-
Chương 1651-1655
Chương 1651: Ta đã chẩn đoán xong cho cô rồi
"Nếu ta không xuất hiện thì sao mà biết được khách của ta sẽ bị đối xử như vậy chứ?"
Dương Tam Tuần giờ phút này mở miệng, giọng nói lạnh lùng.
Hắn ta đi tới chỗ Tần Ninh, chắp tay cười nói: "Tần công tử, ngại quá, làm cho ngươi cười chê rồi!"
Tần Ninh phất tay tùy ý.
"Ta nhất định sẽ cho Tần công tử một câu trả lời công bằng”.
Tần Ninh cười nói: "Ta đâu cần công bằng chứ? Ta tới nhờ cậy Đại Nhật sơn các ngươi, còn chưa phải là đệ tử của Đại Nhật sơn nữa là. Cùng lắm không được thì ta đi chỗ khác, nhưng mà đệ tử Đại Nhật sơn các ngươi...", Dương Tam Tuần lập tức sáng tỏ.
"Tần công tử xin chờ một lát!"
Lúc này, Dương Tam Tuần quay người lại nhìn đám người kia.
"Tiết Dung nói chuyện điêu ngoa vô lý, làm nhục đồng môn, phạt đi vào núi lửa Đại Nhật trăm năm, không được phép bước ra một bước!"
Lời này vừa nói ra, Tiết Dung tái mét mặt mày, muốn mở miệng, nhưng cũng không dám.
Trước mặt là Dương Tam Tuần.
Đệ tử nòng cốt của Đại Nhật sơn, từ thiên phú đến dung mạo và bản tính đều là số một, là thiên kiêu tuyệt thế.
Càng là con trai của sơn chủ Dương Nhất đại nhân.
Hắn ta còn có nhiều quyền hơn cả rất nhiều trưởng lão.
"Lư Dược ỷ thế hiếp người, ngươi chuẩn bị thành đệ tử nòng cốt à? Vậy thì hoãn lại trăm năm đi, chờ Tiết Dung xuất quan, hai người các ngươi suy nghĩ xong xuôi thì ngươi lại đưa ra nguyện vọng trở thành đệ tử nòng cốt sau nhé!"
Lư Dược cũng tái mặt.
"Còn ông, trưởng lão Tiết Nhân!"
Dương Tam Tuần mở miệng nói: "Ông đến điện Trưởng Lão nói hết tiền căn hậu quả, sau đó xin từ chức, nghỉ ngơi một chút rồi luân chuyển vị trí đi!"
Nghe thế, trưởng lão Tiết Nhân hơi lảo đảo, suýt thì ngã nhào trên đất.
Ba người đều bị xử phạt.
Dương Tam Tuần nhìn Tần Ninh, chắp tay nói: "Không biết Tần công tử thấy quy tắc của Đại Nhật sơn chúng ta có công bằng hay không?"
Tần Ninh lại thản nhiên nói: "Chuyện của Đại Nhật sơn các ngươi cũng không liên quan đến ta!"
"Đã đến rồi thì vào ngọn núi của ta nghỉ ngơi đi!"
Dương Tam Tuần mời.
Tần Ninh cũng không khách khí.
Chỉ là lúc quay người nhìn Tề Thải Nguyệt, hắn lại cười nói: "Ta đã chẩn đoán xong cho cô rồi đấy!"
Tề Thải Nguyệt ngẩn người.
Dương Tam Tuần cũng ngẩn người.
"Với tư chất cùng tích lũy của cô thì hoàn toàn đủ khả năng ngưng tụ nhất phách, chỉ là võ giả chúng ta cần một loại khí thế không sợ, hướng về phía trước. Cô còn chưa diệt trừ được khúc mắc trong lòng thì rất khó đánh vỡ vách ngăn đó".
"Hôm nay chịu một cái tát của kẻ này cũng coi như giúp cô đánh vỡ được cái vách ngăn đó".
"Với thiên phú của cô, ngắn thì ba ngày, lâu là một tháng, chắc chắn sẽ đến cảnh giới Địa Thánh".
"Quay về bế quan đi!"
Tề Thải Nguyệt lại sửng sốt.
"Cảm ơn Tần Ninh công tử!"
"Không cần cảm ơn ta!"
Tần Ninh đứng chắp tay, cười nói: "Xem là phí dẫn đường của cô cho hai sư đồ chúng ta mấy ngày qua!"
Sư đồ hai người rời đi.
Dương Tam Tuần giờ phút này lại nhìn Tề Thải Nguyệt một cái rồi nhìn Tần Ninh ở phía trước, sau đó hơi đăm chiêu, lại vội vàng đuổi lên.
Tiết Nhân! Tiết Dung! Lư Dược! Sắc mặt của ba người giờ phút này còn trắng hơn quả cà, ủ rũ không thôi.
Tề Thải Nguyệt nhìn Lư Dược, đi ra phía trước, vươn tay ra tát một cái vào mặt kẻ này.
"Đây là ngươi nợ ta, Lư Dược, sau ngày hôm nay, hai chúng ta đường ai nấy đi!"
Sau đó, Tề Thải Nguyệt quay người, sảng khoái rời đi.
Tần Ninh nói không sai! Võ giả cần phải thẳng tiến không lùi! Trong lúc bất tri bất giác, Lư Dược đã trở thành tâm bệnh của cô ấy.
Ngày hôm nay, cái tát này của Lư Dược đã chữa hết tâm bệnh của cô ấy.
Giờ này khắc này, cô ấy mới hiểu ra vì sao vừa rồi Tần Ninh nhất quyết không ra tay ngăn cản mà lại chờ đến lúc Tiết Dung ra tay lúc mới chặn lại... Nghĩ tới đây, Tề Thải Nguyệt nhìn bóng lưng Tần Ninh, chắp tay thi đại lễ!
Giờ khắc này, đệ tử hóng hớt xung quanh cũng đã nghị luận ầm ĩ.
"Trưởng lão Tiết Nhân lần này thảm rồi, đắc tội Dương Tam Tuần sư huynh, sau này không được sống dễ chịu đâu..."
"Đúng thế, Dương Tam Tuần sư huynh có thiên phú độc nhất vô nhị, lại là con trai của sơn chủ, cũng là sơn chủ Đại Nhật sơn tương lai..."
"Thế Tần Ninh kia là ai? Dương sư huynh rất khách khí với hắn".
"Không biết, có thể là thiếu tông chủ của tông môn nào đó!"
...
Mấy người đi trong Đại Nhật sơn, Dương Tam Tuần nho nhã lễ độ dẫn đường ở phía trước.
"Tần huynh còn có năng lực này nữa, là do hôm đó mắt ta vụng về nhìn không ra".
Dương Tam Tuần giờ phút này khách khí nói.
"Chúng ta chẳng qua mới gặp nhau hai lần, cộng thêm hôm nay mới là lần thứ ba mà thôi!"
"Nhưng ta là có thể nhìn ra Tần huynh có chỗ hơn người".
Dương Tam Tuần cười ha hả nói.
Ánh mắt Tần Ninh ẩn chứa mấy phần lạnh nhạt.
Dương Tam Tuần tiếp tục nói: "Không biết Tần huynh sao lại nhìn ra được điểm thiếu hụt của Tề Thải Nguyệt sư muội, hơn nữa còn nhẹ nhàng chỉ điểm được? Tần huynh chắc chắn là Tề sư muội có thể đột phá Địa Thánh sao?"
"Nếu ngươi không tin, cứ chờ trong một tháng là biết ngay".
Dương Tam Tuần cũng không so đo, cười nói: "Vậy Tần huynh giúp ta nhìn xem khi nào ta có thể đột phá Địa Thánh tam phách?"
Nghe đến lời này, Tần Ninh lại cười đáp: "Ngươi đã là Địa Thánh tam phách rồi, hơn nữa còn từ lần trước gặp mặt, ngươi chẳng qua chỉ đang che giấu thực lực mà thôi!"
Lời này vừa nói ra, Dương Tam Tuần đều ngơ ngác.
Hắn ta còn chưa cả nói cho cha mình biết chuyện này, toàn bộ Đại Nhật tuyệt không có người thứ hai biết được.
Tần Ninh... thật sự nhìn ra được chỉ trong một ánh mắt ư?
"Kinh ngạc cái gì?"
Tần Ninh cười nói: "Chỉ cần cảnh giới của ngươi đến một mức nhất định, coi như có che giấu thì cũng sẽ xuất hiện tình huống khác biệt".
"Trên đời này, trừ phi có thánh quyết che giấu cảnh giới hoàn mỹ, nếu không, ta đều có thể nhìn ra chút đầu mối".
Dương Tam Tuần giờ này cũng không cho rằng Tần Ninh đang nói xạo.
"Phía trước chính là ngọn núi của ta, mời Tần huynh đi theo ta".
Giờ này khắc này, ba người cùng leo lên núi.
Có không ít đệ tử cảnh giới Hóa Thánh, Hư Thánh lui tới dọn dẹp ngọn núi.
Không chỉ có ngọn núi này.
Ở phía đông ngọn núi là một võ trường được xây trên sơn cốc, phía tây dường như là một hồ nước.
Nhìn quanh mới thấy nơi này cái gì cũng có.
Ba người dừng lại ở môt đình nghỉ mát trong núi.
Lập tức có mấy nữ đệ tử bưng thánh quả, rượu ngon tới rồi bày ra trên bàn.
"Tần huynh, mời!"
Dương Tam Tuần khách khí nói.
Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống, Thạch Cảm Đương giờ phút này thành thật đứng ở phía sau.
Tần Ninh lại tiện tay cầm lấy một thánh quả, ném cho Thạch Cảm Đương.
Thạch Cảm Đương lúc này mới bắt đầu ăn.
"Vị này là..."
"Đồ đệ của ta!"
Tần Ninh cười nói: "Không được lịch sự cho lắm, để ngươi chê cười rồi!"
Nghe đến lời này, Thạch Cảm Đương lại sững sờ.
Không được lịch sự cho lắm?
Sư tôn, đây không phải là người ném cho con hay sao?
Dương Tam Tuần càng thêm kinh ngạc.
Đồ đệ có tu vi cao hơn cả sư tôn?
Dương Tam Tuần cười nói: "Ngày đó ta đưa Tần huynh lệnh bài đúng là vì thấy Tần huynh có thiên phú cùng tâm tính khó lường, hôm nay gặp mặt thì ta càng thêm chắc chắn".
"Chỉ là ta không ngờ rằng Tần huynh sẽ đến thật!"
Tần Ninh lại chỉ cười.
"Ngươi cho ta, ta không đến thì lại thành ra không nể mặt ngươi!"
Nội tâm Thạch Cảm Đương im lặng.
Sư tôn rõ ràng là muốn tùy tiện tìm một cái thân phận, mượn cơ hội tiếp xúc Thương Long điện, tra ra chuyện về Ma tộc, giờ lại nói cái kiểu này!
Công phu ăn nói này của sư tôn thật lợi hại, không hổ là lão yêu quái sống mấy vạn năm!
Chương 1652: Chỉ là cảm giác như thế
"Nếu như vậy, ngày mai ta liền sắp xếp toàn bộ thủ tục cho Tần huynh, Tần huynh lúc ấy sẽ trở thành đệ tử của Đại Nhật sơn chúng ta!"
"Nhưng ta phải nói rõ, cho dù ta là thiếu sơn chủ, đệ tử nòng cốt của Đại Nhật sơn đi nữa, nếu có một ngày Tần huynh có ý đồ xấu với Đại Nhật sơn, ta cũng sẽ rất khó xử...", Dương Tam Tuần giờ này khắc này vẫn tươi cười nói.
"Yên tâm, ta lần trước nói cho ngươi, ta không môn không phái thì chính là không môn không phái!"
"Đại Nhật sơn không làm chuyện thương thiên hại lý thì ta cũng sẽ không làm gì các ngươi!"
Dương Tam Tuần nghe vậy đột nhiên lại cảm thấy áp lực.
Dường như nếu Đại Nhật sơn thật sự làm ra chuyện gì khiến người người oán trách thì Tần Ninh chắc chắn sẽ trừng phạt Đại Nhật sơn.
Một Thánh Nhân tam hồn! Lại cho hắn ta một loại cảm giác như vậy.
Rất hoang đường.
Nhưng lại rất chân thực.
"Đã như vậy, mấy ngày này Tần huynh cứ ở lại chỗ này của ta, làm thủ tục xong thì Tần huynh có thể trực tiếp trở thành đệ tử của Đại Nhật sơn chúng ta!"
Dương Tam Tuần khách khí nói.
"Trực tiếp như vậy sao? Không cần điều tra ta à?"
"Không cần!"
Dương Tam Tuần lại cười nói: "Ta tin tưởng ngươi!"
Chỉ cần Tần Ninh cũng không phải là những tông môn và gia tộc khác, tất cả đều dễ nói chuyện.
Chính Dương Tam Tuần cũng không biết vì sao, cộng thêm lần này nữa thì hắn ta mới gặp Tần Ninh được ba lần.
Thế nhưng lại là sự thật, coi Tần Ninh như một người đáng tin.
Loại ý nghĩ này rất hoang đường.
Nhưng lại rất chân thực!
"Sao?"
"Ta đương nhiên là không có vấn đề gì!"
Tần Ninh cười nhạt nói: "Ở lại dãy núi của đệ tử nòng cốt như ngươi ngắm cảnh, ta cũng rất hài lòng".
Dương Tam Tuần mỉm cười, không nói gì nhiều.
Phái người sắp xếp cho Tần Ninh cùng Thạch Cảm Đương xong thì Dương Tam Tuần đi làm việc.
...
Mấy ngày qua đi, ở một vùng thung lũng, Tần Ninh khoanh chân ngồi trong sơn cốc.
Thạch Cảm Đương thì khoanh chân tĩnh tọa, hai mắt nhắm lại.
Đàn Vẫn Nhật Cốt giờ phút này được đặt trên hai đầu gối của hắn.
Tần Ninh nhìn Thạch Cảm Đương, mở miệng nói: "Ta đánh đàn, ngươi nghe đàn, nghe được cảm giác thế nào thì cứ thuận theo nó như thế nhé!"
"Vâng!"
Sơn cốc dần vang lên tiếng đàn.
Giờ phút này, một vài đệ tử ở xung quanh sơn cốc nghe được tiếng đàn này thì chỉ cảm thấy thánh lực đang lưu chuyển bên trong cơ thể như được dẫn dắt.
Mà Thạch Cảm Đương ở trong sơn cốc thì chịu ảnh hưởng lớn nhất.
Thánh lực trong cơ thể cuồn cuộn chảy, thậm chí dẫn dắt cả chiến khí trong cơ thể Thạch Cảm Đương dâng lên.
Giờ khắc này, Tần Ninh lại không ngừng dùng tiếng đàn dẫn dắt Thạch Cảm Đương...
Sau đó, một bóng người xuất hiện ở cửa sơn cốc.
Chính là Dương Tam Tuần!
Dương Tam Tuần đứng chắp tay, thần sắc say mê, tiếng đàn kia tạo ra một cảm giác rất huyền diệu, phảng phất như đang nắm giữ một loại ma lực, mê luyến lòng người...
Giờ khắc này, Dương Tam Tuần hơi chuyển động thần sắc, mở mắt ra.
"Cha!"
Một người cũng lặng yên không tiếng động xuất hiện ngay trước mặt Dương Tam Tuần.
Người kia nhìn ước chừng bốn mươi tuổi, tóc dài buộc lên, trường bào màu đỏ, dáng vẻ mang theo vài phần hòa ái nho nhã.
Chính là sơn chủ hiện giờ của Đại Nhật sơn - Dương Nhất! Một cường giả Địa Thánh đỉnh phong.
"Chính vì kẻ này mà con đã xử phạt trưởng lão Tiết Nhân à?"
Dương Nhất sơn chủ nhìn về sơn cốc, nhẹ nhàng nói.
"Hài nhi xử phạt trưởng lão Tiết Nhân đúng là chịu ảnh hưởng bởi một ít tình cảm, mong cha trách phạt!"
Nghe đến lời này, Dương Nhất sơn chủ mới nhìn Dương Tam Tuần một cái thật sâu.
"Thôi, con cũng đã ra lệnh xử phạt rồi, nếu ta mà bác bỏ thì thành ra đánh vào mặt mũi của con!"
"Cảm ơn cha".
Dương Tam Tuần nghe vậy, mỉm cười.
Dương Nhất sơn chủ lắc đầu, cười khổ nói: "Tiểu tử thúi, dám tính toán cả ta, mưu trí, khôn ngoan đấy".
"Kẻ này có đáng tin chăng?"
Dương Nhất lại nói.
"Nhi tử không biết!"
Dương Tam Tuần chi tiết nói: "Có lẽ... Đáng tin!"
Có lẽ?
Dương Nhất sơn chủ hơi nhăn mày.
"Hài nhi không có chứng cứ rõ ràng, chỉ là cảm giác như thế!"
Dương Nhất sơn chủ nhíu mày nói: "Nếu là gian tế của Thiên Hạc lâu thì sao? Hay nếu là gian tế của các thế lực khác ở Tây Vực, con định làm gì?"
"Hài nhi sẽ giết chết!"
Dương Nhất sơn chủ nghe vậy thì không nói thêm lời nào nữa.
"Ba tháng sau chính là ngày so tài của Đại Nhật sơn chúng ta với Thiên Hạc lâu, Thương Long điện và Hiên Viên thánh địa".
"Lần này địa điểm được đặt ở thành Thiên Hạc tại Trung Vực!"
Thành Thiên Hạc?
Dương Tam Tuần ngẩn người nói: "Phụ thân, thành Thiên Hạc cách Thiên Hạc lâu không xa, chuyện này..."
"Khâu Học Nghị là lâu chủ của Thiên Hạc lâu, kẻ này vẫn biết điều chút".
Dương Nhất sơn chủ lại nói: "Kẻ này không dám vọng động đâu, hơn nữa, nếu dám làm loạn, Thương Long điện cùng Hiên Viên thánh địa cũng sẽ không bỏ qua cho đâu!"
"Ba phương chúng ta cộng lại, xem như có ở trên địa bàn Thiên Hạc lâu địa thì còn có thể sợ bọn họ hay sao?"
Dương Tam Tuần gật đầu nói phải.
"Lần này, nhị thập tứ kiệt Thanh Long Bảng đều sẽ ra sân, con là một trong số đó, chớ làm nhục danh phận, con phải biết tầm quan trọng của chuyện này đấy".
"Hài nhi hiểu ạ!"
Dương Tam Tuần nhìn về phía sơn cốc, lập tức cười nói: "Đến lúc đó, hài nhi hi vọng Tần Ninh cùng Thạch Cảm Đương cũng có thể có cơ hội xuất chiến".
"Bọn họ là đệ tử của Đại Nhật sơn chúng ta, đương nhiên có thể xuất chiến".
Dương Tam Tuần cười cười, khom người thi lễ.
Dương Nhất sơn chủ nhìn về phía sơn cốc.
"Tiểu tử này có khả năng đánh đàn khá đấy".
Nói xong, Dương Nhất sơn chủ quay người, dần dần rời đi...
Mà lúc này giờ phút này, ở trong sơn cốc, Tần Ninh cùng Thạch Cảm Đương vẫn đang tiếp tục.
Giờ khắc này, một thân ảnh lại là vội vội vàng vàng mà tới.
"Dương sư huynh".
Người kia giờ phút này đi tới trước mặt Dương Tam Tuần, thở hổn hển nói: "Ngài bảo ta lưu ý đến Tề Thải Nguyệt, ta đã lưu ý, cô gái này... Hôm nay đột phá Địa Thánh, các vị trưởng lão đã đi qua rồi!"
Nghe đến lời này, Dương Tam Tuần sững sờ.
Thật sự... Đột phá!
Một nữa nhìn về phía sơn cốc, Dương Tam Tuần chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Tần Ninh... Ngươi đến cùng là thần thánh phương nào vậy!"
Thời gian sau đó, Tần Ninh đều là đánh đàn, tu hành với Thạch Cảm Đương, đồng thời giao thủ với Thạch Cảm Đương ở võ trường, rèn luyện thực lực của Thạch Cảm Đương.
Thăng lên một cảnh giới lớn sẽ làm cho độ khống chế sức mạnh kém đi.
Hiện tại việc cấp bách dành cho Thạch Cảm Đương chính là khống chế sức mạnh để bộc phát ra thực lực của Địa Thánh tam phách.
"Tần huynh!"
Một ngày này, Dương Tam Tuần hiện thân.
"Ta đã sắp xếp xong thân phận đệ tử rồi".
Dương Tam Tuần giờ phút này đã đưa ra hai lệnh bài cho Tần Ninh cùng Thạch Cảm Đương.
Lệnh bài được chế tạo tinh xảo, cầm trong tay cảm giác trơn như ngọc, dưới ánh sáng mặt trời thì nhìn thấy tên của Tần Ninh cùng Thạch Cảm Đương.
Mà bên cạnh tên còn có một dòng chữ nhỏ.
"Đệ tử nòng cốt!"
Thạch Cảm Đương giờ phút này thầm nói: "Ta là Địa Thánh tam phách, đúng là xứng với danh đệ tử nòng cốt, nhưng sư tôn ta mới đến Thánh Nhân tam hồn thôi mà".
Mới!
Tần Ninh nhìn Thạch Cảm Đương.
Là do thời gian này hắn huấn luyện quá nhân từ, khiến cho Thạch Cảm Đương ngứa mồm, xem ra phải huấn luyện nặng thêm rồi.
Tựa hồ nhìn ra ý nghĩ trong ánh mắt của Tần Ninh, Thạch Cảm Đương ho khan một cái và nói: "Đương nhiên, sư tôn ta tuy là Thánh Nhân, nhưng chém giết Địa Thánh thì dễ như trở bàn tay!"
Nhìn dáng vẻ oan gia hoan hỉ của sư đồ hai người, Dương Tam Tuần cũng cười nói: "Không chỉ như vậy, lần này ta còn dẫn một người bạn đến cho Tần công tử nữa!"
Bạn?
Ai vậy?
Chương 1653: Đấu võ Thanh Châu
Một bóng người xuất hiện trước cửa cốc.
"Tần sư huynh!"
"Thạch sư huynh!"
Một bóng người xinh đẹp đi ra.
Chính là Tề Thải Nguyệt.
Tề Thải Nguyệt đi lên phía trước, nhìn Tần Ninh với ánh mắt cảm kích.
"Cảm ơn Tần sư huynh giúp ta đột phá đến Địa Thánh nhất phách".
Tề Thải Nguyệt cung kính thi lễ nói.
"Cảm ơn ta làm gì?"
Tần Ninh lại cười nói: "Là chính cô đã tích lũy đầy đủ, chỉ là trong lòng vẫn còn ma chướng mà thôi, loại bỏ ma chướng thì tự nhiên đột phá được".
Thạch Cảm Đương giờ phút này cười khà khà nói: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, cô cảm ơn ta đi? Đại Nhật sơn các cô có mỹ vị gì thì cứ mời ta ăn một bữa là được".
Tiểu Nguyệt Nguyệt!
Nghe được cái tên này, sắc mặt Tần Ninh tối đen, vung ra một quyền, Thạch Cảm Đương nào dám chống cự, phi thân rút lui ra phía sau sơn cốc, tạo nên tiếng vang ầm ĩ.
Thạch Cảm Đương hô lớn: "Sư tôn, con làm gì sai..."
Nhưng còn chưa nói xong, Thạch Cảm Đương đột nhiên nghĩ đến.
Cốc Tân Nguyệt! Chẳng lẽ trong lúc sư tôn cùng Cốc Tân Nguyệt tình chàng ý thiếp thì sư tôn gọi nàng là Tiểu Nguyệt Nguyệt?
Hay thật đấy!
Tần Ninh giờ phút này sửa sang lại quần áo, mặc kệ Thạch Cảm Đương.
"Ta mới Thánh Nhân tam hồn mà trở thành đệ tử nòng cốt thì không ổn lắm đâu?"
Dương Tam Tuần lại cười nói: "Tần huynh có thực lực ra sao, ta cũng đã được chứng kiến, làm đệ tử nòng cốt không có gì là không ổn hết".
"Cũng mời Tần huynh tự lựa chọn ngọn núi của mình!"
"Nơi này rất tốt, ta cùng Thạch Đầu ở lại đây cũng được".
Tần Ninh cũng lười chọn.
Hắn cũng sẽ chẳng ở lại Đại Nhật sơn quá lâu, chỉ là mượn tạm cái thân phận này thôi.
"Có vài chuyện vẫn nên thông báo cho Tần huynh biết thì hơn".
Dương Tam Tuần giờ phút này dẫn Tần Ninh đi tới một cái đình trong sơn cốc và ngồi xuống.
"Trước đó ta đã từng nói với Tần huynh rằng, nếu như gia nhập Đại Nhật sơn thì có thể có cơ hội giao lưu với thiên chi kiêu tử của các tông môn khác".
"Mà ba tháng sau chính là lúc gặp mặt thiên chi kiêu tử của các phương".
Tần Ninh nghe vậy thì khẽ gật đầu.
"Thanh Châu chia làm năm vực, mà trong năm vực thì Nam Vực hỗn loạn nhất, cho nên tuyệt không có thế lực siêu mạnh nào sinh ra để thống nhất Nam Vực".
"Tây Vực - Đại Nhật sơn".
"Trung Vực - Thiên Hạc lâu!"
"Bắc Vực - Thương Long điện!"
"Đông Vực - Hiên Viên thánh địa".
"Bốn phương này từ trước đến nay thực lực và nội tình đều mạnh mẽ, Thanh Châu này có Thanh Long Bảng, bên trong chỉ xếp hạng cho hai mươi bốn người".
Dương Tam Tuần cười nói: "Hai mươi bốn người này đại diện cho thiên chi kiêu tử của Thanh Châu đương thời".
"Đại Nhật sơn chúng ta có năm người!"
Dương Tam Tuần tiếp tục nói: "Mỗi một lần bốn đại tông môn tụ tập thì sẽ được gọi là đấu võ Thanh Châu, chủ yếu là cho hai mươi bốn người này giao thủ, cùng với... một tốp võ giả mới khiêu chiến hai mươi bốn vị thiên chi kiêu tử này".
"Nói cho cùng, trên thực tế chính là các phương khoe ra nội tình cùng uy năng của mình, cũng là để cho bốn phương giải quyết lẫn nhau".
"Hơn nữa, để phòng ngừa có tông môn nào khiêm tốn, cố tình ẩn giấu thiên tài của tông môn mình, nên mỗi lần trước khi so tài thì tất cả sẽ lấy ra khu vực tương ứng để đánh cược".
"Cuối cùng, đệ tử của thế lực nào đứng đầu trong nhị thập tứ kiệt thì thế lực đó liền có thể trực tiếp lấy đi đất đai của mấy thế lực còn lại!"
Nghe đến đây, Tần Ninh cũng hiểu ra.
Thiên kiêu các phương tỷ thí.
Bốn thế lực đều tự có suy nghĩ riêng, tương lai có thiên kiêu nào quật khởi thì có khả năng chính là uy hiếp, phải cẩn thận đề phòng.
Mà để phòng ngừa ai đó giấu hàng cho nên mới đưa ra quy tắc cược địa vực.
"Bình thường đánh cược đều là ít nhất một tòa thành!"
Dương Tam Tuần bổ sung.
Tần Ninh từ từ nói: "Nói như vậy, bình thường đệ tử tham gia cũng đều là Địa Thánh mới được sao?"
"Ừm!"
Dương Tam Tuần lần nữa nói: "Bình thường là Địa Thánh nhất phách đến Địa Thánh tam phách. Địa Thánh tứ phách thì cực ít, một hai vạn năm qua cũng chỉ xuất hiện một lần".
Dù sao, thiên kiêu sinh ra từ Thanh Châu cũng phải chịu ảnh hưởng rất lớn bởi địa vực.
Có đến Địa Thánh tứ phách lúc còn trẻ thì quá hiếm thấy.
"Thú vị đấy!"
Tần Ninh mỉm cười, nhìn Thạch Cảm Đương ở nơi xa.
"Thạch Đầu chính là Địa Thánh tam phách, vừa vặn cho nó rèn luyện!"
Nghe đến lời này, Dương Tam Tuần lại ngẩn người, nói: "Tần công tử không định xuất thủ sao? Nhị thập tứ kiệt của Thanh Long Bảng đều là nhân vật phong vân đấy!"
"Giao đấu với họ cũng sẽ có lợi cho tu vi của Tần huynh, nói không chừng có thể mượn cơ hội này để đến Địa Thánh ý chứ!"
Thạch Cảm Đương giờ phút này đi tới, cười hì hì nói: "Dương Tam Tuần, ngươi nói vậy là sai quá rồi, tam phách cảnh giới sao xứng cho sư tôn ta lĩnh ngộ chứ?"
"Muốn để cho sư tôn ta lĩnh ngộ thì cũng phải là thất phách, thậm chí là cao nhân Thiên Thánh ấy chứ!"
Tần Ninh liếc Thạch Cảm Đương, không nói gì.
"Đấu võ Thanh Châu lần này tổ chức ở đâu vậy?"
"Thiên Hạc lâu, thành Thiên Hạc!"
Dương Tam Tuần nói: "Thành Thiên Hạc của Thiên Hạc lâu nằm ở Trung Vực, là tòa thành trì lớn nhất, vô cùng phồn hoa".
"Nói như vậy, cường giả của ba phe Đại Nhật sơn, Thương Long điện và Hiên Viên thánh địa đều sẽ đi tới đó sao?"
"Bình thường thì tông chủ, sơn chủ sẽ dẫn theo các trưởng lão quyền cao chức trọng đi cùng!"
Tần Ninh nghe đến lời này thì cười nói: "Hay nhỉ".
"Đã như vậy, ba tháng sau cùng đi Trung Vực thôi".
"Thạch Cảm Đương, sư tôn dẫn ngươi đi cọ xát với thiên kiêu Thanh Châu, cũng nhân cơ hội rèn luyện ngươi thật tốt!"
Thạch Cảm Đương nhếch miệng cười, thoải mái không thôi.
Đánh nhau thì không có gì vui.
Thế nhưng có sư tôn cùng xem đánh nhau thì đúng là không gì vui bằng.
Dương Tam Tuần nhìn đôi sư đồ này, cũng càng thêm không hiểu.
Mối quan hệ của Tần Ninh cùng Thạch Cảm Đương vốn đã làm cho hắn ta tò mò.
Cảnh giới của sư tôn không bằng đồ đệ!
Nhưng những ngày qua, hắn ta thỉnh thoảng cũng được thấy cảnh Tần Ninh dạy dỗ Thạch Cảm Đương.
Là thật sự có phong cách riêng!
Sau khi nói với Tần Ninh những chuyện này, Dương Tam Tuần rời đi.
Tề Thải Nguyệt lại ở lại.
Sơn cốc vẫn bình thường như mọi ngày.
Tần Ninh dạy bảo Thạch Cảm Đương tu hành thánh quyết, cô đọng thánh lực, khống chế lực lượng.
Tề Thải Nguyệt thỉnh thoảng cũng nghe một chút, thu hoạch không ít.
Ban đầu nhìn thấy Tần Ninh, cô ấy còn cảm giác sư đồ nhà Tần Ninh và Thạch Cảm Đương có chút buồn cười.
Thế nhưng khi nghe những kiến giải của Tần Ninh thì đúng là một chân trời khác.
Có vài cách tu hành cô ấy còn chưa từng nghe nói đến.
Thí dụ như mấy ngày nay, Tần Ninh dạy Thạch Cảm Đương cách ngưng tụ nhất phách. Hắn nói những ba bốn loại, mà mỗi một loại đều được phân chia một cách tinh xảo, giảng giải thấu triệt! Như vậy đúng là rất hiếm thấy.
Càng nghe thì càng thấy Tần Ninh hoàn toàn đủ khả năng để làm thầy!
Nhưng cô ấy thực sự không rõ, Tần Ninh tuổi còn trẻ như vậy thì sao lại làm được đến bước đó?
Cảm giác trong đầu Tần Ninh là một Tàng Kinh các to lớn, chỉ cần hé miệng là ra một đoạn kinh điển.
Vẻn vẹn mấy ngày này, cô ấy còn cảm giác bản thân càng thêm hiểu hơn về cảnh giới Địa Thánh!
Hôm đó, ở trong sơn cốc.
Tần Ninh cùng Thạch Cảm Đương đứng cách nhau trăm mét.
"Nếu sử dụng tốc độ nhanh nhất để công kích ta thì ngươi có thể làm đến mấy phần?"
Tần Ninh mở miệng, khiêu khích nhìn Thạch Cảm Đương.
Chương 1654: Ai bảo cô là ta không tu hành?
Thạch Cảm Đương giờ phút này nhếch miệng cười một tiếng, thân ảnh hắn ta xông ra như đạn pháo, tấn công trong nháy mắt.
Đến cả không khí lúc này còn vang lên tiếng nổ chói tai.
Oanh...
Một quyền đấm tới chỗ Tần Ninh đang đứng.
Thế nhưng Tần Ninh đã biến mất tại chỗ, xuất hiện tại một bên khác.
Thạch Cảm Đương bùng nổ khí thế, tiếp tục giết ra.
Chỉ là lần nào Tần Ninh cũng đều tránh thoát được.
Dần dần, Thạch Cảm Đương trở nên vội vàng.
Địa Thánh tam phách mà không đuổi kịp Tần Ninh!
"Tốc độ của ngươi rất nhanh, lực lượng bộc phát cũng mạnh, thế nhưng lực lượng tiết ra ngoài quá nhiều!"
Tần Ninh nói thẳng: "Như thế thì ngươi muốn tấn công ta từ hướng nào, thánh lực tiêu tán trong cơ thể ngươi sẽ đều nói cho ta biết".
"Nếu như giao chiến với đối thủ yếu hơn ngươi thì còn tốt, cho dù có biết con đường công kích của ngươi thì cũng khó mà tránh thoát, thế nhưng với đối thủ không kém ngươi là bao thì đối phương chắc chắn có thể tránh thoát, thậm chí là mượn cơ hội này phản kích".
Nghe đến lời này, Thạch Cảm Đương gãi đầu.
Khoảng thời gian này, mặc dù hắn ta đang chuyên tâm học tập khống chế sức lực, nhưng vẫn cảm giác được sức bộc phát của bản thân đang có vấn đề.
"Ghi nhớ, phải giấu vào trong!"
Tần Ninh dặn dò: "Dùng thánh lực ngưng tụ bốn phía thân thể, nếu như không giấu được thì thả hết ra ngoài, khiến cho kẻ địch dù có nhìn thấy thánh lực dao động, nhưng cũng không biết ngươi sẽ tấn công theo hướng nào".
"Nhưng ta cũng không đồng ý cách thứ hai cho lắm".
Tần Ninh nghiêm túc nói: "Tiêu hao thánh lực một cách không cần thiết, quá lãng phí".
"Nếu như đối mặt với người ở cảnh giới cao hơn ngươi thì người đó cũng có thể nhìn thấu".
Tần Ninh nhìn Thạch Cảm Đương, nghiêm nghị nói: "Được rồi, ngươi tiếp tục luyện tập đi!"
"Vâng!"
Tần Ninh khoảng thời gian này dạy bảo Thạch Cảm Đương một loại thánh quyết tứ phẩm - Băng Sơn Thánh Quyền! Quyền pháp này nghiên cứu về đại khai đại hợp, rất thích hợp với con đường của Thạch Cảm Đương.
Hơn nữa, đối với Thạch Cảm Đương, quyền pháp bá đạo mãnh liệt mới có thể kích thích được huyết khí từ trong đáy lòng của hắn ta.
Giờ này khắc này, Thạch Cảm Đương ở trong sơn cốc, không ngừng ngưng tụ thánh lực, đấm ra liên tục...
Tần Ninh thì đi tới đình nghỉ mát, thoải mái nằm trên ghế xích đu.
Trong đầu hắn bỗng nhiên nghĩ đến Hiên Viên Hương Nhi, cô gái này luôn thích nằm như thế này, hiện tại cảm nhận kỹ thì đúng là thoải mái thật.
Tề Thải Nguyệt giờ phút này dẫn mấy người bưng nước trà và hoa quả tới.
"Tần sư huynh!"
Tề Thải Nguyệt ngồi xuống, nhìn Tần Ninh, nhịn không được mà cười hỏi: "Tần sư huynh ngày nào cũng huấn luyện Thạch sư huynh nhưng bản thân lại chưa từng tu hành, chẳng lẽ không nóng nảy hay sao?"
"Ta nghe Dương sư huynh nhắc đến đấu võ Thanh châu, thế nhưng có nhị thập tứ kiệt Thanh Long Bảng, so tài rất nguy hiểm..."
Tần Ninh nghe vậy lại cười nói: "Ai bảo cô là ta không tu hành?"
Tần Ninh ngày nào cũng tu hành.
Chỉ là hắn đã rất quen thuộc với việc khống chế sức mạnh mà thôi.
Hiện tại, bên trong hồn hải rộng lớn.
Ba hồn cầu đang phiêu đãng ở trên hồn hải.
Mà long hồn cùng phượng hồn cũng đang bay lượn xung quanh hồn hải.
Không như Thánh Nhân tam hồn bình thường.
Tam hồn của Tần Ninh nhìn càng thêm mạnh mẽ và bao la hùng vĩ.
Loại cảm giác này, như là... võ giả Tam Hồn bình thường thì hồn cầu lớn như đầu người, nhưng tam hồn của Tần Ninh thì lớn hơn gấp mười lần bình thường.
Trên thực tế, ở cảnh giới Thánh Nhân, mọi người ngưng tụ tam hồn đều là cố định.
Mà sở dĩ Tần Ninh xuất hiện tình hình như thế cũng là bởi vì có song hồn long phượng.
Long hồn cùng phượng hồn có uy lực mười phần.
Nếu như tam hồn của hắn quá yếu thì sẽ bị long hồn cùng phượng hồn áp chế, kể từ đó, tam hồn không thể hiện được uy lực, khiến cho cảnh giới chịu thiếu hụt rất lớn.
Bởi vậy, Tần Ninh đang một mực tăng cường tam hồn của mình.
Mỗi ngày mỗi đêm, sau khi chỉ dạy Thạch Cảm Đương thì Tần Ninh đều nằm trên ghế xích đu, uẩn dưỡng tam hồn của chính mình.
Mà phương thức uẩn dưỡng tam hồn cũng rất đơn giản.
Phóng thích sức mạnh bên trong cơ thể đến cực hạn, dùng sức mạnh của long hồn phượng hồn mà không ngừng áp bách tam hồn.
Tam hồn chịu áp chế thì đương nhiên phải phản kháng.
Một khi xuất hiện phản kháng thì phải cần tích lũy sức mạnh.
Bởi vậy, Tần Ninh gần đây đang một mực yên lặng tăng cao uy lực của tam hồn mình.
Chỉ là không ngưng tụ nhất phách, cho nên hắn vẫn là Thánh Nhân tam hồn như cũ, người ngoài không thể nhìn ra cái gì.
Nhưng chính Tần Ninh lại hiểu, thăng cấp tam hồn rất có lợi.
Chí ít hiện tại nếu phải đối mặt với áp chế của Địa Thánh thì chỉ bằng vào uy lực của tam hồn cũng đã có thể ngăn cản lại được mà không còn cần long phượng cùng phượng hồn áp chế.
Nếu như tăng thêm long cùng phượng hồn thì sẽ càng khủng bố hơn.
Tần Ninh nhìn Tề Thải Nguyệt, cười nói: "Có đôi khi tu hành cũng không phải là bế tử quan hay chiến đấu, chỉ cần tâm tĩnh, trên chiến trường cũng có thể tu hành".
Tề Thải Nguyệt gật đầu, cái hiểu cái không.
Tần Ninh nói ghe rất dễ, nhưng làm thì lại là rất khó.
"Tần huynh!"
Một thanh âm vang lên, Dương Tam Tuần đi đến.
"Thời gian đã chốt, mười ngày sau chúng ta sẽ xuất phát!"
Dương Tam Tuần cười nói: "Mười ngày sau sẽ tới thành Thiên Hạc để chuẩn bị".
Đấu võ Thanh Châu! Sắp bắt đầu!
Tần Ninh gật đầu nói: "Không thành vấn đề!"
Dương Tam Tuần giờ phút này đưa ra một quyển trục, cười nói: "Đây là tin tức và danh sách mà Đại Nhật sơn đã sửa sang lại về nhị thập tứ kiệt Thanh Long Bảng, Tần huynh có thể xem qua!"
"Ta không cần xem".
Tần Ninh lại nói thẳng: "Ta không có hứng thú với nhị thập tứ kiệt".
"Lần này có thể ta sẽ không ra tay, để Thạch Cảm Đương thay thế ta là được".
Nghe vậy, Dương Tam Tuần ngẩn người.
Hắn có thể cảm nhận được sự khinh thường khi Tần Ninh nói ra lời này.
Khinh thường đấu với nhị thập tứ kiệt!
Dương Tam Tuần cũng không thèm để ý.
Hắn biết Tần Ninh lợi hại! Thánh Nhân tam hồn mà giết được Địa Thánh.
Chỉ tính riêng điểm này, có chút ngạo khí cũng là bình thường.
Chỉ là, trong lòng hắn ta vẫn hiếu kì.
Tần Ninh đến cùng là mạnh tới mức nào?
Thánh Nhân như hắn có thể đối phó Địa Thánh tam phách sao?
Hắn ta không biết!
Chờ Dương Tam Tuần rời đi, Tề Thải Nguyệt hiếu kì mở quyển trục ra.
"Mỗi một người trong nhị thập tứ kiệt Thanh Long Bảng đều vô cùng lợi hại!"
Tề Thải Nguyệt cực kỳ hâm mộ nói: "Tương lai có lẽ có thể đến Địa Thánh thất phách, thậm chí là đột phá Địa Thánh, trở thành cao nhân Thiên Thánh!"
"Tần sư huynh không quan tâm chút nào sao?"
"Ta quan tâm cái này làm gì?"
Tần Ninh cười nói: "Ta nói rồi, ta không tham chiến".
Tề Thải Nguyệt không nói nhiều, nhìn kỹ danh sách.
Sau đó, cô ấy lại kinh ngạc nói: "Hai mươi bốn người này thật sự rất lợi hại đấy!"
"Đứng đầu nhị thập tứ kiệt là người đến từ Hiên Viên thánh địa - Hiên Viên Anh, Địa Thánh tam phách!"
"Vị thứ hai đến từ Thiên Hạc lâu - Khâu Tử Kiêu, con trai của lâu chủ Thiên Hạc lâu Khâu Học Nghị".
"Vị thứ ba đến từ Thương Long điện - Thương Nguyệt Dung! Địa Thánh tam phách, con gái của điện chủ Thương Long điện - Thương Long Chấn, thiên phú mạnh mẽ".
"Vị thứ tư thì đến từ Đại Nhật sơn của chúng ta - Dương Minh Sinh, Địa Thánh tam phách".
"Dương Tam Tuần sư huynh xếp hạng chín!"
Tề Thải Nguyệt nhìn danh sách, không khỏi cảm thán.
Dương Tam Tuần có danh tiếng rất cao ở Đại Nhật sơn, thái độ khiêm tốn hòa ái, làm việc thỏa đáng, lại xếp hạng thứ chín trong nhị thập tứ kiệt của Thanh Long Bảng!
"Lần này chỉ sợ sẽ khác".
Tần Ninh cười nhạt nói: "Có lẽ Dương sư huynh mà cô hâm mộ có thể nằm trong tốp ba người đứng đầu đấy!"
Chương 1655: Mười đệ tử tham chiến
Nghe đến lời này, Tề Thải Nguyệt đỏ mặt nói: "Ta chỉ ngưỡng mộ Dương sư huynh thôi, ngươi cũng đừng nói bậy!"
Nói bậy?
Tần Ninh ngẩn người.
Hắn nói bậy gì đâu?
Tần Ninh không khỏi nói: "Sao ta chưa từng nghe cô nhắc đến Dương Minh Sinh vậy?"
"Dương Minh Sinh sư huynh ấy à...", Tề Thải Nguyệt cười tủm tỉm nói: "Người này cũng rất lợi hại, chỉ là luôn luôn kín tiếng, trốn tránh ẩn mình trong Đại Nhật sơn, rất ít người nhìn thấy gã, cho nên cũng ít lời bàn luận về gã. Thực lực của gã mạnh hơn Dương Tam Tuần sư huynh nhiều, nhưng gã lại cực kỳ kín tiếng, cho nên ta không nhắc đến".
Rất kín tiếng?
Tần Ninh mỉm cười.
"Nhưng mấy năm gần đây, Dương Minh Sinh sư huynh lại không hề khép kín nữa nha!"
"Nói thế nào?"
Tần Ninh hỏi ngược lại.
"Đại Nhật sơn chúng ta xuất hiện một vị mỹ nhân tuyệt thế, Dương Minh Sinh sư huynh mê đến thần hồn điên đảo, thề không cô ấy thì không cưới".
"Rất nhiều đệ tử nòng cốt trong Đại Nhật sơn ngưỡng mộ cô ấy, ngươi có biết Dương Minh Sinh sư huynh đã làm gì không?"
"Làm gì?"
Tề Thải Nguyệt cười nói: "Ai dám nói thích vị sư muội kia, Dương Minh Sinh sư huynh liền khiêu chiến người đó, hành hung một trận".
"Mà từ đó về sau, mọi người cũng đã biết Dương Minh Sinh sư huynh cực kỳ ái mộ vị sư muội kia, vì thế mà không ai dám tranh với Dương Minh Sinh sư huynh nữa".
Tần Ninh lắc đầu cười.
“Hóa ra còn chuyện thú vị thế này nữa hả, thế mà cô chẳng kể bao giờ. Nghe cô nói thế làm ta rất muốn gặp xem mỹ nhân tuyệt thế kia xinh đẹp cỡ nào đấy!"
Tề Thải Nguyệt cười hì hì nói: "Không gặp được đâu, nghe nói vị sư tỷ kia được Đại Nhật sơn xem như bảo bối, dốc lòng tài bồi, cảnh giới tăng thần tốc, rất được sơn chủ cùng trưởng lão yêu thích".
"Hơn nữa...", Tề Thải Nguyệt nhìn chung quanh, thấp giọng nói: "Nghe nói mấy vị lão ngoan đồng ẩn mình trong Đại Nhật sơn chúng ta, vì tranh đoạt bồi dưỡng cô gái này mà đã đánh nhau một trận đấy".
"Đương nhiên, đây chỉ là ta nghe nói vậy thôi, lúc ấy ta mới là đệ tử tinh anh nên không biết nhiều lắm".
"Mặc dù bây giờ được lên làm đệ tử nòng cốt, thế nhưng cũng không biết nhiều".
Tề Thải Nguyệt thở dài nói: "Không biết ở trận chiến của nhị thập tứ kiệt Thanh Long Bảng lần này, vị sư tỷ kia có xuất chiến hay không nữa, ta cũng rất muốn thấy dung mạo của cô ấy!"
Tần Ninh cười lắc đầu, không có nói nhiều.
Thời gian từng ngày trôi qua.
Hôm ấy, Dương Tam Tuần lại đến nữa.
Hôm nay Dương Tam Tuần bớt đi mấy phần lười nhác, nhiều hơn mấy phần nghiêm nghị, đi tới sơn cốc thì thấy Tần Ninh, Thạch Cảm Đương và Tề Thải Nguyệt.
"Tần huynh!"
Dương Tam Tuần khách khí nói: "Hôm nay xuất phát, Tần huynh chuẩn bị xong chưa?"
"Chuẩn bị kỹ càng rồi!"
Thạch Cảm Đương giờ phút này lại cười khà khà, nói: "Ta chắc chắn phải chiếm một vị trí trong nhị thập tứ kiệt Thanh Long Bảng!"
Dương Tam Tuần mỉm cười, không có nói nhiều.
"Hôm nay, sơn chủ cùng các vị trưởng lão đều sẽ xuất hiện, ta biết Tần huynh xưa nay lạnh nhạt, chỉ là hi vọng Tần huynh lần này có thể..."
"Khách khí một chút?"
Tần Ninh cười nói: "Ngươi yên tâm đi, ta chỉ đi theo xem náo nhiệt mà thôi, Thạch Cảm Đương ra mặt, ta không dám hứa sẽ đứng đầu, nhưng ít nhất có thể khiến cho Đại Nhật sơn các ngươi có thêm một người trong nhị thập tứ kiệt Thanh Long Bảng".
"Cảm tạ!"
"Cảm tạ cái gì? Ta cũng là đệ tử của Đại Nhật sơn mà!"
Tần Ninh chỉ sang lệnh bài bên hông mình, cười nhạt nói.
Bốn người cùng rời khỏi sơn cốc.
Đi loanh quanh khắp Đại Nhật sơn.
Cuối cùng, bốn người tới một cái sơn cốc khác.
Mà sơn cốc giờ này có mấy con quái vật khổng lồ, an tĩnh ngồi xổm ở nơi đó.
Nhìn kỹ thì thấy chúng có thân thể cao trăm trượng, đang nằm cuộn trên mặt đất giống như ngủ gật.
"Thánh thú tam phẩm, Hóa Phong Thánh Diên!"
Hóa Phong Thánh Diên có lực công kích không mạnh, tính tình cũng khá là ôn hòa, cực kì thích hợp làm thánh phú phi hành.
Tây Vực cách Trung Vực cũng không gần lắm, cũng không phải là không thể phi hành tới.
Thế nhưng như vậy thì quá mất mặt!
Dù sao cũng là Thánh Nhân, Địa Thánh, có một con thú cưỡi thì cũng tỏ ra thân phận cao hơn.
Mà giờ khắc này, sơn cốc đã có hơn mười người.
Dương Tam Tuần giải thích nói: "Lần này tổ chức ở thành Thiên Hạc Trung Vực, cho nên Đại Nhật sơn có tầm trăm vị võ giả xuất phát, chủ yếu là trưởng lão ở cảnh giới Địa Thánh, Thánh Nhân hộ pháp...", "Tham gia so tài có tổng cộng mười người, đây là ước định của tứ đại thế lực, còn đệ tử Địa Thánh khác thì có thể quan sát chiến đấu!"
Tần Ninh gật gật đầu.
Mà lúc này, có ba người kết bạn mà tới.
Ba người kia, hai nam một nữ.
Cô gái mặc kình phục, bên hông có đai lưng, nhìn cũng không thua đấng mày râu.
Mà hai người nam, một vị khí tức nho nhã, một vị lại có dáng người khôi ngô, có vài phần tùy tiện.
"Tam Tuần sư huynh!"
Ba người nhìn thấy Dương Tam Tuần thì đều khách khí hành lễ.
Dương Tam Tuần lịch sự đáp lễ.
"Đây là Tần Ninh sư đệ, Thạch Cảm Đương sư đệ, hai trong đội ngũ mười người xuất chiến!"
Dương Tam Tuần giới thiệu nói: "Đây là ba vị, Hứa Hoảng, nhị thập tứ kiệt người thứ mười bốn, Lục Minh Nguyệt, nhị thập tứ kiệt người thứ mười bảy, Liễu Truyền Khôn, nhị thập tứ kiệt người thứ hai mươi!"
"Sáu người chúng ta sẽ xuất chiến lần này".
"Còn bốn người vẫn chưa tới...", Tần Ninh nghe vậy thì lại nhíu mày nhìn Dương Tam Tuần.
Dương Tam Tuần vội vàng kéo lại Tần Ninh, thấp giọng nói: "Ta biết Tần huynh không muốn tham chiến, nhưng nhỡ đâu ngươi thấy giao thủ kịch liệt lại muốn thử quyền cước thì sao? Cho nên ta liền giúp ngươi tranh thủ một vị trí, Tần huynh chớ trách, ngươi có thể không tham chiến mà!"
Tần Ninh không nói thêm gì nữa.
Cái tên này...
Mà lúc này, có ba người cũng đi tới chỗ cửa cốc.
"Dương Minh Sinh sư huynh!"
Tề Thải Nguyệt giờ phút này thấp giọng nói.
Tần Ninh cũng nhìn sang.
Dương Minh Sinh! Thần thái lạnh nhạt, có vẻ hơi cao ngạo lãnh đạm, gã đi thẳng vào sơn cốc, nhưng khi nhìn thấy Dương Tam Tuần thì cũng khẽ gật đầu.
Gã cũng chả có tâm tình đi để ý người khác.
"Hai người bên cạnh gã là Lý Uyên và Khổ Tồn Kiếm, cũng thuộc đội ngũ mười người tham chiến, Địa Thánh nhị phách, không thể khinh thường".
Dương Tam Tuần cười nói: "Lý Uyên cùng Khổ Tồn Kiếm những năm gần đây có tiến bộ rất lớn, lần này có lẽ sẽ được thứ hạng tốt!"
Liễu Truyền Khôn kia giờ phút này mở miệng: "Tốp mười trong nhị thập tứ kiệt Thanh Long Bảng cơ hồ đều là Địa Thánh tam phách, từ mười một đến hai mươi tư cũng là Địa Thánh nhị phách".
"Toàn bộ Thanh Châu này có không ít thiên tài Địa Thánh nhị phách, thế nhưng muốn từ số đông đó mà giết đến tốp hai mươi bốn thì khó khăn cỡ nào chứ?"
Dương Tam Tuần gật đầu.
Hứa Hoảng, hạng mười bốn trong nhị thập tứ kiệt Thanh Long Bảng.
Lục Minh Nguyệt là người thứ mười bảy.
Liễu Truyền Khôn là người thứ hai mươi!
Ba người này đều là Địa Thánh nhị phách.
Chỉ là đối với các đại thiên kiêu, coi như cùng cảnh giới đi nữa, bởi vì tu hành thánh quyết và sử dụng thánh khí khác nhau, cùng với độ khống chế hồn lực khác biệt nên cũng sẽ xuất hiện thực lực khác biệt cực lớn.
Mười đệ tử tham chiến đã xuất hiện chín.
Còn có một người dường như vẫn chưa tới?
Tề Thải Nguyệt không khỏi hỏi: "Dương sư huynh, còn một người là ai vậy?"
Dương Tam Tuần mỉm cười, vừa muốn mở miệng nói chuyện thì ở ngoài sơn cốc đột nhiên hiện lên một trận gió thoảng, có mấy người xuất hiện bất ngờ.
"Nếu ta không xuất hiện thì sao mà biết được khách của ta sẽ bị đối xử như vậy chứ?"
Dương Tam Tuần giờ phút này mở miệng, giọng nói lạnh lùng.
Hắn ta đi tới chỗ Tần Ninh, chắp tay cười nói: "Tần công tử, ngại quá, làm cho ngươi cười chê rồi!"
Tần Ninh phất tay tùy ý.
"Ta nhất định sẽ cho Tần công tử một câu trả lời công bằng”.
Tần Ninh cười nói: "Ta đâu cần công bằng chứ? Ta tới nhờ cậy Đại Nhật sơn các ngươi, còn chưa phải là đệ tử của Đại Nhật sơn nữa là. Cùng lắm không được thì ta đi chỗ khác, nhưng mà đệ tử Đại Nhật sơn các ngươi...", Dương Tam Tuần lập tức sáng tỏ.
"Tần công tử xin chờ một lát!"
Lúc này, Dương Tam Tuần quay người lại nhìn đám người kia.
"Tiết Dung nói chuyện điêu ngoa vô lý, làm nhục đồng môn, phạt đi vào núi lửa Đại Nhật trăm năm, không được phép bước ra một bước!"
Lời này vừa nói ra, Tiết Dung tái mét mặt mày, muốn mở miệng, nhưng cũng không dám.
Trước mặt là Dương Tam Tuần.
Đệ tử nòng cốt của Đại Nhật sơn, từ thiên phú đến dung mạo và bản tính đều là số một, là thiên kiêu tuyệt thế.
Càng là con trai của sơn chủ Dương Nhất đại nhân.
Hắn ta còn có nhiều quyền hơn cả rất nhiều trưởng lão.
"Lư Dược ỷ thế hiếp người, ngươi chuẩn bị thành đệ tử nòng cốt à? Vậy thì hoãn lại trăm năm đi, chờ Tiết Dung xuất quan, hai người các ngươi suy nghĩ xong xuôi thì ngươi lại đưa ra nguyện vọng trở thành đệ tử nòng cốt sau nhé!"
Lư Dược cũng tái mặt.
"Còn ông, trưởng lão Tiết Nhân!"
Dương Tam Tuần mở miệng nói: "Ông đến điện Trưởng Lão nói hết tiền căn hậu quả, sau đó xin từ chức, nghỉ ngơi một chút rồi luân chuyển vị trí đi!"
Nghe thế, trưởng lão Tiết Nhân hơi lảo đảo, suýt thì ngã nhào trên đất.
Ba người đều bị xử phạt.
Dương Tam Tuần nhìn Tần Ninh, chắp tay nói: "Không biết Tần công tử thấy quy tắc của Đại Nhật sơn chúng ta có công bằng hay không?"
Tần Ninh lại thản nhiên nói: "Chuyện của Đại Nhật sơn các ngươi cũng không liên quan đến ta!"
"Đã đến rồi thì vào ngọn núi của ta nghỉ ngơi đi!"
Dương Tam Tuần mời.
Tần Ninh cũng không khách khí.
Chỉ là lúc quay người nhìn Tề Thải Nguyệt, hắn lại cười nói: "Ta đã chẩn đoán xong cho cô rồi đấy!"
Tề Thải Nguyệt ngẩn người.
Dương Tam Tuần cũng ngẩn người.
"Với tư chất cùng tích lũy của cô thì hoàn toàn đủ khả năng ngưng tụ nhất phách, chỉ là võ giả chúng ta cần một loại khí thế không sợ, hướng về phía trước. Cô còn chưa diệt trừ được khúc mắc trong lòng thì rất khó đánh vỡ vách ngăn đó".
"Hôm nay chịu một cái tát của kẻ này cũng coi như giúp cô đánh vỡ được cái vách ngăn đó".
"Với thiên phú của cô, ngắn thì ba ngày, lâu là một tháng, chắc chắn sẽ đến cảnh giới Địa Thánh".
"Quay về bế quan đi!"
Tề Thải Nguyệt lại sửng sốt.
"Cảm ơn Tần Ninh công tử!"
"Không cần cảm ơn ta!"
Tần Ninh đứng chắp tay, cười nói: "Xem là phí dẫn đường của cô cho hai sư đồ chúng ta mấy ngày qua!"
Sư đồ hai người rời đi.
Dương Tam Tuần giờ phút này lại nhìn Tề Thải Nguyệt một cái rồi nhìn Tần Ninh ở phía trước, sau đó hơi đăm chiêu, lại vội vàng đuổi lên.
Tiết Nhân! Tiết Dung! Lư Dược! Sắc mặt của ba người giờ phút này còn trắng hơn quả cà, ủ rũ không thôi.
Tề Thải Nguyệt nhìn Lư Dược, đi ra phía trước, vươn tay ra tát một cái vào mặt kẻ này.
"Đây là ngươi nợ ta, Lư Dược, sau ngày hôm nay, hai chúng ta đường ai nấy đi!"
Sau đó, Tề Thải Nguyệt quay người, sảng khoái rời đi.
Tần Ninh nói không sai! Võ giả cần phải thẳng tiến không lùi! Trong lúc bất tri bất giác, Lư Dược đã trở thành tâm bệnh của cô ấy.
Ngày hôm nay, cái tát này của Lư Dược đã chữa hết tâm bệnh của cô ấy.
Giờ này khắc này, cô ấy mới hiểu ra vì sao vừa rồi Tần Ninh nhất quyết không ra tay ngăn cản mà lại chờ đến lúc Tiết Dung ra tay lúc mới chặn lại... Nghĩ tới đây, Tề Thải Nguyệt nhìn bóng lưng Tần Ninh, chắp tay thi đại lễ!
Giờ khắc này, đệ tử hóng hớt xung quanh cũng đã nghị luận ầm ĩ.
"Trưởng lão Tiết Nhân lần này thảm rồi, đắc tội Dương Tam Tuần sư huynh, sau này không được sống dễ chịu đâu..."
"Đúng thế, Dương Tam Tuần sư huynh có thiên phú độc nhất vô nhị, lại là con trai của sơn chủ, cũng là sơn chủ Đại Nhật sơn tương lai..."
"Thế Tần Ninh kia là ai? Dương sư huynh rất khách khí với hắn".
"Không biết, có thể là thiếu tông chủ của tông môn nào đó!"
...
Mấy người đi trong Đại Nhật sơn, Dương Tam Tuần nho nhã lễ độ dẫn đường ở phía trước.
"Tần huynh còn có năng lực này nữa, là do hôm đó mắt ta vụng về nhìn không ra".
Dương Tam Tuần giờ phút này khách khí nói.
"Chúng ta chẳng qua mới gặp nhau hai lần, cộng thêm hôm nay mới là lần thứ ba mà thôi!"
"Nhưng ta là có thể nhìn ra Tần huynh có chỗ hơn người".
Dương Tam Tuần cười ha hả nói.
Ánh mắt Tần Ninh ẩn chứa mấy phần lạnh nhạt.
Dương Tam Tuần tiếp tục nói: "Không biết Tần huynh sao lại nhìn ra được điểm thiếu hụt của Tề Thải Nguyệt sư muội, hơn nữa còn nhẹ nhàng chỉ điểm được? Tần huynh chắc chắn là Tề sư muội có thể đột phá Địa Thánh sao?"
"Nếu ngươi không tin, cứ chờ trong một tháng là biết ngay".
Dương Tam Tuần cũng không so đo, cười nói: "Vậy Tần huynh giúp ta nhìn xem khi nào ta có thể đột phá Địa Thánh tam phách?"
Nghe đến lời này, Tần Ninh lại cười đáp: "Ngươi đã là Địa Thánh tam phách rồi, hơn nữa còn từ lần trước gặp mặt, ngươi chẳng qua chỉ đang che giấu thực lực mà thôi!"
Lời này vừa nói ra, Dương Tam Tuần đều ngơ ngác.
Hắn ta còn chưa cả nói cho cha mình biết chuyện này, toàn bộ Đại Nhật tuyệt không có người thứ hai biết được.
Tần Ninh... thật sự nhìn ra được chỉ trong một ánh mắt ư?
"Kinh ngạc cái gì?"
Tần Ninh cười nói: "Chỉ cần cảnh giới của ngươi đến một mức nhất định, coi như có che giấu thì cũng sẽ xuất hiện tình huống khác biệt".
"Trên đời này, trừ phi có thánh quyết che giấu cảnh giới hoàn mỹ, nếu không, ta đều có thể nhìn ra chút đầu mối".
Dương Tam Tuần giờ này cũng không cho rằng Tần Ninh đang nói xạo.
"Phía trước chính là ngọn núi của ta, mời Tần huynh đi theo ta".
Giờ này khắc này, ba người cùng leo lên núi.
Có không ít đệ tử cảnh giới Hóa Thánh, Hư Thánh lui tới dọn dẹp ngọn núi.
Không chỉ có ngọn núi này.
Ở phía đông ngọn núi là một võ trường được xây trên sơn cốc, phía tây dường như là một hồ nước.
Nhìn quanh mới thấy nơi này cái gì cũng có.
Ba người dừng lại ở môt đình nghỉ mát trong núi.
Lập tức có mấy nữ đệ tử bưng thánh quả, rượu ngon tới rồi bày ra trên bàn.
"Tần huynh, mời!"
Dương Tam Tuần khách khí nói.
Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống, Thạch Cảm Đương giờ phút này thành thật đứng ở phía sau.
Tần Ninh lại tiện tay cầm lấy một thánh quả, ném cho Thạch Cảm Đương.
Thạch Cảm Đương lúc này mới bắt đầu ăn.
"Vị này là..."
"Đồ đệ của ta!"
Tần Ninh cười nói: "Không được lịch sự cho lắm, để ngươi chê cười rồi!"
Nghe đến lời này, Thạch Cảm Đương lại sững sờ.
Không được lịch sự cho lắm?
Sư tôn, đây không phải là người ném cho con hay sao?
Dương Tam Tuần càng thêm kinh ngạc.
Đồ đệ có tu vi cao hơn cả sư tôn?
Dương Tam Tuần cười nói: "Ngày đó ta đưa Tần huynh lệnh bài đúng là vì thấy Tần huynh có thiên phú cùng tâm tính khó lường, hôm nay gặp mặt thì ta càng thêm chắc chắn".
"Chỉ là ta không ngờ rằng Tần huynh sẽ đến thật!"
Tần Ninh lại chỉ cười.
"Ngươi cho ta, ta không đến thì lại thành ra không nể mặt ngươi!"
Nội tâm Thạch Cảm Đương im lặng.
Sư tôn rõ ràng là muốn tùy tiện tìm một cái thân phận, mượn cơ hội tiếp xúc Thương Long điện, tra ra chuyện về Ma tộc, giờ lại nói cái kiểu này!
Công phu ăn nói này của sư tôn thật lợi hại, không hổ là lão yêu quái sống mấy vạn năm!
Chương 1652: Chỉ là cảm giác như thế
"Nếu như vậy, ngày mai ta liền sắp xếp toàn bộ thủ tục cho Tần huynh, Tần huynh lúc ấy sẽ trở thành đệ tử của Đại Nhật sơn chúng ta!"
"Nhưng ta phải nói rõ, cho dù ta là thiếu sơn chủ, đệ tử nòng cốt của Đại Nhật sơn đi nữa, nếu có một ngày Tần huynh có ý đồ xấu với Đại Nhật sơn, ta cũng sẽ rất khó xử...", Dương Tam Tuần giờ này khắc này vẫn tươi cười nói.
"Yên tâm, ta lần trước nói cho ngươi, ta không môn không phái thì chính là không môn không phái!"
"Đại Nhật sơn không làm chuyện thương thiên hại lý thì ta cũng sẽ không làm gì các ngươi!"
Dương Tam Tuần nghe vậy đột nhiên lại cảm thấy áp lực.
Dường như nếu Đại Nhật sơn thật sự làm ra chuyện gì khiến người người oán trách thì Tần Ninh chắc chắn sẽ trừng phạt Đại Nhật sơn.
Một Thánh Nhân tam hồn! Lại cho hắn ta một loại cảm giác như vậy.
Rất hoang đường.
Nhưng lại rất chân thực.
"Đã như vậy, mấy ngày này Tần huynh cứ ở lại chỗ này của ta, làm thủ tục xong thì Tần huynh có thể trực tiếp trở thành đệ tử của Đại Nhật sơn chúng ta!"
Dương Tam Tuần khách khí nói.
"Trực tiếp như vậy sao? Không cần điều tra ta à?"
"Không cần!"
Dương Tam Tuần lại cười nói: "Ta tin tưởng ngươi!"
Chỉ cần Tần Ninh cũng không phải là những tông môn và gia tộc khác, tất cả đều dễ nói chuyện.
Chính Dương Tam Tuần cũng không biết vì sao, cộng thêm lần này nữa thì hắn ta mới gặp Tần Ninh được ba lần.
Thế nhưng lại là sự thật, coi Tần Ninh như một người đáng tin.
Loại ý nghĩ này rất hoang đường.
Nhưng lại rất chân thực!
"Sao?"
"Ta đương nhiên là không có vấn đề gì!"
Tần Ninh cười nhạt nói: "Ở lại dãy núi của đệ tử nòng cốt như ngươi ngắm cảnh, ta cũng rất hài lòng".
Dương Tam Tuần mỉm cười, không nói gì nhiều.
Phái người sắp xếp cho Tần Ninh cùng Thạch Cảm Đương xong thì Dương Tam Tuần đi làm việc.
...
Mấy ngày qua đi, ở một vùng thung lũng, Tần Ninh khoanh chân ngồi trong sơn cốc.
Thạch Cảm Đương thì khoanh chân tĩnh tọa, hai mắt nhắm lại.
Đàn Vẫn Nhật Cốt giờ phút này được đặt trên hai đầu gối của hắn.
Tần Ninh nhìn Thạch Cảm Đương, mở miệng nói: "Ta đánh đàn, ngươi nghe đàn, nghe được cảm giác thế nào thì cứ thuận theo nó như thế nhé!"
"Vâng!"
Sơn cốc dần vang lên tiếng đàn.
Giờ phút này, một vài đệ tử ở xung quanh sơn cốc nghe được tiếng đàn này thì chỉ cảm thấy thánh lực đang lưu chuyển bên trong cơ thể như được dẫn dắt.
Mà Thạch Cảm Đương ở trong sơn cốc thì chịu ảnh hưởng lớn nhất.
Thánh lực trong cơ thể cuồn cuộn chảy, thậm chí dẫn dắt cả chiến khí trong cơ thể Thạch Cảm Đương dâng lên.
Giờ khắc này, Tần Ninh lại không ngừng dùng tiếng đàn dẫn dắt Thạch Cảm Đương...
Sau đó, một bóng người xuất hiện ở cửa sơn cốc.
Chính là Dương Tam Tuần!
Dương Tam Tuần đứng chắp tay, thần sắc say mê, tiếng đàn kia tạo ra một cảm giác rất huyền diệu, phảng phất như đang nắm giữ một loại ma lực, mê luyến lòng người...
Giờ khắc này, Dương Tam Tuần hơi chuyển động thần sắc, mở mắt ra.
"Cha!"
Một người cũng lặng yên không tiếng động xuất hiện ngay trước mặt Dương Tam Tuần.
Người kia nhìn ước chừng bốn mươi tuổi, tóc dài buộc lên, trường bào màu đỏ, dáng vẻ mang theo vài phần hòa ái nho nhã.
Chính là sơn chủ hiện giờ của Đại Nhật sơn - Dương Nhất! Một cường giả Địa Thánh đỉnh phong.
"Chính vì kẻ này mà con đã xử phạt trưởng lão Tiết Nhân à?"
Dương Nhất sơn chủ nhìn về sơn cốc, nhẹ nhàng nói.
"Hài nhi xử phạt trưởng lão Tiết Nhân đúng là chịu ảnh hưởng bởi một ít tình cảm, mong cha trách phạt!"
Nghe đến lời này, Dương Nhất sơn chủ mới nhìn Dương Tam Tuần một cái thật sâu.
"Thôi, con cũng đã ra lệnh xử phạt rồi, nếu ta mà bác bỏ thì thành ra đánh vào mặt mũi của con!"
"Cảm ơn cha".
Dương Tam Tuần nghe vậy, mỉm cười.
Dương Nhất sơn chủ lắc đầu, cười khổ nói: "Tiểu tử thúi, dám tính toán cả ta, mưu trí, khôn ngoan đấy".
"Kẻ này có đáng tin chăng?"
Dương Nhất lại nói.
"Nhi tử không biết!"
Dương Tam Tuần chi tiết nói: "Có lẽ... Đáng tin!"
Có lẽ?
Dương Nhất sơn chủ hơi nhăn mày.
"Hài nhi không có chứng cứ rõ ràng, chỉ là cảm giác như thế!"
Dương Nhất sơn chủ nhíu mày nói: "Nếu là gian tế của Thiên Hạc lâu thì sao? Hay nếu là gian tế của các thế lực khác ở Tây Vực, con định làm gì?"
"Hài nhi sẽ giết chết!"
Dương Nhất sơn chủ nghe vậy thì không nói thêm lời nào nữa.
"Ba tháng sau chính là ngày so tài của Đại Nhật sơn chúng ta với Thiên Hạc lâu, Thương Long điện và Hiên Viên thánh địa".
"Lần này địa điểm được đặt ở thành Thiên Hạc tại Trung Vực!"
Thành Thiên Hạc?
Dương Tam Tuần ngẩn người nói: "Phụ thân, thành Thiên Hạc cách Thiên Hạc lâu không xa, chuyện này..."
"Khâu Học Nghị là lâu chủ của Thiên Hạc lâu, kẻ này vẫn biết điều chút".
Dương Nhất sơn chủ lại nói: "Kẻ này không dám vọng động đâu, hơn nữa, nếu dám làm loạn, Thương Long điện cùng Hiên Viên thánh địa cũng sẽ không bỏ qua cho đâu!"
"Ba phương chúng ta cộng lại, xem như có ở trên địa bàn Thiên Hạc lâu địa thì còn có thể sợ bọn họ hay sao?"
Dương Tam Tuần gật đầu nói phải.
"Lần này, nhị thập tứ kiệt Thanh Long Bảng đều sẽ ra sân, con là một trong số đó, chớ làm nhục danh phận, con phải biết tầm quan trọng của chuyện này đấy".
"Hài nhi hiểu ạ!"
Dương Tam Tuần nhìn về phía sơn cốc, lập tức cười nói: "Đến lúc đó, hài nhi hi vọng Tần Ninh cùng Thạch Cảm Đương cũng có thể có cơ hội xuất chiến".
"Bọn họ là đệ tử của Đại Nhật sơn chúng ta, đương nhiên có thể xuất chiến".
Dương Tam Tuần cười cười, khom người thi lễ.
Dương Nhất sơn chủ nhìn về phía sơn cốc.
"Tiểu tử này có khả năng đánh đàn khá đấy".
Nói xong, Dương Nhất sơn chủ quay người, dần dần rời đi...
Mà lúc này giờ phút này, ở trong sơn cốc, Tần Ninh cùng Thạch Cảm Đương vẫn đang tiếp tục.
Giờ khắc này, một thân ảnh lại là vội vội vàng vàng mà tới.
"Dương sư huynh".
Người kia giờ phút này đi tới trước mặt Dương Tam Tuần, thở hổn hển nói: "Ngài bảo ta lưu ý đến Tề Thải Nguyệt, ta đã lưu ý, cô gái này... Hôm nay đột phá Địa Thánh, các vị trưởng lão đã đi qua rồi!"
Nghe đến lời này, Dương Tam Tuần sững sờ.
Thật sự... Đột phá!
Một nữa nhìn về phía sơn cốc, Dương Tam Tuần chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Tần Ninh... Ngươi đến cùng là thần thánh phương nào vậy!"
Thời gian sau đó, Tần Ninh đều là đánh đàn, tu hành với Thạch Cảm Đương, đồng thời giao thủ với Thạch Cảm Đương ở võ trường, rèn luyện thực lực của Thạch Cảm Đương.
Thăng lên một cảnh giới lớn sẽ làm cho độ khống chế sức mạnh kém đi.
Hiện tại việc cấp bách dành cho Thạch Cảm Đương chính là khống chế sức mạnh để bộc phát ra thực lực của Địa Thánh tam phách.
"Tần huynh!"
Một ngày này, Dương Tam Tuần hiện thân.
"Ta đã sắp xếp xong thân phận đệ tử rồi".
Dương Tam Tuần giờ phút này đã đưa ra hai lệnh bài cho Tần Ninh cùng Thạch Cảm Đương.
Lệnh bài được chế tạo tinh xảo, cầm trong tay cảm giác trơn như ngọc, dưới ánh sáng mặt trời thì nhìn thấy tên của Tần Ninh cùng Thạch Cảm Đương.
Mà bên cạnh tên còn có một dòng chữ nhỏ.
"Đệ tử nòng cốt!"
Thạch Cảm Đương giờ phút này thầm nói: "Ta là Địa Thánh tam phách, đúng là xứng với danh đệ tử nòng cốt, nhưng sư tôn ta mới đến Thánh Nhân tam hồn thôi mà".
Mới!
Tần Ninh nhìn Thạch Cảm Đương.
Là do thời gian này hắn huấn luyện quá nhân từ, khiến cho Thạch Cảm Đương ngứa mồm, xem ra phải huấn luyện nặng thêm rồi.
Tựa hồ nhìn ra ý nghĩ trong ánh mắt của Tần Ninh, Thạch Cảm Đương ho khan một cái và nói: "Đương nhiên, sư tôn ta tuy là Thánh Nhân, nhưng chém giết Địa Thánh thì dễ như trở bàn tay!"
Nhìn dáng vẻ oan gia hoan hỉ của sư đồ hai người, Dương Tam Tuần cũng cười nói: "Không chỉ như vậy, lần này ta còn dẫn một người bạn đến cho Tần công tử nữa!"
Bạn?
Ai vậy?
Chương 1653: Đấu võ Thanh Châu
Một bóng người xuất hiện trước cửa cốc.
"Tần sư huynh!"
"Thạch sư huynh!"
Một bóng người xinh đẹp đi ra.
Chính là Tề Thải Nguyệt.
Tề Thải Nguyệt đi lên phía trước, nhìn Tần Ninh với ánh mắt cảm kích.
"Cảm ơn Tần sư huynh giúp ta đột phá đến Địa Thánh nhất phách".
Tề Thải Nguyệt cung kính thi lễ nói.
"Cảm ơn ta làm gì?"
Tần Ninh lại cười nói: "Là chính cô đã tích lũy đầy đủ, chỉ là trong lòng vẫn còn ma chướng mà thôi, loại bỏ ma chướng thì tự nhiên đột phá được".
Thạch Cảm Đương giờ phút này cười khà khà nói: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, cô cảm ơn ta đi? Đại Nhật sơn các cô có mỹ vị gì thì cứ mời ta ăn một bữa là được".
Tiểu Nguyệt Nguyệt!
Nghe được cái tên này, sắc mặt Tần Ninh tối đen, vung ra một quyền, Thạch Cảm Đương nào dám chống cự, phi thân rút lui ra phía sau sơn cốc, tạo nên tiếng vang ầm ĩ.
Thạch Cảm Đương hô lớn: "Sư tôn, con làm gì sai..."
Nhưng còn chưa nói xong, Thạch Cảm Đương đột nhiên nghĩ đến.
Cốc Tân Nguyệt! Chẳng lẽ trong lúc sư tôn cùng Cốc Tân Nguyệt tình chàng ý thiếp thì sư tôn gọi nàng là Tiểu Nguyệt Nguyệt?
Hay thật đấy!
Tần Ninh giờ phút này sửa sang lại quần áo, mặc kệ Thạch Cảm Đương.
"Ta mới Thánh Nhân tam hồn mà trở thành đệ tử nòng cốt thì không ổn lắm đâu?"
Dương Tam Tuần lại cười nói: "Tần huynh có thực lực ra sao, ta cũng đã được chứng kiến, làm đệ tử nòng cốt không có gì là không ổn hết".
"Cũng mời Tần huynh tự lựa chọn ngọn núi của mình!"
"Nơi này rất tốt, ta cùng Thạch Đầu ở lại đây cũng được".
Tần Ninh cũng lười chọn.
Hắn cũng sẽ chẳng ở lại Đại Nhật sơn quá lâu, chỉ là mượn tạm cái thân phận này thôi.
"Có vài chuyện vẫn nên thông báo cho Tần huynh biết thì hơn".
Dương Tam Tuần giờ phút này dẫn Tần Ninh đi tới một cái đình trong sơn cốc và ngồi xuống.
"Trước đó ta đã từng nói với Tần huynh rằng, nếu như gia nhập Đại Nhật sơn thì có thể có cơ hội giao lưu với thiên chi kiêu tử của các tông môn khác".
"Mà ba tháng sau chính là lúc gặp mặt thiên chi kiêu tử của các phương".
Tần Ninh nghe vậy thì khẽ gật đầu.
"Thanh Châu chia làm năm vực, mà trong năm vực thì Nam Vực hỗn loạn nhất, cho nên tuyệt không có thế lực siêu mạnh nào sinh ra để thống nhất Nam Vực".
"Tây Vực - Đại Nhật sơn".
"Trung Vực - Thiên Hạc lâu!"
"Bắc Vực - Thương Long điện!"
"Đông Vực - Hiên Viên thánh địa".
"Bốn phương này từ trước đến nay thực lực và nội tình đều mạnh mẽ, Thanh Châu này có Thanh Long Bảng, bên trong chỉ xếp hạng cho hai mươi bốn người".
Dương Tam Tuần cười nói: "Hai mươi bốn người này đại diện cho thiên chi kiêu tử của Thanh Châu đương thời".
"Đại Nhật sơn chúng ta có năm người!"
Dương Tam Tuần tiếp tục nói: "Mỗi một lần bốn đại tông môn tụ tập thì sẽ được gọi là đấu võ Thanh Châu, chủ yếu là cho hai mươi bốn người này giao thủ, cùng với... một tốp võ giả mới khiêu chiến hai mươi bốn vị thiên chi kiêu tử này".
"Nói cho cùng, trên thực tế chính là các phương khoe ra nội tình cùng uy năng của mình, cũng là để cho bốn phương giải quyết lẫn nhau".
"Hơn nữa, để phòng ngừa có tông môn nào khiêm tốn, cố tình ẩn giấu thiên tài của tông môn mình, nên mỗi lần trước khi so tài thì tất cả sẽ lấy ra khu vực tương ứng để đánh cược".
"Cuối cùng, đệ tử của thế lực nào đứng đầu trong nhị thập tứ kiệt thì thế lực đó liền có thể trực tiếp lấy đi đất đai của mấy thế lực còn lại!"
Nghe đến đây, Tần Ninh cũng hiểu ra.
Thiên kiêu các phương tỷ thí.
Bốn thế lực đều tự có suy nghĩ riêng, tương lai có thiên kiêu nào quật khởi thì có khả năng chính là uy hiếp, phải cẩn thận đề phòng.
Mà để phòng ngừa ai đó giấu hàng cho nên mới đưa ra quy tắc cược địa vực.
"Bình thường đánh cược đều là ít nhất một tòa thành!"
Dương Tam Tuần bổ sung.
Tần Ninh từ từ nói: "Nói như vậy, bình thường đệ tử tham gia cũng đều là Địa Thánh mới được sao?"
"Ừm!"
Dương Tam Tuần lần nữa nói: "Bình thường là Địa Thánh nhất phách đến Địa Thánh tam phách. Địa Thánh tứ phách thì cực ít, một hai vạn năm qua cũng chỉ xuất hiện một lần".
Dù sao, thiên kiêu sinh ra từ Thanh Châu cũng phải chịu ảnh hưởng rất lớn bởi địa vực.
Có đến Địa Thánh tứ phách lúc còn trẻ thì quá hiếm thấy.
"Thú vị đấy!"
Tần Ninh mỉm cười, nhìn Thạch Cảm Đương ở nơi xa.
"Thạch Đầu chính là Địa Thánh tam phách, vừa vặn cho nó rèn luyện!"
Nghe đến lời này, Dương Tam Tuần lại ngẩn người, nói: "Tần công tử không định xuất thủ sao? Nhị thập tứ kiệt của Thanh Long Bảng đều là nhân vật phong vân đấy!"
"Giao đấu với họ cũng sẽ có lợi cho tu vi của Tần huynh, nói không chừng có thể mượn cơ hội này để đến Địa Thánh ý chứ!"
Thạch Cảm Đương giờ phút này đi tới, cười hì hì nói: "Dương Tam Tuần, ngươi nói vậy là sai quá rồi, tam phách cảnh giới sao xứng cho sư tôn ta lĩnh ngộ chứ?"
"Muốn để cho sư tôn ta lĩnh ngộ thì cũng phải là thất phách, thậm chí là cao nhân Thiên Thánh ấy chứ!"
Tần Ninh liếc Thạch Cảm Đương, không nói gì.
"Đấu võ Thanh Châu lần này tổ chức ở đâu vậy?"
"Thiên Hạc lâu, thành Thiên Hạc!"
Dương Tam Tuần nói: "Thành Thiên Hạc của Thiên Hạc lâu nằm ở Trung Vực, là tòa thành trì lớn nhất, vô cùng phồn hoa".
"Nói như vậy, cường giả của ba phe Đại Nhật sơn, Thương Long điện và Hiên Viên thánh địa đều sẽ đi tới đó sao?"
"Bình thường thì tông chủ, sơn chủ sẽ dẫn theo các trưởng lão quyền cao chức trọng đi cùng!"
Tần Ninh nghe đến lời này thì cười nói: "Hay nhỉ".
"Đã như vậy, ba tháng sau cùng đi Trung Vực thôi".
"Thạch Cảm Đương, sư tôn dẫn ngươi đi cọ xát với thiên kiêu Thanh Châu, cũng nhân cơ hội rèn luyện ngươi thật tốt!"
Thạch Cảm Đương nhếch miệng cười, thoải mái không thôi.
Đánh nhau thì không có gì vui.
Thế nhưng có sư tôn cùng xem đánh nhau thì đúng là không gì vui bằng.
Dương Tam Tuần nhìn đôi sư đồ này, cũng càng thêm không hiểu.
Mối quan hệ của Tần Ninh cùng Thạch Cảm Đương vốn đã làm cho hắn ta tò mò.
Cảnh giới của sư tôn không bằng đồ đệ!
Nhưng những ngày qua, hắn ta thỉnh thoảng cũng được thấy cảnh Tần Ninh dạy dỗ Thạch Cảm Đương.
Là thật sự có phong cách riêng!
Sau khi nói với Tần Ninh những chuyện này, Dương Tam Tuần rời đi.
Tề Thải Nguyệt lại ở lại.
Sơn cốc vẫn bình thường như mọi ngày.
Tần Ninh dạy bảo Thạch Cảm Đương tu hành thánh quyết, cô đọng thánh lực, khống chế lực lượng.
Tề Thải Nguyệt thỉnh thoảng cũng nghe một chút, thu hoạch không ít.
Ban đầu nhìn thấy Tần Ninh, cô ấy còn cảm giác sư đồ nhà Tần Ninh và Thạch Cảm Đương có chút buồn cười.
Thế nhưng khi nghe những kiến giải của Tần Ninh thì đúng là một chân trời khác.
Có vài cách tu hành cô ấy còn chưa từng nghe nói đến.
Thí dụ như mấy ngày nay, Tần Ninh dạy Thạch Cảm Đương cách ngưng tụ nhất phách. Hắn nói những ba bốn loại, mà mỗi một loại đều được phân chia một cách tinh xảo, giảng giải thấu triệt! Như vậy đúng là rất hiếm thấy.
Càng nghe thì càng thấy Tần Ninh hoàn toàn đủ khả năng để làm thầy!
Nhưng cô ấy thực sự không rõ, Tần Ninh tuổi còn trẻ như vậy thì sao lại làm được đến bước đó?
Cảm giác trong đầu Tần Ninh là một Tàng Kinh các to lớn, chỉ cần hé miệng là ra một đoạn kinh điển.
Vẻn vẹn mấy ngày này, cô ấy còn cảm giác bản thân càng thêm hiểu hơn về cảnh giới Địa Thánh!
Hôm đó, ở trong sơn cốc.
Tần Ninh cùng Thạch Cảm Đương đứng cách nhau trăm mét.
"Nếu sử dụng tốc độ nhanh nhất để công kích ta thì ngươi có thể làm đến mấy phần?"
Tần Ninh mở miệng, khiêu khích nhìn Thạch Cảm Đương.
Chương 1654: Ai bảo cô là ta không tu hành?
Thạch Cảm Đương giờ phút này nhếch miệng cười một tiếng, thân ảnh hắn ta xông ra như đạn pháo, tấn công trong nháy mắt.
Đến cả không khí lúc này còn vang lên tiếng nổ chói tai.
Oanh...
Một quyền đấm tới chỗ Tần Ninh đang đứng.
Thế nhưng Tần Ninh đã biến mất tại chỗ, xuất hiện tại một bên khác.
Thạch Cảm Đương bùng nổ khí thế, tiếp tục giết ra.
Chỉ là lần nào Tần Ninh cũng đều tránh thoát được.
Dần dần, Thạch Cảm Đương trở nên vội vàng.
Địa Thánh tam phách mà không đuổi kịp Tần Ninh!
"Tốc độ của ngươi rất nhanh, lực lượng bộc phát cũng mạnh, thế nhưng lực lượng tiết ra ngoài quá nhiều!"
Tần Ninh nói thẳng: "Như thế thì ngươi muốn tấn công ta từ hướng nào, thánh lực tiêu tán trong cơ thể ngươi sẽ đều nói cho ta biết".
"Nếu như giao chiến với đối thủ yếu hơn ngươi thì còn tốt, cho dù có biết con đường công kích của ngươi thì cũng khó mà tránh thoát, thế nhưng với đối thủ không kém ngươi là bao thì đối phương chắc chắn có thể tránh thoát, thậm chí là mượn cơ hội này phản kích".
Nghe đến lời này, Thạch Cảm Đương gãi đầu.
Khoảng thời gian này, mặc dù hắn ta đang chuyên tâm học tập khống chế sức lực, nhưng vẫn cảm giác được sức bộc phát của bản thân đang có vấn đề.
"Ghi nhớ, phải giấu vào trong!"
Tần Ninh dặn dò: "Dùng thánh lực ngưng tụ bốn phía thân thể, nếu như không giấu được thì thả hết ra ngoài, khiến cho kẻ địch dù có nhìn thấy thánh lực dao động, nhưng cũng không biết ngươi sẽ tấn công theo hướng nào".
"Nhưng ta cũng không đồng ý cách thứ hai cho lắm".
Tần Ninh nghiêm túc nói: "Tiêu hao thánh lực một cách không cần thiết, quá lãng phí".
"Nếu như đối mặt với người ở cảnh giới cao hơn ngươi thì người đó cũng có thể nhìn thấu".
Tần Ninh nhìn Thạch Cảm Đương, nghiêm nghị nói: "Được rồi, ngươi tiếp tục luyện tập đi!"
"Vâng!"
Tần Ninh khoảng thời gian này dạy bảo Thạch Cảm Đương một loại thánh quyết tứ phẩm - Băng Sơn Thánh Quyền! Quyền pháp này nghiên cứu về đại khai đại hợp, rất thích hợp với con đường của Thạch Cảm Đương.
Hơn nữa, đối với Thạch Cảm Đương, quyền pháp bá đạo mãnh liệt mới có thể kích thích được huyết khí từ trong đáy lòng của hắn ta.
Giờ này khắc này, Thạch Cảm Đương ở trong sơn cốc, không ngừng ngưng tụ thánh lực, đấm ra liên tục...
Tần Ninh thì đi tới đình nghỉ mát, thoải mái nằm trên ghế xích đu.
Trong đầu hắn bỗng nhiên nghĩ đến Hiên Viên Hương Nhi, cô gái này luôn thích nằm như thế này, hiện tại cảm nhận kỹ thì đúng là thoải mái thật.
Tề Thải Nguyệt giờ phút này dẫn mấy người bưng nước trà và hoa quả tới.
"Tần sư huynh!"
Tề Thải Nguyệt ngồi xuống, nhìn Tần Ninh, nhịn không được mà cười hỏi: "Tần sư huynh ngày nào cũng huấn luyện Thạch sư huynh nhưng bản thân lại chưa từng tu hành, chẳng lẽ không nóng nảy hay sao?"
"Ta nghe Dương sư huynh nhắc đến đấu võ Thanh châu, thế nhưng có nhị thập tứ kiệt Thanh Long Bảng, so tài rất nguy hiểm..."
Tần Ninh nghe vậy lại cười nói: "Ai bảo cô là ta không tu hành?"
Tần Ninh ngày nào cũng tu hành.
Chỉ là hắn đã rất quen thuộc với việc khống chế sức mạnh mà thôi.
Hiện tại, bên trong hồn hải rộng lớn.
Ba hồn cầu đang phiêu đãng ở trên hồn hải.
Mà long hồn cùng phượng hồn cũng đang bay lượn xung quanh hồn hải.
Không như Thánh Nhân tam hồn bình thường.
Tam hồn của Tần Ninh nhìn càng thêm mạnh mẽ và bao la hùng vĩ.
Loại cảm giác này, như là... võ giả Tam Hồn bình thường thì hồn cầu lớn như đầu người, nhưng tam hồn của Tần Ninh thì lớn hơn gấp mười lần bình thường.
Trên thực tế, ở cảnh giới Thánh Nhân, mọi người ngưng tụ tam hồn đều là cố định.
Mà sở dĩ Tần Ninh xuất hiện tình hình như thế cũng là bởi vì có song hồn long phượng.
Long hồn cùng phượng hồn có uy lực mười phần.
Nếu như tam hồn của hắn quá yếu thì sẽ bị long hồn cùng phượng hồn áp chế, kể từ đó, tam hồn không thể hiện được uy lực, khiến cho cảnh giới chịu thiếu hụt rất lớn.
Bởi vậy, Tần Ninh đang một mực tăng cường tam hồn của mình.
Mỗi ngày mỗi đêm, sau khi chỉ dạy Thạch Cảm Đương thì Tần Ninh đều nằm trên ghế xích đu, uẩn dưỡng tam hồn của chính mình.
Mà phương thức uẩn dưỡng tam hồn cũng rất đơn giản.
Phóng thích sức mạnh bên trong cơ thể đến cực hạn, dùng sức mạnh của long hồn phượng hồn mà không ngừng áp bách tam hồn.
Tam hồn chịu áp chế thì đương nhiên phải phản kháng.
Một khi xuất hiện phản kháng thì phải cần tích lũy sức mạnh.
Bởi vậy, Tần Ninh gần đây đang một mực yên lặng tăng cao uy lực của tam hồn mình.
Chỉ là không ngưng tụ nhất phách, cho nên hắn vẫn là Thánh Nhân tam hồn như cũ, người ngoài không thể nhìn ra cái gì.
Nhưng chính Tần Ninh lại hiểu, thăng cấp tam hồn rất có lợi.
Chí ít hiện tại nếu phải đối mặt với áp chế của Địa Thánh thì chỉ bằng vào uy lực của tam hồn cũng đã có thể ngăn cản lại được mà không còn cần long phượng cùng phượng hồn áp chế.
Nếu như tăng thêm long cùng phượng hồn thì sẽ càng khủng bố hơn.
Tần Ninh nhìn Tề Thải Nguyệt, cười nói: "Có đôi khi tu hành cũng không phải là bế tử quan hay chiến đấu, chỉ cần tâm tĩnh, trên chiến trường cũng có thể tu hành".
Tề Thải Nguyệt gật đầu, cái hiểu cái không.
Tần Ninh nói ghe rất dễ, nhưng làm thì lại là rất khó.
"Tần huynh!"
Một thanh âm vang lên, Dương Tam Tuần đi đến.
"Thời gian đã chốt, mười ngày sau chúng ta sẽ xuất phát!"
Dương Tam Tuần cười nói: "Mười ngày sau sẽ tới thành Thiên Hạc để chuẩn bị".
Đấu võ Thanh Châu! Sắp bắt đầu!
Tần Ninh gật đầu nói: "Không thành vấn đề!"
Dương Tam Tuần giờ phút này đưa ra một quyển trục, cười nói: "Đây là tin tức và danh sách mà Đại Nhật sơn đã sửa sang lại về nhị thập tứ kiệt Thanh Long Bảng, Tần huynh có thể xem qua!"
"Ta không cần xem".
Tần Ninh lại nói thẳng: "Ta không có hứng thú với nhị thập tứ kiệt".
"Lần này có thể ta sẽ không ra tay, để Thạch Cảm Đương thay thế ta là được".
Nghe vậy, Dương Tam Tuần ngẩn người.
Hắn có thể cảm nhận được sự khinh thường khi Tần Ninh nói ra lời này.
Khinh thường đấu với nhị thập tứ kiệt!
Dương Tam Tuần cũng không thèm để ý.
Hắn biết Tần Ninh lợi hại! Thánh Nhân tam hồn mà giết được Địa Thánh.
Chỉ tính riêng điểm này, có chút ngạo khí cũng là bình thường.
Chỉ là, trong lòng hắn ta vẫn hiếu kì.
Tần Ninh đến cùng là mạnh tới mức nào?
Thánh Nhân như hắn có thể đối phó Địa Thánh tam phách sao?
Hắn ta không biết!
Chờ Dương Tam Tuần rời đi, Tề Thải Nguyệt hiếu kì mở quyển trục ra.
"Mỗi một người trong nhị thập tứ kiệt Thanh Long Bảng đều vô cùng lợi hại!"
Tề Thải Nguyệt cực kỳ hâm mộ nói: "Tương lai có lẽ có thể đến Địa Thánh thất phách, thậm chí là đột phá Địa Thánh, trở thành cao nhân Thiên Thánh!"
"Tần sư huynh không quan tâm chút nào sao?"
"Ta quan tâm cái này làm gì?"
Tần Ninh cười nói: "Ta nói rồi, ta không tham chiến".
Tề Thải Nguyệt không nói nhiều, nhìn kỹ danh sách.
Sau đó, cô ấy lại kinh ngạc nói: "Hai mươi bốn người này thật sự rất lợi hại đấy!"
"Đứng đầu nhị thập tứ kiệt là người đến từ Hiên Viên thánh địa - Hiên Viên Anh, Địa Thánh tam phách!"
"Vị thứ hai đến từ Thiên Hạc lâu - Khâu Tử Kiêu, con trai của lâu chủ Thiên Hạc lâu Khâu Học Nghị".
"Vị thứ ba đến từ Thương Long điện - Thương Nguyệt Dung! Địa Thánh tam phách, con gái của điện chủ Thương Long điện - Thương Long Chấn, thiên phú mạnh mẽ".
"Vị thứ tư thì đến từ Đại Nhật sơn của chúng ta - Dương Minh Sinh, Địa Thánh tam phách".
"Dương Tam Tuần sư huynh xếp hạng chín!"
Tề Thải Nguyệt nhìn danh sách, không khỏi cảm thán.
Dương Tam Tuần có danh tiếng rất cao ở Đại Nhật sơn, thái độ khiêm tốn hòa ái, làm việc thỏa đáng, lại xếp hạng thứ chín trong nhị thập tứ kiệt của Thanh Long Bảng!
"Lần này chỉ sợ sẽ khác".
Tần Ninh cười nhạt nói: "Có lẽ Dương sư huynh mà cô hâm mộ có thể nằm trong tốp ba người đứng đầu đấy!"
Chương 1655: Mười đệ tử tham chiến
Nghe đến lời này, Tề Thải Nguyệt đỏ mặt nói: "Ta chỉ ngưỡng mộ Dương sư huynh thôi, ngươi cũng đừng nói bậy!"
Nói bậy?
Tần Ninh ngẩn người.
Hắn nói bậy gì đâu?
Tần Ninh không khỏi nói: "Sao ta chưa từng nghe cô nhắc đến Dương Minh Sinh vậy?"
"Dương Minh Sinh sư huynh ấy à...", Tề Thải Nguyệt cười tủm tỉm nói: "Người này cũng rất lợi hại, chỉ là luôn luôn kín tiếng, trốn tránh ẩn mình trong Đại Nhật sơn, rất ít người nhìn thấy gã, cho nên cũng ít lời bàn luận về gã. Thực lực của gã mạnh hơn Dương Tam Tuần sư huynh nhiều, nhưng gã lại cực kỳ kín tiếng, cho nên ta không nhắc đến".
Rất kín tiếng?
Tần Ninh mỉm cười.
"Nhưng mấy năm gần đây, Dương Minh Sinh sư huynh lại không hề khép kín nữa nha!"
"Nói thế nào?"
Tần Ninh hỏi ngược lại.
"Đại Nhật sơn chúng ta xuất hiện một vị mỹ nhân tuyệt thế, Dương Minh Sinh sư huynh mê đến thần hồn điên đảo, thề không cô ấy thì không cưới".
"Rất nhiều đệ tử nòng cốt trong Đại Nhật sơn ngưỡng mộ cô ấy, ngươi có biết Dương Minh Sinh sư huynh đã làm gì không?"
"Làm gì?"
Tề Thải Nguyệt cười nói: "Ai dám nói thích vị sư muội kia, Dương Minh Sinh sư huynh liền khiêu chiến người đó, hành hung một trận".
"Mà từ đó về sau, mọi người cũng đã biết Dương Minh Sinh sư huynh cực kỳ ái mộ vị sư muội kia, vì thế mà không ai dám tranh với Dương Minh Sinh sư huynh nữa".
Tần Ninh lắc đầu cười.
“Hóa ra còn chuyện thú vị thế này nữa hả, thế mà cô chẳng kể bao giờ. Nghe cô nói thế làm ta rất muốn gặp xem mỹ nhân tuyệt thế kia xinh đẹp cỡ nào đấy!"
Tề Thải Nguyệt cười hì hì nói: "Không gặp được đâu, nghe nói vị sư tỷ kia được Đại Nhật sơn xem như bảo bối, dốc lòng tài bồi, cảnh giới tăng thần tốc, rất được sơn chủ cùng trưởng lão yêu thích".
"Hơn nữa...", Tề Thải Nguyệt nhìn chung quanh, thấp giọng nói: "Nghe nói mấy vị lão ngoan đồng ẩn mình trong Đại Nhật sơn chúng ta, vì tranh đoạt bồi dưỡng cô gái này mà đã đánh nhau một trận đấy".
"Đương nhiên, đây chỉ là ta nghe nói vậy thôi, lúc ấy ta mới là đệ tử tinh anh nên không biết nhiều lắm".
"Mặc dù bây giờ được lên làm đệ tử nòng cốt, thế nhưng cũng không biết nhiều".
Tề Thải Nguyệt thở dài nói: "Không biết ở trận chiến của nhị thập tứ kiệt Thanh Long Bảng lần này, vị sư tỷ kia có xuất chiến hay không nữa, ta cũng rất muốn thấy dung mạo của cô ấy!"
Tần Ninh cười lắc đầu, không có nói nhiều.
Thời gian từng ngày trôi qua.
Hôm ấy, Dương Tam Tuần lại đến nữa.
Hôm nay Dương Tam Tuần bớt đi mấy phần lười nhác, nhiều hơn mấy phần nghiêm nghị, đi tới sơn cốc thì thấy Tần Ninh, Thạch Cảm Đương và Tề Thải Nguyệt.
"Tần huynh!"
Dương Tam Tuần khách khí nói: "Hôm nay xuất phát, Tần huynh chuẩn bị xong chưa?"
"Chuẩn bị kỹ càng rồi!"
Thạch Cảm Đương giờ phút này lại cười khà khà, nói: "Ta chắc chắn phải chiếm một vị trí trong nhị thập tứ kiệt Thanh Long Bảng!"
Dương Tam Tuần mỉm cười, không có nói nhiều.
"Hôm nay, sơn chủ cùng các vị trưởng lão đều sẽ xuất hiện, ta biết Tần huynh xưa nay lạnh nhạt, chỉ là hi vọng Tần huynh lần này có thể..."
"Khách khí một chút?"
Tần Ninh cười nói: "Ngươi yên tâm đi, ta chỉ đi theo xem náo nhiệt mà thôi, Thạch Cảm Đương ra mặt, ta không dám hứa sẽ đứng đầu, nhưng ít nhất có thể khiến cho Đại Nhật sơn các ngươi có thêm một người trong nhị thập tứ kiệt Thanh Long Bảng".
"Cảm tạ!"
"Cảm tạ cái gì? Ta cũng là đệ tử của Đại Nhật sơn mà!"
Tần Ninh chỉ sang lệnh bài bên hông mình, cười nhạt nói.
Bốn người cùng rời khỏi sơn cốc.
Đi loanh quanh khắp Đại Nhật sơn.
Cuối cùng, bốn người tới một cái sơn cốc khác.
Mà sơn cốc giờ này có mấy con quái vật khổng lồ, an tĩnh ngồi xổm ở nơi đó.
Nhìn kỹ thì thấy chúng có thân thể cao trăm trượng, đang nằm cuộn trên mặt đất giống như ngủ gật.
"Thánh thú tam phẩm, Hóa Phong Thánh Diên!"
Hóa Phong Thánh Diên có lực công kích không mạnh, tính tình cũng khá là ôn hòa, cực kì thích hợp làm thánh phú phi hành.
Tây Vực cách Trung Vực cũng không gần lắm, cũng không phải là không thể phi hành tới.
Thế nhưng như vậy thì quá mất mặt!
Dù sao cũng là Thánh Nhân, Địa Thánh, có một con thú cưỡi thì cũng tỏ ra thân phận cao hơn.
Mà giờ khắc này, sơn cốc đã có hơn mười người.
Dương Tam Tuần giải thích nói: "Lần này tổ chức ở thành Thiên Hạc Trung Vực, cho nên Đại Nhật sơn có tầm trăm vị võ giả xuất phát, chủ yếu là trưởng lão ở cảnh giới Địa Thánh, Thánh Nhân hộ pháp...", "Tham gia so tài có tổng cộng mười người, đây là ước định của tứ đại thế lực, còn đệ tử Địa Thánh khác thì có thể quan sát chiến đấu!"
Tần Ninh gật gật đầu.
Mà lúc này, có ba người kết bạn mà tới.
Ba người kia, hai nam một nữ.
Cô gái mặc kình phục, bên hông có đai lưng, nhìn cũng không thua đấng mày râu.
Mà hai người nam, một vị khí tức nho nhã, một vị lại có dáng người khôi ngô, có vài phần tùy tiện.
"Tam Tuần sư huynh!"
Ba người nhìn thấy Dương Tam Tuần thì đều khách khí hành lễ.
Dương Tam Tuần lịch sự đáp lễ.
"Đây là Tần Ninh sư đệ, Thạch Cảm Đương sư đệ, hai trong đội ngũ mười người xuất chiến!"
Dương Tam Tuần giới thiệu nói: "Đây là ba vị, Hứa Hoảng, nhị thập tứ kiệt người thứ mười bốn, Lục Minh Nguyệt, nhị thập tứ kiệt người thứ mười bảy, Liễu Truyền Khôn, nhị thập tứ kiệt người thứ hai mươi!"
"Sáu người chúng ta sẽ xuất chiến lần này".
"Còn bốn người vẫn chưa tới...", Tần Ninh nghe vậy thì lại nhíu mày nhìn Dương Tam Tuần.
Dương Tam Tuần vội vàng kéo lại Tần Ninh, thấp giọng nói: "Ta biết Tần huynh không muốn tham chiến, nhưng nhỡ đâu ngươi thấy giao thủ kịch liệt lại muốn thử quyền cước thì sao? Cho nên ta liền giúp ngươi tranh thủ một vị trí, Tần huynh chớ trách, ngươi có thể không tham chiến mà!"
Tần Ninh không nói thêm gì nữa.
Cái tên này...
Mà lúc này, có ba người cũng đi tới chỗ cửa cốc.
"Dương Minh Sinh sư huynh!"
Tề Thải Nguyệt giờ phút này thấp giọng nói.
Tần Ninh cũng nhìn sang.
Dương Minh Sinh! Thần thái lạnh nhạt, có vẻ hơi cao ngạo lãnh đạm, gã đi thẳng vào sơn cốc, nhưng khi nhìn thấy Dương Tam Tuần thì cũng khẽ gật đầu.
Gã cũng chả có tâm tình đi để ý người khác.
"Hai người bên cạnh gã là Lý Uyên và Khổ Tồn Kiếm, cũng thuộc đội ngũ mười người tham chiến, Địa Thánh nhị phách, không thể khinh thường".
Dương Tam Tuần cười nói: "Lý Uyên cùng Khổ Tồn Kiếm những năm gần đây có tiến bộ rất lớn, lần này có lẽ sẽ được thứ hạng tốt!"
Liễu Truyền Khôn kia giờ phút này mở miệng: "Tốp mười trong nhị thập tứ kiệt Thanh Long Bảng cơ hồ đều là Địa Thánh tam phách, từ mười một đến hai mươi tư cũng là Địa Thánh nhị phách".
"Toàn bộ Thanh Châu này có không ít thiên tài Địa Thánh nhị phách, thế nhưng muốn từ số đông đó mà giết đến tốp hai mươi bốn thì khó khăn cỡ nào chứ?"
Dương Tam Tuần gật đầu.
Hứa Hoảng, hạng mười bốn trong nhị thập tứ kiệt Thanh Long Bảng.
Lục Minh Nguyệt là người thứ mười bảy.
Liễu Truyền Khôn là người thứ hai mươi!
Ba người này đều là Địa Thánh nhị phách.
Chỉ là đối với các đại thiên kiêu, coi như cùng cảnh giới đi nữa, bởi vì tu hành thánh quyết và sử dụng thánh khí khác nhau, cùng với độ khống chế hồn lực khác biệt nên cũng sẽ xuất hiện thực lực khác biệt cực lớn.
Mười đệ tử tham chiến đã xuất hiện chín.
Còn có một người dường như vẫn chưa tới?
Tề Thải Nguyệt không khỏi hỏi: "Dương sư huynh, còn một người là ai vậy?"
Dương Tam Tuần mỉm cười, vừa muốn mở miệng nói chuyện thì ở ngoài sơn cốc đột nhiên hiện lên một trận gió thoảng, có mấy người xuất hiện bất ngờ.
Bình luận facebook