-
Chương 401-405
Chương 401: Đại Hoang tôn cốt
“Đế quốc Bắc Minh năm đó có cương vương Bắc Minh và viện trưởng học viện Thiên Thần dốc sức làm việc đem Bắc Minh trở thành cương quốc đỉnh nhọn, thế lực còn hơn cả bốn tông môn lớn, nhưng đã lụi tàn mấy vạn năm. Không ngờ hiện giờ lại xuất hiện một Tần Ninh nữa”.
“Công chúa điện hạ, trong tay hắn có hai tấm lệnh bài tông môn hạng hai, một là Bách Hoa tông, một là Xích Vân tông!”
Một thanh niên áo đen trong đó kích động nói: “Công chúa điện hạ tiến vào Bách Hoa tông là cực kỳ thích hợp, không bằng đổi lệnh bài Lãm Nguyệt cốc với hắn!”
“Ồ?”
Công chúa Linh Lung hơi sửng sốt, cười đáp: “Lệnh bài của Bách Hoa tông mà cũng đem ra bán đấu giá, xem ra người này đúng là không tầm thường, ta cũng muốn gặp hắn xem sao”.
Cương quốc Linh Lung cũng là một trong ba mươi sáu cương quốc, nhưng khác ở chỗ cương vương của cương quốc Linh Lung là nữ, bọn họ trước giờ đều chỉ có nữ vương.
Công chúa Linh Lung chính là người được chọn để làm cương vương đời tiếp theo.
“Tần Ninh, đế quốc Bắc Minh, thú vị thật...”
Cùng lúc đó, ở phía Tây thành Đại Hoang, cũng có mấy chục bóng người đang chen chúc trong một tòa nhà cổ.
Bên trong đại sảnh có mấy người đứng yên, bên trên là một người yên tĩnh ngồi.
“Điện hạ Kha Vũ, Tần Ninh này cũng rất khó đoán!”
Một thanh niên chắp tay nói: “Trong tay có hơn mười tấm lệnh bài, không đem ra để chiêu mộ nhân tâm mà lại bán đấu giá đổi lấy bảo vật kim linh, lại còn gióng trống khua chiêng như vậy khác nào tìm đường chết”.
“Lần này giết chết hai người Thiên Lãm Thanh và Nhạc Vân Nhiên, chỉ e là lần sau lại có ai đó bị hắn dẫn dụ tới!”
“Thiên Lãm Thanh và Nhạc Vân Nhiên đó thuộc mười người đứng đầu trong bảng Thiên Anh. Kẻ này giết được cũng là có chút thủ đoạn, không thể khinh thường!”
“Sợ cái gì!”, lại một người nói: “Điện hạ nhà chúng ta là thiên tài trăm năm có một trong cương quốc Thiên Hà, mặc dù xếp hạng ở trong bảng Thiên Anh không cao, nhưng là do điện hạ luôn ẩn giấu thực lực”.
“Không sai, Thiên Lãm Thanh đó cũng chẳng phải đối thủ của điện hạ nhà chúng ta”.
Mấy người ngồi trong đại sảnh thảo luận.
“Được rồi!”
Thanh niên đang ngồi đoan chính này phất tay một cái, mặc đồ màu xanh trong suốt như nước, đôi mắt lóe ra ánh sáng xanh kỳ dị.
“Thiên Lãm Thanh và Nhạc Vân Nhiên mà đơn đấu thì không phải là đối thủ của ta, nhưng nếu cả hai liên thủ thì ta cũng không dám nói có thể chặn được chúng!”
Kha Vũ bình tĩnh nói: “Tần Ninh đó giết được hai người kia, chứng tỏ thực lực hắn không tệ, không thể khinh thường. Có điều ta cũng khá quan tâm đến lệnh bài Xích Vân tông trong tay hắn”.
“Đã vậy thì chúng ta đi một chuyến thôi!”
Kha Vũ thản nhiên nói, nhìn đại sảnh.
Tin tức này đã bắt đầu khuếch tán ra khắp thành Đại Hoang, không ít nhóm thiên chi kiêu tử của cương quốc ở lại nơi này bắt đầu manh nha tâm tư.
Mà lúc này, Tần Ninh lại ngồi ngay ngắn trong tháp cao, tĩnh tâm tu hành.
Cảnh giới Linh Phách tầng sáu thi triển ra Âm Dương Ly Hợp Kim thể đã đủ để dung hợp thành kim thể mạnh mẽ.
Nhưng nếu có thể đạt đến cảnh giới tầng bảy, tầng tám, thậm chí tầng chín thì uy lực sẽ càng mạnh hơn.
Cảnh giới chín cửa coi như là mở ra con đường tu luyện, mà cảnh giới tứ linh thì là sự củng cố căn cơ cho võ giả, linh hải linh đài linh luân linh phách chính là sự tu luyện cho thân thể của võ giả.
Đạt đến cảnh giới Địa Võ, Thiên Võ, thì mới là tu hành linh khí, ngưng luyện linh khí, kết hợp hoàn toàn với xác thịt.
Trên cả cảnh giới Thiên Võ chính là cảnh giới Thiên Nguyên, và đẳng cấp này có thể mở tông lập phái ở trong Cửu U đại lục được.
Tần Ninh trước nay chưa từng vội vã nâng cấp mà là ổn định từng bước.
Đến bước này rồi, lấy Âm Dương Ly Hợp Kim thể tu hành để củng cố các cảnh giới là hợp lý nhất.
“Bảo vật kim linh...”
Tần Ninh thở ra, mở mắt.
“Công tử, bên dưới có người muốn gặp công tử!”, Vân Sương Nhi lúc này bước đến nói: “Là công chúa Linh Lung của cương quốc Linh Lung và hoàng tử Kha Vũ của cương quốc Thiên Hà”.
Tần Ninh mỉm cười đáp: “Hai người này à? Xem ra cuối cũng cũng nhận được bảo vật kim linh rồi”.
...
Trong đại sảnh ở tầng một của tháp cổ.
Tần Ninh nhìn hai người này.
Công chúa Linh Lung nhìn Tần Ninh, mỉm cười.
“Tại hạ là công chúa Linh Lung của cương quốc Linh Lung, Tần công tử có phong thái khiến người ta thật khâm phục!”
Công chúa Linh Lung cười nói: “Nghe nói Tần công tử có một tấm lệnh bài của Bách Hoa tông, ta cũng lại có lệnh bài của Lãm Nguyệt cốc, có thể trao đổi chứ?”
“Đương nhiên là được!”
Tần Ninh gật đầu đáp.
Lấy vật đổi vật, luôn hướng đến sự bình đẳng.
Trao đổi lệnh bài xong, Tần Ninh đem lệnh bài Lãm Nguyệt cốc giao cho Thánh Thiên Viêm.
“Ta đã làm xong chuyện mà ta đồng ý với phụ hoàng ngươi rồi đó!”, Tần Ninh lãnh đạm nói: “Những ngày tiếp theo cứ ở bên cạnh ta, ta đảm bảo cho ngươi được an toàn, đưa ngươi ra ngoài!”
“Cảm ơn Tần công tử”.
Thánh Thiên Viêm lúc này phấn khích không thôi, lệnh bài của Lãm Nguyệt cốc!
Tông môn hạng hai cũng chỉ có mười mấy bên tham gia lần Người được chọn này, lệnh bài cũng có mấy chục cái, hắn ta có được một đã đủ lắm rồi.
“Đây là... hoàng tử Kha Vũ nhỉ? Không biết ngươi đến để làm gì?”
Kha Vũ nhìn Tần Ninh, cười ha ha nói: “Nghe nói Tần công tử có lệnh bài Xích Vân tông trong tay, không biết Tần công tử muốn đổi lấy vật gì?”
“Bảo vật kim linh!”
Tần Ninh lại nói: “Mà phải là ta ưng mới được”.
“To gan!”, một thanh niên ở bên cạnh Kha Vũ tức thì quát lên: “Hoàng tử nhà ta làm giao dịch với ngươi đã là khách sáo lắm rồi, ngươi thật sự cho rằng bản thân giết được Thiên Lãm Thanh và Nhạc Vân Nhiên liền trở thành vị trí trong mười người đứng đầu bảng Thiên Anh đấy à?”
“Có to gan hay không thì ta không biết, nhưng lấy vật đổi vật đương nhiên phải là khi cả hai bên cảm thấy thích hợp!”
“Ngươi...”
“Câm miệng!”
Kha Vũ lúc này trầm giọng quát lên, lập tức nhìn sang Tần Ninh và nói: “Tần công tử, ta có một bức tranh, có lẽ Tần công tử sẽ thấy thích thú. Ta tình nguyên chia sẻ nó với Tần công tử để đổi lấy lệnh bài Xích Vân tông trong tay Tần công tử”.
“Bức tranh?”
Nghe vậy, Tần Ninh đáp: “Ta không hứng thú với tranh ảnh”.
“Cũng chưa chắc!”, Kha Vũ nói, rồi mở tranh ra: “Đây là bức tranh cương quốc Thiên Hà ta lấy được sau nhiều lần thăm dò bên trong Đại Hoang Cổ. Bức tranh này có liên quan đến một chỗ di tích, có thể là vị trí nơi tôn giả Đại Hoang tọa hóa. Mà nghe nói sau khi tôn giả Đại Hoang tọa hóa thì thân thể biến thành Đại Hoang tôn cốt. Nếu có thể dung hợp Đại Hoang tôn cốt thì xương cốt của võ giả sẽ tăng lên gấp trăm lần”.
Đại Hoang tôn cốt?
Công chúa Linh Lung bên cạnh cũng sửng sốt.
“Haha, ngươi biết làm ăn thật đấy”.
Vân Sương Nhi không khỏi cười khẩy: “Cầm một bức tranh ra trao đổi với công tử nhà ta, hơn nữa lại là chia sẻ, khác gì không công nhận lộc?”
Kha Vũ không nóng giận, đáp: “Đây chính là một nơi có giá trị vô giá, nếu như được tiến vào bên trong di tích thì sẽ đạt được tài nguyên vô tận!”
“Ta xin nhận ý tốt của ngươi!”
Tần Ninh lúc này phất tay nói: “Ta không có hứng thú với di tích gì đó, ta chỉ hứng thú với bảo vật kim linh. Nếu ngươi không có thì cũng ở đây làm lỡ thời gian của ta!”
Lời này nói ra, tất cả liền trở nên im lặng.
Chương 402: Cô đọng kim thể
Sắc mặt của Kha Vũ kia lúc này mới thay đổi.
Tần Ninh đúng là không nể mặt ai.
“Điện hạ Kha Vũ, tên này thật sự không biết tốt xấu, để thuộc hạ thay ngài giáo huấn hắn!”, một thanh niên bên cạnh Kha Vũ lạnh lùng nói.
“Cút xuống!”
Kha Vũ lúc này lại trầm giọng quát: “Còn nói thêm một câu nữa thì cút ngay lập tức cho ta”.
Kha Vũ nói xong, sắc mặt thanh niên kia run run, hắn ta cắn môi, không nói gì nữa.
“Nếu Tần công tử không có hứng thú thì xin cáo từ!”
Kha Vũ chắp tay, dẫn người rời đi. Công chúa Linh Lung lúc này cười nhạt nói: “Tần công tử, hoàng tử Kha Vũ là một trong những hoàng tử giỏi giang nhất trong cương quốc Thiên Hà đó. Nếu đắc tội hắn ta thì không phải chuyện tốt lành gì đâu. Nếu làm bạn với người này, hắn ta sẽ tuyệt đối bảo vệ bạn bè, còn nếu là kẻ địch thì hắn ta sẽ báo thù ngay”.
“Không sao cả!”
Tần Ninh nhìn công chúa Linh Lung, lại nói: “Nếu có bạn bè nào muốn hợp tác, cô có thể gọi đến”.
Công chúa Linh Lung gật đầu, cáo từ rời đi.
Nhóm Yến Quy Phàm lúc này nhìn Tần Ninh.
“Có gì muốn nói thì nói đi!”
Yến Quy Phàm nóng lòng nói: “Tần công tử, di tích đó ta cũng có nghe nói đến, là nơi tôn giả Đại Hoang tọa hóa, cô đọng thành Đại Hoang tôn cốt. Đại Hoang tôn cốt có giá trị cực lớn, ai có được nó thì sẽ không tiếc công sức mà bảo vệ”.
“Thật ra một miếng lệnh bài đổi lấy việc chia sẻ bảo đồ thì cũng khá đáng giá!”
Tần Ninh nhìn Yến Quy Phàm, lại nhìn những người khác hình như cũng có ý đó, liền mỉm cười.
“Các ngươi lần đầu ra ngoài đấy à?”
Hả?
Tần Ninh nói vậy, tất cả đều ngơ ngác.
“Kha Vũ có ngu không?”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Nếu không ngu thì tại sao một thứ tốt như thế, hắn ta không giữ lấy cho mình, mà lại chịu chia sẻ cùng ta? Đây cũng đủ để chứng minh di tích này rất nguy hiểm”.
Lời này nói ra, tất cả đều gật đầu.
Tần Ninh tiếp tục nói: “Mà nếu như ta muốn có nó thì tự ta đi là được, việc gì phải đi cùng hắn ta chứ? Về bảo đồ gì đó... đầu óc ta còn chính xác hơn bảo đồ nhiều”.
“Ặc...”
Nghe vậy, đám người chỉ biết cười lúng túng.
Tần Ninh cũng không phải đang nói bừa bãi.
Đại Hoang Cổ này biến thành một nơi nguy hiểm cũng là do năm đó hắn tạo ra.
Sau khi tôn giả Đại Hoang chết, hắn hủy hoại nơi này, mà mộ cổ của tôn giả Đại Hoang chính là do hắn đích thân tạo ra. Bảo đồ?
Bảo đồ kia, còn chẳng bằng thứ khắc sâu trong ký ức hắn.
“Được rồi, tiếp tục chờ nào!”
Tần Ninh lại nói: “Mặc dù là lệnh bài của tông môn hạng ba, nhưng ta nghĩ, thời gian trôi qua càng dài thì nó sẽ càng đáng giá, lúc ấy thì ra giá thấp ta không đổi nữa”.
Ba người Yến Quy Phàm gật đầu.
Khi mới vào Đại Hoang Cổ thì một vài người tâm cao khí ngạo sẽ muốn có được lệnh bài của tông môn hạng một, hạng hai.
Nhưng khi thời gian trôi qua càng dài, bọn họ càng không tìm được, thì sẽ càng lo lắng.
Đến cuối cùng, thứ quý giá nhất lại là tông môn hạng ba.
Một khoảng thời gian sau đó, Tần Ninh ở trong tháp cao chín tầng không ngừng ma hợp Âm Dương Ly Hợp Kim thể, kiếm âm, kiếm dương, âm dương chém và âm dương thái cực sát, phối hợp với Kim Sơn Đạp Đỉnh, mở kim thể, dung hợp kim uy, Âm Dương Ly Hợp Kim thể tại tầng bảy đã gần đạt đến trình độ viên mãn.
Có điều muốn đạt viên mãn thì phải tu luyện đến tầng tám.
Mà tầng tám cũng là tầng quan trọng nhất, cần linh khí của linh bảo hệ kim, ít nhất là phải nhiều hơn tổng cộng bảy tầng trước.
Đây cũng là sự tiêu hao của Âm Dương Ly Hợp Kim thể.
Xét trên toàn Cửu U đại lục này thì e là cũng chỉ có mình Tần Ninh tu hành được như vậy.
Nhưng nếu không nhờ đó thì uy lực của Âm Dương Ly Hợp Kim thể không thể mạnh mẽ cỡ này được.
Nếu thật sự tu luyện đến cùng Âm Dương Ly Hợp Kim thể thì võ giả trong cảnh giới tứ linh sẽ có cường độ thân thể không kém gì thần thể trong truyền thuyết.
Tần Ninh đời này là phàm thể phàm mệnh, nhưng sau này bù đắp, cũng có thể trở thành thần thể.
Đây chính là những gì hắn tích lũy được sau chín đời chín kiếp, cũng là thủ đoạn lớn nhất của hắn đời này.
Thời gian chậm rãi qua đi, mọi người tiến vào Đại Hoang Cổ đã được hơn hai tháng.
Trong hai tháng này, bên trong Đại Hoang Cổ có một vài địa phương bí mật cũng bị khai quật không ít.
Mà tranh đấu cũng trở nên cực kỳ kịch liệt.
Ở lại thành Đại Hoang đã được một tháng, bình thường Tần Ninh cũng ngưng tụ kim thân, thuận tiện dạy Vân Sương Nhi cách điều khiển thể hỗn độn.
Mà Yến Quy Phàm, Yến Quy Lộ và Yến Bình Sinh đi theo Tần Ninh, càng ngày càng không nhìn thấu Tần Ninh.
Ngoài việc không hiểu rõ lắm về lịch sử mấy vạn năm qua của Đại Hoang Cổ ra thì những thứ như đan thuật, khí thuật, trận thuật, âm thuật...
Tần Ninh hầu như chỉ cần nói ra câu nào là khiến người ta kinh ngạc câu đấy.
Ba người càng ngày càng bội phục Tần Ninh.
Thế giới này vốn là thế giới của võ giả, kiến thức mênh mông, thực lực mạnh mẽ đương nhiên là sẽ được mọi người tôn kính.
“Tần công tử, xin hãy xem chiêu này của ta, ta cứ cảm giác thi triển không đúng lắm!”
Yến Bình Sinh tay cầm kiếm dài, đứng trước mặt Tần Ninh, nghi hoặc không thôi.
“Bình Sinh, ngươi hỏi bao nhiêu lần rồi, ta mà là Tần công tử thì ta đã đánh ngươi từ lâu rồi!”, Yến Quy Lộ hùng hổ nói, rồi cười với Tần Ninh: “Tần công tử, ngài xem chiêu này của ta đã ổn chưa?”
Hai người tranh giành nhau nói chuyện trước mặt Tần Ninh, rồi không khỏi thảo luận ầm ĩ.
Yến Quy Phàm ở bên cạnh cũng hơi thay đổi sắc mặt.
Một tháng trước, bọn họ nhìn Tần Ninh, tuyệt đối coi Tần Ninh là một thiếu niên có thực lực mạnh mẽ, nhưng hiện giờ, trong mắt bọn họ, Tần Ninh lại biết quá nhiều.
Chỉ nguyên việc này cũng đủ để bọn họ cảm nhận được sự mạnh mẽ của Tần Ninh.
“Được rồi!”
Yến Quy Phàm nhìn cả hai, nói: “Tần công tử có phải sư phụ của hai đệ đâu mà cứ cuốn lấy Tần công tử vậy”.
Lời này nói ra, Yến Quy Lộ và Yến Bình Sinh lại nhìn về Yến Quy Phàm.
Hình như trong thời gian vừa qua, hắn ta mới là người hỏi nhiều nhất đấy?
“Nghe ngóng chuyện tình ra sao rồi?”
Tần Ninh ngồi xuống, nhìn Yến Quy Phàm.
“Ta vẫn chưa tìm được tin tức về Diệp Viên Viên, nhưng việc Kha Vũ kia dẫn người đi tìm di tích thì lại khiến rất nhiều người chú ý đấy!”
“Ồ? Xem ra cái tên này có tâm tư không nhỏ”, Tần Ninh cười nhạt.
Tâm tư?
Tần Ninh thấy Yến Quy Phàm không hiểu thì nói: “Bảo đồ thì trong tay hắn ta rồi, vậy sao tin tức lại khuếch tán ra chứ? Ta nói rồi, Kha Vũ này mà nắm chắc thì đã tự đi từ lâu. Lần này hắn ta tạo ra động tĩnh lớn như vậy, còn không phải là để cho một vài người đi dò đường trước, tìm sự nguy hiểm hay sao”.
Yến Quy Phàm gật đầu.
“Tiếp tục lưu ý đến tin tức về Diệp Viên Viên, còn về di tích... Chúng ta cũng đi xem đi!”
Nghe vậy, Yến Quy Phàm mỉm cười, gật đầu.
Trong di tích có Đại Hoang tôn cốt, khiến không ai là không động lòng.
Nhưng hình như Tần Ninh thật sự không thấy tò mò.
Nhưng hiện giờ Tần Ninh lên tiếng, bọn họ đi cùng với Tần Ninh thì cũng an toàn hơn rất nhiều: “Công tử, có một người muốn đồng hành cùng chúng ta”, Yến Quy Phàm nhìn Tần Ninh và nói.
Chương 403: Nguyên thạch hỏa kim linh
“Ai vậy?”
“Công chúa Linh Lung!”
Yến Quy Phàm tiếp tục nói: “Mấy ngày trước cô ta đến đây muốn gặp, nhưng công tử đang bế quan nên cô ta nói rõ ý định của mình rồi rời đi”.
“Nghe nói cương quốc Linh Lung chỉ có nữ vương, hơn nữa còn kế thừa đạo tu luyện âm thanh, nếu như đi cùng nhau thì cũng không tệ!”
“Thế thì chuẩn bị xuất phát thôi!”
“Được!”
Đám người của cương quốc Nam Yến liền trở nên bận rộn.
Mà thời khắc này, toàn bộ thành Đại Hoang cũng có không ít đội ngũ xuất phát đi. Chuyện liên quan đến di tích của tôn giả Đại Hoang, mà còn có cả Đại Hoang tôn cốt trong truyền thuyết, ai mà muốn từ bỏ cho được chứ.
Coi như không chiếm được lệnh bài tông môn, không thể bái nhập các tông môn đó thì ít nhất đề cao tu vi cũng được.
Nhóm Tần Ninh cũng chuẩn bị xuất phát.
Vân Sương Nhi và Thánh Thiên Viêm đi theo sau Tần Ninh, còn công chúa Linh Lung thì sóng vai cùng Tần Ninh.
Công chúa Linh Lung lúc nào cũng nở nụ cười, cho người ta cảm giác như gió xuân. Có điều, cô ta là công chúa của một cương quốc lớn, tương lai sẽ làm cương vương, sao chỉ có thể dịu dàng như bề ngoài được.
“Nghe Yến Quy Phàm nói Tần công tử cũng tinh thông âm luật, không biết Tần Ninh có nhìn ra được gì từ trong cây đàn của ta không?”
Công chúa Linh Lung vừa đi vừa cười nói.
“Nhìn thì nhìn không ra, nếu công chúa Linh Lung có thể gảy một khúc cho ta nghe thì có thể nhìn ra chút ít đấy”.
“Gảy một khúc?”
Gã thanh niên bên cạnh công chúa Linh Lung cười khẩy nói: “Kỹ năng đàn của công chúa nhà ta cực cao, toàn bộ cương quốc Linh Lung không biết có bao nhiêu anh tài tuấn kiệt muốn nghe công chúa nhà ta gảy một khúc còn khó, thế mà ngươi nói muốn nghe là được nghe luôn chắc?”
“Không nhìn ra thì nói, đừng có tỏ vẻ thâm sâu ở đây!”
Tần Ninh nhướng mày.
Côn chúa Linh Lung quát lớn: “Làm càn!”
“Công chúa điện hạ..”
“Mọi người nghỉ ngơi một chút rồi hẵng đi tiếp, dù sao cũng không vội, Tần công tử, ta gảy một khúc cho công tử nghe!”
Công chúa Linh Lung bảo đội ngũ dừng lại, đặt đàn lên đầu gối, mười ngón tay thon dài chậm rãi gảy đàn.
Tiếng đàn uốn lượn bên tai khiến người nghe vui vẻ thoải mái, khiến mọi sự mệt mỏi đều tan iến mất.
“Công chúa đàn thật hay!”
“Công chúa Linh Lung có tài đánh đàn thật tinh xảo!”
Yến Quy Phàm không khỏi tán thưởng.
Đạo âm tu này trước giờ luôn là con đường khó, nhưng ở kỷ nguyên trước, nghe nói một người vợ của Vô Thượng Thần Đế tự sáng tạo ra pháp tu hành âm tu, và trở thành một nhánh của võ giả.
Thậm chí có những lúc võ giả tu luyện âm thanh còn mạnh hơn cả võ giả bình thường.
“Bản nhạc này thì tốt rồi, nhưng đàn của cô có chút vấn đề, có vẻ bản nhạc này cô cũng không quen tay lắm”.
“Hơn nữa, đàn này của cô bị hỏng!”
Lời này nói ra, mấy người xung quanh cười run rẩy.
Thanh niên bên cạnh công chúa Linh Lung tức thì đứng dậy, không khỏi quát lên: “Tần Ninh, cất cái bộ dạng thong dong đó của ngươi đi. Tiếng đàn của công chúa nhà ta còn được cương vương đại nhân khen không dứt miệng, mà ngươi có biết đàn này là đàn gì không?”
“Đàn Cổ Diên! Cùng với đàn Phù Diêu năm đó được xưng là đôi đàn tuyệt thế. Hỏng á? Đàn này kế thừa hàng vạn năm, ngày một thuần túy, được các linh khí sư mạnh mẽ của cương quốc Linh Lung ta sửa lại, sao có thể hỏng được?”
“Đã chẳng hiểu gì rồi mà nói rõ là lắm”.
Thanh niên đó nói không ngừng, hiển nhiên là quá giận dữ.
Công chúa Linh Lung không khỏi quát lên: “Địch Khánh, câm miệng!”
“Công chúa điện hạ, tên này đang nói vớ va vớ vẩn...”
“Ta bảo ngươi câm!”
Thấy công chúa Linh Lung giận dữ, Địch Khánh mới hừ một tiếng, đứng sang bên cạnh.
“Công tử Tần Ninh xin cứ nói thẳng!”
Tần Ninh liếc Địch Khánh kia một cái rồi chậm rãi nói: “Bản nhạc này có những chỗ cao thấp chuyển hợp, cần tốc độ vội vàng, nhưng ban nãy cô lại ngừng lại một chút, chứng tỏ cô không quen thuộc với nó”.
“Còn về đàn bị hỏng...”
Tần Ninh từ từ nói: “Đàn này có lẽ đã bị tấn công nặng, tuy đã sửa chữa, cho thêm bùa khí vào, nhưng vậy lại khiến cho bùa khí hoàn chỉnh ngày xưa bị thay đổi, chưa đến mười năm nữa thì nó sẽ bị tổn hại”.
Địch Khánh kia nghe vậy thì cười giễu một cái, nhưng thấy công chúa Linh Lung trừng mắt nhìn thì không dám lên tiếng nữa.
Hỏng?
Hắn ta là hộ vệ bên người của công chúa, đàn này đã đi cùng công chúa mười chín năm rồi, chưa bao giờ bị tổn hại, sao có thể hỏng được!
Lại còn trong vòng mười năm? Sao không nói là trăm năm đi?
Sắc mặt của công chúa Linh Lung trở nên trịnh trọng hơn.
“Không biết Tần công tử có biện pháp gì giúp tại hạ được?”, công chúa Linh Lung chắp tay nói: “Tiểu nữ nguyện ý lấy vật này để mời Tần công tử ra tay”.
Nói xong, lòng bàn tay của công chúa Linh Lung hiện ra một hòn đá màu đỏ rực.
Hòn đá này to cỡ mắt con trâu, nhưng nhìn kỹ lại, dưới lớp biểu bì màu đỏ rực lại cò những chất lỏng màu vàng óng đang lưu chuyển.
“Đây là... nguyên thạch hỏa linh kim!”
Ánh mắt Yến Quy Phàm bén nhọn, nhìn ra vật trong tay công chúa Linh Lung là gì.
“Nguyên thạch hỏa linh kim chỉ có ở trong núi lửa bên trong cương quốc Linh Lung, và chỉ có cao thủ cảnh giới Địa Võ mới đi vào lấy nguyên thạch này được!”
“Nghe nói cho dù là cảnh giới Địa Võ tiến vào cũng là nguy hiểm vạn phần”.
“Một hòn nguyên thạch đủ để đổi lấy một món linh khí tứ phẩm!”
Mọi người xung quanh không khỏi ngạc nhiên.
Nguyên thạch hỏa linh kim này nhìn từ bên ngoài có vẻ là chứa khí hệ hỏa dư thừa, nhưng thực tế những chất dịch chảy bên trong lại giống như linh dịch, mà lại dư thừa khí hệ kim, ẩn chứa khí hệ kim tinh dư thừa khiết nhất.
“Đồ tốt!”
Yến Quy Phàm ngưỡng mộ nói.
“Điện hạ!”
Địch Khánh kia lúc này cũng cuống quít nói: “Viên đá này có giá trị cực kỳ lớn, điện hạ không thể qua loa vậy được, ai biết được tên nhãi này có lừa gạt hay không!”
Tần Ninh nhìn nguyên thạch hỏa linh kim, cũng thấy động lòng.
Hiện giờ hắn đang tu luyện kim thể, cần những bảo linh kim linh có chứa khí hệ kim.
Công chúa Linh Lung này rất biết cách làm người khác vui lòng.
“Một viên không đủ đâu!”
Tần Ninh cười đáp: “Nếu ta không nghe lầm thì cây đàn này ít nhất là linh khí ngũ phẩm, hiện tại mới chỉ có viên đá tứ phẩm thôi, muốn ta giúp cũng được, nhưng mười viên!”
Mười viên?
Tất cả đều há hốc miệng.
Một viên đã đủ để đổi lấy một linh khí tứ phẩm, chứ đừng nói là mười viên.
Tần Ninh này đúng là ăn dày thật.
“Mười viên? Sao ngươi không cướp luôn đi?”, Địch Khánh lúc này gầm lên: “Tên nhãi kia, ta thấy ngươi muốn chết rồi đấy”.
“Địch Khánh, lui xuống!”
Công chúa Linh Lung lại nói: “Giờ ngươi không nghe lệnh của ta nữa đúng không?”
“Công chúa điện hạ...”
“Lui xuống!”
Sắc mặt công chúa Linh Lung lạnh lùng.
Sắc mặt Địch Khánh lúc này mới trở nên khó coi, lui lại về sau.
“Được, mười viên!”
Công chúa Linh Lung vung tay, mười viên nguyên thạch hỏa linh kim hướng về phía Tần Ninh.
“Đưa đàn cho ta!”
Tần Ninh lúc này nhận lấy cây đàn, đặt ở hai đầu gối, bàn tay lướt qua dây đàn, tiếng đàn chói tai bỗng vang lên.
Tất cả mọi người xung quanh tức thì che lỗ tai lại.
“Đang gảy cái gì vậy trời?”
“Chói tai quá đi mất!”
“Đừng gảy nữa, mau dừng lại đi!”
Mấy người xung quanh không khỏi oán trách, tiếng đàn của Tần Ninh và công chúa Linh Lung đúng là khác nhau một trời một vực.
Chương 404: Một khúc chói tai
Nhưng lúc này Tần Ninh cũng chẳng quan tâm.
Tiếng đàn vang lên không ngừng, dần dần, những linh khí trói buộc đến cây đàn cũng nhảy ra.
“Công chúa, người xem, cái tên này chẳng hiểu gì về đàn cả”, Địch Khánh không khỏi phàn nàn.
“Đừng nói chuyện!”
Công chúa Linh Lung lúc này như đang mê muội, nhìn từng hành động của Tần Ninh.
Khúc đàn này kéo dài gần nửa canh giờ.
“Phù...”
Tiếng đàn kết thúc, Tần Ninh đưa đàn cho công chúa Linh Lung.
“Xong rồi?”
Địch Khánh nhìn Tần Ninh, không khỏi nói.
“Đương nhiên, ta đích thân xuất thủ, không có vấn đề gì là không giải quyết được”, Tần Ninh vỗ áo, đứng dậy cười nhạt.
“Tên nhóc khốn nạn, con mẹ nó, ngươi trêu ta phải không!”
Địch Khánh giận không kiềm chế được.
Tần Ninh vừa mới nói đàn hỏng, phải sửa, rồi đàn một khúc chói tai như vậy rồi bảo là sửa xong rồi?
Mười viên nguyên thạch hỏa linh kim cứ thế là về tay rồi?
Đây không phải lừa thì là gì?
Oanh...
Đột nhiên có tiếng rung vang lên, từng tiếng đàn lại xuất hiện.
Công chúa Linh Lung đang đánh đàn, tiếng đàn dễ nghe dần phiêu đãng khắp không gian.
Vẫn là khúc đàn ban nãy, nhưng lúc này lại khiến người ta cảm thấy hoàn toàn khác.
Tiếng đàn ban nãy khiến người ta như chứng kiến một biển hoa, nhưng lúc này lại không chỉ khiến người ta nhìn thấy biển hoa, mà còn cảm nhận được có tiếng gió thổi tới, ánh mặt trời chiếu sáng tâm trí, ấm áp vô cùng.
Chỉ trong một khoảng thời gian, kỹ năng đánh đàn của công chúa Linh Lung không thể tăng nhanh vậy được, chỉ có thể nói là... đàn đã không hỏng nữa!
Sau đó, công chúa Linh Lung đứng dậy, chắp tay nói: “Cảm ơn Tần công tử!”
Tiếng cảm tạ này phát ra từ nội tâm cô ta.
Qua nhiều ngày tiếp xúc với Yến Quy Phàm, biết được Tần Ninh có kiến thức sâu rộng, cô ta sớm cảm nhận được đàn này có vấn đề, nhưng tiếc là các linh khí sư trong cương quốc Linh Lung đều không phát hiện ra.
Mà lúc này, Tần Ninh không chỉ tìm ra vấn đề mà còn dễ dàng sửa lại được.
Linh khí rót vào đàn, kết hợp với tiếng đàn, cảm giác này không thể sai được.
Đàn này đã thăng hoa!
Tiếng cảm ơn của công chúa Linh Lung khiến mọi người hiểu được, Tần Ninh thật sự có khả năng.
Địch Khánh lúc này há miệng sững sờ, không biết nói gì.
Công chúa Linh Lung không khỏi hỏi tiếp: “Không biết Tần công tử làm thế nào mà sửa chữa được phù văn bên trong đàn!”
“Đơn giản thôi, phù văn bên trong linh khí cũng chính là bùa khí, có thể thay đổi tiếng đàn lưu chuyển, mà tiếng đàn đương nhiên cũng có thể thay đổi được bùa khí!”
Tần Ninh nói vậy, nghe thì giống như không nói gì, nhưng công chúa Linh Lung lại hiểu ra.
Thay đổi ngược hướng, cho dù là linh khí sư tứ phẩm đỉnh nhọn cũng không làm được.
Có điều nhìn cây đàn hoàn hảo trong tay, cô ta cũng thở phào.
Đàn Cổ Diên này đi theo cô ta từ lâu rồi, tâm ý tương hợp với cô ta, nếu cứ để lãng phí như thế thì rất đáng tiếc.
Yến Quy Phàm, Yến Quy Lộ và Yến Bình Sinh lúc này cũng nhìn nhau sửng sốt.
Bọn họ biết Tần Ninh có kiến thức uyên bác, ánh mắt sắc bén.
Dù gì sau một thời gian tiếp xúc, bọn họ có thể cảm nhận được từ sự chỉ dạy của Tần Ninh trong việc tu luyện linh quyết.
Nhưng thế mà cái người này cũng tinh thông luyện khí sao?
Tần Ninh cũng không quan tâm lắm.
Đời thứ sáu hắn được gọi là Luyện Thiên Đại Đế, viết ra cuốn sách vạn khí nào phải trò đùa. Phép luyện khí trong thiên hạ không phải do hắn sáng tạo ra, nhưng người dung hợp và quy nạp lại, hắn tự nhận thứ hai thì không ai dám xưng số một!
Nếu muốn viết được cuốn sách vạn khí khiến cho toàn bộ linh khí sư phải theo đuổi thì không chỉ đơn giản là quy nạp nó lại.
Từ khi bắt đầu trải nghiệm chín đời chín kiếp thì hắn đã quyết tâm.
Mỗi một đời đều phải chuyên môn thứ gì đó. Với kiếm thuật, đan thuật, khí thuật, trận thuật, thể thuật vân vân, hắn đều trải qua đau khổ, lấy tâm trí một đời chuyên tâm đi học tập và nắm vững!
Đây cũng là để sau này hoàn thành chín đời chín kiếp, quay về Cửu Thiên Vân Minh thì hắn có thể lấy tư thái mạnh mẽ nhất để cai quản Cửu Thiên Vân Minh, khiến toàn bộ thế giới các thần phải yên tĩnh lại.
Nhưng lại xuất hiện đời thứ mười ngoài ý muốn, trải nghiệm của chín đời trước lại trở thành kinh nghiệm quý báu của hắn.
Thêm một đời, cơ hội chuyển hóa thân phận của hắn lại lớn hơn, đi lí giải rốt cuộc là kẻ nào đang làm loạn bên trong thế giới các thần, và kẻ nào không muốn cho hắn quay lại thế giới các thần, quay lại Cửu Thiên Vân Minh!
Sau bước đệm nhỏ này thì mọi người cũng tiếp tục hành trình.
Phần lớn các đội ngũ đều đi theo bản đồ di tích tôn giả Đại Hoang của hoàng tử Kha Vũ.
Mà ở đây, Kha Vũ cũng chẳng hề lo lắng, ngược lại còn gióng trống khua chiêng, chỉ muốn có thêm càng nhiều người đuổi theo.
Lúc này, nhóm Kha Vũ đi đến một đỉnh núi cao rồi dừng lại.
“Dựa theo bản đồ thì đại khái là ở trong núi đấy, sắp tới rồi!”
Kha Vũ lúc này hưng phấn nói.
“Hoàng tử Kha Vũ, việc đi tìm bảo vật này vốn nên giữ kín, nhưng hiện giờ...”
Một thanh niên mặc áo xanh nhạt ở bên cạnh Kha Vũ cười nói: “Như vậy chúng ta sẽ trở thành cái bia ngắm của mọi người!”
“Công tử Tang Khắc!”
Kha Vũ cười đáp: “Công tử biết tôn giả Đại Hoang này là ai chứ?”
“Đương nhiên!”
Kha Vũ lại nói: “Người này năm đó là cường giả cảnh giới Hóa Thần, nhân vật mạnh mẽ đỉnh nhọn, nơi an táng sao có thể đơn giản được? Theo ta biết, muốn đi vào trong hầm mộ phải cần có ba món đồ mới được”.
“Đầu tiên chính là bảo đồ này, thứ hai là cái chuông xương lớn làm từ xương cốt, và thứ ba là cờ tiếp dẫn!”
Kha Vũ tỉ mỉ nói: “Ba bảo vật này giúp tìm được cửa lớn, đi vào bên trong, có điều càng vào sâu thì nguy hiểm càng nhiều, nhưng chỉ một mình chúng ta thì cũng khó mà tránh khỏi được hết”.
“Nhưng có người khác xông vào, khi đó mọi thứ sẽ trở nên hỗn loạn, ít nhất có thể giúp chúng ta thăm dò không ít phiền phức”.
“Lại nói, có bảo đồ ở đây, chờ bọn chúng nếm trải đủ loại nguy hiểm thì chúng ta lại tiến vào, đi theo chỉ định của bản đồ thì sẽ giảm được không ít thời gian”.
Lời này nói ra, Tang Khắc mới chắp tay cười nói: “Hoàng tử Khương Vinh tính toán thật hay!”
“Cũng thường thôi!”
“Tang Khắc huynh, công tử Bạch Tùng Thanh, lần này ba cương quốc ta liên hợp, đến lúc tìm được bảo vật thì sẽ chia đều, chỉ mong ba chúng ta có thể hợp tác thành công”.
“Nhất định rồi!”
“Đó là đương nhiên!”
Đội ngũ mấy chục người lúc này chỉnh trang rồi tiếp tục xuất phát, phía sau bọn họ cũng có không ít đội ngũ chậm rãi đi theo.
Mà khoảng hai ngày sau đó, ba người Khương Vinh dẫn đội xuất hiện ở góc sâu trong dãy núi, đứng trước một tòa nhà nhìn giống sừng trâu chìa ra.
“Chính là nơi này!”
Kha Vũ không khỏi hưng phấn nói.
“Mọi người hiện tại nghe theo hiệu lệnh của ta”.
Kha Vũ lên tiếng nói: “Mộ cổ Đại Hoang có ba cửa vào, ta đi vào đường này sẽ giảm bớt nhiều phiền phức đi, mọi người theo sát ta nhé”.
Kha Vũ nói xong thì đi trước dẫn đường.
Chương 405: Gặp nhau đông đủ
Mà theo hành động của nhóm Kha Vũ thì những võ giả đi theo phía sau cũng không nén nổi, từng tên bám sát vào đội ngũ của Kha Vũ.
Một đường đi theo, Kha Vũ cũng không cắt đuôi bọn chúng, bây giờ đã đến khu di tích, rõ ràng là Kha Vũ cũng không định che giấu điều gì.
“Công chúa điện hạ, chúng ta đã đi vào rồi ạ!”
Lúc này, Địch Khánh nhào người tới, vội vàng nói: “Chúng ta cũng nhanh đi theo thôi ạ”.
Công chúa Linh Lung nghe vậy thì nhìn sang Tần Ninh.
“Vội vàng làm gì?”, Tần Ninh thản nhiên nói: “Kẻ nào có thể bảo đảm không phải là chúng đi vào cửa chết chứ?”
“Cửa chết?”
Địch Khánh hừ một tiếng rồi nói: “Kha Vũ kia tay cầm bảo đồ, sao có thể đi nhầm được? Trước đây ngươi từ chối ý tốt của hắn ta, ta thấy bây giờ ngươi lo lắng bị hắn ta nhắm vào mình thì có?”
“Công chúa Linh Lung, tên thuộc hạ này của cô thật sự nên bị vả cho mấy phát vào miệng, nếu cô vẫn muốn tiếp tục hợp tác với ta!”, Tần Ninh không mặn không nhạt nói.
“Ngươi…”
Bốp…
Một tiếng tát giòn giã vang lên, công chúa Linh Lung nhìn Địch Khánh, không nén nổi quát lên: “Câm miệng, ngươi lắm mồm quá!”
Địch Khánh ăn một cái tát thì cũng ngoan ngoãn hơn nhiều.
“Tần công tử, chúng ta nên làm thế nào?”
Tần Ninh liếc nhìn Địch Khánh rồi chậm rãi nói: “Đây là ở trong mộ cổ Đại Hoang, tổng cộng có 4 cửa vào, trong đó 3 lối là lộ thiên còn một lối ngầm”.
“Lần này chúng ta đi vào bằng lối ngầm”.
“Nhưng, trước khi đi vào ta hi vọng các ngươi có thể làm theo hướng dẫn của ta, nếu không chết rồi thì cũng không trách móc được ai đâu!”
“Không vấn đề gì!”
Công chúa Linh Lung gật đầu.
Mà lúc này, dưới chân núi núi Ngưu Đầu đã tụ tập gần ngàn người.
Đi vào trong sơn động có thể phát hiện ra ba mặt tường đá trơn bóng như ngọc sừng sững trước mặt mọi người.
“Đây chính là lối vào mộ cổ Đại Hoang sao?”
"Lẽ nào 3 mặt tường đá này chính là 3 lối vào?”
“Lối vào này dẫn đến đâu? Không có 3 báu vật bảo đồ, chuông xương lớn và cờ tiếp dẫn thì không thể đi vào?”
Mọi người bàn tán xôn xao.
Mà lúc này trước mặt mọi người, Kha Vũ đang cầm bảo đồ trong tay, bên cạnh là Tang Khắc và Bạch Tùng Thanh đứng đó.
3 tên này tới từ ba cương quốc lớn, vốn dĩ nền tảng của cương quốc đã vô cùng khủng khiếp, 3 tên này lại có tu vi không tầm thường, cảnh giới Linh Phách tầng 9 đỉnh cấp, cộng thêm đám người của 3 cương quốc lớn liên hợp lại thì không ai dám cướp trắng trợn.
“Hoàng tử Kha Vũ, ngươi đang chờ đợi điều gì?”, một thiên tài cương quốc không khỏi thắc mắc: “Nhanh mở vùng đất này, mọi người cùng đi vào khám phá mộ cổ thôi!”
“Đúng vậy, nhanh mở mộ cổ ra đi!”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
Kha Vũ nhìn đám người, thản nhiên cười rồi nói: “Các vị, bảo đồ này chính là vật cần thiết để mở mộ cổ, nhưng đi vào trong mộ cổ có thể lấy được cái gì thì phải xem ý trời!”
“Điều đó là đương nhiên!”
Kha Vũ cười nói: “Được, nếu đã như vậy thì ta sẽ…”
“Kha Vũ, vội vàng như thế làm gì?”
Lúc này, một giọng nói bất chợt vang lên.
Phía xa, mười mấy người đang phi tới, bàn chân dần hạ xuống đất, cuối cùng đứng trước mặt mọi người.
“Sở Lăng Thiên!”
“Là Sở Lăng Thiên, cương quốc Đại Sở chỉ đứng sau tuyệt đỉnh thiên tài Sở Thiên Kiêu”.
“Nghe nói kẻ này cũng vừa tới cảnh giới Địa Võ, đứng thứ 4 trên bảng Thiên Anh!”
Kẻ dẫn đầu đám người có vẻ ngoài thanh tú, mỗi hành động đều mang theo nụ cười tự tin.
“Ta thấy chưa chắc đâu!”
Mà đúng lúc này, lại có mười mấy tên nữa xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
“Đó là… Địch Chiến? Địch Chiến của cương quốc Hỏa Hầu!”
“Còn có Hạng Vân Vũ của cương quốc Thiên Tượng!”
“Địch Chiến đứng thứ 6 bảng xếp hạng Thiên Anh, Hạng Vân Vũ đứng thứ 5, hai tên này lại đi cùng nhau…”
Sự xuất hiện của 3 tên này đã gây nên từng trận xôn xao.
Cảnh tượng này còn chưa phải là sự xuất hiện của 3 vị tuyệt thế thiên tài đỉnh cấp Sở Thiên Kiêu, Địch Minh, Hạng Vân Thăng mà đã như vậy rồi.
Kha Vũ nhìn thấy 3 tên này xuất hiện gần như cùng lúc, vẻ mặt cũng trở nên lạnh lùng hơn.
Sở Lăng Thiên vung tay lên, trong tay xuất hiện một hư ảnh trắng xóa.
Nhìn kỹ thì thấy hư ảnh đó tỏa ánh sáng ra bốn phía, chính là cái chuông làm bằng xương.
“Chuông xương lớn!”
Vẻ mặt Kha Vũ chợt thay đổi.
“Không chỉ như vậy đâu!”, Địch Chiến lúc này cũng bước ra, bàn tay vung lên, một cây cờ dài màu đen xuất hiện trong tay.
“Cờ tiếp dẫn!”
Lúc này, 3 món linh bảo để mở lối vào đã đều xuất hiện.
“3 món linh bảo đều đã xuất hiện rồi, ta muốn đồng thời mở 3 cửa lớn. Mọi người tự chọn xem đi cửa nào sẽ tốt hơn nhé!”
Sở Lăng Thiên mỉm cười nói.
Lúc này, sắc mặt Kha Vũ vô cùng khó coi.
Địch Chiến và Hạng Vân Vũ cũng đi ra.
3 người này chính là thiên chi kiêu tử của 3 cương quốc lớn danh tiếng lẫy lừng, chỉ đứng sau Sở Thiên Kiêu, Địch Minh, Hạng Vân Thăng.
Hắn ta không đắc tội nổi.
Kha Vũ khẽ gật đầu.
Lúc này, 3 phe bỗng chốc tản ra, tay cầm bảo đồ, chuông xương lớn, cờ tiếp dẫn đứng trước ba mặt tường đá.
Mọi người xung quanh cũng lùi lại.
Trước đây, chúng đã từng nghe một vài lời đồn về mộ cổ Đại Hoang, nhưng khi thật sự mở mộ cổ Đại Hoang thì có khả năng sẽ gặp tôn giả Đại Hoang trước đây, khiến ai nấy cũng đều không nén nổi kích động.
Lúc này, Tần Ninh đem theo Yến Quy Phàm, công chúa Linh Lung và mọi người đứng ở phía xa, dõi mắt nhìn cảnh tượng này.
Tần Ninh vẫn chưa lên tiếng, công chúa Linh Lung và Yến Quy Phàm cũng không nói nhiều.
Mà lúc này, sau khi 3 tên đi ra, tay cầm 3 món linh bảo, thì dần dần 3 bức tường đá kia lấp lánh ánh sáng, tầng tầng lớp lớp chuyển động, vốn là bức tường ngọc trơn bóng, dường như hóa thành làn nước đang lấp lánh nhảy múa.
“Mở ra rồi, đi!”
Một tiếng hét vang lên, bỗng chốc, từng người lần lượt xông vào trong bức tường ngọc.
Hàng trăm hàng ngàn người lúc này chen nhau mà vào, lao vào trong làn nước.
Sở Lăng Thiên, Địch Chiến và Hạng Vân Vũ đưa mắt nhìn nhau, rồi cũng vội vàng xông lên.
Trong chớp mắt, những người bên ngoài bức tường ngọc đều biến mất không thấy tăm hơi.
Không ai muốn ngay tại lúc này lại đi sau kẻ khác.
Tuy nói xuất phát trước thì có thể gặp nguy hiểm nhưng cũng có thể gặp được bảo bối trước!
Mà lúc này, Tần Ninh mới đem theo đám người chậm rãi đi ra.
“Vào hết rồi!”
Tần Ninh vươn vai, nhìn dưới chân núi không một bóng người.
“Tần công tử, chúng ta thì sao?”
“Cũng đi vào thôi!”
Tần Ninh lên tiếng nói: “Mộ cổ Đại Hoàng này thật sự có vô số bảo vật bên trong, nhưng nguy hiểm thì không thể tính trước, đừng nói cảnh giới Linh Phách, mà ngay cả cảnh giới Địa Võ mà không cẩn thận cũng chỉ có một chữ chết!”
“Cho nên, ta nói cái gì thì các ngươi nghe cái đó, không thể làm trái, nếu không chết rồi thì đừng trách người khác!”
“Đã rõ!”
“Vâng!”
Yến Quy Phàm và công chúa Linh Lung đều gật đầu.
Địch Khánh muốn nói cái gì đó nhưng nhìn công chúa Linh Lung thì cuối cùng lại chọn im lặng.
Mà lúc này, Tần Ninh đi tới trước 3 bức tường đá.
Lúc này, bức tường đá như sóng nước, bình lặng chảy ngược lên.
Tần Ninh đứng trước tường đá, nhưng không hề động đậy.
Không ngừng đánh giá bức tường đá, Tần Ninh vung tay lên, ánh sáng chói lọi chiếu ra xung quanh, một luồng sáng mạnh bắn ra, chuyển động trên mặt ba làn nước, cuối cùng thì chiếu tới một thân cây ở chân núi.
“Ở đây!”, Tần Ninh mỉm cười, đi về phía cây kia.
“Đế quốc Bắc Minh năm đó có cương vương Bắc Minh và viện trưởng học viện Thiên Thần dốc sức làm việc đem Bắc Minh trở thành cương quốc đỉnh nhọn, thế lực còn hơn cả bốn tông môn lớn, nhưng đã lụi tàn mấy vạn năm. Không ngờ hiện giờ lại xuất hiện một Tần Ninh nữa”.
“Công chúa điện hạ, trong tay hắn có hai tấm lệnh bài tông môn hạng hai, một là Bách Hoa tông, một là Xích Vân tông!”
Một thanh niên áo đen trong đó kích động nói: “Công chúa điện hạ tiến vào Bách Hoa tông là cực kỳ thích hợp, không bằng đổi lệnh bài Lãm Nguyệt cốc với hắn!”
“Ồ?”
Công chúa Linh Lung hơi sửng sốt, cười đáp: “Lệnh bài của Bách Hoa tông mà cũng đem ra bán đấu giá, xem ra người này đúng là không tầm thường, ta cũng muốn gặp hắn xem sao”.
Cương quốc Linh Lung cũng là một trong ba mươi sáu cương quốc, nhưng khác ở chỗ cương vương của cương quốc Linh Lung là nữ, bọn họ trước giờ đều chỉ có nữ vương.
Công chúa Linh Lung chính là người được chọn để làm cương vương đời tiếp theo.
“Tần Ninh, đế quốc Bắc Minh, thú vị thật...”
Cùng lúc đó, ở phía Tây thành Đại Hoang, cũng có mấy chục bóng người đang chen chúc trong một tòa nhà cổ.
Bên trong đại sảnh có mấy người đứng yên, bên trên là một người yên tĩnh ngồi.
“Điện hạ Kha Vũ, Tần Ninh này cũng rất khó đoán!”
Một thanh niên chắp tay nói: “Trong tay có hơn mười tấm lệnh bài, không đem ra để chiêu mộ nhân tâm mà lại bán đấu giá đổi lấy bảo vật kim linh, lại còn gióng trống khua chiêng như vậy khác nào tìm đường chết”.
“Lần này giết chết hai người Thiên Lãm Thanh và Nhạc Vân Nhiên, chỉ e là lần sau lại có ai đó bị hắn dẫn dụ tới!”
“Thiên Lãm Thanh và Nhạc Vân Nhiên đó thuộc mười người đứng đầu trong bảng Thiên Anh. Kẻ này giết được cũng là có chút thủ đoạn, không thể khinh thường!”
“Sợ cái gì!”, lại một người nói: “Điện hạ nhà chúng ta là thiên tài trăm năm có một trong cương quốc Thiên Hà, mặc dù xếp hạng ở trong bảng Thiên Anh không cao, nhưng là do điện hạ luôn ẩn giấu thực lực”.
“Không sai, Thiên Lãm Thanh đó cũng chẳng phải đối thủ của điện hạ nhà chúng ta”.
Mấy người ngồi trong đại sảnh thảo luận.
“Được rồi!”
Thanh niên đang ngồi đoan chính này phất tay một cái, mặc đồ màu xanh trong suốt như nước, đôi mắt lóe ra ánh sáng xanh kỳ dị.
“Thiên Lãm Thanh và Nhạc Vân Nhiên mà đơn đấu thì không phải là đối thủ của ta, nhưng nếu cả hai liên thủ thì ta cũng không dám nói có thể chặn được chúng!”
Kha Vũ bình tĩnh nói: “Tần Ninh đó giết được hai người kia, chứng tỏ thực lực hắn không tệ, không thể khinh thường. Có điều ta cũng khá quan tâm đến lệnh bài Xích Vân tông trong tay hắn”.
“Đã vậy thì chúng ta đi một chuyến thôi!”
Kha Vũ thản nhiên nói, nhìn đại sảnh.
Tin tức này đã bắt đầu khuếch tán ra khắp thành Đại Hoang, không ít nhóm thiên chi kiêu tử của cương quốc ở lại nơi này bắt đầu manh nha tâm tư.
Mà lúc này, Tần Ninh lại ngồi ngay ngắn trong tháp cao, tĩnh tâm tu hành.
Cảnh giới Linh Phách tầng sáu thi triển ra Âm Dương Ly Hợp Kim thể đã đủ để dung hợp thành kim thể mạnh mẽ.
Nhưng nếu có thể đạt đến cảnh giới tầng bảy, tầng tám, thậm chí tầng chín thì uy lực sẽ càng mạnh hơn.
Cảnh giới chín cửa coi như là mở ra con đường tu luyện, mà cảnh giới tứ linh thì là sự củng cố căn cơ cho võ giả, linh hải linh đài linh luân linh phách chính là sự tu luyện cho thân thể của võ giả.
Đạt đến cảnh giới Địa Võ, Thiên Võ, thì mới là tu hành linh khí, ngưng luyện linh khí, kết hợp hoàn toàn với xác thịt.
Trên cả cảnh giới Thiên Võ chính là cảnh giới Thiên Nguyên, và đẳng cấp này có thể mở tông lập phái ở trong Cửu U đại lục được.
Tần Ninh trước nay chưa từng vội vã nâng cấp mà là ổn định từng bước.
Đến bước này rồi, lấy Âm Dương Ly Hợp Kim thể tu hành để củng cố các cảnh giới là hợp lý nhất.
“Bảo vật kim linh...”
Tần Ninh thở ra, mở mắt.
“Công tử, bên dưới có người muốn gặp công tử!”, Vân Sương Nhi lúc này bước đến nói: “Là công chúa Linh Lung của cương quốc Linh Lung và hoàng tử Kha Vũ của cương quốc Thiên Hà”.
Tần Ninh mỉm cười đáp: “Hai người này à? Xem ra cuối cũng cũng nhận được bảo vật kim linh rồi”.
...
Trong đại sảnh ở tầng một của tháp cổ.
Tần Ninh nhìn hai người này.
Công chúa Linh Lung nhìn Tần Ninh, mỉm cười.
“Tại hạ là công chúa Linh Lung của cương quốc Linh Lung, Tần công tử có phong thái khiến người ta thật khâm phục!”
Công chúa Linh Lung cười nói: “Nghe nói Tần công tử có một tấm lệnh bài của Bách Hoa tông, ta cũng lại có lệnh bài của Lãm Nguyệt cốc, có thể trao đổi chứ?”
“Đương nhiên là được!”
Tần Ninh gật đầu đáp.
Lấy vật đổi vật, luôn hướng đến sự bình đẳng.
Trao đổi lệnh bài xong, Tần Ninh đem lệnh bài Lãm Nguyệt cốc giao cho Thánh Thiên Viêm.
“Ta đã làm xong chuyện mà ta đồng ý với phụ hoàng ngươi rồi đó!”, Tần Ninh lãnh đạm nói: “Những ngày tiếp theo cứ ở bên cạnh ta, ta đảm bảo cho ngươi được an toàn, đưa ngươi ra ngoài!”
“Cảm ơn Tần công tử”.
Thánh Thiên Viêm lúc này phấn khích không thôi, lệnh bài của Lãm Nguyệt cốc!
Tông môn hạng hai cũng chỉ có mười mấy bên tham gia lần Người được chọn này, lệnh bài cũng có mấy chục cái, hắn ta có được một đã đủ lắm rồi.
“Đây là... hoàng tử Kha Vũ nhỉ? Không biết ngươi đến để làm gì?”
Kha Vũ nhìn Tần Ninh, cười ha ha nói: “Nghe nói Tần công tử có lệnh bài Xích Vân tông trong tay, không biết Tần công tử muốn đổi lấy vật gì?”
“Bảo vật kim linh!”
Tần Ninh lại nói: “Mà phải là ta ưng mới được”.
“To gan!”, một thanh niên ở bên cạnh Kha Vũ tức thì quát lên: “Hoàng tử nhà ta làm giao dịch với ngươi đã là khách sáo lắm rồi, ngươi thật sự cho rằng bản thân giết được Thiên Lãm Thanh và Nhạc Vân Nhiên liền trở thành vị trí trong mười người đứng đầu bảng Thiên Anh đấy à?”
“Có to gan hay không thì ta không biết, nhưng lấy vật đổi vật đương nhiên phải là khi cả hai bên cảm thấy thích hợp!”
“Ngươi...”
“Câm miệng!”
Kha Vũ lúc này trầm giọng quát lên, lập tức nhìn sang Tần Ninh và nói: “Tần công tử, ta có một bức tranh, có lẽ Tần công tử sẽ thấy thích thú. Ta tình nguyên chia sẻ nó với Tần công tử để đổi lấy lệnh bài Xích Vân tông trong tay Tần công tử”.
“Bức tranh?”
Nghe vậy, Tần Ninh đáp: “Ta không hứng thú với tranh ảnh”.
“Cũng chưa chắc!”, Kha Vũ nói, rồi mở tranh ra: “Đây là bức tranh cương quốc Thiên Hà ta lấy được sau nhiều lần thăm dò bên trong Đại Hoang Cổ. Bức tranh này có liên quan đến một chỗ di tích, có thể là vị trí nơi tôn giả Đại Hoang tọa hóa. Mà nghe nói sau khi tôn giả Đại Hoang tọa hóa thì thân thể biến thành Đại Hoang tôn cốt. Nếu có thể dung hợp Đại Hoang tôn cốt thì xương cốt của võ giả sẽ tăng lên gấp trăm lần”.
Đại Hoang tôn cốt?
Công chúa Linh Lung bên cạnh cũng sửng sốt.
“Haha, ngươi biết làm ăn thật đấy”.
Vân Sương Nhi không khỏi cười khẩy: “Cầm một bức tranh ra trao đổi với công tử nhà ta, hơn nữa lại là chia sẻ, khác gì không công nhận lộc?”
Kha Vũ không nóng giận, đáp: “Đây chính là một nơi có giá trị vô giá, nếu như được tiến vào bên trong di tích thì sẽ đạt được tài nguyên vô tận!”
“Ta xin nhận ý tốt của ngươi!”
Tần Ninh lúc này phất tay nói: “Ta không có hứng thú với di tích gì đó, ta chỉ hứng thú với bảo vật kim linh. Nếu ngươi không có thì cũng ở đây làm lỡ thời gian của ta!”
Lời này nói ra, tất cả liền trở nên im lặng.
Chương 402: Cô đọng kim thể
Sắc mặt của Kha Vũ kia lúc này mới thay đổi.
Tần Ninh đúng là không nể mặt ai.
“Điện hạ Kha Vũ, tên này thật sự không biết tốt xấu, để thuộc hạ thay ngài giáo huấn hắn!”, một thanh niên bên cạnh Kha Vũ lạnh lùng nói.
“Cút xuống!”
Kha Vũ lúc này lại trầm giọng quát: “Còn nói thêm một câu nữa thì cút ngay lập tức cho ta”.
Kha Vũ nói xong, sắc mặt thanh niên kia run run, hắn ta cắn môi, không nói gì nữa.
“Nếu Tần công tử không có hứng thú thì xin cáo từ!”
Kha Vũ chắp tay, dẫn người rời đi. Công chúa Linh Lung lúc này cười nhạt nói: “Tần công tử, hoàng tử Kha Vũ là một trong những hoàng tử giỏi giang nhất trong cương quốc Thiên Hà đó. Nếu đắc tội hắn ta thì không phải chuyện tốt lành gì đâu. Nếu làm bạn với người này, hắn ta sẽ tuyệt đối bảo vệ bạn bè, còn nếu là kẻ địch thì hắn ta sẽ báo thù ngay”.
“Không sao cả!”
Tần Ninh nhìn công chúa Linh Lung, lại nói: “Nếu có bạn bè nào muốn hợp tác, cô có thể gọi đến”.
Công chúa Linh Lung gật đầu, cáo từ rời đi.
Nhóm Yến Quy Phàm lúc này nhìn Tần Ninh.
“Có gì muốn nói thì nói đi!”
Yến Quy Phàm nóng lòng nói: “Tần công tử, di tích đó ta cũng có nghe nói đến, là nơi tôn giả Đại Hoang tọa hóa, cô đọng thành Đại Hoang tôn cốt. Đại Hoang tôn cốt có giá trị cực lớn, ai có được nó thì sẽ không tiếc công sức mà bảo vệ”.
“Thật ra một miếng lệnh bài đổi lấy việc chia sẻ bảo đồ thì cũng khá đáng giá!”
Tần Ninh nhìn Yến Quy Phàm, lại nhìn những người khác hình như cũng có ý đó, liền mỉm cười.
“Các ngươi lần đầu ra ngoài đấy à?”
Hả?
Tần Ninh nói vậy, tất cả đều ngơ ngác.
“Kha Vũ có ngu không?”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Nếu không ngu thì tại sao một thứ tốt như thế, hắn ta không giữ lấy cho mình, mà lại chịu chia sẻ cùng ta? Đây cũng đủ để chứng minh di tích này rất nguy hiểm”.
Lời này nói ra, tất cả đều gật đầu.
Tần Ninh tiếp tục nói: “Mà nếu như ta muốn có nó thì tự ta đi là được, việc gì phải đi cùng hắn ta chứ? Về bảo đồ gì đó... đầu óc ta còn chính xác hơn bảo đồ nhiều”.
“Ặc...”
Nghe vậy, đám người chỉ biết cười lúng túng.
Tần Ninh cũng không phải đang nói bừa bãi.
Đại Hoang Cổ này biến thành một nơi nguy hiểm cũng là do năm đó hắn tạo ra.
Sau khi tôn giả Đại Hoang chết, hắn hủy hoại nơi này, mà mộ cổ của tôn giả Đại Hoang chính là do hắn đích thân tạo ra. Bảo đồ?
Bảo đồ kia, còn chẳng bằng thứ khắc sâu trong ký ức hắn.
“Được rồi, tiếp tục chờ nào!”
Tần Ninh lại nói: “Mặc dù là lệnh bài của tông môn hạng ba, nhưng ta nghĩ, thời gian trôi qua càng dài thì nó sẽ càng đáng giá, lúc ấy thì ra giá thấp ta không đổi nữa”.
Ba người Yến Quy Phàm gật đầu.
Khi mới vào Đại Hoang Cổ thì một vài người tâm cao khí ngạo sẽ muốn có được lệnh bài của tông môn hạng một, hạng hai.
Nhưng khi thời gian trôi qua càng dài, bọn họ càng không tìm được, thì sẽ càng lo lắng.
Đến cuối cùng, thứ quý giá nhất lại là tông môn hạng ba.
Một khoảng thời gian sau đó, Tần Ninh ở trong tháp cao chín tầng không ngừng ma hợp Âm Dương Ly Hợp Kim thể, kiếm âm, kiếm dương, âm dương chém và âm dương thái cực sát, phối hợp với Kim Sơn Đạp Đỉnh, mở kim thể, dung hợp kim uy, Âm Dương Ly Hợp Kim thể tại tầng bảy đã gần đạt đến trình độ viên mãn.
Có điều muốn đạt viên mãn thì phải tu luyện đến tầng tám.
Mà tầng tám cũng là tầng quan trọng nhất, cần linh khí của linh bảo hệ kim, ít nhất là phải nhiều hơn tổng cộng bảy tầng trước.
Đây cũng là sự tiêu hao của Âm Dương Ly Hợp Kim thể.
Xét trên toàn Cửu U đại lục này thì e là cũng chỉ có mình Tần Ninh tu hành được như vậy.
Nhưng nếu không nhờ đó thì uy lực của Âm Dương Ly Hợp Kim thể không thể mạnh mẽ cỡ này được.
Nếu thật sự tu luyện đến cùng Âm Dương Ly Hợp Kim thể thì võ giả trong cảnh giới tứ linh sẽ có cường độ thân thể không kém gì thần thể trong truyền thuyết.
Tần Ninh đời này là phàm thể phàm mệnh, nhưng sau này bù đắp, cũng có thể trở thành thần thể.
Đây chính là những gì hắn tích lũy được sau chín đời chín kiếp, cũng là thủ đoạn lớn nhất của hắn đời này.
Thời gian chậm rãi qua đi, mọi người tiến vào Đại Hoang Cổ đã được hơn hai tháng.
Trong hai tháng này, bên trong Đại Hoang Cổ có một vài địa phương bí mật cũng bị khai quật không ít.
Mà tranh đấu cũng trở nên cực kỳ kịch liệt.
Ở lại thành Đại Hoang đã được một tháng, bình thường Tần Ninh cũng ngưng tụ kim thân, thuận tiện dạy Vân Sương Nhi cách điều khiển thể hỗn độn.
Mà Yến Quy Phàm, Yến Quy Lộ và Yến Bình Sinh đi theo Tần Ninh, càng ngày càng không nhìn thấu Tần Ninh.
Ngoài việc không hiểu rõ lắm về lịch sử mấy vạn năm qua của Đại Hoang Cổ ra thì những thứ như đan thuật, khí thuật, trận thuật, âm thuật...
Tần Ninh hầu như chỉ cần nói ra câu nào là khiến người ta kinh ngạc câu đấy.
Ba người càng ngày càng bội phục Tần Ninh.
Thế giới này vốn là thế giới của võ giả, kiến thức mênh mông, thực lực mạnh mẽ đương nhiên là sẽ được mọi người tôn kính.
“Tần công tử, xin hãy xem chiêu này của ta, ta cứ cảm giác thi triển không đúng lắm!”
Yến Bình Sinh tay cầm kiếm dài, đứng trước mặt Tần Ninh, nghi hoặc không thôi.
“Bình Sinh, ngươi hỏi bao nhiêu lần rồi, ta mà là Tần công tử thì ta đã đánh ngươi từ lâu rồi!”, Yến Quy Lộ hùng hổ nói, rồi cười với Tần Ninh: “Tần công tử, ngài xem chiêu này của ta đã ổn chưa?”
Hai người tranh giành nhau nói chuyện trước mặt Tần Ninh, rồi không khỏi thảo luận ầm ĩ.
Yến Quy Phàm ở bên cạnh cũng hơi thay đổi sắc mặt.
Một tháng trước, bọn họ nhìn Tần Ninh, tuyệt đối coi Tần Ninh là một thiếu niên có thực lực mạnh mẽ, nhưng hiện giờ, trong mắt bọn họ, Tần Ninh lại biết quá nhiều.
Chỉ nguyên việc này cũng đủ để bọn họ cảm nhận được sự mạnh mẽ của Tần Ninh.
“Được rồi!”
Yến Quy Phàm nhìn cả hai, nói: “Tần công tử có phải sư phụ của hai đệ đâu mà cứ cuốn lấy Tần công tử vậy”.
Lời này nói ra, Yến Quy Lộ và Yến Bình Sinh lại nhìn về Yến Quy Phàm.
Hình như trong thời gian vừa qua, hắn ta mới là người hỏi nhiều nhất đấy?
“Nghe ngóng chuyện tình ra sao rồi?”
Tần Ninh ngồi xuống, nhìn Yến Quy Phàm.
“Ta vẫn chưa tìm được tin tức về Diệp Viên Viên, nhưng việc Kha Vũ kia dẫn người đi tìm di tích thì lại khiến rất nhiều người chú ý đấy!”
“Ồ? Xem ra cái tên này có tâm tư không nhỏ”, Tần Ninh cười nhạt.
Tâm tư?
Tần Ninh thấy Yến Quy Phàm không hiểu thì nói: “Bảo đồ thì trong tay hắn ta rồi, vậy sao tin tức lại khuếch tán ra chứ? Ta nói rồi, Kha Vũ này mà nắm chắc thì đã tự đi từ lâu. Lần này hắn ta tạo ra động tĩnh lớn như vậy, còn không phải là để cho một vài người đi dò đường trước, tìm sự nguy hiểm hay sao”.
Yến Quy Phàm gật đầu.
“Tiếp tục lưu ý đến tin tức về Diệp Viên Viên, còn về di tích... Chúng ta cũng đi xem đi!”
Nghe vậy, Yến Quy Phàm mỉm cười, gật đầu.
Trong di tích có Đại Hoang tôn cốt, khiến không ai là không động lòng.
Nhưng hình như Tần Ninh thật sự không thấy tò mò.
Nhưng hiện giờ Tần Ninh lên tiếng, bọn họ đi cùng với Tần Ninh thì cũng an toàn hơn rất nhiều: “Công tử, có một người muốn đồng hành cùng chúng ta”, Yến Quy Phàm nhìn Tần Ninh và nói.
Chương 403: Nguyên thạch hỏa kim linh
“Ai vậy?”
“Công chúa Linh Lung!”
Yến Quy Phàm tiếp tục nói: “Mấy ngày trước cô ta đến đây muốn gặp, nhưng công tử đang bế quan nên cô ta nói rõ ý định của mình rồi rời đi”.
“Nghe nói cương quốc Linh Lung chỉ có nữ vương, hơn nữa còn kế thừa đạo tu luyện âm thanh, nếu như đi cùng nhau thì cũng không tệ!”
“Thế thì chuẩn bị xuất phát thôi!”
“Được!”
Đám người của cương quốc Nam Yến liền trở nên bận rộn.
Mà thời khắc này, toàn bộ thành Đại Hoang cũng có không ít đội ngũ xuất phát đi. Chuyện liên quan đến di tích của tôn giả Đại Hoang, mà còn có cả Đại Hoang tôn cốt trong truyền thuyết, ai mà muốn từ bỏ cho được chứ.
Coi như không chiếm được lệnh bài tông môn, không thể bái nhập các tông môn đó thì ít nhất đề cao tu vi cũng được.
Nhóm Tần Ninh cũng chuẩn bị xuất phát.
Vân Sương Nhi và Thánh Thiên Viêm đi theo sau Tần Ninh, còn công chúa Linh Lung thì sóng vai cùng Tần Ninh.
Công chúa Linh Lung lúc nào cũng nở nụ cười, cho người ta cảm giác như gió xuân. Có điều, cô ta là công chúa của một cương quốc lớn, tương lai sẽ làm cương vương, sao chỉ có thể dịu dàng như bề ngoài được.
“Nghe Yến Quy Phàm nói Tần công tử cũng tinh thông âm luật, không biết Tần Ninh có nhìn ra được gì từ trong cây đàn của ta không?”
Công chúa Linh Lung vừa đi vừa cười nói.
“Nhìn thì nhìn không ra, nếu công chúa Linh Lung có thể gảy một khúc cho ta nghe thì có thể nhìn ra chút ít đấy”.
“Gảy một khúc?”
Gã thanh niên bên cạnh công chúa Linh Lung cười khẩy nói: “Kỹ năng đàn của công chúa nhà ta cực cao, toàn bộ cương quốc Linh Lung không biết có bao nhiêu anh tài tuấn kiệt muốn nghe công chúa nhà ta gảy một khúc còn khó, thế mà ngươi nói muốn nghe là được nghe luôn chắc?”
“Không nhìn ra thì nói, đừng có tỏ vẻ thâm sâu ở đây!”
Tần Ninh nhướng mày.
Côn chúa Linh Lung quát lớn: “Làm càn!”
“Công chúa điện hạ..”
“Mọi người nghỉ ngơi một chút rồi hẵng đi tiếp, dù sao cũng không vội, Tần công tử, ta gảy một khúc cho công tử nghe!”
Công chúa Linh Lung bảo đội ngũ dừng lại, đặt đàn lên đầu gối, mười ngón tay thon dài chậm rãi gảy đàn.
Tiếng đàn uốn lượn bên tai khiến người nghe vui vẻ thoải mái, khiến mọi sự mệt mỏi đều tan iến mất.
“Công chúa đàn thật hay!”
“Công chúa Linh Lung có tài đánh đàn thật tinh xảo!”
Yến Quy Phàm không khỏi tán thưởng.
Đạo âm tu này trước giờ luôn là con đường khó, nhưng ở kỷ nguyên trước, nghe nói một người vợ của Vô Thượng Thần Đế tự sáng tạo ra pháp tu hành âm tu, và trở thành một nhánh của võ giả.
Thậm chí có những lúc võ giả tu luyện âm thanh còn mạnh hơn cả võ giả bình thường.
“Bản nhạc này thì tốt rồi, nhưng đàn của cô có chút vấn đề, có vẻ bản nhạc này cô cũng không quen tay lắm”.
“Hơn nữa, đàn này của cô bị hỏng!”
Lời này nói ra, mấy người xung quanh cười run rẩy.
Thanh niên bên cạnh công chúa Linh Lung tức thì đứng dậy, không khỏi quát lên: “Tần Ninh, cất cái bộ dạng thong dong đó của ngươi đi. Tiếng đàn của công chúa nhà ta còn được cương vương đại nhân khen không dứt miệng, mà ngươi có biết đàn này là đàn gì không?”
“Đàn Cổ Diên! Cùng với đàn Phù Diêu năm đó được xưng là đôi đàn tuyệt thế. Hỏng á? Đàn này kế thừa hàng vạn năm, ngày một thuần túy, được các linh khí sư mạnh mẽ của cương quốc Linh Lung ta sửa lại, sao có thể hỏng được?”
“Đã chẳng hiểu gì rồi mà nói rõ là lắm”.
Thanh niên đó nói không ngừng, hiển nhiên là quá giận dữ.
Công chúa Linh Lung không khỏi quát lên: “Địch Khánh, câm miệng!”
“Công chúa điện hạ, tên này đang nói vớ va vớ vẩn...”
“Ta bảo ngươi câm!”
Thấy công chúa Linh Lung giận dữ, Địch Khánh mới hừ một tiếng, đứng sang bên cạnh.
“Công tử Tần Ninh xin cứ nói thẳng!”
Tần Ninh liếc Địch Khánh kia một cái rồi chậm rãi nói: “Bản nhạc này có những chỗ cao thấp chuyển hợp, cần tốc độ vội vàng, nhưng ban nãy cô lại ngừng lại một chút, chứng tỏ cô không quen thuộc với nó”.
“Còn về đàn bị hỏng...”
Tần Ninh từ từ nói: “Đàn này có lẽ đã bị tấn công nặng, tuy đã sửa chữa, cho thêm bùa khí vào, nhưng vậy lại khiến cho bùa khí hoàn chỉnh ngày xưa bị thay đổi, chưa đến mười năm nữa thì nó sẽ bị tổn hại”.
Địch Khánh kia nghe vậy thì cười giễu một cái, nhưng thấy công chúa Linh Lung trừng mắt nhìn thì không dám lên tiếng nữa.
Hỏng?
Hắn ta là hộ vệ bên người của công chúa, đàn này đã đi cùng công chúa mười chín năm rồi, chưa bao giờ bị tổn hại, sao có thể hỏng được!
Lại còn trong vòng mười năm? Sao không nói là trăm năm đi?
Sắc mặt của công chúa Linh Lung trở nên trịnh trọng hơn.
“Không biết Tần công tử có biện pháp gì giúp tại hạ được?”, công chúa Linh Lung chắp tay nói: “Tiểu nữ nguyện ý lấy vật này để mời Tần công tử ra tay”.
Nói xong, lòng bàn tay của công chúa Linh Lung hiện ra một hòn đá màu đỏ rực.
Hòn đá này to cỡ mắt con trâu, nhưng nhìn kỹ lại, dưới lớp biểu bì màu đỏ rực lại cò những chất lỏng màu vàng óng đang lưu chuyển.
“Đây là... nguyên thạch hỏa linh kim!”
Ánh mắt Yến Quy Phàm bén nhọn, nhìn ra vật trong tay công chúa Linh Lung là gì.
“Nguyên thạch hỏa linh kim chỉ có ở trong núi lửa bên trong cương quốc Linh Lung, và chỉ có cao thủ cảnh giới Địa Võ mới đi vào lấy nguyên thạch này được!”
“Nghe nói cho dù là cảnh giới Địa Võ tiến vào cũng là nguy hiểm vạn phần”.
“Một hòn nguyên thạch đủ để đổi lấy một món linh khí tứ phẩm!”
Mọi người xung quanh không khỏi ngạc nhiên.
Nguyên thạch hỏa linh kim này nhìn từ bên ngoài có vẻ là chứa khí hệ hỏa dư thừa, nhưng thực tế những chất dịch chảy bên trong lại giống như linh dịch, mà lại dư thừa khí hệ kim, ẩn chứa khí hệ kim tinh dư thừa khiết nhất.
“Đồ tốt!”
Yến Quy Phàm ngưỡng mộ nói.
“Điện hạ!”
Địch Khánh kia lúc này cũng cuống quít nói: “Viên đá này có giá trị cực kỳ lớn, điện hạ không thể qua loa vậy được, ai biết được tên nhãi này có lừa gạt hay không!”
Tần Ninh nhìn nguyên thạch hỏa linh kim, cũng thấy động lòng.
Hiện giờ hắn đang tu luyện kim thể, cần những bảo linh kim linh có chứa khí hệ kim.
Công chúa Linh Lung này rất biết cách làm người khác vui lòng.
“Một viên không đủ đâu!”
Tần Ninh cười đáp: “Nếu ta không nghe lầm thì cây đàn này ít nhất là linh khí ngũ phẩm, hiện tại mới chỉ có viên đá tứ phẩm thôi, muốn ta giúp cũng được, nhưng mười viên!”
Mười viên?
Tất cả đều há hốc miệng.
Một viên đã đủ để đổi lấy một linh khí tứ phẩm, chứ đừng nói là mười viên.
Tần Ninh này đúng là ăn dày thật.
“Mười viên? Sao ngươi không cướp luôn đi?”, Địch Khánh lúc này gầm lên: “Tên nhãi kia, ta thấy ngươi muốn chết rồi đấy”.
“Địch Khánh, lui xuống!”
Công chúa Linh Lung lại nói: “Giờ ngươi không nghe lệnh của ta nữa đúng không?”
“Công chúa điện hạ...”
“Lui xuống!”
Sắc mặt công chúa Linh Lung lạnh lùng.
Sắc mặt Địch Khánh lúc này mới trở nên khó coi, lui lại về sau.
“Được, mười viên!”
Công chúa Linh Lung vung tay, mười viên nguyên thạch hỏa linh kim hướng về phía Tần Ninh.
“Đưa đàn cho ta!”
Tần Ninh lúc này nhận lấy cây đàn, đặt ở hai đầu gối, bàn tay lướt qua dây đàn, tiếng đàn chói tai bỗng vang lên.
Tất cả mọi người xung quanh tức thì che lỗ tai lại.
“Đang gảy cái gì vậy trời?”
“Chói tai quá đi mất!”
“Đừng gảy nữa, mau dừng lại đi!”
Mấy người xung quanh không khỏi oán trách, tiếng đàn của Tần Ninh và công chúa Linh Lung đúng là khác nhau một trời một vực.
Chương 404: Một khúc chói tai
Nhưng lúc này Tần Ninh cũng chẳng quan tâm.
Tiếng đàn vang lên không ngừng, dần dần, những linh khí trói buộc đến cây đàn cũng nhảy ra.
“Công chúa, người xem, cái tên này chẳng hiểu gì về đàn cả”, Địch Khánh không khỏi phàn nàn.
“Đừng nói chuyện!”
Công chúa Linh Lung lúc này như đang mê muội, nhìn từng hành động của Tần Ninh.
Khúc đàn này kéo dài gần nửa canh giờ.
“Phù...”
Tiếng đàn kết thúc, Tần Ninh đưa đàn cho công chúa Linh Lung.
“Xong rồi?”
Địch Khánh nhìn Tần Ninh, không khỏi nói.
“Đương nhiên, ta đích thân xuất thủ, không có vấn đề gì là không giải quyết được”, Tần Ninh vỗ áo, đứng dậy cười nhạt.
“Tên nhóc khốn nạn, con mẹ nó, ngươi trêu ta phải không!”
Địch Khánh giận không kiềm chế được.
Tần Ninh vừa mới nói đàn hỏng, phải sửa, rồi đàn một khúc chói tai như vậy rồi bảo là sửa xong rồi?
Mười viên nguyên thạch hỏa linh kim cứ thế là về tay rồi?
Đây không phải lừa thì là gì?
Oanh...
Đột nhiên có tiếng rung vang lên, từng tiếng đàn lại xuất hiện.
Công chúa Linh Lung đang đánh đàn, tiếng đàn dễ nghe dần phiêu đãng khắp không gian.
Vẫn là khúc đàn ban nãy, nhưng lúc này lại khiến người ta cảm thấy hoàn toàn khác.
Tiếng đàn ban nãy khiến người ta như chứng kiến một biển hoa, nhưng lúc này lại không chỉ khiến người ta nhìn thấy biển hoa, mà còn cảm nhận được có tiếng gió thổi tới, ánh mặt trời chiếu sáng tâm trí, ấm áp vô cùng.
Chỉ trong một khoảng thời gian, kỹ năng đánh đàn của công chúa Linh Lung không thể tăng nhanh vậy được, chỉ có thể nói là... đàn đã không hỏng nữa!
Sau đó, công chúa Linh Lung đứng dậy, chắp tay nói: “Cảm ơn Tần công tử!”
Tiếng cảm tạ này phát ra từ nội tâm cô ta.
Qua nhiều ngày tiếp xúc với Yến Quy Phàm, biết được Tần Ninh có kiến thức sâu rộng, cô ta sớm cảm nhận được đàn này có vấn đề, nhưng tiếc là các linh khí sư trong cương quốc Linh Lung đều không phát hiện ra.
Mà lúc này, Tần Ninh không chỉ tìm ra vấn đề mà còn dễ dàng sửa lại được.
Linh khí rót vào đàn, kết hợp với tiếng đàn, cảm giác này không thể sai được.
Đàn này đã thăng hoa!
Tiếng cảm ơn của công chúa Linh Lung khiến mọi người hiểu được, Tần Ninh thật sự có khả năng.
Địch Khánh lúc này há miệng sững sờ, không biết nói gì.
Công chúa Linh Lung không khỏi hỏi tiếp: “Không biết Tần công tử làm thế nào mà sửa chữa được phù văn bên trong đàn!”
“Đơn giản thôi, phù văn bên trong linh khí cũng chính là bùa khí, có thể thay đổi tiếng đàn lưu chuyển, mà tiếng đàn đương nhiên cũng có thể thay đổi được bùa khí!”
Tần Ninh nói vậy, nghe thì giống như không nói gì, nhưng công chúa Linh Lung lại hiểu ra.
Thay đổi ngược hướng, cho dù là linh khí sư tứ phẩm đỉnh nhọn cũng không làm được.
Có điều nhìn cây đàn hoàn hảo trong tay, cô ta cũng thở phào.
Đàn Cổ Diên này đi theo cô ta từ lâu rồi, tâm ý tương hợp với cô ta, nếu cứ để lãng phí như thế thì rất đáng tiếc.
Yến Quy Phàm, Yến Quy Lộ và Yến Bình Sinh lúc này cũng nhìn nhau sửng sốt.
Bọn họ biết Tần Ninh có kiến thức uyên bác, ánh mắt sắc bén.
Dù gì sau một thời gian tiếp xúc, bọn họ có thể cảm nhận được từ sự chỉ dạy của Tần Ninh trong việc tu luyện linh quyết.
Nhưng thế mà cái người này cũng tinh thông luyện khí sao?
Tần Ninh cũng không quan tâm lắm.
Đời thứ sáu hắn được gọi là Luyện Thiên Đại Đế, viết ra cuốn sách vạn khí nào phải trò đùa. Phép luyện khí trong thiên hạ không phải do hắn sáng tạo ra, nhưng người dung hợp và quy nạp lại, hắn tự nhận thứ hai thì không ai dám xưng số một!
Nếu muốn viết được cuốn sách vạn khí khiến cho toàn bộ linh khí sư phải theo đuổi thì không chỉ đơn giản là quy nạp nó lại.
Từ khi bắt đầu trải nghiệm chín đời chín kiếp thì hắn đã quyết tâm.
Mỗi một đời đều phải chuyên môn thứ gì đó. Với kiếm thuật, đan thuật, khí thuật, trận thuật, thể thuật vân vân, hắn đều trải qua đau khổ, lấy tâm trí một đời chuyên tâm đi học tập và nắm vững!
Đây cũng là để sau này hoàn thành chín đời chín kiếp, quay về Cửu Thiên Vân Minh thì hắn có thể lấy tư thái mạnh mẽ nhất để cai quản Cửu Thiên Vân Minh, khiến toàn bộ thế giới các thần phải yên tĩnh lại.
Nhưng lại xuất hiện đời thứ mười ngoài ý muốn, trải nghiệm của chín đời trước lại trở thành kinh nghiệm quý báu của hắn.
Thêm một đời, cơ hội chuyển hóa thân phận của hắn lại lớn hơn, đi lí giải rốt cuộc là kẻ nào đang làm loạn bên trong thế giới các thần, và kẻ nào không muốn cho hắn quay lại thế giới các thần, quay lại Cửu Thiên Vân Minh!
Sau bước đệm nhỏ này thì mọi người cũng tiếp tục hành trình.
Phần lớn các đội ngũ đều đi theo bản đồ di tích tôn giả Đại Hoang của hoàng tử Kha Vũ.
Mà ở đây, Kha Vũ cũng chẳng hề lo lắng, ngược lại còn gióng trống khua chiêng, chỉ muốn có thêm càng nhiều người đuổi theo.
Lúc này, nhóm Kha Vũ đi đến một đỉnh núi cao rồi dừng lại.
“Dựa theo bản đồ thì đại khái là ở trong núi đấy, sắp tới rồi!”
Kha Vũ lúc này hưng phấn nói.
“Hoàng tử Kha Vũ, việc đi tìm bảo vật này vốn nên giữ kín, nhưng hiện giờ...”
Một thanh niên mặc áo xanh nhạt ở bên cạnh Kha Vũ cười nói: “Như vậy chúng ta sẽ trở thành cái bia ngắm của mọi người!”
“Công tử Tang Khắc!”
Kha Vũ cười đáp: “Công tử biết tôn giả Đại Hoang này là ai chứ?”
“Đương nhiên!”
Kha Vũ lại nói: “Người này năm đó là cường giả cảnh giới Hóa Thần, nhân vật mạnh mẽ đỉnh nhọn, nơi an táng sao có thể đơn giản được? Theo ta biết, muốn đi vào trong hầm mộ phải cần có ba món đồ mới được”.
“Đầu tiên chính là bảo đồ này, thứ hai là cái chuông xương lớn làm từ xương cốt, và thứ ba là cờ tiếp dẫn!”
Kha Vũ tỉ mỉ nói: “Ba bảo vật này giúp tìm được cửa lớn, đi vào bên trong, có điều càng vào sâu thì nguy hiểm càng nhiều, nhưng chỉ một mình chúng ta thì cũng khó mà tránh khỏi được hết”.
“Nhưng có người khác xông vào, khi đó mọi thứ sẽ trở nên hỗn loạn, ít nhất có thể giúp chúng ta thăm dò không ít phiền phức”.
“Lại nói, có bảo đồ ở đây, chờ bọn chúng nếm trải đủ loại nguy hiểm thì chúng ta lại tiến vào, đi theo chỉ định của bản đồ thì sẽ giảm được không ít thời gian”.
Lời này nói ra, Tang Khắc mới chắp tay cười nói: “Hoàng tử Khương Vinh tính toán thật hay!”
“Cũng thường thôi!”
“Tang Khắc huynh, công tử Bạch Tùng Thanh, lần này ba cương quốc ta liên hợp, đến lúc tìm được bảo vật thì sẽ chia đều, chỉ mong ba chúng ta có thể hợp tác thành công”.
“Nhất định rồi!”
“Đó là đương nhiên!”
Đội ngũ mấy chục người lúc này chỉnh trang rồi tiếp tục xuất phát, phía sau bọn họ cũng có không ít đội ngũ chậm rãi đi theo.
Mà khoảng hai ngày sau đó, ba người Khương Vinh dẫn đội xuất hiện ở góc sâu trong dãy núi, đứng trước một tòa nhà nhìn giống sừng trâu chìa ra.
“Chính là nơi này!”
Kha Vũ không khỏi hưng phấn nói.
“Mọi người hiện tại nghe theo hiệu lệnh của ta”.
Kha Vũ lên tiếng nói: “Mộ cổ Đại Hoang có ba cửa vào, ta đi vào đường này sẽ giảm bớt nhiều phiền phức đi, mọi người theo sát ta nhé”.
Kha Vũ nói xong thì đi trước dẫn đường.
Chương 405: Gặp nhau đông đủ
Mà theo hành động của nhóm Kha Vũ thì những võ giả đi theo phía sau cũng không nén nổi, từng tên bám sát vào đội ngũ của Kha Vũ.
Một đường đi theo, Kha Vũ cũng không cắt đuôi bọn chúng, bây giờ đã đến khu di tích, rõ ràng là Kha Vũ cũng không định che giấu điều gì.
“Công chúa điện hạ, chúng ta đã đi vào rồi ạ!”
Lúc này, Địch Khánh nhào người tới, vội vàng nói: “Chúng ta cũng nhanh đi theo thôi ạ”.
Công chúa Linh Lung nghe vậy thì nhìn sang Tần Ninh.
“Vội vàng làm gì?”, Tần Ninh thản nhiên nói: “Kẻ nào có thể bảo đảm không phải là chúng đi vào cửa chết chứ?”
“Cửa chết?”
Địch Khánh hừ một tiếng rồi nói: “Kha Vũ kia tay cầm bảo đồ, sao có thể đi nhầm được? Trước đây ngươi từ chối ý tốt của hắn ta, ta thấy bây giờ ngươi lo lắng bị hắn ta nhắm vào mình thì có?”
“Công chúa Linh Lung, tên thuộc hạ này của cô thật sự nên bị vả cho mấy phát vào miệng, nếu cô vẫn muốn tiếp tục hợp tác với ta!”, Tần Ninh không mặn không nhạt nói.
“Ngươi…”
Bốp…
Một tiếng tát giòn giã vang lên, công chúa Linh Lung nhìn Địch Khánh, không nén nổi quát lên: “Câm miệng, ngươi lắm mồm quá!”
Địch Khánh ăn một cái tát thì cũng ngoan ngoãn hơn nhiều.
“Tần công tử, chúng ta nên làm thế nào?”
Tần Ninh liếc nhìn Địch Khánh rồi chậm rãi nói: “Đây là ở trong mộ cổ Đại Hoang, tổng cộng có 4 cửa vào, trong đó 3 lối là lộ thiên còn một lối ngầm”.
“Lần này chúng ta đi vào bằng lối ngầm”.
“Nhưng, trước khi đi vào ta hi vọng các ngươi có thể làm theo hướng dẫn của ta, nếu không chết rồi thì cũng không trách móc được ai đâu!”
“Không vấn đề gì!”
Công chúa Linh Lung gật đầu.
Mà lúc này, dưới chân núi núi Ngưu Đầu đã tụ tập gần ngàn người.
Đi vào trong sơn động có thể phát hiện ra ba mặt tường đá trơn bóng như ngọc sừng sững trước mặt mọi người.
“Đây chính là lối vào mộ cổ Đại Hoang sao?”
"Lẽ nào 3 mặt tường đá này chính là 3 lối vào?”
“Lối vào này dẫn đến đâu? Không có 3 báu vật bảo đồ, chuông xương lớn và cờ tiếp dẫn thì không thể đi vào?”
Mọi người bàn tán xôn xao.
Mà lúc này trước mặt mọi người, Kha Vũ đang cầm bảo đồ trong tay, bên cạnh là Tang Khắc và Bạch Tùng Thanh đứng đó.
3 tên này tới từ ba cương quốc lớn, vốn dĩ nền tảng của cương quốc đã vô cùng khủng khiếp, 3 tên này lại có tu vi không tầm thường, cảnh giới Linh Phách tầng 9 đỉnh cấp, cộng thêm đám người của 3 cương quốc lớn liên hợp lại thì không ai dám cướp trắng trợn.
“Hoàng tử Kha Vũ, ngươi đang chờ đợi điều gì?”, một thiên tài cương quốc không khỏi thắc mắc: “Nhanh mở vùng đất này, mọi người cùng đi vào khám phá mộ cổ thôi!”
“Đúng vậy, nhanh mở mộ cổ ra đi!”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
Kha Vũ nhìn đám người, thản nhiên cười rồi nói: “Các vị, bảo đồ này chính là vật cần thiết để mở mộ cổ, nhưng đi vào trong mộ cổ có thể lấy được cái gì thì phải xem ý trời!”
“Điều đó là đương nhiên!”
Kha Vũ cười nói: “Được, nếu đã như vậy thì ta sẽ…”
“Kha Vũ, vội vàng như thế làm gì?”
Lúc này, một giọng nói bất chợt vang lên.
Phía xa, mười mấy người đang phi tới, bàn chân dần hạ xuống đất, cuối cùng đứng trước mặt mọi người.
“Sở Lăng Thiên!”
“Là Sở Lăng Thiên, cương quốc Đại Sở chỉ đứng sau tuyệt đỉnh thiên tài Sở Thiên Kiêu”.
“Nghe nói kẻ này cũng vừa tới cảnh giới Địa Võ, đứng thứ 4 trên bảng Thiên Anh!”
Kẻ dẫn đầu đám người có vẻ ngoài thanh tú, mỗi hành động đều mang theo nụ cười tự tin.
“Ta thấy chưa chắc đâu!”
Mà đúng lúc này, lại có mười mấy tên nữa xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
“Đó là… Địch Chiến? Địch Chiến của cương quốc Hỏa Hầu!”
“Còn có Hạng Vân Vũ của cương quốc Thiên Tượng!”
“Địch Chiến đứng thứ 6 bảng xếp hạng Thiên Anh, Hạng Vân Vũ đứng thứ 5, hai tên này lại đi cùng nhau…”
Sự xuất hiện của 3 tên này đã gây nên từng trận xôn xao.
Cảnh tượng này còn chưa phải là sự xuất hiện của 3 vị tuyệt thế thiên tài đỉnh cấp Sở Thiên Kiêu, Địch Minh, Hạng Vân Thăng mà đã như vậy rồi.
Kha Vũ nhìn thấy 3 tên này xuất hiện gần như cùng lúc, vẻ mặt cũng trở nên lạnh lùng hơn.
Sở Lăng Thiên vung tay lên, trong tay xuất hiện một hư ảnh trắng xóa.
Nhìn kỹ thì thấy hư ảnh đó tỏa ánh sáng ra bốn phía, chính là cái chuông làm bằng xương.
“Chuông xương lớn!”
Vẻ mặt Kha Vũ chợt thay đổi.
“Không chỉ như vậy đâu!”, Địch Chiến lúc này cũng bước ra, bàn tay vung lên, một cây cờ dài màu đen xuất hiện trong tay.
“Cờ tiếp dẫn!”
Lúc này, 3 món linh bảo để mở lối vào đã đều xuất hiện.
“3 món linh bảo đều đã xuất hiện rồi, ta muốn đồng thời mở 3 cửa lớn. Mọi người tự chọn xem đi cửa nào sẽ tốt hơn nhé!”
Sở Lăng Thiên mỉm cười nói.
Lúc này, sắc mặt Kha Vũ vô cùng khó coi.
Địch Chiến và Hạng Vân Vũ cũng đi ra.
3 người này chính là thiên chi kiêu tử của 3 cương quốc lớn danh tiếng lẫy lừng, chỉ đứng sau Sở Thiên Kiêu, Địch Minh, Hạng Vân Thăng.
Hắn ta không đắc tội nổi.
Kha Vũ khẽ gật đầu.
Lúc này, 3 phe bỗng chốc tản ra, tay cầm bảo đồ, chuông xương lớn, cờ tiếp dẫn đứng trước ba mặt tường đá.
Mọi người xung quanh cũng lùi lại.
Trước đây, chúng đã từng nghe một vài lời đồn về mộ cổ Đại Hoang, nhưng khi thật sự mở mộ cổ Đại Hoang thì có khả năng sẽ gặp tôn giả Đại Hoang trước đây, khiến ai nấy cũng đều không nén nổi kích động.
Lúc này, Tần Ninh đem theo Yến Quy Phàm, công chúa Linh Lung và mọi người đứng ở phía xa, dõi mắt nhìn cảnh tượng này.
Tần Ninh vẫn chưa lên tiếng, công chúa Linh Lung và Yến Quy Phàm cũng không nói nhiều.
Mà lúc này, sau khi 3 tên đi ra, tay cầm 3 món linh bảo, thì dần dần 3 bức tường đá kia lấp lánh ánh sáng, tầng tầng lớp lớp chuyển động, vốn là bức tường ngọc trơn bóng, dường như hóa thành làn nước đang lấp lánh nhảy múa.
“Mở ra rồi, đi!”
Một tiếng hét vang lên, bỗng chốc, từng người lần lượt xông vào trong bức tường ngọc.
Hàng trăm hàng ngàn người lúc này chen nhau mà vào, lao vào trong làn nước.
Sở Lăng Thiên, Địch Chiến và Hạng Vân Vũ đưa mắt nhìn nhau, rồi cũng vội vàng xông lên.
Trong chớp mắt, những người bên ngoài bức tường ngọc đều biến mất không thấy tăm hơi.
Không ai muốn ngay tại lúc này lại đi sau kẻ khác.
Tuy nói xuất phát trước thì có thể gặp nguy hiểm nhưng cũng có thể gặp được bảo bối trước!
Mà lúc này, Tần Ninh mới đem theo đám người chậm rãi đi ra.
“Vào hết rồi!”
Tần Ninh vươn vai, nhìn dưới chân núi không một bóng người.
“Tần công tử, chúng ta thì sao?”
“Cũng đi vào thôi!”
Tần Ninh lên tiếng nói: “Mộ cổ Đại Hoàng này thật sự có vô số bảo vật bên trong, nhưng nguy hiểm thì không thể tính trước, đừng nói cảnh giới Linh Phách, mà ngay cả cảnh giới Địa Võ mà không cẩn thận cũng chỉ có một chữ chết!”
“Cho nên, ta nói cái gì thì các ngươi nghe cái đó, không thể làm trái, nếu không chết rồi thì đừng trách người khác!”
“Đã rõ!”
“Vâng!”
Yến Quy Phàm và công chúa Linh Lung đều gật đầu.
Địch Khánh muốn nói cái gì đó nhưng nhìn công chúa Linh Lung thì cuối cùng lại chọn im lặng.
Mà lúc này, Tần Ninh đi tới trước 3 bức tường đá.
Lúc này, bức tường đá như sóng nước, bình lặng chảy ngược lên.
Tần Ninh đứng trước tường đá, nhưng không hề động đậy.
Không ngừng đánh giá bức tường đá, Tần Ninh vung tay lên, ánh sáng chói lọi chiếu ra xung quanh, một luồng sáng mạnh bắn ra, chuyển động trên mặt ba làn nước, cuối cùng thì chiếu tới một thân cây ở chân núi.
“Ở đây!”, Tần Ninh mỉm cười, đi về phía cây kia.
Bình luận facebook