-
Chương 2381-2385
Chương 2381: Muốn chết thì cũng phải có chừng mực
Sắc mặt hai người Khương Kính Nguyên và Khương Hồng Lâm thay đổi.
Trong nhà họ Tề, thực lực của Tề Hữu Lâm ở cảnh giới Đại Thần Tôn trung kỳ, nếu lão tổ qua đời, thì ông ta chính là người mạnh nhất.
Thế nhưng, vừa rồi rõ ràng có một vị Đại Thần Tôn ra tay giết Khương Đồng trong nháy mắt.
Đó là ai?
"Tề tộc trưởng, ta thấy nhà họ Khương cũng chỉ có vậy mà thôi, trải qua mấy vạn năm, vùng đất Cửu Châu này đã suy thoái nghiêm trọng đến vậy rồi!"
Một giọng nói khinh miệt truyền đến.
Chỉ thấy phía trên đỉnh một tòa nhà bỗng xuất hiện một người thanh niên.
Người thanh niên ấy có vóc dáng cao gầy, lông mày rậm, mắt to, làn da để lộ ra ngoài có màu đồng, trông rất cao to lực lưỡng.
Khương Ung đưa mắt nhìn qua.
"Lăng Vân Phong!"
Khương Ung kinh ngạc thốt lên.
Đó là Lăng Vân Phong.
Là người nhà họ Lăng.
Trong Cửu Nguyên Vực, đại lục Cửu Nguyên là trung tâm của Cửu Nguyên Vực, là nơi các thế lực mạnh mẽ nhất tề tựu về.
Diện tích của đại lục Cửu Nguyên chiếm gần một nửa diện tích của Cửu Nguyên Vực.
Nhà họ Lăng giống như nhà họ Linh và nhà họ Khương khi xưa, bây giờ, bọn họ là một trong những thế lực tọa lạc tại đại lục Cửu Nguyên.
Chẳng qua là, ở đại lục Cửu Nguyên, nhà họ Lăng chẳng là cái gì cả.
Thế nhưng, ở đất Cửu Châu này thì thực lực của nhà họ Lăng có thể nói là số một.
Lăng Vân Phong chính là con trai của Lăng Nghiêu, tộc trưởng nhà họ Lăng.
Bản thân hắn ta cũng là một vị cường giả cảnh giới Đại Thần Tôn trung kỳ.
Từ điểm này cũng có thể nhận ra được sự chênh lệch giữa nhà họ Tề, tàn dư của nhà họ Khương với nhà họ Lăng.
"Cánh tay của nhà họ Lăng các ngươi dài thật đấy!"
Khương Ung quát: "Thế lực trong đại lục Cửu Nguyên sẽ không quan tâm đến thế lực trong các Châu, nhà họ Lăng các ngươi muốn vi phạm điều ấy sao? Cẩn thận sau này bị người ta trả thù đấy!"
"Khương Ung lão gia tử đừng nói nhăng nói cuội chứ".
Lăng Vân Phong cười nói: "Không phải là nhà họ Lăng nhúng tay vào, mà là... nhà họ Lăng và nhà họ Tề đã là người thân của nhau, Tề Hữu Lâm là nhạc phụ tương lai của ta, ta tới đây giúp đỡ thì cũng có liên quan gì đâu nhỉ?"
Trong mắt Lăng Vân Phong thoáng hiện lên sự giả dối.
"Vài ngày nữa là ngày thành hôn của ta và Tề Nhiễm Ngọc rồi".
Tề Nhiễm Ngọc là con gái của Tề Hữu Lẫm.
Nhà họ Tề chỉ thường xuyên nhắc đến ba người con trai của Tề Hữu Lâm, rất ít khi đề cập đến cô gái này.
Bởi lẽ, Tề Nhiễm Ngọc chưa từng ở lại nhà họ Tề ở Tề Châu, mà nghe nói từ thuở bé đã bước vào một thế lực ở đại lục Cửu Nguyên.
"Xem ra ngươi đã chuẩn bị từ lâu rồi".
Khương Ung lạnh lùng nhìn Tề Hữu Lâm.
"Ai bảo nhà họ Khương ngươi không biết thân biết phận, cứ thích chen chân vào? Các ngươi nghĩ mình vẫn là nhà họ Khương năm ấy à?"
Tề Hữu Lâm cười nhạo nói: "Muốn chết thì cũng phải có chừng có mực chứ!"
"Suy cho cùng, ta thích nghe mấy lời đó lắm".
Khi Tề Hữu Lâm vừa dứt lời, một giọng nói bỗng vang lên mà không hề báo trước: "Muốn chết thì cũng phải có chừng có mực, vượt qua cái chừng mực đó rồi thì phải chết nhỉ".
Dứt lời, cuồng phong gào thét, thân thể khổng lồ của Cửu Anh bay tới.
Luồng khí thế khủng khiếp tỏa ra.
"Tần công tử!"
Khi nhìn thấy Tần Ninh ở trên lưng Cửu Anh, trái tim Khương Ung đang đập liên hồi chợt lặng lại.
Ông ta đã bình tĩnh hơn rồi.
Tần Ninh đã đến.
Không sao nữa rồi.
Mọi việc đều sẽ đâu vào đó thôi.
Tần Ninh quan sát xung quanh, rồi nhìn Khương Ung.
"Vất vả rồi!"
Khương Ung chắp tay thưa: "Không sao".
Giờ phút này, đám người nhà họ Tề cũng dõi mắt nhìn về phía Tần Ninh.
Một người tuổi đời còn trẻ như vậy mà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã nổi tiếng khắp Cửu Châu.
Nhờ vào người trẻ tuổi này, nhà họ Linh đang ở trong tình thế héo hon gần tan ra dần đi lên con đường vinh quang, thịnh vượng.
"Sau lưng nhà họ Tề chính là nhà họ Lăng ở đại lục Cửu Nguyên sao?"
Tần Ninh nhìn thoáng qua Tề Hữu Lâm, nói: "Nói như vậy là nhà họ Lăng cho các ngươi tự tin chiếm đoạt thành quả chiến đấu của nhà họ Linh ở Linh Nguyên Châu à?"
"Hừ, Tần Ninh, ta đã nghe danh tiếng của ngươi từ lâu, hôm nay, ta phải nhìn cho kỹ xem ngươi rốt cuộc có bản lĩnh gì!"
Bây giờ, trong mắt Tề Hữu Lâm tràn ngập ý chí chiến đấu.
Còn Lăng Vân Phong lại đang lẳng lặng đánh giá Tần Ninh.
Nhìn thoáng khí thế của Tần Ninh thì dường như hắn thậm chí còn không phải là Tiểu Thần Tôn.
Nhưng một người như vậy làm sao lại mạnh đến vậy cơ chứ?
Hắn ta vô cùng hiếu kỳ.
"Ngày hôm nay, nhà họ Tề không cần tồn tại nữa".
Tần Ninh nhìn về phía Tề Hữu Lâm, thản nhiên nói: "Ta nói vậy đấy".
Vừa dứt lời, Tề Hữu Lâm, Bao Nghiễn, Nhiếp Quan với một đám thành viên cấp cao của nhà họ Tề đều lộ ra vẻ mặt khinh khỉnh.
"Ngươi nói vậy hả?"
Tề Hữu Lâm nói: "Hôm nay, ta phải chém ngươi mới được".
Nói xong, Tề Hữu Lâm nắm chặt bàn tay.
Một luồng khí thế kinh hoàng lập tức bùng nổ.
Pháp thân lập tức ngưng tụ, hóa thành một bóng dáng tựa như con vượn khổng lồ, trông vô cùng lực lưỡng, nháy mắt đã lao về phía Tần Ninh.
Thấy thế, Tần Ninh ngồi trên Cửu Anh, một cái đầu ngẩng lên, há mồm phun ra một ngọn lửa, đốt cháy pháp thân của Tề Hữu Lâm.
Tề Hữu Lâm chỉ cảm thấy nóng rực, tựa như cơ thể mình đang bị đốt cháy vậy, sau đó, pháp thân của ông ta nhanh chóng lùi về sau.
"Con rắn chín đầu này không đơn giản".
Tề Hữu Lâm quát lên.
"Ngươi mới là rắn chín đầu, cả nhà ngươi đều là rắn chín đầu!"
Cửu Anh tức giận hét lớn: "Đồ đáng ghét!"
Rầm...
Ngay sau đó, Cửu Anh đáp xuống đất, lao thẳng tới chỗ Tề Hữu Lâm.
Tiếng ầm vang không ngừng vang lên, khí thế khủng bố lan ra khắp nơi.
Hai người Nhiếp Quan và Bao Nghiễn cũng cảm thấy tình thế hiện tại không hợp lý lắm nên mới lên giúp đỡ Tề Hữu Lâm đối kháng với Cửu Anh.
"Khí Chí Tôn của tên này bùng nổ có thể sánh ngang với Đại Thần Tôn trung kỳ".
Cửu Anh vừa ăn một viên hạt sen Cửu Diệp Huyết Hồng Liên, có thể nói khí huyết trong cơ thể nó đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Luồng khí thế này khiến người ta cảm thấy vô cùng kinh khủng.
Ba người Tề Hữu Lâm, Bao Nghiễn và Nhiếp Quan hợp lực với nhau, chín cái đầu của Cửu Anh lại toát ra luồng khí thế mạnh mẽ, trong khoảng thời gian ngắn, ba người khó lòng cản nổi.
Khương Ung thấy thế, sắc mặt trở nên hung ác, quát: "Khương Kính Nguyên, Khương Hồng Lâm, lên giết cho ta!"
Khí thế của Khương Ung bùng nổ, ông ta lập tức lao lên.
Tần Ninh liếc mắt nhìn thoáng qua Khương Ung, vẫy tay.
Khương Ung nhanh chóng đi đến trước mặt Tần Ninh.
"Nuốt cái này đi!"
Tần Ninh nói ngay.
Khương Ung sửng sốt nhìn vào hạt sen đỏ rực như đan dược kia.
Tần Ninh nói tiếp: "Ngươi sợ cái gì? Sợ ta hại ngươi à!"
"Đây chính là hạt sen của Cửu Diệp Huyết Hồng Liên, ta thấy ngươi đã dừng chân ở Đại Thần Tôn sơ kỳ quá lâu rồi, nếu ngươi may mắn, một viên này biết đâu tương lai có thể giúp ngươi đột phá tới Tiểu Đế Tôn".
Khương Ung nghe vậy thì rất ngại ngùng.
Ông ta còn tưởng Tần Ninh có được độc dược gì đó, sợ ông ta phản bội nên bắt ông ta nuốt xuống, hòng nắm chắc ông ta trong tay mình.
Thế nhưng suy nghĩ của bản thân quá nực cười.
Tần Ninh là người nói sao làm vậy, nếu muốn giết ông ta thì cực kỳ đơn giản, hà cớ gì phải dùng đến độc dược chứ.
Khương Ung nuốt hạt sen xuống.
Ngay sau đó, một nguồn khí huyết dồi dào nhảy vọt vào trong cơ thể ông ta.
Cảm giác bây giờ khiến cho Khương Ung thấy như được sinh ra một lần nữa vậy.
Thật sung sướng làm sao!
Đây...
Chốc lát sau, trong cơ thể Khương Ung, pháp thân vậy mà xảy ra cộng hưởng, cảnh giới Đại Thần Tôn, pháp thân Ngưng Hồn, đồng thời có bốn lần lột xác, đây cũng là nguồn gốc phân chia ra các cảnh giới sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và đỉnh phong.
Giờ phút này, Khương Ung bỗng cảm giác được pháp thân của chính mình đang cố gắng vượt qua cánh cửa đạt tới cấp hai.
Đó là Đại Thần Tôn trung kỳ!
Chương 2382: Lấy các ngươi để luyện tập
Mà lúc này, Khương Kính Nguyên và Khương Hồng Lâm ở một bên lại trừng to hai mắt.
Phụ thân... Đột phá! Phải biết, phụ thân đã kẹt ở Đại Thần Tôn sơ kỳ rất nhiều năm.
Thậm chí những năm gần đây đã bắt đầu không quản lý chuyện gia tộc, chuyên tâm bế quan, nhưng cũng chưa thấy có bất cứ dấu hiệu tăng cấp gì.
Phụ thân đã nói, thiên phú của ông chỉ có giới hạn như thế, ở cảnh giới Đại Thần Tôn muốn bước ra mấy bước nữa thì khó như lên trời.
Nhưng bây giờ... Đến Đại Thần Tôn trung kỳ.
Khương Ung nhìn về phía Tần Ninh, khom người nói: "Cảm ơn đại nghĩa của Tần công tử!"
"Đi thôi!"
Khương Ung xông ra.
Đương nhiên thứ Tần Ninh đưa cho Khương Ung không phải hai mươi hai hạt sen chân chính viên mãn kia, mà là một trong trên trăm hạt sen không trọn vẹn.
Chỉ là Cửu Diệp Huyết Hồng Liên thật sự là bảo vật thần kỳ, cho dù là hạt sen chưa thành viên mãn thì vẫn có công dụng thần kỳ với cấp bậc Đại Thần Tôn.
Lúc này, bốn phía đều đang giao chiến.
Lăng Vân Phong bị Khương Ung cuốn lấy.
Giờ phút này ông ta bộc phát ra chiến lực siêu cấp, khiến cho Lăng Vân Phong cũng có chút bất ngờ.
"Lão già, muốn chết".
Lăng Vân Phong giận dữ, ra tay cũng vô cùng tàn nhẫn.
Ở đằng sau.
Võ giả của Thiên Hồng Bang đến.
Hồng Đào dẫn hơn trăm người xuất hiện.
Cửu Anh lao đến với tốc độ cực nhanh, bọn họ tới chậm hơn chút.
"Hồng Đào!"
Tề Hữu Lâm liền quát: "Tới đúng lúc lắm, diệt nhà họ Khương đi".
Hồng Đào nhìn chiến trường.
Võ giả nhà họ Tề và võ giả nhà họ Khương đánh nhau đến mức khó phân thắng bại.
Hồng Đào nhìn Tần Ninh một cái, không nói hai lời liền dẫn hơn trăm người trực tiếp xông ra.
Tề Hữu Lâm liền ngây người.
"Hồng Đào, ngươi đang làm gì thế?"
Vì để tránh gây ra hỗn loạn, chỗ võ giả hai nhà nghỉ ngơi dưỡng sức hoàn toàn khác biệt.
Thế nhưng lúc này Hồng Đào lại lao thẳng về hướng võ giả nhà họ Tề.
Hồng Đào lại không để ý tới, chỉ dẫn người anh dũng chém giết võ giả nhà họ Tề.
Tần Ninh cũng nhìn về phía đám người.
Hắn cũng nên luyện tay một chút rồi.
Sau khi đến cảnh giới Đại Thiên Tôn, hắn cũng nên tập thích ứng với võ quyết Chí Tôn tứ phẩm.
Tần Ninh không ngừng suy nghĩ những võ quyết mà mình cất giữ.
Cuối cùng đã chọn ra hai võ quyết.
Võ quyết Chí Tôn tứ phẩm.
Băng Hoàng Nguyên Thiên Chưởng! Kim Long Hóa Vũ Quyền! Hai võ quyết này đều có chín thức, chín thức chưởng pháp, chín thức quyền pháp, thích hợp nhất cho cảnh giới Đại Thiên Tôn.
Trong đầu Tần Ninh không ngừng nhớ lại cách sử dụng hai võ quyết này, không lâu sau hắn mới thở ra một hơi, sải bước ra, sát khí trong cơ thể ngưng tụ.
Vèo... cả người hắn lao ra, trong nháy mắt đã vỗ một chưởng xuống.
Cách trăm mét, chưởng kình lập tức hóa thành khí lạnh băng thấu xương, một chưởng rơi vào phía sau một vị võ giả Tiểu Thiên Tôn tầng chín.
Một tiếng ầm vang lên.
Cơ thể vị võ giả Tiểu Thiên Tôn tầng chín kia trong nháy mắt đã hóa thành cột băng rồi vỡ vụn.
Tần Ninh nhíu mày, lẩm bẩm: "Hồn phách Băng Hoàng có thể vận dụng vào trong, tăng cường uy lực, thức thứ nhất này vẫn còn có thể mạnh hơn...", tiếp xuống, Tần Ninh không ngừng quen thuộc Băng Hoàng Nguyên Thiên Chưởng chín thức cùng Kim Long Hóa Vũ Quyền chín thức.
Mỗi một võ quyết tương ứng với cảnh giới đều xứng đôi với cảnh giới của võ giả.
Mà trong khoảng thời gian này Tần Ninh chủ yếu tu hành Long Hoàng Âm Dương Chí Tôn Quyết! Võ quyết này là năm đó hắn tự sáng tạo, vô cùng xứng đôi với pháp thân Long Hoàng Bất Diệt của mình.
Mà võ quyết này phối hợp với pháp thân sẽ bộc phát ra thực lực có thể nói là mạnh gấp mười gấp trăm lần.
Lúc này, Tần Ninh ở giữa chiến trường.
Ba vị Đại Thần Tôn Tề Hữu Lâm, Bao Nghiễn, Nhiếp Quan bị Cửu Anh ngăn lại.
Nhìn thấy Tần Ninh chém giết tới lui trong đám người, Tề Hữu Lâm liền quát: "Bắt lấy hắn".
Ngay lập tức, mấy vị võ giả cảnh giới Tiểu Thần Tôn thi nhau xông thẳng về hướng Tần Ninh.
"Đến hay lắm!"
Tần Ninh cười nói: "Lấy các ngươi để luyện tập thì không còn gì thích hợp hơn!"
Giờ phút này, trên bầu trời thành Trung Vân.
Nhà họ Tề và nhà họ Khương chém giết túi bụi.
Mà Tần Ninh ở giữa chiến trường đang đối mặt với các võ giả cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn, Tiểu Thần Tôn, không một ai có thể ngăn cản hắn.
Mức độ thiệt hại của hai phe bắt đầu nghiêng lệch đi.
Số lượng võ giả nhà họ Tề bị chết bị thương càng ngày càng nhiều.
Chỉ một mình Tần Ninh đã có thể chém giết hơn mười người rồi.
Tề Hữu Lâm nhìn thấy vậy thì vô cùng nóng lòng.
Không ngăn được! Tiểu Thần Tôn ra tay căn bản cũng không ngăn được Tần Ninh.
"Phù...", hắn thở ra một hơi.
Băng Hoàng Nguyên Thiên Chưởng! Kim Long Hóa Vũ Quyền.
Chín thức chưởng pháp, chín thức quyền pháp, vừa vặn xứng đôi với pháp thân Ngoại Hiện của cảnh giới Đại Thiên Tôn, sức mạnh của pháp thân, sức mạnh của thân xác cộng thêm lực bộc phát của quyền pháp và chưởng pháp vô cùng hoàn mỹ! Rèn luyện bằng cách giao chiến này khiến cảm giác quen thuộc của hắn đối với hai võ quyết dần dần trở về.
"Tiếp tục!"
Tần Ninh xông vào trong đám người, bắt đầu chém giết.
Thời gian từ từ trôi qua.
Võ giả nhà họ Tề bắt đầu rơi vào thế yếu.
Một mình Tần Ninh đã chém giết hơn trăm người.
Tiểu Thiên Tôn chết ở trong tay hắn ít nhất, Đại Thiên Tôn là nhiều nhất.
Tên này ngay từ đầu ra tay với Tiểu Thiên Tôn, thế nhưng về sau đã ra tay cả với Đại Thiên Tôn.
Đến bây giờ, sau khi mọi người thấy Tần Ninh dùng một quyền một chưởng đánh chết vị Tiểu Thần Tôn hậu kỳ, đã hoàn toàn choáng váng.
Là choáng váng thật! Tên này chính là Đại Thiên Tôn trung kỳ.
Thế nhưng không nói đến việc trong cơ thể hắn có khí Chí Tôn hùng hậu, mà pháp thân cũng có lực phòng ngự kinh khủng.
Hoàn toàn lật đổ nhận biết của đám người về phân chia cảnh giới võ đạo! Mà sau khi lại có thêm một vị cao thủ cảnh giới Tiểu Thần Tôn đỉnh phong của nhà họ Tề bị Tần Ninh giết chết, Hồng Đào đã sớm chảy mồ hôi đầm đìa.
Ông ta bị dọa sợ thật! Hồng Nguyên Phong không hề nói sai.
Tần Ninh có thể giết Tiểu Thần Tôn đỉnh phong.
Một vị Đại Thiên Tôn trung kỳ giết Tiểu Thần Tôn đỉnh phong.
Nói ra ai mà tin?
Thế nhưng... hết lần này tới lần khác lại đang xảy ra ở trước mắt.
Lúc này Hồng Đào vô cùng biết ơn Hồng Nguyên Phong.
Cho dù nhà họ Tề có mạnh thế nào, còn kéo được cả nhà họ Lăng tới giúp đỡ, thế nhưng tên Tần Ninh này lại quá kinh khủng.
Hơn nữa nhà họ Lăng chỉ có mỗi Lăng Vân Phong là Đại Thần Tôn trung kỳ đến, căn bản không có tác dụng gì.
Khương Ung đã là Đại Thần Tôn trung kỳ.
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía Cửu Anh, quát: "Thời gian đủ rồi, nên giết thì giết đi".
Cửu Anh kêu lên một tiếng, thân thể to lớn hiện ra khí thế kinh khủng.
Ba người Tề Hữu Lâm, Bao Nghiễn, Nhiếp Quan chỉ cảm thấy áp lực kinh khủng bộc phát ra từ trong cơ thể Cửu Anh.
Hung thú giận dữ.
Tiềm lực mà nó bộc phát ra căn bản không thể lấy những con thú bình thường để đánh giá.
Chín cái đầu của Cửu Anh đều chiến đấu, khiến cho ba người Tề Hữu Lâm, Bao Nghiễn, Nhiếp Quan không thể chống đỡ nổi, rơi vào cảnh vô cùng nguy hiểm.
"Đáng hận!"
Tề Hữu Lâm giận dữ quát: "Khương Ung, đây là chính ngươi muốn chết".
Nghe thấy thế, ánh mắt Khương Ung càng thêm lạnh lùng, bất chấp tất cả mà tấn công Lăng Vân Phong.
Lăng Vân Phong cũng đã nổi giận.
"Thứ không biết chết sống, ngoan ngoãn nhận lấy cái chết không được sao?"
Lăng Vân Phong quát: "Nếu đã không đồng ý, ta sẽ tiễn các ngươi một đoạn đường".
Vừa hét lên một câu, Lăng Vân Phong liền nắm bàn tay lại, bóp nát một ấn phù.
Sắc mặt Lăng Vân Phong dữ tợn nói: "Ta thật sự đã quá phiền với đám khốn kiếp không biết trời cao đất rộng này rồi!"
Lúc này, Cửu Anh bộc phát ra hung tính, sức chiến đấu càng ngày càng mạnh, mà ba người Tề Hữu Lâm đã sắp không ngăn cản nổi.
Chương 2383: Lăng Dận Nhiên
Ngay lúc này, cả người Tần Ninh cũng bộc phát ra khí thế kinh khủng hoàn toàn không phù hợp với Đại Thiên Tôn trung kỳ để đối phó mấy vị võ giả Tiểu Thần Tôn muốn giết mình.
Tần Ninh càng ngày càng thích ứng với cách chiến đấu này, việc sử dụng quyền pháp và chưởng pháp cũng càng ngày càng thuận buồm xuôi gió.
Mấy vị Tiểu Thần Tôn bao vây tấn công Tần Ninh đang âm thầm cảm thấy may mắn.
Bọn họ cảm thấy được đòn tấn công của Tần Ninh không còn mạnh mẽ giống như trước nữa.
Thế nhưng mấy người còn chưa kịp cảm thấy may mắn, khí thế trong cơ thể Tần Ninh đột nhiên bộc phát ra.
Sức mạnh kinh khủng khuếch tán.
Ầm ầm ầm... Từng tiếng nổ vang truyền ra.
Dao động khủng bố lan rộng.
Trong ánh mắt của Tần Ninh có vài phần lạnh lùng.
Thoải mái! Loại cảm giác này quả thực khiến Tần Ninh cảm thấy rất thoải mái.
Cảm giác không ngừng làm quen khống chế sức mạnh, thích ứng với sức mạnh tăng lên sao lại tốt đẹp như thế.
Mà giờ phút này, Lăng Vân Phong đã hoàn toàn tức giận, Khương Ung cũng đằng đằng sát khí.
Khương Đồng chết trong tay Lăng Vân Phong, điều này khiến Khương Ung không thể nào chấp nhận được.
Mặc dù Khương Đồng không biết chú trọng đại cục bằng Khương Kính Nguyên, không làm việc trầm ổn bằng Khương Hồng Lâm, thế nhưng đó cũng là con của ông ta.
Đối mặt với sự bộc phát của Khương Ung, Lăng Vân Phong cũng có vẻ khó mà chống đỡ.
Sau khi bóp nát ấn phù kia, sự táo bạo trong mắt Lăng Vân Phong lại dần dần yếu bớt.
Cho đến khi... Từng tiếng xé gió vang lên.
Đột nhiên có rất nhiều bóng người xuất hiện bên ngoài thành Trung Vân.
Những người kia đằng đằng sát khí, tốc độ cực nhanh, sức tấn công cũng rất mạnh.
Một nhóm mười mấy người nhưng lại mang đến cho người ta khí thế mạnh hơn nghìn người ở đây.
Áp lực kinh khủng lan ra.
Ngay lập tức, ánh mắt của tất cả mọi người đều biến đổi.
Đám người Khương Ung, Tề Hữu Lâm cũng đưa mắt nhìn.
"Lăng Dận Nhiên!"
Sắc mặt Khương Ung đột nhiên khó coi hẳn.
Tề Hữu Lâm thì thở ra một hơi.
"Xen vào việc của người khác, các ngươi chết chắc rồi".
"Tam thúc!"
Lăng Vân Phong vô cùng mừng rỡ, hô: "Tam thúc, đám khốn kiếp này rất đáng hận, nhất là tên kia".
Lăng Vân Phong chỉ về hướng Tần Ninh, giận dữ quát.
"Tam thúc, bắt sống Tần Ninh kia, ta muốn phanh thây xé xác hắn!"
Một người đàn ông trung niên dẫn đầu mười mấy người kia nhíu mày lại nhìn về phía đám người.
Võ giả nhà họ Tề và nhà họ Khương đã chém giết túi bụi.
Mà lúc này, Hồng Đào lại đi đến bên cạnh Tần Ninh, thấp giọng nói: "Tần công tử, là nhà họ Lăng của đại lục Cửu Nguyên đến giúp đỡ".
Từ đại lục Cửu Nguyên đến vùng đất Cửu Châu không có khả năng nhanh như vậy.
Hiển nhiên, nhóm người này vốn dĩ đã ở gần Cửu Châu, cho nên mới có thể nhanh chóng chạy đến như thế.
"Dẫn đầu là tam gia Lăng Dận Nhiên - người cầm quyền hiện nay của nhà họ Lăng".
Hồng Đào tiếp tục nói: "Nhà họ Lăng cũng coi như một phe hào cường ở đại lục Cửu Nguyên!"
Dường như sợ Tần Ninh không rõ, Hồng Đào lại nói tiếp: "Ở đại lục Cửu Nguyên, thế lực mạnh nhất đều có cường giả cấp bậc Chí Cao Đế Tôn tọa trấn".
"Kém một bậc thì cũng có Đại Đế Tôn tọa trấn".
"Mà một phe hào cường lại có Tiểu Đế Tôn tọa trấn".
Cửu cảnh Chí Tôn.
Sáu cảnh giới Tiểu Chí Tôn, Đại Chí Tôn, Tiểu Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn, Tiểu Thần Tôn, Đại Thần Tôn.
Đến Đại Thần Tôn đã đủ để xưng vương xưng bá ở Cửu Châu rồi.
Nhưng muốn xưng bá bên trong đại lục Cửu Nguyên thì căn bản là nói đùa.
Tiểu Đế Tôn! Mới được xem như cường giả chân chính ở đại lục Cửu Nguyên.
Mà Đại Đế Tôn thì là cường giả siêu cấp.
Về phần cấp bậc Chí Cao Đế Tôn... lại càng thưa thớt đến mức đáng thương.
Mỗi một vị đều là những nhân vật tọa trấn trong các thế lực lớn đỉnh cao.
Ba cảnh giới này là cấp bậc tối cao của cửu cảnh Chí Tôn, cũng là thực lực mạnh nhất trong các võ giả Cửu Nguyên Vực, đứng vững trên đỉnh kim tự tháp.
Nhắc đến Tiểu Đế Tôn, cũng không phải ai ở đại lục Cửu Nguyên cũng dám tùy ý trêu chọc.
Càng đừng nói đến là ở Cửu Châu.
Một vị Tiểu Đế Tôn đều hoàn toàn là vô địch trong Cửu Châu.
Tần Ninh đưa mắt nhìn, Lăng Dận Nhiên kia vô cùng hiên ngang, hơn nữa còn tràn trề sức lực.
Tiểu Đế Tôn! Hồng Đào nói: "Lăng tam gia Lăng Dận Nhiên này nghe nói là Đại Thần Tôn đỉnh phong".
"Sai".
Tần Ninh lại chậm rãi nói: "Tiểu Đế Tôn".
Tiểu Đế Tôn?
Ánh mắt Hồng Đào biến đổi.
Thân là bang chủ Thiên Hồng Bang, mặc dù ông ta có chút hiểu biết về các thế lực trong đại lục Cửu Nguyên, thế nhưng dù sao cũng không biết nhiều.
Rất nhiều tin tức đều lạc hậu.
Trên thực tế, đây cũng là đạo lý sinh tồn của thế lực các châu.
Trong các võ giả ở đại lục Cửu Nguyên, một vài người là con em thế gia có thể sẽ đang rèn luyện ở một chỗ nào đó ở Cửu Châu.
Nếu như môn hạ đắc tội nhân vật này, chỉ sợ tông môn gia tộc của mình có chết cũng không biết chết như thế nào.
Cho nên võ giả bên trong Cửu Châu đều sẽ cố gắng tìm hiểu về từng cấp bậc thế lực trong đại lục Cửu Nguyên, xem có người nào không thể trêu vào không, để đề phòng xảy ra chuyện không may.
Lúc này Lăng Dận Nhiên nhìn về phía Khương Ung.
"Khương Ung, nếu là nhà họ Khương ngươi mấy vạn năm trước, nhà họ Lăng ta đều phải đi đường vòng, nhưng bây giờ... đã không phải là trước kia nữa, nhà họ Khương nên biết điều chút đi".
Trong giọng nói của Lăng Dận Nhiên có vẻ cao cao tại thượng.
Dù sao... so sánh với nhà họ Lăng, đúng là nhà họ Khương bây giờ không đáng giá nhắc tới.
Lúc này, Khương Ung cười nhạo nói: "Lăng Dận Nhiên, ngươi thành Tiểu Đế Tôn, cách ăn nói cũng khác trước rồi hả?"
"Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, năm đó nhà họ Khương ta ở thời vinh quang cũng chưa bao giờ sỉ nhục nhà họ Lăng ngươi".
Nghe thấy thế, vẻ mặt Lăng Dận Nhiên lại vô cùng lạnh lẽo.
"Bây giờ cho ngươi hai lựa chọn".
"Thứ nhất, bó tay chịu trói, cắt nhường một nửa khu vực của Khương Nguyên Châu cho nhà họ Tề, việc này coi như xong".
"Thứ hai, ta giết ngươi, giết con của ngươi, giết cháu của ngươi, Khương Nguyên Châu sẽ bị nhà họ Tề ở Tề Châu xâm chiếm nuốt hết từng chút từng chút!"
Nghe thấy lời này, Khương Ung giật khóe miệng.
Bị người ta uy hiếp như vậy, có thể tưởng tượng ra trong lòng ông ta đang giận dữ như thế nào.
Lúc này Lăng Vân Phong lại đi đến bên cạnh tam thúc mình, nói: "Tam thúc, ta đã nghe ngóng được đại khái về chuyện chỗ này rồi".
"Nhà họ Khương vì trợ giúp nhà họ Linh, năm đó nhà họ Linh rất mạnh, bây giờ đã xuống dốc, trong khoảng thời gian này không ngừng vươn lên, chính là do tên này làm!"
Lăng Dận Nhiên cũng nhìn về phía Tần Ninh.
Nhìn thấy một vị Tiểu Đế Tôn như hắn.
Tần Ninh dưới áp lực của khí tức Đại Thiên Tôn lại không đổi sắc mặt , vẫn tỏ ra bình thản như cũ.
Nhân vật như vậy, không nói đến cái khác, chỉ là chút tâm tính này thôi đã không tệ rồi.
"Tần Ninh đúng không?"
Lăng Dận Nhiên lập tức nói: "Ta chưa bao giờ nghe nói đến trong đại lục Cửu Nguyên có thế lực nào có một vị thiên tài tên là Tần Ninh cả".
"Ngươi là người từ đâu đến?"
"Vì sao lại trợ giúp nhà họ Linh khuếch trương?"
Tần Ninh chỉ cười.
"Ta chính là Tần Ninh, không phải là ai cả, cũng không có bối cảnh gì cả".
"Trợ giúp nhà họ Linh khuếch trương cũng chỉ vì nghĩ đến các thế lực trong Cửu Châu quá hỗn loạn, ta muốn để nhà họ Linh trở thành mạnh nhất, xưng bá vùng đất Cửu Châu".
"Cũng vì chuẩn bị để sau này nhà họ Linh tiến quân về đại lục Cửu Nguyên!"
Lăng Dận Nhiên nghe thấy mấy câu này thì nhíu mày.
"Si tâm vọng tưởng, tuổi còn nhỏ nhưng khẩu khí không hề nhỏ đâu".
Lăng Vân Phong cười nhạo nói: "Tiến quân về đại lục Cửu Nguyên?
Nhà họ Linh?
Cũng xứng ư?"
Chương 2384: Đến tặng địa bàn
Trong mắt Tần Ninh có chút lạnh lùng, mở miệng nói: "Làm sao không xứng?"
"Ngươi quá ngây thơ rồi!"
Lăng Vân Phong cười nói: "Nếu muốn dừng chân ở đại lục Cửu Nguyên thì ít nhất cũng phải có cường giả cấp bậc Tiểu Đế Tôn tọa trấn, nhà họ Linh có cái gì?"
"Tiểu Đế Tôn... Hiện tại không có, nhưng rất nhanh sẽ có..."
Lăng Vân Phong cười haha nói: "Tốt, dù vậy cũng phải có địa bàn nữa, hiện nay trong đại lục Cửu Nguyên đã có đủ thế lực, gia tộc tồn tại rồi, nhà họ Linh muốn dừng chân ở đó, vậy thì phải diệt một thế lực để chiếm cứ địa bàn!"
"Cái này sao..."
Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Lúc đầu không có, nhưng bây giờ đã có rồi".
Lúc đầu không có?
Bây giờ đã có rồi?
Lăng Vân Phong sững sờ, lập tức phản ứng được ý trong lời nói của Tần Ninh.
Tên này định tiêu diệt nhà họ Lăng để làm địa bàn cho nhà họ Linh?
"Ngươi muốn chết!"
Lăng Vân Phong gầm thét.
"Nhà họ Lăng của đại lục Cửu Nguyên vươn tay quá dài rồi đấy!"
Mà khi Lăng Vân Phong vừa dứt lời, một tiếng hừ lạnh đột nhiên vang lên.
Bên ngoài thành Trung Vân, lại tiếp tục có người đến.
Đại quân mênh mông phá không mà đến, che khuất bầu trời.
Mà ở phía trước đại quân kia.
Mấy người Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh, Linh Thiên Triết, Hồng Phù Dung, cùng với Thời Thanh Trúc, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo lần lượt xuất hiện.
Cờ của nhà họ Linh!
Cờ của Phù Dung lâu.
Cờ của nhà họ Thu.
Thi nhau tung bay.
Thấy cảnh này, võ giả nhà họ Tề lập tức xôn xao.
Chỉ là đám người Lăng Dận Nhiên, Lăng Vân Phong lại vẫn dửng dưng.
Cho dù là mấy ngàn đại quân cũng chỉ toàn những võ giả không đáng giá nhắc tới.
Mấy Đại Thần Tôn dẫn đầu không tính là gì.
Mấy người Linh Thiên Thương vội vàng đi đến trước mặt Tần Ninh.
"Trong khoảng thời gian này ngươi đi đâu thế? Khiến chúng ta vô cùng lo lắng!", trong lời nói của Linh Thiên Thương có vẻ trách cứ.
Suốt quãng đường đuổi theo hắn, ông ta lo lắng muốn chết rồi.
Cửu Anh đến truyền tin tức, sau đó liền chạy nhanh như chớp.
Với tốc độ của nó, bọn họ sao mà đuổi theo kịp.
Tần Ninh có thể cảm nhận được sự lo lắng và trách móc đối với đệ đệ như mình ở trong lời nói của Linh Thiên Thương.
"Không có việc gì, đệ chỉ đi dạo một chút, thuận tiện giải quyết hậu phương của nhà họ Cảnh và hậu phương Thiên Hồng Bang thôi".
Tần Ninh cười nói: "Huynh nhìn đệ bây giờ không phải vẫn ổn sao?"
"Đây là có chuyện gì? Sao người nhà họ Lăng ở đại lục Cửu Nguyên lại tới đây?"
Linh Thiên Thương cẩn thận nói.
"Đến tặng địa bàn!"
Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Đệ đang lo Cửu Châu thống nhất, nhà họ Linh tọa trấn, sau này phải tiến vào đại lục Cửu Nguyên như thế nào, dù sao muốn đi vào đại lục Cửu Nguyên thì phải giằng co với một thế lực nào đó, không ngờ bọn họ lại tự dâng tới cửa..."
Mặc dù đại lục Cửu Nguyên mênh mông, thế nhưng... các tông môn gia tộc san sát, gần như đã bị chia cắt sạch sẽ.
Các thế lực lớn, các gia tộc lớn đều có địa bàn của riêng mình.
Nhà họ Linh muốn đứng vững thì chắc chắn sẽ phải xâm chiếm một thế lực.
Đây là chuyện rõ rành rành.
Dù sao năm đó nhà họ Linh và nhà họ Khương cũng bị đuổi ra khỏi đại lục Cửu Nguyên như thế.
Linh Thiên Thương lập tức ngạc nhiên.
Mà lúc này, Thời Thanh Trúc cũng đi đến bên cạnh Tần Ninh.
"Hả?"
Nhìn về phía Thời Thanh Trúc, Tần Ninh hơi sững sờ.
"Sao thế?"
Thời Thanh Trúc lại hiếu kỳ nói.
"Tiểu Thần Tôn rồi? Nhanh như vậy?"
Trước khi hắn đi, Thời Thanh Trúc, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo đã tiến về Linh Nguyên Châu đối phó với nhà họ Liễu, Tần Ninh cũng có lòng rèn luyện mấy người bọn họ.
Thế mà bây giờ Thời Thanh Trúc đã từ cảnh giới Đại Thiên Tôn sơ kỳ đến Tiểu Thần Tôn rồi.
Thời Thanh Trúc cười tủm tỉm nói: "Cứ đánh cứ đánh mãi, pháp thân liền bắt đầu biến đổi, từ Ngoại Hiện đến Thoát Thể".
Lúc này, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên cũng đi đến bên cạnh Tần Ninh.
Hai người này lúc ấy là Tiểu Thiên Tôn tầng bảy.
Bây giờ đã là Đại Thiên Tôn sơ kỳ.
Tiến bộ rất nhanh, cũng là điều Tần Ninh mong muốn.
"Xem ra tất cả những người muốn chết đều đã đến rồi!"
Lăng Vân Phong cười nói: "Nếu đã như vậy, hôm nay nhà họ Lăng sẽ tiễn các ngươi một đoạn đường!"
Tần Ninh nở nụ cười nhìn về hướng Lăng Vân Phong, vẻ mặt bình tĩnh như trước.
Mà đám người Linh Thiên Thương, Hồng Phù Dung thì đều cẩn thận.
Nhà họ Lăng ở đại lục Cửu Nguyên không hề yếu, mà quan trọng nhất chính là có cấp bậc Tiểu Đế Tôn tồn tại mới là kinh khủng nhất.
Tần Ninh lại không thay đổi sắc mặt.
Mười mấy người mà Lăng Dận Nhiên dẫn tới đều là cảng giới Đại Thần Tôn, trong đó không thiếu cao thủ cảnh giới trung kỳ, hậu kỳ, thậm chí là đỉnh phong.
Lại thêm một vị Tiểu Đế Tôn như Lăng Dận Nhiên.
Sức chiến đấu phi phàm.
Cho dù là mấy ngàn Tiểu Thiên Tôn cũng khó có thể ngăn cản.
Đến cấp bậc này, cảnh giới chênh lệch đã đủ lớn, cũng không phải là số lượng người có thể bù đắp được.
Lúc này Tần Ninh đột nhiên luồn tay vào trong vạt áo trước ngực mình tìm kiếm.
"Ra!"
Tần Ninh nhấc mèo trắng lên.
Đôi mắt của Thời Thanh Trúc lập tức tỏa ánh sáng, hoảng sợ nói: "Đây là dị thú gì? Đáng yêu như vậy!"
Tần Ninh oán thầm trong lòng.
Bây giờ nhìn thì rất đáng yêu.
Nhưng đến khi giết chóc mới đáng sợ.
"Đến lượt ngươi làm việc rồi đấy!"
Tần Ninh bắt lấy chân trước của mèo trắng, cười nói: "Ăn một hạt sen của ta, mỗi ngày ngủ ngon sao được? Đi xé xác tên kia ra cho ta!"
Mèo trắng nghe vậy lại tỏ vẻ không tình nguyện.
Tần Ninh tiếp tục nói: "Không tình nguyện là không định đi ư?"
"Cẩn thận ta giật ngươi!"
Mèo trắng lập tức rụt cổ một cái.
Một giây sau, nó thoát khỏi Tần Ninh bay lên giữa không trung, nhìn về phía đám người Lăng Dận Nhiên.
Mà lúc này, Lăng Dận Nhiên cũng cảm thấy không thích hợp.
Tần Ninh quá bình tĩnh.
Bình tĩnh đến mức quỷ dị.
Mà con mèo trắng kia...
Chỉ cần Tần Ninh không phải đồ đần thì sẽ không có khả năng giả vờ giả vịt vào lúc này.
Lăng Vân Phong khẽ nói: "Tam thúc, tên khốn này đến bây giờ còn đang cố ra vẻ ta đây".
"Im miệng!"
Lăng Dận Nhiên quát lớn một tiếng.
Đúng là đồ ngu không có đầu óc.
"Gào..."
Một tiếng gầm rú vang lên.
Trời đất đột nhiên rung động.
Bên trong thành Trung Vân Thành, từng phòng ốc sụp đổ.
Khí tức kinh khủng dao động.
Cơ thể mèo trắng thay đổi.
Cơ thể lớn chừng bàn tay trong nháy mắt đã mở rộng, dần dần hóa thành trăm trượng.
Bộ lông mềm mại màu trắng đã hóa thành màu đen, từng sợ lông như gai ngược khiến lòng người rét lạnh.
Mà ở mặt ngoài cơ thể còn có những ngọn lửa màu tím đen lấp lóe.
Không ít người đều biến sắc.
Bọn họ không biết đây là nguyên thú gì.
Thế nhưng khí thế kinh khủng này lại khiến người ta vô cùng rõ ràng.
Lúc này, Lăng Dận Nhiên đã trợn tròn hai mắt.
"Nguyên thú cấp chín - Viêm Ma Hùng!"
Lăng Vân Phong ở bên cạnh một giây trước còn vô cùng hống hách, giờ phút này đã hoàn toàn uể oải, vẻ mặt ngây ngốc.
Tam thúc nói cái gì?
Nguyên thú cấp chín?
Nói sai rồi sao?
Một võ giả chỉ là Đại Thiên Tôn làm sao có thể có một con nguyên thú cấp chín được?
Đây không phải nói nhảm sao!
Giờ phút này, tất cả mọi người ở đây đều bị thân thể cao trăm trượng, cơ thể to lớn và bộ lông đen lửa tím của Viêm Ma Hùng làm cho chấn động.
"Rốt cuộc các hạ là người nào?"
Nhưng Lăng Dận Nhiên vẫn có thể duy trì được bình tĩnh, quát: "Vì nhà họ Linh mà đắc tội nhà họ Lăng ta ở đại lục Cửu Nguyên như thế có đáng giá không?"
Tần Ninh lại không rảnh để ý.
"Tiểu Hắc Hùng, làm thịt ông ta!"
Tần Ninh trực tiếp ra lệnh.
Lăng Dận Nhiên khẽ nói: "Đây đúng là nguyên thú cấp chín Viêm Ma Hùng, nhưng... chưa thật sự trưởng thành, cũng chỉ khó khăn lắm mới phát huy ra thực lực của nguyên thú cấp bảy thôi, vẫn chưa đủ để giết ta đâu!"
Chương 2385: Hỏa Vân Ngọc Kỳ Lân
Nghe thấy lời này, Tần Ninh vẫn không thèm để ý.
Đúng là bây giờ Viêm Ma Hùng đang có thực lực của nguyên thú cấp bảy, đại khái là cấp bậc Tiểu Đế Tôn nhất phẩm nhị phẩm gì đó.
Nhưng mà Lăng Dận Nhiên cũng mới chỉ tiến vào Tiểu Đế Tôn không lâu thôi.
Cảnh giới Đại Thần Tôn, pháp thân Ngưng Hồn, tổng cộng có bốn giai đoạn, bởi vậy mới chia ra làm bốn cảnh giới là sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong.
Mà Tiểu Đế Tôn.
Pháp thân Phá Tán!
Đây là thời gian để pháp thân của võ giả cảnh giới Chí Tôn lột xác.
Pháp thân Phá Tán, hai tay, hai chân, hai mắt và trái tim, bảy vị trí này sẽ được phá ra rồi dựng lại dưới sự nuôi dưỡng của khí Chí Tôn, có thể nói là một lần tái tạo lại bản thân của võ giả cảnh giới Chí Tôn!
Cho nên cảnh giới Tiểu Đế Tôn có tổng cộng bảy phẩm.
Đợi đến khi bảy vị trí hai tay, hai chân, hai mắt, trái tim hoàn toàn bị phá tan, có thể tách ra khỏi pháp thân, đồng thời không ảnh hưởng đến pháp thân, vậy thực lực của Tiểu Đế Tôn sẽ có được một bướt nhảy vọt rất lớn, tiến đến cảnh giới Đại Đế Tôn.
Cảnh giới Đại Đế Tôn, pháp thân Tụ Nhất.
Bảy vị trí hai tay, hai chân, hai mắt, trái tim từ Phá Tán đến Tụ Nhất sẽ trải qua một lần vỡ vụn, đến khi hợp lại lần nữa, pháp thân sẽ tăng lên gấp bội.
Bởi vậy cảnh giới Đại Đế Tôn cũng được chia ra thành bảy phẩm.
Mà hai cảnh giới Tiểu Đế Tôn, Đại Đế Tôn chính là bởi vì quá trình Phá Tán đến Tụ Nhất vô cùng nguy hiểm nên mới trở thành chướng ngại vật trên con đường của cường giả, cũng chính vì thế mà hai cảnh giới này mới thật sự là phạm trù cường giả!
Viêm Ma Hùng bộc phát hung tính, khí thế kinh khủng.
Giờ phút này Lăng Dận Nhiên cũng không hoảng loạn, phóng sát khí ra, pháp thân giống như một tượng Quan Âm hiện ra sau lưng.
Hai khí thế mạnh mẽ trong nháy mắt đã tràn ngập toàn bộ thành Trung Vân, áp chế tất cả mọi người ở đây.
Đây chính là thực lực của cấp bậc Tiểu Đế Tôn.
Mạnh mẽ.
Đáng sợ.
Đám người Tần Ninh lần lượt lui lại.
Nhà họ Tề, Tề Hữu Lâm, Bao Nghiễn, Nhiếp Quan cùng với mấy người Lăng Vân Phong cũng thi nhau tránh ra.
Tiểu Đế Tôn giao chiến.
Cho dù là Đại Thần Tôn hay là Tiểu Thần Tôn đều phải né tránh.
Khí thế chiến đấu mạnh mẽ này cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể ngăn cản được.
Một người một thú với khí thế mênh mông, khí Chí Tôn giữa trời đất cũng đều hỗn loạn hẳn lên.
Chỉ là lúc hai bên đang vô cùng căng thẳng.
Trên bầu trời thành Trung Vân.
Lại đột nhiên xuất hiện một khí tức mãnh liệt dao động.
Từ xa đến gần, toàn bộ thành Trung Vân lúc này dường như cũng sắp sụp đổ, sắp xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Mà lúc này, đám người cũng nhìn thấy.
Hư không không gió mà bay, giống như có khí thế mạnh mẽ sắp đánh thẳng tới.
Theo khí thế như thế bộc phát, ngay sau đó ở trên không trung trăm trượng xa xa, một đội ngũ chậm rãi xuất hiện.
Nhìn như chậm, nhưng chỉ trong mấy giây đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Hai phe đều sững sờ.
Nhà họ Tề, nhà họ Lăng đều cho rằng cứu viện của Tần Ninh đến.
Mà đám người nhà họ Linh, Phù Dung lâu lại nghĩ rằng cường giả nhà họ Lăng đến.
Ai nấy đều khẩn trương hẳn lên.
Tần Ninh nhìn về phía giữa không trung, trầm mặc không nói gì.
Tiếng gió vun vút không ngừng vang lên.
Chỉ thấy được đội ngũ kia có hơn hai mươi người, đứng hai hàng song song trên một loại phi cầm.
Toàn thân phi cầm kia trắng như tuyết, cánh chim phi phàm, cái cổ thật dài, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo.
Mỗi một con đều xòe hai cánh dài ba trượng.
Trên mỗi một con đều có một thanh niên nam nữ.
"Nguyên thú cấp sáu - Tuyết Linh Hạc!"
Trong đám người, có người nhận ra phi cầm kia liền kinh ngạc nói.
Nguyên thú cấp sáu là cấp bậc Đại Thần Tôn.
Muốn bắt giữ loại nguyên thú này đã vô cùng khó rồi, chứ đừng nói đến việc thuần phục.
Nhìn kỹ thanh niên nam nữ trên thân Tuyết Linh Hạc sẽ thấy mỗi một người đều tràn đầy sức lực, khí thế mạnh mẽ.
Võ giả có thể khống chế Tuyết Linh Hạc, thân phận địa vị tuyệt đối không phải thứ mà người bình thường có thể so sánh được.
Chỉ là những người khiến mọi người kinh ngạc kia đều không hề giới thiệu.
Hơn hai mươi Tuyết Linh Hạc lao vùn vụt tới dưới sự điều khiển của hơn hai mươi thanh niên nam nữ, tới vị trí cách mọi người trăm mét mới dừng lại.
Ở đằng sau đột nhiên có những đám bây bay lên.
Phía chân trời, bỗng có một đám mây lửa đỏ bay lên không.
Cách rất gần, tất cả mọi người mới phát hiện đó căn bản không phải đám mây lửa gì cả.
Mà là một con nguyên thú toàn thân như lửa, tỏa ra ánh sáng đỏ tốt lành.
Mà ở dưới ánh sáng đỏ như lửa kia là khí tức thánh khiết trong trẻo.
Cơ thể nguyên thú dài mấy chục trượng, cao trăm trượng, mang đến cho người ta cảm giác tuy không uy vũ nhưng lại rất tốt lành, rất có khí thế.
"Đây là..."
Lúc này sắc mặt Lăng Dận Nhiên biến đổi, nói: "Nguyên thú cấp bảy - Hỏa Vân Ngọc Kỳ Lân!"
Nguyên thú cấp bảy Hỏa Vân Ngọc Kỳ Lân, nghe nói bản thân nó ẩn chứa huyết mạch của thần thú kỳ lân thượng cổ, chính là do thần thú kỳ lân kết hợp với một loại thú ngựa sinh ra.
Ở trong đại lục Cửu Nguyên, một vài thế lực gia tộc mạnh mẽ rất thích dùng con thú này để đi ra ngoài.
Vừa an toàn, lại rất có thể diện.
Hơn nữa còn là nguyên thú cấp bảy, thực lực cũng là cấp bậc Tiểu Đế Tôn, tốc độ lại nhanh, có thể nói là có nhiều chỗ tốt.
Tần Ninh cũng nhìn về phía Hỏa Vân Ngọc Kỳ Lân kia.
Có thể khống chế nguyên thú như thế, thân phận địa vị đúng là không tầm thường.
Lúc này, phía trên Hỏa Vân Ngọc Kỳ Lân to lớn có một tòa lầu các đứng vững.
Mà còn có trên trăm thanh niên mặc áo xanh, nghiêm nghị đứng ở bên cạnh Hỏa Vân Ngọc Kỳ Lân.
Phong thái này...
Đúng là còn phô trương hơn cả nhà vua vi hành.
Lăng Dận Nhiên nhìn trên trăm vị đệ tử kia, lại nhìn hơn hai mươi người phía trước, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Không có khả năng!
Làm sao có thể!
Lăng Dận Nhiên cảm giác trái tim như sắp nhảy ra ngoài.
"Tam thúc, sao vậy..."
"Ngậm miệng".
Lăng Dận Nhiên đi ra phía trước.
Vừa tới gần Hỏa Vân Ngọc Kỳ Lân kia, đột nhiên hơn hai mươi thanh niên nam nữ mở đường đều ngưng tụ sát khí.
Tiểu Đế Tôn!
Hai mươi mấy thanh niên nam nữ đứng trên Tuyết Linh Hạc đều là cảnh giới Tiểu Đế Tôn.
Lăng Dận Nhiên càng thêm chắc chắn với những gì mình đang nghĩ.
Lúc này ông ta liền dừng bước, nhìn về phía đám người trước mặt.
"Tại hạ là Lăng Dận Nhiên của nhà họ Lăng ở đại lục Cửu Nguyên, không biết là vị cao nhân nào của thánh địa Thanh Dương đi qua nơi đây, có nhiều điều thất lễ, mong đại nhân không trách tội!"
Lăng Dận Nhiên khom người hành lễ, cực kỳ khách khí.
Mà khi ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều lập tức giật mình.
Thánh địa Thanh Dương!
Vùng đất Cửu Nguyên Vực vô cùng rộng rãi.
Đừng thấy nhà họ Lăng vô cùng hống hách ở Cửu Châu, ai cũng không để vào trong mắt, nhưng nếu đặt ở đại lục Cửu Nguyên, căng hết cỡ chỉ có thể coi là cấp bậc thế lực an ổn tự vệ, thậm chí có khả năng một ngày nào sẽ bị thế lực có Đại Đế Tôn trấn giữ tiêu diệt.
Mà thánh địa Thanh Dương...
Hoàn toàn là sừng sững trong đại lục Cửu Nguyên, là chúa tể một phương mạnh mẽ nhất trong toàn bộ Cửu Nguyên Vực.
Cửu Nguyên Vực ngoài Cửu Châu ra còn có rất nhiều châu khác, chỉ là cách gọi khác biệt.
Những chỗ này cộng lại có thể nói là vô cùng mênh mông.
Thế nhưng muốn nói trong những vùng đất đó chỗ nào là rộng lớn nhất, không ai có thể qua được đại lục Cửu Nguyên nằm ở trung tâm Cửu Nguyên Vực.
Đại lục Cửu Nguyên là căn cứ của các thế lực nòng cốt đỉnh cao trong Cửu Nguyên Vực.
Mà ở trong những thế lực nòng cốt này, thánh địa Thanh Dương... có thể nói là một trong những bá chủ chỉ đếm được trên đầu ngón tay!
Sắc mặt hai người Khương Kính Nguyên và Khương Hồng Lâm thay đổi.
Trong nhà họ Tề, thực lực của Tề Hữu Lâm ở cảnh giới Đại Thần Tôn trung kỳ, nếu lão tổ qua đời, thì ông ta chính là người mạnh nhất.
Thế nhưng, vừa rồi rõ ràng có một vị Đại Thần Tôn ra tay giết Khương Đồng trong nháy mắt.
Đó là ai?
"Tề tộc trưởng, ta thấy nhà họ Khương cũng chỉ có vậy mà thôi, trải qua mấy vạn năm, vùng đất Cửu Châu này đã suy thoái nghiêm trọng đến vậy rồi!"
Một giọng nói khinh miệt truyền đến.
Chỉ thấy phía trên đỉnh một tòa nhà bỗng xuất hiện một người thanh niên.
Người thanh niên ấy có vóc dáng cao gầy, lông mày rậm, mắt to, làn da để lộ ra ngoài có màu đồng, trông rất cao to lực lưỡng.
Khương Ung đưa mắt nhìn qua.
"Lăng Vân Phong!"
Khương Ung kinh ngạc thốt lên.
Đó là Lăng Vân Phong.
Là người nhà họ Lăng.
Trong Cửu Nguyên Vực, đại lục Cửu Nguyên là trung tâm của Cửu Nguyên Vực, là nơi các thế lực mạnh mẽ nhất tề tựu về.
Diện tích của đại lục Cửu Nguyên chiếm gần một nửa diện tích của Cửu Nguyên Vực.
Nhà họ Lăng giống như nhà họ Linh và nhà họ Khương khi xưa, bây giờ, bọn họ là một trong những thế lực tọa lạc tại đại lục Cửu Nguyên.
Chẳng qua là, ở đại lục Cửu Nguyên, nhà họ Lăng chẳng là cái gì cả.
Thế nhưng, ở đất Cửu Châu này thì thực lực của nhà họ Lăng có thể nói là số một.
Lăng Vân Phong chính là con trai của Lăng Nghiêu, tộc trưởng nhà họ Lăng.
Bản thân hắn ta cũng là một vị cường giả cảnh giới Đại Thần Tôn trung kỳ.
Từ điểm này cũng có thể nhận ra được sự chênh lệch giữa nhà họ Tề, tàn dư của nhà họ Khương với nhà họ Lăng.
"Cánh tay của nhà họ Lăng các ngươi dài thật đấy!"
Khương Ung quát: "Thế lực trong đại lục Cửu Nguyên sẽ không quan tâm đến thế lực trong các Châu, nhà họ Lăng các ngươi muốn vi phạm điều ấy sao? Cẩn thận sau này bị người ta trả thù đấy!"
"Khương Ung lão gia tử đừng nói nhăng nói cuội chứ".
Lăng Vân Phong cười nói: "Không phải là nhà họ Lăng nhúng tay vào, mà là... nhà họ Lăng và nhà họ Tề đã là người thân của nhau, Tề Hữu Lâm là nhạc phụ tương lai của ta, ta tới đây giúp đỡ thì cũng có liên quan gì đâu nhỉ?"
Trong mắt Lăng Vân Phong thoáng hiện lên sự giả dối.
"Vài ngày nữa là ngày thành hôn của ta và Tề Nhiễm Ngọc rồi".
Tề Nhiễm Ngọc là con gái của Tề Hữu Lẫm.
Nhà họ Tề chỉ thường xuyên nhắc đến ba người con trai của Tề Hữu Lâm, rất ít khi đề cập đến cô gái này.
Bởi lẽ, Tề Nhiễm Ngọc chưa từng ở lại nhà họ Tề ở Tề Châu, mà nghe nói từ thuở bé đã bước vào một thế lực ở đại lục Cửu Nguyên.
"Xem ra ngươi đã chuẩn bị từ lâu rồi".
Khương Ung lạnh lùng nhìn Tề Hữu Lâm.
"Ai bảo nhà họ Khương ngươi không biết thân biết phận, cứ thích chen chân vào? Các ngươi nghĩ mình vẫn là nhà họ Khương năm ấy à?"
Tề Hữu Lâm cười nhạo nói: "Muốn chết thì cũng phải có chừng có mực chứ!"
"Suy cho cùng, ta thích nghe mấy lời đó lắm".
Khi Tề Hữu Lâm vừa dứt lời, một giọng nói bỗng vang lên mà không hề báo trước: "Muốn chết thì cũng phải có chừng có mực, vượt qua cái chừng mực đó rồi thì phải chết nhỉ".
Dứt lời, cuồng phong gào thét, thân thể khổng lồ của Cửu Anh bay tới.
Luồng khí thế khủng khiếp tỏa ra.
"Tần công tử!"
Khi nhìn thấy Tần Ninh ở trên lưng Cửu Anh, trái tim Khương Ung đang đập liên hồi chợt lặng lại.
Ông ta đã bình tĩnh hơn rồi.
Tần Ninh đã đến.
Không sao nữa rồi.
Mọi việc đều sẽ đâu vào đó thôi.
Tần Ninh quan sát xung quanh, rồi nhìn Khương Ung.
"Vất vả rồi!"
Khương Ung chắp tay thưa: "Không sao".
Giờ phút này, đám người nhà họ Tề cũng dõi mắt nhìn về phía Tần Ninh.
Một người tuổi đời còn trẻ như vậy mà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã nổi tiếng khắp Cửu Châu.
Nhờ vào người trẻ tuổi này, nhà họ Linh đang ở trong tình thế héo hon gần tan ra dần đi lên con đường vinh quang, thịnh vượng.
"Sau lưng nhà họ Tề chính là nhà họ Lăng ở đại lục Cửu Nguyên sao?"
Tần Ninh nhìn thoáng qua Tề Hữu Lâm, nói: "Nói như vậy là nhà họ Lăng cho các ngươi tự tin chiếm đoạt thành quả chiến đấu của nhà họ Linh ở Linh Nguyên Châu à?"
"Hừ, Tần Ninh, ta đã nghe danh tiếng của ngươi từ lâu, hôm nay, ta phải nhìn cho kỹ xem ngươi rốt cuộc có bản lĩnh gì!"
Bây giờ, trong mắt Tề Hữu Lâm tràn ngập ý chí chiến đấu.
Còn Lăng Vân Phong lại đang lẳng lặng đánh giá Tần Ninh.
Nhìn thoáng khí thế của Tần Ninh thì dường như hắn thậm chí còn không phải là Tiểu Thần Tôn.
Nhưng một người như vậy làm sao lại mạnh đến vậy cơ chứ?
Hắn ta vô cùng hiếu kỳ.
"Ngày hôm nay, nhà họ Tề không cần tồn tại nữa".
Tần Ninh nhìn về phía Tề Hữu Lâm, thản nhiên nói: "Ta nói vậy đấy".
Vừa dứt lời, Tề Hữu Lâm, Bao Nghiễn, Nhiếp Quan với một đám thành viên cấp cao của nhà họ Tề đều lộ ra vẻ mặt khinh khỉnh.
"Ngươi nói vậy hả?"
Tề Hữu Lâm nói: "Hôm nay, ta phải chém ngươi mới được".
Nói xong, Tề Hữu Lâm nắm chặt bàn tay.
Một luồng khí thế kinh hoàng lập tức bùng nổ.
Pháp thân lập tức ngưng tụ, hóa thành một bóng dáng tựa như con vượn khổng lồ, trông vô cùng lực lưỡng, nháy mắt đã lao về phía Tần Ninh.
Thấy thế, Tần Ninh ngồi trên Cửu Anh, một cái đầu ngẩng lên, há mồm phun ra một ngọn lửa, đốt cháy pháp thân của Tề Hữu Lâm.
Tề Hữu Lâm chỉ cảm thấy nóng rực, tựa như cơ thể mình đang bị đốt cháy vậy, sau đó, pháp thân của ông ta nhanh chóng lùi về sau.
"Con rắn chín đầu này không đơn giản".
Tề Hữu Lâm quát lên.
"Ngươi mới là rắn chín đầu, cả nhà ngươi đều là rắn chín đầu!"
Cửu Anh tức giận hét lớn: "Đồ đáng ghét!"
Rầm...
Ngay sau đó, Cửu Anh đáp xuống đất, lao thẳng tới chỗ Tề Hữu Lâm.
Tiếng ầm vang không ngừng vang lên, khí thế khủng bố lan ra khắp nơi.
Hai người Nhiếp Quan và Bao Nghiễn cũng cảm thấy tình thế hiện tại không hợp lý lắm nên mới lên giúp đỡ Tề Hữu Lâm đối kháng với Cửu Anh.
"Khí Chí Tôn của tên này bùng nổ có thể sánh ngang với Đại Thần Tôn trung kỳ".
Cửu Anh vừa ăn một viên hạt sen Cửu Diệp Huyết Hồng Liên, có thể nói khí huyết trong cơ thể nó đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Luồng khí thế này khiến người ta cảm thấy vô cùng kinh khủng.
Ba người Tề Hữu Lâm, Bao Nghiễn và Nhiếp Quan hợp lực với nhau, chín cái đầu của Cửu Anh lại toát ra luồng khí thế mạnh mẽ, trong khoảng thời gian ngắn, ba người khó lòng cản nổi.
Khương Ung thấy thế, sắc mặt trở nên hung ác, quát: "Khương Kính Nguyên, Khương Hồng Lâm, lên giết cho ta!"
Khí thế của Khương Ung bùng nổ, ông ta lập tức lao lên.
Tần Ninh liếc mắt nhìn thoáng qua Khương Ung, vẫy tay.
Khương Ung nhanh chóng đi đến trước mặt Tần Ninh.
"Nuốt cái này đi!"
Tần Ninh nói ngay.
Khương Ung sửng sốt nhìn vào hạt sen đỏ rực như đan dược kia.
Tần Ninh nói tiếp: "Ngươi sợ cái gì? Sợ ta hại ngươi à!"
"Đây chính là hạt sen của Cửu Diệp Huyết Hồng Liên, ta thấy ngươi đã dừng chân ở Đại Thần Tôn sơ kỳ quá lâu rồi, nếu ngươi may mắn, một viên này biết đâu tương lai có thể giúp ngươi đột phá tới Tiểu Đế Tôn".
Khương Ung nghe vậy thì rất ngại ngùng.
Ông ta còn tưởng Tần Ninh có được độc dược gì đó, sợ ông ta phản bội nên bắt ông ta nuốt xuống, hòng nắm chắc ông ta trong tay mình.
Thế nhưng suy nghĩ của bản thân quá nực cười.
Tần Ninh là người nói sao làm vậy, nếu muốn giết ông ta thì cực kỳ đơn giản, hà cớ gì phải dùng đến độc dược chứ.
Khương Ung nuốt hạt sen xuống.
Ngay sau đó, một nguồn khí huyết dồi dào nhảy vọt vào trong cơ thể ông ta.
Cảm giác bây giờ khiến cho Khương Ung thấy như được sinh ra một lần nữa vậy.
Thật sung sướng làm sao!
Đây...
Chốc lát sau, trong cơ thể Khương Ung, pháp thân vậy mà xảy ra cộng hưởng, cảnh giới Đại Thần Tôn, pháp thân Ngưng Hồn, đồng thời có bốn lần lột xác, đây cũng là nguồn gốc phân chia ra các cảnh giới sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và đỉnh phong.
Giờ phút này, Khương Ung bỗng cảm giác được pháp thân của chính mình đang cố gắng vượt qua cánh cửa đạt tới cấp hai.
Đó là Đại Thần Tôn trung kỳ!
Chương 2382: Lấy các ngươi để luyện tập
Mà lúc này, Khương Kính Nguyên và Khương Hồng Lâm ở một bên lại trừng to hai mắt.
Phụ thân... Đột phá! Phải biết, phụ thân đã kẹt ở Đại Thần Tôn sơ kỳ rất nhiều năm.
Thậm chí những năm gần đây đã bắt đầu không quản lý chuyện gia tộc, chuyên tâm bế quan, nhưng cũng chưa thấy có bất cứ dấu hiệu tăng cấp gì.
Phụ thân đã nói, thiên phú của ông chỉ có giới hạn như thế, ở cảnh giới Đại Thần Tôn muốn bước ra mấy bước nữa thì khó như lên trời.
Nhưng bây giờ... Đến Đại Thần Tôn trung kỳ.
Khương Ung nhìn về phía Tần Ninh, khom người nói: "Cảm ơn đại nghĩa của Tần công tử!"
"Đi thôi!"
Khương Ung xông ra.
Đương nhiên thứ Tần Ninh đưa cho Khương Ung không phải hai mươi hai hạt sen chân chính viên mãn kia, mà là một trong trên trăm hạt sen không trọn vẹn.
Chỉ là Cửu Diệp Huyết Hồng Liên thật sự là bảo vật thần kỳ, cho dù là hạt sen chưa thành viên mãn thì vẫn có công dụng thần kỳ với cấp bậc Đại Thần Tôn.
Lúc này, bốn phía đều đang giao chiến.
Lăng Vân Phong bị Khương Ung cuốn lấy.
Giờ phút này ông ta bộc phát ra chiến lực siêu cấp, khiến cho Lăng Vân Phong cũng có chút bất ngờ.
"Lão già, muốn chết".
Lăng Vân Phong giận dữ, ra tay cũng vô cùng tàn nhẫn.
Ở đằng sau.
Võ giả của Thiên Hồng Bang đến.
Hồng Đào dẫn hơn trăm người xuất hiện.
Cửu Anh lao đến với tốc độ cực nhanh, bọn họ tới chậm hơn chút.
"Hồng Đào!"
Tề Hữu Lâm liền quát: "Tới đúng lúc lắm, diệt nhà họ Khương đi".
Hồng Đào nhìn chiến trường.
Võ giả nhà họ Tề và võ giả nhà họ Khương đánh nhau đến mức khó phân thắng bại.
Hồng Đào nhìn Tần Ninh một cái, không nói hai lời liền dẫn hơn trăm người trực tiếp xông ra.
Tề Hữu Lâm liền ngây người.
"Hồng Đào, ngươi đang làm gì thế?"
Vì để tránh gây ra hỗn loạn, chỗ võ giả hai nhà nghỉ ngơi dưỡng sức hoàn toàn khác biệt.
Thế nhưng lúc này Hồng Đào lại lao thẳng về hướng võ giả nhà họ Tề.
Hồng Đào lại không để ý tới, chỉ dẫn người anh dũng chém giết võ giả nhà họ Tề.
Tần Ninh cũng nhìn về phía đám người.
Hắn cũng nên luyện tay một chút rồi.
Sau khi đến cảnh giới Đại Thiên Tôn, hắn cũng nên tập thích ứng với võ quyết Chí Tôn tứ phẩm.
Tần Ninh không ngừng suy nghĩ những võ quyết mà mình cất giữ.
Cuối cùng đã chọn ra hai võ quyết.
Võ quyết Chí Tôn tứ phẩm.
Băng Hoàng Nguyên Thiên Chưởng! Kim Long Hóa Vũ Quyền! Hai võ quyết này đều có chín thức, chín thức chưởng pháp, chín thức quyền pháp, thích hợp nhất cho cảnh giới Đại Thiên Tôn.
Trong đầu Tần Ninh không ngừng nhớ lại cách sử dụng hai võ quyết này, không lâu sau hắn mới thở ra một hơi, sải bước ra, sát khí trong cơ thể ngưng tụ.
Vèo... cả người hắn lao ra, trong nháy mắt đã vỗ một chưởng xuống.
Cách trăm mét, chưởng kình lập tức hóa thành khí lạnh băng thấu xương, một chưởng rơi vào phía sau một vị võ giả Tiểu Thiên Tôn tầng chín.
Một tiếng ầm vang lên.
Cơ thể vị võ giả Tiểu Thiên Tôn tầng chín kia trong nháy mắt đã hóa thành cột băng rồi vỡ vụn.
Tần Ninh nhíu mày, lẩm bẩm: "Hồn phách Băng Hoàng có thể vận dụng vào trong, tăng cường uy lực, thức thứ nhất này vẫn còn có thể mạnh hơn...", tiếp xuống, Tần Ninh không ngừng quen thuộc Băng Hoàng Nguyên Thiên Chưởng chín thức cùng Kim Long Hóa Vũ Quyền chín thức.
Mỗi một võ quyết tương ứng với cảnh giới đều xứng đôi với cảnh giới của võ giả.
Mà trong khoảng thời gian này Tần Ninh chủ yếu tu hành Long Hoàng Âm Dương Chí Tôn Quyết! Võ quyết này là năm đó hắn tự sáng tạo, vô cùng xứng đôi với pháp thân Long Hoàng Bất Diệt của mình.
Mà võ quyết này phối hợp với pháp thân sẽ bộc phát ra thực lực có thể nói là mạnh gấp mười gấp trăm lần.
Lúc này, Tần Ninh ở giữa chiến trường.
Ba vị Đại Thần Tôn Tề Hữu Lâm, Bao Nghiễn, Nhiếp Quan bị Cửu Anh ngăn lại.
Nhìn thấy Tần Ninh chém giết tới lui trong đám người, Tề Hữu Lâm liền quát: "Bắt lấy hắn".
Ngay lập tức, mấy vị võ giả cảnh giới Tiểu Thần Tôn thi nhau xông thẳng về hướng Tần Ninh.
"Đến hay lắm!"
Tần Ninh cười nói: "Lấy các ngươi để luyện tập thì không còn gì thích hợp hơn!"
Giờ phút này, trên bầu trời thành Trung Vân.
Nhà họ Tề và nhà họ Khương chém giết túi bụi.
Mà Tần Ninh ở giữa chiến trường đang đối mặt với các võ giả cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn, Tiểu Thần Tôn, không một ai có thể ngăn cản hắn.
Mức độ thiệt hại của hai phe bắt đầu nghiêng lệch đi.
Số lượng võ giả nhà họ Tề bị chết bị thương càng ngày càng nhiều.
Chỉ một mình Tần Ninh đã có thể chém giết hơn mười người rồi.
Tề Hữu Lâm nhìn thấy vậy thì vô cùng nóng lòng.
Không ngăn được! Tiểu Thần Tôn ra tay căn bản cũng không ngăn được Tần Ninh.
"Phù...", hắn thở ra một hơi.
Băng Hoàng Nguyên Thiên Chưởng! Kim Long Hóa Vũ Quyền.
Chín thức chưởng pháp, chín thức quyền pháp, vừa vặn xứng đôi với pháp thân Ngoại Hiện của cảnh giới Đại Thiên Tôn, sức mạnh của pháp thân, sức mạnh của thân xác cộng thêm lực bộc phát của quyền pháp và chưởng pháp vô cùng hoàn mỹ! Rèn luyện bằng cách giao chiến này khiến cảm giác quen thuộc của hắn đối với hai võ quyết dần dần trở về.
"Tiếp tục!"
Tần Ninh xông vào trong đám người, bắt đầu chém giết.
Thời gian từ từ trôi qua.
Võ giả nhà họ Tề bắt đầu rơi vào thế yếu.
Một mình Tần Ninh đã chém giết hơn trăm người.
Tiểu Thiên Tôn chết ở trong tay hắn ít nhất, Đại Thiên Tôn là nhiều nhất.
Tên này ngay từ đầu ra tay với Tiểu Thiên Tôn, thế nhưng về sau đã ra tay cả với Đại Thiên Tôn.
Đến bây giờ, sau khi mọi người thấy Tần Ninh dùng một quyền một chưởng đánh chết vị Tiểu Thần Tôn hậu kỳ, đã hoàn toàn choáng váng.
Là choáng váng thật! Tên này chính là Đại Thiên Tôn trung kỳ.
Thế nhưng không nói đến việc trong cơ thể hắn có khí Chí Tôn hùng hậu, mà pháp thân cũng có lực phòng ngự kinh khủng.
Hoàn toàn lật đổ nhận biết của đám người về phân chia cảnh giới võ đạo! Mà sau khi lại có thêm một vị cao thủ cảnh giới Tiểu Thần Tôn đỉnh phong của nhà họ Tề bị Tần Ninh giết chết, Hồng Đào đã sớm chảy mồ hôi đầm đìa.
Ông ta bị dọa sợ thật! Hồng Nguyên Phong không hề nói sai.
Tần Ninh có thể giết Tiểu Thần Tôn đỉnh phong.
Một vị Đại Thiên Tôn trung kỳ giết Tiểu Thần Tôn đỉnh phong.
Nói ra ai mà tin?
Thế nhưng... hết lần này tới lần khác lại đang xảy ra ở trước mắt.
Lúc này Hồng Đào vô cùng biết ơn Hồng Nguyên Phong.
Cho dù nhà họ Tề có mạnh thế nào, còn kéo được cả nhà họ Lăng tới giúp đỡ, thế nhưng tên Tần Ninh này lại quá kinh khủng.
Hơn nữa nhà họ Lăng chỉ có mỗi Lăng Vân Phong là Đại Thần Tôn trung kỳ đến, căn bản không có tác dụng gì.
Khương Ung đã là Đại Thần Tôn trung kỳ.
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía Cửu Anh, quát: "Thời gian đủ rồi, nên giết thì giết đi".
Cửu Anh kêu lên một tiếng, thân thể to lớn hiện ra khí thế kinh khủng.
Ba người Tề Hữu Lâm, Bao Nghiễn, Nhiếp Quan chỉ cảm thấy áp lực kinh khủng bộc phát ra từ trong cơ thể Cửu Anh.
Hung thú giận dữ.
Tiềm lực mà nó bộc phát ra căn bản không thể lấy những con thú bình thường để đánh giá.
Chín cái đầu của Cửu Anh đều chiến đấu, khiến cho ba người Tề Hữu Lâm, Bao Nghiễn, Nhiếp Quan không thể chống đỡ nổi, rơi vào cảnh vô cùng nguy hiểm.
"Đáng hận!"
Tề Hữu Lâm giận dữ quát: "Khương Ung, đây là chính ngươi muốn chết".
Nghe thấy thế, ánh mắt Khương Ung càng thêm lạnh lùng, bất chấp tất cả mà tấn công Lăng Vân Phong.
Lăng Vân Phong cũng đã nổi giận.
"Thứ không biết chết sống, ngoan ngoãn nhận lấy cái chết không được sao?"
Lăng Vân Phong quát: "Nếu đã không đồng ý, ta sẽ tiễn các ngươi một đoạn đường".
Vừa hét lên một câu, Lăng Vân Phong liền nắm bàn tay lại, bóp nát một ấn phù.
Sắc mặt Lăng Vân Phong dữ tợn nói: "Ta thật sự đã quá phiền với đám khốn kiếp không biết trời cao đất rộng này rồi!"
Lúc này, Cửu Anh bộc phát ra hung tính, sức chiến đấu càng ngày càng mạnh, mà ba người Tề Hữu Lâm đã sắp không ngăn cản nổi.
Chương 2383: Lăng Dận Nhiên
Ngay lúc này, cả người Tần Ninh cũng bộc phát ra khí thế kinh khủng hoàn toàn không phù hợp với Đại Thiên Tôn trung kỳ để đối phó mấy vị võ giả Tiểu Thần Tôn muốn giết mình.
Tần Ninh càng ngày càng thích ứng với cách chiến đấu này, việc sử dụng quyền pháp và chưởng pháp cũng càng ngày càng thuận buồm xuôi gió.
Mấy vị Tiểu Thần Tôn bao vây tấn công Tần Ninh đang âm thầm cảm thấy may mắn.
Bọn họ cảm thấy được đòn tấn công của Tần Ninh không còn mạnh mẽ giống như trước nữa.
Thế nhưng mấy người còn chưa kịp cảm thấy may mắn, khí thế trong cơ thể Tần Ninh đột nhiên bộc phát ra.
Sức mạnh kinh khủng khuếch tán.
Ầm ầm ầm... Từng tiếng nổ vang truyền ra.
Dao động khủng bố lan rộng.
Trong ánh mắt của Tần Ninh có vài phần lạnh lùng.
Thoải mái! Loại cảm giác này quả thực khiến Tần Ninh cảm thấy rất thoải mái.
Cảm giác không ngừng làm quen khống chế sức mạnh, thích ứng với sức mạnh tăng lên sao lại tốt đẹp như thế.
Mà giờ phút này, Lăng Vân Phong đã hoàn toàn tức giận, Khương Ung cũng đằng đằng sát khí.
Khương Đồng chết trong tay Lăng Vân Phong, điều này khiến Khương Ung không thể nào chấp nhận được.
Mặc dù Khương Đồng không biết chú trọng đại cục bằng Khương Kính Nguyên, không làm việc trầm ổn bằng Khương Hồng Lâm, thế nhưng đó cũng là con của ông ta.
Đối mặt với sự bộc phát của Khương Ung, Lăng Vân Phong cũng có vẻ khó mà chống đỡ.
Sau khi bóp nát ấn phù kia, sự táo bạo trong mắt Lăng Vân Phong lại dần dần yếu bớt.
Cho đến khi... Từng tiếng xé gió vang lên.
Đột nhiên có rất nhiều bóng người xuất hiện bên ngoài thành Trung Vân.
Những người kia đằng đằng sát khí, tốc độ cực nhanh, sức tấn công cũng rất mạnh.
Một nhóm mười mấy người nhưng lại mang đến cho người ta khí thế mạnh hơn nghìn người ở đây.
Áp lực kinh khủng lan ra.
Ngay lập tức, ánh mắt của tất cả mọi người đều biến đổi.
Đám người Khương Ung, Tề Hữu Lâm cũng đưa mắt nhìn.
"Lăng Dận Nhiên!"
Sắc mặt Khương Ung đột nhiên khó coi hẳn.
Tề Hữu Lâm thì thở ra một hơi.
"Xen vào việc của người khác, các ngươi chết chắc rồi".
"Tam thúc!"
Lăng Vân Phong vô cùng mừng rỡ, hô: "Tam thúc, đám khốn kiếp này rất đáng hận, nhất là tên kia".
Lăng Vân Phong chỉ về hướng Tần Ninh, giận dữ quát.
"Tam thúc, bắt sống Tần Ninh kia, ta muốn phanh thây xé xác hắn!"
Một người đàn ông trung niên dẫn đầu mười mấy người kia nhíu mày lại nhìn về phía đám người.
Võ giả nhà họ Tề và nhà họ Khương đã chém giết túi bụi.
Mà lúc này, Hồng Đào lại đi đến bên cạnh Tần Ninh, thấp giọng nói: "Tần công tử, là nhà họ Lăng của đại lục Cửu Nguyên đến giúp đỡ".
Từ đại lục Cửu Nguyên đến vùng đất Cửu Châu không có khả năng nhanh như vậy.
Hiển nhiên, nhóm người này vốn dĩ đã ở gần Cửu Châu, cho nên mới có thể nhanh chóng chạy đến như thế.
"Dẫn đầu là tam gia Lăng Dận Nhiên - người cầm quyền hiện nay của nhà họ Lăng".
Hồng Đào tiếp tục nói: "Nhà họ Lăng cũng coi như một phe hào cường ở đại lục Cửu Nguyên!"
Dường như sợ Tần Ninh không rõ, Hồng Đào lại nói tiếp: "Ở đại lục Cửu Nguyên, thế lực mạnh nhất đều có cường giả cấp bậc Chí Cao Đế Tôn tọa trấn".
"Kém một bậc thì cũng có Đại Đế Tôn tọa trấn".
"Mà một phe hào cường lại có Tiểu Đế Tôn tọa trấn".
Cửu cảnh Chí Tôn.
Sáu cảnh giới Tiểu Chí Tôn, Đại Chí Tôn, Tiểu Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn, Tiểu Thần Tôn, Đại Thần Tôn.
Đến Đại Thần Tôn đã đủ để xưng vương xưng bá ở Cửu Châu rồi.
Nhưng muốn xưng bá bên trong đại lục Cửu Nguyên thì căn bản là nói đùa.
Tiểu Đế Tôn! Mới được xem như cường giả chân chính ở đại lục Cửu Nguyên.
Mà Đại Đế Tôn thì là cường giả siêu cấp.
Về phần cấp bậc Chí Cao Đế Tôn... lại càng thưa thớt đến mức đáng thương.
Mỗi một vị đều là những nhân vật tọa trấn trong các thế lực lớn đỉnh cao.
Ba cảnh giới này là cấp bậc tối cao của cửu cảnh Chí Tôn, cũng là thực lực mạnh nhất trong các võ giả Cửu Nguyên Vực, đứng vững trên đỉnh kim tự tháp.
Nhắc đến Tiểu Đế Tôn, cũng không phải ai ở đại lục Cửu Nguyên cũng dám tùy ý trêu chọc.
Càng đừng nói đến là ở Cửu Châu.
Một vị Tiểu Đế Tôn đều hoàn toàn là vô địch trong Cửu Châu.
Tần Ninh đưa mắt nhìn, Lăng Dận Nhiên kia vô cùng hiên ngang, hơn nữa còn tràn trề sức lực.
Tiểu Đế Tôn! Hồng Đào nói: "Lăng tam gia Lăng Dận Nhiên này nghe nói là Đại Thần Tôn đỉnh phong".
"Sai".
Tần Ninh lại chậm rãi nói: "Tiểu Đế Tôn".
Tiểu Đế Tôn?
Ánh mắt Hồng Đào biến đổi.
Thân là bang chủ Thiên Hồng Bang, mặc dù ông ta có chút hiểu biết về các thế lực trong đại lục Cửu Nguyên, thế nhưng dù sao cũng không biết nhiều.
Rất nhiều tin tức đều lạc hậu.
Trên thực tế, đây cũng là đạo lý sinh tồn của thế lực các châu.
Trong các võ giả ở đại lục Cửu Nguyên, một vài người là con em thế gia có thể sẽ đang rèn luyện ở một chỗ nào đó ở Cửu Châu.
Nếu như môn hạ đắc tội nhân vật này, chỉ sợ tông môn gia tộc của mình có chết cũng không biết chết như thế nào.
Cho nên võ giả bên trong Cửu Châu đều sẽ cố gắng tìm hiểu về từng cấp bậc thế lực trong đại lục Cửu Nguyên, xem có người nào không thể trêu vào không, để đề phòng xảy ra chuyện không may.
Lúc này Lăng Dận Nhiên nhìn về phía Khương Ung.
"Khương Ung, nếu là nhà họ Khương ngươi mấy vạn năm trước, nhà họ Lăng ta đều phải đi đường vòng, nhưng bây giờ... đã không phải là trước kia nữa, nhà họ Khương nên biết điều chút đi".
Trong giọng nói của Lăng Dận Nhiên có vẻ cao cao tại thượng.
Dù sao... so sánh với nhà họ Lăng, đúng là nhà họ Khương bây giờ không đáng giá nhắc tới.
Lúc này, Khương Ung cười nhạo nói: "Lăng Dận Nhiên, ngươi thành Tiểu Đế Tôn, cách ăn nói cũng khác trước rồi hả?"
"Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, năm đó nhà họ Khương ta ở thời vinh quang cũng chưa bao giờ sỉ nhục nhà họ Lăng ngươi".
Nghe thấy thế, vẻ mặt Lăng Dận Nhiên lại vô cùng lạnh lẽo.
"Bây giờ cho ngươi hai lựa chọn".
"Thứ nhất, bó tay chịu trói, cắt nhường một nửa khu vực của Khương Nguyên Châu cho nhà họ Tề, việc này coi như xong".
"Thứ hai, ta giết ngươi, giết con của ngươi, giết cháu của ngươi, Khương Nguyên Châu sẽ bị nhà họ Tề ở Tề Châu xâm chiếm nuốt hết từng chút từng chút!"
Nghe thấy lời này, Khương Ung giật khóe miệng.
Bị người ta uy hiếp như vậy, có thể tưởng tượng ra trong lòng ông ta đang giận dữ như thế nào.
Lúc này Lăng Vân Phong lại đi đến bên cạnh tam thúc mình, nói: "Tam thúc, ta đã nghe ngóng được đại khái về chuyện chỗ này rồi".
"Nhà họ Khương vì trợ giúp nhà họ Linh, năm đó nhà họ Linh rất mạnh, bây giờ đã xuống dốc, trong khoảng thời gian này không ngừng vươn lên, chính là do tên này làm!"
Lăng Dận Nhiên cũng nhìn về phía Tần Ninh.
Nhìn thấy một vị Tiểu Đế Tôn như hắn.
Tần Ninh dưới áp lực của khí tức Đại Thiên Tôn lại không đổi sắc mặt , vẫn tỏ ra bình thản như cũ.
Nhân vật như vậy, không nói đến cái khác, chỉ là chút tâm tính này thôi đã không tệ rồi.
"Tần Ninh đúng không?"
Lăng Dận Nhiên lập tức nói: "Ta chưa bao giờ nghe nói đến trong đại lục Cửu Nguyên có thế lực nào có một vị thiên tài tên là Tần Ninh cả".
"Ngươi là người từ đâu đến?"
"Vì sao lại trợ giúp nhà họ Linh khuếch trương?"
Tần Ninh chỉ cười.
"Ta chính là Tần Ninh, không phải là ai cả, cũng không có bối cảnh gì cả".
"Trợ giúp nhà họ Linh khuếch trương cũng chỉ vì nghĩ đến các thế lực trong Cửu Châu quá hỗn loạn, ta muốn để nhà họ Linh trở thành mạnh nhất, xưng bá vùng đất Cửu Châu".
"Cũng vì chuẩn bị để sau này nhà họ Linh tiến quân về đại lục Cửu Nguyên!"
Lăng Dận Nhiên nghe thấy mấy câu này thì nhíu mày.
"Si tâm vọng tưởng, tuổi còn nhỏ nhưng khẩu khí không hề nhỏ đâu".
Lăng Vân Phong cười nhạo nói: "Tiến quân về đại lục Cửu Nguyên?
Nhà họ Linh?
Cũng xứng ư?"
Chương 2384: Đến tặng địa bàn
Trong mắt Tần Ninh có chút lạnh lùng, mở miệng nói: "Làm sao không xứng?"
"Ngươi quá ngây thơ rồi!"
Lăng Vân Phong cười nói: "Nếu muốn dừng chân ở đại lục Cửu Nguyên thì ít nhất cũng phải có cường giả cấp bậc Tiểu Đế Tôn tọa trấn, nhà họ Linh có cái gì?"
"Tiểu Đế Tôn... Hiện tại không có, nhưng rất nhanh sẽ có..."
Lăng Vân Phong cười haha nói: "Tốt, dù vậy cũng phải có địa bàn nữa, hiện nay trong đại lục Cửu Nguyên đã có đủ thế lực, gia tộc tồn tại rồi, nhà họ Linh muốn dừng chân ở đó, vậy thì phải diệt một thế lực để chiếm cứ địa bàn!"
"Cái này sao..."
Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Lúc đầu không có, nhưng bây giờ đã có rồi".
Lúc đầu không có?
Bây giờ đã có rồi?
Lăng Vân Phong sững sờ, lập tức phản ứng được ý trong lời nói của Tần Ninh.
Tên này định tiêu diệt nhà họ Lăng để làm địa bàn cho nhà họ Linh?
"Ngươi muốn chết!"
Lăng Vân Phong gầm thét.
"Nhà họ Lăng của đại lục Cửu Nguyên vươn tay quá dài rồi đấy!"
Mà khi Lăng Vân Phong vừa dứt lời, một tiếng hừ lạnh đột nhiên vang lên.
Bên ngoài thành Trung Vân, lại tiếp tục có người đến.
Đại quân mênh mông phá không mà đến, che khuất bầu trời.
Mà ở phía trước đại quân kia.
Mấy người Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh, Linh Thiên Triết, Hồng Phù Dung, cùng với Thời Thanh Trúc, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo lần lượt xuất hiện.
Cờ của nhà họ Linh!
Cờ của Phù Dung lâu.
Cờ của nhà họ Thu.
Thi nhau tung bay.
Thấy cảnh này, võ giả nhà họ Tề lập tức xôn xao.
Chỉ là đám người Lăng Dận Nhiên, Lăng Vân Phong lại vẫn dửng dưng.
Cho dù là mấy ngàn đại quân cũng chỉ toàn những võ giả không đáng giá nhắc tới.
Mấy Đại Thần Tôn dẫn đầu không tính là gì.
Mấy người Linh Thiên Thương vội vàng đi đến trước mặt Tần Ninh.
"Trong khoảng thời gian này ngươi đi đâu thế? Khiến chúng ta vô cùng lo lắng!", trong lời nói của Linh Thiên Thương có vẻ trách cứ.
Suốt quãng đường đuổi theo hắn, ông ta lo lắng muốn chết rồi.
Cửu Anh đến truyền tin tức, sau đó liền chạy nhanh như chớp.
Với tốc độ của nó, bọn họ sao mà đuổi theo kịp.
Tần Ninh có thể cảm nhận được sự lo lắng và trách móc đối với đệ đệ như mình ở trong lời nói của Linh Thiên Thương.
"Không có việc gì, đệ chỉ đi dạo một chút, thuận tiện giải quyết hậu phương của nhà họ Cảnh và hậu phương Thiên Hồng Bang thôi".
Tần Ninh cười nói: "Huynh nhìn đệ bây giờ không phải vẫn ổn sao?"
"Đây là có chuyện gì? Sao người nhà họ Lăng ở đại lục Cửu Nguyên lại tới đây?"
Linh Thiên Thương cẩn thận nói.
"Đến tặng địa bàn!"
Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Đệ đang lo Cửu Châu thống nhất, nhà họ Linh tọa trấn, sau này phải tiến vào đại lục Cửu Nguyên như thế nào, dù sao muốn đi vào đại lục Cửu Nguyên thì phải giằng co với một thế lực nào đó, không ngờ bọn họ lại tự dâng tới cửa..."
Mặc dù đại lục Cửu Nguyên mênh mông, thế nhưng... các tông môn gia tộc san sát, gần như đã bị chia cắt sạch sẽ.
Các thế lực lớn, các gia tộc lớn đều có địa bàn của riêng mình.
Nhà họ Linh muốn đứng vững thì chắc chắn sẽ phải xâm chiếm một thế lực.
Đây là chuyện rõ rành rành.
Dù sao năm đó nhà họ Linh và nhà họ Khương cũng bị đuổi ra khỏi đại lục Cửu Nguyên như thế.
Linh Thiên Thương lập tức ngạc nhiên.
Mà lúc này, Thời Thanh Trúc cũng đi đến bên cạnh Tần Ninh.
"Hả?"
Nhìn về phía Thời Thanh Trúc, Tần Ninh hơi sững sờ.
"Sao thế?"
Thời Thanh Trúc lại hiếu kỳ nói.
"Tiểu Thần Tôn rồi? Nhanh như vậy?"
Trước khi hắn đi, Thời Thanh Trúc, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo đã tiến về Linh Nguyên Châu đối phó với nhà họ Liễu, Tần Ninh cũng có lòng rèn luyện mấy người bọn họ.
Thế mà bây giờ Thời Thanh Trúc đã từ cảnh giới Đại Thiên Tôn sơ kỳ đến Tiểu Thần Tôn rồi.
Thời Thanh Trúc cười tủm tỉm nói: "Cứ đánh cứ đánh mãi, pháp thân liền bắt đầu biến đổi, từ Ngoại Hiện đến Thoát Thể".
Lúc này, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên cũng đi đến bên cạnh Tần Ninh.
Hai người này lúc ấy là Tiểu Thiên Tôn tầng bảy.
Bây giờ đã là Đại Thiên Tôn sơ kỳ.
Tiến bộ rất nhanh, cũng là điều Tần Ninh mong muốn.
"Xem ra tất cả những người muốn chết đều đã đến rồi!"
Lăng Vân Phong cười nói: "Nếu đã như vậy, hôm nay nhà họ Lăng sẽ tiễn các ngươi một đoạn đường!"
Tần Ninh nở nụ cười nhìn về hướng Lăng Vân Phong, vẻ mặt bình tĩnh như trước.
Mà đám người Linh Thiên Thương, Hồng Phù Dung thì đều cẩn thận.
Nhà họ Lăng ở đại lục Cửu Nguyên không hề yếu, mà quan trọng nhất chính là có cấp bậc Tiểu Đế Tôn tồn tại mới là kinh khủng nhất.
Tần Ninh lại không thay đổi sắc mặt.
Mười mấy người mà Lăng Dận Nhiên dẫn tới đều là cảng giới Đại Thần Tôn, trong đó không thiếu cao thủ cảnh giới trung kỳ, hậu kỳ, thậm chí là đỉnh phong.
Lại thêm một vị Tiểu Đế Tôn như Lăng Dận Nhiên.
Sức chiến đấu phi phàm.
Cho dù là mấy ngàn Tiểu Thiên Tôn cũng khó có thể ngăn cản.
Đến cấp bậc này, cảnh giới chênh lệch đã đủ lớn, cũng không phải là số lượng người có thể bù đắp được.
Lúc này Tần Ninh đột nhiên luồn tay vào trong vạt áo trước ngực mình tìm kiếm.
"Ra!"
Tần Ninh nhấc mèo trắng lên.
Đôi mắt của Thời Thanh Trúc lập tức tỏa ánh sáng, hoảng sợ nói: "Đây là dị thú gì? Đáng yêu như vậy!"
Tần Ninh oán thầm trong lòng.
Bây giờ nhìn thì rất đáng yêu.
Nhưng đến khi giết chóc mới đáng sợ.
"Đến lượt ngươi làm việc rồi đấy!"
Tần Ninh bắt lấy chân trước của mèo trắng, cười nói: "Ăn một hạt sen của ta, mỗi ngày ngủ ngon sao được? Đi xé xác tên kia ra cho ta!"
Mèo trắng nghe vậy lại tỏ vẻ không tình nguyện.
Tần Ninh tiếp tục nói: "Không tình nguyện là không định đi ư?"
"Cẩn thận ta giật ngươi!"
Mèo trắng lập tức rụt cổ một cái.
Một giây sau, nó thoát khỏi Tần Ninh bay lên giữa không trung, nhìn về phía đám người Lăng Dận Nhiên.
Mà lúc này, Lăng Dận Nhiên cũng cảm thấy không thích hợp.
Tần Ninh quá bình tĩnh.
Bình tĩnh đến mức quỷ dị.
Mà con mèo trắng kia...
Chỉ cần Tần Ninh không phải đồ đần thì sẽ không có khả năng giả vờ giả vịt vào lúc này.
Lăng Vân Phong khẽ nói: "Tam thúc, tên khốn này đến bây giờ còn đang cố ra vẻ ta đây".
"Im miệng!"
Lăng Dận Nhiên quát lớn một tiếng.
Đúng là đồ ngu không có đầu óc.
"Gào..."
Một tiếng gầm rú vang lên.
Trời đất đột nhiên rung động.
Bên trong thành Trung Vân Thành, từng phòng ốc sụp đổ.
Khí tức kinh khủng dao động.
Cơ thể mèo trắng thay đổi.
Cơ thể lớn chừng bàn tay trong nháy mắt đã mở rộng, dần dần hóa thành trăm trượng.
Bộ lông mềm mại màu trắng đã hóa thành màu đen, từng sợ lông như gai ngược khiến lòng người rét lạnh.
Mà ở mặt ngoài cơ thể còn có những ngọn lửa màu tím đen lấp lóe.
Không ít người đều biến sắc.
Bọn họ không biết đây là nguyên thú gì.
Thế nhưng khí thế kinh khủng này lại khiến người ta vô cùng rõ ràng.
Lúc này, Lăng Dận Nhiên đã trợn tròn hai mắt.
"Nguyên thú cấp chín - Viêm Ma Hùng!"
Lăng Vân Phong ở bên cạnh một giây trước còn vô cùng hống hách, giờ phút này đã hoàn toàn uể oải, vẻ mặt ngây ngốc.
Tam thúc nói cái gì?
Nguyên thú cấp chín?
Nói sai rồi sao?
Một võ giả chỉ là Đại Thiên Tôn làm sao có thể có một con nguyên thú cấp chín được?
Đây không phải nói nhảm sao!
Giờ phút này, tất cả mọi người ở đây đều bị thân thể cao trăm trượng, cơ thể to lớn và bộ lông đen lửa tím của Viêm Ma Hùng làm cho chấn động.
"Rốt cuộc các hạ là người nào?"
Nhưng Lăng Dận Nhiên vẫn có thể duy trì được bình tĩnh, quát: "Vì nhà họ Linh mà đắc tội nhà họ Lăng ta ở đại lục Cửu Nguyên như thế có đáng giá không?"
Tần Ninh lại không rảnh để ý.
"Tiểu Hắc Hùng, làm thịt ông ta!"
Tần Ninh trực tiếp ra lệnh.
Lăng Dận Nhiên khẽ nói: "Đây đúng là nguyên thú cấp chín Viêm Ma Hùng, nhưng... chưa thật sự trưởng thành, cũng chỉ khó khăn lắm mới phát huy ra thực lực của nguyên thú cấp bảy thôi, vẫn chưa đủ để giết ta đâu!"
Chương 2385: Hỏa Vân Ngọc Kỳ Lân
Nghe thấy lời này, Tần Ninh vẫn không thèm để ý.
Đúng là bây giờ Viêm Ma Hùng đang có thực lực của nguyên thú cấp bảy, đại khái là cấp bậc Tiểu Đế Tôn nhất phẩm nhị phẩm gì đó.
Nhưng mà Lăng Dận Nhiên cũng mới chỉ tiến vào Tiểu Đế Tôn không lâu thôi.
Cảnh giới Đại Thần Tôn, pháp thân Ngưng Hồn, tổng cộng có bốn giai đoạn, bởi vậy mới chia ra làm bốn cảnh giới là sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong.
Mà Tiểu Đế Tôn.
Pháp thân Phá Tán!
Đây là thời gian để pháp thân của võ giả cảnh giới Chí Tôn lột xác.
Pháp thân Phá Tán, hai tay, hai chân, hai mắt và trái tim, bảy vị trí này sẽ được phá ra rồi dựng lại dưới sự nuôi dưỡng của khí Chí Tôn, có thể nói là một lần tái tạo lại bản thân của võ giả cảnh giới Chí Tôn!
Cho nên cảnh giới Tiểu Đế Tôn có tổng cộng bảy phẩm.
Đợi đến khi bảy vị trí hai tay, hai chân, hai mắt, trái tim hoàn toàn bị phá tan, có thể tách ra khỏi pháp thân, đồng thời không ảnh hưởng đến pháp thân, vậy thực lực của Tiểu Đế Tôn sẽ có được một bướt nhảy vọt rất lớn, tiến đến cảnh giới Đại Đế Tôn.
Cảnh giới Đại Đế Tôn, pháp thân Tụ Nhất.
Bảy vị trí hai tay, hai chân, hai mắt, trái tim từ Phá Tán đến Tụ Nhất sẽ trải qua một lần vỡ vụn, đến khi hợp lại lần nữa, pháp thân sẽ tăng lên gấp bội.
Bởi vậy cảnh giới Đại Đế Tôn cũng được chia ra thành bảy phẩm.
Mà hai cảnh giới Tiểu Đế Tôn, Đại Đế Tôn chính là bởi vì quá trình Phá Tán đến Tụ Nhất vô cùng nguy hiểm nên mới trở thành chướng ngại vật trên con đường của cường giả, cũng chính vì thế mà hai cảnh giới này mới thật sự là phạm trù cường giả!
Viêm Ma Hùng bộc phát hung tính, khí thế kinh khủng.
Giờ phút này Lăng Dận Nhiên cũng không hoảng loạn, phóng sát khí ra, pháp thân giống như một tượng Quan Âm hiện ra sau lưng.
Hai khí thế mạnh mẽ trong nháy mắt đã tràn ngập toàn bộ thành Trung Vân, áp chế tất cả mọi người ở đây.
Đây chính là thực lực của cấp bậc Tiểu Đế Tôn.
Mạnh mẽ.
Đáng sợ.
Đám người Tần Ninh lần lượt lui lại.
Nhà họ Tề, Tề Hữu Lâm, Bao Nghiễn, Nhiếp Quan cùng với mấy người Lăng Vân Phong cũng thi nhau tránh ra.
Tiểu Đế Tôn giao chiến.
Cho dù là Đại Thần Tôn hay là Tiểu Thần Tôn đều phải né tránh.
Khí thế chiến đấu mạnh mẽ này cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể ngăn cản được.
Một người một thú với khí thế mênh mông, khí Chí Tôn giữa trời đất cũng đều hỗn loạn hẳn lên.
Chỉ là lúc hai bên đang vô cùng căng thẳng.
Trên bầu trời thành Trung Vân.
Lại đột nhiên xuất hiện một khí tức mãnh liệt dao động.
Từ xa đến gần, toàn bộ thành Trung Vân lúc này dường như cũng sắp sụp đổ, sắp xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Mà lúc này, đám người cũng nhìn thấy.
Hư không không gió mà bay, giống như có khí thế mạnh mẽ sắp đánh thẳng tới.
Theo khí thế như thế bộc phát, ngay sau đó ở trên không trung trăm trượng xa xa, một đội ngũ chậm rãi xuất hiện.
Nhìn như chậm, nhưng chỉ trong mấy giây đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Hai phe đều sững sờ.
Nhà họ Tề, nhà họ Lăng đều cho rằng cứu viện của Tần Ninh đến.
Mà đám người nhà họ Linh, Phù Dung lâu lại nghĩ rằng cường giả nhà họ Lăng đến.
Ai nấy đều khẩn trương hẳn lên.
Tần Ninh nhìn về phía giữa không trung, trầm mặc không nói gì.
Tiếng gió vun vút không ngừng vang lên.
Chỉ thấy được đội ngũ kia có hơn hai mươi người, đứng hai hàng song song trên một loại phi cầm.
Toàn thân phi cầm kia trắng như tuyết, cánh chim phi phàm, cái cổ thật dài, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo.
Mỗi một con đều xòe hai cánh dài ba trượng.
Trên mỗi một con đều có một thanh niên nam nữ.
"Nguyên thú cấp sáu - Tuyết Linh Hạc!"
Trong đám người, có người nhận ra phi cầm kia liền kinh ngạc nói.
Nguyên thú cấp sáu là cấp bậc Đại Thần Tôn.
Muốn bắt giữ loại nguyên thú này đã vô cùng khó rồi, chứ đừng nói đến việc thuần phục.
Nhìn kỹ thanh niên nam nữ trên thân Tuyết Linh Hạc sẽ thấy mỗi một người đều tràn đầy sức lực, khí thế mạnh mẽ.
Võ giả có thể khống chế Tuyết Linh Hạc, thân phận địa vị tuyệt đối không phải thứ mà người bình thường có thể so sánh được.
Chỉ là những người khiến mọi người kinh ngạc kia đều không hề giới thiệu.
Hơn hai mươi Tuyết Linh Hạc lao vùn vụt tới dưới sự điều khiển của hơn hai mươi thanh niên nam nữ, tới vị trí cách mọi người trăm mét mới dừng lại.
Ở đằng sau đột nhiên có những đám bây bay lên.
Phía chân trời, bỗng có một đám mây lửa đỏ bay lên không.
Cách rất gần, tất cả mọi người mới phát hiện đó căn bản không phải đám mây lửa gì cả.
Mà là một con nguyên thú toàn thân như lửa, tỏa ra ánh sáng đỏ tốt lành.
Mà ở dưới ánh sáng đỏ như lửa kia là khí tức thánh khiết trong trẻo.
Cơ thể nguyên thú dài mấy chục trượng, cao trăm trượng, mang đến cho người ta cảm giác tuy không uy vũ nhưng lại rất tốt lành, rất có khí thế.
"Đây là..."
Lúc này sắc mặt Lăng Dận Nhiên biến đổi, nói: "Nguyên thú cấp bảy - Hỏa Vân Ngọc Kỳ Lân!"
Nguyên thú cấp bảy Hỏa Vân Ngọc Kỳ Lân, nghe nói bản thân nó ẩn chứa huyết mạch của thần thú kỳ lân thượng cổ, chính là do thần thú kỳ lân kết hợp với một loại thú ngựa sinh ra.
Ở trong đại lục Cửu Nguyên, một vài thế lực gia tộc mạnh mẽ rất thích dùng con thú này để đi ra ngoài.
Vừa an toàn, lại rất có thể diện.
Hơn nữa còn là nguyên thú cấp bảy, thực lực cũng là cấp bậc Tiểu Đế Tôn, tốc độ lại nhanh, có thể nói là có nhiều chỗ tốt.
Tần Ninh cũng nhìn về phía Hỏa Vân Ngọc Kỳ Lân kia.
Có thể khống chế nguyên thú như thế, thân phận địa vị đúng là không tầm thường.
Lúc này, phía trên Hỏa Vân Ngọc Kỳ Lân to lớn có một tòa lầu các đứng vững.
Mà còn có trên trăm thanh niên mặc áo xanh, nghiêm nghị đứng ở bên cạnh Hỏa Vân Ngọc Kỳ Lân.
Phong thái này...
Đúng là còn phô trương hơn cả nhà vua vi hành.
Lăng Dận Nhiên nhìn trên trăm vị đệ tử kia, lại nhìn hơn hai mươi người phía trước, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Không có khả năng!
Làm sao có thể!
Lăng Dận Nhiên cảm giác trái tim như sắp nhảy ra ngoài.
"Tam thúc, sao vậy..."
"Ngậm miệng".
Lăng Dận Nhiên đi ra phía trước.
Vừa tới gần Hỏa Vân Ngọc Kỳ Lân kia, đột nhiên hơn hai mươi thanh niên nam nữ mở đường đều ngưng tụ sát khí.
Tiểu Đế Tôn!
Hai mươi mấy thanh niên nam nữ đứng trên Tuyết Linh Hạc đều là cảnh giới Tiểu Đế Tôn.
Lăng Dận Nhiên càng thêm chắc chắn với những gì mình đang nghĩ.
Lúc này ông ta liền dừng bước, nhìn về phía đám người trước mặt.
"Tại hạ là Lăng Dận Nhiên của nhà họ Lăng ở đại lục Cửu Nguyên, không biết là vị cao nhân nào của thánh địa Thanh Dương đi qua nơi đây, có nhiều điều thất lễ, mong đại nhân không trách tội!"
Lăng Dận Nhiên khom người hành lễ, cực kỳ khách khí.
Mà khi ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều lập tức giật mình.
Thánh địa Thanh Dương!
Vùng đất Cửu Nguyên Vực vô cùng rộng rãi.
Đừng thấy nhà họ Lăng vô cùng hống hách ở Cửu Châu, ai cũng không để vào trong mắt, nhưng nếu đặt ở đại lục Cửu Nguyên, căng hết cỡ chỉ có thể coi là cấp bậc thế lực an ổn tự vệ, thậm chí có khả năng một ngày nào sẽ bị thế lực có Đại Đế Tôn trấn giữ tiêu diệt.
Mà thánh địa Thanh Dương...
Hoàn toàn là sừng sững trong đại lục Cửu Nguyên, là chúa tể một phương mạnh mẽ nhất trong toàn bộ Cửu Nguyên Vực.
Cửu Nguyên Vực ngoài Cửu Châu ra còn có rất nhiều châu khác, chỉ là cách gọi khác biệt.
Những chỗ này cộng lại có thể nói là vô cùng mênh mông.
Thế nhưng muốn nói trong những vùng đất đó chỗ nào là rộng lớn nhất, không ai có thể qua được đại lục Cửu Nguyên nằm ở trung tâm Cửu Nguyên Vực.
Đại lục Cửu Nguyên là căn cứ của các thế lực nòng cốt đỉnh cao trong Cửu Nguyên Vực.
Mà ở trong những thế lực nòng cốt này, thánh địa Thanh Dương... có thể nói là một trong những bá chủ chỉ đếm được trên đầu ngón tay!
Bình luận facebook