-
Chương 2431-2435
Chương 2431: Cương Thứ Liệp Vị
Thanh niên nghe vậy thì sắc mặt trở nên ảm đạm.
Hắn ta có thể đánh thắng được hổ Tiễn Vĩ.
Thế nhưng, quy định là phải đứng bên trong vòng tròn, đánh bại hổ Tiễn Vĩ, điều đó là không có khả năng.
Trừ khi là cảnh giới còn cao hơn hổ Tiễn Vĩ.
Không, cho dù là cảnh giới cao hơn hổ Tiễn Vĩ, cũng căn bản là không làm được.
Điều này quá khó khăn!
Sắc mặt các đệ tử còn lại đều thay đổi.
Vốn tưởng rằng cửa ải thứ ba là đơn giản nhất, nhưng không ngờ rằng, sự thật là nó lại là cửa ải khó khăn nhất!
Dựa theo tiêu chuẩn của khảo hạch, hơn bốn trăm đệ tử, cuối cùng sẽ chỉ còn khoảng một trăm người thông qua khảo hạch.
Đây là khảo hạch của Thánh Đạo tông!
Thật đúng là làm khó người khác!
“Người tiếp theo”.
Giờ phút này, Từ Phàn trầm giọng nói: “Thánh Đạo tông là nơi như thế nào? Các ngươi tham gia khảo hạch đệ tử ngoại môn, trở thành đệ tử ngoại môn, ở trong Thánh Đạo tông, ai cũng không thể tuỳ tiện giết ngươi, ở bên ngoài, ngươi cũng sẽ có một tấm bùa bảo vệ tính mạng, người dám can đảm giết đệ tử Thánh Đạo tông chúng ta, Thánh Đạo tông nhất định sẽ điều tra rõ ràng”.
“Đây chính là lợi ích tuyệt vời khi tiến vào Thánh Đạo tông, mà muốn có được chỗ tốt này, người bình thường làm sao có thể có được?”
“Thánh Đạo tông bồi dưỡng ngươi, bảo vệ ngươi, ngươi cũng phải có tư cách này mới được”.
Lời này vừa nói ra, không ít âm thanh oán hận trở nên yếu dần.
Nơi này là Thánh Đạo tông.
Quy tắc tuyển chọn đệ tử của Thánh Đạo tông chính là như thế, mặc dù hình thức đôi khi sẽ thay đổi, nhưng độ khó sẽ không thay đổi.
Tiếp đó, các đệ tử đều lần lượt đi lên trên đài đá, bắt đầu tiến hành khảo hạch…
Hơn bốn trăm người tham gia khảo hạch, thời gian cũng không quá lâu.
Lúc này, Từ Phàn đi đến bên cạnh Tần Ninh, ho khan hai tiếng rồi thấp giọng nói: “Tần Ninh…”
“Từ trưởng lão, mời nói”.
Từ Phàn cười ha ha nói: “Ngươi vừa mới thăng cấp lên Tiểu Thần Tôn sơ kỳ, sắp xếp cho ngươi nguyên thú cấp năm, sợ rằng có chút khó khăn”.
Trên thực tế, từ cửa ải thứ nhất và cửa ải thứ hai, Từ Phàn nhìn ra được, Tần Ninh đối mặt với loại khảo hạch này, tuyệt đối không thành vấn đề.
Lực nắm giữ là ba trăm.
Nhìn qua còn có vẻ như là không dùng hết toàn bộ lực lượng…
Cửa ải thứ hai lại bày ra căn cơ của bản thân, không hề có vấn đề gì đáng nói.
Đại Thiên Tôn hậu kỳ, Tần Ninh đánh bại nguyên thú cấp bốn, điều này nhất định là không thành vấn đề.
Thế nhưng…
Trong Thiên Chuy Trì, Tần Ninh bỗng nhiên đột phá cảnh giới Tiểu Thần Tôn sơ kỳ.
Chuyện này rất khó xử lý.
Lỡ như… lỡ như Tần Ninh không thông qua cửa thứ ba, Vân trưởng lão sẽ không oán hận mình chứ?
Bị một vị Đại Đế Tôn ghi thù, chắc chắn sẽ không dễ chịu.
Huống chi, lại còn là một vị cường giả Đại Đế Tôn, đan sư Chí Tôn bát phẩm!
Lấy quyền thế của Vân Thanh Tuyền trưởng lão, làm cho bản thân ông ta sau này không nhận được đan dược trong Thánh Đạo tông, cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Tần Ninh nhìn thoáng qua trưởng lão Từ Phàn, sau đó mỉm cười nói: “Từ trưởng lão đừng lo lắng, không thành vấn đề đối với ta”.
“Thật sự?”
“Ừm!”
Tần Ninh cười nói: “Cho dù cấp năm đỉnh phong, ta cũng có thể trụ vững”.
Từ Phàn nghe những lời này thì vội vàng nói: “Điều này nhất định là không được, ngươi là Tiểu Thần Tôn sơ kỳ, chỉ cần đối đầu với đối thủ là nguyên thú cấp năm sơ kỳ, nếu như ngươi đã có lòng tin như vậy, vậy thì không thể nào tốt hơn”.
Từ Phàn nghe Tần Ninh nói vậy cũng coi như là yên lòng.
Thi đấu, từng trận một bắt đầu diễn ra…
Rất nhanh đã đến phiên ba người Lý Vân Tiêu, Thời Thanh Trúc và Tần Ninh lên sàn…
Lý Vân Tiêu là cảnh giới Đại Thiên Tôn hậu kỳ, tất nhiên là được sắp xếp cho nguyên thú cấp bốn cao cấp.
Tần Ninh và Thời Thanh Trúc cũng cùng nhau lên đài.
“Tiếp theo đây, bắt đầu đi!”
Từ Phàn mở miệng nói.
Trên từng chiếc đài đá, các đệ tử đều vận sức chờ phát động.
Cho đến giờ phút này đã có hơn ba trăm vị đệ tử tham gia khảo hạch, mà mới chỉ có tám mươi mấy người thông qua.
Lúc này, Từ Phàn cũng âm thầm cảm thấy căng thẳng.
Tần Ninh nhất định phải thông qua khảo hạch lần này!
Tần Ninh đứng ở vị trí trung tâm của đài đá, nhìn về phía con vật trước mặt.
Phía trước là một con nguyên thú cả người mọc đầy gai sắt, có hình dáng giống loài nhím, chẳng qua là con nhím này có hình thể ước chừng hơn ba mét.
“Nguyên thú cấp năm, Cương Thứ Liệp Vị”.
Điểm cường đại của Cương Thứ Liệp Vị chính là phóng ra công kích sắc nhọn với tốc độ nhanh, mà lực phòng ngự cũng rất mạnh.
Lúc này, Từ Phàn nhíu mày nhìn thoáng qua vị đệ tử Thánh Đạo tông vừa thả ra con nguyên thú ấy.
Vị đệ tử kia bị Từ trưởng lão nhìn chằm chằm, vẻ mặt đau khổ.
Những nguyên thú này cũng thả ra không theo quy tắc, chỉ dựa theo thực lực mà sắp xếp thứ tự, tới lượt con nào thì thả ra con đó.
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn Cương Thứ Liệp Vị phía trước, vẻ mặt bình tĩnh.
Nguyên thú cấp năm.
Lấy cảnh giới Tiểu Thần Tôn hiện tại của hắn, dùng một quyền đánh bại nó không thành vấn đề.
Thế nhưng, năng lực ngự thú cường đại của hắn cũng không phải là nói chơi.
Lúc này, Tần Ninh đứng trong vòng tròn.
Trong mắt Cương Thứ Liệp Vị loé lên ánh sáng hung ác, nó nhìn chằm chằm vào Tần Ninh.
Tần Ninh đứng ở đó, hai tay hơi hơi nắm chặt.
Chỉ thấy trên mười đầu ngón tay ngưng tụ ra từng ấn ký phức tạp.
Mà theo ấn ký từ từ hiện ra, dần dần hoá thành hình dáng của Cương Thứ Liệp Vị.
Tần Ninh bấm ngón tay, một giọt tinh học chảy ra, ngay sau đó, một luồng lực hồn phách dung nhập vào trong phù ấn.
Giờ phút này, ánh mắt trưởng lão Từ Phàn tràn đầy kinh ngạc.
Đây là đang làm cái gì?
Chỉ thấy trong giây lát, trước mặt Tần Ninh đã xuất hiện một phù ấn.
Mà lúc này, phù ấn hội tụ thành một tia sáng sắc bén, phá không bắn ra trong nháy mắt.
Cương Thứ Liệp Vị kêu gào chói tai, phóng ra gai sắt về phía Tần Ninh.
Thế nhưng đúng lúc này, ấn phù chớp mắt xuyên qua gai sắt, lặng im không tiếng động xâm nhập vào trong cơ thể Cương Thứ Liệp Vị.
Ngay sau đó.
Tần Ninh đứng im tại chỗ, hắn nhìn về phía Cương Thứ Liệp Vị, thản nhiên nói: “Ngồi xuống!”
Mấy tên đệ tử Thánh Đạo tông đứng gần đài đá của Tần Ninh lúc này đều sửng sốt.
Ngay sau đó, chỉ thấy Cương Thứ Liệp Vị ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Cút đi! Lăn xuống đài đá!”
Tần Ninh lại mở miệng, lúc này, thân hình Cương Thứ Liệp Vị cuộn lại giống như một quả cầu, lăn về phía biên giới của đài đá, thế nhưng lại bị trận pháp ngăn cản lại, không thể nào lăn xuống dưới được, cả người Cương Thứ Liệp Vị đột nhiên căng cứng, va chạm với trận pháp.
Dường như nó đã nhận được mệnh lệnh nào đó, nhất định phải chấp hành theo mệnh lệnh!
Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía đệ tử ghi chép ở trên đài đá, cười nói: “Ta đã được tính là thông qua chưa?”
Có thể dễ dàng dùng đạo ngự thú để giải quyết, cần gì phải phiền phức như vậy, đánh nhau đến đầu rơi máu chảy?
Vị đệ tử kia nhìn Tần Ninh, có chút sửng sốt.
Đây… có tính là thông qua không?
Lúc này, trưởng lão Từ Phàn cũng sững sờ.
Cương Thứ Liệp Vị này… làm sao vậy?
Trong lúc mấy người đang sửng sốt thì bên trong sơn cốc, một vị đệ tử đứng ở bên cạnh nhà đá hai mắt sáng lên.
“Ngự Thú phù!”
Sắc mặt đệ tử thay đổi, sau đó cắn răng lặng yên không tiếng động rời khỏi sơn cốc, chạy như điên vào bên trong Thánh Đạo tông, tiến vào một sơn cốc khác.
Nơi này là chỗ ở của đệ tử tinh anh.
Vị đệ tử kia đến đây thì trực tiếp gõ cửa.
“Ai đó?”
Nơi ở của đệ tử tinh anh đều là viện riêng biệt, trông cực kỳ xa hoa.
Cửa lớn mở ra, vị đệ tử kia tiến vào trong phòng.
“Tiểu Khâu, sao ngươi lại tới đây? Không phải là hôm nay ngươi nhận nhiệm vụ, tham gia khảo hạch sao?”
Chỉ thấy trong sân là một mảnh hỗn loạn, bình bình lọ lọ chất thành một đống lớn, một vị thanh niên đang lười nhác ngồi trước bàn, một đầu tóc dài hỗn loạn, dường như là lâu rồi chưa để ý tới.
“Cảnh Hoành sư huynh!”
Đệ tử kia vội vàng nói: “Phát hiện lớn, phát hiện lớn!”
Cảnh Hoành ngáp một cái rồi nói: “Phát hiện cái gì?”
Chương 2432: Hắn là một vị ngự thú sư
Đệ tử Tiểu Khâu vội vàng nói: “Hôm nay ta phải đi tham gia cửa ải thứ ba của khảo hạch, trông coi nguyên thú”.
“Thời điểm diễn ra cửa ải thứ ba, xuất hiện một đệ tử tên là Tần Ninh, ở hai cửa trước, người này có lực nắm giữ là ba trăm, ở cửa thứ hai thì thoải mái bước qua Bách Luyện Trì, thậm chí là còn có thể ở trong Thiên Chuy Trì một giờ!”
Tiểu Khâu nói liền một hơi: “Ở cửa ải thứ ba, hắn lấy cảnh giới Tiểu Thần Tôn sơ kỳ, đối đầu với Cương Thứ Liệp Vị, loại nguyên thú này, hẳn là Cảnh Hoành sư huynh cũng biết, rất khó chế phục!”
Cảnh Hoành không mặn không nhạt nói: “Quả thật là thiên phú rất lợi hại, thành tích này, cho dù là ở kỳ khảo hạch trăm năm một lần cũng có thể giành được quán quân”.
“Hắn là một vị ngự thú sư!”.
Lúc này, Tiểu Khâu kêu lên.
“Hửm?”
Giờ phút này, dáng vẻ lười biếng của Cảnh Hoành đã biến mất không thấy đâu, thay vào đó là dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí một.
“Tên kia căn bản là không đánh nhau với Cương Thứ Liệp Vị, ta tận mắt nhìn thấy hắn bố trí phù ấn giống hệt như phù ấn mà Cảnh Hoành sư huynh thường xuyên bố trí, còn con Cương Thứ Liệp Vị kia thì giống như nhìn thấy cha của mình, trực tiếp chạy trốn!”
“Đây không phải là ngự thú sư hay sao?”
Lúc này, hô hấp của Cảnh Hoành trở nên dồn dập, nói: “Ngươi chắc chắn?”
“Chắc chắn!”
“Hơn nữa, hắn bố trí ra phù ấn kia cực kỳ nhanh, ước chừng không đến ba giây”.
“Tốt tốt!”
Lúc này, Cảnh Hoành đứng dậy, nói: “Đi”.
“A?”
“Đi đòi người!”, Cảnh Hoành quát: “Tiểu Thần Tôn sơ kỳ, lại thuần thục ngưng tụ Ngự Thú phù như vậy, khống chế được nguyên thú cấp năm, chắc chắn là hắn ta cùng chung con đường ngự thú với chúng ta”.
Lúc này, Tiểu Khâu cũng nói: “Lúc trước, tên kia vẫn còn là Đại Thiên Tôn hậu kỳ, khi tu luyện ở Thiên Chuy Trì, hắn đã trực tiếp đột phá đến Tiểu Thần Tôn sơ kỳ, được trưởng lão Vân Thanh Tuyền nhìn trúng…”
“Vân Thanh Tuyền? Ông ta là đan sư, tranh giành một ngự thú sư làm gì?”
Lời này vừa nói ra, Cảnh Hoành cũng sửng sốt, nói tiếp: “Đại Thiên Tôn hậu kỳ, tới Tiểu Thần Tôn sơ kỳ, có thể khống chế nguyên thú cấp năm? Nương nó, thiên tài!”
Lúc này, Tiểu Khâu giữ chặt Cảnh Hoành nói: “Cảnh Hoành sư huynh, ý của ta là, trưởng lão Vân Thanh Tuyền tự mình đến lôi kéo người, ai dám tranh đoạt với ông ta? Chúng ta cứ như vậy mà đi sẽ không tranh được đâu, chuyện này vẫn nên thông báo cho sư tôn của sư huynh thì tốt hơn!”
Cảnh Hoành vỗ đầu, lập tức nói: “Đúng vậy, sau lưng Vân Thanh Tuyền là một đống lớn đan sư, cho dù ta là đệ tử tinh anh, ông ta cũng chẳng thèm ngó ngàng gì đến ta, việc này vẫn nên để cho sư tôn ra mặt”.
“Ngự thú sư, trong hơn mười vạn đệ tử của Thánh Đạo tông, ngự thú sư chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, bây giờ khó khăn lắm mới tìm ra được một người, không thể để người khác chiếm mất!”
Cảnh Hoành nói xong thì xoay người bước đi…
Cửa ải thứ ba, tại nơi khảo hạch.
Từ Phàn nhìn về phía Tần Ninh, rồi lại nhìn đệ tử phụ trách ghi chép.
“Cái này…được tính là thông qua!”
Từ Phàn nói tiếp: “Cương Thứ Liệp Vị không dám giao chiến với Tần Ninh, tất nhiên là Tần Ninh thông qua”.
Đệ tử kia cũng gật gật đầu.
Tần Ninh vẫn còn chưa tiến vào Thánh Đạo tông, nhưng lại được trưởng lão Vân Thanh Tuyền chỉ định làm đệ tử, ai dám cảm thấy khó chịu?
Lúc này, Từ Phàn đi đến bên cạnh Tần Ninh, cười nói: “Chúc mừng ngươi, tiến vào Thánh Đạo tông”.
“Cảm ơn Từ trưởng lão!”
Nói xong, Tần Ninh đứng ở một bên chờ đợi Thời Thanh Trúc.
Thời Thanh Trúc cũng phải đối mặt với một con nguyên thú cấp năm có hình dạng trông giống như một con cò, thân thể vô cùng to lớn, nó khua khua hai cánh, nhưng vẫn không tiếp cận Thời Thanh Trúc.
Dường như là nhìn thấy Tần Ninh đã kết thúc, Thời Thanh Trúc cũng không chơi đùa nữa, lập tức nắm chặt bàn tay lại.
Trong chớp mắt, lực pháp thân bùng nổ, phảng phất như có ngàn vạn vệt sáng phóng ra giữa trời.
Ngay sau đó.
Thân hình của con cò kia bị ngàn vạn vệt sáng xé rách thành mảnh nhỏ.
Sạch sẽ lưu loát!
Kết thúc!
Thấy một màn như vậy, Từ Phàn cũng âm thầm tán thưởng.
Thời Thanh Trúc này cũng là yêu nghiệt.
Thi đấu, tiếp tục được tiến hành.
Trăm người tiếp theo rất nhanh đã hoàn thành khảo hạch.
Cho đến cuối cùng.
Đệ tử thông qua cửa thứ ba, có chín mươi sáu người!
Hơn một vạn đệ tử tham gia khảo hạch, chỉ có chín mươi sáu người trở thành đệ tử ngoại môn Thánh Đạo tông.
Cái tỷ lệ thông qua này, không thể không nói là khiến cho kẻ khác giận sôi.
Mà Lý Vân Tiêu cũng thông qua khảo hạch.
Tề Hủ An kia, cũng thông qua khảo hạch.
Những người được chú ý ngay lúc đầu là Lưu Hạo Nhiên và Lý Tu Nhiên, cũng không có gì phải nghi ngờ là thông qua khảo hạch.
Có điều, tuy rằng hai người này sáng lên, nhưng so với Tần Ninh và Thời Thanh Trúc thì cũng kém hơn không ít.
Từ Phàn nhìn về phía mọi người.
Chín mươi sáu người!
“Chúc mừng các ngươi, thông qua khảo hạch”.
Từ Phàn cười nói: “Mà kế tiếp, chính là thời gian lựa chọn các phong của các ngươi, mà nói đúng hơn là các phong lựa chọn các ngươi”.
“Sau khi tổng hợp lại ba vòng khảo hạch, ta sẽ liệt kê ra bảy cái tên dẫn đầu, mấy vị đệ tử này có thể tự mình lựa chọn”.
“Những đệ tử còn lại thì phải chờ đệ tử tinh anh của bảy phong đến, dẫn các ngươi tiến vào các phong”.
Khảo hạch một năm một lần chỉ là cuộc khảo hạch nhỏ, chín mươi sáu người, số lượng tuy ít, thế nhưng dù sao cũng là thông qua khảo hạch tiến vào Thánh Đạo tông, bảy phong cũng sẽ chú ý tới.
“Đi theo ta!”
Lúc này, Từ Phàn mang theo chín mươi sáu người, đi vào sâu bên trong sơn cốc.
Sau một hồi vòng vèo đi sâu vào trong sơn cốc, khi đến trước một sân rộng.
Từ Phàn dừng lại.
“Nơi này là vị trí cách sơn môn Thánh Đạo tông chúng ta hơn mười dặm, đệ tử được tuyển chọn hàng năm đều ở lại trong này, đệ tử từ bảy phong sẽ đến lựa chọn và dẫn đi, tiến vào bên trong các phong, bắt đầu tu hành”.
“Thứ tự của các ngươi, ta đã nhận được”.
Từ Phàn nói tiếp: “Đợi chút nữa đệ tử của bảy phong sẽ tới, bảy vị đệ tử đứng đầu có thể lựa chọn tuỳ theo ý mình, còn những đệ tử phía sau thì phải chờ các phong lựa chọn”.
“Đồng thời, sau khi tiến vào các phong, các ngươi sẽ là đệ tử ngoại môn chính thức, lệnh bài đệ tử, trang phục cùng các loại công pháp sẽ được các phong cấp cho”.
“Lão phu đại diện cho Thánh Đạo tông, hoan nghênh các ngươi!”
Ba cửa ải khảo hạch, đến đây là chấm dứt!
Lúc này, chín mươi sáu vị đệ tử đều vô cùng thoải mái.
Bên trong hơn vạn người, trổ hết tài năng!
Thật sự là không dễ dàng gì.
Lời nói của trưởng lão Từ Phàn vừa dứt, phía trước, từ trong núi rừng vang lên từng tiếng xé gió.
Theo tiếng xé gió vang lên, chỉ thấy hơn mười người đã đến đây.
Hơn mười kia chia thành bảy nhóm vô cùng rõ ràng, có hai, ba người một nhóm đi đến, cũng có bảy, tám người một nhóm đi đến, dừng lại ở trước quảng trường.
Từ Phàn nhìn những đệ tử vừa đến này thì cười ha ha tiến về phía trước.
Tuy rằng ông ta là trưởng lão cấp bậc Tiểu Đế Tôn, thế nhưng những đệ tử này đều là những đệ tử tinh anh cấp bậc Tiểu Đế Tôn, xét về thân phận địa vị thì cũng không thấp hơn so với ông ta.
Hơn nữa, Từ Phàn cũng nhìn ra được, đệ tử tinh anh xuất sắc của các phong cũng đều đến đây.
“Khảo hạch đã kết thúc, tổng cộng có chín mươi sáu người thông qua, các vị có thể bắt đầu lựa chọn”.
Từ Phàn cười nói.
Hơn mười người này chia thành bảy vị trí đứng.
Giờ phút này, một người thanh niên đứng ở một bên nói: “Từ trưởng lão, bảy vị đệ tử đứng đầu có thể tự mình lựa chọn phong, trước hết, chúng ta cứ xem bảy vị này trước đi?”
“Điều đó là đương nhiên, đương nhiên…”, Từ Phàn khách khí cười nói, thậm chí còn có chút khiêm tốn.
Chương 2433: Đệ tử đứng đầu bảy phong cướp người
Lúc này, Từ Phàn cầm trong tay một quyển trục, ông ta mở quyển trục ra, bắt đầu tuyên bố.
“Xếp thứ nhất, Tần Ninh, lực nắm giữ ba trăm điểm, ở trong Thiên Chuy Trì một giờ, thời gian thông qua cửa thứ ba… ba giây”.
Lời này vừa nói ra, các đệ tử tinh anh đến từ bảy phong đều sửng sốt.
Ba trăm?
Một giờ?
Ba giây?
Đây chắc chắn không phải là nói đùa chứ?
“Xếp thứ hai, Thời Thanh Trúc, lực nắm giữ một trăm linh năm điểm, ở trong Thiên Chuy Trì một nén hương, thời gian thông qua cửa thứ ba là mười giây!”
“Xếp thứ ba, Lưu Hạo Nhiên, lực nắm giữ một trăm, ở trong Thiên Chuy Trì gần một nén hương, thông qua cửa thứ ba với thời gian là bảy phút!”
Không có so sánh sẽ không có đau thương.
Vị trí thứ hai và vị trí thứ nhất đã có chênh lệch thật lớn, mà vị trí thứ ba và vị trí thứ hai còn có chênh lệch lớn hơn nữa!
Mấy vị đệ tử tinh anh đến từ các phong đều nhìn về phía mấy người lên tiếng trả lời.
Mà ánh mắt của bọn họ không chút nghi ngờ là dừng lại trên người Tần Ninh và Thời Thanh Trúc.
Bảy người đứng đầu đều bước ra khỏi hàng.
Thế nhưng, chín mươi sáu vị đệ tử thông qua khảo hạch đều hoài nghi, những đệ tử tinh anh trong Thánh Đạo tông này, có phải sau khi nghe được vị trí thứ nhất và vị trí thứ hai đều không thèm nghe đến những người phía sau nữa không?
Những người đó vừa nghe đến vị trí thứ nhất và thứ hai thì hai mắt đã toả sáng.
Đợi cho đến khi tuyên bố kết thúc, người thanh niên mở miệng lúc đầu mỉm cười nhìn về phía Tần Ninh, nói: “Tần Ninh phải không? Ta là Kế Tử Thu, đến từ Đại Vũ Phong, nếu như ngươi gia nhập Đại Vũ Phong, ta có thể tiến cử ngươi với đạo tông Vũ Mân, thiên phú của ngươi xuất chúng, nói không chừng đạo tông Vũ Mân sẽ thu nhận ngươi làm đệ tử”.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Đầu tiên, Kế Tử Thu là ai?
Tuy rằng rất nhiều người cũng không có quá nhiều hiểu biết về Thánh Đạo tông, nhưng danh tiếng của Kế Tử Thu vẫn như sấm bên tai.
Đại Vũ Phong, đại đệ tử đứng đầu, cũng là đệ tử tinh anh đứng đầu của Đại Vũ Phong.
Trong Thánh Đạo tông, bảy vị đạo tử, tất nhiên là những đệ tử có cấp bậc cao nhất, địa vị cao hơn cả đệ tử tinh anh.
Thế nhưng, ngoài bảy vị đạo tử ra thì còn có đệ tử đứng đầu của các phong.
Dường như mỗi một đệ tử đứng đầu của các phong đều là người đứng đầu bảng đệ tử tinh anh của phong đó, là thiên chi kiêu tử có cơ hội tranh đoạt vị trí đạo tử lớn nhất.
Kế Tử Thu, vị này là đệ tử tinh anh ngạo nghễ trên cao, lại tự mình lôi kéo Tần Ninh, hơn nữa còn lấy cơ hội được đạo tông Vũ Mân thu làm đồ đệ ra làm điều kiện!
Ai mà không mơ ước?
Kế Tử Thu vừa dứt lời thì bên cạnh hắn ta, một thanh niên mặc trang phục tập võ màu đen bước ra, thanh niên nọ có đôi mắt đào hoa, làm cho người ta rất dễ sinh ra cảm giác thân cận.
“Kế Tử Thu, đạo tông Vũ Mân thu đồ đệ hay không thu đồ đệ, cũng không phải ngươi nói là được”.
Thanh niên vừa dứt lời đã nhìn về phía Tần Ninh, mỉm cười nói: “Ô Thanh Phượng, đến từ Tự Tại Phong, Tần Ninh, quả thực là thực lực của Tự Tại Phong chúng ta không so được với Đại Vũ Phong, nhưng lại chính là lá cờ đi đầu trong bảy phong, hơn nữa, Tự Tại Phong không có nhiều quy tắc, tương đối thoải mái”.
Ô Thanh Phượng!
Đệ tử đứng đầu Tự Tại Phong, đệ tử tinh anh đứng đầu bảng.
Giờ phút này, mọi người hoàn toàn bị rung động rồi.
Chẳng lẽ, người dẫn bọn họ tiến vào Thánh Đạo tông, đều là đệ tử đứng đầu ra mặt hay sao?
Thế nhưng, chín mươi sáu đệ tử cũng không biết, chuyện xảy ra phía sau.
Sau mỗi kỳ khảo hạch một năm một lần, bảy phong đều phái đệ tử tinh anh ra mặt, tuyển chọn đệ tử.
Chỉ có tại kỳ khảo hạch trăm năm một lần, đệ tử đứng đầu mới thật sự xuất hiện.
Thế nhưng năm nay lại khác.
Đệ tử đứng đầu bảy phong nhận được tin tức.
Bốn vị đạo tử quan sát toàn bộ quá trình khảo hạch, biết rõ Tần Ninh có thiên phú khủng bố.
Bởi vậy, bốn vị đạo tử đều thông báo cho đệ tử đứng đầu trong phong của bọn họ.
Thế nhưng, trong thiên hạ không có bức tường nào là không lọt gió, đệ tử đứng đầu một phong xuất hiện, những đệ tử đứng đầu khác nhận được tin tức, sau đó lại nghe được việc này cho nên đặc biệt tới đây.
Được nhiên, không phải là toàn bộ đệ tử đều không biết.
Ví dụ như Lý Tu Nhiên, bản thân hắn ta lớn lên trong Thánh Đạo tông, tất nhiên là biết quy tắc này.
Kỳ khảo hạch trăm năm một lần, đệ tử đứng đầu mới có thể xuất hiện, thậm chí là đạo tông cũng sẽ xuất hiện.
Lần này bọn họ xuất hiện, chắc chắn là vì Tần Ninh mà đến.
Trong lòng Lý Tu Nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Sở dĩ, hắn ta không tham gia kỳ khảo hạch trăm năm một lần chính là bởi vì, trong kỳ khảo hạch trăm năm một lần của Thánh Đạo tông có rất nhiều thiên tài, hắn ta sẽ trở nên không quan trọng.
Mà kỳ khảo hạch mỗi năm một lần lại có rất ít thiên tài, thiên phú của Lý Tu Nhiên hắn ta lại hơn người, hoàn toàn có thể trở thành người ưu tú nhất.
Thế nhưng cố tình là lần này lại xuất hiện một Tần Ninh và một Thời Thanh Trúc.
Từ đệ tử đứng đầu Kế Tử Thu của Đại Vũ Phong đến đệ tử đứng đầu Ô Thanh Phương của Tự Tại Phong đều tung cành ô liu về phía Tần Ninh.
Thế nhưng, vẫn còn chưa hết.
“Tần Ninh, ta là đệ tử đứng đầu Ngọc La Phong, Sử Vân Long, đạo tông Mục Hàng của Ngọc La Phong, ngươi cũng biết…”
“Tần Ninh, ta là đệ tử đứng đầu Tiên Lâm Phong, Dư Bách, đạo tông Dịch Nhất Phong của Tiên Lâm Phong tinh thông kiếm thuật…”
“Ta là đệ tử đứng đầu Bách Hoa Phong, Hề Linh Hinh, chỗ tốt của Bách Hoa Phong chính là… nhiều nữ đệ tử, về sau, ngươi sẽ không thiếu người bầu bạn”.
“Ta là đệ tử đứng đầu Bách Luyện Phong, Khang Liệt, tuy rằng đạo tông Âu Dương Chí Dũng có tư chất kém hơn trong bảy vị đạo tông, nhưng thực lực của Bách Luyện Phong, mọi người cũng có thể nhìn thấy rõ như ban ngày”.
Trong bảy phong, sáu vị đệ tử đứng đầu đều lôi kéo Tần Ninh.
Theo lý mà nói, một vị đệ tử ngoại môn cũng không đáng để đệ tử đứng đầu tự mình ra mặt.
Thế nhưng…
Ba trăm điểm.
Ở trong Thiên Chuy Trì một giờ.
Ba giây thông qua cửa ải thứ ba.
Thành tích khảo hạch của Tần Ninh, có thể nói là cao nhất trong những năm gần đây, chỉ cần là có thể ở trong Thiên Chuy Trì một giờ, đã có thể phá vỡ kỷ lục.
Khảo hạch của Thánh Đạo tông có ba cửa ải, nhưng sao có thể đơn giản thông qua?
Mà lại còn thông qua với thành tích xuất sắc như thế, quả thực là khiến cho người ta ước ao.
Hơn nữa, điều quan trọng chính là.
Phó lâu chủ Đan Đạo Lâu, Vân Thanh Tuyền, tự mình nói muốn người này.
Là tự mình nói muốn người này!
Nhìn trúng thiên phú đan đạo của Tần Ninh.
Nếu như Tần Ninh tiến vào một trong bảy phong bọn họ, lại còn được trưởng lão Vân Thanh Tuyền nhìn trúng thì tương lai, đan dược được phân chia cho phong nhất định sẽ có chỗ tốt rất lớn.
Trong Thánh Đạo tông.
Ba lâu Đan Đạo Lâu, Khí Đạo Lâu, Trận Đạo Lâu không liên quan đến bảy phong.
Bảy phong không quản được ba lâu này, mà ba vị lâu chủ ở trong Thánh Đạo tông cũng không để ý tới.
Dù sao thì cũng là thiên tài đặc biệt, tất nhiên là phải đối đãi đặc biệt.
Thiên phú cường đại đến mức thái quá, lại còn cùng một đường với phó lâu chủ Đan Đạo Lâu, cho dù là như thế nào cũng đáng để đệ tử đứng đầu ra mặt mượn sức!
Lúc này, bên ngoài võ trường, bốn vị đạo tử cũng nhìn thấy một màn này.
Trước khi trở thành đạo tử, Kha Viêm Vũ xuất thân từ Tiên Lâm Phong.
Hoàn Khải Minh xuất thân từ Ngọc La Phong.
Còn đạo tử Bộc Xước thì xuất thân từ Tự Tại Phong.
Tư Mã Tuyết Thiên xuất thân từ Đại Vũ Phong.
Bốn vị đạo tử tất nhiên là cũng hy vọng Tần Ninh có thể gia nhập phong lúc trước của bọn họ.
Tuy nói bây giờ bọn họ trở thành đạo tử, xem như là đứng ngoài cuộc tranh đấu, nhưng trên thực tế, vẫn có quan hệ rắc rối phức tạp với phong mình từng ở.
Bốn vị đạo tử không có khả năng bởi vì một đệ tử ngoại môn mà tranh giành đến mức đỏ mặt tía tai, rất mất giá!
Cho nên bọn họ mới thông báo cho đệ tử đứng đầu của bốn phong tới, thế nhưng không ngờ là ba phong khác cũng phái đệ tử đứng đầu đến đây.
Chuyện này, thật đúng là náo nhiệt!
Có thể nói là mấy vị đệ tử đứng đầu vô cùng kiên nhẫn với Tần Ninh.
Tần Ninh chú ý tới, ba vị đệ tử đến từ Thánh Thiên Phong từ đầu đến cuối vẫn luôn không nói chuyện.
Dẫn đầu là một vị nữ đệ tử, nhìn qua thì có dáng vẻ ước chừng hai mươi tám tuổi, dáng người lồi lõm tinh tế, khuôn mặt tinh xảo, trông rất có phong tình thành thục, giống như là tỷ tỷ nhà bên, thế nhưng trên mặt lại luôn mang theo hơi thở băng sương nhàn nhạt.
“Vị sư tỷ này, tại sao không nói lời nào?”
Tần Ninh nhìn về phía người nọ nói.
Cô gái lập tức mở miệng, dáng vẻ vẫn lạnh nhạt như trước, nói: “Ta đến từ Thánh Thiên Phong, đệ tử đứng đầu Ngu Linh Cơ, ăn ngay nói thật là thế này!”
Chương 2434: Đạo tử ra mặt
Ngu Linh Cơ bèn nói: "Với thành tích kiểm tra của ngươi thì nằm trong tốp ba của kỳ thi lớn tổ chức trăm năm một lần cũng không thành vấn đề, thậm chí đạo tông các đỉnh sẽ tranh giành ngươi nữa cơ".
"Có điều hiện giờ Thánh Phi Vũ - đạo tông tân nhiệm của Thánh Thiên Phong - vẫn chưa có đủ uy quyền, Thánh Thiên Phong xem như yếu thế so với sáu đỉnh còn lại, có gì để thu hút ngươi chứ".
"Mấy người kia để mắt tới ngươi không chỉ vì thiên phú mà còn vì ngươi được Vân Thanh Tuyền trưởng lão khen ngợi ở vòng thứ hai. Ngươi là đan sư Chí Tôn, vào đỉnh thể nào cũng lọt vào mười đệ tử thiên tài hàng đầu".
"Ta biết mình khó chiêu mộ được ngươi nên... không có gì để nói".
Ngu Linh Cơ nhìn nhìn Tần Ninh rồi hướng mắt sang Thời Thanh Trúc, hỏi: "Tần Ninh là trái ngọt, được cả sáu đỉnh tranh giành nhưng còn ngươi, Thời Thanh Trúc, có muốn vào Thánh Thiên Phong ta không?"
Tần Ninh liếc mắt nhìn cô ấy, nhẹ nhàng nắm bàn tay ngọc ngà của Thời Thanh Trúc rồi cười nói: "Phu nhân của ta đương nhiên là theo ta, ta chọn đâu nàng đi nấy rồi!"
Nghe vậy, nét mặt Ngu Linh Cơ trở nên kỳ quặc.
Phu nhân?
Chẳng mấy khi võ giả thành thân trong giai đoạn phát triển cả.
Hai người này là phu thê sao?
Thời Thanh Trúc ranh mãnh nói: "Đúng là ta nghe lời chàng nhưng không được vào Bách Hoa Phong đâu đó nha, nhiều nữ đệ tử quá, không ổn..."
Hề Linh Hinh đứng kế bên nghe vậy thì hàng lông mày trên gương mặt xinh đẹp nhướng lên, ra sức thuyết phục: "Thời Thanh Trúc, ngươi nghĩ vậy không đúng rồi, ngươi sắc nước hương trời, Bách Hoa Phong ta nhiều nữ đệ tử thì là dịp để thử lòng Tần Ninh rồi còn gì!"
"Hình như cũng có lý...", Thời Thanh Trúc gật gù.
"Vậy vào Bách Hoa Phong đi!", mắt Hề Linh Hinh sáng như đèn pha.
"Ta nghe Tần Ninh".
"..."
Những đệ tử còn lại thấy mình như người thừa.
Rõ ràng mục đích của các đệ tử đứng đầu chính là Tần Ninh, họ đứng đây chẳng được tích sự gì cả...
Từ Phàn cười ha ha: "Tần Ninh, chọn xong chưa?"
Tần Ninh đứng đầu bài sát hạch, đương nhiên phải là người chọn đầu tiên rồi!
"Xong rồi".
Tần Ninh khẽ cười, chỉ vào Ngu Linh Cơ cười đáp: "Ta chọn Thánh Thiên Phong!"
Hắn vừa nói câu này thì Từ Phàn hơi ngẩn người.
Biết ngay mà, người này vẫn làm theo ý mình.
Ông ta đã giới thiệu sơ qua với Tần Ninh trong lúc các đệ tử đứng đầu chưa đến.
Lúc đó hắn đã thể hiện sự quan tâm với Thánh Thiên Phong rồi.
Cuối cùng vẫn chọn Thánh Thiên Phong.
Thiên tài hay yêu nghiệt cũng thế thôi, đều có chính kiến cả.
Làm sao người thường có thể thay đổi quyết định của họ dễ dàng!
Thánh Thiên Phong?
Các đệ tử đứng đầu đều sửng sốt.
"Tần Ninh!"
Kế Tử Thu đến từ Đại Vũ Phong lập tức phản đối: "Ngươi nghĩ kỹ rồi chứ? Chính Ngu Linh Cơ cũng vừa nói đấy thôi, bản thân Thánh Thiên Phong vốn rất mạnh trong số bảy đỉnh nhưng từ khi Thánh Dật Phi tiền bối, đạo tông tiền nhiệm bỏ mình..."
"Kế Tử Thu!"
Vừa nghe thấy câu này, Ngu Linh Cơ quát lớn: "Sư phụ ta chỉ là mất tích thôi, đâu ra bỏ mình!"
Kế Tử Thu thấy cô ấy như vậy bèn nói: "Hiện giờ Thánh Phi Vũ nhậm chức đạo tông, thực lực của Thánh Thiên Phong xuống dốc không phanh, không còn rực rỡ như trước, ngươi đã nghĩ kĩ chưa?"
Được hỏi, Tần Ninh gật đầu.
Các đệ tử đứng đầu đều nhăn mặt.
Nhất là Kế Tử Thu.
Thật ra hắn ta không cần ra mặt trong buổi tuyển nhận này, nhưng do nhận được tin tức từ Tư Mã Tuyết Thiên nên chạy tới ngay.
Ai ngờ tin tức bị tiết lộ, đệ tử đứng đầu nào cũng có mặt.
Cứ thế này thì sao mà giành Tần Ninh về được, hắn ta biết giải thích với Tư Mã Tuyết Thiên sư tỷ thế nào đây?
Tần Ninh nói tiếp: "Cảm ơn sự ưu ái của các vị sư huynh, sư tỷ, nhưng đệ tử một lòng hướng về Thánh Thiên Phong bấy lâu nay rồi!"
Câu vừa dứt.
Một giọng nói thình lình cất lên.
"Hồ đồ!"
Giữa âm thanh vang vọng, một bóng người mặc đầm thướt tha bay tới, dáng dấp tao nhã mà mảnh mai, yểu điệu mà mị hoặc, giọng nói lạnh lùng nhưng êm tai đến lạ lùng.
Khi người đó đáp xuống.
Các đệ tử đứng đầu kể cả Từ Phàn đồng loạt cúi người hành lễ.
"Tham kiến đạo tử!"
Lúc này, rất nhiều đệ tử đậu bài kiểm tra biến sắc.
Đạo tử!
Đạo tử - hàng ngũ lấn át tất cả đệ tử, địa vị trong Thánh Đạo tông cao hơn cả trưởng lão nội môn!
Tư Mã Tuyết Thiên xuất hiện trước người Tần Ninh, nhìn hắn chằm chằm và nói: "Thánh Thiên Phong sẽ mai một thiên phú của ngươi, Đại Vũ Phong mới là lựa chọn tốt nhất dành cho ngươi!"
"Nếu như lời nói của Kế Tử Thu chưa đủ sức nặng thì ta có thể thề rằng nếu ngươi vào Đại Vũ Phong, ta sẽ bảo đạo tông Vũ Mân nhận ngươi làm đồ đệ, bảo đảm con đường đến Tiểu Đế Tôn của ngươi sẽ thuận buồm xuôi gió".
Nàng ta vừa dứt lời thì xung quanh im lặng như tờ.
Đây không phải lời hứa của đệ tử đứng đầu tới từ một đỉnh núi mà là lời hứa của một vị đạo tử.
Trong Thánh Đạo tông, đạo tử có địa vị rất cao, đại diện cho tương lai của Thánh Đạo tông, thậm chí cả bảy vị đạo tử đều có khả năng trở thành đạo tông đời kế tiếp.
Xét về khía cạnh nào đó, đạo tử có quyền uy hơn trưởng lão thượng vị nhiều.
Tư Mã Tuyết Thiên nhìn Tần Ninh chăm chú, mong hắn sẽ đổi ý.
"Tư Mã Tuyết Thiên, ngươi nói vậy chả đúng tí nào".
Đúng lúc đó, lại một giọng nói khác vang lên.
Bộc Xước lặng lẽ xuất hiện sau lưng mọi người, cười híp mắt nói: "Ta thấy Tự Tại Phong cũng được phết mà, không chú trọng quy tắc, là nơi lý tưởng cho những ai muốn tự phát triển bản thân đấy".
"Đạo tử Bộc Xước".
Giờ phút này, đông đảo đệ tử lại cúi người thi lễ.
"Theo ta thì Ngọc La Phương tốt hơn, phong chủ Mục Hàng là người nghiêm khắc, trao chiếc ngọc thô như Tần Ninh cho ông ấy mài dũa thì còn gì bằng".
Hoàn Khải Minh cũng lộ diện.
"Tần Ninh, kiếm thuật của ngươi ổn thì vào Tiên Lâm Phong cũng được. Kiếm thuật của đạo tông Dịch Nhất Phong có thể nói là mạnh nhất Thánh Đạo tông chúng ta đó!"
Kha Viêm Vũ hiện thân.
Hiện tại bốn vị đạo tử này đều tự do, không phụ thuộc đỉnh núi nào.
Nhưng dù sao cũng xuất thân từ bốn đỉnh núi, đương nhiên là ra mặt cho nơi của mình rồi.
Năm xưa bảy vị đạo tử đều là yêu nghiệt thuộc sáu đỉnh của Thánh Đạo tông.
Đại Vũ Phong đào tạo ra hai người là Hô Diên Bân và Tư Mã Tuyết Thiên.
Trong khi Thánh Thiên Phong chẳng bồi dưỡng được một vị đạo tử nào.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Thánh Thiên Phong sa sút.
Mặc dù bây giờ bốn vị đạo tử đều tự do nhưng vẫn có mối liên kết chặt chẽ với nơi xuất thân của mình...
Lúc này, các đệ tử đều sững sờ.
Đệ tử đứng đầu ra mặt vì Tần Ninh còn dễ hiểu.
Vậy mà giờ đây đến đạo tử cũng xuất hiện.
Đã thế còn là bốn người!
Tin tức này quá khủng khiếp!
Tần Ninh là cực phẩm nhân gian luôn rồi chứ đâu chỉ là trái thơm quả ngọt!
Cả Tần Ninh cũng hơi ngạc nhiên.
Hắn thể hiện thiên phú hơi lố hả?
Có cần phải tranh nhau thế không?
Dự tính ban đầu của Tần Ninh là bộc lộ một phần thiên phú của mình trong cuộc sát hạch để nổi tiếng, bởi vì sau khi vào Thánh Đạo tông hắn không thể từ từ nâng cao tiếng tăm của mình được, quá mất thời gian.
Giờ nhìn lại... có vẻ thể hiện hơi cao quá thì phải?
Nhưng... đây mới chỉ là một phần thôi mà!
Chẳng hạn như vòng kiểm tra khả năng kiểm soát, đừng nói ba trăm điểm, đến một nghìn điểm, bộc phát sức mạnh gấp mười lần cảnh giới vốn có hắn cũng làm được.
Tần Ninh thầm thấp thỏm.
May là chỉ đạt ba trăm điểm thôi.
Một nghìn điểm thì đạo tông đích thân tới cướp mình luôn còn gì?
Chương 2435: Không cần ngươi lo
Bốn vị đạo tử đều nhìn về phía Tần Ninh.
Bảy vị đệ tử đứng đầu cũng đồng loạt nhìn Tần Ninh.
Hắn vừa định lên tiếng.
Tư Mã Tuyết Thiên đã giành nói trước: "Sức mạnh tổng thể của Đại Vũ Phong là mạnh nhất, rất thích hợp với ngươi. Đó là một. Hai, nếu ngươi vào những đỉnh núi khác thì thiên phú của ngươi sẽ bị mai một thật đấy".
"Tư Mã Tuyết Thiên, ngươi nói vậy là sai quá sai”.
Kha Viêm Vũ cười khẩy: "Đại Vũ Phong đúng là mạnh thật nhưng Tiên Lâm Phong cũng đâu yếu, Tần Ninh vào Tiên Lâm Phong sao mà mai một thiên phú được?"
Bầu không khí giữa các vị đạo tử bắt đầu trở nên gay gắt.
"Cảm tạ các vị đã cất nhắc!"
Tần Ninh lên tiếng.
"Nhưng ta vẫn muốn chọn Thánh Thiên Phong, đây cũng là mục tiêu ban đầu của ta, ta không muốn thay đổi".
Quả thật những người này, từ đệ tử tinh anh đến đạo tử đều thể hiện sự nồng nhiệt của mình nhưng điều đó cũng làm Tần Ninh thấy hơi phiền.
Hắn muốn vào đỉnh nào thì vào đỉnh đó!
Tần Ninh cực kỳ ghét cảm giác bị người khác quyết định thay.
Thấy hắn nói một cách kiên định như thế, bốn vị đạo tử đều ngẩn người.
Hiện giờ Thánh Thiên Phong là đỉnh yếu nhất trong bảy đỉnh núi, chưa có một vị đạo tử nào xuất thân từ Thánh Thiên Phong. Chưa kể, mặc dù đạo tông tân nhiệm Thánh Phi Vũ là bào đệ của Thánh Dật Phi nhưng kém xa đại ca mình, do đó Thánh Thiên Phong cũng bị eo hẹp phần nhiều về lượng tài nguyên lấy được.
Vì sao Tần Ninh cứ khăng khăng chọn Thánh Thiên Phong bằng được?
Người ngạc nhiên nhất bây giờ không phải ai khác, chính là Ngu Linh Cơ.
Cô ấy vốn không đặt niềm tin vào Tần Ninh.
Vốn định thử lôi kéo Thời Thanh Trúc, nhưng nghe nàng nói rằng nàng nghe theo Tần Ninh nên Ngu Linh Cơ càng thấy vô vọng hơn.
Còn bây giờ...
Không ngờ Tần Ninh chủ động ngỏ lời vào Thánh Thiên Phong.
Chuyện này quá khó hiểu.
Lúc này tất cả mọi người đều chưa kịp lấy lại tinh thần.
Từ Phàn mỉm cười: "Người có thành tích cao nhất đã chọn xong, người tiếp theo tiếp tục đi..."
Thời Thanh Trúc thoáng nhìn ông ta, nói ngay: "Ta cũng chọn Thánh Thiên Phong".
Năm đệ tử nổi bật trong cuộc sát hạch tiếp theo cũng bắt đầu lựa chọn.
Có điều giờ đây, bốn vị đạo tử và những đệ tử đứng đầu đều trông có vẻ buồn buồn không vui.
Tần Ninh và Thời Thanh Trúc mới đáng lôi kéo nhất.
Những người còn lại thì kém xa.
Bài kiểm tra vào ngoại môn Thánh Đạo tông có ba vòng thi.
Những ai kiểm tra khả năng kiểm soát đạt tối thiểu một trăm điểm hiện giờ đều thành con chim đầu đàn của các đệ tử tinh anh tại các đỉnh.
Vòng hai, ở trong Thiên Chuy Trì một nén nhang, bảy vị đạo tử đều đạt được thành tích đó...
Hai điểm này đủ để chứng minh khả năng thích nghi của Tần Ninh và Thời Thanh Trúc.
Nhưng bây giờ cả hai đều chọn Thánh Thiên Phong.
Khuôn mặt mỹ miều của Tư Mã Tuyết Thiên trở nên lạnh lùng, nàng ta liếc mắt nhìn Tần Ninh rồi hờ hững nói: "Đây là lựa chọn của chính ngươi, hy vọng sau này ngươi không phải hối hận".
Tần Ninh cũng nhìn Tư Mã Tuyết Thiên, đáp trả: "Không có chuyện đó đâu".
"Ngươi..."
Được một vị đạo tử hạ mình đích thân tới chiêu mộ, ấy thế mà Tần Ninh không hề biết ơn, điều này làm cho Tư Mã Tuyết Thiên cực kỳ bẽ mặt.
Không chỉ nàng ta mà ba người Bộc Xước, Hoàn Khải Minh, Kha Viêm Vũ cũng chẳng vui gì cho cam.
Nếu như Tần Ninh chọn một trong bốn đỉnh núi của bọn họ thì chẳng có gì to tát.
Nhưng chọn gì không chọn lại chọn Thánh Thiên Phong, cứ như cố ý làm trái lời bọn họ vậy!
Tư Mã Tuyết Thiên hừ lạnh, không hiểu sao thái độ của Tần Ninh làm tâm trạng nàng ta khó chịu chết đi được.
"Bây giờ ngươi chỉ là đệ tử ngoại môn thôi, có lẽ một ngày ngươi mắc kẹt tại một cảnh giới nào đó, không tiến lên được nữa thì mới biết lựa chọn hôm nay của ngươi ngu xuẩn biết bao!"
Mặt mày Tư Mã Tuyết Thiên lạnh như tiền, lại trở về với điệu bộ cao cao tại thượng lúc mới xuất hiện.
"Không cần ngươi lo".
Tần Ninh thấy phiền lắm rồi.
Cứ lằng nhằng mãi, không chịu để yên.
Nếu không vì điều tra về cái chết của Thánh Dật Phi và xem thử vị đạo tông Âu Dương Chí Dũng này có vấn đề gì không thì hắn đã không tốn công trà trộn vào Thánh Đạo tông rồi.
Chỉ là đạo tử thôi mà làm như mình ngon lắm!
Hắn còn chả thèm để tông chủ Thánh Đạo tông Thánh Vô Khuyết vào mắt chứ đừng nói là mấy tay đạo tử.
Tỏ ra vui vẻ hòa nhã với mấy người này nãy giờ là vì thấy bọn họ nồng nhiệt quá thôi, nay nhìn lại, nồng nhiệt ở chỗ nào?
Không đạt được mục đích là lật mặt ngay!
Thứ gì thế không biết!
Tần Ninh vừa nói xong.
Lập tức có người trong đám đệ tử tinh anh Đại Vũ Phong quát: "Láo xược, kẻ mới vào ngoại môn như ngươi có biết đạo tử cao quý thế nào không? Vừa được diện kiến là phải hành lễ ngay đi chứ!"
"Hành lễ? Cô ta xứng không?"
Tần Ninh bình thản đáp trả: "Bụng dạ nhỏ mọn quá thể, ta muốn vào đỉnh nào thì vào đỉnh đó, ta có quyền quyết định chứ".
Những người có mặt tại đây đều ngây ra như phỗng trước lời nói của hắn.
Tên này ngông cuồng thật.
Tư Mã Tuyết Thiên chiêu mộ không thành công, đương nhiên sẽ than vãn vài câu rồi.
Nhưng dù gì đó cũng là đạo tử, ai dám chống đối?
Thế mà Tần Ninh chẳng chịu nhún nhường.
Hay tên này nghĩ mình mới là đạo tử?
"Thú vị thật".
Kha Viêm Vũ bật cười.
Một đệ tử ngoại môn mới nhập môn đã dũng cảm như thế, đúng là hiếm thấy.
Lần này Tư Mã Tuyết Thiên đá trúng tảng đá rồi.
Tần Ninh như nghé con mới sinh không sợ hổ vậy!
Đến đây, tình hình dường như hơi mất kiểm soát.
Từ Phàn cũng không ngờ Tần Ninh có thể thốt ra câu đó.
Tư Mã Tuyết Thiên kêu ca câu nào, Tần Ninh đốp chát lại câu nấy.
Nhưng cứ thế này hắn sẽ chịu thiệt thòi mất.
"Các vị đạo tử bớt giận, đang yên đang lành, mọi người đừng giận quá mất vui".
Tên đệ tử tinh anh của Đại Vũ Phong nọ lên tiếng: "Đang yên đang lành? Hừ, thấy mình thành tích kiểm tra tốt nên chẳng coi ai ra gì, một kẻ như thế, ta thấy không có tư cách vào Thánh Đạo tông chúng ta đâu!"
Câu vừa dứt, Tần Ninh nổi đóa.
Hết tên này đến tên khác, được nước làm tới à?
"Ta có tư cách vào Thánh Đạo tông hay không là do Thánh Đạo tông quyết định, không phải đệ tử tinh anh nhà ngươi muốn nói gì thì nói".
Lời nói của hắn làm dấy lên sự tranh luận nảy lửa.
Tên Tần Ninh này thật là quá đáng!
Đệ tử tinh anh nhà ngươi!
Cường giả cấp bậc Tiểu Đế Tôn mà hắn dám nói câu nhà ngươi!
Lúc này, mấy vị đạo tử và đệ tử đứng đầu đều quan sát Tần Ninh bằng ánh mắt bất ngờ.
Ngu Linh Cơ cũng ngạc nhiên thấy rõ.
Với tính cách này của Tần Ninh, sau khi vào Thánh Thiên Phong... hắn sẽ không gây rắc rối đấy chứ?
"Xem ra việc đứng nhất bài sát hạch làm ngươi lâng lâng quá nhỉ?"
Tư Mã Tuyết Thiên hờ hững nói: "Vậy thì hôm nay đạo tử ta đây sẽ nhỏ mọn một lần, cho ngươi biết quy định của Thánh Đạo tông là thế nào".
Nàng ta có thân phận là đạo tử, tu vi là Tiểu Đế Tôn.
Đã bao giờ bực tức như thế khi đứng trước một Tiểu Thần Tôn sơ kỳ đâu?
Từ Phàn thấy tình hình cam go, trưởng lão phụ trách kiểm tra như ông ta chắc chắn không chịu trách nhiệm nổi bèn can ngăn: "Đạo tử Tuyết Thiên bớt giận, trong đám mới tuyển vào năm nay không thiếu đệ tử thiên phú tốt đâu".
"Làm sao ta bớt giận được? Bị một tên đệ tử ngoại môn mới vào chống đối như thế, lỡ người ta nghĩ Tư Mã Tuyết Thiên ta dễ bắt nạt thì sao!"
Tư Mã Tuyết Thiên trông như thể sắp sửa đánh nhau.
Tần Ninh vẫn đứng yên tại chỗ, mặt điềm tĩnh.
Đánh nhau?
Chơi luôn!
Thử xem!
Dám động thủ thì hôm nay giết một đạo tử của Thánh Đạo tông!
Thanh niên nghe vậy thì sắc mặt trở nên ảm đạm.
Hắn ta có thể đánh thắng được hổ Tiễn Vĩ.
Thế nhưng, quy định là phải đứng bên trong vòng tròn, đánh bại hổ Tiễn Vĩ, điều đó là không có khả năng.
Trừ khi là cảnh giới còn cao hơn hổ Tiễn Vĩ.
Không, cho dù là cảnh giới cao hơn hổ Tiễn Vĩ, cũng căn bản là không làm được.
Điều này quá khó khăn!
Sắc mặt các đệ tử còn lại đều thay đổi.
Vốn tưởng rằng cửa ải thứ ba là đơn giản nhất, nhưng không ngờ rằng, sự thật là nó lại là cửa ải khó khăn nhất!
Dựa theo tiêu chuẩn của khảo hạch, hơn bốn trăm đệ tử, cuối cùng sẽ chỉ còn khoảng một trăm người thông qua khảo hạch.
Đây là khảo hạch của Thánh Đạo tông!
Thật đúng là làm khó người khác!
“Người tiếp theo”.
Giờ phút này, Từ Phàn trầm giọng nói: “Thánh Đạo tông là nơi như thế nào? Các ngươi tham gia khảo hạch đệ tử ngoại môn, trở thành đệ tử ngoại môn, ở trong Thánh Đạo tông, ai cũng không thể tuỳ tiện giết ngươi, ở bên ngoài, ngươi cũng sẽ có một tấm bùa bảo vệ tính mạng, người dám can đảm giết đệ tử Thánh Đạo tông chúng ta, Thánh Đạo tông nhất định sẽ điều tra rõ ràng”.
“Đây chính là lợi ích tuyệt vời khi tiến vào Thánh Đạo tông, mà muốn có được chỗ tốt này, người bình thường làm sao có thể có được?”
“Thánh Đạo tông bồi dưỡng ngươi, bảo vệ ngươi, ngươi cũng phải có tư cách này mới được”.
Lời này vừa nói ra, không ít âm thanh oán hận trở nên yếu dần.
Nơi này là Thánh Đạo tông.
Quy tắc tuyển chọn đệ tử của Thánh Đạo tông chính là như thế, mặc dù hình thức đôi khi sẽ thay đổi, nhưng độ khó sẽ không thay đổi.
Tiếp đó, các đệ tử đều lần lượt đi lên trên đài đá, bắt đầu tiến hành khảo hạch…
Hơn bốn trăm người tham gia khảo hạch, thời gian cũng không quá lâu.
Lúc này, Từ Phàn đi đến bên cạnh Tần Ninh, ho khan hai tiếng rồi thấp giọng nói: “Tần Ninh…”
“Từ trưởng lão, mời nói”.
Từ Phàn cười ha ha nói: “Ngươi vừa mới thăng cấp lên Tiểu Thần Tôn sơ kỳ, sắp xếp cho ngươi nguyên thú cấp năm, sợ rằng có chút khó khăn”.
Trên thực tế, từ cửa ải thứ nhất và cửa ải thứ hai, Từ Phàn nhìn ra được, Tần Ninh đối mặt với loại khảo hạch này, tuyệt đối không thành vấn đề.
Lực nắm giữ là ba trăm.
Nhìn qua còn có vẻ như là không dùng hết toàn bộ lực lượng…
Cửa ải thứ hai lại bày ra căn cơ của bản thân, không hề có vấn đề gì đáng nói.
Đại Thiên Tôn hậu kỳ, Tần Ninh đánh bại nguyên thú cấp bốn, điều này nhất định là không thành vấn đề.
Thế nhưng…
Trong Thiên Chuy Trì, Tần Ninh bỗng nhiên đột phá cảnh giới Tiểu Thần Tôn sơ kỳ.
Chuyện này rất khó xử lý.
Lỡ như… lỡ như Tần Ninh không thông qua cửa thứ ba, Vân trưởng lão sẽ không oán hận mình chứ?
Bị một vị Đại Đế Tôn ghi thù, chắc chắn sẽ không dễ chịu.
Huống chi, lại còn là một vị cường giả Đại Đế Tôn, đan sư Chí Tôn bát phẩm!
Lấy quyền thế của Vân Thanh Tuyền trưởng lão, làm cho bản thân ông ta sau này không nhận được đan dược trong Thánh Đạo tông, cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Tần Ninh nhìn thoáng qua trưởng lão Từ Phàn, sau đó mỉm cười nói: “Từ trưởng lão đừng lo lắng, không thành vấn đề đối với ta”.
“Thật sự?”
“Ừm!”
Tần Ninh cười nói: “Cho dù cấp năm đỉnh phong, ta cũng có thể trụ vững”.
Từ Phàn nghe những lời này thì vội vàng nói: “Điều này nhất định là không được, ngươi là Tiểu Thần Tôn sơ kỳ, chỉ cần đối đầu với đối thủ là nguyên thú cấp năm sơ kỳ, nếu như ngươi đã có lòng tin như vậy, vậy thì không thể nào tốt hơn”.
Từ Phàn nghe Tần Ninh nói vậy cũng coi như là yên lòng.
Thi đấu, từng trận một bắt đầu diễn ra…
Rất nhanh đã đến phiên ba người Lý Vân Tiêu, Thời Thanh Trúc và Tần Ninh lên sàn…
Lý Vân Tiêu là cảnh giới Đại Thiên Tôn hậu kỳ, tất nhiên là được sắp xếp cho nguyên thú cấp bốn cao cấp.
Tần Ninh và Thời Thanh Trúc cũng cùng nhau lên đài.
“Tiếp theo đây, bắt đầu đi!”
Từ Phàn mở miệng nói.
Trên từng chiếc đài đá, các đệ tử đều vận sức chờ phát động.
Cho đến giờ phút này đã có hơn ba trăm vị đệ tử tham gia khảo hạch, mà mới chỉ có tám mươi mấy người thông qua.
Lúc này, Từ Phàn cũng âm thầm cảm thấy căng thẳng.
Tần Ninh nhất định phải thông qua khảo hạch lần này!
Tần Ninh đứng ở vị trí trung tâm của đài đá, nhìn về phía con vật trước mặt.
Phía trước là một con nguyên thú cả người mọc đầy gai sắt, có hình dáng giống loài nhím, chẳng qua là con nhím này có hình thể ước chừng hơn ba mét.
“Nguyên thú cấp năm, Cương Thứ Liệp Vị”.
Điểm cường đại của Cương Thứ Liệp Vị chính là phóng ra công kích sắc nhọn với tốc độ nhanh, mà lực phòng ngự cũng rất mạnh.
Lúc này, Từ Phàn nhíu mày nhìn thoáng qua vị đệ tử Thánh Đạo tông vừa thả ra con nguyên thú ấy.
Vị đệ tử kia bị Từ trưởng lão nhìn chằm chằm, vẻ mặt đau khổ.
Những nguyên thú này cũng thả ra không theo quy tắc, chỉ dựa theo thực lực mà sắp xếp thứ tự, tới lượt con nào thì thả ra con đó.
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn Cương Thứ Liệp Vị phía trước, vẻ mặt bình tĩnh.
Nguyên thú cấp năm.
Lấy cảnh giới Tiểu Thần Tôn hiện tại của hắn, dùng một quyền đánh bại nó không thành vấn đề.
Thế nhưng, năng lực ngự thú cường đại của hắn cũng không phải là nói chơi.
Lúc này, Tần Ninh đứng trong vòng tròn.
Trong mắt Cương Thứ Liệp Vị loé lên ánh sáng hung ác, nó nhìn chằm chằm vào Tần Ninh.
Tần Ninh đứng ở đó, hai tay hơi hơi nắm chặt.
Chỉ thấy trên mười đầu ngón tay ngưng tụ ra từng ấn ký phức tạp.
Mà theo ấn ký từ từ hiện ra, dần dần hoá thành hình dáng của Cương Thứ Liệp Vị.
Tần Ninh bấm ngón tay, một giọt tinh học chảy ra, ngay sau đó, một luồng lực hồn phách dung nhập vào trong phù ấn.
Giờ phút này, ánh mắt trưởng lão Từ Phàn tràn đầy kinh ngạc.
Đây là đang làm cái gì?
Chỉ thấy trong giây lát, trước mặt Tần Ninh đã xuất hiện một phù ấn.
Mà lúc này, phù ấn hội tụ thành một tia sáng sắc bén, phá không bắn ra trong nháy mắt.
Cương Thứ Liệp Vị kêu gào chói tai, phóng ra gai sắt về phía Tần Ninh.
Thế nhưng đúng lúc này, ấn phù chớp mắt xuyên qua gai sắt, lặng im không tiếng động xâm nhập vào trong cơ thể Cương Thứ Liệp Vị.
Ngay sau đó.
Tần Ninh đứng im tại chỗ, hắn nhìn về phía Cương Thứ Liệp Vị, thản nhiên nói: “Ngồi xuống!”
Mấy tên đệ tử Thánh Đạo tông đứng gần đài đá của Tần Ninh lúc này đều sửng sốt.
Ngay sau đó, chỉ thấy Cương Thứ Liệp Vị ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Cút đi! Lăn xuống đài đá!”
Tần Ninh lại mở miệng, lúc này, thân hình Cương Thứ Liệp Vị cuộn lại giống như một quả cầu, lăn về phía biên giới của đài đá, thế nhưng lại bị trận pháp ngăn cản lại, không thể nào lăn xuống dưới được, cả người Cương Thứ Liệp Vị đột nhiên căng cứng, va chạm với trận pháp.
Dường như nó đã nhận được mệnh lệnh nào đó, nhất định phải chấp hành theo mệnh lệnh!
Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía đệ tử ghi chép ở trên đài đá, cười nói: “Ta đã được tính là thông qua chưa?”
Có thể dễ dàng dùng đạo ngự thú để giải quyết, cần gì phải phiền phức như vậy, đánh nhau đến đầu rơi máu chảy?
Vị đệ tử kia nhìn Tần Ninh, có chút sửng sốt.
Đây… có tính là thông qua không?
Lúc này, trưởng lão Từ Phàn cũng sững sờ.
Cương Thứ Liệp Vị này… làm sao vậy?
Trong lúc mấy người đang sửng sốt thì bên trong sơn cốc, một vị đệ tử đứng ở bên cạnh nhà đá hai mắt sáng lên.
“Ngự Thú phù!”
Sắc mặt đệ tử thay đổi, sau đó cắn răng lặng yên không tiếng động rời khỏi sơn cốc, chạy như điên vào bên trong Thánh Đạo tông, tiến vào một sơn cốc khác.
Nơi này là chỗ ở của đệ tử tinh anh.
Vị đệ tử kia đến đây thì trực tiếp gõ cửa.
“Ai đó?”
Nơi ở của đệ tử tinh anh đều là viện riêng biệt, trông cực kỳ xa hoa.
Cửa lớn mở ra, vị đệ tử kia tiến vào trong phòng.
“Tiểu Khâu, sao ngươi lại tới đây? Không phải là hôm nay ngươi nhận nhiệm vụ, tham gia khảo hạch sao?”
Chỉ thấy trong sân là một mảnh hỗn loạn, bình bình lọ lọ chất thành một đống lớn, một vị thanh niên đang lười nhác ngồi trước bàn, một đầu tóc dài hỗn loạn, dường như là lâu rồi chưa để ý tới.
“Cảnh Hoành sư huynh!”
Đệ tử kia vội vàng nói: “Phát hiện lớn, phát hiện lớn!”
Cảnh Hoành ngáp một cái rồi nói: “Phát hiện cái gì?”
Chương 2432: Hắn là một vị ngự thú sư
Đệ tử Tiểu Khâu vội vàng nói: “Hôm nay ta phải đi tham gia cửa ải thứ ba của khảo hạch, trông coi nguyên thú”.
“Thời điểm diễn ra cửa ải thứ ba, xuất hiện một đệ tử tên là Tần Ninh, ở hai cửa trước, người này có lực nắm giữ là ba trăm, ở cửa thứ hai thì thoải mái bước qua Bách Luyện Trì, thậm chí là còn có thể ở trong Thiên Chuy Trì một giờ!”
Tiểu Khâu nói liền một hơi: “Ở cửa ải thứ ba, hắn lấy cảnh giới Tiểu Thần Tôn sơ kỳ, đối đầu với Cương Thứ Liệp Vị, loại nguyên thú này, hẳn là Cảnh Hoành sư huynh cũng biết, rất khó chế phục!”
Cảnh Hoành không mặn không nhạt nói: “Quả thật là thiên phú rất lợi hại, thành tích này, cho dù là ở kỳ khảo hạch trăm năm một lần cũng có thể giành được quán quân”.
“Hắn là một vị ngự thú sư!”.
Lúc này, Tiểu Khâu kêu lên.
“Hửm?”
Giờ phút này, dáng vẻ lười biếng của Cảnh Hoành đã biến mất không thấy đâu, thay vào đó là dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí một.
“Tên kia căn bản là không đánh nhau với Cương Thứ Liệp Vị, ta tận mắt nhìn thấy hắn bố trí phù ấn giống hệt như phù ấn mà Cảnh Hoành sư huynh thường xuyên bố trí, còn con Cương Thứ Liệp Vị kia thì giống như nhìn thấy cha của mình, trực tiếp chạy trốn!”
“Đây không phải là ngự thú sư hay sao?”
Lúc này, hô hấp của Cảnh Hoành trở nên dồn dập, nói: “Ngươi chắc chắn?”
“Chắc chắn!”
“Hơn nữa, hắn bố trí ra phù ấn kia cực kỳ nhanh, ước chừng không đến ba giây”.
“Tốt tốt!”
Lúc này, Cảnh Hoành đứng dậy, nói: “Đi”.
“A?”
“Đi đòi người!”, Cảnh Hoành quát: “Tiểu Thần Tôn sơ kỳ, lại thuần thục ngưng tụ Ngự Thú phù như vậy, khống chế được nguyên thú cấp năm, chắc chắn là hắn ta cùng chung con đường ngự thú với chúng ta”.
Lúc này, Tiểu Khâu cũng nói: “Lúc trước, tên kia vẫn còn là Đại Thiên Tôn hậu kỳ, khi tu luyện ở Thiên Chuy Trì, hắn đã trực tiếp đột phá đến Tiểu Thần Tôn sơ kỳ, được trưởng lão Vân Thanh Tuyền nhìn trúng…”
“Vân Thanh Tuyền? Ông ta là đan sư, tranh giành một ngự thú sư làm gì?”
Lời này vừa nói ra, Cảnh Hoành cũng sửng sốt, nói tiếp: “Đại Thiên Tôn hậu kỳ, tới Tiểu Thần Tôn sơ kỳ, có thể khống chế nguyên thú cấp năm? Nương nó, thiên tài!”
Lúc này, Tiểu Khâu giữ chặt Cảnh Hoành nói: “Cảnh Hoành sư huynh, ý của ta là, trưởng lão Vân Thanh Tuyền tự mình đến lôi kéo người, ai dám tranh đoạt với ông ta? Chúng ta cứ như vậy mà đi sẽ không tranh được đâu, chuyện này vẫn nên thông báo cho sư tôn của sư huynh thì tốt hơn!”
Cảnh Hoành vỗ đầu, lập tức nói: “Đúng vậy, sau lưng Vân Thanh Tuyền là một đống lớn đan sư, cho dù ta là đệ tử tinh anh, ông ta cũng chẳng thèm ngó ngàng gì đến ta, việc này vẫn nên để cho sư tôn ra mặt”.
“Ngự thú sư, trong hơn mười vạn đệ tử của Thánh Đạo tông, ngự thú sư chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, bây giờ khó khăn lắm mới tìm ra được một người, không thể để người khác chiếm mất!”
Cảnh Hoành nói xong thì xoay người bước đi…
Cửa ải thứ ba, tại nơi khảo hạch.
Từ Phàn nhìn về phía Tần Ninh, rồi lại nhìn đệ tử phụ trách ghi chép.
“Cái này…được tính là thông qua!”
Từ Phàn nói tiếp: “Cương Thứ Liệp Vị không dám giao chiến với Tần Ninh, tất nhiên là Tần Ninh thông qua”.
Đệ tử kia cũng gật gật đầu.
Tần Ninh vẫn còn chưa tiến vào Thánh Đạo tông, nhưng lại được trưởng lão Vân Thanh Tuyền chỉ định làm đệ tử, ai dám cảm thấy khó chịu?
Lúc này, Từ Phàn đi đến bên cạnh Tần Ninh, cười nói: “Chúc mừng ngươi, tiến vào Thánh Đạo tông”.
“Cảm ơn Từ trưởng lão!”
Nói xong, Tần Ninh đứng ở một bên chờ đợi Thời Thanh Trúc.
Thời Thanh Trúc cũng phải đối mặt với một con nguyên thú cấp năm có hình dạng trông giống như một con cò, thân thể vô cùng to lớn, nó khua khua hai cánh, nhưng vẫn không tiếp cận Thời Thanh Trúc.
Dường như là nhìn thấy Tần Ninh đã kết thúc, Thời Thanh Trúc cũng không chơi đùa nữa, lập tức nắm chặt bàn tay lại.
Trong chớp mắt, lực pháp thân bùng nổ, phảng phất như có ngàn vạn vệt sáng phóng ra giữa trời.
Ngay sau đó.
Thân hình của con cò kia bị ngàn vạn vệt sáng xé rách thành mảnh nhỏ.
Sạch sẽ lưu loát!
Kết thúc!
Thấy một màn như vậy, Từ Phàn cũng âm thầm tán thưởng.
Thời Thanh Trúc này cũng là yêu nghiệt.
Thi đấu, tiếp tục được tiến hành.
Trăm người tiếp theo rất nhanh đã hoàn thành khảo hạch.
Cho đến cuối cùng.
Đệ tử thông qua cửa thứ ba, có chín mươi sáu người!
Hơn một vạn đệ tử tham gia khảo hạch, chỉ có chín mươi sáu người trở thành đệ tử ngoại môn Thánh Đạo tông.
Cái tỷ lệ thông qua này, không thể không nói là khiến cho kẻ khác giận sôi.
Mà Lý Vân Tiêu cũng thông qua khảo hạch.
Tề Hủ An kia, cũng thông qua khảo hạch.
Những người được chú ý ngay lúc đầu là Lưu Hạo Nhiên và Lý Tu Nhiên, cũng không có gì phải nghi ngờ là thông qua khảo hạch.
Có điều, tuy rằng hai người này sáng lên, nhưng so với Tần Ninh và Thời Thanh Trúc thì cũng kém hơn không ít.
Từ Phàn nhìn về phía mọi người.
Chín mươi sáu người!
“Chúc mừng các ngươi, thông qua khảo hạch”.
Từ Phàn cười nói: “Mà kế tiếp, chính là thời gian lựa chọn các phong của các ngươi, mà nói đúng hơn là các phong lựa chọn các ngươi”.
“Sau khi tổng hợp lại ba vòng khảo hạch, ta sẽ liệt kê ra bảy cái tên dẫn đầu, mấy vị đệ tử này có thể tự mình lựa chọn”.
“Những đệ tử còn lại thì phải chờ đệ tử tinh anh của bảy phong đến, dẫn các ngươi tiến vào các phong”.
Khảo hạch một năm một lần chỉ là cuộc khảo hạch nhỏ, chín mươi sáu người, số lượng tuy ít, thế nhưng dù sao cũng là thông qua khảo hạch tiến vào Thánh Đạo tông, bảy phong cũng sẽ chú ý tới.
“Đi theo ta!”
Lúc này, Từ Phàn mang theo chín mươi sáu người, đi vào sâu bên trong sơn cốc.
Sau một hồi vòng vèo đi sâu vào trong sơn cốc, khi đến trước một sân rộng.
Từ Phàn dừng lại.
“Nơi này là vị trí cách sơn môn Thánh Đạo tông chúng ta hơn mười dặm, đệ tử được tuyển chọn hàng năm đều ở lại trong này, đệ tử từ bảy phong sẽ đến lựa chọn và dẫn đi, tiến vào bên trong các phong, bắt đầu tu hành”.
“Thứ tự của các ngươi, ta đã nhận được”.
Từ Phàn nói tiếp: “Đợi chút nữa đệ tử của bảy phong sẽ tới, bảy vị đệ tử đứng đầu có thể lựa chọn tuỳ theo ý mình, còn những đệ tử phía sau thì phải chờ các phong lựa chọn”.
“Đồng thời, sau khi tiến vào các phong, các ngươi sẽ là đệ tử ngoại môn chính thức, lệnh bài đệ tử, trang phục cùng các loại công pháp sẽ được các phong cấp cho”.
“Lão phu đại diện cho Thánh Đạo tông, hoan nghênh các ngươi!”
Ba cửa ải khảo hạch, đến đây là chấm dứt!
Lúc này, chín mươi sáu vị đệ tử đều vô cùng thoải mái.
Bên trong hơn vạn người, trổ hết tài năng!
Thật sự là không dễ dàng gì.
Lời nói của trưởng lão Từ Phàn vừa dứt, phía trước, từ trong núi rừng vang lên từng tiếng xé gió.
Theo tiếng xé gió vang lên, chỉ thấy hơn mười người đã đến đây.
Hơn mười kia chia thành bảy nhóm vô cùng rõ ràng, có hai, ba người một nhóm đi đến, cũng có bảy, tám người một nhóm đi đến, dừng lại ở trước quảng trường.
Từ Phàn nhìn những đệ tử vừa đến này thì cười ha ha tiến về phía trước.
Tuy rằng ông ta là trưởng lão cấp bậc Tiểu Đế Tôn, thế nhưng những đệ tử này đều là những đệ tử tinh anh cấp bậc Tiểu Đế Tôn, xét về thân phận địa vị thì cũng không thấp hơn so với ông ta.
Hơn nữa, Từ Phàn cũng nhìn ra được, đệ tử tinh anh xuất sắc của các phong cũng đều đến đây.
“Khảo hạch đã kết thúc, tổng cộng có chín mươi sáu người thông qua, các vị có thể bắt đầu lựa chọn”.
Từ Phàn cười nói.
Hơn mười người này chia thành bảy vị trí đứng.
Giờ phút này, một người thanh niên đứng ở một bên nói: “Từ trưởng lão, bảy vị đệ tử đứng đầu có thể tự mình lựa chọn phong, trước hết, chúng ta cứ xem bảy vị này trước đi?”
“Điều đó là đương nhiên, đương nhiên…”, Từ Phàn khách khí cười nói, thậm chí còn có chút khiêm tốn.
Chương 2433: Đệ tử đứng đầu bảy phong cướp người
Lúc này, Từ Phàn cầm trong tay một quyển trục, ông ta mở quyển trục ra, bắt đầu tuyên bố.
“Xếp thứ nhất, Tần Ninh, lực nắm giữ ba trăm điểm, ở trong Thiên Chuy Trì một giờ, thời gian thông qua cửa thứ ba… ba giây”.
Lời này vừa nói ra, các đệ tử tinh anh đến từ bảy phong đều sửng sốt.
Ba trăm?
Một giờ?
Ba giây?
Đây chắc chắn không phải là nói đùa chứ?
“Xếp thứ hai, Thời Thanh Trúc, lực nắm giữ một trăm linh năm điểm, ở trong Thiên Chuy Trì một nén hương, thời gian thông qua cửa thứ ba là mười giây!”
“Xếp thứ ba, Lưu Hạo Nhiên, lực nắm giữ một trăm, ở trong Thiên Chuy Trì gần một nén hương, thông qua cửa thứ ba với thời gian là bảy phút!”
Không có so sánh sẽ không có đau thương.
Vị trí thứ hai và vị trí thứ nhất đã có chênh lệch thật lớn, mà vị trí thứ ba và vị trí thứ hai còn có chênh lệch lớn hơn nữa!
Mấy vị đệ tử tinh anh đến từ các phong đều nhìn về phía mấy người lên tiếng trả lời.
Mà ánh mắt của bọn họ không chút nghi ngờ là dừng lại trên người Tần Ninh và Thời Thanh Trúc.
Bảy người đứng đầu đều bước ra khỏi hàng.
Thế nhưng, chín mươi sáu vị đệ tử thông qua khảo hạch đều hoài nghi, những đệ tử tinh anh trong Thánh Đạo tông này, có phải sau khi nghe được vị trí thứ nhất và vị trí thứ hai đều không thèm nghe đến những người phía sau nữa không?
Những người đó vừa nghe đến vị trí thứ nhất và thứ hai thì hai mắt đã toả sáng.
Đợi cho đến khi tuyên bố kết thúc, người thanh niên mở miệng lúc đầu mỉm cười nhìn về phía Tần Ninh, nói: “Tần Ninh phải không? Ta là Kế Tử Thu, đến từ Đại Vũ Phong, nếu như ngươi gia nhập Đại Vũ Phong, ta có thể tiến cử ngươi với đạo tông Vũ Mân, thiên phú của ngươi xuất chúng, nói không chừng đạo tông Vũ Mân sẽ thu nhận ngươi làm đệ tử”.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Đầu tiên, Kế Tử Thu là ai?
Tuy rằng rất nhiều người cũng không có quá nhiều hiểu biết về Thánh Đạo tông, nhưng danh tiếng của Kế Tử Thu vẫn như sấm bên tai.
Đại Vũ Phong, đại đệ tử đứng đầu, cũng là đệ tử tinh anh đứng đầu của Đại Vũ Phong.
Trong Thánh Đạo tông, bảy vị đạo tử, tất nhiên là những đệ tử có cấp bậc cao nhất, địa vị cao hơn cả đệ tử tinh anh.
Thế nhưng, ngoài bảy vị đạo tử ra thì còn có đệ tử đứng đầu của các phong.
Dường như mỗi một đệ tử đứng đầu của các phong đều là người đứng đầu bảng đệ tử tinh anh của phong đó, là thiên chi kiêu tử có cơ hội tranh đoạt vị trí đạo tử lớn nhất.
Kế Tử Thu, vị này là đệ tử tinh anh ngạo nghễ trên cao, lại tự mình lôi kéo Tần Ninh, hơn nữa còn lấy cơ hội được đạo tông Vũ Mân thu làm đồ đệ ra làm điều kiện!
Ai mà không mơ ước?
Kế Tử Thu vừa dứt lời thì bên cạnh hắn ta, một thanh niên mặc trang phục tập võ màu đen bước ra, thanh niên nọ có đôi mắt đào hoa, làm cho người ta rất dễ sinh ra cảm giác thân cận.
“Kế Tử Thu, đạo tông Vũ Mân thu đồ đệ hay không thu đồ đệ, cũng không phải ngươi nói là được”.
Thanh niên vừa dứt lời đã nhìn về phía Tần Ninh, mỉm cười nói: “Ô Thanh Phượng, đến từ Tự Tại Phong, Tần Ninh, quả thực là thực lực của Tự Tại Phong chúng ta không so được với Đại Vũ Phong, nhưng lại chính là lá cờ đi đầu trong bảy phong, hơn nữa, Tự Tại Phong không có nhiều quy tắc, tương đối thoải mái”.
Ô Thanh Phượng!
Đệ tử đứng đầu Tự Tại Phong, đệ tử tinh anh đứng đầu bảng.
Giờ phút này, mọi người hoàn toàn bị rung động rồi.
Chẳng lẽ, người dẫn bọn họ tiến vào Thánh Đạo tông, đều là đệ tử đứng đầu ra mặt hay sao?
Thế nhưng, chín mươi sáu đệ tử cũng không biết, chuyện xảy ra phía sau.
Sau mỗi kỳ khảo hạch một năm một lần, bảy phong đều phái đệ tử tinh anh ra mặt, tuyển chọn đệ tử.
Chỉ có tại kỳ khảo hạch trăm năm một lần, đệ tử đứng đầu mới thật sự xuất hiện.
Thế nhưng năm nay lại khác.
Đệ tử đứng đầu bảy phong nhận được tin tức.
Bốn vị đạo tử quan sát toàn bộ quá trình khảo hạch, biết rõ Tần Ninh có thiên phú khủng bố.
Bởi vậy, bốn vị đạo tử đều thông báo cho đệ tử đứng đầu trong phong của bọn họ.
Thế nhưng, trong thiên hạ không có bức tường nào là không lọt gió, đệ tử đứng đầu một phong xuất hiện, những đệ tử đứng đầu khác nhận được tin tức, sau đó lại nghe được việc này cho nên đặc biệt tới đây.
Được nhiên, không phải là toàn bộ đệ tử đều không biết.
Ví dụ như Lý Tu Nhiên, bản thân hắn ta lớn lên trong Thánh Đạo tông, tất nhiên là biết quy tắc này.
Kỳ khảo hạch trăm năm một lần, đệ tử đứng đầu mới có thể xuất hiện, thậm chí là đạo tông cũng sẽ xuất hiện.
Lần này bọn họ xuất hiện, chắc chắn là vì Tần Ninh mà đến.
Trong lòng Lý Tu Nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Sở dĩ, hắn ta không tham gia kỳ khảo hạch trăm năm một lần chính là bởi vì, trong kỳ khảo hạch trăm năm một lần của Thánh Đạo tông có rất nhiều thiên tài, hắn ta sẽ trở nên không quan trọng.
Mà kỳ khảo hạch mỗi năm một lần lại có rất ít thiên tài, thiên phú của Lý Tu Nhiên hắn ta lại hơn người, hoàn toàn có thể trở thành người ưu tú nhất.
Thế nhưng cố tình là lần này lại xuất hiện một Tần Ninh và một Thời Thanh Trúc.
Từ đệ tử đứng đầu Kế Tử Thu của Đại Vũ Phong đến đệ tử đứng đầu Ô Thanh Phương của Tự Tại Phong đều tung cành ô liu về phía Tần Ninh.
Thế nhưng, vẫn còn chưa hết.
“Tần Ninh, ta là đệ tử đứng đầu Ngọc La Phong, Sử Vân Long, đạo tông Mục Hàng của Ngọc La Phong, ngươi cũng biết…”
“Tần Ninh, ta là đệ tử đứng đầu Tiên Lâm Phong, Dư Bách, đạo tông Dịch Nhất Phong của Tiên Lâm Phong tinh thông kiếm thuật…”
“Ta là đệ tử đứng đầu Bách Hoa Phong, Hề Linh Hinh, chỗ tốt của Bách Hoa Phong chính là… nhiều nữ đệ tử, về sau, ngươi sẽ không thiếu người bầu bạn”.
“Ta là đệ tử đứng đầu Bách Luyện Phong, Khang Liệt, tuy rằng đạo tông Âu Dương Chí Dũng có tư chất kém hơn trong bảy vị đạo tông, nhưng thực lực của Bách Luyện Phong, mọi người cũng có thể nhìn thấy rõ như ban ngày”.
Trong bảy phong, sáu vị đệ tử đứng đầu đều lôi kéo Tần Ninh.
Theo lý mà nói, một vị đệ tử ngoại môn cũng không đáng để đệ tử đứng đầu tự mình ra mặt.
Thế nhưng…
Ba trăm điểm.
Ở trong Thiên Chuy Trì một giờ.
Ba giây thông qua cửa ải thứ ba.
Thành tích khảo hạch của Tần Ninh, có thể nói là cao nhất trong những năm gần đây, chỉ cần là có thể ở trong Thiên Chuy Trì một giờ, đã có thể phá vỡ kỷ lục.
Khảo hạch của Thánh Đạo tông có ba cửa ải, nhưng sao có thể đơn giản thông qua?
Mà lại còn thông qua với thành tích xuất sắc như thế, quả thực là khiến cho người ta ước ao.
Hơn nữa, điều quan trọng chính là.
Phó lâu chủ Đan Đạo Lâu, Vân Thanh Tuyền, tự mình nói muốn người này.
Là tự mình nói muốn người này!
Nhìn trúng thiên phú đan đạo của Tần Ninh.
Nếu như Tần Ninh tiến vào một trong bảy phong bọn họ, lại còn được trưởng lão Vân Thanh Tuyền nhìn trúng thì tương lai, đan dược được phân chia cho phong nhất định sẽ có chỗ tốt rất lớn.
Trong Thánh Đạo tông.
Ba lâu Đan Đạo Lâu, Khí Đạo Lâu, Trận Đạo Lâu không liên quan đến bảy phong.
Bảy phong không quản được ba lâu này, mà ba vị lâu chủ ở trong Thánh Đạo tông cũng không để ý tới.
Dù sao thì cũng là thiên tài đặc biệt, tất nhiên là phải đối đãi đặc biệt.
Thiên phú cường đại đến mức thái quá, lại còn cùng một đường với phó lâu chủ Đan Đạo Lâu, cho dù là như thế nào cũng đáng để đệ tử đứng đầu ra mặt mượn sức!
Lúc này, bên ngoài võ trường, bốn vị đạo tử cũng nhìn thấy một màn này.
Trước khi trở thành đạo tử, Kha Viêm Vũ xuất thân từ Tiên Lâm Phong.
Hoàn Khải Minh xuất thân từ Ngọc La Phong.
Còn đạo tử Bộc Xước thì xuất thân từ Tự Tại Phong.
Tư Mã Tuyết Thiên xuất thân từ Đại Vũ Phong.
Bốn vị đạo tử tất nhiên là cũng hy vọng Tần Ninh có thể gia nhập phong lúc trước của bọn họ.
Tuy nói bây giờ bọn họ trở thành đạo tử, xem như là đứng ngoài cuộc tranh đấu, nhưng trên thực tế, vẫn có quan hệ rắc rối phức tạp với phong mình từng ở.
Bốn vị đạo tử không có khả năng bởi vì một đệ tử ngoại môn mà tranh giành đến mức đỏ mặt tía tai, rất mất giá!
Cho nên bọn họ mới thông báo cho đệ tử đứng đầu của bốn phong tới, thế nhưng không ngờ là ba phong khác cũng phái đệ tử đứng đầu đến đây.
Chuyện này, thật đúng là náo nhiệt!
Có thể nói là mấy vị đệ tử đứng đầu vô cùng kiên nhẫn với Tần Ninh.
Tần Ninh chú ý tới, ba vị đệ tử đến từ Thánh Thiên Phong từ đầu đến cuối vẫn luôn không nói chuyện.
Dẫn đầu là một vị nữ đệ tử, nhìn qua thì có dáng vẻ ước chừng hai mươi tám tuổi, dáng người lồi lõm tinh tế, khuôn mặt tinh xảo, trông rất có phong tình thành thục, giống như là tỷ tỷ nhà bên, thế nhưng trên mặt lại luôn mang theo hơi thở băng sương nhàn nhạt.
“Vị sư tỷ này, tại sao không nói lời nào?”
Tần Ninh nhìn về phía người nọ nói.
Cô gái lập tức mở miệng, dáng vẻ vẫn lạnh nhạt như trước, nói: “Ta đến từ Thánh Thiên Phong, đệ tử đứng đầu Ngu Linh Cơ, ăn ngay nói thật là thế này!”
Chương 2434: Đạo tử ra mặt
Ngu Linh Cơ bèn nói: "Với thành tích kiểm tra của ngươi thì nằm trong tốp ba của kỳ thi lớn tổ chức trăm năm một lần cũng không thành vấn đề, thậm chí đạo tông các đỉnh sẽ tranh giành ngươi nữa cơ".
"Có điều hiện giờ Thánh Phi Vũ - đạo tông tân nhiệm của Thánh Thiên Phong - vẫn chưa có đủ uy quyền, Thánh Thiên Phong xem như yếu thế so với sáu đỉnh còn lại, có gì để thu hút ngươi chứ".
"Mấy người kia để mắt tới ngươi không chỉ vì thiên phú mà còn vì ngươi được Vân Thanh Tuyền trưởng lão khen ngợi ở vòng thứ hai. Ngươi là đan sư Chí Tôn, vào đỉnh thể nào cũng lọt vào mười đệ tử thiên tài hàng đầu".
"Ta biết mình khó chiêu mộ được ngươi nên... không có gì để nói".
Ngu Linh Cơ nhìn nhìn Tần Ninh rồi hướng mắt sang Thời Thanh Trúc, hỏi: "Tần Ninh là trái ngọt, được cả sáu đỉnh tranh giành nhưng còn ngươi, Thời Thanh Trúc, có muốn vào Thánh Thiên Phong ta không?"
Tần Ninh liếc mắt nhìn cô ấy, nhẹ nhàng nắm bàn tay ngọc ngà của Thời Thanh Trúc rồi cười nói: "Phu nhân của ta đương nhiên là theo ta, ta chọn đâu nàng đi nấy rồi!"
Nghe vậy, nét mặt Ngu Linh Cơ trở nên kỳ quặc.
Phu nhân?
Chẳng mấy khi võ giả thành thân trong giai đoạn phát triển cả.
Hai người này là phu thê sao?
Thời Thanh Trúc ranh mãnh nói: "Đúng là ta nghe lời chàng nhưng không được vào Bách Hoa Phong đâu đó nha, nhiều nữ đệ tử quá, không ổn..."
Hề Linh Hinh đứng kế bên nghe vậy thì hàng lông mày trên gương mặt xinh đẹp nhướng lên, ra sức thuyết phục: "Thời Thanh Trúc, ngươi nghĩ vậy không đúng rồi, ngươi sắc nước hương trời, Bách Hoa Phong ta nhiều nữ đệ tử thì là dịp để thử lòng Tần Ninh rồi còn gì!"
"Hình như cũng có lý...", Thời Thanh Trúc gật gù.
"Vậy vào Bách Hoa Phong đi!", mắt Hề Linh Hinh sáng như đèn pha.
"Ta nghe Tần Ninh".
"..."
Những đệ tử còn lại thấy mình như người thừa.
Rõ ràng mục đích của các đệ tử đứng đầu chính là Tần Ninh, họ đứng đây chẳng được tích sự gì cả...
Từ Phàn cười ha ha: "Tần Ninh, chọn xong chưa?"
Tần Ninh đứng đầu bài sát hạch, đương nhiên phải là người chọn đầu tiên rồi!
"Xong rồi".
Tần Ninh khẽ cười, chỉ vào Ngu Linh Cơ cười đáp: "Ta chọn Thánh Thiên Phong!"
Hắn vừa nói câu này thì Từ Phàn hơi ngẩn người.
Biết ngay mà, người này vẫn làm theo ý mình.
Ông ta đã giới thiệu sơ qua với Tần Ninh trong lúc các đệ tử đứng đầu chưa đến.
Lúc đó hắn đã thể hiện sự quan tâm với Thánh Thiên Phong rồi.
Cuối cùng vẫn chọn Thánh Thiên Phong.
Thiên tài hay yêu nghiệt cũng thế thôi, đều có chính kiến cả.
Làm sao người thường có thể thay đổi quyết định của họ dễ dàng!
Thánh Thiên Phong?
Các đệ tử đứng đầu đều sửng sốt.
"Tần Ninh!"
Kế Tử Thu đến từ Đại Vũ Phong lập tức phản đối: "Ngươi nghĩ kỹ rồi chứ? Chính Ngu Linh Cơ cũng vừa nói đấy thôi, bản thân Thánh Thiên Phong vốn rất mạnh trong số bảy đỉnh nhưng từ khi Thánh Dật Phi tiền bối, đạo tông tiền nhiệm bỏ mình..."
"Kế Tử Thu!"
Vừa nghe thấy câu này, Ngu Linh Cơ quát lớn: "Sư phụ ta chỉ là mất tích thôi, đâu ra bỏ mình!"
Kế Tử Thu thấy cô ấy như vậy bèn nói: "Hiện giờ Thánh Phi Vũ nhậm chức đạo tông, thực lực của Thánh Thiên Phong xuống dốc không phanh, không còn rực rỡ như trước, ngươi đã nghĩ kĩ chưa?"
Được hỏi, Tần Ninh gật đầu.
Các đệ tử đứng đầu đều nhăn mặt.
Nhất là Kế Tử Thu.
Thật ra hắn ta không cần ra mặt trong buổi tuyển nhận này, nhưng do nhận được tin tức từ Tư Mã Tuyết Thiên nên chạy tới ngay.
Ai ngờ tin tức bị tiết lộ, đệ tử đứng đầu nào cũng có mặt.
Cứ thế này thì sao mà giành Tần Ninh về được, hắn ta biết giải thích với Tư Mã Tuyết Thiên sư tỷ thế nào đây?
Tần Ninh nói tiếp: "Cảm ơn sự ưu ái của các vị sư huynh, sư tỷ, nhưng đệ tử một lòng hướng về Thánh Thiên Phong bấy lâu nay rồi!"
Câu vừa dứt.
Một giọng nói thình lình cất lên.
"Hồ đồ!"
Giữa âm thanh vang vọng, một bóng người mặc đầm thướt tha bay tới, dáng dấp tao nhã mà mảnh mai, yểu điệu mà mị hoặc, giọng nói lạnh lùng nhưng êm tai đến lạ lùng.
Khi người đó đáp xuống.
Các đệ tử đứng đầu kể cả Từ Phàn đồng loạt cúi người hành lễ.
"Tham kiến đạo tử!"
Lúc này, rất nhiều đệ tử đậu bài kiểm tra biến sắc.
Đạo tử!
Đạo tử - hàng ngũ lấn át tất cả đệ tử, địa vị trong Thánh Đạo tông cao hơn cả trưởng lão nội môn!
Tư Mã Tuyết Thiên xuất hiện trước người Tần Ninh, nhìn hắn chằm chằm và nói: "Thánh Thiên Phong sẽ mai một thiên phú của ngươi, Đại Vũ Phong mới là lựa chọn tốt nhất dành cho ngươi!"
"Nếu như lời nói của Kế Tử Thu chưa đủ sức nặng thì ta có thể thề rằng nếu ngươi vào Đại Vũ Phong, ta sẽ bảo đạo tông Vũ Mân nhận ngươi làm đồ đệ, bảo đảm con đường đến Tiểu Đế Tôn của ngươi sẽ thuận buồm xuôi gió".
Nàng ta vừa dứt lời thì xung quanh im lặng như tờ.
Đây không phải lời hứa của đệ tử đứng đầu tới từ một đỉnh núi mà là lời hứa của một vị đạo tử.
Trong Thánh Đạo tông, đạo tử có địa vị rất cao, đại diện cho tương lai của Thánh Đạo tông, thậm chí cả bảy vị đạo tử đều có khả năng trở thành đạo tông đời kế tiếp.
Xét về khía cạnh nào đó, đạo tử có quyền uy hơn trưởng lão thượng vị nhiều.
Tư Mã Tuyết Thiên nhìn Tần Ninh chăm chú, mong hắn sẽ đổi ý.
"Tư Mã Tuyết Thiên, ngươi nói vậy chả đúng tí nào".
Đúng lúc đó, lại một giọng nói khác vang lên.
Bộc Xước lặng lẽ xuất hiện sau lưng mọi người, cười híp mắt nói: "Ta thấy Tự Tại Phong cũng được phết mà, không chú trọng quy tắc, là nơi lý tưởng cho những ai muốn tự phát triển bản thân đấy".
"Đạo tử Bộc Xước".
Giờ phút này, đông đảo đệ tử lại cúi người thi lễ.
"Theo ta thì Ngọc La Phương tốt hơn, phong chủ Mục Hàng là người nghiêm khắc, trao chiếc ngọc thô như Tần Ninh cho ông ấy mài dũa thì còn gì bằng".
Hoàn Khải Minh cũng lộ diện.
"Tần Ninh, kiếm thuật của ngươi ổn thì vào Tiên Lâm Phong cũng được. Kiếm thuật của đạo tông Dịch Nhất Phong có thể nói là mạnh nhất Thánh Đạo tông chúng ta đó!"
Kha Viêm Vũ hiện thân.
Hiện tại bốn vị đạo tử này đều tự do, không phụ thuộc đỉnh núi nào.
Nhưng dù sao cũng xuất thân từ bốn đỉnh núi, đương nhiên là ra mặt cho nơi của mình rồi.
Năm xưa bảy vị đạo tử đều là yêu nghiệt thuộc sáu đỉnh của Thánh Đạo tông.
Đại Vũ Phong đào tạo ra hai người là Hô Diên Bân và Tư Mã Tuyết Thiên.
Trong khi Thánh Thiên Phong chẳng bồi dưỡng được một vị đạo tử nào.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Thánh Thiên Phong sa sút.
Mặc dù bây giờ bốn vị đạo tử đều tự do nhưng vẫn có mối liên kết chặt chẽ với nơi xuất thân của mình...
Lúc này, các đệ tử đều sững sờ.
Đệ tử đứng đầu ra mặt vì Tần Ninh còn dễ hiểu.
Vậy mà giờ đây đến đạo tử cũng xuất hiện.
Đã thế còn là bốn người!
Tin tức này quá khủng khiếp!
Tần Ninh là cực phẩm nhân gian luôn rồi chứ đâu chỉ là trái thơm quả ngọt!
Cả Tần Ninh cũng hơi ngạc nhiên.
Hắn thể hiện thiên phú hơi lố hả?
Có cần phải tranh nhau thế không?
Dự tính ban đầu của Tần Ninh là bộc lộ một phần thiên phú của mình trong cuộc sát hạch để nổi tiếng, bởi vì sau khi vào Thánh Đạo tông hắn không thể từ từ nâng cao tiếng tăm của mình được, quá mất thời gian.
Giờ nhìn lại... có vẻ thể hiện hơi cao quá thì phải?
Nhưng... đây mới chỉ là một phần thôi mà!
Chẳng hạn như vòng kiểm tra khả năng kiểm soát, đừng nói ba trăm điểm, đến một nghìn điểm, bộc phát sức mạnh gấp mười lần cảnh giới vốn có hắn cũng làm được.
Tần Ninh thầm thấp thỏm.
May là chỉ đạt ba trăm điểm thôi.
Một nghìn điểm thì đạo tông đích thân tới cướp mình luôn còn gì?
Chương 2435: Không cần ngươi lo
Bốn vị đạo tử đều nhìn về phía Tần Ninh.
Bảy vị đệ tử đứng đầu cũng đồng loạt nhìn Tần Ninh.
Hắn vừa định lên tiếng.
Tư Mã Tuyết Thiên đã giành nói trước: "Sức mạnh tổng thể của Đại Vũ Phong là mạnh nhất, rất thích hợp với ngươi. Đó là một. Hai, nếu ngươi vào những đỉnh núi khác thì thiên phú của ngươi sẽ bị mai một thật đấy".
"Tư Mã Tuyết Thiên, ngươi nói vậy là sai quá sai”.
Kha Viêm Vũ cười khẩy: "Đại Vũ Phong đúng là mạnh thật nhưng Tiên Lâm Phong cũng đâu yếu, Tần Ninh vào Tiên Lâm Phong sao mà mai một thiên phú được?"
Bầu không khí giữa các vị đạo tử bắt đầu trở nên gay gắt.
"Cảm tạ các vị đã cất nhắc!"
Tần Ninh lên tiếng.
"Nhưng ta vẫn muốn chọn Thánh Thiên Phong, đây cũng là mục tiêu ban đầu của ta, ta không muốn thay đổi".
Quả thật những người này, từ đệ tử tinh anh đến đạo tử đều thể hiện sự nồng nhiệt của mình nhưng điều đó cũng làm Tần Ninh thấy hơi phiền.
Hắn muốn vào đỉnh nào thì vào đỉnh đó!
Tần Ninh cực kỳ ghét cảm giác bị người khác quyết định thay.
Thấy hắn nói một cách kiên định như thế, bốn vị đạo tử đều ngẩn người.
Hiện giờ Thánh Thiên Phong là đỉnh yếu nhất trong bảy đỉnh núi, chưa có một vị đạo tử nào xuất thân từ Thánh Thiên Phong. Chưa kể, mặc dù đạo tông tân nhiệm Thánh Phi Vũ là bào đệ của Thánh Dật Phi nhưng kém xa đại ca mình, do đó Thánh Thiên Phong cũng bị eo hẹp phần nhiều về lượng tài nguyên lấy được.
Vì sao Tần Ninh cứ khăng khăng chọn Thánh Thiên Phong bằng được?
Người ngạc nhiên nhất bây giờ không phải ai khác, chính là Ngu Linh Cơ.
Cô ấy vốn không đặt niềm tin vào Tần Ninh.
Vốn định thử lôi kéo Thời Thanh Trúc, nhưng nghe nàng nói rằng nàng nghe theo Tần Ninh nên Ngu Linh Cơ càng thấy vô vọng hơn.
Còn bây giờ...
Không ngờ Tần Ninh chủ động ngỏ lời vào Thánh Thiên Phong.
Chuyện này quá khó hiểu.
Lúc này tất cả mọi người đều chưa kịp lấy lại tinh thần.
Từ Phàn mỉm cười: "Người có thành tích cao nhất đã chọn xong, người tiếp theo tiếp tục đi..."
Thời Thanh Trúc thoáng nhìn ông ta, nói ngay: "Ta cũng chọn Thánh Thiên Phong".
Năm đệ tử nổi bật trong cuộc sát hạch tiếp theo cũng bắt đầu lựa chọn.
Có điều giờ đây, bốn vị đạo tử và những đệ tử đứng đầu đều trông có vẻ buồn buồn không vui.
Tần Ninh và Thời Thanh Trúc mới đáng lôi kéo nhất.
Những người còn lại thì kém xa.
Bài kiểm tra vào ngoại môn Thánh Đạo tông có ba vòng thi.
Những ai kiểm tra khả năng kiểm soát đạt tối thiểu một trăm điểm hiện giờ đều thành con chim đầu đàn của các đệ tử tinh anh tại các đỉnh.
Vòng hai, ở trong Thiên Chuy Trì một nén nhang, bảy vị đạo tử đều đạt được thành tích đó...
Hai điểm này đủ để chứng minh khả năng thích nghi của Tần Ninh và Thời Thanh Trúc.
Nhưng bây giờ cả hai đều chọn Thánh Thiên Phong.
Khuôn mặt mỹ miều của Tư Mã Tuyết Thiên trở nên lạnh lùng, nàng ta liếc mắt nhìn Tần Ninh rồi hờ hững nói: "Đây là lựa chọn của chính ngươi, hy vọng sau này ngươi không phải hối hận".
Tần Ninh cũng nhìn Tư Mã Tuyết Thiên, đáp trả: "Không có chuyện đó đâu".
"Ngươi..."
Được một vị đạo tử hạ mình đích thân tới chiêu mộ, ấy thế mà Tần Ninh không hề biết ơn, điều này làm cho Tư Mã Tuyết Thiên cực kỳ bẽ mặt.
Không chỉ nàng ta mà ba người Bộc Xước, Hoàn Khải Minh, Kha Viêm Vũ cũng chẳng vui gì cho cam.
Nếu như Tần Ninh chọn một trong bốn đỉnh núi của bọn họ thì chẳng có gì to tát.
Nhưng chọn gì không chọn lại chọn Thánh Thiên Phong, cứ như cố ý làm trái lời bọn họ vậy!
Tư Mã Tuyết Thiên hừ lạnh, không hiểu sao thái độ của Tần Ninh làm tâm trạng nàng ta khó chịu chết đi được.
"Bây giờ ngươi chỉ là đệ tử ngoại môn thôi, có lẽ một ngày ngươi mắc kẹt tại một cảnh giới nào đó, không tiến lên được nữa thì mới biết lựa chọn hôm nay của ngươi ngu xuẩn biết bao!"
Mặt mày Tư Mã Tuyết Thiên lạnh như tiền, lại trở về với điệu bộ cao cao tại thượng lúc mới xuất hiện.
"Không cần ngươi lo".
Tần Ninh thấy phiền lắm rồi.
Cứ lằng nhằng mãi, không chịu để yên.
Nếu không vì điều tra về cái chết của Thánh Dật Phi và xem thử vị đạo tông Âu Dương Chí Dũng này có vấn đề gì không thì hắn đã không tốn công trà trộn vào Thánh Đạo tông rồi.
Chỉ là đạo tử thôi mà làm như mình ngon lắm!
Hắn còn chả thèm để tông chủ Thánh Đạo tông Thánh Vô Khuyết vào mắt chứ đừng nói là mấy tay đạo tử.
Tỏ ra vui vẻ hòa nhã với mấy người này nãy giờ là vì thấy bọn họ nồng nhiệt quá thôi, nay nhìn lại, nồng nhiệt ở chỗ nào?
Không đạt được mục đích là lật mặt ngay!
Thứ gì thế không biết!
Tần Ninh vừa nói xong.
Lập tức có người trong đám đệ tử tinh anh Đại Vũ Phong quát: "Láo xược, kẻ mới vào ngoại môn như ngươi có biết đạo tử cao quý thế nào không? Vừa được diện kiến là phải hành lễ ngay đi chứ!"
"Hành lễ? Cô ta xứng không?"
Tần Ninh bình thản đáp trả: "Bụng dạ nhỏ mọn quá thể, ta muốn vào đỉnh nào thì vào đỉnh đó, ta có quyền quyết định chứ".
Những người có mặt tại đây đều ngây ra như phỗng trước lời nói của hắn.
Tên này ngông cuồng thật.
Tư Mã Tuyết Thiên chiêu mộ không thành công, đương nhiên sẽ than vãn vài câu rồi.
Nhưng dù gì đó cũng là đạo tử, ai dám chống đối?
Thế mà Tần Ninh chẳng chịu nhún nhường.
Hay tên này nghĩ mình mới là đạo tử?
"Thú vị thật".
Kha Viêm Vũ bật cười.
Một đệ tử ngoại môn mới nhập môn đã dũng cảm như thế, đúng là hiếm thấy.
Lần này Tư Mã Tuyết Thiên đá trúng tảng đá rồi.
Tần Ninh như nghé con mới sinh không sợ hổ vậy!
Đến đây, tình hình dường như hơi mất kiểm soát.
Từ Phàn cũng không ngờ Tần Ninh có thể thốt ra câu đó.
Tư Mã Tuyết Thiên kêu ca câu nào, Tần Ninh đốp chát lại câu nấy.
Nhưng cứ thế này hắn sẽ chịu thiệt thòi mất.
"Các vị đạo tử bớt giận, đang yên đang lành, mọi người đừng giận quá mất vui".
Tên đệ tử tinh anh của Đại Vũ Phong nọ lên tiếng: "Đang yên đang lành? Hừ, thấy mình thành tích kiểm tra tốt nên chẳng coi ai ra gì, một kẻ như thế, ta thấy không có tư cách vào Thánh Đạo tông chúng ta đâu!"
Câu vừa dứt, Tần Ninh nổi đóa.
Hết tên này đến tên khác, được nước làm tới à?
"Ta có tư cách vào Thánh Đạo tông hay không là do Thánh Đạo tông quyết định, không phải đệ tử tinh anh nhà ngươi muốn nói gì thì nói".
Lời nói của hắn làm dấy lên sự tranh luận nảy lửa.
Tên Tần Ninh này thật là quá đáng!
Đệ tử tinh anh nhà ngươi!
Cường giả cấp bậc Tiểu Đế Tôn mà hắn dám nói câu nhà ngươi!
Lúc này, mấy vị đạo tử và đệ tử đứng đầu đều quan sát Tần Ninh bằng ánh mắt bất ngờ.
Ngu Linh Cơ cũng ngạc nhiên thấy rõ.
Với tính cách này của Tần Ninh, sau khi vào Thánh Thiên Phong... hắn sẽ không gây rắc rối đấy chứ?
"Xem ra việc đứng nhất bài sát hạch làm ngươi lâng lâng quá nhỉ?"
Tư Mã Tuyết Thiên hờ hững nói: "Vậy thì hôm nay đạo tử ta đây sẽ nhỏ mọn một lần, cho ngươi biết quy định của Thánh Đạo tông là thế nào".
Nàng ta có thân phận là đạo tử, tu vi là Tiểu Đế Tôn.
Đã bao giờ bực tức như thế khi đứng trước một Tiểu Thần Tôn sơ kỳ đâu?
Từ Phàn thấy tình hình cam go, trưởng lão phụ trách kiểm tra như ông ta chắc chắn không chịu trách nhiệm nổi bèn can ngăn: "Đạo tử Tuyết Thiên bớt giận, trong đám mới tuyển vào năm nay không thiếu đệ tử thiên phú tốt đâu".
"Làm sao ta bớt giận được? Bị một tên đệ tử ngoại môn mới vào chống đối như thế, lỡ người ta nghĩ Tư Mã Tuyết Thiên ta dễ bắt nạt thì sao!"
Tư Mã Tuyết Thiên trông như thể sắp sửa đánh nhau.
Tần Ninh vẫn đứng yên tại chỗ, mặt điềm tĩnh.
Đánh nhau?
Chơi luôn!
Thử xem!
Dám động thủ thì hôm nay giết một đạo tử của Thánh Đạo tông!
Bình luận facebook