• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2016-2020

Chương 2016: Ta sẽ đưa người này đi

Mà trong nháy mắt đó, Võ Hoàng chỉ cảm thấy cả người run rẩy, từ trên xuống dưới đều cứng ngắc như gỗ, lạnh băng như hàn đàm.

"Âm Băng Thánh Quyển!"

Cùng lúc đó, Giang Ngạo Tuyết lại lảo đảo một cái, ngã vào trong lòng Tiên Hàm.

Giang Ngạo Tuyết nhìn về phía Tiên Hàm, chất vấn: "Sao Tần Ninh lại biết Âm Băng Thánh Quyển? Có phải chàng giấu ta chuyện gì không?"

Tiên Hàm vội vàng nói: "Ta cũng không biết, ta có thể giấu giếm nàng cái gì được..."

Giang Ngạo Tuyết vô cùng nghi ngờ nhìn Tiên Hàm.

"Thật đấy!"

Tiên Hàm tiếp tục: "Nhưng mà có lẽ về sau, nàng sẽ biết là tại sao".

Giang Ngạo Tuyết lại nhìn về phía Tiên Hàm lần nữa.

Tên này không có một câu nào là nói thật cả!

Tiên Hàm cũng không thèm để ý.

Giang Ngạo Tuyết lẩm bẩm: "Phụ thân ta đã từng nói ông ấy tu hành Âm Băng Thánh Quyển trăm năm mới có thể ngưng tụ ra Băng Long Cái Thế, nhưng cũng chỉ dài mấy trượng, bây giờ sợ rằng cũng chỉ tương đương với Võ Hoàng mà thôi, thế nhưng Tần Ninh... lại dài mấy trăm trượng..."

Tiên Hàm cười một tiếng.

Đương nhiên hắn ta sẽ không nói về chuyện của Tần Ninh.

Người mà Tần Ninh có thể nói việc ra này đều tuyệt đối tin tưởng, cả đời này cho dù có chết hắn cũng không có khả năng phản bội Tần Ninh.

"Ca ta không gì không làm được!"

Tiên Hàm cười nói: "Nếu không phải như thế, chỉ sợ cả đời này hai người chúng ta cũng sẽ bị Thiên Nhân ngăn cách, không có khả năng gặp nhau, càng không có khả năng yêu nhau!"

Giang Ngạo Tuyết nghi ngờ: "Ta luôn cảm thấy chàng có chuyện giấu giếm ta".

"..."

Ầm...

Mà giờ phút này, sức mạnh Băng Long hóa thân sôi trào mãnh liệt tràn ngập khắp trời đất.

Khí thế kinh khủng bá đạo lan ra.

Dường như cả trời đất cũng phải run rẩy.

Võ Hoàng nhìn về phía Tần Ninh, ngạc nhiên nói: "Rốt cuộc ngươi là ai?"

"Ta tên là Tần Ninh!"

Tần Ninh thản nhiên: "Chính là Tần Ninh".

Võ Hoàng giận dữ nói: "Ngươi là người nào trong nhà họ Giang? Tại sao lại biết Âm Băng Thánh Quyển, bên trong nhà họ Giang trừ khi là cảnh giới Thánh Hoàng, nếu không sẽ không có khả năng biết được, ngươi là người nào của nhà họ Giang? Rốt cuộc ngươi là ai?"

Lúc này sắc mặt Tần Ninh lại lạnh như băng, hờ hững: "Ngươi không cần biết".

Ầm...

Lúc này Băng Long lập tức lan tràn ra, những nơi nó đi qua, mặt đất đều bị băng tuyết bao trùm, cả dãy núi cũng bị băng tuyết đông kết, cây cối hóa thành băng, tỏa ra khí lạnh.

Chúc Long không ngừng kêu rên, cả người lùi lại, chỉ có thể tự vệ.

Thế nhưng Băng Long lại lao ra, cho dù Chúc Long đã rút lui cũng không có khả năng ngăn cản được quá lâu.

"A..."

Võ Hoàng hoàn toàn nổi giận.

Tần Ninh chỉ là cảnh giới Thánh Hoàng nhất văn, lại có thể tu hành Âm Băng Thánh Quyển đến một bước này, tuyệt đối không có khả năng.

Hắn ta nghiên cứu Chúc Long Vũ Quyết mấy trăm năm, bây giờ cũng mới chỉ dài trăm trượng, làm sao Tần Ninh có thể mạnh hơn hắn ta được?

Tuyệt đối không có khả năng!

Tần Ninh lại không nói nhiều nữa mà điều khiển Băng Long xông thẳng về hướng Võ Hoàng.

Khi Băng Long tới gần, Chúc Long liên tục rút lui, thậm chí ngay cả mặt ngoài cơ thể của Võ Hoàng cũng đã bắt đầu xuất hiện vụn băng, đông kết lực khống chế cơ thể của hắn ta.

"Âm Công, Băng Cái!"

Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Tần Ninh hét lên một câu, âm khí và gió băng lan ra.

Những tiếng vù vù lạnh lẽo dần dần đóng băng cơ thể Võ Hoàng lại, đóng băng cả đám người Thần Phương Hứa, Phụng Thiên Khiếu.

Cho đến cuối cùng, Võ Hoàng chỉ còn lại một cái đầu là chưa bị đóng băng.

"A..."

Hơi lạnh thấu xương kích thích thân thể của Võ Hoàng, khiến cho Võ Hoàng không ngừng phát ra những tiếng kêu thảm.

"Đau không?"

Tần Ninh sải bước ra, khống chế Băng Long, hờ hững nói: "Phá hủy căn cơ của Võ Môn, ta sẽ không buông tha, thánh vực Đại Võ này là năm đó Cuồng Võ Thiên Đế chấn chỉnh, bây giờ Tần Ninh ta cũng có thể làm lại một lần nữa!"

Một sát khí lan ra trong nháy mắt.

Băng Long của Tần Ninh lao ra, lúc này tất cả đám người kia đều bị bao phủ, khí tức lạnh lẽo kia như muốn hoàn toàn trói buộc mấy người, đông lạnh đến chết.

Chỉ là ngay vào giờ phút này, hư không xé rách, một bóng người đột nhiên đi ra, sau đó giơ nắm tay lên.

Một nắm tay nhẹ nhàng kia lại khiến trời đất sụp đổ, mặt đất vỡ vụn, đống băng cũng biến mất.

Đám người Võ Hoàng, Thần Phương Hứa, Phụng Thiên Khiếu được khôi phục tự do, thế nhưng sắc mặt lại tái nhợt, thở hồng hộc.

Băng Long dưới chân Tần Ninh cũng bị sụp đổ trong nháy mắt.

Chỉ thấy trước mắt là một người mặc áo trắng không nhuốm bụi bặm, lúc này đang vẩy vẩy ngón tay, mỉm cười nhìn về phía Tần Ninh.

"Còn trẻ mà sao lại ác như vậy?"

Thanh niên kia nhìn về phía Tần Ninh, nở nụ cười chân thành.

Nhìn kỹ lại sẽ thấy người này mặc một bộ áo trắng, tóc dài bay phấp phới, dáng người nhã nhặn, khí chất phi phàm.

Mà khuôn mặt lại như một mùi thơm trong gió nhẹ, khiến người ta nhìn mà cảm thấy tâm trạng thanh thản.

Một thanh niên vô cùng đẹp đẽ, cứ như khi chúa sáng thế tạo ra người này đã không đành lòng để xuất hiện một tì vết.

Một thanh niên như thế này, đưa mắt nhìn khắp toàn bộ Hạ Tam Thiên, chỉ sợ rất khó tìm ra một người nào khác.

Giờ phút này, ba cô gái Giang Ngạo Tuyết, Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu đều ngây ra, trong lòng như có nai con chạy loạn.

"Ê ê ê..."

Tiên Hàm lắc lắc Giang Ngạo Tuyết, nói: "Ngây ra làm gì thế? Mê đắm người ta rồi hả?"

Gương mặt xinh đẹp của Giang Ngạo Tuyết ửng đỏ, xin lỗi: "Tiên Hàm, ta không cố ý, chỉ là khi nhìn thoáng qua... đột nhiên lại đắm chìm, giống như bị mê hoặc vậy".

Sắc mặt Tiên Hàm biến thành màu đen.

"Đây là ai? Người nhà họ Vũ?"

"Chắc không phải", Giang Ngạo Tuyết lắc đầu: "Phụ thân đã bắt ta nhớ kỹ đám Thánh Hoàng của các gia tộc lớn để tránh việc sau này gặp mặt làm mất lễ nghĩa, nhưng ta chưa bao giờ nhìn thấy người này".

"Đương nhiên các tộc đều sẽ ẩn giấu thực lực, có thể là như thế, ta cũng không chắc chắn lắm!"

Tiên Hàm nghe vậy liền nhìn chằm chằm người trước mặt, trong mắt phóng ra vẻ hung ác.

Thấy cảnh này, trong lòng Giang Ngạo Tuyết vô cùng vui vẻ.

Tiên Hàm càng giận dữ nghĩa là càng quan tâm đến cô ta.

Giờ phút này, khí tức của Tần Ninh đã bị thanh niên đẹp không tỳ vết kia áp chế.

Đó cũng không phải là cấp bậc Thánh Hoàng.

Mà là cấp bậc Thánh Tôn!

Gần với cao thủ cấp bậc Thánh Đế đứng đầu Hạ Tam Thiên.

Thanh niên khẽ cười nói: "Ta sẽ đưa ngươi đi, Tần Ninh".

"Cây thương kia của ngươi cũng không tệ, nó cũng sẽ thuộc ta!"

Thanh niên vừa dứt lời liền nắm bàn tay lại, Khô Huyết Thánh Thương trong tay Tần Ninh trực tiếp xuất hiện trong tay thanh niên.

"Đã nghe nói về tên tuổi của ngươi từ lâu, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là lợi hại, nhưng mà lần này ngươi lại không bỏ chạy!", thanh niên khẽ cười nói: "Lần sau gặp lại, ta sẽ lấy mạng ngươi!"

Nói rồi, thanh niên quay người, vung tay lên, mấy bóng người đều rời đi theo.

Từ đầu đến cuối Tần Ninh vẫn đứng tại chỗ, cũng không hề tỏ thái độ gì.

"Ca, đánh hắn ta đi!", giờ phút này Tiên Hàm gào lên.

Thanh niên nghe thấy lời này thì đột nhiên quay người, đưa mắt nhìn về phía Tiên Hàm, cười tủm tỉm nói: "Nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành này của ta không được đánh đâu, nếu ngươi muốn chết thì ta sẽ tác thành cho ngươi".

Vừa dứt lời, thanh niên hơi nắm tay lại, vung mạnh một quyền ra.

Sắc mặt Tiên Hàm lập tức trắng bệch, thế nhưng giờ phút này Tần Ninh vẫn đứng nguyên tại chỗ không hề động đậy.

"Tác thành cái đầu ngươi ấy?"

Mà ngay lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.
Chương 2017: Ít khoe mẽ thôi

Mà khi giọng nói kia vang lên, trời đất dường như cũng phải run rẩy theo.

Một giây sau chỉ thấy một bóng người từ trên trời giáng xuống, trực tiếp vung một quyền lên đập mạnh vào mặt thanh niên kia.

"Phụt..."

Thanh niên phun ra một ngụm máu tươi, cả người ngã xuống đất ầm một tiếng, từng đợt bụi bặm bốc lên.

"Mẹ nó chứ!"

Một giọng nói mỉa mai vang lên: "Tên khốn kia, giả vờ giả vịt cái gì? Ở trước mặt ông nội ngươi đây, còn phần nào để ngươi thể hiện nữa ư?"

Bóng người hùng hùng hổ hổ kia đã ổn định lại, đứng ở giữa không trung, trong tay cầm Khô Huyết Thánh Thương.

Mà khí thế cả người bộc phát, uy áp kinh khủng lan ra khắp trời đất.

Người đó mặc một bộ trường sam màu xanh đậm, dáng người thẳng tắp, khuôn mặt có chút lạnh lùng, có chút khí phách đàn ông.

Mà bóng người kia cũng dần dần dừng lại, đi đến bên cạnh Tần Ninh.

"Hì hì, sư tôn, thương của người đây..."

Tần Ninh nhìn bóng người xuất hiện trước mặt, cười nói: "Ngươi tới kịp thời đấy!"

Hắn nhận lấy Khô Huyết Thánh Thương rồi vung tay lên, trường thương xoay chuyển, cán thương chém ra.

Một tiếng ầm vang lên.

Trên đầu Ôn Hiến Chi trước mặt Tần Ninh xuất hiện một cục u.

"Sư tôn..."

"Ngươi đã tới từ lâu rồi, thật sự cho rằng ta không biết ư? Ở bên cạnh xem náo nhiệt rất vui vẻ nhỉ?"

Ôn Hiến Chi ôm đầu, run run rẩy rẩy nói: "Sư tôn... không phải con... thấy người muốn thể hiện ra danh tiếng của mình, cho nên mới không cần con ra tay để tránh việc con cướp mất danh tiếng của người sao?"

"Ta thấy ngươi muốn nhìn ta mất mặt rồi mới làm anh hùng xuất hiện thì có?"

Hắn vừa dứt lời, Ôn Hiến Chi liền cười một tiếng.

Ôn Hiến Chi tới gần Tần Ninh, chắp hai tay lại nhẹ nhàng đấm vào bả vai Tần Ninh, lấy lòng nói: "Mấy năm qua sư tôn đã phải chịu khổ, là đồ nhi không làm tốt nên mới khiến cho sư tôn chịu khổ trong thánh vực Thiên Hồng, đồ nhi sai rồi, đồ nhi sai rồi..."

"Bớt khoác lác thôi".

Tần Ninh nhẹ nhàng nâng bàn tay lên, đưa Khô Huyết Thánh Thương tới trước mặt Ôn Hiến Chi.

"Cho con ư?"

"Cho ngươi!"

Tần Ninh tiếp tục nói: "Ngươi và Huyết Thể Thanh Thiên Giao làm bạn khế ước, Khô Huyết Thánh Thương có thể hấp thu khí huyết, vô cùng tốt với Thanh Hiên, ta cũng đã nuôi dưỡng vật này rồi, nó chỉ có chỗ tốt chứ không có chỗ xấu với ngươi, ngươi lại cho thêm chút khống chế là sẽ có thể sử dụng được".

"Thương này đã bị ta hạ cấm chế, tự ngươi chậm rãi giải đi!"

Ôn Hiến Chi cầm trường thương, nhìn về phía Tần Ninh, đột nhiên tiến lên một bước, dang hai tay ra ôm Tần Ninh vào trong lòng.

"Sư tôn!"

Ôn Hiến Chi hô to một tiếng, nước mắt nước mũi chảy tùm lum, hắn ta khóc lóc kể lể: "Sư tôn, người tốt quá đi mất, đời trước làm đồ đệ của người, đời này làm đồ đệ của người, kiếp sau vẫn sẽ làm đồ đệ của người!"

"Mau cút đi!"

Tần Ninh đẩy Ôn Hiến Chi ra, quát lớn: "Bớt ra vẻ thôi".

Ôn Hiến Chi lập tức chuyển khóc sang mỉm cười, cười ha ha: "Con mà không ra vẻ, không phải sư tôn sẽ lột da con sao?"

Ôn Hiến Chi nói xong liền nháy mắt ra hiệu cho Phệ Thiên Giảo cách đó không xa.

Nhìn con chó ngốc kia kìa, đáng thương biết bao!

Dám đùa với Tần Ninh? Kết quả vẫn bị Tần Ninh đùa chết!

Hắn ta vừa khóc, trong lòng sư tôn đã mềm nhũn, còn nỡ trừng phạt hắn ta về chuyện lúc trước sao?

"Gia!"

Chỉ là một giây sau, hai cái móng chó lại ôm chặt lấy đùi Tần Ninh.

"Ta sai rồi..."

Chẳng biết lúc nào, Phệ Thiên Giảo đột nhiên đi đến trước mặt Tần Ninh, túm chặt lấy hắn, hai mắt rưng rưng ngẩng đầu nhìn Tần Ninh nói: "Gia, trí nhớ của ta không tốt, người cũng biết đấy, ngay từ đầu thật sự không biết là người, về sau sợ người đánh ta nên ta mới giả vờ không biết, thế nhưng lần này là mất trí nhớ thật, ta nhớ ra người rồi, sẽ ở lại bên cạnh người".

Nói rồi Phệ Thiên Giảo đưa chân sau đạp Ôn Hiến Chi.

Ôn Hiến Chi lại đứng im.

Muốn để ta biện hộ cho con chó ngốc nghếch ngươi sao? Nằm mơ đi thôi!

Trong mấy vạn năm nay, Phệ Thiên Giảo không thèm để ý đến hắn ta, nhìn ai cũng không vừa mắt, không thèm coi ai ra gì, bây giờ đã biết cầu cứu lấy lòng rồi ư?

Tần Ninh vô cùng nhức đầu nhìn hai người.

Bây giờ xem ra hai tên ngốc này vẫn nên mất trí nhớ thì hơn!

"Hai người các ngươi còn ở chỗ này làm chậm trễ thời gian, tên kia sẽ chạy mất đấy..."

Tần Ninh nhìn về phía cách đó không xa, nói.

Thanh niên đẹp trai vừa xuất hiện kia lau máu tươi ở khóe miệng đi, nhìn về phía hai người một chó.

Gương mặt có chút sưng lên, khiến khuôn mặt đẹp đẽ đã xuất hiện tì vết.

Nhưng cho dù như thế thì trông vẫn rất đẹp, khiến người ta phải rung động.

"Đáng chết!"

Lúc này người đàn ông đẹp trai kia quát lên một tiếng.

"Không ai được chạm vào mặt của Lý Đạo Vân ta, ai cũng không thể chạm vào!"

Hắn ta vô cùng giận dữ.

Thế mà lại bị cái tên nhìn như ngốc nghếch này nện một quyền lên mặt, chắc chắn đây là một sự sỉ nhục.

Ôn Hiến Chi thấy cảnh này thì cười nhạo nói: "Ngươi tức giận cái gì?"

"Ở trước mặt sư tôn vô địch tuyệt thế của ta, ngươi có quyền tức giận sao?"

"Ta đề nghị ngươi vẫn nên cẩn thận sau lưng thì hơn!"

Hắn ta vừa dứt lời, Lý Đạo Vân khẽ giật mình.

Hắn ta chầm chậm quay đầu, chỉ thấy một bóng người đang cầm một thanh kiếm trong tay, mỉm cười nhìn về phía hắn ta.

"Kết thúc rồi!"

Người kia vừa nói xong liền lập tức vung trường kiếm ra, trong nháy mắt lại trở về bên trong vỏ kiếm, cứ như tất cả đều chưa từng xảy ra vậy.

Chỉ là cơ thể của Lý Đạo Vân ở phía trước lại dần dần chia thành hai.

Máu tươi chảy xuống tí tách, ánh mắt Lý Đạo Vân ngây ngốc nhìn người phía sau.

"Sao lại thế..."

Một thi thể chia thành hai, không ai trả lời câu hỏi của Lý Đạo Vân cả.

Giờ phút này, Phong Vô Tình đi tới, chắp tay nhìn về phía Tần Ninh.

Ôn Hiến Chi là thiên tài vô cùng nổi tiếng trong thánh vực Thiên Hồng, Phong Vô Tình cũng biết.

Bây giờ kẻ này đã là thực lực Thánh Tôn đỉnh cao.

Tương đương với thực lực của hắn ta.

Mà được Ôn Hiến Chi gọi là sư tôn, chắc chắn Tần Ninh có khả năng là Ngự Thiên Thánh Tôn năm đó thật.

Có một số chuyện nghe qua không thể tưởng tượng nổi, thế nhưng sau khi nhìn thấy lại không thể không tin.

Ngày đó tứ đế Ma tộc xuất hiện tấn công Tần Ninh, Tần Ninh lại vẫn có thể an toàn rút lui.

Hôm nay nhìn lại, việc Tần Ninh chính là Ngự Thiên Thánh Tôn uy danh hiển hách năm đó không thể sai được.

Chỉ là vài ngày trước, Tần Ninh nói mình là Cuồng Võ Thiên Đế, là Thanh Vân Kiếm Đế, Phong Vô Tình vẫn không tin.

"Tần công tử không sao chứ?", Phong Vô Tình cười nói: "Vốn đã đến từ lâu, chỉ là đồ đệ của ngươi bảo cứ chờ đã, cho nên mới không ra tay".

Tần Ninh liếc Ôn Hiến Chi.

Ôn Hiến Chi thì nhìn chằm chằm Phong Vô Tình bằng ánh mắt u oán.

Tên ngốc này, không biết nói dối sao?

Chỉ là giờ phút này, Tần Ninh cũng không nói nhiều nữa mà đi đến trước thi thể của Lý Đạo Vân.

Chỉ thấy thi thể của Lý Đạo Vân trên mặt đất bắt đầu khô quắt, cuối cùng hóa thành một cái vỏ khô, lại không có bất kỳ máu thịt nào.

"Chuyện này..."

Phong Vô Tình, Ôn Hiến Chi đều vô cùng kinh ngạc.

Phong Vô Tình mở miệng: "Tộc Mị Ma!"

"Tộc Mị Ma? Là cái gì?", Ôn Hiến Chi hiếu kỳ nói.

Tần Ninh cũng rất là tò mò, Phong Vô Tình chỉ nhìn thi thể, làm sao lại có thể kết luận là tộc Mị Ma được?
Chương 2018: Mị Ma Lý Đạo Vân

Phong Vô Tình nhìn về phía hai người, giải thích: "Ta ở thánh vực Thiên Kiếm lâu rồi, phụ trách những chuyện trong ngoài Nhất Kiếm các rồi tập hợp lại cho Các chủ đại nhân".

"Mấy năm nay ta cũng hiểu không ít về bốn tộc Mị Ma, Dạ Ma, Viêm Ma, Huyết Ma".

"Sức chiến đấu của tộc Mị Ma xem như yếu nhất nhất trong bốn tộc, thế nhưng người của tộc này lại có thể dịch dung, không phải dịch dung đơn giản, mà là bắt chước khí tức của một người, từ hồn phách lạc ấn đến hành vi cử chỉ vân vân, gần như... không thể phát hiện được!"

"Những năm gần đây, cũng có người có thể bắt chước ba tộc Dạ Ma, Viêm Ma, Huyết Ma, đều xuất phát từ tay tộc Mị Ma cả!"

"Cho nên, Nhất Kiếm các chúng ta mới nghiêm ngặt sắp xếp mỗi một đệ tử".

"Một vài võ giả Mị Ma mạnh mẽ thậm chí có thể chiếm cứ thi thể của người khác để trở thành thể xác của mình, thế nhưng sau khi bị giết, bản thể cũng sẽ bị tổn thương, nhưng sẽ không chết".

Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Ve sầu thoát xác".

"Cũng gần như thế, chiêu trò của Mị Ma rất quỷ dị, trừ khi giết bọn họ, nếu không rất khó phán đoán rốt cuộc có phải Mị Ma hay không".

Nghe thấy lời này, Tần Ninh gật đầu.

Hắn đã thấm sâu điều này vào trong người rồi, cho nên thấu hiểu rất rõ.

Tiến vào trong khu vực Hạ Tam Thiên, gặp được không ít võ giả Nhân tộc bị Ma tộc thay thế, đảm nhiệm các chức vị quan trọng trong các gia tộc lớn, ví dụ như mấy người ở Cửu U Đài lúc trước...

"Xem ra, Lý Đạo Vân này vẫn còn chưa chết..."

Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Chúng ta cũng nên trở về nhà họ Giang thôi, Đại Võ Tài... thật ra ta lại rất chờ mong!"

Phong Vô Tình và Ôn Hiến Chi đều gật đầu.

Tần Ninh gọi Giang Ngạo Tuyết, Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu và Tiên Hàm tới.

"Không được nói về chuyện hôm nay cho bất kỳ người nào trong nhà họ Giang các ngươi".

Tần Ninh dặn dò: "Lần này, ta không nghĩ tới Ma tộc cũng sẽ nhúng tay, nếu trong Giang phủ cũng có cao thủ Ma tộc, làm vậy sẽ đánh rắn động cỏ".

"Cho dù là phụ thân của các ngươi cũng không thể đề cập đến, hiểu chưa? Cứ coi như tất cả chưa từng xảy ra".

Ba người Giang Ngạo Tuyết, Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu đều nghiêm nghị gật đầu.

Việc này rất lớn, không phải là điều mà các cô có thể tiếp nhận được.

Giang Ngạo Tuyết mở miệng: "Nếu trong Giang phủ thật sự có người của Ma tộc chui vào..."

"Yên tâm đi, Tuyết Nhi!", Tiên Hàm lại cười nói: "Ca ta đều có thể giải quyết".

"Không sai, thẩm thẩm, sư tôn ta có thể giải quyết, còn có ta đây nữa, ngươi cứ yên tâm đi!", Ôn Hiến Chi cũng cười ha hả.

Hắn ta vừa dứt lời, sắc mặt của mấy người trong sân đều rất kỳ quái.

Giang Ngạo Tuyết thì âm thầm nhéo Tiên Hàm một cái.

Thẩm thẩm?

Cô ta mới có bao nhiêu tuổi chứ, phong nhã hào hoa thế này mà lại bị người ta gọi là thẩm thẩm là cái quỷ gì?

Tiên Hàm cũng trừng Ôn Hiến Chi một cái.

Không phải đầu óc tên này có vấn đề đấy chứ?

Tần Ninh cười nói: "Hiến Chi, ngươi xóa dấu vết ở đây đi, chúng ta trở về".

"Hả?"

"Hả cái gì mà hả, nhanh lên!"

"Ờm".

Ôn Hiến Chi gãi đầu một cái.

Nói sai rồi sao?

Không sai mà!

Tiên Hàm là đệ đệ của Tần Ninh.

Hắn ta là đồ đệ của Tần Ninh, theo lý mà nói, một ngày làm thầy cả đời làm cha, Tần Ninh là sư tôn hắn ta, vậy còn thân hơn cả cha hắn ta nữa.

Nói kiểu gì thì Tiên Hàm cũng coi như thúc thúc của hắn ta mà.

Giang Ngạo Tuyết là thẩm thẩm của hắn ta lại càng không có vấn đề gì!

"Nhị Cẩu Tử, ta gọi thẩm thẩm không có vấn đề gì chứ?", Ôn Hiến Chi thấp giọng.

"Không có vấn đề gì, không có vấn đề gì", Phệ Thiên Giảo cười ha hả: "Chỉ là con gái người ta thích được gọi là tỷ tỷ, mỹ nữ gì đó, một tên già khú như ngươi, sống còn lâu hơn người ta mà lại gọi thẩm thẩm, ngươi cũng dám mở miệng sao?"

Ôn Hiến Chi không thèm để ý nói: "Thế thì sao chứ? Cho dù là cha của sư tôn, bảo ta gọi ông nội ta cũng gọi được!"

"..."

"Hai người các ngươi!"

Tần Ninh quay lại nhìn về phía một người một chó, chậm rãi nói: "Cùng nhau dọn dẹp, không để lại một dấu vết nào".

Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo đều sững sờ.

...

Thánh vực Đại Võ, diện tích của nó tương đương với một phần mười Hạ Tam Thiên.

Mà toàn bộ Hạ Tam Thiên có hàng vạn sinh linh, khu vực trải rộng mênh mông, có thể nói là vô biên vô hạn.

Nếu không đến Thánh Vương, cả đời muốn đi qua toàn bộ Hạ Tam Thiên gần như là chuyện không thể.

Giờ phút này, trong một thành trì ở thánh vực Đại Võ, một phủ đệ có diện tích khá lớn.

Trong sân, dưới đình nghỉ mát có một thanh niên đột nhiên mở hai mắt, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.

"Đáng chết!"

Giờ phút này thanh niên lau máu tươi ở khóe miệng đi, chửi nhỏ một tiếng.

"Lý Đạo Vân, ngươi làm sao thế?"

Bên ngoài đình nghỉ mát có hai bóng người dẫn theo mấy người đi tới.

Nhìn kỹ lại, hai người kia đều là phụ nữ, hơn nữa lại đẹp đến mức khiến người ta nín thở.

Một người trong đó có dáng người cao gầy, mặc váy sa mỏng, da thịt như tuyết, nhìn một cái sẽ khiến người ta chảy nước bọt ròng ròng.

Mà phong thái của cô ta có thể gọi là giống như ma quỷ, khiến người ta chỉ nhìn một cái sẽ bị đắm chìm trong đó, không có cách nào tự kềm chế được.

Một người phụ nữ khác lại như một bông sen sạch sẽ trong trắng, mặc dù không quyến rũ nhưng loại khí chất sạch sẽ kia lại khiến người ta nếu sinh ra ý nghĩ tà ác sẽ không nhịn được mà tự ti mặc cảm.

Sau lưng hai người phụ nữ này có mấy thanh niên trai tráng đi theo, đều ăn mặc lộng lẫy, khí chất cũng không tầm thường.

Hai cô gái đi vào trong lương đình, thản nhiên ngồi xuống, nhìn về phía Lý Đạo Vân.

"Làm sao? Khôi thân bị giết?"

Cô gái quyến rũ cười tủm tỉm nói.

"Ừm!"

Lý Đạo Vân lạnh lùng nói: "Đáng chết, lại là Tần Ninh kia".

"Tần Ninh?"

Nghe thấy lời này, cô gái trong trẻo kia cau mày: "Tại sao lại là hắn? Thế mà tên này lại không chết ở trong gió lốc không gian, mà đi vào thánh vực Đại Võ rồi ư?"

"Phải!"

Lý Đạo Vân tiếp tục nói: "Tên khốn kiếp này!"

"Mị Yên Nhi, Xảo Vân Vân, xem ra lần này chúng ta cần sửa lại kế hoạch rồi!"

"Hiển nhiên kẻ này đã đoán được ra chúng ta".

Mị Yên Nhi nghe vậy, đôi mày thanh tú nhướng lên, cười tủm tỉm: "Sửa lại như thế nào? Bốn tộc ra tay, điều động không ít Thánh Hoàng và Thánh Tôn, thừa dịp Diệp Nam Hiên bị nhốt, chúng ta vừa vặn có thể lấy được thánh vực Đại Võ!"

"Ta nghe mẫu thân nói, áp lực phía trên rất lớn, hiện nay đám quản lý của chúng ta ở trong Trung Tam Thiên và Thượng Tam Thiên đều đã bắt đầu phản công, nghe nói thậm chí còn chiếm ưu thế ở Thượng Tam Thiên!"

"Chúng ta ở Hạ Tam Thiên, không thể tụt lùi lại đâu".

Lý Đạo Vân nghe thấy lời này thì cười nói: "Ý của ta không phải trì hoãn kế hoạch, mà là... tăng cường việc áp dụng kế hoạch lần này!"

"Tên Tần Ninh kia, lần trước bốn vị Thánh Đế ra tay vẫn để hắn chạy mất, lần này tuyệt đối không được!"

Mị Yên Nhi nghe thấy vậy thì che miệng cười cười, lập tức vẫy tay.

Chỉ thấy bốn năm thanh niên đẹp trai ở bên ngoài đình nghỉ mát trực tiếp nhào tới như chó xù.

Giờ phút này bốn năm người kia đều thi nhau quỳ xuống trước người Mị Yên Nhi.

Mị Yên Nhi nhẹ nhàng đưa bàn tay ngọc ngà ra, trong mắt đám thanh niên đều tràn đầy yêu thương và kính ngưỡng.

"Lý Đạo Vân, Xảo Vân Vân, không phải ta nói các ngươi đâu... Bằng khí tức quyến rũ Thiên Thánh của tộc Mị Ma chúng ta, có người đàn ông đàn bà nào mà lại không thể quyến rũ được chứ?"
Chương 2019: Miệng của ta ngứa đòn quá

Mị Yên Nhi cười khẽ nói: "Mấy tên này đều là con chó của ta mà thôi".

Nghe cô ta nói vậy, cả Lý Đạo Vân và Xảo Vân Vân đều nhăn nhó.

Mị Yên Nhi không mảy may để ý tới, nhìn về mấy tên thanh niên tài tuấn, cười cợt bảo: "Liếm!"

Mấy tên thanh niên tài tuấn kia tựa như đói khát mấy ngày trời may mắn gặp được nguồn nước, không nói không rằng, luống cuống cởi giày của Mị Yên Nhi ra...

"Các ngươi làm ta đau!"

Mị Yên Nhi rên lên, mấy tên thanh niên tài tuấn kia với vội vàng dừng tay.

"Ngươi cẩn thận một chút, lỡ làm Yên Nhi tiểu thư bị thương mất!"

"Phải là ngươi cẩn thận mới đúng chứ?"

"Rõ ràng là ngươi là tiểu thử Yên Nhi đau mà!"

Mấy tên thanh niên tài tuấn kia tranh luận gay gắt với nhau, tựa như là kẻ thù.

Mặt mày hai người Lý Đạo Vân và Xảo Vân Vân đều nhăn lại.

Mị Yên Nhi cười: "Muốn đánh nhau thì ra ngoài đánh, đừng làm ra án mạng là được!"

"Nếu ai thắng thì đêm nay sẽ có được cơ hội đi theo hầu ta đó nha!"

Cô ta vừa thốt ra lời ấy, bốn năm tên thanh niên tài tuấn đỏ bừng mắt.

Chỉ trong chốc lát, bọn họ đi ra ngoài, đánh nhau hùng hổ trong phủ đệ.

Mị Yên Nhi cười nói: "Thấy chưa vậy? Mấy tên này đều là những Thiếu chủ của những thế lực cực kỳ hùng mạnh trong thánh vực Đại Võ, ngoại trừ Võ Môn, thế nhưng, bây giờ xem như thế nào? Chẳng phải đều đánh nhau vì ta à?"

"Hai người các ngươi cũng thử xem!"

"Như vậy, không cần chúng ta phải ra tay, bọn họ đều sẽ giúp chúng ta làm hết, hơn nữa còn vô cùng trung thành, không hỏi đến mục đích!"

Lý Đạo Vân nghe vậy, lạnh nhạt: "Đám người này có thể xứng với ta à?"

Xảo Vân Vân cũng nói: "Lũ người Dạ Ma, Viêm Ma kia luôn cảm thấy sức chiến đấu của tộc Mị Ma chúng ta không bằng bọn họ, ta càng chờ mong bọn họ nhìn chúng ta với ánh mắt khác xưa."

"Khúc khích..."

Nghe thế, Mị Yên Nhi cười đến run cả người.

"Sức chiến đấu của chúng ta thua kém bọn họ là sự thật, thế nhưng bộ tộc chúng ta có thể kêu gọi được lực chiến, bọn họ có thể sánh được sao?"

"Lần này ta sẽ khiến bọn họ ngậm hết miệng lại".

Mị Yên Nhi dõi mắt nhìn ra ngoài lương đình, nỉ non: "Lần này, thánh vực Đại Võ, chắc chắn sẽ thuộc về chúng ta! Cho dù là ông trời cũng không thể ngăn cản chúng ta, càng đừng nhắc đến cái tên Tần Ninh kia..."

Lúc này, Mị Yên Nhi đứng dậy, bước vào lương đình.

"Yên Nhi tiểu thư ơi, ta thắng, ta thắng rồi, đêm nay ta có thể hầu hạ tiểu thư không?", một tên thanh niên mang theo cánh tay đầy vết thương đi vào, hứng khỏi nói.

"Không thể!"

Mị Yên Nhi cười: "Ta nói, ai trong các ngươi thắng mới có thể hầu hạ ta, nhưng bây giờ tâm trạng của ta không tốt lắm, không muốn ai hầu hạ mình hết".

"Yên Nhi tiểu thư làm sao thế? Ai chọc giận tiểu thư rồi? Để ta đi giết hắn!"

Thanh niên kia lạnh lùng nói.

"Ha ha..."

Mị Yên Nhi cười cười, rồi từ từ rời đi, vài tên thanh niên vội vàng nối gót bám theo sau...

Thấy cảnh đó, chân mày Lý Đạo Vân và Xảo Vân Vân đều nhíu lại.

Xảo Vân Vân không nhịn được bèn nói: "Tộc của chúng ta đều là vì sự tồn tại của những kẻ như Mị Yên Nhi mới bị ba tộc khác khinh thường!"

"Ngươi không thể nói vậy được".

Lý Đạo Vân thản nhiên: "Nếu không có thuật dịch dung với thuật kích động lòng người của tộc ta, thì sao bốn tộc lại có thể thuận buồm xuôi gió ở Hạ Tam Thiên suốt mấy năm qua chứ?"

"Hơn nữa, tuy ta không thích cách làm của Mị Yên Nhi cho lắm, nhưng không thể không thừa nhận... cô ta đã tích lũy rất nhiều chiến lực cho tộc ta, khiến cho người trong tộc chúng ta chiến đấu tốt hơn nhiều!"

Xảo Vân Vân không còn lời nào để phản bác.

Những lời này của Lý Đạo Vân không sai chỗ nào cả.

...

Thánh vực Đại Võ, ngoài dãy núi Giang Hung.

Đám người Tần Ninh đang ngồi ngay ngắn trên người Phệ Thiên Giảo trở về Giang gia.

Dọc đường đi, Ôn Hiến Chi rất là ân cần.

Còn Tần Ninh lại không nói gì nhiều.

Lần này, hắn vốn nghĩ rằng, khả năng người đứng sau ra tay rất lớn, còn về những gia tộc khác, kết quả hoàn toàn nằm trong suy tính của hắn.

Quả thật là bốn gia tộc Võ gia, Thần gia, Phụng gia, Đường gia đều đã ra tay.

Thế nhưng, điều khiến hắn không ngờ tới là Ma tộc cũng xen lẫn trong đó.

Lý Đạo Vân xuất hiện không phải là ngẫu nhiên.

Mị Ma tộc đã nhúng tay vào chuyện của thánh vực Đại Võ.

Tần Ninh có Phong Thần Châu, nên có thể nhìn thấu được Ma tộc ngụy trang ẩn nấp trong đó, thế nhưng, đó chỉ là đối với những tên gián điệp Ma tộc có cảnh giới thấp hơn hắn mà thôi, còn những gián điệp Ma tộc có cảnh giới cao hơn hắn thì hắn không thể nhìn thấu được.

Mà lần này, trong các đại gia tộc hiển nhiên đã tồn tại những võ giả Ma tộc có cảnh giới cao hơn hắn ngụy trang thành con người!

Nghĩ đến đó, hắn cảm thấy hơi đau đầu.

Nếu mở trận, mọi người tham chiến đánh nhau một hồi có lẽ sẽ không mấy khó khăn.

Nhưng mà bây giờ, xác định đối thủ cũng đã khá là gian nan.

"Diệp Nam Hiên, mất đi tung tích rồi à?", Tần Ninh nhìn về phía Giang Ngạo Tuyết, hỏi.

"Tám trăm năm trước!", Giang Ngạo Tuyết mở miệng: "Lúc ấy, đại nhân Cuồng Vương bảo muốn đi khiêu chiến các chủ của Nhất Kiếm các, Lý Huyền Đạo của thánh vực Thiên Kiếm, cuối cùng mất tích".

"Cũng chính vì thế, thánh vực Đại Võ đã chất vấn thánh vực Thiên Kiếm rất nhiều lần, nhưng bên phía thánh vực Thiên Kiếm bảo rằng không gặp Cuồng Vương".

"Cuồng Vương?"

Ôn Hiến Chi không nhịn được bèn nói: "Diệp Nam Hiên chẳng phải là Thánh Đế à? Sao lại không gọi là Cuồng Đế?"

Vừa thốt ra lời ấy, Ôn Hiến Chi nhanh chóng phản ứng lại, cho mình một cái tát.

Đồ ngu này!

Nãy hỏi cái gì thế hả?

Đời thứ ba của sư tôn là Cuồng Võ Thiên Đế, người đời gọi là Cuồng Đế, Diệp Nam Hiên vốn là đồ đệ của sư tôn, hiển nhiên sẽ không tự xưng là Cuồng Đế.

Đám người Giang Ngạo Tuyết, Giang Y Y nhìn thấy dáng vẻ này của Ôn Hiến Chi, ai nấy cũng đều ngạc nhiên.

Đây là chuyện gì thế?

Sao vừa mới hỏi một vấn đề?

Rồi lại tự tát chính bản thân thế?

Ai có thể cho bọn họ biết đáp án không?

Giang Ngạo Tuyết giải thích: "Bởi vì sư tôn của Cuồng Vương chính là người khai sáng Võ Môn ở thánh vực Đại Võ, Cuồng Võ Thiên Đế, đại nhân Cuồng Vương tự nhận thấy bản thân mình thua kém sư tôn ngàng vạn dặm, nên trước giờ chưa từng xưng là đế!"

Ôn Hiến Chi cười cười nói: "Biết rồi, biết rồi, sư đệ tôn trọng sư tôn là chuyện tốt".

Vừa nói xong, nhìn thấy Tần Ninh trừng mắt nhìn mình, Ôn Hiên Chi giật mình rồi lại tự cho mình một cái tát.

Không ai biết đến thân phận của sư tôn.

Mà giờ mình nhiều chuyện nói ra.

"Sư đệ? Sư đệ gì?", Giang Ngạo Tuyết tò mò hỏi.

Chỉ là cô ta rất hiếu kỳ, đây là thói quen của Ôn Hiến Chi à?

Nói một câu, sau đó lại tự tát mình hả?

Tần Ninh mặc kệ Ôn Hiến Chi, chỉ nhìn về phía Phong Vô Tình, nói: "Lý Huyền Đạo có gặp Diệp Nam Hiên không?"

"Việc này ta không rõ lắm, chỉ biết rằng, quả thật Diệp Nam Hiên rất muốn khiêu chiến đại nhân nhà ta, mà đại nhân nhà ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng ứng chiến".

"Sau này, ta bị phái đến thánh vực Thiên Hồng, sau đó mới gặp được các ngươi, rồi đi đến thánh vực Đại Võ..."

Tần Ninh nghe vậy, chân mày nhíu lại.

"Để con, để con".

Ôn Hiến Chi vội vàng đứng dậy, đấm lưng cho Tần Ninh!

"Chưa hết..."

Phong Vô Tình nói tiếp: "Đại nhân nhà ta có chút xem trọng Diệp Nam Hiên".

"Diệp Nam Hiên rất thích khiêu chiến với Thánh Đế để tự rèn luyện thực lực của bản thân, trong Nhất Kiếm các chúng ta vốn dĩ không quá hy vọng đại nhân chấp nhận lời khiêu chiến, thế nhưng đại nhân lại vô cùng vui vẻ".

"Hơn nữa, theo như lời của đại nhân, năm đó, tuy rằng Cuồng Võ Thiên Đế và Thanh Vân Kiếm Đế kém nhau một vạn năm, nhưng đều là những sự tồn tại vô địch ở thời đại ấy, đại nhân cũng rất muốn biết, bản thân là truyền nhân của Thanh Vân Kiếm Đế khi đối đầu với truyền nhân của Cuồng Võ Thiên Đế sẽ có chênh lệch ra sao!"

Ông Hiến Chi nghe vậy, nói ngay: "Tất nhiên là đều lợi hại rồi, dù sao thì Cuồng Võ Thiên Đế và Thanh Vân Kiếm Đế đều là..."

Chát!

Ôn Hiến Chi còn chưa nói xong, thì đã nhận ngay một cú tát trời giáng vào mặt, rồi hùng hùng hổ hổ nói: "Cái miệng này của ta ngứa đòn quá!"
Chương 2020: Cái này gọi là thông minh

Ôn Hiến Chi tự chửi thầm bản thân.

Sao hắn ta lại thích nhiều chuyện như vậy chứ.

Lại còn đi xen mồm vào nữa!

Vào giờ phút này, đám người Phong Vô Tình, Giang Ngạo Tuyết và Tiên Hàm đều phải trợn mắt, há hốc mồm.

“Tần công tử... Hiến Chi huynh... không có vấn đề gì chứ?”

Phong Vô Tình ngơ ngác, hắn ta nói.

Đây là thói quen gì vậy?

Nói một câu xong tự tát mình một cái?

Thật là quá lăn xả!

Tần Ninh không thèm để ý đến Ôn Hiến Chi, hắn nói: “Không sao đâu, sau này mọi người cứ quen dần đi là vừa”.

Không phải là hôm nay hắn mới biết chuyện đầu óc của Ôn Hiến Chi không được bình thường.

Bởi vì biết thằng nhóc này miệng rộng nên năm đó, hắn cứ phải dặn đi dặn lại Ôn Hiến Chi là nhất định phải bảo vệ tốt truyền thừa của mình.

Có lẽ là người này cũng sợ chính mình lắm miệng nên đã giấu truyền thừa của hắn ở trên người.

Nếu người ngoài muốn chiếm lấy truyền thừa của hắn thì chỉ có một cách duy nhất, đó là giết chết Ôn Hiến Chi!

Tuy rằng cách làm này rất ngu xuẩn nhưng nó có tác dụng.

Nhân tiện đó, Phong Vô Tình nói: “Thực ra thì đại nhân nhà ta rất bội phục chuyện đại nhân Diệp Nam Hiên đối chiến với người khác để nâng cao thực lực của bản thân, hơn nữa đại nhân Diệp Nam Hiên chiến đấu với người khác không phải là vì giết người, mà là vì luận bàn võ đạo, người ngoài đều nói rằng người đứng đầu Võ Môn ở thánh vực Đại Võ - Diệp Nam Hiên vô cùng kiêu ngạo”.

“Nhưng mà đại nhân nhà ta lại cho rằng kiêu ngạo cũng là một loại khí thế, trong lòng mỗi võ giả đều có một thứ sức mạnh của sự kiêu ngạo, chẳng qua là đa số bọn họ đều lựa chọn che giấu đi sự kiêu ngạo ấy mà thôi”.

“Nhưng mà tuy rằng đại nhân Diệp Nam Hiên là một Thánh Đế nhưng người lại không để ý đến những lời đàm tiếu xung quanh, chỉ chuyên tâm đi khiêu chiến, lấy kiêu ngạo làm gốc võ đạo của bản thân, đây là việc làm khó có được, rất đáng được quý trọng”.

“Hơn nữa đại nhân từng nói rằng Diệp Nam Hiên vẫn còn chưa sánh được với sư tôn của người, từ đó có thể thấy rằng vị Cuồng Võ Thiên Đế năm ấy có tư tưởng sâu rộng như thế nào!”

“Hơn nữa, Cuồng Võ Thiên Đế thành lập Võ Môn, thống nhất sáu tộc, thật ra cũng là vì muốn cho võ đạo trong thánh vực Đại Võ càng thêm hưng thịnh, đây là người có một tầm nhìn xa rộng, ngay cả đại nhân nhà ta cũng không thể bì kịp!”

Tần Ninh nghe thấy vậy liền tỏ ra rất phấn khởi.

Thằng nhóc Lý Huyền Đạo này cũng là một người có những suy nghĩ khác với người thường, phần lớn võ giả tu luyện kiếm thuật đều có tư tưởng tự vượt qua chính mình.

Ôn Hiến Chi đứng ở bên cạnh nhìn thấy vậy, liền tự chửi thầm mình ngu xuẩn.

Nhìn xem, nhìn thử xem, cái này mới gọi là thông minh!

Nếu tính theo bối phận thì thằng nhóc Lý Huyền Đạo kia chỉ là Tứ sư đệ của mình.

Nhưng mà thế thì sao chứ?

Còn chưa nhìn thấy được sư tôn quay trở về, mà đã để cho thuộc hạ của hắn ta nói mấy câu khiến cho sư tôn cảm thấy vui sướng trong lòng rồi.

Đúng là rất biết cách nịnh nọt!

Lý Huyền Đạo thật đúng là thông minh.

Đáng tiếc là đám đồ đệ này của mình thật đúng là ngu không ai bằng, không biết lúc trước chúng nó có biết nói mấy câu nịnh nọt trước mặt sư tôn không nữa!

Ôn Hiến Chi nghĩ đến đây liền cười rồi nói rằng: “Cả đời Cuồng Võ Thiên Đế tràn đầy sự kiêu ngạo, cũng chỉ là vì võ đạo, vì thống nhất thánh vực Đại Võ, ở trong lòng mang theo thiên hạ, là một nhân vật lừng lẫy”.

“Ta lại nhớ tới Thanh Vân Kiếm Đế, ta nghe nói năm xưa, người này nhờ kiếm thuật mà nổi danh, trước khi có được danh hiệu này, người đã ngộ đạo cả ngàn năm, trực tiếp trở thành Thánh Đế, kiếm thuật thông thiên, cũng là một nhân vật lỗi lạc”.

“Hai người này đều là những bậc tiền bối khiến ta phải kính ngưỡng!”

Phong Vô Tình nghe thấy hắn ta nói vậy, cũng gật đầu tán thành: “Quả thật là đúng như thế”.

Mười vạn năm, thậm chí là ba mươi vạn năm trước đây, trong Hạ Tam Thiên, xuất hiện không ít nhân vật quang minh lỗi lạc, bọn họ chính là Ngự Thiên Thánh Tôn, Cuồng Võ Thiên Đế, Thanh Vân Kiếm Đế, ba người nhất định là những nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy được lưu danh muôn đời”.

Nghe thấy vậy, Ôn Hiến Chi tỏ vẻ đắc ý: “Đúng vậy, tất nhiên là sư tôn của ta...”

Bốp...

Ôn Hiến Chi còn chưa kịp dứt câu thì đã ăn ngay một cái tát.

Tần Ninh nhìn về phía Ôn Hiến Chi, hắn vỗ tay áo và nói: “Một cái tát này là ta đánh thay ngươi, có vẻ như dù có tự tát vào mặt mình thì ngươi cũng không rút ra được bài học gì cả”.

Ôn Hiến Chi ôm mặt tỏ vẻ đầy uất ức, hắn ta ngồi ở phía sau lưng Tần Ninh, chịu khó đấm lưng.

Tần Ninh tiện thể nói: “Nếu nói như vậy thì lần này, Diệp Nam Hiên mất tích sợ là có liên quan tới Ma tộc”.

Nghĩ đến đó, Tần Ninh lại cảm thấy đau đầu thêm gấp trăm ngàn lần.

Cả đám đồ đệ của hắn, không có đứa nào là khiến hắn bớt lo lắng cả.

Cũng chỉ có mỗi mình Dương Thanh Vân, năm đó, Dương Thanh Vân quản lý Thanh Ninh các, may là không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng tới phiên Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, thì hết đứa này tới đứa khác không biết trời cao đất dày là gì.

Làm sư tôn của bọn họ, hắn cứ nghĩ rằng sau khi lịch kiếp quay trở về sẽ được hưởng chút phước đức của bọn đồ đệ, vui vẻ làm càn làm điên một phen.

Điều quan trọng nhất chính là, Tần Ninh có thể không cần phải ra tay, cứ để cho đồ đệ của mình đi xử lý, thật là hãnh diện biết bao nhiêu?

Nhưng mà bây giờ thì sao?

Kế hoạch hoàn toàn thất bại.

Hắn tuy là sư tôn nhưng lại phải hóa thân thành đấu chiến thắng phật, đi đến đâu đánh nhau tới đó để cứu đồ đệ mình!

Lần trước là cứu Ôn HIến Chi, lần này thì hay rồi.

Nhưng mà lần này, Diệp Nam Hiên mất tích, Võ Môn đã nháo nhào cả lên, không những phải cứu đồ đệ mình, hắn còn phải giúp đồ đệ thu dọn hậu quả!

“Sớm biết như thế thì năm đó ta đã không thu đồ đệ rồi...”, Tần Ninh nhẹ giọng nỉ non.

“Sư phụ... Con sai rồi...”, Ôn Hiến Chi khóc lóc kể kể.

“Cút!”

Tần Ninh không còn giữ được sự kiên nhẫn, hắn quát: “Dùng sức đi”.

“Vâng!”

“Ối, nhẹ chút coi...”

“Dạ vâng!”

Đám người Tần Ninh cưỡi Phệ Thiên Giảo suốt quãng đường trở về Giang thành.

Mà giờ phút này, bọn họ đã leo xuống, đi vào Giang gia, chỉ thấy phía trước Giang gia bỗng xuất hiện hơn mười bóng người, bọn họ bước tới.

Giang Ngạo Tuyết dừng bước chân lại, nhìn về phía trước, nhịn không được sự kinh ngạc bèn nói: “Là tộc trưởng của Võ gia, Võ Côn!”

“Thật là kì quái, sắp tiến vào Võ Môn rồi, Võ Côn tới làm gì vậy?”

Nhưng vừa nói xong, Giang Ngạo Tuyết nhìn Tần Ninh, cô ta lại bỗng nhiên nhớ đến những lời mà Tần Ninh đã nói khi trước.

Đám người Võ Xương Nguyên muốn giết bọn họ.

Võ gia phái cường giả đến Giang gia để kéo dài thời gian!

Bây giờ...mọi thứ giống hệt như những gì Tần Ninh nói.

Lúc này, trước Giang phủ, không chỉ có một mình tộc trưởng Võ Côn, mà còn có một vị lão giả, thoạt nhìn cũng sắp phải gần đất xa trời, dù là Võ Côn thì cũng phải cung kính đứng sau lưng ông ta.

Lúc này, Giang Tĩnh dẫn Giang Hồng Nhạc, Giang Dật Phàm, Giang Du Khải, Giang Tử An đi ra nghênh đón.

Có thể làm cho một vị Thái thượng trưởng lão của Giang gia đi ra nghênh đón thì vị lão giả gần đất xa trời kia hẳn cũng là một vị Thái thượng trưởng lão của Võ gia.

Vào lúc này, có vẻ như đám người của Võ gia sắp rời khỏi đây.

Đám người Giang Ngạo Tuyết đều xuất hiện ở ngoài cửa lớn.

“Ngạo Tuyết!”

Giang Hồng Nhạc nhìn thấy cô ta quay trở về, vui mừng khôn xiết.

Ra ngoài hơn một tháng, trưởng lão ra lệnh cho bọn họ không được phái người đi theo, ông ta lo lắng gần chết.

“Phụ thân!”

Giang Ngạo Tuyết bước lên phía trước, tuy cô ta chỉ là tiểu bối, nhưng cô ta cũng đại diện cho lứa thiên kiêu có tu vi cao nhất của Giang gia.

“Vị này chính là tộc trưởng của Võ gia, Võ Côn, vị này chính là Thái thượng trưởng lão của Võ gia, tiền bối Võ Sơn Lãnh, mau mau hành lễ đi!”

Giang Ngạo Tuyết đi ra phía trước, hành lễ với từng người.

Võ Sơn Lãnh?

Giờ phút này, ánh mắt của Tần Ninh nhìn về phía lão giả sắp gần đất xa trời kia, sắc mặt hắn mang theo vài phần đánh giá.

Mà giờ phút này, Giang Tĩnh cũng nhìn thấy được Tần Ninh, muốn tiến đến chào hỏi, nhưng mà lại có chút lo lắng, sợ Tần Ninh trách tội, nên đành đứng ở nơi đó, không biết phải làm gì cả.

“Không tồi không tồi”.

Tuy rằng trông có vẻ xương cốt của tên Võ Sơn Lãnh kia đã già nua rồi, nhưng vào giờ phút này, ông ta híp mắt, ca ngợi rằng: “Đứa bé Giang Ngạo Tuyết này đã đạt tới cảnh giới Thánh Vương cửu hiền, xem ra lần Đại Võ Tài này thật sự rất là náo nhiệt!”

Ông ta vừa mới nói xong, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Cảnh giới Thánh Vương cửu hiền?

Sao có thể như vậy được chứ!

Rõ ràng trước đó không lâu, Giang Ngạo Tuyết mới tới cảnh giới Thánh Vương lục hiền, sao có thể chỉ ngắn ngủi mấy tháng, mà đã thành Thánh Vương cửu hiền được!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom