-
Chương 2551-2555
Chương 2551: Gặp lại ba đạo tử
"Không được ăn nhiều!"
Lúc này Tần Ninh vỗ vỗ đầu Thời Thanh Trúc, sau đó đi đến bên cạnh thi thể Từ Hữu Tài, lấy Long Hoàng Thập Tự Kiếm đào đất an táng hắn ta.
"Lần này, không biết sẽ có bao nhiêu người chảy máu..."
Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Thanh Trúc, nhớ kỹ lời ta nói, nếu ta gặp điều gì không may, hãy bảo Duẫn Khả Vi, Cơ Thi Dao bảo vệ Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo..."
"Không cho phép chàng nói bậy", Thời Thanh Trúc lại không vui nói "Chàng mà gặp điều không may, ta cũng không sống nổi..."
Tần Ninh lại gõ đầu Thời Thanh Trúc, cười nói: "Ta nói điều không may chưa hẳn là chết, chỉ là lần này luôn cảm giác có chút không đúng, có lẽ... Cho dù có tìm được Trần Nhất Mặc, ta cũng không có cách nào trở về trong khoảng thời gian ngắn ngủi, nàng phải bảo vệ tốt mình".
"Vậy lúc nào thì chàng có thể trở về?"
"Không biết..."
Tần Ninh chậm rãi nói: "Lấy thực lực của Nhất Mặc, lúc trước đã bước vào đến Cực Cảnh, hơn nữa còn luyện chế ra cực đan, thực lực vô cùng mạnh mẽ, hắn ta bị người khác nhốt lại sâu trong cấm địa này, chỉ sợ không chỉ là cấm địa nguy hiểm, mà còn có cường giả Cực Cảnh vô địch nhúng tay vào!"
"Ta cũng chỉ chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, nàng đừng quá lo lắng".
"Ừm..."
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm ngày hôm sau, Tần Ninh và Thời Thanh Trúc rời khỏi nơi đây.
Trở lại nhìn thoáng qua phần mộ của Từ Hữu Tài, trong lòng Tần Ninh đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Cho dù hắn đã đi qua mấy đời mấy kiếp, thế nhưng mỗi một đời một kiếp đều rất thật lòng kết bạn tri kỷ.
Cho dù có gặp phải nhiều cái chết thế nào vẫn không thể quen được.
"Ma tộc..."
Tần Ninh lẩm bẩm một tiếng: "Thật đáng chết".
Mà cùng lúc đó, năm phe bá chủ vốn dẫn võ giả các phe trùng trùng điệp điệp tiến vào trong tam đại cấm địa, nhưng sau khi mọi người bị triều nguyên thú tách ra đã hoàn toàn tản ra.
Một số người bị dọa sợ chạy ra bên ngoài tam đại cấm địa.
Bảo vật có quan trọng đến đâu thì cũng cần còn mạng sống mới lấy được.
Thế nhưng đại đa số người vẫn có kỳ vọng về bảo vật, cho dù mọi người đã bị lạc nhau, nhưng họ vẫn đi vào sâu hơn...
Mà khi càng ngày càng tiến vào sâu trong cấm địa, càng ngày càng có nhiều người bị tấn công bất ngờ.
Lúc này trong cấm địa, dưới chân một ngọn núi, Lý Nhàn Ngư và Liễu Văn Truyền dẫn theo hơn mười vị đệ tử thánh địa Thanh Dương tụ tập lại một chỗ.
Ầm...
Mười mấy thi thể lần lượt ngã xuống đất.
Lúc này, trên mặt và quần áo của Lý Nhàn Ngư dính đầy vết máu.
Liễu Văn Truyền cũng thở hồng hộc.
"Lý sư huynh!"
Liễu Văn Truyền tới gần Lý Nhàn Ngư, nói: "Những người này... là Ma tộc!"
Liễu Văn Truyền vô cùng hoảng sợ.
Ma tộc chỉ xuất hiện ở trong ghi chép, nhưng nào có thể ngờ được Ma tộc lại xuất hiện ở chỗ này.
"Nơi đây quá nguy hiểm!"
Liễu Văn Truyền nói: "Lý sư huynh, chúng ta đi ra ngoài trước đi!"
"Ra ngoài?"
Lý Nhàn Ngư lại nói: "Theo lời sư tôn ta nói, lần này chính là Đà La cung bắt tay với Ma tộc, chỉ sợ Thánh Đạo tông và Cửu Nguyên đan tông cũng không sạch sẽ, chúng ta chính là người có thể khiến bọn họ bị gậy ông đập lưng ông, nếu bây giờ mà trở về, chỉ sợ sẽ bị chặn đường giết chết..."
Sắc mặt Lý Nhàn Ngư lạnh lùng, khẽ nói: "Đám Ma tộc này đúng là quá ghê tởm".
Liễu Văn Truyền cũng đổ mồ hôi nói: "Ta còn tưởng rằng bên trong ghi chép nói thực lực của Ma tộc không mạnh, năm đó xuất hiện đã bị các Thiên Vực lớn hợp sức tiêu diệt, bây giờ... Bọn họ căn bản không hề yếu..."
Lý Nhàn Ngư chậm rãi nói: "Ma tộc có dã tâm cực lớn, căn bản không đơn giản như ngươi và ta thấy đâu".
"Văn Truyền, tiếp theo phải cẩn thận chút, ngươi cũng hãy cố gắng nhanh chóng đạt đến cảnh giới Đại Đế Tôn đi".
Lý Nhàn Ngư đã đột phá.
Ngay sau khi mọi người bị thú triều tách ra, Lý Nhàn Ngư gặp được cơ duyên, có thể xung đột đến giới hạn Tiểu Đế Tôn, mở được pháp thân Tụ Nhất, đến Đại Đế Tôn nhất phẩm.
Điều này khiến Liễu Văn Truyền vô cùng hâm mộ.
Có một sư tôn tốt như vậy, thiên phú bản thân Lý Nhàn Ngư lại còn rất mạnh, không thể không nói điều này khiến cho người ta cực kỳ hâm mộ.
"Vâng..."
Hai người thu dọn tàn cuộc, dẫn theo mười mấy người tiếp tục đi vào sâu bên trong...
Giống như Lý Nhàn Ngư nói, nếu như bây giờ đi ra ngoài, có lẽ sẽ gặp phải nguy hiểm lớn hơn.
Lần này Ma tộc đã có chuẩn bị từ trước!
Thời gian trôi qua từng ngày một, Tần Ninh dẫn Thời Thanh Trúc không ngừng tiến lên, đi vào sâu bên trong.
Ngày hôm đó, hai người đi ngang qua một đồng cỏ, cẩn thận từng li từng tí bước vào bên trong đồng cỏ, dõi mắt nhìn lại, đồng cỏ này rộng lớn giống như không có giới hạn, cỏ thơm xanh biếc mọc liên miên...
Thời Thanh Trúc nhìn vùng đất trước mặt, tâm trạng rất tốt, cười tủm tỉm nói: "Suốt quãng đường này đều là núi non, cuối cùng cũng được nhìn thấy đồng cỏ, thật là thoải mái..."
Tần Ninh nhìn về phía trước, nói: "Sau đồng cỏ này hẳn là Tam Tử Địa!"
Thời Thanh Trúc lập tức nói: "Suốt chặng đường này nhìn có vẻ không nguy hiểm lắm".
"Gặp phải mấy đội ngũ Ma tộc, đều là Đại Đế Tôn nhất phẩm nhị phẩm cầm đầu, đây là bởi vì những người mạnh hơn đã đi chặn đường những người khác rồi...", Tần Ninh thản nhiên nói: "Mà những nguyên thú cấp chín kia, chúng ta đi vòng qua, đương nhiên là không có nguy hiểm".
Thời Thanh Trúc thân mật kéo cánh tay Tần Ninh, cười nói: "Ta biết, bởi vì chàng lợi hại".
"Lợi hại chỗ nào?", Tần Ninh đùa cợt nói.
Thời Thanh Trúc ngẩng đầu lên, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng nói: "Chỗ nào cũng lợi hại!"
Hắn xoa đầu Thời Thanh Trúc, hai người bước vào bên trong đồng cỏ, đi về sâu bên trong, Tần Ninh chậm rãi nói: "Tiếp theo cần phải cẩn thận, Tam Tử Địa là chỗ giao nhau của tam đại cấm địa, sức mạnh trời đất ở nơi này vặn vẹo, sẽ xảy ra rất nhiều... chuyện không thể đoán được".
Hai người cứ tiếp tục đi về phía trước...
Đột nhiên trên khu vực đồng cỏ phía trước hình như có từng bóng người đang đi về hướng Tần Ninh và Thời Thanh Trúc.
Đợi đến khoảng cách gần mới nhìn thấy một đám người kia đều là võ giả Thánh Đạo tông.
Mà người cầm đầu, Tần Ninh cũng không thấy lạ lắm.
Đào Chỉ Kỳ!
Ở bên cạnh Đào Chỉ Kỳ còn có hai người.
Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ.
Ba người dẫn theo hơn mười người, dường như là có mục đích nào đó, đang đi về hướng Tần Ninh và Thời Thanh Trúc.
Sau khi cách nhau khoảng trăm mét, hơn mười người mới lần lượt dừng lại.
"Thật là khéo!"
Lúc này, Hoàn Khải Minh đi ra, nhìn về phía Tần Ninh, lạnh lùng nói: "Không nghĩ tới lại gặp được ngươi ở chỗ này!"
"Có thấy mất mặt không?"
Tần Ninh lại trực tiếp cười nói: "Thật ra là ở đây chờ ta từ trước, bây giờ còn nói không nghĩ tới lại gặp được ta ở chỗ này?"
Nghe thấy lời này, sắc mặt Hoàn Khải Minh lạnh lẽo.
Mà lúc này Tần Ninh lại nhìn về phía ba người Đào Chỉ Kỳ, Hoàn Khải Minh, Kha Viêm Vũ, cùng với hơn mười người sau lưng, đã nhìn ra được một vài manh mối.
Những người này vẫn mặc trang phục đệ tử Thánh Đạo tông, đeo ký hiệu của đệ tử Thánh Đạo tông, thế nhưng ở vị trí bả vai lại có một ấn văn thanh mộc.
Tần Ninh lập tức cười nói: "Xem ra quả thật như hai người các ngươi nhắn nhủ, các ngươi đúng là đã đầu hàng Ma tộc".
"Nói như vậy, ba vị Mục Hàng đạo tông, Dịch Nhất Phong đạo tông, Hoa Linh Lung đạo tông cũng hợp tác với Ma tộc thật!"
Hoàn Khải Minh lạnh lùng nói: "Lúc đầu chúng ta cũng đâu có nói dối!"
Đối mặt với màn tra hỏi tàn khốc đến mức khiến người ta tuyệt vọng của Tần Ninh, Hoàn Khải Minh cảm thấy dù là ai cũng không có cách nào nói dối được.
"Bởi vì ta đã biết chuyện tốt của các ngươi và Ma tộc, cho nên các ngươi mới đặc biệt ở chỗ này chờ ta!", Tần Ninh cười nói: "Có điều chỉ có hơn mười người các ngươi mà đã muốn giết ta, hơi khó khăn đấy!"
Chương 2552: Cho ngươi hai lựa chọn
Lúc này Kha Viêm Vũ bước ra, cười nhạo nói: "Lần này ba người chúng ta đều đã đột phá cảnh giới Tiểu Đế Tôn, đến Đại Đế Tôn nhất phẩm".
"Tần Ninh, ngươi rất mạnh, thế nhưng đối mặt với hơn mười vị Tiểu Đế Tôn đỉnh phong, ba vị Đại Đế Tôn nhất phẩm, ngươi có thể là đối thủ sao?"
"Thật là khéo!"
Tần Ninh nhìn về phía ba người, khẽ mỉm cười nói: "Trong vòng nửa tháng này, ta đã gặp phải hơi mười võ giả Ma tộc, nhờ bọn họ nên đã thăng cấp tới Tiểu Đế Tôn thất phẩm, ngươi nói xem có đáng giận hay không?"
Lúc này khí tức quanh quẩn quanh người Tần Ninh.
Cảnh giới Tiểu Đế Tôn, pháp thân Phá Tán là khí tức hoàn toàn khác biệt, mỗi một lần tăng lên một phẩm Tiểu Đế Tôn, khí thế của bản thân cũng sẽ xảy ra biến hóa.
Không hiện ra bên ngoài thì người bên ngoài sẽ không cảm giác được, thế nhưng một khi hiện ra bên ngoài, uy lực của pháp thân có thể khiến người ta cảm giác được rất dễ dàng.
Lúc này, sắc mặt ba người Đào Chỉ Kỳ, Hoàn Khải Minh, Kha Viêm Vũ đều biến hóa.
Tần Ninh thản nhiên nói: "Hoàn Khải Minh, Kha Viêm Vũ, các ngươi đúng là mạng lớn, lần trước không chết, xem ra ba vị đạo tông đã tốn không ít công sức để cứu các ngươi".
"Nhưng mà ngàn vạn lần không nên tới tìm ta!"
Tần Ninh nhìn về phía ba người, mỉm cười.
Ba người Đào Chỉ Kỳ, Hoàn Khải Minh, Kha Viêm Vũ đều không phải đồ đần.
Lúc Tần Ninh ở Tiểu Đế Tôn ngũ phẩm đã có thể giết được Đại Đế Tôn nhất phẩm.
Bây giờ lại đến Tiểu Đế Tôn thất phẩm...
Đối phó với hơn mười người bọn họ còn không phải dễ như trở bàn tay sao?
Lúc này Đào Chỉ Kỳ nhìn về phía Tần Ninh, trên mặt có vài phần oán hận.
Yêu nghiệt bẩm sinh như thế, ai mà không muốn làm chứ?
Thế nhưng cố tình lại là Tần Ninh.
"Ba người các ngươi lui ra đi!"
Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.
Bốn phía, tiếng gió rít gào, phía trên đồng cỏ có mười bóng người lao vùn vụt tới.
Mười người kia đều mặc đồ trưởng lão Thánh Đạo tông, hơn nữa mỗi một vị đều có râu tóc bạc trắng, khí thế vô cùng mạnh mẽ.
"Triệu Anh trưởng lão!"
Nhìn thấy người cầm đầu, lúc này Đào Chỉ Kỳ cung kính khom người hành lễ.
"Ừm..."
Lão già cầm đầu già nhưng vẫn cường tráng, lúc này thản nhiên nói: "Kẻ này khó chơi, ba vị đạo tông cũng hiểu được điều đó nên mới đặc biệt điều động mười người chúng ta đến đây trợ giúp các ngươi..."
Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ đều gật đầu.
Triệu Anh trưởng lão là Đại Đế Tôn thất phẩm đỉnh phong, ở bên trong Thánh Đạo tông ngoài các trưởng lão thượng vị cấp bậc Chí Cao Đế Tôn ra thì không có mấy ai cùng cảnh giới lại mạnh hơn Triệu Anh.
"Tần Ninh, nếu như ngươi đã biết chuyện của ba vị đạo tông và Ma tộc, lại không lựa chọn tố giác, ngược lại khiến chúng ta vô cùng kinh ngạc".
"Chỉ là bây giờ ngươi cũng không có cơ hội tố giác nữa rồi".
Nghe thấy lời này, Tần Ninh nhìn Triệu Anh kia một chút, cũng không nói gì.
Ông ta tiếp tục nói: "Bây giờ cho ngươi hai lựa chọn".
"Thứ nhất, phục tùng ba vị đạo tông, nhập vào môn hạ của ba vị đạo tông, lần này Đà La cung và Thánh Đạo tông liên hợp, Tam Tử Địa chính là nơi các cao thủ Chí Cao Đế Tôn mất mạng, tiếp theo tất nhiên sẽ là Cửu Nguyên Vực thay đổi thời đại, nếu bây giờ ngươi đầu hàng, với thiên phú của ngươi chắc chắn sau này có thể rực rỡ hào quang. Còn việc ngươi giết mấy vị thiếu cung chủ của Đà La cung, ba vị đạo tông sẽ cầu xin cho ngươi, ngươi sẽ không có việc gì".
"Thứ hai, chết".
Lúc này sắc mặt Triệu Anh lạnh lùng nhìn về phía Tần Ninh.
Giờ phút này, sắc mặt ba người Đào Chỉ Kỳ, Hoàn Khải Minh, Kha Viêm Vũ cũng biến hóa.
Mời chào Tần Ninh?
Nếu như Tần Ninh được chiêu mộ, chẳng phải ba người bọn họ sẽ luôn bị hắn giẫm dưới chân ư?
Tần Ninh nhìn về phía Triệu Anh trưởng lão, cười nói: "Thật ra ta có một câu hỏi có chút không hiểu, không biết Triệu Anh trưởng lão có thể giải thích cho ta không?"
"Nói nghe xem".
Triệu Anh căn bản không lo lắng Tần Ninh sẽ chạy trốn.
Mười vị cường giả cảnh giới Đại Đế Tôn lục phẩm thất phẩm, Tần Ninh có mạnh thế nào cũng không chạy thoát được.
Tần Ninh lập tức cười nói: "Xin hỏi trưởng lão, Mục Hàng đạo tông, Dịch Nhất Phong đạo tông, Hoa Linh Lung đạo tông hợp tác với Ma tộc, ba vị đạo tử cũng cùng phe với Ma tộc, muốn giết ta có thể hiểu được, nhưng Tư Mã Tuyết Thiên đạo tử lại có rất nhiều sát ý với ta, ta vẫn luôn hiếu kỳ, nàng ta cũng là người của Ma tộc, thế nhưng... Vũ Mân đạo tông thì sao?"
"Tư Mã Tuyết Thiên và Hô Diên Bân đều đến từ Đại Vũ phong, Vũ Mân đạo tông không phải người của Ma tộc ư?"
Triệu Anh nghe vậy thì khẽ cười nói: "Hai người Vũ Mân và Âu Dương Chí Dũng lại không cùng phe với chúng ta, về phần Tư Mã Tuyết Thiên, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, mặc dù nàng ta đến từ Đại Vũ Phong, nhưng cũng không được Vũ Mân đạo tông yêu thích, cho nên mới cùng phe với chúng ta..."
"Nhưng mà Tư Mã Tuyết Thiên đã bị ngươi giết, hỏi cái này cũng không có ý nghĩa gì!"
Triệu Anh như đã tính được trước, nói: "Vũ Mân đạo tông và Âu Dương Chí Dũng đạo tông tra được một ít quan hệ giữa chúng ta và Ma tộc, chuẩn bị ra tay, nhưng mà lần này chúng ta sẽ chớp thời cơ trước, ngươi không cần phải lo lắng".
Tần Ninh gật đầu nói: "Thì ra là thế, cảm ơn Triệu Anh trưởng lão đã giải thích cho ta, nếu đã vậy, ta sẽ cho các ngươi chết thoải mái một chút, không phải chịu tra tấn".
Hắn vừa dứt lời, mọi người tại đây đều biến sắc.
Nói lâu như thế, tên này... vẫn làm theo ý mình.
Hoàn Khải Minh nghe thấy lời này liền khẽ nói: "Triệu trưởng lão, nghe thấy chưa, nghe thấy chưa, tên này căn bản không hề biết thay đổi".
"Không sai, giết hắn mới là thỏa đáng nhất, nếu không sau này chắc chắn sẽ là mối họa lớn của chúng ta".
Lúc này sắc mặt Triệu Anh âm trầm, nhìn về phía Tần Ninh.
"Ngươi thật sự ngu xuẩn như thế mãi sao?"
Tần Ninh mỉm cười nói: "Là các ngươi... ngu xuẩn chứ?"
Lúc này, Triệu Anh hừ lạnh nói: "Cho ngươi cơ hội mà ngươi không biết quý trọng, vậy thì không có gì để nói nữa..."
Vừa dứt lời, ông ta nắm tay lại, lòng bàn tay ngưng tụ ra một bảo khí Chí Tôn, đó là một thanh trường kích tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
"Các vị, cùng nhau ra tay giết chết kẻ này".
"Được!"
Chỉ trong khoảnh khắc, chín vị trưởng lão cảnh giới Đại Đế Tôn lục phẩm, thất phẩm khác lập tức hùng hổ khí thế, xông thẳng về phía Tần Ninh.
Ba người Đào Chỉ Kỳ, Hoàn Khải Minh, Kha Viêm Vũ dẫn theo hơn mười vị Tiểu Đế Tôn lần lượt lui lại.
Tần Ninh chết chắc rồi!
Lúc này Tần Ninh nhìn về phía mười người, sắc mặt vô cùng bình tĩnh.
Bên trong Thánh Đạo tông đã bện ra một tấm lưới, từ bây giờ, tấm lưới này đã bắt đầu thu lại.
Mục Hàng đạo tông!
Dịch Nhất Phong đạo tông!
Hoa Linh Lung đạo tông!
Chuyện ba vị đạo tông này hợp tác với Ma tộc là ván đã đóng thuyền.
Chỉ là những người khác thì sao?
Tần Ninh cũng không phải là không thông báo cho đám người còn lại của Thánh Đạo tông về việc này, chỉ là hắn căn bản không tin những người khác.
Dựa vào chính mình là tốt hơn.
"Chỉ bằng mười vị Đại Đế Tôn lục phẩm, thất phẩm các ngươi mà cũng muốn giết ta sao?"
Lúc này Tần Ninh sải bước ra, cảnh giới Tiểu Đế Tôn thất phẩm, pháp thân Phá Tán, tiếp theo chỉ cách Tụ Nhất, cách Đại Đế Tôn một bước cuối cùng.
Đây cũng là tác dụng kỳ diệu của việc hắn chém giết mấy chục Ma tộc, ngưng tụ huyết đan trong khoảng thời gian nửa tháng này.
Hắn nắm chặt Long Hoàng Thập Tự Kiếm trong tay.
Pháp thân của Tần Ninh ngưng tụ trong nháy mắt, một rồng một phượng cùng xuất hiện hai bên trái phải, vô cùng oai phong trang nghiêm.
"Thánh Nguyên Thái Cực Quyển!"
Tần Ninh quát khẽ một tiếng, lúc này khí tức trong cơ thể lập tức ngưng tụ đến mức lớn nhất.
Chương 2553: Ngươi giết ta! Ngươi cũng xứng?
Giờ phút này, Tần Ninh không hề keo kiệt thể hiện ra pháp thân của mình.
Thánh Nguyên Thái Cực Quyển cũng là một võ quyết Chí Tôn hắn tu hành chính bây giờ.
Bốn tầng ý cảnh lập tức ngưng tụ.
"Đại Đế Thánh Chưởng!"
Một chưởng rơi xuống, Tần Ninh nắm bàn tay lại, chỉ trong phút chốc, chưởng ấn giống như móng rồng từ trên trời giáng xuống.
Ầm...
Tiếng nổ kịch liệt lúc này vang lên.
Sắc mặt mười vị trưởng lão kia đều lần lượt biến đổi.
"Đây là... Thánh Nguyên Thái Cực Quyển quyển thứ sáu".
Triệu Anh ngạc nhiên, nói: "Ngươi chỉ là Tiểu Đế Tôn thất phẩm, làm sao có thể thể hiện ra được uy lực của quyển thứ sáu chứ!"
Thánh Nguyên Thái Cực Quyển có tổng cộng bảy quyển.
Bao gồm cho bảy cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn, Tiểu Thần Tôn, Đại Thần Tôn, Tiểu Đế Tôn, Đại Đế Tôn, Chí Cao Đế Tôn tu hành.
Thế nhưng Tần Ninh mới chỉ đến thất phẩm, cũng không phải là đến Đại Đế Tôn, sao có thể bộc phát ra được uy lực của Thánh Nguyên Thái Cực Quyển quyển thứ sáu?
Hiển nhiên điều này không có khả năng.
Tần Ninh lại không đáp, bàn tay nắm lại, chưởng ấn phủ xuống.
Bốn tầng ý cảnh, uy lực của quyển thứ sáu.
Giờ phút này Tần Ninh dường như không khác gì với cảnh giới Đại Đế Tôn.
Ít nhất là pháp thân bộc phát, sử dụng võ quyết, khí Chí Tôn nồng đậm, hoàn toàn không khác biệt.
"Trong thiên hạ này, nếu ta nói ta là người quen thuộc Thánh Nguyên Thái Cực Quyển nhất, tông chủ của các ngươi cũng không dám nói quen thuộc hơn ta".
Lúc này Tần Ninh kiêu ngạo nói: "Lấy uy lực pháp thân, sức mạnh của Thánh Nguyên Thái Cực Quyển để giết các ngươi, đã đủ coi trọng các ngươi rồi".
Chỉ trong phút chốc, khí tức kinh khủng bộc phát ra.
"Đại Đế Thánh Quyền!"
Một quyền tung ra, khí thế kinh khủng dâng trào, quyền phong khiến cỏ cây trên thảo nguyên bay đầy trời.
Dù sao đám người Triệu Anh cũng là cường giả Đại Đế Tôn cấp bậc cao, lúc này Triệu Anh nhanh chóng bình tĩnh lại, quát: "Mọi người đừng hoảng hốt, mười người chúng ta giết hắn dễ như trở bàn tay".
"Ngươi giết ta? Ngươi cũng xứng!"
Bóng người Tần Ninh đã lao đến trong nháy mắt.
"Đại Đế Thánh Kiếm!"
Long Hoàng Thập Tự Kiếm lập tức rời khỏi tay, trường kiếm phá rách hư không, leo thẳng đến trước mặt Triệu Anh.
Thế nhưng lúc này, Triệu Anh còn chưa kịp phản ứng, trường kiếm kia đã hóa thành một long ảnh một phượng ảnh, trong chớp mắt đã xuyên qua người ông ta.
Triệu Anh chỉ cảm thấy thân thể lạnh lẽo, lúc này mới kịp phản ứng, quát: "Nhanh, mau giết hắn!"
Sắc mặt Tần Ninh lạnh như băng.
Mà chín vị trưởng lão xung quanh giờ phút này đều nghẹn họng nhìn trân trối.
"Nhanh lên, ngây ra làm cái gì?"
Triệu Anh quát.
Một vị trưởng lão run run rẩy rẩy chỉ vào Triệu Anh, không nhịn được nói: "Triệu trưởng lão, ngươi..."
Giờ phút này, Triệu Anh chỉ cảm thấy lồng ngực mình rét lạnh như có gió luồn vào.
Cúi đầu nhìn xuống, đột nhiên hoàn toàn sững sờ.
Vị trí từ cổ trở xuống, từ bụng trở lên.
Toàn bộ lồng ngực của ông ta đã trống rỗng, gió mát thổi qua, lục phủ ngũ tạng và trái tim đều biến mất không thấy gì nữa.
"Tần..."
Triệu Anh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sức sống tán loạn, ngã nhào xuống đất bịch một tiếng.
Mà lúc này, chín vị trưởng lão đã nhận ra không đúng, ba người Đào Chỉ Kỳ, Hoàn Khải Minh, Kha Viêm Vũ cũng vô cùng sợ hãi.
Cho tới bây giờ, đồ đần cũng có thể nhìn ra Tần Ninh rất mạnh, tuyệt không phải người mà Đại Đế Tôn có thể đối phó.
Chạy!
Ba người không nói hai lời, trong nháy mắt đã bỏ chạy ra bốn phương tám hướng.
"Chạy đi đâu?"
Giờ phút này, Tần Ninh giống như ma quỷ, giống như gió rét, trong nháy mắt đã xông ra.
"Ba người các ngươi hãy lên Tây Thiên với mấy người bọn họ đi!"
Tần Ninh đập bàn tay xuống, ba người Đại Đế Tôn nhất phẩm đối mặt với Tần Ninh lại giống như gà con đối mặt với chim ưng, bị Tần Ninh túm lấy, trực tiếp kéo đến trước người.
Lúc này sắc mặt Đào Chỉ Kỳ trắng bệch, nhìn về phía Tần Ninh, quát: "Tần Ninh, lần này thánh tộc Kim Nguyệt, thánh tộc Ám Nguyệt, thánh tộc Thanh Mộc chắc chắn sẽ đại thắng, lại có Đà La Khôn trợ giúp, ngươi đừng tự tìm đường chết!"
"Nói nhảm nhiều quá!"
Tần Ninh cười lạnh nói: "Sứ mệnh mà ta gánh vác chính là càn quét tất cả Ma tộc!"
Vừa dứt lời, Tần Ninh nắm bàn tay lại.
Ầm ầm ầm...
Cơ thể ba người này trong nháy mắt vỡ tung.
Chín vị trưởng lão Đại Đế Tôn khác cũng thi nhau bỏ chạy tán loạn.
Tần Ninh nhìn về phương hướng chín vị trưởng lão rời đi, ánh mắt lạnh lùng.
"Đại Đế Thánh Tiễn!"
Hai tay Tần Ninh bấm niệm pháp quyết, khí Chí Tôn lập tức ngưng tụ trước người, trong chớp mắt đã hóa thành chín mũi tên.
Tốc độ của mũi tên cực nhanh, trong nháy mắt đã bắn ra, đâm xuyên qua hư không.
Ầm... Ầm ầm...
Chỉ trong phút chốc, chín phương hướng truyền đến chín tiếng nổ kinh thiên động địa.
Mà lúc này, hơn mười vị võ giả Tiểu Đế Tôn muốn chạy trốn, ai nấy đều giật mình hoảng sợ.
Tần Ninh lại không nói hai lời, bước ra một bước, bàn tay nắm lại, khí thế kinh khủng bộc phát ra.
"Chết!"
Hắn quát lên một tiếng, khí thế trong cơ thể như núi như biển xốc cả bãi cỏ lên, trong nháy mắt đã cuốn về phía bốn phương tám hướng, những tiếng ầm ầm vang lên.
Từng tiếng kêu thảm thiết truyền ra.
Thế nhưng Tần Ninh cũng không thèm để ý.
Trong nháy mắt, hơn mười vị Tiểu Đế Tôn, mấy vị Đại Đế Tôn, tất cả đều chết trong tay Tần Ninh.
Mười dặm xung quanh đã không còn một ngọn cỏ, mùi máu tươi nồng đậm không thể tiêu tan.
Lúc này, bóng người Tần Ninh rơi xuống.
Thời Thanh Trúc xuất hiện bên cạnh Tần Ninh, nhìn sát khí xung quanh hắn, cũng không nói một lời.
"Đi thôi".
Tần Ninh chậm rãi nói: "Ta cũng muốn nhìn xem tam đại Ma tộc này rốt cuộc đang có mưu đồ gì, nhìn xem những người đó làm thế nào để giết được Chí Cao Đế Tôn".
"Ừm..."
Hai người vượt qua thảo nguyên, đi về phía Tam Tử Địa!
Tam đại cấm địa kéo dài mấy trăm vạn dặm, mà Tam Tử Địa chính là nơi giao nhau của tam đại cấm địa, kéo dài mười vạn dặm, rộng lớn mà tràn ngập nguy hiểm.
Tam Tử Vong Uyên!
Ở chính giữa Tam Tử Địa.
Tam Tử Vong Uyên có thể nói là cấm địa bên trong cấm địa, nằm ở trung tâm toàn bộ Cửu Nguyên Vực.
Lúc này, Tần Ninh và Thời Thanh Trúc đi tới cuối đồng cỏ, phía trước là một vùng đất rộng lớn hoang vu, không nhìn thấy điểm cuối cùng.
Tiếng gió rít gào, mơ hồ giống như oan hồn gào thét.
Thời Thanh Trúc không nhịn được giật giật quần áo, thấp giọng nói: "Nơi này... u ám quá".
"Người chết ở chỗ này nhiều hơn người chết ở bên ngoài mấy chục lần", Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Tam Tử Địa sở dĩ trở thành cấm địa bên trong cấm địa, là do máu tươi đổ xuống quá nhiều tạo ra danh tiếng, cấm địa có nghĩa sẽ có kỳ ngộ, đã có biết bao nhiêu người kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên mà đến chỗ này để tìm kiếm kỳ ngộ, cũng có biết bao nhiêu người đã chết ở chỗ này..."
Thời Thanh Trúc không nhịn được nói: "Khó trách lại u ám như vậy..."
"Đi thôi".
Giờ phút này, Tần Ninh nắm chặt tay Thời Thanh Trúc, hai người cùng nhau tiến vào bên trong.
Mà cùng lúc đó, sau khi vượt qua đồng cỏ, đặt chân lên mặt đất bao la, Tần Ninh đột nhiên cảm thấy được điều bất thường.
"Hả?"
Thời Thanh Trúc cũng hiếu kỳ nói: "Cảm giác nơi này... không đúng lắm..."
Tần Ninh lập tức nói: "Đây chính là cấm chế mà Đà La Khôn nhắc đến, nhưng mà chúng ta có thể bình yên bước vào bên trong Tam Tử Địa , chỉ sợ cấm chế đã bị phá giải, nói như thế, đám Chí Cao Đế Tôn, Đại Đế Tôn kia đã tiến vào nơi đây rồi".
Năm phe đã giao hẹn sẽ tiến vào trong cấm địa từ năm phương hướng, phá tan cấm chế, tập hợp bên trong Tam Tử Vong Uyên, bây giờ... có lẽ đều đã tiến vào bên trong Tam Tử Vong Uyên rồi...
Chương 2554: Nếu không nhường đường, vậy hãy nhận lấy cái chết!
Tần Ninh dẫn Thời Thanh Trúc đi vào sâu bên trong.
Ven đường chỉ thấy không ít thi thể, có của con người, cũng có Ma tộc, hơn nữa còn có một vài hung thú.
Hiển nhiên không ít người đã gặp phải Ma tộc.
Có điều dù vậy, tin chắc vẫn có rất nhiều người không muốn rút lui lúc này.
Đều đã đến mức độ này rồi, không nhìn thấy Trần Nhất Mặc, không tìm được Cửu Nguyên Đan Điển, ai muốn từ bỏ chứ?
Hai người tiến lên hơn trăm dặm, gặp được rất nhiều vùng đất sau khi đại chiến, mặt đất nứt toác, máu tươi chảy đầm đìa, không ít người chết.
Dần dần, phía trước bắt đầu xuất hiện từng dãy núi, chỉ là những dãy núi kia cao không quá trăm trượng, hình dáng kỳ quái, cũng không nguy nga hùng vĩ lắm.
Hai người tới gần dãy núi, phía trước có một đội ngũ đang giằng co với một đội ngũ khác.
Tần Ninh đưa mặt nhìn lại, âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Mà lúc này, hai đội ngũ đang giằng co cũng nhìn thấy một nam một nữ đi tới, ai nấy đều đề phòng nhìn về phía hai người.
"Sư tôn!"
Một giọng nói vui mừng vang lên.
"Nhàn Ngư..."
Tần Ninh nhìn thanh niên mặc áo xanh kia, mỉm cười, sự lo lắng trong lòng cũng đã được buông lỏng.
Vùng đất này vô cùng nguy hiểm, không chỉ có hung thú trong cấm địa, mà còn có Ma tộc mai phục trong cấm địa, thế lực Nhân tộc và người hợp tác với Ma tộc.
Lấy thực lực của Lý Nhàn Ngư, đúng là suốt quãng đường này hắn luôn phải lo lắng đề phòng.
Lúc này gặp được Lý Nhàn Ngư ở đây, Tần Ninh cũng đã có thể yên lòng.
Làm sư tôn không hề đơn giản chút nào.
Vừa muốn để đồ đệ rèn luyện lấy kinh nghiệm, lại phải lo lắng đồ đệ sẽ gặp phải điều không may, rất không yên tâm.
Lúc này Lý Nhàn Ngư mỉm cười, chắp tay nói: "Sư tôn có khỏe không?"
"Chặng đường này cũng không có gì nguy hiểm".
Tần Ninh lập tức nhìn về phía bên cạnh Lý Nhàn Ngư, có khoảng hơn mười vị đệ tử tinh anh của thánh địa Thanh Dương, cũng đều là cảnh giới Tiểu Đế Tôn, mà Liễu Văn Truyền cũng ở trong đó.
Liễu Văn Truyền nhìn thấy Tần Ninh cũng nhẹ nhàng thở ra.
Đi theo Lý Nhàn Ngư, nhỡ may gặp phải cường giả, chắc chắn sẽ ngỏm củ tỏi.
Thế nhưng có Tần Ninh lại khác, đừng thấy Tần Ninh không mạnh, nhưng nhìn thấy hắn sẽ mang đến cho người ta cảm giác an toàn.
Liễu Văn Truyền vô cùng hâm mộ Thời Thanh Trúc, lúc nào cũng được Tần Ninh che chở, nếu hắn ta có thể đứng ở bên cạnh Tần Ninh thì tốt biết bao.
Chỉ hận mình không phải con gái!
Lúc này Tần Ninh nhìn về phía hai ba mươi người đứng trước một ngọn núi cao trăm mét phía đối diện bằng ánh mắt mang theo mấy phần dò xét.
Cầm đầu là một người đàn ông có bề ngoài gần ba mươi tuổi, dường như đám người này đang ngăn cản đường đi của mấy người Lý Nhàn Ngư.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Tần Ninh đi đến trước mặt đám người Lý Nhàn Ngư, mở miệng nói.
Liễu Văn Truyền khom người nói: "Lý sư huynh dẫn chúng ta đi sâu vào bên trong, tiến vào Tam Tử Địa, vừa mới đến đã đụng phải một đám người của Xích Hỏa Tông muốn ngăn cản chúng ta..."
Xích Hỏa Tông?
Tần Ninh đưa mắt nhìn, chỉ thấy trên trán những người kia đều đeo một cái khăn, giữa trán là một chữ Hỏa, hình như là cổ văn.
Xích Hỏa Tông một trong Ngũ Hổ Thất Lang!
"Ngăn cản các ngươi làm cái gì?"
Liễu Văn Truyền thấp giọng nói: "Không biết nữa, không cho chúng ta đi qua, nếu dám đi qua sẽ giết chúng ta..."
Lúc này Lý Nhàn Ngư cũng nói: "Có lẽ đám người này phát hiện cái gì ở phía trước, cho nên mới không cho bọn con đi qua chỗ này".
"Nhưng mà bọn con cũng đã thăm dò hơn mười dặm xung quanh, đều có nguyên thú, hung thú mạnh mẽ, quá nguy hiểm".
Tần Ninh gật đầu.
"Vậy cứ xông vào đi".
Tần Ninh nói thẳng.
Nghe thấy lời này, Liễu Văn Truyền lập tức thấy xấu hổ.
Cách làm này quả nhiên rất giống Tần Ninh!
Biện pháp Tần Ninh đối mặt với vấn đề chính là giải quyết người tạo ra vấn đề, nhưng cũng không phải là ai cũng có năng lực và quyết đoán như vậy.
"Người cầm đầu là ai?", Tần Ninh nói thẳng.
Lý Nhàn Ngư còn chưa nói gì, người đàn ông cầm đầu đứng cách xa trăm trượng đã cười nói: "Tại hạ là thiếu tông chủ Xích Minh của Xích Hỏa Tông!"
Nghe thấy thế, Liễu Văn Truyền lại nói: "Xích Hỏa lão nhân là một lão già háo sắc, có rất nhiều con cái, ai nấy cũng đều tự xưng là thiếu tông chủ".
"Cảnh giới thế nào?"
"Đại Đế Tôn tam phẩm".
Lúc này Xích Minh kiêu ngạo nói: "Các vị đệ tử của thánh địa Thanh Dương, mong hãy đi vào Tam Tử Địa từ phía khác, nơi này đã bị Xích Hỏa Tông chúng ta bao vây, các ngươi đừng tự chui vào chỗ chết như thế".
Nếu như là ở bên ngoài Tam Tử Địa, đám cường giả của thánh địa Thanh Dương đều có mặt, có đánh chết Xích Minh thì hắn ta cũng không dám nói như vậy.
Nhưng bây giờ...
Chỉ là một vị thánh tử, Đại Đế Tôn nhất phẩm, đúng là hắn ta không để vào trong mắt.
Hơn nữa lần này tiến vào bên trong Tam Tử Địa, nói không chừng đám Chí Cao Đế Tôn của thánh địa Thanh Dương đã đã chết hết sạch, đến lúc đó Xích Hỏa Tông căn bản không phải sợ.
"Có cá tính, ta thích".
Tần Ninh cười nói: "Nhàn Ngư, ngươi đến Đại Đế Tôn nhất phẩm rồi đúng không?"
"Vâng..."
"Vậy ngươi đi giết hắn ta".
Tần Ninh nói thẳng: "Năm phe bá chủ liên hợp tiến vào Tam Tử Địa, mỗi người đều dựa vào năng lực của mình, tự dưng cản đường, mưu đồ khó dò, người như thế nên giết".
"Ngươi đi đi, cũng để sư tôn nhìn xem trong khoảng thời gian này ngươi đã tăng cấp lên như thế nào rồi!"
Trên thực tế, Tần Ninh không chỉ muốn xem tiến bộ của Lý Nhàn Ngư, mà còn muốn nhìn xem lần trước hắn ta đã dung nạp được khí huyết, tinh thần của Huyền Không lão nhân động thiên Huyền Nguyệt, bây giờ tình hình thu nạp như thế nào rồi!
"Đệ tử đã hiểu".
Lý Nhàn Ngư sải bước ra.
Giờ phút này, Liễu Văn Truyền cũng cảm giác được hắn ta không giống trước.
Quả nhiên.
Có sư tôn làm chỗ dựa, hiển nhiên Lý Nhàn Ngư đã tự tin hơn rất nhiều.
Không cần nói nhảm nhiều!
Lúc này Lý Nhàn Ngư nhìn về phía Xích Minh trước mặt, nói: "Nếu không nhường đường, vậy hãy nhận lấy cái chết".
"Ha! Thánh tử ăn to nói lớn thật đấy!"
Xích Minh hừ lạnh một tiếng, sải bước ra, trong tay cầm một thanh trường kiếm, khí thế lan rộng.
Lý Nhàn Ngư thở ra một hơi, hai tay nắm lại.
Ầm...
Chỉ trong phút chốc, tất cả mọi người đều nhìn thấy trong thân thể Lý Nhàn Ngư, khí thế kinh khủng như một ngọn núi lửa muốn dâng lên.
Thế nhưng lúc khí thế kinh khủng kia sắp phun ra, lại bị Lý Nhàn Ngư kiên cường áp chế lại.
Mà phía sau, một đôi mắt bỗng nhiên ngưng tụ.
Con ngươi đen nhánh, tròng mắt màu đỏ ngòm.
Mà trong con ngươi đều có chín câu ngọc đỏ như máu, xoay tròn vây quanh đồng tử.
Pháp thân Cửu Ngọc Thiên Luân!
Vậy mà bên trong vãng sinh đồng của Lý Nhàn Ngư lại tự nhiên thức tỉnh pháp thân.
Trên thực tế, Tần Ninh cũng chưa bao giờ được nhìn Lý Nhàn Ngư lấy pháp thân Cửu Ngọc Thiên Luân giao chiến.
Lần này vừa vặn có thể quan sát kỹ càng.
Xích Minh nhìn thấy hành động của Lý Nhàn Ngư, sắc mặt càng thêm lạnh lùng, pháp thân bỗng nhiên ngưng tụ.
Pháp thân giống như một người được ánh lửa bao trùm toàn thân, pháp thân người lửa kia mặc áo giáp, trong tay cầm hỏa kiếm, dường như phối hợp chặt chẽ với bản nhân Xích Minh.
"Pháp thân Xích Hỏa Thánh của Xích Hỏa Tông!"
Lúc này Liễu Văn Truyền lẩm bẩm nói: "Nghe nói bản thân Xích Hỏa lão nhân chính là Chí Cao Đế Tôn lục phẩm, sử dụng pháp thân có thể thiêu đốt cả một tòa thành trì".
Nghe vậy, Tần Ninh cười nói: "Ta chưa bao giờ được thấy uy lực lúc Nhàn Ngư dùng pháp thân giao chiến đâu, nếu pháp thân Xích Hỏa Thánh này quá yếu thì sẽ không có cách nào chứng kiến được thực lực của Nhàn Ngư".
Liễu Văn Truyền nghe vậy liền cười nói: "Pháp thân của Lý sư huynh... mạnh đến mức đáng sợ..."
Chương 2555: Ta cảm thấy thông
Lời này của Liễu Văn Truyền cũng không phải là a dua nịnh hót.
Lúc Lý Nhàn Ngư còn chưa đạt tới cảnh giới Đại Đế Tôn, sau khi từ Cửu Châu đến thánh địa Thanh Dương, Lý Nhàn Ngư vẫn luôn tìm hắn ta để luyện tập, rèn luyện thực lực bản thân.
Lúc đó Lý Nhàn Ngư một khi phóng thích pháp thân thì vô cùng khủng bố.
Mà khi đó Liễu Văn Truyền đã biết, đến khi Lý Nhàn Ngư tới Tiểu Đế Tôn thất phẩm, bốn vị thánh tử khác của thánh địa Thanh Dương căn bản không phải đối thủ của hắn ta.
Sự thật cũng đã chứng minh điều này! Pháp thân Cửu Ngọc Thiên Luân ngưng tụ, hai con ngươi như máu, lúc này khí chất nho nhã trên người Lý Nhàn Ngư đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một khí thế khủng bố làm người ta sợ hãi.
Ầm! Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, trong những tiếng ầm ầm, lực lượng kinh khủng bộc phát ra.
Trong chớp mắt, hai con mắt đỏ như máu phía sau hóa thành trăm trượng, bay lên không.
Xích Minh thấy cảnh này, lại cười lạnh một tiếng.
"Trò mèo!"
Pháp thân chính là căn bản của võ giả cảnh giới Chí Tôn, pháp thân của rất nhiều võ giả đều nhìn thì rất cuồng bạo, rất mạnh mẽ, thế nhưng trên thực tế không đáng giá nhắc tới.
Xích Minh quát khẽ một câu trong lòng, hai tay nắm lại, ngọn lửa kinh khủng phóng từ trong cơ thể ra.
Lúc này pháp thân Xích Hỏa Thánh bộc phát ra sóng lửa kinh thiên động địa, từng luồng sóng lửa lan ra quanh người Xích Minh.
Khí tức kinh khủng giống như có thể đốt cháy cả trời đất này.
"Xích Hỏa Ly Thương!"
Xích Minh nắm bàn tay lại, một cây trường thương xuất hiện trong tay, bàn tay vung lên, trường thương bộc phát ra ánh lửa, từng quả cầu lửa cháy hừng hực trong nháy mắt đã lao thẳng về hướng Lý Nhàn Ngư.
Lúc này, Lý Nhàn Ngư sải bước ra, hai con ngươi phía sau giống như ngưng tụ huyết mang vô cùng vô tận.
"Vãng Sinh Quyết!"
"Niết Thổ!"
Lý Nhàn Ngư hét lên một câu, bàn tay nắm lại, bỗng nhiên hai con ngươi phía sau, mười tám câu ngọc trong nháy mắt đã hóa thành mười tám huyết ấn, đánh xuống mặt đất.
Mặt đất lập tức vỡ nát, từng cột bùn đất phun ra, khí tràng kinh khủng bộc phát.
Khí tức làm người sợ hãi lúc này như sắp đổ sập xuống.
Tất cả mọi người đều cảm giác được, khí thế kinh khủng kia có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
"Chán sống!"
Xích Minh cười nhạo một tiếng, trường thương hất lên như giao long bay ra khỏi biển, bay lượn trên bầu trời, trong nháy mắt đã đánh nát từng bức tường đất do mười tám huyết ấn ngưng.
Thế nhưng Lý Nhàn Ngư cũng không thèm để ý.
Bàn tay nắm lại, bùn đất lại tiếp tục hội tụ thành tường đất, lúc này trông còn kiên cố mạnh mẽ hơn vừa rồi.
Xích Minh lại vung ra một thương.
Thế nhưng lúc này lại không thể làm tường đất vỡ vụn được!
"Huyết Câu Địa Ngục!"
Lý Nhàn Ngư nhẹ giọng quát, mười tám huyết ấn xuất hiện lần nữa, chỉ trong phút chốc, từng huyết ấn kia đã ngưng tụ thành từng cái bóng cuồng bạo khiến người ta run sợ.
Huyết ấn trong nháy mắt đã xông thẳng ra xung quanh Xích Minh.
Giờ phút này, pháp thân của Xích Minh cũng bộc phát ra từng khí tức kinh khủng.
Lý Nhàn Ngư và Xích Minh đánh nhau, đã hoàn toàn thể hiện ra sự kinh khủng của cảnh giới Đại Đế Tôn.
Cửu cảnh Chí Tôn.
Đại Đế Tôn là cấp bậc cường giả gần với Chí Cao Đế Tôn, pháp thân Tụ Nhất, đã là đi đến cuối cùng con đường pháp thân rồi.
Pháp thân sau khi Tụ Nhất đương nhiên có thể xuất hiện kinh thiên động địa theo suy nghĩ của võ giả.
Xích Minh sải bước ra, khí tràng kinh khủng bộc phát, những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.
Hai người lúc này, không ngừng đấu pháp.
Lý Nhàn Ngư tu hành võ quyết pháp thân Cửu Ngọc Thiên Luân được sinh ra từ vãng sinh đồng, đây là sức hút đặc biệt của vãng sinh đồng.
Trong số các võ giả trên thế gian, võ giả Tinh Mệnh giống như Dương Thanh Vân có thể đếm được trên đầu ngón tay, vô cùng hiếm thấy.
Cũng có thể hỗn độn giống như Vân Sương Nhi, đây là thể chất đặc biệt, con đường tu hành đặc biệt, tiềm lực tương lai cũng là vô tận.
Cũng có người giống như Lý Nhàn Ngư, hai con ngươi được ông trời ưu ái bẩm sinh, có được tiềm năng vô hạn.
Tiềm lực vãng sinh đồng của Lý Nhàn Ngư là thứ mà Tần Ninh cũng không thể phỏng đoán.
Chỉ là từ võ quyết tu hành và sức mạnh pháp thân của Lý Nhàn Ngư, Tần Ninh lại có thể thấy được những thiếu sót trong quá trình tu hành.
Sau những lần va chạm liên tục, ánh sáng màu máu của hai con ngươi phía sau Lý Nhàn Ngư ngày càng mạnh mẽ.
Mà quanh người Xích Minh dường như cũng dần dần bị ngọn lửa bao phủ.
Lý Nhàn Ngư Đại Đế Tôn nhất phẩm bộc phát ra uy lực pháp thân dần dần nghiền ép Xích Minh.
Thắng bại sắp rõ.
Lý Nhàn Ngư càng đánh càng hăng, cũng càng ngày càng tỉnh táo.
Dần dần, Xích Minh không chống đỡ được, sắc mặt tái nhợt, trên người bắt đầu xuất hiện vết thương.
Lý Nhàn Ngư đứng vững giữa trời, nhìn về phía Xích Minh, hờ hững nói: "Ta chính là đồ đệ của Tần Ninh, sao có thể làm nhục danh tiếng của sư môn ta được!"
Vừa dứt lời, Lý Nhàn Ngư nắm hai tay lại, trong chớp mắt, hai con ngươi đỏ như máu.
"Vãng Sinh Huyết Chú!"
Hắn quát khẽ, trong chớp mắt, bên trong hai con ngươi có một huyết mang chảy ra, hóa thành một ấn phù, trực tiếp xông tới trước người Xích Minh.
"Làm càn!"
Mà đúng lúc này, một tiếng quát đột nhiên vang lên.
"Xích Liêm trưởng lão, cứu ta".
Xích Minh biết mình đã thua, biết Lý Nhàn Ngư rất mạnh.
Cho dù chênh lệch hai tầng cảnh giới, pháp thân của Lý Nhàn Ngư lại rất mạnh mẽ, hoàn toàn có thể nghiền ép hắn ta.
Bỗng nhiên một tiếng quát vang lên, bên trong dãy núi phía trước, một bóng người đạp chân lên hư không, hóa thành một luồng sáng trắng lao xuống từ giữa trời.
"Chết đi!"
Tiếng quát khẽ vang lên, lực bộc phát kinh khủng làm người ta sợ hãi.
Thấy cảnh này, Tần Ninh sải bước ra, hai tay nắm lại, pháp thân Long Hoàng Bất Diệt ngưng tụ, một rồng một phượng, một vàng một xanh, trong nháy mắt hai luồng sáng đã tụ lại một chỗ.
Mà một giây sau, Tần Ninh đưa hai ngón tay ra, hai ngón tay vung ra như kiếm, Long Hoàng Thập Tự Kiếm vọt thẳng ra theo ánh sáng vàng xanh.
Xích Liêm trưởng lão thấy cảnh này, sắc mặt biến đổi, đẩy ra một chưởng cuồn cuộn như sông núi.
Ầm... Tiếng nổ đinh tai nhức óc lập tức vang lên.
Cả người Xích Liêm khựng lại.
Mà lúc này, huyết chú Lý Nhàn Ngư đã trực tiếp tấn công đến trước người Xích Minh, xoắn nát thân thể hắn ta, mùi máu tươi phiêu tán ra đầy trời.
Giờ phút này, sắc mặt Xích Liêm trưởng lão tái xanh.
Tần Ninh nhìn về phía trước, cười nói: "Đám tiểu bối tỷ thí, các trưởng bối đừng nhúng tay".
Lúc này, Xích Liêm trưởng lão kia nhìn về phía Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư bằng ánh mắt lạnh lùng.
"Tần Ninh, Lý Nhàn Ngư!"
"Đừng có cho rằng các ngươi là thiên tài của Thánh Đạo tông, thánh địa Thanh Dương mà có thể tùy ý tàn sát đệ tử Xích Hỏa Tông ta".
Xích Liêm hờ hững nói: "Nơi này chính là Tam Tử Địa".
Nghe vậy, Tần Ninh cũng cười nói: "Ngươi nói không sai, nơi này là Tam Tử Địa".
"Chúng ta muốn đi vào, Xích Minh của Xích Hỏa Tông các ngươi ngăn cản là có ý gì?"
"Đường này không thông!"
Xích Liêm lạnh lùng nói.
Tần Ninh liếc Xích Liêm một cái, cười nhạt nói: "Ta cảm thấy, có thông!"
Giờ phút này, khí thế giữa hai người đụng độ.
Tần Ninh, Tiểu Đế Tôn thất phẩm.
Xích Liêm, Đại Đế Tôn thất phẩm.
Chênh lệch cả một cảnh giới lớn.
Thế nhưng Tần Ninh lại hoàn toàn không sợ.
Hắn đã giết không ít Đại Đế Tôn.
Thêm một người cũng không nhiều, không có gì phải sợ.
"Dừng tay!"
Mà đúng lúc này, một tiếng quát đột nhiên vang lên, trong khoảnh khắc, dãy núi phủ đầy cỏ xanh bốn phía như bị ngọn lửa bao phủ, những tiếng ầm ầm vang lên, từng bóng người giống như những ngọn lửa nhanh chóng lao đến từ trong núi sâu...
"Không được ăn nhiều!"
Lúc này Tần Ninh vỗ vỗ đầu Thời Thanh Trúc, sau đó đi đến bên cạnh thi thể Từ Hữu Tài, lấy Long Hoàng Thập Tự Kiếm đào đất an táng hắn ta.
"Lần này, không biết sẽ có bao nhiêu người chảy máu..."
Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Thanh Trúc, nhớ kỹ lời ta nói, nếu ta gặp điều gì không may, hãy bảo Duẫn Khả Vi, Cơ Thi Dao bảo vệ Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo..."
"Không cho phép chàng nói bậy", Thời Thanh Trúc lại không vui nói "Chàng mà gặp điều không may, ta cũng không sống nổi..."
Tần Ninh lại gõ đầu Thời Thanh Trúc, cười nói: "Ta nói điều không may chưa hẳn là chết, chỉ là lần này luôn cảm giác có chút không đúng, có lẽ... Cho dù có tìm được Trần Nhất Mặc, ta cũng không có cách nào trở về trong khoảng thời gian ngắn ngủi, nàng phải bảo vệ tốt mình".
"Vậy lúc nào thì chàng có thể trở về?"
"Không biết..."
Tần Ninh chậm rãi nói: "Lấy thực lực của Nhất Mặc, lúc trước đã bước vào đến Cực Cảnh, hơn nữa còn luyện chế ra cực đan, thực lực vô cùng mạnh mẽ, hắn ta bị người khác nhốt lại sâu trong cấm địa này, chỉ sợ không chỉ là cấm địa nguy hiểm, mà còn có cường giả Cực Cảnh vô địch nhúng tay vào!"
"Ta cũng chỉ chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, nàng đừng quá lo lắng".
"Ừm..."
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm ngày hôm sau, Tần Ninh và Thời Thanh Trúc rời khỏi nơi đây.
Trở lại nhìn thoáng qua phần mộ của Từ Hữu Tài, trong lòng Tần Ninh đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Cho dù hắn đã đi qua mấy đời mấy kiếp, thế nhưng mỗi một đời một kiếp đều rất thật lòng kết bạn tri kỷ.
Cho dù có gặp phải nhiều cái chết thế nào vẫn không thể quen được.
"Ma tộc..."
Tần Ninh lẩm bẩm một tiếng: "Thật đáng chết".
Mà cùng lúc đó, năm phe bá chủ vốn dẫn võ giả các phe trùng trùng điệp điệp tiến vào trong tam đại cấm địa, nhưng sau khi mọi người bị triều nguyên thú tách ra đã hoàn toàn tản ra.
Một số người bị dọa sợ chạy ra bên ngoài tam đại cấm địa.
Bảo vật có quan trọng đến đâu thì cũng cần còn mạng sống mới lấy được.
Thế nhưng đại đa số người vẫn có kỳ vọng về bảo vật, cho dù mọi người đã bị lạc nhau, nhưng họ vẫn đi vào sâu hơn...
Mà khi càng ngày càng tiến vào sâu trong cấm địa, càng ngày càng có nhiều người bị tấn công bất ngờ.
Lúc này trong cấm địa, dưới chân một ngọn núi, Lý Nhàn Ngư và Liễu Văn Truyền dẫn theo hơn mười vị đệ tử thánh địa Thanh Dương tụ tập lại một chỗ.
Ầm...
Mười mấy thi thể lần lượt ngã xuống đất.
Lúc này, trên mặt và quần áo của Lý Nhàn Ngư dính đầy vết máu.
Liễu Văn Truyền cũng thở hồng hộc.
"Lý sư huynh!"
Liễu Văn Truyền tới gần Lý Nhàn Ngư, nói: "Những người này... là Ma tộc!"
Liễu Văn Truyền vô cùng hoảng sợ.
Ma tộc chỉ xuất hiện ở trong ghi chép, nhưng nào có thể ngờ được Ma tộc lại xuất hiện ở chỗ này.
"Nơi đây quá nguy hiểm!"
Liễu Văn Truyền nói: "Lý sư huynh, chúng ta đi ra ngoài trước đi!"
"Ra ngoài?"
Lý Nhàn Ngư lại nói: "Theo lời sư tôn ta nói, lần này chính là Đà La cung bắt tay với Ma tộc, chỉ sợ Thánh Đạo tông và Cửu Nguyên đan tông cũng không sạch sẽ, chúng ta chính là người có thể khiến bọn họ bị gậy ông đập lưng ông, nếu bây giờ mà trở về, chỉ sợ sẽ bị chặn đường giết chết..."
Sắc mặt Lý Nhàn Ngư lạnh lùng, khẽ nói: "Đám Ma tộc này đúng là quá ghê tởm".
Liễu Văn Truyền cũng đổ mồ hôi nói: "Ta còn tưởng rằng bên trong ghi chép nói thực lực của Ma tộc không mạnh, năm đó xuất hiện đã bị các Thiên Vực lớn hợp sức tiêu diệt, bây giờ... Bọn họ căn bản không hề yếu..."
Lý Nhàn Ngư chậm rãi nói: "Ma tộc có dã tâm cực lớn, căn bản không đơn giản như ngươi và ta thấy đâu".
"Văn Truyền, tiếp theo phải cẩn thận chút, ngươi cũng hãy cố gắng nhanh chóng đạt đến cảnh giới Đại Đế Tôn đi".
Lý Nhàn Ngư đã đột phá.
Ngay sau khi mọi người bị thú triều tách ra, Lý Nhàn Ngư gặp được cơ duyên, có thể xung đột đến giới hạn Tiểu Đế Tôn, mở được pháp thân Tụ Nhất, đến Đại Đế Tôn nhất phẩm.
Điều này khiến Liễu Văn Truyền vô cùng hâm mộ.
Có một sư tôn tốt như vậy, thiên phú bản thân Lý Nhàn Ngư lại còn rất mạnh, không thể không nói điều này khiến cho người ta cực kỳ hâm mộ.
"Vâng..."
Hai người thu dọn tàn cuộc, dẫn theo mười mấy người tiếp tục đi vào sâu bên trong...
Giống như Lý Nhàn Ngư nói, nếu như bây giờ đi ra ngoài, có lẽ sẽ gặp phải nguy hiểm lớn hơn.
Lần này Ma tộc đã có chuẩn bị từ trước!
Thời gian trôi qua từng ngày một, Tần Ninh dẫn Thời Thanh Trúc không ngừng tiến lên, đi vào sâu bên trong.
Ngày hôm đó, hai người đi ngang qua một đồng cỏ, cẩn thận từng li từng tí bước vào bên trong đồng cỏ, dõi mắt nhìn lại, đồng cỏ này rộng lớn giống như không có giới hạn, cỏ thơm xanh biếc mọc liên miên...
Thời Thanh Trúc nhìn vùng đất trước mặt, tâm trạng rất tốt, cười tủm tỉm nói: "Suốt quãng đường này đều là núi non, cuối cùng cũng được nhìn thấy đồng cỏ, thật là thoải mái..."
Tần Ninh nhìn về phía trước, nói: "Sau đồng cỏ này hẳn là Tam Tử Địa!"
Thời Thanh Trúc lập tức nói: "Suốt chặng đường này nhìn có vẻ không nguy hiểm lắm".
"Gặp phải mấy đội ngũ Ma tộc, đều là Đại Đế Tôn nhất phẩm nhị phẩm cầm đầu, đây là bởi vì những người mạnh hơn đã đi chặn đường những người khác rồi...", Tần Ninh thản nhiên nói: "Mà những nguyên thú cấp chín kia, chúng ta đi vòng qua, đương nhiên là không có nguy hiểm".
Thời Thanh Trúc thân mật kéo cánh tay Tần Ninh, cười nói: "Ta biết, bởi vì chàng lợi hại".
"Lợi hại chỗ nào?", Tần Ninh đùa cợt nói.
Thời Thanh Trúc ngẩng đầu lên, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng nói: "Chỗ nào cũng lợi hại!"
Hắn xoa đầu Thời Thanh Trúc, hai người bước vào bên trong đồng cỏ, đi về sâu bên trong, Tần Ninh chậm rãi nói: "Tiếp theo cần phải cẩn thận, Tam Tử Địa là chỗ giao nhau của tam đại cấm địa, sức mạnh trời đất ở nơi này vặn vẹo, sẽ xảy ra rất nhiều... chuyện không thể đoán được".
Hai người cứ tiếp tục đi về phía trước...
Đột nhiên trên khu vực đồng cỏ phía trước hình như có từng bóng người đang đi về hướng Tần Ninh và Thời Thanh Trúc.
Đợi đến khoảng cách gần mới nhìn thấy một đám người kia đều là võ giả Thánh Đạo tông.
Mà người cầm đầu, Tần Ninh cũng không thấy lạ lắm.
Đào Chỉ Kỳ!
Ở bên cạnh Đào Chỉ Kỳ còn có hai người.
Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ.
Ba người dẫn theo hơn mười người, dường như là có mục đích nào đó, đang đi về hướng Tần Ninh và Thời Thanh Trúc.
Sau khi cách nhau khoảng trăm mét, hơn mười người mới lần lượt dừng lại.
"Thật là khéo!"
Lúc này, Hoàn Khải Minh đi ra, nhìn về phía Tần Ninh, lạnh lùng nói: "Không nghĩ tới lại gặp được ngươi ở chỗ này!"
"Có thấy mất mặt không?"
Tần Ninh lại trực tiếp cười nói: "Thật ra là ở đây chờ ta từ trước, bây giờ còn nói không nghĩ tới lại gặp được ta ở chỗ này?"
Nghe thấy lời này, sắc mặt Hoàn Khải Minh lạnh lẽo.
Mà lúc này Tần Ninh lại nhìn về phía ba người Đào Chỉ Kỳ, Hoàn Khải Minh, Kha Viêm Vũ, cùng với hơn mười người sau lưng, đã nhìn ra được một vài manh mối.
Những người này vẫn mặc trang phục đệ tử Thánh Đạo tông, đeo ký hiệu của đệ tử Thánh Đạo tông, thế nhưng ở vị trí bả vai lại có một ấn văn thanh mộc.
Tần Ninh lập tức cười nói: "Xem ra quả thật như hai người các ngươi nhắn nhủ, các ngươi đúng là đã đầu hàng Ma tộc".
"Nói như vậy, ba vị Mục Hàng đạo tông, Dịch Nhất Phong đạo tông, Hoa Linh Lung đạo tông cũng hợp tác với Ma tộc thật!"
Hoàn Khải Minh lạnh lùng nói: "Lúc đầu chúng ta cũng đâu có nói dối!"
Đối mặt với màn tra hỏi tàn khốc đến mức khiến người ta tuyệt vọng của Tần Ninh, Hoàn Khải Minh cảm thấy dù là ai cũng không có cách nào nói dối được.
"Bởi vì ta đã biết chuyện tốt của các ngươi và Ma tộc, cho nên các ngươi mới đặc biệt ở chỗ này chờ ta!", Tần Ninh cười nói: "Có điều chỉ có hơn mười người các ngươi mà đã muốn giết ta, hơi khó khăn đấy!"
Chương 2552: Cho ngươi hai lựa chọn
Lúc này Kha Viêm Vũ bước ra, cười nhạo nói: "Lần này ba người chúng ta đều đã đột phá cảnh giới Tiểu Đế Tôn, đến Đại Đế Tôn nhất phẩm".
"Tần Ninh, ngươi rất mạnh, thế nhưng đối mặt với hơn mười vị Tiểu Đế Tôn đỉnh phong, ba vị Đại Đế Tôn nhất phẩm, ngươi có thể là đối thủ sao?"
"Thật là khéo!"
Tần Ninh nhìn về phía ba người, khẽ mỉm cười nói: "Trong vòng nửa tháng này, ta đã gặp phải hơi mười võ giả Ma tộc, nhờ bọn họ nên đã thăng cấp tới Tiểu Đế Tôn thất phẩm, ngươi nói xem có đáng giận hay không?"
Lúc này khí tức quanh quẩn quanh người Tần Ninh.
Cảnh giới Tiểu Đế Tôn, pháp thân Phá Tán là khí tức hoàn toàn khác biệt, mỗi một lần tăng lên một phẩm Tiểu Đế Tôn, khí thế của bản thân cũng sẽ xảy ra biến hóa.
Không hiện ra bên ngoài thì người bên ngoài sẽ không cảm giác được, thế nhưng một khi hiện ra bên ngoài, uy lực của pháp thân có thể khiến người ta cảm giác được rất dễ dàng.
Lúc này, sắc mặt ba người Đào Chỉ Kỳ, Hoàn Khải Minh, Kha Viêm Vũ đều biến hóa.
Tần Ninh thản nhiên nói: "Hoàn Khải Minh, Kha Viêm Vũ, các ngươi đúng là mạng lớn, lần trước không chết, xem ra ba vị đạo tông đã tốn không ít công sức để cứu các ngươi".
"Nhưng mà ngàn vạn lần không nên tới tìm ta!"
Tần Ninh nhìn về phía ba người, mỉm cười.
Ba người Đào Chỉ Kỳ, Hoàn Khải Minh, Kha Viêm Vũ đều không phải đồ đần.
Lúc Tần Ninh ở Tiểu Đế Tôn ngũ phẩm đã có thể giết được Đại Đế Tôn nhất phẩm.
Bây giờ lại đến Tiểu Đế Tôn thất phẩm...
Đối phó với hơn mười người bọn họ còn không phải dễ như trở bàn tay sao?
Lúc này Đào Chỉ Kỳ nhìn về phía Tần Ninh, trên mặt có vài phần oán hận.
Yêu nghiệt bẩm sinh như thế, ai mà không muốn làm chứ?
Thế nhưng cố tình lại là Tần Ninh.
"Ba người các ngươi lui ra đi!"
Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.
Bốn phía, tiếng gió rít gào, phía trên đồng cỏ có mười bóng người lao vùn vụt tới.
Mười người kia đều mặc đồ trưởng lão Thánh Đạo tông, hơn nữa mỗi một vị đều có râu tóc bạc trắng, khí thế vô cùng mạnh mẽ.
"Triệu Anh trưởng lão!"
Nhìn thấy người cầm đầu, lúc này Đào Chỉ Kỳ cung kính khom người hành lễ.
"Ừm..."
Lão già cầm đầu già nhưng vẫn cường tráng, lúc này thản nhiên nói: "Kẻ này khó chơi, ba vị đạo tông cũng hiểu được điều đó nên mới đặc biệt điều động mười người chúng ta đến đây trợ giúp các ngươi..."
Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ đều gật đầu.
Triệu Anh trưởng lão là Đại Đế Tôn thất phẩm đỉnh phong, ở bên trong Thánh Đạo tông ngoài các trưởng lão thượng vị cấp bậc Chí Cao Đế Tôn ra thì không có mấy ai cùng cảnh giới lại mạnh hơn Triệu Anh.
"Tần Ninh, nếu như ngươi đã biết chuyện của ba vị đạo tông và Ma tộc, lại không lựa chọn tố giác, ngược lại khiến chúng ta vô cùng kinh ngạc".
"Chỉ là bây giờ ngươi cũng không có cơ hội tố giác nữa rồi".
Nghe thấy lời này, Tần Ninh nhìn Triệu Anh kia một chút, cũng không nói gì.
Ông ta tiếp tục nói: "Bây giờ cho ngươi hai lựa chọn".
"Thứ nhất, phục tùng ba vị đạo tông, nhập vào môn hạ của ba vị đạo tông, lần này Đà La cung và Thánh Đạo tông liên hợp, Tam Tử Địa chính là nơi các cao thủ Chí Cao Đế Tôn mất mạng, tiếp theo tất nhiên sẽ là Cửu Nguyên Vực thay đổi thời đại, nếu bây giờ ngươi đầu hàng, với thiên phú của ngươi chắc chắn sau này có thể rực rỡ hào quang. Còn việc ngươi giết mấy vị thiếu cung chủ của Đà La cung, ba vị đạo tông sẽ cầu xin cho ngươi, ngươi sẽ không có việc gì".
"Thứ hai, chết".
Lúc này sắc mặt Triệu Anh lạnh lùng nhìn về phía Tần Ninh.
Giờ phút này, sắc mặt ba người Đào Chỉ Kỳ, Hoàn Khải Minh, Kha Viêm Vũ cũng biến hóa.
Mời chào Tần Ninh?
Nếu như Tần Ninh được chiêu mộ, chẳng phải ba người bọn họ sẽ luôn bị hắn giẫm dưới chân ư?
Tần Ninh nhìn về phía Triệu Anh trưởng lão, cười nói: "Thật ra ta có một câu hỏi có chút không hiểu, không biết Triệu Anh trưởng lão có thể giải thích cho ta không?"
"Nói nghe xem".
Triệu Anh căn bản không lo lắng Tần Ninh sẽ chạy trốn.
Mười vị cường giả cảnh giới Đại Đế Tôn lục phẩm thất phẩm, Tần Ninh có mạnh thế nào cũng không chạy thoát được.
Tần Ninh lập tức cười nói: "Xin hỏi trưởng lão, Mục Hàng đạo tông, Dịch Nhất Phong đạo tông, Hoa Linh Lung đạo tông hợp tác với Ma tộc, ba vị đạo tử cũng cùng phe với Ma tộc, muốn giết ta có thể hiểu được, nhưng Tư Mã Tuyết Thiên đạo tử lại có rất nhiều sát ý với ta, ta vẫn luôn hiếu kỳ, nàng ta cũng là người của Ma tộc, thế nhưng... Vũ Mân đạo tông thì sao?"
"Tư Mã Tuyết Thiên và Hô Diên Bân đều đến từ Đại Vũ phong, Vũ Mân đạo tông không phải người của Ma tộc ư?"
Triệu Anh nghe vậy thì khẽ cười nói: "Hai người Vũ Mân và Âu Dương Chí Dũng lại không cùng phe với chúng ta, về phần Tư Mã Tuyết Thiên, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, mặc dù nàng ta đến từ Đại Vũ Phong, nhưng cũng không được Vũ Mân đạo tông yêu thích, cho nên mới cùng phe với chúng ta..."
"Nhưng mà Tư Mã Tuyết Thiên đã bị ngươi giết, hỏi cái này cũng không có ý nghĩa gì!"
Triệu Anh như đã tính được trước, nói: "Vũ Mân đạo tông và Âu Dương Chí Dũng đạo tông tra được một ít quan hệ giữa chúng ta và Ma tộc, chuẩn bị ra tay, nhưng mà lần này chúng ta sẽ chớp thời cơ trước, ngươi không cần phải lo lắng".
Tần Ninh gật đầu nói: "Thì ra là thế, cảm ơn Triệu Anh trưởng lão đã giải thích cho ta, nếu đã vậy, ta sẽ cho các ngươi chết thoải mái một chút, không phải chịu tra tấn".
Hắn vừa dứt lời, mọi người tại đây đều biến sắc.
Nói lâu như thế, tên này... vẫn làm theo ý mình.
Hoàn Khải Minh nghe thấy lời này liền khẽ nói: "Triệu trưởng lão, nghe thấy chưa, nghe thấy chưa, tên này căn bản không hề biết thay đổi".
"Không sai, giết hắn mới là thỏa đáng nhất, nếu không sau này chắc chắn sẽ là mối họa lớn của chúng ta".
Lúc này sắc mặt Triệu Anh âm trầm, nhìn về phía Tần Ninh.
"Ngươi thật sự ngu xuẩn như thế mãi sao?"
Tần Ninh mỉm cười nói: "Là các ngươi... ngu xuẩn chứ?"
Lúc này, Triệu Anh hừ lạnh nói: "Cho ngươi cơ hội mà ngươi không biết quý trọng, vậy thì không có gì để nói nữa..."
Vừa dứt lời, ông ta nắm tay lại, lòng bàn tay ngưng tụ ra một bảo khí Chí Tôn, đó là một thanh trường kích tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
"Các vị, cùng nhau ra tay giết chết kẻ này".
"Được!"
Chỉ trong khoảnh khắc, chín vị trưởng lão cảnh giới Đại Đế Tôn lục phẩm, thất phẩm khác lập tức hùng hổ khí thế, xông thẳng về phía Tần Ninh.
Ba người Đào Chỉ Kỳ, Hoàn Khải Minh, Kha Viêm Vũ dẫn theo hơn mười vị Tiểu Đế Tôn lần lượt lui lại.
Tần Ninh chết chắc rồi!
Lúc này Tần Ninh nhìn về phía mười người, sắc mặt vô cùng bình tĩnh.
Bên trong Thánh Đạo tông đã bện ra một tấm lưới, từ bây giờ, tấm lưới này đã bắt đầu thu lại.
Mục Hàng đạo tông!
Dịch Nhất Phong đạo tông!
Hoa Linh Lung đạo tông!
Chuyện ba vị đạo tông này hợp tác với Ma tộc là ván đã đóng thuyền.
Chỉ là những người khác thì sao?
Tần Ninh cũng không phải là không thông báo cho đám người còn lại của Thánh Đạo tông về việc này, chỉ là hắn căn bản không tin những người khác.
Dựa vào chính mình là tốt hơn.
"Chỉ bằng mười vị Đại Đế Tôn lục phẩm, thất phẩm các ngươi mà cũng muốn giết ta sao?"
Lúc này Tần Ninh sải bước ra, cảnh giới Tiểu Đế Tôn thất phẩm, pháp thân Phá Tán, tiếp theo chỉ cách Tụ Nhất, cách Đại Đế Tôn một bước cuối cùng.
Đây cũng là tác dụng kỳ diệu của việc hắn chém giết mấy chục Ma tộc, ngưng tụ huyết đan trong khoảng thời gian nửa tháng này.
Hắn nắm chặt Long Hoàng Thập Tự Kiếm trong tay.
Pháp thân của Tần Ninh ngưng tụ trong nháy mắt, một rồng một phượng cùng xuất hiện hai bên trái phải, vô cùng oai phong trang nghiêm.
"Thánh Nguyên Thái Cực Quyển!"
Tần Ninh quát khẽ một tiếng, lúc này khí tức trong cơ thể lập tức ngưng tụ đến mức lớn nhất.
Chương 2553: Ngươi giết ta! Ngươi cũng xứng?
Giờ phút này, Tần Ninh không hề keo kiệt thể hiện ra pháp thân của mình.
Thánh Nguyên Thái Cực Quyển cũng là một võ quyết Chí Tôn hắn tu hành chính bây giờ.
Bốn tầng ý cảnh lập tức ngưng tụ.
"Đại Đế Thánh Chưởng!"
Một chưởng rơi xuống, Tần Ninh nắm bàn tay lại, chỉ trong phút chốc, chưởng ấn giống như móng rồng từ trên trời giáng xuống.
Ầm...
Tiếng nổ kịch liệt lúc này vang lên.
Sắc mặt mười vị trưởng lão kia đều lần lượt biến đổi.
"Đây là... Thánh Nguyên Thái Cực Quyển quyển thứ sáu".
Triệu Anh ngạc nhiên, nói: "Ngươi chỉ là Tiểu Đế Tôn thất phẩm, làm sao có thể thể hiện ra được uy lực của quyển thứ sáu chứ!"
Thánh Nguyên Thái Cực Quyển có tổng cộng bảy quyển.
Bao gồm cho bảy cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn, Tiểu Thần Tôn, Đại Thần Tôn, Tiểu Đế Tôn, Đại Đế Tôn, Chí Cao Đế Tôn tu hành.
Thế nhưng Tần Ninh mới chỉ đến thất phẩm, cũng không phải là đến Đại Đế Tôn, sao có thể bộc phát ra được uy lực của Thánh Nguyên Thái Cực Quyển quyển thứ sáu?
Hiển nhiên điều này không có khả năng.
Tần Ninh lại không đáp, bàn tay nắm lại, chưởng ấn phủ xuống.
Bốn tầng ý cảnh, uy lực của quyển thứ sáu.
Giờ phút này Tần Ninh dường như không khác gì với cảnh giới Đại Đế Tôn.
Ít nhất là pháp thân bộc phát, sử dụng võ quyết, khí Chí Tôn nồng đậm, hoàn toàn không khác biệt.
"Trong thiên hạ này, nếu ta nói ta là người quen thuộc Thánh Nguyên Thái Cực Quyển nhất, tông chủ của các ngươi cũng không dám nói quen thuộc hơn ta".
Lúc này Tần Ninh kiêu ngạo nói: "Lấy uy lực pháp thân, sức mạnh của Thánh Nguyên Thái Cực Quyển để giết các ngươi, đã đủ coi trọng các ngươi rồi".
Chỉ trong phút chốc, khí tức kinh khủng bộc phát ra.
"Đại Đế Thánh Quyền!"
Một quyền tung ra, khí thế kinh khủng dâng trào, quyền phong khiến cỏ cây trên thảo nguyên bay đầy trời.
Dù sao đám người Triệu Anh cũng là cường giả Đại Đế Tôn cấp bậc cao, lúc này Triệu Anh nhanh chóng bình tĩnh lại, quát: "Mọi người đừng hoảng hốt, mười người chúng ta giết hắn dễ như trở bàn tay".
"Ngươi giết ta? Ngươi cũng xứng!"
Bóng người Tần Ninh đã lao đến trong nháy mắt.
"Đại Đế Thánh Kiếm!"
Long Hoàng Thập Tự Kiếm lập tức rời khỏi tay, trường kiếm phá rách hư không, leo thẳng đến trước mặt Triệu Anh.
Thế nhưng lúc này, Triệu Anh còn chưa kịp phản ứng, trường kiếm kia đã hóa thành một long ảnh một phượng ảnh, trong chớp mắt đã xuyên qua người ông ta.
Triệu Anh chỉ cảm thấy thân thể lạnh lẽo, lúc này mới kịp phản ứng, quát: "Nhanh, mau giết hắn!"
Sắc mặt Tần Ninh lạnh như băng.
Mà chín vị trưởng lão xung quanh giờ phút này đều nghẹn họng nhìn trân trối.
"Nhanh lên, ngây ra làm cái gì?"
Triệu Anh quát.
Một vị trưởng lão run run rẩy rẩy chỉ vào Triệu Anh, không nhịn được nói: "Triệu trưởng lão, ngươi..."
Giờ phút này, Triệu Anh chỉ cảm thấy lồng ngực mình rét lạnh như có gió luồn vào.
Cúi đầu nhìn xuống, đột nhiên hoàn toàn sững sờ.
Vị trí từ cổ trở xuống, từ bụng trở lên.
Toàn bộ lồng ngực của ông ta đã trống rỗng, gió mát thổi qua, lục phủ ngũ tạng và trái tim đều biến mất không thấy gì nữa.
"Tần..."
Triệu Anh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sức sống tán loạn, ngã nhào xuống đất bịch một tiếng.
Mà lúc này, chín vị trưởng lão đã nhận ra không đúng, ba người Đào Chỉ Kỳ, Hoàn Khải Minh, Kha Viêm Vũ cũng vô cùng sợ hãi.
Cho tới bây giờ, đồ đần cũng có thể nhìn ra Tần Ninh rất mạnh, tuyệt không phải người mà Đại Đế Tôn có thể đối phó.
Chạy!
Ba người không nói hai lời, trong nháy mắt đã bỏ chạy ra bốn phương tám hướng.
"Chạy đi đâu?"
Giờ phút này, Tần Ninh giống như ma quỷ, giống như gió rét, trong nháy mắt đã xông ra.
"Ba người các ngươi hãy lên Tây Thiên với mấy người bọn họ đi!"
Tần Ninh đập bàn tay xuống, ba người Đại Đế Tôn nhất phẩm đối mặt với Tần Ninh lại giống như gà con đối mặt với chim ưng, bị Tần Ninh túm lấy, trực tiếp kéo đến trước người.
Lúc này sắc mặt Đào Chỉ Kỳ trắng bệch, nhìn về phía Tần Ninh, quát: "Tần Ninh, lần này thánh tộc Kim Nguyệt, thánh tộc Ám Nguyệt, thánh tộc Thanh Mộc chắc chắn sẽ đại thắng, lại có Đà La Khôn trợ giúp, ngươi đừng tự tìm đường chết!"
"Nói nhảm nhiều quá!"
Tần Ninh cười lạnh nói: "Sứ mệnh mà ta gánh vác chính là càn quét tất cả Ma tộc!"
Vừa dứt lời, Tần Ninh nắm bàn tay lại.
Ầm ầm ầm...
Cơ thể ba người này trong nháy mắt vỡ tung.
Chín vị trưởng lão Đại Đế Tôn khác cũng thi nhau bỏ chạy tán loạn.
Tần Ninh nhìn về phương hướng chín vị trưởng lão rời đi, ánh mắt lạnh lùng.
"Đại Đế Thánh Tiễn!"
Hai tay Tần Ninh bấm niệm pháp quyết, khí Chí Tôn lập tức ngưng tụ trước người, trong chớp mắt đã hóa thành chín mũi tên.
Tốc độ của mũi tên cực nhanh, trong nháy mắt đã bắn ra, đâm xuyên qua hư không.
Ầm... Ầm ầm...
Chỉ trong phút chốc, chín phương hướng truyền đến chín tiếng nổ kinh thiên động địa.
Mà lúc này, hơn mười vị võ giả Tiểu Đế Tôn muốn chạy trốn, ai nấy đều giật mình hoảng sợ.
Tần Ninh lại không nói hai lời, bước ra một bước, bàn tay nắm lại, khí thế kinh khủng bộc phát ra.
"Chết!"
Hắn quát lên một tiếng, khí thế trong cơ thể như núi như biển xốc cả bãi cỏ lên, trong nháy mắt đã cuốn về phía bốn phương tám hướng, những tiếng ầm ầm vang lên.
Từng tiếng kêu thảm thiết truyền ra.
Thế nhưng Tần Ninh cũng không thèm để ý.
Trong nháy mắt, hơn mười vị Tiểu Đế Tôn, mấy vị Đại Đế Tôn, tất cả đều chết trong tay Tần Ninh.
Mười dặm xung quanh đã không còn một ngọn cỏ, mùi máu tươi nồng đậm không thể tiêu tan.
Lúc này, bóng người Tần Ninh rơi xuống.
Thời Thanh Trúc xuất hiện bên cạnh Tần Ninh, nhìn sát khí xung quanh hắn, cũng không nói một lời.
"Đi thôi".
Tần Ninh chậm rãi nói: "Ta cũng muốn nhìn xem tam đại Ma tộc này rốt cuộc đang có mưu đồ gì, nhìn xem những người đó làm thế nào để giết được Chí Cao Đế Tôn".
"Ừm..."
Hai người vượt qua thảo nguyên, đi về phía Tam Tử Địa!
Tam đại cấm địa kéo dài mấy trăm vạn dặm, mà Tam Tử Địa chính là nơi giao nhau của tam đại cấm địa, kéo dài mười vạn dặm, rộng lớn mà tràn ngập nguy hiểm.
Tam Tử Vong Uyên!
Ở chính giữa Tam Tử Địa.
Tam Tử Vong Uyên có thể nói là cấm địa bên trong cấm địa, nằm ở trung tâm toàn bộ Cửu Nguyên Vực.
Lúc này, Tần Ninh và Thời Thanh Trúc đi tới cuối đồng cỏ, phía trước là một vùng đất rộng lớn hoang vu, không nhìn thấy điểm cuối cùng.
Tiếng gió rít gào, mơ hồ giống như oan hồn gào thét.
Thời Thanh Trúc không nhịn được giật giật quần áo, thấp giọng nói: "Nơi này... u ám quá".
"Người chết ở chỗ này nhiều hơn người chết ở bên ngoài mấy chục lần", Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Tam Tử Địa sở dĩ trở thành cấm địa bên trong cấm địa, là do máu tươi đổ xuống quá nhiều tạo ra danh tiếng, cấm địa có nghĩa sẽ có kỳ ngộ, đã có biết bao nhiêu người kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên mà đến chỗ này để tìm kiếm kỳ ngộ, cũng có biết bao nhiêu người đã chết ở chỗ này..."
Thời Thanh Trúc không nhịn được nói: "Khó trách lại u ám như vậy..."
"Đi thôi".
Giờ phút này, Tần Ninh nắm chặt tay Thời Thanh Trúc, hai người cùng nhau tiến vào bên trong.
Mà cùng lúc đó, sau khi vượt qua đồng cỏ, đặt chân lên mặt đất bao la, Tần Ninh đột nhiên cảm thấy được điều bất thường.
"Hả?"
Thời Thanh Trúc cũng hiếu kỳ nói: "Cảm giác nơi này... không đúng lắm..."
Tần Ninh lập tức nói: "Đây chính là cấm chế mà Đà La Khôn nhắc đến, nhưng mà chúng ta có thể bình yên bước vào bên trong Tam Tử Địa , chỉ sợ cấm chế đã bị phá giải, nói như thế, đám Chí Cao Đế Tôn, Đại Đế Tôn kia đã tiến vào nơi đây rồi".
Năm phe đã giao hẹn sẽ tiến vào trong cấm địa từ năm phương hướng, phá tan cấm chế, tập hợp bên trong Tam Tử Vong Uyên, bây giờ... có lẽ đều đã tiến vào bên trong Tam Tử Vong Uyên rồi...
Chương 2554: Nếu không nhường đường, vậy hãy nhận lấy cái chết!
Tần Ninh dẫn Thời Thanh Trúc đi vào sâu bên trong.
Ven đường chỉ thấy không ít thi thể, có của con người, cũng có Ma tộc, hơn nữa còn có một vài hung thú.
Hiển nhiên không ít người đã gặp phải Ma tộc.
Có điều dù vậy, tin chắc vẫn có rất nhiều người không muốn rút lui lúc này.
Đều đã đến mức độ này rồi, không nhìn thấy Trần Nhất Mặc, không tìm được Cửu Nguyên Đan Điển, ai muốn từ bỏ chứ?
Hai người tiến lên hơn trăm dặm, gặp được rất nhiều vùng đất sau khi đại chiến, mặt đất nứt toác, máu tươi chảy đầm đìa, không ít người chết.
Dần dần, phía trước bắt đầu xuất hiện từng dãy núi, chỉ là những dãy núi kia cao không quá trăm trượng, hình dáng kỳ quái, cũng không nguy nga hùng vĩ lắm.
Hai người tới gần dãy núi, phía trước có một đội ngũ đang giằng co với một đội ngũ khác.
Tần Ninh đưa mặt nhìn lại, âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Mà lúc này, hai đội ngũ đang giằng co cũng nhìn thấy một nam một nữ đi tới, ai nấy đều đề phòng nhìn về phía hai người.
"Sư tôn!"
Một giọng nói vui mừng vang lên.
"Nhàn Ngư..."
Tần Ninh nhìn thanh niên mặc áo xanh kia, mỉm cười, sự lo lắng trong lòng cũng đã được buông lỏng.
Vùng đất này vô cùng nguy hiểm, không chỉ có hung thú trong cấm địa, mà còn có Ma tộc mai phục trong cấm địa, thế lực Nhân tộc và người hợp tác với Ma tộc.
Lấy thực lực của Lý Nhàn Ngư, đúng là suốt quãng đường này hắn luôn phải lo lắng đề phòng.
Lúc này gặp được Lý Nhàn Ngư ở đây, Tần Ninh cũng đã có thể yên lòng.
Làm sư tôn không hề đơn giản chút nào.
Vừa muốn để đồ đệ rèn luyện lấy kinh nghiệm, lại phải lo lắng đồ đệ sẽ gặp phải điều không may, rất không yên tâm.
Lúc này Lý Nhàn Ngư mỉm cười, chắp tay nói: "Sư tôn có khỏe không?"
"Chặng đường này cũng không có gì nguy hiểm".
Tần Ninh lập tức nhìn về phía bên cạnh Lý Nhàn Ngư, có khoảng hơn mười vị đệ tử tinh anh của thánh địa Thanh Dương, cũng đều là cảnh giới Tiểu Đế Tôn, mà Liễu Văn Truyền cũng ở trong đó.
Liễu Văn Truyền nhìn thấy Tần Ninh cũng nhẹ nhàng thở ra.
Đi theo Lý Nhàn Ngư, nhỡ may gặp phải cường giả, chắc chắn sẽ ngỏm củ tỏi.
Thế nhưng có Tần Ninh lại khác, đừng thấy Tần Ninh không mạnh, nhưng nhìn thấy hắn sẽ mang đến cho người ta cảm giác an toàn.
Liễu Văn Truyền vô cùng hâm mộ Thời Thanh Trúc, lúc nào cũng được Tần Ninh che chở, nếu hắn ta có thể đứng ở bên cạnh Tần Ninh thì tốt biết bao.
Chỉ hận mình không phải con gái!
Lúc này Tần Ninh nhìn về phía hai ba mươi người đứng trước một ngọn núi cao trăm mét phía đối diện bằng ánh mắt mang theo mấy phần dò xét.
Cầm đầu là một người đàn ông có bề ngoài gần ba mươi tuổi, dường như đám người này đang ngăn cản đường đi của mấy người Lý Nhàn Ngư.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Tần Ninh đi đến trước mặt đám người Lý Nhàn Ngư, mở miệng nói.
Liễu Văn Truyền khom người nói: "Lý sư huynh dẫn chúng ta đi sâu vào bên trong, tiến vào Tam Tử Địa, vừa mới đến đã đụng phải một đám người của Xích Hỏa Tông muốn ngăn cản chúng ta..."
Xích Hỏa Tông?
Tần Ninh đưa mắt nhìn, chỉ thấy trên trán những người kia đều đeo một cái khăn, giữa trán là một chữ Hỏa, hình như là cổ văn.
Xích Hỏa Tông một trong Ngũ Hổ Thất Lang!
"Ngăn cản các ngươi làm cái gì?"
Liễu Văn Truyền thấp giọng nói: "Không biết nữa, không cho chúng ta đi qua, nếu dám đi qua sẽ giết chúng ta..."
Lúc này Lý Nhàn Ngư cũng nói: "Có lẽ đám người này phát hiện cái gì ở phía trước, cho nên mới không cho bọn con đi qua chỗ này".
"Nhưng mà bọn con cũng đã thăm dò hơn mười dặm xung quanh, đều có nguyên thú, hung thú mạnh mẽ, quá nguy hiểm".
Tần Ninh gật đầu.
"Vậy cứ xông vào đi".
Tần Ninh nói thẳng.
Nghe thấy lời này, Liễu Văn Truyền lập tức thấy xấu hổ.
Cách làm này quả nhiên rất giống Tần Ninh!
Biện pháp Tần Ninh đối mặt với vấn đề chính là giải quyết người tạo ra vấn đề, nhưng cũng không phải là ai cũng có năng lực và quyết đoán như vậy.
"Người cầm đầu là ai?", Tần Ninh nói thẳng.
Lý Nhàn Ngư còn chưa nói gì, người đàn ông cầm đầu đứng cách xa trăm trượng đã cười nói: "Tại hạ là thiếu tông chủ Xích Minh của Xích Hỏa Tông!"
Nghe thấy thế, Liễu Văn Truyền lại nói: "Xích Hỏa lão nhân là một lão già háo sắc, có rất nhiều con cái, ai nấy cũng đều tự xưng là thiếu tông chủ".
"Cảnh giới thế nào?"
"Đại Đế Tôn tam phẩm".
Lúc này Xích Minh kiêu ngạo nói: "Các vị đệ tử của thánh địa Thanh Dương, mong hãy đi vào Tam Tử Địa từ phía khác, nơi này đã bị Xích Hỏa Tông chúng ta bao vây, các ngươi đừng tự chui vào chỗ chết như thế".
Nếu như là ở bên ngoài Tam Tử Địa, đám cường giả của thánh địa Thanh Dương đều có mặt, có đánh chết Xích Minh thì hắn ta cũng không dám nói như vậy.
Nhưng bây giờ...
Chỉ là một vị thánh tử, Đại Đế Tôn nhất phẩm, đúng là hắn ta không để vào trong mắt.
Hơn nữa lần này tiến vào bên trong Tam Tử Địa, nói không chừng đám Chí Cao Đế Tôn của thánh địa Thanh Dương đã đã chết hết sạch, đến lúc đó Xích Hỏa Tông căn bản không phải sợ.
"Có cá tính, ta thích".
Tần Ninh cười nói: "Nhàn Ngư, ngươi đến Đại Đế Tôn nhất phẩm rồi đúng không?"
"Vâng..."
"Vậy ngươi đi giết hắn ta".
Tần Ninh nói thẳng: "Năm phe bá chủ liên hợp tiến vào Tam Tử Địa, mỗi người đều dựa vào năng lực của mình, tự dưng cản đường, mưu đồ khó dò, người như thế nên giết".
"Ngươi đi đi, cũng để sư tôn nhìn xem trong khoảng thời gian này ngươi đã tăng cấp lên như thế nào rồi!"
Trên thực tế, Tần Ninh không chỉ muốn xem tiến bộ của Lý Nhàn Ngư, mà còn muốn nhìn xem lần trước hắn ta đã dung nạp được khí huyết, tinh thần của Huyền Không lão nhân động thiên Huyền Nguyệt, bây giờ tình hình thu nạp như thế nào rồi!
"Đệ tử đã hiểu".
Lý Nhàn Ngư sải bước ra.
Giờ phút này, Liễu Văn Truyền cũng cảm giác được hắn ta không giống trước.
Quả nhiên.
Có sư tôn làm chỗ dựa, hiển nhiên Lý Nhàn Ngư đã tự tin hơn rất nhiều.
Không cần nói nhảm nhiều!
Lúc này Lý Nhàn Ngư nhìn về phía Xích Minh trước mặt, nói: "Nếu không nhường đường, vậy hãy nhận lấy cái chết".
"Ha! Thánh tử ăn to nói lớn thật đấy!"
Xích Minh hừ lạnh một tiếng, sải bước ra, trong tay cầm một thanh trường kiếm, khí thế lan rộng.
Lý Nhàn Ngư thở ra một hơi, hai tay nắm lại.
Ầm...
Chỉ trong phút chốc, tất cả mọi người đều nhìn thấy trong thân thể Lý Nhàn Ngư, khí thế kinh khủng như một ngọn núi lửa muốn dâng lên.
Thế nhưng lúc khí thế kinh khủng kia sắp phun ra, lại bị Lý Nhàn Ngư kiên cường áp chế lại.
Mà phía sau, một đôi mắt bỗng nhiên ngưng tụ.
Con ngươi đen nhánh, tròng mắt màu đỏ ngòm.
Mà trong con ngươi đều có chín câu ngọc đỏ như máu, xoay tròn vây quanh đồng tử.
Pháp thân Cửu Ngọc Thiên Luân!
Vậy mà bên trong vãng sinh đồng của Lý Nhàn Ngư lại tự nhiên thức tỉnh pháp thân.
Trên thực tế, Tần Ninh cũng chưa bao giờ được nhìn Lý Nhàn Ngư lấy pháp thân Cửu Ngọc Thiên Luân giao chiến.
Lần này vừa vặn có thể quan sát kỹ càng.
Xích Minh nhìn thấy hành động của Lý Nhàn Ngư, sắc mặt càng thêm lạnh lùng, pháp thân bỗng nhiên ngưng tụ.
Pháp thân giống như một người được ánh lửa bao trùm toàn thân, pháp thân người lửa kia mặc áo giáp, trong tay cầm hỏa kiếm, dường như phối hợp chặt chẽ với bản nhân Xích Minh.
"Pháp thân Xích Hỏa Thánh của Xích Hỏa Tông!"
Lúc này Liễu Văn Truyền lẩm bẩm nói: "Nghe nói bản thân Xích Hỏa lão nhân chính là Chí Cao Đế Tôn lục phẩm, sử dụng pháp thân có thể thiêu đốt cả một tòa thành trì".
Nghe vậy, Tần Ninh cười nói: "Ta chưa bao giờ được thấy uy lực lúc Nhàn Ngư dùng pháp thân giao chiến đâu, nếu pháp thân Xích Hỏa Thánh này quá yếu thì sẽ không có cách nào chứng kiến được thực lực của Nhàn Ngư".
Liễu Văn Truyền nghe vậy liền cười nói: "Pháp thân của Lý sư huynh... mạnh đến mức đáng sợ..."
Chương 2555: Ta cảm thấy thông
Lời này của Liễu Văn Truyền cũng không phải là a dua nịnh hót.
Lúc Lý Nhàn Ngư còn chưa đạt tới cảnh giới Đại Đế Tôn, sau khi từ Cửu Châu đến thánh địa Thanh Dương, Lý Nhàn Ngư vẫn luôn tìm hắn ta để luyện tập, rèn luyện thực lực bản thân.
Lúc đó Lý Nhàn Ngư một khi phóng thích pháp thân thì vô cùng khủng bố.
Mà khi đó Liễu Văn Truyền đã biết, đến khi Lý Nhàn Ngư tới Tiểu Đế Tôn thất phẩm, bốn vị thánh tử khác của thánh địa Thanh Dương căn bản không phải đối thủ của hắn ta.
Sự thật cũng đã chứng minh điều này! Pháp thân Cửu Ngọc Thiên Luân ngưng tụ, hai con ngươi như máu, lúc này khí chất nho nhã trên người Lý Nhàn Ngư đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một khí thế khủng bố làm người ta sợ hãi.
Ầm! Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, trong những tiếng ầm ầm, lực lượng kinh khủng bộc phát ra.
Trong chớp mắt, hai con mắt đỏ như máu phía sau hóa thành trăm trượng, bay lên không.
Xích Minh thấy cảnh này, lại cười lạnh một tiếng.
"Trò mèo!"
Pháp thân chính là căn bản của võ giả cảnh giới Chí Tôn, pháp thân của rất nhiều võ giả đều nhìn thì rất cuồng bạo, rất mạnh mẽ, thế nhưng trên thực tế không đáng giá nhắc tới.
Xích Minh quát khẽ một câu trong lòng, hai tay nắm lại, ngọn lửa kinh khủng phóng từ trong cơ thể ra.
Lúc này pháp thân Xích Hỏa Thánh bộc phát ra sóng lửa kinh thiên động địa, từng luồng sóng lửa lan ra quanh người Xích Minh.
Khí tức kinh khủng giống như có thể đốt cháy cả trời đất này.
"Xích Hỏa Ly Thương!"
Xích Minh nắm bàn tay lại, một cây trường thương xuất hiện trong tay, bàn tay vung lên, trường thương bộc phát ra ánh lửa, từng quả cầu lửa cháy hừng hực trong nháy mắt đã lao thẳng về hướng Lý Nhàn Ngư.
Lúc này, Lý Nhàn Ngư sải bước ra, hai con ngươi phía sau giống như ngưng tụ huyết mang vô cùng vô tận.
"Vãng Sinh Quyết!"
"Niết Thổ!"
Lý Nhàn Ngư hét lên một câu, bàn tay nắm lại, bỗng nhiên hai con ngươi phía sau, mười tám câu ngọc trong nháy mắt đã hóa thành mười tám huyết ấn, đánh xuống mặt đất.
Mặt đất lập tức vỡ nát, từng cột bùn đất phun ra, khí tràng kinh khủng bộc phát.
Khí tức làm người sợ hãi lúc này như sắp đổ sập xuống.
Tất cả mọi người đều cảm giác được, khí thế kinh khủng kia có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
"Chán sống!"
Xích Minh cười nhạo một tiếng, trường thương hất lên như giao long bay ra khỏi biển, bay lượn trên bầu trời, trong nháy mắt đã đánh nát từng bức tường đất do mười tám huyết ấn ngưng.
Thế nhưng Lý Nhàn Ngư cũng không thèm để ý.
Bàn tay nắm lại, bùn đất lại tiếp tục hội tụ thành tường đất, lúc này trông còn kiên cố mạnh mẽ hơn vừa rồi.
Xích Minh lại vung ra một thương.
Thế nhưng lúc này lại không thể làm tường đất vỡ vụn được!
"Huyết Câu Địa Ngục!"
Lý Nhàn Ngư nhẹ giọng quát, mười tám huyết ấn xuất hiện lần nữa, chỉ trong phút chốc, từng huyết ấn kia đã ngưng tụ thành từng cái bóng cuồng bạo khiến người ta run sợ.
Huyết ấn trong nháy mắt đã xông thẳng ra xung quanh Xích Minh.
Giờ phút này, pháp thân của Xích Minh cũng bộc phát ra từng khí tức kinh khủng.
Lý Nhàn Ngư và Xích Minh đánh nhau, đã hoàn toàn thể hiện ra sự kinh khủng của cảnh giới Đại Đế Tôn.
Cửu cảnh Chí Tôn.
Đại Đế Tôn là cấp bậc cường giả gần với Chí Cao Đế Tôn, pháp thân Tụ Nhất, đã là đi đến cuối cùng con đường pháp thân rồi.
Pháp thân sau khi Tụ Nhất đương nhiên có thể xuất hiện kinh thiên động địa theo suy nghĩ của võ giả.
Xích Minh sải bước ra, khí tràng kinh khủng bộc phát, những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.
Hai người lúc này, không ngừng đấu pháp.
Lý Nhàn Ngư tu hành võ quyết pháp thân Cửu Ngọc Thiên Luân được sinh ra từ vãng sinh đồng, đây là sức hút đặc biệt của vãng sinh đồng.
Trong số các võ giả trên thế gian, võ giả Tinh Mệnh giống như Dương Thanh Vân có thể đếm được trên đầu ngón tay, vô cùng hiếm thấy.
Cũng có thể hỗn độn giống như Vân Sương Nhi, đây là thể chất đặc biệt, con đường tu hành đặc biệt, tiềm lực tương lai cũng là vô tận.
Cũng có người giống như Lý Nhàn Ngư, hai con ngươi được ông trời ưu ái bẩm sinh, có được tiềm năng vô hạn.
Tiềm lực vãng sinh đồng của Lý Nhàn Ngư là thứ mà Tần Ninh cũng không thể phỏng đoán.
Chỉ là từ võ quyết tu hành và sức mạnh pháp thân của Lý Nhàn Ngư, Tần Ninh lại có thể thấy được những thiếu sót trong quá trình tu hành.
Sau những lần va chạm liên tục, ánh sáng màu máu của hai con ngươi phía sau Lý Nhàn Ngư ngày càng mạnh mẽ.
Mà quanh người Xích Minh dường như cũng dần dần bị ngọn lửa bao phủ.
Lý Nhàn Ngư Đại Đế Tôn nhất phẩm bộc phát ra uy lực pháp thân dần dần nghiền ép Xích Minh.
Thắng bại sắp rõ.
Lý Nhàn Ngư càng đánh càng hăng, cũng càng ngày càng tỉnh táo.
Dần dần, Xích Minh không chống đỡ được, sắc mặt tái nhợt, trên người bắt đầu xuất hiện vết thương.
Lý Nhàn Ngư đứng vững giữa trời, nhìn về phía Xích Minh, hờ hững nói: "Ta chính là đồ đệ của Tần Ninh, sao có thể làm nhục danh tiếng của sư môn ta được!"
Vừa dứt lời, Lý Nhàn Ngư nắm hai tay lại, trong chớp mắt, hai con ngươi đỏ như máu.
"Vãng Sinh Huyết Chú!"
Hắn quát khẽ, trong chớp mắt, bên trong hai con ngươi có một huyết mang chảy ra, hóa thành một ấn phù, trực tiếp xông tới trước người Xích Minh.
"Làm càn!"
Mà đúng lúc này, một tiếng quát đột nhiên vang lên.
"Xích Liêm trưởng lão, cứu ta".
Xích Minh biết mình đã thua, biết Lý Nhàn Ngư rất mạnh.
Cho dù chênh lệch hai tầng cảnh giới, pháp thân của Lý Nhàn Ngư lại rất mạnh mẽ, hoàn toàn có thể nghiền ép hắn ta.
Bỗng nhiên một tiếng quát vang lên, bên trong dãy núi phía trước, một bóng người đạp chân lên hư không, hóa thành một luồng sáng trắng lao xuống từ giữa trời.
"Chết đi!"
Tiếng quát khẽ vang lên, lực bộc phát kinh khủng làm người ta sợ hãi.
Thấy cảnh này, Tần Ninh sải bước ra, hai tay nắm lại, pháp thân Long Hoàng Bất Diệt ngưng tụ, một rồng một phượng, một vàng một xanh, trong nháy mắt hai luồng sáng đã tụ lại một chỗ.
Mà một giây sau, Tần Ninh đưa hai ngón tay ra, hai ngón tay vung ra như kiếm, Long Hoàng Thập Tự Kiếm vọt thẳng ra theo ánh sáng vàng xanh.
Xích Liêm trưởng lão thấy cảnh này, sắc mặt biến đổi, đẩy ra một chưởng cuồn cuộn như sông núi.
Ầm... Tiếng nổ đinh tai nhức óc lập tức vang lên.
Cả người Xích Liêm khựng lại.
Mà lúc này, huyết chú Lý Nhàn Ngư đã trực tiếp tấn công đến trước người Xích Minh, xoắn nát thân thể hắn ta, mùi máu tươi phiêu tán ra đầy trời.
Giờ phút này, sắc mặt Xích Liêm trưởng lão tái xanh.
Tần Ninh nhìn về phía trước, cười nói: "Đám tiểu bối tỷ thí, các trưởng bối đừng nhúng tay".
Lúc này, Xích Liêm trưởng lão kia nhìn về phía Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư bằng ánh mắt lạnh lùng.
"Tần Ninh, Lý Nhàn Ngư!"
"Đừng có cho rằng các ngươi là thiên tài của Thánh Đạo tông, thánh địa Thanh Dương mà có thể tùy ý tàn sát đệ tử Xích Hỏa Tông ta".
Xích Liêm hờ hững nói: "Nơi này chính là Tam Tử Địa".
Nghe vậy, Tần Ninh cũng cười nói: "Ngươi nói không sai, nơi này là Tam Tử Địa".
"Chúng ta muốn đi vào, Xích Minh của Xích Hỏa Tông các ngươi ngăn cản là có ý gì?"
"Đường này không thông!"
Xích Liêm lạnh lùng nói.
Tần Ninh liếc Xích Liêm một cái, cười nhạt nói: "Ta cảm thấy, có thông!"
Giờ phút này, khí thế giữa hai người đụng độ.
Tần Ninh, Tiểu Đế Tôn thất phẩm.
Xích Liêm, Đại Đế Tôn thất phẩm.
Chênh lệch cả một cảnh giới lớn.
Thế nhưng Tần Ninh lại hoàn toàn không sợ.
Hắn đã giết không ít Đại Đế Tôn.
Thêm một người cũng không nhiều, không có gì phải sợ.
"Dừng tay!"
Mà đúng lúc này, một tiếng quát đột nhiên vang lên, trong khoảnh khắc, dãy núi phủ đầy cỏ xanh bốn phía như bị ngọn lửa bao phủ, những tiếng ầm ầm vang lên, từng bóng người giống như những ngọn lửa nhanh chóng lao đến từ trong núi sâu...
Bình luận facebook