-
Chương 2376-2380
Chương 2376: Đưa tin tức đến
Phụt...
Máu tươi bắn ra.
Đầu của Cảnh Vân Hải lăn xuống đất.
Giờ phút này, đông đảo võ giả ở xung quanh đều vô cùng sợ hãi.
Tộc trưởng Tiểu Thần Tôn đỉnh phong đã chết rồi.
Vùng đất Cửu Châu bao gồm các thành trì lớn và từng quận thành, trong đó có hàng trăm vạn sinh linh.
Tiểu Chí Tôn.
Đại Chí Tôn.
Tiểu Thiên Tôn.
Đại Thiên Tôn.
Tiểu Thần Tôn.
Trong năm cảnh giới lớn này, võ giả cảnh giới Tiểu Thần Tôn đối với các võ giả trong Cửu Châu mà nói, chính là cường giả tuyệt đỉnh.
Thế nhưng giờ phút này, một vị cường giả vô địch cảnh giới Tiểu Thần Tôn đỉnh phong lại bị một người Đại Thiên Tôn sơ kỳ giết chết trước mắt bao người như vậy.
Điều này khiến cho người ta không thể tin, nhưng lại là không thể không tin.
"Đáng chết, đáng chết".
Những tiếng quát khẽ không ngừng vang lên.
Hai mươi ba võ giả Tiểu Thần Tôn nòng cốt của nhà họ Cảnh nhìn về phía Tần Ninh, trong ánh mắt chứa đầy giận dữ.
"Muốn đến thì cứ đến".
Tần Ninh nhìn bốn phía, hờ hững nói: "Thay vì giận dữ đứng ở nơi đó, không bằng trực tiếp tới giết ta".
"Giết hắn, báo thù cho tộc trưởng".
"Giết!"
Từng tiếng rống giận dữ vang lên.
Từng bóng người lần lượt lao thẳng về hướng Tần Ninh.
Thấy cảnh này, hắn cũng trực tiếp xông ra...
Trận chém giết vẫn còn tiếp tục.
Một người một thú.
Trắng trợn phá hoại trong Cảnh phủ.
Tộc trưởng nhà họ Cảnh đã chết, từng vị cường giả cấp bậc Tiểu Thần Tôn hậu kỳ, trung kỳ, sơ kỳ, cũng không ngừng bị thu gặt tính mệnh.
Từng vị Tiểu Thiên Tôn lập tức bị Cửu Anh đâm xuyên qua cơ thể, bóp nát đầu.
Trong ngoài Cảnh phủ toàn là cảnh gà bay chó chạy.
Từ lúc giữa trưa đến khi màn đêm buông xuống.
Trong Cảnh phủ.
Hoàn toàn hỗn loạn.
Lúc này trường sam màu trắng cùng áo choàng màu xanh của Tần Ninh đã sớm đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Mái tóc rối bời, ánh mắt cũng dần dần lạnh lùng hẳn.
Hắn ngồi trên mái hiên của một tòa lầu các trong Cảnh phủ, nhìn ra bốn phía.
Toàn bộ Tĩnh Nguyên thành vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Mà trong Cảnh phủ thì cuồn cuộn khói đặc, ánh lửa hừng hực.
Người đáng chết đều đã bị giết.
Người nên chạy cũng đã chạy hết rồi.
Áo trắng bị máu tươi thấm ướt, Tần Ninh nhìn ra xung quanh, Cửu Anh đứng ở bên cạnh hắn, trong ánh mắt có vẻ dương dương đắc ý.
"Tần gia, dứt khoát tiêu diệt toàn bộ Tĩnh Nguyên thành này là được rồi!", Cửu Anh cười haha nói.
"Diệt?"
Nhìn thấy khí sát phạt bên trong ánh mắt của Cửu Anh, ánh mắt Tần Ninh lạnh lùng, quát khẽ: "Ngươi muốn chết à?"
Cửu Anh lập tức ngoan ngoãn, không dám nói gì nữa.
Nhìn thấy máu tươi, hung thú khó kiềm chế được sát khí, sẽ tự động xuất hiện.
Đây là khí sát phạt tới từ thực chất bên trong.
"Không biết tiền tuyến như thế nào rồi, ngươi đi nói cho nhà họ Linh cứ trực tiếp tiến công, để đại quân xông vào bên trong Tĩnh Nguyên Châu.
"Rõ!"
Bóng người Cửu Anh lập tức lao vùn vụt ra, biến mất không thấy gì nữa.
Tĩnh Nguyên thành.
Rất nhanh một trận hỗn loạn đã lan rộng.
Một mình Tần Ninh tiêu diệt nhà họ Cảnh.
Không ít người sau khi nhận được tin tức này, đã hoàn toàn bị chấn động.
Di Nguyên Châu, thành Thu Di.
Một đám cao thủ nhà họ Linh đang tụ tập ở chỗ này.
Thành Thu Di chính là vùng đất giao nhau giữa Di Nguyên Châu và Tĩnh Nguyên Châu, vị trí địa lý đặc biệt, là tuyến đầu chiến tranh.
Mấy người Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh, Linh Thiên Triết tụ tập trong phủ thành chủ thành Thu Di.
Hiện nay phủ thành chủ đã thành tuyến đầu chỉ huy.
Lúc này trong phủ thành chủ, mọi người đang bàn bạc về tình hình giao chiến mấy tháng nay.
"Nhà họ Cảnh và Thiên Hồng Bang khí thế hung hăng, xem ra lần này sẽ không dễ dàng từ bỏ".
Linh Thiên Minh mở miệng nói: "Nếu không phải bên trong Vạn Độc tông còn đủ tài nguyên dự trữ giúp chúng ta nhẹ nhàng hơn, chỉ sợ đến bây giờ, cuộc chiến này sẽ không dễ dàng như vậy".
"Đúng thế!"
Linh Thiên Thương lập tức nói: "Chỉ là hiện nay, nghe nói nhà họ Khương đối mặt với nhà họ Tề cũng không dễ chịu, nhà họ Tề phát triển nhiều năm như vậy, đã đóng rễ rất sâu ở trong Tề Châu, có khi bây giờ nhà họ Khương không thể so nổi..."
Nghe nói mấy vị cường giả Đại Thần Tôn nhà họ Tề đều đã ra tay, nếu không phải Khương lão thái gia Khương Ung của nhà họ Khương liều chết ngăn cản thì sẽ rất khó đối phó.
Nhà họ Tề và nhà họ Khương vẫn luôn sánh vai ngang nhau.
Lần này không nghĩ tới thế mà thực lực của nhà họ Tề đã mạnh hơn nhà họ Khương rất nhiều.
Lúc mấy người đang bàn bạc, bên ngoài thành Thu Di đột nhiên vang lên những tiếng gió vun vút.
Theo tiếng gió gào thét, trên không thành trì cũng có một khí tức mạnh mẽ xuất hiện.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Mấy người Linh Thiên Thương lập tức quát lên.
Đột nhiên xuất hiện biến cố khiến bọn họ cũng không trở tay kịp.
"Cửu gia đến đây!"
Lúc này, thân thể to lớn của Cửu Anh xuất hiện trên bầu trời phủ thành chủ.
Đám võ giả nhà họ Linh và Phù Dung lâu đều cho rằng có địch tấn công, lập tức khẩn trương hẳn lên.
Cửu Anh lại hét lớn: "Ta phụng lệnh Tần gia tới".
Tần gia?
Linh Thiên Thương đi ra, ngẩng đầu nhìn về phía giữa không trung.
Cửu Anh duỗi người ra, thân thể dài trăm trượng vô cùng uy vũ bất phàm.
"Tần Ninh?"
"Đúng!"
Cửu Anh liền nói ngay: "Tần gia bảo ta chuyển lời cho các ngươi, võ giả nhà họ Cảnh bên trong Tĩnh Nguyên thành cơ bản đã chết hết toàn bộ rồi, không còn cao thủ nữa, chẳng mấy chốc tin tức này sẽ truyền trở về, các ngươi có thể trực tiếp tiến công vào trong Tĩnh Nguyên Châu".
"Bây giờ Tần gia sẽ đi Thiên Hồng Bang ở Hồng Châu".
Nghe nó nói vậy, mọi người đều sững sờ.
Nhà họ Cảnh ở Tĩnh Nguyên thành?
Bị diệt rồi?
Chuyện này...
Cửu Anh vừa dứt lời, lập tức nói: "Ta đã đưa tin tức đến rồi, đi đây".
Nói xong, thân thể Cửu Anh liền biến mất không thấy gì nữa.
Chỉ để lại đám người Linh Thiên Thương, Hồng Phù Dung ngơ ngác nhìn nhau.
Tình huống này là sao?
Chuyện gì xảy ra vậy?
Tộc trưởng nhà họ Cảnh đã chết rồi?
Cảnh Vân Hải chính là Tiểu Thần Tôn đỉnh phong, thậm chí sắp đến Đại Thần Tôn sơ kỳ, Linh Thiên Thương cũng hiểu được tuy ông ta đã tới Đại Thần Tôn sơ kỳ, thế nhưng nếu muốn giết Cảnh Vân Hải thì gần như là không có khả năng.
Vậy mà Tần Ninh lại làm được...
"Nhanh nhanh nhanh".
Lúc này Linh Thiên Thương mới kịp phản ứng, quát: "Lập tức sai người truyền tin tức, chỉnh đốn lại đội quân chờ dặn dò, trực tiếp đi về hướng Tĩnh Nguyên Châu..."
"Rõ!"
Từng bóng người lần lượt vội vàng rời đi.
Vốn dĩ đại quân hai phe đều đang giao chiến ở biên giới, giằng co với nhau, thế nhưng đột nhiên nhà họ Linh lại tấn công quy mô lớn, làm rối loạn tất cả.
"Nhanh thông báo cho tộc trưởng, nhà họ Linh muốn quyết chiến".
"Nhanh, tập hợp đội ngũ, cầu xin cứu viện".
Trong phút chốc, võ giả nhà họ Cảnh hoàn toàn hoảng hốt.
Chỉ là lòng người vẫn còn ổn định.
Dù sao, đám võ giả nhà họ Cảnh đều biết nhà họ Linh và Phù Dung lâu yếu hơn võ giả của nhà họ Cảnh và Thiên Hồng Bang một bậc.
Phía trên tường thành, đông đảo võ giả thi nhau ứng chiến.
Thế nhưng ngay vào giờ phút này, từng tiếng xé gió đột nhiên vang lên.
Trên bầu trời, những quả cầu bỗng rơi xuống, đập mạnh vào trên tường thành.
"Đây là... A..."
Sắc mặt một người trắng bệch, nói: "Tộc trưởng".
"Đây là... Nhị gia..."
Lúc này, khắp nơi trên tường thành toàn là những tiếng hô kinh hãi, tất cả mọi người đều vô cùng hoảng sợ.
Tộc trưởng chết!
Nhị gia cũng đã chết!
Những cái đầu người kia cũng chính là quản lý của nhà họ Cảnh!
Chết!
Đều đã chết.
Trong chốc lát, lòng người bên trên toàn bộ thành trì đều vô cùng bàng hoàng...
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao đám quản lý nhà họ Cảnh đều chết hết vậy!
Cửu Anh nhấc lên từng đợt gió mạnh, bóng dáng dần dần biến mất.
Làm việc tốt.
Không để lại tên tuổi.
Chương 2377: Nói hươu nói vượn
Hồng Châu, Thiên Hồng Bang.
Lấy Tề Châu cầm đầu, Hồng Châu, Tĩnh Nguyên Châu, Tuyên Châu.
Nhà họ Tề, Thiên Hồng Bang, nhà họ Cảnh, Ngạo Thế Đường.
Từ khi bốn phe khai chiến đến bây giờ đã được vài tháng.
Võ giả Thiên Hồng Bang gần như đều tụ tập đến tiền tuyến Tĩnh Nguyên Châu.
Hồng Đào là bang chủ, những công việc phải xử lý mỗi ngày cũng trở nên nhiều hơn.
Thiên Hồng Bang ban đầu chỉ là một thế lực nhỏ trong một trấn nhỏ thuộc Hồng Châu thôi.
Bang chủ Hồng Đào cũng chỉ là một tên du côn vô lại tu hành từ cảnh giới Thánh Nhân đến cảnh giới Tiểu Chí Tôn, nhưng không biết vớ phải vận may gì mà cảnh giới lại tăng lên từng bước một, trở thành cường giả cảnh giới Tiểu Thần Tôn đỉnh phong, dần dần dẫn dắt Thiên Hồng Bang trở thành thế lực lớn trong toàn bộ Hồng Châu.
Nghe câu chuyện xưa này thì có vẻ ông ta là một người rất có ý chí.
Chỉ là tên tuổi của Thiên Hồng Bang ở trong toàn bộ Hồng Châu lại cực kỳ kém.
Hồng Đào là bang chủ, đã có ba mươi sáu phu nhân.
Hơn nữa ba mươi sáu người này đều là Hồng Đào dựa vào uy danh của mình để cướp đoạt.
Đồng thời đều là những tiểu thư của các gia tộc hoặc thế lực khá lớn trong Hồng Châu.
Người ngoài chỉ nhìn thấy Hồng Đào là hạng người háo sắc.
Trên thực tế, Hồng Đào lại có thâm ý hơn, những cô gái đó đều thành phu nhân của Hồng Đào ông ta, vậy từng thế lực ở trong Hồng Châu cũng phải kiêng kị Thiên Hồng Bang hơn nhiều.
"Bang chủ".
Lúc này Hồng Đào đang ở trong thư phòng, ngoài cửa chợt vang lên một giọng nói.
"Chuyện gì?"
Hồng Đào uy nghiêm nói.
"Tiền tuyến truyền chiến báo về".
Nghe thấy lời này, Hồng Đào tiếp tục nói: "Có gì thay đổi không?"
"Không có".
Nghe vậy, Hồng Đào cau mày nói: "Nhà họ Linh, Phù Dung lâu, nhà họ Thu, ba thế lực này trở nên mạnh thế từ lúc nào vậy?"
Trận chiến mới bắt đầu.
Bốn phe bọn họ đều cho rằng có thể dễ dàng khống chế được nhà họ Linh, Phù Dung lâu và nhà họ Thu.
Dù sao đám trụ cột cảnh giới Tiểu Thần Tôn bên trong nhà họ Thu đều chết sạch rồi.
Chỉ có nhà họ Linh và Phù Dung lâu là còn có cường giả cấp bậc đó tọa trấn.
Thế nhưng so sánh với Thiên Hồng Bang và nhà họ Cảnh thì lại không có nhiều cường giả đỉnh cao bằng.
Theo lý mà nói, phải là không sánh bằng mới đúng.
Hồng Đào thở dài.
Chắc chắn là bởi vì Vạn Độc tông bị diệt, tích lũy vài vặn năm bên trong Vạn Độc tông đều bị nhà họ Linh và Phù Dung lâu lấy được, mới khiến cho hai phe này mạnh lên rất nhiều trong thời gian ngắn.
"Nhà họ Tề bên kia như thế nào rồi?"
Hồng Đào hỏi.
"Nghe nói nhà họ Khương không chịu nổi, có vẻ không lâu nữa nhà họ Tề sẽ có thể khống chế được nhà họ Khương!"
"Vậy hãy nói cho Tề Hữu Lâm, để Bao Nghiễn hoặc là Nhiếp Quan tiến về chiến trường bên phía Tĩnh Nguyên Châu", Hồng Đào nói thẳng: "Một vị Đại Thần Tôn sơ kỳ cũng đủ để đối phó với họ Linh và Phù Dung lâu".
Nghe thấy lời này, người ngoài cửa vui vẻ đồng ý.
"Báo!"
Mà đúng lúc này, một tiếng bẩm báo hoảng loạn đột nhiên vang lên.
"Chuyện gì mà hoảng sợ như thế?"
Hồng Đào khẽ nói.
"Khởi bẩm bang chủ, Hồng Nguyên Phong đại nhân đã trở về".
Nghe thấy lời này, Hồng Đào nhíu mày lại, nói: "Nguyên Phong đã giết được Tần Ninh ở trong Hồng Sơn rồi sao? Nhanh bảo hắn ta đến đây".
Chỉ nghe người ngoài cửa do dự nói: "Nguyên Phong đại nhân... Bị Tần Ninh áp tải tới".
Nghe thấy vậy, khí tức trong cơ thể Hồng Đào lập tức bộc phát.
Một tay nắm chặt, cửa phòng vỡ vụn ra.
"Nói hươu nói vượn".
Lúc này, ở ngoài cửa có hơn mười hộ vệ và mấy bóng người.
Bên trong căn phòng, Hồng Đào ngồi thẳng trước bàn, bên cạnh có hai ba cô gái xinh đẹp hầu hạ...
Thấy Hồng Đào giận dữ, mấy cô gái lập tức quỳ lạy xuống đất, không dám thở.
"Tần Ninh..."
Hồng Đào giận dữ quát: "Hắn đang ở đâu?"
"Ngay bên ngoài bang".
Hồng Đào trực tiếp đứng dậy.
Ông ta đi ra cửa, sắc mặt lạnh lẽo, bàn tay nắm chặt nói: "Truyền mệnh lệnh của ta, tất cả mọi người đề phòng, có lẽ việc này có bẫy".
"Một mình Tần Ninh sao dám đến Thiên Hồng Bang ta? Trừ khi hắn ngốc!"
Mấy người bên ngoài nghe vậy thì lập tức hiểu ra ý trong lời nói của bang chủ, lập tức gật đầu nói: "Rõ!"
Lúc này.
Hồng Châu, thành Thiên Hồng.
Tần Ninh dẫn theo Hồng Nguyên Phong và Tề Vạn Quân xuất hiện ở chỗ này.
"Đây chính là Thiên Hồng Bang?"
Thiên Hồng Bang ở phía bắc của thành Thiên Hồng, chiếm diện tích khá rộng, hơn nữa cánh cửa bên ngoài bang còn cao mấy chục trượng, uy nghiêm đứng vững, hùng vĩ mà phóng khoáng.
Ở hai bên cánh cửa, có hơn mười người đang nhìn chằm chằm về phía Tần Ninh.
"Buông Nguyên Phong đại nhân ra!"
Một vị thống lĩnh cảnh giới Tiểu Thần Tôn quát lên.
"Ngươi nói buông là ta phải buông à?"
Tần Ninh nhìn về phía trước, cười nói: "Hồng Đào đâu? Gọi ông ta ra".
"Láo xược!"
Một tiếng quát khẽ đột nhiên vang lên.
Từng bóng người đi ra khỏi Thiên Hồng Bang.
Một người cầm đầu có khuôn mặt vuông, dáng người cường tráng, ánh mắt lạnh lùng, quát khẽ: "Muốn chết!"
Vừa dứt lời, người kia trực tiếp đưa tay ra, trong lòng bàn tay có ấn ký ngưng tụ, sát khí kinh khủng phóng ra.
Khí tức làm người ta sợ hãi bộc phát.
Tần Ninh lại không để ý tới, chỉ đưa tay ra bắt lấy Hồng Nguyên Phong, kéo đến trước mặt mình.
"Khốn kiếp!"
Hồng Đào không thể không dừng đòn tấn công của mình lại.
Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Ngươi chính là Hồng Đào?"
"Ngươi chính là Tần Ninh?"
Hai người bốn mắt nhìn nhau, sát khí ngưng tụ ra.
"Tần Ninh, ta khuyên ngươi vẫn nên thả Nguyên Phong ra, nếu không... ta sẽ để ngươi sống không bằng chết!"
"Sống không bằng chết?"
Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Cảnh Vân Hải cũng nói như vậy, thế nhưng... ông ta đã chết rồi..."
Cái gì!
Cảnh Vân Hải chết rồi?
Lúc này Hồng Nguyên Phong đột nhiên quát: "Đại ca, tên này đã giết Cảnh Vân Hải, tiêu diệt Cảnh phủ!"
Lời nói này giống như sấm đánh giữa trời quang.
Hồng Đào chỉ cảm thấy mình đã nghe được một chuyện khó xảy ra nhất trên đời này.
Cảnh Vân Hải là Tiểu Thần Tôn đỉnh phong, tuyệt đối là thực lực trong hạng mười ở toàn bộ Cửu Châu.
Chết rồi?
Nói đùa cái gì thế!
Tần Ninh cũng không nóng nảy, nhìn về phía Hồng Đào, chậm rãi nói: "Sau Tĩnh Nguyên Châu chính là Hồng Châu của ngươi".
"Tất cả những gì có thể uy hiếp đến nhà họ Linh, ta sẽ giết hết, xóa sạch".
Vừa dứt lời, Tần Ninh đã trực tiếp xông ra.
Mà cùng lúc đó.
Tĩnh Nguyên Châu.
Đầu của tộc trưởng nhà họ Cảnh đã rơi xuống, đại quân tan rã, võ giả nhà họ Linh, Phù Dung lâu và nhà họ Thu thi nhau tiến công.
Binh bại như núi đổ!
Ba vị cường giả Đại Thần Tôn sơ kỳ là Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh, Hồng Phù Dung dẫn đầu, không ai có thể địch nổi...
Quân tâm đã mất.
Đương nhiên đội quân cũng phải tan rã.
Võ giả ba nhà tiến quân thần tốc, xông vào trong Tĩnh Nguyên thành.
Khi thấy cảnh tượng bên trong, ba phe đều trợn mắt há mồm.
Nhà họ Cảnh!
Thật sự xong đời rồi.
Chưa nói đến việc phủ đệ bị đốt cháy không còn gì, toàn bộ võ giả bên trong Tĩnh Nguyên thành cũng đã biến mất tăm hơi.
Linh Thiên Thương thấy cảnh này thì vô cùng kinh ngạc.
"Đại ca chớ ngồi ỳ ở đó!"
Linh Thiên Minh mở miệng nói: "Chắc chắn Tần Ninh đã đến Thiên Hồng Bang ở Hồng Châu rồi, chúng ta cũng nhanh đến đó đi".
"Đúng đúng đúng!"
Linh Thiên Thương vội vàng nói: "Tất cả võ giả cảnh giới Tiểu Thần Tôn, Đại Thiên Tôn, Tiểu Thiên Tôn, hãy theo ta tiến về Hồng Châu…"
Chương 2378: Bày tỏ lòng trung thành
Võ giả nhà họ Linh, Phù Dung lâu và nhà họ Thu nhanh chóng bắt tay hành động.
Họ để lại một nhóm người canh giữ Tĩnh Nguyên Châu đồng thời mở rộng phạm vi kiểm soát qua từng thành trì.
Những người còn lại thì di chuyển tối Hồng Châu...
Trước cổng Thiên Hồng Bang.
Tần Ninh nhìn về phía Hồng Đào, mỉm cười lên tiếng: "Ta đã giết Cảnh Vân Hải, Hồng Nguyên Phong và Tề Vạn Quân đều thấy cảnh tượng đó".
"Hồng Đào nhà ngươi mạnh hơn ông ta được bao nhiêu?"
Ánh mắt của hắn lạnh tanh, không có lấy một cảm xúc nào.
Người trong Thiên Hồng Bang đều im như thóc.
Cảnh Vân Hải, trưởng tộc nhà họ Cảnh, đã chết dưới tay Tần Ninh ư?
Chuyện này quá khó tin, nhưng chính miệng Hồng Nguyên Phong nói mình đã nhìn thấy, thế thì sao là giả được?
Không thể nào!
Vậy nên gần như đã có thể khẳng định việc Tần Ninh giết chết Cảnh Vân Hải và tiêu diệt nhà họ Cảnh là thật.
Chỉ là dù nghe đi nghe lại mấy lần vẫn không thể tin.
"Ta không thích nói nhiều, chỉ hỏi ngươi một câu".
Tần Ninh nói tiếp: "Ta biết nhà họ Tề cầm đầu Tề Châu, Hồng Châu, Tuyên Châu, Tĩnh Nguyên Châu chèn ép nhà họ Linh, nếu bây giờ ngươi hối cải thì Tần Ninh ta đây sẽ không diệt trừ Thiên Hồng Bang của Hồng Châu, chỉ cần các ngươi đầu hàng nhà họ Linh là được".
"Còn không thì Thiên Hồng Bang sẽ bị xóa sổ ngay trong hôm nay".
Giọng điệu của hắn vừa lạnh nhạt vừa ngang ngạnh.
Hồng Đào bần thần nhìn Tần Ninh.
Người thanh niên này chỉ có cảnh giới Đại Thiên Tôn, phải có tâm thế như nào mới có thể nói ra những lời ấy một cách thản nhiên vậy chứ?
Ông ta thấy rõ vẻ sợ hãi trong mắt Hồng Nguyên Phong.
"Ngươi thả Nguyên Phong trước đã, ta có chuyện muốn hỏi nó!"
Hồng Đào đưa ra yêu cầu.
"Được thôi!"
Tần Ninh ngoắc tay, người Hồng Nguyên Phong hiện ra trước mặt Hồng Đào.
"Đại ca..."
"Đệ không sao chứ?"
Hồng Đào ân cần nói với hắn ta: "Ta khiến đệ bị liên lụy rồi".
"Sao đại ca lại nói thế".
Hồng Nguyên Phong liếc mắt nhìn Tần Ninh ở đằng xa, xoay người nói: "Đại ca, tên này tàn nhẫn lắm, ta tận mắt thấy hắn giết Cảnh Vân Hải đấy, chúng ta không trêu vào người này được đâu!"
"Nhưng nhà họ Tề..."
"Đại ca à, thức thời mới là trang tuấn kiệt".
Nghe vậy, ánh mắt Hồng Đào bắt đầu dao động.
Giết được một cường giả Đại Thiên Tôn sơ kỳ như Cảnh Vân Hải.
Hồng Nguyên Phong mà không tự mình nói ra thì còn lâu ông ta mới tin.
Nhưng bây giờ ông ta có tin hay không đã không còn quan trọng nữa.
Tần Ninh nhìn những người thuộc Thiên Hồng Bang với vẻ ung dung.
"Suy nghĩ kỹ chưa?"
Nhìn người của Thiên Hồng Bang, hắn cười nói: "Các ngươi không có nhiều thời gian đau".
Lúc này, Hồng Nguyên Phong tiếp tục nhìn Hồng Đào, thì thầm lặp lại: "Đại ca, thức thời mới là trang tuấn kiệt".
"Ta hiểu rồi".
Hồng Đào tiến lên từng bước nhìn Tần Ninh, thái độ nhún nhường hẳn.
"Tần Ninh công tử".
Ông ta thẳng thắn nói: "Tất cả mọi người trong Thiên Hồng Bang bằng lòng đầu hàng nhà họ Linh".
"Tốt!"
Tần Ninh lập tức mỉm cười: "Vậy thì còn gì bằng".
Hồng Đào cười xởi lởi.
Hắn nói tiếp: "Đã đầu hàng nhà họ Linh thì phải thể hiện lòng trung thành".
"Thứ nhất, Thiên Hồng Bang phải lập tức phái một đội võ giả khởi hành tới Tuyên Châu, tấn công Ngạo Thế Đường".
"Không phải ta bảo các ngươi chịu chết đâu".
"Các ngươi và Đan Đỉnh môn cùng nhau tấn công thì việc tóm gọn Ngạo Thế Đường không thành vấn đề".
Tần Ninh bình thản nói: "Thứ hai, ngươi, Hồng Đào, đi theo ta đến Tề Châu tiêu diệt nhà họ Tề".
Nghe xong, mặt mày Hồng Đào tái mét.
"Sao?", Tần Ninh cười cười: "Hay ngươi bằng mặt không bằng lòng?"
"Không không không..."
Hồng Đào vội vàng giải thích: "Chỉ là nhà họ Tề... cắm rễ quá sâu, khó đối phó lắm, đến nhà họ Khương cũng phải bó tay mà".
Tần Ninh nghe vậy chỉ cười: "Ta biết..."
"Nên ta mới phải đi".
Hắn ra lệnh: "Được rồi, chỉnh đốn lại đội ngũ, lên đường thôi".
Câu nói này khiến Hồng Đào hoảng loạn suy nghĩ.
Phải làm sao bây giờ?
Ông ta rối quá!
Nét mặt Hồng Nguyên Phong cũng hơi bối rối.
"Tần công tử".
Hồng Đào cho ý kiến: "Có Tề Vạn Quân ở đây, ngươi hỏi hắn là biết bối cảnh nhà họ Tề thâm sâu thế nào".
Tần Ninh đưa mắt về phía Hồng Đào.
"Tề Hữu Lâm là một kẻ lòng dạ độc ác, âm hiểm, xảo quyệt, nhà họ Tề còn được... thế lực ở đại lục Cửu Nguyên chống lưng".
Tề Vạn Quân nhìn Hồng Đào, hừ lạnh: "Hồng Đào, ngươi biết chuyện đó mà vẫn dám phản bội nhà họ Tề, muốn chết à?"
Giờ thì Tần Ninh rõ rồi.
Hồng Đào đang lo lắng.
Nếu bây giờ đầu hàng thì có cơ hội sống sót.
Nhưng nếu hắn không địch lại nhà họ Tề thì sau khi hắn chết, Hồng Đào và người của Thiên Hồng Bang cũng không trụ nổi trước cơn thịnh nộ của nhà họ Tề.
Tên này... sợ cả hai bên!
Nay đầu hàng hắn chẳng qua là cùng đường bí lối mà thôi.
"Hồng Đào".
Tần Ninh nói thẳng: "Từ trước đến nay bản thân ta không hề thích người không có lập trường”.
“Ta diệt được nhà họ Cảnh ở Tĩnh Nguyên Châu thì cũng diệt được Thiên Hồng Bang, ngươi cứ nhìn trước ngó sau như thế thì giờ ta diệt Thiên Hồng Bang của ngươi luôn cũng được”.
Hồng Đào cứng đờ.
“Tần công tử hiểu lầm rồi, ta không có ý đó đâu!”
“Tốt nhất là như vậy”.
Tần Ninh hờ hững đáp: “Ngươi đi Tề Châu với ta. Đương nhiên, nếu nhà họ Tề mạnh hơn ta thì ngươi có thể đâm sau lưng ta”.
“Nhưng đã đi theo ta mà hai lòng thì ta thề kết cục của ngươi sẽ rất thảm”.
Hồng Đào mặt cắt không còn một giọt máu.
Là Tiểu Thần Tôn đỉnh phong mà bị Đại Thiên Tôn sơ kỳ đe dọa như thế, ông ta không còn mặt mũi nào nữa.
Nhưng bị Hồng Nguyên Phong đứng kế bên năm lần bảy lượt nhìn mình ra hiệu nên ông ta cũng tỉnh táo lại.
“Nguyên Phong, đệ dẫn người đến Tuyên Châu, cùng với Đan Đỉnh môn tấn công Ngạo Thế Đường”.
“Còn ta sẽ dẫn người theo Tần công tử đi Tề Châu”.
“Vâng!”
Võ giả Thiên Hồng Bang được một phen bận rộn.
Đương nhiên việc cấp bách trước mắt là báo cho võ giả ở tiền tuyến mau chóng rút lui.
Mọi người bắt đầu bận tối mắt tối mũi.
Tần Ninh chỉ yên lặng đứng chờ ở ngoài Thiên Hồng Bang.
Không lâu sau, Hồng Đào đi tới chắp tay: “Hồng Nguyên Phong đã dẫn người xuất phát tới Đan Đỉnh môn và liên lạc với họ, Ngạo Thế Đường vẫn chưa đánh hơi được gì, có thể dùng chiêu đánh úp”.
“Ta đã phái người thông báo đệ tử tiền tuyến dừng tấn công rồi”.
“Hiện giờ trong Thiên Hồng Bang chỉ còn hơn hai trăm vị Tiểu Thiên Tôn, hơn mười vị Đại Thiên Tôn, Tần công tử xem...”
“Đủ rồi!”
Tần Ninh quyết định rất nhanh: “Ta vốn cũng đâu mong bọn ngươi xung phong tuyến đầu”.
“Huống gì... ta biết ngươi đang nghĩ gì trong bụng. Nếu như ta bị nhà họ Tề giết thì ngươi sẽ tự thú tội với nhà họ Tề để bảo vệ Thiên Hồng Bang của mình”.
“Còn nếu ta tiêu diệt nhà họ Tề thì Thiên Hồng Bang quy thuận nhà họ Linh. Sau này mà xảy ra rắc rối gì thì ta nhất định sẽ diệt cả nhà ngươi đấy, Hồng Đào”.
Tần Ninh nói rất nhẹ nhàng.
Nhưng Hồng Đào vẫn hiểu được ẩn ý của hắn.
Hiện tại Tần Ninh muốn Hồng Đào khuất phục nhà họ Linh.
Dường như nhà họ Linh rất quan trọng với hắn.
Trước đây chỉ nghe nói nhà họ Linh xuất hiện một kẻ tên Tần Ninh, nhờ có sự trợ giúp của hắn mà thời gian qua gia tộc này nổi như cồn, làm đủ thứ chuyện.
Nay tận mắt nhìn thấy, ông ta mới biết Tần Ninh thật sự rất quý trọng nhà họ Linh.
Chương 2379: Thành Trung Vân
"Được rồi, chuẩn bị xuất phát thôi!"
Tần Ninh phất tay áo, bình thản nói: "Các ngươi đi theo ta cũng được thôi, còn về nhà họ Tề, không cần các ngươi làm gì cả, cái ta cần chỉ là thái độ của các ngươi thôi".
"Nếu ta đã quyết diệt nhà họ Tề, thì Hồng Đào ngươi cũng biết nên nghiêng về phía nào".
"Sau này phải làm gì, các ngươi hiểu rồi đấy".
Cửu Anh bay lên, cuốn theo Tề Vạn Quân.
Còn Hồng Đào dẫn theo một trăm vị võ giả cảnh giới Tiểu Thiên Tôn và hơn mười vị võ giả cảnh giới Đại Thiên Tôn, bọn họ cưỡi trên phi cầm của Thiên Hồng Bang bay theo sau Tần Ninh... Hồng Châu tiếp giáp với Tề Châu, khoảng cách giữa hai nơi không quá xa, trước khi mặt trời lặn chắc sẽ tới nơi.
Lúc này, lòng Hồng Đào không yên.
Tần Ninh là người không thể trêu vào.
Thế nhưng nhà họ Tề...
Bọn họ cũng không phải dạng vừa.
Hiện tại, nếu như không đầu hàng Tần Ninh thì chỉ có đường chết.
Đợi đến khi tới nhà họ Tề ở Tề Châu rồi nhìn tình hình tính tiếp thôi! Ông ta nghĩ như vậy, đoàn người lập tức xuất phát.
Trong Thiên Hồng Bang, Hồng Nguyên Phong cũng dẫn theo người đi về hướng Tây, Tuyên Châu nằm ở phía Tây của Hồng Châu, là đại bản doanh của Ngạo Thế Đường.
Bây giờ, Hồng Nguyên Phong muốn dẫn người hòng phục kích Ngạo Thế Đường... Lần này, lòng hắn ta không vui vẻ mấy.
Nhưng Tần Ninh chẳng khác nào cơn ác mộng.
Đồng thời, một đoàn người khác xuất phát đi tới phía Nam, hướng về Tĩnh Châu, thông báo cho các đệ tử của Thiên Hồng Bang không được tranh chấp với nhà họ Linh nữa! Trên người Cửu Anh.
Tần Ninh đang ngồi xếp bằng.
Hai mươi lăm hạt sen Cửu Diệp Huyết Hồng Liên có thể giúp đỡ nhà họ Linh sản sinh ra vài vị Tiểu Đế Tôn chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.
Trong vòng trăm năm, nhờ nó đào tạo ra hai mươi lăm vị Tiểu Đế Tôn không thành vấn đề.
Lúc này, Tần Ninh đang khoanh chân ngồi trên lưng Cửu Anh.
"Hì hì...", Cửu Anh chạy hết sức lực, nhìn về phía Tần Ninh, cười hì hì nói: "Tần gia, cho ta một viên đi, ta cảm thấy khí huyết của hạt sen này rất thuần khiết, hơn nữa còn có lực lượng rất mạnh, cho ta một viên đi, biết đâu ta có thể đột phá thành Đại Thần Tôn trung kỳ".
"Cho ngươi này".
Tần Ninh ném một hạt ra.
Cửu Anh nhanh chóng đớp được, nuốt thẳng xuống bụng.
Trong lúc bay trên trời, màu sắc trên người Cửu Anh đỏ sậm.
Sau khi nuốt một hạt sen xong, cơ thể nó tỏa ánh sáng ra xung quanh, nháy mắt đã trông như bị đốt cháy mấy ngày liền, trên người cũng có luồng hơi thở cuồng bạo.
"Ai da, đúng là thứ xịn à nha".
Cửu Anh không nói nhảm nữa, nó vừa hưởng thụ, vừa chạy đi... Cùng lúc đó, Viêm Ma Hùng vẫn luôn như một con mèo nhỏ nằm trên vai Tần Ninh giờ cũng tung móng vuốt đầy lông lá của mình ra, nhẹ nhàng khều vai Tần Ninh.
"Ngươi cũng muốn à?"
Tần Ninh ngạc nhiên hỏi.
Con mèo nhỏ gật đầu.
"Cho ngươi một viên này!"
Tần Ninh lại lấy ra một hạt sen, đút cho con mèo nhỏ.
Chẳng mấy chốc, lông trắng xù xì trên người con mèo nhỏ bỗng nhiên đổi thành đỏ tươi như máu, ánh mắt nó cũng lạnh lẽo như băng.
Tần Ninh không dây dưa nữa, hắn ngồi trên người Cửu Anh, lấy một hạt sen ra rồi nuốt xuống.
Ngay sau đó, một sự dư thừa khí huyết lan ra khắp cơ thể hắn.
Cửu Diệp Huyết Hồng Liên là bảo vật tuyệt vời nhất.
Cho dù có là Chí Cao Đế Tôn thì cũng sẽ tranh giành đến đầu rơi máu chảy vì Cửu Diệp Huyết Hồng Liên thôi.
Hạt sen của nó nồng nặc khí huyết.
Khí huyết càng lớn mạnh thì càng giúp cho thân thể, máu thịt và kinh mạch của võ giả xảy ra sự lột xác đến mức tối đa.
Dưới sự lột xác ấy, võ giả chỉ cần có tu luyện pháp môn thì pháp thân đều sẽ có bước tiến rất lớn.
Lúc này, pháp thân của Tần Ninh xuất hiện mờ ảo bên ngoài cơ thể.
Cảnh giới Đại Thiên Tôn, pháp thân Ngoại Hiện được chia thành bốn cấp bậc.
Đầu tiên là ngoại hiện, là thật như ảo.
Thế nhưng, theo sự đột phá qua bốn cấp bậc từ sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, rồi đến đỉnh phong, pháp thân sẽ dần trở nên thật hơn, khi ấy sẽ giống hệt như người thật.
Khi tới cấp bậc Tiểu thần Tôn, pháp thân Thoát Thể, có thể chiến đấu một cách độc lập, đồng thời cũng có bốn cấp bậc.
Khi đạt tới cảnh giới Đại Thần Tôn, pháp thân Ngưng Hồn, đến lúc đấy không phải đơn giản chỉ là ngoại hiện, rời khỏi thể xác như vậy, mà nó sẽ có thêm trí tuệ, có thể xử lý vài tình huống, rồi còn tự chiến đấu được nữa.
Thậm chí còn rất nhiều võ giả cửu cảnh Chí Tôn đến giờ vẫn không thể giải thích rõ ràng rành mạch về sự diệu kỳ của pháp thân.
Lúc này, lực lượng dần ngưng tụ trong cơ thể Tần Ninh, khí huyết của hắn giờ đây quá dư thừa, trạng thái pháp thân Ngoại Hiện càng lúc càng trở nên chân thật hơn.
Thời gian dần dần trôi qua.
Mặt trời sắp xuống núi đằng Tây.
Bọn họ đã sắp tới Tề Châu rồi... vùng đất Cửu Châu.
Nơi giao nhau giữa Khương Nguyên Châu và Tề Châu.
Đó là thành Trung Vân! Sự tồn tại của thành Trung Vân rất kỳ lạ.
Cái thành này có danh tiếng vang dội ở vùng đất Cửu Châu.
Nhưng đây lại là một tòa thành không có chủ.
Ở giao giới giữa Khương Nguyên Châu và Tề Châu, tòa thành này trải dài trăm dặm, nhưng từ Nam đến Bắc cũng chỉ có hơn mười lý mà thôi.
Ban đầu, tòa thành này đã từng bị Tề Châu và Khương Nguyên Châu tranh đoạt.
Thế nhưng, đã nhiều năm trôi qua, thành Trung Vân vẫn chưa thuộc về bên nào cả, mà ngược lại, nhờ vào vị trí địa lý độc đáo, tòa thành này đã trở thành một sự tồn tại rất đặc biệt.
Rất nhiều võ giả tới từ Cửu Châu và những kẻ tàn ác thế giới không thể dung tha cũng tụ tập về đây.
Dần dà, nơi đây không có chủ nhân nên vô cùng hỗn loạn, là thiên đường của những kẻ ác.
Thế nhưng, bây giờ.
Những kẻ tàn ác tụ tập về đây kia lại trải qua không mấy vui sướng.
Hiện tại, giữa nhà họ Khương ở Khương Nguyên Châu và nhà họ Tề ở Tề Châu xảy ra chiến trận, mà địa điểm bọn bọ lựa chọn để làm chiến trường lại chính là thành Trung Vân.
Khi xưa.
Nhà họ Khương và nhà họ Tề không thèm đếm xỉa tới thành Trung Vân.
Mà giờ đây, hai bên khai chiến với nhau đã đành, lại còn chọn địa điểm đánh nhau ở ngay thành Trung Vân.
Đến lúc đó, đám võ giả trong thành Trung Vân mới phát hiện ra sự đáng sợ của hai đại gia tộc này.
Hiện tại, phía Đông và phía Tây của thành Trung Vân lần lượt trở thành cứ điểm của nhà họ Khương và nhà họ Tề.
Còn trong thành gần như đã trở thành trung tâm giao chiến của hai phe, khiến cho thành như ngập trong tình thế nước sôi lửa bỏng.
Phía Tây thành Trung Vân.
Đó là nơi đóng quân của nhà họ Khương.
Cách xa đó về phía Đông là nơi đóng quân của nhà họ Tề, hai phe cách nhau chỉ có hơn mười dặm mà thôi.
Lúc này, ba người Khương Kính Nguyên, Khương Đồng và Khương Hồng Lâm đều đang ở đây.
"Đánh nhau suốt mấy tháng trời, nhà họ Khương chúng ta đã mất mát biết bao nhiêu Tiểu Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn rồi, chẳng ít ỏi gì đâu... nếu cứ đánh tiếp, sợ rằng chống đỡ không được nữa!"
Khương Hồng Lâm thở dài nói.
Nhà họ Khương bây giờ không phải là nhà họ Khương trước kia, bây giờ, bọn họ mà cứng đối cứng với nhà họ Tề thì quá thiệt rồi.
Hơn nữa, nhà họ Tề... lại mạnh đến bất ngờ như vậy.
Trong gia tộc, không chỉ có rất nhiều cường giả cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn, mà cường giả cảnh giới Tiểu Thần Tôn cũng chẳng ít gì.
Lúc này, Khương Kính Nguyên nói: "Chống không được cũng phải chống, nếu không... Nhà họ Khương chúng ta sẽ toang mất".
Vừa dứt lời, ba anh em họ nhìn nhau.
Đúng vậy! Trụ không được nữa thì xong luôn.
Đó là Tần Ninh... nhà họ Khương mà sinh ý đồ gì, Tần Ninh chỉ cần nảy sinh một ý nghĩ đã có thể giết sạch bọn họ rồi.
Khương Kính Nguyên nói tiếp: "Đừng bi quan quá, dù sao Tần Ninh cũng là... người đó, hắn chắc chắn sẽ có cách, bây giờ chúng ta chỉ cần cố gắng trụ vững là được".
Khương Đồng thấp giọng nói: "Ngươi nói thử xem yên lành làm Cửu Nguyên Đan Đế không chịu, cớ sao phải chuyển thế làm lại cuộc đời thế?"
"Ngươi thì biết cái gì!"
Khương Hồng Lâm mắng nhị ca của mình: "Với những kẻ có cấp bậc như vậy, há thể nào anh em chúng ta lại đoán ra được người ta đang nghĩ gì?"
Không thể đâu, là vì thành tiên...", con đường thành tiên... quá đỗi hư vô mờ mịt.
"Trong Trung Tam Thiên chúng ta có ai trở thành tiên không?"
"Không biết!"
Khương Đồng nói tiếp: "Đến cả Cửu Nguyên Đan Đế cũng không thể thành tiên, nên mới chuyển thế làm lại, con đường thành tiên này thật gian nan...", "Hạ Tam Thiên là thế giới của Thánh Nhân, Trung Tam Thiên là thế giới của Tôn Giả, còn Thượng Tam Thiên nghe bảo là thế giới của Tiên Nhân... thành tiên sao... đời này của chúng ta không có chuyện ấy đâu!"
Khương Kính Nguyên thở dài nói.
Chương 2380: Lần này không giống với trước
Ba anh em bọn họ đề cập đến việc thành tiên, không khỏi cảm thán vài câu.
Nghe truyền rằng thế giới Cửu Thiên đã tồn tại từ rất lâu rồi.
Hạ Tam Thiên là thế giới của Thánh Nhân.
Trung Tam Thiên là thế giới của Tôn Giả.
Còn Thượng Tam Thiên lại là thế giới của Tiên Nhân.
Thế nhưng Tiên Nhân... Nào có thể dễ dàng thành tiên đến vậy chứ?
Chín đường chết một đường sống.
Khương Kính Nguyên nói: "Ta từng đọc một quyển sách cổ ở nhà họ Khương trước kia, trong đó có ghi rằng, mấy vạn năm qua đã từng xuất hiện vài nhân vật vĩ đại..."
"Cửu Nguyên Đan Đế là một trong số đó, hơn nữa còn xuất thân từ Cửu Nguyên Vực của chúng ta, ở Thượng Nguyên Thiên có tiếng tăm rất lớn và vô cùng mạnh mẽ".
"Còn có một vị Luyện Thiên Đại Đế nữa, nghe nói tay nghề luyện khí của người nọ rất tuyệt vời, đến cả tiên khí còn có thể luyện chế ra được".
"Còn có một vị Phong Không Chí Thánh, là trận pháp sư siêu cấp, chỉ cần ra tay thì đã có rất nhiều cường giả chết dưới tay hắn".
"Còn có Thông Thiên Đại Đế gì đó nữa, người chuyên tu luyện thể thuật, vô cùng mạnh".
"Chỉ có điều, những người này đều không đến từ Cửu Nguyên Vực của chúng ta, bọn họ sinh ra ở những nơi khác, ghi chép về họ rất ít, dù sao... diện tích của Trung Tam Thiên rất lớn!"
Năm xưa, cho dù nhà họ Khương có là một thế lực trong đại lục Cửu Nguyên, nhưng dù sao cũng chỉ ở trong Cửu Nguyên Vực.
Thậm chí bọn họ còn chưa bước ra khỏi Cửu Nguyên Vực nữa, làm sao có thể biết được những chuyện xảy ra ở thiên khác trong Thượng Nguyên Thiên chứ.
Tất cả những gì họ biết đều do sách cổ ghi lại, mà sách cổ cũng chỉ là sách cổ mà thôi.
Thật hay giả ai biết được.
Thậm chí, liệu có tồn tại Thượng Tam Thiên hay không, bọn họ cũng không biết.
"Dạo gần đây lo tập trung chú ý nhà họ Tề ở phía Đông đi, hiện tại không còn cách nào cả, chúng ta chỉ đành cố gắng chống chọi thôi!"
"Vâng!"
Ba anh em bàn bạc với nhau xong, chuẩn bị bận bịu làm việc của mình.
Đúng lúc này, cửa phòng mở tung ra, Khương Văn Giác xuất hiện với vẻ mặt hốt hoảng, nói: "Phụ thân, nhị thúc, tam thúc, không hay rồi, nhà họ Tề... lại bắt đầu tấn công rồi!"
Nhìn thấy dáng vẻ thất thiểu của Khương Văn Giác, Khương Kính Nguyên không nhịn được mà quát lớn: "Tấn công thì tấn công thôi, ngươi làm gì hoảng hốt như vậy? Cũng đâu phải lần đầu tiên".
"Lần này không giống lần trước!"
Khương Văng Giác vội vã nói: "Tề Hữu Lâm tham chiến rồi!"
"Hơn nữa, hai người Bao Nghiễn và Nhiếp Quan dẫn dắt hai đoàn quân đánh từ phía thành Đông tới đây, Tề Hựu Lâm tự dẫn một đội quân có hơn mười vị cường giả Tiểu Thần Tôn và hơn trăm vị võ giả Đại Thiên Tôn".
Ầm ầm...
Khương Văn Giác vừa dứt lời, bên ngoài phủ đệ vang lên từng tiếng ầm ầm.
Khương Kính Nguyên quyết đoán ra lệnh, quát to: "Lập tức hạ lệnh cho mọi người xuất chiến".
Tiếng nổ rền vang không ngớt bên tai.
Ba người Khương Kính Nguyên, Khương Đồng và Khương Hồng đều lao ra ngoài nhập cuộc.
Ngay lập tức, ở nơi đóng quân của nhà họ Khương, từng người từng người đều bắt đầu bày thế phòng thủ.
Mấy tháng gần đây, nhà họ Khương và nhà họ Tề chẳng thiếu lần giao đấu với nhau.
Mỗi lần đánh nhau, cả hai bên đều phải trả một cái giá không hề nhỏ.
Thế nhưng, việc ba vị Đại Thần Tôn như Tề Hữu Lâm, Bao Nghiễn và Nhiếp Quan cùng nhau xuất chiến lại là lần đầu tiên xảy ra.
Nhà họ Tề đang nghĩ gì thế?
Lẽ nào bọn họ muốn một trận dứt điểm hay sao?
Trong lúc bay ra tham gia chiến đấu, Khương Kính Nguyên không khỏi nghĩ vậy.
Chẳng bao lâu sau, hơn một ngàn võ giả cảnh Tiểu Thiên Tôn và Đại Thần Tôn trong nhà họ Khương đều tụ tập lại.
Khí thế hừng hực lan ra khắp nơi.
Rất nhiều võ giả bay lên trên, nhìn về phía trước.
Ở cách đó vài trăm thước, ba đoàn quân cách nhau khoảng vài trăm thước, lá cờ của nhà họ Tề bay phất phới trong gió, trông vô cùng hào hùng.
"Tề Hữu Lâm!"
Khương Kính Nguyên quát lên: "Sao thế? Không nhịn được nữa à?"
Tề Hữu Lâm nhìn về phía Khương Kính Nguyên, cười cợt nói: "Khương Kính Nguyên, nhà họ Tề chúng ta vốn không thích làm kẻ địch của nhà họ Khương các ngươi, thế nhưng, các ngươi cứ liên tục khiêu khích, nếu thích tự sát như vậy thì đừng trách Tề Hữu Lâm ta".
"Ngay bây giờ, cho dù giết địch một ngàn tự hại tám trăm thì ta đây cũng muốn diệt nhà họ Khương của ngươi".
"Vậy ngươi cứ thử xem".
Khương Kính Nguyên cười nói: "Thật sự đánh nhau đến người chết kẻ sống nhỉ, nhà họ Tề các ngươi dùng hết vốn liếng rồi, coi thử xem, đám người nhà họ Cảnh và Thiên Hồng Bang kia sẽ làm gì!"
Những gì nhà họ Tề bày ra lần này quả thật rất mạnh.
Mặc dù Khương Kính Nguyên không muốn thừa nhận cho lắm, nhưng không thể không thừa nhận một điều.
Nhà họ Tề mạnh hơn nhà họ Khương nhiều lắm.
Nhưng mà, ông ta cũng không sợ hãi.
Dù sao...
Nếu nhà họ Tề có ý định diệt nhà họ Khương thật thì bọn họ gần như không có cửa thắng.
Đến lúc đó, cùng lắm là chết thôi.
"Xem ra, ngươi rất muốn chết nhỉ".
Tề Hữu Lâm cười khẩy nói: "Đã cho các ngươi mấy tháng để suy nghĩ rồi, tiếc rằng, các ngươi không biết quý trọng nó..."
Tề Hữu Lâm vung bàn tay to lên, nói: "Nghe hiệu lệnh của ta!"
"Võ giả nhà họ Khương, giết hết không tha!"
Vun vút...
Ngay sau đó, đám đệ tử nhà họ Tề đều xung phong lao lên.
Một đợt tấn công khủng khiếp nhanh chóng nổ ra.
Bây giờ, luồng khí thế hào hùng khiến người người sợ hãi lan rộng khắp nơi.
Hơn một ngàn võ giả chiến đấu với nhau, cảnh tượng của thành Trung Vân giờ đây ra sao có thể tưởng tượng ra được.
Vào giờ phút ấy, đối với võ giả trong thành Trung Vân mà nói, đây chẳng khác nào một kiếp nạn cả.
Rầm...
Từng tiếng ầm vang lên bên tai.
Bên trong đám đông, Tề Hữu Lâm nhanh chóng lao đến tấn công Khương Kính Nguyên.
"Lão phu đến đây xem thực lực của Tề Hữu Lâm ngươi như thế nào!"
Một tiếng hừ bỗng vang lên.
Lão gia tử nhà họ Khương, Khương Ung lao ra tham chiến.
Tề Hữu Lâm không có ý định lùi bước, tiếp tục lao đến tấn công.
Ầm...
Đại Thần Tôn.
Luồng khí thế bùng nổ giữa hai vị Đại Thần Tôn khiến cho nhà ở trong phạm vi quanh đó vài trăm dặm lập tức sụp đổ, hóa thành tro bụi.
Tiếng nổ ầm ầm vang lên không ngớt.
Lúc này, Khương Kính Nguyên không nói không rằng, chỉ lao đến tấn công Bao Nghiễn.
Còn Khương Đồng và Khương Hồng Lâm lại cùng nhau tấn công Nhiếp Quan.
Thoáng chốc, cả bảy vị cường giả đã giao đấu với nhau.
Thế nhưng, thực lực của Tề Hữu Lâm là Đại Thần Tôn trung kỳ, tuy Khương Ung mới chỉ đạt tới Đại Thần Tôn sơ kỳ, nhưng chống trả cũng không quá gian nan.
Còn ba vị Tiểu Thần Tôn đỉnh Khương Kính Nguyên, Khương Đồng và Khương Hồng Lâm ứng chiến với hai vị Đại Thần Tôn sơ kỳ Bao Nghiễn và Nhiếp Quan cũng không hơn là bao.
Lúc này, cả hai bên đều đã giao chiến với nhau, giữa hai bên không ai còn đường lui nữa.
"Tề Hữu Lâm, ngươi tính cá chết lưới rách thật sao?"
Sắc mặt Khương Ung trầm xuống, quát to.
"Cá chết lưới rách sao?"
Tề Hữu Lâm cười nhạo đáp lại: "Cá chết lưới rách hả, nhà họ Khương các ngươi... xứng để ta làm vậy sao?"
Nghe vậy, vẻ mặt của Khương Ung lại càng thêm cẩn trọng.
Đúng lúc đó, bên trái Khương Ung, cách đó vài trăm thước, bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu rên thảm thiết.
"Á..."
Tiếng kêu ấy nghe vô cùng thê thảm.
Cả người Khương Đồng bỗng nhiên bị một tia sáng chém, cả thân thể chia làm hai nửa, máu tươi tuôn như mưa.
Trông có vẻ như không sống nổi nữa.
"Nhị đệ!"
"Nhị ca!"
"Đồng nhi!"
Sắc mặt mỗi một người trong nhà họ Khương đều thay đổi.
"Hừ!"
Tề Hữu Lâm nói: "Nhịn nhà họ Khương các ngươi mấy tháng, mà các ngươi nghĩ nhà họ Tề dễ dãi như vậy à?"
"Năm ấy, khi nhà họ Khương các ngươi tiến vào Cửu Nguyên Vực, xây dựng thế lực đứng vững gót chân tại đây, thời thế luân phiên thay đổi, giờ đây, đã đến lúc nhà họ Tề chúng ta tiến vào Cửu Nguyên Vực rồi!"
Giọng điệu Tề Hữu Lâm đầy ngạo mạn nói.
Phụt...
Máu tươi bắn ra.
Đầu của Cảnh Vân Hải lăn xuống đất.
Giờ phút này, đông đảo võ giả ở xung quanh đều vô cùng sợ hãi.
Tộc trưởng Tiểu Thần Tôn đỉnh phong đã chết rồi.
Vùng đất Cửu Châu bao gồm các thành trì lớn và từng quận thành, trong đó có hàng trăm vạn sinh linh.
Tiểu Chí Tôn.
Đại Chí Tôn.
Tiểu Thiên Tôn.
Đại Thiên Tôn.
Tiểu Thần Tôn.
Trong năm cảnh giới lớn này, võ giả cảnh giới Tiểu Thần Tôn đối với các võ giả trong Cửu Châu mà nói, chính là cường giả tuyệt đỉnh.
Thế nhưng giờ phút này, một vị cường giả vô địch cảnh giới Tiểu Thần Tôn đỉnh phong lại bị một người Đại Thiên Tôn sơ kỳ giết chết trước mắt bao người như vậy.
Điều này khiến cho người ta không thể tin, nhưng lại là không thể không tin.
"Đáng chết, đáng chết".
Những tiếng quát khẽ không ngừng vang lên.
Hai mươi ba võ giả Tiểu Thần Tôn nòng cốt của nhà họ Cảnh nhìn về phía Tần Ninh, trong ánh mắt chứa đầy giận dữ.
"Muốn đến thì cứ đến".
Tần Ninh nhìn bốn phía, hờ hững nói: "Thay vì giận dữ đứng ở nơi đó, không bằng trực tiếp tới giết ta".
"Giết hắn, báo thù cho tộc trưởng".
"Giết!"
Từng tiếng rống giận dữ vang lên.
Từng bóng người lần lượt lao thẳng về hướng Tần Ninh.
Thấy cảnh này, hắn cũng trực tiếp xông ra...
Trận chém giết vẫn còn tiếp tục.
Một người một thú.
Trắng trợn phá hoại trong Cảnh phủ.
Tộc trưởng nhà họ Cảnh đã chết, từng vị cường giả cấp bậc Tiểu Thần Tôn hậu kỳ, trung kỳ, sơ kỳ, cũng không ngừng bị thu gặt tính mệnh.
Từng vị Tiểu Thiên Tôn lập tức bị Cửu Anh đâm xuyên qua cơ thể, bóp nát đầu.
Trong ngoài Cảnh phủ toàn là cảnh gà bay chó chạy.
Từ lúc giữa trưa đến khi màn đêm buông xuống.
Trong Cảnh phủ.
Hoàn toàn hỗn loạn.
Lúc này trường sam màu trắng cùng áo choàng màu xanh của Tần Ninh đã sớm đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Mái tóc rối bời, ánh mắt cũng dần dần lạnh lùng hẳn.
Hắn ngồi trên mái hiên của một tòa lầu các trong Cảnh phủ, nhìn ra bốn phía.
Toàn bộ Tĩnh Nguyên thành vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Mà trong Cảnh phủ thì cuồn cuộn khói đặc, ánh lửa hừng hực.
Người đáng chết đều đã bị giết.
Người nên chạy cũng đã chạy hết rồi.
Áo trắng bị máu tươi thấm ướt, Tần Ninh nhìn ra xung quanh, Cửu Anh đứng ở bên cạnh hắn, trong ánh mắt có vẻ dương dương đắc ý.
"Tần gia, dứt khoát tiêu diệt toàn bộ Tĩnh Nguyên thành này là được rồi!", Cửu Anh cười haha nói.
"Diệt?"
Nhìn thấy khí sát phạt bên trong ánh mắt của Cửu Anh, ánh mắt Tần Ninh lạnh lùng, quát khẽ: "Ngươi muốn chết à?"
Cửu Anh lập tức ngoan ngoãn, không dám nói gì nữa.
Nhìn thấy máu tươi, hung thú khó kiềm chế được sát khí, sẽ tự động xuất hiện.
Đây là khí sát phạt tới từ thực chất bên trong.
"Không biết tiền tuyến như thế nào rồi, ngươi đi nói cho nhà họ Linh cứ trực tiếp tiến công, để đại quân xông vào bên trong Tĩnh Nguyên Châu.
"Rõ!"
Bóng người Cửu Anh lập tức lao vùn vụt ra, biến mất không thấy gì nữa.
Tĩnh Nguyên thành.
Rất nhanh một trận hỗn loạn đã lan rộng.
Một mình Tần Ninh tiêu diệt nhà họ Cảnh.
Không ít người sau khi nhận được tin tức này, đã hoàn toàn bị chấn động.
Di Nguyên Châu, thành Thu Di.
Một đám cao thủ nhà họ Linh đang tụ tập ở chỗ này.
Thành Thu Di chính là vùng đất giao nhau giữa Di Nguyên Châu và Tĩnh Nguyên Châu, vị trí địa lý đặc biệt, là tuyến đầu chiến tranh.
Mấy người Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh, Linh Thiên Triết tụ tập trong phủ thành chủ thành Thu Di.
Hiện nay phủ thành chủ đã thành tuyến đầu chỉ huy.
Lúc này trong phủ thành chủ, mọi người đang bàn bạc về tình hình giao chiến mấy tháng nay.
"Nhà họ Cảnh và Thiên Hồng Bang khí thế hung hăng, xem ra lần này sẽ không dễ dàng từ bỏ".
Linh Thiên Minh mở miệng nói: "Nếu không phải bên trong Vạn Độc tông còn đủ tài nguyên dự trữ giúp chúng ta nhẹ nhàng hơn, chỉ sợ đến bây giờ, cuộc chiến này sẽ không dễ dàng như vậy".
"Đúng thế!"
Linh Thiên Thương lập tức nói: "Chỉ là hiện nay, nghe nói nhà họ Khương đối mặt với nhà họ Tề cũng không dễ chịu, nhà họ Tề phát triển nhiều năm như vậy, đã đóng rễ rất sâu ở trong Tề Châu, có khi bây giờ nhà họ Khương không thể so nổi..."
Nghe nói mấy vị cường giả Đại Thần Tôn nhà họ Tề đều đã ra tay, nếu không phải Khương lão thái gia Khương Ung của nhà họ Khương liều chết ngăn cản thì sẽ rất khó đối phó.
Nhà họ Tề và nhà họ Khương vẫn luôn sánh vai ngang nhau.
Lần này không nghĩ tới thế mà thực lực của nhà họ Tề đã mạnh hơn nhà họ Khương rất nhiều.
Lúc mấy người đang bàn bạc, bên ngoài thành Thu Di đột nhiên vang lên những tiếng gió vun vút.
Theo tiếng gió gào thét, trên không thành trì cũng có một khí tức mạnh mẽ xuất hiện.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Mấy người Linh Thiên Thương lập tức quát lên.
Đột nhiên xuất hiện biến cố khiến bọn họ cũng không trở tay kịp.
"Cửu gia đến đây!"
Lúc này, thân thể to lớn của Cửu Anh xuất hiện trên bầu trời phủ thành chủ.
Đám võ giả nhà họ Linh và Phù Dung lâu đều cho rằng có địch tấn công, lập tức khẩn trương hẳn lên.
Cửu Anh lại hét lớn: "Ta phụng lệnh Tần gia tới".
Tần gia?
Linh Thiên Thương đi ra, ngẩng đầu nhìn về phía giữa không trung.
Cửu Anh duỗi người ra, thân thể dài trăm trượng vô cùng uy vũ bất phàm.
"Tần Ninh?"
"Đúng!"
Cửu Anh liền nói ngay: "Tần gia bảo ta chuyển lời cho các ngươi, võ giả nhà họ Cảnh bên trong Tĩnh Nguyên thành cơ bản đã chết hết toàn bộ rồi, không còn cao thủ nữa, chẳng mấy chốc tin tức này sẽ truyền trở về, các ngươi có thể trực tiếp tiến công vào trong Tĩnh Nguyên Châu".
"Bây giờ Tần gia sẽ đi Thiên Hồng Bang ở Hồng Châu".
Nghe nó nói vậy, mọi người đều sững sờ.
Nhà họ Cảnh ở Tĩnh Nguyên thành?
Bị diệt rồi?
Chuyện này...
Cửu Anh vừa dứt lời, lập tức nói: "Ta đã đưa tin tức đến rồi, đi đây".
Nói xong, thân thể Cửu Anh liền biến mất không thấy gì nữa.
Chỉ để lại đám người Linh Thiên Thương, Hồng Phù Dung ngơ ngác nhìn nhau.
Tình huống này là sao?
Chuyện gì xảy ra vậy?
Tộc trưởng nhà họ Cảnh đã chết rồi?
Cảnh Vân Hải chính là Tiểu Thần Tôn đỉnh phong, thậm chí sắp đến Đại Thần Tôn sơ kỳ, Linh Thiên Thương cũng hiểu được tuy ông ta đã tới Đại Thần Tôn sơ kỳ, thế nhưng nếu muốn giết Cảnh Vân Hải thì gần như là không có khả năng.
Vậy mà Tần Ninh lại làm được...
"Nhanh nhanh nhanh".
Lúc này Linh Thiên Thương mới kịp phản ứng, quát: "Lập tức sai người truyền tin tức, chỉnh đốn lại đội quân chờ dặn dò, trực tiếp đi về hướng Tĩnh Nguyên Châu..."
"Rõ!"
Từng bóng người lần lượt vội vàng rời đi.
Vốn dĩ đại quân hai phe đều đang giao chiến ở biên giới, giằng co với nhau, thế nhưng đột nhiên nhà họ Linh lại tấn công quy mô lớn, làm rối loạn tất cả.
"Nhanh thông báo cho tộc trưởng, nhà họ Linh muốn quyết chiến".
"Nhanh, tập hợp đội ngũ, cầu xin cứu viện".
Trong phút chốc, võ giả nhà họ Cảnh hoàn toàn hoảng hốt.
Chỉ là lòng người vẫn còn ổn định.
Dù sao, đám võ giả nhà họ Cảnh đều biết nhà họ Linh và Phù Dung lâu yếu hơn võ giả của nhà họ Cảnh và Thiên Hồng Bang một bậc.
Phía trên tường thành, đông đảo võ giả thi nhau ứng chiến.
Thế nhưng ngay vào giờ phút này, từng tiếng xé gió đột nhiên vang lên.
Trên bầu trời, những quả cầu bỗng rơi xuống, đập mạnh vào trên tường thành.
"Đây là... A..."
Sắc mặt một người trắng bệch, nói: "Tộc trưởng".
"Đây là... Nhị gia..."
Lúc này, khắp nơi trên tường thành toàn là những tiếng hô kinh hãi, tất cả mọi người đều vô cùng hoảng sợ.
Tộc trưởng chết!
Nhị gia cũng đã chết!
Những cái đầu người kia cũng chính là quản lý của nhà họ Cảnh!
Chết!
Đều đã chết.
Trong chốc lát, lòng người bên trên toàn bộ thành trì đều vô cùng bàng hoàng...
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao đám quản lý nhà họ Cảnh đều chết hết vậy!
Cửu Anh nhấc lên từng đợt gió mạnh, bóng dáng dần dần biến mất.
Làm việc tốt.
Không để lại tên tuổi.
Chương 2377: Nói hươu nói vượn
Hồng Châu, Thiên Hồng Bang.
Lấy Tề Châu cầm đầu, Hồng Châu, Tĩnh Nguyên Châu, Tuyên Châu.
Nhà họ Tề, Thiên Hồng Bang, nhà họ Cảnh, Ngạo Thế Đường.
Từ khi bốn phe khai chiến đến bây giờ đã được vài tháng.
Võ giả Thiên Hồng Bang gần như đều tụ tập đến tiền tuyến Tĩnh Nguyên Châu.
Hồng Đào là bang chủ, những công việc phải xử lý mỗi ngày cũng trở nên nhiều hơn.
Thiên Hồng Bang ban đầu chỉ là một thế lực nhỏ trong một trấn nhỏ thuộc Hồng Châu thôi.
Bang chủ Hồng Đào cũng chỉ là một tên du côn vô lại tu hành từ cảnh giới Thánh Nhân đến cảnh giới Tiểu Chí Tôn, nhưng không biết vớ phải vận may gì mà cảnh giới lại tăng lên từng bước một, trở thành cường giả cảnh giới Tiểu Thần Tôn đỉnh phong, dần dần dẫn dắt Thiên Hồng Bang trở thành thế lực lớn trong toàn bộ Hồng Châu.
Nghe câu chuyện xưa này thì có vẻ ông ta là một người rất có ý chí.
Chỉ là tên tuổi của Thiên Hồng Bang ở trong toàn bộ Hồng Châu lại cực kỳ kém.
Hồng Đào là bang chủ, đã có ba mươi sáu phu nhân.
Hơn nữa ba mươi sáu người này đều là Hồng Đào dựa vào uy danh của mình để cướp đoạt.
Đồng thời đều là những tiểu thư của các gia tộc hoặc thế lực khá lớn trong Hồng Châu.
Người ngoài chỉ nhìn thấy Hồng Đào là hạng người háo sắc.
Trên thực tế, Hồng Đào lại có thâm ý hơn, những cô gái đó đều thành phu nhân của Hồng Đào ông ta, vậy từng thế lực ở trong Hồng Châu cũng phải kiêng kị Thiên Hồng Bang hơn nhiều.
"Bang chủ".
Lúc này Hồng Đào đang ở trong thư phòng, ngoài cửa chợt vang lên một giọng nói.
"Chuyện gì?"
Hồng Đào uy nghiêm nói.
"Tiền tuyến truyền chiến báo về".
Nghe thấy lời này, Hồng Đào tiếp tục nói: "Có gì thay đổi không?"
"Không có".
Nghe vậy, Hồng Đào cau mày nói: "Nhà họ Linh, Phù Dung lâu, nhà họ Thu, ba thế lực này trở nên mạnh thế từ lúc nào vậy?"
Trận chiến mới bắt đầu.
Bốn phe bọn họ đều cho rằng có thể dễ dàng khống chế được nhà họ Linh, Phù Dung lâu và nhà họ Thu.
Dù sao đám trụ cột cảnh giới Tiểu Thần Tôn bên trong nhà họ Thu đều chết sạch rồi.
Chỉ có nhà họ Linh và Phù Dung lâu là còn có cường giả cấp bậc đó tọa trấn.
Thế nhưng so sánh với Thiên Hồng Bang và nhà họ Cảnh thì lại không có nhiều cường giả đỉnh cao bằng.
Theo lý mà nói, phải là không sánh bằng mới đúng.
Hồng Đào thở dài.
Chắc chắn là bởi vì Vạn Độc tông bị diệt, tích lũy vài vặn năm bên trong Vạn Độc tông đều bị nhà họ Linh và Phù Dung lâu lấy được, mới khiến cho hai phe này mạnh lên rất nhiều trong thời gian ngắn.
"Nhà họ Tề bên kia như thế nào rồi?"
Hồng Đào hỏi.
"Nghe nói nhà họ Khương không chịu nổi, có vẻ không lâu nữa nhà họ Tề sẽ có thể khống chế được nhà họ Khương!"
"Vậy hãy nói cho Tề Hữu Lâm, để Bao Nghiễn hoặc là Nhiếp Quan tiến về chiến trường bên phía Tĩnh Nguyên Châu", Hồng Đào nói thẳng: "Một vị Đại Thần Tôn sơ kỳ cũng đủ để đối phó với họ Linh và Phù Dung lâu".
Nghe thấy lời này, người ngoài cửa vui vẻ đồng ý.
"Báo!"
Mà đúng lúc này, một tiếng bẩm báo hoảng loạn đột nhiên vang lên.
"Chuyện gì mà hoảng sợ như thế?"
Hồng Đào khẽ nói.
"Khởi bẩm bang chủ, Hồng Nguyên Phong đại nhân đã trở về".
Nghe thấy lời này, Hồng Đào nhíu mày lại, nói: "Nguyên Phong đã giết được Tần Ninh ở trong Hồng Sơn rồi sao? Nhanh bảo hắn ta đến đây".
Chỉ nghe người ngoài cửa do dự nói: "Nguyên Phong đại nhân... Bị Tần Ninh áp tải tới".
Nghe thấy vậy, khí tức trong cơ thể Hồng Đào lập tức bộc phát.
Một tay nắm chặt, cửa phòng vỡ vụn ra.
"Nói hươu nói vượn".
Lúc này, ở ngoài cửa có hơn mười hộ vệ và mấy bóng người.
Bên trong căn phòng, Hồng Đào ngồi thẳng trước bàn, bên cạnh có hai ba cô gái xinh đẹp hầu hạ...
Thấy Hồng Đào giận dữ, mấy cô gái lập tức quỳ lạy xuống đất, không dám thở.
"Tần Ninh..."
Hồng Đào giận dữ quát: "Hắn đang ở đâu?"
"Ngay bên ngoài bang".
Hồng Đào trực tiếp đứng dậy.
Ông ta đi ra cửa, sắc mặt lạnh lẽo, bàn tay nắm chặt nói: "Truyền mệnh lệnh của ta, tất cả mọi người đề phòng, có lẽ việc này có bẫy".
"Một mình Tần Ninh sao dám đến Thiên Hồng Bang ta? Trừ khi hắn ngốc!"
Mấy người bên ngoài nghe vậy thì lập tức hiểu ra ý trong lời nói của bang chủ, lập tức gật đầu nói: "Rõ!"
Lúc này.
Hồng Châu, thành Thiên Hồng.
Tần Ninh dẫn theo Hồng Nguyên Phong và Tề Vạn Quân xuất hiện ở chỗ này.
"Đây chính là Thiên Hồng Bang?"
Thiên Hồng Bang ở phía bắc của thành Thiên Hồng, chiếm diện tích khá rộng, hơn nữa cánh cửa bên ngoài bang còn cao mấy chục trượng, uy nghiêm đứng vững, hùng vĩ mà phóng khoáng.
Ở hai bên cánh cửa, có hơn mười người đang nhìn chằm chằm về phía Tần Ninh.
"Buông Nguyên Phong đại nhân ra!"
Một vị thống lĩnh cảnh giới Tiểu Thần Tôn quát lên.
"Ngươi nói buông là ta phải buông à?"
Tần Ninh nhìn về phía trước, cười nói: "Hồng Đào đâu? Gọi ông ta ra".
"Láo xược!"
Một tiếng quát khẽ đột nhiên vang lên.
Từng bóng người đi ra khỏi Thiên Hồng Bang.
Một người cầm đầu có khuôn mặt vuông, dáng người cường tráng, ánh mắt lạnh lùng, quát khẽ: "Muốn chết!"
Vừa dứt lời, người kia trực tiếp đưa tay ra, trong lòng bàn tay có ấn ký ngưng tụ, sát khí kinh khủng phóng ra.
Khí tức làm người ta sợ hãi bộc phát.
Tần Ninh lại không để ý tới, chỉ đưa tay ra bắt lấy Hồng Nguyên Phong, kéo đến trước mặt mình.
"Khốn kiếp!"
Hồng Đào không thể không dừng đòn tấn công của mình lại.
Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Ngươi chính là Hồng Đào?"
"Ngươi chính là Tần Ninh?"
Hai người bốn mắt nhìn nhau, sát khí ngưng tụ ra.
"Tần Ninh, ta khuyên ngươi vẫn nên thả Nguyên Phong ra, nếu không... ta sẽ để ngươi sống không bằng chết!"
"Sống không bằng chết?"
Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Cảnh Vân Hải cũng nói như vậy, thế nhưng... ông ta đã chết rồi..."
Cái gì!
Cảnh Vân Hải chết rồi?
Lúc này Hồng Nguyên Phong đột nhiên quát: "Đại ca, tên này đã giết Cảnh Vân Hải, tiêu diệt Cảnh phủ!"
Lời nói này giống như sấm đánh giữa trời quang.
Hồng Đào chỉ cảm thấy mình đã nghe được một chuyện khó xảy ra nhất trên đời này.
Cảnh Vân Hải là Tiểu Thần Tôn đỉnh phong, tuyệt đối là thực lực trong hạng mười ở toàn bộ Cửu Châu.
Chết rồi?
Nói đùa cái gì thế!
Tần Ninh cũng không nóng nảy, nhìn về phía Hồng Đào, chậm rãi nói: "Sau Tĩnh Nguyên Châu chính là Hồng Châu của ngươi".
"Tất cả những gì có thể uy hiếp đến nhà họ Linh, ta sẽ giết hết, xóa sạch".
Vừa dứt lời, Tần Ninh đã trực tiếp xông ra.
Mà cùng lúc đó.
Tĩnh Nguyên Châu.
Đầu của tộc trưởng nhà họ Cảnh đã rơi xuống, đại quân tan rã, võ giả nhà họ Linh, Phù Dung lâu và nhà họ Thu thi nhau tiến công.
Binh bại như núi đổ!
Ba vị cường giả Đại Thần Tôn sơ kỳ là Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh, Hồng Phù Dung dẫn đầu, không ai có thể địch nổi...
Quân tâm đã mất.
Đương nhiên đội quân cũng phải tan rã.
Võ giả ba nhà tiến quân thần tốc, xông vào trong Tĩnh Nguyên thành.
Khi thấy cảnh tượng bên trong, ba phe đều trợn mắt há mồm.
Nhà họ Cảnh!
Thật sự xong đời rồi.
Chưa nói đến việc phủ đệ bị đốt cháy không còn gì, toàn bộ võ giả bên trong Tĩnh Nguyên thành cũng đã biến mất tăm hơi.
Linh Thiên Thương thấy cảnh này thì vô cùng kinh ngạc.
"Đại ca chớ ngồi ỳ ở đó!"
Linh Thiên Minh mở miệng nói: "Chắc chắn Tần Ninh đã đến Thiên Hồng Bang ở Hồng Châu rồi, chúng ta cũng nhanh đến đó đi".
"Đúng đúng đúng!"
Linh Thiên Thương vội vàng nói: "Tất cả võ giả cảnh giới Tiểu Thần Tôn, Đại Thiên Tôn, Tiểu Thiên Tôn, hãy theo ta tiến về Hồng Châu…"
Chương 2378: Bày tỏ lòng trung thành
Võ giả nhà họ Linh, Phù Dung lâu và nhà họ Thu nhanh chóng bắt tay hành động.
Họ để lại một nhóm người canh giữ Tĩnh Nguyên Châu đồng thời mở rộng phạm vi kiểm soát qua từng thành trì.
Những người còn lại thì di chuyển tối Hồng Châu...
Trước cổng Thiên Hồng Bang.
Tần Ninh nhìn về phía Hồng Đào, mỉm cười lên tiếng: "Ta đã giết Cảnh Vân Hải, Hồng Nguyên Phong và Tề Vạn Quân đều thấy cảnh tượng đó".
"Hồng Đào nhà ngươi mạnh hơn ông ta được bao nhiêu?"
Ánh mắt của hắn lạnh tanh, không có lấy một cảm xúc nào.
Người trong Thiên Hồng Bang đều im như thóc.
Cảnh Vân Hải, trưởng tộc nhà họ Cảnh, đã chết dưới tay Tần Ninh ư?
Chuyện này quá khó tin, nhưng chính miệng Hồng Nguyên Phong nói mình đã nhìn thấy, thế thì sao là giả được?
Không thể nào!
Vậy nên gần như đã có thể khẳng định việc Tần Ninh giết chết Cảnh Vân Hải và tiêu diệt nhà họ Cảnh là thật.
Chỉ là dù nghe đi nghe lại mấy lần vẫn không thể tin.
"Ta không thích nói nhiều, chỉ hỏi ngươi một câu".
Tần Ninh nói tiếp: "Ta biết nhà họ Tề cầm đầu Tề Châu, Hồng Châu, Tuyên Châu, Tĩnh Nguyên Châu chèn ép nhà họ Linh, nếu bây giờ ngươi hối cải thì Tần Ninh ta đây sẽ không diệt trừ Thiên Hồng Bang của Hồng Châu, chỉ cần các ngươi đầu hàng nhà họ Linh là được".
"Còn không thì Thiên Hồng Bang sẽ bị xóa sổ ngay trong hôm nay".
Giọng điệu của hắn vừa lạnh nhạt vừa ngang ngạnh.
Hồng Đào bần thần nhìn Tần Ninh.
Người thanh niên này chỉ có cảnh giới Đại Thiên Tôn, phải có tâm thế như nào mới có thể nói ra những lời ấy một cách thản nhiên vậy chứ?
Ông ta thấy rõ vẻ sợ hãi trong mắt Hồng Nguyên Phong.
"Ngươi thả Nguyên Phong trước đã, ta có chuyện muốn hỏi nó!"
Hồng Đào đưa ra yêu cầu.
"Được thôi!"
Tần Ninh ngoắc tay, người Hồng Nguyên Phong hiện ra trước mặt Hồng Đào.
"Đại ca..."
"Đệ không sao chứ?"
Hồng Đào ân cần nói với hắn ta: "Ta khiến đệ bị liên lụy rồi".
"Sao đại ca lại nói thế".
Hồng Nguyên Phong liếc mắt nhìn Tần Ninh ở đằng xa, xoay người nói: "Đại ca, tên này tàn nhẫn lắm, ta tận mắt thấy hắn giết Cảnh Vân Hải đấy, chúng ta không trêu vào người này được đâu!"
"Nhưng nhà họ Tề..."
"Đại ca à, thức thời mới là trang tuấn kiệt".
Nghe vậy, ánh mắt Hồng Đào bắt đầu dao động.
Giết được một cường giả Đại Thiên Tôn sơ kỳ như Cảnh Vân Hải.
Hồng Nguyên Phong mà không tự mình nói ra thì còn lâu ông ta mới tin.
Nhưng bây giờ ông ta có tin hay không đã không còn quan trọng nữa.
Tần Ninh nhìn những người thuộc Thiên Hồng Bang với vẻ ung dung.
"Suy nghĩ kỹ chưa?"
Nhìn người của Thiên Hồng Bang, hắn cười nói: "Các ngươi không có nhiều thời gian đau".
Lúc này, Hồng Nguyên Phong tiếp tục nhìn Hồng Đào, thì thầm lặp lại: "Đại ca, thức thời mới là trang tuấn kiệt".
"Ta hiểu rồi".
Hồng Đào tiến lên từng bước nhìn Tần Ninh, thái độ nhún nhường hẳn.
"Tần Ninh công tử".
Ông ta thẳng thắn nói: "Tất cả mọi người trong Thiên Hồng Bang bằng lòng đầu hàng nhà họ Linh".
"Tốt!"
Tần Ninh lập tức mỉm cười: "Vậy thì còn gì bằng".
Hồng Đào cười xởi lởi.
Hắn nói tiếp: "Đã đầu hàng nhà họ Linh thì phải thể hiện lòng trung thành".
"Thứ nhất, Thiên Hồng Bang phải lập tức phái một đội võ giả khởi hành tới Tuyên Châu, tấn công Ngạo Thế Đường".
"Không phải ta bảo các ngươi chịu chết đâu".
"Các ngươi và Đan Đỉnh môn cùng nhau tấn công thì việc tóm gọn Ngạo Thế Đường không thành vấn đề".
Tần Ninh bình thản nói: "Thứ hai, ngươi, Hồng Đào, đi theo ta đến Tề Châu tiêu diệt nhà họ Tề".
Nghe xong, mặt mày Hồng Đào tái mét.
"Sao?", Tần Ninh cười cười: "Hay ngươi bằng mặt không bằng lòng?"
"Không không không..."
Hồng Đào vội vàng giải thích: "Chỉ là nhà họ Tề... cắm rễ quá sâu, khó đối phó lắm, đến nhà họ Khương cũng phải bó tay mà".
Tần Ninh nghe vậy chỉ cười: "Ta biết..."
"Nên ta mới phải đi".
Hắn ra lệnh: "Được rồi, chỉnh đốn lại đội ngũ, lên đường thôi".
Câu nói này khiến Hồng Đào hoảng loạn suy nghĩ.
Phải làm sao bây giờ?
Ông ta rối quá!
Nét mặt Hồng Nguyên Phong cũng hơi bối rối.
"Tần công tử".
Hồng Đào cho ý kiến: "Có Tề Vạn Quân ở đây, ngươi hỏi hắn là biết bối cảnh nhà họ Tề thâm sâu thế nào".
Tần Ninh đưa mắt về phía Hồng Đào.
"Tề Hữu Lâm là một kẻ lòng dạ độc ác, âm hiểm, xảo quyệt, nhà họ Tề còn được... thế lực ở đại lục Cửu Nguyên chống lưng".
Tề Vạn Quân nhìn Hồng Đào, hừ lạnh: "Hồng Đào, ngươi biết chuyện đó mà vẫn dám phản bội nhà họ Tề, muốn chết à?"
Giờ thì Tần Ninh rõ rồi.
Hồng Đào đang lo lắng.
Nếu bây giờ đầu hàng thì có cơ hội sống sót.
Nhưng nếu hắn không địch lại nhà họ Tề thì sau khi hắn chết, Hồng Đào và người của Thiên Hồng Bang cũng không trụ nổi trước cơn thịnh nộ của nhà họ Tề.
Tên này... sợ cả hai bên!
Nay đầu hàng hắn chẳng qua là cùng đường bí lối mà thôi.
"Hồng Đào".
Tần Ninh nói thẳng: "Từ trước đến nay bản thân ta không hề thích người không có lập trường”.
“Ta diệt được nhà họ Cảnh ở Tĩnh Nguyên Châu thì cũng diệt được Thiên Hồng Bang, ngươi cứ nhìn trước ngó sau như thế thì giờ ta diệt Thiên Hồng Bang của ngươi luôn cũng được”.
Hồng Đào cứng đờ.
“Tần công tử hiểu lầm rồi, ta không có ý đó đâu!”
“Tốt nhất là như vậy”.
Tần Ninh hờ hững đáp: “Ngươi đi Tề Châu với ta. Đương nhiên, nếu nhà họ Tề mạnh hơn ta thì ngươi có thể đâm sau lưng ta”.
“Nhưng đã đi theo ta mà hai lòng thì ta thề kết cục của ngươi sẽ rất thảm”.
Hồng Đào mặt cắt không còn một giọt máu.
Là Tiểu Thần Tôn đỉnh phong mà bị Đại Thiên Tôn sơ kỳ đe dọa như thế, ông ta không còn mặt mũi nào nữa.
Nhưng bị Hồng Nguyên Phong đứng kế bên năm lần bảy lượt nhìn mình ra hiệu nên ông ta cũng tỉnh táo lại.
“Nguyên Phong, đệ dẫn người đến Tuyên Châu, cùng với Đan Đỉnh môn tấn công Ngạo Thế Đường”.
“Còn ta sẽ dẫn người theo Tần công tử đi Tề Châu”.
“Vâng!”
Võ giả Thiên Hồng Bang được một phen bận rộn.
Đương nhiên việc cấp bách trước mắt là báo cho võ giả ở tiền tuyến mau chóng rút lui.
Mọi người bắt đầu bận tối mắt tối mũi.
Tần Ninh chỉ yên lặng đứng chờ ở ngoài Thiên Hồng Bang.
Không lâu sau, Hồng Đào đi tới chắp tay: “Hồng Nguyên Phong đã dẫn người xuất phát tới Đan Đỉnh môn và liên lạc với họ, Ngạo Thế Đường vẫn chưa đánh hơi được gì, có thể dùng chiêu đánh úp”.
“Ta đã phái người thông báo đệ tử tiền tuyến dừng tấn công rồi”.
“Hiện giờ trong Thiên Hồng Bang chỉ còn hơn hai trăm vị Tiểu Thiên Tôn, hơn mười vị Đại Thiên Tôn, Tần công tử xem...”
“Đủ rồi!”
Tần Ninh quyết định rất nhanh: “Ta vốn cũng đâu mong bọn ngươi xung phong tuyến đầu”.
“Huống gì... ta biết ngươi đang nghĩ gì trong bụng. Nếu như ta bị nhà họ Tề giết thì ngươi sẽ tự thú tội với nhà họ Tề để bảo vệ Thiên Hồng Bang của mình”.
“Còn nếu ta tiêu diệt nhà họ Tề thì Thiên Hồng Bang quy thuận nhà họ Linh. Sau này mà xảy ra rắc rối gì thì ta nhất định sẽ diệt cả nhà ngươi đấy, Hồng Đào”.
Tần Ninh nói rất nhẹ nhàng.
Nhưng Hồng Đào vẫn hiểu được ẩn ý của hắn.
Hiện tại Tần Ninh muốn Hồng Đào khuất phục nhà họ Linh.
Dường như nhà họ Linh rất quan trọng với hắn.
Trước đây chỉ nghe nói nhà họ Linh xuất hiện một kẻ tên Tần Ninh, nhờ có sự trợ giúp của hắn mà thời gian qua gia tộc này nổi như cồn, làm đủ thứ chuyện.
Nay tận mắt nhìn thấy, ông ta mới biết Tần Ninh thật sự rất quý trọng nhà họ Linh.
Chương 2379: Thành Trung Vân
"Được rồi, chuẩn bị xuất phát thôi!"
Tần Ninh phất tay áo, bình thản nói: "Các ngươi đi theo ta cũng được thôi, còn về nhà họ Tề, không cần các ngươi làm gì cả, cái ta cần chỉ là thái độ của các ngươi thôi".
"Nếu ta đã quyết diệt nhà họ Tề, thì Hồng Đào ngươi cũng biết nên nghiêng về phía nào".
"Sau này phải làm gì, các ngươi hiểu rồi đấy".
Cửu Anh bay lên, cuốn theo Tề Vạn Quân.
Còn Hồng Đào dẫn theo một trăm vị võ giả cảnh giới Tiểu Thiên Tôn và hơn mười vị võ giả cảnh giới Đại Thiên Tôn, bọn họ cưỡi trên phi cầm của Thiên Hồng Bang bay theo sau Tần Ninh... Hồng Châu tiếp giáp với Tề Châu, khoảng cách giữa hai nơi không quá xa, trước khi mặt trời lặn chắc sẽ tới nơi.
Lúc này, lòng Hồng Đào không yên.
Tần Ninh là người không thể trêu vào.
Thế nhưng nhà họ Tề...
Bọn họ cũng không phải dạng vừa.
Hiện tại, nếu như không đầu hàng Tần Ninh thì chỉ có đường chết.
Đợi đến khi tới nhà họ Tề ở Tề Châu rồi nhìn tình hình tính tiếp thôi! Ông ta nghĩ như vậy, đoàn người lập tức xuất phát.
Trong Thiên Hồng Bang, Hồng Nguyên Phong cũng dẫn theo người đi về hướng Tây, Tuyên Châu nằm ở phía Tây của Hồng Châu, là đại bản doanh của Ngạo Thế Đường.
Bây giờ, Hồng Nguyên Phong muốn dẫn người hòng phục kích Ngạo Thế Đường... Lần này, lòng hắn ta không vui vẻ mấy.
Nhưng Tần Ninh chẳng khác nào cơn ác mộng.
Đồng thời, một đoàn người khác xuất phát đi tới phía Nam, hướng về Tĩnh Châu, thông báo cho các đệ tử của Thiên Hồng Bang không được tranh chấp với nhà họ Linh nữa! Trên người Cửu Anh.
Tần Ninh đang ngồi xếp bằng.
Hai mươi lăm hạt sen Cửu Diệp Huyết Hồng Liên có thể giúp đỡ nhà họ Linh sản sinh ra vài vị Tiểu Đế Tôn chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.
Trong vòng trăm năm, nhờ nó đào tạo ra hai mươi lăm vị Tiểu Đế Tôn không thành vấn đề.
Lúc này, Tần Ninh đang khoanh chân ngồi trên lưng Cửu Anh.
"Hì hì...", Cửu Anh chạy hết sức lực, nhìn về phía Tần Ninh, cười hì hì nói: "Tần gia, cho ta một viên đi, ta cảm thấy khí huyết của hạt sen này rất thuần khiết, hơn nữa còn có lực lượng rất mạnh, cho ta một viên đi, biết đâu ta có thể đột phá thành Đại Thần Tôn trung kỳ".
"Cho ngươi này".
Tần Ninh ném một hạt ra.
Cửu Anh nhanh chóng đớp được, nuốt thẳng xuống bụng.
Trong lúc bay trên trời, màu sắc trên người Cửu Anh đỏ sậm.
Sau khi nuốt một hạt sen xong, cơ thể nó tỏa ánh sáng ra xung quanh, nháy mắt đã trông như bị đốt cháy mấy ngày liền, trên người cũng có luồng hơi thở cuồng bạo.
"Ai da, đúng là thứ xịn à nha".
Cửu Anh không nói nhảm nữa, nó vừa hưởng thụ, vừa chạy đi... Cùng lúc đó, Viêm Ma Hùng vẫn luôn như một con mèo nhỏ nằm trên vai Tần Ninh giờ cũng tung móng vuốt đầy lông lá của mình ra, nhẹ nhàng khều vai Tần Ninh.
"Ngươi cũng muốn à?"
Tần Ninh ngạc nhiên hỏi.
Con mèo nhỏ gật đầu.
"Cho ngươi một viên này!"
Tần Ninh lại lấy ra một hạt sen, đút cho con mèo nhỏ.
Chẳng mấy chốc, lông trắng xù xì trên người con mèo nhỏ bỗng nhiên đổi thành đỏ tươi như máu, ánh mắt nó cũng lạnh lẽo như băng.
Tần Ninh không dây dưa nữa, hắn ngồi trên người Cửu Anh, lấy một hạt sen ra rồi nuốt xuống.
Ngay sau đó, một sự dư thừa khí huyết lan ra khắp cơ thể hắn.
Cửu Diệp Huyết Hồng Liên là bảo vật tuyệt vời nhất.
Cho dù có là Chí Cao Đế Tôn thì cũng sẽ tranh giành đến đầu rơi máu chảy vì Cửu Diệp Huyết Hồng Liên thôi.
Hạt sen của nó nồng nặc khí huyết.
Khí huyết càng lớn mạnh thì càng giúp cho thân thể, máu thịt và kinh mạch của võ giả xảy ra sự lột xác đến mức tối đa.
Dưới sự lột xác ấy, võ giả chỉ cần có tu luyện pháp môn thì pháp thân đều sẽ có bước tiến rất lớn.
Lúc này, pháp thân của Tần Ninh xuất hiện mờ ảo bên ngoài cơ thể.
Cảnh giới Đại Thiên Tôn, pháp thân Ngoại Hiện được chia thành bốn cấp bậc.
Đầu tiên là ngoại hiện, là thật như ảo.
Thế nhưng, theo sự đột phá qua bốn cấp bậc từ sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, rồi đến đỉnh phong, pháp thân sẽ dần trở nên thật hơn, khi ấy sẽ giống hệt như người thật.
Khi tới cấp bậc Tiểu thần Tôn, pháp thân Thoát Thể, có thể chiến đấu một cách độc lập, đồng thời cũng có bốn cấp bậc.
Khi đạt tới cảnh giới Đại Thần Tôn, pháp thân Ngưng Hồn, đến lúc đấy không phải đơn giản chỉ là ngoại hiện, rời khỏi thể xác như vậy, mà nó sẽ có thêm trí tuệ, có thể xử lý vài tình huống, rồi còn tự chiến đấu được nữa.
Thậm chí còn rất nhiều võ giả cửu cảnh Chí Tôn đến giờ vẫn không thể giải thích rõ ràng rành mạch về sự diệu kỳ của pháp thân.
Lúc này, lực lượng dần ngưng tụ trong cơ thể Tần Ninh, khí huyết của hắn giờ đây quá dư thừa, trạng thái pháp thân Ngoại Hiện càng lúc càng trở nên chân thật hơn.
Thời gian dần dần trôi qua.
Mặt trời sắp xuống núi đằng Tây.
Bọn họ đã sắp tới Tề Châu rồi... vùng đất Cửu Châu.
Nơi giao nhau giữa Khương Nguyên Châu và Tề Châu.
Đó là thành Trung Vân! Sự tồn tại của thành Trung Vân rất kỳ lạ.
Cái thành này có danh tiếng vang dội ở vùng đất Cửu Châu.
Nhưng đây lại là một tòa thành không có chủ.
Ở giao giới giữa Khương Nguyên Châu và Tề Châu, tòa thành này trải dài trăm dặm, nhưng từ Nam đến Bắc cũng chỉ có hơn mười lý mà thôi.
Ban đầu, tòa thành này đã từng bị Tề Châu và Khương Nguyên Châu tranh đoạt.
Thế nhưng, đã nhiều năm trôi qua, thành Trung Vân vẫn chưa thuộc về bên nào cả, mà ngược lại, nhờ vào vị trí địa lý độc đáo, tòa thành này đã trở thành một sự tồn tại rất đặc biệt.
Rất nhiều võ giả tới từ Cửu Châu và những kẻ tàn ác thế giới không thể dung tha cũng tụ tập về đây.
Dần dà, nơi đây không có chủ nhân nên vô cùng hỗn loạn, là thiên đường của những kẻ ác.
Thế nhưng, bây giờ.
Những kẻ tàn ác tụ tập về đây kia lại trải qua không mấy vui sướng.
Hiện tại, giữa nhà họ Khương ở Khương Nguyên Châu và nhà họ Tề ở Tề Châu xảy ra chiến trận, mà địa điểm bọn bọ lựa chọn để làm chiến trường lại chính là thành Trung Vân.
Khi xưa.
Nhà họ Khương và nhà họ Tề không thèm đếm xỉa tới thành Trung Vân.
Mà giờ đây, hai bên khai chiến với nhau đã đành, lại còn chọn địa điểm đánh nhau ở ngay thành Trung Vân.
Đến lúc đó, đám võ giả trong thành Trung Vân mới phát hiện ra sự đáng sợ của hai đại gia tộc này.
Hiện tại, phía Đông và phía Tây của thành Trung Vân lần lượt trở thành cứ điểm của nhà họ Khương và nhà họ Tề.
Còn trong thành gần như đã trở thành trung tâm giao chiến của hai phe, khiến cho thành như ngập trong tình thế nước sôi lửa bỏng.
Phía Tây thành Trung Vân.
Đó là nơi đóng quân của nhà họ Khương.
Cách xa đó về phía Đông là nơi đóng quân của nhà họ Tề, hai phe cách nhau chỉ có hơn mười dặm mà thôi.
Lúc này, ba người Khương Kính Nguyên, Khương Đồng và Khương Hồng Lâm đều đang ở đây.
"Đánh nhau suốt mấy tháng trời, nhà họ Khương chúng ta đã mất mát biết bao nhiêu Tiểu Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn rồi, chẳng ít ỏi gì đâu... nếu cứ đánh tiếp, sợ rằng chống đỡ không được nữa!"
Khương Hồng Lâm thở dài nói.
Nhà họ Khương bây giờ không phải là nhà họ Khương trước kia, bây giờ, bọn họ mà cứng đối cứng với nhà họ Tề thì quá thiệt rồi.
Hơn nữa, nhà họ Tề... lại mạnh đến bất ngờ như vậy.
Trong gia tộc, không chỉ có rất nhiều cường giả cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn, mà cường giả cảnh giới Tiểu Thần Tôn cũng chẳng ít gì.
Lúc này, Khương Kính Nguyên nói: "Chống không được cũng phải chống, nếu không... Nhà họ Khương chúng ta sẽ toang mất".
Vừa dứt lời, ba anh em họ nhìn nhau.
Đúng vậy! Trụ không được nữa thì xong luôn.
Đó là Tần Ninh... nhà họ Khương mà sinh ý đồ gì, Tần Ninh chỉ cần nảy sinh một ý nghĩ đã có thể giết sạch bọn họ rồi.
Khương Kính Nguyên nói tiếp: "Đừng bi quan quá, dù sao Tần Ninh cũng là... người đó, hắn chắc chắn sẽ có cách, bây giờ chúng ta chỉ cần cố gắng trụ vững là được".
Khương Đồng thấp giọng nói: "Ngươi nói thử xem yên lành làm Cửu Nguyên Đan Đế không chịu, cớ sao phải chuyển thế làm lại cuộc đời thế?"
"Ngươi thì biết cái gì!"
Khương Hồng Lâm mắng nhị ca của mình: "Với những kẻ có cấp bậc như vậy, há thể nào anh em chúng ta lại đoán ra được người ta đang nghĩ gì?"
Không thể đâu, là vì thành tiên...", con đường thành tiên... quá đỗi hư vô mờ mịt.
"Trong Trung Tam Thiên chúng ta có ai trở thành tiên không?"
"Không biết!"
Khương Đồng nói tiếp: "Đến cả Cửu Nguyên Đan Đế cũng không thể thành tiên, nên mới chuyển thế làm lại, con đường thành tiên này thật gian nan...", "Hạ Tam Thiên là thế giới của Thánh Nhân, Trung Tam Thiên là thế giới của Tôn Giả, còn Thượng Tam Thiên nghe bảo là thế giới của Tiên Nhân... thành tiên sao... đời này của chúng ta không có chuyện ấy đâu!"
Khương Kính Nguyên thở dài nói.
Chương 2380: Lần này không giống với trước
Ba anh em bọn họ đề cập đến việc thành tiên, không khỏi cảm thán vài câu.
Nghe truyền rằng thế giới Cửu Thiên đã tồn tại từ rất lâu rồi.
Hạ Tam Thiên là thế giới của Thánh Nhân.
Trung Tam Thiên là thế giới của Tôn Giả.
Còn Thượng Tam Thiên lại là thế giới của Tiên Nhân.
Thế nhưng Tiên Nhân... Nào có thể dễ dàng thành tiên đến vậy chứ?
Chín đường chết một đường sống.
Khương Kính Nguyên nói: "Ta từng đọc một quyển sách cổ ở nhà họ Khương trước kia, trong đó có ghi rằng, mấy vạn năm qua đã từng xuất hiện vài nhân vật vĩ đại..."
"Cửu Nguyên Đan Đế là một trong số đó, hơn nữa còn xuất thân từ Cửu Nguyên Vực của chúng ta, ở Thượng Nguyên Thiên có tiếng tăm rất lớn và vô cùng mạnh mẽ".
"Còn có một vị Luyện Thiên Đại Đế nữa, nghe nói tay nghề luyện khí của người nọ rất tuyệt vời, đến cả tiên khí còn có thể luyện chế ra được".
"Còn có một vị Phong Không Chí Thánh, là trận pháp sư siêu cấp, chỉ cần ra tay thì đã có rất nhiều cường giả chết dưới tay hắn".
"Còn có Thông Thiên Đại Đế gì đó nữa, người chuyên tu luyện thể thuật, vô cùng mạnh".
"Chỉ có điều, những người này đều không đến từ Cửu Nguyên Vực của chúng ta, bọn họ sinh ra ở những nơi khác, ghi chép về họ rất ít, dù sao... diện tích của Trung Tam Thiên rất lớn!"
Năm xưa, cho dù nhà họ Khương có là một thế lực trong đại lục Cửu Nguyên, nhưng dù sao cũng chỉ ở trong Cửu Nguyên Vực.
Thậm chí bọn họ còn chưa bước ra khỏi Cửu Nguyên Vực nữa, làm sao có thể biết được những chuyện xảy ra ở thiên khác trong Thượng Nguyên Thiên chứ.
Tất cả những gì họ biết đều do sách cổ ghi lại, mà sách cổ cũng chỉ là sách cổ mà thôi.
Thật hay giả ai biết được.
Thậm chí, liệu có tồn tại Thượng Tam Thiên hay không, bọn họ cũng không biết.
"Dạo gần đây lo tập trung chú ý nhà họ Tề ở phía Đông đi, hiện tại không còn cách nào cả, chúng ta chỉ đành cố gắng chống chọi thôi!"
"Vâng!"
Ba anh em bàn bạc với nhau xong, chuẩn bị bận bịu làm việc của mình.
Đúng lúc này, cửa phòng mở tung ra, Khương Văn Giác xuất hiện với vẻ mặt hốt hoảng, nói: "Phụ thân, nhị thúc, tam thúc, không hay rồi, nhà họ Tề... lại bắt đầu tấn công rồi!"
Nhìn thấy dáng vẻ thất thiểu của Khương Văn Giác, Khương Kính Nguyên không nhịn được mà quát lớn: "Tấn công thì tấn công thôi, ngươi làm gì hoảng hốt như vậy? Cũng đâu phải lần đầu tiên".
"Lần này không giống lần trước!"
Khương Văng Giác vội vã nói: "Tề Hữu Lâm tham chiến rồi!"
"Hơn nữa, hai người Bao Nghiễn và Nhiếp Quan dẫn dắt hai đoàn quân đánh từ phía thành Đông tới đây, Tề Hựu Lâm tự dẫn một đội quân có hơn mười vị cường giả Tiểu Thần Tôn và hơn trăm vị võ giả Đại Thiên Tôn".
Ầm ầm...
Khương Văn Giác vừa dứt lời, bên ngoài phủ đệ vang lên từng tiếng ầm ầm.
Khương Kính Nguyên quyết đoán ra lệnh, quát to: "Lập tức hạ lệnh cho mọi người xuất chiến".
Tiếng nổ rền vang không ngớt bên tai.
Ba người Khương Kính Nguyên, Khương Đồng và Khương Hồng đều lao ra ngoài nhập cuộc.
Ngay lập tức, ở nơi đóng quân của nhà họ Khương, từng người từng người đều bắt đầu bày thế phòng thủ.
Mấy tháng gần đây, nhà họ Khương và nhà họ Tề chẳng thiếu lần giao đấu với nhau.
Mỗi lần đánh nhau, cả hai bên đều phải trả một cái giá không hề nhỏ.
Thế nhưng, việc ba vị Đại Thần Tôn như Tề Hữu Lâm, Bao Nghiễn và Nhiếp Quan cùng nhau xuất chiến lại là lần đầu tiên xảy ra.
Nhà họ Tề đang nghĩ gì thế?
Lẽ nào bọn họ muốn một trận dứt điểm hay sao?
Trong lúc bay ra tham gia chiến đấu, Khương Kính Nguyên không khỏi nghĩ vậy.
Chẳng bao lâu sau, hơn một ngàn võ giả cảnh Tiểu Thiên Tôn và Đại Thần Tôn trong nhà họ Khương đều tụ tập lại.
Khí thế hừng hực lan ra khắp nơi.
Rất nhiều võ giả bay lên trên, nhìn về phía trước.
Ở cách đó vài trăm thước, ba đoàn quân cách nhau khoảng vài trăm thước, lá cờ của nhà họ Tề bay phất phới trong gió, trông vô cùng hào hùng.
"Tề Hữu Lâm!"
Khương Kính Nguyên quát lên: "Sao thế? Không nhịn được nữa à?"
Tề Hữu Lâm nhìn về phía Khương Kính Nguyên, cười cợt nói: "Khương Kính Nguyên, nhà họ Tề chúng ta vốn không thích làm kẻ địch của nhà họ Khương các ngươi, thế nhưng, các ngươi cứ liên tục khiêu khích, nếu thích tự sát như vậy thì đừng trách Tề Hữu Lâm ta".
"Ngay bây giờ, cho dù giết địch một ngàn tự hại tám trăm thì ta đây cũng muốn diệt nhà họ Khương của ngươi".
"Vậy ngươi cứ thử xem".
Khương Kính Nguyên cười nói: "Thật sự đánh nhau đến người chết kẻ sống nhỉ, nhà họ Tề các ngươi dùng hết vốn liếng rồi, coi thử xem, đám người nhà họ Cảnh và Thiên Hồng Bang kia sẽ làm gì!"
Những gì nhà họ Tề bày ra lần này quả thật rất mạnh.
Mặc dù Khương Kính Nguyên không muốn thừa nhận cho lắm, nhưng không thể không thừa nhận một điều.
Nhà họ Tề mạnh hơn nhà họ Khương nhiều lắm.
Nhưng mà, ông ta cũng không sợ hãi.
Dù sao...
Nếu nhà họ Tề có ý định diệt nhà họ Khương thật thì bọn họ gần như không có cửa thắng.
Đến lúc đó, cùng lắm là chết thôi.
"Xem ra, ngươi rất muốn chết nhỉ".
Tề Hữu Lâm cười khẩy nói: "Đã cho các ngươi mấy tháng để suy nghĩ rồi, tiếc rằng, các ngươi không biết quý trọng nó..."
Tề Hữu Lâm vung bàn tay to lên, nói: "Nghe hiệu lệnh của ta!"
"Võ giả nhà họ Khương, giết hết không tha!"
Vun vút...
Ngay sau đó, đám đệ tử nhà họ Tề đều xung phong lao lên.
Một đợt tấn công khủng khiếp nhanh chóng nổ ra.
Bây giờ, luồng khí thế hào hùng khiến người người sợ hãi lan rộng khắp nơi.
Hơn một ngàn võ giả chiến đấu với nhau, cảnh tượng của thành Trung Vân giờ đây ra sao có thể tưởng tượng ra được.
Vào giờ phút ấy, đối với võ giả trong thành Trung Vân mà nói, đây chẳng khác nào một kiếp nạn cả.
Rầm...
Từng tiếng ầm vang lên bên tai.
Bên trong đám đông, Tề Hữu Lâm nhanh chóng lao đến tấn công Khương Kính Nguyên.
"Lão phu đến đây xem thực lực của Tề Hữu Lâm ngươi như thế nào!"
Một tiếng hừ bỗng vang lên.
Lão gia tử nhà họ Khương, Khương Ung lao ra tham chiến.
Tề Hữu Lâm không có ý định lùi bước, tiếp tục lao đến tấn công.
Ầm...
Đại Thần Tôn.
Luồng khí thế bùng nổ giữa hai vị Đại Thần Tôn khiến cho nhà ở trong phạm vi quanh đó vài trăm dặm lập tức sụp đổ, hóa thành tro bụi.
Tiếng nổ ầm ầm vang lên không ngớt.
Lúc này, Khương Kính Nguyên không nói không rằng, chỉ lao đến tấn công Bao Nghiễn.
Còn Khương Đồng và Khương Hồng Lâm lại cùng nhau tấn công Nhiếp Quan.
Thoáng chốc, cả bảy vị cường giả đã giao đấu với nhau.
Thế nhưng, thực lực của Tề Hữu Lâm là Đại Thần Tôn trung kỳ, tuy Khương Ung mới chỉ đạt tới Đại Thần Tôn sơ kỳ, nhưng chống trả cũng không quá gian nan.
Còn ba vị Tiểu Thần Tôn đỉnh Khương Kính Nguyên, Khương Đồng và Khương Hồng Lâm ứng chiến với hai vị Đại Thần Tôn sơ kỳ Bao Nghiễn và Nhiếp Quan cũng không hơn là bao.
Lúc này, cả hai bên đều đã giao chiến với nhau, giữa hai bên không ai còn đường lui nữa.
"Tề Hữu Lâm, ngươi tính cá chết lưới rách thật sao?"
Sắc mặt Khương Ung trầm xuống, quát to.
"Cá chết lưới rách sao?"
Tề Hữu Lâm cười nhạo đáp lại: "Cá chết lưới rách hả, nhà họ Khương các ngươi... xứng để ta làm vậy sao?"
Nghe vậy, vẻ mặt của Khương Ung lại càng thêm cẩn trọng.
Đúng lúc đó, bên trái Khương Ung, cách đó vài trăm thước, bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu rên thảm thiết.
"Á..."
Tiếng kêu ấy nghe vô cùng thê thảm.
Cả người Khương Đồng bỗng nhiên bị một tia sáng chém, cả thân thể chia làm hai nửa, máu tươi tuôn như mưa.
Trông có vẻ như không sống nổi nữa.
"Nhị đệ!"
"Nhị ca!"
"Đồng nhi!"
Sắc mặt mỗi một người trong nhà họ Khương đều thay đổi.
"Hừ!"
Tề Hữu Lâm nói: "Nhịn nhà họ Khương các ngươi mấy tháng, mà các ngươi nghĩ nhà họ Tề dễ dãi như vậy à?"
"Năm ấy, khi nhà họ Khương các ngươi tiến vào Cửu Nguyên Vực, xây dựng thế lực đứng vững gót chân tại đây, thời thế luân phiên thay đổi, giờ đây, đã đến lúc nhà họ Tề chúng ta tiến vào Cửu Nguyên Vực rồi!"
Giọng điệu Tề Hữu Lâm đầy ngạo mạn nói.
Bình luận facebook