• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2276-2280

Chương 2276: Con cũng rất lợi hại

Lại tới! Không xong rồi! Lần này ai cũng nhìn ra Linh Ngự môn chỉ là một thế lực mới chuyển từ Nguyên Võ bang sang, không có danh tiếng gì, lại ở trên cùng một cái thuyền với nhà họ Linh.

Lúc trước nhà họ Hứa và nhà họ Thạch đối xử với nhà họ Linh như thế nào thì bây giờ Linh Ngự môn sẽ trả lại như thế đó! Lý Huyền Đạo một người một kiếm đứng bên trong võ trường.

Mặc dù không vênh váo hung hăng bằng Diệp Nam Hiên.

Thế nhưng trên khuôn mặt anh tuấn lại có vài phần kiên định.

“Khốn kiếp!”

Người nhà họ Thạch cũng nổi giận.

Linh Ngự môn thật sự cho rằng mình là thế lực lớn sao?

Khiêu khích nhà họ Hứa thì thôi, bây giờ lại còn chĩa mũi nhọn về phía nhà họ Thạch nữa.

Chỉ trong phút chốc, từng vị Đại Chí Tôn hậu kỳ trong nhà họ Thạch đều đứng dậy.

“Tộc trưởng, ta đi”.

“Ta!”

“Để cho ta đi”.

Đám cao thủ Đại Chí Tôn hậu kỳ của nhà họ Thạch đều thi nhau xin chiến.

Là tộc trưởng nhà họ Thạch, lúc này ánh mắt Thạch Hình vẫn rất bình tĩnh, nhìn về hướng Linh Ngự môn.

Bây giờ các gia tộc lớn đều không có ý định nhúng tay vào, mặc cho Linh Ngự môn khiêu khích nhà họ Hứa và nhà họ Thạch.

Trong lòng Thạch Hình cảm thấy hơi yên tâm.

Ban đầu nhận được tin tức là Tần Ninh kia có quan hệ không rõ với nhà họ Linh.

Ít nhất bây giờ có thể kết luận Tần Ninh đang giúp đỡ họ.

Nếu chỉ như thế thì cũng không có gì đáng nói.

“Thạch Côn, ngươi đi đi!”

Thạch Hình cầm chén trà lên, lạnh nhạt nói: “Nhớ lấy, có thể giết thì cứ giết, không cần nương tay!”

“Tộc trưởng yên tâm”.

Thạch Côn là một người đàn ông trung niên với cơ thể gầy gò.

Thạch Côn gật đầu, trực tiếp sải bước ra, đằng đằng sát khí rơi vào bên trong võ trường.

Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người đều cảm giác được khí tức kinh khủng, tràn ngập.

Đại Chí Tôn hậu kỳ.

Là cao thủ đỉnh cao trong toàn bộ bảy quận, gần với tộc trưởng của các gia tộc lớn.

Tuy tộc trưởng của các gia tộc lớn là cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, thế nhưng dù sao trong bảy quận cũng chỉ có từng ấy cao thủ cảnh giới Tiểu Thiên Tôn mà thôi.

Thạch Côn ra sân, trong tay cầm cây côn sắt, vẻ mặt dữ tợn.

“Thằng nhãi ngu ngốc!”

“Mặc kệ có phải Linh Ngự môn có quan hệ thân thiết với nhà họ Linh hay không, hôm nay mọi hành động của Linh Ngự môn đã đẩy chính các ngươi xuống vực”.

Lý Huyền Đạo nghe vậy thì nhíu mày.

Lải nhà lải nhải, tên nào mà lại nhiều lời như vậy?

Nhà họ Linh là người nhà của sư tôn đời thứ năm, vậy thì chính là người nhà của Lý Huyền Đạo hắn ta, bắt nạt người nhà của sư tôn chính là bắt nạt người nhà của hắn ta.

Hôm nay không trừng trị đám người này thì không được! Lý Huyền Đạo nói thẳng: “Mười tòa thành trì, nhà họ Thạch có dám cược không?”

“Đừng nói là mười, cho dù là hai mươi, ba mươi, nhà họ Thạch cũng dám cược!”

Thạch Côn hét lên một câu đằng đằng sát khí, trong nháy mắt đã bộc phát ra.

Ầm... Từng tiếng nổ kịch liệt lập tức vang lên trên mặt đất.

Khí tức khiến người ta sợ hãi khuếch tán ra, trong lòng tất cả mọi người đều cảm thấy run rẩy.

Hai người trong nháy mắt lao vào nhau.

Khí thế mênh mông bộc phát.

Trong phút chốc, khí Chí Tôn bộc phát bên trong võ trường, sôi trào mãnh liệt.

Dược Thập thấy cảnh này thì mở miệng nói: “Đồ đệ này của ngươi tinh thông kiếm thuật, không có căn cơ mấy vạn năm thì sẽ không thể rèn luyện ra được tâm tính cỡ này”.

“Đương nhiên rồi”.

Nhắc đến Lý Huyền Đạo, trong lòng Tần Ninh tự có chút tự hào.

Trong sáu đồ đệ bây giờ, tâm tính của Lý Huyền Đạo không tệ, tuy bình thường có tính hơi hóng hớt, nhưng lại vô cùng yêu kiếm.

Sự chấp nhất đối với kiếm của Lý Huyền Đạo khiến Tần Ninh không nhịn được mà nghĩ đến sư tôn Lục Thanh Phong của mình.

Nếu bàn về kiếm thuật thì sư huynh Lục Thanh Phong của Vô Thượng Thần Đế có thể được xưng là đứng đầu toàn bộ Thương Mang Vân Giới.

Mà từ khi còn nhỏ, vị sư huynh này của cha mình đã bắt đầu dạy bảo mình kiếm thuật.

Tần Ninh vẫn còn nhớ như in những trải nghiệm kinh khủng trong năm tháng bị sư tôn ném vào vùng đất nguy hiểm để rèn luyện.

Nhìn thấy Lý Huyền Đạo đã khiến Tần Ninh nghĩ đến sư tôn của mình.

Sau này chắc chắn Lý Huyền Đạo sẽ có thể trở thành phong thần bái đế! Diệp Nam Hiên cười hì hì nói: “Sư tôn, con cũng rất lợi hại…”, “Ừm”.

“…”, nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Tần Ninh, Diệp Nam Hiên liền ngậm miệng.

Đồ đệ nhiều đúng là không tốt.

Sư tôn sẽ thiên vị.

Lúc trước nghe Thạch Cảm Đương nói, ở trong mấy đồ đệ, sư tôn thiên vị Dương Thanh Vân nhất.

Diệp Nam Hiên lại cảm thấy sư tôn cũng rất thiên vị Lý Huyền Đạo! Giờ phút này, cuộc chiến đấu bên trong võ trường càng thêm kịch liệt.

Lý Huyền Đạo xuất kiếm với tốc độ cực nhanh, mỗi một kiếm khí đều bao gồm cả công lẫn thủ, khiến cho Thạch Côn cũng không thể chớp được cơ hội.

Thấy cảnh này, đám người nhà họ Thạch đã bắt đầu lo lắng.

Vốn dĩ bọn họ cũng không lo lắng Đại Chí Tôn hậu kỳ sẽ thua Đại Chí Tôn trung kỳ.

Thế nhưng Diệp Nam Hiên đã thắng! Diệp Nam Hiên thắng, vậy Lý Huyền Đạo cũng có khả năng.

Có điều nếu nghĩ lại, dưới tay Tần Ninh đã có một Diệp Nam Hiên rất khủng bố rồi, Lý Huyền Đạo mà còn mạnh thế nữa thì đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Trận giao chiến này đã khiến mọi người ở đây không ngừng suy nghĩ.

Năm gia tộc lớn là nhà họ Dương, nhà họ Lữ, nhà họ Khúc, nhà họ Ngô, nhà họ Long cùng với các thế lực khắp nơi, đều tập trung chú ý.

Ầm... Một tiếng nổ lớn vang lên trên mặt đất.

Côn sắt trong tay Thạch Côn tản ra khí tức nóng rực như lửa.

Kiếm trong tay Lý Huyền Đạo thì lóe ra kiếm khí nhàn nhạt.

“Sao thế?”

Nhìn Thạch Côn, Lý Huyền Đạo cười nhạo nói: “Không chịu nổi à?”

“Hừ!”

Thạch Côn khẽ nói: “Tiểu bối ngông cuồng”.

“Ngông cuồng cũng có tư cách để cuồng vọng, nếu ngươi có thể đánh bại ta, ta mới là ngông cuồng, nhưng nếu ngươi không thể đánh bại ta, vậy ta chính là tự tin”.

“Chịu chết đi!”

Thạch Côn thét lên một tiếng.

Côn thép trong tay lập tức mở rộng thành hư ảnh dài trăm trượng, thuận theo sức mạnh của pháp thân, chỉ trong khoảnh khắc đã hợp hai làm một, đập thẳng về phía Lý Huyền Đạo.

“Vĩnh Hằng Chi Kiếm, gia tăng thân thể ta!”

Kiếm trong tay Lý Huyền Đạo cũng dung hợp thành một với pháp thân.

Mọi người chỉ thấy pháp thân Ngưng Thể của Lý Huyền Đạo hội tụ, cũng là một thanh kiếm, một thanh kiếm lơ lửng ở sau lưng hắn ta giống như là thiên thần phán xét.

Kiếm, chém xuống.

Khí, bộc phát.

Côn thép và Vĩnh Hằng Chi Kiếm lúc này va chạm với nhau.

Ầm ầm... Khí Chí Tôn lan rộng, đại trận bốn phía lung lay, cứ như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

“Phá!”

Một tiếng quát khẽ đột nhiên vang lên.

Trường kiếm đã chặn được côn thép.

Cả người Lý Huyền Đạo từng bước một đi về phía Thạch Côn, ngăn chặn sức mạnh của hắn ta.

Khí tức khiến người ta sợ hãi lúc này bộc phát, ngàn vạn kiếm khí hội tụ ở trên trường kiếm, phía trên pháp thân.

Ầm... Chỉ trong khoảnh khắc, cả người Thạch Côn lùi lại.

Lý Huyền Đạo lại lập tức tới gần.

Một tiếng bịch vang lên, cả người Thạch Côn đã ép sát vào bức tường trận pháp, vẻ mặt trắng bệch.

Kiếm của Lý Huyền Đạo đã ép tới.

Xoẹt một tiếng, trường kiếm xuyên qua cơ thể.

“Nhà họ Thạch nhận thua”.

Thạch Côn đã không thể nói nhận thua được nữa, tộc trưởng Thạch Hình lại giận dữ đứng dậy, quát lên ầm trời.

Lý Huyền Đạo liếc qua đài cao, trường kiếm lập tức rút về, mang theo một dòng máu tươi.

“Trận chiến này, Lý Huyền Đạo của Linh Ngự môn đã thắng!”

Giọng nói bình thản của trọng tài lại vang lên lần nữa.

Mà giờ phút này nhà họ Thạch đã nhanh chóng phái người xuống sân đưa Thạch Côn về...
Chương 2277: Tần Ninh ta đây không phải kẻ vô lý

Một khi một Đại Chí Tôn hậu kỳ bị thương thì người đó vẫn là trụ cột vững chắc của nhà họ Thạch sau khi được chữa trị.

Nhưng nếu chết thì đây sẽ là một tổn thất mà dù có dùng mười thành trì cũng không đánh đổi được đối với bọn họ.

Tình hình đã đến nước này, đan sư Chí Tôn trong nhà họ Thạch đành phải ra tay.

Không lâu sau, Thạch Hình nhận được báo cáo.

"Thương tích rất nặng, không đến mức chết nhưng cần phải dưỡng bệnh mấy năm mới khỏi hoàn toàn".

Nghe thấy câu này, mặt ông ta lạnh như tiền.

"Linh Ngự môn..."

Lúc này, Lý Huyền Đạo rời khỏi võ trường và quay lại Linh Ngự môn.

"Vẫn còn thiếu sót".

Tần Ninh từ tốn dạy bảo: "Nếu kiếm khí mạnh hơn ba phần nữa thì sẽ giết được hắn đấy".

"Đệ tử xin ghi nhớ, nhất định sẽ tu luyện chăm chỉ hơn".

Lý Huyền Đạo chắp tay đáp.

Đoạn hội thoại của hai người làm cho mấy người Dược Thập và Hác Kỉ Suất đang đứng gần đó nhướng mày.

Nghe kìa, nghe kìa, ai đời thốt ra câu đó chứ, có phải người không đây?

Cảnh giới Đại Chí Tôn trung kỳ suýt giết chết một người ở cảnh giới Đại Chí Tôn hậu kỳ mà sư phụ đánh giá là vẫn còn thiếu sót, còn đệ tử trả lời là nhất định sẽ tu luyện chăm chỉ hơn.

Ai mà chịu cho nổi?

Mặc dù tiếp xúc với Tần Ninh không lâu nhưng Dược Thập cũng nhận ra được đây là một người táo bạo, mắt cao hơn đầu, bình thường trông thì kiệm lời lắm nhưng cái nết kiêu căng thì người khác còn lâu mới sánh bằng!

"Diệp Nam Hiên, tiếp tục!"

"Dạ".

Diệp Nam Hiên đi ra lần nữa.

Thấy hắn ta bước tới, tâm trạng của người trong nhà họ Hứa và nhà họ Thạch đều thấp thỏm lo sợ.

Lại nữa!

Sao đám Linh Ngự môn chết tiệt này chẳng chịu để yên thế!

Diệp Nam Hiên giở nụ cười trời đánh: "Ban nãy đánh một trận xong vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nhưng lệnh của sư tôn không thể làm trái nên ta quay lại rồi đây".

"Lần này nhà họ Hứa phái ai ra trận đây? Ta chưa hồi phục trạng thái mạnh nhất đâu, đừng có phái Đại Chí Tôn trung kỳ ra đánh với ta đấy nhé?"

Lúc này, mặt Hứa Lâm Thiên đằng đằng sát khí, chỉ muốn tung chưởng đập chết hắn ta.

Nhưng Diệp Nam Hiên hoàn toàn tuân theo quy tắc, nếu nhà họ Hứa không chấp nhận lời khiêu chiến thì đồng nghĩa với việc nhận thua.

Đây là quy tắc của cuộc đấu võ bảy quận rồi, năm nào cũng thế, nhưng dù cuộc đấu võ bảy quận đã được tổ chức nhiều lần thì cũng chưa lần nào xuất hiện hai tên quái thai như Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo cả.

"Nhanh cái chân lên xem nào?"

Diệp Nam Hiên vừa vác trường đao vừa cười hí hửng: "Rề rà là sư tôn ta bực mình đấy nhé".

Hiện giờ những người ở đây đều mang trong mình suy nghĩ riêng.

Khí tức đáng sợ bất chợt bộc phát giữa âm thanh ùng ùng vang lên không dứt.

"Ngươi chán sống rồi đúng không!"

Sau tiếng hừ lạnh, một bóng dáng bước ra, sát khí dâng trào khắp nơi.

"Hứa Lâm Phong của nhà họ Hứa chấp nhận lời khiêu chiến".

Hứa tam gia! Đôi đối thủ này khơi dậy sự thích thú của tất cả mọi người.

Diệp Nam Hiên đấu với Hứa Lâm Phong.

Cuộc tỉ thí được tiếp tục... Tuy nhiên, vì đã có kinh nghiệm giao thủ với Đại Chí Tôn hậu kỳ trong trận đấu đầu tiên nên lần này Diệp Nam Hiên đã biết cách đối phó với Hứa Lâm Phong.

Sau một phen giao chiến.

Trọng tài tuyên bố.

"Linh Ngự môn, Diệp Nam Hiên thắng!"

Thế là tiếp theo nữa... "Linh Ngự môn, Lý Huyền Đạo thắng".

"Linh Ngự môn, Diệp Nam Hiên thắng".

"...", Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo thay nhau xuất chiến, giờ thì xem như là thiên tài nổi bật nhất trong cuộc đấu võ bảy quận rồi.

Kết quả các trận đấu làm thiên kiêu thanh niên đến từ các quận cũng như thiếu chủ của các đại gia tộc đều không biết giấu mặt vào đâu.

Về phía nhà họ Dương, với tư cách là thiên tài xuất sắc nhất gia tộc này, Dương Vân Hải cứ nghĩ cuộc đấu võ bảy quận sẽ là cơ hội để mình tỏa sáng, còn giờ thì... mọi ánh hào quang đã bị Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên cướp đi mất.

Các thiên chi kiêu tử như Lữ Khôn Minh của Lữ gia, Ngô Tu của nhà họ Tu, Khúc Oánh Oánh của nhà họ Khúc đều trố mắt nhìn.

Hai người này chiếm hết sự chú ý rồi, dù ai ra sau thì cũng không thể nào nổi bật hơn bọn họ được.

"Còn ai nữa không?"

Lần này lại đến phiên Diệp Nam Hiên ra sân thi đấu.

Hắn ta đã trải qua bốn trận đấu với Đại Chí Tôn hậu kỳ, Lý Huyền Đạo cũng bốn trận.

Rất nhiều võ giả thuộc nhà họ Hứa và nhà họ Thạch đã bị thương.

Những người còn lại thì không ai dám ra mặt.

Ra sân thì kiểu gì cũng thua thôi, còn đánh gì nữa?

Giờ đây, trưởng tộc của nhà họ Hứa - Hứa Lâm Thiên và trưởng tộc nhà họ Thạch - Thạch Hình nhăn mặt khó chịu.

Hai đại gia tộc có nằm mơ cũng không ngờ tình cảnh hôm nay sẽ xảy ra.

Bị hai kẻ Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên làm bẽ mặt ngay trước mắt bao người.

Đã thế còn không thể phản kháng lại nữa chứ.

Vào lúc này, bất cứ ai cũng đều có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của hai gia tộc đối với Linh Ngự môn và nhà họ Linh.

Cuộc đấu võ bảy quận hôm nay kết thúc, xem ra bảy quận sẽ có sự thay đổi lớn lắm đây!

"Không ai ra sân thì ta tự chọn!"

Diệp Nam Hiên chưa muốn trận đấu kết thúc ngay lúc này.

"Tần Ninh công tử".

Đúng lúc đó, trưởng tộc nhà họ Dương - Dương Từ Lai lên tiếng.

"Hai vị đệ tử của Tần công tử có thiên phú cao đến không ngờ, thực lực cũng vô cùng mạnh mẽ, bọn ta đều công nhận điều đó. Trận tỉ thí hôm nay kết thúc tại đây đi".

Dương Từ Lai mỉm cười như một người chuyên đi giảng hòa: "Nhà họ Hứa và nhà họ Thạch không đủ sức để đấu nữa đâu".

Câu nói này nhận được sự đồng tình của tất cả mọi người.

Tần Ninh đặt tách trà xuống rồi liếc mắt nhìn Diệp Nam Hiên.

Hắn ta bèn quay lại lầu các, dáng vẻ nom chưa được thỏa thê cho lắm.

Tần Ninh đứng dậy, đi vào võ trường từng bước một.

"Dương trưởng tộc!"

Hắn nhẹ nhàng chắp tay lại rồi cười bảo: "Quy tắc của cuộc đấu võ bảy quận là không được nhận thua trừ khi có một phe đã cho toàn bộ võ giả ra trận, còn không thì không được phép từ chối lời khiêu chiến của đối thủ".

"Vừa rồi toàn bộ võ giả cảnh giới Đại Chí Tôn của nhà họ Linh đã ra sân, người nào cũng bị thương nhưng không ai trốn không tham gia cuộc chiến mà".

"Còn nhà họ Hứa và nhà họ Thạch thì có mấy vị Đại Chí Tôn chưa ra sân đấy thây".

Dương Từ Lai hơi ngẩn người.

Hứa Lâm Thiên và Thạch Hình thì tức sôi máu.

Hai người cực kỳ nghi ngờ vừa rồi nhà họ Linh bị họ chèn ép quá đáng, Tần Ninh không thèm động đậy chút nào, giờ thì đột nhiên cho hai vị đệ tử của mình xuất chiến là để khiến bọn họ không còn lời nào để phản bác như lúc này.

Những người xung quanh cũng gật đầu.

Hầu như toàn bộ võ giả trong nhà họ Linh, từ Đại Chí Tôn sơ kỳ, trung kỳ đến hậu kỳ đều phải nhận lấy kết cục là bị thương, trừ trưởng tộc Linh Văn Long.

Vì sao giờ đến phiên nhà họ Thạch và nhà họ Hứa gặp cảnh tương tự thì dừng?

Xem ra... Tần Ninh này đã lường trước được mọi việc rồi.

Tất cả mọi người trong nhà họ Linh đều tỉnh ngộ.

Ban đầu Tần Ninh lờ đi sự nhục nhã mà họ phải chịu nên một số người bất mãn trong bụng, dù vậy họ vẫn không giận cá chém thớt hắn. Dù gì cũng do bọn họ không biết nỗ lực thôi, Tần Ninh đã giúp đỡ nhà họ Linh nhiều lắm rồi.

Đến bây giờ người nhà họ Linh mới hiểu ra mục đích của Tần Ninh.

Dương Từ Lai cũng không biết nên nói gì cho phải.

"Đương nhiên".

Giữa lúc đó, Tần Ninh nói tiếp.

"Tần Ninh ta đây không phải kẻ vô lý, thực lực của võ giả cảnh giới Đại Chí Tôn nhà họ Hứa và nhà họ Thạch quá kém cỏi, đánh một đòn cũng đỡ không xong, yếu như thế ta cũng chả có hứng thú đánh bại đâu".

Câu vừa dứt, võ giả hai phe nhà họ Hứa và nhà họ Thạch tức thì lộ rõ vẻ giận dữ.

"Cơ mà ta nghĩ trận so tài này vẫn tiếp tục được đấy, cảnh giới Đại Chí Tôn không ra sân được thì dùng cường giả cảnh giới Tiểu Thiên Tôn thôi!"

Tần Ninh khẽ cười nhìn về phía nhà họ Hứa và nhà họ Thạch, nhếch mép: "Trưởng tộc Hứa Lâm Thiên cũng là cảnh giới Tiểu Thiên Tôn này, đừng giấu giếm nữa, trưởng tộc Thạch Hình cũng cảnh giới Tiểu Thiên Tôn mà nhỉ".

"Vậy thì Tần Ninh này... khiêu chiến hai vị trưởng tộc, không biết hai vị trưởng tộc có dám nhận lời khiêu chiến không?"

Hắn mới nói xong.

Bầu không khí nơi đây im phăng phắc.
Chương 2278: Ta cảm thấy có thể sửa lại quy tắc

Tần Ninh đang làm cái gì vậy?

Khiêu chiến hai vị tộc trưởng?

Khiêu chiến tộc trưởng có cảnh giới Tiểu Thiên Tôn?

Muốn chết rồi đúng không?

Mọi người đều nghẹn họng trân trối, lộ ra biểu cảm không thể nào tin được.

Bình thường, trong cuộc đấu võ bảy quận, tộc trưởng đều không ra sân.

Ví dụ như trước đó, nhà họ Hứa và nhà họ Linh thi đấu, đều là đám người Hứa Lâm Phong, Linh Văn Tuyên xuất chiến, cho dù nhà họ Linh liên tục thua cuộc, tộc trưởng Linh Văn Long vẫn không ra sân.

Đây là quy tắc đã có từ những lần trước.

Vậy mà lúc này, Tần Ninh lại muốn khiêu chiến hai vị Hứa Lâm Thiên và Thạch Hình.

Điều này hoàn toàn không phù hợp với quy tắc.

“Tần công tử”.

Dương Từ Lai đứng dậy, mỉm cười nói: “Tần công tử, từ trước đến nay, trong cuộc đấu võ bảy quận, tộc trưởng đều không xuống đài thi đấu, đây là quy tắc”.

“Quy tắc?”

Tần Ninh chắp tay sau lưng, đứng vững trên võ trường, mỉm cười nói: “Quy tắc là vật chế, con người mới là vật sống!”

“Ta cảm thấy có thể sửa lại quy tắc”.

Mọi người xôn xao bàn tán.

Có thể sửa lại quy tắc?

Tần Ninh nghĩ mình là ai chứ?

Đối với những lời bàn luận xung quanh, Tần Ninh cũng lười để ý, hắn nói tiếp: “Ta muốn khiêu chiến tộc trưởng Hứa Lâm Thiên trước, sau đó sẽ khiêu chiến tộc trưởng Thạch Hình”.

“Cuộc chiến sinh tử”.

“Nếu như ta thua và bỏ mạng, tất cả mọi thứ của Linh Ngự môn đều thuộc về nhà họ Hứa, bao gồm cả tất cả thành trì, cửa hàng, mạch khoáng, vân vân…mà Linh Ngự môn thắng được trong hôm nay”.

“Còn nếu tộc trưởng Hứa Lâm Thiên chết, ta cũng không lấy thêm bất cứ thứ gì!”

“Đối với tộc trưởng Thạch Hình cũng thế”.

Tần Ninh vừa nói xong, mọi người ở đây đã muốn sôi trào.

Trong lời nói của Tần Ninh mang ý tứ rất rõ ràng.

Hắn muốn tiến hành thi đấu sinh tử với tộc trưởng Hứa Lâm Thiên và tộc trưởng Thạch Hình có cảnh giới Tiểu Thiên Tôn.

Nếu thua, cả Linh Ngự môn đều chắp tay dâng cho đối phương.

Nếu thắng, hắn chỉ cần mạng của tộc trưởng Hứa Lâm Thiên và Thạch Hình.

Giờ phút này, cho dù là ai cũng có thể nhìn ra, Tần Ninh đang đối đầu với nhà họ Hứa và nhà họ Thạch.

Dương Từ Lai nghe vậy, ngược lại không mở miệng.

Linh Ngự môn là thế lực mới phát triển lên.

Lại ra tay với nhà họ Hứa và nhà họ Thạch như thế, vì sao ông ta phải quản chuyện này chứ?

Nếu như Tần Ninh thật sự có thể giết chết cường giả cảnh giới Tiểu Thiên Tôn của nhà họ Hứa và nhà họ Thạch thì đối với nhà họ Dương, đây cũng không phải là chuyện gì xấu! Trong bảy quận, các thế lực lớn tranh đấu thì địa vị bá chủ của nhà họ Dương lại càng thêm được củng cố.

Liệu Hứa Lâm Thiên và Thạch Hình có tham gia thi đấu không?

Nếu không tham gia thi đấu, mặt mũi của hai đại gia tộc sẽ mất hết, đây là chuyện tốt đối với ông ta.

Còn nếu tham gia thi đấu, cho dù là ai sống ai chết, ông ta cũng không bị tổn thất cái gì, ngược lại còn nhận được lợi ích.

Rảnh rỗi không có việc gì làm mới đi quản chuyện này! Dương Từ Lai ngồi xuống, nâng chén trà lên uống một ngụm.

Nguyên Sơ Liễu che mặt ngồi bên cạnh cũng nhíu mày.

Ở trong mắt cô ta, sự ngông cuồng của Tần Ninh thật sự khó giải thích.

Dựa vào căn cơ và thực lực của Linh Ngự môn, căn bản là không thể so sánh được với nhà họ Hứa, càng miễn bàn đến nhà họ Thạch.

Thế nhưng Tần Ninh dựa vào đâu mà ngông cuồng như vậy?

Hơn nữa còn lấy cảnh giới Đại Chí Tôn khiêu chiến cảnh giới Tiểu Thiên Tôn?

Người này giống như là đang tự tìm đường chết.

Cảnh giới Tiểu Chí Tôn, phát sinh tụ hình.

Cảnh giới Đại Chí Tôn, pháp thân ngưng thể.

Cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, pháp thân dung linh.

Dung linh chín lần, tiến hành lột xác, pháp thân kết hợp cùng với thân thể, từ điều khiển thân thể đến phối hợp thân thể.

Đây là lần lột xác quan trọng đầu tiên của cảnh giới Chí Tôn.

Giữa Tiểu Thiên Tôn và Đại Chí Tôn, có thể nói là tồn tại một khoảng cách lớn.

Sao Tần Ninh lại có thể tự tin đối đầu với Tiểu Thiên Tôn như vậy?

Đâu cũng là tiếng lòng của tất cả mọi người ở đây.

Mà lúc này, tiếng mắng chửi của nhà họ Hứa và nhà họ Thạch gần như bao trùm cả sơn cốc.

Tần Ninh là đang khiêu chiến sao?

Đây là trắng trợn khinh bỉ hai nhà bọn họ!

“Trận chiến này, Hứa Lâm Thiên ta, chấp nhận!”

Một giọng nói mạnh mẽ đột nhiên vang lên, truyền khắp trong ngoài sơn cốc.

Ngay sau đó, thân hình Hứa Lâm Thiên đã xuất hiện trên võ trường.

Áo dài lay động theo chiều gió, hơi thở bình tỉnh thản nhiên.

Vị tộc trưởng mới bước vào cảnh giới Tiểu Thiên Tôn không lâu, giờ phút này đã tức giận đến mức không thể nào kìm nén.

Tần Ninh nhìn về phía Hứa Lâm Thiên, mỉm cười.

Tình huống hiện giờ không cho phép Hứa Lâm Thiên từ chối khiêu chiến.

Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên xuất chiến đã thành công chọc giận nhà họ Hứa và nhà họ Thạch, làm cho hai nhà nghẹn một bụng lửa giận.

Bây giờ hắn lại khiêu chiến, còn đưa ra điều kiện nhượng bộ như thế, nếu như hai vị tộc trưởng nhà họ Hứa và nhà họ Thạch không dám ra sân thì không đến sáng mai, tin tức sẽ truyền ra khắp bảy quận.

Hứa Lâm Thiên sợ tiểu bối Đại Chí Tôn hậu kỳ, không dám xuất chiến.

Cường giả Tiểu Thiên Tôn Thạch Hình không đánh lại Đại Chí Tôn hậu kỳ.

Những tin tức tương tự như vậy đảm bảo bay đầy trời.

Đến lúc đó, căn bản là nhà họ Hứa và nhà họ Thạch không còn mặt mũi nào mà sống yên ổn nữa.

Thậm chí còn vì vậy mà tổn thất uy nghiêm, khiến cho các gia tộc, thế lực khác rục rịch…Để cho hai người này xuất chiến, hắn đã phải chuẩn bị rất kỹ càng.

Nhà họ Linh kinh ngạc.

Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên khiêu chiến.

Rồi lại đến hắn khiêu chiến hai vị Tiểu Thiên Tôn, cho dù không muốn đánh cũng phải xuất chiến.

Hứa Lâm Thiên và Tần Ninh đứng trong võ trường.

Trọng tài bên sân lúc này cũng không biết nên nói gì.

Tần Ninh cười nói: “Trận đấu này không cần trọng tài, cuộc chiến sinh tử, đến khi nào một bên chết thì thi đấu kết thúc”.

Mấy vị trọng tài nhà họ Dương đều lần lượt lui về.

Tần Ninh nhìn về phía Hứa Lâm Thiên, khẽ cười nói: “Tiểu tử mạo phạm, nhưng mà…cũng không còn cách nào khác”.

Khuôn mặt Tần Ninh mang theo vẻ bất đắc dĩ.

“Bởi vì ta muốn giết ngươi, cũng chỉ có thể dùng loại biện pháp này để cho ngươi xuất chiến”.

Một lời vừa dứt, bốn phía vang lên tiếng xôn xao.

“Sư tôn của các ngươi, thật đúng là đủ ngông cuồng…”, Dược Thập bĩu môi nói.

Một vị Đại Chí Tôn, cho dù là hậu kỳ, mà dám nói như vậy với một vị Tiểu Thiên Tôn, thì gần như là đã cận kề cái chết, là hành động điên cuồng.

Diệp Nam Hiên trực tiếp nói: “Đây không phải là ngông cuồng, mà là tự tin, Tiểu Thiên Tôn là cái thá gì, đứng trước mặt sư tôn ta không đáng nhắc tới”.

Lý Huyền Đạo cùng lặng lẽ đồng quan điểm, gật gật đầu.

Dược Thập hoàn toàn không còn gì để nói với hai người.

Sùng bái?

Đây quả thực là si mê được không! Dược Thập lại nhìn về phía Thời Thanh Trúc, nói: “Cô không lo lắng cho sư tôn của mình sao?

Ta thấy để cô ra tay mới tốt”.

Thời Thanh Trúc mang vẻ mặt tò mò nhìn Dược Thập, kinh ngạc nói: “Vì sao ta phải ra tay?

Nếu như ta ra tay, hai phát ba phát là đã đánh chết cái tên kia rồi, như vậy thật nhàm chán…”, Dược Thập nhìn ba người bọn họ, xem như là hoàn toàn cạn lời.

Quả nhiên không phải người chung đường, không thể cùng quan điểm.

Bốn người này, từ tận đáy lòng đều là người không sợ trời không sợ đất.

Chỉ là tuy rằng nói thế nhưng Dược Thập cũng hiểu được.

Tần Ninh không ngốc, không có khả năng tự đi chịu chết.

Rốt cuộc là người kia lấy đâu là tự tin để dùng cảnh giới Đại Chí Tôn hậu kỳ khiêu chiến cảnh giới Tiểu Chí Tôn tầng một?

Trong võ trường.

Hứa Lâm Thiên nhìn về phía Tần Ninh, không hề có ý nghĩ khinh địch.

Ai cũng không phải là kẻ ngu xuẩn, Tần Ninh dám khiêu chiến ông ta, không phải là tự tìm đường chết mà là nắm chắc phần thắng.

Mặc dù không biết sự chắc chắn của Tần Ninh từ đâu mà ra.

Chỉ là…không thể khinh thường được! Dần dần, bên ngoài thân hình thẳng tắp của Hứa Lâm Thiên, mặt ngoài quần áo xuất hiện một bộ giáp mềm.

Bề mặt của giáp mềm có hào quang bốn màu, tản ra lực lượng nhu hoà, từ từ dung hợp với cơ thể.

Mà ngay sau đó, trên tay Hứa Lâm Thiên xuất hiện một thanh đao.

Đao dài gần một mét, lưỡi dao sắc bén, khí thế cuồn cuộn, mang theo tia máu.

Theo dõi động thái kia, mọi người cũng bị trận thi đấu này tác động đến đáy lòng.
Chương 2279: Giao chiến với Hứa Lâm Thiên

Cuộc đấu võ bảy quận đã diễn ra nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như thế này.

Quả thực là làm cho người ta không thể nào tin được.

Thế nhưng trước mắt, thi đấu đã chuẩn bị bắt đầu, mọi người muốn không tin cũng không được.

Tần Ninh nhìn về phía Hứa Lâm Thiên, hắn vẫn mang vẻ mặt tươi cười như trước.

“Ta không biết ngươi lấy đâu ra sức mạnh, nhưng để cho ngươi nếm thử thực lực Tiểu Thiên Tôn một chút, ta cũng rất sẵn lòng”.

Hứa Lâm Thiên lạnh lùng nói.

“Ngươi mới vừa đột phá Tiểu Thiên Tôn, có phải là cảm thấy sức mạnh pháp thân của mình tăng lên gấp mười lần so với khi còn là Đại Chí Tôn không?

Lực lượng cường đại đến đáng sợ, cảm giác bản thân có thể dùng một tay xé nát mười vị Đại Chí Tôn?”

Tần Ninh mỉm cười nói: “Sau khi pháp thân dung linh, lúc chiến đấu sẽ càng thêm linh hoạt, lực phản ứng, lực công kích rồi cả tốc độ, đều tăng lên một bước thật lớn”.

“Vượt qua được cảnh giới Đại Chí Tôn, đây chính là cấp bậc mạnh nhất ở bảy quận, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ phải không?”

Nghe Tần Ninh nói một hồi, sắc mặt Hứa Lâm Thiên càng ngày càng trở nên lạnh lùng.

“Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã phát hiện ra, tiềm lực của ngươi đã đến giới hạn, hẳn là ngươi đã sử dụng Dung Linh Nguyên Đan nên mới có thể tiến vào cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, nhưng đời này của ngươi, cực hạn cũng chỉ là Tiểu Thiên Tôn mà thôi”.

Tần Ninh tiếp tục nói: “Một viên Dung Linh Nguyên Đan có trị giá khoảng mấy trăm vạn nguyên thạch, đây không phải là một con số nhỏ, hơn nữa ngươi cũng không chỉ uống một viên, ngươi bỏ ra được sao?”

“Ai đưa cho ngươi?”

“Nhà họ Thạch phải không?”

Tần Ninh tự hỏi tự trả lời: “Vậy nên mới nói, nhà họ Thạch lén lút để nhà họ Hứa ra tay với nhà họ Linh, ngươi lại phối hợp với NguyênVõ bang, cố ý gây sự, hy vọng khơi mào trận chiến giữa nhà họ Linh và Nguyên Võ bang, để bọn họ đánh nhau đến ngươi sống ta chết, sau đó, nhà họ Hứa sẽ nhân cơ hội này nhúng tay vào đó, thuận tiện tiêu diệt nhà họ Linh, hoàn thành giao dịch với nhà họ Thạch”.

Hứa Lâm Thiên hừ một tiếng nói: “Ngươi đang nói bậy nói bạ gì đó?”

“Nói bậy sao?”

Tần Ninh đột nhiên cao giọng, hừ một tiếng rồi nói: “Có biết vì sao hôm nay ta nhất quyết phải khiêu chiến với ngươi không?

Chính là bởi vì, ngươi ngàn vạn lần không nên ra tay với nhà họ Linh”.

Ầm…Trong phút chốc, khí Chí Tôn trong cơ thể Tần Ninh bùng nổ.

Trầm Uyên kiếm xuất hiện trong tay Tần Ninh.

Thanh kiếm sắt loang lổ những vết rỉ sét, lúc này đây bỗng nhiên lại hoá thành thần kiếm, hào quang tỏa ra bốn phía.

Trên thân kiếm, bốn tia sáng không ngừng chuyển động.

Hứa Lâm Thiên thấy một màn như vậy thì cắn chặt răng, ông ta nắm chuôi đao trong tay rồi chém xuống một nhát.

Đao phong hoá thành kích thước dài mấy mét từ trên trời giáng xuống, nhắm thẳng vào thân thể Tần Ninh.

Thấy vậy, sắc mặt Tần Ninh không chút thay đổi.

“Tứ Linh Thiên Kiếm Quyết”.

Kiếm khí trong cơ thể bao trùm.

“Hoả Chi Linh Long”.

Trong lòng quát lên một tiếng.

Trầm Uyên kiếm chém ra.

Phía trên trường kiếm, bốn tia sáng hoá thành một chùm lửa đỏ, kiếm khí bộc phát ra từ trên thân kiếm, càn quét xung quanh, rồi biến thành một con rồng lửa, bay thẳng ra ngoài.

Ầm…Tiếng gầm rú kịch liệt lập tức vang lên.

Kiếm khí rồng lửa va chạm với đao phong, trong phút chốc đã xé rách, phóng thẳng về phía Hứa Lâm Thiên.

Mà giờ phút này, bốn phía vang lên từng tiếng kêu hoảng sợ.

Vốn tưởng rằng Hứa Lâm Thiên sẽ trực tiếp áp đảo Tần Ninh, nhưng không ngờ là một đòn của Tần Ninh lại có thể phá vỡ công kích của Hứa Lâm Thiên.

Đối mặt với kiếm khí đang đánh đến của hắn, Hứa Lâm Thiên lập tức phản kích, đao phong di chuyển, một luồng đao khí màu sáng trắng loé lên, dập tắt kiếm khí hình rồng lửa.

Hai người đồng thời lùi lại, cách nhau khoảng trăm mét.

Trái tim của mọi người như bị treo lơ lửng.

Vốn tưởng rằng trận này chỉ đơn giản là Hứa Lâm Thiên bùng nổ giết chết Tần Ninh, làm cho cái tên kiêu ngạo, ngông cuồng này người chết đạo tan.

Thế nhưng không nghĩ tới thực lực của Tần Ninh lại cường đại như thế, vậy mà có thể cứng đối cứng với Tiểu Thiên Tôn.

Đây cũng chính là điều mà bản thân Hứa Lâm Thiên không ngờ tới.

Hứa Lâm Thiên nhìn ra được, thực lực của Tần Ninh đã vượt qua Đại Chí Tôn hậu kỳ bình thường, không hề kém cạnh gì so với ông ta, vậy nên ông ta không dám khinh địch.

“Thương Đao Diệt Sinh Quyết”.

“Phá!”

Đao pháp của Hứa Lâm Thiên lập tức phóng thích ra, bên ngoài thân thể, pháp thân hình đao mang cũng theo đó mà xuất hiện.

Pháp thân mà Hứa Lâm Thiên tu hành cũng là một loại đao.

Thấy một màn như vậy, Diệp Nam Hiên kích động.

“Thật muốn chiến với ông ta một trận”.

Diệp Nam Hiên tu hành pháp thân Thiên Đao, pháp thân của hắn ta chính là một thanh đao.

Nhìn thấy pháp thân của Hứa Lâm Thiên cũng là đao, đương nhiên hắn ta không kiềm chế được ham muốn chiến đấu trong lòng.

Ở bên cạnh, Lý Huyền Đạo cũng không quên nói những lời làm tổn thương người khác: “Hiện giờ hai người chúng ta đối phó với Đại Chí Tôn hậu kỳ còn chưa thể nắm chắc được phần thắng, huống chi là Tiểu Thiên Tôn?”

Diệp Nam Hiên không phục nói: “Chờ ta đến Đại Chí Tôn hậu kỳ, ta nhất định sẽ làm được”.

Giờ phút này, bên trong võ trường, đao của Hứa Lâm Thiên đã trực tiếp chém về phía Tần Ninh.

Đao phong này có uy lực cường đại không chỉ gấp mấy lần.

Ầm…Âm thanh nổ vỡ trầm thấp vang lên, Trầm Uyên kiếm chắn ở phía trước, thân hình Tần Ninh lùi về sau, cứng rắn chống đỡ một đao này.

Tiếng gầm khủng bố bộc phát ra giữa hai người.

Một đao một kiếm như hình với bóng, di chuyển khắp cả võ trường, thỉnh thoảng lại va chạm với nhau, bộc phát ra tiếng gầm rú long trời lở đất.

“Thuỷ Chi Linh Long!”

Đột nhiên, Tần Ninh chém ra một nhát, kiếm khí hoá thành nước, tiếng gào thét không ngừng vang lên, không ngừng bùng nổ.

Hơi thở khiến kẻ khác run sợ phóng thích toàn bộ ra bên ngoài.

Kiếm khí hoá hoả khí.

Kiếm khí hoá hơi nước.

Hơn nữa, cho dù kiếm khí của Tần Ninh có biến hoá như thế nào, cũng đều ẩn chứa lực uy hiếp cường đại.

Cho dù biến thành hình dạng như thế nào thì bản chất vẫn không thay đổi.

Dưới sự phụ trợ của pháp thân, lực lượng của Hứa Lâm Thiên bùng nổ, có thể nói là mạnh hơn gấp mười lần.

Chỉ là, giao chiến với Tần Ninh, ông ta cảm giác được sức mạnh của mình dường như đang ngày càng yếu đi.

Không! Không phải là lực lượng của ông ta yếu đi, mà là lực lượng của Tần Ninh đang dần dần mạnh lên.

Tần Ninh thi triển kiếm thuật, nhưng mỗi một chiêu đều cực kỳ bá đạo.

Kiếm thuật như thế này, ông ta căn bản chưa từng thấy qua.

Hơn nữa trong kiếm thuật của Tần Ninh còn có một loại khí thế biến hoá đặc biệt.

Trong khoảng thời gian ngắn, Hứa Lâm Thiên chưa nghĩ ra được.

Mà ở vị trí lầu các của Linh Ngự môn, ánh mắt của Dược Thập dần dần thay đổi.

Dương Từ Lai ngồi bên cạnh Nguyên Sơ Liễu cũng trợn tròn mắt.

“Là kiếm ý”.

“Là kiếm ý”.

Trong lòng hai người đều xuất hiện ý nghĩ này,

Thế nhưng, nếu là kiếm ý, không có khả năng mọi người không nhận ra được.

Nhưng quả thực là kiếm ý.

Chỉ là…Tần Ninh dung hợp kiếm ý và khí chất của bản thân một cách hoàn hảo, chính vì thế, mọi người chỉ thấy Tần Ninh thi triển kiếm thuật có uy lực bá đạo, mà không nhìn ra được mỗi một chiêu thức của Tần Ninh đều ẩn chứa kiếm ý.

Để làm được điều này, cho dù hai người bọn họ có kiến thức rất phong phú nhưng cũng chỉ mới được thấy trong một số ghi chép về kiếm khách.

Trong hiện thực, đây là lần đầu tiên được nhìn thấy.

“Cái tên khốn này…”, Dược Thập nhỏ giọng chửi một câu.

Nhìn về phía Lý Huyền Đạo, Dược Thập lập tức nói: “Ngươi có kiếm ý không?”

“Có!”

Lý Huyền Đạo nói với vẻ đương nhiên: “Làm đệ tử của sư tôn, ta chuyên tâm tu hành kiếm thuật, nếu như không có kiếm ý, chẳng phải là sống uổng phí rồi sao?”

“Vậy còn sư tôn ngươi thì sao?”

“Tất nhiên là có rồi, nếu không thì dạy ta kiểu gì?”

Lý Huyền Đạo khó hiểu nói.

Sư tôn là kiếm khách cường đại, lĩnh ngộ được kiếm ý là điều đương nhiên.

Hắn ta vẫn luôn cảm thấy đây là chuyện cực kỳ bình thường thôi mà, tại sao phải ngạc nhiên như vậy?
Chương 2280: Mời ngươi bắt đầu biểu diễn

Dược Thập nhìn trận thi đấu trên võ trường, trong phút chốc khó có thể bình tĩnh lại.

Võ giả kiếm thuật, lĩnh ngộ kiếm ý.

Đây là ý cảnh võ đạo mà biết bao nhiêu kiếm khách mơ ước?

Kiếm ý của kiếm khách.

Đao ý của đao khách.

Cùng với thương ý, võ giả được phân chia thành rất nhiều ý cảnh.

Mà loại phân chia ý cảnh này, một khi đã đắm chìm vào trong đó thì chính là một loại hưởng thụ cực lớn.

Hơn nữa, lợi ích này còn theo bên mình cả đời.

Cho nên từ xưa đến nay, chỉ có số ít võ giả lĩnh ngộ được ý cảnh, có thể nói là vô cùng hiếm có.

Tần Ninh có thể lĩnh ngộ kiếm ý, Lý Huyền Đạo cũng như thế…Dược Thập nhìn về phía Diệp Nam Hiên nói: “Tại sao ngươi không có đao ý?”

“Ai nói ta không có?”

Giờ phút này, ánh mắt Diệp Nam Hiên bỗng trở nên lạnh lùng, một cỗ khí thế khiến cho kẻ khác rợn tóc gáy bùng nổ.

Đao ý! Hơn nữa còn có thể tuỳ tiện thi triển ra như thế…

“Vậy lúc trước ngươi…”

“Tuy rằng ta tu hành đao thuật, nhưng trọng tâm vẫn là khuynh hướng cuồng võ, mỗi loại khí thế cũng có thể được cho là một loại ý cảnh, đao ý tuy mạnh, nhưng khi so sánh với khí thế cuồng võ của ta thì vẫn không đủ nhìn”.

Dược Thập nhìn hai người, chỉ cảm thấy không thể nào tin được.

Đây là do Tần Ninh dạy dỗ ra sao?

Ánh mắt Dược Thập lại nhìn về phía Thời Thanh Trúc.

Thời Thanh Trúc chép miệng nói: “Ta không dùng kiếm, cũng chẳng dùng đao, cũng không lĩnh ngộ ý cảnh gì cả, không cần nhìn ta”.

Dược Thập thở ra một hơi.

Như thế này thì còn tạm được.

Lý Huyền Đạo cười nói: “Tiểu sư nương có thiên phú rất cao, hai người chúng ta không thể sánh bằng”.

Đây là lời khen ngợi, nhưng cũng là sự thật.

Năm đó, Thời Thanh Trúc không kém cạnh gì Lý Huyền Đạo.

Mà bây giờ, Thời Thanh Trúc sống lại một lần, thiên phú lại càng thêm khủng bố, thậm chí, ngay cả sư tôn có khi cũng không bằng.

Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên có điều không biết, sở dĩ thiên phú của Thời Thanh Trúc khủng bố như vậy là có liên quan rất lớn đến viên châu thần bí kia.

Thế nhưng ngay cả Tần Ninh cũng không biết rốt cuộc viên châu thần bí đó là cái gì, bọn họ lại càng không biết.

Lúc này, Dược Thập đã không còn lời nào để nói.

Một hàng bốn người, mỗi một người đều vô cùng kỳ diệu.

Thuật luyện đan của Tần Ninh cực kỳ cao siêu, vốn dĩ cô ta còn tưởng rằng ba người này đi theo Tần Ninh là bởi vì thuật luyện đan của hắn lợi hại, ba người bọn họ nhờ vào thuật luyện đan của Tần Ninh nên tu vi mới tăng lên nhanh chóng.

Thế nhưng kiếm thuật của Tần Ninh cũng rất lợi hại, lĩnh ngộ được kiếm ý vô cùng hiếm có.

Mà quan trọng hơn là, thực lực của tên này thật sự cường đại.

Nhân vật như vậy, dạy ra ba vị này…Trong khoảng thời gian ngắn, Dược Thập im lặng.

Lúc này, giữa sân thi đấu, tình hình ngày càng dữ dội.

Hứa Lâm Thiên không ngừng phản kích, ý đồ hoá giải kiếm ý của Tần Ninh.

Chỉ là kiếm ý và kiếm thức của Tần Ninh gần như dung hợp thành một thể, tuy hai mà là một, có thể nói là không chút sơ hở.

Hứa Lâm Thiên từng bước phản kích, cũng dần dần rơi vào tuyệt vọng.

Một vị cường giả mới bước vào cảnh giới Tiểu Thiên Tôn.

Đối đầu với một vị cao thủ Đại Chí Tôn hậu kỳ.

Mà lúc này lại cảm thấy tuyệt vọng!

“Kết thúc rồi”.

Một lời vừa dứt, bàn tay Tần Ninh nắm chặt, chém xuống một kiếm.

Trong khoảnh khắc, kiếm khí vù vù.

Hoả Chi Linh Long.

Thuỷ Chi Linh Long.

Lôi Chi Linh Long.

Điện Chi Linh Long.

Thuỷ hoả lôi điện, tạo thành bốn kiếm trận, bao phủ Hứa Lâm Thiên.

Đối mặt với đòn sát thủ cuối cùng này của Tần Ninh, Hứa Lâm Thiên cố gắng đánh cược một lần, nhưng từng đường kiếm khí đã đâm xuyên qua cơ thể ông ta.

Âm thanh nổ vỡ trầm thấp không ngừng vang lên.

Trong chớp mắt, cả người Hứa Lâm Thiên nhuộm đầy máu.

Một giây sau, thân thể Hứa Lâm Thiên nổ tung.

Võ trường yên lặng không một tiếng động.

Ở vị trí nhà họ Hứa, lão gia tử Hứa Mậu Vinh lập tức đứng dậy.

Không ngờ tới! Ai cũng không ngờ tới.

Tuy rằng nhìn như Hứa Lâm Thiên bị Tần Ninh áp đảo, thế nhưng ông ta lại bị giết trong chớp mắt như thế, ai cũng không ngờ tới.

Hứa Mậu Vinh chuẩn bị tinh thần tốt đón nhận kết quả, nhưng căn bản là trở tay không kịp.

Giờ phút này, bên phía nhà họ Thạch.

Sắc mặt tộc trưởng Thạch Hình trầm xuống.

Đã chết.

Hứa Lâm Thiên đã chết.

Thực lực của Tần Ninh, vậy mà lại cường đại đến mức này?

Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng ông ta không thể bình ổn.

So đấu?

Còn so đấu được sao?

Còn có thể so đấu được sao?

Thạch Hình không ngừng tự hỏi bản thân.

Lúc này, một vị cường giả cảnh giới Tiểu Thiên Tôn tầng ba lại rơi vào bối rối.

Trong võ trường, Tần Ninh cầm kiếm đứng đó, trang phục màu trắng nhiễm vài giọt máu tươi.

Từng vết máu kia giống như nhuộm thành một đoá hoa màu máu, kiều diễm nở rộ, làm cho Tần Ninh thêm vài phần yêu dị.

“Xem ra, cảnh giới Tiểu Thiên Tôn quả thật là rất mạnh”.

Tần Ninh mỉm cười nói: “Ta đã nói rồi, đây là cuộc chiến sinh tử, nếu như ta thua, tất cả mọi thứ của Linh Ngự môn đều thuộc về nhà họ Hứa, còn Hứa Lâm Thiên thua thì chỉ cần ông ta chết là được”.

Nói đến chữ chết, vẻ mặt Tần Ninh vẫn mỉm cười như trước.

Giết người mà giống như đang uống trà.

Chỉ bằng loại phong thái này, rất nhiều người đã không sánh bằng.

“Tộc trưởng Thạch Hình, đến lượt ngươi”.

Tần Ninh xoay người nhìn về phía nhà họ Thạch, chậm rãi nói: “Nếu như ngươi giết được ta, Linh Ngự môn thuộc về ngươi”.

Thạch Hình trầm mặc.

“Tuổi trẻ ngông cuồng!”

Đúng lúc này, một tiếng quát đột nhiên vang lên.

Thạch Hình chưa kịp mở miệng, âm thanh đinh tai nhức óc đã truyền tới.

Lão tộc trưởng nhà họ Hứa Hứa Mậu Vinh vỗ bàn đứng dậy, bay lên giữa không trung, ánh mắt căm tức nhìn Tần Ninh.

“Giết tộc trưởng của nhà họ Hứa chúng ta, ngươi đem nhà họ Hứa chúng ta đặt chỗ nào?”

Hứa Mậu Vinh quát lớn.

“A?”

Tần Ninh buồn bực nhìn Hứa Mậu Vinh, không nhịn được cười nói: “Hứa lão thiên gia, trước khi thi đấu đã nói rõ, bây giờ ngươi lại muốn lật lọng sao?”

“Hừ, con ta không đành lòng giết chết ngươi, trong lúc thi đấu nương tay với ngươi, còn ngươi lại ra tay giết người, nếu như không phải như thế, sao con ta có thể bị đánh bại bởi ngươi?”

Hứa Mậu Vinh hừ một tiếng rồi nói.

“Nói ra những lời này, bản thân ngươi có tin được không?”

Tần Ninh mỉm cười nói: “Chó cùng rứt giậu thì nói thẳng, đừng ở chỗ này giả vờ giả vịt!”

“Ngươi muốn chết”.

Nói xong, Hứa Mậu Vinh đứng trên không trung nhìn về phía nhà họ Thạch.

“Thạch Hình, ngươi còn đang do dự cái gì?”

Một tiếng quát này khiến cho tất cả mọi người ở đây sửng sốt.

Tộc trưởng Thạch Hình đứng dậy.

“Các vị!”

Thạch Hình chắp tay nói: “Vốn dĩ hôm nay, Thạch Hình có chuyện lớn muốn tuyên bố, dự định sau khi thi đấu kết thúc thì sẽ chính thức nói, bởi ta không muốn vì chuyện của nhà họ Thạch chúng ta mà làm chậm trễ cuộc đấu võ bảy quận, nhưng xem ra, bây giờ không thể như ý nguyện”.

Tần Ninh nhìn về phía Thạch Hình,

Được rồi, mời ngươi bắt đầu biểu diễn.

Thạch Hình thở dài, chậm rãi nói: “Vốn dĩ nhà họ Thạch chúng ta và nhà họ Linh có một mối hôn sự, nhà họ Linh đã tiếp nhận lễ hỏi nhà họ Thạch, nhưng kết quả là nhà họ Linh lại lật lọng”.

“Nhà họ Hứa làm nhân chứng, biết hết tất cả mọi chuyện, thấy nhà họ Linh hành động như thế nên đã giúp đỡ nhà họ Thạch chúng ta đòi lại công bằng”.

Thạch Hình bất đắc dĩ nói: “Bên trong lễ hỏi kia có một bảo khí Chí Tôn do tổ tiên nhà họ Thạch truyền lại, tên là Thiên Sư Huyết Thuẫn, nếu như nhà họ Linh chỉ chiếm đoạt những thứ khác, nhà họ Thạch chúng ta cũng tự nhận là bản thân xui xẻo, nhưng Thiên Sư Huyết Thuẫn là vật tổ tiên truyền lại của nhà họ Thạch, chúng ta nhất định phải đòi lại”.

Lời này vừa nói ra, bên ngoài võ trường đã vang lên tiếng bàn luận xôn xao.

Thế mà còn có chuyện này?

Hứa Mậu Vinh dựng râu trừng mắt nói: “Quả thực là có việc này, nhà họ Hứa chúng ta đồng ý làm nhân chứng cho nhà họ Thạch!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom