Tiếng quát tháo của Bàng Lôi làm những người khác cũng tỉnh ngộ.
Đúng là thế rồi.
Tam Tử Vong Uyên được phát hiện bởi Đà La cung, hơn nữa cung chủ Đà La cung là đại nhân Đà La Khôn đã năm lần bảy lượt cảnh cáo bọn họ rằng đây là một nơi rất nguy hiểm, không được hành động thiếu suy nghĩ.
Nếu như chính Đà La cung đã dẫn họ tới đây...
Không thể nào!
Đà La cung đã liên tục nhấn mạnh đây là nơi nguy hiểm rồi mà.
Tần Ninh lập tức cười xởi lởi: "Ta có nói thế đâu. Ta chỉ muốn nói rằng ba vùng đất chết chính là khu vực trung tâm của tam đại cấm địa, Tam Tử Vong Uyên thì càng hung hiểm hơn, nay lại có thêm Ma tộc, do đó mọi người nên cẩn thận hơn nữa chứ ta có nhắc tới Đà La cung đâu nào?"
"Ngươi là Bàng Lôi đúng không?"
Tần Ninh nhìn về phía Bàng Lôi, cười nói: "Người ngoài chưa nói gì thì sao ngươi lại sồn sồn lên thế kia?"
Vừa nghe thấy câu đó, Bàng Lôi càng không kìm được cơn giận, thét: "Ý ngươi là bản tọa có tật giật mình đúng không?"
Ai nấy đều bàn tán xôn xao.
Mọi người đang tìm kiếm tung tích của Trần Nhất Mặc và Cửu Nguyên Đan Điển thì Ma tộc thình lình xuất hiện, có điều không ai quan tâm tới chuyện đó cả.
Dù sao năm đó Ma tộc cũng từng lộ mặt nhưng bị các phe liên minh, đánh cho tan tác đấy thôi.
Tuy nhiên, bây giờ nghĩ kĩ lại thì đúng là sự xuất hiện của Ma tộc có hơi trùng hợp thật.
Lúc này, Đà La Khôn nhìn về phía Tần Ninh, khẽ cười: "Chỉ là một Tiểu Đế Tôn thôi, bản tọa không so đo với ngươi. Ai muốn tiếp tục thì tiếp tục, ai không muốn thì mời đi cho, ta chưa bao giờ ép buộc các ngươi!"
"Nếu các ngươi không dám thì người của Đà La cung ta sẽ đi đầu tiên".
Nói rồi Đà La Khôn dẫn vô số võ giả Đà La cung đồng loạt tiến lại gần ba ngọn núi cao nguy nga, hùng vĩ đằng trước.
Lúc này, rất nhiều người đều do dự.
Nhưng đương nhiên bọn họ không thể nào nghi ngờ Đà La cung chỉ vì đôi ba câu của Tần Ninh rồi.
Giây lát sau, Dịch Hàn Ngọc thoáng nhìn Tần Ninh rồi dẫn võ giả Cửu Nguyên đan tông đi tiếp...
Đắn đo thì có đấy, nhưng chuyện đã tới nước này, ai mà chịu lùi bước, không đi tiếp nữa chứ?
Lý Nhàn Ngư nhìn Tần Ninh, nở nụ cười cay đắng.
Tần Ninh lại chỉ mỉm cười: "Không sao đâu, ban đầu ta cũng không nghĩ sẽ thuyết phục được bọn họ chỉ với dăm ba câu, nhưng ít nhất sẽ giúp các phe không còn răm rắp đi vào như một tên ngốc nữa..."
Lý Nhàn Ngư gật đầu.
Giữa lúc đó, một bóng người bỗng rời khỏi đám đông rồi đến bên cạnh Tần Ninh.
Thánh Phi Vũ!
Thánh Phi Vũ nhìn Tần Ninh, thấp giọng hỏi: "Ngươi đã phát hiện ra gì rồi?"'
Trên đường tới đây, có rất nhiều chỗ khơi dậy sự tò mò của hắn ta.
Nhưng hắn ta chẳng nhận được tin tức gì cả.
Tần Ninh nhìn vào mắt Thánh Phi Vũ, nói thẳng: "Trong Thánh Đạo tông có đạo tông Vũ Mân và đạo tông Âu Dương Chí Dũng tám mươi phần trăm là không dính dáng tới Ma tộc, nhưng còn đạo tông Mục Hàng, đạo tông Dịch Nhất Phong, đạo tông Hoa Linh Lung, chắc chắn ba đạo tông này có mối quan hệ sâu sắc với Ma tộc!"
"Ba người Đào Chỉ Kỳ, Hoàn Khải Minh, Kha Viêm Vũ đã bị ta giết chết".
"Đà La cung và Ma tộc bắt tay với nhau là điều chắc chắn rồi".
Càng nghe Tần Ninh nói, nét mặt Thánh Phi Vũ càng sa sầm.
"Ngươi có biết những gì ngươi vừa nói có ý nghĩa gì không?"
Thánh Phi Vũ nói với khuôn mặt nghiêm nghị: "Đà La cung là thế lực mạnh nhất Cửu Nguyên Vực, Thánh Đạo tông... thì có đến ba vị đạo tông bắt tay với Ma tộc..."
"Ta biết!"
Tần Ninh từ tốn đáp: "Nhưng, đây là sự thật".
"Ta cần bẩm báo chuyện này lên tông chủ".
Thánh Phi Vũ thẳng thừng nói.
"Bẩm báo Thánh Vô Khuyết à...", Tần Ninh bỗng thì thầm.
"Ý ngươi là gì?", thấy vẻ mặt của hắn, Thánh Phi Vũ u ám hỏi.
Tần Ninh nói ra: "Ngươi còn nhớ trước đây ta đã nói với ngươi những gì không?"
Cái gì?
"Ngày đó, khi mới vào Thánh Đạo tông ta đã nói rõ với ngươi rằng cái chết của Thánh Dật Phi có liên quan đến Âu Dương Chí Dũng. Bây giờ nhìn lại, nếu như Âu Dương Chí Dũng hợp tác với Ma tộc thì Mục Hàng và hai vị đạo tông kia cũng thế, nghĩa là đáng ra bốn đạo tông này cùng một giuộc với nhau. Nhưng cuối cùng tin tức ta lấy được từ Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ lại chẳng dính dáng gì tới đạo tông Âu Dương Chí Dũng cả".
"Ngày đó ta bảo Âu Dương Chí Dũng có thể đã giết Thánh Dật Phi, sau khi báo chuyện này cho ngươi biết thì lại phát hiện đệ tử do tên Ma tộc cải trang trong Thánh Đạo tông, chính xác hơn là Đại Vũ Phong và Bách Luyện Phong. Làm gì có chuyện trùng hợp như thế?"
Thánh Phi Vũ lập tức trầm giọng quát: "Ngươi nghi ngờ ta sao!"
"Ta có mất trí thì cũng không đời nào giết huynh trưởng của mình!"
Nhưng Tần Ninh nghe vậy lại chỉ nhìn hắn ta, không đáp lại.
Dần dần, vẻ mặt Thánh Phi Vũ trở nên hoảng hốt.
Không!
Không phải Tần Ninh nghi ngờ hắn ta!
Mà là... Thánh Vô Khuyết!
Giờ phút này, Thánh Phi Vũ cứng đờ người, mặt mày tái mét, đứng ngây ra như phỗng.
Thật lâu sau, hắn ta xoay người bỏ đi.
Lúc này Tần Ninh cũng cất bước đi tiếp...
Có phải là thật hay không thì sắp làm sáng tỏ rồi!
Chương 2560: Xích sắt máu che lấp bầu trời
Giờ đây, hàng vạn võ giả tiếp tục lên đường.
Ba ngọn núi cao ấy trông như gần ngay trước mắt, nhưng sau khi ra khỏi cánh rừng tựa thế ngoại đào nguyên, bọn họ lại phát hiện rằng ba ngọn núi cao phía trước cứ như cách họ cả trăm ngàn dặm vậy.
Năm vị Chí Cao Đế Tôn cũng nhận ra tình huống có gì đó không đúng.
Lúc này, trong đám đông, Tần Ninh chỉ nhìn ba ngọn núi cao kia.
Hắn chỉ là một đệ tử thấp cổ bé họng, có nói chuyện gì đang xảy ra thì cũng không ai tin.
Giờ phút này, đang lúc tất cả mọi người chuẩn bị đi sâu vào thì bỗng nhiên họ cảm nhận được khí Chí Tôn trong thân thể bị khuấy đảo dữ dội.
Không chỉ vậy, việc vận chuyển khí Chí Tôn trở nên khó khăn thì không nói, đằng này không ngờ đến pháp thân cũng bị ảnh hưởng.
Bắt đầu có người xuất hiện triệu chứng buồn nôn, hoa mắt, chóng mặt.
Ngày càng càng nhiều người có triệu chứng trên nên đội ngũ dần dừng bước.
"Có chuyện gì vậy?"
"Trúng độc sao? Vì sao khi ta triển khai pháp thân lại như rơi vào bùn lầy thế này?"
"Ta choáng quá... Cảm giác... Hình như tinh thần không..."
"Chắc do hôm qua ngươi làm với nữ nhân hăng say quá chứ gì?"
"Cút, ta nói thật mà..."
Đám người bàn tán xôn xao, tất cả đều không đi tiếp nữa.
Ba ngọn núi cao kia chỉ cách đó có nghìn mét nhưng lại như xa cách nghìn trùng, xung quanh là những ruộng đất màu nâu đen.
Võ giả thuộc thế lực năm đại bá chủ đều dừng bước.
"Sao thế này?"
Thanh Dương Hoa nhướng mày, nói với vẻ không vui.
"Sức mạnh pháp thân của rất nhiều đệ tử, trưởng lão cảnh giới Tiểu Đế Tôn, Đại Đế Tôn đều đã bị tổn thương, rơi vào tình trạng bị hạn chế, không biết chuyện này là sao đây...", phong chủ Vũ Văn Hoắc thì thầm báo cáo.
"Thánh chủ, hình như có gì đó không ổn".
Thanh Dương Hoa nghe vậy thì sa sầm nét mặt.
Giờ phút này, Lý Nhàn Ngư lại gần Lãnh Tử Duệ.
"Phong chủ!"
"Nhàn Ngư, sao vậy? Ngươi không sao chứ?", thấy xung quanh có rất nhiều người có triệu chứng bất thường, Lãnh Tử Duệ vô cùng lo lắng cho Lý Nhàn Ngư.
"Ta không sao..."
Pháp thân của Lý Nhàn Ngư rất mạnh nên không bị ảnh hưởng.
Lý Nhàn Ngư đưa mắt sang Lãnh Tử Duệ. Từ khi hắn ta vào thánh địa Thanh Dương, Lãnh phong chủ lúc nào cũng ân cần với hắn ta, muốn thu hắn ta làm đệ tử.
"Phong chủ, có mấy lời ta phải nói với người".
Lý Nhàn Ngư nắm chặt tay Lãnh Tử Duệ rồi thì thầm gì đó, khuôn mặt Lãnh Tử Duệ dần trở nên nhợt nhạt, vô cùng khó coi...
Giờ đây, càng ngày càng có nhiều võ giả nhận ra mình không tài nào điều khiển pháp thân và khí Chí Tôn của mình được nữa, thậm chí người mềm oặt, không đứng dậy nổi.
"Chết tiệt!"
Lãnh Tử Duệ nhỏ giọng quát: "Lũ khốn kiếp này!"
"Phong chủ", Lý Nhàn Ngư tiếp tục nói: "Phong chủ đã biết chuyện này, tốt nhất là người hãy cho chuẩn bị sớm đi ạ, biến cố có thể sẽ xảy ra bất cứ lúc nào".
"Được, ta biết rồi".
Lãnh Tử Duệ vỗ vai Lý Nhàn Ngư, dặn dò: "Ngươi cũng cẩn thận chút".
"Vâng".
Sau đó, Lý Nhàn Ngư đi tới bên cạnh Tần Ninh rồi chắp tay bẩm báo: "Sư tôn, con đã nói rõ với Lãnh phong chủ rồi ạ".
"Làm tốt lắm!"
Tần Ninh nhìn đất trời quanh đây, lại nhìn ba ngọn núi khổng lồ gần trong gang tấc lại tựa như ở trên bầu trời xa xôi, lẩm bẩm: "Bắt đầu rồi..."
Giờ phút này, hầu như ai cũng nhận ra điều khác thường, thậm chí vô số Đại Đế Tôn xuất hiện hiện tượng không thể kiểm soát pháp thân, sức mạnh của pháp thân đã bị áp chế.
Đà La Khôn ngóng nhìn khắp nơi, nhiều người xảy ra tình trạng này chứng tỏ tình hình không ổn chút nào.
Đám người Thánh Vô Khuyết, Thanh Dương Hoa, Dịch Hàn Ngọc cũng nhíu mày.
Ba ngọn núi vẫn còn ở đằng trước, vẫn chưa chạm đến được vậy mà trên đường đi lại xảy ra sự cố quái lạ như vậy!
Tham gia chuyến đi này đúng là chẳng được gì ngoài ba cái tình huống quỷ dị như này.
Nhiều người bắt đầu có suy nghĩ rút lui.
Lúc này Vũ Vạn Sơn - trưởng tộc nhà họ Vũ của Nam Vực - cũng quát lớn: "Đệ tử nhà họ Vũ rút lui theo ta!"
"Bảo vật quan trọng nhưng tính mạng quan trọng hơn, gặp phải chuyện gì nằm ngoài khả năng thì bỏ cuộc càng sớm càng tốt".
Vì Vũ Vạn Sơn đã thấy mặt mày các đệ tử hạt nhân cảnh giới Tiểu Đế Tôn nhất phẩm, nhị phẩm của nhà họ Vũ tái mét hết cả lên.
Nếu như đó chỉ là ảnh hưởng tạm thời thì không sao, nhưng nếu nó gây ra hệ lụy nghiêm trọng về sau cho việc tu hành thì không thể chấp nhận được.
Nhận được mệnh lệnh của Vũ Vạn Sơn, đội quân nhà họ Vũ gồm khoảng một ngàn người trùng trùng điệp điệp chuẩn bị rút quân.
Ầm...
Nhưng đúng lúc đó, mặt đất nơi họ đang đứng thình lình nứt ra, từng chiếc xích sắt đỏ như máu từ trong lòng đất bay vút lên trời.
Những sợi xích sắt máu ấy dày khoảng mười thước, bay từ mặt đất lên cao, dài đến nỗi như không thấy điểm cuối.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhíu mày.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Từ lúc ở ngoài cấm địa cho đến lúc vào trong, các phe đều tổn thất rất nhiều nhân lực, cứ tưởng đến Tam Tử Vong Uyên là an toàn rồi chứ, ngờ đâu chào đón bọn họ là vô số chuyện quái lạ khác nữa.
"Chết tiệt, chết tiệt!"
Mặt mày Vũ Vạn Sơn tái mét, ông ta khẽ gầm lên.
Hàng loạt xích sắt đỏ như máu vụt lên cao, mỗi chiếc đều dày mười mét, phát ra tiếng leng keng mãi không ngừng.
Âm thanh ấy vô cùng chát chúa, vào lúc này, gần như mười mấy dặm quanh đây không nơi nào là không có xích sắt máu lao lên từ trong lòng đất.
Những sợi xích sắt ấy hội tụ trên đỉnh đầu mọi người, như hóa thành một đóa sen đỏ như máu lượn lờ trong các tầng mây.
Có điều đóa sen máu đó trông không hề đẹp chút nào, ngược lại còn khiến máu trong người sôi sục.
"Phụ thân, con thấy khó chịu quá!"
Một tiểu bối nhà họ Vũ lên tiếng, nói với khuôn mặt tái nhợt: "Con nghĩ con sắp nổ tung rồi..."
Người thanh niên Tiểu Đế Tôn nhất phẩm vừa dứt lời bỗng nổ tung, phát ra tiếng nổ khủng khiếp.
Hai cao thủ Tiểu Đế Tôn kế bên mặt mày tái mét vì bị phun hết máu thịt vào người.
Chết rồi!
Không ngờ người đó nổ tung, chết rồi!
Sao thế này?
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Uỳnh!
Giữa lúc đó, từng tiếng ầm ầm truyền đến từ bốn phương tám hướng.
Lần lượt có vài Tiểu Đế Tôn cũng phát nổ.
Giờ đây, sau khi hết Tiểu Đế Tôn này đến Tiểu Đế Tôn khác nổ tung, khí thế khủng khiếp bộc phát ra từ bốn phương tám hướng.
Mùi máu tanh nồng chảy vào những sợi xích sắt đỏ, sau đó tỏa ra vầng sáng chói mắt, lập lòe. Vầng sáng đỏ chảy xuôi, xông thẳng lên bầu trời rồi tụ lại vào đóa sen được tạo ra bởi các xích sắt máu.
Một hạt châu chậm rãi xuất hiện ở trong đóa hoa sen.
Một hạt châu đỏ như máu!
Giờ phút này, tất cả mọi người đều thầm ngạc nhiên.
Rốt cuộc họ đang rơi vào tình cảnh thế nào đây?
"Nghe lời ta, tất cả hãy lập tức ổn định khí huyết trong cơ thể, áp chế pháp thân mỗi người!"
Nghe vậy, những Tiểu Đế Tôn sắp sửa không trụ nổi bèn ngồi xếp bằng dưới đất.
"Ha ha ha ha..."
Bỗng một tiếng cười lớn vang lên giữa bầu trời bao la, như xuyên qua không khí lọt vào tai mỗi một võ giả.
"Cái gì thế?"
"Tiếng cười kia..."
Mọi người dáo dác nhìn xung quanh, vẻ mặt ai cũng cực kỳ khó coi.
"Chào mừng chư vị!"
Một giọng nói khàn khàn cất lên.
Một bóng người đang đứng ngạo nghễ trước vòng xích đỏ.
Cơ thể phát sáng như đá vàng, tựa như một vầng trăng sáng trước xích sắt đỏ giữa mảnh trời u tối nơi đây.
Cao gần hai mét, dáng người vạm vỡ, bào phục màu vàng lóe ánh kim dịu nhẹ.
Mắt vàng!
Da vàng!
Giữa hai đầu lông mày là hình trăng lưỡi liềm màu vàng nhạt tỏa ra khí tức khiến người ta hãi sợ.
"Ma tộc Kim Nguyệt!"
Có người trong đám đông kinh hoàng hét lên.
Đúng lúc này, mấy bóng người lao đến, tổng cộng có ba người cầm đầu, đều râu tóc bạc trắng, dáng người cao lớn, trông cực kỳ cường tráng.
Ba người kia đồng thời bay đến, khi cách đám người Tần Ninh hơn trăm mét thì vững vàng đáp xuống.
Ánh mắt ba người nọ giống như lửa cháy dữ dội, nhìn về mười mấy người phía trước, tựa như có thể thiêu rụi mấy người bọn họ.
Ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía ba người kia, không chút thay đổi.
Mấy người Lý Nhàn Ngư, Liễu Văn Truyền, Thời Thanh Trúc đều đứng bên cạnh Tần Ninh.
“Yêu nghiệt của Thánh Đạo tông Tần Ninh, thánh tử thánh địa Thanh Dương Lý Nhàn Ngư”.
Ông lão mặc áo choàng đỏ đứng ở giữa cười ha ha nói: “Tiếng tăm của hai vị, cực kỳ vang dội, lão phu kính nể”.
“Tại hạ là trưởng lão Xích Hoả Tông, Xích Quýnh!”
Tần Ninh nhìn về phía ông lão mặc áo choàng đỏ, không nói lời nào.
Lúc này, Xích Quýnh cũng cười lớn nói: “Xích Minh chặn đường, Tần Ninh công tử, Lý Nhàn Ngư công tử, chỉ vì thế mà giết người, không khỏi quá bá đạo!”
“Đường rộng thênh thang, ai đi đường của người nấy, Xích Hoả Tông các ngươi ngược lại có mặt mũi thật lớn, chặn đường…”, Tần Ninh cười tủm tỉm nói: “Con người ta có chút cứng nhắc, kẻ nào cản trở ta, ta sẽ giết kẻ ấy”.
Xích Quýnh liếc mắt nhìn Tần Ninh, mang theo ý tức sâu xa nói: “Không hổ là thiên kiêu của Thánh Đạo tông, quả thực là không tầm thường”.
“Xích Minh chặn đường, không phải là do cố tình gây sự, mà con đường này quả thực là rất nguy hiểm, Xích Hoả Tông chúng ta vừa mới phát hiện ra hang ổ của Ma tộc ở đây, vì an toàn, cho nên mới chặn đường lại”.
“Tần Ninh công tử xuất thân từ Thánh Đạo tông, Ma tộc chính là kẻ thù lớn của chúng ta, nếu như ngươi dám thì có thể đi theo chúng ta, cùng nhau đi xem thử rốt cuộc là tình huống gì”.
Từ lúc xuất hiện cho đến bây giờ, Xích Quýnh chưa hề tỏ thái độ vênh váo, hung hăng.
Nói tới nói lui, thái độ của ông ta vẫn rất bình thản, vẻ mặt ôn hoà.
Lúc này, Tần Ninh nói: “Ma tộc sao?
Ta rất có hứng thú, dẫn đường đi”.
Nếu như Xích Quýnh dám mời thì đương nhiên là Tần Ninh dám đi.
“Mời!”
Xích Quýnh và vài vị trưởng lão đều tránh đường.
Tần Ninh bước nhanh về phía trước, không chút sợ hãi.
Mấy người này đều có cấp bậc Đại Đế Tôn đỉnh cấp, ở trong một thế lực kém hơn các đại bá chủ một bậc như Xích Hoả Tông, đương nhiên là thân phận địa vị cũng khá cao.
Nếu như những người này có lòng dạ khó lường, ngược lại, Tần Ninh cũng không lo lắng.
Ngay sau đó, Xích Quýnh dẫn mấy người Tần Ninh đi sâu vào trong dãy núi.
Đối với cái chết của Xích Minh, người của Xích Hoả Tông tựa như không thèm để ý tới.
Lúc này, mọi người tiến sâu vào trong dãy núi, đi qua một ngọn núi cao, vòng qua bên trái rồi tiến vào, chỉ thấy ở đó, từng ngọn núi cao bị chém đến tận gốc, khiến cho dãy núi vốn liên miên không dứt biến thành một vùng sơn cốc.
Mà lúc này, bên trong sơn cốc, ước chừng gần trăm vị võ giả cấp bậc Tiểu Đế Tôn đang đứng đó, sắc mặt nghiêm nghị.
Rõ ràng, đây là đội võ giả của Xích Hoả Tông.
Lúc này, Xích Quýnh đi đến trước sơn cốc, nhìn về phía trước nói: “Nơi này, rất kỳ lạ…”
“Những ngọn núi này bị gọt đi, chỉ còn lại gốc rễ, mà phía trên gốc rễ lại còn có những ấn ký phức tạp bao trùm, có điều những ấn ký này giống như là trận văn, chỉ là lúc này đã sớm không còn linh khí…”, Xích Quýnh trực tiếp nói: “Lúc phát hiện ra nơi này, ta đã cảm thấy nơi này rất quỷ dị”.
“Sau khi phái đệ tử đi xung quanh điều tra, ta mới phát hiện ra, nơi này giống như là đại trận truyền tống, nhưng đã bị huỷ đi căn cơ, chỉ còn lại cái khung xương ở đây”.
Xích Quýnh vừa dứt lời, Tần Ninh đã bước vào bên trong sơn cốc.
Những ngọn núi cao kia tuy rằng đã bị chém đứt, nhưng gốc rễ vẫn còn đó, chân núi có đường kính mấy trăm mét, mỗi một cái đều vô cùng rộng lớn.
Mà phía trên gốc rễ được khắc những trận văn phức tạp.
Quả thật là đại trận! Thế nhưng đã sớm mục nát.
Lúc này, Tần Ninh không nói lời nào, chỉ nắm chặt bàn tay, từng dãy trận văn từ trong cơ thể ngưng tụ lại rồi phóng ra bên ngoài.
Thấy một màn như vậy Xích Quýnh trưởng lão thay đổi sắc mặt, vẻ mặt đầy sửng sốt.
Nghe đồn Tần Ninh ở trong Thánh Đạo tông, thuật luyện đan của hắn thuyết phục được Vân Thanh Tuyền, thuật ngự thú thuyết phục được Lý Vinh Ưng, vậy mà tên này còn tinh thông trận pháp! Điều này làm sao có thể xảy ra! Võ giả, nhìn chung thì tinh thần và sức lực vẫn có giới hạn.
Dấn thân còn võ đạo, việc tăng lên cảnh giới đã vô cùng gian nan.
Thuật luyện đan cũng thế, thuật trận pháp cũng vậy, cùng với thuật ngự thú, thuật con rối, những cái đều phải hao phí rất nhiều tâm tư.
Tinh thần và sức lực của võ giả có giới hạn, không có khả năng dùng một bộ não để nghiên cứu tất cả các lĩnh vực khác.
Hơn nữa, cho dù có sức lực thì cũng phải xem bản thân có đủ tư cách hay không.
Thế nhưng cái tên Tần Ninh này, hình như không chỉ là tài năng vẹn toàn, mà còn tinh thông tất cả mọi thứ.
Yêu nghiệt như vậy… Xích Quýnh nhìn thoáng qua mấy vị trưởng lão lên cạnh, ý bảo mọi người đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Trên thực tế, Xích Minh chết, trong lòng ông ta cực kỳ tức giận, chẳng qua là được ngụy trang vô cùng tốt.
Vốn dĩ, bọn họ dự định xem xem Tần Ninh có thể giúp đỡ được bọn họ hay không, nếu như không thể thì trực tiếp giết chết kẻ này, báo thù cho Xích Minh.
Mấy vị trưởng lão ở đây đều là Đại Đế Tôn đỉnh cấp, giết Tần Ninh còn không phải là chuyện rất đơn giản sao?
Thế nhưng bây giờ xem ra, tốt hơn hết là tạm thời không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Lúc này, Tần Ninh đang tập trung chú ý ngưng tụ trận văn, dần dần, bên trên gốc rễ của những ngọn núi kia nổi lên ánh hào quang, tản ra bốn phía.
Mà ánh hào quang này tập trung lại cùng một chỗ, ngưng tụ thành một chiếc lồng hình cái bát, bao phủ trên phạm vi hơn mười dặm.
Sắc mặt Tần Ninh mang theo vẻ ngạc nhiên.
“Đại trận Phong Cấm!”
Lúc này, Tần Ninh bước lên trên những căn cơ đại trận kia.
“Đại trận Phong Cấm?”
Xích Quýnh cũng cực kỳ kinh hãi.
Tại sao nơi này lại có đại trận Phong Cấm?
Là đang giam giữ ai?
Tần Ninh nói tiếp: “Trong trận này còn ẩn chứa rất nhiều đại trận khác, hơn nữa, sớm đã được sử dụng rồi, bây giờ đã trở thành một đống tàn tích, ta dựa vào quỹ tích của trận văn để ngưng tụ lại, đại trận này nằm ở biên giới ba vùng đất chết, dựa vào đó ta có thể suy đoán ra, trung tâm của đại trận… là ở… Tam Tử Vong Uyên!”
Tần Ninh ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào bên trong.
Trận này! Là cực trận! Cực trận, cho dù là muốn giam giữ Chí Cao Đế Tôn, căn bản cũng không cần sử dụng đến Cực Trận, hơn nữa, đây không phải là cực trận sơ cấp bình thường! Như vậy là đang giam giữ ai?
Trần Nhất Mặc sao?
Giờ phút này, Tần Ninh cắt ngón tay, vài giọt máu tí tách rơi xuống nền đất, dung nhập vào trong trận, sau đó, Tần Ninh nhắm hai mắt lại, thật lâu sau đó, hắn mới mở mắt ra, nhìn về nơi sâu thẳm bên trong.
Tam Tử Vong Uyên! Trái tim mơ mồ sinh ra cảm ứng, tại sâu bên trong Tam Tử Vong Uyên, ở một vị trí nào đó, chính là điểm chính giữa của đại trận này, là trung tâm, là đầu mối then chốt! Là nơi đó sao?
Trần Nhất Mặc bị giam giữ ở nơi đó sao?
Hay là nói… người bị giam giữ là kẻ khác?
Lúc này, Tần Ninh thở ra một hơi, rồi nhìn về phía mấy người Xích Quýnh, nói: “Nơi này cũng không phải là di tích gì đó, chỉ là tàn tích của đại trận Phong Cấm do người xưa để lại, thế nhưng, phát hiện ra nơi này, có lẽ giúp được cho ta, cho nên… ta sẽ không giết chết mấy người các ngươi!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt đám người Xích Quýnh lập tức thay đổi, dáng vẻ trở nên cẩn thận.
“Đừng coi ta như một kẻ ngốc, Xích Minh bị giết, sao các ngươi lại thờ ơ rồi mời ta đến đây, ta biết các ngươi đang suy nghĩ cái gì!”
Tần Ninh nói tiếp: “Thế nhưng, nể tình các ngươi vô tình giúp được ta, cho nên ta tạm thời tha cho cái mạng của các ngươi”.
“Còn nữa, ba vùng đất chết hung hiểm, khuyên các ngươi một câu, tốt hơn hết là nhanh chóng rời đi, Cửu Nguyên Vực này sắp đổi gió rồi”.
Giờ phút này, trong lòng Xích Quýnh căng thẳng.
Tại sao tên này lại cảm nhận được?
Bọn họ căn bản không hề lộ ra chút sát khí nào.
Thế nhưng lúc này, nhìn thấy Tần Ninh muốn dẫn theo mười mấy người rời đi, trong lòng Xích Quýnh trở nên rối rắm.
Ngăn cản, hay là không ngăn cản đây?
Chương 2557: Không nắm chắc
“Tốt nhất là đừng nhúc nhích!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Ta đã nói rồi, nể tình các ngươi vô tình giúp đỡ ta, ta tha chết cho các ngươi!”
Một lời vừa dứt, Tần Ninh nắm chặt bàn tay.
Trong khoảnh khắc, từng dãy trận văn nháy mắt sụp đổ.
Trong lúc trận văn sụp đổ, trên mặt đất của sơn cốc, căn cơ cũng đứt gãy.
Một cỗ khí thể khủng khiếp phóng thẳng lên cao, hoá thành một tia sáng nghìn mét, đâm thẳng lên không trung rồi tiêu tan.
Lúc này, cơ thể đám người Xích Quýnh không khỏi run rẩy.
Nếu như tia sáng này rơi xuống người bọn họ… Chắc chắn sẽ phải chết không chút nghi ngờ! Cho dù là Chí Cao Đế Tôn, có lẽ cũng sẽ chết.
Cái tên này, vậy mà có thể hồi sinh lại đại trận bị tàn phá, hơn nữa còn nắm giữ được trung tâm trận pháp, đây rốt cuộc là cái thực lực gì?
Một lúc lâu sau.
Tần Ninh dẫn theo mười mấy người rời đi.
Xích Quýnh nắm chặt hai tay, nói: “Đi!”
“Đi đâu?
Xích Quýnh đại ca!”
“Tụ họp với tông chủ”.
Xích Quýnh trầm ngâm nói: “Đổi một con đường khác để đi, không thể đi chung đường với tên quái vật kia được”.
“Vâng”.
Cùng lúc đó, Tần Ninh dẫn theo Lý Nhàn Ngư, Thời Thanh Trúc và Liễu Văn Truyền tiến sâu vào bên trong.
“Sư tôn...”, Lý Nhàn Ngư nhìn về phía Tần Ninh, muốn nói rồi lại thôi.
“Muốn hỏi gì thì hỏi đi!”
Tần Ninh không nhịn được cười nói.
“Vừa rồi sư tôn phát hiện ra cái gì sao?”
“Ừm…”, Tần Ninh gật đầu nói: “Đại trận Phong Cấm là một loại trận pháp, trong đó còn có rất nhiều chủng loại, cái vừa rồi mà chúng ta nhìn thấy, chính là phân trận của một đại trận Phong Cấm khá lớn!”
Phân trận?
“Đôi khi, ở một vài đại trận tương đối cường đại, cần phải có rất nhiều trận pháp nhỏ phụ trợ, những trận pháp đó không phải là ở cùng một chỗ, mà có thể cách nhau hơn mười dặm, hơn trăm dặm, thậm chí là ngàn dặm, tất cả liên kết lại tạo thành một đại trận”.
“Hơn nữa, đại trận mà chúng ta vừa phát hiện ra, là cực trận!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Cửu cảnh Chí Tôn không phải là cực hạn của Trung Tam Thiên, võ giả cảnh giới Chí Tôn tu hành pháp thân đến bước cuối cùng, là cảnh giới Hợp Nhất, đó là thực lực của Chí Cao Đế Tôn, mà cực hạn của Chí Cao Đế Tôn, chính là dung hợp pháp thân và cơ thể lại thành một thể, sau đó, sẽ bước vào Cực Cảnh!”
“Võ giả Cực Cảnh, cực đan sư, cực khí sư, cực trận sư!”
“Hiện giờ, ngươi đang là cảnh giới Đại Đế Tôn, cũng không cần biết quá nhiều về mấy cảnh giới này, sau này vi sư sẽ giải thích cặn kẽ cho ngươi”.
Tần Ninh nhìn về phía trước, lại nói: “Trận pháp ở nơi này, chính là một trong những đại trận Cực Cảnh, không biết là giam giữ nhân vật nào”.
“Có phải là Trần Nhất Mặc không?”
“Ta không biết”.
Tần Ninh chắp tay mà đứng, nói: “Thế nhưng, cực trận sư có thể vận dụng trận pháp này để giam giữ, ít nhất cũng phải là một vị cường giả vô địch thực lực vượt qua cả cửu cảnh Chí Tôn, khả năng này là rất lớn!”
Liễu Văn Truyền nghe vậy thì kinh hãi nói: “Cực trận sư… Sợ rằng chỉ có trong Thượng Nguyên Thiên Vực mới có cực trận sư phải không?
Là ai muốn giam giữ Trần Nhất Mặc?
Đó chính là đồ đệ của Cửu Nguyên Đan Đế!”
Tần Ninh không trả lời, chỉ nói tiếp: “Từ đại trận này, ta cảm nhận được vị trí trung tâm của đại trận, quả thực là ở bên trong Tam Tử Vong Uyên”.
“Kết hợp với lời nói của Đà La Khôn, khả năng cao là Trần Nhất Mặc ở chỗ này”.
“Đà La Khôn liên hợp với Ma tộc, trong Thánh Đạo tông chắc chắn cũng có ba vị đạo tông có quan hệ mật thiết với Ma tộc, chỉ là không biết Cửu Nguyên đan tông, động thiên Huyền Nguyệt, thánh địa Thanh Dương có thái độ gì, lần này, Đà La Khôn lên kế hoạch với quy mô lớn như thế, chính là vì muốn thống nhất Cửu Nguyên Vực, ông ta sẽ trở thành người đại diện để ra mặt, chung sống với Ma tộc”.
Lý Nhàn Ngư lo lắng nói: “Một khi đã như vậy, chỉ sợ ba vùng đất chết kia… rất nguy hiểm…”
“Nguy hiểm cũng phải đi…”, Tần Ninh bước đi từng bước, thở dài nói: “Ai bảo… ta có một tên nhóc như thế…”, lúc này, Lý Nhàn Ngư cũng theo sát phía sau.
Sư tôn vì đồ đệ, từ trước đến nay luôn là như vậy.
Đừng nói là Trần Nhất Mặc, cho dù là bất kỳ ai, sư tôn đều như thế.
Lý Nhàn Ngư chỉ hận bản thân, bây giờ chỉ là Đại Đế Tôn tầng một, không thể giúp đỡ nhiều được cho Tần Ninh.
Một hàng mười mấy người tiếp tục xâm nhập vào trong.
Ven đường, cũng gặp phải không ít võ giả đến từ khắp các nơi.
Mà người có thể tiến vào nơi đây, gần như là không thể nhìn thấy cảnh giới Tiểu Thần Tôn, Đại Thần Tôn, kém cỏi nhất cũng là cảnh giới Tiểu Đế Tôn.
Hơn nữa, dường như trong mỗi một đội đều có cường giả Đại Đế Tôn dẫn đội.
Về phần Chí Cao Đế Tôn, ngược lại không hề gặp phải.
Thứ nhất, Chí Cao Đế Tôn vốn dĩ đã ít.
Thứ hai, mọi người đều bị phân tán ra, có lẽ Chí Cao Đế Tôn đã đến Tam Tử Vong Uyên.
Hôm nay, mười mấy người dừng chân nghỉ ngơi dưới một chân núi.
“Khoảng cách đến Tam Tử Vong Uyên, chỉ còn không đến trăm dặm nữa thôi!”
Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía trước, từng ngọn núi cao hùng vĩ, nguy nga, cao ước chừng nghìn trượng, vạn trượng, cây cối che lấp cả mặt trời, ở bên trong đó, thỉnh thoảng còn có thác nước ào ào chảy xuống, bọt nước văng tứ tung.
Ở trong này, trông con người thật nhỏ bé.
Một đường đi đến đây, trong thời gian này, bọn họ nhìn thấy không ít thi thể.
Cho dù phải trả một cái giá không nhỏ, nhưng mọi người vẫn chưa từng lùi bước về phía sau, vẫn tràn ngập khát vọng đối với Trần Nhất Mặc, với Cửu Nguyên Đan Điển.
Cho dù có nhóm Chí Cao Đế Tôn ở phía trước, nhưng đám người Đại Đế Tôn, Tiểu Đế Tôn vẫn như trước cảm thấy bản thân mình có cơ hội, người trước ngã xuống, người sau lại tiến lên…
“Sư tôn, lần này… người có nắm chắc hay không?”
Lý Nhàn Ngư hỏi.
“Ta?”
Tần Ninh khẽ cười nói: “Không nắm chắc!”
“…”, Tần Ninh nói tiếp: “Nếu như bọn chúng công khai hành động, trái lại ta lại không sợ hãi, chủ yếu là lo lắng cho Trần Nhất Mặc, rốt cuộc là ở nơi nào, nếu như bị cản trở, vậy thì không dễ hành động”.
“Thế nhưng ngươi yên tâm, sư tôn sẽ không chết được đâu”.
“Ba vùng đất chết này, ta đã từng đến đây, quả thực là nguy hiểm, nhưng cũng không phải là cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa, bên trong còn ẩn chứa bí mật lớn!”
“Vẫn là câu nói kia, nếu như ta gặp chuyện ngoài ý muốn, các ngươi phải bảo vệ bản thân cho thật tốt, đừng gặp chuyện không may gì, tóm lại là ta sẽ trở về”.
“Vâng”.
Ầm! Trong lúc hai người nói chuyện, đột nhiên, một tiếng gầm rú vang lên.
Mặt đất rung chuyển, núi sông chấn động.
Tiếng gầm rú này khi truyền đến tai đám người Tần Ninh đã trở nên cực kỳ yếu ớt.
Thế nhưng cho dù là vậy, vẫn khiến cho mặt đất rung chuyển như trước, làm cho người ta không thể nào đứng vững được.
“Là bên trong Tam Tử Vong Uyên”.
Lúc này, hai mắt Tần Ninh sáng như đuốc, nói: “Đi!”
“Vâng!”
Nhất thời, mười mấy người nhanh chóng xuất phát, hướng thẳng về phía Tam Tử Vong Uyên.
Dao động khủng bố truyền ra từng đợt, khí tức khiến cho kẻ khác run sợ không ngừng phóng ra.
Không chỉ là nhóm người Tần Ninh, bốn phương tám hướng, đám võ giả đang đi về phía ba vùng đất chết cũng cảm nhận được dao động truyền đến từ vị trí trung tâm.
Dường như là, đất trời thay đổi.
Với khoảng cách trăm dặm, nếu như di chuyển với tốc độ bình thường thì cũng tốn kha khá thời gian, thế nhưng lúc này, Tần Ninh dẫn theo mười mấy người tăng tốc lao đến, rất nhanh đã đến gần Tam Tử Vong Uyên.
Từng bước vượt qua một dãy núi non, phía trước, mặt đất trống không, núi non trụi lủi, chỉ có đất cát màu đen, núi đá màu đen, bầu không khí cũng mang theo một màu đen áp lực.
Giờ phút này, đám người Lý Nhàn Ngư, Liễu Văn Truyền đều cảm nhận được khí tức khủng bố từ phía trước truyền đến.
“Đi!”
Tần Ninh không ngừng lại, tiếp tục đi vào trong, hướng thẳng về phía Tam Tử Vong Uyên.
Dần dần, theo khoảng cách gần lại, phía trước, chỉ thấy một cây cột chọc trời màu đen tuyền từ dưới đất mọc lên, cao tận mây xanh, giống như là vô cùng vô tận, không có điểm cuối.
Tựa như từ trước đến nay, cây cột đen ấy vẫn luôn đứng đó, chưa bao giờ dao động.
Chương 2558: Tất cả phụ thuộc vào chính bản thân các ngươi
Mà lúc này, trong bán kính hơn mười dặm xung quanh cây cột đen, bốn phương tám hướng đã tụ tập không ít người.
Nhìn kỹ mới thấy, hầu hết đều là võ giả cảnh giới Chí Cao Đế Tôn, Đại Đế Tôn, ngược lại, có rất ít võ giả cảnh giới Tiểu Đế Tôn…
Lúc này, nhóm Chí Cao Đế Tôn đều tập trung ở chỗ này, quan sát cây cột đen, không người nào ra ngoài.
Cung chủ Đà La Khôn.
Tông chủ Thánh Vô Khuyết.
Thánh chủ Thanh Dương Hoa.
Huyền Nguyệt Thượng Nhân.
Tông chủ Dịch Hàn Ngọc.
Năm thân hình mang theo khí thế như nước lũ, xung quanh tản ra từng tia sáng, hướng thẳng về phía chân trời.
Chấn động này, có vẻ như là do năm vị Chí Cao Đế Tôn này tạo ra.
Lúc này, Tần Ninh cũng đã dẫn theo đám người Lý Nhàn Ngư đến, bọn họ đi tới bên cạnh đám người, không nói lời nào.
“Sư tôn…”
Lý Nhàn Ngư nhìn thoáng qua bốn phía, thấp giọng nói: “Con thấy nhóm trưởng lão cấp bậc Đại Đế Tôn của thánh địa Thanh Dương, thiếu không ít người…”
Tần Ninh gật gật đầu.
Lúc này, năm vị cường giả Chí Cao Đế Tôn đỉnh cấp đứng ở trước mặt mọi người, ánh mắt mang theo chút lãnh đạm, đảo quanh bốn phía.
“Đây là nơi mà Khôn huynh nói tới?”
Lúc này, Thánh Vô Khuyết mở miệng nói.
Đà La Khôn thản nhiên trả lời: “Đúng vậy, Tam Tử Vong Uyên, là trung tâm của ba vùng đất chết, mà Tam Tử Vong Uyên cũng không ở nằm trên mặt đất, mà là ở… bên dưới lòng đất!”
Bên dưới lòng đất?
Đà La Khôn tiếp tục nói: “Nơi này chính là cửa ra vào của Tam Tử Vong Uyên, các vị, đã đi đến bước này rồi, kế tiếp, chúng ta có thể gặp được Trần Nhất Mặc bất cứ lúc nào, tìm được Cửu Nguyên Đan Điển, nhưng ta phải nhắc nhở các vị một câu, bên dưới này, cực kỳ nguy hiểm!”
“Cơ duyên bất ngờ ở phía dưới, nguy hiểm cũng ở phía dưới”.
“Các vị, đi hay không đi, tất cả phụ thuộc vào chính bản thân các ngươi”.
Lúc này, võ giả đến từ ngũ đại bá chủ, bảy phương thế lực mạnh mẽ, cùng tán tu khắp các nơi, đều bày ra tư thế sẵn sàng đón địch.
Dọc đường đi, trải qua biết bao nguy hiểm, còn gặp phải Ma tộc, thế nhưng, vẫn không thay đổi được khát vọng của bọn họ.
Đà La Khôn cũng không nói lời vô nghĩa nữa, chỉ nhìn về phía bốn vị Chí Cao Đế Tôn.
Năm người đồng thời bước ra, theo mỗi bước chân của bọn họ, bên dưới bốc lên một ánh hào quang, lơ lửng trên bầu trời, rồi nháy mắt tụ lại thành một cột sáng duy nhất.
Ầm…
Tiếng gầm rú long trời lở đất vang lên.
Trên mặt đất, khí tức khiến cho kẻ khác run sợ bùng nổ.
Dao động khủng bố quấn lấy trong trái tim mỗi người.
Tách tách tách!
Dần dần, mặt đất rạn nứt.
Mà theo mặt đất rạn nứt, cột sáng từ trên trời giáng xuống, giống như một cây cột chống trời, cắm thẳng vào trong lòng đất.
Chấn động, chưa hề ngừng lại chút nào.
Dần dần, hào quang tản ra, cây cột đâm thủng trời xanh kia tiến vào trong lòng đất, rồi biến mất không thấy đâu.
Mà lúc này, một cửa động xuất hiện trên mặt đất.
Lúc này, Đà La Khôn bước tới, nói: “Các vị, mỗi người dựa vào số mệnh của mình đi!”
Lời nói vừa dứt, Đà La Khôn dẫn theo đám người của Đa La cung, sải bước nhảy xuống phía dưới, cuối cùng bóng người cũng biến mất.
Cùng lúc đó, bốn người Huyền Nguyệt Thượng Nhân, Thánh Vô Khuyết, Thanh Dương Hoa, Dịch Hàn Ngọc cũng không nói hai lời, trực tiếp nhảy vào trong đó…
Giờ phút này, mọi người đều bắt đầu xuất phát.
Tần Ninh nhìn về phía hang động kia, trong khoảnh khắc, đáy lòng khó mà bĩnh tĩnh được.
Thở ra một hơi, Tần Ninh khẽ nói: “Đi!”
Bất kể là như thế nào, cũng phải đi.
Cho dù là rơi vào tình huống cực kỳ nguy hiểm, cho dù là đường chết!
Từng người từng người, chen chúc nhau nhảy xuống dưới lòng đất…
Một lúc lâu sau, giống như là rơi xuống vực sâu vô tận, phía dưới dần dần xuất hiện ánh sáng, mỗi một vị Tiểu Đế Tôn, Đại Đế Tôn, Chí Cao Đế Tôn đều tự dùng phương pháp của riêng mình, hạ thấp tốc độ, rồi chậm rãi đáp xuống.
Phía sau con đường, cảnh tượng trước mặt làm cho mọi người nhíu mày.
Tam Tử Vong Uyên!
Là nơi cấm kị, là nơi cực kỳ nguy hiểm, là nơi cực kỳ hung hiểm, đây là những lời mà mọi người vẫn thường được nghe nói về nó.
Thế nhưng nơi này, liếc mắt nhìn qua thì chỉ thấy non xanh nước biếc, cũng không biết là ánh sáng mặt trời từ nơi nào chiếu rọi vào đây, chim hót hoa nở, dùng mấy từ tiên cảnh giữa chốn nhân gian để hình dung nơi này cũng không phải là nói quá.
Ánh mắt của không ít người thay đổi.
Có phải là đi nhầm rồi hay không?
Giờ phút này, hầu hết các võ giả của năm phương thế lực bá chủ đều tụ tập lại một chỗ.
Chỉ là mấy vị Chí Cao Đế Tôn đỉnh cấp vẫn chưa ai nói gì, cho nên mọi người vẫn trầm mặc.
Ngay sau đó, năm vị Chí Cao Đế Tôn dẫn người đi theo các phương hướng khác nhau, đi vào trong núi rừng mênh mông vô tận.
Ven đường đi, mọi người được chứng kiến thế nào là chốn bồng lai tiên cảnh, khiến cho người ta vui vẻ, thoải mái.
Cứ như vậy đi tiếp, ước chừng khoảng mấy trăm dặm sau, mặt đất vô tận phía trước bỗng nhiên mọc lên từng ngọn núi cao.
Trong dãy núi cao liên miên không dứt đó, có ba ngọn núi cao hơn hẳn, trông giống như ba ngón tay đang chỉ thẳng lên trời, ngạo nghễ giữa đất trời.
Lúc này, đám người Đà La Khôn dừng lại.
Ánh mắt Tần Ninh nhìn qua, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.
Đúng lúc này, âm thanh ầm ầm vang lên, khí tức khiến kẻ khác run sợ từ phía trước truyền tới.
Ở bên kia, mỗi một ngọn núi cao xảy ra một tình huống khác nhau.
Trên đỉnh của ngọn núi bên trái, được đặt một chiếc quan tài, quan tài dài trăm trượng, cao hơn mười trượng, lẳng lặng nằm im trên đỉnh núi, tản ra không khí chết chóc vô tận.
Mà trên ngọn núi ở giữa là một toà miếu thờ.
Miếu thời cao trăm trượng, toàn bộ vật thể có màu xanh đen, trông giống như miếu, lại cũng giống như đạo quán.
Ở phía bên phải là một bóng người có thân hình cao trăm trượng, ngạo nghễ đứng đó.
Ba ngọn núi cao, ba cảnh tượng, làm cho người ta cảm thấy cả người phát lạnh.
Lúc này, nếu như không có các vị cường giả Chí Cao Đế Tôn ở đây, không ít người muốn trực tiếp bỏ chạy.
Tần Ninh nhìn về phía ba ngọn núi cao kia, sắc mặt khẽ thay đổi, hắn vô cùng kinh ngạc.
Giờ phút này, Huyền Nguyệt Thượng Nhân bước lên phía trước, toàn thân được hơi thở thánh khiết bao phủ, nàng ta mở miệng nói: “Tam đại cấm địa, mộ Bất Tử trong Bất Tử mộ địa, Thiên Thần Miếu trong cấm địa Thần Miếu, Ám Thiên Nhân trong cấm địa Ám Ngục!”
“Tại sao lại… xuất hiện ở đây?”
Giờ phút này, giọng nói của vị Thượng Nhân này cũng mang theo sự kinh ngạc.
Tam đại cấm địa, danh tiếng vang xa.
Mà bên trong tam đại cấm địa, tồn tại nhiều truyền kỳ nhất vẫn là ba nơi đặc sắc này.
Bên trong Bất Tử mộ địa, nghe nói có một ngôi mộ Bất Tử, mai táng cái gì thì không ai biết được, bởi vì một khi tới gần mộ Bất Tử, chắc chắn sẽ phải chết, do dù là Chí Cao Đế Tôn cũng không thể nào chạy thoát.
Trong cấm địa Thần Miếu, có một toà Thần Miếu, Thần Miếu này tồn tại từ khi nào, căn bản là không ai biết được, thế nhưng, người nhìn thấy Thiên Thần Miếu, cho dù chỉ là tới gần thôi, thì sau khi rời đi không lâu cũng sẽ chết.
Trong cấm địa Ám Ngục, nghe nói có một người khổng lồ đứng đó, chỉ cần là người nhìn vào mắt của người khổng lồ đó, thì chắc chắn sẽ phải chết.
Đây là lời đồn từ xưa đến nay của tam đại cấm địa.
Thế nhưng hôm nay, lời đồn ấy lại hiện ra ngay trước mắt.
Tuy rằng tiến vào nơi đây vẫn chưa gặp phải nguy hiểm gì, thế nhưng những thứ trước mắt dường như mới là mối nguy hiểm lớn nhất.
Chỉ cần vô ý một chút thôi, có thể tất cả mọi người đều sẽ chết ở chỗ này.
Giờ phút này, năm vị cường giả Chí Cao Đế Tôn đỉnh cấp cũng không nói lời nào.
Mộ Bất Tử, Thiên Thần Miếu, Ám Thiên Nhân.
Vốn nên ở trong tam đại cấm địa, không liên quan gì đến nhau, tại sao lại cùng xuất hiện ở chỗ này?
Là tam đại cấm địa xảy ra biến hoá, hay là nói… có người cố ý tạo nên?
Chương 2559: Ngươi nói vậy là có ý gì?
Giữa lúc đó, Đà La Khôn bước ra, nhìn về phía trước đồng thời hờ hững nói: "Dù sao đi nữa, đã đến nước này rồi thì phải bước tiếp thôi".
Ông ta vẫn tiếp tục nhìn phía trước, cất giọng dửng dưng: "Bản tọa không tin mộ Bất Tử, Thiên Thần Miếu và Ám Thiên Nhân thần kỳ như trong truyền thuyết!"
Giờ đây, Đà La Khôn đã hạ quyết tâm, muốn dẫn người xuất phát.
Đám người Huyền Nguyệt Thượng Nhân, Dịch Hàn Ngọc, Thánh Vô Khuyết và Thanh Dương Hoa cũng đồng loạt chuẩn bị lên đường.
Bảy thế lực quyền thế Xích Hỏa Tông, nhà họ Vũ của Nam Vực, nhà họ Minh của Đông Vực, Thái Tuế Các, Băng Sơn Cốc, Toái Tinh Sơn và Thiên Tuyết Tông cũng hướng tới nơi đó.
Dù thế nào đi nữa thì đây cũng là kỳ ngộ vô bờ cho bọn họ nếu như có thể lấy được bí mật của tam đại cấm địa. Cho dù không lấy được Cửu Nguyên Đan Điển thì chuyến đi này cũng không uổng.
"Mọi người tỉnh táo lại đi chứ?"
Đúng lúc đó, một giọng nói đột nhiên cất lên.
Tất cả mọi người đều bất ngờ trước giọng nói ấy.
Tần Ninh bước từng bước một ra khỏi đám đông.
Mặc dù thủ khoa của cuộc tranh tài trong vực lần này là Lý Nhàn Ngư nhưng không ai không nhớ tên Tần Ninh vì biểu hiện của hắn.
Đạo tông Thánh Phi Vũ của Thánh Đạo tông cũng nhướng mày nhìn Tần Ninh, không nói gì.
Hắn cười híp mắt, lên tiếng: "Hẳn là trên đường tới đây các vị đều bị Ma tộc tấn công đúng không?"
Câu vừa dứt thì Minh Khiếu Thiên - trưởng tộc nhà họ Minh - lập tức tiến lên, quát: "Không sai, đệ đệ ta đã bị bọn Ma tộc giết chết. Lũ Ma tộc khốn nạn, không ngờ chúng lại xuất hiện trong tam đại cấm địa của Cửu Nguyên Vực".
Tần Ninh tiếp tục hỏi: "Mọi người chưa từng nghĩ rằng sự hiện diện của Ma tộc có liên quan tới sự thay đổi kỳ lạ trong tam đại cấm địa ư?"
Vừa nghe thấy câu này, nhiều người lộ vẻ mặt quái lạ.
"Năm xưa, Ma tộc từng xuất hiện tại Trung Tam Thiên nhưng bị thế lực các nơi liên minh càn quét, đã bị tiêu diệt, vậy mà hôm nay lại xuất hiện lần nữa".
"Không những thế, có thể nói toàn bộ Chí Cao Đế Tôn và Đại Đế Tôn của Cửu Nguyên Vực đều tụ hội về đây trong chuyến đi này".
"Nếu như Ma tộc cố ý bày mưu, dụ chúng ta vào đây thì sao?"
Nghe thấy những lời phân tích của Tần Ninh, nhiều người dừng bước.
"Hừ!"
Bỗng có một tiếng hừ lạnh vang lên.
Ngũ cung chủ Bàng Lôi của Đà La cung bước ra, gầm lớn: "Ngươi nói vậy là có ý gì?"
"Tam Tử Vong Uyên là tin tức mà các vị Chí Cao Đế Tôn của Đà La cung bọn ta phải đánh đổi tính mạng mới lấy được, ngươi nói vậy tức là Đà La cung bọn ta câu kết với Ma tộc, dụ mọi người tới đây à?"
Tiếng quát tháo của Bàng Lôi làm những người khác cũng tỉnh ngộ.
Đúng là thế rồi.
Tam Tử Vong Uyên được phát hiện bởi Đà La cung, hơn nữa cung chủ Đà La cung là đại nhân Đà La Khôn đã năm lần bảy lượt cảnh cáo bọn họ rằng đây là một nơi rất nguy hiểm, không được hành động thiếu suy nghĩ.
Nếu như chính Đà La cung đã dẫn họ tới đây...
Không thể nào!
Đà La cung đã liên tục nhấn mạnh đây là nơi nguy hiểm rồi mà.
Tần Ninh lập tức cười xởi lởi: "Ta có nói thế đâu. Ta chỉ muốn nói rằng ba vùng đất chết chính là khu vực trung tâm của tam đại cấm địa, Tam Tử Vong Uyên thì càng hung hiểm hơn, nay lại có thêm Ma tộc, do đó mọi người nên cẩn thận hơn nữa chứ ta có nhắc tới Đà La cung đâu nào?"
"Ngươi là Bàng Lôi đúng không?"
Tần Ninh nhìn về phía Bàng Lôi, cười nói: "Người ngoài chưa nói gì thì sao ngươi lại sồn sồn lên thế kia?"
Vừa nghe thấy câu đó, Bàng Lôi càng không kìm được cơn giận, thét: "Ý ngươi là bản tọa có tật giật mình đúng không?"
Ai nấy đều bàn tán xôn xao.
Mọi người đang tìm kiếm tung tích của Trần Nhất Mặc và Cửu Nguyên Đan Điển thì Ma tộc thình lình xuất hiện, có điều không ai quan tâm tới chuyện đó cả.
Dù sao năm đó Ma tộc cũng từng lộ mặt nhưng bị các phe liên minh, đánh cho tan tác đấy thôi.
Tuy nhiên, bây giờ nghĩ kĩ lại thì đúng là sự xuất hiện của Ma tộc có hơi trùng hợp thật.
Lúc này, Đà La Khôn nhìn về phía Tần Ninh, khẽ cười: "Chỉ là một Tiểu Đế Tôn thôi, bản tọa không so đo với ngươi. Ai muốn tiếp tục thì tiếp tục, ai không muốn thì mời đi cho, ta chưa bao giờ ép buộc các ngươi!"
"Nếu các ngươi không dám thì người của Đà La cung ta sẽ đi đầu tiên".
Nói rồi Đà La Khôn dẫn vô số võ giả Đà La cung đồng loạt tiến lại gần ba ngọn núi cao nguy nga, hùng vĩ đằng trước.
Lúc này, rất nhiều người đều do dự.
Nhưng đương nhiên bọn họ không thể nào nghi ngờ Đà La cung chỉ vì đôi ba câu của Tần Ninh rồi.
Giây lát sau, Dịch Hàn Ngọc thoáng nhìn Tần Ninh rồi dẫn võ giả Cửu Nguyên đan tông đi tiếp...
Đắn đo thì có đấy, nhưng chuyện đã tới nước này, ai mà chịu lùi bước, không đi tiếp nữa chứ?
Lý Nhàn Ngư nhìn Tần Ninh, nở nụ cười cay đắng.
Tần Ninh lại chỉ mỉm cười: "Không sao đâu, ban đầu ta cũng không nghĩ sẽ thuyết phục được bọn họ chỉ với dăm ba câu, nhưng ít nhất sẽ giúp các phe không còn răm rắp đi vào như một tên ngốc nữa..."
Lý Nhàn Ngư gật đầu.
Giữa lúc đó, một bóng người bỗng rời khỏi đám đông rồi đến bên cạnh Tần Ninh.
Thánh Phi Vũ!
Thánh Phi Vũ nhìn Tần Ninh, thấp giọng hỏi: "Ngươi đã phát hiện ra gì rồi?"'
Trên đường tới đây, có rất nhiều chỗ khơi dậy sự tò mò của hắn ta.
Nhưng hắn ta chẳng nhận được tin tức gì cả.
Tần Ninh nhìn vào mắt Thánh Phi Vũ, nói thẳng: "Trong Thánh Đạo tông có đạo tông Vũ Mân và đạo tông Âu Dương Chí Dũng tám mươi phần trăm là không dính dáng tới Ma tộc, nhưng còn đạo tông Mục Hàng, đạo tông Dịch Nhất Phong, đạo tông Hoa Linh Lung, chắc chắn ba đạo tông này có mối quan hệ sâu sắc với Ma tộc!"
"Ba người Đào Chỉ Kỳ, Hoàn Khải Minh, Kha Viêm Vũ đã bị ta giết chết".
"Đà La cung và Ma tộc bắt tay với nhau là điều chắc chắn rồi".
Càng nghe Tần Ninh nói, nét mặt Thánh Phi Vũ càng sa sầm.
"Ngươi có biết những gì ngươi vừa nói có ý nghĩa gì không?"
Thánh Phi Vũ nói với khuôn mặt nghiêm nghị: "Đà La cung là thế lực mạnh nhất Cửu Nguyên Vực, Thánh Đạo tông... thì có đến ba vị đạo tông bắt tay với Ma tộc..."
"Ta biết!"
Tần Ninh từ tốn đáp: "Nhưng, đây là sự thật".
"Ta cần bẩm báo chuyện này lên tông chủ".
Thánh Phi Vũ thẳng thừng nói.
"Bẩm báo Thánh Vô Khuyết à...", Tần Ninh bỗng thì thầm.
"Ý ngươi là gì?", thấy vẻ mặt của hắn, Thánh Phi Vũ u ám hỏi.
Tần Ninh nói ra: "Ngươi còn nhớ trước đây ta đã nói với ngươi những gì không?"
Cái gì?
"Ngày đó, khi mới vào Thánh Đạo tông ta đã nói rõ với ngươi rằng cái chết của Thánh Dật Phi có liên quan đến Âu Dương Chí Dũng. Bây giờ nhìn lại, nếu như Âu Dương Chí Dũng hợp tác với Ma tộc thì Mục Hàng và hai vị đạo tông kia cũng thế, nghĩa là đáng ra bốn đạo tông này cùng một giuộc với nhau. Nhưng cuối cùng tin tức ta lấy được từ Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ lại chẳng dính dáng gì tới đạo tông Âu Dương Chí Dũng cả".
"Ngày đó ta bảo Âu Dương Chí Dũng có thể đã giết Thánh Dật Phi, sau khi báo chuyện này cho ngươi biết thì lại phát hiện đệ tử do tên Ma tộc cải trang trong Thánh Đạo tông, chính xác hơn là Đại Vũ Phong và Bách Luyện Phong. Làm gì có chuyện trùng hợp như thế?"
Thánh Phi Vũ lập tức trầm giọng quát: "Ngươi nghi ngờ ta sao!"
"Ta có mất trí thì cũng không đời nào giết huynh trưởng của mình!"
Nhưng Tần Ninh nghe vậy lại chỉ nhìn hắn ta, không đáp lại.
Dần dần, vẻ mặt Thánh Phi Vũ trở nên hoảng hốt.
Không!
Không phải Tần Ninh nghi ngờ hắn ta!
Mà là... Thánh Vô Khuyết!
Giờ phút này, Thánh Phi Vũ cứng đờ người, mặt mày tái mét, đứng ngây ra như phỗng.
Thật lâu sau, hắn ta xoay người bỏ đi.
Lúc này Tần Ninh cũng cất bước đi tiếp...
Có phải là thật hay không thì sắp làm sáng tỏ rồi!
Chương 2560: Xích sắt máu che lấp bầu trời
Giờ đây, hàng vạn võ giả tiếp tục lên đường.
Ba ngọn núi cao ấy trông như gần ngay trước mắt, nhưng sau khi ra khỏi cánh rừng tựa thế ngoại đào nguyên, bọn họ lại phát hiện rằng ba ngọn núi cao phía trước cứ như cách họ cả trăm ngàn dặm vậy.
Năm vị Chí Cao Đế Tôn cũng nhận ra tình huống có gì đó không đúng.
Lúc này, trong đám đông, Tần Ninh chỉ nhìn ba ngọn núi cao kia.
Hắn chỉ là một đệ tử thấp cổ bé họng, có nói chuyện gì đang xảy ra thì cũng không ai tin.
Giờ phút này, đang lúc tất cả mọi người chuẩn bị đi sâu vào thì bỗng nhiên họ cảm nhận được khí Chí Tôn trong thân thể bị khuấy đảo dữ dội.
Không chỉ vậy, việc vận chuyển khí Chí Tôn trở nên khó khăn thì không nói, đằng này không ngờ đến pháp thân cũng bị ảnh hưởng.
Bắt đầu có người xuất hiện triệu chứng buồn nôn, hoa mắt, chóng mặt.
Ngày càng càng nhiều người có triệu chứng trên nên đội ngũ dần dừng bước.
"Có chuyện gì vậy?"
"Trúng độc sao? Vì sao khi ta triển khai pháp thân lại như rơi vào bùn lầy thế này?"
"Ta choáng quá... Cảm giác... Hình như tinh thần không..."
"Chắc do hôm qua ngươi làm với nữ nhân hăng say quá chứ gì?"
"Cút, ta nói thật mà..."
Đám người bàn tán xôn xao, tất cả đều không đi tiếp nữa.
Ba ngọn núi cao kia chỉ cách đó có nghìn mét nhưng lại như xa cách nghìn trùng, xung quanh là những ruộng đất màu nâu đen.
Võ giả thuộc thế lực năm đại bá chủ đều dừng bước.
"Sao thế này?"
Thanh Dương Hoa nhướng mày, nói với vẻ không vui.
"Sức mạnh pháp thân của rất nhiều đệ tử, trưởng lão cảnh giới Tiểu Đế Tôn, Đại Đế Tôn đều đã bị tổn thương, rơi vào tình trạng bị hạn chế, không biết chuyện này là sao đây...", phong chủ Vũ Văn Hoắc thì thầm báo cáo.
"Thánh chủ, hình như có gì đó không ổn".
Thanh Dương Hoa nghe vậy thì sa sầm nét mặt.
Giờ phút này, Lý Nhàn Ngư lại gần Lãnh Tử Duệ.
"Phong chủ!"
"Nhàn Ngư, sao vậy? Ngươi không sao chứ?", thấy xung quanh có rất nhiều người có triệu chứng bất thường, Lãnh Tử Duệ vô cùng lo lắng cho Lý Nhàn Ngư.
"Ta không sao..."
Pháp thân của Lý Nhàn Ngư rất mạnh nên không bị ảnh hưởng.
Lý Nhàn Ngư đưa mắt sang Lãnh Tử Duệ. Từ khi hắn ta vào thánh địa Thanh Dương, Lãnh phong chủ lúc nào cũng ân cần với hắn ta, muốn thu hắn ta làm đệ tử.
"Phong chủ, có mấy lời ta phải nói với người".
Lý Nhàn Ngư nắm chặt tay Lãnh Tử Duệ rồi thì thầm gì đó, khuôn mặt Lãnh Tử Duệ dần trở nên nhợt nhạt, vô cùng khó coi...
Giờ đây, càng ngày càng có nhiều võ giả nhận ra mình không tài nào điều khiển pháp thân và khí Chí Tôn của mình được nữa, thậm chí người mềm oặt, không đứng dậy nổi.
"Chết tiệt!"
Lãnh Tử Duệ nhỏ giọng quát: "Lũ khốn kiếp này!"
"Phong chủ", Lý Nhàn Ngư tiếp tục nói: "Phong chủ đã biết chuyện này, tốt nhất là người hãy cho chuẩn bị sớm đi ạ, biến cố có thể sẽ xảy ra bất cứ lúc nào".
"Được, ta biết rồi".
Lãnh Tử Duệ vỗ vai Lý Nhàn Ngư, dặn dò: "Ngươi cũng cẩn thận chút".
"Vâng".
Sau đó, Lý Nhàn Ngư đi tới bên cạnh Tần Ninh rồi chắp tay bẩm báo: "Sư tôn, con đã nói rõ với Lãnh phong chủ rồi ạ".
"Làm tốt lắm!"
Tần Ninh nhìn đất trời quanh đây, lại nhìn ba ngọn núi khổng lồ gần trong gang tấc lại tựa như ở trên bầu trời xa xôi, lẩm bẩm: "Bắt đầu rồi..."
Giờ phút này, hầu như ai cũng nhận ra điều khác thường, thậm chí vô số Đại Đế Tôn xuất hiện hiện tượng không thể kiểm soát pháp thân, sức mạnh của pháp thân đã bị áp chế.
Đà La Khôn ngóng nhìn khắp nơi, nhiều người xảy ra tình trạng này chứng tỏ tình hình không ổn chút nào.
Đám người Thánh Vô Khuyết, Thanh Dương Hoa, Dịch Hàn Ngọc cũng nhíu mày.
Ba ngọn núi vẫn còn ở đằng trước, vẫn chưa chạm đến được vậy mà trên đường đi lại xảy ra sự cố quái lạ như vậy!
Tham gia chuyến đi này đúng là chẳng được gì ngoài ba cái tình huống quỷ dị như này.
Nhiều người bắt đầu có suy nghĩ rút lui.
Lúc này Vũ Vạn Sơn - trưởng tộc nhà họ Vũ của Nam Vực - cũng quát lớn: "Đệ tử nhà họ Vũ rút lui theo ta!"
"Bảo vật quan trọng nhưng tính mạng quan trọng hơn, gặp phải chuyện gì nằm ngoài khả năng thì bỏ cuộc càng sớm càng tốt".
Vì Vũ Vạn Sơn đã thấy mặt mày các đệ tử hạt nhân cảnh giới Tiểu Đế Tôn nhất phẩm, nhị phẩm của nhà họ Vũ tái mét hết cả lên.
Nếu như đó chỉ là ảnh hưởng tạm thời thì không sao, nhưng nếu nó gây ra hệ lụy nghiêm trọng về sau cho việc tu hành thì không thể chấp nhận được.
Nhận được mệnh lệnh của Vũ Vạn Sơn, đội quân nhà họ Vũ gồm khoảng một ngàn người trùng trùng điệp điệp chuẩn bị rút quân.
Ầm...
Nhưng đúng lúc đó, mặt đất nơi họ đang đứng thình lình nứt ra, từng chiếc xích sắt đỏ như máu từ trong lòng đất bay vút lên trời.
Những sợi xích sắt máu ấy dày khoảng mười thước, bay từ mặt đất lên cao, dài đến nỗi như không thấy điểm cuối.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhíu mày.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Từ lúc ở ngoài cấm địa cho đến lúc vào trong, các phe đều tổn thất rất nhiều nhân lực, cứ tưởng đến Tam Tử Vong Uyên là an toàn rồi chứ, ngờ đâu chào đón bọn họ là vô số chuyện quái lạ khác nữa.
"Chết tiệt, chết tiệt!"
Mặt mày Vũ Vạn Sơn tái mét, ông ta khẽ gầm lên.
Hàng loạt xích sắt đỏ như máu vụt lên cao, mỗi chiếc đều dày mười mét, phát ra tiếng leng keng mãi không ngừng.
Âm thanh ấy vô cùng chát chúa, vào lúc này, gần như mười mấy dặm quanh đây không nơi nào là không có xích sắt máu lao lên từ trong lòng đất.
Những sợi xích sắt ấy hội tụ trên đỉnh đầu mọi người, như hóa thành một đóa sen đỏ như máu lượn lờ trong các tầng mây.
Có điều đóa sen máu đó trông không hề đẹp chút nào, ngược lại còn khiến máu trong người sôi sục.
"Phụ thân, con thấy khó chịu quá!"
Một tiểu bối nhà họ Vũ lên tiếng, nói với khuôn mặt tái nhợt: "Con nghĩ con sắp nổ tung rồi..."
Người thanh niên Tiểu Đế Tôn nhất phẩm vừa dứt lời bỗng nổ tung, phát ra tiếng nổ khủng khiếp.
Hai cao thủ Tiểu Đế Tôn kế bên mặt mày tái mét vì bị phun hết máu thịt vào người.
Chết rồi!
Không ngờ người đó nổ tung, chết rồi!
Sao thế này?
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Uỳnh!
Giữa lúc đó, từng tiếng ầm ầm truyền đến từ bốn phương tám hướng.
Lần lượt có vài Tiểu Đế Tôn cũng phát nổ.
Giờ đây, sau khi hết Tiểu Đế Tôn này đến Tiểu Đế Tôn khác nổ tung, khí thế khủng khiếp bộc phát ra từ bốn phương tám hướng.
Mùi máu tanh nồng chảy vào những sợi xích sắt đỏ, sau đó tỏa ra vầng sáng chói mắt, lập lòe. Vầng sáng đỏ chảy xuôi, xông thẳng lên bầu trời rồi tụ lại vào đóa sen được tạo ra bởi các xích sắt máu.
Một hạt châu chậm rãi xuất hiện ở trong đóa hoa sen.
Một hạt châu đỏ như máu!
Giờ phút này, tất cả mọi người đều thầm ngạc nhiên.
Rốt cuộc họ đang rơi vào tình cảnh thế nào đây?
"Nghe lời ta, tất cả hãy lập tức ổn định khí huyết trong cơ thể, áp chế pháp thân mỗi người!"
Nghe vậy, những Tiểu Đế Tôn sắp sửa không trụ nổi bèn ngồi xếp bằng dưới đất.
"Ha ha ha ha..."
Bỗng một tiếng cười lớn vang lên giữa bầu trời bao la, như xuyên qua không khí lọt vào tai mỗi một võ giả.
"Cái gì thế?"
"Tiếng cười kia..."
Mọi người dáo dác nhìn xung quanh, vẻ mặt ai cũng cực kỳ khó coi.
"Chào mừng chư vị!"
Một giọng nói khàn khàn cất lên.
Một bóng người đang đứng ngạo nghễ trước vòng xích đỏ.
Cơ thể phát sáng như đá vàng, tựa như một vầng trăng sáng trước xích sắt đỏ giữa mảnh trời u tối nơi đây.
Cao gần hai mét, dáng người vạm vỡ, bào phục màu vàng lóe ánh kim dịu nhẹ.
Mắt vàng!
Da vàng!
Giữa hai đầu lông mày là hình trăng lưỡi liềm màu vàng nhạt tỏa ra khí tức khiến người ta hãi sợ.
"Ma tộc Kim Nguyệt!"
Có người trong đám đông kinh hoàng hét lên.
Bình luận facebook