• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2546-2550

Chương 2546: Vùng đất hung hiểm

Lúc này đây, sẽ là một trận rung chuyển đất trời Cửu Nguyên Vực!

Mọi người, đều sẽ khắc ghi, ranh giới của Cửu Nguyên Vực ngày hôm nay!

Đà La Khôn ta sẽ là bá chủ duy nhất của Cửu Nguyên Vực, cường giả tối cao duy nhất, xưng là vực chủ, tiếng tăm lừng lẫy khắp Cửu Nguyên Vực!

Hơn trăm triệu võ giả, sẽ phải thần phục dưới chân ông ta.

Đến lúc đó, Đà La Khôn ta sẽ đánh sâu vào Cực Cảnh, trở thành tiên nhân chỉ là điều trong tầm tay!

Tất cả những điều này, sẽ bắt đầu từ đây.

Ai cũng không thể ngăn cản được!

Bốn đội ngũ chậm rãi tiến vào tam đại cấm địa.

Ở trong một đội ngũ, có một đám người vô cùng nổi bật.

Đoàn người này, dẫn đầu là một con nguyên thú cấp tám, cao lớn hơn trăm mét, thân hình khổng lồ, vẻ ngoài xinh đẹp, đó chính là một con Bạch Ngọc Liệp Mã cấp tám!

Bạch Ngọc Liệp Mã có tốc độ cực kỳ nhanh, tốc độ của nó có thể sánh với Chí Cao Đế Tôn, hơn nữa thân hình còn cao lớn, vẻ ngoài ưa nhìn, cực kỳ thích hợp để làm thú cưỡi.

Lúc này, trên lưng Bạch Ngọc Liệp Mã được xây dựng một đình nghỉ mát, trong đình, hai người Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao đang bình thản ngồi đó.

Mà trong đình nghỉ mát, còn có bốn người nữa đang đứng đó.

Duẫn Khả Vi lười biếng ngồi trong đình, nhìn về núi non vô tận phía trước, giống như không có điểm cuối, thở dài nói: “Nơi này, thực sự là không muốn tới…”

Cơ Thi Dao nhìn dáng vẻ của sư huynh, khinh bỉ nói: “Huynh cứ thử không đến đi, không đến rồi tới lúc sư tôn xuất hiện, huynh cứ chờ chết đi!”

“Ách…”

Duẫn Khả Vi lập tức nói: “Không phải là ta đã đến rồi sao?”

“Lại nói, tiểu sư muội, ta và đại sư huynh được sư tôn bồi dưỡng lâu ngày, tình cảm sâu đậm, nhất là đại sư huynh, là do sư tôn một tay chăm sóc, cho ăn nuôi lớn, còn muội thì khác, muội vừa nhập môn không bao lâu, sư tôn đã mất tích, ngược lại, muội lại mong nhớ sư tôn nhất”.

Nghe được lời này, Cơ Thi Dao hừ một tiếng rồi nói: “Huynh thì biết cái gì?”

Nhìn thấy sư muội lười phản ứng lại mình, Duẫn Khả Vi cũng không nói gì thêm.

Hắn ta vẫy tay, bên ngoài đình, một người đi tới.

“Ngô Tấn Nguyên, tất cả đã sắp xếp thoả đáng chưa?”

Người đi vào trong đình là một ông lão đầu tóc đen nhánh, tinh thần phấn chấn, ông ta cười ha ha nói: “Hội trưởng yên tâm, ta cùng lão Lỗ, lão Hoa, lão Cát, cả bốn người đều ở đây, phần lớn Đại Đế Tôn, Chí Cao Đế Tôn trong thương hội đều đã được sắp xếp tốt!”

“Ha, mấy lão già các ngươi, tuy rằng là Chí Cao Đế Tôn, nhưng thực lực lại kém hơn mấy vị đạo tông của Thánh Đạo tông, mấy vị trưởng lão của Cửu Nguyên đan tông rất nhiều, Chí Cao Đế Tôn cao cấp, tóm lại vẫn không phải là Chí Cao Đế Tôn đỉnh cấp, còn không đủ để cho đại sư huynh của ta đá một cước…”

Ngô Tấn Nguyên nghe được lời này, khuôn mặt già nua đỏ lên.

“Mấy năm nay thiệt thòi cho các ngươi, vẫn luôn nhớ đến sư tôn của ta, bây giờ còn trung thành và tận tâm như thế, người làm hội trưởng ta đây, ngược lại không làm tròn trách nhiệm, vất vả cho các ngươi, sớm biết vậy năm đó đã cho các ngươi đi theo sư huynh, vào trong Cửu Nguyên đan tông”.

Ngô Tấn Nguyên lập tức cười nói: “Hội trưởng nói quá lời, năm đó đại nhân dốc lòng bồi dưỡng, ta nào dám quên”.

Đại nhân, tất nhiên là Trần Nhất Mặc.

Năm đó, dù sao thì Trần Nhất Mặc cũng có danh tiếng vang dội khắp Cửu Nguyên Vực, đồ đệ duy nhất của Cửu Nguyên Đan Đế, bên người hắn ta, tất nhiên là cũng tụ tập một đám Chí Cao Đế Tôn.

Mà đám Chí Cao Đế Tôn này, sau khi Trần Nhất Mặc biến mất, một phần đi theo Dịch Hàn Ngọc, phát triển Cửu Nguyên đan tông, phần còn lại thì đi theo Duẫn Khả Vi, trở thành cường giả ẩn nấp trong Cửu Nguyên thương hội.

Lần này, Duẫn Khả Vi đã tốn rất nhiều tâm tư.

“Ai, không biết sư tổ là thật hay giả, chỉ có một mình sư tôn là có thể kiểm chứng được, chúng ta thật sự không dám xác nhận, nếu như nhận sai, chắc chắn sẽ bị đánh”.

Duẫn Khả Vi cảm thán nói: “Thế nhưng, nếu như lần này có thể tìm được sư tôn, sư tổ cũng là thật, vậy thì một mạch Cửu Nguyên Đan Đế này của chúng ta, tương lai…ha ha…”

Nhìn thấy dáng vẻ này của Duẫn Khả Vi, Cơ Thi Dao cũng mặc kệ.

Thế nhưng lần này, thực sự… có thể tìm được sư tôn sao?

Cùng lúc đó, trong tam đại cấm địa, tại vùng núi non liên miên không dứt.

Ba vùng đất chết!

Đây là một nơi vô cùng nguy hiểm.

Lúc này, một bóng dáng màu đỏ đi xuyên qua núi non, cuối cùng đứng trên một đỉnh núi cao, quan sát bốn phía xung quanh.

Nhìn kỹ mới thấy, người này có cách ăn mặc giống như đạo sĩ, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác với đạo sĩ.

“Ái chà, ái chà, nơi này chính là mạch máu của Cửu Nguyên Vực, vùng đất hung hiểm!”

“Ba vùng đất chết, Tam Tử Vong Uyên, Tam Tử Vong Uyên… chậc chậc…”

Đạo sĩ áo đỏ lẩm bẩm nói: “Đây là muốn bắt người đến để lấp hố, dùng tính mạng để lấp hố, không biết kẻ nào sẽ bị hãm hại…”

“Lão đạo sĩ ta đây có lòng nhưng cũng bất lực, một mình ta, không thể phá được cục diện chết chóc ở trong cấm địa, hơi vô ý một chút thôi là sẽ chết ở trong này…”

“Thế nhưng, nơi đây lại có khí tức của Ma tộc, thật kỳ lạ…”

Lão đạo sĩ vẫn lẩm bà lẩm bẩm, câu chữ có vẻ lộn xộn, không ăn nhập với nhau.

“Lầm này… phải chết bao nhiêu người…”

Lão đạo sĩ vừa dứt lời, thân hình đã chợt loé lên rồi biến mất trong vùng đất vô tận!

Liên tiếp hơn mười ngày tiếp theo, đội ngũ của năm phương đã thoải mái tiến sâu vào bên trong tam đại cấm địa.

Ban đầu gặp được mấy con nguyên thú cấp bảy, cấp tám đều bị cường giả Tiểu Đế Tôn, cường giả Đại Đế Tôn dẫn đầu giải quyết hết.

Đây cũng là cơ hội để cho đệ tử trong ngũ đại tông môn rèn luyện.

Sau khi xâm nhập được trăm vạn dặm, núi non, mặt đất xung quanh, khắp nơi đều vô cùng yên tĩnh.

Mà một khi có nguyên thú cường đại xuất hiện thì cơ bản đều là cấp chín, cấp bậc Tiểu Đế Tôn, Đại Đế Tôn đã không thể chống lại được.

Chỉ có nhóm cường giả cấp bậc Chí Cao Đế Tôn trong các tông môn ra tay, mới có thể giải quyết được.

Lúc này, đội ngũ của Thánh Đạo tông đã dừng lại.

Phía trước, bốn bóng người đang đồng thời ra tay, vây giết một con nguyên thú cấp chín.

Bốn người kia chính là bốn vị đạo tông của Thánh Đạo tông.

Đạo tông Mục Hàng, đạo tông Dịch Nhất Phong, đạo tông Hoa Linh Lung cùng với đạo tông Âu Dương Chí Dũng.

Bốn vị đạo tông, giao chiến với một con nguyên thú cấp chín cao cấp, khiến cho núi non trong phạm vi hơn mười dặm xung quanh gần như bị phá huỷ.

Con nguyên thú này đột nhiên đánh đến, làm bị thương hơn trăm người, bốn vị đạo tông mạnh mẽ ra tay, ngăn cản con mãnh thú này.

Giờ phút này, hầu hết mọi người đều tản ra, quan sát bốn vị đạo tông oai phong, cường đại ra tay.

Lúc này, Ngu Linh Cơ đứng ở bên cạnh Tần Ninh, khẽ nói: “Trong Thánh Đạo tông, bảy vị đạo tông đều có cấp bậc Chí Cao Đế Tôn cao cấp”.

“Trong số đó, đạo tông Vũ Mân là mạnh nhất, gần với tông chủ, là Tối Cao Chí Tôn tầng chín”.

“Đạo tông Giang Tự Nhiên từ xưa đến nay vẫn luôn tự do phóng khoáng, không màng thế sự, cùng với đạo tông Mục Hàng, đạo tông Dịch Nhất Phong đều là Chí Cao Đế Tôn tầng tám”.

“Đạo tông Âu Dương Chí Dũng và đạo tông Hoa Linh Lung là Chí Cao Đế Tôn tầng bảy”.

“Vốn dĩ sư tôn Thánh Dật Phi của ta cũng là cường giả tầng tám, sau khi người ngã xuống, Thánh Phi Vũ tiếp nhận chức vị, đạo tông Thánh Phi Vũ có tu vi tầng năm, là người có thực lực thấp nhất trong bảy vị đạo tông…”

Tần Ninh cười nói: “Vậy còn lão tổ Thánh Vân Thiên thì sao?”

“Ta không biết…”

Ngu Linh Cơ cười khổ nói: “Từ khi lão tổ thoái vị, truyền lại chức vụ tông chủ cho Thánh Vô Khuyết thì lão tổ sinh hoạt nhàn tản, thoát ly thế tục, rất ít khi xuất hiện…”

“Còn một người nữa đâu? Phụ thân của Thánh Vô Khuyết, Thánh Vân Không thì sao?”

“Người kia… nhập ma nên đã nổi điên, đã sớm ngã xuống!”

Ngu Linh Cơ thở dài nói: “Chuyện này là một cú sốc lớn đối với Thánh Đạo tông chúng ta”.

Tần Ninh gật gật đầu.

Thánh Vân Không!

Thánh Vân Thiên!

Năm đó, hai vị này là hai nhân vật gánh vác cả Thánh Đạo tông, khi đó, đám người Thánh Vô Khuyết chỉ có tư chất sáng sủa, không đảm đương được trọng trách lớn.

Bốn vạn năm trôi qua, rất nhiều chuyện đã thay đổi.

Lúc này, bốn vị đạo tông đã giải quyết xong con nguyên thú điên cuồng, cuộc hỗn loạn đã kết thúc.

Bốn đạo tông đồng thời đáp xuống, đệ tử Thánh Đạo tông đều mang vẻ mặt kiêu ngạo, mà đám tán tu cũng cực kỳ hâm mộ.

Đây chính là thực lực của Thánh Đạo tông!
Chương 2547: Nguyên thú tấn công

Trong thế lực những phe phái khác cũng có Chí Cao Đế Tôn tọa trấn, thế nhưng Chí Cao Đế Tôn đỉnh phong thì hầu như không tồn tại.

Cho dù có được Chí Cao Đế Tôn tọa trấn thì cũng chỉ là cấp bậc trung phẩm hoặc sơ phẩm.

Hơn nữa số lượng cực ít.

Chỉ có cấp bậc như Thánh Đạo tông, Đà La cung mới có Chí Cao Đế Tôn cao phẩm.

"Tiếp theo mọi người cần phải chú ý cẩn thận, đừng chọc giận đám nguyên thú cấp cao trong này, nếu không chúng ta sẽ rất khó tiến vào chỗ sâu, chứ đừng nói đến việc tiến vào bên trong Tam Tử Địa..."

Đám đệ tử Thánh Đạo tông thi nhau vâng dạ, những tán tu, võ giả thế lực nhỏ đi theo Thánh Đạo tông cũng đồng loạt gật đầu.

Đám người tản ra một khoảng cách, tiếp tục đi vào sâu bên trong.

Chỉ là lúc mọi người đang đi về phía trước, chỉ thấy rừng núi trước mặt càng ngày càng yên tĩnh, thậm chí khiến người ta cảm thấy vô cùng quỷ dị.

Tiếng lá cây vang lên sột soạt, đột nhiên có một con thú lớn với thân hình to lớn, cao khoảng mấy trăm trượng, cả người giống như bị ngọn lửa bao xung quanh, xuất hiện ở bên cạnh mọi người.

"Hỏa Vũ Thương Sư!"

Lúc này một vị Chí Cao Đế Tôn hoảng sợ mở miệng nói.

Hỏa Vũ Thương Sư, nguyên thú cấp chín.

Chỉ là khi vị cường giả Chí Cao Đế Tôn kia mở miệng, tiếng ngọn lửa lượn lờ lại vang lên lần nữa.

Chỉ thấy ở một phương hướng khác, một con ngựa một sừng vô cùng oai phong đạp lên trên ngọn lửa, đi tới từng bước một.

"Tử Dực Độc Giác Thú!"

Lúc này trong đám người, lại tiếp tục có người hoảng sợ nói.

Những tiếng gầm thét vang lên.

Ở phía trước lại có một cái bóng che khuất bầu trời xuất hiện.

Thân hình như một ngọn núi, cao lớn trang nghiêm, nhìn hình dáng trông giống một con khỉ khổng lồ, nhưng bộ lông toàn thân lại là màu đen sì, có khoảng tám cánh tay quơ quơ trên dưới, vô cùng đáng sợ.

"Đa Tí Bỉ Mông!"

Giờ phút này, không ít người bắt đầu luống cuống.

Nhưng vẫn chưa hề kết thúc.

Một tiếng gầm rít đột nhiên vang lên.

Một con hổ với cơ thể dài trăm trượng, hai mắt trắng bệch dậm chân nhảy ra, mùi máu tươi lan rộng.

"Bạch Mục Ma Hổ!"

Mà ngay lúc này, mặt đất đột nhiên chấn động kịch liệt, một con nguyên thú có ngoại hình vô cùng kinh khủng sải bước ra, mặt đất đều xuất hiện vết nứt, chấn động khiến đám người không đứng vững.

Đó là một con nguyên thú hơi giống với tê giác, toàn thân được bao phủ bởi ngọn lửa màu đen cực nóng.

"Phần Thiên Tê!"

Giờ phút này, năm con nguyên thú kinh khủng thi nhau xông ra từ năm phương hướng, nhìn chằm chằm đám người Thánh Đạo tông.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Không biết..."

"Những thứ này... Đều là nguyên thú cấp chín..."

Lúc này, tất cả mọi người đều vô cùng chấn động.

Nguyên thú cấp chín, thực lực Chí Cao Đế Tôn, nghiền ép bọn họ dễ như trở bàn tay.

Thánh Vô Khuyết đứng ở phía trước mọi người, vẻ mặt bình tĩnh.

Bên cạnh hắn ta, Vũ Mân đạo tông mở miệng nói: "Không được hoảng sợ, chỉ là năm con nguyên thú cấp chín thôi, không cần..."

Ầm ầm...

Chỉ là, Vũ Mân đạo tông còn chưa nói hết lời, những tiếng ầm ầm đã vang lên trên mặt đất.

Ở sau lưng năm con nguyên thú kia hình như có thiên quân vạn mã đang chạy trên mặt đất đến đây, hung dữ mà mạnh mẽ.

Chỉ thấy được từng nguyên thú với dáng vẻ khác nhau vào lúc này thi nhau xông ra, sát khí bừng bừng như muốn xé nát tất cả mọi người của Thánh Đạo tông.

Giờ phút này, cho dù là đám Chí Cao Đế Tôn cũng thi nhau biến sắc.

"Ngăn địch!"

Vũ Mân đạo tông quát khẽ một tiếng.

Chỉ trong phút chốc, bên trong Thánh Đạo tông có vài chục vị Chí Cao Đế Tôn lần lượt xông ra về bốn phía, bảo vệ đệ tử trong tông môn.

Mà những tán tu kia lúc này cũng sẽ không ngồi chờ chết, bắt đầu thi nhau chống lại.

Hỏa Vũ Thương Sư kia gầm nhẹ một tiếng, lông bờm rung lên, ngưng tụ ra từng ngọn lửa như đang nhảy múa nhã nhặn, trong nháy mắt trên trăm hoa lửa đã xông vào trong đám người.

Ầm!

Những âm thanh đất rung núi chuyển vang lên.

Phía trên mặt đất, những tiếng ầm ầm truyền ra, làm cho tất cả mọi người đều có cảm giác giống như tận thế đang đến.

Lúc này tám cánh tay của Đa Tí Bỉ Mông vung xuống mặt đất ầm một tiếng, cả vùng đất lập tức run lẩy bẩy, từng vết nứt lan tràn ra ngoài ngàn mét...

Gần vạn người đã hoàn toàn rối loạn.

Bốn phía, từng nguyên thú cấp tám, cấp bảy, cấp sáu xông ra theo từng nhóm, va chạm với đám người...

Giờ phút này, bảy vị đạo tông bên trong Thánh Đạo tông dẫn đầu, kết hợp với hơn mười vị trưởng lão thượng vị tiến hành chống trả lại.

Thế nhưng đám nguyên thú này đến nhanh, ra tay nhanh, không dây dưa dài dòng chút nào, đám người dần dần bị tách ra, khắp nơi trong toàn bộ vùng núi đều đang đánh nhau, đều đang bộc phát.

Thánh Vô Khuyết nhíu mày lại, lạnh lùng nhìn tất cả.

"Hừ!"

Một tiếng hừ lạnh vang lên, vị cường giả Chí Cao Đế Tôn thập phẩm này ra tay.

Chỉ thấy được ánh sáng khắp trời giống như được sinh ra từ trong trời đất, trong nháy mắt đã hóa thành năm bàn tay khổng lồ trăm trượng đập về phía năm con nguyên thú cấp chín cầm đầu.

Năm con nguyên thú kia lập tức cảm giác được nguy hiểm đang giáng lâm, thi nhau bộc phát ra thực lực mạnh mẽ của mình.

Thánh Vô Khuyết lại không hề dao động, trực tiếp bước chân ra đi đến giữa năm con nguyên thú, hờ hững nói: "Muốn chết!"

Ầm...

Trận chiến hoàn toàn bắt đầu.

Dao động khủng bố làm người ta sợ hãi.

Giờ phút này, không chỉ là đám người của Thánh Đạo tông, mà đội ngũ của bốn phe Đà La cung, động thiên Huyền Nguyệt, thánh địa Thanh Dương, Cửu Nguyên đan tông cũng đều bị đám nguyên thú tấn công.

Lúc này đám người đã loạn cả lên.

Những tán tu kia vì để tự vệ, đương nhiên sẽ không tụ tập lại một chỗ giống các tông môn lớn, mà thi nhau bỏ chạy phân tán ra khắp nơi.

Mà năm thế lực bá chủ, các cường giả Chí Cao Đế Tôn, Đại Đế Tôn ở bên ngoài ngăn cản nguyên thú tấn công, các đệ tử trong vòng cũng lần lượt đề phòng cẩn thận.

Bộc phát kinh khủng lan rộng ra.

Nguyên thú càng ngày càng nhiều.

Cho dù là các thế lực bá chủ lớn cũng không có cách nào ngăn cản.

Lúc này đa số đội ngũ đã bị tách ra.

Bốn phương tám hướng, khắp nơi đều là bóng dáng nguyên thú, từng bóng người lần lượt né tránh xê dịch giữa đám nguyên thú, nhưng dần dần, mọi người đều bị tách ra...

Mà lúc này, hai người Tần Ninh và Thời Thanh Trúc đang đứng cùng nhau.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Thời Thanh Trúc ngạc nhiên nói.

"Nguyên thú nổi giận..."

Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Có thể là bị người nào đó chọc giận, đột nhiên bộc phát, cũng có thể là có người cố ý gây ra!"

"Tình huống thế này không thể ngăn cản bằng sức một người được, chúng ta đi trước đi!"

Lúc này, võ giả Thánh Đạo tông đã sớm tản ra khắp nơi, trong phạm vi hơn mười dặm, khắp nơi đều có những tiếng ầm ầm vang lên.

Tần Ninh cầm chặt bàn tay nhỏ của Thời Thanh Trúc, chưa từng buông ra.

Nếu như tách ra ở chỗ này, vậy Thời Thanh Trúc sẽ rất nguy hiểm.

Mà vào lúc này, một con nguyên thú cấp bảy đã để mắt tới hai người, đuổi theo đến đây.

Đó là một con Bạch Nhung Hổ, Bạch Nhung Hổ có cơ thể cao vài trượng, bộ lông toàn thân nhìn thoáng qua vô cùng mềm mại, Bạch Nhung Hổ không nổi giận nhìn giống như một con mèo lông xù đáng yêu, thế nhưng một khi nổi giận... sẽ không đáng yêu như vậy nữa.

Lúc này, Bạch Nhung Hổ nhìn chằm chằm vào Tần Ninh và Thời Thanh Trúc.

"Ngươi cũng xứng ư?"

Tần Ninh hét lên một câu, cả người xông ra, trực tiếp nện một quyền xuống.

Ầm...

Một tiếng ầm kịch liệt vang lên, cơ thể Bạch Nhung Hổ bị nện xuống đất bịch một tiếng, mặt đất xuất hiện từng vết nứt, trông vô cùng thê thảm.
Chương 2548: Tách ra

Lúc này Tần Ninh đi từng bước đến trước mặt con hổ, vung một bàn tay ra.

Một tiếng bốp vang lên, Bạch Nhung Hổ bị mất mấy cái răng nanh, miệng đầy máu tươi, hoảng sợ nhìn về phía Tần Ninh.

Hai tay hắn ngưng tụ ra một Ngự Thú phù, rót một ít lực hồn phách vào bên trong Ngự Thú phù.

"Ngoan ngoãn một chút".

Hắn nói xong liền đưa Ngự Thú phù về phía trán của Bạch Nhung Hổ.

Nhìn thấy ánh mắt hung ác của Tần Ninh, Bạch Nhung Hổ lại không dám ho he gì.

Đợi đến khi Ngự Thú phù dung nhập vào bên trong trán, Bạch Nhung Hổ chỉ cảm thấy lực hồn phách của mình đang bị khống chế.

Nó không còn tự do nữa!

Tần Ninh nhìn về phía Bạch Nhung Hổ, lạnh lùng nói: "Là ai bảo các ngươi tấn công chúng ta?"

Bạch Nhung Hổ nghe vậy, liền sợ hãi mở miệng nói tiếng người: "Là... Hơn mười vị Thú Vương đại nhân dẫn bọn ta đến đây, chúng ta nào dám không nghe theo..."

"Vì sao?"

"Ta... Ta không biết...", Bạch Nhung Hổ yếu ớt nói: "Ta nào có tư cách hỏi thăm mấy vị Thú Vương..."

Tần Ninh nhìn chằm chằm Bạch Nhung Hổ.

Nó tiếp tục nói: "Thật đấy, ta không biết..."

Tần Ninh cũng không hỏi nhiều nữa, mà quay về phía Thời Thanh Trúc vẫy vẫy tay.

Nàng đi đến, hai người leo lên trên cái lưng lông xù của Bạch Nhung Hổ, ngồi xuống cũng vô cùng dễ chịu.

"Đi, rời khỏi nơi đây".

Tần Ninh nói thẳng: "Dẫn bọn ta đến Tam Tử Địa".

"Hả?"

Bạch Nhung Hổ nghe thấy lời này, lập tức sững sờ.

"Hả cái gì mà hả, đi!"

Bạch Nhung Hổ nghe thấy giọng nói chắc chắn của Tần Ninh thì lập tức nói: "Có thể không đi được không? Tam Tử Địa rất nguy hiểm, không chỉ có nguyên thú hung ác, mà khắp nơi đều là chỗ nguy hiểm, không cẩn thận sẽ chết ở đó!"

Tần Ninh lại nói thẳng: "Không đi, bây giờ ngươi sẽ chết".

"Dẫn bọn ta đến Tam Tử Địa, ta sẽ thả ngươi đi, không bắt ngươi tiến vào".

Lúc này sắc mặt Bạch Nhung Hổ biến đổi, nhưng lại không dám ngỗ nghịch.

Nó cũng không nghĩ tới thế mà mình lại xui xẻo như vậy, gặp phải một vị ngự thú sư.

Hơn nữa nhìn cách Tần Ninh sử dụng Ngự Thú phù thì hắn cũng không phải là một vị ngự thú sư bình thường.

Bạch Nhung Hổ không dám chất vấn gì nữa, đành chở hai người Tần Ninh và Thời Thanh Trúc rời đi...

Đột nhiên xuất hiện thú triều nguyên thú làm rối loạn kế hoạch của năm thế lực lớn, đa số đội ngũ của năm phe vừa vào tam đại cấm địa đã bị tách ra.

Điều này khiến năm phe bá chủ đều có dự cảm không tốt.

Lúc này, trong đám người của Thánh Đạo tông.

Tông chủ Thánh Vô Khuyết và bảy vị đạo tông đều xuất hiện.

"Tông chủ".

Thánh Phi Vũ mở miệng nói: "Thú triều đã rút, thế nhưng võ giả tông môn đều bị tách ra, nơi đây rộng lớn, rất khó tụ tập lại..."

Thánh Vô Khuyết nhìn thoáng qua bốn phía, chỉ có vài trăm người tụ tập ở chỗ này.

"Tiếp tục đi vào sâu bên trong!"

Thánh Vô Khuyết chậm rãi nói: "Cứ phá vỡ năm cấm chế bên ngoài Tam Tử Địa trước đã, sau đó mới có thể vào Tam Tử Địa, mới có thể đi vào Tam Tử Vong Uyên!"

"Dọc đường nếu gặp được đệ tử của Thánh Đạo tông thì lập tức tập trung lại một chỗ".

"Nếu như là một vài đệ tử thực lực yếu kém, sau khi biết được tình hình nguy hiểm ở chỗ này, có lẽ sẽ rút lui..."

"Rõ!"

Bóng người Thánh Vô Khuyết lóe lên, tốc độ tăng nhanh không ít.

Ban đầu mấy ngàn người đi cùng nhau, đương nhiên tốc độ sẽ không nhanh, nhưng bây giờ mấy trăm người bên cạnh đều có thực lực không tầm thường, ít người, tốc độ tiến lên cũng nhanh hơn không ít.

Mục đích lần này chính là Trần Nhất Mặc và Cửu Nguyên Đan Điển, sở dĩ dẫn theo rất nhiều đệ tử Tiểu Đế Tôn là vì muốn để bọn họ học hỏi kinh nghiệm, bây giờ bị tách ra, những đệ tử kia biết khó mà lui cũng rất tốt.

Cùng lúc đó, bốn phe động thiên Huyền Nguyệt, Cửu Nguyên đan tông, thánh địa Thanh Dương, Đà La cung cũng đã bị tách ra, nhưng các cường giả đứng đầu vẫn tiếp tục đi sâu vào bên trong...

...

Tam đại cấm địa kéo dài hơn trăm vạn dặm, đây là một vùng đất rộng lớn, địa hình càng rất đặc biệt, muốn tiến vào sâu trong Tam Tử Địa thì phải đi vào sâu mỗi một cấm địa.

Lúc này, Bạch Nhung Hổ chở Tần Ninh và Thời Thanh Trúc, tốc độ không nhanh không chậm.

Càng đi sâu vào trong, Bạch Nhung Hổ càng run lẩy bẩy.

Tuy nó là nguyên thú cấp bảy, nhưng ở sâu trong tam đại cấm địa này, mỗi một nguyên thú cấp chín đều chiếm cứ địa bàn rộng lớn vạn dặm, nếu như đi nhầm vào trong lãnh địa của con nguyên thú cấp chín nào đó sẽ chết không nơi táng thân.

Chỉ là trên lưng nó, Thời Thanh Trúc đang được Tần Ninh ôm vào trong lòng, hai người nhìn giống như thần tiên quyến lữ, ngược lại không lo lắng chút nào.

Càng tiến lên, tốc độ của Bạch Nhung Hổ càng ngày càng chậm, cũng càng ngày càng cẩn thận.

"Còn cách Tam Tử Địa xa không?"

Tần Ninh trực tiếp hỏi.

"Sắp đến rồi, không đến hơn trăm dặm!"

Tần Ninh nhìn thoáng qua phía trước, rừng rậm vô tận, những ngọn núi giao thoa phức tạp, mang đến cho người ta cảm giác vùng đất này cực kỳ nguy hiểm.

"Ngươi đi đi".

Lúc này Tần Ninh mở miệng nói: "Quãng đường còn lại, hai người chúng ta sẽ tự đi".

"Cảm ơn đại nhân, cảm ơn đại nhân".

Bạch Nhung Hổ giống như được đại xá, lúc này nhẹ nhàng thở ra, đợi đến khi Tần Ninh và Thời Thanh Trúc xuống tới, Tần Ninh giải Ngự Thú phù, Bạch Nhung Hổ vái chào một cái, cơ thể lóe lên hóa thành một cái bóng biến mất không thấy gì nữa.

Thời Thanh Trúc nhìn thoáng qua, cười nói: "Tên này, chạy thật nhanh..."

"Nơi này là sâu trong tam đại cấm địa, cách Tam Tử Địa trăm dặm, cực kỳ nguy hiểm, nó cũng sợ chết!"

Tần Ninh nhìn thoáng qua phía trước, thở ra một hơi nói: "Đi xem một chút đi".

"Ừm..."

Hai người cùng nhau đi về phía trước.

Từng cây cổ thụ cao trăm mét, mười người ôm không xuể, cành lá um tùm, từng ngọn núi cao mấy trăm trượng mấy ngàn trượng, nguy nga đứng vững.

Khắp nơi trong khu rừng cổ xưa rậm rạp này đều có vẻ tĩnh mịch âm trầm.

Tần Ninh và Thời Thanh Trúc không ngừng tiến lên, lấy kinh nghiệm đi trong vùng đất nguy hiểm của Tần Ninh, từ đầu đến cuối hai người luôn tránh được lãnh địa của những nguyên thú mạnh mẽ, chỉ đi ở rìa địa bàn của chúng.

Trên đường đi cũng không gặp phải phiền toái gì.

Dần dần, mặt trời lặn về phía tây, hai người cũng lựa chọn dừng lại nghỉ ngơi.

Tần Ninh nhìn về phía một gốc cổ thụ, lập trận pháp quanh thân cây thô to rồi tiến vào bên trong thân cây nghỉ ngơi.

Ban đêm, Thời Thanh Trúc nằm trên đùi hắn, bình yên chìm vào giấc ngủ.

Tần Ninh khoanh chân ngồi tại chỗ, lẳng lặng tu luyện.

Trong suốt cuộc đời của hắn đều dùng để tu luyện, bình thường hắn luôn tu luyện mọi lúc mọi nơi.

Nếu không làm như thế, Tần Ninh cũng không có khả năng đột nhiên đột phá vào một lúc nào đó được, hắn cũng luôn luôn ôn tập đan thuật, khí thuật, trận thuật vân vân mọi lúc mọi nơi.

Thỉnh thoảng trong khu rừng yên tĩnh sẽ truyền đến một ít tiếng thú gào, hình như là những nguyên thú mạnh mẽ kia đang công khai chủ quyền của mình, mà cũng có vẻ như có một tên xui xẻo nào đó vô tình xâm nhập vào trong tổ của đám nguyên thú đó...

Gió đêm thổi đến càng làm lộ ra vẻ tĩnh mịch.

Đột nhiên, Tần Ninh mở hai mắt ra, nhíu mày lại.

Hắn đứng dậy, lúc này Thời Thanh Trúc cũng bừng tỉnh, hai người nhìn nhau, đều không lên tiếng mà rời khỏi thân cây, đi về một phương hướng.

Giờ phút này, Tần Ninh lấy Long Hoàng Thập Tự Kiếm ra, tản ra khí Long Hoàng nhàn nhạt, chiếu sáng bãi cỏ phía trước.

Ở nơi đó, chỉ thấy được một người nằm trên mặt đất, máu me khắp người, hô hấp yếu ớt.

"Từ Hữu Tài!"

Tần Ninh tập trung nhìn lại, lập tức giật mình, sải bước ra ôm lấy hắn ta.
Chương 2549: Ra vẻ kiêu ngạo làm gì chứ

Hồi lâu sau, Tần Ninh mới chậm rãi lắc đầu, nói: "Không cứu nổi nữa, cơ hội sống bằng không, trụ được tới bây giờ chỉ bằng chút hơi tàn thôi..."

Giữa lúc đó, Từ Hữu Tài đang nằm trong ngực Tần Ninh như hồi quang phản chiếu, chậm rãi tỉnh lại. Nhìn thấy Tần Ninh, hắn ta bỗng sửng sốt rồi thở phào nhẹ nhõm, cười gượng gạo: "Tần huynh đệ..."

"Sao vậy?"

Tần Ninh nhìn Từ Hữu Tài.

Ở Thánh Đạo tông đã hơn một năm, hắn thường xuyên gặp hai người Từ Hữu Tài và Cảnh Hoành.

Thường ngày Từ Hữu Tài rất quan tâm đến thuật luyện đan, là người phóng khoáng, Cảnh Hoành thì chú trọng ngự thú đạo hơn.

Giờ đây, Tần Ninh nhìn về phía vùng bụng gần như bị chém toạc của Từ Hữu Tài...

"Xui thật..."

Từ Hữu Tài gượng cười: "Tự dưng gặp phải người của Ma tộc".

"Ma tộc sao!"

Tần Ninh nhướng mày.

Từ Hữu Tài nói tiếp: "Đã lâu rồi bọn Ma tộc không xuất hiện. Sau khi mọi người chia nhau ra, ta cũng đi sâu vào trong, dựa vào... dựa vào kiến thức về thuật luyện đan, ta đã tránh được rất nhiều hung thú, ngờ đâu lại bị một thằng nhãi Ma tộc ám sát..."

Giờ phút này, ánh mắt Tần Ninh lạnh như băng.

Ngay cả hắn cũng không còn cách nào cứu vãn tình hình.

Từ Hữu Tài hết hy vọng sống rồi, giờ còn nói chuyện được chẳng qua là do hồn phách đang trong quá trình tan biến mà thôi...

"Nhờ ngươi khi thấy sư tôn ta hãy chuyển lời xin lỗi giúp ta, đệ tử bất hiếu!", Từ Hữu Tài lẩm bẩm: "Tần huynh đệ, hai người nhanh rời khỏi đây đi, nơi này không an toàn đâu".

"Ừm..."

Trong lúc nói chuyện, Từ Hữu Tài càng lúc càng thoi thóp, tử khí trên người ngày một dày đặc hơn.

Vào lúc đó, hàng loạt tiếng kêu xé gió truyền đến từ bốn phía.

Giữa màn đêm tăm tối, chỉ thấy từng luồng sáng màu vàng sẫm lại gần chỗ đứng của Tần Ninh và Thời Thanh Trúc.

Một bóng người chậm rãi đi tới trước mặt hai người họ.

"Đệ tử Thánh Đạo tông".

Nam tử mặc áo bào đen cầm đầu lạnh lùng cất tiếng: "Giết".

Trong lúc nhất thời, mười mấy người thình lình xuất hiện rồi bao vây tấn công Tần Ninh và Thời Thanh Trúc.

"Trắng trợn thế này luôn sao?"

Vừa dứt lời, Tần Ninh cầm Long Hoàng Thập Tự Kiếm chém xuống, tiếng nổ kinh thiên động địa bộc phát dữ dội.

Tiếng gầm của rồng, tiếng rít gào của phượng khiến lòng người bàng hoàng.

Giết!

Thân hình Tần Ninh phút chốc đã bay tới.

Đồng thời hắn phóng thích khí thế khủng khiếp ra ngoài.

Nam tử cầm đầu có cảnh giới Đại Đế Tôn nhưng cũng phải tái mặt sau khi cảm nhận được thân pháp và tốc độ của Tần Ninh.

Soạt soạt soạt...

Tiếng gió rít liên tục vang lên khắp nơi.

Tần Ninh nắm chặt tay, âm thanh của những cú bạo tạc vang lên không dứt.

Xung quanh lần lượt có những bóng người ngã xuống đất.

Chỉ trong chớp mắt, nam tử cầm đầu đã bị một thanh kiếm chĩa vào cuống họng.

Giờ phút này, hắn ta mặt cắt không còn một giọt máu.

Chuyện gì vừa xảy ra thế này?

Nam tử cầm đầu toát mồ hôi lạnh cả người, cơ thể run rẩy không ngừng.

Hắn ta là Đại Đế Tôn nhất phẩm cơ mà.

Trong đội thì toàn là Tiểu Đế Tôn thất phẩm, thậm chí hai người trong số đó cũng là Đại Đế Tôn nhất phẩm, vậy mà bọn họ lại bị Tần Ninh... diệt sạch một cách chóng vánh vậy ư?

Tần Ninh phóng kiếm khí đến, tấm vải che mặt của nam tử áo bào đen rơi xuống, để lộ khuôn mặt màu vàng nhạt.

"Tộc Kim Nguyệt!"

Đây là lần đầu tiên Tần Ninh nhìn tộc Kim Nguyệt ở khoảng cách gần thế này.

Gương mặt của hắn ta trông rất giống với mặt của con người, có điều làn da ánh màu vàng nhạt chứ không phải kiểu da vàng, da trắng của con người, hơn nữa, trên mặt hắn ta phảng phất còn có những hoa văn màu vàng trông hết sức kỳ lạ.

"Đám nguyên thú kia nổi điên lên là do các ngươi gây ra à?"

Tần Ninh sực nhớ ra chuyện không thấy Bạch Giáp Địa Long Thú và Băng Lân Huyết Giao Thú trong rừng đâu, tại đó cũng có dấu vết Ma tộc lộ diện.

Còn hôm nay thì đám nguyên thú cấp chín xuất hiện, thật sự là quá trùng hợp.

Điều này làm hắn nghi ngờ ngay từ đầu rằng chính Ma tộc đã bắt đám nguyên thú cấp chín, không những thế còn khống chế chúng bằng phương pháp nào đó để lợi dụng chúng giết những võ giả thuộc năm phe thế lực đã tiến vào tam đại cấm địa.

Bắt đầu bằng việc dùng nguyên thú phân tán võ giả năm phe thế lực, sau đó phái võ giả tinh nhuệ lần lượt giết võ giả thuộc năm phe...

Nam tử da vàng im lặng, không nói gì.

"Trước mặt ta đây còn ra vẻ kiêu ngạo làm gì chứ?"

Tần Ninh cầm kiếm chém ngực hắn ta thật nhanh, một tia máu bắn ra.

Trái tim của nam tử da vàng lộ ra, đập đều đặn trong ngực hắn ta.

Tần Ninh kiểm soát lực rất tốt, chỉ rạch ngực nam tử da vàng vừa đủ để tim lộ ra ngoài chứ không mảy may làm hư tổn trái tim.

Hắn lười nói nhiều, lại vung Long Hoàng Thập Tự Kiếm. Trong nháy mắt, kiếm khí khủng khiếp đã xé rách da thịt trên tay, ngực và chân nam tử da vàng.

Phút chốc, nam tử da vàng quỳ hai gối xuống đất, mặt mày tái mét.

"Đúng!"

Hắn ta quát: "Là bọn ta làm!"

"Để làm gì?"

"Phá rối đội ngũ cầm đầu của năm thế lực lớn, giết từng nhóm người nhỏ lẻ để làm suy yếu lực lượng của các ngươi!"

Sắc mặt nam tử da vàng dần dần chuyển sang trắng bệch, trông hắn ta như sắp chết tới nơi.

Dường như nam tử da vàng đang phải chịu đựng một nỗi đau rất lớn khiến hắn ta không tài nào tự gượng dậy nổi.

Người thành niên áo trắng trước mắt quả là lợi hại, chỉ với vài ba nhát kiếm thôi mà đã chém đứt các đường kinh mạch của hắn ta rồi. Đúng là không thể tin được.

Hơn nữa, vì khí huyết đã bị ngăn chặn nên khí Chí Tôn trong cơ thể không còn được vận chuyển bình thường, cùng lúc đó thân thể cũng từ từ truyền tới nỗi đau thấu tận xương tủy.

"Tộc Kim Nguyệt, tộc Ám Nguyệt, tộc Thanh Mộc, trừ ba tộc này ra thì còn tộc nào nữa không?"

Tần Ninh thẳng thừng hỏi.

Nam tử da vàng nhìn Tần Ninh bằng ánh mắt hãi hùng.

Tần Ninh nói tiếp: "Hầu hết không ai biết kế hoạch của Ma tộc, ta biết một ít nhưng cũng không nhiều".

"Nếu không thì ngươi đã thành một cái xác từ lâu rồi".

Nét mặt nam tử da vàng càng trở nên khó coi hơn, hắn ta sừng sộ quát: "Rốt cuộc ngươi đã làm gì ta, tại sao toàn thân ta lại đau đớn, càng ngày càng không chịu nổi thế này..."

"Dù là Ma tộc hay Nhân tộc thì huyết mạch của cơ thể đều tuân theo quy luật nhất định, việc nắm giữ những quy luật đó quá đơn giản với ta".

Tần Ninh không giải thích nhiều, nhìn nam tử da vàng, bảo: "Theo như ta được biết thì thế lực đứng sau tộc Kim Nguyệt, tộc Ám Nguyệt và tộc Thanh Mộc là Ma tộc Thiên Mục!"

"Lần này người của Ma tộc Thiên Mục có tới không?"

Bấy giờ, nam tử da vàng thật sự bị Tần Ninh làm cho chấn động.

Không thể tin được tên đó còn biết cả cái này.

"Không..."

Nỗi đau đớn tột cùng khiến nam tử da vàng không dám nói dối, thành thật khai báo: "Phần lớn các vị đại nhân thánh tộc Thiên Mục đều ở tại Thượng Nguyên Thiên Vực chứ không ở tại Cửu Nguyên Vực..."

"Ồ? Thượng Nguyên Thiên Vực sao?"

Tần Ninh bật cười.

Trung Tam Thiên có tất cả Cửu Đại Thiên.

Cửu Đại Thiên thì được chia thành từng địa vực khác nhau.

Chẳng hạn như Thượng Nguyên Thiên có một Đại Thiên Vực và bảy đại vực.

Đại Thiên Vực ấy chính là Thượng Nguyên Thiên Vực đồng thời là địa vực trung tâm của Thượng Nguyên Thiên. Đó là khu vực trọng yếu nhất của cả Thượng Nguyên Thiên, tương tự như vai trò của đại lục Cửu Nguyên đối với Cửu Nguyên Vực vậy.

Ngoài ra, bảy đại vực cũng là những mảnh đất rộng bao la, mỗi đại vực đều tương tự như Cửu Nguyên Vực vậy...

Tộc Kim Nguyệt, tộc Ám Nguyệt và tộc Thanh Mộc đều nằm dưới sự quản lý của tộc Thiên Mục.

Có điều người Trung Tam Thiên gọi chúng là Ma tộc, còn bọn chúng lại gọi bản thân là thánh tộc.

Tần Ninh lập tức nói: "Xem ra tộc Kim Nguyệt, tộc Ám Nguyệt và tộc Thanh Mộc thật sự đã bắt tay với nhau trong vụ này rồi!"
Chương 2550: Huyết đan

Lúc này, Tần Ninh lạnh lùng hỏi: "Kim Cổ Trát là trưởng tộc của tộc Kim Nguyệt các ngươi, có tu vi Chí Cao Đế Tôn thập phẩm đúng không?"

Nam tử da vàng lại một phen ngạc nhiên, bởi lẽ Tần Ninh biết quá nhiều thứ.

Từ trước đến nay, thánh tộc Kim Nguyệt, thánh tộc Ám Nguyệt và thánh tộc Thanh Mộc luôn sống kín tiếng, người ngoài không thể nào biết được. Ngoài cường giả trong tộc cấp bậc Đại Đế Tôn, Chí Cao Đế Tôn ra thì không một ai có cảnh giới Tiểu Đế Tôn biết thân phận của trưởng tộc cả.

Vậy mà Tần Ninh lại có vẻ rõ như trong lòng bàn tay vậy!

Tần Ninh bảo: "Có những thông tin ta biết chưa chắc có phải là thật hay không nên ta sẽ chọn thông tin ta đã xác nhận để hỏi ngươi, thông tin nào chưa xác nhận cũng hỏi nốt. Bằng cách đó, nếu như ngươi nói dối, lỡ cái đó trúng ngay thông tin ta đã xác nhận thì ngươi sẽ chết".

Nét mặt nam tử da vàng vô cùng khó coi.

Lúc này Tần Ninh đã đâm một nhát vào bụng hắn ta, không hề có chút máu nào chảy ra từ vết thương.

Nhưng giờ đây, nam tử da vàng lại cảm thấy cơn đau đớn trong cơ thể đã dịu lại đôi phần.

"Ngươi hỏi đi!"

Nam tử da vàng nói thẳng.

"Trưởng tộc của Ma tộc Ám Nguyệt là ai?'

Hắn ta trả lời: "Đại nhân Ám Ảnh Địa!"

Ám Ảnh Địa?

Đúng là phong tục thế nào đặt tên thế đó.

Nam tử da vàng tiếp tục nói: "Vị trí này vốn do Ám Ảnh Thiên đại nhân đảm nhận, nhưng vì một vạn năm trước đã bị Trần Nhất Mặc đánh trọng thương nên Ám Ảnh Thiên đại nhân nhường lại vị trí trưởng tộc cho đại nhân Ám Ảnh Địa. Những năm gần đây không rõ tung tích của Ám Ảnh Thiên đại nhân ở đâu..."

Tần Ninh chậm rãi nói: "Trong Ma tộc Kim Nguyệt, Kim Cổ Trát và Kim Cổ Lực là huynh đệ, trong Ma tộc Ám Nguyệt thì Ám Ảnh Thiên và Ám Ảnh Địa là huynh đệ".

"Còn Ma tộc Thanh Mộc thì sao?"

"Ma tộc Thanh Mộc cũng có một cặp huynh đệ, là Thanh Mộc Vương và Thanh Mộc Huyên!", nam tử da vàng báo cáo: "Sáu vị đại nhân này là người chỉ huy và lên kế hoạch cho bọn ta hoạt động tại Cửu Nguyên Vực tới nay!"

Tần Ninh im lặng, không nói gì.

Ma tộc Thiên Mục không có ai tới sao?

Vậy tức là cuộc chiến giữa các võ giả cảnh giới Chí Tôn rồi.

Thực lực bản thân Đà La Khôn vốn đã rất mạnh, cộng thêm ba Chí Cao Đế Tôn đứng đầu này nữa thì quả là không chắc có giành được thắng lợi hay không.

Thế nên trước tiên sẽ gây ra một vụ hỗn loạn, tách số đông ra rồi giết từng nhóm nhỏ, từ đó làm tiêu hao sinh lực của các đại bá chủ.

Nơi động thủ cuối cùng hẳn là trong ba vùng đất chết rồi.

E rằng nơi đó sẽ bày binh bố trận chờ họ sẵn đây.

Nhưng dù có bày binh bố trận đi nữa thì cũng phải đi.

Người ngoài quan tâm đến tin tức về Trần Nhất Mặc và Cửu Nguyên Đan Điển...

Tần Ninh cũng quan tâm đến Trần Nhất Mặc.

Dù cho đó là một cái bẫy đi nữa thì cũng phải nhảy vào, nếu không thì biết đi đâu tìm hắn ta đây?

Đến lúc này, Tần Ninh đã hiểu đại khái tình hình.

Tam đại Ma tộc câu kết với Đà La cung, lại thêm một nhóm người trong Thánh Đạo tông, cùng với... trong Cửu Nguyên đan tông...

Cửu Nguyên đan tông thì tạm thời vẫn chưa thể chắc chắn.

Động thiên Huyền Nguyệt và thánh địa Thanh Dương cũng đang trong quá trình xác nhận.

Nếu thật sự phải lật mặt thì tam đại Ma tộc và Đà La cung chưa chắc đã giành chắc phần thắng.

Nhưng sau khi vào tam đại cấm địa... chết bao nhiêu người thì cũng có thể nói là do nguyên thú gây ra, bởi đây là mối nguy hiểm sẵn có ở tam đại cấm địa.

Mà nếu Đà La Khôn thành công, cùng với tam đại Ma tộc thống trị Cửu Nguyên cả trong tối lẫn ngoài sáng, cường giả hàng đầu của các đại tông môn chết tại đây thì ai có thể chống lại Đà La Khôn chứ?

Khi đó, trong mắt người ngoài, Cửu Nguyên Vực do Đà La Khôn làm chủ nhưng thực chất là đầy rẫy Ma tộc rồi.

Và Ma tộc sẽ lợi dụng nơi này làm bàn đạp nhằm tiến tới các vực khác...

Quả là một kế hoạch tuyệt vời!

Tần Ninh cũng phải thầm gật gù khen ngợi.

"Ma tộc Ám Nguyệt và Ma tộc Thanh Mộc hợp tác với ai?", hắn hỏi tiếp: "Là Cửu Nguyên đan tông hay Thánh Đạo tông?"

"Ta không biết..."

Nam tử da vàng thành thật trả lời: "Ta thật sự không biết, từ đó đến giờ tộc Kim Nguyệt bọn ta chỉ bàn bạc với Đà La Khôn thôi, còn lại thì ta không biết gì cả".

"Đại Đế Tôn như ngươi biết cũng nhiều phết. Lần này tộc Kim Nguyệt các ngươi cử bao nhiêu Đại Đế Tôn, Chí Cao Đế Tôn trong tộc ra tay?"

"Khoảng... mấy ngàn người..."

"Ngươi lừa ta chắc?", Tần Ninh giễu cợt: "Ma tộc Kim Nguyệt của ngươi có mấy ngàn Đại Đế Tôn, Chí Cao Đế Tôn mà vẫn sống ẩn như thế thì dụ mọi người vào tam đại cấm địa làm gì nữa?"

Nam tử da vàng run rẩy đính chính: "Là khoảng một ngàn người..."

"Vậy có nghĩa là tam đại Ma tộc bắt tay với nhau thì thực lực cùng lắm là ngang ngửa Đà Là Khôn và một nửa Thánh Đạo tông thôi, làm gì có cửa tiêu diệt dược năm đại bá chủ Cửu Nguyên Vực".

"Nên mới đưa ra miếng mồi ngon để Đà La Khôn chịu hợp tác với các ngươi".

"Ví dụ như, nếu hợp tác với các ngươi, Đà La Khôn sẽ có thể xưng bá Cửu Nguyên Vực, thành cường giả mạnh nhất Cửu Nguyên Vực, thậm chí trở thành vực chủ, cuối cùng tiến vào Cực Cảnh!"

"Khi Đà La cung là bá chủ duy nhất nắm quyền Cửu Nguyên Vực, tam đại Ma tộc các ngươi sẽ có thể âm thầm trà trộn vào các nơi trên Cửu Nguyên Vực, làm lớn mạnh thế lực của mình..."

Nghe những lời phân tích của Tần Ninh, nam tử da vàng ngây ra như phỗng.

Không đúng.

Người này biết nhiều hơn cả hắn ta nữa.

Kể cả Đại Đế Tôn hắn ta cũng không có quyền biết những thông tin này, dù gì chúng cũng có liên quan tới giao dịch giữa các Chí Cao Đế Tôn đứng đầu.

Vậy mà Tần Ninh đã nắm rõ hết rồi.

"Thanh Mộc Vương, Thanh Mộc Huyên".

"Kim Cổ Trát, Kim Cổ Lực".

"Ám Ảnh Thiên, Ám Ảnh Địa".

Tần Ninh thì thầm: "Ta đã hiểu sơ lược rồi, có điều không biết mấy vị này định giết Chí Cao Đế Tôn của các đại tông môn thế nào đây nhỉ, mấy tên đó không ngốc chút nào đâu..."

Hắn liếc mắt nhìn nam tử da vàng, nói: "Giữ ngươi lại cũng vô dụng, ta sẽ ban cho ngươi... một cái chết không đau đớn".

Nói rồi Tần Ninh rút kiếm ra ngay!

Nam tử da vàng tức thì cảm giác được trong cơ thể mình có một lực hút nào đó xuất hiện, khiến cho mạch máu của hắn ta bị vỡ ra ngay sau đó.

Vào lúc này, mười lăm viên đan dược màu đỏ nhạt được ngưng tụ trong phong thần châu nằm trong não của Tần Ninh.

Biến đổi rồi!

Nét mặt Tần Ninh hơi rúng động.

Đây là lần đầu tiên phong thần châu ngưng tụ ra đan dược lần nữa sau khi giết Ma tộc kể từ khi hắn đến Trung Tam Thiên.

Có điều trước đây là Tịnh Ma Châu đan trông giống một viên ngọc màu biếc trong trẻo.

Còn những viên đan dược được tạo ra lần này có màu đỏ như máu.

Mỗi viên lớn chừng ngón tay cái, chỉ có viên Huyết đan được sinh ra cuối cùng là thuần khiết nhất.

Quả nhiên, chức năng hấp thu khí huyết của Ma tộc ngoại vực để biến thành những hạt châu trông giống đan dược của phong thần châu vẫn không hề thay đổi.

Chẳng qua hiện giờ biến thành Huyết đan thôi.

Các Huyết đan không hề tỏa ra sát khí mà trái lại còn vô cùng tinh khiết.

Tần Ninh nuốt một viên Huyết đan vào bụng. Thoáng chốc, pháp thân trong cơ thể hắn có sự tăng tiến rõ rệt, thân xác cũng thông thuận trót lọt hơn.

Quả nhiên vẫn như cũ!

Phong thần châu sau khi thôn phệ khí huyết của Ma tộc vẫn có thể biến chúng thành đan dược nhằm tăng cường tu vi.

Phong thần châu tuyệt diệu quá đi mất!

"Mở miệng ra nào".

Tần Ninh nhìn sang Thời Thanh Trúc, từ tốn nói.

Thời Thanh Trúc há miệng, Tần Ninh cho một viên Huyết đan vào.

Nàng lập tức mở to mắt, cảm thấy rất dễ chịu!

"Cái này là gì thế?"

"Huyết đan!"

Tần Ninh mỉm cười, đáp: "Loại Huyết đan này tinh khiết hơn bảo đan Chí Tôn mà ta luyện chế nhiều, có thể nói là không gây hại gì đến tu vi của nàng luôn".

Thần kỳ vậy ư!

Thời Thanh Trúc vui vẻ nói: "Ngọt quá, ta ăn thêm mấy viên nữa nhé?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom