-
Chương 2026-2030
Chương 2026: Nhìn đi đâu cũng là hồi ức
“Nơi Võ Môn thành lập được gọi là Võ Sơn, bên ngoài Võ Sơn là núi xếp thành dãy, tổng cộng có ba trăm sáu mươi dãy núi”.
“Mà khu vực bên trong Võ Môn có tổng cộng một trăm lẻ tám dãy núi, nơi trung tâm nhất là chín ngọn núi lớn, cũng là cửu đường của Võ Môn”.
Giang Ngạo Tuyết giới thiệu.
Mấy người ở đây, từ cô ta ra thì không ai biết nhiều về Võ Môn.
“Bên ngoài là ba trăm sáu mươi dãy”.
“Bên trong là một trăm linh tám dãy”.
“Nơi trung tâm nhất là chín ngọn núi lớn!”
Ôn Hiến Chi tấm tắc khen: “Võ Môn này đúng là thánh địa nhỉ”.
Giang Ngạo Tuyết cười nói: “Thánh lực thiên địa của Võ Môn rất phù hợp với thánh mạch dưới lòng đất, những dãy núi này đều được Cuồng Võ Thiên Đế năm đó cải tạo lại rồi ngưng tụ thành”.
“Ba trăm sáu mươi dãy núi bên ngoài thì không có ai ở, mà một trăm lẻ tám dãy bên trong phân chia cho đệ tử Võ Môn ở. Chín tòa núi lớn có khí thế lấp bạt sơn hà, thôn thiên lấp đất”.
Nói xong, thánh thú phi hành lúc này đã giảm tốc độ, tiến vào dãy núi.
Nhưng thánh thú cũng không trực tiếp bay thẳng vào dãy núi mà bay theo hình tròn quanh Võ Môn rồi không ngừng thu hẹp lại vòng bay.
“Xem ra, Võ Môn cũng muốn cho đệ tử Giang gia chúng ta nhìn khí thế của họ”, Giang Ngạo Tuyết cười nói.
Trên thực tế, không cần Giang Ngạo Tuyết nói thêm thì mọi người cũng đã nhận thấy.
Cả Võ Sơn này có tổng cộng ba trăm sáu mươi dãy núi, dần dần tản ra.
Mà một trăm lẻ tám dãy núi bên trong thì ở trong cùng, một phân làm hai, kết nốt với ba trăm sáu mươi dãy núi.
Nhìn tổng thể.
Chín ngọn núi lớn cao không thể chạm.
Lấy chín ngọn núi làm trung tâm khuếch tán ra một trăm lẻ tám dãy núi, rồi đến ba trăm sáu mươi dãy núi.
Khuếch tán thành từng tầng, quy mô không ngừng mở ra.
Giống như vẽ thành một hình tròn trên mặt đất, có tâm, vòng trong, vòng ngoài, vô cùng tinh tế.
Mà khi từ trên không nhìn xuống, đập vào mắt toàn là sông núi uốn lượn, cảnh đẹp vô bờ.
Cách chín dãy núi lớn càng gần thì càng cảm nhận được khí thế chấn nhiếp mạnh mẽ được truyền ra từ nơi đó.
Rất đáng sợ!
Một khắc ấy, Tần Ninh nhìn đi đâu cũng là hồi ức.
Trước kia, hắn nhìn trúng nơi này và chọn lấy nó, Võ Môn hoành không xuất thế.
Năm đó, hắn muốn tạo ra một thánh vực Đại Võ thịnh thế phồn hoa, lục đại gia tộc gia nhập Võ Môn.
Vài vạn năm qua đi, lại một lần nữa thấy cảnh này, Tần Ninh chỉ cảm khái vạn phần.
Cho dù đã nhìn thấy nhân sinh muôn màu, nhưng trái tim hắn vẫn còn rất trẻ.
Lúc này, đệ tử Giang gia gần như đều bị cảnh đẹp rung động.
Trong một trăm lẻ tám dãy núi, ít thì có mấy ngọn núi, nhiều thì lên đến hàng trăm ngọn. Ở đỉnh núi, sườn núi hoặc chân núi đều có rất nhiều kiến trúc.
Lầu các, cung điện, đình đài, nhà tranh, đều có...
Càng hướng về chỗ sâu thì cung điện lầu các càng to lớn hùng vĩ, khiến lòng người kinh sợ.
Cảnh trí này quả thực xứng đáng với hai chữ Võ Môn, hai chữ bá chủ.
Phong Vô Tình cảm thán: “Cả đời Cuồng Võ Thiên Đế nổi danh với chữ cuồng, nhưng khi nhìn cấu tạo của Võ Môn thì có thể thấy bên trong cuồng còn có sự tỉ mỉ, không phải Thánh Đế nào cũng có thể sánh bằng”.
Ôn Hiến Chi nghe vậy thì chỉ cười: “Đang ở ngay trước mặt ngươi đấy thôi, ngươi khen sư tôn ta luôn là được mà”.
Phong Vô Tình mỉm cười, không nói gì nhiều.
Tần Ninh là Cuồng Võ Thiên Đế?
Cho đến giờ, hắn ta vẫn không thể thuyết phục bản thân tin vào điều ấy.
Chẳng qua lần đến Võ Môn này, có lẽ Tần Ninh có thể chứng minh được!
Thanh niên cảnh giới Thánh Hoàng nhất văn trước mặt hắn ta này rốt cuộc sẽ có thái độ gì vào lần này đây?
Muốn lấy sức một mình để xoay chuyển tình thế sao?
Nhưng Võ Môn đã tồn tại vài vạn năm, một mình hắn sao có thể ngăn lại hết thảy?
Phi cầm hạ cánh ở một vùng thung lũng.
Lúc này, Võ Phưởng dẫn người của Giang gia và võ giả của đảo Xích Dương đi loanh quanh ngắm phong cảnh Võ Môn.
Đệ tử Võ Môn đi qua đi lại, trước ngực khắc một chữ “Võ”.
Cuối cùng, đám người Giang gia được sắp xếp đến một vùng núi gần với chín ngọn núi lớn.
Nơi đây cây cối um tùm, hoa cỏ khắp nơi, còn có những khe suối nhỏ, thỏ con, nai con chạy nhảy, cảm giác giống như thế ngoại đào nguyên vậy.
Mấy người Tần Ninh thì ở lại một tòa lầu các bên sườn núi.
Tỉ thí Đại Võ Tài mênh mông vô cùng.
Các đại gia tộc, các đại thế lực tới đây, Võ Môn cũng phái người nghênh đón, sắp xếp chỗ ở, cần khá nhiều thời gian.
Lúc này, Tần Ninh đứng yên trong một đình nghỉ mát bên sườn núi, ngẩng đầu nhìn chín ngọn núi lớn ở nơi xa,
Nơi ấy đại diện cho chín vị đường chủ có quyền lợi cao nhất, đại diện cho trung tâm quyền lợi của Võ Môn.
Lúc này, Ôn Hiến Chi đi tới, thấy Tần Ninh đang nhìn xung quanh, cười nói: “Sư tôn, sao năm xưa người không xây mười ngọn núi mà chỉ có chín ngọn ạ? Vậy người sẽ ở chỗ nào?”
Tần Ninh nghe vậy thì cười nói: “Ta chẳng phải cũng ở Ám Thiên Cốc chứ không ở trong các ngọn núi của Thánh Thú tông hay sao?”
“Đệ tử hiểu rồi, sư tôn chỉ thích ở những nơi không người phát giác ra, khống chế toàn cục, sư tôn rất đỉnh”.
Tần Ninh bất đắc dĩ nói: “Không biết nịnh thì đừng có nịnh...”
“Ta chỉ đơn giản là không thích cảm giác cao cao tại thượng, những năm kia ta đã chán ngấy cảm giác này rồi...”
Ôn Hiến Chi vội vàng nói: “Sư tôn đang nói đến Cửu Thiên Vân Minh của Thương Mang Vân Giới sao ạ?”
“Ừ!”
Ôn Hiến Chi nghe vậy, lập tức đi lên phía trước, chà xát hai tay, cười như tên trộm: “Sư tôn không thích nhưng con thì thích, sau này sư tôn quay về Cửu Thiên Vân Minh, đồ nhi đích thân giúp người cai quản. Con sẽ đứng ở ngoài sáng, người đứng trong tối, được không ạ?”
Nghe vậy, Tần Ninh nhìn Ôn Hiến Chi như một kẻ ngớ ngẩn.
Sắc mặt Ôn Hiến Chi ủ rũ, tất nhiên là hiểu ý của sư tôn mình.
“Ngươi xứng sao?”
“Ngươi không xứng!”
Một giọng nói vang lên.
“Thanh Hiên, ngươi thèm đòn đúng không?”, Ôn Hiến Chi mắng: “Ông đây suýt thì chết trong gió lốc thời không, cái đồ nhát gan nhà ngươi trốn trong cơ thể của ta để giữ mạng, giờ ngươi còn lải nhải cái gì?”
“Im đi!”, Huyết Thể Thanh Thiên Giao lúc này lộ đầu ra, mắng: “Nếu không nhờ ta bám vào thân thể ngươi thì ngươi đã chết lâu rồi, giờ còn mắng ta à?”
“Nếu không phải ông đây cho ngươi một viên Cửu Nguyên Thánh Đan thì ngươi còn có sức ở đây hô hào à?”
Một người một giao bắt đầu cãi vã ỏm tỏi trước mặt Tần Ninh.
Nhìn hai kẻ dở hơi này, Tần Ninh chỉ vuốt mi tâm.
Cãi nhau xong, Ôn Hiến Chi mới nhìn Tần Ninh, nói: “Sư tôn, người định thế nào ạ? Nếu Võ gia không chịu dừng tay thì có phải là cần khai chiến không ạ?”
“Đến lúc ấy, mấy người chúng ta lại không đủ dùng”.
“Tuy nói con đang là cảnh giới Thánh Tôn thất chuyển đỉnh phong, nhưng sư tôn mới là Thánh Hoàng nhất văn thôi ạ, chênh lệch quá lớn như thế, họ chỉ cần đưa ra mấy người Thánh Tôn đỉnh phong thì sao con bảo vệ cho người được?”
Tần Ninh nhìn Ôn Hiến Chi, thản nhiên nói: “Bản lĩnh lớn quá nhỉ? Bắt đầu biết khoác lác trước mặt ta rồi đấy?”
“Đâu có đâu, sư phụ...”
Tần Ninh cười ha ha.
“Giao cho ngươi một nhiệm vụ!”
Tần Ninh lúc này nghiêm túc nói.
Chương 2027: Sư tôn gài con
“Sư tôn nói đi ạ, đồ nhi nhất định sẽ dốc hết toàn lực để hoàn thành nhiệm vụ!”
Ôn Hiến Chi nói chắc như đinh đóng cột.
Tần Ninh từ từ nói: “Ở vùng biên giới của chín ngọn núi lớn có một sơn cốc, dài khoảng trăm mét, ngươi chỉ cần tìm thì sẽ thấy ngay”.
“Đi vào trong đó, tìm ra cây đao mà vi sư ngày xưa sử dụng!”
“Đao dài một trượng, thân đao chiếm hai phần ba, lưỡi đao chiếm một phần ba, chuôi đao đỏ rực, lưỡi đao xanh ám, là vũ khí sư tôn sử dụng năm xưa”.
“Lần này rất nguy hiểm, nếu có đao này phối hợp thì ta nhất định có thể phát huy ra được thực lực Thánh Hoàng đỉnh phong, ngươi đi trộm về cho ta đi”.
Nghe vậy, Ôn Hiến Chi sáng mắt lên.
“Con hiểu rồi, để con đi luôn bây giờ ạ”.
“Ngươi bị ngốc à!”, Tần Ninh nói tiếp: “Ban ngày ban mặt thì sao mà hành động được, tối hẵng đi, che lấp khí tức để người ta không nhìn thấy, sư tôn tin ngươi làm được”.
Ánh mắt Ôn Hiến Chi nóng rực, cười hì hì: “Sư tôn đúng là lợi hại, đồ nhi hiểu rồi ạ”.
“Đồ nhi sẽ đi chuẩn bị, tối bắt đầu hành động”.
“Ừ!”
Thấy Ôn Hiến Chi nhiệt huyết bước đi, Tần Ninh lắc đầu lẩm bẩm: “Chắc sẽ không chết vì một đao đâu nhỉ, cho nó chịu chút khổ thì mới lớn được”.
Đêm đến.
Cả Võ Môn đèn đuốc sáng trưng, đình đài lầu các tỏa ra ánh sáng lấp ló giữa một trăm lẻ tám dãy núi.
Từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy giống như một trăm lẻ tám dòng suối khuếch tán ra, vô cùng đẹp đẽ.
Tần Ninh vẫn đứng yên tại đình nghỉ mát bên sườn núi.
Ôn Hiến Chi đi rồi, hắn cũng được yên tĩnh hơn nhiều.
Đám người Giang gia sau khi vào Võ Môn thì cũng tản ra hoạt động tự do.
Dù sao có rất nhiều người đều đến đây lần đầu.
Về Tiên Hàm thì càng không phải nói. Đây chính là Võ Môn mà Tần Ninh xây dựng trước kia, Tiên Hàm kéo Giang Ngạo Tuyết cùng tản bộ ngắm cảnh trong Võ Môn.
Đương nhiên cũng chọn những nơi yên tĩnh để cả hai cùng “giao lưu” vui vẻ một phen.
Một trận gió nhẹ thổi qua.
Đình nghỉ mát xuất hiện thêm một bóng người.
Là Võ Sơn Lãnh.
Ông cụ nhìn già nua kia lúc này nhìn thấy Tần Ninh thì quỳ xuống, nằm rạp trên mặt đất.
“Sơn Lãnh bái kiến Cuồng Đế đại nhân”.
Tần Ninh lúc này đưa lưng về phía Võ Sơn Lãnh, thản nhiên nói: “Sơn Lãnh à...”
“Có tiểu nhân”.
Một cự đầu Thánh Tôn lại tự xưng tiểu nhân, đúng là hiếm thấy.
Nhưng Võ Sơn Lãnh biết, tự xưng tiểu nhân trước mặt Tần Ninh mới là thích hợp nhất.
“Ta muốn ngươi truyền đạt cái gì, với trí thông minh của ngươi chắc cũng đã hiểu, ngươi truyền đạt đến nơi chưa?”
Nghe vậy, Võ Sơn Lãnh ngẩng đầu chắp tay nói: “Khởi bẩm Cuồng Đế đại nhân, là Võ gia chúng tiểu nhân hồ đồ, muốn tự lập sơn môn. Không có đại nhân, đại nhân Diệp Nam Hiên thì mất tích, cho nên chúng tiểu nhân mới sinh lòng xấu xa”.
“Lần này có đại nhân trở về, cho Võ gia cơ hội, cho nên mọi chuyện tuyệt đối sẽ không xảy ra”.
“Tỉ thí Đại Võ Tài vẫn sẽ là Đại Võ Tài, Võ gia sẽ không cho phép bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh”.
“Đây cũng là ý của lão tổ Võ Hi ạ!”
Võ Sơn Lãnh vội vàng nói: “Vì lão tổ Võ Hi và các đường chủ khác dạo này đang bộn bề nhiều việc liên quan đến Đại Võ Tài, cho nên không thể tới gặp mặt đại nhân”.
“Hơn nữa Ma tộc cũng đã để lộ vết tích, lão tổ Võ Hi lo rằng nếu gặp đại nhân bây giờ thì sẽ khiến đại nhân gặp nguy hiểm”.
“Lão tổ Võ Hi nhờ tiểu nhân thay mặt nhận tội, sau khi Đại Võ Tài kết thúc, lão tổ Võ Hi sẽ đích thân tới gặp mặt đại nhân, chịu đòn nhận tội”.
Nghe vậy, Tần Ninh khẽ nhếch miệng, tóc dài tung bay theo gió, vẫn đứng chắp tay nhìn về nơi xa như thế.
“Ừ, ta biết rồi!”
Võ Sơn Lãnh lại nói: “Mặt khác, lão tổ Võ Hi cũng nói, hiện nay thân phận của đại nhân là bí mật, vừa hay có thể quan sát Đại Võ Tài. Sau khi tỉ thí kết thúc, đại nhân cũng có thể cho các hậu bối một vài lời khuyên, đồng thời cho chúng tiểu nhân những ý kiến khác, coi như đại nhân đang trải nghiệm một thân phận mới!”
“Ta hiểu rồi!”
Tần Ninh phất tay: “Đã lâu ta chưa về lại Võ Môn, cho nên sẽ tự do đi lại quan sát, các ngươi cứ làm việc của mình đi!”
“Rõ!”
Bóng dáng Võ Sơn Lãnh dần dần biến mất.
Sau đó, lại có một người đi ra từ trong bóng tối.
Chính là Phong Vô Tình.
“Ngươi tin không?”
Phong Vô Tình hỏi.
“Ngươi tin không?”, Tần Ninh hỏi ngược lại.
Phong Vô Tình lắc đầu.
“Đáy lòng ta đương nhiên là muốn tin, nhưng...”, nói đến đây, Tần Ninh hơi ngừng lại: “Phải chờ xem mấy ngày nữa mới biết có đáng tin hay không...”
“Ngươi đã cho họ một cơ hội rồi!”, Phong Vô Tình nói xong thì quay người rời đi.
Chân núi đen kịt một mảng, Tần Ninh nhìn ánh sáng đen ngòm đó, chỉ thấy lòng người còn đen hơn cả bóng đêm...
Một đêm qua đi, ngày hôm sau, mặt trời lên cao.
Tần Ninh tỉnh lại, đến ban công, nhìn xuống dưới.
Ôn Hiến Chi lại nhảy vọt đến ban công tầng hai, u oán nhìn Tần Ninh.
“Sao lại nhìn ta kiểu đó?”
Nghe vậy, Ôn Hiến Chi thốt lên: “Sư tôn gài con!”
“Ờ?”
“Tối qua con đến đó rồi, chẳng có ai canh chừng cả, con lặng yên đi vào, kết quả đã bị một đại trận vây quanh, khó khăn lắm mới thoát được để nhìn thấy thanh đao mà người nói đến. Đó đúng là một cây đao tốt, cũng không có ai canh gác, nhưng con vừa tiến gần thì đao kia đã chém tới”.
Ôn Hiến Chi nói xong, kéo mạng che mặt xuống, chỉ thấy nơi mi tâm của hắn ta xuất hiện một vệt thẳng màu đỏ, gần như rỉ máu ra.
“Đao kia chém thẳng đến mặt con, nếu không phải con nhanh chân chạy đi thì con đã mất mạng rồi!”
Tần Ninh cười ha ha nói: “Đáng kiếp, ai bảo ngươi lắm mồm!”
“Sư tôn, người cố ý gài con thật ạ?”, Ôn Hiến Chi kinh ngạc nói: “Sư tôn, nếu con đi rồi thì người cũng không đau lòng ạ?”
“Không!”
Tần Ninh từ từ đáp: “Cũng có chém chết được ngươi đâu, sợ cái gì? Ai bảo ngươi nói lắm khiến ta đau đầu chứ, ta lại lười đánh ngươi, nên để Thanh Long Trảm Nguyệt Đao thay ta”.
“...”
“Tần công tử, Tần công tử có ở đây không ạ?”
Ngay tại lúc này, có hai người từ sơn cốc chạy vào, lo lắng gọi.
“Có chuyện gì vậy?”
Ôn Hiến Chi hỏi.
“Tần công tử, xảy ra chuyện lớn rồi. Nhóm Tiên Hàm bị người làm khó dễ, tiểu thư Giang Tiểu Tiểu bảo chúng ta tới tìm ngươi”, một đệ tử Giang gia nói.
Xảy ra chuyện?
Giang Ngạo Tuyết là cảnh giới Thánh Vương cửu hiền.
Theo lý mà nói, thiên kiêu trong Võ Môn và lục đại gia tộc không thể bắt ép Tiên Hàm mới đúng chứ?
Dù sao Tiên Hàm và Giang Ngạo Tuyết luôn đi cùng nhau mà.
Ôn Hiến Chi tò mò hỏi: “Sư tôn, Hàm thúc có thể bị người ta chèn ép sao?”
Nghe đến hai chữ “Hàm thúc”, Tần Ninh nhíu mày.
“Đi xem là biết rồi”.
Tần Ninh cười nói: “Ta cũng đang muốn ra ngoài tản bộ đây”.
Tần Ninh nhảy xuống mặt đất, nhìn hai người, cười lớn: “Dẫn đường đi!”
“Ta cũng muốn xem là thiên tài đáng gờm nào dám bắt nạt người khác, rồi bắt nạt đến đệ đệ của Tần Ninh ta!”
Hai người vội vàng dẫn đường, bốn người dần biến mất khỏi sơn cốc.
Mà giờ khắc này, Phong Vô Tình nghiêng người dựa vào cửa sổ, uống một chén rượu, hai tay ôm kiếm, tự do tự tại.
“Võ Môn đại loạn... Tần Ninh... chỉ dựa vào một mình ngươi thì có cản lại được hết không?”
“Hoặc là nói, Ngự Thiên Thánh Tôn, ngươi còn mạnh mẽ như năm xưa không?”
Tiếng thì thầm vang lên theo gió...
Chương 2028: Tiên Hàm thánh chửi
Phong Vô Tình có thể xác định Tần Ninh chính là Ngự Thiên Thánh Tôn chuyển thế mà tới.
Về điểm này, khi ở thánh vực Thiên Hồng, mấy vị Thánh Đế hiện thân, hắn ta đã chính mắt nhìn thấy, mà dù hắn ta sai đi nữa thì mấy tên Thánh Đế cùng Ma tộc kia cũng không thể nhầm được?
Nói cách khác, Ôn Hiến Chi sẽ không nhận sai sư tôn.
Vừa mới lướt qua suy nghĩ này, Phong Vô Tình đột nhiên cảm thấy, với tính cách của Ôn Hiến Chi thì có khi sẽ nhận lầm thật đấy, nhưng dù là nhận lầm đi nữa, đám Ma tộc kia chắc cũng sẽ không tính sai.
Nhưng, Cuồng Võ Thiên Đế!
Thật sự cũng là Tần Ninh à?
Phong Vô Tình rất tò mò, nếu là thật thì mọi thứ sẽ rất thú vị đấy.
Nhưng Tần Ninh lại bảo hắn ta đừng đi ra khỏi thánh vực Đại Võ.
Hắn ta cũng đang lo, không biết Nhất Kiếm Các bên thánh vực Thiên Kiếm có gặp phải vấn đề gì không.
Nhưng sau này sẽ biết ngay thôi.
...
Tại một vùng thung lũng ở Võ Môn.
Lần lượt từng bóng người tập trung.
Ở đây có không ít người trẻ tuổi đến từ lục đại gia tộc, từ Võ Môn, từ khắp nơi tụ hội.
Mà ở giữa thì là Tiên Hàm đang đứng so tài với người khác trên một lôi đài.
Thanh niên trước mặt Tiên Hàm mặc áo dài màu xanh xám, khí chất phi phàm, thân pháp nhanh lẹ, công kích ẩn chứa khí độc màu xanh lục.
Tiên Hàm lúc này tránh trái tránh phải, vô cùng cẩn thận.
“Tiên Hàm, ngươi chỉ là Đại Thánh Vương mà thôi, đối đầu với ta thì sẽ không có chút phần thắng nào đâu!”
Lúc này, thanh niên cười nói: “Bây giờ nhận thua vẫn còn kịp đấy”.
“Đường Nhất Minh, ngươi giả vờ cái gì?”
Tiên Hàm khẽ nói: “Chẳng qua là ăn cơm sớm hơn ta vài năm, đến cảnh giới Thánh Vương lục hiền trước mà thôi. Ông đây dù là Đại Thánh Vương thì cũng chẳng sợ ngươi”.
“Vậy là ngươi muốn chết rồi đấy”.
Thanh niên tên Đường Nhất Minh kia cười khẩy, nắm chặt tay, vô số khí độc phóng ra, trong nháy mắt bao chặt lấy Tiên Hàm.
Nhóm Giang Ngạo Tuyết, Giang Y Y ở dưới đài đều tái mặt.
Tiên Hàm lúc này rít lên một tiếng, chiến khí quanh thân bắn ra, ngưng tụ thành cương khí hộ thể, bao vây hắn ta cực kỳ chặt chẽ.
“Đả Vương Bát Quyền!”
Tiên Hàm rít lên, quyền phong gào thét mà ra trong nháy mắt.
Đông...
Tiếng nổ tung vang lên, Đường Nhất Minh lúc này sắc mặt tái mét, thân thể rút lui xuống dưới lôi đài.
“Ta thắng!”
Lúc này, Tiên Hàm đứng trên lôi đài, cười nhạo một tiếng.
Mà sau đó, không ít người xung quanh lôi đài đều nghẹn họng trân trối nhìn cảnh này, xì xào bàn tán, không dám tin.
Đường Nhất Minh là một trong số các thiên kiêu của Đường gia, cảnh giới Thánh Vương lục hiền, Tiên Hàm kia rất ít người biết đến, nghe nói chỉ là người hầu của Giang Ngạo Tuyết, thế mà cũng mạnh mẽ đến vậy?
Chỉ là cảnh giới Đại Thánh Vương mà có thể đánh bại Thánh Vương lục hiền!
“Ta là con rể của Giang gia, Giang gia còn chưa nói gì mà ngươi còn dám ra oai ở đây?”, Tiên Hàm hừ nói: “Tuyết nhi thích ta, ta cũng vậy, mắc mớ gì đến các ngươi?”
Lúc này, Tiên Hàm tuy đã thắng nhưng vẫn tức giận vô cùng.
Nói xong, Tiên Hàm quay người xuống đài.
“Không được đi!”
Một tiếng quát khẽ vang lên.
Chỉ thấy một người mặc đồ đen đột nhiên bước lên đài, vung kiếm chém về phía bậc thang Tiên Hàm đang bước xuống.
Tiếng nổ vang lên, bậc thang vỡ vụn, Tiên Hàm dừng chân, nhìn sang người kia.
“Ngươi là ai?”
Tiên Hàm khẽ hỏi.
"Đường gia, Đường Dục!"
Thanh niên kia thần sắc nghiêm nghị, đứng trên lôi đài, ánh mắt lạnh lùng.
“Làm con cháu Đường gia ta bị thương, một nô bộc như ngươi không được phép đi”, Đường Dục nói.
“Thú vị quá ha”.
Nghe vậy, Tiên Hàm bật cười.
“Là kẻ này vừa mới nhục mạ Tiên Hàm ta, nói ta là phế vật, không xứng ở bên cạnh Tuyết nhi, đòi tỉ thí với ta. Bây giờ hắn ta thua, các ngươi lại nói không cho ta đi?”
“Làm sao? Cậy đông hiếp yếu à?”
Tiên Hàm hừ nói.
Giang Ngạo Tuyết phi thân mà đến, quát lên: “Đường Dục, là Đường Nhất Minh cố ý gây chuyện, Giang Ngạo Tuyết ta thích ai, ở bên ai, các ngươi liên quan gì!”
“Còn cố tình gây chuyện thì đừng trách ta không khách khí!”
Giang Ngạo Tuyết lúc này bộc phát khí thế Thánh Vương cửu hiền, khiến đám thanh niên xung quanh đều kinh ngạc hô lên.
“Nghe đồn rằng Giang Ngạo Tuyết đã đến Thánh Vương cửu hiền, không ngờ lại là thật”.
“Hay rồi đây, Liễu Nguyên Hằng, Võ Bình Tiêu, Thần Vũ đều không dễ chọc, giờ Giang Ngạo Tuyết cũng đã đến Thánh Vương cửu hiền”.
“Đại Võ Tài lần này đặc sắc rồi đấy!”
Chỉ là, Đường Dục thấy cảnh này, thần sắc lạnh lùng.
“Ngươi cho rằng chỉ có ngươi là đột phá à?”, Đường Dục cười khẩy nói.
Khí tức Thánh Vương cửu hiền cũng dần dần tái hiện.
Giang Ngạo Tuyết hoàn toàn không sợ, cũng không nhượng bộ.
Tiên Hàm đã hoàn toàn tức giận.
Đám khốn nạn này chỉ biết khinh bỉ người khác.
Hắn ta mới là Đại Thánh Vương, nếu là Thánh Vương tam hiền thì chắc chắn sẽ đánh được cái tên Đường Dục này.
Nhưng chênh lệch quá lớn, nếu là Thánh Vương lục hiền, hắn ta liều mạng dùng chiến khí thì còn đánh được, chứ cửu hiền thì thật sự không phải đối thủ.
Cả hai bên lúc này giằng co căng thẳng.
Một đoàn người bỗng nhiên xuất hiện.
“Haha, Đại Võ Tài còn chưa bắt đầu mà mọi người đã giương cung bạt kiếm thế này rồi!”
Một điệu cười nhàn nhạt vang lên, chỉ thấy đám người đều tự động tránh ra.
Một thanh niên bước đi ra.
Thanh niên kia đội mũ ngọc, đi giày mây, dáng người ưu nhã, tay cầm quạt lông vũ, chậm rãi tiến gần lôi đài.
“Là Thần Vũ!”
“Thiên kiêu Thần gia tới rồi!”
“Xem ra mọi người đều vô cùng để ý đến đối thủ của mình!”
Thần Vũ!
Thiên kiêu đương thời của Thần gia, xếp hạng ba trong nhóm thanh niên trẻ tuổi của thánh vực Đại Võ.
Thần Vũ đến, nhìn Giang Ngạo Tuyết, cười nói: "Giang Ngạo Tuyết, chỉ là một tiện nô mà thôi, chơi chán thì bỏ, làm Đường Nhất Minh bị thương thì không đúng rồi”.
“Chuyện này xé ra to, kinh động đến nhóm trưởng lão, Giang gia các ngươi sẽ vì... Tiên Hàm hả? Sẽ vì Tiên Hàm này mà đứng ra bảo vệ sao? Đến lúc ấy, e là Tiên Hàm sẽ càng thảm hơn đó”.
"Đường Dục, ngươi cũng lui một bước, đừng lấy mạng của hắn ta, triệt tiêu mệnh căn là được rồi!"
Thần Vũ nhàn nhạt mở miệng, lộ ra vẻ phong khinh vân đạm.
Tiên Hàm cùng Giang Ngạo Tuyết lại giận không kềm được.
Tiện nô?
Chơi đùa?
Lời này không chỉ mắng Tiên Hàm không phải người Giang gia, thân phận thấp hèn, lại còn mắng Giang Ngạo Tuyết tính tình phóng đãng, chơi Tiên Hàm chán rồi bỏ.
“Câm con mẹ mồm ngươi lại!”
Tiên Hàm lúc này mắng lên: “Ông đây còn đang nghĩ thiên kiêu Thần Vũ số một Thần gia là một người đường hoàng, xem ra ngươi cũng chỉ là cái loại cứt chó, khốn nạn không hơn!”
“Lúc cha mẹ ngươi sinh ra ngươi chắc chắn đã che mắt ngươi lại, khiến bây giờ ngươi như mù, không nhìn rõ đúng sai!”
“Lúc nhỏ ngươi ăn cơm, chắc chắn ngươi đã nhảy vào nhà xí trộn lẫn với cơm ăn!”
Tiên Hàm lúc này chửi một tràng dài, làm đám người trợn mắt há mồm.
So về chửi nhau? Ai hơn được Tiên Hàm?
Tiên Hàm không thèm quan tâm.
Mắng hắn ta, hắn ta mặc kệ.
Nhưng mắng người hắn ta yêu, hắn ta nhịn được nổi sao?
Chắc chắn không thể!
Chương 2029: Chỉ là một gia nô mà thôi
Lúc này, Giang Ngạo Tuyết vui vẻ nhìn Tiên Hàm.
Tuy rằng Tiên Hàm nói năng thô tục, nhưng trong mắt cô ta lại vô cùng uy võ.
Mà Thần Vũ ở dưới lôi đài lúc này cũng sầm mặt xuống.
“Xem ra tiện nô quả nhiên vẫn là tiện nô, mở mồm ra là những thứ dơ bẩn, ô uế không chịu nổi”, Thần Vũ bình tĩnh nói: “Giang Ngạo Tuyết, ngươi dù gì cũng là người có thiên phú mạnh nhất Giang gia, sao cứ phải chơi đùa cái loại người như thế này?”
“Có phải lúc hai ngươi thân mật với nhau, ngươi thích kích thích, bảo hắn mở miệng sỉ nhục ngươi thì ngươi sẽ thỏa mãn hơn?”
Nghe vậy, Giang Ngạo Tuyết lập tức thả ra sát khí, sắc mặt lạnh lẽo.
Tiên Hàm càng giận không kiềm được.
“Hôm nay ta sẽ không để yên đâu!”
Tiên Hàm hét lớn một tiếng, muốn xuất thủ.
Nhưng cái tên Đường Dục kia đã nhanh tay hơn, lập tức đến chặn Tiên Hàm.
Hắn ta không sợ Tiên Hàm ra tay, chỉ sợ Tiên Hàm đứng yên.
Giang Ngạo Tuyết đương nhiên biết Tiên Hàm tiến bộ rất lớn, Đại Thánh Vương đánh bại Thánh Vương lục hiền đã là rất khó tin rồi.
Nhưng Tiên Hàm làm được.
Có điều Đường Dục lại là Thánh Vương cửu hiền, Tiên Hàm gần như không có cửa chiến thắng.
Nhưng vào lúc Giang Ngạo Tuyết ra tay thì Thần Vũ lại xông tới chặn lại.
Mà khi bốn người giao chiến, lôi đài đã không đủ chỗ cho bọn họ thi triển.
Cùng lúc đó, đám người quan sát xung quanh đều tránh ra.
Giang gia hay Đường gia, Thần gia đều là một thành phần quan trọng của Võ Môn, hơn nữa Đường Dục, Giang Ngạo Tuyết, Thần Vũ đều là thiên kiêu cao cấp trong mỗi gia tộc, thực lực phi phàm.
Đám con cháu Giang gia như Giang Y Y lúc này cũng bị đám Thần gia, Đường gia ngăn cản, không cho đi lên.
Bốn người giao thủ tại các lôi đài, sát khí đằng đằng, di chuyển nhanh chóng.
Giang Ngạo Tuyết lạnh lùng nói: “Thần Vũ, giờ ngươi muốn phân cao thấp với ta đúng không?”
“Ngươi không ra tay mà đứng xem thì được, nhưng nếu ngươi muốn ra tay, bây giờ phân cao thấp cũng được thôi”, Thần Vũ cười nhạt nói: “Chỉ là một gia nô mà thôi, nổi giận như thế làm gì?”
“Cứ mở mồm ra là gia nô, ngươi nói chuyện ghê gớm thật đấy nhỉ!”
Giang Ngạo Tuyết lạnh lùng hừ nói: “Nếu giờ ngươi còn không dừng tay thì ta có thể cho ngươi biết, ngươi sắp gặp nạn rồi!”
“Ồ? Giang gia sẽ vì Tiên Hàm này mà trừng phạt Thần Vũ ta sao?”
Thần Vũ căn bản không thèm quan tâm.
Hắn ta là thiên kiêu đương thời của Thần gia, ai có thể sánh bằng.
Tiên Hàm chỉ là nô bộc của Giang Ngạo Tuyết, coi như hắn ta có giết Tiên Hàm thì Giang gia cũng chỉ dạy dỗ một chút, Thần gia xin lỗi một câu là xong!
Hơn nữa chuyện hôm nay chủ yếu là bên Đường gia.
Đường Nhất Minh bị Tiên Hàm đánh bại, Đường Dục phẫn nộ xuất thủ, nếu liên lụy thì cũng do Đường gia là chính, hắn ta hoàn toàn có thể nói bây giờ đang so tài với Giang Ngạo Tuyết một chút là xong.
Dù sao chuyện này kiểu gì cũng sẽ chẳng liên lụy đến hắn ta.
Giang Ngạo Tuyết lại lạnh lùng nói: “Ngươi có biết huynh trưởng của Tiên Hàm là ai không?”
“Là ai?”, Thần Vũ cười đáp: “Là ai thì liên quan gì đến ta?”
Oanh...
Mà giờ khắc này, trong lôi đài giữa sơn cốc, Đường Dục bạo phát bá khí, Tiên Hàm ngưng tụ chiến khí cứng đối cứng.
Nhưng sau vài lần đánh nhau, sắc mặt Tiên Hàm ngày càng tái nhợt, máu tươi nơi khóe miệng không ngừng tràn ra.
Đường Dục Thánh Vương cửu hiền hoàn toàn khác hẳn Đường Nhất Minh Thánh Vương lục hiền.
Tiên Hàm lúc này chỉ đang dựa vào cơn tức giận để chống lại mà thôi.
“Làm con cháu Đường gia ta bị thương, Tiên Hàm, hôm nay ta sẽ lấy mạng của ngươi, để xem Võ Môn này có ai sẽ vì ngươi mà đắc tội Đường gia ta!”
Đường Dục lúc này hừ lạnh nói.
“Đường gia của Võ Môn các ngươi là cái đếch gì!”
Tiên Hàm phun ra một ngụm máu, cười nhạo: “Ông đây đang yên đang lành, ai làm gì ngươi? Đường Nhất Minh ăn nói bẩn thỉu, so tài với ta lại thua, đám Đường gia các ngươi xấu mặt nên bắt đầu sĩ diện đúng không?”
“Láo toét!”
Đường Dục lúc này, tức sùi bọt mép, sải bước ra đá một cú.
Bành...
Một cước kia mạnh mẽ đạp vào ngực Tiên Hàm.
Tiếng xương gãy vang lên, thân thể Tiên Hàm bay lui lại, đạp nát vài cái lôi đài, rơi xuống nơi đá vụn.
"Tiên Hàm!"
Giang Ngạo Tuyết sắc mặt trắng nhợt, nội tâm lại là lo lắng vạn phần.
Nhưng khi Thần Vũ thấy cảnh này thì gương mặt lộ ra vẻ trêu tức.
Giang Ngạo Tuyết đạt cảnh giới Thánh Vương cửu hiền làm hắn ta thấy áp lực.
Mà khi biết Giang Ngạo Tuyết tằng tịu với một nô bộc bên cạnh, hắn ta đã nghĩ đến điểm này.
Nếu tìm một lý do giết chết Tiên Hàm, Giang Ngạo Tuyết sẽ đau lòng không thôi, đến lúc tỉ thí, chắc chắn sẽ không thể chuyên tâm.
Cho nên mới phối hợp với Đường Dục.
Nhưng không ngờ rằng Tiên Hàm này cũng khó đối phó.
Đường Nhất Minh rõ ràng đã thua.
Nhưng cũng chẳng sao, bọn họ tự xuất thủ là được.
Vẫn là câu nói đó, giết Tiên Hàm thì Giang gia còn làm được gì? Người này không phải đệ tử nòng cốt của Giang gia, sao Giang gia phải vì hắn ta mà vạch mặt, truy cứu bọn họ?
“Chịu chết đi!”
Lúc này, Đường Dục bước ra, cầm trường thương trong tay, mũi thương đâm thẳng về phía Tiên Hàm.
Ông...
Trong lúc nhất thời, không khí bắn ra tiếng nổ đùng đoàng.
Nhưng khi mũi thương còn cách ngực Tiên Hàm một chút thì đột nhiên ngừng lại.
Chỉ thấy có một bóng người xuất hiện giữa Đường Dục và Tiên Hàm.
“Đường Dục, là thiên tài Đường gia thì nên độ lượng hơn mới phải”.
Một tiếng cười nhạt vang lên.
Một người đàn ông trung niên lúc này xuất hiện giữa hai người, ngăn cản một thương kia của Đường Dục.
Đường Dục nhìn về phía người tới, thần sắc hơi nghiêm nghị.
“Giang nhị gia!”
Đường Dục thu thương, chắp tay nói.
“Cha...”
“Nhị thúc...”
Giang Y Y cùng Giang Ngạo Tuyết đều nhẹ nhàng thở ra.
Nếu Giang Du Khải không đến, Tiên Hàm có thể sẽ bị giết thật.
Đường Dục hạ thủ tàn nhẫn, căn bản không coi tính mạng của Tiên Hàm ra gì.
Giang Du Khải bước ra, nhìn mấy người.
"Sự tình đến đây là kết thúc."
Giang Du Khải chậm rãi nói: "Đường Dục, Tiên Hàm tuy không phải người của Giang gia, nhưng đã được thái thượng Giang gia công nhận, tình đầu ý hợp với Giang Ngạo Tuyết, vài ngày nữa Giang gia ta sẽ tuyên bố tin tức này ra".
Đường Dục nghe thấy lời này, thần sắc mang theo vài phần kinh ngạc, nhìn Tiên Hàm.
"Vãn bối mạo phạm!", Đường Dục lại lần nữa chắp tay nói: "Nếu như thế, nể mặt Giang nhị gia, ta không tính toán nữa".
Đường Dục nói, liếc qua Tiên Hàm, quay người liền muốn rời đi.
Không giết được Tiên Hàm, nhưng cũng không sao.
“Đứng... lại!”
Chỉ là vào giờ phút này, một thanh âm đột nhiên vang lên.
Tiên Hàm dần dần đứng dậy, lau đi vết máu nơi khóe miệng, nhìn về phía Đường Dục, thở hổn hển nói: "Đánh người xong mà cứ thế rời đi à"
Lời này vừa nói ra, Đường Dục quay người, cố nhịn cảm giác buồn cười nói: "Vậy ngươi muốn như thế nào?"
“Xin lỗi ông đây ngay!”
Tiên Hàm lúc này quát khẽ một tiếng, trừng mắt nhìn Đường Dục, gầm thét lên.
Chương 2030: Ngươi trả lời sai
Xin lỗi?
Đám Đường Dục còn tưởng mình nghe lầm.
“Ngươi bảo ta xin lỗi ngươi ư?”, Đường Dục bật cười.
Tiên Hàm vào giờ phút này đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Dục.
“Ta đời này vốn không phải thiên tài, nếu không gặp đại ca thì ta đã sớm chết trong rừng thiêng nước độc rồi”.
“Đại ca không chê ta, dạy ta tu võ, mới có Hàm Vương, Tiên Hàm của hiện tại, ta của hiện tại”.
“Đại ca chỉ đơn thuần là đối tốt với ta, không mưu đồ mục đích khác”.
“Đời này, ta cho rằng chỉ gặp một người không có bất kỳ ý đồ gì với ta như vậy, cho đến khi ta gặp được Tuyết nhi!”
Tiên Hàm nhìn Giang Ngạo Tuyết, nói tiếp: “Thế gian này, ai chèn ép ta, Tiên Hàm ta có thể mỉm cười cho qua, nhưng mắng đại ca ta, ta sẽ liều mạng với ngươi, mắng người yêu ta, ta cũng sẽ liều mạng với ngươi!”
"Xin lỗi ngay!"
Tiên Hàm khí phách nói: “Nếu không ta sẽ không để yên chuyện hôm nay đâu”.
Nghe đến những lời này, Đường Dục mang thần sắc cổ quái, nhịn không được cười nhạo nói: "Nếu không phải Giang nhị gia ở đây, ngươi đã là thi thể rồi".
“Muốn ta xin lỗi, Tiên Hàm, ngươi xứng sao?”
“Ngươi nói xem?”
Tiên Hàm lạnh lùng nói.
“Ta cảm thấy ngươi không xứng!”, Đường Dục nói xong, cầm trường thương, nhìn Tiên Hàm, cười nói: “Nghe cho rõ, ngươi, không, xứng”.
Lúc này, sắc mặt Tiên Hàm rất bình tĩnh.
Mà đúng vào lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên.
"Ngươi cảm thấy thế nào không quan trọng, quan trọng là ta cảm thấy thế nào, cho nên ta cảm thấy, Tiên Hàm xứng!"
Thanh âm kia đột ngột vang lên, một bóng người từ bên ngoài chậm rãi đi vào.
Thấy bóng người kia, Tiên Hàm hơi ngẩn ra.
Giang Ngạo Tuyết lúc này cũng cảm thấy yên lòng một cách bất ngờ.
Đường Dục nhìn người mới đến, không khỏi hỏi: “Ngươi là ai?”
Đại Võ Tài này thật sự hỗn tạp vô cùng, giờ hạng người nào cũng có thể đến à?
“Tần Ninh!”
Thanh niên mặc đồ trắng lúc này chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Không môn không phái, Tần Ninh!”
Đường Dục nhíu mày lại.
Đây là thứ người gì, tự nhiên xuất hiện xen vào việc của người khác?”
Tần Ninh lúc này nhìn Tiên Hàm, cười nói: “Những lời ngươi nói ban nãy làm ta khá cảm động đấy, nhưng nghe đến cuối thì khó tránh khỏi không thoải mái”.
“Tốt xấu gì ta cũng đã dạy bảo ngươi lâu như vậy, thế mà ngươi đã gộp ta với Giang Ngạo Tuyết lại một chỗ rồi?”
Tiên Hàm nghe vậy thì chỉ nhếch miệng cười.
Còn Giang Ngạo Tuyết nghe xong cũng đỏ bừng mặt.
“Đại ca là duy nhất mà!”, Tiên Hàm cười hì hì: “Phu nhân ta cũng là duy nhất”.
Tần Ninh lắc đầu nói: “Thứ vong ân phụ nghĩa!”
Tần Ninh nói xong, nhìn Tiên Hàm: “Năm xưa ta dạy ngươi gặp chuyện thì phải dũng võ, nhưng không dũng võ được thì phải biết tiến thối, đánh không được mà vẫn cố thì gọi là ngu ngốc, chứ không phải dũng võ”.
“Ta hiểu”.
Tiên Hàm nhịn không được: “Nhưng ta nuốt không trôi cơn tức này, tính cách bướng bỉnh ấy không thay đổi được”.
“Nuốt không trôi thì đừng nuốt chứ”, Tần Ninh thản nhiên: “Ca ca đứng ở đây là để trưng bày à?”
Tiên Hàm nghe vậy, nhếch miệng cười, nước mắt lưng tròng.
Bất kể lúc nào, bất kể ở đâu.
Tần Ninh đều như vậy.
Không phải huynh đệ ruột mà còn hơn cả huynh đệ ruột.
“Vâng!”
Tiên Hàm gật đầu thật mạnh.
Vào giờ phút này, Giang Du Khải nhìn về phía Tần Ninh, lại là cảm thấy không lành.
“Tần công tử, hôm nay Đại Võ Tài tổ chức, các phương tụ tập, thanh niên tuấn tài gặp nhau thì không khỏi kiêu ngạo háo thắng, việc này đến đây là kết thúc...”
“Đệ đệ ta bị ức hiếp, coi như là Thiên Vương lão tử có mặt thì ta cũng không quan tâm”.
Tần Ninh mỉm cười: “Ta chỉ đòi lại công bằng cho đệ đệ của ta thôi”.
Đường Dục nghe vậy, cười khẩy nói: “Đòi lại công bằng? Vậy Tiên Hàm đánh con cháu Đường gia...”
Rầm...
Nhưng đột nhiên, trong nháy mắt.
Đường Dục mới nói được một nửa.
Tần Ninh đã vung quyền ra, trong nháy mắt đến chỗ Đường Dục, nện vào mặt hắn ta, làm cho nửa hàm răng gãy nát, máu tươi tung tóe, Đường Dục nhất thời té dưới mặt đất.
Tần Ninh không nói hai lời, bước ra, một bên tay nắm chặt thành nắm đấm, một bên khác lại nắm chặt trường thương của Đường Dục, chỉ thẳng vào ngực hắn ta.
Lúc này, Tần Ninh sải bước ra giẫm vào ngực Đường Dục, từ trên cao nhìn xuống, thản nhiên nói: “Ta cho ngươi mở miệng chưa?”
Ta cho ngươi mở miệng chưa?
Chỉ một câu đơn giản.
Nhưng phảng phất như chứa đựng lực sát thương khủng bố.
Lúc này, sơn cốc tĩnh lặng như chết.
Đường Dục là ai?
Thiên chi kiêu tử xuất sắc nhất của Đường gia hiện nay.
Khi Đường Dục chưa đến cảnh giới Thánh Vương cửu hiền thì đã được Đường gia coi trọng.
Bây giờ đạt cảnh giới Thánh Vương cửu hiền, thì càng có hy vọng thể hiện uy phong tại Đại Võ Tài, nên Đường gia càng nâng niu hơn.
Tần Ninh là ai?
Không biết!
Nhưng Tần Ninh lại không chút cố kỵ mà đấm ngã Đường Dục.
Lúc này, Đường Dục nhìn cây thương gần trong gang tấc, nhìn Tần Ninh đang đứng trên cao nhìn xuống, muốn há miệng nói gì nhưng lại không nói được nên lời.
Thanh niên này là thần thánh phương nào, chán sống rồi sao?
Giang Du Khải lúc này cũng càng sửng sốt hơn.
Tần Ninh định làm gì?
Ôn Hiến Chi đứng giữa đám người, khoanh tay vui vẻ hóng hớt.
“Ngươi có biết hắn ta là ai không?”
Tần Ninh nhìn Đường Dục, chỉ sang Tiên Hàm, chậm rãi nói: “Hắn ta sau này sẽ là môn chủ của Võ Môn, sẽ là Thánh Đế của thánh vực Đại Võ này. Ngươi giết hắn ta thì ai làm môn chủ Võ Môn bây giờ? Ngươi à?”
Đường Dục lúc này nghẹn họng nhìn trân trối.
Tần Ninh đang nói bậy bạ gì thế?
Gì mà môn chủ Võ Môn?
“Ta cũng không nói nhiều với ngươi nữa”.
Tần Ninh nói tiếp: “Bây giờ lập tức nói xin lỗi vì đã làm đệ đệ ta bị thương, đồng thời... ngươi cũng đừng tham gia Đại Võ Tài lần này nữa, nếu không Đường gia cũng không bảo vệ nổi ngươi đâu”.
Từ lúc xuất hiện cho đến giờ, Tần Ninh luôn có khí chất ôn hòa, nhưng bây giờ lại khủng bố như sát thần.
Đường Dục nhất thời cũng phải sửng sốt.
“Cho ngươi ba nhịp thở, quỳ xuống xin lỗi, hoặc là chết dưới thương của ta!”
Tần Ninh nói xong, Giang Du Khải ở bên cạnh đã tái mặt.
Giang Du Khải vội vàng bước lên trước, mồ hôi đầm đìa nói: "Tần công tử, không thể, Đường Dục là con cháu Đường gia, không thể xúc động!”
Tần Ninh lại không thèm để ý.
“Một!”
Âm thanh vang lên.
“Hai!”
“Ngươi dám!”, Đường Dục hét: “Con cháu Đường gia ta mà ngươi cũng dám giết, vậy Đường gia sẽ tiêu diệt cả nhà ngươi”.
Mặc dù là bị dọa sợ, nhưng Đường Dục biết Tần Ninh tuyệt đối không dám làm thế.
Đường gia là một trong lúc đại gia tộc mạnh nhất thánh vực Đại Võ, mà hắn ta lại là hy vọng của gia tộc.
Tần Ninh mà giết hắn ta, Đường gia chắc chắn sẽ phát điên. Bất kể Tần Ninh được đại năng phương nào che chở hay có chỗ dựa ở đâu, Đường gia chắc chắn sẽ tức giận.
Hắn ta không phải Tiên Hàm.
Tiên Hàm mà chết, Giang gia sẽ thế nào? Giang gia sẽ không thể vì Tiên Hàm mà vạch mặt với Đường gia.
“Ba!”
Tần Ninh lúc này nhìn Đường Dục, chậm rãi nói: “Ngươi trả lời sai!”
“Nơi Võ Môn thành lập được gọi là Võ Sơn, bên ngoài Võ Sơn là núi xếp thành dãy, tổng cộng có ba trăm sáu mươi dãy núi”.
“Mà khu vực bên trong Võ Môn có tổng cộng một trăm lẻ tám dãy núi, nơi trung tâm nhất là chín ngọn núi lớn, cũng là cửu đường của Võ Môn”.
Giang Ngạo Tuyết giới thiệu.
Mấy người ở đây, từ cô ta ra thì không ai biết nhiều về Võ Môn.
“Bên ngoài là ba trăm sáu mươi dãy”.
“Bên trong là một trăm linh tám dãy”.
“Nơi trung tâm nhất là chín ngọn núi lớn!”
Ôn Hiến Chi tấm tắc khen: “Võ Môn này đúng là thánh địa nhỉ”.
Giang Ngạo Tuyết cười nói: “Thánh lực thiên địa của Võ Môn rất phù hợp với thánh mạch dưới lòng đất, những dãy núi này đều được Cuồng Võ Thiên Đế năm đó cải tạo lại rồi ngưng tụ thành”.
“Ba trăm sáu mươi dãy núi bên ngoài thì không có ai ở, mà một trăm lẻ tám dãy bên trong phân chia cho đệ tử Võ Môn ở. Chín tòa núi lớn có khí thế lấp bạt sơn hà, thôn thiên lấp đất”.
Nói xong, thánh thú phi hành lúc này đã giảm tốc độ, tiến vào dãy núi.
Nhưng thánh thú cũng không trực tiếp bay thẳng vào dãy núi mà bay theo hình tròn quanh Võ Môn rồi không ngừng thu hẹp lại vòng bay.
“Xem ra, Võ Môn cũng muốn cho đệ tử Giang gia chúng ta nhìn khí thế của họ”, Giang Ngạo Tuyết cười nói.
Trên thực tế, không cần Giang Ngạo Tuyết nói thêm thì mọi người cũng đã nhận thấy.
Cả Võ Sơn này có tổng cộng ba trăm sáu mươi dãy núi, dần dần tản ra.
Mà một trăm lẻ tám dãy núi bên trong thì ở trong cùng, một phân làm hai, kết nốt với ba trăm sáu mươi dãy núi.
Nhìn tổng thể.
Chín ngọn núi lớn cao không thể chạm.
Lấy chín ngọn núi làm trung tâm khuếch tán ra một trăm lẻ tám dãy núi, rồi đến ba trăm sáu mươi dãy núi.
Khuếch tán thành từng tầng, quy mô không ngừng mở ra.
Giống như vẽ thành một hình tròn trên mặt đất, có tâm, vòng trong, vòng ngoài, vô cùng tinh tế.
Mà khi từ trên không nhìn xuống, đập vào mắt toàn là sông núi uốn lượn, cảnh đẹp vô bờ.
Cách chín dãy núi lớn càng gần thì càng cảm nhận được khí thế chấn nhiếp mạnh mẽ được truyền ra từ nơi đó.
Rất đáng sợ!
Một khắc ấy, Tần Ninh nhìn đi đâu cũng là hồi ức.
Trước kia, hắn nhìn trúng nơi này và chọn lấy nó, Võ Môn hoành không xuất thế.
Năm đó, hắn muốn tạo ra một thánh vực Đại Võ thịnh thế phồn hoa, lục đại gia tộc gia nhập Võ Môn.
Vài vạn năm qua đi, lại một lần nữa thấy cảnh này, Tần Ninh chỉ cảm khái vạn phần.
Cho dù đã nhìn thấy nhân sinh muôn màu, nhưng trái tim hắn vẫn còn rất trẻ.
Lúc này, đệ tử Giang gia gần như đều bị cảnh đẹp rung động.
Trong một trăm lẻ tám dãy núi, ít thì có mấy ngọn núi, nhiều thì lên đến hàng trăm ngọn. Ở đỉnh núi, sườn núi hoặc chân núi đều có rất nhiều kiến trúc.
Lầu các, cung điện, đình đài, nhà tranh, đều có...
Càng hướng về chỗ sâu thì cung điện lầu các càng to lớn hùng vĩ, khiến lòng người kinh sợ.
Cảnh trí này quả thực xứng đáng với hai chữ Võ Môn, hai chữ bá chủ.
Phong Vô Tình cảm thán: “Cả đời Cuồng Võ Thiên Đế nổi danh với chữ cuồng, nhưng khi nhìn cấu tạo của Võ Môn thì có thể thấy bên trong cuồng còn có sự tỉ mỉ, không phải Thánh Đế nào cũng có thể sánh bằng”.
Ôn Hiến Chi nghe vậy thì chỉ cười: “Đang ở ngay trước mặt ngươi đấy thôi, ngươi khen sư tôn ta luôn là được mà”.
Phong Vô Tình mỉm cười, không nói gì nhiều.
Tần Ninh là Cuồng Võ Thiên Đế?
Cho đến giờ, hắn ta vẫn không thể thuyết phục bản thân tin vào điều ấy.
Chẳng qua lần đến Võ Môn này, có lẽ Tần Ninh có thể chứng minh được!
Thanh niên cảnh giới Thánh Hoàng nhất văn trước mặt hắn ta này rốt cuộc sẽ có thái độ gì vào lần này đây?
Muốn lấy sức một mình để xoay chuyển tình thế sao?
Nhưng Võ Môn đã tồn tại vài vạn năm, một mình hắn sao có thể ngăn lại hết thảy?
Phi cầm hạ cánh ở một vùng thung lũng.
Lúc này, Võ Phưởng dẫn người của Giang gia và võ giả của đảo Xích Dương đi loanh quanh ngắm phong cảnh Võ Môn.
Đệ tử Võ Môn đi qua đi lại, trước ngực khắc một chữ “Võ”.
Cuối cùng, đám người Giang gia được sắp xếp đến một vùng núi gần với chín ngọn núi lớn.
Nơi đây cây cối um tùm, hoa cỏ khắp nơi, còn có những khe suối nhỏ, thỏ con, nai con chạy nhảy, cảm giác giống như thế ngoại đào nguyên vậy.
Mấy người Tần Ninh thì ở lại một tòa lầu các bên sườn núi.
Tỉ thí Đại Võ Tài mênh mông vô cùng.
Các đại gia tộc, các đại thế lực tới đây, Võ Môn cũng phái người nghênh đón, sắp xếp chỗ ở, cần khá nhiều thời gian.
Lúc này, Tần Ninh đứng yên trong một đình nghỉ mát bên sườn núi, ngẩng đầu nhìn chín ngọn núi lớn ở nơi xa,
Nơi ấy đại diện cho chín vị đường chủ có quyền lợi cao nhất, đại diện cho trung tâm quyền lợi của Võ Môn.
Lúc này, Ôn Hiến Chi đi tới, thấy Tần Ninh đang nhìn xung quanh, cười nói: “Sư tôn, sao năm xưa người không xây mười ngọn núi mà chỉ có chín ngọn ạ? Vậy người sẽ ở chỗ nào?”
Tần Ninh nghe vậy thì cười nói: “Ta chẳng phải cũng ở Ám Thiên Cốc chứ không ở trong các ngọn núi của Thánh Thú tông hay sao?”
“Đệ tử hiểu rồi, sư tôn chỉ thích ở những nơi không người phát giác ra, khống chế toàn cục, sư tôn rất đỉnh”.
Tần Ninh bất đắc dĩ nói: “Không biết nịnh thì đừng có nịnh...”
“Ta chỉ đơn giản là không thích cảm giác cao cao tại thượng, những năm kia ta đã chán ngấy cảm giác này rồi...”
Ôn Hiến Chi vội vàng nói: “Sư tôn đang nói đến Cửu Thiên Vân Minh của Thương Mang Vân Giới sao ạ?”
“Ừ!”
Ôn Hiến Chi nghe vậy, lập tức đi lên phía trước, chà xát hai tay, cười như tên trộm: “Sư tôn không thích nhưng con thì thích, sau này sư tôn quay về Cửu Thiên Vân Minh, đồ nhi đích thân giúp người cai quản. Con sẽ đứng ở ngoài sáng, người đứng trong tối, được không ạ?”
Nghe vậy, Tần Ninh nhìn Ôn Hiến Chi như một kẻ ngớ ngẩn.
Sắc mặt Ôn Hiến Chi ủ rũ, tất nhiên là hiểu ý của sư tôn mình.
“Ngươi xứng sao?”
“Ngươi không xứng!”
Một giọng nói vang lên.
“Thanh Hiên, ngươi thèm đòn đúng không?”, Ôn Hiến Chi mắng: “Ông đây suýt thì chết trong gió lốc thời không, cái đồ nhát gan nhà ngươi trốn trong cơ thể của ta để giữ mạng, giờ ngươi còn lải nhải cái gì?”
“Im đi!”, Huyết Thể Thanh Thiên Giao lúc này lộ đầu ra, mắng: “Nếu không nhờ ta bám vào thân thể ngươi thì ngươi đã chết lâu rồi, giờ còn mắng ta à?”
“Nếu không phải ông đây cho ngươi một viên Cửu Nguyên Thánh Đan thì ngươi còn có sức ở đây hô hào à?”
Một người một giao bắt đầu cãi vã ỏm tỏi trước mặt Tần Ninh.
Nhìn hai kẻ dở hơi này, Tần Ninh chỉ vuốt mi tâm.
Cãi nhau xong, Ôn Hiến Chi mới nhìn Tần Ninh, nói: “Sư tôn, người định thế nào ạ? Nếu Võ gia không chịu dừng tay thì có phải là cần khai chiến không ạ?”
“Đến lúc ấy, mấy người chúng ta lại không đủ dùng”.
“Tuy nói con đang là cảnh giới Thánh Tôn thất chuyển đỉnh phong, nhưng sư tôn mới là Thánh Hoàng nhất văn thôi ạ, chênh lệch quá lớn như thế, họ chỉ cần đưa ra mấy người Thánh Tôn đỉnh phong thì sao con bảo vệ cho người được?”
Tần Ninh nhìn Ôn Hiến Chi, thản nhiên nói: “Bản lĩnh lớn quá nhỉ? Bắt đầu biết khoác lác trước mặt ta rồi đấy?”
“Đâu có đâu, sư phụ...”
Tần Ninh cười ha ha.
“Giao cho ngươi một nhiệm vụ!”
Tần Ninh lúc này nghiêm túc nói.
Chương 2027: Sư tôn gài con
“Sư tôn nói đi ạ, đồ nhi nhất định sẽ dốc hết toàn lực để hoàn thành nhiệm vụ!”
Ôn Hiến Chi nói chắc như đinh đóng cột.
Tần Ninh từ từ nói: “Ở vùng biên giới của chín ngọn núi lớn có một sơn cốc, dài khoảng trăm mét, ngươi chỉ cần tìm thì sẽ thấy ngay”.
“Đi vào trong đó, tìm ra cây đao mà vi sư ngày xưa sử dụng!”
“Đao dài một trượng, thân đao chiếm hai phần ba, lưỡi đao chiếm một phần ba, chuôi đao đỏ rực, lưỡi đao xanh ám, là vũ khí sư tôn sử dụng năm xưa”.
“Lần này rất nguy hiểm, nếu có đao này phối hợp thì ta nhất định có thể phát huy ra được thực lực Thánh Hoàng đỉnh phong, ngươi đi trộm về cho ta đi”.
Nghe vậy, Ôn Hiến Chi sáng mắt lên.
“Con hiểu rồi, để con đi luôn bây giờ ạ”.
“Ngươi bị ngốc à!”, Tần Ninh nói tiếp: “Ban ngày ban mặt thì sao mà hành động được, tối hẵng đi, che lấp khí tức để người ta không nhìn thấy, sư tôn tin ngươi làm được”.
Ánh mắt Ôn Hiến Chi nóng rực, cười hì hì: “Sư tôn đúng là lợi hại, đồ nhi hiểu rồi ạ”.
“Đồ nhi sẽ đi chuẩn bị, tối bắt đầu hành động”.
“Ừ!”
Thấy Ôn Hiến Chi nhiệt huyết bước đi, Tần Ninh lắc đầu lẩm bẩm: “Chắc sẽ không chết vì một đao đâu nhỉ, cho nó chịu chút khổ thì mới lớn được”.
Đêm đến.
Cả Võ Môn đèn đuốc sáng trưng, đình đài lầu các tỏa ra ánh sáng lấp ló giữa một trăm lẻ tám dãy núi.
Từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy giống như một trăm lẻ tám dòng suối khuếch tán ra, vô cùng đẹp đẽ.
Tần Ninh vẫn đứng yên tại đình nghỉ mát bên sườn núi.
Ôn Hiến Chi đi rồi, hắn cũng được yên tĩnh hơn nhiều.
Đám người Giang gia sau khi vào Võ Môn thì cũng tản ra hoạt động tự do.
Dù sao có rất nhiều người đều đến đây lần đầu.
Về Tiên Hàm thì càng không phải nói. Đây chính là Võ Môn mà Tần Ninh xây dựng trước kia, Tiên Hàm kéo Giang Ngạo Tuyết cùng tản bộ ngắm cảnh trong Võ Môn.
Đương nhiên cũng chọn những nơi yên tĩnh để cả hai cùng “giao lưu” vui vẻ một phen.
Một trận gió nhẹ thổi qua.
Đình nghỉ mát xuất hiện thêm một bóng người.
Là Võ Sơn Lãnh.
Ông cụ nhìn già nua kia lúc này nhìn thấy Tần Ninh thì quỳ xuống, nằm rạp trên mặt đất.
“Sơn Lãnh bái kiến Cuồng Đế đại nhân”.
Tần Ninh lúc này đưa lưng về phía Võ Sơn Lãnh, thản nhiên nói: “Sơn Lãnh à...”
“Có tiểu nhân”.
Một cự đầu Thánh Tôn lại tự xưng tiểu nhân, đúng là hiếm thấy.
Nhưng Võ Sơn Lãnh biết, tự xưng tiểu nhân trước mặt Tần Ninh mới là thích hợp nhất.
“Ta muốn ngươi truyền đạt cái gì, với trí thông minh của ngươi chắc cũng đã hiểu, ngươi truyền đạt đến nơi chưa?”
Nghe vậy, Võ Sơn Lãnh ngẩng đầu chắp tay nói: “Khởi bẩm Cuồng Đế đại nhân, là Võ gia chúng tiểu nhân hồ đồ, muốn tự lập sơn môn. Không có đại nhân, đại nhân Diệp Nam Hiên thì mất tích, cho nên chúng tiểu nhân mới sinh lòng xấu xa”.
“Lần này có đại nhân trở về, cho Võ gia cơ hội, cho nên mọi chuyện tuyệt đối sẽ không xảy ra”.
“Tỉ thí Đại Võ Tài vẫn sẽ là Đại Võ Tài, Võ gia sẽ không cho phép bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh”.
“Đây cũng là ý của lão tổ Võ Hi ạ!”
Võ Sơn Lãnh vội vàng nói: “Vì lão tổ Võ Hi và các đường chủ khác dạo này đang bộn bề nhiều việc liên quan đến Đại Võ Tài, cho nên không thể tới gặp mặt đại nhân”.
“Hơn nữa Ma tộc cũng đã để lộ vết tích, lão tổ Võ Hi lo rằng nếu gặp đại nhân bây giờ thì sẽ khiến đại nhân gặp nguy hiểm”.
“Lão tổ Võ Hi nhờ tiểu nhân thay mặt nhận tội, sau khi Đại Võ Tài kết thúc, lão tổ Võ Hi sẽ đích thân tới gặp mặt đại nhân, chịu đòn nhận tội”.
Nghe vậy, Tần Ninh khẽ nhếch miệng, tóc dài tung bay theo gió, vẫn đứng chắp tay nhìn về nơi xa như thế.
“Ừ, ta biết rồi!”
Võ Sơn Lãnh lại nói: “Mặt khác, lão tổ Võ Hi cũng nói, hiện nay thân phận của đại nhân là bí mật, vừa hay có thể quan sát Đại Võ Tài. Sau khi tỉ thí kết thúc, đại nhân cũng có thể cho các hậu bối một vài lời khuyên, đồng thời cho chúng tiểu nhân những ý kiến khác, coi như đại nhân đang trải nghiệm một thân phận mới!”
“Ta hiểu rồi!”
Tần Ninh phất tay: “Đã lâu ta chưa về lại Võ Môn, cho nên sẽ tự do đi lại quan sát, các ngươi cứ làm việc của mình đi!”
“Rõ!”
Bóng dáng Võ Sơn Lãnh dần dần biến mất.
Sau đó, lại có một người đi ra từ trong bóng tối.
Chính là Phong Vô Tình.
“Ngươi tin không?”
Phong Vô Tình hỏi.
“Ngươi tin không?”, Tần Ninh hỏi ngược lại.
Phong Vô Tình lắc đầu.
“Đáy lòng ta đương nhiên là muốn tin, nhưng...”, nói đến đây, Tần Ninh hơi ngừng lại: “Phải chờ xem mấy ngày nữa mới biết có đáng tin hay không...”
“Ngươi đã cho họ một cơ hội rồi!”, Phong Vô Tình nói xong thì quay người rời đi.
Chân núi đen kịt một mảng, Tần Ninh nhìn ánh sáng đen ngòm đó, chỉ thấy lòng người còn đen hơn cả bóng đêm...
Một đêm qua đi, ngày hôm sau, mặt trời lên cao.
Tần Ninh tỉnh lại, đến ban công, nhìn xuống dưới.
Ôn Hiến Chi lại nhảy vọt đến ban công tầng hai, u oán nhìn Tần Ninh.
“Sao lại nhìn ta kiểu đó?”
Nghe vậy, Ôn Hiến Chi thốt lên: “Sư tôn gài con!”
“Ờ?”
“Tối qua con đến đó rồi, chẳng có ai canh chừng cả, con lặng yên đi vào, kết quả đã bị một đại trận vây quanh, khó khăn lắm mới thoát được để nhìn thấy thanh đao mà người nói đến. Đó đúng là một cây đao tốt, cũng không có ai canh gác, nhưng con vừa tiến gần thì đao kia đã chém tới”.
Ôn Hiến Chi nói xong, kéo mạng che mặt xuống, chỉ thấy nơi mi tâm của hắn ta xuất hiện một vệt thẳng màu đỏ, gần như rỉ máu ra.
“Đao kia chém thẳng đến mặt con, nếu không phải con nhanh chân chạy đi thì con đã mất mạng rồi!”
Tần Ninh cười ha ha nói: “Đáng kiếp, ai bảo ngươi lắm mồm!”
“Sư tôn, người cố ý gài con thật ạ?”, Ôn Hiến Chi kinh ngạc nói: “Sư tôn, nếu con đi rồi thì người cũng không đau lòng ạ?”
“Không!”
Tần Ninh từ từ đáp: “Cũng có chém chết được ngươi đâu, sợ cái gì? Ai bảo ngươi nói lắm khiến ta đau đầu chứ, ta lại lười đánh ngươi, nên để Thanh Long Trảm Nguyệt Đao thay ta”.
“...”
“Tần công tử, Tần công tử có ở đây không ạ?”
Ngay tại lúc này, có hai người từ sơn cốc chạy vào, lo lắng gọi.
“Có chuyện gì vậy?”
Ôn Hiến Chi hỏi.
“Tần công tử, xảy ra chuyện lớn rồi. Nhóm Tiên Hàm bị người làm khó dễ, tiểu thư Giang Tiểu Tiểu bảo chúng ta tới tìm ngươi”, một đệ tử Giang gia nói.
Xảy ra chuyện?
Giang Ngạo Tuyết là cảnh giới Thánh Vương cửu hiền.
Theo lý mà nói, thiên kiêu trong Võ Môn và lục đại gia tộc không thể bắt ép Tiên Hàm mới đúng chứ?
Dù sao Tiên Hàm và Giang Ngạo Tuyết luôn đi cùng nhau mà.
Ôn Hiến Chi tò mò hỏi: “Sư tôn, Hàm thúc có thể bị người ta chèn ép sao?”
Nghe đến hai chữ “Hàm thúc”, Tần Ninh nhíu mày.
“Đi xem là biết rồi”.
Tần Ninh cười nói: “Ta cũng đang muốn ra ngoài tản bộ đây”.
Tần Ninh nhảy xuống mặt đất, nhìn hai người, cười lớn: “Dẫn đường đi!”
“Ta cũng muốn xem là thiên tài đáng gờm nào dám bắt nạt người khác, rồi bắt nạt đến đệ đệ của Tần Ninh ta!”
Hai người vội vàng dẫn đường, bốn người dần biến mất khỏi sơn cốc.
Mà giờ khắc này, Phong Vô Tình nghiêng người dựa vào cửa sổ, uống một chén rượu, hai tay ôm kiếm, tự do tự tại.
“Võ Môn đại loạn... Tần Ninh... chỉ dựa vào một mình ngươi thì có cản lại được hết không?”
“Hoặc là nói, Ngự Thiên Thánh Tôn, ngươi còn mạnh mẽ như năm xưa không?”
Tiếng thì thầm vang lên theo gió...
Chương 2028: Tiên Hàm thánh chửi
Phong Vô Tình có thể xác định Tần Ninh chính là Ngự Thiên Thánh Tôn chuyển thế mà tới.
Về điểm này, khi ở thánh vực Thiên Hồng, mấy vị Thánh Đế hiện thân, hắn ta đã chính mắt nhìn thấy, mà dù hắn ta sai đi nữa thì mấy tên Thánh Đế cùng Ma tộc kia cũng không thể nhầm được?
Nói cách khác, Ôn Hiến Chi sẽ không nhận sai sư tôn.
Vừa mới lướt qua suy nghĩ này, Phong Vô Tình đột nhiên cảm thấy, với tính cách của Ôn Hiến Chi thì có khi sẽ nhận lầm thật đấy, nhưng dù là nhận lầm đi nữa, đám Ma tộc kia chắc cũng sẽ không tính sai.
Nhưng, Cuồng Võ Thiên Đế!
Thật sự cũng là Tần Ninh à?
Phong Vô Tình rất tò mò, nếu là thật thì mọi thứ sẽ rất thú vị đấy.
Nhưng Tần Ninh lại bảo hắn ta đừng đi ra khỏi thánh vực Đại Võ.
Hắn ta cũng đang lo, không biết Nhất Kiếm Các bên thánh vực Thiên Kiếm có gặp phải vấn đề gì không.
Nhưng sau này sẽ biết ngay thôi.
...
Tại một vùng thung lũng ở Võ Môn.
Lần lượt từng bóng người tập trung.
Ở đây có không ít người trẻ tuổi đến từ lục đại gia tộc, từ Võ Môn, từ khắp nơi tụ hội.
Mà ở giữa thì là Tiên Hàm đang đứng so tài với người khác trên một lôi đài.
Thanh niên trước mặt Tiên Hàm mặc áo dài màu xanh xám, khí chất phi phàm, thân pháp nhanh lẹ, công kích ẩn chứa khí độc màu xanh lục.
Tiên Hàm lúc này tránh trái tránh phải, vô cùng cẩn thận.
“Tiên Hàm, ngươi chỉ là Đại Thánh Vương mà thôi, đối đầu với ta thì sẽ không có chút phần thắng nào đâu!”
Lúc này, thanh niên cười nói: “Bây giờ nhận thua vẫn còn kịp đấy”.
“Đường Nhất Minh, ngươi giả vờ cái gì?”
Tiên Hàm khẽ nói: “Chẳng qua là ăn cơm sớm hơn ta vài năm, đến cảnh giới Thánh Vương lục hiền trước mà thôi. Ông đây dù là Đại Thánh Vương thì cũng chẳng sợ ngươi”.
“Vậy là ngươi muốn chết rồi đấy”.
Thanh niên tên Đường Nhất Minh kia cười khẩy, nắm chặt tay, vô số khí độc phóng ra, trong nháy mắt bao chặt lấy Tiên Hàm.
Nhóm Giang Ngạo Tuyết, Giang Y Y ở dưới đài đều tái mặt.
Tiên Hàm lúc này rít lên một tiếng, chiến khí quanh thân bắn ra, ngưng tụ thành cương khí hộ thể, bao vây hắn ta cực kỳ chặt chẽ.
“Đả Vương Bát Quyền!”
Tiên Hàm rít lên, quyền phong gào thét mà ra trong nháy mắt.
Đông...
Tiếng nổ tung vang lên, Đường Nhất Minh lúc này sắc mặt tái mét, thân thể rút lui xuống dưới lôi đài.
“Ta thắng!”
Lúc này, Tiên Hàm đứng trên lôi đài, cười nhạo một tiếng.
Mà sau đó, không ít người xung quanh lôi đài đều nghẹn họng trân trối nhìn cảnh này, xì xào bàn tán, không dám tin.
Đường Nhất Minh là một trong số các thiên kiêu của Đường gia, cảnh giới Thánh Vương lục hiền, Tiên Hàm kia rất ít người biết đến, nghe nói chỉ là người hầu của Giang Ngạo Tuyết, thế mà cũng mạnh mẽ đến vậy?
Chỉ là cảnh giới Đại Thánh Vương mà có thể đánh bại Thánh Vương lục hiền!
“Ta là con rể của Giang gia, Giang gia còn chưa nói gì mà ngươi còn dám ra oai ở đây?”, Tiên Hàm hừ nói: “Tuyết nhi thích ta, ta cũng vậy, mắc mớ gì đến các ngươi?”
Lúc này, Tiên Hàm tuy đã thắng nhưng vẫn tức giận vô cùng.
Nói xong, Tiên Hàm quay người xuống đài.
“Không được đi!”
Một tiếng quát khẽ vang lên.
Chỉ thấy một người mặc đồ đen đột nhiên bước lên đài, vung kiếm chém về phía bậc thang Tiên Hàm đang bước xuống.
Tiếng nổ vang lên, bậc thang vỡ vụn, Tiên Hàm dừng chân, nhìn sang người kia.
“Ngươi là ai?”
Tiên Hàm khẽ hỏi.
"Đường gia, Đường Dục!"
Thanh niên kia thần sắc nghiêm nghị, đứng trên lôi đài, ánh mắt lạnh lùng.
“Làm con cháu Đường gia ta bị thương, một nô bộc như ngươi không được phép đi”, Đường Dục nói.
“Thú vị quá ha”.
Nghe vậy, Tiên Hàm bật cười.
“Là kẻ này vừa mới nhục mạ Tiên Hàm ta, nói ta là phế vật, không xứng ở bên cạnh Tuyết nhi, đòi tỉ thí với ta. Bây giờ hắn ta thua, các ngươi lại nói không cho ta đi?”
“Làm sao? Cậy đông hiếp yếu à?”
Tiên Hàm hừ nói.
Giang Ngạo Tuyết phi thân mà đến, quát lên: “Đường Dục, là Đường Nhất Minh cố ý gây chuyện, Giang Ngạo Tuyết ta thích ai, ở bên ai, các ngươi liên quan gì!”
“Còn cố tình gây chuyện thì đừng trách ta không khách khí!”
Giang Ngạo Tuyết lúc này bộc phát khí thế Thánh Vương cửu hiền, khiến đám thanh niên xung quanh đều kinh ngạc hô lên.
“Nghe đồn rằng Giang Ngạo Tuyết đã đến Thánh Vương cửu hiền, không ngờ lại là thật”.
“Hay rồi đây, Liễu Nguyên Hằng, Võ Bình Tiêu, Thần Vũ đều không dễ chọc, giờ Giang Ngạo Tuyết cũng đã đến Thánh Vương cửu hiền”.
“Đại Võ Tài lần này đặc sắc rồi đấy!”
Chỉ là, Đường Dục thấy cảnh này, thần sắc lạnh lùng.
“Ngươi cho rằng chỉ có ngươi là đột phá à?”, Đường Dục cười khẩy nói.
Khí tức Thánh Vương cửu hiền cũng dần dần tái hiện.
Giang Ngạo Tuyết hoàn toàn không sợ, cũng không nhượng bộ.
Tiên Hàm đã hoàn toàn tức giận.
Đám khốn nạn này chỉ biết khinh bỉ người khác.
Hắn ta mới là Đại Thánh Vương, nếu là Thánh Vương tam hiền thì chắc chắn sẽ đánh được cái tên Đường Dục này.
Nhưng chênh lệch quá lớn, nếu là Thánh Vương lục hiền, hắn ta liều mạng dùng chiến khí thì còn đánh được, chứ cửu hiền thì thật sự không phải đối thủ.
Cả hai bên lúc này giằng co căng thẳng.
Một đoàn người bỗng nhiên xuất hiện.
“Haha, Đại Võ Tài còn chưa bắt đầu mà mọi người đã giương cung bạt kiếm thế này rồi!”
Một điệu cười nhàn nhạt vang lên, chỉ thấy đám người đều tự động tránh ra.
Một thanh niên bước đi ra.
Thanh niên kia đội mũ ngọc, đi giày mây, dáng người ưu nhã, tay cầm quạt lông vũ, chậm rãi tiến gần lôi đài.
“Là Thần Vũ!”
“Thiên kiêu Thần gia tới rồi!”
“Xem ra mọi người đều vô cùng để ý đến đối thủ của mình!”
Thần Vũ!
Thiên kiêu đương thời của Thần gia, xếp hạng ba trong nhóm thanh niên trẻ tuổi của thánh vực Đại Võ.
Thần Vũ đến, nhìn Giang Ngạo Tuyết, cười nói: "Giang Ngạo Tuyết, chỉ là một tiện nô mà thôi, chơi chán thì bỏ, làm Đường Nhất Minh bị thương thì không đúng rồi”.
“Chuyện này xé ra to, kinh động đến nhóm trưởng lão, Giang gia các ngươi sẽ vì... Tiên Hàm hả? Sẽ vì Tiên Hàm này mà đứng ra bảo vệ sao? Đến lúc ấy, e là Tiên Hàm sẽ càng thảm hơn đó”.
"Đường Dục, ngươi cũng lui một bước, đừng lấy mạng của hắn ta, triệt tiêu mệnh căn là được rồi!"
Thần Vũ nhàn nhạt mở miệng, lộ ra vẻ phong khinh vân đạm.
Tiên Hàm cùng Giang Ngạo Tuyết lại giận không kềm được.
Tiện nô?
Chơi đùa?
Lời này không chỉ mắng Tiên Hàm không phải người Giang gia, thân phận thấp hèn, lại còn mắng Giang Ngạo Tuyết tính tình phóng đãng, chơi Tiên Hàm chán rồi bỏ.
“Câm con mẹ mồm ngươi lại!”
Tiên Hàm lúc này mắng lên: “Ông đây còn đang nghĩ thiên kiêu Thần Vũ số một Thần gia là một người đường hoàng, xem ra ngươi cũng chỉ là cái loại cứt chó, khốn nạn không hơn!”
“Lúc cha mẹ ngươi sinh ra ngươi chắc chắn đã che mắt ngươi lại, khiến bây giờ ngươi như mù, không nhìn rõ đúng sai!”
“Lúc nhỏ ngươi ăn cơm, chắc chắn ngươi đã nhảy vào nhà xí trộn lẫn với cơm ăn!”
Tiên Hàm lúc này chửi một tràng dài, làm đám người trợn mắt há mồm.
So về chửi nhau? Ai hơn được Tiên Hàm?
Tiên Hàm không thèm quan tâm.
Mắng hắn ta, hắn ta mặc kệ.
Nhưng mắng người hắn ta yêu, hắn ta nhịn được nổi sao?
Chắc chắn không thể!
Chương 2029: Chỉ là một gia nô mà thôi
Lúc này, Giang Ngạo Tuyết vui vẻ nhìn Tiên Hàm.
Tuy rằng Tiên Hàm nói năng thô tục, nhưng trong mắt cô ta lại vô cùng uy võ.
Mà Thần Vũ ở dưới lôi đài lúc này cũng sầm mặt xuống.
“Xem ra tiện nô quả nhiên vẫn là tiện nô, mở mồm ra là những thứ dơ bẩn, ô uế không chịu nổi”, Thần Vũ bình tĩnh nói: “Giang Ngạo Tuyết, ngươi dù gì cũng là người có thiên phú mạnh nhất Giang gia, sao cứ phải chơi đùa cái loại người như thế này?”
“Có phải lúc hai ngươi thân mật với nhau, ngươi thích kích thích, bảo hắn mở miệng sỉ nhục ngươi thì ngươi sẽ thỏa mãn hơn?”
Nghe vậy, Giang Ngạo Tuyết lập tức thả ra sát khí, sắc mặt lạnh lẽo.
Tiên Hàm càng giận không kiềm được.
“Hôm nay ta sẽ không để yên đâu!”
Tiên Hàm hét lớn một tiếng, muốn xuất thủ.
Nhưng cái tên Đường Dục kia đã nhanh tay hơn, lập tức đến chặn Tiên Hàm.
Hắn ta không sợ Tiên Hàm ra tay, chỉ sợ Tiên Hàm đứng yên.
Giang Ngạo Tuyết đương nhiên biết Tiên Hàm tiến bộ rất lớn, Đại Thánh Vương đánh bại Thánh Vương lục hiền đã là rất khó tin rồi.
Nhưng Tiên Hàm làm được.
Có điều Đường Dục lại là Thánh Vương cửu hiền, Tiên Hàm gần như không có cửa chiến thắng.
Nhưng vào lúc Giang Ngạo Tuyết ra tay thì Thần Vũ lại xông tới chặn lại.
Mà khi bốn người giao chiến, lôi đài đã không đủ chỗ cho bọn họ thi triển.
Cùng lúc đó, đám người quan sát xung quanh đều tránh ra.
Giang gia hay Đường gia, Thần gia đều là một thành phần quan trọng của Võ Môn, hơn nữa Đường Dục, Giang Ngạo Tuyết, Thần Vũ đều là thiên kiêu cao cấp trong mỗi gia tộc, thực lực phi phàm.
Đám con cháu Giang gia như Giang Y Y lúc này cũng bị đám Thần gia, Đường gia ngăn cản, không cho đi lên.
Bốn người giao thủ tại các lôi đài, sát khí đằng đằng, di chuyển nhanh chóng.
Giang Ngạo Tuyết lạnh lùng nói: “Thần Vũ, giờ ngươi muốn phân cao thấp với ta đúng không?”
“Ngươi không ra tay mà đứng xem thì được, nhưng nếu ngươi muốn ra tay, bây giờ phân cao thấp cũng được thôi”, Thần Vũ cười nhạt nói: “Chỉ là một gia nô mà thôi, nổi giận như thế làm gì?”
“Cứ mở mồm ra là gia nô, ngươi nói chuyện ghê gớm thật đấy nhỉ!”
Giang Ngạo Tuyết lạnh lùng hừ nói: “Nếu giờ ngươi còn không dừng tay thì ta có thể cho ngươi biết, ngươi sắp gặp nạn rồi!”
“Ồ? Giang gia sẽ vì Tiên Hàm này mà trừng phạt Thần Vũ ta sao?”
Thần Vũ căn bản không thèm quan tâm.
Hắn ta là thiên kiêu đương thời của Thần gia, ai có thể sánh bằng.
Tiên Hàm chỉ là nô bộc của Giang Ngạo Tuyết, coi như hắn ta có giết Tiên Hàm thì Giang gia cũng chỉ dạy dỗ một chút, Thần gia xin lỗi một câu là xong!
Hơn nữa chuyện hôm nay chủ yếu là bên Đường gia.
Đường Nhất Minh bị Tiên Hàm đánh bại, Đường Dục phẫn nộ xuất thủ, nếu liên lụy thì cũng do Đường gia là chính, hắn ta hoàn toàn có thể nói bây giờ đang so tài với Giang Ngạo Tuyết một chút là xong.
Dù sao chuyện này kiểu gì cũng sẽ chẳng liên lụy đến hắn ta.
Giang Ngạo Tuyết lại lạnh lùng nói: “Ngươi có biết huynh trưởng của Tiên Hàm là ai không?”
“Là ai?”, Thần Vũ cười đáp: “Là ai thì liên quan gì đến ta?”
Oanh...
Mà giờ khắc này, trong lôi đài giữa sơn cốc, Đường Dục bạo phát bá khí, Tiên Hàm ngưng tụ chiến khí cứng đối cứng.
Nhưng sau vài lần đánh nhau, sắc mặt Tiên Hàm ngày càng tái nhợt, máu tươi nơi khóe miệng không ngừng tràn ra.
Đường Dục Thánh Vương cửu hiền hoàn toàn khác hẳn Đường Nhất Minh Thánh Vương lục hiền.
Tiên Hàm lúc này chỉ đang dựa vào cơn tức giận để chống lại mà thôi.
“Làm con cháu Đường gia ta bị thương, Tiên Hàm, hôm nay ta sẽ lấy mạng của ngươi, để xem Võ Môn này có ai sẽ vì ngươi mà đắc tội Đường gia ta!”
Đường Dục lúc này hừ lạnh nói.
“Đường gia của Võ Môn các ngươi là cái đếch gì!”
Tiên Hàm phun ra một ngụm máu, cười nhạo: “Ông đây đang yên đang lành, ai làm gì ngươi? Đường Nhất Minh ăn nói bẩn thỉu, so tài với ta lại thua, đám Đường gia các ngươi xấu mặt nên bắt đầu sĩ diện đúng không?”
“Láo toét!”
Đường Dục lúc này, tức sùi bọt mép, sải bước ra đá một cú.
Bành...
Một cước kia mạnh mẽ đạp vào ngực Tiên Hàm.
Tiếng xương gãy vang lên, thân thể Tiên Hàm bay lui lại, đạp nát vài cái lôi đài, rơi xuống nơi đá vụn.
"Tiên Hàm!"
Giang Ngạo Tuyết sắc mặt trắng nhợt, nội tâm lại là lo lắng vạn phần.
Nhưng khi Thần Vũ thấy cảnh này thì gương mặt lộ ra vẻ trêu tức.
Giang Ngạo Tuyết đạt cảnh giới Thánh Vương cửu hiền làm hắn ta thấy áp lực.
Mà khi biết Giang Ngạo Tuyết tằng tịu với một nô bộc bên cạnh, hắn ta đã nghĩ đến điểm này.
Nếu tìm một lý do giết chết Tiên Hàm, Giang Ngạo Tuyết sẽ đau lòng không thôi, đến lúc tỉ thí, chắc chắn sẽ không thể chuyên tâm.
Cho nên mới phối hợp với Đường Dục.
Nhưng không ngờ rằng Tiên Hàm này cũng khó đối phó.
Đường Nhất Minh rõ ràng đã thua.
Nhưng cũng chẳng sao, bọn họ tự xuất thủ là được.
Vẫn là câu nói đó, giết Tiên Hàm thì Giang gia còn làm được gì? Người này không phải đệ tử nòng cốt của Giang gia, sao Giang gia phải vì hắn ta mà vạch mặt, truy cứu bọn họ?
“Chịu chết đi!”
Lúc này, Đường Dục bước ra, cầm trường thương trong tay, mũi thương đâm thẳng về phía Tiên Hàm.
Ông...
Trong lúc nhất thời, không khí bắn ra tiếng nổ đùng đoàng.
Nhưng khi mũi thương còn cách ngực Tiên Hàm một chút thì đột nhiên ngừng lại.
Chỉ thấy có một bóng người xuất hiện giữa Đường Dục và Tiên Hàm.
“Đường Dục, là thiên tài Đường gia thì nên độ lượng hơn mới phải”.
Một tiếng cười nhạt vang lên.
Một người đàn ông trung niên lúc này xuất hiện giữa hai người, ngăn cản một thương kia của Đường Dục.
Đường Dục nhìn về phía người tới, thần sắc hơi nghiêm nghị.
“Giang nhị gia!”
Đường Dục thu thương, chắp tay nói.
“Cha...”
“Nhị thúc...”
Giang Y Y cùng Giang Ngạo Tuyết đều nhẹ nhàng thở ra.
Nếu Giang Du Khải không đến, Tiên Hàm có thể sẽ bị giết thật.
Đường Dục hạ thủ tàn nhẫn, căn bản không coi tính mạng của Tiên Hàm ra gì.
Giang Du Khải bước ra, nhìn mấy người.
"Sự tình đến đây là kết thúc."
Giang Du Khải chậm rãi nói: "Đường Dục, Tiên Hàm tuy không phải người của Giang gia, nhưng đã được thái thượng Giang gia công nhận, tình đầu ý hợp với Giang Ngạo Tuyết, vài ngày nữa Giang gia ta sẽ tuyên bố tin tức này ra".
Đường Dục nghe thấy lời này, thần sắc mang theo vài phần kinh ngạc, nhìn Tiên Hàm.
"Vãn bối mạo phạm!", Đường Dục lại lần nữa chắp tay nói: "Nếu như thế, nể mặt Giang nhị gia, ta không tính toán nữa".
Đường Dục nói, liếc qua Tiên Hàm, quay người liền muốn rời đi.
Không giết được Tiên Hàm, nhưng cũng không sao.
“Đứng... lại!”
Chỉ là vào giờ phút này, một thanh âm đột nhiên vang lên.
Tiên Hàm dần dần đứng dậy, lau đi vết máu nơi khóe miệng, nhìn về phía Đường Dục, thở hổn hển nói: "Đánh người xong mà cứ thế rời đi à"
Lời này vừa nói ra, Đường Dục quay người, cố nhịn cảm giác buồn cười nói: "Vậy ngươi muốn như thế nào?"
“Xin lỗi ông đây ngay!”
Tiên Hàm lúc này quát khẽ một tiếng, trừng mắt nhìn Đường Dục, gầm thét lên.
Chương 2030: Ngươi trả lời sai
Xin lỗi?
Đám Đường Dục còn tưởng mình nghe lầm.
“Ngươi bảo ta xin lỗi ngươi ư?”, Đường Dục bật cười.
Tiên Hàm vào giờ phút này đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Dục.
“Ta đời này vốn không phải thiên tài, nếu không gặp đại ca thì ta đã sớm chết trong rừng thiêng nước độc rồi”.
“Đại ca không chê ta, dạy ta tu võ, mới có Hàm Vương, Tiên Hàm của hiện tại, ta của hiện tại”.
“Đại ca chỉ đơn thuần là đối tốt với ta, không mưu đồ mục đích khác”.
“Đời này, ta cho rằng chỉ gặp một người không có bất kỳ ý đồ gì với ta như vậy, cho đến khi ta gặp được Tuyết nhi!”
Tiên Hàm nhìn Giang Ngạo Tuyết, nói tiếp: “Thế gian này, ai chèn ép ta, Tiên Hàm ta có thể mỉm cười cho qua, nhưng mắng đại ca ta, ta sẽ liều mạng với ngươi, mắng người yêu ta, ta cũng sẽ liều mạng với ngươi!”
"Xin lỗi ngay!"
Tiên Hàm khí phách nói: “Nếu không ta sẽ không để yên chuyện hôm nay đâu”.
Nghe đến những lời này, Đường Dục mang thần sắc cổ quái, nhịn không được cười nhạo nói: "Nếu không phải Giang nhị gia ở đây, ngươi đã là thi thể rồi".
“Muốn ta xin lỗi, Tiên Hàm, ngươi xứng sao?”
“Ngươi nói xem?”
Tiên Hàm lạnh lùng nói.
“Ta cảm thấy ngươi không xứng!”, Đường Dục nói xong, cầm trường thương, nhìn Tiên Hàm, cười nói: “Nghe cho rõ, ngươi, không, xứng”.
Lúc này, sắc mặt Tiên Hàm rất bình tĩnh.
Mà đúng vào lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên.
"Ngươi cảm thấy thế nào không quan trọng, quan trọng là ta cảm thấy thế nào, cho nên ta cảm thấy, Tiên Hàm xứng!"
Thanh âm kia đột ngột vang lên, một bóng người từ bên ngoài chậm rãi đi vào.
Thấy bóng người kia, Tiên Hàm hơi ngẩn ra.
Giang Ngạo Tuyết lúc này cũng cảm thấy yên lòng một cách bất ngờ.
Đường Dục nhìn người mới đến, không khỏi hỏi: “Ngươi là ai?”
Đại Võ Tài này thật sự hỗn tạp vô cùng, giờ hạng người nào cũng có thể đến à?
“Tần Ninh!”
Thanh niên mặc đồ trắng lúc này chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Không môn không phái, Tần Ninh!”
Đường Dục nhíu mày lại.
Đây là thứ người gì, tự nhiên xuất hiện xen vào việc của người khác?”
Tần Ninh lúc này nhìn Tiên Hàm, cười nói: “Những lời ngươi nói ban nãy làm ta khá cảm động đấy, nhưng nghe đến cuối thì khó tránh khỏi không thoải mái”.
“Tốt xấu gì ta cũng đã dạy bảo ngươi lâu như vậy, thế mà ngươi đã gộp ta với Giang Ngạo Tuyết lại một chỗ rồi?”
Tiên Hàm nghe vậy thì chỉ nhếch miệng cười.
Còn Giang Ngạo Tuyết nghe xong cũng đỏ bừng mặt.
“Đại ca là duy nhất mà!”, Tiên Hàm cười hì hì: “Phu nhân ta cũng là duy nhất”.
Tần Ninh lắc đầu nói: “Thứ vong ân phụ nghĩa!”
Tần Ninh nói xong, nhìn Tiên Hàm: “Năm xưa ta dạy ngươi gặp chuyện thì phải dũng võ, nhưng không dũng võ được thì phải biết tiến thối, đánh không được mà vẫn cố thì gọi là ngu ngốc, chứ không phải dũng võ”.
“Ta hiểu”.
Tiên Hàm nhịn không được: “Nhưng ta nuốt không trôi cơn tức này, tính cách bướng bỉnh ấy không thay đổi được”.
“Nuốt không trôi thì đừng nuốt chứ”, Tần Ninh thản nhiên: “Ca ca đứng ở đây là để trưng bày à?”
Tiên Hàm nghe vậy, nhếch miệng cười, nước mắt lưng tròng.
Bất kể lúc nào, bất kể ở đâu.
Tần Ninh đều như vậy.
Không phải huynh đệ ruột mà còn hơn cả huynh đệ ruột.
“Vâng!”
Tiên Hàm gật đầu thật mạnh.
Vào giờ phút này, Giang Du Khải nhìn về phía Tần Ninh, lại là cảm thấy không lành.
“Tần công tử, hôm nay Đại Võ Tài tổ chức, các phương tụ tập, thanh niên tuấn tài gặp nhau thì không khỏi kiêu ngạo háo thắng, việc này đến đây là kết thúc...”
“Đệ đệ ta bị ức hiếp, coi như là Thiên Vương lão tử có mặt thì ta cũng không quan tâm”.
Tần Ninh mỉm cười: “Ta chỉ đòi lại công bằng cho đệ đệ của ta thôi”.
Đường Dục nghe vậy, cười khẩy nói: “Đòi lại công bằng? Vậy Tiên Hàm đánh con cháu Đường gia...”
Rầm...
Nhưng đột nhiên, trong nháy mắt.
Đường Dục mới nói được một nửa.
Tần Ninh đã vung quyền ra, trong nháy mắt đến chỗ Đường Dục, nện vào mặt hắn ta, làm cho nửa hàm răng gãy nát, máu tươi tung tóe, Đường Dục nhất thời té dưới mặt đất.
Tần Ninh không nói hai lời, bước ra, một bên tay nắm chặt thành nắm đấm, một bên khác lại nắm chặt trường thương của Đường Dục, chỉ thẳng vào ngực hắn ta.
Lúc này, Tần Ninh sải bước ra giẫm vào ngực Đường Dục, từ trên cao nhìn xuống, thản nhiên nói: “Ta cho ngươi mở miệng chưa?”
Ta cho ngươi mở miệng chưa?
Chỉ một câu đơn giản.
Nhưng phảng phất như chứa đựng lực sát thương khủng bố.
Lúc này, sơn cốc tĩnh lặng như chết.
Đường Dục là ai?
Thiên chi kiêu tử xuất sắc nhất của Đường gia hiện nay.
Khi Đường Dục chưa đến cảnh giới Thánh Vương cửu hiền thì đã được Đường gia coi trọng.
Bây giờ đạt cảnh giới Thánh Vương cửu hiền, thì càng có hy vọng thể hiện uy phong tại Đại Võ Tài, nên Đường gia càng nâng niu hơn.
Tần Ninh là ai?
Không biết!
Nhưng Tần Ninh lại không chút cố kỵ mà đấm ngã Đường Dục.
Lúc này, Đường Dục nhìn cây thương gần trong gang tấc, nhìn Tần Ninh đang đứng trên cao nhìn xuống, muốn há miệng nói gì nhưng lại không nói được nên lời.
Thanh niên này là thần thánh phương nào, chán sống rồi sao?
Giang Du Khải lúc này cũng càng sửng sốt hơn.
Tần Ninh định làm gì?
Ôn Hiến Chi đứng giữa đám người, khoanh tay vui vẻ hóng hớt.
“Ngươi có biết hắn ta là ai không?”
Tần Ninh nhìn Đường Dục, chỉ sang Tiên Hàm, chậm rãi nói: “Hắn ta sau này sẽ là môn chủ của Võ Môn, sẽ là Thánh Đế của thánh vực Đại Võ này. Ngươi giết hắn ta thì ai làm môn chủ Võ Môn bây giờ? Ngươi à?”
Đường Dục lúc này nghẹn họng nhìn trân trối.
Tần Ninh đang nói bậy bạ gì thế?
Gì mà môn chủ Võ Môn?
“Ta cũng không nói nhiều với ngươi nữa”.
Tần Ninh nói tiếp: “Bây giờ lập tức nói xin lỗi vì đã làm đệ đệ ta bị thương, đồng thời... ngươi cũng đừng tham gia Đại Võ Tài lần này nữa, nếu không Đường gia cũng không bảo vệ nổi ngươi đâu”.
Từ lúc xuất hiện cho đến giờ, Tần Ninh luôn có khí chất ôn hòa, nhưng bây giờ lại khủng bố như sát thần.
Đường Dục nhất thời cũng phải sửng sốt.
“Cho ngươi ba nhịp thở, quỳ xuống xin lỗi, hoặc là chết dưới thương của ta!”
Tần Ninh nói xong, Giang Du Khải ở bên cạnh đã tái mặt.
Giang Du Khải vội vàng bước lên trước, mồ hôi đầm đìa nói: "Tần công tử, không thể, Đường Dục là con cháu Đường gia, không thể xúc động!”
Tần Ninh lại không thèm để ý.
“Một!”
Âm thanh vang lên.
“Hai!”
“Ngươi dám!”, Đường Dục hét: “Con cháu Đường gia ta mà ngươi cũng dám giết, vậy Đường gia sẽ tiêu diệt cả nhà ngươi”.
Mặc dù là bị dọa sợ, nhưng Đường Dục biết Tần Ninh tuyệt đối không dám làm thế.
Đường gia là một trong lúc đại gia tộc mạnh nhất thánh vực Đại Võ, mà hắn ta lại là hy vọng của gia tộc.
Tần Ninh mà giết hắn ta, Đường gia chắc chắn sẽ phát điên. Bất kể Tần Ninh được đại năng phương nào che chở hay có chỗ dựa ở đâu, Đường gia chắc chắn sẽ tức giận.
Hắn ta không phải Tiên Hàm.
Tiên Hàm mà chết, Giang gia sẽ thế nào? Giang gia sẽ không thể vì Tiên Hàm mà vạch mặt với Đường gia.
“Ba!”
Tần Ninh lúc này nhìn Đường Dục, chậm rãi nói: “Ngươi trả lời sai!”
Bình luận facebook