• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 3021-3025

Chương 3021: Tiên Thái Nhất

“Thất biến thì thất biến!”

Tần Ninh cười bảo: “Ta cũng muốn xem thử tên quỷ hoàng đến từ A Tị Địa Ngục này là nhân vật tầm cỡ như thế nào!”

Trong lúc hai người bọn họ nói chuyện với nhau, Liễu Bách và Lý Thiện Viễn đang đi phía trước bỗng dừng lại.

Hai người dừng chân trước một cái sơn cốc lớn, bọn họ đứng ở nơi đó, bóng lưng cao ngất.

Bỗng nhiên, Dương Đỉnh Vân kinh hoảng.

Chẳng lẽ hai người này đã được vị quỷ hoàng kia chấp nhận, thu vào dưới trướng của vị ấy, trở thành tâm phúc của quỷ hoàng rồi sao?

Vào giờ phút này, phía trước sơn cốc, thân hình của Lý Thiện Viễn và Lý Bách run rẩy liên tục, muốn di chuyển nhưng lại phát hiện ra rằng bọn họ không thể chuyển động.

Ngay lúc bọn họ vừa tới đây, bọn họ đã cảm thấy rằng cơ thể của mình không thể cử động.

Lực lượng khủng bố đang chèn ép bọn họ, dường như muốn nuốt trọn bọn họ, khiến bọn họ chết không có chỗ chôn thây.

Sao lại như vậy?

Lý Thiện Viễn mắng: “Liễu Bách, ta sắp bị ngươi hại chết rồi!”

Liễu Bách cũng tỏ ra khó chịu: “Bớt trút giận lên đầu ta đi, năm đó ngươi bị Lâm Thần giết chết, vô cùng oán hận hắn, bây giờ lại quay sang trách móc ta là sao?”

Hai người đang lời qua tiếng lại với nhau thì bỗng nhiên có một bóng người xuất hiện trước mặt bọn họ.

“Ồn ào thật sự, lão già này đau đầu chết đi được”.

Giọng nói vừa dứt, một người mặt áo trắng đã xuất hiện trước mắt bọn họ, ông ta nhìn qua trái rồi lại nhìn qua phải, rồi nói: “Hai thằng nhóc quỷ vương này chạy tới chỗ của ta làm gì? Không biết là không được bước chân vào Lãnh Tiên Cốc sao?”

Người mặc đồ trắng kia quát lên, vẻ mặt đầy hung dữ.

Liễu Bách như muốn nghẹt thở.

Người này… nhất định là quỷ hoàng! Cho dù ông ta có thực lực lục biến nhưng khi đối mặt với quỷ hoàng có thực lực vượt xa lục biến, ông ta cũng không có sức chống trả.

“Nói đi!”

Lão giả áo trắng lại hỏi tiếp.

Liễu Bách vội vã trả lời: “Bọn ta không cố ý quấy rầy quỷ hoàng đại nhân, nhưng mà bọn ta bị người khác đuổi giết, mới bất đắc dĩ phải trốn chạy đến nơi ở của quỷ hoàng đại nhân”.

“Ồ? Là vậy sao?”

Lão giả lại nhìn Liễu Bách và Lý Thiện Viễn.

“Người mà ngươi nói chính là hai người kia sao?”

Bàn tay của lão giả nắm lại.

Bỗng nhiên, tại chỗ mà Tần Ninh và Dương Đỉnh Vân đang đứng sụp xuống, một bàn tay to xuất hiện trên không trung, bắt hai người bọn họ lại.

Sắc mặt Dương Đỉnh Vân thay đổi, ông ta vội vàng đưa hai tay lên, chống lại áp lực đến từ vị quỷ hoàng kia.

Nhưng mà một vị quỷ vương như ông ta sao có thể chống lại áp lực của một vị quỷ hoàng được.

Tụ Thiên Biến lục biến.

Hư Không Biến thất biến.

Tới cấp bậc thất biến, có thể xem như là mạnh vô địch, nắm trọn lực lượng hư không trong tay, có được sự chèn ép không thể phản kháng đối với những kẻ có cảnh giới lục biến trở xuống.

Vào lúc này, Dương Đỉnh Vân cắn răng chịu đựng, nhưng ông ta dần không thể chống lại nổi, trên người ông ta xuất hiện những vết rách.

Tần Ninh đứng ở bên cạnh, nhìn lão giả áo trắng kia, chỉ trong nháy mắt, hắn sửng sốt.

“Thần đại nhân!”

Dương Đỉnh Vân thấy Tần Ninh sững sờ, ông ta cho rằng Tần Ninh sợ tới mức choáng váng, trong lòng cũng cảm thấy bất đắc dĩ.

Lúc trước đã bảo là đừng tới đây rồi, hắn không chịu nghe, bây giờ còn sợ tới mức choáng váng!

“Chạy mau!”

Dương Đỉnh Vân lại nói tiếp.

Nhưng vào giờ phút này, Tần Ninh không những không chạy mà còn bước tới phía trước, nhìn lão giả áo trắng kia, trong ánh mắt hắn có một chút buồn bã, và một chút không thể tin nổi, hắn nói: “Thái Nhất sư phụ…”, hắn vừa nói xong, tất cả hơi thở giữa đất trời dường như tan thành mây khói.

Lão giả áo trắng kia trông rất khôi ngô, nhưng lại bị hơi thở già nua bao phủ, hơn nữa không giống như là từ quỷ vương thăng cấp thành quỷ hoàng, mà lại có thần thái và dáng vẻ của người sống, nhưng nếu quan sát kỹ thì có thể nhận ra ông ấy không giống người sống.

Điều khác biệt duy nhất chính là hơi thở bao phủ quanh thân ông ấy.

Nếu là võ giả giống như một ngôi nhà thì hồn phách là nền móng, xương cốt cơ thể là gạch ngói, trụ cột, tinh khí thần chính là vật trang trí, là hơi thở cuộc sống của ngôi nhà đó.

Người này trông giống hệt như một người sống bình thường nhưng là không có hơi thở của sự sống.

Chỉ trong nháy mắt, lão giả áo trắng xuất hiện trước mặt Tần Ninh, hai mắt ông ấy nhìn hắn như hổ rình mồi.

“Ngươi… là người phương nào?”

Tần Ninh nao nao, hắn cất giọng nói: “Tần Ninh”.

“Ta… lúc trước ta là… Lâm Thần”.

Lâm Thần.

Hai chữ này vừa thốt ra, sắc mặt lão giả thay đổi, thân hình ông ấy biến mất, rồi lại xuất hiện trước mặt Liễu Bách và Lý Thiện Viễn: “Hắn là ai?”

“Hắn chính là Tần Ninh”.

Liễu Bách vội nói: “Cũng chính là chuyển thế của Thông Thiên Đại Đế Lâm Thần, chính vì vậy nên dù hắn mới có cảnh giới nhị biến, nhưng bọn ta không phải là đối thủ của hắn”.

Nghe thấy vậy, bàn tay lão giả run rẩy.

Ông ấy lại xuất hiện trước mặt Tần Ninh.

Vào giờ phút này, Dương Đỉnh Vân, Liễu Bách và Lý Thiện Viễn đều không biết phải làm như nào cho phải.

“Lâm Thần…”, lão giả chậm rãi nói: “Con…”

“Là con”.

Tần Ninh cầm lấy tay lão giả, trong ánh mắt hắn có chút luống cuống, hắn nói: “Thái Nhất sư phụ, chính là ta”.

Vào giờ phút này, cơ thể lão giả run rẩy.

“Người còn nhớ không, năm đó, con rời khỏi Lâm tộc, đi ra ngoài chu du, gặp được người và Vô Hữu sư phụ, được hai người dạy dỗ vài năm mới thức tỉnh được huyết mạch”.

“Sau đó, con bị Lâm tộc đoạt lấy huyết mạch, cha mẹ theo con tới Thương Vân Thiên, cũng là nhờ người cứu con mới có được Thông Thiên Đại Đế Lâm Thần sau này”.

Tần Ninh chỉ nói vài câu, nhưng giọng điệu của hắn không giấu nổi kích động, nhưng hai tay hắn nắm lấy tay lão giả, sắc mặt cũng dần trở nên khó coi.

Thật sự… không phải là người sống.

Trong cơ thể của lão giả không hề có một chút hơi thở của người sống.

“Tiểu Thần…”, vào giờ phút này, lão giả cũng ngơ ngác, nhưng bàn tay già nua của ông ấy rụt lại ngay lập tức, ông ấy ngượng ngùng mà sờ lên mặt mình, rồi nói bằng giọng đứt quãng: “Ta… ta không ngờ rằng sẽ gặp lại con ở đây”.

“Tiên Thái Nhất, ngươi đang làm gì vậy? Lão phu đợi ngươi một lúc lâu rồi đấy”.

Vào lúc này, một giọng nói mất kiên nhẫn truyền từ trong sơn cốc ra, một lão giả mặc quần áo màu đen từ từ đi ra ngoài.

Dáng người ông ấy hơi mập, nụ cười từ ái, đầu tóc đen bóng mượt, tinh thần sáng láng.

Sau khi nhìn thấy người nọ, Tần Ninh vừa sửng sốt vừa ngạc nhiên, hắn nói: “Vô Hữu sư phụ…”, bị người khác gọi tên, sắc mặt lão giả thay đổi.

“Tiên Thái Nhất, thằng nhóc này là ai? Hình như là… là người sống? Vậy mà còn có người sống có thể sống sót ở A Tị Địa Ngục?”

Vào giờ phút này, Dương Đỉnh Vân, Liễu Bách và Lý Thiện Viễn cho dù có ngốc cũng đã nhận ra được vấn đề.

Vậy mà hai người này lại có quen biết với Thông Thiên Đại Đế Lâm Thần.

Hơn nữa còn có quan hệ không tầm thường.

Lúc này, dường như Dương Đỉnh Vân đã nhớ ra được chuyện gì đấy, ông ta bỗng nói: “Tiên Thái Nhất, là Thái thượng lão tổ của Thái Nhất Môn!”

Ông ta vừa nói xong, cơ thể của Liễu Bách và Lý Thiện Viễn run rẩy.

Quỷ hoàng, có địa vị cao thượng tại A Tị Địa Ngục, bọn họ chỉ biết rằng trong A Tị Địa Ngục có vài chỗ là cấm địa, tuyệt đối không thể tiến vào, bên trong có quỷ hoàng, nhưng cũng có thể là quỷ tiên.

Nhưng mà bọn nằm mơ cũng không thể ngờ được rằng ở bên trong Lãnh Tiên Cốc chính là nơi ở của Thái thượng Tiên Thái Nhất có tiếng tăm lừng lẫy của Thái Nhất Môn!
Chương 3022: Ngươi là ai?

Tiên Thái Nhất.

Một cường giả tuyệt thế tiếng tăm vang dội khắp Trung Tam Thiên.

Thái Nhất Môn, là một trong những đại thế lực đếm trên đầu ngón tay ở Thương Vân Thiên, bên trong Thái Nhất Môn có không ít cường giả Biến Cảnh.

Mà ngày xưa, Tiên Thái Nhất chính là môn chủ của Thái Nhất Môn, sau đó ông ấy thoái vị, trở thành Thái thượng trưởng lão, mấy vạn năm qua không hề có chút tin tức nào về ông ấy.

Cái tên này cũng dần bị lãng quên.

Nhưng mà mỗi khi nhớ tới đều khiến người ta phải sợ hãi.

Lúc ông ấy còn là môn chủ của Thái Nhất Môn, Thái Nhất Môn đã bị thế lực khác tấn công, mà người này dựa vào thực lực của bản thân mà cứu được cả Thái Nhất Môn.

Khi đó, Tiên Thái Nhất đã là cường giả tứ biến, một mình chiến đấu với mười nhân vật tuyệt thế cùng cảnh giới, giết ngược bốn người, sáu người bị thương nặng, bảo vệ được Thái Nhất Môn.

Trận chiến ấy, có thể xem như là trận chiến thành danh của Tiên Thái Nhất.

Từ đó về sau, địa vị của Thái Nhất Môn vững chắc ở Thương Vân Thiên, uy danh của Tiên Thái Nhất được truyền bá rộng rãi.

Sau đó, Tiên Thái Nhất thoái vị, sau khi truyền lại chức vị môn chủ cho Tiên Phong Cốt, ông ấy đã mai danh ẩn tích ở Trung Tam Thiên.

Vậy mà… ông ấy lại chết! Vào giờ phút này, Tần Ninh nhìn hai vị lão giả áo trắng và áo đen, trong phút chốc, hắn không thể kiềm nén được tình cảm của mình.

“Thái Nhất sư phụ, Vô Hữu sư phụ, là con…”, Tần Ninh quỳ gối xuống, cung kính nói: “Lâm Thần, con đã trở về rồi đây”.

Vào giây phút này, vẻ mặt của Tiên Thái Nhất và Đạo Vô Hữu đều kinh ngạc, vừa kích động vừa khó hiểu.

“Tiểu Thần, con… sao con lại…”, vào giờ phút này, Tiên Thái Nhất không biết phải nói gì.

Lão giả áo đen cũng nói: “Tiên Thái Nhất, đều là người già cả rồi, ta và ngươi đều đã chết một lần rồi, còn dễ bị lừa như vậy sao?”

“Thằng nhóc kia, ngươi là ai? Dám giả mạo Lâm Thần, lão phu chém chết ngươi”.

Tần Ninh quỳ trên mặt đất, hắn ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu, nước mắt chảy ra, nhịn không được bèn nói: “Vô Hữu sư phụ, con… thật sự là Lâm Thần mà”.

Không biết vì sao, sau khi thấy cảnh này, Đạo Vô Hữu lại không thể ra tay được.

Tiên Thái Nhất vội vàng ngăn cản Đạo Vô Hữu lại, ông ấy quát: “Đạo Vô Hữu, ngươi làm gì vậy? Đừng manh động, hỏi cho rõ rồi tính sau”.

Đạo Vô Hữu! Dương Đỉnh Vân ngơ ngác.

Chủ nhân của Thượng Môn Đạo, Đạo Vô Hữu.

Đây cũng là một nhân vật tầm cỡ.

Thượng Môn Đạo giống với Thái Nhất Môn, đều là đại thế lực đứng đầu, Đạo Vô Hữu bước vào Biến Cảnh khi tuổi còn rất trẻ, nhận lấy chức vị đạo chủ của Thượng Môn Đạo.

Lúc người này còn tại vị thì cũng không có gì đặc biệt, nhưng sau khi nhường lại vị trí cho con trai của mình, Đạo Trung Thiên, mười đệ tử nội môn của Thượng Môn Đạo bị giết, Đạo Trung Thiên không đủ sức ra tay thảo phạt ba đại tông môn.

Là một mình Đạo Vô Hữu giết tới nhà đối phương, chiến đấu với Thái thượng trưởng lão của đối phương mười ngày mười đêm, giết chết ba vị Thái thượng trưởng lão của người ta, nhờ vậy mới ép cho ba đại tông môn cúi đầu nhận lỗi, hơn nữa còn bồi thường cho bọn họ! Người này cũng là một kẻ tàn nhẫn.

Chính là ông ấy sao?

Dương Đỉnh Vân không dám chắc chắn.

Tuy rằng hiện tại ông ta thật sự có cảnh giới lục biến nhưng mà lúc còn sống, ông ta cũng chỉ có cảnh giới tam biến mà thôi, loại nhân vật có cấp bậc cao như vậy, ông ta chỉ được nghe đồn, chứ không được gặp mặt.

Dương Đỉnh Vân vội vàng nói: “Vị này quả thật chính là Lâm Thần đại nhân, hắn là vì cứu hai vợ chồng Sở Vân Nhân và Lâm Uyên nên với tiến vào A Tị Địa Ngục, gặp phải đám Ma tộc kia và hai tên Liễu Bách, Lý Thiện Viễn này muốn giết Lâm đại nhân, ta và Lâm đại nhân mới đuổi giết hai kẻ này tới tận đây”.

Đạo Vô Hữu nhìn thoáng qua Dương Đỉnh Vân, thuận miệng nói: “Ngươi là ai?”

Dương Đỉnh Vân vội vàng cúi người hành lễ.

Nếu lúc còn sống, một võ giả tam biến như ông ta nhìn thấy hai vị võ giả có thực lực vượt xa cảnh giới lục biến như này, chắc chắn ông ta sẽ tỏ ra vô cùng cung kính.

Bây giờ ông ta đã chết rồi, thân thành quỷ vương, nhìn thấy hai vị quỷ hoàng này, ông ta cũng cần phải khách khí một chút.

“Vãn bối là Dương Đỉnh Vân, tộc trưởng nhà họ Dương ở Thương Vân Thiên”.

Dương Đỉnh Vân vội nói: “Khi còn sống…”

Đạo Vô Hữu cau mày, ông ấy nói: “Thương Vân Thiên còn có nhà họ Dương nữa hả? Sao ta lại không biết!”

“Vâng…”, Dương Đỉnh Vân cảm thấy xấu hổ.

Không phải là do nhà họ Dương không có danh tiếng ở Thương Vân Thiên, nhưng mà địa vị của bọn họ và hai đại thế lực như Thái Nhất Môn và Thượng Môn Đạo chênh lệch quá lớn.

Lúc này, Tần Ninh ngẩng đầu nhìn hai vị lão giả, hắn nói: “Vì sao, vì sao mà Thái Nhất sư phụ và Vô Hữu sư phụ chết…”

Đạo Vô Hữu liền nói ngay: “Thằng oắt con này, ngươi khóc cái gì? Lão già này còn chưa nhận ngươi là Lâm Thần đâu”.

Đạo Vô Hứu quát hỏi Liễu Bách và Lý Thiện Viễn: “Nói rõ ràng cho lão phu nghe!”

Nói xong, Đạo Vô Hữu lại bổ sung thêm: “Khoan đã, tách nhau ra hỏi, nếu như dám nói dối, lão phu liền làm thịt các ngươi”.

Nói xong, Đạo Vô Hữu mang theo hai người bọn họ, biến mất dạng.

Vào giờ phút này, Tiên Thái Nhất nhìn Tần Ninh, chậm rãi nói: “Ngươi… sao lại biến thành…”, Tần Ninh đáp lại: “Năm đó, sau khi đệ tử trở thành Thông Thiên Đại Đế thì lập tức chuyển thế, cho tới hôm nay, mới vừa quay trở về thì cha mẹ con đã bị người của Vô Tướng Tự sát hại, con vì cứu bọn họ nên mới tiến vào A Tị Địa Ngục…”

Một lúc lâu sau, Tần Ninh mới kể hết những gì mình đã trải qua, hắn nói với Tiên Thái Nhất: “Con thật sự là Lâm Thần”.

Dương Đỉnh Vân đứng bên cạnh cũng gật đầu bảo đảm.

Tiên Thái Nhất cười hiền từ: “Ta biết, ta biết mà…”, vào giờ phút này, Tần Ninh cảm thấy sống mũi hơi cay, hắn quỳ gối xuống, di chuyển về phía trước, ôm lấy chân Tiên Thái Nhất, trên mặt khó giấu nổi bi thương.

“Vì sao hai người lại chết chứ…”, Tần Ninh khó lòng chấp nhận được chuyện này.

Nghe nói mẫu thân bị giết khiến hắn bi thương quá độ, khó thể chịu đựng nổi.

Nhưng mà khi nhìn thấy cha mẹ vẫn còn sống, trong lòng hắn vui sướng ngàn lần.

Nhưng lần này không phải là nghe nói, mà là tận mắt chứng kiến.

Tiên Thái Nhất! Đạo Vô Hữu! Bọn họ đã chết thật rồi.

Hắn khó có thể quên được năm đó, ở gia tộc họ Lâm, suốt ngày, cha mẹ ra ngoài bán mạng vì gia tộc, hắn ở trong tộc bị người khác cười nhạo, bị người khác khinh bỉ, vì oán hận và không cam lòng, hắn rời khỏi Lâm tộc, đi du lịch khắp Trung Tam Thiên, nuôi ý tưởng sẽ tìm được con đường cho riêng mình.

Trong hoàn cảnh ấy, hắn gặp được Tiên Thái Nhất và Đạo Vô Hữu.

Đó là lúc chạng vạng tối, hắn ở trên một ngọn núi, chém giết ma để rèn luyện bản thân, kết quả là đụng phải một đám cướp liều mạng.

Hắn đã mệt tới cùng cực, không còn sức chống trả, chỉ có thể bỏ chạy.

Kết quả là hắn vẫn rơi vào miệng cọp, vốn tưởng rằng hắn sẽ phải chết chắc nhưng ngay vào lúc đó, hắn lại gặp được hai người bọn họ.

Cảnh tượng khi ấy, suốt đời này hắn khó mà quên được.

Tiên Thái Nhất và Đạo Vô Hữu, mặc hai bộ trường bào trắng và đen ngồi dưới cây cổ thụ đánh cờ, thấy hắn xuất hiện, hai người vẫn không hề để ý đến, mãi cho đến khi đám người đuổi giết hắn chạy tới, bọn họ mới tiện tay giết những kẻ đó để cứu hắn.

Khi đó, thiên phú của hắn rất tệ, thực lực cũng vậy, chỉ vừa mới bước vào cảnh giới Chân Ngã, gặp được hai vị lão giả như là thấy thần tiên trên trời.

Trên thực tế, đối với võ giả Chân Ngã, cường giả đứng đầu Biến Cảnh không khác gì thần tiên cả.

Vì trở thành cường giả, vì không muốn chịu đựng sự sỉ nhục, ức hiếp và khinh bỉ của kẻ khác, hắn nhất quyết đi theo hai người, không chịu rời đi.

Ngày qua ngày, từ năm này qua năm khác, sự chân thành của hắn đã làm hai vị lão giả cảm động.

Cuối cùng hai người bọn họ cũng đã quyết định dạy dỗ hắn.
Chương 3023: Ngươi đừng manh động

Từ đó về sau, hai vị lão giả thay phiên nhau giảng dạy Tần Ninh, thậm chí bọn họ còn phát hiện ra huyết mạch Cửu Nguyên của hắn, giúp hắn kích hoạt huyết mạch.

Chính nhờ hai vị lão giả mà hắn mới có thể quay lại gia tộc họ Lâm, trở thành thiên tài của gia tộc.

Nhưng mà sau đó, trong gia tộc họ Lâm, vì nâng cao địa vị cho Lâm Tung mà Lâm Bằng Chính đã cướp đi huyết mạch của hắn, khiến cho hắn trở thành phế vật lần thứ hai, suýt chút nữa là mất cả mạng.

Cha mẹ đưa hắn đến gặp hai vị lão giả một lần nữa, hai người bọn họ vì cứu hắn mà không tiếc dùng tinh huyết bản mạng của mình làm thuốc dẫn.

Tinh huyết bản mạng, một khi bị hao tổn thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tuổi thọ của võ giả.

Hắn sống sót! Lại thức tỉnh ký ức của Nguyên Hoàng Thần Đế Tần Ninh, từ đó về sau, một bước lên trời, trở thành Thông Thiên Đại Đế tiếng tăm lẫy lừng ở Trung Tam Thiên.

Có thể nói rằng cha mẹ cho hắn sinh mệnh ở kiếp thứ tám, nuôi nấng hắn trưởng thành, còn hai vị lão giả đã cho hắn hai cơ hội sống lại thêm lần nữa.

Mà cũng nhờ được hai người cứu mạng nên Tần Ninh mới biết được thân phận của bọn họ.

Thái thượng trưởng lão Tiên Thái Nhất của Thái Nhất Môn.

Thái thượng trưởng lão Đạo Vô Hữu của Thượng Môn Đạo.

Vào giờ phút này, Đạo Vô Hữu đưa Liễu Bách và Lý Thiện Viễn quay lại, ông ấy nhìn Tiên Thái Nhất, chậm rãi gật đầu.

Lúc này, Tần Ninh vẫn đang quỳ gối trước mặt hai người, không chịu đứng dậy.

Đạo Vô Hữu cười ha hả: “Tiểu Thần Tử, mau đứng dậy đi”.

“Hai tên này bị ta hỏi riêng, không dám nói dối, bọn họ khai giống hệt nhau, thằng nhóc này, thật sự là chuyển thế của Lâm Thần, không ngờ rằng lại biến thành dáng vẻ như thế này, lần này, hai lão già bọn ta mờ mắt, không nhận ra được, ha ha ha…”, trông Đạo Vô Hữu có vẻ thoải mái hơn nhiều, ánh mắt ông ấy nhìn Tần Ninh nhiệt tình hơn trước nhiều.

Nhưng Tần Ninh còn đang quỳ trên mặt đất, vẻ mặt hắn vẫn như thất hồn lạc phách.

“Mau đứng dậy đi, thằng nhóc này”.

Đạo Vô Hữu tiến lại gần rồi nói: “Chẳng lẽ còn muốn lão già này đỡ ngươi dậy sao?”

Tần Ninh vẫn im lặng như trước.

Tiên Thái Nhất cũng nói: “Được rồi, Tiểu Thần, đứng dậy đi”.

Vẻ mặt Tần Ninh vô cùng buồn bã, hắn vẫn không nói một lời.

“Ai da, cái thằng nhóc này, có phải do ta đã quá dễ dãi với con rồi không?”

Đạo Vô Hữu quát: “Mau đứng dậy cho ta, nếu không có tin là lão phu đánh chết con không?”

Nghe thấy vậy, Tần Ninh chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt hắn đỏ ngầu, từng giọt nước mắt rơi xuống.

Vừa nhìn thấy cảnh này, Đạo Vô Hữu liền mềm lòng.

“Được rồi, được rồi, đệ tử ngoan, ta biết con ngoan rồi đừng khóc, mau đứng dậy đi”.

Đạo Vô Hữu ngồi xổm xuống, đỡ Tần Ninh dậy, ông ấy nói: “Hai người bọn ta đều đã già cả rồi, suốt ngày cũng không làm được việc gì to tát, cho dù ở ngoài kia hay ở trong A Tị Địa Ngục này cũng chẳng khác gì nhau”.

“Mỗi ngày, ở trong này chơi cờ, uống trà cũng rất thoải mái!”

Đạo Vô Hữu nhìn Tiên Thái Nhất, nhăn mày trợn mắt: “Ngươi nói gì đi chứ”.

“Đúng vậy, đúng vậy, không sao đâu, Tiểu Thần à”.

Tiên Thái Nhất cũng cười to rồi bảo: “Ta đưa ngươi đi xem thử, bọn ta sống ở đây thoải mái như thế nào”.

Nói xong, hai người không nhiều lời nữa, nâng Tần Ninh dậy, tiến vào trong sơn cốc.

Đạo Vô Hữu nắm chặt tay lại, bóp nát Liễu Bách và Lý Thiện Viễn.

Dương Đỉnh Vân đang định đuổi theo bọn họ, nhưng ông ta bỗng khựng lại.

Mẹ nó! Hai vị quỷ hoàng này khách khí với Tần Ninh như vậy, suýt chút nữa làm ông ta quên mất thân phận quỷ hoàng của bọn họ.

Ông ta không đi vào thì hơn, ở ngoài này trông chừng.

Sau khi tiến vào trong sơn cốc, quan sát xung quanh một lượt, mỗi một bông hoa ngọn cỏ mọc ở đây đều vô cùng xinh đẹp, chỉ có điều là hoa cỏ ở đây đều có màu máu nhàn nhạt.

Bên trong sơn cốc, có một tòa lầu các cao ba tầng, sau khi Tần Ninh tiến vào, hắn thấy rất nhiều bóng người đang lơ lửng trên không, bọn họ lập tức tiến lại gần, bắt đầu bưng trà, mang trái cây ra.

“Mau ngồi, mau ngồi xuống đi”.

Đạo Vô Hữu cười to: “Thằng nhóc này, nhìn có vẻ thong dong hơn kiếp trước, lúc trước vẻ mặt lạnh lùng, đời này trông nho nhã hơn một chút”.

Tiên Thái Nhất cũng nói: “Nho nhã tốt hơn, bộ dạng hung dữ như trước trông đáng sợ lắm!”

“Đúng vậy…”, hai người bọn họ liếc qua liếc lại, ta một câu, ngươi một câu, còn lén quan sát phản ứng của Tần Ninh.

Một lúc lâu sau, Tần Ninh bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía hai vị lão giả, bình tĩnh nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tiên Thái Nhất và Đạo Vô Hữu đều sửng sốt.

“Việc này…”

“Nếu bây giờ hai người không nói thì sau khi rời khỏi A Tị Địa Ngục, con cũng sẽ điều tra ra được”.

Tần Ninh hỏi thẳng: “Nếu biết kẻ nào ra tay giết người, ta sẽ diệt cả nhà, cả tông môn của hắn!”

Vừa nghe thấy vậy, Đạo Vô Hữu lập tức nói: “Thằng nhóc này, con đừng kích động, thật ra bọn ta chết như vậy cũng hay mà, không sao cả”.

“Thái Nhất sư phụ!”

Tần Ninh nhìn Tiên Thái Nhất, hỏi lại lần hai: “Ngay cả người cũng không chịu nói sao?”

“Việc này…”, Tiên Thái Nhất dừng lại giây lát, rồi nói ngay lập tức: “Thôi thôi, dù sao thì con cũng sẽ biết”.

“Lão già Thái Nhất!”

Đạo Vô Hữu hoảng sợ.

Tiên Thái Nhất thở dài, chậm rãi kể: “Thái Nhất Môn là một trong những môn phái đứng đầu Thương Vân Thiên, trong những năm gần đây, thanh thế quá lớn, từ sau khi con đi, ta và Đạo Vô Hữu cùng nhau đi khắp thế gian, không lo không nghĩ, sống rất thoải mái”.

“Nhưng mà sau đó, bọn ta vô tình gặp phải một đám đệ tử của Thái Nhất Môn có dính dáng tới Ma tộc, vì thế ta phải quay về tông môn một chuyến, để điều tra việc này”.

“Vô Hữu sư phụ của con cũng phát hiện ra trong Thượng Môn Đạo có đệ tử và trưởng lão có quan hệ mật thiết với Ma tộc”.

“Hai người bọn ta liền âm thầm điều tra việc này, kết quả phát hiện ra bọn họ không chỉ hoạt động riêng lẻ mà còn xây dựng thành một hệ thống, có hơn bảy phần mười đệ tử và trưởng lão trong Thái Nhất Môn và Thượng Môn Đạo có liên quan tới Ma tộc!”

Tần Ninh nắm chặt nắm đấm.

“Vì vậy nên ta đã quay trở về, tìm Tiên Phong Cốt để nói rõ việc này”.

Tiên Phong Cốt! Là môn chủ hiện tại của Thái Nhất Môn, cũng là đệ tử kiêm con trai nuôi của Tiên Thái Nhất, có thể xem như là có thiên phú tuyệt thế.

Theo lý mà nói, Tần Ninh phải gọi một tiếng sư huynh mới phải đạo.

Kiếp trước, khi bái Tiên Thái Nhất và Đạo Vô Hữu làm thầy, Tần Ninh vẫn chưa thức tỉnh ký ức, sau khi thức tỉnh ký ức, Tần Ninh vẫn dành sự tôn kính cho Tiên Thái Nhất và Đạo Vô Hữu.

Tần Ninh tiếp xúc với Tiên Phong Cốt rất nhiều, hắn chỉ thấy rằng người này làm việc quang minh lỗi lạc, vô cùng thích hợp để nhận y bát của sư phụ, đảm nhiệm chức vụ môn chủ của một môn phái!

“Tiên Phong Cốt…”, nói tới đây, Tiên Thái Nhất dừng lại một chút.

“Để ta nói cho”.

Lúc này, Đạo Vô Hữu mới chịu nói: “Thái Nhất sư phụ của con xem Tiên Phong Cốt như con ruột nên không nói nên lời”.

“Sau khi Tiên Phong Cốt biết được việc này, đã bắt đầu điều tra, hơn nữa còn bày ra bẫy rập, dụ Thái Nhất sư phụ của con vào bẫy, cấu kết với Thái thượng trưởng lão của Thái Nhất Môn, đánh chết Thái Nhất sư phụ của con”.

Vừa nghe thấy vậy, cơ thể Tần Ninh căng cứng, sát khí lan ra toàn thân.

“Tiểu Thần Tử à…”, Tiên Thái Nhất tiếp lời: “Con bình tĩnh đã…”, Tần Ninh nói: “Vậy còn Vô Hữu sư phụ thì sao? Người đã chết như thế nào?”

Đạo Vô Hữu chính là chủ của Thượng Môn Đạo, Thượng Môn Đạo và Thái nhất Môn đều là thế lực cường đại ở Thương Vân Thiên.

Con trai của Đạo Vô Hữu, Đạo Trung Thiên cũng được xem là thiên kiêu có tiếng tăm hiển hách ở Thương Vân Thiên, có ông ta kế thừa chức vị của Đạo Vô Hữu, vậy thì sao ông ấy lại chết được chứ?
Chương 3024: Ta muốn giết bọn họ

Nghe thấy vậy, Đạo Vô Hữu cười xấu hổ.

Tiên Thái Nhất tiếp lời: “Vậy để ta nói cho”.

“Vô Hữu sư phụ của con cũng phát hiện ra Thượng Môn Đạo và Ma tộc có quan hệ mật thiết với nhau, điều tra kĩ càng mới phát hiện thì ra Đạo Trung Thiên cùng một giuộc với Ma tộc, kết quả là lão già này bắt tay với vài vị Thái thượng trưởng lão của Thượng Môn Đạo muốn trục xuất Đạo Trung Thiên, nhưng dù sao đó cũng là con của mình, ông ấy không nỡ giết, chỉ định nhốt Đạo Trung Thiên lại thôi”.

“Ai mà ngờ được mấy tên Thái thượng trưởng lão kia đã sớm cấu kết với Đạo Trung Thiên, kết quả là… lão già này cũng bị giết”.

“Coi như hai người bọn ta xui xẻo vậy, nhưng trong cái rủi có cái may, ít nhất là bọn ta biến thành quỷ linh, tiến vào A Tị Địa Ngục, dần dần trở thành quỷ tướng, quỷ vương, rồi là quỷ hoàng, bọn ta lại gặp nhau, cùng nhau sinh sống ở đây…”, Tiên Thái Nhất cười to: “Thật ra cũng chẳng có gì là không tốt cả”.

“Đúng, đúng vậy!”

Nhân tiện đó, Đạo Vô Hữu cũng nói: “Ở đây cũng rất thoải mái”.

Lúc này, Tần Ninh cúi đầu, hai bàn tay nắm chặt.

Tiên Phong Cốt! Đạo Trung Thiên! Năm xưa, khi hắn trở thành Thông Thiên Đại Đế, hắn đã giúp đỡ hai người này rất nhiều, chính là vì coi hai người này như huynh trưởng, hi vọng sau khi hắn chuyển thế sang kiếp thứ chín, hai người này có thể chăm lo cho Thái Nhất sư phụ và Vô Hữu sư phụ.

Nhưng mà bây giờ, một tên giết thầy, một tên giết cha! Tội đáng chết vạn lần.

Nhìn thấy sắc mặt của Tần Ninh càng ngày càng khó coi, Tiên Thái Nhất hoảng hốt, ông ấy vội hỏi: “Tiểu Thần Tử, ngươi đừng nên oán hận bọn họ, có lẽ là bọn họ đã bị làm cho u mê tâm trí…”

“Con không quan tâm”.

Tần Ninh quát: “Con chỉ muốn giết bọn họ thôi”.

Vừa nói xong, hai mắt Tần Ninh đỏ ngầu, sát khí ngút trời.

Vào giờ phút này, Tiên Thái Nhất và Đạo Vô Hữu cũng không biết phải nói gì cho phải.

Thấy Tần Ninh phẫn nộ như vậy, trong lòng bọn họ vừa thấy được an ủi vừa thấy lo lắng.

Tiên Thái Nhất dường như đã nhớ ra được gì đó, ông ấy vẫy tay, hơn mười con quỷ bưng một vò rượu lớn bay tới.

“Khó khăn lắm ba người chúng ta mới gặp lại nhau, uống một chút chứ nhỉ?”

Tiên Thái Nhất cười sảng khoái: “Lão già ta chỉ có sở thích nho nhỏ như vậy thôi!”

“Tiểu Thần Tử, buông bỏ thù hận trong lòng đi, uống với sư phụ vài ly, tâm sự một chút, sư phụ cũng muốn biết những năm qua con sống có tốt không!”

Tần Ninh nhìn thoáng qua Tiên Thái Nhất, hắn gật đầu.

Ba người ngồi trong đình viện, nâng ly.

Tần Ninh cảm thấy rượu ở nơi này có vị máu tanh lạnh như băng, nhưng mà hương vị không tồi.

Bên trong A Tị Địa Ngục, ba người cụng ly với nhau, vầng trăng máu nhô lên cao, sáng trong không bao giờ tắt, khiến cho người ta quên mất khái niệm thời gian.

Hơn nữa, ở trong A Tị Địa Ngục, thời gian không giống với thế giới bên ngoài.

Một lúc lâu sau, Tiên Thái Nhất và Đạo Vô Hữu đều say mềm, nằm trong đình viện, mất hết hình tượng.

Tần Ninh không cảm nhận được men say.

Có thể là do rượu ở nơi này là do tội của quỷ linh kết thành, sẽ không say lòng người! Sau khi ra khỏi sơn cốc, Dương Đỉnh Vân, Cố Kiếm Sơn, Thạch Sùng, Đường Vạn Lý đang lặng lẽ chờ đợi, không dám manh động.

“Thần đại nhân!”

Nhìn thấy Tần Ninh đi ra, bọn họ đều cung kính hành lễ.

“Dương Đỉnh Vân”.

“Có”.

Tần Ninh mở miệng nói: “Dưới trướng của ngươi có bao nhiêu quỷ linh, quỷ mị, quỷ binh, phái hết ra ngoài điều tra tin tức của Ma tộc cho ta, Ma tộc Quỷ Nhãn, Ma tộc Huyết Nhãn, Ma tộc Thiên Mục và Ô Linh tộc, có thể tra được ai trong đám đó thì đi điều tra cả đi!”

“Nếu điều tra được tin tức gì thì phải báo cho ta biết ngay lập tức”.

“Ta phải giết sạch bọn họ, rồi mới có thể rời khỏi đây được, ta không muốn tốn thêm nhiều thời gian ở trong này nữa”.

Bây giờ, trong lòng Tần Ninh chỉ có một suy nghĩ.

Đó là rời khỏi A Tị Địa Ngục, giết Tiên Phong Cốt và Đạo Trung Thiên! Nhưng trước đó, hắn phỉa giải quyết toàn bộ Ma tộc ở nơi này đã! Tần Ninh trở lại trong sơn cốc, Tiên Thái Nhất và Đạo Vô Hữu vẫn đang ngủ mê man, Tần Ninh thấy sống mũi cay cay.

Trước đó, hắn vốn tưởng rằng mẹ đã chết, tính mạng của cha khó lòng giữ nổi, thế nhưng khi thấy cha mẹ vẫn còn sống, khiến hắn vui mừng tột độ.

Nhưng ai mà ngờ được, hắn vốn định đi cứu cha mẹ ra ngoài, kết quả là gặp được Thái Nhất sư phụ và Vô Hữu sư phụ.

Nhưng lần này không còn cách nào để cứu vãn được nữa.

Hai vị sư phụ đã chết thật rồi.

Tần Ninh đi tới bên cạnh Tiên Thái Nhất, bàn tay hắn nắm chặt, hắn từ từ sử dụng thuật Đại Tác Mệnh.

Thuật Đại Tác Mệnh là loại cấm thuật nghịch lại mệnh trời.

Vào giờ phút này, từng năm tuổi thọ bị thiêu đốt, trên mái tóc Tần Ninh xuất hiện vài sợi tóc bạc, hắn đang thiêu đốt tuổi thọ của chính mình để đổi lấy lực lượng thiên địa, rót vào trong cơ thể của Tiên Thái Nhất, lực lượng vận hành bên trong cơ thể của Tiên Thái Nhất một vòng xong, cuối cùng vẫn biến mất.

Vô dụng! Thuật Đại Tác Mệnh là loại thuật pháp mà chỉ cần hồn phách vẫn còn, thì dù cho có bị thương nặng tới mức nào đi nữa thì hắn vẫn có thể cứu chữa được, đây có thể xem như là loại thuật pháp huyền diệu nhất trên thế gian! Nhưng mà bây giờ lại vô dụng.

Trạng thái hiện tại của Tiên Thái Nhất chính là dung hợp phần hồn phách đã bị tàn phá và ý niệm mà trở thành sinh linh.

Không phải người, không phải quỷ, chỉ là một loại sinh linh khác.

Mà loại sinh linh này chỉ có thể sống sót ở A Tị Địa Ngục.

Suốt đời suốt kiếp không thể rời khỏi nơi này được.

“Đáng chết!”

Tần Ninh nắm chặt nắm đấm, rống giận ở trong lòng.

Thế gian có quy tắc của mình, cho dù hắn đã từng là Thần Đế, thì đôi khi hắn cũng không thể làm trái lại quy tắc thiên địa! Mà vào giây phút này, Tần Ninh vẫn chưa phát hiện ra Tiên Thái Nhất vốn đang ngủ say trên mặt đất, đưa lưng về phía hắn, nước mắt tuôn rơi…

Một khoảng thời gian sau, Tần Ninh ở lại đây, cùng hai người Tiên Thái Nhất và Đạo Vô Hữu đi dạo quanh A Tị Địa Ngục.

Trong lúc đó, hắn cũng quen biết được vài vị quỷ hoàng.

Tiên Thái Nhất ở tại Lãnh Tiên Cốc.

Nơi ở của Đạo Vô Hữu lại có tên là Thượng Môn Đạo.

Ngoài ra còn có hai vị quỷ hoàng nữa, đó là Phù Linh tiên tử của Phù Thiên Động.

Và Bình Đầu lão quái của Bình Tiên Trấn.

Trước đây, hai vị này cũng là cường giả Biến Cảnh nổi tiếng ở Trung Tam Thiên, thực lực của bọn họ đều đã vượt xa cảnh giới lục biến.

Bốn vị quỷ hoàng này có thể được xem như là kẻ thống trị trong phạm vi trăm vạn dặm quanh đây, không có quỷ vương, quỷ tướng nào dám trêu vào bọn họ.

Phù Linh tiên tử trông giống như một thiếu nữ tuổi xuân xanh, dáng người tao nhã, mỗi lần nhìn thấy Tần Ninh, tiên tử đều cười rộ lên, hai mắt cong cong, trong mắt lấp lánh ánh sáng.

Còn Bình Đầu lão quái mỗi lần trông thấy Tần Ninh đều tấm tắc bảo lạ.

Bên trong A Tị Địa Ngục này, cho dù là có là bán tiên thì cũng không thể sống sót được thười gian lâu như vậy, nếu không thể ra ngoài được vậy thì chỉ có thể chết ở đây thôi.

Nhưng mà Tần Ninh đã ở đây được một khoảng thời gian rất lâu rồi, vậy mà hắn không bị ảnh hưởng gì.

Việc này quả thật rất kì lạ! Mỗi ngày, bốn vị quỷ hoàng đều trò chuyện với Tần Ninh về những chuyện ở bên ngoài, coi như là giải sầu.

Hơn nữa, sau khi nghe được việc làm của Ma tộc, Phù Linh tiên tử và Bình Đầu lão quái cũng có chút oán hận, bọn họ lệnh cho quỷ vương, quỷ tướng dưới trướng mình dẫn quỷ linh, quỷ mị và quỷ binh đi điều tra tung tích của Ma tộc.

Không biết là đã trải qua bao nhiêu ngày ở A Tị Địa Ngục, một hôm, Dương Đỉnh Vân bỗng xuất hiện bên ngoài sơn cốc.

“Có tin tức rồi?”

“Đúng vậy!”

Dương Đỉnh Vân lập tức nói: “Phát hiện ra đám Ma tộc Thiên Mục, đại khái là có hơn trăm tên, hơn nữa… đều là Biến Cảnh!”

Đều là Biến Cảnh?

Tần Ninh nhíu mày.

Lần này, Ma tộc đúng là đầu tư mạnh tay, từ khi các quỷ vương điều tra đến nay, tất cả Ma tộc mà bọn họ gặp được đều có cấp bậc Biến Cảnh.

Phải biết rằng ở Trung Tam Thiên, cấp bậc Biến Cảnh cũng được xem là cường giả hàng đầu.

Mà lần này Ma tộc phái hơn một trăm vị Biến Cảnh tới!
Chương 3025: Sức kêu gọi của quỷ hoàng

"Xem ra, lần này, cả ba bên Ma tộc Thiên Mục, Ma tộc Quỷ Nhãn và Ma tộc Huyết Nhãn đã dốc hết vốn liếng hòng ép Tần Ninh ta phải ở đây vĩnh viễn".

Nghe vậy, Dương Đỉnh Vân lại nói: "Thần đại nhân, ta cảm thấy có chút kỳ lạ".

"Hả?

Nói nghe thử xem?"

Dương Đỉnh Vân nói ngay: "Trong khoảng thời gian này, chúng ta cũng phát hiện ra vài tên Ma tộc Quỷ Nhãn và Ma tộc Huyết Nhãn, nhưng chúng chỉ là mấy tên Biến Cảnh, dẫn theo vài tên cảnh giới Tam Ngã đi dò la tin tức, gặp là thủ tiêu luôn".

"Nhưng khi chạm mặt bọn chúng, và cả bọn Ma tộc Thiên Mục này nữa, ta luôn cảm thấy bọn chúng không chỉ tìm kiếm người, mà dường như còn đang tìm cái gì đó!"

Còn tìm cái gì đó ư?

Chân mày Tần Ninh chau lại.

Đám Tiên Thái Nhất, Đạo Vô Hữu, Phù Linh tiên tử và Bình Đầu lão quái có chút tò mò.

Nhưng chẳng bao lâu sau, Bình Đầu lão quái hình như nhớ lại gì đó, nói: "Liệu có phải là linh tử bán tiên không?"

Linh tử bán tiên sao?

Đó là cái gì?

Dương Đỉnh Vân vô cùng hiếu kỳ.

Và Tần Ninh cũng thế.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn nghe tới nó.

Bình Đầu lão quái giải thích: "A Tị Địa Ngục là sự tồn tại cực kỳ đặc biệt, đầu tiên, các nhân vật lớn chết ở ngoài có thể dựa vào các mảnh linh hồn để dung hợp thành một thể, rồi tiến vào trong A Tị Địa Ngục, trở thành quỷ vật ở đó".

"Dựa vào sức mạnh mảnh hồn phách của chính bản thân để cắn nuốt quỷ linh, quỷ mị, quỷ binh để có thể trở thành quỷ tướng, rồi đến quỷ vương, quỷ hoàng, quỷ tiên,... Những kẻ chết ở A Tị Địa Ngục lại không thể trở thành quỷ vật được".

"Nhưng mà, người sống mà chết ở đây cũng sẽ bị khí thế thiên địa ở đây ảnh hưởng, rồi hóa thành linh tử".

Bình Đầu lão quái cười nói: "Năm xưa ta bước vào đây mới là quỷ tướng, sau này có được một viên linh tử, giúp ta thăng cấp thành quỷ vương, rồi cuối cùng đi đến địa vị quỷ hoàng như ngày hôm nay".

"Thứ được gọi là linh tử chỉ là một tên gọi chúng ta tùy ý đặt mà thôi, linh tử chính là một viên xá lợi mà người sống ở đây chết đi hóa thành".

"A Tị Địa Ngục có quan hệ chặt chẽ với cửa Phật, nghe nói rằng, xá lợi là do sau khi Phật Tổ, Phật Đà tạo hóa mới hóa thành, vô cùng hiếm thấy!"

"Mà linh tử này lại tương tự với xá lợi".

"Năm đó, trong Trung Tam Thiên không thiếu người tới giới hạn của Biến Cảnh, thậm chí đến cả những người ở cấp bậc Bán Tiên cũng vì để trở nên mạnh hơn mà tìm đường đi vào A Tị Địa Ngục, tìm kiếm con đường thành tiên, kết quả phần lớn người đều chết ở đây".

"Sau đó, bọn họ hóa thành linh tử, có linh tử cấp bậc quỷ tướng, quỷ vương, quỷ hoàng, bán tiên, hiệu quả của mỗi loại cũng không giống nhau, và tốt nhất hiển nhiên là linh tử bán tiên".

"Đối với võ giả, nó có tác dụng thay đổi thiên phú, giải phóng bản thân, tăng thực lực lên tầm cao mới".

"Và tất nhiên đối với chúng ta cũng thế!"

Nghe vậy, cả bọn đều hiểu ra.

Dương Đỉnh Vân lập tức nói: "Nói như vậy, người của Ma tộc Quỷ Nhãn, Ma tộc Huyết Nhãn và Ma tộc Thiên Mục đến đây không chỉ để giết Thần đại nhân mà còn để tìm những linh tử đó".

Dù sao thì Ma tộc cũng cần tu luyện.

Tần Ninh nói: "Nếu đã vậy thì tìm chúng thôi".

Hắn đứng dậy, cười nói: "Coi thử chúng đã tìm được bao nhiêu linh tử, rồi giết người cướp linh tử".

Dương Đỉnh Vân nói: "Để ta đi tập hợp đám quỷ tướng".

Tiên Thái Nhất, Đạo Vô Hữu, Phù Linh tiên tử và Bình Đầu lão quái đồng loạt đứng dậy.

Đạo Vô Hữu cười nói: "Ngươi đi tìm quỷ tướng, quỷ vương làm gì, ở chỗ chúng ta không phải có một đống đây sao".

"Tiểu Thần Tử, con còn đi vào A Tị Địa Ngục nữa, sao sư phụ có thể để con bị người khác bắt nạt chứ".

Đạo Vô Hữu nói xong, bàn tay giơ lên không trung, quát khẽ.

Oanh! Bỗng nhiên, bốn phía xung quanh truyền tới tiếng ầm vang.

Luồng khí thế khủng bố tỏa ra.

Chẳng bao lâu sau, một loạt tiếng đùng đoàng vang lên, khí thế khủng khiếp tràn ngập khắp nơi.

Không gian xung quanh dần dần xuất hiện hơn mười người, rồi đến mấy trăm người.

Từng vị từng vị quỷ hoàng, quỷ tướng tụ tập lại đây.

Thấy thế, Dương Đỉnh Vân sững người tại chỗ, chỉ biết há hốc mồm.

Đây là sức kêu gọi của một vị quỷ hoàng sao?

Thật kinh khủng.

Đạo Vô Hữu cười to nói: "A Tị Địa Ngục không nhỏ hơn Trung Tam Thiên, đây là không gian dị thường, có không ít quỷ vương, quỷ tướng đấy".

"Được rồi, Tiểu Thần Tử, đám Ma tộc kia giao cho ta và sư phụ Thái Nhất của con, đừng quá lo lắng".

"Còn về phía linh tử, nếu bọn họ đã tìm được thì chúng ta sẽ lại đây".

"Còn nếu bọn họ không tìm được thì để ta phái người đi tìm giúp con, đợi đến khi con rời khỏi nơi quỷ quái này thì đem về cho cha mẹ và các đệ tử của con dùng".

Nhìn dáng vẻ cười sảng khoái của Đạo Vô Hữu, Tần Ninh cũng cười nói: "Nói thật, mấy năm gần đây, đệ tử có thu mấy đồ đệ, có lúc lại nghĩ có thể dựa vào đám đồ đệ để ra oai các kiểu, nhưng kết quả lại chưa lần nào làm được".

"Nhưng bây giờ khá tốt, con lại dựa vào hai vị sư phụ để phách lối rồi".

Đạo Vô Hữu vỗ vai Tần Ninh, cười mắng: "Thằng ranh con này, một ngày làm thầy, cả đời làm cha, ta coi như là cha con, thấy con trai mình bị bắt nạt, sao cha không giúp con mình trả đũa được chứ?"

Đạo Vô Hữu nhìn thoáng qua Dương Đỉnh Vân, nói thêm: "À thì, Dương... cái gì gì nhỉ...", "Dương Đỉnh Vân, Dương Đỉnh Vân".

Dương Đỉnh Vân vội vàng cúi người làm lễ nói.

"Ừ, Dương Đỉnh Vân".

Đạo Vô Hữu cười to nói: "Dẫn đường đi".

"Dạ, vâng ạ...", mọi người bắt đầu xuất phát, A Tị Địa Ngục có diện tích địa vực rộng lớn, núi cao sông rộng, hoang mạc trải dài, có rất nhiều loại địa hình.

Trăng máu lên cao, bầu trời và mặt đất như được khoác thêm một tầng sáng màu máu.

Một dãy núi cao liền nhau, ngọn núi trơ trọi, chỉ có nham thạch đỏ rực như máu, trông chúng dường như không biết trải qua bao nhiêu năm bão táp mưa sa, đều trông rất ảm đạm.

Lúc này, trong dãy núi cao ấy, trên một ngọn núi, trong mờ ảo có thể thấy được vài bóng người đang cẩn thận quan sát bốn phía.

Trong dãy núi, ở một sơn cốc rộng lớn, quanh nơi đó chật kín võ giả Ma tộc Thiên Mục, có hơn trăm vị cường giả cảnh giới Biến Cảnh.

Trong đám người đó lại có ba người dẫn đầu.

Ba người kia khẽ híp mắt, một vầng sáng nhàn nhạt vờn quanh bọn họ.

Lúc ấy, một tên trung niên mặc đồ đen từ từ đáp xuống trước mặt ba người bọn họ.

"Cửu Thánh đại nhân, Bát Thánh đại nhân, Thất Thánh đại nhân".

Người đàn ông kia cung kính nói: "Ta đã điều tra xung quanh một lượt, nơi đây không có quỷ vật, tạm thời khá an toàn".

"Ừ".

Người ở giữa gật đầu, nói tiếp: "Mục Thanh Hạo, bên phía Mục Bính có tin tức gì không?"

Người đàn ông trung niên kia đáp lời: "Hiện tại thì không có, nhưng xưa nay Mục Bính luôn làm việc cẩn thận, chắc hẳn đã tìm được Quỷ Phong Vương của thánh tộc Quỷ Nhãn và các đại nhân Huyết Lặc Sơn, Huyết Cách Cách và Huyết Mãn Thiên của thánh tộc Huyết Nhãn".

Mục Thất Thánh khẽ gật đầu, rồi nhìn vào hai người đứng trái phải bên mình, nói tiếp: "Lần này ta không hiểu tộc trưởng đang nghĩ gì, sao lại phái chúng ta đến đất này chỉ để giết chết Tần Ninh, điều này rất mạo hiểm".

"Quỷ vật trong A Tị Địa Ngục đối với Tần Ninh là một mối đe dọa rất lớn và đối với chúng ta cũng thế".
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom