-
Chương 2286-2290
Chương 2286: Phù Dung lâu chủ
Người phụ nữ này có dáng vẻ khoảng ba mấy tuổi, mái tóc dài buông xõa sau gáy, búi tóc trên đỉnh đầu, đôi mắt giống như tràn ngập hơi nước, lộ ra mấy phần yêu kiều, mấy phần kiêu ngạo, mấy phần quyến rũ.
Giống như cô gái hàng xóm xinh đẹp động lòng người, quyến rũ nhưng không yêu dị, rực rỡ nhưng lại không tầm thường.
Thu Minh Anh nhìn chằm chằm cô ấy, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
Mà Nguyên Sơ Liễu lại âm thầm thở ra một hơi, vội vàng khom người hành lễ.
"Sư tôn".
Lúc này, trận chiến xung quanh cũng lập tức dừng lại.
Sư tôn?
Sư tôn của Nguyên Sơ Liễu đương nhiên là lâu chủ của Phù Dung lâu - Hồng Phù Dung! Là cường giả đỉnh cao có thực lực đủ để xếp vào hạng ba vị trí đầu trong Linh Nguyên Châu.
Hồng Phù Dung khoanh hai tay trước người, có chút hứng thú nhìn chằm chằm Thu Minh Anh, chậm rãi nói: "Ngươi là do Thu Vân Thiên sai đến sao?"
Giọng nói vô cùng mềm mại, nhưng giọng điệu lại lạnh lẽo, có chút không hợp.
Trong lòng Thu Minh Anh cảm thấy vô cùng nặng nề, ông ta không muốn trả lời, chỉ muốn mau chóng thoát khỏi nơi đây.
Ông ta có nằm mơ cũng chẳng ngờ Hồng Phù Dung lại xuất hiện ở đây!
"Phù Dung lâu chủ!"
Thu Minh Anh liền nói ngay: "Tại hạ tuyệt đối không có ác ý với Linh Nguyên Châu, thật sự là...", "Tuyệt đối không có ác ý?"
Hồng Phù Dung hừ lạnh nói: "Nếu ta không có ở đây, có phải ngươi sẽ giết đồ nhi của ta không?"
"Người mà Thu Vân Thiên dạy bảo ra đúng là tốt ghê".
Thu Minh Anh lập tức sa sầm mặt.
"Phù Dung lâu chủ, Linh Nguyên Châu không thể so sánh được với Di Nguyên Châu, nhà họ Thu muốn làm gì, tốt nhất là Phù Dung lâu đừng quan tâm, đừng tự chuốc họa vào thân!"
Thu Minh Anh biết cho dù tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục thì căn bản cũng không có khả năng để Hồng Phù Dung nương tay.
"Ăn nói hay thật!"
Hồng Phù Dung lại nói: "Chỉ là lời này nếu để Thu Vân Thiên nói với ta còn được, ngươi... là cái thá gì?"
Hồng Phù Dung vừa nói xong liền nắm bàn tay lại.
Chỉ thấy Hồng Phù Dung bắn từng sợi tơ mảnh vào trong hư không, tuy không nhìn thấy đàn nhưng lại nghe thấy một tiếng đàn đột nhiên vang lên.
Phụt phụt... Trong phút chốc, máu tươi bắn ra.
Thu Minh Anh hét thảm một tiếng, bàn tay cầm đao đã bị cắt đi, máu tươi chảy ròng ròng.
Sắc mặt Thu Minh Anh trắng bệch, không nói hai lời lập tức xoay người rời đi.
Chỉ là lúc ông ta đang định rời đi, trên mặt đất xung quanh lại đột nhiên xuất hiện trên trăm người phụ nữ mặc áo giáp mềm màu đỏ, trong nháy mắt đã xông tới.
"Người nhà họ Thu, không được buông tha bất kỳ kẻ nào".
Giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Các võ giả bảy quận đứng xa xem đều hoàn toàn ngây người.
Áo giáp màu đỏ.
Đều là phụ nữ.
Đây là Hồng Giáp Vệ của Phù Dung lâu! Hồng Giáp Vệ chính là đội cận vệ bên cạnh lâu chủ Phù Dung lâu, chưa nói đến việc đều là phụ nữ, mà ai nấy đều có sắc đẹp không tầm thường và thực lực mạnh mẽ, người yếu nhất cũng là cảnh giới Tiểu Thiên Tôn tầng một.
Người của Phù Dung lâu đã tới! Bọn họ ở khoảng cách khá xa, cho nên cũng không nhìn thấy Phù Dung lâu chủ tự mình đến.
Sắc mặt Thạch Hình lập tức trắng bệch.
Xong đời! Hồng Phù Dung từ trước đến nay vẫn luôn ở trong Linh Nguyên Châu chưa từng rời đi, càng không có khả năng đến bảy quận, bây giờ... sao lại tới đây! Lúc này, Nguyên Sơ Liễu đi đến trước mặt sư tôn mình, khom người nói: "Sư tôn, người...", Hồng Phù Dung lại không nói gì, chỉ quay người nhìn về phía Tần Ninh đang đứng trên thân Cửu Anh.
Chỉ là khi nhìn về phía Tần Ninh, sắc mặt Hồng Phù Dung lại vô cùng kinh ngạc, khó hiểu, còn có một ít mâu thuẫn.
"Ngươi chính là Tần Ninh mà Liễu Nhi nói sao?"
Hồng Phù Dung mở miệng nói.
"Ừm".
Tần Ninh chậm rãi gật đầu, nhìn người phụ nữ trước mặt.
Thời gian đã trôi qua vài vạn năm, cuối cùng cũng được gặp lại lần nữa! Năm đó Hồng Phù Dung thích mặc váy đỏ, dáng vẻ đáng yêu ngoan ngoãn như em gái nhà bên, bây giờ nhìn cô ấy đã trưởng thành, vô cùng quyến rũ rồi.
Hồng Phù Dung đi từng bước một đến trước mặt Tần Ninh, sau đó lập tức bắt lấy bàn tay hắn, đi vào trong một tòa lầu các còn nguyên vẹn.
Chỉ trong phút chốc, hơn mười người trong Hồng Giáp Vệ lần lượt chia nhau ra đứng xung quanh lầu các.
Lúc này Nguyên Sơ Liễu muốn đi vào theo, nhưng lại bị Hồng Phù Dung ngăn cản.
"Con chờ ở bên ngoài".
"Vâng".
Nguyên Sơ Liễu dừng lại, nhưng trong lòng lại vô cùng kinh ngạc.
Từ nhỏ đến lớn, sư tôn luôn đối xử với cô ta như con gái ruột, cũng sẽ không giấu giếm cô ta bất cứ chuyện gì.
Thế nhưng lần này đã thay đổi! Rốt cuộc Tần Ninh này có lai lịch gì?
Thời Thanh Trúc mặc một bộ váy dài màu xanh ung dung đi đến, lại đứng bên cạnh Tần Ninh không muốn rời đi.
Hồng Phù Dung liếc qua Thời Thanh Trúc.
Không thể không nói, Thời Thanh Trúc có khí chất biến ảo khôn lường, cao nhã thanh khiết, hoàn toàn khác biệt với khí chất của Hồng Phù Dung.
Nói chung là hai loại khí chất hoàn toàn khác biệt, không có cách nào so sánh.
Tuy nói như thế, nhưng khí chất linh động của Thời Thanh Trúc lại quá ưu tú khiến người khác bị thu hút, làm cho lúc này Hồng Phù Dung cũng là bị hạ thấp xuống không ít.
"Đây là phu nhân ta, có thể đi vào".
Tần Ninh cười nói.
Hắn biết Hồng Phù Dung muốn nói cái gì.
Hồng Phù Dung nghe thấy lời này của Tần Ninh cũng không mở miệng, mà lập tức quay người tiến vào trong lầu các, một cơn gió mát đóng cửa lầu các lại.
Giờ phút này, võ giả các phe phái đều không thể hiểu được.
Tần Ninh có quen biết với lâu chủ Hồng Phù Dung?
Mặc dù Nguyên Sơ Liễu biết cầm phổ kia của Tần Ninh bất phàm, nhưng cũng không đến mức khiến sư tôn huy động nhiều nhân lực như vậy chứ?
Trong lầu các.
Hồng Phù Dung nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Vị tiên sinh kia bây giờ thế nào rồi?"
Tần Ninh lại cười nói: "Rất tốt".
Lần thứ nhất cô ấy nhìn thấy cầm phổ đã có thể xác định được nó xuất phát từ tay vị tiền bối năm đó đã dạy bảo mình cầm thuật, dẫn dắt mình đi đến con đường âm tu.
Võ giả âm tu có chút đặc biệt.
Ví dụ như đan sư, mỗi một vị đan sư đều có được thói quen đặc biệt lúc luyện chế đan dược.
Đan dược tạo ra cũng sẽ để lại dấu vết tương ứng.
Cầm phổ của Tần Ninh và phổ pháp của vị tiên sinh kia giống nhau như đúc.
Cô ấy không có khả năng nhìn nhầm.
"Hắn... Hắn ở nơi nào?"
Hồng Phù Dung liền nói ngay.
"Ở trước mắt ngươi".
Tần Ninh lại thản nhiên nói.
Nghe thấy lời này, trong đôi mắt đẹp của Hồng Phù Dung lập tức hiện ra mấy phần lạnh lùng, một luồng sát khí lao thẳng về phía hắn.
"Cả đời này Phù Dung không thể nào quên được dung mạo, khí chất của tiên sinh, ngươi không phải hắn!"
Cho dù là từ dáng vẻ hay khí chất, Tần Ninh đều hoàn toàn không giống vị tiên sinh năm đó.
"Lấy Phù Dung cổ cầm của ngươi ra đây!"
Hắn vừa nói xong, Hồng Phù Dung không hề do dự lấy ra một cây đàn cổ được chế tạo từ gỗ lim, dây đàn lại có vẻ vô cùng mộc mạc.
Phù Dung cổ cầm! Bảo khí Chí Tôn của lâu chủ Phù Dung lâu, mấy năm gần đây, trong Linh Nguyên Châu đã có vô số võ giả chết dưới cây đàn này.
Tần Ninh đi ra phía trước, khẽ mỉm cười nói: "Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi còn nhớ năm đó ta đã nói với ngươi...", "Ngày mà ngươi và ta gặp lại, ta sẽ cho ngươi thêm một cơ duyên to lớn!"
Hắn vừa dứt lời, Hồng Phù Dung lập tức biến sắc.
Tần Ninh lại khẽ lướt mười ngón tay qua Phù Dung cổ cầm đang trôi lơ lửng, trong chớp mắt, hai tay hắn đã xẹt qua dây đàn, gảy sang hai bên.
Tinh... Trong đàn cổ lập tức phát ra một tiếng vang.
Mà trong tiếng đàn lượn lờ kia, chỉ thấy được từng dây đàn giống như sợi tơ nhảy ra từ bên trong đàn cổ, hóa thành từng mặt lưới dung hợp vào trong cơ thể của Hồng Phù Dung...
Chương 2287: Tiên sinh cho ngươi một cơ duyên lớn
“A ưm…”, trong miệng Hồng Phù Dung phát ra một chuỗi âm thanh có thể khiến cho tất cả đàn ông ngày đêm thương nhớ, sau đó, trên khuôn mặt tươi cười của cô ấy xuất hiện một rặng mây ửng hồng.
Trong phút chốc, Hồng Phù Dung dường như nhớ lại quãng thời gian mấy vạn năm trước…Đó là một buổi trưa nắng đẹp, sau giấc ngủ trưa, tiên sinh đánh đàn gảy âm, khi đó, cô ấy mới chỉ là một đứa nhỏ sáu, bảy tuổi đứng bên cạnh, lắng nghe đến mê mẩn.
“Tiên sinh, người đánh đàn nghe thật hay”.
Cô bé mang vẻ mặt sùng bái nói.
“Có muốn học không?”
“Muốn…”
“Ta dạy cho ngươi…”
Từng ngày trôi qua, cô bé dần dần lớn lên, trở thành một cô gái duyên dáng, yêu kiều, phương diện cầm thuật cũng đã đạt được thành tựu.
Cho đến một ngày nọ.
“Phù Dung, tiên sinh phải rời đi”.
“Ngươi theo ta học cầm thuật trăm năm, đã đủ để cho đời này của ngươi sử dụng, tiên sinh có việc cần phải làm”.
Hai mắt cô gái đỏ hoe, cúi đầu nói: “Tiên sinh, Phù Dung không nỡ để người đi”.
“Đứa nhỏ ngốc, ta chỉ tạm thời rời đi thôi, không phải là ra đi vĩnh viễn, trong tương lai, sẽ có một ngày ta và ngươi gặp lại”.
“Thật vậy sao?”
“Đương nhiên, tiên sinh đã lừa gạt ngươi bao giờ chưa?”
Cô gái nức nở nói: “Người ngoài đều nói tiên sinh có thuật luyện đan cực kỳ lợi hại, thuật luyện đan mạnh nhất, nhưng ta thấy cầm thuật của tiên sinh mới là cường đại nhất”.
Tiên sinh nhẹ nhàng xoa đầu cô gái, mỉm cười nói: “Ngươi rất thích hợp để tu hành cầm thuật, con đường âm tu vốn là huyền ảo, ngay từ bước đầu đã ngăn cản rất nhiều người có ý muốn tu hành, ta dạy nó cho ngươi cũng hy vọng ngươi có thể khiến cho âm tu ngày càng trở nên cường đại hơn”.
“Ngươi và ta chia xa, ngày gặp lại, tiên sinh sẽ cho ngươi một cơ duyên lớn”.
Cơ duyên lớn! Cô gái gật đầu.
Tiên sinh cầm đàn cổ trong tay, dây đàn vẫn còn rung rung.
Ánh mắt cô gái tràn đầy sửng sốt.
“Được rồi”.
Tiên sinh nhàn nhạt nở nụ cười nói: “Cố gắng tu hành, ngày gặp lại, ta hy vọng ngươi sẽ trở nên tốt hơn, trên cả những gì mà ta tưởng tượng”.
Cô gái nhìn theo bóng tiên sinh rời đi.
“Đây là ước định giữa ta và ngươi, cũng là bằng chứng cho việc hai ta quen biết nhau trong ngày gặp lại, dù sao…cũng không thể để đến lúc đó, ngươi không nhận ra ta!”.
Lời nói của tiên sinh còn văng vẳng bên tai cô ấy, giống như chỉ mới ngày hôm qua.
Cô gái thì thầm nói: “Bất cứ lúc nào, ta liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra tiên sinh, chỉ sợ…sợ…tiên sinh không nhận ra ta thôi…”.
Dưới một quãng thời gian dài yên tĩnh.
Hồng Phù Dung đứng trước mặt Tần Ninh và Thời Thanh Trúc.
Lúc này, những sợi dây đàn dung nhập vào trong cơ thể Hồng Phù Dung, chỉ thấy trong thân thể cô ấy cũng xuất hiện từng đường dây đàn màu đen.
Dây đàn màu đen kia tạo nên những âm thanh chói tai, dòng khí đen thùi lùi như muốn thoát ra.
Tần Ninh nhìn thoáng qua Hồng Phù Dung, khẽ nhíu mày.
“Phốc…”, ngay sau đó, Hồng Phù Dung phun ra một ngụm máu tươi.
Thế nhưng, máu tươi từ trong miệng cô ấy phun ra lại khiến cho mặt đất bị ăn mòn.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Ta mới chỉ nghe Nguyên Sơ Liễu nói qua một chút, không ngờ tâm ma trong cơ thể ngươi đã đến tình trạng này rồi”.
Hồng Phù Dung cũng nhìn về phía người thanh niên trước mắt, ngay sau đó, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên sự đau đớn, tương tư, ai oán, rồi ba bước cũng thành hai bước, cô ấy đi đến trước mặt Tần Ninh, không nhịn được mà dang tay ôm chặt lấy hắn.
“Tiên sinh…”, một tiếng kêu làm tan chảy trái tim người khác.
Tần Ninh chỉ cảm thấy một mảnh mềm mại áp sát vào ngực mình, trong lòng thầm nghĩ một câu: Thật khó lường!
Chỉ là khi nhìn thấy ánh mắt như sắp sửa giết người của Thời Thanh Trúc phóng đến, Tần Ninh ho khan nói: “Phù Dung…”, Hồng Phù Dung cũng tự biết là mình thất lễ, lúc này, cô ấy lùi về sau hai bước, sửa sang lại quần áo rồi quỳ xuống hành lễ, giọng run rẩy nói: “Tiên sinh tha tội, Phù Dung quá mức kích động, cho nên hành động không đúng mực”.
Thời Thanh Trúc hừ một tiếng.
Tần Ninh ho khan nói: “Đứng lên đi, không trách ngươi”.
“Vốn dĩ, khi chế tạo nên Phù Dung cổ cầm này, ta đã để lại trong đó một cầm âm, để khi nào cầm thuật của ngươi đạt đến cảnh giới thích hợp sẽ dung hợp với nó…”
“Phù Dung hổ thẹn, không thể lĩnh ngộ được”.
“Ngươi không lĩnh ngộ được cũng không sao, cầm âm này, ta cũng có thể lấy ra cho ngươi, vốn là định để cho ngươi có thể tiến thêm một bước nữa, nhưng bây giờ xem ra chỉ có thể giúp ngươi giải trừ tâm ma!”
Hồng Phù Dung lại bái lạy.
“Tiên sinh quả nhiên là có trí tuệ hơn người, năm đó, người dốc lòng dạy dỗ Phù Dung, nhưng đáng tiếc Phù Dung ngu dốt, vẫn chưa lĩnh ngộ được hết ý tứ trong lời nói của tiên sinh, không nghĩ tới tiên sinh lại có thể trở về, còn thay đổi trở thành một người hoàn toàn khác”.
“Sự việc phức tạp, cũng không dễ nói”.
Tần Ninh ngồi xuống, nhìn về phía Hồng Phù Dung, mỉm cười nói: “Có điều, ta cũng không ngờ tới ngươi lại sáng tạo nên Phù Dung lâu, bây giờ còn trở thành người đứng đầu”.
Hồng Phù Dung lập tức nói: “Phù Dung ghi nhớ lời dạy của tiên sinh, phát huy rực rỡ con đường của võ giả âm tu, chưa bao giờ dám quên”.
“Phù Dung vẫn nghĩ, sau này, khi tiên sinh trở về có thể sẽ đến Cửu Nguyên Vực, cho nên, ta vẫn luôn ở Linh Nguyên Châu chờ đợi”.
Tần Ninh gật gật đầu.
“Được rồi, đứng lên đi”.
Tần Ninh nhìn Hồng Phù Dung, cười nói: “Nếu như dựa theo những gì ta dạy, con đường tu hành của ngươi hẳn là sẽ không xuất hiện tâm ma mới đúng, đây là có chuyện gì?”
“Phù Dung cũng cảm thấy kỳ lạ, suy đi nghĩ lại vẫn không nghĩ ra là tại sao”.
Tần Ninh gật gật đầu nói: “Trở về ta sẽ giúp ngươi xem xét kỹ”.
“Cảm ơn tiên sinh”.
Vẻ mặt Hồng Phù Dung vui mừng.
Không ai hiểu rõ hơn cô ấy, cầm thuật của tiền sinh cường đại đến mức nào! Năm đó, ngưỡng cửa nhà tiên sinh bị các cường giả đạp nát, cầu xin người ban cho đan được.
Nhưng trên thực tế, những người đó đều có mắt không tròng, chỉ nhìn thấy thuật luyện đan cường đại của tiên sinh, lại không biết rằng âm tu của tiên sinh cũng không người nào sánh bằng.
“Thân phận của ta, tạm thời đừng để lộ ra ngoài”.
Tần Ninh nói tiếp: “Ngươi chỉ cần biết ta là Tần Ninh là được, lần này trở về, ta phải điều tra rõ ràng chuyện liên quan đến nhà họ Linh”.
“Nhà họ Linh?”
Tuy rằng Hồng Phù Dung đi theo Tần Ninh ở kiếp thứ năm hơn trăm năm, nhưng cô ấy cũng không biết Tần Ninh đến từ phương nào, chỉ biết khi đó, Tần Ninh đã được mọi người công nhận, gọi là Cửu Nguyên Đan Đế.
Tần Ninh trực tiếp nói: “Năm đó, ta xuất thân từ nhà họ Linh, Linh Thư và Lý Thanh Huyên là phụ mẫu của ta”.
Nghe được những lời này, sắc mặt Hồng Phù Dung thay đổi.
“Sao thế?”
“Khởi bẩm tiên sinh!”
Hồng Phù Dung chắp tay nói: “Những năm gần đây, tình cảnh nhà họ Linh có chút khó khăn, hình như có người âm thầm đối phó với họ”.
Tần Ninh gật gật đầu nói: “Có thể là nhà họ Thu”.
“Thế nhưng, có lẽ nhà họ Thu cũng chỉ là người bị sai khiến mà thôi, nếu nói, rốt cuộc là ai đối phó với nhà họ Linh, có thể là liên quan đến các thế lực đứng đầu trong Cửu Nguyên Vực, chuyện này, ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng”.
“Hỏi ngươi một việc, ngươi có biết Trần Nhất Mặc ở đâu không?”
Hồng Phù Dung lập tức trả lời: “Tung tích của Trần Nhất Mặc đại sư lúc ẩn lúc hiện, thời gian xuất hiện trong tầm mắt quần chúng rất ít, lần cuối cùng mà hắn ta xuất hiện, đã là rất lâu về trước…”
“Hình như sau khi mất đi tin tức của tiên sinh, hắn ta không hề xuất hiện nữa…”, Tần Ninh nghe vậy thì khẽ nhíu mày.
“Tạm thời không đề cập đến việc này, kế tiếp, ngươi giúp ta điều tra một vài tin tức”.
“Tiên sinh cứ việc dặn dò”.
Tần Ninh khoát tay nói: “Trước hết, cứ giải quyết xong chuyện trước mắt đi đã!”
Nói xong, Tần Ninh đứng dậy, đi ra bên ngoài lầu các.
Chương 2288: Ngang hàng với mệnh lệnh của ta
Lúc này, bên ngoài lầu các.
Nguyên Sơ Liễu nhìn thấy cánh cửa mở ra.
Có điều, người đi ra đầu tiên không phải sư tôn, mà là Tần Ninh.
Tần Ninh chắp tay sau lưng, dáng vẻ vẫn lạnh nhạt như trước.
Dường như lúc nào hắn cũng như vậy, ngay cả khi Thu Minh Anh có cảnh giới Tiểu Thiên Tôn tầng chín muốn giết chết hắn, hắn vẫn cứ như thế.
Người như vậy, rất dễ khơi dậy sự tò mò của người khác.
Hồng Phù Dung đi theo Tần Ninh ra ngoài.
“Sư tôn”.
Nhìn thấy vết máu trên khóe miệng Hồng Phù Dung, trong lòng Nguyên Sơ Liễu kinh hãi.
“Sư tôn, người làm sao vậy?”
Nguyên Sơ Liễu lo lắng nói.
“Không sao”.
Hồng Phù Dung cười nói: “Âm ma trong lòng đã được giải trừ, sư tôn đã không còn gì đáng ngại!”
Nhìn về phía Tần Ninh, Hồng Phù Dung lại nói: “Liễu Nhi, vị Tần công tử này đã chữa khỏi thương thế trong cơ thể sư tôn, kể từ hôm nay, Tần công tử chính là khách quý của Phù Dung lâu chúng ta, không được chậm trễ, hiểu chưa?”
Đã trị liệu tốt rồi?
Đôi mắt xinh đẹp của Nguyên Sơ Liễu nhìn về phía Tần Ninh, mang theo sự kinh ngạc tột cùng.
Mà trong ánh mắt kinh ngạc đó còn ẩn chứa sự sùng bái, kính trọng.
Là con gái, Thời Thanh Trúc tinh tế cảm nhận được biến hoá trong đôi mắt của Nguyên Sơ Liễu.
Không ổn.
Việc lớn không ổn rồi.
Thời Thanh Trúc cảm nhận được một sự uy hiếp cực lớn.
Đầu tiên là Dược Thập, mặc dù vẻ ngoài có chút lôi thôi lếch thếch, nhưng vẫn không che đi được sự xinh đẹp vốn có, nhan sắc vô cùng động lòng người.
Sau đó lại đến người phụ nữ trưởng thành, đầy đặn Hồng Phù Dung kia.
Bây giờ lại thêm một Nguyên Sơ Liễu tao nhã, không màng danh lợi.
Những người phụ nữ này…có vấn đề.
Mỗi một người đều ham muốn sắc đẹp của phu quân nàng, khiến cho phu nhân chân chính như nàng cảm nhận được uy hiếp lớn! Lúc này, Tần Ninh đảo mắt khắp trong ngoài sơn cốc.
Trận chiến này, từ khi nhóm Hồng Giáp Vệ của Phù Dung lâu xuất hiện thì đã kết thúc.
Mỗi một người trong Hồng Giáp Vệ đều là cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, có thực lực tương đương với võ giả đứng đầu trong bảy quận, nhóm võ giả bảy quận sao có thể là đối thủ của bọn họ?
Võ giả nhà họ Linh và Linh Ngự môn đứng chung một chỗ.
Mà võ giả nhà họ Hứa và nhà họ Thạch đều cảm thấy rét run.
Về phần Thu Minh Anh và võ giả nhà họ Thu đến đây, cũng đều bị chém giết.
Tần Ninh nhìn về phía sơn cốc.
“Võ giả nhà họ Hứa và nhà họ Thạch, không cần giữ lại!”
Một lời vừa dứt, nhóm Hồng Giáp Vệ đồng loạt nhìn về phía Phù Dung lâu chủ.
Phù Dung lâu chủ đi ra, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: “Ngây người ra đó làm gì?
Từ hôm nay trở đi, mệnh lệnh của Tần công tử ngang hàng với mệnh lệnh của ta, bất kỳ kẻ nào cũng không được vi phạm”.
Trong chớp mắt, nhóm Hồng Giáp Vệ đều ra tay…Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong ngoài sơn cốc.
Mà lúc này, không ít người cũng mang vẻ mặt sửng sốt.
Linh Thiên Triết nhìn về phía đại ca của mình đang đứng phía trước Hồng Phù Dung, mà hình như cô ấy còn có chút kính sợ đại ca?
Trong lòng Linh Thiên Triết dần sáng tỏ.
Có lẽ vị Hồng Phù Dung này năm đó cũng được đại ca dạy dỗ, chăm sóc, nên mới có thể như thế?
Thế nhưng nhóm tiểu bối nhà họ Linh mang vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
Rốt cuộc Tần Ninh là ai?
Ngay cả Hồng Phù Dung cũng đối đãi như thế với hắn?
Có lẽ nào Tần Ninh là thiếu chủ của thế lực bá chủ hàng đầu trong Cửu Nguyên Vực?
Nếu không, Hồng Phù Dung sao có thể đối xử cung kính với Tần Ninh như thế! Hồng Giáp Vệ ra tay, ngay cả mảnh giáp cũng không lưu lại.
Võ giả nhà họ Hứa và nhà họ Thạch lần lượt chết hết, mùi máu tươi bên trong sơn cốc lại nồng đậm thêm vài phần.
Tần Ninh quan sát bốn phía.
“Tất cả mọi thứ của nhà họ Hứa thuộc quyền sở hữu của nhà họ Linh, từ hôm nay trở đi, quận Linh Tiên hoàn toàn thuộc về nhà họ Linh, mà quận Thạch Thai nhà họ Thạch cũng thuộc về nhà họ Linh, năm quận còn lại nếu như không nghe theo, giết không tha!”.
Mọi người bị chấn động hoàn toàn.
Nhà họ Linh! Vốn dĩ đang trên con đường suy bại, một đi không trở lại, thế mà bây giờ, đã hoàn toàn vùng dậy.
Trong bảy quận, có hai quận hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của nhà họ Linh.
Hơn nữa, thương thế của Linh Thiên Triết đã khôi phục, bây giờ đã là Tiểu Thiên Tôn tầng ba.
Trong tương lai, thực lực sẽ vượt xa Dương Từ Lai, vị trí bá chủ của bảy quận cũng sẽ sớm thay đổi.
Lúc này, võ giả các gia tộc lớn xôn xao bàn tán.
Hồng Phù Dung từng bước bước ra, hờ hững nói: “Mệnh lệnh của Tần Ninh cũng là mệnh lệnh của Hồng Phù Dung, võ giả bảy quận nếu như không nghe theo thì mang đầu đến gặp!”
Có câu này của lâu chủ Hồng Phù Dung, ai còn dám mở miệng?
Người nhà họ Linh chìm đắm trong sự khiếp sợ, trong thời gian ngắn không thể nào phản ứng lại được.
Trước khi đến đây, nhà họ Linh bọn họ vẫn còn bấp bênh.
Thế mà bây giờ lại một bước lên trời?
Chuyện này thực sự làm cho người ta khó có thể tin được! Điều Tần Ninh muốn nói, chính là như vậy.
Sắp xếp tốt chuyện nhà họ Linh, là việc mà hiện giờ hắn phải làm.
“Ngươi phái Nguyên Sơ Liễu đến bảy quận, là muốn tuyển chọn đệ tử cho Phù Dung lâu sao?”
Tần Ninh nhìn về phía Tần Ninh, cười nói.
“Vâng!”
Hồng Phù Dung cung kính nói: “Nếu như công tử không cho phép, bây giờ ta sẽ cho dừng lại!”
“Có gì đâu mà không cho phép, mặc dù bảy quận có diện tích không bằng đại địa Linh Nguyên Châu, nhưng dù sao cũng thuộc lãnh thổ của nó, ngươi làm như vậy cũng là chuyện tốt”.
Tần Ninh cười nói: “Sau này quan tâm đến nhà họ Linh nhiều một chút”.
Hồng Phù Dung gật đầu, lập tức nói: “Nhà họ Linh ở đại địa Linh Nguyên Châu có thực lực không kém, dù sao năm đó cũng là một trong những bá chủ của Cửu Nguyên Vực, tuy rằng hiện tại lui về một châu, nhưng căn cơ vẫn còn…”
“Ta sẽ đi xem sau”.
Tần Ninh gật đầu nói.
Cửu Nguyên Vực bao gồm chín châu.
Thực lực của bá chủ một châu, có thể nói như rắn đầu đàn.
Thế nhưng, khi so với cả Cửu Nguyên Vực, bá chủ trong một châu tất nhiên là kém xa mấy thế lực bá chủ hàng đầu.
Cái này cũng giống như là trong Linh Nguyên Châu.
Được chia thành khu vực trung tâm và khu vực giáp biên giới.
Khu vực trung tâm có ba bá chủ lớn là nhà họ Liễu, nhà họ Linh và Phù Dung lâu, thực lực cường đại.
Khu vực giáp biên giới là bảy quận, ví dụ như nhà họ Hứa, nhà họ Thạch và nhà họ Dương trong đó đều không tính là gì khi so với ba phương thế lực trên! Đương nhiên tiêu chí để phân chia khu vực trung tâm và khu vực giáp biên giới này cũng không phải dựa vào vị trí địa lý, không phải đại địa Linh Nguyên Châu là ở vị trí trung tâm của Linh Nguyên Châu, mà là ở nơi có linh khí đất trời cường thịnh nhất, vạn vật sinh sôi, dân cư đông đúc nhất.
Ví dụ như trong Linh Nguyên Châu, bảy quận tập trung phần lớn ở phía bắc.
Mà nơi gọi là đại địa Linh Nguyên Châu chính là ở phía nam.
Giữa nam và bắc có chênh lệch rất lớn.
Tần Ninh nói tiếp: “Tất cả mọi người giải tán đi!”
Chuyện này đến đây là chấm dứt.
Từ nhà họ Hứa mà tìm ra được nhà họ Thạch, nhà họ Thạch lại liên quan đến nhà họ Thu, kế tiếp, Tần Ninh cũng đã có kế hoạch.
Đó chính là đi tới nhà họ Thu ở Di Nguyên Châu một chuyến! Về phần người sau lưng nhà họ Thu là ai, thì cứ trừng trị nhà họ Thu trước rồi tính.
Đối với loại chuyện này, Tần Ninh cũng không cảm thấy phiền chán gì.
Tìm hiểu rõ nguyên nhân, sau đó dọn dẹp sách sẽ từng cái một, để cho nhà họ Linh có thể an toàn, đó là chuyện quan trọng nhất lúc này đối với hắn.
“Phù Dung…”
“Công tử cứ nói”.
“Để cho Hồng Giáp Vệ của ngươi đi theo người nhà họ Linh, trước hết là đến quận Thạch Thai, dẹp yên quận Thạch Thai trước đã”.
“Vâng!”
Hồng Phù Dung lập tức nói ngay: “Công tử cứ việc phân phó, nhóm Hồng Giáp Vệ này chỉ nghe theo mệnh lệnh của một mình ta, nhưng bắt đầu từ hôm nay, lệnh của công tử cũng phải tuân theo!”
Tần Ninh gật gật đầu.
Vốn dĩ, cuộc đấu võ bảy quận khí thế cuồn cuộn, giờ đây lại kết thúc trong im lặng.
Chỉ là chuyện xảy ra ở cuộc đấu võ bảy quận cũng nhanh chóng truyền ra ngoài.
Chương 2289: Kết quả như thế nào?
Bên trong thành, quận Côn Dương.
Sau khi thu được tin tức, nhóm võ giả đã bắt đầu nghị luận, bàn tán xôn xao trong các quán ăn, tửu lâu.
“Nhà họ Thạch tiêu đời, nhà họ Hứa cũng kết thúc rồi, ngược lại nhà họ Linh trở thành người được lợi nhất!”.
“Các ngươi không thấy được cảnh tượng đó, lúc ấy, người của Phù Dung lâu đột nhiên xuất hiện, chém giết hết người nhà họ Thu…”
“Điều quan trọng nhất là cái người tên Tần Ninh kia, không biết từ đâu xuất hiện, chẳng qua chỉ là cảnh giới Đại Chí Tôn hậu kỳ, nhưng lại có thể giết chết Tiểu Thiên Tôn tầng một, tầng hai, rất nghịch thiên…”
“Lần này, nhà họ Linh trở mình rồi!”
“Đúng vậy đúng vậy, ai có thể nghĩ tới, nhà họ Linh đang trên con đường suy bại lại có thể trở thành người được lợi nhất”.
Mà giờ phút này, trong thành quận Côn Dương, tại một chiếc bàn trong toà tửu lâu, có hai người đang ngồi đối diện.
Một trong số đó là người đàn ông có vẻ bề ngoài ước chừng hơn hai mươi tuổi, dáng vẻ tuấn tú thư sinh, hắn ta nhẹ nhàng nâng chén rượu, nếm thử một ngụm rồi chậc lưỡi.
“Rượu này…tệ thật…”
“Tất nhiên là không so được với rượu trong nhà”.
Ở phía đối diện, thanh niên hộ vệ cung kính rót rượu, sau đó nói: “Công tử, chúng ta trở về đi, nơi này không an toàn…”
“Bây giờ xảy ra chuyện phiền phức, trở về cũng không tránh khỏi việc bị phụ thân trách phạt!”
Người thanh niên trắng trẻo kia cười khổ nói: “Sao phải nóng lòng trở về chịu phạt như thế?”
“Nhưng mà…”
“Được rồi, không nhưng nhị gì hết, nếu như có nguy hiểm thì bây giờ cũng nguy hiểm rồi”.
Thanh niên trắng trẻo tiếp tục uống rượu, chỉ là sắc mặt có chút khó coi.
Trong đại sảnh, tiếng bàn tán xôn xao bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Chỉ thấy một dáng người yêu kiều trong trang phục màu đỏ, trên mặt che lụa mỏng, nhẹ nhàng bước vào, phía sau là từng bóng người mặc áo giáp đỏ theo sát.
Những cô gái mang áo giáp đỏ kia có dáng người đầy đặn, đường cong lả lướt, khuôn mặt tuyệt trần, nhưng quanh thân mỗi người đều tràn ngập sát khí.
Cô gái quần đỏ che mặt đi đến trước bàn mà hai người thanh niên vừa nãy đang ngồi, sau đó tự nhiên ngồi xuống.
“Cái gì nên tới, cuối cùng cũng sẽ tới”.
Người thanh niên thở dài nói: “Nguyên Sơ Liễu, tin tức của Phù Dung lâu các ngươi, quả thực là nhanh nhạy”.
“Thu Tây Phong, đi theo ta một chuyến!”
Nguyên Sơ Liễu lạnh nhạt nói.
“Không đi được không?”
Người đàn ông trắng trẻo cười khổ.
“Ngươi nói xem?”
Nguyên Sơ Liễu vẫn nghiêm túc như trước.
“Thu Tây Phong, người muốn tìm ngươi, không phải Phù Dung lâu chúng ta, mà là Tần Ninh, ngươi sống hay chết, còn phải dựa vào ý tứ của hắn!”
“Nếu như ta chết, các ngươi không sợ nhà họ Thu sẽ khai chiến với Phù Dung lâu các ngươi sao?
Đến lúc đó chính là trận chiến của Di Nguyên Châu và Linh Nguyên Châu, ta nghĩ nhà họ Liễu và nhà họ Linh sẽ rất vui vẻ nhìn hai nhà chúng ta khai chiến”.
Ý tứ trong lời nói của Thu Tây Phong rất rõ ràng.
Nhà họ Thu là bá chủ của Di Nguyên Châu, bá chủ duy nhất.
Nhưng trong Linh Nguyên Châu lại có những ba thế lực bá chủ là nhà họ Liễu, nhà họ Linh và Phù Dung lâu.
Nếu như Phù Dung lâu đối phó với hắn ta, làm cho nhà họ Thu tức giận, Phù Dung lâu và nhà họ Thu khai chiến, có thể sẽ khiến cho nhà họ Liễu và nhà họ Linh vui vẻ đứng nhìn, đến lúc đó, Phù Dung lâu cũng bất lợi.
Đôi mày thanh tú của Nguyên Sơ Liễu cau lại, sau đó nói: “Chuyện này không liên quan đến ta”.
“Đi thôi”.
Thu Tây Phong biết mình không thể lay chuyển được Nguyên Sơ Liễu, đành bất đắc dĩ nói: “Vậy ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc Tần Ninh là ai mà có thể khiến cho Phù Dung lâu các ngươi tôn kính như thế?”
“Ta không biết…”, đối với chuyện này, Nguyên Sơ Liễu cũng cảm thấy kỳ lạ.
Cho dù Tần Ninh trị khỏi tâm ma cho sư tôn, sư tôn trực tiếp ban thưởng cho hắn, đồng thời giúp Tần Ninh, giúp nhà họ Linh quản lý tốt quận Linh Tiên và quận Thạch Thai là được rồi mà?
Có nhất thiết phải đối với Tần Ninh nói gì nghe nấy như vậy không?
Thế nhưng sư tôn không nói, cô ta cũng không tiện hỏi.
Thu Tây Phong theo Nguyên Sơ Liễu rời khỏi tửu lâu.
Bên ngoài tửu lâu, phi cầm khổng lồ bay lượn trên độ cao trăm mét.
Thấy một màn như vậy, Thu Tây Phong không nhịn được nói: “Đi đâu?”
“Quận Linh Tiên”.
Phi cầm xuất phát...Cùng lúc đó, nhóm Hồng Giáp Vệ dưới sự dẫn dắt của ba huynh đệ Linh Văn Long, Linh Văn Tuyên và Linh Văn Minh đã trực tiếp xuất phát từ quận Côn Dương đến quận Thạch Thai.
Trên đường, có thể nói là vẻ mặt ba huynh đệ tràn ngập vui sướng.
Tình cảnh của nhà họ Linh đã được giải quyết, tảng đá đè nặng trong lòng ba huynh đệ rốt cuộc cũng buông xuống.
“Đại ca, rốt cuộc là Tần Ninh có quan hệ gì với phụ thân?”
Linh Văn Tuyên buồn bực nói: “Thương thế của phụ thân đã được giải quyết, thực lực cũng đang dần khôi phục, vậy mà vẫn không nói cho chúng ta biết!”
“Đúng vậy!”
Linh Văn Minh tò mò nói: “Đây cũng không phải là trả ơn bình thường….”
Linh Văn Long nói: “Ta đã hỏi phụ thân mấy lần rồi, nhưng phụ thân không nói, chỉ bảo sau này chúng ta sẽ biết…”, tuy rằng ba huynh đệ vui sướng vì nhà họ Linh tìm được đường sống từ trong chỗ chết.
Nhưng cũng rất hiếu kỳ việc Tần Ninh ra tay giúp đỡ.
Đây không phải là ân tình bình thường.
Linh Văn Minh cười nói: “Đệ thấy Tần công tử tuấn tú, lịch sự, đại ca, hay là huynh dứt khoát gả Phỉ Phỉ cho Tần công tử đi”.
“Tam đệ, bên người Tần công tử đã có phu nhân”.
Linh Văn Tuyên lập tức nói.
“Dù là thế nhưng Tần công tử tài giỏi hơn người, trong tương lai nhất định là rồng phượng giữa loài người, nếu như Phỉ Phỉ đồng ý thì cũng có thể là nhị phu nhân”.
Linh Văn Tuyên cười nói: “Này tam đệ, đệ cũng có thể để Tiểu Tiểu và Minh Nguyệt gả cho Tần công tử mà?”
“Đệ cũng muốn lắm, nhưng mà hai đứa nó còn quá nhỏ, không thích hợp!”
Linh Văn Tuyên và Linh Văn Minh không ngừng thảo luận.
Chỉ là sắc mặt Linh Văn Long lúc xanh lúc vừa trắng.
“Đại ca, huynh làm sao vậy?”
“Đúng vậy…”, hai người phát hiện ra sắc mặt Linh Văn Long không đúng, liền hỏi ngay.
Linh Văn Long mang vẻ mặt đau khổ nói: “Các đệ cho rằng ta không nghĩ tới điều này sao?
Hai ngày trước, ta nói với phụ thân muốn để Phỉ Phỉ gả cho Tần công tử, xem như báo đáp ân tình, làm nhị phu nhân cũng không sao, kết quả là…”
“Kết quả như thế nào?”
Linh Văn Tuyên và Linh Văn Minh vô cùng tò mò.
“Kết quả phụ thân mắng cho ta một trận, nói ta là một người phụ thân vô dụng, mơ tưởng hão huyền, vi phạm luân thường!”
Lúc này, Linh Văn Long nhớ lại những lời mắng chửi của phụ thân, trong lòng còn chút kinh hãi.
Lời lẽ như trút xuống, nước miếng bay tứ tung, ước chừng phải mắng mình cả một đêm mới chịu buông tha.
Người phụ thân vô dụng?
Mơ tưởng hão huyền?
Vi phạm luân thường?
Phụ thân cũng làm quá rồi!
“Dù sao thì tốt nhất các đệ đừng nên đề cập tới, bằng không, ta đoán chừng phụ thân sẽ đánh gãy chân các đệ đấy”.
Linh Văn Long rụt cổ, nhớ lại bản thân bị dạy dỗ cả một đêm, đột nhiên ông ta cảm thấy phụ thân mình ốm yếu cũng tốt, ít nhất sẽ không dạy dỗ mình như vậy.
“Còn nữa, nói với Tiểu Tiểu và Minh Nguyệt đừng có loại suy nghĩ này…”, trong lòng ba huynh đệ cảm xúc hỗn loạn.
Một người thanh niên vĩ đại như vậy, nếu có thể làm con rể nhà họ Linh bọn họ thì thật tốt.
Tại sao phụ thân lại không đồng ý chứ?
Đáng tiếc đáng tiếc.
Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho dù phụ thân đồng ý, chỉ sợ Tần Ninh cũng không vừa mắt con gái bọn họ, dù sao, cái vị Thời Thanh Trúc bên cạnh Tần Ninh kia, tuy rằng mới chỉ là thiếu nữ đã như nụ hoa chớm nở, sau này lớn lên, nhất định sẽ có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, không người sánh bằng.
Ba huynh đệ dẫn theo hơn mười vị Hồng Giáp Vệ, đi về hướng quận Thạch Thai…
Ở một bên khác, Tần Ninh cùng với hầu hết mọi người trong nhà họ Linh trở về quận Linh Tiên.
Sau khi trở về quận Linh Tiên, nhóm võ giả nhà họ Linh đều có cảm giác bừng tỉnh, như đã cách một thế hệ.
Đến trước cổng thành, họ dừng lại nghỉ chân.
“Từ hôm nay trở đi, quận Linh Tiên chính là của nhà họ Linh”.
Linh Thiên Triết chậm rãi nói: “Vốn dĩ, đệ cũng không muốn xưng bá, thế nhưng không biết tại sao nhà họ Hứa lại gây sự…”
Chương 2290: Tiểu Thiên Tôn tầng một
Tần Ninh vỗ vỗ bả vai Linh Thiên Triết, cười nói: “Đừng than ngắn thở dài, tuổi còn trẻ không cần ra vẻ lão già, làm cho người ta cảm thấy bản thân mình lớn tuổi rồi…”
“Quả thật đệ cũng không còn trẻ nữa, đã sống mấy vạn năm rồi…”, Linh Thiên Triết cảm thán nói.
“Nói hươu nói vượn”.
Lúc này, Tần Ninh nghiêm mặt nói: “Võ giả cửu cảnh Chí Tôn có tuổi thọ hơn mười vạn năm, đệ cũng chỉ mới mấy vạn tuổi, cùng lắm chỉ tương đương với dáng vẻ ba mươi tuổi của người bình thường thôi”.
Linh Thiên Triết cười haha nói: “Huynh nói sao thì chính là vậy đi, nhưng mà sau này huynh phải chuẩn bị cho đệ mấy viên Trú Nhan Đan đấy, để đệ vĩnh viễn bảo tồn tuổi xuân”.
“Đều đã là ông nội của mấy đứa nhỏ rồi mà còn muốn cải trang thành thiếu nam?”
Tần Ninh cười nhạo nói: “Trở về để ta tìm cho đệ một người bạn già còn được”.
Hai người vui vẻ trò chuyện ở phía trước.
Phía sau, mấy vị tiểu bối nhà họ Linh mang vẻ mặt vô cùng kỳ lạ.
Tần Ninh và Linh Thiên Triết.
Một người có vẻ ngoài tầm hơn hai mươi tuổi.
Một người nhìn qua trên dưới năm mươi tuổi.
Thế nhưng khi hai người bọn họ nói chuyện với nhau từ nãy đến giờ, lại thoải mái giống như huynh đệ…Loại cảm giác này, thực sự rất kỳ lạ.
Trước cửa thành, Liễu Thông Thiên đã dẫn người đứng chờ đợi ở đó.
“Tần công tử”.
Nhìn thấy Tần Ninh an toàn trở về, Liễu Thông Thiên cũng nhẹ nhàng thở ra.
Trên thực tế, ông ta đã sớm nhận được tin tức.
Chỉ là không dám tin.
Có điều nghĩ lại thì dù sao người đó cũng là Tần Ninh, ông ta liền tin.
“Ừm”.
Tần Ninh trực tiếp nói: “Việc mà ta bảo ngươi sắp xếp, đã làm xong chưa?”
“Vâng”.
Liễu Thông Thiên ghé sát vào tai Tần Ninh, nhỏ giọng nói: “Đã phái người bao vây trong ngoài nhà họ Hứa, bốn phía thành trì cũng đã sắp xếp võ giả Linh Ngự môn, nhưng chúng ta không có đủ người…”, Tần Ninh gật đầu nói: “Để cho người nhà họ Linh đi cùng với các ngươi, thuận tiện dẫn theo mấy Hồng Giáp Vệ, các ngươi cùng nhau làm việc, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn một chút”.
“Vâng!”
Mọi người đồng loạt vào thành.
Dân chúng bên trong quận Linh Tiên nhìn thấy nhóm võ giả nhà họ Linh trở về từ cuộc đấu võ bảy quận, ánh mắt lập tức tập trung vào bọn họ.
“Kỳ lạ, những năm trước, sau cuộc đấu võ bảy quận, các đại gia tộc đều ở lại đó một đoạn thời gian, sao lần này lại kết thúc nhanh như vậy?”
“Kia đều là người nhà họ Linh, người nhà họ Hứa đâu rồi?”
“Không thấy…”, nhìn thấy võ giả nhà họ Linh trở về, mọi người đều xôn xao bàn tán.
Một đường trở về Linh phủ, ba đứa con không ở đây, Linh Thiên Triết bắt đầu sắp xếp lại tất cả công việc.
Những năm gần đây, tuy nói công việc lớn nhỏ trong tộc đều do ba huynh đệ Linh Văn Long, Linh Văn Tuyên và Linh Văn Minh phụ trách, nhưng trên thực tế, có việc gì ba huynh đệ đều bẩm báo cho phụ thân Linh Thiên Triết, cho nên bây giờ Linh Thiên Triết quản lý mọi việc cũng không có gì xa lạ.
Sau khi sắp xếp tốt mọi chuyện, Linh Thiên Triết dẫn theo hơn trăm võ giả cảnh giới Chí Tôn rời khỏi nhà họ Linh, hội họp với võ giả Linh Ngự môn do Liễu Thông Thiên dẫn đầu, trực tiếp đi đến Hứa phủ.
Một màn này làm cho nhóm võ giả trong quận Linh Tiên trợn mắt há hốc mồm.
Nhà họ Linh và Ngự Linh môn muốn làm gì?
Thừa dịp cao tầng nhà họ Hứa chưa về, tiêu diệt nhà họ Hứa sao?
Trong phút chốc, cả quận Linh Tiên vang lên tiếng bàn tán xôn xao…Mà đối với những chuyện này, Tần Ninh cũng không quan tâm.
Linh Thiên Triết đã là Tiểu Thiên Tôn tầng ba, hơn nữa còn có mấy vị cảnh giới Tiểu Thiên Tôn của Hồng Giáp Vệ, bây giờ, trong nhà họ Hứa không có nổi một Tiểu Thiên Tôn, cảnh giới Đại Chí Tôn cũng ít hơn một nửa, căn bản là không thể ngăn cản được bước chân của Linh Ngự môn và nhà họ Linh.
Hơn nữa, để hoàn toàn nắm trong tay nhà họ Hứa, không phải là việc mà một sớm một chiều có thể hoàn thành.
Nhà họ Hứa sở hữu hơn trăm toà thành trì, trong đó, đều có võ giả nhà họ Hứa canh giữ, nhà họ Linh và Linh Ngự môn cần phải đi giải quyết rõ ràng, nắm quyền trong tay…Việc này, hai người Linh Thiên Triết và Liễu Thông Thiên có thể làm tốt.
Bên trong Linh Ngự môn.
Ở một tòa đình viện phía sau.
Tần Ninh đang ở trong một tòa lầu các, khoanh chân ngồi đó.
Thời Thanh Trúc ngồi bên cạnh, nhàm chán uống rượu.
Giờ phút này, khí Chí Tôn ngưng tụ bên trong cơ thể Tần Ninh, từng luồng khí thế bộc phát.
Thấy một màn như vậy, Thời Thanh Trúc chậc lưỡi, lẩm bẩm nói: “Sắp đột phá…”
Pháp thân chậm rãi ngưng tụ xung quanh Tần Ninh.
Pháp thân giống như một chiếc áo giáp, bao trùm lên cơ thể.
Nhìn kỹ lại mới thấy, đó không phải là một chiếc áo giáp thực sự, mà là một long ảnh, một phượng ảnh, bao trùm lên thân thể hắn.
Mà đầu rồng và đầu phượng một trái một phải bám lên hai vai Tần Ninh.
Lúc này, hắn trông giống như long hoàng cái thế, phượng áp cửu thiên! Cảnh giới Tiểu Chí Tôn, pháp thân Tụ Hình.
Cảnh giới Đại Chí Tôn, pháp thân Ngưng Thể.
Mà khi pháp thân ngưng tụ thành thực thể, ba đạo thể văn hội tụ thành một, võ giả cảnh giới Chí Tôn có thể bắt đầu dẫn dắt linh hồn thiên địa, tiến hành pháp thân Trì Linh! Đây cũng chính là pháp thân Dung Linh của cảnh giới Tiểu Thiên Tôn.
Pháp thân Dung Linh có linh tính, quan hệ với võ giả càng thêm chặt chẽ.
Cái gọi là Dung Linh, tức là lấy linh hồn thiên địa đưa vào trong pháp thân, có thể nói là bắt buộc pháp thân phải hấp thu, chứa đựng nó.
Dao động khủng bố không ngừng bộc phát.
Lực lượng trong pháp thân không ngừng hội tụ rồi lại tiếp tục hội tụ.
Dần dần, pháp thân giống như áo giáp càng ngày càng trở nên rõ ràng, ngày càng ngày càng trở nên chân thật.
Cho đến cuối cùng, nó giống như đã biến thành một bộ áo giáp thực sự, bao trùm lên thân thể Tần Ninh.
Hơi thở trong cơ thể hắn dần dần ổn định lại, phía trên pháp thân, thân hình rồng phượng giống như sống dậy, nhất thời, mắt rồng và mắt phượng mở ra, loé lên linh trí.
“Thành công rồi?”
Thời Thanh Trúc vô cùng kinh ngạc.
Tần Ninh tiến hành pháp thân Dung Linh, hình như có chút thoải mái.
Nàng vẫn còn nhớ rõ, khi nàng hoàn toàn dung hợp với pháp thân Vạn Linh phải tiêu tốn một ngày một đêm…Không bao lâu sau, hơi thở của Tần Ninh dần dần ổn định lại, hắn chậm rãi mở mắt ra, cả người cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Thành công rồi!”
Pháp thân Dung Linh lần một.
Tiểu Thiên Tôn tầng một.
Nước chảy thành sông.
Tần Ninh đứng dậy, đi đến bên cạnh Thời Thanh Trúc, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của nàng, tỉ mỉ xem xét.
“Pháp thân Vạn Linh, tốc độ Dung Linh cực kỳ nhanh, cho nên, trong khoảng thời ngắn nàng đã đạt được đến tầng ba của cảnh giới, để ta nhìn xem, pháp thân của nàng có tồn tại khiếm khuyết nào không”.
Tần Ninh trực tiếp nói.
Khi chưa đạt đến cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, pháp thân của Tần Ninh vẫn chưa Dung Linh, tất nhiên là không thể nhìn ra được linh tính pháp thân Dung Linh của Thời Thanh Trúc.
“Ừm…Không tồi…”, Tần Ninh thì thầm nói: “Xem ra thiên phú của nàng quả thực là cực kỳ tốt”.
“Đó là đương nhiên…”, Thời Thanh Trúc kiêu ngạo.
“Thế nhưng không chú tâm tu hành”.
Tần Ninh nói tiếp: “Pháp thân Vạn Linh đang ở cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, có được lợi thế rất lớn, tốc độ tu hành của nàng còn có thể nhanh hơn”.
“Còn một điều nữa chính là hạt châu trong cơ thể nàng, dung hợp thành một thể với linh hồn thiên địa, tràn ngập linh trí, nàng có thể tự cảm nhận được, nhưng hạt châu này vẫn liên tục Dung Linh cho nàng!”
Thời Thanh Trúc bĩu môi.
Những lời Tần Ninh nói quả thực là vô cùng chính xác.
Hạt châu không biết tên kia cả ngày cuồn cuộn không ngừng, phụ giúp pháp thân của nàng tăng lên, trợ giúp pháp thân gột rửa, quả thực là rất thần kỳ.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho cảnh giới của nàng đạt tới tầng ba nhanh như vậy.
Chỉ là Thời Thanh Trúc cảm thấy điều này không tốt chút nào.
Tiến bộ quá nhanh, cảnh giới rất cao, Tần Ninh sẽ giao cho nàng nhiều việc hơn, nàng không muốn làm, nàng chỉ muốn ở bên cạnh Tần Ninh, làm một con cá ướp muối, an an ổn ổn uống rượu.
Người phụ nữ này có dáng vẻ khoảng ba mấy tuổi, mái tóc dài buông xõa sau gáy, búi tóc trên đỉnh đầu, đôi mắt giống như tràn ngập hơi nước, lộ ra mấy phần yêu kiều, mấy phần kiêu ngạo, mấy phần quyến rũ.
Giống như cô gái hàng xóm xinh đẹp động lòng người, quyến rũ nhưng không yêu dị, rực rỡ nhưng lại không tầm thường.
Thu Minh Anh nhìn chằm chằm cô ấy, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
Mà Nguyên Sơ Liễu lại âm thầm thở ra một hơi, vội vàng khom người hành lễ.
"Sư tôn".
Lúc này, trận chiến xung quanh cũng lập tức dừng lại.
Sư tôn?
Sư tôn của Nguyên Sơ Liễu đương nhiên là lâu chủ của Phù Dung lâu - Hồng Phù Dung! Là cường giả đỉnh cao có thực lực đủ để xếp vào hạng ba vị trí đầu trong Linh Nguyên Châu.
Hồng Phù Dung khoanh hai tay trước người, có chút hứng thú nhìn chằm chằm Thu Minh Anh, chậm rãi nói: "Ngươi là do Thu Vân Thiên sai đến sao?"
Giọng nói vô cùng mềm mại, nhưng giọng điệu lại lạnh lẽo, có chút không hợp.
Trong lòng Thu Minh Anh cảm thấy vô cùng nặng nề, ông ta không muốn trả lời, chỉ muốn mau chóng thoát khỏi nơi đây.
Ông ta có nằm mơ cũng chẳng ngờ Hồng Phù Dung lại xuất hiện ở đây!
"Phù Dung lâu chủ!"
Thu Minh Anh liền nói ngay: "Tại hạ tuyệt đối không có ác ý với Linh Nguyên Châu, thật sự là...", "Tuyệt đối không có ác ý?"
Hồng Phù Dung hừ lạnh nói: "Nếu ta không có ở đây, có phải ngươi sẽ giết đồ nhi của ta không?"
"Người mà Thu Vân Thiên dạy bảo ra đúng là tốt ghê".
Thu Minh Anh lập tức sa sầm mặt.
"Phù Dung lâu chủ, Linh Nguyên Châu không thể so sánh được với Di Nguyên Châu, nhà họ Thu muốn làm gì, tốt nhất là Phù Dung lâu đừng quan tâm, đừng tự chuốc họa vào thân!"
Thu Minh Anh biết cho dù tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục thì căn bản cũng không có khả năng để Hồng Phù Dung nương tay.
"Ăn nói hay thật!"
Hồng Phù Dung lại nói: "Chỉ là lời này nếu để Thu Vân Thiên nói với ta còn được, ngươi... là cái thá gì?"
Hồng Phù Dung vừa nói xong liền nắm bàn tay lại.
Chỉ thấy Hồng Phù Dung bắn từng sợi tơ mảnh vào trong hư không, tuy không nhìn thấy đàn nhưng lại nghe thấy một tiếng đàn đột nhiên vang lên.
Phụt phụt... Trong phút chốc, máu tươi bắn ra.
Thu Minh Anh hét thảm một tiếng, bàn tay cầm đao đã bị cắt đi, máu tươi chảy ròng ròng.
Sắc mặt Thu Minh Anh trắng bệch, không nói hai lời lập tức xoay người rời đi.
Chỉ là lúc ông ta đang định rời đi, trên mặt đất xung quanh lại đột nhiên xuất hiện trên trăm người phụ nữ mặc áo giáp mềm màu đỏ, trong nháy mắt đã xông tới.
"Người nhà họ Thu, không được buông tha bất kỳ kẻ nào".
Giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Các võ giả bảy quận đứng xa xem đều hoàn toàn ngây người.
Áo giáp màu đỏ.
Đều là phụ nữ.
Đây là Hồng Giáp Vệ của Phù Dung lâu! Hồng Giáp Vệ chính là đội cận vệ bên cạnh lâu chủ Phù Dung lâu, chưa nói đến việc đều là phụ nữ, mà ai nấy đều có sắc đẹp không tầm thường và thực lực mạnh mẽ, người yếu nhất cũng là cảnh giới Tiểu Thiên Tôn tầng một.
Người của Phù Dung lâu đã tới! Bọn họ ở khoảng cách khá xa, cho nên cũng không nhìn thấy Phù Dung lâu chủ tự mình đến.
Sắc mặt Thạch Hình lập tức trắng bệch.
Xong đời! Hồng Phù Dung từ trước đến nay vẫn luôn ở trong Linh Nguyên Châu chưa từng rời đi, càng không có khả năng đến bảy quận, bây giờ... sao lại tới đây! Lúc này, Nguyên Sơ Liễu đi đến trước mặt sư tôn mình, khom người nói: "Sư tôn, người...", Hồng Phù Dung lại không nói gì, chỉ quay người nhìn về phía Tần Ninh đang đứng trên thân Cửu Anh.
Chỉ là khi nhìn về phía Tần Ninh, sắc mặt Hồng Phù Dung lại vô cùng kinh ngạc, khó hiểu, còn có một ít mâu thuẫn.
"Ngươi chính là Tần Ninh mà Liễu Nhi nói sao?"
Hồng Phù Dung mở miệng nói.
"Ừm".
Tần Ninh chậm rãi gật đầu, nhìn người phụ nữ trước mặt.
Thời gian đã trôi qua vài vạn năm, cuối cùng cũng được gặp lại lần nữa! Năm đó Hồng Phù Dung thích mặc váy đỏ, dáng vẻ đáng yêu ngoan ngoãn như em gái nhà bên, bây giờ nhìn cô ấy đã trưởng thành, vô cùng quyến rũ rồi.
Hồng Phù Dung đi từng bước một đến trước mặt Tần Ninh, sau đó lập tức bắt lấy bàn tay hắn, đi vào trong một tòa lầu các còn nguyên vẹn.
Chỉ trong phút chốc, hơn mười người trong Hồng Giáp Vệ lần lượt chia nhau ra đứng xung quanh lầu các.
Lúc này Nguyên Sơ Liễu muốn đi vào theo, nhưng lại bị Hồng Phù Dung ngăn cản.
"Con chờ ở bên ngoài".
"Vâng".
Nguyên Sơ Liễu dừng lại, nhưng trong lòng lại vô cùng kinh ngạc.
Từ nhỏ đến lớn, sư tôn luôn đối xử với cô ta như con gái ruột, cũng sẽ không giấu giếm cô ta bất cứ chuyện gì.
Thế nhưng lần này đã thay đổi! Rốt cuộc Tần Ninh này có lai lịch gì?
Thời Thanh Trúc mặc một bộ váy dài màu xanh ung dung đi đến, lại đứng bên cạnh Tần Ninh không muốn rời đi.
Hồng Phù Dung liếc qua Thời Thanh Trúc.
Không thể không nói, Thời Thanh Trúc có khí chất biến ảo khôn lường, cao nhã thanh khiết, hoàn toàn khác biệt với khí chất của Hồng Phù Dung.
Nói chung là hai loại khí chất hoàn toàn khác biệt, không có cách nào so sánh.
Tuy nói như thế, nhưng khí chất linh động của Thời Thanh Trúc lại quá ưu tú khiến người khác bị thu hút, làm cho lúc này Hồng Phù Dung cũng là bị hạ thấp xuống không ít.
"Đây là phu nhân ta, có thể đi vào".
Tần Ninh cười nói.
Hắn biết Hồng Phù Dung muốn nói cái gì.
Hồng Phù Dung nghe thấy lời này của Tần Ninh cũng không mở miệng, mà lập tức quay người tiến vào trong lầu các, một cơn gió mát đóng cửa lầu các lại.
Giờ phút này, võ giả các phe phái đều không thể hiểu được.
Tần Ninh có quen biết với lâu chủ Hồng Phù Dung?
Mặc dù Nguyên Sơ Liễu biết cầm phổ kia của Tần Ninh bất phàm, nhưng cũng không đến mức khiến sư tôn huy động nhiều nhân lực như vậy chứ?
Trong lầu các.
Hồng Phù Dung nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Vị tiên sinh kia bây giờ thế nào rồi?"
Tần Ninh lại cười nói: "Rất tốt".
Lần thứ nhất cô ấy nhìn thấy cầm phổ đã có thể xác định được nó xuất phát từ tay vị tiền bối năm đó đã dạy bảo mình cầm thuật, dẫn dắt mình đi đến con đường âm tu.
Võ giả âm tu có chút đặc biệt.
Ví dụ như đan sư, mỗi một vị đan sư đều có được thói quen đặc biệt lúc luyện chế đan dược.
Đan dược tạo ra cũng sẽ để lại dấu vết tương ứng.
Cầm phổ của Tần Ninh và phổ pháp của vị tiên sinh kia giống nhau như đúc.
Cô ấy không có khả năng nhìn nhầm.
"Hắn... Hắn ở nơi nào?"
Hồng Phù Dung liền nói ngay.
"Ở trước mắt ngươi".
Tần Ninh lại thản nhiên nói.
Nghe thấy lời này, trong đôi mắt đẹp của Hồng Phù Dung lập tức hiện ra mấy phần lạnh lùng, một luồng sát khí lao thẳng về phía hắn.
"Cả đời này Phù Dung không thể nào quên được dung mạo, khí chất của tiên sinh, ngươi không phải hắn!"
Cho dù là từ dáng vẻ hay khí chất, Tần Ninh đều hoàn toàn không giống vị tiên sinh năm đó.
"Lấy Phù Dung cổ cầm của ngươi ra đây!"
Hắn vừa nói xong, Hồng Phù Dung không hề do dự lấy ra một cây đàn cổ được chế tạo từ gỗ lim, dây đàn lại có vẻ vô cùng mộc mạc.
Phù Dung cổ cầm! Bảo khí Chí Tôn của lâu chủ Phù Dung lâu, mấy năm gần đây, trong Linh Nguyên Châu đã có vô số võ giả chết dưới cây đàn này.
Tần Ninh đi ra phía trước, khẽ mỉm cười nói: "Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi còn nhớ năm đó ta đã nói với ngươi...", "Ngày mà ngươi và ta gặp lại, ta sẽ cho ngươi thêm một cơ duyên to lớn!"
Hắn vừa dứt lời, Hồng Phù Dung lập tức biến sắc.
Tần Ninh lại khẽ lướt mười ngón tay qua Phù Dung cổ cầm đang trôi lơ lửng, trong chớp mắt, hai tay hắn đã xẹt qua dây đàn, gảy sang hai bên.
Tinh... Trong đàn cổ lập tức phát ra một tiếng vang.
Mà trong tiếng đàn lượn lờ kia, chỉ thấy được từng dây đàn giống như sợi tơ nhảy ra từ bên trong đàn cổ, hóa thành từng mặt lưới dung hợp vào trong cơ thể của Hồng Phù Dung...
Chương 2287: Tiên sinh cho ngươi một cơ duyên lớn
“A ưm…”, trong miệng Hồng Phù Dung phát ra một chuỗi âm thanh có thể khiến cho tất cả đàn ông ngày đêm thương nhớ, sau đó, trên khuôn mặt tươi cười của cô ấy xuất hiện một rặng mây ửng hồng.
Trong phút chốc, Hồng Phù Dung dường như nhớ lại quãng thời gian mấy vạn năm trước…Đó là một buổi trưa nắng đẹp, sau giấc ngủ trưa, tiên sinh đánh đàn gảy âm, khi đó, cô ấy mới chỉ là một đứa nhỏ sáu, bảy tuổi đứng bên cạnh, lắng nghe đến mê mẩn.
“Tiên sinh, người đánh đàn nghe thật hay”.
Cô bé mang vẻ mặt sùng bái nói.
“Có muốn học không?”
“Muốn…”
“Ta dạy cho ngươi…”
Từng ngày trôi qua, cô bé dần dần lớn lên, trở thành một cô gái duyên dáng, yêu kiều, phương diện cầm thuật cũng đã đạt được thành tựu.
Cho đến một ngày nọ.
“Phù Dung, tiên sinh phải rời đi”.
“Ngươi theo ta học cầm thuật trăm năm, đã đủ để cho đời này của ngươi sử dụng, tiên sinh có việc cần phải làm”.
Hai mắt cô gái đỏ hoe, cúi đầu nói: “Tiên sinh, Phù Dung không nỡ để người đi”.
“Đứa nhỏ ngốc, ta chỉ tạm thời rời đi thôi, không phải là ra đi vĩnh viễn, trong tương lai, sẽ có một ngày ta và ngươi gặp lại”.
“Thật vậy sao?”
“Đương nhiên, tiên sinh đã lừa gạt ngươi bao giờ chưa?”
Cô gái nức nở nói: “Người ngoài đều nói tiên sinh có thuật luyện đan cực kỳ lợi hại, thuật luyện đan mạnh nhất, nhưng ta thấy cầm thuật của tiên sinh mới là cường đại nhất”.
Tiên sinh nhẹ nhàng xoa đầu cô gái, mỉm cười nói: “Ngươi rất thích hợp để tu hành cầm thuật, con đường âm tu vốn là huyền ảo, ngay từ bước đầu đã ngăn cản rất nhiều người có ý muốn tu hành, ta dạy nó cho ngươi cũng hy vọng ngươi có thể khiến cho âm tu ngày càng trở nên cường đại hơn”.
“Ngươi và ta chia xa, ngày gặp lại, tiên sinh sẽ cho ngươi một cơ duyên lớn”.
Cơ duyên lớn! Cô gái gật đầu.
Tiên sinh cầm đàn cổ trong tay, dây đàn vẫn còn rung rung.
Ánh mắt cô gái tràn đầy sửng sốt.
“Được rồi”.
Tiên sinh nhàn nhạt nở nụ cười nói: “Cố gắng tu hành, ngày gặp lại, ta hy vọng ngươi sẽ trở nên tốt hơn, trên cả những gì mà ta tưởng tượng”.
Cô gái nhìn theo bóng tiên sinh rời đi.
“Đây là ước định giữa ta và ngươi, cũng là bằng chứng cho việc hai ta quen biết nhau trong ngày gặp lại, dù sao…cũng không thể để đến lúc đó, ngươi không nhận ra ta!”.
Lời nói của tiên sinh còn văng vẳng bên tai cô ấy, giống như chỉ mới ngày hôm qua.
Cô gái thì thầm nói: “Bất cứ lúc nào, ta liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra tiên sinh, chỉ sợ…sợ…tiên sinh không nhận ra ta thôi…”.
Dưới một quãng thời gian dài yên tĩnh.
Hồng Phù Dung đứng trước mặt Tần Ninh và Thời Thanh Trúc.
Lúc này, những sợi dây đàn dung nhập vào trong cơ thể Hồng Phù Dung, chỉ thấy trong thân thể cô ấy cũng xuất hiện từng đường dây đàn màu đen.
Dây đàn màu đen kia tạo nên những âm thanh chói tai, dòng khí đen thùi lùi như muốn thoát ra.
Tần Ninh nhìn thoáng qua Hồng Phù Dung, khẽ nhíu mày.
“Phốc…”, ngay sau đó, Hồng Phù Dung phun ra một ngụm máu tươi.
Thế nhưng, máu tươi từ trong miệng cô ấy phun ra lại khiến cho mặt đất bị ăn mòn.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Ta mới chỉ nghe Nguyên Sơ Liễu nói qua một chút, không ngờ tâm ma trong cơ thể ngươi đã đến tình trạng này rồi”.
Hồng Phù Dung cũng nhìn về phía người thanh niên trước mắt, ngay sau đó, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên sự đau đớn, tương tư, ai oán, rồi ba bước cũng thành hai bước, cô ấy đi đến trước mặt Tần Ninh, không nhịn được mà dang tay ôm chặt lấy hắn.
“Tiên sinh…”, một tiếng kêu làm tan chảy trái tim người khác.
Tần Ninh chỉ cảm thấy một mảnh mềm mại áp sát vào ngực mình, trong lòng thầm nghĩ một câu: Thật khó lường!
Chỉ là khi nhìn thấy ánh mắt như sắp sửa giết người của Thời Thanh Trúc phóng đến, Tần Ninh ho khan nói: “Phù Dung…”, Hồng Phù Dung cũng tự biết là mình thất lễ, lúc này, cô ấy lùi về sau hai bước, sửa sang lại quần áo rồi quỳ xuống hành lễ, giọng run rẩy nói: “Tiên sinh tha tội, Phù Dung quá mức kích động, cho nên hành động không đúng mực”.
Thời Thanh Trúc hừ một tiếng.
Tần Ninh ho khan nói: “Đứng lên đi, không trách ngươi”.
“Vốn dĩ, khi chế tạo nên Phù Dung cổ cầm này, ta đã để lại trong đó một cầm âm, để khi nào cầm thuật của ngươi đạt đến cảnh giới thích hợp sẽ dung hợp với nó…”
“Phù Dung hổ thẹn, không thể lĩnh ngộ được”.
“Ngươi không lĩnh ngộ được cũng không sao, cầm âm này, ta cũng có thể lấy ra cho ngươi, vốn là định để cho ngươi có thể tiến thêm một bước nữa, nhưng bây giờ xem ra chỉ có thể giúp ngươi giải trừ tâm ma!”
Hồng Phù Dung lại bái lạy.
“Tiên sinh quả nhiên là có trí tuệ hơn người, năm đó, người dốc lòng dạy dỗ Phù Dung, nhưng đáng tiếc Phù Dung ngu dốt, vẫn chưa lĩnh ngộ được hết ý tứ trong lời nói của tiên sinh, không nghĩ tới tiên sinh lại có thể trở về, còn thay đổi trở thành một người hoàn toàn khác”.
“Sự việc phức tạp, cũng không dễ nói”.
Tần Ninh ngồi xuống, nhìn về phía Hồng Phù Dung, mỉm cười nói: “Có điều, ta cũng không ngờ tới ngươi lại sáng tạo nên Phù Dung lâu, bây giờ còn trở thành người đứng đầu”.
Hồng Phù Dung lập tức nói: “Phù Dung ghi nhớ lời dạy của tiên sinh, phát huy rực rỡ con đường của võ giả âm tu, chưa bao giờ dám quên”.
“Phù Dung vẫn nghĩ, sau này, khi tiên sinh trở về có thể sẽ đến Cửu Nguyên Vực, cho nên, ta vẫn luôn ở Linh Nguyên Châu chờ đợi”.
Tần Ninh gật gật đầu.
“Được rồi, đứng lên đi”.
Tần Ninh nhìn Hồng Phù Dung, cười nói: “Nếu như dựa theo những gì ta dạy, con đường tu hành của ngươi hẳn là sẽ không xuất hiện tâm ma mới đúng, đây là có chuyện gì?”
“Phù Dung cũng cảm thấy kỳ lạ, suy đi nghĩ lại vẫn không nghĩ ra là tại sao”.
Tần Ninh gật gật đầu nói: “Trở về ta sẽ giúp ngươi xem xét kỹ”.
“Cảm ơn tiên sinh”.
Vẻ mặt Hồng Phù Dung vui mừng.
Không ai hiểu rõ hơn cô ấy, cầm thuật của tiền sinh cường đại đến mức nào! Năm đó, ngưỡng cửa nhà tiên sinh bị các cường giả đạp nát, cầu xin người ban cho đan được.
Nhưng trên thực tế, những người đó đều có mắt không tròng, chỉ nhìn thấy thuật luyện đan cường đại của tiên sinh, lại không biết rằng âm tu của tiên sinh cũng không người nào sánh bằng.
“Thân phận của ta, tạm thời đừng để lộ ra ngoài”.
Tần Ninh nói tiếp: “Ngươi chỉ cần biết ta là Tần Ninh là được, lần này trở về, ta phải điều tra rõ ràng chuyện liên quan đến nhà họ Linh”.
“Nhà họ Linh?”
Tuy rằng Hồng Phù Dung đi theo Tần Ninh ở kiếp thứ năm hơn trăm năm, nhưng cô ấy cũng không biết Tần Ninh đến từ phương nào, chỉ biết khi đó, Tần Ninh đã được mọi người công nhận, gọi là Cửu Nguyên Đan Đế.
Tần Ninh trực tiếp nói: “Năm đó, ta xuất thân từ nhà họ Linh, Linh Thư và Lý Thanh Huyên là phụ mẫu của ta”.
Nghe được những lời này, sắc mặt Hồng Phù Dung thay đổi.
“Sao thế?”
“Khởi bẩm tiên sinh!”
Hồng Phù Dung chắp tay nói: “Những năm gần đây, tình cảnh nhà họ Linh có chút khó khăn, hình như có người âm thầm đối phó với họ”.
Tần Ninh gật gật đầu nói: “Có thể là nhà họ Thu”.
“Thế nhưng, có lẽ nhà họ Thu cũng chỉ là người bị sai khiến mà thôi, nếu nói, rốt cuộc là ai đối phó với nhà họ Linh, có thể là liên quan đến các thế lực đứng đầu trong Cửu Nguyên Vực, chuyện này, ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng”.
“Hỏi ngươi một việc, ngươi có biết Trần Nhất Mặc ở đâu không?”
Hồng Phù Dung lập tức trả lời: “Tung tích của Trần Nhất Mặc đại sư lúc ẩn lúc hiện, thời gian xuất hiện trong tầm mắt quần chúng rất ít, lần cuối cùng mà hắn ta xuất hiện, đã là rất lâu về trước…”
“Hình như sau khi mất đi tin tức của tiên sinh, hắn ta không hề xuất hiện nữa…”, Tần Ninh nghe vậy thì khẽ nhíu mày.
“Tạm thời không đề cập đến việc này, kế tiếp, ngươi giúp ta điều tra một vài tin tức”.
“Tiên sinh cứ việc dặn dò”.
Tần Ninh khoát tay nói: “Trước hết, cứ giải quyết xong chuyện trước mắt đi đã!”
Nói xong, Tần Ninh đứng dậy, đi ra bên ngoài lầu các.
Chương 2288: Ngang hàng với mệnh lệnh của ta
Lúc này, bên ngoài lầu các.
Nguyên Sơ Liễu nhìn thấy cánh cửa mở ra.
Có điều, người đi ra đầu tiên không phải sư tôn, mà là Tần Ninh.
Tần Ninh chắp tay sau lưng, dáng vẻ vẫn lạnh nhạt như trước.
Dường như lúc nào hắn cũng như vậy, ngay cả khi Thu Minh Anh có cảnh giới Tiểu Thiên Tôn tầng chín muốn giết chết hắn, hắn vẫn cứ như thế.
Người như vậy, rất dễ khơi dậy sự tò mò của người khác.
Hồng Phù Dung đi theo Tần Ninh ra ngoài.
“Sư tôn”.
Nhìn thấy vết máu trên khóe miệng Hồng Phù Dung, trong lòng Nguyên Sơ Liễu kinh hãi.
“Sư tôn, người làm sao vậy?”
Nguyên Sơ Liễu lo lắng nói.
“Không sao”.
Hồng Phù Dung cười nói: “Âm ma trong lòng đã được giải trừ, sư tôn đã không còn gì đáng ngại!”
Nhìn về phía Tần Ninh, Hồng Phù Dung lại nói: “Liễu Nhi, vị Tần công tử này đã chữa khỏi thương thế trong cơ thể sư tôn, kể từ hôm nay, Tần công tử chính là khách quý của Phù Dung lâu chúng ta, không được chậm trễ, hiểu chưa?”
Đã trị liệu tốt rồi?
Đôi mắt xinh đẹp của Nguyên Sơ Liễu nhìn về phía Tần Ninh, mang theo sự kinh ngạc tột cùng.
Mà trong ánh mắt kinh ngạc đó còn ẩn chứa sự sùng bái, kính trọng.
Là con gái, Thời Thanh Trúc tinh tế cảm nhận được biến hoá trong đôi mắt của Nguyên Sơ Liễu.
Không ổn.
Việc lớn không ổn rồi.
Thời Thanh Trúc cảm nhận được một sự uy hiếp cực lớn.
Đầu tiên là Dược Thập, mặc dù vẻ ngoài có chút lôi thôi lếch thếch, nhưng vẫn không che đi được sự xinh đẹp vốn có, nhan sắc vô cùng động lòng người.
Sau đó lại đến người phụ nữ trưởng thành, đầy đặn Hồng Phù Dung kia.
Bây giờ lại thêm một Nguyên Sơ Liễu tao nhã, không màng danh lợi.
Những người phụ nữ này…có vấn đề.
Mỗi một người đều ham muốn sắc đẹp của phu quân nàng, khiến cho phu nhân chân chính như nàng cảm nhận được uy hiếp lớn! Lúc này, Tần Ninh đảo mắt khắp trong ngoài sơn cốc.
Trận chiến này, từ khi nhóm Hồng Giáp Vệ của Phù Dung lâu xuất hiện thì đã kết thúc.
Mỗi một người trong Hồng Giáp Vệ đều là cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, có thực lực tương đương với võ giả đứng đầu trong bảy quận, nhóm võ giả bảy quận sao có thể là đối thủ của bọn họ?
Võ giả nhà họ Linh và Linh Ngự môn đứng chung một chỗ.
Mà võ giả nhà họ Hứa và nhà họ Thạch đều cảm thấy rét run.
Về phần Thu Minh Anh và võ giả nhà họ Thu đến đây, cũng đều bị chém giết.
Tần Ninh nhìn về phía sơn cốc.
“Võ giả nhà họ Hứa và nhà họ Thạch, không cần giữ lại!”
Một lời vừa dứt, nhóm Hồng Giáp Vệ đồng loạt nhìn về phía Phù Dung lâu chủ.
Phù Dung lâu chủ đi ra, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: “Ngây người ra đó làm gì?
Từ hôm nay trở đi, mệnh lệnh của Tần công tử ngang hàng với mệnh lệnh của ta, bất kỳ kẻ nào cũng không được vi phạm”.
Trong chớp mắt, nhóm Hồng Giáp Vệ đều ra tay…Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong ngoài sơn cốc.
Mà lúc này, không ít người cũng mang vẻ mặt sửng sốt.
Linh Thiên Triết nhìn về phía đại ca của mình đang đứng phía trước Hồng Phù Dung, mà hình như cô ấy còn có chút kính sợ đại ca?
Trong lòng Linh Thiên Triết dần sáng tỏ.
Có lẽ vị Hồng Phù Dung này năm đó cũng được đại ca dạy dỗ, chăm sóc, nên mới có thể như thế?
Thế nhưng nhóm tiểu bối nhà họ Linh mang vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
Rốt cuộc Tần Ninh là ai?
Ngay cả Hồng Phù Dung cũng đối đãi như thế với hắn?
Có lẽ nào Tần Ninh là thiếu chủ của thế lực bá chủ hàng đầu trong Cửu Nguyên Vực?
Nếu không, Hồng Phù Dung sao có thể đối xử cung kính với Tần Ninh như thế! Hồng Giáp Vệ ra tay, ngay cả mảnh giáp cũng không lưu lại.
Võ giả nhà họ Hứa và nhà họ Thạch lần lượt chết hết, mùi máu tươi bên trong sơn cốc lại nồng đậm thêm vài phần.
Tần Ninh quan sát bốn phía.
“Tất cả mọi thứ của nhà họ Hứa thuộc quyền sở hữu của nhà họ Linh, từ hôm nay trở đi, quận Linh Tiên hoàn toàn thuộc về nhà họ Linh, mà quận Thạch Thai nhà họ Thạch cũng thuộc về nhà họ Linh, năm quận còn lại nếu như không nghe theo, giết không tha!”.
Mọi người bị chấn động hoàn toàn.
Nhà họ Linh! Vốn dĩ đang trên con đường suy bại, một đi không trở lại, thế mà bây giờ, đã hoàn toàn vùng dậy.
Trong bảy quận, có hai quận hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của nhà họ Linh.
Hơn nữa, thương thế của Linh Thiên Triết đã khôi phục, bây giờ đã là Tiểu Thiên Tôn tầng ba.
Trong tương lai, thực lực sẽ vượt xa Dương Từ Lai, vị trí bá chủ của bảy quận cũng sẽ sớm thay đổi.
Lúc này, võ giả các gia tộc lớn xôn xao bàn tán.
Hồng Phù Dung từng bước bước ra, hờ hững nói: “Mệnh lệnh của Tần Ninh cũng là mệnh lệnh của Hồng Phù Dung, võ giả bảy quận nếu như không nghe theo thì mang đầu đến gặp!”
Có câu này của lâu chủ Hồng Phù Dung, ai còn dám mở miệng?
Người nhà họ Linh chìm đắm trong sự khiếp sợ, trong thời gian ngắn không thể nào phản ứng lại được.
Trước khi đến đây, nhà họ Linh bọn họ vẫn còn bấp bênh.
Thế mà bây giờ lại một bước lên trời?
Chuyện này thực sự làm cho người ta khó có thể tin được! Điều Tần Ninh muốn nói, chính là như vậy.
Sắp xếp tốt chuyện nhà họ Linh, là việc mà hiện giờ hắn phải làm.
“Ngươi phái Nguyên Sơ Liễu đến bảy quận, là muốn tuyển chọn đệ tử cho Phù Dung lâu sao?”
Tần Ninh nhìn về phía Tần Ninh, cười nói.
“Vâng!”
Hồng Phù Dung cung kính nói: “Nếu như công tử không cho phép, bây giờ ta sẽ cho dừng lại!”
“Có gì đâu mà không cho phép, mặc dù bảy quận có diện tích không bằng đại địa Linh Nguyên Châu, nhưng dù sao cũng thuộc lãnh thổ của nó, ngươi làm như vậy cũng là chuyện tốt”.
Tần Ninh cười nói: “Sau này quan tâm đến nhà họ Linh nhiều một chút”.
Hồng Phù Dung gật đầu, lập tức nói: “Nhà họ Linh ở đại địa Linh Nguyên Châu có thực lực không kém, dù sao năm đó cũng là một trong những bá chủ của Cửu Nguyên Vực, tuy rằng hiện tại lui về một châu, nhưng căn cơ vẫn còn…”
“Ta sẽ đi xem sau”.
Tần Ninh gật đầu nói.
Cửu Nguyên Vực bao gồm chín châu.
Thực lực của bá chủ một châu, có thể nói như rắn đầu đàn.
Thế nhưng, khi so với cả Cửu Nguyên Vực, bá chủ trong một châu tất nhiên là kém xa mấy thế lực bá chủ hàng đầu.
Cái này cũng giống như là trong Linh Nguyên Châu.
Được chia thành khu vực trung tâm và khu vực giáp biên giới.
Khu vực trung tâm có ba bá chủ lớn là nhà họ Liễu, nhà họ Linh và Phù Dung lâu, thực lực cường đại.
Khu vực giáp biên giới là bảy quận, ví dụ như nhà họ Hứa, nhà họ Thạch và nhà họ Dương trong đó đều không tính là gì khi so với ba phương thế lực trên! Đương nhiên tiêu chí để phân chia khu vực trung tâm và khu vực giáp biên giới này cũng không phải dựa vào vị trí địa lý, không phải đại địa Linh Nguyên Châu là ở vị trí trung tâm của Linh Nguyên Châu, mà là ở nơi có linh khí đất trời cường thịnh nhất, vạn vật sinh sôi, dân cư đông đúc nhất.
Ví dụ như trong Linh Nguyên Châu, bảy quận tập trung phần lớn ở phía bắc.
Mà nơi gọi là đại địa Linh Nguyên Châu chính là ở phía nam.
Giữa nam và bắc có chênh lệch rất lớn.
Tần Ninh nói tiếp: “Tất cả mọi người giải tán đi!”
Chuyện này đến đây là chấm dứt.
Từ nhà họ Hứa mà tìm ra được nhà họ Thạch, nhà họ Thạch lại liên quan đến nhà họ Thu, kế tiếp, Tần Ninh cũng đã có kế hoạch.
Đó chính là đi tới nhà họ Thu ở Di Nguyên Châu một chuyến! Về phần người sau lưng nhà họ Thu là ai, thì cứ trừng trị nhà họ Thu trước rồi tính.
Đối với loại chuyện này, Tần Ninh cũng không cảm thấy phiền chán gì.
Tìm hiểu rõ nguyên nhân, sau đó dọn dẹp sách sẽ từng cái một, để cho nhà họ Linh có thể an toàn, đó là chuyện quan trọng nhất lúc này đối với hắn.
“Phù Dung…”
“Công tử cứ nói”.
“Để cho Hồng Giáp Vệ của ngươi đi theo người nhà họ Linh, trước hết là đến quận Thạch Thai, dẹp yên quận Thạch Thai trước đã”.
“Vâng!”
Hồng Phù Dung lập tức nói ngay: “Công tử cứ việc phân phó, nhóm Hồng Giáp Vệ này chỉ nghe theo mệnh lệnh của một mình ta, nhưng bắt đầu từ hôm nay, lệnh của công tử cũng phải tuân theo!”
Tần Ninh gật gật đầu.
Vốn dĩ, cuộc đấu võ bảy quận khí thế cuồn cuộn, giờ đây lại kết thúc trong im lặng.
Chỉ là chuyện xảy ra ở cuộc đấu võ bảy quận cũng nhanh chóng truyền ra ngoài.
Chương 2289: Kết quả như thế nào?
Bên trong thành, quận Côn Dương.
Sau khi thu được tin tức, nhóm võ giả đã bắt đầu nghị luận, bàn tán xôn xao trong các quán ăn, tửu lâu.
“Nhà họ Thạch tiêu đời, nhà họ Hứa cũng kết thúc rồi, ngược lại nhà họ Linh trở thành người được lợi nhất!”.
“Các ngươi không thấy được cảnh tượng đó, lúc ấy, người của Phù Dung lâu đột nhiên xuất hiện, chém giết hết người nhà họ Thu…”
“Điều quan trọng nhất là cái người tên Tần Ninh kia, không biết từ đâu xuất hiện, chẳng qua chỉ là cảnh giới Đại Chí Tôn hậu kỳ, nhưng lại có thể giết chết Tiểu Thiên Tôn tầng một, tầng hai, rất nghịch thiên…”
“Lần này, nhà họ Linh trở mình rồi!”
“Đúng vậy đúng vậy, ai có thể nghĩ tới, nhà họ Linh đang trên con đường suy bại lại có thể trở thành người được lợi nhất”.
Mà giờ phút này, trong thành quận Côn Dương, tại một chiếc bàn trong toà tửu lâu, có hai người đang ngồi đối diện.
Một trong số đó là người đàn ông có vẻ bề ngoài ước chừng hơn hai mươi tuổi, dáng vẻ tuấn tú thư sinh, hắn ta nhẹ nhàng nâng chén rượu, nếm thử một ngụm rồi chậc lưỡi.
“Rượu này…tệ thật…”
“Tất nhiên là không so được với rượu trong nhà”.
Ở phía đối diện, thanh niên hộ vệ cung kính rót rượu, sau đó nói: “Công tử, chúng ta trở về đi, nơi này không an toàn…”
“Bây giờ xảy ra chuyện phiền phức, trở về cũng không tránh khỏi việc bị phụ thân trách phạt!”
Người thanh niên trắng trẻo kia cười khổ nói: “Sao phải nóng lòng trở về chịu phạt như thế?”
“Nhưng mà…”
“Được rồi, không nhưng nhị gì hết, nếu như có nguy hiểm thì bây giờ cũng nguy hiểm rồi”.
Thanh niên trắng trẻo tiếp tục uống rượu, chỉ là sắc mặt có chút khó coi.
Trong đại sảnh, tiếng bàn tán xôn xao bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Chỉ thấy một dáng người yêu kiều trong trang phục màu đỏ, trên mặt che lụa mỏng, nhẹ nhàng bước vào, phía sau là từng bóng người mặc áo giáp đỏ theo sát.
Những cô gái mang áo giáp đỏ kia có dáng người đầy đặn, đường cong lả lướt, khuôn mặt tuyệt trần, nhưng quanh thân mỗi người đều tràn ngập sát khí.
Cô gái quần đỏ che mặt đi đến trước bàn mà hai người thanh niên vừa nãy đang ngồi, sau đó tự nhiên ngồi xuống.
“Cái gì nên tới, cuối cùng cũng sẽ tới”.
Người thanh niên thở dài nói: “Nguyên Sơ Liễu, tin tức của Phù Dung lâu các ngươi, quả thực là nhanh nhạy”.
“Thu Tây Phong, đi theo ta một chuyến!”
Nguyên Sơ Liễu lạnh nhạt nói.
“Không đi được không?”
Người đàn ông trắng trẻo cười khổ.
“Ngươi nói xem?”
Nguyên Sơ Liễu vẫn nghiêm túc như trước.
“Thu Tây Phong, người muốn tìm ngươi, không phải Phù Dung lâu chúng ta, mà là Tần Ninh, ngươi sống hay chết, còn phải dựa vào ý tứ của hắn!”
“Nếu như ta chết, các ngươi không sợ nhà họ Thu sẽ khai chiến với Phù Dung lâu các ngươi sao?
Đến lúc đó chính là trận chiến của Di Nguyên Châu và Linh Nguyên Châu, ta nghĩ nhà họ Liễu và nhà họ Linh sẽ rất vui vẻ nhìn hai nhà chúng ta khai chiến”.
Ý tứ trong lời nói của Thu Tây Phong rất rõ ràng.
Nhà họ Thu là bá chủ của Di Nguyên Châu, bá chủ duy nhất.
Nhưng trong Linh Nguyên Châu lại có những ba thế lực bá chủ là nhà họ Liễu, nhà họ Linh và Phù Dung lâu.
Nếu như Phù Dung lâu đối phó với hắn ta, làm cho nhà họ Thu tức giận, Phù Dung lâu và nhà họ Thu khai chiến, có thể sẽ khiến cho nhà họ Liễu và nhà họ Linh vui vẻ đứng nhìn, đến lúc đó, Phù Dung lâu cũng bất lợi.
Đôi mày thanh tú của Nguyên Sơ Liễu cau lại, sau đó nói: “Chuyện này không liên quan đến ta”.
“Đi thôi”.
Thu Tây Phong biết mình không thể lay chuyển được Nguyên Sơ Liễu, đành bất đắc dĩ nói: “Vậy ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc Tần Ninh là ai mà có thể khiến cho Phù Dung lâu các ngươi tôn kính như thế?”
“Ta không biết…”, đối với chuyện này, Nguyên Sơ Liễu cũng cảm thấy kỳ lạ.
Cho dù Tần Ninh trị khỏi tâm ma cho sư tôn, sư tôn trực tiếp ban thưởng cho hắn, đồng thời giúp Tần Ninh, giúp nhà họ Linh quản lý tốt quận Linh Tiên và quận Thạch Thai là được rồi mà?
Có nhất thiết phải đối với Tần Ninh nói gì nghe nấy như vậy không?
Thế nhưng sư tôn không nói, cô ta cũng không tiện hỏi.
Thu Tây Phong theo Nguyên Sơ Liễu rời khỏi tửu lâu.
Bên ngoài tửu lâu, phi cầm khổng lồ bay lượn trên độ cao trăm mét.
Thấy một màn như vậy, Thu Tây Phong không nhịn được nói: “Đi đâu?”
“Quận Linh Tiên”.
Phi cầm xuất phát...Cùng lúc đó, nhóm Hồng Giáp Vệ dưới sự dẫn dắt của ba huynh đệ Linh Văn Long, Linh Văn Tuyên và Linh Văn Minh đã trực tiếp xuất phát từ quận Côn Dương đến quận Thạch Thai.
Trên đường, có thể nói là vẻ mặt ba huynh đệ tràn ngập vui sướng.
Tình cảnh của nhà họ Linh đã được giải quyết, tảng đá đè nặng trong lòng ba huynh đệ rốt cuộc cũng buông xuống.
“Đại ca, rốt cuộc là Tần Ninh có quan hệ gì với phụ thân?”
Linh Văn Tuyên buồn bực nói: “Thương thế của phụ thân đã được giải quyết, thực lực cũng đang dần khôi phục, vậy mà vẫn không nói cho chúng ta biết!”
“Đúng vậy!”
Linh Văn Minh tò mò nói: “Đây cũng không phải là trả ơn bình thường….”
Linh Văn Long nói: “Ta đã hỏi phụ thân mấy lần rồi, nhưng phụ thân không nói, chỉ bảo sau này chúng ta sẽ biết…”, tuy rằng ba huynh đệ vui sướng vì nhà họ Linh tìm được đường sống từ trong chỗ chết.
Nhưng cũng rất hiếu kỳ việc Tần Ninh ra tay giúp đỡ.
Đây không phải là ân tình bình thường.
Linh Văn Minh cười nói: “Đệ thấy Tần công tử tuấn tú, lịch sự, đại ca, hay là huynh dứt khoát gả Phỉ Phỉ cho Tần công tử đi”.
“Tam đệ, bên người Tần công tử đã có phu nhân”.
Linh Văn Tuyên lập tức nói.
“Dù là thế nhưng Tần công tử tài giỏi hơn người, trong tương lai nhất định là rồng phượng giữa loài người, nếu như Phỉ Phỉ đồng ý thì cũng có thể là nhị phu nhân”.
Linh Văn Tuyên cười nói: “Này tam đệ, đệ cũng có thể để Tiểu Tiểu và Minh Nguyệt gả cho Tần công tử mà?”
“Đệ cũng muốn lắm, nhưng mà hai đứa nó còn quá nhỏ, không thích hợp!”
Linh Văn Tuyên và Linh Văn Minh không ngừng thảo luận.
Chỉ là sắc mặt Linh Văn Long lúc xanh lúc vừa trắng.
“Đại ca, huynh làm sao vậy?”
“Đúng vậy…”, hai người phát hiện ra sắc mặt Linh Văn Long không đúng, liền hỏi ngay.
Linh Văn Long mang vẻ mặt đau khổ nói: “Các đệ cho rằng ta không nghĩ tới điều này sao?
Hai ngày trước, ta nói với phụ thân muốn để Phỉ Phỉ gả cho Tần công tử, xem như báo đáp ân tình, làm nhị phu nhân cũng không sao, kết quả là…”
“Kết quả như thế nào?”
Linh Văn Tuyên và Linh Văn Minh vô cùng tò mò.
“Kết quả phụ thân mắng cho ta một trận, nói ta là một người phụ thân vô dụng, mơ tưởng hão huyền, vi phạm luân thường!”
Lúc này, Linh Văn Long nhớ lại những lời mắng chửi của phụ thân, trong lòng còn chút kinh hãi.
Lời lẽ như trút xuống, nước miếng bay tứ tung, ước chừng phải mắng mình cả một đêm mới chịu buông tha.
Người phụ thân vô dụng?
Mơ tưởng hão huyền?
Vi phạm luân thường?
Phụ thân cũng làm quá rồi!
“Dù sao thì tốt nhất các đệ đừng nên đề cập tới, bằng không, ta đoán chừng phụ thân sẽ đánh gãy chân các đệ đấy”.
Linh Văn Long rụt cổ, nhớ lại bản thân bị dạy dỗ cả một đêm, đột nhiên ông ta cảm thấy phụ thân mình ốm yếu cũng tốt, ít nhất sẽ không dạy dỗ mình như vậy.
“Còn nữa, nói với Tiểu Tiểu và Minh Nguyệt đừng có loại suy nghĩ này…”, trong lòng ba huynh đệ cảm xúc hỗn loạn.
Một người thanh niên vĩ đại như vậy, nếu có thể làm con rể nhà họ Linh bọn họ thì thật tốt.
Tại sao phụ thân lại không đồng ý chứ?
Đáng tiếc đáng tiếc.
Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho dù phụ thân đồng ý, chỉ sợ Tần Ninh cũng không vừa mắt con gái bọn họ, dù sao, cái vị Thời Thanh Trúc bên cạnh Tần Ninh kia, tuy rằng mới chỉ là thiếu nữ đã như nụ hoa chớm nở, sau này lớn lên, nhất định sẽ có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, không người sánh bằng.
Ba huynh đệ dẫn theo hơn mười vị Hồng Giáp Vệ, đi về hướng quận Thạch Thai…
Ở một bên khác, Tần Ninh cùng với hầu hết mọi người trong nhà họ Linh trở về quận Linh Tiên.
Sau khi trở về quận Linh Tiên, nhóm võ giả nhà họ Linh đều có cảm giác bừng tỉnh, như đã cách một thế hệ.
Đến trước cổng thành, họ dừng lại nghỉ chân.
“Từ hôm nay trở đi, quận Linh Tiên chính là của nhà họ Linh”.
Linh Thiên Triết chậm rãi nói: “Vốn dĩ, đệ cũng không muốn xưng bá, thế nhưng không biết tại sao nhà họ Hứa lại gây sự…”
Chương 2290: Tiểu Thiên Tôn tầng một
Tần Ninh vỗ vỗ bả vai Linh Thiên Triết, cười nói: “Đừng than ngắn thở dài, tuổi còn trẻ không cần ra vẻ lão già, làm cho người ta cảm thấy bản thân mình lớn tuổi rồi…”
“Quả thật đệ cũng không còn trẻ nữa, đã sống mấy vạn năm rồi…”, Linh Thiên Triết cảm thán nói.
“Nói hươu nói vượn”.
Lúc này, Tần Ninh nghiêm mặt nói: “Võ giả cửu cảnh Chí Tôn có tuổi thọ hơn mười vạn năm, đệ cũng chỉ mới mấy vạn tuổi, cùng lắm chỉ tương đương với dáng vẻ ba mươi tuổi của người bình thường thôi”.
Linh Thiên Triết cười haha nói: “Huynh nói sao thì chính là vậy đi, nhưng mà sau này huynh phải chuẩn bị cho đệ mấy viên Trú Nhan Đan đấy, để đệ vĩnh viễn bảo tồn tuổi xuân”.
“Đều đã là ông nội của mấy đứa nhỏ rồi mà còn muốn cải trang thành thiếu nam?”
Tần Ninh cười nhạo nói: “Trở về để ta tìm cho đệ một người bạn già còn được”.
Hai người vui vẻ trò chuyện ở phía trước.
Phía sau, mấy vị tiểu bối nhà họ Linh mang vẻ mặt vô cùng kỳ lạ.
Tần Ninh và Linh Thiên Triết.
Một người có vẻ ngoài tầm hơn hai mươi tuổi.
Một người nhìn qua trên dưới năm mươi tuổi.
Thế nhưng khi hai người bọn họ nói chuyện với nhau từ nãy đến giờ, lại thoải mái giống như huynh đệ…Loại cảm giác này, thực sự rất kỳ lạ.
Trước cửa thành, Liễu Thông Thiên đã dẫn người đứng chờ đợi ở đó.
“Tần công tử”.
Nhìn thấy Tần Ninh an toàn trở về, Liễu Thông Thiên cũng nhẹ nhàng thở ra.
Trên thực tế, ông ta đã sớm nhận được tin tức.
Chỉ là không dám tin.
Có điều nghĩ lại thì dù sao người đó cũng là Tần Ninh, ông ta liền tin.
“Ừm”.
Tần Ninh trực tiếp nói: “Việc mà ta bảo ngươi sắp xếp, đã làm xong chưa?”
“Vâng”.
Liễu Thông Thiên ghé sát vào tai Tần Ninh, nhỏ giọng nói: “Đã phái người bao vây trong ngoài nhà họ Hứa, bốn phía thành trì cũng đã sắp xếp võ giả Linh Ngự môn, nhưng chúng ta không có đủ người…”, Tần Ninh gật đầu nói: “Để cho người nhà họ Linh đi cùng với các ngươi, thuận tiện dẫn theo mấy Hồng Giáp Vệ, các ngươi cùng nhau làm việc, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn một chút”.
“Vâng!”
Mọi người đồng loạt vào thành.
Dân chúng bên trong quận Linh Tiên nhìn thấy nhóm võ giả nhà họ Linh trở về từ cuộc đấu võ bảy quận, ánh mắt lập tức tập trung vào bọn họ.
“Kỳ lạ, những năm trước, sau cuộc đấu võ bảy quận, các đại gia tộc đều ở lại đó một đoạn thời gian, sao lần này lại kết thúc nhanh như vậy?”
“Kia đều là người nhà họ Linh, người nhà họ Hứa đâu rồi?”
“Không thấy…”, nhìn thấy võ giả nhà họ Linh trở về, mọi người đều xôn xao bàn tán.
Một đường trở về Linh phủ, ba đứa con không ở đây, Linh Thiên Triết bắt đầu sắp xếp lại tất cả công việc.
Những năm gần đây, tuy nói công việc lớn nhỏ trong tộc đều do ba huynh đệ Linh Văn Long, Linh Văn Tuyên và Linh Văn Minh phụ trách, nhưng trên thực tế, có việc gì ba huynh đệ đều bẩm báo cho phụ thân Linh Thiên Triết, cho nên bây giờ Linh Thiên Triết quản lý mọi việc cũng không có gì xa lạ.
Sau khi sắp xếp tốt mọi chuyện, Linh Thiên Triết dẫn theo hơn trăm võ giả cảnh giới Chí Tôn rời khỏi nhà họ Linh, hội họp với võ giả Linh Ngự môn do Liễu Thông Thiên dẫn đầu, trực tiếp đi đến Hứa phủ.
Một màn này làm cho nhóm võ giả trong quận Linh Tiên trợn mắt há hốc mồm.
Nhà họ Linh và Ngự Linh môn muốn làm gì?
Thừa dịp cao tầng nhà họ Hứa chưa về, tiêu diệt nhà họ Hứa sao?
Trong phút chốc, cả quận Linh Tiên vang lên tiếng bàn tán xôn xao…Mà đối với những chuyện này, Tần Ninh cũng không quan tâm.
Linh Thiên Triết đã là Tiểu Thiên Tôn tầng ba, hơn nữa còn có mấy vị cảnh giới Tiểu Thiên Tôn của Hồng Giáp Vệ, bây giờ, trong nhà họ Hứa không có nổi một Tiểu Thiên Tôn, cảnh giới Đại Chí Tôn cũng ít hơn một nửa, căn bản là không thể ngăn cản được bước chân của Linh Ngự môn và nhà họ Linh.
Hơn nữa, để hoàn toàn nắm trong tay nhà họ Hứa, không phải là việc mà một sớm một chiều có thể hoàn thành.
Nhà họ Hứa sở hữu hơn trăm toà thành trì, trong đó, đều có võ giả nhà họ Hứa canh giữ, nhà họ Linh và Linh Ngự môn cần phải đi giải quyết rõ ràng, nắm quyền trong tay…Việc này, hai người Linh Thiên Triết và Liễu Thông Thiên có thể làm tốt.
Bên trong Linh Ngự môn.
Ở một tòa đình viện phía sau.
Tần Ninh đang ở trong một tòa lầu các, khoanh chân ngồi đó.
Thời Thanh Trúc ngồi bên cạnh, nhàm chán uống rượu.
Giờ phút này, khí Chí Tôn ngưng tụ bên trong cơ thể Tần Ninh, từng luồng khí thế bộc phát.
Thấy một màn như vậy, Thời Thanh Trúc chậc lưỡi, lẩm bẩm nói: “Sắp đột phá…”
Pháp thân chậm rãi ngưng tụ xung quanh Tần Ninh.
Pháp thân giống như một chiếc áo giáp, bao trùm lên cơ thể.
Nhìn kỹ lại mới thấy, đó không phải là một chiếc áo giáp thực sự, mà là một long ảnh, một phượng ảnh, bao trùm lên thân thể hắn.
Mà đầu rồng và đầu phượng một trái một phải bám lên hai vai Tần Ninh.
Lúc này, hắn trông giống như long hoàng cái thế, phượng áp cửu thiên! Cảnh giới Tiểu Chí Tôn, pháp thân Tụ Hình.
Cảnh giới Đại Chí Tôn, pháp thân Ngưng Thể.
Mà khi pháp thân ngưng tụ thành thực thể, ba đạo thể văn hội tụ thành một, võ giả cảnh giới Chí Tôn có thể bắt đầu dẫn dắt linh hồn thiên địa, tiến hành pháp thân Trì Linh! Đây cũng chính là pháp thân Dung Linh của cảnh giới Tiểu Thiên Tôn.
Pháp thân Dung Linh có linh tính, quan hệ với võ giả càng thêm chặt chẽ.
Cái gọi là Dung Linh, tức là lấy linh hồn thiên địa đưa vào trong pháp thân, có thể nói là bắt buộc pháp thân phải hấp thu, chứa đựng nó.
Dao động khủng bố không ngừng bộc phát.
Lực lượng trong pháp thân không ngừng hội tụ rồi lại tiếp tục hội tụ.
Dần dần, pháp thân giống như áo giáp càng ngày càng trở nên rõ ràng, ngày càng ngày càng trở nên chân thật.
Cho đến cuối cùng, nó giống như đã biến thành một bộ áo giáp thực sự, bao trùm lên thân thể Tần Ninh.
Hơi thở trong cơ thể hắn dần dần ổn định lại, phía trên pháp thân, thân hình rồng phượng giống như sống dậy, nhất thời, mắt rồng và mắt phượng mở ra, loé lên linh trí.
“Thành công rồi?”
Thời Thanh Trúc vô cùng kinh ngạc.
Tần Ninh tiến hành pháp thân Dung Linh, hình như có chút thoải mái.
Nàng vẫn còn nhớ rõ, khi nàng hoàn toàn dung hợp với pháp thân Vạn Linh phải tiêu tốn một ngày một đêm…Không bao lâu sau, hơi thở của Tần Ninh dần dần ổn định lại, hắn chậm rãi mở mắt ra, cả người cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Thành công rồi!”
Pháp thân Dung Linh lần một.
Tiểu Thiên Tôn tầng một.
Nước chảy thành sông.
Tần Ninh đứng dậy, đi đến bên cạnh Thời Thanh Trúc, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của nàng, tỉ mỉ xem xét.
“Pháp thân Vạn Linh, tốc độ Dung Linh cực kỳ nhanh, cho nên, trong khoảng thời ngắn nàng đã đạt được đến tầng ba của cảnh giới, để ta nhìn xem, pháp thân của nàng có tồn tại khiếm khuyết nào không”.
Tần Ninh trực tiếp nói.
Khi chưa đạt đến cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, pháp thân của Tần Ninh vẫn chưa Dung Linh, tất nhiên là không thể nhìn ra được linh tính pháp thân Dung Linh của Thời Thanh Trúc.
“Ừm…Không tồi…”, Tần Ninh thì thầm nói: “Xem ra thiên phú của nàng quả thực là cực kỳ tốt”.
“Đó là đương nhiên…”, Thời Thanh Trúc kiêu ngạo.
“Thế nhưng không chú tâm tu hành”.
Tần Ninh nói tiếp: “Pháp thân Vạn Linh đang ở cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, có được lợi thế rất lớn, tốc độ tu hành của nàng còn có thể nhanh hơn”.
“Còn một điều nữa chính là hạt châu trong cơ thể nàng, dung hợp thành một thể với linh hồn thiên địa, tràn ngập linh trí, nàng có thể tự cảm nhận được, nhưng hạt châu này vẫn liên tục Dung Linh cho nàng!”
Thời Thanh Trúc bĩu môi.
Những lời Tần Ninh nói quả thực là vô cùng chính xác.
Hạt châu không biết tên kia cả ngày cuồn cuộn không ngừng, phụ giúp pháp thân của nàng tăng lên, trợ giúp pháp thân gột rửa, quả thực là rất thần kỳ.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho cảnh giới của nàng đạt tới tầng ba nhanh như vậy.
Chỉ là Thời Thanh Trúc cảm thấy điều này không tốt chút nào.
Tiến bộ quá nhanh, cảnh giới rất cao, Tần Ninh sẽ giao cho nàng nhiều việc hơn, nàng không muốn làm, nàng chỉ muốn ở bên cạnh Tần Ninh, làm một con cá ướp muối, an an ổn ổn uống rượu.
Bình luận facebook