-
Chương 1776-1780
Chương 1776: Ngươi đừng làm bậy
Ầm ầm ầm…
Trong chớp mắt, âm thanh đinh tai nhức óc vang lên.
Lôi hải lấy Tần Ninh làm trung tâm, từng đạo lôi phong đánh xuống dưới.
Mỗi một đạo lôi phong phóng thích đều khiến một cơ thể bị đánh nát.
Chúng cứ thế mang đi sinh mạng của từng con người.
Giống như thiên thạch sấm sét từ trên trời rơi xuống, cướp đi tính mạng của những người này vậy.
Thấy một màn như thế, hai người Tấn Triết và Nhan Như Hoạ hoàn toàn bị dọa cho ngây người.
“Tổ sư thúc…Trâu bò…”
Tấn Triết không nhịn được nói.
Giờ phút này, Nhan Như Hoạ cũng liếc mắt nhìn về phía Tấn Triết, cười nhạo nói: “Không có việc gì thì đọc nhiều sách vào, ngươi nhìn Giản Bác mà xem, khen ngợi tổ sư thúc đều dùng bốn chữ thành ngữ trong một bộ, còn ngươi, vào thời khắc mấu chốt chỉ biết nói trâu bò, ôi, thật là đơn điệu!”
Nghe vậy, Tấn Triết còn nghiêm túc gật đầu.
Nhan Như Hoạ lại tiếp tục nói: “Tổ sư thúc dẫn động Thiên Địa lôi kiếp như thế nào nhỉ? Hơn nữa, hắn lại còn có thể tự thân dẫn động lôi kiếp, dẫn dắt lực lôi kiếp kia giúp hắn giết địch”.
Trên mặt Tấn Triết cũng đầy vẻ buồn bực.
“Dù sao thì đệ tử của lão tổ tông Thánh Thú tông chúng ta cũng đều là Thần Nhân”.
“Tổ sư là Thần Nhân, tổ sư thúc cũng là Thần Nhân!”
Nhan Như Hoạ gật gật đầu.
Lời nói này cô ta rất tán thành.
Tuy nói vị tổ sư kia rất không đáng tin cậy.
Nhưng mà khi nói về con đường ngự thú, sự cường đại của tổ sư không người nào có thể sánh bằng!
Cũng thật khó để tưởng tượng ra, người có thể dạy dỗ ra được đám người tổ sư, Ngự Thiên Thánh Tôn sẽ có phong thái đến mức nào?
Âm thanh ầm ầm không ngừng vang lên.
Từng bóng người lần lượt ngã xuống.
Tề Tư Tư thấy một màn như vậy thì giữ chặt Tề Bác, lẩm bẩm nói: “Tứ đệ, người bạn này của đệ, đang báo thù cho đệ!”
“Cha…”
Giờ phút này, trong mắt Tề Tư Tư tràn ngập nước mắt.
Tất cả sự uất ức, nhục nhã như được bộc phát ra trong giây phút này.
Mà giờ phút này, sắc mặt thập hoàng tử Tề Hạo Vũ và Tề Ngọc Phong vô cùng khó coi.
Thiên Thánh bên người đều đã chết, hiện giờ, không ít người còn chẳng thèm quan tâm đến mệnh lệnh gì đó, chỉ vội chạy trốn.
Những đạo lôi phong kia đánh xuống từng vị trí xung quanh hai người, nhưng mà không có cái nào là đánh trúng hai người bọn họ.
Tần Ninh cố ý làm thế.
Giết người diệt tâm.
Thời gian từ từ trôi qua.
Cùng với một tiếng kêu thảm thiết cuối cùng vang lên.
Bên trong lôi hải, thương vong vô cùng nghiêm trọng.
Mà giờ phút này, rất nhiều nhóm võ giả trong Hồn Vương quận đều cách xa nơi này vạn mét, đứng xa xa quan sát tất cả.
Cho dù là nhóm hộ vệ của Hồn Vương phủ cũng không dám tới gần.
Tới gần làm gì?
Chịu chết sao?
Lúc này, ánh mắt Tần Ninh mang theo sự lạnh lùng, vô tình.
“Tề Ngọc Phong!”
Một lời vừa dứt, ngay lập tức, bàn tay Tần Ninh vung lên rồi chậm rãi nắm chặt.
Bốn phía Tề Ngọc Phong xuất hiện từng chiếc xúc tua sấm sét, quấn chặt lấy cơ thể hắn ta.
“Ngươi…Tần Ninh…Phụ vương của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, thất hoàng tử điện hạ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu”.
Tề Ngọc Phong lạnh lùng quát lớn.
“Thất hoàng tử sao?”
Tần Ninh thì thầm nói: “Ta sẽ đi tìm hắn ta”.
Mà bấy giờ, Tần Ninh nhìn về phía Tề Ngọc Phong, nói: “Trước tiên, cần phải hỏi tội ngươi đã”.
Tần Ninh nhìn về phía Tề Tư Tư.
Tề Tư Tư sửng sốt, sau đó lập tức tiến lên phía trước.
Bàn tay Tần Ninh vung lên, một lôi kiếm xuất hiện ở trước mặt cô ấy, Tần Ninh chậm rãi nói: “Vết thương bên ngoài cơ thể đã không còn là vấn đề, nhưng mà vết thương trong lòng lại vô cùng khó để chữa lành!”
“Tề Ngọc Phong, chính là vết thương lòng của cô”.
Tần Ninh nhìn về phía Tề Tư Tư nói: “Xử lý như thế nào, cô tự mình quyết định!”
Nghe được những lời này, vẻ mặt Tề Tư Tư trở nên sửng sốt.
Bàn tay chậm rãi cầm lấy lôi kiếm.
“Tư Tư…”
Lúc này, vẻ mặt Tề Ngọc Phong đầy hoảng sợ, lớn tiếng nói: “Tư Tư, ta bất đắc dĩ bị ép buộc, phụ thân và thất hoàng tử hợp tác với nhau, ta chỉ là thế tử, cũng không còn cách nào khác, ta không thể phản kháng lại cha ta, cũng không thể nào phản kháng lại thất hoàng tử, muội cũng biết, ta thích muội mà!”
Nghe được những lời này, Tề Tư Tư lộ ra nụ cười tự giễu.
“Thích ta?”
Tề Tư Tư mỉm cười nói: “Chữ thích của ngươi, ta không nhận nổi, đêm hôm đó…ta đã thấy ngươi đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt của ngươi đã nói cho ta biết, ngươi…căn bản là không có một tia áy náy nào”.
Phập phập!
Trường kiếm xuyên qua thân thể của Tề Ngọc Phong.
“A…”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Cơ thể Tề Ngọc Phong giống như bị thiêu cháy, đau đớn đến tận xương tuỷ.
“Tề Tư Tư, con đàn bà đê tiện này, cô gieo gió gặp bão, đáng đời!”
Biểu cảm của Tề Ngọc Phong trở nên dữ tợn, hắn ta mắng: “Thập hoàng tử nhìn trúng cô thì đó là phúc phận của cô! Cô nghĩ rằng ta thích cô sao? Ta vẫn luôn xem cô như con ngốc mà đùa giỡn!”
“Đáng đời cô!”
Lúc này, Tề Ngọc Phong hoàn toàn điên cuồng.
Sắc mặt Tề Tư Tư càng thêm tái nhợt, bàn tay run nhè nhẹ.
“Đáng đời ta!”, Tề Tư Tư lẩm bẩm nói: “Cho nên bây giờ, ngươi cũng là gieo gió gặt bão”.
Phập phập!
Lại một kiếm đâm tới.
Từng kiếm, từng kiếm một đâm vào, tiếng quát mắng của Tề Ngọc Phong dần dần suy yếu.
Cho đến cuối cùng, tiếng quát mắng đã biến mất hoàn toàn.
Thân thể Tề Ngọc Phong sớm đã biến thành một cái sàng.
Thấy một màn như vậy, dáng vẻ của Tần Ninh vẫn bình thản.
Tấn Triết và Nhan Như Hoạ cảm thán trong lòng.
Có lẽ, đối với Tề Tư Tư mà nói, Tề Khánh vương gia và Tề Hồn vương gia có quan hệ vô cùng tốt, hai nhà là tri kỷ, quan hệ vô cùng thân thiết.
Một biến cố xảy ra.
Cho dù là ai cũng không thể nào chấp nhận được!
Giờ phút này, ánh mắt Tần Ninh mang theo sự lạnh lùng nhìn thẳng về phía thập hoàng tử.
Sắc mặt thập hoàng tử đã sớm trở nên trắng bệch.
Hắn ta muốn chạy nhưng lúc này, hai chân như bị chôn xuống đầm lầy, căn bản không thể nào chạy thoát được.
“Ngươi…Ngươi đừng làm bậy…”
Thập hoàng tử run rẩy nói: “Huynh trưởng của ta là thất hoàng tử Tề Nhạc, ngươi dám giết ta? Ngươi chắc chắn sẽ phải chết, toàn bộ thánh quốc Đại Tề đều biết, thất ca quan tâm ta đến mức nào”.
“Cho dù là thái tử hay tam hoàng tử cũng không dám ra tay với ta, uy hiếp thất ca ta!”
Nghe được những lời này, Tần Ninh nở nụ cười.
“Thật sao?”
Tần Ninh cười nhạt nói: “Bọn họ không dám, nhưng ta dám!”
“Nhưng mà ngươi cũng đã nhắc nhở ta một chuyện, cứ giết chết ngươi như vậy thì thật đáng tiếc”.
Giờ phút này, thập hoàng tử chỉ cảm thấy cả người lạnh toát.
Tần Ninh cũng nhìn về phía Tề Tư Tư nói: “Ác ma cuối cùng này giao cho cô, đừng giết chết, giữ lại một hơi thở là được”.
“Ta mong rằng cô có thể hiểu được, ta làm như vậy là hy vọng cô có thể bộc phát ra những uất ức trong lòng, Tề Bác còn cần cô chăm sóc…”
Tề Tư Tư gật đầu.
Cô ấy nhìn về phía Tần Ninh, do dự nói: “Cảm ơn ngươi, Tần Ninh”.
Lời này, là xuất phát từ tận đáy lòng.
Gặp phải chuyện này là bởi vì cuộc tranh đấu quyền lợi trong thánh quốc Đại Tề.
Vốn dĩ, việc này không liên quan gì đến Tần Ninh.
Nhưng hắn lại nhúng tay vào, chỉ vì muốn giúp đỡ hai tỷ đệ bọn họ.
Chính vì vậy mà không tiếc đắc tội với thập hoàng tử, đắc tội với thất hoàng tử, thậm chí còn có thể gặp phải đương kim thánh chủ.
Tần Ninh nghe vậy thì nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Tề Tư Tư.
Ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía Tề Bác đang ở bên trong Nguyên Hoàng cung, hắn khẽ nói: “Vẫn còn tốt, ngươii còn sống…”
Lời này vừa nói ra, nước mắt Tề Tư Tư rơi như mưa.
Lúc này, Tần Ninh cũng thở dài một tiếng.
Chương 1777: Đi đâu?
Đúng vậy, vẫn còn tốt, người còn sống!
Mất đi ký ức cũng là một sự giải thoát.
Nếu như năm đó, khi ở thượng quốc Đại Minh, hắn có thể ở lại nơi đó, dõi theo Tần Hâm Hâm.
Có lẽ bây giờ, Tần Hâm Hẫm đã ở bên Minh Thanh Thanh, tại đại lục Vạn Thiên sinh con dưỡng cái, cả đời bình an…
Nếu như…
Đáng tiếc không có nếu như.
Khi kiếp thứ mười của hắn mở ra, điều đầu tiên mà hắn nhìn thấy chính là Hâm Hâm vừa nhát gan lại vừa trọng tình trọng nghĩa.
Khi đó, hắn vừa mới khôi phục ký ức về chín đời chín kiếp, có lẽ, khi ấy, Tần Hâm Hâm chỉ đơn giản là muốn làm một người tự do, vui vẻ.
Nhưng mà…
Giờ phút này, Tần Ninh khẽ nhắm lại hai mắt, chắp hai tay sau lưng.
Chuyện của Tề Bác cũng tương tự chuyện của Tần Hâm Hâm năm đó.
Gợi lên sự tự trách trong đáy lòng hắn.
Cho nên việc này, hắn phải nhúng tay, hơn nữa, còn phải nhúng tay đến cùng.
Ầm…
Giờ phút này, nhìn về phía không trung, Giản Bác và Tề Hồn đang đánh nhau vô cùng điên cuồng.
Tần Ninh ngẩng đầu nhìn bầu trời, lớn tiếng nói: “Giản Bác, ngươi là đệ tử Thánh Thú tông, Thiên Thánh bát phẩm, ngay cả lão lưu manh này mà cũng không giết được hay sao?”
Tiếng quát này vừa truyền đến.
Giản Bác ở trên cao lảo đảo một cái, suýt chút nữa đã té ngã xuống mặt đất.
Quả thật hắn ta là Thiên Thánh bát phẩm, nhưng mà…hắn ta cũng vừa mới thăng cấp không lâu.
Tề Hồn này chính là Thiên Thánh bát phẩm lâu năm, khả năng khống chế thánh quyết cao cường, thánh lực trong cơ thể cũng cuồn cuộn không ngừng, hơn nữa, lực hồn phách lại cực kỳ cường đại.
Ầm…
Từng âm thanh nổ đùng đùng vang lên.
Lúc này, rõ ràng là Giản Bác đã thể hiện rõ sự chật vật.
“Để tổ sư thúc giúp ngươi một chút nhé?”
Tần Ninh cao giọng nói lớn.
“Được được!”
Giản Bác vội vàng đáp lời.
Thật sự là hắn ta cần sự giúp đỡ.
Hắn ta vừa mới đột phá Thiên Thánh bát phẩm, có thể chống đỡ được đến bây giờ đã là không tầm thường rồi.
Giờ phút này, Tần Ninh nắm chặt hai tay.
Dưới tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, lôi hải ở bốn phía đang không ngừng thu nhỏ lại.
Cuối cùng, khi lôi hải thu nhỏ lại đến mức tận cùng, sức mạnh sấm sét khủng bố kia ngưng tụ trên đầu ngón tay Tần Ninh.
Lúc này, có thể nhìn thấy được đầu ngón tay hắn đỏ tươi như máu, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng sẽ không chịu nổi sức mạnh khủng bố của lực sấm sét kia mà bùng nổ vỡ nát.
“Thiên Lôi chỉ!”
Ngay sau đó, một ngón tay búng ra.
Ầm…
Âm thanh gầm rú kịch liệt vang lên.
Lôi chỉ kia trực tiếp giết về phía Tề Hồn.
Sắc mặt Tề Hồn lập tức trở nên lạnh lùng.
Tề Ngọc Phong đã chết, ông ta có có thể cảm nhận được.
Nhưng mà Giản Bác ở trước mắt này vẫn luôn quấn riết lấy ông ta, khiến cho ông ta không thể nào quản được việc khác.
Thấy công kích của Tần Ninh đánh tới, sắc mặt Tề Hồn lạnh lùng.
Không thể tránh thoát!
Chỉ có thể cứng rắn chống đỡ.
Mà giờ phút này, Giản Bác nắm lấy cơ hội, nhanh chóng đánh tới.
Ầm…
Trong một khoảng thời gian ngắn, đất trời không ngừng vang lên âm thanh gầm rú.
Trong từng tiếng gầm rú được phóng thích ra ấy còn mang theo sức mạnh khủng bố, làm cho người ta có cảm giác vô cùng đinh tai nhức óc.
Lúc này, sấm sét trong đất trời cũng từ từ tiêu tan.
Lôi kiếp mà Tần Ninh dẫn động đã hoàn toàn biến mất.
Chỉ có phía trên trời cao còn có thánh lực khủng bố đang dao động, gần như là khiến cho không gian vặn vẹo, ngăn cách tất cả.
Một hồi lâu sau.
Tiếng nổ mạnh đã lắng xuống.
Thân hình Giản Bác cũng từ từ hạ xuống.
Chỉ thấy trong tay hắn ta là một cơ thể tóc tai hỗn loạn, máu tươi chảy ròng ròng.
Đúng là Tề Hồn.
Thấy một màn như vậy, ánh mắt mọi người đều tràn đầy hoảng sợ.
Tề Hồn vương gia!
Thiên Thánh bát phẩm!
Bị đánh bại.
Giờ phút này, nhóm võ giả hộ vệ của Hồn Vương quận đều không dám đến gần, ánh mắt đầy sự sợ hãi.
“Cảm ơn tổ sư thúc ra tay giúp đỡ, giúp ta bắt được kẻ xấu”.
Giản Bác chắp tay nói.
Tần Ninh phất phất tay, rồi quét mắt nhìn xung quanh.
“Mang theo Tề Hồn và vị thập hoàng tử Tề Hạo Vũ này, chúng ta xuất phát!”
Tần Ninh không dừng lại lâu.
“Tổ sư thúc, đi đâu?”
Lúc này, Giản Bác hưng phấn hỏi.
Còn có thể không hưng phấn sao?
Một đường đánh thẳng đến đây, quả thực là đã khiến cho hắn ta có nhận thức mới.
Tổ sư thúc quá lợi hại.
Loại tự tin, lạnh nhạt này không phải tự nhiên mà có.
Là vô cùng tự tin.
Nói dăm ba câu thôi là đã có thể khiến cho hắn ta thăng cấp.
Mà bản thân tổ sư thúc, nói đột phá là sẽ đột phá.
Giống như không có cửa ải nào là khó khăn.
Chỉ có như thế thì cũng thôi đi.
Tần Ninh đột phá cảnh giới Thiên Thánh nhất phẩm lại còn có thể dẫn sấm sét đến.
Đây là cái thủ đoạn gì?
Căn bản là hắn ta không biết!
Giờ phút này, Tần Ninh thản nhiên nói: “Làm việc tốt thì phải làm đến cùng, tiếp theo…tất nhiên là đi Tề Đô, tìm huynh trưởng của vị thập hoàng tử này, thất hoàng tử Tề Nhạc!”
Nghe được những lời này, ánh mắt Giản Bác trở nên nóng bỏng.
Vậy mà thật sự muốn đi!
Nếu như đi đến đó, có thể sẽ đụng phải vị thánh chủ thánh quốc Đại Tề kia.
Chẳng lẽ, tổ sư thúc dự định cứng đối cứng, liều một phen với vị thánh chủ có cấp bậc Thánh Vương kia hay sao?
Hơn nữa, thánh quốc Đại Tề đã trải qua nhiều năm như vậy, nhất định là không chỉ có một vị Thánh Vương.
Thánh Vương!
Đương nhiên là hắn ta đã từng gặp qua.
Trong Thánh Thú tông cũng có.
Nhưng mà đó là người trong nhà, người ta cũng không rảnh rỗi gì mà ra tay với hắn ta, nhưng còn những Thánh Vương khác…
Cũng không phải là dễ dàng trêu chọc như vậy.
Thánh Vương tức giận, trăm vạn thi thể, đó vẫn còn đang là nhẹ nhàng.
“Thế nào? Sợ à?”
Tần Ninh thản nhiên nói.
“Sợ gì chứ?”, Giản Bác cười ha ha nói: “Đi cùng với sư tổ và đời thứ nhất không được thấu hiểu sự đời, đi theo tổ sư thúc va chạm xã hội, nói không chừng tiếp theo chúng ta có thể đột phá Thiên Thánh cửu phẩm, Thiên Thánh thập phẩm rồi trực tiếp trở thành Thánh Vương luôn”.
Tần Ninh liếc mắt nhìn bộ dạng cười ha ha của Giản Bác, lạnh nhạt nói: “Ngươi đang nằm mơ đấy à”.
Nụ cười của Giản Bác lập tức cứng đờ.
Ở bên cạnh, Tấn Triết và Nhan Như Hoạ không nhịn được mà nở nụ cười.
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn Tề Tư Tư nói: “Thập hoàng tử Tề Hạo Vũ và vị Tề Hồn vương gia này, trên đường đi nhờ cô trông coi, lưu ý một điều, trước khi tới Tề Đô, đừng để cho hai người bọn họ chết”.
Lúc này, hai mắt Tề Tư Tư ẩn chứa lửa giận, cô ấy nhìn hai người kia rồi gật gật đầu.
Lúc này, Tề Hồn tóc tai bù xù, thân thể bị thương, dường như là hơi thở ngày càng yếu dần.
“Tần Ninh, ngươi có biết là ngươi đang làm cái gì không?”
Tề Hồn giận dữ hét lớn: “Ngươi đắc tội với thất hoàng tử, nhất định sẽ chết không nơi chôn thân”.
“Sau lưng thất hoàng tử là ai? Là thánh chủ, ngươi dám đến Tề Đô, chắc chắn là phải chết không thể nghi ngờ”.
Tần Ninh nhìn về phía Tề Hồn nói: “Ngươi không cần kích thích ta, ta muốn đến Tề Đô, hơn nữa, không những đi đến đó, mà còn muốn minh oan giải tội!”
“Địa vực Hạ Tam Thiên to như vậy, còn chưa có nơi nào mà Tần Ninh ta không đến được”.
Tần Ninh vung tay, trở về bên trong Nguyên Hoàng cung.
Thân hình to lớn của Cửu Anh kéo theo Nguyên Hoàng cung phía sau, xuất phát.
Mục tiêu, Tề Đô!
Đế đô thánh quốc Đại Tề.
Giờ phút này, Tề Tư Tư mang theo hai người Tề Hạo Vũ và Tề Hồn đi vào một căn phòng bí mật bên trong cung điện, không lâu sau, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên…
Ba người Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Hoạ thấy một màn như vậy thì rụt cổ lại.
“Tổ sư thúc thật đúng là ngông cuồng, nhưng mà…ta rất thích!”.
Nhan Như Hoạ lộ ra vẻ si mê nói.
“Ha ha, Tiểu Hoạ Hoạ, bộ dạng lôi thôi lếch thếch này của ngươi, cho dù là xinh đẹp tuyệt trần, đoán chừng tổ sư thúc cũng sẽ không nhìn trúng ngươi”.
Giản Bác cười ha ha nói.
Nhan Như Hoạ trợn trắng mắt trừng Giản Bác một cái, im lặng không nói gì.
Chương 1778: Cuộc chiến giữa các vị hoàng tử
Mà giờ phút này, Tấn Triết lại cực kì chân thành nói: "Tuy tổ sư thúc nhúng tay vào chuyện bao đồng, thế nhưng… nếu đổi lại là chúng ta nhìn thấy chuyện này, chẳng lẽ sẽ mặc kệ sao?"
"Tề Tư Tư và Tề Bác đều là người ngây thơ, phải chịu biến đổi kịch liệt như vậy, nếu không giúp một tay, lương tâm chúng ta cũng khó có thể bình an".
"Đúng vậy..."
Tần Ninh điên cuồng!
Điên cuồng cũng tốt!
Mà khi đám người Tần Ninh rời khỏi Hồn Vương quận, đủ loại tin tức lại truyền ra lần nữa.
Vương gia Tề Khánh bỏ mình.
Vương gia Tề Hồn bỏ mình.
Trong lúc này, từng tin tức truyền ra khiến toàn bộ thánh quốc Đại Tề đều hoàn toàn náo nhiệt hẳn lên.
Thế lực khắp nơi đều sử dụng tình báo gián điệp để điều tra mọi chuyện.
Mà cùng lúc đó, thánh quốc Đại Tề, Tề Đô.
Tề Đô chính là một tòa thành trì rộng lớn nhất trong toàn bộ thánh quốc Đại Tề, thậm chí là toàn bộ Tề Châu.
Không nói đến việc có hơn ngàn vạn người dân, mà mỗi một kiến trúc, mỗi một quảng trường đều được xây dựng rất kỹ càng tỉ mỉ.
Mà bên trong Tề Đô, nơi làm người khác chú ý nhất đương nhiên là hoàng cung của thánh quốc Đại Tề.
Toàn bộ hoàng cung nằm bên trong Tề Đô.
Mà xung quanh hoàng cung được bao vây bởi từng bức tường cao.
Tường cao trên trăm trượng, đều được ánh sáng thánh trận bao phủ.
Bình thường con dân Tề Đô căn bản không thể tới gần tường thành hoàng cung trong phạm vi trăm trượng, nếu không chắc chắn sẽ phải chết.
Hoàng cung lớn như vậy gần như chiếm cứ một nửa khu vực Tề Đô.
Giống như một tông môn trong thành.
Mà trên thực tế, thánh quốc Đại Tề đúng là tông môn mạnh nhất trong toàn bộ Tề Châu.
Đương kim Thánh Chủ Tề Hạo làm chủ, đây là một vị Thánh Vương vô địch chân chính.
Nói một không hai trong toàn bộ thánh quốc Đại Tề.
Thập đại vương gia!
Hai mươi bốn tướng quân!
Bảy mươi hai quận trưởng.
Cùng hơn ngàn tông môn to to nhỏ nhỏ.
Tất cả những thứ này đều nằm trong sự khống chế của vị Thánh chủ đó.
Giờ phút này, trong hoàng cung Đại Tề, từng tầng cung viện tiến dần lên, hộ vệ, cung nữ và đám thái giám đi tới đi lui, cẩn thận làm tốt công việc của mình.
Trong một đại điện ở giữa hoàng cung.
Ba bóng người đang khom lưng đứng.
Trong ba người này, một người bên trái mặc trường sam màu xanh, bên ngoài khoác một chiếc áo mãng bào, đầu đội ngọc quan, khuôn mặt hơi dài, thế nhưng đôi mắt cùng bờ môi đẹp đẽ khiến hắn ta trông vẫn giống một thanh niên tuấn tài.
Người phía bên phải chính là thất hoàng tử Tề Nhạc lúc trước xuất hiện ở Hồn Vương quận.
Mà khuôn mặt thanh niên ở giữa có vài phần tái nhợt, nhìn sắc mặt dường như cũng có chút tối tăm.
Giờ phút này ba người đang đứng dưới ngai vàng trong đại điện, bầu không khí có vẻ hơi ngưng đọng.
Dần dần, thanh niên bên trái mỉm cười nói: "Thất đệ quả nhiên là lắm chiêu trò, vương gia Tề Hồn và vương gia Tề Khánh vốn không giúp ai cả, không nghĩ tới vương gia Tề Hồn đã bị thất đệ bỏ vào trong túi rồi".
"Mà bây giờ ngươi mượn tay vương gia Tề Hồn để giết vương gia Tề Khánh, lại vu oan giá họa, không có chứng cứ, Hồn Vương quận và Khánh Vương quận sẽ quy hết về ngươi!"
"Tam ca, chiêu trò bêu xấu của ngươi lại tăng lên rồi đấy!", giờ phút này Tề Nhạc lại mỉm cười nói: "Tề Khánh đánh đến Hồn Vương phủ, chẳng lẽ chuyện này cũng là ta bày kế sao?"
"Ai mà biết được..."
Tề Hoàn lại cười nhạo một tiếng.
"Tam đệ, thất đệ, đừng ồn ào nữa", đột nhiên thanh niên ở giữa khuyên giải: "Đợi chút nữa phụ hoàng ra sẽ lại tức giận đấy".
"Khánh Vương gia quản lý bảy quận, lại còn trung thành tuyệt đối, lần này ông ta chết rồi, phụ hoàng không tức giận mới là lạ".
Tề Hoàn hừ lạnh một tiếng, lười nói nhiều lời.
Mà ngay vào giờ phút này, một đám thái giám cung nữ lần lượt đi ra từ sau đại điện.
Một bóng người nhã nhặn vững vàng bước đi phía sau đám thái giám cung nữ kia.
Rất nhiều người đều lần lượt khom lưng.
Lúc này ba vị hoàng tử cũng quỳ xuống thi lễ.
"Tham kiến Thánh Chủ".
"Tham kiến Thánh Chủ!"
Mà cùng lúc đó, bóng người kia lại đi đến trước ngai vàng, thản nhiên ngồi xuống.
Nhìn kỹ lại, người này mặc một bộ quần áo màu trắng, vạt áo kéo lê trên mặt đất, mái tóc dài hơi buộc lên, rất nhiều lọn tóc rối tung xõa ở sau gáy.
Mà khuôn mặt của ông ta cũng có vài phần lười nhác ung dung.
Thánh quốc Đại Tề.
Thánh Chủ Tề Hạo!
Nếu nhìn qua sẽ thấy người này không hề có chút phong thái của Thánh Chủ nào cả.
Thế nhưng lúc ba vị hoàng tử đứng trước người này đều phải cúi đầu nghe theo, không dám nói gì.
"Đến hết rồi sao..."
Lúc này giọng nói từ tính vang lên.
Thánh Chủ Tề Hạo thản nhiên nói: "Nói đi, chuyện gì? Vậy mà ba người các ngươi đều đến cả..."
Nghe thấy lời này, tam hoàng tử Tề Hoàn nói đầu tiên: "Khởi bẩm phụ hoàng, vương gia Tề Khánh đã bị vương gia Tề Hồn giết chết, bây giờ người dân của bảy quận thuộc quyền quản lý của Khánh Vương đang rất bàng hoàng".
"Lần này Tề Hồn ra tay giết chết một vị vương gia, tội đáng chết, mà Tề Kiện vương gia và Tề Hủ vương gia kia là đồng lõa, cũng phải trừng trị nghiêm khắc!"
Nghe thấy lời này, Thánh Chủ Tề Hạo liếc qua hoàng tử Tề Hoàn, cười nói: "Lão tam cho rằng nên xử lý như thế nào đây?"
"Xóa bỏ thân phận của hai vị vương gia".
Tề Hoàn nghiêm nghị nói.
"Không thể!"
Mà giờ phút này, Tề Nhạc lại chắp tay nói: "Phụ hoàng, việc này rất kỳ quặc".
"Vương gia Tề Khánh không biết lên cơn điên gì, thế mà lại trực tiếp xông thẳng về hướng Hồn Vương phủ, vương gia Tề Hồn cũng bất đắc dĩ mới ra tay, mà lúc đó hai người Tề Kiện và Tề Hủ đúng lúc ở trong Hồn Vương phủ, ba người không còn cách nào nên mới ra tay giết chết vương gia Tề Khánh!"
"Về phần vì sao vương gia Tề Khánh nổi điên, bây giờ còn chưa biết..."
Nghe thấy lời này, Tề Hoàn lại cười lạnh nói: "Vì sao ư?"
"Bởi vì con gái của vương gia Tề Khánh là Tề Tư Tư đã bị thập hoàng tử Tề Hạo Vũ làm nhục, mà con trai của vương gia Tề Khánh là Tề Bác thích con gái Tề Uyển Nhi của vương gia Tề Hồn, thế nhưng lại bị Tề Diệp vượt lên trước, hắn ta đã phải nhìn người con gái mà mình thích bị huynh trưởng của mình làm nhục ở trước mặt mình!"
"Vương gia Tề Khánh đứng trước việc này, nếu không nổi điên, vậy ông ta vẫn là vương gia Tề Khánh sao?"
Nghe thấy lời này, Tề Nhạc lại quát: "Tam ca, nói chuyện phải có chứng cứ, ngươi có chứng cứ không?"
"Chứng cứ? Vương gia Tề Khánh chết rồi, chỉ sợ hai người Tề Tư Tư và Tề Bác kia cũng bị ba huynh đệ Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh, Tề Diệp giết người diệt khẩu, không có chứng cứ, làm sao có thể có chứng cứ được".
Tề Hoàn lạnh lùng nói.
Lần này tốc độ ra tay của Tề Nhạc quá nhanh.
Nhanh đến mức hắn ta căn bản không có thời gian nhúng tay đã kết thúc rồi.
Nhưng cho dù như thế, bây giờ cũng không thể để Tề Nhạc thành công như vậy được.
"Không có chứng cứ thì chính là ngậm máu phun người", giờ phút này Tề Nhạc lạnh lùng khinh miệt nói.
"Thất đệ, những chuyện ngươi làm không có khả năng không có một sơ hở nào chứ? Chỉ cần phụ hoàng phái Tề Quân Vệ đi thăm dò, chắc chắn có thể tra ra cái gì đó!"
Tề Quân Vệ!
Đây là một nhóm hộ vệ có thực lực mạnh nhất trong thánh quốc Đại Tề, còn là tâm phúc của Thánh Chủ.
Giờ phút này, Tề Nhạc chắp tay nói: "Phụ hoàng, nếu không tin con thì cứ việc điều tra! Nhi tử đồng ý chứng minh sự trong sạch!"
"Nếu thất đệ đã có quyết tâm này, ta nghĩ nhất định phụ hoàng sẽ đồng ý với ngươi!", Tề Hoàn lạnh lùng nói.
Chương 1779: Ngươi cũng chờ đó đi
Giờ phút này, dường như lửa nóng giữa hai người đang dần dần dâng cao.
Mà thái tử điện hạ Tề Hành ở giữa nhìn thấy một màn này lại có chút bất đắc dĩ.
Tam hoàng tử Tề Hoàn!
Thất hoàng tử Tề Nhạc.
Hai người này vô cùng quan tâm đến vị trí thái tử của hắn ta.
Bình thường, hai người cũng tranh đấu rất nhiều.
Mà hắn ta là thái tử, bị kẹp ở giữa, cha không thương mẹ không yêu, vô cùng khó chịu.
Cứ nói về thập đại vương gia đi.
Hai vị vương gia Tề Vân Kính và Tề Nhất Phong đều có tu vi thập phẩm đỉnh cao trời sinh, là tâm phúc của tam hoàng tử Tề Hoàn.
Mà vương gia Tề Kiện và vương gia Tề Hủ, bây giờ lại thêm một vương gia Tề Hồn, hai vị Thiên Thánh cửu phẩm, một Thiên Thánh bát phẩm, đều là người của thất hoàng tử Tề Nhạc.
Hắn ta thì sao?
Hắn ta là thái tử, nhưng chỉ có ba vị vương gia quy hàng.
Hơn nữa còn là Tề Mặc, Tề Ngạo, Tề Diễm cảnh giới Thiên Thánh thất phẩm.
So sánh với hai đệ đệ, thật sự là quá thê thảm.
Giờ phút này, trong đại sảnh an tĩnh lại.
Tề Hoàn và Tề Nhạc đều không nói gì nữa.
Mà Thánh Chủ Tề Hạo lại thản nhiên nói: "Thái tử, ngươi thấy thế nào?"
Ttrong lòng Tề Hành càng thêm đau khổ.
Mỗi lần có vấn đề này đều vứt cho hắn ta.
Chuyện nào đắc tội với người ta đều là hắn ta làm!
Tề Hành chắp tay nói: "Khởi bẩm phụ hoàng, việc này đúng là có chút kỳ quặc, nhi tử cho rằng vẫn cần điều tra một chút, chỉ là dùng Tề Quân Vệ lại quá khoa trương..."
Giờ phút này, Tề Hoàn và Tề Nhạc nghe hắn ta nói vậy, trong lòng đều xem thường.
Đối với Tề Hoàn mà nói, muốn tra việc này mà không sử dụng Tề Quân Vệ, những người khác nào dám đi điều tra thất hoàng tử Tề Nhạc? Cuối cùng vẫn là chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ chuyện nhỏ coi như không có thôi.
Mà đối với Tề Nhạc mà nói, phái người đi thăm dò sẽ khó tránh khỏi lộ ra sơ hở, chỉ là không phải Tề Quân Vệ dù sao cũng tốt một chút.
"Không cần tra xét".
Giờ phút này Thánh Chủ Tề Hạo thản nhiên nói: "Vương gia Tề Khánh bỏ mình, vương gia Tề Hồn cũng đã chết, hơn nữa ba vị thế tử của phủ vương gia Tề Khánh đều đã mất mạng".
Ông ta vừa nói xong, Tề Nhạc liền biến sắc.
Làm sao có thể!
"Phụ hoàng..."
Thánh Chủ Tề Hạo lại thản nhiên nói: "Xem ra các ngươi còn chưa nhận được tin tức".
"Ta còn tưởng rằng tin tức của các ngươi nhanh hơn của ta chứ".
Giờ phút này, Tề Hoàn cũng có chút sững sờ.
Tề Hồn chết rồi?
Ba thế tử của Tề Khánh cũng đã chết?
Chuyện gì xảy ra vậy?
Chẳng lẽ hắn ta hiểu nhầm Tề Nhạc thật?
Giờ phút này, sắc mặt Tề Nhạc cũng vô cùng ngạc nhiên.
Khốn kiếp.
Một đám vô dụng, rốt cuộc làm ăn kiểu gì vậy.
"Tề Nhạc".
Chủ thượng Tề Hạo đột nhiên khẽ gọi một tiếng.
Tiếng gọi này lại khiến Tề Nhạc lập tức nằm rạp trên mặt đất, cũng không dám thở.
Nói chung phụ hoàng đều gọi bọn họ là lão thất, lão tam, dù sao cũng là thất hoàng tử, tam hoàng tử, mà một khi gọi thẳng tên nghĩa là đã hoàn toàn tức giận.
"Ta nhận được tin tức, là một thanh niên tên là Tần Ninh làm, có vẻ là ra mặt vì một nhà vương gia Tề Khánh".
"Một vị Thiên Thánh nhất phẩm, thế mà lại nhắm đến mười bốn quận thành do hai người Tề Hồn và Tề Khánh quản lý, nếu bị truyền bá ra, tạo thành ảnh hưởng lớn như thế, trách nhiệm đều do ngươi".
"Ngươi hãy đi xử lý việc này".
"Nếu không xử lý tốt thì cứ lấy đầu của hai vương gia Tề Kiện và Tề Hủ để tạ tội!"
Nghe thấy lời này, cả người hoàng tử Tề Nhạc run lên.
Lấy mạng của Tề Hủ và Tề Kiện để tạ tội, ý của phụ hoàng đã rất rõ ràng.
Nếu không xử lý tốt thì sẽ giết phụ tá đắc lực của hắn ta.
Tề Kiện và Tề Hủ đều là tâm phúc của hắn ta, nếu để mất đi, hắn ta cũng sẽ mất tư cách đối đầu với Tề Hoàn.
"Tề Hoàn, Tề Hành, hai người các ngươi phụ trách giám sát!"
Chủ thượng Tề Hạo thản nhiên nói: "Nếu Tề Nhạc làm việc bất lợi, hai người các ngươi có thể bắt lại, đưa đi xử lý!"
Giờ phút này, ánh mắt Tề Nhạc biến đổi.
Phụ hoàng đã biết tất cả.
Thế nhưng hắn ta hiểu được, phụ hoàng cũng không tức giận vì mình giết Tề Khánh, mà tức giận vì mình không xử lý tốt chuyện sau đó, để xuất hiện hỗn loạn lớn như thế.
Thế nhưng từ đầu đến cuối Tề Nhạc cũng không hiểu ra chỗ nào có vấn đề!
Tần Ninh!
Là ai?
Nhảy ra từ chỗ nào vậy!
Giờ phút này, Tề Hạo đứng dậy, thản nhiên nói: "Bây giờ đám người Tần Ninh đã đi về hướng Tề Đô, Tề Nhạc, ngươi tự đi xử lý".
"Xử lý tốt, ta sẽ tha ngươi vô tội, nếu không xử lý tốt, ngươi… cũng chờ đó đi!"
Tề Nhạc quỳ trên mặt đất, không dám thở mạnh.
Mãi đến khi chủ thượng Tề Hạo rời đi đã lâu, Tề Nhạc mới đứng dậy.
Mà lúc này Tề Hoàn lại nhếch miệng cười nói: "Xem ra, thuộc hạ của thất đệ làm việc cũng không chắc chắn nhỉ..."
"Đại ca!"
Tề Hoàn nhìn về phía Tề Hành, cười nói: "Chúng ta cùng nhau giám sát, nhìn xem thất đệ chùi đít cho mình như thế nào đi?"
"Ha ha ha..."
Bây giờ tâm trạng của Tề Hoàn rất tốt, hắn ta cất bước rời đi.
Mà Tề Hành lại nhìn Tề Nhạc, cũng không nói gì thêm mà quay người rời đi.
Thật lâu sau, Tề Nhạc mới đi ra khỏi đại điện.
"Tần Ninh… Là ai..."
"Tề Hồn chết rồi? Tề Diệp cũng đã chết? Ba tên vô dụng kia, rốt cuộc đã làm cái gì vậy... Thập đệ đâu..."
Tề Nhạc vừa lẩm bẩm vừa tăng tốc bước chân.
Hoàng cung Đại Tề được xây dựng rất rộng rãi.
Mà rất nhiều hoàng tử cũng có dinh thự ở xung quanh hoàng cung.
Giờ phút này, Tề Nhạc trở về tới trong phủ đệ.
"Lưu Bình tiên sinh và Lưu Nguyên tiên sinh đâu?"
Tề Nhạc mở miệng nói.
"Khởi bẩm điện hạ, hai vị tiên sinh đang bế quan ở mật thất trong phủ".
"Lập tức triệu tập tới đây", Tề Nhạc lạnh lùng nói: "Đi, cũng tìm cả vương gia Tề Kiện và Tề Hủ đến".
Nghe thấy lời này, mấy tên thuộc hạ đều biến sắc.
Có chuyện gì mà gấp gáp như vậy, thế mà lại để điện hạ muốn gọi cả bốn vị tướng tài đắc lực dưới tay đến!
Giờ phút này Tề Nhạc vô cùng phiền lòng, thấy mấy người còn đứng tại chỗ thì lập tức gầm thét lên: "Nhanh đi đi!"
"Vâng vâng vâng..."
Từng bóng người lần rời đi.
…
Bên trong thánh quốc Đại Tề.
Nguyên Hoàng cung, Cửu Anh kéo cung rời đi.
Trên đường đi, tiếng kêu thảm thiết của Tề Hồn và thập hoàng tử Tề Hạo Vũ dần dần suy yếu, cuối cùng đã hoàn toàn mất tiếng.
Mà lúc Tề Tư Tư đi ra từ trong phòng, dường như ánh mắt đã khôi phục một chút tỉnh táo.
"Sắp đến Tề Đô rồi!"
Tề Tư Tư nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Tần công tử, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?"
"Bước vào Tề Đô, có lẽ sẽ đứng trước Thánh Chủ, vị Thánh Vương kia..."
Tần Ninh nghe vậy lại cười nói: "Chúng ta đã đối mặt với vị thánh chủ kia rồi".
"Dọc theo con đường này, tầm mắt đi theo chúng ta cũng không ít đâu..."
Tần Ninh nhìn Tề Tư Tư, tiếp tục nói: "Xả giận xong, trong lòng đã dễ chịu hơn nhiều chưa? Đi xem Tề Bác một chút đi!"
"Ừm..."
Tề Tư Tư quay người rời đi.
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía trước, hai mắt lấp lóe ánh sáng.
Ba người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa cũng vô cùng khẩn trương.
Thật sự muốn đánh tới Tề Đô sao!
Thánh quốc Đại Tề, là thánh quốc Đại Tề - một trong những bá chủ của thánh vực Thiên Hồng đấy!
Không nghĩ tới thế mà ba người bọn họ lại đi theo vị tiểu tổ sư thúc này đến nơi đây.
Thế nhưng những chuyện xảy ra tiếp theo thật sự không phải nói đùa đâu.
Chương 1780: Tề Nhạc
"Khẩn trương à?"
Nhìn vẻ mặt của ba người, Tần Ninh cười nói: "Yên tâm, cũng không phải ta dẫn các ngươi đi tìm cái chết, mà là dẫn các ngươi tới nói lý!"
"Đi tìm thất hoàng tử điện hạ trước, nếu vị thất hoàng tử điện hạ kia không biết đạo lý, chúng ta lại đi tìm vị thánh chủ các hạ kia, nếu không được nữa thì bắt hết đám người cổ hủ của thánh quốc Đại Tề lại, để bọn họ cho một công bằng!"
Giản Bác run rẩy cười nói: "Tổ sư thúc, rốt cuộc người có năng lực gì thế, có thể nói trước với bọn ta một chút không?"
"Như thế cũng để đỡ sợ sệt trong lòng cả một đường!"
"Át chủ bài sao?"
Tần Ninh bước chân ra, nhìn chân trời đang nhanh chóng biến mất bên ngoài Nguyên Hoàng cung, khẽ cười nói: "Át chủ bài chính là ta".
Tốc độ của Nguyên Hoàng cung cũng không nhanh, dần dần tới gần Tề Đô.
Cho dù cách hơn mười dặm, vẫn có thể thấy được Tề Đô vô cùng rộng lớn, giống như một con mãnh thú Thương Lan, vô cùng mênh mông.
Giờ phút này, Tần Ninh đứng xa xa nhìn bên ngoài Tề Đô, mỉm cười nói: "Đến rồi".
"Đi tìm thất hoàng tử điện hạ trước đã!"
Ba người đều sững sờ.
Ba người Giản Bác cũng không quen thuộc với thánh quốc Đại Tề.
"Kéo thập hoàng tử kia lên hỏi một chút đi".
"Ừm!"
Không bao lâu, Tấn Triết đã dẫn thập hoàng tử xuất hiện trong đại sảnh Nguyên Hoàng cung.
Chỉ là nhìn thấy dáng vẻ thê thảm bấy giờ của hắn ta, trong lòng mấy người lại cảm thấy lạnh lẽo.
Quần áo của thập hoàng tử rách rưới, mái tóc dài lộn xộn, cả người gần như không có một chỗ da thịt nào là nguyên vẹn.
Hơn nữa ở giữa đũng quần, máu tươi nhuộm ẩm ướt quần và trường sam, nhìn có vẻ vô cùng thê thảm.
Chỉ là càng nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Tề Hạo Vũ bây giờ càng có thể hiểu được sự giận dữ trong lòng Tề Tư Tư, cùng với những gì cô ấy phải trải qua đêm đó...
Xem ra, Tề Tư Tư thật sự hận đến tận xương tủy.
Nếu không có Tần Ninh, chỉ sợ cô ấy sẽ mất mạng.
Thậm chí hoàn toàn trở thành đồ chơi của vị thập hoàng tử này.
Nhưng bây giờ...
Sự giận dữ giấu ở đáy lòng đã hoàn toàn phóng thích ra.
"Tẩm cung của thất hoàng tử ở chỗ nào?", Tần Ninh trực tiếp mở miệng nói.
Thập hoàng tử căm hận nhìn về phía Tần Ninh, trong miệng phun ra bọt máu, trầm giọng nói: "Bên trái hoàng cung, vị trí chính giữa là phủ đệ của thất ca ta".
"Được, trực tiếp đi thôi, Cửu Anh".
Cửu Anh liền chuyển phương hướng đi về phía hoàng cung Tề Đô...
Lúc này thập hoàng tử cũng không nói được một câu độc ác nào.
Hắn ta đã nói xong những lời độc ác lúc đối mặt với Tề Tư Tư rồi.
Bây giờ mấy người kia đi tìm thất ca, thất ca ắt sẽ báo thù cho mình.
Người phụ nữ đê tiện kia lại trực tiếp cắt đứt căn cơ của mình.
Đáng chết!
Đều đáng chết!
Thập hoàng tử đã ở biên giới sụp đổ.
Mà Nguyên Hoàng cung cũng xuất hiện trên bầu trời Tề Đô.
Tốc độ không giảm, đi thẳng tới bên trái hoàng cung.
Hoàng cung rộng lớn uy nghiêm đứng vững.
Mà ở bên trái cửa cung có một phủ đệ, cây cối xanh um tươi tốt, đình đài lầu các cũng được xây dựng vô cùng xa hoa.
Giờ phút này, Nguyên Hoàng cung dừng ở trước phủ đệ kia.
"Là nơi này sao?"
Tần Ninh nhìn về phía Tề Hạo Vũ, thản nhiên nói.
"Ừm!"
Tề Hạo Vũ nhếch miệng cười ha hả, hàm răng nhuộm đầy máu vô cùng dữ tợn, gần như điên cuồng gầm thét lên: "Tần Ninh, chắc chắn ngươi sẽ phải chết, các ngươi đều phải chết!"
"Đi vào Tề Đô, tất cả các ngươi đều phải chết".
Dường như Tề Hạo Vũ đã hoàn toàn phát điên.
Từng tiếng gầm gừ vang lên.
Mà cùng lúc đó, phủ đệ của thất hoàng tử cũng mở ra ầm vang.
Tiếp theo, bốn phía đất trời từng bóng người lần lượt bay lên không.
Gần như trong chớp mắt, tất cả đã vây quanh trên dưới trái phải Nguyên Hoàng cung.
"Ha ha ha..."
Tề Hạo Vũ nhếch miệng điên cuồng cười nói: "Cho dù bản hoàng tử phải chịu tất cả nhục nhã, thế nhưng có thể nhìn các ngươi xong đời, bản hoàng tử chết cũng đồng ý!"
Tần Ninh nhìn Tề Hạo Vũ, không thèm để ý đến.
Lúc này Tề Tư Tư, Tề Bác cũng xuất hiện trong đại điện.
"Vị kia chính là thất hoàng tử sao?"
Tần Ninh nhìn xuống phía dưới, thản nhiên nói.
"Ừm!"
Tề Tư Tư nhìn thấy thất hoàng tử kia vẫn có chút khẩn trương.
Mặc dù cô ấy là con gái của vương gia, nói đến cùng cũng là quận chúa.
Thế nhưng so sánh với hoàng tử, thân phận quận chúa căn bản không được tính là cái gì, giống như sự khác nhau giữa con cái của người đứng đầu một thành và con cái của phú ông vậy.
Giờ phút này, thất hoàng tử Tề Nhạc đang đứng chắp tay ở trước phủ đệ, ngửa đầu nhìn lên trên không.
Lạnh lẽo và lửa giận bên trong ánh mắt không cần nói cũng biết.
Quả thực là vô cùng tức giận.
Tất cả kế hoạch vốn nên phát triển tốt đẹp.
Thế nhưng kết quả thì sao!
Chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Mà cái ngoài ý muốn này lại đến từ người thanh niên trước mắt.
Bây giờ thanh niên này lại lái hành cung đến, đối mặt với hắn ta từ trên cao.
Cũng bởi vì người này mà hắn ta phải chịu trách phạt trước mặt phụ hoàng!
"Tần Ninh!"
Lúc này thất hoàng tử lạnh lẽo nói.
"Là ta".
Tần Ninh nhìn về phía thất hoàng tử, khẽ mỉm cười nói: "Thất hoàng tử đúng không? Nghe tên tuổi đã lâu, quả nhiên là một thiên tài".
"Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không?"
Thất hoàng tử lại trực tiếp quát.
"Hành cung dừng ở trước phủ đệ của hoàng tử, đây là điều mà thánh quốc Đại Tề không cho phép".
"Giết thần tử của thánh quốc Đại Tề ta, càng là điều mà luật pháp Đại Tề không cho phép".
"Ngươi có biết chỉ với những điều này, ngươi đã phải chết rồi không".
Tần Ninh nghe vậy, chỉ cười nói: "Cái hành cung này không được đứng ở trước phủ đệ hoàng tử thật sao? Ta không biết, người không biết vô tội!"
"Về phần giết thần tử của Đại Tề... Thất hoàng tử, đây không phải là chuyện mà ngươi làm sao? Thế mà lại đẩy hết lên người ta như vậy?"
Hắn vừa nói xong, sắc mặt của Tề Nhạc lại càng lạnh hơn.
Mà ở trên một tòa tháp cao cách hai người mười mấy dặm, giờ phút này hai người Tề Hành và Tề Hoàn đang đứng sóng vai.
"Đại ca, ngươi xem, lão thất nổi giận rồi..."
Tề Hoàn cười tủm tỉm nói: "Lão thập bị Tần Ninh kia bắt..."
Tề Hành lại cau mày nói: "Tam đệ, thập đệ cũng là huynh đệ của chúng ta..."
"Đại ca, ngươi đừng giả bộ nữa được không?", Tề Hoàn lại cười tủm tỉm nói: "Nếu lần này thất đệ gặp nạn, đó sẽ là cuộc chiến của hai người chúng ta, ngươi thiếu một đối thủ, ta cũng thiếu một đối thủ, chẳng phải rất tốt sao?"
"Tam đệ..."
Tề Hành bất đắc dĩ.
Vốn dĩ hắn ta cũng không muốn tranh!
Thánh Chủ lập hắn ta làm thái tử, trên thực tế lại chướng mắt hắn ta.
Lập làm thái tử cũng chỉ là tạo áp lực cho Tề Hoàn và Tề Nhạc, để hai người bọn họ thể hiện ra tài năng của mình đi tranh, đi đoạt thôi!
Nói cho cùng, hắn ta chỉ là con cờ.
Bây giờ người vui vẻ nhất chỉ có Tề Hoàn mà thôi.
Mà giờ phút này, ở trước phủ đệ của thất hoàng tử, mấy trăm bóng người đã bao vây Nguyên Hoàng cung tầng tầng lớp lớp.
Tề Nhạc lạnh lùng nói: "Thả đệ đệ ta ra trước đã, Tần Ninh, ta có thể cân nhắc tha cho Tề Tư Tư và Tề Bác không chết, không phải ngươi cũng vì hai người bọn họ sao?"
"Thả đệ đệ ta ra, ta sẽ không tuyệt tình như vậy!"
Mà nghe thấy lời này, Tần Ninh lại chỉ cười.
Ầm ầm ầm…
Trong chớp mắt, âm thanh đinh tai nhức óc vang lên.
Lôi hải lấy Tần Ninh làm trung tâm, từng đạo lôi phong đánh xuống dưới.
Mỗi một đạo lôi phong phóng thích đều khiến một cơ thể bị đánh nát.
Chúng cứ thế mang đi sinh mạng của từng con người.
Giống như thiên thạch sấm sét từ trên trời rơi xuống, cướp đi tính mạng của những người này vậy.
Thấy một màn như thế, hai người Tấn Triết và Nhan Như Hoạ hoàn toàn bị dọa cho ngây người.
“Tổ sư thúc…Trâu bò…”
Tấn Triết không nhịn được nói.
Giờ phút này, Nhan Như Hoạ cũng liếc mắt nhìn về phía Tấn Triết, cười nhạo nói: “Không có việc gì thì đọc nhiều sách vào, ngươi nhìn Giản Bác mà xem, khen ngợi tổ sư thúc đều dùng bốn chữ thành ngữ trong một bộ, còn ngươi, vào thời khắc mấu chốt chỉ biết nói trâu bò, ôi, thật là đơn điệu!”
Nghe vậy, Tấn Triết còn nghiêm túc gật đầu.
Nhan Như Hoạ lại tiếp tục nói: “Tổ sư thúc dẫn động Thiên Địa lôi kiếp như thế nào nhỉ? Hơn nữa, hắn lại còn có thể tự thân dẫn động lôi kiếp, dẫn dắt lực lôi kiếp kia giúp hắn giết địch”.
Trên mặt Tấn Triết cũng đầy vẻ buồn bực.
“Dù sao thì đệ tử của lão tổ tông Thánh Thú tông chúng ta cũng đều là Thần Nhân”.
“Tổ sư là Thần Nhân, tổ sư thúc cũng là Thần Nhân!”
Nhan Như Hoạ gật gật đầu.
Lời nói này cô ta rất tán thành.
Tuy nói vị tổ sư kia rất không đáng tin cậy.
Nhưng mà khi nói về con đường ngự thú, sự cường đại của tổ sư không người nào có thể sánh bằng!
Cũng thật khó để tưởng tượng ra, người có thể dạy dỗ ra được đám người tổ sư, Ngự Thiên Thánh Tôn sẽ có phong thái đến mức nào?
Âm thanh ầm ầm không ngừng vang lên.
Từng bóng người lần lượt ngã xuống.
Tề Tư Tư thấy một màn như vậy thì giữ chặt Tề Bác, lẩm bẩm nói: “Tứ đệ, người bạn này của đệ, đang báo thù cho đệ!”
“Cha…”
Giờ phút này, trong mắt Tề Tư Tư tràn ngập nước mắt.
Tất cả sự uất ức, nhục nhã như được bộc phát ra trong giây phút này.
Mà giờ phút này, sắc mặt thập hoàng tử Tề Hạo Vũ và Tề Ngọc Phong vô cùng khó coi.
Thiên Thánh bên người đều đã chết, hiện giờ, không ít người còn chẳng thèm quan tâm đến mệnh lệnh gì đó, chỉ vội chạy trốn.
Những đạo lôi phong kia đánh xuống từng vị trí xung quanh hai người, nhưng mà không có cái nào là đánh trúng hai người bọn họ.
Tần Ninh cố ý làm thế.
Giết người diệt tâm.
Thời gian từ từ trôi qua.
Cùng với một tiếng kêu thảm thiết cuối cùng vang lên.
Bên trong lôi hải, thương vong vô cùng nghiêm trọng.
Mà giờ phút này, rất nhiều nhóm võ giả trong Hồn Vương quận đều cách xa nơi này vạn mét, đứng xa xa quan sát tất cả.
Cho dù là nhóm hộ vệ của Hồn Vương phủ cũng không dám tới gần.
Tới gần làm gì?
Chịu chết sao?
Lúc này, ánh mắt Tần Ninh mang theo sự lạnh lùng, vô tình.
“Tề Ngọc Phong!”
Một lời vừa dứt, ngay lập tức, bàn tay Tần Ninh vung lên rồi chậm rãi nắm chặt.
Bốn phía Tề Ngọc Phong xuất hiện từng chiếc xúc tua sấm sét, quấn chặt lấy cơ thể hắn ta.
“Ngươi…Tần Ninh…Phụ vương của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, thất hoàng tử điện hạ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu”.
Tề Ngọc Phong lạnh lùng quát lớn.
“Thất hoàng tử sao?”
Tần Ninh thì thầm nói: “Ta sẽ đi tìm hắn ta”.
Mà bấy giờ, Tần Ninh nhìn về phía Tề Ngọc Phong, nói: “Trước tiên, cần phải hỏi tội ngươi đã”.
Tần Ninh nhìn về phía Tề Tư Tư.
Tề Tư Tư sửng sốt, sau đó lập tức tiến lên phía trước.
Bàn tay Tần Ninh vung lên, một lôi kiếm xuất hiện ở trước mặt cô ấy, Tần Ninh chậm rãi nói: “Vết thương bên ngoài cơ thể đã không còn là vấn đề, nhưng mà vết thương trong lòng lại vô cùng khó để chữa lành!”
“Tề Ngọc Phong, chính là vết thương lòng của cô”.
Tần Ninh nhìn về phía Tề Tư Tư nói: “Xử lý như thế nào, cô tự mình quyết định!”
Nghe được những lời này, vẻ mặt Tề Tư Tư trở nên sửng sốt.
Bàn tay chậm rãi cầm lấy lôi kiếm.
“Tư Tư…”
Lúc này, vẻ mặt Tề Ngọc Phong đầy hoảng sợ, lớn tiếng nói: “Tư Tư, ta bất đắc dĩ bị ép buộc, phụ thân và thất hoàng tử hợp tác với nhau, ta chỉ là thế tử, cũng không còn cách nào khác, ta không thể phản kháng lại cha ta, cũng không thể nào phản kháng lại thất hoàng tử, muội cũng biết, ta thích muội mà!”
Nghe được những lời này, Tề Tư Tư lộ ra nụ cười tự giễu.
“Thích ta?”
Tề Tư Tư mỉm cười nói: “Chữ thích của ngươi, ta không nhận nổi, đêm hôm đó…ta đã thấy ngươi đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt của ngươi đã nói cho ta biết, ngươi…căn bản là không có một tia áy náy nào”.
Phập phập!
Trường kiếm xuyên qua thân thể của Tề Ngọc Phong.
“A…”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Cơ thể Tề Ngọc Phong giống như bị thiêu cháy, đau đớn đến tận xương tuỷ.
“Tề Tư Tư, con đàn bà đê tiện này, cô gieo gió gặp bão, đáng đời!”
Biểu cảm của Tề Ngọc Phong trở nên dữ tợn, hắn ta mắng: “Thập hoàng tử nhìn trúng cô thì đó là phúc phận của cô! Cô nghĩ rằng ta thích cô sao? Ta vẫn luôn xem cô như con ngốc mà đùa giỡn!”
“Đáng đời cô!”
Lúc này, Tề Ngọc Phong hoàn toàn điên cuồng.
Sắc mặt Tề Tư Tư càng thêm tái nhợt, bàn tay run nhè nhẹ.
“Đáng đời ta!”, Tề Tư Tư lẩm bẩm nói: “Cho nên bây giờ, ngươi cũng là gieo gió gặt bão”.
Phập phập!
Lại một kiếm đâm tới.
Từng kiếm, từng kiếm một đâm vào, tiếng quát mắng của Tề Ngọc Phong dần dần suy yếu.
Cho đến cuối cùng, tiếng quát mắng đã biến mất hoàn toàn.
Thân thể Tề Ngọc Phong sớm đã biến thành một cái sàng.
Thấy một màn như vậy, dáng vẻ của Tần Ninh vẫn bình thản.
Tấn Triết và Nhan Như Hoạ cảm thán trong lòng.
Có lẽ, đối với Tề Tư Tư mà nói, Tề Khánh vương gia và Tề Hồn vương gia có quan hệ vô cùng tốt, hai nhà là tri kỷ, quan hệ vô cùng thân thiết.
Một biến cố xảy ra.
Cho dù là ai cũng không thể nào chấp nhận được!
Giờ phút này, ánh mắt Tần Ninh mang theo sự lạnh lùng nhìn thẳng về phía thập hoàng tử.
Sắc mặt thập hoàng tử đã sớm trở nên trắng bệch.
Hắn ta muốn chạy nhưng lúc này, hai chân như bị chôn xuống đầm lầy, căn bản không thể nào chạy thoát được.
“Ngươi…Ngươi đừng làm bậy…”
Thập hoàng tử run rẩy nói: “Huynh trưởng của ta là thất hoàng tử Tề Nhạc, ngươi dám giết ta? Ngươi chắc chắn sẽ phải chết, toàn bộ thánh quốc Đại Tề đều biết, thất ca quan tâm ta đến mức nào”.
“Cho dù là thái tử hay tam hoàng tử cũng không dám ra tay với ta, uy hiếp thất ca ta!”
Nghe được những lời này, Tần Ninh nở nụ cười.
“Thật sao?”
Tần Ninh cười nhạt nói: “Bọn họ không dám, nhưng ta dám!”
“Nhưng mà ngươi cũng đã nhắc nhở ta một chuyện, cứ giết chết ngươi như vậy thì thật đáng tiếc”.
Giờ phút này, thập hoàng tử chỉ cảm thấy cả người lạnh toát.
Tần Ninh cũng nhìn về phía Tề Tư Tư nói: “Ác ma cuối cùng này giao cho cô, đừng giết chết, giữ lại một hơi thở là được”.
“Ta mong rằng cô có thể hiểu được, ta làm như vậy là hy vọng cô có thể bộc phát ra những uất ức trong lòng, Tề Bác còn cần cô chăm sóc…”
Tề Tư Tư gật đầu.
Cô ấy nhìn về phía Tần Ninh, do dự nói: “Cảm ơn ngươi, Tần Ninh”.
Lời này, là xuất phát từ tận đáy lòng.
Gặp phải chuyện này là bởi vì cuộc tranh đấu quyền lợi trong thánh quốc Đại Tề.
Vốn dĩ, việc này không liên quan gì đến Tần Ninh.
Nhưng hắn lại nhúng tay vào, chỉ vì muốn giúp đỡ hai tỷ đệ bọn họ.
Chính vì vậy mà không tiếc đắc tội với thập hoàng tử, đắc tội với thất hoàng tử, thậm chí còn có thể gặp phải đương kim thánh chủ.
Tần Ninh nghe vậy thì nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Tề Tư Tư.
Ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía Tề Bác đang ở bên trong Nguyên Hoàng cung, hắn khẽ nói: “Vẫn còn tốt, ngươii còn sống…”
Lời này vừa nói ra, nước mắt Tề Tư Tư rơi như mưa.
Lúc này, Tần Ninh cũng thở dài một tiếng.
Chương 1777: Đi đâu?
Đúng vậy, vẫn còn tốt, người còn sống!
Mất đi ký ức cũng là một sự giải thoát.
Nếu như năm đó, khi ở thượng quốc Đại Minh, hắn có thể ở lại nơi đó, dõi theo Tần Hâm Hâm.
Có lẽ bây giờ, Tần Hâm Hẫm đã ở bên Minh Thanh Thanh, tại đại lục Vạn Thiên sinh con dưỡng cái, cả đời bình an…
Nếu như…
Đáng tiếc không có nếu như.
Khi kiếp thứ mười của hắn mở ra, điều đầu tiên mà hắn nhìn thấy chính là Hâm Hâm vừa nhát gan lại vừa trọng tình trọng nghĩa.
Khi đó, hắn vừa mới khôi phục ký ức về chín đời chín kiếp, có lẽ, khi ấy, Tần Hâm Hâm chỉ đơn giản là muốn làm một người tự do, vui vẻ.
Nhưng mà…
Giờ phút này, Tần Ninh khẽ nhắm lại hai mắt, chắp hai tay sau lưng.
Chuyện của Tề Bác cũng tương tự chuyện của Tần Hâm Hâm năm đó.
Gợi lên sự tự trách trong đáy lòng hắn.
Cho nên việc này, hắn phải nhúng tay, hơn nữa, còn phải nhúng tay đến cùng.
Ầm…
Giờ phút này, nhìn về phía không trung, Giản Bác và Tề Hồn đang đánh nhau vô cùng điên cuồng.
Tần Ninh ngẩng đầu nhìn bầu trời, lớn tiếng nói: “Giản Bác, ngươi là đệ tử Thánh Thú tông, Thiên Thánh bát phẩm, ngay cả lão lưu manh này mà cũng không giết được hay sao?”
Tiếng quát này vừa truyền đến.
Giản Bác ở trên cao lảo đảo một cái, suýt chút nữa đã té ngã xuống mặt đất.
Quả thật hắn ta là Thiên Thánh bát phẩm, nhưng mà…hắn ta cũng vừa mới thăng cấp không lâu.
Tề Hồn này chính là Thiên Thánh bát phẩm lâu năm, khả năng khống chế thánh quyết cao cường, thánh lực trong cơ thể cũng cuồn cuộn không ngừng, hơn nữa, lực hồn phách lại cực kỳ cường đại.
Ầm…
Từng âm thanh nổ đùng đùng vang lên.
Lúc này, rõ ràng là Giản Bác đã thể hiện rõ sự chật vật.
“Để tổ sư thúc giúp ngươi một chút nhé?”
Tần Ninh cao giọng nói lớn.
“Được được!”
Giản Bác vội vàng đáp lời.
Thật sự là hắn ta cần sự giúp đỡ.
Hắn ta vừa mới đột phá Thiên Thánh bát phẩm, có thể chống đỡ được đến bây giờ đã là không tầm thường rồi.
Giờ phút này, Tần Ninh nắm chặt hai tay.
Dưới tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, lôi hải ở bốn phía đang không ngừng thu nhỏ lại.
Cuối cùng, khi lôi hải thu nhỏ lại đến mức tận cùng, sức mạnh sấm sét khủng bố kia ngưng tụ trên đầu ngón tay Tần Ninh.
Lúc này, có thể nhìn thấy được đầu ngón tay hắn đỏ tươi như máu, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng sẽ không chịu nổi sức mạnh khủng bố của lực sấm sét kia mà bùng nổ vỡ nát.
“Thiên Lôi chỉ!”
Ngay sau đó, một ngón tay búng ra.
Ầm…
Âm thanh gầm rú kịch liệt vang lên.
Lôi chỉ kia trực tiếp giết về phía Tề Hồn.
Sắc mặt Tề Hồn lập tức trở nên lạnh lùng.
Tề Ngọc Phong đã chết, ông ta có có thể cảm nhận được.
Nhưng mà Giản Bác ở trước mắt này vẫn luôn quấn riết lấy ông ta, khiến cho ông ta không thể nào quản được việc khác.
Thấy công kích của Tần Ninh đánh tới, sắc mặt Tề Hồn lạnh lùng.
Không thể tránh thoát!
Chỉ có thể cứng rắn chống đỡ.
Mà giờ phút này, Giản Bác nắm lấy cơ hội, nhanh chóng đánh tới.
Ầm…
Trong một khoảng thời gian ngắn, đất trời không ngừng vang lên âm thanh gầm rú.
Trong từng tiếng gầm rú được phóng thích ra ấy còn mang theo sức mạnh khủng bố, làm cho người ta có cảm giác vô cùng đinh tai nhức óc.
Lúc này, sấm sét trong đất trời cũng từ từ tiêu tan.
Lôi kiếp mà Tần Ninh dẫn động đã hoàn toàn biến mất.
Chỉ có phía trên trời cao còn có thánh lực khủng bố đang dao động, gần như là khiến cho không gian vặn vẹo, ngăn cách tất cả.
Một hồi lâu sau.
Tiếng nổ mạnh đã lắng xuống.
Thân hình Giản Bác cũng từ từ hạ xuống.
Chỉ thấy trong tay hắn ta là một cơ thể tóc tai hỗn loạn, máu tươi chảy ròng ròng.
Đúng là Tề Hồn.
Thấy một màn như vậy, ánh mắt mọi người đều tràn đầy hoảng sợ.
Tề Hồn vương gia!
Thiên Thánh bát phẩm!
Bị đánh bại.
Giờ phút này, nhóm võ giả hộ vệ của Hồn Vương quận đều không dám đến gần, ánh mắt đầy sự sợ hãi.
“Cảm ơn tổ sư thúc ra tay giúp đỡ, giúp ta bắt được kẻ xấu”.
Giản Bác chắp tay nói.
Tần Ninh phất phất tay, rồi quét mắt nhìn xung quanh.
“Mang theo Tề Hồn và vị thập hoàng tử Tề Hạo Vũ này, chúng ta xuất phát!”
Tần Ninh không dừng lại lâu.
“Tổ sư thúc, đi đâu?”
Lúc này, Giản Bác hưng phấn hỏi.
Còn có thể không hưng phấn sao?
Một đường đánh thẳng đến đây, quả thực là đã khiến cho hắn ta có nhận thức mới.
Tổ sư thúc quá lợi hại.
Loại tự tin, lạnh nhạt này không phải tự nhiên mà có.
Là vô cùng tự tin.
Nói dăm ba câu thôi là đã có thể khiến cho hắn ta thăng cấp.
Mà bản thân tổ sư thúc, nói đột phá là sẽ đột phá.
Giống như không có cửa ải nào là khó khăn.
Chỉ có như thế thì cũng thôi đi.
Tần Ninh đột phá cảnh giới Thiên Thánh nhất phẩm lại còn có thể dẫn sấm sét đến.
Đây là cái thủ đoạn gì?
Căn bản là hắn ta không biết!
Giờ phút này, Tần Ninh thản nhiên nói: “Làm việc tốt thì phải làm đến cùng, tiếp theo…tất nhiên là đi Tề Đô, tìm huynh trưởng của vị thập hoàng tử này, thất hoàng tử Tề Nhạc!”
Nghe được những lời này, ánh mắt Giản Bác trở nên nóng bỏng.
Vậy mà thật sự muốn đi!
Nếu như đi đến đó, có thể sẽ đụng phải vị thánh chủ thánh quốc Đại Tề kia.
Chẳng lẽ, tổ sư thúc dự định cứng đối cứng, liều một phen với vị thánh chủ có cấp bậc Thánh Vương kia hay sao?
Hơn nữa, thánh quốc Đại Tề đã trải qua nhiều năm như vậy, nhất định là không chỉ có một vị Thánh Vương.
Thánh Vương!
Đương nhiên là hắn ta đã từng gặp qua.
Trong Thánh Thú tông cũng có.
Nhưng mà đó là người trong nhà, người ta cũng không rảnh rỗi gì mà ra tay với hắn ta, nhưng còn những Thánh Vương khác…
Cũng không phải là dễ dàng trêu chọc như vậy.
Thánh Vương tức giận, trăm vạn thi thể, đó vẫn còn đang là nhẹ nhàng.
“Thế nào? Sợ à?”
Tần Ninh thản nhiên nói.
“Sợ gì chứ?”, Giản Bác cười ha ha nói: “Đi cùng với sư tổ và đời thứ nhất không được thấu hiểu sự đời, đi theo tổ sư thúc va chạm xã hội, nói không chừng tiếp theo chúng ta có thể đột phá Thiên Thánh cửu phẩm, Thiên Thánh thập phẩm rồi trực tiếp trở thành Thánh Vương luôn”.
Tần Ninh liếc mắt nhìn bộ dạng cười ha ha của Giản Bác, lạnh nhạt nói: “Ngươi đang nằm mơ đấy à”.
Nụ cười của Giản Bác lập tức cứng đờ.
Ở bên cạnh, Tấn Triết và Nhan Như Hoạ không nhịn được mà nở nụ cười.
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn Tề Tư Tư nói: “Thập hoàng tử Tề Hạo Vũ và vị Tề Hồn vương gia này, trên đường đi nhờ cô trông coi, lưu ý một điều, trước khi tới Tề Đô, đừng để cho hai người bọn họ chết”.
Lúc này, hai mắt Tề Tư Tư ẩn chứa lửa giận, cô ấy nhìn hai người kia rồi gật gật đầu.
Lúc này, Tề Hồn tóc tai bù xù, thân thể bị thương, dường như là hơi thở ngày càng yếu dần.
“Tần Ninh, ngươi có biết là ngươi đang làm cái gì không?”
Tề Hồn giận dữ hét lớn: “Ngươi đắc tội với thất hoàng tử, nhất định sẽ chết không nơi chôn thân”.
“Sau lưng thất hoàng tử là ai? Là thánh chủ, ngươi dám đến Tề Đô, chắc chắn là phải chết không thể nghi ngờ”.
Tần Ninh nhìn về phía Tề Hồn nói: “Ngươi không cần kích thích ta, ta muốn đến Tề Đô, hơn nữa, không những đi đến đó, mà còn muốn minh oan giải tội!”
“Địa vực Hạ Tam Thiên to như vậy, còn chưa có nơi nào mà Tần Ninh ta không đến được”.
Tần Ninh vung tay, trở về bên trong Nguyên Hoàng cung.
Thân hình to lớn của Cửu Anh kéo theo Nguyên Hoàng cung phía sau, xuất phát.
Mục tiêu, Tề Đô!
Đế đô thánh quốc Đại Tề.
Giờ phút này, Tề Tư Tư mang theo hai người Tề Hạo Vũ và Tề Hồn đi vào một căn phòng bí mật bên trong cung điện, không lâu sau, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên…
Ba người Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Hoạ thấy một màn như vậy thì rụt cổ lại.
“Tổ sư thúc thật đúng là ngông cuồng, nhưng mà…ta rất thích!”.
Nhan Như Hoạ lộ ra vẻ si mê nói.
“Ha ha, Tiểu Hoạ Hoạ, bộ dạng lôi thôi lếch thếch này của ngươi, cho dù là xinh đẹp tuyệt trần, đoán chừng tổ sư thúc cũng sẽ không nhìn trúng ngươi”.
Giản Bác cười ha ha nói.
Nhan Như Hoạ trợn trắng mắt trừng Giản Bác một cái, im lặng không nói gì.
Chương 1778: Cuộc chiến giữa các vị hoàng tử
Mà giờ phút này, Tấn Triết lại cực kì chân thành nói: "Tuy tổ sư thúc nhúng tay vào chuyện bao đồng, thế nhưng… nếu đổi lại là chúng ta nhìn thấy chuyện này, chẳng lẽ sẽ mặc kệ sao?"
"Tề Tư Tư và Tề Bác đều là người ngây thơ, phải chịu biến đổi kịch liệt như vậy, nếu không giúp một tay, lương tâm chúng ta cũng khó có thể bình an".
"Đúng vậy..."
Tần Ninh điên cuồng!
Điên cuồng cũng tốt!
Mà khi đám người Tần Ninh rời khỏi Hồn Vương quận, đủ loại tin tức lại truyền ra lần nữa.
Vương gia Tề Khánh bỏ mình.
Vương gia Tề Hồn bỏ mình.
Trong lúc này, từng tin tức truyền ra khiến toàn bộ thánh quốc Đại Tề đều hoàn toàn náo nhiệt hẳn lên.
Thế lực khắp nơi đều sử dụng tình báo gián điệp để điều tra mọi chuyện.
Mà cùng lúc đó, thánh quốc Đại Tề, Tề Đô.
Tề Đô chính là một tòa thành trì rộng lớn nhất trong toàn bộ thánh quốc Đại Tề, thậm chí là toàn bộ Tề Châu.
Không nói đến việc có hơn ngàn vạn người dân, mà mỗi một kiến trúc, mỗi một quảng trường đều được xây dựng rất kỹ càng tỉ mỉ.
Mà bên trong Tề Đô, nơi làm người khác chú ý nhất đương nhiên là hoàng cung của thánh quốc Đại Tề.
Toàn bộ hoàng cung nằm bên trong Tề Đô.
Mà xung quanh hoàng cung được bao vây bởi từng bức tường cao.
Tường cao trên trăm trượng, đều được ánh sáng thánh trận bao phủ.
Bình thường con dân Tề Đô căn bản không thể tới gần tường thành hoàng cung trong phạm vi trăm trượng, nếu không chắc chắn sẽ phải chết.
Hoàng cung lớn như vậy gần như chiếm cứ một nửa khu vực Tề Đô.
Giống như một tông môn trong thành.
Mà trên thực tế, thánh quốc Đại Tề đúng là tông môn mạnh nhất trong toàn bộ Tề Châu.
Đương kim Thánh Chủ Tề Hạo làm chủ, đây là một vị Thánh Vương vô địch chân chính.
Nói một không hai trong toàn bộ thánh quốc Đại Tề.
Thập đại vương gia!
Hai mươi bốn tướng quân!
Bảy mươi hai quận trưởng.
Cùng hơn ngàn tông môn to to nhỏ nhỏ.
Tất cả những thứ này đều nằm trong sự khống chế của vị Thánh chủ đó.
Giờ phút này, trong hoàng cung Đại Tề, từng tầng cung viện tiến dần lên, hộ vệ, cung nữ và đám thái giám đi tới đi lui, cẩn thận làm tốt công việc của mình.
Trong một đại điện ở giữa hoàng cung.
Ba bóng người đang khom lưng đứng.
Trong ba người này, một người bên trái mặc trường sam màu xanh, bên ngoài khoác một chiếc áo mãng bào, đầu đội ngọc quan, khuôn mặt hơi dài, thế nhưng đôi mắt cùng bờ môi đẹp đẽ khiến hắn ta trông vẫn giống một thanh niên tuấn tài.
Người phía bên phải chính là thất hoàng tử Tề Nhạc lúc trước xuất hiện ở Hồn Vương quận.
Mà khuôn mặt thanh niên ở giữa có vài phần tái nhợt, nhìn sắc mặt dường như cũng có chút tối tăm.
Giờ phút này ba người đang đứng dưới ngai vàng trong đại điện, bầu không khí có vẻ hơi ngưng đọng.
Dần dần, thanh niên bên trái mỉm cười nói: "Thất đệ quả nhiên là lắm chiêu trò, vương gia Tề Hồn và vương gia Tề Khánh vốn không giúp ai cả, không nghĩ tới vương gia Tề Hồn đã bị thất đệ bỏ vào trong túi rồi".
"Mà bây giờ ngươi mượn tay vương gia Tề Hồn để giết vương gia Tề Khánh, lại vu oan giá họa, không có chứng cứ, Hồn Vương quận và Khánh Vương quận sẽ quy hết về ngươi!"
"Tam ca, chiêu trò bêu xấu của ngươi lại tăng lên rồi đấy!", giờ phút này Tề Nhạc lại mỉm cười nói: "Tề Khánh đánh đến Hồn Vương phủ, chẳng lẽ chuyện này cũng là ta bày kế sao?"
"Ai mà biết được..."
Tề Hoàn lại cười nhạo một tiếng.
"Tam đệ, thất đệ, đừng ồn ào nữa", đột nhiên thanh niên ở giữa khuyên giải: "Đợi chút nữa phụ hoàng ra sẽ lại tức giận đấy".
"Khánh Vương gia quản lý bảy quận, lại còn trung thành tuyệt đối, lần này ông ta chết rồi, phụ hoàng không tức giận mới là lạ".
Tề Hoàn hừ lạnh một tiếng, lười nói nhiều lời.
Mà ngay vào giờ phút này, một đám thái giám cung nữ lần lượt đi ra từ sau đại điện.
Một bóng người nhã nhặn vững vàng bước đi phía sau đám thái giám cung nữ kia.
Rất nhiều người đều lần lượt khom lưng.
Lúc này ba vị hoàng tử cũng quỳ xuống thi lễ.
"Tham kiến Thánh Chủ".
"Tham kiến Thánh Chủ!"
Mà cùng lúc đó, bóng người kia lại đi đến trước ngai vàng, thản nhiên ngồi xuống.
Nhìn kỹ lại, người này mặc một bộ quần áo màu trắng, vạt áo kéo lê trên mặt đất, mái tóc dài hơi buộc lên, rất nhiều lọn tóc rối tung xõa ở sau gáy.
Mà khuôn mặt của ông ta cũng có vài phần lười nhác ung dung.
Thánh quốc Đại Tề.
Thánh Chủ Tề Hạo!
Nếu nhìn qua sẽ thấy người này không hề có chút phong thái của Thánh Chủ nào cả.
Thế nhưng lúc ba vị hoàng tử đứng trước người này đều phải cúi đầu nghe theo, không dám nói gì.
"Đến hết rồi sao..."
Lúc này giọng nói từ tính vang lên.
Thánh Chủ Tề Hạo thản nhiên nói: "Nói đi, chuyện gì? Vậy mà ba người các ngươi đều đến cả..."
Nghe thấy lời này, tam hoàng tử Tề Hoàn nói đầu tiên: "Khởi bẩm phụ hoàng, vương gia Tề Khánh đã bị vương gia Tề Hồn giết chết, bây giờ người dân của bảy quận thuộc quyền quản lý của Khánh Vương đang rất bàng hoàng".
"Lần này Tề Hồn ra tay giết chết một vị vương gia, tội đáng chết, mà Tề Kiện vương gia và Tề Hủ vương gia kia là đồng lõa, cũng phải trừng trị nghiêm khắc!"
Nghe thấy lời này, Thánh Chủ Tề Hạo liếc qua hoàng tử Tề Hoàn, cười nói: "Lão tam cho rằng nên xử lý như thế nào đây?"
"Xóa bỏ thân phận của hai vị vương gia".
Tề Hoàn nghiêm nghị nói.
"Không thể!"
Mà giờ phút này, Tề Nhạc lại chắp tay nói: "Phụ hoàng, việc này rất kỳ quặc".
"Vương gia Tề Khánh không biết lên cơn điên gì, thế mà lại trực tiếp xông thẳng về hướng Hồn Vương phủ, vương gia Tề Hồn cũng bất đắc dĩ mới ra tay, mà lúc đó hai người Tề Kiện và Tề Hủ đúng lúc ở trong Hồn Vương phủ, ba người không còn cách nào nên mới ra tay giết chết vương gia Tề Khánh!"
"Về phần vì sao vương gia Tề Khánh nổi điên, bây giờ còn chưa biết..."
Nghe thấy lời này, Tề Hoàn lại cười lạnh nói: "Vì sao ư?"
"Bởi vì con gái của vương gia Tề Khánh là Tề Tư Tư đã bị thập hoàng tử Tề Hạo Vũ làm nhục, mà con trai của vương gia Tề Khánh là Tề Bác thích con gái Tề Uyển Nhi của vương gia Tề Hồn, thế nhưng lại bị Tề Diệp vượt lên trước, hắn ta đã phải nhìn người con gái mà mình thích bị huynh trưởng của mình làm nhục ở trước mặt mình!"
"Vương gia Tề Khánh đứng trước việc này, nếu không nổi điên, vậy ông ta vẫn là vương gia Tề Khánh sao?"
Nghe thấy lời này, Tề Nhạc lại quát: "Tam ca, nói chuyện phải có chứng cứ, ngươi có chứng cứ không?"
"Chứng cứ? Vương gia Tề Khánh chết rồi, chỉ sợ hai người Tề Tư Tư và Tề Bác kia cũng bị ba huynh đệ Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh, Tề Diệp giết người diệt khẩu, không có chứng cứ, làm sao có thể có chứng cứ được".
Tề Hoàn lạnh lùng nói.
Lần này tốc độ ra tay của Tề Nhạc quá nhanh.
Nhanh đến mức hắn ta căn bản không có thời gian nhúng tay đã kết thúc rồi.
Nhưng cho dù như thế, bây giờ cũng không thể để Tề Nhạc thành công như vậy được.
"Không có chứng cứ thì chính là ngậm máu phun người", giờ phút này Tề Nhạc lạnh lùng khinh miệt nói.
"Thất đệ, những chuyện ngươi làm không có khả năng không có một sơ hở nào chứ? Chỉ cần phụ hoàng phái Tề Quân Vệ đi thăm dò, chắc chắn có thể tra ra cái gì đó!"
Tề Quân Vệ!
Đây là một nhóm hộ vệ có thực lực mạnh nhất trong thánh quốc Đại Tề, còn là tâm phúc của Thánh Chủ.
Giờ phút này, Tề Nhạc chắp tay nói: "Phụ hoàng, nếu không tin con thì cứ việc điều tra! Nhi tử đồng ý chứng minh sự trong sạch!"
"Nếu thất đệ đã có quyết tâm này, ta nghĩ nhất định phụ hoàng sẽ đồng ý với ngươi!", Tề Hoàn lạnh lùng nói.
Chương 1779: Ngươi cũng chờ đó đi
Giờ phút này, dường như lửa nóng giữa hai người đang dần dần dâng cao.
Mà thái tử điện hạ Tề Hành ở giữa nhìn thấy một màn này lại có chút bất đắc dĩ.
Tam hoàng tử Tề Hoàn!
Thất hoàng tử Tề Nhạc.
Hai người này vô cùng quan tâm đến vị trí thái tử của hắn ta.
Bình thường, hai người cũng tranh đấu rất nhiều.
Mà hắn ta là thái tử, bị kẹp ở giữa, cha không thương mẹ không yêu, vô cùng khó chịu.
Cứ nói về thập đại vương gia đi.
Hai vị vương gia Tề Vân Kính và Tề Nhất Phong đều có tu vi thập phẩm đỉnh cao trời sinh, là tâm phúc của tam hoàng tử Tề Hoàn.
Mà vương gia Tề Kiện và vương gia Tề Hủ, bây giờ lại thêm một vương gia Tề Hồn, hai vị Thiên Thánh cửu phẩm, một Thiên Thánh bát phẩm, đều là người của thất hoàng tử Tề Nhạc.
Hắn ta thì sao?
Hắn ta là thái tử, nhưng chỉ có ba vị vương gia quy hàng.
Hơn nữa còn là Tề Mặc, Tề Ngạo, Tề Diễm cảnh giới Thiên Thánh thất phẩm.
So sánh với hai đệ đệ, thật sự là quá thê thảm.
Giờ phút này, trong đại sảnh an tĩnh lại.
Tề Hoàn và Tề Nhạc đều không nói gì nữa.
Mà Thánh Chủ Tề Hạo lại thản nhiên nói: "Thái tử, ngươi thấy thế nào?"
Ttrong lòng Tề Hành càng thêm đau khổ.
Mỗi lần có vấn đề này đều vứt cho hắn ta.
Chuyện nào đắc tội với người ta đều là hắn ta làm!
Tề Hành chắp tay nói: "Khởi bẩm phụ hoàng, việc này đúng là có chút kỳ quặc, nhi tử cho rằng vẫn cần điều tra một chút, chỉ là dùng Tề Quân Vệ lại quá khoa trương..."
Giờ phút này, Tề Hoàn và Tề Nhạc nghe hắn ta nói vậy, trong lòng đều xem thường.
Đối với Tề Hoàn mà nói, muốn tra việc này mà không sử dụng Tề Quân Vệ, những người khác nào dám đi điều tra thất hoàng tử Tề Nhạc? Cuối cùng vẫn là chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ chuyện nhỏ coi như không có thôi.
Mà đối với Tề Nhạc mà nói, phái người đi thăm dò sẽ khó tránh khỏi lộ ra sơ hở, chỉ là không phải Tề Quân Vệ dù sao cũng tốt một chút.
"Không cần tra xét".
Giờ phút này Thánh Chủ Tề Hạo thản nhiên nói: "Vương gia Tề Khánh bỏ mình, vương gia Tề Hồn cũng đã chết, hơn nữa ba vị thế tử của phủ vương gia Tề Khánh đều đã mất mạng".
Ông ta vừa nói xong, Tề Nhạc liền biến sắc.
Làm sao có thể!
"Phụ hoàng..."
Thánh Chủ Tề Hạo lại thản nhiên nói: "Xem ra các ngươi còn chưa nhận được tin tức".
"Ta còn tưởng rằng tin tức của các ngươi nhanh hơn của ta chứ".
Giờ phút này, Tề Hoàn cũng có chút sững sờ.
Tề Hồn chết rồi?
Ba thế tử của Tề Khánh cũng đã chết?
Chuyện gì xảy ra vậy?
Chẳng lẽ hắn ta hiểu nhầm Tề Nhạc thật?
Giờ phút này, sắc mặt Tề Nhạc cũng vô cùng ngạc nhiên.
Khốn kiếp.
Một đám vô dụng, rốt cuộc làm ăn kiểu gì vậy.
"Tề Nhạc".
Chủ thượng Tề Hạo đột nhiên khẽ gọi một tiếng.
Tiếng gọi này lại khiến Tề Nhạc lập tức nằm rạp trên mặt đất, cũng không dám thở.
Nói chung phụ hoàng đều gọi bọn họ là lão thất, lão tam, dù sao cũng là thất hoàng tử, tam hoàng tử, mà một khi gọi thẳng tên nghĩa là đã hoàn toàn tức giận.
"Ta nhận được tin tức, là một thanh niên tên là Tần Ninh làm, có vẻ là ra mặt vì một nhà vương gia Tề Khánh".
"Một vị Thiên Thánh nhất phẩm, thế mà lại nhắm đến mười bốn quận thành do hai người Tề Hồn và Tề Khánh quản lý, nếu bị truyền bá ra, tạo thành ảnh hưởng lớn như thế, trách nhiệm đều do ngươi".
"Ngươi hãy đi xử lý việc này".
"Nếu không xử lý tốt thì cứ lấy đầu của hai vương gia Tề Kiện và Tề Hủ để tạ tội!"
Nghe thấy lời này, cả người hoàng tử Tề Nhạc run lên.
Lấy mạng của Tề Hủ và Tề Kiện để tạ tội, ý của phụ hoàng đã rất rõ ràng.
Nếu không xử lý tốt thì sẽ giết phụ tá đắc lực của hắn ta.
Tề Kiện và Tề Hủ đều là tâm phúc của hắn ta, nếu để mất đi, hắn ta cũng sẽ mất tư cách đối đầu với Tề Hoàn.
"Tề Hoàn, Tề Hành, hai người các ngươi phụ trách giám sát!"
Chủ thượng Tề Hạo thản nhiên nói: "Nếu Tề Nhạc làm việc bất lợi, hai người các ngươi có thể bắt lại, đưa đi xử lý!"
Giờ phút này, ánh mắt Tề Nhạc biến đổi.
Phụ hoàng đã biết tất cả.
Thế nhưng hắn ta hiểu được, phụ hoàng cũng không tức giận vì mình giết Tề Khánh, mà tức giận vì mình không xử lý tốt chuyện sau đó, để xuất hiện hỗn loạn lớn như thế.
Thế nhưng từ đầu đến cuối Tề Nhạc cũng không hiểu ra chỗ nào có vấn đề!
Tần Ninh!
Là ai?
Nhảy ra từ chỗ nào vậy!
Giờ phút này, Tề Hạo đứng dậy, thản nhiên nói: "Bây giờ đám người Tần Ninh đã đi về hướng Tề Đô, Tề Nhạc, ngươi tự đi xử lý".
"Xử lý tốt, ta sẽ tha ngươi vô tội, nếu không xử lý tốt, ngươi… cũng chờ đó đi!"
Tề Nhạc quỳ trên mặt đất, không dám thở mạnh.
Mãi đến khi chủ thượng Tề Hạo rời đi đã lâu, Tề Nhạc mới đứng dậy.
Mà lúc này Tề Hoàn lại nhếch miệng cười nói: "Xem ra, thuộc hạ của thất đệ làm việc cũng không chắc chắn nhỉ..."
"Đại ca!"
Tề Hoàn nhìn về phía Tề Hành, cười nói: "Chúng ta cùng nhau giám sát, nhìn xem thất đệ chùi đít cho mình như thế nào đi?"
"Ha ha ha..."
Bây giờ tâm trạng của Tề Hoàn rất tốt, hắn ta cất bước rời đi.
Mà Tề Hành lại nhìn Tề Nhạc, cũng không nói gì thêm mà quay người rời đi.
Thật lâu sau, Tề Nhạc mới đi ra khỏi đại điện.
"Tần Ninh… Là ai..."
"Tề Hồn chết rồi? Tề Diệp cũng đã chết? Ba tên vô dụng kia, rốt cuộc đã làm cái gì vậy... Thập đệ đâu..."
Tề Nhạc vừa lẩm bẩm vừa tăng tốc bước chân.
Hoàng cung Đại Tề được xây dựng rất rộng rãi.
Mà rất nhiều hoàng tử cũng có dinh thự ở xung quanh hoàng cung.
Giờ phút này, Tề Nhạc trở về tới trong phủ đệ.
"Lưu Bình tiên sinh và Lưu Nguyên tiên sinh đâu?"
Tề Nhạc mở miệng nói.
"Khởi bẩm điện hạ, hai vị tiên sinh đang bế quan ở mật thất trong phủ".
"Lập tức triệu tập tới đây", Tề Nhạc lạnh lùng nói: "Đi, cũng tìm cả vương gia Tề Kiện và Tề Hủ đến".
Nghe thấy lời này, mấy tên thuộc hạ đều biến sắc.
Có chuyện gì mà gấp gáp như vậy, thế mà lại để điện hạ muốn gọi cả bốn vị tướng tài đắc lực dưới tay đến!
Giờ phút này Tề Nhạc vô cùng phiền lòng, thấy mấy người còn đứng tại chỗ thì lập tức gầm thét lên: "Nhanh đi đi!"
"Vâng vâng vâng..."
Từng bóng người lần rời đi.
…
Bên trong thánh quốc Đại Tề.
Nguyên Hoàng cung, Cửu Anh kéo cung rời đi.
Trên đường đi, tiếng kêu thảm thiết của Tề Hồn và thập hoàng tử Tề Hạo Vũ dần dần suy yếu, cuối cùng đã hoàn toàn mất tiếng.
Mà lúc Tề Tư Tư đi ra từ trong phòng, dường như ánh mắt đã khôi phục một chút tỉnh táo.
"Sắp đến Tề Đô rồi!"
Tề Tư Tư nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Tần công tử, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?"
"Bước vào Tề Đô, có lẽ sẽ đứng trước Thánh Chủ, vị Thánh Vương kia..."
Tần Ninh nghe vậy lại cười nói: "Chúng ta đã đối mặt với vị thánh chủ kia rồi".
"Dọc theo con đường này, tầm mắt đi theo chúng ta cũng không ít đâu..."
Tần Ninh nhìn Tề Tư Tư, tiếp tục nói: "Xả giận xong, trong lòng đã dễ chịu hơn nhiều chưa? Đi xem Tề Bác một chút đi!"
"Ừm..."
Tề Tư Tư quay người rời đi.
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía trước, hai mắt lấp lóe ánh sáng.
Ba người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa cũng vô cùng khẩn trương.
Thật sự muốn đánh tới Tề Đô sao!
Thánh quốc Đại Tề, là thánh quốc Đại Tề - một trong những bá chủ của thánh vực Thiên Hồng đấy!
Không nghĩ tới thế mà ba người bọn họ lại đi theo vị tiểu tổ sư thúc này đến nơi đây.
Thế nhưng những chuyện xảy ra tiếp theo thật sự không phải nói đùa đâu.
Chương 1780: Tề Nhạc
"Khẩn trương à?"
Nhìn vẻ mặt của ba người, Tần Ninh cười nói: "Yên tâm, cũng không phải ta dẫn các ngươi đi tìm cái chết, mà là dẫn các ngươi tới nói lý!"
"Đi tìm thất hoàng tử điện hạ trước, nếu vị thất hoàng tử điện hạ kia không biết đạo lý, chúng ta lại đi tìm vị thánh chủ các hạ kia, nếu không được nữa thì bắt hết đám người cổ hủ của thánh quốc Đại Tề lại, để bọn họ cho một công bằng!"
Giản Bác run rẩy cười nói: "Tổ sư thúc, rốt cuộc người có năng lực gì thế, có thể nói trước với bọn ta một chút không?"
"Như thế cũng để đỡ sợ sệt trong lòng cả một đường!"
"Át chủ bài sao?"
Tần Ninh bước chân ra, nhìn chân trời đang nhanh chóng biến mất bên ngoài Nguyên Hoàng cung, khẽ cười nói: "Át chủ bài chính là ta".
Tốc độ của Nguyên Hoàng cung cũng không nhanh, dần dần tới gần Tề Đô.
Cho dù cách hơn mười dặm, vẫn có thể thấy được Tề Đô vô cùng rộng lớn, giống như một con mãnh thú Thương Lan, vô cùng mênh mông.
Giờ phút này, Tần Ninh đứng xa xa nhìn bên ngoài Tề Đô, mỉm cười nói: "Đến rồi".
"Đi tìm thất hoàng tử điện hạ trước đã!"
Ba người đều sững sờ.
Ba người Giản Bác cũng không quen thuộc với thánh quốc Đại Tề.
"Kéo thập hoàng tử kia lên hỏi một chút đi".
"Ừm!"
Không bao lâu, Tấn Triết đã dẫn thập hoàng tử xuất hiện trong đại sảnh Nguyên Hoàng cung.
Chỉ là nhìn thấy dáng vẻ thê thảm bấy giờ của hắn ta, trong lòng mấy người lại cảm thấy lạnh lẽo.
Quần áo của thập hoàng tử rách rưới, mái tóc dài lộn xộn, cả người gần như không có một chỗ da thịt nào là nguyên vẹn.
Hơn nữa ở giữa đũng quần, máu tươi nhuộm ẩm ướt quần và trường sam, nhìn có vẻ vô cùng thê thảm.
Chỉ là càng nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Tề Hạo Vũ bây giờ càng có thể hiểu được sự giận dữ trong lòng Tề Tư Tư, cùng với những gì cô ấy phải trải qua đêm đó...
Xem ra, Tề Tư Tư thật sự hận đến tận xương tủy.
Nếu không có Tần Ninh, chỉ sợ cô ấy sẽ mất mạng.
Thậm chí hoàn toàn trở thành đồ chơi của vị thập hoàng tử này.
Nhưng bây giờ...
Sự giận dữ giấu ở đáy lòng đã hoàn toàn phóng thích ra.
"Tẩm cung của thất hoàng tử ở chỗ nào?", Tần Ninh trực tiếp mở miệng nói.
Thập hoàng tử căm hận nhìn về phía Tần Ninh, trong miệng phun ra bọt máu, trầm giọng nói: "Bên trái hoàng cung, vị trí chính giữa là phủ đệ của thất ca ta".
"Được, trực tiếp đi thôi, Cửu Anh".
Cửu Anh liền chuyển phương hướng đi về phía hoàng cung Tề Đô...
Lúc này thập hoàng tử cũng không nói được một câu độc ác nào.
Hắn ta đã nói xong những lời độc ác lúc đối mặt với Tề Tư Tư rồi.
Bây giờ mấy người kia đi tìm thất ca, thất ca ắt sẽ báo thù cho mình.
Người phụ nữ đê tiện kia lại trực tiếp cắt đứt căn cơ của mình.
Đáng chết!
Đều đáng chết!
Thập hoàng tử đã ở biên giới sụp đổ.
Mà Nguyên Hoàng cung cũng xuất hiện trên bầu trời Tề Đô.
Tốc độ không giảm, đi thẳng tới bên trái hoàng cung.
Hoàng cung rộng lớn uy nghiêm đứng vững.
Mà ở bên trái cửa cung có một phủ đệ, cây cối xanh um tươi tốt, đình đài lầu các cũng được xây dựng vô cùng xa hoa.
Giờ phút này, Nguyên Hoàng cung dừng ở trước phủ đệ kia.
"Là nơi này sao?"
Tần Ninh nhìn về phía Tề Hạo Vũ, thản nhiên nói.
"Ừm!"
Tề Hạo Vũ nhếch miệng cười ha hả, hàm răng nhuộm đầy máu vô cùng dữ tợn, gần như điên cuồng gầm thét lên: "Tần Ninh, chắc chắn ngươi sẽ phải chết, các ngươi đều phải chết!"
"Đi vào Tề Đô, tất cả các ngươi đều phải chết".
Dường như Tề Hạo Vũ đã hoàn toàn phát điên.
Từng tiếng gầm gừ vang lên.
Mà cùng lúc đó, phủ đệ của thất hoàng tử cũng mở ra ầm vang.
Tiếp theo, bốn phía đất trời từng bóng người lần lượt bay lên không.
Gần như trong chớp mắt, tất cả đã vây quanh trên dưới trái phải Nguyên Hoàng cung.
"Ha ha ha..."
Tề Hạo Vũ nhếch miệng điên cuồng cười nói: "Cho dù bản hoàng tử phải chịu tất cả nhục nhã, thế nhưng có thể nhìn các ngươi xong đời, bản hoàng tử chết cũng đồng ý!"
Tần Ninh nhìn Tề Hạo Vũ, không thèm để ý đến.
Lúc này Tề Tư Tư, Tề Bác cũng xuất hiện trong đại điện.
"Vị kia chính là thất hoàng tử sao?"
Tần Ninh nhìn xuống phía dưới, thản nhiên nói.
"Ừm!"
Tề Tư Tư nhìn thấy thất hoàng tử kia vẫn có chút khẩn trương.
Mặc dù cô ấy là con gái của vương gia, nói đến cùng cũng là quận chúa.
Thế nhưng so sánh với hoàng tử, thân phận quận chúa căn bản không được tính là cái gì, giống như sự khác nhau giữa con cái của người đứng đầu một thành và con cái của phú ông vậy.
Giờ phút này, thất hoàng tử Tề Nhạc đang đứng chắp tay ở trước phủ đệ, ngửa đầu nhìn lên trên không.
Lạnh lẽo và lửa giận bên trong ánh mắt không cần nói cũng biết.
Quả thực là vô cùng tức giận.
Tất cả kế hoạch vốn nên phát triển tốt đẹp.
Thế nhưng kết quả thì sao!
Chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Mà cái ngoài ý muốn này lại đến từ người thanh niên trước mắt.
Bây giờ thanh niên này lại lái hành cung đến, đối mặt với hắn ta từ trên cao.
Cũng bởi vì người này mà hắn ta phải chịu trách phạt trước mặt phụ hoàng!
"Tần Ninh!"
Lúc này thất hoàng tử lạnh lẽo nói.
"Là ta".
Tần Ninh nhìn về phía thất hoàng tử, khẽ mỉm cười nói: "Thất hoàng tử đúng không? Nghe tên tuổi đã lâu, quả nhiên là một thiên tài".
"Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không?"
Thất hoàng tử lại trực tiếp quát.
"Hành cung dừng ở trước phủ đệ của hoàng tử, đây là điều mà thánh quốc Đại Tề không cho phép".
"Giết thần tử của thánh quốc Đại Tề ta, càng là điều mà luật pháp Đại Tề không cho phép".
"Ngươi có biết chỉ với những điều này, ngươi đã phải chết rồi không".
Tần Ninh nghe vậy, chỉ cười nói: "Cái hành cung này không được đứng ở trước phủ đệ hoàng tử thật sao? Ta không biết, người không biết vô tội!"
"Về phần giết thần tử của Đại Tề... Thất hoàng tử, đây không phải là chuyện mà ngươi làm sao? Thế mà lại đẩy hết lên người ta như vậy?"
Hắn vừa nói xong, sắc mặt của Tề Nhạc lại càng lạnh hơn.
Mà ở trên một tòa tháp cao cách hai người mười mấy dặm, giờ phút này hai người Tề Hành và Tề Hoàn đang đứng sóng vai.
"Đại ca, ngươi xem, lão thất nổi giận rồi..."
Tề Hoàn cười tủm tỉm nói: "Lão thập bị Tần Ninh kia bắt..."
Tề Hành lại cau mày nói: "Tam đệ, thập đệ cũng là huynh đệ của chúng ta..."
"Đại ca, ngươi đừng giả bộ nữa được không?", Tề Hoàn lại cười tủm tỉm nói: "Nếu lần này thất đệ gặp nạn, đó sẽ là cuộc chiến của hai người chúng ta, ngươi thiếu một đối thủ, ta cũng thiếu một đối thủ, chẳng phải rất tốt sao?"
"Tam đệ..."
Tề Hành bất đắc dĩ.
Vốn dĩ hắn ta cũng không muốn tranh!
Thánh Chủ lập hắn ta làm thái tử, trên thực tế lại chướng mắt hắn ta.
Lập làm thái tử cũng chỉ là tạo áp lực cho Tề Hoàn và Tề Nhạc, để hai người bọn họ thể hiện ra tài năng của mình đi tranh, đi đoạt thôi!
Nói cho cùng, hắn ta chỉ là con cờ.
Bây giờ người vui vẻ nhất chỉ có Tề Hoàn mà thôi.
Mà giờ phút này, ở trước phủ đệ của thất hoàng tử, mấy trăm bóng người đã bao vây Nguyên Hoàng cung tầng tầng lớp lớp.
Tề Nhạc lạnh lùng nói: "Thả đệ đệ ta ra trước đã, Tần Ninh, ta có thể cân nhắc tha cho Tề Tư Tư và Tề Bác không chết, không phải ngươi cũng vì hai người bọn họ sao?"
"Thả đệ đệ ta ra, ta sẽ không tuyệt tình như vậy!"
Mà nghe thấy lời này, Tần Ninh lại chỉ cười.
Bình luận facebook