-
Chương 1671-1675
Chương 1671: Thiên Ngự
Một hồi chiến đấu kịch liệt chấm dứt.
Hiên Viên Thanh Sương quần áo lộn xộn, thậm chí còn bị xé rách vài chỗ, ả lười biếng nằm trong lòng Hiên Viên Anh, sắc mặt đỏ hồng giống như trẻ ra vài tuổi.
“Anh Nhi, lần này, ngươi có thể lấy được vị trí thứ nhất không?”
“Lần trước có thể, tất nhiên là lần này cũng có thể!”
Lúc này, Hiên Viên Anh ngồi dậy cười nói: “Thiên kiêu Thanh Châu, không người nào lọt vào mắt ta!”
“Nhưng hôm nay, Tần Ninh làm cho ta cảm thấy có chút ngoài ý muốn”.
Hiên Viên Thanh Sương lười biếng dựa vào lồng ngực Hiên Viên Anh, thì thầm nói: “Thế nào?
Ngươi không giết chết được hắn sao?”
“Cũng không phải!”
Hiên Viên Anh mỉm cười nói: “Chỉ là cảnh giới Thánh Nhân vậy mà khi đối mặt với cảnh giới Địa Thánh tam phách lại có sức mạnh cường đại đến như vậy”.
“Điều này làm cho ta cảm thấy có chút kỳ quái thôi”.
Một tay Hiên Viên Anh ôm chặt Hiên Viên Thanh Sương vào trong lòng, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo vẻ tự tin, hắn ta cười nói: “Lần này, vị trí thứ nhất của Thanh Long Bảng, vẫn là của ta như trước!”
“Nhưng mà Hoàn Nhất Chu chết đi làm mất hết thể diện của thánh địa Hiên Viên, lần so tài này, chắc chắn sẽ có chút đẫm máu!”
Hiên Viên Thanh Sương cười nói: “Vậy thì ngươi nên sử dụng toàn lực, nếu không sẽ cho bọn hắn cơ hội nhận thua, như vậy sẽ không dễ dàng giết được bọn chúng đâu!”
“Hiểu rồi!”
“Thánh nữ đại nhân cứ yên tâm!”
Trong phòng, từng tiếng rên rỉ lại vang lên…
Mà ở một bên khác.
Nơi ở của Đại Nhật Sơn.
Sơn chủ Dương Nhất nhìn con trai của mình Dương Tam Tuần một chút rồi lại nhìn Tần Ninh.
“Chuyện đã xảy ra, đại khái là ta đã hiểu rõ, nhưng mà…”, sơn chủ Dương Nhất cười khổ nói: “Ngươi cũng không cần ra tay tàn nhẫn như thế, cụt tay là được rồi, giết người…quả thật là có chút quá đáng”.
Dương Tam Tuần vội vàng nói: “Phụ thân, thánh địa Hiên Viên bắt nạt chúng ta, sao có thể cụt tay là được rồi?
Con thấy phải giết sạch mới đúng”.
Sơn chủ Dương Nhất phất phất tay.
“Bây giờ giết chết Hoàn Nhất Chu, chỉ sợ lần này đệ tử thánh địa Hiên Viên sẽ tính toán trên đầu Đại Nhật Sơn chúng ta”.
“Lần cạnh tranh Thanh Long Bảng này, sợ rằng sẽ xảy ra rất nhiều trận giết chóc”.
Dương Tam Tuần không nói thêm gì nữa.
Tần Ninh cũng mở miệng nói: “Được rồi được rồi, sự việc này là do ta trêu chọc vào, nếu như thánh địa Hiên Viên tính sổ, ta sẽ chống đỡ!”
“Nhưng mà sơn chủ Dương Nhất, ta phải nhắc nhở ngươi, thế lực mà ngươi nên đề phòng không phải là thánh địa Hiên Viên, mà là…Thương Long điện”.
Thương Long điện?
Sơn chủ Dương Nhất sửng sốt.
Thương Long điện làm gì mà phải đề phòng?
“Tần huynh biết được tin tức gì sao?”
Dương Tam Tuần vội vàng hỏi.
“Không có”.
Tần Ninh lắc đâu nói tiếp: “Ta chỉ có thể nói cho các ngươi, nên đề phòng Thương Long điện cẩn thận, điều phối thêm một chút nhân lực, ta không thể nói rõ, nhưng nếu như xảy ra chuyện gì đó thì cũng không gặp phải rủi ro gì!”
Vừa dứt lời, Tần Ninh đã chắp tay chào tạm biệt.
Sơn chủ Dương Nhất nhìn con trai mình, vẻ mặt mang theo chút nghiền ngẫm sâu xa.
“Cha, chuyện này…”
“Cẩn thận vẫn tốt hơn!”
Dương Nhất trầm ngâm nói: “Con ra lệnh cho vài người đáng tin cậy trở về Đại Nhật Sơn, thông báo cho các vị trưởng lão mang theo mấy người hộ pháp đến đây, cũng không cần phải tiến vào thành Thiên Hạc, bố trí người xung quanh thành Thiên Hạc là được rồi!”
“Con hiểu rồi!”
Sơn chủ Dương Nhất đi đến bên cửa sổ, nhìn theo bóng dáng Tần Ninh đang rời đi.
“Thần bí khó lường…”
Tần Ninh trở về chỗ ở của mình, Vân Sương Nhi mở cửa ra, nhìn thấy Tần Ninh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Sao vậy?
Lo lắng cho ta à?”
Tần Ninh vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo tinh tế của Vân Sương Nhi, mỉm cười nói: “Ta thì có gì mà phải lo lắng?”
“Dù sao thì cũng là giết chết đệ tử của thánh địa Hiên Viên, ta lo lắng sơn chủ Dương Nhất sẽ trách tội chàng”.
“Ông ta trách tội ta?”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Nếu như ông ta trách tội ta thì ta mang theo nàng và Thạch Cảm Đương rời khỏi trận so tài, để cho ông ta giương mắt nhìn theo”.
“Chàng ấy à…”
Tần Ninh cười nói: “Ta làm sao?
Chẳng lẽ ta không lợi hại sao?
Không phải là nàng đã được trải nghiệm sự lợi hại của ta rồi sao?”
“Thật không biết xấu hổ!”
“Chính là không biết xấu hổ đấy, nàng còn có thể như thế nào?”
Tần Ninh ôm ngang Vân Sương Nhi lên rồi bước vào trong phòng, Vân Sương Nhi lập tức biến sắc, vừa muốn mở miệng nhắc nhở thì một giọng nói đã vang lên.
“Bên ngoài nhìn vào thì là một Tần công tử tuấn tú, là người đoan chính, nghiêm túc, tác phong nghiêm chỉnh, kiên cường chính trực, không nghĩ tới cũng là người không nhẫn nhịn được trước sự hấp dẫn của sắc đẹp!”
Giờ phút này, bên trong phòng ngủ, Nhan Như Hoạ đang nghiêng người dựa vào thành ghế, chân nọ vắt lên chân kia, cô ta nhếch miệng cười nói.
Huyết Thánh Văn Miêu nằm trong lòng cô ta cũng meo một tiếng, rồi che hai mắt lại.
Khuôn mặt Vân Sương Nhi trở nên đỏ bừng, vội vàng giãy giụa đứng xuống đất.
“Sao cô lại ở đây?”
“Tại sao ta không thể ở đây?”
Tần Ninh sửa sang lại vạt áo, khụ khụ hai tiếng rồi nói: “Ta còn nghĩ ngày mai cô mới có thể tỉnh lại, sao không tiếp tục giả vờ nữa?”
“Ta mới không giả vờ!”
“Phải không?”
Tần Ninh không nhịn được mỉm cười nói: “Cô chắc chắn là cô không giả vờ sao?
Lúc Hoàn Nhất Chu xuất hiện, cô đã tỉnh lại, tiếp tục giả vờ ngủ làm cái gì?”
Nhan Như Hoạ liếc mắt nhìn Tần Ninh một cái thật sâu, không tiếp tục nói chuyện.
“Tên nhóc nhà ngươi, xuống tay cũng thật lợi hại, trực tiếp giết người, không sợ thánh nữ gì đó của thánh địa Hiên Viên giết chết ngươi sao?
Dương Nhất mà đến muộn, ngươi đã chết rồi!”
Nghe được những lời này, Tần Ninh mỉm cười nhàn nhạt.
“Nếu như bây giờ cô đã ở đây, vậy thì phiền cô giúp ta chuyển lời đến sư tổ của cô!”
“Nói cái gì?”
Nhan Như Hoạ cười nói.
Cô ta rất tò mò về Tần Ninh, rốt cuộc là người này có lai lịch gì, đối với Thánh Thú tông…dường như rất quan tâm!
“Cô chỉ cần nói cho sư tổ cô hai chữ - Thiên Ngự!”
“Nhận được hai chữ này, sư tổ của cô sẽ tới gặp ta”.
Lời này vừa nói ra, Nhan Như Hoạ ngẩn người, sau đó cười ha ha.
“Gặp ngươi?”
Nhan Như Hoạ cười ha ha nói: “Ngươi muốn làm cho ta cười đến chết, sau đó lấy con mèo nhỏ của ta làm vật để cưỡi đúng không?”
Meo…Huyết Thánh Văn Miêu ở trong lồng ngực Nhan Như Hoạ kêu lên một tiếng bất mãn.
“Thánh thú cấp sáu, ta còn cảm thấy chướng mắt!”
Lời này vừa nói ra, Nhan Như Hoạ đã xì một tiếng.
Thánh thú cấp sáu, theo thời gian lớn lên chính là cấp bậc Thánh Vương, là nhân vật vô địch.
Vậy mà một Thánh Nhân còn thấy chướng mắt?
“Dù sao thì chỉ cần cô nói với tổ sư của cô như vậy, tổ sư của ngươi sẽ đến gặp ta!”
“Ta không nói đấy, ngươi là ai chứ, lại muốn Nhan Như Hoạ ta phải chuyển lời?
Nghĩ cũng đẹp quá nhỉ?”
Nhan Như Hoạ hừ một tiếng.
Tần Ninh cũng không sốt ruột, hắn chậm rãi nói: “Thánh quyết truyền thừa của Thánh Thú tông các ngươi là Thánh Ngự Thiên Quyết phải không?
Cô là đệ tử đơn truyền đời thứ tám, đã học được đến cuốn thứ mấy rồi?
Cuốn thứ tư?”
Lời này vừa nói ra, Nhan Như Hoạ lập tức biến sắc, Huyết Thánh Văn Miêu kia cũng meo một tiếng, âm thanh trở nên bén nhọn hơn.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Cô cứ nói với tổ sư của cô, tổ sư của cô sẽ hiểu rõ”.
Tần Ninh phủi tay, đứng dậy nói: “Được rồi được rồi, nhanh đi đi thôi, đừng cản trở cuộc sống hạnh phúc của người ta!”
“Ta không làm được!”
Nhan Như Hoạ thẳng thắn nói: “Sư tổ dẫn theo Đại Giao, không đúng, là Đại Giao dẫn theo sư tổ rời đi, sư tổ đời thứ nhất đi tìm nhưng sau đó cũng biến mất, thẳng đến khi sư phụ ta, sư gia ta đi tìm, cũng đều không thấy trở về, ta vẫn luôn đi tìm bọn họ!”
Lời này vừa nói ra, Tân Ninh bỗng nở nụ cười.
Chương 1672: Nước đầy tự qua
“Được rồi được rồi, lời này cô nói với người ngoài còn được, nhưng đừng lấy để lừa gạt ta!”
Tần Ninh nói tiếp: “Đệ tử của Thánh Thú tông, muốn tìm người còn không đơn giản sao?
Bản lĩnh của dòng tộc Ngự Thú các cô đều cho chó ăn cả rồi à?”
“Ngươi…”
“Cô muốn tìm hay không thì tuỳ, nhưng ta nói trước cho cô biết, ta muốn cô giúp ta tìm, cô lại không tìm, sau này sư tổ của cô có lột da cô xuống thì cũng đừng tìm ta cầu xin!”
“Sương Nhi, tiễn khách!”
Vân Sương Nhi nhìn về phía Nhan Như Hoạ chắp tay.
Nhan Như Hoạ hừ một tiếng, nói: “Ta sẽ không tìm, người cứ chờ xem, ta sẽ ở lại đây mấy ngày, để nhìn ngươi bị người khác đập thành bùn nhão!”
“Mỏi mắt chờ mong!”
Tần Ninh mỉm cười.
Nhan Như Hoạ thở phì phò, phóng khoáng bước ra khỏi phòng.
Vân Sương Nhi đóng cửa lại, sau đó mới đi đến trước mặt Tần Ninh, cô ấy không nhịn được nói: “Thánh Thú tông mà chàng nhắc đến có phải là do đời thứ hai của Ngự Thiên Thánh Tôn sáng lập ra không?”
“Tổ sư của Nhan Như Hoạ là đồ đệ thứ hai của chàng, chàng lại đi gõ đồ tôn của mình như vậy, thật không phúc hậu?”
Nghe được những lời này, Tần Ninh ôm ngực thở dốc.
“Đừng nói đến tên khốn kiếp này, ta lại tức giận đến đau lòng”.
Tần Ninh mắng: “Ông đây bảo hắn ta khiêm tốn một chút, nhưng hắn ta thì tốt rồi, quả thực là vô cùng khiêm tốn!”
“Đã tám vạn năm trôi qua, tám đời đệ tử, mỗi đời chỉ có một người, mà mỗi đệ tử cũng chỉ nhận một đồ đệ, tính thêm cả hắn ta, tổng cả chỉ có chín người!”
“Khó trách trong khoảng thời gian này, ta không hỏi thăm được chút tin tức gì về Thánh Thú tông”.
Vân Sương Như không nhịn được che miệng cười khẽ.
Cô ấy cũng rất tò mò, mấy đồ đệ này của Tần Ninh, rốt cuộc là nhân vật nào!
“Nhưng mà ta đã nghe chàng nói qua, không phải là dòng tộc Ngự Thú và thánh thú có tâm linh tương thông hay sao?
Ôn Hiến Chi…Sao lại bị thánh thú của mình làm cho bị thương?”
“Đó là do hắn ta ngu ngốc!”
Tần Ninh trực tiếp mắng chửi: “Tên nhóc này có thiên phú tu hành võ đạo không tốt lắm, nhưng thuật ngự thú lại rất giỏi, nhưng mà người này không phục ta nói hắn ta ngu ngốc, thường xuyên đánh nhau với thánh thú của mình, thời điểm ta còn ở đây, có mấy lần hắn ta suýt chút nữa bị thánh thú của mình đánh chết…”
Thiên phú không tốt?
Vân Sương Nhi không tin.
Dương Thanh Vân có thiên phú vô cùng tốt, còn là võ giả Tinh Mệnh.
Lý Nhàn Ngư có Vãng Sinh Đồng, tiềm lực vô hạn.
Thạch Cảm Đương…quả thật là thiên phú không tốt, nhưng mà…sức mạnh tinh thần của hắn ta là thứ mà người bình thường không thể nào so sánh được.
Mấy người này có người nào kém cỏi?
Nếu như kém cỏi, còn lâu Tần Ninh mới để vào trong mắt.
Nhưng mà Ôn Hiến Chi này quả thật là làm cho người ta cảm thấy thú vị.
Bị thánh thú của mình đánh bị thương…Càng nghĩ càng thấy thú vị, Vân Sương Nhi không nhịn được nở nụ cười.
“Nàng cười ta?”
Tần Ninh ôm Vân Sương Nhi vào lòng, vỗ nhẹ cô ấy một cái, nói: “Nàng còn dám cười ta?
Xem ta trừng phạt nàng thế nào!”
“Không dám không dám…”
Giờ phút này, Nhan Như Hoạ đang tựa vào một tòa tháp cao của Thiên Hạc lâu, cô ta ngắm nhìn bầu trời đêm, trong tay cầm bình rượu, tự rót tự uống.
“Tiểu Bạch Bạch, ngươi nói xem sư phụ của ta đang ở đâu?”
Nhan Như Hoạ lẩm bẩm nói: “Dựa theo tính tình của sư phụ ta, chắc chắn là lại đi ra đi vào những nơi phong hoa tuyết nguyệt, ta cảm giác rất nhanh thôi ta sẽ tìm được người, ngươi nói xem có đúng không?”
Nhan Như Hoạ ôm lấy Huyết Thánh Văn Miêu, nhéo nhéo hai má của nó.
Huyết Thánh Văn Miêu kêu lên một tiếng, tỏ vẻ cực kỳ bất mãn.
“Xí, đừng nhìn ngươi ngày thường vô hại, đáng yêu, khi tức giận lên cũng có thể doạ chết người, cũng may có ta thích ngươi, ngươi còn không vui!”
“Meo…”, Huyết Thánh Văn Miêu lại kháng nghị một tiếng.
Nhan Như Hoạ ngừng uống rượu, cô ta gãi gãi tóc nói: “Thánh thú nói tiếng người không phải là việc khó, ngươi có thể nói chuyện với ta được không?
Mỗi ngày đều meo meo meo, sao lại kiêu ngạo như vậy chứ?”
“Meo…”
“Được rồi được rồi, ta sợ ngươi rồi!”
Nhan Như Hoạ nằm trên mái nhà, lẩm bẩm nói: “Sư tổ cũng thật hậu đậu, còn có thể bị Đại Giao làm bị thương, Đại Giao có tính tình tốt như vậy, ngày thường nhìn thấy chúng ta cũng hoà ái, dễ gần, nhất định là sư tổ bắt nạt người ta, bị người ta đánh cho, đoán chừng lần này thực sự chọc giận Đại Giao rồi”.
“Sư tổ đời thứ nhất rất lo lắng cho sư tổ, cũng ra ngoài tìm”.
“Còn sư tổ đời thứ hai, sư tổ đời thứ ba, sư tổ đời thứ bốn, sư tổ đời thứ năm chỉ đơn giản là nắm bắt thời cơ, chạy ra ngoài chơi”.
“Sư gia thích cờ bạc, sư phụ thích sắc đẹp, ai da, phiền chết đi được, Thánh Thú tông đều là một đám hiếm lạ các loại thú vui, biết vậy năm đó ta đã không nghe theo lời dụ dỗ của sư phụ!”
“Tiểu Bạch Bạch, ngươi nói xem, có phải sư phụ mơ ước sắc đẹp của ta nên mới nhận ta làm đồ đệ không?”
“Oẹ…”, lúc này, Huyết Thánh Văn Miêu đột nhiên nôn ra.
“Ngươi ngươi ngươi…ngươi là một con mèo, không kêu meo meo meo thì thôi đi, ngươi nôn cái gì, ngươi phun ra được cái gì?
Ngươi cũng không uống rượu!”
Trên mái hiên diễn ra một trận gà bay chó sủa.
Mà bên trong Thiên Hạc lâu có rất nhiều võ giả, nhưng không một ai phát hiện ra trên mái nhà có một người một mèo ở đó…
Mấy ngày tiếp theo, bên trong Thiên Hạc lâu, quả thật là trở nên vô cùng náo nhiệt.
Chuyện xảy ra giữa thánh địa Hiên Viên và Đại Nhật Sơn lan truyền đi rất nhanh! Danh tiếng của Tần Ninh cũng theo đó mà nhanh chóng truyền xa.
Dựa vào cảnh giới Thánh Nhân tam hồn, chém chết Hoàn Nhất Chu cảnh giới Địa Thánh tam phách, chuyện này đã đủ để cho người ta cảm thấy kinh ngạc.
Mà bên phía thánh địa Hiên Viên cũng đưa ra yêu cầu trì hoãn so tài một tháng, để cho vết thương của đệ tử thánh địa Hiên Viên khôi phục.
Thiên Hạc lâu cũng không từ chối, thế lực các nơi cũng đồng ý.
Mà trong thời gian một tháng này, Tần Ninh không làm gì cả, mỗi ngày đều vui vẻ hòa thuận bên cạnh Vân Sương Nhi, rèn luyện thực lực cho Thạch Cảm Đương.
Mà đối với thực lực của bản thân, Tần Ninh lại không hề sốt ruột.
Cảnh giới Thánh Nhân, tẩm bổ thánh hồn.
Hiện tại, tam hồn của hắn vẫn luôn được song hồn long phượng nuôi dưỡng, sau đó kéo lên.
Chỉ cần sức mạnh của tam hồn này, hắn đã sớm vượt qua cảnh giới Thánh Nhân bình thường mấy chục lần.
Nhưng mà, Tần Ninh vẫn không lựa chọn ngưng tụ nhất phách.
Chín kiếp vẫn chưa hoàn hải, kiếp thứ mười này, tất nhiên là cần phải đánh đấm cho thoả mãn.
Đem sức mạnh tam hồn ngưng tụ đến mức tận cùng, đến cuối cùng mới thăng cấp lên Địa Thánh, mà khi ngưng tụ có thể sẽ không chỉ là nhất phách.
Nước đầy tự qua! Tần Ninh theo đuổi đạo lý này.
Nhưng mà hiện tại, Tần Ninh đại khái đã cảm giác được, nước này…đã muốn đầy rồi…
Hôm nay, Thiên Hạc lâu sắp xếp một võ trường bên trong chỗ ở của đệ tử Đại Nhật Sơn.
Thạch Cảm Đương và Dương Tam Tuần đang tập luyện với nhau.
“Sư tôn của đệ cả ngày không tu hành, nếu như gặp được người mạnh hơn thì biết làm thế nào?”
Dương Tam Tuần dò hỏi.
“Hẳn là đến nơi thi đấu rồi đột phá, dù sao thì sư tôn ta cũng thường xuyên làm loại chuyện này”.
Thạch Cảm Đương tuỳ ý nói.
Đến nơi thi đấu đột phá?
Khóe miệng Dương Tam Tuần giật giật.
Đệ cho là chuyện này đơn giản giống như ăn cơm uống nước sao?
Đói bụng thì ăn no, khát nước thì uống đã?
Đây chính là đột phá cảnh giới, võ giả nói đột phá là có thể đột phá hay sao?
Thạch Cảm Đương thực sự không nghĩ nhiều.
Người khác có thể không làm được.
Nhưng mà Tần Ninh…quỷ mới biết được!
“Ai, thật hâm mộ Vân Sương Nhi!”
Giờ phút này, Thạch Cảm Đương dừng tay, nhìn về phía xa xa.
Ở một bên khác, Tần Ninh tự mình chỉ dạy Vân Sương Nhi.
“Đệ hâm mộ cái gì?”
Dương Tam Tuần không nhịn được nói: “Ta thấy không phải là mỗi ngày sư tôn của đệ đều chỉ dạy cho đệ sao?”
Giờ phút này, ánh mắt Thạch Cảm Đương nhìn Dương Tam Tuần giống như nhìn một kẻ ngốc.
Chương 1673: Đấu võ Thanh Châu, bắt đầu
"Có thể giống nhau sao?
Có thể giống nhau sao?"
Thạch Cảm Đương không được nhịn bác bỏ: "Sư tôn ta dạy bảo ta toàn là đánh đánh đánh, mắng mắng mắng, huynh xem đến khi dạy bảo Vân Sương Nhi, chậc chậc chậc... Ánh mắt kia... chậc...", sắc mặt của Dương Tam Tuần rất kỳ quái.
Thạch Cảm Đương cũng chỉ dám nói như vậy một chút thôi, chứ không dám nói trước mặt sư tôn mình đâu.
"Hơn nữa huynh không biết đâu!"
Thạch Cảm Đương vui buồn thất thường nói: "Ta phát hiện ra một vấn đề, mỗi lúc trời tối, sư tôn và sư nương vào phòng, ngày hôm sau ra ngoài, tinh thần của sư nương đều tốt hơn nhiều, ban đầu ta còn tưởng rằng là ảo giác của ta, thế nhưng ta đã cẩn thận quan sát, là thật đấy!"
"Huynh không cảm thấy sao, bây giờ còn chưa đến một tháng mà sư nương ta đã sắp đột phá cảnh giới nhị phách, sắp đến cảnh giới tam phách sao?"
Dương Tam Tuần nghe thấy lời này thì khẽ gật đầu, đúng là có chuyện như vậy.
"Đáng tiếc, ta không phải con gái!"
"Không, đáng hận!"
Giờ phút này Thạch Cảm Đương vô cùng đau lòng.
Vẻ mặt Dương Tam Tuần lại rất kỳ quái.
Nếu đệ là con gái, với dáng vẻ này của đệ, sư tôn đệ cũng chịu không nổi đâu! Nhưng Dương Tam Tuần cũng không dám mở miệng nói ra lời này, nếu không Thạch Cảm Đương sẽ liều mạng với hắn ta.
Thời gian trôi qua từng ngày.
Thời gian đấu võ Thanh Châu cũng càng ngày càng gần.
Mà võ giả các bên cũng không muốn bỏ qua một thời khắc hoàng kim thế này.
Chỉ là cũng không phải ai cũng đều có tư cách đến Thiên Hạc lâu quan sát cuộc tỷ thí này.
Trong các tông môn gia tộc, ít nhất phải có võ giả cảnh giới Địa Thánh mới có tư cách phái ra hai ba người quan sát cuộc tỷ thí lần này.
Mà cuối cùng ngày hôm đó đã đến.
Thành Thiên Hạc, Thiên Hạc lâu đều vô cùng náo nhiệt.
Sáng sớm, Vân Sương Nhi thay quần áo cho Tần Ninh.
"Hôm nay tỷ thí, nàng cứ yên tâm thể hiện, không cần giữ lại con át chủ bài gì cả!"
Tần Ninh nói thẳng: "Nếu thua, ta sẽ đòi lại cho nàng!"
"Ừm!"
Đẩy cửa đi ra ngoài, Thạch Cảm Đương, Dương Tam Tuần đều có mặt.
"Sư tôn...”, Thạch Cảm Đương cười hì hì nói: "Có con át chủ bài giữ mạng nào không, nói cho con nghe với!"
"Có!"
Tần Ninh vẫy vẫy tay, Thạch Cảm Đương chìa tai ra nghe Tần Ninh nói xong thì khẽ giật mình.
Đợi đến khi Tần Ninh và Vân Sương Nhi đi trước, Dương Tam Tuần mới hỏi: "Nói gì với đệ thế?"
Vẻ mặt Thạch Cảm Đương đau khổ như đưa đám, nói: "Nếu thua sẽ lột da ta!"
"...", một đám đệ tử của Đại Nhật Sơn đang ở giữa sơn cốc về hướng Thiên Hạc lâu.
Mặc dù toàn bộ Thiên Hạc lâu là thành trong thành, thế nhưng cấu tạo lại vô cùng hùng vĩ nguy nga.
Chỉ là một dãy núi thôi mà đã kéo dài hơn mười dặm rồi.
Mà lần này, nơi diễn ra cuộc tỷ thí đấu võ Thanh Châu ở ngay giữa dãy núi, bên trong một sơn cốc.
Sơn cốc dài hai mươi dặm, rộng cũng gần hai mươi dặm, chu vi rất rộng, Địa Thánh sẽ có thể thoải mái tỷ thí.
Mà những dãy núi xung quanh đều bị Thiên Hạc lâu dọn dẹp từ lâu, san phẳng đỉnh núi chỉ để lại giữa sườn núi, giữa sườn núi xây dựng bệ đá, phòng ốc để quan sát cuộc chiến.
Ngoài ra dưới sườn núi còn sắp xếp từng chỗ ngồi.
Chỉ là so với lầu các quan sát được xây dựng có chút trang nghiêm ở bốn phía, những vị trí khác xấu xí hơn rất nhiều.
Dù sao đấu võ Thanh Châu này chính là do bốn bá chủ ở vùng đất Thanh Châu là Đại Nhật Sơn, Thương Long điện, Hiên Viên Thánh Địa, Thiên Hạc lâu tổ chức.
Đương nhiên bốn phe này vô cùng cao thượng.
Giờ phút này, võ giả các bên đều lần lượt xuất hiện, đi vào trong lầu các ở giữa sườn núi.
Sơn chủ của Đại Nhật Sơn, Dương Nhất.
Điện chủ của Thương Long điện, Thương Long Chấn! Thánh nữ của Hiên Viên Thánh Địa, Hiên Viên Thanh Sương.
Lâu chủ Thiên Hạc lâu, Khâu Học Nghị.
Bốn vị Địa Thánh đỉnh cao, cũng là bốn người vô cùng mạnh mẽ trong vùng đất Thanh Châu.
Tên tuổi của bốn người này đều vô cùng nổi tiếng trong toàn bộ vùng đất Thanh Châu, không ai dám trêu chọc! Cảnh giới Địa Thánh, tất cả đều là thất phách.
Trong đám thanh niên thiên tài, cảnh giới nhất phách đến tam phách đã rất hiếm thấy rồi.
Sau đó đến cảnh giới tứ phách, cảnh giới ngũ phách, cảnh giới lục phách thì càng khó như lên trời.
Về phần cảnh giới thất phách... Trước mắt ở vùng đất Thanh Châu, cũng chỉ có bốn vị lãnh đạo của tứ đại tông môn là cảnh giới Địa Thánh thất phách đỉnh cao! Giờ phút này, võ giả khắp nơi tụ tập.
Xung quanh sân đấu, ở trên khán đài cũng tụ tập không ít người.
Nhìn kỹ lại, ít nhất phải trên vạn người.
Đấu võ Thanh Châu! Đây là một trận tỷ thí hoàng kim.
Các thiên tài trong tứ đại tông môn đều được phái ra.
Mà thiên tài trong tứ đại tông môn sẽ đại diện cho những chúa tể Thanh Châu, người cầm lái vận mệnh toàn bộ vùng đất Thanh Châu sau này.
Ai mà không muốn xem điều này chứ?
Ngoài ra đệ tử của bốn tông tỷ thí cũng là một bữa tiệc thị giác.
Giờ phút này, các bên đều tập trung ở đây.
"Lần này, ta đại diện cho Thiên Hạc lâu chào mừng mọi người đã đến!"
Khâu Học Nghị mặc một bộ trường bào hạc xanh, nhìn đám người, chắp tay nói.
"Lâu chủ Khâu khách khí!"
Điện chủ Thương Long điện - Thương Long Chấn cũng chắp tay nói: "Nói cho cùng lần này cũng là chúng ta làm phiền!"
"Sao lại nói thế chứ!"
Khâu Học Nghị lần nữa nói: "Có thể tổ chức đấu võ Thanh Châu lần này ở Thiên Hạc lâu của ta đã là mấy vị nể mặt ta rồi!"
Giờ phút này Hiên Viên Thanh Sương cũng mở miệng nói: "Những ngày qua đúng là đã làm phiền các đệ tử Thiên Hạc lâu chiêu đãi, trong lòng Hiên Viên Thánh Địa rất cảm kích".
"Đúng vậy, lâu chủ Khâu, vất vả rồi, ngươi cũng đừng khách khí!"
Sơn chủ Dương Nhất cũng mở miệng nói.
Bốn vị bá chủ đều là khách khí trò chuyện.
Giờ phút này Dương Tam Tuần ngồi ở bên cạnh Tần Ninh.
"Đúng là khách khí...”, Tần Ninh cười nói.
"Chỉ là mặt ngoài mà thôi!"
Dương Tam Tuần tùy ý nói: "Bốn tông môn lớn năm nào mà không có mấy đệ tử chết không trong tay đối phương?
Đây còn là nói giảm đi rồi...", "Nếu không phải Nam Vực Thanh Châu quá hỗn loạn, ai cũng không muốn nhúng chàm, thì sẽ là năm bên ở chỗ này diễn kịch!"
"Bây giờ càng nói khách khí, đợi chút nữa đánh nhau sẽ càng hung tàn!"
Tần Ninh dò hỏi: "Quy tắc tỷ thí là gì?"
"Mỗi tông không phải chọn ra mười đệ tử sao?
Mười đệ tử này khiêu chiến lẫn nhau, các vị trưởng lão của tứ đại tông môn lại quyết định ra danh sách, tiến hành sắp xếp".
"Nếu ai không hài lòng với sắp xếp này thì có thể khiêu chiến, người thắng chính là một trong Thanh Long Bảng!"
Tần Ninh nghe vậy thì kinh ngạc nói: "Tùy tiện như thế?"
"Cũng không tùy tiện lắm đâu!"
Dương Tam Tuần tiếp tục nói: "Đầu tiên bốn mươi đệ tử khiêu chiến lẫn nhau, ai cũng sẽ không nương tay mà thể hiện ra hết thực lực của mình để tranh thủ tiến vào vị trí hai mươi tư người đứng đầu".
"Bốn tông xếp hạng, các tông sẽ tranh đoạt đến đỏ mặt, ai không phục thì lên khiêu chiến".
"Đây là để quyết định ra hai mươi bốn người là ai!"
"Sau khi quyết định ra rồi sẽ có một bảng xếp hạng đơn giản, đệ tử nào không hài lòng với bảng xếp hạng đó có thể khiêu chiến lần nữa!"
Nghe thấy lời này, Tần Ninh im lặng.
Đúng là không tùy ý.
Chỉ là quá phiền toái đi?
Đương nhiên Tần Ninh sẽ không nói ra.
"Cho nên mỗi một người đều phải đánh ít nhất là ba trận!"
Dương Tam Tuần tiếp tục nói: "Một tông mười người sẽ lần lượt đánh nhau với đệ tử của ba tông khác!"
"Sau khi xếp được danh sách thì sẽ tiếp tục chọn lựa, chờ mọi người chữa thương xong sẽ tiếp tục đánh, đánh xong sẽ có xếp hạng, chắc phải mất cả một tháng đấy!"
Chương 1674: Thương Nguyệt Dung
Nghe nói như thế, Tần Ninh đúng là bó tay.
Cách xác định ra nhị thập tứ kiệt Thanh Long Bảng này đúng là rất hợp lý, thế nhưng tỷ thí như thế... cũng quá giày vò đi?
"Cho nên nói đến cùng, chắc chắn ta phải ra trận sao?"
Tần Ninh nhìn xem Dương Tam Tuần.
Nghe thấy lời này, Dương Tam Tuần đưa tay gãi gãi khóe miệng, cười nói: "Tần huynh, giết Hoàn Nhất Chu là... một phiền phức không nhỏ, ngươi cũng đã nói... sẽ phải đánh nhau mà...", Tần Ninh liếc qua Dương Tam Tuần.
Ban đầu tên nhóc này đã muốn để hắn tham chiến rồi.
Dương Tam Tuần đã bị nhìn thấu suy nghĩ, có chút xấu hổ.
Chỉ là thấy Tần Ninh không tức giận, hắn ta cũng không nói nhiều nữa.
"Giai đoạn thứ nhất của cuộc tỷ thí!"
Giờ phút này, một người đàn ông trung niên của Thiên Hạc lâu đi ra.
Nhìn thấy người đàn ông kia, Dương Tam Tuần vội vàng nói: "Người này là một trong ba phó lâu chủ của Thiên Hạc lâu - Khâu Sóc, đệ đệ của Khâu Học Nghị!"
"Ông ta là người cương trực ghét a dua nịnh nọt, chủ trì cuộc tỷ thí không còn gì tốt hơn".
Giờ phút này Khâu Sóc nhìn ra xung quanh, mở miệng nói: "Chắc mọi người cũng đều biết quy tắc tỷ thí rồi".
"Nếu có một bên nhận thua thì cuộc tỷ thí sẽ kết thúc, phe thắng không được tiếp tục ra tay, nếu không sẽ hủy bỏ tư cách tỷ thí!"
"Nói cách khác, hy vọng mọi người lượng sức mà làm, nếu biết rõ ràng mình sẽ phải thua mà còn không chịu nhận thua, vậy nếu... chết rồi, các bên cũng không được phép có lời gì oán giận!"
Khâu Sóc vừa nói xong liền vung tay lên, trước người xuất hiện bốn phù ấn.
Chỉ là phù ấn kia có khắc tên của tứ đại tông môn.
Lúc này Khâu Sóc chồng phù ấn lại, phi tới chính giữa võ trường.
"Vòng tỷ thí thứ nhất, hai đấu hai".
"Tiếp theo sẽ chọn ra một vị võ giả ở đây để chọn lựa hai phù ấn, là hai tông môn nào thì đó chính là hai tông môn sẽ tiến hành trận tỷ thí đầu tiên!"
Giờ phút này, phù ấn trôi nổi rồi rơi xuống đất theo gió, trôi dạt đến trước mặt bốn vị võ giả ở đây.
Bốn người lần lượt đi lên phía trước, tay cầm phù ấn.
"Bốn vị này lấy thực lực cao thấp làm điểm xuất phát, mời hai vị đi ra trước!"
Khâu Sóc nói xong, lúc này hai người mở phù ấn ra.
Hiển nhiên quá trình rườm rà này sẽ khiến cuộc tỷ thí càng thêm bình đẳng.
"Vòng thứ nhất, tỷ thí mười đối mười, Thương Long điện và Thiên Hạc lâu!"
"Vòng thứ hai là Đại Nhật Sơn và Hiên Viên Thánh Địa!"
Ông ta vừa nói xong, mọi người ở đây đều sợ hãi thán phục.
Thú vị rồi! Ai cũng biết Đại Nhật Sơn có mâu thuẫn với Hiên Viên Thánh Địa.
Xem ra hôm nay sẽ phải đối mặt! Trận tỷ thí đầu tiên được chia làm ba lượt.
Đệ tử Đại Nhật Sơn sẽ phải đánh nhau lần lượt với đệ tử của Hiên Viên Thánh Địa, Thiên Hạc lâu, Thương Long điện.
Mất tổng cộng ba ngày.
Ba lần giao chiến! Cho các đệ tử thời gian giảm xóc để có trạng thái tốt nhất mà tỷ thí.
Giờ phút này, Tần Ninh buồn bực ngán ngẩm ngồi tại chỗ uống trà ăn trái cây.
Tỷ thí như vậy đủ công bằng.
Sau ba ngày tỷ thí sẽ định ra xếp hạng hai mươi bốn vị đệ tử.
Đệ tử không vào bảng xếp hạng có thể tiến hành khiêu chiến lần nữa, nhưng mỗi người chỉ có một cơ hội.
Tổng cộng bốn mươi người! Hai mươi bốn người trúng tuyển.
Mười sáu người trượt.
Theo Tần Ninh, chẳng bằng trực tiếp dẫn luôn hai mươi bốn vị nhân tài kiệt xuất ra, sau đó để mười sáu người khiêu chiến, cuối cùng lại tiến hành xếp hạng, đơn giản hơn nhiều.
Sao cần phải để mười đệ tử của tứ đại tông môn đánh với nhau làm gì nữa?
Giờ phút này, Khâu Sóc trở về trên đài chủ trì, nói: "Thương Long điện và Thiên Hạc lâu, mời hai mươi vị đệ tử ra sân!"
Ngay sau đó, mười thanh niên tài tuấn của Thương Long điện đi ra.
Thiên Hạc lâu cũng có mười người xuất hiện.
Dương Tam Tuần thấy cảnh này, lập tức nói: "Trong đám đệ tử của Thương Long điện, Thương Nguyệt Dung xếp thứ ba đợt trước, ngoài ra còn có Bình Tiêu, Tưởng Tử Diễn, Úc Triết, Đái Diễm, Mông Vân Hổ, Từ Cương, bảy người này đều là nhị thập tứ kiệt Thanh Long Bảng lần trước, còn có thêm ba người của Thương Long điện nữa".
"Thiên Hạc lâu bên kia có Khâu Tử Kiêu, Vu Tuấn, Chiêm An, Tiêu Đạt, Vệ Chiêu, Củng Kinh, sáu người này cũng là nhị thập tứ kiệt Thanh Long Bảng lần trước, ngoài ra cũng chọn thêm bốn người bổ sung nữa!"
Tần Ninh nhìn Dương Tam Tuần một chút, không nhịn được nói: "Ngươi nói với ta, ta cũng không nhớ được ai là ai, ngươi yên tâm đi, đến lượt ta xuất chiến, ta thắng là được!"
Nghe thấy lời này, Dương Tam Tuần bật cười một tiếng, khẽ gật đầu.
Trận đầu này sẽ có ba vòng giao chiến tiến hành trong ba ngày, vô cùng quan trọng.
Phải cho thấy thực lực đủ mạnh mới có thể được các bên lựa chọn vào danh sách hai mươi bốn người.
Hắn ta chỉ sợ Tần Ninh ứng phó cho xong việc.
Phải biết, cho dù thế nào thì bây giờ Tần Ninh cũng là đệ tử của Đại Nhật Sơn, nếu thắng có nghĩa là Đại Nhật Sơn sẽ có thêm một thánh kiệt trong Thanh Long Bảng! Đây là một chuyện cực kỳ tốt! Hơn nữa Dương Tam Tuần cảm giác, Tần Ninh sẽ có cơ hội lấy được hạng nhất.
Nếu lấy được hạng nhất, vậy mấy năm qua Đại Nhật Sơn đã suy yếu, bây giờ sẽ xuất hiện cơ hội thay đổi.
Vì sao tứ đại tông môn lại coi trọng đấu võ Thanh Châu như vậy?
Bởi vì điều này có nghĩa là thiên tài đứng đầu vùng đất Thanh Châu sẽ thuộc về nhà nào.
Hai mươi bốn người, bên nào chiếm nhiều sẽ chứng minh được bên đó lớn mạnh hơn.
Nó sẽ gây ra một loạt ảnh hưởng.
Ví dụ như những năm gần đây, Thương Long điện có bảy người, Thiên Hạc lâu và Hiên Viên Thánh Địa có sáu người, chỉ có Đại Nhật Sơn là năm người.
Đại Nhật Sơn càng khó chiêu mộ đệ tử trong vùng đất Thanh Châu hơn.
Tuy đây chỉ là một trận tỷ thí, nhưng nó lại chứng minh được bên nào mạnh hơn và có tiềm lực hơn! Ảnh hưởng rất lớn! Nếu không, tứ đại tông môn cũng sẽ không coi trọng như vậy.
Giờ phút này hai mươi vị đệ tử đều thi nhau lên đài chuẩn bị tỷ thí.
Rút thăm! Mười đối mười, không phải hai nhà chọn đệ tử mà là trực tiếp rút thăm.
Cho dù rút phải đối thủ mạnh hơn, nhưng nếu có thể biểu hiện xuất sắc thì cũng sẽ được chọn vào hai mươi bốn người cuối cùng.
Không chỉ quan tâm đến thắng thua mà còn có cả biểu hiện nữa! Giờ phút này, từng người đã rút thăm xong.
Khâu Sóc mở miệng nói: "Mời hai người rút được số một lên đài!"
Giờ phút này, thánh trận xuất hiện xung quanh võ trường để bảo vệ khán đài bốn phía.
Một cô gái của Thương Long điện đi ra.
Thương Nguyệt Dung! Thương Nguyệt Dung mặc một bộ váy dài, khí chất xuất chúng, thần thái cao quý, đi lên võ trường một mình.
Mà bên Thiên Hạc lâu cũng có một người đàn ông đi ra, lúc nhìn thấy Thương Nguyệt Dung, sắc mặt lập tức trắng nhợt.
"Củng Kinh này cũng đủ xui xẻo...", Dương Tam Tuần cười nói: "Thương Nguyệt Dung xếp thứ ba Thanh Long Bảng, hắn ta lại xếp hạng hai mươi ba, trận đầu gặp được Thương Nguyệt Dung chắc chắn sẽ không thể thắng được!"
"Nhưng nếu có thể đánh đẹp mắt tí thì cũng sẽ có cơ hội vào hạng hai mươi tư của Thanh Long Bảng!"
Tần Ninh nhìn giữa sân một chút rồi lại uống trà một mình.
Tỷ thí như vậy, đúng là không có lực hấp dẫn gì với hắn.
Chỉ là nếu đã đến rồi, hai người Vân Sương Nhi và Thạch Cảm Đương cũng phải rèn luyện một tí.
Thứ hai, mấy ngày trước giết Hoàn Nhất Chu cũng coi như đã gây phiền toái cho Đại Nhật Sơn, mình ra sân ba lần xem như để đền bù, cũng không có gì cả.
Giờ phút này, cuộc tỷ thí đã bắt đầu! Củng Kinh nhìn về phía Thương Nguyệt Dung, chắp tay khách khí nói: "Đã sớm được chứng kiến thực lực của Nguyệt Dung cô nương, lần này ta sẽ dốc toàn lực đối phó, mong Nguyệt Dung cô nương tay cho".
Củng Kinh vô cùng khách khí.
Không có cách nào cả, không thể không khách khí được! Thương Nguyệt Dung xếp thứ ba đợt trước.
Mà hắn ta là thứ hai mươi ba.
Chênh lệch... có chút lớn! Thương Nguyệt Dung nhìn Củng Kinh một chút, lạnh nhạt nói: "Ta cũng sẽ dốc toàn lực đối phó!"
Nghe thấy lời này, xung quanh đều vô cùng sợ hãi, giờ phút này Củng Kinh cũng biến sắc.
Chương 1675: Ta không mệt
Thương Nguyệt Dung nói lời này không nể tình chút nào.
Giờ phút này ánh mắt của Củng Kinh có mấy phần lạnh lẽo, nhìn về phía Thương Nguyệt Dung, thánh lực trong cơ thể ngưng tụ trong nháy mắt.
Cảnh giới Địa Thánh nhị phách! Thương Nguyệt Dung chính là cảnh giới Địa Thánh tam phách, lại là người xếp thứ ba đợt trước, đương nhiên hắn ta sẽ không khinh thường! Lúc này một tiếng ầm vang lên.
Củng Kinh tấn công đầu tiên.
Hắn ta biết nếu mình không chủ động tấn công, Thương Nguyệt Dung mà ra tay, chỉ sợ mình cũng sẽ bị đánh túi bụi! Cùng lúc đó, nhìn thấy Củng Kinh đánh tới, trên gương mặt xinh đẹp của Thương Nguyệt Dung không có bất kỳ tình cảm gì, thánh lực trong cơ thể ngưng tụ trong nháy mắt, trực tiếp đánh một chưởng ra.
Chưởng phong gào thét, trong lúc mơ hồ cứ như là tiếng rồng gầm, bắn ra khắp trời đất.
Ầm... một tiếng nổ tung vang lên.
Giờ phút này, sức mạnh tỏa ra giữa trời đất.
Trong phút chốc bóng người Củng Kinh lao ra đã bị chưởng ảnh kia đánh lui, cả người lùi lại, sắc mặt biến đổi.
Chênh lệch rất lớn! Thương Nguyệt Dung mang đến cho hắn ta một cảm giác như có một ngọn núi, một con sông vắt ngang trước người, không có cách nào vượt qua, không có cách nào nhảy qua được.
Cảm giác như vậy khiến trong lòng Củng Kinh sinh ra một cảm giác bất lực.
Thế nhưng nếu giờ phút này từ bỏ thì sẽ thất bại mà không có bất kỳ biểu hiện gì.
Hắn ta không cho phép! Giờ phút này Củng Kinh ra sức bộc phát, một tiếng quát khẽ vang lên.
"Phá Sơn Thánh Quyền!"
Hắn ta hét lên một câu, quyền phong gào thét.
Sức mạnh bá đạo bắn ra.
Ầm... Cả người Thương Nguyệt Dung lui lại.
Giờ phút này Củng Kinh trực tiếp xông lên.
Thế nhưng chỉ trong tích tắc, Thương Nguyệt Dung lại lật bàn tay một cái, thánh lực tụ tập thành linh ký trong lòng bàn tay, lúc này một linh ký được tung ra.
Ầm... Tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.
Sắc mặt Củng Kinh trắng nhợt, cả người lùi lại, phun ra một ngụm máu tươi.
"Còn muốn tiếp tục đánh nữa không?"
Lúc này giọng nói động lòng người của Thương Nguyệt Dung vang lên.
"Ta nhận thua!"
Trong lòng Củng Kinh vô cùng uất ức.
Nếu gặp Từ Cương, Mông Vân Hổ của Thương Long điện, chắc chắn hắn ta có thể chiến thắng, nếu gặp mấy người khác không phải đệ tử Thanh Long Bảng, hắn ta cũng có thể thắng.
Một trận chiến này quá xui xẻo! Hai người lần lượt đi xuống lôi đài.
Mà giờ phút này, trận tỷ thí thứ hai lập tức bắt đầu... Tần Ninh nhìn một vòng, đúng là vô cùng nhàm chán.
Chênh lệch quá lớn! Thương Nguyệt Dung chỉ dùng hai chiêu đã trực tiếp đánh bại Củng Kinh, cũng không phải là Củng Kinh không mạnh, chỉ là Thương Nguyệt Dung quá mạnh.
Tần Ninh mở miệng nói: "Sương Nhi, Thạch Đầu, nếu gặp được Thương Nguyệt Dung này, có thể thắng không?"
Thạch Cảm Đương cười hì hì nói: "Chắc chắn sẽ thắng!"
Vân Sương Nhi lại đắn đo nói: "Chắc là có thể".
"Ừm!"
Tần Ninh không nói thêm gì.
Dương Tam Tuần ở bên cạnh lại nhíu mày lại.
Chắc chắn sẽ thắng?
Chắc là có thể?
Thạch Cảm Đương và Vân Sương Nhi đúng là tự tin.
Thương Nguyệt Dung là người đứng thứ ba lần trước, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lần này chắc hẳn cũng sẽ đúng thứ ba, chính Dương Tam Tuần biết, hắn ta còn không thắng được Thương Nguyệt Dung.
Cho dù đều là cảnh giới Địa Thánh tam phách! Mà trong khoảng thời gian này đánh nhau với Thạch Cảm Đương, hắn ta cũng có thể cảm giác được thực lực của Thạch Cảm Đương.
Chắc là không mạnh bằng mình chứ?
Thế nhưng sự tự tin này ở đâu ra?
Cuộc tỷ thí tiếp tục diễn ra... Đệ tử của Thương Long điện và Thiên Hạc lâu so tài với nhau, cũng đều có thắng có bại.
Tần Ninh quả thực quá nhàm chán, hắn bảo Dương Tam Tuần tìm chút rượu ngon đến uống một mình! Cho tới trưa, cuộc tỷ thí mới kết thúc.
Hai phe tỷ thí đều có thắng bại, nhưng không ít đệ tử đã chứng minh được thực lực không tầm thường, cũng khiến võ giả các bên tán thưởng không thôi.
Phần thực lực này đặt ở trong vùng đất Thanh Châu, cho dù không ở trong tứ đại tông môn thì cũng đủ để trở thành một thế lực mạnh mẽ.
Hơn nữa những đệ tử này có tiềm lực rất lớn, có lẽ sau này sẽ mạnh hơn, nói không chừng sẽ còn đột phá Thiên Thánh.
Giữa trưa nghỉ ngơi.
Tần Ninh đi vào trong lầu các, nằm ở trên giường duỗi lưng mỏi.
Cho tới trưa vẫn chỉ có hai chữ - nhàm chán.
"Hình như chàng cảm thấy... rất nhàm chán?"
"Đúng vậy!"
Tần Ninh nhìn về phía Vân Sương Nhi, không nhịn được cười khổ nói: "Xem so tài không có ý nghĩa gì, xuống sân tỷ thí cũng không có ý nghĩa, haiz... vẫn là tu luyện cùng Sương Nhi mới thú vị!"
Gương mặt xinh đẹp của Vân Sương Nhi đỏ bừng.
"Cũng chỉ mất ba ngày thôi!"
Vân Sương Nhi trấn an nói: "Ba ngày sau chính là trận chiến để xếp hạng, sau khi trận chiến xếp hạng kết thúc thì không còn gì nữa, cũng không mất bao nhiêu thời gian!"
"Không phải chàng còn muốn điều tra Thương Long điện sao?"
"Có lẽ không cần".
Giờ phút này Tần Ninh lại mỉm cười.
Không cần?
Có ý gì?
Tần Ninh ôm chầm lấy Vân Sương Nhi, để Vân Sương Nhi ngồi trên chân mình, nhẹ nhàng sờ lên cái mũi ngọc xinh đẹp của Vân Sương Nhi, cười nói: "Mấy ngày trước Hoàn Nhất Chu chết, Hiên Viên Thánh Địa và Đại Nhật Sơn đánh nhau túi bụi".
"Thế nhưng biểu hiện của Khâu Học Nghị lại làm ta cảm thấy rất kỳ quái".
"Kỳ quái chỗ nào?"
"Đạp Khâu Tử Kiêu một cú!"
Nghe thấy lời này, Vân Sương Nhi lại cười nói: "Chàng suy nghĩ nhiều quá đi?
Khâu Học Nghị làm như thế cũng là để hai nhà ổn định hơn, chỉ thế thôi mà!"
"Thế nhưng ngày đó người của Thương Long điện cũng không xuất hiện!"
Vân Sương Nhi nghe thấy lời này thì giật mình: "Đây là điều rất kỳ quái, nghe nói Thương Long Chấn của Thương Long điện vô cùng hung hăng, chuyện như vậy mà Thương Long điện không đứng ra nói một chút, đúng là hơi kỳ quái".
Tần Ninh vuốt vuốt cằm của Vân Sương Nhi, cười nói: "Nhìn xem đi, lần đấu võ Thanh Châu này chỉ sợ sẽ rất náo nhiệt, hơn nữa còn là náo nhiệt lớn!"
"Nhưng mà...", "Nhưng mà cái gì?"
Vân Sương Nhi ngừng một chút rồi nói: "Thế nhưng bên trong tứ đại tông môn có không ít cảnh giới Địa Thánh, bốn vị kia lại là cảnh giới thất phách, thậm chí còn có Thiên Thánh, công tử mạo hiểm một mình...", "Sợ cái gì?"
Tần Ninh lại cười nói: "Thứ ta muốn chính là sự oanh liệt này".
"Không phải Thanh Vân định lập tông môn cắm rễ ở Thanh Châu, làm hậu thuẫn cho ta sao?
Vậy ta sẽ tặng hắn ta một món quà lớn, cứ trực tiếp đưa Thương Long điện cho hắn ta quản lý, đến lúc đó còn thống nhất Nam Vực làm cái gì?
Trực tiếp nhất thống Thanh Châu!"
Thống nhất Thanh Châu! Vân Sương Nhi nhẹ nhàng cười một tiếng.
Điều cô ấy thích nhất ở Tần Ninh chính là giọng điệu lạnh nhạt và bá đạo này! "Nàng vừa nói sai! Ta cần phải phạt nàng!"
"Hả?"
"Đã nói không được phép gọi ta là công tử, nàng lại gọi!"
"Công... Ta, ta sai rồi!"
Vân Sương Nhi vội vàng nói.
"Sai thì phải bị phạt!"
Vừa dứt lời, Tần Ninh liền kéo rèm bên giường lại.
"Buổi chiều còn có tỷ thí nữa!"
"Ta không mệt!"
"...", mặt trời lên cao, sau khi đám người nghỉ ngơi đã quay trở lại bên trong võ tràng lần nữa.
Khuôn mặt bé nhỏ của Vân Sương Nhi đỏ bừng, phong thái có thêm mấy phần mê người.
Giờ phút này, Thạch Cảm Đương tới gần Tần Ninh, thấp giọng nói: "Sư tôn, buổi chiều phải tỷ thí, nếu con đối mặt với Hiên Viên Anh thì phải làm sao bây giờ?
Tên kia người đứng đầu đợt trước, nếu con gặp phải hắn ta, không phải sẽ ngỏm củ tỏi sao?"
"Ngươi không đánh chết hắn ta được à?"
Tần Ninh nói thẳng: "Mấy tháng này dạy ngươi, ngươi đã quên rồi sao?"
"Ặc...", Thạch Cảm Đương nghẹn lời.
Giờ phút này, võ giả các bên đều đã tập trung ở xung quanh võ đài.
Buổi sáng Thương Long điện và Thiên Hạc lâu tỷ thí làm cho người ta sợ hãi thán phục.
Mà cuộc tỷ thí buổi trưa này càng làm cho người ta chờ mong! Bọn họ đều được nghe nói về sóng gió giữa Hiên Viên Thánh Địa và Đại Nhật Sơn, Hiên Viên Thánh Địa chết một vị đệ tử, không thể không bổ sung một người khác.
Chỉ sợ trận đấu này sẽ rất náo nhiệt!
Một hồi chiến đấu kịch liệt chấm dứt.
Hiên Viên Thanh Sương quần áo lộn xộn, thậm chí còn bị xé rách vài chỗ, ả lười biếng nằm trong lòng Hiên Viên Anh, sắc mặt đỏ hồng giống như trẻ ra vài tuổi.
“Anh Nhi, lần này, ngươi có thể lấy được vị trí thứ nhất không?”
“Lần trước có thể, tất nhiên là lần này cũng có thể!”
Lúc này, Hiên Viên Anh ngồi dậy cười nói: “Thiên kiêu Thanh Châu, không người nào lọt vào mắt ta!”
“Nhưng hôm nay, Tần Ninh làm cho ta cảm thấy có chút ngoài ý muốn”.
Hiên Viên Thanh Sương lười biếng dựa vào lồng ngực Hiên Viên Anh, thì thầm nói: “Thế nào?
Ngươi không giết chết được hắn sao?”
“Cũng không phải!”
Hiên Viên Anh mỉm cười nói: “Chỉ là cảnh giới Thánh Nhân vậy mà khi đối mặt với cảnh giới Địa Thánh tam phách lại có sức mạnh cường đại đến như vậy”.
“Điều này làm cho ta cảm thấy có chút kỳ quái thôi”.
Một tay Hiên Viên Anh ôm chặt Hiên Viên Thanh Sương vào trong lòng, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo vẻ tự tin, hắn ta cười nói: “Lần này, vị trí thứ nhất của Thanh Long Bảng, vẫn là của ta như trước!”
“Nhưng mà Hoàn Nhất Chu chết đi làm mất hết thể diện của thánh địa Hiên Viên, lần so tài này, chắc chắn sẽ có chút đẫm máu!”
Hiên Viên Thanh Sương cười nói: “Vậy thì ngươi nên sử dụng toàn lực, nếu không sẽ cho bọn hắn cơ hội nhận thua, như vậy sẽ không dễ dàng giết được bọn chúng đâu!”
“Hiểu rồi!”
“Thánh nữ đại nhân cứ yên tâm!”
Trong phòng, từng tiếng rên rỉ lại vang lên…
Mà ở một bên khác.
Nơi ở của Đại Nhật Sơn.
Sơn chủ Dương Nhất nhìn con trai của mình Dương Tam Tuần một chút rồi lại nhìn Tần Ninh.
“Chuyện đã xảy ra, đại khái là ta đã hiểu rõ, nhưng mà…”, sơn chủ Dương Nhất cười khổ nói: “Ngươi cũng không cần ra tay tàn nhẫn như thế, cụt tay là được rồi, giết người…quả thật là có chút quá đáng”.
Dương Tam Tuần vội vàng nói: “Phụ thân, thánh địa Hiên Viên bắt nạt chúng ta, sao có thể cụt tay là được rồi?
Con thấy phải giết sạch mới đúng”.
Sơn chủ Dương Nhất phất phất tay.
“Bây giờ giết chết Hoàn Nhất Chu, chỉ sợ lần này đệ tử thánh địa Hiên Viên sẽ tính toán trên đầu Đại Nhật Sơn chúng ta”.
“Lần cạnh tranh Thanh Long Bảng này, sợ rằng sẽ xảy ra rất nhiều trận giết chóc”.
Dương Tam Tuần không nói thêm gì nữa.
Tần Ninh cũng mở miệng nói: “Được rồi được rồi, sự việc này là do ta trêu chọc vào, nếu như thánh địa Hiên Viên tính sổ, ta sẽ chống đỡ!”
“Nhưng mà sơn chủ Dương Nhất, ta phải nhắc nhở ngươi, thế lực mà ngươi nên đề phòng không phải là thánh địa Hiên Viên, mà là…Thương Long điện”.
Thương Long điện?
Sơn chủ Dương Nhất sửng sốt.
Thương Long điện làm gì mà phải đề phòng?
“Tần huynh biết được tin tức gì sao?”
Dương Tam Tuần vội vàng hỏi.
“Không có”.
Tần Ninh lắc đâu nói tiếp: “Ta chỉ có thể nói cho các ngươi, nên đề phòng Thương Long điện cẩn thận, điều phối thêm một chút nhân lực, ta không thể nói rõ, nhưng nếu như xảy ra chuyện gì đó thì cũng không gặp phải rủi ro gì!”
Vừa dứt lời, Tần Ninh đã chắp tay chào tạm biệt.
Sơn chủ Dương Nhất nhìn con trai mình, vẻ mặt mang theo chút nghiền ngẫm sâu xa.
“Cha, chuyện này…”
“Cẩn thận vẫn tốt hơn!”
Dương Nhất trầm ngâm nói: “Con ra lệnh cho vài người đáng tin cậy trở về Đại Nhật Sơn, thông báo cho các vị trưởng lão mang theo mấy người hộ pháp đến đây, cũng không cần phải tiến vào thành Thiên Hạc, bố trí người xung quanh thành Thiên Hạc là được rồi!”
“Con hiểu rồi!”
Sơn chủ Dương Nhất đi đến bên cửa sổ, nhìn theo bóng dáng Tần Ninh đang rời đi.
“Thần bí khó lường…”
Tần Ninh trở về chỗ ở của mình, Vân Sương Nhi mở cửa ra, nhìn thấy Tần Ninh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Sao vậy?
Lo lắng cho ta à?”
Tần Ninh vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo tinh tế của Vân Sương Nhi, mỉm cười nói: “Ta thì có gì mà phải lo lắng?”
“Dù sao thì cũng là giết chết đệ tử của thánh địa Hiên Viên, ta lo lắng sơn chủ Dương Nhất sẽ trách tội chàng”.
“Ông ta trách tội ta?”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Nếu như ông ta trách tội ta thì ta mang theo nàng và Thạch Cảm Đương rời khỏi trận so tài, để cho ông ta giương mắt nhìn theo”.
“Chàng ấy à…”
Tần Ninh cười nói: “Ta làm sao?
Chẳng lẽ ta không lợi hại sao?
Không phải là nàng đã được trải nghiệm sự lợi hại của ta rồi sao?”
“Thật không biết xấu hổ!”
“Chính là không biết xấu hổ đấy, nàng còn có thể như thế nào?”
Tần Ninh ôm ngang Vân Sương Nhi lên rồi bước vào trong phòng, Vân Sương Nhi lập tức biến sắc, vừa muốn mở miệng nhắc nhở thì một giọng nói đã vang lên.
“Bên ngoài nhìn vào thì là một Tần công tử tuấn tú, là người đoan chính, nghiêm túc, tác phong nghiêm chỉnh, kiên cường chính trực, không nghĩ tới cũng là người không nhẫn nhịn được trước sự hấp dẫn của sắc đẹp!”
Giờ phút này, bên trong phòng ngủ, Nhan Như Hoạ đang nghiêng người dựa vào thành ghế, chân nọ vắt lên chân kia, cô ta nhếch miệng cười nói.
Huyết Thánh Văn Miêu nằm trong lòng cô ta cũng meo một tiếng, rồi che hai mắt lại.
Khuôn mặt Vân Sương Nhi trở nên đỏ bừng, vội vàng giãy giụa đứng xuống đất.
“Sao cô lại ở đây?”
“Tại sao ta không thể ở đây?”
Tần Ninh sửa sang lại vạt áo, khụ khụ hai tiếng rồi nói: “Ta còn nghĩ ngày mai cô mới có thể tỉnh lại, sao không tiếp tục giả vờ nữa?”
“Ta mới không giả vờ!”
“Phải không?”
Tần Ninh không nhịn được mỉm cười nói: “Cô chắc chắn là cô không giả vờ sao?
Lúc Hoàn Nhất Chu xuất hiện, cô đã tỉnh lại, tiếp tục giả vờ ngủ làm cái gì?”
Nhan Như Hoạ liếc mắt nhìn Tần Ninh một cái thật sâu, không tiếp tục nói chuyện.
“Tên nhóc nhà ngươi, xuống tay cũng thật lợi hại, trực tiếp giết người, không sợ thánh nữ gì đó của thánh địa Hiên Viên giết chết ngươi sao?
Dương Nhất mà đến muộn, ngươi đã chết rồi!”
Nghe được những lời này, Tần Ninh mỉm cười nhàn nhạt.
“Nếu như bây giờ cô đã ở đây, vậy thì phiền cô giúp ta chuyển lời đến sư tổ của cô!”
“Nói cái gì?”
Nhan Như Hoạ cười nói.
Cô ta rất tò mò về Tần Ninh, rốt cuộc là người này có lai lịch gì, đối với Thánh Thú tông…dường như rất quan tâm!
“Cô chỉ cần nói cho sư tổ cô hai chữ - Thiên Ngự!”
“Nhận được hai chữ này, sư tổ của cô sẽ tới gặp ta”.
Lời này vừa nói ra, Nhan Như Hoạ ngẩn người, sau đó cười ha ha.
“Gặp ngươi?”
Nhan Như Hoạ cười ha ha nói: “Ngươi muốn làm cho ta cười đến chết, sau đó lấy con mèo nhỏ của ta làm vật để cưỡi đúng không?”
Meo…Huyết Thánh Văn Miêu ở trong lồng ngực Nhan Như Hoạ kêu lên một tiếng bất mãn.
“Thánh thú cấp sáu, ta còn cảm thấy chướng mắt!”
Lời này vừa nói ra, Nhan Như Hoạ đã xì một tiếng.
Thánh thú cấp sáu, theo thời gian lớn lên chính là cấp bậc Thánh Vương, là nhân vật vô địch.
Vậy mà một Thánh Nhân còn thấy chướng mắt?
“Dù sao thì chỉ cần cô nói với tổ sư của cô như vậy, tổ sư của ngươi sẽ đến gặp ta!”
“Ta không nói đấy, ngươi là ai chứ, lại muốn Nhan Như Hoạ ta phải chuyển lời?
Nghĩ cũng đẹp quá nhỉ?”
Nhan Như Hoạ hừ một tiếng.
Tần Ninh cũng không sốt ruột, hắn chậm rãi nói: “Thánh quyết truyền thừa của Thánh Thú tông các ngươi là Thánh Ngự Thiên Quyết phải không?
Cô là đệ tử đơn truyền đời thứ tám, đã học được đến cuốn thứ mấy rồi?
Cuốn thứ tư?”
Lời này vừa nói ra, Nhan Như Hoạ lập tức biến sắc, Huyết Thánh Văn Miêu kia cũng meo một tiếng, âm thanh trở nên bén nhọn hơn.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Cô cứ nói với tổ sư của cô, tổ sư của cô sẽ hiểu rõ”.
Tần Ninh phủi tay, đứng dậy nói: “Được rồi được rồi, nhanh đi đi thôi, đừng cản trở cuộc sống hạnh phúc của người ta!”
“Ta không làm được!”
Nhan Như Hoạ thẳng thắn nói: “Sư tổ dẫn theo Đại Giao, không đúng, là Đại Giao dẫn theo sư tổ rời đi, sư tổ đời thứ nhất đi tìm nhưng sau đó cũng biến mất, thẳng đến khi sư phụ ta, sư gia ta đi tìm, cũng đều không thấy trở về, ta vẫn luôn đi tìm bọn họ!”
Lời này vừa nói ra, Tân Ninh bỗng nở nụ cười.
Chương 1672: Nước đầy tự qua
“Được rồi được rồi, lời này cô nói với người ngoài còn được, nhưng đừng lấy để lừa gạt ta!”
Tần Ninh nói tiếp: “Đệ tử của Thánh Thú tông, muốn tìm người còn không đơn giản sao?
Bản lĩnh của dòng tộc Ngự Thú các cô đều cho chó ăn cả rồi à?”
“Ngươi…”
“Cô muốn tìm hay không thì tuỳ, nhưng ta nói trước cho cô biết, ta muốn cô giúp ta tìm, cô lại không tìm, sau này sư tổ của cô có lột da cô xuống thì cũng đừng tìm ta cầu xin!”
“Sương Nhi, tiễn khách!”
Vân Sương Nhi nhìn về phía Nhan Như Hoạ chắp tay.
Nhan Như Hoạ hừ một tiếng, nói: “Ta sẽ không tìm, người cứ chờ xem, ta sẽ ở lại đây mấy ngày, để nhìn ngươi bị người khác đập thành bùn nhão!”
“Mỏi mắt chờ mong!”
Tần Ninh mỉm cười.
Nhan Như Hoạ thở phì phò, phóng khoáng bước ra khỏi phòng.
Vân Sương Nhi đóng cửa lại, sau đó mới đi đến trước mặt Tần Ninh, cô ấy không nhịn được nói: “Thánh Thú tông mà chàng nhắc đến có phải là do đời thứ hai của Ngự Thiên Thánh Tôn sáng lập ra không?”
“Tổ sư của Nhan Như Hoạ là đồ đệ thứ hai của chàng, chàng lại đi gõ đồ tôn của mình như vậy, thật không phúc hậu?”
Nghe được những lời này, Tần Ninh ôm ngực thở dốc.
“Đừng nói đến tên khốn kiếp này, ta lại tức giận đến đau lòng”.
Tần Ninh mắng: “Ông đây bảo hắn ta khiêm tốn một chút, nhưng hắn ta thì tốt rồi, quả thực là vô cùng khiêm tốn!”
“Đã tám vạn năm trôi qua, tám đời đệ tử, mỗi đời chỉ có một người, mà mỗi đệ tử cũng chỉ nhận một đồ đệ, tính thêm cả hắn ta, tổng cả chỉ có chín người!”
“Khó trách trong khoảng thời gian này, ta không hỏi thăm được chút tin tức gì về Thánh Thú tông”.
Vân Sương Như không nhịn được che miệng cười khẽ.
Cô ấy cũng rất tò mò, mấy đồ đệ này của Tần Ninh, rốt cuộc là nhân vật nào!
“Nhưng mà ta đã nghe chàng nói qua, không phải là dòng tộc Ngự Thú và thánh thú có tâm linh tương thông hay sao?
Ôn Hiến Chi…Sao lại bị thánh thú của mình làm cho bị thương?”
“Đó là do hắn ta ngu ngốc!”
Tần Ninh trực tiếp mắng chửi: “Tên nhóc này có thiên phú tu hành võ đạo không tốt lắm, nhưng thuật ngự thú lại rất giỏi, nhưng mà người này không phục ta nói hắn ta ngu ngốc, thường xuyên đánh nhau với thánh thú của mình, thời điểm ta còn ở đây, có mấy lần hắn ta suýt chút nữa bị thánh thú của mình đánh chết…”
Thiên phú không tốt?
Vân Sương Nhi không tin.
Dương Thanh Vân có thiên phú vô cùng tốt, còn là võ giả Tinh Mệnh.
Lý Nhàn Ngư có Vãng Sinh Đồng, tiềm lực vô hạn.
Thạch Cảm Đương…quả thật là thiên phú không tốt, nhưng mà…sức mạnh tinh thần của hắn ta là thứ mà người bình thường không thể nào so sánh được.
Mấy người này có người nào kém cỏi?
Nếu như kém cỏi, còn lâu Tần Ninh mới để vào trong mắt.
Nhưng mà Ôn Hiến Chi này quả thật là làm cho người ta cảm thấy thú vị.
Bị thánh thú của mình đánh bị thương…Càng nghĩ càng thấy thú vị, Vân Sương Nhi không nhịn được nở nụ cười.
“Nàng cười ta?”
Tần Ninh ôm Vân Sương Nhi vào lòng, vỗ nhẹ cô ấy một cái, nói: “Nàng còn dám cười ta?
Xem ta trừng phạt nàng thế nào!”
“Không dám không dám…”
Giờ phút này, Nhan Như Hoạ đang tựa vào một tòa tháp cao của Thiên Hạc lâu, cô ta ngắm nhìn bầu trời đêm, trong tay cầm bình rượu, tự rót tự uống.
“Tiểu Bạch Bạch, ngươi nói xem sư phụ của ta đang ở đâu?”
Nhan Như Hoạ lẩm bẩm nói: “Dựa theo tính tình của sư phụ ta, chắc chắn là lại đi ra đi vào những nơi phong hoa tuyết nguyệt, ta cảm giác rất nhanh thôi ta sẽ tìm được người, ngươi nói xem có đúng không?”
Nhan Như Hoạ ôm lấy Huyết Thánh Văn Miêu, nhéo nhéo hai má của nó.
Huyết Thánh Văn Miêu kêu lên một tiếng, tỏ vẻ cực kỳ bất mãn.
“Xí, đừng nhìn ngươi ngày thường vô hại, đáng yêu, khi tức giận lên cũng có thể doạ chết người, cũng may có ta thích ngươi, ngươi còn không vui!”
“Meo…”, Huyết Thánh Văn Miêu lại kháng nghị một tiếng.
Nhan Như Hoạ ngừng uống rượu, cô ta gãi gãi tóc nói: “Thánh thú nói tiếng người không phải là việc khó, ngươi có thể nói chuyện với ta được không?
Mỗi ngày đều meo meo meo, sao lại kiêu ngạo như vậy chứ?”
“Meo…”
“Được rồi được rồi, ta sợ ngươi rồi!”
Nhan Như Hoạ nằm trên mái nhà, lẩm bẩm nói: “Sư tổ cũng thật hậu đậu, còn có thể bị Đại Giao làm bị thương, Đại Giao có tính tình tốt như vậy, ngày thường nhìn thấy chúng ta cũng hoà ái, dễ gần, nhất định là sư tổ bắt nạt người ta, bị người ta đánh cho, đoán chừng lần này thực sự chọc giận Đại Giao rồi”.
“Sư tổ đời thứ nhất rất lo lắng cho sư tổ, cũng ra ngoài tìm”.
“Còn sư tổ đời thứ hai, sư tổ đời thứ ba, sư tổ đời thứ bốn, sư tổ đời thứ năm chỉ đơn giản là nắm bắt thời cơ, chạy ra ngoài chơi”.
“Sư gia thích cờ bạc, sư phụ thích sắc đẹp, ai da, phiền chết đi được, Thánh Thú tông đều là một đám hiếm lạ các loại thú vui, biết vậy năm đó ta đã không nghe theo lời dụ dỗ của sư phụ!”
“Tiểu Bạch Bạch, ngươi nói xem, có phải sư phụ mơ ước sắc đẹp của ta nên mới nhận ta làm đồ đệ không?”
“Oẹ…”, lúc này, Huyết Thánh Văn Miêu đột nhiên nôn ra.
“Ngươi ngươi ngươi…ngươi là một con mèo, không kêu meo meo meo thì thôi đi, ngươi nôn cái gì, ngươi phun ra được cái gì?
Ngươi cũng không uống rượu!”
Trên mái hiên diễn ra một trận gà bay chó sủa.
Mà bên trong Thiên Hạc lâu có rất nhiều võ giả, nhưng không một ai phát hiện ra trên mái nhà có một người một mèo ở đó…
Mấy ngày tiếp theo, bên trong Thiên Hạc lâu, quả thật là trở nên vô cùng náo nhiệt.
Chuyện xảy ra giữa thánh địa Hiên Viên và Đại Nhật Sơn lan truyền đi rất nhanh! Danh tiếng của Tần Ninh cũng theo đó mà nhanh chóng truyền xa.
Dựa vào cảnh giới Thánh Nhân tam hồn, chém chết Hoàn Nhất Chu cảnh giới Địa Thánh tam phách, chuyện này đã đủ để cho người ta cảm thấy kinh ngạc.
Mà bên phía thánh địa Hiên Viên cũng đưa ra yêu cầu trì hoãn so tài một tháng, để cho vết thương của đệ tử thánh địa Hiên Viên khôi phục.
Thiên Hạc lâu cũng không từ chối, thế lực các nơi cũng đồng ý.
Mà trong thời gian một tháng này, Tần Ninh không làm gì cả, mỗi ngày đều vui vẻ hòa thuận bên cạnh Vân Sương Nhi, rèn luyện thực lực cho Thạch Cảm Đương.
Mà đối với thực lực của bản thân, Tần Ninh lại không hề sốt ruột.
Cảnh giới Thánh Nhân, tẩm bổ thánh hồn.
Hiện tại, tam hồn của hắn vẫn luôn được song hồn long phượng nuôi dưỡng, sau đó kéo lên.
Chỉ cần sức mạnh của tam hồn này, hắn đã sớm vượt qua cảnh giới Thánh Nhân bình thường mấy chục lần.
Nhưng mà, Tần Ninh vẫn không lựa chọn ngưng tụ nhất phách.
Chín kiếp vẫn chưa hoàn hải, kiếp thứ mười này, tất nhiên là cần phải đánh đấm cho thoả mãn.
Đem sức mạnh tam hồn ngưng tụ đến mức tận cùng, đến cuối cùng mới thăng cấp lên Địa Thánh, mà khi ngưng tụ có thể sẽ không chỉ là nhất phách.
Nước đầy tự qua! Tần Ninh theo đuổi đạo lý này.
Nhưng mà hiện tại, Tần Ninh đại khái đã cảm giác được, nước này…đã muốn đầy rồi…
Hôm nay, Thiên Hạc lâu sắp xếp một võ trường bên trong chỗ ở của đệ tử Đại Nhật Sơn.
Thạch Cảm Đương và Dương Tam Tuần đang tập luyện với nhau.
“Sư tôn của đệ cả ngày không tu hành, nếu như gặp được người mạnh hơn thì biết làm thế nào?”
Dương Tam Tuần dò hỏi.
“Hẳn là đến nơi thi đấu rồi đột phá, dù sao thì sư tôn ta cũng thường xuyên làm loại chuyện này”.
Thạch Cảm Đương tuỳ ý nói.
Đến nơi thi đấu đột phá?
Khóe miệng Dương Tam Tuần giật giật.
Đệ cho là chuyện này đơn giản giống như ăn cơm uống nước sao?
Đói bụng thì ăn no, khát nước thì uống đã?
Đây chính là đột phá cảnh giới, võ giả nói đột phá là có thể đột phá hay sao?
Thạch Cảm Đương thực sự không nghĩ nhiều.
Người khác có thể không làm được.
Nhưng mà Tần Ninh…quỷ mới biết được!
“Ai, thật hâm mộ Vân Sương Nhi!”
Giờ phút này, Thạch Cảm Đương dừng tay, nhìn về phía xa xa.
Ở một bên khác, Tần Ninh tự mình chỉ dạy Vân Sương Nhi.
“Đệ hâm mộ cái gì?”
Dương Tam Tuần không nhịn được nói: “Ta thấy không phải là mỗi ngày sư tôn của đệ đều chỉ dạy cho đệ sao?”
Giờ phút này, ánh mắt Thạch Cảm Đương nhìn Dương Tam Tuần giống như nhìn một kẻ ngốc.
Chương 1673: Đấu võ Thanh Châu, bắt đầu
"Có thể giống nhau sao?
Có thể giống nhau sao?"
Thạch Cảm Đương không được nhịn bác bỏ: "Sư tôn ta dạy bảo ta toàn là đánh đánh đánh, mắng mắng mắng, huynh xem đến khi dạy bảo Vân Sương Nhi, chậc chậc chậc... Ánh mắt kia... chậc...", sắc mặt của Dương Tam Tuần rất kỳ quái.
Thạch Cảm Đương cũng chỉ dám nói như vậy một chút thôi, chứ không dám nói trước mặt sư tôn mình đâu.
"Hơn nữa huynh không biết đâu!"
Thạch Cảm Đương vui buồn thất thường nói: "Ta phát hiện ra một vấn đề, mỗi lúc trời tối, sư tôn và sư nương vào phòng, ngày hôm sau ra ngoài, tinh thần của sư nương đều tốt hơn nhiều, ban đầu ta còn tưởng rằng là ảo giác của ta, thế nhưng ta đã cẩn thận quan sát, là thật đấy!"
"Huynh không cảm thấy sao, bây giờ còn chưa đến một tháng mà sư nương ta đã sắp đột phá cảnh giới nhị phách, sắp đến cảnh giới tam phách sao?"
Dương Tam Tuần nghe thấy lời này thì khẽ gật đầu, đúng là có chuyện như vậy.
"Đáng tiếc, ta không phải con gái!"
"Không, đáng hận!"
Giờ phút này Thạch Cảm Đương vô cùng đau lòng.
Vẻ mặt Dương Tam Tuần lại rất kỳ quái.
Nếu đệ là con gái, với dáng vẻ này của đệ, sư tôn đệ cũng chịu không nổi đâu! Nhưng Dương Tam Tuần cũng không dám mở miệng nói ra lời này, nếu không Thạch Cảm Đương sẽ liều mạng với hắn ta.
Thời gian trôi qua từng ngày.
Thời gian đấu võ Thanh Châu cũng càng ngày càng gần.
Mà võ giả các bên cũng không muốn bỏ qua một thời khắc hoàng kim thế này.
Chỉ là cũng không phải ai cũng đều có tư cách đến Thiên Hạc lâu quan sát cuộc tỷ thí này.
Trong các tông môn gia tộc, ít nhất phải có võ giả cảnh giới Địa Thánh mới có tư cách phái ra hai ba người quan sát cuộc tỷ thí lần này.
Mà cuối cùng ngày hôm đó đã đến.
Thành Thiên Hạc, Thiên Hạc lâu đều vô cùng náo nhiệt.
Sáng sớm, Vân Sương Nhi thay quần áo cho Tần Ninh.
"Hôm nay tỷ thí, nàng cứ yên tâm thể hiện, không cần giữ lại con át chủ bài gì cả!"
Tần Ninh nói thẳng: "Nếu thua, ta sẽ đòi lại cho nàng!"
"Ừm!"
Đẩy cửa đi ra ngoài, Thạch Cảm Đương, Dương Tam Tuần đều có mặt.
"Sư tôn...”, Thạch Cảm Đương cười hì hì nói: "Có con át chủ bài giữ mạng nào không, nói cho con nghe với!"
"Có!"
Tần Ninh vẫy vẫy tay, Thạch Cảm Đương chìa tai ra nghe Tần Ninh nói xong thì khẽ giật mình.
Đợi đến khi Tần Ninh và Vân Sương Nhi đi trước, Dương Tam Tuần mới hỏi: "Nói gì với đệ thế?"
Vẻ mặt Thạch Cảm Đương đau khổ như đưa đám, nói: "Nếu thua sẽ lột da ta!"
"...", một đám đệ tử của Đại Nhật Sơn đang ở giữa sơn cốc về hướng Thiên Hạc lâu.
Mặc dù toàn bộ Thiên Hạc lâu là thành trong thành, thế nhưng cấu tạo lại vô cùng hùng vĩ nguy nga.
Chỉ là một dãy núi thôi mà đã kéo dài hơn mười dặm rồi.
Mà lần này, nơi diễn ra cuộc tỷ thí đấu võ Thanh Châu ở ngay giữa dãy núi, bên trong một sơn cốc.
Sơn cốc dài hai mươi dặm, rộng cũng gần hai mươi dặm, chu vi rất rộng, Địa Thánh sẽ có thể thoải mái tỷ thí.
Mà những dãy núi xung quanh đều bị Thiên Hạc lâu dọn dẹp từ lâu, san phẳng đỉnh núi chỉ để lại giữa sườn núi, giữa sườn núi xây dựng bệ đá, phòng ốc để quan sát cuộc chiến.
Ngoài ra dưới sườn núi còn sắp xếp từng chỗ ngồi.
Chỉ là so với lầu các quan sát được xây dựng có chút trang nghiêm ở bốn phía, những vị trí khác xấu xí hơn rất nhiều.
Dù sao đấu võ Thanh Châu này chính là do bốn bá chủ ở vùng đất Thanh Châu là Đại Nhật Sơn, Thương Long điện, Hiên Viên Thánh Địa, Thiên Hạc lâu tổ chức.
Đương nhiên bốn phe này vô cùng cao thượng.
Giờ phút này, võ giả các bên đều lần lượt xuất hiện, đi vào trong lầu các ở giữa sườn núi.
Sơn chủ của Đại Nhật Sơn, Dương Nhất.
Điện chủ của Thương Long điện, Thương Long Chấn! Thánh nữ của Hiên Viên Thánh Địa, Hiên Viên Thanh Sương.
Lâu chủ Thiên Hạc lâu, Khâu Học Nghị.
Bốn vị Địa Thánh đỉnh cao, cũng là bốn người vô cùng mạnh mẽ trong vùng đất Thanh Châu.
Tên tuổi của bốn người này đều vô cùng nổi tiếng trong toàn bộ vùng đất Thanh Châu, không ai dám trêu chọc! Cảnh giới Địa Thánh, tất cả đều là thất phách.
Trong đám thanh niên thiên tài, cảnh giới nhất phách đến tam phách đã rất hiếm thấy rồi.
Sau đó đến cảnh giới tứ phách, cảnh giới ngũ phách, cảnh giới lục phách thì càng khó như lên trời.
Về phần cảnh giới thất phách... Trước mắt ở vùng đất Thanh Châu, cũng chỉ có bốn vị lãnh đạo của tứ đại tông môn là cảnh giới Địa Thánh thất phách đỉnh cao! Giờ phút này, võ giả khắp nơi tụ tập.
Xung quanh sân đấu, ở trên khán đài cũng tụ tập không ít người.
Nhìn kỹ lại, ít nhất phải trên vạn người.
Đấu võ Thanh Châu! Đây là một trận tỷ thí hoàng kim.
Các thiên tài trong tứ đại tông môn đều được phái ra.
Mà thiên tài trong tứ đại tông môn sẽ đại diện cho những chúa tể Thanh Châu, người cầm lái vận mệnh toàn bộ vùng đất Thanh Châu sau này.
Ai mà không muốn xem điều này chứ?
Ngoài ra đệ tử của bốn tông tỷ thí cũng là một bữa tiệc thị giác.
Giờ phút này, các bên đều tập trung ở đây.
"Lần này, ta đại diện cho Thiên Hạc lâu chào mừng mọi người đã đến!"
Khâu Học Nghị mặc một bộ trường bào hạc xanh, nhìn đám người, chắp tay nói.
"Lâu chủ Khâu khách khí!"
Điện chủ Thương Long điện - Thương Long Chấn cũng chắp tay nói: "Nói cho cùng lần này cũng là chúng ta làm phiền!"
"Sao lại nói thế chứ!"
Khâu Học Nghị lần nữa nói: "Có thể tổ chức đấu võ Thanh Châu lần này ở Thiên Hạc lâu của ta đã là mấy vị nể mặt ta rồi!"
Giờ phút này Hiên Viên Thanh Sương cũng mở miệng nói: "Những ngày qua đúng là đã làm phiền các đệ tử Thiên Hạc lâu chiêu đãi, trong lòng Hiên Viên Thánh Địa rất cảm kích".
"Đúng vậy, lâu chủ Khâu, vất vả rồi, ngươi cũng đừng khách khí!"
Sơn chủ Dương Nhất cũng mở miệng nói.
Bốn vị bá chủ đều là khách khí trò chuyện.
Giờ phút này Dương Tam Tuần ngồi ở bên cạnh Tần Ninh.
"Đúng là khách khí...”, Tần Ninh cười nói.
"Chỉ là mặt ngoài mà thôi!"
Dương Tam Tuần tùy ý nói: "Bốn tông môn lớn năm nào mà không có mấy đệ tử chết không trong tay đối phương?
Đây còn là nói giảm đi rồi...", "Nếu không phải Nam Vực Thanh Châu quá hỗn loạn, ai cũng không muốn nhúng chàm, thì sẽ là năm bên ở chỗ này diễn kịch!"
"Bây giờ càng nói khách khí, đợi chút nữa đánh nhau sẽ càng hung tàn!"
Tần Ninh dò hỏi: "Quy tắc tỷ thí là gì?"
"Mỗi tông không phải chọn ra mười đệ tử sao?
Mười đệ tử này khiêu chiến lẫn nhau, các vị trưởng lão của tứ đại tông môn lại quyết định ra danh sách, tiến hành sắp xếp".
"Nếu ai không hài lòng với sắp xếp này thì có thể khiêu chiến, người thắng chính là một trong Thanh Long Bảng!"
Tần Ninh nghe vậy thì kinh ngạc nói: "Tùy tiện như thế?"
"Cũng không tùy tiện lắm đâu!"
Dương Tam Tuần tiếp tục nói: "Đầu tiên bốn mươi đệ tử khiêu chiến lẫn nhau, ai cũng sẽ không nương tay mà thể hiện ra hết thực lực của mình để tranh thủ tiến vào vị trí hai mươi tư người đứng đầu".
"Bốn tông xếp hạng, các tông sẽ tranh đoạt đến đỏ mặt, ai không phục thì lên khiêu chiến".
"Đây là để quyết định ra hai mươi bốn người là ai!"
"Sau khi quyết định ra rồi sẽ có một bảng xếp hạng đơn giản, đệ tử nào không hài lòng với bảng xếp hạng đó có thể khiêu chiến lần nữa!"
Nghe thấy lời này, Tần Ninh im lặng.
Đúng là không tùy ý.
Chỉ là quá phiền toái đi?
Đương nhiên Tần Ninh sẽ không nói ra.
"Cho nên mỗi một người đều phải đánh ít nhất là ba trận!"
Dương Tam Tuần tiếp tục nói: "Một tông mười người sẽ lần lượt đánh nhau với đệ tử của ba tông khác!"
"Sau khi xếp được danh sách thì sẽ tiếp tục chọn lựa, chờ mọi người chữa thương xong sẽ tiếp tục đánh, đánh xong sẽ có xếp hạng, chắc phải mất cả một tháng đấy!"
Chương 1674: Thương Nguyệt Dung
Nghe nói như thế, Tần Ninh đúng là bó tay.
Cách xác định ra nhị thập tứ kiệt Thanh Long Bảng này đúng là rất hợp lý, thế nhưng tỷ thí như thế... cũng quá giày vò đi?
"Cho nên nói đến cùng, chắc chắn ta phải ra trận sao?"
Tần Ninh nhìn xem Dương Tam Tuần.
Nghe thấy lời này, Dương Tam Tuần đưa tay gãi gãi khóe miệng, cười nói: "Tần huynh, giết Hoàn Nhất Chu là... một phiền phức không nhỏ, ngươi cũng đã nói... sẽ phải đánh nhau mà...", Tần Ninh liếc qua Dương Tam Tuần.
Ban đầu tên nhóc này đã muốn để hắn tham chiến rồi.
Dương Tam Tuần đã bị nhìn thấu suy nghĩ, có chút xấu hổ.
Chỉ là thấy Tần Ninh không tức giận, hắn ta cũng không nói nhiều nữa.
"Giai đoạn thứ nhất của cuộc tỷ thí!"
Giờ phút này, một người đàn ông trung niên của Thiên Hạc lâu đi ra.
Nhìn thấy người đàn ông kia, Dương Tam Tuần vội vàng nói: "Người này là một trong ba phó lâu chủ của Thiên Hạc lâu - Khâu Sóc, đệ đệ của Khâu Học Nghị!"
"Ông ta là người cương trực ghét a dua nịnh nọt, chủ trì cuộc tỷ thí không còn gì tốt hơn".
Giờ phút này Khâu Sóc nhìn ra xung quanh, mở miệng nói: "Chắc mọi người cũng đều biết quy tắc tỷ thí rồi".
"Nếu có một bên nhận thua thì cuộc tỷ thí sẽ kết thúc, phe thắng không được tiếp tục ra tay, nếu không sẽ hủy bỏ tư cách tỷ thí!"
"Nói cách khác, hy vọng mọi người lượng sức mà làm, nếu biết rõ ràng mình sẽ phải thua mà còn không chịu nhận thua, vậy nếu... chết rồi, các bên cũng không được phép có lời gì oán giận!"
Khâu Sóc vừa nói xong liền vung tay lên, trước người xuất hiện bốn phù ấn.
Chỉ là phù ấn kia có khắc tên của tứ đại tông môn.
Lúc này Khâu Sóc chồng phù ấn lại, phi tới chính giữa võ trường.
"Vòng tỷ thí thứ nhất, hai đấu hai".
"Tiếp theo sẽ chọn ra một vị võ giả ở đây để chọn lựa hai phù ấn, là hai tông môn nào thì đó chính là hai tông môn sẽ tiến hành trận tỷ thí đầu tiên!"
Giờ phút này, phù ấn trôi nổi rồi rơi xuống đất theo gió, trôi dạt đến trước mặt bốn vị võ giả ở đây.
Bốn người lần lượt đi lên phía trước, tay cầm phù ấn.
"Bốn vị này lấy thực lực cao thấp làm điểm xuất phát, mời hai vị đi ra trước!"
Khâu Sóc nói xong, lúc này hai người mở phù ấn ra.
Hiển nhiên quá trình rườm rà này sẽ khiến cuộc tỷ thí càng thêm bình đẳng.
"Vòng thứ nhất, tỷ thí mười đối mười, Thương Long điện và Thiên Hạc lâu!"
"Vòng thứ hai là Đại Nhật Sơn và Hiên Viên Thánh Địa!"
Ông ta vừa nói xong, mọi người ở đây đều sợ hãi thán phục.
Thú vị rồi! Ai cũng biết Đại Nhật Sơn có mâu thuẫn với Hiên Viên Thánh Địa.
Xem ra hôm nay sẽ phải đối mặt! Trận tỷ thí đầu tiên được chia làm ba lượt.
Đệ tử Đại Nhật Sơn sẽ phải đánh nhau lần lượt với đệ tử của Hiên Viên Thánh Địa, Thiên Hạc lâu, Thương Long điện.
Mất tổng cộng ba ngày.
Ba lần giao chiến! Cho các đệ tử thời gian giảm xóc để có trạng thái tốt nhất mà tỷ thí.
Giờ phút này, Tần Ninh buồn bực ngán ngẩm ngồi tại chỗ uống trà ăn trái cây.
Tỷ thí như vậy đủ công bằng.
Sau ba ngày tỷ thí sẽ định ra xếp hạng hai mươi bốn vị đệ tử.
Đệ tử không vào bảng xếp hạng có thể tiến hành khiêu chiến lần nữa, nhưng mỗi người chỉ có một cơ hội.
Tổng cộng bốn mươi người! Hai mươi bốn người trúng tuyển.
Mười sáu người trượt.
Theo Tần Ninh, chẳng bằng trực tiếp dẫn luôn hai mươi bốn vị nhân tài kiệt xuất ra, sau đó để mười sáu người khiêu chiến, cuối cùng lại tiến hành xếp hạng, đơn giản hơn nhiều.
Sao cần phải để mười đệ tử của tứ đại tông môn đánh với nhau làm gì nữa?
Giờ phút này, Khâu Sóc trở về trên đài chủ trì, nói: "Thương Long điện và Thiên Hạc lâu, mời hai mươi vị đệ tử ra sân!"
Ngay sau đó, mười thanh niên tài tuấn của Thương Long điện đi ra.
Thiên Hạc lâu cũng có mười người xuất hiện.
Dương Tam Tuần thấy cảnh này, lập tức nói: "Trong đám đệ tử của Thương Long điện, Thương Nguyệt Dung xếp thứ ba đợt trước, ngoài ra còn có Bình Tiêu, Tưởng Tử Diễn, Úc Triết, Đái Diễm, Mông Vân Hổ, Từ Cương, bảy người này đều là nhị thập tứ kiệt Thanh Long Bảng lần trước, còn có thêm ba người của Thương Long điện nữa".
"Thiên Hạc lâu bên kia có Khâu Tử Kiêu, Vu Tuấn, Chiêm An, Tiêu Đạt, Vệ Chiêu, Củng Kinh, sáu người này cũng là nhị thập tứ kiệt Thanh Long Bảng lần trước, ngoài ra cũng chọn thêm bốn người bổ sung nữa!"
Tần Ninh nhìn Dương Tam Tuần một chút, không nhịn được nói: "Ngươi nói với ta, ta cũng không nhớ được ai là ai, ngươi yên tâm đi, đến lượt ta xuất chiến, ta thắng là được!"
Nghe thấy lời này, Dương Tam Tuần bật cười một tiếng, khẽ gật đầu.
Trận đầu này sẽ có ba vòng giao chiến tiến hành trong ba ngày, vô cùng quan trọng.
Phải cho thấy thực lực đủ mạnh mới có thể được các bên lựa chọn vào danh sách hai mươi bốn người.
Hắn ta chỉ sợ Tần Ninh ứng phó cho xong việc.
Phải biết, cho dù thế nào thì bây giờ Tần Ninh cũng là đệ tử của Đại Nhật Sơn, nếu thắng có nghĩa là Đại Nhật Sơn sẽ có thêm một thánh kiệt trong Thanh Long Bảng! Đây là một chuyện cực kỳ tốt! Hơn nữa Dương Tam Tuần cảm giác, Tần Ninh sẽ có cơ hội lấy được hạng nhất.
Nếu lấy được hạng nhất, vậy mấy năm qua Đại Nhật Sơn đã suy yếu, bây giờ sẽ xuất hiện cơ hội thay đổi.
Vì sao tứ đại tông môn lại coi trọng đấu võ Thanh Châu như vậy?
Bởi vì điều này có nghĩa là thiên tài đứng đầu vùng đất Thanh Châu sẽ thuộc về nhà nào.
Hai mươi bốn người, bên nào chiếm nhiều sẽ chứng minh được bên đó lớn mạnh hơn.
Nó sẽ gây ra một loạt ảnh hưởng.
Ví dụ như những năm gần đây, Thương Long điện có bảy người, Thiên Hạc lâu và Hiên Viên Thánh Địa có sáu người, chỉ có Đại Nhật Sơn là năm người.
Đại Nhật Sơn càng khó chiêu mộ đệ tử trong vùng đất Thanh Châu hơn.
Tuy đây chỉ là một trận tỷ thí, nhưng nó lại chứng minh được bên nào mạnh hơn và có tiềm lực hơn! Ảnh hưởng rất lớn! Nếu không, tứ đại tông môn cũng sẽ không coi trọng như vậy.
Giờ phút này hai mươi vị đệ tử đều thi nhau lên đài chuẩn bị tỷ thí.
Rút thăm! Mười đối mười, không phải hai nhà chọn đệ tử mà là trực tiếp rút thăm.
Cho dù rút phải đối thủ mạnh hơn, nhưng nếu có thể biểu hiện xuất sắc thì cũng sẽ được chọn vào hai mươi bốn người cuối cùng.
Không chỉ quan tâm đến thắng thua mà còn có cả biểu hiện nữa! Giờ phút này, từng người đã rút thăm xong.
Khâu Sóc mở miệng nói: "Mời hai người rút được số một lên đài!"
Giờ phút này, thánh trận xuất hiện xung quanh võ trường để bảo vệ khán đài bốn phía.
Một cô gái của Thương Long điện đi ra.
Thương Nguyệt Dung! Thương Nguyệt Dung mặc một bộ váy dài, khí chất xuất chúng, thần thái cao quý, đi lên võ trường một mình.
Mà bên Thiên Hạc lâu cũng có một người đàn ông đi ra, lúc nhìn thấy Thương Nguyệt Dung, sắc mặt lập tức trắng nhợt.
"Củng Kinh này cũng đủ xui xẻo...", Dương Tam Tuần cười nói: "Thương Nguyệt Dung xếp thứ ba Thanh Long Bảng, hắn ta lại xếp hạng hai mươi ba, trận đầu gặp được Thương Nguyệt Dung chắc chắn sẽ không thể thắng được!"
"Nhưng nếu có thể đánh đẹp mắt tí thì cũng sẽ có cơ hội vào hạng hai mươi tư của Thanh Long Bảng!"
Tần Ninh nhìn giữa sân một chút rồi lại uống trà một mình.
Tỷ thí như vậy, đúng là không có lực hấp dẫn gì với hắn.
Chỉ là nếu đã đến rồi, hai người Vân Sương Nhi và Thạch Cảm Đương cũng phải rèn luyện một tí.
Thứ hai, mấy ngày trước giết Hoàn Nhất Chu cũng coi như đã gây phiền toái cho Đại Nhật Sơn, mình ra sân ba lần xem như để đền bù, cũng không có gì cả.
Giờ phút này, cuộc tỷ thí đã bắt đầu! Củng Kinh nhìn về phía Thương Nguyệt Dung, chắp tay khách khí nói: "Đã sớm được chứng kiến thực lực của Nguyệt Dung cô nương, lần này ta sẽ dốc toàn lực đối phó, mong Nguyệt Dung cô nương tay cho".
Củng Kinh vô cùng khách khí.
Không có cách nào cả, không thể không khách khí được! Thương Nguyệt Dung xếp thứ ba đợt trước.
Mà hắn ta là thứ hai mươi ba.
Chênh lệch... có chút lớn! Thương Nguyệt Dung nhìn Củng Kinh một chút, lạnh nhạt nói: "Ta cũng sẽ dốc toàn lực đối phó!"
Nghe thấy lời này, xung quanh đều vô cùng sợ hãi, giờ phút này Củng Kinh cũng biến sắc.
Chương 1675: Ta không mệt
Thương Nguyệt Dung nói lời này không nể tình chút nào.
Giờ phút này ánh mắt của Củng Kinh có mấy phần lạnh lẽo, nhìn về phía Thương Nguyệt Dung, thánh lực trong cơ thể ngưng tụ trong nháy mắt.
Cảnh giới Địa Thánh nhị phách! Thương Nguyệt Dung chính là cảnh giới Địa Thánh tam phách, lại là người xếp thứ ba đợt trước, đương nhiên hắn ta sẽ không khinh thường! Lúc này một tiếng ầm vang lên.
Củng Kinh tấn công đầu tiên.
Hắn ta biết nếu mình không chủ động tấn công, Thương Nguyệt Dung mà ra tay, chỉ sợ mình cũng sẽ bị đánh túi bụi! Cùng lúc đó, nhìn thấy Củng Kinh đánh tới, trên gương mặt xinh đẹp của Thương Nguyệt Dung không có bất kỳ tình cảm gì, thánh lực trong cơ thể ngưng tụ trong nháy mắt, trực tiếp đánh một chưởng ra.
Chưởng phong gào thét, trong lúc mơ hồ cứ như là tiếng rồng gầm, bắn ra khắp trời đất.
Ầm... một tiếng nổ tung vang lên.
Giờ phút này, sức mạnh tỏa ra giữa trời đất.
Trong phút chốc bóng người Củng Kinh lao ra đã bị chưởng ảnh kia đánh lui, cả người lùi lại, sắc mặt biến đổi.
Chênh lệch rất lớn! Thương Nguyệt Dung mang đến cho hắn ta một cảm giác như có một ngọn núi, một con sông vắt ngang trước người, không có cách nào vượt qua, không có cách nào nhảy qua được.
Cảm giác như vậy khiến trong lòng Củng Kinh sinh ra một cảm giác bất lực.
Thế nhưng nếu giờ phút này từ bỏ thì sẽ thất bại mà không có bất kỳ biểu hiện gì.
Hắn ta không cho phép! Giờ phút này Củng Kinh ra sức bộc phát, một tiếng quát khẽ vang lên.
"Phá Sơn Thánh Quyền!"
Hắn ta hét lên một câu, quyền phong gào thét.
Sức mạnh bá đạo bắn ra.
Ầm... Cả người Thương Nguyệt Dung lui lại.
Giờ phút này Củng Kinh trực tiếp xông lên.
Thế nhưng chỉ trong tích tắc, Thương Nguyệt Dung lại lật bàn tay một cái, thánh lực tụ tập thành linh ký trong lòng bàn tay, lúc này một linh ký được tung ra.
Ầm... Tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.
Sắc mặt Củng Kinh trắng nhợt, cả người lùi lại, phun ra một ngụm máu tươi.
"Còn muốn tiếp tục đánh nữa không?"
Lúc này giọng nói động lòng người của Thương Nguyệt Dung vang lên.
"Ta nhận thua!"
Trong lòng Củng Kinh vô cùng uất ức.
Nếu gặp Từ Cương, Mông Vân Hổ của Thương Long điện, chắc chắn hắn ta có thể chiến thắng, nếu gặp mấy người khác không phải đệ tử Thanh Long Bảng, hắn ta cũng có thể thắng.
Một trận chiến này quá xui xẻo! Hai người lần lượt đi xuống lôi đài.
Mà giờ phút này, trận tỷ thí thứ hai lập tức bắt đầu... Tần Ninh nhìn một vòng, đúng là vô cùng nhàm chán.
Chênh lệch quá lớn! Thương Nguyệt Dung chỉ dùng hai chiêu đã trực tiếp đánh bại Củng Kinh, cũng không phải là Củng Kinh không mạnh, chỉ là Thương Nguyệt Dung quá mạnh.
Tần Ninh mở miệng nói: "Sương Nhi, Thạch Đầu, nếu gặp được Thương Nguyệt Dung này, có thể thắng không?"
Thạch Cảm Đương cười hì hì nói: "Chắc chắn sẽ thắng!"
Vân Sương Nhi lại đắn đo nói: "Chắc là có thể".
"Ừm!"
Tần Ninh không nói thêm gì.
Dương Tam Tuần ở bên cạnh lại nhíu mày lại.
Chắc chắn sẽ thắng?
Chắc là có thể?
Thạch Cảm Đương và Vân Sương Nhi đúng là tự tin.
Thương Nguyệt Dung là người đứng thứ ba lần trước, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lần này chắc hẳn cũng sẽ đúng thứ ba, chính Dương Tam Tuần biết, hắn ta còn không thắng được Thương Nguyệt Dung.
Cho dù đều là cảnh giới Địa Thánh tam phách! Mà trong khoảng thời gian này đánh nhau với Thạch Cảm Đương, hắn ta cũng có thể cảm giác được thực lực của Thạch Cảm Đương.
Chắc là không mạnh bằng mình chứ?
Thế nhưng sự tự tin này ở đâu ra?
Cuộc tỷ thí tiếp tục diễn ra... Đệ tử của Thương Long điện và Thiên Hạc lâu so tài với nhau, cũng đều có thắng có bại.
Tần Ninh quả thực quá nhàm chán, hắn bảo Dương Tam Tuần tìm chút rượu ngon đến uống một mình! Cho tới trưa, cuộc tỷ thí mới kết thúc.
Hai phe tỷ thí đều có thắng bại, nhưng không ít đệ tử đã chứng minh được thực lực không tầm thường, cũng khiến võ giả các bên tán thưởng không thôi.
Phần thực lực này đặt ở trong vùng đất Thanh Châu, cho dù không ở trong tứ đại tông môn thì cũng đủ để trở thành một thế lực mạnh mẽ.
Hơn nữa những đệ tử này có tiềm lực rất lớn, có lẽ sau này sẽ mạnh hơn, nói không chừng sẽ còn đột phá Thiên Thánh.
Giữa trưa nghỉ ngơi.
Tần Ninh đi vào trong lầu các, nằm ở trên giường duỗi lưng mỏi.
Cho tới trưa vẫn chỉ có hai chữ - nhàm chán.
"Hình như chàng cảm thấy... rất nhàm chán?"
"Đúng vậy!"
Tần Ninh nhìn về phía Vân Sương Nhi, không nhịn được cười khổ nói: "Xem so tài không có ý nghĩa gì, xuống sân tỷ thí cũng không có ý nghĩa, haiz... vẫn là tu luyện cùng Sương Nhi mới thú vị!"
Gương mặt xinh đẹp của Vân Sương Nhi đỏ bừng.
"Cũng chỉ mất ba ngày thôi!"
Vân Sương Nhi trấn an nói: "Ba ngày sau chính là trận chiến để xếp hạng, sau khi trận chiến xếp hạng kết thúc thì không còn gì nữa, cũng không mất bao nhiêu thời gian!"
"Không phải chàng còn muốn điều tra Thương Long điện sao?"
"Có lẽ không cần".
Giờ phút này Tần Ninh lại mỉm cười.
Không cần?
Có ý gì?
Tần Ninh ôm chầm lấy Vân Sương Nhi, để Vân Sương Nhi ngồi trên chân mình, nhẹ nhàng sờ lên cái mũi ngọc xinh đẹp của Vân Sương Nhi, cười nói: "Mấy ngày trước Hoàn Nhất Chu chết, Hiên Viên Thánh Địa và Đại Nhật Sơn đánh nhau túi bụi".
"Thế nhưng biểu hiện của Khâu Học Nghị lại làm ta cảm thấy rất kỳ quái".
"Kỳ quái chỗ nào?"
"Đạp Khâu Tử Kiêu một cú!"
Nghe thấy lời này, Vân Sương Nhi lại cười nói: "Chàng suy nghĩ nhiều quá đi?
Khâu Học Nghị làm như thế cũng là để hai nhà ổn định hơn, chỉ thế thôi mà!"
"Thế nhưng ngày đó người của Thương Long điện cũng không xuất hiện!"
Vân Sương Nhi nghe thấy lời này thì giật mình: "Đây là điều rất kỳ quái, nghe nói Thương Long Chấn của Thương Long điện vô cùng hung hăng, chuyện như vậy mà Thương Long điện không đứng ra nói một chút, đúng là hơi kỳ quái".
Tần Ninh vuốt vuốt cằm của Vân Sương Nhi, cười nói: "Nhìn xem đi, lần đấu võ Thanh Châu này chỉ sợ sẽ rất náo nhiệt, hơn nữa còn là náo nhiệt lớn!"
"Nhưng mà...", "Nhưng mà cái gì?"
Vân Sương Nhi ngừng một chút rồi nói: "Thế nhưng bên trong tứ đại tông môn có không ít cảnh giới Địa Thánh, bốn vị kia lại là cảnh giới thất phách, thậm chí còn có Thiên Thánh, công tử mạo hiểm một mình...", "Sợ cái gì?"
Tần Ninh lại cười nói: "Thứ ta muốn chính là sự oanh liệt này".
"Không phải Thanh Vân định lập tông môn cắm rễ ở Thanh Châu, làm hậu thuẫn cho ta sao?
Vậy ta sẽ tặng hắn ta một món quà lớn, cứ trực tiếp đưa Thương Long điện cho hắn ta quản lý, đến lúc đó còn thống nhất Nam Vực làm cái gì?
Trực tiếp nhất thống Thanh Châu!"
Thống nhất Thanh Châu! Vân Sương Nhi nhẹ nhàng cười một tiếng.
Điều cô ấy thích nhất ở Tần Ninh chính là giọng điệu lạnh nhạt và bá đạo này! "Nàng vừa nói sai! Ta cần phải phạt nàng!"
"Hả?"
"Đã nói không được phép gọi ta là công tử, nàng lại gọi!"
"Công... Ta, ta sai rồi!"
Vân Sương Nhi vội vàng nói.
"Sai thì phải bị phạt!"
Vừa dứt lời, Tần Ninh liền kéo rèm bên giường lại.
"Buổi chiều còn có tỷ thí nữa!"
"Ta không mệt!"
"...", mặt trời lên cao, sau khi đám người nghỉ ngơi đã quay trở lại bên trong võ tràng lần nữa.
Khuôn mặt bé nhỏ của Vân Sương Nhi đỏ bừng, phong thái có thêm mấy phần mê người.
Giờ phút này, Thạch Cảm Đương tới gần Tần Ninh, thấp giọng nói: "Sư tôn, buổi chiều phải tỷ thí, nếu con đối mặt với Hiên Viên Anh thì phải làm sao bây giờ?
Tên kia người đứng đầu đợt trước, nếu con gặp phải hắn ta, không phải sẽ ngỏm củ tỏi sao?"
"Ngươi không đánh chết hắn ta được à?"
Tần Ninh nói thẳng: "Mấy tháng này dạy ngươi, ngươi đã quên rồi sao?"
"Ặc...", Thạch Cảm Đương nghẹn lời.
Giờ phút này, võ giả các bên đều đã tập trung ở xung quanh võ đài.
Buổi sáng Thương Long điện và Thiên Hạc lâu tỷ thí làm cho người ta sợ hãi thán phục.
Mà cuộc tỷ thí buổi trưa này càng làm cho người ta chờ mong! Bọn họ đều được nghe nói về sóng gió giữa Hiên Viên Thánh Địa và Đại Nhật Sơn, Hiên Viên Thánh Địa chết một vị đệ tử, không thể không bổ sung một người khác.
Chỉ sợ trận đấu này sẽ rất náo nhiệt!
Bình luận facebook