-
Chương 1741-1745
Chương 1741: Vạn Thú Triều Bái trận
Tuy nhiên, việc chấn nhiếp này cũng không phải tuỳ tiện là có thể làm được.
Đầu tiên là phải có hồn phách võ giả, ngưng tụ thành Ngự Thú Ấn, có một dấu ấn giống như dấu ấn của thánh thú.
Sau đó, võ giả thôi thúc Ngự Thú Ấn, tạo thành liên kết với nhóm thánh thú, truyền đạt mệnh lệnh.
Thuật ngự thú cực kỳ phức tạp.
Trên thực tế, Thánh Thú tông đã tồn tại tám vạn năm, nhưng tổng cộng chỉ có chín người cũng là có nguyên nhân.
Thứ nhất là do sư tổ của Thánh Thú tông Ôn Hiến Chi rất lười biếng.
Thứ hai là do không phải võ giả nào cũng thích hợp học thuật ngự thú.
Võ giả ngự thú cần có thiên phú rất cao.
Nhưng điều không thể nghi ngờ chính là mỗi một vị võ giả ngự thú, đều là một sự tồn tại cực kỳ cường đại.
Thân phận cao quý không thua gì thánh đan sư, thánh khí sư hay thánh trận sư.
Tuy rằng Tấn Triết ở Thánh Thú tông học tập rất nhiều năm, nhưng vẫn còn rất nhiều điều chưa rõ đối với con đường ngự thú.
Ví dụ như…
Người tên Tần Ninh ở trước mắt vẫn chưa ký kết ấn ký với nhóm thánh thú trong Thánh Thú sơn, tại sao lại có thể thúc giục Ngự Thú Ấn?
Vậy có thể điều khiển được thánh thú sao?
Giờ phút này, ba người Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần và La Kình cũng nhìn Tần Ninh bằng ánh mắt kỳ quái.
Tần Ninh là một vị ngự thú sư?
“Nói chuyện đàng hoàng với các ngươi thì các ngươi lại không vừa ý, vậy thì đành phải dùng vũ lực thôi!”
Tần Ninh vừa dứt lời, bàn tay đã ra chiêu thứ nhất.
Gào…
Ầm…
Từng đợt âm thanh hỗn loạn vang lên.
Mọi người đều cảm nhận được sự rung chuyển của đất trời.
Sau đó, chỉ thấy ở trước sơn môn của Thánh Thú tông, từng bóng dáng nhanh chóng tụ tập lại.
“Lục Vĩ Linh Mãng!”
“Hắc Văn Bạch Tình Hổ!”
“Liệt Thiên Viên!”
“…”
Chỉ thấy trước sơn môn, từng con thánh thú lần lượt xuất hiện.
Mỗi một con thánh thú kia đều vô cùng khủng bố, thân hình cao lớn mạnh mẽ, dáng vẻ giống như hổ rình mồi, tụ tập ở trước sơn môn Thánh Thú tông.
Thấy một màn như vậy, thân thể Tề Bác run rẩy.
Thật sự là ngự thú sư.
Tần Ninh là một vị ngự thú sư!
Tấn Triết thấy được cảnh tượng này cũng cảm thấy mông lung.
Như thế này cũng được sao?
Thánh thú trong Thánh Thú sơn đều bị tông chủ đời thứ nhất Hạo Thiên hạ cấm chế, bọn họ cũng không thể điều khiển được.
Tại sao Tần Ninh lại có thể?
Giờ phút này, sắc mặt ba người Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần, La Kình tràn đầy kinh ngạc.
Nhưng mà sau đó, biểu cảm của bọn họ trở nên kỳ lạ, nhìn vào đám thánh thú trước sơn môn.
“Ngươi…chuẩn bị dùng từng này để đối phó với chúng ta sao?”
Giọng điệu của Nguyệt Phần Nhân kỳ lạ, có chút không nói nên lời.
Lúc này, Tấn Triết cùng Tề Bác nhìn bốn phía, từ khiếp sợ chuyển thành biểu cảm xấu hổ.
Không thể không nói, chiêu thức mà Tần Ninh thể hiện ra rất uy phong, làm chấn động hai người họ một phen.
Nhưng mà, phóng mắt nhìn ra phía sơn môn, ở đó tụ tập hơn trăm con thánh thú.
Hơn nữa, hầu hết còn là thánh thú cấp bốn, tức là có hàng trăm con thánh thú từ cảnh giới Địa Thánh nhất phách đến Địa Thánh tứ phách.
Như thế này thì có thể làm được gì?
Còn chưa đủ để ba người Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần và La Kình nhét kẽ răng đâu!
Ba người kia chính là Thiên Thánh ngũ phẩm, không có thánh thú cấp năm, sao có thể đối phó được với ba người bọn họ?
Vẻ mặt Tề Bác lúng túng nói: “Hay là…Chúng ta vẫn nên đi thôi!”
Tấn Triết đồng ý gật đầu.
Nhưng mà trở lại vấn đề, tuy rằng Tần Ninh gọi đến được khá ít thánh thú, nhưng mà chỉ cần có thể đưa được chúng đến đây đã làm cho hắn ta chấn động một phen rồi!
Chúng bị đời thứ nhất hạ cấm chế, bọn họ thân là đệ tử của Thánh Thú tông cũng không thể nào gọi được chúng đến, dù sao thì trong số bọn họ không một ai có thuật ngự thú tài giỏi hơn vị đệ tử đời thứ nhất đó, không phá được cấm chế của đời thứ nhất.
Rốt cuộc là tại sao Tần Ninh lại làm được?
Thiên Phong Quần hừ một tiếng nói: “Tên nhóc thối, ngươi định tặng chúng ta thịt để nướng ăn sao?”
“Đám thánh thú cấp bốn này không chống cự được trước sự chém giết của mấy vị Thiên Thánh ta đâu…”, La Kình cười ha ha nói.
Nghe được những lời này, Tần Ninh cũng nở nụ cười nhìn về phía ba người họ.
“Một chút kiên nhẫn cũng không có, sốt ruột cái gì chứ?”
Tần Ninh vừa nói xong, trong núi rừng lại truyền ra âm thanh khác lạ.
“Gào…”
“Ngao…”
“Vù vù…”
“Ùm bò…”
Từng âm thanh vang lên.
Không lâu sau, không chỉ là trước sơn môn Thánh Thú tông, mà bốn phương tám hướng xung quanh, nơi cách Thánh Thú tông cả trăm dặm, những tiếng gầm trầm thấp không ngừng vang lên.
Trong núi rừng, dưới những gốc đại thụ u ám, từng đôi mắt lóe lên ánh sáng màu xanh biếc, còn có những đôi mắt lóe lên ánh sáng trắng, ánh sáng xanh dương, phóng thích ra hơi thở nguy hiểm.
“Đây…”
“Sao có thể như vậy…”
“Xảy ra chuyện gì…”
Nhất thời, mấy người Tấn Triết, Tề Bác, Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần và La Kình cảm thấy hoàn toàn mông lung.
Trăm con?
Giờ phút này, phóng tầm mắt nhìn ra xa, thả ra hồn phách để cảm nhận, chỉ thấy xung quanh đây đang tụ tập không dưới vạn con thánh thú cấp bốn.
Một trăm con không thể tạo thành uy hiếp đối với mấy vị Thiên Thánh.
Nhưng một vạn con? Mấy vạn con thì sao?
Cho dù là Thiên Thánh, bị số lượng thánh thú này tấn công cũng có thể bị bóp chết.
Giờ phút này, không khí vô cùng yên tĩnh.
“Hù doạ ai chứ?”
Giọng điệu của Thiên Phong Quần mang theo một chút run rẩy, hừ một tiếng nói: “Gọi đến từng này thánh thú, nhưng chúng nó có nghe lời ngươi không?”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Đến đến đến, tất cả vạn thú rống lên đi!”
Gào…Ngao ngao….Vù vù…Ùm bò…
Trong khoảnh khắc, núi rừng truyền đến âm thanh đinh tai nhức óc, truyền đi hơn trăm dặm.
Giờ phút này, đệ tử của tam đại tông môn sắc mặt trắng bệch.
Nếu như mấy vạn con thánh thú này kéo nhau đến cùng lúc…có thể xé nát bọn họ…
Giờ phút này, sắc mặt ba người Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần, La Kình cũng trở nên tái nhợt.
Tần Ninh cười nói: “Đã nói cho các ngươi biết rồi, đây là địa bàn của người khác, nếu như các ngươi không muốn đi thì có thể không đi, ở lại làm một phần của Thánh Thú tông”.
Nghe được những lời này, sắc mặt ba người Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần, La Kình càng trở nên khó coi.
“Ta sẽ rời đi ngay lập tức!”
Nguyệt Phần Nhân cầm đầu nói: “Trước đây đã đắc tội rồi, thật sự xin lỗi, nơi này đã được ta sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, xem như là ta chuộc tội!”
Thiên Phong Quần cũng vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, xem như là ta chuộc tội!”
La Kình cũng vội vàng chắp tay.
Tần Ninh thấy một màn như vậy thì cười khẽ nói: “Không được!”
Lời này vừa nói ra, trong lòng ba người không khỏi căng thẳng.
“Vừa rồi cho các ngươi đi thì các ngươi không đi, bây giờ muốn đi, ta lại không muốn cho các ngươi đi rồi!”
Lời này vừa nói ra, trong mắt ba người đều tràn đầy khó hiểu.
Tần Ninh mỉm cười nói: “Phần Nguyệt đường, Thiên Chiếu đường, Sâm La đường, tam đường sáp nhập vào Thánh Thú tông, bảo vệ xung quanh Thánh Thú tông”.
“Lời mà Tần Ninh ta nói ra, tuyệt đối không có khả năng thay đổi!”
“Cho nên, bây giờ tới rồi, muốn ở lại thì ở lại, không muốn ở lại thì cũng phải ở lại!”
Một lời vừa dứt, Tần Ninh đạp chân bay lên không trung, đứng ở trên sơn môn của Thánh Thú tông.
“Thánh Thú tông không phải là nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi!”
Lời nói truyền đi.
Một tiếng vù đột nhiên vang lên.
Trong Thánh Thú tông, những cung điện lẻ loi, phân tán kéo dài trăm dặm bỗng nhiên phát ra ánh sáng mãnh liệt.
Trong lúc từng ánh hào quang dâng lên, chỉ thấy phía trên mỗi một toàn cung điện, mỗi một tòa lầu các đều xuất hiện hư ảnh của một con thánh thú.
Ước chừng là hơn vạn loài, tất cả đều bay lên không trung.
“Thánh Thú tông, có đại trận hộ tông”.
“Vạn Thú Triều Bái trận!”
Hai tay Tần Ninh từ từ buông xuống, hắn thốt lên một câu, trong chớp mắt, đại trận nhấp nhô cao thấp, nối tiếp nhau…
Chương 1742: Thu phục ba tông môn
Trong thời gian nháy mắt, Thánh Thú tông to như vậy được bao phủ bởi một lớp hào quang bắn ra bốn phía, ánh sáng đâm thẳng lên bầu trời, ngưng tụ thành từng hư ảnh.
Hư ảnh nối tiếp nhau bay lên giữa không trung rồi hội tụ lại một chỗ, sau đó biến thành một thác nước che trời, bao phủ toàn bộ Thánh Thú tông!
Ngay sau đó, một con Thánh Thú từ trên không trung đáp xuống, đi đến trước mặt mấy đệ tử đứng đầu của tam đại tông môn, dáng vẻ giống như hổ rình mồi, dường như chỉ chờ Tần Ninh ra lệnh một tiếng sẽ lập tức cắn nuốt bọn họ.
“Ôi chao ôi chao ôi chao!”
Giờ phút này, Tấn Triết kích động bắt lấy cổ tay Tề Bác, hùng hùng hổ hổ nói: “Ôi chao!”
Tề Bác bị Tấn Triết nắm chặt đến mức xương cốt như muốn đứt đoạn, hắn ta há miệng kêu đau.
“Làm sao vậy? Ngươi điên rồi à?”
Điên rồi?
Tấn Triết quả thật là muốn điên rồi!
Vạn Thú Triều Bái trận?
Trận pháp này hắn ta biết.
Hắn ta từng nghe đời thứ nhất nhắc đến một lần, Thánh Thú tông vốn có đại trận hộ tông.
Là do năm đó, lão tổ khai sơn hao phí thời gian trăm năm mới ngưng tụ nên đại trận.
Nhưng mà chỉ có một mình lão tổ khai sơn có thể điều khiển.
Cho nên, sau khi lão tổ khai sơn biến mất, đại trận đó trở nên vô dụng.
Hơn nữa sư tổ nhà hắn ta cũng chưa bao giờ quản mấy thứ này.
Ở trong mắt sư tổ, tông môn của mình rất cường đại, còn muốn đại trận hộ tông làm gì? Thánh thú đầy núi, đó đều là những hộ pháp, còn sử dụng tốt hơn so với đại trận hộ tông!
Thế nhưng cách mấy vạn năm, người tên Tần Ninh này lại mở đại trận hộ tông của Thánh Thú tông.
Điều này còn có thể không là cho người ta cảm thán ôi chao hay sao!
Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía ba người Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần và La Kình khẽ cười nói: “Hơn vạn thánh thú cấp bốn, tuy rằng không phải lúc nào cũng có thể triệu tập đến đây, nhưng giết các ngươi cũng là chuyện đơn giản”.
“Vạn Thú Triều Bái trận này, một khi đã mở ra, thú ảnh được ngưng tụ, giết chết các ngươi cũng là chuyện đơn giản”.
Lời này nói ra thì nhẹ nhàng.
Nhưng trọng lượng của nó lại quá nặng.
Sau lưng ba người Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần, La Kình mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Sắc mặt mấy nghìn đệ tử cũng trắng bệch.
“Tần…Tần công tử!”
Thiên Phong Quần run rẩy, chắp tay nói: “Ta sai rồi, xin cho ta một cơ hội, ta lập tức rời khỏi Thánh Thú tông”.
“Hửm?”
Tần Ninh liếc mắt nhìn hắn ta, lạnh lùng nói: “Nghe không hiểu tiếng người sao?”
“Tông chủ trên cao, La Kình dẫn theo một nghìn hai trăm trưởng lão cùng đệ tử của Sâm La đường, nguyện quy phục Thánh Thú tông!”
Giờ phút này, bịch một tiếng, La Kình quỳ rạp xuống đất, dập đầu nói.
Nghe được những lời này, trong lòng Thiên Phong Quần thầm mắng.
Đồ khốn nạn này!
Tên La Kình này, trở mặt cũng quá nhanh rồi.
“Nguyệt Phần Nhân dẫn theo một nghìn không trăm mười hai trưởng lão cùng đệ tử của Phần Nguyệt đường, nguyện quy phục Thánh Thú tông!”
Lúc này, Nguyệt Phần Nhân cũng vội vàng nói.
Nghe được những lời này, Thiên Phong Quần hoàn toàn cảm thấy mông lung.
Hai tên khốn này!
“Đường chủ Thiên Chiếu đường Thiên Phong Quần, tham kiến tông chủ”.
Lúc này, ba người mang theo vẻ cung kính, khúm núm nhìn về phía Tần Ninh.
Không khúm núm được sao?
Cái mạng nhỏ này cũng bị người ta nắm trong tay rồi.
Tuy rằng không biết làm như thế nào mà có thể triệu tập được hơn vạn thánh thú, không biết Tần Ninh làm thế nào mà mở ra được đại trận hộ tông, nhưng mà…Tần Ninh đã làm được!
Bây giờ, cho dù cực kỳ cực kỳ không muốn thì cũng không có biện pháp.
Dao đã đặt ngay trên cổ rồi, ai dám không phục?
Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía ba người, mỉm cười nói: “Khách sáo, khách sáo!”
“Hiện tại, ta đại diện cho cho Thánh Thú tông làm chút chuyện, chờ tông chủ của Thánh Thú tông trở về, các ngơi có thể bái kiến hắn ta”.
Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Tần Ninh, ba người chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.
Người này, quá tàn nhẫn.
Nhìn qua thì khiêm nhường lễ độ, trông có vẻ vô hại.
Nhưng một khi đã ra tay thì…rất khủng bố.
Hơn nữa, hắn nói một không nói hai.
Giờ phút này, Tấn Triết đi đến trước mặt Tần Ninh, không nhịn được nói: “Ngươi nói đi, sao ngươi lại biết được phương pháp ngự thú của Thánh Thú tông chúng ta, hơn nữa, sao ngươi có thể mở ra được Vạn Thú Triều Bái trận của Thánh Thú tông chúng ta? Trận pháp này, ngay cả sư tổ của chúng ta cũng không làm được!”
Tần Ninh bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, hắn xoa xoa chóp mũi.
“Ta biết rồi!”
Biểu cảm của Tấn Triết giống như bỗng nhiên bừng tỉnh, chỉ vào Tần Ninh, kinh hãi nói: “Ngươi…Ngươi là…”
Nghe được những lời này, Tần Ninh mỉm cười.
Đúng vậy, ta chính là…
“Ngươi chính là đại đệ tử thứ chín của Thánh Thú tông chúng ta!”
Ngay sau đó, Tấn Triết thốt lên những lời này, Tần Ninh suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
“Nhất định là thế!”
Tấn Triết khẳng định nói: “Nhất định là vị lão tổ ấy ở bên ngoài đã thu nhận ngươi làm đệ tử của Thánh Thú tông chúng ra”.
“Là Hạo Thiên? Hay là Y Linh Chỉ? Không lẽ là sư tổ Ôn Hiến Chi sao?”
Tấn Triết giống như là phát hiện ra vùng đất mới, vô cùng kích động.
Tần Ninh mỉm cười nhìn về phía Tấn triết, chậm rãi nói: “Ngu ngốc”.
“Hả?”
Nói xong, Tần Ninh cũng không để ý đến Tấn Triết nữa, khoanh tay đi vào núi.
Lúc này, những con thánh thú cấp bốn xung quanh cũng dần dần rút lui, khí tức khủng bố cũng thoáng chốc yếu đi vài phần.
Nhưng mà Vạn Thú Triều Bái trận kia vẫn vờn quanh, không ngừng sinh sôi.
Tần Ninh cất bước tiến vào bên trong sơn môn.
Thánh Thú tông!
Cách biệt gần tám vạn năm, giờ đây hắn đã trở lại.
Bước qua sơn môn, phóng tầm mắt ra xa, bốn phía đều là những đỉnh núi, mà trên mỗi ngọn núi là đình đài lầu các như ẩn như hiện.
Giữa những đỉnh núi là sơn cốc, được mở ra để làm võ trường.
Mà đi sâu vào bên trong chính là một dãy cung điện khổng lồ, hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Tần Ninh cứ thế đi thẳng vào bên trong.
Nguyệt Phần Nhân cung kính cười nói: “Tần tông chủ, ta dẫn ngài đi dạo xung quanh một chút nhé?”
“Không cần”.
Tần Ninh thì thầm nói: “Nơi này, ta còn quen thuộc hơn ngươi”.
Lúc này, Tần Ninh đi tới đi lui ở trong Thánh Thú tông.
Ba người Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần và La Kình cũng nhắm mắt theo đuôi.
Một lần đi này ước chừng tốn thời gian một ngày.
Dường như nơi nào trong Thánh Thú tông Tần Ninh cũng dạo qua một lần.
Ba người Nguyệt Phần Nhân không biết Tần Ninh muốn làm gì, cũng không dám hỏi nhiều.
Màn đêm buông xuống, Tần Ninh dẫn theo mọi người vào bên trong một đại điện.
Tần Ninh thong thả ngồi phía trên.
Nhìn hơn mười dáng người bên trong đại điện, Tần Ninh khẽ vuốt cằm.
Nhớ năm đó…Ở nơi này, đều là các vị Thánh Đế, dưới cấp bậc Thánh Đế, căn bản là không có tư cách bước vào tòa đại điện này.
Nhưng mà hiện tại…cảnh còn người mất.
“Bắt đầu từ hôm nay, ba tông môn quy phục dưới trướng Thánh Thú tông, không được gây chuyện”.
“Quản lý tốt tất cả mọi việc trong Thánh Thú tông, đưa tông môn phát triển, hiện tại cứ dựa theo quy củ lúc trước của các ngươi, đợi khi nào tông chủ đời thứ nhất Hạo Thiên trở về, các ngươi cứ nghe theo sắp xếp của hắn ta”.
“Còn nữa, tốt xấu gì các ngươi cũng là tông chủ có cảnh giới Thiên Thánh ngũ phẩm, cũng không đến mức nghèo nàn như thế này, phải đi đến địa phương chim không thèm đậu, nhất định là có kiếp nạn nào đó”.
“Nhưng bắt đầu từ hôm nay, một khi đã vào trong Thánh Thú tông, ai dám tìm các ngươi gây phiền phức thì chính là tìm Thánh Thú tông gây phiền phức, ta chắc chắn sẽ giết chết!”
Giọng điệu của Tần Ninh mang theo sự khẳng định chắc chắn và khí phách.
Ở một bên, Tấn Triết cũng không nói gì.
Thánh Thú tông cũng không có gốc rễ lớn đến mức có thể nói ngông cuồng như vậy.
Lỡ như ba tên này thực sự đắc tội thế lực lớn nào đó thì chẳng phải sẽ liên luỵ Thánh Thú tông hay sao?
Đến lúc đó, để xem Tần Ninh sẽ lo liệu chuyện này như thế nào.
Chương 1743: Tông môn đổi tông chủ
“Được rồi, nên là gì thì làm đi!”
Tần Ninh phất tay, mọi người đều rời đi.
Giờ phút này, Tấn Triết không nhịn được mà nhìn về phía Tần Ninh, nói: “Rốt cuộc ngươi là đồ đệ do ai thu nhận? Chẳng lẽ là đồ đệ của lão tổ khai sơn Thánh Thú tông chúng ta?”
Nghe được câu hỏi này, Tần Ninh sửng sốt.
Thật đúng là chó mực mà!
Trong đầu tên Tần Triết này, rốt cuộc là có cái mạch não gì vậy?
Tên ngu ngốc Ôn Hiến Chi kia thu nhận đệ tử đều là loại mặt hàng này cả sao?
Tề Bác đứng ở một bên, trong lòng cũng không yên.
Là thật sao?
Nếu như Tần Ninh thực sự là đồ đệ của Ngự Thiên Thánh Tôn, điều này chứng minh, mấy vạn năm qua, Ngự Thiên Thánh Tôn vẫn còn ở trong thánh vực Thiên Hồng.
Một vị Thánh Đế!
Đủ để xưng bá cả thánh vực Thiên Hồng.
Nếu thực sự là như thế, Thánh Thú tông có thể trở thành sự tồn tại vô địch ở thánh vực Thiên Hồng trong nháy mắt.
Huống hồ năm đó, Ngự Thiên Thánh Tôn chính là có…uy danh vô hạn!
Một tay ngự thú thiên tài, lại còn là một vị Thánh Đế siêu cường, nghe thôi đã sợ mất mật.
“Dẫn ta đến Ám Thiên Cốc!”
Cuối cùng Tần Ninh vẫn không đánh cho Tấn Triết một trận, hắn sợ mình không kìm lòng được mà đánh chết Tấn Triết luôn.
“Ngươi đến Ám Thiên Cốc làm gì?”, Tấn Triết theo bản năng hỏi, sau đó lập tức thần bí nói: “Ta biết rồi, Ám Thiên Cốc là nơi mà ngày xưa lão tổ Ngự Thiên Thánh Tôn từng ở, ngươi muốn đi đến đó nhất định là vì muốn hoàn thành nhiệm vụ mà lão tổ tông giao cho ngươi!”
“Đi đi đi, ta dẫn ngươi đi!”
Tấn Triết nói xong thì không dám trì hoãn nữa, dẫn Tần Ninh rời đi.
Tề Bác cũng nâng gót đi theo.
“Ngươi đi làm gì?”, Tấn Triết khôi phục lại bình thường nói: “Cút cút cút, Ám Thiên Các liên quan đến chuyện cực kỳ bí mật của Thánh Thú tông chúng ta, ngươi muốn đi sao?”
Vẻ mặt Tề Bác xấu hổ.
Chắp tay chào tạm biệt.
Tấn Triết dẫn theo Tần Ninh, một đường hướng thẳng tới chỗ sâu nhất của Thánh Thú tông…
Dọc đường đi, Tấn Triết muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Tần Ninh biết hắn ta muốn nói gì, nhưng mà lười phản ứng.
Mà giờ phút này, bên ngoài Thánh Thú tông.
Dưới bóng đêm, sơn môn có ánh lửa sáng ngời.
Giờ phút này, Nhan Như Hoạ mang theo hồ lô rượu, đứng ở trước sơn môn.
Ở bên cạnh là một người thanh niên, dáng vẻ ung dung, đôi mắt mang theo quần thâm, giống như là đã lâu rồi không nghỉ ngơi tốt.
“Tình huống gì đây?”
Nhan Như Hoa nhìn sơn môn có hơn mười người đang cẩn thận canh gác, cô ta ngẩn người nói.
“Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai?”
Lúc này, người thanh niên kia cũng cảm thấy mơ hồ, lập tức nói: “Tiểu Hoạ Hoạ, nếu không thì chúng ta đánh cược đi! Ta cá là sơn môn Thánh Thú tông bị người ta chiếm rồi!”
“Giản Bác…”
“Khụ khụ…, người thanh niên cười xấu hổ nói: “Dù sao thì ta cũng rời khỏi Thánh Thú tông trước ngươi và Tấn Triết, xảy ra chuyện cũng không thể trách ta!”
“Nếu không thì chúng ta đánh cược đi, cược xem sau khi đời thứ nhất trở về thì trách ta hay trách ngươi?”
“…”
Nhan Như Hoạ hoàn toàn không còn gì để nói.
“Trong đầu ngươi, ngoại trừ đánh cược thì còn có cái gì nữa?”
Giản Bác nhướng mày, trầm tư một lát rồi nghiêm túc nói: “Đại đổ, hào đổ, cự đổ!”
“…”
Nhan Như Hoạ hoàn toàn không còn gì để nói.
Không cứu được, không cứu được rồi.
Đại đệ tử thứ bảy Tấn Triết thì háo sắc.
Đại đệ tử thứ sáu Giản Bác thì mê đánh cược.
Thánh Thú tông không xong đời mới là lạ.
“Tiểu Hoạ Hoạ, đánh cược không? Ta lấy Tiểu Kim ra làm tiền đặt cược”, Giản Bác vẫn không từ bỏ hỏi.
“Dựa vào đâu mà lấy ta làm tiền cược?”
Lúc này, trong lồng ngực Giản Bác, một cái đầu lắc lắc lộ ra, bất mãn nói.
Nhìn kỹ thì cái đầu kia có hình dáng giống một con tê tê, lộ ra một đôi móng, bên ngoài có màu vàng kim nhàn nhạt.
Hình thể cũng giống như con tê tê, chẳng qua là toàn thân được bao phủ bởi lớp vảy và lông tơ màu tím.
“Ngươi lấy nó để đặt cược?”
Nhan Như Hoạ câm nín: “Đây là Tử Kim Thôn Linh Thú mà Đời thứ năm đại nhân liều mạng bắt nó cho ngươi, thánh thú cấp sáu, sau khi trưởng thành hoàn toàn có thể sánh với Thánh Vương, ngươi lấy nó ra đặt cược, cứ chờ Đời thứ năm lột da của ngươi đi!”
Giản Bác nghe tới Đời thứ năm thì gãi gãi đầu nói: “Hình như là thế…Mạng không còn thì làm sao mà cá cược được!”
Giờ phút này, Nhan Như Họa hoàn toàn hết chỗ nói.
Quả thật là cô ta dựa theo lời Tần Ninh nói, tìm được Giản Bác.
Chỉ là thời điểm tìm thấy Giản Bác, Giản Bác đang điên cuồng cá cược.
Ngay cả khi cô ta nói với Giản Bác, Tấn Triết sắp chết rồi, Giản Bác vẫn quay lại nói với cô ta rằng: “Trước hết đừng cho hắn ta chết, đợi ta cược xong ván này đã!”
Đây là hoàn toàn bị ma ám rồi.
Trước kia, khi tông chủ đời thứ nhất ở đây, còn có thể quản được mấy người này, bây giờ…một người cũng không quản được.
“Được rồi được rồi, chúng ta đến hỏi xem, rốt cuộc là sao lại thế này đi!”
Giản Bác phất tay nói.
Nhan Như Hoạ đi lên phía trước, đến chỗ sơn môn, mấy người kia lập tức cảnh giác.
Nhưng mà hôm nay, Tần Ninh còn đang ở đây, mấy tên đệ tử cũng không dám hống hách.
“Không biết hai vị đến Thánh Thú tông của chúng ta là có chuyện gì sao?”, cầm đầu là một đệ tử cảnh giới Thánh Nhân, lễ độ hỏi.
Hửm?
Cái gì?
Nhan Như Hoạ và Giản Bác sửng sốt.
Đến Thánh Thú tông của ta là có chuyện gì sao?
“Từ bao giờ mà ngươi là đệ tử của Thánh Thú tông thế, ta là Đời thứ sáu sao lại không biết ngươi?”
Giản Bác không nhịn được nói.
Nghe được những lời này, vị đệ tử kia chắp tay nói: “Mấy ngày gần đây, tông chủ Thánh Thú tông Tần Ninh trở về, Thiên Chiến môn của ta, Phần Nguyệt tông và Sâm La cốc đều quy phục dưới trướng của Thánh Thú tông, hai vị…”
Giờ phút này, Giản Bác hoàn toàn cảm thấy mông lung.
Dọc đường đi, Nhan Như Họa không dưới một lần nhắc đến Tần Ninh.
Nhưng mà tại sao tông chủ của Thánh Thú tông lại trở thành Tần Ninh rồi?
Nếu như bọn họ về trễ thêm chút nữa, có phải lão tổ khai sơn của Thánh Thú tông bọn họ trở thành Tần Ninh luôn không!
Nhan Như Hoạ cảm thấy mơ hồ.
Cô ta chỉ mới về chậm hai ngày, sao tông môn lại đổi tông chủ rồi?
“Gọi Tần Ninh ra đây”.
Nhan Như Hoạ hừ một tiếng nói.
Tên đệ tử kia lộ ra vẻ mặt khó xử: “Điều này chỉ sợ…”
“Sao thế? Bảo ngươi gọi thì ngươi gọi đi!”
“Tông chủ đang bàn việc cùng với ba vị đường chủ, đợi ta đi thông báo, làm phiền hai vị chờ một chút!”
Đệ tử kia khách khí nói.
“Chờ? Ông đây trở về tông môn của mình mà còn phải chờ một chút sao?”
Giản Bác lập tức quát lớn: “Đây là muốn lật trời à, mấy năm không trở về, tông môn cũng đổi luôn tông chủ rồi!”
Vừa dứt lời, Giản Bác tung ra một quyền, hướng thẳng về phía mấy tên đệ tử.
Vù…
Quyền phong gào thét.
Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt của Giản Bác tràn đầy kinh hãi, thân thể của hắn ta rút lui, mấy tên đệ tử kia bình yên vô sự.
“Đại trận hộ tông?”
Giản Bác và Nhan Như Họa dường như là trăm miệng một lời thốt lên.
Trong Thánh Thú tông, từ khi nào có đại trận hộ tông?
Nói nhảm gì thế!
Lúc này, đệ tử kia vội vàng lui về sau nói: “Hai vị, xin khách khí một chút, đại trận hộ tông này là do tông chủ Thánh Thú tông chúng ta tự mình kích hoạt, Thiên Thánh cũng khó mà vào được!”
Nghe được những lời này, hai người Giản Bác và Nhan Như Hoạ hoàn toàn cảm thấy mông lung.
“Từ từ!”
Vẻ mặt Nhan Như Hoạ mơ hồ: “Để ta sắp xếp lại suy nghĩ một chút đã”.
Cô ta thực sự cảm thấy mông lung.
Giản Bác hừ một tiếng nói: “Ta cũng không tin, còn có thể ngăn cản ta quay về nhà của mình?”
“Tiểu Kim Kim, làm nổ tung đại trận hộ tông này cho ta!”
Giản Bác ra lệnh, Tử Kim Thôn Linh Thú từ trong lồng ngực hắn ta chui ra, dáng vẻ không tình nguyện.
Chương 1744: Ba tên ngốc
Tử Kim Thôn Linh Thú!
Thánh thú cấp sáu.
Chỉ là rất rõ ràng, Tử Kim Thôn Linh Thú trong lòng Giản Bác vẫn chưa trưởng thành.
Nhưng dù vậy, Tử Kim Thôn Linh Thú có vẻ bề ngoài giống như con tê tê, toàn thân lấp lánh ánh sáng vàng, ở giữa những miếng vảy vàng là đám lông lấp lóe ánh sáng, cực kỳ uy vũ.
Giờ phút này, Tử Kim Thôn Linh Thú bộc phát, ánh sáng trên cơ thể bắn ra bốn phía.
Vèo...
Một giây sau, Tử Kim Thôn Linh Thú phá rách hư không, một tiếng ầm vang lên, nó đánh lên trên ánh sáng nhàn nhạt bên ngoài sơn môn.
Thế nhưng trong nháy mắt sau đó, Tử Kim Thôn Linh Thú lại cảm giác được giống như có một cái miệng hổ đang cắn xé mình, dường như muốn hoàn toàn xé rách nó.
"A..."
Một tiếng kêu sợ hãi vang lên, Tử Kim Thôn Linh Thú lui về, sắc mặt rất khó coi.
"Thật là khủng khiếp!"
Lúc này Tử Kim Thôn Linh Thú kêu gào thảm thiết.
"Đồ vô dụng", Giản Bác hùng hùng hổ hổ nói: "Bình thường chỉ biết vơ vét của cải, không biết tu hành, bây giờ đã vô dụng chưa?"
"Bên trong đại trận này ngưng tụ hơn vạn thú ảnh, có một vài thánh thú rất khủng bố, ta không chống đỡ được", Tử Kim Thôn Linh Thú lẩm bẩm nói.
Giờ phút này, Giản Bác và Nhan Như Họa đều ngây ra.
Rốt cuộc đây là cái quỷ gì?
Mà cùng lúc đó, trong Thánh Thú tông.
Tần Ninh đi theo Tấn Triết vào sâu trong tông.
"Trước hết chờ chút đã!", Tần Ninh mở miệng nói: "Sư huynh của ngươi đã trở về, đi đón hắn ta đi!"
"Cái gì?"
"Là Giản Bác kia sao? Thánh thú khế ước của hắn ta là Tử Kim Thôn Linh Thú đúng không?"
"Đúng vậy!"
"Vậy được rồi, hắn ta đang ở trước sơn môn, ngươi đi đón đi!", Tần Ninh thản nhiên nói: "Nói cho hắn ta biết đừng xông vào sơn môn lung tung, không cẩn thận sẽ chết đấy!"
Tấn Triết ngơ ngác.
Vạn Thú Triều Bái trận có uy năng mạnh như vậy sao?
Tại sao hắn ta lại không biết!
Chỉ là giờ phút này, Tấn Triết cũng không dám trì hoãn, lập tức rời đi.
Tần Ninh lại nhìn thoáng qua, thở dài, quay người tiếp tục đi vào sâu bên trong...
Thánh Thú tông là tông môn do hắn sáng lập ra lúc còn là Ngự Thiên Thánh Tôn vào đời thứ hai năm đó.
Đúng là chỉ có một đệ tử, chính là Ôn Hiến Chi.
Thế nhưng bên trong sơn môn lại là có mấy ngàn đệ tử.
Hắn cũng không nghĩ tới, thời gian trôi qua vài vạn năm, mấy ngàn đệ tử cũng đã mất.
Thánh Thú tông trở thành tông môn không ai biết đến.
Thế nhưng dù vậy, nơi đây có rất nhiều chỗ thần bí vẫn không bị ai động vào.
Tần Ninh có thể chắc chắn về điều này.
Bởi vì dù sao ngay cả Ôn Hiến Chi cũng không biết về những chỗ đó.
Giờ phút này, Tần Ninh đi vào phía sau Thánh Thú tông một mình.
Một vùng này chỉ toàn là núi hoang.
Sau khi đi được mấy vòng quanh co, Tần Ninh đã đi đến trước một sơn cốc.
Có hai bia đá đứng sừng sững ở cửa sơn cốc.
Bia đá cao tới trăm trượng, chia ra ở hai bên sơn cốc.
Mà giờ phút này, Tần Ninh đi đến trước sơn cốc, bàn tay nhẹ nhàng phất qua hai tấm bia đá.
"Ông bạn già... bây giờ sống ra sao rồi?"
Tần Ninh nỉ non một tiếng, thánh lực mênh mông trong cơ thể phóng ra, lúc này hội tụ lên trên hai tấm bia đá kia.
Mà lúc này bia đá bên trái xuất hiện một dòng chữ.
Từ trên xuống dưới có sáu chữ to.
"Làm người không bằng làm thú!"
Tần Ninh lẩm bẩm.
Giờ phút này, Tần Ninh lại đưa mắt nhìn về phía bên phải.
Bia đá kia lại trống rỗng, không hề có một chữ nào ở phía trên.
Tần Ninh khoanh chân ngồi xuống tại chỗ, thánh lực trong cơ thể thi nhau phóng ra, hội tụ lên trên tấm bia đá.
Mà lúc này khi Tần Ninh đang vô cùng tập trung, ở một bên khác, ba vị đệ tử xuất sắc nhất đời thứ sáu, đệ tử đời thứ bảy, đệ tử đời thứ tám của Thánh Thú tông đã tụ tập lại một chỗ.
Đương nhiên xuất sắc nhất cũng chỉ là ba người tự phong mà thôi.
"Tấn Triết, rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
Giản Bác tức giận nói: "Thánh Thú tông chúng ta có thêm mấy ngàn người từ bao giờ? Hơn nữa còn đổi tông chủ rồi?"
Nghe được câu hỏi của Giản Bác, Tấn Triết cười nói: "Ngươi đừng vội, ta sẽ chậm rãi nói với ngươi".
"Ngươi đừng nói gì trước, chúng ta đánh cược đi, cược có phải Tấn Triết ngươi đã làm phản rồi hay không? Ta cược ngươi không!", Giản Bác chân thành nói.
Lúc này Tấn Triết và Nhan Như Họa lại có chút cạn lời.
"Cút sang một bên đi, bình thường gọi ngươi một tiếng sư tôn là do uy nghiêm của Đời thứ nhất, ngươi thật sự coi mình là sư tôn sao? Cũng chỉ cao hơn ta cảnh giới nhị phẩm thôi!"
Tấn Triết cắt một tiếng.
"Ngươi nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
Tấn Triết ho khan một cái, nghiêm túc nói: "Ta và Tần Ninh trở về, sơn môn chúng ta bị coi thành vật vô chủ, bị Phần Nguyệt tông, Thiên Chiếu môn, Sâm La cốc chiếm cứ".
"Bọn họ đều là Thiên Thánh ngũ phẩm, lại thêm trong tông môn có vài chục vị cao nhân cảnh giới Thiên Thánh, một mình ta chiến đấu, chém giết đến mức không biết trời đất..."
"Dừng lại!", giờ phút này Giản Bác cau mày nói: "Tấn Triết, trước kia ta chỉ biết là ngươi háo sắc, không nghĩ tới ngươi còn không biết xấu hổ như vậy, nói thẳng đi!"
Tấn Triết ho khan một cái, cười nói: "Ta chỉ là một Thiên Thánh tam phẩm, không đánh lại một đám Thiên Thánh kia, thánh thú trong núi đều bị Đời thứ nhất quản lý, ta cũng không ra lệnh được... Kết quả Tần Ninh đột nhiên xuất hiện, dùng một chiêu ngự thú để triệu tập hơn vạn thánh thú cấp bốn ở trong núi ra, trận chiến kia, các ngươi không biết đâu..."
"Đã bảo ngươi đừng khoác lác rồi mà", Giản Bác cau mày nói.
"Ơ hay, ta đâu có!", Tấn Triết mắng: "Tên nhóc Tề Bác kia cũng nhìn thấy, Tề Bác... đâu rồi..."
"Tề Bác là ai?", Giản Bác lại không nhịn được nói: "Tên giống ta quá vậy..."
Nhan Như Họa nhìn hai người, cảm thấy rất đau đầu, quát lớn: "Có thể đừng nói nhảm nữa được không, nói nhanh một chút được không?"
"Tần Ninh thật sự triệu tập hơn vạn thánh thú cấp bốn, võ giả của ba tông môn đó đều thấy được, lúc ấy ai nấy đều sợ choáng váng".
Tấn Triết tiếp tục nói: "Sau đó hắn còn khởi động Vạn Thú Triều Bái trận, mạnh mẽ chấn nhiếp đám Thiên Thánh này, bắt bọn họ phải đầu hàng, không đầu hàng sẽ giết".
"Cho nên đám người kia mới lựa chọn gia nhập vào Thánh Thú tông chúng ta, đại trận này cũng được mở ra như thế!"
Tấn Triết nói xong liền nghiêm mặt nói: "Ta thề, những gì ta nói đều là thật",
Giờ phút này lại là đến lượt Nhan Như Họa và Giản Bác cảm thấy không thể tưởng tượng được.
"Đời thứ nhất vì sợ chúng ta làm bừa nên mới bắt đám thánh thú trong núi chỉ nghe mỗi mình mình".
"Trước kia chúng ta đều đã từng nghe nói về đại trận bảo vệ tông môn, nhưng chỉ có lão tổ Ngự Thiên Thánh Tôn mới có thể mở ra..."
Giờ phút này Giản Bác cau mày.
"Cho nên!"
Tấn Triết chân thành nói: "Ta có một suy đoán to gan".
"Nói nghe một chút đi".
Tấn Triết gần như là gằn từng chữ: "Tần Ninh này chắc chắn là đệ tử cuối cùng của lão tổ Ngự Thiên Thánh Tôn chúng ta, là sư đệ của lão tổ Ôn Hiến Chi!"
Nghe hắn ta nói vậy, vẻ mặt của Giản Bác và Nhan Như Họa đều mờ mịt.
"Nếu như không phải như vậy, làm sao tên này có thể hiểu rõ về thuật ngự thú như thế? Còn hiểu rõ về đại trận hộ tông của Thánh Thú tông chúng ta như vậy? Chỉ có một lời giải thích này thôi!"
Hắn ta vừa dứt lời, Giản Bác và Nhan Như Họa đều giật mình ngây ra tại chỗ thật lâu.
Dần dần, hai người đều nhìn về phía Tấn Triết.
"Ngươi nói rất có lý!"
"Không sai!"
Giản Bác và Nhan Như Họa đồng ý nói.
Tấn Triết mỉm cười.
Đó là điều đương nhiên!
Tần Ninh còn phủ nhận, chối đẩy được nữa không?
Giờ phút này nếu để Tần Ninh nghe được ba người bàn luận, chắc chắn sẽ phải phun ra một ngụm máu, hoàn toàn tức chết luôn!
Ba tên ngốc này!
Chương 1745: Câu đối
"Chờ một chút!"
Giờ phút này Nhan Như Họa lại là mở miệng nói: "Không đúng!"
Cô ta vừa nói xong, Giản Bác và Tấn Triết đều nhìn về phía Nhan Như Họa, hỏi: "Không đúng ở chỗ nào?"
"Các ngươi suy nghĩ kỹ một chút xem!"
Nhan Như Họa mở miệng nói: "Nếu quả thật là như thế, không phải lão tổ của chúng ta có thêm một vị sư đệ ư?"
"Chắc chắn tình cảm của lão tổ tông dành cho lão tổ của chúng ta sẽ yếu bớt đi, các ngươi cũng đừng quên, chúng ta là mạch của lão tổ..."
Cô ta vừa nói xong, ba người liền nhìn nhau, rất tán thành.
Không sai.
Nếu Tần Ninh là đệ tử của lão tổ tông khai sơn của bọn họ, vậy bọn họ và Tần Ninh sẽ được chia làm hai mạch.
Giản Bác đồng ý nói: "Cho nên chúng ta phải khẳng định thân phận của mình".
"Khẳng định như thế nào?"
Tấn Triết vội vàng hỏi.
Giản Bác suy nghĩ sâu xa một lát, nói: "Nếu hắn là đệ tử cuối cùng của lão tổ tông Ngự Thiên Thánh Tôn của chúng ta thì chính là tổ sư thúc của chúng ta, không thể không đối xử khách khí với hắn, thế nhưng cũng không thể nịnh nọt, không thể thấp hèn, lễ phép là được rồi".
"Được!"
"Ừm!"
Giờ phút này ba người bàn bạc xong liền đi về hướng Ám Thiên Cốc.
Không bao lâu, ba bóng người đã xuất hiện ở bên ngoài Ám Thiên Cốc.
Lúc này Tần Ninh vẫn khoanh chân ngồi tại chỗ, hai mắt nhắm lại.
"Giản Bác, vị này chính là Tần Ninh công tử!", Tấn Triết nói bằng giọng điệu không thấp kém không tự ti.
Giản Bác nhìn về phía Tần Ninh.
Tần Ninh cảm nhận được ba người đến thì hơi mở hai mắt ra nhìn ba người một chút, cũng không nhiều lời.
Đột nhiên một tiếng bịch vang lên.
Giản Bác bỗng cong hai đầu gối quỳ xuống, nằm rạp trên mặt đất, cất cao giọng nói: "Đệ tử Giản Bác, đệ tử duy nhất đời thứ sáu của Thánh Thú tông, Tần công tử quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy".
"Ta chưa bao giờ nhìn thấy một người nào phong thần tuấn lãng, thần thái nổi bật, ôn tồn lễ độ, thong dong tự nhiên, trước sau như một, cao cao tại thượng, chính nhân quân tử, siêu trần thoát tục, chí khí ngút trời, căm ghét cái xấu, quang minh lẫm liệt, ý chí bằng phẳng, dìm mạnh đỡ yếu, rộng rãi hào phóng, bền gan vững chí như Tần công tử!"
"Lần đầu tiên nhìn thấy Tần công tử đã khiến Giản Bác ta sinh ra một loại cảm giác tự ti, ta cảm thấy không thể sánh bằng, xin hãy nhận một cái cúi đầu của Giản Bác!"
Giờ phút này, gió nhẹ lướt qua sơn cốc, vô cùng yên tĩnh im ắng.
Tấn Triết và Nhan Như Họa ngây ra tại chỗ.
Huyền Minh Vương Xà và Huyết Thánh Văn Miêu cũng sững sờ.
Ngay cả Tử Kim Thôn Linh Thú kia cũng phải ngây ra nhìn Giản Bác.
Đây là đồng bạn khế linh của mình sao?
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn Giản Bác một chút, trong lòng rất yên tâm.
Cũng không phải yên tâm vì được nịnh nọt, mà là thái độ của Giản Bác như thế, chỉ sợ đã biết mình là người nào!
Ngược lại không giống với Tấn Triết, Nhan Như Họa.
Mà lúc này Tấn Triết và Nhan Như Họa hoàn toàn kinh ngạc.
Đã nói không thấp kém không nịnh nọt cơ mà?
Đã nói bọn họ là mạch của sư tổ, phải giữ vững ranh giới cuối cùng cơ mà?
Cái này mà gọi là không thấp kém không nịnh nọt sao?
Giờ phút này, Giản Bác lại nhìn về phía Tấn Triết và Nhan Như Họa, đau lòng nói: "Tần tổ sư thúc đừng trách tội, hai vị sư đệ sư muội này của ta không có mắt nhìn người, không nhận ra thân phận của Tần công tử, ta xin lỗi thay bọn họ!"
Nghe thấy lời này, Tấn Triết và Nhan Như Họa hoàn toàn ngây ngốc.
Tấn Triết hùng hùng hổ hổ nói: "Giản Bác, trước kia ông đây chỉ nghĩ ngươi thích cờ bạc, không ngờ ngươi lại không biết xấu hổ như thế!"
"Đúng thế!"
Nhan Như Họa cũng mở miệng nói: "Rõ ràng là ta nhận ra thân phận của Tần tổ sư thúc, sao ngươi có thể nói là ngươi nhận ra được?"
"Không sai!", Tấn Triết cũng gật đầu nói.
Hả?
Khoan đã!
Tấn Triết nhìn về phía Nhan Như Họa, tức đến nổ phổi nói: "Tiểu Họa Họa, sao ngươi cũng không biết xấu hổ như vậy chứ?"
"Rõ ràng là ta nhận ra thân phận của Tần tổ sư thúc, liên quan gì đến hai người các ngươi?"
Giờ phút này, Tấn Triết thật sự choáng váng.
Huynh đệ tương tàn rồi!
Hai người kia vì để nịnh nọt mà đúng là không biết xấu hổ!
Lúc này ba người cãi nhau ỏm tỏi.
Mà Tần Ninh lại hoàn toàn đen mặt.
Tổ sư thúc?
Sư đệ của Ôn Hiến Chi sao?
Ba tên ngốc này coi hắn thành đệ tử cuối cùng của Ngự Thiên Thánh Tôn sao?
"Đủ rồi!"
Giờ phút này Tần Ninh quát khẽ một tiếng, sắc mặt tái xanh.
Ba người nhìn thấy Tần Ninh tức giận liền dừng việc cãi nhau lại.
"Tần tổ sư thúc đừng tức giận, ba người chúng ta mất chừng mực, tổ sư thúc đừng tức giận", Giản Bác vội vàng nói.
"Tổ em gái ngươi!", Tần Ninh không nhịn được quát.
Tổ em gái ngươi?
Xưng hô kiểu gì vậy?
"Tổ em gái ngươi sư thúc?", Tấn Triết run rẩy nói.
"..."
Tần Ninh đứng tại chỗ, hít sâu một hơi.
Một hồi lâu sau, Tần Ninh không ngừng tự an ủi mình.
Không thể giận dữ.
Giận dữ với ba tiểu bối sẽ ảnh hưởng đến thân phận, ảnh hưởng đến thân phận...
Thế nhưng hắn thật sự rất muốn giết người!
"Các ngươi không biết ta là ai, ta không trách các ngươi!", một lát sau Tần Ninh mới nói: "Chỉ là tiếp theo, ta sẽ có thể chứng minh cho các ngươi biết rốt cuộc ta là ai".
Nghe hắn nói vậy, ba người đều ngẩn người.
Không phải là đồ đệ thứ hai của Ngự Thiên Thánh Tôn sao? Không phải tổ sư thúc của bọn hắn sao?
Chẳng lẽ nhận nhầm?
Giờ phút này, Tần Ninh đứng vững.
Bia đá phía bên phải đang lóe sáng.
Tần Ninh chậm rãi nói: "Ba người các ngươi có biết đây là đâu không?"
"Đương nhiên biết", Giản Bác mở miệng nói: "Chỗ ở của lão tổ Ngự Thiên Thánh Tôn năm đó".
"Không sai".
Tần Ninh tiếp tục nói: "Ngự Thiên Thánh Tôn mất tích, nơi đây đã bị phong ấn lại, tổ sư gia của các ngươi cũng không thể mở được chỗ này".
Ba người quay sang nhìn nhau.
"Các ngươi không biết ư?"
Ba người đều lắc đầu.
"..."
Trong lòng Tần Ninh rất mệt mỏi.
Làm sao có thể không biết những chuyện này được?
"Ôn Hiến Chi kia nói cho các ngươi biết cái gì?"
"Sao tổ sư gia có thể nói chuyện phiếm với chúng ta được chứ, đều là Đời thứ nhất nói cho chúng ta biết", Tấn Triết tiếp lời: "Đời thứ nhất nói không được tới gần nơi đây, nếu không có chết cũng đáng đời".
Đơn giản.
Trực tiếp.
Tần Ninh lấy tay đỡ trán.
Đau đầu!
Tần Ninh tiếp tục nói: "Nơi đây chỉ có Ngự Thiên Thánh Tôn năm đó mới có thể mở ra".
Ba người lập tức lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh hiểu rõ.
"Đây là một bộ câu đối, vế trên là làm người không bằng làm thú".
"Vế dưới cũng chỉ có chính Ngự Thiên Thánh Tôn biết, bởi vì nơi đây phong ấn một thứ rất kinh khủng".
"Phá giải vế dưới mới có thể mở ra Ám Thiên Cốc".
Tần Ninh chậm rãi nói: "Các ngươi có biết vế dưới là cái gì không?"
Hắn vừa hỏi vậy, ba người đều tới gần bia đá.
"Làm người không bằng làm thú..."
Tấn Triết lẩm bẩm nói: "Làm người không bằng làm chó?"
"Chắc chắn là không phải", giờ phút này Giản Bác nhìn câu đối, suy nghĩ sâu xa nói: "Nếu cái này là do lão tổ tông của chúng ta để lại, chắc chắn phải có chút kiêu ngạo".
"Ta đoán... Làm thần không bằng giết thần!"
Ngay sau đó Nhan Như Họa lại nói: "Các ngươi đều sai rồi, ta đoán hẳn là... làm người không bằng làm thú, tập võ không bằng uống rượu!"
"Dừng lại!"
"Dừng lại!"
Nhìn thấy dáng vẻ đó của ba người, giờ phút này Tần Ninh vô cùng đau đầu.
"Đây cũng không phải là do Ngự Thiên Thánh Tôn để lại, mà là thú cưỡi của Ngự Thiên Thánh Tôn năm đó để lại".
Tần Ninh chậm rãi nói: "Câu đối này cũng không có gì hay ho cả, chỉ là một câu rất cũ rích rập khuôn: Làm người không bằng làm thú, làm giảo không bằng làm chó!"
Tuy nhiên, việc chấn nhiếp này cũng không phải tuỳ tiện là có thể làm được.
Đầu tiên là phải có hồn phách võ giả, ngưng tụ thành Ngự Thú Ấn, có một dấu ấn giống như dấu ấn của thánh thú.
Sau đó, võ giả thôi thúc Ngự Thú Ấn, tạo thành liên kết với nhóm thánh thú, truyền đạt mệnh lệnh.
Thuật ngự thú cực kỳ phức tạp.
Trên thực tế, Thánh Thú tông đã tồn tại tám vạn năm, nhưng tổng cộng chỉ có chín người cũng là có nguyên nhân.
Thứ nhất là do sư tổ của Thánh Thú tông Ôn Hiến Chi rất lười biếng.
Thứ hai là do không phải võ giả nào cũng thích hợp học thuật ngự thú.
Võ giả ngự thú cần có thiên phú rất cao.
Nhưng điều không thể nghi ngờ chính là mỗi một vị võ giả ngự thú, đều là một sự tồn tại cực kỳ cường đại.
Thân phận cao quý không thua gì thánh đan sư, thánh khí sư hay thánh trận sư.
Tuy rằng Tấn Triết ở Thánh Thú tông học tập rất nhiều năm, nhưng vẫn còn rất nhiều điều chưa rõ đối với con đường ngự thú.
Ví dụ như…
Người tên Tần Ninh ở trước mắt vẫn chưa ký kết ấn ký với nhóm thánh thú trong Thánh Thú sơn, tại sao lại có thể thúc giục Ngự Thú Ấn?
Vậy có thể điều khiển được thánh thú sao?
Giờ phút này, ba người Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần và La Kình cũng nhìn Tần Ninh bằng ánh mắt kỳ quái.
Tần Ninh là một vị ngự thú sư?
“Nói chuyện đàng hoàng với các ngươi thì các ngươi lại không vừa ý, vậy thì đành phải dùng vũ lực thôi!”
Tần Ninh vừa dứt lời, bàn tay đã ra chiêu thứ nhất.
Gào…
Ầm…
Từng đợt âm thanh hỗn loạn vang lên.
Mọi người đều cảm nhận được sự rung chuyển của đất trời.
Sau đó, chỉ thấy ở trước sơn môn của Thánh Thú tông, từng bóng dáng nhanh chóng tụ tập lại.
“Lục Vĩ Linh Mãng!”
“Hắc Văn Bạch Tình Hổ!”
“Liệt Thiên Viên!”
“…”
Chỉ thấy trước sơn môn, từng con thánh thú lần lượt xuất hiện.
Mỗi một con thánh thú kia đều vô cùng khủng bố, thân hình cao lớn mạnh mẽ, dáng vẻ giống như hổ rình mồi, tụ tập ở trước sơn môn Thánh Thú tông.
Thấy một màn như vậy, thân thể Tề Bác run rẩy.
Thật sự là ngự thú sư.
Tần Ninh là một vị ngự thú sư!
Tấn Triết thấy được cảnh tượng này cũng cảm thấy mông lung.
Như thế này cũng được sao?
Thánh thú trong Thánh Thú sơn đều bị tông chủ đời thứ nhất Hạo Thiên hạ cấm chế, bọn họ cũng không thể điều khiển được.
Tại sao Tần Ninh lại có thể?
Giờ phút này, sắc mặt ba người Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần, La Kình tràn đầy kinh ngạc.
Nhưng mà sau đó, biểu cảm của bọn họ trở nên kỳ lạ, nhìn vào đám thánh thú trước sơn môn.
“Ngươi…chuẩn bị dùng từng này để đối phó với chúng ta sao?”
Giọng điệu của Nguyệt Phần Nhân kỳ lạ, có chút không nói nên lời.
Lúc này, Tấn Triết cùng Tề Bác nhìn bốn phía, từ khiếp sợ chuyển thành biểu cảm xấu hổ.
Không thể không nói, chiêu thức mà Tần Ninh thể hiện ra rất uy phong, làm chấn động hai người họ một phen.
Nhưng mà, phóng mắt nhìn ra phía sơn môn, ở đó tụ tập hơn trăm con thánh thú.
Hơn nữa, hầu hết còn là thánh thú cấp bốn, tức là có hàng trăm con thánh thú từ cảnh giới Địa Thánh nhất phách đến Địa Thánh tứ phách.
Như thế này thì có thể làm được gì?
Còn chưa đủ để ba người Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần và La Kình nhét kẽ răng đâu!
Ba người kia chính là Thiên Thánh ngũ phẩm, không có thánh thú cấp năm, sao có thể đối phó được với ba người bọn họ?
Vẻ mặt Tề Bác lúng túng nói: “Hay là…Chúng ta vẫn nên đi thôi!”
Tấn Triết đồng ý gật đầu.
Nhưng mà trở lại vấn đề, tuy rằng Tần Ninh gọi đến được khá ít thánh thú, nhưng mà chỉ cần có thể đưa được chúng đến đây đã làm cho hắn ta chấn động một phen rồi!
Chúng bị đời thứ nhất hạ cấm chế, bọn họ thân là đệ tử của Thánh Thú tông cũng không thể nào gọi được chúng đến, dù sao thì trong số bọn họ không một ai có thuật ngự thú tài giỏi hơn vị đệ tử đời thứ nhất đó, không phá được cấm chế của đời thứ nhất.
Rốt cuộc là tại sao Tần Ninh lại làm được?
Thiên Phong Quần hừ một tiếng nói: “Tên nhóc thối, ngươi định tặng chúng ta thịt để nướng ăn sao?”
“Đám thánh thú cấp bốn này không chống cự được trước sự chém giết của mấy vị Thiên Thánh ta đâu…”, La Kình cười ha ha nói.
Nghe được những lời này, Tần Ninh cũng nở nụ cười nhìn về phía ba người họ.
“Một chút kiên nhẫn cũng không có, sốt ruột cái gì chứ?”
Tần Ninh vừa nói xong, trong núi rừng lại truyền ra âm thanh khác lạ.
“Gào…”
“Ngao…”
“Vù vù…”
“Ùm bò…”
Từng âm thanh vang lên.
Không lâu sau, không chỉ là trước sơn môn Thánh Thú tông, mà bốn phương tám hướng xung quanh, nơi cách Thánh Thú tông cả trăm dặm, những tiếng gầm trầm thấp không ngừng vang lên.
Trong núi rừng, dưới những gốc đại thụ u ám, từng đôi mắt lóe lên ánh sáng màu xanh biếc, còn có những đôi mắt lóe lên ánh sáng trắng, ánh sáng xanh dương, phóng thích ra hơi thở nguy hiểm.
“Đây…”
“Sao có thể như vậy…”
“Xảy ra chuyện gì…”
Nhất thời, mấy người Tấn Triết, Tề Bác, Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần và La Kình cảm thấy hoàn toàn mông lung.
Trăm con?
Giờ phút này, phóng tầm mắt nhìn ra xa, thả ra hồn phách để cảm nhận, chỉ thấy xung quanh đây đang tụ tập không dưới vạn con thánh thú cấp bốn.
Một trăm con không thể tạo thành uy hiếp đối với mấy vị Thiên Thánh.
Nhưng một vạn con? Mấy vạn con thì sao?
Cho dù là Thiên Thánh, bị số lượng thánh thú này tấn công cũng có thể bị bóp chết.
Giờ phút này, không khí vô cùng yên tĩnh.
“Hù doạ ai chứ?”
Giọng điệu của Thiên Phong Quần mang theo một chút run rẩy, hừ một tiếng nói: “Gọi đến từng này thánh thú, nhưng chúng nó có nghe lời ngươi không?”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Đến đến đến, tất cả vạn thú rống lên đi!”
Gào…Ngao ngao….Vù vù…Ùm bò…
Trong khoảnh khắc, núi rừng truyền đến âm thanh đinh tai nhức óc, truyền đi hơn trăm dặm.
Giờ phút này, đệ tử của tam đại tông môn sắc mặt trắng bệch.
Nếu như mấy vạn con thánh thú này kéo nhau đến cùng lúc…có thể xé nát bọn họ…
Giờ phút này, sắc mặt ba người Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần, La Kình cũng trở nên tái nhợt.
Tần Ninh cười nói: “Đã nói cho các ngươi biết rồi, đây là địa bàn của người khác, nếu như các ngươi không muốn đi thì có thể không đi, ở lại làm một phần của Thánh Thú tông”.
Nghe được những lời này, sắc mặt ba người Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần, La Kình càng trở nên khó coi.
“Ta sẽ rời đi ngay lập tức!”
Nguyệt Phần Nhân cầm đầu nói: “Trước đây đã đắc tội rồi, thật sự xin lỗi, nơi này đã được ta sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, xem như là ta chuộc tội!”
Thiên Phong Quần cũng vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, xem như là ta chuộc tội!”
La Kình cũng vội vàng chắp tay.
Tần Ninh thấy một màn như vậy thì cười khẽ nói: “Không được!”
Lời này vừa nói ra, trong lòng ba người không khỏi căng thẳng.
“Vừa rồi cho các ngươi đi thì các ngươi không đi, bây giờ muốn đi, ta lại không muốn cho các ngươi đi rồi!”
Lời này vừa nói ra, trong mắt ba người đều tràn đầy khó hiểu.
Tần Ninh mỉm cười nói: “Phần Nguyệt đường, Thiên Chiếu đường, Sâm La đường, tam đường sáp nhập vào Thánh Thú tông, bảo vệ xung quanh Thánh Thú tông”.
“Lời mà Tần Ninh ta nói ra, tuyệt đối không có khả năng thay đổi!”
“Cho nên, bây giờ tới rồi, muốn ở lại thì ở lại, không muốn ở lại thì cũng phải ở lại!”
Một lời vừa dứt, Tần Ninh đạp chân bay lên không trung, đứng ở trên sơn môn của Thánh Thú tông.
“Thánh Thú tông không phải là nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi!”
Lời nói truyền đi.
Một tiếng vù đột nhiên vang lên.
Trong Thánh Thú tông, những cung điện lẻ loi, phân tán kéo dài trăm dặm bỗng nhiên phát ra ánh sáng mãnh liệt.
Trong lúc từng ánh hào quang dâng lên, chỉ thấy phía trên mỗi một toàn cung điện, mỗi một tòa lầu các đều xuất hiện hư ảnh của một con thánh thú.
Ước chừng là hơn vạn loài, tất cả đều bay lên không trung.
“Thánh Thú tông, có đại trận hộ tông”.
“Vạn Thú Triều Bái trận!”
Hai tay Tần Ninh từ từ buông xuống, hắn thốt lên một câu, trong chớp mắt, đại trận nhấp nhô cao thấp, nối tiếp nhau…
Chương 1742: Thu phục ba tông môn
Trong thời gian nháy mắt, Thánh Thú tông to như vậy được bao phủ bởi một lớp hào quang bắn ra bốn phía, ánh sáng đâm thẳng lên bầu trời, ngưng tụ thành từng hư ảnh.
Hư ảnh nối tiếp nhau bay lên giữa không trung rồi hội tụ lại một chỗ, sau đó biến thành một thác nước che trời, bao phủ toàn bộ Thánh Thú tông!
Ngay sau đó, một con Thánh Thú từ trên không trung đáp xuống, đi đến trước mặt mấy đệ tử đứng đầu của tam đại tông môn, dáng vẻ giống như hổ rình mồi, dường như chỉ chờ Tần Ninh ra lệnh một tiếng sẽ lập tức cắn nuốt bọn họ.
“Ôi chao ôi chao ôi chao!”
Giờ phút này, Tấn Triết kích động bắt lấy cổ tay Tề Bác, hùng hùng hổ hổ nói: “Ôi chao!”
Tề Bác bị Tấn Triết nắm chặt đến mức xương cốt như muốn đứt đoạn, hắn ta há miệng kêu đau.
“Làm sao vậy? Ngươi điên rồi à?”
Điên rồi?
Tấn Triết quả thật là muốn điên rồi!
Vạn Thú Triều Bái trận?
Trận pháp này hắn ta biết.
Hắn ta từng nghe đời thứ nhất nhắc đến một lần, Thánh Thú tông vốn có đại trận hộ tông.
Là do năm đó, lão tổ khai sơn hao phí thời gian trăm năm mới ngưng tụ nên đại trận.
Nhưng mà chỉ có một mình lão tổ khai sơn có thể điều khiển.
Cho nên, sau khi lão tổ khai sơn biến mất, đại trận đó trở nên vô dụng.
Hơn nữa sư tổ nhà hắn ta cũng chưa bao giờ quản mấy thứ này.
Ở trong mắt sư tổ, tông môn của mình rất cường đại, còn muốn đại trận hộ tông làm gì? Thánh thú đầy núi, đó đều là những hộ pháp, còn sử dụng tốt hơn so với đại trận hộ tông!
Thế nhưng cách mấy vạn năm, người tên Tần Ninh này lại mở đại trận hộ tông của Thánh Thú tông.
Điều này còn có thể không là cho người ta cảm thán ôi chao hay sao!
Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía ba người Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần và La Kình khẽ cười nói: “Hơn vạn thánh thú cấp bốn, tuy rằng không phải lúc nào cũng có thể triệu tập đến đây, nhưng giết các ngươi cũng là chuyện đơn giản”.
“Vạn Thú Triều Bái trận này, một khi đã mở ra, thú ảnh được ngưng tụ, giết chết các ngươi cũng là chuyện đơn giản”.
Lời này nói ra thì nhẹ nhàng.
Nhưng trọng lượng của nó lại quá nặng.
Sau lưng ba người Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần, La Kình mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Sắc mặt mấy nghìn đệ tử cũng trắng bệch.
“Tần…Tần công tử!”
Thiên Phong Quần run rẩy, chắp tay nói: “Ta sai rồi, xin cho ta một cơ hội, ta lập tức rời khỏi Thánh Thú tông”.
“Hửm?”
Tần Ninh liếc mắt nhìn hắn ta, lạnh lùng nói: “Nghe không hiểu tiếng người sao?”
“Tông chủ trên cao, La Kình dẫn theo một nghìn hai trăm trưởng lão cùng đệ tử của Sâm La đường, nguyện quy phục Thánh Thú tông!”
Giờ phút này, bịch một tiếng, La Kình quỳ rạp xuống đất, dập đầu nói.
Nghe được những lời này, trong lòng Thiên Phong Quần thầm mắng.
Đồ khốn nạn này!
Tên La Kình này, trở mặt cũng quá nhanh rồi.
“Nguyệt Phần Nhân dẫn theo một nghìn không trăm mười hai trưởng lão cùng đệ tử của Phần Nguyệt đường, nguyện quy phục Thánh Thú tông!”
Lúc này, Nguyệt Phần Nhân cũng vội vàng nói.
Nghe được những lời này, Thiên Phong Quần hoàn toàn cảm thấy mông lung.
Hai tên khốn này!
“Đường chủ Thiên Chiếu đường Thiên Phong Quần, tham kiến tông chủ”.
Lúc này, ba người mang theo vẻ cung kính, khúm núm nhìn về phía Tần Ninh.
Không khúm núm được sao?
Cái mạng nhỏ này cũng bị người ta nắm trong tay rồi.
Tuy rằng không biết làm như thế nào mà có thể triệu tập được hơn vạn thánh thú, không biết Tần Ninh làm thế nào mà mở ra được đại trận hộ tông, nhưng mà…Tần Ninh đã làm được!
Bây giờ, cho dù cực kỳ cực kỳ không muốn thì cũng không có biện pháp.
Dao đã đặt ngay trên cổ rồi, ai dám không phục?
Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía ba người, mỉm cười nói: “Khách sáo, khách sáo!”
“Hiện tại, ta đại diện cho cho Thánh Thú tông làm chút chuyện, chờ tông chủ của Thánh Thú tông trở về, các ngơi có thể bái kiến hắn ta”.
Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Tần Ninh, ba người chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.
Người này, quá tàn nhẫn.
Nhìn qua thì khiêm nhường lễ độ, trông có vẻ vô hại.
Nhưng một khi đã ra tay thì…rất khủng bố.
Hơn nữa, hắn nói một không nói hai.
Giờ phút này, Tấn Triết đi đến trước mặt Tần Ninh, không nhịn được nói: “Ngươi nói đi, sao ngươi lại biết được phương pháp ngự thú của Thánh Thú tông chúng ta, hơn nữa, sao ngươi có thể mở ra được Vạn Thú Triều Bái trận của Thánh Thú tông chúng ta? Trận pháp này, ngay cả sư tổ của chúng ta cũng không làm được!”
Tần Ninh bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, hắn xoa xoa chóp mũi.
“Ta biết rồi!”
Biểu cảm của Tấn Triết giống như bỗng nhiên bừng tỉnh, chỉ vào Tần Ninh, kinh hãi nói: “Ngươi…Ngươi là…”
Nghe được những lời này, Tần Ninh mỉm cười.
Đúng vậy, ta chính là…
“Ngươi chính là đại đệ tử thứ chín của Thánh Thú tông chúng ta!”
Ngay sau đó, Tấn Triết thốt lên những lời này, Tần Ninh suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
“Nhất định là thế!”
Tấn Triết khẳng định nói: “Nhất định là vị lão tổ ấy ở bên ngoài đã thu nhận ngươi làm đệ tử của Thánh Thú tông chúng ra”.
“Là Hạo Thiên? Hay là Y Linh Chỉ? Không lẽ là sư tổ Ôn Hiến Chi sao?”
Tấn Triết giống như là phát hiện ra vùng đất mới, vô cùng kích động.
Tần Ninh mỉm cười nhìn về phía Tấn triết, chậm rãi nói: “Ngu ngốc”.
“Hả?”
Nói xong, Tần Ninh cũng không để ý đến Tấn Triết nữa, khoanh tay đi vào núi.
Lúc này, những con thánh thú cấp bốn xung quanh cũng dần dần rút lui, khí tức khủng bố cũng thoáng chốc yếu đi vài phần.
Nhưng mà Vạn Thú Triều Bái trận kia vẫn vờn quanh, không ngừng sinh sôi.
Tần Ninh cất bước tiến vào bên trong sơn môn.
Thánh Thú tông!
Cách biệt gần tám vạn năm, giờ đây hắn đã trở lại.
Bước qua sơn môn, phóng tầm mắt ra xa, bốn phía đều là những đỉnh núi, mà trên mỗi ngọn núi là đình đài lầu các như ẩn như hiện.
Giữa những đỉnh núi là sơn cốc, được mở ra để làm võ trường.
Mà đi sâu vào bên trong chính là một dãy cung điện khổng lồ, hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Tần Ninh cứ thế đi thẳng vào bên trong.
Nguyệt Phần Nhân cung kính cười nói: “Tần tông chủ, ta dẫn ngài đi dạo xung quanh một chút nhé?”
“Không cần”.
Tần Ninh thì thầm nói: “Nơi này, ta còn quen thuộc hơn ngươi”.
Lúc này, Tần Ninh đi tới đi lui ở trong Thánh Thú tông.
Ba người Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần và La Kình cũng nhắm mắt theo đuôi.
Một lần đi này ước chừng tốn thời gian một ngày.
Dường như nơi nào trong Thánh Thú tông Tần Ninh cũng dạo qua một lần.
Ba người Nguyệt Phần Nhân không biết Tần Ninh muốn làm gì, cũng không dám hỏi nhiều.
Màn đêm buông xuống, Tần Ninh dẫn theo mọi người vào bên trong một đại điện.
Tần Ninh thong thả ngồi phía trên.
Nhìn hơn mười dáng người bên trong đại điện, Tần Ninh khẽ vuốt cằm.
Nhớ năm đó…Ở nơi này, đều là các vị Thánh Đế, dưới cấp bậc Thánh Đế, căn bản là không có tư cách bước vào tòa đại điện này.
Nhưng mà hiện tại…cảnh còn người mất.
“Bắt đầu từ hôm nay, ba tông môn quy phục dưới trướng Thánh Thú tông, không được gây chuyện”.
“Quản lý tốt tất cả mọi việc trong Thánh Thú tông, đưa tông môn phát triển, hiện tại cứ dựa theo quy củ lúc trước của các ngươi, đợi khi nào tông chủ đời thứ nhất Hạo Thiên trở về, các ngươi cứ nghe theo sắp xếp của hắn ta”.
“Còn nữa, tốt xấu gì các ngươi cũng là tông chủ có cảnh giới Thiên Thánh ngũ phẩm, cũng không đến mức nghèo nàn như thế này, phải đi đến địa phương chim không thèm đậu, nhất định là có kiếp nạn nào đó”.
“Nhưng bắt đầu từ hôm nay, một khi đã vào trong Thánh Thú tông, ai dám tìm các ngươi gây phiền phức thì chính là tìm Thánh Thú tông gây phiền phức, ta chắc chắn sẽ giết chết!”
Giọng điệu của Tần Ninh mang theo sự khẳng định chắc chắn và khí phách.
Ở một bên, Tấn Triết cũng không nói gì.
Thánh Thú tông cũng không có gốc rễ lớn đến mức có thể nói ngông cuồng như vậy.
Lỡ như ba tên này thực sự đắc tội thế lực lớn nào đó thì chẳng phải sẽ liên luỵ Thánh Thú tông hay sao?
Đến lúc đó, để xem Tần Ninh sẽ lo liệu chuyện này như thế nào.
Chương 1743: Tông môn đổi tông chủ
“Được rồi, nên là gì thì làm đi!”
Tần Ninh phất tay, mọi người đều rời đi.
Giờ phút này, Tấn Triết không nhịn được mà nhìn về phía Tần Ninh, nói: “Rốt cuộc ngươi là đồ đệ do ai thu nhận? Chẳng lẽ là đồ đệ của lão tổ khai sơn Thánh Thú tông chúng ta?”
Nghe được câu hỏi này, Tần Ninh sửng sốt.
Thật đúng là chó mực mà!
Trong đầu tên Tần Triết này, rốt cuộc là có cái mạch não gì vậy?
Tên ngu ngốc Ôn Hiến Chi kia thu nhận đệ tử đều là loại mặt hàng này cả sao?
Tề Bác đứng ở một bên, trong lòng cũng không yên.
Là thật sao?
Nếu như Tần Ninh thực sự là đồ đệ của Ngự Thiên Thánh Tôn, điều này chứng minh, mấy vạn năm qua, Ngự Thiên Thánh Tôn vẫn còn ở trong thánh vực Thiên Hồng.
Một vị Thánh Đế!
Đủ để xưng bá cả thánh vực Thiên Hồng.
Nếu thực sự là như thế, Thánh Thú tông có thể trở thành sự tồn tại vô địch ở thánh vực Thiên Hồng trong nháy mắt.
Huống hồ năm đó, Ngự Thiên Thánh Tôn chính là có…uy danh vô hạn!
Một tay ngự thú thiên tài, lại còn là một vị Thánh Đế siêu cường, nghe thôi đã sợ mất mật.
“Dẫn ta đến Ám Thiên Cốc!”
Cuối cùng Tần Ninh vẫn không đánh cho Tấn Triết một trận, hắn sợ mình không kìm lòng được mà đánh chết Tấn Triết luôn.
“Ngươi đến Ám Thiên Cốc làm gì?”, Tấn Triết theo bản năng hỏi, sau đó lập tức thần bí nói: “Ta biết rồi, Ám Thiên Cốc là nơi mà ngày xưa lão tổ Ngự Thiên Thánh Tôn từng ở, ngươi muốn đi đến đó nhất định là vì muốn hoàn thành nhiệm vụ mà lão tổ tông giao cho ngươi!”
“Đi đi đi, ta dẫn ngươi đi!”
Tấn Triết nói xong thì không dám trì hoãn nữa, dẫn Tần Ninh rời đi.
Tề Bác cũng nâng gót đi theo.
“Ngươi đi làm gì?”, Tấn Triết khôi phục lại bình thường nói: “Cút cút cút, Ám Thiên Các liên quan đến chuyện cực kỳ bí mật của Thánh Thú tông chúng ta, ngươi muốn đi sao?”
Vẻ mặt Tề Bác xấu hổ.
Chắp tay chào tạm biệt.
Tấn Triết dẫn theo Tần Ninh, một đường hướng thẳng tới chỗ sâu nhất của Thánh Thú tông…
Dọc đường đi, Tấn Triết muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Tần Ninh biết hắn ta muốn nói gì, nhưng mà lười phản ứng.
Mà giờ phút này, bên ngoài Thánh Thú tông.
Dưới bóng đêm, sơn môn có ánh lửa sáng ngời.
Giờ phút này, Nhan Như Hoạ mang theo hồ lô rượu, đứng ở trước sơn môn.
Ở bên cạnh là một người thanh niên, dáng vẻ ung dung, đôi mắt mang theo quần thâm, giống như là đã lâu rồi không nghỉ ngơi tốt.
“Tình huống gì đây?”
Nhan Như Hoa nhìn sơn môn có hơn mười người đang cẩn thận canh gác, cô ta ngẩn người nói.
“Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai?”
Lúc này, người thanh niên kia cũng cảm thấy mơ hồ, lập tức nói: “Tiểu Hoạ Hoạ, nếu không thì chúng ta đánh cược đi! Ta cá là sơn môn Thánh Thú tông bị người ta chiếm rồi!”
“Giản Bác…”
“Khụ khụ…, người thanh niên cười xấu hổ nói: “Dù sao thì ta cũng rời khỏi Thánh Thú tông trước ngươi và Tấn Triết, xảy ra chuyện cũng không thể trách ta!”
“Nếu không thì chúng ta đánh cược đi, cược xem sau khi đời thứ nhất trở về thì trách ta hay trách ngươi?”
“…”
Nhan Như Hoạ hoàn toàn không còn gì để nói.
“Trong đầu ngươi, ngoại trừ đánh cược thì còn có cái gì nữa?”
Giản Bác nhướng mày, trầm tư một lát rồi nghiêm túc nói: “Đại đổ, hào đổ, cự đổ!”
“…”
Nhan Như Hoạ hoàn toàn không còn gì để nói.
Không cứu được, không cứu được rồi.
Đại đệ tử thứ bảy Tấn Triết thì háo sắc.
Đại đệ tử thứ sáu Giản Bác thì mê đánh cược.
Thánh Thú tông không xong đời mới là lạ.
“Tiểu Hoạ Hoạ, đánh cược không? Ta lấy Tiểu Kim ra làm tiền đặt cược”, Giản Bác vẫn không từ bỏ hỏi.
“Dựa vào đâu mà lấy ta làm tiền cược?”
Lúc này, trong lồng ngực Giản Bác, một cái đầu lắc lắc lộ ra, bất mãn nói.
Nhìn kỹ thì cái đầu kia có hình dáng giống một con tê tê, lộ ra một đôi móng, bên ngoài có màu vàng kim nhàn nhạt.
Hình thể cũng giống như con tê tê, chẳng qua là toàn thân được bao phủ bởi lớp vảy và lông tơ màu tím.
“Ngươi lấy nó để đặt cược?”
Nhan Như Hoạ câm nín: “Đây là Tử Kim Thôn Linh Thú mà Đời thứ năm đại nhân liều mạng bắt nó cho ngươi, thánh thú cấp sáu, sau khi trưởng thành hoàn toàn có thể sánh với Thánh Vương, ngươi lấy nó ra đặt cược, cứ chờ Đời thứ năm lột da của ngươi đi!”
Giản Bác nghe tới Đời thứ năm thì gãi gãi đầu nói: “Hình như là thế…Mạng không còn thì làm sao mà cá cược được!”
Giờ phút này, Nhan Như Họa hoàn toàn hết chỗ nói.
Quả thật là cô ta dựa theo lời Tần Ninh nói, tìm được Giản Bác.
Chỉ là thời điểm tìm thấy Giản Bác, Giản Bác đang điên cuồng cá cược.
Ngay cả khi cô ta nói với Giản Bác, Tấn Triết sắp chết rồi, Giản Bác vẫn quay lại nói với cô ta rằng: “Trước hết đừng cho hắn ta chết, đợi ta cược xong ván này đã!”
Đây là hoàn toàn bị ma ám rồi.
Trước kia, khi tông chủ đời thứ nhất ở đây, còn có thể quản được mấy người này, bây giờ…một người cũng không quản được.
“Được rồi được rồi, chúng ta đến hỏi xem, rốt cuộc là sao lại thế này đi!”
Giản Bác phất tay nói.
Nhan Như Hoạ đi lên phía trước, đến chỗ sơn môn, mấy người kia lập tức cảnh giác.
Nhưng mà hôm nay, Tần Ninh còn đang ở đây, mấy tên đệ tử cũng không dám hống hách.
“Không biết hai vị đến Thánh Thú tông của chúng ta là có chuyện gì sao?”, cầm đầu là một đệ tử cảnh giới Thánh Nhân, lễ độ hỏi.
Hửm?
Cái gì?
Nhan Như Hoạ và Giản Bác sửng sốt.
Đến Thánh Thú tông của ta là có chuyện gì sao?
“Từ bao giờ mà ngươi là đệ tử của Thánh Thú tông thế, ta là Đời thứ sáu sao lại không biết ngươi?”
Giản Bác không nhịn được nói.
Nghe được những lời này, vị đệ tử kia chắp tay nói: “Mấy ngày gần đây, tông chủ Thánh Thú tông Tần Ninh trở về, Thiên Chiến môn của ta, Phần Nguyệt tông và Sâm La cốc đều quy phục dưới trướng của Thánh Thú tông, hai vị…”
Giờ phút này, Giản Bác hoàn toàn cảm thấy mông lung.
Dọc đường đi, Nhan Như Họa không dưới một lần nhắc đến Tần Ninh.
Nhưng mà tại sao tông chủ của Thánh Thú tông lại trở thành Tần Ninh rồi?
Nếu như bọn họ về trễ thêm chút nữa, có phải lão tổ khai sơn của Thánh Thú tông bọn họ trở thành Tần Ninh luôn không!
Nhan Như Hoạ cảm thấy mơ hồ.
Cô ta chỉ mới về chậm hai ngày, sao tông môn lại đổi tông chủ rồi?
“Gọi Tần Ninh ra đây”.
Nhan Như Hoạ hừ một tiếng nói.
Tên đệ tử kia lộ ra vẻ mặt khó xử: “Điều này chỉ sợ…”
“Sao thế? Bảo ngươi gọi thì ngươi gọi đi!”
“Tông chủ đang bàn việc cùng với ba vị đường chủ, đợi ta đi thông báo, làm phiền hai vị chờ một chút!”
Đệ tử kia khách khí nói.
“Chờ? Ông đây trở về tông môn của mình mà còn phải chờ một chút sao?”
Giản Bác lập tức quát lớn: “Đây là muốn lật trời à, mấy năm không trở về, tông môn cũng đổi luôn tông chủ rồi!”
Vừa dứt lời, Giản Bác tung ra một quyền, hướng thẳng về phía mấy tên đệ tử.
Vù…
Quyền phong gào thét.
Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt của Giản Bác tràn đầy kinh hãi, thân thể của hắn ta rút lui, mấy tên đệ tử kia bình yên vô sự.
“Đại trận hộ tông?”
Giản Bác và Nhan Như Họa dường như là trăm miệng một lời thốt lên.
Trong Thánh Thú tông, từ khi nào có đại trận hộ tông?
Nói nhảm gì thế!
Lúc này, đệ tử kia vội vàng lui về sau nói: “Hai vị, xin khách khí một chút, đại trận hộ tông này là do tông chủ Thánh Thú tông chúng ta tự mình kích hoạt, Thiên Thánh cũng khó mà vào được!”
Nghe được những lời này, hai người Giản Bác và Nhan Như Hoạ hoàn toàn cảm thấy mông lung.
“Từ từ!”
Vẻ mặt Nhan Như Hoạ mơ hồ: “Để ta sắp xếp lại suy nghĩ một chút đã”.
Cô ta thực sự cảm thấy mông lung.
Giản Bác hừ một tiếng nói: “Ta cũng không tin, còn có thể ngăn cản ta quay về nhà của mình?”
“Tiểu Kim Kim, làm nổ tung đại trận hộ tông này cho ta!”
Giản Bác ra lệnh, Tử Kim Thôn Linh Thú từ trong lồng ngực hắn ta chui ra, dáng vẻ không tình nguyện.
Chương 1744: Ba tên ngốc
Tử Kim Thôn Linh Thú!
Thánh thú cấp sáu.
Chỉ là rất rõ ràng, Tử Kim Thôn Linh Thú trong lòng Giản Bác vẫn chưa trưởng thành.
Nhưng dù vậy, Tử Kim Thôn Linh Thú có vẻ bề ngoài giống như con tê tê, toàn thân lấp lánh ánh sáng vàng, ở giữa những miếng vảy vàng là đám lông lấp lóe ánh sáng, cực kỳ uy vũ.
Giờ phút này, Tử Kim Thôn Linh Thú bộc phát, ánh sáng trên cơ thể bắn ra bốn phía.
Vèo...
Một giây sau, Tử Kim Thôn Linh Thú phá rách hư không, một tiếng ầm vang lên, nó đánh lên trên ánh sáng nhàn nhạt bên ngoài sơn môn.
Thế nhưng trong nháy mắt sau đó, Tử Kim Thôn Linh Thú lại cảm giác được giống như có một cái miệng hổ đang cắn xé mình, dường như muốn hoàn toàn xé rách nó.
"A..."
Một tiếng kêu sợ hãi vang lên, Tử Kim Thôn Linh Thú lui về, sắc mặt rất khó coi.
"Thật là khủng khiếp!"
Lúc này Tử Kim Thôn Linh Thú kêu gào thảm thiết.
"Đồ vô dụng", Giản Bác hùng hùng hổ hổ nói: "Bình thường chỉ biết vơ vét của cải, không biết tu hành, bây giờ đã vô dụng chưa?"
"Bên trong đại trận này ngưng tụ hơn vạn thú ảnh, có một vài thánh thú rất khủng bố, ta không chống đỡ được", Tử Kim Thôn Linh Thú lẩm bẩm nói.
Giờ phút này, Giản Bác và Nhan Như Họa đều ngây ra.
Rốt cuộc đây là cái quỷ gì?
Mà cùng lúc đó, trong Thánh Thú tông.
Tần Ninh đi theo Tấn Triết vào sâu trong tông.
"Trước hết chờ chút đã!", Tần Ninh mở miệng nói: "Sư huynh của ngươi đã trở về, đi đón hắn ta đi!"
"Cái gì?"
"Là Giản Bác kia sao? Thánh thú khế ước của hắn ta là Tử Kim Thôn Linh Thú đúng không?"
"Đúng vậy!"
"Vậy được rồi, hắn ta đang ở trước sơn môn, ngươi đi đón đi!", Tần Ninh thản nhiên nói: "Nói cho hắn ta biết đừng xông vào sơn môn lung tung, không cẩn thận sẽ chết đấy!"
Tấn Triết ngơ ngác.
Vạn Thú Triều Bái trận có uy năng mạnh như vậy sao?
Tại sao hắn ta lại không biết!
Chỉ là giờ phút này, Tấn Triết cũng không dám trì hoãn, lập tức rời đi.
Tần Ninh lại nhìn thoáng qua, thở dài, quay người tiếp tục đi vào sâu bên trong...
Thánh Thú tông là tông môn do hắn sáng lập ra lúc còn là Ngự Thiên Thánh Tôn vào đời thứ hai năm đó.
Đúng là chỉ có một đệ tử, chính là Ôn Hiến Chi.
Thế nhưng bên trong sơn môn lại là có mấy ngàn đệ tử.
Hắn cũng không nghĩ tới, thời gian trôi qua vài vạn năm, mấy ngàn đệ tử cũng đã mất.
Thánh Thú tông trở thành tông môn không ai biết đến.
Thế nhưng dù vậy, nơi đây có rất nhiều chỗ thần bí vẫn không bị ai động vào.
Tần Ninh có thể chắc chắn về điều này.
Bởi vì dù sao ngay cả Ôn Hiến Chi cũng không biết về những chỗ đó.
Giờ phút này, Tần Ninh đi vào phía sau Thánh Thú tông một mình.
Một vùng này chỉ toàn là núi hoang.
Sau khi đi được mấy vòng quanh co, Tần Ninh đã đi đến trước một sơn cốc.
Có hai bia đá đứng sừng sững ở cửa sơn cốc.
Bia đá cao tới trăm trượng, chia ra ở hai bên sơn cốc.
Mà giờ phút này, Tần Ninh đi đến trước sơn cốc, bàn tay nhẹ nhàng phất qua hai tấm bia đá.
"Ông bạn già... bây giờ sống ra sao rồi?"
Tần Ninh nỉ non một tiếng, thánh lực mênh mông trong cơ thể phóng ra, lúc này hội tụ lên trên hai tấm bia đá kia.
Mà lúc này bia đá bên trái xuất hiện một dòng chữ.
Từ trên xuống dưới có sáu chữ to.
"Làm người không bằng làm thú!"
Tần Ninh lẩm bẩm.
Giờ phút này, Tần Ninh lại đưa mắt nhìn về phía bên phải.
Bia đá kia lại trống rỗng, không hề có một chữ nào ở phía trên.
Tần Ninh khoanh chân ngồi xuống tại chỗ, thánh lực trong cơ thể thi nhau phóng ra, hội tụ lên trên tấm bia đá.
Mà lúc này khi Tần Ninh đang vô cùng tập trung, ở một bên khác, ba vị đệ tử xuất sắc nhất đời thứ sáu, đệ tử đời thứ bảy, đệ tử đời thứ tám của Thánh Thú tông đã tụ tập lại một chỗ.
Đương nhiên xuất sắc nhất cũng chỉ là ba người tự phong mà thôi.
"Tấn Triết, rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
Giản Bác tức giận nói: "Thánh Thú tông chúng ta có thêm mấy ngàn người từ bao giờ? Hơn nữa còn đổi tông chủ rồi?"
Nghe được câu hỏi của Giản Bác, Tấn Triết cười nói: "Ngươi đừng vội, ta sẽ chậm rãi nói với ngươi".
"Ngươi đừng nói gì trước, chúng ta đánh cược đi, cược có phải Tấn Triết ngươi đã làm phản rồi hay không? Ta cược ngươi không!", Giản Bác chân thành nói.
Lúc này Tấn Triết và Nhan Như Họa lại có chút cạn lời.
"Cút sang một bên đi, bình thường gọi ngươi một tiếng sư tôn là do uy nghiêm của Đời thứ nhất, ngươi thật sự coi mình là sư tôn sao? Cũng chỉ cao hơn ta cảnh giới nhị phẩm thôi!"
Tấn Triết cắt một tiếng.
"Ngươi nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
Tấn Triết ho khan một cái, nghiêm túc nói: "Ta và Tần Ninh trở về, sơn môn chúng ta bị coi thành vật vô chủ, bị Phần Nguyệt tông, Thiên Chiếu môn, Sâm La cốc chiếm cứ".
"Bọn họ đều là Thiên Thánh ngũ phẩm, lại thêm trong tông môn có vài chục vị cao nhân cảnh giới Thiên Thánh, một mình ta chiến đấu, chém giết đến mức không biết trời đất..."
"Dừng lại!", giờ phút này Giản Bác cau mày nói: "Tấn Triết, trước kia ta chỉ biết là ngươi háo sắc, không nghĩ tới ngươi còn không biết xấu hổ như vậy, nói thẳng đi!"
Tấn Triết ho khan một cái, cười nói: "Ta chỉ là một Thiên Thánh tam phẩm, không đánh lại một đám Thiên Thánh kia, thánh thú trong núi đều bị Đời thứ nhất quản lý, ta cũng không ra lệnh được... Kết quả Tần Ninh đột nhiên xuất hiện, dùng một chiêu ngự thú để triệu tập hơn vạn thánh thú cấp bốn ở trong núi ra, trận chiến kia, các ngươi không biết đâu..."
"Đã bảo ngươi đừng khoác lác rồi mà", Giản Bác cau mày nói.
"Ơ hay, ta đâu có!", Tấn Triết mắng: "Tên nhóc Tề Bác kia cũng nhìn thấy, Tề Bác... đâu rồi..."
"Tề Bác là ai?", Giản Bác lại không nhịn được nói: "Tên giống ta quá vậy..."
Nhan Như Họa nhìn hai người, cảm thấy rất đau đầu, quát lớn: "Có thể đừng nói nhảm nữa được không, nói nhanh một chút được không?"
"Tần Ninh thật sự triệu tập hơn vạn thánh thú cấp bốn, võ giả của ba tông môn đó đều thấy được, lúc ấy ai nấy đều sợ choáng váng".
Tấn Triết tiếp tục nói: "Sau đó hắn còn khởi động Vạn Thú Triều Bái trận, mạnh mẽ chấn nhiếp đám Thiên Thánh này, bắt bọn họ phải đầu hàng, không đầu hàng sẽ giết".
"Cho nên đám người kia mới lựa chọn gia nhập vào Thánh Thú tông chúng ta, đại trận này cũng được mở ra như thế!"
Tấn Triết nói xong liền nghiêm mặt nói: "Ta thề, những gì ta nói đều là thật",
Giờ phút này lại là đến lượt Nhan Như Họa và Giản Bác cảm thấy không thể tưởng tượng được.
"Đời thứ nhất vì sợ chúng ta làm bừa nên mới bắt đám thánh thú trong núi chỉ nghe mỗi mình mình".
"Trước kia chúng ta đều đã từng nghe nói về đại trận bảo vệ tông môn, nhưng chỉ có lão tổ Ngự Thiên Thánh Tôn mới có thể mở ra..."
Giờ phút này Giản Bác cau mày.
"Cho nên!"
Tấn Triết chân thành nói: "Ta có một suy đoán to gan".
"Nói nghe một chút đi".
Tấn Triết gần như là gằn từng chữ: "Tần Ninh này chắc chắn là đệ tử cuối cùng của lão tổ Ngự Thiên Thánh Tôn chúng ta, là sư đệ của lão tổ Ôn Hiến Chi!"
Nghe hắn ta nói vậy, vẻ mặt của Giản Bác và Nhan Như Họa đều mờ mịt.
"Nếu như không phải như vậy, làm sao tên này có thể hiểu rõ về thuật ngự thú như thế? Còn hiểu rõ về đại trận hộ tông của Thánh Thú tông chúng ta như vậy? Chỉ có một lời giải thích này thôi!"
Hắn ta vừa dứt lời, Giản Bác và Nhan Như Họa đều giật mình ngây ra tại chỗ thật lâu.
Dần dần, hai người đều nhìn về phía Tấn Triết.
"Ngươi nói rất có lý!"
"Không sai!"
Giản Bác và Nhan Như Họa đồng ý nói.
Tấn Triết mỉm cười.
Đó là điều đương nhiên!
Tần Ninh còn phủ nhận, chối đẩy được nữa không?
Giờ phút này nếu để Tần Ninh nghe được ba người bàn luận, chắc chắn sẽ phải phun ra một ngụm máu, hoàn toàn tức chết luôn!
Ba tên ngốc này!
Chương 1745: Câu đối
"Chờ một chút!"
Giờ phút này Nhan Như Họa lại là mở miệng nói: "Không đúng!"
Cô ta vừa nói xong, Giản Bác và Tấn Triết đều nhìn về phía Nhan Như Họa, hỏi: "Không đúng ở chỗ nào?"
"Các ngươi suy nghĩ kỹ một chút xem!"
Nhan Như Họa mở miệng nói: "Nếu quả thật là như thế, không phải lão tổ của chúng ta có thêm một vị sư đệ ư?"
"Chắc chắn tình cảm của lão tổ tông dành cho lão tổ của chúng ta sẽ yếu bớt đi, các ngươi cũng đừng quên, chúng ta là mạch của lão tổ..."
Cô ta vừa nói xong, ba người liền nhìn nhau, rất tán thành.
Không sai.
Nếu Tần Ninh là đệ tử của lão tổ tông khai sơn của bọn họ, vậy bọn họ và Tần Ninh sẽ được chia làm hai mạch.
Giản Bác đồng ý nói: "Cho nên chúng ta phải khẳng định thân phận của mình".
"Khẳng định như thế nào?"
Tấn Triết vội vàng hỏi.
Giản Bác suy nghĩ sâu xa một lát, nói: "Nếu hắn là đệ tử cuối cùng của lão tổ tông Ngự Thiên Thánh Tôn của chúng ta thì chính là tổ sư thúc của chúng ta, không thể không đối xử khách khí với hắn, thế nhưng cũng không thể nịnh nọt, không thể thấp hèn, lễ phép là được rồi".
"Được!"
"Ừm!"
Giờ phút này ba người bàn bạc xong liền đi về hướng Ám Thiên Cốc.
Không bao lâu, ba bóng người đã xuất hiện ở bên ngoài Ám Thiên Cốc.
Lúc này Tần Ninh vẫn khoanh chân ngồi tại chỗ, hai mắt nhắm lại.
"Giản Bác, vị này chính là Tần Ninh công tử!", Tấn Triết nói bằng giọng điệu không thấp kém không tự ti.
Giản Bác nhìn về phía Tần Ninh.
Tần Ninh cảm nhận được ba người đến thì hơi mở hai mắt ra nhìn ba người một chút, cũng không nhiều lời.
Đột nhiên một tiếng bịch vang lên.
Giản Bác bỗng cong hai đầu gối quỳ xuống, nằm rạp trên mặt đất, cất cao giọng nói: "Đệ tử Giản Bác, đệ tử duy nhất đời thứ sáu của Thánh Thú tông, Tần công tử quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy".
"Ta chưa bao giờ nhìn thấy một người nào phong thần tuấn lãng, thần thái nổi bật, ôn tồn lễ độ, thong dong tự nhiên, trước sau như một, cao cao tại thượng, chính nhân quân tử, siêu trần thoát tục, chí khí ngút trời, căm ghét cái xấu, quang minh lẫm liệt, ý chí bằng phẳng, dìm mạnh đỡ yếu, rộng rãi hào phóng, bền gan vững chí như Tần công tử!"
"Lần đầu tiên nhìn thấy Tần công tử đã khiến Giản Bác ta sinh ra một loại cảm giác tự ti, ta cảm thấy không thể sánh bằng, xin hãy nhận một cái cúi đầu của Giản Bác!"
Giờ phút này, gió nhẹ lướt qua sơn cốc, vô cùng yên tĩnh im ắng.
Tấn Triết và Nhan Như Họa ngây ra tại chỗ.
Huyền Minh Vương Xà và Huyết Thánh Văn Miêu cũng sững sờ.
Ngay cả Tử Kim Thôn Linh Thú kia cũng phải ngây ra nhìn Giản Bác.
Đây là đồng bạn khế linh của mình sao?
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn Giản Bác một chút, trong lòng rất yên tâm.
Cũng không phải yên tâm vì được nịnh nọt, mà là thái độ của Giản Bác như thế, chỉ sợ đã biết mình là người nào!
Ngược lại không giống với Tấn Triết, Nhan Như Họa.
Mà lúc này Tấn Triết và Nhan Như Họa hoàn toàn kinh ngạc.
Đã nói không thấp kém không nịnh nọt cơ mà?
Đã nói bọn họ là mạch của sư tổ, phải giữ vững ranh giới cuối cùng cơ mà?
Cái này mà gọi là không thấp kém không nịnh nọt sao?
Giờ phút này, Giản Bác lại nhìn về phía Tấn Triết và Nhan Như Họa, đau lòng nói: "Tần tổ sư thúc đừng trách tội, hai vị sư đệ sư muội này của ta không có mắt nhìn người, không nhận ra thân phận của Tần công tử, ta xin lỗi thay bọn họ!"
Nghe thấy lời này, Tấn Triết và Nhan Như Họa hoàn toàn ngây ngốc.
Tấn Triết hùng hùng hổ hổ nói: "Giản Bác, trước kia ông đây chỉ nghĩ ngươi thích cờ bạc, không ngờ ngươi lại không biết xấu hổ như thế!"
"Đúng thế!"
Nhan Như Họa cũng mở miệng nói: "Rõ ràng là ta nhận ra thân phận của Tần tổ sư thúc, sao ngươi có thể nói là ngươi nhận ra được?"
"Không sai!", Tấn Triết cũng gật đầu nói.
Hả?
Khoan đã!
Tấn Triết nhìn về phía Nhan Như Họa, tức đến nổ phổi nói: "Tiểu Họa Họa, sao ngươi cũng không biết xấu hổ như vậy chứ?"
"Rõ ràng là ta nhận ra thân phận của Tần tổ sư thúc, liên quan gì đến hai người các ngươi?"
Giờ phút này, Tấn Triết thật sự choáng váng.
Huynh đệ tương tàn rồi!
Hai người kia vì để nịnh nọt mà đúng là không biết xấu hổ!
Lúc này ba người cãi nhau ỏm tỏi.
Mà Tần Ninh lại hoàn toàn đen mặt.
Tổ sư thúc?
Sư đệ của Ôn Hiến Chi sao?
Ba tên ngốc này coi hắn thành đệ tử cuối cùng của Ngự Thiên Thánh Tôn sao?
"Đủ rồi!"
Giờ phút này Tần Ninh quát khẽ một tiếng, sắc mặt tái xanh.
Ba người nhìn thấy Tần Ninh tức giận liền dừng việc cãi nhau lại.
"Tần tổ sư thúc đừng tức giận, ba người chúng ta mất chừng mực, tổ sư thúc đừng tức giận", Giản Bác vội vàng nói.
"Tổ em gái ngươi!", Tần Ninh không nhịn được quát.
Tổ em gái ngươi?
Xưng hô kiểu gì vậy?
"Tổ em gái ngươi sư thúc?", Tấn Triết run rẩy nói.
"..."
Tần Ninh đứng tại chỗ, hít sâu một hơi.
Một hồi lâu sau, Tần Ninh không ngừng tự an ủi mình.
Không thể giận dữ.
Giận dữ với ba tiểu bối sẽ ảnh hưởng đến thân phận, ảnh hưởng đến thân phận...
Thế nhưng hắn thật sự rất muốn giết người!
"Các ngươi không biết ta là ai, ta không trách các ngươi!", một lát sau Tần Ninh mới nói: "Chỉ là tiếp theo, ta sẽ có thể chứng minh cho các ngươi biết rốt cuộc ta là ai".
Nghe hắn nói vậy, ba người đều ngẩn người.
Không phải là đồ đệ thứ hai của Ngự Thiên Thánh Tôn sao? Không phải tổ sư thúc của bọn hắn sao?
Chẳng lẽ nhận nhầm?
Giờ phút này, Tần Ninh đứng vững.
Bia đá phía bên phải đang lóe sáng.
Tần Ninh chậm rãi nói: "Ba người các ngươi có biết đây là đâu không?"
"Đương nhiên biết", Giản Bác mở miệng nói: "Chỗ ở của lão tổ Ngự Thiên Thánh Tôn năm đó".
"Không sai".
Tần Ninh tiếp tục nói: "Ngự Thiên Thánh Tôn mất tích, nơi đây đã bị phong ấn lại, tổ sư gia của các ngươi cũng không thể mở được chỗ này".
Ba người quay sang nhìn nhau.
"Các ngươi không biết ư?"
Ba người đều lắc đầu.
"..."
Trong lòng Tần Ninh rất mệt mỏi.
Làm sao có thể không biết những chuyện này được?
"Ôn Hiến Chi kia nói cho các ngươi biết cái gì?"
"Sao tổ sư gia có thể nói chuyện phiếm với chúng ta được chứ, đều là Đời thứ nhất nói cho chúng ta biết", Tấn Triết tiếp lời: "Đời thứ nhất nói không được tới gần nơi đây, nếu không có chết cũng đáng đời".
Đơn giản.
Trực tiếp.
Tần Ninh lấy tay đỡ trán.
Đau đầu!
Tần Ninh tiếp tục nói: "Nơi đây chỉ có Ngự Thiên Thánh Tôn năm đó mới có thể mở ra".
Ba người lập tức lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh hiểu rõ.
"Đây là một bộ câu đối, vế trên là làm người không bằng làm thú".
"Vế dưới cũng chỉ có chính Ngự Thiên Thánh Tôn biết, bởi vì nơi đây phong ấn một thứ rất kinh khủng".
"Phá giải vế dưới mới có thể mở ra Ám Thiên Cốc".
Tần Ninh chậm rãi nói: "Các ngươi có biết vế dưới là cái gì không?"
Hắn vừa hỏi vậy, ba người đều tới gần bia đá.
"Làm người không bằng làm thú..."
Tấn Triết lẩm bẩm nói: "Làm người không bằng làm chó?"
"Chắc chắn là không phải", giờ phút này Giản Bác nhìn câu đối, suy nghĩ sâu xa nói: "Nếu cái này là do lão tổ tông của chúng ta để lại, chắc chắn phải có chút kiêu ngạo".
"Ta đoán... Làm thần không bằng giết thần!"
Ngay sau đó Nhan Như Họa lại nói: "Các ngươi đều sai rồi, ta đoán hẳn là... làm người không bằng làm thú, tập võ không bằng uống rượu!"
"Dừng lại!"
"Dừng lại!"
Nhìn thấy dáng vẻ đó của ba người, giờ phút này Tần Ninh vô cùng đau đầu.
"Đây cũng không phải là do Ngự Thiên Thánh Tôn để lại, mà là thú cưỡi của Ngự Thiên Thánh Tôn năm đó để lại".
Tần Ninh chậm rãi nói: "Câu đối này cũng không có gì hay ho cả, chỉ là một câu rất cũ rích rập khuôn: Làm người không bằng làm thú, làm giảo không bằng làm chó!"
Bình luận facebook