-
Chương 651-655
Chương 651: Tần gia phải vùng dậy
Đàn phi cầm đó dừng lại, thích thú đan xen vào nhau, giáng xuống không có một chút uy áp nào. Nhìn thấy cảnh này đủ để cho tất cả mọi người phải nín thở.
Đám người Tần Thương Sinh nhìn lên bầu trời, tâm trạng cũng trầm xuống.
Đánh cho cổ quốc Đại Hạ chạy rồi, đây lại là ai đến nữa?
Tần Ninh ở bên ngoài có phải gây thù chuốc oán rất nhiều không?
Thật sự không có vấn đề sao?
Nhìn thấy những thân ảnh đó, đám người Kiếm Tiểu Minh, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên lại khẽ mỉm cười.
Lúc này Tần Ninh đi ra nhìn lên bầu trời, thầm nói: “Bày thế trận lớn như vậy làm gì? Đơn giản chút không tốt sao?”
Nhưng Kiếm Tiểu Minh lại lớn tiếng hét oang oang: “Đơn giản cái gì? Thanh Vân tông chúng ta không thể đơn giản, sẽ khiến người ta xem thường đấy!”
Hai người Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn vẫn hoang mang không thôi.
Đâu chỉ hai người bọn họ, mấy người Thiên Ám, Minh Ung, Sở Đế, Yến Đế cũng đều ngây ra.
Ầm ầm ầm…
Trong nháy mắt, chiêng trống vang đầy trời, trên không trung hơn một ngàn thân ảnh quỳ một gối trên thân chim.
“Tham kiến Tần tông chủ!”
“Tham kiến Tần tông chủ!”
“Tham kiến Tần tông chủ!”
Phút chốc trong phạm vi một trăm dặm khắp thành Lăng Vân đều vang vọng tiếng hô đều nhịp.
Tần… tông chủ?
Đây là… tông môn võ giả của Tần Ninh?
Phía dưới, tầng lớp cao cấp quyền quý Tần gia, Bắc Minh, Nam Yến và Đại Sở ai nấy đều ngây ra như phỗng, giống như hóa đá.
Thanh Vân tông!
Phía trước có một cây đại kỳ lúc này đang tung bay.
Thật sự là Thanh Vân tông của Tần Ninh.
Cái này… không thể tưởng tượng nổi!
Tần Ninh rời khỏi bên ngoài Cửu U đại lục cũng chỉ mới bốn năm, nhưng lại ngồi nắm giữ một tông môn lớn như vậy!
Hắn mới bao nhiêu tuổi?
Đầu hai mươi tuổi mà thôi!
Nếu không tận mắt nhìn thấy thì ai dám tin?
Trong đội ngũ đó có mười mấy vị cảnh giới Hóa Thần, trên trăm vị cảnh giới Thông Thiên, cũng có mấy trăm vị cảnh giới Thiên Nguyên.
Đặt ở bên ngoài Cửu U thì cũng đã đủ xưng bá!
Soạt soạt…
Mấy thân ảnh bay xuống từ trên thân phi cầm.
Đám người Lý Nhất Phàm, Thiên Linh Lung và Thẩm Văn Hiên nhìn Tần Ninh đều lần lượt hành lễ.
Lúc này Thiên Đạo Nhất nhìn về hướng Tần Ninh, cũng chắp tay nói: “Tần tông chủ, tại hạ tự tiện làm chủ dẫn toàn bộ trên dưới Thiên Đạo lâu nương nhờ Thanh Vân tông, vẫn mong Tần tông chủ chớ ruồng bỏ!
Thiên Đạo lâu!
Tông môn hạng hai đứng đầu trong vùng đất Cửu U, chỉ đứng sau tứ đại tông môn.
Bây giờ… đi nương nhờ Tần Ninh?
Đám người có mặt tại đây cảm thấy đã không thể dùng từ ngữ gì để hình dung nổi suy nghĩ của mình.
“Đương nhiên không ghét bỏ!”
Tần Ninh nhìn về phía Lý Nhất Phàm và ngũ đại trưởng lão, hắn nói: “Kẻ nào đưa ra chủ ý bậy bạ này? Quay về chuẩn bị lĩnh phạt đi!”
“Hả?”
Nghe thấy vậy, sắc mặt đám người nhất thời thay đổi.
Tần Ninh nhìn đám người Tần gia, nói: “Con đường võ đạo quan trọng là kiên định với ý muốn ban đầu, bây giờ ta đã trải cho con cháu Tần gia các ngươi con đường tốt, tương lai các ngươi có thể đi được xa hơn thì phải tự trông chờ các ngươi!”
“Cha, nhị thúc!”
Nhìn Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn, nhất thời Tần Ninh cũng xúc động rất nhiều.
“Hai người hãy bảo trọng sức khỏe, lần sau gặp lại con sẽ cho hai người niềm vui kinh ngạc cực lớn!”
“Tần Ninh con thế nào cũng sẽ trở thành sự tồn tại sáng chói trên vùng Cửu Thiên, nhưng đến lúc đó hai người nhất định phải nhìn thấy, cho nên không những là các tiểu bối, mà hai người cũng phải nỗ lực!”
“Ừm!”
Tần Thương Sinh gật đầu đáp: “Cha không yêu cầu con xưng vương xưng bá, chỉ hy vọng con bảo trọng”.
“Yên tâm đi, kẻ có thể bắt nạt con trai cha vẫn chưa ra đời đâu”.
Tần Ninh khẽ cười một tiếng, lạy từ biệt mọi người.
Thân ảnh vừa bay lên, toàn đội lập tức khởi hành.
Từng thân ảnh phi cầm lúc này dần biến mất về phía trời…
Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều nhân vật lớn có mặt ở đó đã hiểu, Tần gia thật sự đã lên như diều gặp gió.
Có một tôn cự phách như Tần Ninh chống đỡ, tương lai trong trăm năm hay ngàn năm, Tần gia nhất định sẽ trở thành gia tộc cực kỳ hiển hách trên Cửu U đại lục.
Bây giờ cũng may bọn họ quan hệ thân thiết với Tần gia.
Đây là lợi ích lớn nhất của bọn họ!
Bằng không, gây thù với Tần gia, vậy bọn họ thật sự là sẽ đi vào đường cùng.
Nhất thời các đại đế vương, trưởng tộc gia tộc vẫn chưa có dự định rời đi.
Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn bây giờ cũng bận rộn chăm nom, nhưng trong lòng lại cảm thấy muôn vàn xúc động.
Tần Ninh nói không sai!
Tần gia phải vùng dậy.
Mà hai người họ thân là người cầm lái của Tần gia cũng không thể sa sút thực lực, phải gấp rút tu luyện.
…
So với niềm vui mừng náo nhiệt ở Tần gia, trên mình chim lại vô cùng yên tĩnh.
Tần Ninh nhìn xung quanh, gần như là toàn bộ tầng lớp cấp cao của Thanh Vân tông đều có mặt ở đây.
Tần Ninh mở miệng nói: “Việc đã chuẩn bị xong chưa?”
“Đã xong!”
Lý Nhất Phàm gật đầu nói: “Đệ tử của Thanh Vân tông đã chuyển đến Tuyệt Ninh tông rồi, đệ tử hai đại tông môn xáo trộn với nhau theo trình tự, sắp xếp lại lần nữa”.
“Trưởng lão Ngô Điền làm việc cũng rất chăm chỉ, các vị trưởng lão đều có trách nhiệm!”
Tần Ninh gật đầu.
“Nếu đã như vậy thì chuyện của tông môn cứ để các ngươi quan tâm”.
Tần Ninh từ từ nói: “Ta chỉ có mấy yêu cầu”.
“Mời tông chủ cứ nói!”
Ngô Điền cùng mười mấy vị trưởng lão ban đầu của Tuyệt Ninh tông lúc này đều cung kính nói.
Nếu không phải có Tần Ninh thì bọn họ vẫn đi theo ma tộc, nếu tương lai ma tộc và con người tuyên chiến, vậy thì bọn họ sẽ trở thành tội nhân muôn người chửi rủa.
May mà hiện giờ cũng không tính là muộn.
Mà hành động sát phạt của Tần Ninh cũng khiến bọn họ biết rằng, nhận Tần Ninh làm tông chủ chính là sự lựa chọn phù hợp nhất.
“Ngày trước ta đã nói qua, Thanh Vân tông phải căn cứ theo tiêu chuẩn cao để sắp xếp”.
“Bây giờ coi như bắt đầu triển khai đi”.
Tần Ninh nghiêm túc nói: “Đệ tử cảnh giới Tứ Linh là đệ tử ngoại môn, mà đệ tử ngoại môn cũng phân thành nhiều loại, phân chia theo cảnh giới”.
“Cảnh giới Địa Võ là đệ tử nội môn, cảnh giới Thiên Võ là đệ tử chân truyền, cảnh giới Thiên Nguyên là đệ tử nòng cốt, cảnh giới Thông Thiên có thể trở thành chấp sự của Thanh Vân tông, còn về cảnh giới Hóa Thần thì là trưởng lão”.
“Đồng thời trưởng lão cảnh giới Hóa Thần cũng có cấp bậc, cảnh giới nhất chuyển là trưởng lão nhất tinh, cảnh giới cửu chuyển là trưởng lão cửu tinh”.
“Hơn nữa, vượt qua cảnh giới Hóa Thần thì là thái thượng trưởng lão”.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều nghiêm túc.
Cảnh giới Tứ Linh chỉ là đệ tử ngoại môn…
Yêu cầu này so với tứ đại tông môn, quả thực là cao hơn rất rất nhiều.
Tần Ninh không quan tâm đến ý kiến bàn luận của mọi người, hắn tiếp tục nói.
“Kiếm Tiểu Minh làm viện trưởng viện kiếm đạo!”
“Thẩm Văn Hiên làm viện trưởng viện đan!”
“Thiên Linh Lung làm viện trưởng viện võ”.
“Còn về viện trận, tạm thời ta sẽ đảm nhận, quay về để các ngươi tìm một người thích hợp”.
Tần Ninh nói đến đây, Lý Nhất Phàm mở miệng: “Tông chủ, trưởng lão Ngô Điền là một vị linh khí sư cửu phẩm!”
“Ồ?”
“Vậy được, nếu đã như vậy thì Ngô Điền làm viện trưởng viện khí!”
Lý Nhất Phàm mở miệng nói, Tần Ninh không khỏi coi trọng hắn ta. Tên tiểu tử này thật có tiềm chất làm tông chủ.
Hắn ta nhìn ra ngũ đại viện Thanh Vân tông chú trọng nhất nếu toàn là người của mình, vậy thì trong lòng rất nhiều trưởng lão của Tuyệt Ninh tông chắc chắn cảm thấy không có quyền, sẽ rất khó chịu.
Mà lần này, viện trưởng tam viện là người của Tần Ninh, viện trưởng viện khí chính là Ngô Điền, vậy thì trong lòng đệ tử Tuyệt Ninh tông chắc chắn cũng thực lòng tin phục.
Sau một thời gian dài nữa, hai tông hoàn toàn dung hợp, những vấn đề này cũng không còn tồn tại nữa.
Năm đó, tiểu tử Thanh Vân đó thành lập nên Thanh Vân tông, sủy thủ chưởng quỹ (*), tổ tiên Lý thị vẫn luôn giữ vững Thanh Vân tông, sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.
(*) sủy thủ chưởng quỹ: người đứng đầu không làm bất cứ việc gì, chỉ ngồi sai khiến người khác.
Bây giờ Lý Nhất Phàm đã thừa kế toàn bộ ưu điểm của tổ tiên!
Lúc này vẻ mặt Ngô Điền chần chừ, không nhịn được muốn nói gì đó, nhưng lại không dám nói.
“Có lời gì cứ nói thẳng!”, Tần Ninh khẽ cười nói: “Ta sẽ không ăn thịt người đâu”.
Chương 652: Ta sẽ diệt tông môn của kẻ đó
“Mặc dù ta đã sát nhập với Thanh Vân tông nhưng tông chủ và tầng lớp cấp cao của Tuyệt Ninh tông có hơn mười tên là ma tộc, chuyện này mà truyền ra ngoài”.
“Ta lo sẽ có rất nhiều thế lực ở trên đại lục coi chúng ta là gian tế của ma tộc”.
Ngô Điền nói xong cảm thấy có chút phiền muộn.
Lúc biết tông chủ chính là người của ma tộc, ông ta như chết lặng.
Bây giờ chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào Tần Ninh đến cải chính lại.
Nếu không đệ tử của Tuyệt Ninh tông bị người ta quy chụp cho cái mũ đồng đảng với ma tộc thì rất bất lợi đối với việc tu hành.
“Ta hiểu!”
Tần Ninh gật đầu nói: “Như này đi, sau khi trở về nếu ai dám nói như vậy, ta sẽ dẫn ngươi đi diệt cả tông môn của bọn chúng!”
“Hả?”
Ngô Điền sững sờ.
“Hả cái gì mà hả? Cứ làm như thế đi!”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Trong khoảng thời gian ngắn muốn bịt miệng bọn chúng thì phải khiến bọn chúng kiêng dè”.
“Đợi khi ma tộc xuất hiện, chúng ta xuất người xuất lực thì bọn chúng sẽ không dám nói gì nữa đâu”.
“Ma tộc xuất hiện...”
Sắc mặt của Ngô Điền thay đổi.
“Ma tộc thật sự sẽ quay trở lại sao?”
“Chuyện này... Ai dám chắc được chứ?”
Tần Ninh phất tay một cái nói: “Đến lúc đó rồi nói tiếp, xe đến trước núi ắt có đường, ta cũng sẽ không để ma tộc huỷ hoại Thanh Vân tông mà ta vất vả khổ sở gây dựng đâu”.
Suốt dọc đường, đám người Thanh Vân tông lao như bay trở về, tiến vào bên trong vùng đất Cửu U, về Thanh Vân tông.
Dãy núi Thiên Tuyệt, Tuyệt Ninh tông to lớn, bây giờ đệ tử của nhị đại tông môn sát nhập làm một.
Ba chữ Tuyệt Ninh tông trước cửa sơn môn sớm đã được đổi thành ba chữ Thanh Vân tông.
Tần Ninh đáp xuống, nhìn sơn môn gật gật đầu.
“Trông cũng không tồi!”
Sải bước tiến vào bên trong sơn môn, dáng vẻ của Tuyệt Ninh tông lúc này cũng đã thay đổi đáng kể, dường như có thể cải tạo thành dáng vẻ của Thanh Vân tông.
Đại điện Thanh Vân nằm ở chính giữa sơn môn, trông rộng lớn hùng vĩ.
Phía sau đại điện là một ngọn núi.
Trên đỉnh núi có một toà cung điện rực rỡ.
“Tham kiến tông chủ!”
“Tham kiến tông chủ!”
Bước vào sơn môn, ở đầu bên kia con đường lớn rộng mấy chục thước, hàng ngàn hàng vạn đệ tử và các trưởng lão lúc này đều cúi đầu thi lễ.
Tần Ninh nhìn thấy cảnh này liền xoa đầu.
Bày ra thế trận như này khiến hắn cảm thấy có hơi đau đầu.
Không phải là sợ mà là do đã thấy quá nhiều cho nên mới đau đầu.
Tần Ninh đi thẳng về phía đại điện Thanh Vân, đứng vững ở trước điện.
Một thân đồ đen, tóc trắng tung bay, thân hình cao ráo cân đối, khuôn mặt tuấn tú hơi chút ngây ngô khiến người khác có cảm giác trẻ trung như tuổi mười tám đôi mươi.
Đôi mắt đen như mực, bờ môi mỏng khẽ nhếch kèm theo một nụ cười mê người.
Tần Ninh nhìn xuống, nâng hai tay lên.
Từng bóng người lần lượt đứng dậy nhìn tông chủ trước mặt.
Chính là người thanh niên trạc tuổi như bọn họ này bây giờ đã là cảnh giới Thông Thiên nhị bộ, hơn nữa còn giết chết cảnh giới Hoá Thần.
Chỉ riêng điều này thôi thì vị trí tông chủ kia không ai dám có ý kiến.
“Trên đường trở về trưởng lão Ngô Điền có nói với ta”.
Tần Ninh bây giờ trực tiếp lên tiếng.
“Nói một bộ phận đệ tử trước kia thuộc Tuyệt Ninh tông bên trong Thanh Vân tông của chúng ta cảm thấy người ngoài sẽ nói chúng ta là gian tế của ma tộc, muốn giúp đỡ ma tộc huỷ hoại loài người”.
Tần Ninh trực tiếp nói thẳng khiến Ngô Điền và các trưởng lão khác đều sững sờ.
“Ta nói thẳng: sau này nếu như có kẻ nào dám nói như thế thì ta sẽ trực tiếp tiêu diệt tông môn đó”.
Bên dưới lập tức vang lên một tràng cười.
“Các ngươi cười cái gì?”
Tần Ninh nghiêm túc nói: “Ta không nói đùa, kẻ nào dám nói như thế ta sẽ trực tiếp diệt tông môn của kẻ đó!”
“Ma tộc vô duyên vô cớ tàn sát loài người, thử hỏi có ai chê mình sống quá lâu muốn hợp tác với ma tộc không? Loại người mà nói ra những lời như thế, đầu óc không có vấn đề thì là đang cố ý bôi nhọ Thanh Vân tông chúng ta!”
“Tần Ninh ta thân là tông chủ đương nhiên sẽ phải ngăn chặn mấy người như này rồi”.
“Nói năng linh tinh, bịa đặt về người khác thì được, nhưng nếu dám nói Thanh Vân tông của ta thì không được!”
“Ta chính là bá đạo không nói lý lẽ như thế đấy!”
Tần Ninh nói tiếp: “Không nói nhiều lời thừa thãi, các người phải tu luyện như nào thì cứ tu luyện như thế, tông môn không phải là nơi chém giết, nơi này chính là nhà của các ngươi, chúng ta ban thưởng cho đệ tử ưu tú thì cũng sẽ cổ vũ những đệ tử nỗ lực”.
“Đương nhiên những đệ tử sa đoạ truỵ lạc, ta gặp một người sẽ giết một người”.
“Cho dù là ngoại môn, nội môn, chân truyền hay là nòng cốt thì chỉ cần là đệ tử của Thanh Vân tông ta, nếu xảy ra chuyện sẽ đều do Thanh Vân tông ta điều tra, chịu trách nhiệm!”
“Cho nên các ngươi cứ can đảm lên, đi tranh, đi đấu, đi trưởng thành!”
Tần Ninh nói xong liền phất tay rồi quay người đi vào bên trong đại điện.
Tiếng vỗ tay giòn giã vang lên.
Bên trong Thanh Vân tông tràn ngập tiếng vỗ tay.
Tần Ninh khựng lại một chút, cuối cùng vẫn cất bước rời đi.
Mấy tiểu tử này nói có đôi câu mà nhiệt huyết đã sôi trào, vẫn còn trẻ lắm!
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Tần Ninh cũng không nhịn được thầm thì: “Bản thân mình cũng rất trẻ mà...”
Phía sau đại điện Thanh Vân, giữa sườn núi.
Nơi đây linh khí vô cùng phong phú, tầng lớp cấp cao Thanh Vân tông cũng chuyển chỗ ở của Tần Ninh đến đây.
Những căn phòng sát cạnh nhau được xây dựng rất tinh tế.
Cả viện ước chừng có khoảng bốn năm căn phòng, cũng không lớn lắm nhưng hình dáng có phần giống với dãy núi Thanh Vân nguyên bản.
Cầu nhỏ nước chảy, chim hót hoa nở có phân giống với tiểu thự ở học viện Thiên Thần.
Tần Ninh nhìn mấy người Lý Nhất Phàm, gật đầu nói: “Có tâm!”
“Được rồi, ta cũng mệt rồi, các ngươi bận chuyện gì thì mau chóng đi giải quyết đi!”
Tần Ninh nằm ở trên giường thở dài một hơi.
Hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, một người châm trà một người tháo giầy hết sức ăn ý.
Vân Sương Nhi không nhịn được nói: “Sự sắp xếp hôm nay công tử thấy có chỗ nào không hài lòng sao?”
“Cũng được!”
“Vậy vì sao công tử cứ mặt mày ủ dột thế?”
Tần Ninh ngồi dậy, ra hiệu Vân Sương Nhi đến bóp vai cho mình, nói: “Không phải mặt mày ủ dột, chỉ là không thích cảnh này lắm...”
“Công tử sợ cảnh hoành tráng sao?”
“Sợ?”
Tần Ninh đột nhiên bật cười.
Trước đây thân là thiếu minh chủ của Cửu Thiên Vân Minh, phụ đế biến mất, hắn thân là con trai cả của Mục Vân phải gánh vác chức trách của minh chủ.
Cửu Thiên Vân Minh mạnh mẽ như thế nào cơ chứ?
Chỉ riêng sự tồn tại của Thần Đế cũng đã có sức nặng hơn một nửa thế giới thần rồi.
Khi đó nhận đủ loại lễ bái, đủ loại đại lễ, đại sự, những thuộc hạ kia cứ làm hoành tráng phóng đại.
Mà quan trọng nhất là trong số những Thần Đế, mỗi người đều bất khả chiến bại, đủ để ngăn chặn một phương thế giới bên ngoài, hơn nữa còn là bạn bè của phụ đế.
Ngày nào cũng hành lễ với một tiểu bối như hắn khiến hắn thật sự như đang ngồi trên bàn chông.
Thế trận mà hôm nay Thanh Vân tông bày ra hoàn toàn không thể so sánh với Cửu Thiên Vân Minh.
Nhưng nếu tham gia nhiều vào những tình cảnh như thế này cũng cảm thấy rất phiền phức nên lúc này mới đau đầu.
“Sau này các ngươi phải trở thành nữ hoàng nữ đế bất khả chiến bại, tương lai các ngươi sẽ biết những chuyện như này rốt cuộc nhức đầu như thế nào”.
Tần Ninh không nói gì thêm, gối đầu trên đùi của Vân Sương Nhi, nhắm mắt lại.
Diệp Viên Viên lúc này cũng đứng im ở bên cạnh không lên tiếng.
“Lão Vệ vẫn chưa về sao?”
“Vẫn chưa!”
“Ừm!”
Dứt lời, Tần Ninh cũng rơi vào im lặng.
Nhưng hắn không phải nghỉ ngơi mà là đang suy nghĩ.
Chương 653: Ông lão ngủ say
Đại lục Thiên Long chính là một vùng đất có diện tích tương đương với đại lục Cửu U.
Thiên Thanh Thạch bị người của Thiên Đế Các nhốt ở cấm địa Thiên Vị ở đại lục Thiên Long, hắn nhất định phải đi cứu Thiên Thanh Thạch!
Nhưng muốn đi vào trong cấm địa phải chuẩn bị đủ ba thứ.
Ba thứ này chỉ có ở đại lục Bắc Thương.
Lão Vệ chính là đi đến Bắc Thương dò la tin tức.
Ngoại trừ cái đó ra vẫn còn một món đồ cực kỳ quan trọng.
Tần Ninh cũng không lo lắng lắm về ba món đồ kia, nhưng món đồ cực kỳ quan trọng này lại khiến Tần Ninh có hơi đau đầu.
…
Mấy ngày sau đó Tần Ninh vẫn luôn ở bên trong Thanh Vân tông, Vũ gia, Hoàng Phủ gia, Kiếm Các, U Minh tông đều lần lượt có người đến bái kiến.
Những chuyện này Tần Ninh đương nhiên là giao cho Lý Nhất Phàm giải quyết.
Vết thương của Hoàng Phủ Hùng chẳng phải là vấn đề gì to tát với Tần Ninh, hắn sớm đã trị khỏi cho ông ta.
Toàn bộ Cửu U đại lục hiện nay rơi vào trạng thái tương đối yên bình.
Các thế lực và tông môn lớn đối mặt với sự nổi lên mạnh mẽ của Thanh Vân tông cũng là mắt nhắm mắt mở cho qua.
Suy cho cùng, nếu không làm thế thì cũng chẳng còn cách nào khác.
Ai có thể quản được Thanh Vân tông cơ chứ?
Trừ phi là những lão bất tử vô địch vượt qua cảnh giới Hoá Thần ở bên trong các cổ quốc xuất quan.
Nhưng từ trước đến nay giữa các cổ quốc với nhau vẫn luôn có xích mích với nhau, cũng không thể phái hết tất cả ra chỉ vì Thanh Vân tông được.
Thời gian chậm rãi trôi qua, ở trong Thanh Vân tông liền mười mấy ngày, lão Vệ cuối cùng cũng trở về.
Lúc lão Vệ quay về, Tần Ninh dẫn theo Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lặng lẽ rời đi.
Còn lão Vệ, Tần Ninh bảo ông ta ở lại trong Thanh Vân tông.
Trước mắt, trong Thanh Vân tông, người mạnh nhất ngoại trừ lão Vệ ra thì chính là lão rùa, nhưng lão rùa mới chỉ là cảnh giới Hoá Thần thất chuyển.
Chẳng may những thế gia hay cổ quốc kia đến gây sự thì một mình lão rùa cũng không thể ứng phó được.
Có lão Vệ trấn giữ, Thanh Vân tông, thượng quốc Bắc Minh hay Tần gia, bất cứ bên nào xảy ra chuyện thì Tần Ninh cũng không lo lắng.
Ba thân ảnh cưỡi phi cầm bay thẳng về phía đông.
Đi qua khu vực của Cửu U đại lục chính là đại lục Bắc Thương, mà diện tích của khu vực đại lục Bắc Thương cũng không hề thua kém diện tích của Cửu U đại lục.
Ở trên vùng đất này cũng đã từng xuất hiện vô số thiên tài, để lại vô vàn truyền thuyết.
Nửa tháng sau, ba người đã đến biên giới giáp ranh Cửu U đại lục và đại lục Bắc Thương.
“Công tử, chúng ta đến đại lục Bắc Thương làm gì vậy?”
“Lấy đồ!”
Tần Ninh mở miệng nói: “Ở vùng đất chúng ta sinh sống lục địa liên tiếp nhau, Cửu U đại lục cũng chỉ là một trong số đó mà thôi”.
“Trời đất này rộng lớn nằm ngoài sức tưởng tượng của mấy người”.
“Mà ở trên đại lục Bắc Thương có thứ mà đại lục Cửu U chúng ta không có”.
Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên cái hiểu cái không.
“Lão Vệ lúc trước đã đến đây dò la tin tức là muốn xem đại lục Bắc Thương hiện nay có còn huy hoàng lớn mạnh như mấy vạn năm trước không”.
Tần Ninh từ tốn nói: “Ba đầu sỏ Bắc Thương là Bắc Thương tông, cổ quốc Thiên Phong và Hứa gia, ba thế lực lớn này vẫn luôn đứng sừng sững”.
“Ngoại trừ cái đó ra còn có một đầu sỏ ẩn hình: thư viện Thánh Hiền!”
“Thư viện Thánh Hiền?”
Diệp Viên Viên bây giờ cũng hơi giật mình, nói: “Ta từng nghe nói ở trong thư viện Thánh Hiền từng có một nhân vật có thể sánh ngang với Cửu U Đại Đế, có thể nói như là thần thánh ở đại lục Bắc Thương”.
“Nghe nói người đó tên là Sát Trường Sinh, tư chất ngu dốt thế nhưng tu hành mấy vạn năm, không lên tiếng thì thôi, một khi đã lên tiếng lại khiến người người khiếp sợ!”
Diệp Viên Viên tiếp tục nói: “Nghe nói thư viện Thánh Hiền cũng không phải đứng đầu đại lục Bắc Thương, thế nhưng Sát Trường Sinh vừa ra đời, thư viện Thánh Hiền lập tức trở thành vô địch đương thời khiến ba thế lực lớn từ xưa đến nay là Bắc Thương tông, Hứa gia và cổ quốc Thiên Phong cũng không ngóc đầu lên được”.
“Lợi hại như vậy sao?”, Vân Sương Nhi kinh ngạc nói.
“Nghe nói người này đã vượt qua cái gọi là cảnh giới Tam Vị...”
“Sát Trường Sinh...”
Nghe thấy cái tên này, Tần Ninh khẽ mỉm cười.
“Đi thôi”.
Đến biên giới, Tần Ninh cũng không trực tiếp tiến vào trung tâm đại lục Bắc Thương mà đi về phía Bắc của đại lục Bắc Thương.
Ba người đi mất khoảng thời gian bằng mười mấy người đến một vùng đất cổ xưa.
Xung quanh nơi đây là những dãy núi nối tiếp nhau, hơn nữa mỗi một ngọn núi chỉ cao chưa đến trăm mét, cây cối khô héo, lá cây tàn lụi, dường như có thể đổ xuống bất cứ lúc nào.
Tần Ninh nhìn xung quanh, ánh mắt lộ ra vẻ suy tư, dẫn hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi vào sâu bên trong rừng.
Khu rừng này dường như rất lâu chưa có người đặt chân đến, khắp nơi đều đổ nát thê lương, hơn nữa còn gai góc rậm rạp, hoàn toàn không thấy lối đi.
Mà Tần Ninh đi ở phía trước liên tục đi vòng.
Cuối cùng, ba người xuất hiện ở dưới chân một ngọn núi.
Nói là chân núi nhưng thực chất chỉ là một đống đất cao gần trăm mét, không hề có chút dáng vẻ của một ngọn núi.
Tần Ninh ngồi xổm xuống, bàn chân giẫm một cái xuống mặt đất.
Tiếng vỡ vụn rầm rầm rầm vang lên.
Mặt đất lúc này nứt toác ra.
Vết nứt lan rộng đến tận chân núi, lúc này, ở nơi đó đột nhiên xuất hiện một cánh cửa.
Cánh cửa gỗ cổ xưa dường như có thể mục nát thành bột mịn bất cứ lúc nào.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng ngây ngẩn cả người.
Ở chỗ này vậy mà lại có một cánh cửa?
Chẳng lẽ có kho báu sao?
Nhưng chỗ này bây giờ quá hoang vu, chẳng giống có báu vật gì cả.
Lúc này Tần Ninh tiến lên trước, vung ra một quyền.
Rầm...
Cái cửa gỗ tưởng chừng như lung lay sắp đổ bị một quyền của Tần Ninh tác động lại nguyên vẹn chẳng chút hề hấn gì.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều khẽ giật mình.
Tần Ninh thì chỉ cười không nói, lại trực tiếp tung ra một quyền nữa.
Rầm...
Một tiếng nổ trầm thấp vang lên.
Cái cửa gỗ kia vẫn vẹn nguyên không một chút hư hại, thế nhưng sườn núi nhỏ lúc này lại không thể chịu nổi chấn động.
Lúc này, từng lớp từng lớp bụi đất rơi xuống.
Cuối cùng sườn núi nhỏ cũng đã hoàn toàn biến thành bụi, ba túp lều tranh, một cái sân với hàng rào bao quanh hiện ra trước mắt ba người.
“Khụ khụ...”
Đột nhiên có một tiếng ho khan vang lên trong lớp bụi.
“Ai? Ai lại thất đức như thế? Cứ gõ cửa không phải ta sẽ ra sao?”
Bỗng có một bóng hình từ bên trong túp lều tranh tiểu viện đi ra.
Một thân áo choàng màu xám, tóc dài búi cao, râu và lông mày lúc này đều rủ trước ngực.
Trang phục của người này rất kì lạ, mà toàn thân từ trên xuống dưới cũng khiến người khác cảm thấy rất khác thường.
Hình như... không phải người của thời đại này.
“Đánh thức ngươi à? Lúc tu hành trường sinh quyết phải ngủ hàng trăm hàng vạn năm, muốn đánh thức được ngươi sao có thể đơn giản thế được chứ?”
Tần Ninh lúc này mở miệng nói.
Nháy mắt, ông lão dùng đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Tần Ninh.
Dường như muốn nhìn thấu Tần Ninh.
“Nhìn ta như thế làm gì?”
Tần Ninh phủi tay, nhìn về phía lão giả hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Vẻ mặt của lão già bây giờ trông rất kì lạ.
“Tiểu tử thối, quấy rầy lão nhân gia ta thanh tu, bây giờ lại hỏi ta tên gì, ngươi đang cố tinh gây sự đúng không?”
“Ta không có thời gian tìm hiểu nguồn gốc của ngươi, chỉ biết ngươi họ Mặc, nhưng tên là gì, là truyền nhân đời thứ mấy của Mặc gia thì ta làm sao mà biết được?”
Tần Ninh nói như lẽ đương nhiên.
Bây giờ ngay cả Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên cũng cảm thấy rất kì quặc.
Công tử nhà mình từ xưa đến nay sẽ không vô duyên vô cớ làm chuyện kỳ lạ.
Đi qua Cửu U đại lục, đi đến đại lục Bắc Thương không trực tiếp đi đến chỗ cần đến mà lại đến vùng đất hoang vu như này, tìm một ông lão dường như đã ngủ ở đây từ lâu?
Chương 654: Mặc Thiên Tử
Vẻ mặt của lão giả lúc này trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói: “Làm sao ngươi biết ta họ Mặc? Ngươi là người của Bắc Thương tông, hay là người của cổ quốc Thiên Phong hay là đến từ Hứa gia?”
Biết Trường Sinh Quyết, biết sự tồn tại của ông ta, biết ông ta họ Mặc.
Người thanh niên trước mặt này không đơn giản.
“Ta đến từ Cửu U đại lục!”
“Chính là Cửu U đại lục của Cửu U Đại Đế sao?”
Lão giả biến sắc.
“Chẳng lẽ còn có cái thứ hai?”
Lão giả nói tiếp: “Ngươi là hậu nhân của Cửu U Đại Đế?”
“Cũng không phải như thế”.
Lão giả lúc này rõ ràng mới thở phào một hơi.
“Lão hủ tên là Mặc Thiên Tử, không biết ngươi tìm ta có chuyện gì?”
“Mặc Thiên Tử?”
Tần Ninh lúc này chậm rãi nói: “Vậy ngươi hẳn là con cháu đời thứ bảy của Sát Trường Sinh, trưởng tộc đời thứ bảy của Mặc gia?”
Lời này vừa nói ra, đôi mắt thăng trầm của Mặc Thiên Tử bỗng loé lên sát ý.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này bước đến gần Tần Ninh.
“Không sao, nếu như hắn muốn giết ta thì hai người cũng không cản được”.
Tần Ninh cười nói: “Hậu nhân của Sát Trường Sinh ít nhiều vẫn có chút bản lĩnh, bảy đời tộc trưởng cho đến bây giờ ít nhất cũng đã trải qua bốn, năm vạn năm”.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Tần Ninh nói rõ ràng rành mạch, dường như hiểu rất rõ về Mặc gia.
“Tần Ninh, tông chủ Thanh Vân tông ở Cửu U đại lục!”
Tần Ninh vẫn giữ nụ cười tủm tỉm nói: “Được rồi, ta không nói mấy lời vô nghĩa với ngươi nữa, ngươi cứ tiếp tục giấc ngủ trường sinh của ngươi thôi, ta đến đây muốn lấy từ chỗ của ngươi ba cái lệnh bài”.
“Lệnh bài?”
Mặc Thiên Tử nhìn Tần Ninh, cảnh giác nói: “Lệnh bài gì?”
“Đừng có đánh đố với ta, muốn bái nhập vào trong Trường Sinh đường của thư viện Thánh Hiền cần phải có sự tán thành của Mặc gia thì mới được”.
Tần Ninh chậm rãi nói: “Ta không có nhiều thời gian đợi Mặc gia các ngươi tán thành, ngươi đưa cho ta ba lệnh bài của tổ tiên Mặc gia các ngươi, ta trực tiếp bái nhập Trường Sinh đường”.
“Ngươi muốn bái nhập vào Trường Sinh đường?”
Lúc này Mặc Thiên Tử nhìn Tần Ninh, ánh mắt tràn ngập dò xét.
“Thôi, để ngươi đưa cho ta ngươi chắc chắn không vui”.
Khoé miệng Tần Ninh khẽ nhếch lên, mở miệng nói: “Trời đất lúc khai sơ, nguồn gốc của vạn vật, cực hạn của trường sinh chính là vô tâm, vô tâm chi đạo...”
Bỗng Tần Ninh nói ra một tràng lời nói khó hiểu lộn xộn.
“Vô vi có sống, sống này chính là sức sống, tĩnh mà...”
Tần Ninh nói đến đây đột ngột dừng lại.
Mặc Thiên Tử đang nghe say sưa, đột nhiên Tần Ninh im bặt khiến Mặc Thiên Tử ngây ngẩn, chỉ cảm thấy như miếng thịt vịt đưa đến miệng, vừa mới ngửi được mùi đã không cánh mà bay.
Loại cảm giác này như mắc nghẹn ở cổ họng, rất khó chịu.
“Nói tiếp đi...”
Mặc Thiên Tử nhìn về phía Tần Ninh, gấp gáp nói.
Ông ta cảm thấy ông ta sắp bắt được thời cơ rồi, thế nhưng Tần Ninh lại đột nhiên dừng lại, cái thời cơ này rất có thể sẽ biến mất theo.
“Đưa lệnh bài cho ta!”
Tần Ninh vươn tay ra nói: “Ta không có lòng dạ thảnh thơi hao phí với ngươi”.
Suy nghĩ một lát, Mặc Thiên Tử nói: “Vậy thì không được, Trường Sinh đường là nơi bí mật nhất của thư viện Thánh Hiền, sao có thể để ngươi tuỳ tiện đi vào được”.
“Ai biết được ngươi đến có phải vì muốn máu của Sát Trường Sinh đại nhân đời thứ nhất không chứ!”
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh đột nhiên nở nụ cười.
“Ngươi cười cái gì?”
Mặc Thiên Tử khó hiểu hỏi.
“Ngươi ấy à, mặc dù khí huyết bên trong cơ thể dồi dào, tinh khí phong phú nhưng cũng không phải bắt nguồn từ bản thân của ngươi mà là do báu vật trời đất ở bên trong cơ thể của ngươi liên tục phát ra tinh khí sinh mạng, kéo dài mạng sống cho ngươi, nếu không thì ngươi cũng chẳng sống thêm được mấy năm nữa đâu”.
“Mái tóc bạc trắng của ngươi đủ để chứng minh điều này”.
“Máu của tổ tiên Sát Trường Sinh của Mặc gia ta có thể bù đắp cho sự hao tổn thời gian, toàn bộ đại lục Bắc Thương có biết bao nhiêu người muốn có được cơ chứ”.
Tần Ninh tiếp tục nói: “Tuổi thọ của ta bị tổn hao đương nhiên ta có thể lấy lại, không cần ngươi phải ở đây quan tâm”.
“Máu của Sát Trường Sinh mặc dù không tồi nhưng cũng chưa đến mức mà ta phải đê hèn đi lấy, nếu ta đã muốn thì thư viện Thánh Hiền phải ngoan ngoãn giao ra”.
Lời này vừa nói ra, Mặc Thiên Tử lập tức nói: “Vậy sao ngươi không trực tiếp đến Trường Sinh đường của thư viện Thánh Hiền, đến tìm ta làm gì?”
“Nếu như ta đích thân đến đó thì sẽ không dùng biện pháp hoà nhã như này đâu”.
“Đạo lý tiên lễ hậu binh ngươi có biết không?”
“Chỉ dựa vào ngươi? Một tên cảnh giới Thông Thiên nhị bộ và hai tỳ nữ cảnh giới Thông Thiên tứ bộ sao?”, Mặc Thiên Tử cười ha ha nói.
“Nói mấy lời vô nghĩa với ngươi cũng đã nửa ngày, rốt cuộc ngươi có đưa không, nếu không đưa thì ta trực tiếp đi đến đó, nhưng mà hậu quả thì ngươi tự suy nghĩ cho kỹ”.
Tần Ninh cũng lười phải dài dòng.
Mặc Thiên Tử do dự nửa ngày trời, hơn nữa cũng nóng lòng muốn nghe tiếp lời giảng giải vừa rồi của Tần Ninh nhưng lại lo lắng Tần Ninh gây chuyện.
“Ta đưa cho ngươi cũng được”.
Cuối cùng, Mặc Thiên Tử mở miệng nói: “Nhưng ngươi phải nói cho ta nghe toàn bộ nội dung của ba cuốn Trường Sinh Quyết cuối cùng!”
“Cho ngươi biết tất cả ba cuốn cuối cùng?”
Tần Ninh liếc Mặc Thiên Tử một cái, nói: “Mặt của ngươi cũng dày quá nhỉ!”
“Mặt ta không dày!”
“Ngươi đúng là không biết xấu hổ!”
Tần Ninh từ tốn nói: “Tổ tiên nhà ngươi cùng lắm mới chỉ tu luyện đến cuốn thứ năm, ngươi lại còn muốn đủ bảy cuốn, nằm mơ à?”
“Ta...”
Mặc Thiên Tử nhất thời nghẹn lời, thế nhưng một giây sau lập tức cười hì hì, đến gần Tần Ninh, cọ xát nói: “Tần công tử, một cuốn, một cuốn thôi cũng được!”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này không còn lời gì để nói.
Mặc Thiên Tử này mới vừa rồi vẫn còn bày ra bộ dạng thế ngoại cao nhân, cao cao tại thượng, giờ đột nhiên lại chuyển thành bộ dạng của một lão lưu manh.
Trường Sinh Quyết?
Là thứ gì chứ?
Mặc Thiên Tử nói tiếp: “Ngài đến từ Cửu U đại lục, lại biết chuyện của tổ tiên Sát Trường Sinh của Mặc gia ta, vậy thì nhất định biết chuyện năm đó lão tổ phát điên, Trường Sinh Quyết có bảy cuốn nhưng ba cuốn đã bị thiêu huỷ, con cháu đời sau chỉ có được bốn cuốn đầu, thật sự không thể tu luyện trường sinh được!”
“Ngươi thật đúng là không biết xấu hổ!”
Tần Ninh nói thêm: “Mấy đời Mặc gia các ngươi tu luyện đến cuốn thứ hai của Trường Sinh Quyết thì đã có thể xưng bá Bắc Thương, ngươi mới tu luyện đến cuốn thứ ba, còn chưa luyện cuốn thứ tư đã đòi ta ba cuốn sau rồi?”
“Cho dù ta có đưa cho ngươi ngươi cũng không luyện được”.
“Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có thể vượt qua được tổ tiên của ngươi sao?”
Khuôn mặt già nua Mặc Thiên Tử đỏ ửng.
“Ta mặc kệ, tóm lại ngươi nói đi, ngươi có cho hay không!”
Mặc Thiên Tử lúc này vậy mà lại giở trò vô lại.
“Đừng có nằm mơ!”
Tần Ninh phất tay nói: “Hỏi ngươi chuyện lệnh bài vốn cũng chỉ mang tâm lý thử thôi, ngươi không cho thì tự ta đi đến Trường Sinh đường”.
“Đừng đừng đừng mà...”
Mặc Thiên Tử lúc này lập tức trở nên nóng vội.
Soạt soạt soạt...
Đúng lúc này có mấy thân ảnh đạp không bay đến.
Ước chừng có khoảng hơn mười người, khí tức đều vô cùng mạnh mẽ.
Mười mấy người này mặc quần áo màu đen giống nhau, thái độ cung kính với người đàn ông dẫn đầu, phía sau người đàn ông có một nam một nữ vô cùng xuất chúng.
Người thanh niên có tướng mạo đàng hoàng, cử chỉ mang lại cho người ta cảm giác rất nho nhã.
Còn dung mạo của cô gái kia càng xuất sắc hơn, vô cùng bắt mắt.
“Thiên Tử!”
Người đàn ông trung niên đáp xuống, lập tức cung kính chắp tay nói: “Thiên tử xuất quan sao không thông báo cho vãn bối biết để vãn bối nghênh đón cho tốt”.
Nhưng Mặc Thiên Tử căn bản chẳng thèm qua tâm đến lời người đàn ông trung niên nói, chỉ nhìn Tần Ninh chằm chằm, bày ra vẻ đáng thương.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng im lặng.
Ông lão này vừa nãy nhìn còn bình thường, bây giờ... lại giống một lão già thần kinh vậy!
Chương 655: Ta? Người mà ngươi không trêu chọc nổi đâu
Thay đổi chóng mặt như vậy khiến hai cô gái khó mà tiếp thu được.
Mặc Thiên Tử không thèm để ý đến đám người kia khiến cho hơn mười người lúc này cũng cảm thấy lúng túng.
“Một cuốn!”
Tần Ninh lúc này giơ ngón tay ra, nói: “Ta nói lại nội dung của cuốn thứ năm cho ngươi, ngươi dẫn ta trực tiếp vào trong Trường Sinh đường”.
“Thành giao!”
Mặc Thiên Tử lúc này mặt mày mừng rỡ, dường như đã hoàn toàn quên mất dáng vẻ thà chết không chịu khuất phục, suy nghĩ cho sự nghiệp Mặc gia vừa nãy của mình.
“Mặc Uyên Tử!”
Mặc Thiên Tử duỗi một ngón tay ra nói: “Vị Tần công tử này cùng hai cô bên cạnh bái nhập vào trong Trường Sinh đường”.
“Hả?”
“Hả cái gì mà hả? Lập tức làm thủ tục cho bọn họ để bọn họ vào trong Trường Sinh đường của thư viện Thánh Hiền!”
Mặc Uyên Tử chính là người đàn ông trung niên kia.
“Vâng!”
Nghe thấy lời dặn dò của lão tổ đời thứ bảy, Mặc Uyên Tử không dám làm bừa.
“Hì hì, Tần công tử, chuyện đã làm xong rồi, vậy cuốn thứ năm...”
“Gấp gáp cái gì?”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Ta phải xem xem Trường Sinh đường bây giờ có còn dáng vẻ của chín vạn năm trước không đã rồi nói tiếp!”
Tần Ninh vừa nói xong lời này, Mặc Thiên Tử lập tức sững sờ.
“Nhưng có thể cho ngươi nửa cuốn trước!”
Tần Ninh xoay người rời đi, Mặc Thiên Tử vội vàng đuổi theo.
Hai người đứng ở một nơi không xa thì thầm rất lâu, vừa mới quay người lại.
Ánh mắt của Mặc Thiên Tử nhìn Tần Ninh mang theo kinh ngạc kính sợ, thậm chí còn có một tia kinh hãi.
Chuyện này khiến Mặc Uyên Tử đứng đây rơi vào trạng thái mơ hồ.
Ba người này là ai?
Tại sao lại ở cùng với lão tổ đời thứ bảy?
Hơn nữa lão tổ đời thứ bảy đã ngủ say hơn ngàn năm.
Theo lý mà nói thì ngoại trừ Mặc gia bọn họ ra thì không một ai biết hết.
Chuyện này thật sự quá kì lạ.
Thế nhưng tính cách của lão tổ đời thứ bảy khó lường, không thích bị người khác truy hỏi.
Nếu như ông ta tuỳ tiện hỏi sẽ không tránh khỏi bị một trận đòn.
“Mặc Uyên Tử...”
Tần Ninh nhìn Mặc Uyên Tử một chút, từ từ nở một nụ cười nói: “Thế hệ chữ Uyên chính là trưởng tộc đời thứ mười bảy, quả nhiên Mặc gia là thế hệ trẻ thua kém hơn thế hệ trước”.
“Tại sao ngươi lại nói như thế?”
Cô gái thanh thuần đứng ở phía sau Mặc Uyên Tử lúc này không nhịn được khẽ nói: “Mặc gia ta chính là đại tộc của thư viện Thánh Hiền, Trường Sinh đường nằm dưới sự quản lý của Mặc gia ta, ngươi là ai mà lại có khẩu khí lớn như thế?”
“Ta? Là người mà ngươi không trêu chọc nổi đâu!”
Tần Ninh cười nhạt một tiếng, cũng không tức giận.
“Tổ tiên của Mặc gia Sát Trường Sinh là lão tổ thứ nhất, sau khi biến mất rời khỏi nhân thế thì đến đời thứ bảy của Mặc gia là bốn năm vạn năm sau, mà khoảng thời gian bốn, năm vạn năm sau đó thì Mặc gia đã đổi mười đời trưởng tộc”.
“Vậy thì đủ để chứng minh thời gian mà mỗi trưởng tộc Mặc gia các ngươi tu luyện Trường Sinh Quyết đều rất ngắn”.
“Cái này không phải là tồi tệ thì là gì?”
Nghe thấy lời này của Tần Ninh, đám người Mặc gia vốn còn đang có chút không phục bây giờ đều cảm thấy hổ thẹn.
Tổ tiên của Mặc gia Sát Trường Sinh có thể nói đã từng là thần thánh ở đại lục Bắc Thương, thư viện Thánh Hiền cũng nhờ có Sát Trường Sinh mà mới vươn lên trở thành một thế lực vượt qua cả tam đại hào môn.
Trưởng tộc đời thứ nhất của Mặc gia tự sáng tạo ra Trường Sinh Quyết, không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng đều khiến người ta phải khiếp sợ.
Trước kia ở trên đại lục Bắc Thương có câu nói khiến người đời không thể nào quên được, câu nói ấy chính là của Sát Trường Sinh.
“Trời đất có thần bất diệt!”
“Bản thân ta trường sinh bất tử!”
Tự so sánh với thần thánh trời đất, bất tử bất diệt, vạn sự trường tồn.
Tuy cuối cùng, Sát Trường Sinh không bất tử bất diệt thế nhưng ở trên đại lục Bắc Thương thời kì ấy ông ta chính là thần, không có đối thủ.
Vẻ mặt của Mặc Uyên Tử lúc này khẽ động.
Ngữ khí của Tần Ninh bình tĩnh, điềm đạm tự nhiên, không hề giống như đang giả vờ.
Một thanh niên mới chỉ trên dưới hai mươi tuổi nhưng lại có thể điềm nhiên như thế, thật sự khó tin.
Mà dường như hắn cũng hiểu rất rõ về Mặc gia.
Mặc Uyên Tử lúc này cười khổ nói: “Trương Sinh Quyết chú trọng con đường trường sinh, ngồi bất động trăm năm hoặc ngàn năm có thể cũng chẳng thể thăng tiến một bậc”.
“Mà trong khoảng thời gian một trăm, một ngàn năm thì người cùng cảnh giới có thể sớm đã đạt đến cảnh giới Thông Thiên, cảnh giới Hoá Thần, loại giày vò này không phải ai cũng có thể chịu đựng được”.
Tần Ninh cười nói: “Nhưng một khi chấp nhận được thì chắc chắn sẽ lưu danh muôn đời, như tổ tiên Sát Trường Sinh của ngươi vậy, có thể tự hào nói ra một câu: trời đất có thần bất diệt, bản thân ta trường sinh bất tử!”
“Trường Sinh Quyết truyền lại cho các ngươi đúng là lãng phí”.
Tần Ninh ra vẻ đáng tiếc khiến đám người Mặc gia rất khó chịu.
Nhưng mà bây giờ Mặc Thiên Tử nào có tâm trạng quan tâm đến mấy chuyện này.
“Đi mau đi mau”.
Mặc Thiên Tử không nhịn được thúc giục: “Phải tiếp đãi Tần công tử cho tốt vào, ta còn phải đợi lấy nốt nửa cuốn nữa rõ chưa?”
“Vâng!”
Mặc Uyên Tử lúc này chỉ có thể cười khổ.
Mặc Thiên Tử chính là lão tổ đời thứ bảy của Mặc gia, đây chính là nhân vật mà con cháu chín đời sau lần lượt chết khô mà ông ta vẫn còn tồn tại cho đến tận bây giờ.
Mà thực lực của Mặc Thiên Tử rốt cuộc ở trình độ nào thì ông ta cũng không rõ.
Nhưng ông ta đã nghe ông nội nói rằng Mặc Thiên Tử chính là chỗ dựa của Mặc gia.
Mà ông nội của ông ta nghe được câu nói này là do ông nội của ông nội ông ta truyền lại.
Tần Ninh cũng không nói lời vô nghĩa, đi theo đám người Mặc gia, leo lên phi cầm rời khỏi chỗ này.
Mặc Thiên Tử đột nhiên từ trong bộ dạng mơ hồ tỉnh táo lại.
Đáy mắt đột nhiên loé lên tia sáng.
“Cửu U đại lục, họ Tần... lại hiểu rõ chuyện của Mặc gia ta như vậy, ta không tin ngươi không phải là hậu nhân của Cửu U Đại Đế!”
“Người đời đều nói trong trời đất này, chín vạn năm qua xuất hiện chín vị đại đế bản lĩnh cao cường”.
“Cửu U Đại Đế chính là người đứng đầu danh sách chín vị đế”.
“Hậu nhân của ông ta hẳn là cũng không tầm thường...”
Mặc Thiên Tử chính là người đã sống năm vạn năm.
Mặc dù ở đại lục Bắc Thương nhưng đối với thế giới rộng lớn này, ông ta cũng đã đi ra bên ngoài rèn luyện vài lần.
Tu luyện Trường Sinh Quyết không chỉ chú trọng giấc ngủ sâu và chữ tĩnh.
Mà còn phải ra khỏi thế giới, thoát ra khỏi bản thân.
Ông ta đã thoát ra được, cho nên kiên trì đến bây giờ vẫn sống sót.
Ông ta đã đi đến từng đại lục rộng lớn trong trời đất này, thậm chí ngay cả đại lục Thương Lan ở trung tâm thế giới ông ta cũng đã từng đi qua.
Lần cuối cùng mà ông ta ra ngoài chính là vào một ngàn năm trước.
Ông ta đã nghe tên của chín vị đế ở trên đại lục Thương Lan.
Đứng đầu danh sách rõ ràng là Cửu U Đại Đế đã từng danh chấn Cửu U.
Cửu U Đại Đế không chỉ uy chấn đất trời Cửu U đại lục, không ai có thể so bì, thậm chí danh tiếng của Cửu U Đại Đế ở trong trời đất mênh mông này cũng cực kỳ vang dội.
Cảnh giới của hắn tiến bộ thần tốc, thực lực mạnh mẽ bất khả chiến bại, khiến vô số hào cường, vô địch lớn mạnh phải mặc cảm.
“Cửu U Đại Đế...”
“Cuồng Võ Thiên Đế...”
“Thanh Vân Kiếm Đế...”
Mặc Thiên Tử thấp giọng lẩm bẩm: “Danh tiếng của chín vị đế uy chấn Thương Lan, nổi danh thiên hạ, nếu như trước đây lão tổ không chết có lẽ cũng có thể trở thành một trong số đó...”
Suy nghĩ của Mặc Thiên Tử đương nhiên Tần Ninh không hề hay biết.
Cho dù có biết thì cũng chẳng có gì phải kinh ngạc.
Dù sao thì chín vị đế được người đời tung hô kia cũng chính là bản thân hắn trải qua chín đời chín kiếp.
Trong chín vạn năm xuất hiện chín nhân vật tuyệt thế.
Chín người đó, đừng nói là trăm vạn năm, cho dù là ngàn vạn năm lội lại dòng lịch sử tìm hiểu về kỉ nguyên trước thì cũng không một ai có thể tạo ra được thành tựu như vậy.
Hắn đã từng biên soạn ra “Cửu Nguyên Đan Điển”, “Vạn Khí Phổ”, “Trận Thuật”, “Thể thư” v.v…, cho dù đặt ở trong Cửu Thiên Vân Minh hay thế giới thần cũng là độc nhất vô nhị.
Đàn phi cầm đó dừng lại, thích thú đan xen vào nhau, giáng xuống không có một chút uy áp nào. Nhìn thấy cảnh này đủ để cho tất cả mọi người phải nín thở.
Đám người Tần Thương Sinh nhìn lên bầu trời, tâm trạng cũng trầm xuống.
Đánh cho cổ quốc Đại Hạ chạy rồi, đây lại là ai đến nữa?
Tần Ninh ở bên ngoài có phải gây thù chuốc oán rất nhiều không?
Thật sự không có vấn đề sao?
Nhìn thấy những thân ảnh đó, đám người Kiếm Tiểu Minh, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên lại khẽ mỉm cười.
Lúc này Tần Ninh đi ra nhìn lên bầu trời, thầm nói: “Bày thế trận lớn như vậy làm gì? Đơn giản chút không tốt sao?”
Nhưng Kiếm Tiểu Minh lại lớn tiếng hét oang oang: “Đơn giản cái gì? Thanh Vân tông chúng ta không thể đơn giản, sẽ khiến người ta xem thường đấy!”
Hai người Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn vẫn hoang mang không thôi.
Đâu chỉ hai người bọn họ, mấy người Thiên Ám, Minh Ung, Sở Đế, Yến Đế cũng đều ngây ra.
Ầm ầm ầm…
Trong nháy mắt, chiêng trống vang đầy trời, trên không trung hơn một ngàn thân ảnh quỳ một gối trên thân chim.
“Tham kiến Tần tông chủ!”
“Tham kiến Tần tông chủ!”
“Tham kiến Tần tông chủ!”
Phút chốc trong phạm vi một trăm dặm khắp thành Lăng Vân đều vang vọng tiếng hô đều nhịp.
Tần… tông chủ?
Đây là… tông môn võ giả của Tần Ninh?
Phía dưới, tầng lớp cao cấp quyền quý Tần gia, Bắc Minh, Nam Yến và Đại Sở ai nấy đều ngây ra như phỗng, giống như hóa đá.
Thanh Vân tông!
Phía trước có một cây đại kỳ lúc này đang tung bay.
Thật sự là Thanh Vân tông của Tần Ninh.
Cái này… không thể tưởng tượng nổi!
Tần Ninh rời khỏi bên ngoài Cửu U đại lục cũng chỉ mới bốn năm, nhưng lại ngồi nắm giữ một tông môn lớn như vậy!
Hắn mới bao nhiêu tuổi?
Đầu hai mươi tuổi mà thôi!
Nếu không tận mắt nhìn thấy thì ai dám tin?
Trong đội ngũ đó có mười mấy vị cảnh giới Hóa Thần, trên trăm vị cảnh giới Thông Thiên, cũng có mấy trăm vị cảnh giới Thiên Nguyên.
Đặt ở bên ngoài Cửu U thì cũng đã đủ xưng bá!
Soạt soạt…
Mấy thân ảnh bay xuống từ trên thân phi cầm.
Đám người Lý Nhất Phàm, Thiên Linh Lung và Thẩm Văn Hiên nhìn Tần Ninh đều lần lượt hành lễ.
Lúc này Thiên Đạo Nhất nhìn về hướng Tần Ninh, cũng chắp tay nói: “Tần tông chủ, tại hạ tự tiện làm chủ dẫn toàn bộ trên dưới Thiên Đạo lâu nương nhờ Thanh Vân tông, vẫn mong Tần tông chủ chớ ruồng bỏ!
Thiên Đạo lâu!
Tông môn hạng hai đứng đầu trong vùng đất Cửu U, chỉ đứng sau tứ đại tông môn.
Bây giờ… đi nương nhờ Tần Ninh?
Đám người có mặt tại đây cảm thấy đã không thể dùng từ ngữ gì để hình dung nổi suy nghĩ của mình.
“Đương nhiên không ghét bỏ!”
Tần Ninh nhìn về phía Lý Nhất Phàm và ngũ đại trưởng lão, hắn nói: “Kẻ nào đưa ra chủ ý bậy bạ này? Quay về chuẩn bị lĩnh phạt đi!”
“Hả?”
Nghe thấy vậy, sắc mặt đám người nhất thời thay đổi.
Tần Ninh nhìn đám người Tần gia, nói: “Con đường võ đạo quan trọng là kiên định với ý muốn ban đầu, bây giờ ta đã trải cho con cháu Tần gia các ngươi con đường tốt, tương lai các ngươi có thể đi được xa hơn thì phải tự trông chờ các ngươi!”
“Cha, nhị thúc!”
Nhìn Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn, nhất thời Tần Ninh cũng xúc động rất nhiều.
“Hai người hãy bảo trọng sức khỏe, lần sau gặp lại con sẽ cho hai người niềm vui kinh ngạc cực lớn!”
“Tần Ninh con thế nào cũng sẽ trở thành sự tồn tại sáng chói trên vùng Cửu Thiên, nhưng đến lúc đó hai người nhất định phải nhìn thấy, cho nên không những là các tiểu bối, mà hai người cũng phải nỗ lực!”
“Ừm!”
Tần Thương Sinh gật đầu đáp: “Cha không yêu cầu con xưng vương xưng bá, chỉ hy vọng con bảo trọng”.
“Yên tâm đi, kẻ có thể bắt nạt con trai cha vẫn chưa ra đời đâu”.
Tần Ninh khẽ cười một tiếng, lạy từ biệt mọi người.
Thân ảnh vừa bay lên, toàn đội lập tức khởi hành.
Từng thân ảnh phi cầm lúc này dần biến mất về phía trời…
Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều nhân vật lớn có mặt ở đó đã hiểu, Tần gia thật sự đã lên như diều gặp gió.
Có một tôn cự phách như Tần Ninh chống đỡ, tương lai trong trăm năm hay ngàn năm, Tần gia nhất định sẽ trở thành gia tộc cực kỳ hiển hách trên Cửu U đại lục.
Bây giờ cũng may bọn họ quan hệ thân thiết với Tần gia.
Đây là lợi ích lớn nhất của bọn họ!
Bằng không, gây thù với Tần gia, vậy bọn họ thật sự là sẽ đi vào đường cùng.
Nhất thời các đại đế vương, trưởng tộc gia tộc vẫn chưa có dự định rời đi.
Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn bây giờ cũng bận rộn chăm nom, nhưng trong lòng lại cảm thấy muôn vàn xúc động.
Tần Ninh nói không sai!
Tần gia phải vùng dậy.
Mà hai người họ thân là người cầm lái của Tần gia cũng không thể sa sút thực lực, phải gấp rút tu luyện.
…
So với niềm vui mừng náo nhiệt ở Tần gia, trên mình chim lại vô cùng yên tĩnh.
Tần Ninh nhìn xung quanh, gần như là toàn bộ tầng lớp cấp cao của Thanh Vân tông đều có mặt ở đây.
Tần Ninh mở miệng nói: “Việc đã chuẩn bị xong chưa?”
“Đã xong!”
Lý Nhất Phàm gật đầu nói: “Đệ tử của Thanh Vân tông đã chuyển đến Tuyệt Ninh tông rồi, đệ tử hai đại tông môn xáo trộn với nhau theo trình tự, sắp xếp lại lần nữa”.
“Trưởng lão Ngô Điền làm việc cũng rất chăm chỉ, các vị trưởng lão đều có trách nhiệm!”
Tần Ninh gật đầu.
“Nếu đã như vậy thì chuyện của tông môn cứ để các ngươi quan tâm”.
Tần Ninh từ từ nói: “Ta chỉ có mấy yêu cầu”.
“Mời tông chủ cứ nói!”
Ngô Điền cùng mười mấy vị trưởng lão ban đầu của Tuyệt Ninh tông lúc này đều cung kính nói.
Nếu không phải có Tần Ninh thì bọn họ vẫn đi theo ma tộc, nếu tương lai ma tộc và con người tuyên chiến, vậy thì bọn họ sẽ trở thành tội nhân muôn người chửi rủa.
May mà hiện giờ cũng không tính là muộn.
Mà hành động sát phạt của Tần Ninh cũng khiến bọn họ biết rằng, nhận Tần Ninh làm tông chủ chính là sự lựa chọn phù hợp nhất.
“Ngày trước ta đã nói qua, Thanh Vân tông phải căn cứ theo tiêu chuẩn cao để sắp xếp”.
“Bây giờ coi như bắt đầu triển khai đi”.
Tần Ninh nghiêm túc nói: “Đệ tử cảnh giới Tứ Linh là đệ tử ngoại môn, mà đệ tử ngoại môn cũng phân thành nhiều loại, phân chia theo cảnh giới”.
“Cảnh giới Địa Võ là đệ tử nội môn, cảnh giới Thiên Võ là đệ tử chân truyền, cảnh giới Thiên Nguyên là đệ tử nòng cốt, cảnh giới Thông Thiên có thể trở thành chấp sự của Thanh Vân tông, còn về cảnh giới Hóa Thần thì là trưởng lão”.
“Đồng thời trưởng lão cảnh giới Hóa Thần cũng có cấp bậc, cảnh giới nhất chuyển là trưởng lão nhất tinh, cảnh giới cửu chuyển là trưởng lão cửu tinh”.
“Hơn nữa, vượt qua cảnh giới Hóa Thần thì là thái thượng trưởng lão”.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều nghiêm túc.
Cảnh giới Tứ Linh chỉ là đệ tử ngoại môn…
Yêu cầu này so với tứ đại tông môn, quả thực là cao hơn rất rất nhiều.
Tần Ninh không quan tâm đến ý kiến bàn luận của mọi người, hắn tiếp tục nói.
“Kiếm Tiểu Minh làm viện trưởng viện kiếm đạo!”
“Thẩm Văn Hiên làm viện trưởng viện đan!”
“Thiên Linh Lung làm viện trưởng viện võ”.
“Còn về viện trận, tạm thời ta sẽ đảm nhận, quay về để các ngươi tìm một người thích hợp”.
Tần Ninh nói đến đây, Lý Nhất Phàm mở miệng: “Tông chủ, trưởng lão Ngô Điền là một vị linh khí sư cửu phẩm!”
“Ồ?”
“Vậy được, nếu đã như vậy thì Ngô Điền làm viện trưởng viện khí!”
Lý Nhất Phàm mở miệng nói, Tần Ninh không khỏi coi trọng hắn ta. Tên tiểu tử này thật có tiềm chất làm tông chủ.
Hắn ta nhìn ra ngũ đại viện Thanh Vân tông chú trọng nhất nếu toàn là người của mình, vậy thì trong lòng rất nhiều trưởng lão của Tuyệt Ninh tông chắc chắn cảm thấy không có quyền, sẽ rất khó chịu.
Mà lần này, viện trưởng tam viện là người của Tần Ninh, viện trưởng viện khí chính là Ngô Điền, vậy thì trong lòng đệ tử Tuyệt Ninh tông chắc chắn cũng thực lòng tin phục.
Sau một thời gian dài nữa, hai tông hoàn toàn dung hợp, những vấn đề này cũng không còn tồn tại nữa.
Năm đó, tiểu tử Thanh Vân đó thành lập nên Thanh Vân tông, sủy thủ chưởng quỹ (*), tổ tiên Lý thị vẫn luôn giữ vững Thanh Vân tông, sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.
(*) sủy thủ chưởng quỹ: người đứng đầu không làm bất cứ việc gì, chỉ ngồi sai khiến người khác.
Bây giờ Lý Nhất Phàm đã thừa kế toàn bộ ưu điểm của tổ tiên!
Lúc này vẻ mặt Ngô Điền chần chừ, không nhịn được muốn nói gì đó, nhưng lại không dám nói.
“Có lời gì cứ nói thẳng!”, Tần Ninh khẽ cười nói: “Ta sẽ không ăn thịt người đâu”.
Chương 652: Ta sẽ diệt tông môn của kẻ đó
“Mặc dù ta đã sát nhập với Thanh Vân tông nhưng tông chủ và tầng lớp cấp cao của Tuyệt Ninh tông có hơn mười tên là ma tộc, chuyện này mà truyền ra ngoài”.
“Ta lo sẽ có rất nhiều thế lực ở trên đại lục coi chúng ta là gian tế của ma tộc”.
Ngô Điền nói xong cảm thấy có chút phiền muộn.
Lúc biết tông chủ chính là người của ma tộc, ông ta như chết lặng.
Bây giờ chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào Tần Ninh đến cải chính lại.
Nếu không đệ tử của Tuyệt Ninh tông bị người ta quy chụp cho cái mũ đồng đảng với ma tộc thì rất bất lợi đối với việc tu hành.
“Ta hiểu!”
Tần Ninh gật đầu nói: “Như này đi, sau khi trở về nếu ai dám nói như vậy, ta sẽ dẫn ngươi đi diệt cả tông môn của bọn chúng!”
“Hả?”
Ngô Điền sững sờ.
“Hả cái gì mà hả? Cứ làm như thế đi!”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Trong khoảng thời gian ngắn muốn bịt miệng bọn chúng thì phải khiến bọn chúng kiêng dè”.
“Đợi khi ma tộc xuất hiện, chúng ta xuất người xuất lực thì bọn chúng sẽ không dám nói gì nữa đâu”.
“Ma tộc xuất hiện...”
Sắc mặt của Ngô Điền thay đổi.
“Ma tộc thật sự sẽ quay trở lại sao?”
“Chuyện này... Ai dám chắc được chứ?”
Tần Ninh phất tay một cái nói: “Đến lúc đó rồi nói tiếp, xe đến trước núi ắt có đường, ta cũng sẽ không để ma tộc huỷ hoại Thanh Vân tông mà ta vất vả khổ sở gây dựng đâu”.
Suốt dọc đường, đám người Thanh Vân tông lao như bay trở về, tiến vào bên trong vùng đất Cửu U, về Thanh Vân tông.
Dãy núi Thiên Tuyệt, Tuyệt Ninh tông to lớn, bây giờ đệ tử của nhị đại tông môn sát nhập làm một.
Ba chữ Tuyệt Ninh tông trước cửa sơn môn sớm đã được đổi thành ba chữ Thanh Vân tông.
Tần Ninh đáp xuống, nhìn sơn môn gật gật đầu.
“Trông cũng không tồi!”
Sải bước tiến vào bên trong sơn môn, dáng vẻ của Tuyệt Ninh tông lúc này cũng đã thay đổi đáng kể, dường như có thể cải tạo thành dáng vẻ của Thanh Vân tông.
Đại điện Thanh Vân nằm ở chính giữa sơn môn, trông rộng lớn hùng vĩ.
Phía sau đại điện là một ngọn núi.
Trên đỉnh núi có một toà cung điện rực rỡ.
“Tham kiến tông chủ!”
“Tham kiến tông chủ!”
Bước vào sơn môn, ở đầu bên kia con đường lớn rộng mấy chục thước, hàng ngàn hàng vạn đệ tử và các trưởng lão lúc này đều cúi đầu thi lễ.
Tần Ninh nhìn thấy cảnh này liền xoa đầu.
Bày ra thế trận như này khiến hắn cảm thấy có hơi đau đầu.
Không phải là sợ mà là do đã thấy quá nhiều cho nên mới đau đầu.
Tần Ninh đi thẳng về phía đại điện Thanh Vân, đứng vững ở trước điện.
Một thân đồ đen, tóc trắng tung bay, thân hình cao ráo cân đối, khuôn mặt tuấn tú hơi chút ngây ngô khiến người khác có cảm giác trẻ trung như tuổi mười tám đôi mươi.
Đôi mắt đen như mực, bờ môi mỏng khẽ nhếch kèm theo một nụ cười mê người.
Tần Ninh nhìn xuống, nâng hai tay lên.
Từng bóng người lần lượt đứng dậy nhìn tông chủ trước mặt.
Chính là người thanh niên trạc tuổi như bọn họ này bây giờ đã là cảnh giới Thông Thiên nhị bộ, hơn nữa còn giết chết cảnh giới Hoá Thần.
Chỉ riêng điều này thôi thì vị trí tông chủ kia không ai dám có ý kiến.
“Trên đường trở về trưởng lão Ngô Điền có nói với ta”.
Tần Ninh bây giờ trực tiếp lên tiếng.
“Nói một bộ phận đệ tử trước kia thuộc Tuyệt Ninh tông bên trong Thanh Vân tông của chúng ta cảm thấy người ngoài sẽ nói chúng ta là gian tế của ma tộc, muốn giúp đỡ ma tộc huỷ hoại loài người”.
Tần Ninh trực tiếp nói thẳng khiến Ngô Điền và các trưởng lão khác đều sững sờ.
“Ta nói thẳng: sau này nếu như có kẻ nào dám nói như thế thì ta sẽ trực tiếp tiêu diệt tông môn đó”.
Bên dưới lập tức vang lên một tràng cười.
“Các ngươi cười cái gì?”
Tần Ninh nghiêm túc nói: “Ta không nói đùa, kẻ nào dám nói như thế ta sẽ trực tiếp diệt tông môn của kẻ đó!”
“Ma tộc vô duyên vô cớ tàn sát loài người, thử hỏi có ai chê mình sống quá lâu muốn hợp tác với ma tộc không? Loại người mà nói ra những lời như thế, đầu óc không có vấn đề thì là đang cố ý bôi nhọ Thanh Vân tông chúng ta!”
“Tần Ninh ta thân là tông chủ đương nhiên sẽ phải ngăn chặn mấy người như này rồi”.
“Nói năng linh tinh, bịa đặt về người khác thì được, nhưng nếu dám nói Thanh Vân tông của ta thì không được!”
“Ta chính là bá đạo không nói lý lẽ như thế đấy!”
Tần Ninh nói tiếp: “Không nói nhiều lời thừa thãi, các người phải tu luyện như nào thì cứ tu luyện như thế, tông môn không phải là nơi chém giết, nơi này chính là nhà của các ngươi, chúng ta ban thưởng cho đệ tử ưu tú thì cũng sẽ cổ vũ những đệ tử nỗ lực”.
“Đương nhiên những đệ tử sa đoạ truỵ lạc, ta gặp một người sẽ giết một người”.
“Cho dù là ngoại môn, nội môn, chân truyền hay là nòng cốt thì chỉ cần là đệ tử của Thanh Vân tông ta, nếu xảy ra chuyện sẽ đều do Thanh Vân tông ta điều tra, chịu trách nhiệm!”
“Cho nên các ngươi cứ can đảm lên, đi tranh, đi đấu, đi trưởng thành!”
Tần Ninh nói xong liền phất tay rồi quay người đi vào bên trong đại điện.
Tiếng vỗ tay giòn giã vang lên.
Bên trong Thanh Vân tông tràn ngập tiếng vỗ tay.
Tần Ninh khựng lại một chút, cuối cùng vẫn cất bước rời đi.
Mấy tiểu tử này nói có đôi câu mà nhiệt huyết đã sôi trào, vẫn còn trẻ lắm!
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Tần Ninh cũng không nhịn được thầm thì: “Bản thân mình cũng rất trẻ mà...”
Phía sau đại điện Thanh Vân, giữa sườn núi.
Nơi đây linh khí vô cùng phong phú, tầng lớp cấp cao Thanh Vân tông cũng chuyển chỗ ở của Tần Ninh đến đây.
Những căn phòng sát cạnh nhau được xây dựng rất tinh tế.
Cả viện ước chừng có khoảng bốn năm căn phòng, cũng không lớn lắm nhưng hình dáng có phần giống với dãy núi Thanh Vân nguyên bản.
Cầu nhỏ nước chảy, chim hót hoa nở có phân giống với tiểu thự ở học viện Thiên Thần.
Tần Ninh nhìn mấy người Lý Nhất Phàm, gật đầu nói: “Có tâm!”
“Được rồi, ta cũng mệt rồi, các ngươi bận chuyện gì thì mau chóng đi giải quyết đi!”
Tần Ninh nằm ở trên giường thở dài một hơi.
Hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, một người châm trà một người tháo giầy hết sức ăn ý.
Vân Sương Nhi không nhịn được nói: “Sự sắp xếp hôm nay công tử thấy có chỗ nào không hài lòng sao?”
“Cũng được!”
“Vậy vì sao công tử cứ mặt mày ủ dột thế?”
Tần Ninh ngồi dậy, ra hiệu Vân Sương Nhi đến bóp vai cho mình, nói: “Không phải mặt mày ủ dột, chỉ là không thích cảnh này lắm...”
“Công tử sợ cảnh hoành tráng sao?”
“Sợ?”
Tần Ninh đột nhiên bật cười.
Trước đây thân là thiếu minh chủ của Cửu Thiên Vân Minh, phụ đế biến mất, hắn thân là con trai cả của Mục Vân phải gánh vác chức trách của minh chủ.
Cửu Thiên Vân Minh mạnh mẽ như thế nào cơ chứ?
Chỉ riêng sự tồn tại của Thần Đế cũng đã có sức nặng hơn một nửa thế giới thần rồi.
Khi đó nhận đủ loại lễ bái, đủ loại đại lễ, đại sự, những thuộc hạ kia cứ làm hoành tráng phóng đại.
Mà quan trọng nhất là trong số những Thần Đế, mỗi người đều bất khả chiến bại, đủ để ngăn chặn một phương thế giới bên ngoài, hơn nữa còn là bạn bè của phụ đế.
Ngày nào cũng hành lễ với một tiểu bối như hắn khiến hắn thật sự như đang ngồi trên bàn chông.
Thế trận mà hôm nay Thanh Vân tông bày ra hoàn toàn không thể so sánh với Cửu Thiên Vân Minh.
Nhưng nếu tham gia nhiều vào những tình cảnh như thế này cũng cảm thấy rất phiền phức nên lúc này mới đau đầu.
“Sau này các ngươi phải trở thành nữ hoàng nữ đế bất khả chiến bại, tương lai các ngươi sẽ biết những chuyện như này rốt cuộc nhức đầu như thế nào”.
Tần Ninh không nói gì thêm, gối đầu trên đùi của Vân Sương Nhi, nhắm mắt lại.
Diệp Viên Viên lúc này cũng đứng im ở bên cạnh không lên tiếng.
“Lão Vệ vẫn chưa về sao?”
“Vẫn chưa!”
“Ừm!”
Dứt lời, Tần Ninh cũng rơi vào im lặng.
Nhưng hắn không phải nghỉ ngơi mà là đang suy nghĩ.
Chương 653: Ông lão ngủ say
Đại lục Thiên Long chính là một vùng đất có diện tích tương đương với đại lục Cửu U.
Thiên Thanh Thạch bị người của Thiên Đế Các nhốt ở cấm địa Thiên Vị ở đại lục Thiên Long, hắn nhất định phải đi cứu Thiên Thanh Thạch!
Nhưng muốn đi vào trong cấm địa phải chuẩn bị đủ ba thứ.
Ba thứ này chỉ có ở đại lục Bắc Thương.
Lão Vệ chính là đi đến Bắc Thương dò la tin tức.
Ngoại trừ cái đó ra vẫn còn một món đồ cực kỳ quan trọng.
Tần Ninh cũng không lo lắng lắm về ba món đồ kia, nhưng món đồ cực kỳ quan trọng này lại khiến Tần Ninh có hơi đau đầu.
…
Mấy ngày sau đó Tần Ninh vẫn luôn ở bên trong Thanh Vân tông, Vũ gia, Hoàng Phủ gia, Kiếm Các, U Minh tông đều lần lượt có người đến bái kiến.
Những chuyện này Tần Ninh đương nhiên là giao cho Lý Nhất Phàm giải quyết.
Vết thương của Hoàng Phủ Hùng chẳng phải là vấn đề gì to tát với Tần Ninh, hắn sớm đã trị khỏi cho ông ta.
Toàn bộ Cửu U đại lục hiện nay rơi vào trạng thái tương đối yên bình.
Các thế lực và tông môn lớn đối mặt với sự nổi lên mạnh mẽ của Thanh Vân tông cũng là mắt nhắm mắt mở cho qua.
Suy cho cùng, nếu không làm thế thì cũng chẳng còn cách nào khác.
Ai có thể quản được Thanh Vân tông cơ chứ?
Trừ phi là những lão bất tử vô địch vượt qua cảnh giới Hoá Thần ở bên trong các cổ quốc xuất quan.
Nhưng từ trước đến nay giữa các cổ quốc với nhau vẫn luôn có xích mích với nhau, cũng không thể phái hết tất cả ra chỉ vì Thanh Vân tông được.
Thời gian chậm rãi trôi qua, ở trong Thanh Vân tông liền mười mấy ngày, lão Vệ cuối cùng cũng trở về.
Lúc lão Vệ quay về, Tần Ninh dẫn theo Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lặng lẽ rời đi.
Còn lão Vệ, Tần Ninh bảo ông ta ở lại trong Thanh Vân tông.
Trước mắt, trong Thanh Vân tông, người mạnh nhất ngoại trừ lão Vệ ra thì chính là lão rùa, nhưng lão rùa mới chỉ là cảnh giới Hoá Thần thất chuyển.
Chẳng may những thế gia hay cổ quốc kia đến gây sự thì một mình lão rùa cũng không thể ứng phó được.
Có lão Vệ trấn giữ, Thanh Vân tông, thượng quốc Bắc Minh hay Tần gia, bất cứ bên nào xảy ra chuyện thì Tần Ninh cũng không lo lắng.
Ba thân ảnh cưỡi phi cầm bay thẳng về phía đông.
Đi qua khu vực của Cửu U đại lục chính là đại lục Bắc Thương, mà diện tích của khu vực đại lục Bắc Thương cũng không hề thua kém diện tích của Cửu U đại lục.
Ở trên vùng đất này cũng đã từng xuất hiện vô số thiên tài, để lại vô vàn truyền thuyết.
Nửa tháng sau, ba người đã đến biên giới giáp ranh Cửu U đại lục và đại lục Bắc Thương.
“Công tử, chúng ta đến đại lục Bắc Thương làm gì vậy?”
“Lấy đồ!”
Tần Ninh mở miệng nói: “Ở vùng đất chúng ta sinh sống lục địa liên tiếp nhau, Cửu U đại lục cũng chỉ là một trong số đó mà thôi”.
“Trời đất này rộng lớn nằm ngoài sức tưởng tượng của mấy người”.
“Mà ở trên đại lục Bắc Thương có thứ mà đại lục Cửu U chúng ta không có”.
Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên cái hiểu cái không.
“Lão Vệ lúc trước đã đến đây dò la tin tức là muốn xem đại lục Bắc Thương hiện nay có còn huy hoàng lớn mạnh như mấy vạn năm trước không”.
Tần Ninh từ tốn nói: “Ba đầu sỏ Bắc Thương là Bắc Thương tông, cổ quốc Thiên Phong và Hứa gia, ba thế lực lớn này vẫn luôn đứng sừng sững”.
“Ngoại trừ cái đó ra còn có một đầu sỏ ẩn hình: thư viện Thánh Hiền!”
“Thư viện Thánh Hiền?”
Diệp Viên Viên bây giờ cũng hơi giật mình, nói: “Ta từng nghe nói ở trong thư viện Thánh Hiền từng có một nhân vật có thể sánh ngang với Cửu U Đại Đế, có thể nói như là thần thánh ở đại lục Bắc Thương”.
“Nghe nói người đó tên là Sát Trường Sinh, tư chất ngu dốt thế nhưng tu hành mấy vạn năm, không lên tiếng thì thôi, một khi đã lên tiếng lại khiến người người khiếp sợ!”
Diệp Viên Viên tiếp tục nói: “Nghe nói thư viện Thánh Hiền cũng không phải đứng đầu đại lục Bắc Thương, thế nhưng Sát Trường Sinh vừa ra đời, thư viện Thánh Hiền lập tức trở thành vô địch đương thời khiến ba thế lực lớn từ xưa đến nay là Bắc Thương tông, Hứa gia và cổ quốc Thiên Phong cũng không ngóc đầu lên được”.
“Lợi hại như vậy sao?”, Vân Sương Nhi kinh ngạc nói.
“Nghe nói người này đã vượt qua cái gọi là cảnh giới Tam Vị...”
“Sát Trường Sinh...”
Nghe thấy cái tên này, Tần Ninh khẽ mỉm cười.
“Đi thôi”.
Đến biên giới, Tần Ninh cũng không trực tiếp tiến vào trung tâm đại lục Bắc Thương mà đi về phía Bắc của đại lục Bắc Thương.
Ba người đi mất khoảng thời gian bằng mười mấy người đến một vùng đất cổ xưa.
Xung quanh nơi đây là những dãy núi nối tiếp nhau, hơn nữa mỗi một ngọn núi chỉ cao chưa đến trăm mét, cây cối khô héo, lá cây tàn lụi, dường như có thể đổ xuống bất cứ lúc nào.
Tần Ninh nhìn xung quanh, ánh mắt lộ ra vẻ suy tư, dẫn hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi vào sâu bên trong rừng.
Khu rừng này dường như rất lâu chưa có người đặt chân đến, khắp nơi đều đổ nát thê lương, hơn nữa còn gai góc rậm rạp, hoàn toàn không thấy lối đi.
Mà Tần Ninh đi ở phía trước liên tục đi vòng.
Cuối cùng, ba người xuất hiện ở dưới chân một ngọn núi.
Nói là chân núi nhưng thực chất chỉ là một đống đất cao gần trăm mét, không hề có chút dáng vẻ của một ngọn núi.
Tần Ninh ngồi xổm xuống, bàn chân giẫm một cái xuống mặt đất.
Tiếng vỡ vụn rầm rầm rầm vang lên.
Mặt đất lúc này nứt toác ra.
Vết nứt lan rộng đến tận chân núi, lúc này, ở nơi đó đột nhiên xuất hiện một cánh cửa.
Cánh cửa gỗ cổ xưa dường như có thể mục nát thành bột mịn bất cứ lúc nào.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng ngây ngẩn cả người.
Ở chỗ này vậy mà lại có một cánh cửa?
Chẳng lẽ có kho báu sao?
Nhưng chỗ này bây giờ quá hoang vu, chẳng giống có báu vật gì cả.
Lúc này Tần Ninh tiến lên trước, vung ra một quyền.
Rầm...
Cái cửa gỗ tưởng chừng như lung lay sắp đổ bị một quyền của Tần Ninh tác động lại nguyên vẹn chẳng chút hề hấn gì.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều khẽ giật mình.
Tần Ninh thì chỉ cười không nói, lại trực tiếp tung ra một quyền nữa.
Rầm...
Một tiếng nổ trầm thấp vang lên.
Cái cửa gỗ kia vẫn vẹn nguyên không một chút hư hại, thế nhưng sườn núi nhỏ lúc này lại không thể chịu nổi chấn động.
Lúc này, từng lớp từng lớp bụi đất rơi xuống.
Cuối cùng sườn núi nhỏ cũng đã hoàn toàn biến thành bụi, ba túp lều tranh, một cái sân với hàng rào bao quanh hiện ra trước mắt ba người.
“Khụ khụ...”
Đột nhiên có một tiếng ho khan vang lên trong lớp bụi.
“Ai? Ai lại thất đức như thế? Cứ gõ cửa không phải ta sẽ ra sao?”
Bỗng có một bóng hình từ bên trong túp lều tranh tiểu viện đi ra.
Một thân áo choàng màu xám, tóc dài búi cao, râu và lông mày lúc này đều rủ trước ngực.
Trang phục của người này rất kì lạ, mà toàn thân từ trên xuống dưới cũng khiến người khác cảm thấy rất khác thường.
Hình như... không phải người của thời đại này.
“Đánh thức ngươi à? Lúc tu hành trường sinh quyết phải ngủ hàng trăm hàng vạn năm, muốn đánh thức được ngươi sao có thể đơn giản thế được chứ?”
Tần Ninh lúc này mở miệng nói.
Nháy mắt, ông lão dùng đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Tần Ninh.
Dường như muốn nhìn thấu Tần Ninh.
“Nhìn ta như thế làm gì?”
Tần Ninh phủi tay, nhìn về phía lão giả hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Vẻ mặt của lão già bây giờ trông rất kì lạ.
“Tiểu tử thối, quấy rầy lão nhân gia ta thanh tu, bây giờ lại hỏi ta tên gì, ngươi đang cố tinh gây sự đúng không?”
“Ta không có thời gian tìm hiểu nguồn gốc của ngươi, chỉ biết ngươi họ Mặc, nhưng tên là gì, là truyền nhân đời thứ mấy của Mặc gia thì ta làm sao mà biết được?”
Tần Ninh nói như lẽ đương nhiên.
Bây giờ ngay cả Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên cũng cảm thấy rất kì quặc.
Công tử nhà mình từ xưa đến nay sẽ không vô duyên vô cớ làm chuyện kỳ lạ.
Đi qua Cửu U đại lục, đi đến đại lục Bắc Thương không trực tiếp đi đến chỗ cần đến mà lại đến vùng đất hoang vu như này, tìm một ông lão dường như đã ngủ ở đây từ lâu?
Chương 654: Mặc Thiên Tử
Vẻ mặt của lão giả lúc này trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói: “Làm sao ngươi biết ta họ Mặc? Ngươi là người của Bắc Thương tông, hay là người của cổ quốc Thiên Phong hay là đến từ Hứa gia?”
Biết Trường Sinh Quyết, biết sự tồn tại của ông ta, biết ông ta họ Mặc.
Người thanh niên trước mặt này không đơn giản.
“Ta đến từ Cửu U đại lục!”
“Chính là Cửu U đại lục của Cửu U Đại Đế sao?”
Lão giả biến sắc.
“Chẳng lẽ còn có cái thứ hai?”
Lão giả nói tiếp: “Ngươi là hậu nhân của Cửu U Đại Đế?”
“Cũng không phải như thế”.
Lão giả lúc này rõ ràng mới thở phào một hơi.
“Lão hủ tên là Mặc Thiên Tử, không biết ngươi tìm ta có chuyện gì?”
“Mặc Thiên Tử?”
Tần Ninh lúc này chậm rãi nói: “Vậy ngươi hẳn là con cháu đời thứ bảy của Sát Trường Sinh, trưởng tộc đời thứ bảy của Mặc gia?”
Lời này vừa nói ra, đôi mắt thăng trầm của Mặc Thiên Tử bỗng loé lên sát ý.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này bước đến gần Tần Ninh.
“Không sao, nếu như hắn muốn giết ta thì hai người cũng không cản được”.
Tần Ninh cười nói: “Hậu nhân của Sát Trường Sinh ít nhiều vẫn có chút bản lĩnh, bảy đời tộc trưởng cho đến bây giờ ít nhất cũng đã trải qua bốn, năm vạn năm”.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Tần Ninh nói rõ ràng rành mạch, dường như hiểu rất rõ về Mặc gia.
“Tần Ninh, tông chủ Thanh Vân tông ở Cửu U đại lục!”
Tần Ninh vẫn giữ nụ cười tủm tỉm nói: “Được rồi, ta không nói mấy lời vô nghĩa với ngươi nữa, ngươi cứ tiếp tục giấc ngủ trường sinh của ngươi thôi, ta đến đây muốn lấy từ chỗ của ngươi ba cái lệnh bài”.
“Lệnh bài?”
Mặc Thiên Tử nhìn Tần Ninh, cảnh giác nói: “Lệnh bài gì?”
“Đừng có đánh đố với ta, muốn bái nhập vào trong Trường Sinh đường của thư viện Thánh Hiền cần phải có sự tán thành của Mặc gia thì mới được”.
Tần Ninh chậm rãi nói: “Ta không có nhiều thời gian đợi Mặc gia các ngươi tán thành, ngươi đưa cho ta ba lệnh bài của tổ tiên Mặc gia các ngươi, ta trực tiếp bái nhập Trường Sinh đường”.
“Ngươi muốn bái nhập vào Trường Sinh đường?”
Lúc này Mặc Thiên Tử nhìn Tần Ninh, ánh mắt tràn ngập dò xét.
“Thôi, để ngươi đưa cho ta ngươi chắc chắn không vui”.
Khoé miệng Tần Ninh khẽ nhếch lên, mở miệng nói: “Trời đất lúc khai sơ, nguồn gốc của vạn vật, cực hạn của trường sinh chính là vô tâm, vô tâm chi đạo...”
Bỗng Tần Ninh nói ra một tràng lời nói khó hiểu lộn xộn.
“Vô vi có sống, sống này chính là sức sống, tĩnh mà...”
Tần Ninh nói đến đây đột ngột dừng lại.
Mặc Thiên Tử đang nghe say sưa, đột nhiên Tần Ninh im bặt khiến Mặc Thiên Tử ngây ngẩn, chỉ cảm thấy như miếng thịt vịt đưa đến miệng, vừa mới ngửi được mùi đã không cánh mà bay.
Loại cảm giác này như mắc nghẹn ở cổ họng, rất khó chịu.
“Nói tiếp đi...”
Mặc Thiên Tử nhìn về phía Tần Ninh, gấp gáp nói.
Ông ta cảm thấy ông ta sắp bắt được thời cơ rồi, thế nhưng Tần Ninh lại đột nhiên dừng lại, cái thời cơ này rất có thể sẽ biến mất theo.
“Đưa lệnh bài cho ta!”
Tần Ninh vươn tay ra nói: “Ta không có lòng dạ thảnh thơi hao phí với ngươi”.
Suy nghĩ một lát, Mặc Thiên Tử nói: “Vậy thì không được, Trường Sinh đường là nơi bí mật nhất của thư viện Thánh Hiền, sao có thể để ngươi tuỳ tiện đi vào được”.
“Ai biết được ngươi đến có phải vì muốn máu của Sát Trường Sinh đại nhân đời thứ nhất không chứ!”
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh đột nhiên nở nụ cười.
“Ngươi cười cái gì?”
Mặc Thiên Tử khó hiểu hỏi.
“Ngươi ấy à, mặc dù khí huyết bên trong cơ thể dồi dào, tinh khí phong phú nhưng cũng không phải bắt nguồn từ bản thân của ngươi mà là do báu vật trời đất ở bên trong cơ thể của ngươi liên tục phát ra tinh khí sinh mạng, kéo dài mạng sống cho ngươi, nếu không thì ngươi cũng chẳng sống thêm được mấy năm nữa đâu”.
“Mái tóc bạc trắng của ngươi đủ để chứng minh điều này”.
“Máu của tổ tiên Sát Trường Sinh của Mặc gia ta có thể bù đắp cho sự hao tổn thời gian, toàn bộ đại lục Bắc Thương có biết bao nhiêu người muốn có được cơ chứ”.
Tần Ninh tiếp tục nói: “Tuổi thọ của ta bị tổn hao đương nhiên ta có thể lấy lại, không cần ngươi phải ở đây quan tâm”.
“Máu của Sát Trường Sinh mặc dù không tồi nhưng cũng chưa đến mức mà ta phải đê hèn đi lấy, nếu ta đã muốn thì thư viện Thánh Hiền phải ngoan ngoãn giao ra”.
Lời này vừa nói ra, Mặc Thiên Tử lập tức nói: “Vậy sao ngươi không trực tiếp đến Trường Sinh đường của thư viện Thánh Hiền, đến tìm ta làm gì?”
“Nếu như ta đích thân đến đó thì sẽ không dùng biện pháp hoà nhã như này đâu”.
“Đạo lý tiên lễ hậu binh ngươi có biết không?”
“Chỉ dựa vào ngươi? Một tên cảnh giới Thông Thiên nhị bộ và hai tỳ nữ cảnh giới Thông Thiên tứ bộ sao?”, Mặc Thiên Tử cười ha ha nói.
“Nói mấy lời vô nghĩa với ngươi cũng đã nửa ngày, rốt cuộc ngươi có đưa không, nếu không đưa thì ta trực tiếp đi đến đó, nhưng mà hậu quả thì ngươi tự suy nghĩ cho kỹ”.
Tần Ninh cũng lười phải dài dòng.
Mặc Thiên Tử do dự nửa ngày trời, hơn nữa cũng nóng lòng muốn nghe tiếp lời giảng giải vừa rồi của Tần Ninh nhưng lại lo lắng Tần Ninh gây chuyện.
“Ta đưa cho ngươi cũng được”.
Cuối cùng, Mặc Thiên Tử mở miệng nói: “Nhưng ngươi phải nói cho ta nghe toàn bộ nội dung của ba cuốn Trường Sinh Quyết cuối cùng!”
“Cho ngươi biết tất cả ba cuốn cuối cùng?”
Tần Ninh liếc Mặc Thiên Tử một cái, nói: “Mặt của ngươi cũng dày quá nhỉ!”
“Mặt ta không dày!”
“Ngươi đúng là không biết xấu hổ!”
Tần Ninh từ tốn nói: “Tổ tiên nhà ngươi cùng lắm mới chỉ tu luyện đến cuốn thứ năm, ngươi lại còn muốn đủ bảy cuốn, nằm mơ à?”
“Ta...”
Mặc Thiên Tử nhất thời nghẹn lời, thế nhưng một giây sau lập tức cười hì hì, đến gần Tần Ninh, cọ xát nói: “Tần công tử, một cuốn, một cuốn thôi cũng được!”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này không còn lời gì để nói.
Mặc Thiên Tử này mới vừa rồi vẫn còn bày ra bộ dạng thế ngoại cao nhân, cao cao tại thượng, giờ đột nhiên lại chuyển thành bộ dạng của một lão lưu manh.
Trường Sinh Quyết?
Là thứ gì chứ?
Mặc Thiên Tử nói tiếp: “Ngài đến từ Cửu U đại lục, lại biết chuyện của tổ tiên Sát Trường Sinh của Mặc gia ta, vậy thì nhất định biết chuyện năm đó lão tổ phát điên, Trường Sinh Quyết có bảy cuốn nhưng ba cuốn đã bị thiêu huỷ, con cháu đời sau chỉ có được bốn cuốn đầu, thật sự không thể tu luyện trường sinh được!”
“Ngươi thật đúng là không biết xấu hổ!”
Tần Ninh nói thêm: “Mấy đời Mặc gia các ngươi tu luyện đến cuốn thứ hai của Trường Sinh Quyết thì đã có thể xưng bá Bắc Thương, ngươi mới tu luyện đến cuốn thứ ba, còn chưa luyện cuốn thứ tư đã đòi ta ba cuốn sau rồi?”
“Cho dù ta có đưa cho ngươi ngươi cũng không luyện được”.
“Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có thể vượt qua được tổ tiên của ngươi sao?”
Khuôn mặt già nua Mặc Thiên Tử đỏ ửng.
“Ta mặc kệ, tóm lại ngươi nói đi, ngươi có cho hay không!”
Mặc Thiên Tử lúc này vậy mà lại giở trò vô lại.
“Đừng có nằm mơ!”
Tần Ninh phất tay nói: “Hỏi ngươi chuyện lệnh bài vốn cũng chỉ mang tâm lý thử thôi, ngươi không cho thì tự ta đi đến Trường Sinh đường”.
“Đừng đừng đừng mà...”
Mặc Thiên Tử lúc này lập tức trở nên nóng vội.
Soạt soạt soạt...
Đúng lúc này có mấy thân ảnh đạp không bay đến.
Ước chừng có khoảng hơn mười người, khí tức đều vô cùng mạnh mẽ.
Mười mấy người này mặc quần áo màu đen giống nhau, thái độ cung kính với người đàn ông dẫn đầu, phía sau người đàn ông có một nam một nữ vô cùng xuất chúng.
Người thanh niên có tướng mạo đàng hoàng, cử chỉ mang lại cho người ta cảm giác rất nho nhã.
Còn dung mạo của cô gái kia càng xuất sắc hơn, vô cùng bắt mắt.
“Thiên Tử!”
Người đàn ông trung niên đáp xuống, lập tức cung kính chắp tay nói: “Thiên tử xuất quan sao không thông báo cho vãn bối biết để vãn bối nghênh đón cho tốt”.
Nhưng Mặc Thiên Tử căn bản chẳng thèm qua tâm đến lời người đàn ông trung niên nói, chỉ nhìn Tần Ninh chằm chằm, bày ra vẻ đáng thương.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng im lặng.
Ông lão này vừa nãy nhìn còn bình thường, bây giờ... lại giống một lão già thần kinh vậy!
Chương 655: Ta? Người mà ngươi không trêu chọc nổi đâu
Thay đổi chóng mặt như vậy khiến hai cô gái khó mà tiếp thu được.
Mặc Thiên Tử không thèm để ý đến đám người kia khiến cho hơn mười người lúc này cũng cảm thấy lúng túng.
“Một cuốn!”
Tần Ninh lúc này giơ ngón tay ra, nói: “Ta nói lại nội dung của cuốn thứ năm cho ngươi, ngươi dẫn ta trực tiếp vào trong Trường Sinh đường”.
“Thành giao!”
Mặc Thiên Tử lúc này mặt mày mừng rỡ, dường như đã hoàn toàn quên mất dáng vẻ thà chết không chịu khuất phục, suy nghĩ cho sự nghiệp Mặc gia vừa nãy của mình.
“Mặc Uyên Tử!”
Mặc Thiên Tử duỗi một ngón tay ra nói: “Vị Tần công tử này cùng hai cô bên cạnh bái nhập vào trong Trường Sinh đường”.
“Hả?”
“Hả cái gì mà hả? Lập tức làm thủ tục cho bọn họ để bọn họ vào trong Trường Sinh đường của thư viện Thánh Hiền!”
Mặc Uyên Tử chính là người đàn ông trung niên kia.
“Vâng!”
Nghe thấy lời dặn dò của lão tổ đời thứ bảy, Mặc Uyên Tử không dám làm bừa.
“Hì hì, Tần công tử, chuyện đã làm xong rồi, vậy cuốn thứ năm...”
“Gấp gáp cái gì?”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Ta phải xem xem Trường Sinh đường bây giờ có còn dáng vẻ của chín vạn năm trước không đã rồi nói tiếp!”
Tần Ninh vừa nói xong lời này, Mặc Thiên Tử lập tức sững sờ.
“Nhưng có thể cho ngươi nửa cuốn trước!”
Tần Ninh xoay người rời đi, Mặc Thiên Tử vội vàng đuổi theo.
Hai người đứng ở một nơi không xa thì thầm rất lâu, vừa mới quay người lại.
Ánh mắt của Mặc Thiên Tử nhìn Tần Ninh mang theo kinh ngạc kính sợ, thậm chí còn có một tia kinh hãi.
Chuyện này khiến Mặc Uyên Tử đứng đây rơi vào trạng thái mơ hồ.
Ba người này là ai?
Tại sao lại ở cùng với lão tổ đời thứ bảy?
Hơn nữa lão tổ đời thứ bảy đã ngủ say hơn ngàn năm.
Theo lý mà nói thì ngoại trừ Mặc gia bọn họ ra thì không một ai biết hết.
Chuyện này thật sự quá kì lạ.
Thế nhưng tính cách của lão tổ đời thứ bảy khó lường, không thích bị người khác truy hỏi.
Nếu như ông ta tuỳ tiện hỏi sẽ không tránh khỏi bị một trận đòn.
“Mặc Uyên Tử...”
Tần Ninh nhìn Mặc Uyên Tử một chút, từ từ nở một nụ cười nói: “Thế hệ chữ Uyên chính là trưởng tộc đời thứ mười bảy, quả nhiên Mặc gia là thế hệ trẻ thua kém hơn thế hệ trước”.
“Tại sao ngươi lại nói như thế?”
Cô gái thanh thuần đứng ở phía sau Mặc Uyên Tử lúc này không nhịn được khẽ nói: “Mặc gia ta chính là đại tộc của thư viện Thánh Hiền, Trường Sinh đường nằm dưới sự quản lý của Mặc gia ta, ngươi là ai mà lại có khẩu khí lớn như thế?”
“Ta? Là người mà ngươi không trêu chọc nổi đâu!”
Tần Ninh cười nhạt một tiếng, cũng không tức giận.
“Tổ tiên của Mặc gia Sát Trường Sinh là lão tổ thứ nhất, sau khi biến mất rời khỏi nhân thế thì đến đời thứ bảy của Mặc gia là bốn năm vạn năm sau, mà khoảng thời gian bốn, năm vạn năm sau đó thì Mặc gia đã đổi mười đời trưởng tộc”.
“Vậy thì đủ để chứng minh thời gian mà mỗi trưởng tộc Mặc gia các ngươi tu luyện Trường Sinh Quyết đều rất ngắn”.
“Cái này không phải là tồi tệ thì là gì?”
Nghe thấy lời này của Tần Ninh, đám người Mặc gia vốn còn đang có chút không phục bây giờ đều cảm thấy hổ thẹn.
Tổ tiên của Mặc gia Sát Trường Sinh có thể nói đã từng là thần thánh ở đại lục Bắc Thương, thư viện Thánh Hiền cũng nhờ có Sát Trường Sinh mà mới vươn lên trở thành một thế lực vượt qua cả tam đại hào môn.
Trưởng tộc đời thứ nhất của Mặc gia tự sáng tạo ra Trường Sinh Quyết, không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng đều khiến người ta phải khiếp sợ.
Trước kia ở trên đại lục Bắc Thương có câu nói khiến người đời không thể nào quên được, câu nói ấy chính là của Sát Trường Sinh.
“Trời đất có thần bất diệt!”
“Bản thân ta trường sinh bất tử!”
Tự so sánh với thần thánh trời đất, bất tử bất diệt, vạn sự trường tồn.
Tuy cuối cùng, Sát Trường Sinh không bất tử bất diệt thế nhưng ở trên đại lục Bắc Thương thời kì ấy ông ta chính là thần, không có đối thủ.
Vẻ mặt của Mặc Uyên Tử lúc này khẽ động.
Ngữ khí của Tần Ninh bình tĩnh, điềm đạm tự nhiên, không hề giống như đang giả vờ.
Một thanh niên mới chỉ trên dưới hai mươi tuổi nhưng lại có thể điềm nhiên như thế, thật sự khó tin.
Mà dường như hắn cũng hiểu rất rõ về Mặc gia.
Mặc Uyên Tử lúc này cười khổ nói: “Trương Sinh Quyết chú trọng con đường trường sinh, ngồi bất động trăm năm hoặc ngàn năm có thể cũng chẳng thể thăng tiến một bậc”.
“Mà trong khoảng thời gian một trăm, một ngàn năm thì người cùng cảnh giới có thể sớm đã đạt đến cảnh giới Thông Thiên, cảnh giới Hoá Thần, loại giày vò này không phải ai cũng có thể chịu đựng được”.
Tần Ninh cười nói: “Nhưng một khi chấp nhận được thì chắc chắn sẽ lưu danh muôn đời, như tổ tiên Sát Trường Sinh của ngươi vậy, có thể tự hào nói ra một câu: trời đất có thần bất diệt, bản thân ta trường sinh bất tử!”
“Trường Sinh Quyết truyền lại cho các ngươi đúng là lãng phí”.
Tần Ninh ra vẻ đáng tiếc khiến đám người Mặc gia rất khó chịu.
Nhưng mà bây giờ Mặc Thiên Tử nào có tâm trạng quan tâm đến mấy chuyện này.
“Đi mau đi mau”.
Mặc Thiên Tử không nhịn được thúc giục: “Phải tiếp đãi Tần công tử cho tốt vào, ta còn phải đợi lấy nốt nửa cuốn nữa rõ chưa?”
“Vâng!”
Mặc Uyên Tử lúc này chỉ có thể cười khổ.
Mặc Thiên Tử chính là lão tổ đời thứ bảy của Mặc gia, đây chính là nhân vật mà con cháu chín đời sau lần lượt chết khô mà ông ta vẫn còn tồn tại cho đến tận bây giờ.
Mà thực lực của Mặc Thiên Tử rốt cuộc ở trình độ nào thì ông ta cũng không rõ.
Nhưng ông ta đã nghe ông nội nói rằng Mặc Thiên Tử chính là chỗ dựa của Mặc gia.
Mà ông nội của ông ta nghe được câu nói này là do ông nội của ông nội ông ta truyền lại.
Tần Ninh cũng không nói lời vô nghĩa, đi theo đám người Mặc gia, leo lên phi cầm rời khỏi chỗ này.
Mặc Thiên Tử đột nhiên từ trong bộ dạng mơ hồ tỉnh táo lại.
Đáy mắt đột nhiên loé lên tia sáng.
“Cửu U đại lục, họ Tần... lại hiểu rõ chuyện của Mặc gia ta như vậy, ta không tin ngươi không phải là hậu nhân của Cửu U Đại Đế!”
“Người đời đều nói trong trời đất này, chín vạn năm qua xuất hiện chín vị đại đế bản lĩnh cao cường”.
“Cửu U Đại Đế chính là người đứng đầu danh sách chín vị đế”.
“Hậu nhân của ông ta hẳn là cũng không tầm thường...”
Mặc Thiên Tử chính là người đã sống năm vạn năm.
Mặc dù ở đại lục Bắc Thương nhưng đối với thế giới rộng lớn này, ông ta cũng đã đi ra bên ngoài rèn luyện vài lần.
Tu luyện Trường Sinh Quyết không chỉ chú trọng giấc ngủ sâu và chữ tĩnh.
Mà còn phải ra khỏi thế giới, thoát ra khỏi bản thân.
Ông ta đã thoát ra được, cho nên kiên trì đến bây giờ vẫn sống sót.
Ông ta đã đi đến từng đại lục rộng lớn trong trời đất này, thậm chí ngay cả đại lục Thương Lan ở trung tâm thế giới ông ta cũng đã từng đi qua.
Lần cuối cùng mà ông ta ra ngoài chính là vào một ngàn năm trước.
Ông ta đã nghe tên của chín vị đế ở trên đại lục Thương Lan.
Đứng đầu danh sách rõ ràng là Cửu U Đại Đế đã từng danh chấn Cửu U.
Cửu U Đại Đế không chỉ uy chấn đất trời Cửu U đại lục, không ai có thể so bì, thậm chí danh tiếng của Cửu U Đại Đế ở trong trời đất mênh mông này cũng cực kỳ vang dội.
Cảnh giới của hắn tiến bộ thần tốc, thực lực mạnh mẽ bất khả chiến bại, khiến vô số hào cường, vô địch lớn mạnh phải mặc cảm.
“Cửu U Đại Đế...”
“Cuồng Võ Thiên Đế...”
“Thanh Vân Kiếm Đế...”
Mặc Thiên Tử thấp giọng lẩm bẩm: “Danh tiếng của chín vị đế uy chấn Thương Lan, nổi danh thiên hạ, nếu như trước đây lão tổ không chết có lẽ cũng có thể trở thành một trong số đó...”
Suy nghĩ của Mặc Thiên Tử đương nhiên Tần Ninh không hề hay biết.
Cho dù có biết thì cũng chẳng có gì phải kinh ngạc.
Dù sao thì chín vị đế được người đời tung hô kia cũng chính là bản thân hắn trải qua chín đời chín kiếp.
Trong chín vạn năm xuất hiện chín nhân vật tuyệt thế.
Chín người đó, đừng nói là trăm vạn năm, cho dù là ngàn vạn năm lội lại dòng lịch sử tìm hiểu về kỉ nguyên trước thì cũng không một ai có thể tạo ra được thành tựu như vậy.
Hắn đã từng biên soạn ra “Cửu Nguyên Đan Điển”, “Vạn Khí Phổ”, “Trận Thuật”, “Thể thư” v.v…, cho dù đặt ở trong Cửu Thiên Vân Minh hay thế giới thần cũng là độc nhất vô nhị.
Bình luận facebook