-
Chương 2416-2420
Chương 2416: Lý Vân Tiêu
Tần Ninh hơi thở ra, khí Chí Tôn cả người dần dần thu lại, pháp thân cũng chậm rãi ẩn khỏi bên ngoài thân thể, cuối cùng biến mất không thấy.
Cảnh giới Đại Thiên Tôn hậu kỳ.
Cũng tạm được.
Cảnh giới này tiến vào trong Thánh Đạo tông không có vấn đề gì.
Chỉ là chắc cũng chỉ đủ qua bài kiểm tra của đệ tử ngoại môn thôi, không đủ cấp bậc để làm đệ tử nội môn.
Đêm khuya, đống lửa tản ra ấm áp, Thời Thanh Trúc nằm ở trong lòng Tần Ninh, bình yên chìm vào giấc ngủ.
Xung quanh hai người đều mờ tối, yên tĩnh không một tiếng động.
Mà vào lúc này, những tiếng huyên náo đột nhiên vang lên.
"Hả?"
Tần Ninh cau mày lại.
Ngay sau đó, chỉ thấy ở vị trí được đống lửa chiếu đến có một đôi tay đột nhiên chui ra khỏi đống cỏ, xuất hiện ở trước mặt Tần Ninh.
Lúc này Thời Thanh Trúc cũng đã tỉnh lại, cẩn thận nhìn đôi tay kia.
"Ta đi xem một chút".
Tần Ninh thận trọng đi về phía trước.
Đợi đến khi Tần Ninh tới chỗ đôi tay kia, đột nhiên một cái tay liền nắm chặt lấy mắt cá chân của hắn, một khuôn mặt đầm đìa máu tươi xuất hiện, khẽ nói: "Mau cứu ta".
Biến cố bất ngờ làm cho Tần Ninh sửng sốt một chút.
Hắn khom người ngồi xuống, bàn tay đưa qua thăm dò hơi thở của người nọ, trong hô hấp yếu ớt dường như có vẻ đau đớn.
Tần Ninh kéo người nọ ra khỏi đám cỏ dại, đến gần đống lửa.
Gương mặt kia dần dần rõ ràng dưới đống lửa chiếu rọi.
Là một người đàn ông trắng trẻo nhìn rất sạch sẽ.
Lúc này Thời Thanh Trúc đi tới bên cạnh Tần Ninh, nhìn về phía thanh niên kia, nói: "Có cứu không? Nhỡ may là người xấu thì sao".
"Vết thương trên người hắn ta cũng không phải do người gây ra, mà là nguyên thú gây ra, cứu trước rồi nói sau, là người xấu thì sẽ giết!"
Thời Thanh Trúc nghiêng đầu nhìn Tần Ninh, vô cùng khó hiểu.
Lúc này trong tay Tần Ninh xuất hiện một con dao găm, hắn đưa đến gần vết thương trên ngực người đàn ông, nhẹ nhàng mổ ngực hắn ta ra giống như một vị đồ tể vậy.
Máu tươi chảy ra không ngừng, từng miếng thịt thối rữa cũng bị cắt bỏ.
Một đêm trôi qua.
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Thanh niên chậm rãi mở hai mắt ra.
Sắc mặt hắn ta tái nhợt, cả người như bị từng tử khí bao phủ vậy.
Đây là nơi nào?
Ta không chết?
Lúc này đôi mắt thanh niên vô cùng mờ mịt.
"Ngươi tỉnh rồi à?"
Một giọng nói ôn hòa đột nhiên vang lên.
Thanh niên lập tức khẩn trương muốn bắt lấy một thứ gì đó để bảo vệ bản thân.
"Ngươi an toàn!"
Tần Ninh nhìn về phía thanh niên, mở miệng nói: "Tối hôm qua chúng ta gặp được ngươi, đã cứu mạng ngươi rồi".
Chúng ta?
Thanh niên nghe thấy lời này liền đưa mắt nhìn về phía bên cạnh Tần Ninh, một cô gái tầm mười bảy mười tám tuổi với sắc đẹp tuyệt trần, khí chất linh động lại hoạt bát.
Trong phút chốc, ánh mắt thanh niên liền bị thu hút.
"Xem đủ chưa?"
Lúc này Tần Ninh nghiêm mặt nói.
"Cảm ơn... Cảm ơn các ngươi..."
Thanh niên nhìn về phía hai người, nói: "Ta tên là Lý Vân Tiêu, đến từ thành Vân Bắc cách nơi này ba ngàn dặm về phía nam!"
Tần Ninh cẩn thận đánh giá thanh niên, nói: "Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
"Ta..."
Nghe thấy lời này, ánh mắt Lý Vân Tiêu ảm đạm nói: "Ta và người bạn chuẩn bị dự thi vào Thánh Đạo tông cùng nhau, dọc đường mọi người cũng đều đi cùng với nhau, lúc đi ngang qua một dãy núi, muốn đi vào để tích lũy kinh nghiệm, còn có thể dừng chân để ăn cơm nước, nhưng ai ngờ được..."
Lý Vân Tiêu chảy nước mắt, bi thương nói: "Chúng ta gặp phải một con nguyên thú cấp bảy, tổng cộng bảy người, chỉ có ta... trốn thoát, bọn họ... đều chết hết..."
Chuẩn bị thi vào Thánh Đạo tông?
Tần Ninh lạnh nhạt nói: "Nén bi thương".
Lý Vân Tiêu nhìn về phía hai người, miễn cưỡng chắp tay nói: "Cảm ơn hai vị đã cứu mạng ta".
"Ơn cứu mạng không nghĩ đến báo đáp, sau này có cơ hội nhất định sẽ báo đáp hai vị ân nhân".
Tần Ninh khoát tay, ngay sau đó đứng dậy, nhìn về phía Thời Thanh Trúc, tiếp đó nói: "Chúng ta cũng nên đi thôi, ta đã xử lý xong vết thương cho ngươi rồi, không có gì đáng ngại nữa".
Lý Vân Tiêu nói: "Cảm ơn các ngươi".
Lúc này, Thời Thanh Trúc lại kéo tay áo Tần Ninh, nói: "Hắn ta cũng muốn đi dự thi vào Thánh Đạo tông, để hắn ta ở chỗ này, nói không chừng sẽ bị nguyên thú cắn xé, hoặc là bị người khác giết, không bằng dẫn hắn ta đi cùng!"
Tần Ninh đưa mắt nhìn về phía Thời Thanh Trúc.
Thời Thanh Trúc đi theo hắn trong thời gian không ngắn lắm, chuyện gì cũng đều nghe hắn, rất ít khi phát biểu ý kiến của mình.
Thời Thanh Trúc tiếp tục nói: "Ta... Ta chỉ cảm thấy hắn ta đáng thương, chàng đừng nên suy nghĩ nhiều".
"Ta có thể suy nghĩ cái gì?"
Tần Ninh nhìn Lý Vân Tiêu một cái.
Người này nhìn đúng là trắng trẻo đẹp trai, cả người mang đến cho người ta cảm giác rất sạch sẽ.
Nhưng mà...
Còn chưa tới mức để hắn suy nghĩ nhiều đâu.
"Nếu nàng đã muốn đưa theo, vậy thì đưa theo".
Tần Ninh quay lại nhìn về phía Lý Vân Tiêu, nói: "Ngươi tên Lý Vân Tiêu đúng không? Hai người chúng ta cũng chuẩn bị tiến vào Thánh Đạo tông tham gia kiểm tra, một mình ngươi ở chỗ này rất nguy hiểm, không bằng đi cùng với chúng ta, lúc đến Thánh Đạo tông, vết thương của ngươi cơ bản cũng đã khỏi".
Lúc này sắc mặt Lý Vân Tiêu run lên, ngay sau đó vội vàng nói: "Cảm ơn hai vị".
"Có thể tự đi không? Ta sẽ không cõng ngươi đâu!"
"Có thể".
Ba người tiếp tục lên đường...
Dọc theo đường đi, Thời Thanh Trúc vẫn vô cùng vui vẻ, thậm chí còn hái hoa dại ven đường làm một cái vòng hoa đội lên trên đầu mình.
Một màn này rơi vào trong mắt Lý Vân Tiêu giống như một tiên nữ do trời đất sinh ra, lúc nàng đứng trên đồng cỏ này, dường như toàn bộ trời đất đều thành bối cảnh vậy, vô cùng động lòng người.
Tần Ninh nhìn Lý Vân Tiêu một cái, tùy tiện nói: "Đây là vợ ta".
Sắc mặt Lý Vân Tiêu lập tức ửng đỏ, xấu hổ nói: "Tại hạ đường đột, công tử và tiểu thư quả thật là trời sinh một đôi".
Tần Ninh không phản ứng.
Lại qua nửa tháng, vết thương của Lý Vân Tiêu đã khôi phục được gần hết, dọc theo con đường này, mỗi ngày Tần Ninh đều nấu cơm, Lý Vân Tiêu phụ trách săn thú, Thời Thanh Trúc thì phụ trách ăn ăn uống uống, cũng coi như đã quen thuộc với nhau hơn.
"Tay nghề của Tần công tử đúng là tốt".
Bên miệng Lý Vân Tiêu đầy dầu mỡ, ca ngợi: "Còn giỏi hơn những đầu bếp đứng đầu thành Vân Bắc chúng ta".
Nói tới thành Vân Bắc, nụ cười trên mặt Lý Vân Tiêu dần dần biến mất.
Mấy đồng bạn của hắn ta đều đã chết hết, chỉ còn lại một mình hắn ta còn sống.
Nửa tháng này Lý Vân Tiêu đúng là tận tâm tận lực đối xử với Tần Ninh và Thời Thanh Trúc, coi như để báo đáp.
Nhưng thỉnh thoảng ở một mình vẫn thấy rất buồn bã.
Tần Ninh cười nói: "Luyện ra được thôi".
"Đúng rồi, Lý Vân Tiêu, ngươi chuẩn bị bái nhập vào trong Thánh Đạo, có hiểu biết gì về Thánh Đạo tông không?"
Nghe thấy lời này, Lý Vân Tiêu nói: "Ta chưa từng đến đó, nhưng ta có một người bạn đã từng dự thi, mặc dù bị loại nhưng lần này vẫn muốn đến thử lần thứ hai".
"Thánh Đạo tông nhận đệ tử tạp dịch, đệ tử ngoại môn gồm hai ải, một năm sẽ có một lần thu nhận, đại khái là trong vòng nửa tháng, toàn bộ võ giả Cửu Nguyên Vực đều sẽ tới thử".
"Thánh Đạo tông chiêu mộ đệ tử không quan tâm đến tuổi tác, cảnh giới đạt tiêu chuẩn và kiểm tra thiên phú, cho nên có rất nhiều võ giả cho dù đã dừng ở cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn, Tiểu Thần Tôn nửa đời người rồi cũng sẽ đến tham dự..."
Ồ?
Đây cũng là điều khiến Tần Ninh rất kinh ngạc.
Chương 2417: Thánh Nguyên Thái Cực Quyển
Thông thường những tông môn đứng đầu này phải nhìn trúng thiên phú và cả tuổi tác kết hợp lại.
Đã đến một độ tuổi nhất định rồi mà còn chưa đạt tới cảnh giới nhất định nào đó, căn bản không thể cho cơ hội kiểm tra được.
Lý Vân Tiêu tiếp tục nói: "Hình như điều này có liên quan đến một vị cường giả trong Thánh Đạo tông, nghe nói mấy năm nay Thánh Đạo tông xuất hiện một vị cường giả là Chí Cao Đế Tôn vô địch, hình như vài năm trước mới chỉ là cảnh giới Đại Thần Tôn, nhưng lại đột nhiên mở mang trí tuệ, trong vòng mười năm đã vượt qua Tiểu Đế Tôn, Đại Đế Tôn trực tiếp đạt đến cảnh giới Chí Cao Đế Tôn".
"Hơn nữa bài kiểm tra một năm một lần cũng chỉ là cuộc thi nhỏ, đại khái cũng chỉ có hơn một vạn võ giả tham gia thôi".
"Trong Thánh Đạo tông, cứ trăm năm sẽ có một bài kiểm tra lớn".
Lý Vân Tiêu chậm rãi nói: "Bài thi trăm năm một lần sẽ có ít nhất mấy chục vạn người tham dự, nghe nói có năm còn lên đến trên nghìn vạn".
Trên nghìn vạn người tham gia kiểm tra.
Có thể tưởng tượng được nó rộng lớn đến mức nào.
Chẳng qua đây chính là Thánh Đạo tông.
Cho dù là một trong những bá chủ siêu cấp của Cửu Nguyên Vực, chẳng có ai mà không muốn bái nhập vào trong tông môn này cả.
Một khi trở thành đệ tử Thánh Đạo tông, sau này sẽ được dạy dỗ, tiềm lực tương lai là vô hạn.
Nếu như có thể trở thành đệ tử tinh anh cấp bậc Tiểu Đế Tôn, sau này cho dù có rời khỏi tông môn thì cũng là một phe hào cường, đủ để mở ra một gia tộc, một thế lực khác.
Thời Thanh Trúc gặm thịt đùi, nói: "Kiểm tra cái gì vậy?"
"Cuộc thi nhỏ các năm đều không giống nhau, bởi vì có rất nhiều người đều thi bảy tám lần vẫn không qua, cho nên sẽ còn tham gia kiểm tra lần nữa".
Lý Vân Tiêu nói: "Nhưng cũng chỉ có ba thứ, đầu tiên là thực lực, thứ hai là thiên phú, thứ ba là thiên phú khác".
"Thiên phú khác là chỉ ba thuật lớn là đan thuật, trận thuật, khí thuật, cùng với một vài thiên phú khác".
Tần Ninh gật đầu một cái.
"Nhưng đây cũng chỉ là dành cho thiên tài thôi, ví dụ như người có thiên phú đan thuật thì cần gì phải bái nhập vào Thánh Đạo tông? Đến Cửu Nguyên đan tông tốt hơn, dẫu sao bên trong Cửu Nguyên Vực chúng ta, đan sư đứng đầu hiện nay chính là tông chủ Cửu Nguyên đan tông - Dịch Hàn Ngọc".
"Nếu trong Cửu Nguyên Vực có vạn đan sư thì cũng phải gần bảy tám ngàn người đều ở trong Cửu Nguyên đan tông, nơi đó mới là thiên đường của đan sư".
"Hơn nữa, Dịch Hàn Ngọc đại sư không chỉ giỏi về đan thuật mà thực lực còn rất mạnh mẽ, võ tu trong Cửu Nguyên đan tông cũng không yếu".
Lý Vân Tiêu vừa nói xong liền dời mắt đi.
Đáng tiếc, hắn ta cũng không phải là đan sư.
"Hơn nữa nếu như là khí sư, vậy sẽ lựa chọn tiến vào Đà La cung, mỗi một bảo khí Chí Tôn mà Đà La cung chế tạo ra đều tốt hơn bên ngoài".
Những tông môn này đều có điểm mạnh của riêng mình.
"Vậy Thánh Đạo tông có ưu thế gì?", Thời Thanh Trúc nói.
"Ưu thế của Thánh Đạo tông chính là một võ quyết Chí Tôn nổi tiếng toàn bộ Cửu Nguyên Vực!"
Lúc này Lý Vân Tiêu hâm mộ nói: "Thánh Nguyên Thái Cực Quyển!"
Thánh Nguyên Thái Cực Quyển?
"Thánh Nguyên Thái Cực Quyển này có thể nói là võ quyết nòng cốt của Thánh Đạo tông, có tổng cộng bảy cuốn võ quyết truyền thừa, chỉ có đến cảnh giới Tiểu Thiên Tôn mới được bắt đầu tu luyện, đây cũng là lí do tại sao Thánh Đạo tông cho dù thu nhận đệ tử tạp dịch cũng phải bắt đầu từ Tiểu Thiên Tôn".
"Nếu như có thể cho thấy thiên phú mạnh mẽ trong lúc tu hành Thánh Nguyên Thái Cực Quyển, thậm chí có thể được trưởng lão của Thánh Đạo tông nhìn trúng, trực tiếp miễn việc kiểm tra, tiến vào bên trong Thánh Đạo tông, tăng quan tiến chức nhanh chóng!"
Tần Ninh nghe vậy, vẻ mặt lại vô cùng kì quái.
"Thánh Nguyên Thái Cực Quyển? Mạnh như vậy ư?"
Lý Vân Tiêu kích động nói: "Đương nhiên rồi, đây là võ quyết truyền thừa của Thánh Đạo tông, nó có thể giúp võ giả ở sáu cảnh giới sau của cửu cảnh Chí Tôn ổn định căn cơ, tăng thực lực lên, đơn giản là kỳ diệu không thể diễn tả được".
"Hơn nữa nghe nói vài năm trước, Thánh Nguyên Thái Cực Quyển này còn được tông chủ Thánh Vô Khuyết tự tay sửa đổi, càng thêm hoàn hảo hơn".
Tần Ninh cười một tiếng.
Tự tay sửa đổi?
Thánh Vô Khuyết có bản lĩnh kia à?
Lý Vân Tiêu nhắc tới Thánh Đạo tông liền tràn đầy mơ ước và tôn sùng.
Ba người tiếp tục lên đường...
Không đến mười ngày, ba bóng người đã xuất hiện trước một dãy núi lớn mờ mịt.
Nhìn qua sẽ thấy dãy núi kia dài chừng trăm dặm, mà phía trước là một con đường không thấy được điểm cuối.
Trước khi tiến vào dãy núi lớn này, ba người đã đi ngang qua một tòa thành trì, được đặt tên là thành Thánh Đạo, cũng là thành trì để Thánh Đạo tông trao đổi với bên ngoài hằng ngày.
Lúc này đứng trước dãy núi cao sừng sững kia, một hào khí không tự chủ được xuất hiện trong lồng ngực của Lý Vân Tiêu.
"Ta nhất định phải thi vào Thánh Đạo tông!"
Lý Vân Tiêu la lớn.
Vèo vèo vèo…
Chẳng qua là lúc Lý Vân Tiêu vừa hét xong, ba tiếng xé gió đột nhiên vang lên.
Chỉ thấy được ba bóng người xuất hiện ở trước mặt ba người Tần Ninh, tay cầm trường kiếm, khí thế kinh khủng.
Cảnh giới Tiểu Thần Tôn.
Ba người gồm hai nam một nữ, người phụ nữ kia mặc một bộ quần áo xanh, khuôn mặt lạnh lùng, hừ nói: "Người nào?"
Lý Vân Tiêu thấy trước ngực áo người phụ nữ kia khắc một chữ Thánh liền thay đổi sắc mặt, vội vàng nói: "Ba người chúng ta chuẩn bị tham gia bài kiểm tra của Thánh Đạo tông năm nay".
Người phụ nữ kia nhìn về phía ba người, tùy tiện nói: "Không được la hét to bên ngoài Thánh Đạo tông, muốn chết sao?"
"Hứa sư muội, có lẽ ba người này chỉ chưa thấy qua cảnh đời nên mới tương đối kích động thôi, kệ đi".
Một thanh niên bên cạnh cười ha hả nói: "Nếu các ngươi tới để tham gia kiểm tra, như vậy hãy đi theo chúng ta".
"Chỉ là Thánh Đạo tông là thánh địa võ đạo, không thể làm bậy, ở chỗ này phải chấp hành quy củ!"
Lý Vân Tiêu vội vàng gật đầu.
Ba vị đệ tử Thánh Đạo tông dẫn ba người Tần Ninh đi vào trong dãy núi.
Lần này phải đi khoảng mười mấy dặm đường.
Sáu người xuất hiện trên một vùng đất trống trước dãy núi.
Trong sơn cốc, từng hàng lầu các được xây dọc theo núi vô cùng oai phong, hơn nữa lại có từng đại trận bao phủ, cực kì có khí thế.
Lý Vân Tiêu liền nói: "Không hổ là Thánh Đạo tông, quả nhiên là rất khí phách!"
Nghe thấy lời này, cô gái họ Hứa giễu cợt nói: "Ngươi nằm mơ sao?"
"Nơi này là chỗ đặt chân tạm thời được đặc biệt chuẩn bị cho các đệ tử tới tham gia kiểm tra hàng năm ở bên ngoài Thánh Đạo tông".
"Thánh Đạo tông thật sự vẫn còn ở sâu bên trong năm mươi dặm nữa!"
Lý Vân Tiêu lại không hề tỏ ra lúng túng, ngược lại lẩm bẩm nói: "Chỉ là chỗ tiếp đãi thôi mà đã uy nghiêm như thế rồi, chắc chắn bên trong Thánh Đạo tông còn hùng vĩ hơn, không hổ là bá chủ Cửu Nguyên Vực".
Ba đệ tử kia đều tỏ vẻ kiêu ngạo.
Tuy bọn họ chỉ là đệ tử ngoại môn phụ trách tiếp đón, nhưng cũng là đệ tử của Thánh Đạo tông.
Ở trước mặt ba đệ tử chỉ đến để tham gia kiểm tra này, đương nhiên sẽ có cảm giác hơn người rồi.
Tần Ninh và Thời Thanh Trúc lại không có cảm giác gì.
Lý Vân Tiêu thì nhìn ngó khắp nơi bằng đôi mắt sáng rực.
"Hàng năm có hơn mười ngàn đệ tử tham gia kiểm tra, Thánh Đạo tông cũng cần ghi chép thông tin thân phận của các đệ tử, để phái người điều tra xem có phải là thật hay không, nếu không chẳng phải sẽ có một đống gian tế lẻn vào trong Thánh Đạo tông ư? Lát nữa các ngươi cũng phải nói tên họ, chờ đợi kiểm tra thực hư rồi có thể tham gia kiểm tra".
Cô gái họ Hứa tiếp tục nói: "Được rồi, chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ, ba người các ngươi tiến vào bên trong sơn cốc sẽ có người sắp xếp cho các ngươi".
"Cảm ơn ba vị".
Lý Vân Tiêu vội vàng nói.
Đợi đến khi ba người rời đi, Lý Vân Tiêu mới nhìn về phía Tần Ninh và Thời Thanh Trúc, nói: "Đệ tử của Thánh Đạo tông đều cảm thấy hãnh diện về thân phận mình, chúng ta đừng để ý".
Chương 2418: Tạ Phong Linh
Đúng là Tần Ninh và Thời Thanh Trúc cũng không để ý.
Nếu không sẽ không có thái độ này.
Ba người tiến vào bên trong sơn cốc, trong đó có từng dãy nhà dài khoảng mười mấy dặm, mặt đất cũng vô cùng sạch sẽ, khí Chí Tôn trong trời đất ở chỗ này cũng đậm đà hơn bên ngoài một ít.
Thánh Đạo tông là một trong năm bá chủ lớn, cho nên vẫn phải xây dựng những tòa nhà này để có thể diện một tí, tôn vinh lên thân phận địa vị của mình.
Ba người vừa tiến vào bên trong sơn cốc, chỉ thấy ở một bên có một cái bàn gỗ, mấy bóng người đang ngồi chờ ở đó.
"Tới đây".
Một người trong đó nhìn về phía ba người, ngoắc ngoắc tay.
"Tới tham gia kiểm tra của Thánh Đạo tông chúng ta đúng không?
Một người nộp 5 vạn viên nguyên thạch".
Đệ tử kia tùy ý nói.
"5 vạn viên?"
Lý Vân Tiêu lập tức thay đổi sắc mặt, nói: "Năm trước không nhiều như vậy mà".
"Mỗi năm một quy định, ngươi không biết sao?"
Đệ tử kia không nhịn được nói: "Chút nguyên thạch này mà cũng không có, cút được rồi đấy!"
5 vạn viên nguyên thạch đủ để mua một bảo khí Chí Tôn nhị phẩm.
Đối với võ giả cảnh giới Đại Chí Tôn mà nói, đây tuyệt đối là số lượng không thể lấy ra nổi.
Đối với võ giả cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn mà nói, đó cũng là một số lượng khá nhức nhối.
Lúc này Lý Vân Tiêu lộ vẻ mặt khó xử.
Mỗi lần võ giả nghỉ ngơi đều sẽ tiêu tiền khắp nơi.
5 vạn sao.
Hắn ta gặp khó khăn, bây giờ đúng là không lấy ra được.
Tần Ninh đột nhiên đi lên phía trước, cười nói: "Ba người chúng ta, 150 vạn nguyên thạch".
Vừa nói xong, ánh sáng chợt lóe lên, hóa thành từng đống nguyên thạch, đệ tử kia nhanh tay lẹ mắt nhận lấy tất cả không thiếu một viên nào.
"Như thế mới đúng chứ!"
Đệ tử kia tùy tiện nói: "Viết rõ ba người các ngươi đến từ nơi nào, tên họ là gì, cùng với bối cảnh đơn giản vào đây!"
"Nhớ lấy".
Đệ tử kia nghiêm túc nói: "Phải viết chính xác không được sai sót, Thánh Đạo tông sẽ phái người điều tra, nếu là giả, không nói đến việc sẽ hủy bỏ tư cách kiểm tra, mà còn có khả năng đưa tới họa chết người".
Ba người Tần Ninh nhận lấy thẻ tre của từng người.
Lúc này, Thời Thanh Trúc khom người cầm bút, nhìn Tần Ninh viết, cũng chép lại từng chữ một.
Mấy tên đệ tử kia thấy một màn này liền khẽ mỉm cười.
Chẳng qua là ánh mắt lại dừng ở trên người Thời Thanh Trúc, bình phẩm lung tung, nói cười không ngừng.
Tần Ninh cau mày lại.
Thời Thanh Trúc lại không để ý.
Lý Vân Tiêu nhìn về phía Tần Ninh, vừa viết vừa nói: "Tần công tử, đệ tử Thánh Đạo tông luôn đối xử với chúng ta như vậy... Dẫu sao năm trước, 1 vạn người tham gia kiểm tra thì chỉ có một hai trăm người có thể thi đỗ mà mà thôi...", nói trắng ra là những đệ tử này căn bản không nghĩ bọn họ có thể vượt qua, cho nên cũng không để bọn họ vào trong mắt.
Dám gây chuyện sẽ còn bị hủy bỏ tư cách.
Tần Ninh cau mày lại, không nói gì.
Một người trong đó đột nhiên đi ra phía trước, nhìn về phía bóng lưng Thời Thanh Trúc, mỉm cười.
"Cô nương, ngươi viết như vậy là không đúng!"
Đệ tử kia cười nói: "Ta tới dạy ngươi viết đi!"
Vừa nói, đệ tử kia vừa duỗi tay ra định nắm lấy tay Thời Thanh Trúc.
"Cút".
Một tiếng quát khẽ vang lên.
Ngay sau đó chỉ thấy bàn tay của đệ tử kia bị một cái tay khác bắt lấy, những tiếng răng rắc vang lên.
Tần Ninh dễ dàng bắt lấy bàn tay của người kia, lạnh lùng nói: "Ta tới để tham gia kiểm tra, không phải tới để gây chuyện".
"Nếu ngươi không biết điều, ta có thể giúp ngươi một tay".
"Ngươi ngươi ngươi...", sắc mặt đệ tử kia tái nhợt.
Tần Ninh hừ một tiếng, siết chặt tay lại, một tiếng răng rắc vang lên, đệ tử kia ngã xuống đất, ngay sau đó kêu lên thảm thiết.
"Người đâu, mau đến đây, có người gây chuyện".
Mấy tên đệ tử lập tức hét lớn.
Ánh mắt Tần Ninh lúc này vô cùng hung dữ.
Thánh Đạo tông thu 5 vạn nguyên thạch, trong đó có hơn một nửa là bị đám đệ tử này bỏ túi.
Điều này cũng không thể trách được, người tu hành vốn là thế, có thể kiếm được bao nhiêu nguyên thạch thì hay bấy nhiêu, Tần Ninh cũng không so đo.
Nhưng mà... muốn chạm vào Thời Thanh Trúc?
Vậy thì không thể nhẫn nhịn được! Chỉ trong phút chốc.
Mười mấy bóng người xuất hiện từ bên trong sơn cốc, hai mắt hằm hằm vây quanh ba người Tần Ninh.
Đều là đệ tử ngoại môn của Thánh Đạo tông, cảnh giới Đại Thiên Tôn.
"Chính là hắn, công khai đánh ta, hãy bắt hắn đưa Hình Phạt Đường!"
Đệ tử kia gào khóc nói.
Lúc này Lý Vân Tiêu cũng sợ choáng váng.
Tần Ninh... Nói ra tay liền ra tay.
Nơi này chính là Thánh Đạo tông.
Bọn họ còn chưa phải là đệ tử của Thánh Đạo tông đâu.
"Hiểu lầm, hiểu nhầm...", Lý Vân Tiêu vội vàng nói: "Là hiểu nhầm...", "Hiểu nhầm ư?"
Đệ tử kia nói: "Nếu tay ta mà bị gãy, ba người các ngươi cứ chờ chết đi!"
Giờ phút này, đám đệ tử xung quanh cũng đều nhìn chằm chằm ba người như hổ đói.
Tần Ninh cau mày lại.
Nếu Thánh Đạo tông chính là chỗ chó chết này thì còn đi vào làm gì nữa?
"Bắt bọn họ, giao cho Hình Phạt Đường thẩm vấn!"
Chỉ trong phút chốc, mười mấy người thi nhau thúc giục khí Chí Tôn, đằng đằng sát khí.
"Láo xược!"
Lúc này, một tiếng quát đột nhiên vang lên.
Tiếng quát trong trẻo lạnh lùng vang vọng ở trong sơn cốc.
Bên trong sơn cốc, không ít lầu các đều mở cửa sổ ra, từng người thò đầu ra ngoài xem náo nhiệt.
Phàm là người tới chỗ này, có ai mà không bị đệ tử Thánh Đạo tông gây khó dễ?
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có người trực tiếp gây ra huyên náo.
Đúng là can đảm! Bên trong sơn cốc, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên.
Chỉ thấy được một cô gái mặc quần áo bó sát người xuất hiện ở cửa vào sơn cốc.
Cô gái nhìn về phía đệ tử kia, nói thẳng: "Lý Hồ, ngươi làm gì đấy?"
Lúc này, mười mấy vị đệ tử bên trong sơn cốc nhìn thấy người phụ nữ kia đều tỏ ra cung kính.
"Tạ sư tỷ, sao tỷ lại đến đây?"
Một người trong đó cười ha hả nói: "Nơi này cứ để chúng ta phụ trách là được".
Cô gái đi tới trước cho mỗi người một cái tát, gò má mấy tên đệ tử kia đỏ bừng lên, nhưng lại không dám phản bác một lời nào.
"Cút, đúng là mất mặt xấu hổ, tự mình đến Hình Phạt Đường nhận phạt đi!"
Cô gái nói thẳng.
Mấy tên đệ tử kia đều không dám ho he gì, rối rít rời đi.
Đám võ giả ở xung quanh xem náo nhiệt thấy cô gái kia đưa mắt đến cũng thi nhau đóng cửa sổ lại.
Mọi người đều lần lượt giải tán.
Lý Vân Tiêu nhìn về phía cô gái kia, chỉ cảm thấy cô ta có một khuôn mặt xinh đẹp, buộc tóc đuôi ngựa, dáng vẻ lão luyện, sắc đẹp cũng coi như trên trung bình, nhưng so sánh với Thời Thanh Trúc lại không đáng vào đâu.
Lý Vân Tiêu vô cùng buồn bực, tại sao đệ tử Thánh Đạo tông này lại giúp đỡ bọn họ.
"Ngươi chính là Tần Ninh?"
Cô gái nhìn về phía Tần Ninh, nói.
"Ừ...", "Ta là Tạ Phong Linh!"
Cô gái nói: "Cha ta đã báo tin cho ta biết rồi".
"Thánh Đạo tông không thể so với bên ngoài, ở chỗ này vẫn cần phải khiêm tốn một chút".
Tần Ninh không nói gì.
Tạ Phong Linh tiếp tục nói: "Các ngươi tạm thời ở lại chỗ này chờ đợi kiểm tra đi, ta cũng không giúp được các ngươi cái gì, nếu như kiểm tra thành công, tiến vào bên trong Thánh Đạo tông, có cái gì không hiểu có thể tới hỏi ta".
"Được".
Tạ Phong Linh cũng không nói gì nữa, mà xoay người đi.
Một trận sóng gió đã kết thúc.
Lý Vân Tiêu nhìn về phía Tần Ninh, giật mình nói: "Không ngờ ngươi còn quen biết đệ tử của Thánh Đạo tông!"
"Cũng coi như không quen lắm...", Tần Ninh không thèm để ý.
Hắn và Tạ Trung cùng lắm chỉ tính là hợp tác.
Có lẽ Tạ Trung bởi vì Tạ Phong Quân ở trong thánh địa Thanh Dương bây giờ đã bái nhập vào môn hạ của Lý Nhàn Ngư, cho nên mới cung kính với hắn.
Nhưng Tạ Phong Linh lại không quan tâm đến chuyện này.
Hắn cũng chưa từng nghĩ đến việc sau khi vào Thánh Đạo tông sẽ dựa vào Tạ Phong Linh.
Vì vậy cũng không có cảm giác gì đối với thái độ không mặn không nhạt của cô ta.
Còn về việc gây chuyện lớn... Nếu gây ra ầm ĩ thì cứ phá hủy Thánh Đạo tông là được, hắn cũng không sợ.
Chương 2419: Khảo hạch bắt đầu
Hai người tiến vào trong lầu các.
Những lầu các này được xây dựng bên trong sơn cốc, mỗi một toà đều cao ba tầng, gian phòng này nối tiếp gian phòng kia.
Sau khi ba người điền xong thông tin thì nhận được một chiếc chìa khoá phòng, Lý Vân Tiêu nhìn Thời Thanh Trúc và Tần Ninh vào phòng, vẻ mặt tràn đầy hâm mộ.
Mỹ nhân ở bên cạnh! Trông Tần Ninh chẳng giống như là tới tham gia khảo hạch, càng giống đến đây để trải nghiệm cuộc sống hơn.
Trong phòng.
Thời Thanh Trúc lười biếng nằm trên giường.
Còn Tần Ninh ngồi tựa vào cửa sổ, quan sát cảnh vật bên ngoài khung cửa.
“Thánh Đạo tông này…để lại cho ta ấn tượng không tốt chút nào…”, lúc này, Thời Thanh Trúc nằm sấp trên giường, hai chân nâng lên đung đưa, nàng mỉm cười nói: “Nhìn dáng vẻ hẹp hòi của chàng kìa, mấy tên đệ tử tự cao tự đại thôi mà”.
Tần Ninh nhìn về phía Thời Thanh Trúc, sau đó đi đến bên giường, bàn tay vỗ nhẹ xuống dưới.
Bốp! Lúc này, khuôn mặt của Thời Thanh Trúc đỏ bừng lên.
“Chàng làm gì thế?”
“Nàng nói xem?”
Tần Ninh cười nói: “Người phụ nữ của ta, ai cũng không được nhớ thương, ta không chỉ bao che khuyết điểm đối với đồ đệ, mà đối với người phụ nữ của ta, ta lại càng bao che khuyết điểm hơn”.
Thời Thanh Trúc nhe răng trợn mắt, giống như một con mèo nhỏ tức giận.
Tần Ninh lập tức cười nói: “Được rồi, coi thường ta?
Xem ra ta phải trừng trị nàng một trận mới được!”
Đột nhiên, Tần Ninh giống như mãnh hổ bổ nhào về phía mèo nhỏ…
“Từ từ!”
“Hửm?”
“Kết trận đã!”
Thời Thanh Trúc thúc giục nói.
“Suýt chút nữa thì quên…”, vừa nói Tần Ninh vừa ngưng tụ trận văn, lan tràn ra bốn phía căn phòng.
Ngăn cách căn phòng này với mọi thứ ở bên ngoài.
Cho dù trời long đất lở, âm thanh như sấm, bên ngoài cũng không thể nghe được chút nào… Ở phòng bên cạnh.
Lý Vân Tiêu có chút thất vọng rời khỏi bức tường.
Vốn dĩ đang muốn nghe ngóng một chút xem, hai người này sẽ phát sinh chuyện gì, kết quả là… cái gì cũng không nghe thấy.
Một chút động tĩnh cũng không có?
Thật kỳ lạ! Lý Vân Tiêu không khỏi cảm thán, nếu như sau này mình có thể tìm được một cô gái như vậy làm phu nhân, thì cho dù chết dưới hoa mẫu đơn cũng phải làm quỷ phong lưu!
“Thế nhưng ý tưởng này, thật sự là mơ mộng hão huyền…”, Lý Vân Tiêu lắc đầu, sau đó xoay người ngồi lên trên giường, tĩnh tâm tu hành! Ban đêm! Bên trong sơn cốc yên tĩnh, có hơn mười vị đệ tử Thánh Đạo tông tuần tra qua lại, đảm bảo cho không có chuyện phiền phức gì xảy ra.
Trong phòng, trên giường là một mảnh hỗn loạn.
Thời Thanh Trúc chìm sâu vào giấc ngủ.
Đầu gối lên cánh tay Tần Ninh.
Ngoài cửa sổ, âm thanh sột soạt đột nhiên vang lên.
“Tần Ninh”.
Lúc này, một giọng nói vang lên.
“Ai?”
Tần Ninh cẩn thận đi đến trước cửa sổ.
Hắn nhẹ nhàng mở cửa sổ ra, một khuôn mặt xuất hiện trước mắt Tần Ninh.
“Duẫn Khả Vi?”
Tần Ninh nhíu mày.
“Ngươi tới đây làm cái gì?”
Duẫn Khả Vi nhìn về phía Tần Ninh, cười tủm tỉm nói: “Đến tìm ngươi”.
“Nguyên liệu mà ngươi muốn ta chuẩn bị, ta đã lệnh cho Cửu Nguyên thương hội tìm kiếm, còn nhờ cả đại sư huynh của ta hỗ trợ nữa, có Cửu Nguyên đan tông giúp đỡ, chỉ cần là có tồn tại trong Cửu Nguyên Vực, nhất định là có thể tìm được”.
“Được!”
Nói xong, Tần Ninh đang muốn đóng cửa sổ lại.
“Đừng vội!”
Duẫn Khả Vi lại nói: “Không phải là ngươi muốn tham gia khảo hạch sao?
Có muốn ta giúp ngươi trực tiếp tiến vào trong Thánh Đạo tông luôn không, tham gia khảo hạch làm cái gì”.
“Cửu Nguyên thương hội của ngươi kinh doanh buôn bán, không tham gia vào việc tranh đấu của các thế lực lớn, vậy mà trong Thánh Đạo tông cũng có người của ngươi sao?”
“Lời này của ngươi có phần đúng, nhưng cho dù trong đây không có người của ta thì muốn tìm hiểu một chút tin tức, còn không phải là chuyện vô cùng đơn giản sao?”
Duẫn Khả Vi lập tức cười nói: “Cửu Nguyên thương hội chúng ta kinh doanh buôn bán, phương diện tin tức thì lấy ở đâu ra?
Tất nhiên là trong các thánh địa, tông môn lớn rồi, trong đó đều có cơ sở ngầm của chúng ta”.
“Bồi dưỡng mấy tâm phúc là điều chắc chắn rồi”.
Duẫn Khả Vi nói tiếp: “Ta đã đánh tiếng với người kia, ngươi ở trong Thánh Đạo tông không làm ra chuyện gì khác người thì sẽ không có vấn đề gì”.
“Đã biết!”
Duẫn Khả Vi lại nói: “Có việc gì thì cứ nói với ta, bất cứ lúc nào gọi, ta cũng có thể đến ngay!”
“Ừm”.
Duẫn Khả Vi nghiêng đầu dò xét, muốn nhìn tình hình trong phòng một chút, nhưng bị Tần Ninh trực tiếp ngăn lại.
“Ách…Ngươi tiếp tục, tiếp tục…”, Duẫn Khả Vi cười hì hì đóng cửa sổ lại, rồi sau đó cả người biến mất trong bầu trời đêm.
Lúc này, Tần Ninh mới quay trở lại trên giường.
Nhìn thấy Thời Thanh Trúc vẫn đang say giấc nồng, Tần Ninh mới thở ra một hơi.
Xem ra Duẫn Khả Vi đã xác định được một số tin tức từ chỗ của Dịch Hàn Ngọc.
Thế nhưng, chẳng lẽ Dịch Hàn Ngọc cũng không tin hắn chính là Cửu Nguyên Đan Đế năm đó?
Thân là đại đệ tử của Trần Nhất Mặc, Dịch Hàn Ngọc chắc hẳn là biết nhiều hơn so với Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao?
Không có khả năng một chút tin tức cũng không biết mới phải.
Còn một khả năng khác chính là, đối với ba vị đệ tử, Trần Nhất Mặc cũng không hoàn toàn yên tâm, cho nên việc gì cũng không nói cho bọn họ biết, vì thế ba vị đệ tử kia tất nhiên là không tin được là sư gia của mình lại chuyển kiếp.
Thôi.
Tạm thời không nên nghĩ tới nữa.
Trước hết cứ ở lại trong Thánh Đạo tông, điều tra tin tức của Ma tộc rồi lại nói sau.
Thời gian mấy ngày tiếp theo.
Tần Ninh và Thời Thanh Trúc vẫn luôn một mực chờ đợi.
Trong khoảng thời gian này, Lý Vân Tiêu cũng đã tới vài lần, nói chuyện phiếm vài câu, sau đó rời đi.
Sau mười ngày chờ đợi, cuối cùng cũng nhận được thông báo.
Đã kiểm tra đối chiếu, xác thực thân phận của tất cả những người đăng ký tham gia xong, bắt đầu tiến hành khảo hạch.
Thánh Đạo tông kiểm tra đối chiếu cũng không phải là nói đùa.
Trong mấy ngày chờ đợi, ở nơi tiếp đón, đã có hơn hai mươi người trực tiếp bị dẫn đi.
Còn có mấy người dám can đảm phản kháng thì bị giết ngay tại chỗ! Điều này cũng là cho những võ giả có thân phận sạch sẽ nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Đại tông môn quả thực là đại tông môn!... Bên trong sơn cốc.
Từng vị võ giả từ trong phòng đi ra, nhận số thứ tự thuộc về mình.
Lúc này, ở lối ra của sơn cố có mấy bóng người đang lơ lửng giữa không trung.
Trong đó có một ông lão mặc áo khoác trắng, cười ha ha nói: “Lần này, có chín nghìn chín trăm tám mươi người dự định tiến vào làm đệ tử của Thánh Đạo tông!’’
“Lão phu là Từ Phàn, là người phụ trách chuyên môn của cuộc tuyển chọn đệ tử mỗi năm một lần này!”
“Tiếp theo đây, ta sẽ nói với các ngươi về quy tắc của khảo hạch”.
Trưởng lão Từ Phàn chậm rãi nói: “Cái gọi là quy tắc chính là, sử dụng tất cả năng lực của ngươi để thông qua khảo hạch, những chuyện có trong danh mục cấm thì không thể làm, còn không cấm thì các ngươi có thể tự do hành động”.
“Tập trung ở nơi đây, ta thấy hầu hết là võ giả cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn, khảo hạch các ngươi tham gia là khảo hạch đệ tử tạp dịch và đệ tử ngoại môn”.
“Khảo hạch đệ tử tạp dịch có quy tắc của đệ tử tạp dịch, khảo hạch đệ tử ngoại môn có quy tắc của đệ tử ngoại môn”.
Từ Phàn nói xong thì chỉ vào một vị trưởng lão bên cạnh mình, nói: “Vị này chính là người phụ trách khảo hạch đệ tử tạp dịch, sáu nghìn ba trăm người tham gia khảo hạch đệ tử tạp dịch thì đi theo vị Lưu trưởng lão này đi”.
Ngay sau đó có vài người đã đi theo vị trưởng lão kia rời khỏi sơn cốc.
Sơn cốc rộng lớn dần dần trở nên trống trải hơn.
Còn lại ba nghìn ba trăm tám mươi người! Lúc này, trưởng lão Từ Phàn cười nói: “Ba nghìn ba trăm tám mươi người các ngươi tham gia khảo hạch đệ tử ngoại môn”.
“Thánh Đạo tông là một trong năm đại bá chủ của Cửu Nguyên Vực”.
“Đệ tử chia ra làm mấy cấp bậc, trước hết ta sẽ nói rõ ràng với các ngươi”.
Từ Phàn vừa dứt lời, trong đám người lập tức xuất hiện âm thanh ồn ào.
“Yên lặng!”
Từ Phàn lập tức nói: “Ta biết, không ít người trong các ngươi đã biết rõ, thế nhưng vẫn có một vài người không biết, ta phải giải thích rõ ràng!”
Một luồng khí tức mạnh mẽ thổi qua.
Cảnh giới Tiểu Đế Tôn.
Lúc này, mọi người đều không dám nhiều lời nữa.
Chương 2420: Trống Lực Thanh
Tới tham gia khảo hạch đệ tử ngoại môn, hầu hết đều có cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn, giờ phút này ai còn dám nói bậy.
Từ Phàn nói tiếp: “Trong Thánh Đạo tông có bảy vị đạo tử, là bảy người có thân phận địa vị cao nhất trong các đệ tử, là thiên chi kiêu tử đạt được sự công nhận của bảy vị đạo tông trong Thánh Đạo tông chúng ta”.
“Ngoài ra còn có đệ tử tinh anh, đạt tới cảnh giới Tiểu Đế Tôn mới có thể trở thành đệ tử tinh anh”.
“Sau đó là đệ tử nội môn, đệ tử nội môn yêu cầu phải có cảnh giới Đại Thần Tôn, trở thành Đại Thành Tôn, pháp thân Ngưng Hồn, hoàn toàn có linh tính, cũng đại biểu cho một bước tiến lớn trong tu hành, mới có tư cách trở thành đệ tử nội môn của Thánh Đạo tông”.
Đại Thần Tôn, tại Cửu Nguyên Vực, ở những địa vực bên ngoài đại lục Cửu Nguyên, ví dụ như những địa phương như Cửu Châu, đã đủ để tung hoành một phương.
Thế nhưng ở trong Thánh Đạo tông lại chỉ có tư cách làm đệ tử nội môn.
Không thể không nói, sự cường đại của Thánh Đạo tông khó có thể tưởng tượng được.
“Đệ tử ngoại môn, cũng là thành phần chiếm số lượng nhiều nhất trong Thánh Đạo tông, có cảnh giới Tiểu Thần Tôn và Đại Thiên Tôn”.
“Còn đệ tử tạp dịch thì là cảnh giới Tiểu Thiên Tôn”.
Từ Phàn nói xong thì cũng nói luôn: “Đương nhiên, những cái này chỉ là yêu cầu về cảnh giới, nếu như chỉ nhìn cảnh giới thì cũng không cần khảo hạch làm gì, trực tiếp tiến vào là được rồi”.
“Ở đây đều là võ giả cảnh giới Đại Thiên Tôn và Tiểu Thần Tôn”.
“Thế nhưng, Thánh Đạo tông chúng ta còn có yêu cầu cực cao”.
“Các ngươi đi theo ta!”
Nói xong, Từ Phàn xoay người bước đi.
Hơn ba nghìn người theo Từ Phàn đi ra bên ngoài sơn cốc.
“Khảo hạch được chia thành bốn cửa ải!”
Từ Phàn vừa đi vừa nói, đội ngũ thật dài như vậy như đều nghe được rành mạch.
“Cửa thứ nhất chính là khảo hạch cấp bậc cảnh giới của nhóm các ngươi”.
“Ví dụ như cảnh giới của ngươi là Đại Thiên Tôn sơ kỳ, thế nhưng ngươi có thể thực sự phóng thích ra sức mạnh của ngươi được hay không?’’
Từ Phàn cười tủm tỉm nói: “Thông thường mà nói, võ giả cảnh giới Đại Thiên Tôn sơ kỳ, pháp thân Ngoại Hiện, sau khi ngưng tụ được đường vân pháp thân thì lực bộc phát và cường độ của pháp thân Ngoại Hiện sẽ được tăng lên mấy lần”.
“Ví dụ như lực lượng của ngươi hoàn toàn bùng nổ có thể phóng thích ra một nửa sức mạnh!”
“Thậm chí, có thể là ba phần, có thể là bảy phần!”
“Điều này đại biểu cho lực khống chế của ngươi đối với cảnh giới của bản thân mình”.
Mọi người gật gật đầu.
Lời nói của Từ Phàn trưởng lão cũng không khó lý giải.
Ví dụ như một người phàm bình thường thì lực bộc phát hoàn toàn có thể là ba trăm cân, khi tập trung vào một quyền thì có thể đánh ra cực hạn.
Thế nhưng, thông thường thì sao?
Ba trăm cân này cũng không đại biểu cho việc người này có thể dùng một quyền để đánh chết một con lợn rừng, có thể khiêng được ba trăm cân gạo dễ như trở bàn tay.
Đó là cực hạn.
Nhưng lực lượng mà bản thân có thể phóng thích ra mới là điều quan trọng.
Đám người bắt đầu thì thầm bàn tán.
“Đây là do Thánh Đạo tông lo lắng có một số người dùng đan dược để tăng lên cảnh giới, nhưng thực lực lại chẳng ra làm sao, chỉ là cảnh giới nhìn có vẻ cao mà thôi”.
“Ừm, chính là đạo lý này…”
“Dù sao thì ta cũng không sợ, bình thường ta vẫn luôn tự mình tu hành, từng bước đi lên”.
Có người không thèm để ý, có người lại lo lắng.
Từ Phàn nói xong thì dẫn theo hơn ba nghìn người đi đến một vị trí cách sơn cốc cũ hơn mười dặm, rồi tiến vào một vùng sơn cốc khác.
Sơn cốc này chứa đựng hơn vạn người cũng không thành vấn đề.
Đây cũng chính là nơi diễn ra khảo hạch lần này.
“Cửa thứ nhất, kiểm tra sức mạnh nắm giữ!”
Từ Phàn cười nói: “Đây cũng không phải là kiểm tra sức mạnh bình thường!”
“Yêu cầu ở cửa này không phải là một quyền ngươi đánh ra có lực bộc phát bao nhiêu”.
Lúc này, mọi người đều tiến vào bên trong sơn cốc.
Chỉ thấy ở lối ra vào của sơn cốc có tổng cộng mười sáu mặt trống lớn, mỗi một mặt trống đều có đường kính một mét, được xếp liên tiếp trên đài đá.
Mà trên đài đá lại được gắn những mặt kính thuỷ tinh.
Giờ phút này, bên cạnh mỗi đài đá đều có vài đệ tử đứng đó.
Lúc này, Từ Phàn mở miệng nói: “Trống này có tên là trống Lực Thanh!”
“Quá trình tạo ra trống Lực Thanh cực kỳ phức tạp, nhưng các ngươi cũng đừng lo lắng là sẽ phá huỷ nó, vì cho dù là ta đánh vào thì nó cũng không bị tổn hại gì”.
Từ Phàn cười ha ha nói: “Cái trống này sẽ căn cứ vào cảnh giới của mỗi người, lấy đó làm cơ sở, ngay khi các ngươi thi triển công kích, va chạm với mặt trống, bên trong trống sẽ xuất hiện dao động, rồi căn cứ vào cảnh giới của các ngươi mà đưa ra thực lực có thể bộc phát được trong cảnh giới đó”.
“Đồng thời, con số sẽ được biểu hiện bên trên mặt kính’’.
Lúc này, Từ Phàn cười lớn nói: “Các ngươi nhìn cho kỹ”.
Một vị đệ tử của Thánh Đạo tông đi đến trước mặt trống, dồn khí vào đan điền, im lặng không nói một lời, bên ngoài cơ thể bùng nổ hào quang, pháp thân Ngoại Hiện.
Pháp thân này có hình dạng một thanh đao.
Lúc này, vị đệ tử kia cầm đao phong trong tay, pháp thân đao mang và đao phong hợp thành một thể rồi chém xuống một nhát.
Tùng…Trong trống truyền đến một tiếng gầm nặng nề.
Ngay sau đó.
Trên mặt kính xuất hiện một hàng chữ.
“Đại Thiên Tôn đỉnh phong, bảy mươi hai!”
Mọi người sửng sốt!
Thật thần kỳ! Từ Phàn lập tức nói: “Thi triển ra một kích mạnh nhất của các ngươi, công kích mà các ngươi thuần thục nhất, cái trống này sẽ kiểm tra được cảnh giới của các ngươi, hơn nữa, còn chuẩn xác tính ra được lực lượng mà các ngươi nắm giữ trong tay”.
Bảy mươi hai! Là mức độ lực lượng nắm trong tay.
Võ giả bộc phát sức mạnh hoàn toàn, nhưng không phải bất kỳ lúc nào cũng có thể bùng nổ được.
Thông thường, có thể phóng thích ra một nửa lực lượng, công kích đối thủ, tạo ra thương tổn đã là rất lợi hại rồi.
Trống Lực Thanh này, quả thực là kỳ lạ.
Mọi người đều được mở rộng tầm mắt.
Không chỉ có thể kiểm tra ra cảnh giới, mà còn có thể kiểm tra ra sức mạnh người đó nắm giữ.
Không hổ là Thánh Đạo tông! Thời Thanh Trúc cười nói: “Chơi thật vui!”
“Cũng không phải là cho nàng đến đây để chơi đùa!”
Tần Ninh cười nói: “Đợi lát nữa kiểm tra cho tốt, nếu như không qua thì nàng trở về thành Thương Ngọc, một mình ta tiến vào Thánh Đạo tông”.
“Còn lâu!”
Thời Thanh Trúc nắm chặt tay, cười nói: “Ta nhất định có thể qua cửa”.
Lúc này, trưởng lão Từ Phàn cười nói: “Mỗi người đều đã nhận thẻ đánh số thứ tự, lấy thẻ số thứ tự của mình ra rồi bắt đầu xếp hàng đi, từng nhóm một lên”.
“Kiểm tra cảnh giới từ Đại Thiên Tôn đến Tiểu Thần Tôn, hơn nữa…”, nói đến đây, Từ Phàn dừng lại một chút.
Mọi người đều sửng sốt.
Hơn nữa cái gì?
Nói mau đi!
“Hơn nữa, lực lượng nắm giữ phải hơn sáu mươi điểm mới tính là đủ tư cách!”
Từ Phàn cười tủm tỉm nói.
Cái gì! Lời này vừa nói ra, bên trong sơn cốc bỗng chốc nổ tung.
Sáu mươi! Yêu cầu này cũng quá là hà khắc rồi! Thông thường, võ giả chỉ có thể bộc phát ra ba mươi, bốn mươi điểm sức mạnh nắm giữ.
Lợi hại hơn chút nữa thì đại khái là năm mươi điểm sức mạnh nắm giữ! Hơn nữa, sức mạnh nắm giữ này còn không ngừng biến đổi.
Ví dụ như, từ Đại Thiên Tôn sơ kỳ đột phá đến trung kỳ, khi vừa mới đột phá, lực nắm giữ nhất định sẽ bị giảm xuống.
Lực lượng tăng lên, sức mạnh nắm giữ trong tay cần phải được thời gian mài giũa.
Lúc này, không ít võ giả vừa mới đột phá một tiểu cảnh giới đều kêu la ai oán.
“Yên lặng!”
Lúc này, Từ Phàn mở miệng nói: “Yêu cầu của Thánh Đạo tông là như vậy, lực lượng nắm giữ thấp hơn sáu mươi thì khảo hạch thất bại, giao ra thẻ số thứ tự rồi lập tức rời khỏi đây”.
Sáu mươi! Quả thực là có chút khó khăn! Chỉ có thiên tài mới có thể làm được.
Thế nhưng người mà Thánh Đạo tông muốn nhận chính là thiên tài, bọn họ muốn người tầm thường làm gì?
Tần Ninh hơi thở ra, khí Chí Tôn cả người dần dần thu lại, pháp thân cũng chậm rãi ẩn khỏi bên ngoài thân thể, cuối cùng biến mất không thấy.
Cảnh giới Đại Thiên Tôn hậu kỳ.
Cũng tạm được.
Cảnh giới này tiến vào trong Thánh Đạo tông không có vấn đề gì.
Chỉ là chắc cũng chỉ đủ qua bài kiểm tra của đệ tử ngoại môn thôi, không đủ cấp bậc để làm đệ tử nội môn.
Đêm khuya, đống lửa tản ra ấm áp, Thời Thanh Trúc nằm ở trong lòng Tần Ninh, bình yên chìm vào giấc ngủ.
Xung quanh hai người đều mờ tối, yên tĩnh không một tiếng động.
Mà vào lúc này, những tiếng huyên náo đột nhiên vang lên.
"Hả?"
Tần Ninh cau mày lại.
Ngay sau đó, chỉ thấy ở vị trí được đống lửa chiếu đến có một đôi tay đột nhiên chui ra khỏi đống cỏ, xuất hiện ở trước mặt Tần Ninh.
Lúc này Thời Thanh Trúc cũng đã tỉnh lại, cẩn thận nhìn đôi tay kia.
"Ta đi xem một chút".
Tần Ninh thận trọng đi về phía trước.
Đợi đến khi Tần Ninh tới chỗ đôi tay kia, đột nhiên một cái tay liền nắm chặt lấy mắt cá chân của hắn, một khuôn mặt đầm đìa máu tươi xuất hiện, khẽ nói: "Mau cứu ta".
Biến cố bất ngờ làm cho Tần Ninh sửng sốt một chút.
Hắn khom người ngồi xuống, bàn tay đưa qua thăm dò hơi thở của người nọ, trong hô hấp yếu ớt dường như có vẻ đau đớn.
Tần Ninh kéo người nọ ra khỏi đám cỏ dại, đến gần đống lửa.
Gương mặt kia dần dần rõ ràng dưới đống lửa chiếu rọi.
Là một người đàn ông trắng trẻo nhìn rất sạch sẽ.
Lúc này Thời Thanh Trúc đi tới bên cạnh Tần Ninh, nhìn về phía thanh niên kia, nói: "Có cứu không? Nhỡ may là người xấu thì sao".
"Vết thương trên người hắn ta cũng không phải do người gây ra, mà là nguyên thú gây ra, cứu trước rồi nói sau, là người xấu thì sẽ giết!"
Thời Thanh Trúc nghiêng đầu nhìn Tần Ninh, vô cùng khó hiểu.
Lúc này trong tay Tần Ninh xuất hiện một con dao găm, hắn đưa đến gần vết thương trên ngực người đàn ông, nhẹ nhàng mổ ngực hắn ta ra giống như một vị đồ tể vậy.
Máu tươi chảy ra không ngừng, từng miếng thịt thối rữa cũng bị cắt bỏ.
Một đêm trôi qua.
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Thanh niên chậm rãi mở hai mắt ra.
Sắc mặt hắn ta tái nhợt, cả người như bị từng tử khí bao phủ vậy.
Đây là nơi nào?
Ta không chết?
Lúc này đôi mắt thanh niên vô cùng mờ mịt.
"Ngươi tỉnh rồi à?"
Một giọng nói ôn hòa đột nhiên vang lên.
Thanh niên lập tức khẩn trương muốn bắt lấy một thứ gì đó để bảo vệ bản thân.
"Ngươi an toàn!"
Tần Ninh nhìn về phía thanh niên, mở miệng nói: "Tối hôm qua chúng ta gặp được ngươi, đã cứu mạng ngươi rồi".
Chúng ta?
Thanh niên nghe thấy lời này liền đưa mắt nhìn về phía bên cạnh Tần Ninh, một cô gái tầm mười bảy mười tám tuổi với sắc đẹp tuyệt trần, khí chất linh động lại hoạt bát.
Trong phút chốc, ánh mắt thanh niên liền bị thu hút.
"Xem đủ chưa?"
Lúc này Tần Ninh nghiêm mặt nói.
"Cảm ơn... Cảm ơn các ngươi..."
Thanh niên nhìn về phía hai người, nói: "Ta tên là Lý Vân Tiêu, đến từ thành Vân Bắc cách nơi này ba ngàn dặm về phía nam!"
Tần Ninh cẩn thận đánh giá thanh niên, nói: "Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
"Ta..."
Nghe thấy lời này, ánh mắt Lý Vân Tiêu ảm đạm nói: "Ta và người bạn chuẩn bị dự thi vào Thánh Đạo tông cùng nhau, dọc đường mọi người cũng đều đi cùng với nhau, lúc đi ngang qua một dãy núi, muốn đi vào để tích lũy kinh nghiệm, còn có thể dừng chân để ăn cơm nước, nhưng ai ngờ được..."
Lý Vân Tiêu chảy nước mắt, bi thương nói: "Chúng ta gặp phải một con nguyên thú cấp bảy, tổng cộng bảy người, chỉ có ta... trốn thoát, bọn họ... đều chết hết..."
Chuẩn bị thi vào Thánh Đạo tông?
Tần Ninh lạnh nhạt nói: "Nén bi thương".
Lý Vân Tiêu nhìn về phía hai người, miễn cưỡng chắp tay nói: "Cảm ơn hai vị đã cứu mạng ta".
"Ơn cứu mạng không nghĩ đến báo đáp, sau này có cơ hội nhất định sẽ báo đáp hai vị ân nhân".
Tần Ninh khoát tay, ngay sau đó đứng dậy, nhìn về phía Thời Thanh Trúc, tiếp đó nói: "Chúng ta cũng nên đi thôi, ta đã xử lý xong vết thương cho ngươi rồi, không có gì đáng ngại nữa".
Lý Vân Tiêu nói: "Cảm ơn các ngươi".
Lúc này, Thời Thanh Trúc lại kéo tay áo Tần Ninh, nói: "Hắn ta cũng muốn đi dự thi vào Thánh Đạo tông, để hắn ta ở chỗ này, nói không chừng sẽ bị nguyên thú cắn xé, hoặc là bị người khác giết, không bằng dẫn hắn ta đi cùng!"
Tần Ninh đưa mắt nhìn về phía Thời Thanh Trúc.
Thời Thanh Trúc đi theo hắn trong thời gian không ngắn lắm, chuyện gì cũng đều nghe hắn, rất ít khi phát biểu ý kiến của mình.
Thời Thanh Trúc tiếp tục nói: "Ta... Ta chỉ cảm thấy hắn ta đáng thương, chàng đừng nên suy nghĩ nhiều".
"Ta có thể suy nghĩ cái gì?"
Tần Ninh nhìn Lý Vân Tiêu một cái.
Người này nhìn đúng là trắng trẻo đẹp trai, cả người mang đến cho người ta cảm giác rất sạch sẽ.
Nhưng mà...
Còn chưa tới mức để hắn suy nghĩ nhiều đâu.
"Nếu nàng đã muốn đưa theo, vậy thì đưa theo".
Tần Ninh quay lại nhìn về phía Lý Vân Tiêu, nói: "Ngươi tên Lý Vân Tiêu đúng không? Hai người chúng ta cũng chuẩn bị tiến vào Thánh Đạo tông tham gia kiểm tra, một mình ngươi ở chỗ này rất nguy hiểm, không bằng đi cùng với chúng ta, lúc đến Thánh Đạo tông, vết thương của ngươi cơ bản cũng đã khỏi".
Lúc này sắc mặt Lý Vân Tiêu run lên, ngay sau đó vội vàng nói: "Cảm ơn hai vị".
"Có thể tự đi không? Ta sẽ không cõng ngươi đâu!"
"Có thể".
Ba người tiếp tục lên đường...
Dọc theo đường đi, Thời Thanh Trúc vẫn vô cùng vui vẻ, thậm chí còn hái hoa dại ven đường làm một cái vòng hoa đội lên trên đầu mình.
Một màn này rơi vào trong mắt Lý Vân Tiêu giống như một tiên nữ do trời đất sinh ra, lúc nàng đứng trên đồng cỏ này, dường như toàn bộ trời đất đều thành bối cảnh vậy, vô cùng động lòng người.
Tần Ninh nhìn Lý Vân Tiêu một cái, tùy tiện nói: "Đây là vợ ta".
Sắc mặt Lý Vân Tiêu lập tức ửng đỏ, xấu hổ nói: "Tại hạ đường đột, công tử và tiểu thư quả thật là trời sinh một đôi".
Tần Ninh không phản ứng.
Lại qua nửa tháng, vết thương của Lý Vân Tiêu đã khôi phục được gần hết, dọc theo con đường này, mỗi ngày Tần Ninh đều nấu cơm, Lý Vân Tiêu phụ trách săn thú, Thời Thanh Trúc thì phụ trách ăn ăn uống uống, cũng coi như đã quen thuộc với nhau hơn.
"Tay nghề của Tần công tử đúng là tốt".
Bên miệng Lý Vân Tiêu đầy dầu mỡ, ca ngợi: "Còn giỏi hơn những đầu bếp đứng đầu thành Vân Bắc chúng ta".
Nói tới thành Vân Bắc, nụ cười trên mặt Lý Vân Tiêu dần dần biến mất.
Mấy đồng bạn của hắn ta đều đã chết hết, chỉ còn lại một mình hắn ta còn sống.
Nửa tháng này Lý Vân Tiêu đúng là tận tâm tận lực đối xử với Tần Ninh và Thời Thanh Trúc, coi như để báo đáp.
Nhưng thỉnh thoảng ở một mình vẫn thấy rất buồn bã.
Tần Ninh cười nói: "Luyện ra được thôi".
"Đúng rồi, Lý Vân Tiêu, ngươi chuẩn bị bái nhập vào trong Thánh Đạo, có hiểu biết gì về Thánh Đạo tông không?"
Nghe thấy lời này, Lý Vân Tiêu nói: "Ta chưa từng đến đó, nhưng ta có một người bạn đã từng dự thi, mặc dù bị loại nhưng lần này vẫn muốn đến thử lần thứ hai".
"Thánh Đạo tông nhận đệ tử tạp dịch, đệ tử ngoại môn gồm hai ải, một năm sẽ có một lần thu nhận, đại khái là trong vòng nửa tháng, toàn bộ võ giả Cửu Nguyên Vực đều sẽ tới thử".
"Thánh Đạo tông chiêu mộ đệ tử không quan tâm đến tuổi tác, cảnh giới đạt tiêu chuẩn và kiểm tra thiên phú, cho nên có rất nhiều võ giả cho dù đã dừng ở cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn, Tiểu Thần Tôn nửa đời người rồi cũng sẽ đến tham dự..."
Ồ?
Đây cũng là điều khiến Tần Ninh rất kinh ngạc.
Chương 2417: Thánh Nguyên Thái Cực Quyển
Thông thường những tông môn đứng đầu này phải nhìn trúng thiên phú và cả tuổi tác kết hợp lại.
Đã đến một độ tuổi nhất định rồi mà còn chưa đạt tới cảnh giới nhất định nào đó, căn bản không thể cho cơ hội kiểm tra được.
Lý Vân Tiêu tiếp tục nói: "Hình như điều này có liên quan đến một vị cường giả trong Thánh Đạo tông, nghe nói mấy năm nay Thánh Đạo tông xuất hiện một vị cường giả là Chí Cao Đế Tôn vô địch, hình như vài năm trước mới chỉ là cảnh giới Đại Thần Tôn, nhưng lại đột nhiên mở mang trí tuệ, trong vòng mười năm đã vượt qua Tiểu Đế Tôn, Đại Đế Tôn trực tiếp đạt đến cảnh giới Chí Cao Đế Tôn".
"Hơn nữa bài kiểm tra một năm một lần cũng chỉ là cuộc thi nhỏ, đại khái cũng chỉ có hơn một vạn võ giả tham gia thôi".
"Trong Thánh Đạo tông, cứ trăm năm sẽ có một bài kiểm tra lớn".
Lý Vân Tiêu chậm rãi nói: "Bài thi trăm năm một lần sẽ có ít nhất mấy chục vạn người tham dự, nghe nói có năm còn lên đến trên nghìn vạn".
Trên nghìn vạn người tham gia kiểm tra.
Có thể tưởng tượng được nó rộng lớn đến mức nào.
Chẳng qua đây chính là Thánh Đạo tông.
Cho dù là một trong những bá chủ siêu cấp của Cửu Nguyên Vực, chẳng có ai mà không muốn bái nhập vào trong tông môn này cả.
Một khi trở thành đệ tử Thánh Đạo tông, sau này sẽ được dạy dỗ, tiềm lực tương lai là vô hạn.
Nếu như có thể trở thành đệ tử tinh anh cấp bậc Tiểu Đế Tôn, sau này cho dù có rời khỏi tông môn thì cũng là một phe hào cường, đủ để mở ra một gia tộc, một thế lực khác.
Thời Thanh Trúc gặm thịt đùi, nói: "Kiểm tra cái gì vậy?"
"Cuộc thi nhỏ các năm đều không giống nhau, bởi vì có rất nhiều người đều thi bảy tám lần vẫn không qua, cho nên sẽ còn tham gia kiểm tra lần nữa".
Lý Vân Tiêu nói: "Nhưng cũng chỉ có ba thứ, đầu tiên là thực lực, thứ hai là thiên phú, thứ ba là thiên phú khác".
"Thiên phú khác là chỉ ba thuật lớn là đan thuật, trận thuật, khí thuật, cùng với một vài thiên phú khác".
Tần Ninh gật đầu một cái.
"Nhưng đây cũng chỉ là dành cho thiên tài thôi, ví dụ như người có thiên phú đan thuật thì cần gì phải bái nhập vào Thánh Đạo tông? Đến Cửu Nguyên đan tông tốt hơn, dẫu sao bên trong Cửu Nguyên Vực chúng ta, đan sư đứng đầu hiện nay chính là tông chủ Cửu Nguyên đan tông - Dịch Hàn Ngọc".
"Nếu trong Cửu Nguyên Vực có vạn đan sư thì cũng phải gần bảy tám ngàn người đều ở trong Cửu Nguyên đan tông, nơi đó mới là thiên đường của đan sư".
"Hơn nữa, Dịch Hàn Ngọc đại sư không chỉ giỏi về đan thuật mà thực lực còn rất mạnh mẽ, võ tu trong Cửu Nguyên đan tông cũng không yếu".
Lý Vân Tiêu vừa nói xong liền dời mắt đi.
Đáng tiếc, hắn ta cũng không phải là đan sư.
"Hơn nữa nếu như là khí sư, vậy sẽ lựa chọn tiến vào Đà La cung, mỗi một bảo khí Chí Tôn mà Đà La cung chế tạo ra đều tốt hơn bên ngoài".
Những tông môn này đều có điểm mạnh của riêng mình.
"Vậy Thánh Đạo tông có ưu thế gì?", Thời Thanh Trúc nói.
"Ưu thế của Thánh Đạo tông chính là một võ quyết Chí Tôn nổi tiếng toàn bộ Cửu Nguyên Vực!"
Lúc này Lý Vân Tiêu hâm mộ nói: "Thánh Nguyên Thái Cực Quyển!"
Thánh Nguyên Thái Cực Quyển?
"Thánh Nguyên Thái Cực Quyển này có thể nói là võ quyết nòng cốt của Thánh Đạo tông, có tổng cộng bảy cuốn võ quyết truyền thừa, chỉ có đến cảnh giới Tiểu Thiên Tôn mới được bắt đầu tu luyện, đây cũng là lí do tại sao Thánh Đạo tông cho dù thu nhận đệ tử tạp dịch cũng phải bắt đầu từ Tiểu Thiên Tôn".
"Nếu như có thể cho thấy thiên phú mạnh mẽ trong lúc tu hành Thánh Nguyên Thái Cực Quyển, thậm chí có thể được trưởng lão của Thánh Đạo tông nhìn trúng, trực tiếp miễn việc kiểm tra, tiến vào bên trong Thánh Đạo tông, tăng quan tiến chức nhanh chóng!"
Tần Ninh nghe vậy, vẻ mặt lại vô cùng kì quái.
"Thánh Nguyên Thái Cực Quyển? Mạnh như vậy ư?"
Lý Vân Tiêu kích động nói: "Đương nhiên rồi, đây là võ quyết truyền thừa của Thánh Đạo tông, nó có thể giúp võ giả ở sáu cảnh giới sau của cửu cảnh Chí Tôn ổn định căn cơ, tăng thực lực lên, đơn giản là kỳ diệu không thể diễn tả được".
"Hơn nữa nghe nói vài năm trước, Thánh Nguyên Thái Cực Quyển này còn được tông chủ Thánh Vô Khuyết tự tay sửa đổi, càng thêm hoàn hảo hơn".
Tần Ninh cười một tiếng.
Tự tay sửa đổi?
Thánh Vô Khuyết có bản lĩnh kia à?
Lý Vân Tiêu nhắc tới Thánh Đạo tông liền tràn đầy mơ ước và tôn sùng.
Ba người tiếp tục lên đường...
Không đến mười ngày, ba bóng người đã xuất hiện trước một dãy núi lớn mờ mịt.
Nhìn qua sẽ thấy dãy núi kia dài chừng trăm dặm, mà phía trước là một con đường không thấy được điểm cuối.
Trước khi tiến vào dãy núi lớn này, ba người đã đi ngang qua một tòa thành trì, được đặt tên là thành Thánh Đạo, cũng là thành trì để Thánh Đạo tông trao đổi với bên ngoài hằng ngày.
Lúc này đứng trước dãy núi cao sừng sững kia, một hào khí không tự chủ được xuất hiện trong lồng ngực của Lý Vân Tiêu.
"Ta nhất định phải thi vào Thánh Đạo tông!"
Lý Vân Tiêu la lớn.
Vèo vèo vèo…
Chẳng qua là lúc Lý Vân Tiêu vừa hét xong, ba tiếng xé gió đột nhiên vang lên.
Chỉ thấy được ba bóng người xuất hiện ở trước mặt ba người Tần Ninh, tay cầm trường kiếm, khí thế kinh khủng.
Cảnh giới Tiểu Thần Tôn.
Ba người gồm hai nam một nữ, người phụ nữ kia mặc một bộ quần áo xanh, khuôn mặt lạnh lùng, hừ nói: "Người nào?"
Lý Vân Tiêu thấy trước ngực áo người phụ nữ kia khắc một chữ Thánh liền thay đổi sắc mặt, vội vàng nói: "Ba người chúng ta chuẩn bị tham gia bài kiểm tra của Thánh Đạo tông năm nay".
Người phụ nữ kia nhìn về phía ba người, tùy tiện nói: "Không được la hét to bên ngoài Thánh Đạo tông, muốn chết sao?"
"Hứa sư muội, có lẽ ba người này chỉ chưa thấy qua cảnh đời nên mới tương đối kích động thôi, kệ đi".
Một thanh niên bên cạnh cười ha hả nói: "Nếu các ngươi tới để tham gia kiểm tra, như vậy hãy đi theo chúng ta".
"Chỉ là Thánh Đạo tông là thánh địa võ đạo, không thể làm bậy, ở chỗ này phải chấp hành quy củ!"
Lý Vân Tiêu vội vàng gật đầu.
Ba vị đệ tử Thánh Đạo tông dẫn ba người Tần Ninh đi vào trong dãy núi.
Lần này phải đi khoảng mười mấy dặm đường.
Sáu người xuất hiện trên một vùng đất trống trước dãy núi.
Trong sơn cốc, từng hàng lầu các được xây dọc theo núi vô cùng oai phong, hơn nữa lại có từng đại trận bao phủ, cực kì có khí thế.
Lý Vân Tiêu liền nói: "Không hổ là Thánh Đạo tông, quả nhiên là rất khí phách!"
Nghe thấy lời này, cô gái họ Hứa giễu cợt nói: "Ngươi nằm mơ sao?"
"Nơi này là chỗ đặt chân tạm thời được đặc biệt chuẩn bị cho các đệ tử tới tham gia kiểm tra hàng năm ở bên ngoài Thánh Đạo tông".
"Thánh Đạo tông thật sự vẫn còn ở sâu bên trong năm mươi dặm nữa!"
Lý Vân Tiêu lại không hề tỏ ra lúng túng, ngược lại lẩm bẩm nói: "Chỉ là chỗ tiếp đãi thôi mà đã uy nghiêm như thế rồi, chắc chắn bên trong Thánh Đạo tông còn hùng vĩ hơn, không hổ là bá chủ Cửu Nguyên Vực".
Ba đệ tử kia đều tỏ vẻ kiêu ngạo.
Tuy bọn họ chỉ là đệ tử ngoại môn phụ trách tiếp đón, nhưng cũng là đệ tử của Thánh Đạo tông.
Ở trước mặt ba đệ tử chỉ đến để tham gia kiểm tra này, đương nhiên sẽ có cảm giác hơn người rồi.
Tần Ninh và Thời Thanh Trúc lại không có cảm giác gì.
Lý Vân Tiêu thì nhìn ngó khắp nơi bằng đôi mắt sáng rực.
"Hàng năm có hơn mười ngàn đệ tử tham gia kiểm tra, Thánh Đạo tông cũng cần ghi chép thông tin thân phận của các đệ tử, để phái người điều tra xem có phải là thật hay không, nếu không chẳng phải sẽ có một đống gian tế lẻn vào trong Thánh Đạo tông ư? Lát nữa các ngươi cũng phải nói tên họ, chờ đợi kiểm tra thực hư rồi có thể tham gia kiểm tra".
Cô gái họ Hứa tiếp tục nói: "Được rồi, chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ, ba người các ngươi tiến vào bên trong sơn cốc sẽ có người sắp xếp cho các ngươi".
"Cảm ơn ba vị".
Lý Vân Tiêu vội vàng nói.
Đợi đến khi ba người rời đi, Lý Vân Tiêu mới nhìn về phía Tần Ninh và Thời Thanh Trúc, nói: "Đệ tử của Thánh Đạo tông đều cảm thấy hãnh diện về thân phận mình, chúng ta đừng để ý".
Chương 2418: Tạ Phong Linh
Đúng là Tần Ninh và Thời Thanh Trúc cũng không để ý.
Nếu không sẽ không có thái độ này.
Ba người tiến vào bên trong sơn cốc, trong đó có từng dãy nhà dài khoảng mười mấy dặm, mặt đất cũng vô cùng sạch sẽ, khí Chí Tôn trong trời đất ở chỗ này cũng đậm đà hơn bên ngoài một ít.
Thánh Đạo tông là một trong năm bá chủ lớn, cho nên vẫn phải xây dựng những tòa nhà này để có thể diện một tí, tôn vinh lên thân phận địa vị của mình.
Ba người vừa tiến vào bên trong sơn cốc, chỉ thấy ở một bên có một cái bàn gỗ, mấy bóng người đang ngồi chờ ở đó.
"Tới đây".
Một người trong đó nhìn về phía ba người, ngoắc ngoắc tay.
"Tới tham gia kiểm tra của Thánh Đạo tông chúng ta đúng không?
Một người nộp 5 vạn viên nguyên thạch".
Đệ tử kia tùy ý nói.
"5 vạn viên?"
Lý Vân Tiêu lập tức thay đổi sắc mặt, nói: "Năm trước không nhiều như vậy mà".
"Mỗi năm một quy định, ngươi không biết sao?"
Đệ tử kia không nhịn được nói: "Chút nguyên thạch này mà cũng không có, cút được rồi đấy!"
5 vạn viên nguyên thạch đủ để mua một bảo khí Chí Tôn nhị phẩm.
Đối với võ giả cảnh giới Đại Chí Tôn mà nói, đây tuyệt đối là số lượng không thể lấy ra nổi.
Đối với võ giả cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn mà nói, đó cũng là một số lượng khá nhức nhối.
Lúc này Lý Vân Tiêu lộ vẻ mặt khó xử.
Mỗi lần võ giả nghỉ ngơi đều sẽ tiêu tiền khắp nơi.
5 vạn sao.
Hắn ta gặp khó khăn, bây giờ đúng là không lấy ra được.
Tần Ninh đột nhiên đi lên phía trước, cười nói: "Ba người chúng ta, 150 vạn nguyên thạch".
Vừa nói xong, ánh sáng chợt lóe lên, hóa thành từng đống nguyên thạch, đệ tử kia nhanh tay lẹ mắt nhận lấy tất cả không thiếu một viên nào.
"Như thế mới đúng chứ!"
Đệ tử kia tùy tiện nói: "Viết rõ ba người các ngươi đến từ nơi nào, tên họ là gì, cùng với bối cảnh đơn giản vào đây!"
"Nhớ lấy".
Đệ tử kia nghiêm túc nói: "Phải viết chính xác không được sai sót, Thánh Đạo tông sẽ phái người điều tra, nếu là giả, không nói đến việc sẽ hủy bỏ tư cách kiểm tra, mà còn có khả năng đưa tới họa chết người".
Ba người Tần Ninh nhận lấy thẻ tre của từng người.
Lúc này, Thời Thanh Trúc khom người cầm bút, nhìn Tần Ninh viết, cũng chép lại từng chữ một.
Mấy tên đệ tử kia thấy một màn này liền khẽ mỉm cười.
Chẳng qua là ánh mắt lại dừng ở trên người Thời Thanh Trúc, bình phẩm lung tung, nói cười không ngừng.
Tần Ninh cau mày lại.
Thời Thanh Trúc lại không để ý.
Lý Vân Tiêu nhìn về phía Tần Ninh, vừa viết vừa nói: "Tần công tử, đệ tử Thánh Đạo tông luôn đối xử với chúng ta như vậy... Dẫu sao năm trước, 1 vạn người tham gia kiểm tra thì chỉ có một hai trăm người có thể thi đỗ mà mà thôi...", nói trắng ra là những đệ tử này căn bản không nghĩ bọn họ có thể vượt qua, cho nên cũng không để bọn họ vào trong mắt.
Dám gây chuyện sẽ còn bị hủy bỏ tư cách.
Tần Ninh cau mày lại, không nói gì.
Một người trong đó đột nhiên đi ra phía trước, nhìn về phía bóng lưng Thời Thanh Trúc, mỉm cười.
"Cô nương, ngươi viết như vậy là không đúng!"
Đệ tử kia cười nói: "Ta tới dạy ngươi viết đi!"
Vừa nói, đệ tử kia vừa duỗi tay ra định nắm lấy tay Thời Thanh Trúc.
"Cút".
Một tiếng quát khẽ vang lên.
Ngay sau đó chỉ thấy bàn tay của đệ tử kia bị một cái tay khác bắt lấy, những tiếng răng rắc vang lên.
Tần Ninh dễ dàng bắt lấy bàn tay của người kia, lạnh lùng nói: "Ta tới để tham gia kiểm tra, không phải tới để gây chuyện".
"Nếu ngươi không biết điều, ta có thể giúp ngươi một tay".
"Ngươi ngươi ngươi...", sắc mặt đệ tử kia tái nhợt.
Tần Ninh hừ một tiếng, siết chặt tay lại, một tiếng răng rắc vang lên, đệ tử kia ngã xuống đất, ngay sau đó kêu lên thảm thiết.
"Người đâu, mau đến đây, có người gây chuyện".
Mấy tên đệ tử lập tức hét lớn.
Ánh mắt Tần Ninh lúc này vô cùng hung dữ.
Thánh Đạo tông thu 5 vạn nguyên thạch, trong đó có hơn một nửa là bị đám đệ tử này bỏ túi.
Điều này cũng không thể trách được, người tu hành vốn là thế, có thể kiếm được bao nhiêu nguyên thạch thì hay bấy nhiêu, Tần Ninh cũng không so đo.
Nhưng mà... muốn chạm vào Thời Thanh Trúc?
Vậy thì không thể nhẫn nhịn được! Chỉ trong phút chốc.
Mười mấy bóng người xuất hiện từ bên trong sơn cốc, hai mắt hằm hằm vây quanh ba người Tần Ninh.
Đều là đệ tử ngoại môn của Thánh Đạo tông, cảnh giới Đại Thiên Tôn.
"Chính là hắn, công khai đánh ta, hãy bắt hắn đưa Hình Phạt Đường!"
Đệ tử kia gào khóc nói.
Lúc này Lý Vân Tiêu cũng sợ choáng váng.
Tần Ninh... Nói ra tay liền ra tay.
Nơi này chính là Thánh Đạo tông.
Bọn họ còn chưa phải là đệ tử của Thánh Đạo tông đâu.
"Hiểu lầm, hiểu nhầm...", Lý Vân Tiêu vội vàng nói: "Là hiểu nhầm...", "Hiểu nhầm ư?"
Đệ tử kia nói: "Nếu tay ta mà bị gãy, ba người các ngươi cứ chờ chết đi!"
Giờ phút này, đám đệ tử xung quanh cũng đều nhìn chằm chằm ba người như hổ đói.
Tần Ninh cau mày lại.
Nếu Thánh Đạo tông chính là chỗ chó chết này thì còn đi vào làm gì nữa?
"Bắt bọn họ, giao cho Hình Phạt Đường thẩm vấn!"
Chỉ trong phút chốc, mười mấy người thi nhau thúc giục khí Chí Tôn, đằng đằng sát khí.
"Láo xược!"
Lúc này, một tiếng quát đột nhiên vang lên.
Tiếng quát trong trẻo lạnh lùng vang vọng ở trong sơn cốc.
Bên trong sơn cốc, không ít lầu các đều mở cửa sổ ra, từng người thò đầu ra ngoài xem náo nhiệt.
Phàm là người tới chỗ này, có ai mà không bị đệ tử Thánh Đạo tông gây khó dễ?
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có người trực tiếp gây ra huyên náo.
Đúng là can đảm! Bên trong sơn cốc, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên.
Chỉ thấy được một cô gái mặc quần áo bó sát người xuất hiện ở cửa vào sơn cốc.
Cô gái nhìn về phía đệ tử kia, nói thẳng: "Lý Hồ, ngươi làm gì đấy?"
Lúc này, mười mấy vị đệ tử bên trong sơn cốc nhìn thấy người phụ nữ kia đều tỏ ra cung kính.
"Tạ sư tỷ, sao tỷ lại đến đây?"
Một người trong đó cười ha hả nói: "Nơi này cứ để chúng ta phụ trách là được".
Cô gái đi tới trước cho mỗi người một cái tát, gò má mấy tên đệ tử kia đỏ bừng lên, nhưng lại không dám phản bác một lời nào.
"Cút, đúng là mất mặt xấu hổ, tự mình đến Hình Phạt Đường nhận phạt đi!"
Cô gái nói thẳng.
Mấy tên đệ tử kia đều không dám ho he gì, rối rít rời đi.
Đám võ giả ở xung quanh xem náo nhiệt thấy cô gái kia đưa mắt đến cũng thi nhau đóng cửa sổ lại.
Mọi người đều lần lượt giải tán.
Lý Vân Tiêu nhìn về phía cô gái kia, chỉ cảm thấy cô ta có một khuôn mặt xinh đẹp, buộc tóc đuôi ngựa, dáng vẻ lão luyện, sắc đẹp cũng coi như trên trung bình, nhưng so sánh với Thời Thanh Trúc lại không đáng vào đâu.
Lý Vân Tiêu vô cùng buồn bực, tại sao đệ tử Thánh Đạo tông này lại giúp đỡ bọn họ.
"Ngươi chính là Tần Ninh?"
Cô gái nhìn về phía Tần Ninh, nói.
"Ừ...", "Ta là Tạ Phong Linh!"
Cô gái nói: "Cha ta đã báo tin cho ta biết rồi".
"Thánh Đạo tông không thể so với bên ngoài, ở chỗ này vẫn cần phải khiêm tốn một chút".
Tần Ninh không nói gì.
Tạ Phong Linh tiếp tục nói: "Các ngươi tạm thời ở lại chỗ này chờ đợi kiểm tra đi, ta cũng không giúp được các ngươi cái gì, nếu như kiểm tra thành công, tiến vào bên trong Thánh Đạo tông, có cái gì không hiểu có thể tới hỏi ta".
"Được".
Tạ Phong Linh cũng không nói gì nữa, mà xoay người đi.
Một trận sóng gió đã kết thúc.
Lý Vân Tiêu nhìn về phía Tần Ninh, giật mình nói: "Không ngờ ngươi còn quen biết đệ tử của Thánh Đạo tông!"
"Cũng coi như không quen lắm...", Tần Ninh không thèm để ý.
Hắn và Tạ Trung cùng lắm chỉ tính là hợp tác.
Có lẽ Tạ Trung bởi vì Tạ Phong Quân ở trong thánh địa Thanh Dương bây giờ đã bái nhập vào môn hạ của Lý Nhàn Ngư, cho nên mới cung kính với hắn.
Nhưng Tạ Phong Linh lại không quan tâm đến chuyện này.
Hắn cũng chưa từng nghĩ đến việc sau khi vào Thánh Đạo tông sẽ dựa vào Tạ Phong Linh.
Vì vậy cũng không có cảm giác gì đối với thái độ không mặn không nhạt của cô ta.
Còn về việc gây chuyện lớn... Nếu gây ra ầm ĩ thì cứ phá hủy Thánh Đạo tông là được, hắn cũng không sợ.
Chương 2419: Khảo hạch bắt đầu
Hai người tiến vào trong lầu các.
Những lầu các này được xây dựng bên trong sơn cốc, mỗi một toà đều cao ba tầng, gian phòng này nối tiếp gian phòng kia.
Sau khi ba người điền xong thông tin thì nhận được một chiếc chìa khoá phòng, Lý Vân Tiêu nhìn Thời Thanh Trúc và Tần Ninh vào phòng, vẻ mặt tràn đầy hâm mộ.
Mỹ nhân ở bên cạnh! Trông Tần Ninh chẳng giống như là tới tham gia khảo hạch, càng giống đến đây để trải nghiệm cuộc sống hơn.
Trong phòng.
Thời Thanh Trúc lười biếng nằm trên giường.
Còn Tần Ninh ngồi tựa vào cửa sổ, quan sát cảnh vật bên ngoài khung cửa.
“Thánh Đạo tông này…để lại cho ta ấn tượng không tốt chút nào…”, lúc này, Thời Thanh Trúc nằm sấp trên giường, hai chân nâng lên đung đưa, nàng mỉm cười nói: “Nhìn dáng vẻ hẹp hòi của chàng kìa, mấy tên đệ tử tự cao tự đại thôi mà”.
Tần Ninh nhìn về phía Thời Thanh Trúc, sau đó đi đến bên giường, bàn tay vỗ nhẹ xuống dưới.
Bốp! Lúc này, khuôn mặt của Thời Thanh Trúc đỏ bừng lên.
“Chàng làm gì thế?”
“Nàng nói xem?”
Tần Ninh cười nói: “Người phụ nữ của ta, ai cũng không được nhớ thương, ta không chỉ bao che khuyết điểm đối với đồ đệ, mà đối với người phụ nữ của ta, ta lại càng bao che khuyết điểm hơn”.
Thời Thanh Trúc nhe răng trợn mắt, giống như một con mèo nhỏ tức giận.
Tần Ninh lập tức cười nói: “Được rồi, coi thường ta?
Xem ra ta phải trừng trị nàng một trận mới được!”
Đột nhiên, Tần Ninh giống như mãnh hổ bổ nhào về phía mèo nhỏ…
“Từ từ!”
“Hửm?”
“Kết trận đã!”
Thời Thanh Trúc thúc giục nói.
“Suýt chút nữa thì quên…”, vừa nói Tần Ninh vừa ngưng tụ trận văn, lan tràn ra bốn phía căn phòng.
Ngăn cách căn phòng này với mọi thứ ở bên ngoài.
Cho dù trời long đất lở, âm thanh như sấm, bên ngoài cũng không thể nghe được chút nào… Ở phòng bên cạnh.
Lý Vân Tiêu có chút thất vọng rời khỏi bức tường.
Vốn dĩ đang muốn nghe ngóng một chút xem, hai người này sẽ phát sinh chuyện gì, kết quả là… cái gì cũng không nghe thấy.
Một chút động tĩnh cũng không có?
Thật kỳ lạ! Lý Vân Tiêu không khỏi cảm thán, nếu như sau này mình có thể tìm được một cô gái như vậy làm phu nhân, thì cho dù chết dưới hoa mẫu đơn cũng phải làm quỷ phong lưu!
“Thế nhưng ý tưởng này, thật sự là mơ mộng hão huyền…”, Lý Vân Tiêu lắc đầu, sau đó xoay người ngồi lên trên giường, tĩnh tâm tu hành! Ban đêm! Bên trong sơn cốc yên tĩnh, có hơn mười vị đệ tử Thánh Đạo tông tuần tra qua lại, đảm bảo cho không có chuyện phiền phức gì xảy ra.
Trong phòng, trên giường là một mảnh hỗn loạn.
Thời Thanh Trúc chìm sâu vào giấc ngủ.
Đầu gối lên cánh tay Tần Ninh.
Ngoài cửa sổ, âm thanh sột soạt đột nhiên vang lên.
“Tần Ninh”.
Lúc này, một giọng nói vang lên.
“Ai?”
Tần Ninh cẩn thận đi đến trước cửa sổ.
Hắn nhẹ nhàng mở cửa sổ ra, một khuôn mặt xuất hiện trước mắt Tần Ninh.
“Duẫn Khả Vi?”
Tần Ninh nhíu mày.
“Ngươi tới đây làm cái gì?”
Duẫn Khả Vi nhìn về phía Tần Ninh, cười tủm tỉm nói: “Đến tìm ngươi”.
“Nguyên liệu mà ngươi muốn ta chuẩn bị, ta đã lệnh cho Cửu Nguyên thương hội tìm kiếm, còn nhờ cả đại sư huynh của ta hỗ trợ nữa, có Cửu Nguyên đan tông giúp đỡ, chỉ cần là có tồn tại trong Cửu Nguyên Vực, nhất định là có thể tìm được”.
“Được!”
Nói xong, Tần Ninh đang muốn đóng cửa sổ lại.
“Đừng vội!”
Duẫn Khả Vi lại nói: “Không phải là ngươi muốn tham gia khảo hạch sao?
Có muốn ta giúp ngươi trực tiếp tiến vào trong Thánh Đạo tông luôn không, tham gia khảo hạch làm cái gì”.
“Cửu Nguyên thương hội của ngươi kinh doanh buôn bán, không tham gia vào việc tranh đấu của các thế lực lớn, vậy mà trong Thánh Đạo tông cũng có người của ngươi sao?”
“Lời này của ngươi có phần đúng, nhưng cho dù trong đây không có người của ta thì muốn tìm hiểu một chút tin tức, còn không phải là chuyện vô cùng đơn giản sao?”
Duẫn Khả Vi lập tức cười nói: “Cửu Nguyên thương hội chúng ta kinh doanh buôn bán, phương diện tin tức thì lấy ở đâu ra?
Tất nhiên là trong các thánh địa, tông môn lớn rồi, trong đó đều có cơ sở ngầm của chúng ta”.
“Bồi dưỡng mấy tâm phúc là điều chắc chắn rồi”.
Duẫn Khả Vi nói tiếp: “Ta đã đánh tiếng với người kia, ngươi ở trong Thánh Đạo tông không làm ra chuyện gì khác người thì sẽ không có vấn đề gì”.
“Đã biết!”
Duẫn Khả Vi lại nói: “Có việc gì thì cứ nói với ta, bất cứ lúc nào gọi, ta cũng có thể đến ngay!”
“Ừm”.
Duẫn Khả Vi nghiêng đầu dò xét, muốn nhìn tình hình trong phòng một chút, nhưng bị Tần Ninh trực tiếp ngăn lại.
“Ách…Ngươi tiếp tục, tiếp tục…”, Duẫn Khả Vi cười hì hì đóng cửa sổ lại, rồi sau đó cả người biến mất trong bầu trời đêm.
Lúc này, Tần Ninh mới quay trở lại trên giường.
Nhìn thấy Thời Thanh Trúc vẫn đang say giấc nồng, Tần Ninh mới thở ra một hơi.
Xem ra Duẫn Khả Vi đã xác định được một số tin tức từ chỗ của Dịch Hàn Ngọc.
Thế nhưng, chẳng lẽ Dịch Hàn Ngọc cũng không tin hắn chính là Cửu Nguyên Đan Đế năm đó?
Thân là đại đệ tử của Trần Nhất Mặc, Dịch Hàn Ngọc chắc hẳn là biết nhiều hơn so với Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao?
Không có khả năng một chút tin tức cũng không biết mới phải.
Còn một khả năng khác chính là, đối với ba vị đệ tử, Trần Nhất Mặc cũng không hoàn toàn yên tâm, cho nên việc gì cũng không nói cho bọn họ biết, vì thế ba vị đệ tử kia tất nhiên là không tin được là sư gia của mình lại chuyển kiếp.
Thôi.
Tạm thời không nên nghĩ tới nữa.
Trước hết cứ ở lại trong Thánh Đạo tông, điều tra tin tức của Ma tộc rồi lại nói sau.
Thời gian mấy ngày tiếp theo.
Tần Ninh và Thời Thanh Trúc vẫn luôn một mực chờ đợi.
Trong khoảng thời gian này, Lý Vân Tiêu cũng đã tới vài lần, nói chuyện phiếm vài câu, sau đó rời đi.
Sau mười ngày chờ đợi, cuối cùng cũng nhận được thông báo.
Đã kiểm tra đối chiếu, xác thực thân phận của tất cả những người đăng ký tham gia xong, bắt đầu tiến hành khảo hạch.
Thánh Đạo tông kiểm tra đối chiếu cũng không phải là nói đùa.
Trong mấy ngày chờ đợi, ở nơi tiếp đón, đã có hơn hai mươi người trực tiếp bị dẫn đi.
Còn có mấy người dám can đảm phản kháng thì bị giết ngay tại chỗ! Điều này cũng là cho những võ giả có thân phận sạch sẽ nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Đại tông môn quả thực là đại tông môn!... Bên trong sơn cốc.
Từng vị võ giả từ trong phòng đi ra, nhận số thứ tự thuộc về mình.
Lúc này, ở lối ra của sơn cố có mấy bóng người đang lơ lửng giữa không trung.
Trong đó có một ông lão mặc áo khoác trắng, cười ha ha nói: “Lần này, có chín nghìn chín trăm tám mươi người dự định tiến vào làm đệ tử của Thánh Đạo tông!’’
“Lão phu là Từ Phàn, là người phụ trách chuyên môn của cuộc tuyển chọn đệ tử mỗi năm một lần này!”
“Tiếp theo đây, ta sẽ nói với các ngươi về quy tắc của khảo hạch”.
Trưởng lão Từ Phàn chậm rãi nói: “Cái gọi là quy tắc chính là, sử dụng tất cả năng lực của ngươi để thông qua khảo hạch, những chuyện có trong danh mục cấm thì không thể làm, còn không cấm thì các ngươi có thể tự do hành động”.
“Tập trung ở nơi đây, ta thấy hầu hết là võ giả cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn, khảo hạch các ngươi tham gia là khảo hạch đệ tử tạp dịch và đệ tử ngoại môn”.
“Khảo hạch đệ tử tạp dịch có quy tắc của đệ tử tạp dịch, khảo hạch đệ tử ngoại môn có quy tắc của đệ tử ngoại môn”.
Từ Phàn nói xong thì chỉ vào một vị trưởng lão bên cạnh mình, nói: “Vị này chính là người phụ trách khảo hạch đệ tử tạp dịch, sáu nghìn ba trăm người tham gia khảo hạch đệ tử tạp dịch thì đi theo vị Lưu trưởng lão này đi”.
Ngay sau đó có vài người đã đi theo vị trưởng lão kia rời khỏi sơn cốc.
Sơn cốc rộng lớn dần dần trở nên trống trải hơn.
Còn lại ba nghìn ba trăm tám mươi người! Lúc này, trưởng lão Từ Phàn cười nói: “Ba nghìn ba trăm tám mươi người các ngươi tham gia khảo hạch đệ tử ngoại môn”.
“Thánh Đạo tông là một trong năm đại bá chủ của Cửu Nguyên Vực”.
“Đệ tử chia ra làm mấy cấp bậc, trước hết ta sẽ nói rõ ràng với các ngươi”.
Từ Phàn vừa dứt lời, trong đám người lập tức xuất hiện âm thanh ồn ào.
“Yên lặng!”
Từ Phàn lập tức nói: “Ta biết, không ít người trong các ngươi đã biết rõ, thế nhưng vẫn có một vài người không biết, ta phải giải thích rõ ràng!”
Một luồng khí tức mạnh mẽ thổi qua.
Cảnh giới Tiểu Đế Tôn.
Lúc này, mọi người đều không dám nhiều lời nữa.
Chương 2420: Trống Lực Thanh
Tới tham gia khảo hạch đệ tử ngoại môn, hầu hết đều có cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn, giờ phút này ai còn dám nói bậy.
Từ Phàn nói tiếp: “Trong Thánh Đạo tông có bảy vị đạo tử, là bảy người có thân phận địa vị cao nhất trong các đệ tử, là thiên chi kiêu tử đạt được sự công nhận của bảy vị đạo tông trong Thánh Đạo tông chúng ta”.
“Ngoài ra còn có đệ tử tinh anh, đạt tới cảnh giới Tiểu Đế Tôn mới có thể trở thành đệ tử tinh anh”.
“Sau đó là đệ tử nội môn, đệ tử nội môn yêu cầu phải có cảnh giới Đại Thần Tôn, trở thành Đại Thành Tôn, pháp thân Ngưng Hồn, hoàn toàn có linh tính, cũng đại biểu cho một bước tiến lớn trong tu hành, mới có tư cách trở thành đệ tử nội môn của Thánh Đạo tông”.
Đại Thần Tôn, tại Cửu Nguyên Vực, ở những địa vực bên ngoài đại lục Cửu Nguyên, ví dụ như những địa phương như Cửu Châu, đã đủ để tung hoành một phương.
Thế nhưng ở trong Thánh Đạo tông lại chỉ có tư cách làm đệ tử nội môn.
Không thể không nói, sự cường đại của Thánh Đạo tông khó có thể tưởng tượng được.
“Đệ tử ngoại môn, cũng là thành phần chiếm số lượng nhiều nhất trong Thánh Đạo tông, có cảnh giới Tiểu Thần Tôn và Đại Thiên Tôn”.
“Còn đệ tử tạp dịch thì là cảnh giới Tiểu Thiên Tôn”.
Từ Phàn nói xong thì cũng nói luôn: “Đương nhiên, những cái này chỉ là yêu cầu về cảnh giới, nếu như chỉ nhìn cảnh giới thì cũng không cần khảo hạch làm gì, trực tiếp tiến vào là được rồi”.
“Ở đây đều là võ giả cảnh giới Đại Thiên Tôn và Tiểu Thần Tôn”.
“Thế nhưng, Thánh Đạo tông chúng ta còn có yêu cầu cực cao”.
“Các ngươi đi theo ta!”
Nói xong, Từ Phàn xoay người bước đi.
Hơn ba nghìn người theo Từ Phàn đi ra bên ngoài sơn cốc.
“Khảo hạch được chia thành bốn cửa ải!”
Từ Phàn vừa đi vừa nói, đội ngũ thật dài như vậy như đều nghe được rành mạch.
“Cửa thứ nhất chính là khảo hạch cấp bậc cảnh giới của nhóm các ngươi”.
“Ví dụ như cảnh giới của ngươi là Đại Thiên Tôn sơ kỳ, thế nhưng ngươi có thể thực sự phóng thích ra sức mạnh của ngươi được hay không?’’
Từ Phàn cười tủm tỉm nói: “Thông thường mà nói, võ giả cảnh giới Đại Thiên Tôn sơ kỳ, pháp thân Ngoại Hiện, sau khi ngưng tụ được đường vân pháp thân thì lực bộc phát và cường độ của pháp thân Ngoại Hiện sẽ được tăng lên mấy lần”.
“Ví dụ như lực lượng của ngươi hoàn toàn bùng nổ có thể phóng thích ra một nửa sức mạnh!”
“Thậm chí, có thể là ba phần, có thể là bảy phần!”
“Điều này đại biểu cho lực khống chế của ngươi đối với cảnh giới của bản thân mình”.
Mọi người gật gật đầu.
Lời nói của Từ Phàn trưởng lão cũng không khó lý giải.
Ví dụ như một người phàm bình thường thì lực bộc phát hoàn toàn có thể là ba trăm cân, khi tập trung vào một quyền thì có thể đánh ra cực hạn.
Thế nhưng, thông thường thì sao?
Ba trăm cân này cũng không đại biểu cho việc người này có thể dùng một quyền để đánh chết một con lợn rừng, có thể khiêng được ba trăm cân gạo dễ như trở bàn tay.
Đó là cực hạn.
Nhưng lực lượng mà bản thân có thể phóng thích ra mới là điều quan trọng.
Đám người bắt đầu thì thầm bàn tán.
“Đây là do Thánh Đạo tông lo lắng có một số người dùng đan dược để tăng lên cảnh giới, nhưng thực lực lại chẳng ra làm sao, chỉ là cảnh giới nhìn có vẻ cao mà thôi”.
“Ừm, chính là đạo lý này…”
“Dù sao thì ta cũng không sợ, bình thường ta vẫn luôn tự mình tu hành, từng bước đi lên”.
Có người không thèm để ý, có người lại lo lắng.
Từ Phàn nói xong thì dẫn theo hơn ba nghìn người đi đến một vị trí cách sơn cốc cũ hơn mười dặm, rồi tiến vào một vùng sơn cốc khác.
Sơn cốc này chứa đựng hơn vạn người cũng không thành vấn đề.
Đây cũng chính là nơi diễn ra khảo hạch lần này.
“Cửa thứ nhất, kiểm tra sức mạnh nắm giữ!”
Từ Phàn cười nói: “Đây cũng không phải là kiểm tra sức mạnh bình thường!”
“Yêu cầu ở cửa này không phải là một quyền ngươi đánh ra có lực bộc phát bao nhiêu”.
Lúc này, mọi người đều tiến vào bên trong sơn cốc.
Chỉ thấy ở lối ra vào của sơn cốc có tổng cộng mười sáu mặt trống lớn, mỗi một mặt trống đều có đường kính một mét, được xếp liên tiếp trên đài đá.
Mà trên đài đá lại được gắn những mặt kính thuỷ tinh.
Giờ phút này, bên cạnh mỗi đài đá đều có vài đệ tử đứng đó.
Lúc này, Từ Phàn mở miệng nói: “Trống này có tên là trống Lực Thanh!”
“Quá trình tạo ra trống Lực Thanh cực kỳ phức tạp, nhưng các ngươi cũng đừng lo lắng là sẽ phá huỷ nó, vì cho dù là ta đánh vào thì nó cũng không bị tổn hại gì”.
Từ Phàn cười ha ha nói: “Cái trống này sẽ căn cứ vào cảnh giới của mỗi người, lấy đó làm cơ sở, ngay khi các ngươi thi triển công kích, va chạm với mặt trống, bên trong trống sẽ xuất hiện dao động, rồi căn cứ vào cảnh giới của các ngươi mà đưa ra thực lực có thể bộc phát được trong cảnh giới đó”.
“Đồng thời, con số sẽ được biểu hiện bên trên mặt kính’’.
Lúc này, Từ Phàn cười lớn nói: “Các ngươi nhìn cho kỹ”.
Một vị đệ tử của Thánh Đạo tông đi đến trước mặt trống, dồn khí vào đan điền, im lặng không nói một lời, bên ngoài cơ thể bùng nổ hào quang, pháp thân Ngoại Hiện.
Pháp thân này có hình dạng một thanh đao.
Lúc này, vị đệ tử kia cầm đao phong trong tay, pháp thân đao mang và đao phong hợp thành một thể rồi chém xuống một nhát.
Tùng…Trong trống truyền đến một tiếng gầm nặng nề.
Ngay sau đó.
Trên mặt kính xuất hiện một hàng chữ.
“Đại Thiên Tôn đỉnh phong, bảy mươi hai!”
Mọi người sửng sốt!
Thật thần kỳ! Từ Phàn lập tức nói: “Thi triển ra một kích mạnh nhất của các ngươi, công kích mà các ngươi thuần thục nhất, cái trống này sẽ kiểm tra được cảnh giới của các ngươi, hơn nữa, còn chuẩn xác tính ra được lực lượng mà các ngươi nắm giữ trong tay”.
Bảy mươi hai! Là mức độ lực lượng nắm trong tay.
Võ giả bộc phát sức mạnh hoàn toàn, nhưng không phải bất kỳ lúc nào cũng có thể bùng nổ được.
Thông thường, có thể phóng thích ra một nửa lực lượng, công kích đối thủ, tạo ra thương tổn đã là rất lợi hại rồi.
Trống Lực Thanh này, quả thực là kỳ lạ.
Mọi người đều được mở rộng tầm mắt.
Không chỉ có thể kiểm tra ra cảnh giới, mà còn có thể kiểm tra ra sức mạnh người đó nắm giữ.
Không hổ là Thánh Đạo tông! Thời Thanh Trúc cười nói: “Chơi thật vui!”
“Cũng không phải là cho nàng đến đây để chơi đùa!”
Tần Ninh cười nói: “Đợi lát nữa kiểm tra cho tốt, nếu như không qua thì nàng trở về thành Thương Ngọc, một mình ta tiến vào Thánh Đạo tông”.
“Còn lâu!”
Thời Thanh Trúc nắm chặt tay, cười nói: “Ta nhất định có thể qua cửa”.
Lúc này, trưởng lão Từ Phàn cười nói: “Mỗi người đều đã nhận thẻ đánh số thứ tự, lấy thẻ số thứ tự của mình ra rồi bắt đầu xếp hàng đi, từng nhóm một lên”.
“Kiểm tra cảnh giới từ Đại Thiên Tôn đến Tiểu Thần Tôn, hơn nữa…”, nói đến đây, Từ Phàn dừng lại một chút.
Mọi người đều sửng sốt.
Hơn nữa cái gì?
Nói mau đi!
“Hơn nữa, lực lượng nắm giữ phải hơn sáu mươi điểm mới tính là đủ tư cách!”
Từ Phàn cười tủm tỉm nói.
Cái gì! Lời này vừa nói ra, bên trong sơn cốc bỗng chốc nổ tung.
Sáu mươi! Yêu cầu này cũng quá là hà khắc rồi! Thông thường, võ giả chỉ có thể bộc phát ra ba mươi, bốn mươi điểm sức mạnh nắm giữ.
Lợi hại hơn chút nữa thì đại khái là năm mươi điểm sức mạnh nắm giữ! Hơn nữa, sức mạnh nắm giữ này còn không ngừng biến đổi.
Ví dụ như, từ Đại Thiên Tôn sơ kỳ đột phá đến trung kỳ, khi vừa mới đột phá, lực nắm giữ nhất định sẽ bị giảm xuống.
Lực lượng tăng lên, sức mạnh nắm giữ trong tay cần phải được thời gian mài giũa.
Lúc này, không ít võ giả vừa mới đột phá một tiểu cảnh giới đều kêu la ai oán.
“Yên lặng!”
Lúc này, Từ Phàn mở miệng nói: “Yêu cầu của Thánh Đạo tông là như vậy, lực lượng nắm giữ thấp hơn sáu mươi thì khảo hạch thất bại, giao ra thẻ số thứ tự rồi lập tức rời khỏi đây”.
Sáu mươi! Quả thực là có chút khó khăn! Chỉ có thiên tài mới có thể làm được.
Thế nhưng người mà Thánh Đạo tông muốn nhận chính là thiên tài, bọn họ muốn người tầm thường làm gì?
Bình luận facebook