-
Chương 2261-2265
Chương 2261: Ngươi muốn một lời giải thích?
Đại sảnh của tửu lâu vốn dĩ ồn ào, giờ phút này lại bởi vì mùi máu tươi nồng đậm trong không khí mà lặng ngắt như tờ.
Vẻ mặt mấy người phía sau Long Phá Phong tràn đầy hoảng sợ, bọn họ nhìn về phía Tần Ninh, cả đám đề cao cảnh giác, giống như gặp phải kẻ địch lớn.
Lúc này, sắc mặt Long Phá Phong âm trầm.
“Bằng hữu, chỉ là làm quen một chút thôi mà, nếu như không muốn cũng không nhất thiết phải ra tay giết người chứ?”
Ánh mắt y u ám, nói.
Tần Ninh cũng nhìn về phía Long Phá Phong, bình tĩnh nối: “Chó cản đường, không giết thì để làm gì?”
Giờ phút này, giữa hai người ẩn ẩn sát khí, mọi người trong tửu lâu đều trở nên cẩn trọng.
Mỗi lần diễn ra cuộc đấu võ bảy quận đều vô cùng náo nhiệt, nhưng chính vì như thế, ở đó tập trung rất nhiều thiên chi kiêu tử, những người này vừa chạm mặt, một lời không hợp là lập tức động tay động chân, đây là chuyện không thể bình thường hơn.
Bên trong đám người, có người nhận ra Long Phá Phong, tiếng xì xào bàn tán vang lên nhưng không ai dám nhúng tay vào.
“Một khi đã như vậy, hôm nay cũng đừng rời đi nữa”.
Long Phá Phong hừ một tiếng rồi nói: “Trừ khi…để nàng ở lại!”
“Ngươi đủ tư cách sao?”
Một lời vừa dứt, Tần Ninh tuỳ ý cầm một chiếc đũa trúc lên, đũa trúc phá không lao ra, đâm thẳng về phía Long Phá Phong.
Vút…Chỉ là đúng lúc này, một luồng khí mạnh mẽ phá không mà đến, ầm một tiếng, trực tiếp đánh nát đũa trúc của Tần Ninh, hoá thành bột phấn rơi trên mặt đất.
“Hai vị bớt nóng, bớt nóng”.
Lúc này, bên ngoài tửu lâu, một đội hộ vệ nhà họ Dương mặc áo giáp từ cửa tiến vào.
Dẫn đầu là một người thanh niên, hắn ta chắp tay cười nói: “Tất cả mọi người đều đến quận Côn Dương để tham gia cuộc đấu võ bảy quận, không nhất thiết phải gây chiến lúc này, xin bớt nóng giận”.
Nhìn thấy thanh niên áo giáp màu đỏ rực, thân hình cao lớn kia, mọi người đều cảm thấy rùng mình.
“Dương Vân Hải công tử!”
Trong đám người có kẻ kinh ngạc thốt lên.
Dương Vân Hải! Thiên chi kiêu tử có tiếng tăm hiển hách trong quận Dương Côn.
Hơn nữa còn là nhân vật có thân phận địa vị nòng cốt trong nhà họ Dương.
Dương Vân Hải mặc trên mình chiếc áo giáp màu đỏ rực, khoác ngoài áo choàng màu đỏ lửa, nhìn qua uy vũ bất phàm, dáng vẻ ước chừng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú.
“Tần Ninh công tử”.
“Long Phá Phong công tử”.
Dương Vân Hải nhìn về phía hai người, bày ra dáng vẻ chủ nhà, mỉm cười nói: “Trong khoảng thời gian này, rất nhiều võ giả tập trung về quận Côn Dương, thành ra có chút lộn xộn, làm cho hai vị công tử cảm thấy bất mãn là do nhà họ Dương chúng ta làm không tốt, thật có lỗi”.
Long Phá Phong chắp tay cười nói: “Vốn cũng không phải chuyện lớn gì, làm phiền Hải Vân huynh rồi”.
“Chỉ là người này giết người nhà họ Long chúng ta, chung quy cũng phải cho chúng ta một lời giải thích chứ?”
Tần Ninh nhìn về phía y, mỉm cười nói: “Ngươi muốn một lời giải thích?”
“Có thể, giết chết ngươi, như vậy được không?”
Lời này vừa nói ra, Long Phá Phong biến sắc.
Dương Vân Hải cũng hơi run lên.
Người tên Tần Ninh này chính là kẻ nổi danh trong mấy tháng gần đây ở quận Linh Tiên, nhà họ Dương cũng không biết nhiều về người này.
Mà Long Phá Phong lại là thiếu chủ nhà họ Long của quận Long Dương, thân phận địa vị không tầm thường.
Đắc tội với bên nào cũng không ổn.
Dương Vân Hải lập tức nói: “Hai vị, mỗi người lùi một bước được không?”
“Long công tử, người nhà họ Long chết, nhà họ Dương chúng ta bồi thường toàn bộ, được chứ?
Cuộc so tài sắp tới rồi, chuyện lớn hóa thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ chúng ta bỏ qua đi…”, Dương Vân Hải cũng không phải là cái gì cũng không biết, Long Phá Phong là người thế nào, đáy lòng hắn ta sáng tỏ như gương.
Người này có tai tiếng không tốt ở quận Long Dương.
Long Phá Phong là thiếu chủ nhà họ Long quận Long Dương, địa vị cao quý, quả thật là thiên phú võ đạo cường đại, nhưng có một khuyết điểm.
Ham mê phụ nữ! Là một tên háo sắc! Chỉ có như thế thì cũng thôi đi, nhưng cái tên Long Phá Phong này yêu thích nhất là những cô gái đang độ xuân thì, hơn nữa, xưa nay còn thích tra tấn người khác, không ít người biết bản tính của tên này.
Căn bản không cần phải hỏi hắn ta cũng biết, y nhất định là nhìn trúng cô gái bên cạnh Tần Ninh.
Nếu như là những người bình thường khác, sợ là chỉ có thể nhẫn nhịn dưới sự uy hiếp của Long Phá Phong.
Nhưng lần này, y đá phải miếng sắt cứng rồi.
Gần đây, danh tiếng của Tần Ninh lên cao, tất nhiên là nhà họ Dương cũng âm thầm chú ý đến, hắn không phải là người dễ chọc.
Lúc này, Long Phá Phong trừng mắt nhìn chằm chằm Tần Ninh.
“Được!”
Long Phá Phong nhìn Dương Vân Hải, chắp tay nói: “Tại hạ nể mặt Hải Vân huynh, tạm biệt”.
Nói xong, Long Phá Phong vung tay lên, dẫn mấy người mang theo thi thể rời khỏi tửu lâu.
Dương Vân Hải nhìn về phía Tần Ninh, chắp tay nói: “Tần Ninh công tử, gần đây võ giả của bảy quận đều tập trung về quận Côn Dương, Tần công tử cần chú ý an toàn của bản thân nhiều hơn”.
“Không ai chọc đến ta, ta cũng lười đi gây sự với người khác”.
Tần Ninh thản nhiên nói.
Dương Vân Hải mỉm cười, dẫn người rời đi.
Bên ngoài tửu lâu, Long Phá Phong dẫn theo mấy người rời đi, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
“Thiếu gia…”
“Câm miệng!”
Long Phá Phong hừ một tiếng rồi nói.
“Đi thăm dò xem, rốt cuộc là cái tên Tần Ninh kia có lai lịch gì, còn cả cô gái kia nữa…”, Long Phá Phong u ám nói: “Người phụ nữ mà bổn thiếu gia nhìn trúng, chưa người nào là không nắm được trong tay”.
Một hàng người trở lại tửu lâu mình ở, ngón tay Long Phá Phong chỉ vào một người phụ nữ có dáng người quyến rũ ở bên cạnh, nói thẳng: “Theo ta vào trong”.
Dứt lời, y lại nhìn về phía mấy người còn lại, thấp giọng nói: “Đi tìm cho bổn thiếu gia thêm hai trinh nữ nữa đến đây!”
Xong xuôi, Long Phá Phong đi vào phòng, ầm một tiếng đóng cửa phòng lại.
Vừa vào trong, y đã ôm lấy người phụ nữ trước mắt.
“Phá Phong, chàng nhẹ chút”.
“Đừng nói nhiều lời vô nghĩa như vậy!”
Long Phá Phong dùng một tay xé nát quần áo của người phụ nữ, sau đó, một cái tát giáng xuống, trên mặt người phụ nữ kia xuất hiện dấu bàn tay, khóe miệng chảy ra máu tươi, thế nhưng Long Phá Phong không thèm để ý tới, trực tiếp đặt người phụ nữ lên bàn, tiến vào…Trong phòng, dần dần truyền ra âm thanh đau đớn.
“Tên khốn chết tiệt!”
“Đồ khốn nạn!”
“Bổn thiếu gia không giết ngươi, khó mà giải được mối hận trong lòng!”
Từng tiếng chửi thầm vang lên, bộc phát ra sự tức giận trong lòng.
Người phụ nữ trên bàn không dám thở mạnh, trên người đầy vết bầm tím, thấp giọng khóc nức nở…
Trên đường phố quận Côn Dương.
Dương Vân Hải tiếp tục dẫn người đi tuần tra.
“Vân Hải thiếu gia, cái tên Long Phá Phong kia, cũng quá là làm xằng làm bậy…”, có người mở miệng nói.
“Y là con trai độc nhất của Long Tây Nguyên, thiên phú lại tốt, chỉ có một khuyết điểm duy nhất là phụ nữ, những năm gần đây dưỡng thành loại tính cách này, cũng khó tránh khỏi…”, Dương Vân Hải thản nhiên nói: “Chỉ cần không gây chuyện ở trong quận Côn Dương là được, còn ân oán của bọn họ, sau này bọn họ tự giải quyết lấy!”
Trước mắt Dương Vân Hải hiện lên khuôn mặt của Tần Ninh, hắn ta không nhịn được cười nói: “Tên Tần Ninh này…”
Mà giờ phút này, bên ngoài tửu lâu, trên đường phố, hai tay Thời Thanh Trúc ôm lấy cánh tay Tần Ninh, bộ ngực no đủ cách một lớp quần áo lộ ra chút mềm mại.
Tần Ninh hưởng thụ cảm giác chỉ có hai người chậm rãi tản bộ.
Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Cốc Tân Nguyệt, mỗi người một vẻ, nhưng đều là mạnh mẽ như sóng tràn bờ, nhỏ xinh, mềm mại như lúc này cũng làm Tần Ninh cảm thấy rất thư thái.
“Cái tên kia, ánh mắt nhìn người khác như thể hận không thể nuốt chửng người ta, đáng ghét!”
Thời Thanh Trúc không nhịn được nói.
“Vậy là chàng không giết y sao?”
“Mỗi ngày đều kêu đánh kêu giết, sao nàng không ra tay luôn đi?”
Thời Thanh Trúc phản bác nói: “Ta đây không phải là vì để làm nổi bật lên sự uy nghiêm của chàng hay sao, nam tử hán đại trượng phu, bảo vệ thê tử mềm yếu, thật tốt!”
“…”
Chương 2262: Không bằng chúng ta chơi đùa một chút đi
Nghe vậy, Tần Ninh cười khổ lắc lắc đầu.
Hai người đi dạo trên đường phố.
Mặc dù đã về đêm nhưng quận Côn Dương vẫn phồn hoa như thế.
Hai người đi dạo xung quanh, tuỳ ý nói chuyện phiếm, ngược lại có chút nhàn nhã, thong dong.
Sau một hồi quanh đi quẩn lại, bọn họ đi đến trước một khu phố khiêm tốn mà xa hoa.
Liếc mắt nhìn qua, trên đường phố, sàn nhà đều được mạ vàng, hai bên có dạ minh châu chiếu sáng rọi, trông có chút rực rỡ.
Mà cửa hàng hai bên khu phố cùng nằm trên một con đường xuyên đến một chỗ.
“Cửa hàng nhà họ Dương…”, Tần Ninh nhìn thoáng qua, cười nói: “Vào xem một chút”.
Hai người đi vào khu phố, trên đường có không ít người đi tới đi lui, sau đó bọn họ dừng lại nghỉ chân ở trong một cửa hàng.
Trên con phố bao gồm hiệu thuốc bắc, cửa hàng đồ dùng hàng ngày và một số cửa hàng bán các món đồ quý giá khác, hai bên đường còn có các hộ vệ, giữ gìn sự an toàn cho nơi đây.
Tần Ninh và Thời Thanh Trúc đi vào khu vực hiệu thuốc bắc, tiến vào cửa hàng, từ bên trong nhìn lại là các quầy hàng chạy dọc từ nam đến bắc, trên đó bày biện đủ loại đan dược, dược liệu, nhiều màu sắc khác nhau.
Cũng có không ít người đang đi lên tầng hai…
“Hác Kỉ Suất”.
Thời Thanh Trúc vừa vào trong hiệu thuốc đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
“A?
Tần công tử!”
Hác Kỉ Suất nhìn thấy Tần Ninh và Thời Thanh Trúc cũng có chút kinh ngạc.
“Ở trong phòng rất buồn chán, quận Côn Dương lại là quận lớn nhất trong bảy quận, buôn bán thông thuận, ta đến đây nhìn thử một chút…”
“Sư tôn ngươi đâu?”
Thời Thanh Trúc cười nói.
“Tìm ta làm gì?”
Một âm thanh đột ngột vang lên.
Dược Thập đại sư quỷ dị xuất hiện, chắp tay sau lưng đi đến, dáng vẻ duyên dáng yêu kiều.
Thời Thanh Trúc và Dược Thập lập tức thu hút không ít ánh nhìn.
“Thật khéo!”
Tần Ninh nhìn về phía Dược Thập, mỉm cười nói.
Người phụ nữ này vẫn luôn đi theo bọn họ suốt cả quãng đường đến quận Côn Dương.
Xem ra, nếu như không hỏi ra được tại sao hắn biết được nội dung của Cửu Nguyên đan điển thì cô ta sẽ không rời đi.
Thế nhưng cô ta tò mò về Tần Ninh, đồng thời Tần Ninh cũng vô cùng tò mò về cô ta.
Người phụ nữ này, rốt cuộc là có quan hệ gì với Trần Nhất Mặc?
Hai người đều muốn thăm dò bí mật của đối phương, mỗi người đều có nỗi kiêng kị riêng, cứ như vậy mà ở chung…Lúc này, bốn người gặp nhau, sau đó cùng nhau đi dạo, xem xét xung quanh.
Ánh mắt của Dược Thập như có như không nhìn Tần Ninh, cuối cùng nhìn thẳng về phía hắn, mở miệng nói: “Nếu như ngươi đã xem qua Cửu Nguyên đan điển, có thể luyện chế ra loại đan dược Ngưng Tôn Khí Đan nhất phẩm này, chứng tỏ ngươi có kiến thức không tầm thường”.
“Không bằng chúng ta chơi đùa một chút đi!”
“Chơi cái gì?”
Dược Thập nhìn Tần Ninh mắc câu, cười nói: “Rất đơn giản, nơi này có rất nhiều dược liệu, chúng ta đi đến đâu, nhìn đến chỗ nào, mỗi người sẽ đưa cho đối phương một loại dược liệu, đối phương cần phải nói ra được tất cả các tác dụng của dược liệu đó”.
“Nếu như không nói được thì sẽ thua cuộc!”
Tần Ninh nhìn Dược Thập.
Cô nhóc này, đang muốn thử hắn?
“Có thể!”
Tần Ninh mỉm cười nói tiếp: “Thua thì như thế nào, mà thắng thì như thế nào?”
Dược Thập suy tư một lát.
Bên cạnh, Hác Kỉ Suất nhướng mày.
Thuật luyện đan của Tần Ninh quả thật là phi phàm, nhưng mà so với sư tôn, nhất định là Tần Ninh sẽ thua cuộc.
Thuật luyện đan của sư tôn đứng hàng đầu trong cả Cửu Nguyên Vực, càng miễn bàn đến việc phân biệt các loại dược liệu trong cái quận Dương Côn nho nhỏ này.
Sư tôn đang cố tình làm khó Tần Ninh, cố ý nói với hắn những lời vừa rồi, thế mà Tần Ninh vẫn bị lừa.
Mà lúc này, Thời Thanh Trúc lén lút lấy hồ lô tím ra uống một ngụm, chép miệng một cái, vẻ mặt thản nhiên như không phải việc quan trọng gì.
Ở trong mắt nàng, Dược Thập đang tự tìm tới cửa, muốn bị đánh bại bởi Tần Ninh.
Đây không phải là đang tự tìm đường chết hay sao?
Cửu Nguyên đan điển là do Tần Ninh tự mình sáng tác ra, kiểm tra thuật luyện đan, phân biệt dược liệu, cô ta có thể so được với Tần Ninh sao?
Lúc này, Dược Thập đã suy nghĩ kỹ càng.
“Như vậy đi!”
Dược Thập cuối cùng cũng mở miệng nói: “Nếu như ngươi thua thì đồng ý với ta một điều kiện, còn nếu như ta thua, thì ta đồng ý với ngươi một điều kiện”.
“Được”.
“Từ từ!”
Dược Thập lập tức nói: “Điều kiện này không được quá đáng, ví dụ như ngươi muốn ta ngủ với ngươi, vậy thì ngươi nằm mơ đi!”
“Cô mơ đẹp nhỉ!”
Tần Ninh còn chưa lên tiếng, Thời Thanh Trúc đã ôm lấy cánh tay Tần Ninh, ra vẻ hổ mẹ che chở cho con mình, trừng mắt nhìn Dược Thập.
Tần Ninh thấy một màn như vậy thì cười nói: “Như thế này thì cô yên tâm rồi chứ?”
Dược Thập xì một tiếng, sau đó lập tức nhìn về phía Tần Ninh nói: “Một khi đã như vậy, ngươi bắt đầu trước đi!”
Bốn người lần lượt đi đến từng quầy trong cửa hàng rộng lớn.
Không lâu sau, Tần Ninh chỉ vào một cây linh thực có dạng đoá hoa bảy cánh, rễ mỏng như sợi tóc.
Dược Thập nhìn thoáng qua, trong lòng cười nhạo rồi nói ngay: “Thất Biện Phục Linh Thảo, cấp độ và phẩm chất không tính là cao, cần dùng khi luyện chế bảo đan Chí Tôn tam phẩm, tứ phẩm, đối với võ giả cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn thì có tác dụng rèn luyện pháp thân, bù đắp lại pháp thân bị tổn thương, hiệu quả thần kỳ”.
Dược Thập nói đến chỗ này chỉ dừng lại một chút.
Tần Ninh vừa muốn mở miệng thì Dược Thập đã nói tiếp: “Dược liệu này cũng có thể luyện chế độc đan ngũ phẩm, uy lực rất mạnh”.
Tần Ninh mỉm cười nói: “Đến lượt cô!”
Dược Thập đi tới đi lui giữa các quầy hàng, cuối cùng đi đến trước một quầy, chỉ vào thanh gỗ dài chừng một bàn tay, dày chừng một cánh tay, cười nói: “Thứ kia!”
Tần Ninh nhìn về phía đó, mỉm cười.
“Rễ Đan Tham, Đan Tham có rất nhiều chủng loại, thứ kia là một loại của Linh Đan Tham, có tính điều dưỡng cực kỳ cường đại, từ đan dược nhất phẩm đến đan dược tứ phẩm đều có thể dùng nó để trung hoà tác dụng của thuốc, cũng có thể luyện chế ra rất nhiều đan dược, ví dụ như Tụ Pháp Thiên Đan, Khổn Linh Bảo Đan, Thối Pháp Đan, với cả…”
“Được rồi được rồi, biết rồi”.
Dược Thập không kiên nhẫn nói.
Chỉ cần có thể nhận ra đây là rễ Đan Tham, cùng với chủng loại Linh Đan Tham, Tần Ninh có thể nói ra những thứ còn lại.
Trên thực tế, rễ Đan Tham không khó để nhận biết, nhưng có thể biết được nó thuộc chủng loại nào mới là điều khó khăn.
Xem ra thứ này cũng không làm khó được hắn.
“Tới lượt ngươi!”
Dược Thập vung tay lên nói.
Hai người cứ tiếp tục như thế, ta chỉ một cái, ngươi chỉ một cái, ở trong cửa hàng lớn, phân biệt các loại.
Hỏi tới hỏi lui, ước chừng hai tiếng đồng hồ trôi qua, hơn trăm loại dược liệu đã được giảng giải.
Hác Kỉ Suất đi theo sau hai người, sớm đã trợn mắt há hốc mồm, cơ thể hoàn toàn hoá đá.
Trâu bò! Sư tôn lợi hại.
Tần Ninh cũng lợi hại.
Hắn ta không ngờ rằng, kiến thức của Tần Ninh lại phong phú như thế.
Vậy mà có thể cứng đối cứng với sư tôn, giằng co mãi không phân cao thấp.
Mà lúc này, Thời Thanh Trúc đi theo phía sau không nói lời nào, chỉ ngáp một cái.
So đấu như thế này thật không có gì thú vị cả.
Nếu như Dược Thập có thể thắng được Tần Ninh, điều đó mới là kỳ lạ.
Giờ phút này, hai người từ tầng một đi lên tầng hai.
Tới tầng hai, vị trí của các quầy hàng nhìn qua hoàn toàn khác biệt.
Số lượng hộ vệ nhiều hơn, thực lực cũng cao hơn không ít, hơn nữa, các đan dược, dược liệu được bày biện trong các quầy hàng cũng rực rỡ muôn màu, cấp độ và phẩm chất cũng khác nhau.
Dược Thập đi đến trước một tủ thuốc trong suốt, hai mắt tỏa sáng.
“Đây là cái gì?”
Dược Thập có chút đắc ý nói.
Chương 2263: Cô Tuyết Linh Chi
Ánh mắt Tần Ninh nhìn qua, khẽ nhíu mày.
Dược Thập thấy một màn như vậy thì mỉm cười nói: “Lần này, xem ra là ngươi không đoán ra được rồi”.
Hác Kỉ Suất cũng nhìn về phía quầy.
Trên quầy hàng là một đoá hoa tươi.
Nói là hoa tươi nhưng nhìn qua lại vô cùng kỳ lạ.
Bông hoa to chừng một bàn tay, chia thành mấy chục cánh hoa, mỗi một cánh hoa đều khéo léo tinh xảo, mang theo bột phấn màu hồng nhạt.
Hơn nữa, ở vị trí chính giữa bông hoa trông rất sống động, tuyệt đẹp như có một dòng nước sóng sánh chuyển động…Hác Kỉ Suất nhướng mày.
Đừng nói là biết, hắn ta còn chưa bao giờ nhìn thấy.
Lúc này, Tần Ninh nhìn đóa hoa kia, rồi liếc nhìn Dược Thập.
“Trầm Ngư Hoa!”
Hắn trực tiếp nói: “Loài hoa này sinh trưởng ở những nơi có màu tươi nồng đậm, vẻ ngoài giống như một sinh vật sống, nó không có sức hấp dẫn gì đối với con người chúng ta, nhưng đối với một vài loài cá, nó lại có lực hấp dẫn trí mạng”.
“Nụ hoa ngả xuống bên bờ sông, hấp dẫn các loài cá tự động mắc câu, ngoi lên mặt nước, hôn lên đóa hoa, trầm mê vào trong đó, sau cùng là bị chết ngạt…”
“Bởi vậy, bên trong Trầm Ngư Hoa hấp thụ tinh khí trong cơ thể của rất nhiều loài cá, ẩn chứa khí Thuỷ Linh phong phú, đối với võ giả tu hành các loại pháp thân Thuỷ Linh mà nói, thì đây là thứ cực kỳ bổ dưỡng…”, Dược Thập nghe vậy thì chỉ hừ một tiếng.
Hác Kỉ Suất cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Tần Ninh lợi hại.
Lúc này, Hác Kỉ Suất nói: “Sư tôn, con thấy hai người đều có kiến thức sâu rộng trên con đường luyện đan, nếu như cứ tiếp tục so tài như vậy hẳn là cũng không tìm được người thắng, hay là chúng ta coi như xong đi, vốn dĩ cũng chỉ là chơi đùa một chút”.
“Như vậy sao được!”
“Như vậy sao được”.
Tần Ninh và Dược Thập gần như là trăm miệng một lời đồng thời lên tiếng.
Lòng hiếu thắng của Dược Thập đã bị kích thích, không có khả năng cứ thế buông tha.
Còn Tần Ninh, trong trận so tài phân biệt này, hắn đã dần dần phát hiện ra, kiến thức của Dược Thập không tầm thường.
Đối với việc giải thích rất nhiều loại dược liệu, không phải chỉ đọc qua một quyển Cửu Nguyên đan điển là có thể giải thích được rõ ràng như vậy.
Phân tích của cô ta về dược liệu rất rõ ràng, không chỉ đơn giản là đã nhìn qua một quyển Cửu Nguyên đan điển, nhất định là cô ta cũng đã được nghe giảng giải về nội dung trong Cửu Nguyên đan điển.
Quan hệ giữa cô ta và Trần Nhất Mặc, không giống bình thường.
Dược Thập muốn từ trên người Tần Ninh tìm được Trần Nhất Mặc.
Mà Tần Ninh cũng muốn tìm được tin tức có liên quan đến sự mất tích của Trần Nhất Mặc từ trên người Dược Thập.
Tên nhóc kia, rốt cuộc là đang làm cái gì?
Chẳng lẽ lại là Ma tộc?
Tần Ninh đi đi lại lại giữa các quầy hàng.
Dần dần, bước chân của Tần Ninh dừng, hắn nhìn về phía trước, mỉm cười nói: “Ở đây!”
Tần Ninh chỉ vào hai miếng Linh Chi trong quầy hàng.
“Đây là cái gì?”
Hắn cười nói.
Dược Thập vừa nhìn thoáng qua đã nói ngay: “Cô Tuyết Linh Chi, thứ này đương nhiên là ta biết, đây là nguyên liệu chính để luyện chế Băng Phách Tôn Đan…”
Lúc này, một người đàn ông ở phía sau quầy mỉm cười nói: “Cô nương có mắt nhìn thật tốt, đây là Cô Tuyết Linh Chi có tuổi thọ ba nghìn năm, được hái trên đỉnh núi tuyết, giá trị cực kỳ trân quý!”
“Hửm, không đúng”.
Dược Thập nhíu mày nói: “Cô Tuyết Linh Chi không phải cái dạng này…”, Dược Thập vung tay lên, nói: “Ngươi giúp ta lấy ra đây, để ta nhìn xem”.
Nói xong, người đàn ông trung niên kia đem hai miếng Linh Chi được bảo quản trong hộp tinh thạch trong suốt ra.
“Quả thật không phải…”, Dược Thập một tay chống cằm, không nhịn được nói: “Không đúng, chính xác là…”, giờ phút này, Dược Thập lúc thì nhíu mày, lúc thì thả lỏng.
Tần Ninh cười nói: “Hai miếng này rốt cuộc có phải là Cô Tuyết Linh Chi hay không?”
Dược Thập cau mày.
Hác Kỉ Suất cũng đã nhìn ra vấn đề.
Cô Tuyết Linh Chi, có kích thước tầm một bàn tay, giá trị khá cao, không dưới mười vạn nguyên thạch.
Thế nhưng hai miếng Cô Tuyết Linh Chi này nhìn qua có chút kỳ quái, nhưng hắn ta lại không thể nào nói rõ được.
Bên ngoài có hoa văn tuyết trắng, trên những vị trí nứt ra có hình dạng tơ máu, đây hẳn là Cô Tuyết Linh Chi! Căn bản là giống y như những gì mà hắn ta được học.
Chỉ là, vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ!
“Rốt cuộc là có phải hay không?”
Tần Ninh nói tiếp: “Không trả lời được tức là cô thua, ta thắng, cô phải đồng ý với ta một điều kiện”.
“Ngươi vội cái gì?”
Dược Thập nhíu mày lại, khẽ nói: “Ta chắc chắn, chính là nó!”
“Được”.
Tần Ninh cười nói: “Chúc mừng cô, trả lời sai rồi”.
Người đàn ông sau quầy vội vàng nói: “Công tử, lời này không thể nói lung tung được, Cô Tuyết Linh Chi có giá trị trân quý, đây chính là sản phẩm đắt hàng nhất của nhà họ Dương, không thể nói linh tinh như vậy”.
Dược Thập hừ một tiếng rồi nói: “Ngươi nói câu trả lời sai rồi, vậy ngươi định chứng minh như thế nào?”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Xem ra cô chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”.
Nói xong, Tần Ninh vươn tay ra, che lại miếng Linh Chi trong hộp bên trái.
“Cô xem, đây có phải là Cô Tuyết Linh Chi hay không?”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Dược Thập nhìn lại, cô ta lập tức ngẩn người.
“Phải!”
Sau khi có được câu khẳng định của Dược Thập, Tần Ninh bỏ bàn tay đang che hộp thuỷ tinh bên trái ra, chuyển sang che hộp thuỷ tinh bên phải, nói tiếp: “Vậy bây giờ cô nhìn thử miếng này xem?”
Dứt lời, Dược Thập lại nhìn sang, sau đó sững sờ.
“Không phải!”
Hác Kỉ Suất và người đàn ông trung niên sau quầy cũng sửng sốt.
Thật sự là không phải! Cô Tuyết Linh Chi có giá trị trân quý, ngay cả đan sư Chí Tôn nhất phẩm, nhị phẩm bình thường cũng khó mà phân biệt được, chỉ là Hác Kỉ Suất đi theo Dược Thập, kiến thức phong phú rộng rãi, nên vẫn biết đến.
Chưởng quỹ phía sau quầy cũng đã gặp rất nhiều Cô Tuyết Linh Chi, liếc mặt một cái đã có thể nhìn ra, trong hộp bên trái quả thật không phải là nó.
Tần Ninh cũng không nhiều lời, đặt hai miếng Linh Chi song song cạnh nhau, nói tiếp: “Vậy bây giờ cô lại nhìn xem?”
Lúc này ba người đều sửng sốt.
“Đây…”, thứ bên trái kia rõ ràng không phải là Cô Tuyết Linh Chi, nhưng khi hai miếng đặt cạnh nhau, chỉ liếc mắt một cái lại có thể nhìn ra nó thật sự là Cô Tuyết Linh Chi.
Hai miếng Linh Chi gần như là giống nhau như đúc.
Nhưng giờ phút này, trong lòng Hác Kỉ Suất lại xuất hiện một cảm giác kỳ lạ không thể hiểu nổi, chung quy vẫn cảm thấy hai miếng này đều là thật, những lại thấy có chỗ nào đó không đúng.
“Đây là có chuyện gì?”
Chưởng quỹ cũng luống cuống.
Ánh mắt Dược Thập mang theo chút kinh ngạc, sau đó lộ ra vẻ suy tư.
Cô ta che miếng Linh Chi bên trái lại, nhìn về phía bên phải, rồi lại che khuất bên phải, nhìn vào bên trái.
Cuối cùng, ánh mắt hướng về phía Tần Ninh.
“Tại sao lại như thế này?”
Những lời này, cũng là lời mà chưởng quỹ và Hác Kỉ Suất muốn hỏi.
Tàn Ninh mỉm cười nói: “Gọi một tiếng Tần đại sư, ta sẽ giải thích cho cô”.
“Ngươi nằm mơ đi!”
“Đây là chuẩn bị nói không giữ lời?”
Tần Ninh đứng khoanh tay, lạnh nhạt cười nói: “Nói xong thì người thua phải đồng ý với người thắng một điều kiện, điều kiện của ta chính là, cô đến làm tiểu dược đồng cho ta, đúng lúc bên người ta đang thiếu một người hiểu biết thuật luyện đan phụ giúp một tay”.
“Ngươi nằm mơ đi!”
Dược Thập thở phì phì nói, bộ ngực phập phồng lên xuống, khuôn mặt ửng đỏ.
“Này, Hác Kỉ Suất, không ngờ sư tôn ngươi lại là một người nói lời không giữ lời như vậy, thật sự là khiến cho người ta cảm thấy thất vọng”.
Tần Ninh thở dài nói.
“Ngươi…”, Dược Thập hừ một tiếng rồi nói: “Nhiều nhất là ba năm”.
“Mười năm”.
Tần Ninh lập tức nói.
“Trong thời gian mười năm, làm dược đồng của ta, hết mười năm, cho dù ngươi cầu xin ta dạy cho ngươi, ta cũng lười để ý đến”.
Lời này vừa nói ra, Dược Thập tức giận đến mức cả người run rẩy.
Chương 2264: Chủ nhân nhà ngươi là ai?
Tên khốn này! Có biết mình là ai hay không?
Dược Thập thầm mắng trong lòng.
Hác Kỉ Suất cũng vô cùng kinh ngạc.
Tần Ninh... đúng là có can đảm nói ra.
Hắn không sợ sư tôn dưới cơn nóng giận sẽ đập chết hắn sao?
Chỉ là nhìn thấy sư tôn từ trước đến nay vẫn cao cao tại thượng bây giờ lại có dáng vẻ kinh ngạc, đúng là... sảng khoái mà!
"Được rồi, mười năm thì mười năm, nhưng đã nói rồi đấy, chỉ làm dược đồng của ngươi thôi, nếu ngươi mà dám có suy nghĩ xấu, ta sẽ có một trăm loại biện pháp để ngươi không chịu đựng nổi".
Dược Thập nói xong, cũng không biết là vô tình hay cố ý mà nhìn bên hông Tần Ninh một chút.
Thời Thanh Trúc lại đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Dược Thập.
Dáng vẻ cứ như ngươi dám động vào chàng ấy thử xem.
Tần Ninh cười nói: "Yên tâm đi, ta không có hứng thú với ngươi".
Lúc này Dược Thập mới khẽ nói: "Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
Tần Ninh nhìn hai cây khối linh chi, cười nói: "Trong hai cây này có một cây đúng là Cô Tuyết Linh Chi, nhưng một cây khác lại là Cô Tuyết Linh Chi mọc ra từ phôi thai bị hoại tử thôi".
"Phôi thai hoại tử cũng sẽ mọc ra hình Cô Tuyết Linh Chi dưới thời tiết cực lạnh, nhưng lại không có linh".
"Hơn nữa loại phôi thai hoại tử này có thể là do con người trồng ra, trộn lẫn vào trong Cô Tuyết Linh Chi thật, sau đó sẽ chậm rãi hút được một chút linh khí từ Cô Tuyết Linh Chi thật, cả hai đặt chung một chỗ sẽ giống nhau như đúc, chỉ khi nào tách ra, cái giả mới hiện hình".
Giờ phút này, Dược Thập đã hoàn toàn hiểu ra.
Hác Kỉ Suất liền nói ngay: "Hiệu thuốc nhà họ Dương các ngươi còn dám bán đồ giả!"
Chưởng quỹ kia biến sắc, nói: "Khách quý đừng nói bậy, nhà họ Dương đều toàn đồ hàng thật giá thật, cũng không dám bán đồ giả, nếu bị tộc trưởng biết sẽ chết người đấy".
Tần Ninh cười nói: "Có lẽ không phải bọn họ bán giả, mà là có người lấy giả làm thật, bọn họ nhập hàng, không có khả năng đặt mua ở nhiều nơi, mà là đều đặt chung một chỗ, căn bản không có cách nào phân biệt ra thật giả, đương nhiên sẽ bị lừa rồi".
Chưởng quỹ kia nghe vậy thì lập tức nhìn Tần Ninh, chắp tay nói: "Cảm ơn vị công tử này, cảm ơn".
Chưởng quỹ vội vàng sai người đi kiểm tra, đồng thời bẩm báo với nhà họ Dương... Lúc này bốn người Tần Ninh, Dược Thập đã rời đi.
Trên đường phố, Dược Thập vô cùng tức giận bất bình.
Thế mà lại thua! Quá tức giận!
"Hai cây kia đặt chung với nhau, thật giả không thể phân biệt, sư tôn người đừng nóng giận...", Hác Kỉ Suất an ủi.
"Cút!"
"Vâng!"
Hác Kỉ Suất lập tức chui ra đằng sau, không dám nói gì nữa.
"Nếu đã là hai cây cùng đặt chung một chỗ, khó phân biệt thật giả, ngươi phân rõ như thế nào?"
Cuối cùng Dược Thập vẫn không nhịn được, hỏi thăm Tần Ninh.
"Láo xược!"
Tần Ninh lại nói thẳng: "Phải biết rõ thân phận của mình bây giờ".
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt Dược Thập lúc trắng lúc xanh.
"Tần! Đại! Sư!"
Dược Thập gần như là gằn từng chữ: "Người phân biệt rõ như thế nào?"
Tần Ninh thản nhiên nói: "Đơn giản, bên trong Cửu Nguyên Đan Điển có ghi chép, Cô Tuyết Linh Chi dồi dào linh khí Thiên Thánh, không cần phải đặt trong bất kỳ cái hộp nào để bảo tồn cả, tự nó sẽ phong ấn lại linh khí bên trong linh chi, thế nhưng hai cây linh chi mà ngươi nhìn thấy rõ ràng chỉ có sóng linh khí ở mặt ngoài".
"Ta liền biết đó là hàng giả!"
Dược Thập nghe vậy thì dậm chân, một bàn tay vung ra tát vào mặt Hác Kỉ Suất ở sau lưng, mắng: "Tức chết ta rồi".
Hác Kỉ Suất ôm lấy gò má đỏ bừng, vẻ mặt oan ức, thế nhưng cũng không dám cãi lại.
Tần Ninh lại tiếp tục nói: "Là dược đồng của ta thì cũng như thư đồng vậy, phải kính trọng tiên sinh, nói gì nghe nấy, không được ngỗ nghịch!"
"Mặc dù không cần ngươi làm ấm giường bưng trà đổ nước, nhưng bình thường vẫn phải đi theo tiên sinh, hàn huyên hỏi han, quan tâm đến sự an toàn của tiên sinh, hiểu chưa?"
Dược Thập khẽ nói: "Ta chỉ là dược đồng của ngươi chứ không phải hộ vệ của ngươi".
"Vậy nếu ta chết, ngươi còn làm dược đồng gì nữa?"
Tần Ninh không khỏi cười nói.
"Ngươi...", bốn người nhàn nhã đi bộ trên đường phố, thỉnh thoảng Tần Ninh lại trêu chọc Dược Thập cũng rất vui vẻ.
Vị Dược Thập đại sư này có đan thuật không tầm thường, nhưng đúng là hơi ngây thơ một chút.
Chỉ là lúc bốn người đang đi trên đường phố, một đội ngũ lại đột nhiên xuất hiện, đứng vững phía trước bốn người.
Một thanh niên cầm đầu mặc một bộ trường sam màu xanh, áo giáp mềm màu xanh quanh ngực, nhìn về phía bốn người, chắp tay nói: "Bốn vị, chủ nhân nhà ta cho mời".
"Chủ nhân nhà ngươi là ai?
Cứ mời ta là ta phải đi chắc!"
Bây giờ tâm trạng của Dược Thập rất tồi tệ, không nhịn được nói.
Nghe thấy thấy, đám võ giả ăn mặc như hộ vệ ở xung quanh liền đanh mặt lại.
"Làm sao?
Còn muốn ra tay?"
"Khụ khụ...", giờ phút này, Tần Ninh ho khan một cái nói: "Dược Thập à, chủ nhân còn đang ở chỗ này đây, ngươi định làm cái gì thế?"
Dược Thập nghe vậy thì sững sờ, nhìn về phía Tần Ninh, không nhịn được quát: "Ngươi...", "Hả?"
"Ngươi nói đi!"
Dược Thập hừ một tiếng, khoanh hai tay lại, không nói thêm gì nữa.
Tần Ninh nhíu mày nhìn về phía mấy người trước mặt.
Mấy người kia đều mặc võ phục màu xanh, dáng vẻ vô cùng lão luyện, mà Tần Ninh lại phát hiện trên giáp mềm bên ngoài võ phục của mấy người có khắc một đóa hoa phù dung.
Tần Ninh cười nói: "Chủ nhân nhà ngươi là ai?"
Nghe thấy hắn nói vậy, thanh niên kia chắp tay nói: "Nguyên Sơ Liễu!"
Cái gì?
Hác Kỉ Suất lập tức sững sờ.
Hắn ta đã từng nghe nói qua về tên tuổi của Nguyên Sơ Liễu.
Vùng đất trung tâm ở Linh Nguyên Châu là vùng đất chủ chốt của toàn bộ châu lục.
Mà ở trung tâm có ba thế lực rất mạnh.
Nhà họ Linh! Nhà họ Liễu! Phù Dung lâu! Ba phe này là bá chủ của toàn bộ Linh Nguyên Châu.
Trên thực tế có thể nói ở trong Linh Nguyên Châu có ba hoàng bảy vương ngang hàng.
Ba hoàng chính là ba bá chủ nhà họ Linh, nhà họ Liễu, Phù Dung lâu.
Mà bảy vương chính là bảy quận lớn.
Đương nhiên ở trong bảy quận lớn cũng không chỉ có bảy thế lực! Mà Nguyên Sơ Liễu này chính là thiên tài của Phù Dung lâu.
Có người nói lâu chủ bây giờ của Phù Dung lâu đang bồi dưỡng cô ta như người nối nghiệp.
Trong cuộc đấu võ bảy quận lần này, nghe nói Phù Dung lâu sẽ phái Nguyên Sơ Liễu đến, bên ngoài nói là quan sát tỷ thí, trên thực tế dường như là để lựa chọn đệ tử ưu tú của các quận cho Phù Dung lâu, đưa về vun trồng.
Trên thực tế điều này rất kỳ quái.
Ba phe là nhà họ Linh, nhà họ Liễu, Phù Dung lâu chiếm đóng Linh Nguyên Châu nhiều năm, thế nhưng chưa bao giờ thu nhận đệ tử ở các thế lực trong bảy quận.
Bọn họ đều tuyển người trên khắp toàn bộ Linh Nguyên Châu.
Lần này Phù Dung lâu lại đến cuộc đấu võ bảy quận quan sát, thu nhận đệ tử.
Cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì.
Lúc này Hác Kỉ Suất tới gần Tần Ninh, nói nhỏ: "Nghe nói vị Nguyên Sơ Liễu này chính là thiếu lâu chủ của Phù Dung lâu, là đồ đệ cưng và là người nối nghiệp của lâu chủ Phù Dung lâu, quan trọng nhất chính là, nghe nói... là một người đẹp!"
"Người đẹp?"
Tần Ninh còn chưa mở miệng, Dược Thập đã nắm chặt lấy tai của Hác Kỉ Suất, cười tủm tỉm nói: "Người đẹp?
Đẹp thế nào?"
"...", Tần Ninh nghe vậy thì cười nói: "Vậy thì dẫn đường đi!"
Hắn vừa dứt lời, Dược Thập khẽ nói: "Đàn ông, haha!"
Thời Thanh Trúc cũng nhìn chằm chằm Tần Ninh.
Tần Ninh nắm lấy tay Thời Thanh Trúc, cưng chiều nói: "Có phải là người đẹp hay không thật ra không quan trọng, chủ yếu là ta muốn xem thiếu lâu chủ này tìm chúng ta làm cái gì!"
Chương 2265: Nguyên Sơ Liễu
"Đúng đúng đúng!"
Hác Kỉ Suất cũng cười nói: "Cuộc đấu võ bảy quận náo nhiệt như vậy, người của Phù Dung lâu còn tới, Nguyên Sơ Liễu này là người mà rất nhiều cao thủ đứng đầu bảy quận muốn gặp cũng không gặp được!"
"Không thể làm người ta mất mặt được!"
Dược Thập liền cười haha! Tần Ninh gật đầu, mấy tên hộ vệ kia liền đi phía trước dẫn đường, dẫn bốn người đi quanh co lòng vòng một lát, cuối cùng đã đến một trang viên trong quận Côn Dương.
Trong ngoài trang viên đều là đèn đuốc sáng trưng giống như ban ngày.
Mà ở giữa đình viện lại có cây cỏ vườn tược đình đài lầu các đủ loại màu sắc hình dạng, có thể nói là cái gì cũng tỉ mỉ đẹp đẽ.
Bốn người đi vào trong sân sau dưới sự dẫn đường của mấy tên hộ vệ.
Chỉ thấy trong đình viện, dưới đình đài có một cái bàn đá và mấy cái cái ghế, bốn phía được bao trùm bằng màn che lụa mỏng bay phấp phới theo gió, tiếng đàn nhã nhặn truyền ra từ trong lương đình.
Bốn người lần lượt dừng chân.
Tiếng đàn khoan thai khiến lòng người thanh thản.
Một khúc kết thúc, ba người Dược Thập, Hác Kỉ Suất, Thời Thanh Trúc đều cảm giác trong lòng vô cùng thoải mái.
Tiếng đàn này dường như có thể kéo lòng người theo...
"Mời vào!"
Trong lương đình, một giọng nói trong trẻo giống như như nước chảy đột nhiên vang lên.
Bốn người lần lượt đi vào trong.
Chỉ gặp một người phụ nữ trẻ tuổi mặc một bộ váy dài đang ngồi trước bàn đá, cô ta cất cái đàn dài đi, đưa tay mời mấy người ngồi xuống.
Ngay sau đó, người phụ nữ nhẹ nhàng rót trà.
Thời Thanh Trúc cầm chén lên nhấp một ngụm, cảm giác loại trà này không ngon gì hết, chẳng bằng uống rượu, liền chép miệng một cái không nói gì.
Dược Thập cũng nhấp một ngụm, lập tức nói: "Pha trà bằng lá Vụ Lăng..."
"Lợi hại".
Người phụ nữ kia khẽ mỉm cười nói.
Giờ phút này mấy người chung ngồi một bàn, thế nhưng cô gái kia lại đeo khăn che mặt, không có cách nào nhìn được khuôn mặt thật.
Hác Kỉ Suất có vài phần thất vọng.
"Ngươi chính là Nguyên Sơ Liễu?"
Tần Ninh nhìn về phía người phụ nữ, khẽ mỉm cười nói: "Nếu đã mời ta chờ đến đây, vì sao không để lộ khuôn mặt thật?
Như thế sẽ mang đến cho người ta cảm giác rất không chân thành, nếu quả thật không có việc gì mà chỉ là uống chút trà, vậy chúng ta sẽ đi".
Tần Ninh nói xong liền đặt chén trà xuống, đứng dậy muốn rời đi.
Thấy cảnh này, trong lòng Hác Kỉ Suất dựng thẳng lên một ngón cái thật to! Tần Ninh đúng là trâu bò!
"Khoan đã!"
Giọng nói trong trẻo của người phụ nữ kia lại vang lên lần nữa: "Tần công tử cứ bình tĩnh".
Cô ta nói rồi chậm rãi gỡ mạng che mặt xuống, để lộ ra một khuôn mặt trái xoan xinh đẹp.
Đôi mi thanh tú cong cong, đôi mắt trong trẻo.
Mũi ngọc xinh xắn nhô cao, môi đỏ răng trắng.
Mang đến cho người ta cảm giác giống như là bông hoa trong gió, tuy đang ở trước mắt nhưng lại không có cách nào nắm lấy.
Đúng là người đẹp.
Khóe miệng Hác Kỉ Suất lập tức chảy nước bọt, cũng không phải là thấy xinh đẹp quá mà chảy nước miếng, mà là vừa mới đưa chén trà đến miệng uống được một nửa, nhìn thấy dáng vẻ này của người phụ nữ kia liền quên nuốt xuống...
"Thứ không có tiền đồ".
Dược Thập mắng một câu.
Tần Ninh liền ngừng chân quay người.
"Như vậy mới phải, mọi người đều thẳng thắn đối đãi".
Tần Ninh nhìn về phía người phụ nữ, khẽ mỉm cười nói: "Phù Dung lâu là một trong ba bá chủ lớn cao quý ở Linh Nguyên Châu, thiếu lâu chủ mời chúng ta đến là có chuyện gì?"
Nguyên Sơ Liễu nhẹ nhàng nâng bình trà lên rót trà cho mấy người lần nữa, mọi hành động cử chỉ đều ôn tồn lễ độ, rất khí chất của thế gia vọng tộc.
Cô ta cũng đã hiểu, Tần Ninh không phải loại người thích khách sáo, có việc gì cứ đi thẳng vào vấn đề là tốt nhất.
Nguyên Sơ Liễu lập tức nói: "Ta cũng đã nhìn thấy cuộc so tài của hai vị ở trong hiệu thuốc nhà họ Dương rồi".
"Sau đó?"
"Hai vị đều là cao thủ đan thuật, ở trong Linh Nguyên Châu, muốn tìm ra đan sư có đan thuật tốt hơn hai vị là rất khó".
Nguyên Sơ Liễu nhã nhặn nói: "Tại hạ khẩn cầu hai vị, hãy giúp ta chữa trị cho một người".
"Nếu việc này thành công, hai vị có bất kỳ yêu cầu gì, ta đều có thể đồng ý!"
Hác Kỉ Suất ma xui quỷ khiến nói: "Thị tẩm cũng được sao?"
Hắn ta vừa dứt lời, ba cô gái ở đây đều sững sờ, ngay lập tức nhìn Hác Kỉ Suất bằng ánh mắt như muốn giết người.
"Chữa trị cho ai?
Bệnh gì?"
Tần Ninh chậm rãi nói.
Hắn vừa dứt lời, Dược Thập lại sững sờ.
Nhìn Tần Ninh cũng không giống như người có lòng nhiệt tình.
Nếu nói là ngấp nghé sắc đẹp của Nguyên Sơ Liễu này, mặc dù Thời Thanh Trúc kia ở bên cạnh Tần Ninh trông vẫn còn nhỏ, thế nhưng lại vô cùng xinh đẹp, khí chất còn hơn xa Nguyên Sơ Liễu.
Lại nói, sắc đẹp của cô ta cũng không tầm thường, tuy không giống hoa lan trong cốc vắng như Thời Thanh Trúc, thế nhưng ít nhất cũng tương xứng với Nguyên Sơ Liễu này.
Chỉ là Nguyên Sơ Liễu lại rất để ý cách ăn mặc, cho nên mới trông càng đẹp hơn, mà cô ta lại không biết bảo dưỡng sắc đẹp, ăn mặc cũng tương đối tùy ý.
Tần Ninh rất quan tâm đến Thời Thanh Trúc, lại không có hứng thú gì với cô ta, không đến mức nhìn thấy sắc đẹp của Nguyên Sơ Liễu lại nổi hứng lên đi làm việc thiện chứ?
Nguyên Sơ Liễu nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ khó xử, lập tức thản nhiên nói: "Người cần chữa trị là võ giả tu hành âm thuật, xảy ra vài chuyện trên con đường tu hành, cụ thể như thế nào thì hai vị vẫn cần tự mình gặp mới biết được".
"Mặc kệ có được hay không, ta đều có thể đồng ý một điều kiện của hai vị, chỉ là hy vọng hai vị sẽ giữ bí mật".
Nghe thấy lời này, Tần Ninh nâng chén trà lên nhấp một ngụm, khẽ cười nói: "Ta sẽ đánh một khúc, ngươi nghe xong rồi nói".
Hắn vừa dứt lời, mấy người ở đây đều sững sờ.
Tần Ninh còn biết gảy đàn?
"Cho ta mượn đàn của ngươi dùng một lát!"
Nguyên Sơ Liễu cũng ngẩn ngơ.
Ban đầu cô ta chỉ trùng hợp nhìn thấy hai người Tần Ninh và Dược Thập tỷ thí, cẩn thận để ý mới phát hiện đan thuật của hai người này đều lợi hại hơn đan sư Chí Tôn bình thường, cho nên mới mời hai người đến đây.
Cô ta vốn là đệ tử nòng cốt của Phù Dung lâu, sẽ không lỗ mãng như thế.
Nhưng bây giờ mọi chuyện đã đến mức không thể kéo dài được nữa, cô ta cũng không có biện pháp nào.
Chỉ là không nghĩ tới, thế mà Tần Ninh lại có hiểu biết về âm thuật?
Lúc này Nguyên Sơ Liễu vung tay lên, trên bàn đá xuất hiện một cái đàn cổ.
Tần Ninh nhận lấy cái đàn, ngón tay khẽ động, suy nghĩ một lát.
"Ta sẽ gảy qua mấy lần, ngươi cảm thấy ngươi đang muốn hỏi về bài nào thì cứ việc nói thẳng".
Nói rồi mười ngón tay của Tần Ninh hơi động, tiếng đàn lượn lờ vang lên... Đối với âm thuật, Tần Ninh cảm thấy trên thế gian này không có ai có thể tinh thông hơn vị ngũ nương kia của mình.
Mưa dầm thấm đất, cho nên tài năng về âm thuật của hắn cũng không thấp.
Đừng nói đến ở trong thế giới Cửu Thiên, cho dù ở trong toàn bộ Thương Mang Vân Giới, cũng không quá năm người có thể giỏi hơn hắn! Một khúc nhạc vang lên, giống như gió tuyết thổi trên đỉnh núi cao.
Lại thêm một khúc, giống như nước chảy cuồn cuộn không dứt.
Lại là một khúc, giống như sóng biển gào thét, dâng lên tận trời.
"Ngừng!"
Đột nhiên, Nguyên Sơ Liễu mở miệng, kinh hãi nói: "Chính là khúc này!"
Tần Ninh lập tức dừng lại.
Mà ba người Thời Thanh Trúc, Dược Thập, Hác Kỉ Suất vẫn còn chưa thỏa mãn, chưa thể kịp thời rời khỏi khúc nhạc của Tần Ninh.
Võ giả âm thuật lấy âm thanh để tấn công, bảo khí Chí Tôn và pháp thân đều có cùng một nhịp thở với âm luật, có thể nói rất khác với võ giả bình thường.
Âm luật của Tần Ninh cũng không chỉ đơn giản là tiếng đàn mà thôi...
"Hồng Uyên Khúc!"
Tần Ninh đứng dậy, chậm rãi nói: "Ta đã biết".
Hắn nói như vậy, ngay cả trong đôi mắt đẹp của Nguyên Sơ Liễu cũng mang theo vẻ kinh ngạc, chứ đừng nói đến ba người Thời Thanh Trúc.
Ngươi biết?
Biết cái gì?
Ta có nói cái gì sao?
Giờ phút này, mấy người đều không hiểu gì cả.
Đại sảnh của tửu lâu vốn dĩ ồn ào, giờ phút này lại bởi vì mùi máu tươi nồng đậm trong không khí mà lặng ngắt như tờ.
Vẻ mặt mấy người phía sau Long Phá Phong tràn đầy hoảng sợ, bọn họ nhìn về phía Tần Ninh, cả đám đề cao cảnh giác, giống như gặp phải kẻ địch lớn.
Lúc này, sắc mặt Long Phá Phong âm trầm.
“Bằng hữu, chỉ là làm quen một chút thôi mà, nếu như không muốn cũng không nhất thiết phải ra tay giết người chứ?”
Ánh mắt y u ám, nói.
Tần Ninh cũng nhìn về phía Long Phá Phong, bình tĩnh nối: “Chó cản đường, không giết thì để làm gì?”
Giờ phút này, giữa hai người ẩn ẩn sát khí, mọi người trong tửu lâu đều trở nên cẩn trọng.
Mỗi lần diễn ra cuộc đấu võ bảy quận đều vô cùng náo nhiệt, nhưng chính vì như thế, ở đó tập trung rất nhiều thiên chi kiêu tử, những người này vừa chạm mặt, một lời không hợp là lập tức động tay động chân, đây là chuyện không thể bình thường hơn.
Bên trong đám người, có người nhận ra Long Phá Phong, tiếng xì xào bàn tán vang lên nhưng không ai dám nhúng tay vào.
“Một khi đã như vậy, hôm nay cũng đừng rời đi nữa”.
Long Phá Phong hừ một tiếng rồi nói: “Trừ khi…để nàng ở lại!”
“Ngươi đủ tư cách sao?”
Một lời vừa dứt, Tần Ninh tuỳ ý cầm một chiếc đũa trúc lên, đũa trúc phá không lao ra, đâm thẳng về phía Long Phá Phong.
Vút…Chỉ là đúng lúc này, một luồng khí mạnh mẽ phá không mà đến, ầm một tiếng, trực tiếp đánh nát đũa trúc của Tần Ninh, hoá thành bột phấn rơi trên mặt đất.
“Hai vị bớt nóng, bớt nóng”.
Lúc này, bên ngoài tửu lâu, một đội hộ vệ nhà họ Dương mặc áo giáp từ cửa tiến vào.
Dẫn đầu là một người thanh niên, hắn ta chắp tay cười nói: “Tất cả mọi người đều đến quận Côn Dương để tham gia cuộc đấu võ bảy quận, không nhất thiết phải gây chiến lúc này, xin bớt nóng giận”.
Nhìn thấy thanh niên áo giáp màu đỏ rực, thân hình cao lớn kia, mọi người đều cảm thấy rùng mình.
“Dương Vân Hải công tử!”
Trong đám người có kẻ kinh ngạc thốt lên.
Dương Vân Hải! Thiên chi kiêu tử có tiếng tăm hiển hách trong quận Dương Côn.
Hơn nữa còn là nhân vật có thân phận địa vị nòng cốt trong nhà họ Dương.
Dương Vân Hải mặc trên mình chiếc áo giáp màu đỏ rực, khoác ngoài áo choàng màu đỏ lửa, nhìn qua uy vũ bất phàm, dáng vẻ ước chừng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú.
“Tần Ninh công tử”.
“Long Phá Phong công tử”.
Dương Vân Hải nhìn về phía hai người, bày ra dáng vẻ chủ nhà, mỉm cười nói: “Trong khoảng thời gian này, rất nhiều võ giả tập trung về quận Côn Dương, thành ra có chút lộn xộn, làm cho hai vị công tử cảm thấy bất mãn là do nhà họ Dương chúng ta làm không tốt, thật có lỗi”.
Long Phá Phong chắp tay cười nói: “Vốn cũng không phải chuyện lớn gì, làm phiền Hải Vân huynh rồi”.
“Chỉ là người này giết người nhà họ Long chúng ta, chung quy cũng phải cho chúng ta một lời giải thích chứ?”
Tần Ninh nhìn về phía y, mỉm cười nói: “Ngươi muốn một lời giải thích?”
“Có thể, giết chết ngươi, như vậy được không?”
Lời này vừa nói ra, Long Phá Phong biến sắc.
Dương Vân Hải cũng hơi run lên.
Người tên Tần Ninh này chính là kẻ nổi danh trong mấy tháng gần đây ở quận Linh Tiên, nhà họ Dương cũng không biết nhiều về người này.
Mà Long Phá Phong lại là thiếu chủ nhà họ Long của quận Long Dương, thân phận địa vị không tầm thường.
Đắc tội với bên nào cũng không ổn.
Dương Vân Hải lập tức nói: “Hai vị, mỗi người lùi một bước được không?”
“Long công tử, người nhà họ Long chết, nhà họ Dương chúng ta bồi thường toàn bộ, được chứ?
Cuộc so tài sắp tới rồi, chuyện lớn hóa thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ chúng ta bỏ qua đi…”, Dương Vân Hải cũng không phải là cái gì cũng không biết, Long Phá Phong là người thế nào, đáy lòng hắn ta sáng tỏ như gương.
Người này có tai tiếng không tốt ở quận Long Dương.
Long Phá Phong là thiếu chủ nhà họ Long quận Long Dương, địa vị cao quý, quả thật là thiên phú võ đạo cường đại, nhưng có một khuyết điểm.
Ham mê phụ nữ! Là một tên háo sắc! Chỉ có như thế thì cũng thôi đi, nhưng cái tên Long Phá Phong này yêu thích nhất là những cô gái đang độ xuân thì, hơn nữa, xưa nay còn thích tra tấn người khác, không ít người biết bản tính của tên này.
Căn bản không cần phải hỏi hắn ta cũng biết, y nhất định là nhìn trúng cô gái bên cạnh Tần Ninh.
Nếu như là những người bình thường khác, sợ là chỉ có thể nhẫn nhịn dưới sự uy hiếp của Long Phá Phong.
Nhưng lần này, y đá phải miếng sắt cứng rồi.
Gần đây, danh tiếng của Tần Ninh lên cao, tất nhiên là nhà họ Dương cũng âm thầm chú ý đến, hắn không phải là người dễ chọc.
Lúc này, Long Phá Phong trừng mắt nhìn chằm chằm Tần Ninh.
“Được!”
Long Phá Phong nhìn Dương Vân Hải, chắp tay nói: “Tại hạ nể mặt Hải Vân huynh, tạm biệt”.
Nói xong, Long Phá Phong vung tay lên, dẫn mấy người mang theo thi thể rời khỏi tửu lâu.
Dương Vân Hải nhìn về phía Tần Ninh, chắp tay nói: “Tần Ninh công tử, gần đây võ giả của bảy quận đều tập trung về quận Côn Dương, Tần công tử cần chú ý an toàn của bản thân nhiều hơn”.
“Không ai chọc đến ta, ta cũng lười đi gây sự với người khác”.
Tần Ninh thản nhiên nói.
Dương Vân Hải mỉm cười, dẫn người rời đi.
Bên ngoài tửu lâu, Long Phá Phong dẫn theo mấy người rời đi, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
“Thiếu gia…”
“Câm miệng!”
Long Phá Phong hừ một tiếng rồi nói.
“Đi thăm dò xem, rốt cuộc là cái tên Tần Ninh kia có lai lịch gì, còn cả cô gái kia nữa…”, Long Phá Phong u ám nói: “Người phụ nữ mà bổn thiếu gia nhìn trúng, chưa người nào là không nắm được trong tay”.
Một hàng người trở lại tửu lâu mình ở, ngón tay Long Phá Phong chỉ vào một người phụ nữ có dáng người quyến rũ ở bên cạnh, nói thẳng: “Theo ta vào trong”.
Dứt lời, y lại nhìn về phía mấy người còn lại, thấp giọng nói: “Đi tìm cho bổn thiếu gia thêm hai trinh nữ nữa đến đây!”
Xong xuôi, Long Phá Phong đi vào phòng, ầm một tiếng đóng cửa phòng lại.
Vừa vào trong, y đã ôm lấy người phụ nữ trước mắt.
“Phá Phong, chàng nhẹ chút”.
“Đừng nói nhiều lời vô nghĩa như vậy!”
Long Phá Phong dùng một tay xé nát quần áo của người phụ nữ, sau đó, một cái tát giáng xuống, trên mặt người phụ nữ kia xuất hiện dấu bàn tay, khóe miệng chảy ra máu tươi, thế nhưng Long Phá Phong không thèm để ý tới, trực tiếp đặt người phụ nữ lên bàn, tiến vào…Trong phòng, dần dần truyền ra âm thanh đau đớn.
“Tên khốn chết tiệt!”
“Đồ khốn nạn!”
“Bổn thiếu gia không giết ngươi, khó mà giải được mối hận trong lòng!”
Từng tiếng chửi thầm vang lên, bộc phát ra sự tức giận trong lòng.
Người phụ nữ trên bàn không dám thở mạnh, trên người đầy vết bầm tím, thấp giọng khóc nức nở…
Trên đường phố quận Côn Dương.
Dương Vân Hải tiếp tục dẫn người đi tuần tra.
“Vân Hải thiếu gia, cái tên Long Phá Phong kia, cũng quá là làm xằng làm bậy…”, có người mở miệng nói.
“Y là con trai độc nhất của Long Tây Nguyên, thiên phú lại tốt, chỉ có một khuyết điểm duy nhất là phụ nữ, những năm gần đây dưỡng thành loại tính cách này, cũng khó tránh khỏi…”, Dương Vân Hải thản nhiên nói: “Chỉ cần không gây chuyện ở trong quận Côn Dương là được, còn ân oán của bọn họ, sau này bọn họ tự giải quyết lấy!”
Trước mắt Dương Vân Hải hiện lên khuôn mặt của Tần Ninh, hắn ta không nhịn được cười nói: “Tên Tần Ninh này…”
Mà giờ phút này, bên ngoài tửu lâu, trên đường phố, hai tay Thời Thanh Trúc ôm lấy cánh tay Tần Ninh, bộ ngực no đủ cách một lớp quần áo lộ ra chút mềm mại.
Tần Ninh hưởng thụ cảm giác chỉ có hai người chậm rãi tản bộ.
Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Cốc Tân Nguyệt, mỗi người một vẻ, nhưng đều là mạnh mẽ như sóng tràn bờ, nhỏ xinh, mềm mại như lúc này cũng làm Tần Ninh cảm thấy rất thư thái.
“Cái tên kia, ánh mắt nhìn người khác như thể hận không thể nuốt chửng người ta, đáng ghét!”
Thời Thanh Trúc không nhịn được nói.
“Vậy là chàng không giết y sao?”
“Mỗi ngày đều kêu đánh kêu giết, sao nàng không ra tay luôn đi?”
Thời Thanh Trúc phản bác nói: “Ta đây không phải là vì để làm nổi bật lên sự uy nghiêm của chàng hay sao, nam tử hán đại trượng phu, bảo vệ thê tử mềm yếu, thật tốt!”
“…”
Chương 2262: Không bằng chúng ta chơi đùa một chút đi
Nghe vậy, Tần Ninh cười khổ lắc lắc đầu.
Hai người đi dạo trên đường phố.
Mặc dù đã về đêm nhưng quận Côn Dương vẫn phồn hoa như thế.
Hai người đi dạo xung quanh, tuỳ ý nói chuyện phiếm, ngược lại có chút nhàn nhã, thong dong.
Sau một hồi quanh đi quẩn lại, bọn họ đi đến trước một khu phố khiêm tốn mà xa hoa.
Liếc mắt nhìn qua, trên đường phố, sàn nhà đều được mạ vàng, hai bên có dạ minh châu chiếu sáng rọi, trông có chút rực rỡ.
Mà cửa hàng hai bên khu phố cùng nằm trên một con đường xuyên đến một chỗ.
“Cửa hàng nhà họ Dương…”, Tần Ninh nhìn thoáng qua, cười nói: “Vào xem một chút”.
Hai người đi vào khu phố, trên đường có không ít người đi tới đi lui, sau đó bọn họ dừng lại nghỉ chân ở trong một cửa hàng.
Trên con phố bao gồm hiệu thuốc bắc, cửa hàng đồ dùng hàng ngày và một số cửa hàng bán các món đồ quý giá khác, hai bên đường còn có các hộ vệ, giữ gìn sự an toàn cho nơi đây.
Tần Ninh và Thời Thanh Trúc đi vào khu vực hiệu thuốc bắc, tiến vào cửa hàng, từ bên trong nhìn lại là các quầy hàng chạy dọc từ nam đến bắc, trên đó bày biện đủ loại đan dược, dược liệu, nhiều màu sắc khác nhau.
Cũng có không ít người đang đi lên tầng hai…
“Hác Kỉ Suất”.
Thời Thanh Trúc vừa vào trong hiệu thuốc đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
“A?
Tần công tử!”
Hác Kỉ Suất nhìn thấy Tần Ninh và Thời Thanh Trúc cũng có chút kinh ngạc.
“Ở trong phòng rất buồn chán, quận Côn Dương lại là quận lớn nhất trong bảy quận, buôn bán thông thuận, ta đến đây nhìn thử một chút…”
“Sư tôn ngươi đâu?”
Thời Thanh Trúc cười nói.
“Tìm ta làm gì?”
Một âm thanh đột ngột vang lên.
Dược Thập đại sư quỷ dị xuất hiện, chắp tay sau lưng đi đến, dáng vẻ duyên dáng yêu kiều.
Thời Thanh Trúc và Dược Thập lập tức thu hút không ít ánh nhìn.
“Thật khéo!”
Tần Ninh nhìn về phía Dược Thập, mỉm cười nói.
Người phụ nữ này vẫn luôn đi theo bọn họ suốt cả quãng đường đến quận Côn Dương.
Xem ra, nếu như không hỏi ra được tại sao hắn biết được nội dung của Cửu Nguyên đan điển thì cô ta sẽ không rời đi.
Thế nhưng cô ta tò mò về Tần Ninh, đồng thời Tần Ninh cũng vô cùng tò mò về cô ta.
Người phụ nữ này, rốt cuộc là có quan hệ gì với Trần Nhất Mặc?
Hai người đều muốn thăm dò bí mật của đối phương, mỗi người đều có nỗi kiêng kị riêng, cứ như vậy mà ở chung…Lúc này, bốn người gặp nhau, sau đó cùng nhau đi dạo, xem xét xung quanh.
Ánh mắt của Dược Thập như có như không nhìn Tần Ninh, cuối cùng nhìn thẳng về phía hắn, mở miệng nói: “Nếu như ngươi đã xem qua Cửu Nguyên đan điển, có thể luyện chế ra loại đan dược Ngưng Tôn Khí Đan nhất phẩm này, chứng tỏ ngươi có kiến thức không tầm thường”.
“Không bằng chúng ta chơi đùa một chút đi!”
“Chơi cái gì?”
Dược Thập nhìn Tần Ninh mắc câu, cười nói: “Rất đơn giản, nơi này có rất nhiều dược liệu, chúng ta đi đến đâu, nhìn đến chỗ nào, mỗi người sẽ đưa cho đối phương một loại dược liệu, đối phương cần phải nói ra được tất cả các tác dụng của dược liệu đó”.
“Nếu như không nói được thì sẽ thua cuộc!”
Tần Ninh nhìn Dược Thập.
Cô nhóc này, đang muốn thử hắn?
“Có thể!”
Tần Ninh mỉm cười nói tiếp: “Thua thì như thế nào, mà thắng thì như thế nào?”
Dược Thập suy tư một lát.
Bên cạnh, Hác Kỉ Suất nhướng mày.
Thuật luyện đan của Tần Ninh quả thật là phi phàm, nhưng mà so với sư tôn, nhất định là Tần Ninh sẽ thua cuộc.
Thuật luyện đan của sư tôn đứng hàng đầu trong cả Cửu Nguyên Vực, càng miễn bàn đến việc phân biệt các loại dược liệu trong cái quận Dương Côn nho nhỏ này.
Sư tôn đang cố tình làm khó Tần Ninh, cố ý nói với hắn những lời vừa rồi, thế mà Tần Ninh vẫn bị lừa.
Mà lúc này, Thời Thanh Trúc lén lút lấy hồ lô tím ra uống một ngụm, chép miệng một cái, vẻ mặt thản nhiên như không phải việc quan trọng gì.
Ở trong mắt nàng, Dược Thập đang tự tìm tới cửa, muốn bị đánh bại bởi Tần Ninh.
Đây không phải là đang tự tìm đường chết hay sao?
Cửu Nguyên đan điển là do Tần Ninh tự mình sáng tác ra, kiểm tra thuật luyện đan, phân biệt dược liệu, cô ta có thể so được với Tần Ninh sao?
Lúc này, Dược Thập đã suy nghĩ kỹ càng.
“Như vậy đi!”
Dược Thập cuối cùng cũng mở miệng nói: “Nếu như ngươi thua thì đồng ý với ta một điều kiện, còn nếu như ta thua, thì ta đồng ý với ngươi một điều kiện”.
“Được”.
“Từ từ!”
Dược Thập lập tức nói: “Điều kiện này không được quá đáng, ví dụ như ngươi muốn ta ngủ với ngươi, vậy thì ngươi nằm mơ đi!”
“Cô mơ đẹp nhỉ!”
Tần Ninh còn chưa lên tiếng, Thời Thanh Trúc đã ôm lấy cánh tay Tần Ninh, ra vẻ hổ mẹ che chở cho con mình, trừng mắt nhìn Dược Thập.
Tần Ninh thấy một màn như vậy thì cười nói: “Như thế này thì cô yên tâm rồi chứ?”
Dược Thập xì một tiếng, sau đó lập tức nhìn về phía Tần Ninh nói: “Một khi đã như vậy, ngươi bắt đầu trước đi!”
Bốn người lần lượt đi đến từng quầy trong cửa hàng rộng lớn.
Không lâu sau, Tần Ninh chỉ vào một cây linh thực có dạng đoá hoa bảy cánh, rễ mỏng như sợi tóc.
Dược Thập nhìn thoáng qua, trong lòng cười nhạo rồi nói ngay: “Thất Biện Phục Linh Thảo, cấp độ và phẩm chất không tính là cao, cần dùng khi luyện chế bảo đan Chí Tôn tam phẩm, tứ phẩm, đối với võ giả cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn thì có tác dụng rèn luyện pháp thân, bù đắp lại pháp thân bị tổn thương, hiệu quả thần kỳ”.
Dược Thập nói đến chỗ này chỉ dừng lại một chút.
Tần Ninh vừa muốn mở miệng thì Dược Thập đã nói tiếp: “Dược liệu này cũng có thể luyện chế độc đan ngũ phẩm, uy lực rất mạnh”.
Tần Ninh mỉm cười nói: “Đến lượt cô!”
Dược Thập đi tới đi lui giữa các quầy hàng, cuối cùng đi đến trước một quầy, chỉ vào thanh gỗ dài chừng một bàn tay, dày chừng một cánh tay, cười nói: “Thứ kia!”
Tần Ninh nhìn về phía đó, mỉm cười.
“Rễ Đan Tham, Đan Tham có rất nhiều chủng loại, thứ kia là một loại của Linh Đan Tham, có tính điều dưỡng cực kỳ cường đại, từ đan dược nhất phẩm đến đan dược tứ phẩm đều có thể dùng nó để trung hoà tác dụng của thuốc, cũng có thể luyện chế ra rất nhiều đan dược, ví dụ như Tụ Pháp Thiên Đan, Khổn Linh Bảo Đan, Thối Pháp Đan, với cả…”
“Được rồi được rồi, biết rồi”.
Dược Thập không kiên nhẫn nói.
Chỉ cần có thể nhận ra đây là rễ Đan Tham, cùng với chủng loại Linh Đan Tham, Tần Ninh có thể nói ra những thứ còn lại.
Trên thực tế, rễ Đan Tham không khó để nhận biết, nhưng có thể biết được nó thuộc chủng loại nào mới là điều khó khăn.
Xem ra thứ này cũng không làm khó được hắn.
“Tới lượt ngươi!”
Dược Thập vung tay lên nói.
Hai người cứ tiếp tục như thế, ta chỉ một cái, ngươi chỉ một cái, ở trong cửa hàng lớn, phân biệt các loại.
Hỏi tới hỏi lui, ước chừng hai tiếng đồng hồ trôi qua, hơn trăm loại dược liệu đã được giảng giải.
Hác Kỉ Suất đi theo sau hai người, sớm đã trợn mắt há hốc mồm, cơ thể hoàn toàn hoá đá.
Trâu bò! Sư tôn lợi hại.
Tần Ninh cũng lợi hại.
Hắn ta không ngờ rằng, kiến thức của Tần Ninh lại phong phú như thế.
Vậy mà có thể cứng đối cứng với sư tôn, giằng co mãi không phân cao thấp.
Mà lúc này, Thời Thanh Trúc đi theo phía sau không nói lời nào, chỉ ngáp một cái.
So đấu như thế này thật không có gì thú vị cả.
Nếu như Dược Thập có thể thắng được Tần Ninh, điều đó mới là kỳ lạ.
Giờ phút này, hai người từ tầng một đi lên tầng hai.
Tới tầng hai, vị trí của các quầy hàng nhìn qua hoàn toàn khác biệt.
Số lượng hộ vệ nhiều hơn, thực lực cũng cao hơn không ít, hơn nữa, các đan dược, dược liệu được bày biện trong các quầy hàng cũng rực rỡ muôn màu, cấp độ và phẩm chất cũng khác nhau.
Dược Thập đi đến trước một tủ thuốc trong suốt, hai mắt tỏa sáng.
“Đây là cái gì?”
Dược Thập có chút đắc ý nói.
Chương 2263: Cô Tuyết Linh Chi
Ánh mắt Tần Ninh nhìn qua, khẽ nhíu mày.
Dược Thập thấy một màn như vậy thì mỉm cười nói: “Lần này, xem ra là ngươi không đoán ra được rồi”.
Hác Kỉ Suất cũng nhìn về phía quầy.
Trên quầy hàng là một đoá hoa tươi.
Nói là hoa tươi nhưng nhìn qua lại vô cùng kỳ lạ.
Bông hoa to chừng một bàn tay, chia thành mấy chục cánh hoa, mỗi một cánh hoa đều khéo léo tinh xảo, mang theo bột phấn màu hồng nhạt.
Hơn nữa, ở vị trí chính giữa bông hoa trông rất sống động, tuyệt đẹp như có một dòng nước sóng sánh chuyển động…Hác Kỉ Suất nhướng mày.
Đừng nói là biết, hắn ta còn chưa bao giờ nhìn thấy.
Lúc này, Tần Ninh nhìn đóa hoa kia, rồi liếc nhìn Dược Thập.
“Trầm Ngư Hoa!”
Hắn trực tiếp nói: “Loài hoa này sinh trưởng ở những nơi có màu tươi nồng đậm, vẻ ngoài giống như một sinh vật sống, nó không có sức hấp dẫn gì đối với con người chúng ta, nhưng đối với một vài loài cá, nó lại có lực hấp dẫn trí mạng”.
“Nụ hoa ngả xuống bên bờ sông, hấp dẫn các loài cá tự động mắc câu, ngoi lên mặt nước, hôn lên đóa hoa, trầm mê vào trong đó, sau cùng là bị chết ngạt…”
“Bởi vậy, bên trong Trầm Ngư Hoa hấp thụ tinh khí trong cơ thể của rất nhiều loài cá, ẩn chứa khí Thuỷ Linh phong phú, đối với võ giả tu hành các loại pháp thân Thuỷ Linh mà nói, thì đây là thứ cực kỳ bổ dưỡng…”, Dược Thập nghe vậy thì chỉ hừ một tiếng.
Hác Kỉ Suất cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Tần Ninh lợi hại.
Lúc này, Hác Kỉ Suất nói: “Sư tôn, con thấy hai người đều có kiến thức sâu rộng trên con đường luyện đan, nếu như cứ tiếp tục so tài như vậy hẳn là cũng không tìm được người thắng, hay là chúng ta coi như xong đi, vốn dĩ cũng chỉ là chơi đùa một chút”.
“Như vậy sao được!”
“Như vậy sao được”.
Tần Ninh và Dược Thập gần như là trăm miệng một lời đồng thời lên tiếng.
Lòng hiếu thắng của Dược Thập đã bị kích thích, không có khả năng cứ thế buông tha.
Còn Tần Ninh, trong trận so tài phân biệt này, hắn đã dần dần phát hiện ra, kiến thức của Dược Thập không tầm thường.
Đối với việc giải thích rất nhiều loại dược liệu, không phải chỉ đọc qua một quyển Cửu Nguyên đan điển là có thể giải thích được rõ ràng như vậy.
Phân tích của cô ta về dược liệu rất rõ ràng, không chỉ đơn giản là đã nhìn qua một quyển Cửu Nguyên đan điển, nhất định là cô ta cũng đã được nghe giảng giải về nội dung trong Cửu Nguyên đan điển.
Quan hệ giữa cô ta và Trần Nhất Mặc, không giống bình thường.
Dược Thập muốn từ trên người Tần Ninh tìm được Trần Nhất Mặc.
Mà Tần Ninh cũng muốn tìm được tin tức có liên quan đến sự mất tích của Trần Nhất Mặc từ trên người Dược Thập.
Tên nhóc kia, rốt cuộc là đang làm cái gì?
Chẳng lẽ lại là Ma tộc?
Tần Ninh đi đi lại lại giữa các quầy hàng.
Dần dần, bước chân của Tần Ninh dừng, hắn nhìn về phía trước, mỉm cười nói: “Ở đây!”
Tần Ninh chỉ vào hai miếng Linh Chi trong quầy hàng.
“Đây là cái gì?”
Hắn cười nói.
Dược Thập vừa nhìn thoáng qua đã nói ngay: “Cô Tuyết Linh Chi, thứ này đương nhiên là ta biết, đây là nguyên liệu chính để luyện chế Băng Phách Tôn Đan…”
Lúc này, một người đàn ông ở phía sau quầy mỉm cười nói: “Cô nương có mắt nhìn thật tốt, đây là Cô Tuyết Linh Chi có tuổi thọ ba nghìn năm, được hái trên đỉnh núi tuyết, giá trị cực kỳ trân quý!”
“Hửm, không đúng”.
Dược Thập nhíu mày nói: “Cô Tuyết Linh Chi không phải cái dạng này…”, Dược Thập vung tay lên, nói: “Ngươi giúp ta lấy ra đây, để ta nhìn xem”.
Nói xong, người đàn ông trung niên kia đem hai miếng Linh Chi được bảo quản trong hộp tinh thạch trong suốt ra.
“Quả thật không phải…”, Dược Thập một tay chống cằm, không nhịn được nói: “Không đúng, chính xác là…”, giờ phút này, Dược Thập lúc thì nhíu mày, lúc thì thả lỏng.
Tần Ninh cười nói: “Hai miếng này rốt cuộc có phải là Cô Tuyết Linh Chi hay không?”
Dược Thập cau mày.
Hác Kỉ Suất cũng đã nhìn ra vấn đề.
Cô Tuyết Linh Chi, có kích thước tầm một bàn tay, giá trị khá cao, không dưới mười vạn nguyên thạch.
Thế nhưng hai miếng Cô Tuyết Linh Chi này nhìn qua có chút kỳ quái, nhưng hắn ta lại không thể nào nói rõ được.
Bên ngoài có hoa văn tuyết trắng, trên những vị trí nứt ra có hình dạng tơ máu, đây hẳn là Cô Tuyết Linh Chi! Căn bản là giống y như những gì mà hắn ta được học.
Chỉ là, vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ!
“Rốt cuộc là có phải hay không?”
Tần Ninh nói tiếp: “Không trả lời được tức là cô thua, ta thắng, cô phải đồng ý với ta một điều kiện”.
“Ngươi vội cái gì?”
Dược Thập nhíu mày lại, khẽ nói: “Ta chắc chắn, chính là nó!”
“Được”.
Tần Ninh cười nói: “Chúc mừng cô, trả lời sai rồi”.
Người đàn ông sau quầy vội vàng nói: “Công tử, lời này không thể nói lung tung được, Cô Tuyết Linh Chi có giá trị trân quý, đây chính là sản phẩm đắt hàng nhất của nhà họ Dương, không thể nói linh tinh như vậy”.
Dược Thập hừ một tiếng rồi nói: “Ngươi nói câu trả lời sai rồi, vậy ngươi định chứng minh như thế nào?”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Xem ra cô chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”.
Nói xong, Tần Ninh vươn tay ra, che lại miếng Linh Chi trong hộp bên trái.
“Cô xem, đây có phải là Cô Tuyết Linh Chi hay không?”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Dược Thập nhìn lại, cô ta lập tức ngẩn người.
“Phải!”
Sau khi có được câu khẳng định của Dược Thập, Tần Ninh bỏ bàn tay đang che hộp thuỷ tinh bên trái ra, chuyển sang che hộp thuỷ tinh bên phải, nói tiếp: “Vậy bây giờ cô nhìn thử miếng này xem?”
Dứt lời, Dược Thập lại nhìn sang, sau đó sững sờ.
“Không phải!”
Hác Kỉ Suất và người đàn ông trung niên sau quầy cũng sửng sốt.
Thật sự là không phải! Cô Tuyết Linh Chi có giá trị trân quý, ngay cả đan sư Chí Tôn nhất phẩm, nhị phẩm bình thường cũng khó mà phân biệt được, chỉ là Hác Kỉ Suất đi theo Dược Thập, kiến thức phong phú rộng rãi, nên vẫn biết đến.
Chưởng quỹ phía sau quầy cũng đã gặp rất nhiều Cô Tuyết Linh Chi, liếc mặt một cái đã có thể nhìn ra, trong hộp bên trái quả thật không phải là nó.
Tần Ninh cũng không nhiều lời, đặt hai miếng Linh Chi song song cạnh nhau, nói tiếp: “Vậy bây giờ cô lại nhìn xem?”
Lúc này ba người đều sửng sốt.
“Đây…”, thứ bên trái kia rõ ràng không phải là Cô Tuyết Linh Chi, nhưng khi hai miếng đặt cạnh nhau, chỉ liếc mắt một cái lại có thể nhìn ra nó thật sự là Cô Tuyết Linh Chi.
Hai miếng Linh Chi gần như là giống nhau như đúc.
Nhưng giờ phút này, trong lòng Hác Kỉ Suất lại xuất hiện một cảm giác kỳ lạ không thể hiểu nổi, chung quy vẫn cảm thấy hai miếng này đều là thật, những lại thấy có chỗ nào đó không đúng.
“Đây là có chuyện gì?”
Chưởng quỹ cũng luống cuống.
Ánh mắt Dược Thập mang theo chút kinh ngạc, sau đó lộ ra vẻ suy tư.
Cô ta che miếng Linh Chi bên trái lại, nhìn về phía bên phải, rồi lại che khuất bên phải, nhìn vào bên trái.
Cuối cùng, ánh mắt hướng về phía Tần Ninh.
“Tại sao lại như thế này?”
Những lời này, cũng là lời mà chưởng quỹ và Hác Kỉ Suất muốn hỏi.
Tàn Ninh mỉm cười nói: “Gọi một tiếng Tần đại sư, ta sẽ giải thích cho cô”.
“Ngươi nằm mơ đi!”
“Đây là chuẩn bị nói không giữ lời?”
Tần Ninh đứng khoanh tay, lạnh nhạt cười nói: “Nói xong thì người thua phải đồng ý với người thắng một điều kiện, điều kiện của ta chính là, cô đến làm tiểu dược đồng cho ta, đúng lúc bên người ta đang thiếu một người hiểu biết thuật luyện đan phụ giúp một tay”.
“Ngươi nằm mơ đi!”
Dược Thập thở phì phì nói, bộ ngực phập phồng lên xuống, khuôn mặt ửng đỏ.
“Này, Hác Kỉ Suất, không ngờ sư tôn ngươi lại là một người nói lời không giữ lời như vậy, thật sự là khiến cho người ta cảm thấy thất vọng”.
Tần Ninh thở dài nói.
“Ngươi…”, Dược Thập hừ một tiếng rồi nói: “Nhiều nhất là ba năm”.
“Mười năm”.
Tần Ninh lập tức nói.
“Trong thời gian mười năm, làm dược đồng của ta, hết mười năm, cho dù ngươi cầu xin ta dạy cho ngươi, ta cũng lười để ý đến”.
Lời này vừa nói ra, Dược Thập tức giận đến mức cả người run rẩy.
Chương 2264: Chủ nhân nhà ngươi là ai?
Tên khốn này! Có biết mình là ai hay không?
Dược Thập thầm mắng trong lòng.
Hác Kỉ Suất cũng vô cùng kinh ngạc.
Tần Ninh... đúng là có can đảm nói ra.
Hắn không sợ sư tôn dưới cơn nóng giận sẽ đập chết hắn sao?
Chỉ là nhìn thấy sư tôn từ trước đến nay vẫn cao cao tại thượng bây giờ lại có dáng vẻ kinh ngạc, đúng là... sảng khoái mà!
"Được rồi, mười năm thì mười năm, nhưng đã nói rồi đấy, chỉ làm dược đồng của ngươi thôi, nếu ngươi mà dám có suy nghĩ xấu, ta sẽ có một trăm loại biện pháp để ngươi không chịu đựng nổi".
Dược Thập nói xong, cũng không biết là vô tình hay cố ý mà nhìn bên hông Tần Ninh một chút.
Thời Thanh Trúc lại đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Dược Thập.
Dáng vẻ cứ như ngươi dám động vào chàng ấy thử xem.
Tần Ninh cười nói: "Yên tâm đi, ta không có hứng thú với ngươi".
Lúc này Dược Thập mới khẽ nói: "Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
Tần Ninh nhìn hai cây khối linh chi, cười nói: "Trong hai cây này có một cây đúng là Cô Tuyết Linh Chi, nhưng một cây khác lại là Cô Tuyết Linh Chi mọc ra từ phôi thai bị hoại tử thôi".
"Phôi thai hoại tử cũng sẽ mọc ra hình Cô Tuyết Linh Chi dưới thời tiết cực lạnh, nhưng lại không có linh".
"Hơn nữa loại phôi thai hoại tử này có thể là do con người trồng ra, trộn lẫn vào trong Cô Tuyết Linh Chi thật, sau đó sẽ chậm rãi hút được một chút linh khí từ Cô Tuyết Linh Chi thật, cả hai đặt chung một chỗ sẽ giống nhau như đúc, chỉ khi nào tách ra, cái giả mới hiện hình".
Giờ phút này, Dược Thập đã hoàn toàn hiểu ra.
Hác Kỉ Suất liền nói ngay: "Hiệu thuốc nhà họ Dương các ngươi còn dám bán đồ giả!"
Chưởng quỹ kia biến sắc, nói: "Khách quý đừng nói bậy, nhà họ Dương đều toàn đồ hàng thật giá thật, cũng không dám bán đồ giả, nếu bị tộc trưởng biết sẽ chết người đấy".
Tần Ninh cười nói: "Có lẽ không phải bọn họ bán giả, mà là có người lấy giả làm thật, bọn họ nhập hàng, không có khả năng đặt mua ở nhiều nơi, mà là đều đặt chung một chỗ, căn bản không có cách nào phân biệt ra thật giả, đương nhiên sẽ bị lừa rồi".
Chưởng quỹ kia nghe vậy thì lập tức nhìn Tần Ninh, chắp tay nói: "Cảm ơn vị công tử này, cảm ơn".
Chưởng quỹ vội vàng sai người đi kiểm tra, đồng thời bẩm báo với nhà họ Dương... Lúc này bốn người Tần Ninh, Dược Thập đã rời đi.
Trên đường phố, Dược Thập vô cùng tức giận bất bình.
Thế mà lại thua! Quá tức giận!
"Hai cây kia đặt chung với nhau, thật giả không thể phân biệt, sư tôn người đừng nóng giận...", Hác Kỉ Suất an ủi.
"Cút!"
"Vâng!"
Hác Kỉ Suất lập tức chui ra đằng sau, không dám nói gì nữa.
"Nếu đã là hai cây cùng đặt chung một chỗ, khó phân biệt thật giả, ngươi phân rõ như thế nào?"
Cuối cùng Dược Thập vẫn không nhịn được, hỏi thăm Tần Ninh.
"Láo xược!"
Tần Ninh lại nói thẳng: "Phải biết rõ thân phận của mình bây giờ".
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt Dược Thập lúc trắng lúc xanh.
"Tần! Đại! Sư!"
Dược Thập gần như là gằn từng chữ: "Người phân biệt rõ như thế nào?"
Tần Ninh thản nhiên nói: "Đơn giản, bên trong Cửu Nguyên Đan Điển có ghi chép, Cô Tuyết Linh Chi dồi dào linh khí Thiên Thánh, không cần phải đặt trong bất kỳ cái hộp nào để bảo tồn cả, tự nó sẽ phong ấn lại linh khí bên trong linh chi, thế nhưng hai cây linh chi mà ngươi nhìn thấy rõ ràng chỉ có sóng linh khí ở mặt ngoài".
"Ta liền biết đó là hàng giả!"
Dược Thập nghe vậy thì dậm chân, một bàn tay vung ra tát vào mặt Hác Kỉ Suất ở sau lưng, mắng: "Tức chết ta rồi".
Hác Kỉ Suất ôm lấy gò má đỏ bừng, vẻ mặt oan ức, thế nhưng cũng không dám cãi lại.
Tần Ninh lại tiếp tục nói: "Là dược đồng của ta thì cũng như thư đồng vậy, phải kính trọng tiên sinh, nói gì nghe nấy, không được ngỗ nghịch!"
"Mặc dù không cần ngươi làm ấm giường bưng trà đổ nước, nhưng bình thường vẫn phải đi theo tiên sinh, hàn huyên hỏi han, quan tâm đến sự an toàn của tiên sinh, hiểu chưa?"
Dược Thập khẽ nói: "Ta chỉ là dược đồng của ngươi chứ không phải hộ vệ của ngươi".
"Vậy nếu ta chết, ngươi còn làm dược đồng gì nữa?"
Tần Ninh không khỏi cười nói.
"Ngươi...", bốn người nhàn nhã đi bộ trên đường phố, thỉnh thoảng Tần Ninh lại trêu chọc Dược Thập cũng rất vui vẻ.
Vị Dược Thập đại sư này có đan thuật không tầm thường, nhưng đúng là hơi ngây thơ một chút.
Chỉ là lúc bốn người đang đi trên đường phố, một đội ngũ lại đột nhiên xuất hiện, đứng vững phía trước bốn người.
Một thanh niên cầm đầu mặc một bộ trường sam màu xanh, áo giáp mềm màu xanh quanh ngực, nhìn về phía bốn người, chắp tay nói: "Bốn vị, chủ nhân nhà ta cho mời".
"Chủ nhân nhà ngươi là ai?
Cứ mời ta là ta phải đi chắc!"
Bây giờ tâm trạng của Dược Thập rất tồi tệ, không nhịn được nói.
Nghe thấy thấy, đám võ giả ăn mặc như hộ vệ ở xung quanh liền đanh mặt lại.
"Làm sao?
Còn muốn ra tay?"
"Khụ khụ...", giờ phút này, Tần Ninh ho khan một cái nói: "Dược Thập à, chủ nhân còn đang ở chỗ này đây, ngươi định làm cái gì thế?"
Dược Thập nghe vậy thì sững sờ, nhìn về phía Tần Ninh, không nhịn được quát: "Ngươi...", "Hả?"
"Ngươi nói đi!"
Dược Thập hừ một tiếng, khoanh hai tay lại, không nói thêm gì nữa.
Tần Ninh nhíu mày nhìn về phía mấy người trước mặt.
Mấy người kia đều mặc võ phục màu xanh, dáng vẻ vô cùng lão luyện, mà Tần Ninh lại phát hiện trên giáp mềm bên ngoài võ phục của mấy người có khắc một đóa hoa phù dung.
Tần Ninh cười nói: "Chủ nhân nhà ngươi là ai?"
Nghe thấy hắn nói vậy, thanh niên kia chắp tay nói: "Nguyên Sơ Liễu!"
Cái gì?
Hác Kỉ Suất lập tức sững sờ.
Hắn ta đã từng nghe nói qua về tên tuổi của Nguyên Sơ Liễu.
Vùng đất trung tâm ở Linh Nguyên Châu là vùng đất chủ chốt của toàn bộ châu lục.
Mà ở trung tâm có ba thế lực rất mạnh.
Nhà họ Linh! Nhà họ Liễu! Phù Dung lâu! Ba phe này là bá chủ của toàn bộ Linh Nguyên Châu.
Trên thực tế có thể nói ở trong Linh Nguyên Châu có ba hoàng bảy vương ngang hàng.
Ba hoàng chính là ba bá chủ nhà họ Linh, nhà họ Liễu, Phù Dung lâu.
Mà bảy vương chính là bảy quận lớn.
Đương nhiên ở trong bảy quận lớn cũng không chỉ có bảy thế lực! Mà Nguyên Sơ Liễu này chính là thiên tài của Phù Dung lâu.
Có người nói lâu chủ bây giờ của Phù Dung lâu đang bồi dưỡng cô ta như người nối nghiệp.
Trong cuộc đấu võ bảy quận lần này, nghe nói Phù Dung lâu sẽ phái Nguyên Sơ Liễu đến, bên ngoài nói là quan sát tỷ thí, trên thực tế dường như là để lựa chọn đệ tử ưu tú của các quận cho Phù Dung lâu, đưa về vun trồng.
Trên thực tế điều này rất kỳ quái.
Ba phe là nhà họ Linh, nhà họ Liễu, Phù Dung lâu chiếm đóng Linh Nguyên Châu nhiều năm, thế nhưng chưa bao giờ thu nhận đệ tử ở các thế lực trong bảy quận.
Bọn họ đều tuyển người trên khắp toàn bộ Linh Nguyên Châu.
Lần này Phù Dung lâu lại đến cuộc đấu võ bảy quận quan sát, thu nhận đệ tử.
Cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì.
Lúc này Hác Kỉ Suất tới gần Tần Ninh, nói nhỏ: "Nghe nói vị Nguyên Sơ Liễu này chính là thiếu lâu chủ của Phù Dung lâu, là đồ đệ cưng và là người nối nghiệp của lâu chủ Phù Dung lâu, quan trọng nhất chính là, nghe nói... là một người đẹp!"
"Người đẹp?"
Tần Ninh còn chưa mở miệng, Dược Thập đã nắm chặt lấy tai của Hác Kỉ Suất, cười tủm tỉm nói: "Người đẹp?
Đẹp thế nào?"
"...", Tần Ninh nghe vậy thì cười nói: "Vậy thì dẫn đường đi!"
Hắn vừa dứt lời, Dược Thập khẽ nói: "Đàn ông, haha!"
Thời Thanh Trúc cũng nhìn chằm chằm Tần Ninh.
Tần Ninh nắm lấy tay Thời Thanh Trúc, cưng chiều nói: "Có phải là người đẹp hay không thật ra không quan trọng, chủ yếu là ta muốn xem thiếu lâu chủ này tìm chúng ta làm cái gì!"
Chương 2265: Nguyên Sơ Liễu
"Đúng đúng đúng!"
Hác Kỉ Suất cũng cười nói: "Cuộc đấu võ bảy quận náo nhiệt như vậy, người của Phù Dung lâu còn tới, Nguyên Sơ Liễu này là người mà rất nhiều cao thủ đứng đầu bảy quận muốn gặp cũng không gặp được!"
"Không thể làm người ta mất mặt được!"
Dược Thập liền cười haha! Tần Ninh gật đầu, mấy tên hộ vệ kia liền đi phía trước dẫn đường, dẫn bốn người đi quanh co lòng vòng một lát, cuối cùng đã đến một trang viên trong quận Côn Dương.
Trong ngoài trang viên đều là đèn đuốc sáng trưng giống như ban ngày.
Mà ở giữa đình viện lại có cây cỏ vườn tược đình đài lầu các đủ loại màu sắc hình dạng, có thể nói là cái gì cũng tỉ mỉ đẹp đẽ.
Bốn người đi vào trong sân sau dưới sự dẫn đường của mấy tên hộ vệ.
Chỉ thấy trong đình viện, dưới đình đài có một cái bàn đá và mấy cái cái ghế, bốn phía được bao trùm bằng màn che lụa mỏng bay phấp phới theo gió, tiếng đàn nhã nhặn truyền ra từ trong lương đình.
Bốn người lần lượt dừng chân.
Tiếng đàn khoan thai khiến lòng người thanh thản.
Một khúc kết thúc, ba người Dược Thập, Hác Kỉ Suất, Thời Thanh Trúc đều cảm giác trong lòng vô cùng thoải mái.
Tiếng đàn này dường như có thể kéo lòng người theo...
"Mời vào!"
Trong lương đình, một giọng nói trong trẻo giống như như nước chảy đột nhiên vang lên.
Bốn người lần lượt đi vào trong.
Chỉ gặp một người phụ nữ trẻ tuổi mặc một bộ váy dài đang ngồi trước bàn đá, cô ta cất cái đàn dài đi, đưa tay mời mấy người ngồi xuống.
Ngay sau đó, người phụ nữ nhẹ nhàng rót trà.
Thời Thanh Trúc cầm chén lên nhấp một ngụm, cảm giác loại trà này không ngon gì hết, chẳng bằng uống rượu, liền chép miệng một cái không nói gì.
Dược Thập cũng nhấp một ngụm, lập tức nói: "Pha trà bằng lá Vụ Lăng..."
"Lợi hại".
Người phụ nữ kia khẽ mỉm cười nói.
Giờ phút này mấy người chung ngồi một bàn, thế nhưng cô gái kia lại đeo khăn che mặt, không có cách nào nhìn được khuôn mặt thật.
Hác Kỉ Suất có vài phần thất vọng.
"Ngươi chính là Nguyên Sơ Liễu?"
Tần Ninh nhìn về phía người phụ nữ, khẽ mỉm cười nói: "Nếu đã mời ta chờ đến đây, vì sao không để lộ khuôn mặt thật?
Như thế sẽ mang đến cho người ta cảm giác rất không chân thành, nếu quả thật không có việc gì mà chỉ là uống chút trà, vậy chúng ta sẽ đi".
Tần Ninh nói xong liền đặt chén trà xuống, đứng dậy muốn rời đi.
Thấy cảnh này, trong lòng Hác Kỉ Suất dựng thẳng lên một ngón cái thật to! Tần Ninh đúng là trâu bò!
"Khoan đã!"
Giọng nói trong trẻo của người phụ nữ kia lại vang lên lần nữa: "Tần công tử cứ bình tĩnh".
Cô ta nói rồi chậm rãi gỡ mạng che mặt xuống, để lộ ra một khuôn mặt trái xoan xinh đẹp.
Đôi mi thanh tú cong cong, đôi mắt trong trẻo.
Mũi ngọc xinh xắn nhô cao, môi đỏ răng trắng.
Mang đến cho người ta cảm giác giống như là bông hoa trong gió, tuy đang ở trước mắt nhưng lại không có cách nào nắm lấy.
Đúng là người đẹp.
Khóe miệng Hác Kỉ Suất lập tức chảy nước bọt, cũng không phải là thấy xinh đẹp quá mà chảy nước miếng, mà là vừa mới đưa chén trà đến miệng uống được một nửa, nhìn thấy dáng vẻ này của người phụ nữ kia liền quên nuốt xuống...
"Thứ không có tiền đồ".
Dược Thập mắng một câu.
Tần Ninh liền ngừng chân quay người.
"Như vậy mới phải, mọi người đều thẳng thắn đối đãi".
Tần Ninh nhìn về phía người phụ nữ, khẽ mỉm cười nói: "Phù Dung lâu là một trong ba bá chủ lớn cao quý ở Linh Nguyên Châu, thiếu lâu chủ mời chúng ta đến là có chuyện gì?"
Nguyên Sơ Liễu nhẹ nhàng nâng bình trà lên rót trà cho mấy người lần nữa, mọi hành động cử chỉ đều ôn tồn lễ độ, rất khí chất của thế gia vọng tộc.
Cô ta cũng đã hiểu, Tần Ninh không phải loại người thích khách sáo, có việc gì cứ đi thẳng vào vấn đề là tốt nhất.
Nguyên Sơ Liễu lập tức nói: "Ta cũng đã nhìn thấy cuộc so tài của hai vị ở trong hiệu thuốc nhà họ Dương rồi".
"Sau đó?"
"Hai vị đều là cao thủ đan thuật, ở trong Linh Nguyên Châu, muốn tìm ra đan sư có đan thuật tốt hơn hai vị là rất khó".
Nguyên Sơ Liễu nhã nhặn nói: "Tại hạ khẩn cầu hai vị, hãy giúp ta chữa trị cho một người".
"Nếu việc này thành công, hai vị có bất kỳ yêu cầu gì, ta đều có thể đồng ý!"
Hác Kỉ Suất ma xui quỷ khiến nói: "Thị tẩm cũng được sao?"
Hắn ta vừa dứt lời, ba cô gái ở đây đều sững sờ, ngay lập tức nhìn Hác Kỉ Suất bằng ánh mắt như muốn giết người.
"Chữa trị cho ai?
Bệnh gì?"
Tần Ninh chậm rãi nói.
Hắn vừa dứt lời, Dược Thập lại sững sờ.
Nhìn Tần Ninh cũng không giống như người có lòng nhiệt tình.
Nếu nói là ngấp nghé sắc đẹp của Nguyên Sơ Liễu này, mặc dù Thời Thanh Trúc kia ở bên cạnh Tần Ninh trông vẫn còn nhỏ, thế nhưng lại vô cùng xinh đẹp, khí chất còn hơn xa Nguyên Sơ Liễu.
Lại nói, sắc đẹp của cô ta cũng không tầm thường, tuy không giống hoa lan trong cốc vắng như Thời Thanh Trúc, thế nhưng ít nhất cũng tương xứng với Nguyên Sơ Liễu này.
Chỉ là Nguyên Sơ Liễu lại rất để ý cách ăn mặc, cho nên mới trông càng đẹp hơn, mà cô ta lại không biết bảo dưỡng sắc đẹp, ăn mặc cũng tương đối tùy ý.
Tần Ninh rất quan tâm đến Thời Thanh Trúc, lại không có hứng thú gì với cô ta, không đến mức nhìn thấy sắc đẹp của Nguyên Sơ Liễu lại nổi hứng lên đi làm việc thiện chứ?
Nguyên Sơ Liễu nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ khó xử, lập tức thản nhiên nói: "Người cần chữa trị là võ giả tu hành âm thuật, xảy ra vài chuyện trên con đường tu hành, cụ thể như thế nào thì hai vị vẫn cần tự mình gặp mới biết được".
"Mặc kệ có được hay không, ta đều có thể đồng ý một điều kiện của hai vị, chỉ là hy vọng hai vị sẽ giữ bí mật".
Nghe thấy lời này, Tần Ninh nâng chén trà lên nhấp một ngụm, khẽ cười nói: "Ta sẽ đánh một khúc, ngươi nghe xong rồi nói".
Hắn vừa dứt lời, mấy người ở đây đều sững sờ.
Tần Ninh còn biết gảy đàn?
"Cho ta mượn đàn của ngươi dùng một lát!"
Nguyên Sơ Liễu cũng ngẩn ngơ.
Ban đầu cô ta chỉ trùng hợp nhìn thấy hai người Tần Ninh và Dược Thập tỷ thí, cẩn thận để ý mới phát hiện đan thuật của hai người này đều lợi hại hơn đan sư Chí Tôn bình thường, cho nên mới mời hai người đến đây.
Cô ta vốn là đệ tử nòng cốt của Phù Dung lâu, sẽ không lỗ mãng như thế.
Nhưng bây giờ mọi chuyện đã đến mức không thể kéo dài được nữa, cô ta cũng không có biện pháp nào.
Chỉ là không nghĩ tới, thế mà Tần Ninh lại có hiểu biết về âm thuật?
Lúc này Nguyên Sơ Liễu vung tay lên, trên bàn đá xuất hiện một cái đàn cổ.
Tần Ninh nhận lấy cái đàn, ngón tay khẽ động, suy nghĩ một lát.
"Ta sẽ gảy qua mấy lần, ngươi cảm thấy ngươi đang muốn hỏi về bài nào thì cứ việc nói thẳng".
Nói rồi mười ngón tay của Tần Ninh hơi động, tiếng đàn lượn lờ vang lên... Đối với âm thuật, Tần Ninh cảm thấy trên thế gian này không có ai có thể tinh thông hơn vị ngũ nương kia của mình.
Mưa dầm thấm đất, cho nên tài năng về âm thuật của hắn cũng không thấp.
Đừng nói đến ở trong thế giới Cửu Thiên, cho dù ở trong toàn bộ Thương Mang Vân Giới, cũng không quá năm người có thể giỏi hơn hắn! Một khúc nhạc vang lên, giống như gió tuyết thổi trên đỉnh núi cao.
Lại thêm một khúc, giống như nước chảy cuồn cuộn không dứt.
Lại là một khúc, giống như sóng biển gào thét, dâng lên tận trời.
"Ngừng!"
Đột nhiên, Nguyên Sơ Liễu mở miệng, kinh hãi nói: "Chính là khúc này!"
Tần Ninh lập tức dừng lại.
Mà ba người Thời Thanh Trúc, Dược Thập, Hác Kỉ Suất vẫn còn chưa thỏa mãn, chưa thể kịp thời rời khỏi khúc nhạc của Tần Ninh.
Võ giả âm thuật lấy âm thanh để tấn công, bảo khí Chí Tôn và pháp thân đều có cùng một nhịp thở với âm luật, có thể nói rất khác với võ giả bình thường.
Âm luật của Tần Ninh cũng không chỉ đơn giản là tiếng đàn mà thôi...
"Hồng Uyên Khúc!"
Tần Ninh đứng dậy, chậm rãi nói: "Ta đã biết".
Hắn nói như vậy, ngay cả trong đôi mắt đẹp của Nguyên Sơ Liễu cũng mang theo vẻ kinh ngạc, chứ đừng nói đến ba người Thời Thanh Trúc.
Ngươi biết?
Biết cái gì?
Ta có nói cái gì sao?
Giờ phút này, mấy người đều không hiểu gì cả.
Bình luận facebook