• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Cuồng long vượt ngục

  • Chương 251-255

Chương 251: Hai lựa chọn

Nhìn Diệp Lâm đang đi về phía mình, gia chủ nhà họ Trương là Trương Văn Viễn sợ tới mức mất hồn mất vía.

Bởi vì có cao thủ như Đoan Mộc Kỳ ở đây, cho nên Trương Văn Viễn không để vệ sĩ lại.

Bây giờ ông ta phải tự mình đối mặt với Diệp Lâm, mới cảm thấy sợ hãi hoảng loạn.

“Cậu… cậu muốn sao hả?” Trương Văn Viễn hoảng sợ hỏi.

“Ông lại phái người đi gây chuyện với tôi!” Diệp Lâm lạnh lùng nói: “Tôi mới là người phải hỏi ông muốn sao đấy!”

“Tôi…” Trương Văn Viễn lập tức nghẹn lời.

Kẻ thua cuộc không có tư cách lên tiếng.

Bây giờ ông ta rơi vào trong tay Diệp Lâm, ông ta chẳng có gì để nói.

“Trước đây là tôi không đúng. Tôi trịnh trọng xin lỗi cậu.” Trương Văn Viễn cúi thấp cái đầu kiêu ngạo để xin lỗi Diệp Lâm.

Có điều, Diệp Lâm không nhận lời xin lỗi của ông ta.

“Nếu xin lỗi hữu dụng thì tôi chẳng cần tự mình tới đây.”

Nghe vậy, Trương Văn Viễn sợ tới mức thay đổi sắc mặt, nói: “Cậu… cậu còn muốn sao nữa?”

Ở trong mắt Trương Văn Viễn, con trai mình đã chết, mình còn phải đi xin lỗi và bỏ qua chuyện cũ, vậy còn chưa đủ hay sao?

“Tôi cho ông hai lựa chọn!”

Diệp Lâm nói: “Nghe nói nhà họ Trương các ông rất có tiền. Vậy thì dùng một nửa gia nghiệp nhà họ Trương bồi thường cho tôi đi!”

Cái gì?

Hay cho một cái giá trên trời!

Nghe vậy, Trương Văn Viễn rất là chấn động.

Muốn đoạt một nửa gia nghiệp nhà họ Trương bọn họ hả? Nằm mơ đi thôi!

“Không thể được!” Trương Văn Viễn kiên quyết từ chối: “Tuyệt đối không thể được! Tôi chọn lựa chọn thứ hai!”

“Lựa chọn thứ hai!” Diệp Lâm lạnh lùng nói: “Là đi tìm chết!”

Cái gì?

Nghe vậy, Trương Văn Viễn lập tức trợn mắt há mồm.

Mẹ nó vậy là chỉ có một lựa chọn để chọn thôi!

Ai đầu óc ngâm nước đi chọn tìm chết?

Diệp Lâm không nói gì nữa, cũng không làm gì nữa, chỉ là trong không khí xung quanh tràn đầy sát khí.

Đối với Diệp Lâm mà nói, giết loại cao thủ như Đoan Mộc Kỳ chẳng khác gì giết heo giết chó, huống chi là muốn đối phó với loại người tay không tấc sắt như Trương Văn Viễn, anh thậm chí chỉ cần thở ra hơi thôi cũng có thể muốn mạng ông ta.

Lúc này, Hoàng Tam Gia ở bên cạnh cũng phụ họa theo: “Tên họ Trương kia, ông muốn mạng hay muốn tiền?”

“Diệp… Diệp tiên sinh… đừng mà…” Trương Văn Viễn giật nảy mình, vội vàng cầu xin: “Tôi không muốn chết…”

Diệp Lâm rất có hứng thú mà hỏi: “Vậy là ông chọn lựa chọn thứ nhất?”

“Chọn lựa chọn thứ nhất hả?” Hoàng Tam Gia ở bên cạnh nói theo như là vẹt học nói: “Vậy mau lấy tiền đi! Phân gia sản ngay tại chỗ!”

Trương Văn Viễn thầm mắng Hoàng Tam Gia cáo mượn oai hùm một trăm tám mươi lần, nghĩ rằng sau khi mình thoát thân, mình sẽ làm thịt ông ta đầu tiên.

“Tôi… tôi không có quyền quyết định về tiền bạc của nhà họ Trương…” Trương Văn Viễn khóc lóc kể lể: “Tuy rằng tôi là gia chủ, nhưng mà trong cả gia tộc dây mơ rễ má, một mình tôi nói là không tính… Huống chi…”

Nói đến đây, Trương Văn Viễn hơi khựng lại rồi nói tiếp: “Nhà họ Trương có một phần là của Tọa Sơn Điêu, không có anh ta gật đầu thì ai dám phân một nửa nhà họ Trương?”

“Nói trắng ra thì tôi chỉ là gia chủ mặt ngoài thôi, còn chủ thật sự của nhà họ Trương chính là Tọa Sơn Điêu!”

Trương Văn Viễn nói nói rồi dứt khoát đẩy hết mọi thứ lên người Tọa Sơn Điêu.

Có anh ta làm chỗ dựa thì còn ai dám động đến nhà họ Trương?

Tuy rằng ông ta nói hơi quá lên, nhưng mà đúng là nhà họ Trương phụ thuộc vào Tọa Sơn Điêu, phải thường xuyên tặng lễ để đổi lấy sự che chở của Tọa Sơn Điêu.

Vừa nghe vậy, Hoàng Tam Gia lập tức sợ tới mức lùi ra sau vài bước.

Dường như chỉ cần nghe đến ba chữ Tọa Sơn Điêu là đủ để ông ta sợ tới mức hồn vía lên mây rồi.

Hoàng Tiềm nghe vậy thì lộ ra vẻ mặt lo lắng.

Anh ta vội vàng đi tới bên cạnh Diệp Lâm, nhỏ giọng thì thầm: “Long Vương, hay là chúng ta dạy dỗ ông ta một trận, rồi lấy một số tiền nữa là thôi đi? Nếu nhà họ Trương có liên quan đến Tọa Sơn Điêu thì chúng ta cũng đừng buộc nhà họ Trương nữa.”

Ở trong mắt Hoàng Tiềm, đánh tơi bời một tên cấp dưới của Tọa Sơn Điêu đã là một chuyện rất nguy hiểm rồi. Nếu còn dẫn Tọa Sơn Điêu tới đây nữa thì sẽ phiền phức lắm.

Trương Văn Viễn nghe vậy thì cười nói: “Đúng vậy đúng vậy, tôi đã nói xin lỗi rồi, cậu cũng đánh người rồi, coi như là hết giận đi. Tôi sẽ sai người chuẩn bị một trăm triệu tệ, xem như là một chút tấm lòng của nhà họ Trương chúng tôi.”

“Tuy rằng tôi không thể phân một nửa gia nghiệp cho cậu, nhưng mà tôi vẫn có thể lấy danh nghĩa của tôi ra nổi số tiền ấy.”

“Sau này hai nhà chúng ta liền biến chiến tranh thành tơ lụa, mỉm cười hóa giải mọi ân thù, được không?”

Trương Văn Viễn thấy chuyện có bước chuyển thì thầm nghĩ tên tuổi của Tọa Sơn Điêu dùng rất tốt. Vậy nên, ông ta đĩnh đạc mà sắp xếp ổn thỏa các mặt.

Nhưng ở trong lòng, ông ta lại tính toán chỉ cần mình vừa thoát thân, thì sẽ lập tức đi tìm Tọa Sơn Điêu xin giúp đỡ, giết sạch bọn họ trước khi bọn họ ra khỏi Phụng Thiên, để tránh có phiền phức trong tương lai.

Một trăm triệu coi như là tiền tiễn bọn họ lên đường!

“Diệp tiên sinh, hay là cứ làm vậy đi…” Hoàng Tam Gia cũng đổi thái độ, khuyên nhủ: “Chúng ta lấy một trăm triệu, tát ông ta vài cái để xả giận rồi bỏ qua đi.”

Nghe vậy, Trương Văn Viễn cảm thấy mặt đau, thầm nói: Mày dám đánh tao thử xem! Chờ khi tao thoát thân, tao xẻo sống mày cho xem!

Đối mặt với sự uy hiếp đến từ Tọa Sơn Điêu, người xung quanh Diệp Lâm đều có ý định rút lui.

Có điều, Diệp Lâm lại không tỏ ý kiến, chỉ cười nói: “Dọc theo đường đi, tôi nghe cái tên Tọa Sơn Điêu, nghe nhiều đến mức chai lỗ tai luôn rồi!”

“Người đứng đầu Phụng Thiên đúng không? Anh ta là chỗ dựa của nhà họ Trương các ông?”

“Vậy ông bảo anh ta tới gặp tôi đi! Tôi muốn nhìn xem Tọa Sơn Điêu trong truyền thuyết là người thế nào!”
Chương 252: Người nào thắng thì giúp người đó

Ồ!

Nghe vậy, mọi người xung quanh đều ồ lên.

Bọn họ lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, nhìn về phía Diệp Lâm bằng ánh mắt như nhìn kẻ điên, thậm chí là cảm thấy mình vừa nghe lầm rồi.

“Long Vương… anh… anh muốn gặp Tọa Sơn Điêu hả?” Hoàng Tiềm hoảng sợ hỏi.

“Đúng vậy!” Diệp Lâm nói với Trương Văn Viễn: “Còn thất thần làm gì? Ông đừng tưởng rằng dùng tên tuổi Tọa Sơn Điêu là tôi sẽ sợ hãi rồi tha cho ông!”

“Ông nói Tọa Sơn Điêu là chỗ dựa của nhà họ Trương các ông hả? Vậy thì gọi anh ta tới đây gặp tôi!”

Bịch!

Hoàng Tam Gia ở bên cạnh nghe vậy thì sợ tới mức ngồi bệt xuống đất.

Ông ta tuyệt đối không ngờ Diệp Lâm lại điên cuồng đến mức gọi Tọa Sơn Điêu đến đây!

Cậu ta không muốn sống nữa sao?

Một khi loại đại lão cấp bậc tầm cỡ Tọa Sơn Điêu xuất hiện thì đám người bọn họ làm gì còn đường sống?

Nói không chừng cả đám bọn họ đều bị bắt đi cho người ta luyện công!

Hoàng Tam Gia biết rõ Tọa Sơn Điêu đang luyện tà công, cần phải dùng người sống, mà những vùng gần nhà họ Trương thường xuyên có người dân mất tích, khiến vài dặm quanh nhà họ Trương đều trở thành vùng cấm, không ai dám lại gần…

Hoàng Tam Gia lùi ra sau liên tục, dường như là muốn tránh xa Diệp Lâm đang nổi điên.

Đồng thời, ông ta nhìn về phía Trương Văn Viễn, thầm nghĩ bây giờ đầu nhập lại nhà họ Trương còn kịp hay không?

Đoan Mộc Kỳ đang bị thương nặng cũng không ngờ Diệp Lâm lại kiêu ngạo đến mức dám khiêu chiến Tọa Sơn Điêu!

Ai cho thằng nhãi kia lá gan vậy?

Thật sự cho rằng đánh thắng mình là có thể đánh thắng luôn cả Tọa Sơn Điêu hay sao?

Cậu ta nào biết thực lực khủng bố của Tọa Sơn Điêu, cho dù là mười người như mình cũng không phải là đối thủ!

Người khác có lẽ không biết, nhưng mà Đoan Mộc Kỳ biết Tọa Sơn Điêu chính là đệ tử ngoại môn của núi Trường Bạch cổ võ.

Tuy rằng Tọa Sơn Điêu chỉ là đệ tử ngoại môn, đóng quân ở thế giới bình thường, nhưng mà cậu ta đã học được bản lĩnh, thực lực chẳng hề kém đệ tử nội môn, đạt tới tu vi tông sư nhị phẩm, nổi tiếng khắp cả Phụng Thiên.

Một người trẻ tuổi mới ra đời làm sao dám đi khiêu chiến cái loại cao thủ như thế?

Đoan Mộc Kỳ thừa nhận Diệp Lâm rất mạnh, nhất là một đôi quyền của Diệp Lâm rất là quỷ dị.

Nhưng chỉ dựa vào bao nhiêu đó mà đòi đi khiêu chiến Tọa Sơn Điêu thành danh đã lâu, thực lực vô song?

“Đúng là điên rồi!” Đoan Mộc Kỳ lắc đầu cười lạnh.

“Được thôi!” Lúc này, Trương Văn Viễn chợt phản ứng lại đây, trong lòng mừng như điên.

Là tự mày tìm đường chết! Vậy thì tao tiết kiệm được một trăm triệu rồi! Ha ha!

Trương Văn Viễn vốn định đợi mình thoát khỏi đám người Diệp Lâm thì sẽ lập tức liên lạc với Tọa Sơn Điêu xin giúp đỡ đuổi giết đám người Diệp Lâm.

Nào ngờ Diệp Lâm thế mà lại chủ động muốn gọi Tọa Sơn Điêu tới đây!

Chẳng phải là ông trời cũng đang giúp mình hay sao?

Quả nhiên, ông trời muốn giết người nào thì sẽ làm người đó điên cuồng trước!

“Tôi gọi ngay đây! Xin đợi một lát!”

Trương Văn Viễn kích động lấy điện thoại ra, gọi tới số điện thoại đã lâu không gọi, cung kính chào hỏi: “Tam gia!”



Cùng lúc đó, tại phủ Phụng Thiên.

“Cha, có tin tức mới!”

“Bên nhà họ Trương đánh nhau rồi!”

Một anh thanh niên trẻ tuổi phấn khích đi vào trong đại sảnh, báo cáo tình hình mới nhất với cha mình.

“Ồ? Tình hình chiến đấu thế nào?” Trước bàn, một người đàn ông trung niên đang lật xem công văn ngẩng đầu lên hỏi với vẻ hứng thú.

Hai cha con này chính là Giang Hải Đào – thống đốc phủ Phụng Thiên và con trai ông ta Giang Lãng.

“Thanh niên họ Diệp tên Phong đến từ Yến Kinh đã đánh thắng người mạnh nhất bên cạnh Trương Văn Viễn là Đoan Mộc Kỳ, thậm chí còn tuyên bố muốn một nửa gia sản nhà họ Trương!” Giang Lãng cười nói.

“Không hổ là người đến từ Yến Kinh! Đúng là ghê gớm mà!” Giang Hải Đào vuốt nhẹ chòm râu, khen ngợi: “Nhà họ Trương làm sao? Bị buộc phải chia gia sản hả?”

“Nếu nhà họ Trương dễ dàng sụp đổ như vậy thì đã không phải là nhà họ Trương rồi!” Giang Lãng nói: “Nghe nói nhà họ Trương đã mời chỗ dựa của mình là Tọa Sơn Điêu đến giúp đỡ!”

Cái gì?

Nghe đến cái tên Tọa Sơn Điêu, dù là thống đốc phủ Phụng Thiên, thì cũng phải giật mình đứng bật dậy.

“Tọa Sơn Điêu sắp vào phủ Phụng Thiên?” Trong lòng Giang Hải Đào lập tức hiện lên vô số suy nghĩ, vô số cách xử lý các tình huống đột phát.

Rốt cuộc thì một khi cái loại nhân vật nguy hiểm kia bước vào khu chủ thành là cần phải theo dõi sát sao, lỡ như sơ sẩy thì sẽ hại biết bao nhiêu tính mạng vô tội.

Sau đó, Giang Hải Đào hỏi: “Tên họ Diệp kia bị dọa chạy rồi hả?”

“Hoàn toàn ngược lại!” Giang Lãng lắc đầu, cười thần bí: “Theo nguồn tin đáng tin cậy, là chính Diệp Lâm chủ động gọi Tọa Sơn Điêu xuất hiện. Chắc là không bao lâu nữa hai người họ sẽ đánh nhau tại nhà họ Trương!”

“Ồ?” Giang Hải Đào giật mình: “Đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp!”

Ông ta không ngờ rằng Diệp Lâm dám khiêu chiến kẻ mạnh nhất Phụng Thiên bọn họ là Tọa Sơn Điêu!

Sau đó, Giang Hải Đào đi vòng vòng trong đại sảnh, nhíu mày, tự hỏi.

“Cha ơi…”

Giang Lãng vừa lên tiếng gọi thì thấy Giang Hải Đào đột nhiên nở nụ cười.

“Đánh đi, đánh đi! Cứ để cho bọn họ đánh đi thôi!”

“Nếu thật sự có thể mượn tay thằng nhãi kia giết Tọa Sơn Điêu thì hay lắm rồi!”

Nuôi hổ là một chuyện nguy hiểm. Cái loại cường đạo như Tọa Sơn Điêu đã trở thành tai họa ngầm của toàn bộ Phụng Thiên từ lâu rồi.

Nếu có thể nhân cơ hội xử lý Tọa Sơn Điêu thì xem như là giúp đỡ phủ Phụng Thiên một chuyện lớn.

“Con hãy lập tức dẫn người, thay đồ thường, đi mai phục gần nhà họ Trương. Con cứ coi mà làm việc.” Giang Hải Đào sắp xếp.

Giang Lãng hiểu ý của cha mình, nhưng mà vẫn còn một vấn đề: “Nghe nói hiện trường còn có Hoa Quốc Đống phủ Ứng Thiên nữa. Anh ta đi cùng Diệp Lâm tới đây.”

“Phủ Ứng Thiên cũng xen vào nữa hả?” Giang Hải Đào nhíu mày: “Không cần để ý đến tên ăn chơi trác táng kia! Cậu ta chẳng làm nên trò trống gì đâu!”

“Còn nữa…” Giang Lãng nói thêm: “Theo tin tức thì chiến khu Doanh Châu dường như đang định triển khai hành động diệt cướp. Nghe nói là lần này bọn họ hợp tác với Thanh Châu để hành động!”

“Chiến thần Doanh Châu hả?” Giang Hải Đào sửng sốt: “Rốt cuộc thì bọn họ cũng chịu ra tay với Tọa Sơn Điêu rồi hả? Bọn họ không sợ thế lực cổ võ sau lưng Tọa Sơn Điêu hay sao?”

Nếu không phải vì kiêng kị thế lực cổ võ đứng sau Tọa Sơn Điêu, thì phủ Phụng Thiên hoặc là chiến khu Doanh Châu đã xử lý Tọa Sơn Điêu từ lâu rồi.

Hiện giờ, các thế lực ở khắp nơi đều tụ tập về Phụng Thiên. Giang Hải Đào là thống đốc phủ Phụng Thiên, phải gánh trên mình áp lực cực kì lớn. Muốn xử lý các mối quan hệ như thế nào, còn phải xem bản lĩnh của ông ta.

“Con nhớ cho kỹ!” Giang Hải Đào dặn dò lần cuối: “Trong trận chiến này, phủ Phụng Thiên chúng ta không đặt cược ai cả, người nào thắng thì giúp người đó thôi.”
Chương 253: Ba đại kim cương

Sau một lát kiên nhẫn chờ đợi, ba đại kim cương dưới trướng Tọa Sơn Điêu đều xuất hiện tại nhà họ Trương.

Người đầu tiên đi vào trong đại sảnh là một người đàn ông vạm vỡ, thân cao hai mét, làn da ngăm đen, thẳng tắp như một cây cột sắt màu đen.

Gã đứng ở đó, rất có cảm giác ngột ngạt, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“Thiết Kim Cương!” Trương Văn Viễn thấy gã thì vội vàng đi lên chào hỏi.

Gã chính là kim cương số một dưới trướng Tọa Sơn Điêu. Nghe đồn gã da đồng xương sắt, cực kì mạnh mẽ, là cao thủ chỉ thua kém Tọa Sơn Điêu.

Thiết Kim Cương ngẩng đầu ừ một tiếng xem như chào hỏi.

Ngay sau đó, có tiếng cười ma mị vang lên, một người xinh đẹp lại quyến rũ giống như quỷ hồn lướt vào trong đại sảnh.

Trên mặt trang điểm đậm, tà áo thướt tha, mê hoặc mọi người, trong nhất thời không nhìn ra được là nam hay nữ.

“Mị Kim Cương!” Trương Văn Viễn đi lên chào hỏi liên tục.

Hắn chính là kim cương số hai dưới trướng Tọa Sơn Điêu. Người ta gọi hắn là Mị Kim Cương.

Trương Văn Viễn chỉ từng thấy hắn ba lần, lần nào hắn cũng trang điểm đậm như hát tuồng, khó có thể phân biệt giới tính, khiến người ta cảm thấy âm trầm lại thần bí.

Trương Văn Viễn tuy chưa từng thấy hắn ra tay, nhưng nếu hắn có thể trở thành kim cương thứ hai dưới trướng Tọa Sơn Điêu, thì phần nào cũng có thể thấy được thực lực của hắn.

“Ha ha ha ha!”

Ngay sau đó là tiếng cười sang sảng.

Người còn chưa vào thì tiếng cười đã vang lên, theo sát đó là lời nói châm chọc: “Đoan Mộc Kỳ, cái đồ vô dụng nhà ông, ngay cả chút việc nhỏ này cũng giải quyết không xong, còn bảo Tam Gia tự mình tới nữa, giữ ông có tác dụng gì chứ?”

“Tôi từng bảo ông già rồi, không còn dùng được nữa, để tôi thay vị trí của ông đi, vậy mà ông không phục. Bây giờ ông phục chưa?”

“Ông đúng là làm đám kim cương chúng ta mất mặt mà!”

Lúc nói chuyện, lại có một người đàn ông vạm vỡ, khí thế như hổ, nhanh chân đi vào.

Anh ta nhìn xung quanh, cuối cùng dừng tầm mắt mang vẻ hài hước lên người Đoan Mộc Kỳ đã từng là Băng Kim Cương.

Thấy Đoan Mộc Kỳ bị thương nặng, anh ta càng thêm đắc ý, không nhịn được cười ha ha.

“Lôi Kim Cương, mày cười sớm quá rồi!” Đoan Mộc Kỳ không phục nói: “Đổi lại làm mày, mày cũng chưa chắc là đối thủ của thằng nhãi kia!”

“Hừ! Quả nhiên, ở trong mắt đồ vô dụng, tất cả mọi người đều là vô dụng!” Lôi Kim Cương cười lạnh nói: “Đừng nói là ông cho rằng ngay cả Tam Gia cũng không phải là đối thủ của thằng nhãi kia?”

Nhắc tới Tọa Sơn Điêu, Đoan Mộc Kỳ ăn nói cẩn thận hơn nhiều: “Tam Gia muốn đối phó thằng nhãi kia, tất nhiên là sẽ dễ như trở bàn tay rồi!”

Ông ta đứng dậy, tự mình đi ra đón Tọa Sơn Điêu.

“Ha ha!” Lôi Kim Cương cười nói: “Cái loại trường hợp nhỏ này cần gì phải mời Tam Gia đến? Chỉ cần có ba đại kim cương bọn tao thì ai mà không giải quyết được? Mày cho rằng ai cũng vô dụng giống mày hả? Mày đánh không lại người ta, đến cùng phải dựa vào bọn tao dọn dẹp tàn cuộc!”

“Mày!” Đoan Mộc Kỳ tức giận đến mức suýt nữa thì hộc máu. Nếu không phải vì đang bị thương nặng, thì ông ta thế nào cũng đi lên đánh nhau với Lôi Kim Cương.

Trước đây, Đoan Mộc Kỳ không hề phục khi thằng nhãi này thay vị trí của mình lúc rời khỏi vị trí ba đại kim cương,

Nhưng vì có mặt Tọa Sơn Điêu nên ông ta không dám nhiều lời.

Rốt cuộc thì không ai có thể làm trái ý của Tọa Sơn Điêu.

Nếu ông ta dám phản đối thì đừng nói là phải đánh nhau với Lôi Kim Cương để chứng minh chính mình, mà lỡ như xui xẻo, có khi còn bị Tọa Sơn Điêu tự mình phế bỏ ông ta.

“Đừng nói nhảm nữa!”

Lúc này, Thiết Kim Cương mở miệng hỏi: “Ông Trương, thằng nhãi mà ông nói đang ở đâu? Bỏ chạy rồi hả?”

Trương Văn Viễn vội vàng nói: “Không có, là thằng nhãi kia kìa!”

Ông ta vừa nói vừa chỉ thẳng về phía Diệp Lâm.

Lúc này, Diệp Lâm đang bình tĩnh quan sát ba người mới đến, không có lo lắng gì nhiều.

Lúc này, anh cảm nhận được có vài đám người xa lạ đã âm thầm bao vây nhà họ Trương.

Đám người đến từ các hướng khác nhau, hiển nhiên là không phải cùng một phe, mà là nhiều phe.

Trong nhất thời, Diệp Lâm cũng không rõ các đám người bên ngoài tới đây để làm gì và tới đây là vì ai?

Hai người Hoa Quốc Đống và Hoàng Tiềm nhìn thấy ba đại kim cương dưới trướng Tọa Sơn Điêu đều đến đây thì rất bất ngờ.

“Không hổ là ba người mạnh nhất dưới trướng Tọa Sơn Điêu, người này trông mạnh hơn người kia…” Hoàng Tiềm hồn vía lên mây.

Bọn họ đều là cấp dưới của người ta. Nhưng nếu Long Vương phái mình đi đánh ba người kia, thì chắc là mình không đánh lại một người nào.

Còn Hoa Quốc Đống, tuy rằng anh ta không biết thực lực của đám người kia thế nào, nhưng chỉ cần nhìn khí thế của bọn họ thôi, cũng đã đoán được bọn họ không hề yếu chút nào.

Trong nhất thời, Hoa Quốc Đống cảm thấy bồn chồn, không biết sư phụ Diệp Lâm có thể đánh nổi ba người kia hay không.

Lỡ như đánh không lại thì phải làm sao đây?

Vậy nên, anh ta âm thầm lấy điện thoại ra, định gọi điện thoại nhờ cha giúp đỡ, xem có thể điều binh từ phủ Phụng Thiên hay không.

Nếu không thì hôm nay bọn họ khó có thể chạy thoát khỏi tay ba đại kim cương.

“Đúng vậy, cậu ta chính là Diệp Lâm…”

Sau khi nhìn thấy ba đại kim cương, Hoàng Tam Gia vì muốn sống sót, lại mặt dày mà đảo về phía nhà họ Trương, liên tục sáp lại gần Trương Văn Viễn.

“Ông Trương, ông xem tôi lúc nãy phối hợp với ông dùng phép khích tướng, để cho thằng nhãi kia khinh địch, kịp thời gọi giúp đỡ… Ây da…”

Ông ta còn chưa giải thích xong thì đã bị Trương Văn Viễn dùng một chân đá lăn ra đất.

“Ba vị, chờ lát nữa giết thằng nhãi kia xong, hãy nhân tiện rửa sạch thế lực giúp tôi, làm chết tên họ Hoàng kia giúp tôi!” Trương Văn Viễn nói với giọng điệu tàn nhẫn.
Chương 254: Lại là đánh gục trong chớp mắt

“Giết loại con kiến như thế chỉ làm bẩn tay bọn tôi thôi!” Lôi Kim Cương khinh thường cười nói: “Hay là để cho lão già Đoan Mộc đi làm đi!”

Thấy Lôi Kim Cương lại khiêu khích mình, Đoan Mộc Kỳ cuối cùng cũng không nhịn được nữa, trầm giọng nói: “Chờ tao lành thương, thế nào tao cũng đánh với mày một trận!”

“Ha ha… Cứ việc tự nhiên!” Lôi Kim Cương hoàn toàn không coi trọng lời khiêu chiến đến từ Đoan Mộc Kỳ đã từ từ già đi.

Huống chi, dù Đoan Mộc Kỳ có lành thương, thì có ai biết ông ta có thể khôi phục mấy phần thực lực của ngày xưa, vậy nên không cần phải lo lắng.

“Tên già Đoan Mộc, mày mở mắt ra xem cho kỹ.” Dứt lời, Lôi Kim Cương nhìn về phía Diệp Lâm: “Xem tao đánh thắng đối thủ mà mày đánh không lại thế nào!”

Tuy rằng ba đại kim cương đã đến đông đủ, nhưng mà khi thấy Diệp Lâm chỉ có một mình, cả người trông có vẻ bình thường, tất nhiên là khinh thường cùng ra tay.

“Lão tam, cẩn thận một chút, đừng khinh địch!” Thiết Kim Cương đứng bên cạnh nhắc nhở: “Kẻ có thể thắng được Đoan Mộc Kỳ, ít nhiều gì cũng có chút năng lực!”

“Ha ha, lão đại yên tâm đi!” Lôi Kim Cương nói: “Ba chiêu! Tôi chỉ cần ba chiêu thôi! Nếu tôi không làm chết được thằng nhãi kia, thì anh cứ làm chết tôi là được!”

Nghe vậy, Mị Kim Cương chỉ cười mà không nói, còn Thiết Kim Cương cũng không nói thêm gì nữa.

Tuy rằng cả ba người đều là chiến tướng dưới trướng Tọa Sơn Điêu, nhưng mà mối quan hệ giữa ba người chỉ giới hạn trong ở mức đồng nghiệp, thậm chí còn ngầm tranh chấp không ít.

Thiết Kim Cương có thể nhắc nhở một câu là đã đủ tình cảm. Về phần Lôi Kim Cương có nghe hay không, sống hay chết, đều không liên quan đến gã.

Ngay sau đó, Lôi Kim Cương nhìn chằm chằm vào Diệp Lâm.

Thấy vậy, Hoa Quốc Đống lặng lẽ gọi điện thoại, muốn nhờ cha gọi người giúp đỡ.

Có điều, anh ta ngạc nhiên phát hiện rằng tín hiệu nơi này bị chặn rồi.

Hoàng Tiềm cũng vẻ mặt nặng nề, nhỏ giọng nói: “Long Vương, hay là chúng ta cùng nhau lên?”

Còn nếu Diệp Lâm định rút lui, thì Hoàng Tiềm định sẽ bất chấp tất cả cản lại phía sau, để Diệp Lâm có thể an toàn bỏ đi.

“Không cần!” Diệp Lâm lắc đầu: “Lúc nãy tôi dạy cho anh bí quyết của long quyền, anh có hiểu chưa?”

“Cái gì?” Hoàng Tiềm sửng sốt, rồi cảm thấy căng thẳng, thầm nghĩ đây là lúc nào rồi mà nhắc đến chuyện chiến đấu lúc nãy.

Huống chi, đối thủ của hiện giờ không phải là đối thủ lúc nãy có thể so sánh.

Thấy Hoàng Tiềm vẻ mặt thất thần, Diệp Lâm lắc đầu, biết là anh ta nhớ cũng không nhớ, huống chi là hiểu.

“Bí quyết của long quyền là chuyển động theo ý mình, hiệu quả cụ thể tương đương với phương pháp ngũ hành.” Diệp Lâm lạnh nhạt nói: “Tôi mệnh hỏa, vậy nên sẽ ra hỏa long quyền!”

“Tôi vốn định chỉ dạy anh một vài điều, để anh đi đánh với tên kia. Có điều, bây giờ xem ra vẫn là tôi tự mình lên đi.”

Hoàng Tiềm sửng sốt, thầm nghĩ với chút thực lực của mình, dù có ôn bài ngay tại chỗ cũng không kịp, thì lấy cái gì mà đi đánh với đối phương chứ?

Nào ngờ anh ta lại vì vậy mà bỏ lỡ một cơ hội tăng lên thực lực.

“Bọn mày lải nhải cái gì thế? Đừng sốt ruột, sẽ không có tên nào chạy thoát được đâu!”

Dứt lời, Lôi Kim Cương lại nhìn về phía Diệp Lâm.

“Nhãi ranh, mày muốn tự đi chết hay là muốn tao làm chết mày?”

Trong mắt Lôi Kim Cương tràn đầy vẻ khinh thường và tàn nhẫn, giống như là đồ tể chuẩn bị giết con mồi.

“Ba chiêu là nhiều lắm…” Diệp Lâm bình tĩnh nói.

“Cái gì?” Lôi Kim Cương không hiểu ý của Diệp Lâm.

Anh ta thầm nghĩ chẳng lẽ thằng nhãi này còn có chút tự hiểu lấy mình, biết mình ngay cả một chiêu cũng không đỡ được?

“Tôi nói là đối phó với anh cần gì ba chiêu, một chiêu là đủ rồi!”

Nói xong, Diệp Lâm vỗ bàn nhảy dựng lên.

Theo tiếng hổ gầm rồng ngâm, một quyền của Diệp Lâm lao thẳng về phía Lôi Kim Cương.

“Hay lắm!”

Thấy vậy, Lôi Kim Cương chẳng hề để ý mà cười cười.

“Tao sẽ cho mày xem 36 đường Phích Lịch Thủ của tao!”

Lôi Kim Cương dùng chữ “lôi” đặt tên cho mình là vì tuyệt học của anh ta là Phích Lịch Thủ, mỗi khi sử dụng tuyệt học liền sẽ như sấm sét ầm ầm.

Lúc này, Lôi Kim Cương giống như một vị thần điều khiển sấm sét, đôi tay phát ra tiếng tanh tách của sấm sét.

Mọi người xung quanh thấy vậy đều cảm thấy cả người tê dại, giật mình lùi ra sau liên tục.

“Không hổ là ba đại kim cương dưới trướng Tọa Sơn Điêu, vừa ra tay là thấy cực kì mạnh mẽ!”

“Đúng vậy, tôi cảm thấy cả người tê dại như bị điện giật, thảo nào người ta gọi là Lôi Kim Cương!”

“Thằng nhãi họ Diệp chết chắc rồi! Hỏa long quyền của anh ta có mạnh, thì cũng không mạnh bằng sấm sét đâu nhỉ?”

Đoan Mộc Kỳ thật vậy cũng giật nảy mình, thầm nghĩ tôi cũng không mạnh bằng!

Thảo nào Tam Gia bảo cậu ta thay thế vị trí Băng Kim Cương của mình. Thực lực tầm cỡ cậu ta, dù là mình của lúc mạnh nhất, cũng không bằng cậu ta.

“Sư phụ… cẩn thận!” Hoa Quốc Đống theo Hoàng Tiềm lùi ra sau vài bước để tránh mũi nhọn, rồi lo lắng mà nhìn về phía Diệp Lâm.

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.

Lúc mọi người đang chấn động với hiệu ứng sấm sét mà đôi tay sấm sét kia mang đến, không ai phát hiện rằng nhiệt độ không khí xung quanh đang lên cao.

Toàn bộ đại sảnh giống như là miệng núi lửa đang sắp phun trào, khiến người ta cảm thấy bất an.

“Ơ?” Thiết Kim Cương và Mị Kim Cương ngạc nhiên mà nhìn nhau, dường như là đã nhận ra gì đó.

Có điều đã muộn rồi!

Ngay sau đó, quyền kình của Diệp Lâm giống như là một con rồng lửa khổng lồ, lao nhanh về phía Lôi Kim Cương với cái thế mạnh không thể chặn.

Còn Lôi Kim Cương thì tinh thần phấn chấn, dùng một đôi tay sấm sét để đỡ chiêu, xung quanh dường như bày ra thiên la địa võng, giấu giếm sát khí.

Bịch!

Quyền chưởng va chạm, một tiếng bịch vang lên.

Lôi Kim Cương lập tức cảm thấy lòng bàn tay mình như bị tróc da tróc thịt. Ngay sau đó, hai tay anh ta đã không còn tri giác.

“Hít hà!” Lôi Kim Cương hít hà một hơi, thầm nghĩ không ổn rồi.

Anh ta muốn tránh né, nhưng không kịp nữa rồi.

Ầm!

Một tiếng nổ vang lên.

Tuy rằng quyền của Diệp Lâm cách Lôi Kim Cương còn khoảng ba thước, nhưng mà quyền mang theo sóng nhiệt đã bao phủ cả người Lôi Kim Cương.

“A…” Lôi Kim Cương lập tức hét thảm thiết một tiếng, cả người có loại cảm giác đau đớn bỏng rát như bị ném vào trong chảo dầu.

Ngay sau đó, mái tóc anh ta dựng đứng, đỉnh đầu bốc khói, trong miệng phả ra khí đen, cả người cháy đen như là bị sấm sét đánh trúng, đôi mắt nhắm lại, ngã ra phía sau, không biết là còn sống hay đã chết.

Hít hà!

Nhìn thấy cảnh này, mọi người không nhịn được hít hà một hơi.

Trong đại sảnh yên tĩnh đến mức đáng sợ, mọi người dường như đã mất hết tiếng nói.

Lại là đánh gục trong chớp mắt!

Chắc là không ai ngờ được lúc đối mặt với cao thủ thật sự tầm cỡ ba đại kim cương, Diệp Lâm vẫn có thể không tốn nhiều sức mà đánh gục đối thủ trong chớp mắt.

Đoan Mộc Kỳ ngây ngẩn cả người.

Ông ta vừa mới cho rằng mình xem nhẹ Lôi Kim Cương, bây giờ xem ra là ông ta xem nhẹ người trẻ tuổi tên là Diệp Lâm mới đúng.

“Đám cấp dưới của anh rất yếu, dù có cùng nhau xông lên thì tôi cũng chỉ cần một bàn tay là đánh được!”

Lúc này, Diệp Lâm chắp tay mà đứng, lớn giọng nói: “Tọa Sơn Điêu, anh đã tới rồi thì xuất hiện đi!”
Chương 255: Thiết và Mị hợp tác

Cái gì?

Đại lão Tọa Sơn Điêu cũng đã tới rồi sao?

Nghe lời nói của Diệp Lâm, mọi người đều rất ngạc nhiên.

Bọn họ nhìn xung quanh, tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng của Tọa Sơn Điêu.

“Rốt cuộc thì tam gia có tới hay không?”

Lúc này, Trương Văn Viễn hoàn toàn luống cuống.

Thấy Lôi Kim Cương trong ba đại kim cương cũng thua trận, và tên họ Diệp kia đã đến mức là chỉ thắng không thua, ông ta không biết nên làm gì nữa.

Theo ông ta, có lẽ chỉ có Tọa Sơn Điêu tự mình đến mới có thể đánh thắng thằng nhãi kia.

“Long Vương… lợi hại quá đi!” Hoàng Tiềm chấn động đến mức cả buổi không nói nên lời.

Xem ra là mình coi nhẹ tân Long Vương rồi. Đều là long quyền, nhưng khi dùng trong tay Long Vương, lại có loại khí thế vượt qua tất cả.

“Sư phụ! Mạnh quá đi! Tôi biết ngay là anh sẽ không thua mà!” Hoa Quốc Đống thở nhẹ ra, đồng thời kích động mà thầm nghĩ: Có lẽ Tọa Sơn Điêu mạnh nhất Phụng Thiên cũng không phải là đối thủ của sư phụ mình?

“Diệp tiên sinh giỏi quá đi! Ha ha… Diệp tiên sinh, tôi biết là cậu sẽ thắng mà!”

Lúc này, Hoàng Tam Gia mặt dày mày dạn mà đi tới bên cạnh Diệp Lâm, cười nịnh nọt nói: “Tôi vốn định đi nhà họ Trương nằm vùng thêm lần nữa, để chia sẻ bớt với Diệp tiên sinh. Nhưng thấy Diệp tiên sinh bày ra thực lực hơn người, đánh thắng vài người liên tiếp, tôi liền cảm thấy không cần phải đi nằm vùng!”

“Khụ khụ… hai tên kim cương ở đối diện nghe đây, không muốn chết thì mau bỏ vũ khí đầu hàng, quỳ xuống đất xin tha!”

Hoàng Tam Gia lại cáo mượn oai hùm, nói với Thiết Kim Cương và Mị Kim Cương bằng giọng điệu khiêu khích.

Giờ phút này, Thiết Kim Cương và Mị Kim Cương đã mất đi vẻ bình tĩnh, mặt mày dần trở nên xanh mét.

Bọn họ cho rằng mình đã đủ coi trọng đối thủ là Diệp Lâm rồi. Rốt cuộc thì anh ta có thể đánh thắng đồng bạn cũ của bọn họ là Đoan Mộc Kỳ, thực lực vốn dĩ không bình thường. Bọn họ thậm chí còn nhắc nhở Lôi Kim Cương đừng khinh địch.

Nào ngờ đối phương lại mạnh đến mức như thế!

Xem ra lời nhắc nhở với Lôi Kim Cương lúc nãy là dư thừa.

Bởi vì dù Lôi Kim Cương có coi khinh hay coi trọng kẻ địch thì anh ta đều sẽ thua thê thảm.

“Đồ con kiến khó ưa kia, dám nói xằng nói bậy với tao hả, tao đây sẽ làm chết mày trước!”

Diệp Lâm mạnh thì mạnh đi, bây giờ ngay cả người bên cạnh Diệp Lâm cũng dám láo xược với mình nữa hả?

Hoàng Tam Gia kiêu căng đã chọc giận Thiết Kim Cương.

Gã trừng mắt một cái, Hoàng Tam Gia liền sợ tới mức tè ra quần.

“Diệp tiên sinh, cứu mạng…”

Dứt lời, Hoàng Tam Gia chạy nhanh ra phía sau lưng Diệp Lâm.

“Nhãi ranh, mày đúng là rất mạnh!” Thiết Kim Cương thừa nhận: “Nhưng chỉ dựa vào đôi quyền mà muốn khiêu chiến tam gia chúng ta là chưa đủ!”

Dứt lời, Thiết Kim Cương hét to lên: “Lão nhị, ra tay đi!”

Hai đại kim cương sắp hợp tác với nhau để đi đánh Diệp Lâm.

“Tuân lệnh!”

Mị Kim Cương đáp lại bằng giọng điệu hát tuồng, thân hình mơ hồ giống như quỷ mị, xuất hiện bên cạnh Diệp Lâm.

Hắn giơ tay lên, thổi nhẹ lòng bàn tay, một mùi hương thơm mát phả vào mặt.

Quanh Diệp Lâm có người bị ảnh hưởng, lập tức trở nên mê man, giống như là rơi vào trong ảo giác, không thể tự thoát ra được.

Dù là Hoàng Tam Gia sở trường cổ thuật tà pháp thì cũng bị trúng chiêu, đắm chìm trong biển ảo giác, quên hết tất cả.

“Ngủ đi… ngủ đi…”

Giọng nói của Mị Kim Cương giống như ác ma thì thầm bên tai.

Đáng tiếc, hắn có thể mê hoặc người khác, lại không thể phá hủy được đạo tâm của Diệp Lâm.

“Một chút tài mọn cũng muốn mê hoặc ta hả?”

Diệp Lâm khinh thường hừ lạnh một tiếng, trở tay đánh một chưởng ra ngoài.

“Ơ?”

Thấy vậy, Mị Kim Cương giật mình, không ngờ Thiên Tiên Tán của mình lại không hề có tác dụng với Diệp Lâm?

Phải biết rằng ngay cả Tọa Sơn Điêu cũng bị ảnh hưởng bởi Thiên Tiên Tán.

Vậy mà Diệp Lâm lại có tinh thần vững chắc, không bị ảnh hưởng một chút nào!

Ầm!

Quyền kình của Diệp Lâm cực kì mạnh mẽ bá đạo, đấm cho Mị Kim Cương máu mũi chảy ròng, khuôn mặt biến dạng.

“Đáng giận!”

Mị Kim Cương lau máu mũi, lớp trang điểm nhòe đi, khiến hắn cực kì tức giận.

Có điều, một quyền vừa rồi của Diệp Lâm là giả, như là muốn đuổi ruồi bọ bay loạn đi.

Sát chiêu thật sự còn nằm ở phía sau.

“Tiềm Long Vật Dụng!”

Diệp Lâm lại dùng chiêu Tiềm Long Vật Dụng bên trong long quyền chín thức.

Ngay sau đó, tiếng rồng ngâm vang lên xung quanh, mọi người đang chìm trong mê hoặc giống như là bị người ta đánh tỉnh, đều sôi nổi hồi hồn, ai cũng rất ngạc nhiên, không biết lúc nãy đã xảy ra chuyện gì.

Diệp Lâm lại đánh ra một quyền, thanh thế rung trời.

Mị Kim Cương cảm thấy một luồng sóng nhiệt ập vào trước mặt.

Hắn giật mình tới mức mặt mày nhăn nhó.

Hắn sở trường đánh nghi binh rồi xuống tay, giống như là thích khách trong bóng đêm.

Bảo hắn đi đối đầu với thế công rộng rãi, hắn không có sức mà đỡ chiêu.

“Lão đại… Cứu tôi!”

Mị Kim Cương cầu cứu Thiết Kim Cương, sau đó dốc mọi sức lức để đánh trả.

Chỉ là lúc trốn tránh, hắn vẫn chết trong biển lửa, lớp trang điểm dần hòa tan, có tiếng chói tai lại đau đớn vang lên.

“Không…. Mặt của tôi!”

Dưới sự đốt cháy của hỏa long quyền, Mị Kim Cương để lộ ra khuôn mặt thật, là một khuôn mặt đã bị hủy dung.

Theo đợt oanh tạc lần này, khuôn mặt càng lúc càng biến dạng, đến cuối cùng không còn nhìn ra gì nữa.

“Họ Diệp… chết đi!”

Đúng lúc này, Thiết Kim Cương không biết lấy từ đâu ra một chiếc rìu chém núi khổng lồ, mạnh mẽ mà chém xuống đầu Diệp Lâm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cuồng long vượt ngục
Cuồng Long Cái Thế
Cuồng long trở về
  • Vương Dịch
Chương 42...
Nộ Long cuồng rể
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom