-
Chương 2271-2275
Chương 2271: Đại Chí Tôn lên sân
Trong võ trường.
Linh Doãn Văn và Hứa Lập Phong đang giao chiến, từ lúc bắt đầu đến giờ tương đối kịch liệt.
Hai người đều không phải là lần đầu tiên đấu với nhau, không cần phải thăm dò đối phương mà trực tiếp dùng hết toàn lực.
Tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.
Mỗi chiêu công kích của Hứa Lập Phong đều thể hiện ra sức mạnh cường đại, khiến cho kẻ khác kinh sợ.
Còn Linh Doãn Văn ra tay bình tĩnh thong dong, nhưng trong mỗi chiêu lại mang theo sức lực kéo dài vô tận, dẻo dai không đứt.
Pháp thân Thú Linh mà hắn ta ngưng tụ giống với pháp thân của phụ thân Linh Văn Tuyên, đều là pháp thân Giao Linh! Từ trước đến nay, so với Xà tộc, loài giao càng bá đạo, chỉ là không so được với khí thế của Long tộc mà thôi.
Bởi vậy, khi lựa chọn võ quyết cho Linh Doãn Văn, Tần Ninh chú trọng đến công kích và phòng thủ nhiều mặt, đồng thời phải có lực bộc phát mạnh mẽ.
Chỉ là lực bộc phát này không giống như Hứa Lập Phong, thẳng tiến không lùi, dũng mãnh tiến lên, mà cần phải tích lũy từng bước một.
Lúc này, hai người giao chiến cũng làm ảnh hưởng đến tâm trí của người nhà họ Linh và người nhà họ Hứa.
Nhà họ Hứa đã thua hai trận, trận này cần phải tìm lại khí thế.
Ầm…Âm thanh nổ vỡ trầm thấp vang lên.
Hai nắm đấm của Hứa Lập Phong đột nhiên lao đến, khí Chí Tôn trước người giống như nước lũ, hướng thẳng về phía Linh Doãn Văn, ép lui thân hình hắn ta, trong khoảng thời gian ngắn phóng thích ra sức lực khủng bố.
Người nhà họ Linh đều kinh hãi.
Dù sao thì lúc trước, Linh Doãn Văn đã bị đánh bại dưới tay Hứa Lập Phong vài lần, tuy rằng có Tần Ninh dạy bảo, mỗi câu nói đều chỉ ra điểm yếu, nhưng trong một thời gian ngắn ngủi như vậy, bản thân hắn ta có thay đổi được không thì còn không biết.
Ầm…Thân thể Linh Doãn Văn lui về sau, sắc mặt vẫn không thay đổi.
“Phá!”
Một lời vừa dứt, trong cơ thể hắn ta lập tức hội tụ hai cỗ sức mạnh, chớp mắt bộc phát ra khí thế mênh mông mãnh liệt.
Âm thanh bùng nổ sức mạnh ầm ầm không ngừng vang lên, Linh Doãn Văn không chút né tránh, trực tiếp đánh thẳng về phía Hứa Lập Phong, đơn giản là cứng đối cứng.
“Lần này, người thua sẽ không phải là ta”.
Linh Doãn Văn vừa dứt lời, hai tay nắm chặt thành quyền, trong phút chốc, từ cơ thể hắn ta chen chúc tràn ra một cỗ lực lượng dồi dào như núi như biển, sau đó đánh thẳng về phía Hứa Lập Phong.
Âm thanh ầm ầm không ngừng vang lên.
Ánh mắt Hứa Lập Phong có chút ngẩn ngơ.
Hắn ta cảm giác được, lực lượng hung mãnh của bản thân khi đến trước mặt Linh Doãn Văn lại đột nhiên trở nên yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích.
“Không thể nào…”, trong ánh mắt kinh ngạc, Hứa Lập Phong nhanh chóng đánh ra một quyền.
Phụt…Trong chớp mắt, cánh tay hắn ta bị xé rách, máu tươi chảy ra.
Thân hình Hứa Lập Phong rút lui, Linh Doãn Văn thẳng bước tiến tới.
“Nhận thua!”
Giờ phút này, Hứa Lập Phong cảm nhận được cái chết đang đến gần, cho nên không chút do dự nói.
Quyền phong của Linh Doãn Văn dừng lại ngay trước mặt hắn ta.
Linh Doãn Văn nhìn về phía Hứa Lập Phong, trong lòng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Ba lần bại dưới tay Hứa Lập Phong, trong lòng hắn ta thậm chí còn hoài nghi chính bản thân mình.
Thế nhưng sau khi trận chiến này kết thúc.
Những suy nghĩ phủ định bản thân đã hoàn toàn tan thành mây khói.
“Linh Doãn Văn, nhà họ Linh, thắng”.
Trọng tài tuyên bố kết quả.
Người nhà họ Linh vô cùng vui mừng.
Còn bên nhà họ Hứa thì trở nên âm trầm.
Trận đấu của ba tiểu bối, đều thua.
Lúc trước, nhà họ Hứa công khai áp đảo nhà họ Linh, mà lần này đã hoàn toàn ngược lại.
Linh Doãn Văn đứng trên võ trường, hai tay nắm chặt, một hư ảnh giao long ngưng tụ xung quanh thân thể, bên ngoài cơ thể giao long, hai tia sáng biến thành ba tia sáng.
Tiểu Chí Tôn trung kỳ.
Thăng cấp! Tới Tiểu Chí Tôn hậu kỳ.
Người nhà họ Linh lập tức nhảy lên hoan hô.
Trưởng bối, tiểu bối nhà họ Linh đồng thời nhìn về vị trí của võ giả Ngự Linh môn.
Ánh mắt tập trung lên người Tần Ninh, gần như tất cả mọi người đều nước mắt lưng tròng.
Mấy tháng trước, nhà họ Linh vẫn phải chịu đựng sự chèn ép của nhà họ Hứa và Nguyên Võ bang, rất có khả năng trong tương lai không xa, nhà họ Linh sẽ bại trận.
Nhưng mà bây giờ, nhà họ Linh lại giống như mặt trời lên cao, tràn đầy sức sống! Tất cả những điều này đều có công lao rất lớn của Tần Ninh.
Hứa Lập Phong trở lại vị trí của nhà họ Hứa, cúi đầu không nói lời nào, sắc mặt khó coi.
“Không trách ngươi”.
Hứa Lâm Thiên chậm rãi nói: “Lần này nhà họ Linh có chuẩn bị mà đến, sau khi người tên Tần Ninh kia tiến vào, nhà họ Linh giống như được thay da đổi thịt”.
“Thế nhưng muốn dựa vào một mình Tần Ninh mà chuyển mình, thì nhà họ Linh nằm mơ đi”.
Bên trong sơn cốc, võ giả các nơi xôn xao bàn tán.
Nhà họ Linh và nhà họ Hứa vẫn luôn là quan hệ đối đầu, tất cả mọi người đều biết.
Chẳng qua là cho đến hiện giờ, nhà họ Hứa vẫn luôn chiếm được ưu thế, lần này, dường như là trái ngược hoàn toàn…Thú vị.
Thi đấu tiếp tục được tiến hành! Kế tiếp, nhà họ Khúc, nhà họ Long, nhà họ Ngô, nhà họ Lữ, nhà họ Dương đều lần lượt xuất chiến.
Trận chiến của võ giả Tiểu Chí Tôn dần dần đi đến hồi kết, cảnh giới Đại Chí Tôn đã bắt đầu lên sân.
Trên thực tế, lần này, Ngự Linh môn cũng là một phương tham gia thi đấu, nhưng cho đến bây giờ, vẫn không có ai khiêu chiến võ giả Ngự Linh môn.
“Sư tôn…”, Diệp Nam Hiên không nhịn được nói: “Không ai khiêu chiến chúng ta thì để con dứt khoát đi khiêu chiến với bọn họ đi”.
“Vội cái gì?”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Yên tâm đi, có một vài người còn vội hơn ngươi”.
Giờ phút này, những trận đấu của võ giả Đại Chí Tôn ngừng lại.
Võ trường rơi vào sự yên tĩnh ngắn ngủi.
Một bóng người đi vào võ trường.
“Quận Thạch Thai, nhà họ Thạch, Thạch Nghiễn, nguyện lấy ba tòa thành trì trong quận Thạch Thai ra đặt cược, khiêu chiến tam gia Linh Văn Minh nhà họ Linh”.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều lên tinh thần.
Thạch Nghiễn! Một vị cao thủ cảnh giới Đại Chí Tôn hậu kỳ vô cùng quan trọng trong nhà họ Thạch.
Đây là khởi đầu của sự kết thúc! Thông thường, trận đấu giữa cảnh giới Đại Chí Tôn hậu kỳ đến mãi cuối cùng mới có thể xuất hiện.
Mà lúc này, một vài thiên kiêu của các thế lực lớn, tuổi trẻ đạt tới cảnh giới Đại Chí Tôn còn chưa ra tay, thế hệ trước đã không thể nhẫn nại được nữa rồi! Thạch Nghiễn lên đài, nhìn về phía nhà họ Linh, mỉm cười nói: “Linh Văn Minh, có dám đấu một trận không?”
Trong nhà họ Linh, Linh Văn Long và Linh Văn Tuyên đều nhìn về phía tam đệ.
“Tại sao lại không dám?”
Linh Văn Minh cười nói.
Ông ta đi vào võ trường.
Lấy ba tòa thành trì làm tiền đặt cược.
Rõ ràng là nhà họ Thạch đã bỏ ra vốn gốc.
Hiện giờ, Linh Văn Minh cũng là cảnh giới Đại Chí Tôn hậu ky, cùng cảnh giới khiêu chiến, không thể từ chối được.
Ánh mắt Tần Ninh khẽ di chuyển, nhìn về phía nhà họ Thạch ở vị trí sơn cốc đối diện.
“Rốt cuộc cũng không nhịn được nữa rồi sao…”
Giờ phút này, hai vị cao thủ Đại Chí Tôn hậu kỳ đứng đối diện nhau, mọi người ngoài sân đều tự động im lặng, cẩn thận quan sát trận đấu này.
“Nhóm tiểu bối nhà họ Linh vùng dậy, không biết thực lực của thế hệ trước nhà họ Linh thế nào?”
Thạch Nghiễn mỉm cười nói: “Linh Văn Minh, những năm gần đây ngươi có tiến bộ không?”
“Hẳn là có đi”.
Vút vút…Lời nói vừa dứt, hai vị Đại Chí Tôn hậu kỳ đã lập tức ra tay.
Nhất thời, trong võ trường, khí Chí Tôn bùng nổ, pháp thân Ngưng Thể, giống như hoá thành thực thể, va chạm vào nhau.
Linh Văn Minh là pháp thân Báo Linh, thân pháp có tốc độ cực kỳ nhanh, khiến cho Thạch Nghiễn không thể nắm được quỹ tích chuyển động trong thời gian ngắn.
Hai người giao chiến, khí thế dần trở nên mãnh liệt, sức bộc phát khủng bố va chạm với trận pháp ở xung quanh võ trường, tạo nên từng gợn sóng…
Chương 2272: Bắt đầu phản kích
“Nhìn qua có vẻ Linh Văn Minh vừa tiến vào Đại Chí Tôn hậu kỳ không lâu phải không?”
Dược Thập mở miệng nói: “Trong cơ thể vẫn còn một chút hơi thở của đan dược chưa tiêu tan hoàn toàn, chỉ sợ sẽ không phải là đối thủ của Thạch Nghiễn”.
Tần Ninh nhìn về phía võ trường, không nói gì thêm.
Thạch Nghiễn và Linh Văn Minh đang đánh ngang tay, đột nhiên, hai tay Thạch Nghiễn nắm chặt, ngay sau đó, trên mặt đất, bên cạnh Linh Văn Minh có tảng đá lớn nổi lên, hoá thành hai hình bàn tay, lập tức vươn về phía Linh Văn Minh.
Linh Văn Minh cũng phản ứng lại, khí thế bùng nổ, thân thể giống như một con báo, linh hoạt né tránh.
Nhưng Thạch Nghiễn đã sớm lường trước được điều này, trong chớp mắt y đã áp sát Linh Văn Minh, nhếch môi tung ra một cước.
Ầm…Cơ thể Linh Văn Minh lập tức rơi xuống đất, bàn tay được ngưng tụ từ đá lớn kia nhanh chóng bắt lấy ông ta, âm thanh gãy xương rắc rắc vang lên.
Linh Văn Minh kêu lên một tiếng thảm thiết.
“Nhận thua!”
Lão gia tử Linh Thiên Triết vội vàng nói.
Thạch Nghiễn nghe thấy đối phương nhận thua thì khóe miệng khẽ nhếch lên, thân hình lùi về sau.
Trong nhà họ Linh lập tức có người tiến vào võ trường, nâng Linh Văn Minh xuống.
Thạch Nghiễn nhìn về phía nhà họ Linh, mỉm cười nói: “Vốn tưởng rằng tiểu bối nhà họ Linh không tầm thường là do có trưởng bối làm gương tốt, bây giờ xem ra, không phải như thế”.
Ba tòa thành trì thuộc về nhà họ Thạch.
Sắc mặt Tần Ninh không chút thay đổi.
“Dược Thập…”
“Hả?”
“Còn ngây người ra đó làm gì?”
Tần Ninh trực tiếp nói: “Đi cứu người đi”.
Dược Thập còn định phản bác, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm không có ý vui đùa của Tần Ninh thì cô ta đành phẫn nộ ngậm miệng, đi tới vị trí lầu các nhà họ Linh.
“Ha ha, Hứa Triết Nguyên nhà họ Hứa, nguyện lấy hai tòa thành trì đặt cược, khiêu chiến nhị gia Linh Văn Tuyên nhà họ Linh”.
Một tiếng cười sang sảng vang lên.
Khiêu chiến lại bắt đầu.
Linh Văn Tuyên nhìn thoáng qua phụ thân mình ở phía sau.
“Đi thôi!”
Linh Thiên Triết khoát tay nói.
Linh Văn Tuyên từng bước bước ra.
Trong võ trường.
Linh Văn Tuyên và Hứa Triết Nguyên đứng đối diện nhau.
Linh Văn Tuyên chính là nhị đệ của tộc trưởng Linh Văn Long.
Hứa Triết Nguyên cũng là nhị đệ của tộc trưởng Hứa Lâm Thiên.
Trong nhà họ Linh và nhà họ Hứa, hai người bọn họ đều có thân phận địa vị gần với tộc trưởng nhất, thực lực cũng đương nhiên là như thế.
Trận thi đấu này cực kỳ hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
“Bắt đầu đi! Linh nhị gia!”
Hứa Triết Nguyên mỉm cười nói: “Để cho ta nhìn xem, mấy tháng gần đây nhà họ Linh các ngươi đã có thay đổi gì”.
Linh Văn Tuyên không nói lời nào, khí Chí Tôn trong cơ thể phóng thích ra ngoài.
Hai vị Đại Chí Tôn hậu kỳ vô cùng có khí thế.
Ầm…Trong khoảnh khắc, giao chiến bùng nổ.
Cũng giống như trận chiến của Thạch Nghiễn và Linh Văn Minh, Hứa Triết Nguyên và Linh Văn Tuyên giao chiến, mỗi một chiêu đều muốn phân thắng bại.
Dao động khủng bố bùng nổ bên trong trận pháp.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người khó phân thắng bại.
Thế nhưng đột nhiên.
Khí thế trong cơ thể Hứa Triết Nguyên trầm xuống, sức mạnh cường đại bùng nổ, sát khí khủng bố càn quét xung quanh.
Ầm…Chỉ thấy trong cơ thể Hứa Triết Nguyên, không biết từ đâu tràn ra một cỗ lực lượng có tính bộc phát cực kỳ mạnh mẽ, chớp mắt phá vỡ thế công kích của Linh Văn Tuyên, rồi lập tức đánh trả lại một chưởng.
Linh Văn Tuyên không kịp né tránh, ngực bị trúng một chưởng, phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lùi về sau.
Lúc này, sao Hứa Triết Nguyên có thể để cho Linh Văn Tuyên thời gian thở dốc, ông ta trực tiếp tấn công về phía Linh Văn Tuyên.
Âm thanh bịch bịch trầm thấp không ngừng vang lên.
Thế công của Hứa Triết Nguyên ngày càng mãnh liệt, Linh Văn Tuyên không ngừng rơi vào thế yếu.
Tần Ninh khẽ nhíu mày.
Linh Văn Minh không đánh lại được Thạch Nghiễn, hắn có thể nhìn ra, hai người đều là Đại Chí Tôn hậu kỳ, nhưng quả thật là căn cơ của Thạch Nghiễn mạnh hơn.
Thế nhưng bây giờ Linh Văn Tuyên vậy mà lại bại trận.
Thực lực của Hứa Triết Nguyên cường đại như vậy sao?
Tuy rằng mấy tháng vừa qua, ba người Linh Văn Long, Linh Văn Tuyên và Linh Văn Minh được Tần Ninh chỉ dẫn, nhưng dù sao thì thời gian cũng hạn chế, thói quen tu hành của ba người bọn họ không thể sửa đổi một cách dễ dàng như vậy được.
Giờ phút này, Linh Văn Tuyên dần dần rơi vào thế yếu.
Linh Thiên Triết thấy con trai không chống đỡ được nữa nên đành lên tiếng nhận thua.
Hứa Triết Nguyên dừng tay, cười lạnh nói: “Còn tưởng rằng nhà họ Linh thật sự đã vùng lên lần nữa, nhưng xem tình hình trước mắt, có vẻ như không phải …”, nói xong, Hứa Triết Nguyên đi xuống.
Linh Văn Tuyên trở về vị trí chỗ ngồi của nhà họ Ling, hổ thẹn nhìn phụ thân và huynh trưởng.
Linh Thiên Triết cũng nói: “Không trách con, thiên phú của Hứa Triết Nguyên gần bằng Hứa Lâm Thiên, những năm gần đây, nhà họ Linh chúng ta loạn trong giặc ngoài, con khó mà tập trung tu hành được”.
“Vâng…”, sau hai trận thi đấu, sự hưng phấn vừa rồi của nhà họ Linh chẳng còn sót lại chút nào.
Tuy rằng nhóm tiểu bối thể hiện không tồi, nhưng nhóm cảnh giới Đại Chí Tôn lại không đánh bại được nhà họ Thạch và nhà họ Hứa.
Điều này cũng chứng minh, thực lực hiện tại của nhà họ Linh không bằng bọn họ.
Điều này khiến cho sự vui sướng lúc trước của nhà họ Linh tan thành mây khói, thậm chí không khí còn có chút lắng xuống.
Sau đó, thi đấu tiếp tục được diễn ra.
Các gia tộc, thế lực lớn bắt đầu khiêu chiến lẫn nhau.
Dần dần, mọi người cũng phát hiện ra tình hình có gì đó không đúng.
Nhà họ Khúc, nhà họ Long, nhà họ Ngô, nhà họ Lữ và nhà họ Dương khiêu chiến lẫn nhau.
Chỉ là nhà họ Hứa và nhà họ Thạch vẫn luôn nhìn chằm chằm nhà họ Linh.
Từng người từng người lần lượt từ Đại Chí Tôn sơ kỳ, trung kỳ đến hậu kỳ, đều khiêu chiến võ giả nhà họ Linh.
Dường như hai gia tộc lớn này đang có ý định mờ ám gì đó với nhà họ Linh…Thế nhưng mặc dù đã nhìn ra, nhưng các gia tộc lớn khác cũng không có khả năng nói toạc.
Cùng lắm chỉ là tò mò mà thôi, nhà họ Hứa và nhà họ Linh đối đầu với nhau, tại sao nhà họ Thạch cũng tham gia vào…Trong võ trường, một trận giao chiến nữa lại kết thúc.
Một vị cao thủ Đại Chí Tôn sơ kỳ của nhà họ Linh bị nâng xuống, xương cánh tay nứt gãy.
Giờ phút này, sắc mặt người nhà họ Linh cực kỳ khó coi.
Đây đã là trận thứ mười rồi.
Nhà họ Hứa và nhà họ Thạch khiêu chiến, bọn họ thắng được hai trận, nhưng cũng là thắng thảm! Thua tám trận.
Thua rất nhiều thành trì và mạch khoáng.
Thế nhưng nhà họ Thạch và nhà họ Hứa vẫn không có dấu hiệu dừng tay.
Sắc mặt người nhà họ Linh vô cùng khó coi.
Mà cho đến lúc này, Tần Ninh coi như đã hiểu được.
Nhà họ Hứa đối với nhà họ Linh, là ăn chắc rồi.
Nhóm tiểu bối thua, bây giờ nhóm trưởng bối bắt đầu ra tay, bên phía nhà họ Thạch rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, bắt đầu thể hiện ra tham vọng của mình.
“Nhịn đến nóng nảy rồi?”
Tần Ninh nhìn thoáng qua Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên.
“Đương nhiên”.
Hai người gật đầu.
“Bây giờ có thể bắt đầu được rồi”.
Tần Ninh chậm rãi nói: “Hai người các ngươi đều là cảnh giới Đại Chí Tôn trung kỳ, đừng bỏ qua bất kỳ một ai, lần lượt khiêu chiến các võ giả cảnh giới Đại Chí Tôn trong nhà họ Thạch và nhà họ Hứa đi”.
“Linh Ngự môn cũng quản lý mấy chục toà thành trì, tiền vốn đã có, các ngươi cứ yên tâm đánh đi!”
Diệp Nam Hiên cười nói: “Cần tiền vốn làm gì, nếu như thua một trận, con sẽ đem đầu mình cắt xuống cho sư tôn làm bóng đá!”
“Đi thôi”
“Vâng!”
Giờ phút này, Diệp Nam Hiên cầm trong tay một thanh trường đao, từng bước đi ra.
Nhịn đến bây giờ, cuối cùng sư tôn cũng chuẩn bị phản kích.
Trò hay, bây giờ mới bắt đầu.
Diệp Nam Hiên đi xuống võ trừng, nhìn xung quanh, sau đó cười ha ha nói: “Tại hạ, Diệp Nam Hiên thuộc Linh Ngự môn quận Linh Tiên, cảnh giới Đại Chí Tôn trung kỳ”.
“Xuống đài khiêu chiến các vị tiền bối, tuổi trẻ ngông cuồng không sợ thất bại, Linh Ngự môn lấy năm toà thành trì làm tiền đặt cược, người đầu tiên ta muốn khiêu chiến là cảnh giới Đại Chí Tôn trung kỳ nhà họ Hứa, ai dám đến?”
Chương 2273: Xả giận
Diệp Nam Hiên vừa dứt lời, chỉ trong phút chốc các phe phái trong ngoài võ trường đều đổ dồn hết ánh mắt lên trên người thanh niên này.
Linh Ngự môn?
Diệp Nam Hiên?
Không biết.
Đúng là không biết, Linh Ngự môn thay thế Nguyên Võ bang để xuất hiện, cũng không nổi tiếng ở toàn bộ bảy quận, huống chi là Diệp Nam Hiên.
Mà giờ phút này, Diệp Nam Hiên lại trực tiếp tuyên bố khiêu chiến người nhà họ Hứa?
Tên này đúng là ngông cuồng.
Chỉ là không biết có bao nhiêu tư cách thôi.
Ánh mắt mọi người đều mang theo mấy phần lạnh lẽo, chuẩn bị sống chết mặc bây.
Bên trong nhà họ Hứa.
Bốn người Hứa Lâm Thiên, Hứa Triết Nguyên, Hứa Lâm Phong, Hứa Minh Thông đều nhíu mày.
Linh Ngự môn quả nhiên cùng một phe với nhà họ Linh.
Bây giờ nhà họ Linh bị chèn ép không ra gì, Linh Ngự môn liền đứng ra.
Chỉ là... nhà họ Hứa sẽ sợ Linh Ngự môn ư?
"Hứa Thuần, ngươi đi đi!"
Hứa Lâm Thiên khẽ nói: "Cho tên nhóc này một bài học, không cần nương tay, đừng cho hắn ta cơ hội thở dốc".
"Vâng".
Chỉ trong phút chốc, bên trong nhà họ Hứa.
"Nhà họ Hứa, Hứa Thuần xuất chiến, Đại Chí Tôn trung kỳ, nhà họ Hứa lấy năm tòa thành trì làm tiền đặt cược".
Một giọng nói hùng hồn vang lên, ngay sau đó một bóng người rơi vào bên trong võ trường.
Hứa Thuần chính là thống lĩnh hộ vệ nhà họ Hứa, bản thân cũng là cảnh giới Đại Chí Tôn trung kỳ, thành danh đã lâu, trăm trận trăm thắng, thực lực không cần phải nói.
Diệp Nam Hiên nhìn thấy Hứa Thuần đi ra thì cười nhạo: "Năm tòa thành trì, nhà họ Hứa cũng đừng quỵt nợ đấy nhé".
"Ta thấy Linh Ngự môn đừng để thua táng gia bại sản thì hơn".
Hứa Thuần hừ lạnh, tay nâng đao trực tiếp chém xuống.
"Ôi, cũng dùng đao à?
Ta thích".
Diệp Nam Hiên cũng chém một đao xuống ngay lập tức.
Keng... Lưỡi đao va chạm liền chấn động, ánh lửa bắn ra bốn phía.
Cả đám người nhà họ Linh và các cao thủ cảnh giới Đại Chí Tôn giờ phút này đều đã bị thương, ngồi trên lầu các quan sát.
Linh Thiên Triết nhìn về phía lầu các bên cạnh, chỉ thấy Tần Ninh mỉm cười với mình, ông ta lập tức yên lòng hẳn lên.
Đại ca muốn trút giận cho mình.
Chỉ là dù sao đây cũng là cuộc đấu võ bảy quận, hy vọng đại ca đừng gây ra chuyện gì, nếu không sẽ không dễ xử lý.
Lúc này Linh Văn Long nhìn về phía Diệp Nam Hiên vừa ra sân, không nhịn được nói: "Người trẻ tuổi này thực lực không tệ, thế nhưng... chưa chắc đã là đối thủ của Hứa Thuần".
"Hứa Thuần trăm trận trăm thắng, tính cách tàn nhẫn độc ác được rèn luyện ra bằng máu tươi".
"Đúng vậy...", huynh đệ ba người đều có chút lo lắng.
Bọn họ cũng đã nhìn ra là Tần Ninh ra mặt vì bọn họ.
Chỉ là Đại Chí Tôn nhà họ Hứa không dễ chọc, Đại Chí Tôn nhà họ Thạch càng không dễ chọc... Mà trên đài chủ trì, Nguyên Sơ Liễu đến từ Phù Dung lâu lúc này cau đôi mày thanh tú.
Hình như cô ta đã nhìn thấy một vài thứ không đúng.
Dường như quan hệ của Linh Ngự môn cùng nhà họ Linh không tệ.
Tần Ninh ra mặt vì nhà họ Linh, đồ đần cũng nhìn ra điều này.
Chỉ là mạch này của nhà họ Linh chính là một nhánh của nhà họ Linh ở Linh Nguyên Châu, chẳng lẽ Tần Ninh lại có quan hệ gì với nhà họ Linh ở Linh Nguyên Châu, cho nên mới giúp đỡ nhà họ Linh ở quận Linh Tiên?
Võ giả các phe phái đều không ngừng suy đoán.
Ầm... Một tiếng nổ đột nhiên vang lên.
Giữa ánh đao lấp lóe, chỉ thấy cả người Hứa Thuần lùi lại, trên ngực chảy máu ròng ròng, kèm theo đó là tiếng hét thảm.
Thất bại?
Nhanh như vậy?
Mọi người đều vô cùng kinh hãi.
Cũng quá nhanh đi! Diệp Nam Hiên cầm trường đao trong tay, ngạo nghễ đứng vững, nhìn về phía nhà họ Hứa, cười nhạo nói: "Không chịu nổi một kích".
"Năm tòa thành trì, Linh Ngự môn sẽ nhận!"
Vừa nói xong, Diệp Nam Hiên liền quay người rời đi.
Trên mặt Hứa Mậu Vinh cũng có vài phần kinh ngạc.
"Kẻ này, Đại Chí Tôn trung kỳ...", Hứa Mậu Vinh lẩm bẩm nói: "Linh Ngự môn có chút thú vị".
Cuộc tỷ thí đã quy định một người không được liên tục ra sân.
Diệp Nam Hiên lui về lầu các.
Đám người còn chưa có cơ hội thở dốc, một bóng người đã rơi từ trên lầu các của Linh Ngự môn xuống lôi đài.
"Linh Ngự môn, Lý Huyền Đạo, Đại Chí Tôn trung kỳ, khiêu chiến nhà họ Thạch".
Lý Huyền Đạo một người một kiếm đứng vững giữa sân, mỉm cười nói: "Ai dám tiếp nhận?"
Giờ phút này, các gia tộc lớn, các thế lực và các vị cao thủ đỉnh cao đều vô cùng kinh ngạc.
Linh Ngự môn làm cái gì vậy?
Thật sự muốn xả giận cho nhà họ Linh sao! Diệp Nam Hiên đã đánh bại Đại Chí Tôn của nhà họ Hứa.
Lý Huyền Đạo liền khiêu chiến Đại Chí Tôn nhà họ Thạch.
Hai nhà này vừa rồi thay nhau khiêu chiến nhà họ Linh, gần như khiêu chiến những người cảnh giới Đại Chí Tôn của nhà họ Linh mấy lần.
Bây giờ Linh Ngự môn khiêu chiến hai Đại Chí Tôn trung kỳ của nhà họ Hứa và nhà họ Thạch, rõ ràng là đang nhắm vào hai nhà này.
Lần này, thật sự có trò hay để xem rồi!
"Ngông cuồng!"
Lý Huyền Đạo vừa nói xong, một tiếng hừ lạnh bên trong nhà họ Thạch lập tức vang lên.
"Thạch Mạch của nhà họ Thạch tiếp nhận khiêu chiến".
Một bóng người đi ra.
Trong bảy quận, ai cũng biết quận Côn Dương là mạnh nhất, quận Linh Tiên là yếu nhất.
Bây giờ Linh Ngự môn chưa hề có tên tuổi xếp hạng gì trong quận Linh Tiên lại khiêu chiến quận Thạch Đài bọn họ, muốn báo thù?
Vậy cũng phải nhìn xem có thực lực này hay không.
Ầm... Một tiếng nổ vang lên, cơ thể cao lớn của Thạch Mạch rơi vào bên trong võ trường.
"Năm tòa thành trì".
Lý Huyền Đạo cười nói: "Đây là quyền lợi sư tôn ta cho ta, nhà họ Thạch thua được không?"
"Chỉ bằng ngươi?
Năm tòa thành trì thôi, nhà họ Thạch cược được, nhưng hy vọng Linh Ngự môn đừng thua xong quỵt nợ".
Keng... Lý Huyền Đạo xuất kiếm.
Thạch Mạch tay không tấc sắt, nhưng trên hai tay lại tỏa ra từng quyền mang, mà pháp thân Ngưng Thể lúc này nhìn như một pho tượng đá vô cùng kiên cố.
Ầm... Trong nháy mắt, hai người đã lao vào đánh nhau.
Tần Ninh vẫn ngồi yên tại chỗ, không có chút lo lắng nào.
Hắn vẫn rất có lòng tin vào đồ đệ của mình.
Những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.
Bên trong võ trường, từng kiếm khí bay lên không, đòn tấn công của Lý Huyền Đạo lúc này nhìn có chút bá đạo hung ác.
Thạch Mạch thì không ngừng phòng bị, tìm kiếm cơ hội để phản kích Lý Huyền Đạo.
Khí thế giữa hai người vô cùng dữ dội.
Giờ phút này, Dược Thập đã chữa trị xong cho nhà họ Linh trở về, ngồi xuống hô lớn: "Mệt chết bà đây rồi...", cô ta uống một cốc nước lớn, nhìn về phía võ trường, lập tức nói: "Lý Huyền Đạo ra sân à?"
Nhìn một hồi, Dược Thập lại nói tiếp: "Tên nhóc này cũng được phết đấy".
Cô ta không chỉ có đan thuật tài giỏi mà thực lực cũng không tầm thường, vẫn có thể nhìn ra được một chút về thực lực của Lý Huyền Đạo.
Tần Ninh nhìn thoáng qua Dược Thập, cười nói: "Đáng lẽ từ lúc nãy đã có thể đánh bại Thạch Mạch, nhưng lại để lỡ mất cơ hội, bây giờ phải mất thêm mười hai chiêu nữa".
Dược Thập nghe vậy liền nhếch miệng.
Giả vờ giả vịt! Cách tên này nói chuyện làm cho người ta rất muốn đánh cho hắn một trận.
Cô ta còn nhìn không ra lúc nào Lý Huyền Đạo và Thạch Mạch mới có thể phân thắng bại, Tần Ninh có thực lực gì mà lại nhìn ra được chứ?
Tần Ninh nhìn ra được cô ta đang khinh thường, khẽ mỉm cười nói: "Đánh cược không?
Sau mười hai chiêu, Thạch Mạch sẽ thất bại, nếu như...", "Được rồi được rồi!"
Dược Thập khoát tay nói: "Ta không đánh cược với ngươi".
Tần Ninh mỉm cười, không nói gì thêm.
Trong lúc hai người nói chuyện, cuộc tỷ thí vẫn diễn ra.
Đột nhiên.
Thạch Mạch nhìn giống như đang chống đỡ lại các đòn tấn công của Lý Huyền Đạo, sắc mặt đột nhiên trắng nhợt, thế mà lại bị hắn ta đâm kiếm xuyên qua lồng ngực.
Chương 2274: Làm sao lại không còn ai có thể chiến đấu tiếp vậy
Một tiếng hét thảm vang lên, cả người Thạch Mạch kia lùi lại, rơi xuống mép võ trường.
Lý Huyền Đạo đứng chắp tay trước mặt mọi người, nói: "Cảm ơn, nhà họ Thạch đừng quên chuyển quyền quản lý năm tòa thành trì đấy".
Thái độ của Lý Huyền Đạo vô cùng ngông cuồng.
Sư tôn nói xả giận, vậy đương nhiên là phải ngông cuồng được bao nhiêu hay bấy nhiêu rồi.
Giờ phút này, mấy quản lý trong nhà họ Thạch thi nhau đứng dậy, sắc mặt biến đổi.
Tên khốn này.
Lý Huyền Đạo lui ra.
Thế nhưng ngay sau đó, Diệp Nam Hiên lại ra sân lần nữa.
"Linh Ngự môn, Diệp Nam Hiên, khiêu chiến nhà họ Hứa...", "Linh Ngự môn, Lý Huyền Đạo, khiêu chiến nhà họ Thạch...", kết quả là sau đó hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên không ngừng bắt đầu khiêu chiến.
Chỉ cần không phải đồ đần thì đều có thể nhìn ra, quả thật Linh Ngự môn đang xả giận cho nhà họ Linh, chỉ khiêu chiến nhà họ Thạch và nhà họ Hứa.
Mà kiểu khiêu chiến này là hai người thay nhau ra sân, sắc mặt đám quản lý nhà họ Hứa và nhà họ Thạch đã tái xanh.
Toàn thắng! Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên toàn thắng! Cảnh giới Đại Chí Tôn trung kỳ không một lần bại.
Hai Đại Chí Tôn trung kỳ thực lực mạnh mẽ này từ đâu xuất hiện vậy?
Diệp Nam Hiên lại xuống sân một lần nữa.
Khi hai người thay phiên nhau khiêu chiến, những thế lực khác căn bản không dám đi xuống sân.
Nhìn thấy nhà họ Hứa và nhà họ Thạch bị mất mặt, các gia tộc và thế lực khác đều vô cùng vui vẻ.
"Nào, tiếp tục!"
Diệp Nam Hiên nhìn về phía nhà họ Hứa, cười nói: "Kế tiếp, còn có ai nữa không?"
Lúc này trong lầu các nhà họ Hứa, đám cao thủ Đại Chí Tôn trung kỳ bị thương nằm la liệt.
Hứa Lâm Thiên thân là tộc trưởng, sắc mặt đỏ bừng, nhưng lại không thể nói ra được một câu nào.
Còn có ai nữa! Hết rồi! Đại Chí Tôn trung kỳ đều đã bị khiêu chiến một lần, không ai có thể ra sân nữa.
Hứa Lâm Thiên đứng dậy nhìn về phía Diệp Nam Hiên bên trong võ trường, khẽ nói: "Đại Chí Tôn trung kỳ nhà họ Hứa đều đã xuất chiến hết rồi, không ai có thể chiến đấu tiếp nữa".
Lời này nói ra cũng thấy mất mặt.
Thế nhưng không thể không nói ra, vì đúng là không còn ai có thể ra chiến tiếp nữa.
Diệp Nam Hiên nghe vậy lại không thèm để ý nói: "Không còn Đại Chí Tôn trung kỳ nào nữa sao?
Nhanh như vậy?
Chẳng phải là thua vài chục tòa thành trì thôi ư, sao lại không còn ai có thể chiến đấu tiếp vậy".
Hứa Lâm Thiên nghe thấy lời này, hận không thể nhảy xuống sân trực tiếp tát chết Diệp Nam Hiên.
Mà vào lúc này, Dương Từ Lai đứng dậy, cười nói: "Anh bạn của Linh Ngự môn, nhà họ Hứa đã không còn Đại Chí Tôn trung kỳ có thể chiến đấu, không thể khiêu chiến tiếp nữa rồi!"
Đây là quy định.
Võ giả cùng cảnh giới của một phe khiêu chiến, nếu phe khác không thể tiếp tục khiêu chiến thì có thể từ chối ứng chiến.
Diệp Nam Hiên nghe thấy lời này lại cười nói: "Làm sao lại không được?"
"Không còn Đại Chí Tôn trung kỳ nào có thể xuất chiến, dù sao cũng nên có Đại Chí Tôn hậu kỳ chứ?"
"Ta, Diệp Nam Hiên của Linh Ngự môn, khiêu chiến võ giả Chí Tôn hậu kỳ của nhà họ Hứa, ai dám đến chiến?"
Lời này của hắn ta như long trời lở đất.
Diệp Nam Hiên muốn lấy Đại Chí Tôn trung kỳ khiêu chiến Đại Chí Tôn hậu kỳ?
Vượt cấp khiêu chiến, đối phương sẽ không được phép từ chối.
Thế nhưng cuộc đấu võ bảy quận đã tổ chức nhiều lần như vậy, chưa từng xảy ra chuyện vượt cấp khiêu chiến lần nào.
Dù sao các phe phái đều phải đặt cược, nếu thua đối thủ sẽ mất thành trì, nguyên thạch, mạch mỏ, cho dù là thiên tài cũng sẽ không lấy chuyện này ra để nói đùa.
Vượt cấp khiêu chiến, nếu như thua, sẽ phải bồi thường gấp đôi, mà thắng lại chỉ lấy được tiền đặt cược ngang nhau, ai sẽ làm như vậy chứ?
Thế nhưng giờ phút này, Diệp Nam Hiên lại nói thế.
Tần Ninh cũng đứng dậy, nhìn về phía nhà họ Hứa, cười nói: "Linh Ngự môn đồng ý lấy ra mười tòa thành trì làm tiền đặt cược".
Mười tòa! Chỉ trong phút chốc, xung quanh đều xôn xao.
Mười tòa thành trì! Nếu Diệp Nam Hiên thua, Linh Ngự môn sẽ phải bồi thường hai mươi tòa thành trì.
Mà nếu Diệp Nam Hiên thắng thì cũng chỉ thắng được mười thành trì thôi.
Diệp Nam Hiên này có thực lực đó sao?
Tần Ninh chỉ cười tủm tỉm nhìn đám người nhà họ Hứa.
Dám sao?
Hắn không biết nhà họ Hứa có dám hay không.
Nhưng hắn đang khiêu chiến theo đúng quy tắc, nhà họ Hứa không muốn cũng phải muốn.
Nếu biết phía sau nhà họ Hứa là nhà họ Thạch, vậy thì không cần thiết giữ lại nhà họ Hứa, bắt lấy nhà họ Thạch, hỏi xem phía sau nhà họ Thạch là ai là được rồi.
Muốn tìm hiểu nguồn gốc, quả dưa thứ hai đã mò tới, giữ lại quả dưa thứ nhất cũng vô dụng, nên bổ ra thôi.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều nhìn về phía nhà họ Hứa bằng ánh mắt kỳ quái.
Nhà họ Hứa có dám hay không?
Võ giả các phe phái đều suy nghĩ trong lòng.
Sắc mặt Hứa Lâm Thiên âm trầm đáng sợ.
Đây cũng không phải là khiêu chiến.
Đây là trần trụi dẫm lên mặt nhà họ Hứa!
"Đại ca, ta đi!"
Hứa Minh Thông đột nhiên đứng dậy.
Tứ gia nhà họ Hứa, Đại Chí Tôn hậu kỳ.
Là cường giả gần với tộc trưởng cùng Hứa Triết Nguyên, Hứa Lâm Phong trong nhà họ Hứa.
"Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, Linh Ngự môn này có quan hệ thân thiết với nhà họ Linh, bọn họ đang muốn trả thù chúng ta!"
Hứa Minh Thông giận dữ quát: "Ta sẽ đi giết tên nhóc này".
Trong lòng Hứa Lâm Thiên lại khó có thể bình tĩnh.
Diệp Nam Hiên cất giọng khiêu chiến.
Tần Ninh lấy ra mười tòa thành trì.
Là kẻ ngu sao?
Chắc chắn không phải.
Trong cuộc tỷ thí trước đó, thực lực Diệp Nam Hiên đúng là rất mạnh.
Trừ khi Tần Ninh là đồ đần, nếu không sao có thể làm như vậy chứ?
Thế nhưng Diệp Nam Hiên thật sự có thực lực đối phó với Đại Chí Tôn hậu kỳ sao?
Trên con đường võ đạo, các cảnh giới nhỏ trong một cảnh giới lớn đã ít, mà mỗi một cảnh giới nhỏ lại chênh lệch rất lớn.
Đại Chí Tôn trung kỳ và Đại Chí Tôn hậu kỳ có chênh lệch rất nhiều.
Hứa Minh Thông còn không phải là Đại Chí Tôn hậu kỳ bình thường.
Rốt cuộc tên khốn Tần Ninh này đang suy nghĩ gì?
Chỉ là tuy trong lòng đắn đo, thế nhưng vẫn phải tỷ thí.
Không muốn đồng ý, quy tắc cũng không cho phép.
"Tứ đệ cẩn thận".
"Đại ca yên tâm".
Ầm... Hứa Minh Thông vừa nói xong, cả người đã rơi xuống bên trong võ trường.
"Linh Ngự môn muốn chết".
Hứa Minh Thông không nói hai lời, trực tiếp đánh một quyền về phía Diệp Nam Hiên.
Quyền phong gào thét, chấn động ầm ầm.
Mặt đất của võ trường lập tức tràn ngập đất đá bay tán loạn, vỡ ra từng mảnh giống như dời sông lấp biển, lao thẳng về phía Diệp Nam Hiên.
Diệp Nam Hiên cười haha, tay cầm đao trực tiếp chém xuống.
Trận chiến đấu kịch liệt giữa hai người trong nháy mắt đã bắt đầu.
Ầm... Theo từng tiếng nổ vang lên, Dược Thập bên trên lầu các nhìn về phía Tần Ninh, không nhịn được nói: "Ngươi đúng là có can đảm, ta thấy ngươi cũng không chắc chắn lắm về đồ đệ của mình nhỉ?"
Diệp Nam Hiên tiến vào Đại Chí Tôn trung kỳ, nhìn như có vẻ rất mạnh, thế nhưng đó là bởi vì Tần Ninh dạy bảo chính xác.
Nhưng nếu đối mặt với Hứa Minh Thông hậu kỳ, hắn ta sẽ lập tức rơi vào thế yếu.
Chênh lệch cả một cấp, không phải nói vượt là vượt được.
Tần Ninh lại không chút hoang mang nói: "Tránh để bọn họ tự cao tự đại khiến ai cũng chướng mắt, thua thì chỉ mất hai mươi tòa thành trì thôi, không có gì lớn".
"Haha...", chỉ là hai mươi tòa thành trì thôi ư.
Tần Ninh cũng nói ra được! Lúc này Lý Huyền Đạo lại cười nói: "Dược Thập đại sư quá lo lắng rồi, đao kình của Nam Hiên rất mạnh, phối hợp với pháp thân Thiên Đao, sẽ không thất bại".
Dược Thập giật khóe miệng.
Quả nhiên, sư phụ thế nào thì đồ đệ thế đó mà.
Tần Ninh ngông cuồng, đồ đệ của hắn cũng thế.
Dược Thập nhìn Hác Kỉ Suất bên cạnh mình một chút.
Tên khốn này lại chẳng giống mình tí nào.
Hác Kỉ Suất chợt cảm thấy sau lưng lạnh buốt, liền quay sang nhìn sư tôn, ánh mắt kia như muốn làm thịt hắn ta, lúc này hắn ta liền cười làm lành, không dám nói câu nào.
Chương 2275: Diệp Nam Hiên ngông cuồng
Ầm... Bên trong võ trường, khí Chí Tôn bộc phát, Hứa Minh Thông và Diệp Nam Hiên đều phóng pháp thân ra.
Khí thế kinh khủng lập tức lan rộng.
Hai bóng người vừa chạm đã tách ra, khí Chí Tôn phun trào quanh thân mãi chưa tiêu tan.
Diệp Nam Hiên thở hồng hộc, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh lạ thường.
"Đại Chí Tôn hậu kỳ đúng là lợi hại, sức mạnh pháp thân mạnh hơn trung kỳ không chỉ gấp mười lần".
Diệp Nam Hiên nói thầm.
Pháp thân của Hứa Minh Thông giống như là một pho tượng, khắc hoạ bộ dáng của chính bản thân ông ta, giờ phút này bao trùm ở bên ngoài cơ thể, uy phong lẫm liệt.
"Trung kỳ và hậu kỳ chỉ khác một chữ, nhưng thực lực lại chênh lệch gấp mười, Linh Ngự môn muốn xả giận cho nhà họ Linh thì cũng phải nhìn xem mình có đủ tư cách hay không".
"Ta cảm thấy đủ tư cách!"
Diệp Nam Hiên vung trường đao lên, cực kỳ có khí thế, cười haha nói: "Sư tôn bảo ta ra tay chính là vì để làm nhà họ Hứa các ngươi phải sợ, ta cảm thấy rất đủ tư cách!"
"Ngu dốt!"
Hứa Minh Thông hừ lạnh, bàn tay nắm lại, lúc này pháp thân ngưng tụ thành một luồng sức mạnh dễ nổ, trong nháy mắt đã lao thẳng về phía Diệp Nam Hiên.
"Haha".
Diệp Nam Hiên lại nhếch miệng cười, trong chớp mắt pháp thân đã hóa thành lưỡi đao đón gió căng phồng lên, thanh đao nắm trong tay và thanh đao của pháp thân dung hợp, ngay sau đó phóng ra lực bộc phát ngập trời.
Mà khi hai thanh đao dung hợp, khí tức kinh khủng trong cơ thể Diệp Nam Hiên cũng bộc phát.
"Chém!"
Diệp Nam Hiên rống lên một tiếng, xung quanh cơ thể đột nhiên xuất hiện gió to gào thét.
Từng luồng khí tức cuồng bạo không biết từ chỗ nào lan rộng ra.
Đó là một loại khí thế.
Khí thế cuồng vọng! Mà khi loại khí thế cuồng vọng này bộc phát, lưỡi đao của Diệp Nam Hiên cũng trực tiếp chém xuống.
Keng! Một tiếng keng vang lên rõ ràng, cả người Hứa Minh Thông lùi lại, sắc mặt trắng nhợt.
Thế nhưng ngay sau đó, Diệp Nam Hiên lại tung ra một chiêu có khí thế kinh khủng.
Hứa Minh Thông cũng đưa hai tay ra, dùng pháp thân để đỡ đòn.
Keng! Lại một lần nữa, cả người Hứa Minh Thông lùi lại, phun ra một ngụm máu tươi.
Diệp Nam Hiên không để ý, tiếp tục xông lên lần nữa.
Một đao tiếp một đao, khí thế này còn mạnh hơn khí thế kia! Phòng ngự của Hứa Minh Thông càng ngày càng yếu ớt.
Trong lầu các.
Dược Thập thấy cảnh này, liền nói: "Là võ thế!"
Võ thế?
Đó là cái gì?
Dược Thập lập tức nói: "Kiếm có kiếm ý, kiếm thế, đao có đao ý, đao thế, thế gian vạn vật đều có một loại thế!"
"Mà lĩnh ngộ được loại thế này sẽ có thể khiến thực lực của võ giả mạnh lên gấp mười thậm chí là mấy chục lần, loại thế này ẩn chứa cùng với trời đất, võ giả muốn nắm bắt được là điều cực kỳ khó khăn".
Thế! Vạn vật đều có thế.
Mà thế mạnh nhất chính là thế trời đất không ai qua được.
Hiển nhiên Diệp Nam Hiên đã nắm giữ được một loại thế.
Dược Thập nhìn một lát mới lẩm bẩm nói: "Kẻ này đánh nhau vô cùng ngông cuồng, ra tay ngông cuồng, khí thế cũng ngông cuồng, đây là một loại cuồng thế!"
Cuồng?
Cuồng cũng có thể là một loại thế?
Nói đùa sao! Dược Thập nhìn về phía Tần Ninh, không nhịn được nói: "Khó trách ngươi dám để cho hắn ta khiêu chiến võ giả Đại Chí Tôn hậu kỳ, đúng là vô cùng mạnh mẽ".
Tần Ninh chỉ cười không nói gì.
Đời thứ ba là Cuồng Võ Thiên Đế, con đường tu võ của hắn chính là thế.
Trên thực tế chiến khí của Thạch Cảm Đương cũng có thể trở thành một loại thế, chỉ là có chỗ khác nhau.
Diệp Nam Hiên theo hắn một đời, thứ tu hành chính là thế, cuồng thế! Diệp Nam Hiên dùng đao đó là bởi vì Diệp Nam Hiên dung hợp với đao càng có thể phóng ra cuồng của mình.
Loại cuồng này cần khí thế và tâm tính vô định chưa từng có, cho dù thua cũng không cho rằng mình không bằng người khác, mà là vượt khó tiến lên.
Người bình thường đúng là rất khó lĩnh ngộ.
Nhưng trùng hợp Diệp Nam Hiên lại là loại người này.
Tính cách cuồng vọng.
Con đường võ đạo cũng sẽ cuồng vọng.
Lúc này giữa sân, Diệp Nam Hiên chém ra từng đao, khiến Hứa Minh Thông không ngừng ngăn chặn.
Từng đao chém ra khiến Hứa Minh Thông chấn động không có cách nào thở dốc.
"Chết đi!"
Vừa hét xong một câu, Diệp Nam Hiên đã chém ra liên tiếp mấy chục nhát, khí thế tụ tập, trong nháy mắt bộc phát.
Ầm... Trên mặt đất, từng tiếng nổ vang lên.
Tiếng nổ đùng đoàng khiến cho mặt đất vỡ tan, trận pháp chập chờn.
Mà trước khi đao thế tán đi, khí thế kinh khủng trong cơ thể Diệp Nam Hiên cũng dần dần ổn định.
Giờ phút này, Hứa Minh Thông tựa lưng vào mép trận pháp lại đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.
Khi Diệp Nam Hiên thu đao.
Một tơ máu kéo dài từ trên trán Hứa Minh Thông xuống đến phần bụng.
Xoạch một tiếng.
Cả người đứt thành hai mảnh.
Máu tươi chảy xuống tí tách.
Chết! Đám võ giả nhà họ Hứa thi nhau đứng dậy, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt kinh ngạc.
Nào chỉ là nhà họ Hứa, đám võ giả của những phe phái khác lúc này cũng nhao nhao đứng lên.
Một vị Đại Chí Tôn trung kỳ lại dùng đao chém Đại Chí Tôn hậu kỳ.
Đây gần như là điều không có khả năng xảy ra.
"Diệp Nam Hiên, ngươi muốn chết".
Hứa Lâm Thiên giận dữ quát, khí thế quanh người dâng lên.
"Sao vậy?"
Diệp Nam Hiên quay người lại nhìn về phía Hứa Lâm Thiên, buồn bực nói: "Ông ta không nhận thua, ta làm trái với quy tắc sao?
Ông ta không nhận thua, ta cũng chỉ có thể chém xuống...", Hứa Lâm Thiên á khẩu không trả lời được.
Những gia tộc và võ giả khác cũng đều có vẻ mặt chế nhạo.
Diệp Nam Hiên vi phạm quy định sao?
Đúng là không có.
Chỉ là Tứ gia của nhà họ Hứa lại chết trong cuộc tỉ thí, chuyện này... chưa bao giờ xảy ra trong những cuộc tỷ thí kỳ trước.
"Tốt tốt tốt!"
Hứa Lâm Thiên tức giận đến mức cả người run rẩy, nhưng lại không thể nói ra được câu nào.
"Mười tòa thành trì, Linh Ngự môn sẽ nhận".
Diệp Nam Hiên thu đao, nhanh chân bước ra bên ngoài võ trường, trở lại trong lầu các Linh Ngự môn.
"Sư tôn, đẹp trai không?"
Diệp Nam Hiên nhìn thấy Tần Ninh, liền không ngừng cười haha.
"Đẹp trai!"
Tần Ninh gật đầu nói.
Diệp Nam Hiên chắp tay nói: "Nhưng nếu so với sư tôn thì vẫn kém xa vạn dặm, đồ nhi nhất định sẽ cố gắng lấy sư tôn làm chuẩn!"
Lý Huyền Đạo cũng bước chân ra, cười nói: "Tới lượt ta".
"Vẫn còn nữa hả?"
Dược Thập liền nói ngay: "Các ngươi điên rồi!"
"Có thù oán gì với nhà họ Hứa, nhà họ Thạch sao?"
Nghe thấy lời này, Tần Ninh lại lạnh nhạt nói: "Mối thù không diệt hai nhà này thì thề sẽ không bỏ qua!"
Trong giọng nói bình thản của Tần Ninh mang theo một chút sát khí.
Dược Thập bỗng nhiên sững sờ.
Người đàn ông nhìn như không thích tranh giành quyền thế, bình tĩnh lạnh nhạt này, lúc phóng sát khí ra ngoài lại khiến người ta có cảm giác như là Luyện Ngục.
Lý Huyền Đạo đã đi ra.
Dược Thập tiếp tục nói: "Về phần ngươi thì sao?"
"Rốt cuộc ngươi có quan hệ gì với nhà họ Linh?"
Tần Ninh nhìn thoáng qua lầu các nhà họ Linh, hai mắt nhắm lại, không nói gì thêm.
Đời thứ năm, Cửu Nguyên Đan Đế.
Hắn chưa hề nghĩ tới lúc mình trở về, cha mẹ đã qua đời, đệ đệ sẽ biến thành dáng vẻ già nua gần đất xa trời này, hơn nữa còn sắp không giữ được tính mạng.
Chỉ cần điều này thôi cũng đã đủ để giết những người kia rồi.
Mà bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi.
Đến khi đám người đứng đằng sau lần lượt xuất hiện, Tần Ninh sẽ lần lượt lôi bọn họ ra, chém giết từng người một.
Bên trong võ trường, một giọng nói đột nhiên vang lên.
"Linh Ngự môn, Lý Huyền Đạo, khiêu chiến nhà họ Thạch, nếu không còn Đại Chí Tôn trung kỳ vậy thì là Đại Chí Tôn hậu kỳ".
Trong võ trường.
Linh Doãn Văn và Hứa Lập Phong đang giao chiến, từ lúc bắt đầu đến giờ tương đối kịch liệt.
Hai người đều không phải là lần đầu tiên đấu với nhau, không cần phải thăm dò đối phương mà trực tiếp dùng hết toàn lực.
Tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.
Mỗi chiêu công kích của Hứa Lập Phong đều thể hiện ra sức mạnh cường đại, khiến cho kẻ khác kinh sợ.
Còn Linh Doãn Văn ra tay bình tĩnh thong dong, nhưng trong mỗi chiêu lại mang theo sức lực kéo dài vô tận, dẻo dai không đứt.
Pháp thân Thú Linh mà hắn ta ngưng tụ giống với pháp thân của phụ thân Linh Văn Tuyên, đều là pháp thân Giao Linh! Từ trước đến nay, so với Xà tộc, loài giao càng bá đạo, chỉ là không so được với khí thế của Long tộc mà thôi.
Bởi vậy, khi lựa chọn võ quyết cho Linh Doãn Văn, Tần Ninh chú trọng đến công kích và phòng thủ nhiều mặt, đồng thời phải có lực bộc phát mạnh mẽ.
Chỉ là lực bộc phát này không giống như Hứa Lập Phong, thẳng tiến không lùi, dũng mãnh tiến lên, mà cần phải tích lũy từng bước một.
Lúc này, hai người giao chiến cũng làm ảnh hưởng đến tâm trí của người nhà họ Linh và người nhà họ Hứa.
Nhà họ Hứa đã thua hai trận, trận này cần phải tìm lại khí thế.
Ầm…Âm thanh nổ vỡ trầm thấp vang lên.
Hai nắm đấm của Hứa Lập Phong đột nhiên lao đến, khí Chí Tôn trước người giống như nước lũ, hướng thẳng về phía Linh Doãn Văn, ép lui thân hình hắn ta, trong khoảng thời gian ngắn phóng thích ra sức lực khủng bố.
Người nhà họ Linh đều kinh hãi.
Dù sao thì lúc trước, Linh Doãn Văn đã bị đánh bại dưới tay Hứa Lập Phong vài lần, tuy rằng có Tần Ninh dạy bảo, mỗi câu nói đều chỉ ra điểm yếu, nhưng trong một thời gian ngắn ngủi như vậy, bản thân hắn ta có thay đổi được không thì còn không biết.
Ầm…Thân thể Linh Doãn Văn lui về sau, sắc mặt vẫn không thay đổi.
“Phá!”
Một lời vừa dứt, trong cơ thể hắn ta lập tức hội tụ hai cỗ sức mạnh, chớp mắt bộc phát ra khí thế mênh mông mãnh liệt.
Âm thanh bùng nổ sức mạnh ầm ầm không ngừng vang lên, Linh Doãn Văn không chút né tránh, trực tiếp đánh thẳng về phía Hứa Lập Phong, đơn giản là cứng đối cứng.
“Lần này, người thua sẽ không phải là ta”.
Linh Doãn Văn vừa dứt lời, hai tay nắm chặt thành quyền, trong phút chốc, từ cơ thể hắn ta chen chúc tràn ra một cỗ lực lượng dồi dào như núi như biển, sau đó đánh thẳng về phía Hứa Lập Phong.
Âm thanh ầm ầm không ngừng vang lên.
Ánh mắt Hứa Lập Phong có chút ngẩn ngơ.
Hắn ta cảm giác được, lực lượng hung mãnh của bản thân khi đến trước mặt Linh Doãn Văn lại đột nhiên trở nên yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích.
“Không thể nào…”, trong ánh mắt kinh ngạc, Hứa Lập Phong nhanh chóng đánh ra một quyền.
Phụt…Trong chớp mắt, cánh tay hắn ta bị xé rách, máu tươi chảy ra.
Thân hình Hứa Lập Phong rút lui, Linh Doãn Văn thẳng bước tiến tới.
“Nhận thua!”
Giờ phút này, Hứa Lập Phong cảm nhận được cái chết đang đến gần, cho nên không chút do dự nói.
Quyền phong của Linh Doãn Văn dừng lại ngay trước mặt hắn ta.
Linh Doãn Văn nhìn về phía Hứa Lập Phong, trong lòng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Ba lần bại dưới tay Hứa Lập Phong, trong lòng hắn ta thậm chí còn hoài nghi chính bản thân mình.
Thế nhưng sau khi trận chiến này kết thúc.
Những suy nghĩ phủ định bản thân đã hoàn toàn tan thành mây khói.
“Linh Doãn Văn, nhà họ Linh, thắng”.
Trọng tài tuyên bố kết quả.
Người nhà họ Linh vô cùng vui mừng.
Còn bên nhà họ Hứa thì trở nên âm trầm.
Trận đấu của ba tiểu bối, đều thua.
Lúc trước, nhà họ Hứa công khai áp đảo nhà họ Linh, mà lần này đã hoàn toàn ngược lại.
Linh Doãn Văn đứng trên võ trường, hai tay nắm chặt, một hư ảnh giao long ngưng tụ xung quanh thân thể, bên ngoài cơ thể giao long, hai tia sáng biến thành ba tia sáng.
Tiểu Chí Tôn trung kỳ.
Thăng cấp! Tới Tiểu Chí Tôn hậu kỳ.
Người nhà họ Linh lập tức nhảy lên hoan hô.
Trưởng bối, tiểu bối nhà họ Linh đồng thời nhìn về vị trí của võ giả Ngự Linh môn.
Ánh mắt tập trung lên người Tần Ninh, gần như tất cả mọi người đều nước mắt lưng tròng.
Mấy tháng trước, nhà họ Linh vẫn phải chịu đựng sự chèn ép của nhà họ Hứa và Nguyên Võ bang, rất có khả năng trong tương lai không xa, nhà họ Linh sẽ bại trận.
Nhưng mà bây giờ, nhà họ Linh lại giống như mặt trời lên cao, tràn đầy sức sống! Tất cả những điều này đều có công lao rất lớn của Tần Ninh.
Hứa Lập Phong trở lại vị trí của nhà họ Hứa, cúi đầu không nói lời nào, sắc mặt khó coi.
“Không trách ngươi”.
Hứa Lâm Thiên chậm rãi nói: “Lần này nhà họ Linh có chuẩn bị mà đến, sau khi người tên Tần Ninh kia tiến vào, nhà họ Linh giống như được thay da đổi thịt”.
“Thế nhưng muốn dựa vào một mình Tần Ninh mà chuyển mình, thì nhà họ Linh nằm mơ đi”.
Bên trong sơn cốc, võ giả các nơi xôn xao bàn tán.
Nhà họ Linh và nhà họ Hứa vẫn luôn là quan hệ đối đầu, tất cả mọi người đều biết.
Chẳng qua là cho đến hiện giờ, nhà họ Hứa vẫn luôn chiếm được ưu thế, lần này, dường như là trái ngược hoàn toàn…Thú vị.
Thi đấu tiếp tục được tiến hành! Kế tiếp, nhà họ Khúc, nhà họ Long, nhà họ Ngô, nhà họ Lữ, nhà họ Dương đều lần lượt xuất chiến.
Trận chiến của võ giả Tiểu Chí Tôn dần dần đi đến hồi kết, cảnh giới Đại Chí Tôn đã bắt đầu lên sân.
Trên thực tế, lần này, Ngự Linh môn cũng là một phương tham gia thi đấu, nhưng cho đến bây giờ, vẫn không có ai khiêu chiến võ giả Ngự Linh môn.
“Sư tôn…”, Diệp Nam Hiên không nhịn được nói: “Không ai khiêu chiến chúng ta thì để con dứt khoát đi khiêu chiến với bọn họ đi”.
“Vội cái gì?”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Yên tâm đi, có một vài người còn vội hơn ngươi”.
Giờ phút này, những trận đấu của võ giả Đại Chí Tôn ngừng lại.
Võ trường rơi vào sự yên tĩnh ngắn ngủi.
Một bóng người đi vào võ trường.
“Quận Thạch Thai, nhà họ Thạch, Thạch Nghiễn, nguyện lấy ba tòa thành trì trong quận Thạch Thai ra đặt cược, khiêu chiến tam gia Linh Văn Minh nhà họ Linh”.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều lên tinh thần.
Thạch Nghiễn! Một vị cao thủ cảnh giới Đại Chí Tôn hậu kỳ vô cùng quan trọng trong nhà họ Thạch.
Đây là khởi đầu của sự kết thúc! Thông thường, trận đấu giữa cảnh giới Đại Chí Tôn hậu kỳ đến mãi cuối cùng mới có thể xuất hiện.
Mà lúc này, một vài thiên kiêu của các thế lực lớn, tuổi trẻ đạt tới cảnh giới Đại Chí Tôn còn chưa ra tay, thế hệ trước đã không thể nhẫn nại được nữa rồi! Thạch Nghiễn lên đài, nhìn về phía nhà họ Linh, mỉm cười nói: “Linh Văn Minh, có dám đấu một trận không?”
Trong nhà họ Linh, Linh Văn Long và Linh Văn Tuyên đều nhìn về phía tam đệ.
“Tại sao lại không dám?”
Linh Văn Minh cười nói.
Ông ta đi vào võ trường.
Lấy ba tòa thành trì làm tiền đặt cược.
Rõ ràng là nhà họ Thạch đã bỏ ra vốn gốc.
Hiện giờ, Linh Văn Minh cũng là cảnh giới Đại Chí Tôn hậu ky, cùng cảnh giới khiêu chiến, không thể từ chối được.
Ánh mắt Tần Ninh khẽ di chuyển, nhìn về phía nhà họ Thạch ở vị trí sơn cốc đối diện.
“Rốt cuộc cũng không nhịn được nữa rồi sao…”
Giờ phút này, hai vị cao thủ Đại Chí Tôn hậu kỳ đứng đối diện nhau, mọi người ngoài sân đều tự động im lặng, cẩn thận quan sát trận đấu này.
“Nhóm tiểu bối nhà họ Linh vùng dậy, không biết thực lực của thế hệ trước nhà họ Linh thế nào?”
Thạch Nghiễn mỉm cười nói: “Linh Văn Minh, những năm gần đây ngươi có tiến bộ không?”
“Hẳn là có đi”.
Vút vút…Lời nói vừa dứt, hai vị Đại Chí Tôn hậu kỳ đã lập tức ra tay.
Nhất thời, trong võ trường, khí Chí Tôn bùng nổ, pháp thân Ngưng Thể, giống như hoá thành thực thể, va chạm vào nhau.
Linh Văn Minh là pháp thân Báo Linh, thân pháp có tốc độ cực kỳ nhanh, khiến cho Thạch Nghiễn không thể nắm được quỹ tích chuyển động trong thời gian ngắn.
Hai người giao chiến, khí thế dần trở nên mãnh liệt, sức bộc phát khủng bố va chạm với trận pháp ở xung quanh võ trường, tạo nên từng gợn sóng…
Chương 2272: Bắt đầu phản kích
“Nhìn qua có vẻ Linh Văn Minh vừa tiến vào Đại Chí Tôn hậu kỳ không lâu phải không?”
Dược Thập mở miệng nói: “Trong cơ thể vẫn còn một chút hơi thở của đan dược chưa tiêu tan hoàn toàn, chỉ sợ sẽ không phải là đối thủ của Thạch Nghiễn”.
Tần Ninh nhìn về phía võ trường, không nói gì thêm.
Thạch Nghiễn và Linh Văn Minh đang đánh ngang tay, đột nhiên, hai tay Thạch Nghiễn nắm chặt, ngay sau đó, trên mặt đất, bên cạnh Linh Văn Minh có tảng đá lớn nổi lên, hoá thành hai hình bàn tay, lập tức vươn về phía Linh Văn Minh.
Linh Văn Minh cũng phản ứng lại, khí thế bùng nổ, thân thể giống như một con báo, linh hoạt né tránh.
Nhưng Thạch Nghiễn đã sớm lường trước được điều này, trong chớp mắt y đã áp sát Linh Văn Minh, nhếch môi tung ra một cước.
Ầm…Cơ thể Linh Văn Minh lập tức rơi xuống đất, bàn tay được ngưng tụ từ đá lớn kia nhanh chóng bắt lấy ông ta, âm thanh gãy xương rắc rắc vang lên.
Linh Văn Minh kêu lên một tiếng thảm thiết.
“Nhận thua!”
Lão gia tử Linh Thiên Triết vội vàng nói.
Thạch Nghiễn nghe thấy đối phương nhận thua thì khóe miệng khẽ nhếch lên, thân hình lùi về sau.
Trong nhà họ Linh lập tức có người tiến vào võ trường, nâng Linh Văn Minh xuống.
Thạch Nghiễn nhìn về phía nhà họ Linh, mỉm cười nói: “Vốn tưởng rằng tiểu bối nhà họ Linh không tầm thường là do có trưởng bối làm gương tốt, bây giờ xem ra, không phải như thế”.
Ba tòa thành trì thuộc về nhà họ Thạch.
Sắc mặt Tần Ninh không chút thay đổi.
“Dược Thập…”
“Hả?”
“Còn ngây người ra đó làm gì?”
Tần Ninh trực tiếp nói: “Đi cứu người đi”.
Dược Thập còn định phản bác, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm không có ý vui đùa của Tần Ninh thì cô ta đành phẫn nộ ngậm miệng, đi tới vị trí lầu các nhà họ Linh.
“Ha ha, Hứa Triết Nguyên nhà họ Hứa, nguyện lấy hai tòa thành trì đặt cược, khiêu chiến nhị gia Linh Văn Tuyên nhà họ Linh”.
Một tiếng cười sang sảng vang lên.
Khiêu chiến lại bắt đầu.
Linh Văn Tuyên nhìn thoáng qua phụ thân mình ở phía sau.
“Đi thôi!”
Linh Thiên Triết khoát tay nói.
Linh Văn Tuyên từng bước bước ra.
Trong võ trường.
Linh Văn Tuyên và Hứa Triết Nguyên đứng đối diện nhau.
Linh Văn Tuyên chính là nhị đệ của tộc trưởng Linh Văn Long.
Hứa Triết Nguyên cũng là nhị đệ của tộc trưởng Hứa Lâm Thiên.
Trong nhà họ Linh và nhà họ Hứa, hai người bọn họ đều có thân phận địa vị gần với tộc trưởng nhất, thực lực cũng đương nhiên là như thế.
Trận thi đấu này cực kỳ hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
“Bắt đầu đi! Linh nhị gia!”
Hứa Triết Nguyên mỉm cười nói: “Để cho ta nhìn xem, mấy tháng gần đây nhà họ Linh các ngươi đã có thay đổi gì”.
Linh Văn Tuyên không nói lời nào, khí Chí Tôn trong cơ thể phóng thích ra ngoài.
Hai vị Đại Chí Tôn hậu kỳ vô cùng có khí thế.
Ầm…Trong khoảnh khắc, giao chiến bùng nổ.
Cũng giống như trận chiến của Thạch Nghiễn và Linh Văn Minh, Hứa Triết Nguyên và Linh Văn Tuyên giao chiến, mỗi một chiêu đều muốn phân thắng bại.
Dao động khủng bố bùng nổ bên trong trận pháp.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người khó phân thắng bại.
Thế nhưng đột nhiên.
Khí thế trong cơ thể Hứa Triết Nguyên trầm xuống, sức mạnh cường đại bùng nổ, sát khí khủng bố càn quét xung quanh.
Ầm…Chỉ thấy trong cơ thể Hứa Triết Nguyên, không biết từ đâu tràn ra một cỗ lực lượng có tính bộc phát cực kỳ mạnh mẽ, chớp mắt phá vỡ thế công kích của Linh Văn Tuyên, rồi lập tức đánh trả lại một chưởng.
Linh Văn Tuyên không kịp né tránh, ngực bị trúng một chưởng, phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lùi về sau.
Lúc này, sao Hứa Triết Nguyên có thể để cho Linh Văn Tuyên thời gian thở dốc, ông ta trực tiếp tấn công về phía Linh Văn Tuyên.
Âm thanh bịch bịch trầm thấp không ngừng vang lên.
Thế công của Hứa Triết Nguyên ngày càng mãnh liệt, Linh Văn Tuyên không ngừng rơi vào thế yếu.
Tần Ninh khẽ nhíu mày.
Linh Văn Minh không đánh lại được Thạch Nghiễn, hắn có thể nhìn ra, hai người đều là Đại Chí Tôn hậu kỳ, nhưng quả thật là căn cơ của Thạch Nghiễn mạnh hơn.
Thế nhưng bây giờ Linh Văn Tuyên vậy mà lại bại trận.
Thực lực của Hứa Triết Nguyên cường đại như vậy sao?
Tuy rằng mấy tháng vừa qua, ba người Linh Văn Long, Linh Văn Tuyên và Linh Văn Minh được Tần Ninh chỉ dẫn, nhưng dù sao thì thời gian cũng hạn chế, thói quen tu hành của ba người bọn họ không thể sửa đổi một cách dễ dàng như vậy được.
Giờ phút này, Linh Văn Tuyên dần dần rơi vào thế yếu.
Linh Thiên Triết thấy con trai không chống đỡ được nữa nên đành lên tiếng nhận thua.
Hứa Triết Nguyên dừng tay, cười lạnh nói: “Còn tưởng rằng nhà họ Linh thật sự đã vùng lên lần nữa, nhưng xem tình hình trước mắt, có vẻ như không phải …”, nói xong, Hứa Triết Nguyên đi xuống.
Linh Văn Tuyên trở về vị trí chỗ ngồi của nhà họ Ling, hổ thẹn nhìn phụ thân và huynh trưởng.
Linh Thiên Triết cũng nói: “Không trách con, thiên phú của Hứa Triết Nguyên gần bằng Hứa Lâm Thiên, những năm gần đây, nhà họ Linh chúng ta loạn trong giặc ngoài, con khó mà tập trung tu hành được”.
“Vâng…”, sau hai trận thi đấu, sự hưng phấn vừa rồi của nhà họ Linh chẳng còn sót lại chút nào.
Tuy rằng nhóm tiểu bối thể hiện không tồi, nhưng nhóm cảnh giới Đại Chí Tôn lại không đánh bại được nhà họ Thạch và nhà họ Hứa.
Điều này cũng chứng minh, thực lực hiện tại của nhà họ Linh không bằng bọn họ.
Điều này khiến cho sự vui sướng lúc trước của nhà họ Linh tan thành mây khói, thậm chí không khí còn có chút lắng xuống.
Sau đó, thi đấu tiếp tục được diễn ra.
Các gia tộc, thế lực lớn bắt đầu khiêu chiến lẫn nhau.
Dần dần, mọi người cũng phát hiện ra tình hình có gì đó không đúng.
Nhà họ Khúc, nhà họ Long, nhà họ Ngô, nhà họ Lữ và nhà họ Dương khiêu chiến lẫn nhau.
Chỉ là nhà họ Hứa và nhà họ Thạch vẫn luôn nhìn chằm chằm nhà họ Linh.
Từng người từng người lần lượt từ Đại Chí Tôn sơ kỳ, trung kỳ đến hậu kỳ, đều khiêu chiến võ giả nhà họ Linh.
Dường như hai gia tộc lớn này đang có ý định mờ ám gì đó với nhà họ Linh…Thế nhưng mặc dù đã nhìn ra, nhưng các gia tộc lớn khác cũng không có khả năng nói toạc.
Cùng lắm chỉ là tò mò mà thôi, nhà họ Hứa và nhà họ Linh đối đầu với nhau, tại sao nhà họ Thạch cũng tham gia vào…Trong võ trường, một trận giao chiến nữa lại kết thúc.
Một vị cao thủ Đại Chí Tôn sơ kỳ của nhà họ Linh bị nâng xuống, xương cánh tay nứt gãy.
Giờ phút này, sắc mặt người nhà họ Linh cực kỳ khó coi.
Đây đã là trận thứ mười rồi.
Nhà họ Hứa và nhà họ Thạch khiêu chiến, bọn họ thắng được hai trận, nhưng cũng là thắng thảm! Thua tám trận.
Thua rất nhiều thành trì và mạch khoáng.
Thế nhưng nhà họ Thạch và nhà họ Hứa vẫn không có dấu hiệu dừng tay.
Sắc mặt người nhà họ Linh vô cùng khó coi.
Mà cho đến lúc này, Tần Ninh coi như đã hiểu được.
Nhà họ Hứa đối với nhà họ Linh, là ăn chắc rồi.
Nhóm tiểu bối thua, bây giờ nhóm trưởng bối bắt đầu ra tay, bên phía nhà họ Thạch rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, bắt đầu thể hiện ra tham vọng của mình.
“Nhịn đến nóng nảy rồi?”
Tần Ninh nhìn thoáng qua Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên.
“Đương nhiên”.
Hai người gật đầu.
“Bây giờ có thể bắt đầu được rồi”.
Tần Ninh chậm rãi nói: “Hai người các ngươi đều là cảnh giới Đại Chí Tôn trung kỳ, đừng bỏ qua bất kỳ một ai, lần lượt khiêu chiến các võ giả cảnh giới Đại Chí Tôn trong nhà họ Thạch và nhà họ Hứa đi”.
“Linh Ngự môn cũng quản lý mấy chục toà thành trì, tiền vốn đã có, các ngươi cứ yên tâm đánh đi!”
Diệp Nam Hiên cười nói: “Cần tiền vốn làm gì, nếu như thua một trận, con sẽ đem đầu mình cắt xuống cho sư tôn làm bóng đá!”
“Đi thôi”
“Vâng!”
Giờ phút này, Diệp Nam Hiên cầm trong tay một thanh trường đao, từng bước đi ra.
Nhịn đến bây giờ, cuối cùng sư tôn cũng chuẩn bị phản kích.
Trò hay, bây giờ mới bắt đầu.
Diệp Nam Hiên đi xuống võ trừng, nhìn xung quanh, sau đó cười ha ha nói: “Tại hạ, Diệp Nam Hiên thuộc Linh Ngự môn quận Linh Tiên, cảnh giới Đại Chí Tôn trung kỳ”.
“Xuống đài khiêu chiến các vị tiền bối, tuổi trẻ ngông cuồng không sợ thất bại, Linh Ngự môn lấy năm toà thành trì làm tiền đặt cược, người đầu tiên ta muốn khiêu chiến là cảnh giới Đại Chí Tôn trung kỳ nhà họ Hứa, ai dám đến?”
Chương 2273: Xả giận
Diệp Nam Hiên vừa dứt lời, chỉ trong phút chốc các phe phái trong ngoài võ trường đều đổ dồn hết ánh mắt lên trên người thanh niên này.
Linh Ngự môn?
Diệp Nam Hiên?
Không biết.
Đúng là không biết, Linh Ngự môn thay thế Nguyên Võ bang để xuất hiện, cũng không nổi tiếng ở toàn bộ bảy quận, huống chi là Diệp Nam Hiên.
Mà giờ phút này, Diệp Nam Hiên lại trực tiếp tuyên bố khiêu chiến người nhà họ Hứa?
Tên này đúng là ngông cuồng.
Chỉ là không biết có bao nhiêu tư cách thôi.
Ánh mắt mọi người đều mang theo mấy phần lạnh lẽo, chuẩn bị sống chết mặc bây.
Bên trong nhà họ Hứa.
Bốn người Hứa Lâm Thiên, Hứa Triết Nguyên, Hứa Lâm Phong, Hứa Minh Thông đều nhíu mày.
Linh Ngự môn quả nhiên cùng một phe với nhà họ Linh.
Bây giờ nhà họ Linh bị chèn ép không ra gì, Linh Ngự môn liền đứng ra.
Chỉ là... nhà họ Hứa sẽ sợ Linh Ngự môn ư?
"Hứa Thuần, ngươi đi đi!"
Hứa Lâm Thiên khẽ nói: "Cho tên nhóc này một bài học, không cần nương tay, đừng cho hắn ta cơ hội thở dốc".
"Vâng".
Chỉ trong phút chốc, bên trong nhà họ Hứa.
"Nhà họ Hứa, Hứa Thuần xuất chiến, Đại Chí Tôn trung kỳ, nhà họ Hứa lấy năm tòa thành trì làm tiền đặt cược".
Một giọng nói hùng hồn vang lên, ngay sau đó một bóng người rơi vào bên trong võ trường.
Hứa Thuần chính là thống lĩnh hộ vệ nhà họ Hứa, bản thân cũng là cảnh giới Đại Chí Tôn trung kỳ, thành danh đã lâu, trăm trận trăm thắng, thực lực không cần phải nói.
Diệp Nam Hiên nhìn thấy Hứa Thuần đi ra thì cười nhạo: "Năm tòa thành trì, nhà họ Hứa cũng đừng quỵt nợ đấy nhé".
"Ta thấy Linh Ngự môn đừng để thua táng gia bại sản thì hơn".
Hứa Thuần hừ lạnh, tay nâng đao trực tiếp chém xuống.
"Ôi, cũng dùng đao à?
Ta thích".
Diệp Nam Hiên cũng chém một đao xuống ngay lập tức.
Keng... Lưỡi đao va chạm liền chấn động, ánh lửa bắn ra bốn phía.
Cả đám người nhà họ Linh và các cao thủ cảnh giới Đại Chí Tôn giờ phút này đều đã bị thương, ngồi trên lầu các quan sát.
Linh Thiên Triết nhìn về phía lầu các bên cạnh, chỉ thấy Tần Ninh mỉm cười với mình, ông ta lập tức yên lòng hẳn lên.
Đại ca muốn trút giận cho mình.
Chỉ là dù sao đây cũng là cuộc đấu võ bảy quận, hy vọng đại ca đừng gây ra chuyện gì, nếu không sẽ không dễ xử lý.
Lúc này Linh Văn Long nhìn về phía Diệp Nam Hiên vừa ra sân, không nhịn được nói: "Người trẻ tuổi này thực lực không tệ, thế nhưng... chưa chắc đã là đối thủ của Hứa Thuần".
"Hứa Thuần trăm trận trăm thắng, tính cách tàn nhẫn độc ác được rèn luyện ra bằng máu tươi".
"Đúng vậy...", huynh đệ ba người đều có chút lo lắng.
Bọn họ cũng đã nhìn ra là Tần Ninh ra mặt vì bọn họ.
Chỉ là Đại Chí Tôn nhà họ Hứa không dễ chọc, Đại Chí Tôn nhà họ Thạch càng không dễ chọc... Mà trên đài chủ trì, Nguyên Sơ Liễu đến từ Phù Dung lâu lúc này cau đôi mày thanh tú.
Hình như cô ta đã nhìn thấy một vài thứ không đúng.
Dường như quan hệ của Linh Ngự môn cùng nhà họ Linh không tệ.
Tần Ninh ra mặt vì nhà họ Linh, đồ đần cũng nhìn ra điều này.
Chỉ là mạch này của nhà họ Linh chính là một nhánh của nhà họ Linh ở Linh Nguyên Châu, chẳng lẽ Tần Ninh lại có quan hệ gì với nhà họ Linh ở Linh Nguyên Châu, cho nên mới giúp đỡ nhà họ Linh ở quận Linh Tiên?
Võ giả các phe phái đều không ngừng suy đoán.
Ầm... Một tiếng nổ đột nhiên vang lên.
Giữa ánh đao lấp lóe, chỉ thấy cả người Hứa Thuần lùi lại, trên ngực chảy máu ròng ròng, kèm theo đó là tiếng hét thảm.
Thất bại?
Nhanh như vậy?
Mọi người đều vô cùng kinh hãi.
Cũng quá nhanh đi! Diệp Nam Hiên cầm trường đao trong tay, ngạo nghễ đứng vững, nhìn về phía nhà họ Hứa, cười nhạo nói: "Không chịu nổi một kích".
"Năm tòa thành trì, Linh Ngự môn sẽ nhận!"
Vừa nói xong, Diệp Nam Hiên liền quay người rời đi.
Trên mặt Hứa Mậu Vinh cũng có vài phần kinh ngạc.
"Kẻ này, Đại Chí Tôn trung kỳ...", Hứa Mậu Vinh lẩm bẩm nói: "Linh Ngự môn có chút thú vị".
Cuộc tỷ thí đã quy định một người không được liên tục ra sân.
Diệp Nam Hiên lui về lầu các.
Đám người còn chưa có cơ hội thở dốc, một bóng người đã rơi từ trên lầu các của Linh Ngự môn xuống lôi đài.
"Linh Ngự môn, Lý Huyền Đạo, Đại Chí Tôn trung kỳ, khiêu chiến nhà họ Thạch".
Lý Huyền Đạo một người một kiếm đứng vững giữa sân, mỉm cười nói: "Ai dám tiếp nhận?"
Giờ phút này, các gia tộc lớn, các thế lực và các vị cao thủ đỉnh cao đều vô cùng kinh ngạc.
Linh Ngự môn làm cái gì vậy?
Thật sự muốn xả giận cho nhà họ Linh sao! Diệp Nam Hiên đã đánh bại Đại Chí Tôn của nhà họ Hứa.
Lý Huyền Đạo liền khiêu chiến Đại Chí Tôn nhà họ Thạch.
Hai nhà này vừa rồi thay nhau khiêu chiến nhà họ Linh, gần như khiêu chiến những người cảnh giới Đại Chí Tôn của nhà họ Linh mấy lần.
Bây giờ Linh Ngự môn khiêu chiến hai Đại Chí Tôn trung kỳ của nhà họ Hứa và nhà họ Thạch, rõ ràng là đang nhắm vào hai nhà này.
Lần này, thật sự có trò hay để xem rồi!
"Ngông cuồng!"
Lý Huyền Đạo vừa nói xong, một tiếng hừ lạnh bên trong nhà họ Thạch lập tức vang lên.
"Thạch Mạch của nhà họ Thạch tiếp nhận khiêu chiến".
Một bóng người đi ra.
Trong bảy quận, ai cũng biết quận Côn Dương là mạnh nhất, quận Linh Tiên là yếu nhất.
Bây giờ Linh Ngự môn chưa hề có tên tuổi xếp hạng gì trong quận Linh Tiên lại khiêu chiến quận Thạch Đài bọn họ, muốn báo thù?
Vậy cũng phải nhìn xem có thực lực này hay không.
Ầm... Một tiếng nổ vang lên, cơ thể cao lớn của Thạch Mạch rơi vào bên trong võ trường.
"Năm tòa thành trì".
Lý Huyền Đạo cười nói: "Đây là quyền lợi sư tôn ta cho ta, nhà họ Thạch thua được không?"
"Chỉ bằng ngươi?
Năm tòa thành trì thôi, nhà họ Thạch cược được, nhưng hy vọng Linh Ngự môn đừng thua xong quỵt nợ".
Keng... Lý Huyền Đạo xuất kiếm.
Thạch Mạch tay không tấc sắt, nhưng trên hai tay lại tỏa ra từng quyền mang, mà pháp thân Ngưng Thể lúc này nhìn như một pho tượng đá vô cùng kiên cố.
Ầm... Trong nháy mắt, hai người đã lao vào đánh nhau.
Tần Ninh vẫn ngồi yên tại chỗ, không có chút lo lắng nào.
Hắn vẫn rất có lòng tin vào đồ đệ của mình.
Những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.
Bên trong võ trường, từng kiếm khí bay lên không, đòn tấn công của Lý Huyền Đạo lúc này nhìn có chút bá đạo hung ác.
Thạch Mạch thì không ngừng phòng bị, tìm kiếm cơ hội để phản kích Lý Huyền Đạo.
Khí thế giữa hai người vô cùng dữ dội.
Giờ phút này, Dược Thập đã chữa trị xong cho nhà họ Linh trở về, ngồi xuống hô lớn: "Mệt chết bà đây rồi...", cô ta uống một cốc nước lớn, nhìn về phía võ trường, lập tức nói: "Lý Huyền Đạo ra sân à?"
Nhìn một hồi, Dược Thập lại nói tiếp: "Tên nhóc này cũng được phết đấy".
Cô ta không chỉ có đan thuật tài giỏi mà thực lực cũng không tầm thường, vẫn có thể nhìn ra được một chút về thực lực của Lý Huyền Đạo.
Tần Ninh nhìn thoáng qua Dược Thập, cười nói: "Đáng lẽ từ lúc nãy đã có thể đánh bại Thạch Mạch, nhưng lại để lỡ mất cơ hội, bây giờ phải mất thêm mười hai chiêu nữa".
Dược Thập nghe vậy liền nhếch miệng.
Giả vờ giả vịt! Cách tên này nói chuyện làm cho người ta rất muốn đánh cho hắn một trận.
Cô ta còn nhìn không ra lúc nào Lý Huyền Đạo và Thạch Mạch mới có thể phân thắng bại, Tần Ninh có thực lực gì mà lại nhìn ra được chứ?
Tần Ninh nhìn ra được cô ta đang khinh thường, khẽ mỉm cười nói: "Đánh cược không?
Sau mười hai chiêu, Thạch Mạch sẽ thất bại, nếu như...", "Được rồi được rồi!"
Dược Thập khoát tay nói: "Ta không đánh cược với ngươi".
Tần Ninh mỉm cười, không nói gì thêm.
Trong lúc hai người nói chuyện, cuộc tỷ thí vẫn diễn ra.
Đột nhiên.
Thạch Mạch nhìn giống như đang chống đỡ lại các đòn tấn công của Lý Huyền Đạo, sắc mặt đột nhiên trắng nhợt, thế mà lại bị hắn ta đâm kiếm xuyên qua lồng ngực.
Chương 2274: Làm sao lại không còn ai có thể chiến đấu tiếp vậy
Một tiếng hét thảm vang lên, cả người Thạch Mạch kia lùi lại, rơi xuống mép võ trường.
Lý Huyền Đạo đứng chắp tay trước mặt mọi người, nói: "Cảm ơn, nhà họ Thạch đừng quên chuyển quyền quản lý năm tòa thành trì đấy".
Thái độ của Lý Huyền Đạo vô cùng ngông cuồng.
Sư tôn nói xả giận, vậy đương nhiên là phải ngông cuồng được bao nhiêu hay bấy nhiêu rồi.
Giờ phút này, mấy quản lý trong nhà họ Thạch thi nhau đứng dậy, sắc mặt biến đổi.
Tên khốn này.
Lý Huyền Đạo lui ra.
Thế nhưng ngay sau đó, Diệp Nam Hiên lại ra sân lần nữa.
"Linh Ngự môn, Diệp Nam Hiên, khiêu chiến nhà họ Hứa...", "Linh Ngự môn, Lý Huyền Đạo, khiêu chiến nhà họ Thạch...", kết quả là sau đó hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên không ngừng bắt đầu khiêu chiến.
Chỉ cần không phải đồ đần thì đều có thể nhìn ra, quả thật Linh Ngự môn đang xả giận cho nhà họ Linh, chỉ khiêu chiến nhà họ Thạch và nhà họ Hứa.
Mà kiểu khiêu chiến này là hai người thay nhau ra sân, sắc mặt đám quản lý nhà họ Hứa và nhà họ Thạch đã tái xanh.
Toàn thắng! Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên toàn thắng! Cảnh giới Đại Chí Tôn trung kỳ không một lần bại.
Hai Đại Chí Tôn trung kỳ thực lực mạnh mẽ này từ đâu xuất hiện vậy?
Diệp Nam Hiên lại xuống sân một lần nữa.
Khi hai người thay phiên nhau khiêu chiến, những thế lực khác căn bản không dám đi xuống sân.
Nhìn thấy nhà họ Hứa và nhà họ Thạch bị mất mặt, các gia tộc và thế lực khác đều vô cùng vui vẻ.
"Nào, tiếp tục!"
Diệp Nam Hiên nhìn về phía nhà họ Hứa, cười nói: "Kế tiếp, còn có ai nữa không?"
Lúc này trong lầu các nhà họ Hứa, đám cao thủ Đại Chí Tôn trung kỳ bị thương nằm la liệt.
Hứa Lâm Thiên thân là tộc trưởng, sắc mặt đỏ bừng, nhưng lại không thể nói ra được một câu nào.
Còn có ai nữa! Hết rồi! Đại Chí Tôn trung kỳ đều đã bị khiêu chiến một lần, không ai có thể ra sân nữa.
Hứa Lâm Thiên đứng dậy nhìn về phía Diệp Nam Hiên bên trong võ trường, khẽ nói: "Đại Chí Tôn trung kỳ nhà họ Hứa đều đã xuất chiến hết rồi, không ai có thể chiến đấu tiếp nữa".
Lời này nói ra cũng thấy mất mặt.
Thế nhưng không thể không nói ra, vì đúng là không còn ai có thể ra chiến tiếp nữa.
Diệp Nam Hiên nghe vậy lại không thèm để ý nói: "Không còn Đại Chí Tôn trung kỳ nào nữa sao?
Nhanh như vậy?
Chẳng phải là thua vài chục tòa thành trì thôi ư, sao lại không còn ai có thể chiến đấu tiếp vậy".
Hứa Lâm Thiên nghe thấy lời này, hận không thể nhảy xuống sân trực tiếp tát chết Diệp Nam Hiên.
Mà vào lúc này, Dương Từ Lai đứng dậy, cười nói: "Anh bạn của Linh Ngự môn, nhà họ Hứa đã không còn Đại Chí Tôn trung kỳ có thể chiến đấu, không thể khiêu chiến tiếp nữa rồi!"
Đây là quy định.
Võ giả cùng cảnh giới của một phe khiêu chiến, nếu phe khác không thể tiếp tục khiêu chiến thì có thể từ chối ứng chiến.
Diệp Nam Hiên nghe thấy lời này lại cười nói: "Làm sao lại không được?"
"Không còn Đại Chí Tôn trung kỳ nào có thể xuất chiến, dù sao cũng nên có Đại Chí Tôn hậu kỳ chứ?"
"Ta, Diệp Nam Hiên của Linh Ngự môn, khiêu chiến võ giả Chí Tôn hậu kỳ của nhà họ Hứa, ai dám đến chiến?"
Lời này của hắn ta như long trời lở đất.
Diệp Nam Hiên muốn lấy Đại Chí Tôn trung kỳ khiêu chiến Đại Chí Tôn hậu kỳ?
Vượt cấp khiêu chiến, đối phương sẽ không được phép từ chối.
Thế nhưng cuộc đấu võ bảy quận đã tổ chức nhiều lần như vậy, chưa từng xảy ra chuyện vượt cấp khiêu chiến lần nào.
Dù sao các phe phái đều phải đặt cược, nếu thua đối thủ sẽ mất thành trì, nguyên thạch, mạch mỏ, cho dù là thiên tài cũng sẽ không lấy chuyện này ra để nói đùa.
Vượt cấp khiêu chiến, nếu như thua, sẽ phải bồi thường gấp đôi, mà thắng lại chỉ lấy được tiền đặt cược ngang nhau, ai sẽ làm như vậy chứ?
Thế nhưng giờ phút này, Diệp Nam Hiên lại nói thế.
Tần Ninh cũng đứng dậy, nhìn về phía nhà họ Hứa, cười nói: "Linh Ngự môn đồng ý lấy ra mười tòa thành trì làm tiền đặt cược".
Mười tòa! Chỉ trong phút chốc, xung quanh đều xôn xao.
Mười tòa thành trì! Nếu Diệp Nam Hiên thua, Linh Ngự môn sẽ phải bồi thường hai mươi tòa thành trì.
Mà nếu Diệp Nam Hiên thắng thì cũng chỉ thắng được mười thành trì thôi.
Diệp Nam Hiên này có thực lực đó sao?
Tần Ninh chỉ cười tủm tỉm nhìn đám người nhà họ Hứa.
Dám sao?
Hắn không biết nhà họ Hứa có dám hay không.
Nhưng hắn đang khiêu chiến theo đúng quy tắc, nhà họ Hứa không muốn cũng phải muốn.
Nếu biết phía sau nhà họ Hứa là nhà họ Thạch, vậy thì không cần thiết giữ lại nhà họ Hứa, bắt lấy nhà họ Thạch, hỏi xem phía sau nhà họ Thạch là ai là được rồi.
Muốn tìm hiểu nguồn gốc, quả dưa thứ hai đã mò tới, giữ lại quả dưa thứ nhất cũng vô dụng, nên bổ ra thôi.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều nhìn về phía nhà họ Hứa bằng ánh mắt kỳ quái.
Nhà họ Hứa có dám hay không?
Võ giả các phe phái đều suy nghĩ trong lòng.
Sắc mặt Hứa Lâm Thiên âm trầm đáng sợ.
Đây cũng không phải là khiêu chiến.
Đây là trần trụi dẫm lên mặt nhà họ Hứa!
"Đại ca, ta đi!"
Hứa Minh Thông đột nhiên đứng dậy.
Tứ gia nhà họ Hứa, Đại Chí Tôn hậu kỳ.
Là cường giả gần với tộc trưởng cùng Hứa Triết Nguyên, Hứa Lâm Phong trong nhà họ Hứa.
"Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, Linh Ngự môn này có quan hệ thân thiết với nhà họ Linh, bọn họ đang muốn trả thù chúng ta!"
Hứa Minh Thông giận dữ quát: "Ta sẽ đi giết tên nhóc này".
Trong lòng Hứa Lâm Thiên lại khó có thể bình tĩnh.
Diệp Nam Hiên cất giọng khiêu chiến.
Tần Ninh lấy ra mười tòa thành trì.
Là kẻ ngu sao?
Chắc chắn không phải.
Trong cuộc tỷ thí trước đó, thực lực Diệp Nam Hiên đúng là rất mạnh.
Trừ khi Tần Ninh là đồ đần, nếu không sao có thể làm như vậy chứ?
Thế nhưng Diệp Nam Hiên thật sự có thực lực đối phó với Đại Chí Tôn hậu kỳ sao?
Trên con đường võ đạo, các cảnh giới nhỏ trong một cảnh giới lớn đã ít, mà mỗi một cảnh giới nhỏ lại chênh lệch rất lớn.
Đại Chí Tôn trung kỳ và Đại Chí Tôn hậu kỳ có chênh lệch rất nhiều.
Hứa Minh Thông còn không phải là Đại Chí Tôn hậu kỳ bình thường.
Rốt cuộc tên khốn Tần Ninh này đang suy nghĩ gì?
Chỉ là tuy trong lòng đắn đo, thế nhưng vẫn phải tỷ thí.
Không muốn đồng ý, quy tắc cũng không cho phép.
"Tứ đệ cẩn thận".
"Đại ca yên tâm".
Ầm... Hứa Minh Thông vừa nói xong, cả người đã rơi xuống bên trong võ trường.
"Linh Ngự môn muốn chết".
Hứa Minh Thông không nói hai lời, trực tiếp đánh một quyền về phía Diệp Nam Hiên.
Quyền phong gào thét, chấn động ầm ầm.
Mặt đất của võ trường lập tức tràn ngập đất đá bay tán loạn, vỡ ra từng mảnh giống như dời sông lấp biển, lao thẳng về phía Diệp Nam Hiên.
Diệp Nam Hiên cười haha, tay cầm đao trực tiếp chém xuống.
Trận chiến đấu kịch liệt giữa hai người trong nháy mắt đã bắt đầu.
Ầm... Theo từng tiếng nổ vang lên, Dược Thập bên trên lầu các nhìn về phía Tần Ninh, không nhịn được nói: "Ngươi đúng là có can đảm, ta thấy ngươi cũng không chắc chắn lắm về đồ đệ của mình nhỉ?"
Diệp Nam Hiên tiến vào Đại Chí Tôn trung kỳ, nhìn như có vẻ rất mạnh, thế nhưng đó là bởi vì Tần Ninh dạy bảo chính xác.
Nhưng nếu đối mặt với Hứa Minh Thông hậu kỳ, hắn ta sẽ lập tức rơi vào thế yếu.
Chênh lệch cả một cấp, không phải nói vượt là vượt được.
Tần Ninh lại không chút hoang mang nói: "Tránh để bọn họ tự cao tự đại khiến ai cũng chướng mắt, thua thì chỉ mất hai mươi tòa thành trì thôi, không có gì lớn".
"Haha...", chỉ là hai mươi tòa thành trì thôi ư.
Tần Ninh cũng nói ra được! Lúc này Lý Huyền Đạo lại cười nói: "Dược Thập đại sư quá lo lắng rồi, đao kình của Nam Hiên rất mạnh, phối hợp với pháp thân Thiên Đao, sẽ không thất bại".
Dược Thập giật khóe miệng.
Quả nhiên, sư phụ thế nào thì đồ đệ thế đó mà.
Tần Ninh ngông cuồng, đồ đệ của hắn cũng thế.
Dược Thập nhìn Hác Kỉ Suất bên cạnh mình một chút.
Tên khốn này lại chẳng giống mình tí nào.
Hác Kỉ Suất chợt cảm thấy sau lưng lạnh buốt, liền quay sang nhìn sư tôn, ánh mắt kia như muốn làm thịt hắn ta, lúc này hắn ta liền cười làm lành, không dám nói câu nào.
Chương 2275: Diệp Nam Hiên ngông cuồng
Ầm... Bên trong võ trường, khí Chí Tôn bộc phát, Hứa Minh Thông và Diệp Nam Hiên đều phóng pháp thân ra.
Khí thế kinh khủng lập tức lan rộng.
Hai bóng người vừa chạm đã tách ra, khí Chí Tôn phun trào quanh thân mãi chưa tiêu tan.
Diệp Nam Hiên thở hồng hộc, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh lạ thường.
"Đại Chí Tôn hậu kỳ đúng là lợi hại, sức mạnh pháp thân mạnh hơn trung kỳ không chỉ gấp mười lần".
Diệp Nam Hiên nói thầm.
Pháp thân của Hứa Minh Thông giống như là một pho tượng, khắc hoạ bộ dáng của chính bản thân ông ta, giờ phút này bao trùm ở bên ngoài cơ thể, uy phong lẫm liệt.
"Trung kỳ và hậu kỳ chỉ khác một chữ, nhưng thực lực lại chênh lệch gấp mười, Linh Ngự môn muốn xả giận cho nhà họ Linh thì cũng phải nhìn xem mình có đủ tư cách hay không".
"Ta cảm thấy đủ tư cách!"
Diệp Nam Hiên vung trường đao lên, cực kỳ có khí thế, cười haha nói: "Sư tôn bảo ta ra tay chính là vì để làm nhà họ Hứa các ngươi phải sợ, ta cảm thấy rất đủ tư cách!"
"Ngu dốt!"
Hứa Minh Thông hừ lạnh, bàn tay nắm lại, lúc này pháp thân ngưng tụ thành một luồng sức mạnh dễ nổ, trong nháy mắt đã lao thẳng về phía Diệp Nam Hiên.
"Haha".
Diệp Nam Hiên lại nhếch miệng cười, trong chớp mắt pháp thân đã hóa thành lưỡi đao đón gió căng phồng lên, thanh đao nắm trong tay và thanh đao của pháp thân dung hợp, ngay sau đó phóng ra lực bộc phát ngập trời.
Mà khi hai thanh đao dung hợp, khí tức kinh khủng trong cơ thể Diệp Nam Hiên cũng bộc phát.
"Chém!"
Diệp Nam Hiên rống lên một tiếng, xung quanh cơ thể đột nhiên xuất hiện gió to gào thét.
Từng luồng khí tức cuồng bạo không biết từ chỗ nào lan rộng ra.
Đó là một loại khí thế.
Khí thế cuồng vọng! Mà khi loại khí thế cuồng vọng này bộc phát, lưỡi đao của Diệp Nam Hiên cũng trực tiếp chém xuống.
Keng! Một tiếng keng vang lên rõ ràng, cả người Hứa Minh Thông lùi lại, sắc mặt trắng nhợt.
Thế nhưng ngay sau đó, Diệp Nam Hiên lại tung ra một chiêu có khí thế kinh khủng.
Hứa Minh Thông cũng đưa hai tay ra, dùng pháp thân để đỡ đòn.
Keng! Lại một lần nữa, cả người Hứa Minh Thông lùi lại, phun ra một ngụm máu tươi.
Diệp Nam Hiên không để ý, tiếp tục xông lên lần nữa.
Một đao tiếp một đao, khí thế này còn mạnh hơn khí thế kia! Phòng ngự của Hứa Minh Thông càng ngày càng yếu ớt.
Trong lầu các.
Dược Thập thấy cảnh này, liền nói: "Là võ thế!"
Võ thế?
Đó là cái gì?
Dược Thập lập tức nói: "Kiếm có kiếm ý, kiếm thế, đao có đao ý, đao thế, thế gian vạn vật đều có một loại thế!"
"Mà lĩnh ngộ được loại thế này sẽ có thể khiến thực lực của võ giả mạnh lên gấp mười thậm chí là mấy chục lần, loại thế này ẩn chứa cùng với trời đất, võ giả muốn nắm bắt được là điều cực kỳ khó khăn".
Thế! Vạn vật đều có thế.
Mà thế mạnh nhất chính là thế trời đất không ai qua được.
Hiển nhiên Diệp Nam Hiên đã nắm giữ được một loại thế.
Dược Thập nhìn một lát mới lẩm bẩm nói: "Kẻ này đánh nhau vô cùng ngông cuồng, ra tay ngông cuồng, khí thế cũng ngông cuồng, đây là một loại cuồng thế!"
Cuồng?
Cuồng cũng có thể là một loại thế?
Nói đùa sao! Dược Thập nhìn về phía Tần Ninh, không nhịn được nói: "Khó trách ngươi dám để cho hắn ta khiêu chiến võ giả Đại Chí Tôn hậu kỳ, đúng là vô cùng mạnh mẽ".
Tần Ninh chỉ cười không nói gì.
Đời thứ ba là Cuồng Võ Thiên Đế, con đường tu võ của hắn chính là thế.
Trên thực tế chiến khí của Thạch Cảm Đương cũng có thể trở thành một loại thế, chỉ là có chỗ khác nhau.
Diệp Nam Hiên theo hắn một đời, thứ tu hành chính là thế, cuồng thế! Diệp Nam Hiên dùng đao đó là bởi vì Diệp Nam Hiên dung hợp với đao càng có thể phóng ra cuồng của mình.
Loại cuồng này cần khí thế và tâm tính vô định chưa từng có, cho dù thua cũng không cho rằng mình không bằng người khác, mà là vượt khó tiến lên.
Người bình thường đúng là rất khó lĩnh ngộ.
Nhưng trùng hợp Diệp Nam Hiên lại là loại người này.
Tính cách cuồng vọng.
Con đường võ đạo cũng sẽ cuồng vọng.
Lúc này giữa sân, Diệp Nam Hiên chém ra từng đao, khiến Hứa Minh Thông không ngừng ngăn chặn.
Từng đao chém ra khiến Hứa Minh Thông chấn động không có cách nào thở dốc.
"Chết đi!"
Vừa hét xong một câu, Diệp Nam Hiên đã chém ra liên tiếp mấy chục nhát, khí thế tụ tập, trong nháy mắt bộc phát.
Ầm... Trên mặt đất, từng tiếng nổ vang lên.
Tiếng nổ đùng đoàng khiến cho mặt đất vỡ tan, trận pháp chập chờn.
Mà trước khi đao thế tán đi, khí thế kinh khủng trong cơ thể Diệp Nam Hiên cũng dần dần ổn định.
Giờ phút này, Hứa Minh Thông tựa lưng vào mép trận pháp lại đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.
Khi Diệp Nam Hiên thu đao.
Một tơ máu kéo dài từ trên trán Hứa Minh Thông xuống đến phần bụng.
Xoạch một tiếng.
Cả người đứt thành hai mảnh.
Máu tươi chảy xuống tí tách.
Chết! Đám võ giả nhà họ Hứa thi nhau đứng dậy, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt kinh ngạc.
Nào chỉ là nhà họ Hứa, đám võ giả của những phe phái khác lúc này cũng nhao nhao đứng lên.
Một vị Đại Chí Tôn trung kỳ lại dùng đao chém Đại Chí Tôn hậu kỳ.
Đây gần như là điều không có khả năng xảy ra.
"Diệp Nam Hiên, ngươi muốn chết".
Hứa Lâm Thiên giận dữ quát, khí thế quanh người dâng lên.
"Sao vậy?"
Diệp Nam Hiên quay người lại nhìn về phía Hứa Lâm Thiên, buồn bực nói: "Ông ta không nhận thua, ta làm trái với quy tắc sao?
Ông ta không nhận thua, ta cũng chỉ có thể chém xuống...", Hứa Lâm Thiên á khẩu không trả lời được.
Những gia tộc và võ giả khác cũng đều có vẻ mặt chế nhạo.
Diệp Nam Hiên vi phạm quy định sao?
Đúng là không có.
Chỉ là Tứ gia của nhà họ Hứa lại chết trong cuộc tỉ thí, chuyện này... chưa bao giờ xảy ra trong những cuộc tỷ thí kỳ trước.
"Tốt tốt tốt!"
Hứa Lâm Thiên tức giận đến mức cả người run rẩy, nhưng lại không thể nói ra được câu nào.
"Mười tòa thành trì, Linh Ngự môn sẽ nhận".
Diệp Nam Hiên thu đao, nhanh chân bước ra bên ngoài võ trường, trở lại trong lầu các Linh Ngự môn.
"Sư tôn, đẹp trai không?"
Diệp Nam Hiên nhìn thấy Tần Ninh, liền không ngừng cười haha.
"Đẹp trai!"
Tần Ninh gật đầu nói.
Diệp Nam Hiên chắp tay nói: "Nhưng nếu so với sư tôn thì vẫn kém xa vạn dặm, đồ nhi nhất định sẽ cố gắng lấy sư tôn làm chuẩn!"
Lý Huyền Đạo cũng bước chân ra, cười nói: "Tới lượt ta".
"Vẫn còn nữa hả?"
Dược Thập liền nói ngay: "Các ngươi điên rồi!"
"Có thù oán gì với nhà họ Hứa, nhà họ Thạch sao?"
Nghe thấy lời này, Tần Ninh lại lạnh nhạt nói: "Mối thù không diệt hai nhà này thì thề sẽ không bỏ qua!"
Trong giọng nói bình thản của Tần Ninh mang theo một chút sát khí.
Dược Thập bỗng nhiên sững sờ.
Người đàn ông nhìn như không thích tranh giành quyền thế, bình tĩnh lạnh nhạt này, lúc phóng sát khí ra ngoài lại khiến người ta có cảm giác như là Luyện Ngục.
Lý Huyền Đạo đã đi ra.
Dược Thập tiếp tục nói: "Về phần ngươi thì sao?"
"Rốt cuộc ngươi có quan hệ gì với nhà họ Linh?"
Tần Ninh nhìn thoáng qua lầu các nhà họ Linh, hai mắt nhắm lại, không nói gì thêm.
Đời thứ năm, Cửu Nguyên Đan Đế.
Hắn chưa hề nghĩ tới lúc mình trở về, cha mẹ đã qua đời, đệ đệ sẽ biến thành dáng vẻ già nua gần đất xa trời này, hơn nữa còn sắp không giữ được tính mạng.
Chỉ cần điều này thôi cũng đã đủ để giết những người kia rồi.
Mà bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi.
Đến khi đám người đứng đằng sau lần lượt xuất hiện, Tần Ninh sẽ lần lượt lôi bọn họ ra, chém giết từng người một.
Bên trong võ trường, một giọng nói đột nhiên vang lên.
"Linh Ngự môn, Lý Huyền Đạo, khiêu chiến nhà họ Thạch, nếu không còn Đại Chí Tôn trung kỳ vậy thì là Đại Chí Tôn hậu kỳ".
Bình luận facebook