• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 1116-1120

Chương 1116: Lôi Vương

"Hừ, cho dù ngươi biết Âm Dương Thiên Nhân Đạo thì thế nào?"

Hoàng Nhất Lôi khẽ nói: "Chẳng qua là Thiên Nhân Đạo, làm sao có thể đánh đồng với Vương Giả?"

"Vậy ngươi lo lắng làm gì?"

Tần Ninh lạnh nhạt nói: "Chỉ là Thiên Nhân Đạo mà thôi, ngươi lo lắng cái gì?"

Lời tuy là nói vậy, thế nhưng ánh mắt Hoàng Nhất Lôi nhìn Tần Ninh vẫn cẩn thận không thôi.

Kẻ này không phải loại lỗ mãng.

Giết được Vạn Nguyên.

Diệt được Quy Nhất.

Đồ được Thiên Nhân.

Hiện tại, Tần Ninh đối mặt với Lôi Vương là ông ta mà vẫn tự tin như cũ.

Ông ta không tin Tần Ninh chỉ biết mù quáng chém giết.

Sở Thanh Phong cùng Sở Mộng Lâm ở đây, hai người này đều là Thiên Nhân thất bộ, sự tồn tại đỉnh cao này hoàn toàn có thể ngăn chặn ông ta.

Nhưng Tần Ninh cũng không làm như thế mà trực tiếp ra trận.

Đây là cuồng vọng tự đại sao?

Không phải!

Đây là sự tự tin của Tần Ninh.

"Bổn vương lo lắng? Hừ!"

Hoàng Nhất Lôi giờ phút này sải bước ra, sức mạnh toàn thân tụ tập.

"Bổn vương đang nghĩ làm sao không giết ngươi mà giữ lại mạng của ngươi đây".

"Toàn bộ Thanh Ninh các cực kỳ coi trọng ngươi, nếu là bắt sống ngươi, ta nghĩ Vân Vương cũng sẽ phải chịu khống chế!"

Hoàng Nhất Lôi nói xong, vung ra một quyền.

Quyền phong gào thét, sấm sét tụ tập thành một con sư tử mãnh liệt.

Quanh thân sư tử là sấm sét mang theo một khí tức khiếp người bay thẳng mà xuống...

Sư tử hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, ầm ầm rơi xuống trước mặt Tần Ninh, há miệng trực tiếp cắn xuống.

Lập tức, không gian bốn phía trong mơ hồ như nổ tung ra, vang lên tiếng rẹt rẹt trầm thấp.

"Chút năng lực ấy thôi à, ngươi không chuẩn bị toàn lực ứng phó sao?"

Thanh âm nhàn nhạt lúc này vang lên.

Tần Ninh giờ phút này sải bước ra, cánh tay uốn lượn, nhặt cung cài tên.

Lúc đang thực hiện động tác này, bỗng dưng có cung và tên xuất hiện ngay trước mặt Tần Ninh.

Trường cung và mũi tên đều là màu đen.

Kéo căng, bắn thẳng đến.

Phanh...

Trong lúc ấy, ánh sáng đen nháy giữa trời đất va chạm với ánh sét, tiếng nổ tung vang lên, phảng phất như trang giấy bị xé nứt, các vết rách tràn ngập thiên địa.

Lôi Vương Hoàng Nhất Lôi lúc này hơi ngưng lại bước chân.

Mà đổi thành một bên, mũi tên thứ hai của Tần Ninh đã cách không mà tới.

Mũi tên vốn chỉ là dài hơn một mét.

Thế nhưng hai người cách xa nhau ngàn mét.

Kiếm xông về phía trước, tốc độ càng lúc càng nhanh, kích thước càng ngày càng dài.

Chớp mắt, mũi tên hóa thành trăm mét, thẳng hướng mi tâm của Lôi Vương mà đi.

"Lôi Hóa Vạn Pháp!"

Tiếng quát khẽ vang lên, từng luồng sấm sét trước người Lôi Vương Hoàng Nhất Lôi lúc này đột nhiên bị ngưng tụ thành một quả cầu sấm sét.

Quả cầu sấm sét cũng không lớn, nằm ở giữa hai tay.

Nhưng khi mũi tên dài trăm mét kia đụng vào quả cầu sấm sét thì đã hoàn toàn bị trói lại.

Hoàng Nhất Lôi quát khẽ một tiếng, hai tay chỉ lên trời.

Quả cầu sấm sét mang theo mũi tên giờ phút này xông thẳng về phía chân trời.

Oanh...

Dần dần, trên bầu trời vang lên tiếng nổ tung.

Âm thanh nổ ầm ĩ làm vỡ nát cây cối cùng dáng núi xung quanh dãy núi.

Toàn bộ bầu trời lúc này bộc phát ra ánh sáng cầu vồng, phảng phất như cầu vồng vỡ tan.

Ánh sáng cầu vồng bao trùm toàn bộ thiên địa.

Trong chớp nhoáng này, ánh mắt mọi người ngưng trệ.

Trong tích tắc, bọn họ thậm chí còn cảm giác trời đất như muốn đổ sụp xuống.

Tần Ninh thấy cảnh này, ánh mắt khẽ nhúc nhích.

Mũi tên thứ ba lúc này được bắn ra.

Tiếng xé gió vang lên.

Oanh...

Tiếng nổ tung truyền tới.

Hoàng Nhất Lôi giờ phút này hơi thay đổi ánh mắt.

Ánh mắt lạnh lẽo, Hoàng Nhất Lôi lật bàn tay.

Một lôi ấn xuất hiện.

"Xem ra ngươi đánh nhau rất giỏi, đã như vậy ta cũng không lo lắng sẽ trực tiếp giết chết ngươi".

Lôi ấn lúc này trực tiếp rơi xuống.

Oanh...

Mũi tên vọt thẳng ra ngoài.

Hoàng Nhất Lôi quát lên: "Xem ra ngươi cũng chỉ có khả năng này mà thôi".

Quát khẽ một tiếng.

Hoàng Nhất Lôi trở tay, từng luồng lôi ấn được ngưng tụ.

Từng đường lôi ấn đột nhiên ngưng tụ thành bầu trời đầy sao.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều cảm giác được sức mạnh ngưng tụ thành một luồng sơn hải.

Nhưng luồng sơn hải này hoàn toàn chỉ nhằm vào một mình Tần Ninh.

Trong chốc lát, từng đường lôi ấn ngưng tụ thành một tấm võng lớn, bao phủ đi xuống.

Giờ khắc này, đám người ngơ ngác.

Vừa rồi bọn họ đã tận mắt nhìn thấy.

Một đường lôi ấn của Hoàng Nhất Lôi đã ngăn cản một kích cực kỳ bá đạo của Tần Ninh.

Mà bây giờ, không phải một đường mà là ngàn vạn đường.

Lúc này, chênh lệch trở nên cách xa ngàn dặm.

Võng lôi ấn lúc này trực tiếp bắn xuống.

Oanh...

Đường lôi ấn thứ nhất rơi xuống.

Ầm ầm...

Đường thứ hai rơi xuống.

Từng đường lôi ấn rơi xuống, mặt đất trên toàn bộ dãy núi Nguyệt Lan phảng phất xuất hiện vô số vết rách.

"Đáng chết!"

Sở Thanh Phong giờ phút này khẽ quát một tiếng, cùng Sở Mộng Lâm nâng hai tay lên.

Từng đường linh khí giống như đang ngưng tụ thành những cành cây lan tỏa ra khắp mặt đất.

Nhóm Cốc Tân Nguyệt, Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư giờ phút này lần lượt bị bao bọc ở bên trong.

Mà lôi ấn trên đỉnh đầu nổ tung tạo ra dao động vẫn khiến cho bọn họ tái mặt, thế đứng bất ổn.

Quá mạnh mẽ!

Đây chính là cảnh giới Vương Giả.

Long trời lở đất, di sơn đảo hải.

Không khoa trương chút nào!

Từng hành động của Vương Giả khiến cho người ta chịu phải xung kích mang theo sức phá hoại cực lớn.

Mọi người xung quanh, ngoại trừ số ít cường giả cảnh giới Thiên Nhân còn có thể tiếp nhận ra thì cho dù là cảnh giới Quy Nhất hay Vạn Nguyên cũng đang mặt cắt không còn một giọt máu.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều cảm giác được sức lực trong thân thể của mình đang tán loạn.

Thạch Cảm Đương giờ phút này nắm chặt hai tay, cắn răng nói: "Đây chính là Vương Giả sao?"

"Một bàn tay liền có thể chụp chết ta".

Lý Nhàn Ngư ở một bên càng là khổ sở nói: "Ta nghĩ là không cần đến một bàn tay đâu".

Thạch Cảm Đương nghe đến lời này lại không phản bác.

Đúng là không cần phản bác.

Chỉ nguyên hơi thở Vương Giả đã đủ để tiêu diệt hắn ta.

Cốc Tân Nguyệt giờ phút này cũng không mở miệng.

Mà chỉ nhìn lên không với vẻ mặt lo lắng.

Tần Ninh sao rồi?

Thạch Cảm Đương giờ phút này mở miệng nói: "Cốc sư nương yên tâm, sư tôn chắc chắn sẽ không sao đâu".

Cốc Tân Nguyệt im lặng gật đầu.

Tần Ninh nếu dám làm thì nhất định có nắm chắc.

Chỉ là chuyện hôm nay vượt qua dự liệu của mọi người quá nhiều.

Lúc đầu, chỉ nguyên Thiên Nhân xuất hiện đã là cực kì hiếm thấy.

Nhưng bây giờ lại xuất hiện cả Vương Giả.

Thiên Đế các quyết tâm lần này sẽ không dừng tay.

Tần Ninh có thể đối phó một Vương Giả, nhưng nếu hai thì sao...

Cốc Tân Nguyệt không biết.

Nàng không biết Thiên Đế các rốt cuộc tồn tại bao nhiêu Vương Giả.

Hiện tại bốn các vệ Thiên, Địa, Huyền, Hoàng cùng các chủ Thiên Đế các có thể xác định đều là Vương Giả.

Một Thiên Đế các, ngũ đại Vương Giả

Đây vẫn chỉ là những gì bọn họ biết hiện tại.

Những người bọn họ không biết thì sao?

Toàn bộ đại lục Vạn Thiên này có bao nhiêu cảnh giới Vương Giả? Không hơn trăm người mà thôi!

Giờ khắc này, Sở Thanh Phong cùng Sở Mộng Lâm nhìn mọi người, quát lên: "Toàn bộ những ai ở dưới cảnh giới Thiên Nhân lập tức rút ra ngoài trăm dặm".

Người Thanh Ninh các tức thì tản ra.

Chỉ là giờ phút này hai bên đang giao chiến, muốn tản ra rất khó khăn.

Giờ khắc này, Lôi Vương Hoàng Nhất Lôi đứng giữa không trung, chắp tay nhìn phía dưới.
Chương 1117: Chiến Vương Giả

Ông ta chẳng buồn quan tâm sự sống chết của những mạng người bên dưới, cho dù là người của Thiên Đế các cũng vậy.

Chưa đến Vương Giả thì đều là giun dế.

Thiên Nhân cũng vậy.

Lần này có thể bắt sống Tần Ninh, chết bao nhiêu người cũng không đáng kể.

"Ừm?"

Chỉ là đột nhiên, ánh mắt của Lôi Vương lại trở nên kinh ngạc không thôi.

Bóng dáng Tần Ninh lúc này dần dần xuất hiện.

Một khí mạnh mẽ dần dần được ngưng tụ.

Tần Ninh bước chân trên không, không ngừng đi ra.

Hắn càng ngày càng tới gần Lôi Vương.

"Xem ra ngươi thật là có chút bản lĩnh".

Ánh mắt Lôi Vương Hoàng Nhất Lôi lấp lóe.

"Cảnh giới Vương Giả của ngươi, mạnh mẽ nhất là công kích linh thức!"

"Không định vận dụng ra à?"

Tần Ninh giờ phút này cười nói.

"Ta sợ trực tiếp giết ngươi, như vậy lại không có cơ hội bắt sống ngươi".

"Vậy thì hết cách rồi", Tần Ninh giang tay ra nói: "Như vậy ngươi sẽ chết rất thảm".

"Thật sao?"

"Thật!"

Tần Ninh gật đầu.

Sau lưng đột nhiên xuất hiện một mũi tên.

Mũi tên hóa thành một tia chớp, trong nháy mắt thẳng hướng Hoàng Nhất Lôi.

Không giống với lúc trước, mũi tên này cũng không khuếch trương.

Dài hơn một mét, cuối cùng chỉ là dài hơn một mét.

Thế nhưng khí thế lại là vô cùng ngưng tụ.

Hoàng Nhất Lôi giờ phút này vung một chưởng ra.

Một đường lôi ấn chồng chất thành hình dáng chiếc nhẫn lúc này trực tiếp bao lấy mũi tên kia.

Mắt thấy mũi tên bị ngăn cản.

Nhưng ngay tại giờ phút này, một ánh sáng đột nhiên lóe lên một cái rồi biến mất.

Ở vị trí đầu mũi tên kia đột nhiên xuất hiện một mũi tên nhỏ bé.

Mũi tên phá không mà ra, trực diện tấn công.

Phốc...

Một dòng máu tuôn ra.

Huyết dịch nhàn nhạt mang theo một tia nặng nề, rơi xuống đại địa, phát ra tiếng nổ ầm ầm như là đá lớn rơi xuống biển.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Lôi Vương.

Bị thương.

Tần Ninh giờ phút này nhìn Hoàng Nhất Lôi, sắc mặt cũng không nhẹ nhõm cho lắm.

"Không nghĩ tới ngươi lại có thể tránh khỏi".

Tần Ninh từ từ nói.

Giờ khắc này, ánh mắt của Hoàng Nhất Lôi mang theo một tia lạnh lùng.

Gương mặt xuất hiện một vết trầy, máu tươi tí tách rơi xuống.

Bị thương.

Ông ta đường đường là Vương Giả cao cao tại thượng, ấy thế mà lại bị đả thương.

Bị Tần Ninh gây ra vết thương.

Vô cùng nhục nhã.

"Tần Ninh, ngươi thật sự chọc giận ta rồi đấy!"

Hoàng Nhất Lôi giờ phút này sải bước ra.

Đột nhiên, dưới chân ông ta.

Từng ánh sáng sấm sét hóa lớn, không ngừng mở rộng, không ngừng tăng trưởng.

Trong nháy mắt, ánh sáng bắn ra bốn phía, tiếng sấm xuất hiện khắp nơi trên đất.

"Thiên Lôi Vạn Bạo!"

Từng đường âm thanh tàn bạo vang lên.

Tiếng sấm bạo liệt khiến cho không ít người thấy hai lỗ tai chấn động.

Từng tiếng bạo liệt vang lên, không khí xung quanh phảng phất như bị dẫn động.

Lúc này, tiếng bạo liệt càng ngày càng vang.

"Tần Ninh, ngươi nhất định phải chết".

Sau đó, âm thanh bạo liệt kia tràn ngập đến trước mặt Tần Ninh.

Chỉ thấy không khí xung quanh xuất hiện vô số vết rách, từng con lôi xà lúc này xông ra, quấn quanh thân thể Tần Ninh.

Thấy cảnh này, Tần Ninh không chút hoang mang.

"Lôi Thúc Thân!"

Từng con lôi xà lúc này trói buộc quanh thân Tần Ninh, ánh sét lấp lóe.

"Ngươi chỉ có chút bản lãnh này thôi sao?"

Tần Ninh giờ phút này bước ra.

Ong ong...

Hai tiếng vù vù vang lên trên vai.

Đột nhiên, ở hai bên bả vai của Tần Ninh.

Xuất hiện hai thanh quyền trượng.

Một thanh quyền trượng thẳng tắp, trên đỉnh có một ánh dương chói lọi.

Mà trên đỉnh thanh quyền trượng còn lại thì là tàn nguyệt.

Hai thanh quyền trượng lúc này đứng sừng sững ở bên cạnh Tần Ninh.

"Âm Dương Thiên Nhân Đạo, Âm Dương Lưỡng Cực Sát!"

Một câu hét lên.

Nhật nguyệt phía sau Tần Ninh giao thoa, thiên địa lúc này ảm đạm thất sắc.

Phảng phất như bên người Tần Ninh xuất hiện một mặt trời và mặt trăng mới, hoàn toàn thắp sáng mặt đất.

Mặt trời cùng mặt trăng tụ tập, ngưng tụ mà ra, ánh sáng lúc này phảng phất như giao nhau tại một chỗ.

"Giết!"

Tần Ninh hét lên.

Tiếng sát phạt lại vang lên.

Từng luồng ánh sáng từ trên trời giáng xuống.

Tiếng ầm ầm vang lên.

Trong chớp nhoáng này, mọi người đều cảm giác được.

Một sức mạnh âm dương cực hạn lúc này ngưng tụ mà ra.

Trong chốc lát, nhật trượng cùng nguyệt trượng trực tiếp tấn công Hoàng Nhất Lôi.

"Hừ!"

Hoàng Nhất Lôi hai tay khoanh trước ngực, từng ánh sét tổ chức thành những dòng chữ rườm rà như là trang sách rơi xuống.

"Phá!"

Nhật trượng cùng nguyệt trượng giờ phút này đánh xuống.

Hai luồng ánh sáng một trắng một đen vặn vẹo đến cùng một chỗ như là dây leo, trực tiếp giết ra.

Keng...

Tiếng va chạm trầm thấp vang lên.

Hai đường ánh sáng lúc này quét sạch ra.

Ánh sét trùng thiên, đường sáng đen trắng theo sát bên kia.

Phanh...

Tiếng nổ tung bắn ra.

Nhưng lần này là ở phía chân trời.

Tiếng nổ lại tiếp tục truyền khắp trăm dặm.

Chỉ là cũng may, lần này là hướng lên trên trời.

Nếu không, chỉ sợ rằng dãy núi Nguyệt Lan sẽ bị hủy đi hơn phân nửa.

Ánh sáng cùng ánh sét đan xen va đập vào nhau.

Dần dần, ánh sáng đen trắng kia chiếm thế thượng phong, áp chế lấy ánh sét.

"Sao lại thế được..."

Lần đầu tiên sắc mặt Hoàng Nhất Lôi lộ ra vẻ không thể tin nổi.

"Làm sao lại không cơ chứ..."

Tần Ninh lạnh nhạt nói: "Thanh Phong Thiên Nhân cùng Nguyệt Diệp Thiên Nhân đều là sự tồn tại Thiên Nhân thất bộ đỉnh cao".

"Hai người dốc cả một đời chế tạo hai pho tượng là tượng Thanh Nguyệt!"

"Cùng tâm huyết cả đời của bọn họ - Vạn Thể Thiên Văn".

"Cùng với... thuật điêu khắc mà U Vương sáng tạo vì hai vợ chồng này - Âm Dương Thiên Nhân Đạo!"

"Dù ngươi là Vương Giả, ta cũng có thể giết!"

Giờ khắc này, giọng nói của Tần Ninh mang theo một tia lạnh nhạt.

Hoàng Nhất Lôi lại lạnh lùng đáp: "Tần Ninh, ngươi vẫn nhất quyết chống lại à?"

"Đừng cho là ta không biết, đằng sau lớp áo giáp kia, chỉ sợ là thân thể của ngươi đã không chịu nổi rồi nhỉ?"

"Thuật điêu khắc mạnh mẽ như vậy, ngoại lực là giải phóng sức mạnh, nhưng trọng điểm vẫn là thân thể của võ giả như cũ".

"Ngươi dù có bộc phát ra thực lực của Vương Giả nhưng cũng chỉ được trong thời gian ngắn mà thôi".

"Thân thể của ngươi sẽ không chịu nổi".

Lời này vừa nói ra, Tần Ninh lại nhịn không được mà bật cười.

"Ngươi cười cái gì?"

"Ta cười cái gì?"

Tần Ninh lại nói: "Ngươi nói không sai, Vạn Thể Thiên Văn Thanh cùng tượng Nguyệt Song đều có ngoại lực cực kỳ bá đạo".

"Nếu linh cảnh Tụ Dương căng hết cỡ thì có thể phát huy ra sức mạnh của cảnh giới Quy Nhất là xong đời".

"Đáng tiếc... Thân thể của ta lại tương đối mạnh".

Đối với cường độ thân thể của bản thân, Tần Ninh chưa từng có bất kỳ lo âu nào.

Từ cảnh giới Cửu Môn đến linh cảnh Tụ Dương.

Hắn một mực lấy tu thân làm chủ.

Lại thêm Cửu Linh Tinh Thần Quyết xem như đã hoàn toàn ngưng tụ khí Cửu Linh.

Mạnh như vậy, hắn chịu được

"Mạnh miệng vậy, để xem ngươi rốt cuộc có thể kiên trì được bao lâu", Hoàng Nhất Lôi khẽ quát một tiếng, Lôi Linh trong tay bộc phát càng mạnh hơn.

Trong chớp nhoáng này, tất cả mọi người ngẩng đầu lên nhìn, nhưng chỉ nhìn thấy ánh sét kia hóa thành một con rồng xông về phía chân trời.

Dưới sự duy trì của Hoàng Nhất Lôi, lôi long trở nên càng thêm to lớn.

Tần Ninh mỉm cười.

Ánh sáng đen trắng lúc này quấn quanh lấy, tốc độ cũng kịch liệt gia tăng.

"Trảm!"

Nói rồi, hai đường vân lúc này như hóa thành một đường âm dương song kiếm.

Ánh kiếm thẳng tắp, uy lực chấn thiên.

Trong chớp nhoáng này, Tần Ninh như là từ một con mãnh hổ tiến hóa thành một con mãnh hổ Thương Lan, mạnh mẽ vô cùng.

Hoàng Nhất Lôi càng thêm ngạc nhiên.

"Làm sao lại có thể như vậy chứ?"

Ánh mắt Hoàng Nhất Lôi kinh ngạc vạn phần.
Chương 1118: Lại một vị Vương Giả

Làm sao lại…

Vì sao cho đến giờ rồi mà Tần Ninh vẫn còn sức?

"Cực hạn tối đa của Âm Dương Thiên Nhân Đạo không phải tại cảnh giới Thiên Nhân mà là cảnh giới Vương Giả".

"Có điều, lúc trước Thanh Phong Thiên Nhân cùng Nguyệt Diệp Thiên Nhân còn chưa đạt tới cảnh giới Vương Giả cho nên mới không thi triển ra được sức mạnh bá đạo nhất của quyết này".

"Mà bây giờ, Âm Dương Song Kiếm này mới là điểm bá đạo nhất của Âm Dương Thiên Nhân Đạo!"

"À, không đúng, nói đúng ra là Âm Dương Vương Giả Đạo!"

Nói xong, đường vân đen trắng kia ngưng tụ ra một thanh kiếm nửa đen nửa trắng, phân biệt rõ ràng.

Ánh kiếm trực tiếp đánh xuống đạo đạo ánh sáng lúc này hội tụ.

Màu đen như là vực sâu.

Màu trắng như là hạo dương.

Màu sắc đen trắng mang theo sức mạnh thay đổi cực kỳ mạnh mẽ, tỏa ra khí cơ khủng bố.

Từng sợi từng luồng nối tiếp nhau, cơ hồ là bao phủ cả mặt đất.

Ánh sáng đen trắng hoàn toàn bao phủ ánh sét của Hoàng Nhất Lôi.

Tần Ninh giờ phút này vùn vụt lao lên.

Ánh kiếm kia lúc này phảng phất như ngầm hiểu theo ý của Tần Ninh.

"Âm Dương Vương Giả Đạo".

"Vương Giả Chi Trảm!"

Nói xong, cự kiếm đen trắng giờ phút này bỗng dưng trực tiếp chém xuống dưới.

Ánh mắt Tần Ninh không thay đổi.

Chỉ là nhìn kỹ lại, trong hai mắt bên hắn ẩn chứa một sự kiên quyết.

Sát phạt kiên quyết!

Trường kiếm lúc này trực tiếp chém xuống.

Hoàng Nhất Lôi thấy cảnh này, sắc mặt biến đổi.

Khi ánh sét phun trào.

Một bóng người khổng lồ xuất hiện trước mặt Hoàng Nhất Lôi.

Người khổng lồ kia thân mang lôi khải, hóa thân thành ánh sáng sấm sét, cầm một tấm khiên sấm sét.

Khí tức mạnh mẽ quét ra từng sóng.

Giống như biển sấm sét, thiên địa như bị bao phủ bởi sấm sét.

Cùng lúc đó, thân thể to lớn kia ngưng tụ ra một cây mâu dài trước người.

Mọi người bên dưới thấy cảnh này thì chỉ thấy kinh ngạc trong lòng.

Phảng phất trong nháy mắt này, sức mạnh được ngưng tụ tới cực điểm.

Khiên lôi cùng lôi mâu lúc này tụ tập, vô hình trung khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo và âm trầm.

Khí tức sát phạt lạnh lẽo.

Mạnh mẽ khiến người ta cảm thấy không cách nào ứng phó chính diện, thậm chí không dám nhìn dù chỉ một chút.

Ánh mắt Hoàng Nhất Lôi tập trung vào cơ thể Tần Ninh.

Người thanh niên này!

Chỉ ở linh cảnh Tụ Dương mà có thể ép ông ta đến bước này.

Vô cùng nhục nhã!

Nhưng càng là như thế, ông ta càng cần tỉnh táo lại.

Điều này nói rõ Tần Ninh không tầm thường!

Mạnh mẽ bất phàm!

Ông ta nhất định phải toàn lực ứng phó mới có thể giết chết kẻ này.

"Trảm!"

Thanh kiếm đen trắng trước người Tần Ninh đã chém xuống.

Mà bên kia, khiên lôi trước mặt Hoàng Nhất Lôi không lui giữ mà trực tiếp bắn ra.

Thấy cảnh này, Tần Ninh không chỉ không lùi bước mà còn tấn công trực diện.

Tiếng “vù vù” lúc này đột nhiên vang lên.

Mặt đất nổ tung..

Chém xuống một kiếm.

Thiên băng địa liệt.

Bầu trời ngay lúc này ảm đạm không ánh sáng.

Toàn bộ thế giới phảng phất như trở nên hoàn toàn yên lặng.

Két...

Thanh âm thanh thúy lúc này vang lên.

Khiên lôi trước ngực Hoàng Nhất Lôi xuất hiện một vết nứt.

Mà cùng lúc đó, tượng Thanh Nguyệt ngoài thân Tần Ninh cũng xuất hiện vết rách.

Sắc mặt Hoàng Nhất Lôi hung ác, vung thẳng trường thương về phía Tần Ninh.

Ông ta thấy được Tần Ninh lúc này đã không chịu nổi nữa.

Tượng Thanh Nguyệt đúng là rất mạnh mẽ, là tâm huyết một đời của hai cường giả Thiên Nhân đỉnh cấp.

Thế nhưng Tần Ninh cũng không mạnh mẽ.

Một kích này nhất định phải lấy mạng của Tần Ninh.

Trường mâu giờ phút này phóng lên tận trời, va chạm với kiếm đen trắng đang rơi xuống kia.

Ông...

Giữa thiên địa, hào quang một trắng một đen cùng màu xanh kia ngưng tụ đến một điểm.

Trong chớp nhoáng này, tất cả mọi người đều cảm thấy trời đất trở nên yên lặng một chút.

Sau đó, tất cả cùng nhìn thấy một điểm lấy hai người làm trung tâm đột nhiên khuếch tán ra thành một quả cầu.

To lớn vô cùng!

Sắc đen trắng cùng màu xanh cắn nuốt lẫn nhau...

Rầm rầm rầm...

Trong tích tắc, tiếng nổ tung vang lên.

Thiên địa lúc này triệt để bị ánh sáng kia bao phủ lại.

Mọi người giờ phút này cảm thấy trước mắt đều là hắc ám vô tận.

Càng ngày càng tối.

Thẳng đến cuối cùng, phảng phất như hoàn toàn mất phương hướng.

Đây hết thảy như là tiến vào địa ngục, đánh mất bản thân, trầm luân bản thân.

Dần dần, trong không gian xuất hiện một bóng người.

Hoàng Nhất Lôi mặc trường bào đứng giữa không trung giờ phút này thở hồng hộc tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng không ngừng có máu tươi nhỏ xuống.

Máu tươi ảm đạm nhỏ xuống mặt đất như là kim thạch rơi xuống đất.

Mà cùng lúc đó, cánh tay trái của Hoàng Nhất Lôi đã trống rỗng.

Toàn bộ cánh tay trái bị người trực tiếp chặt xuống.

Hoàng Nhất Lôi oán độc nhìn về người đối diện.

Nơi đó là một người mặc đồ trắng đứng yên.

Pho tượng con rối trên người đã bị tàn phá không chịu nổi.

Lộ ra thân thể mang theo từng vết rách, máu tươi còn chưa khô.

Vết rách kia nhìn như là đồ sứ vỡ vụn, đáng sợ bất ngờ.

Mà nhìn kỹ lại, trước ngực thình lình xuất hiện một lỗ máu.

Lỗ máu không phải là do trường mâu mà là một vết kiếm.

Giờ khắc này, hai người đứng cách không.

Mọi người bên dưới lần lượt lấy lại tinh thần, thấy cảnh này thì kinh ngạc không thôi.

"Sư tôn..."

"Tần Ninh..."

"Tần công tử..."

Người của Thanh Ninh các đều mang ánh mắt hoảng sợ.

Lưỡng bại câu thương?

Giờ này khắc này, Hoàng Nhất Lôi muốn mở miệng.

Chỉ là, miệng vừa mở ra thì một ngụm máu tươi lúc này trực tiếp phun ra, cả người cũng không còn cách nào đứng lơ lửng trên không mà rơi xuống trên mặt đất.

Tần Ninh giờ phút này vẫn đứng tại giữa không trung như cũ, nhìn Hoàng Nhất Lôi.

"Đến đều đến rồi, cũng đã xuất thủ, vì cớ gì mà không hiện thân?"

Thanh âm đạm mạc vang lên từ trong miệng Tần Ninh.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều là tâm thần xiết chặt.

Lại có người đến nữa?

"Ha ha..."

Một tiếng cười nhạt lúc này vang lên.

Ở giữa hư không có một bóng người bỗng dưng xuất hiện.

Một bộ áo bào đen, dáng người hùng vĩ, toàn thân bao phủ sau lớp áo bào, xung quanh là sương đen mờ ảo tạo cho người ta một cảm giác cực kì âm trầm đè nén.

Mà khi thế mạnh mẽ áp chế kia khiến bọn họ không thể nói nên lời.

Khí thế kinh khủng bậc này.

Bọn họ cũng đã cảm nhận được.

Từ trên thân Hoàng Nhất Lôi.

Vương Giả!

Lại một vị Vương Giả xuất hiện.

Giờ khắc này, Sở Thanh Phong cùng Sở Mộng Lâm lạnh lùng phóng lên bên cạnh Tần Ninh.

"Công tử".

Nhìn thấy Tần Ninh toàn thân thương tích, hai người cũng không biết nên xử trí như thế nào.

Chỉ có thể quay chung quanh Tần Ninh, nhìn chằm chằm người kia.

"Nghe đồn các chủ Thiên Đế các chưa từng hiện thân, dù là tứ đại các vệ cũng gần như chưa từng thấy chân thân của các chủ Thiên Đế các!"

Sở Thanh Phong giờ phút này cẩn thận nói: "Vậy chắc hẳn ngươi là các chủ rồi?"

"Huynh muội họ Sở dưới trướng vân Vương, Thiên Nhân thất bộ, có thể kháng Vương Giả!"

Người áo đen nói với giọng khàn khàn, cười: "Có thể làm cho Vân Vương phái các ngươi đích thân đến bảo hộ vị Tần Ninh công tử này, vậy ắt hẳn Tần Ninh công tử có thân phận không tầm thường".

"Vậy... có quan hệ cỡ nào với Cửu U Đại Đế - sư tôn của Vân Vương đây?"

Người áo đen nói với giọng trêu tức.
Chương 1119: Chào tạm biệt

Giờ khắc này, Sở Thanh Phong và Sở Mộng Lâm mang ánh mắt bất thiện.

"Có quan hệ gì cũng không tới phiên ngươi quan tâm".

Thanh âm đạm mạc lúc này vang lên.

Tần Ninh giờ phút này nhìn về phía người áo đen kia, lau đi vết máu tươi ở khóe miệng, cười nói: "Các chủ Thiên Đế các? Cuối cùng cũng cam lòng xuất hiện rồi?"

"Chỉ có điều, tốt xấu gì cũng phải lấy chân thân xuất hiện cho thỏa đáng chứ?"

Nghe đến lời này, người áo đen cũng không mở miệng.

Tần Ninh cười nói: "Nếu dám xuất hiện thì cũng tự giới thiệu đi?"

Nghe đến lời này, người áo đen kia từ từ nói: "Đế Lâm Thiên!"

Đế Lâm Thiên?

Tần Ninh nhìn người áo đen.

"Các chủ Thiên Đế các, Đế Lâm Thiên sao?"

Sở Thanh Phong cùng Sở Mộng Lâm giờ phút này cũng khẽ nhúc nhích ánh mắt.

Đế Lâm Thiên là cái tên mà bọn họ chưa từng nghe qua.

"Tần Ninh, uy hiếp của ngươi quá lớn, hôm nay không thể không trừ bỏ!"

Người áo đen thản nhiên nói: "Chuyện cho tới bây giờ, ta nghĩ ngươi hẳn là không còn sức lực đánh một trận đâu?"

"Ngươi đoán xem?"

Tần Ninh giờ phút này liếm môi, nhếch miệng cười nói: "Chờ ngươi rất lâu rồi".

Nghe vậy, Đế Lâm Thiên rõ ràng khẽ giật mình.

"Như thế cũng rất tốt".

Lời nói từ từ vang lên.

Đế Lâm Thiên nắm tay, trước người bỗng xuất một thanh trường kiếm bắn thẳng đi.

Sở Thanh Phong cùng Sở Mộng Lâm thay đổi ánh mắt, lập tức lấy kiếm nghênh tiếp.

Tần Ninh đứng tại chỗ, ánh mắt không thay đổi.

Keng keng keng...

Một trận ánh kiếm lấp lóe.

Đế Lâm Thiên này xuất thủ không làm cho người ta cảm thấy một khí thế Vương Giả hùng bá.

Thế nhưng mọi người ở phạm vi hơn mười dặm xung quanh nhìn thấy thân ảnh kia thì đều xác định.

Vị này so với Hoàng Nhất Lôi lại càng mạnh hơn.

Bọn họ không thể phản kháng nổi khí thế nghiền ép này.

Thậm chí còn không thể kêu la được câu nào.

Giờ khắc này, mọi người ngơ ngác nhìn lên trên.

Keng keng...

Hai thanh trường kiếm lúc này bị đẩy lui.

Sở Thanh Phong cùng Sở Mộng Lâm tái mét mặt mày, rút lui về sau.

Hai người bọn họ dù sao không phải Vương Giả chân chính.

"Xem ra, không quá ngàn năm, hai người các ngươi liền có thể đến cảnh giới Vương Giả!"

Đế Lâm Thiên lạnh nhạt nói.

"Chỉ là hôm nay hai người các ngươi lại phải chết ở nơi đây".

Lời này vừa nói ra, một khí tức dọa người vào thời khắc này rơi xuống.

"Lời này của ngươi nói ngược lại thật tăng thể diện cho bản thân ngươi quá".

Tần Ninh lúc này lên tiếng.

"Phân ra một nửa sức mạnh tới đây, coi như ngươi mạnh hơn Hoàng Nhất Lôi thì một nửa sức mạnh này của ngươi có thể mạnh đến mức nào?"

Tần Ninh giờ phút này nheo mắt lại.

"Một nửa sức mạnh khác hẳn là đang nhìn Thanh Vân đi?"

Lời này vừa nói ra, Đế Lâm Thiên im lặng.

"Bất kể như thế nào, đại kế của Thiên Đế các không được phép sửa đổi, Tần Ninh, ngươi phải chết".

Nói xong, bàn tay Đế Lâm Thiên lúc này trực tiếp phủ xuống.

Một chưởng đơn giản phủ xuống lại đột nhiên như một cú nổ trong nháy mắt nổ tung ra.

Trong lúc rơi xuống, ánh sáng càng trở nên mạnh mẽ.

Thấy cảnh này, Sở Thanh Phong cùng Sở Mộng Lâm vận dụng sức lực để tấn công.

"Các chủ Thiên Đế các uy phong thật đấy!"

Một tiếng cười nhạt lúc này vang lên.

Thanh âm kia rơi xuống, một thân ảnh đã đi tới trước mặt cả ba người.

Bàn tay vung lên, một ánh sáng lóe lên, hóa thành một sơn phong lao thẳng lên.

Phanh...

Tiếng nổ tung khuếch tán ra.

Hai luồng sức mạnh biến mất, không thấy gì nữa.

"Các chủ!"

"Các chủ!"

Nhìn thấy người đàn ông mặc áo xanh kia, mọi người đều kinh hãi hô lên.

Các chủ Thanh Ninh các.

Dương Thanh Vân

Dương Thanh Vân giờ phút này lại nhìn về phía Tần Ninh.

Nhìn thấy vết thương trên người Tần Ninh, Dương Thanh Vân biến đổi sắc mặt, lửa giận thiêu đốt.

"Đế Lâm Thiên không khỏi quá coi thường bổn vương đi?"

Dương Thanh Vân mỉm cười, từ từ nói: "Ninh Vương, Hoàn Vương, Dục Vương liên thủ liền có thể ngăn cản Dương Thanh Vân ta sao?"

"Tám vạn năm qua ta cũng không chỉ đơn giản đi từ Thiên Nhân đến Vương Giả đâu".

Dương Thanh Vân nói xong, trực tiếp vung ra.

Thân thể Đế Lâm Thiên lúc này không ngừng rút lui.

Thế nhưng công kích của Dương Thanh Vân lại như sét đánh mãnh liệt.

Dương Thanh Vân giờ phút này sải bước ra, toàn thân thể hiện ra một luồng khí thế bá đạo.

Vương Giả.

Cái thế vô địch

Tự nhiên là mạnh mẽ vô cùng.

Đế Lâm Thiên không ngừng né tránh.

Tần Ninh thấy cảnh này thì đứng tại chỗ, không lên tiếng nữa.

Hai đại Vương Giả quyết đấu.

Chỉ là Dương Thanh Vân giống như cực kỳ tức giận, bức bách cho Đế Lâm Thiên không ngừng lùi lại.

Cho dù Đế Lâm Thiên phản kháng cũng bị Dương Thanh Vân ngang ngược bài trừ.

"Thanh Vân Thiên Thần Kiếm!"

Một câu hét lên, trước người Dương Thanh Vân xuất hiện một thanh trường kiếm.

Đế Lâm Thiên thấy cảnh này, ánh mắt khẽ biến đổi.

"Vân Vương, hai người chúng ta sẽ có một trận chiến, nhưng không phải hôm nay".

"Lần này Thanh Ninh các các ngươi may mắn qua ải".

"Tần Ninh, sau này chúng ta sẽ gặp lại lần nữa".

"Chỉ là ngươi có thể ngăn được Thiên Đế các, nhưng có thể ngăn nổi ngũ mạch Ma tộc không!"

Đế Lâm Thiên nói xong, thân ảnh dần dần biến mất.

Hắn ta không có ý định tiếp tục đấu với Dương Thanh Vân.

Hắn ta lần này cũng không phải là chân thân xuất hiện.

Mà bên kia, Hoàng Nhất Lôi cũng đã sớm biến mất.

"Ba người các ngươi còn muốn chạy sao?"

Dương Thanh Vân biết mình không ngăn cản nổi.

Hai vị Vương Giả không muốn đánh, muốn chạy, ông ấy không ngăn nổi.

Chỉ là nhìn thấy mấy phó các chủ Thiên Nhân của Thiên Đế các muốn chạy.

Dương Thanh Vân tức giận hừ một tiếng, một chưởng vỗ xuống.

Lư Diễm, Bạch Tiễn, Đào Trí Tâm giờ phút này thân thể nổ tung..

Dưới cự chưởng, không một chỗ che thân.

Tam đại Thiên Nhân lúc này nổ tung.

Giờ khắc này, ánh mắt người của Thanh Ninh các lạnh lẽo.

"Giết!"

Tứ đại phó các chủ Cầm Kỳ Thư Họa dẫn đầu mọi người tấn công.

Các chủ Thiên Đế các rời đi.

Hoàng Nhất Lôi Lôi Vương rời đi.

Tựa hồ chẳng hề quan tâm thuộc hạ.

Mọi người ở Thanh Ninh các có Vân Vương tọa trấn, giờ phút này chiến ý sục sôi.

Giờ khắc này, trận chiến bên trong dãy núi Nguyệt Lan... dần dần tiến đến kết thúc...

Giờ khắc này, Vân Vương cũng không đuổi theo hai người kia.

Mà đi tới trước mặt Tần Ninh, Dương Thanh Vân giơ tay ra.

"Không cần!"

Tần Ninh thở ra một hơi, nói.

Cốc Tân Nguyệt, Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư và Giang Bạch lần lượt đi tới.

Cốc Tân Nguyệt đau lòng đỡ lấy Tần Ninh.

"Tội gì phải cậy mạnh?"

Một câu mang theo sự đau lòng, giận dữ và trách cứ.

"Ta cũng không cậy mạnh!"

Nghe đến lời này, Dương Thanh Vân gãi đầu, không còn dáng vẻ mạnh mẽ của Vân Vương lúc nãy nữa mà run rẩy cười nói: "Sư nương bớt giận, là đệ tử sai".

"Đệ tử tới chậm!"

Nghe đến lời này, Cốc Tân Nguyệt không có nhiều lời.

Thạch Cảm Đương lại lên tiếng khiển trách: "Dương Thanh Vân, ta đây làm sư đệ liền phải phê bình ngươi hai câu".

"Để sư tôn mạo hiểm ở đây, ngươi lề mà lề mề mới đến... Ngươi đây là..."

Vụt...

Chỉ là Thạch Cảm Đương còn chưa nói xong câu thì đã hóa thành một ánh sáng bay về nơi xa xăm, rơi xuống núi.

Phanh...

Giờ phút này, Lý Nhàn Ngư cùng Giang Bạch đều sững sờ.

Thạch Cảm Đương... tự chịu.

Dương Thanh Vân nhìn Tần Ninh, gãi đầu, đỏ mặt như trẻ con: "Thằng nhóc này qua bao nhiêu năm mà vẫn lải nhải quá nhiều, phiền".
Chương 1120: Tâm tư của Đế Lâm Thiên

Ở xa ngoài ngàn mét, Thạch Cảm Đương cắm đầu vào trong dãy núi, hai chân ló ra ngoài nhưng cũng không ai để ý.

Dương Thanh Vân nhìn Tần Ninh, nhịn không được hỏi han: "Sư tôn có sao không ạ?"

"Ta giải quyết được!"

Tần Ninh từ từ nói: "Có điều Vạn Thể Thiên Văn cùng tượng Thanh Nguyệt xem như hỏng rồi!"

"Không thể giết chết Hoàng Nhất Lôi, đáng tiếc..."

Tần Ninh một mặt tiếc hận.

Dương Thanh Vân lại là nghiêm mặt nói: "Uy của sư tôn, không ai cản nổi".

"Nếu không phải là Đế Lâm Thiên nhúng tay, Hoàng Nhất Lôi cũng không đơn giản chỉ là mất một tay, kẻ đó sẽ phải chết không nghi ngờ".

"Lần này không giết chết, lần sau đồ nhi tự mình xuất thủ chém đầu kẻ này xuống!"

Tần Ninh gật đầu, không có nhiều lời.

Mà nghe đến lời này, mấy người Giang Bạch, Lý Nhàn Ngư lại hơi sững sờ.

Bọn họ chỉ nhìn thấy là Tần Ninh cùng Hoàng Nhất Lôi bị thương.

Tuy nói vết thương bên ngoài cơ thể Tần Ninh nhìn kinh khủng thế, nhưng rõ ràng còn nhẹ hơn Hoàng Nhất Lôi.

Vốn cho rằng là lưỡng bại câu thương.

Hiện tại nghe tới.

Nếu không phải là Đế Lâm Thiên kia nhúng tay vào chiêu đó của Tần Ninh thì có lẽ hắn đã chặt đứt Hoàng Nhất Lôi thành hai nửa rồi?

Nghĩ kỹ lại, thật quá mức kinh khủng.

Chiến Vương Giả và chém Vương Giả là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

"Thanh Ninh các bên đó sao rồi?"

"Tất thảy đều mạnh khỏe, Kim lão tiền bối ở đó, tam vương cũng không có quá nhiều thủ đoạn gì lớn".

"Tam vương rút lui, con lập tức chạy tới!"

Dương Thanh Vân nghiêm túc nói: "Về phần Tây Lan, Nam Lan cùng Đông Lan thì sáu phe thế lực kia chưa có hành động gì".

Tần Ninh cười nói: "Không thấy đám Huyền Ngạn, Bạch Phàm Trần trở về thì những người kia tự nhiên là không có cử động gì".

"Lần này phải tính sổ với bọn chúng".

Dương Thanh Vân hừ một tiếng.

Thanh Ninh các, bá chủ Trung Lan, đại thế lực số một, có Vân Vương tọa trấn.

Đám người này lại muốn liên hợp với Thiên Đế các hủy diệt Thanh Ninh các.

Đáng chết!

Tần Ninh phất tay nói: "Tạm thời đừng hành động thiếu suy nghĩ".

"Lần này ngũ vương của Thiên Đế các hiện thân nhưng lại chỉ lướt qua rồi dừng, cảm giác có chút kỳ quái".

"Ta lo lắng còn có điểm gì mà chúng ta sơ suất".

Dương Thanh Vân nghe đến lời này thì gật đầu: "Sư tôn dưỡng thương quan trọng hơn".

"Ngươi không phải cũng vậy sao?"

Tần Ninh nhìn về Dương Thanh Vân, nheo cặp mắt lại nói: "Ta đại khái nhìn ra vài thứ rồi, Thanh Vân Thiên Thần Kiếm, Kiếm Xuất Thượng Thanh Vân".

"Một kiếm kia của ngươi không có loại lực bộc phát kia".

Dương Thanh Vân nhếch miệng cười nói: "Cũng không đáng ngại, không phiền đến sư tôn phải hao tâm tổn trí về con".

Nghe được lời này của Dương Thanh Vân, Tần Ninh nhìn chằm chằm Dương Thanh Vân.

"Con có thể tự chữa thương!"

Dương Thanh Vân có chút mất tự tin, phản bác một câu.

Chỉ là Tần Ninh im lặng như cũ.

Dương Thanh Vân hoàn toàn mất khí thế, khổ sở nói: "Luyện Ngục Ma nắm vững ma khí của địa ngục, làm tổn thương linh thức của con".

"Những năm gần đây con chỉ là không ngừng áp chế chứ không thể trừ tận gốc".

"Sư tôn cũng biết... linh thức hải bị hao tổn... rất khó khôi phục".

Nghe thấy lời này của Dương Thanh Vân, Sở Thanh Phong cùng Sở Mộng Lâm muốn cười nhưng cũng không dám cười.

Đường đường là Vân Vương chấn nhiếp Trung Lan của đại lục Thương Lan.

Ở trước mặt người ngoài nhất ngôn cửu đỉnh, phóng ra hơi thở Vương Giả thì có ai dám mạo phạm?

Thế nhưng ở trước mặt Tần Ninh thì lại mất hết khí thế.

Như là đứa nhóc nhà hàng xóm.

"Thôi cứ quay về đã!"

Tần Ninh lẩm bẩm: "Mấy ngày nữa dẫn ta đến tâm trái đất xem".

Dương Thanh Vân ngẩn người, lập tức gật đầu.

Một trận đại chiến tiếp tục cho đến bây giờ cũng không có toàn diện bộc phát.

Ngược lại lại khiến cho Tần Ninh cảm thấy như đầu voi đuôi chuột.

Đế Lâm Thiên hiện thân nhưng lại không tiếp tục động thủ, là đang lo lắng cái gì sao?

Tần Ninh cũng không sợ Đế Lâm Thiên xuất thủ.

Chỉ là loại nửa chặn nửa che này lại khiến Tần Ninh cảm giác có chuyện gì đó ẩn ở bên trong.

Chỉ là chuyện cho tới bây giờ, điều đáng tiếc duy nhất chính là chưa giết chết Lôi Vương.

Tần Ninh khoanh chân ngồi xuống.

Giao chiến xung quanh dần chuẩn bị kết thúc.

Mọi người ở Thanh Ninh các chém chết cao thủ Thiên Đế các ở bốn phương tám hướng.

Khu vực dãy núi Nguyệt Lan trở nên rối bời.

Chỉ là hơi thở Vương Giả bộc phát khiến cho người ta cảm giác được sức mạnh chấn thiên động địa.

Người bình thường có ai dám tới gần quan sát?

...

Cùng lúc đó, ở một nơi xa xôi trong đại lục Vạn Thiên.

Hai thân ảnh đứng vững.

Chính là Đế Lâm Thiên cùng Hoàng Nhất Lôi.

Hai đại Vương Giả!

Giờ khắc này, bên cánh tay bị chém đứt của Hoàng Nhất Lôi đã ngừng chảy máu.

Trên thực tế, tầm cỡ cảnh giới Vương Giả bị mất một tay thì muốn ngưng tụ lại cũng không khó khăn.

Nhưng bây giờ Hoàng Nhất Lôi lại cảm giác cánh tay trái của mình chỉ sợ là sẽ không mọc lại được.

"Thuộc hạ làm việc bất lực, mong các chủ giáng tội!"

Hoàng Nhất Lôi giờ phút này quỳ một chân trên đất, vẻ mặt hổ thẹn.

"Đứng lên đi!"

Đế Lâm Thiên nói với sự lạnh nhạt.

Cũng không phải là khàn khàn mà khi nghe lại khiến người ta có cảm giác rất thư thái.

Mang theo một chút từ tính, làm cho lòng người cảm giác được sự bình yên.

Chầm chậm đứng dậy, Hoàng Nhất Lôi lúc này đã không dám thở.

Soạt soạt soạt...

Giờ phút này có ba bóng người xuất hiện.

Ba người kia lần lượt mặc đồ trắng, vàng và đen, cách ăn mặc tương tự Hoàng Nhất Lôi.

Khí tức toàn thân thu lại.

"Thuộc hạ Thiên Tử Trần!"

"Thuộc hạ Địa Hoàn!"

"Thuộc hạ Huyền Dục!"

“Bái kiến các chủ!"

Ba thân ảnh giờ phút này quỳ một chân trên đất, cực kì cung kính.

Nhìn về phía ba người, Đế Lâm Thiên khẽ gật đầu, cũng không nhiều lời.

Thiên Tử Trần mặt mũi hiền lành, nhìn khoảng hai ba mươi tuổi, giờ phút này trước ngực lại là mang theo một ít tơ máu.

"Thuộc hạ hành sự bất lực, làm cho các chủ thất vọng".

Thiên Tử Trần chắp tay, cúi đầu nói: "Vân Vương có thực lực sâu không lường được. Trong Thanh Ninh các lại xuất hiện một con Huyền Thú cấp chín khiến chúng ta bất ngờ".

"Xin các chủ giáng tội".

"Thôi".

Đế Lâm Thiên ôn hòa nói: "Lần này cũng coi như là dò xét cái ngọn nguồn".

"Chỉ là đám người Thiên Hằng Nhất làm việc quá mức vô dụng, lần này chết chưa hết tội".

"Nói cho đám phó các chủ thủ hạ của các ngươi biết, sau này nếu có người nào lại như thế, phải giết không buông tha".

Bốn người khúm núm gật đầu.

Hoàng Nhất Lôi trong lòng hiểu rõ.

Các chủ rời đi, cũng không đi quản mấy vị phó các chủ kia, không phải là hữu tâm vô lực.

Mà là cố ý để lại Thanh Ninh các cho họ giết.

Với các chủ mà nói, hành sự bất lực, hắn ta cũng lười phải động thủ giết.

Thiên Đế các cũng không thiếu phó các chủ.

Cảnh giới Thiên Nhân chính là phó các chủ.

Có ít người nắm giữ thực quyền.

Mà có một vài lại chỉ là trên danh nghĩa.

"Chuyện hôm nay đến đây là kết thúc".

Đế Lâm Thiên vung tay lên nói: "Thanh Ninh các có Vân Vương cùng Huyền Thú cấp chín đỉnh cấp kia là Kim Nhãn Thạch Quy, có dòng máu Thánh Thú".

"Hai vị Vương Giả tọa trấn".

"Mà bây giờ lại thêm một Tần Ninh..."

Nghe đến lời này, Hoàng Nhất Lôi rầu rĩ nói: "Tần Ninh kia chỉ là linh cảnh Tụ Dương, có điều lại là dựa vào Vạn Thể Thiên Văn cùng tượng Thanh Nguyệt".

"Sau khi giao thủ với thuộc hạ, hai món đồ này đều đã hư hao, thuộc hạ giết hắn dễ như trở bàn tay".

Hoàng Nhất Lôi vừa nói xong, Đế Lâm Thiên lạnh lùng quát lên: "Nếu không phải là ta vạn dặm phân thân xuất thủ giúp ngươi ngăn cản một kích kia, ngươi đã là một người chết rồi!"

Nghe đến lời này, Thiên Tử Trần, Địa Hoàn và Huyền Dục lúc này đều sững sờ.

Lại còn có chuyện như vậy sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Back
Top Bottom