• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2111-2115

Chương 2111: Ta không muốn nhắc lại lần nữa

Tần Ninh nhìn về phía Thời Thanh Trúc, cũng cười nói: "Ta biết, cô không biết, nếu cô biết, sẽ không ngồi đó không quan tâm".

"Tư Nguyên ấy à, tính cách như vậy đó, không muốn gây phiền phức cho người ta..."

Thời Thanh Trúc nghe vậy, khẽ thở phào, vẫn nói: "Nhưng mà, cũng do ta giám thị không tận lực, thân là chủ nhân, lại không nhìn rõ mọi việc, mới để xảy ra chuyện như thế".

"Ta đã không chiếu cố bằng hữu của chàng cũng là lỗi của ta".

"Chủ thượng. . ."

"Chủ thượng. . ."

Nghe Thời Thanh Trúc nói thế, Lăng Thi Mạn và Phi Vân Phi đều lên tiếng, có chút bất mãn.

Những năm gần đây, chủ thượng đã chiếu cố đủ nhiều Thanh phủ của thành Thanh Uyên rồi, nhưng bây giờ nhìn thấy Tần Ninh, nàng vẫn phải giải thích.

Nàng hèn mọn như vậy, khiến hai người họ thấy không nỡ.

"Là lỗi của ta!"

Thời Thanh Trúc cười nói: "Ta sẽ bù đắp".

Nàng bước từng bước ra ngoài, thân ảnh hạ xuống.

"Thanh Tử Thu".

Thời Thanh Trúc trực tiếp mở miệng.

"Chủ thượng. . .", Thanh Tử Thu vội vàng nói: "Thuộc hạ bị oan, chủ thượng không thể nghe lời một phía được".

"Giao thuốc giải ra đây!"

Thời Thanh Trúc nói thẳng.

Lúc này nàng giống như một thánh nữ tao nhã, vẻ mặt nghiêm nghị.

"Chủ thượng!"

Thanh Tử Thu tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Giao thuốc giải ra, Thanh gia của ngươi còn được đảm bảo!"

Thời Thanh Trúc nói tiếp: "Ta không muốn nhắc lại lần nữa".

Sắc mặt Thanh Tử Thu trắng bệch, ông ta lập tức như quả bóng xì hơi, già đi thật nhiều.

"Ta.... Giao...", Thanh Tử Thu đưa tay vào ngực.

"Ta... Muốn lấy mạng ngươi!"

Thanh Tử Thu chợt nảy sinh ý nghĩ độc ác, đột nhiên tung ra hơn mười hạt tròn màu đen, bên ngoài mỗi hạt đều có tia chớp kinh khủng, quang mang kinh người.

Thấy cảnh ấy, Thời Thanh Trúc nhẹ nhàng đưa tay ra.

Nhất thời, hơn mười hạt đen bay ra như bị cố định giữa không trung, không thể nào di chuyển.

Mà một khắc sau, cả mười hạt đều nổ tan tành.

Nhưng mà, như bọt nước nổ vỡ, những hạt màu đen kia vẫn chưa thể bộc lộ uy lực.

Mọi người đều thay đổi sắc mặt.

Tứ đại Thanh Sứ lập tức đến bên cạnh Thanh Tử Thu.

Thời Thanh Trúc lạnh lùng nói: "Thanh Tử Thu..."

"Lão phu có chết cũng phải kéo theo Thanh Tư Nguyên, khiến cho ngươi không thoải mái".

Thanh Tử Thu nhìn Tần Ninh, phẫn nộ quát: "Tần Ninh, ngươi sẽ chết không yên lành."

Tần Ninh nhìn về phía Thanh Tử Thu, cũng cười nói: "Cổ độc này, ta có thể giải được. Ngươi cho rằng ta thật sự cần thuốc giải của ngươi sao?"

Lúc này, bốn vị Thanh Sứ lập tức ra tay, kiềm chế hai bên Thanh Tử Thu.

"Dẫn đi, điều tra rõ ràng, tất cả những người có liên quan tới chuyện này, nghiêm trị không tha".

Thời Thanh Trúc quát lên.

Mấy vị trưởng lão còn lại đều im lặng cả.

Thời Thanh Trúc nói tiếp: "Vậy mà việc này lại xảy ra trong Thanh Tiêu Thiên, xem ra thường ngày ta quá rộng rãi với các ngươi rồi".

"Lăng Thi Mạn, ta giao toàn quyền xử lý việc này cho ngươi".

"Dạ!"

Thời Thanh Trúc nhìn xung quanh, nói: "Tất cả giải tán đi!"

Mọi người nghe lệnh, lập tức giải tán.

Lúc này, Thời Thanh Trúc mới đi đến trước mặt Tần Ninh, nói: "Ban đầu ta định xử lý xong chuyện của Thanh Vân Hào Sơn rồi đi tìm chàng, nhưng giờ chàng tới rồi thì ở lại Thanh Tiêu Thiên đi!"

"Được!"

Nghe vây, Thời Thanh Trúc vui vẻ.

Mà lúc này, mấy người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi cũng đã tới.

"Hai vị này cũng là đồ đệ của chàng sao?"

"Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương?"

Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương đều chắp tay thi lễ.

"Hai vị này là Diệp Viên Viên và Vân Sương Nghi phải không? Quả nhiên là quốc sắc thiên hương, nữ tử có thể khiến chàng động lòng, tuyệt đối không phải người tầm thường".

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng khách khí đáp lại.

Mấy người cùng nhau tiến vào Thanh Tiêu Thiên.

Từ ngoài sơn môn nhìn vào, Thanh Tiêu Thiên có quang mang lưu chuyển, giống như thánh cảnh.

Nhìn từ bên trong sơn môn, toàn bộ sơn cốc bên trong Thanh Tiêu Thiên càng giống như thánh địa của tiên gia.

Có con thỏ trắng vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu chạy tới chạy lui trên đường núi, có vài con nai không sợ người, cùng nhau chạy ra, cảnh đẹp tự nhiên.

Hơn nữa, trên đầu, thường thấy thánh hạc bay qua.

"Thật đẹp..."

Mấy người đều không nhịn được mà cảm thán.

Võ Môn thiên về hướng võ đạo, kiến trúc, cảnh sắc đều mang cảm giác sắc bén.

Mà Thanh Tiêu Thiên, thoạt nhìn tất cả đều hợp với tự nhiên.

Dọc đường đi, Thời Thanh Trúc và Tần Ninh sóng vai nhau, nàng thường nhìn Tần Ninh, cũng không biết nên nói gì.

Mọi người cùng nhau đi vào, đi tới một sơn cốc.

"Mấy ngày tiếp theo các vị sẽ ở nơi này! Trước đó ta đã sắp xếp xong xuôi, để mọi người ở thành Thanh Uyên trước, cũng là muốn để huynh gặp Thanh Tư Nguyên, đồng thời ta cũng đi điều tra việc của Diệp Nam Hiên”.

"Hôm nay vừa vặn tới đây, thì ở lại đây đi!"

Nói xong, Thời Thanh Trúc dẫn mọi người đi vào sơn cốc.

"Ồ?"

Chỉ là, sau khi tiến vào sơn cốc, mọi người đều phát hiện, sơn cốc này rất lớn, mấy trăm người vào ở cũng không thành vấn đề.

Mà trong sơn cốc, màu sắc sặc sỡ, cây cối mát mẻ, có cầu nhỏ suối trong, trông vô cùng thanh nhã, lại tươi mát.

Thế nhưng, Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương lại cảm thấy phong cách nơi này giống với Ám Thiên cốc, và Cuồng cốc mà Tần Ninh để lại ở Thánh Thú tông và Võ môn.

Đây là phong cách mà Tần Ninh yêu thích.

Lẽ nào cũng là phong cách mà Thời Thanh Trúc yêu thích?

Hay Thời Thanh Trúc đặc biệt chế tạo vì Tần Ninh?

"Thấy sao?"

Thời Thanh Trúc nhìn Tần Ninh, mặt tươi như hoa: "Ta biết chàng không thích ồn ào, nơi này thích hợp để chàng ở lại!"

"Thật có lòng".

Tần Ninh cũng tiến vào sơn cốc, đi tới ngồi ở một tòa lương đình.

Mà đám người Thanh Tiêu Thiên lại đang đứng bàn tán bên ngoài sơn cốc.

"Tên Tần Ninh này... Lại khiến chủ thượng phải tự mình tiếp đón!"

"Rốt cuộc hắn là ai? Dù thật sự là Tam đế chuyển thế, cũng không cần chủ thượng phải nhiệt tình tiếp đãi vậy chứ?"

"Hơn nữa, ta cảm thấy chủ thượng rất có hảo cảm với tên Tần Ninh này..."

Một đám người nhỏ giọng bàn tán.

"Đều không muốn sống nữa sao?"

Lúc này, một tiếng quát khẽ vang lên.

Tuyết Linh Nhân đi ra, nhìn mấy người đó, quát: "Nên làm gì thì làm đi, đừng có vây quanh đây. Chủ thượng sai chuẩn bị thánh quả và rượu ngon, các ngươi chuẩn bị xong chưa?"

Tuyết Linh Nhân vừa mở miệng, ai nấy đều câm như hến.

Nếu nói trong Thanh Tiêu Thiên, ngoài tứ đại Thanh Sứ và mười hai Thiên trưởng lão, quyền thế của ai lớn nhất, đương nhiên không còn ai khác ngoài Tuyết Linh Nhân.

Hiện giờ Tuyết Linh Nhân đang là Thánh Tôn đỉnh phong, rất có khả năng trở thành Thánh đế, cô ấy còn là đệ tử thân truyền của Thời Thanh Trúc đại nhân nữa, thân phận và địa vị vô cùng cao.

"Tuyết đại nhân!"

Một đệ tử Thanh Tiêu Thiên nói: "Tần Ninh này, có phải đã quen chủ thượng từ lâu rồi không? Những năm qua, chủ thượng luôn lạnh nhạt, ít lộ diện, nhưng hôm nay lại đối với Tần ninh vô cùng thân mật..."

Nghe vậy, Tuyết Linh Nhân quát lên: "Cái không nên hỏi thì đừng hỏi, mang mấy thứ sư phụ sai chuẩn bị lên đi. Cẩn thận cái miệng, nói nhầm sẽ mất mạng đấy".

"Dạ dạ dạ...", các đệ tử vội vàng rời đi.
Chương 2112: Bây giờ lại xuất phát

Lúc này Tuyết Linh Nhân nhìn vào sơn cốc, cũng có hơi thổn thức.

Cô ấy hiểu được đại khái quan hệ giữa Tần Ninh và sư phụ.

Cô ấy thầm đoán, có lẽ sư phụ tình sâu nghĩa nặng với Tần Ninh.

Đã nhiều năm, đi theo bên cạnh sư phụ, nhưng cô ấy chưa bao giờ thấy sư phụ như vậy.

Ngượng ngùng như thiếu nữ, kích động khó hồi phục được...

Bên trong sơn cốc, từng mâm trái cây, từng ly thánh nhưỡng được bưng lên.

Thời Thanh Trúc bảo mọi người ngồi xuống.

"Mọi người đừng khách khí, ở đây, có thể tùy ý".

Thời Thanh Trúc mỉm cười như trăm hoa đua nở, khiến tâm trạng người ta thoải mái hơn nhiều.

Sự vật tốt đẹp luôn khiến lòng người vui vẻ, mỹ nữ cũng không ngoại lệ.

Thời Thanh Trúc ngồi xuống, nhìn về phía Tần Ninh ở đối diện, nói: "Chuyện ở Thanh Tư Nguyên, ta nhất định sẽ sai người điều tra nghiêm túc. Những người liên quan, ta tuyệt đối không nương tay, chàng yên tâm đi".

"Ừ..." Tần Ninh chậm rãi nói: "Cô và đám người Lăng Thi Mạn đi vào Thanh Vân Hào Sơn làm gì? Nam Hiên... Có quan hệ gì với Thanh Vân Hào Sơn sao?"

"Ta biết chàng nhất định sẽ hỏi mà".

Thời Thanh Trúc biết, Tần Ninh luôn đặt đệ tử của mình ở vị trí đầu tiên.

"Chàng luôn quan tâm đầy đủ đồ đệ, năm đó Ôn Lưu Giang đã như thế...", nói đến đây, Thời Thanh Trúc cũng hơi sững sờ, sắc mặt trở nên ảm đạm, tự trách mình nhắc đến chuyện mất hứng ấy vào lúc này.

"Ban đầu ta cũng không để ý, chỉ nghe nói Diệp Nam Hiên muốn khiêu chiến với Lý Huyền Đạo, mà khi ấy Diệp Nam Hiên lại từ thánh vực Đại Võ, đi ngang qua thánh vực Thanh Tiêu, chào hỏi ta rồi rời đi..."

"Ta nghe thuộc hạ bẩm báo lại, Diệp Nam Hiên đi vào Thanh Vân Hào Sơn. Lúc đó ta cũng không để ý, chỉ nghĩ có lẽ Diệp Nam Hiên tạm dừng ở đó một thời gian ngắn thôi”.

"Nhưng sau đó, thuộc hạ bẩm báo lại, đã không thấy tung tích Diệp Nam Hiên đâu nữa, ta cho rằng hắn đã đến thánh vực Thiên Kiếm tìm Lý Huyền Đạo rồi".

Thời Thanh Trúc nói tiếp: "Sau đó nữa, Võ Môn xảy ra chuyện, chàng hiện thân, Lý Huyền Đạo cũng xuất hiện, nhưng Diệp Nam Hiên lại biến mất. Ta cảm thấy không đúng, nên đi vào Thanh Vân Hào Sơn kiểm tra".

"Mãi đến sau này mới phát hiện được chút đầu mối".

Tần Ninh có chút mong chờ.

Thời Thanh Trúc chậm rãi nói: "Sâu bên trong Thanh Vân Hào Sơn có thánh thú cấp chín, dãy núi ấy lại dài gần trăm vạn dặm, chỗ rộng nhất cũng đã gần trăm vạn dặm, có thể nói là dãy núi lớn nhất thánh vực Thanh Tiêu. Toàn bộ Hạ Tam Thiên, nó cũng là một trong những dãy núi lớn nhất. Lại có rất nhiều lời đồn về Thanh Vân Hào Sơn".

"Ta và mấy người Thi Mạn cùng nhau đi sâu vào núi, tìm được một vị trí có vết tích giao chiến, tuy chiến trường đã được dọn dẹp cẩn thận, ngụy trang thành thánh thú giao chiến, nhưng vẫn sót lại chút manh mối".

"Môn chủ Võ Môn Diệp Nam Hiên, cả đời hiếu chiến, tu hành Cuồng quyết, cũng có danh tiếng. Ta phát hiện ra, chỗ ấy có vết tích giao chiến của Diệp Nam Hiên".

Nàng nói xong, Tần Ninh hơi giật mình.

"Là ai?"

"Hẳn là Ma tộc".

Thời Thanh Trúc nói tiếp: "Chúng ta đã giao chiến với Ma tộc không ít, có chút hiểu biết về chúng. Bốn tộc Dạ ma, Viêm Ma, Mị Ma, Huyết Ma, trong Hạ Tam Thiên từ xưa đến nay, ở một vài chỗ có thể thấy được dấu vết của bọn chúng".

"Vì vậy ta đoán, có lẽ Diệp Nam Hiên thực sự muốn đi đến thánh vực Thiên Kiếm, đọ sức với Lý Huyền Đạo, nhưng đi ngang qua thánh vực Thanh Tiêu lại bị Ma tộc hấp dẫn, tiến vào sâu bên trong Thanh Vân Hào Sơn, tìm được bọn chúng, ác chiến một phen, không rõ tung tích..."

Lúc này, Tần Ninh khẽ gõ ngón tay xuống bàn, im lặng không nói.

"Nhưng cũng không thể chứng minh là Diệp Nam Hiên đã bỏ mình. Ta phát hiện ở đó có vài thứ kỳ quái, cụ thể thế nào thì ta nhìn không rõ, chỉ có thể để chàng đích thân đi xem".

Nghe Thời Thanh Trúc nói vậy, Tần Ninh đáp: "Thứ mà ngay cả cô cũng nhìn không rõ, xem ra, đúng là thứ không bình thường".

Thực lực của Thời Thanh Trúc có thể đứng trong hàng ngũ ba người đứng đầu Hạ Tam Thiên, vậy mà lại không thể phỏng đoán ra được.

"Đã như vậy, bây giờ xuất phát luôn!"

Tần Ninh nói thẳng: "Tránh cho đêm dài lắm mộng".

Nghe vậy, Thời Thanh Trúc gật đầu nói: "Ta đi sắp xếp ngay".

Nói xong, Thời Thanh Trúc đứng dậy, rời khỏi sơn cố.

Còn hai con thú Phệ Thiên Giảo và Cửu Anh lại đang bưng thánh nhưỡng và trân quả trên bàn ăn nấy ăn để.

Sáu người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi lại có vẻ rất yên tĩnh.

"Sư tôn, Thời Thanh Trúc có đáng tin không?"

Dương Thanh Vân hỏi.

Sau chuyện Lý Nhất Phong phản bội Tần Ninh năm đó đến giờ, đối với những người bạn cũ của sư tôn, Dương Thanh Vân không hoàn toàn tin được.

"Yên tâm đi, đáng tin".

Ôn Hiến Chi cười nói: "Ngươi và ta có thể phản bội sư tôn, nhưng chắc Thời Thanh Trúc sẽ không đâu...."

"Các ngươi không thấy bộ dạng của Thời Thanh Trúc lúc nhìn sư tôn sao? Làm gì còn có vẻ chủ thượng gì nữa, hoàn toàn giống tiểu muội nhà kế bên!"

Ôn Hiến Chi vừa nói xong, Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi đều nhìn về phía hắn.

"Ách..." Ôn Hiến Chi xấu hổ cười nói: "Ý ta là... Sức quyến rũ của sư tôn quá lớn... Nhị vị sư nương đừng hiểu lầm..."

Tần Ninh đứng dậy nói: "Chuẩn bị tinh thần hết đi".

"Hiện giờ Hiến Chi là Thánh Đế cấp thấp, Phệ Thiên Giảo là Thánh Đế cấp cao, nhưng mà tiếp theo đây, đối thủ mà chúng ta phải đối mặt, e rằng có không ít thánh đế..."

"Bốn người các ngươi đều là Thánh Tôn, vi sư là Thánh Tôn nhất chuyển, nhưng thực lực có hạn, khó có thể bộc lộ uy năng sát phạt của Thánh Đế".

"Nếu như có cơ hội, bốn người các ngươi nhanh chóng tiến lên Thánh Đế mới được".

Bốn người Dương Thanh Vân đều gật đầu.

Hiện tại bốn người họ đều là Thánh Tôn, trong thập đại thánh vực này, Thánh Tôn đã là cường giả, có thể tọa trấn một phương rồi.

Nhưng chiến loạn Võ Môn lần trước, Thánh Đế liên tiếp xuất hiện, muốn bảo vệ được Tần Ninh, cảnh giới Thánh Tôn không đáng nhắc đến.

"Sư tôn yên tâm đi, đồ nhi nhất định không phụ sự kỳ vọng của người".

Thạch Cảm Đương khí phách nói.

Bên ngoài sơn cốc, Thời Thanh Trúc xuất hiện, mấy người lên đường.

Ra khỏi sơn cốc, đi theo Thời Thanh Trúc, không đi vào Thanh Tiêu Thiên, cuối cùng đi đến một sơn cốc khác.

Mà sơn cốc lớn như vậy, có hơn trăm con phi cầm cuộn mình nằm trên đất, nhắm mắt nghỉ ngơi. Thấy mấy người Tần Ninh đến, đám phi cầm mở mắt ra hết, bộ lộ ra khí thế bén nhọn cực kỳ.

"Thánh thú bát giai - Ngự Phong Kim Ưng!"

Một con phi cầm, lông lưng dựng lên, lông vũ toàn thân như được đúc từ vàng, quang mang sáng chói, chiếu sáng khắp sơn cốc.

"Ta đã phát lệnh, đệ tử Thanh Tiêu Thiên biết thì cùng nhau xuất phát, có chuyện gì cũng đều nghe chàng sai bảo".

Thời Thanh Trúc cười nói: "Đi thôi".

Thời Thanh Trúc đi sâu vào thung lũng.

Một con thánh thú đứng một mình trên một mỏm đá lớn sâu bên trong thung lũng, cơ thể hơi cử động, giang đôi cánh ra.
Chương 2113: Tìm dấu vết

“Thánh thú cấp chín – Thông Thiên Thanh Tước”.

Lúc này, Ôn Hiến Chi không nhịn được mở miệng nói.

Thông Thiên Thanh Tước! Thánh thú cấp chín.

So với Huyết Thể Thanh Thiên Giao của hắn ta, bên trong huyết mạch của nó còn mang theo truyền thừa thú tộc mạnh hơn.

Giờ phút này, hai cánh của Thông Thiên Thanh Tước mở rộng, ước chừng dài gần trăm mét, cả người hạ thấp xuống.

Thời Thanh Trúc nhẹ nhàng vuốt ve đầu Thanh Tước, sau đó nhìn về phía mấy người Tần Ninh nói: “Đi thôi”.

“Ừm!”

Mọi người lần lượt bước lên lưng Thanh Tước.

Thông Thiên Thanh Tước vỗ cánh bay lên, tiếng gió gào thét, trong nháy mắt, Thanh Tiêu Thiên chỉ còn lại một điểm đen, rồi biến mất không thấy.

Cùng lúc đó, ở phía sau, những thánh thú khác bay trên không cũng đồng loạt đuổi theo Thông Thiên Thanh Tước, dùng tốc độ cực nhanh rời khỏi Thanh Tiêu Thiên, hướng thẳng tới Thanh Vân Hào Sơn.

Dọc đường đi, mặt đất phía dưới như biến thành tàn ảnh, không ngừng lùi về sau.

Thánh thú cấp tám, thánh thú cấp chín đều có thực lực tương đương với cảnh giới Thánh Tôn, Thánh Đế, hơn nữa còn là thánh thú phi hành, cho nên tốc độ di chuyển cực kỳ nhanh.

Không tới ba ngày, mặc dù bay trên trời cao, nhưng cũng có thể nhìn thấy địa hình phía dưới quanh co uốn lượn như thân hình của một con rồng lớn, dần dần hiện ra trước mắt.

Thanh Vân Hào Sơn! Dãy núi rộng lớn nhất thánh vực Thanh Tiêu, cũng chính là dãy núi được xếp vị trí thứ nhất trong thập đại thánh vực.

Núi non kéo dài không dứt, giống như một mạch đất.

Chẳng qua, dù bao nhiêu năm trôi qua, vẫn chưa có người nào dám xây dựng tông môn ở đây.

Bởi vì trong dãy núi này có vô số thánh thú cường đại, căn bản là không thể nào tiêu diệt hết, nếu như xây dựng tông môn ở đây thì chắc chắn sẽ hao phí một lượng lớn tài nguyên.

Thời Thanh Trúc điều khiển Thông Thiên Thanh Tước, dần dần thả chậm tốc độ hạ xuống.

Mà giờ phút này, những con Ngự Phong Kim Ưng phía sau cũng dừng lại.

Thời Thanh Trúc mở miệng nói: “Các ngươi chia ra bốn phía, chờ đợi mệnh lệnh bất cứ lúc nào”.

“Vâng!”

Từng con Phi Ưng hoá thành những ánh sáng vàng, tản ra xung quanh rồi dần dần biến mất không thấy tăm hơi.

Sau khi tiến vào dãy núi được một đoạn nhất định, thân hình cao lớn của Thông Thiên Thanh Tước dần dần ngừng lại.

Cuối cùng, mọi người đi xuống dưới.

Lúc này, Tần Ninh đi bộ trên đường núi, giẫm chân lên những chiếc lá khô rơi đầy đất, phát ra âm thanh xào xạc, xung quanh là những cây cổ thụ cao vài chục mét, cũng có cây cao cả trăm mét, từng gốc cây nối tiếp nhau…Thời Thanh Trúc đi trước dẫn đường, phía sau là hơn mười vị cường giả Thánh Tôn của Thanh Tiêu Thiên đi theo.

Ước chừng khoảng nửa ngày sau, khi đi vào một sơn cốc, Thời Thanh Trúc dừng lại.

“Trước hết mọi người ở đây sửa sang lại một chút”.

Lời này vừa nói ra, mọi người đều đồng loạt tản ra.

Thời Thanh Trúc nhìn về phía Tần Ninh nói: “Có lẽ nơi này chính là vị trí xảy cuộc giao chiến, chàng đi theo ta”.

Mọi người theo Thời Thanh Trúc đi sâu vào trong sơn cốc.

Trên đường đi có rất nhiều đoá hoa nở rộ, trông vô cùng rực rỡ và xinh đẹp.

Thời Thanh Trúc cười nói: “Trong Thanh Vân Sơn Hào sản sinh ra rất nhiều tài nguyên quý giá, lần này, nếu như không phải là chàng có việc gấp thì có thể ở lại nơi đây, hái một ít dược liệu, nói không chừng còn có thể tìm kiếm được rất nhiều”.

“Bỏ đi…”, Tần Ninh cười nói: “À đúng rồi, ta thấy dựa vào trình độ của đan sư trong Thanh Tiêu Thiên các cô hẳn là cũng có thể giải được cổ độc của Thanh Tư Nguyên”.

“Còn cần chàng nói hay sao?

Ta đã sai người giúp ông ta giải độc rồi, về phần Thanh Tử Thu, ta cũng đã xử tử rồi”.

Nghe được những lời này, Tần Ninh gật gật đầu.

Mấy người bọn họ đi vào trong sơn cốc, chỉ thấy trên mặt đất vô cùng bằng phẳng, thế nhưng trên vách núi vẫn có những vết nứt.

“Nhóm người này cũng thật thông minh, mặt đất ở đây đều đã được san bằng, chàng xem dấu vết để lại trên vách núi kia, nhìn thì có vẻ như là dấu vết do thánh thú giao chiến để lại, nhưng trên thực tế lại là dấu vết của con người”.

Khi Thời Thanh Trúc nói chuyện, Tần Ninh đã đến gần vách đá, chỉ thấy trên đó là những vết cào, vết cắn giao nhau, nhưng nhìn kỹ lại thì cũng có cả vết đao, vết kiếm, cùng với những dấu vết khác.

Tần Ninh nhìn một lát rồi nói: “Là dấu vết do Diệp Nam Hiên để lại”.

“Ta có thể nhận ra được dấu vết của Cuồng quyết và Hồn Thiên Thương Đao”.

Thời Thanh Trúc gật gật đầu.

Nếu là như thế tức là phán đoán của nàng đã đúng.

Diệp Nam Hiên quả thật là đã đánh nhau với người khác ở nơi này.

“Chủ thượng!”

Đúng lúc này, tiếng xé gió vang lên, một con Ngự Phong Kim Ưng phá không mà đến, rồi vững vàng dừng lại.

Chỉ thấy phía trên Ngự Phong Kim Ưng kia, Lạc Trữ Trữ mở miệng nói: “Năm mươi dặm phía trước, có phát hiện”.

Lời này vừa nói ra, mọi người đều vội vàng đi đến đó.

Không lâu sau, bọn họ đã xuất hiện ở một hẻm núi

Hai bên sườn đều là núi cao nghìn mét, ở vị trí chính giữa chỉ có một con đường chật hẹp, nối liền đến chỗ sâu tít tắp.

Mọi người lần lượt tiến vào hẻm núi, ánh sáng xung quanh dần dần trở nên ảm đạm.

Người của Thanh Tiêu Thiên lấy ra một viên Dạ Minh Châu, giơ lên cao chiếu sáng con đường đi phía trước.

Khi đi sâu vào hẻm núi thêm một đoạn nữa, mọi người đều dừng lại.

Mà giờ phút này, hai bên sườn của hẻm núi đầy rẫy những vết đao, vết kiếm đan xen, cùng với cả dấu bàn tay, vân vân…Nơi này, lúc trước Thời Thanh Trúc cũng không phát hiện ra cái gì.

Chỉ cần nhìn vào những dấu vết đan xen này, không khó để phán đoán nơi đây đã xảy ra giao chiến ở mức độ nào.

“Xem ra, không ít người ra tay…”, Thời Thanh Trúc chậm rãi nói: “Thế nhưng Diệp Nam Hiên cũng không phải là người bình thường, hắn ta là người mà chàng tự mình dạy dỗ, hẳn là sẽ không nguy hiểm đến tính mạng”.

Tần Ninh không nói gì, chỉ cần thận nhìn vào dấu vết trên vách núi ở hai bên của hẻm núi.

Một lúc lâu sau, hắn mới mở miệng: “Thanh Trúc, thử đẩy hai ngọn núi này ra xem”.

“Được”.

Thời Thanh Trúc cũng không hỏi lý do tại sao Tần Ninh muốn làm như thế, nàng đứng im tại chỗ, hai tay vung lên.

Một cỗ lực thiên địa khủng bố lập tức hội tụ lại.

Nhìn bóng hình thướt tha Thời Thanh Trúc, ấy vậy mà lại có thể bộc phát ra khí thế khủng bố đến thế, phải nói là cực kỳ khủng bố.

Chỉ là, khi Thời Thanh Trúc dùng sức mạnh cường đại như vậy để đẩy hai vách núi ra, chúng lại không hề bị lay động.

“Điều này…”, Thời Thanh Trúc ngạc nhiên.

Điều này sao có thể xảy ra! Tần Ninh gật đầu nói: “Xem ra, quả nhiên là có điều mờ ám, nơi đây hẳn là có đại trận làm nền móng, giam giữ hai ngọn núi ở chỗ này, phong ấn phía dưới”.

Mấy người đều vô cùng kinh ngạc.

Bọn họ vẫn còn chưa nhìn ra điều gì kỳ quái, Tần Ninh chỉ vừa liếc mắt một cái là đã nhìn ra được.

Không hổ là người chuyển thế của tam đế.

Chỉ cần là đôi mắt tinh tường này, tất cả bọn họ đã không thể nào sánh kịp.

Tần Ninh mở miệng nói: “Gọi mấy vị thánh trận sư đến, tìm kiếm ở xung quanh đi”.

“Vâng!”

Mọi người lập tức rời khỏi hẻm núi.

Giờ phút này, Tần Ninh ngồi lên trên một tảng đá, nói tiếp: “Hiện giờ, trong thập đại thánh vực, có những người nào là thánh trận sư xuất sắc, đạt được đến cấp chín?”

Thời Thanh Trúc suy nghĩ một chút rồi nói: “Trong thập đại thánh vực, thánh trận sư cấp chín có thể đếm được trên đầu ngón tay, mấy vị này đều ở trong các gia tộc, các thế lực, rất khó phán đoán”.

“Còn nếu không nằm trong các thế lực, các gia tộc lớn thì có ba người có danh tiếng vang dội nhất”.

“Chúc Hải Hiên!”

“Mạc Khai Nguyên!”

“Bùi Văn Giác!”

“Đây cũng là ba người có danh tiếng vang dột nhất Hạ Tam Thiên, tuy rằng không có môn phái, gia tộc gì, chỉ tu hành một mình, nhưng cũng có môn đồ, các thế lực lớn khác hợp tác với bọn họ để xây dựng, sửa chữa đại trận cho tông môn của mình”.

“Chàng hoài nghi thánh trận sư trong Hạ Tam Thiên hợp tác với Ma tộc?”

Tần Ninh từ từ nói: “Ma tộc không thuần thục phương pháp thánh trận của Nhân tộc như vậy, có thể làm được đến bước này, khả năng lớn là thánh trận sư của Nhân tộc”.
Chương 2114: Đây không phải là suy nghĩ của ta

"Đương nhiên không nhất định phải là bọn họ, ta chỉ muốn biết, hiện tại, những vị thánh trận sư hùng mạnh có trong Hạ Tam Thiên có những ai thôi, nếu gặp được, có thể làm chút thí nghiệm nhỏ".

Thời Thanh Trúc nghe Tần Ninh nói vậy, bèn cười bảo: "Chàng có thể đến Dịch Thiên các để hỏi thử, mạng lưới giao dịch của Dịch Thiên các rất rộng, mà con đường trao đổi thông tin cũng mạnh không kém, về mỗi một tin tức xuất hiện trong Hạ Tam Thiên, hẳn là bọn họ đều sẽ nhận được sớm nhất".

"Ừ!"

Trong khi hai người đang trò chuyện, bỗng có một tên võ giả Thanh Tiêu Thiên đi tới.

"Chủ thượng, đã tìm được ba chỗ rồi ạ".

Tần Ninh nghe vậy, bèn nhanh chóng đứng dậy đi.

Tới vị trí thứ nhất, hắn chỉ thấy một ông lão ở Thanh Tiêu Thiên đang nhìn về phía trước, dưới chân núi có một tấm bản đồ đang tỏa ra vầng sáng yếu ớt, mỏng manh.

Ông lão nhìn thấy Thời Thanh Trúc đến, bèn khom người kính chào, nói: "Chủ thượng, đây là thánh trận cấp chín, hơn nữa tổng cộng có chín cái, chúng liên kết chặt chẽ với nhau, chỉ để lại ba vết tích, năng lực của lão già đây có hạn nên không phá được".

Thời Thanh Trúc khẽ gật đầu.

"Chín cái thánh trận cấp chín, lại còn liên kết với nhau nữa, cho dù là Thánh Đế viên mãn cũng không thể phá bỏ chúng được, chỉ đành bị nhốt đến chết thôi".

Tần Ninh bình thản nói: "Có thể liên kết chặt chẽ với nhau như vậy không phải là chuyện mà một vị thánh trận sư có thể làm được".

Tần Ninh nói tiếp: "Tất cả mọi người tránh ra một chút!"

"Mọi người, mau rời khỏi phạm vi trăm dặm quanh đây, không có lời của ta, không ai được phép lại gần".

Nghe vậy, Ông Hiến Chi nói ngay: "Sư tôn, người phải ra tay sao, thế nhưng người... thương tích của người còn chưa khỏi mà...", thương tích ư?

Nghe những lời ấy, ánh mắt Thời Thanh Trúc chợt lóe, nhưng nàng vẫn không nói gì.

"Không sao cả, việc phá trận không nhất thiết phải dùng thực lực mạnh mẽ để phá, chỉ cần tìm được mối liên hệ giữa chín cái thánh trận, rồi phá hủy nó, phá trận không phải là điều không thể, bây giờ, Thanh Trúc ở lại nơi này, còn tất cả rời khỏi đây, nếu không, lòng ta sẽ không yên, lỡ như xảy ra điều gì bất ngờ thì sẽ gây ra thương vong mất".

Nghe Tần Ninh nói vậy, mọi người không do dự nữa.

Thời Thanh Trúc lập tức la lên: "Rời khỏi phạm vi trăm dặm quanh đây".

"Vâng!"

Người của Thanh Tiêu Thiên lần lượt rời khỏi.

Đám người Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi cũng cưỡi lên Kim Ưng bay khỏi đây.

Chỉ trong nháy mắt, trong sơn mạch chỉ còn lại hai người Tần Ninh và Thời Thanh Trúc.

Tần Ninh ngồi xổm xuống, trong phạm vi một thước kia ẩn ẩn, thoáng hiện lên từng đường trận văn mờ ảo, ánh lên vầng sáng, dường như chỉ cần chạm một chút thôi là nó sẽ tan biến ngay.

"Làm được vậy không phải là thánh trận sư tầm thường đâu".

Tần Ninh nói thẳng: "Khả năng khống chế, ngưng tụ thánh văn tỉ mỉ cỡ này, không mất một vạn năm thì không thể làm ra được đâu".

Thời Thanh Trúc gật đầu, đôi mắt xinh đẹp mải mê ngắm nhìn Tần Ninh.

"Chàng..."

"Hả?"

"Ta nghe nói, trước đây, khi loạn Võ Môn xảy ra, chàng đã bị thương, nhưng mà thủ đoạn của chàng rất nhiều, năng lực lại mạnh nữa, ta nghĩ rằng vết thương của chàng đã khôi phục phần nào, vả lại, suốt chặng đường thấy chàng không có chỗ nào là không ổn, vậy thương tích của chàng...", nghe vậy, Tần Ninh mỉm cười.

Hắn đứng dậy, trong lúc đó, thể hồn phách bỗng xuất hiện, trôi nổi xung quanh.

Chỉ thấy rằng, hình thái của thể hồn phách giống hệt với thân thể của Tần Ninh, chẳng qua chúng chỉ là hư ảnh mà thôi.

Tuy vậy, có thể thấy hai bên hư ảnh, một cây thương, một cây kiếm xen lẫn vào nhau, ngăn cản hồn phách của Tần Ninh.

Thế nhưng, sau thể hồn phách ấy cũng có một luồng ánh sáng chói lọi, cuồn cuộn phóng ra lực lượng thuần khiết, áp chế một thương một kiếm kia.

Thời Thanh Trúc thấy cảnh đó, gương mặt đang tươi cười chợt thay đổi.

"Đây...", "Đây là thủ đoạn của Ma tộc, Thánh Hồn Kiếm và Thánh Phách Thương đều là những vũ khí sắc bén dùng để tiêu diệt hồn phách của võ giả, ta đã tạm thời ngăn cản chúng rồi".

Tần Ninh cười nói: "Trước tiên cứ vậy đi, sau này rồi từ từ nghĩ cách".

Thời Thanh Trúc vội vàng nói: "Mấy vạn năm qua, trong Thanh Tiêu Thiên đã cất giấu rất nhiều thánh đan cấp chín..."

"Không xử lý chúng được đâu, nếu như thánh đan có thể giải quyết vấn đề được thì ta đã làm từ lâu rồi".

Tần Ninh cười bảo: "Đừng lo vậy việc đó nữa, sau này tính tiếp".

"Nhưng mà, trong khoảng thời gian ngắn ta không thể thi triển ra toàn bộ sức mạnh được, có điều, đã có Hiến Chi với Phệ Uyên bầu bạn bên cạnh, không cần phải lo lắng về vấn đề an toàn".

Trong chốc lát, lòng Thời Thanh Trúc đầy đau khổ.

"Tần Ninh".

Lúc này, Thời Thanh Trúc không kìm lòng được bèn nói: "Lẽ nào chàng còn giận ta chuyện năm xưa hay sao?"

"Ta đã biết trong thánh vực Thiên Hồng, thế gia Linh Vũ, tộc Đoạn Tình, động thiên Kính Nguyệt, Mặc Vân thị và Thiên Võ Đạo cấu kết với Ma tộc, nên chàng mới giết chết bọn chúng".

"Năm ấy... nếu ta không cản trở chàng, e rằng chàng đã tiêu diệt cả năm gia tộc kia, cũng không xảy ra chuyện ở kiếp này".

Nghe nàng nói thế, Tần Ninh cười bảo: "Ta không giận cô".

"Khi đó, dưới cơn tức giận, ta muốn diệt sạch ngũ đại gia tộc kia, nhưng cô đã chịu ơn của ngũ đại gia tộc nên phải báo ân, vậy mới ngăn cản ta, cô làm vậy cũng đúng thôi".

Thời Thanh Trúc giữ chặt Tần Ninh, không kìm lòng được mà nói: "Thế nhưng... chàng vẫn lạnh nhạt với ta".

"Ta biết, chàng không chịu chấp nhận ta nhưng lòng chàng vẫn còn chỗ cho ta, bây giờ ta đã hiểu, chàng chỉ vì sợ khi chuyển thế, sợ để cho ta phải chờ đợi, nhưng hiện tại, bên cạnh chàng đã có Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, chàng không còn lo ngại điều gì nữa rồi, nhưng mà, ta có thể nhìn thấy từ trong mắt chàng rất nhiều điều, trong lòng chàng không còn hình bóng của ta nữa rồi".

Nghe vậy, Tần Ninh chợt giật mình.

Mãi một lúc lâu sau, Tần Ninh mới mở miệng nói: "Thanh Trúc..."

"Ta biết, mọi chuyện là vì lần đó, bởi vì cái chết của Ôn Lưu Giang, là bởi ta đã ngăn cản chàng trả thù ngũ đại gia tộc!"

Thời Thanh Trúc vội vàng ngắt lời.

Cả hai trầm mặc hồi lâu.

"Thanh Trúc...", Tần Ninh chậm rãi nói: "Năm xưa là năm xưa, bây giờ là bây giờ".

"Cô biết rõ con người của ta rồi đấy, nếu có người ức hiếp đồ đệ của mình, ta sẽ bất chấp hết tất cả để bảo vệ chúng, khi xưa ta đã hiểu được việc diệt sạch ngũ đại gia tộc là quá tàn nhẫn, cô ngăn cản ta là đúng".

"Thế nhưng...", một lúc lâu sau, Tần Ninh mới nói tiếp: “Cô ngăn cản ta là đúng với ân nghĩa mà cô nhận được, mà ta vì đồ đệ mình cũng đúng, chẳng qua là, ngay khi cô lựa chọn ngăn cản ta kia, cô biết rằng, trong khi lòng cô đang cân nhắc, nên báo ân hay là tiếp tục đứng về phía ta, cô đã chọn báo ân".

"Khi xưa, ta biết trong lòng cô có ta, nhưng cô lại không thể từ bỏ hết tất cả mà hoàn toàn đứng về phía ta".

"Ta...", "Thanh Trúc...", Tần Ninh nói tiếp: "Cho dù là Viên Viên hay là Sương Nhi, đối với các nàng ấy, dẫu cho ta có sai đi chăng nữa, thì các nàng ấy cũng sẽ đứng về phía ta mà không chút do dự, dẫu cho có mất hết lý trí đi nữa".

"Thế nhưng, cô khác với bọn họ, cô quá lý trí, lý trí của cô đã chiến thắng tình yêu của chính mình".

"Đây không phải là tình yêu mà ta luôn mơ về".

"Người yêu mà ta luôn mơ là người có thể bất chấp hết tất cả vì ta, trên lưng Tần Ninh ta có rất nhiều gánh nặng, nhưng ta sẽ sẵn sàng làm tất cả mọi thứ vì các nàng ấy, vì các đồ đệ của ta, vì những người huynh đệ của ta, dẫu có chết ta cũng cam lòng".

"Trông có lẽ hơi ích kỷ, có lẽ hơi phi lý, nhưng ta... ta chính là một người như vậy, nếu thậm chí cả huynh đệ, vợ con của mình mà còn không bảo vệ được, thì còn nói gì đến những trách nhiệm lớn lao hơn nữa chứ?"

Thời Thanh Trúc nghe vậy, nước mắt lã chã rơi.

"Ta biết không phải là cô không yêu ta, thế nhưng tình yêu của cô luôn bị lý trí của mình khống chế, mà con người của ta... vô cùng điên cuồng, là một kẻ không có lý trí, cuối cùng cô với ta vẫn không thể đi chung một đường được..."
Chương 2115: Nguyên Thiên Ngọc

Từng lời của Tần Ninh khiến cho lòng của Thời Thanh Trúc như rơi xuống vực sâu.

Bỏ lỡ là bỏ lỡ, cuối cùng vẫn không thể trở lại như xưa nữa.

Tần Ninh hiểu rằng, năm xưa, khi Thời Thanh Trúc ngăn cản hắn, tình cảm giữa hai người đã chấm hết rồi.

Mà trong lòng Thời Thanh Trúc cũng hiểu được điều đó.

Thế nhưng, cho dù thời gian có quay lại, Thời Thanh Trúc vẫn lựa chọn ngăn cản Tần Ninh tiêu diệt ngũ đại gia tộc như cũ.

Chẳng qua là Thời Thanh Trúc không cam lòng mà thôi, nàng luôn cho rằng giữa hai người vẫn còn có thể trở lại như xưa.

Nhưng tất cả đều đã qua rồi.

Trong khi Tần Ninh trò chuyện, từng đường trận văn ngưng tụ, len lỏi qua mười ngón tay hắn, rồi hòa lẫn vào trận pháp đang dao động trước mắt hắn.

Bên cạnh hai người dần dần xuất hiện những đường trận văn.

Từng đường từng đường dần lan ra xung quanh, rồi bao phủ hết toàn bộ phạm vi mười dặm quanh ngọn núi.

Bất kỳ ai cũng đều có thế nhìn thấy cảnh tượng này cho dù có đứng cách xa trăm dặm.

Cả một mảnh trời sáng rực lên, lúc này trông nó tựa như uy lực của trời đất đang giáng xuống thế gian.

Tựa như một báu vật quý giá nào đó sắp được sinh ra, tựa như người cõi trời sắp hạ phàm vậy.

Cảnh tượng kỳ lạ ấy khiến tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc.

Lúc này, Tần Ninh bay lên.

"Ta chuẩn bị phá trận".

Tần Ninh mỉm cười nói: "Ngay khi phá vỡ trận pháp, ba trận sẽ nổ tung, san bằng mặt đất trong phạm vi trăm dặm, khi đó cũng chỉ còn cô có thể bảo vệ ta thôi".

"Nếu cô cảm thấy ta phụ bạc cô, cô nên nắm lấy cơ hội lần này giết chết ta".

Nghe Tần Ninh buông lời trêu đùa, Thời Thanh Trúc gượng gạo mỉm cười nói: "Ta không nỡ giết chàng".

"Nếu đã như vậy, sẵn sàng nào!"

Tần Ninh nói tiếp: "Ba trận này điểm cốt lõi, chúng có sáu trận phụ, có lẽ không thua kém gì một chiêu dùng hết sức lực của một vị Thánh Đế viên mãn đấy, cô có thể chống đỡ được không?"

Thời Thanh Trúc cười nói: "Được chứ, chàng đừng xem thường ta".

"Được!"

Lúc này, Tần Ninh nắm chặt bàn tay, ánh sáng chói lọi ngưng tụ lại.

Ầm ầm, chúng nứt vỡ ra.

Rồi bỗng nhiên, trong phạm vi mười dặm, cả mặt đất dường như đều vỡ tan, ánh sáng bao phủ khắp nơi.

Trong phạm vi mười dặm, núi cao chẳng mấy chốc đã bị từng luồng ánh sáng tinh khiết bao phủ, ngay sau đó, ầm vang long trời lở đất, suýt nữa đã làm thủng màng nhĩ.

Ngay lúc này, ngoài phạm vi trăm dặm ấy, đám người Thanh Tiêu Thiên và nhóm Dương Thanh Vân ngơ ngác nhìn nhau.

"Uy lực này..."

"Nhanh chóng rút về sau!"

Dương Thanh Vân nói thẳng: "Chẳng trách sư tôn bảo chúng ta rời xa như vậy, với chấn động như thế, đến cả Thánh Đế cũng sẽ bị nghiền nát".

Dù sao đây cũng là thánh trận cấp chín mà! Lúc này, mọi người lại tiếp tục lùi về sau.

Cùng lúc đó, trong sơn mạch, trong phạm vi mười dặm.

Hai người Tần Ninh và Thời Thanh Trúc đang đứng vững ở đó.

Thời Thanh Trúc cầm một cây bút ngọc trong tay, ngọn bút lông vừa xẹt qua đã lập tức hóa thành một chữ.

"Thuẫn!"

Chữ thuẫn vừa xuất hiện, ngay sau đó, một lá chắn xuất hiện, che phủ thân hình Tần Ninh và Thời Thanh Trúc.

Vào giờ phút ấy, xung quanh như dời non lấp bể, trời đất dao động đảo điên, cuồng phong ùn ùn kéo tới.

Từng luồng lực lượng khủng khiếp và đập vào trên tấm lá chắn.

Chẳng bao lâu sau, chữ thuẫn như sắp vỡ nát.

Sắc mặt Thời Thanh Trúc vẫn không thay đổi, nàng lại vung bút ngọc lên, một chữ hộ xuất hiện.

Lúc này, chữ hộ tỏa ra một vầng sáng rực rỡ khiến lòng người chấn động, khi nó xuất hiện, trông tựa như một luồng ánh sáng mềm mại lơ lửng quanh hai người họ.

Chấn động từ vụ nổ vẫn chưa hề dừng lại.

"Phá!"

Cây bút ngọc lại chuyển động, chữ phá xuất hiện.

Thời gian và không gian xung quanh như sắp bắt đầu sụp xuống, mà chữ phá vừa xuất hiện, không gian sắp vỡ nát kia lập tức cách xa hai người Tần Ninh và Thời Thanh Trúc.

Vụ nổ trong vòng mười dặm dần lan đến ba mươi dặm, rồi năm mươi dặm, một trăm dặm,... với quy mô nổ cỡ này gần như đã làm rung chuyển cả thế giới.

Mãi đến nửa khắc sau, mọi thứ mới kết thúc.

Mọi người ở Thanh Tiêu Thiên lần lượt điều khiển Ngư Phong Kim Ưng tới gần khu vực vụ nổ kia.

Vào lúc này, có hai bóng người đứng trên khu vực trung tâm vụ nổ, nhìn kỹ thì thấy đó là Tần Ninh và Thời Thanh Trúc.

Quần áo ai người họ vẫn nguyên vẹn, không có chút hư hao nào, dường như vụ nổ động trời khi nãy không có ảnh hưởng gì đến họ.

Thế nhưng, khi đám người Thanh Tiêu Thiên nhìn thấy mặt đất trước mặt, cả đám ngẩn ngơ, giương mắt đờ đẫn nhìn.

Trong phạm vi mười dặm, đồi núi đều bị san bằng, nhưng bên dưới đồi núi không phải là mặt đất mà là từng tảng ngọc thạch.

Trải qua sự tàn phá kinh khủng ấy mà những viên ngọc thạch này vẫn nguyên vẹn, không hề hư tổn, mặt ngoài còn thấp thoáng ánh sáng trắng ngà, thoang thoảng qua một cảm giác mát lạnh.

Hơn nữa, ánh sáng tỏa ra từ từng viên ngọc thạch này không đồng đều với nhau.

Có một vài viên là màu đỏ, vài viên là màu đen, một ít màu trắng, nhưng chúng đều có điểm chung là đều tỏa ra vầng ánh sáng màu trắng ngà.

Hơn nữa, ngọc thạch chồng chất lại một chỗ, tạo thành một hình vẽ rất kỳ lạ.

Tần Ninh thấy cảnh đó, mặt ngẩn ra, từ từ nhìn về phía Thời Thanh Trúc, không nhịn được mà cười bảo: "Thanh Trúc, có vẻ như cô cần phải phái thêm người rồi".

Bấy giờ, hai người họ bay vút lên trời, cúi đầu quan sát bên dưới.

Trên mặt đất, đồi núi đã bị san bằng, trong đó còn xuất hiện những chỗ do con người làm nên, quả thật rất kỳ lạ.

Thời Thanh Trúc đưa mắt nhìn về phía mặt đất.

Từng viên ngọc thạch tích tụ lại với nhau, bao phủ cả một vùng, trải dài khoảng chừng mười dặm.

Mọi người cẩn thận quan sát, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Theo lý mà nói, nơi này là khu vực giao chiến giữa Diệp Nam Hiên với Ma tộc, cớ sao lại xuất hiện di tích cổ như này chứ?

Thứ mà chín cái trận pháp phong ấn chính là nơi này ư?

Tại sao thế?

Là do Ma tộc làm ra sao?

Vào giờ phút này, ánh mắt Tần Ninh khẽ chuyển, nhìn về phía mặt đất.

Sắc mặt Thời Thanh Trúc dần trở nên nghiêm nghị.

"Đây là..."

"Đúng vậy!"

Tần Ninh chậm rãi nói: "Chắc là vậy rồi, năm xưa, ta và cô cùng nhau tìm kiếm mà không có tin tức gì, thế nhưng không ngờ rằng bây giờ lại gặp được".

Lúc này, đám người Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi đều không rõ chuyện gì.

Bỗng nhiên, Ôn Hiến Chi chợt nghĩ đến điều gì đó, nói: "Sư tôn, có phải... là tên kia chăng?"

Tần Ninh nhìn về phía Ôn Hiến Chi, gật đầu.

"Đừng thừa nước đục thả câu nữa, là tên nào làm ra đó?"

Thạch Cảm Đương bỗng cất lời hỏi.

"Thanh Tiêu Đại Đế!"

Ôn Hiến Chi giải thích: "Năm ấy, ta đi cùng với sư tôn vào thánh vực Thiên Tiêu chính là để đào mộ của Thanh Tiêu Đại Đế, thế nhưng lại không tìm được vị trí mộ của Thanh Tiêu Đại Đế".

"Đây... đây là sự thật à?"

Mãi đến bây giờ, Ôn Hiến Chi vẫn khó tin như trước.

"Chắc là đúng rồi!"

Tần Ninh từ từ nói: "Cách đây năm mươi vạn năm trước, Thanh Tiêu Đại Đế là một vị Thánh Đế đã xưng bá Hạ Tam Thiên, sự tồn tại của người nọ còn lâu hơn cả Thiên Hồng Thánh Đế".

"Nghe đồn, cả đời của người này rất thích sưu tầm ngọc, đây là sở thích cá nhân của người đó, mà những viên ngọc mỹ miều trải rộng nơi đây có tên là Nguyên Thiên Ngọc, trong Hạ Tam Thiên, để loại ngoại ngọc này sinh ra cần ít nhất là mười vạn năm, ở nơi thánh lực càng dồi dào, sức sống của chúng càng mạnh mẽ, chúng từ từ chuyển từ thể lỏng sang thể rắn, rồi ngưng tụ thành ngọc, cực kỳ hiếm gặp".

"Bây giờ, ở Hạ Tam Thiên muốn tìm được một viên thôi cũng đã là điều không thể".

Vừa dứt lời, mọi người không thốt nổi nên lời.

Tìm được một viên đã là điều không thể, nhưng ngọc ở đây trải dài cả mười vạn dặm, cũng phải có ít nhất mấy vạn viên.

Tần Ninh chậm rãi nói: "Hơn nữa, năm xưa, loại ngọc này bị Thanh Tiêu Đại Đế thu thập đến không còn một viên, tất cả mọi người đều nghĩ rằng Nguyên Thiên Ngọc này rất có ích đối với việc tu hành, bây giờ nhìn lại, chắc là vị Thánh Đế này chỉ muốn trang trí lăng mộ của chính mình mà thôi!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom