• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 1926-1930

Chương 1926: Hạo Thiên và Y Linh Chỉ gần chết

“Hạo Thiên sư huynh!”

“Y Linh Chỉ sư tỷ!”

Giờ phút này, bốn người Giản Bác, Tấn Triết, Địch Nguyên và Nhan Như Họa đều tái mét mặt mày.

Hai hạt châu kia rơi từ trên cao xuống rồi nổ tung ra, hai bóng người bị Tấn Triết và Nhan Như Họa vững vàng đón lấy.

Sau đó, bọn họ quay lại bên cạnh Tần Ninh.

Nhưng khi nhìn rõ dung mạo của người trong lòng mình thì sắc mặt họ lập tức trở nên khó coi.

Hai người trong lòng bọn họ đang nhắm chặt hai mắt, mà thân xác thì y như là cây khô bị mục nát, tổn thương không dứt.

Làn da quanh thân gần như bị nứt vỡ ra, mạch máu thì giống như vết rách trên đại địa cằn cỗi khô cạn, bò lổm ngổm khắp nơi.

“Hạo Thiên sư huynh...”

“Y Linh Chỉ sư tỷ...”

Giờ phút này, cả bốn người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa và Địch Nguyên đều trắng bệch mặt, không còn chút máu nào.

“Tại sao lại biến thành thế này chứ...”

Lúc này, Tần Ninh nửa quỳ trên mặt đất, hai tay mò vào giữa mũi của cả hai, bàn tay khẽ điểm ra, một dòng khí thâm nhập vào cơ thể bọn họ.

Dần dần, sắc mặt Tần Ninh không thay đổi, nhưng khí tức trong cơ thể lần lượt truyền ra.

Mà Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thấy vậy thì hơi hoảng hốt.

Bọn họ thấy được tóc mái tóc đen của Tần Ninh dần biến thành màu bạc, mà sau đó thì biến thành màu trắng.

Tóc chuyển trắng!

Lúc này, cả hai đều lo lắng không thôi.

Bọn họ đi theo Tần Ninh đã lâu, nhìn thấy cảnh tượng này không ít lần.

Tần Ninh dường như đang thi triển một bí thuật nào đó hao tổn tuổi thọ của chính mình.

Bọn họ lại nhìn Hạo Thiên và Y Linh Chỉ đang già cỗi như ông bà già, biểu cảm có hơi do dự.

Ngăn cản Tần Ninh lại?

Không thể nào!

Tần Ninh đã làm ra quyết định thì bọn họ cũng không thể nào ngăn cản được.

Chỉ có thể tôn trọng quyết định của hắn.

“Tông chủ, người mau cứu bọn họ...”, Giản Bác nhìn Tần Ninh, lo lắng nói.

“Tông chủ nhất định sẽ có cách, đúng không ạ?”, Tấn Triết cũng hoảng hốt không thôi.

Bọn họ đã mất đi Đường Minh sư huynh, không thể lại mất đi Hạo Thiên và Y Linh Chỉ nữa!

“Giản Bác, Tấn Triết...”

Giờ phút này, Diệp Viên Viên đi ra, giữ chặt hai người, thấp giọng nói: “Tần Ninh đang cứu rồi...”

Nghe vậy, bọn họ đều nhìn Tần Ninh.

Dần dần, chỉ thấy hai bên tóc mai của Tần Ninh đang hơi trắng, thần sắc có vài phần mỏi mệt.

Thấy cảnh đó, tất cả đều sững sờ.

Có chuyện gì vậy?

Mà dần dần, Hạo Thiên và Y Linh Chỉ đang dần dần khôi phục lại, da thịt đang đầy đặn như cũ.

Sau khi làn da đã căng hơn, mái tóc của bọn họ cũng dần dần có sức sống trở lại, không còn như cây khô héo úa nữa.

Mà Tần Ninh thì vô cùng bất ổn, ngã ngồi xuống đất, thở hồng hộc.

“Tần Ninh”.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi vội vã đi lên nâng Tần Ninh.

“Được rồi!”

Tần Ninh lúc này hơi thở ra.

Thuật Đại Tác Mệnh lại được sử dụng!

Nhưng Tần Ninh đã không còn cách nào khác.

Được rồi?

Đám người Địch Nguyên, Giản Bác lúc này nhìn sang Hạo Thiên và Y Linh Chỉ.

Tổ sư gia vừa làm gì vậy?

“Chàng liều lĩnh quá...”, Diệp Viên Viên đau lòng nói.

“Không sao đâu!”

Tần Ninh đáp: “Cảnh giới Thánh Vương có tuổi thọ gần hai mươi vạn năm, ta chỉ mới tiêu có bốn vạn năm mà thôi...”

Bốn vạn năm tuổi thọ!

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nghe vậy, sắc mặt càng thêm phức tạp.

Tần Ninh nói thì nhẹ nhàng đấy, nhưng bốn vạn năm không phải con số nhỏ, mất đi thì dễ, muốn bù lại... càng khó hơn.

“Ưm?”

Mà sau đó, có một thanh âm yếu ớt vang lên.

Chỉ thấy ngón tay của Hạo Thiên khẽ nhúc nhích, hai mắt từ từ mở ra, nhìn xung quanh, ánh mắt hoang mang.

“Đây... là đâu...”

Hạo Thiên lẩm bẩm.

“Hạo sư huynh!”

Giờ phút này, đám Giản Bác vội vàng ngồi xuống, thấy Hạo Thiên tỉnh lại thì đều vui đến phát khóc.

“Ta... vẫn chưa chết sao?”

Y Linh Chỉ ở bên cạnh cũng đã dần tỉnh lại.

Thấy cả hai đều đã tỉnh, bọn họ kích động không thôi, không biết nên nói gì.

“Hạo sư huynh, Y sư tỷ!”

Giờ khắc này, đám người kích động không thôi, nhưng chẳng biết nên nói gì đầu tiên.

“Hạo sư huynh!”

“Y sư tỷ!”

Vào giờ phút này, Dịch Bình Xuyên rốt cuộc không còn ở trong trạng thái ngu ngốc nữa, bò đến bên hai người, dập đầu bái lạy.

“Sư huynh, sư tỷ, Đường Minh sư huynh...”

Dịch Bình Xuyên không nhịn được mà gào khóc: “Thật sự đã chết rồi sao?”

Lúc này, Hạo Thiên cùng Y Linh Chỉ mới như tỉnh dậy từ trong mộng, rồi sửng sốt.

“Đường Minh!”

Hạo Thiên giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng sao mà đứng dậy nổi, chỉ thấy hắn ta lảo đảo, ngã lại mặt đất.

“Ngươi vừa mới khôi phục lại một chút thôi, đừng hành động xốc nổi...”

Một giọng nói ôn hòa lúc này vang lên.

Mấy người tránh đường ra, Tần Ninh lúc này nhìn Hạo Thiên và Y Linh Chỉ.

Trong ánh mắt của hắn cũng mang theo mấy phần đau lòng.

Mà Hạo Thiên và Y Linh Chỉ lại nhìn Tần Ninh với vẻ kỳ lạ, không hiểu.

Từ ánh mắt của một thanh niên chỉ khoảng hai mươi tuổi này, hai bọn họ nhìn ra được một cảm giác... hiền lành của người cha già!

Đây là cái quái gì!

Mà Tần Ninh cũng đã lên tiếng: “Xem ra những năm qua các ngươi bị giày vò không nhẹ, thánh lực trong cơ thể gần như không còn, sức sống thì mất đi nghiêm trọng, cần thời gian tĩnh dưỡng...”

“Ngươi là...”

Y Linh Chỉ nhìn Tần Ninh với vẻ xa lạ.

Nói thật, cô ấy cảm thấy rất kỳ lạ khi bị Tần Ninh nhìn với ánh mắt coi mình là một đứa trẻ.

Lúc này, Dịch Bình Xuyên nhìn xung quanh, nói bằng một giọng không thể nhỏ hơn: “Là tổ sư gia!”

Hả?

Có ý gì?

Hạo Thiên và Y Linh Chỉ càng thêm kinh ngạc.

Tổ sư gia gì cơ!

Dịch Bình Xuyên nói tiếp: “Chúng ta có thể xác nhận rằng đó chính là tổ sư gia chuyển thế trở về, so với chúng ta thì hai vị sư huynh sư tỷ hẳn là sẽ biết nhiều hơn...”

Hạo Thiên và Y Linh Chỉ lúc này ngạc nhiên nhìn Tần Ninh.

Tổ sư gia!

Là Tần Ninh trước mắt?

Tần Ninh nhìn hai người, ấm áp cười nói: “Hạo Thiên, ngươi ban đầu là đệ tử dưới trướng Ôn Hiến Chi, khi đó ngươi được Ôn Lưu Giang một tay nuôi nấng, sau khi Ôn Lưu Giang chết, ngươi sống chết không chịu bái Ôn Hiến Chi làm thầy, là ta đè đầu ngươi bắt ngươi nhập môn”.

“Y Linh Chỉ...”, Tần Ninh khẽ cười: “Ngươi có tình cảm sâu đậm với Hạo Thiên, khi đó là ta mang ngươi về Thánh Thú tông, muốn bồi dưỡng ngươi, nhưng Ôn Hiến Chi lại khăng khăng cho ngươi làm đệ tử của nó, ngươi cũng vì nghĩ đến việc địa vị của mình và Hạo Thiên là sư huynh sư muội tương xứng với nhau nên mới đồng ý!”

Nghe vậy, Hạo Thiên và Y Linh Chỉ kinh hãi nhìn Tần Ninh.

Dịch Bình Xuyên nói tiếp: “Tổ sư gia đã mở Vạn Thú Triều Bái Trận, hơn nữa cũng mở được Ám Thiên Cốc, Phệ Thiên Giảo đại nhân không hề bài xích, chẳng qua là tính cách của đại nhân...”

Lúc này, Hạo Thiên và Y Linh Chỉ tiếp tục kinh ngạc.

Hạo Thiên nhìn Tần Ninh, cẩn thận nói: “Ta hỏi ngươi một câu hỏi”.

“Nói đi!”

“Hạch tâm trong cấp cao nhất của Thánh Ngự Thiên Quyết là gì?”, Hạo Thiên hỏi thẳng.

Giản Bác ngạc nhiên nói: “Sư huynh có đang mất trí không vậy... cấp cao nhất là tầng chín, khống chế thánh thú cấp chín, và hạch tâm đương nhiên là ngự thú rồi!”

Tần Ninh lại nhìn Hạo Thiên, từ từ nói: “Thiên Ngự!”

Nghe vậy, sắc mặt Hạo Thiên thay đổi đáng sợ.
Chương 1927: Vậy giữ lại các ngươi có ích gì?

Mà lúc này, Nhan Như Họa và Tấn Triết cũng kinh ngạc.

Khi bọn họ mới gặp Tần Ninh thì Tần Ninh cũng bảo bọn họ truyền lời cho Ôn Hiến Chi, nói rằng chỉ cần nói ra hai chữ Thiên Ngự thì sẽ hiểu được có ý gì.

Lúc này, không lẽ là vì như thế?

Hạo Thiên nhìn Tần Ninh, đôi mắt ướt lệ, cúi đầu bái lạy, run rẩy dập đầu nói: “Bái kiến sư gia!”

Y Linh Chỉ cũng tràn ngập nước mắt.

“Được rồi, được rồi”.

Tần Ninh ôn hòa nói: “Giờ không phải lúc đau buồn, mau đứng lên đi!”

Hạo Thiên và Y Linh Chỉ lần lượt đứng dậy dưới sự nâng đỡ của mấy người.

Mà đám Thạch Cảm Đương, Giản Bác thì càng kỳ quái hơn.

Sao thái độ của Tần Ninh với nhóm đồ tử đồ tôn này khác nhau thế!

Với Dương Thanh Vân, Tần Ninh che chở trong tay, không nỡ đánh mắng, nhưng với Thạch Cảm Đương thì khác.

Mà bây giờ, đối xử với Hạo Thiên và Y Linh Chỉ thì khác hẳn với đám Giản Bác.

“Chúng con vốn dĩ ở nguyên Thánh Thú tông chờ sư gia quay về, nhưng mà... sư tôn gặp chuyện ngoài ý muốn...”, Hạo Thiên hổ thẹn: “Cuối cùng lại thành sư gia tới tìm chúng con”.

Tần Ninh vỗ vai Hạo Thiên, cười nói: “Mấy vạn năm không gặp, ngươi nhìn hơi già đó nhé...”

Hạo Thiên năm đó nhìn rất thư sinh, phong thần tuấn dật, vô cùng tiêu sái.

Bây giờ nhìn như gần ba mươi tuổi, hơi tang thương một chút, ít đi vài phần khí phách.

Y Linh Chỉ lúc này cũng thành thục hơn, bớt đi sự ngây ngô ngày xưa.

“Còn sống là tốt rồi!”

Tần Ninh thì thầm.

Đúng vậy, còn sống là tốt rồi.

Tần Ninh cho rằng, hắn chỉ rời đi vài vạn năm, trên địa lục Vạn Thiên thì đúng là rất lâu, nhưng trong thế giới của thánh giả thì cũng không là gì.

Hắn cứ tưởng rằng, khi trở về thì mọi chuyện sẽ đều như cũ.

Nhưng thời gian trôi qua, có nhiều thứ đã và đang thay đổi.

Lúc này, Tần Ninh nhìn bảy người gồm Hạo Thiên, Y Linh Chỉ, Dịch Bình Xuyên, Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa, gật đầu.

“Haha, không ngờ Tần tông chủ lại có thủ đoạn khó lường vậy đấy”.

Bỗng nhiên có một tiếng người vang lên, phá vỡ câu chuyện.

“Hạo Thiên, Y Linh Chỉ, mạng các ngươi lớn thật đấy, vẫn có thể sống được tới ngày hôm nay”.

Người nói chuyện chính là Mặc Vân Diễn, trưởng tộc Mặc Vân Thị.

“Mặc Vân Diễn!”

Hạo Thiên nhìn Mặc Vân Diễn, sát khí ngưng tụ.

“Cái tên khốn kiếp nhà ngươi... vẫn chưa chết”.

Giọng nói của Hạo Thiên mang theo vài phần lạnh lùng.

“Làm sao? Còn muốn so sánh hơn thua với ta?”

Mặc Vân Diễn cười nhạo: “Ngươi có tư cách sao?”

“Ngươi có tư cách sao?”

Hạo Thiên khẽ nói: “Năm đó năm người các ngươi liên thủ còn chẳng phải đối thủ của ta, bây giờ còn dám nghênh ngang nói ra cái câu không biết nhục đó?”

“Nếu không có Ma tộc xuất thủ thì năm người các ngươi đã thành cái xác từ lâu rồi!”

Nghe vậy, sắc mặt Mặc Vân Diễn tái xanh.

“Tần Ninh!”

Lúc này, Mặc Vân Diễn lười nói nhiều: “Mau mở tế đàn Vong Giả ra đi! Chúng ta đã cho ngươi hai người ngươi muốn, giờ đến lượt ngươi thực hiện lời hứa rồi”.

Nghe vậy, Hạo Thiên và Y Linh Chỉ nhìn Tần Ninh.

“Sư... tông chủ...”

Hạo Thiên chắp tay nói: “Người đã thỏa hiệp gì với chúng vậy ạ?”

Dịch Bình Xuyên đáp lời: “Tổ sư cũng bị bắt, tông chủ đành đồng ý mở tế đàn Vong Giả ra thì năm phương truyền thừa mới chịu thả sư huynh và Y sư tỷ ra!”

“Bọn chúng nói láo!”

Hạo Thiên lúc này giận dữ không thôi, khẽ nói: “Sư phụ không hề bị chúng bắt, bằng khả năng của chúng thì sao bắt nổi sư phụ, là Ma tộc đã bắt sư phụ!”

Nghe vậy, đám Mặc Vân Diễn, Thiên Chấn Thương, Kính Trung Vũ, Nguyệt Hàn Ảnh, Đoạn Sơn Hà và Linh Vũ Lương đều biến đổi sắc mặt.

“Ta biết!”

Tần Ninh lại thì thầm: “Không biết Hiến Chi đã đi đâu, nhưng hai người các ngươi ở trong tay chúng, ta không thể nào mặc kệ được”.

Lúc này, Tần Ninh nhìn đám người Mặc Vân Diễn, Linh Vũ Lương, cất giọng nói: “Các ngươi đưa cho ta những người sắp chết, năm phương truyền thừa các ngươi giảo hoạt thật đấy”.

“Ta đã cứu được người”.

“Vậy ta cũng muốn hỏi xem Ôn Hiến Chi đang ở đâu!”

Nghe vậy, mấy người đều tái mặt.

Tần Ninh muốn nuốt lời?

Sau đó, Tần Ninh lại nói: “Hạo Thiên và Y Linh Chỉ là do ta cứu. Còn Ôn Hiến Chi... các ngươi không có khả năng biết nó đang ở đâu đúng không? Nếu đã vậy thì ta việc gì phải thương lượng với các ngươi? Giết các ngươi, tìm Ma tộc, nói chuyện với chúng chẳng phải tốt hơn hay sao!”

“Nếu Ôn Hiến Chi đã chết, ta diệt Ma tộc”.

“Nếu nó chưa chết, ta bàn điều kiện với Ma tộc là xong”.

“Vậy giữ lại các ngươi... có ích gì chứ?”

Tần Ninh đúng là biết Ôn Hiến Chi không có khả năng nằm trong tay bọn người này.

Năm phương truyền thừa mạnh không?

Mạnh chứ!

Nhưng trước mắt, cấp bậc cao nhất cũng chỉ có Thánh Vương cửu hiền.

Thực lực thế này đến việc đối phó Hạo Thiên và Y Linh Chỉ còn không nổi thì sao có thể bắt được Ôn Hiến Chi!

Ôn Hiến Chi mà bị bắt thì ít nhất cũng phải là Ma Hoàng hay Ma Tôn của Ma tộc xuất thủ.

“Quả nhiên là loại không giữ chữ tín”, Thiên Chấn Thương hừ một tiếng.

Tần Ninh lại liếc Thiên Chấn Thương, nói tiếp: “Cần gì phải giữ chữ tín với đám súc sinh như các ngươi?”

“Ngươi...”

“Haha, Tần tông chủ quả nhiên là suy nghĩ thận trọng, xem ra chúng ta đã bị Tần tông chủ chơi một vố rồi!”

Lúc này, một giọng cười nhẹ vang lên.

Từ phía sau của năm phương truyền thừa xuất hiện một bóng dáng mặc huyết bào từng bước đi ra.

“Ngươi là ai?”

“Ta là ai không quan trọng, Tần tông chủ chẳng phải muốn biết Ôn Hiến Chi đang ở đâu ư?”

Người mặc huyết bào kia khẽ phất tay.

Một hình ảnh xuất hiện ngay trước mắt mọi người.

Trong hình ảnh đó, Ôn Hiến Chi bị mấy chục người vây công, đang điên cuồng chạy trốn.

Mà sau đó là cảnh Ôn Hiến Chi đi vào khu vực đá vụn núi gãy này rồi bị một ánh sáng bao phủ, cuối cùng là biến mất.

Hơn mười người đuổi theo thì tìm mọi cách nhưng cũng không có kết quả gì, đành phải rời khỏi đó.

Cảnh tượng rất đơn giản.

Ôn Hiến Chi bị đuổi giết, chạy vào đây, trốn vào nơi vô danh, mất tích.

Người mặc huyết bào cười nói: “Ôn Hiến Chi là đồ đệ của Ngự Thiên Thánh Tôn, mà tế đàn Vong Giả năm đó tuy là Vị Ương Thánh Đế lập ra, nhưng sau này đã bị Ngự Thiên Thánh Tôn cải tạo lại, chế tạo thành một cấm địa, phong cấm Thánh Tôn Thánh Hoàng của năm phương truyền thừa, đến cả thánh quyết thánh khí cấp cao nhất của năm phương truyền thừa cũng đều ở trong tế đàn Vong Giả này”.

“Có lẽ Ôn Hiến Chi đã tìm được thứ mà sư tôn mình để lại và đi vào trong tế đàn Vong Giả, nhưng chúng ta lại không đi vào được”.

“Không thể không nói, Vị Ương Thánh Đế và Ngự Thiên Thánh Tôn đều là đại năng, chúng ta không thể sánh bằng!”

“Cho nên...”

Người mặc huyết bào chuyển hướng nói chuyện, đôi mắt nhìn chằm chằm Tần Ninh, bĩnh tĩnh nói: “Mời Tần tông chủ mở ra tế đàn Vong Giả, chúng ta đi tìm truyền thừa của chúng ta, ngươi đi tìm Ôn Hiến Chi, có chết hay không thì phải xem vận may của hắn ta!”
Chương 1928: Mong là ngươi không lừa ta

“Ngươi có chết thì sư tổ chúng ta cũng chưa chết đâu!”

Nhan Như Họa khẽ nói: “Ăn nói cho đàng hoàng vào!”

Người mặc huyết bào kia chỉ cười, không đáp lại.

Hắn ta nhìn Tần Ninh, từ từ nói: “Tần tông chủ thấy sao? Mở tế đàn Vong Giả đi thôi, nếu không... có khi sẽ không kịp nhặt xác Ôn Hiến Chi nữa đâu”.

“Tuy nói Ôn Hiến Chi có thể đi vào trong tế đàn Vong Giả, nhưng nguy hiểm bên trong thì... ta nghĩ mọi người đều biết!”

Hạo Thiên giờ này nhìn Tần Ninh, thấp giọng nói: “Sư gia, có thể là bẫy đó ạ...”

Tần Ninh nhìn người mặc huyết bào, lẩm bẩm: “Từ khi ta bước chân vào đây thì đã là cái bẫy rồi, không sao đâu...”

Dù gì vẫn phải mở ra tế đàn Vong Giả.

Năm phương truyền thừa đến là vì truyền thừa và di tích của lão tổ mình.

Tần Ninh... cũng vậy.

Rầm...

Tiếng nổ trầm thấp vang lên.

Tần Ninh nhìn người mặc huyết bào, cười nói: “Mong là ngươi không lừa ta”.

Người mặc huyết bào mỉm cười đáp lại.

Mà sau đó, sắc mặt của sáu người Linh Vũ Lương, Đoạn Sơn Hà, Kính Trung Vũ, Nguyệt Hàn Ảnh, Mặc Vân Diễn, Thiên Chấn Thương đều mang theo vài phần chờ mong.

Cuối cùng cũng đã mở!

Tế đàn Vong Giả!

Tin đồn rằng năm xưa Vị Ương Thánh Đế đã ở lại đây, phong cấm hồn phách của những thánh giả cực kỳ hung ác và nổi tiếng.

Mà sau đó, Ngự Thiên Thánh Tôn thì tiếp tục phong cấm hết hồn phách của lão tổ năm phương truyền thừa ở đây.

Đối với năm phương truyền thừa, đây chính là một sự sỉ nhục.

Nhưng đối mặt với Ngự Thiên Thánh Tôn, dù có là sỉ nhục thì cũng phải chịu.

Ngự Thiên Thánh Tôn quá mạnh mẽ.

Có thể nói, sau Vị Ương Thánh Đế thì Ngự Thiên Thánh Tôn cũng được xưng là sự tồn tại mạnh mẽ nhất cả thánh vực Thiên Hồng này.

Nếu không phải người này không say mê quyền thế thì có lẽ Thánh Thú tông năm xưa đã thống nhất cả cái thánh vực này và xưng làm bá chủ rồi.

Vào giờ phút này, Tần Ninh nhìn năm phương truyền thừa, nói: “Còn nhớ lúc mở thánh cảnh Vị Ương ra không? Bây giờ, ta cần sáu người đến giúp ta”.

Nghe vậy, mấy người Linh Vũ Lương, Mặc Vân Diễn đều nhìn Tần Ninh với ánh mắt kỳ lạ.

“Ngươi còn định lừa ai?”

Linh Vũ Lương khẽ nói: “Tần Ninh, rốt nhất đừng có như thế, nếu không ngươi tuy rằng tự bảo vệ được bản thân, nhưng có bảo vệ được toàn bộ những người khác không?”

“Sáu người chúng ta liên thủ đủ để cuốn lấy ngươi, và đám người kia... chắc chắn sẽ phải chết”.

Hạo Thiên cùng Y Linh Chỉ nghe vậy đều tỏ vẻ lạnh lùng.

“Linh Vũ Lương, ngươi cũng chỉ có chút phách lực đấy thôi, nếu ta không bị thương thì ngươi dám đứng ở đây nữa không?”

Nghe vậy, Linh Vũ Lương hừ đáp: “Nhưng... ngươi lại bị thương rồi! Nhặt được cái mạng về thì nên biết thân biết phận đi, niệm tình giữa chúng ta nên ngươi hãy câm miệng lại, đừng có lắm mồm”.

Sắc mặt Hạo Thiên lạnh lùng, không nói gì thêm.

Tình huống trước mắt đúng là như vậy.

Nếu như hắn ta và Y Linh Chỉ còn ở thời kỳ đỉnh phong thì sáu kẻ này... không đáng là đối thủ khi hai người bọn họ kết hợp.

Nhưng Tần Ninh đã phải sử dụng một thủ đoạn cực lớn mới cứu được bọn họ về, đây đã là việc cực kỳ khó tin rồi.

Mà thân thể vừa mới khôi phục lại của bọn họ cũng không thể chịu quá nhiều sức mạnh rót vào.

Tần Ninh chỉ nhìn năm phương truyền thừa, bình tĩnh nói: “Các ngươi cho là ta cam tâm tình nguyện mở lại tế đàn Vong Giả à? Mỗi phương ra một Thánh Vương lục hiền, tổng cộng năm người, cùng ta mở cấm chế của tế đàn Vong Giả ra!”

Nghe vậy, nhóm Linh Vũ Lương, Thiên Chấn Thương đều quay sang nhìn nhau.

Có tin hay không đây?

Mà lúc này, người mặc huyết bào đã cười nói: “Mọi người đừng làm phí thời gian nữa”.

Nghe vậy, Linh Vũ Lương nhìn lại Tần Ninh một cái, rồi một bóng người ở bên cạnh ông ta bước ra.

“Thế gia Linh Vũ, Linh Vũ Hàm!”

Giọng nói của Linh Vũ Hàm không quá vang đội, nhưng cũng có khí phách.

“Tộc Đoạn Tình, Đoạn Tử Hàm”.

Một người phụ nữ trung niên bước ra từ bên tộc Đoạn Tình, giọng nói lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Tần Ninh.

“Động tiên Kính Nguyệt, Kính Trung Nhân!”

“Mặc Vân thị, Mặc Vân Lễ!”

“Thiên Võ Đạo, Thiên Phương Việt!”

Lúc này, năm vị Thánh Vương của năm phương truyền thừa bước ra.

Cảnh giới Thánh Vương lục hiền ở năm phương truyền thừa không phải là nhiều, ai cũng đều là phụ tá đắc lực của trưởng tộc hoặc đạo chủ.

Tần Ninh nhìn năm người, dò xét vài lần.

“Tập hợp!”

Nói xong, cả năm người lần lượt đi ra.

Tần Ninh nhìn quanh, nói tiếp: “Tất cả lui ra xa ngàn mét đi”.

Linh Vũ Lương nghe vậy, kinh ngạc nói: “Đây là lối vào của tế đàn Vong Giả sao?”

Tần Ninh nhìn Linh Vũ Lương như nhìn một kẻ ngớ ngẩn, không trả lời ông ta.

Linh Vũ Lương cảm giác bị xem thường, tức không chịu được.

Người mặc huyết bào lại nói tiếp: “Khi bước vào nơi núi đổ đá vụn này thì cũng đã là đi vào tế đàn Vong Giả rồi”.

“Chẳng qua tế đàn Vong Giả vừa không ở đây mà lại vừa ở đây, bị một cửa vào phong cấm lại, coi như là một không gian khác”.

Nghe vậy, tất cả đều gật đầu.

Thánh Đế ra tay.

Bọn họ làm sao mà hiểu được.

Loại trình độ và cấp bậc đó là thứ bọn họ không thể nào phỏng đoán.

Thánh Đế.

Năm đó thánh vực Thiên Hồng cũng có, nhưng qua vài vạn năm cũng chưa thấy xuất hiện thêm.

Mà dường như trong thập đại thánh vực của Hạ Tam Thiên thì chỉ có thánh vực Thiên Hồng là không có Thánh Đế mà thôi.

Cụ thể thế nào thì bọn họ không rõ.

Chẳng sao, dù gì thì thập đại thánh vực cũng không liên kết lẫn nhau.

Giữa các thánh vực là các thánh trận kéo liền thiên địa, phải truyền tống mới có thể ra vào được.

Hoặc là những nhóm Thánh Hoàng Thánh Tôn cực kỳ mạnh mẽ mới có thể đi qua bức tường không gian.

Mà Thánh Đế... dĩ nhiên không cần phải nói....

Trong Hạ Tam Thiên này không có nơi nào ngăn cản được Thánh Đế.

Lúc này, mọi người lần lượt lui về sau.

Người mặc huyết bào thì chỉ nhìn chằm chằm Tần Ninh.

Năm vị Thánh Vương lục hiền của năm phương thế lực cũng đi ra.

Tần Ninh đứng ở trên đống đá vụn, thần sắc bình tĩnh.

“Tế đàn Vong Giả chính là ở đây, muốn mở ra thì cần tìm ra cấm chế, nhưng quanh đây chỗ nào cũng là cấm chế, cho nên mở từ cấm chế nào cũng được”.

Nói xong, Tần Ninh bước ra.

“Mà nơi này lấy ngũ hành làm căn cơ, ngưng tụ mà ra”.

“Kim, Mộc, Thủy, Hỏa Thổ, ngưng tụ năm phương. Năm người các ngươi giúp ta trấn trụ năm phương, ta mở ra cấm chế ở trung tâm”.

Tần Ninh nói tiếp: “Cũng đừng tưởng là ta nhàn tản, mở cấm chế ra đã là việc nguy hiểm đến tính mạng rồi”.

“Mà ta mới chỉ là Tiểu Thánh Vương thôi...”

Nghe vậy, người mặc huyết bào chỉ cười khì khì, nói với một giọng điệu khác lạ: “Tần tông chủ khiêm tốn làm gì? Tuy là Tiểu Thánh Vương nhưng lại giết được Thánh Vương lục hiền, vạn cổ hiếm thấy... Ngươi nào phải Tiểu Thánh Vương bình thường chứ!”

Tần Ninh không thèm quan tâm đến hắn ta, chỉ bắt đầu ngưng tụ vô số thánh văn.
Chương 1929: Cửa máu

Vô số thánh văn phô thiên cái địa mà ra, khí tức bàng bạc từ từ tản ra.

Mà sau đó, năm người Linh Vũ Hàm, Đoạn Tử Hàm, Kính Trung Nhân, Mặc Vân Lễ, Thiên Phương Việt đều bắt đầu đứng theo vị trí mà Tần Ninh chỉ.

Tần Ninh lúc này đứng ở giữa năm người.

Mà tại thời khắc này, năm phương truyền thừa cùng với các võ giả tán tu ở phía xa đều hướng mắt ra nhìn.

Sắc mặt Tần Ninh mang theo mấy phần bình tĩnh.

Xem ra, ngoại trừ năm phương truyền thừa thì cũng có rất nhiều người chạy về phía tế đàn Vong Giả.

Nhưng mà...

Nơi này, vào tuy không khó, nhưng muốn ra cũng chẳng hề dễ.

Oành...

Nhất thời, cơ thể Tần Ninh phóng ra vô số sức mạnh.

Trong nháy mắt, khí tức mạnh mẽ lại tiếp tục tản ra.

Tiếng nổ vang lên không dứt, khí tức làm người sợ hãi tỏa ra xung quanh.

Khắp người Tần Ninh ngưng tụ ra vô số thánh văn.

“Tổ sư gia còn là một thánh trận sư nữa sao?”, Giản Bác khó hiểu hỏi.

Hạo Thiên lắc đầu.

“Năm xưa, ta chưa từng thấy tổ sư gia thi triển thánh trận, có lẽ mấy vạn năm qua, tổ sư gia đã dùng thân thể khác để đi lịch luyện và học tập thánh trận!”

Mấy người Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Dương Thanh Vân ở bên cạnh đều im lặng.

Tần Ninh không chỉ có một đời.

Những gì Dương Thanh Vân biết là, khi Tần Ninh ở đại lục Vạn Thiên thì đã tu hành thuật con rối, thủ đoạn siêu đẳng.

Đến đời thứ hai ở thánh vực Thiên Hồng tại Hạ Tam Thiên, tu hành thuật ngự thú.

Có lẽ mấy đời sau đó đã tu hành trận pháp!

Nhưng bây giờ cũng không phải lúc để giải thích điều này.

Lúc này, rất nhiều thánh văn tạo thành một tư thế phô thiên cái địa.

Ánh mắt Tần Ninh lúc này cũng càng thêm lạnh lùng.

"Ngũ Hành Phong Thiên Khốn Địa Chi Trận!"

“Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ!”

“Cương Mệnh Băng Chước Thuẫn!”

Soạt soạt soạt...

Trong tích tắc, những thánh văn kia tản ra, hóa thành một tấm lưới trải khắp thiên địa, lan xuống dưới chân năm vị Thánh Vương lục hiền kia.

Oành...

Tiếng nổ kịch liệt vang lên liên tục.

Mà theo đó, vô số khí tức mênh mông càn quét bốn phía.

Năm vị Thánh Vương lục hiền đều trở nên cẩn trọng.

Liệu Tần Ninh có... hại bọn họ hay không, không ai nói rõ được.

“Vong Linh Tế!”

Lời nói rơi xuống, thánh văn dưới chân Tần Ninh bắt đầu có sự biến hóa.

Những thánh văn này ngưng tụ ra vô số huyền văn màu đen.

Huyền văn màu đen này giống như xúc tu, càn quét về phía Tần Ninh.

Một tiếng nổ vang lên.

Đột nhiên có tiếng nổ bộc phát khiến tất cả mọi người phải run rẩy.

“A...”

Một âm thanh thảm thiết bỗng kêu lên.

Là Linh Vũ Hàm.

Lúc này, trên thân thể Linh Vũ Hàm bị những huyền vân màu đen cuốn quanh bàn tay, bao phủ thân thể ông ta, máu tươi chảy xuống liên tục.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Giờ phút này, Linh Vũ Lương khẽ quát một tiếng, bước chân đi ra.

Tần Ninh bình tĩnh đáp: “Trong tế đàn Vong Giả, nơi đâu cũng là cấm chế, muốn mở ra thì đương nhiên phải cần máu tươi”.

“Ngươi muốn giết bọn họ!”

Linh Vũ Lương trầm mặt quát: “Nếu ngươi dám giết họ, ta chắc chắn sẽ giết đám người xung quanh ngươi”.

Nghe vậy, Tần Ninh nhìn Linh Vũ Lương, nói lại: “Ngươi cứ thử xem!”

“Ta đang hợp tác với các ngươi đấy, không phải là bị các ngươi ép!”

“Ta đồng ý mở tế đàn Vong Giả ra là vì Ôn Hiến Chi, đừng có tưởng ta bị các ngươi dùng sức mạnh ép buộc!”

Tần Ninh lạnh lùng nhìn Linh Vũ Lương.

“Vốn dĩ sử dụng Thánh Vương cửu hiền là tốt nhất, nhưng kiểu gì các ngươi cũng cho rằng ta hại các ngươi, cho nên ta mới cho các ngươi lấy ra năm vị Thánh Vương lục hiền”.

Giờ phút này, lại có một tiếng kêu thảm vang lên.

Lần này là Đoạn Tử Hàm.

Ngay sau đó, sắc mặt ba người Mặc Vân Lễ, Kính Trung Nhân, Thiên Phương Việt cũng trở nên khó coi, tái nhợt ra, cả người bị huyền văn màu đen trói buộc, máu tươi nhỏ giọt.

Giờ phút này, năm trưởng tộc, đạo chủ, động chủ đều nôn nóng muốn đi lên ngăn cản.

Nhưng thấy người mặc huyết bào không nhúc nhích thì chẳng ai dám vọng động.

Khi máu của năm vị Thánh Vương lục huyền đã lưu động, toàn thân Tần Ninh bắt đầu vận dụng sức mạnh.

“Mở!”

Một tiếng hét vang lên.

Mọi thứ ầm ầm nổ tung.

Chỉ thấy có vô số huyết văn đang ngưng tụ, trải khắp chân Tần Ninh.

Ngay lập tức, huyết văn bay lên không, ngưng tụ thành một cái cửa máu.

Tần Ninh bước vào trong cửa máu, biến mất không thấy.

“Cái tên khốn kiếp này định chạy ư?”

Đoạn Sơn Hà mở miệng nói.

“Hắn không dám đâu!”

Người mặc huyết bào tự tin nói: “Nếu hắn chạy đi, những người bên cạnh hắn sẽ đều phải chết”.

“Các ngươi đã điều tra rõ ràng rồi mà? Dương Thanh Vân, Diệp Viên Viên, Địch Nguyên cùng những người khác đều cực kỳ quan trọng với hắn”.

Nghe vậy, đám người gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Cửa máu lúc này phiêu đãng trong huyết trận, năm vị Thánh Vương kêu thảm liên tục như đâm vào lòng sáu người Linh Vũ Lương, Đoạn Sơn Hà.

Mà lúc này, đám người Hạo Thiên, Y Linh Chỉ đều có vẻ cười trên nỗi đau của người khác.

“Thủ đoạn của tông chủ thật độc đáo!”

Hạo Thiên cất giọng nói: “Xem ra các vị rất lo lắng nhỉ!”

Thiên Chấn Thương khẽ nói: “Bớt lẻo mép đi, cẩn thận lát nữa phải chết trên tay ta thì cũng đừng cầu xin ta tha thứ”.

“Ngươi cứ thử xem!”

Y Linh Chỉ lạnh lùng đáp.

Tuy Thánh Thú tông có tổng cộng tám đệ tử.

Nhưng không có nghĩa là Thánh Thú tông rất yếu.

Tám đệ tử, ai cũng có thực lực không tầm thường, còn có khả năng ngự thú.

Mà lúc này, cửa máu đã nảy sinh biến hóa.

Cửa máu vốn đang hư ảo dần dần biến thành thật.

Trên cửa máu bắt đầu xuất hiện những vết ấn.

Mộc văn chân thực, vết máu chân thực, khung cửa chân thực...

Cho đến cuối cùng, cửa máu hoàn toàn cố định lại.

Tần Ninh đi ra từ cửa máu.

“Tế đàn Vong Giả đã được mở ra”.

Tần Ninh mở miệng.

“Mau thả người ra cho chúng ta!”

Giờ phút này, Linh Vũ Lương vội vàng quát.

“Không được!”

Tần Ninh lại cười đáp: “Máu tươi của mấy vị này là thứ thiết yếu để duy trì cửa vào”.

“Ngươi nói láo!”

Thiên Chấn Thương trầm giọng quát: “Ôn Hiến Chi năm đó đi vào đâu có cần như thế!”

“Ngươi đang là cảnh giới gì? Ôn Hiến Chi khi ấy là cảnh giới gì? Ngươi bằng Ôn Hiến Chi được không? Nếu ngươi có thực lực như Ôn Hiến Chi thì còn cần ta đến giúp à?”

Thiên Chấn Thương tái mặt: “Ngươi...”

“Ta làm sao, bớt lãng phí thời gian, vào cửa đi cho sớm chợ, bọn họ còn được tẩu thoát!”

Lúc này, đám Linh Vũ Lương lập tức chuẩn bị đi vào.

Nhưng người mặc huyết bào lại đưa tay ra ngăn cản.

“Các ngươi đi vào trước đi!”

Hắn ta cười nói: “Tần tông chủ xưa nay ra tay tàn nhẫn, ta sợ đây là cạm bẫy, muốn hốt gọn chúng ta, cho nên mời Tần tông chủ đi vào trước...”
Chương 1930: Tế đàn Vong Giả

Nghe vậy, Tần Ninh bật cười.

“Các ngươi... nhát gan thật đấy”.

Tần Ninh vẫy tay, nhóm Hạo Thiên, Y Linh Chỉ, Diệp Viên Viên lần lượt đi tới.

“Ta đi trước!”

Nói xong, Tần Ninh bước vào trong cửa máu.

Mà bên cạnh hắn ngoài mấy đệ tử của Thánh Thú tông ra thì còn Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, người của thánh quốc Đại Tề và Cửu U đài.

Tổng cộng gần trăm người cùng nhau tiến vào.

Tần Ninh sải bước ra, khí tức trong cơ thể bay vọt.

“Đi!”

Soạt soạt soạt...

Hàng trăm người lúc này biến mất không thấy đâu.

“Đi thôi!”

Người mặc huyết bào mở miệng nói: “Các ngươi cần truyền thừa của lão tổ nhà mình, tất cả đều ở trong đó, còn chúng ta thì cần Tần Ninh và Ôn Hiến Chi, những người khác...”

Người mặc huyết bào nhìn đám người kích động xung quanh, thản nhiên nói: “Sống hay chết, tùy các ngươi xử lí”.

“Đã rõ”.

Lúc này, hơn trăm người bên Mặc Vân Diễn tiến vào bên trong.

“Ta quên mất một câu”.

Mà ngay lúc này, Tần Ninh ở bên trong cửa máu đột nhiên xuất hiện lần nữa.

“Những ai đang xem náo nhiệt ở đây, mọi người đều có thể đi vào”.

“Dù sao thì truyền thừa của đám thế gia Linh Vũ, Thiên Võ Đạo kia cũng chẳng phải chỉ mình bọn chúng là nhận được!”

“Vừa rồi ta có nói năm người này cần máu để duy trì cửa máu, đó là nói láo đấy, cửa máu này có thể duy trì mà không cần máu của năm người kia”.

Nói xong, Tần Ninh nhìn năm phương truyền thừa và tên mặc huyết bào.

“Các vị, hẹn gặp lại bên trong tế đàn”.

Nói xong, bóng dáng Tần Ninh nhất thời biến mất.

“Cái tên khốn nạn này, biết ngay là hắn không có lòng tốt mà”.

Linh Vũ Lương gầm lên: “Đuổi theo!”

Mà cùng lúc đó, năm người Linh Vũ Hàm, Đoạn Tử Hàm, Kính Trung Nhân, Mặc Vân Lễ, Thiên Phương Việt phẫn nộ cắn răng, Tần Ninh cố ý chơi bọn họ.

Năm người lúc này lần lượt thoát ra.

Mà cửa máu yên lặng cũng chẳng có gì thay đổi.

Cửa máu to lớn, cao trăm trượng, giống như một cái miệng thú đang há ra để cắn nuốt tất cả.

“Tên khốn kiếp này...”

Linh Vũ Hàm khẽ nói: "Ta nhất định phải tự tay giết hắn mới có thể xả được nỗi hận này!"

Tốn bao nhiêu máu tươi, cuối cùng hóa ra là bị lừa gạt.

Cửa máu lúc này vẫn đứng yên bất động.

“Ta...”

Đoạn Tử Hàm của tộc Đoạn Tình lúc này đỏ bừng mặt, nói: “Cơ thể ta nóng quá...”

“Ta cũng vậy!”

Kính Trung Nhân giờ phút này nói.

Kính Trung Vũ vội vàng nói: "Tam đệ, có khó chịu ở đâu nữa không?”

Kính Trung Nhân lắc đầu.

Năm vị Thánh Vương đều là cảnh giới lục hiền, nếu xảy ra vấn đề thì năm phương truyền thừa sẽ tổn thất cực lớn.

“Đã vậy thì đi vào đi!”

Giờ phút này, Linh Vũ Lương vội nói: “Chỉ còn cách một bước nữa thôi, Tần Ninh chắc chắn sẽ phải chết”.

“Ừ!”

Năm phương truyền thừa sôi nổi tiến vào cửa máu.

Đi qua cửa máu, trong nháy mắt cảnh sắc đã thay đổi, khiến đám người năm phương truyền thừa đều thay đổi sắc mặt.

“Đây... là gì...”

Giờ phút này, mọi người đều trợn mắt hốc mồm.

Đập vào mắt vẫn là những ngọn núi đứt gãy, những chồng đá vụn, giống như đã tồn tại ở đây từ trước.

Mà nhìn kỹ thì cảnh tượng ở đây cơ hồ là giống bên ngoài như đúc.

Nếu nói điều khác biệt duy nhất thì chính là mọi thứ đều được phủ thêm một lớp màu đỏ như máu.

Không phải màu đỏ máu bình thường mà là bị máu tươi nhuộm đến tận bên trong.

Thấy cảnh này, mọi người đều kinh ngạc không thôi.

“Bị lừa rồi sao?”

Lúc này, Linh Vũ Lương khẽ quát.

Cùng lúc đó, người mặc huyết bào đã lẩm bẩm: “Cũng không phải!”

“Đây chính là tế đàn Vong Giả”.

Nghe vậy, đám người càng thêm kinh ngạc.

“Nơi chúng ta ở ban nãy chính là tế đàn Vong Giả, nhưng đó là nơi của người sống, còn đây là của người chết, nơi này mới là nơi bị phong cấm”.

Người mặc huyết bào lẩm bẩm: “Vị Ương Thánh Đế, không hổ là người khai sáng thánh vực Thiên Hồng!”

Từng tiếng nổ tung vang lên.

Tiếng nổ càn quét khắp nơi.

Một luồng máu tươi đánh tới.

“Mau tránh ra!”

Lúc này, người mặc huyết bào quát: “Trong tế đàn Vong Giả này ẩn chứa vô số máu tươi, tàn hồn tàn phách cũng sẽ sinh ra huyết thú, hồn thú, lực công kích giống hệt thánh thú. Mọi thứ ở nơi này đều không thoát khỏi máu và hồn phách!”

Soạt soạt soạt...

Vô số bóng người lúc này tản ra.

Nhưng vẫn có một vài Thiên Thánh không tránh kịp, máu tươi quay cuồng cuộn tròn thành sóng khí, càn quét thân thể của mấy người đó. Mấy thân thể kia trong nháy mắt hóa thành xương trắng, hết sạch sức sống.

“Chết tiệt!”

Mặc Vân Diễn giờ phút này chửi nhỏ một tiếng.

“Đám Tần Ninh đâu rồi?”

Nghe vậy, người mặc huyết bào chậm rãi nói: “Tần Ninh cũng cũng thân thuộc với nơi này như vậy sao...”

“Mau chóng tìm lại di tích của lão tổ các ngươi đi, nếu không đám Tần Ninh mà nhanh hơn một bước thì không khác nào giã tràng xe cát”.

Nghe vậy, năm phương truyền thừa đều bắt đầu xuất động.

Mà cùng lúc đó, bên ngoài cửa máu.

Thấy năm phương truyền thừa sôi nổi đi vào cửa máu, võ giả các phương cũng không kìm được.

Cầm Thiên Thánh Vương, Cửu Đỉnh Thánh Vương cùng những người khác đều xuất phát.

Mà những đội ngũ Thiên Thánh khác cũng sôi nổi đi vào cửa máu.

Dần dần, bên ngoài cửa máu không còn ai nữa.

Sau đó, có một đám người xuất hiện, ánh mắt lạnh lùng.

“Đã vào hết rồi sao?”

“Ừ!”

Lúc này, những người mặc huyết giáp kia đều ngẩng đầu ưỡn ngực.

Hai người dẫn đầu liếc mắt nhìn nhau.

“Dạ Vô Sinh, lần này cũng không dễ dàng như thế đâu, ngươi nghĩ kỹ chưa?”, người mặc huyết giáp nói.

“Huyết Vãng Sinh, sao thế, ngươi sợ bị ta cướp công à?”

Dạ Vô Sinh mặc áo bào đen, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, như là lớp sáp ong trắng vậy. Hắn ta cười nói: “Yên tâm đi, lần này hủy diệt đám người trong đây, thánh vực Thiên Hồng nhất định sẽ là của chúng ta”.

“Khi ấy, ta dù gì cũng đã xuất lực, ngươi chỉ cần cho ta một châu để Dạ Ma tộc chúng ta ở lại là được!”

Nghe vậy, Huyết Vãng Sinh cười khà khà.

“Được!”

Nhất thời, vô số bóng dáng xuất hiện đầy trời.

Mà trong đó phần lớn là người mặc huyết giáp.

Võ giả của Huyết Ma tộc!

Một phần trong đó là những người mặc giáp đen, làn da tái nhợt, nhìn khác hẳn người thường.

“Nhớ kỹ, đừng quá nóng vội”.

Huyết Vãng Sinh ra lệnh: “Đám Tần Ninh và Linh Vũ Lương đã kết thành mối thù, cho bọn chúng đấu trước rồi ra tay sau, mặc kệ ai thắng ai thua, cứ tiêu diệt hết”.

“Rõ!”

Soạt soạt soạt...

Vô số bóng người xông vào cửa máu.

Sát khí dần dần tiêu tan...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom