• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2181-2185

Chương 2181: Tình cha con

Mục Vân tiếp tục nói: “Trước kia ta đoán rằng chuyện này có liên quan đến Phong Thần châu, vốn là định đưa cho sư phụ hoặc cha nuôi của con”.

Tần Ninh nghe vậy, trầm ngâm nói: “Sư phụ trước giờ luôn coi cha như đệ đệ ruột, chắc chắn sẽ gánh chịu trách nhiệm, thà chết chứ không bao giờ để Thương Mang Vân Giới chịu tổn thất”.

“Còn cha nuôi... Cha nuôi không đáng tin!”

Nghe vậy, Mục Vân gật đầu: “Lục Thanh Phong nghĩ về người khác quá nhiều, Tạ Thanh thì... đúng là không đáng tin cậy!”

Hai cha con ăn ý gật đầu.

“Cho nên, càng nghĩ thì ta càng cho rằng nên giao nó cho con”.

“Còn vực ngoài, con không cần nghĩ nhiều, cha chỉ muốn nói rằng hiện tại ta vẫn rất ổn, nói không chừng khi con ra ngoài thế giới thì ta cũng đã xây dựng xong một giang sơn cho con rồi”.

Haha!

Nghe vậy, Tần Ninh không coi là đúng.

Chờ cha xây xong giang sơn cho hắn thì hắn tự làm cho nhanh!

“Nhưng Thương Mang Vân Giới là ta giao cho con, con phải bảo vệ thật cẩn thận. Ma tộc lẻn vào đây không được phép tồn tại quá lâu, nếu không mưa dầm thấm đất, từ bên trong đến bên ngoài Thương Mang Vân Giới sẽ không ổn. Lúc ấy, những giống loài mạnh mẽ khác đến từ bên ngoài sẽ có thể mở được Thương Mang Vân Giới mà không cần đến ta, khi ấy thì chúng ta sẽ xong đời đấy”.

Tần Ninh nghe vậy, nghiêm túc nói: “Con hiểu ạ!”

“Con hiểu cái đếch gì!”

Mục Vân tát Tần Ninh một cái, mắng: “Hiểu mà còn làm như thế à?”

Tần Ninh gãi đầu, xấu hổ mỉm cười.

“Con lại gây phiền phức cho cha rồi”.

“Thằng nhãi con”.

Mục Vân xoa đầu Tần Ninh, nói: “Mẹ con cũng thật là, Mục Ninh nghe hay cỡ nào chứ, chỉ là lịch kiếp thôi mà, cần gì phải đổi họ cho rắc rối ra”.

Tần Ninh lúng túng.

Chắc là cha sẽ canh cánh về cái tên này đến suốt đời mất.

“Nhưng cũng tốt, sau này con đi ra ngoài thế giới thì có khi cha con đã trở thành người bị vạn tộc truy nã rồi ấy. Gọi con là Tần Ninh cũng sẽ an toàn hơn...”

“Cha nghĩ xa thế, nói không chừng sau này ở vực ngoài con còn bảo vệ cho cha ấy chứ. Sư phụ và cha nuôi đều nói con mạnh hơn cha mà”.

Tần Ninh mỉm cười nói.

“Ừ, đúng, con giỏi lắm, vậy ta đi đây...”, Mục Vân gật đầu.

Tần Ninh vội vàng nói: “Đương nhiên đây là do bọn họ nói, con không đồng ý chút nào. Cha chính là Vô Thượng Thần Đế, con có cố gắng cả đời cũng không thể hơn được cha”.

“Nói thế còn được”.

Tần Ninh nghĩ đến Cốc Tân Nguyệt, lại hỏi: “Cha ơi, con có một chuyện muốn hỏi cha”.

“Nói đi”.

Tần Ninh nghiêm túc nói: “Cha cũng biết ngày xưa con đã tu đến cảnh giới Thần Đế, hồn hải của con mênh mông hơn cả thiên địa này, nhưng ở đại lục Vạn Thiên con đã gặp một cô gái có hồn hải còn rộng hơn cả của con nữa, liệu nàng có phải người của chủng tộc khác không ạ?”

Nghe vậy, ánh mắt Mục Vân sửng sốt, lập tức nói: “Là người yêu của con à?”

“Vâng!”

Mục Vân nhìn con trai, cười nói: “Thằng nhãi không tệ, cẩn thận sau này cha nuôi đánh gẫy chân chó của con đó nhé. Tạ Y Tuyền trong cứng ngoài mềm, lần này con về dẫn thêm một nhóm tỷ muội thì có tin con bé bỏ con không hả?”

Tần Ninh hơi run, nói: “Cha năm đó cũng có bị mẹ bỏ đâu...”

“Con biết cái gì, cha ưu tú như thế, con làm sao bằng ta được?”

“...”

Mục Vân nói tiếp: “Ta đã từng tiếp xúc với các chủng tộc khác, hồn hải của bọn họ đúng là rất mạnh, nhưng rộng lớn hơn con nhiều lần như thế thì không đơn giản chỉ là vực ngoài đâu. E là... nếu thuộc vực ngoài thì thân phận địa vị cũng không thấp”.

Nghe vậy, Tần Ninh nghiêm túc gật đầu.

“Xem ra vực ngoài nhòm ngó đến Thương Mang Vân Giới của chúng ta không chỉ ngày một ngày hai...”, Mục Vân tràn đầy tâm sự.

Lúc này, Thời Thanh Trúc đã có động tĩnh.

Chỉ thấy Phong Thần châu đột nhiên đi ra từ trong ngực của Thời Thanh Trúc.

Một khắc sau, chuyện kỳ lạ đã xuất hiện.

Trong Phong Thần châu hiện ra một bóng dáng xinh đẹp, nhưng là dáng vẻ của một cô nhóc.

Đó là một thể hồn phách, trông vô cùng nhỏ yếu.

Khi Phong Thần châu phóng xuất ra thể hồn phách kia thì nó đã bao trùm lên thân thể Thời Thanh Trúc.

Dần dần, thân thể của Thời Thanh Trúc bắt đầu thu nhỏ lại, giống như cải lão hoàn đồng, một cảnh tượng thần kỳ phát sinh ngay trước mặt hai cha con.

“Đây...”

“Là chuyện bình thường”.

Mục Vân nói: “Hồn phách tồn tại trong thân xác dù sao cũng rất nhỏ yếu, không chống đỡ nổi xác thịt của con bé, cho nên dẫn đến việc cải lão hoàn đồng, hơn nữa có khả năng sẽ mất đi ký ức”.

“Nhưng cũng tốt, người vẫn còn, chưa chết, sẽ lớn lên từ từ thôi. Con coi như có cô vợ nhỏ, chậm rãi nuôi dưỡng bên người vậy!”

Tần Ninh nhất thời há hốc miệng.

Mục Vân vung tay lên, lòng bàn tay xuất hiện một hạt châu màu xanh.

Hạt châu màu xanh ngưng tụ rồi phóng ra vô số ánh sáng, bao trùm vào thân thể Thời Thanh Trúc.

Bên ngoài thân thể nàng có một ánh sáng xanh nhàn nhạt lóe lên rồi lập tức biến mất.

“Cha...”

“Lo cái gì?”

Mục Vân cau mày nói: “Đây là thứ đồ tốt mà ta khó khăn lắm mới có được, đem cho con dâu tương lai, vô cùng có lợi, sau này con bé sẽ biết”.

Tần Ninh nghe vậy thì vội nói: “Vậy còn Nguyệt Nhi, Sương Nhi với Viên Viên nữa cha ơi...”

“Cút!”

Mục Vân quát lên, rồi nghiêm túc nói với Tần Ninh: “Chăm sóc con bé cho tốt!”

Nói xong, Mục Vân nắm tay, thiên địa thời không đang ngừng lại bỗng ngập tràn ánh sáng, sức sống mạnh mẽ chảy vào trong cơ thể Tần Ninh.

“Có mười vạn năm tuổi thọ mà cứ đốt mãi đốt mãi, cha lấy lại cho con mấy vạn năm tuổi thọ”.

Tần Ninh nghe vậy thì kinh ngạc nói: “Không phải Đại Tác Mệnh Thuật là cấm thuật nghịch thiên hay sao ạ? Sao lại...”

“Cha con là ai chứ?”

Mục Vân hừ một tiếng: “Con thi triển Đại Tác Mệnh Thuật để đổi lấy sức mạnh thiên địa, nó không hề tiêu hao, ta chỉ giúp con thu hồi lại một phần mà thôi. Còn lại hai, ba vạn năm tuổi thọ đủ để con không chết, chờ lên Trung Tam Thiên rồi khôi phục lại dần đi”.

“Con cảm ơn cha ạ”.

Tần Ninh lúc này quỳ gối xuống, cung kính thi lễ.

Một lúc lâu sau, Mục Vân xoa nhẹ đầu Tần Ninh, ấm áp nói: “Sau này không được phép làm như vậy nữa, con là con trai trưởng của ta, không những phải bảo vệ các mẹ mà còn phải bảo vệ các đệ đệ muội muội nữa, con hiểu chưa?”

Tần Ninh nghe vậy, trong lòng chua xót.

Cha hắn là bị kẻ địch truy bắt, đuổi giết mãi mới trở nên mạnh mẽ như bây giờ. Mặc dù gia gia cũng đã âm thầm mưu tính rất nhiều, nhưng phần lớn đều là do cha một mình chống đỡ.

Mọi người đều cho rằng Vô Thượng Thần Đế thành danh là dựa vào huynh đệ và người thân.

Nhưng Tần Ninh biết, người cha này của hắn phải gánh chịu nhiều nhất.

Mặc dù hắn là Nguyên Hoàng Thần Đế, người đứng đầu Cửu Thiên Vân Minh, nhưng hắn cũng là một người con trai.

Nghĩ đến việc cha phải phiêu bạt bên ngoài, không được quay về, trong lòng Tần Ninh càng khó nói hơn, nghẹn ngào rơi nước mắt.

“Cha vất vả rồi ạ!”

Thật lâu sau, Tần Ninh mới thốt lên một câu như vậy.
Chương 2182: Ta là phu quân của nàng

“Con sẽ mau chóng trưởng thành để che chở Thương Mang Vân Giới, che mưa che gió cho cha!”

Tần Ninh khí phách nói.

Mục Vân nghe vậy, hơi ngẩn người, nội tâm mang theo mấy phần tự đắc.

“Có câu này của con, cha cũng yên lòng”.

Mục Vân thở ra một hơi, nói: “Sau này gặp lại các mẹ thì chớ nói hươu nói vượn điều gì, cũng đừng kể nhiều chuyện cho họ quá, không họ lại lo cho ta”.

“Nói không chừng sau này con quay về Thương Mang Vân Giới, sư phụ và cha nuôi con cũng đã giúp ta rồi...”

Tần Ninh gật đầu.

“Nhớ kỹ, sau này không được phép làm như thế nữa. Thi triển Đại Tác Mệnh Thuật nhiều quá sẽ gây tổn hại cho thân thể con, thậm chí là tổn thương không thể chữa!”

Tần Ninh gật đầu tiếp.

Dần dần, bóng dáng Mục Vân biến mất.

Mà thời không đứng im cũng lập tức bị giải trừ.

Đám Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi lần lượt phản ứng lại.

“Sư phụ!”

“Tần Ninh”.

Mọi người lập tức vây quanh Tần Ninh.

Tần Ninh mỉm cười nhìn bọn họ: “Không sao đâu!”

Nhưng lúc này, bọn họ đều không thể bình tĩnh nổi.

Một giây lát vừa rồi, bọn họ cảm giác như đã mất đi Tần Ninh.

“Chủ thượng!”

Lúc này, mấy Thanh Sứ của Thanh Tiêu Thiên như Lăng Thi Mạn cũng kỳ quái nhìn thân hình nhỏ bé nằm trong lòng Tần Ninh.

Đây là một cô bé ước chừng ba, bốn tuổi, hai mắt khép hờ, gương mặt trắng nõn lộ ra vẻ xinh đẹp tinh xảo.

Lăng Thi Mạn cực kỳ hoảng sợ.

Chủ thượng!

Đây là dung mạo hồi nhỏ của chủ thượng.

Cô ta đi theo Thời Thanh Trúc đã lâu nên biết rõ.

“Tần Ninh, sao thế này?”

Tần Ninh nghe vậy, nhìn cô bé này, từ từ nói: “Ta thi triển bí pháp để cứu mạng Thanh Trúc, nhưng Thanh Trúc hiện nay không có đủ ký ức, hồn phách bị hư tổn, nên mới thành ra cải lão hoàn đồng”.

“Chờ Thanh Trúc trưởng thành có thể sẽ khôi phục được ký ức”.

Nghe vậy, nhóm người đều trở nên kinh ngạc.

Chuyện này... quá thần kỳ.

Tế Hồn Thánh Quyết tế luyện hồn phách là cấm thuật của Thanh Tiêu Thiên. Cường giả nào triển khai phép thuật này sẽ tuyệt đối mất mạng.

Bây giờ... đây đúng là câu chuyện khó tin.

Tần Ninh nói tiếp: “Từ hôm nay, Thanh Trúc sẽ ở bên cạnh ta”.

Lăng Thi Mạn nói: “Không được, chủ thượng là chủ thượng của Thanh Tiêu Thiên chúng ta”.

“Ngươi cho rằng bây giờ nàng thích hợp làm chủ thượng sau? Ta thấy ngươi tạm thời nhận chức chủ thượng còn tốt hơn đấy, cứ chốt thế đi”.

“Nhưng mà...”

“Ta nói rồi, chốt như vậy đi”.

Tần Ninh bình tĩnh nói, nhưng không ai có thể phản đối.

Đám Lăng Thi Mạn đều im lặng không nói.

“Ưm...”

Mà ngay tại lúc này, một âm thanh chen ngang vào câu chuyện.

Thời Thanh Trúc đã tỉnh lại.

Nàng chớp đôi mắt to tròn, ngơ ngác nhìn quanh.

“Các ngươi... là ai?”

Nghe vậy, tất cả đều sững sờ.

Quả nhiên là mất trí nhớ!

Tần Ninh quỳ xuống, nhìn Thời Thanh Trúc, mỉm cười nói: “Ta là phu quân của nàng”.

Nghe vậy, đám người càng ngạc nhiên hơn.

Tần Ninh cười nói: “Những người này đều là bạn của nàng”.

“Phu quân? Phu quân là gì?”

Thời Thanh Trúc nói với giọng non nớt.

“Ặc...”

Tần Ninh cười nói: “Chờ khi nào nàng lớn nàng sẽ biết”.

Thời Thanh Trúc mất ký ức, đây chưa hẳn là chuyện xấu với nàng.

Có rất nhiều chuyện quên đi thì sẽ tốt.

Nhưng Tần Ninh hiểu, từ tận đáy lòng, hắn đã chấp nhận cô gái này, vì vậy hắn sẽ bảo vệ nàng cả đời.

Nàng từng đi qua bốn mùa xuân hạ thu đông, chỉ để tìm lại những gì mà đôi ta từng chứng kiến.

Đã vậy, ta sẽ đưa nàng đi qua những nơi mà cả hai ta từng làm.

Tần Ninh lúc này ôm nhẹ Thời Thanh Trúc, mỉm cười: “Ta đưa nàng về nhà đã, sau đó tính tiếp”.

Thời Thanh Trúc ôm chặt lấy Tần Ninh, nhìn xung quanh, kinh ngạc không thôi.

Đây là đâu?

Những người này là ai?

Sao ta không nhớ gì hết vậy?

Nhất thời, đám người càng hoang mang.

Ta là ai?

Đây là đâu?

Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?

Lúc này, đám đông không khỏi tự nghi ngờ cuộc đời.

Một đại mỹ nữ sống sờ sờ mà lại biến thành một bé con?

Nếu không tận mắt chứng kiến thì không ai dám tin!

“Sư tôn, giờ chúng ta đi đâu ạ?”

Lý Huyền Đạo hỏi.

Tần Ninh nghe vậy, cười nói: “Đến Nhất Kiếm Các”.

“Vâng!”

Đội người lập tức xuất phát.

Trên đường đi, Tần Ninh luôn ôm Thời Thanh Trúc, kể lại mọi chuyện cho Thời Thanh Trúc, nhưng dĩ nhiên đều là do Tần Ninh bịa ra để lừa Thời Thanh Trúc.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đứng sau lưng Tần Ninh, âm thầm thở ra.

Nếu Thời Thanh Trúc thật sự chết thì chỉ e là Tần Ninh sẽ khó mà vượt qua được nỗi đau này.

Như vậy cũng không phải là chuyện tốt.

Mà lúc này, Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo và Thạch Cảm Đương thì đứng cùng nhau.

Ôn Hiến Chi lẩm bẩm: “Thần kỳ thật đấy, không thể tin nổi, một người lớn như vậy mà sống lại thành trẻ con...”

“Đúng vậy...”

Lý Huyền Đạo cũng cảm thán: “Sư tôn đúng là toàn năng!”

Dương Thanh Vân lại nói: “Chúng ta lần này cũng nên rút kinh nghiệm để chăm chỉ học hỏi hơn. Những lần trước đều là chúng ta dựa vào sư tôn, được sư tôn che chở, nhưng... sức người có hạn, chúng ta phải trưởng thành, không nên mãi núp dưới bóng sư tôn”.

Nghe vậy, tất cả gật đầu.

Dương Thanh Vân nói rất đúng.

Lúc này, Diệp Nam Hiên nhìn về phía trước, nói: “Sư tôn đúng là cao nhân!”

“Là sao?”

Nhóm Ôn Hiến Chi đều nhìn sang Diệp Nam Hiên.

Diệp Nam Hiên nói: “Thời Thanh Trúc trưởng thành không còn, nhưng lại biến thành Thời Thanh Trúc trẻ con, mọi người ban nãy có nghe thấy không?”

“Sư tôn nói: Ta là phu quân của nàng, sự yêu chiều trong giọng nói khiến ta nổi hết da gà!”

Thạch Cảm Đương nói: “Đúng đúng đúng, sư tôn hùng tài vĩ lược, đây là muốn nuôi từ nhỏ đến lớn mà!”

Nuôi từ nhỏ...

Mấy người còn lại chỉ thấy kỳ lạ.

Nhưng nghĩ kỹ thì cũng có mấy phần đúng.

Tần Ninh ở phía trước đột nhiên dừng bước.

Mọi người cũng lần lượt ngừng lại.

Tần Ninh nói: “Ma tộc lần này xuất động bốn Thánh Đế viên mãn mà không đắc thủ, chuyện này có quan hệ chặt chẽ với Thông Thiên tông, các ngươi đi điều tra xem”.

“Bên Dịch Thiên các cũng thế, Thanh Minh của thánh vực Thiên Hồng, Võ Môn của thánh vực Đại Võ, Thanh Tiêu Thiên của thánh vực Thanh Tiêu cùng Nhất Kiếm Các của thánh vực Thiên Kiếm cần liên hợp thật tốt, để một bên mà xảy ra chuyện thì các phương còn lại có thể cấp tốc chi viện".

Nghe vậy, tất cả đều khom người gật đầu.

“Còn nữa...”

Tần Ninh nói: “Sau mà còn nói láo thì vi sư sẽ không nhân từ nữa đâu”.

Lời này vừa ra, tất cả run lên, im lặng không đáp.
Chương 2183: Mặt chó đeo trên ngực ta à?

Nhất Kiếm Các, thánh vực Thiên Kiếm.

Nhóm Tần Ninh đi từ thánh vực Thanh Tiêu sang thánh vực Thiên Kiếm.

Nhất Kiếm Các là do Lý Huyền Đạo tạo ra, Tần Ninh vẫn chưa quay lại thăm.

Lúc này, Nhất Kiếm Các khổng lồ xuất hiện, nơi đây tổng cộng có ba mươi ba dãy núi trùng điệp, thác nước chảy xuôi, như là tiên cảnh nhân gian.

Kiếm khách vốn là phiêu dật.

Nhất Kiếm Các phù hợp với khí tức phiêu dật vốn có của Lý Huyền Đạo.

Tại Kiếm Lư của Nhất Kiếm Các.

Kiếm Lư nằm ở nơi sâu của Nhất Kiếm Các, thường ngày không mấy ai được đi vào đây.

Trước kia có đệ tử mò vào Kiếm Lư, bị các chủ đích thân ra tay giết chết.

Từ đó trở đi, không một ai dám tiến gần Kiếm Lư nữa.

Mà mấy vạn năm trở lại đây, Kiếm Lư luôn chỉ có một mình Lý Huyền Đạo đi vào, chuyện quét dọn cũng là tự Lý Huyền Đạo làm.

Kiếm Lư nhìn kỹ sẽ giống Cuồng cốc của Võ Môn, diện tích không lớn, chỉ có vài căn nhà tranh và một ít cây cỏ, suối nhỏ và cầu bắc qua.

Giống như nơi ở của ẩn sĩ bình thường, bình tĩnh không màng danh lợi.

Đây cũng là thói quen của Tần Ninh mấy đời nay.

Thanh tĩnh, thanh nhã luôn là phong cách của hắn.

Lúc này, bên trong Kiếm Lư.

Thời Thanh Trúc mở đôi mắt to nhìn xung quanh, thấy rất lạ lẫm, nhảy nhót chơi đùa khắp nơi.

Phệ Thiên Giảo cũng tìm một gốc cây, vuốt chó thuần thục đào một cái hố rồi yên ổn nằm xuống.

Lúc này, Tần Ninh ngồi trước bậc thang ở nhà tranh, nhìn Thời Thanh Trúc chơi đùa ở phía xa, ánh mắt tràn ngập tình yêu.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thì đứng ở hai bên.

Phía dưới là đám đồ đệ Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo và Thạch Cảm Đương.

Tần Ninh nhìn bọn họ, chậm rãi nói: “Thanh Vân, bây giờ ngươi đã là Thánh Đế nhất hợp. Lần này chúng ta ở trong di tích của Thanh Tiêu Đại Đế khá lâu, đạt được không ít thánh bảo, ngươi mang về một phần cho Thanh Minh, để ý tới thánh vực Thiên Hồng”.

“Vâng”.

“Mặt khác, đi liên lạc với Hiên Viên thế tộc, truyền đạt ý của ta, Hiên Viên Quân sẽ biết”.

“Vâng”.

Tần Ninh lại nhìn sang Diệp Nam Hiên: “Ngươi về Võ Môn ở thánh vực Đại Võ, thả mười vị Thánh Đế kia ra”.

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Nam Hiên hơi lúng túng.

“Đồng thời, trợ giúp Tiên Hàm ổn định lòng người, tạm thời tọa trấn Võ Môn, phân phát những gì ngươi đạt được cho các đệ tử Võ Môn tu hành, phòng ngừa Ma tộc làm chuyện xấu”.

“Vâng”.

Tần Ninh nhìn Lý Huyền Đạo, nói tiếp: “Huyền Đạo, bên Thanh Tiêu Thiên thì ngươi liên lạc với Lăng Thi Mạn”.

“Vâng”.

Tần Ninh nhìn sang Ôn Hiến Chi: “Lần này Thanh Hiên bỏ mình là trách nhiệm của ta, ta đã không che chở tốt cho các ngươi”.

Sắc mặt Ôn Hiến Chi ảm đạm, rồi lại nói: “Sư tôn không sai ạ, là đệ tử quá yếu. Qua chuyện này, đệ tử đã hiểu, sau này nhất định sẽ tu hành chăm chỉ, trở thành phụ tá đắc lực của sư tôn”.

Dương Thanh Vân, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên và Thạch Cảm Đương đều gật đầu.

Tần Ninh đáp: “Ngươi mất đi thánh thú kết bạn sẽ rất hại cho bản thân, nhưng ta cũng nghĩ xong rồi. Ta đã có Cửu Anh bên cạnh, ngươi quen biết với Phệ Thiên Giảo đã lâu, ta sẽ chuyển Phệ Thiên Giảo cho ngươi”.

Ôn Hiến Chi nghe được, sắc mặt giật mình.

“Sư tôn, không thể”.

Ôn Hiến Chi quỳ xuống đất, nói: “Người và Phệ Uyên mà chia cắt linh khế...”

“Không sao đâu, ta tự có cân nhắc”.

Tần Ninh xua tay: “Là ngự thú sư, không có thánh thú kết bạn ở bên cạnh thì sao mà đánh nhau được? Huyết mạch của Phệ Thiên Giảo cũng mạnh hơn của Thanh Hiên, nên đây là sư tôn bồi thường cho ngươi”.

Lúc này, Phệ Thiên Giảo đang nằm trong ổ chó dưới gốc cây bỗng ngóc đầu dậy, nhanh chóng đi đến bên cạnh Tần Ninh, thân mật cọ xát vào chân hắn.

“Ý ta đã quyết”.

Nghe vậy, đôi mắt to của Phệ Thiên Giảo tuôn nước mắt ào ào.

“Chỉ là cho ngươi đi cùng Ôn Hiến Chi thôi, có phải là bỏ ngươi đâu. Sau này Hiến Chi vẫn ở bên ta, ngươi khóc cái gì!”

Phệ Thiên Giảo lại nói: “Ta làm thú cưỡi của hắn ta thì quá mất thể diện!”

“Phệ Uyên, ngươi nói chuyện kiểu gì đấy?”

Ôn Hiến Chi mắng: “Ngươi chê ta? Ta mới là người chê ngươi đấy! Lúc Thanh Hiên ở với ta, hợp thể với ta chính là áo giáp rồng, ngươi mà hợp thể với ta thì sẽ ra cái hình dạng gì chứ?”

“Mặt chó đeo trên ngực ta à?”

Lời này vừa ra, tất cả mọi người thậm chí còn tưởng tượng ra hình ảnh đó...

Tần Ninh quát lớn: “Đồng ý hay không thì tùy các ngươi!”

Nghe vậy, Ôn Hiến Chi lẩm bẩm: “Lệnh của sư phụ thì con xin nghe, tuy nói mặt chó khó coi, nhưng mà... con nhịn”.

Phệ Thiên Giảo cũng nói: “Ta cũng nhịn được...”

“Vậy thì tốt, mấy hôm nữa cho các ngươi ký kết khế ước”.

Tần Ninh nhìn sang Thạch Cảm Đương, nói: “Thời gian này ngươi ở cạnh ta, ta đích thân dạy bảo ngươi”.

Thạch Cảm Đương nghe xong, tái mặt.

Làm sao?

Sư tôn đích thân dạy bảo?

Chẳng lẽ là vì ta quá yếu?

Tần Ninh nhìn Thạch Cảm Đương, nói: “Ngươi đến cảnh giới Thánh Đế nên cần bắt đầu ngưng tụ chiến khí thôi”.

Tần Ninh đã phân chia việc xong, nói: “Vu Tử Lâm và Tề Ngọc Hiên của Thông Thiên tông, cùng đám Liễu Thanh Hạo kia, tạm thời giữ lại, ta sẽ thẩm vấn”.

“Thân thể của Hà Ngạo Thiên Thánh Đế, Thanh Nghệ Thiên Thánh Đế và Thanh Trác Thiên Thánh Đế đều được đem về rồi chứ?”

“Vâng”.

“Bảo quản cho tốt, ta có việc dùng”.

“Vâng!”

Tần Ninh sắp xếp xong xuôi, mọi người tản đi.

Bên trong sơn cốc, Phệ Thiên Giảo quay lại ổ chó nằm, còn Thời Thanh Trúc thì hào hứng la hét muốn cưỡi Phệ Thiên Giảo đi hóng mát.

Phệ Thiên Giảo đương nhiên là không muốn, nhưng bị Tần Ninh nghiêm nghị sai khiến nên vẫn phải để cho Thời Thanh Trúc cưỡi vòng quanh Nhất Kiếm Các. Tiếng cười như chuông bạc của nàng thỉnh thoảng vang khắp nơi...

Lúc này, trong một dãy núi của Nhất Kiếm Các, Tần Ninh, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đứng sóng vai.

Diệp Viên Viên nhìn Tần Ninh, hỏi: “Có phải chàng đang có tâm sự?”

“Ừ...”

Tần Ninh thì thầm: “Ta đã gặp cha”.

Cha?

Vô Thượng Thần Đế?

Tần Ninh nói tiếp: “Cha đang gánh chịu áp lực rất lớn, ta phải giúp ông ấy. Trận chiến này khiến ta hiểu ra, tuy rằng ta có nhiều thủ đoạn nhưng có những lúc ta cũng phải bất lực”.

Nói xong, Tần Ninh khẽ kéo tay Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, thì thầm: “Sau này các nàng không thể làm như vậy nữa, nếu không ta sẽ rất đau lòng”.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi khẽ gật đầu.

Nhưng cả hai đều hiểu rõ.

Tuy là nói thế, nhưng nếu phải lựa chọn thì các nàng cũng sẽ không hề do dự mà làm giống hệt Thời Thanh Trúc.

Dù sao, Tần Ninh cũng đã dùng hành động để chứng minh.

Thời Thanh Trúc làm như thế, Tần Ninh tình nguyện từ bỏ hết thảy để cứu sống Thời Thanh Trúc.

Đây là trái tim của Tần Ninh.

Các nàng tình nguyện trao trái tim cho Tần Ninh, đổi lấy Tần Ninh có thể liều lĩnh hết thảy vì mình.
Chương 2184: Nhóm Ma Đế

Chuyện xảy ra trong cổ mộ của Thanh Tiêu Đại Đế đã nhanh chóng được truyền đi khắp các đại thánh vực, dẫn tới một hồi xôn xao.

Cuộc chiến giữa Thánh Đế.

Vạn cổ hiếm thấy!

Hiện nay người có thực lực Thiên Thánh Đế trong Hạ Tam Thiên chỉ có Tinh Húc Huy và Liễu Thông Thiên.

Hơn nữa, đây mới chỉ là truyền miệng, không phải chắc chắn.

Không ai ngờ cuộc chiến Thiên Thánh Đế lại xảy ra trong cổ mộ của Thanh Tiêu Đại Đế.

Thanh Tiêu Đại Đế... Tô Tỉ Thiên Thánh Đế... Thanh Vân Kiếm Đế... Tần Ninh... Những cái tên làm con người rung động.

Đặc biệt là trận chiến giữa Thanh Tiêu Đại Đế cùng Thanh Vân Kiếm Đế, rất nhiều người không được chứng kiến nên tiếc hận vô cùng.

Một người là nhân vật vô địch danh tiếng rộng mở từ mấy chục vạn năm trước.

Một người là nhân vật phong vân từ mấy vạn năm trước.

Nếu có thể quan sát trận chiến này thì sẽ có cơ hội đối chiếu vào con đường võ đạo của mình để lĩnh ngộ và tăng cấp.

Đáng tiếc, đáng buồn.

Mà trong lúc vô số võ giả của thập đại thánh vực kinh hãi thì cũng có một vài người không thể yên tâm.

Cửu Tinh các, thánh vực Cửu Tinh.

Trong đại điện rộng lớn như ngân hà tinh không, ánh sáng tràn ngập.

Dưới đại điện có tám người đứng vững.

Đứng đầu dĩ nhiên là các chủ của Cửu Tinh các hiện nay, Tinh Húc Huy.

Bên dưới là bảy vị các chủ còn lại.

“Qua trận chiến này, thánh vực Đại Võ, thánh vực Thiên Hồng, thánh vực Thiên Kiếm và thánh vực Thanh Tiêu sẽ hoàn toàn thuộc quyền khống chế của Tần Ninh, lại có Dịch Thiên các và gia tộc Hiên Viên tại thánh vực Hiên Viên giúp đỡ, Tần Ninh...”, Tinh Húc Huy thở dài.

Tứ đại thánh vực đã về tay Tần Ninh.

Mà Hiên Viên thế tộc cùng Dịch Thiên các có thực lực không thua kém gì một đại thánh vực sẽ trợ giúp Tần Ninh.

Thực lực và nội tình của Tần Ninh có thể nói là một bước thăng thiên.

“Đại ca, Cửu Tinh Thánh Uyên Kiếm...”

“Tạm thời đừng nhắc đến”.

Tinh Húc Huy lẩm bẩm: “Bây giờ chưa phải lúc đòi lại kiếm”.

Trận chiến hôm ấy kết thúc, Tinh Nhiễm Thiên vốn định đòi lại, nhưng thấy Tần Ninh có thực lực chém giết Tô Tỉ và Diệp Chi Vấn Thiên Thánh Đế, Tinh Nhiễm Thiên đành phải ngậm họng.

Đừng nói ông ta, lúc đó đám Thánh Đế có mặt nào dám nói nhiều?

Thời Thanh Trúc chết, Tần Ninh tức giận điên cuồng, ai dại đi nắm đuôi mèo?

Tinh Húc Huy nói: “Rốt cuộc bên Thông Thiên tông là sao? Đệ đệ của Liễu Thông Thiên là Liễu Thông Nguyên chẳng phải đã chết rồi hay sao, thế mà lại đi giúp Ma tộc...”

Tinh Nhiễm Thiên nói: “Chuyện này ta cũng đã phái người đi điều tra, chắc sẽ cần thời gian. Nhưng hai vị phó tông chủ của Thông Thiên tông đã bị Tần Ninh giam giữ, chắc Liễu Thông Thiên cũng sẽ bày tỏ ý kiến...”

Tinh Húc Huy nghe vậy, nói ngay: “Đã vậy thì cứ để Liễu Thông Thiên và Tần Ninh tiếp xúc, chúng ta tạm thời chưa tỏ thái độ gì”.

“Rõ”.

...

Hạ Tam Thiên rộng lớn, người dân đông đúc, mỗi một đại thánh vực thuộc thập đại thánh vực đều mênh mông vô cùng.

Giữa các thánh vực này cũng tràn đầy những mâu thuẫn về thực lực.

Tại một vùng núi sâu thuộc một đại thánh vực của Hạ Tam Thiên.

Đi theo dãy núi vào sâu bên trong có thể thấy mặt đất nơi đây bị vỡ ra, hiện ra những khe rộng xuyên thẳng tới mặt đất.

Lúc này, ở lòng đất sâu ngàn trượng.

Đám chiến sĩ Viêm Ma, Dạ Ma, Huyết Ma và Mị Ma đều có mặt ở đây.

Những chiến sĩ này đang mặc áo giáp, cầm thánh binh, khí thế cường hoành.

Đi sâu thêm chút nữa đến ba ngàn trượng, có thể thấy có hơn trăm người mặc áo giáp khác nhau cầm các loại thần binh đứng ngạo nghễ, tụ tập theo nhóm hai, ba người.

Mà nhìn vào thì mới thấy đám chiến sĩ Ma tộc này là thực lực Thánh Đế.

“Tên Tần Ninh kia lần này lại từ chỗ chết đi ra, đúng là không thể tin nổi...”

“Nghe nói Thời Thanh Trúc đã chết rồi, nhưng lại được Tần Ninh cứu sống, hóa thành một cô nhóc. Còn chúng ta thì lại thiệt hại bốn vị Thánh Đế đại nhân”.

“Tô Tỉ kia chẳng phải nói bản thân lợi hại lắm hay sao, cuối cùng vẫn bị Tần Ninh giết...”

Vô số tiếng bàn luận vang lên.

Đám Ma tộc này không hề nói tiếng người mà nói bằng ngôn ngữ của Ma tộc.

Mà lúc này, ở nơi sau có một bóng người chậm rãi hạ xuống.

“Là y!”

“Y là ai?”

“Ngươi không biết à?, Diệp Chi Vấn đó...”

“Diệp Chi Vấn? Sao bảo Diệp Chi Vấn bị Tần Ninh giết rồi?”

“Diệp Chi Vấn đại nhân này có thân phận lạ lắm, bốn vị Đại Đế vô cùng kiêng dè y đấy”.

Lúc này, Diệp Chi Vấn mặc áo xanh, chậm rãi hạ xuống dưới.

Đến vực sâu vạn trượng.

Ở bên dưới không hề tối đen như mực mà lại sáng chói.

Lúc này, ở nơi sâu có một tế đàn, trên tế đàn là bốn bóng người đang đứng ở bốn vị trí khác nhau.

Bốn người này cũng có dáng vẻ khác biệt.

Ba nam một nữ vây quanh tế đàn, chau mày lại.

“Sao thế?”

Lúc này, một âm thanh ôn hòa vang lên.

Diệp Chi Vấn xuất hiện trước mắt bốn người.

Ba nam một nữ nhìn Diệp Chi Vấn, người phụ nữ nói: “Kế hoạch của ngươi lần này lại gây tổn thất rồi”.

“Mị Đế nói vậy là sao?”

Diệp Chi Vấn cười nhạt, thân thể thon dài được trùm lại bởi lớp áo bào xanh.

“Tần Ninh đã chết đâu”.

Diệp Chi Vấn nghe vậy, mỉm cười: “Hắn chưa chết, nhưng... tuổi thọ hắn còn chưa đến ba vạn năm, lần ra tay cuối cùng, hắn không thể thi triển ra được cấm thuật kia nữa mà chỉ còn thực lực Thánh Đế thôi”.

“Ta vốn không có ý định giết hắn lần này, chỉ là muốn tiêu hao sạch cấm thuật của hắn thôi”.

Nghe vậy, Mị Đế bước ra khỏi tế đàn.

Một bộ váy dài màu hồng bao quanh thân thể quyến rũ, tóc dài ngang vai, mỗi cái chau mày cũng làm người ta kinh diễm.

Môi đỏ như lửa.

Mắt xinh như hoa.

Đúng là một mỹ nữ quyến rũ vô hạn.

Mỗi một hành động của ả đều khiến người ta thần hồn điên đảo, thậm trí là nảy sinh hoang tưởng. Nếu có một đêm đê mê với ả thì có chết trăm lần cũng đáng.

Đây chính là đế của Mị tộc, Mị Đế đại nhân.

Mị Đế chau mày nghi hoặc nói: “Vậy tức là ngươi đã lên kế hoạch cả rồi?”

Ở nơi hắc ám bao trùm lại có một người bước ra, thân thể cao gầy, áo bào đỏ rực, tóc dài tùy ý tung xõa.

Đó là Viêm Đế.

Hai tay, cổ, trán của người này đều có hỏa văn đỏ rực, giống như có linh hồn, có thể nhảy chồm ra bất kỳ lúc nào.

Viêm Đế của Viêm Ma!

Viêm Đế khàn khàn nói: “Diệp Chi Vấn, chúng ta biết ngươi được cấp trên phái tới, nhưng lần nào cũng thất bại như vậy, ngươi định chờ Tần Ninh đi lên Trung Tam Thiên đấy à?”

“Nếu là vậy thì chúng ta biết ăn nói thế nào với cấp trên?”

Nghe vậy, Diệp Chi Vấn khẽ mỉm cười: “Ý của ngươi là đang trách ta đúng không?”

Lời này vừa ra, không khí nơi sâu này bỗng nhiên thay đổi.

“Haha... Thôi, Viêm Đế cũng đâu có ý trách ngươi, Diệp tiên sinh nghĩ nhiều rồi”.

Ở trong bóng tối có một bóng người gầy gò mặc áo bào trắng đi ra, gương mặt và làn da cũng trắng bệch, còn trắng hơn cả áo bào trắng.

Dạ Đế của Dạ Ma.
Chương 2185: Ta đích thân ra tay

Lúc này, Dạ Đế cười nói: “Chúng ta đã hợp tác lâu năm rồi, Diệp tiên sinh cũng trợ giúp chúng ta không ít, Viêm Đế sẽ không nghĩ xấu cho Diệp tiên sinh đâu!”

Đi cùng Dạ Đế còn có một người khác nữa.

Một bộ áo dài màu đỏ lòm, thân thể mạnh mẽ, làn da màu đỏ rực, đôi mắt như có máu tươi, trông vô cùng khủng bố.

Huyết Đế của Huyết Ma.

Bốn vị Đại Đế của Ma tộc!

Lúc này, Huyết Đế đi ra, chắp tay, giọng nói lại êm tai vô cùng.

“Diệp Chi Vấn, lần này bốn tộc chúng ta tổn thất mất bốn vị Thánh Đế viên mãn, ngươi cũng biết nhóm Huyết Khuê Nhất có địa vị uy tín thế nào trong tộc ta mà”.

“Điều các ngươi cần lo không phải chuyện này, Huyết Khuê Nhất cùng Viêm Trùng Nham, Mị Nhân chưa chết, chỉ là bị Tần Ninh bắt đi, nơi này cũng không thể ở lại nữa, phải rời đi thôi”.

Nghe vậy, bốn vị Ma Đế đều tái mặt.

“Huyết Khuê Nhất cùng Viêm Trùng Nham, Mị Nhân đều là con cháu tộc ta, sẽ không phản bội đâu”.

“Ta không hề nói họ sẽ phản bội, chỉ là... ta khá hiểu về thủ đoạn của Tần Ninh, coi như ba người này không phản bội thì cũng sẽ bị Tần Ninh moi ra tin gì đó”.

Diệp Chi Vấn nói tiếp: “Tiếp theo thì Tần Ninh có thể sẽ chưa làm gì đâu, các ngươi cố gắng tìm một nơi khác đi”.

Viêm Đế nghe được thì lạnh lùng nói: “Cả ngày chỉ trốn chui trốn lủi...”

“Viêm Đế!”

Diệp Chi Vấn nghe được câu này, lập tức hừ lạnh: “Diệp Chi Vấn ta trải qua bao khó khăn xuống Hạ Tam Thiên là để giúp bốn tộc các ngươi, chứ không phải để nghe các ngươi than vãn”.

“Các ngươi không phải không biết Tần Ninh là ai, nếu kẻ này dễ dàng bị giết như thế thì hắn đã mất xác từ đại lục Vạn Thiên rồi!”

“Những năm này, nếu không có ta giúp các ngươi đi lại quanh thập đại thánh vực của Hạ Tam Thiên thì các ngươi nghĩ có thể được yên ổn đến bước này chỉ dựa vào thuật ngụy trang của Mị Ma thôi sao?”

“Thật sự cho rằng các ngươi có thể tùy ý làm loạn à? Toàn bộ sinh linh của thập đại thánh vực mà liên hợp lại thì các ngươi đã bị hủy diệt từ lâu rồi”.

Giọng nói của Diệp Chi Vấn mang theo sự phẫn nộ.

Viêm Đế lại nói: “Nếu không phải vì tộc của chúng ta không thể đến hết...”

“Vậy thì nói làm gì!”

Diệp Chi Vấn quát: “Nếu người của bốn tộc các ngươi đến hết được Thương Mang Vân Giới thì Hạ Tam Thiên đã bị khống chế từ lâu rồi, Diệp Chi Vấn ta còn phải đến đây à?”

Sắc mặt Viêm Đế không tốt lắm, nhưng cũng không nói gì nữa.

Sau đó, Diệp Chi Vấn nói tiếp: “Coi như bây giờ Tần Ninh bị hao tổn cấm thuật, nhưng thực lực bản thân hắn vẫn rất đáng gờm”.

“Mặc dù ta có để phân thân ở đây, nhưng mỗi lần mất đi một cái thì bản thân ta cũng sẽ bị tổn hại”.

“Các ngươi tưởng ta muốn thất bại à!”

Diệp Chi Vấn nói xong, khẽ vung tay.

Một trái tim đang đập liên hồi ở trong tay của Diệp Chi Vấn.

“Đây là...”, Mị Đế kinh ngạc nói.

“Trái tim của Tô Tỉ”.

Diệp Chi Vấn chậm rãi nói: “Nhớ bảo tồn những trái tim ta đã giao cho các ngươi thật hoàn hảo, có giết được Tần Ninh hay không còn phải dựa vào nó đấy”.

Mấy người gật đầu.

Thân thể Diệp Chi Vấn lúc này lóe lên rồi biến mất.

Sau đó, bốn vị Ma Đế đứng cạnh nhau, đi ra bên ngoài tế đàn, đặt trái tim kia vào một hộp ngọc trên tế đàn.

Hộp ngọc cắn nuốt trái tim, hóa thành máu tươi rồi hội tụ lên trên tế đàn...

Viêm Đế lúc này chậm rãi nói: “Diệp Chi Vấn này rốt cuộc có thân phận gì?”

“Vì sao cấp trên lại phái hắn tới giúp chúng ta?”

Nhge xong, Mị Đế từ từ đáp: “Ta nhận được một vài tin tức ngầm, nói là chúng ta đi vào Thương Mang Vân Giới, được chia vào các vùng thiên địa khác nhau và tự động làm việc của mình”.

“Thương Mang Vân Giới không dễ vào, nghe nói bên trong có người tiếp ứng, Diệp Chi Vấn hẳn là người ở bên trong.

Mặt mũi Dạ Đế vẫn luôn trắng bệch, khẽ mỉm cười: “Nói cho cùng thì sinh linh bên trong Thương Mang Vân Giới vẫn không phải hoàn toàn một lòng”.

Mị Đế nói tiếp: “Theo ta được biết, người tộc ta có đẳng cấp cao hơn chúng ta cũng đã có chút chiếm cứ được Trung Tam Thiên và Thượng Tam Thiên, chỉ sợ bên trên bất mãn với chúng ta...”

“Chiếm quyền chủ động? Trung Tam Thiên hay Thượng Tam Thiên đều mạnh và nguy hiểm hơn Hạ Tam Thiên, sao bọn họ lại làm được điều đó?”

Huyết Đế cau mày: “Từ vực ngoài đi vào đây có thể thấy chúng ta và sinh linh ở đây khác nhau, dĩ nhiên sẽ khó làm việc hơn. Mà bọn họ chắc chắn sẽ dễ dàng hơn chúng ta một chút...”

Mọi người lần lượt gật đầu.

Viêm Đế nhìn Mị Đế, nói: “Mị Đế, ngươi chắc chắn người kia của ngươi không có vấn đề gì sao? Chuyện lần này có thành công hay không cũng phải cần đến người kia của ngươi đấy!”

Mị Đế nghe vậy, bình thản cười nói: “Sao? Không tin Mị Tộc chúng ta à?”

“Người đó là ta đích thân ra tay nên mới thành công, ngươi cứ yên tâm”.

“Nếu Diệp Chi Vấn đã ép được át chủ bài của Tần Ninh thì lần sau chính là lúc lấy mạng hắn”.

Dạ Đế cười ha ha: “Hạ Tam Thiên này không loạn, không đánh nhau thì chúng ta ra tay chắc chắn sẽ thua. Nhưng nếu bọn họ mâu thuẫn, chúng ta lại ra tay...”

Tứ đại Ma Đế lúc này mỉm cười.

...

Nhất Kiếm Các, thánh vực Thiên Kiếm.

Tần Ninh cũng nghe được tin tức một tháng qua từ lời kể của Lý Huyền Đạo.

Nhất Kiếm Các và Thanh Tiêu Thiên giữ gìn liên lạc.

Dịch Thiên các và Hiên Viên thế tộc cũng truyền tin tới.

Dương Thanh Vân tọa trấn Thanh Minh.

Hai bọn họ cũng sẽ phân chia những gì đạt được trong di tích của Thanh Tiêu Đại Đế cho đệ tử Võ Môn cùng Thanh Minh...

Mọi chuyện được tiến hành đâu vào đấy.

Ngày hôm đó, Tần Ninh đến một vùng núi của Nhất Kiếm Các.

Lúc này, ở nơi sâu của dãy núi, Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo đã có mặt.

Thời Thanh Trúc đi theo Tần Ninh, vui vẻ chơi đùa xung quanh.

Hiện tại suy nghĩ của Thời Thanh Trúc giống như một cô nhóc ba, bốn tuổi, chỉ thích chơi đùa.

“Chuẩn bị xong chưa?”

Tần Ninh nhìn Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo, nói: “Quá trình có thể sẽ không quá thuận lợi, nhưng một khi ký kết xong thì trái tim của hai ngươi sẽ có liên kết”.

“Đây là chuyện tốt”.

Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo gật đầu.

Trên thực tế, đây cũng không phải là Tần Ninh làm loạn.

Ấn ký bản mệnh của Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo rất tương xứng.

Dù sao ngày xưa khi còn là Ngự Thiên Thánh Tôn, hắn đã chọn Phệ Thiên Giảo để ký linh khế là vì hắn phù hợp với Phệ Thiên Giảo.

Ôn Hiến Chi lại là người hắn một tay dạy dỗ, đương nhiên sẽ rất giống nhắn.

Ôn Hiến Chi mở miệng nói: “Sư tôn, thật sự không sao chứ ạ? Giải trừ linh khế sẽ khiến cả người và Phệ Thiên Giảo bị thương tổn rất lớn”.

“Con không vội đâu ạ, sau này tìm linh thú kết bạn khác là được mà”.

Ôn Hiến Chi nhớ rõ, khi Thanh Hiên mất mạng, hắn cảm giác như hồn phách của mình cũng tán loạn theo. Nếu sư tôn không thi triển cấm thuật thì hắn đã toi đời rồi.

Đây chính là một chuyện rất nguy hiểm.

Nghe vậy, Tần Ninh lại nói: “Yên tâm, ta tự có cách của mình”.

Trong lúc nói chuyện, Tần Ninh ngưng tụ thánh lực, một giọt máu phiêu đãng trước mặt Tần Ninh, dao động khủng bố càn quét đi ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom